- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 129: Trận chiến thế kỷ (c641-c645)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 129: Trận chiến thế kỷ (c641-c645)
❮ sautiếp ❯Chương 641 : Trận chiến thế kỷ ( trung )
Anthony Marcus là một người học viên ở trại huấn luyện Seberia thành công nhất, lúc trước hắn trải qua không như thế nào không có ai biết, nhưng biểu hiện của hắn khi hắn đang ở trại huấn luyện Seberia và sau đó, cũng chấn kinh thế nhân.
Ở trại huấn luyện, Anthony Marcus có thể tay không xé xác một con gấu ngựa, ở nơi băng tuyết Seberia kia, Anthony Marcus chính là vương giả, hắn có khả năng phát hiện nguy hiểm như động vật.
Ngay khi Diệp Thiên mới vừa bước vào đến trên lôi đài, Anthony Marcus phía sau lưng đột nhiên cảm thấy một cỗ cảm giác lạnh, như năm đó ở Seberia bị bầy sói theo dõi.
Đó là lúc Anthony Marcus mười ba tuổi, hắn bị đi đày đến Seberia, gặp 5 con sói Seberia, đó cũng là một lần Anthony Marcus cách cái chết gần nhất.
Dùng tất cả vốn liếng sức lực, cắn chết một con sói cuối cùng, Anthony Marcus đã sống, nhưng cũng là hấp hối .
Ở trại huấn luyện Seberia không nuôi kẻ vô dụng, một thân đầy thương thế, Anthony Marcus đã bị bỏ rơi, nhưng làm cho người ta kinh ngạc chính là, qua ba ngày, hắn lại ương ngạnh trở lại.
Trải qua lần sinh tử này, tựa hồ khiến Anthony Marcus thức tỉnh, hắn ở trại huấn luyện, trở nên dị thường hung tàn, năm năm sau, hắn đã có thể đánh ngã cả trại huấn luyện Seberia.
Thấy Diệp Thiên trước mặt quần áo áo trắng, Anthony Marcus trừng mắt, rồi lại hơi hơi híp mắt lại.
Cùng người khác bất đồng, Anthony Marcus càng thêm tin tưởng nội tâm cảm thụ của mình, cũng không bởi vì Diệp Thiên tuổi còn trẻ mà khinh thường hắn. Phải biết rằng, năm đó khi hắn xuất đạo, tuổi tác so với Diệp Thiên cũng không lớn hơn mấy.
Diệp Thiên gây cho hắn loại cảm giác nguy hiểm, đều không thua gì hắn đã trải qua năm mười ba tuổi đó, điều này làm cho Anthony Marcus đã đánh boxing ngầm mười năm, lại một lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi.
Đến kề cận cái chết, nội tâm sớm trở nên tê liệt, Anthony Marcus rốt cuộc tìm được một tiểu tử có thể uy hiếp được mình, điều này làm cho chỗ lồng ngực của hắn như là bị dấy lên một mồi lửa, trong lòng dần dần nóng lên.
Đứng ở trên lôi đài như cái nhà giam. Diệp Thiên đã đánh giá Anthony Marcus, khi đối phương đem ánh mắt quét ở trên người mình, Diệp Thiên cũng cảm thấy da đầu một trận run lên. Giống như lưỡi độc xà liếm trên cổ chính mình.
– Cao thủ!
Diệp Thiên toát ra một cái ý niệm như vậy trong đầu, sắc mặt không khỏi trở nên ngưng trọng lên.
Diệp Thiên xuất đạo những năm gần đây, gặp qua thầy tướng gà mờ bày trận, đối chiến qua độc thuật Thái Lan, nhưng chưa bao giờ có một người, có thể cho hắn áp lực lớn giống như Anthony Marcus trước mặt này.
Dáng người dũng mãnh, Anthony Marcus đứng ở nơi đó, toàn thân tựa hồ không có chút sơ hở nào, mà khí huyết mênh mông trên người hắn kia, so với mình cũng không khác nhiều, điều này làm cho Diệp Thiên khiếp sợ rất nhiều, nhưng trong lòng cũng mơ hồ có chút hưng phấn.
Tục ngữ nói kỳ phùng địch thủ có ngày gặp, người trên thế gian có thể làm đối thủ của Diệp Thiên, chưa ai hơn Cẩu Tâm Gia và Nam Hoài Cẩn.
Nhưng bọn hắn cũng đã là ông lão rồi, tranh chấp cùng bọn họ, Diệp Thiên thắng không cần dùng võ. Hơn nữa quan hệ sư huynh đệ, cũng không chấp nhận đối chiến sinh tử.
Nhưng Anthony Marcus trước mắt thì bất đồng, hắn chính là vì giết người mà sinh tồn, cố tình liều mạng cùng Diệp Thiên, điều này làm cho nhiệt huyết ở sâu trong nội tâm Diệp Thiên, bắt đầu sôi trào lên.
Khi Diệp Thiên tiến vào đến trên lôi đài. Từ trần nhà hạ xuống một tấm lưới sắt, tiếng chuông tùy theo đó vang lên, trận đấu đã bắt đầu .
Nhưng biểu hiện hai người, cũng khiến những người vây xem có chút hiểu không rõ, bởi vì kịch liệt đối chiến trong tưởng tượng cũng chưa tiến hành, Diệp Thiên cùng Anthony Marcus đang không ngừng đánh giá đối phương.
– Cứt chó, vì cái gì còn chưa đánh?…
– Donny, câm miệng của ngươi lại, trước mắt ngươi chính là khế ước sinh tử đấy!
Trong hội trường có người tính khí nóng vội, đã nhịn không được chuẩn bị chửi ầm lên , nhưng nói mới ra khỏi miệng, đã bị người bên cạnh bịt lại.
Người Mafia Italy bị người khác nhắc nhở, không khỏi phẫn nộ ngậm miệng lại, nếu vì hắn lỡ lời mà ở trong này bị người ta giết chết, tin rằng trên thế giới này sẽ có rất nhiều người vỗ tay hô hay.
Nhìn Diệp Thiên bảy tám thước phía trước, thanh âm của Anthony Marcus vang lên:
– Ngươi rất mạnh, mạnh phi thường!
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Anthony Marcus đánh quyền anh ngầm, lựa chọn không chủ động tiến công ở trên lôi đài, phải biết rằng, trong những trận đấu trước kia, hắn chưa từng nói chuyện cùng đối thủ một chữ, như gió thu cuốn hết lá vàng đánh bay đối thủ ra khỏi quyền đài.
Nhưng giờ phút này, Anthony Marcus không dám, bởi vì hắn hiểu được, đối thủ đang đối mặt với mình, không cẩn thận thì bất kỳ một chút liều lĩnh đều cũng cho mình một đả kích trí mệnh.
– Ngươi cũng rất mạnh!
Diệp Thiên hai chân một trước một sau, cả người nhìn như thực thả lỏng, kì thực sớm đã đề phòng.
Diệp Thiên có thể cảm giác được, đối phương ngoài giống như là một người nhưng mà trong là Mãnh Hổ, chỉ cần mình lộ ra một tia sơ hở, đối phương nghênh đón như gió bão mưa rào công kích, một khi khinh thường, nói không chừng thật sự bị mất mạng nhỏ ở nơi này.
Vừa đề cao phòng bị, Diệp Thiên vừa hỏi:
– Ta thật sự vô cùng khó mà lý giải, ngươi làm như thế nào đem khí huyết tu luyện mạnh như thế ? Ngươi tu tập yô-ga Ấn Độ sao?
– Khí huyết? Ta không hiểu lời của ngươi.
Anthony Marcus lắc lắc đầu, nói:
– Ta cũng không cần luyện tập qua yô-ga, ở boxing ngầm, không cần cái loại võ công này, trong này… Chỉ tôn trọng tiến công!
Không biết vì cái gì, khi Anthony Marcus đối mặt Diệp Thiên, nói chuyện đặc biệt lớn tiếng.
– Ta từng bị bầy sói vây quanh, đi quấy nhiễu gấu ngựa ngủ mùa đông, bàn tay trần giết chết hổ Seberia, có lẽ, đây là nguyên nhân ngươi cảm giác ta rất mạnh!?
Thanh âm của Anthony Marcus có chút trầm thấp, như là đang hồi tưởng lại mình trước kia, trong mắt hiện ra một tia hoang mang, hắn không biết, chính mình sớm công thành danh toại , vì sao lại chậm chạp không chịu rời khỏi quyền đài.
– Chiến sĩ, sẽ chết ở trên chiến trường!
Diệp Thiên nhìn ra mê hoặc trong mắt đối phương, nhưng hắn không nhân cơ hội công kích Anthony Marcus, mà là nói nhắc nhở một câu.
– Ừ đúng, chiến sĩ, sẽ chết ở trên chiến trường!
Anthony Marcus cả đời giết chóc vô số, riêng chết ở dưới chân hắn liền có mấy trăm người, sau khi bị Diệp Thiên một câu này làm tỉnh lại, nhất thời hồi phục.
– Đến đây đi!
Tựa hồ cảm nhận được nội tâm chính mình suy yếu, trong miệng Anthony Marcus phát ra một tiếng rít gào, hai chân giống như bướm vờn hoa trượt về phía trước, loại bộ pháp này, sợ là quyền Vương Ali gặp phải đều cũng cảm thấy không sánh bằng ….
– Mẹ nó, nhanh như vậy?
Tuy rằng sớm có đề phòng, nhưng Diệp Thiên cũng không nghĩ Anthony Marcus tiến công hung mãnh như thế, thấy hoa mắt, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương bên trái thình thịch trực nhảy, một loại cảm giác nguy cơ dâng lên trong lòng.
Căn bản không kịp ngẫm nghĩ nữa, cũng không có thấy rõ động tác đối phương, chân phải Diệp Thiên lui về sau, thân hình đột nhiên thấp đi xuống, đỉnh đầu chợt lạnh, tóc của hắn chuẩn bị dựng thẳng lên.
Lấy chân trái làm điểm chống đỡ, hiệu lệnh rút quân chân phải đột nhiên bay vòng một cái, thân thể Diệp Thiên kề sát đất, hung hăng đá hướng về phía chân trái Anthony Marcus. Đến mà không hướng cũng phi lễ, Diệp Thiên cũng không phải là đứng ở nơi đó bị người đánh.
Lực của Anthony Marcus chủ yếu đều ở trên đùi, tự nhiên không dám để bị Diệp Thiên đá trúng, vội vàng nhảy lùi lại tránh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn Diệp Thiên.
Vừa rồi công kích hắn, trong một giây đồng hồ liên tiếp đá ra ngoài bốn cái, đây cũng là trạng thái cao nhất của Anthony Marcus, vốn cho là ít nhất có thể bức Diệp Thiên lấy tay đón đỡ, không ngờ bị Diệp Thiên né rất mau…
– Tốt, lại đến đi!
Vừa rồi cái cảm giác sinh tử trong nháy mắt, khiến Diệp Thiên cảm thấy một loại thể nghiệm chưa từng có kích thích.
Bởi vì thực lực đối thủ rất gần hắn, năng lực cảm ứng cũng trở nên thấp hơn, khả năng đối địch Diệp Thiên ngày trước lớn nhất, lúc này trong chiến đấu tác dụng cũng không phải rất lớn.
Diệp Thiên dâng lên một tia thấu hiểu trong lòng, hắn biết, muốn từ lôi đài này còn sống đi ra ngoài, muốn sinh mệnh vẹn toàn, hắn không thể không giẫm lên xác đối phương.
Lần này Diệp Thiên không đợi Anthony Marcus động thủ, mà dùng động tác của đối thủ vừa rồi, một bước vọt tới phía bên phải Anthony Marcus, đùi phải hung hăng đánh đi ra ngoài.
Mặc dù không giống như Anthony Marcus, được qua những năm tháng khổ luyện, nhưng Diệp Thiên một cước này thêm vào chân khí, như là đột phá vận tốc âm thanh, phát ra tiếng rít roi quật ở trong không khí.
Không tránh né như Anthony Marcus phía trước, Diệp Thiên tiến công bất đồng, quan trọng nhất chính là lấy công đối công, tuy rằng Diệp Thiên một cước này sắc bén vô cùng, Anthony Marcus vẫn nhờ cảm giác giơ chân trái lên, hung hăng va chạm cùng Diệp Thiên.
Hai chân giao kích, phát ra “Oành” một tiếng nổ nặng nề, lưới sắt chấn trụ trên lôi đài đều không ngừng run rẩy, hai thân hình vừa chạm vào lập tức phân, bay nhanh lại hai bên quyền đài.
Nhưng trận chiến đấu, cũng đến đây bắt đầu phát hoả, hai người tách ra, chưa nghỉ ngơi chỉnh đốn chút nào, lại cùng nhau vọt tới, Anthony Marcus hung mãnh đá dưới xương sườn Diệp Thiên.
Lần này Diệp Thiên cũng không né tránh, lấy chân đối chân, hai người lại một lần giao kích, tuy rằng theo trên màn hình lớn nhìn không ra vẻ mặt hai người, nhưng song phương đối chiến đều biết, lực lượng của bọn họ không kém bao nhiêu.
– Đến đây đi!
Thử tính hai cước đá ra, Anthony Marcus lộ ra tính khí, sau khi cảm giác được mình có thể tiếp nhận được lực của Diệp Thiên, Anthony Marcus quyết định dùng tiến công phá hủy đối thủ.
Nhanh như gió táp mưa rào , hai chân luân phiên đá hướng Diệp Thiên, một cước trước so với một cước sau lực lượng lớn hơn nhiều, Diệp Thiên hơi lộ thân thể gầy yếu, giống như là chiếc lá con thuyền cô độc trong biển rộng, lúc nào cũng có thể bị sóng lớn nuốt chửng.
– Răng rắc!
Một tiếng khung xương gãy truyền ra, Diệp Thiên vừa rồi dùng cánh tay trái chặn đối phương, cũng không thể hoàn toàn hóa giải lực lượng kia.
Chương 642 : trận chiến thế kỷ ( hạ )
Anthony Marcus một cước có thể đá gãy trụ sắt 27 tấc Anh, ba cước có thể không khoan nhượng đá chết một con gấu ngựa, lực hắn chân rất lớn, đã phát hiện tiềm năng cơ thể tới đỉnh điểm.
Cho nên ngay cả Diệp Thiên trút lên cánh tay trái chân khí liên tục, muốn dùng hóa giải sức mạnh khi bị đánh trúng, nhưng chỗ cánh tay trái vẫn phát ra tiếng vang “Răng rắc”, các đốt ngón tay đau xót, dĩ nhiên là không dễ chịu.
Thân thể Diệp Thiên lảo đảo thối lui bên phải, cùng lúc đó, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên một tia tỉnh táo, bộ vị sườn phải cảm giác được một cơn đau đớn, Diệp Thiên hít vào một hơi thật sâu, dưới chân trụ lại đứng lại cho vững.
Không gì hơn cái thứ nhất này, cánh tay trái Diệp Thiên tiếp nhận lực lượng càng lớn, hắn cảm giác được không chỉ là sai khớp, sợ là xương cốt cánh tay trái cũng muốn nứt ra rồi.
Trong miệng phát ra nhất tiếng kêu đau đớn, thân thể Diệp Thiên gục xuống phía dưới, đỉnh đầu truyền đến thanh âm của gió mạnh đảo qua, Anthony Marcus đã đánh về phía sườn phải hắn một cước.
Ở thi đấu boxing ngầm, hai người thực lực tương đương nhau, so đấu đúng là rất khí thế, không phải gió xuân áp đảo Tây Phong chính là Tây Phong áp đảo gió xuân, Diệp Thiên biết, với kinh nghiệm phong phú, Anthony Marcus tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội chiếm thượng phong lần này.
Cho nên khi cúi người xuống, đồng thời, chân phải Diệp Thiên giống như con mèo vẫy đuôi từ đỉnh đầu của mình văng ra ngoài, đúng lúc chân trái Anthony Marcus đá ra, đem trọn cái sườn trái đều lộ ra.
Chính là Anthony Marcus, ai cũng không thể nghĩ đến, dưới tình huống xương cánh tay bên trái Diệp Thiên liệt, thế nhưng lại có thể phản kích sắc bén như thế.
Anthony Marcus đã mất đi trọng tâm, chỉ cảm thấy da đầu run lên, chân phải Diệp Thiên nhẹ nhàng điểm vào sườn trái Anthony Marcus.
– Răng rắc!
Diệp Thiên điểm này nhìn như dùng sức không lớn, nhưng trên lôi đài cũng truyền ra một tiếng xương cốt gãy, theo tiếng vang, thân thể cường tráng Anthony Marcus giống như cái xe bồn, như điện giật bay ngược về sau.
Trên đài phát sinh một màn kinh tâm động phách này, người xung quanh quyền đài đều ngừng thở, ai cũng không nghĩ tới Diệp Thiên nhìn như đang bại vong, lại có thể có thể liều mạng đánh lại như vậy.
– Lợi hại. Chẳng thể trách hắn dám nhận khiêu chiến của Anthony Marcus!
– Ta nghĩ người Trung Quốc thắng, bọn họ luôn tạo ra những kỳ tích !
– Người Trung Quốc, thật là đáng sợ, hắn là một người Đường Long sao?
Ở trên đài, sau khi thân hình hai người tách ra, dưới đài cũng đang đánh trống reo hò, biểu hiện Diệp Thiên hoàn toàn phá tan suy nghĩ của bọn hắn, thanh niên này đích xác có thực lực đối chiến cùng Anthony Marcus.
Thậm chí có những đã trải qua thời đại lão nhân Đường Long, đã đem Diệp Thiên liên hệ cùng quyền đài bạo chúa đó. Đường Long và Diệp Thiên đều là người Hoa. Tướng mạo không sai biệt lắm, có cùng thực lực cường đại khiến đối thủ tuyệt mệnh.
Đường Long từng làm cho cả giới boxing ngầm đều hắc ám vô cùng trong thời kì hắn thống trị. Mọi người không biết, Diệp Thiên xuất hiện, có phải đại biểu cho thời đại Hậu Đường Long đến hay không. Người Hoa lại phục hồi Tinh Phong Huyết Vũ tại boxing ngầm?
– Đây là điều ta nghĩ, con người khi đối mặt tử vong, cảm giác Chân thật kỳ diệu!
Diệp Thiên lộ ra vẻ tươi cười khóe miệng, hắn lớn như vậy, vừa rồi là một lần hắn cách cái chết gần nhất.
Nếu không phải khí cơ mỏng manh cảm ứng được Anthony Marcus quét chân bên trái, Diệp Thiên hiện tại sợ là óc đã muốn vỡ toang, ngã trên lôi đài .
Sinh tử trong lúc đó, ý nghĩ Diệp Thiên cũng trở nên thanh tỉnh, tựa hồ thấy được bàn tay nắm giữ vận mệnh từ trong tối tăm. Nhưng ở một khắc này, hắn lại không cách nào nhận thức được tinh tế.
Dùng tay phải giữ lấy cánh tay trái, Diệp Thiên dùng sức hướng lên trên, đem các đốt ngón tay sai khớp tiếp lên , Diệp Thiên muốn trong tàn khốc quyết đấu cảm nhận sinh tử, nhưng cũng không có nghĩa là hắn đã muốn chết.
Tuy rằng có thể chịu được đau xót từ cánh tay trái, nhưng Diệp Thiên không muốn làm cho thương thế ảnh hưởng đến trạng thái của mình. Dù sao loại đối chiến cấp bậc này, chỉ cần một sơ sẩy thật nhỏ, mang đến hậu quả chính là hắn không thể tiếp nhận.
– Lại đến!
Diệp Thiên xoa một chút cánh tay trái, nhếch miệng cười cười, thân thể vọt tới trước vài bước. Ở khoảng cách Anthony Marcus một thước, đùi phải xuất một đạo tàn ảnh. Đánh về phía sườn trái bị thương của y.
Kỳ thật Diệp Thiên cũng không phải thực quen dùng chân đi công kích địch, nhưng là trong quyết đấu lấy đánh chết đối phương làm đích cuối, chân không thể nghi ngờ là vũ khí tốt nhất, bởi vì ở nắm tay ngươi chưa đánh đến đối phương, chân của hắn có thể công kích đến trên thân ngươi.
Cho nên ở trong trận đấu boxing ngầm, ngoài 90% đã đánh gục đối thủ, đều là dùng chân giải quyết đối thủ, muốn thắng trận đấu này, Diệp Thiên nhất định phải thích ứng công kích chân.
Cũng may tu vi của hắn đã tới nơi siêu phàm, đem chân khí đẩy vào đến bên trong hai chân, lực công kích không thể kém so với Anthony Marcus.
Thậm chí ở mấy lần tương đấu, mơ hồ còn có thể chiếm được một ít thế thượng phong, nếu không phải đã quen với phương thức công kích này, hơn nữa ra tốc độ chân Anthony Marcus cũng chậm, trận đấu này Diệp Thiên sẽ còn gian nan.
Nhưng sau khi lấy tổn thương đổi tổn thương, tình thế tựa hồ đã xảy ra một chút thay đổi, Anthony Marcus không đón đỡ một cước này của Diệp Thiên, mà là tránh về sau. Dưới đài lại xôn xao.
– Anthony Marcus sắp bị đánh bại sao? Hắn thật sự là cỗ máy giết người!
– Thời đại Địa Ngục Ma Vương sợ là cần kết thúc, người thanh niên này sẽ thống trị giới boxing ngầm!
Phải biết rằng, Anthony Marcus cùng Đường Long năm đó giống nhau, đều là ở trên lôi đài dùng lực công kích sức mạnh lớn đánh đối thủ đến bại vong, còn chưa bao giờ có tiền lệ né tránh, điều này làm cho các phú hào cá Anthony Marcus thắng lợi, trong lòng xuất hiện một bóng ma.
Mà những ông chủ càng nhiều kinh nghiệm quyền tràng boxing ngầm, lại nhìn ra những cái khác, sự trấn định của Diệp Thiên ở giữa sinh tử và thực lực cường đại tự nhiên, hoàn toàn có thể thống trị giới boxing ngầm.
– A!
Không biết có phải thương thế sườn trái hay không, hay là nghe thấy thanh âm dưới lôi đài đánh trống reo hò, hai mắt Anthony Marcus nháy mắt đã tràn ngập huyết sắc, Diệp Thiên gây hắn áp lực, để cho hắn trở nên điên cuồng.
Nhiều năm xưng vương hắc quyền, khiến Anthony Marcus cũng dưỡng thành một tư duy tính cách độc tôn, trên lôi đài này, hắn chính là Vương, là chúa tể, không để cho bất luận kẻ nào khiêu khích tôn nghiêm hắn.
Tuy rằng Diệp Thiên một cước kia đá gãy hai xương sườn hắn, hơn nữa mơ hồ thương tổn đến ngũ tạng hắn, nhưng thương thế nghiêm trọng hơn so với đó, Anthony Marcus đều từng gặp qua, nhưng cuối cùng cũng đánh gục đối thủ.
Đó là năm 1992, Anthony Marcus cùng “Thực nhân ngư” Tucker Hoắc Căn đại chiến, song phương đều là quyền thủ điển hình đòn mạnh, kỹ thuật tương đối đơn giản nhưng thế công như nước.
Hai người trước đó đều có thể nhanh chóng kết thúc đối thủ, nhưng lần đó thực lực quá mức ngang nhau, trận đấu liên tục 15 phút 38 giây, quá trình cũng dị thường thảm thiết, hai tay Hoắc Căn cùng xương quai xanh trước sau bị đá đứt, cuối cùng do đã đánh mất năng lực phòng thủ, bị Marcus quét chân đánh gục.
Nhưng Marcus cũng bị bẻ gẫy cánh tay phải cùng ba cái xương sườn. Sau khi cuộc tranh tài kết thúc cơ hồ sẽ tiêu đời, nhưng cuộc tranh tài là dấu hiệu Marcus đã đạt đến đỉnh cao trong nghiệp đấu của mình, cũng vì vậy hắn được danh hiệu Địa Ngục Ma vương.
Lúc này Anthony Marcus cảm nhận được nếu so với khi quyết đấu cùng Hoắc Căn áp lực lớn hơn nữa, nhưng đã kích động hung tính hắn, trong miệng một tiếng quát lên điên cuồng, hắn liên tục công kích Diệp Thiên.
Vừa mới tách ra, hai người nhanh chóng chụm lại với nhau, tốc độ cực nhanh làm cho người ta không kịp nhìn, chỉ có thể thông qua màn hình lớn và thanh âm giao kích quyền cước truyền đến, mọi người dưới đài mới có thể lãnh hội được sự tàn khốc.
– Oành!
Lại là một cái đối chân, Diệp Thiên cũng không biết sẽ phát sinh bao nhiêu lần hai chân giao kích nữa, xương bắp chân chỗ đùi phải hắn đã mơ hồ đau, xương cốt nơi đó cũng xuất hiện cái khe.
Diệp Thiên không phải không thừa nhận, Anthony Marcus rất mạnh, hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn, lúc này giao thủ mới có bốn năm phút đồng hồ, Diệp Thiên ít nhất đã trải qua ba lượt sinh tử.
Trong ba lượt nguy hiểm tới cực điểm, chóp mũi Diệp Thiên đều ngửi được mùi chết chóc, hắn không chút nghi ngờ, chỉ cần động tác của mình thoáng chậm một chút, lúc này hắn đã là xác chết nằm ở dưới đất quyền đài.
Dù như thế, Diệp Thiên cũng nhận được thương tích không nhẹ, cánh tay trái vừa mới tiếp sức cho các đốt ngón tay lại bị Anthony Marcus đá văng ra .
Mà chỗ sườn phải Diệp Thiên, cũng đã trúng một quyền đối phương, tuy rằng không thương tổn xương sườn, phủ tạng cũng bị chấn động, bên miệng là tràn ra một tia máu tươi.
Nhưng Anthony Marcus cũng không thể tốt hơn, má trái hắn bị một quyền Diệp Thiên đánh trúng, nửa bên mặt đều là máu thịt lẫn lộn, đương trường hộc ra năm cái răng.
Ngoài ra đùi Anthony Marcus bị đầu ngón chân Diệp Thiên quét một chút, xương sườn trái gãy, hành động Anthony Marcus đã không nhanh chóng bằng vừa rồi, độ mạnh ra chân cũng yếu hơn so với trước rất nhiều.
Nhưng Anthony Marcus cùng Diệp Thiên giống nhau, có khứu giác nhạy bén đối với tử vong nhất, thương thế tuy rằng nghiêm trọng, nhưng tránh được bị giết nhiều lần, hai người nhất thời người này cũng không làm gì được người kia, cục diện trở nên giằng co.
Dưới lôi đài, mọi người sớm bị trận đại chiến kinh thiên này rung động nói không ra lời , bọn hắn có lý do tin tưởng, nếu mặt trên đối thủ đổi thành một người khác, sợ là trận chiến đấu sớm đã xong.
Có thể nói, mặc kệ trận đấu này ai thua ai thắng, cuối cùng ai có thể còn sống từ trên lôi đài đi xuống, người này đều được liệt vào người vĩ đại nhất thế kỷ hai mươi mốt. Cuộc tranh tài này, vô luận qua bao nhiêu năm, nó đều không ngừng được nhắc lại!
– Hả? Sao lại thế này?
Sau một lần đấu, Diệp Thiên cùng Anthony Marcus tách ra, Diệp Thiên chợt phát hiện, hơi thở đối phương trở nên rối loạn, ở thân thể cường tráng Anthony Marcus kia, tựa hồ xuất hiện một vài vấn đề.
Anthony Marcus tuy rằng không tu nội lực, nhưng khí huyết thịnh vượng so với chính mình cũng không thể kém, nhưng giờ phút này, Diệp Thiên lại cảm giác được khí huyết đối phương đang không ngừng suy bại.
Chương 643 : Ngày tàn của Quyền Vương
Nói thật, Anthony Marcus tiến công tuy rằng rất đơn giản, đánh đi đánh lại cũng chỉ là sườn trái hay là sườn phải.
Nhưng trải qua ngàn vạn lần được huấn luyện, Anthony Marcus đã đem chiêu quét chân này luyện được thuần thục, chính là đá sườn đơn giản này, ít nhất gây cho Diệp Thiên ba lượt uy hiếp trí mạng.
Giao chiến ước chừng bảy tám phút, Anthony Marcus khi thì như là Mãnh Hổ Seberia, đại khai đại hợp đánh ra, khi thì hoặc như là hồ ly, mấy lần đều tránh được một kích trí mệnh của Diệp Thiên.
Tuy rằng với Anthony Marcus tạo thành một ít thương tổn cho Diệp Thiên, nhưng đến hiện tại, Diệp Thiên cũng chưa có thể tìm được một cơ hội giết địch, chính là tình huống xuất hiện trước mắt, cũng khiến Diệp Thiên cảm thấy kinh ngạc.
Anthony Marcus cũng không phải là Đường Long năm đó, nhất là sau khi cùng Hoắc Căn quyết đấu mười lăm phút, hắn biết rõ tầm quan trọng của thể lực trong thi đấu đối quyền.
Cho nên ngoài luyện tập thủ đoạn công kích, Anthony Marcus luyện sự chịu đựng cũng thập phần coi trọng, dựa theo suy đoán của Diệp Thiên phía trước, trong vòng 10 phút đầu Anthony Marcus sẽ không xuất hiện vấn đề thể lực.
Nhưng năng lực cảm giác của Diệp Thiên gần như giác quan thứ sáu sẽ không lừa gạt mình, khí huyết Anthony Marcus đang không ngừng suy bại, sườn bị thương chỗ đùi phải, đã bắt đầu run rẩy.
– Chẳng lẽ là bệnh không cũ phát tác?
Trong đầu Diệp Thiên toát ra một cái ý nghĩ.
Diệp Thiên đoán rằng không sai, lúc này Anthony Marcus, đúng là bị bệnh cũ không tiện nói ra ảnh hưởng.
Phải biết rằng, huấn luyện quyền thủ boxing ngầm ở nước ngoài, so với luyện tập ngoại môn công phu quốc nội còn tàn khốc gấp trăm lần, bọn họ là mượn ngoại lực đả kích để tăng cường sức chống cự tự thân, do đó kích phát ra tiềm lực thân thể.
Tiềm lực con người là vô cùng, một người mẹ tay trói gà không chặt, khi nhìn thấy con trai bị đặt dưới bánh xe, thậm chí hai tay có thể nâng ô tô lên.
Nhưng loại tình huống này là cực kỳ hiếm thấy, giống như là đại não người phát triển, người thường chỉ sử dụng từ hai phần trăm đến năm phần trăm. Ngay cả nhà khoa học vĩ đại nhất trên thế giới Anhxtanh, sử dụng đại não cũng chỉ là khoảng 10%.
Mà quyền thủ boxing ngầm, trải qua huấn luyện nghiên cứu có hệ thống, ó thể kích thích tiềm lực bản thân, gia tốc phân tách tế bào thân thể, khiến tế bào cơ thể trở nên càng thêm cứng cỏi. Hơn nữa có thể đem trạng thái này bảo trì một thời gian rất dài.
Nhưng khi cạn kiệt đối với thân thể, luôn có nguy hại. Cùng với cạnh ngoại lực kích thích tiềm lực, thân thể cũng sẽ phải chịu thương tổn rất lớn, nguy hại loại này một khi bùng nổ, sẽ là trí mạng.
Đây cũng là nguyên nhân trong lịch sử William Vương có thể có chiến tích bất bại rời khỏi quyền đài, gần sáu mươi tuổi, nội gia cao thủ nếu tu luyện tới siêu phàm, ít nhất cũng sẽ sống đến trên trăm tuổi, đây là khác nhau giữa hai người.
Anthony Marcus đã bảo trì trạng thái của mình mười năm, mười năm này hắn hô phong hoán vũ trên lôi đài. Tạo được uy danh hiển hách, nhưng không thể tránh khỏi đó là, trạng thái của hắn cũng bắt đầu xuống dốc .
Nhất là công kích của Diệp Thiên trong cương có nhu, mỗi một lần đánh trúng đối phương, luôn có một âm kình đánh vào trong cơ thể Anthony Marcus.
Loại âm kình này có lẽ không rõ ràng. Nhưng là giao kích nhiều, cũng thúc đẩy bệnh không tiện nói ra của Anthony Marcus bắt đầu phát tác trong cơ thể.
Anthony Marcus tựa hồ cũng cảm thấy thân thể của mình không ổn, hai chân mà hắn dựa vào để thành danh công kích vô số đối thủ, giờ phút này thế nhưng bắt đầu run rẩy.
Mà cặp tay quyền, cũng trở nên có chút vô lực, thân thể bị thương đau. Cũng bị phóng đại vô hạn, đau đớn khiến Anthony Marcus cắn chặt miệng.
Thấy Diệp Thiên trước mặt, nghe dưới lôi đà tiếng động lớn, trong lòng Anthony Marcus nổi lên một tia thấu hiểu, hắn biết, hôm nay chính là một đêm cuối cùng trong cuộc sống mình.
Đây cũng không phải là Anthony Marcus mất đi tin tưởng, Anthony Marcus lúc này, trong lòng lại sinh ra loại cảm giác không quan tâm hơn thua, nhìn đình tiền hoa nở hoa tàn, đi hay ở vô ý.
Anthony Marcus ánh mắt sáng ngời dị thường, cuộc sống thiếu niên đau khổ, hơn mười năm sống boxing ngầm, để cho hắn chân chính khám phá sinh tử, cuộc đời của hắn, đều là sống vì chiến đấu!
Cảm thụ được thân thể là không ngừng suy yếu, Anthony Marcus nhìn Diệp Thiên , nói:
– Ta vì chiến đấu mà sinh tồn, thật vui ở cuộc chiến đấu cuối cùng của sinh mệnh ta được gặp ngươi!
Nghe được lời nói trầm thấp của Anthony Marcus kia, Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
– Ngươi là một đối thủ đáng được tôn trọng, nếu ngươi trẻ lại năm tuổi, ta vị tất là đối thủ của ngươi!
Lời Diệp Thiên cũng không phải lời khách sáo, cũng không phải đang an ủi Anthony Marcus, hắn nói đều là sự thật.
Tuy rằng thực lực Diệp Thiên nếu so với Anthony Marcus hơi mạnh hơn một ít, nhưng nếu về giết người hạng nhất, hắn so với Anthony Marcus kém quá xa , vài lần nguy hiểm phía trước, đều là bởi vì kinh nghiệm không đủ tạo thành.
Mà Anthony Marcus có năng lực cảm nhận với nguy hiểm khác hẳn với người thường, nếu không phải Anthony Marcus bệnh cũ phát tác, trận đấu này đến tột cùng ai có thể còn sống đi ra khỏi quyền đài, thật là chưa biết được .
Đối với đối thủ hiếm thấy trong cuộc đời, Diệp Thiên chỉ có tôn trọng, đây là một người sinh tồn nhờ vào boxing ngầm, sinh mệnh cùng tín niệm của hắn cũng đã hiến cho quyền đài, hắn ở cái nghề này đã đạt đến đỉnh.
– Ta sẽ chiến đấu đến một khắc cuối cùng, cho dù không còn khí lực, ta cũng vẫn là cỗ máy giết người!
Anthony Marcus đối với trả lời của Diệp Thiên có chút bất mãn, chiến đấu còn chưa kết thúc, hắn sẽ không xem thường buông tha đối thủ. Đây không liên quan đến sinh tử, chẳng qua là bởi vì thắng bại có liên quan đến quang vinh trên lôi đài!
– Đến đây đi!
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
– Ngươi phải nhận được ngày tàn của Quyền Vương!
– Các ngươi phải chết cũng nhanh lên, mẹ nó, nhanh đá lòng đỏ trứng của hắn ra!
Diệp Thiên và Anthony Marcus đối thoại, khiến cho rất nhiều người chú ý, nhưng đồng dạng cũng có người không kiên nhẫn , nhưng Mafia Italy tên Donny, không nhịn được mắng ra lời.
Donny kêu la, ở đây lại có vẻ thập phần chói tai, ánh mắt Diệp Thiên và Anthony Marcus đồng thời lạnh xuống.
Vô luận là vương giả boxing ngầm, hay là Diệp Thiên kiêu ngạo, đều chịu không nổi loại sỉ nhục này, Diệp Thiên thản nhiên nói:
– Hắn sẽ chết ở trước ngươi!
– Mọi người sẽ chết !
Anthony Marcus tuy rằng không rõ lời này của Diệp Thiên ý tứ gì, nhưng hắn cảm giác được thể lực của mình đang không ngừng giảm, tiêu hao thời gian đối với hắn cực kỳ là bất lợi.
Trong miệng phát ra một tiếng gào thét giống như dã thú, Anthony Marcus nhu mình đánh tới, lúc này động tác của hắn dĩ nhiên đã không có chút phòng ngự, song chưởng mở rộng ra, lần đầu tiên không sử dụng chân đi công kích địch.
Chứng kiến hành động Anthony Marcus, con ngươi Diệp Thiên có chút ảm đạm, nhưng liền phát sáng lên, hắn biết đối phương đang suy nghĩ gì, hắn muốn đường đường chính chính chiến đấu mà chết tại trên lôi đài này!
Cầu nhân được nhân, một người có thể ôm lý tưởng và nguyện vọng mà chết đi, đó cũng là một loại hạnh phúc!
Diệp Thiên không còn có do dự, thân thể hắn cũng như mũi tên lao về phía trước.
Ở cách Anthony Marcus còn có ba thước, chân trái Diệp Thiên đạp trên mặt đất một đạp, từ thắt lưng dùng sức, xoay người một trăm tám mươi độ, chân phải như là như đạn pháo đánh trúng ngực Anthony Marcus.
– Oành!
Một tiếng nặng nề nổ truyền ra, một cước này của Diệp Thiên lực rất lớn, trực tiếp đánh lõm ngực Anthony Marcus.
Lực cường đại, mang theo thân thể Marcus, đập vào trên hàng rào sắt bên lôi đài.
Lưới sắt kéo dài đến trên trần nhà, cũng không thể vượt qua sức mạnh này.
“Ầm” một tiếng, Anthony Marcus chạm vào song sắt như cây to gẫy, thân thể tiếp tục bay về phía sau.
Ghế ngồi cách quyền đài gần nhất, chỉ có năm sáu thước, Diệp Thiên một cước này trực tiếp đem Anthony Marcus đưa đến khu khách ngồi, mà thật trùng hợp chính là, thân thể Anthony Marcus, lại có thể đánh vào đúng chỗ Donny vừa rồi nói năng lỗ mãng.
Mặc dù đang ở giữa không trung, Anthony Marcus hộc lên, phun ra ngũ tạng và máu tươi, nhưng sinh mệnh của hắn cũng chưa đến tận cùng.
– Cám ơn ngươi, ta đã sớm muốn làm thịt tên hỗn tạp đó!
Sinh mệnh đang không ngừng mất đi, nhưng ý nghĩ Anthony Marcus phi thường thanh tỉnh, khi thấy trước mặt là Donny thì trên mặt Anthony Marcus lộ ra một tia tươi cười như ma quỷ.
Chỉ là một người hành nghề quyền thủ, Anthony Marcus nghe được dưới trận nhục mạ thật sự là nhiều lắm rồi, nhưng những người này hắn đều là đắc tội không nổi, nhưng hiện tại, Anthony Marcus đã không lo ngại cái này nữa.
Ngưng tụ một tia sức lực toàn thân cuối cùng, Anthony Marcus vươn tay trái, chậm rãi đánh về phía cổ Donny, mà vị đại lão Mafia Italy, như là bị sợ mà cháng váng, lại không hề động đậy một chút!
– Răng rắc!
Một tiếng vang giòn truyền ra cổ, Donny mềm nhũn cúi xuống, trên mặt còn mang theo một loại biểu cảm khó hiểu, tựa hồ Anthony Marcus hiện ra ở trước mặt mình khiến hắn cảm thấy thập phần kinh ngạc.
– Cám ơn ngươi!
Anthony Marcus hiểu ý câu nói của Diệp Thiên, sau khi vặn gãy cổ Donny, trên mặt hắn lộ ra tươi cười thỏa mãn, kiếp sống boxing ngầm của mình bắt đầu từ giết người, không nghĩ tới còn có thể chấm dứt ở giết người, trong lòng Anthony Marcus không còn tiếc nuối!
– Bỏ hắn ra, mau tách hắn ra!
Tuy rằng Clemente đáp ứng yêu cầu của Diệp Thiên, bắt những người ở chỗ này đều kí kết khế ước sinh tử.
Nhưng sở dĩ lựa chọn tiến hành trận đấu quyền tràng này, hắn vẫn là muốn tránh sự tình này phát sinh, nhưng Diệp Thiên một cước này, hiển nhiên ngoài dự liệu của Clemente, vội vàng lớn tiếng kêu nhân viên cảnh vệ.
Nhưng khi cảnh vệ dùng cảnh côn gỡ bàn tay to Anthony Marcus trên cổ Donny ra thì Donny sớm dã khí tuyệt bỏ mình , mà Anthony Marcus mang trên mặt tươi cười, hơi thở cũng là hoàn toàn không còn.
Chương 644 : Tôn nghiêm
– Mẹ nó, cứt chó, tại sao có thể như vậy?
Đến khi Clemente tới trước mặt, nhìn qua chính là hai thi thể đã không có hơi thở, điều này làm cho người luôn luôn ôn hòa như hắn cũng nhịn không được nữa, chửi ầm lên.
Đương nhiên, Clemente cũng không phải vì Anthony Marcus tử vong mà cảm thấy phẫn nộ, từ thời Đường Long tới nay, quyền thủ vĩ đại thấy nhiều, đối với sinh tử của quyền thủ, hắn sớm đã lãnh đạm.
Nhưng Donny chết ở chỗ này, cũng khiến Clemente cảm thấy khó giải quyết.
Tuy rằng Donny cũng kí kết khế ước sinh tử, nhưng là người lãnh đạo tổ chức Mafia Italy, đương đại lớn nhất thế giới, Donny chết ở chỗ này sẽ mang đến hậu quả gì, hiển nhiên là vô cùng nghiêm trọng.
Tối thiểu giới boxing ngầm ở Mĩ và Italy, sẽ phát sinh biến hóa rất lớn, gia tộc Donny cũng sẽ phải chịu thế lực khác công kích, nói không chừng sự hỗn lọan như niên đại sáu bảy mươi trong phim truyền hình, sẽ chân thật tái diễn một lần.
Clemente sắc mặt âm trầm chỉ chỉ Anthony Marcus đã tử vong mà vẫn đang tươi cười, nói:
– Đem thi thể của hắn đi, giao cho Rudolph…
Clemente đã nghĩ kỹ, chuyện này Nữ vương sẽ ra mặt xử lý, nhưng Donny cũng chết ở tay Anthony Marcus, Rudolph tự nhiên phải gánh vác một ít trách nhiệm.
– Clemente, ngươi có ý gì?
Rudolph lúc này vừa mới tỉnh táo lại từ trong cảnh tượng Anthony Marcus bị Diệp Thiên đánh gục, còn chưa kịp đi tự vấn trận này thất bại sẽ mang đến cho hắn tổn thất lớn như thế nào, liền nghe được Clemente nói.
Điều này làm cho Rudolph phi thường không vui, hắn không cần chú ý thế lực sau lưng Clemente, trực tiếp đã đem mũi nhọn cùng lửa giận trong lồng ngực tích tụ phát tiết tới trên người Clemente.
Khi hai người sắp cãi cọ. Một thanh âm vang lên:
– Tốt rồi, các ngươi không cần khắc khẩu , chuyện này, Nữ vương sẽ xử lý, Rudolph, sẽ không để cho ngươi bị khó!
Nói chuyện chính là người trung niên mặc một bộ âu phục tuyết trắng, hắn có chút chán ghét nhìn một chút Anthony Marcus trên mặt đất huyết nhục mơ hồ. Lấy ra một khăn tay bịt, nói:
– Rudolph, nói vậy ngươi cũng không muốn đưa hắn trở về hả? Đem ném hắn xuống biển rộng được không?
Quyền thủ mất đi sinh mệnh, cho dù khi còn sống hắn là vị Quyền Vương quyền đài thế giới, sau khi chết cũng chính là một thi thể mà thôi, trong mắt những tên quyền quý đó, giá trị thi thể này thậm chí không bằng một con vật kưng nhà bọn họ chết đi.
Người trung niên hiển nhiên thực có thân phận, lời này vừa nói ra, cảnh vệ ở đây thậm chí cũng không thèm đi trưng cầu ý kiến Rudolph, trực tiếp lấy ra một cái túi to, muốn đem Anthony Marcus ném vào.
– Đợi một chút!
Diệp Thiên bỗng nhiên lên tiếng, không biết khi nào thì hắn đã đi khỏi lưới sắt, đi tới nơi mọi người tụ tập.
Nghe thanh âm của được Diệp Thiên, sắc mặt các siêu cấp phú hào này đều biến đổi, chân liên tục lui về sau vài bước, biểu hiện và thực lực của Diệp Thiên ở trên lôi đài, làm cho bọn họ đều sản sinh sợ hãi trong lòng.
Ngay cả mấy cảnh vệ cầm túi đựng thi thể. Cũng ném vật cầm trong tay xuống, tay phải gắt gao đặt bên hông, ngăn trước mặt người niên mặc âu phục trắng.
– Diệp Thiên tiên sinh, đối với xử trí của tôi về Anthony Marcus, ngài có ý kiến gì không?
Lông mày người niên mặc âu phục trắng nhíu lại, trong mắt vẫn bình tĩnh như thường, nhưng lời nói ra cũng đang chất vấn Diệp Thiên, với thân phận địa vị của hắn, dù nhìn thấy Tổng Thống Mĩ, cũng không hề thở mạnh.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
– Hắn hẳn là cần được chết tôn nghiêm. Lễ tang coi như thôi, đem hoả táng hắn, tro cốt ném vào biển khơi!
Nói thành thật mà nói, sau khi đánh gục Anthony Marcus, trong lòng Diệp Thiên cũng không có cảm giác thắng lợi, mà là mất mát rất lớn.
Diệp Thiên thậm chí không biết mình ngày sau còn có thể gặp được đối thủ như vậy hay không, nhưng là không hề nghi ngờ, Anthony Marcus được Diệp Thiên tôn trọng, hắn không cho phép người khác sỉ nhục thi thể Marcus.
– Diệp Thiên tiên sinh, đây là đang trên tàu Nữ vương. Hẳn là cần vâng theo quy củ trên thuyền.
Người niên mặc âu phục không cho là đúng đối với lời của Diệp Thiên, thản nhiên nói:
– Ở trên tàu Nữ vương, lời nói của tôi, chính là quy định!
Người tuy rằng không khoa trương, nhưng lời nói của người trung niên cũng dị thường hung hăng, mà khiến Diệp Thiên cảm giác kinh ngạc chính là, người chung quanh tựa hồ cũng không có tỏ vẻ bất mãn đối với lời của hắn.
– Trận thi đấu hình như còn chưa chấm dứt, tôi hoài nghi Anthony Marcus còn sống, tôi nghĩ… Trận đấu còn có thể tiếp tục nữa?
Diệp Thiên mặc kệ đối phương là ai, trong mắt lạnh lùng, nói:
– Các ngươi đều là người ký tên khế ước sinh tử, chết mấy người như vậy cũng không sao chứ?
Vừa mới trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt, trên người Diệp Thiên lưu lại sát khí còn chưa sút giảm, những lời này vừa nói ra khỏi miệng, nhiệt độ không khí chung quanh giống như đột nhiên giảm xuống vài độ.
Sát khí như thực chất đang nổi lên một trận âm phong, tất cả mọi người cảm nhận được cảm giác lông tóc dựng đứng, giống như trước mặt họ đang đứng đấy không phải một người, mà là ma quỷ trong địa ngục đi tới.
Không nói đến những phú hào vây xem kia lui về sau mấy bước, chính là mấy cảnh vệ đang che chở người trung niên, cũng bỏ súng chỗ hông ra, vẻ mặt khẩn trương nhắm vào Diệp Thiên.
– Tôi không thích cái dạng này, càng không thích có người lấy súng chĩa vào tôi!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, thân hình bỗng nhiên động động, không đợi mọi người kịp phản ứng, hắn đã đứng vào giữa mấy cảnh vệ, mà súng trong tay của một cảnh vệ trong đó, như làm ảo thuật hiện ra trong tay Diệp Thiên.
Diệp Thiên cầm súng, tay phải chậm rãi dùng sức, bóp méo khẩu súng màu bạc.
Mười mấy giây đồng hồ trôi qua, khẩu súng thế nhưng biến thành một khối hình quả cầu, thấy vậy mọi người đều kinh hãi, tay Diệp Thiên nếu đặt ở trên người mình, vậy còn không phải sẽ bị thành thịt nát?
– Đều thu súng lại, Diệp Thiên tiên sinh là khách quý trên thuyền, ai gọi các ngươi làm như vậy ?
Nhìn thấy hành động này của Diệp Thiên, người trung nhân rốt cục động tâm, tuy rằng thân mình được cảnh vệ bao vây bảo vệ, nhưng hắn có thể cảm giác được, Diệp Thiên nhìn về phía ánh mắt của mình, giống như là đang nhìn một con sơn dương đợi làm thịt.
Đây cố nhiên khiến người trung niên rất là khó chịu trong lòng, nhưng hắn sẽ không đi lấy tánh mạng của mình ra đùa giỡn, ở trong mắt người thông minh, sinh mệnh vĩnh viễn trọng yếu hơn sĩ diện.
Hơn nữa người trung niên tuy rằng nhìn qua chỉ hơn bốn mươi tuổi, kỳ thật tuổi thọ đã vượt qua sáu mươi tuổi, hắn tự nhiên sẽ không cùng người còn trẻ như Diệp Thiên tiến hành tranh chấp, lập tức cười nói:
– Diệp tiên sinh, tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của anh, đem thi thể Anthony Marcus hoả táng, ném vào trong biển rộng!
– Vậy là được rồi, tôi nói đây, trọng tài đâu, hiện tại ôngcó thể tuyên bố thắng bại !
Diệp Thiên nghe vậy sắc mặt nhất thời lộ ra tươi cười, mà sát khí từ trên người hắn phát ra, trong nháy mắt vô ảnh vô hình biến mất , biến hóa loại này, làm cho người ta thiếu chút nữa nghĩ đến cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác.
Điều này cũng làm cho rất nhiều người nhìn về phía Diệp Thiên ánh mắt có biến hóa, bảo kê của từng cá nhân cũng không coi vào đâu, bọn hắn có một trăm biện pháp có thể làm cho Diệp Thiên vô thanh vô thức biến mất.
Nhưng biến đổi của sắc mặt Diệp Thiên, lại bao hàm sự thành công có tính chất cơ bản nhất, thời gian này, những người ngoài miệng khách sáo nhưng sau khuôn mặt tươi cười là dao găm, mới là đáng sợ nhất.
Rudolph vốn đang dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Diệp Thiên, thấy vậy trong lòng cũng phát lạnh, lập tức đem tâm tư ác độc trong đầu bỏ đi ra ngoài.
Rudolph hiểu được, nếu như mình thực sự muốn làm Diệp Thiên xảy ra chuyện gì, đối phương không chết, như vậy người đột tử đầu đường cuối cùng nhất định là hắn, Rudolph đảm đương không nổi hậu quả loại này.
Cảm nhận được sự thù hận trong hội trường sút giảm, nụ cười trên mặt Diệp Thiên sáng lạn:
– Trọng tài đâu, ông không thấy tôi đang bị trọng thương sao, còn phải ở chỗ này chờ đợi ông tuyên án hả?
Lời nói Diệp Thiên đưa tới ánh mắt không dám xem thường, đừng nói bản thân bị trọng thương, chính là người hoàn chỉnh không sứt mẻ, bọn hắn cũng chưa từng thấy qua có thể sử dụng tay không bóp sắt thép thành một khối.
– A, đến đây, đến đây!
Diệp Thiên hai lần nhắc nhở, rốt cục làm cho người trọng tài thanh tỉnh lại, vội vàng tách đám người, dùng tay phải thử hơi thở Anthony Marcus, sau đó lớn tiếng nói:
– Anthony Marcus đã tử vong, trận đấu này, quyền thủ đến từ Trung Quốc… Diệp tiên sinh, thắng lợi!
Có chút chần chờ nhìn thoáng qua Diệp Thiên, trọng tài cuối cùng tiến lên giơ nắm tay Diệp Thiên lên, dù sao hôm nay chính hắn cũng đều ký tên khế ước tử vong, nếu thật là Diệp Thiên khó chịu, hắn chết cũng thật chết vô ích.
– Tôi có thể trở về chưa?
Cho tới giờ khắc này, trên mặt Diệp Thiên mới lộ ra một tia mệt mỏi, khoát tay áo nói:
– Lão Đổng, ông cùng Rudolph nói chuyện đi, Chúc huynh, ông theo tôi trở về phòng!
Sớm đã mang sắc mặt vui mừng Đổng Thăng Hải liên tục gật đầu, nói:
– Ok, Diệp gia, ngài yên tâm, lão Đổng lúc trước đều đã hứa hẹn!
Thông thường thi đấu boxing ngầm, cực ít khi vượt qua năm phút đồng hồ, nhưng Diệp Thiên cùng Anthony Marcus đối chiến ước chừng đã hơn mười phút.
Tuy rằng này mười phút nhìn như không lâu, nhưng khiến Đổng Thăng Hải giống như ngồi xe guồng, tâm tình chợt cao chợt thấp, mãi đến khi Diệp Thiên đá ra một cước sắc bén, tim của Đổng Thăng Hải mới xem như rơi về trong bụng.
– Đi thôi!
Diệp Thiên thản nhiên quét mắt nhìn mọi người một cái, đám người vốn vây hắn chật như nêm cối, đồng loạt tránh ra một con đường.
Khi trọng tài tuyên bố Diệp Thiên thắng, mọi người mới ý thức được, thế giới đấu quyền đã thay đổi, Địa Ngục Ma vương ngày xưa, đã từ Anthony Marcus đổi thành người thanh niên trước mặt này.
Mặt khác thân phận Diệp Thiên cũng cực kỳ trọng yếu, hắn thực sự không phải là người hành nghề boxing bị người khác khống chế, mà là vị siêu cấp phú hào có thân phận có địa vị giống bọn họ.
Nói cách khác, chỉ cần Diệp Thiên muốn, là hắn có thể tham dự đến thế lực có thể thay đổi mọi thế lực phân bố trong giới boxing, đây đối với giới tổ chức đấu quyền mà nói, ảnh hưởng phi thường sâu xa…
Chương 645 : Dương Thần
– Thật sự là quá kì diệu, quá uy phong!
Diệp Thiên cảm nhận được đi theo sau là các siêu phú hào đang chăm chú nhìn mình, Chúc Duy Phong giống như đang nằm mơ vậy, mãi đến khi người phục vụ dẫn đến cầu thang máy mới phản ứng trở lại.
Mặc dù ở trong nước đâu đâu cũng được người ta ủng hộ nhưng ở nước ngoài Chúc công tử cũng chưa bao giờ được đãi ngộ đến thế này, điều đó làm cho ông ta rất hưng phấn, không ngờ là Diệp Thiên lại nói ra được những câu thô tục.
– Được tôn trọng là tôi, quan hệ gì tới ông cơ chứ?
Diệp Thiên nhíu mày, lướt nhìn Chúc Duy Phong, thản nhiên nói:
– Lần này không phải là tôi giúp ông mà ông tự giúp mình, trong trận kia không có bảo vệ, muốn xem chính các ông đấy.
Chúc Duy Phong được Đổng Thác Hải chuyển cho mình hơn 10 triệu đôla, Diệp Thiên biết rõ chuyện này.
Chẳng qua là bọn họ gặp phiền toái mới tìm đến mình, nhưng Diệp Thiên sẽ tuyệt đối không làm cho boxing ngầm bởi vì hắn biết bản thân mình muốn gì.
Huống hồ khi Diệp Thiên xuất hiện đều khiến cho các ông chủ kia đứng ngồi không yên, không chừng họ lại cử ra mấy người đui mù ra ám chiêu đối phó với mình, Diệp Thiên cũng không thể ngờ hết được.
– Diệp Thiên, Diệp gia… cậu, cậu không thể như vậy được…Hai quyền thủ võ đài sẽ sao đây?
Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói, Chúc Duy Phong há hốc mồm, boxing ngầm Thái Lan là do Flódz xử lý không cần hắn quan tâm.
Nhưng boxing ngầm ở Trung Quốc và Nhật Bản cũng cần có Chúc Duy Phong chỉ đạo, nếu không có cao thủ thì không chừng trong đại hội boxing ngầm cũng sẽ bị người ta cướp mất.
Diệp Thiên lắc đầu, nói:
– Yên tâm, trong vòng một, hai năm nữa sẽ không có ai dám đến khiêu chiến với ông đâu, bọn họ còn không phát triển nổi võ đài, có muốn cũng không được, phải để cho người khác.
Trận chiến hôm nay của Diệp Thiên đã đặt hắn lên địa vị cao trong boxing ngầm, bất kể kẻ nào muốn khiêu chiến với Chúc Duy Phong thì đều phải cân nhắc về Diệp Thiên, cho nên trong thời gian ngắn nữa Chúc Duy Phong không phải lo lắng.
Chẳng qua là đã một, hai năm tới Diệp Thiên không lên võ đài e là có người động lòng, đương nhiên Diệp Thiên không thể trở thành quyền thủ, Chúc Duy Phong chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình mà thôi.
Chúc Duy Phong cũng là một người thông minh, mới nghe đã hiểu ngay ý của Diệp Thiên, liền tức giận nói:
– Được rồi, tôi sẽ cố gắng!
Trước sự hướng dẫn của người phục vụ, hai người về đến phòng của Diệp Thiên, hắn đung đưa người, trầm giọng nói:
– Đóng cửa vào!
Thấy sắc mặt Diệp Thiên vốn hồng hào bỗng trở lên trắng bệch, Chúc Duy Phong vội vàng đỡ hắn hỏi:
– Sao vậy? Cậu bị thương ư? Sao lúc nãy không tìm bác sĩ?
Diệp Thiên khoát tay nói yếu ớt:
– Không sao, ông hãy chuẩn bị bồn tắm nước ấm, càng nóng càng tốt!
Đối chiến với Anthony Marcus, có vẻ như nhìn Diệp Thiên không được khỏe lắm, trong có 10 phút ngắn ngủi hắn đã phải trải qua mấy lần sinh tử, tất nhiên là cơ thể phải chịu tổn thương rất lớn.
Các đốt ngón tay trái của Diệp Thiên bị biến dạng nghiêm trọng, xương bắp chân trái đã sưng lên, gãy mất một sương sườn, nội tạng cũng bị thương, ngũ tạng thì đã lệch vị trí, có thể tự mình về phòng là dựa vào sự chống đỡ của chân khí.
Ẩn bệnh của Anthony Marcus đã tái phát, chân khí của Diệp Thiên cũng bị tiêu hao mất 7 đến 8 phần, tinh thần thả lỏng, suýt nữa Diệp Thiên cũng ngã xuống đất.
Chờ cho Chúc Duy Phong đi xả nước, Diệp Thiên về phòng mình lấy bí thuốc của sư môn ra, vốn dĩ hắn muốn uống ngay lúc trên võ đài nhưng lại thôi, tóm lại là không có cách nào phải giữ lại đến bây giờ.
– Diệp Thiên, được rồi.
Vài phút đồng hồ sau Chúc Duy Phong quay lại, đỡ Diệp Thiên vào phòng tắm.
Mở bình thuốc ra, Diệp Thiên lấy từng viên một cho vào miệng, sau đó lại lấy 2 viên bóp nát cho vào bồn tắm, trong phòng tắm liền tràn ngập một mùi thuốc Đông y.
Hắn lấy tay khuấy đều nước trong bồn tắm, làm cho tính thuốc tỏa ra, lúc này Diệp Thiên mới luyện công cởi quần áo.
Nhìn ngoài Diệp Thiên rất bình thường nhưng khi hắn cởi áo ra, Chúc Duy Phong ngây cả người không ngờ làn da trắng nõn của hắn bây giờ đã chi chít các vết thương.
Vai trái của Diệp Thên bị thương sưng phồng lên, dường như cánh tay trái đã bị biến dạng, ngực và hai sườn tụ máu tím bầm lên, đầu gối và đùi sưng to, dường như cả làn da đã biến thành màu đen.
– Ra ngoài, tôi không gọi thì đừng có vào!
Mất đi chân khí để trấn áp vết thương, trán Diệp Thiên đã lấm tấm những giọt mồ hôi bằng hạt đậu, hắn nhấc chân trái lên một cách nặng nhọc vào bồn tắm.
– Á!
Đầu gối Diệp Thiên vừa mới đưa vào bồn tắm, đau đớn khiến mặt hắn biến sắc, hắn hít lấy một hơi lạnh rồi mặt vàng như nghệ, mồ hôi chảy xuống không ngừng.
– Lần này đúng là tổn thương đến gân cốt rồi!
Diệp Thiên vừa cắn chặt hàm răng vừa nhấc mình vào trong bồn tắm, sau mỗi vết thương trên người bị trầm mình vào nước hắn đều nhe răng, há miệng, máu tươi chảy ra.
– Ôi…
Cuối cùng thì cũng ngâm được mình trong bồn tắm, Diệp Thiên thở dài, động tác đơn giản như vậy mà hắn cũng làm mất 5 phút đồng hồ.
Lúc này toàn thân đang ngâm trong làn nước nóng, Diệp Thiên liên tiếp cảm nhận được tác dụng của dược liệu đang thẩm thấu vào làn da của hắn, tuy có hơi ngứa ngáy khó chịu nhưng cũng có chuyển biến khá lên.
Hít vào một hơi thật sâu, Diệp Thiên ngậm một ngụm chân khí, lúc vận công cả người hắn đã ngâm trong nước, các vết thương cũng không còn làm khó được hắn nữa.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, đầu Diệp Thiên bốc hơi nước ở chỗ da màu đỏ, máu tụ đều chảy ra từ những lỗ chân lông, nước trong bồn tắm cũng trở nên hôi tanh vô cùng.
– Xem ra không để lại nội thương, mẹ kiếp, chân công của Anthony Marcus cũng khá đấy!
Lúc Diệp Thiên tỉnh lại hắn cũng phải nhảy dựng lên vì cái mùi hôi tanh trong nhà tắm, sau khi đi ra khỏi bồn hắn xả hết chỗ nước tụ huyết đó ra ngoài.
Tuy vẫn còn mệt mỏi nhưng qua ánh mắt hắn đã có vẻ hồi phục hơn trước hơn nữa còn phát ra ánh hào quanh khiến cho người khác không dám nhìn gần.
Các vết thương trên người hắn cũng đã đỡ nhiều, chỗ da bị tụ huyết cũng trở lên mịn màng, máu ra không nhiều nhưng rốt cục vẫn bị tổn thương đến gân cốt, phải nghỉ ngơi một thời gian.
Chỗ ngực, bụng và sườn hắn đều thâm tím lại cũng đã tan hết duy nhất chỉ có một chỗ hơi phiền đó là vết thương trên cánh tay, ngoài các đốt ngón tay bị gẫy ra thì tay hắn cũng dứt thành hai đoạn.
Hắn đững chỗ máu bầm dưới vòi tắm hoa sen rồi lại nhảy vào bồn tắm, làn nước nóng bỏng kích thích làn da hắn, giúp chân khí của hắn tác động lên kinh mạch và các huyệt đạo.
Cho đến lúc này Diệp Thiên mới có suy nghĩ về sinh tử, hắn hơi nhắm mắt lại, cảnh giao đấu với Anthony Marcus đang hiện lên trong đầu hắn.
– Kẻ sống, không chết cũng tàn phế, nhẹ nhàng như cơn gió mà trói buộc con người.
Trong đầu Diệp Thiên bỗng hiện lên “Bản dục sinh kinh”, sau cuộc chiến này hắn cũng càng hiểu hơn về vấn đề khó khắn nhất của nhân loại.
Diệp Thiên khôn ngừng nhớ về hồi ức những lúc sinh tử, hắn thở chầm chậm, làn nước ấm vây quanh người hắn, hình như hắn đang nhớ đến mẹ.
Bỗng hắn cảm thấy đau đớn, cảm giác này lóe lên rồi hắn lại như rơi vào bóng tối, một loại trải nghiệm vô cùng dễ chịu.
Đây là không gian tối nhưng chỗ Diệp Thiên đang sống lại không vui sướng cũng chẳng bi ai, hoàn toàn là một khoảng không gian tĩnh lặng.
Bỗng nhiên Diệp Thiên thấy trong đầu hắn sáng lên, hắn bay lên trời lơ lửng trong không trung, nhưng khi hắn nhìn xuống thì lại thấy rõ ràng cơ thể mình đang ở trong bồn tắm.
– Dương Thần xuất khiếu?
Câu đó hiện lên trong đầu Diệp Thiên, quả nhiên hắn suy nghĩ trên không trung mà không hề có một vật dẫn nào.
– Hay là mình đã luyện đến cảnh giới mới?
Diệp Thiên cũng không sợ hãi mà hắn mừng rỡ đến phát điên lên được, nhưng hắn chưa phục hồi tinh thần thì đã xuất hiện một lực hấp dẫn, đem thần thức hút vào cơ thể hắn.
– Mẹ kiếp, không cho ta nhiều hơn được sao?
Thấy mình lại trở về trạng thái trong bóng đêm, Diệp Thiên không nhịn được chửi ầm lên hắn có thể kết luận vừa rồi chính là Dương Thần xuất khiếu, đã dần đến cánh cửa của hư không.
Luyện thần hoàn hư vừa phải 9 năm đóng cửa là giai đoạn tu luyện cao nhất, sau khi vượt qua cửa ải luyện khí Hóa Thần sẽ đạt được trình độ tu luyện tuyệt đỉnh.
Nhưng không có cách nào tu luyện được đến quá trình này, bình tĩnh trở lại phải tu dưỡng Thần Dương hơn nữa.[Audio] Luyện Kiếm (dịch)
Nói cách khác trước khi tu luyện thì phải luyện công, tu dưỡng Dương Thần để nó xuất hiện.
Tu luyện trong Đạo gia, có thể luyện đến cảnh giới hư không thì người đó quả là một nhân vật không tầm thường chút nào.
Trong truyền thuyết “ Cát Hồng Lữ Động Tân” có Trương Tam Phong cuối cùng đều đạt được đến bước này, bay lên trời là thành tích thật mà Dương Thần cũng phá được hư không tiến vào đến.
Trước kia Diệp Thiên không tin nhưng vừa rồi thấy được Dương Thần xuất khiếu cũng đủ để cho hắn được sự khác nhau của đất trời, cảm giác này như được tháo bỏ gông cùm, xiềng xích vậy, quả là tuyệt vời như thể được phiêu lưu trong cõi tiên vậy.