1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 145: Biết người biết ta (c721-c725)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 145: Biết người biết ta (c721-c725)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 721 : Biết người biết ta

– Giết…đã từng giết một người?

Tống Hạo Thiên tuy là đã được tình báo cho biết đứa cháu ngoại này của mình không phải là người dễ đối phó, số người chết dưới tay nó không dưới hai con số, nhưng ông không ngờ rằng Diệp Thiên lại giết một trong những nhân vật được ghi trong hồ sơ?

Cần biết rằng, Tống Hạo Thiên chưa gặp những người đó không có nghĩa là ông không biết gì về họ.

Bới vì lúc mà những tướng sư đã từng chỉ huy thiên binh vạn mã trong trận chiến khai quốc, những nhân vật đó được ghi lại trong hồ sơ, đều là những người được quý trọng và tôn sùng, trong đó còn có người dùng câu sức người không ai địch nổi để miêu tả họ.

Còn bộ đội được sắp xếp bốn phía đạn đạo phòng vệ của kinh thành, về danh nghĩa là để phòng ngừa đạn đạo bất ngờ từ xa của các nước thù địch, tuy nhiên chỉ có một vài nhân tài như Tống Hạo Thiên biết đó, những người có thể phi thiên độn địa mới là mục tiêu chủ yếu của lực lượng phòng vệ này.

– Ông, tuy là cháu không biết ông hiểu họ bao nhiêu, nhưng cháu, họ cũng là người, chỉ có điều bọn họ đã phát huy hết tiềm lực của mình, và đã trở thành siêu nhân trong mắt các ông.

Diệp Thiên lắc đầu, đưa phiếu lương thực cho Tống Hạo Thiên, nói:

– Cái này là cháu lấy được từ người đó, bọn họ có thể có những thứ này, chứng tỏ đã có tiếp xúc với thế tục, cháu muốn nhờ ông giúp điều tra một chút, những phiếu lương thực này là từ đâu mà có!

Sau khi đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, sự sợ hãi những người tu đạo đã giảm đi rất nhiều, hắn tin rằng nếu bây giờ đối mặt với những người đó, cho dù là đánh không lại thì cũng có thể chạy thoát thân được.

Tuy nhiên giang hồ đã có quy tắc tai họa không để liên lụy đến người thân, nhưng Diệp Thiên không biết là quy tắc này có được áp dụng trong giới tu đạo hay không? Lỡ may người tu đạo không có gì phải lo lắng đến thì Diệp Thiên khó mà bảo vệ cho tất cả người thân của hắn được.

Tục ngữ có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chỉ có hiểu hết được lai lịch của đối phương thì Diệp Thiên mới có thể tìm được phương pháp phòng bị thích hợp, vì vậy mới quay về Bắc Kinh một hai ngày, Diệp Thiên liền tìm đến Tống Hạo Thiên, cũng chỉ có ông mới có khả năng điều tra ra lai lịch của những tấm phiếu lương thực này.

– Phiếu lương thực? Cái này đã không sử dụng nhiều năm nay rồi mà!

Tống Hạo Thiên cầm tờ phiếu lương thực lên, ông cười khổ nói:

– Phiếu lương thực này năm đó phát hành rất nhiều, chỉ tính trong thành phố Bắc Kinh thôi đã không biết phát hành bao nhiêu vạn cân, cháu bảo ông đi đâu điều tra đây?

Trong năm kinh tế kế hoạch đó, phiếu lương thực cũng có công dụng giống như tiền vậy, hơn nữa lại thực hiện chế độ bán phân phối, chỉ dựa vào mấy tờ phiếu này thôi thì Tống Hạo Thiên cũng không biết bắt đầu từ đâu.

– Ngoài ra còn có trăm tệ tờ ba tệ, bị cháu tiêu hủy rồi, đây cũng là một manh mối!

Diệp Thiên nghĩ một lúc rồi nói tiếp:

– Ông, năm đó những người có thể có được nhiều tiền và phiếu lương thực như vậy nhất định không phải là người bình thường, hơn nữa cũng không có thể là thương gia, theo cháu ông có thể thăm dò danh sách những người ghi công lớn của thời kỳ dựng nước!

Đây cũng là nguyên nhân mà Diệp Thiên tìm đến Tống Hạo Thiên, những người ghi công lớn đó đều có những bí mật mà người dân thường không thể biết được, trình độ bảo mật là rất cao. E rằng cũng chỉ có những người như Tống Hạo Thiên mới có thể có quyền hạn để đi lật tìm những tài liệu đó.

– Tạm thời không nhắc đến chuyện này đã, ông muốn hỏi cháu, tên tiểu tử cháu đã chọc đến đầu họ rồi sao?

Tống Hạo Thiên bất đắc dĩ nhưng cũng có chút tò mò:

– Những người đó đúng là có thể phi thiên độn địa sao? Cháu nhìn thấy ở đâu, làm thế nào mà giết được họ?

– Sao ông hỏi nhiều quá vậy?

Diệp Thiên trợn mắt nói:

– Chuyện này ông biết càng ít càng tốt, sau này nếu có xảy ra chuyện thì bọn họ cũng chỉ tìm đến Diệp Thiên này mà thôi, khỏi phải liên lụy đến mọi người!

– Nói nhảm, cháu là cháu ngoại ông, chuyện của cháu ông không lo thì ai lo?

Nghe Diệp Thiên nói vậy, Tống Hạo Thiên chợt trừng mắt trách:

– Sức người cũng có lúc phải cạn kiệt, năng lực cá nhân có lớn đến thế nào đi nữa thì có thể chống lại quốc gia được sao? Tiểu tử cháu lúc giết người thì gan cũng to đấy chứ, bây giờ sợ rồi sao?

Tống Hạo Thiên cả đời quyền cao chức trọng, những thần tiên kia cũng đều về rừng ở ẩn, chưa hề nghe là những người trong phái Cát Hồng dám khởi binh tạo phản.

Đương nhiên, Nguyên Mạt Quần Hùng lúc nổi dậy đã xuất hiện một vị hòa thượng là Bành Oánh Ngọc Bành, nghe nói pháp luật cao cường “Nói sao làm vậy, liệu việc như thần”, binh đao không làm ông bị thương được, tuy nhiên cuối cùng vẫn bỏ mạng tại sa trường.

Còn việc hòa thượng Bành này có phải là người tu đạo hay không thì không thấy có ghi chép nào cả, đây cũng là người duy nhất ngoài Hán Mạt Trương Giác ra có dính líu đến nguồn gốc của giới tu đạo.

– Ông, bọn họ chưa chắc dám chống lại nhà nước, tuy nhiên pháp luật quốc gia e rằng cũng không thể áp dụng được với họ, nếu có một người như thế đến tàn sát hai nhà Diệp Tống chúng ta, thì nhà nước làm gì để chống lại họ chứ?

Diệp Thiên cười khổ, điều mà Tống Hạo Thiên nghĩ không phải là quá đơn giản.

Dựa vào những thủ đoạn của những người này, chỉ cần tin tức xác thực, bọn họ đã có thể nhổ tận gốc hai nhà Tống Diệp chỉ trong một đêm, sau đó cao chạy xa bay, nhà nước cũng chẳng làm gì được bọn họ.

Những cái khác không nói, ít nhất Diệp Thiên bây giờ có năng lực như vậy, cho dù là nói phòng thủ nghiêm mật, hắn đều có thể ra vào như giẫm trên đất trống, những tên bảo vệ trong đại nội kia không đáng một cắc.

– Cháu nói cũng đúng, không thể không phòng được!

Nghe cháu ngoại nói vậy, nét mặt Tống Hạo Thiên trở nên nghiêm trọng.

Người xưa thường nói “Hiệp dĩ vũ phạm cấm”, thực ra chính là ý mà Diệp Thiên đã nói, đây cũng là nguyên nhân mà sau khi kiến quốc, một vài môn phái võ thuật bị chèn ép, cho đến năm gần đây mới bắt đầu mở rộng cho biểu diễn một vài môn võ thuật truyền thống.

Chỉ là Tống Hạo Thiên vẫn cho rằng cháu ngoại mình hơi khoa trương một chút, nghĩ một lúc xong liền nói:

– Diệp Thiên, cháu nói một người là có thể ra vào nơi này, ta không tin!

– Ông không tin?

Diệp Thiên cười nhạt, sương trắng xung quanh người hắn chợt dày đặc hơn, chỉ thấy cơ thể hắn đứng im, rồi người cùng với ghế bị nhấc bổng lên một mét, hắn cứ ngồi vậy ở trên không.

– Đây là thủ đoạn gì?

Dù là Tống Hạo Thiên cả đời đã nhìn thấy không ít sóng to gió gió lớn thì cũng bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh hãi, ông biết Diệp Thiên không phải đang làm phép thuật.

Mà cơ thể đang bay lơ lửng, đây đúng là đi ngược lại với khoa học, nếu không phải là tận mắt chứng kiến thì Tống Hạo Thiên sẽ không bao giờ nghĩ trên thế gian này lại có chuyện lạ lùng như vậy.

Cơ thể Diệp Thiên vẫn treo lơ lững trên không, hắn thở dài nói:

– Ông, cháu chỉ mới biết sơ sơ thôi, thủ đoạn của những người kia còn vượt xa cháu gấp trăm lần.

Vì vậy chúng ta phải cực kỳ thận trọng, lúc ông đi điều tra chuyện này thì đừng để bị bọn họ phát giác đấy!

Tuy hai nhà Diệp Tống có ân oán với nhau, nhưng Diệp Thiên có thể cảm nhận được, sự quan tâm của ông lão trước mặt đối với hắn là xuất phát từ tận đáy lòng, vì vậy hắn mới để lộ một vài chuyện khác với người thường.

Tống Hạo Thiên trầm ngâm một lúc, tìm ra lai lịch của những tấm phiếu đó thì giúp ích được gì chuyện này chứ?

Theo Tống Hạo Thiên, những người này đã ghê gớm như vậy thì cách tốt nhất chính là tránh càng xa càng tốt, dù sao thì dựa vào thủ đoạn của Diệp Thiên, giết người xong thì cũng có thể xóa hết được mọi dấu vết.

– Ông, cháu hoài nghi sự xuất hiện của người tu đạo kia có liên quan đến thế tục này, cháu muốn xem rốt cuộc thì nhà nào đã mời được họ đến, sau này còn biết mà phòng bị.

Những người tu đạo đã không hề xuất hiện cả trăm năm nay rồi, bỗng nhiên giờ lộ ra một người, Diệp Thiên vẫn thấy có gì đó kỳ quặc, đặc biệt là người đó lại mang theo tiền mà người xưa sử dụng, chắc chắn là muốn nhập thế rồi đây.

Người này chết rồi, không có nghĩa là thế lực đằng sau hắn không phái người đến nữa, vì vậy Diệp Thiên mới muốn điều tra cho rõ, ít nhất thì có thể làm đối phương lộ diện chứ không phải ẩn mình trong bóng tối.

– Đội trưởng, thủ trưởng ở với hắn rất lâu trong đó, chúng ta có cần vào xem sao không?

Trong một căn phòng trước sân tứ hợp viện, mấy đội viên cảnh về đều nhìn về hướng Phục Tranh Minh, đã hơn nửa tiếng rồi vẫn chưa nhìn thấy Tống Hạo Thiên, vì lý mà nói thì bọn họ đã không hoàn thành nhiệm vụ, đều đáng bị xử phạt.

– Nhiệm vụ của các cậu là đảo bảo sự an toàn cho thủ trưởng, chứ không phải đến giám sát thủ trưởng!

Phục Tranh Minh trừng mắt nói:

– Thủ trưởng ra lệnh các cậu rời khỏi đây, nếu thủ trưởng bị thương thì trách nhiệm cứ đổ lên đầu tôi là được!

Phục Tranh Minh cũng không phải là không muốn vào trong sân, chỉ là sự khác nhau giữa hắn và Diệp Thiên quá lớn.

Nếu Diệp Thiên đụng đến thủ trưởng thì thời gian dài như vậy đủ để hắn giết một trăm lần rồi, nếu đã như thế chi bằng giữ thể diện cho Diệp Thiên, để bọn họ có thể tiếp tục nói chuyện.

– Được rồi, cảnh vệ của ông bắt đầu lo lắng rồi đó!

Lúc Diệp Thiên giải phóng nguyên khí cách ly với Tống Hạo Thiên, đầu óc hắn bao trùm cả tứ hợp viện, những tranh luận trong phòng theo dõi tất nhiên cũng không thoát khỏi tầm mắt hắn.

– Số phiếu lương thực này ông ghi nhớ đi, đừng để nó lưu lại trên thế gian này nữa.

Diệp Thiên búng ngón trỏ vào ngón cái một cái, hai khí âm dương bị ma sát với nhau, một ánh lửa xuất hiện tại đầu ngón tay, thiêu rụi những tờ phiếu kia.

– Tiểu tử này, giờ thành tiên rồi phải không?

Thủ đoạn của Diệp Thiên làm Tống Hạo Thiên há mồm trợn mắt, ông không còn nghi ngờ gì những điều hắn nói nữa, lúc điều tra chuyện này sẽ càng thêm cẩn thận hơn.

– Trên đời này làm gì có thần tiên chứ, chỉ là sống có lâu hơn người thường một chút thôi.

Diệp Thiên cười lắc đầu, suy nghĩ thay đổi một cái, màn sương trắng bao vây quanh hắn và Tống Hạo Thiên liền trốn hết xuống đất, sau đó theo bàn chân đi vào trong cơ thể của hắn.

– Xem ra những truyền thuyết kia cũng chưa chắc là giả, ông phải đi tìm Sơn Hải Kinh về để đọc xem sao, có khi kéo dài được tuổi thọ cũng nên.

Tống Hạo Thiên cũng qua tuổi bát tuần rồi, cả đời trải qua nhiều sóng gió, sau sự khiếp sợ lúc ban đầu, khuôn mặt đã lấy lại được bình tĩnh.

– Ít cầu trường sinh ở chổ quanh co lòng vòng đi, sau này cháu sẽ mài giũa ra được chút gì đó, chắc chắn giúp ích được phần nào cho ông!

Diệp Thiên bĩu môi, trút hết chưa đầy một lạng hồng trà trong chiếc hộp đặt trên bàn vào túi mình.

Sau khi Diệp Thiên phá bỏ nguyên khí thì những người trong phòng giám sát cũng thở dài nhẹ nhõm, trên màn hình hiện ra thủ trưởng và người thanh niên kia đang nói chuyện với nhau, đúng là không xảy ra chuyện gì cả.

Chương 722 : Có khách đến nhà

Diệp Thiên lại dùng bình trà trên bếp nung hồng pha cho mình cốc trà, uống một ngụm hết sạch, xong liền nói:

– Ông, chuyện đã nói rõ ràng rồi, cháu về đây!

– Ông nói này Diệp Thiên, tiểu tử cháu thời gian này ngồi yên tí đi, đừng có mà chạy lung tung đó!

Nghe Diệp Thiên nói xong, Tống Hạo Thiên cười khổ, lần trước Diệp Thiên đi Mỹ, ở đó đã xảy ra sự kiện 911 chấn động cả thế giới, cứ tưởng đã chết mà vẫn sống.

Còn lần này Diệp Thiên đến Trường Bạch Sơn, lúc về lại giết một tiên nhân, nếu không phải Tống Hạo Thiên thần kinh tốt thì chắc đã bị hắn làm cho nhồi máu cơ tim rồi.

– Cháu biết rồi.

Diệp Thiên không thèm quay đầu lại liền khoát tay nói:

– Hồ sen này đẹp đấy chứ, ông mua con rùa thả vào đó đi, ba ba nghìn năm rùa vạn năm, có khi có thể kéo dài được tuổi thọ cũng nên.

– Nuôi một con rùa? Cũng được, để mai bảo Tiểu Phục đi kiếm một con!

Tống Hạo Thiên gật đầu, nhưng lập tức phản ứng lại:

– Không đúng, cái thằng ranh này định chửi ông già mãi không chịu chết hả?

Lúc Tống Hạo Thiên phát hiện hộp trà trên bàn đã biến mất thì càng tức lộn ruột, một năm ông cũng chỉ được cấp cho có hai lạng thôi, vậy mà bị Diệp Thiên lấy đi hết rồi.

– Thủ trưởng, hoạt động hôm nay của ông quá lâu, vui lòng phối hợp với chúng tôi để làm kiểm tra nhé?

Đợi sau khi Diệp Thiên rời tứ hợp viện, bác sỹ khám sức khỏe liền chạy đến, bọn họ cũng vất vả, vừa làm bảo mẫu vừa làm bác sỹ.

– Được, các cậu kiểm tra đi!

Tống Hạo Thiên gật đầu, đàu óc thì cứ nghĩ đến chuyện Diệp Thiên nhờ mình, muốn đi kiểm tra chuyện mấy chục năm trước mà không cho ai biết, thì bắt buộc phải tìm những người mà mình tin tưởng nhất mới được.

– Sao vậy? Sao lại có bộ dạng như thế?

Trước đây mỗi lần Tống Hạo Thiên suy nghĩ chuyện quốc gia đại sự đều đứng đó để bác sỹ muốn làm gì thì làm. Lần này kiểm tra xong, lại phát hiện thần sắc của mấy bác sỹ này có gì đó lạ lạ.

– Thủ trưởng, huyết áp của ông đã giảm đi nhiều rồi, ngay cả bệnh thái ở động mạch vành cũng có những biến chuyển tốt!

Bác sỹ khám sức khỏe đúng là không dám tin vào mắt mình, nhưng hình ảnh xuất hiện trên máy đo đã hiển thị rất rõ, màu trắng lốm đốm bên trong động mạch của Tống Hạo Thiên đã giảm đi rất nhiều.

Cần biết rằng, vì tuổi đã cao mà những bệnh thường gặp ở người già biểu hiện rất rõ ở Tống Hạo Thiên, nghiêm trọng nhất là động mạch vành, tháng trước ông còn phải nhập viện một thời gian vì tim bị đau thắt.

Vì vậy sự chuyển biến bất ngờ này làm cho mấy vị bác sỹ phải vò đầu bứt tóc, bọn họ hành nghề y cũng hơn mười năm rồi, nhưng chưa từng gặp trường hợp nào như vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của mấy vị bác sỹ, Tống Hạo Thiên cười ha ha nói:

– Được rồi, ông lão tôi gặp cháu ngoại xong nên tâm trạng rất tốt, tâm trạng tốt thì bệnh tất nhiên sẽ tốt theo rồi!

Bác sỹ không hiểu, nhưng trong lòng Tống Hạo Thiên biết rất rõ. Ngoài Diệp Thiên ra, thì không còn giải thích nào khác, tên tiểu tử đó không biết dùng thủ đoạn gì đã điều chỉnh lại sức khỏe của mình.

Đuổi mấy vị bác sỹ đi xong, Tống Hạo Thiên quay về phòng, nghĩ một lúc rồi cầm lấy cái điện thoại bảo mật màu đỏ gọi điện thoại.

– Đã 7 giờ rưỡi rồi, vẫn còn chưa dậy sao, lát nữa mẹ lại đến la đó!

Về nhà đã hơn một tuần rồi, đúng là giống như Diệp Thiên nói, hắn ngoài việc đưa đón Vu Thanh Nhã đi làm ra thì không đi đâu cả, rất giống người đàn ông ngoan ngoãn.

Còn ngoài Vệ Hồng Quân ra, đến cả mấy người Hồ Quân cũng không biết mình đã quay về kinh thành, cuộc sống của Diệp Thiên bây giờ đúng là rất tự do tự tại, cũng không cần phải đi đối phó với những chuyện bát nháo kia nữa.

Nghe vợ nói vậy, Diệp Thiên cười hi hi, nói nhỏ vào tai Vu Thanh Nhã:

– Mẹ sẽ không đến gọi đâu, bà còn muốn chúng ta ngủ nhiều hơn một chút, nếu không thì làm sao có thể sinh được Diệp Thiên con chứ?

Không khí ở kinh thành không tốt, hoàn toàn không phù hợp cho việc tu luyện của Diệp Thiên, nếu thực sự thu nạp những khí thể đó vào trong thì có khi hắn phải tốn công để đi bài trừ chúng ra lại.

Vì vậy khoảng thời gian này, Diệp Thiên cũng bắt đầu ngủ nướng, đương nhiên cũng có ý bồi thường cho Vu Thanh Nhã ở trong đó, từ khi cưới đến nay, mấy ngày này nên ở bên cô ấy nhiều hơn một chút.

– Không được, em chịu không nổi nữa rồi, ông xã tha cho em đi!

Vu Thanh Nhã nghe Diệp Thiên nói vậy thì hốt hoảng bật dậy, Diệp Thiên đưa tay sờ lên bầu ngực rồi đẩy cô xuống, cả cơ thể cô chợt mềm nhũn ra.

– Thực sự là không được, mấy ngày nay ngày nào em cũng đi làm trễ, nếu cứ vậy thì người ta nói chết.

Vu Thanh Nhã cản tay Diệp Thiên lại, thấp giọng van xin, hơn một tuần nay ngày nào Diệp Thiên cũng làm vậy, làm cô đúng là vừa khổ vừa sướng.

– Hi hi, Thanh Nhã, em không thấy da mình đã đẹp hơn rất nhiều sao?

Diệp Thiên cười hi hi, Vu Thanh Nhã giờ như con cừu bị lột hết lông, lúc hắn chuẩn bị vào cuộc thì chợt có tiếng bước chân đi đến.

– Mẹ đến làm gì vậy nhỉ?

Quả nhiên, chưa đầy năm giây, trước cửa phòng vọng lên tiếng Tống Vi Lan:

– Diệp Thiên, có người tìm con, nhanh dậy đi!

– Mẹ nó, ai mà đến tìm mình sớm thế?

Diệp Thiên bị mẹ gọi liền mất cả hứng, đầu óc hắn bao trùm cả Tứ hợp viện, hình ảnh mấy người đang đứng trước cổng nhà đột nhiên hiện lên trong đầu óc hắn.

– Dào, sao lại là hai người họ? Lão Đổng lần này chịu tổn hại vẫn chưa ít hay sao?

Nhìn thấy hai người kia, Diệp Thiên liền đưa tay vỗ vào mông Vu Thanh Nhã nói:

– Mặt trời chiếu vào mông rồi, nhanh dậy thôi!

Tuy là nói như vậy, nhưng Diệp Thiên vẫn nằm lỳ trên giường, hai tên kia không nghe lời mình, bị như vậy cũng đáng, Diệp Thiên hắn không có nhiều lòng tốt như vậy đâu.

– Anh đúng là, tốt xấu gì cũng đều bị anh nói ra hết rồi!

Vu Thanh Nhã giận dỗi cấu vào hông Diệp Thiên một cái rồi vội vàng mặc áo quần, lúc ngồi vào bàn trang điểm, nhìn thấy mình trong gương liền hỏi:

– Diệp Thiên, anh nói cũng lạ thật, da em sao giờ giống da anh rồi, mịn màng quá?

Lần này Diệp Thiên về nhà, làn da trắng nõn nà trên mặt và tay hắn làm mẹ và mấy bà cô ai cũng ngưỡng mộ.

Còn sau khi Vu Thanh Nhã và Diệp Thiên động phòng, làn da đã trở nên mịn bóng hơn lúc trước rất nhiều lần, làm cho mấy đồng nghiệp và Vệ Dung Dung suốt ngày cứ chạy theo hỏi cô dùng loại mỹ phẩm nào.

– Còn phải hỏi sao? Tất nhiên là do ông xã em làm cho rồi!

Diệp Thiên trần truồng nhảy từ trên giường xuống, làm Vu Thanh Nhã vội nhắm mắt lại, tuy là cưới đã hơn một năm rồi, nhưng cô vẫn không quen được bộ dạng này của Diệp Thiên.

– Thanh Nhã, lát nữa để Khiếu Thiên đưa em đi làm, anh có chút việc!

Diệp Thiên cười ha ha, tay chân lanh lẹ mặc bộ áo quần trắng luyện công vào.

– Không cần đâu, em tự lái xe đi được rồi, làm phiền Khiếu Thiên làm gì chứ!

Vu Thanh Nhã lắc đầu, nơi cô làm việc cũng cách Tứ hợp viện không xa lắm.

Diệp Thiên lắc đầu nguầy nguậy nói:

– Như vậy không được, nếu gặp người tặng hoa thì anh phải cho Khiếu Thiên dạy cho hắn một bài học!

Từ sau khi kết hôn, thời gian này Diệp Thiên mới bắt đầu đưa đón Vu Thanh Nhã đi làm, nhưng ngày đầu tiên hắn đã bắt gặp cái chuyện hi hãn kia.

Lúc đó ở cổng kinh thành đang đậu ba bốn chiếc xe sang trọng, còn sang hơn chiếc Lan Rover của Diệp Thiên, từng người đàn ông trên xe ai cũng cầm trên tay một bó hoa tươi.

Lúc đó Diệp Thiên còn có chút buồn bực, nhưng lúc Vu Thanh Nhã tan ca đi ra và mấy tên thanh niên lòe loẹt kia chạy đến, thì hắn chợt hiểu, đây đều là những người theo đuổi vợ mình?

Diệp Thiên cũng không nhiều lời, lái xe đưa Vu Thanh Nhã về, tuy nhiên mấy thanh niên phía sau đó thì lại gặp xui xẻo, vì không biết vì sao bốn bánh xe của họ đều bị rớt ra, lúc vừa khởi động xe liền đâm cả vào nhau.

– Con người anh đúng là xấu quá!

Nghĩ đến chuyện ngày hôm đó, Vu Thanh Nhã liền cười, Diệp Thiên mà đã xấu thì không ai có thể bằng được.

– Diệp Thiên, cái đứa này, người ta đứng ngoài đợi gần cả tiếng đồng hồ rồi, nhà Diệp gia chúng ta không có bàn đỡ lớn như vậy đâu!

Rửa mặt xong, Diệp Thiên từ tốn dùng bữa sáng, điều này là bà cô Diệp Đông Trúc cũng không chịu được, chỉ là mời mấy người đứng ngoài cổng vào trong sân, bọn họ biết Diệp Thiên chưa nói gì liền sống chết cũng không chịu.

– Để bọn họ đợi thêm một chút cũng không sao!

Diệp Thiên còn định cầm chừng, chỉ là nhìn thấy sắc mặt hung dữ của bà cô liền vội đứng dậy nói:

– Cháu vẫn chưa đi được mà, đúng rồi, cô, đưa chìa khóa nhà cũ cho cháu, cháu dẫn bọn họ đến đó nói chuyện!

– Diệp Thiên, cậu đã quay về rồi!

Sau khi Diệp Thiên xuất hiện ở cổng Tứ hợp viện, Chúc Duy Phong liền chạy đến, còn Đổng Thăng Hải đang ngồi trên xe lăn thì đành chịu, miệng mấp máy không nói nên lời.

– Đi thôi, đến nơi khác nói chuyện!

Diệp Thiên không thèm nhìn hai người họ, hắn cứ đi về phía trước, Chúc Duy Phong liền cho mấy người đi cùng đẩy chiếc xe Đổng Thăng Hải đi theo.

– Ông đẩy Lão Đổng vào sân là được rồi.

Sau khi mở cửa nhà cũ, Diệp Thiên nhìn Đổng Thăng Hải một cái liền nói:

– Những người này đều đứng đợi ở bên ngoài đi.

– Haiz, tôi nói người anh em, mọi người đều là người trên xã hội, đừng làm phách lối như vậy chứ!

Lần này đi cùng Chúc Duy Phong đều là những người bợ đỡ hắn, thân thế những người này tuy là không bằng Chúc công tử nhưng cũng là những người có máu mặt trong kinh thành.

Lúc nãy đợi hơn một tiếng đồng hồ, mấy người này đã sắp hết kiên nhẫn rồi, lần này đến cửa cũng không cho vào, một thanh niên có lông mọc rậm rạp trên khuôn mạt liền không đồng ý.

Chỉ là hắn chưa kịp nói xong thì đã bị Chúc Duy Phong cho một cái bạt tai vào mặt.

– Ông Diệp nói cậu đợi là cất nhắc cậu, cậu cứ ngoan ngoãn ngồi đợi cho tôi!

Đúng là ngu ngốc, người làm Chúc công tử phải đợi hơn một tiếng đồng hồ lại là người mà hắn có thể trêu được sao?

Chương 723 : Mối thù truyền kiếp

– Mẹ nó, cái tên họ Diệp đó rốt cuộc là ai? Kinh thành đâu có nghe nói đến cái tên này đâu?

Sau khi ba người vào sân đóng cửa lại xong, cái tên vừa bị Chúc Duy phong tát cho đỏ mặt mới dám lên tiếng, hắn biết Chúc công tử mấy ngày gần đây tâm trạng không được tốt.

– Bưu Tử, tiểu tử cậu đừng cho rằng có thể làm càn với người đến từ những nơi đó mà dám đi ngang đi dọc ở đây.

Một người bên cạnh vui sướng khi thấy người ta gặp họa, nói:

– Biết đây là nơi nào không? Vào Triều Thanh đây gọi là nội thành, chính là Tứ cửu thành, dưới chân Thiên tử, những người sống ở đây có ai mà không có thân thế không? Mấy người anh em cứ từ từ mà đợi đi!

Mấy người này bình thường giúp những người tỉnh khác chạy dự án, cũng coi như là những người hiểu biết nhiều thông tin trong thành phố, tuy nhiên tầng lớp của họ cách xa Chúc công tử rất nhiều, vì vậy không ai biết đến cái tên Diệp Thiên cả.

Tạm thời không nói đến chuyện những người đứng bên ngoài đang đoán lai lịch của Diệp Thiên nữa, sau khi vào bên trong Tứ hợp viện, Diệp Thiên bước thẳng đến ngồi lên chiếc ghế đá, nhìn Chúc Duy Phong và Đổng Thăng Hải mà không nói câu nào cả.

Thấy ánh mắt Diệp Thiên như nhìn xuyên suốt cả tâm tư của mình, Chúc Duy Phong không chịu được liền nói:

– Diệp Thiên, tôi và ông Hải không nghe lời cậu, lần…lần này gặp hạn rồi!

– Chúng tôi gặp hạn rồi!

Đổng Thăng Hải ngồi trên xe lăn càng thảm hơn, chân phải của ông ta bị đứt lìa, khuỷu tay trái trở xuống cũng không còn nữa, miệng vừa rên rĩ, tay phải phẫn nộ đập lên thành xe lăn.

– Lúc này đến tìm tôi thì còn có ý nghĩa gì nữa?

Diệp Thiên cười nhạt một tiếng, năm ngoái hắn đã tận tình khuyên bảo hai vị này đừng có đến Thái Lan, nhưng bọn họ lại không nghe, bây giờ lại nhớ đến mình, nhưng hai đoạn tay chân kia giờ đâu có nối lại được nữa.

– Diệp Gia, báo thù!

So với mấy tháng trước đây, Đổng Thăng Hải giống như là đã già đi hai ba chục tuổi vậy. Đầu đã bạc trắng, cả người tiều tụy hốc hác, hình như ông ta còn bị thương dây thanh, nói không rõ tiếng, chỉ hiện lên sự báo thù trong ánh mắt mơ màng.

– Báo thù? Lão Đổng, ông cũng là người trong giang hồ, thực sự muốn trả thù qua lại không có điềm dừng sao?

Diệp Thiên lắc đầu nói:

– Hai người các ông vốn dĩ đã từng bị ức hiếp một lần, tôi đã nhọc lòng nhắc nhở hai người rồi, hai người không coi là gì cả, bây giờ bị ức hiếp lại lại muốn báo thù, thứ cho Diệp mỗ tôi không thể đáp ứng được!

Diệp Thiên vốn dĩ chẳng có giao tình gì với Chúc Duy Phong, với Đổng Thăng Hải cũng chẳng qua chỉ là người đồng môn, tuy nhiên hắn không phải là người ngồi công đường xử án, không có nghĩa vụ để đi giải quyết những chuyện này.

Hơn nữa Diệp Thiên lúc này đang nhọc lòng vì chuyện kia. Trước khi Tống Hạo Thiên điều tra ra kết quả, hắn không dám rời kinh thành, chỉ sợ có người tu đạo tìm đến tận cửa.

– Diệp Gia, Lão Đổng sai rồi!

Nghe Diệp Thiên nói vậy, Đổng Thăng Hải liền rên lên một tiếng, ông không thèm để ý đến sức khỏe của mình, lăn từ trên ghế xuống trước mặt Diệp Thiên, cúi đầu xuống đất nghẹn ngào nói:

– Diệp Gia, thù này không báo, Lão Đổng chết không nhắm mắt!

– Diệp Thiên, Chúc mỗ cũng cầu xin cậu đấy!

Chúc Duy Phong trước giờ vẫn tỏ ra thanh cao trước mặt Diệp Thiên, sau khi nhìn thấy Lão Đổng như vậy, hắn nước mắt giàn giụa, hai đầu gối mềm nhũn rồi cũng quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.

– Mẹ nó, đi làm chuyện gì rồi chứ? Coi lời lão tử nói như *** thôi sao?

Diệp Thiên tuy là không phải là người cứng rắn hay yếu đuối, nhưng nghĩ đến chuyện cảnh ba người cùng sống ở Nữ Vương Hiệu, trong lòng lại thấy buồn bực, tay trái vung lên một cái, Đổng Thăng Hải đang quỳ dưới đất bỗng bay về ngồi lại trên chiếc xe lăn.

Vết thương của Đổng Thăng Hải vẫn chưa khỏi hẳn, máu lại chảy ra làm đỏ cả nửa cơ thể.

– Nếu không bị ức hiếp thì có đứa mẹ nào nhớ đến lão tử chứ?

Diệp Thiên gảy nhẹ ngón tay giữa một cái đã bịt được vết thương không cho máu chảy ra nửa, đồng thời truyền vào một dòng nguyên khí, làm Lão Đổng đang rất kích động trở nên bình tĩnh hơn.

– Diệp Thiên, là chúng tôi không đúng!

Chúc công tử cúi đầu, hắn biết Diệp Thiên mắng không sai, lúc đó nếu nghe lời Diệp Thiên, thì chuyện này đâu có xảy ra.

– Được rồi, đừng tỏ vẻ đáng thương nữa…

Diệp Thiên khoát tay rồi đỡ Chúc Duy phong đứng dậy nói:

– Ông kể cho tôi nghe mọi chuyện đi đã, gần đây tôi không rãnh, nên không hứa là có thể giúp được hai người hay không!

– Không sao, chỉ cần cậu đồng ý, thì bao lâu chúng tôi cũng đợi được!

Sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, Chúc Duy Phong mừng rỡ, Diệp Thiên đã bảo hắn kể lại mọi chuyện, chứng tỏ là đã đồng ý giúp chuyện này.

Nhìn thấy Diệp Thiên không còn kiên nhẫn nữa, Chúc Duy Phong liền vội vàng nói:

– Chuyện là thế này, tôi và Hải Gia giữa tháng 12 năm ngoái đã đến Thái Lan…

Thì ra, lúc Diệp Thiên đang hôn mê ở Trường Bạch Sơn, Chúc Duy Phong và Đổng Thăng Hải đã đến Thái Lan với lòng đầy do dự, hơn nữa nhận được sự tiếp đãi với quy cách vô cùng lớn, mới đến ngày đầu tiên đã cùng dùng bữa với quốc vương.

Công tác tổ chức cuộc thi đều là do Floz làm, Đổng Thăng Hải và Chúc Duy Phong suốt ngày chỉ biết ăn uống chơi bời, phụ nữa Thái làm bọn họ vui quên cả đường về.

Trước ngày thi đấu một ngày, Flodz đã mời Đổng Thăng Hải và Chúc Duy Phong cùng với những quyền thủ dưới trướng của hắn cùng dự tiệc, và sự việc đã bắt đầu từ buổi tiệc đó.

Ngày hôm sau lúc thi đấu, Đổng Thăng Hải đã mời đối thủ đứng thứ tư thế giới, đánh cho hắn tơi bời trên sàn đấu, làm đối phương không ra được đòn nào.

Nhưng không biết vì sao, một động tác của Đổng Thăng Hải bị chậm, bị cái tên không danh không tiếng người Thái kia dùng chân đánh gục.

Sự thay đổi bất ngờ này làm Đổng Thăng Hải giật mình, nhưng trên đài thi đấu vẫn luôn có sự thay đổi như vậy, nhưng việc không lường trước được đúng là quá nhiều, lúc đó ông nhịn để phái một người khác lên.

Điều làm Đổng Thăng Hải không ngờ đến là tên quyền thủ dưới tay ông đánh trận nào thắng trận đó, ba ngày đã đánh thắng chín trận và kết liễu sáu người, giúp Đổng Thăng Hải và Chúc Duy Phong thắng được gần một tỷ USD.

Điều này làm Đổng Thăng Hải quên mất cái tên đứng thứ tư thế giới kia, lòng tự tin bây giờ tăng vọt.

Vào ngày cuối cùng, Đổng Thăng Hải bị Flodz dụ dỗ, đã đem trận đấu của mình ở chợ đen Moscow ra để đánh cược với hắn.

Thực ra cũng trách Đổng Thăng Hải quá tham lam, thấy thị trường quyền anh chợ đen Thái Lan vượt xa với Moscow nên muốn kiếm chén canh.

Còn Chúc Duy Phong cũng không biết thần kinh bị chạm giây nào mà lấy cổ phần của mình ở thị trường quyền anh Nhật Bản đặt vào vị quyền thủ kia của Đổng Thăng Hải.

Kết quả không cần phải nói nữa, sau khi người thắng chín trận kia lên đài, lúc mới bắt đầu cũng tấn công kịch liệt lắm, tuy nhiên chưa qua năm hiệp thì hắn cũng như vị quyền thủ trước, không biết vì sao mà động tác bị chậm một cái.

Quyền thủ chợ đen không ai là không phải cái máy giết người, bất kể một sai sót nào đều mang lại hậu quả không thể chấp nhận được, càng huống chi người đó đờ ra trên quyền đài, nên trực tiếp bị đối thủ đánh gục.

Nhìn thấy cảnh này, Đổng Thăng Hải chợt nhớ lại chuyện xảy ra vào ngày đầu tiên, hắn có ngốc thì lần này cũng ý thức được là có chuyện gì đó đã xảy ra.

Tuy nhiên giấy trắng mực đen trước khi thi đấu, làm Đổng Thăng Hải tìm không ra lý do gì để hủy hợp đồng, hơn nữa đây lại còn là địa bàn của Flodz, ông và Chúc Duy Phong chỉ có thể nén giận vào trong để ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.

Nhưng điều làm hai người không ngờ đến là, Flodz hoàn toàn không có ý định cho họ rời Thái Lan, tối hôm trận đấu kết thúc, một nhóm người đã tập kích nơi ở của Đổng Thăng Hải và Chúc Duy Phong.

Mấy người này không sử dụng súng ống mà đều sử dụng vũ khí lạnh, ra tay không thương xót, dung một cái, Chúc Duy Phong và Đổng Thăng Hải đều bị một nhát vào người.

Cần nói rằng cũng chính câu nói của Diệp Thiên trước đó đã cứu bọn họ, hắn lúc đó nói Chúc Duy Phong đến Thái Lan thì phải cẩn thận, tối sau khi xảy ra chuyện tuyển thủ chết trên quyền đài, Chúc Duy Phong liền liên lạc với những người bạn quân đội của hắn ở Thái Lan.

Tuy nhiên bạn của Chúc Duy phong đến muộn một chút, lúc họ đến nơi thì Đổng Thăng Hải vì cứu Chúc Duy Phong mà bị người ta chém mất một chân một tay, giờ đang hấp hối.

Dưới sự giúp đỡ của những người bạn của Chúc Duy Phong, hai người cũng coi như chạy thoát về nước, tuy nhiên theo tin truyền về từ Moscow và Nhật Bản lại càng làm Đổng Thăng Hải và Chúc Duy Phong nổi giận lôi đình, suýt nữa nôn ra máu mà chết.

Vì lúc hai người đang chạy thoát thân thì đã có một vụ thanh trừ ở Moscow và Nhật Bản, Flodz lấy bản hợp đồng hai người đã ký thuận lợi tiếp quản hai thị trường boxing ngầm này.

Hơn nữa những người lớn tuổi theo Đổng Thăng Hải và Chúc Duy Phong mười năm nay đã bị giết sạch chỉ trong một đêm.

Chuyện là như vậy, tuy rằng ai cũng biết là do Flodz gây nên nhưng không ai lấy ra được chứng cứ cả.

Còn hợp đồng nằm trong tay Flodz đã giúp hắn có được vị trí lãnh đạo, đừng nói đến tổ chức quyền anh thế giới, ngay đến cả Hồng Môn cũng không thể công khai chỉ trích Flodz được.

Sự nghiệp vất vả cả đời mới tạo dựng được, bị người ta dùng thủ đoạn đó để cướp đi, có thể nói Đổng Thăng Hải ngày ngày sống trong sự thù hận, Hồng Môn đã không thể ra mặt thì hắn đành đặt tất cả hi vọng lên người Diệp Thiên.

– Khụ khụ…!

Kể xong hết mọi chuyện, Chúc Duy Phong liền ho một hồi, khi lấy tay ra khỏi miệng, chỗ góc miệng máu liền chảy ra.

– Anh cũng bị thương?

Diệp Thiên ngạc nhiên nhìn Chúc Duy Phong, lúc này hắn dùng khí cơ cảm ứng một chút, Chúc Duy Phong đáng lẽ không bị thương phần trong mới phải.

– Tôi bị một đao lúc phá vây, nhưng không biết vì chuyện gì mà sau khi về nước cứ ho ra máu, đi khám bác sỹ cũng không biết là bệnh gì!

Chúc Duy Phong lắc đầu, kéo vạt áo trước ngực, chổ đó có một vết thương khá dài, từ ngực vạch xuống tận bụng, nếu không phải vì vết thương không sâu thì hắn đã bị vỡ bụng rồi.

– Lão Đổng đỡ giúp tôi một nhát nên cánh tay kia mới không còn, Diệp Thiên, chỉ cần cậu giúp tôi trút được giận này, thì mạng sống này của Chúc Duy Phong là của cậu!

Chúc Duy Phong năm trước cũng có thực hiện nhiệm vụ ở nước ngoài, trên người thương tích đầy mình, nhưng chưa từng có cảm giác uất ức như thế này, hắn cảm thấy đã nợ Đổng Thăng Hải một ân tình rất lớn.

Chương 724 : Mạng sâu độc

Diệp Thiên chau mày nhìn Chúc Duy Phong nói:

– ở Thái Lan xảy ra chuyện như vậy thì bên đó cũng phải làm gì cho hai người chứ?

Thân thế của Chúc Duy Phong ở trong nước rất lớn, bất kể là quân đội hay bộ ngoại giao hắn đều có người thân, Thái Lan là láng giềng với Trung Quốc, hắn xảy ra chuyện ở đó thì đối phương phải giải thích thế nào đó chứ.

– Bên Thái Lan trả lời đây là hành vi côn đồ, giết tại chỗ hai người rồi nộp thi thể qua đây.

Nghe Diệp Thiên hỏi Chúc Duy Phong tỏ vẻ tức giận cắn răng nói:

– Diệp Thiên, cậu có tin lời họ nói không?

– Không tin!

Diệp Thiên lắc đầu nói:

– Vậy thì có thể làm gì được, đối phương đã trả lời như vậy rồi, về mặt chính trị thì bọn họ đã làm thỏa hiệp rồi!

– Vì vậy mà tôi hận, những chuyện này chắc chắn là do Flodz làm!

Chúc Duy Phong vừa nói, nổi tức giận lại dâng trào trong lòng ngực, cổ họng ngứa ngáy, hắn lại ho khụ khụ, máu lần này chảy ra càng nhiều hơn đỏ cả lòng bàn tay.

– Đợi một chút, sức khỏe anh có gì đó rất lạ!

Thấy Chúc Duy Phong định nói tiếp, Diệp Thiên liền ngăn hắn lại, nắm chặt cổ tay hắn, truyền một luồng nguyên khí vào trong.

– Kỳ lạ, bên trong không bị thương, sao lại nôn ra máu nhỉ?

Một lúc sau, Diệp Thiên buông cổ tay Chúc Duy Phong ra, khuôn mặt đầy nghi hoặc, lúc hắn nhìn thấy máu tươi trên tay Chúc Duy Phong, ánh mắt không khỏi rùng mình.

Sau khi đạt đến trình độ Tiên Thiên, năng lực quan sát sự vật của Diệp Thiên đã khác xa với người bình thường, những vật bình thường trong mắt người thường nếu đưa vào mắt hắn thì sẽ được phóng to lên rất nhiều lần.

Lúc này Diệp Thiên nhìn thấy trong dòng máu đỏ có bốn con sâu nhỏ mà người thường không thể nhìn thấy được. Bọn chúng hình như đang hút chất dinh dưỡng trong máu, chỉ chốc lát, màu đỏ của máu đã trở nên nhạt hơn.

– Độc Thuật?

Mắt Diệp Thiên lóe lên một tia u ám, hắn ban đầu còn thấy hơi kỳ lạ, vì sao vẫn không nghe thấy tin tức gì của Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, thì ra vị quốc sư Thái Lan này đã ra tay từ trước.

Như vậy, chuyện vị tuyển thủ của Đổng Thăng Hải sau khi đánh thắng chín trận liên tiếp đã bị chết thảm bây giờ đã có lời giải thích, bởi vì Độc Thuật thực sự có khả năng điều khiển sự sống chết của con người.

Tuy nhiên Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây và Flodz cũng đúng là rat ay dã man quá, để dụ dỗ Đổng Thăng Hải và Chúc Duy Phong mà bọn họ đã để người của mình thua chín trận với sáu người chết, tất cả chỉ để xóa đi sự nghi ngờ của Đổng Thăng Hải.

Đưa mắt nhìn lên tay Chúc Duy Phong xong Diệp Thiên liền thở dài nói:

– Khi hai người ở Thái Lan, có nhìn thấy một ông lão cơ thể gầy gò, khuôn mặt khô khan không?

– Cơ thể gầy gò, khuôn mặt khô khan?

Chúc Duy Phong suy nghĩ một lúc rồi nói:

– Có, có một người như vậy, ông ta có xuất hiện trong buổi tiệc mà quốc vương mời chúng tôi, sau đó trong bữa tiệc mà Flodz tổ chức ông ta cũng có đến tham dự!

Sỡ dĩ Chúc Duy Phong có ấn tượng sâu đậm với người này là vì trong cả hai buổi tiệc, bất kể là quốc vương của Thái Lan hay là Flodz đều tỏ ra rất cung kính với người này.

Cái giá của người kia hình như cũng rất lớn, thân thế rất cao, lúc ông ta ngồi vào bàn tiệc, hầu như không có ai dám ngồi cùng bàn với ông, điều này cũng làm Chúc Duy Phong ghi nhớ rất rõ.

– Quả nhiên là ông ta, tâm kế thật ác độc, ông ta muốn hạ chiến thư với tôi sao?

Diệp Thiên cười nhạt, nói trắng ra, Đổng Thăng Hải và Chúc Duy Phong thực ra là chịu sự liên lụy từ mình.

Diệp Thiên mấy năm gần đây rất nổi trội, danh tiếng trong giới quyền anh chợ đen cũng rất vang dội, dựa vào năng lực của Thaksin, tất nhiên không khó để biết được tin tức kẻ thù đã giết đệ tự của mình.

Còn quan hệ của hai người Chúc Duy Phong và mình cũng không khó để biết được, xem ra chuyện xảy ra ở Thái Lan lần này, chắc chắn là nhằm vào mình rồi.

Tuy nhiên Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây không ngờ là mình lại không đến, vì vậy mới trút giận lên Chúc Duy Phong và Đổng Thăng Hải, dùng Độc Thuật lên cơ thể họ.

– Diệp Thiên, cậu nói tôi nghe không hiểu, lẽ nào lại liên quan đến ông lão kia?

Thấy Diệp Thiên cười nhạt, Chúc Duy Phong thắc mắc.

Diệp Thiên gật đầu nói:

– Đương nhiên là có liên quan rồi, nếu tôi về trễ một tháng, e rằng anh và Lão Đổng đã ho ra máu mà chết rồi, Độc Thuật của Thái Lan chính là một trò chơi dùng để đánh lừa người chơi!

– Độc Thuật? Ý cậu là chúng tôi đã trúng Độc Thuật?

Chúc Duy Phong nghe xong mặt liền biến sắc, hắn thường đến Thái Lan, biết rất rõ Độc Thuật đáng sợ như thế nào.

Còn Đổng Thăng Hải thì nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, ông ta lúc này sống không bằng chết, chỉ cầu xin Diệp Thiên giúp hắn báo trả mối thù nghìn kiếp này, ông chết mới nhắm mắt được.

– Diệp Thiên, có cách gì để giải không?

Chúc Duy Phong cười thảm đạm, hắn biết Độc Thuật cũng giống như Cổ Thuật, chỉ do người hạ Độc Thuật đến giải mới giải được, nói cách khác, hắn và Đổng Thăng Hải về cơ bản là chết chắc rồi.

– Tôi có thể thử xem sao!

Diệp Thiên nghĩ một lúc, đưa hai cánh tay ra, từ trên đầu rơi xuống một cành cây, bỏ hết những chiếc lá trên đó, Diệp Thiên đưa cành cây cho Chúc Duy Phong nói:

– Bất kể là đau và ngứa như thế nào, anh đều phải gắng chịu cho tôi!

– Được, Diệp Thiên, cậu yên tâm, Chúc mỗ trải qua không biết bao nhiêu đau đớn rồi!

Chúc Duy Phong cắn răng, lấy nhánh cây bỏ vào miệng, miệng khép lại cắn chặt nó.

Diệp Thiên gật đầu, hắn đứng dậy đến sau lưng Chúc Duy Phong, đánh một chưởng vảo cổ hắn, tâm niệm nhích động, một luồng nguyên khí luồn vào bên trong cơ thể hắn.

Sợi khí này dưới sự điều khiển của Diệp Thiên, theo động mạch ở cổ Chúc Duy Phong mà đi vào bên trong huyết quản của hắn.

Thở dài một cái, mặt Diệp Thiên chợt biến sắc, cái nguyên khí vô hình vô sắc kia chợt hóa thành một ngọn lửa không thể nhìn thấy được, đang đốt cháy bên trong cơ thể Chúc Duy Phong.

Ngọn lửa này giống như là đang giúp Chúc Duy Phong bài trừ những độc hại có trong máu, tuy nhiên là đốt cháy huyết quản hắn nhưng lại không hề gây nên thương tích nào.

Sau khi tu thành Tiên Thiên, vốn dĩ đã có ngọn lửa của Tiên Thiên, giống như luyện đan vậy, đều phải sử dụng đến ngọn lửa này, ngọn lửa này chí dương chí cương, chính là cách duy nhất dùng để đối phó với sâu độc mà Diệp Thiên có thể nghĩ ra được.

Chỉ là cứ như vậy thì những đau đớn mà Chúc Duy Phong phải chịu đựng không có lời lẽ nào diễn tả được, coi như là Diệp Thiên có thể điểu khiển để nó không làm tổn thương kinh mạch, nhưng cái cảm giác bị lửa thiêu đốt ở bên trong thì người bình thường có thể chịu đựng được sao?

– Á!

Chúc Duy Phong chợt kêu lên một tiếng, trán toát mồ hôi hột, nhánh cây bằng hai ngón tay cái kia đã bị hắn cắn đứt.

– Chịu khó đi!

Diệp Thiên quát một tiếng, lần này hắn cũng không thoải mái gì so với Chúc Duy Phong, cần biết rằng, huyết quản của con người mong manh như thế nào, hắn muốn dùng lửa của Tiên Thiên để thiêu đốt sâu độc, thì phải dốc hết toàn sức lực của mình ra.

– Ao!

Chúc Duy Phong kêu lên như dã thú, hắn cũng coi như là người mạnh mẽ, cầm nhánh cây vừa cắn gãy kia bỏ lại vào mồm.

– Mẹ nó, nếu là lúc tôi đang luyện khí hóa thần thì cũng bó tay với những con sâu này thôi!

Lúc Diệp Thiên đang huy động lửa Tiên Thiên, trong dòng máu của Chúc Duy Phong cũng đã có những thay đổi mà không ai có thể biết được.

Từng con sâu mà mắt thường không thể nhìn thấy, dưới ngọn lửa của Diệp Thiên đã lần lượt quay đầu chạy trốn, hơn nữa trong quá trình tháo chạy, những con sâu đó đã kết lại với nhau.

– Muốn chết hả!

Lúc Diệp Thiên nhìn thấy con sâu độc lớn kia muốn quay đầu lại để nuốt ngọn lửa của mình, thì hắn chợt cười nhạt.

– Xuy xuy!

Sau khi con sâu tiếp xúc với ngọn lửa, một âm thanh không tồn tại trên thế giới này chợt vang lên, truyền đến tai Diệp Thiên, con sâu do hàng vạn con sâu nhỏ kết lại kia đột nhiên bị tiêu hủy đi một nửa.

– Thủ đoạn hay, cái thứ này đúng là khó lòng mà phòng bị!

Con sâu kia biết được mình gặp phải thiên địch, giống như là có ý thức vậy, không còn dám đối đầu với Diệp Thiên nữa, mà theo mạch máu chạy trốn, chạy trốn khỏi sự truy kích của Diệp Thiên.

Điều này cũng làm cho Chúc Duy Phong thấy đau lại thêm ngứa, giống như có một con chuột đang du ngoạn trong cơ thể mình vậy, cảm giác vừa đau vừa ngứa đó làm hắn muốn ngất lịm đi.

Tuy nhiên thời gian này không dài, năm sáu phút sau, Diệp Thiên búng ngón trỏ của bàn tay trái một cái, các đốt ngón tay trái của Chúc Duy Phong tê rần, khuỷu tay chợt giơ lên.

Cùng lúc này, một ánh sáng trắng lóe lên, đốt cuối cùng của ngón trỏ tay trái chợt lìa ra, một dòng máu cuộn cuộn bắn ra phải đến nửa met.

– Muốn chạy?

Diệp Thiên hừ một tiếng, cùng lúc với dòng máu chảy ra, tay trái hắn đang đặt trên cổ Chúc Duy Phong giống như một luồng điện đưa về phía trước rồi rút lại.

– Xèo xèo!

Giữa ngón cái và ngón trỏ của Diệp Thiên, đang giữ một con sâu có hình thù kỳ quái.

Con sâu kia nhuộm đầy máu, trên đầu mọc hai cái kìm, vừa phát ra tiếng kêu nhiếc óc vừa cố gắng dùng hai cái kìm kẹp vào da Diệp Thiên, muốn đi vào trong cơ thể Diệp Thiên.

Tuy nhiên làn da tay trắng nõn nà kia của Diệp Thiên lại cứng như thép vậy, mặc cho con sâu kia cắn xé mà da vẫn không bị xây xước gì, một phút sau, con sâu đó chợt dừng lại, cả người cứng ngắc, giống như đã chết rồi vậy.

– Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, ông cũng là một Tông sư, vậy mà lại chơi trò giả chết này?

Diệp Thiên cười nhạt, nói tiếp:

– Nếu đây là bổn mạng cổ của ông, tôi tin rằng ông có thể nghe được lời tôi đang nói, Đài Đà là do tôi giết, muốn báo thù cứ đến tìm Diệp mỗ tôi là được rồi!

Diệp Thiên nói những lời đó xong, con sâu kia giống như là bị kinh hãi vậy, lại bắt đầu chống chọi, miệng phát ra những âm thanh thật thê lương.

– Ông làm bạn tôi bị thương, tôi sẽ giết con sâu của ông, cứ coi như là kiếm lại một lợi nhuận trước đã, tôi và ông sẽ có ngày hội ngộ!

Mặt Diệp Thiên ánh lên sự dữ dằn, ngón cái và ngón trỏ dúm lại, một ngọn lửa xuất hiện ở đầu ngón tay hắn bao trùm lên con sâu độc kia.

Chương 725 : Cắn trả

– Chít chit!

Con sâu xấu xa kia đang liều mạng giãy dụa, căn bản tránh hai ngón tay của Diệp Thiên, chỉ trong một lúc mà đầu ngón tay đã bị thiêu thành tro bụi.

Đúng lúc đó, từ phía xa cách mấy ngàn km ở Myanmar. Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đột nhiên trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể vốn đã gầy yếu bây giờ bằng mắt thường cũng có thể thấy được chỉ còn lại cái xác khô quắt queo.

– Người đâu!

Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây gầm nhẹ một tiếng cả cơ thể run lên lẩy bẩy, mồ hôi trên chán chảy xuống như nước, sau khi hô lên thì người đã ngã lăn trên mặt đất.

– Quốc sư, ngài sao vậy?

Âm thanh của Cát Vượng Tố Tây làm kinh động những người đang ở ngoài phòng, có cô gái khoảng 16, 17 tuổi đang đi đến, thấy y nằm trên mặt đất, miệng thì thét lên những tiếng kinh hãi, cô gái liền đến đỡ hắn.

Điều khiến cô bé không ngờ đến là Cát Vượng Tố Tây vừa méo mồn lại vừa vặn cổ cô gái, hai hàm răng lanh nhô ra, cắn một phát vào động mạch của cô gái.

– Rầm rầm!

Phum ra một ngụm máu tươi, cổ họng của Cát Vượng Tố Tây gào lên cho đến chết, cô gái kia vô cùng hoang mang, cô không biết Quốc sư đức cao vọng trọng, tại sao lại lấy máu tươi của mình.

Sau 4, 5 phút đồng hồ ngắn ngủi, cô gái mặt cắt không còn giọt máu, người cũng gầy dộc đi, mũi không còn hơi thở nữa.

Cắn vào cổ cô gái, miệng của Cát Vượng Tố Tây đầy máu tươi, ông ta ngẩng đầu lên. Ánh mắt trần đầy sự ai oán, thấp giọng quát:

– Diệp Thiên, ta và ngươi không đợi trời chung!

– Chit chit!

Nhưng vào lúc này, đột nhiên trong cơ thể Cát Vượng Tố Tây lại kêu lên những tiếng xèo xèo, y sợ đến mức há hốc mồm ra, một đứa trẻ con quái trùng chui ra từ miệng hắn.

Nếu như theo lời Diệp Thiên nói, hắn cảm thấy con côn trùng này và y chết cháy giống hệt nhau. Chẳng qua là có lớn hơn mấy lần, càng nhìn càng thấy dữ tợn.

Sau khi con sâu này bò ra thì lập tức cô bé đã chết đi vào. Y cắn cậc một cái rồi nuốt vào trong miệng.

Thấy một màn như vậy. Thần sắc Cát Vượng Tố Tây mới nhanh chóng dịu xuống, Độc Sư và thầy mo Miêu Cương, bọn họ đều là cổ thuật.

Tuy rằng cổ thuật có thể có thể giết người vô hình nhưng cũng giống như con người có thể tồn tại được, bản mạng cũng sẽ bị tổn thương. Thậm chí khi nó phát cuồng còn có thể quay lại cắn chủ nhân nữa.

Đúng là Cát Vượng Tố Tây có thể nuôi trong cơ thể mầm mống sâu cổ này, tục ngữ có câu “Tử mẫu cổ trùng lưỡng tâm tri”, sau khi phóng ra từ cổ y thông qua cổ đã khống chế tình hình. Do đó mới khống chế được sinh tử của người khác trong nháy mắt.

Mẫu cổ này của Cát Vượng Tố Tây trước tiên là bắt 10 vạn loại côn trùng kịch độc ở vùng thâm sơn của Thái lan sau đó chia làm 10 phần, mỗi nhóm có 1 vạn côn trùng có nọc độc chết người.

Còn lại 10 loại côn trùng kịch độc Cát Vượng Tố Tây chia ra làm 2 nhóm và chém chết công mẫu.

Mãi cho đến khi xuất hiện hai vua côn trùng thì lúc này y mới sở dụng bí pháp, lấy ra hai trứng của hai con côn trùng độc sau đó nuôi trong bụng của người trinh nữ.

Đợi sau khi người trinh nữ chết sẽ hút khô máu để nuôi nấng chính máu của mình, quá trình này tiến hành trong vòng 10 năm… rồi lâu hơn nữa mẫu từ con lại tách ra từ mẫu cổ mẹ.

Mẫu tử con và mẫu tử mẹ có những điểm khác nhau, nhưng có thể hóa thành hàng ngàn, hàng vạn lần những con sâu có độc, chỉ cần mẫu tử mẹ ra lệnh thì nó hút máu lớn lên và trưởng thành.

Đồng thời cổ của mẫu tử mẹ cực kì rắn có thể chịu được mấy trăm đòn nặng mà không chết.

Cho nên lúc này Cát Vượng Tố Tây mới yên tâm truyền mẫu cổ vào trong cơ thể của Chúc Duy Phong, vốn là y muốn Chúc Duy Phong sẽ hút hết máu tươi của Diệp Thiên để cho hắn cảm nhận được nỗi thống khổ.

Nhưng Cát Vượng Tố Tây lại không ngờ rằng Diệp Thiên có thể diệt trừ được mẫu cổ, sau khi giết chết mẫu cổ lại khiến cho nó bạo động hơn nếu không phải đúng lúc cô gái kia tiến vào, suýt chút nữa thì mẫu tử đã hút hắn thành một người chết khô.

Điều này khiến cho Cát Vượng Tố Tây hận Diệp Thiên vô cùng, nhưng trong đầu y cũng đã có chút sợ hãi, chỉ có những người nuôi mẫu cổ mới biết độc của nó đáng sợ như thế nào mà Diệp Thiên lại có thể giết chết nó dễ dàng như vậy, điều đó ngay cả y cũng không có cách nào.

Một lát sau, mẫu tử trong bụng cô gái đã bò ra nhưng chắc chắn là yếu ớt chứ không còn khỏe nữa, cổ tử chết khiến cho nó cũng suýt chết.

– Người đâu, mang cô ta đi!

Một lần nữa Cát Vượng Tố Tây phóng mẫu cổ ra, nói:

– Nói cho Quốc Vương nghe Ta muốn biệt lập một thời gian, trong vòng 3 năm không được đến quấy rầy ta!

Cổ tử chết, bản lĩnh của Cát Vượng Tố Tây đã giảm đi một nửa.

Với võ công của y thì y cũng không dám đi tìm Diệp Thiên gây phiền phức, y muốn tìm côn trùng độc để nuôi mẫu tử mong một lần nữa nó có thể sinh mẫu tử con… Khiến cho mẫu tử con hóa thành tro bụi, Diệp Thiên suy nghĩ một lát, đúng lúc ngẩn đầu lên thì thấy Chúc Duy Phong đang há hốc miệng nhìn mình, cười mắng:

– Ngốc thật, nhìn tôi làm gì? Ngón tay ông còn đầy máu kia kìa.

Diệp Thiên dứt khoát bức tiểu cổ này ra, nó cũng ngoan ngoãn bò từ miệng ra, cho nên Chúc công tử cũng phải chịu một vết thương nhỏ.

Chúc Duy Phong vội vàng kéo một tấm vải xuống, đưa tay lên miệng hỏi:

– Diệp Thiên, vậy… vậy cái kia là rơi xuống đầu Độc Sư à?

Nghĩ lại lúc trước trong cơ thể mình còn sinh ra một con quái vật Chúc Duy Phong không khỏi run rẩy, mồ hôi chảy xuống cổ ròng ròng, sau lưng, quần áo ướt nhẹp.

– Cũng có thể gọi là con sâu độc được, đều là sự chơi đùa của các bậc tổ tông.

Diệp Thiên gật gù nói:

– Con sâu trong cơ thể ông rất thông minh, rất có thể là Bản mạng của Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây này ít nhất cũng cần phải vài năm để ổn định.

Mặc dù không nhìn thấy sự sinh sôi này ở Thái Lan nhưng Diệp Thiên vẫn đoán được lần này Cát Vượng Tố Tây trộm gà không được lại còn bị mất nắm gạo, mất không bao nhiêu công lao nuôi tử cổ mấy chục năm trời.

– Diệp Thiên, vậy trên người Hải gia có con sâu độc kia không?

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Chúc Duy Phong cũng yên tâm hơn, tuy ông ta cũng đã từng nghe qua chuyện Miêu Cương nuôi cổ tử nhưng khi nó phát sinh ngay trên người mình thì cảm giác lại không giống như vậy.

– Trên người lão Đổng cũng có sâu, nhưng không phải bản mạng cổ, trừ bỏ nó cũng dễ dàng hơn.

Loại trừ con cổ tử cho Chúc Duy Phong xong Diệp Thiên cũng rất mệt mỏi, mồ hôi chảy đầy đầu, tuy rằng Diệp Thiên tiến vào được cảnh giới Tiên Thiên nhưng đối với Tiên Thiên Chân Hỏa cũng không quen lắm, lần này đúng là có chút mạo hiểm rồi.

– Diệp gia, tôi không cần trị, chỉ muốn ngài giết Flódz và người phóng cổ tử. để báo thù rửa hận cho lão Đổng.

Trước đó không lâu Đổng Thăng Hải mới biết được, người bạn già của mình ở Moscow còn có 3 người con trai, tất cả đều chết trong một trận cháy, điều này khiến cho ông không còn dũng khí gì nữa.

– Lão Đổng, tôi đồng ý, nhất định Flozd phải chết!

Diệp Thiên đưa tay lên vai Đổng Thăng Hải nói:

– Nhưng ông vẫn phải sống, bằng không trong lòng Chúc Duy Phong cũng không yên đâu.

Chúc Duy Phong đứng cạnh gật đầu liên tục:[Audio] Tử Dương

– Đúng vậy, Hải gia, tôi đã cho người đi tìm con trai ngài, nhất định cậu ta sẽ không sao đâu!

Mặc dù Đổng Thăng Hải có 3 người con trai nhưng chỉ còn 1 bây giờ đang đi du học ở Anh, sau chuyện này cũng mất liên lạc. Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến ông bắt đầu nảy sinh ý tử.

– Nó còn sống sao?

Ánh mắt Đổng Thăng Hải vô cùng tuyệt vọng, tự nhiên lại có trở nên sáng rực.

– Tên cậu ta là gì?

Diệp Thiên hỏi đồng thời để cho một luồng chân khí vào trong cơ thể của Đổng Thăng Hải, thực sự con sâu độc trong người ông không phải là bổn mạng cổ, cũng không có cách hòa tan trong máu.

– Tên là Đổng Đại Tráng, Diệp gia, ngài… Ngài có thể tìm được nó ư?

Đổng Thăng Hải nhìn Diệp Thiên với ánh mắt đầy ước mong, trải qua kiếp nạn này, ông cũng không dám… coi thường thuật bói toán của Diệp Thiên nữa.

– Đổng Đại Tráng? Tên hay, dễ hiểu, là một con người cứng rắn.

Trong lòng Diệp Thiên đang lặng lẽ suy đoán, rồi cười:

– Lão Đổng, con trai ông còn sống, bây giờ đang ở Nga, cậu ta không đoản mệnh đâu, ông không phải sợ hãi!

– Cái gì? Nó đang ở Nga ư?

Đổng Thăng Hải nghe thấy vậy lặng đi một lúc rồi hô:

– Đúng rồi nhất định là Flódz bắt nó đến đó, Diệp gia ngài phải cứu nó.

Nghĩ đến thủ đoạn của bọn Flódz, toàn thân Đổng Thăng Hải run lên, gia tộc Đổng gia chỉ còn một người độc đinh, hơn nữa bây giờ muốn nó còn sống cũng lực bất tòng tâm.

Lúc đang định nhờ vả Diệp Thiên bỗng nhiên Đổng Thăng Hải cảm thấy chân tê rân rân, máu tươi phun ra, Diệp Thiên nhanh như chớp đưa tay ra bắt được, rồi lại đưa về hai ngón tay giống như hai con sâu độc.

Nhưng con sâu độc này không phải là bổn mạng cổ, sau khi dời cơ thể nó có vẻ yếu ớt, hơn nữa lại còn sợ ánh sáng rồi rơi xuống.

– Các ngươi định làm gì? Người bên trong còn đang bàn chuyện, các ngươi không được vào.

Lúc Diệp Thiên đang định giết con sâu này thì ngoài cửa có tiếng động lớn.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ