1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 119: Ngồi công đường xử án

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 119: Ngồi công đường xử án

❮ sau
tiếp ❯

Chương 591 : Ngồi công đường xử án

Thiếu gia, ngài… Ngài muốn gia nhập Hồng môn?

Đỗ Phi hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ trả lời như thế, cả người có chút ngây ra, tuy rằng Đỗ Phi luôn mồm xưng hô Diệp Thiên là thiếu gia, nhưng Trên thực tế hắn cũng không coi Diệp Thiên thành người trong Hồng môn.

Phải biết rằng, năm đó Lý Thiện Nguyên vai vế cao, cho dù ở những năm hai mươi ba mươi ở Thượng Hải, cũng không có người nào có thể đứng ngang, như là Đỗ Nguyệt Sinh, Hoàng Kim Vinh, theo vai vế mà nói, đều là đồ tử đồ tôn của Lý Thiện nguyên.

Từ lúc ở kinh thành biết vai vế Diệp Thiên, Đỗ Phi từng trở lại Hồng môn tra gia phả, dù sao vai vế người trong Hồng môn hải ngoại, là cao hơn Thanh bang lúc ấy ở quốc nội.

Vừa tra được, Đỗ Phi phát hiện, lúc đó trong Hồng môn hải ngoại, tuy rằng cũng có mấy người vai vế tương đương cùng Lý Thiện Nguyên, nhưng đã là chuyện những năm bảy tám mươi, truyền cho tới bây giờ đã là hơn bốn mươi năm, hậu nhân các đại lão này, cũng thấp hơn so với Lý Thiện Nguyên.

Nói cách khác, Diệp Thiên nếu muốn gia nhập Hồng môn, vậy hắn sẽ trở thành tổ sư gia hơn mười vạn đệ tử của Hồng môn, vai vế tôn sư, đương thời cũng không ai bằng.

Có lẽ có người sẽ nói , Diệp Thiên cho dù gia nhập vào Hồng Môn, thì cũng chỉ là hư danh, một chút quyền lợi thực tế cũng không có không nói, nhưng sẽ khiến người trong Hồng môn ghen ghét, đây quả thực chính là mất sức không đạt được kết quả tốt.

Nhưng người nói lời này, nhất định là người không biết chế độ Hồng môn.

Ở trong Hồng môn hoặc là Thanh bang, thân phận vai vế, vĩnh viễn được xếp hạng cao, khinh sư diệt tổ, trong hội bị toàn bộ đệ tử Hồng môn coi là tội chết, đây cũng là một trong những quy củ của Hồng môn, sớm đã thâm nhập đến xương tủy mỗi một đệ tử.

Năm đó Đỗ Nguyệt Sinh và Hoàng Kim Vinh, ở hải ngoại có thể nói là phong sanh thủy khởi, thời này, mọi người chỉ biết là Đỗ Nguyệt Sinh và Hoàng Kim Vinh, nhưng thế nhân không biết là, bọn hắn từng vắt hết óc bái nhập đại lão Thanh bang, đề nâng cao địa vị giang hồ của mình.

Hơn nữa đối với những đại lão Thanh bang, Hồng môn, những người ở Thượng Hải tôn kính dị thường. Phàm là các đại lão này có sự tình gì, chỉ cần một cú điện thoại hoặc là mẩu giấy, bất kể là Đỗ Nguyệt Sinh hay Hoàng Kim Vinh, đều cũng ngoan ngoãn đi làm.

Tuy rằng hôm nay không giống ngày xưa, quy củ trong Hồng môn không còn như vậy, nhưng là vai vế Diệp Thiên nếu quả thật được Hồng môn thừa nhận, Diệp Thiên tuyệt đối sẽ trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng trong Hồng môn.

Phải biết rằng. Gia nhập Hồng môn Thanh bang, đều không phải chỉ có một con đường là bái sư có thể đi, chỉ cần có người tiến cử, ai cũng có thể gia nhập vào, nói cách khác, rất nhiều đệ tử Hồng môn hoặc là đại lão muốn gia nhập, cũng không có sư phó.

Những người không bái sư, có thể bái Diệp Thiên là sư phụ. Cũng có thể để nâng cao vai vế mình ở trong bang hội, con đường này, có thể khiến toàn bộ đệ tử Hồng môn bị xua như xua vịt. Chỉ sợ đến lúc đó ngay cả sét đánh cũng động lòng.

– Diệp Thiên, đang yên con gia nhập Hồng môn làm gì?

Tuy rằng cùng Hồng môn kết giao rất thân, nhưng đối với Hồng môn Tống Vi Lan cũng không phải thực hiểu, ở trong ấn tượng của bà, Hồng môn chỉ là một tổ chức người Hoa bối cảnh thâm hậu, nếu nói khó nghe một chút, Hồng môn cùng thế giới Mafia cũng không có cái gì khác nhau.

Tống Vi Lan chính là xuất thân từ đại gia đình, từ nhỏ tiếp xúc đều là những người có tri thức hiểu lễ nghĩa, đối với những đoàn thể xã hội xuất thân dân dã, cả ngày hô đả đả sát sát, kỳ thật trong lòng vẫn có một chút khinh thường. Bà tự nhiên không muốn cho con mình gia nhập xã hội đen!

– Mẹ, chuyện này mẹ không hiểu, Đỗ Phi chắc là hiểu hơn.

Diệp Thiên cười lắc lắc đầu, xoay mặt nhìn về phía Đỗ Phi, hỏi:

– Mục đích tôi muốn gia nhập Hồng môn, ông có thể suy nghĩ ra không ?

– Hiểu được. Tôi hiểu được! Tôi… cái chủ ý này rất hay, chỉ cần ngài gia nhập Hồng môn, hiện tại vận mệnh Hồng môn lập tức cũng sẽ bị xáo trộn!

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đỗ Phi còn đang khiếp sợ, rất nhanh liền thanh tỉnh lại, nghĩ Diệp Thiên đưa ra quyết định này, Đỗ Phi không khỏi lớn tiếng hô tốt.

Lôi Chấn Nhạc sở dĩ quyền thế thao thiên nhất ngôn cửu đỉnh ở Hồng môn, chính là thanh danh hắn trước kia chém giết ra, thứ hai chính là vai vế của hắn rất cao, là một trong những cái cây sau khi trải qua sàng lọc trước giải phóng.

Xuất phát từ nguyên nhân này, lần này Lôi Chấn Nhạc tính kế hại Tống Vi Lan, nhiều người sẽ chỉ oán thầm hắn ở trong lòng, cũng sẽ không có người nào công khai đi ra chỉ trích hắn, dù sao Tống Vi Lan không phải người trong Hồng môn, Lôi Chấn Nhạc cũng không tính phá hủy quy củ.

Nhưng nếu Diệp Thiên gia nhập Hồng môn, tình huống hoàn toàn thay đổi.

Theo vai vế mà nói, Diệp Thiên ít nhất cũng là vai lứa tổ sư gia của Lôi Chấn Nhạc, thân phận này liền quyết định địa vị nên có của hắn trong Hồng môn , tối thiểu toàn bộ người thừa nhận vai vế hắn, đều phải cung kính xưng hô đối với hắn một tiếng tổ gia, trước mặt người khác cũng đều sẽ hết sức giữ gìn thể diện Diệp Thiên. Và trọng yếu hơn cả, Diệp Thiên một khi gia nhập Hồng môn, hành vi của Lôi Chấn Nhạc, liền phạm vào điều thứ nhất trong nghi thức nhập môn phải nhớ, đó là: từ sau khi nhập Hồng môn cha mẹ ngươi tức cha mẹ của ta, huynh đệ và chị em của ngươi tức huynh đệ chị em của ta, vợ ngươi là tẩu tẩu của ta, con ngươi là cháu của ta, nếu như có làm trái, sét đánh chết.

Thân nhân của các huynh đệ còn cần đối đãi như thế, Diệp Thiên làm trưởng bối, lại càng không cần nhiều lời, chỉ một cái này, có thể khiến Lôi Chấn Nhạc bị sứt đầu mẻ trán, nếu xử lý không tốt, thậm chí có thể để cho hắn mất hết danh dự.

Coi như Lôi Chấn Nhạc có thể sử dụng cái cớ là “người không biết không trách”, nhưng vai lứa như Lôi Hổ cũng không dám lại tiếp tục gây khó xử cho Tống Vi Lan, nếu Tống Vi Lan nguyện ý cung cấp chứng cớ bọn hắn hại mình, thậm chí cả hơn một trăm triệu đôla tổn thất, đều có thể bắt Lôi Chấn Nhạc nhổ ra.

Đỗ Phi hưng phấn một hồi, chợt nhớ tới một chuyện, trên mặt trở nên có chút khó coi lên, nói:

– Thiếu gia, ý tưởng của ngài mặc dù tốt, nhưng chính thức gia nhập Hồng môn, cũng là chuyện không phải dễ dàng như vậy chuyện, sợ là có rất nhiều người đều không vui khi trên đầu có thêm tổ tông !

Mặc dù ở thập niên 90 Hồng môn triệu khai đại hội, tiền bối trong bang hội Thanh bang của Thượng Hải cùng với Trúc Liên của Đài Loan năm đó, hiện tại đều đưa vào bên trong gia phả Hồng môn, cũng có thể tìm thấy tên Lý Thiện Nguyên, nhưng hiện tại các đại lão Hồng môn đó, không chắc chịu thừa nhận vai vế Diệp Thiên.

– Không thừa nhận?

Diệp Thiên nhíu mày lại, nói:

– Thời gian khảo nghiệm việc tôi bái sư sớm qua rồi, dựa theo quy củ, chỉ cần tôi hoàn thành một cái nghi thức nhập môn cuối cùng, là có thể trở thành thành viên Hồng môn, ai dám không thừa nhận?

Đỗ Phi nghe vậy cười khổ một tiếng, nói:

– Thiếu gia, sự tình không phải đơn giản như vậy, vai vế sư phụ ngài thật sự là quá cao, không có chứng cớ, người khác vì sao phải tin tưởng câu nói đấy của ngài?

Đỗ Phi sở dĩ tin tưởng Diệp Thiên, là có Đường Văn Viễn ở Hồng Kông làm chứng, nhưng người khác vị tất cũng sẽ tin tưởng lời nói Đường Văn Viễn, nhất là Lôi gia, hoàn toàn có thể sẽ không thừa nhận thân phận Diệp Thiên.

– Không có việc gì, năm đó sư phụ vì cổ động tôi gia nhập Hồng môn, đã đem thủ tục công việc hoàn thiện xong, nhất định có thể làm được.

Diệp Thiên nếu nói ra là muốn gia nhập Hồng môn, tự nhiên là có chuẩn bị, giải thích một câu, Diệp Thiên hỏi:

– Đỗ Phi, hiện tại Hồng Môn Hồng Kỳ là ai? Hương trường là ai?

Hồng Môn vai vế nghiêm, thân phận quý trọng nhất được gọi là chế hoàng, nhưng đây là người thủ lĩnh, thân phận tôn quý cũng có chức mà không có quyền.

Dưới Chế hoàng, chính là các lão đại đương nhiệm quản hạt cả Hồng môn, ở phía dưới, theo thứ tự chia làm phó đại lão, phụ trợ toàn bộ công việc, ngồi công đường xử án, thân phận xếp sau đại lão.

Mặt khác như là các đường nguyên lão đảm nhiệm việc chứng minh, Khai Hương Đường người chủ tế hương trưởng, hình, nắm, lễ … các đường Đường chủ, hồng kỳ, hắc kỳ, lam kỳ, chấp pháp, thanh cương … năm vị đại gia quản sự, ở Hồng môn đều là đại lão địa vị hiển hách.

Cái gọi là Hồng Kỳ, kỳ thật chính là chỉ đại quản gia Hồng môn, chuyên quản việc ngoại vụ .

Đại quản gia này đừng nhìn thân phận không phải đặc biệt cao, nhưng lại có thể buộc tội đại gia trong bát đường, các huynh đệ, có đặc quyền ra lệnh triệu tập huynh đệ, mà mục đích cuối cùng của Diệp Thiên, hắn nghĩ tại Hương Đường của Hồng Môn!

Còn về Hương chủ Hồng môn, quyền lợi so với hồng kỳ lớn hơn rất nhiều, thông thường thân phận đều là rất cao trong Hồng môn, chỉ có xuất hiện ở nơi xử lý công việc trọng yếu nhất là hương đường của Hồng môn, Diệp Thiên muốn gia nhập Hồng môn, nhất định phải dùng đến người này.

– Thiếu gia, hồng kỳ là người của tôi, nhưng hương trưởng ngài đoán đoán là ai?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đỗ Phi lập tức hiểu được, vị thiếu gia này cần vào Hương Đường ở hồng môn.

– Để cho tôi đoán? Hay là người nọ là người tôi quen?

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, đầu óc chuyển động nhanh,

– Chẳng lẽ là Đường Văn Viễn?

Trong những người Diệp Thiên quen biết, tựa hồ chỉ có Đường Văn Viễn mới có quan hệ mật thiết cùng Hồng môn hải ngoại, hơn nữa trong thương giới người Hoa thanh danh hắn vang dội, tài lực hùng hậu, đúng là đối tượng Hồng môn muốn mượn sức, cho chức suông nhưng địa vị cao thật là có thể lý giải.

– Đúng vậy, chính là Đường lão, có ông ấy, chúng ta tiếp tục dùng hồng kỳ triệu tập huynh đệ trong hội, oanh liệt mở Hương đường!

Ngoài đại hội năm 1992 đó, Hồng môn đã yên lặng đã lâu rồi, nhất là đại lão đương nhiệm bệnh nặng nhiều năm, làm cho cả Hồng môn đều như dòng nước xiết bắt đầu khởi động, Diệp Thiên lần này mở Hương Đường, tuyệt đối có thể xưng là một sự kiện của Hồng môn.

– Đúng rồi, Đỗ Phi, ở Hồng môn bây giờ ông là chức vị gì?

Nhìn thấy bộ dạng Đỗ Phi tràn đầy tin tưởng, Diệp Thiên không khỏi có vài phần tò mò trong lòng, võ công của thủ hạ của Đỗ Phi không kém, lại là con của đại lão tiền nhiệm, ở địa vị Hồng môn nói vậy cũng sẽ không thấp.

– Thiếu gia, tôi là người ngồi công đường xử án, nhưng nhậm chức còn chưa bao lâu.

Đỗ Phi cười hắc hắc, trên mặt cũng có vài phần tự đắc, hắn trở về Hồng môn, đại lão bị bệnh nặng nằm trên giường trực tiếp đề cử làm nhân vật thứ ba Hồng môn. Trong Hồng môn, Đỗ Phi vốn là có căn cơ thâm hậu, lần này thăng chức là thuận lợi, cũng không có bị cái gì chê trách.

Chương 592 : Ngồi công đường xử án (2)

– Thiếu gia, ngài… Ngài muốn gia nhập Hồng môn?

Đỗ Phi hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ trả lời như thế, cả người có chút ngây ra, tuy rằng Đỗ Phi luôn mồm xưng hô Diệp Thiên là thiếu gia, nhưng Trên thực tế hắn cũng không coi Diệp Thiên thành người trong Hồng môn.

Phải biết rằng, năm đó Lý Thiện Nguyên vai vế cao, cho dù ở những năm hai mươi ba mươi ở Thượng Hải, cũng không có người nào có thể đứng ngang, như là Đỗ Nguyệt Sinh, Hoàng Kim Vinh, theo vai vế mà nói, đều là đồ tử đồ tôn của Lý Thiện nguyên.

Từ lúc ở kinh thành biết vai vế Diệp Thiên, Đỗ Phi từng trở lại Hồng môn tra gia phả, dù sao vai vế người trong Hồng môn hải ngoại, là cao hơn Thanh bang lúc ấy ở quốc nội.

Vừa tra được, Đỗ Phi phát hiện, lúc đó trong Hồng môn hải ngoại, tuy rằng cũng có mấy người vai vế tương đương cùng Lý Thiện Nguyên, nhưng đã là chuyện những năm bảy tám mươi, truyền cho tới bây giờ đã là hơn bốn mươi năm, hậu nhân các đại lão này, cũng thấp hơn so với Lý Thiện Nguyên.

Nói cách khác, Diệp Thiên nếu muốn gia nhập Hồng môn, vậy hắn sẽ trở thành tổ sư gia hơn mười vạn đệ tử của Hồng môn, vai vế tôn sư, đương thời cũng không ai bằng.

Có lẽ có người sẽ nói , Diệp Thiên cho dù gia nhập vào Hồng Môn, thì cũng chỉ là hư danh, một chút quyền lợi thực tế cũng không có không nói, nhưng sẽ khiến người trong Hồng môn ghen ghét, đây quả thực chính là mất sức không đạt được kết quả tốt.

Nhưng người nói lời này, nhất định là người không biết chế độ Hồng môn.

Ở trong Hồng môn hoặc là Thanh bang, thân phận vai vế, vĩnh viễn được xếp hạng cao, khinh sư diệt tổ, trong hội bị toàn bộ đệ tử Hồng môn coi là tội chết, đây cũng là một trong những quy củ của Hồng môn, sớm đã thâm nhập đến xương tủy mỗi một đệ tử.

Năm đó Đỗ Nguyệt Sinh và Hoàng Kim Vinh, ở hải ngoại có thể nói là phong sanh thủy khởi, thời này, mọi người chỉ biết là Đỗ Nguyệt Sinh và Hoàng Kim Vinh, nhưng thế nhân không biết là, bọn hắn từng vắt hết óc bái nhập đại lão Thanh bang, đề nâng cao địa vị giang hồ của mình.

Hơn nữa đối với những đại lão Thanh bang, Hồng môn, những người ở Thượng Hải tôn kính dị thường. Phàm là các đại lão này có sự tình gì, chỉ cần một cú điện thoại hoặc là mẩu giấy, bất kể là Đỗ Nguyệt Sinh hay Hoàng Kim Vinh, đều cũng ngoan ngoãn đi làm.

Tuy rằng hôm nay không giống ngày xưa, quy củ trong Hồng môn không còn như vậy, nhưng là vai vế Diệp Thiên nếu quả thật được Hồng môn thừa nhận, Diệp Thiên tuyệt đối sẽ trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng trong Hồng môn.

Phải biết rằng. Gia nhập Hồng môn Thanh bang, đều không phải chỉ có một con đường là bái sư có thể đi, chỉ cần có người tiến cử, ai cũng có thể gia nhập vào, nói cách khác, rất nhiều đệ tử Hồng môn hoặc là đại lão muốn gia nhập, cũng không có sư phó.

Những người không bái sư, có thể bái Diệp Thiên là sư phụ. Cũng có thể để nâng cao vai vế mình ở trong bang hội, con đường này, có thể khiến toàn bộ đệ tử Hồng môn bị xua như xua vịt. Chỉ sợ đến lúc đó ngay cả sét đánh cũng động lòng.

– Diệp Thiên, đang yên con gia nhập Hồng môn làm gì?

Tuy rằng cùng Hồng môn kết giao rất thân, nhưng đối với Hồng môn Tống Vi Lan cũng không phải thực hiểu, ở trong ấn tượng của bà, Hồng môn chỉ là một tổ chức người Hoa bối cảnh thâm hậu, nếu nói khó nghe một chút, Hồng môn cùng thế giới Mafia cũng không có cái gì khác nhau.

Tống Vi Lan chính là xuất thân từ đại gia đình, từ nhỏ tiếp xúc đều là những người có tri thức hiểu lễ nghĩa, đối với những đoàn thể xã hội xuất thân dân dã, cả ngày hô đả đả sát sát, kỳ thật trong lòng vẫn có một chút khinh thường. Bà tự nhiên không muốn cho con mình gia nhập xã hội đen!

– Mẹ, chuyện này mẹ không hiểu, Đỗ Phi chắc là hiểu hơn.

Diệp Thiên cười lắc lắc đầu, xoay mặt nhìn về phía Đỗ Phi, hỏi:

– Mục đích tôi muốn gia nhập Hồng môn, ông có thể suy nghĩ ra không ?

– Hiểu được. Tôi hiểu được! Tôi… cái chủ ý này rất hay, chỉ cần ngài gia nhập Hồng môn, hiện tại vận mệnh Hồng môn lập tức cũng sẽ bị xáo trộn!

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đỗ Phi còn đang khiếp sợ, rất nhanh liền thanh tỉnh lại, nghĩ Diệp Thiên đưa ra quyết định này, Đỗ Phi không khỏi lớn tiếng hô tốt.

Lôi Chấn Nhạc sở dĩ quyền thế thao thiên nhất ngôn cửu đỉnh ở Hồng môn, chính là thanh danh hắn trước kia chém giết ra, thứ hai chính là vai vế của hắn rất cao, là một trong những cái cây sau khi trải qua sàng lọc trước giải phóng.

Xuất phát từ nguyên nhân này, lần này Lôi Chấn Nhạc tính kế hại Tống Vi Lan, nhiều người sẽ chỉ oán thầm hắn ở trong lòng, cũng sẽ không có người nào công khai đi ra chỉ trích hắn, dù sao Tống Vi Lan không phải người trong Hồng môn, Lôi Chấn Nhạc cũng không tính phá hủy quy củ.

Nhưng nếu Diệp Thiên gia nhập Hồng môn, tình huống hoàn toàn thay đổi.

Theo vai vế mà nói, Diệp Thiên ít nhất cũng là vai lứa tổ sư gia của Lôi Chấn Nhạc, thân phận này liền quyết định địa vị nên có của hắn trong Hồng môn , tối thiểu toàn bộ người thừa nhận vai vế hắn, đều phải cung kính xưng hô đối với hắn một tiếng tổ gia, trước mặt người khác cũng đều sẽ hết sức giữ gìn thể diện Diệp Thiên. Và trọng yếu hơn cả, Diệp Thiên một khi gia nhập Hồng môn, hành vi của Lôi Chấn Nhạc, liền phạm vào điều thứ nhất trong nghi thức nhập môn phải nhớ, đó là: từ sau khi nhập Hồng môn cha mẹ ngươi tức cha mẹ của ta, huynh đệ và chị em của ngươi tức huynh đệ chị em của ta, vợ ngươi là tẩu tẩu của ta, con ngươi là cháu của ta, nếu như có làm trái, sét đánh chết.

Thân nhân của các huynh đệ còn cần đối đãi như thế, Diệp Thiên làm trưởng bối, lại càng không cần nhiều lời, chỉ một cái này, có thể khiến Lôi Chấn Nhạc bị sứt đầu mẻ trán, nếu xử lý không tốt, thậm chí có thể để cho hắn mất hết danh dự.

Coi như Lôi Chấn Nhạc có thể sử dụng cái cớ là “người không biết không trách”, nhưng vai lứa như Lôi Hổ cũng không dám lại tiếp tục gây khó xử cho Tống Vi Lan, nếu Tống Vi Lan nguyện ý cung cấp chứng cớ bọn hắn hại mình, thậm chí cả hơn một trăm triệu đôla tổn thất, đều có thể bắt Lôi Chấn Nhạc nhổ ra.

Đỗ Phi hưng phấn một hồi, chợt nhớ tới một chuyện, trên mặt trở nên có chút khó coi lên, nói:

– Thiếu gia, ý tưởng của ngài mặc dù tốt, nhưng chính thức gia nhập Hồng môn, cũng là chuyện không phải dễ dàng như vậy chuyện, sợ là có rất nhiều người đều không vui khi trên đầu có thêm tổ tông !

Mặc dù ở thập niên 90 Hồng môn triệu khai đại hội, tiền bối trong bang hội Thanh bang của Thượng Hải cùng với Trúc Liên của Đài Loan năm đó, hiện tại đều đưa vào bên trong gia phả Hồng môn, cũng có thể tìm thấy tên Lý Thiện Nguyên, nhưng hiện tại các đại lão Hồng môn đó, không chắc chịu thừa nhận vai vế Diệp Thiên.

– Không thừa nhận?

Diệp Thiên nhíu mày lại, nói:

– Thời gian khảo nghiệm việc tôi bái sư sớm qua rồi, dựa theo quy củ, chỉ cần tôi hoàn thành một cái nghi thức nhập môn cuối cùng, là có thể trở thành thành viên Hồng môn, ai dám không thừa nhận?

Đỗ Phi nghe vậy cười khổ một tiếng, nói:

– Thiếu gia, sự tình không phải đơn giản như vậy, vai vế sư phụ ngài thật sự là quá cao, không có chứng cớ, người khác vì sao phải tin tưởng câu nói đấy của ngài?

Đỗ Phi sở dĩ tin tưởng Diệp Thiên, là có Đường Văn Viễn ở Hồng Kông làm chứng, nhưng người khác vị tất cũng sẽ tin tưởng lời nói Đường Văn Viễn, nhất là Lôi gia, hoàn toàn có thể sẽ không thừa nhận thân phận Diệp Thiên.

– Không có việc gì, năm đó sư phụ vì cổ động tôi gia nhập Hồng môn, đã đem thủ tục công việc hoàn thiện xong, nhất định có thể làm được.

Diệp Thiên nếu nói ra là muốn gia nhập Hồng môn, tự nhiên là có chuẩn bị, giải thích một câu, Diệp Thiên hỏi:

– Đỗ Phi, hiện tại Hồng Môn Hồng Kỳ là ai? Hương trường là ai?

Hồng Môn vai vế nghiêm, thân phận quý trọng nhất được gọi là chế hoàng, nhưng đây là người thủ lĩnh, thân phận tôn quý cũng có chức mà không có quyền.

Dưới Chế hoàng, chính là các lão đại đương nhiệm quản hạt cả Hồng môn, ở phía dưới, theo thứ tự chia làm phó đại lão, phụ trợ toàn bộ công việc, ngồi công đường xử án, thân phận xếp sau đại lão.

Mặt khác như là các đường nguyên lão đảm nhiệm việc chứng minh, Khai Hương Đường người chủ tế hương trưởng, hình, nắm, lễ … các đường Đường chủ, hồng kỳ, hắc kỳ, lam kỳ, chấp pháp, thanh cương … năm vị đại gia quản sự, ở Hồng môn đều là đại lão địa vị hiển hách.

Cái gọi là Hồng Kỳ, kỳ thật chính là chỉ đại quản gia Hồng môn, chuyên quản việc ngoại vụ .

Đại quản gia này đừng nhìn thân phận không phải đặc biệt cao, nhưng lại có thể buộc tội đại gia trong bát đường, các huynh đệ, có đặc quyền ra lệnh triệu tập huynh đệ, mà mục đích cuối cùng của Diệp Thiên, hắn nghĩ tại Hương Đường của Hồng Môn!

Còn về Hương chủ Hồng môn, quyền lợi so với hồng kỳ lớn hơn rất nhiều, thông thường thân phận đều là rất cao trong Hồng môn, chỉ có xuất hiện ở nơi xử lý công việc trọng yếu nhất là hương đường của Hồng môn, Diệp Thiên muốn gia nhập Hồng môn, nhất định phải dùng đến người này.

– Thiếu gia, hồng kỳ là người của tôi, nhưng hương trưởng ngài đoán đoán là ai?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đỗ Phi lập tức hiểu được, vị thiếu gia này cần vào Hương Đường ở hồng môn.

– Để cho tôi đoán? Hay là người nọ là người tôi quen?

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, đầu óc chuyển động nhanh,

– Chẳng lẽ là Đường Văn Viễn?

Trong những người Diệp Thiên quen biết, tựa hồ chỉ có Đường Văn Viễn mới có quan hệ mật thiết cùng Hồng môn hải ngoại, hơn nữa trong thương giới người Hoa thanh danh hắn vang dội, tài lực hùng hậu, đúng là đối tượng Hồng môn muốn mượn sức, cho chức suông nhưng địa vị cao thật là có thể lý giải.

– Đúng vậy, chính là Đường lão, có ông ấy, chúng ta tiếp tục dùng hồng kỳ triệu tập huynh đệ trong hội, oanh liệt mở Hương đường!

Ngoài đại hội năm 1992 đó, Hồng môn đã yên lặng đã lâu rồi, nhất là đại lão đương nhiệm bệnh nặng nhiều năm, làm cho cả Hồng môn đều như dòng nước xiết bắt đầu khởi động, Diệp Thiên lần này mở Hương Đường, tuyệt đối có thể xưng là một sự kiện của Hồng môn.

– Đúng rồi, Đỗ Phi, ở Hồng môn bây giờ ông là chức vị gì?

Nhìn thấy bộ dạng Đỗ Phi tràn đầy tin tưởng, Diệp Thiên không khỏi có vài phần tò mò trong lòng, võ công của thủ hạ của Đỗ Phi không kém, lại là con của đại lão tiền nhiệm, ở địa vị Hồng môn nói vậy cũng sẽ không thấp.

– Thiếu gia, tôi là người ngồi công đường xử án, nhưng nhậm chức còn chưa bao lâu.

Đỗ Phi cười hắc hắc, trên mặt cũng có vài phần tự đắc, hắn trở về Hồng môn, đại lão bị bệnh nặng nằm trên giường trực tiếp đề cử làm nhân vật thứ ba Hồng môn. Trong Hồng môn, Đỗ Phi vốn là có căn cơ thâm hậu, lần này thăng chức là thuận lợi, cũng không có bị cái gì chê trách.

Chương 593 : Sát tâm

– Ồ? ngồi công đường xử án trong Hồng môn, Đỗ Phi, địa vị của ông cũng không phải thấp, vì sao không có tranh thủ ý của đại lão?

Diệp Thiên có chút không hiểu nhìn Đỗ Phi một cái, phải biết rằng, thân phận ngồi công đường xử án chỉ sau phó đại lão, trong bang địa vị cực cao, nhất là khi đại lão bệnh nặng, rất nhiều chuyện đều là do người ngồi công đường xử án xử lý.

– Thiếu gia, thật là có người đề nghị rồi, nhưng mặc dù tôi có chút quan hệ, mấy năm nay đều xử lý chuyện Tống gia, trong bang lực ảnh hưởng cũng không bằng một số người …

Đỗ Phi cười khổ một tiếng, nói tiếp:

– Tựa như Lôi Hổ, hiện tại quản Hình đường, luận thực quyền, so với tôi ông ta lớn hơn rất nhiều.

Tục ngữ nói báng súng là chính quyền, Lôi Hổ tuy rằng không dám dùng lực lượng vũ trang trong tay đối phó người trong Hồng môn, nhưng những người thủ hạ của hắn đó, vốn là một nỗi kinh sợ, người khác truớc khi đắc tội Lôi Hổ, vẫn cần thực thận trọng suy nghĩ.

– Nếu có Tống gia toàn lực ủng hộ, cơ hội thăng chức có bao nhiêu?

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, cái gọi là lực ảnh hưởng, kỳ thật cũng không mạnh như trong tưởng tượng, ở trước mặt tiền tài, hết thảy đều là gà đất chó kiểng, năm đó khi Trung Nguyên đại chiến, tất cả mọi người đều chống Tưởng, cuối cùng cái liên minh kia không phải là đã tan rã trong vàng của Tưởng đó thôi.

– Để cho tôi thăng chức? Thiếu… Thiếu gia, ngài không phải đang nói đùa?

Đỗ Phi bị Diệp Thiên nói làm sửng sốt, nhưng lời nói này cũng khiến trong lòng hắn nổi lên một gợn sóng, Hồng môn chính là đại biểu cho thế lực người Hoa hải ngoại, vị trí lão Đại, có thể cho rất nhiều người điên cuồng.

Nhất là cha của Đỗ Phi cũng từng là thủ lĩnh Hồng môn vòi nước, một môn phái hai cha con đều thành thủ lĩnh, tuyệt đối có thể lưu lại một giai thoại trong lịch sử Hồng môn, ngay cả Đỗ Phi trước kia không có tâm tư tranh đoạt, hiện tại cũng bị Diệp Thiên nói gây động tâm.

– Nếu lấy bàn đạp là Tống thị hải ngoại, bản thân tôi có thể tranh đấu cùng Lôi Hổ, có năm phần nắm chắc…

Đỗ Phi cân nhắc một phen trong lòng, trên mặt lộ ra cười khổ, nói:

– Hiện tại Tống thị tổn thất thảm trọng. Rất nhiều nghiệp vụ đều đình trệ, tài chính bị cắt đứt, cho dù có mọi người ủng hộ, tôi có thể thành công thì nắm chắc cũng không cao hơn ba phần!

Đối với hiện trạng của tập đoàn tài chính của Tống Vi Lan, Đỗ Phi rất hiểu biết.

Lúc này đây quỹ công bố, toàn bộ vốn lưu động của tập đoàn tài chính đang căng thẳng, rất nhiều hạng mục đang chuẩn bị đều bởi vì đó mà gác lại, rất nhiều nơi thậm chí còn bị khởi kiện, một khi xử lý không tốt, đế quốc buôn bán này to lớn như vậy cũng khả năng tan vỡ.

Cho nên Đỗ Phi rõ ràng trong lòng, coi như Tống Vi Lan có thể ủng hộ một ít cho hắn. Cũng là có hạn độ, chỉ sợ Tống Vi Lan hiện tại xuất ra một lượng triệu Đô-la đều là chuyện khó khăn, ba phần nắm chắc, đã là thuyết pháp an ủi Diệp Thiên.

– Thấp như vậy?

Nghe được Đỗ Phi nói vậy, Diệp Thiên nhíu mày, nói:

– Đỗ Phi, nói như thế nào trước kia cha ông cũng là thủ lĩnh của Hồng môn. Hồng môn Hải ngoại có thịnh cảnh như ngày nay, quan hệ rất lớn nhờ cha ông, chẳng lẽ sẽ không có đó đại lão nào ủng hộ ông sao?

Hồng môn là bang hội dân gian hình thành cuối nhà Minh đầu nhà Thanh. Phát triển đến hiện tại, cố nhiên cũng là tiền tài nắm giữ ấn soái, nhưng không hề nghi ngờ chính là, có quan hệ rộng lớn, ở trong Hồng môn tuyệt đối là nửa bước khó đi, nếu không trên đời này kẻ có nhiều tiền hơn, chẳng lẽ bọn hắn đều có thể trở thành Đại lão của Hồng môn sao?

Giống như là Lôi Hổ, đầu tiên hắn là Đường chủ Hình đường của Hồng môn, có thân phận này, hắn có thể đi dòm ngó ngai vàng bang chủ.

Mà Tống Hiểu Long cho dù lừa gạt từ tay Tống Vi Lan trên trăm triệu đôla. Nhưng đừng nói bang chủ Hồng môn, hắn ngay cả một vị trí Đường chủ bình thường đều không có, đây là điểm truyền thống trong bang hội Trung Quốc.

Đỗ Phi lắc lắc đầu, nói:

– Thiếu gia, ba phần nắm chắc này, chính là đến từ chính các đại lão. Tôi rời khỏi thờì gian quá dài, hiện nay trong bang một vài người trẻ tuổi đã không biết tôi, nếu không phải những Hương chủ Đường chủ này đều là lão nhân, ngay cả một phần nắm chắc đều không có…

Tục ngữ nói Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết ở trên bờ cát, bang hội giống như Hồng môn, nếu làm được vị trí Đường chủ Hương chủ, cơ hồ chính là cả đời, hơn nữa cùng với nó là một ít bang phái đối địch, cũng không dám mạo muội động đến người có địa vị này.

Bởi vì bọn họ một khi có chết, sẽ khiến cho hai bang hội toàn diện chiến tranh, đây là hiện trạng mà mỗi bang phái đều chịu không nỗi, bọn hắn đều thực ăn ý, duy trì cân bằng như vậy.

Nhưng là đối với người thuộc tầng dưới chót hoặc là trung tầng trong bang phái mà nói, sẽ không có băn khoăn này, khi tranh đoạt địa bàn, tử vong của bọn hắn còn là phi thường cao, có thể hôm nay còn cùng một chỗ uống rượu, ngày mai có lẽ đã đột tử đầu đường .

Cho nên tầng dưới chót và trung tầng thay đổi vô cùng mau, trong vòng mười năm cũng không biết đổi mấy lần, Đỗ Phi cùng những người này, cơ hồ đều không có qua lại.

Còn Hồng môn tuyển bang chủ, ủng hộ trung tầng cũng là rất trọng yếu, nên Đỗ Phi lúc trước thậm chí căn bản là không có tâm tư thăng chức.

Nghe được Đỗ Phi giải thích, Diệp Thiên trầm mặc một hồi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hướng Anna, nói:

– Anna, giúp tôi đưa mẹ đi lên phòng ngủ nghỉ ngơi đi, ngồi máy bay mấy giờ, người cũng mệt chết được!

– Mẹ không mệt!

Anna có chút kỳ quái nhìn sang Diệp Thiên, nói:

– Chủ nhân tinh thần cũng rất tốt, thiếu gia yên tâm, chúng tôi thường xuyên qua lại các châu lục, không cần lo sự chênh lệch thời gian.

– Tôi… Tôi không biết nói gì với cô nữa rồi!

Diệp Thiên bị lời nói của Anna chọc tức giận trợn trắng mắt, khỏi xem Anna cô nàng này tiếng Trung Quốc nói đặc tiêu chuẩn, nhưng là văn hóa Tây Phương và Đông Phương không giống nhau, cũng vào thời khắc này được thể hiện ra.

Diệp Thiên bảo Anna cùng Tống Vi Lan trở về phòng là có ý, nói muốn tránh đi cho hai người bọn họ nói chuyện, nhất là không muốn bị mẹ nghe được, nhưng Anna lại không cách nào lĩnh hội ý của mình.

– Tiểu Thiên, chuyện gì còn muốn giấu mẹ đây?

Tuy rằng lúc này tình cảnh không phải thực hay, nhưng Tống Vi Lan cũng hiểu biểu tình thẳng thắn của con với Anna làm nở nụ cười, nói:

– Con trai, mẹ con ở nước ngoài vài thập niên, đem một công ty giá trị chỉ có vài chục vạn đôla phát triển trở thành tập đoàn có mấy vạn công nhân, sóng gió đã gặp qua không ít, con không cần lo mẹ bị sợ…

Cả đời này coi như Tống Vi Lan là một truyền kỳ, từ thiên kim tiểu thư một đại gia Thượng Hải trở thành thanh niên trí thức mỗi ngày đi ranh ruộng làm việc nông thôn, sau đó lại một thân một mình đi Âu Mĩ, ở trong thế giới người phương Tây, viết lên một truyền kỳ kinh doanh.

Trong hơn hai mươi năm , Tống Vi Lan từng gặp nhiều kẻ ám sát, nhiều lần đều gặp thoáng qua tử thần, đừng nhìn bà ở trước mặt con nho nhã như vậy, nhưng trong lòng vẫn là có gan quyết đoán sát phạt, nếu không bà cũng không thể tích lũy được gia tài khổng lồ như thế, sớm đã bị người ta nuốt ngay cả xương cốt đều không còn.

– Mẹ, đây là chuyện bang phái, mẹ không cần phải biết.

Diệp Thiên trề miệng, nhìn về phía Tống Vi Lan, nói:

– Nếu mẹ tin được lời của con, chuyện này để cho con tới xử lý, mẹ cùng Anna về trong phòng đi.

Gia đình là gia đình, giang hồ là giang hồ, Diệp Thiên ở bên ngoài làm chuyện nhiều như vậy, người thường ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng đối với Diệp gia chưa từng có chút ảnh hưởng, hiện tại chuyện này mặc dù là bởi vì mẹ dựng lên, nhưng Diệp Thiên cũng muốn dùng phương thức trong chốn giang hồ để giải quyết.

– Con à, mẹ làm sao có thể không tin con được?

Tống Vi Lan bất đắc dĩ nở nụ cười, tuy rằng biểu hiện của con vô cùng mạnh mẽ, nhưng đó cũng là một loại thể hiện tình yêu đối với chính mình, trong lòng Tống Vi Lan rất vui.

Tống Vi Lan đứng lên, vẫy vẫy tay với Anna, nói:

– Anna, chúng ta vào phòng đi, để Diệp Thiên đi xử lý chuyện này!

– Vâng, chủ nhân!

Anna đi phía sau Tống Vi Lan, khi tiến vào đến phòng, thấp giọng ở bên tai Tống Vi Lan, nói:

– Chủ nhân, người ở Âu Châu tôi đã điều đã trở lại, chậm nhất ngày mai là có thể đến San Francisco, có bọn họ, chúng ta muốn rời khỏi nơi này cũng không khó!

Tống Vi Lan thở dài, thấp giọng nói:

– Ta biết, tận lực không phát sinh xung đột với Hồng môn!

– Vâng, thì ra cũng không phải mẹ hoàn toàn không có chuẩn bị?

Ngay khi cửa phòng ngủ sắp đóng lại, ánh mắt Diệp Thiên cố ý ngắm một chút.

Tống Vi Lan cùng Anna nói chuyện tuy rằng rất nhỏ, nhưng vẫn là chạy không khỏi cái lỗ tai Diệp Thiên, hắn không nghĩ cho tới bây giờ, mẹ đến Mĩ luôn thực trấn định, lại còn giấu một chuẩn bị như vậy ?

Khoan hãy nói, đối với “ người Âu Châu” theo lời Anna, Diệp Thiên thật đúng là có vài phần hứng thú, hắn không biết Anna vì cái gì tin tưởng đối với những người đó như vậy, lại tin tưởng chỉ cần bọn hắn tới, có thể đưa mẹ hắn ra khỏi San Francisco.

– Thiếu gia, ngài muốn nói cái gì vậy?

Ngay khi Diệp Thiên ngây người, bên tai truyền lại thanh âm của Đỗ Phi, hắn cũng có chút hiểu không rõ, Diệp Thiên rốt cuộc có chuyện gì cần giấu diếm hai người Tống Vi Lan.

Nghe được Đỗ Phi nói vậy, Diệp Thiên phục hồi tinh thần lại, hành văn gãy gọn nói:

– Đỗ Phi, tôi cũng không vòng vo, Lôi Chấn Nhạc cùng Lôi Hổ hai người đó nếu không còn, ông có mấy phần nắm chắc?

Người trong giang hồ xử lý chuyện, từ trước đến nay đều là nói trực tiếp, bọn hắn không như chính khách, tiêu diệt kẻ địch, thường thường là lựa chọn tốt nhất của những người như Diệp Thiên.

Khoan dung đối với kẻ địch, chính là tàn nhẫn lớn nhất đối với chính mình, hiện tại cha con Lôi Chấn Nhạc đã muốn gây cho Diệp Thiên cảm giác nguy hiểm, hắn tự nhiên cũng sẽ không nhân từ và nương tay.

– Thiếu gia, ngài… Ngài nói cái gì?

Đỗ Phi mặc dù nói núi Thái Sơn đổ sụp ở trước mắt mà sắc mặt không thay đổi, đã trải qua sóng to gió lớn, nhưng khi Diệp Thiên nói một câu, cũng khiến hắn trở nên biến sắc, dưới mông đít mặt như là bắt lửa, thân thể bắn lên từ ghế salon.

Chương 594 : Công ty Hắc Thủy

Tuy rằng khi mới sáng lập, cả công ty Hắc Thủy chỉ có sáu người, nhưng người sáng lập công ty Hắc Thủy, đều là lão binh giáo quan và bộ đội đặc chủng xuất ngũ, ngay từ đầu công ty xác định vị trí chính là cung cấp bảo kê cho các phú hào, rất nhanh liền phát triển.

Hai năm sau, công ty Hắc Thủy lại mở rộng phạm vi nghiệp vụ, nhận lấy nhiệm vụ từ các quốc gia cùng khu vực, tốc độ làm việc rất mạnh, trên thế giới có 50% siêu cấp phú hào biết đến, đều có nghiệp vụ cùng công ty Hắc Thủy.

Giống như mấy người Tống Vi Lan phái đến bên cạnh Diệp Thiên, chính là mấy bảo kê cao cấp nhất trong Hắc Thủy, Tống Vi Lan thuê bọn họ, chính là thông qua công ty Hắc Thủy.

Là ông chủ phía sau màn người của công ty Hắc Thủy, tuy rằng Tống Vi Lan chưa bao giờ tham dự đến quản lý công ty, nhưng được hưởng đãi ngộ là lực lượng bảo vệ.

Đội bảo vệ của Tống Vi Lan, đều là bộ đội đặc chủng ưu tú nhất xuất ngũ từ các quốc gia, nhân số tuy rằng chỉ có hơn hai mươi, nhưng kinh nghiệm chiến trường phong phú và tổ chức kỷ luật nghiêm khắc, hoàn toàn không như Hồng môn.

Cho nên Tống Vi Lan nói những người này có thể đem bà ra khỏi San Francisco, thực sự không phải là bắn tên không đích, người trong Hồng môn cố nhiên là rất nhiều, nhưng trong hoàn cảnh thành thị phức tạp, bọn họ hoàn toàn có năng lực đem Tống Vi Lan an toàn đi ra.

Phía trước Tống Vi Lan về quốc nội, sợ mang theo một đám người như vậy quá mức gây chú ý, vì thế đã cho bọn họ đi đến căn cứ ở Âu Châu nghỉ ngơi chỉnh đốn, không ngờ một ngày trở lại Mĩ liền cần dùng đến bọn hắn.

Nghe xong mẹ giới thiệu về những thủ hạ của bà, Diệp Thiên trầm ngâm một chút, nói:

– Mẹ, chờ bọn họ đến đây, mẹ theo chân bọn họ quay về Newyork trước đi.

Có thân nhân bên cạnh, Diệp Thiên làm chuyện luôn có cảm giác bó tay bó chân, hơn nữa hắn tiến hành nghi thức nhập môn Hồng môn, sẽ liên lụy đến phương diện lợi ích của các vị đại lão Hồng môn, nhất định sẽ không thuận buồm xuôi gió, chỉ có đưa mẹ đến chỗ ổn định. Diệp Thiên mới có thể thoải mái làm.

Tống Vi Lan lắc lắc đầu, nói:

– Tiểu Thiên, phải đi thì cùng đi, mẹ không cho phép con lưu lại.

Tuy rằng Diệp Thiên chưa từng làm chuyện gì khác người ở trước mặt mình, nhưng Tống Vi Lan biết, con của bà tuyệt đối không phải bình thường, để hắn ở lại San Francisco, có trời mới biết hắn có thể gặp phải những đại sự gì?

– Mẹ. mẹ ở lại chỉ có thể để cho con bị phân tâm, chuyện này giao cho con xử lý là được, mẹ ở Newyork đợi tin lành đi!

Thấy mẹ lắc đầu liên tục. Diệp Thiên nháy mắt đối với Anna, sau đó cười nói:

– Mẹ cứ yên tâm đi, ở Hồng môn vai vế của con cực cao. Những lão gia già cóc đế đó, không dám làm gì con đâu, mẹ cùng Anna cũng không phải người trong Hồng môn, lưu lại thực không có tác dụng gì!

– Vâng, chủ nhân, Diệp Thiên rất lợi hại, anh ấy ở San Francisco không có việc gì đâu ạ.

Đối với Diệp Thiên, không thể nghi ngờ Anna còn để ý an nguy của Tống Vi Lan hơn, lần này xem ra đã hiểu ánh mắt Diệp Thiên. Nói lời khuyên giải.

– Cái này?

Tống Vi Lan nghe vậy có chút do dự, sự thật cũng không phải là đánh giết giống như trong phim ảnh, biết rõ mình chỉ vướng víu, còn cố tình sống chết không đi, sợ rằng diễn viên sẽ chết từ từ.

Nhìn thấy mẹ do dự, Diệp Thiên nói:

– Mẹ, yên tâm đi. Chậm thì nửa tháng, nhanh thì mười ngày, chúng ta đều có thể về nước .

– Vậy được rồi, mẹ về Newyork trước, con cẩn thận một chút!

Tống Vi Lan nghĩ một chút. Gật đầu đồng ý. Chính mình lưu lại chỉ có thể làm con phân tâm. Cũng không phải rời đi trước tốt hơn sao?

– Được ạ, con cũng đói bụng, mẹ, chúng ta kêu cơm về phòng ăn đi.

Nhìn thấy mẹ đáp ứng, trong lòng Diệp Thiên không khỏi nhẹ nhàng thở phào, hắn hiện tại xem như đã biết, những người tu đạo niệm Phật, sở dĩ cần bỏ đi thất tình lục dục, thực sự là có đạo lý.

Phải biết rằng, người là sinh vật có tình cảm trí tuệ, nhất là người thân, luôn có một cảm tình không thể dứt bỏ, có vướng bận này, khi làm việc sẽ có rất nhiều người băn khoăn, không thể khiến tâm ý của mình đạt tới cảnh giới viên mãn.

Cùng mẹ dùng cơm xong, Diệp Thiên một mình một người đến hành lang khách sạn đi dạo một vòng, hắn có thể cảm giác được, một số ánh mắt đều ở cố ý hay vô ý nhìn chính mình, hẳn là chính là người Đỗ Phi phái tới.

Mặc dù có tâm tư muốn đi xem thành thị người Hoa nổi danh ở đây, nhưng an nguy của mẹ càng thêm trọng yếu, ở dưới lầu đi dạo một vòng, lúc sau, Diệp Thiên quay trở về trong phòng.

Ở San Francisco qua đêm thứ nhất, sớm ngày hôm sau, điện thoại trong phòng Diệp Thiên liền vang lên, thanh âm của Đỗ Phi trong loa truyền ra,

– Thiếu gia, có mấy người cùng người của ta đã xảy ra chút xung đột, bọn họ là lính bảo kê, muốn thả bọn họ đi hay không?

– Là người của mẹ tôi, cho bọn họ vào đi, Đỗ Phi, sợ là người của ông cũng ngăn không được đấy?

Diệp Thiên nghe vậy khẽ cười một tiếng, bởi vì hắn đã cảm thấy, có chút khí huyết cường đại không có ở người thường, đang tiếp cận hướng vào gian phòng của mình, nói vậy những thủ hạ của mẹ đã tới.

– Thiếu gia, tôi phái thêm một ít người!

Điện thoại bên kia Đỗ Phi bị Diệp Thiên nói đỏ bừng cả khuôn mặt, sự thật đúng như Diệp Thiên nói như vậy, mười mấy người thủ hạ của hắn, cũng chưa thể ngăn bốn người nước ngoài kia, toàn bộ bị đánh ngã xuống hẻm nhỏ sau khách sạn.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:

– Không cần lại phái thêm người, mẹ của tôi hôm nay phải đi Newyork, cho nngười của ông phối hợp đi!

– Bà ây về Newyork trước?

Đỗ Phi nghe vậy lặng đi một chút, nhanh nói tiếp:

– Như vậy cũng tốt, nếu không bên kia nếu thật sự e là chó cùng rứt giậu, sợ là sẽ phải thương tổn đến bà.

Chuyện có bốn người nước ngoài xông vào khách sạn, Đỗ Phi càng không tin sức chiến đấu của thủ hạ đối với người trong bang của hắn, vạn nhất nếu người của Lôi Hổ đến, người của hắn lại bị đánh trước mặt Diệp Thiên thì thật là đáng chê cười.

– Anna, đợi đã, trước tiên cô hãy gọi điện thoại xác minh một chút!

Vừa mới cúp điện thoại, cửa liền vang lên tiếng chuông, nghe thấy tiếng Anna mở cửa phòng ngủ của cô ra, Diệp Thiên vội vàng kêu lại, bởi vì từ trên thân người mấy người ngoài cửa kia, Diệp Thiên cảm nhận được một mối nguy hiểm, trên người bọn họ khẳng định có mang vũ khí.

Anna nghe theo lời của Diệp Thiên đi gọi điện thoại, gật gật đầu nói:

– Đúng vậy, là người của chúng ta!

– Ôi, Anna thân yêu, so với trước kia em càng thêm mê người , không … không được, ta muốn chết!

Mới vừa nhất mở cửa phòng, một người nước ngoài đứng giữa liền hướng về phía Anna, hai tay mở ra, định cho Anna một ôm lớn.

Nhưng nghênh đón hắn, Anna cũng mặc kệ dép lê đá một cước, hơn nữa còn là nhăm phần hạ bộ đối, người nọ sợ tới mức vội vàng ngừng lại, trong miệng hô:

– Anna, anh còn chưa có bạn gái đâu, em sẽ không tàn nhẫn như thế chứ?

Anna tức giận trừng mắt nhìn người trẻ tuổi kia một cái, nói:

– Phất Lôi Đức, ở Trung Quốc có một loại người kêu là thái giám, tôi nghĩ, anh là có thể trở thành cái loại người này!

– Thái giám, cái gì gọi là thái giám?

Phất Lôi Đức hiển nhiên chưa từng nghe qua cái danh từ này, kỳ quái hỏi.

– Anh nghe nói qua gay Thailand chưa?

Diệp Thiên từ sau lưng Anna đứng dậy,

– Thái giám còn hoàn chỉnh hơn một ít nếu so với gay, hoặc là dùng từ “người biến chất” để xưng hô càng thêm chuẩn xác.

– Ngươi là ai?

Phất Lôi Đức vốn còn đang cợt nhả, nghe thấy thanh âm Diệp Thiên nói chuyện, trong nháy mắt, cơ toàn thân đều cứng lên, thân thể lùi sang bên phải hai bước, tựa vào vách tường, đồng thời, tay phải đã nắm ở chuôi súng dưới xương sườn.

Ba người khác đi cùng Phất Lôi Đức, phản ứng cũng là cực kỳ nhanh, tản ra thành hình chữ nhật, đem Diệp Thiên vây vào giữa.

– Phản ứng cũng tạm được.

Diệp Thiên khẽ gật đầu, mấy người này khả năng vốn có tuy rằng so với tiểu đội Mã Lạp Khải kia kém hơn một chút, nhưng dùng để đối phó người trong bang phái cũng là đủ rồi, giao mẹ cho bọn họ, Diệp Thiên cũng có thể yên tâm.

– Đều dừng tay lại đi, Phất Lôi Đức, anh ấy là con trai của chủ nhân.

Ngay khi xung đột sắp bùng nổ, thanh âm của Anna vang lên, tuy rằng cô rất muốn cho Diệp Thiên giáo huấn mấy cái miệng ba hoa này, nhưng lúc này hiển nhiên không phải lúc.

– Con trai của chủ nhân?

Nghe được Anna nói vậy, mấy người nhẹ nhàng thở ra, nhất là Phất Lôi Đức, ngay khi tay hắn nắm trên cái chuôi súng, trên người người tuổi trẻ đối diện kia đột nhiên tản mát ra một khí lạnh khiến cho hắn cảm thấy tim đập nhanh.

Loại khí lạnh này tựa như năm đó Phất Lôi Đức tập huấn ở trại huấn luyện Seberia, cảm giác một thân một mình ở trong núi Seberia bị bầy sói vây quanh, khiến da đầu của hắn run lên, thiếu chút nữa đã bắn ra.

– Tất cả vào đi.

Diệp Thiên nhìn lướt qua bốn người, xoay người đi vào phòng.

– Chào bà chủ!

Đi vào phòng khách, Tống Vi Lan cũng đã ra rồi, Phất Lôi Đức mấy người rất là cung kính đồng thanh chào, bọn hắn có thể từ binh lính xuất ngũ hai bàn tay trắng, códc như hiện tại, xem như có cuộc sống xa hoa, toàn bộ nhờ người nữ nhân trước mặt này ban tặng.

– Phất Lôi Đức, làm sao lại các ngươi chỉ có bốn người tới?

Tống Vi Lan hơi hơi nhíu mày.

– Ông chủ, hai mươi tám người toàn bộ đều đến đây, nhưng mục tiêu quá lớn, cho nên chúng tôi bốn người đón ngài đi ra ngoài trước!

Ở trước mặt Tống Vi Lan, Phất Lôi Đức giống như là thay đổi hoàn toàn, vẻ nghiêm túc hoàn toàn không giống một người lúc trước.

Nghe được là có chuyện như vậy, Tống Vay lan gật gật đầu, nói:

– Được, chờ ta sau khi rời khỏi đây, bốn người các ngươi đều đi theo Diệp Thiên!

– Dạ!

Phất Lôi Đức mấy người cùng kêu lên đáp ứng, dùng ánh mắt tò mò đánh giá trên người Diệp Thiên, bọn hắn có chút không tin cảm giác nguy hiểm vừa rồi, lại có thể chính là từ trên người thanh niên trước mặt này truyền ra.

– Anna, đồ đạc của chủ nhân thu thập xong chưa? Các ngươi đi ra ngoài trước đi!

Bang chủ Hồng môn đang hấp hối, hiện tại San Francisco, khiến Diệp Thiên cảm giác giống như là cái thùng thuốc súng, Tống Vi Lan ở lâu một ngày, liền tăng thêm một phần nguy hiểm, chỉ có khi mẹ đã rời đi, Diệp Thiên mới có thể chân chính thở phào, cùng cha con Lôi Chấn Nhạc đọ sức một phen.

Chương 595 : Cấu kết

Ở sâu trong phố người Hoa ở San Francisco, có một dãy Tứ Hợp Viện có chút tương tự Tứ Hợp Viện cũ của Bắc Kinh, diện tích trước sau kéo dài chừng mấy ngàn thước vuông, tại bốn phía những Tứ Hợp Viện, đều bị các loại cửa hàng buôn bán bao quanh.

So sánh với tiếng mời chào hàng và cò kè mặc cả ầm ỹ bên ngoài kia, những Tứ Hợp Viện này cũng có vẻ yên tĩnh, có thể thấy trong rất nhiều nhà đều có những người tóc hoa râm đang ngồi.

Ở một đại viện góc đông bắc, trên dưới một trăm người trẻ tuổi đang trần mình ở bên trong, trong miệng thỉnh thoảng truyền ra tiếng hét “á”, nơi này đúng là Hình đường của Hồng môn.

Một người trung niên thân hình cao lớn chừng hơn 40 tuổi, đang hút tẩu cùng người trẻ tuổi bên cạnh, nhìn thấy có vài động tác không quy tắc, người trung niên sẽ đá ra một cước hoặc là lấy tay đấm ra, theo sau tiếng ngã xuống đất luôn sẽ truyền ra một tràng tiếng cười.

– Hổ Gia, điện thoại, là Tống thiếu gia gọi tới !

Một người mặc giày Tây bước nhẹ đi tới trước mặt người trung niên.

– Văn Quang, tiểu tử đó không phải sợ hành vi phản bội của hắn bị Tống gia biết được chứ?

Lôi Hổ cười lạnh một tiếng, nói:

– Lúc đi vội vội vàng vàng, giống như sợ lộ quan hệ cùng Hồng môn chúng ta, như thế nào lại gọi điện thoại tới lúc này?

Lôi Hổ dáng người cao, chừng một mét chín, nhưng trên mặt cái mũi chim ưng, cũng phá hủy hình tượng hắn, nhìn qua có cảm giác xấu xí.

Nhưng Lôi Hổ lúc này, đang là thời kì sinh tinh lực và thể lực thịnh vượng nhất, huyệt Thái Dương hai bên đầu cao gồ lên, hai mắt trợn lộ ra tinh quang, làm cho người ta không dám nhìn gần, khi giơ tay nhấc chân, ẩn hiện phong thái tông sư.

Đứng ở trước mặt trên dưới một trăm đệ tử Hồng môn, Lôi Hổ có loại cảm giác như hạc trong bầy gà, chính là Tứ Hợp Viện này hắn vẫn xem ra là quá nhỏ, đã giam không nổi dã tâm bành trướng của Lôi Hổ.

– Hổ Gia. Cái loại làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, tiểu tử đó cũng không phải là hạng tốt đẹp gì!

Người thanh niên bên cạnh Lôi Hổ, tuy rằng cách ăn mặc vô cùng nhã nhặn, nhưng mới mở miệng cũng dị thường thô bỉ, trên người cũng tản mát ra hơi thở chết chóc.

– Ha ha. Văn quang, lời này ta thích nghe…

Nghe được người trẻ tuổi nói vậy, Lôi Hổ phá lên cười ha ha, rất là tán dương vỗ vỗ trên vai người đó, nói:

– Tiểu tử ngươi không giống cái lũ xưng là phần tử trí thức ấy, đúng là đệ tử Hồng môn chúng ta.

Người trẻ tuổi tên là Bành Văn Quang, cha của hắn vốn là một vị mãnh tướng Hình đường. Hơn mười năm trước, trong một lần chiến đấu tranh đoạt địa bàn đã trúng mười tám đao mà chết, Bành Văn Quang chẳng khác gì là ăn cơm ở Hồng môn mà lớn.

Không giống đại đa số đệ tử Hồng môn thích dùng đao võ lộng quyền, từ tiểu học Bành Văn Quang liền ham học, sau lại thi được khoa pháp luật chuyên nghiệp đại học Harvard, tốt nghiệp xong liền theo Lôi Hổ, là nhân vật đại biểu cho lớp tinh anh mới của Hồng môn.

Nhưng từ nhỏ ở Hồng môn tai mắt đã nhiễm, mặc dù Bành Văn Quang ở bên ngoài biểu hiện giống như một nhân sĩ, nhưng là trong bang, khi nói chuyện làm việc, cũng giống như đệ tử độc nhất vô nhị của Hồng môn mà bậc tiểu học cũng chưa tốt nghiệp là Lôi Hổ, được Lôi Hổ thích.

Đi vào trong nội đường, Lôi Hổ cầm microphone lên. Nói:

– Hiểu Long, không phải nói trong khoảng thời gian này không muốn liên lạc với tôi sao? Tại sao lại gọi điện thoại cho Hổ Thúc?

Tuy rằng lựa chọn hợp tác cùng Tống Hiểu Long, nhưng là đối với kẻ ăn cây táo, rào cây sung này, Lôi Hổ vẫn cảm thấy xem thường, loại hành vi này chính là tối kỵ trong Hồng môn.

– Hổ thúc, nghe nói cô tôi đã đến San Francisco rồi à?

Điện thoại mặt kia truyền ra thanh âm có chút trầm thấp của Tống Hiểu Long, từ khí hậu thích hợp của San Francisco đi vào Châu Phi nóng bức, buổi tối hắn mở điều hòa quá lớn, nên có chút bị cảm.

– Việc này ta biết, chị Lan ở khách sạn Hi Nhĩ Đốn.

Ở San Francisco, thực không có chuyện gì có thể giấu diếm được Hồng môn, từ khi Tống Vi Lan vừa xuống phi cơ Lôi Hổ đã biết, nhưng hắn không nghĩ tới Đỗ Phi lại đích thân đi ra sân bay nghênh đón, khiến kế hoạch của hắn thay đổi nho nhỏ.

Kỳ thật Lôi Hổ cũng quen Tống Vi Lan hơn hai mươi năm, hắn nhỏ hơn mấy tuổi so với Tống Vi Lan, mấy năm nay luôn luôn xưng Tống Vi Lan là chị Lan.

– Hổ thúc. Vậy… Vậy vì sao thúc còn không đưa cô đến Hồng môn đi?

Thanh âm của Tống Hiểu Long có chút bức thiết, hắn biết rõ uy tín Tống Vi Lan trongn Tống thị ở hải ngoại, chỉ cần bà có thể đi đến Tổng bộ Newyork, phong ba lần này nhất định sẽ bị áp chế xuống.

Tuy rằng trên dưới một trăm triệu đã tới tay, nhưng số tiền này không phải còn phải cho Lôi Hổ một nửa sao? Hơn nữa ở trên tay Tống Vi Lan, còn nắm giữ mấy trăm triệu.

Tống Hiểu Long đã chuẩn bị xong người, tùy thời cũng có thể đánh tiếp vào đế quốc buôn bán do Tống Vi Lan tạo nên, đương nhiên, điều kiện tiên quyết nhất là Lôi Hổ bên này thành công trong việc bức ép Tống Vi Lan ký tên chuyển nhượng cổ phần công ty mới được.

– Ta làm việc, cậu muốn quản sao?

Nghe được Tống Hiểu Long nói vậy, thanh âm Lôi Hổ đột nhiên lạnh lùng,

– Hiểu Long, có một số việc là không thể nhanh chóng, chị Lan là thân phận gì? Chuyện ta giam lỏng chị ấy nếu truyền đi ra, xã hội thượng lưu ở Mỹ cũng tạo thành ảnh hưởng rất lớn.

– Đúng, Hổ thúc, nhưng cơ hội khó được, nếu cô đi đến Newyork, những chuyện chúng ta làm một thời gian trước hoàn toàn uổng phí , hơn nữa … hơn nữa số tiền kia cháu cũng không thể trích cho ngài được !

Tống Hiểu Long nghe vậy thấy căng thẳng, trong giọng nói đã ẩn chứa uy hiếp , phải biết rằng, số tiền gần trăm triệu đôla, đều ở trên tay hắn, Lôi thị ngay cả một xu tiền cũng không thấy.

– Ồ? Hiểu Long, cậu đang uy hiếp ta?

Sắc mặt Lôi Hổ trùng xuống, thanh âm trở nên có chút khàn khàn.

Tống Hiểu Long cũng cảm thấy ngữ khí của mình có chút quá mức, vội vàng giải thích nói:

– Cháu nào dám? Hổ thúc, nếu cô nói một vài nghành phối hợp điều tra, rất có thể sẽ đóng băng tài khoản này, đến lúc đó cháu nào có tiền cho chú?

Tống Hiểu Long nói lời nói này cũng không phải giả, tuy rằng hành vi lần này hắn làm có thể nói không chê vào đâu được, nhưng trên dưới một trăm triệu đôla này cũng không thể vô duyên cớ mất đi, mà phải thông qua các loại thủ đoạn rửa tiền không ngừng mới được.

Nhưng bởi vì thời gian quá ngắn, khoản tiền này vẫn có dấu vết mà lần theo, với thanh danh cùng quan hệ của Tống Vi Lan ở Mỹ, nói không chừng thật sự có thể truy tra được, lấy tiền về.

– Còn có chuyện như thế này?

Lôi Hổ nghe vậy sửng sốt, quay đầu nhìn về hướng Bành Văn Quang phía sau, khi nhìn Bành Văn Quang, sắc mặt không khỏi dịu đi vài phần, nói:

– Được rồi, việc này ta đã biết, cậu yên tâm đi, chị Lan không đi khỏi San Francisco được đâu!

– Văn Quang, tiểu tử đó nói là thật sao?

Hồng môn sử dụng chính là điện thoại kiểu cũ, microphone tiếng vang rất lớn, Lôi Hổ biết Bành Văn Quang nhất định có thể nghe được.

– Không bài trừ khả năng này.

Bành Văn Quang gật gật đầu, có chút kỳ quái hỏi:

– Hổ Gia, vì sao khi Tống Vi Lan xuống phi cơ ngài không khống chế bà ấy luôn? Nói vậy Đỗ gia không dám trở mặt với ngài chứ?

Lôi Hổ lắc lắc đầu, nói:

– Anh Phi quan hệ rất gần với nhà ta, ta không muốn bởi vì sự kiện này xung đột cùng hắn.

Tuy rằng Đỗ Phi rời khỏi Hồng môn hơn mười năm, nhưng năm đó thủ hạ của cha hắn khi đang trị vì, hiện tại cũng vẫn là lực lượng mạnh trong Hồng môn, cũng là một thế lực không thể khinh thường.

Lôi Hổ tuy rằng không sợ Đỗ Phi, nhưng đây là thời điểm mấu chốt tranh đoạt vị trí bang chủ, hắn cũng không muốn cành mẹ đẻ cành con, khiến Đỗ Phi đng ở trung lập lại thành đối thủ của mình, huống chi sự tình nếu làm lớn, tất nhiên cũng chạy không khỏi cái lỗ tai Lôi Chấn Nhạc.

– Hổ Gia, vậy làm sao bây giờ?

Bành Văn Quang hỏi.

– Làm sao bây giờ? Còn cần hỏi sao?

Lôi Hổ híp mắt lên, nói:

– Kêu A Hồng mang năm mươi người qua đó, mời chị Lan đến…

Lôi Hổ vốn là người tâm tính bạc bẽo, nếu không cũng sẽ không gạt cha cùng Tống Hiểu Long lên kế hoạch giam lỏng Tống Vi Lan .

Trước kia nể thể diện Đỗ Phi, Lôi Hổ cũng không dám làm chuyện quá phận sự, nhưng hiện tại liên lụy đến khoản tiền này, hắn cũng bất chấp nhiều như vậy, không có tiền, lời hứa của hắn đối với mỗi phe phái trong bang, đều trở thành một trò cười.

Thấy Bành Văn Quang đáp ứng xoay người rời đi, Lôi Hổ lại kêu hắn, nói:

– Đúng rồi, bảo A Hồng mang nhiều người, nhưng không được để lộ ra huynh đệ trong bang, đối với người bên cạnh chị Lan, cũng không cần khách khí !

Dù sao sau chuyện này, Hồng môn và Tống gia tất nhiên sẽ trở mặt, Lôi Hổ cũng không ngại đem sự tình làm mạnh hơn một chút.

Tục ngữ nói tú tài gặp binh lính lý nói không hiểu nhau, Lôi Hổ vốn là có kẻ thù khắp nơi, hắn căn bản là không cần lo Tống Vi Lan trả thù, trên đời này người muốn hắn chết hơn, hắn Hổ Gia không phải là vẫn sống sao?

– Ông chủ, bên ngoài an toàn!

Khi Lôi Hổ truyền đạt mệnh lệnh ra, đoàn người hộ vệ Tống Vi Lan cũng ra khỏi phòng Vip, nhưng bọn hắn cũng không đi thang máy xuống tận cùng, mà là ra ở lầu bốn, thông qua thang máy bộ của nhân viên trong khách sạn, đi tới cửa sau khách sạn.

Một chiếc Mercedes bề ngoài cũng không khoa trương, nhưng lại có lắp thêm bộ chống đạn thủy tinh và lớp thép thật dày, đang đứng ở cửa sau khách sạn, ở cách Mercedes 10m, bảy tám thanh niên trên mặt có dấu đỏ đang đứng.

Trong sự bảo vệ của đám người, Tống Vi Lan cùng Anna ngồi vào Mercedes.

– Thiếu gia…Đây thế giới lấy kiếm là chủ,Lăng Tiêu xuyên không chuyển giới mà sinh khuất động lăng vân khuấy động bát hoang: Ngạo Kiếm Lăng Vân … chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Một tiếng hô, khiến Diệp Thiên đang rảo bước tiến lên xe Mercedes liền thu trở về.

– Thiếu gia, là người của tôi vô dụng, người của Lôi Hổ đang tới rồi, ngài đi Newyork tránh sóng gió cũng tốt.

Đi vào trước mặt Diệp Thiên, Đỗ Phi vẻ mặt hổ thẹn, trong mắt mơ hồ còn hiện ra vẻ thất vọng, hắn nghĩ rằng Diệp Thiên thay đổi chủ ý, cùng với Tống Vi Lan cùng nhau rời đi.

Tuy rằng Đỗ Phi cũng không có ôm hi vọng quá lớn đối với thành công thăng chức, nhưng lời của Diệp Thiên, đã khiến hắn nảy sinh ra một ít ý nghĩ khác, nhưng nếu Diệp Thiên rời đi, vậy hắn thật sự không có cơ hội nào.

– Tôi sẽ không đi, đưa mẹ của tôi đi rồi, tôi sẽ trở về.

Diệp Thiên nhìn thoáng qua Đỗ Phi, thản nhiên nói:

– Nơi này không thể ở nữa, ông sắp xếp cho tôi một chỗ ở khác, buổi tối tôi sẽ gọi điện thoại cho ông!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ