[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 126: Tàn khốc (c626-c630)
❮ sautiếp ❯Chương 626 : Tàn khốc ( Thượng)
– Các tiên sinh, nữ sĩ, trận đấu đầu tiên ngày hôm nay là đối chiến Khẳng Phổ Tư đến từ Ghana và quyền thủ Nguyễn Tương Căn đến từ Việt Nam, tài liệu của họ đã ở trong tay các vị, trận đấu sẽ bắt đầu trong 15 phút nữa, xin các vị hãy nhớ kĩ thời gian.
Trận đấu của hắc quyền cũng không phải cuộc biểu diễn của các minh tinh, tất các những siêu phú hào đến đây cũng là để thử nghiệm cảm giác sinh tử, tàn khốc mang đến sự kích thích, cho nên Khắc Lai Môn cũng không biết nói thêm điều gì, sau khi tuyên bố thời gian trận thứ nhất đã đi xuống võ đài.
Buổi biểu diễn của hắc thị quyền xa xỉ hơn võ đài của Chúc Duy Phong, diện tích hơn 1000 m2, tất cả đều trên thảm chỗ ngồi đều sắp xếp ghế sô pha, phía trước còn có bàn trà, trên bàn đủ các loại đồ uống và rượu vang quý hiếm.
Xuất phát một chút từ những sự cổ quái của các phú hào, trong này trình độ lớn bé được coi trọng, cho dù ghế sô pha được xắp sếp ở 4 phía xung quanh võ đài nhưng đều có ý giật lại một chút, sau khi tắt đèn các bảo vệ đửng nửa vòng trong ghế sô pha, có thể che được ánh mắt từ bên ngoài nhìn vào.
– Mẹ kiếp, người đến đây đều bị tinh trùng lên não à?
Phía bên phải chỗ ghế sô pha có một âm thanh kì lạ vang lên, Diệp Thiên nhìn lại, ngẩn cả người, chỗ đó có chừng 300 bàn, trên người trước hắn có một cô gái không mặc gì đang ôm ấp nhau.
– Diệp Thiên có muốn tôi gọi cho một người để thả lỏng không?
Chúc Duy Phong đứng bên cạnh cười Diệp Thiên, ông ta được Đổng Thăng Hải hứa hẹn nếu An Dức Duy Kì có thể đánh thắng đối thủ thì ông ta sẽ đặt cược 8 triệu đôla, nhưng sẽ làm hắc quyền ở Thổ Nhĩ Kỳ, điều này làm cho Chúc Duy Phong cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đương nhiên, Đổng Thăng Hải cũng không phải người làm từ thiện, nếu An Đức Duy Kì thắng được đối thủ mà Diệp Thiên lại thua An Đông Ni thì Chúc Duy Phong phải nhượng lại hắc quyền ở Trung Quốc cho Đổng Thăng Hải, để ông ta có nơi cư trú.
So với Bình Dã Nhất Lang của Nhật Bản và Phất La Tư của Ấn Độ, hiển nhiên là Chúc Duy Phong nhận điều kiện này, dù sao thì Đổng Thăng Hải cũng là người Trung Quốc, nước phù sa cuối cùng cũng không chảy vào ruộng người.
– Tiểu tử, đừng có trêu chọc Diệp gia, đại chiến sắp tới há lại để phân tâm?
Đổng Thăng Hải ngồi trên Diệp Thiên lườm Chúc Duy Phong một cái, vốn hôm nay ông không muốn để Diệp Thiên đến xem thi đấu hắc quyền, hiện trường tàn khốc, sau trận đấu nhất định sẽ ảnh hưởng bất lợi đến quyền thủ.
Hôm nay mấy trăm người ngồi quanh võ đài xem, ngoài Diệp Thiên không có người nào là quyền thủ, như An Đức Duy Kì bây giờ cũng đang điều chỉnh trạng thái trong phòng huấn luyện.
Nhưng Diệp Thiên cứ khăng khăng muốn đến xem cho quen với phong cách của quyền thủ, Đổng Thăng Hải cũng là bất đắc dĩ Diệp Thiên cũng không phải là quyền thủ dưới tay ông ta, căn bản là không mua hắn.
– Lão Đổng, hai người kia xem người nào hay hơn.
Diệp Thiên không phản ứng gì với Chúc Duy Phong mà nghiêm túc nhìn lên màn hình LCD trước mặt.
Các phương tiện của nữ vương số so với chỗ Chúc Duy Phong tốt hơn gấp mấy trăm lần, căn bản là không cần dùng giấy nén, tất cả đều cực kì hiện đại hóa, bên trong rất nhiều phương tiện, thậm chí nhiều loại trên thị trường còn không có.
Giống như khi ghế sô pha, đều có màn hình LCD tiên tiến nhất, không những có thể xem tường tận tư liệu về các quyền thủ mặt khác còn có thể theo dõi thời gian cực kì dễ dàng.
Lúc này trên màn hình đã xuất hiện 2 người, quyền thủ lên võ đài một người tên là Khẳng Phổ Tư là người da đen đến từ Ghana, cao khoảng 1m90, nặng 152kg, nằm thôi là 125kg, thân ngồi đạt 530kg.
Tán thành là Khẳng Phổ Tư xuất thân từ môn đầu vật, y đã từng là bá bá chủ đấu vật của thế giới, mới vào hắc quyền từ năm ngoái.
Kỹ xảo của hắn ta rất dữ tợn, có thể thắng liền 40 cuộc tranh tài, là nhân vật không hề bé chút nào đã tiến lên vị trí top 10 , đây cũng là yêu cầu khi tham gia thi đấu ở nữ vương hào.
Còn đối thủ của Khẳng Phổ Tư là Nguyễn Tương Căn cao có 1m70, nặng 70kg, hai người khi ra đối chiến quả thực Nguyễn chỉ giống như một đứa trẻ.
Nhưng mục đích của Diệp Thiên là, tuy trọng lượng của Nguyễn Tương Căn không bằng Khẳng Phổ Tư nhưng cũng được 130kg, ngồi xổm cũng được 510 kg, xem qua số liệu này thực lực của y thậm chí còn hơn cả Khẳng Phổ Tư.
Điều quan trọng là năm nay Nguyễn Tương Căn nằm trong top 11 của hắc quyền, chiến tích làm người ta phải ngạc nhiên, thắng 137 trận, trong đó đánh gục 68 đối thủ, có thể thấy thi đấu trong hắc quyền trọng lượng cơ thể chưa chắc đã là quan trọng nhất.
– Để tôi xem tướng cho Nguyễn.
Nhìn màn hình một lúc Đổng Thăng Hải nói:
– Tôi đã từng gặp Nguyễn trong cuộc tranh tài, bước tiến của anh ta rất linh hoạt, hơn nữa quét chân còn rất hung ác, xác suất thắng lợi là rất lớn.
– Hải gia, nhưng Khẳng Phổ Tư cũng không phải là yếu, chỉ bằng cái trọng lượng cơ thể thì Nguyễn cũng đã khó mà thắng nổi?
Chúc Duy Phong cho rằng Đổng Thăng Hải nói còn chưa đúng lắm, tuy trọng lượng, vóc dáng cơ thể không thể coi là nhân tố quan trọng để quyết định sự thành bại của cuộc chiến nhưng nó luôn chiếm ưu thế, từ khi vào hắc quyền thì chiến tích của Khẳng Phổ Tư vẫn là toàn thắng.
Hơn nữa tỉ lệ đặt cược trên màn hình Khẳng Phổ Tư luôn cao hơn Nguyễn, người thuyết minh cũng nói ưu thế đang nghiêng về đối thủ Khẳng Phổ Tư hơn.
– Chúc Tổng, ông xem qua ít các trận đấu của hắc quyền, ở tron này tất cả đều nói chuyện bằng sức mạnh chứ không phải là hình thể.
Đổng Thăng Hải bĩu môi nói:
– Chúc cũng có đánh cược, nhìn xem phán đoán của tôi có đúng hay không?
– Được, đùa vui một chút đi, tôi mua Khẳng Phổ Tư thắng là 100 vạn!
Chúc Duy Phong gật gù cái đầu, con số 100 vạn đôla được đưa vào đồng hồ đo, rất nhanh đã có thông tin.
– Tôi mua Nguyễn Tương Căn 300 vạn.
Đổng Thăng Hải cười cười, bây giờ cũng cần phải nén số tiền của mình vào, hiện tại không cần chuyển khoản mà thân phận của bọn họ được đánh số, đợi sau khi cuộc tranh tài kết thúc, sẽ có nhân viên máy tính thống kê, bọn họ mất bao nhiêu hoặc được bao nhiêu.
– Diệp gia, ngài không chơi sao?
Thấy Diệp Thiên không thao tác gì lên màn hình, Đổng Thăng Hải nói:
– Diệp gia, ngài có thể chơi trong khoảng 2 vạn đôla, nếu thắng là của ngài còn nếu thua thì để cho lão Đổng ta.
– Ha ha, các ông chơi là được rồi, tôi không có hứng thú lắm.
Diệp Thiên lắc đầu, thực là hắn cũng không phải là không có hứng thú, mà là hắn không thích các loại đánh bạc này.
Trên thế giới có các kiểu đánh bạc bằng chọi gà, đấu chó nhưng nếu dùng bằng mạng người thì chỉ có trong hắc quyền, điều này làm Diệp Thiên nảy sinh cảm giác mạng sống con người không được tôn trọng, hơn nữa mấy ngày đến mình cũng trở thành người để kẻ khác cá cược, Diệp Thiên thấy rất khó chịu.
Đổng Thăng Hải là kẻ sành sỏi, ông ta có thể hiểu được suy nghĩ của Diệp Thiên, liền cười mà cũng không nói thêm gì, để cho người có thân phận như Diệp Thiên đến thi đấu ở hắc quyền đúng là có chút không thích hợp.
– Chúng ta cho Khẳng Phổ Tư tràng pháo tay nhiệt liệt nào!
15 phút đồng hồ trôi qua rất nhanh, một ngọn đèn điện to chiếu lên võ đài, một người cao lớn mặc áo khoác gió màu xám dài từ đầu đến chân, chỉ lộ ra các đốt ngón tay, có thể thấy được đó là một người da đen.
Toàn bộ quyền thủ hắc quyền đều cực kì coi trọng thể lực của mình, trước khi trận đấu bắt đầu, bọn họ sẽ không lãng phí thể lực của mình mà trùm kín toàn thân tránh để thân nhiệt cơ thể không bị hao tổn.
Đi đến một góc của võ đài, Khẳng Phổ Tư bị một người ngăn lại trên võ đài cần kiểm tra các mảnh vải quấn quanh tay của các quyền thủ, đề phòng bọn họ dùng ám khí bí mật.
– ở phía dưới là võ đài là Nguyễn Tương Căn người Việt Nam, tin rằng là độc xà sẽ cho chúng ta một trận thi đấu thật vĩ đại.
Lời người dẫn chương trình vang lên, mặt khác ánh đèn chiếu vào những người trong phòng nghỉ của võ đài, một người dánh vóc tương đối nhỏ chạy ra.
Mỗi năm hắc quyền lại tổ chức thi đấu lớn một lần, đưa ra số tiên thưởng lớn nhưng đồng thời bọn họ cũng bày ra rất nhiều mánh lới để kích thích sự chú ý của mọi người.
Giống như Khẳng Phổ Tư và Nguyễn hai người này, một người nằm trong top 13 của thế giới, cao nhất, nặng nhất còn người kia thì cũng nằm trong top 13 nhưng lại thấp nhất, nhẹ nhất, điều này đối với các siêu phú hào mà nói thì xem rất là thú vị.
– Không cho phép dùng vũ khí, còn lại không hạn chế bất kì điều gì, chỉ cần quật đối phương ngã không dậy được thì đã giành thắng lợi.
Trên võ đài hai trọng tài đang giảng giải quy tắc cho Nguyễn và Khẳng Phổ Tư, đây cũng là việc phải làm quy nhất của trọng tài, đợi sau khi hai người này lên võ đài rồi thì họ không còn việc gì nữa.
– keng.
Một tiếng chuông vang lên, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên võ đài, đống thời hình ảnh hai người đều đã hiện ra, một cao, một thấp làm cho người ta có một cảm giác nghẹt thở.
– giết hắn đi, giết cái tên cao to kia đi!
– Giết chết hắn, làm cho nó rụng đi.
– Tên cao to, xé xác nó ra!
Trong võ đài họ reo hò, vào giây phút này là lúc dân cờ bạc đỏ mắt, lúc được kích thích, các tỉ phú cũng không khác gì họ đang đợi một trận huyết chiến tàn khốc.
Chương 627 : Tàn khốc ( Hạ)
Soi sáng bầu không khí của các phú hào trong võ đài là những thục nữ, họ quen cả thân phận của mình chỉ còn sự bốc cháy mà chỉ có máu tươi trên võ đài mới dập tắt được.
Các quyền thủ chuyên nghiệp trên võ đài so với các quyền thủ quyền anh chuyên nghiệp có hơi kém một chút, võ dài trước mặt trái phải khoảng 5m không có nghề chuyên nghiệp, đá vuông của các cửa hàng còn chưa cọ rửa sạch vết máu nâu.
Vừa rồi lúc Nguyễn Tương Căn và Khẳng Phổ Tư ở dưới võ đài nhìn hình thể hai người còn không chênh lệch rõ ràng như vậy, nhưng bây giờ khi đứng trên võ đài mọi người đều tận mắt nhìn thấy trước Khẳng Phổ Tư, Nguyễn Tương Căn rất nhỏ.
Mới đi lên võ đài nhưng hai quyền thủ đã rất cẩn thận, nhất là Nguyễn Tương Căn các động tác ở hai chân biến đổi liên tục, nhìn chằm chằm vào vai Khẳng Phổ Tư, còn Khẳng Phổ Tư thì cũng đặt sự chú ý lên hai bàn chân tráng kiện của Nguyễn Tương Căn.
Không ai xem thường cuộc chiến sinh tử này, nếu không sẽ phải đánh đổi bằng tính mạng của mình, trước trận đấu Nguyễn Tương Căn đã khảo sát kĩ đòn ở hai tay Khẳng Phổ Tư , chỉ cần không để đối phương gần người thì có thể nắm được khả năng trong cuộc tranh tài này.
Giống như Nguyễn Tương Căn những người trong hắc quyền đừng có thấy hắn ta thấp bé mà coi thường, thật ra sức mạnh cực kì lớn, giữa các cuộc tranh tài hắn ta chỉ cần sử dụng đùi phải đá vào đầu đối thủ thì có thể phát huy sức mạnh to lớn.
– Giết chết hắn ta, giết!
– Khốn nạn, lên đi, đánh chết tên tiểu ải kia đi!
– Khẳng Phổ Tư, xé xác nó ra, ta với ngươi sẽ cùng ngủ một giấc.
Người trên võ đài thì bình tĩnh, người vây xung quanh thì kích động, bọn họ đều reo hò các quyền thủ tiến lên. Có tiếng của một cô gái càng làm cho không khí trong võ đài náo nhiệt hơn,
– Mẹ kiếp!
Chúc Duy Phong nhìn ánh đèn trên võ đài thấy các đó không xa có một cô gái đang ngồi ở đó, không nhịn được liền mắng một câu.
– Sao vậy? Người đàn bà kia làm sao, ông quen ư?
Thấy Chúc Duy Phong có vẻ kì lạ, Diệp Thiên cũng nhìn là một người đàn bà da trắng khoảng 30 tuổi, nóng nảy, nhất là trước ngực như hai quả bóng phống lên bắn ra cả ngoài áo lót.
– Người đàn bà đó là của Lặc Khắc Phỉ, trời sinh kẻ phản bội, không biết đã ăn mằn với bao nhiêu người!
Chúc Duy Phong bĩu môi, tỏ vẻ coi thường.
– Tiểu Chúc, tôi nghe nói Lydie thích nhất là những người trẻ tuổi, có phải ông và cô ấy cũng một chân không đấy?
Đổng Thăng Hải cười.
– Nào có đâu, Hải gia, tôi thấy gai mắt cái loại đàn bà taxi này lắm.
Có vẻ như Chúc Duy Phong nghĩ một đằng làm một nẻo, thật hai hai năm về trước khi ông ta tham gia một tiệc rượu ở hải ngoại đã giật nảy mình trước sự lẳng lơ của Lydie, còn đối phương cũng tỏ ra rất thiện cảm với ông ta.
Nhưng khi tiệc rượu kết thúc, Lydie lại dời khỏi bữa tiệc vởi một kẻ cơ băp khác, điều này khiến cho Chúc công tử hận mãi không thôi, vậy nên hôm nay lại nhớ đến người đàn bà này.
Tiếng la hét dưới võ đài, khiến cho hai người trên võ đài đứng cũng không yên, Khẳng Phổ Tư ngầm phát ra âm thanh dữ dội, đầu tiên là hướng về Nguyễn, hai tay mở ra cơ thể cao lớn như một ngọn núi bao phủ lên Nguyễn Tương Căn.
Không đợi cho Khẳng Phổ Tư đến gân, nhanh như chớp đùi phải của Nguyễn rút ra ngoài, vì nhỏ hơn so với đối phương rất nhiều nên một cú đá cũng vấp phải đùi trái của Khẳng Phổ Tư.
Mặc dù Khẳng Phổ Tư là người chủ động tấn công nhưng luôn phải phòng bị kĩ cái chân của Nguyễn, vỗ dĩ đã tiến được về phía trước nhưng phải dừng đột ngột, chân trái nâng lên trước, dùng bắp chân chặn cú đá của Nguyễn.
Đối với Khẳng Phổ Tư mà nói, lần này giao thủ chẳng qua là muốn thử lực công kích của Nguyễn xem thế nào mà thôi nhưng hai chân giao kích trong nháy mắt sắc mặt Khẳng Phổ Tư đã thay đổi cứ như là bị rắn độc cắn vậy.
Dây thừng vây quanh bốn phía của võ đài, cũng có không ít các loa âm thanh cỡ nhỏ dường như mọi người đều nghe thấy một tiếng răng rắc, ngay sau đó tên Khẳng Phổ Tư khổng lồ đã phải lùi về sau, hiển nhiên là sữa mạnh đã giảm nhiều.
Nguyễn Tương Căn đứng thứ 11 trong hắc quyền, biệt danh là rắn độc, sau một chiêu trôi chảy cả cơ thể nhanh như điện đánh về phía trước, đùi phải thụi liên tục lên sườn phải của Khẳng Phổ Tư.
Tuy Nguyễn Tương Căn chỉ dùng một loại công kích nhưng nhanh trong chớp mắt, sức mạnh cũng rất lớn, tay trái Khẳng Phổ Tư liên tục đỡ các cú đá lên sườn của Nguyễn Tương Căn, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Trong các trân đấu đã qua, Khẳng Phổ Tư đầu lấy đấu vật để chiến thắng đối thủ, hơn nữa với thân hình cao lớn lực lưỡng của hắn ta có đánh bừa cũng không thiệt thòi.
Nhưng chống lại Nguyễn Tương Căn, sau đó Khẳng Phổ Tư mới biết biệt danh rắn độc quả không sai, cánh tay trái của hắn ta đã tê liệt không còn cảm giác, cũng chẳng kém gì mùi vị bị rắn độc cắn.
– A!
Khẳng Phổ Tư tiếp tục bị như vậy, hắn ta nhất định là chết sau khi gầm lên một tiếng tuy đứng vững như cánh tay trái đã bị một đòn nghiêm trọng, bất ngơ tay phải chộp về phía Nguyễn Tương Căn.
80% lực công kích đều ở trên tay, tục nhữ có câu: nhất thốn trường, nhất thốn cường, hắn ta tuy cao lớn nhưng chân không dài bằng đối phương, chỉ có một chút cơ hội chuyển bại thành thắng.
Nguyễn Tương Căn là người có kinh nghiệm thi đấu rất phong phú, sao có thể để cho Khẳng Phổ Tư toại nguyện được.
Khi đối phương giơ tay phải ra, trong nháy mắt cơ thể đã không còn phòng ngự được, Nguyễn Tương Căn còn chưa thu đùi phải về, chân trái đã giơ lên chống đỡ, cả cơ thể bay lên, chân trái giống như một con rắn độc cứ lặng yên không một tiếng động đến chỗ Khẳng Phổ Tư.
Lúc Khẳng Phổ Tư phát hiện ra thì đã muộn, thậm chí một chút thời gian để động đậy cũng không có, chân trái của Nguyễn đã đá trúng huyệt thái dương phải của hắn ta.
– Bịch!
Một âm thanh lan truyền trong võ đài trên không trung Nguyễn như một đường cong, sau đó chân phải tiếp đất trước, quay một vòng, chân trái lướt một vòng rồi đặt đúng xuống vị trí vừa rồi.
Thực ra không cần đến chưởng thứ 2, bởi vì ngay sau chưởng thứ nhất cả lỗ tai và miệng của Khẳng Phổ Tư đã chảy máu, nhìn cú đá kia của Nguyễn không mạnh như thực ra lại rất mạnh, chỉ một cú đá đó đã phá hủy dây thần kinh của Khẳng Phổ Tư.
Cú đá lần thứ hai mạnh hơn lần thứ nhất, sau khi Khẳng Phổ Tư bị đá vào đầu, mọi người trong võ đài cười hì hì, qua màn ảnh là một màn trình diễn cực kì tàn nhẫn.
Có lẽ nguyên nhân là do của đá này của Nguyễn Tương Căn quá mạnh, cú đá ngang ngạch này được camera ghi lại khiến cho mọi người xem vây xung quanh hô lên hưng phấn.
Chấn động! trong lòng Diệp Thiên lúc này có duy nhất một từ chấn động.
Động tác của Nguyễn Tương Căn hết sức đơn giản, không giỏi làm được hoàn tòan là vì muốn giết chết đối phương, kỹ thuật giết người này trên thế giới khiến mọi người phải thay đổi sắc mặt.
Diệp Thiên cũng đang nóng dần lên, hắn không biết rằng cơ thể mình khi bị công kích thì sẽ phản ứng như thế nào, mình có thể cảm nhận được cú đá sinh tử kia không, điều này là cho Diệp Thiên hưng phấn, thậm chí còn có cảm giác khao khát được tham gia trận đấu.
Tuy mọi người đều cảm thấy trận đấu này sớm đã phân thắng bại nhưng trên võ đài trận đấu vẫn đang tiếp tục kịch liệt.
Lần này sau khi bị đá hai cú liên tiếp lên đầu trong chưa đầy 1 giây Khẳng Phổ Tư đã không thể đứng vững được nữa, nhưng vì theo quán tính hắn ta cũng chưa ngã ngay mà lùi về phía sau.
Rắn độc Nguyễn Tương Căn không vì thế mà tha tấn công hắn ta, Nguyễn chạy nhanh bay lên dùng hai đùi và các đốt ngón tay kẹp lấy cổ Khẳng Phổ Tư cơ thể đang uốn éo trên không trung.
Một tiếng “răng rắc” vang ròn Khẳng Phổ Tư còn không biết có người đứng sau lưng mình.
– ầm!
Sau khi rơi xuống từ cơ thể của Khẳng Phổ Tư, Khẳng Phổ Tư tiếp tục đứng thẳng như Kin Sơn rồi ngã ầm xuống mặt võ đài âm vang rất to.
– hả… hả?
Nguyễn đừng trên giữa võ đài gào lên như một con dã thú, sợ hãi ánh mắt như một con rắn độc nhìn mọi người ở dưới võ đài.
Ánh mắt đó khiến mọi người dựng cả lông tóc, ánh mắt không giống người thường giống như Khẳng Phổ Tư bị giết vậy như mình cũng đang chết đi.
Theo lý thuyết thì lúc này trọng tài phải lên võ đài xem Khẳng Phổ Tư đã chết chưa nhưng căn bản là không ai dám đến gần, trọng tài gọi hai người cảnh vệ cầm vũ khí tự động:
– Xuống về phòng nghỉ ngơi đi!
Trong lịch sử hắc quyền, trọng tài bị tử vong không nhiều, cơ hồ dưới mỗi trận thi đấu cũng chỉ có một trọng tài bị ngộ thương, dần dà có quy tắc các trận đấu hạng nhất không cần trọng tài tham gia.
Chương 628 : Yêu cầu
Vừa mới dùng thủ đoạn tàn nhẫn đánh chế Khẳng Phổ Tư xong, hiển nhiên là Nguyễn không kiềm chế được cảm xúc, sau khi nghe trọng tài nói liền nhìn xuống võ đài như một con rắn độc, trọng tài còn phải sợ đến mức phải lùi lại phía sau mấy bước.
Trước kia đã có chuyện quyền thủ không khống chế được sau khi đánh chết đối thủ thì xử lý luôn cả trọng tài và tất nhiên sau đó quyền thủ ấy cũng bị đánh chết.
– Trận đấu đã chấm dứt, quay về phòng nghỉ đi!
Hai cảnh vệ vác súng đạn đã lên nòng gan to hơn cả trọng tài.
Sau đó hai cảnh vệ cầm súng trong tay, nếu Nguyễn không tuân lệnh bọn họ có quyền đánh gục anh ta trên võ đài, phải biết rằng trong võ đài này còn có những người đáng giá hơn cái mạng của Nguyễn Tương Căn.
Tiếng súng làm cho Nguyễn Tương Căn tỉnh lại, nhìn Khẳng Phổ Tư đã hoàn toàn tắc thở, ánh mắt anh ta nói không nên lời, xoay người làm theo lời trọng tài, cảnh vệ áp giải quyền thủ về nhà nghỉ.
– Trận thi đấu này mất 3 phút 28 giây, Khẳng Phổ Tư Chết, Nguyễn Tương Căn thắng!
Sau khi Nguyễn Tương Căn đi, trọng tài mới dám lên võ đài, không chịu trách nhiệm lật xem mí mắt dưới đã tuyên bố Khẳng Phổ Tư chết, thực ra nhiều khi quyền thủ vẫn chưa chết hoàn toàn nhưng ngã không dậy giữa võ đài đã đồng nghĩa với cái chết rồi.
– Bá chủ đấu vật của thế giới cuối cũng không ngờ lại vô dụng như vậy? thực sự là đã nhìn lầm hắn ta rồi.
– Đúng, to lớn như vậy đè ép cả 500 ngàn đôla của tôi.
– Đàn ông vô dụng, không phải các ngươi cũng giống nhau ư, làm mất của bà cô ta 300 ngàn.
Lúc mấy nhân viên khiêng Khẳng Phổ Tư xuống, trong võ đài họ nhục mạ vì đã đặt cược cho hắn ta, lúc này bọn họ không chỉ tức giận mà còn không một chút thương hại đối với người chết.
– Mẹ kiếp, lão Đổng nói với Khắc Lai Môn, lúc trận đầu của tôi cho toàn bộ người xem kí vào giấy sinh tử nếu bọn họ dám mở miệng nhục mạ, tôi sẽ giết hết.
Nghe thấy những lời này, sắc mặt Diệp Thiên xám đi, ánh mắt lộ ra sát ý, cảm giác lạnh lùng làm cho Đổng Thăng Hải và Chúc Duy Phong ở bên cạnh cũng phải hoảng hồn.
Tình hình lúc đối chiến làm cho nhiệt huyết của Diệp Thiên sôi trào nhưng những lời lạnh lùng của những người này khiến cho Diệp Thiên tức giận, Diệp Thiên tôn trọng những cuộc khiêu chiến tìm ra hạng nhất nhưng hắn không thể chịu đựng được sự sỉ nhục này đối với quyền thủ.
– Diệp gia, những người này không thể giết được, nếu không chỉ e sẽ có chiến tranh.
Đổng Thăng Hải đã lăn lộn trong hắc quyền nhiều năm, dường như nhìn rõ thế giới của các siêu phú hào biết rõ sức mạnh khổng lồ của họ.
– Trên trái đất này thiếu gì người như thế, mạng của bọn họ không phải là mạng sao?
Diệp Thiên có thể chịu đựng được khi Khẳng Phổ Tư bị khiêng xuống nhưng nếu là mình xuất chiến thì hắn nhất định không cho phép chuyện này sảy ra.
– Diệp gia, đến giờ không còn loại quy củ này đâu.
Vẻ mặt Đổng Thăng Hải khổ sở, ông ta chỉ là một người trong hắc quyền mà thôi không có khả năng đắt tội với Khắc Lai Môn và các siêu phú hào kia.
– Ông nói với Khắc Lai Môn, chúng ta sẽ tiến hành thi đấu khiêu chiến, trên khế ước có ghi tên, địa điểm trận đấu.
Diệp Thiên cười lạnh lùng, nói tiếp:
– Nếu ông ta không đồng ý, chúng ta sẽ đổi quyền lợi địa điểm thi đấu đi chỗ khác, tôi đánh quyền không phải để làm giải trí cho người khác.
3 khế ước kia của Diệp Thiên chính là do Chúc Duy Phong kí tên, có ghi thời gian quy định trận đấu nhưng cũng không viết địa điểm do ai xuất chiến, Diệp Thiên có thể dựa vào điều này mà thành lập được.
– Được rồi, tôi đi thử xem sao!
Đổng Thăng Hải phải bất đắc dĩ, thực ra hi vọng đều đặt hết và Diệp Thiên nếu Diệp Thiên không ra quyết chiến với An Đông Ni như đã nói thì mấy chục năm vất vả của ông ta sẽ trôi theo dòng nước.
Sau cuộc chiến tàn khốc là cần một cảm xúc dịu đi, để tiến hành trận đấu tiếp theo trong nửa tiếng nữa, màn hình lớn dưới võ đài đã bắt đầu giới thiệu cuộc tranh tài của các quyền thủ.
ở võ đài của hắc quyền không chỉ có riêng hai đối chiến mà còn có cả 3 đối chiến, nhưng lãnh khí quyết đấu dẫn bị loại đi bởi loại đánh nhau này quá tàn nhẫn, máu lạnh.
5 năm trước ở nữ vương hào còn tổ chức một cuộc đối chiến bằng lãnh khí, đầu một quyền thủ bị rơi xuống khiến cho một siêu phú hào sợ hãi đến mức tái phát bệnh tim cho nên 5 năm trở lại đây đã không xuất hiện loại giao chiến bằng lãnh khí này nữa.
Trận thi đấu tiếp theo là 2 người theo thứ tự là Bảo huynh đệ đến từ Bảo Gia Lợi Á, đối chiến là Sao Sai Tạp Thác đến từ Thái Lan.
Căn cứ vào tư liệu hiện lên trên màn ảnh thì Soa Sai Tạp Thác và Lợi Phỉ Ba Nam là 2 quyền thủ đệ nhất thế giới, chiến tích của bọn họ là toàn thắng 158 trận, chỉ cần sau cuộc tranh tài có thể vượt qua 2 người Thái Lan.
Một lần đại hội hắc quyền trên thế giới, Soa Sai Tạp Thác và Lợi Phỉ Ba Nam đã hạ gục đối thủ tại trận, sau khi bọn họ hiện lên trên màn hình trong võ đài liền dậy lên tiếng hoan hô.
Một người phục vụ da trắng đứng ngoài hoan hô rồi đến bền cạnh nói nhỏ với Diệp Thiên:
– Diệp tiên sinh, Khắc Lai Môn tiên sinh mời ngài qua đó một chút!
– Được, dẫn đường đi!
Diệp Thiên gật đầu, đứng dậy đi theo sau người phục vụ, đi vào văn phòng của võ đài.
– Diệp gia, cậu đặt ra cho tôi vấn đề khó khăn rồi, tôi không thể khống chế được cảm xúc của những người đó….
Diệp Thiên vừa mới bước vào cửa, Khắc Lai Môn đã kêu khổ, ông ta muốn người thanh niên này thôi ngay cái ý định buồn cười đó lại, quyền thủ trong hắc quyền sinh ra vốn là để giải trí cho những nhân vật này, đừng nói là mắng thậm chí họ còn có quyền quyết định đến sự sống chết của quyền thủ.
Trước kia trong các trân đấu của hắc quyền thua thì các phú hào đỏ mắt, các phú hào mua quyền thủ thắng người chết dưới tay các quyền thủ đó ít nhất cũng phải hơn 10 người.
Như Đường Long người có tiếng tăm trong lịch sử, đã sớm là quyền thủ của hắc quyền, cha của ông ta chính là một vị phú hào bị ám sát, Đường Long tức giận đã giết chết 6 người sau đó phải trốn từ Đài Loan sang Mỹ bắt đầu thời kì thống trị hắc quyền.
Đương nhiên sau những năm 90 nhất là những năm gần đây, chuyện sát hại các quyền thủ rất ít nhưng không có nghĩa là các quyền thủ này có địa vị ngang với phú hào, chẳng qua quyền thủ chỉ là công cụ đánh bạc của họ mà thôi.
Sau khi nghe Khắc Lai Môn giải thích, Diệp Thiên cười một tiếng lạnh lùng, nói:
– Khắc Lai Môn tiên sinh, có làm được hay không là chuyện của ông, nếu không tôi cũng không đổi nơi thi đấu, dù so cũng chỉ có quan hệ tiền đặt cược những người này còn lâu mới quản được tôi.
– Người thanh niên, cậu đang uy hiếp tôi đấy à?
Mắt Khắc Lai Môn lim dim, từ khi có chiến thuyền này đã 80 năm ông ta quản lý mọi chuyện ở đây, nhiều năm trôi quan như vậy mà còn chưa có ai dám nói với ông ta như thế.
– Ông có khả năng, Khắc Lai Môn tiên sinh quy tắc trên thế giới không phải đều do con người định ra sao?
Ánh mắt Diệp Thiên sáng láng:
– Đối với các ông mà nói, có thể nắm trong tay vận mệnh của các quyền thủ nhưng Khắc Lai Môn tiên sinh ông có tin tôi nắm trong tay vận mệnh của ông hay không?
Lúc nói chuyện, ngón tay Diệp Thiên bắt quyết, sát khí trong phòng tụ lại, Khắc Lai Môn đứng trước Diệp Thiên cảm giác trên người có một âm khí rất lạnh, thở dồn dập, đã nhìn quen cảnh chết chóc Khắc Lai Môn cũng dựng cả lông tóc.
Lúc này Khắc Lai Môn mới nhớ lại, Diệp Thiên không chỉ là khách tham gia đại hội hắc quyền mà cũng là một quyền thủ thi đấu, năng lực của hắn chỉ trong nháy mắt có thể dồn mình vào chỗ chết.
– Diệp gia, đừng manh động, có chuyện gì từ từ thương lượng, đề nghị của ngài không phải là không thực hiện được.
Mồ hôi lạnh nhỏ xuống từ trán Khắc Lai Môn, tục ngữ nói: hảo hắn không khóc. Tại đây, trong văn phòng này không có bất kì mộ cảnh vệ nào.
Thật ra là dù có cảnh vệ thì Khắc Lai Môn cũng không dám làm gì Diệp Thiên, sau nữa dù là Tống Hạo Nhiên ở Trung Quốc, Tống Vi Lan ở Mỹ cũng không phải là người mà ông ta có thể trêu chọc đến, nếu ông ta dùng thủ đoạn giết chết Diệp Thiên thì các thế lực phía sau nhất định sẽ bắt ông ta.
– Có thể thương lượng là được rồi, tôi tin là Khắc Lai Môn tiên sinh sẽ làm thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ này của tôi!
Diệp Thiên tươi cười lãnh khí trong phòng cũng biến mất, làm cho Khắc Lai Môn cứ tưởng mình là đã sinh ra ảo giác.
– Để tôi suy nghĩ…
Khắc Lai Môn chau mày, suy nghĩ một lúc, rồi mắt sáng lên, nói:
– Đề nghị của Diệp tiên sinh không khác gì là tăng thêm sự phiêu lưu cho những người đó, tôi tin những người khách to gan sẽ thích cách này.
Tại đây trên chiến thuyền nữ vương hào, sự an toàn của khách phải được bảo đảm 100%, bọn họ không cần lo lắng sự an nguy của mình, chẳng qua nếu như bị một nhân tôa kích thích thì Khắc Lai Môn tin rằng cũng không có mấy người để ý.
– Diệp, tôi đồng ý với yêu cầu của ngài, cứ làm như thế đi, trong cuộc thi đấu của ngài toàn bộ khách tham gia sẽ phải kí vào giấy sinh tử.
Khắc Lai Môn lo lắng đã đáp ứng yêu cầu của Diệp Thiên.
Chương 629 : Tiền đặt cược
– Các bạn thân mến, do 1 vài nguyên nhân đặc biệt nên có 1 vị khách quý muốn tự mình tham gia trận đấu, đây là sự kiện mà đấu trường boxing ngầm của chúng ta từ khi tổ chức đến nay chưa từng có.
– Là ai? Sao lại có khách mời tham gia trận đấu chứ?
– Chúa ơi, hắn không muốn sống nữa sao? Sao lại đi đấm nhau với những con người dã man này.
– Thế giới này quá điên loạn, lại có người dám tự mình thi đấu nữa, hắn đúng là sợ mình sống lâu chắc?
Mọi người vốn không hiểu Clemen Sen lên võ đài làm gì, sau khi nghe thấy những lời ông ta nói, lập tức xôn xao hẳn lên, bàn tán đủ chuyện.
Ngoài mấy người như Rudolp và Hirano Ichiro ra thì đây là lần đầu tiên mấy vị hào phú siêu cấp đến từ khắp mọi nơi này nghe thấy tin tức này, trong lòng họ ngoài vô cùng khiếp sợ ra thì không còn cảm giác gì nữa.
Phải biết rằng, khán giả xem trận đấu đặt cược là 1 chuyện, bọn họ còn tìm kiếm cái cảm giác tàn nhẫn từ những trận đấu sinh tử này mang lại nhưng không có ai muốn nếm trải cái cảm giác ấy, cho dù là người điên đi chăng nữa từ trước đến nay cũng không có ý định này.
– Cleman Sen, Ông nói người đàn ông đó là ai thế?
Mội người đàn bà nóng tính đứng dậy, lớn tiếng hô:
– Hắn là đàn ông à, Clemen Sen, có thể giới thiệu về hắn 1 chút được không? Tôi sẵn lòng để hắn hưởng thụ 1 lần trước khi đi chết, ấy, thực sự là rất kích thích đấy.
– Diệp Thiên, bà ta nói là cậu à?
Vẻ mặt Chúc Duy Phong mờ ám nhìn Diệp Thiên, cười haha:
– Tuy rằng tôi chưa từng được nếm ả, nhưng nghe nói ả này ở trên giường rất có hứng thú đấy, nếu cậu không ngại thử 1 lần, ả là gái cao cấp đấy.
– Mẹ nó, tiện nhân, trên thế giới này sao lại có loại đàn bà thế chứ?
Diệp Thiên dưới đài nghe được sắc mặt xám ngoét, cậu thề, nếu Clemen Sen mà nói ra tên của cậu thì Diệp Thiên nhất định không chịu nổi, lên đài bóp cổ hắn chết, như thế còn hơn bị ả kỹ nữ đó để ý đến.
– Cô Alidina, xin lỗi, hiện tại chúng tôi không thể nào tiết lộ danh tính của vị tiên sinh đó được.
Clemen Sen cảm nhận được ánh mắt của Diệp Thiên khác thường, lắc đầu nói:
– Vị khách này đưa ra 1 yêu cầu, đó chính là cậu ấy trên trận đấu muốn tất cả các khán giả trong hội trường đều phải ký 1 khế ước sinh tử!
– Cái gì? Muốn chúng ta ký khế ước sinh tử à, Clemen Sen, ông có phải bị bệnh rồi không?
– Đúng thế, người lên sàn đấu không phải là chúng tôi, dựa vào đâu mà bắt tôi ký cái khế ước quái quỷ này.
Tiếng Clemen Sen chưa dứt, dưới khán đài đã vang lên những tiếng phản đối ầm ĩ, những bậc hào phú siêu cấp có thể không coi trọng sinh mệnh của họ, nhưng không có nghĩa là họ coi mạng sống của họ là nhỏ. Phải biết rằng, chính là vì hiệu Nữ Hoàng có thể đảm bảo an toàn cho bọn họ nên những người này mới lên thuyền.
Clemen Sen bây giờ đưa ra 1 yêu cầu, cả hội trường như 1 cái nồi sôi, bọn họ có người thậm chí chuẩn bị khiếu nại lên ông chủ sau lưng Clemen Sen, 1 người không thể bảo đảm mạng sống của họ như vậy, không xứng là chủ nhân của Hiệu Nữ Hoàng.
– Các vị, xin bớt lo, trên con tàu Nữ Hoàng này có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối!
Clemen Sen tất nhiên biết lời của hắn sẽ khiến cho mọi người phản ứng như vậy, không chút hoang mang, nói:
– Bởi vì thân phận vị khách này và các vị cũng như nhau, vị khách này không mong rằng ở trận đấu này sẽ bị những lời nhục ma, cho nên mới có yêu cầu như vậy.
Nói cách khác, chỉ cần khán giả ở trận đấu này không xúc phạm đến vị khách đó thì tôi dám đảm bảo vị ấy sẽ không gây thương tổn đến bất kỳ ai!
Lời nói của Clemen Sen khiến cả hội trường yên lặng, lời nói của hắn cũng có lý, thân phận của bọn họ ngang nhau, nên có tư cách đưa ra yêu cầu như vậy, loại ngôn ngữ dung tục đó, quả thực không nên xuất hiện trên miệng bọn họ.
– Các vị, lẽ nào các vị không cảm nhận được, tự mình tham gia đấu trường này sẽ không giống như trong đấu trường bình thường, là 1 trải nghiệm khó mà có được đúng không?
Những lời nói mê hoặc của Clemen Sen văng vẳng bên tai mọi người:
– Các vị có thể tưởng tượng mình chính là vị khách đó, xử lý được đối thủ của chính mình trên trận đấu này, oh my god, đây sẽ là 1 việc kích thích tuyệt vời cỡ nào?
Những lời này của Clemen Sen tất nhiên rất có sức thuyết phục, những bậc hào phú theo đuổi kích thích cuộc sống thế này hình như đều chơi đủ mọi trò có thể kích thích họ, nhưng tự mình tham gia vào trò chơi đẩy mình tới ranh giới sinh tử, bọn họ đúng là từ trước đến giờ chưa bao giờ được nếm thử.
– Clemen Sen, nếu như vị đó bị giết chết thì sao? Chúng tôi không muốn cảm nhận cảm giác bị người khác giết chết đâu.
1 người đàn ông da trắng hơn 40 tuổi đang đứng trên đài, lời nói của ông ta được rất nhiều người hùa theo, bọn họ cũng không muốn sinh mạng mình lâm vào cảnh nguy hiểm.
– Thưa ông Cleore Pat, chỉ cần không có bất kỳ hành động gì với vị khách đó thì sự an toàn của ngài nhất định không thành vấn đề.
Clemen Sen nhìn sang chỗ Ailidina đứng, cười nói:
– Thưa cô Ailidina, tôi nghĩ nếu cô muốn tham gia trận đấu này thì tốt nhất nên đeo 2 lớp khẩu trang, trong mắt của các quyền thủ thì chỉ có người sống hoặc chết chứ không phân biệt nam nữ đâu.
Lời nói của Clemen Sen khiến cho mọi người cảm thấy rùng mình, bọn họ không chỉ 1 lần nhìn thấy những quyền thủ tàn nhẫn trong đấu trường ngầm này, về điểm này thì họ cực kỳ rõ, nếu như người khách đó không phải là 1 người điên thì chắc rằng hắn nhất định là 1 người có máu côn đồ, nếu không đã không tìm kiếm thể loại kích thích này.
– Tôi đây từ trước đến nay rất xem trọng những người đàn ông đích thực, nếu như vị ấy không chết thì tôi cũng không ngại được thử 1 lần với người đàn ông đó đâu!
Ailidina quả thực rất rất mạnh bạo, những lời nói này khiến cho những người đàn ông trong đấu trường trợn tròn mắt, người đàn bà này quả thực là không thể kiềm chế nổi với khát vọng của nam giới, trong lòng đã bị kích thích tới cực điểm.
– Các vị, do đây là trận thách đấu cho nên chúng ta phải tôn trọng yêu cầu của vị khách đó, đương nhiên nếu các vị cảm thấy mình không thể khống chế được miệng của mình thì cũng có thể không tham gia trận đấu này.
Clemen Sen không có phản ứng gì với Ailidina, nói tiếp:
– Mặt khác, trận đấu này tỷ lệ cá cược thấp nhất là 100 triệu đô, thấp hơn con số này chúng tôi sẽ không nhận, còn về phần tư liệu của 2 quyền thủ sẽ công bố vào buổi sáng ngày thứ 3, tôi nghĩ, các vị nhất định sẽ rất có hứng thú với trận đấu này đấy.
Sau khi đồng ý với Diệp Thiên xong, Clemen Sen không đi luôn vào khán đài mà liên lạc luôn với ông chủ đứng sau hắn.
Trong thế giới người phương Tây, khế ước và tín dụng là bộ phận quan trọng nhất hợp thành xã hội, sau khi nghe thấy Diệp Thiên yêu cầu các bậc hào phú siêu cấp ký kết khế ước, ông chủ của Clemen Sen đồng ý, bởi vì chỉ cần khế ước tồn tại thì hắn ta có thể xử lý tất cả mọi chuyện.
Đương nhiên, đó cũng là 1 thủ đoạn bịp bợm, nếu không nhân cơ hội này kiếm 1 miếng lớn cũng không xứng với danh hiệu con thuyền hiệu Nữ Hoàng số 1 thế giới này, quyết định yêu cầu 100 triệu đô la chính là do ông chủ đó quyết định.
– Mẹ nó, đúng là cáo già, chẳng trách đồng ý sòng phẳng như vậy.
Sau khi nghe được những lời của Clemen Sen xong, Diệp Thiên không khỏi chửi thầm trong lòng 1 câu, sớm biết tự mình đã đưa ra số tiền đặt cược luôn.
Phải biết rằng, lúc này trong đấu trường có hàng trăm vị hào phú siêu cấp cùng những ông chủ đấu trường boxing ngầm, chỉ cần 1 nửa số người đó tham gia thì đã có hơn hàng chục tỷ đô tiền đặt cược, con số kỷ lục này sợ là từ trước đến nay chưa từng có.
Lời nói của Clemen Sen khiến cho sắc mặt mọi người trong hội trường lộ ra vẻ hưng phấn, đặt cược 100 triệu đô đối với bọn họ cũng không là cái gì cả, rất nhiều người trong lòng đã ra quyết định là sẽ tham gia trận đấu này.
Nhìn thời gian, Clemen Sen trên đàu nói:
– Được rồi, tiếp theo đã đến thời điểm tiến hành trận đấu thứ 2 rồi, là do quyền thủ anh em Janković đến từ Bungari sẽ chiến đấu với quyền thủ Cato Chatichai và Liffey Banan đến từ Thái Lan, đây là trận đấu của 2 cặp đôi đấu boxing ngầm đẳng cấp nhất thế giới, tin rằng sẽ làm các vị hài lòng!
Clemen Sen xuống đài, ánh đèn ảm đạm lại rọi xuống, cùng lời giới thiệu của người dẫn chương trình, 4 quyền thủ lần lượt từ 2 đường ra tới bên cạnh võ đài.
Quy tắc đơn giản mọi người đều biết rồi, sau 1 tiếng chuông, 4 người cùng đồng thời nhảy lên đài.
Anh em Janković đến từ thân hình cao tầm 1m9, thân hình cường tráng, mà Cato Chatichai và Liffey Banan đến từ Thái Lan chỉ cao 1m7, nhìn đấu trường như là lấy nhu đối cương vậy.
Tuy rằng hình thể chiếm ưu thế nhưng võ vĩ quyền anh Thái nổi tiếng uy danh nhất thế giới, anh em nhà Janković lên đài hết sức dè dặt, bọn họ hoàn toàn ở thế thủ, hóa giải toàn bộ trận thế tấn công như vũ bão của 2 quyền thủ Thái Lan.
So sánh với từng người trong đấu trường, trận đấu này rõ ràng trấm lắng, thế nhưng trận đấu diễn ra tới phút thứ 8 thì có biến chuyển.
Quyền thủ Thái Lan mặc dù mãnh liệt nhưng không thể đảm bảo thể lực sẽ mãi dồi dào như vậy.
Trong 8 phút họ chiếm thế ưu hơn nữa còn chặt đứt cánh tay của Janković anh, nhưng rõ ràng là bọn họ đã xem nhẹ cặp huynh đệ này.
Chương 630 : Lâm trận
Chatichai Cato và Liffey Banan đến từ Thái Lan là bạn chí cốt từ bé đến lớn. Nhìn thấy Liffey Banan nằm dưới đất không biết sống chết thế nào, miệng Chaitichai Cato hét lên 1 tiếng dã thú, 1 cước thật mạnh đá vào cảnh tay phải Janković anh.
– Rắc rắc!
Nhờ có microphone trên khán đài, tiếng xương cảnh tay phải của Janković anh bị gãy truyền ra ngoài, Janković anh cũng vô cùng dũng mãnh, căn bản không để ý đến thương thế cánh tay phải, đồng thời còn trả lại Chaitichai Cato 1 cước.
Đương nhiên, do hắn bị thương trước nên 1 cước đá nhẹ này khiến cho Chaitichai Cato tránh được, thế nhưng thời điểm Chaitichai Cato vừa mới thối lui sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, bởi vì 1 làn gió sau lưng hắn ập đến.
Điểm quan trọng nhất của 2 người tranh đấu đó là 2 người cùng phối hợp trên sàn, theo lý thuyết sau khi Liffey Bana bị giết thì Chaitichai Cato nên lập tức xuống đài nhận thua như vậy mới khiến hắn bảo đảm được tính mạng của mình.
Chỉ có điều Chaitichai Cato bị oán hận khiến cho đầu óc mụ mị, đợi đến lúc hắn phản ứng lại thì đã không kịp nữa rồi, tay phải Janković em móc 1 quyền thật mạnh đánh trúng huyệt Thái Dương phải của Chaitichai Cato.
Lực tấn công cực mạnh cũng không có nghĩa là có khả năng phòng ngự cực mạnh, mà huyệt thái dương là huyệt vị quan trọng nhất trên cơ thể người, sau khi trúng 1 quyền này, 1 tiếng xương nát vọng ra, thân thể Chaitichai Cato quay sang 1 bên, ngã mạnh trên võ đài.
Đánh xong 1 quyền móc này Janković em cũng không bỏ qua, đuổi theo 1 cước đá vào tim Chaitichai Cato, thân thể Chaitichai Cato vốn vẫn chưa chết ngay bị 1 cước đá này cuộn mình bật lên, mấy mảnh ruột võ từ miệng phun ra.
Sau khi đá cước này ra, Janković em lập tức chạy về phía anh trai hắn, vừa rồi trong lúc tàn sát, từ đầu tới cuối Janković anh đều chịu hết hỏa lực, nhìn thấy mồ hôi trên khuôn mặt và cánh tay đứt sợ là thương thế cũng không nhẹ.
Đến tận giờ phút này, mọi người trong khán đài đang tập trung quan sát mới như tỉnh mộng, run rẩy trong 8 phút, trong nháy mắt đã phân sống chết, rất nhiều người thậm chí còn không nhìn rõ là đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về phía màn hình lớn đang quay chậm kia.
Điểm hấp dẫn ở đấu trường ngầm là ở chỗ, cảnh tượng vừa tàn nhẫn vừa kích thích này chỉ xảy ra trong nháy mắt, nó khiến cho mọi người từ đầu tới cuối đều căng thẳng, hơn nữa họ còn có sự hưng phấn trong thời gian ngắn nhất nữa.
– 2 vị, xin mời xuống dưới, người bị thương cần đước cứu chữa!
Trong đấu trường không nhìn thấy bóng dáng trọng tài, lúc này cuối cùng ông ta cũng bắt đầu phát huy tác dụng, bây giờ đi lên võ đài kiểm tra thương thế của người thua cuộc, nếu như tử vong rồ thì ông ta sẽ tuyên bố người thắng cuộc.
Đương nhiên, đấu trường boxing ngầm cũng không cần người thắng phải giơ tay lên, bời vì ai cũng không dám đảm bảo người thắng cuộc đang trong trạng thái hưng phấn có thể tiện tay cho trọng tài 1 quyền hay không!
– Tôi tuyên bố, anh em Janković đến từ Bungari là người thẳng cuộc.
Tuy rằng sớm đã biết kết quả như vậy nhưng những bậc hào phú trong hội trường hy vọng vào 2 quyền thủ người Thái số 1 thế giới đó vẫn chửi ầm lên. Phải biết rằng, trong 8 phút ngắn ngủi như vậy, 1 vài người đã mất đi hàng trăm triệu đô.
– Thưa quý ông quý bà, xin mời nghỉ ngơi chút xíu, sẽ tiếp tục 1 trận đấu nữa, là 3 người đối chiến, sẽ rất khác với trận đấu 2 người!
Sau khi rửa sạch vết máu trên sàn, người dẫn chương trình lại bắt đầu giới thiệu tư liệu của những người tham gia trận đấu tiếp theo.
Trận đấu boxing ngầm con tàu Nữ Hoàng mỗi năm tổ chức boxing ngầm 1 lần thường thường đểu tổ chức đến tận 3 giờ đêm, ít nhất cũng quyết định phân thắng bại 5 trận đấu, đối với những bậc hào phú theo đuổi kích thích mà nói đây đúng là 1 bữa tiệc chết.
– Ấy, Diệp Thiên cậu định đi đâu vậy?
Chúc Duy Phong đang cúi đầu ngâm cứu tư liệu, đột nhiên Diệp Thiên ở bên cạnh đứng dậy.
– Tôi đi về tu dưỡng 1 chút, ông ở lại xem tiếp đi!
Sau nghi thưởng thức 2 đấu boxing ngầm đẳng cấp cao nhất thế giới, Diệp Thiên hoàn toàn không có tâm trạng ở lại nơi này, cậu cần phải quay về ngâm cứu tỉ mỉ 2 cặp đối chiến vừa rồi, để có thể nhanh chóng tìm được cách thích ứng với đấu boxing ngầm.
Boxing ngầm và cái gọi là quyền thuật môn phái trên thế giới không giống nhau, nó không cần có chiêu thức đẹp đẽ, cũng không cần động tác đẹp mắt, mục đích duy nhất của boxing ngầm chính là đuổi giết đối phương!
Trong 2 trận đấu chiến này thứ cuối cùng khiến đối thủ vào chỗ chết chỉ đơn giản là đá móc và quyền móc mà thôi, nhưng chiêu thức đơn giản như vậy nhưng cũng phải trải qua nhiều lần tôi luyện, sử dụng trong thực tế nhiều lần, Diệp Thiên nhìn thấy không khỏi rung động.
Giống như cú đá sườn, động tác đối phương vô cùng bí ẩn, hơn nữa tốc độ nhanh vô cùng, nếu không phải được xem 2 trận đấu này, Diệp Thiên chỉ sợ là bị đánh bừa, điều này đối với tu luyện của Diệp Thiên mà nói là cực kỳ bất lợi.
Chúc Duy Phong có thể nhận ra nét mặt nghiêm trọng của Diệp Thiên, lập tức gật đầu nói:
– Diệp Thiên, hay là tôi yêu cầu cho cậu 1 phòng tập luyện nha!
Trên con tàu Nữ Hoàng này, thực ra quyền thủ ở 1 mình 1 phòng, hơn nữa trong phòng của họ còn có phòng huấn luyện, để đảm bảo duy trì thể lực và trạng thái tốt nhất cho quyền thủ, nếu Diệp Thiên muốn, cũng có thể có được 1 phòng như vậy.
– Không cần, tối nay ông tìm chỗ ở đi, đừng làm phiền tôi!
Diệp Thiên lắc đầu, cậu cũng sợ Chúc Duy Phong buổi tối lại gọi gái, thế thì cả đêm này không được nghỉ ngơi rồi.
– Chúc tổng, ông từng thấy Diệp gia ra tay bao giờ chưa?
Sau khi chờ Diệp Thiên đi khỏi, Đồng Thăng Hải vẻ mặt hứng khởi nhìn Chúc Duy Phong.
– Từng thấy, Hải gia, cái khác không nói, sát khí trên người Diệp Thiên không kém hơn bất kỳ quyền thủ nào đã ra trận rồi đâu, nếu nói trên đời này có người có thể thắng được Anthony Marcus, tôi chắc rằng chỉ có mỗi Diệp Thiên mà thôi.
Trận đấu trong nước kia khiến cho Chúc Duy Phong cực kỳ chấn động, hình ảnh Diệp Thiên 1 đao chặt đứt tứ chi của Takumi Kato vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn, vì thể Chúc Duy Phong càng thêm tin tưởng Diệp Thiên.
– Vậy là tốt rồi, nếu không ngày mai Andre Abramovich giúp ông đánh trận đấu, ông hoàn toàn không có đường lui rồi.
Tuy rằng hôm nay tới xem trận đấu nhưng tâm tư Đồng Thăng Hải vẫn ở trận đấu sẽ diễn ra vào ngày mai, trận đấu sinh tử này có liên quan mật thiết đến sinh mệnh người nhà hắn, thực sự không dễ bỏ qua.
Sau khi nghe thấy Chúc Duy Phong nói vậy, tâm trạng Đồng Thăng Hải thoải mái hơn vài phần, lúc này mới có tâm trạng quan sát trận đấu phía dưới.
– Diệp Thiên, hôm qua nghỉ ngơi thế nào?
Sáng sớm hôm sau, Chúc Duy Phong và Đồng Thăng Hải đi tới phòng Diệp Thiên.
– Cũng được!
Nhìn thấy mắt gấu trúc cả đêm không ngủ của 2 người, Diệp Thiên nở nụ cười:
– Tôi nói này, đánh quyền là tôi đánh, ông không phải lo lắng, 2 người đây là làm cái gì thế?
– Ấy, Diệp gia, trạng thái của cậu cũng không tồi đấy?
Nhìn thấy thần sắc Diệp Thiên, Đồng Thăng Hải có chút kinh ngạc, thời điểm hôm qua Diệp Thiên rời đi, nét mặt vẫn còn đang rất nghiêm nghị.
Diệp Thiên cười nói:
– Lão Đồng, trận đấu ngày mãi giao cho tôi, ông bảo Andre Abramovich đánh tốt trận đấu hôm nay là được rồi!
Trải qua 1 đêm thôi diễn suy xét, Diệp Thiên phát hiện, trận đấu boxing ngầm dĩ nhiên là giết người để sống, nhưng cuối cùng vẫn quy về cùng 1 loại với người đánh nhau quyết liệt hết.
Mặc dù Diệp Thiên lúc trước học những chiêu thức chưa hẳn có ích, nhưng dựa vào tu luyện đến cảnh giới tuyệt mĩ như cậu có thể cảm nhận năng lực, Diệp Thiên tự hỏi, trừ phi lực tấn công của Anthony Marcus có thể vượt qua được đòn tấn công của đối thủ, nếu không mình có thể nắm chắc phần thắng đến 9 phần.
Cho đến giờ phút này Diệp Thiên trở nên thả lỏng hơn, Diệp Thiên tu luyện công phu nội gia, thả lỏng thân thể cũng có 1 phương thức giữ gìn trạng thái thể thực, không cần giống như những quyền thủ khác trước khi thi đấu phải tập luyện trong phòng huấn luyện để điều chỉnh trạng thái của mình.
– Diệp gia, ngài yên tâm đi, trạng thái Andre Abramovich vô cùng tốt, kể cả đối với đối thủ hạng 3 thế giới tôi thấy hắn dư sức thắng!
Diệp Thiên thư giãn cả 1 đêm, Đông Thăng Hải cả đêm không ngủ, khiến cho hắn tin tưởng Diệp Thiên thêm vài phần, thử hỏi người thân phân giống như Diệp Thiên làm sao có thể đùa giỡn với cái sinh mạng bé nhỏ của mình được, muốn tự sát thì cũng đi tìm cách khác để chết chứ?
– Đi thôi, bụng đói rồi, ăn sáng trước rồi hẵng đi!
Diệp Thiên đứng dậy ra ngoài, tiện mồm nói:Tinh Môn (Dịch) Sau khi kết thúc siêu phẩm Vạn Tộc Chi Kiếp, chưa đầy ba tháng sau Lão Ưng đã lại cho ra mắt tác phẩm mới, vẫn mang danh “đô thị” như mọi lần nhưng ruột lại là một thế giới hoàn toàn khác biệt
– Hôm qua trận đấu sau thế nào?
– Sau đánh thêm 4 trận, 5 người chết, đẳng cấp đấu trường quyền anh ngầm quốc tế vượt xa quyền thủ trong nước.
Nét mặt Chúc Duy Phong tươi cười có chút chua sót, được thể nghiệm 6 trận boxing ngầm đẳng cấp thế giới này hắn mới hiểu, cảm thấy mình bị coi khinh ở con tàu Nữ Hoàng này thì cũng là có nguyên nhân của nó.
Tuyển thủ tham gia trận đấu quyền anh ngầm quốc tế lần này, toàn bộ đều được xếp vào đại sư hạng 30 thế giới, cứ chọn bừa 1 trong nhưng người này cũng có thể càn quét giới boxing ngầm Trung Quốc, điều này khiến Chúc Duy Phong cực kỳ sợ, tận trong đáy lòng cũng cảm thấy là người có lỗi.
– 4 trận sau có tận 5 người chết à?
Nét mặt tươi cười Diệp Thiên liền thu lại, hôm qua tổng cộng đánh 6 trận, thì chết đến 8 người, độ tàn khốc của đấu trường ngầm có thể thấy dược, những bậc hào phú siêu cấp này đổi mạng của những người này lấy niềm vui.
– Giàu sang có mệnh, sinh tử tại trời, những người này nếu đã chọn nghề này thì không có đường lui.
Kinh nghiệm ở đấu trường ngầm của Đồng Thăng Hải cũng hơn 10 năm rồi, quyền thủ có tài giỏi hơn nữa, cuối cùng cũng chết ở trên võ đài hết, quyền thủ thay đổi luân phiên, Đồng Thăng Hải đã thấy nhiều rồi, trái tim đã trở nên tê liệt.
Có lẽ đêm qua mấy trận đấu đó khiến mọi người trên thuyền tiêu hao nhiều sinh lực nên hôm nay trên boong tàu này không nhìn thấy mấy người.
Tìm 1 cái ghế và 1 cái ô che nắng, Diệp Thiên hấp thụ nguyên khí trời đất cả 1 ngày, thế nhưng không giống như những phân tử nguyên khí nhặt nhạnh trên biển như lúc trước, Diệp Thiên lần này áp chế toàn bộ linh khí hỗn loạn trong cơ thể mình.
Trong thời gian Diệp Thiên hấp thu nguyên khí, không ngừng có những phi cơ bay đến con tàu Nữ Hoàng, có rất nhiều đại gia siêu cấp hôm nay mới tới được, đối với bọn họ mà nói thử thách quyền thủ trên đấu trường ngầm mới là xuất sắc nhất.