- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 162: Tàn sát đẫm máu (c806-c810)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 162: Tàn sát đẫm máu (c806-c810)
❮ sautiếp ❯Chương 806 : Tàn sát đẫm máu (thượng)
Jerry, có cần không?
Kenvil nhìn chằm chằm vào túi của bộ áo quần rằn ri Jerry đang mang, hắn tin rằng chỉ cần Jerry ấn nút máy phát nổ, cái người có thể tránh được tên đạn kia cũng phải tan xương nát thịt, hiệu ứng hóa học của hơn trăm cân TNT sinh ra dưới lòng đất có thể bằng với một đạn hạt nhân loại nhỏ rồi.
– Đợi thêm một chút.
Jerry lắc đầu, quay lại nhìn Miêu Tử Long nãy giờ vẫn không nói gì nói:
– Miêu, không phải ông còn có hậu thủ sao? Bọn họ có thể hành động rồi đó!
Từ sự kiện 911 ở Mỹ cho đến nay vẫn chưa đầy hai năm, đây đúng là thời kỳ tàn khốc của thế giới, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì Jerry sẽ không sử dụng số thuốc nổ đó, nếu không thì cuộc đời còn lại của mấy người họ chỉ có thể sống chui rúc trong hang như lũ chuột thôi.
– Jerry, đây không phải là kết quả mà tôi muốn!
Miêu Tử Long ngồi bên mặt tái mét, biểu hiện của Diệp Thiên trên màn hình lúc nãy làm hắn có cảm giác sởn gai ốc, Miêu Tử Long thậm chí còn bắt đầu hoài nghi hành động giết Diệp Thiên của mình lần này có phải là đã làm sai rồi hay không?
Biểu hiện của Jerry lúc đó cũng làm Miêu Tử Long thấy hoang mang, ông ta bỏ ra hơn nghìn vạn đô la Mỹ để thuê Binh đoàn Black Widow, cái cần là đầu của Diệp Thiên, chứ không phải ngồi đây nhìn Diệp Thiên đại phát thần uy trên màn hình.
– Miêu, đừng kích động, tôi biết ông thuê quân nhân của nước Congo, bây giờ có thể cho bọn họ hành động được rồi đó!
Jerry cười nói:
– Tôi có thể đảm bảo với ông, nếu đám quân nhân kia vẫn không giết được hắn ta thì tôi sẽ đích thân đi tiễn hắn xuống địa ngục, ông phải tin lời hứa của binh đoàn Black Widow!
– Được thôi, Jerry, tôi tin ông!
Miêu Tử Long nhìn Jerry hồi lâu rồi tay cầm máy nói, điều chỉnh tần suất xong liền nói:
– Thượng tá Enbangeda, đến lượt các ông hành động rồi, giết chết cái tên đáng chết kia, tôi sẽ trả thêm cho ông một chiếc máy bay trực thăng!
Sự việc đã đến nước này, Miêu Tử Long đành phải làm liều thôi, cũng may là ông ta và Tống Hiểu Long sớm đã mua vé máy bay rời khỏi Nam Phi, bất kể chuyện ở Nam Phi phát triển như thế nào, ông đều phải rời xa nơi đây, cũng coi như là quân tử phòng thân.
– Miêu, cảm ơn sự hào phóng của ông.
Giọng nói trong máy phát ra khàn khan.
– Tôi sẽ lấy xương đầu của tên đó về làm đồ uống rượu để tặng ông.
– Đúng là một người dã man!
Âm thanh phát ra từ máy nói làm Kenvil và những người khác chau mày, chỉ những bộ lạc sống trong rừng nguyên thủy ở châu Phi mới còn duy trì tập tục lấy đầu kẻ thù để làm đồ uống rượu, tuy nhiên nếu đặt trong mắt người hiện đại thì là một chuyện khó mà làm người ta hiểu và chấp nhận được.
Cách mỏ quặng Johannesburg khoảng mười cây số, vốn dĩ có một thị trấn nhỏ, tuy nhiên do vị trí của mỏ quặng vô cùng đặc biệt, lại không nằm trên đường giao thông, cùng với sự ngừng hoạt động của mỏ quặng, hàng vạn công nhân giải tán. Thị trấn này cũng mất đi chổ dựa để sinh tồn.
Không có những công nhân kia, những khách sạn ở thị trấn đành phải đóng cửa, các quán rượu và một vài cửa hàng cũng hết đường làm ăn, thị trấn này cuối cùng trở nên hoang tàn. Khó mà tưởng tượng được rằng mười năm trước đây là một nơi rất phồn hoa.
Mặt trời tháng bảy ở Nam Phi nóng như lửa đốt, ánh nắng chói chang soi rọi khắp mặt đất, giống như không khí đang bị bóp méo vậy.
Thị trấn không một bóng người trở nên vô cùng yên tĩnh, đột nhiên, một tiếng còi phát lên đã phá vỡ sự yên tĩnh đó. Hơn trăm người liền ló mặt ra từ các khu kiến trúc, tụ tập lại trên quảng trường của thị trấn.
Tuy nhiên điều làm người ta kinh hãi là hơn trăm người này đều là những trẻ em da đen ở tuổi vị thành niên, có một vài đứa còn thấp hơn cả khẩu súng mà chúng mang trên người, từng đứa từng đứa đứng ở đó, ánh mắt vô hồn, giống như là một bộ xương di động vậy.
– Xuất phát, mục tiêu là mỏ quặng Johannesburg, làm nơi đó tàn sát đẫm máu cho ta!
Người đang nói là một người da đen cao lớn, hai cánh tay của ông ta rất dài, vừa thả xuống là đã đến tận đầu gối, nhìn từ xa giống như một con tinh tinh vậy, đây chính là con người dã man trong mắt của Kenvil và những người khác, một lực lượng vũ trang trong đội quân Congo.
Congo từ khi tuyên bố độc lập bào năm 1960 thì chiến tranh không ngừng, đầu tiên là nước Mỹ mượn tay tập đoàn Tshombe giết hại Tổng trưởng tham mưu Congo Lumumba, đưa Joseph Kasa-Vubu lên làm tổng thống, thành lập nước Cộng hòa Congo.
Nhưng chưa đầy vài năm, tổng tư lệnh quân dân quốc lại phát động biến chính, lật đổ tổng thống Joseph Kasa-Vubu, điều hành ghế tổng thống, sau đó một vài thế lực ở Congo bắt đầu nổi loạn, hầu như mỗi người dân Congo đều chịu phải sự nguy hại từ chiến tranh.
Bất kể là quân chính phủ hay quân nào đi nữa, đằng sau đều ẩn chữa một thế lực che đỡ, thực lực hai bên tương đương nhau, vì vậy khu vực Congo cũng là một trong những khu vực nguy hiểm nhất thế giới.
Chiến tranh thường niên, làm cho tất cả nhân dân Congo đều hiệp binh, cũng giống như đội quân dưới tay thượng tá Enbangeda này, vốn dĩ họ đều là những thổ dân ở trên núi cao, nhưng chiến tranh ba mươi năm đã làm cho họ đều biến thành kẻ giết người như rạ.
– Thượng tá, đại ma hết rồi!
Enbangeda vừa nói xong thì chợt có một người lên tiếng, nhìn về phía phát ra tiếng nói, một đứa bé trai người như cọng giá, khuôn mặt ngây thơ đang ngáp liên tục.
– Đúng vậy, không có đại ma, không có đàn bà, thượng tá, đến nơi này làm gì vậy?
Một đưa trẻ người cao hơn cây súng một chút nói, làm cả bọn nhao nhao lên, ngáp cũng dễ lây, một lúc đã rất nhiều người bịt miệng lại ngáp.
– Đáng chết, không biết thế nào gọi là phục tùng mệnh lệnh sao?
Enbangeda mắt sắc lệnh, tay phải nhanh như điện rút súng từ thắt lưng ra chỉ vào đứa nói đầu tiên và bóp còi.
– Bằng!
Một tiếng nổ phát ra, chỗ long mày của đứa trẻ xuất hiện một lỗ, cơ thể bị đẩy về phía sau rồi rớt xuống đất.
Tiếng súng bất ngờ làm cả đội ngũ im bặt, đứa nào cũng mặt mày sợ hãi, chúng sợ nhát súng tiếp theo sẽ chĩa vào đầu chúng.
– Đồ khốn, nghe rõ rồi đó, phải tắm máu mỏ quặng Johannesburg, vàng và đàn bà ở đó đều là của chúng mày!
Thấy phát súng vừa rồi đã làm cho đội quân búp bê này sợ hãi, thượng tá Enbangeda rất hài lòng, ở Congo, vũ lực là nhất, đặc biệt là đối với những đứa trẻ này, phải giết cho chúng sợ, như vậy mới làm cho chúng đi giết người khác được.
Đội quân búp bê ở Congo cũng là một hiện tượng rất đặc biệt trong lịch sử quân sự thế giới, vì Congo chiến tranh liên mien, phần lớn những thanh niên cường tráng đều đã bỏ mạng ngoài mặt trận, nhằm đảo bảo nguồn binh lực, một vài đội quân phiệt đã nhằm vào trẻ em.
Những quân phiệt vũ trang này phái giáo quan đi bắt hết tất cả trẻ em từng thôn, giao súng cho bọn chúng, dẫn bọn chúng đi giết người, nhằm khống chế chúng tốt hơn, thậm chí họ còn cho những đứa trẻ đó ăn những độc phẩm, làm chúng không thể thoát ra khỏi cuộc sống này.
– Giết chết bọn chúng, cướp vàng, cướp đại ma, cướp đàn bà!
Những đứa trẻ này đã bị tẩy não từ lâu, bọn chúng cũng trở nên tê liệt với sự chết chóc, tuy nhiên nghe đến đại ma và đàn bà, mắt đứa nào cũng sáng lên, đưa vũ khí lên trời hét lớn, không ai còn để ý đến đứa vừa bị bắn lúc nãy nữa.
– Lên xe, bất cứ người nào gặp trên đường đều giết hết!
Enbangeda cười hung ác, đây là đội quân búp bê của ông ta, cũng là cái gốc lập thân của ông ta ở Congo, có mấy trăm người này, ông ta đã có thể cắt cứ một phương ở Congo, sống cuộc sống thượng lưu của người phương tây.
Còn việc tàn sát này ở Nam Phi sẽ tạo nên ảnh hưởng như thế nào thì Enbangeda không suy nghĩ đến, ông ta chỉ quan tâm đến việc giết người cướp của, trời có sập xuống thì còn có người cao hơn đỡ, Congo đã chiến tranh mấy chục năm, từ trước đến giờ không sợ đắc tội với người khác, cùng lắm thì ông ta mang số người này vào rừng làm thổ dân là được chứ gì.
Từng đứa trẻ da đen lần lượt trèo lên bốn năm chiếc xe tải đã chuẩn bị sẵn, có một vài đứa thậm chí còn chĩa mũi súng lên trời bắn, khung cảnh vô cùng hỗn loạn, mấy phút sau, xe chạy khỏi thị trấn đi về hướng mỏ quảng Johannesburg.
Là một trong những khu cảnh điểm cần đến ở Johannesburg, tại cổng mỏ vàng lại xuất hiện thêm vài chiếc xe khách nữa, chỉ là số lượng người thăm cảnh điểm có hạn, hơn một nửa số người đều phải đứng đợi bên ngoài, đợi người bên trong ra thì bọn họ mới được vào.
Thời tiết nóng bức làm khách du lịch cũng phờ phạc, phần lớn đều ở trong xe có điều hòa, chỉ có một vài người nghiện thuốc mới xuống xe để hút, họ đứng núp dưới bóng chiếc xe.
– Lúc nãy bên trong có phải là có tiếng súng không? Mỏ quặng có tiết mục mới từ lúc nào thế nhỉ?
Dưới gốc cây cổng mỏ quặng, bốn năm người hướng dẫn viên du lịch đến từ các quốc gia khác nhau đang ngồi nói chuyện, trong đó có người Mexican, Mỹ, Scotland, có cả Hoa Quân trong đó nữa, hắn vốn sinh ra và lớn lên tại Nam Phi, tính cách cũng phương tây hóa.
Mấy người này đang thảo luận về tiếng súng phát ra từ mỏ quặng lúc nãy, vì trên quảng trường mỏ quặng thường phát những tấm ảnh về quá trình khai thác, trong đó có rất nhiều tiếng nổ, vì vậy không ai nghĩ tiếng súng lúc nãy là có thực cả.
Điều này cũng không trách họ phản ứng chậm chạp, trị an của Nam Phi tuy là rất không tốt, nhưng trong mỏ vàng thì không ai dám đến gần, cứ cho là nơi này thiết kế thành khu cảnh điểm đi thì bên trong cũng có bảy tám cảnh vệ cũ trang.
Hơn nữa diện tích của mỏ vàng này rất lớn, công thêm khu công nhân sinh sống mà Diệp Thiên đang ở thì lại càng hẻo lánh, sau khí tiếng súng phát ra khoảng mười phút, mấy cảnh vệ đó thậm chí còn không biết tiếng súng phát ra từ hướng nào.
– Nóng như vậy sao còn có người đến nhỉ?
Tiếng xe phát ra từ xa, vọng đến tai mấy người hướng dẫn viên, bốn năm chiếc xe tải màu đen lọt vào tầm mắt của họ.
– Không đúng, mấy người trên xe sao đều cầm súng hết vậy?
Mắt của Hoa Quân sáng nhất, vừa nhìn là đã thấy chiếc xe đầu tiên có chở những bính lính mang vũ khí.
Chương 807 : Tàn sát đẫm máu (hạ)
– Mấy người này định làm gì vậy?
Hoa Quân ngơ ngác nhìn mấy chiếc xe tải nhuốm đầy bụi, những khuôn mặt đứng trên xe càng làm hắn hoảng sợ, cùng lúc đó, một loạt đạn được bắn ra từ những chiếc xe.
– Bằng, bằng, bằng…!
Từng tràng súng bắn quét vào chiếc xe khách đang dừng trước cổng mỏ vàng, bảy tám chiếc xe khách cùng lúc bị công kích, đạn xuyên qua kính xe đi vào bên trong, đồng thời phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Bất kể là du khách hay tài xế, thời gian như ngừng lại, không ai biết là rốt cuộc có chuyện gì, cho đến khí một chiếc xe khách bốc cháy rồi phát nổ, cửa xe mới được mở ra, họ chen chúc nhau nhảy xuống xe.
– Giết sạch hết bọn họ, không để sót một ai hết!
Enbangeda đứng trên chiếc xe thứ nhất cười hung ác, hắn đưa súng lên bắn, một phát súng trúng vào một người da trắng đang chạy trốn, cùng lúc đó truyền lại tiếng kêu thất thanh của đoàn người.
Những tiếng phanh xe rít lên, từng bính lính búp bê dáng người gầy gò từ trên xe nhảy xuống, cầm vũ khí bắn vào đoàn người, tiếng kêu thảm thiết của những người sắp chết càng làm cho bọn chúng thêm hung phấn.
– Thượng đế, đã xảy ra chuyện gì vậy?
So với mấy chiếc xe khách kia, mấy người ngồi núp dưới gốc cây lại không bị đoàn binh búp bê kia để ý đến, nhìn máu me bắn ra tứ tung, họ như khựng người lại quên cả việc chạy trốn.
– Nhanh chạy đi!
Không biết là ai đã kêu lên một tiếng, tất cả mọi người như tỉnh giấc lần lượt tháo chạy. Hoa Quân vừa chạy được hai bước thì một chiếc xe việt dã dừng lại bên người hắn.
Vừa mở cửa xe nhảy vào trong thì một tràng đạn làm vỡ cả cửa kính, Hoa Quân ôm đầu cúi người núp dưới ghế, lắp bắp hỏi:
– Lưu ca, đây…đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
– Không biết, Hoa Quân, ngồi cho vững vào!
Tài xế Lưu ca lắc đầu. Hắn tuy xuất thân là đặc chủng binh nhưng thời đại hòa bình này thì vẫn chưa tham gia đánh trận bao giờ, đám binh búp bê như dã thú trước mặt đang tàn sát mọi người cũng làm hắn có phần bất an.
Tuy nhiên hắn từng được huấn luyện chuyên ngành, từ lúc có tiếng đạn phát ra ở khu mỏ, hắn đã đề cao cảnh giác, hắn đậu xe vào giữa đoàn xe khách, lúc đám binh kia bắn chết du khách hắn mới bất ngờ chạy ra.
Lúc xe chạy thoát khỏi đám quân thì Hoa Quân mới nhớ lại Diệp Thiên hét lớn:
– Lưu ca, Triệu ca làm thế nào đây? Anh ta vẫn còn ở bên trong đó?
– Không lo được cho anh ta nữa rồi, chúng ta có thể chạy thoát là mạng lớn rồi đó!
Lưu Thanh lắc đầu, cơ thể hắn như cuộn tròn lại. Cửa kính của xe đã bị bắn nát hết, sau xe tiếng đạn bắn vang lên không ngừng.
– Mẹ nó, đừng chỉ lo cướp bóc nữa, giết sạch mọi người cho ta, không để sót một ai cả, tìm cái người trong hình ra cho ta!
Nhìn thấy có một chiếc xe việt dã chạy trốn, Enbangeda giận dữ, cầm súng bắn vào đầu một đứa đang xé rách áo quần của một cô gái.
Cần biết rằng, Miêu Tử Long đã thuê Enbangeda. Nếu giết được Diệp Thiên, ông ta sẽ có được hai nghìn vạn đô la Mỹ, có được số tiền này, ông ta có thể mở rộng địa bàn ra gấp đôi, lúc đó có thể phong thành tướng quân rồi.
Vì vậy lúc nãy một chiếc xe chạy trốn làm Enbangeda tức giận vô cùng, giết một lúc ba lính búp bê chỉ lo cướp bốc đồ trên cơ thể người chết.
Sự hung tàn của Enbangeda làm đám quân búp bê kia như bừng tỉnh, chúng hét lên những tiếng không ý nghĩa, bắn liên tục vào đoàn người đang chạy, một lúc sau, cổng lớn của mỏ vàng, ngoài đám binh sỹ kia ra hầu như không ai còn đứng cả.
Dưới mệnh lệnh của Enbangeda, đoàn quân búp bê lần lượt bắn tiếp vào những người đang nằm trên mặt đất, nhân tiện móc hết những thứ đang giá trên người họ, thậm chí chiếc răng giả bằng vàng của một du khách cũng không bỏ qua.
Không khí nóng như lửa đốt ngập tràn mùi máu, khu cảnh điểm trước đây giờ như biến thành địa ngục, máu của hơn trăm người chảy thành một con sông nhỏ, thi thể nằm khắp mặt đất.
Rõ ràng, đám binh búp bê này không phải là lần đầu tiên làm chuyện tàn sát đẫm máu này, chỉ sau năm phút, họ đã dọn sạch chiến trường, từng ánh mắt khẩn thiết nhìn về phía cổng mỏ vàng đã được đóng kín.
Bất kể là mỏ vàng trong nước hay nước ngoài đều có chung một đặc điểm, đó chính là kiến tạo dễ phòng thủ khó tấn công, đặc biệt là những mỏ vàng ở Nam Phi này, điều mà những nhà đầu tư nghĩ đến đầu tiên đó là vấn đề an toàn.
Mỏ vàng Johannesburg cũng không ngoại lệ, bao xung quanh mỏ là tường cao 5m, tuy tường rào điện bên trên giờ đã bị vô hiệu hóa, nhưng với độ cao 5m này cũng đủ để ngăn không cho người bên ngoài vào.
Khi tiếng súng trong mỏ phát ra, thì cửa của mỏ vàng đã được đóng kín, tuy nhiên bọn họ vẫn chưa tìm ra được Diệp Thiên, mà ngược lại đã đi sai nước, làm kéo dài thời gian đột nhập vào mỏ của đội quân Congo.
– Thượng tá, không phát hiện thấy người trong ảnh!
Phụ tá của Enbangeda bước đến buồn bã nói:
– Thượng tá, chúng ta buộc phải rời khỏi đây, nếu không bị quân đội chính phủ Nam Phi bao vây thì khó mà thoát được.
Tuy những người đến Nam Phi này đều là những người giết người như mạ, nhưng dù sao họ vẫn đang ở trên địa bàn của người khác, cũng không có vũ khí hạng nặng, cho dù quân đội Nam Phi không có tài cán gì đi chăng nữa cũng không dung tha bọn chúng phạm luật trên địa bàn của họ được.
– Không được, phải tắm máu mỏ vàng rồi mới đi!
Enbangeda lắc đầu, đưa mắt nhìn cửa mỏ vàng rồi nói:
– Dùng đạn tên lửa để phá cửa, tìm cho được cái tên Trung Quốc kia, tôi đã hứa với Miêu rồi, phải lấy đầu hắn ta dùng làm đồ uống rượu!
Enbangeda không phải là người không có đầu óc, dám đến làm mưa làm gió ở nước khác tất nhiên hắn cũng đã chuẩn bị sẵn đường rút lui, theo tính toán của hắn, quân chính phủ Nam Phi mà đến được đây thì ít nhất cũng cần một tiếng đồng hồ.
Hơn nữa tắm máu nơi này chỉ cần ba mươi phút là xong, cho dù là vì hai nghìn vạn đô la Mỹ kia, hắn cũng không có cớ gì để rút lui được.
– Thượng đế, vì sao lại có quân đội công kích chúng ta chứ?
– Cục cảnh sát phải không? Có hơn nghìn quân đang tấn công mỏ vàng Johannesburg, đã chết hơn bảy tám trăm người rồi!
Lúc này trong mỏ vàng cùng loạn cả lên, trong đó chỉ có bảy tám cảnh vệ, bọn họ nhìn cảnh tàn sát bên ngoài cũng sợ khiếp vía, cho dù là người chết không nhiều đến thế, vì phần lớn khách đã vào trong hết rồi, bên ngoài chỉ còn lại hơn ba trăm người thôi.
Tuy nhiên cho dù là như vậy, Enbangeda cũng đã tạo nên một vụ án vô cùng kinh hoàng, e rằng rất nhanh nữa thôi cả thể giới sẽ đổ xô quan tâm đến chuyện này.
– Số người này…đến là vì mình?
Đứng trên một bức tường cao, ngửi mùi tanh nồng cảu máu, Diệp Thiên liền chau mày lại, hắn không ngờ Tống Hiểu Long lại điên cuồng như thế, vì giệt trừ mình mà đã thuê đội quân tàn sát hết tất cả mọi người?
– Một đoàn toàn bộ xương di động, tim của mấy người này sớm đã bị bóp nát rồi!
Nhìn đám binh búp bê người không cao bằng khẩu súng kia, Diệp Thiên liền lắc đầu, hắn đưa mắt nhìn về Enbangeda lúc này đang đứng trước cổng, nếu hắn đoán không nhầm thì đây chính là thủ lĩnh dẫn đầu đám quân kia.
– Ủa? Ai đang nhìn mình thế?
Lúc Diệp Thiên nhìn Enbangeda thì ông ta cũng có cảm giác, liền ngẩng đầu lên, đúng lúc thì nhìn thấy Diệp Thiên, ông ta sững người lại rồi mừng rỡ hét:
– Chính là hắn ta, giết hắn cho tôi!
Diện tích mỏ vàng rất lớn, vốn dĩ Enbangeda cứ sợ là sẽ tìm không rad t, nhưng bây giờ hắn đã đứng ở đó rồi, lúc Enbangeda hạ lệnh thì cũng đưa súng bắn về phía Diệp Thiên.
– Cái thứ không biết sống chết!
Diệp Thiên hét lên một tiếng, tuy lúc này tàn sát không làm kích động đến tâm lý hắn nữa nhưng đã là con người thì đều phải coi trọng mạng sống của mình, hành vi của bọn giết người này đã làm Diệp Thiên nổi giận.
Chính lúc mắt hai người nhìn nhau, Diệp Thiên nhún chân nhảy lên một bước, cùng với bước nhảy này, không khí như cuộn lại, cơ thể Diệp Thiên như bị bóp méo nhìn không giống thật nữa.
– Bắn, giết hắn cho ta!
Enbangeda không chú ý đến động tác của Diệp Thiên, hắn hạ lệnh, hắn đã bắn một phát súng, khoảng cách mười mét có thể giúp Enbangeda nhìn thấy rõ phát súng đó đã bắn trúng người Diệp Thiên.
– Ủa? Sao không thấy người đâu?
Lúc Enbangeda nghĩ là hai nghìn vạn đô la Mỹ đã về tay mình rồi thì dáng người trên tường kia liền biến mất, tai chỉ nghe vọng lại tiếng thảm thương chết chóc, ngoài tiếng súng ra, thậm chí đến tiếng người bị ngã xuống đất cũng không có.
– Tôi ở đây này!
Diệp Thiên vỗ nhẹ vai Enbangeda một cái, người lúc nãy ông ta vừa bắn chỉ là cái bóng của Diệp Thiên mà thôi.
– Ông có thể đi chết được rồi đó!
Diệp Thiên cũng không có hứng nhiều lời với Enbangeda, lúc cái cổ kia quay lại, tay phải Diệp Thiên liền vặn một cái, một tiếng rắc phát ra, trái cổ của ông ta đã bị Diệp Thiên bóp nát.
Lúc lúc Diệp Thiên biến mất cho đến lúc xuất hiện cách nhau chưa đầy mười giây, vì vậy lúc cơ thể Enbangeda mềm nhũn ngã xuống đất, phụ tá và đám binh búp bê xung quanh ông ta không ai kịp phản ứng gì cả.
– Người sống như dã thú thì có sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Lúc đám quân búp bê này tàn sát, Diệp Thiên đã có sát tâm, sau khi bóp nát trải cổ của Enbangeda, Diệp Thiên liền há miệng khạc nhổ một phát, một đường hồng luyện bao quanh cơ thể hắn…
Chương 808 : Sụp đổ
“Ầm” một tiếng, chiếc cổng dày lớn của mỏ vàng bị thủng một lỗ lớn, cổng lắc lư rồi đổ sập xuống đất.
– Giết, giết hết tất cả mọi người bên trong!
Một binh búp bê thân hình nhỏ bé hào hứng hét, cậu ta vội vã cầm súng xông vào bên trong, những người chìm trong sự tàn sát và cướp bốc như chúng thậm chí không phát hiện được chỉ huy của mình đã chết từ lâu rồi.
Ngay đến phụ tá của Enbangeda cũng nhìn chăm vào chiếc cổng, trong mắt họ, bên trong chiếc cổng kia nhất định sẽ chứa rất nhiều vàng, có khối tài sản dùng cả đời cũng không hết.
– Cái này…cũng có thể gọi là bộ đội sao?
Sau khi bóp nát trái cổ cảu Enbangeda, Diệp Thiên liền giải phóng phi kiếm, hắn nghĩ những binh lính bao xung quanh hắn nhất định sẽ liều mạng với mình, ai ngờ rằng khi chiếc cổng bị phá thì không có ai thèm nhìn hắn một cái.
– Xông vào! Giết hết bên trong!
Không biết là đứa nào hét, số binh búp bê kia đã thèm khát vàng bên trong quá rồi liền xông vào mỏ, thậm chí cả thầy huấn luyện của chúng cũng tranh chạy trước cướp, sợ là chậm một bước thì vàng sẽ bị người khác cướp hết.
Chỉ trong nháy mắt, nơi Diệp Thiên đang đứng chỉ còn mỗi mình hắn, dưới chân Diệp Thiên là Enbangeda giương cặp mắt vô hồn.
– Cái bọn gà qué này mà cũng đòi đến giết mình sao?
Diệp Thiên lúc này dỡ khóc dỡ cười, Tống Hiểu Long đúng là coi thường mình quá, mấy người này giết người phóng hỏa thì được, tuy nhiên muốn đối phó mình thì còn xa vời lắm.
– Bằng bằng!
Trong lúc Diệp Thiên đang thất thần thì tiếng súng vang lên trong khu mỏ, chỉ dựa vào bảy tám khẩu súng của mấy cảnh vệ trong đó thì hoàn toàn không thể ngăn được đám binh lính kia, trong khoảnh khắc này, hàng trăm người từ trong mỏ chen nhau chạy ra.
– Đúng là một bọn thổ phỉ!
Nhìn thấy đám binh búp bê này thấy người là giết, Diệp Thiên liền lắc đầu, tâm niệm nhất động. Phi kiếm xung quanh cơ thể hắn bay đi nhanh như chớp, dạo một vòng xung quanh đám binh búp bê phía sau.
– Á…
Tiếng kêu thảm thiết phát ra từ đám quân, tuy nhiên âm thanh này rất nhanh, vì phi kiếm của Diệp Thiên bất kể là đối với người hay với vũ khí thì chúng đều bị cắt ra làm hai, chỉ trong chốc lát mà xác chết đã nằm la liệt trước cửa mỏ vàng.
Đám binh búp bê bị vàng làm cho mờ mắt kia lại không có ai phát hiện cảnh tượng sau lưng mình, mắt họ chỉ lo chăm chú vào những du khách và những người làm trong mỏ, tiếng súng đã át đi những tiếng kêu thảm thiết kia.
– Đúng là không biết sống chết gì cả!
Nhìn thấy đám binh búp bê kia tìm kiếm của cải trên những du khách đã chết, Diệp Thiên đúng là không biết nói gì nữa, tâm niệm phát ra, phi kiếm hóa thành một vệt màu hồng, giết chết những đứa đang cầm súng.
Phi kiếm làm bằng kim loại thuần chất giờ lại gia nhập vào lam kim nữa có thể gọi là sức mạnh vô địch, nơi mà phi kiếm đi qua gây ra cảnh chết chóc thảm thiết, xương thịt bay tunmg tóe khắp nơi, cảnh tượng này còn tàn khốc hơn cả cảnh thảm sát của đám binh búp bê lúc nãy, một lượng máu lớn bị thời tiết nóng bức làm bốc lên, khắp quảng trường hầu như đã tràn ngập mùi máu.
– Hả, sao…sao chết hết rồi?
Rốt cuộc cũng có người phát hiện ra. Chỉ là chưa đợi bọn chúng kịp có phản ứng thì phi kiếm của Diệp Thiên đã cướp đi mạng sống của họ rồi, còn một phần lớn bộ phận binh lính đã xông vào bên trong mỏ, Diệp Thiên đi theo sau chúng, những đứa đang sống sờ sờ trong phút chốc đã biến thành những thi thể.
Diệp Thiên không có ý định cứu thế chủ, hắn chỉ cố gắng giảm bớt sự tàn sát của đám binh lính kia, nhưng cho dù là như vậy thì vẫn có rất nhiều du khách bên trong bị sát hại, có thể nhìn thấy thi thể họ ở khắp nơi.
– Mẹ nó, nhỏ vậy mà sao cái gì cũng biết thế?
Lúc Diệp Thiên đi vào bên trong liền phát hiện bốn năm tên lính búp bê đang xé áo quần của một phụ nữ, mùa hè vốn đã mặc ít đồ, người phụ nữ kia đã bị lột sạch hết đồ, đành bất lực đưa hai tay che chắn phần ngực của mình.
– Đi chết hết đi!
Diệp Thiên lắc đầu, ánh sáng hồng chớp lên một cái, phi kiếm bay quanh đám lính kia một vòng, trong chốc lát, máu từ cổ của bốn năm tên lính kia phun ra, làm nhuộm đỏ cả cơ thể người phụ nữ kia.
– Á…á!
Sự thay đổi đột ngột này làm người phụ nữ đó khóc thét lên, mùi máu làm tinh thần cô suýt nữa sụp đổ.
– Ủa? Sao lại là cô?
Sau khi Diệp Thiên nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ kia, hắn chợt sững người lại, người suýt bị mấy tên kia làm nhục chính là hướng dẫn viên Dư Lệ Lệ.
– Phòng giám sát ở chỗ nào?
Diệp Thiên gõ nhẹ vào sau đầu Dư Lệ Lệ một cái, làm tinh thần cô tỉnh táo lên rất nhiều.
Tuy là giệt trừ kẻ ác nhưng Diệp Thiên không muốn bị chính phủ Nam Phi để ý đến, cần biết rằng, chính phủ Nam Phi sau lưng còn có quan hệ phức tạp với Anh, Mỹ và các nước khác, không chừng mình lại bị người ta để ý đến cũng nên.
– Anh là ai, trời ơi, xảy ra chuyện gì vậy?
Khuôn mặt và cả mắt Dư Lệ Lệ dính đầy máu, cô không nhìn rõ người đứng trước mặt mình là ai, tuy nhiên cái giọng nói kia có chút gì đó rất uy nghiêm, Dư Lệ Lệ liền nói:
– Phòng giám sát ở bên trái, nơi đội bảo vệ ở!
– Được rồi, cô có thể ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy sẽ phát hiện đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi!
Diệp Thiên ấn vào thái dương Dư Lệ Lệ một cái, tay giật mạnh lá cờ chỗ cửa vào bao quanh lấy người cô, hắn phá vỡ cửa kính phòng giám sát rồi đặt cô lên chiếc bàn trong đó.
Cùng với sự truy sát của Diệp Thiên, đám binh búp bê kia cuối cùng đã phát hiện, hơn trăm người vào trong mỏ quặng giờ chỉ còn lại có mấy người, và thi thể những binh lính kia nằm la liệt khắp mặt đất càng làm chúng kinh hãi.
Tục ngữ có câu quân lính dựa vào gan dạ, cảnh tượng như địa ngục trước mặt cộng thêm sự mất tích của thủ lĩnh Enbangeda của chúng càng làm cho tinh thần chúng như sụp đổ, bọn họ không thèm truy sát những du khách nữa mà chạy thục mạng ra khỏi mỏ vàng.
Tuy nhiên trong mỏ vàng khắp nơi đều là những du khách bị thương, những tiếng kêu thảm thiết vang lên, khu cảnh điểm trước đây trong chốc lát đã trở thành chiến trường huyết hỏa, bóng tối của sự chết chốc bao trùm lên khắp nơi trong khu mỏ.
– Đúng là nghiệp chướng, tên Tống Hiểu Long này đúng là không từ bất cứ chuyện ác nào, lẽ nào không sợ trời đánh sao?
Diệp Thiên không đi truy sát mấy tên lính hoảng loạn kia nữa mà đến phòng giám sát, sau khi mở cổng, hàng loạt các thi thể nằm ngổn ngang dưới đất, rõ ràng nơi này cũng vữa xảy ra tàn sát xong.
Cuộn băng đang chạy trong máy ghi hình bị Diệp Thiên lấy ra, hắn búng tay một cái, một ngọn lửa bốc lên đầu ngón tay thiêu rụi đoạn băng kia, và vụ tàn sát của đám lính búp bê ở mỏ vàng Johannesburg cũng đã trở thành một điều bí ẩn.
Ra khỏi phòng giám sát, Diệp Thiên quay lại nơi đám binh kia công kích hắn, tuy chỉ mới mười phút nhưng tiết trời nóng bức đã làm cho những phủ tạng bị lộ ra bên ngoài kia bốc lên một thứ mùi kinh khủng.
– Cái nha đầu này có phần cổ quái, thôi cứ mang theo.
Diệp Thiên đưa mắt nhìn về một cơ thể người nằm trên người Giang Sơn, hắn biết cô gái này chưa chết mà là bị chân khí của mình làm cho hôn mê, bế cô gái trên tay Diệp Thiên liền chau mày.
– Máy quay, máy ghi âm, toàn những thứ đồ tiên tiến!
Diệp Thiên móc ra hai món đồ trên người Giang Sơn, chăm chăm nhìn vào cái ống kính nói:
– Tống Hiểu Long, tắm rửa sạch sẽ đợi tôi, tôi sẽ đến thăm cậu nhanh thôi…Jerry, hắn…hắn vẫn chưa chết sao?
Tại một ngọn đèo cách đó mười cây số, Kenvil mặt mày tái nhợt nhìn màn hình, khuôn mặt cười lạnh lùng của Diệp Thiên kia lúc này nhìn đáng sợ như ma quỷ vậy.
– Thượng tá Enbangeda, thượng ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Miêu Tử Long cũng dùng máy nói gọi cho Enbangeda, tiếc là Enbangeda đã chết từ lâu, trước cổng mỏ vàng giờ chỉ còn tiếng hét của Miêu Tử Long vang lên không ngừng, không có một ai trả lời hắn cả.
– Miêu, không cần phải hét nữa đâu, bọn họ e là…đã chết hết rồi!
Khuôn mặt Jerry như bị đông cứng lại, hắn cảm giác thấy có điều chẳng lành, khả năng của đối thủ đã vượt xa sự dự đoán của họ, cái tên người sói có thể biến thân mà hắn gặp hai năm trước cũng không thể có sức tàn sát mạnh như vậy được.
– Đoàn trưởng Jerry, làm thế nào đây? Hắn…hắn sẽ giết hết chúng ta!
Miêu Tử Long tuy cũng là người luyện võ nhưng cuộc sống an dật nhiều năm đã mài mòn sự gan dạ của hắn, Miêu Tử Long sớm đã mất đi sung khí và sự tự tin để đứng trước mặt kẻ thù, lúc này hắn chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức, rời xa vùng đất châu Phi này.
– Hắn có lợi hại đến đâu cũng chỉ là một người, là người…đều phải chết cả!
Jerry lạnh lùng nhìn Miêu Tử Long một cái, tay trái hắn móc trong túi ra một chiếc điều khiển to bằng chiếc chìa khóa.
– Jerry, thực sự phải như vậy sao? Cùng lắm thì chúng ta rời khỏi châu Phi, coi như nhiệm vụ lần này của chúng ta thất bại là được mà!
Brookman hơi bất mãn, ông ta là một chiến sỹ gan dạ trên chiến trường nhưng chưa bao giờ tàn sát dân lành, ông biết chỉ cần Jerry ấn nút một cái, những người vẫn còn chưa chết trong mỏ vàng sẽ tan thành mây khói.
Nếu đi bước này, thì binh đoàn Black Widow của họ sẽ không còn đường để quay đầu lại nữa, sau này chỉ có thể lưu vong biệt xứ thôi.
– Hắn không chết thì chúng ta chết!
Jerry lạnh lùng nói:
– Lòng báo thù của loại người này rất mạnh. Hôm nay không giết được hắn thì chúng ta sẽ đều chết trên tay hắn.
– Jerry, ông quyết định đi!
Brookman sờ lên vết thương trên mặt rồi im lặng…
Chương 809 : Ngoài dự tính
– Jerry, quyết định gì vậy?
Nghe cuộc đối thoại giữa Jerry và Brookman, Miêu Tử Long không hiểu gì cả, sau khi hắn thấy hình ảnh trên màn hình máy tính biến mất liền vội vã nói:
– Jerry, ở đây giao lại cho ông, tôi phải đi báo cáo tình hình với Tống đã.
MIêu Tử Long tuy là không có khả năng tiên đoán được mọi chuyện như Diệp Thiên, nhưng trong lòng hắn đã cảm thấy có điều gì đó chẳng lành, tục ngữ có câu quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm, Miêu Tử Long hắn cũng còn cả gia đình phải lo, tất nhiên không thể ở đây chờ Diệp Thiên đến tìm được.
– Miêu, không cần phải vội, tôi đã nhận nhiệm vụ này rồi, thì nhất định sẽ hoàn thành.
Jerry kéo Miêu Tử Long lại rồi nói:
– Tôi muốn mời ông xem một trận pháo hoa thảm khốc nhất, Miêu, tin tôi đi, đây sẽ là cảnh tượng hung vĩ nhất mà ông từng được xem trong cuộc đời của mình.
– Pháo hoa, cảnh tượng hung vĩ nhất?
Miêu Tử Long gạt cánh tay Jerry ra nghi ngờ nói:
– Jerry, không phải là ông đang nói mộng đó chứ?
Theo Miêu Tử Long, ba nhánh quân đánh thuê và đội quân Congo mà Jerry thuê đều đã thất bại rồi, e rằng tiên hạ này không còn ai có thể đánh lại Diệp Thiên nữa, ông không biết Jerry vì sao lại tự tin như vậy, vì vậy lời nói có vẻ châm biếm.
– Đương nhiên là không, ông nhìn thấy cái này bao giờ chưa?
Jerry tay trái cầm máy phát nổ đưa lên rồi nói:
– Dưới lòng mỏ vàng Johannesburg có chôn hơn một trăm cân thuốc nổ, chỉ cần tôi ấn cái này một cái thì người kia sẽ bị tan xương nát thịt, ha ha ha!
Jerry cười như điên, Kenvil và Brookman thì đưa ánh mắt phức tạp nhìn hắn, nếu đi bước này thì bọn họ sẽ không còn đường quay lại nữa.
– Thuốc nổ?!
Miêu Tử Long nghe xong thì sững sốt, rồi hắn sung sướng nói:
– Nhanh, nhanh bấm nút đi, giết chết hắn ta. Nhất định phải giết chết hắn, Jerry, chỉ cần hắn chết, tôi sẽ trả thêm cho ông một nghìn vạn đô la Mỹ.
Mấy năm trước bắt đầu từ thời quân đánh thuê Thanh Long ở Đông Nam Á, Diệp Thiên giống như là một đám mây cứ bao quanh Tống Hiểu Long và Miêu Tử Long vậy. Gây cho hắn một áp lực rất lớn, vì vậy sau khi nghe Jerry nói, Miêu Tử Long liền kêu lên thất thanh:
– Thêm một nghìn vạn đô la Mỹ nữa?
Mắt Jerry sáng lên, sáu binh đoàn mà Miêu Tử Long thuê đều liên hệ thông qua hắn, theo cách chia hiện tại thì binh đoàn Black Widow sẽ nhận được hai nghìn vạn tiền thù lao, những đoàn quân còn lại chỉ được năm trăm đến một nghìn vạn thôi.
Hiện tại đã có ba binh đoàn bị tiêu diệt toàn bộ rồi, số tiền bọn họ để lại sẽ được chia tiếp. Nếu cộng thêm một nghìn vạn mà Miêu Tử Long vừa nói nữa, thì binh đoàn Black Widow sẽ nhận được tổng số tiền là hơn năm nghìn vạn đô la Mỹ, con số này đủ để Jerry hạ quyết định rồi.
– Miêu, sẽ như ý ông muốn!
Khuôn mặt Jerry hiện lên vẻ điên cuồng, tay cái trái ấn mạnh xuống một cái, đồng thời ngẩng đầu nhìn về hướng của mỏ vàng, không chỉ có hắn mà hầu như tất cả mọi người lúc này đều nhìn về hướng đó.
Vị trí lắp đặt thuốc nổ ở mỏ vàng là do Kenvil sắp xếp, khoảng cách truyền vô tuyến có thể đạt đến hơn trăm cây số, cũng có nghĩa là khi ấn nút này, khoảng cách mười cây số xung quanh mỏ vàng sẽ biến thành một đóng đổ nát.
– Ầm, ầm ầm!!
Sau khi Jerry bấm nút, một tiếng nổ lớn vọng đến, nhưng điều làm mọi người ngạc nhiên là, tiếng nổ điếc tai không phải vọng lại từ phía mỏ vàng mà từ nơi cách binh đoàn Black Widow khoảng hơn trăm mét.
Hai binh đoàn vốn dĩ được Jerry bố trí trên đèo lúc này trở nên vô cùng thê thảm, kêu gào thảm thiết, vô số đạn được bắn ra, những người toàn thân bốc chạy tháo chạy khắp nơi, cuối cùng thì ngã xuống đất tắt thở.
– Xảy…xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện…chuyện này là sao thế?
Nhìn cảnh tượng trước mặt, mắt Miêu Tử Long như lồi ra, hắn bóp cổ Jerry hét lớn:
– Đây là pháo hoa và niềm vui mà ông nói đó ư, Jery, đừng tưởng là tôi không dám giết ông!
Công phu mà Miêu Tử Long luyện được ba mươi năm bây giờ trút hết lên cổ Jerry, làm mặt hắn đỏ bừng bừng, tuy nhiên lúc này Jerry không còn để ý đến chuyện đó nữa, trong mắt hắn hiện lên sự kinh ngạc vô cùng.
– Dừng tay lại, bỏ Jerry ra!
Cần nói rằng, người có phản ứng nhanh nhất lúc này chính là Brookman, gần như cùng lúc với hành động của Miêu Tử Long, nhanh như chớp, ông ta ấn tay vào thái dương của Miêu Tử Long.
– Ông dám giết tôi?
Vùng thái dương của Miêu Tử Long nổi cả vân xanh, thất bại liên hồi là ông ta như sắp sụp đổ, ông ta thực sự không hiểu, đám quân đánh thuê được trang bị vũ khí hiện đại và giết người như mạ này vì sao lại không trừng trị được Diệp Thiên?
– Bỏ Jerry ra, nếu không, ông chết!
Brookman không phải là người thích nói nhiều, tuy nhiên lời từ miệng ông ta nói ra, từ trước đến giờ không ai dám nghi ngờ cả, Miêu Tử Long thậm chí còn cảm thấy được, ngón tay trỏ của Brookman đã cong lại rồi.
– Đồ đáng chết, Jerry, ông giải thích thế nào đây!
Sự uy hiếp chết chóc là Miêu Tử Long lựa chọn khuất phục, hắn buông tay ra rồi nói:
– Tôi cần biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Jerry, ông phải cho tôi một lời giải thích!
– Giải thích? Nhiệm vụ thất bại rồi, đó chính là giải thích!
Khuôn mặt Jerry hiện lên vẻ chua chat, hắn lắc đầu nói:
– Miêu, con người đó quá đáng sợ, tôi không nên nhận nhiệm vụ này của ông.
– Bây giờ ông nói với tôi điều này sao?
Miêu Tử Long giận dữ.
– Tôi có thể lấy ra sáu trăm vạn đô la Mỹ, cho dù là mua sáu trăm vạn con heo cũng có thể đè chết người đó, ông phải làm sao để xứng đáng với đạo đức nghề nghiệp của mình chứ!
– Miêu, ông không cần phải kêu lên nữa, tôi biết mình đang làm gì.
Jerry nhìn Miêu Tử Long một cái rồi nói:
– Brookman, lần này là tôi đã hại mọi người!
Dựa vào tài trí của Jerry, không khó để đoán ra được đã xảy ra chuyện gì, số thuốc nổ mà bọn họ gài chắc chắc đã bị Diệp Thiên phát hiện, mà không biết Diệp Thiên đã dùng cách gì để đặt chúng vào trong lòng hai nhánh quân đánh thuê kia.
Sau khi Jerry bấm nút, thuốc nổ phát nổ, nhưng lại phát nổ ở chổ hai binh đoàn đó, uy lực của nó cộng thêm số đạn dược mà đoàn quân mang theo đã làm cho cả binh đoàn bị tiêu diệt toàn bộ.
Jerry lúc nãy chỉ cảm thấy ớn lạnh, sự ớn lạnh đó toát từ trong xương ra, làm cho máu chạy khắp người hắn như đông đặc lại, cho dù nằm mơ hắn cũng không thấy trên thế giới này lại có một người đáng sợ như vậy.
Cần biết rằng, hơn trăm cân thuốc kia đều do những người chuyên nghiệp giấu sâu dưới lòng đất, đừng nói chuyện người bình thường cơ bản không thể phát hiện được, cho dù là phát hiện đi thì muốn lấy nó lên từ độ sâu hơn trăm mét là một chuyện không thể thực hiện được.
Nhưng đối phương không chỉ làm được chuyện này mà còn âm thầm đặt chúng vào trong lòng hai nhánh binh kia, thủ đoạn này, làm Jerry không thể tưởng tượng được, cũng có thể chỉ có thượng đế mới làm được như thế.
Tục ngữ có câu Giết người thì người giết, Jerry giờ đã tỉnh ngộ, binh đoàn Black Widow của ông ta rất có thể sẽ biến mất trên thế giới này trong ngày hôm nay.
– Tôi có thể cảm giác được, hắn đến rồi!
Nghe Jerry nói xong, Brookman trầm ngâm, nhiều năm nay sống cuộc sống đánh thuê vào sống ra chết, giúp hắn có được khả năng vượt xa người bình thường, đó là có thể biết trước được nguy hiểm sắp đến, khả năng này cũng là thứ giúp hắn có thể sóng sót đến ngày hôm nay.
Brookman vừa nói xong, cả binh đoàn trở nên lo lắng, Kenvil đang ngồi bên máy tính bổng rút súng ra nhanh như làm ảo thuật vậy, Clyde thì vội kéo khuy áo xuống, trên ngực hắn có mang đầy đạn pháo các loại.
– Ông đúng là có chút năng lực, có thể cảm thấy sự tồn tại của tôi?
Chính lực binh đoàn như sắp gặp kẻ địch lớn thì một âm thanh phát ra từ cửa đèo, thân hình của Diệp Thiên dần hiện ra.
Diệp Thiên ở mỏ vàng giết hơn trăm người nhưng trên người không hề dính vết máu nào cả, khuôn mặt bình tĩnh như thường, giống như là đang vừa cùng bạn cũ uống tách trà vậy.
– Diệp Thiên? Mày…không phải đang còn ở chổ mỏ vàng sao?
Nhìn thấy Diệp Thiên xuất hiện, Miêu Tử Long nhảy dựng lên như gặp ma vậy, ông ta không biết Diệp Thiên có lưu lại khí cơ trên cơ thể mấy người Jerry, sau khi đánh bại đám lính búp bê kia liền dẫn Giang Sơn tìm đến đây.
– Ông là Miêu Tử Long?
Diệp Thiên ngẩng nhìn Miêu Tử Long rồi lạnh lùng nói:
– Lôi Lão Hổ một đời quang minh, cũng coi như là một hảo hán, chỉ là bất hạnh, nuôi đứa con trai hung hang tàn ác, đồ đệ thì nham hiểm xảo quyệt, năm trước tôi gặp chuyện trên đài cũng là do ông sắp xếp phải không?
Tuy từ trước đến giờ, Diệp Thiên vẫn một mình một ngựa, nhưng không ít các nguồn tin tức, bất luận là Đường Văn Viễn hay hội trưởng mới của Hồng Môn Đỗ Phi, đều thường xuyên báo cáo tình hình với Diệp Thiên, vụ án của lính đánh thuê Thanh Long năm đó thực ra sớm đã lộ chân tướng rồi.
– Không…không liên quan gì đến tôi, đều là do Tống Hiểu Long sắp đặt hết, đúng là không liên quan đến tôi!
Không biết vì cái gì, Diệp Thiên càng lúc càng trở nên bình tĩnh, còn Miêu Tử Long thì càng lúc càng bất an, người thanh niên trowcs mặt giống như là một ngọn núi lửa sống vậy, nếu nó nổ ra, sẽ thiêu cháy ông ta trong phút chốc.
Quay lại nhìn mấy người Jerry đứng bên cạnh, Miêu Tử Long giống như vớ được vật cứu mạng, hét lớn:
– Jerry, giết hắn, tôi trả ông một trăm triệu đô la Mỹ, không, là hai trăm triệu đô la Mỹ!
Chương 810 : Chặt đầu
– Miêu Tử Long, mạng của tôi đáng giá hai trăm triệu đô la Mỹ sao?
Diệp Thiên cười nhạt nói:
– Giết chết tôi, Tống Hiểu Long có thể ngồi vào chỗ trị giá hơn mười tỉ đô la, chỉ bỏ ra hai trăm triệu đô la để lấy mạng tôi nghe có vẻ keo kiệt quá?
– Diệp..Diệp Thiên, cậu đã biết là do Tống Hiểu Long sắp xếp rồi thì đừng làm khó tôi nữa.
Tuy đang núp sau người của Jerry, nhưng trong lòng Miêu Tử Long vẫn không có chút cảm giác an toàn nào cả, cái người không phải cao to gì đang đứng trước mặt này, giống như một ngọn núi đang đè lên đầu hắn vậy.
– Hình như các ông đang làm khó tôi chứ?
Diệp Thiên vẫn giữ điệu cười lạnh lùng đó, nhưng ánh mắt hắn hiện lên sát khí, mấy năm nay, Tống Hiểu Long chưa bao giờ dừng lại, lần này nếu không phải hắn đã đạt đến trình độ tiên thiên, khả năng đối phó với nguy hiểm tăng cao thì có khi đã chết ở nơi tha hương này cũng nên.
– Miêu, ông nói nhiều với hắn như vậy làm gì?
Từ sau khi Diệp Thiên xuất hiện, Jerry luôn ở trong trạng thái phòng bị chợt mở miệng nói một câu, hơn nữa còn nói một cách rất lưu loát, làm Diệp Thiên có phần ngạc nhiên, hình như tiếng Trung Quốc vẫn chưa phổ cập trên thế giới cao như vậy chứ?
– Cậu không cần phải ngạc nhiên, tôi từng sống ở Trung Quốc sáu năm.
Câu này là Jerry dùng tiếng Anh để nói, sau khi Kenvil và những người khác nghe xong liền thắc mắc không hiểu, bọn họ tuy biết Jerry đã hơn mười năm nhưng không biết những chuyện trước đây của Jerry, hoàn toàn không biết hắn có một thời gian sống ở Trung Quốc.
– Trung Quốc là một đất nước thần bí, tôi đã học được rất nhiều điều ở đó!
Jerry nhìn Diệp Thiên nói tiếp:
– Lúc trước tôi không biết là cậu hiểu biết về công phu thần bí phương đông, nếu biết tôi chắc chắn sẽ không nhận nhiệm vụ lần này, Diệp, tôi có thể dùng tất cả những tích góp trong đoàn đánh thuê để biểu thị sự đáng tiếc của tôi đối với chuyện này, không biết cậu có thể chấp nhận hay không?
– Không, Jerry, ông không thể làm như vậy được!
Jerry vừa nói xong, Miêu Tử Long liền hét lớn:
– Các ông đã đồng ý tôi thuê rồi, không thể từ bỏ như vậy được. Chỉ cần ông có thể giúp tôi rời khỏi đây một cách an toàn, tôi có thể cho ông một trăm triệu đô la Mỹ!
Miêu Tử Long cũng là một ngường thông minh, ông ta hiểu, tính mạng là quan trọng, nếu không số tiền mà ông vất vả cả đời kiếm được đến cuối cùng ngay cả vợ con cũng bị người ta cướp đi.
– Thuê?
Nghe Miêu Tử Long nói vậy, Jerry liền ngạc nhiên nói:
– Miêu, những tài liệu mà ông đưa cho tôi đều là sai hết, tôi nghĩ tôi có quyền hủy bỏ giao ước giữa chúng ta, hơn nữa số tiến đặt cọc kia tôi cũng sẽ trả lại cho ông!
Theo tính cách của Jerry, nếu hắn có được mười phần trăm khả năng có thể giết được Diệp Thiên thì hắn sẽ không bao giờ làm như vậy, nhưng sau khi Diệp Thiên xuất hiện, trong lòng hắn chợt cảm thấy đối phó với người này, hắn chắc chắn sẽ chết.
Con sâu cái kiến còn tham sống huống chi con người. Lúc biết chắc chắn mình sẽ chết, e rằng tất cả mọi người đều sẽ như Jerry, danh dự của quân đánh thuê khi đối diện với chết chóc thì nó không còn quan trọng nữa.
– Không, không được, ông không thể làm như vậy được!
Miêu Tử Long mặt biến sắc, ánh mắt hiện lên sát khí, nhanh như cắt ông ta túm lấy cổ Jerry, rất chặt, e rằng có thể trược tiếp bẻ gãy cổ Jerry.
– Bằng…bằng bằng!
Kenvil nãy giờ vẫn cầm chắc khẩu súng, hai tay hắn chợt đưa lên, khói từ miệng súng bốc ra, cùng lúc đó Miêu Tử Long kêu lên thảm thiết, mấy phát súng của Kenvil hầu như làm tứ chi của Miêu Tử Long như đứt lìa.
– Về công phu, tôi có thể không bằng ông, nhưng ông phải biết vị trí của binh đoàn Black Widow trên thế giới!
Nhìn Miêu Tử Long đang lăn lộn kêu gào trước mặt, Jerry liền cười nhạt, ông ta cùng Kenvil và những người khác đã làm với nhau hơn chục năm, thời gian ở cùng nhau còn nhiều hơn với thời gian ở cùng gia đình nữa, cái sự hiểu ngầm đó vượt xa sự tưởng tượng của người thường rất nhiều.
– Được, ông ác, Jerry, tôi không ngờ ông là loại người này?
Miêu Tử Long hình như đã cam chịu số phận, ông ta cười thảm, từ trước đến giờ ông ta đều cho rằng, đầu óc của mình hoàn toàn vượt xa với những thiên tài võ học, vì vậy tuy công phu rất được, nhưng cơ hội để xuất chiêu rất ít, từ trước giờ vẫn ẩn thân suy tính người khác.
Nhưng Miêu Tử Long đã không ngờ rằng, lần suy tính lần này đã gặp phải sai lầm, binh đoàn mà ông tốn tiền thuê về trong thời khắc quan trọng nhất đã đâm cho ông một nhát.
– Miêu, việc này không thể trách tôi được!
Ánh mắt Jerry nhìn Miêu Tử Long có phần quái dị, hắn đá Miêu Tử Long một phát, Miêu Tử Long liền bay ra xa bốn năm mét, rớt xuống trước mặt Diệp Thiên.
Jerry không thèm xem ánh mắt oán trách của Miêu Tử Long mà quay lại nói với Diệp Thiên:[Audio] Phong Lưu Pháp Sư
– Diệp, chúng tôi có thể giúp cậu giết hắn, bao gồm cả Tống Hiểu Long, giúp cậu giải quyết hết, hi vọng cậu không truy cứu những sai lầm của chúng tôi trong chuyện này nữa!
Nghe Jerry nói vậy, Diệp Thiên cười nhưng cũng không phải là cười, hắn nói:
– Được thôi, ông giết ông ta trước đi đã, sau đó mang cái đầu của Tống Hiểu Long đến đây, tôi có thể tha thứ cho những hành vi trước đây của các ông!
– Được, Brookman, chặt đầu Miêu cho tôi!
Trong binh đoàn này, Jerry chính là linh hồn, lời hắn nói không ai nghi ngờ cả, sau khi Jerry hạ lệnh, Brookman nãy giờ đang lo lắng nhìn Diệp Thiên liền thu súng về lại, rút một con dao chặt dày sau lưng ra.
Diệp Thiên bước ra xa khỏi Miêu Tử Long hai bước, thư thái nhìn cảnh tượng trước mặt, khuôn mặt không có gì thay đổi cả.
– Miêu, nếu trách thì tự trách mình đi!
Khuôn mặt đầy vết sẹo của Brookman, lúc này càng trở nên đáng sợ, hai tay cầm con dao đưa lên cao, dưới đao Miêu Tử Long tuyệt vọng, cảm giác có được từ đối phương chỉ là sát khí.
– Chết đi!
Brookman hét lớn, rồi con dao từ trên cao chặt mạnh xuống, tuy nhiên đột biến cũng phát sinh ra chính lúc này, khi đao của Brookman đang ở trên không trung thì chợt xuất hiện một đường kỳ dị, nó nhanh như cắt hướng về cổ Diệp Thiên.
– Miêu, giết hắn!
Jerry đứng cách đó bảy tám mét cũng bắt đầu hành động, lúc hắn hét lên, tay hắn như áo thuật làm xuất hiện hai khẩu súng, hoàn toàn không ngắm bắn gì cả, trong vòng mấy giây, khắp nơi vang lên tiếng đạn và tiếng hét.
Miêu Tử Long đang nằm dưới đất, nghe Jerry nói vậy mắt liền sáng lên, ông ta cũng là người học võ thuật, nên phản ứng rất nhanh, cơ thể ý thức lao về phía trước ôm chặt lấy hai chân Diệp Thiên.
Lúc này Miêu Tử Long mới phát hiện, vết thương của mình không nghiêm trọng như tưởng tượng, đạn mà Kenvil bắn ra chỉ xuyên qua da thịt thôi, ngoài chảy chút máu ra thì xương không bị sao cả, nên không ảnh hưởng gì đến động tác của hắn.
Sau khi ôm chặt lấy Diệp Thiên, Miêu Tử Long liền dùng hết sức lực lên hai cánh tay, giống như một cái đai thép, giữ chặt lấy cơ thể Diệp Thiên.
Cần nói rằng, người phản ứng nhanh hơn cả Miêu Tử Long chính là Kenvil, khẩu súng được cải trang của hắn có thể bắn liên hồi, cổ tay hắn nhấc một cái, hơn mười viên đạn bắn vào những chỗ hiểm yếu của Diệp Thiên như chân mày, mắt và tim.
Clyde và một thành viên khác trong binh đoàn cũng ra tay cùng lúc với Brookman, đưa súng lên bắn, sự hiểm ngầm mà bọn họ hình thành được từ hơn mười năm qua hoàn toàn không cần phải nói ra bằng lời.
Phía trên bị con dao của Brokkman chặt xuống, dưới chân thì bị giữ bởi Miêu Tử Long, hai bên thì đạn bắn như mư, cho dù Diệp Thiên đã đạt đến trình độ tiên thiên đi thì mắt cũng không thể thoát khỏi uy lực của đạn.
Tên tuổi Brokkman có thể tồn tại trong giới đánh thuê trong nhiều năm quá đúng là không hổ, nhát dao mà hắng dùng hết sức chặt xuống kia còn nhanh hơn cả đạn bắn ra từ Kenvil và Jerry nữa, lúc tiếng rít phát ra thì nhát dao đã gần chamj đến cổ Diệp Thiên rồi.
Brookman mặt hưng phấn, theo hắn, nhát dao này cho dù không giết được Diệp Thiên thì sẽ để cơ hội lại cho Jerry, Kenvil và những người khác.
– Ủa? Sao lại chặt không khí thôi thế này?
Lúc Brookman đang hưng phấn vì sắp nhìn thấy vòi máu phun ra thì không ngờ, dao vừa hạ xuống đã không chém trúng thứ gì cả, cái cảm giác dùng hết sức mà chém hụt đó làm ngực Brookman ứ đọng, máu tràn lên tận vòm họng.
Tuy nhiên nhát ra đưa lên thì Brookman cũng không thể nào thu lại được, đành phải chém xuống thôi, điều làm hắn ngạc nhiên là lúc nhát dao đi xuống, một cái đầu cũng đã kỳ dị rớt xuống.
“Xì” một tiếng, một chiếc đầu nặng khoảng bốn cân bị chặt xuống, máu phun ra khắp đầu và mặt Brookman, qua cặp mắt nhuốm đầy máu, Brookman đã nhìn thấy cảnh tượng chắc cả đời hắn chỉ có một lần.
Diệp Thiên cao khoảng 1m8, cơ thể bình thường, nhưng Diệp Thiên lúc này xuất hiện trước mặt hắn cả người cứ như là không có xương vậy, tư thế đó đã vượt ra khỏi tư thế của người bình thường, giống như là một cục thịt mềm đang nằm trên mặt đất vậy.
Còn Miêu Tử Long đang giữ chặt hai chân Diệp Thiên thì đã tặng cái đầu của mình dưới dao Brookman, dao đưa lên đầu rớt xuống, thậm chí đến cả một tiếng kêu cũng không có.
Lúc Brookman nhìn thấy cảnh tượng này thì tiếng súng phát ra liên hồi xung quanh hắn, những thành viên này trong binh đoàn Black Widow đều là những người tinh nhuệ nhất, đạn bay tung tóe khắp nơi nhưng không có viên nào bắn trúng Brookman cả.