1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 170: Phá vỡ không gian – Bạo động (c846-c850)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 170: Phá vỡ không gian – Bạo động (c846-c850)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 846 : Bạo động

– Sát khí trên đảo này mai phục ở khắp nơi, tu vi của ngươi không đủ, nhớ là sau này không được ra khỏi giới hạn cây cổ thụ.

Diệp Thiên cũng rất có cảm tình với mộc tiêu, lúc mới gặp mặt hắn đã đốt một mồi lửa làm cho mộc tiêu kêu gào thảm thiết nhưng nó cũng yêu thích, nếu không phải là chỗ bờ cát hạn chế, thậm chí là Diệp Thiên còn muốn mang cả nó về.

– Ta biết, sau này ngươi sẽ đến thăm ta!

Mộc tiêu không biết giơ dây cánh tay trong lúc trao đổi với Diệp Thiên, linh trí của nó mở ra ngôn ngữ và động tác cũng rất nhân hóa.

– Rống!

Lúc Diệp Thiên lưu luyến không muốn dời xa mộc tiêu, xa xa lại truyền đến tiếng gầm rú của một con mãnh thú, nó lan truyền khắp đảo, phía chân trời xuất hiện một sóng cuộn, tiếng rống kia càng trở nên thê thảm hơn.

– Ta phải đi rồi, ngươi hãy bảo trọng.

Diệp Thiên nghe thấy tiếng rống kia không khỏi mừng rỡ, ngộ nhỡ đại yêu lại phá chỗ này thì e rằng trong nháy mắt đã có thể khiến lôi hổ phải hồn bay phách tán.

Sau khi cáo từ mộc tiêu, Diệp Thiên thi triển thuật độn pháp, trong nháy mắt hắn đã biến mất trước mắt mộc tiêu, lấy hơi thở rồi đi ngay đến bên cạnh phù tang cổ thụ.

Tiến vào đến cảnh giới giả đan, Diệp Thiên ở trong chốn bồng lai tiên cảnh, đã có thể gọi là cao thủ, ngoài việc có thể đè bẹp đại yêu kim đan ra, những dị thú mở linh trí cũng là một đối thủ của hắn.

Cho nên trên đường Diệp Thiên cũng không che dấu tức khí của mình, loại này nếu ngụy thì cũng khiến cho đàn thú ẩn núp phải kinh sợ, cần trọng thì không gì sánh nổi.

Đương nhiên Diệp Thiên cũng có ra tay với bất phàm dị thú, nhưng lúc Diệp Thiên tăng uy lực của bổn mạng hồn kiếm tất cả đều tặng tính mạng, ngược lại là Diệp Thiên thu hoạch dược bên ngoài thế gian thần binh lợi khí cũng khó làm tổn thương đến da thú.

Đến lúc dùng gần 10 ngày công phu. Lúc trở về, Diệp Thiên lại cần dùng hai ngày, sáng sớm ngày thứ hai hắn mới đi lên núi cao khắc hai chữ bồng lai.

– Sao có thể như vậy?

Nhìn thấy sương mù bốc dưới chân núi, trên mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ khiếp sợ.

Diệp Thiên phát hiện, lấy ngọn Sơn Phong này làm trung tâm, vùng duyên hải có đến 7, 8 km bờ cát, kín mít xác của mãnh thú, hổ , báo, sói, cũng có những con thú già cao đến hơn chục mét đều nằm ở bờ cát. Hẳn là bị đại trận đánh chết.

Hơn nữa những con thú này dường như cũng bị uống nhầm thuốc, tre già măng mọc, trên bờ cát đều có ánh chơp sáng loáng như một trận chớp biển vây kín toàn bộ mãnh thú.

– Lôi Hổ đây?

Diệp Thiên vừa nhìn về phía chân núi trong lòng liền thấy căng thẳng, vì Trương Tam Phong thi công cái nhà cỏ kia mà lúc này đã bị những con thú này làm hỏng rồi, với tu vi của Lôi Hổ, những con dị thú đều không giết được y.

– Này? Tiểu tử này cũng thật thông minh!

Tập trung nhìn về phía mặt biển, Diệp Thiên phát hiện cách bờ cát khoảng hơn 300m nổi lơ lửng một chiếc thuyền cứu hộ, sau thuyền còn có một cái túi da cực to bên trong căng phồng trang bị đầy đủ các loại đồ vật.

Tìm được Lôi Hổ rồi, Diệp Thiên không chần chừ gì nữa, nhanh như chớp hắn đi theo con đường nhỏ đến núi nhưng khiến cho hắn kinh ngạc chính là trên núi này từ đầu đến chân đều không có cây. Các loại mãnh thú liên tục phóng nhanh về phía bờ cát, số lượng rất nhiều khiến cho da đầu hắn rung lên.

– Rống!

Một con hổ già nhìn thấy Diệp Thiên liền xông tới, duỗi thẳng thân phía trước mở hàm ra nó chộp về phía đầu Diệp Thiên.

– Cút ngay!

Diệp Thiên chừng mắt, một dòng lôi âm từ trong miệng hắn rống lên. Con hổ già kia cách chỗ Diệp Thiên chưa đến 3,4 m, nó đã phải sững sờ rơi từ trên cao xuống mặt đất, lúc chưa tiếp đất ánh mắt nó đã tan dã.

Lúc này chân núi đã đông nghẹt dã thú, chúng đang cắn xé nhau, sau khi phóng ra khí cơ những con thú khác cũng không dám tiếp tục tấn công Diệp Thiên nữa, lúc kim đan kì không tồn tại Diệp Thiên cũng chỉ tồn tại giống như thực vật.

– Động vật hoang dã, liều lĩnh nhưng cũng rất xinh đẹp.

Diệp Thiên bước qua xác con hổ già, lấy tay trái hếch cái hàm nó lên, truyền một luồng thực khí vào đó.

Thực khí đi vào, cơ thể con hổ nhanh chóng phồng lên, trông giống như một quả bóng cao su. Diệp Thiên lấy tay phải lắm lấy mồm nó dùng sức xé:

– Xì

Một tiếng xe đã làm cho da con hổ rách toạc.

– Đồ tốt!

Diệp Thiên giơ tấm da hổ lên cũng phải hơn 5m, hắn vứt thi thể con hổ sang một bên rồi cẩn thận gấp miếng da hổ này lại, bỗng nhiên hắn cảm thấy có chút không đúng, xung quanh mình trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

– Ta đoán, tất cả đều trừng mắt nhìn ta rồi thôi.

Ngẩng đầu nhìn xung quanh, Diệp Thiên liền đứng không yên, vì mấy trăm con mãnh thú không chỉ thôi cắn xé nhau mà đang trừng mắt nhìn Diệp Thiên, trong miệng chúng còn thoát ra hơi thở tanh hôi.

Diệp Thiên không biết những con mãnh thú này cắn xé nhau chỉ để tranh vị trí của mình, có thể vào trận pháp kia hơi muộn, tuy nhiên không một con nào hung tàn được như Diệp Thiên, sau khi giết chết còn lột da, cho nên tất cả những cái mũi đen nhọn đều hướng về phía Diệp Thiên.

– Rống!

Không biết con mãnh thú thủ lĩnh nào liền rống lên, rồi vô số những con khác chộp tới Diệp Thiên, bọn chúng phá tan hết những quy củ.

– Mẹ kiếp! Chọc phải tổ ong bò vẽ rồi.

Cho dù là Diệp Thiên tiến vào giả đan cảnh nhưng lúc này hắn cũng phải run lên, há mồm trợn mắt, ánh sáng màu vàng vờn quanh cơ thể hắn. Diệp Thiên cũng không cần tấn công địch lập tức hắn vọt về phía bờ cát.

Bên đường toàn là mãnh thú, chỉ cần bị dính ánh sáng này thì đều thịt nát xương tan. Diệp Thiên không khoan nhượng, xác chết có ở khắp nơi, tất cả đều có những tiếng kêu rên của những con mãnh thú chết.

– Bên này không thể đi được.

Vốn Diệp Thiên định xông về phía bờ cát nhưng lúc đi lên phía trước, một con mãnh thú đang công kích trận pháp, nơi đó có sấm sét đang giáng xuống.

Vì thế bên ngoài bờ cát xuất hiện một màn kì quan, Diệp Thiên cầm theo tấm da hổ chạy như điên về phía trước, sau hắn là mấy chục con mãnh báo đuổi theo, có con cao cả mấy chục mét, cảnh này cũng khiến cho Lôi Hổ phải chú ý.

– Sư phụ ở phía trước đang lôi dị thú vào trận pháp?

Thấy Diệp Thiên đột nhiên xuất hiện, Lôi Hổ dụi dụi mắt lại véo đùi mình một cái rồi nước mắt giàn giụa, y như lúc ông ta bị hơn mười tên mafia vây bắt Lôi Chấn Nhạc đã cứu ông ta ra.

Lôi Hổ đã vào đến cảnh giới tiên thiên, tuy là bên ngoài bờ cát thú dữ đang gầm rú nhưng tiếng của ông ta vẫn truyền đến tai Diệp Thiên, nhìn về phía tước tốc độ của Diệp Thiên nhanh hơn bỏ những con thú xa lại phía sau.

– ồ…

Lúc Diệp Thiên định nhảy lên trên bờ cát thì xa đằng sau hắn lại có một tiếng rống to, trong không khí nổi lên một trận sóng, chấn động đến Diệp Thiên suýt nữa thì làm cho hắn ngã lăn xuống đất.

– Tương đương với đại yêu kim đan kỳ.

Trên mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ hoảng sợ, trong nháy mắt hắn thu mình vào trong không khí rồi lại xông ra ngoài, bị tiếng gầm kia cầm cự trong không gian nó đã bị Diệp Thiên phá ra.

Sau khi lăn trên bờ cát, đầu Diệp Thiên cũng chưa dám quay lại, một tiếng trống biển làm tinh thần hăng hái hơn, tiếng rống kia suýt nữa đã khiến cho mình rụng xác xơ, có thể thấy được uy của đại yêu kim đan.

– Không được, còn phải chạy xa hơn chút nữa.

Hai chân hắn dẫm trên mặt nước đi vào chỗ của Lôi Hổ hắn dừng lại hít một hơi thật dài, lúc này mới cảm giác được sau lưng mình mồ hôi đã ướt nhẹp.

– Sư phụ, con… Con còn tưởng người không về được nữa.

Trông thấy Diệp Thiên, Lôi Hổ đã hơn 40 tuổi còn khóc như một đứa trẻ, mấy hôm nay cuộc sống của ông ta cũng không tốt gì, nhà gỗ bị mãnh thú phá hủy, hơn nửa năm đều sống lênh đênh trên biển bây giờ từ đầu đến chân đều có mùi cá sống.

Thực ra Lôi Hổ cũng suýt sụp đổ, cũng không phải vì áp lực sinh tồn mà là mất đi người tâm phúc Diệp Thiên, lại toàn thấy là hung tàn dị thú, thì lúc này nhìn thấy hắn Lôi Hổ vô cùng kích động.

– Nhiều lời, ta mà dễ chết như vậy sao?

Diệp Thiên tức giận lườm Lôi Hổ, hắn cũng không biết tâm trạng của Lôi Hổ, nếu không thì đã sớm đưa ông ta vào trong rừng:

– Quỳ cái gì mà quỳ, đứng lên mà nói rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?

Lúc Diệp Thiên dời đi, mặc dù mãnh thú trên đảo có nhiều nhưng cũng không có kết bè kéo cánh tập kích trận pháp, bây giờ Diệp Thiên cảm giác được rất kì lạ.

Lôi Hổ đứng lên lau nước mắt nói:

– Sư phụ, ngài vừa mới đi, con đã không phải là đối thủ của bọn nó, nên mới bị đuổi ra biển.

Ban đầu thú dữ cũng không có bạo động như vậy, cũng không mạnh như thế. Mấy ngày Lôi Hổ có thể chém chết chúng, nhưng sau sức mạnh của chúng càng ngày càng lớn, rơi vào đường cùng Lôi Hổ chỉ có thể trốn ra ngoài biển.

Chương 847 : Sư tử lông vàng

Hơn nửa năm nay Lôi Hổ lấy cá biển làm thức ăn cũng may là anh ta đã tiến vòa đến tiên thiên chi cảnh, có thể lấy thức khí tinh luyện làm nước uống, nếu không thì e rằng chưa bị chết đói thì đã chết khát rồi.

– Lúc đầu tiên thiên đã hoàn thành cảnh giới kiên cố, không sai.

Diệp Thiên nhìn Lôi Hổ, trong lòng có chút cảm thấy tên tiểu tử này may mắn, hai vị sư huynh và sư phụ mình tư chất còn gấp trăm lần Lôi Hổ nhưng cũng không có cơ duyên được ở tại Thiên Bồng Lai này.

– Sư phụ, con vẫn có một chút không thấu được ngài, bây giờ ngài là cảnh giới gì vậy?

Vốn là nghĩ tự mình sau khi tiến vào tiên thiên chi cảnh có thể kéo gần khoảng cách hơn với Diệp Thiên một chút, nhưng Diệp Thiên như một cái hồ nhìn không thấy đáy dù cho Lôi Hổ có cảm ứng như thế nào thì cũng không thể tra xét được Diệp Thiên nông sâu ra sao.

– Ta? Còn một ít mới thông hiểu được, có lẽ là thành quả của Kim Đan đạo.

Diệp Thiên lắc đầu cười khổ nói:

– Tu vi cao thì cũng có lợi gì? Trương Chân Nhân tu vi kim đan là đỉnh cao cũng không thể dời khỏi đảo này, ta đang tính độ cao này có thể đến thế nào?

– Sư phụ, không phải ngài có thuật bói toán sao?

Lôi Hổ chợt nhớ tới sở trường của Diệp Thiên:

– Ngài không tự bói cho mình được một quẻ sao? Nếu thật sự không được thì đệ tử cũng chết thôi.

– Vô dụng, thiên đạo hoảng nạn, không phải là ta không nhìn thấu, thấu vọng quẻ tượng, vô duyên vô cớ chọc vào thiên khiển?

Theo cách của Lôi Hổ, Diệp Thiên cũng không có nghĩ qua, chính là lúc hắn xem quẻ tượng thì lại đột nhiên phát hiện, tu vi tinh tiến của mình cũng trở nên mơ hồ, dù Diệp Thiên có dùng cách gì thì cũng không thể thấy được một tia thiên cơ.

Không chỉ có thế, chính vận mệnh của Lôi Hổ cũng vậy, tới tận lúc này Diệp Thiên mới biết, ban đầu hắn cho rằng làm như thế là nhảy ra khỏi tam giới, ngũ hành, thật ra cũng tự cho đó là chuyện cười, chỉ có ở lúc bước vào thời kỳ đan kỳ, khoảng cách đến Kim Đan lôi không phải xa như thế. Diệp Thiên mới mới có thể cảm nhận được rõ ràng một tia thiên đạo.

– Sư phụ, chúng ta không thể sống mãi trong biển được.

Sau này nhìn thấy Diệp Thiên, trong lòng Lôi Hổ cũng dễ thở hơn, vậy là hơn nửa năm ăn uống trên biển cũng đã có được thành quả nếu không thì Lôi Hổ đã sớm không thể chống đỡ nổi.

– Sư phụ, lão đạo sĩ kia để lại mộc giản, đều bị con dọn sạch rồi, cũng không biết là phao biển bị hỏng chưa, sư phụ hãy dạy con đọc sách đi.

Trong khoảng thời gian Diệp Thiên không có ở đây, Lôi Hổ cảm thấy vắng vẻ đến phát điên, lúc này nhìn thấy Diệp Thiên quả thực là nói không nên lời hơn nữa thực sự là anh ta cũng muốn học kiến thức. Ngộ nhỡ cả hơn một năm Diệp Thiên không về thì anh ta cũng có thể tự mình giải quyết được mỗi cô đơn.

– Những mộc giản này là Trương chân nhân tự viết, trê mặt còn có dấu vết của ông ta, đừng nói là bọt nước chứ lửa thiêu cũng không thể hư hỏng được.

Diệp Thiên lắc đầu nói:

– Ngươi muốn học ta cũng có thể dạy ngươi, chỗ này mấy ngày là xong, đến lúc có dị thú rút lui thì học cũng kông muộn…

– Ô, sao lại thế này?

Lúc Diệp Thiên đang nói chuyện thì hắn bỗng rùng mình hướng ngoài bờ cát khoảng 400m, Lôi Hổ đứng bên cũng mềm nhũn cả người trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

– Đây là sinh vật gì vậy?

Diệp Thiên tập trung tinh thần, hắn cảm ứng được rõ ràng một cỗ hơi thở hủy diệt thiên địa đang xâm nhập vào trong biển.

Qua một đại trận ngăn cản, loại hơi thở này cũng không thể xâm phạm trực tiếp đến hai người bọn Diệp Thiên nhưng cũng vẫn khiến cho Lôi Hổ cảm thấy mình nhỏ bé như con kiến vậy.

– Bọn chúng chính là đại yêu kim đan?

Diệp Thiên tập trung tinh thần nhìn lại trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kì quái.

Sinh vật xuất hiện bên bờ cát bộ dạng cũng không hung hãn, lông vàng ngắn ngủi, cơ thể cũng không lớn chỉ to hơn con báo một chút, cái mặt thì lại giống con khỉ, duy nhất có một thứ dữ tợn chính là hai cái móng vuốt sắc nhọn trước ngực.

– Hai côn này có vẻ giống sư tử lông vàng.

Trong đầu Diệp Thiên bỗng nghĩ ra một danh từ Sơn Hải Kinh trong đó ghi lại một loại dị thú trong truyền thuyết Kim Mao có sức mạnh như gió, đặc biệt là tủy, não hổ làm thức ăn nhưng vô cùng thông minh từng trông coi cho các động phủ của cao nhân.

Gặp qua Cùng Kỳ, gặp lại dị thú đã không dậy nổi sóng trong lòng Diệp Thiên, điều duy nhất khiến hắn rung động chính là con sư tử lông vàng kia đã đạt đến tu vi kim đan.

Hai con đại yêu trong phạm vi vài trăm mét, vố số những con dị thú phải phủ phục trên mặt đất, ngay cả ngẩng đầu lên cũng không dám giống như như là đang cúng bái vương giả vậy, vẻ đuổi giết hung hãn vừa rồi cũng biến mất.

– Ô, ô!

Một con vật vóc dáng nhỏ nhắn bên trái con sư tử trong miệng bỗng phát ra tiếng gào thảm thiết khiến cho những con thú xung quanh như hổ, báo, sư tử phải run rẩy đi đến trước mặt hai con sư tử lông vàng.

Con sư tử lông vàng đi lên từng bước, tay phải vỗ một cái, cơ thể của nó gấp mấy lần con sư tử bình thường nó lại kêu lên đau đớn, vỗ vào thiên linh.

Mấy con mãnh thú càng run rẩy hơn, nhưng không có một con nào dám dời khỏi chỗ đó cũng không có một tia suy nghĩ muốn chống cự hay trốn chạy.

– Này, còn có một con?

Diệp Thiên đột nhiên phát hiện đằng xa thêm một con sư tử nữa, hai con sư tử này bắt đầu ăn, dưới nách của con sư tử lông vàng chui ra một sư tử bé như con khỉ.

Cả cơ thể tiểu tử kia lông đều màu vàng, hai mắt xoay tròn, trông có vẻ rất đáng yêu nhưng những cử động của nó cũng khiến người ta phát lạnh tận đáy lòng chui ra từ nách mẹ nó rồi lại trèo lên đầu sư tử hút cái óc còn nóng hổi.

– Quả nhiên tin đồn không phải là giả, sư tử lông vàng đúng là lấy não các con sinh vật khác làm thức ăn.

Diệp Thiên và Lôi Hổ há hốc mồm, trợn mắt lên hai người bọn họ tuy hơn kém nhau gần 20 tuổi nhưng cũng đều lớn lên ở thời đại văn minh sao có thể nhìn thấy cảnh hung tàn như vậy, lúc này họ quay cuồng có dũng khí cũng không nói lên lời.

Cơ thể con sư tử lông vàng kia nhỏ nhưng ăn cũng không ít, còn chưa đầy 30’ nó đã ăn hết không còn một mảnh não, con sư tử mẹ bên cạnh lại tiếp tục đẩy thêm một caí hộp sọ dị thú nữa đến.

Mãi đến khi nó ăn nó, mẹ ló laị kêu rống lên còn ba con thú nữa được tha vội vàng đứng lên chạy thục mạng về phía đàn.

– Rống!

Đợi con ăn no, con sư tử mẹ lại gầm lên dữ tợn sóng biển nổi lên cuồn cuộn bờ cát cũng chuyển động, một tiếng sét lóe lên từ trên không trung thẳng về phía con sư tử.

Khiến Diệp Thiên phải kinh hãi chính là con sư tử kia không hề né tránh ti chớp bổ vào người nó, một ánh sáng lóe lên nó cũng không nhúc nhích cứ để tia sét đánh vào người mình.

Âm thanh dữ dội này khiến cho những con thú đang quỳ trên mặt đất phải đứng lên, con thì ngã con thì đập vào trận pháp bị một cơn bão cát bao phủ.

– Nơi này không an toàn, chúng ta đi xa một chút đi.

Với tu vi của Diệp Thiên cũng cảm thấy tim đập nhanh, dùng thực khí để thuyền cứu hộ đi được hơn 200m đường biển mới dừng lại.

– Mẹ kiếp! Ta biết ngay mà, thì ra là bọn thú dữ này bạo động, đều là bọn đại yêu kim đan!

Thấy cảnh tượng này, Diệp Thiên sao còn không rõ, tai nạn và rắc rối trong hay ngày này dều do sư tử gây ra.

Chỉ là Diệp Thiên không ngờ, con thú có tu vi cao nhất này cũng là hậy kỳ của tiên thiên, căn bản là nó không có khả năng phá vỡ trận pháp nhưng sao con sư tử vàng này lại làm như thế? Cái này đối với bọn chúng không hề có lợi chút nào.

Thảo luận cùng Lôi Hổ một hồi, Diệp Thiên cũng không nói ra nguyên nhân, rõ ràng hắn ngồi tu luyện trên bè, hắn đến mức tu vi này thật sự là trời đất có sụp cũng không thể khiến hắn thay đổi sắc mặt, tiếng gào thét cách đó không xa cũng không có cách nào mà làm dao động được tâm đạo của Diệp Thiên.

– Sư phụ, người xem… lại đến một con nữa lại đến!

Lúc Diệp Thiên nhập định tu luyện đến ngày thứ 3, hắn cũng bị Lôi Hổ đánh thức thực ra Lôi Hổ không có gọi hắn mà Diệp Thiên nghe thấy tiếng anh ta ngẩng đầu lên nhìn về phía bờ cát một con dài khoảng 100m, chi trước có hai móng vuốt, trên đầu lại còn mọc một cái sừng phóng về phía đại trận.

– Mẹ kiếp!… lại sinh ra có thể hóa rồng sao?

Diệp Thiên ngồi xếp bằng rồi bỗng lại đứng lên không che dấu vẻ khiếp sợ, so với Giao Long trong núi Trường Bạch thì hắc giao không băng, chẳng qua là nó có hình rồng, còn yêu đan kia nhưng mà không thực cũng chưa tiến vào cảnh giới đại yêu.

Giao Long gây áp lực cho Diệp Thiên tuy rằng yếu hơn hai con hổ kia nhưng đúng là đại yêu, hai loại áp lực này cho là giả đan kỳ Diệp Thiên cũng không kháng cự.

– Đùng!

Trận pháp này không biết là ai đã bố trí ra, dị thú càng hung mãnh đi vào trận pháp thì nó bắn ngược lại càng lợi hại, lúc Giao Long vừa mới nhảy lên bờ cát một tia chớp đã bảo phủ lên người nó.

Nhưng những con thú hi sinh không giống như vậy, tuy là chớp biển bao vây Giao Long nhưng trong lúc này cũng không ảnh hưởng đến tính mạng của nó, tiếng rồng gầm truyền ra.

Chương 848 : Kết giới

– Đại yêu thật lợi hại, ngay cả hai con sư tử cũng không kịp chỉ sợ kém cũng không xa.

Sau khi tiến vào giả đan kì, thị lực của Diệp Thiên cũng nhìn được xa hơn trước hắn cố gắng cũng có thể nhìn được tình hình trong biển sét kia, e là Giao Long cũng không sợ chớp trời giáng xuống đầu mình nó hấp thu năng lượng của sét, cũng không bị ngã xuống.

Nhưng uy lực của trận pháp không chỉ có thế, nhìn thấy lôi điện không thể làm gì được Giao Long, sét trời càng ngày càng mạnh, những tia chớp mang theo sự hủy diệt đánh về phía Giao Long.

– Ô!

Tia chớp này phải hạ xuống, rốt cục Giao Long cũng không chịu được, trên người nó đầy máu tươi, da bong tróc nó gầm lên một tiếng thống khổ.

Nhưng đương nhiên là đại yêu thì rất thông minh những con thú dữ kia không thể sánh bằng.

Thấy không thể chống đỡ được, cơ thể to lớn của Giao Long thu nhỏ lại, trong chớp mắt thân hình khổng lồ trăm mét đã chỉ còn lại 3,4m ngắn ngủi thát ra khỏi lôi hải không đợi cho tia chớp thứ hai đánh xuống nò liền chạy vào trong rừng hơi thở cũng thu lại.

– Lợi hại, thì ra là đại yêu kim đan kì, trình độ này đến lôi kiếp cũng không thể giữ lại.

Trong biển Diệp Thiên đang há mồm trợn mắt, với tu vi của hắn đừng nói là hai tia chớp chứ cả một lôi hải cũng không thể bắn phá được hắn nhưng loại đại yêu này có thể lấy thân thể chống cự, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì có thế nào Diệp Thiên cũng không thể tin được.

Tuy là đại yêu kia thoát ra ngoài nhưng đã bị trận pháp này đánh, hẳn là gặp hại, sau khi bị hai lôi hải đánh xuống nó kêu rống lên trên bờ cát, tia sét tản đi, trên bờ cũng không còn một sinh vật nào. Mùi thịt nướng cháy phiêu đãng trên mặt biển, bay cả vào trong mũi bọn Diệp Thiên.

Những con mãnh thú xa xa không sợ chết cũng phải cảm thấy sợ, lui như thủy triều rút, mặc cho sư tử già trong rừng đang gầm rú không một con thú nào dám đi về phía bờ cát nữa.

– Mẹ kiếp, thơm thật đấy!

Mùi từ xa bay lại, Diệp Thiên không khỏi thòm thèm, tuy hắn sớm đã không cần đến thức ăn bổ sung cho cơ thể nhưng thịt nướng từ nhỏ hắn đã thích, mùi vị này khiến hắn nổi lòng tham.

– Sư phụ, hay là con sẽ đi mang một con thú về?

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Lôi Hổ cũng thèm, cả nửa năm nay sống trên biển ăn cá sống, từ tóc đến chân đều có mùi cá biển, bây giờ nước miếng cũng nhỏ ra lại phải nuốt xuống bụng.

Thấy những con dị thú này tạm thời không đi về phía bờ cát, gan Lôi Hổ cũng to thêm, nóng lòng nhìn Diệp Thiên chỉ đợi hắn đồng ý.

– Hay là đi thôi, trong rừng có mấy con rất đáng sợ ta e rằng chúng sẽ ra tay.

Diệp Thiên lắc đầu, rừng cách bờ cát chỉ có mấy trăm mét dù thế nào thì con sư tử long vàng kia mà ra tay thì Lôi Hổ cũng không thể ngăn cản được, anh ta không thể địch lại được, lui lại về biển vẫn hơn.

Nói chuyện, Diệp Thiên đã đi từng bước, thân hình hắn đã ở trên mặt biển hai ba trăm mét, đầu ngón chân hắn khinh nhẹ đi về phía bờ cát.

– Tia sét này thật là lợi hại!

Tuy là chớp đã sơm tản đi nhưng nhìn những thi thể cháy xém bên bờ cát Diệp Thiên kinh hãi mãi không thôi, loại sức mạnh này e rằng chỉ có cao nhân Nguyên Anh Kỳ mới có thể ngăn cản được.

Những con thú bị đánh ngã cũng không thiếu các chủng loại, tất cả đều bị nướng cháy. Diệp Thiên tìm kiếm một hồi, liền phát hiện ra một con thú giống với con tê giác, tuy da bên ngoài bị cháy đen nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến thịt bên trong.

– Hì hì, quay về cho thêm ít muối thì mùi vị sẽ rất tuyệt!

Diệp Thiên cười hì hì, cầm con tê giác lúc hắn quay người định đi thì cơ thể bỗng nhiên cứng đờ.

Diệp Thiên phát hiện phía sau mình khoảng 100m có ba con đại yêu đang chăm chú nhìn mình.

Chính là hai con sư tử lông vàng, con con nấp trong mẹ thò đầu ra nhìn Diệp Thiên, còn con Giao Long thì chỉ còn dài hơn 2m, dùng cái đuôi vẫy lên mặt đây cả người nó đứng thẳng.

Sau khi xem qua ghi chép của Trương Tam Phong, có trời Diệp Thiên mới biết bọn đại yêu cũng có trí tuệ như con người, hắn lập tức cười khổ nói:

– Các vị tiền bối, ngài có ý gì vậy? Tiểu từ chỉ là muốn ăn một chút gì đó thôi!

– Con người , chúng ta không có ác ý.

Con sư tử phát ra một trận âm thanh kì lại, lại có thể nghe hiểu tiếng hán của Diệp Thiên:

– Năm đó chúng ta biết con người, so với hai ngươi còn mạnh hơn, sao các ngươi lại đến đây?

– Tiểu tử cũng không biết vào bằng cách nào, giống như không gian nứt ra rồi có một khe hở không hiểu sao tôi lại bị cuốn vào trong đó.

Diệp Thiên nghe thấy vậy cười khổ trong lòng hân Tống Hiểu Long đến thấu xương, nếu không thuê binh đoàn Hắc quả phụ thì sớm đã được ở nhà với người vợ thânt thiết đâu dễ bị lưu lạc đến phương này.

– Khe không gian? Quả nhiên là chúng ta đoán đúng.

Mấy con đại yêu liếc nhìn nhau, lộ ra vẻ vui mừng.

– Các vị tiền bối, các vị dùng những con mãnh thú nàu đánh vào trận pháp có phải là khong muốn tiêu hao linh khí của trận pháp không?

Thất mấy con đại yêu cũng không có ý giết người, Diệp Thiên cũng bớt lo lắng nếu chúng muốn gây bất lợi cho mình thì còn trận pháp.

Con sư tử lông vàng gật đầu nhìn Diệp Thiên liếc mắt một cái nói:

– Đúng vậy, đáng tiếc là không mạnh bằng loài người các ngươi, nếu không có lực của mấy chúng ta thì trận pháp này cũng bị xé ra…

Trên đảo này dù Diệp Thiên có biết những con yêu lớn bị nhốt giống như người, con sư tử lông vàng cũng không giấu diếm gì nó đem hết sự tính toán của mình ra nói cho Diệp Thiên nghe từ đầu đến cuối.

Thì ra mấy con đại yêu này cũng đã tu luyện ngàn năm, đối với đại trận trên đảo này cũng rõ như lòng bàn tay, tuy tia sét này lợi hại nhưng cũng chỉ làm hao tổn linh khí thiên địa.

Bọn chúng biếy vào giờ này trân pháo sẽ có biến yếu, cho nên mỗi lần lúc linh khí dao động đều cho tiêu hoa những con thú kia để duy trì trận pháp vận chuyển linh khí, cả một trận pháp này sau khi đại trận suy yếu đến mức độ nhất định thì bọn nó cũng dời khỏi trận pháp.

Hi sinh những con thú kia căn bản là không thấm gì, trong đảo bồng lai linh khí sung túc, mỗi ngày có vô số sinh mạng được sinh ra, cái chết xấp xỉ 1800 vạn còn chỉ không lâu sau là lại được bổ sung lại.

– Các vị tiền bối, theo tôi được biết, linh khí ngoại giới thiếu hụt, căn bản là không thể tu luyện được, không biết các vị làm gì mà vội vã lại ra ngoài này?

Ý của Diệp Thiên là không muốn mấy con đại yêu này chạt ra đảo bồng lai vì chúng nó không phải là con người, cũng không có sơn bản là phi quan, tất cả tùy tâm nếu để cho bọn hắn rời đi thì sẽ không có giết chóc.

Hơn nữa với tu vi của bọn nó e rằng chỉ có bom nguyên tử mới có thể tiêu diệt được, trừ phi bọn chúng mặc cho các quốc gia công kích, nếu không muốn nhờ vào khoa học kĩ thuật tập trung vào đại yêu của hậu kì kim đan thì cũng chẳng khác nào là người ngốc nói mê.

Cho nên Diệp Thiên rất kiên nhẫn giảng giải cho bọn chúng biết tình hình bên ngoài một chút, thực ra hắn cũng không có nói dối, qua gần trăm năm công nghiệp phát triển cả trái đất như một bãi rác lớn, đâu đâu không khí cũng vẩn đục căn bản là không thích hợp để tu luyện.

– Ngươi nói rất đúng, nhân gian chỉ là chỗ rất bình thường, ngoài ra còn có các loại kết giới, thánh địa yêu tốc cũng là một chỗ kết giới.

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, con sư tử lắc đầu, phe phẩy nói:

– Trên đảo từng có một vị tiền bối từng xé rách không gian chạy qua, cũng mạnh mẽ vô cùng chạy vào kết giới cũng không bị ảnh hưởng của nhân gian…

Thì ra hơn 1300 năm trước, trên đảo cũng có một vị thiên tư đại yêu tuyệt vời, nó dùng 300 năm tu luyện tới hậu kì yêu đan, 1000 năm tự mình xông vào đại trận giam cầm trên đảo, xé rách cả trận pháp thoát ra ngoài.

Lúc vị đại yêu này chạy đi, đúng lúc linh khí trên đảo dao động, điều này cũng khiến cho những đại yêu khác thấy hi vọng, chỉ là tu vi của bọn nó thua xa đại yêu kia, hơn 1000 năm không áo có thế đánh được trận thiên lôi, tước sau đã chết mất 6 vị đại yêu.

Có vết xe đổ những đại yêu trên đảo cũng không dám tự tiện xông vào trận, sư tử vàng và gia long đuôi mãnh thú vào trận pháo thực ra là muốn tiêu hao hết một bộ phân linh khí trên đảo, nhưng sau đó lại giống như những vị đại yêu kia chọn chỗ linh khí yếu nhất để xé rách không gian để chạy ra khỏi chỗ giam cầm này.

– Còn có cả kết giới của yêu tộc?

Diệp Thiên nghe thấy vậy giật mình há miệng, hắn chỉ nghe tháy kết giới thần châu không ngờ lại còn có kết giới yêu tộc.

Sư tử lông vàng gật đầu nói:

– Đúng vậy, tuy là chúng ta bị vây ở chỗ này nhưng hiểu biết về huyết mạch tuyền thừa cũng không tồi.

– Đúng rồi, vị tiền bối trước kia là sinh vật nào biến thành? Vì sao lúc đó các ngươi không cùng chạy đi?

Bị vây trên đảo này tròn một năm, ngay cả linh khí cũng đặc biệt tu luyện, Diệp Thiên không có lúc nào là không muốn dời khỏi đây, cho nên hắn rất quan tâm đến vị đại yêu kia.

Chương 849 : Phá vỡ không gian (Thượng)

– Đó là một con thái cổ thần vượn, nghe nói tu luyện chính là Cửu Thiên Huyền Công, nó tu đạo tuy muộn, nhưng lúc ấy trên đảo đông đảo yêu thú không ai là đối thủ của nó!

Còn về con đại yêu kia, Kim Mao Toan trên mặt lộ ra biểu tình cực kì giống con người, nó năm đó cũng đã cùng thần vượn gia thủ, nhưng ngạo khí của nó đã bị đánh bại, trong phương thế giới này, mạnh làm vua, Kim Mao Toan cũng không có gì là không phục.

– Thần Vượn? Tại sao lại là Hầu Tử a?

Lời Kim Mao Toan khiến Diệp Thiên nhớ lại thần viên trong truyền thuyết, chính là thần vượn trong tiểu thuyết của Ngô Thừa Ân” Tây Dy Ký” không lẽ là từ đây mà tới.

Đang lúc Diệp Thiên miên man suy nghĩ, Kim Mao Toan thanh âm lại vang lên bên tai:

– Nhân loại, ngươi cũng giống với người mấy trăm năm trước lưu lạc đến đây, tuy không sợ trận pháp này, nhưng cũng vô pháp phá vỡ nó, ngươi có muốn đi ra ngoài không?

– Đi ra ngoài? Dĩ nhiên muốn, ngươi có biện pháp có thể đi ra ngoài sao?

Diệp Thiên ngẩng mạnh đầu, cho dù với đạo tâm của hắn, cũng nhịn không được lộ ra thần sắc kích động cực kì, phải biết rằng, cho dù hắn tu luyện thành Kim Đan kỳ, có thể sống hơn ngàn năm, nhưng thân nhân tất cả đều mất, sự cô đơn đó làm sao chịu đựng đây?

– Ngày mai chính là ngày cuối cùng linh khí dao động, trong ngày này, cũng chính là lúc kết giới yếu nhất, muốn rời khỏi đây, đó là cơ hội duy nhất!

Kim Mao Toan đôi cặp mắt kim quan đại thịnh chăm chú nhìn Diệp Thiên nói:

– Đến lúc đó chúng là xuất lĩnh vô số mãnh thú công kích trận pháp, dẫn động toàn bộ linh khí trong khu vực. Đến lúc đó ngươi có thể bay lên không, phá vỡ kết giới kia!

– Ta? Phá vỡ kết giới? Ngươi không nói đùa chứ?

Diệp Thiên nghe vậy mở to mắt nhìn. Hắn tuy rằng đã tiến vào giả Kim Đan kỳ( chuẩn bị bước vào Kim Đan giống như chuẩn tướng ấy chuẩn bị được thăng cấp thành tướng), giả dù sao vẫn là giả. Cùng tu đạo giả Kim Đan kỳ chân chính kém khá xa, ty vi xắp tiến vào Nguyên Anh kỳ như Trương Tam Phong còn không thể phá kết giới này, Diệp Thiên hắn cho dù xuất toàn lực, sợ là cũng vô pháp lay động kết giới dù chỉ là một chút.

– Tu vi ngươi tuy kém một chút, bất quá không phải là không có biện pháp!

Kim Mao Toan nghĩ ngợi một chút, há mồm phun ra, một vật thể kim hoàng sắc giống như một viên trân châu, tản ra uy áp vô cùng lớn bay ra.

– Đây là yêu đan, ngươi có thể nuốt vào đan điền. Trong thời gian một nén nhang, có thể phát huy tám thành công lực của ta!

Kim Mao Toan lúc cùng Giao Long ba đại yêu xuất hiện, luôn luôn ẩn giấu khí tức, nhưng lúc khỏa yêu đan xuất hiện, nhất thời một cỗ uy áp phô thiên cái địa tràn ra bốn phía, chân cầm dị thú trong núi đều phủ phục trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Ngay cả giả đan kỳ Diệp Thiên cũng phải lùi về sau vài bước, xuất ra chân khí hộ thể, lúc sau mới có thể đứng vững, biến sắc nói:

– Chúng ta người và yêu khác nhau, ta sao có thể mượn lực lượng trong yêu đan của ngươi?

Nhìn thấy khỏa yêu đan lực lượng khủng bố này, Diệp Thiên không có một chút dũng khí dám nuốt vào, nếu nó tiến vào đan điền của mình, còn không phải sẽ banh xác mà chết sao?

Kim Mao Toan lay động cái đầu nói:

– Cho dù là kim đan của nhân loại, hay của yêu thú, vốn dĩ đều là do lực lượng ngưng tụ mà thành, tạm thời mượn một chút chắc chắn không vấn đề, ngươi yên tâm đi!

Diệp Thiên lắc đầu như điên nói:

– Không được, việc này không thể được, các ngươi yêu tộc có đông đảo thành viên, sao không cho chúng sử dụng, không phải sẽ phù hợp hơn sao? Như thế uy lực phát huy mới có thể càng lớn, việc này thật sự không được, trên đảo này hẳn là còn các đại yêu khác, các ngươi có thể liên hợp cùng nhau cơ mà!

– Cho bọn chúng? không được, chỉ có thể cho ngươi dùng!

Kim Mao Toan cũng không giấu diếm nói thẳng:

– Trên đảo bất kì một yêu thú nào đã xuất hiện linh trí, khi hấp thu yêu đan của ta xong, sẽ lập tức dung hợp, ta nếu muốn thu lại cũng không được, ngươi lại khác, chỉ có thể mượn mà không thể chiếm…

Đại yêu đan, đối với những mãnh thú kia mà nói, không khác gì linh dược trời ban, Kim Mao Toan nếu giao cho chúng, vậy mấy ngàn năm khổ tu chẳng phải sẽ bị đớp mất sao khác gì Lưu Bị mượn Kinh Châu( Lưu Bị mượn Kinh Châu trú quân, sau đó có kịch biến, dưới dự cố vấn của các tướng lĩnh về sau đã chiếm Kinh Châu làm thành của mình), có mượn mà không có trả.

Còn về câu nói thứ hai của Diệp Thiên, Kim Mao Toan càng không thể làm được.

Tại hải đảo này, đích xác có nhiều đại yêu khác tu vi tương đương nó, nhưng trong đó có một số là hổ báo, sư tử, hoặc là hung cầm, vốn là thiên địch của một con Giao Long như nó, đừng nói là liên hiệp phá trận, chỉ sợ vừa thấy mặt là đã muốn quyết một trận sống chết.

Kỳ thật cho dù mang yêu đan cấp cho Diệp Thiên, Kim Mao Toan toan sau đó nguyên khí cũng sẽ đại thương, bởi vì Diệp Thiên hoặc ít hoặc nhiều cũng là hấp thu một phần căn nguyên của nó mà sử dụng, bất quá linh khí dao động chỉ còn lại một ngày cuối cùng, Kim Mao Toan đã không còn lựa chọn nào khác.

Kim Đan kỳ, cũng có thể sống ngoài ngàn năm, Kim Mao Toan sống đã hai ba ngàn năm, đã có thể xem là hiếm hoi, mà những hồng hoang thần thú như chúng rất khó để lại huyết mạch, năm ngoái, hai con Kim Mao Toan toan phải chấp nhận tổn hao một lượng lớn huyết mạch, mới có thể sinh ra một con con nối dõi.

Nhưng máu huyết khi hao tổn, thời gian Kim Mao Toan tử vong cũng chỉ còn là vấn đề thời gian, thật sự nếu không thể nghênh đón thiên kiếp đạt tới cảnh giới tiếp theo, chúng chỉ sợ cũng sẽ chết trong vài năm, cho nên lúc này mới dốc hết toàn bộ dị thú cường đại trong địa bàn, giúp Diệp Thiên phá trận.

Năm đó Trương Tam Phong du lịch Bồng Lai đảo, cũng tiếp xúc với mấy đại yêu này, ông ta thái độ làm người rất thẳng thắn quang minh chính đại, đây cũng chính là lý do Kim Mao Toan tín nhiệm Diệp Thiên, bởi vì chúng nghĩ rằng con người ai cũng giống như Trương Tam Phong cả.

– Ngươi nếu muốn ra ngoài, chỉ có thể cùng chúng ta hợp tác, nếu không sau này sẽ không còn cơ hội nữa!

Kim Mao Toan nói những lời cuối cùng, khiến Diệp Thiên biến sắc.

– Mẹ nó, nhiều nhất là chết mà thôi!

Diệp Thiên cắn răng một cái nói:

– Ta đáp ứng các ngươi, bất quá phải làm như thế nào, các ngươi cần nói cho ta biết!

Ở trên đảo này thăng cấp tới Kim Đan kỳ rồi cũng chết ở đây, hoặc là chết bây giờ nhưng có cơ hội thoát khỏi nơi này, Diệp Thiên đã hạ quyết tâm đánh cược một phen, thắng cược hắn có thể được nhìn thấy phụ mẫu người nhà, thất bại kết quả cũng không khác nhau, chỉ là chết mà thôi

– Rất đơn giản, ngày mai ba chúng ta sẽ công kích trận pháp, dẫn động thiên lôi xuất hiện, đó chính là thời cơ để ngươi phá vỡ kết giới, ngươi tới lúc đó cứ làm như ta nói là được!

Kim Mao Toan đã tính toán đầy đủ để phá trận, nếu nó có mưu toan gì, thì phải là Diệp Thiên xông vào trận trước, khi đó hắn sẽ là người phải hứng chịu thiên lôi, nên chỉ có thể để hắn sau khi thiên lôi xuất hiện xông lên phá trận mới có thể để hắn phát huy hoàn toàn lực lượng, lợi dụng lúc kết giới yếu nhất một kích phá trận.

– Ngày mai, ta nghe các vị tiền bối phân phó!

Diệp Thiên gật gật đầu, nếu đã quyết định, hắn sẽ không bao giờ thay đổi, lập tức thương lượng một số chi tiết nhỏ, sau khi ba đại yêu rời đi, Diệp Thiên liền triệu hồi Lôi Hổ từ biển về.

– Cái gì, ngài đi công kích kết giới, sư phụ, lôi uy kia tuy nói không đánh vào chúng ta, nhưng có thể…. có thể vạn nhất nhỡ người chọc giận nó, nói không chừng sẽ giáng xuống đầu người a!

Nghe được kết quả trao đổi giữa Diệp Thiên và ba đại yêu, Lôi Hổ lắc đầu liên tục, hắn mặc dù không muốn ở lại đây, nhưng tục ngữ có nói” Chết oanh liệt cũng không bằng giữ được mạng” so với việc tự tìm đường chết, chi bằng cố tìm phương pháp mà sống.

Diệp Thiên nghĩ một chút, lắc đầu nói:

– Sẽ không đâu, trên đảo này không có ai, trận pháp đối với chúng ta cũng không có hạn chế, chỉ là tu vi chúng ta quá thấp, không đủ thực lực phá kết giới mà thôi.

Kỳ thật lúc phát hiện ghi chép của Trương Tam Phong, Diệp Thiên trong lòng liền hoài nghi, trên đảo này không có người, lại có một đống Hồng Hoang dị thú bị nuôi nhốt ở đây, có thể nói, họ chẳng may lạc vào đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn của ai đó mà thôi.

Thấy Lôi Hổ còn muốn khuyên dải thêm, Diệp Thiên khoát tay áo nói:

– Ý ta đã quyết, ngươi ngày mai có thể rời khỏi bờ cát, nếu thấy ta có thể phá vỡ kết giới, ngươi hãy nhanh chóng bay lên, chúng ta cùng rời đi!

Mà nếu ta xuất hiện việc gì ngoài ý muốn, ngươi có thể đi về phía nam hai nghìn dặm, nơi đó có một tinh quái tên mộc tiêu, ngươi có thể sống ở chỗ đó…

– Vâng sư phụ, con biết rồi!

Nhìn thấy thần thái của Diệp Thiên, Lôi Hổ biết không thể khuyên can được, lập tức không nhiều lời, đem chiếc thuyền cứu sinh lên bờ, sau đó lấy da dị thú làm một cái túi, đem mộc tâm cùng với những mộc giản ghi chép của Trương Tam Phong cất vào bên trong.

– Những thứ này cũng cất vào đó cả đi…

Diệp Thiên cởi túi da bên hông xuống, tùy tay ném vào cái bao lớn Lôi Hổ vừa làm, nếu như mình thật sự gặp chuyện ngoài ý muốn, những linh thạch này cũng đủ để Lôi Hổ tu luyện đến Kim Đan kỳ, còn việc hắn có thể đột phá Kim Đan kỳ hay không, phải xem vào cơ duyên của hắn thôi.

Chương 850 : Phá vỡ không gian ( trung )

Từ khi linh khí thay đổi đến nay, bờ cát không có đêm nào yên tĩnh như đêm nay, ngoài một số thi thể mãnh thú, trên cả dải bờ cát cũng không thấy một sinh vật nào, chính như vật lại khiến không khí trở lên ngưng trọng, khiến cho người ta một loại cảm giác như mây đen phủ kín trong lòng vậy vô cùng nặng nề khó chịu.

Rạng sáng hôm sau, khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu rọi hai chữ Bồng Lai, thanh âm gầm rống của Kim Mao Toan đồng loạt vang lên.

Trong một khắc này, trăm vạn mãnh thú giống như gặp phải mãnh hổ vậy, lúc nhúc từ trong rừng rậm vọt ra, bao quanh mấy ngàn thước bờ cát, một đám hung hãn không sợ chết hướng trận pháp phóng tới.

– Các vị tiền bối, khi nào có thể động thủ?

Diệp Thiên mang theo Lôi Hổ tiến lại phía bờ cát, đi đến bên cạnh Kim Mao Toan và Giao Long.

Qua một đêm suy nghĩ, Diệp Thiên coi như đã thông suốt, nếu mấy đại yêu này thật muốn lấy tính mạng của hắn, cho dù hắn trốn ở nơi sâu nhất trong biển cả, với tu vi Kim Mao Toan cũng dư sức giết hắn rồi trở lại rừng rậm an toàn…

– Không vội, đúng chính ngọ mới là thời gian xuất thủ.

Kim Mao Toan nhìn thoáng qua Lôi Hổ nói:

– Nếu ta chết, hi vọng ngươi sẽ giúp ta chiếu cố tốt cho đám con này của ta!

Vừa nói, Kim Mao Toan vừa ném cho Lôi Hổ một cái túi cao chừng ngang người, đó là một cái túi được làm từ da dị thú, tuy rằng không đẹp bằng cái của Lôi Hổ tự thân làm, nhưng phẩm chất thì cao hơn không biết bao nhiêu lần.

Rời khỏi vòng tay mẫu thân, tiểu Kim Mao Toan tựa hồ không quen, trong miệng phát ra những thanh âm nức nở, dùng sức bám lên bả vai Lôi Hổ, như muốn bò lại phía mẫu thân.

– Ái, móng vuốt sắc vãi!

Tiểu tử kia một chảo lên người Lôi Hổ, khiến bộ quần áo được may bằng da lông dị thú nháy mắt đã đứt lìa, móng vuốt sắc bén trực tiếp cắm vào người hắn tạo thành một miệng vết thương lớn, máu tươi nhất thời nhuộm đỏ cả người Lôi Hổ.

Cho dù ngoài miệng kêu đau, nhưng Lôi Hổ thân thể lại không dám động đậy, hắn hôm qua đã thấy qua cảnh tượng tiểu Kim Mao Toan cắn nuốt não bộ của mấy con sư tử hổ báo, hắn sợ khẩu vị của tiểu gia hỏa này thay đổi, muốn thử mùi vị não bộ của hắn thì vỡ mồm.

Cũng may hiện tại Lôi Hổ đã đạp nhập Tiên Thiên cảnh giới, tâm niệm vừa động, miệng vết thương trên vai tự động khép lại, linh khí trong thiên địa từng tia từng tia li ti tràn ngập trong đó, không lâu sau vết thương đã khép miệng chỉ còn lại một vết sạo mờ mờ màu đen.

– Không được náo loạn!

Kim Mao Toan mẹ trong miệng gầm nhẹ, nhưng ánh mắt toát ra một vẻ từ ái vô cùng, chúng lần này sở dĩ muốn thử một lần được ăn cả ngã về không, thứ nhất là vì đại nạn lâm đầu, nếu không thể đột phá cảnh giới tiếp theo, hẳn là phải chết không nghi ngờ,thứ hai cũng là không muốn nhi tử của mình cả đời bị nhốt trong đảo.

Trời dần sáng tỏ, dị thú không ngừng đâm vào trận pháp trên bờ cát, lôi điện liên lục lóe lên, ngoài cảnh lôi quang chớp giật liên tục, cũng chỉ là cảnh tượng, vô số thi thể mãnh thú nằm phục trên bờ cát, thi thể bị lôi điện đánh cho cháy đen, nơi nơi đều là tiếng mãnh thú trước khi chết kêu rên.

Cá lớn nuốt cá bé vốn là quy luật của thiên địa, thế giới của yêu thú lại càng như vậy. Đối với thương vong của những mãnh thú này, ba đại yêu căn bản coi như không nhìn thấy, luôn không ngừng dùng tiếng gầm cùng tiếng rồng ngâm, bắt chúng tiếp tục đâm vào trận pháp.

Đại lượng linh khí của đảo bị trận pháp hấp thu, dùng để áp chế đối với những dị thú đang điên cuồng xông tới,

cho nên tuy rằng số lượng mãnh thú đã giảm đi khá nhiều, nhưng uy lực trận pháp cũng trở nên yếu đi rất nhiều, Diệp Thiên có thể cảm giác được điều này. Chung quanh nguyên bản vốn rất sung túc thiên địa linh khí, giờ trở nên ảm đạm mỏng manh hơn rất nhiều, đã không thể cản được sự hấp thu linh khí của ngoại giới.

– Rống!

Trong miệng Kim Mao Toan gầm lên giận dữ. Mấy vạn mãnh thú lại từ trong núi chạy ra, so với đám dị thú trước đó hoàn toàn bất đồng, nhóm này hơi thở trên người dị thường cường đại. Cơ hồ mỗi con đều là Tiên Thiên hậu kì cảnh giới, có một số trong cơ thể còn ẩn chứa năng lượng so với Diệp Thiên chỉ có mạnh hơn chứ không yếu.

Đám mãnh thú này điên cuống tiến lên,lôi quang vừa mới biến mất lại tiếp tục lóe sáng, phát ra những quang mang nóng rực, tiếng sấm chớp bao phủ cả bờ cát, bên trong còn xen lẫn những tiếng rống bi thương của mãnh thú trước khi tử vong, cảnh tượng thảm liệt vô cùng.

Hơn nữa canh giờ qua đi, lôi quang dần dần tán đi, hơn vạn mãnh thú đều dưới lôi uy mà chết, không một con nào may mắn thoát nạn. Nhưng đồng dạng, trận pháp linh khí cũng đã yếu đi rất nhiều, Diệp Thiên có thể cảm giác được, thiên địa linh khí ở gần đó đang không ngừng ào ào đổ về nơi này dường như đang muốn bổ sung cho trận pháp.

– Thời gian đến rồi. Chúng ta lên!

Kim Mao Toan ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, trên mặt lộ ra thần sắc kích động, chúng không còn đủ thời gian để chờ lần linh khí dao động tiếp theo, cho nên chúng tình nguyện cho dù chết dưới lôi kiếp này, cũng muốn mở một thông đạo đi ra ngoài

Há mồm phun ra, một khỏa yêu đan tản mát ra ánh sáng kim quang rực rỡ phiêu phù trước mặt Kim Mao Toan. Nhất thời một cỗ uy áp tràn ra bốn phía, Lôi Hổ vô ý không kịp đề phòng, cũng bị cỗ uy áp kinh khủng kia ép cho hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất.

Ngay cả Diệp Thiên cũng phải lùi lại vài bước, trên trán nháy mắt ướt đẫm mồ hôi, lần này khoảng cách với yêu đan gần như vậy, hắn càng có thể cảm ứng rõ ràng năng lượng hủy thiên diệt địa kinh khủng của yêu đan kia.

– Ta quên mất, ngươi cảnh giới không đủ, không thể chống cự yêu đan uy áp!

Kim Mao Toan nhìn phản ứng của Diệp Thiên hai người, há mồm khẽ hấp, một luồng khói nhẹ từ trong yêu đan bay ra, trên không trung biến thành một ảo ảnh giống hệt nó, trực tiếp bay vào miệng Kim Mao Toan.

– Ta đã thu hồi yêu đan nguyên thần, ngươi hãy cầm lấy đi.

Sau khi đạo khói nhẹ đó bị rút đi, áp lực chung quanh nhất thời tiêu thất, Kim Mao Toan nhìn về phía Diệp Thiên, nói:

– Lấy cường độ thân thể ngươi, nhiều nhất chỉ có thể sử dụng một lần năng lượng yêu đan, ngươi hiện tại không cần đưa yêu đan vào trong cơ thể, khi thời cơ đến, ta sẽ báo cho ngươi.

Kim Mao Toan dù sao cũng là một hồng hoang dị thú, thân thể mãnh mẽ có thể nói là không có đối thủ, nguyên khí ẩn chứa bên trong lại càng hùng hậu, cho nên năng lượng mà yêu đan này ẩn chứa, vượt xa những đại yêu thông thường khác, Diệp Thiên có thể sử dụng năng lượng trong đó hay không, kỳ thật Kim Mao Toan cũng chỉ dám chắc năm thành mà thôi.

– Đi thôi!

Có thể tu luyện đến Đại yêu hậu kỳ( tương đương Kim Đan hậu kì), Kim Mao Toan cùng Giao Long ý chí so với nhân loại cùng đẳng cấp còn muốn cứng cỏi hơn, Kim Mao Toan thậm chí còn không nhìn lại con mình một lần, ba đại yêu thân hình chợt lóe, trực tiếp xuyên qua trận pháp trên bờ cát.

Chúng không thu niễm hơi thở bản thân nữa, mà hoàn toàn phóng xuất uy áp ra bên ngoài, một tầng mây trắng dày đặc xuất hiện trên đỉnh đầu ba đại yêu, ngay cả khi bên trong kết giới, lực lượng cường đại của chúng cũng sách dẫn kiếp vân xuất hiện.

Bất quá kiếp vân này so sánh với thiên kiếp vân chân chính nhỏ yếu hơn rất nhiều, cơ hồ đại yêu trên đảo ai cũng có thể sách dẫn ra, nhưng cho dù chúng có vượt qua lôi kiếp, tu vi cũng không tiến thêm chút nào, chỉ tổ hao tổn sức lực mà thôi.

– Oanh!

Thiên lôi vừa dừng lại không lâu, không hề báo trước lại xuất hiện, lôi quang bạch sắc nháy mắt đem ba đại yêu bao trùm bên trong.

– Ngao ô!

Kim Mao Toan gầm lên giận giữ cùng lúc với tiếng rồng ngâm của Giao Long, thân thể Giao Long đón gió, lớn lên, cái đuôi thật lớn quét qua, lập tức đánh tan một nửa đoàn thiên lôi kia, phần còn lại bị một thân lân giáp của nó triệt tiêu hết, không hề bị chút tổn thương nào.

Đại trận này tồn tại ở đây không biết đã bao nhiêu lâu, trận pháp dường như có linh trí, cảm nhận được mấy đại yêu bên dưới không hề đơn giản, màu sắc lôi quang lại thanh đổi, đám kiếp vân xúc tích trên đầu ba đại yêu, lúc này biến thành một đám mây màu đỏ rực, thiên lôi hồng quang đại thịnh, tùy thời có thể giáng xuống.

– Pháp tướng thiên địa!

Kim Mao Toan trong miệng gầm lên, phía sau đầu nó đột nhiên xuất hiện một hư ảnh, thân cao ngàn trượng, cái miệng khổng lồ toàn răng nanh, hai đấm liên tục đấm vào ngực, hiển nhiên đây chính là nguyên thần của nó phóng đại lên nghìn lần. [Audio] Ta Luyện Khí 3000 Năm

Kim Mao Toan pháp tướng, khó khăn lắm mới tiếp cận được kiếp lôi màu đỏ đang nổi lên bên trong đám kiếp vân, Kim Mao Toan pháp tướng hai móng vuốt sắc bén khua loạn, tia lôi quang bên trong kiếp vân còn chưa kịp hạ xuống, đã bị Kim Mao Toan pháp tướng phá nát.

Móng vuốt của Kim Mao Toan Pháp tướng sau khi phá nát kiếp lôi cũng không có thu hồi, mà trực tiếp oanh kích lên trên tầng kết giới” oanh” một tiếng nổ thật lớn, một gợn sóng vô hình cuộn lên bao trùm khắp không gian, cả hải đảo tựa hồ cũng bị chấn động.

– Mẹ nó, Hồng Hoang dị thú này có thiên phú truyền thù, nhưng thiên phú đến mức này thật sự là khủng bố a!

Ở ngoài ngàn mét xem mấy đại yêu xuất thủ, Diệp Thiên hoa mắt thần lay, theo những ghi chép của Trương Tam Phong hắn biết được, chỉ khi tiến vào Kim Đan kỳ, người tu đạo mới có thể chân chính điều khiển thiên địa linh khí, hơn nữa mới có thể xuất ra thuật pháp thần thông, còn trước đó chỉ là những thuật pháp nho nhỏ mà thôi.

– Óe? Như thế nào lại không có chút phản ứng nào?

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ