- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 105: Tranh giành mua (c521-c525)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 105: Tranh giành mua (c521-c525)
❮ sautiếp ❯Chương 521 : Tranh giành mua
Chỗ mà Diệp Thiên chỉ vào, một khối Ngọc bằng lòng bán tay, màu sắc cũng không giống các chỗ khác, nó càng thêm đỏ tươi hơn một chút, hơn nữa độ trong suốt cực cao, dùng đèn chiếu, ánh sáng dường như hoàn toàn có thể xuyên thấu qua được.
Phẩm chất tốt nhất trong Phỉ Thúy sở dĩ được gọi là Thủy Tinh Chủng, vì hiệu quả trong suốt của chúng, không hề nghi ngờ, phẩm chất khối Phỉ Thúy này đỏ tươi, tuyệt đối có thể đạt đến Thủy Tinh Chủng, so với những ngọc thạch được giải ra bên cạnh kia chất lượng cao hơn rất nhiều.
– Đường lão, ngọc tủy là cái gì? Cũng là một loại Phỉ Thúy sao?
Nhìn thấy Đường lão kích động, Diệp Thiên có chút không hiểu, những từ mà nghe người này nói có chút giống trong tiểu thuyết vũ hiệp, nhưng trong cảm ứng của Diệp Thiên, đây cũng chỉ là một loại Ngọc Thạch, chỉ là chứa linh khí hiệu quả so với cái khác tốt hơn một chút thôi.
– Ha ha, tôi lại thất thố rồi, thứ này có thể gọi là ngọc tủy, cũng có thể gọi là Hồng Phỉ Thủy Tinh Chủng!
Đường lão cầm kính lúp và đèn pin lại cẩn thận quan sát một phen, trên mặt lộ ra tươi cười, nói:
– Kỳ thật ngọc tủy chỉ là một tên gọi chung, bất kể là trong nê-phrít hay là Phỉ Thúy, đều cũng có thể sản sinh ngọc tủy, giới khoáng vật chất xem như thực bình thường.
Nhưng trong số Ngọc Thạch mà chúng ta thấy, ngọc tủy chân chính, cũng là tinh hoa trong ngọc, là tinh túy trong ngọc, tập trung linh khí của thiên địa rèn luyện mà thành, chỉ có loại Ngọc Thạch thượng hạng này, mới có thể xưng là ngọc tủy.
Kỳ thật, Kê Huyết Thạch và mã não, đều là một loại ngọc tủy, là thạch anh bình thường biến chủng, trải qua phức tạp hoàn cảnh điều kiện địa lý mà hình thành, còn ngọc tủy theo lời Đường lão, còn có hàm ý ngọc tâm, đại biểu cho tinh túy nhất trong một khối ngọc.
– Lão gia, thứ này so với Đế Vương Lục Phỉ Thúy thì thế nào?
Diệp Thiên nghe vậy trong lòng bỗng giật mình. Khối Hồng Phỉ có thể dùng bày trận, chừng trên trăm ki-lô-gam, dùng cho bố trí Tụ Linh Trận thì thừa, Diệp Thiên thật là có thể bớt ra, mài thành vòng tay cũng có thể, con gái Diệp gia không ít, tạo chút niềm vui cũng không tệ.
– Khác nhau rất xa. Đều có ưu điểm.
Đường lão nghĩ một chút, nói:
– Thúy quý do Lục, Phỉ quý vì Hồng, hai loại sắc thái này đều thuần túy, xét đến mức tận cùng, thì phân không được tốt xấu nữa, chúng đồng dạng đều là tinh phẩm khó gặp.
Nhìn thấy Ngọc Thạch màu hồng kia không mang theo một tia tạp chất, Đường lão thở dài:
-Tiểu huynh đệ, trình độ giải thạch của cậu, tôi thật khâm phục, vào sâu thêm chút nữa khối Hồng Phỉ thượng hạng này cũng sẽ bị phá hư, cũng chỉ có thể mài thành nhẫn, không thể chế tạo thành vòng tay, càng thêm trân quý !
– Tôi… Tôi chỉ là tùy tay mà cắt thôi!
Dù là Diệp Thiên da mặt không phải dầy bình thường, được Đường lão nói những lời thổi phồng này thì mặt đỏ tai hồng. Trời biết, khi Diệp Thiên vừa rồi cắt ra một đao này hoàn toàn không sử dụng khí cơ, mà là cắt trong sự không kiên nhẫn.
Có thể trùng hợp như vậy, một đao này Diệp Thiên thật tùy ý, thế nhưng không hề làm thương tổn đến Hồng Phỉ thượng hạng này. Với thể tích khối Hồng Phỉ này, lấy ra hai ba cái vòng và hơn mười cái nhẫn là tuyệt đối không thành vấn đề.
– Tiểu huynh đệ quá khiêm nhường.
Đường lão nghe vậy cười cười, cũng không thể nào tin được lời nói của Diệp Thiên, hắn nghĩ, Diệp Thiên khẳng định có một tuyệt chiêu giám định và thưởng thức nguyên thạch, chính là không muốn nói rõ đối với mình thôi, hắn cũng không trách Diệp Thiên. Không ai muốn hiển lộ tài của mình trước công chúng.
– Khiêm tốn? Tôi thật không biết cái gì gọi là khiêm tốn…
Diệp Thiên nghe vậy không nói gì, khó khăn lắm mới noi thật, còn bị người ta hiểu lầm thành khiêm tốn.
– Được rồi, tiểu huynh đệ, khối Phỉ Thúy nguyên liệu này ngoài đạt tới Hồng Phỉ Thủy Tinh Chủng thượng hạng ra, còn lại phẩm chất cũng đạt đến Băng Chủng cao cấp, tôi giải thạch đã năm mươi năm mà cũng ít thấy, giá trị rất cao!
Sau khi Đường lão thổi phồng khối Phỉ Thúy bị cắt thành hai nửa kia xong, bỗng nhiên đề tài lại chuyển, nói:
– Ở quốc nội tôi cũng mở một công ty chuyên doanh Phỉ Thúy, không biết tiểu huynh đệ có muốn cùng ta hợp tác hay không, cùng đem Hồng Phỉ này tới đó?
Tục ngữ nói tiền tài động nhân tâm, Hồng Phỉ đó giá trị thật lớn, chính là người như Đường lão vậy, cũng nhịn không được nữa mở miệng muốn nhờ cậy, hắn tin rằng, nếu đem toàn bộ khối Hồng Phỉ này tạo hình thành vật phẩm trang sức tinh tế, xinh đẹp hoặc là vật trang trí đẩy ra thị trường, nhất định có thể khiến cho nó nóng lên thật nhiều.
– Ôi, Đường lão, Diệp Thiên chính là tiểu thúc của tôi, thứ này cho dù là anh ấy cần bán, cũng chỉ bán cho châu báu Tả thị thôi chứ?
Diệp Thiên chưa trả lời, một bên Liễu Hi Quốc đã nóng nảy, tất cả mọi người đều là trong nghề Phỉ Thúy, ai cũng hiểu được giá trị khôi Phỉ Thúy này.
Nó đại biểu không đơn thuần là tiền tài, còn cả danh tiếng, nếu ai có thể có nguyên liệu này thu vào trong túi, đưa ra một loạt vật phẩm trang sức Hồng Phỉ, nói không chừng có thể nâng địa vị lên thành công ty châu báu lành nghề ở nội địa.
Phải biết rằng, Phỉ Thúy làm vật phẩm trang sức, mặc dù là có hiến tặng Từ Hi thái hậu và cô Ba quyền khuynh nhất thế, nhưng chỉ cực hạn trong Đông Nam Á, ở Âu Mĩ chỉ công nhận kim cương và vàng, đối Phỉ Thúy cũng không cảm thấy thực hứng thú, cũng không thừa nhận địa vị công ty này ở trong ngành Châu Bảo.
Cho nên một đoạn thời gian rất dài sau Kiến Quốc, ở Trung Quốc không có người tiêu thụ thúc đẩy, đồ Phỉ Thúy đều trì trệ không phát triển, mãi đến niên đại tám mươi này, Phỉ Thúy mới lại lần nữa xuất hiện trước mặt thế nhân, được người trong nước thúc đẩy, dần dần được người tiêu thụ ở Đông Nam Á và Âu Mĩ thừa nhận.
Có thể nói không khoa trương, thị trường Phỉ Thúy Trung Quốc, chính là chong chóng đo chiều gió trong thị trường Phỉ Thúy quốc tế.
Mà bởi vì vật phẩm trang sức Phỉ Thúy nóng lên không lâu, trước mắt trong nghề này, còn chưa có người chiếm lĩnh tuyệt đối, chỉ là một số công ty thương hiệu lâu đời dựa vào thực lực hùng hậu, chiếm cứ nửa giang sơn.
Nhưng nói thật, những công ty lâu đời này, cũng không thể lấy ra được sản phẩm cao cấp, giống như châu báu Tả thị, sau khi đưa ra mấy món Phỉ Thúy như vậy, mơ hồ đã có chút vượt lên.
Một thời gian trước, vật phẩm trang sức Đế Vương Lục của Diệp Thiên đã làm chấn động thị trường Phỉ Thúy ngay tại cảng đảo, cũng làm cho công ty của Tả Gia Tuấn nổi bật lên. Hiện tại người Hồng Kông muồn chọn mua Phỉ Thúy, rất nhiều người đã muốn đến châu báu Tả thị, đây là hiệu ứng cao nhất mà Phỉ Thúy mang đến.
Hồng Phỉ vốn có vẻ đẹp dị thường, thích hợp người nữ đeo, nếu đem nguyên liệu này tạo ra thành vật phẩm trang sức đẩy ra bán, tin rằng sẽ làm cho những công ty ở Hồng Kông bị xua như xua vịt, cũng có thể tiến một bước nâng cao thương hiệu Châu Báu Tả thị.
Cho nên nhìn thấy Diệp Thiên cắt ra Hồng Phỉ thượng hạng, Liễu Hi Quốc há có thể không động tâm? Lúc này cũng chẳng quan tâm đứng trước mặt Đường lão, trực tiếp tranh đoạt, Liễu Hi Quốc nghĩ, đây là một cơ hội cho châu báú Tả thị phát triển tốt nhất.
Nghe được Liễu Hi Quốc nói vậy, Đường lão cười cười, nói:
– Tiểu Liễu, lời này của cậu không đúng, nguyên liệu này, châu báu Tả thị nhà cậu có thể nuốt hết không?
Tất cả mọi người đều là người trong nghề, mỗi công ty đều rất hiểu thực lực của nhau, Phỉ Thúy trong hai khối nguyên liệu của Diệp Thiên này giá trị ít nhất cũng trên một triệu tệ. Đường lão biết, trên tay châu báu Tả thị căn bản không có nhiều vốn lưu động như vậy.
– Đúng vậy, Liễu tổng, cho mọi người một chén canh? Hồng Phỉ này, chúng tôi lấy một phần ba thì thế nào?
Tiếng của Đường lão chưa dứt, Trịnh Đại Quân cũng nhảy vào, cơ hội xảy ra trước mắt, không người nào muốn buông tha, nếu không hắn cũng không thể trở thành người phụ trách nghiệp vụ Phỉ Thúy của châu báu Trịnh thị .
– Tiểu huynh đệ, chúng tôi cũng muốn mua, giá cả tùy cậu!
– Thủy Tinh Chủng kia tôi không cần, Hồng Phỉ Băng Chủng thì cho chúng tôi hai cân được không? Tiểu huynh đệ, tôi ra giá 500 vạn!
– Đúng vậy, món hời không thể đều bị các anh chiếm đi? Liễu tổng, Trịnh tổng, cũng muốn cho công ty nhỏ của chúng tôi này phần cơm ăn đi?
Nhìn thấy Liễu Hi Quốc, Đường lão còn cả Trịnh ĐẠi Quân đều lộ ra ý đồ thu mua, những thương nhân và chủ công ty châu báu đang vây xem nguyên liệu, cũng nhịn không được, ánh mắt nóng như lửa nhìn chằm chằm hai khối nguyên liệu, sôi nổi nói giá với Diệp Thiên.
Hiện tại thị trường Phỉ Thúy không ổn định lắm, công ty Phỉ Thúy cao cấp còn chưa hình thành, bọn họ còn có thể sinh tồn ở trong nghề này, vạn nhất thị trường nếu như bị chỉnh hợp, trên tay những công ty nhỏ nếu không có vài thứ tốt, rất nhanh cũng sẽ bị thị trường đào thải.
Hiện trường đã có người hô lên giá cả, là người của châu báu Trịnh thị tự nhiên không cam lòng, sau khi Trịnh ĐẠi Quân gọi một cuộc điện thoại nói đơn giản vài câu, đi tới trước mặt Diệp Thiên, nói:
– Diệp huynh đệ, Hồng Phỉ nguyên liệu thượng hạng và toàn bộ nguyên liệu Băng Chủng, tôi đều muốn một phần ba, cậu xem giá tám trăm ngàn đô la Hồng Kông thì thế nào?
– Một phần ba? Tám trăm ngàn? !
Nghe giá đó, trong khu giải thạch, tất cả mọi người hít vào một hơi, bởi vì theo như bọn họ vừa rồi dự đoán, Phỉ Thúy trong hai khối nguyên thạch này cộng lại giá trị hẳn là chừng một triệu tệ, Trịnh Đại Quân ra giá khiến cho rất nhiều công ty nhỏ tiền vốn không nhiều bị bài trừ khỏi trò chơi.
Đường lão, luôn luôn biểu hiện không hề bận tâm, cũng âm thầm thở dài từ đáy lòng, thanh danh hắn vang dội là không giả, nhưng tiền vốn thì kém quá xa Trịnh thị, xem ra lần này châu báu Trịnh thị thật sự chuẩn bị chỉnh hợp thị trường Phỉ Thúy, từng bước xác định ra tiêu chuẩn ngành sản xuất này.
– Tiểu thúc, ba cháu nói thúc nghe điện thoại!
Khi mọi người ngay tại trong khu giải thạch yên lặng trước cái giá Trịnh thị đưa ra thì Liễu Hi Quốc đầu đầy mồ hôi từ bên ngoài đám người chen chúc tiến vào, trong tay giơ cao lên cái di động.
Đúng như Đường lão nói, vốn của châu báu Tả thị không đủ mua toàn bộ khối Phỉ Thúy, nhưng Liễu Hi Quốc cũng có tuyệt chiêu chứ, lập tức đi ra gọi điện thoại cho cha vợ, có đôi khi mối quan hệ mạnh hơn nhiều so với tiền tài.
– Sư huynh điện thoại tới?
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Liễu Hi Quốc và mọi người vây xem, trong lòng Diệp Thiên có cảm giác dở khóc dở cười.
Từ lúc cắt ra Phỉ Thúy đến hiện tại, hắn còn chưa kịp nói lên một câu, hai khối nguyên liệu kia thuộc về hắn nhưng dường như đã bị mọi người chia cắt , không có một người nào, hỏi Diệp Thiên có muốn bán hay không.
Chương 522 : Hắn dùng cái khác
– Này, sư huynh mai đệ đi Hồng Kông, sư huynh có muốn đi cùng đệ không?
Diệp Thiên trong Tứ Hợp Viện ở Kinh Thành bày Tụ Linh trận pháp, sau khi bày được một lúc tuy sát khí và long mạch đã lưu lại linh khí nhưng cũng dã bị tiêu hao một ít, lúc đầu linh khí trong Tứ Hợp Viện đã bị loãng rất nhiều.
Hơn nữa Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn còn có cả bọn Chu Khiếu Thiên và Hồ Hồng Đức vẫn ở lại đó thì linh khí sẽ càng bị hao tổn nhanh.
Theo sự tính toán của Diệp Thiên nhiều nhất cũng phải mất thêm nửa năm thì linh khí mới không bị tiêu hao nữa, nhưng tối đa cũng chỉ được 1 người đạt được công hiệu đến lúc đó thì cũng không thích hợp để bọn hắn tu luyện nữa.
Cho nên lúc này Diệp Thiên mới vội vàng sắp xếp cho dù tạm thời mình không ở lại được thì để đại sư huynh ở lại cũng được, phải nhớ rằng Cẩu Tâm Gia đang bị thương kinh mạch nửa người cần phải có một nới thích hợp để điều dưỡng.
– Diệp Thiên nghe nói ở Myanmar cậu đã lấy ra một khối lượng lớn Hồng Phỉ.
Tả Gia Tuấn không có công phu đã cùng Diệp Thiên kéo mấy thứ này, Tả Thị Châu Bảo là do cậu ta sáng tạo ra, còn sống có thể thấy Tả Thị Châu Bảo phát quang là tâm nguyện của Tả Gia Tuấn, không chừng lúc này đang đòi hỏi tiểu sư đệ của mình.
– Sư huynh, đúng vậy, nguyên liệu vải này cũng khá tốt, hơn 300 đôla mua liền đi.
Nói đến chuyện này, Diệp Thiên không nhịn được cười nửa tiếng trước mọi người ở đây còn châm chọc hắn còn bây giờ thì ai cũng như đang muốn gả con gái cho mình, lại còn xem hắn có bằng lòng hay không.
Tuy Diệp Thiên không phải người nông cạn nhưng trước sự thay đổi đó hắn thấy vô cùng sảng khoái.
– Sư đệ, lần này đệ phải nể mặt ta.
Đều là người nhà Tả Gia Tuấn cũng không e lệ Diệp Thiên nữa mà nói ngắn gọn:
– Cậu hãy giải thích chuyện Hồng Phỉ cho sư huynh đi, tôi phụ trách việc thành phẩm, đường tiêu thụ cũng để tôi. Đợi sau khi tôi bán về chúng ta phân thành 2, 8. Tôi 2 cậu 8 thế nào?
Tục ngữ có câu: anh em tính toán, Tả Gia Tuấn đã gia điều kiện này cho Diệp Thiên không thể nói rằng không ăn dày, đây quả thực mà nói thì Diệp Thiên chỉ như làm công, phân chia 2, 8. Dường như cuối cùng thì Tả Thị Châu Bảo cũng chẳng có bất kì một lợi nhuận nào.
Cần biết rằng gia công Phỉ Thúy là việc rất tỉ mỉ, tinh xảo cần phải mới người có tài nghệ cao siêu. Điều này sẽ mất nhiều phí tổn, hơn nữa phí tổn này phải chiếm mất một nửa lợi nhuận bán ra, Tả Gia Tuấn chia lấy 2.
Có một lần hoạt động, sau khi Tả Thị Châu Bảo phát triển mang Ngọc Thạch Phỉ Thúy đi tiêu thụ. Phỉ Thúy dần dần được biết đến đó là thời cơ tốt để Tả Thị Châu Bảo bước vào thời kì phát triển cao.
– Sư huynh, huynh cũng đừng có nhớ đến Phỉ Thúy nữa, đệ không bán cho huynh đâu và cũng không bán cho bất cứ người nào cả.
Thấy những người xung quanh đang tha thiết mong chờ mình gọi điện thoại, Diệp Thiên cũng trử lời trực tiếp Tả Gia Tuấn, bên cạch những người đó vui vẻ câu trả lời của Diệp Thiên đã khiến họ buồn bực, Tả Thị Châu Bảo không diễn thì họ cũng không diễn.
– Diệp Thiên, cậu… cậu cần nhiều Phỉ Thúy như vậy để làm gì?
Vốn Tả Gia Tuấn nghĩ rằng Diệp Thiên sẽ nể mặt mình nhưng không ngờ lại bị từ chối, nói trong điện thoại có vẻ không vui, trước nay mình chưa hề mở miệng xin sư đệ vậy mà lại không được nể mặt.
Diệp Thiên cũng cảm thấy rằng ngữ khí của mình có chút cứng nhắc, liền vội vàng nói:
– Nhị sư huynh, chuyện này để ngày mai gặp rồi nói sau, đến lúc đó huynh còn muốn đệ tặng thì đệ có thể không tặng sao?
– Được, vậy thì để gặp rồi nói đi..
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Tả Gia Tuấn biết mình đã hiểu lầm sư đệ, nghĩ cũng đúng tình cảm huynh đệ của bọn họ không thể chỉ vì một món đồ mà sứt mẻ được.
– Diệp… Diệp tiên sinh, không biết là rốt cục đã có ý tưởng gì với Phỉ Thủy đó chưa?
Thấy Diệp Thiên cúp điện thoại, Trịnh Đại Quân hỏi một cách cẩn trọng, y đã nghe thấy Diệp Thiên nói chuyện với Tả đại sư, giọng điệu nói chuyện của Tả Gia Tuấn cũng cho ăn tát được, cho nên thái độ của Trịnh tổng với Diệp Thiên cũng có sự cung kính.
Thấy Diệp Thiên trầm ngâm mà không nói gì, Trịnh Đại Quân tưởng mình ra giá thấp liền vội vàng nói:
– Diệp tiên sinh, ngài yên tâm đi giá cả hoàn toàn không thành vấn đề, trên cơ sở mua 1/3 là 800 ngàn thì còn thêm 400 ngàn Hồng Kông nữa.
Tài sản của tập đoàn Trịnh thị có tới mấy trăm triệu đôla Hồng Kông, công ty Châu Báo là tài sản tốt nhất của tập đoàn Trịnh thị, mà bọn hắn lúc ở công ty ở Myanma đã đề ra phương hướng phát triển vài năm tới của công ty thì cũng phải phát triển mạnh mẽ hơn thị trường Phỉ Thúy.
Cho nên Trịnh Đại Quân và ban giám đốc sau khi tiến hành khai thông đã tiến thu mua nguyên liệu này, chủ ý của bọn họ và Tả Gai Tuấn khá giống nhau cho dù không kiếm được tiền thì cũng vẫn muốn chiếm thời cơ trước.
– Trịnh tổng, ngài ăn thịt thì cũng phải để chúng tôi ăn rau chứ.
– Chính là, Trịnh tổng tập đoàn Trịnh Thị Châu Bảo của các ông khoe khoang sự đại tài
– Diệp tiên sinh, chúng tôi không quan tâm đến giá cả của Trịnh tổng, nhưng chúng tôi vẫn có thành ý, chỉ cần ngài đồng ý bán Hồng Phỉ thì chúng ta có thể bàn lại mà.
Trịnh Đại Quân vội vàng để ý đến cảm nhận của Diệp Thiên, không ngờ, cái giá bảy, tám trăn ngàn đã khiến cho nhóm thương nhân bất mãn, bây giờ đề cao lên 50% quả thực là muốn tuyệt đường làm ăn của họ.
Biết rằng, thị trường tiêu thụ Phỉ Thủy hiện nay phần lớn vẫn còn thấp, những người bình thường thuê nhà bán Phỉ Thúy đi từ hơn 10 đến mười mấy vạn cũng không nhiều điều đó làm khó cho bọn thương gia họ phải gánh vác chuyện mua vàng nguyên liệu.
Cho nên khi Trịnh Đại Quân ra giá so với giá của nguyên liệu Phỉ Thúy trên thị trường thì hơn, hơn nữa mức độ còn lớn hơn nhiều.
Tuy lông cừu đang ở trên người nhóm thương gia châu báu không quá đề cao sự chênh lệch giá bán của đồ trang sức nhưng giá của Phỉ Thúy trên thị trường hiện nay thế nào thì bọn họ đều biết, cái này mấy ngàn vạn thì đúng là múc nước đi rồi.
– Các vị, tôi không có ý đó, các vị hiểu lầm rồi.
Bị mọi người chỉ trích làm cho Trịnh Đại Quân có chút khó xử nhưng nếu nghe cùng bọn họ thì sau này cũng sống cũng không dễ dàng gì.
– Này, các người lại tán gẫu rồi? tôi nói bán Hồng Phỉ sao?
Thấy những người này vứt mình sang một bên Diệp Thiên thật không biết nói gì cho phải, cảm thấy mình như người nghèo vậy, không bán Phỉ Thúy thì không có tiến ăn cơm chắc.
– Không bán, vậy đổ thạch là chi?
– Đúng vậy chẳng lẽ chê giá thấp.
– Không thể nào, Trịnh tổng ra giá không phải là thấp cho dù tôi có làm thành phẩm thì cũng không có được lợi nhuận đó.
Lời nói của Diệp Thiên như từ trong chảo dầu ngã vào chậu nước lạnh, cả hội trường nổ òa, bọn họ thảo luận sôi nổi
Thấy Diệp Thiên từ chối chào hàng, Trịnh Đại Quân vội vàng nói với nhóm thương gia:
– Diệp tiên sinh, có phải ngài đang lo lắng? Chúng ta có thể thương lượng giá cả tiếp mà.
– Trịnh tổng, ngài thấy tôi giống người thiếu tiền lắm sao?
Diệp Thiên thoáng cười nhìn Trịnh Đại Quân, nói tiêp:
– Tôi dữ lại Phỉ Thúy đó để dùng, nếu không thì cũng cho Tả sư huynh chứ nhấy định không bán,ngài đừng nghĩ đến nữa.
– Cậu được đấy, Diệp tiên sinh, mong rằng sau này chúng ta vẫn còn hợp tác.
Trịnh Đại Quân bị Diệp Thiên làm cho tức giận, lập tức quay về phía đám người kia, bọn họ làm giàu ở cảng không phải cái gì cũng đi theo chính đạo vẫn có thế lực ngầm, Trịnh Đại Quân về chuẩn bị đi mời gia tộc xem có cách nào khác gây áp lực cho Diệp Thiên hay không.
Sau khi nói rõ ý định của mình cho gia tộc, chưa đầy nửa giơ có điện thoại một lão gia suýt chết khiến ông ta phải chạy suốt một đêm về cảng, thậm chí còn đi nhanh hơn Diệp Thiên
– Không bán những Phỉ Thúy đó, xin mọi người để tôi giải thích về đá một chút.
Căn bản Diệp Thiên không để ý chuyện Trịnh Đại Quân đã dời đi, hắn nhìn bên trái, bên phải rồi đến khởi động máy cắt đá rồi phân chia Hồng Phỉ thượng hạng.
Chẳng qua tiếp theo Diệp Thiên giải thích về đá, mọi người mẳng hắn trong lòng, vì trừ Phỉ Thúy ra thì những thứ khắc hắn đều mặc kệ.
Cắt đá cần cưa có độ dày cao đang cắt thì thịt Phỉ Thúy bị hao tổn nhiều, Diệp Thiên cắt một đoạn phải hao mất 1 cân Phỉ Thúy nếu đổi thành tiền cũng phải mất mấy chục vạn.
Từ đó Diệp Thiên cắt tăng tốc độ lên sau 7, 8 phút hai khối cộng lại đến mấy trăm nguyên đá đều bị hắn chia ra.
Chương 523 : Một tỷ
– Phá gia chi tử, rốt cục đây là con nhà ai?
– Một khối Phỉ Thúy đẹp bị cắt nát bét, đúng là lãng phí khối nguyên liệu tốt.
Hành động của Diệp Thiên khiến mọi người xung quanh mắng, thật là đau lòng một khối Phỉ Thúy đẹp đã bị cắt tan tác.
Đường lão hiểu biết rộng, miệng ông run rẩy, cả đời chơi Phỉ Thúy đã có tình cảm với nó, hành động khác thường của Diệp Thiên khiến ông đau lòng.
Đường lão phát hiện ra lý do Diệp Thiên là hao tổn Hồng Phỉ chẳng qua nguyên nhân chỉ là ở bánh cưa, lúc cắt ngọc bị tiêu hao thì đã trở thành phế liệu, Diệp Thiên hạ đao cực kì chuẩn không hề làm hao tổn đến Phỉ Thúy dù chỉ là một chút.
Nguyên liệu là của Diệp Thiên hắn muốn chơi đùa như thế nào thì không ai quản được,7,8 phút ngắn ngủn qua đi, hai khối đá nặng đến mấy trăm cân đã bị tróc ra thành những khối hình chữ nhật nặng khoảng 30, 40 cân đã hiện ra trước mặt mọi người.
Mặc dù không hề trải qua công đoạn đánh bóng nhưng thứ nguyên liệu này hiện ra đỏ tươi sáng bóng làm mê mẩn lòng người, ánh chiều Lạc Nhất tỏa sáng làm tản ra một năng lượng lớn, xung quanh khối thạch hơn 10m đầu có màu đỏ hải dương.
Tất cả mọi người đều bị mê mẩn bởi sắc hồng bên trong, lức đó trước mắt mọi người chỉ còn một màu nếu không được tận mắt nhìn thấy thì không thể gây ra cho bọn họ một chấn động lớn như vậy.
– Đẹp, thật sự là rất đẹp!
Trong đầu mọi người đều có ý nghĩ như vậy.
Lúc đó trong giây lát, bọn họ từ trạng thái thưởng thức cái đẹp sang trạng thái phẫn nộ vì không biết Diệp Thiên tìm được ở đâu mấy cái bao rồi đem cất hết Phỉ Thúy đi, toàn bộ số ngọc nguyên liệu đã bị tống hết vào trong bao.
Tuy có thể nhìn xuyên thấu qua lớp bao vẫn thấy màu đỏ lờ mờ nhưng cảnh tượng dao động như vừa rồi thì đã biến mất mọi người đều cảm thấy tiếc nuối.
Một lúc lâu sau, Liễu Hi Quốc mới tỉnh lại, nhìn cái bao tải trên tay Diệp Thiên hỏi:
– Tiểu thúc, còn phải giải nguyên liệu này hay sao?
Thấy ánh mắt của những người xung quanh Diệp Thiên lắc đầu:
– Không giải được phải mang về Hồng Kông.
Diệp Thiên không hề sợ những người này nảy sinh lòng tham, hắn thấy mình oai khi cầm Hồng Phỉ, mấy hôm trước ở Ma Qủy sơn hắn đã làm chuyện kinh người, ngộ nhỡ lỡ lời nói ra điều gì đó thì sẽ xảy ra sóng gió, cho nên Diệp Thiên không muốn chuyện mẹ đẻ chuyện con cho nên chỉ hi vọng sẽ nhanh chóng rời khỏi Myanmar.
Mấy khối Hồng Phỉ cộng lại cũng phải trên 1 tạ, một mình Diệp Thiên thì chỉ kéo được 70- 80kg thôi phải có 2 người thì mới kéo được.
– Đúng, Tiểu thúc, vậy bây giờ chúng ta phải đi.
Liễu Hi Quốc nhìn xung quanh đắc ý, tuy y không mua được Hồng Phỉ nhưng chỉ cần có ngày Diệp Thiên muốn bán thì cơ hội của y so với những người này nhiều hơn nhiều. Tả Thị Châu Bảo không phải là hoàn toàn không có cơ hội.
Đang lúc mọi người còn hỗn loạn Diệp Thiên đã đi ra bãi để xe rồi lên xe trở về khách sạn.
Vì trong tay Diệp Thiên có Phỉ Thủy thượng hạng lên tới hơn 1 tỉ, Liễu Hi Quốc cũng nhanh chóng trở về khách sạn thu dọn đồ đạc lập tức chạy đến Ngưỡng Quan rồi ra thẳng sân bay.
Đường Văn Viễn không hề nghi ngờ Diệp Thiên mà hết lòng ủng hộ, Diệp Thiên mới đến Myanmar gần nửa tháng nhưng ở sân bay luôn có máy bay tư nhân sẵn sang phục vụ Diệp Thiên.
Vấn đề đường hàng không đã được khai thông từ sớm, bọn người trên máy bay đã chờ Diệp Thiên khoảng nửa tiếng rồi, khi máy bay dời đường băng phóng lên cao, nhìn từ cửa sổ xuống tất cả vạn vật đều bị thu nhỏ lại.
– Kết thúc rồi, tin rằng Đại sư huynh sẽ không trách ta.
Thấy thành Ngưỡng Quang đang dần thu nhỏ lại, Diệp Thiên nghĩ lại chuyện gặp gỡ ở Ma Qủy Sơn hắn thấy mệt mỏi nếu quái xà 2 đầu không xuất hiện thì gia tộc Bắc Cung cũng không ít hơn 100 người.
Hơn nữa quái xà 2 đầu tồn tại cũng là tiếng chuông cảnh tỉnh Diệp Thiên, trên thế giới này có rất nhiều người không muốn biết những góc sáng, có người còn có thể sinh sống cùng những sinh vật.
Mỗi lần nhớ lại quái xà 2 đầu và Hắc Giao trong núi Trường Bạch, Diệp Thiên đều có một ảo giác, chẳng lẽ trong những chuyện thần thoại trước kia đều lấy nguyên mẫu là những sinh vật này? Nếu như vậy thì những thần tiên ngày xưa tại sao lại không ở đây.
Lắc đầu cười, suy nghĩ đó chợt biến mất Diệp Thiên nhắm mắt lại nghỉ ngơi, dời Myanmar thì chuyện ở Ma Qủy Sơn cũng kết thúc, điều đó làm cho thần kinh Diệp Thiên được thả lỏng dễ chịu hơn.
Hơn 2 tiếng sau, máy bay từ từ đáp xuống sân bay Quốc tế, đi ra từ Cabin Diệp Thiên phát hiện đón mình lần này không có Đường Văn Viễn.
Hỏi Đường Tuyết Tuyết, Diệp Thiên mới biết trước đó mấy ngày lập xí nghiệp của Đường thị, Đường Văn Viễn đã đầu tư toàn bộ của cải vào đó dù sức khỏe ông ta còn khá tốt nhưng dù sao thì tuổi tác cũng đã cao ông ấy ở nhà nghỉ ngơi.
– Lại một năm nữa trôi qua…
Trước mặt Đường Tuyết Tuyết cười tươi như hoa, Diệp Thiên mơ hồ suy nghĩ trong nháy mắt mình cũng đã 23, 24 tuổi rồi hơn nữa sang năm mới hắn cũng muốn lập gia đình.
Nghĩ đến Thanh Nhã ở Kinh Thành, Diệp Thiên có chút áy náy, vài năm chạy ngược chạy xuôi hắn đã đối xử lạnh nhạt với Thanh Nhã, tốt nhất là những ngày sau ở Kinh Thành nên làm chuyện tốt để lương tâm ổn định lại.
Từ chối lời mời của Đường Tuyết Tuyết ở Đường gia, Diệp Thiên để cho bọn họ đưaa tới biệt thự của Đường Gia Tuấn, tới Hồng Kông không ở nhà của Sư huynh quay lại bị Tả Gia Tuấn nhíu mày.
– Tiểu sư đệ, chuyện châu báu coi như xong, Hồng Phỉ kia phải cho sư huynh một ít nha.
Lúc giữa trưa ngày thứ 2, Tả Gia Tuấn và Cẩu Tâm Gia đến biệt thự, câu nói đầu tiên đầy trách móc, Diệp Thiên nghe thấy mà nổi cả da gà.
– Gia Tuấn, Tiểu sư đệ làm việc gì đều có lý của cậu ấy, trước hết hãy để cậu ấy nói chuyện ở Mayanar đã.
Cẩu Tâm Gia cười giải vây cho Diệp Thiên, ông không quan tâm Hồng Phỉ là cái gì nhưng lại rất tò mò chuyện gặp gỡ của Diệp Thiên ở trong núi Ma Qủy, năm đó dẫn người vào trong núi đã bị hao tổn nhiều huynh đệ vậy mà không ngờ Diệp Thiên lại có thể lấy vàng từ trong đó ra.
Đối với 2 người này Diệp Thiên không có gì phải dấu diếm, nói ngắn gọn:
– Đại sư huynh, anh hùng Bắc Cung này muốn chém đầu nhưng hơn 100 người trong gia tộc đã bị tiêu diệt.
– Cái gì?
Dù Cẩu Tâm Gia đã tu luyện đến mức không hề bận tâm đến cảnh giới nhưng cũng bị Diệp Thiên làm cho kinh ngạc đang ngồi trên nghế Salon thì nhảy dựng lên, Cẩu Tâm Gia không ngờ gia tộc Bắc Cung lại có đến hơn 100 người sang Myanmar.
– Đại sư huynh, vận khí của đệ cũng còn tốt, không ngờ quái vật trong núi đo tính tình kỳ quặc…
Diệp Thiên kể lại từ đầu chí cuối, câu chuyện ly kì nhất là lúc kể đến đoạn quái xà 2 đầu xuất hiện 2 người lo lắng cho Diệp Thiên mãi không thôi.
Nói hoàn chỉnh câu chuyện đã trải qua, Diệp Thiên giơ 2 tay làm 1 nói:
– Đại sư huynh, chuyện là như vậy đó, mặc dù đệ có muốn giữ anh hùng Bắc Cung lại cũng bất lực…
– Ha ha.
Cẩu Gia Minh thừa hiểu ý của tiểu sư đệ đây muốn giữ lại anh hùng Bắc Cung chính là muốn tự mình giải quyết, ông cười nói:
– Bởi vì tất cả tài tử đã thành vong, Diệp Thiên ta không như nghĩ như đệ, anh hùng Bắc Cung đã thành tâm ma của ta.
Chuyện mất cánh tay ở Myanmar năm đó đã thành quá khứ. Cẩu Tâm Gia cũng thản nhiên, hơn nữa nghiêm khắc mà nói Bắc Cung gia tộc vốn mất hết vàng.
– Đúng rồi, Diệp Thiên, vàng này muốn vào nước đây là giấy tờ ta giao cho đệ.
Cẩu Tâm Gia lấy từ trong ngực quyển sổ tiết kiệm, sau khi đưa cho Diệp Thiên nói tiếp:
– Văn lão đệ cho ta biết, cậu giữ lại vàng đó luyện 3 ngày sau hãy mang đến đây, cậu không nên gấp gáp.
– Ta không sốt ruột nhưng ông ấy sốt ruột.
Diệp Thiên cười mở sổ tiết kiệm ra, hắn không ngờ Tống Hạo Nhiên lại làm việc hiệu quả cao như vậy, đám Chu Khiếu Thiên đã về nước mà 3 ngày sau đã chuyển vàng thành tiền rồi còn để cho Cẩu Tâm Gia giao lại cho mình.
Thấy chữ đằng sau Diệp Thiên nhíu mày nhưng hắn thấy số tiền trong sổ tiết kiệm hơi ít nhưng so với hắn cũng đủ dùng, hẳn Tống Hạo Nhiên làm việc này đã tiêu tốn không ít sức lực.
Diệp Thiên đoán không sai, giá bán vàng trên thị trường Quốc tế mỗi khắc bán ra cũng được hơn 80 nguyên, bán trong nước cho tiện, Diệp Thiên bán 5 tấn vàng giá hơn 10 triệu một cái có kết quả đó cũng nhờ vào Tống Hạo Nhiên.
Cầm sổ tiết kiệm suy nghĩ một lát, Diệp Thiên tính toán rồi nhìn về phía Cẩu Tâm Gia nói;
– Sư huynh, đệ muốn lấy ra 2 triệu, còn lại 8 triệu làm quỹ cho Ma Y nhất mạch, hai sư huynh có thể tìm người đầu tư, huynh thấy thế nào?
Chương 524 : Phong thủy
– Vàng là do cậu tìm được, ta không có liên quan gì, tiểu đệ số tiền này đệ muốn dùng vào việc gì cũng không cần hỏi ý kiến của ta.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Cẩu Tâm Gia cười, ông biết tiểu sư đệ không muốn chiếm quyền mình nên mới phải chia tiền bán vàng cho Ma Y nhất mạch.
Cẩu Tâm Gia cũng đã 90 tuổi không còn gì ràng buộc với thế gian này nữa, tiền tài, danh lợi đối với ông chỉ như gió bay, dù Diệp Thiên có làm gì với sổ tiết kiệm này thì ông cũng không hỏi.
– Sư huynh cứ quyết định như vậy đi.
Diệp Thiên cười nói tiếp:
– 2 triệu kia đệ sẽ dùng để bày trận pháp và trang hoàng lại nhà cửa, nếu lần này bày thành công Tụ Linh Trận thì sau này Ma Y nhất mạch khôgn sợ tiếu hụt linh khi nữa rồi.
– Ồ, Diệp Thiên đây chính là nguyên nhân mà cậu gọi ta và Gia Tuấn cùng đi Hồng Kông đấy hử?
Cẩu Tâm Gia nghe thất vậy mắt sáng lên, võ công của ông với cảnh giới này có thể biết được linh khí rất tốt đối với cơ thể con người.
Cổ nhân thường tìm đến núi sâu để ẩn cư nhưng chính vì linh khí đậm ở nơi tu luyện tuy không biết có chêt hay không nhưng thật sự là rất có lợi cho người khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ sống lâu đến trăm tuổi là hoàn toàn không thành vấn đê gì.
Tựa như đạo sĩ Lý Thiện Nguyên, lúc cuộc sống còn chưa có ô nhiễm của công nghiệp, thân luyện tới chân thực khí lúc tuổi già lại ẩn cư trong núi cuối cùng sống lâu đến 120 tuổi, đây chính là linh khí đã tẩm bổ cho cơ thể.
– Đúng, đại sư huynh, đệ phải nghiên cứu trận pháp tuy biển linh khí đang nhiều nhưng khó mà duy trì lâu, 3 huynh đệ chúng ta hợp sức bày trận pháp thì trận pháp sẽ càng hoàn thiện hơn.
Diệp Thiên bày Tụ Linh Trận ở trong Tứ Hợp Viện nhưng thực ra dùng tiểu xảo lợi dụng phương vị quỷ môn tháo sát khí đã tích tụ mấy trăm năm đi, đồng thời dùng đến linh khí còn sót lại trong long mạch , 2 người cùng hợp lại lúc sau mới vận hành trận pháp.
Bày trận pháp ở gần biển công tác chuẩn bị cũng phải nhiều hơn, bởi vì biền có nước mà linh khí thường dị sự động, nó thường ổn định trong núi non, đây cũng là nguyên nhân mà cổ nhân thường tìm kiếm hải đảo để ẩn cư.
Muốn bày trận pháp ở trong này, đầu tiên Diệp Thiên chỉ cần ở trong biệt thự và biển lúc kiến tạo sẽ hòa hoãn làm xung đột kiến trúc, làm cho linh khí ở biển dữ dôi, điên cuồng đến mức nó xông vào nhà làm cho không ai chịu được, mặt khác muốn thay đổi trận pháp lấy linh khí chuyển hóa thích hợp thành thứ con người có thể tu luyện được, chuyện này khó khăn hơn mấy lần so với bày Tụ Linh Trận.
Điều này Diệp Thiên cũng là tiếp thu từ Cung Tiểu Tiểu, đó cũng là nguyên nhân không động thủ khi bày trận pháp, trừ những rườm rà còn phải vận dụng thiên văn nếu không có hoàng kim thì Diệp Thiên cũng không thể cải tạo được ngôi biệt thự này.
– Ha ha, lần này lấy chuyện của cậu là chính, ta và Nhị sư đệ sẽ cho cậu xuống tay.
Cẩu Tâm Gia đã già trước mắt có thể cùng hai sư đệ bày trận pháp, trong lòng không kiềm chế được liền nói:
– Chừng nào chúng ta bắt đầu bày trận? tiểu sư đệ cần tài liệu gì để Gia Tuấn chuẩn bị.
– Đúng vậy, Diệp Thiên muốn gì để ta đi đặt mua.
Tả Gia Tuấn gật đầu, vốn ông ta cũng không mong tiến được đến mức luyện khí hóa thần chính là kể từ sau khi kết bạn với Diệp Thiên, công pháp đột nhiên tăng mạnh chứ ban đầu vốn không có khả năng chạm được đến cảnh giới.
– Sư huynh không muốn mấy cái Hồng Phỉ sao?
Diệp Thiên nghe thấy vậy liền cười, đọc sách là tu luyện tâm tính, 2 người đều có huyền diệu nhưng chỉ cần lĩnh hội lần thứ nhất cũng đã không kiềm chế được, Tả Gia Tuấn mới sơ luyện trên con đường luyện khí hóa thần nên so với người bình thường cũng hơi sốt ruột hơn một chút.
– Hồng Phỉ, đúng rồi, Diệp Thiên có phải cậu dùng mấy thứ đó bay trận pháp không?
Nghe thấy Diệp Thiên nhắc tới chuyện này, Tả Gia Tuấn phản ứng ngay, ông biết bày trận pháp này cần một khối lượng lớn Ngọc Thạch chỉ là trước kia không nghĩ tới chuyện có thể dùng đến Phỉ Thúy.
– Haha, nhị sư huynh nếu Hồng Phỉ kia không thể dùng để bày trận pháp thì đệ còn mặt mũi nào nữa.
Diệp Thiên cười haha, Diệp Thiên lấy cái bao trong phòng khách nói:
– Nhị sư huynh, tổng cộng ở đây là hơn 100 kg Phỉ Thúy, đêm qua đệ đã thử vẽ một ít, huynh tìm kĩ nghệ mài ngọc rồi vẽ theo bản thảo, lớn nhỏ nất định phải làm cho thật chuẩn.
Vừa nói Diệp Thiên vừa lấy ra 7,8 bức tranh đủ các loại cho Tả Gia Tuấn, trên mặt tranh có ngọc bội, ngọc trụ, ngọc hoàn, đó là những vật phẩm trang trí rất nhỏ nhưng những đường vân thì rất đơn giản, tin rằng sư huynh có thể đảm nhận công việc mài ngọc này.
Kì thực họa tiết có chút rườm rà, Diệp Thiên muốn đích thân tạo hình, bởi Ngọc Thạch ở vị trí mắt trận cần có nguyên khí để vận chuyển được đại trận mà việc àny thì sư phó không thể hoàn thành được.
Tả Gia Tuấn tạo hình ngọc cũng rất khéo, nhìn bản vẽ một lúc rồi nói:
– Không thành vấn đề, đồ án cũng không phức tạp lắm, tôi sẽ đi tìm mấy thợ thủ công trong vòng năm ngày có thể tạo hình được.
Tả Gia Tuấn còn có một nhà xưởng tạo hình ngọc hơn nữa những công ty vàng bạc, châu báu cũng phải nể mặt ông vài phần, năm đó đều do ông che chở nếu nói nhanh thì chỉ 3 ngày là xong.
– Đúng rồi, tiểu sư đệ lần thu thạch này tất cả đều phải dùng đến ngọc nguyên liệu.
Tả Gia Tuấn nhìn vào gói vải Hồng Phỉ một hồi rồi nhìn Diệp Thiên nói:
– Còn có một đồng Hồng Phỉ thượng hạng đây? Cậu còn không mau khai thông trận pháp Ngọc Thạch đi? Đừng vung phí của trời.
Đừng nói là một nhóm vật phẩm trang sức cao quý chỉ cần có việc thì có thể tăng lên đến một nhà châu báu, cho nên tuy Tả Gia Tuấn không chủ ý đánh loại Hồng Phỉ này nhưng cũng đang ngắn đồng thủy tinh trên cái bao vải kia.
Nhưng Tả Gia Tuấn cũng không tìm thấy nguyên liệu chắc là Diệp Thiên đã cất đi rồi.
– Nhị sư huynh đang lo lắng nguyên liệu hay sao?
Diệp Thiên biểu cảm nói:
– Sang năm tiểu đệ kết hôn, nguyên liệu đồng vải kia muốn để đánh 2 cái vòng lúc đưa cho vợ, không phải huynh ngay cả em trai, em dâu cũng không muốn thưởng đấy chứ.
Trong tay Diệp Thiên cũng không thiếu đồ trang sức chẳng qua Thanh Nhã thích màu đỏ, lúc nhìn thấy đồng Phỉ Thúy thượng hạng Diệp Thiên đã suy nghĩ đến chuyện sẽ đánh thành vật phẩm để tặng Thanh Nhã.
– Tiểu tử, cậu tính toán tinh đấy.
Sau khi nghe Diệp Thiên giải thích, Tả Gia Tuấn suy nghĩ một chút rồi nói:
– Như vậy đi, cái vòng hãy để tôi mài, quy của như cũ những đồ vật kia tôi không cần nhưng trong vòng nửa năm chờ đến lúc kết hôn tôi sẽ đưa cho cậu, cứ cho là giúp sư huynh đi.
– Vậy không thành vấn đề.
Vừa nghe thấy Tả Gia Tuấn nói như thế, Diệp Thiên gật đầu trả lời, làm 2 cái vòng tay cũng chỉ cần một ít. Tả Gia Tuấn đã đưa ra đề nghị mà Diệp Thiên đang cầu không được.
– Được rồi, nhị sư đệ tuổi đệ cũng không ít sau khi làm chuyện này xong không phải chạy ngược chạy xuôi nữa.
Nghe thấy 2 người nói chuyện Cẩu Tâm Gia cũng không kiên nhẫn được nữa liền đứng lên nói:
– Đi, chúng ta đi, Diệp Thiên nhìn tòa nhà phía trước xem đã rồi nói sau.
– Được, dù sao nơi này cách cũng không xa bây giờ chúng ta đi ngay đi.
Diệp Thiên cũng muốn bố trí trận pháp sớm sau khi khi đợi linh khí trong Tụ Linh Trận giảm bớt một chút thì có thể để những người trong nhà đến ngụ ở nhà cũ, chỗ 2 vị su huynh tu dưỡng Diệp Thiên có thể chạy đi chạy lại được.
Ba người cũng không cần gọi người điều khiển do Tả Gia Tuấn lái xe hướng tới vùng đất phong thủy trù phú, có thể thấy những mái nhà ẩn hiện trong những lùm cây sum xuê nhưng vẫn là cảng đảo ít người ở lại.
Tả Gia Tuấn lái xe giữa những ngôi nhà cao cấp ở lưng chừng núi, sau khi qua vào vọng gác đã đến một con đường mòn nhỏ trong rừng, hai bên đường rậm rạp bóng cây ngô đồng, hai vách tường còn lại là những dãy núi rêu xanh làm cho người ta có cảm giác thật thanh tĩnh.
– Đến rồi, Diệp Thiên chính là ở trong chỗ này!
Xe dừng lại cách chỗ trước cửa sắt chừng 300 thước, Tả Gia Tuấn cầm cái khóa điện tử mở ra cả tòa biệt thự hiện ra trước mặt.
Kiếm trúc tòa biệt thự này gồm 4 tầng, tường bên ngoài do nhiều năm không tu sửa đã bong tróc nhiều nhưng cỏ cây vùng nhiệt đới bên trong vườn đều được cắt tỉa gọn gang, ngăn lắp, cửa nhà không có một hạt bụi, hẳn là có người thường xuyên đến quét tước, dọn dẹp.
Thực ra theo ý kiến của Cung Tiểu Tiểu, cô muốn mời các công ty nội thất cao cấp nhất Thế giới đến trang hoàng cho biệt thực thật rực rỡ sau đó tặng cho Diệp Thiên nhưng Diệp Thiên lại có suy nghĩ của riêng mình tự nhiên không muốn làm gì mà cứ để yên nó như vậy.
– Được, phong thủy của ngội biệt thự này so với chỗ lão Đường còn tốt hơn nhiều, lại còn gần biển nữa chứ.
Sau khi đi vào vườn hoa, Diệp Thiên liền đi ra sau lưng núi, ngắm biến khơi xa xa, ánh mắt sáng lên, đứng ở lưng núi này cảm giác thật vui vẻ thoải mái, khiến Diệp Thiên khen không ngớt lời.
Theo bí quyết Thất Tinh Bát Quái Diệp Thiên lúc Diệp Thiên đi vào trong biệt thự không khỏi nhăn mặt, nói:
– Nhị sư huynh, có thể châm chước một chút không, để cái đó xuống sâu 800 thước sau đó tạo nên một vườn phong thủy trụ ở bên ngoài.
Chương 525 : Công tác chuẩn bị
– Này, tiểu sư đệ hãy nhìn ra đi.
Diệp Thiên nhìn theo hướng ngón tay chỉ, Tả Gia Tuấn không nhịn được cười:
– Mặc dù Hồng Kông có nhiều vùng đất phong thủy trù phú nhưng cũng có nhiều người địa phương, tiểu sư đệ cậu muốn cái Xích Trụ kia âm khí tích tụ phải tích tụ ở chỗ nào.
Phương Nam nhiều thành thị vô cùng, nhất là khu duyên hải, nơi có thành thị thường là những nơi có gió êm dịu, Hồng Kông kể từ khi bị đế quốc Anh thống trị đã có những đại sư quy hoạch phong thủy.
Bởi vì chỗ của Xích Trụ khá lệch, nặng âm khí chỗ định giam nó đều là cảng của các thương gia, nơi này cũng ít có người nay giao thiệp với cùng địa phương Diệp Thiên cảm thấy sát khí trên cổ chính là do Xích Trụ hướng tới.
– Sư huynh, dệ bày trận pháp này không cần câm dương giao hòa, sát khí trên cổ sẽ được hóa giải nếu không sẽ ảnh hưởng đến vân hành trận pháp, huynh có thể xây dựng một cái phong thủy ở chỗ kia không?
Cung Tiểu Tiểu xây căn biệt thự này chỉ có duy nhất một khuyết điểm đó là sườn chính lại quay về phía nhà tù Xích Trụ, tuy có cách xa nhau nhưng vẫn bị ảnh hưởng nếu bình thường thì sự ảnh hưởng đó không lớn lắm nhưng chỗ Diệp Thiên cần bày Tụ Linh Trận thì phải đem phá bỏ đi.
Diệp Thiên chỉ ra chỗ là cảnh quan của vùng duyên hải, nơi đó có những con đường thẳng tắp, muốn mở phong thủy ở nơi này Diệp Thiên đang tự hỏi có đến đích được hay không.
Tả Gia Tuấn nhìn theo ngón tay chỉ của Diệp Thiên một lúc lâu ròi trầm ngâm nói:
– Đời sống đan cư ở chỗ kia cũng không phải là thịnh vượng, du khách đến cũng không nhiều lắm nhưng tiểu sư đệ, chất vàng này cần chúng ta phải tìm ra, thật là có thể kéo được những người này đến.
Tả Gia Tuấn đã từng tham gia nhiều ơhong thủy vào các cảng đảo nên khá nổi tiếng về phong thủy trước kia từng làm cố vấn cao nhất về phong thủy theo như lời ông nói thì tầng lớp trong xã hội ở đảo này có ảnh hưởng lớn đến phong thủy.
Cho nên Tả Gia Tuấn chỉ cần chỉ ra chỗ nào phong thủy xấu sẽ ảnh hưởng ngay đến phong thủy của những ngôi nhà cao cấp trên lưng chừng núi, khi Diệp Thiên gặp các bạn hàng xóm giàu có thì có chút bối rối. Lấy ảnh hưởng của những người chính quyền trong xã thì không có khó khăn gì.
– Sư huyh tiền nong không thành vấn đề, đệ sẽ đi chuẩn bị hai triệu tư vàng.
Sau khi nghe thấy Tả Gia Tuấn nói, Diệp Thiên gật đầu nói tiếp:
– Chỗ giữa đường cần làm trước một vòng tròn, ở giữa đặt một cái bàn phong thủy bằng thạch anh, kéo hai bên trái phải, việc này tốn không ít sức lực đâu.
– Hay, tiểu sư đệ.. đệ thật cao minh.
Diệp Thiên còn chưa nói xong, Cẩu Tâm Gia đã lớn tiếng khen ngợi, Tả Gia Tuấn nghe thấy có chút sững sờ, dường như Diệp Thiên bày Tụ Linh Trận Pháp không cần phải nhờ đến chính quyền di dời mấy điểm du lịch kia đi.
Tất cả đều là người một nhà, Tả Gia Tuấn có chút khó hiểu trong lòng cảm thấy nghi ngờ liền hỏi:
– Đại sư huynh, tiểu sư đệ lúc mới bắt đầu không phải đã nói là cần đến cột nước Kiến Phong sao? Tại sao bây giờ lại phải làm phong thủy bàn thạch.
– Gia Tuấn, chỗ thi công ở giữa có bàn thạch, trái phải tiến ra đều phải tiến hành xung quanh cái bàn thạch đó, dương quay về làm âm. Âm dương sẽ thay đổi liên tục mới có may mắn sinh được khí thì chẳng khác gì là tạo ta một cái cửa, đem sát khí Xích Trụ kia chắn ở bên ngoài.
Mấy chục năm Cẩu Tâm Gia cũng không phải là đã sống uổng, ông đã lưu truyền ở Trung Quốc mấy ngàn trận pháp tất cả đều qua một lần nghiên cứu, Diệp Thiên vừa nói xong ông đã hiểu dụng ý của hắn.
Thông thường khi sử dụng thạch trận phong thủy thì đều là Nhất tinh trận cũng chính là nhìn quanh Nhât Tinh để làm mắt thạch trận phong thủy, để âm dương hòa vào nhau, theo sự thay đổi của phong thủy Diệp Thiên sẽ vứt bỏ Nhất Tinh trận rực tiếp xây dựng ý tưởng thạch trận phong thủy khiến trong nhất thời Tả Gia Tuấn không hiểu được dụng ý của hắn.
Sau khi hiểu ý tưởng của Diệp Thiên, Tả Gia Tuấn nói:
– Tiểu sư đệ, nếu một mình xây dựng thạch trận phong thủy này thì đơn giản rồi.
Theo thuyết pháp của Diệp Thiên, chỉ cần chỗ thi công làm được một cái vòng tròn thì cũng không cần đổi lại bản vẽ, dựa vào mối quan hệ của Tả Gia Tuấn hợp mấy vị tỉ phú ở lưng chừng núi này lại là được.
– Không, thi công phong thủy trụ này có thể làm được dưới chân núi.
Vị trí của ngôi nhà này cao hơn vòng quanh núi, phía trước bên phải gần biển, chỗ biển sâu hơn 8000 thước có một hòn đảo dường như đó là chỗ chơi đùa của Linh Long, bên phải chính là chỗ của Xích Trụ, tuy vận mệnh của Thạch trận vẫn có chỗ thiếu sót đáng tiếc cho nên còn muốn thi công phong thủy trận.
– Được, nhanh nhất là 3 ngày, chậm nhất là nửa tháng, nhất định ta đến lấy giấy phép ở chính quyền và tranh thủ khởi công.
Mấy năm nay tuy Tả Gia Tuấn cũng đến xem phong thủy cho các phú hào trên cảng đảo nhưng cũng không bằng một bút tích như vậy của Diệp Thiên trong lòng cũng cảm thất có chút vui sướng.
Phải biết rằng Diệp Thiên đổi dương trạch phong thủy cũng không phải là chuyện dễ, xung quanh trong phạm vi hơn 100m các khu vực cũng khác nhau, kết hợp với linh khí trên biển sau đó là Tụ Linh Trận dĩ nhiên là vượt xa sự hiểu biết của Tả Gia Tuấn.
Tục ngữ có câu: võ công ở ngay trong người, điểm mấu chốt quyết định sự thành bại này cũng không phải ở dương trạch mình bố trí mà cần phối hợp nhiều nhân tố khác bên ngoài, hơn nữa Diệp Thiên lại không dùng đến Ngọc Thạch không có từ 20 ngày đến nửa tháng thì những khu nhà cao cấp này cũng chưa thể động thổ được.
Diệp Thiên thăm dò đơn giản, sau khi dùng la bàn định vị phương hướng đã cùng với 2 sư huynh dời khỏi đây, Tả Gia Tuấn tiễn 2 người vào nhà rồi một mình lái xe ra ngoài, muốn xây dựng trên cảng đảo tấc đất tấc vàng này quả không phải là chuyện dễ dàng.
Mấy ngày liên tiếp Tả Gia Tuấn đều đi sớm về muộn, lại còn mặc y phục Bát Quái đạo nói rằng “ Tả đại sư” cũng không sai, sau một tuần chính quyền cảng đảo thu thập ý kiến rồi quyết định dựng lên một điểm phong cảnh ở ngay lưng chừng núi.
3 ngày trước, một bảo vật trong đền nặng tới 5 tấn vàng đã bị Diệp Thiên thu về trong yên lặng, để tặng trung tá Tống Phi thì đúng là không vật gì sánh bằng.
Ngoài hoàng kim ra Liễu Hi Quốc còn mang đến gần một ngàn trang sức bằng Hồng Phỉ lấy ra trong đó một ngọc bội cứng nhất, Diệp Thiên mất nhiều công công cũng chủ yếu là chạm ngọc bội để bày trận pháp, những thứ này làm linh khí rất hiệu quả.
– Diệp Thiên, sao rồi?
Chính quyền cho rằng cậu làm tốt nhưng cũng cần phải thiết kế cột nước.
Hôm nay về đến nhà Tả Gia Tuấn có chút mệt mỏi, từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi rượu trong miệng, địa vị của ông cao như vậy nhưng muốn cầu xin người khác giúp đỡ cũng phải hạ mình.
– Sư huynh, đệ chuẩn bị xong từ sớm rồi, các huynh cứ dựa vào đó mà thi công.
Sau khi nghe Tả Gia Tuấn nói, Diệp Thiên bỏ dao khắc ngọc bội xuống cầm một tờ giấy đưa cho Tả Gia Tuấn nói:
– Hình dạng bên ngoài của cây cột nhất định phải như thế này, theo góc độ phong thủy mà nói vườn là trời, phương là đất
Mặt khắc nơi này cần tạo hình đồ thức Long, Phượng và Kỳ, Lân, dưới 3 vòng, vây 3 thước vị trí 4 phương là Phương Nam trước Chu Tước, phương Bắc sau Huyền Vũ, phương Đông trái là Thanh Long, phương Tây phải là Bạch Hổ, không được có bất kì nhầm lẫn nào.
Cái thứ hai trong vòng đó 1m là Bát Qúai, Phục Hi mở đất trời, Nữ Oa vá trời, Hậu Nghệ bắn mặt trời và Đại Vũ trị thủy, 4 người này đức hạnh, tài năng đều phải chạm ở mặt trước, thiếu một cái cũng không được.
Vòng ngoài cách mặt đât mười hai phân chia làm 2 phía, vị trí của cung mưa là chư thần Lôi Điện, đây cũng là chỗ của 3 vòng quan trọng của trụ phong thủy, phải đích thân huynh giám sát chế tạo mới được.
Diệp Thiên nói đến đây bỗng dừng lại một chút chỉ vào đồ án trụ phong thủy phía trước nói:
– Vờn quanh trụ phong thủy là đồ án Thái Cực, Âm trước, Dương sau, từ đó có thể chắn được sát khí ở bên ngoài, trong phạm vi một trăm dặm sẽ là nơi địa linh nhân kiệt, tài nguyên phong phú, dồi dào.
Đương nhiên Diệp Thiên còn có một câu nữa không nói ra, phải để sau khi hoàn thành trụ phong thủy, độ cao phải thấp hơn những ngôi nhà cao cấp sát khí không được phát ra tác dụng, lúc trận pháp này đại thành linh khí của biển sẽ rót vào trận pháp
Đương nhiên bên trong phong thủy trụ này tiêu tốn nhiều tiền của nhất định sẽ sinh ra Hán Bạch Ngọc Thạch vờn quanh muốn vậy cũng phải tiêu tốn gần 400 ngàn.
Mà ở trong mắt âm dương lại càng cần đến trên 100 mắt có khắc ngọc bội, ngọc bội này Diệp Thiên sẽ dùng thuật pháp để giắc thêm vào, tuy không có dụng cụ của thầy tu nhưng so với bùa hộ mệnh thì hiệu quả hơn nhiều, nếu hắn muốn bán ra ngoài thì mấy ngàn vạn là không phải bàn nhiều.
Sau khi Tả Gia Tuấn giới thiệu lại trận pháp, Diệp Thiên lại dặn dò:
– Nhị huynh, trận pháp này cần phải vận hành trên 100 năm toàn bộ chất liệu dùng phải là tốt nhất, điều này phải đích thân sư huynh lo mới được.
Diệp Thiên biết kiến trúc của Vệ Hồng Quân ở Trung Quốc có rất nhiều tin vịt, hăn không muốn phong thủy trụ này chỉ được có mấy năm chỉ vì chất lượng thi công hay nguyên liệu không tốt sập đổ.
– Yên tâm đi, về chất lượng thì đảm bảo tuyệt đối, ở đây không phải là đất liền.
Tả Gia Tuấn cười nói.
– Vậy thì tốt rồi…Càn Khôn Vũ Hóa – Vũ Động Càn Khôn – Lâm Động Thỉnh chư vị nghé thăm..!
Diệp Thiên gật đầu cười, đang lúc định nói chuyện thì trên bàn bỗng vang lên một tiếng, sư huynh đợi một chút, nhị sư huynh đệ có điện thoại.
– Tiểu tử thối, ở bên ngoài cũng chẳng khác gì nên về nhà đi.
Sau khi nối điện thoại, tiếng của Diệp Đông Bình từ trong loa vọng ra nhưng Diệp Thiên cảm thấy giọng nói tỏ rõ sự vui mừng.