1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 120: Bạn cũ tới cửa đòi người (c596-c600)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 120: Bạn cũ tới cửa đòi người (c596-c600)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 596 : Hồng môn

– Được, tôi đích thân đưa mọi người đi!

Nghe được Diệp Thiên nói hắn không đi, trong lòng Đỗ Phi có chút mừng thầm, nhìn thấy Phất Lôi Đức ngồi ở vị trí lái, lập tức ngồi xuống vị trí lái phụ, còn mấy người đi theo Phất Lôi Đức, thì lại lên xe của Đỗ Phi.

Từ cửa sau khách sạn Hi Nhĩ Đốn sau, xe hướng đến sân bay San Francisco lão, những người phụ trách bảo vệ cho Tống Vi Lan, giờ phút này cũng chờ ở nơi đó.

Nhưng khi xe vừa mới ra khỏi nội thành, đi vào một cái con phố có chút tương tự quốc nội thì một cái hàng rào bằng sắt, đang chắn ở giữa đường.

– Bà chủ, phía trước có người đặt chướng ngại vật trên đường!

Phất Lôi Đức thấy hàng rào kia, mày hơi hơi nhăn một chút, trên mặt lại không chút nào khẩn trương.

– Đỗ Phi, Hồng môn Hồng môn thật đúng là thần thông quảng đại nhỉ? Ở đây cũng dám bài trí chướng ngại vật trên đường?

Diệp Thiên nửa đùa nửa thật nhìn thoáng qua Đỗ Phi bị tức đến sắc mặt đỏ lên, mở miệng nói:

– Tiến lên!

– Ồ, ngài cùng tôi nghĩ hoàn toàn giống nhau, bà chủ, mọi người ngồi cho chắc !

Phất Lôi Đức huýt sáo trong miệng, chân phải mạnh mẽ giẫm xuống chân ga, đồng thời tay phải bóp một cái nút ở bên cạnh đồng hồ đo.

Phần đuôi Mercedes nhấc lên một tấm bản, hai cái ống bô thoát khí đột nhiên phun ra tia lửa, tốc độ xe đột nhiên tăng lên.

Một trăm sáu, một trăm tám mươi, hai trăm bốn mươi… Mercedes đang không ngừng gia tốc, gào thét hướng lên chướng ngại vật giữa đường.

– Keng.

Một thanh âm vang lên!

– Ha ha, quá sung sướng!

Phất Lôi Đức hoa chân múa tay trong xe, vui sướng phá lên cười ha ha, hắn ở trại huấn luyện Seberia học được chính là kỹ xảo giết người, nhưng cuối cùng lại được làm ở công ty bảo vệ. Bình thường khó được thấy chuyện mạo hiểm kích thích như vậy.

Cảm nhận được Mercedes đang ở tốc độ cao , cây cối bên đường gần như trôi đi, Anna không khỏi lạnh giọng nói:

– Phất Lôi Đức. Chủ nhân còn ở trên xe đấy!

-À, bà chủ ở đay, tôi thiếu chút nữa đã quên rồi!

Phất Lôi Đức bị lời nói Anna làm hoảng sợ, vội vàng cầm tay lái thật chắc, nhưng tốc độ nhưng vẫn đều ở trên 240 km, sau nửa giờ, xe chạy nhanh vào một chỗ bị lưới sắt ngăn cách trong sân bay nội, nơi này vốn là một chỗ sân bay quân dụng, sau khi bị bỏ đi, cũng bị các phú hào San Francisco xây lại thành sân bay tư nhân có thể lâm thời cất cánh.

Nhưng nơi này trừ đường băng thường xuyên được tu sửa, hai bên đường bay cũng đầy bụi cỏ dại. Có chỗ thậm chí cao hơn người, Diệp Thiên có thể cảm ứng được rõ ràng, trong đám cỏ dại đó, ít nhất có hơn mai mươi người.

Phất Lôi Đức trực tiếp để xe chạy đến đường băng, ngừng lại nơi phi cơ tư nhân của Tống Vi Lan.

– Các huynh đệ, đều ra đây đi!

Phất Lôi Đức dừng xe xong, liền hô lên, trong bụi cỏ bốn phía nhất thời chui ra hơn hai mươi người. Mỗi người đều cầm một khẩu súng tự động trong lòng, cảnh giác đã vây quanh xe Mercedes.

Sân bay sớm đã chuẩn bị sắp xếp xong, ngay khi xe chạy nhanh tiến vào. Cánh quạt máy bay cũng đã bắt đầu chuyển động, chỉ đợi Tống Vi Lan lên máy bay, lập tức là có thể cất cánh.

Thấy xuống xe sau chậm chạp không chịu lên máy bay, Diệp Thiên cười nói:

– Mẹ, mẹ hãy đi trước, mười ngày nửa tháng là con cũng đến Newyork !

– Ừ, con trai, nếu bọn hắn là dám làm con bị thương, mẹ sẽ bắt bọn hắn trả giá thật nhiều !

Trong mắt Tống Vi Lan hiện lên một tia tàn nhẫn, hành vi dùng chướng ngại vật trên đường chặn đường vừa rồi kia. Đã khiến Tống Vi Lan ý thức được , Lôi gia đã xé toang thể diện của mình.

– Làm tổn thương con ạ?

Diệp Thiên nghe vậy cười lạnh một tiếng

– Trừ phi bọn hắn điều động quân đội, nếu không chỉ dựa vào đạo quân ô hợp này, cũng có thể làm con bị thương?

Diệp Thiên hiện tại đã luyện đến cảnh giới luyện khí Hóa Thần, bất kể là tinh thần hay thể lực đều là thông thấu dị thường. Phàm là có chút hành động bất lợi nhằm vào hắn, Diệp Thiên luôn có chút cảm ứng mơ hồ trước.

Có cảm ứng này, Diệp Thiên không dám nói không còn đối thủ, nhưng hắn muốn chạy trốn, trên đời này tuyệt đối không ai có thể bắt được hắn.

– Thiếu Gia, hãy để cho mẹ ngài lên nhanh đi!

Lời nói của Diệp Thiên khiến nét mặt già nua của Đỗ Phi đỏ bừng, kỳ thật Lôi Hổ phái ra người ở Hồng Môn đến đã xem như tinh nhuệ , nhưng ở trong miệng Diệp Thiên, lại trở thành đạo quân ô hợp.

– Ừ.

Diệp Thiên gật gật đầu, nói:

– Mẹ, ngài ly biệt, ta không nên ước hẹn, nhanh lên lên máy bay đi!

– Ừ, cón trai, mẹ đi trước.

Tống Vay lan biết mình lưu lại chỉ biết trở thành gánh nặng cho Diệp Thiên, lập tức cũng không còn nói thêm nữa, mang theo Anna lên máy bay.

Ngoài Tống Vi Lan và Anna, người trong tiểu đội vây quanh bốn phía máy bay, cũng nối đuôi nhau lên máy bay, chỉ có Phất Lôi Đức bốn người, phân tán đảm nhiệm nhiệm vụ ở bốn phía đường băng.

Khoang máy bay đóng cửa, tiếng động cơ gầm rú rồi đột nhiên tăng lớn , đi lên phía trước một chút, sau đó máy bay phóng lên cao.

Nhìn thấy máy bay của mẹ dần dần thu nhỏ, Diệp Thiên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, trở lại nhìn về phía Đỗ Phi, nói:

– Bên kia nếu đã không nể mặt, ông còn muốn nói tình đồng môn sao?

Hành vi Lôi Hổ chặn đường vừa rồi, đã khiến Diệp Thiên sinh ra sát khí trong lòng, hắn tuy rằng cùng Hồng môn có quan hệ sâu xa, nhưng hắn còn chưa chính thức nhập môn, thứ hai Diệp Thiên cũng chưa bao giờ qua lại cùng Hồng môn, đối với Hồng môn không có chút cảm tình nào.

– Thiếu Gia, chính là người của Lôi Hổ đăt chướng ngại vật trên đường, nhưng theo ý của Tống Vi Lan, tôi thấy ngài vẫn nên nhập môn trước, sau đó giải quyết việc này đi!

Đỗ Phi thở dài, hắn cũng rất bất mãn với Lôi Hổ , nhưng ngẫm lại thủ đoạn tàn nhẫn của Diệp Thiên, hắn cũng chỉ có thể kiệt lực khuyên bảo, nếu không nói không chừng Diệp Thiên sẽ gặp một trận Tinh Phong Huyết Vũ ở San Francisco.

– Ông chủ, Bà chủ lớn dặno chúng ta mấy người đi theo cậu, xin hỏi cậu có dặn dò gì?

Diệp Thiên còn chưa nói chuyện, mấy người Phất Lôi Đức vừa đứng rải rác liền vây quanh lại đây, vẻ mặt hưng phấn nhìn Diệp Thiên, so sánh với những người lên máy bay rời đi đó, bọn hắn lưu lại cái thành phố này sẽ gặp chút phiền toái.

– Không có việc gì cách xa tôi một chút, cách tôi năm mươi mét…

Nghe được Phất Lôi Đức nói vậy, Diệp Thiên lại nói lại những lời năm đó nói với đám người Mã Lạp Khải, chẳng qua nhớ ra họ nói tiếng nước ngoài, mới dừng miệng.

– Các anh đi theo tôi được rồi, không cần gây chuyện thị phi!

Nghĩ một chút, Diệp Thiên nhìn về phía Đỗ Phi, nói:

– Sắp xếp một chỗ yên tĩnh chút, trước khi tôi tiến hành nghi thức nhập môn, hi vọng không có người nào tiếp tục quấy rầy đến tôi, nếu không chớ có trách tôi ra tay đả thương người!

Hồng môn đệ tử có ở các nơi toàn cầu, không nơi nào không có, Diệp Thiên cũng không muốn có kẻ thù lớn như vậy, đương nhiên, nếu như có thể lặng lẽ xử lý cha con họ Lôi, hắn tuyệt đối sẽ thuận tay làm.

– Thiếu Gia, ngài ở Tứ Hợp Viện của tôi đi, Lôi Hổ tiếp tục ngang ngược kiêu ngạo, cũng không dám đi tới nơi đó gây chuyện!

Đỗ Phi hiện tại thân là đại lão Hồng môn đệ tam ngồi công đường xử án, tuy rằng trên tay nắm giữ thực quyền không bằng Lôi Chấn Nhạc và Lôi Hổ, nhưng thân phận của hắn còn có đó , Lôi Hổ cũng không dám phạm thượng.

Xe quay về, tốc độ tự nhiên không nhanh như vậy , hơn một giờ sau mới chạy vào tới nội thành, ngừng lại ở bên ngoài phố người Hoa lớn nhất San Francisco.

– Thiếu Gia, chúng ta đi bộ đi, nơi này là đường dành riêng cho người đi bộ, không cho phép chiếc xe nào tiến vào !

Kỳ thật ở sau phố người Hoa, có một chỗ có thể lái xe vào tổng đường Hồng môn, nhưng nơi đó cũng có người của Hình đường, Đỗ Phi sợ cành mẹ đẻ cành con, Diệp Thiên lại cùng bọn chúng phát sinh xung đột.

– Đuược, tôi còn chưa tới phố người Hoa bao giờ.

Diệp Thiên gật gật đầu, đẩy cửa đi xuống xe, phố người Hoa ở San Francisco có thể là đã có trên trăm năm lịch sử .

Từ khi người công nhân đường sắt đầu tiên đến đây, đến khi trở thành chúa tể ngầm tòa thành thị này, vô số người Hoa vì nó mà kính dâng tánh mạng của mình.

Cho nên đối với nơi phát triển trong lửa máu này, Diệp Thiên tràn ngập kính trọng, phố người Hoa chính là một cái ảnh thu nhỏ cuộc sống người Hoa ở hải ngoại.

Đi ở con đường cũng không phải rất rộng, Diệp Thiên thoáng như về tới quốc nội, bên tai truyền đến đều là tiếng phổ thông quen thuộc, biển hiệu ven đường lại càng rực rỡ muôn màu chữ Hán.

– Ồ? Cửa hiệu lâu đời này cũng mở ở đây sao?

Ở phía trước Diệp Thiên, cái biển hiệu ánh vàng kia rõ ràng viết là “Đồng Nhân Đường” ba chữ to, xem bên trong tựa hồ kinh doanh còn không tồi.

– Thiếu Gia, các thương hiệu lớn ở quốc nội, phố người Hoa đều có, nơi này còn có các món ăn bình dân, ngài có thể ăn được.

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đỗ Phi không khỏi nở nụ cười, có lẽ mỗi một người nhân sĩ quốc nội đi vào phố người Hoa, đều cũng hiển lộ ra biểu hịên như Diệp Thiên.

– Nước ngoài có chính tông nữa, sợ là cũng không ăn ngon như hương vị quốc nội.

Nhìn thấy trong nhà hàng ra vào toàn ngườig nước ngoài, Diệp Thiên lắc lắc đầu, văn hóa ẩm thực quốc nội cực kỳ chú ý môi trường và địa lý, ở quốc nội, nơi ăn còn có thể phân ra rất nhiều loại ý nghĩa món ăn, phố người Hoa này há lại có thể bao hàm được ?

Đi ở phố người Hoa, Diệp Thiên còn phát hiện, thường xuyên có một vài người thanh niên mặc võ phục sức, cúi người chào Đỗ Phi.

Những người này thường thường đều là đứng ở bên ngoài các cửa tiệm cửa hàng bảy tám thước, hẳn là người trong Hồng môn cung cấp bảo hộ đối với những cửa hàng này, phố người Hoa có thể thịnh vượng như thế, đích xác không xa rời trợ giúp của Hồng môn.

Mang theo Diệp Thiên đi qua một đoạn đường ở phố người Hoa, Đỗ Phi đến một cái ngõ hẻm nhỏ, xuyên qua một cái cổng lớn có chút tương tự Thạch phường, một kiến trúc Tứ Hợp Viện hiện ra trước mặt Diệp Thiên.

– Đây là Hồng môn tổng đường ?

Thấy người trong Hồng môn ở nước ngoài cũng có thể kiến tạo ra Tứ Hợp Viện nguyên bản kiểu Tứ Hợp Viện của Bắc Kinh, trong lòng Diệp Thiên vẫn có chút cảm khái, không kể bọn hắn ở nước ngoài sinh sống mấy đời, trong lòng vẫn hướng tới cố hương.

– Phất Lôi Đức bọn hắn có thể đi vào Tổng đường không?

Như là trong quân Thái Bình ở quốc nội trước kia, có thật nhiều chính là người trong Hồng môn, bọn hắn chính là làm nhiệm vụ của mình đấu đá.

Chương 597 : Tới cửa đòi người

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đỗ Phi chỉ vào vòng ngoài Tứ Hợp Viện nói:

– Bên kia có chỗ cho bằng hữu nước ngoài, Phất Lôi Đức bọn họ có thể đi vào.

Tuy rằng Hồng môn là bang phái người Hoa thuần túy, nhưng rốt cuộc là sinh hoạt bên trong đất nước ngoài, muốn hoàn toàn bài trừ nhân tố người ngoại quốc đi cũng rất khó.

Đương nhiên, nơi trọng yếu Tổng đường, vẫn không cho phép người ngoại quốc ra vào, thậm chí cả đệ tử Hồng môn bình thường, cũng không có tư cách vào, nơi đó bảo vệ tương đối nghiêm.

– Thiếu gia, chúng ta ở bên ngoài, ngài có việc điện thoại liên hệ chúng tôi là được!

Phất Lôi Đức cũng gọi theo cách dựa xưng hô của Anna đối với Diệp Thiên, hắn cảm giác thực không thấy quen đối với việc ra vào nơi mà cơ hồ tất cả đều là người Hoa, giống như lúc nào cũng có đôi mắt đang nhìn bọn hắn chằm chằm vậy.

– Được, các ngươi không nên gây chuyện.

Diệp Thiên gật gật đầu, phất tay cho đám người Phất Lôi Đức rời đi.

– Thiếu Gia, ngài ở chỗ tôi vậy!

Phất Lôi Đức rời đi, Đỗ Phi đi lên phía trước , Diệp Thiên phát hiện, khu vực Tứ Hợp Viện này nhìn như không có người nào bảo vệ, nhưng dọc theo đường đi đều trang bị cameras, sợ là một con ruồi bọ cũng khó đào thoát khỏi bị theo dõi.

– Thiếu Gia, phía trước là đến rồi , nơi này không được như so với kinh thành, ngài ở tạm mấy ngày!

Khu Tứ Hợp Viện này được thi công từ nửa thế kỷ trước, luôn luôn là nơi ở và làm việc của các nhân vật trọng yếu trong Tổng đường Hồng môn, cũng là chỗ trọng yếu nhất của Hồng môn.

– Ơ? Đỗ Phi, ở trong bang ông cũng có bảo vệ?

Diệp Thiên nhìn thoáng qua phương hướng theo Đỗ Phi chỉ, nhất thời nhíu mày lại, bởi vì hắn cảm ứng được. Ở bên kia có hơn mười người tựa hồ đang ngăn ở trước cửa Đỗ Phi.

– Không có mà?

Đỗ Phi kỳ quái lắc đầu, đúng lúc đi qua cái chỗ rẽ ngoặt này, nhìn thấy tình hình trước cửa, cặp mắt với hàng mi ngắn không khỏi đứng chổng ngược lên.

– Lôi Hổ, cậu làm cái gì vậy?

Đỗ Phi đi lên phía trước mấy bước, thân hình của hắn tuy rằng cũng không cao lắm, nhưng đứng ở trước mặt Lôi Hổ cao một mét chín. Khí thế một chút cũng không kém.

– Anh Phi, tôi không ý gì khác, chỉ muốn anh giao người này cho tôi!

Lôi Hổ dùng ngón tay chỉ Diệp Thiên. Ngữ khí vô cùng kiên quyết.

– Cậu muốn cậu ta?

Trên mặt Đỗ Phi lộ ra một tia tươi cười trào phúng, nói:

– Hổ Tử, tôi và Lôi gia quan hệ không tồi. Coi như là từ nhỏ nhìn cậu trưởng thành, anh Phi khuyên cậu một câu, có những người, là cậu không thể trêu vào !

Lôi Chấn Nhạc là bộ hạ cũ của cha Đỗ Phi, hai nhà quan hệ vốn không như bình thường, nhưng sau khi cha của Đỗ Phi qua đời, Đỗ gia có chút suy bại, thanh danh ở Hồng môn không lớn bằng lúc trước, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Đỗ Phi trở lại quốc nội.

Nhưng Lôi gia ngược lại lại thịnh vượng lên, nhất là ba người con trai của Lôi Chấn Nhạc đều đảm nhiệm chức vị trọng yếu ở Hồng môn, đối với Đỗ Phi cũng không phải quá tôn trọng , cái này cũng làm cho hai nhà không hay qua lại.

Hơn nữa Lôi Hổ lại là thuộc phái trẻ trong Hồng môn, bình thường đối với những lão nhân ngoài mặt thể hiện tôn kính có thừa, nhưng thực tế trong lòng cũng thầm mắng bọn họ ngoan cố. Có mấy lời thậm chí truyền vào trong tai Đỗ Phi, điều này cũng làm cho hắn hơi có bất mãn đối với Lôi Hổ.

– Anh Phi, anh là tôi tôn trọng, tôi không thể trêu vào anh, nhưng chuyện này là cha tôi phân phó, nếu anh ngăn trở. Tôi sẽ rất khó lo liệu !

Nghe được Đỗ Phi nói vậy, sắc mặt Lôi Hổ đột nhiên biến đổi, hắn biết Đỗ Phi khó chịu đối với hắn, hơn nữa địa vị bên trong bang cũng cao hơn hắn, vì thế đã mang Lôi Chấn Nhạc ra.

Kỳ thật Lôi Hổ cũng không muốn chống lại Đỗ Phi sớm như vậy, nhưng hắn phái người đến chậm, không thể động đến Tống Vi Lan, nghe nói con trai Tống Vi Lan cũng không rời khỏi, lúc này mới mang người ngăn ở trước cửa Đỗ Phi.

– Lôi thúc sợ là không biết việc này chứ gì?

Đỗ Phi cười lạnh một tiếng, nói:

– Hổ Tử, có một số việc không nên làm quá tuyệt tình, cầm người khác hơn một trăm triệu, còn muốn diệt sạch sao? Diệp Thiên là khách quý của ta, ở Hồng môn, không ai có thể động đến cậu ấy!

Đỗ Phi cũng nổi nóng, hắn đích thân mang theo Diệp Thiên vào Hồng môn, lại bị người ngăn ở cửa đòi người, chuyện này nếu truyền đi ra, một chút thể diện trong Hồng Môn hắn cũng không có.

– Anh Phi, thật sự không nể mặt mũi tiểu đệ sao?

Lôi Hổ trầm giọng xuống, hắn vốn tưởng rằng lấy cha già ra, Đỗ Phi thế nào cũng phải cấp thượng chia ra mặt mũi, không nghĩ tới hắn thế nhưng từ chối như thế đoạn tuyệt.

“Lôi Hổ, ngươi trở về đi, tối nay ta sẽ đi tiếp Lôi thúc.” Đỗ Phi khoát tay áo, đi đến một ít đàn Hình đường đệ tử trước mặt, trầm giọng nói: “Thế nào, còn muốn dưới phạm thượng sao?”

“Hổ Gia, bình tĩnh!”

Đứng ở phía sau Lôi Hổ, Bành Văn Quang nhẹ nhàng kéo vạt áo hắn, phải biết rằng, nơi đây chính là tổng đường của Hồng môn, nhất cử nhất động của bọn hắn đều sẽ bị rất nhiều người chú ý.

– Không dám, anh Phi, chỉ mong anh có thể bảo vệ cậu ta cả đời!

Lôi Hổ cắn chặt răng, quay đầu lại định bước đi, người hắn mang đến cũng chỉ có thể phẫn nộ đi theo, quy củ Hồng môn rất lớn, Lôi Hổ nếu dám động thủ đối với Đỗ Phi, sợ là ngay cả Lôi Chấn Nhạc đều khó tránh tội.

– Thật đúng là liều lĩnh!

Nhìn thấy Lôi Hổ lúc gần đi ném tới ánh mắt đối với chính mình, Diệp Thiên không nói gì lắc đầu, thoát khỏi lớp vỏ giả tạo rồi, người giang hồ vẫn là người giang hồ.

Những năm gần Hồng môn làm không ít kinh doanh với bên ngoài, nhưng trong lòng Hồng môn vẫn có loại quan niệm cá lớn nuốt cá bé, ở trong mắt Lôi Hổ, Diệp Thiên chẳng qua là con sơn dương đợi làm thịt thôi.

Nhưng Lôi Hổ không biết, chú sơn dương Diệp Thiên này nếu ra tay, có thể ngay cả bột xương cốt của hắn cũng không còn lại một chút.

– Thiếu Gia , thái độ Lôi Hổ nhỏ nhặt, ngài phải cẩn thận đó!

Lôi Hổ sau lưng dựa vào ngọn núi lớn Lôi Chấn Nhạc, trong tay lại nắm giữ thực quyền Hình đường, Đỗ Phi đối với hắn cũng là không thể nề hà.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:

– Ông lo nắm chặt chuyện đi làm cho tôi nhập môn đi, nếu không được, tôi sẽ tự mình xử lý chuyện này.

Năng lực cá nhân tăng cường, khiến con người có xu hướng chọn biện pháp trực tiếp nhất để giải quyết vấn đề, đây cũng chính là cách nói dùng võ phân đúng sai thời xưa, ít nhất Diệp Thiên hiện tại càng ngày càng thích dùng vũ lực đi giải quyết vấn đề .

– Vâng, tôi sẽ xử lý tốt.”

Đỗ Phi rùng mình trong lòng, hắn nghe ra sát khí trong lời nói Diệp Thiên, vội vàng mở cổng Tứ Hợp Viện, cho Diệp Thiên đi vào.

Những năm Đỗ Phi về nước, người nhà cũng đều đón về quốc nội, vợ và đứa con thì đều ở lại đó, lần này trở về Hồng môn, chính là chỉ bản thân hắn ở nơi này.

Chỗ ở của Đại lão Ngồi công đường xử án đương nhiên có người hầu hạ, rất nhanh người ta thu dọn phòng thoả đáng cho Diệp Thiên, ở trong Tứ Hợp Viện cổ kính này, thật ra không khác quốc nội bao nhiêu.

Trên đường về Hình đường, Lôi Hổ luôn luôn có vẻ âm trầm, Tống Vi Lan đột nhiên rời đi, mọi rối loạn toàn bộ do hắn sắp xếp, trong khi giãy chết, Tống Hiểu Long đã hứa hẹn số tiền đó cũng chưa được gửi về cho hắn.

– Hổ Gia, chuyện này có chút phiền phức !

Trở lại Hình đường, Bành Văn Quang cho những người khác đi ra ngoài, hiện tại là thời khắc người nhiều mưu trí như hắn muốn phát huy tác dụng.

– Vô nghĩa, không ngờ Đỗ Phi thật sự nhúng tay vào, thật là ăn cây táo, rào cây sung!

Lôi Hổ vỗ liền mấy cái trên mặt bàn ở trước mặt, năm ngón tay rõ ràng khắc ở trên mặt bàn, có thể thấy được phẫn nộ cực kỳ lớn trong lòng hắn.

Quan hệ của Đỗ Phi ở Hồng môn cực lớn, hơn nữa hiện tại thân phận đại lão ngồi công đường xử án, hắn quyết tâm cần bảo vệ một người, Lôi Hổ thật là không có bất kỳ biện pháp nào.

Bành Văn Quang trầm ngâm một chút, nói:

– Hổ Gia, việc này sợ là cần đại trưởng lão ra mặt, Đỗ Phi như thế nào cũng phải nhờ cậy người quen !

– Không được.

Lôi Hổ khoát tay, có chút buồn bực nói:

– Chuyện ta đối phó chị Lan, cha ta cũng không biết, tiểu tử ngươi muốn cho ta đi tìm chỗ chết à?

Tuy rằng Lôi Chấn Nhạc nhúng tay vào tiền quỹ, nhưng hắn cũng không đồng ý đối với chuyện đối phó Tống Vi Lan, dù sao hắn cùng với Tống Hạo Thiên cũng quen biết nhiều năm, thật sự sẽ mất hết mặt mũi nếu đối phó tiểu bối.

Bành Văn Quang khuyên nhủ:

– Hổ Gia, nếu khoản tiền kia thực bị Tống Vi Lan giữ lại, vậy những gì chúng ta làm đã hơn một năm đã có thể trắng tay .

– Mẹ nó, chờ lão tử thăng chức, sẽ bí mật tính nợ cùng lão già kia!

Lôi Hổ hung hăng dậm chân, đứng dậy đi ra khỏi phòng, hắn đã hứa hẹn với nhiều đại lão Hồng môn, chỉ đợi khoản tiền của Tống Hiểu Long kia đến để thực hiện .

Ở chỗ sâu nhất Hồng môn tổng đường, có ba tòa nhà chiếm diện tích lớn nhất, ở đây phân biệt là chỗ ở của Bang Chủ Hồng môn, phó hội trưởng và đại trưởng lão, cũng là chỗ trọng yếu nhất nắm trong tay sinh mệnh mười vạn đệ tử Hồng môn.

Tòa nhà của Lôi Chấn Nhạc ở phía bên phải, quy cách so với hai tòa khác hơi kém chút, nhưng Tiền viện là một sân luyện công, hậu viện là núi giả hoa viên, thi công giống như lâm viên Giang Nam.

Lôi Hổ tiến vào đến trong viện, Lôi Chấn Nhạc đang luyện công đứng bên cái cọc, nhưng thấy chỗ ngực bụng hắn như là có con chuọt nhỏ chui vào, quyền gồ lên, chạy chung quanh trên người.

Đây là biểu hiện công phu đã sắp luyện đến ám kình, một hơi hít vào đến trong cơ thể, làm được điều hòa khí , tứ chi bách hài đều thông suốt.

– Cha, xảy ra chút việc…

Lôi Hổ đứng thật lâu sau, đợi cho khí của Lôi Chấn Nhạc tán đi, mới thấp giọng đem chuyện đã xảy mấy ngày nay nói một lần.

– Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, tiểu Hổ, một bước sai, sẽ nhiều bước sai!

Lôi Chấn Nhạc lắc lắc đầu, trên mặt hiện ra một tia già nua, hắn cả đời làm việc quang minh lỗi lạc, nhưng không ngờ tới lúc tuổi già, cũng đi sai bước nhầm, lại có thể đi tính kế hại đứa con của cố nhân.

Có một số việc người khác tuy rằng không nói, nhưng Lôi Chấn Nhạc có thể cảm giác được, một thời gian trước, khi hắn và một vài người bằng hữu uống trà, thái độ bọn hắn đối với mình đều có một chút biến hóa.

Lôi Chấn Nhạc là người rất trọng thể diện, bởi vì thái độ lão bằng hữu đó thay đổi, khiến cho hắn đã thật lâu không ra ngoài uống trà .

– Nhưng chuyện đa đến nước này …

– Được rồi, con trở về đi, ba sẽ cùng tiểu Phi nói một câu, chuyện này xong rồi, ba cũng nên lui về một thời gian !

Lôi Chấn Nhạc cắt đứt lời của con, quay người hướng vào phòng, bóng lưng cao lớn cùng bả vai dày rộng, lại có vẻ có chút cúi thấp.

Chương 598 : Bạn cũ

– Mẹ, ở đây tất cả không có chuyện gì, bên đó thế nào ạ?

Ở Tứ Hợp Viện của Đỗ Phi trong Tổng đường Hồng môn đã một tuần, Diệp Thiên không ra khỏi cổng, cho dù Lôi Hổ có ý nghĩ gì, cũng không dám đến Tứ Hợp Viện của Đỗ Phi tìm đến Diệp Thiên gây phiền phức.

Vì sợ Tống Vi Lan lo lắng, Diệp Thiên mỗi ngày đều phải gọi điện thoại với mẹ, nội dung nói chuyện cũng đều là lặp lại và nhấn mạnh mình an toàn, Tống Vi Lan cũng luôn hỏi không biết mệt cái đề tài này.

– Một người bạn của mẹ là cố vấn an toàn quốc gia của Mĩ , ông ta nhúng tay vào chuyện này, số tiền đó đã được giữ lại, đợi cho quỹ thẩm tra rõ ràng, tin rằng có thể lấy lại số tiền kia.

Trong giọng nói Tống Vi Lan cũng không lộ ra bao nhiêu vui vẻ, trải qua chuyện này, đả kích thật lớn đối với đế quốc kinh doanh mà bà một tay lập nên, có nhiều nhân vật nguyên lão năm đó đi theo bà gây dựng sự nghiệp, cũng đã trình đơn xin từ chức.

Gây dựng sự nghiệp gian nan, giữ vững sự nghiệp càng khó, hiện tại Tống Vi Lan mới chánh thức cảm nhận được những lời này, bà tiêu phí hơn hai mươi năm sáng tạo, chỉ ngắn ngủn mấy ngày, có thể trở thành hai bàn tay trắng.

Hơn nữa cháu và người bạn của cha mưu phản, cũng làm cho Tống Vi Lan trở nên nản chí ngã lòng, thật muốn buông tay về nước.

Nghe được lời của mẹ, Diệp Thiên trầm ngâm một chút, nói:

– Mẹ, mẹ chú ý an toàn một chút, phòng ngừa đám người Lôi Hổ chó cùng rứt giậu!

Lôi Hổ cùng Tống Hiểu Long lúc trước tiêu phí tâm tư lớn như vậy để bố trí rút quỹ, bị Tống Vi Lan đi đến Mĩ tìm cách hóa giải, Diệp Thiên rất lo lắng bọn hắn gây bất lợi đối với mẹ.

– Thế lực của Lôi thúc với không đến Newyork, con không cần lo lắng cho mẹ, nhưng con cần cẩn thận nhiều hơn.

Thanh âm của Tống Vi Lan lộ ra sự mỏi mệt, hơn một tuần này bọn họ vì xử lý chuyện của công ty, sớm đã tâm lực tiều tuỵ .

– Mẹ, con đã biết, mẹ nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Diệp Thiên gật gật đầu, trong tai truyền đến một tràng tiếng bước chân, lập tức cúp điện thoại.

-Tôi có thể đi vào không?

Bên này mới vừa để điện thoại xuống, cửa liền vang lên tiếng đập cửa.

– Vào đi!

Diệp Thiên ngồi lên ghế.

– Thế nào, có việc vui gì?

Thấy thần thái Đỗ Phi, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười.

– Thiếu Gia, tôi mời đại lão Hồng môn ba mươi tám quốc gia, quyết định sáng sớm ngày kia, cử hành mở nghi thức Hương Đường chính thức mời ngài gia nhập Hồng môn!

Từ sau khi cha qua đời, ở Hồng Môn, Đỗ Phi luôn luôn tìm không thấy vị trí xác định của mình.

Tựa hồ người khác kính trọng hắn, đều là từ địa vị của cha lúc trước mà có, điều này làm cho Đỗ Phi luôn luôn buồn rầu, cho nên sau này mới tiếp nhận nhiệm vụ bảo hộ Tống Anh Lan cùng Tống gia.

Coi như lần này trở lại tổng đường Hồng môn đảm nhiệm chức vụ ngồi công đường xử án, Đỗ Phi cũng cảm giác không thể hoàn toàn được vào Hồng Môn , nhưng chuyện của Diệp Thiên lại cho hắn một cơ hội.

Hồng môn hương đường mở hàng năm, nhưng không phải năm nào cũng quy mô, đại lão Hồng môn của ba mươi tám quốc gia trên thế giới đều đi tới San Francisco.

Tuy rằng những người này chỉ là tò mò sao thời điểm này lại ra cái chữ lót “Đại”, nhưng dù gì cũng là vì thể diện Đỗ Phi mà đến, nếu không đổi thành một người khác phát ra thư mời bọn hắn, những người này sẽ nghĩ là người nọ ăn nói lung tung.

Mấy ngày nay Đỗ Phi đều bận rộn tiếp đón những lão bằng hữu nhiều năm không gặp này, tinh thần đều có biến đổi, hơn nữa hắn còn phát hiện, lần này trong đám người đến, cơ hồ có một nửa đều có chút bất mãn đối với Lôi Hổ.

Điều này làm cho Đỗ Phi lại nghĩ tới lời nói của Diệp Thiên, nếu có Hồng môn đại lão trấn thủ các nơi ủng hộ mình chẳng lẽ không có hi vọng trèo lên đỉnh cao nhất?!

Diệp Thiên khoát tay, ý bảo Đỗ Phi sau khi ngồi xuống, mở miệng hỏi:

– Lôi gia bên kia có động tác gì không?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, trên mặt Đỗ Phi có chút hưng phấn, trả lời:

– Lôi thúc bị tôi làm mất hết thể diện, mấy ngày nay đóng cửa không ra, Lôi Hổ tiểu tử đó cũng nhiều mưu nhưng cũng không có nhiều người chú ý phản ứng của hắn, bọn hắn không thể ngăn cản lần này mở Hương Đường !

Ở đêm hôm Diệp Thiên mới tới Hồng môn tổng đường, Lôi Chấn Nhạc liền ra mặt bảo Đỗ Phi đem Diệp Thiên giao cho hắn, nhưng cũng bị Đỗ Phi cự tuyệt.

Tuy rằng chỉ là ở trong điện thoại đưa ra yêu cầu, nhưng Lôi Chấn Nhạc vẫn cảm thấy thể diện không còn, lúc ấy một mình đi ra đường, thiếu chút nữa bị tẩu hỏa nhập ma, đã nhiều ngày đều ở nhà điều dưỡng thân thể, cũng không thèm đi quản chuyện của Đỗ Phi.

Đã không có Lôi Chấn Nhạc ủng hộ, Lôi Hổ cũng như một cây làm chẳng nên non , hơn nữa Hình đường luôn luôn làm những chuyện đắc tội với người khác, tới giờ phút này, Lôi Hổ mới phát hiện người ủng hộ chính mình thật ra chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nhất là những người trước kia hắn đã hứa hẹn, tới hiện giờ đều chưa thực hiện, điều này cũng làm cho các đại lão trong lòng nghi ngờ, ủng hộ hắn thăng chức, dĩ nhiên là không hay ho .

Chuyện Diệp Thiên thân là đệ tử Lý Thiện Nguyên, đại lão có chữ lót trước “Lý” truyền ra, Lôi Hổ lại càng kinh hoảng không hiểu.

Mấy ngày này hắn muốn xâu chuỗi một vài người trong Hồng môn ngăn cản chuyện mở Hương Đường, cũng chỉ có năm ba người hưởng ứng hắn, còn lại một số đại lão, đều duy trì thái độ.

– Ồ, lão Đường đến đây rồi.

Đang cùng Đỗ Phi nói chuyện, trong tai Diệp Thiên lại truyền đến một tiếng bước chân quen thuộc, cửa phòng bị đẩy ra, ba người đi vào.

– Diệp Thiên, tôi giới thiệu cho cậu.

Đường Văn Viễn đã tới hai ngày, thường xuyên ra vào Diệp Thiên nơi này, lập tức cũng không khách khí, chỉ vào hai người bên cạnh, nói:

– Vị này chính là Đàn Hương Sơn tổng hội Lỗ Hạo Khánh, vị này chính là Trữ Tấn Đông ở Đài Loan, đều là lão bằng hữu của tôi.

– Ôi, hai vị mời ngồi, Đỗ Phi, dâng trà!

Nghe được Đường Văn Viễn giới thiệu, Diệp Thiên đứng lên, đã nhiều ngày Đường Văn Viễn tuy rằng cũng dẫn theo nhiều người thế này tới gặp hắn, nhưng trước mặt hai vị này cũng là thân phận cao nhất.

Phải biết rằng, ngày trước Hồng môn tiến hành đại hội mặc dù là ở San Francisco khai hội, nhưng đại hội thành lập Tổng hội thế giới Hồng môn năm 1992 đó chính là ở Đàn Hương Sơn, hơn nữa địa chỉ tổng hội, chính là nằm ở Đàn Hương Sơn.

Chẳng qua Hồng môn ở San Francisco đã thâm căn cố đế, mấy năm nay, Tổng đường vẫn chưa dời đi, nhưng không thể hoài nghi chính là, Đàn Hương Sơn tổng hội, ở trong Hồng môn tuyệt đối là một thế lực không thể bỏ qua.

Mặt khác như là người trong Hồng môn Đài Loan, năm đó cùng Hồng môn hải ngoại quan hệ chặt chẽ, thậm chí trong Quốc đảng rất nhiều nhân vật nổi tiếng chính là đều xuất thân Hồng môn, ở khu vực Đông Nam Á mà nói, lực lượng Hồng môn Đài Loan chỉ sau Âu Mĩ.

Cho nên hai người này đến, khiến vai vế cực kỳ cao như Diệp Thiên cũng không dám khinh thường, mời hai người ngồi xuống trên ghế.

– Diệp gia thật sự là anh hùng niên thiếu, năm đó tôi đã từng gặp qua Thiện Nguyên chân nhân một lần, bây giờ Diệp gia có thể gia nhập Hồng môn, thật là chuyện may mắn cho Hồng môn!

Sau khi ngồi xuống, Lỗ Hạo Khánh đến từ Đàn Hương Sơn ôm quyền bái xa xa đối với Diệp Thiên, nói ra mấy lời nói cũng khiến Diệp Thiên lắp bắp kinh hãi, vội vàng đứng lên hỏi:

– Ngài quen biết tiên sư?

Lỗ Hạo Khánh gật gật đầu, nói:

– Là chuyện sáu bảy mươi năm rồi, hình như là năm 1932, lúc ấy tôi mười sáu tuổi, đi theo ông nội về quốc nội, từng có duyên gặo Thiện Nguyên chân nhân một lần…

Thì ra là, ông nội Lỗ Hạo Khánh năm đó từng theo hầu Tôn tiên sinh, ở trong Quốc Đảng là một vị nhân vật cấp nguyên lão, nhưng sau khi làm cách mạng thành công, ông ta liền thoái ẩn về Đàn Hương Sơn.

Ở năm 1932, ông nội Lỗ Hạo Khánh đã được Quốc Đảng mời, Lỗ Hạo Khánh ở quốc nội ước chừng một năm, chính là ở Thượng Hải, Lỗ Hạo Khánh đã nhìn thấy Lý Thiện Nguyên.

Với thân phận ông nội Lỗ Hạo Khánh, ở Thượng Hải tự nhiên đều là tương đương với đại lão Đỗ Nguyệt Sinh và Hoàng Kim Vinh.

Chính là trong một bữa tiệc, Lỗ Hạo Khánh lại phát hiện có một người mặc đạo bào, thế nhưng đã khiến tất cả mọi người phải lạy, ông nội của hắn đối với vị này cũng là cung kính có thêm, mở miệng một tiếng liền xưng hô Thiện Nguyên chân nhân, điều này làm cho Lỗ Hạo Khánh ấn tượng cực kỳ sâu.

Sau đó Lỗ Hạo Khánh nghe từ ông nội thân phận Lý Thiện Nguyên, mới biết ông ta là một vị đại lão vai vế cực cao trong Thanh bang Hồng môn, hình ảnh Lý Thiện Nguyên mặc đạo bào, trong vài thập niên luôn luôn khắc sâu ở trong đầu óc Lỗ Hạo Khánh.

Cho nên nghe thấy đệ tử Lý Thiện Nguyên muốn gia nhập Hồng môn, Lỗ Hạo Khánh liền vội vàng chạy đến, chỉ sợ hắn cũng là người đương thời duy nhất có thể biết được thân phận Lý Thiện Nguyên.

– Sư phụ năm đó rất bí ẩn, lại vẫn có người có thể nhớ rõ…

Nghe được Lỗ Hạo Khánh nhắc chuyện cũ, Diệp Thiên cũng thổn thức không thôi, trăm năm tang thương nhân thế biến ảo, Lỗ Hạo Khánh có thể quen biết sư phụ, đó cũng là một duyên phận khó được.

– Diệp gia, Nam Hoài Cẩn tiên sinh có nhiều ơn đối với tôi, Diệp gia yên tâm, hương đường lần này, chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ !

Nói chuyện là Trữ Tấn Đông, tuổi lớn hơn một chút so với Đỗ Phi, trước giải phóng đi hắn đến Hồng môn Đài Loan, thân phận thậm chí cao hơn so với Trần Khải Lễ sáng lập bang Trúc Liên sau này, chính là năm đó được Nam Hoài Cẩn làm phép, xem như rời khỏi giang hồ rửa tay gác kiếm.

Nhưng dù người tuy rằng đã thối lui ra khỏi giang hồ, ở trong Hồng môn địa vị giang hồ của trữ Tấn Đông vẫn còn, chính là sau này có Bang Tứ Hải cùng với Thiên Đạo Minh, cũng tôn kính có thêm đối với người này.

– Đa tạ nhị vị , sau này có điều kiện Diệp mỗ sẽ hồi báo!

Việc tốt đưa tới cửa, Diệp Thiên tự nhiên muốn nhận, hơn nữa hai người này đều cùng mình có chút quen biết sâu xa, lập tức bảo Đỗ Phi đưa tới rượu và thức ăn, tán gẫu chuyện giang hồ.

Không giống như chỗ Diệp Thiên, vô cùng náo nhiệt, Hình đường Hồng môn ngày xưa vang động, đã nhiều ngày nay lại có chút quạnh quẽ, trưởng lão chữ lót “Đại” tái hiện giang hồ, nhưng lại là con của Tống Vi Lan, khiến cho Lôi Hổ tâm thần không yên.

Hơn nữa do Đỗ Phi cố ý tuyên truyền, năm đó đại lão Lý Thiện Nguyên nhiều sự tích cũng đều được tuyên bố ra, Lôi Hổ tuy rằng lôi kéo được mấy người, nhưng trong lòng cũng hiểu được, hắn đã không thể xoay chuyển cục diện.

Điều này làm cho Lôi Hổ có chút khủng hoảng, hắn sợ Diệp Thiên thành đại lão trong bang, sau đó sẽ lôi chuyện cha con bọn hắn tính kế hại Tống Vi Lan, việc này một khi truyền ra, thanh danh cha con bọn hắn ở Hồng môn có thể hoàn toàn không còn.

– Không được, tuyệt đối không thể để cho hắn gia nhập Hồng môn!

Suy nghĩ rất lâu, sau đó, ánh mắt Lôi Hổ lộ ra tia lạnh, nhà họ lôi bọn hắn ở Hồng môn gần trăm năm, mới có địa vị cùng quyền thế như hiện giờ, tuyệt đối không thể cứ hủy hoại trong chốc lát như vậy.

Chương 599 : Khai hội Hương Đường

– Nước đậu xanh bánh quẩy, điểm tâm sáng lót dạ đi!

ở cửa một cửa hàng đồ ăn Trung Quốc trong phố người Hoa, bày một xe đẩy, mặt trên đổ đầy các món ăn bình dân, một thanh niên ra sức hét to lên.

– Cho hai cây bánh quẩy, à, nước đậu xanh cũng cho một cốc.

Người qua lại chuẩn bị đi làm, thường thường sẽ nghỉ chân mua một phần điểm tâm, phố người Hoa buổi sáng náo nhiệt mà có trật tự.

Tình trạng như thế cho dù ở quốc nội đều rất ít thấy, nếu như là người năm đó sống ở quốc nội đến nơi đây, nhất định sẽ cho là mình tới Bắc Kinh mấy chục năm trước .

Nhưng không như ngày xưa chính là phố người Hoa vô cùng nhiều cửa hàng, đều được quét tước sạch, có nhiều chỗ thậm chí được trát vôi, thông thường không khí như vậy chỉ phát sinh ở thời gian ăn tết.

Hơn nữa ngoài những gương mặt quen ngày xưa thường xuyên xuất hiện tại phố người Hoa, ở trong này còn xuất hiện rất nhiều người mặt lạ hoắc và xe cảnh sát, ngoài biểu tượng náo nhiệt, còn có một không khí khẩn trương.

– Tom, bên kia thế nào? Có gì không ổn?

Trong một xe cảnh sát, một cảnh sát nhìn qua có chút non nớt đang đánh giá người đi lại ngoài xe.

– Richardson, bên này ổn cả, toàn bộ đều là người Trung Quốc, bọn họ muốn làm gì nhỉ?

Ở một chỗ trong nhà hàng, một người da trắng đang uống nước đậu xanh, thấp giọng nói.

– Đừng nghĩ nhiều như vậy, người Trung Quốc đang tụ họp làm cái gì, bọn họ không dám xằng bậy đâu!

Người nói chuyện chính là cảnh sát thâm niên người da đen, hắn ở San Francisco đã hơn ba mươi năm, tự nhiên có rất nhiều tin tức, đối diện tình hình trước mắt một chút cũng không lo lắng.

Trong buổi sáng sớm bình thường, cảnh sát thị cục San Francisco, cũng như các nơi khác, toàn bộ đều đi làm, vô số cảnh sát mặc đồng phục hoặc là cảnh sát mặc thường phục, xuất hiện ở bên trong phố người Hoa.

Đối với Hồng môn, những cảnh sát đó có thể nói là vừa sợ vừa hận, tổ chức bên trong Hồng môn chặt chẽ, làm cho bọn họ gần một thế kỷ này, đều giống như con chuột cắn con rùa, không thể nào ăn được.

Mặc dù có tâm diệt trừ bang phái người Hoa lớn nhất Mĩ này, nhưng một thế kỷ phát triển cùng thẩm thấu, Hồng môn sớm đã chiếm được tòa thành thị San Francisco này.

Từ mười năm trước. Hồng môn bắt đầu có ý thức phát triển theo chính đàn, trong đám người Hoa xuất hiện ở những người địa vị cao tạo Mĩ, phía sau hoặc nhiều hoặc ít đều có thể phát hiện bóng dáng Hồng môn.

Dưới tình huống như vậy, chính phủ San Francisco và cả Mĩ, đều ngầm công nhận Hồng môn tồn tại, đương nhiên, ở danh sách của chính phủ Mĩ, Hồng môn vẫn là nhân tố không ổn định.

– Đại ca, bảo những người đó lại đây gác .

Ở phố người Hoa náo nhiệt, ngoài cảnh sát Mĩ, còn rất nhiều thanh niên cường tráng, lần này Hồng môn mở Hương Đường, cũng muốn phòng bị thế lực đối địch tới quấy rối.

– Có cái gì lạ ? Cách vài năm có thể gặp một lần, đều xốc tinh thần lại cho tôi, cẩn thận bọn chống đối!

Một người trung niên tướng mạo dũng mãnh, khinh thường hướng về phía cảnh sát cách đó không xa, phun ra cái vòng khói, kỳ thật ở San Francisco, phản động và cảnh sát đều cũng ăn dơ với nhau. Chuyện giống như hôm nay, sẽ không phát sinh xung đột.

– Đại ca, em nghe nói vị chữ lót “Đại” kia, đã sống hơn một trăm tuổi , giống như thần tiên ý, nhưng … ông ta đã già như vậy , còn muốn gia nhập Hồng môn để làm chi ?

Đã nhiều ngày nay tin về Diệp Thiên, ở bên trong Hồng môn cũng được truyền ồn ào huyên náo, rất nhiều Hồng môn đệ tử thậm chí không rõ Diệp Thiên rốt cuộc ra sao, theo bản năng sẽ đem tuổi thọ Diệp Thiên liên hệ cùng vai vế.

– Ngươi biết cái đếch gì. Hơn một trăm tuổi là sư phụ của Diệp gia, đại lão Hồng môn chúng ta năm đó, Đỗ Nguyệt Sinh ngươi có biết không? Năm đó chính là Đỗ Nguyệt Sinh, thấy sư phụ của Diệp gia cũng phải phục lạy hành lễ!

Người trung niên tức giận mắng tiểu đệ của mình, hắn nhiều ít có thể tiếp xúc được mấy đại lão chân chính, nơi tin tức này phát ra tự nhiên cũng chân thật một chút.

Lần này Hồng môn mở Hương Đường. Quy mô thậm chí còn hơn đại hội năm 1992.

Đại lão các nơi tới tham gia nghi thức nhập môn của Diệp Thiên có chừng hơn một trăm người, hơn nữa cả tùy tùng bảo tiêu, chừng hơn một ngàn người.

Nhiều người như vậy tập trung ở Mĩ , nghành tương quan đều bị động, đột nhiên ra hiện tại nơi này, cũng không thể không khiến chính phủ địa phương khẩn trương, bọn hắn thậm chí bố trí bộ đội cơ động ở ngoại vi, chuyên dùng để xử lý khi có chuyện xảy ra.

Đối với những hành động cuả cảnh sát Mĩ, người trong Hồng môn đã sớm tập mãi thành thói quen, ở trên đường tiến vào trung tâm Hồng môn, đều cắm các loại cờ, để đón đường các đại lão đến.

Từng chiếc xe xa hoa có rèm che nối đuôi nhau từ mặt sau phố người Hoa chạy vào, thỉnh thoảng còn có người hạ kiếng xe xuống phất tay ý bảo chụp ảnh cảnh sát bên ngoài.

Nhưng những người này cũng không phạm pháp luật Mĩ, ở Mĩ cũng không có cấm, những cảnh sát kia hận đến nghiến răng, cũng không thể làm gì.

Hương đường Hồng môn, ngày xưa chính là nơi mà khi Tế Tự hoặc là thu đệ tử mới có thể dùng đến, hôm nay được quét sạch.

Sân phía ngoài Hương đường chiếm diện tích chừng gần ngàn thước vuông, được bày biện trên trăm cái ghế dựa, trên mỗi cái ghế có dán trang giấy nhỏ viết tính danh, để phân chia số ghế .

Bởi vì lần này mở Hương Đường chỉ vì Diệp Thiên, lại có trên trăm vị đại lão đến từ các nơi thế giới xem lễ, cho nên hương đường cũng được thiết lập ra ngoài, một cái bàn thờ lớn, thờ phụng hơn mười bài vị.

trên vị trí cao nhất và bắt mắt nhất, là năm người thuỷ tổ Hồng môn: Hồng Anh, Phó Thanh Chủ, Cố Viêm Vũ, Hoàng Lê Châu, Vương Phu, bọn họn đều là bang chủ thời cuối nhà Minh đầ nhà Thanh.

Hàng thứ hai là Văn tông Sử Khả Pháp, Vũ tông Trịnh Thành Công, Tuyên tông Trần Cận Nam, Đạt tông Vạn Vân Long, Uy tông Tô Hồng Quang.

Phía dưới còn có ngũ tổ: Thái Đức Trung, Phương Đại Hồng, Mã Siêu Hưng, Hồ Đức Đế, Lý Thức Khai, ở trước đó không xa còn hiện ra một tấm ảnh.

Ngoài ngũ tổ Hồng môn này, phía sau là bài vị tiền bối Hồng môn như : Ngũ Nghĩa, Ngũ Kiệt, Tam Anh, Nhị Sư… theo thứ tự được xếp ở các Cung trên bàn.

Trước bài vị, còn bày biện các loại đồ Tế Tự dê bò gà vịt, nhưng lại là không có lợn, đây là bởi vì ban đầu Hồng môn sáng lập là vì phản Thanh phục Minh, Minh vốn là vương triều họ Chu ( đồng âm với lợn), nhiên là cần kiêng dè.

Theo thời gian trôi qua, đại lão các nơi tới tham gia nghi thức hương đường lần này, nối đuôi nhau tiến vào trong viện, dưới sự dẫn dắt của Hồng môn đệ tử mặc võ phục, ngồi xuống vị trí của mình.

Đại lão vào trong viện đầu tiên, đều là người đến từ các nơi xem lễ, còn người của Tổng đường Hồng môn, tiến vào sau, mới chỉ thấy ở cửa.

– Hiền Bài Bát gia đến!

– Ngân Phượng Thất tỷ đến!

– Hoa Quan Lục gia đến!

– Quản sự Ngũ Gia đến!

– “Kim Phượng Tứ tỷ đến!

– Đương gia tam gia đến!

– Thánh nhân Nhị gia đến!

– Hình phó đại gia đến!

Liên tiếp có tiềng hô to, tám vị nam nữ tuổi không đồng nhất đi vào sân, đây là người phụ trách Hồng môn ngoại bát đường, mỗi người đều phụ trách một mảng.

Như là Hình phó đại gia, quản lãnh binh tác chiến, thánh nhân Nhị gia là người quân sư, chuyên bày mưu tính kế cho đại gia, đương gia tam gia phụ trách tài vụ, lương hướng, những người còn lại cũng là các chức riêng.

Đợi cho đại lão ngoại đường này ngồi yên vị, tiếng hô lại vang lên, lần này vào chính là đại lão Hồng môn nội đường, tên người thứ nhất tiến vào, chính là Hình đường Lôi Hổ.

Không khác các tiết mục trình diễn trong TV lắm, những người thân phận cao nhất luôn phải xuất hiện cuối cùng, Hình đường ở trong bát đường của Hồng môn được sắp xếp sau cùng, đương nhiên là người thứ nhất đi vào.

Sắc mặt Lôi Hổ có chút khó coi, bên cạnh hắn là Bành Văn Quang, sau khi đi vào có chút không yên lòng chắp tay chào hỏi cùng những người đã sớm ngồi xuống đó, đi đến vị trí của mình ngồi xuống.

Người thứ hai vào là lễ đường, được gọi là Thượng Thư đại gia, mặt sau là chưởng đường, quản đường, bồi đường ba vị đại lão, ở phía sau bọn họ là ngồi công đường xử án – Đỗ Phi .

Thực hiển nhiên Đỗ Phi nếu so với Lôi Hổ được chào đón hơn nhiều, hắn vừa tiến vào đến trong viện, đại lão các nơi sôi nổi đứng lên chào hỏi, trong bọn họ có rất nhiều người là xuất thân từ tổng đường, còn nhớ được ơn của Lão Long đầu.

– Phòng Chính đại gia đến!

Xuất hiện sau Đỗ Phi, cũng là người quen biết cũ của Diệp Thiên, Đường Văn Viễn chống quải trượng, vừa tiến vào trong viện, cả sân nhất thời sôi trào lên.

Phòng Chính cũng gọi là Minh Chứng, là người chứng thực khi mở Hương Đường.

Đường Văn Viễn là người đứng đầu giới Hoa thương, lại cùng Hồng môn có quan hệ rất sâu xa, đại hội Hồng môn năm 1992, hắn đã được đề cử là Phòng Chính đại gia.

Bởi vì Đường Văn Viễn thân phận đặc thù và tài lực hùng hậu, những Hồng môn đại lão các nơi ngồi đó, thật ra có hơn phân nửa đều chịu ân huệ của hắn, cho nên Đường Văn Viễn đi vào cửa, nơi nơi đều tràn ngập tiếng chào hỏi.

– Xin mời Thánh đường đại gia!

Đường Văn Viễn ngồi xuống, mặt sau lại một tiếng kêu, cũng khiến không khí yên tĩnh trở lại, sôi nổi quay đầu nhìn lại cửa Tứ Hợp Viện.

Thánh Đường đại gia cũng chính là Hương chủ, người chủ tế mở Hương Đường, trong bang địa vị cao nhất nhưng lại không có gì thực quyền, nhưng không như Hương chủ bình thường, hắn là bang chủ kiêm nhiệm.

Nhưng cũng chính là bởi vì như thế, tất cả mọi người muốn biết, bang chủ Hồng môn đương nhiệm tại vị đã hơn ba năm, có thể xuất hiện ở nghi thức hương đường hôm nay không ?

Theo tiếng hô, một cái xe lăn xuất hiện tại cửa Tứ Hợp Viện, ngồi trên xe lăn là lão nhân tóc trắng xoá, trời rất nóng, trên đùi của ông ta còn đắp một cái chăn lông thật dày.

– Là hội trưởng!

– Bang chủ, là bang chủ!

– Nghênh đón bang chủ đại ca!

Người này xuất hiện, làm cho cả hương đường lại một lần nữa sôi trào lên, tất cả mọi người tự động đứng lên vỗ vỗ hai tay.

Tuy rằng từ lâu không quản chuyện trong bang, nhưng lão nhân chức hội trưởng cũng là năm đó đi theo cha của Đỗ Phi dẹp lọan người trong thiên hạ, thanh danh vẫn còn cao ở phía trên Lôi Chấn Nhạc.

– Thật sự là phẩm chất anh hùng, tuổi xế chiều vẫn đẹp!

Đứng ở bên ngoài hương đường, Diệp Thiên nhìn thấy lão nhân tiến vào trong viện, đáy lòng không khỏi cảm khái.

Chương 600 : Rừng đao biển súng (Thượng)

Từ xưa đến nay, bao nhiêu anh hùng cái thế, cuối cùng cũng phải già rồi nằm xuống đất, từ trên người lão nhân kia Diệp Thiên đã cảm thấy một dòng tử khí nồng đậm, sợ là không còn bao nhiêu dương thọ nữa.

– Hội trưởng, sát khí ngài không tốt, sao lại đích thân tới vậy?

Nhìn thấy lão nhân kia ngồi trên xe lăn tiến vào đến trong viện, Đường Văn Viễn cùng Đỗ Phi ngồi ở hai vị trí trên nhất đích thân đón chào.

Đỗ Phi lại còn phất tay đuổi người đẩy xe lăn, tự mình đưa lão nhân lên trên vị trí cao nhất.

Lão nhân này chính là đương kim bang chủ Hồng môn Lý Tùng Thu, cũng là một số không nhiều lão nhân trong Hồng môn, năm đó hắn và cha của Đỗ Phi đều từng theo Đỗ Nguyệt Sinh ở Thượng Hải, thanh danh vai vế đều cao hơn ra một bậc so với Lôi Chấn Nhạc.

Mà Lý Tùng Thu cũng chính là chỗ dựa vững chắc nhất của Đỗ Phi ở Hồng môn, lần này hắn trở lại Hồng môn có thể trở thành đại gia ngồi công đường xử án, chính là kết quả của Lý Tùng Thu ủng hộ, vốn dĩ Lôi Chấn Nhạc định nhằm cho Lôi Hổ ngồi vào vị trí kia.

– Hồng môn Thanh bang vốn là một nhà, đại hội năm1992 cũng đã viết vào quy định của bang, hôm nay có tiền bối chữ lót “Đại” nhập môn, lão đầu tử ta cũng phải lại đây chứ …

Nói một hơi nhiều lời như vậy, Lý Tùng Thu hơi thở dốc, Đỗ Phi vội vàng nhẹ vuốt phía sau lưng hắn vài cái, nói:

– Hội trưởng, có Đường gia chủ trì, ngài còn có lo lắng gì?

– Tiểu Phi, đây là chuyện may mắn với Hồng môn, lão đầu tử này sắp xuống mồ người còn có thể nhìn thấy, há có thể không tới?

Lý Tùng thu khoát tay áo, một đôi mắt hơi có vẻ đục nhìn mọi người trong viện, trên mặt lộ ra tươi cười,

– Hồng môn trải qua mấy trăm năm mà không suy, toàn bộ dựa vào chư vị tổ sư gia phù hộ, khụ… Khụ khụ!

Một câu chưa nói xong, Lý Tùng Thu liền kịch liệt ho khan. Hoảng quá Đỗ Phi vội vàng bảo bác sỹ đi theo lão nhân đưa mặt nạ dưỡng khí đeo lên trước mặt.

– Mẹ nó, Lão già sắp chết đó, còn có khẩu khí như thế à?

Ngồi ở ghế thứ tám, sắc mặt Lôi Hổ âm trầm nhìn Lý Tùng Thu, nếu không phải vì người này, hắn sớm thuận lợi ngồi lên vị trí đại gia . Xử lý chưa xong chuyện, lại còn có chuyện bó tay bó chân giống hiện tại.

Trải qua một hồi bận rộn cứu chữa, Lý Tùng Thu thở mới bình ổn lại, gỡ cái lồng dưỡng khí trên mặt xuống, Lý Tùng Thu vươn tay ra, ý bảo Đỗ Phi đem microphone đưa cho hắn.

– Khụ khụ…

Một tiếng tiếng ho khan rất nhỏ, khiến sân Tứ Hợp Viện vốn còn có chút tạp âm hoàn toàn yên tĩnh trở lại, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người ông lão gần đất xa trời này.

– Hoa sen không rời đầm sen, tam giáo là một nhà. Hôm nay có đệ tử tổ sư Lý Thiện Nguyên của Thanh bang nhập môn, quả thật là chuyện may mắn cho Hồng môn, hôm nay có thủ lĩnh Hồng môn Lý Tùng Thu dự, mời Minh Chứng Đường Văn Viễn khai hội Hương Đường! ! !

Thanh âm trầm thấp của Lý Tùng Thu vang lên, thông qua loa truyền tới cả trong hội trường. Không khí Hội trường đột nhiên trở nên nghiêm túc, tất cả mọi người từ trên ghế đứng lên.

– Minh chứng Đường Văn Viễn, được Hương chủ Lý Tùng Thu nhờ vã, làm chủ trì Khai Hương Đường Hồng môn, chư vị mời tế bái tổ sư theo tôi !

Tuổi tác Đường Văn Viễn so với Lý Tùng Thu cũng ít hơn không bao nhiêu, giờ phút này ông ta bỏ lại quải trượng, đứng ở trước bàn thờ, ở phía sau ông, đại lão cùng môn nhân đệ tử, ước chừng có mấy trăm người.

– Một nén nhang, kính thiên địa, mưa thuận gió hoà, bảo vệ bình an!

Đường Văn Viễn giơ một nén nhang dài chừng cánh tay trong tay, đem cắm ở trong đỉnh đồng thau trước bàn thờ, sau đó lui ba bước, hai đầu gối chấm đất quỳ xuống lạy.

Phần phật một tiếng, phía sau Đường Văn Viễn mấy trăm người khom người, trong bọn họ tuy rằng cũng có người làm kinh doanh, nhưng tuyệt đại bộ phân vẫn là liên quan đến bang hội, đối với thiên địa tự nhiên có ý sợ.

– Hai nén hương, kính tổ tiên…

Đợi cho mọi người đứng dậy, Đường Văn Viễn tiếp nhận nén nhang thứ hai do người trong Hồng môn đã chuẩn bị xong, lại nói tiếp, theo sau mọi người lại quỳ xuống lạy.

Hồng môn cùng Thanh bang giống nhau, nhập môn đều phải qua Đại Hương đường cùng Tiểu Hương đường, lần này là đại Khai Hương Đường, quy củ rườm rà cực kỳ, cũng chỉ có người đã già như là giống Đường Văn Viễn, nếu đổi lại là người mới, sợ là ngay cả các bước đều nhớ không rõ .

Suốt hơn nửa giờ, trải qua nghi thức kính hương tam gõ lục bái, hai đầu gối Đường Văn Viễn quỳ xuống đất, hô lớn:

– Hai đầu đã gối quỳ, đốt nhang kính Ngũ Đài, đệ tử mời tổ gia, chính thức mở !

Một tiếng hô xong, Đường Văn Viễn đứng dậy, đến tận đây, hương đường xem như đã được mở.

Nhưng chủ trì hương đường, Đường Văn Viễn cũng mệt thở hồng hộc, cười khổ lắc lắc đầu, nói:

– Đỗ Phi, còn lại thì cậu đến chủ trì đi, lão đầu tử này thân thể thật sự chống đỡ không nổi nữa.

Đường Văn Viễn thực sự không phải là người tập võ, hơn tám mươi tuổi mà hắn còn có thể chủ trì xong nghi thức mở Hương đường, đã là tới cực hạn với sức khỏe của chính mình, không còn có lực mà tiếp tục nữa .

– Tôi tới chủ trì?

Đỗ Phi nghe vậy lặng đi một chút, nói:

– Thế này… không thích hợp lắm!

Phải biết rằng, ở trong Hồng môn, Hương chủ thông thường đều là bang chủ kiêm nhiệm, đây cũng là điều từ đệ tử mới nhập môn đã coi trọng, còn Minh chứng, phần lớn đều là do đại lão trong bang đến đảm nhiệm, hai vị trí đều không như bình thường.

Đỗ Phi hiện tại tuy rằng ngồi vị trí là Hồng môn đệ tam, nhưng cho dù luận thân phận hay vai vế, trong Hồng môn vượt qua vị trí của hắn vẫn có không ít người, nếu như hắn ra mặt chủ trì, ít nhất Lôi Hổ cũng không chịu phục.

– Có cái gì không thích hợp ?

Bởi vì nguyên nhân sức khỏe, Lý Tùng Thu luôn luôn ngồi ở xe lăn lúc này đã khôi phục tinh lực, đưa tay cầm mic nói, thấp giọng nói:

– Đại gia Ngồi công đường xử án Đỗ Phi tạm thay mặt Hương chủ, ai có ý kiến?

Tuy rằng tóc đã trắng xoá, dáng người khom khom, nhưng phong đọ như hùm, Lý Tùng Thu một tiếng hỏi này truyền khắp cả Tứ Hợp Viện, thậm chí ngay cả tiếng ho khan cũng chưa vang lên một tiếng.

Ngay cả Lôi Hổ, sau khi bị đôi mắt mờ của Lý Tùng Thu nhìn liếc qua một cái, lúc sau cũng cúi đầu xuống.

Lôi Hổ không khỏi ở trong lòng thầm trách cứ cha bệnh không phải lúc, nếu không có cha lúc này, Lý Tùng Thu lão thất phu này há lại dám hung hăng càn quấy như thế?

– Được , Đỗ Phi, đi lên chưởng đường đi, không nên làm hổ thẹn uy phong Hồng môn, không nên ngạo mạn tiền bối nhập môn!

– Lý Tùng Thu nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đem microphone giao cho Đỗ Phi.

– Vâng, thưa hội trưởng!

Tiếp nhận microphone, trên mặt Đỗ Phi cũng không khỏi lộ ra một tia hưng phấn, hắn có thể cảm giác được, Hồng môn dường như sắp phát sinh biến cố nào đó.

Không riêng gì Đỗ Phi, ngoài hắn ra, ngay cả các đại lão trong Tứ Hợp Viện cũng trong lòng thất kinh, nói chung, hậu tuyển hoặc là tạm thay mặt Hương chủ, đều vô cùng có khả năng trở thành bang chủ Hồng môn nhiệm kỳ sau.

Giang hồ bang phái, có vài phần giống triều đình xưa, chú ý nhất cái danh chính ngôn thuận, trước kia, Hồng môn đại lão đều là do tiền nhiệm chỉ điểm.

Tuy rằng tới hiện nay, bang chủ đã không còn quyền chỉ định hậu nhiệm, nhưng có quyền tiến cử.

Sau khi để Đỗ Phi tạm thay mặt Hương chủ, mọi người mới phát hiện, thì ra Đỗ Phi cũng là người cạnh tranh vị trí bang chỉ nhiệm kỳ tới, Lý Tùng Thu ủng hộ, khiến cho xác suất thành công thượng vị tăng nhiều.

Ngồi ở trên ghế Lôi Hổ cắn chặt hàm răng, tay phải nổi gân xanh, hiển nhiên trong lòng đang tức giận cực kỳ, hắn có chút hối hận ngày đó không trở mặt cùng Đỗ Phi, nếu không cướp đi Diệp Thiên, làm sao còn có chuyện hôm nay đại Khai Hương Đường.

Nhưng lúc này hối hận thì đã muộn, Đỗ Phi không khỏi đem ánh mắt nhìn về phía Bành Văn Quang đứng cách mình 10m, nhìn thấy Bành Văn Quang, trong lòng mới giảm bớt cơn giận vài phần.

Đỗ Phi lại không tâm tư đi đoán chừng Lôi Hổ đang suy nghĩ gì, tạm thay mặt vị trí Hương chủ, hắn đứng ở trên cao, trong miệng hét lớn một tiếng:

– Xin mời Diệp Thiên dâng hương đường!

– Xin mời Diệp Thiên dâng hương đường…

– Xin mời Diệp Thiên dâng hương đường…

Dựa theo quy củ, ba lời truyền đi ra cạnh cửa, còn bồi đường đại lão sớm đợi ở nơi đó, đang đợi Diệp Thiên gõ cửa, từ lúc cử hành nghi thức Khai Hương Đường thì cửa lớn đã bị đóng lại.

– Quy củ thật đúng là nhiều, so với sư phụ năm đó dặn dò còn nhiều hơn!

Lúc này Diệp Thiên đã ở ngoài cửa đợi gần một giờ, vừa mới có người cầm nước trong cho hắn “Tịnh mặt” và “Xuyến thuyền” .

Tịnh mặt tức là lấy nước trong rửa mặt, xuyến thuyền chỉ súc miệng và uống nước, ngụm nước đầu tiên chỉ có thể súc miệng không thể dùng để uống, ngụm nước thứ hai là nước đã sạch, có thể uống được, đây cũng là quy củ nhập hương đường ngày trước.

Nghe thấy “Dâng hương đường”, Diệp Thiên nâng bước lên trước, gõ chín cái vào cửa chính sơn hồng khắc Long.

– Người nào Ngoài cửa?

Cửa chính cũng chưa được mở ra, mà thanh âm của bồi đường đại lão vang lên.

– Vào cửa thắp hương, nhập môn lễ tạ thần!

Diệp Thiên đáp.

– Đốt mấy nén nhang?

Bồi đường đại lão truy vấn.

– Đốt năm nén nhang!

– Tại sao là năm nén nhang?

– Nhất kính thiên địa quân thân sư, nhị học nhân nghĩa lễ trí tín, tam ăn Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, tứ cầu bốn mùa bình an …Kiếm Tu a … chư vị.. chư vị.. mong nghé thăm a… phong cách mới bá đạo a mọi chuyện [ Nhất Kiếm ]… Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Lời nói nhập môn này, từ hơn mười năm trước lão đạo sĩ đã dạy qua Diệp Thiên, nhưng trước lần hương đường này, Đỗ Phi đã đặc biệt phái người viết lại cho Diệp Thiên nhớ kỹ, bởi vì nếu một câu đối đáp không trôi, cửa chính chắc chắn là sẽ không mở ra.

Câu hỏi đáo tiếng lóng này, cũng là có duyên cớ, bởi vì Hồng môn là phản Thanh phục Minh, thành lập ra tự nhiên sợ bị triều đình đuổi bắt, vì thế đệ tử trong bang trao đổi, toàn bộ dùng là đều là ẩn ngữ, càng về sau truyền lưu đã hình thành một cái hệ thống độc đáo.

Kỳ thật Khai Hương Đường thông thường, là không cần rườm rà như vậy, chẳng qua bởi vì Diệp Thiên vai vế kỳ cao, Hồng môn bên này sợ trình tự không hoàn chỉnh mà bị Diệp Thiên khinh thường, cho nên mới hoàn toàn rập khuôn quy củ hơn một trăm năm trước Khai Hương Đường.

– Mở cửa!

Sau một phen đối đáp, cửa chính rốt cục được mở ra, mấy trăm ánh mắt, nhất tề chăm chú vào quần áo bào trên người Diệp Thiên.

– Diệp Thiên đi trước dâng hương cho tổ sư, núi đao biển súng!

Thấy Diệp Thiên xuất hiện tại cửa, từ miệng Bồi đường phát một tiếng.

Theo tiếng nói của Bồi đường đại gia, trên một trăm thanh niên thân hình tráng kiện trong đám người kia đi ra, trong tay cầm đại đao và súng dài, hai hàng đan chéo, từ chỗ nhập môn đến vị trí bàn thờ hương đường, tạo lên một dãy núi đao biển súng.

– Là ai sắp xếp cái này?

Nhìn thấy một màn này, Đường Văn Viễn đứng ở trong đám người trước hương đường, mặt sắc nhất thời âm trầm xuống.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 2 ngày trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 2 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 5 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin