1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 117: Hôn lễ – Động phòng hoa trúc ..hắc hắc (c581-c585)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 117: Hôn lễ – Động phòng hoa trúc ..hắc hắc (c581-c585)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 581 : Hôn lễ (thượng)

việc giao dịch tại ngân hàng Thụy Sĩ, cũng chia làm nhiều cấp bậc, có một vài công việc không những cần bận có tiền vốn khổng lồ mà còn cần thứ khác như là thân phận.

Giống như là một vài tên xe hiếm trên thế giới, không phải bạn có tiền là có thể mua được, không có địa vị xã hội tương xứng , càng nhiều tiền cũng không có cách nào đặt mua những sản phẩm xa xỉ cạnh tranh này.

Cho nên Tống Vi Lan sau khi nhìn thấy cái chìa khoá này thì mới sửng sốt như vậy, vì với tư cách là nhà phú hào, đều không cách nào lấy được chiếc chìa khoá ở cấp loại này, càng không muốn nói xa xôi chỉ là chuyến đi của con trai qua Myanmar.

– Cầm cái chìa khóa này, có thể mở két sắt ra? Nhưng … ngay cả là ngân hàng nào cũng đều không biết sao?

Cuối cùng làm ra đây là đồ vật gì, nhưng trong đầu Diệp Thiên vẫn còn mông lung, trong ấn tượng của anh, đi ngân hàng lấy tiền tựa hồ như cần sổ tiết kiệm chứng minh linh tinh gì đó, chính là anh cái gì đều không có, chỉ có một cái chìa khoá này thôi.

– Cái này là ngân hàng trung ương Thụy Sĩ chế tạo ra, két bảo hiểm cũng ở trong ngân hàng trung ương.

Tống Vi Lan có chút buồn nhìn con, cầm trong tay vật quý như thế, thế nhưng cái gì cũng không biết.

Nhìn thấy bộ dạng mơ hồ đó của nhi tử, Tống Vi Lan giải thích nói:

– Con cầm cái chìa khóa này đi đến ngân hàng, tự nhiên có chuyên gia tiếp đãi, văn kiện gì đều không cần đưa ra, cái chìa khoá này là vật chứng minh tốt nhất.

Xuất phát từ việc thực hiện bảo mật cấp cao nhất, một vài két bảo hiểm và chìa khoá này một khi chế tạo ra , tất cả tư liệu đều phải được tiêu huỷ đi, Tống Vi Lan có thể nhìn thấy bức hình kia, cũng là từ nhân viên lâu năm.

Ngoài tư liệu về chìa khoá, trong ngân hàng vì sợ tư liệu khách hàng bị tiết lộ, sau khi cùng khách hàng tiến hành thông qua , khách hàng đầu tiên cấp 3S, toàn bộ đều không có giữ lại gốc.

Nói cách khác, ngân hàng là chỉ nhận cái chìa khóa chứ không nhận người, không quan tâm ai cầm cái chìa khóa đến ngân hàng, đều có thể thuận lợi mở két bảo hiểm ra.

Cuối cùng người giữ chìa khoá liệu có thể bảo quản tốt, đó không phải là ngân hàng lo lắng đồ vật quan trọng như vậy đều có thể mất, vậy cũng chẳng thể trách người bên ngoài.

– Diệp Thiên, con còn không nói cho mẹ, thứ này rốt cuộc là ở đâu ra.

Trên đời này chuyện có thể làm cho Tống Vi Lan cảm thấy tò mò cũng không nhiều, mà cái chìa khóa này hiển nhiên lại có thể làm dậy nên lòng hiếu kỳ của bà.

– Con nói cướp được từ ở trong tay người khác, người có tin không?

Diệp Thiên cười khổ một tiếng, nói:

– Đợi sau khi kết hôn với Thanh Nhã chúng con cùng đi Thụy Sĩ một chuyến, đến lúc đó thấy đồ vật trong két bảo hiểm đó, người sẽ biết chìa khoá này từ đâu mà tới rồi.

Nghĩ đến thứ bị anh hùng Bắc Cung tiêu hủy và rương mật mã trong xe bọc thép , Diệp Thiên không thể không cảm thấy đau lòng, đây chỉ là đem chìa khoá còn lớn hơn như thế này đến, rương mật mã đó nghĩ lại càng đáng giá.

Chính là nó sớm hóa thành tro bụi, rương mật mã cho dù không hư hỏng cũng đều bị hóa thành nước thép xe thiết giáp đốt đúc ở cùng một chỗ, đằng sau những thứ kia đại biểu cho của cải, sẽ vĩnh viễn không thể xuất hiện trên thế giới này.

– Thằng nhỏ này, sau này đừng làm lại những chuyện nguy hiểm này.

Tống Vi Lan mặc dù biết Diệp Thiên ở Myanmar được một số tiền vàng , nhưng cũng không biết chi tiết hiện tại nhìn thấy chiếc chìa khoá này nhất thời hiểm nguy bên trong, chịu không nổi dặn dò con.

– Để ta yên tâm, lần này đi ra ngoài phải nhanh chóng trở về.

Diệp Thiên gật gật đầu, ở cùng mẹ hơn nửa năm hắn càng ngày càng cảm nhận được cuộc sống khi có mẹ, cho dù bị mẹ răn dạy, quở mắng, thì cũng không phải là một loại hạnh phúc sao?

Hai ngày sau, Tống Vi Lan mang theo Anna rời kinh thành đi Mĩ, mà Diệp Thiên cũng bắt đầu bận rộn lên.

Đầu tiên là Thanh Nhã xin nghỉ, hai người bay đến bãi biển Maldives, đi chụp ảnh cưới sau đó đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, theo pháp luật mà nói, hai người đã được coi là vợ chồng rồi.

Sau khi làm xong hết tất cả những việc này, ngược lại không có chuyện gì giữa Diệp Thiên và Thanh Nhã, còn lại đều do mấy dì và Diệp Đông Bình sắp xếp, Diệp Thiên đưa Thanh Nhã Mao Sơn bái tế sư phụ.

Về việc mời Thanh Nhã là nửa kỳ nghỉ dài hạn cuối năm, Diệp Thiên sẽ ở cùng với cô trong điện thờ hơn hai tháng, nếu không phải Diệp Đông Bình liên tục điện thoại thúc giục, Diệp Thiên còn muốn dành nhiều thời gian cho sư phụ.

Đợi đến khi hai người lại trở lại kinh thành lần nữa, đã là cuối tháng 11, nhưng điều khiến Diệp Thiên có chút sốt ruột chính là, mẹ lại vẫn chưa trở về từ Mĩ.

Nếu không phải có thể thông qua điện thoại liên lạc với Tống Vi Lan, Diệp Thiên thậm chí đều có tâm trí đi đến Mĩ, nhất là anh ta lo lắng về sự an nguy của mẹ, hai là anh ta cũng không muốn làm cho hôn lễ của mình để lại sự nuối tiếc.

Cũng may tới giữa tháng 11, cuối cùng Tống Vi Lan đã trở về nhà từ kinh thành với vẻ mệt mỏi, điều này cũng làm cho Diệp Thiên yên lòng.

Diệp Thiên mang theo Chu Khiếu Thiên mở hai chiếc xe, mới xem như là đem hành lý mà Tống Vi Lan gửi vận chuyển đều kéo về tới trong nhà, sau khi sắp xếp xong xuôi, Diệp Thiên nhịn không được oán giận nói:

– Nếu người lại không trở lại, con sẽ đi Mĩ tìm!

– Nhưng vì mẹ đặt bộ Âu phục này và áo cưới của Thanh Nhã, mới tới trễ vài ngày, mẹ dự định làm việc gì đó?

Cảm nhận được trong lòng con quyến luyến như vậy, Tống Vi Lan trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng, từ trên cổ lấy xuống miếng đại Tề thông bảo kia, nói:

– Thứ này trả lại cho con, mẹ luôn luôn mang theo.

– Sau này ta lại sẽ tìm vật tốt cho người.

Cái đồng tiền này là Lý Thiện Nguyên lưu lại, thuộc loại pháp khí trong môn phái , Diệp Thiên lại không được đem nó tặng cho mẹ mình, đưa tay nhận lấy.

– Lần này đi Mĩ công việc có tốt không?

Nhìn thấy sắc mặt mẹ, Diệp Thiên có chút đau lòng, một nữ nhân có thể làm nên chuyện lớn như vậy, có thể suy nghĩ mà biết bà đánh đổi không ít tâm huyết.

– Không có việc gì, đợi con cưới vợ, mẹ còn phải lại đi một chuyến nữa.

Tống Vi Lan lắc đầu, không làm thế nào nghĩ tới việc kinh doanh nhắc tới sinh ý sự, thoái thác một phen với Diệp Thiên, nói:

– Con và Thanh Nhã đem Âu phục và áo cưới đi thay, để mẹ nhìn xem nào!

Theo thời gian trôi qua, mọi người chuẩn bị qua đêm một năm cuối của thiên niên kỷ , năm mới năm 2000 cuối cùng đã đến.

Vốn dĩ theo tư tưởng của Tống Vi Lan, là đặt tiệc cưới ở khách sạn năm sao.

Nhưng Diệp Thiên cũng không muốn sắp xếp bừa bãi, anh ta cũng rất lo nghĩ lúc trước bày tiệc hỉ náo nhiệt trong nhà ở nông thôn, khi anh ta kiên trì, cuối cùng là quyết định đưa vào sáu bàn tiệc trong sân cũ bốn, lấy sáu cái nghĩa may mắn của Lục Đại.

Về kiến nghị này của Diệp Thiên, hiển nhiên gật đầu đồng ý, mặc dù việc gả cô gái này là không thật là náo nhiệt, nhưng Diệp Thiên đồng ý sau khi tiệc cưới kết thúc lại đi tới bữa tiệc được tổ chức ở Thượng Hải, ông ta người cha vợ này tự nhiên không có gì để nói cả.

Một buổi sáng sớm, sân của nhà Diệp lão trạch tử liền đã tràn ngập không khí vui mừng, ở cửa chính của tứ hợp viện dán chữ hỷ, ngay cả tường bao quanh đều tu sửa đổi mới hoàn toàn, cách vài mét lại được treo một chiếc đèn lồng màu đỏ.

Diệp Thiên mang theo đồ đệ sáng sớm liền lái xe đi đến một cái biệt thự nhỏ khác, ở nơi này là chỗ ở lớn ở kinh thành, lúc này hay dùng để làm nhà mẹ đẻ.

Đón dâu đương nhiên cũng không thiếu Vệ Dung Dung và khó khăn của Hồ Tiểu Tiên từ Đông Bắc tới, 5888 tiền lì xì đưa ra , mới xem như là sẽ được Thanh Nhã nhận lấy.

Khi xe đến đường giao tứ hợp viện, rung trời pháo nổ rung trời đột nhiên vang lên , Diệp Thiên trên người mặc Âu phục cùng Thanh Nhã xuống xe, dẫn theo một đám người ồn ào thanh niên.

Bị đám người vây chặt tiến vào tứ hợp viện, ở giữa sân bố trí một cái sân mới, treo một tấm rèm vải đỏ thẫm thêu chim uyên ương bên trên, đằng trước còn đặt một cái bàn đầy kẹo, hai bên cái bàn được đặt mỗi bên một cái ghế tiên.

Hôn lễ lần này của Diệp Thiên, cũng không có tuyên truyền ra ngoài.

Có thể đứng ở… trong tứ hợp viện này, ngoại trừ hai vị sư huynh của hắn và thầy trò Nam Hoài Cẩn cùng nhau tới, chỉ có người bạn thân như Vệ Hồng Quân, Diệp Thiên thậm chí cả Đường Văn Viễn đều không có mời.

Mặt khác ở bên thông gia, chỉ có ba cô cô của Diệp Thiên, mà Tống Vi Lan bên kia, còn lại là sự có mặt của Tống Anh Lan dì của Diệp Thiên.

Kỳ thật vốn dĩ gia đình họ Tống muốn tới tham dự hôn lễ này, nhưng bị Tống Vi Lan cấp cự tuyệt, năm đó bà ta có thể cự lực phản đối hôn lễ của mình và Diệp Đông Bình, Tống Vi Lan có thể không nghĩ khiến đại ca mình quấy rối hôn lễ của con trai.

Khách ở nơi khác còn có Hồ Hồng Đức từ Đông Bắc tới, có một nhà ba người từ Giang Nam tới, đều là người thân thiết của Diệp Thiên, nhưng để tránh phiền phức tiếp đón khách ở cửa .

Ngày lành tháng tốt là do Cẩu Tâm Gia định, vào đúng trưa 11 giờ 30 phút, hôn lễ này sẽ còn có hơn một giờ, cũng không phải vội vã tiến hành nghi thức, người một nhà đều ngồi ở trong sân trò chuyện.

Diệp Thiên vốn là người trong kỳ môn, cũng không coi trọng mấy cái lễ rắc rối này, tự nhiên cũng sẽ không đi làm gì một loại khăn quấn đầu màu hồng , về phần Thanh Nhã thì ngồi thoải mái ngay cạnh anh ta.

– Diệp Thiên, ta cho đào lên gốc cây sâm vua, coi như là lễ vật tặng cho ngươi.

Hồ Hồng Đức đi đến bên Diệp Thiên, đem một cái hộp gấm màu đỏ tới.

– Lão Hồ, cám ơn ông, đây chính là thứ tốt.

Diệp Thiên mở ra hộp gấm, nhất thời một mùi hương nồng đậm mùi thuốc truyền bay ra, ở trong hộp đặt một cây sâm, thân rễ nhân sâm chừng ba mươi cen-ti-mét, xem năm ít nhất cũng phải trên năm trăm năm.

Nghĩ đến sâm còn giấu ở trong Trường Bạch sơn, Diệp Thiên có chút hoài niệm nói:

– Lão Hồ, đợi rảnh rỗi , tôi và ông lại làm chuyến đi Trường Bạch sơn, ở trong đó thứ tốt có thể là không ít.

– Thôi đi, cậu muốn đi còn không giống như là quỷ vào thôn sao, cái gì đồ tốt đều không còn.

Hồ Hồng Đức bĩu môi, một chút trên mặt đều không có Diệp Thiên, khiến mọi người cười vang.

Tiếng cười qua đi, Cẩu Tâm Gia đi đến bên Diệp Thiên , từ trong tay áo lấy ra một quyển đồ vật , đưa cho Diệp Thiên nói:

– Diệp sư đệ, Đại sư huynh ta tuy là người nghèo, này cuốn thư tay coi như là ta và Hoài Cẩn lão đệ tặng cho đệ.

– Ôi, đây là cái gì?

Diệp Thiên tiếp nhận cái quyển tập kia, xem bên ngoài như vật cổ, lúc sau mở ra, lại kinh hãi,

– Đại sư huynh, Nam Sư huynh, này… Thứ này quá quý giá rồi !

Chương 582 : Hôn lễ ( trung )

Tuy rằng là đem cuốn tranh dán một góc, nhưng nhìn thấy bức tranh và văm tự bên trên, Diệp Thiên liếc mắt một cái liền nhận thức được, đây là văn kiện in ấn của chú thích của Kim Thánh Thán – Thôi Bối Đồ.

Lý Thiện Nguyên từng cất giữ một bản gốc Thôi Bối Đồ của Kim Thánh Thán tàn tạ, chính là niên đại quá lâu, khi Diệp Thiên chừng mười tuổi cũng đã tổn hại rồi , Lý Thiện Nguyên còn đau lòng một khoảng thời gian rất dài.

Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Thiên yêu thích không buông tay, Cẩu Tâm Gia nở nụ cười, nói:

– Hoài Cẩn lão đệ biết đệ yêu thích Thôi Bối Đồ, vài ngày trước đặc biệt trở lại viện bảo tàng cố cung Đài Bắc, lấy ra một bản gốc đưa cho đệ , đại sư huynh ta có thể được thơm lây.

– Cám ơn Nam Sư huynh, cái lễ vật này tiểu đệ thực sự rất thích.

Diệp Thiên gật đầu lia lịa, cẩn thận đem cuốn tranh kia thu vào, thứ này không phải là dùng tiền có thể mua được, đừng tưởng rằng bản gốc sẽ không đáng giá , Trên thực tế rất nhiều bản gốc và bản in bức tranh chữ đá quý, đều đáng giá nghìn vàng.

Giống như là Lan Đình Tự do Vương Hi Chi làm, vốn sớm đã không biết nguồn gốc, nhưng bản gốc được người đời sau làm ra, đều được trân trọng cất giữ cẩn thận, cũng là báu vật vô giá.

Còn Thôi Bối Đồ của Kim Thánh Thán chú thích luôn luôn bí mật không truyền ra ngoài, người thường cho dù đi đến viện bảo tàng cố cung Đài Bắc cũng chưa chắc có thể thấy được, cho nên bản gốc này trong tay Diệp Thiên có thể coi là tình người trên thế gian.

– Khiếu Thiên, cất kỹ!

Sau khi cảm ơn Đại sư huynh và Nam Hoài Cẩn, Diệp Thiên đem bản gốc này giao cho Chu Khiếu Thiên.

– Tiểu sư đệ, Đại sư huynh bọn họ không cho ta góp, ta chỉ có thể chính mình tặng đồ .

Sau khi chờ đến lễ vật của Đại Sư huynh tặng, Tả Gia Tuấn cũng lấy ra trên người một chiếc hộp gấm dài đặt lên bàn và nói:

– Đây là một bộ tranh chữ ta lấy được mấy năm trước, làm lễ vật tặng đệ .

– Nhị sư huynh, huynh ra tay cũng không thể quá nhỏ mọn.

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, đưa tay cầm hộp gấm mở ra, mở một cái cuốn tranh bề rộng chừng khoảng bảy mươi cen-ti-mét bên trong ra, nói:

– Thanh Nhã. Giúp anh mở ra!

Tuổi của bức họa này cũng không quá lâu, tu sửa lại hẳn là hoàn thành ba năm năm trước, bức họa lấy hoa sen, chim uyên ương làm đề tài. Lấy màu đỏ vẽ hoa, màu đen điểm lá.

Đóa hoa màu hồng đậm rực rỡ, lá sen màu đen bên trong biến hóa và trong nước một đôi chim uyên ương gắn bó thân thiết với nhau. Cả bố cục hình ảnh hợp lý, bút pháp đơn giản tự nhiên. Thư bút ở trong khiến cho toàn bức họa tràn đầy một sinh khí dạt dào.

– Là tác phẩm của Bạch Thạch lão nhân ?

Sau khi Xem tranh chữ bên trái Mộc Cư Sĩ, con dấu của Tề Bạch Thạch. Diệp Đông Bình đứng bên cạnh con trai hét lên một tiếng kinh ngạc.

Thị trường sản phẩm nghệ thuật mấy năm nay không ngừng nóng lên, một vài bức tranh chữ cổ tinh phẩm đều đưa ra bán với giá trên trời, mà loại tranh chữ trong nước giá cả cao nhất, coi như Tề Bạch Thạch và Trương Đại Thiên được hàng ngàn người mong đợi.

Diệp Đông Bình tuy là người biết phân biệt, ông ta biết bức tranh chữ “Hà hoa uyên ương đồ” này , là tác phẩm lớn do Tề Bạch Thạch sáng tác sau khi ở “Suy niên biến pháp”.

– Đúng vậy, đúng là Bạch Thạch lão nhân lúc tuổi già làm ra.

Tả Gia Tuấn cười cười, nói:

– Hà hoa uyên ương đồ này . Chính có thể làm nổi bật nên lúc này, Nhị sư huynh chúc các ngươi vợ chồng đầu bạc răng long!

– Cám ơn Nhị sư huynh, thật khiến huynh tốn kém.

Diệp Thiên cũng biết bức họa này giá không rẻ, sau khi cảm ơn Tả Gia Tuấn, hắn đem tranh cuộn lại, một lần nữa đặt vào trong hộp gấm.

– Tiểu Thiên. Đến chị này…

Mới vừa cùng vài vị sư huynh nói mấy câu, Diệp Thiên liền nghe được có người gọi hắn, nhìn lại, là Vương Doanh.

Diệp Thiên vội vàng nói với sư huynh giọng khốn khổ, để cha lẫn mấy vị sư huynh đằng sau, hướng Vương Doanh, thuận tay lấy mấy thanh kẹo từ trên bàn.

– Nha Nha, kêu thúc thúc!

Vương Doanh và con gái Phong huống đã hơn bốn tuổi, tướng giống như búp bê ,rất là đáng yêu, cái miệng nhỏ nhắn lại càng ngọt ngào vô cùng, đi vào trong sân thì liền kêu ông nội, bà nội, chú, dì không ngừng, luôn được mọi người coi là bảo bối.

– Chào Diệp Thiên thúc thúc, Diệp Thiên thúc thúc, kia kẹo là cho con sao?

Tiểu nha đầu nhìn thấy kẹo trong tay Diệp Thiên, vẻ mặt khó xử nói:

– Chính là yếm trên người Nha Nha không có khoảng trống, Diệp Thiên thúc thúc có thể giúp Nha Nha cầm trước không?

– Được rồi, thúc thúc giữ cho con …

Nha Nha giọng trẻ con khiến trong viện phá lên một trận cười, Diệp Thiên đem kẹo cho trong túi, đưa cho tiểu nha đầu, nói:

– Nha Nha cầm ở trong tay, khi nào muốn ăn thì lấy ra.

– Tiểu Thiên, đừng chiều thói quen trẻ con, sẽ làm hỏng răng.

Vương Doanh cười Diệp Thiên, chỉ vào cái rương dưới chân, nói:

-Trong này là quần áo thêu trẻ con do chị Doanh Doanh tự mình làm, còn có mũ đầu hổ, có thể các em sớm sinh quý tử.

Với quan hệ người một nhà này của Vương Doanh, Phong Huống và Diệp Thiên, tặng tiền là không thích hợp, Diệp Thiên cũng sẽ không nhận, cho nên từ nửa năm trước Vương Doanh đã bắt đầu chuẩn bị lễ vật cho Diệp Thiên.

– Chị, cám ơn chị!

Ngồi xổm người xuống, Diệp Thiên đem rương kia mở ra, xem bên trong từng chiếc mũ,giày và quần áo trẻ con, Diệp Thiên ánh mắt không khỏi có chút rơm rớm, nhịn không được cúi đầu xuống ở khóe mắt lau lau.

Diệp Thiên từ nhỏ mẹ không bên cạnh, lúc đi đến thị trấn vừa mới mười tuổi, Diệp Đông Bình bề bộn nhiều việc, Diệp Thiên dường như mỗi ngày đều ăn ở tại nhà Vương Doanh, quần áo hỏng cũng là Vương doanh giúp hắn may vá.

Khi đó Phong Huống đang ở giai đoạn chập chững đi kinh doanh, thu nhập của Vương Doanh cũng không cao lắm, nhưng luôn nghĩ cách nhường Diệp Thiên được ăn thịt, nhận Diệp Thiên như em ruột.

Suốt thời gian tám năm, ở tận đáy lòng Diệp Thiên, Vương Doanh cũng không có cái gì khác người mẹ , đây cũng là nguyên nhân Diệp Thiên hàng năm không quản bận rộn đến đâu, sẽ luôn trở lại thành nhỏ Giang Nam thăm Phong Huống.

– Em trai, cũng kết hôn rồi, sau này không được tiếp tục nghịch ngợm gây chuyện vậy!

Xem Diệp Thiên trước mặt anh tuấn, Vương Doanh trước mắt tựa hồ lại xuất hiện hình ảnh cậu bé trai mười tuổi khoẻ mạnh kháu khỉnh, một thời gian cũng sinh lòng thương cảm, không cầm được nước mắt.

Diệp Thiên nắm bả vai của Vương Doanh , cười nói:

– Chị, em kết hôn là chuyện vui, lần này tới kinh thành, ở đây đến ăn tết xong thì trở về, em muốn làm ít món đồ nhỏ cho Nha Nha mang đi.

– Tiểu tử, bao nhiêu năm không tặng chị lễ vật rồi?

Vương Doanh biết ngày đại hỉ này không nên thương cảm, lau nước mắt, tức giận trừng mắt liếc Diệp Thiên.

– Hắc hắc, sau lại tặng vật tốt cho chị.

Diệp Thiên nở nụ cười haha, giương mắt nhìn Vệ Hồng Quân ở hướng hắn chỉ tay, vội vàng quay đầu nói với Thanh Nhã :

– Thanh Nhã, em cùng chị Doanh Doanh trò chuyện, anh đi tiếp đón khách.

Đi đến trước mặt Vệ Hồng Quân, Diệp Thiên đưa cho điếu thuốc thơm, vẻ mặt xin lỗi nói:

– Chú Vệ, hôm nay phiền toái chú rồi , đợi lần sau có nhiều thời gian hơn, cháu nhất định kính chú mấy chén!

Bố trí hôn lễ này ngày hôm nay thậm chí mời cả đầu bếp nhà hàng đến, đều là do Vệ Hồng Quân một tay thu xếp,cho nên từ đêm hôm qua rất bận rộn, đến hiện tại cũng không ngủ được mấy tiếng.

– Nói những lời này làm gì, tiểu tử ngươi tới Bắc Kinh phải thông báo cho chú Vệ trước tiên nha?

Vệ Hồng Quân bất mãn khoát tay, nói:

– Không đề cập tới cái này, Diệp Thiên, bên ngoài một vài khách đến, cháu xem… Là cho vào hay không ?

Theo ý tứ của Diệp Thiên, hôm nay ở trong sân tổng cộng sáu bàn rượu và thức ăn chuẩn bị, những người đến đều là bằng hữu thân thiết và người thân của Diệp Thiên.

Nhưng lúc nãy Vệ Hồng Quân thu xếp bên ngoài lại phát hiện, có mấy người đã đến cửa , nhưng những người đó cũng không có mạo muội tiến vào, mà là Vệ Hồng Quân thông báo một tiếng với Diệp Thiên.

– Là ai ? Đi, đi ra xem.

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, hôn lễ của mình dường như không có thông báo với người ngoài.

– Là Khâu Văn Đông cùng một vài người đi bên cạnh hắn …

Vệ Hồng Quân đi theo sau Diệp Thiên, hướng bên ngoài viện đi ra.

Buôn bán ở kinh thành, không có ai là không biết Khâu Văn Đông, Vệ Hồng Quân trong khoảng thời gian này kinh doanh thuận buồm xuôi gió, cũng giúp đỡ của Khâu Văn Đông, cho nên để đối phương ở ngoài cửa, Vệ Hồng Quân trong lòng vẫn có vài phần không yên.

– Là lão Khâu? Hả, ông ta đến xem náo nhiệt gì ?

Diệp Thiên cười khổ lắc đầu, mình tại sao lại quên bọn rắn độc này nhỉ? Ở Bắc Kinh đất này, sợ là còn thực không có bao nhiêu việc có thể giấu nổi tai mắt của hắn.

Diệp Thiên nghĩ một chút, dừng chân, hỏi:

– Chú Vệ, trước sân lại thêm mấy cái bàn được không?

Nhà cũ này của Diệp gia có tổng cộng ba cái sân được phân trước, giữa, sau, Thời Thanh Triều đây là phủ vương gia, chiếm diện tích thậm chí so với sân mới của hắn còn lớn hơn, thêm mấy cái bàn tuyệt đối không thành vấn đề, chỉ là Diệp Thiên không biết có chuẩn bị rượu và thức ăn đủ hay không

Chương 583 : Hôn lễ ( hạ )

Đúng như Diệp thiên nghĩ, trong kinh thành có cái gì muốn giấu diếm được Khâu Văn Đông, thật đúng là không phải một chuyện dễ dàng, huống chi hắn một mực chú ý đến Diệp Thiên.

Biết được tin tức Diệp Thiên tổ chức hôn lễ, Khâu Văn Đông cũng rất buồn rầu, hắn không nhận được thiếp của Diệp Thiên, có tâm đi trước, nhưng lại sợ Diệp Thiên không vui trong lòng.

Vừa vặn Phùng Hằng Vũ hôm qua đến kinh thành, Khâu Văn Đông đem chuyện này nói ra, Phùng Hằng Vũ cùng sư môn Diệp Thiên có quan hệ sâu xa, vì thế liền nhận làm hết, cùng Khâu Văn Đông mò đến đây.

Còn Chúc Duy Phong, hắn cũng có phương pháp của mình, Diệp Thiên ở kinh thành tuy rằng cũng không khoe khoang, nhưng chỉ bằng thân phận cháu ngoại của Tống Hạo Thiên này, vẫn sẽ bị rất nhiều người lưu ý.

Nhưng thân phận Chúc Duy Phong và Khâu Văn Đông hai người không giống nhau, hắn nếu đi tới trước cửa, nếu như ngay cả cổng nhà Diệp gia còn không thể nào vào được, thì thật mất mặt.

Cho nên nghe Khâu Văn Đông nói cáo từ sau, Chúc Duy Phong không khỏi hơi hơi nhíu mày lại.

– Lão Khâu, tới nhà chính là khách, nhanh vào ngồi đi …

Diệp Thiên chú ý tới thần sắc Chúc Duy Phong, biết ý nghĩ của hắn, không khỏi cười nói:

– Hôm nay là ngày đại hỉ của Diệp Thiên tôi, lát nữa tôi mời vài vị một ly, Chúc tổng, rất hân hạnh được đón tiếp!

– Diệp huynh đệ khách khí, Chúc mỗ quấy rầy, xin uống chén rượu mừng .

Chúc Duy Phong nghe Diệp Thiên nói trong lòng khoan khoái, từ trong túi lấy ra một cái chìa khóa xe, đưa cho Diệp Thiên nói:

– Từ năm 1998 tôi đặt từ Anh quốc đặt chế một chiếc xe, mãi đến hiện tại mới mua được, vừa lúc đại hôn lễ của Diệp huynh đệ, coi như lễ vật của tôi !

Trước kia Diệp Thiên giúp hắn đại ân, Chúc Duy Phong luôn luôn muốn tỏ chút gì đó, cũng tìm không thấy cơ hội, lần này Diệp Thiên kết hôn, quà của hắn chính là không nhỏ.

Đừng nhìn Chúc Duy Phong nói qua loa, chiếc xe này đến đây chính là không nhỏ, đây là mẫu xe Rolls-Royce mới nhất năm 1998 “Màu bạc Thiên Sứ” . Ở toàn thế giới đều là số lượng xuất hàng, quốc nội mới có một chiếc này thôi.

– Được, Chúc tổng có tâm, Diệp Thiên xin nhận .

Nhìn thấy Chúc Duy Phong truyền cho cái chìa khóa, Diệp Thiên nghĩ một chút vẫn nhận lấy, với kinh tế của hắn lúc này, cũng không phải người thiếu tiền, chẳng qua sau này cần tìm cơ hội tặng cái lễ vật bằng nhau thôi.

– Diệp Thiên, đều sắp xếp xong xuôi rồi, trong vòng năm phút, bàn bên kia có thể đưa lại đây!

Diệp Thiên bên này đang chỉ đạo bên trong. Mặt sau Vệ Hồng Quân cũng cúp điện thoại chạy ra, tháng một này trời lạnh, nhưng trên trán hắn đều tràn đầy mồ hôi.

– Vệ lão đệ, nhìn ông bận kìa, sớm đánh tiếng cho tôi đến tiếp đón. Tôi tới an bài không phải xong rồi sao?

Nhìn thấy Vệ Hồng Quân cùng Diệp Thiên thân mật, trong lòng Khâu Văn Đông thật hâm mộ, nếu quan hệ hắn và Diệp Thiên cũng có thể đến trình độ này, vậy thì thật là có thể nghêng ngang ở thành Bắc Kinh này.

– Khâu đại ca, ông chính là mã hậu pháo, mau, vài vị mời vào bên trong !

Chuyện bị đánh lần trước, Vệ Hồng Quân còn mang ơn Khâu Văn Đông, lập tức miệng nói lấp liếm. Để vài người đi vào, tuy rằng lúc này bàn ở Tiền viện còn chưa mang lại đây, nhưng an bài ba năm người ở trung viện cũng không có vấn đề gì.

– Chú Vệ, mọi người đi vào trước đi, này… Lại có người đến.

Diệp Thiên vốn đang cùng với mấy người cùng nhau tiến vào sân viện, nhưng vừa đi đến cửa cửa. Phát hiện đầu ngõ lại có năm sáu người, không khỏi cười khổ đứng lại.

– Ôi? Là Đường lão?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Chúc Duy Phong cũng ngừng lại, ra bên ngoài vừa nhìn, sắc mặt nhất thời trở nên có chút cổ quái.

Mấy người đang tới Chúc Duy Phong đều biết, trừ Đường Văn Viễn lão gia ở Hồng Kông, còn có vị kiêu hùng thị trường chứng khoán Văn Loan Hùng cùng với ông chủ Hoa, mấy năm nay nổi bật ở giới giải trí Hồng Kông .

Nhưng so với bình thường những người này ra vào được người tiền hô hậu ủng bất đồng, lúc này ngoài Đường Văn Viễn có cháu gái bên cạnh đi theo, Văn Loan Hùng cùng Hoa Thắng đều là một mình một người đến.

– Tôi nói này lão Đường, lạnh thế này tôi cố ý không kêu ông, ông cứ cố tình đến làm gì?

Diệp Thiên tiến lên đỡ Đường Văn Viễn, nói:

– Tuyết Tuyết em cũng thật là … ông của em tuổi cao như vậy , sao không ngăn cản ông ta?

– Anh Diệp Thiên, anh … anh kết hôn cũng không kêu Tuyết Tuyết, Tuyết Tuyết làm phù dâu cho chị Thanh Nhã.

Vốn dĩ trong lòng tràn đầy ủy khuất, lại bị Diệp Thiên răn dạy và quở mắng như vậy, trong ánh mắt Đường Tuyết Tuyết nhất thời đã tràn ngập nước, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, mắt nhìn như muốn khóc rồi.

– Đừng khóc, ngàn vạn lần đừng khóc, chị Thanh Nhã của em ở bên trong đó, muốn làm phù dâu thì nhanh lên vào đi thôi!

Diệp Thiên thấy Đường Tuyết Tuyết như vậy, khiến cho mọi nóng giận cũng không còn, cười khổ nhìn về phía Hoa Thắng và Văn Loan Hùng, nói:

– Nhị Vị lão huynh, làm sao lại để hai vị đích thân đến vậy?

Nói thành thật mà nói, Diệp Thiên ở Hồng Kông cũng chính là quan hệ gần cùng Đường Văn Viễn mà thôi, tuy rằng xem như giúp Văn Loan Hùng một chút, nhưng trong lòng hoàn toàn không coi hắn là bằng hữu, hắn không nghĩ hai người này cũng sẽ từ Hồng Kông sang.

– Diệp tiên sinh, lần trước nhận được ngài chỉ điểm, vẫn chưa thể biểu đạt lòng biết ơn, lễ vật nho nhỏ xin hãy vui lòng nhận cho!

Văn Loan Hùng đem vật cầm trong tay là một cái hộp lễ giao cho Diệp Thiên, kỳ thật trong khoảng thời gian này bởi vì một ít hạng mục ở quốc nội, hắn luôn luôn ở kinh thành, cũng không phải đặc biệt từ Hồng Kông chạy tới.

Nhưng cái vòng cổ kim cương hắn tặng Diệp Thiên kia, thật ra là bảo người hôm qua bay suốt đêm từ Hồng Kông đưa tới, vòng cổ đó là hắn ở mua qua đấu giá ở Châu Âu mà có, ngay lúc đó giá cả là bảy trăm vạn bảng Anh, đổi thành nhân dân tệ đã là hơn một tỷ .

– Diệp tổng, lúc trước ở Hồng Kông đã đắc tội, Hoa mỗ lần này là đến nhận tội, lễ vật nho nhỏ, nhưng là kính ý!

Hạng mục lần này của Văn Loan Hùng ở Đại lục là cùng làm với Hoa Thắng, hắn cũng là lý do đầy đủ, lần trước thủ hạ của hắn, cái đạo diễn kia đã trêu chọc Diệp Thiên gây phiền toái rất lớn, lấy cớ nhận lỗi, lại khiến Diệp Thiên nói không nên lời chối từ.

– Hai vị thật sự là quá khách khí, lão Đường, ông vào trung viện ngồi đi, nhị vị thì tủi thân một chút, ngồi ở Tiền viện được không?

Nhìn thấy mấy người đó, Diệp Thiên thật đúng là nhức đầu, sớm biết rằng như vậy, còn không bằng hắn tổ chức ở trong khách sạn, tối thiểu thì có yêu cầu thêm bàn cũng không cần phiền toái như vậy.

– Diệp Thiên, cậu xem rồi an bài là được!

Đường Văn Viễn gõ gậy trên mặt đất, nói:

– Lão đầu ta thực ra không mấy lần được uống rượu cưới của người khác !

Diệp Thiên là ai? Theo lời nói của Đường Văn Viễn hắn liền nghe ra mùi khác, tức giận nói:

– Được, đừng cả ngày nói ngoài miệng, chuyện đó tôi nhớ lâu đấy!

– Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!

Đường Văn Viễn lớn tuổi như vậy, tự nhiên sẽ không cảm giác thẹn thùng, cười đi đến trong cửa.

– Đường lão, Hoa tiên sinh, Văn tiên sinh, mọi người cũng đã tới ư?

– Đến lúc này, Chúc Duy Phong đi theo sau Diệp Thiên mới có cơ hội chen miệng vào.

– Ồ? Cậu là…

Đường Văn Viễn dừng chân lại, có chút nghi hoặc nhìn Chúc Duy Phong, tuổi tác lớn, trí nhớ cũng tùy theo đó mà kém rất nhiều.

– Đường lão, anh ta là Tiểu Chúc, Chúc gia !

Đứng ở sau Đường Văn Viễn, Văn Loan Hùng nhỏ giọng nói.

– Ồ, hóa ra là cậu, ừ, các cậu người trẻ tuổi nên lui tới nhiều.

Đường Văn Viễn tỉnh ngộ gật gật đầu, cười cười với Chúc Duy Phong, đi theo Diệp Thiên đi vào Tứ Hợp Viện, nhưng đi ở bên cạnh hắn, Diệp Thiên rõ ràng nghe thấy lão nhân nhắc tới Chúc gia là nhà ai đây?

Đường Văn Viễn ở Tứ Hợp Viện của Diệp Thiên không ít thời gian, cũng đều quen biết người của Diệp gia, lão gia nhân duyên tốt, sau khi đi vào nhất thời được mọi người hoan nghênh.

– Ôi? Lại có người đến sao?

Lui qua một bên đang chuẩn bị cùng mấy sư huynh trò chuyện, mày Diệp Thiên bỗng nhiên nhíu lại, cùng lúc đó, Cẩu Tâm Gia và Nam Hoài Cẩn cũng liếc nhau một cái, đồng thời nhìn lại Tiền viện.

– Là ai đến?

Diệp Thiên cười khổ một tiếng, sát khí bên ngoài đồng thời khiến cho mấy người bọn họ chú ý, khẳng định chỉ có Tống Hạo Thiên và nhóm cảnh vệ mới có thể phóng ra, Diệp Thiên vội vàng đi đến bên mẹ thì thầm vài câu.

– Ba con và ông không hợp ý nhau à?

Tống Vi Lan cũng ngây ngẩn cả người, nhưng vẫn đứng dậy, kéo chồng và em ra bên ngoài viện nghênh đón.

– Cha, ba cũng tới sao?

Mới vừa đi tới sân Tiền Viện, Tống Vi Lan đã thấy cha chống quải trượng đứng ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn lên hai chữ Diệp gia trên cổng Tứ Hợp Viện.

Ở phía sau Tống Hạo Thiên, còn có một đứa trẻ năm sáu tuổi, bộ dạng khoẻ mạnh kháu khỉnh vô cùng đáng yêu, nhìn thấy chị em Tống Vi Lan, trong miệng phát ra một tiếng reo,

– Bà cô, Cụ Cố nói dẫn cháu tới uống rượu mừng.

– Bảo Nhi, đến đây với bà cô nào!

Đây là con của Tống Chi Kiện, sao khi Diệp Thiên nói chuyện với Tống Hạo Thiên về Tứ Hợp Viện của ông ta, Tống Hạo Thiên cho người đưa nó về, hơn nửa năm nay nó luôn luôn ở tại chỗ của ông ta.

– Năm đó cha có lỗi với con và Đông Bình, khiến cho các con chia lìa hai mươi năm…

Tống Hạo Thiên nhìn cánh cổng khiến Tống gia và Diệp gia vài thập niên thù hận, trong lòng đã tràn ngập cảm khái,

– Diệp Thiên cũng là cháu ngoại ta, ta đây làm ông ngoại làm sao lại không thể tới?

– Ông đến cháu hoan nghênh, nhưng những người cùng ông tới này chỉ có thể vào Tiền viện, trung viện liền miễn nha!

Diệp Thiên từ trong cổng lớn đi ra, đối với tâm tư của Tống Hạo Thiên, hắn đoán được vài phần.

Tống Hạo Thiên tới tham gia hôn lễ của mình, thật ra là một loại bồi thường đối với cha mẹ hắn, đồng thời cũng là muốn tăng một tầng ô dù cho nhà mình.

Phải biết rằng, ngay khi Tống Hạo Thiên đứng ở cửa này, sợ là các thế lực lớn trong kinh thành đều sẽ nhận được tin tức, nếu ngày sau có người muốn động vào Diệp Thiên, vậy cũng cần cân nhắc một chút hành động này của Tống Hạo Thiên.

Nhưng khi Tống Hạo Thiên đi vào Trung viện thời gian, có người phản ứng cũng không giống, Cẩu Tâm Gia đương nhiên thật cao hứng nhìn thấy lão bằng hữu, lập tức tiếp đón Tống Hạo Thiên ngồi xuống một bàn.

Còn đám người Hoa Thangw, Văn Loan Hùng và Chúc Duy Phong, còn lại là đều bị hoảng sợ.

Tuy rằng bọn hắn biết quan hệ Diệp Thiên cùng Tống Hạo Thiên, nhưng không ai không ngờ tới lão gia này lại đích thân đến , Diệp Thiên là cháu ngoại của ông ta, dựa theo lẽ thường Tống Hạo Thiên không nên xuất hiện ở trong này.

Còn hạng người như Khâu Văn Đông, lại càng kích động không biết vì sao, trên đời này có thể ngồi cùng chỗ với người lãnh đạo cấp quốc gia, hắn coi như là không sống vô dụng rồi.

Chương 584 : Lễ thành hôn

Đương nhiên Diệp gia cũng lãnh đạm với việc nhiên Tống Hạo Thiên đến đây, ngoài Diệp Đông Bình đứng bên cạnh ra thì ba chị em Diệp gia cũng không thèm đứng lên đón tiếp.

Hai nhà này cả nửa thế kỉ đều không qua lại với nhau, mặc dù Tống gia đã đăng tin xin lỗi trên báo, nhưng khúc mắc trong lòng lâu ngày cũng khó mà trừ sạch hết được.

– Diệp Thiên, đây là quà ta tặng cháu, chúc cháu và Thanh Nhã trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long.

Đối với tâm thái của Diệp gia, Tống Hạo Thiên cũng đã có sự chuẩn bị tâm lí từ trước rồi. Sau khi hai người con gái đi cùng ngồi xuống bàn, ông mới đưa hộp gấm vừa đưa cho Tống Anh Lan lại.

– Cám ơn ông.

Diệp Thiên cũng không khách khí, đưa tay nhận lấy chiếc hộp, nhưng trong lòng lại thầm oán không thôi. Với thân phận của Tống gia, lại chỉ tặng một bức tranh chữ.

– Diệp Thiên, không được vô lễ, mở vật đó ra xem đi.

Nhìn thấy bộ dạng chẳng mảy may thèm để ý của con mình, Diệp Đông Bình răn dạy quở mắng một câu. Mặc dù trong lòng cũng chẳng ưa gì Tống gia, nhưng hôm nay là đám cưới của con trai, dĩ nhiên là không thể để thất lễ được.

Hơn nữa Diệp Đông Bình cũng thấy rất tò mò, Tả Gia Tuấn vừa tặng một bức Tề Bạch Thạch “Hà Hoa Uyên Ương Đồ”, lại không biết là Tống Hạo Thiên mang bức tranh của ai đến.

– Vâng, vậy thì xem.

Thấy cha lên tiếng, Diệp Thiên cầm lấy đồ đã đưa cho đồ đệ, kỳ thực cậu cũng chẳng có chút hứng thú nào đối với tranh chữ cổ cả, đổi lại là “ Thôi Bối Đồ” của Nam Hoài Cẩn còn tạm được.

– Trăm năm hạnh phúc, cảm ơn ông, ngụ ý rất hay!

Sau khi mở hộp gấm ra, bên trong cũng là một cuộn tranh, nhưng lại là một bức thư pháp rộng khoảng 30cm, dài 1m, bên trên có viết bốn chữ “ trăm năm hạnh phúc”.

Thành thật mà nói, với con mắt của Diệp Thiên, ngoài việc bốn chữ này có nét viết mạnh mẽ, nét mực còn in rõ lên mặt sau tờ giấy ra thì cũng không tệ, ít nhất Diệp Thiên cũng tiện tay mà viết còn mạnh mẽ hơn ý chứ.

Bên cạnh bốn chữ lớn “trăm năm hạnh phúc” còn có một hàng chữ nhỏ, ý nghĩa đại khái là lời chúc dành cho Diệp Thiên và Thanh Nhã. Diệp Thiên liếc mắt một cái, còn cho rằng đây là bút tích của Tống Hạo Thiên cơ.

– Ai…ai là người viết bức này?

Diệp Thiên không để ý đến mấy chữ này, thậm chí còn thầm trách Tống Hạo Thiên keo kiệt.

Ngay lúc Diệp Thiên mở bức này ra, mắt Chúc Duy Phong trọn tròn, hít một hơi mạnh.

– Vị này là ai?

Diệp Thiên nghe thấy vậy lặng người đi một lát, tựa hồ như mình đã thiếu sót gì đó, vội vàng nhìn lại bức tranh, đợi đến lúc nhìn rõ ba chữ kia, lông mày cũng dựng ngược lên.

Tuy rằng là tên có ba chữ, nhưng ba chữ trên bức tranh này đại diện cho quyền thế và ý nghĩa hơn nhiều sơ với Tống Hạo Thiên.

Từ đầu những năm 90, cái tên này đã đại diện cho ý chí cao nhất của Trung Quốc, hơn nữa trong hai năm tới, ông có lẽ còn là người nắm quyền lãnh đạo chủ chốt cho quốc gia.

Cho dù với tình cảnh của Diệp Thiên bây giờ, thì khi nhìn thấy tên này cũng không khỏi động lòng, dù sao thì nếu là thời cổ đại, thì bức tranh này cũng thuộc loại ngự tứ của hoàng đế, tương đương với kim bài miễn chết.

– Ông thật là có lòng quá.

Từ từ cuộn bức tranh lên, Diệp Thiên trịnh trọng gật đầu với Tống Hạo Thiên.

Cậu mặc dù không xem trọng ý nghĩa của bức tranh này, nhưng Tống Hạo Thiên có thể mời người này lưu bút cho đám cưới của mình thì cũng rất cảm kích rồi.

Nhĩ sinh tính khiêu thoát.

Hựu xuất thân kì môn.

Nhật hậu hoặc hứa năng dụng đắc thượng.

Thìn thấy Diệp Thiên hiểu ý của mình, Tống Hạo Thiên vui mừng tươi cười.

Nếu không phải mấy năm nay liên tục dốc sức ủng hộ vị trí kia, coi như là một người trong phe cánh của ông ta, với thân phận đã nghỉ hưu hiện tại của ông ta, vẫn thực là có thể để cho vị kia xuống tay viết bức này.

Đây cũng là Tống Hạo Thiên biết Diệp Thiên to gan lớn mật, nói không chính xác được khi nào thì gây ra việc nghịch thiên, nên mới dùng khuôn mặt già nua của mình để lấy được bức chữ này, cũng được xem như là đưa tấm bùa hộ thân cho Diệp Thiên.

– Ây da, là chữ của xxx.

– Món quà này thật quý giá quá!

– Lão Hoa, ông nói xem có phải món quà của chúng ta hơi nhỏ không?

Cái tên trên bức tranh nhanh chóng được truyền đi khắp tứ hợp viện, tứ hợp viện vốn dĩ hơi huyên náo đột nhiên yên ắng xuống, tất cả mọi người đều hạ thấp âm thanh nhỏ giọng tranh luận.

Phải biết rằng, bất luận những người trong này là một người dân bình thường hay quyền cao chức trọng, thì đây cũng là một cái tên đại diện cho quyền lực, có ảnh hưởng lớn đến tất cả bọn họ.

Mấy chị em nhà Diệp gia, sau khi xem xong bức tranh, cách nhìn về Tống Hạo Thiên cũng có chút thay đổi, bởi vì sự đãi ngộ như thế này e rằng người nhà Tống gia hưởng thụ không hết.

– Diệp Thiên, ông ngoại thật là lớn mặt nhá.

Nhìn thấy Diệp Thiên cuộn bức tranh lại, Vu Thanh Nhã không thể không nói nhỏ vào tai Diệp Thiên.

– Gì chứ? Viết chữ còn không đẹp bằng anh.

Diệp Thiên bĩu môi, bỏ tranh vào hộp gấm đưa cho Chu Khiếu Thiên, thành thật mà nói thì quyền lực và phú quý trong mắt Diệp Thiên cũng chỉ là phù dung mà thôi.

-Tiểu tử thối này, miệng không còn câu nào hay hơn để nói à?

Chính mình phải hao tâm tổn sức đi xin chữ cho Diệp Thiên lại nhận lại được lời bình như vậy của Diệp Thiên, gân xanh trên trán Tống Hạo Thiên nổi lên, may là ông ta nói nhỏ nếu không truyền vào tai vị kia còn không biết bản thân mình thấy thế nào nữa.

– Hạo Thiên lão đệ, Diệp Thiên và tôi rất giống nhau, không cần phải để ý đến những vật thế tục như vậy.

Cẩu Tâm Gia nhìn thấy nét mặt tống hạo thiên, bất giác cười, ông lại cảm thấy rất hài lòng với biểu hiện của Diệp Thiên, nếu không thấy coi nhẹ quyền lực phú quý thì Diệp Thiên cả đời này cũng không thể bước qua được cảnh giới.

-Vâng, Nguyên Dương huynh , là đệ nghĩ nhiều rồi.

Sau khi nghe thấy Cẩu Tâm Gia nói thế Tống Hạo Thiên trùng lòng, ông giờ mới nghĩ đến thân phận của Diệp Thiên, những người kì môn này đều là những người không theo tôn giáo, đâu dễ dàng để họ để ý đến.

– Giờ lành đến rồi, mời cô dâu chú rể tiến lên phía trước…

Thấy sắp đến giờ lành rồi, là Vệ Hồng Quân chủ trì hôn lễ hôm nay hô to một câu, nhưng có Tống Hạo Thiên đến khiến cho cậu ta có chút lo lắng, thanh âm cũng bị biến đổi chút ít.

– Hôm nay là hôn lễ của anh Diệp Thiên và chị Vu Thanh Nhã, chúng ta cùng chúc mừng cho họ trăm năm đoàn tụ sum vầy, cô dâu chú rể bái lạy trời đất.

Vệ Hồng Quân vì những lời này hôm nay mà phải luyện tập không biết bao nhiêu lần, sau khi nói một hồi thì thấy không còn căng thẳng nữa rồi.

– Nhất bái thiên địa, trên Tam Sinh Thạch có nhân duyên, khom người chào!

– Nhị bái nguyệt chi tinh hoa, vạn vật lớn lên nhờ nó, cúi đầu hai cái.

– Tam bái xuân thu và đông hạ, mưa thuận gió hòa ngũ cốc phong, cúi đầu ba cái!

Sau khi Diệp Thiên và Thanh Nhã bái xong, Vệ Hồng Quân nói:

-Tục ngữ có câu, kết hôn chớ quên ân giáo dưỡng của cha mẹ, tiếp theo cần bái cao đường.

– Nhất bái cha mẹ nuôi dưỡng ta! Cúi đầu.

– Nhị bái tâm cha mẹ dành cho ta, cúi đầu.

– Cô dâu chú rể kính trà, ba bái.

Sau khi nghi thức bái cao đường kết thúc, Chu Khiếu Thiên bưng đến cái khay, trên đặt mấy chén trà để cho Diệp Thiên và vu Thanh Nhã kính bố mẹ.

– Cha, con mời cha uống trà!

Hai tay Diệp Thiên bưng chén trà mời cha, hai cha con họ sống nương tựa vào nhau hơn hai mươi năm, thấy mái tóc cha đã có những sợi bạc, lời nói Diệp Thiên không khỏi nghẹn ngào.

– Con trai ngoan, con là niềm tự hào của ta.

Từ trước đến giờ trước mặt Diệp Thiên Diệp Đông Bình đều thích tỏ ra nghiêm khắc với cậu, từ khi cảm thấy con trai mình đã trưởng thành, nghĩ đến trải qua bao năm gian khổ, khi uống trà Diệp Đông Bình cúi đầu, không nén được để giọt nước mắt rơi vào trong chén trà của Diệp Thiên.

– Cha, cha…

Khi Diệp Thiên định bưng trà ra mời mẹ thì lời nói bị nghẹn ứng lại ở cổ họng, nhìn ánh mắt chờ đợi của mẹ, diệp thơi hít một hơi sâu, đem những lời muốn nói giữ lại trong cổ họng, nói:

– Mẹ, con mời mẹ uống trà.

– Ừ, mẹ…mẹ uống.

Tình cảm của con gái luôn được thể hiện ra ngoài, nghe được tiếng gọi mẹ đầu tiên trong hơn hai mươi năm qua, giọt nước mắt trên mặt Tống Vi Lan chảy xuống như mưa, vui mừng khóc không thành tiếng.

Trong thời khắc này, Tống Vi Lan không làm được nữ nhân kiên cường của giới thương nhân được nữa rồi, bà chỉ là một người mẹ với ước nguyện lớn nhất là con trai mình chấp nhận người mẹ này.

– Mẹ, mẹ uống trà!

Vu Thanh Nhã cũng rót một tách trà cho Tống Vi Lan, điều này khiến cho bà bình tĩnh trở lại, từ trên bàn cầm lấy một chiếc hộp trang sức, nói:

– Thanh Nhã, đây là một chút tâm ý của ta và bố con.

Bên trong hộp này là một bộ trang sức bằng kim cương, là bộ mà Tống Vi Lan tìm thợ chế tác kim cương giỏi nhất trên thế giời làm ra.

Mỗi hạt kim cương trên đều hơn trăm mặt, mỗi mặt đều rất tinh xảo, một vật nhỏ như hoa tai cũng vậy.

Vì đây là đồ trang sức kim cương, nên Tống Vi Lan tiêu tốn tất cả hơn ba trăm triệu USD, nhưng đây chỉ là giá gốc của kim cương, chứ chưa tính phí nhân công, tổng giá trị phải lên tới 357t triệu USD.

– Cám ơn mẹ.

Vu Thanh Nhã nhu thuận nhận lấy hộp trang sức của mẹ, sau đó cùng Diệp Thiên mời trà bố mình.

Có kinh nghiệm gọi mẹ, nên Diệp Thiên lần này gọi rất trôi chảy, khiến cho bố mẹ vợ cười rất tươi, Vu Hạo Nhiên cực kì vừa lòng người con rể này, may là ban đầu không có làm gì lớn ảnh hưởng đến đôi chim uyên ương này.

Sau khi bái cha mẹ, Diệp Thiên cũng mời bức ảnh của sư phụ Lý Thiện Nguyên, cùng Thanh Nhã quỳ trước bức di ảnh, dập đầu ba cái.

Đối với Diệp Thiên mà nói, cha mẹ là người sinh ra cậu, nhưng người cho cậu bản lĩnh như ngày nay lại là người sư phụ đang vui cười, tức giận dạo chơi trong nhân gian kia.

Hành động này của Diệp Thiên cũng khiến cho Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn nước mắt lưng tròng, hai người họ cũng nhớ về thời khắc khó quên khi mới bái sư.

Sau khi bái lạy sư phụ xong, hoàn thành phu thê giao bái, Diệp Thiên đeo vòng lên tay cho Thanh Nhã.

Một chiếc vòng xanh biếc Đế Vương lục, một cái khác thì là Hồng Phỉ Thúy cao cấp có màu hồng hồng giống như tiết gà. Đôi vòng Hồng Phỉ Lục Thúy đeo lên cổ tay trắng nõn của Thanh Nhã toát ra vẻ sặc sỡ khiến người ta lóa mắt.

Chương 585 : Động phòng hoa trúc

Vốn dĩ là có Tống Hạo Thiên ở lại, nhưng khi tiệc rượu bắt đầu, không khí không tránh khỏi có chút áp lực, các vị khách tham dự không ai muốn để lại ấn tượng xấu với ông.

Cũng may là sau khi Diệp Thiên mời rượu, Tống Hạo Thiên liền cáo từ ra về khí cho không khí trong tứ hợp viện lập tức náo nhiệt hẳn lên, mãi cho đến hơn bốn giờ chiều, khách khứa mới dần dần ra về.

Diệp Thiên đứng cùng Vu Thanh Nhã ở cửa chính, tiễn khách ra về, nhưng hôm nay phần lớn đều là người thân, chủ yếu đều là ở lại tại nhà Diệp gia, người người về hầu hết là đám người Khâu Văn Đông.

– Ây, tổng giám đốc Chúc, ông về cẩn thận, hay là để tôi bảo Khiếu Thiên đưa ông về?

Vừa tiễn Văn Loan Hùng và Hoa Thắng, Diệp Thiên quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy Chúc Duy Phong uống nhiều đỏ hết mặt mày.

Không biết người anh em này hôm nay có tâm sự gì mà lôi mình uống đến tận ba chén, phải đến nửa lít rượu, nhưng tửu lượng của ông ta không tốt lắm, nên bây giờ có vẻ đi xiêu vẹo rồi.

– Không sao, tôi không sao, Diệp huynh đệ, bên ngoài có người đến đón tôi rồi.

Chúc Duy Phong lớn tiếng nói:

– Diệp huynh đệ, biển số xe gì đó đã được rồi, số đuôi là ba con tám, tôi cho người đỗ ở trước cửa nhà rồi, lát nữa cậu lái vào trong là được.

– Được, vậy cảm ơn tổng giám đốc Chúc.

Diệp Thiên quay đầu lại nhìn, vốn dĩ muốn để cho Chu Khiếu Thiên đỡ Chúc Duy Phong ra đến đầu ngõ, nhưng phát hiện ra không biết cậu ta đã tiễn ai đi rồi, nhìn thấy Chúc công tử đang nghênh ngang đi trên đường, chỉ có thể tự mình đưa ông ta ra ngoài.

Bị gió lạnh từ trong ngõ thổi ra khiến cho Chúc Duy Phong lạnh run cả người, rụt cả cổ lại, tỉnh rượu được một chút.

Chúc Duy Phong xoay mặt thoáng nhìn Diệp Thiên, có chút chần chờ nói:

– Diệp… Diệp huynh đệ, có chút chuyện, không biết cậu có hứng thú không?

Diệp Thiên lắc đầu, nói:

– Chúc tổng, nếu như vẫn là chuyện đấy thì ông không cần nói nữa đâu, thực sự tôi không có hứng thú lắm với công việc kinh doanh.

– Không phải chuyện đấy…

Chúc Duy Phong lắc lắc đầu để cho mình tỉnh táo hơn một chút.

– Là như này, Diệp huynh đệ, vào tháng ba tháng tư, ở Mĩ có tổ chức sự kiện của thế giới hắc quyền.

– Đến lúc đó sẽ mời tổ chức hắc quyền từ các nước trên thế giới đến tham dự, còn tiến hành thi đấu trong vòng một tuần, tôi muốn hỏi xem cậu có thời gian không, cùng đi Mỹ với tôi một chuyến.

Chúc Duy Phong tựa hồ như sợ Diệp Thiên hiểu lầm, sau khi nói hết sự việc ra, lại vội vàng giải thích:

– Diệp huynh đệ, tôi không có ý muốn cậu tham gia thi đấu đâu, cậu coi nó là một chuyến du lịch là được rồi, mọi lộ trình tôi đã sắp xếp rồi, có thể sẽ đưa em gái tôi đi cùng.

Khi được nhận lời mời từ tổ chức hắc quyền Mỹ, Chúc Duy Phong thực cũng muốn mời Diệp Thiên đi tham đấu, nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy thái độ của Tống lão gia, ông liền lập tức dập tắt ý nghĩ đấy trong đầu.

Hành động tặng chữ của Tống Hạo Thiên là muốn phát tín hiệu với cả nước là ai muốn động đến Diệp Thiên, thì khó có thể tránh khỏi lửa giận của Tống Hạo Thiên cùng vị đang đương quyền kia.

Nói cách khác, hiện tại Diệp Thiên quý giá vô cùng, e rằng cậu đi đến tỉnh nào cũng bị các đại lão âm thầm chú ý đến, nếu Diệp Thiên xảy ra chuyện ở địa bàn của họ, thì họ khó tránh khỏi liên quan.

Cho nên Chúc Duy Phong phải cẩn thận, căn bản là không thể lên vũ đài được, không nói đến ông ta, đến ngay cả các trưởng bối trong nhà cũng không dám mời Diệp Thiên đi đấu hắc quyền.

– Tụ họp hắc quyền thế giới?

Nghe được danh từ trong lời nói của Chúc Duy Phong, Diệp Thiên không hề cự tuyệt, trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

– Người thân thủ như An Đức Liệt Duy Kì ở trong thế giới ngầm hắc quyền này thì được đứng thứ mấy?

Võ thuật truyền thống Trung Quốc mặc dù uyên thâm, nhưng chú ý theo dõi về chất lượng, muốn luyện được công phu, không đến tắm năm mười năm thì đừng nghĩ đến việc giao đấu với người khác.

Nhưng đợi đến khi luyện thành thì lại có bộ dạng như Cẩu Tâm Gia, vì thế trên thực tế mà nói thì võ thuật truyền thống đúng là không bằng thuật đánh giết ở nước ngoài.

Đây cũng là một số bộ đội đặc chủng trong nước từ võ thuật truyền thống mà loại bỏ đi điểm hạn chế để phát huy được những tinh hoa khác, sau đó lại kết hợp thuật đánh nhau của nước ngoài, đặc biệt thiết kế chiến thuật cận thân. Giống như vị thượng tá bên cạnh Tống Hạo Thiên, chính là một cao thủ.

Mà giống như cao thủ hắc quyền đặc biệt An Đức Liệt Duy Kì thì thực lực của cậu ta tương đương với cao thủ lực lượng ngầm trong nước thậm chí còn hơn.

Tuy rằng cái giá bọn họ phải trả là hao tổn sinh mệnh và năng lượng, nhưng sức bật mạnh trong thời gian ngắn lại khiến Diệp Thiên thấy kinh hãi, cậu biết trong thế giới hắc quyền sẽ không xuất hiện những tay quyền tu vị đạt đến trình độ cao đồng đẳng trong nước.

-Xếp hạng của An Đức Liệt Duy Kì ở tổ chức hắc quyền thế giới năm trước là đứng thứ 12, nhưng sau khi hắn bị đánh bại ở Trung Quốc đã bị rớt mất vị trí thứ 12 ấy.

Tổ chức hắc quyền thế giới hằng năm đều dựa vào tình hình chiến đấu và thực lực của quyền thủ từng nơi, trải qua một hệ thống ghi điểm chặt chẽ để xếp hạng quyền thủ của năm đó, thứ tự này được sự cho phép của tổ chức hắc quyền của từng nơi trên thế giới.

Nhưng toàn thế giới có đến một hai trăm quốc gia, tổ chức hắc quyền thì nhiều vô số, muốn đứng vào trong bảng xếp hạng này không phải là chuyện dễ dàng.

Lấy Trung Quốc làm ví dụ, mặc dù đang là quốc gia được xưng là quốc gia có võ thuật đỉnh nhất trong thời đại vũ khí lạnh này, nhưng quyền thủ trong sân quyền ngầm Chúc Duy Phong hiện tại lại không ai có đứng trong bảng xếp hạng 100 của bảng xếp hạng thế giới.

Đây cũng là nguyên nhân cố hữu khiến cho hắc quyền không thịnh hành ở Trung Quốc, nhưng về khía cạnh khác mà nói thì võ thuật truyền thống Trung Quốc cũng không phải là trào lưu chủ yếu của hắc quyền thế giới.

– An Đức Liệt Duy Kì chỉ có thể đứng ở vị trí 12?

Sau khi nghe Chúc Duy Phong nói, Diệp Thiên tặc lưỡi không thôi hỏi:

– Không phải anh nói An Đức Liệt Duy Kì liên tiếp thắng trong mười hai sân đánh hắc quyền ở Mỹ sao, sao lại xếp vị trí thấp như vậy?

Thành thật mà nói, Diệp Thiên cũng chẳng tin những gì Chúc Duy Phong nói cả.

Phải biết rằng, lúc trước nếu không phải cậu dùng thuật mời thần cho Hồ Hồng Đức tăng cường thần lực thì đến cao thủ ngầm Hồ Hồng Đức cũng chưa hẳn là đối thủ của An Đức Liệt Duy Kì.

Người xếp ở vị trí 12 đều hung mãnh như thế, mười cao thủ phía trước chẳng lẽ không thể tương kháng với hai anh em họ sao? Nghĩ đến đây, Diệp Thiên không khỏi liên tục lắc đầu.

– Không phải chuyện như vậy, tổ chức hắc quyền nước ngoài và trong nước không giống nhau.

Thấy Diệp Thiên không hiểu lắm về quy tắc của hắc quyền, Chu Duy Phong giải thích:

– Diệp Thiên, toàn nước Mỹ có ít nhất hơn trăm tổ chức hắc quyền ngầm, An Đức Liệt Duy Kì chỉ là lôi chủ xưng bá của một thành phố thôi, mà có vài người thậm chí có thể xưng bá ở một vài thành phố.

– Điều này khiến tôi kì vọng…

Trong lòng người luyện võ công đều có một tâm huyết đó là muốn tìm được đối thủ để tỉ thí, từ hồi hơn mười tuổi khi mới xuất đạo đếnnày, Diệp Thiên ngoài việc một lần thua sư phụ của Phùng Hằng Vũ ra, sau khi trưởng thành chưa có kì phùng địch thủ.

Cho nên sau khi nghe thấy Chúc Duy Phong nói thế, cậu có chút động lòng, coi như không phải là đấu trên sàn đấu nhưng cũng được xem là mở rộng tầm mắt.

-Diệp Thiên, anh đang làm gì thế? Mẹ đang gọi anh đấy.

Trong lúc đang trầm tư, bên tai Diệp Thiên đột nhiên truyền đến tiếng kêu la của Thanh Nhã, quay đầu lại thấy vợ đang đứng ở cửa vẫy tay gọi vội vàng nói với Chúc Duy Phong:

– Tổng giám đốc Chúc, chuyện này tôi sẽ xem xét lại, nếu như lúc đó đi, sẽ gọi điện cho anh.

Chúc Duy Phong cười ha ha nói:

– Được, Diệp huynh đệ, tôi chỉ tiện thể nói cho cậu thôi, đi hay không tùy cậu, hôm nay vất vả rồi, cậu cần phải kiềm chế chút nhá.

– Cái con người này, mọi người đều đang chờ anh đấy, còn đứng đó nói chuyện nữa à?

Thấy Diệp Thiên quay lại Vu Thanh Nhã không nhịn được trách giận vài câu.

– Hì hì, anh vừa nghe thấy có người gọi mẹ còn thân mật hơn cả gọi anh cơ?

Diệp Thiên cười hì hì, nói :

– Có phải món quà mẹ tặng em đáng giá quá nên mua được e rồi không?

Bộ trang sức mà Tống Vi Lan tặng, trong buổi lễ không hề mở ra, sau đấy Vu Thanh Nhã mới đeo lên cổ, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh ngọc hào quang vô cùng đẹp.

– Anh ý, không ra dáng gì cả, không nói chuyện với anh nữa.

Vu Thanh Nhã bị Diệp Thiên trêu tức đến mức giậm chân đi vào trong tứ hợp viện.

Khách khứa hầu như đã về hết rồi, những người còn lại đều là người nhà, tiệc rượu buổi tối còn náo nhiệt hơn cả lúc trưa một chút, Diệp Thiên bị anh họ và đám Phong Huống kéo đi kéo lại uống không biết bao nhiêu là rượu.

Nhìn thấy hội thanh niên uống rượu thoải mái, những lớp già như Cẩu Tâm Gia cũng thấy hào hứng, trong sân lại chúc rượu, đến tận khi trăng lên đến đỉnh đầu cái náo nhiệt của tứ hợp viện ngày hôm nay mới lắng xuống.

Theo như tập quán thì phòng tân hôn của Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã đặt ở ngôi nhà cũ trăm năm của Diệp gia, sau khi tiễn mấy vị anh em đã ngà ngà say về, Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã mới quay về phòng.

– Nhìn anh kìa, uống đến nỗi toàn thân toàn mùi rượu, khó ngửi chết đi được.

Vu Thanh Nhã dìu Diệp Thiên đi siêu vẹo vào phòng, không chịu được mùi rượu nồng nặc phải bịt mũi lại.

Trận rượu buổi tối này Diệp Thiên không hề vận công hóa giải, trong đầu có chút choáng váng, nhìn Vu Thanh Nhã thẹn thùng trong bộ áo cưới đỏ hai mắt Diệp Thiên không khỏi nhìn đăm đăm.

– Không phải là mùi rượu à, em đợi anh một chút.Tuyệt Thế Vũ Thần là bộ truyện được yêu thích…! Nói đến lâm phong kẻ xuyên không trời sinh song hồn ( đây là thuyết mưu mê dị của tác giả khiến mọi người đọa lạc a…) Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Nhìn chung thì Diệp Thiên cũng đã hơi tỉnh rượu, sau khi nghe thấy lời Vu Thanh Nhã, phi nhanh vào toilet, không đến năm phút sau đã đẩy mùi rượu ra ngoài cơ thể, nhân tiện còn chạy đi tắm nước nóng.

– Vợ à, hôm nay có thể cho anh được rồi chứ?

Nhìn thấy Vu Thanh Nhã ngồi đó, thắp ngọn nến đỏ trên bàn bên cạnh, ánh nến đỏ cộng hưởng với gương mặt kiều diễm của Vu Thanh Nhã khiến Diệp Thiên không nhịn được nữa tiến lên ôm eo Vu Thanh Nhã bế lên, phẩy tay một cái, cả căn phòng chìm trong bóng tối.

– Ở chỗ nào? Sao không vào được?

– Nhẹ một chút…

– Bên dưới, bên dưới một chút nữa.

– Ái, đau…

Trong bóng tối vang lên tiếng cởi quần áo cùng tiếng của hai vợ chồng, bảy tám phút sau, sau tiếng đau đè nén là tiếng trầm giọng thở dốc vang lên.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 4 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!