- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 114: Đệ tử cố nhân (c566-c570)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 114: Đệ tử cố nhân (c566-c570)
❮ sautiếp ❯Chương 566 : Trung tâm (hạ)
– Hix, con nói, mẹ đừng có đùa kiểu này nha?
Diệp Thiên bị mẹ nói hoảng sợ.
Quan hệ của cậu với Đường Tuyết Tuyết, Vu Thanh Nhã cũng biết, nhưng còn ngôi sao điện ảnh Sầm Tĩnh Lan, mặc dù Vu Thanh Nhã cũng biết, nhưng đàn bà có lúc còn chua hơn chanh, thế rất khó có thể giải thích rõ ràng.
– Được rồi, nhìn con bị dọa kia, mẹ chỉ đùa với con thôi.
Lời nói của Tống Vi Lan khiến Diệp Thiên yên tâm, đồng thời cũng có chút bực bội, đây có phải là mẹ mình hay không sao cứ thích trêu chọc mình thế?
– Bà Tống, đây là?
Bên Diệp Thiên vui vẻ còn chưa dứt, sau khi Văn Loan Hùng cùng Hoa Thắng đến, Lý Siêu Nhiên đã dẫn đám đệ tử qua đây.
Mấy người đằng sau ông đều biết thân phận của Tống Vi Lan, nên cũng muốn đến làm quen với người đứng đầu vương quốc Tống Thị ở hải ngoại, để sau này tiện bề phát triển trên thị trường Âu Mĩ.
Nhìn thấy Lý Siêu Nhiên qua chào Tống Vi Lan, 2 người Văn Loan Hùng mới để ý đến 2 mẹ con Diệp Thiên, có thể khiến cho người giầu nhất người Hoa này qua đây, thân phận cha mẹ Diệp Thiên quả không đơn giản.
– Lý tiên sinh, đây là con trai tôi, Diệp Thiên, gọi chú đi.
Tống Vi Lan kéo Diệp Thiên qua, mặc dù biết con trai không có quan hệ gì với giới thương Nhiên, nhưng có thể kết giao với đứng đầu giới thương Nhiên người Hoa như thế này cũng rất có lợicho cậu.
– Chú Lý, chào.
Diệp Thiên lễ phép gọi 1 tiếng chú, cảm thấy cực kỳ thiệt thòi, ở cùng với mẹ, vai vế của mình bỗng nhiên giảm xuống bao nhiêu, phải biết rằng, Đường Văn Viễn còn lớn tuổi hơn Lý Siêu Nhiên vài tuổi mà Diệp Thiên cũng chỉ gọi là lão Đường.
– Được… được, tuổi trẻ có triển vọng, bà Tống này, bà có người kế nghiệp rồi đấy!
Lý Siêu Nhiên cười cười với Diệp Thiên, thế nhưng trong lòng cũng không quan tâm đến chuyện ấy, dù sao hắn cũng có quan hệ rất tốt với anh trai Tống Vi Lan nên tiểu bối như Diệp Thiên cũng không lọt vào con mắt của hắn.
Hơn nữa dáng người Diệp Thiên tuy rằng mặt mày khôi ngô, nhưng vẻ mặt bệnh tật cũng khiến cho Lý Siêu Nhiên không coi trọng cậu, người yếu ớt thì có thể làm nên trò trống gì được chứ.
– Đương nhiên, đứa trẻ Diệp Thiên này cũng không tệ đâu…
Không giống với những người mẹ khác, Tống Vi Lan trực tiếp khen ngợi con trai mình chẳng có chút khiêm tốn nào, nét mặt cũng lộ vẻ rất tự hào.
– Hix, đây gọi là chuyện gì chứ?
Diệp Thiên đứng nghe ở 1 bên xẩu hổ.
Có đến 10% ánh mắt ở hội trường là tập trung vào góc này khiến cho Diệp Thiên cảm thấy không thoải mái.
– Tống tiên sinh đến rồi.
Chính vào lúc này, phía sau vang lên 1 tiếng chào đón lập tức lôi kéo sự chú ý của mọi người, Diệp Thiên mới nhìn, hóa ra chính là kẻ thù của mình, không khỏi bĩu môi.
Tống Chi Kiện mặc dù có rất nhiều tiền, nhưng chỉ mới đến Hồng Kông hơn 20 năm, có thể coi như là đại gia mới, thế nhưng thế lực trong nước của hắn ta vẫn có tác dụng rất lớn, dọc đường đi không ngừng có người chào hỏi.
– Chú Chi Kiện, số lần chú xuất hiện cùng em gái cũng chẳng được mấy lần đấy.
Lý Siêu Nhiên quay người lại tiếp đón, cùng Tống Chi Kiện bắt tay, 2 người cũng coi như là bạn bè tốt, lúc Tống Chi Kiện mới gây dựng sự nghiệp hắn đã từng trợ giúp rất nhiều.
– Em gái, em cũng đến à?
Tống Chi Kiện nghe vậy sửng sốt 1 chút, lúc nhìn mới nhìn thấy Tống vi Lan đứng cùng chỗ với Diệp Đông Bình, sắc mặt không khỏi đanh lại. Năm đó hắn cũng cật lực phản đối em gái mình kết giao với Diệp Đông Bình.
– Anh cả, chào!
Tống Vi Lan lạnh lùng chào lại, ngữ khí có chút bất hòa, mặc dù là anh em ruột, nhưng bà cũng không qua lại nhiều với Tống Chi kiện, quan hệ cũng không thân thiết như người ngoài nghĩ.
Còn về Diệp Đông Bình, căn bản là không có phản ứng gì với Tống Chi Kiên.
Ông và con trai giống nhau, căn bản là không có thiện cảm với người nhà họ Tống, ngoài Tống Hạo Thiên mình không thể không cúi cúi đầu , còn lại Diệp Đông Bình đều không đếm xỉa tới ai.
– Em gái, em đến Hồng Kông sao không nói với anh 1 tiếng?
Tống Chi Kiện mặc dù trách cứ em gái, nhưng lại bất mãn nhìn về phía Diệp Đông Bình.
– Có gì đáng nói chứ? 2 người nhà người ta đi du lịch cũng phải báo cho ông hay sao?
Giọng nói uể oải của Diệp Thiên vang lên trong hội trường nghe có chút chói tai.
– Câu… cậu cũng đến đây ư?
Nghe thấy giọng Diệp Thiên, Tống Chi Kiện bất giác lùi lại phía sau 1 bước, nhà mình không ít lần phải thẹn trước mặt hắn,trong lòng Tống Chi Kiên vẫn còn khiếp sợ Diệp Thiên.
– Thanh niên này, không biết lễ phép hay sao?
Mọi người vừa mới biết được quan hệ 2 mẹ con Diệp Thiên và Tống Vi Lan, nhìn về phía Diệp Thiên không khỏi quái lạ, chưa thấy đứa cháu ngoại nào nói chuyện với bác như vậy?
Những người ở đây lúc này, căn bản là đã trên 50 tuổi, bọn họ rất coi trọng lễ phép truyền thống, cho nên câu nói kia của Diệp Thiên đã phá hỏng ấn tượng của họ đối với Diệp Thiên.
– Diệp Thiên, đừng có thất lễ như vậy!
Diệp Đông Bình nhìn thấy sắc mặt mọi người bên ngoài thay đổi, răn dạy con trai 1 câu, xoay mặt nhìn về phía Tống Chi Kiện, nói đều đều:
– Tôi và vợ đến Hồng Kông du lịch, ở nhà con trai, không quấy rầy đến ông!
Diệp Đông bình nói ra lời này khiến những người xung quanh bớt cảm giác chói tai đi, cảm thấy thái độ 2 cha con này hình như đang có mâu thuẫn với Tống Chi Kiện.
Có vài người đầu óc nhanh nhạy lập tức nhớ đến bài báo xin lỗi đăng trên báo Hồng Kông trước kia, trên đó nói hình như là nhà họ Diệp.
Như vậy, ác cảm của mọi người đối với Diệp Thiên cũng giảm đi chút ít, 2 nhà thân thích không có qua lại với nhau, mâu thuẫn giữa 2 nhà cũng không phải chuyện gì khó hiều.
– Ha ha, Diệp Thiên, vừa đúng lúc ta cũng có chuyện muốn hỏi cháu, chúng ta nói chuyện 1 lát đi?
Nhìn thấy không khí trong hội trường có phần kỳ lạ, Đường Văn Viễn cười giảng hòa, ông biết mâu thuẫn giữa hai nhà Diệp Tống, dựa vào tính khí Diệp Thiên nếu mà chọc giận cậu ta, Tống Chi Kiện không có nước đầu thai nữa ấy chứ.
Thế nhưng lời nói của Đường Văn Viễn vẫn khiến cho những người ở đây cảm thấy mơ hồ, địa vị của Đường lão gia ở Hồng Kông này không phải thấp, cũng hơn tuổi mấy người Lý Siêu Nhiên, thế mà ngữ khí nói chuyện với Diệp Thiên lại có phần cung kính thế chứ?
Cũng chỉ có mấy người Văn Loan Hùng cùng Hoa Thắng hiểu được, người thiếu niên sắc mặt tái nhợt này tuyệt đối không phải dựa hơi cha mẹ đại gia, bọn họ biết rõ chỗ đáng sợ của Diệp Thiên.
– Được, Đường lão gia, chúng ta qua bên kia nói chuyện đi.
Diệp Thiên gật gật đầu, nếu không phải có tay mẹ giữ lại, cậu đã sớm tìm cơ hội trốn rồi, mình không phải là quốc bảo gấu trúc gì, dựa vào cái gì mà đứng đây cho bao nhiêu người xem chứ?
– Đúng rồi, Chi Kiện lão đệ, tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu.
Lý Siêu Nhiên nhận thấy quan hệ giữa Tống Chi Kiện và Diệp Thiên không ổn, lập tức kéo Tống Chi Kiên về phía bên mình.
Thế nhưng lúc mấy người chuẩn bị giải tán, lại có 2 người đi tới bên này, đi trước đầu là chủ nhân của bữa tiệc hôm nay Tả Gia Tuấn.
– Diệp Thiên, ấy, Lý Sinh, Chi Kiện huynh, mọi người sao lại đều ở đây hết thế này?
Tả Gia Tuấn vừa mới bàn chuyện bữa tiệc hôm nay với người dẫn chương trình, bây giờ vốn qua đây để chuẩn bị giới thiệu người cùng nghề cho 2 huynh đệ, đi tới gần mới phát hiện ra đại bộ phận các hào phú người Hoa trên thế giới hình như đều tập trung ở góc này hết.
– Sao, Tả đại sư, ông cũng quen biết Diệp Thiên à?
Trong lòng Lý Siêu Nhiên cực kỳ kinh ngạc, bất kể là nhìn tuổi hay là thân phận, Diệp Thiên hình như đều không có quan hệ gì với Tả Gia Tuấn.
– Diệp Thiên là tiểu sư đệ của tôi, chúng tôi là đồng môn.
Tả Gia Tuấn tiện mồm nói ra, quan hệ này có gì mà không được, hơn nữa ở Hồng Kông này rất nhiều người cũng biết.
Đương nhiên, những người như Lý Siêu Nhiên lại không biết, bọn họ mỗi này đều bận việc kinh doanh tất nhiên cũng không nghe người khác bàn tán những chuyện thế này.
– Huynh đệ ư?
Những người không biết trong đầu hiện ra 1 dấu chấm hỏi, bây giờ là thời đại nào rồi, mà còn có chuyện bái sư?
Hơn nữa thân phận Tả Gia Tuấn là thầy tướng phong thủy, những người trẻ khó mà trách được bọn họ không hiểu được thuậtt bói thuật phong thủy là thế nào?
– Anh Lý này, để bọn họ nói chuyện đi, chúng ta qua bên đó trò chuyện.
Nhìn thấy Lý Siêu Nhiên còn có điều muốn hỏi, Tống Chi Kiện vội vàng kéo hắn đi, tên tiểu tử Diệp Thiên cũng không phải là hiền, hơn nữa thủ đoạn lại vô cùng quỷ dị, cha mình đã từng cảnh cáo là không được trêu chọc đến nó.
– Ờ, được, được…
Lý Siêu Nhiên bị Tống Chi Kiện kéo đi, lập tức tính lại, đúng là hôm nay mình hơi tò mò quá.
Lý Siêu Nhiên rời đi, dẫn theo 1 đám người, hơn nữa Tả đại sư nói chuyện cùng tiểu sư đệ, mấy người Văn Loan Hùng và Hoa Thắng cũng nói lời cáo từ, 1 góc vốn đang náo nhiệt bỗng dưng yên tĩnh trở lại.
Thế nhưng cảnh xảy ra vừa rồi cũng khiến rất nhiều người để ý đến Diệp Thiên, dựa vào khí cảm ứng, Diệp Thiên cũng tự cảm nhận được những ánh mắt dò xét kia.
– Tôi nói tiểu tử cậu đến đâu cũng là trung tâm hết.
Tả Gia Tuấn cười nói với Diệp Thiên 1 câu, sau đó quay đầu, nói:
– Để tôi giới thiệu với mọi người, đây chính là đệ tử của Nam Hoài Cần tiên sinh – Đào Sơn Dịch, cũng là môn đồ chân truyền của Nam tiên sinh.
Mời 1 người hơn 40 tuổi ở phía sau bước lên, Tả Gia Tuấn tiếp tục giới thiệu nói:
– Tiểu Đào, vị này là đại sư huynh của tôi, tên hiệu là Nguyên Dương, còn đây là tiểu sư đệ của tôi, cậu gọi là Diệp Thiên là được rồi!
– Kính chào Nguyên Dương chân nhân, kính chào tiểu sư thúc Diệp Thiên.
Người trung niên bước lên trước 1 bước, cúi người hành lễ với Cẩu Tâm Gia và Diệp Thiên, mặc dù Diệp Thiên rõ ràng trẻ hơn, nhưng thân phận thế nào chứ, hắn ta cũng không dám thất lễ.
Hơn nữa hắn phát hiện, mặc dù sắc mặt Diệp Thiên trắng bệnh, trong người hình như không còn chút nguyên khí nào, nhưng mình vẫn cảm thấy 1 cảm giác cực kỳ nguy hiểm, lúc này lại cúi thấp thêm vài phần.
– Không phải khách khí đâu, không ngờ cách nửa thế kỷ rồi lại còn gặp được đệ tử của cố nhân.
Tay phải Cẩu Tâm Gia đỡ Đào Sơn Dịch, hỏi:
– Sư phụ cậu có khỏe không?
– Nguyên Dương chân nhân có quen biết sư phụ tôi ư?
Đào Sơn Dịch chỉ cảm thấy 2 bàn tay mạnh mẽ nâng mình lên, thân không tự chủ được đứng thẳng lên, cảm thấy không khỏi kinh hãi.
Chương 567 : Đệ tử cố nhân
Đào Sơn Dịch năm 6 tuổi đã bái Nam Hoài Cần làm sư phụ, đến nay đã được 36 năm rồi.
Nam Hoài Cần tu luyện nhiều phái uyên sâu, từ đạo Phật, đạo Nho đến võ thuật truyền thống Trung Quốc trình độ đều rất uyên thâm, Đào Sơn Dịch từ nhỏ đã đi theo Nam Hoài Cần, nên võ công cũng tinh thông vô cùng.
Những năm này kỳ môn suy thoái, thế nhưng võ thuật ở khu vực Hồng Kông vẫn rất phát triển, năm 38 tuổi, Đào Sơn Dịch đã luyện đến trình độ ám kình, đấu với cao thủ ở cả 2 bên, hình như là chưa từng nếm thất bại.
Mấy năm nay Năm Hoài Cần tuổi đã già, 1 vài chuyện bên ngoài đều giao cho Đào Sơn Dịch xử lý, hắn cũng từng gặp qua không ít những nhà võ thuật nổi tiếng thế hệ trước, thi đấu với họ cũng không bị rơi vào thế hạ phong.
Cho nên lúc nhìn thấy ông lão đạo sĩ gầy đét Cẩu Tâm Gia, Đào Sơn Dịch không để tâm đến, nhưng đối phương đến tay còn chưa chạm đến mình, chỉ phóng chân khí ra ngoài đã khiến mình không thể chống cự được rồi, loại võ công này hắn cũng chỉ từng thấy ở mỗi sư phụ mình thôi.
Thế nhưng bạn cũ của sư phụ, kể cả 1 vài bạn cũ của sư phụ trong nội địa, Đào Sơn Dịch căn bản đều quen hết, lão đạo sĩ trước mặt này quả là rất lạ.
– Năm sư phụ cậu10 tuổi tôi đã quen rồi, thế nhưng đến bây giờ đúng là hơn 50 năm rồi chưa gặp.
Cẩu Tâm Gia lắc đầu thở dài 1 tiếng, nửa thế kỷ trước vinh hoa phú quý, quyền hành lừng lẫy, thế mà tất cả theo năm tháng đều cuốn trôi hết, tới tận bây giờ, ngay cả mấy lão bạn cũ cũng chẳng còn lại mấy người.
– Năm sư phụ cháu 10 tuổi ông đã quen rồi à?
Đào Tâm Dịch có chút không thể tin được nhìn Cẩu Tâm Gia, sư phụ hắn năm nay cũng đã hơn 80 rồi, nếu theo những lời của ông lão trước mặt này thì lão đạo sĩ này chắc cũng tầm tuổi ấy.
Chẳng qua là Cẩu Tâm Gia thân thể gầy yếu, nhưng nét mặt hồng hào, trên đầu vẫn còn có vài chỗ còn tóc đen, nhìn bộ dạng cũng chỉ hơn 60 tuổi là cùng. Đào Sơn Dịch thế nào cũng không thể nhìn ra được ông lão này cùng thế hệ với sư phụ mình.
– Đương nhiên là quen, thế nhưng có khi ông ấy không nhớ ta rồi.
Cẩu Tâm Gia nở nụ cười khổ, đối với những người bạn cũ mà nói thì ông đã chết từ nửa thế kỷ trước, chỉ sợ là tên của mình những người này thỉnh thoảng mới nhớ đến thôi.
– Không biết tên tục của ông là gì ạ?
Đào Sơn Dịch vô cùng cung kính cúi lứng thấp xuống, hắn biết sư phụ mình quen biết rộng khắp thiên hạ, nói không chừng có quen với 1 người bạn mình như vậy.
– Tên tự của ta là Nguyên Dương, cậu nói thế với Hoài Cần lão đệ là được rồi.
Cẩu Tâm Gia vốn không định hỏi thăm lại bạn cũ thế nhưng nếu đã tình cờ gặp, thì vẫn nên hỏi thăm 1 chút, dù sao đối phương bây giờ cũng không bị chính phủ giám sát rồi.
– Tự là Nguyên Dương, hình như cháu… cháu đã từng nghe sư phụ nói qua rồi?
Đào Sơn Dịch nghe đến cái tên Nguyên Dương, liền cảm thấy có chút quen thuộc, lại nghe Cẩu Tâm Gia tên tự là Nguyên Dương, lập tức nhíu mày lại, hắn dám khẳng định là đã từng nghe qua cái tên này.
Bỗng nhiên trong đầu bừng sáng, Đào Sơn Dịch mở mồm nói:
– Nguyên Dương, cháu nhớ ra rồi!
Giọng Đào Sơn Dịch hơi to, khiến cho ánh mắt mọi người đều nhìn qua, mặc dù tiệc rượu còn chưa bắt đầu, nhưng chỗ góc này của Diệp Thiên đã âm thầm trở thành tiêu điểm được toàn hội trường chú ý.
Đào Sơn Dịch lúc nghĩ đến cái tên đó trong đầu, vẻ mặt tràn đầy vẻ không tin được, thấp giọng hỏi:
– Tên… tên tục của ông có phải là họ Cẩu không?
Nam Hoài Cần làm đại sư quốc học đương đại, cả đời dốc sức để phát huy văn hóa truyền thống Trung Quốc, được gọi là kỳ nhân, nhận được không ít danh hiệu trên thế giới.
Thế nhưng Nam Hoài Cần từng nhiều lần nói với Đào Sơn Dịch, nhiều năm trước ông có 1 người bạn thân, bất kể là về tu luyện thuật pháp hay là nghiên cứu văn hóa Trung Quốc đều giỏi hơn ông, nhưng đáng tiếc là người bạn đó đã sớm qua đời rồi.
Có 1 lần vào tết mồng 9 tháng 9, Đào Sơn Dịch uống rượu cùng sư phụ ở đỉnh núi, Nam Hoài Cần rượu vào có chút hưng phấn lại nhắc đến người bạn thân đó, lần này nói cái tên Cẩu Tâm Gia ra.
Khi đó tuy rằng lão Tương tiên sinh đã qua đời, nhưng tiểu Tương tiên sinh vẫn còn sống, Nam Hoài Sơn dặn dò Đào Sơn Dịch ở bên ngoài không được nhắc đến cái tên này, sau lần đó, Nam Hoài Cần cũng không còn nhắc đến chuyện này nữa.
Thế mà cũng đã hơn 20 năm rồi, Đào Sơn Dịch sớm đã cất cái tên Cẩu Tâm Gia này vào sâu trong ký ức.
Trí nhớ người luyện võ nói chung là người bình thường không thể so sánh được, sau khi nghe Cẩu Tâm Gia nói ra tên tự, Đào Sơn Dịch cuối cùng cũng nhớ ra cái tên này.
Thế nhưng lúc này biểu hiện trên mặt Đào Sơn Dịch cũng không khác vẻ mặt gặp ma lắm, hắn không ngờ rằng người mà sư phụ mình đã nói là chết từ nửa thế kỷ trước lại đang sống sờ sờ trước mắt thế này.
– Sư phụ cậu đã từng nhắc đến ta?
Cẩu Tâm Gia tuy rằng không trực tiếp thừa nhận nhưng ý trong lời nói thể hiện không còn nghi ngờ gì nữa.
– Sư phụ cậu đã từng có thời gian là thuộc hạ của tôi, lúc đó bị người ta canh gác cẩn thận, cho nên chuyện ta giả chết ông ấy không biết được.
– Là… là ông thật à?
Đào Sơn Dịch nghe được những lời này, trong lòng đã thừa nhận, bởi vì sư phụ đã từng nói sư phụ từng đi theo người ấy học được không ít đạo đối nhân xử thế.
Đương nhiên, đối với thân phận cụ thể và cuộc đời Cẩu Tâm Gia, Đào Sơn Dịch cũng không biết, dù sao cái tên Cẩu Tâm Gia ở trên đất Đài Loan vẫn là 1 điều cấm kỵ.
– Bái kiến sư bá!
Đào Sơn Dịch cũng không chần chừ gì nữa, cũng mặc kệ đây là ở đâu, hai đầu gối quỳ xuống, Cẩu Tâm Gia không phải là người bình thường, hắn nhất định phải hành lễ đệ tử.
– Làm cái gì vậy? Đứng lên đi!
Cẩu Tâm Gia không ngờ rằng Đào Dịch Sơn có thể quỳ lễ trước mặt nhiều người như vậy, cũng không để ý cậu ta đã quỳ xuống, vội vàng dùng tay đỡ cậu ta dậy.
Thế nhưng cảnh quỳ lạy này vẫn lọt vào trong mắt mọi người, những người không biết Đào Dịch Sơn đều cảm thấy hết sức kỳ quái, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn thấy người quỳ lạy thế này?
Nhưng 1 vài đại gia quen biết Đào Sơn Dịch cũng để ý đến lão đạo sĩ gầy tong teo kia, Nam Hoài Cần là nhân vật thế nào chứ? Người có thể khiến đệ tử ông ấy quỳ lạy như thế thân phận chẳng phải là cao lắm sao?
Người ngoài chỉ biết rằng Nam Hoài Cần là1 đại sư quốc học nghiên cứu văn hóa Trung Quốc.
Những những nhà hào phú đều biết “Nam đại sư” không chỉ như vậy, suy luận kinh dịch hỏi quẻ bói toán, sợ là còn hơn cả “Tả đại sư” ở đây.
Có vài đại gia quan hệ tốt với Tả Gia Tuấn đã chuẩn bị nghe ngóng thông tin từ Tả Gia Tuấn.
Vợ chồng Tống Vi Lan ở đây cũng không làm gì, đây vốn là nơi tụ tập của các bậc hào phú, nhưng thế nào lại trở thành nơi tụ tập của người trong phái phong thủy thế này?
– Sư… sư bá…
Lúc Đào Sơn Dịch gọi thế này cảm thấy không được tự nhiên, bởi vì người có thân phận cao hơn sư phụ mình thật chẳng có mấy người, hắn lớn như vậy rồi mà còn phải xưng hô như hồi còn nhỏ.
– Sư bá, người mấy năm nay sao lại đến đây thế này? Sư phụ rất nhớ sư bá, hàng năm vào ngày 9 tháng 9 đều… đều kính rượu sư bá.
Đào Sơn Dịch cũng không thực hiểu chuyện xảy ra năm đó cho lắm, nhưng ông biết, hàng năm Nam Hoài Cần kính rượu vào ngày lễ trùng dương nhất định đều là vì người trước mặt mình này.
– Hoài Cần lão đệ thực có tâm, thế thân thể đệ ấy có khỏe không?
Cẩu Tâm Gia thở dài, không ngờ người bạn cũ này còn nhớ mình đến thế.
– Cảm ơn sư bá, sư phụ vẫn khỏe, tháng trước mới đi Mĩ, mới về đến nhà thôi.
Đào Sơn Dịch chần chừ 1 chút, nói:
– Sư bá, người… sao lại không liên lạc với sư phụ cháu thế? Cháu có thể kể chuyện ở đây cho sư phụ được không?
Đào Sơn Dịch cũng là người trong giang hồ nhiều năm rồi, hắn biết người trong giang hồ có nhiều điều kiêng kỵ, Cẩm Tâm Gia đã không muốn liên lạc với sư phụ, chắc là có chỗ khó xử riêng.
– Ha ha, năm đó ta ẩn cư vào rừng, cũng không biết sư phụ cậu có còn sống hay không nữa.
Cẩu Tâm Gia nghe vậy nở nụ cười:
– Sau này nghe đến cái tên Hoài Cần lão đệ, nhưng lại không có cách nào liên lạc được, nếu Hoài Cần lão đệ có thời gian, mời đệ ấy đến Hồng Kông 1 chuyến đi!
Tuy rằng sự đời biến đổi, người có thể nhớ được sự việc năm đó càng ngày càng ít, nhưng Cẩu Tâm Gia cũng không quay về nữa, bạn cũ của ông còn sống trên đời này, nhưng con cháu của kẻ thù cũng giữ chức không nhỏ ở đấy.
– Vâng, cháu… cháu sẽ gọi điện thoại cho sư phụ ạ.
Nhìn thấy Cẩu Tâm Gia đồng ý, Đào Sơn Dịch mừng rỡ, hắn không biết sư phụ nhận được cú điện thoại này, sau khi biết được người bạn vốn đã cho là chết hàng chục năm rồi thì sẽ có phản ứng gì.
– Nhị sư huynh, ở đây không có chỗ nào yên tĩnh 1 chút sao?
Sau khi đợi cho Đào Sơn Dịch ra cửa gọi điện thoại, Diệp Thiên cười mếu với Tả Gia Tuấn, cảm ứng của cậu cực kỳ nhạy bén, ánh mắt của mấy người đó nhìn khiến cho Diệp Thiên cảm thấy không thoải mái.
– Tiểu sư đệ, cậu đi đâu mà chẳng trở thành trung tâm?
Tả Gia Tuấn cười mếu, nói:
– Hay là, lát nữa huynh tuyên bố bố cục phong thủy này là do cậu làm, có được không?
– Được, nhị sư huynh, nếu huynh dám nói, thì bây giờ đệ phải đi rồi.
Diệp Thiên làm bộ dạng đứng dậy, vừa đúng lúc nhìn thấy trước mặt có 5 người đang đi tới.
Người đi trước nhất cách 1 khoảng khá xa đã la lớn:
– Lão Tả, ông lần này cá kiếm đấy, làm cột phong thủy kia hấp thụ hết nguyên khí hàng chục cây số trên biển, Bán Sơn sau này trở thành đảo long mạch rồi.
Sau khi Tả Gia Tuấn nghe được giọng nói ấy, mày hơi nhíu nhưng nhưng không thể nhìn ra là ai, thế nhưng lúc sau mày giãn ra, xoay người tiếp đón, cười nói:
– Anh Dịch quá khen,chút tài mọn gọi là, không lọt vào mắt của anh Dịch.
– Lão Tả ông quá khiêm tốn rồi, cái danh hiệu thuật sư hàng đầu Đông Nam Á đã sớm truyền ra ngoài rồi.
Người tới cười ha ha, đột nhiên chuyển đề tài, nói:
– Cũng không biết cái cột phong thủy này có thật có tác dụng kỳ diệu như thế không đây?
– Chẳng nhẽ đây gọi là cùng nghề đấu đá?
Sau khi nghe người đó nói, mày Diệp Thiên nhíu lên, nguyên khí trên người người này dao động, khẳng định là người trong kỳ môn.
Thế nhưng người này không thể nắm bắt được chân khí kia hoàn toàn, trong mắt Diệp Thiên, tu luyện của hắn ta cũng không kém Đào Sơn Dịch là bao nhiêu.
Chương 568 : Hận cũ
– Hội trưởng Dịch nói có lý, bố cục phong thủy này có có công hiệu như Tả đại sư nói hay không, còn chưa biết được.
1 vị trong đó nói xen vào, rồi cười lên, thái độ nghi ngờ tỏ ra rõ ràng, hơn nữa còn nồng nặc mùi châm biếm.
– Ha ha…
Tả Gia Tuấn cũng không tức giận, sắc mặt như thường cười nói:
– Chúng ta đều làm phong thủy, bố cục phong thủy này có hiệu nghiệm hay không, không phải tôi nói là đươc, nhìn khu bãi biển du lịch đã hoang phế từ lâu rồi đó giờ đã được hồi sinh sức sống lại rồi.
– Đúng thế, Tả lão đệ đã ra tay đương nhiên là có hiệu quả nhanh chóng.
Người đó bên ngoài cười nhưng bên trong hậm hực lẩm bẩm 1 câu, hình như không muốn tiếp tục bàn luận đề tài này, nhìn về phía Cẩu Tâm Gia và Diệp Thiên, hỏi:
– Tả lão đệ, hai vị này là…?
Đến tham gia bữa tiệc lần này, Cẩu Tâm Gia mặc 1 bộ áo càn khôn mới tinh, còn Diệp Thiên thì mặc bộ quần áo luyện công màu trắng, thật không hợp với hoàn cảnh xung quanh, người trong đoàn đó nhìn 1 cái đã nhận ra được thân phận của 2 người.
– Họ là đồng môn với tôi.
Đối phương hỏi, Tả Gia Tuấn cũng không thể không trả lời, chỉ trả lời 1 câu ngắn gọn như vậy, cũng không có ý định nói tiếp, rõ ràng là đối phương không phải là người đi cùng đường với mình.
– Hả? Tả lão đệ còn có đồng môn nữa à? Được, môn phái của mọi người được hưng thịnh rồi, chuyện này chúng ta nói sau đi!
Người nọ cười ha ha 1 tiếng, hướng về Cẩu Tâm Gia và Diệp Thiên bắt tay, rồi quay đầu đi về phía đám đông.
– Nhị sư huynh, người đó là ai thế? Dựa vào tu luyện của hắn mà dám kiêu ngạo như thế? Thật là không biết sống chết là gì!
Sau khi chờ mọi người rời đi, Diệp Thiên lạnh lùng hừ 1 tiếng, lần đến Hồng Kông này, cậu cũng coi như gặp được 2 người trong kỳ môn chân chính, thế nhưng kết quả lại khiến cậu có chút thất vọng.
Theo như sư phụ Lý Thiện Nguyên miêu tả, kỳ môn trước giải phóng là giai đoạn huy hoàng nhất.
Khi đó tuy rằng các phái kỳ môn có nhiều thiếu thốn, nhưng cao thủ ám kình ở đâu cũng có, ngay cả cao thủ đến cảnh giới siêu phàm cũng có đến mấy chục người, thường xuyên có người tổ chức đại hội kỳ môn, gặp nhau cùng bàn luận công pháp.
Nhưng hôm nay gặp được Đào Sơn Dịch và người họ Dịch này, Diệp Thiên không khỏi thất vọng, chỉ dựa vào tu luyện của 2 người này mà đã có thể xưng hô là nhân vật tôn sư bậc thầy, quả thực khiến người ta cười rụng răng.
– Nhị sư đệ, cậu có bất hòa với hắn à?
Lời nói Diệp Thiên chưa dứt, Cẩu Tâm Gia mở miệng nói:
– Ta quan sát bộ pháp lúc hắn đi, chắc là xuất thân từ phái Thất Tinh ở Lưỡng Quảng?
Các phái phong thủy trong nước có rất nhiều, nhưng cũng phân chia theo từng khu vực, những nơi như ở Lưỡng Giang Trung Nguyên cũng có môn phái, trước giải phóng là địa bàn của Ma Y Nhất Mạch.
Nhưng ở khu vực Phúc Kiến Lưỡng Quảng thì cũng có môn phái phong thủy khác, người trong phái Thất Tinh là đông nhất nên thế lực lớn nhất.
Thời điểm kháng Nhật năm đó, Cẩu Tâm Gia muốn liên hiệp với phái Thất Tinh để chống Nhật, nhưng bị bọn họ từ chối, 2 bên lúc đó còn xảy ra 1 vài mâu thuẫn nho nhỏ.
Chỉ có điều phái Thất Tinh cũng không đầu hàng Nhật Bản, Cẩu Tâm Gia cũng không ép đối phương, thế nhưng Cẩu Tâm Gia sau này hiểu thêm 1 chút công pháp của môn phái bọn họ, cho nên liếc mắt đã nhận ra môn phái của người vừa rồi.
– Đại sư huynh, huynh nói đúng đấy, hắn đúng là xuất thân từ phái Thất Tinh.
Cẩu Tâm Gia gật gật đầu nói:
– Người này tên là Dịch Ôn Mậu, đến Hồng Kông trước đệ 5 năm, phái Thất Tinh cũng không phải hành nghề bói toán hỏi quẻ, nhưng lại có hiểu biết về phong thủy, nhưng không đi cùng đường với đệ, 10 năm trước, đệ và hắn gặp nhau.
Hóa ra, Dịch Ôn Mậu đến Hồng Kông trước Cẩu Tâm Gia, cũng có chút danh tiếng ở Hồng Kông, 1 vài đại gia ở đây thường mời hắn coi phong thủy.
Mà sau khi Cẩu Tâm Gia đến Hồng Kông, phần lớn dùng Ma Y Nhất Mạch để bói toán hỏi quẻ, giúp bọn nhà giàu quan lớn hỏi quẻ, cũng không xảy ra mâu thuẫn với Dịch Ôn Mậu , quan hệ 2 người cũng không tệ lắm.
Nhưng vào 10 năm trước, các môn phái phong thủy tổ chức 1 buổi họp mặt, quyết định thành lập hiệp hội thảo luận và nghiên cứu phong thủy Hồng Kông, xem như là 1 hiệp hội dân gian phi chính phủ.
Đối với nghề phong thủy mà nói là 1 chuyện tốt, các chương trình trong hiệp hội rất nhanh chóng đã được thảo ra, nhưng tới cuối cùng lúc bầu hội trưởng lại nảy sinh mâu thuẫn.
Dịch Ôn Mậu và Tả Gia Tuấn lúc đó danh tiếng và địa vị ở Hồng Kông gần như là ngang nhau, hơn nữa mỗi bên đều có kết giao riêng, lúc đó người hai bên tranh chấp, 1 bên đề cử Dịch Ôn Mậu , 1 bên ra sức đề cử Tả Gia Tuấn.
Tả Gia Tuấn cũng không coi trọng chữ lợi, nhưng lại rất coi trọng chữ danh, đối với chức hội trưởng, ông cũng có nghĩ đến nên nhất định không muốn nhường.
Kỳ môn giang hồ, nói thế nào cũng quy về 2 chữ giang hồ, vấn đề không có cách nào giải quyết thì đành phải lấy thuật pháp ra để tranh tài cao thấp.
Bị 1 vài người khích bác, Tả Gia Tuấn và Dịch Ôn Mậu quyết định đấu 1 trận, đến lúc đó chức hội trưởng thuộc về ai sẽ không phải bàn cãi nữa.
Lúc đó Tả Gia Tuấn đã học được phép của sư phụ, nhưng có 1 lần may mắn tiến vào giai đoạn ám kình, vì tìm vị sư phụ độc thuật Thái Lan kia để báo thù rửa hận nên ông đã học được 1 ít thuật pháp tấn công.
Mặc dù uy lực thuật pháp đó cũng không lớn lắm, nhưng đột nhiên thi triển ra, khiến cho Dịch Ôn Mậu , người không có kinh nghiệm chiến đấu phong phú lắm trở tay không kịp, thắng được trận đấu pháp này.
Không nghi ngờ gì nữa, chức hội trưởng nhiệm kỳ đầu tiên của hiệp hội phong thủy đã thuộc về Tả Gia Tuấn, hơn nữa danh hiệu thầy phong thủy số 1 Hồng Kông cũng được hiểu ngầm là đã thuộc về ông, khi đó cái tên Tả Gia Tuấn mới bắt đầu lan rộng.
Tục ngữ nói thắng làm vua thua làm giặc, như vậy, giữa Tả Gia Tuấn và Dịch Ôn Mậu cũng đã kết oán không thể hóa giải, Dịch Ôn Mậu lúc đó ôm mối hận rời Hồng Kông.
Nghe đến đây, Diệp Thiên chặn đứng lời Tả Gia Tuấn, có chút kỳ quái hỏi:
– Sư huynh, nếu hắn đã đi rồi sao lại trở lại thế? Mà còn làm hội trưởng, hay là sau này huynh lại bại dưới tay hắn.
Những người mà Diệp Thiên tiếp xúc với sau khi đến Hồng Kông đều vô cùng kính trọng Tả Gia Tuấn, lẽ ra ông nên đánh bại tên Dịch Ôn Mậu kia thêm 1 lần nữa, thế thì mới không có khả năng để hắn có địa vị như ngày hôm nay.
– Hừ!
Tả Gia Tuấn lạnh lùng hừ 1 tiếng, nói:
– Dựa vào tu luyện của hắn mà là đối thủ của ta sao, thế nhưng hắn ta mời sư phụ đến.
Lần trở lại Hồng Kông của Dịch Ôn Mậu dẫn theo 1 ông lão 70 tuổi đến, lúc ấy tìm Tả Gia Tuấn nói là muốn so tài công pháp.
Từ xưa trong giang hồ, khó động vào nhất là 3 loại người, 1 là trẻ con, thứ 2 là đàn bà và loại người còn lại chính là người già, trong 3 loại người này rất dễ xuất hiện kỳ nhân dị sĩ.
Tả Gia Tuấn tuy rằng hiểu được đạo lý này, nhưng người khác tìm đến cửa ông cũng không có lý do nào từ chối, lập tức chấp nhận yêu cầu của ông lão đó.
Thế nhưng lúc màn tỉ thí mới bắt đầu, Tả Gia Tuấn đã cảm thấy không ổn, khí huyết toàn thân cực kỳ sung mãn, căn bản đối không giống như ông lão 70 tuổi, công lực tu luyện hiển nhiên là cao hơn ông 1 bậc.
Tả Gia Tuấn cũng là người thông minh, lập tức thu thế, trực tiếp mở miệng nhận thua, ông lão đó cũng không làm khó ông, chỉ yêu cầu ông thôi chức hội trưởng.
Ngày thứ 3 sau khi xảy ra chuyện, Tả Gia Tuán liền mở hội nghị nội bội, từ chức hội trưởng và rời khỏi hiệp hội.
Do Dịch Ôn Mậu vừa trở về, cũng không thể nhậm chức hội trưởng ngay được, cho nên người trong hội chỉ phỏng đoán nên cũng không tổn hại đến thanh danh Tả Gia Tuấn.
Sau này Dịch Ôn Mậu tìm đủ mọi cách, cuối cùng 8 năm liền ngồi trên vị trí hội trưởng, hơn nữa cũng chỉnh sửa lại phép tắc hành nghề, cũng gây được tiếng vang.
Qua nhiều năm dò hỏi, Tả Gia Tuấn cũng biết được thân phận của ông lão đó, ông ta là chưởng môn đương nhiệm của phái Thất Tinh ở Lưỡng Quảng, cũng là sư phụ của Dịch Ôn Mậu .
Không chiến mà bại, Tả Gia Tuấn vẫn luôn cảm thấy sỉ nhục trong lòng.
Cho nên cho dù sau khi gặp được 2 huynh đệ, cũng chưa nói ra chuyện này, nếu không phải hôm nay gặp Dịch Ôn Mậu thì Tả Gia Tuấn chỉ có thể chôn kín chuyện này trong lòng.
Kỳ thực hôm nay để 2 huynh đệ tham gia bữa tiệc này cũng muốn có ý trợ uy, ông không sợ Dịch Ôn Mậu , nhưng nếu là lão già kia, trong lòng Tả Gia Tuấn vẫn cảm thấ e ngại.
– Lấy người già ra đánh người trẻ, phái Thất Tinh còn như vậy thì không phát triển được!
Cẩu Tâm Gia hừ lạnh 1 câu, hỏi:
– Tả sư đệ, sư phụ hắn tên là gì, mười năm trước tu luyện cái gì?
– Đại sư huynh, sư phụ hắn tên là Thái Dương Thu, là chưởng môn thứ 38 của phái Thất Tinh!
10 năm trước hắn đã luyện đến ám kình, lúc đó đệ mới vào ám kinh chưa được bao lâu, không phải đối thủ của hắn, cũng không biết sao hắn có thể đạt đến trình độ như vậy?
2 người bên cạnh đều có thể được coi là anh em thân thiết, Tả Gia Tuân cũng không sợ xấu hổ, kẻ chuyện năm đó từ đầu chí cuối ra.
Kỳ thực sau khi tiến vào trình độ luyện khí hóa thần, ông từng nghĩ đến việc đến tìm Thái Dương Thu đọ sức 1 phen.
Thế nhưng Thái Dương Thu đã là 1 ông lão 80 rồi, cũng không biết đã tu luyện đến trình độ siêu phàm nào, nếu như đối phương vào được cảnh giới siêu phàm mà nói thì mình đi lần này khó tránh khỏi nhục nhã.
Hơn nữa lúc này trong lòng Tả Gia Tuấn không còn đề cao chức hội trưởng đó nữa cho nên mới hành động như vậy.
– Cái tên Thái Dương Thu ta chưa từng nghe qua, chắc là hậu nhân của phái Thất Tinh.
Cẩu Tâm Gia chậm rãi lắc đầu, nói:
– Nhị sư đệ, đệ cho rằng vào đến được cảnh giới siêu phàm là chuyện dễ lắm hay sao? Trong kỳ môn năm đó cũng không có mấy người làm được đâu, còn về phái Thất Tinh, lại càng không có!
Liệt kể các tiền bối từ xưa đến nay cũng chỉ có 1 vài cao nhân đạo giáo, phật giáo thánh hiền mới luyện đến Luyện khí hóa thần, như là Trương Tam Phong đời nhà Minh cùng huyền thoại Thần thương Lý Thư Văn thời cận đại mà thôi.
Cho nên điều này khiến cho người luyện đạo vẫn cho rằng cảnh giới Luyện khí hóa thần chỉ là 1 truyền thuyết, bởi vì quả thực chưa có tiền lệ nào tiến vào đến cảnh giới Luyện thần phản hư.
Cẩu Tâm Gia ẩn cư ở núi rừng 50 năm, trước tiên là phá vỡ cảnh giới, tu luyện mới tiến bộ vượt bậc được.
Mà cái người tên là Thái Dương Thu kia, sống trong thế giới trần tục có thể dễ dàng luyện đến môn đạo đó được hay sao?
Chương 569 : Đấu đá
Diệp Thiên năm 20 tuổi đã luyện đến công phu tuyệt vời, cực kỳ hiếm thấy trong lịch sử, chỉ có thể dùng từ kỳ tài ngút trời để miêu tả cậu, mà còn không hình dung nổi,
Nhưng còn Tả Gia Tuấn, nếu không phải quen biết với Diệp Thiên học được công pháp của Ma Y Nhất Mạch, hơn nữa được tu luyện trong căn Tứ Hợp Viện tràn đầy linh khí kia, sợ là cả đời này cũng khó luyện vào được cảnh giới tuyệt vời.
Cho nên nghe nói Thái Dương Thu 10 năm trước đã luyện đến đỉnh điểm cảnh giới ám kình, Cẩu Tâm Gia cả quyết hắn không thể nào tiến vào cảnh giới siêu phàm, trừ phi hắn có thể gặp được cơ hội khó tìm như Tả Gia Tuấn.
Liếc nhìn Tả Gia Tuấn, Cẩu Tâm Gia mở miệng nói:
– Nhị sư đệ, người trong kỳ môn hành sự, tùy tâm mà hành động, cậu tiến vào cảnh giới này chưa lâu, đừng có vì việc này mà bận tâm, nếu thời cơ thích hợp thì đi tìm người đó xin thọ giáo đi!
Năm đó Cẩu Tâm Gia đã từng ăn tết ở phái Thất Tinh, lúc đó cùng nghĩ kế để chống Nhật nên không có phát sinh xung đột gì.
Nhưng hôm nay nghe đến phái Thất Tinh bắt nạt sư đệ của mình, kể cả Cẩu Tâm Gia tu luyện thâm hậu, cũng khó tránh khỏi tức giận.
– Vâng, sư huynh, nếu hắn còn gây hấn với đệ, đệ sẽ không làm ảnh hưởng đến thanh danh Ma Y Nhất Mạch đâu.
Nghe được Cẩu Tâm Gia nói vậy, Tả Gia Tuấn trong lòng hạ quyết tâm, có 2 vị huynh đệ thuật pháp cao cường ở đây, hơn nữa Diệp Thiên biết không ít thuật pháp tấn công, cho dù Thái Dương Thu có tiến đến cảnh giới siêu phàm Tả Gia Tuấn cũng liều mạng.
– Thằng hề làm trò, sư huynh không phải để trong lòng.
Diệp Thiên không coi phái Thất Tinh là cái đinh gì, không phải cậu tự kiêu, mà là năm đó Diệp Thiên đã từng cùng lão Đạo qua khu vực Phúc Kiến Lưỡng Quảng, nơi đó kỳ môn đã sớm hoang tàn rồi.
Hơn nữa dựa vào tu luyện của huynh đệ cậu bây giờ, nếu không phải đối phương sử dụng quân đội thì đem bao nhiêu người đến cũng không đủ, thậm chí ngay cả cửa nhà cậu cũng không thể vào nổi.
– Sư bá, sư phụ cháu hiện đang từ Đài Loan qua ạ!
Mấy huynh đệ Diệp Thiên đang nói chuyện, Đào Sơn Dịch bị kích động chạy qua đây, vẻ mặt kích động nói:
– Nguyên Dương sư bá, sư phụ cháu mượn máy bay riêng, muộn 1 chút nữa thì sẽ đến Hồng Kông!
Đào Sơn Dịch cũng không ngờ rằng sau khi sư phụ mình nhận được điện thoại lại kích động như vậy, thậm chí quên cả nói chuyện cùng Cẩu Tâm Gia, ngắt luôn điện thoạt trực tiếp gọi máy bay riêng bay đến Hồng Kông.
Tu luyện như Nam Hoài Cần mà còn có hành động quên như vậy, có thể thấy được địa vị của Cẩu Tâm Gia trong lòng ông ấy thế nào, cho nên lúc này Đào Sơn Dịch đối diện với Cẩu Tâm Gia lại càng cung kính hơn.
– Hoài Cần lão đệ vẫn là người trọng tình người, năm đó ta quay về đại lục nhưng không tìm ông ấy, là ta không đúng rồi.
Lúc nghe nói Nam Hoài Cần đêm tối cũng đến, Cẩu Tâm Gia có chút nghẹn ngào, hồi trẻ ông có quen biết với Nam Hoài Cần, chớp mắt 1 cái đã 70, 80 năm trôi qua, không ngờ còn có ngày gặp lại.
– Tiểu sư đệ, hay là… chúng ta về nhà đợi Hoài Cần lão đệ đi?
Cẩu Tâm Gia trầm ngâm 1 chút, nhìn về phía Diệp Thiên, nói:
– Người ở đây đều là thế hệ vãn bối, bọn họ ngay cả kỳ môn là cái gì cũng không hiểu không biết!
Cẩu Tâm Gia và Diệp Thiên giống nhau, vốn đều muốn kết giao kỳ môn ở Hồng Kông, thế nhưng vừa nhìn đã thấy thất vọng.
Ngoài Đào Sơn Dịch và Dịch Ôn Mậu ra, thì căn bản không ai coi được cả, giao lưu với những người kia không bằng về căn biệt thự hô hấp hít vào thở ra còn hơn.
Diệp Thiên liếc nhìn Tả Gia Tuấn, cười nói:
– Đại sư huynh, hôm nay chúng ta đến để cổ vũ cho nhị sư huynh, đợi sau khi tiệc bắt đầu đã rồi hẵng nói, nếu không ai hỏi gì thì chúng ta sẽ về.
Bởi vì Tả Gia Tuấn là nhân vật chính nên mấy người bọn họ đến như vậy coi như là hơi sớm, tiệc tối 9 giờ sẽ bắt đầu, còn hơn 10 phút nữa.
– Vậy được rồi, nghe theo sư đệ vậy, chờ thêm 1 lát nữa!
Cẩu Tâm Gia gật gật đầu, Diệp Thiên làm môn chủ đương thời của Ma Y Nhất Mạch, nếu cậu đã lên tiếng thì Cẩu Tâm Gia đành phải nghe theo.
Thế nhưng Đào Sơn Dịch nghe được 2 huynh đệ này nói chuyện càng khiến tâm trạng hắn thêm sửng sốt.
Đào Sơn Dịch trước kia từng nghe sư phụ nói ông lão gầy đét trước mặt này từng là 1 nhân vật hiển hách, thân phận cao đến sư phụ cũng không thể so sánh được.
Chỉ có điều 1 nhân vật như vậy, thế mà trước mặt người thanh niên Diệp Thiên này lại cho thấy Diệp Thiên mới là người đứng đầu, điều này khiến cho Đào Sơn Dịch kính trọng Diệp Thiên thêm vài phần.
Chỉ có điều Đào Sơn Dịch có nhìn Diệp Thiên thế nào cũng chỉ thấy giống 1 thanh niên bệnh tật mà thôi, nếu không phải có ánh mắt sáng ngời thỉnh thoảng nhìn kia, sợ là đã khiến người khác coi thường rồi.
– Sao? Kỳ lạ lắm sao?
Cẩu Tâm Gia chú ý đến vẻ mặt Đào Sơn Dịch, cười nói:
– Diệp Thiên là môn chủ đương thời của Ma Y Nhất Mạch, cậu đừng có vẻ ốm yếu của đệ ấy bây giờ thế nhưng tu luyện của đệ ấy còn cao hơn cả ta nữa đấy.
Đến cái tuổi như Cẩu Tâm Gia nói chuyện không cần phải kiêng dè cái gì nữa, thế nhưng nói ra những lời này khiến cho Đào Sơn Dịch sốc như thấy đốm sao ở trước mặt.
Với tuổi của Diệp Thiên mà là sư đệ của Cẩu Tâm Gia đã khiến Đào Sơn Dịch cảm thấy vô cùng kỳ lạ rồi.
Không ngờ người thanh niên này thân phận còn cao hơn Cẩu Tâm Gia, điều này khiến cho Đào Sơn Dịch cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình không thất lễ với Diệp Thiên.
– Diệp Thiên? Cái tên này hình như đã nghe thấy ở đâu rồi?
Đối diện với Diệp Thiên, Đào Sơn Dịch lập tức cảm thấy cái tên này nghe quen quen, thử dò hỏi Diệp Thiên:
– Diệp sư thúc, sư thúc đã từng đến Đài Loan bao giờ chưa ạ?
Lần Diệp Thiên đến Đài Loan đó, từng gây ra 1 chuyện chấn động, về cơ bản những người thông tin nhanh nhạy đều biết, 1 nhóm lính đánh thuê hoạt động ở Đông Nam Á, từng tên 1 bị Diệp Thiên giết chết hết.
Hơn nữa Tả Gia Tuấn đã từng gọi điện cho Nam Hoài Cần, nhờ ông ấy giúp đỡ Diệp Thiên, đối diện với cái tên này, Đào Sơn Dịch lại có thể không nhớ ra hay sao?
– Đã từng đến 1 lần, đó cũng là lần tìm được Đại sư huynh.
Diệp Thiên gật gật đầu, cậu rất có thiện cảm với Đào Sơn Dịch, dù sao bây giờ truyền nhân của kỳ môn càng ngày càng ít.
– Hóa ra là thế…
Đào Sơn Dịch hiểu rõ gật đầu, biết điều không hỏi tiếp nữa, trong lòng cũng cảm thấy bội phục Diệp Thiên hơn nhiều lần, nếu chỉ nhìn bề ngoài mà nói ai cũng không tin được 1 người thanh niên thế này lại là 1 thần chết.
Lúc đồng hồ chỉ đến 9 giờ, người dẫn chương trình cùng các đại gia của đất Hồng Kông đều tập trung vào giữa hội trường, sau khi thử Microphone, mở miệng nói:
– Kính thưa các quý ông quý bà, rất vui hạnh vì quý vị đã đến tham dự bữa tiệc hôm nay.
– Đồng thời ở đây, chúng ta phải cảm ơn Tả Gia Tuấn tiên sinh, để môi trường Hồng Kông ngày càng tốt đẹp, đã dốc hết tâm huyết.
Tuy rằng là ở Hồng Kồng nhưng vẫn có nhiều thứ kiêng kỵ như ở đại lục, người dẫn chương trình đổi chữ phong thủy thành chữ môi trường, cũng là từ mà các tầng lớp xã hội hay dùng ở những nơi công cộng.
Sau khi loạt vỗ tay dừng lại, người dẫn chương trình tiếp tục nói:
– Sau đây xin mời Tả Gia Tuấn tiên sinh giải đáp cho chúng ta tiên sinh đã thay đổi môi trường, ảnh hưởng thế nào đến Hồng Kông.
Tiếng vỗ tay vang lên, Tả Gia Tuấn bình tĩnh đứng giữa hội trường, có chút xin lỗi nhìn qua hướng mấy người Diệp Thiên, nói:
– Tả mỗ đến Hồng Kông cũng được mấy chục năm rồi, thấy Hồng Kông ngày càng sầm uất, thực sự rất có tình cảm sâu đậm với Hồng Kông.
– Các vị ngồi dưới rất nhiều người cũng biết, bây giờ trái đất đang vào thời kỳ hạ nguyên bát vận (2004 – 2013), nền kinh tế Hồng Kông chịu rất nhiều sự tấn công ảnh hưởng không nhỏ đến các vị.
– Tả mỗ làm thay đổi phía đông Bán Sơn này là vận dụng 3 trận pháp tứ tượng, bát quái cửu cung và tam tài, thay đối tia sát khí từ phía đông xâm nhập vào Hồng Kông.
– Tuy rằng chưa hẳn là có thể thay đôi tình thế, nhưng cũng thể hiện được tấm lòng của Tả mỗ với Hồng Kông, hy vọng Hồng Kông của chúng ta sau này có thể càng thêm phồn vinh hưng thịnh.
Tả Gia Tuấn diễn thuyết vô cùng ngắn gọn, hơn 1 phút đã nói xong, những tràng pháo tay như mưa rào vang lên.
Những đại gia này đều sống ở Bán Sơn, mặc dù Tả Gia Tuấn nói khiêm tốn, nhưng đại đa số bọn họ đã cảm nhận được lợi ích thực tế, không đề cập đến những thay đổi ở bãi biển du lịch kia, tối thiểu thì không khí ở Bán Sơn đã tốt hơn trước rất nhiều.
Sau khi Tả Gia Tuấn buông microphone xuống, người dẫn chương trình bước qua, nói:
– Tả Gia Tuấn tiên sinh quá khách khí, tôi đề nghị, chúng ta cùng nhau nâng ly, kính Tả tiên sinh 1 ly!
Lời đề nghị của người MC toàn hội trường đều hưởng ứng, từng người một nâng ly rượu trên tay mình lên, ngập tràn những tiếng cảm ơn và chúc mừng, cùng nhau nâng ly rượu lên.
Thế nhưng trong đám người này vẫn có 1 cặp ánh hướng ghen ghét lẫn phẫn nộ nhìn về Tả Gia Tuấn, người đó chính là Dịch Ôn Mậu.
Kỳ thực nghiêm khắc mà nói, Diệp Thiên tạo ra trận pháp này đúng là tranh bát cơm của Dịch Ôn Mậu .
Bởi vì Tả Gia Tuấn ở Hồng Kông chỉ thôi diễn bói quẻ nhiều, rất ít khi tìm huyệt phong thủy giúp người khác, ông cũng không am hiểu về vấn đề này lắm.
Cho nên Tả Gia Tuấn mặc dù bất hòa với Dịch Ôn Mậu , nhưng hai người trước kia cũng không có xung đột lợi ích gì.
Cũng giống như danh khí của Tả Gia Tuấn trên phương diện bói quẻ, Dịch Ôn Mậu về vấn đề phong thủy cũng rất có tiếng vang ở Hồng Kông.
Nhưng Tả Gia Tuấn bỗng dưng làm 1 bố cục phong thủy lớn như vậy, hơn nữa lại mang nhiều lợi ích đến cho các bậc đại gia, điều này khiến cho Dịch Ôn Mậu cực kỳ khó chịu.
Điều này không chỉ tranh bát cơm, mà còn đập luôn bát cơm của hắn ta, mọi người sau này đều biết “Tả đại sư” còn tinh thông phong thủy nữa, ai mà còn mời “Dịch đại sư” đến xem phong thủy nữa chứ?
– Tả lão đệ, tôi có 1 chuyện khó hiểu, không biết có thể hỏi ông được hay không?
Dịch Ôn Mậu rốt cục cũng không nén được đố kỵ trong lòng, ra khỏi đám người, đi thẳng vào vấn đề nói:
– Tả lão đệ bày ra bố cục phong thủy này, thực sự là có thể chuyển hóa được khí vận.
Nhưng tôi muốn biết, Tả lão đệ tu sửa bố cục phong thủy ở phía đông Bán Sơn, cũng là đem toàn bộ khí vận của Hồng Kông hội tụ qua đó, thế có công bằng với những nơi khác hay không?
Chương 570 : Bắt bẻ
Dịch Ôn Mậu vừa nói ra lời này, 1 nửa khuôn mặt trong hội trường biến sắc, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Tả Gia Tuấn.
Phải biết rằng, núi Thái Bình đích thị là khu nhà cao cấp ở Hồng Kông, nhưng không phải tất cả các đại gia đều sống ở đấy.
Như Lý Siêu Nhiên sống đường Thâm Thủy Loan khu nam Hồng Kông, ở đó cũng là nơi mà các đại gia tập trung sinh sống.
Cho nên những lời này của Dịch Ôn Mậu có sức sát thương rất lớn với những người trong hội trường.
Nếu đúng như những lời mà Dịch Ôn Mậu nói, bố cục phong thủy của Tả Gia Tuấn đã đem toàn bộ vận khí của Hồng Kông chuyển đến khu Bán Sơn, như vậy vận khí khu ở của bọn họ cũng bị ảnh hưởng, đây thực không phải là 1 chuyện nhỏ.
Sau khi nghe được Dịch Ôn Mậu nói vậy, Tả Gia Tuấn cười nhạo 1 tiếng, mở miệng nói:
– Hội trưởng Dịch, ông có thể hiểu được bố cục phong thủy mà tôi bày ra này hay không?
Trong lòng Tả Gia Tuấn hiểu được, nếu không giải đáp câu hỏi của Dịch Ôn Mậu, mình sẽ đắc tội với 1 bộ phận lớn các nhà phú hào ở Hồng Kông, đừng nói là danh hiệu thuật sư số 1 Đông Nam Á, sợ là sau này mình khó mà sống yên ổn được ở Hồng Kông.
Đối phương nếu đã phá, thì Tả Gia Tuấn cũng không khách khí nữa, trong câu hỏi này cũng không che dấu ý miệt thị Dịch Ôn Mậu.
– Không phải là có từng trận pháp trong trận pháp này hay sao, dùng tứ tượng, trận bát quái cửu cung để ngưng tụ vận khí hay sao?
Dịch Ôn Mậu cười lạnh 1 tiếng:
– Thế nhưng Tả lão đệ làm như vậy không phải quá ích kỷ hay sao? Vận khí Hồng Kông là do cả cộng đồng tạo ra, ông ngưng tụ đến phía đông, thì người khác phải làm thế nào?
Dịch Ôn Mậu là người cực kỳ nguy hiểm, trong từng câu hắn nói ra đều nhằm vào bố cục phong thủy mà Tả Gia Tuấn bày ra này đã phá hỏng toàn bộ bố cục phong thủy của Hồng Kông, nghĩ như vậy sẽ khiến cho mọi người căm giận.
Dịch Ôn Mậu xúi giục rất có hiệu quả, lời nói của hắn còn chưa dứt, Lý Siêu Nhiên đã không nhịn được, mở miệng hỏi:
– Tả đại sư, thật sự là như thế sao?
Dịch Ôn Mậu từ trước đến nay rất nổi tiếng về xem phong thủy ở Hồng Kông, mà Tả Gia Tuấn trước kia chỉ nổi tiếng với bói quẻ thôi, lĩnh vực am hiểu của 2 người cũng không giống nhau.
Trơ mắt nhìn Tả Gia Tuấn, 1 người không hiểu phong thủy bày ra 1 bố cục phong thủy lớn như vậy, bị Dịch Ôn Mậu 1 người am hiểu phong thủy chỉ trích, mọi người trong hội trường đang bình thường, tự nhiên lúc này đều thấy Dịch Ôn Mậu có lý.
Tuy rằng chỉ riêng có Lý Siêu Nhiên mở miệng hỏi, nhưng ánh mắt hồ nghi của những người bên cạnh, chứng minh bọn họ cũng đang nghi ngờ như vậy.
Tả Gia Tuấn biết giờ phút này nếu như sơ xuất 1 chút chắc chắn sẽ càng làm mọi người trong hội trường càng thêm nghi ngờ, lập tức cười ha ha, nói:
– Lý tiên sinh, ông căn bản là nhìn không hiểu đây là bố cục phong thủy gì, nên mới ăn nói lung tung như vậy, thật là buồn cười.
Người trong kỳ môn từ trước đến nay rất ít khi kết oán với nhau, thế nhưng 1 khi đã kết oán, thường là chuyện không chết không thôi, chiêu này của Dịch Ôn Mậu chính là muốn đẩy Tả Gia Tuấn ra khỏi Hồng Kông, Tả Gia Tuấn cũng sẽ không còn mặt mũi nào nữa.
– Đại sư huynh, kỳ môn ngày trước có chuyện đấu đá thế này không?
Nhìn thấy bộ dạng Tả Gia Tuấn và Dịch Ôn Mậu đối chọi gay gắt, Diệp Thiên khẽ thở dài, kỳ môn rõ ràng là suy thoái thế này, những người này còn không muốn đoàn kết lại, lại còn muốn lật đổ người cùng nghề.
– Tiểu sư đệ, kỳ môn từ trước đến nay chưa bao giờ có đoàn kết, chỉ có điều bây giờ chia rẽ ngày càng gay gắt hơn.
Cẩu Tâm Gia cũng rất xúc động, thở dài:
– Kỳ môn năm đó mỗi phái có 1 địa bàn khác nhau, thường không có ai ra khỏi ranh giới, mặc dù có tranh đấu, nhưng bên ngoài thì lại rất hòa thuận.
Thời điểm Cẩu Tâm Gia tung hoành ngang dọc, lúc Nhật Bản sang xâm chiếm Trung Quốc, với danh nghĩa lớn, những người trong kỳ môn đều vứt bỏ ân oán trước đó, cùng nhau kháng Nhật cứu quốc.
Nhưng không giống như bây giờ, kỳ môn trong nước sau khi bị quốc gia tấn công, về cơ bản trên danh nghĩa rất nhiều truyền thừa đã không còn, duy nhất còn khu vực duyên hải là còn có truyền thừa tương đối đầy đủ.
Thế nhưng như vậy, trong những khu vực này cũng có nhiều môn phái và người trong kỳ môn cùng sinh sống, nhất là ở những nơi phát triển như Hồng Kông, cạnh tranh cũng trở nên vô cùng khốc liệt.
Năm đó Dịch Ôn Mậu tranh chức hội trưởng cùng Tả Gia Tuấn, chính là muốn nâng cao thanh danh mình, để mở rộng phát triển phái Thất Tinh ở Hồng Kông.
Việc làm lần này của Tả Gia Tuấn va chạm trực tiếp đến Dịch Ôn Mậu, Tả Gia Tuấn nếu như đặt chân lên con đường xem phong thủy, thế chẳng phải cướp bát cơm của phái Thất Tinh hay sao?
Thế nhưng Dịch hội trưởng cũng không biết, Diệp Thiên bày ra bố cục phong thủy này đơn giản là vì trận pháp Tụ Linh ở khu nhà của mình, căn bản là không có ý định tranh chấp với bọn chúng.
Suy nghĩ người thấp hèn, thường thường áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác.
Lúc này Dịch Ôn Mậu muốn loại trừ Tả Gia Tuấn ra khỏi Hồng Kông, phái Thất Tinh bọn họ cũng không phải không có cao thủ bói quẻ, chỉ là trước đó bị Tả Gia Tuấn chèn ép mà thôi.
– Tả lão đệ, phái Thất Tinh trước giờ là xem phong thủy, không biết ông là truyền thừa môn phái nào, từ trước đến nay ở Hồng Kông vẫn luôn xem tướng thuật, nói chuyện phong thủy với ông, ông không cảm thấy buồn cười hay sao?
Cuộc đối thoại giữa hội trường vẫn đang tiếp tục, hơn nữa không khí càng lúc càng nóng, Dịch Ôn Mậu nhấn mạnh chỉ ra điểm khác nhau giữa hắn ta và Tả Gia Tuấn, ngụ ý là chỉ rõ Tả Gia Tuấn không hiểu thuật xem phong thủy.
– Cũng khá là buồn cười.
Tả Gia Tuấn cười ha ha, nói:
– Hội trường Dịch, ông biết trận bát quái cửu cung và trận tứ tượng đó, bên trong còn có 1 trận tam tài, không biết ông có nhìn ra không?
Tả Gia Tuấn lạnh lùng hừ 1 tiếng, không đợi Dịch Ôn Mậu mở miệng, tiếp tục hỏi ép:
– Trước mặt cột phong thủy này vì sao phải thi công 1 quả cầu phong thủy, ông có biết tại sao lại thế không?
– Trận… trận tam tài?
Dịch Ôn Mậu nghe vậy sửng sốt, hắn đúng là không nhìn ra ở cột phong thủy đó có bộ trận tam tài.
Do trận pháp Tam Tài lấy người trong trời đất, có rất nhiều bậc hiền đại diện, cho nên Dịch Ôn Mậu cũng không chú ý đến mấy hình người điêu khắc kia, hóa ra còn có 1 trận pháp tam tài nữa.
Còn về quả cầu phong thủy đó, Dịch Ôn Mậu thực ra biết tác dụng của nó, thế nhưng hắn chỉ biết 1 mà không biết 2.
Dịch Ôn Mậu chỉ cho rẳng quả cầu phong thủy đó có thể di chuyển vận khí nơi đó, nhưng lại không biết tác dụng lớn nhất của quả cầu phong thủy là biến chuyển sát khí trên biển thành cát khí, làm 1 vật hòa hoãn xung đột bố cục giữa trận pháp Tụ linh và trụ phong thủy.
– Hai người này nói rốt cục là ai thật ai dối chứ?
– Hội trưởng Dịch bị hỏi cho đứng rồi, nói không chừng về mặt này còn có điều gì khác!
– Đúng vậy, Tả đại sư chẳng qua là ít xem phong thủy cho mọi người, chứ không phải là chưa từng xem, nói ông ấy không hiểu, thật là không đúng!
Dịch Ôn Mậu bị Tả Gia Tuấn hỏi không nói được câu nào làm thay đổi suy nghĩ của mọi người trong hội trường.
Dù sao xem thuật phong thủy cũng phải là dựng sào thấy bóng, Dịch Ôn Mậu xem phong thủy nhà cửa cho không ít các bậc đại gia, nhưng ai có thể nói rõ được thất bại hay thành công của những bậc đại gia này có liên quan đến phong thủy chứ?
Nhưng Tả Gia Tuấn thì khác, xem phong thủy cho người khác cực chuẩn, giúp cho không ít các bậc đại gia tránh được không rất nhiều khó khăn, chuyện rõ ràng như vậy, đồng thời đây cũng là nguyên nhân tại sao địa vị của Tả Gia Tuấn ở Hồng Kông cao hơn Dịch Ôn Mậu.
Trơ mắt nhìn Dịch Ôn Mậu bị chặn đứng bởi 2 câu hỏi Tả Gia Tuấn, những bậc đại gia ở đây bán tín bán nghi hắn ta, nhỏ giọng bàn tán xôn xao.
– Các vị, mọi người đã quen biết Tả mỗ hơn 20 năm,Tả mỗ là người thế nào, chắc là trong lòng mọi người đều rõ, tôi chắc chắn không thể làm tổn hại đến vận khí Hồng Kông được.
Nghe thấy tiếng xì xào của mọi người, Tả Gia Tuấn mỉm cười, mở miệng nói:Chỉ là kẻ quét rác Dương Khai,sai vặt.. Ai.. Cơ duyên do ăn đòn hành hạ mà sinh mà tiến con đường Võ Đạo Cao Xứ Bất Thành Hàn A ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!
– Tôi bày ra trận pháp này, là có thể hấp thu chuyển hóa vận khí trên biển để tạo phúc cho đảo.
Trận pháp chuyển hóa vận khí này đều hút từ biển cả mênh mông ngoài kia, hội trưởng Dịch không biết trận pháp này nên nghĩ nhiều rồi!
– Thì ra là thế? Tôi nói Tả đại sư không phải là loại người đó mà.
– Thật là có công lớn, có thể hút vận khí trên biển, sợ là hội trưởng Dịch cũng không làm được.
– Không ngờ Tả đại sư còn tinh thông phong thủy nữa, sau này lúc nào xây nhà mới phải đến nhờ Tả đại sư mới được!
Tả Gia Tuấn nói ra lời này khiến cho mọi người trong hội trường không nhịn được nói ra những lời tán thưởng.
Sự việc rõ ràng, thứ nhất trận pháp này rõ ràng là gần bờ biển.
Hơn nữa sau khi bố trí trận pháp, những làng chài cùng bãi biển du lịch gần bờ biển kia cũng thu được rất nhiều lợi ích, điều này mọi người có thể nhận thấy được, so với lời nói xuông của Dịch Ôn Mậu có sức thuyết phục hơn nhiều.
1 điều quan trọng hơn là rất nhiều người đều biết, thi công bố cục phong thủy này tiêu tốn rất nhiều tiền của, đều do 1 mình Tả Gia Tuấn chi, ông ấy thực sự không cần phải tốn sức để làm những chuyện không tốt.
Đương nhiên, những bậc đại gia này đều cho rằng Tả Gia Tuấn bỏ ra hàng chục triệu để làm việc thiện mà thôi, nếu bọn họ mà biết được bố cục phong thủy này tiêu tốn tận hơn 1 tỷ nhân dân tệ thì chắc là họ không nghĩ như vậy nữa đâu.
Tiếng cả ngợi của mọi người khiến cho khuôn mặt Dịch Ôn Mậu đỏ ửng lên như con lợn, thế nhưng hắn thực sự không nhìn ra trận pháp tam cực như lời Tả Gia Tuấn nói, nên nhất thời không thể chỉ trích thêm được, đứng ở đó có chút tiến thoãi lưỡng nan.
Đúng lúc tình thế trong hội trường đã nghiêng về phía Tả Gia Tuấn, bỗng nhiên 1 giọng nói vang lên:
– Tôi nghiên cứu trận pháp phong thủy đã hơn 60 năm, chưa bao giờ nghe thấy có thể hút vận khí từ biển, người trẻ tuổi, chớ có ăn nói lung tung!
Theo tiếng nói, 1 ông lão bước từ đám đông ra, người này thân hình cao lớn, râu tóc bạc phơ, mặc bộ quần áo lụa màu trắng, nhìn tướng đúng là rất tốt.
Lời nói của ông lão thu hút ánh mắt mọi người trong hội trường.
Tả Gia Tuấn nói thế nào cũng chỉ hơn 60 tuổi, rất có địa vị ở Hồng Kông, cho dù người nào lớn tuổi hơn cũng gọi 1 tiếng Tả đại sư, người này nói là người trẻ tuổi như vậy, rõ ràng là có ý hạ thấp uy danh Tả Gia Tuấn.
– Sư phụ?
Nhìn thấy người đến, Dịch Ôn Mậu lập tức mừng rỡ, vội vàng qua tiếp đón.
– Hóa ra là Thái chưởng môn à?
Tả Gia Tuấn nhận ra ông lão đã từng khiến mình không đánh mà bại, thản nhiên nói:
– Kỳ môn thiên hạ thuật pháp bí hiểm, chẳng lẽ chuyện mà Thái chưởng môn chưa từng nghe qua thì không tồn tại hay sao?