[Audio] Long Hổ Phong Vân
Tập 2: Một trăm mười ba – Nhất điểm hồng (c4-c6)
❮ sau❯Chương 4: Một trăm mười ba
Một nụ cười ác hiểm lộ trên vành môi mọng đỏ của nữ nhân, nàng muốn buông một câu theo ý niệm vừa phát sinh trong tâm não, nhưng Tiểu Phi không để cho nàng kịp phát biểu ý kiến, chàng lại chụp tay nàng nhìn thẳng vào mắt nàng tiếp nói :
– Lãnh cô nương! Nếu cô nương muốn tìm viên ngọc nào trong cát giữa Đại mạc, thiết tưởng cô nương cần phải nghe tại hạ!
Lãnh cô nương! Bất quá chàng gọi thế là để mỉa nàng trước cái vẻ lạnh lùng muôn đời không nông nổi của nàng.
Chàng thốt lên câu đó với giọng hết sức dịu ấm không khác nào đôi tình nhân tâm sự nhỏ to hoạch định một chương trình kiến tạo tương lai. Tương lai dây là cái bí mật đang ẩn mình trong xác chết. Phải tìm cái bí mật đó dù một mình chàng, dù có nữ nhân tham gia hành động.
Nữ nhân lại điểm một nụ cười :
– Ta có phải họ Lãnh đâu!
Tiểu Phi chớp mắt :
– Vậy tại hạ phải xưng hô như thế nào?
Nữ nhân bỗng trầm gương mặt lạnh lùng :
– Thôi được! Ngươi cứ gọi ta là Lãnh cô nương đi!
Tiểu Phi thở dài mấy tiếng :
– Việc thứ nhất, chúng ta phải nghiên cứu cẩn thận. Thiên Nhất Thần Thủy không thể đổi lấy bạc vàng, châu ngọc. Thiên Nhất Thần Thủy cũng không phải linh dược, thần công, giúp con người tinh tiến võ nghiệp, thì kẻ trộm nó, nhằm vào mục tiêu nào?
Nữ nhân cười lạnh :
– Câu hỏi đó, chỉ có ngươi mới đủ tư cách giải đáp!
Tiểu Phi không lưu ý đến sự mỉa mai của nàng, thản nhiên tiếp nối :
– Thiên Nhất Thần Thủy có cái công dụng duy nhất là hại người mà hại người thì có biết bao nhiêu phương tiện? Cần gì phải mạo hiểm vào tận Thần Thủy cung trộm vật đó! Phải có một nguyên nhân nào thúc đẩy kẻ vô danh vào tận hang rồng, động rắn, trộm được vật đó, một nguyên nhân quan trọng chứ không thể do sự cầu kỳ…
Nữ nhân bĩu môi :
– Thì chúng ta muốn biết cái nguyên nhân đó! Hay đúng hơn là ta đang muốn biết đây! Biết được nguyên nhân đó là quá đủ rồi!
Tiểu Phi lại tiếp :
– Qua quan điểm vừa nêu, chúng ta phải tìm hiểu đại khái, con người mà “hắn” muốn hại đó là ai, thuộc thành phần nào trên giang hồ. Chắc chắn là “hắn” không thể dùng một độc dược thông thường nào để hại người đó, nên hắn mới nghĩ đến Thiên Nhất Thàn Thủy, bởi chỉ có Thiên Nhất Thần Thủy mới đủ hiệu năng giết người đó mà thôi!
Nữ nhân đồng tình :
– Đúng vậy! Nếu không thì hắn cần gì phải mạo hiểm?
Tiểu Phi lại giảng giải tiếp :
– Nhưng vào lọt được Thần Thủy cung, hắn cũng không phải là loại vừa. Với bản lĩnh đó, hắn thừa sức loại trừ bất cứ một cá nhân nào mà hắn không thích thấy sống còn trên cõi đời này! Tại sao hắn không dùng bản lĩnh đó, có phải đơn giản hơn không? Tại sao hắn phải tìm Thiên Nhất Thần Thủy?
Chàng kết một câu :
– Suy ra, hắn chưa phải là một tay có bản lĩnh siêu phàm. Tự sức, hắn không giết nổi người, cũng như tự sức hắn không làm sao lọt được vào Thần Thủy cung. Nếu hắn đột ngập Thần Thủy cung, trộm được độc thủy, tất nhiên phải có kẻ bên trong ám trợ!
Nữ nhân chớp mắt :
– Bên trong? Ngươi ám chỉ ai?
Tiểu Phi không đáp câu hỏi, chàng hỏi lại :
– Sau vụ trộm, trong cung có người nào mất tích chăng?
Nữ nhân cười mỉa :
– A! Thì ra ngươi nghi ngờ đệ tử trong cung ám trợ hắn trộm Thần Thủy. Rồi sợ vụ ám trợ đó phát giác ra, khó tránh khỏi tội nên trốn đi.
Tiểu Phi nhìn sững nàng :
– Không đúng như vậy sao? Rất có thể lắm chứ?
– Rất có thể lắm chứ! Song luận cứ của ngươi không đúng là vì từ mấy mươi năm qua, không có một đệ tử nào mất tích, với bất cứ nguyên nhân nào, trong bất cứ trường hợp nào!
Tiểu Phi cau mày, trầm ngâm một chút, đoạn thốt :
– Thế sau vụ trộm, trong cung không có một sự lạ lùng nào xảy ra? Chẳng hạn, như có người tự sát?
Lần này thì nữ nhân biến sắc :
– Tại sao ngươi biếùt?
Tiểu Phi sáng mắt cao giọng :
– Vậy là có người tự sát rồi! Tại sao người đó tự sát?
Nữ nhân rùn vai :
– Phàm những việc trong cung, ngươi có tư cách gì mà hỏi đến?
Tiểu Phi nâng bàn tay nàng lên cao một chút từ từ nói tiếp :
– Lãnh cô nương! Tại hạ nhận thấy cô nương cần phải nói rõ cho tại hạ biết rõ điều đó! Vì sự việc rất hệ trọng, có liên quan…
Chàng buông lửng câu nói ở chỗ đó, gằn giọng :
– Cô nương tin tại hạ! Tin đi! Hệ trọng lắm!
Nữ nhân rút tay về, quay người đưa lưng lại chàng. Lâu lắm, nàng thong thả thốt giọng đượm u buồn :
– Nàng! Nàng là một thiếu nữ khả ái! Nàng đẹp nàng đa cảm đa tình! Tuổi lại trẻ quá trẻ! Nàng chết rồi! Ta còn nói gì đến nàng nữa. Nói làm chi cho tủi vong linh nàng!
Tiểu Phi chớp mắt :
– Nàng có thai! Nàng thẹn thấy người đời, nên tự sát?
Nữ nhân không đáp. Nàng vân vê tà áo, chốc chốc đôi vai khẽ nhô lên, chứng tỏ nàng đang bị khích động!
Tiểu Phi cao giọng :
– Phải rồi! Nàng bị hắn lừa tình rồi đến đỗi thọ thai, nàng bị hắn cưỡng ép trộm Thần Thủy trao cho hắn, hắn trốn đi, quên cả lời hứa nàng đi cùng. Trong trường hợp đó, nàng đành chọn cái chết!
Nữ nhân run bắn người lên, hét :
– Câm! Câm! Ta không muốn nghe ngươi nói nữa!
Tiểu Phi thở dài :
– Từ thiên cổ tới nay, đa tình thì mạng bạc, có nữ nhân nào tránh khỏi công lạ của trời đất? Cô nương thương tâm vì nàng thì tốt hơn là truy nguyên tung tích kẻ đã gieo khổ cho nàng, mà báo thù trả hận?
Đột nhiên nữ nhân quay người lại đối diện với chàng, run run giọng hỏi :
– Làm cách nào? Làm cách nào để truy nguyên tung tích hắn? Hắn là kẻ vô danh, hắn là con người xa lạ, ta phải làm sao?
Tiểu Phi trầm ngâm một lúc :
– Trước khi chết, nàng có nói gì chăng?
Nữ nhân rướm lệ thần sắc ảm đạm vô cùng :
– Nàng chỉ nói… nàng có tội đối với hài nhi trong bụng!
Tiểu Phi thở dài :
– Chung tình thay cho nàng! Trong tình cảnh đó nàng vẫn không tiết lộ hắn là đủ biết nàng yêu hắn làm sao! Nàng sợ hắn bị hại! Nàng chịu chết để cho hắn sống yên lành!
Chàng dừng lại một chút rồi tiếp :
– Hắn có ma lực gì? Hắn là con người như thế nào mà nàng si mê hắn một cách cuồng dại như thế? Nàng yêu cả đến sự phản bội của hắn được à?
Nữ nhân lộ hẳn u buồn :
– Không bao giờ nàng tiết lộ gì về hắn. Chẳng những riêng về hắn, không bao giờ nàng đề cập đến nam nhân, sự tình của nàng được phát giác ra, ta có cảm tưởng là mình từ cung trăng rơi xuống!
Tiểu Phi chú ý :
– Không bao giờ nàng đề cập đến nam nhân?
Nữ nhân gật đầu :
– Gần như nàng tưởng rằng trên đời này không còn một giống người khác với nữ nhân! Có thể từ lúc sanh ra đến trưởng thành, nàng không gặp một nam nhân nào cả!
Tiểu Phi mơ màng :
– Kỳ thật! Quái thật! Tại sao hôm nay tại hạ chỉ gặp toàn những việc kỳ quái? Còn bốn nạn nhân kia? Tại sao họ cùng chết một nơi? Họ có liên quan gì với nhau? Rồi đến việc Thần Thủy cung mất trộm? Rồi đến việc thọ thai của một thiếu phụ không hề quen biết nam nhân! Những việc kỳ quái đó có liên quan gì với nhau?
Chàng nhìn sang nữ nhân, hỏi bâng quơ :
– Làm sao giải thích? Làm sao? Ai? Ai giải thích nổi?
Nữ nhân buông gọn :
– Ngươi!
Tiểu Phi cười khổ :
– Tại hạ?
Nữ nhân lạnh lùng :
– Chứ còn ai? Nếu ngươi không giải thích nổi thì ngươi khó tránh được cái tiếng chủ động! Là chúa trộm mà không truy tầm được trộm đạo thì làm sao thanh minh với người đời trừ khi mình muốn che chở, trừ khi chính mình là thủ phạm!
Tiểu Phi lắc đầu :
– Nhưng manh mối… tại hạ chưa nắm được manh mối nào…
Nữ nhân lạnh lùng :
– Manh mối, tự nhiên phải có! Chưa nắm được thì cố tìm cho thấy mà nắm!
Tiểu Phi cười khổ :
– Tìm ở đâu?
Nữ nhân rùn vai :
– Một Đạo Soái Lưu Hương không thể hỏi một câu như vậy được!
Nàng lại quay mình, đưa lưng về Tiểu Phi buông gọn.
– Ta hạn cho ngươi một tháng! Quá hạn kỳ nếu ngươi không tìm ra manh mối sự tình, Thần Thủy cung nói chuyện thẳng với ngươi!
Tiểu Phi không để ý tới lời hăm dọa của nàng :
– Tại sao cô nương lại quay đi? Hay là đối diện với tại hạ, cô nương không thể thốt thành lời? Ánh mắt của tại hạ có làm cô nương mất hứng chăng?
Nữ nhân không đáp, không quay đầu lại, đi dọc theo mành mành thuyền, từ sân mũi đến sân lái. Sau lái thuyền của Tiểu Phi có một con thuyền nhỏ cực kỳ tinh xảo trong lối trang bị.
Nữ nhân nhẹ nhàng nhún chân tung bổng người lên không, vượt qua mành mành, đáp xuống thuyền con. Chân nàng vừa chạm đến sàn thuyền, thuyền buông dây, tách xa liền.
Tiểu Phi lặng lẽ nhìn theo bóng nàng.
Nàng bây giờ mới nhoẻn miệng cười, cao giọng :
– Nam Cung Yến xin tạm biệt Đạo Soái Lưu Hương. Hẹn tái ngộ một tháng sau!
Nàng lại nhìn ra mặt biển!
Lý Hồng Tụ cười dài :
– Một tháng sau Lưu huynh sẽ trông thấy nàng đẹp hơn nữa! Lưu huynh sẽ không nhìn được gương mặt nàng mà chỉ chăm chú vào lưỡi kiếm của nàng cọ xát chiếc cổ cao của Lưu huynh!
Tiểu Phi chữa lại :
– Nàng không sử dụng kiếm!
Lý Hồng Tụ chớp mắt :
– Nàng dùng con dao thái của nhà tù?
Tiểu Phi chính sắc mặt :
– Nàng dùng tô đựng canh!
Lý Hồng Tụ trố mắt :
– Tô đựng canh?
Tiểu Phi gật đầu :
– Phải! Chỉ có tô đựng canh mới chứa được giấm nồng!
Tống Điềm Nhi bật cười ha hả :
– Không được đâu, Lưu huynh! Đừng buộc tội chị ấy! Không ai buộc tội chị ấy nổi! Chị ấy lợi hại hơn Nam Cung Yến nhiều! Nếu có một người nuôi giấm thì không thể là…
Nàng không dùng thổ ngữ, nàng dùng quan thoại cho Lý Hồng Tụ nghe lọt, hiểu rõ cái ranh của nàng. Và, vì muốn trêu tức Lý Hồng Tụ, nàng bỏ lửng câu nói.
Tiểu Phi vờ kinh ngạc :
– A?
Tống Điềm Nhi gập người xuống, cố nén tràng cười sắp vọt tiếp, nàng buông luôn :
– Nam Cung Yến, bất quá là một đệ tử Thần Thủy cung, chứ Lý Hồng Tụ cô nương nhà mình, ít nhất cũng ngang cỡ Chưởng môn nhân! Đệ tử thì sánh sao được với Chưởng môn nhân?
Lý Hồng Tụ chồm tới nghiến răng :
– Con quỷ! Con tiểu quỷ! Ngươi không thích sống nữa à?
Bây giờ, Tống Điềm Nhi mới bật nút, cười ròn, cuộn tròn mình lại mà cười.
– Dung thơ! Dung thơ! Cứu mạng! Chưởng môn nhân Thần Thủy cung lợi hại ghê!
Nàng chạy, Lý Hồng Tụ đuổi bắt, cả hai xoay quanh chiếc bàn, rồi vọt ra cửa.
Cuộc huyên náo qua rồi, Tô Dung Dung nhìn Tiểu Phi dịu dàng hỏi :
– Giờ thì Lưu huynh liệu làm sao đây?
Tiểu Phi thở dài :
– Hiện tại, không nắm được chút manh mối nào, thì còn biết liệu làm sao? Muốn hoạch định một chương trình hành động, cũng phải có một căn bản làm điểm tựa mà căn bản đó ở đâu? Không có căn bản là không có chương trình được. Chúng ta chỉ biết được một việc rất mơ hồ là trong sự tình có “hắn” mà hắn là một nam nhân! Bởi vì nếu hắn là một nữ nhân, thì nàng làm gì si mê đến đỗi phải tự sát?
Chàng lại thở dài thêm mấy tiếng :
– Sự hiểu biết của ta nghèo nàn quá! Mỉa mai quá!
Tô Dung Dung mỉm cười :
– Theo ý Lưu huynh, hắn phải là con người như thế nào? Phàm nữ nhân không phải tất cả đều thích những chàng đẹp trai.
Tiểu Phi gật đầu :
– Dung muội cho biết nhận xét đi!
Tô Dung Dung trầm ngâm một chút :
– Hắn khéo nói chuyện, hắn thông minh, hắn biết chìu chuộng nữ nhân, hắn có đủ vẻ phong lưu, hắn trẻ tuổi, có đủ những điểm đó, không cần hắn phải đẹp, hắn vẫn chinh phục bọn thiếu nữ dễ dàng!
– Tôi đồng ý với Dung muội về nhận xét đó. Nhưng, nếu chỉ có những điều đó thôi, hắn làm sao vào lọt Thần Thủy cung? Không vào lọt được, thì có những điều ấy cũng bằng thừa!
Tô Dung Dung mỉm cười :
– Chính đó là cái mấu chốt của sự tình, biết được hắn lọt vào Thần Thủy cung bằng cách nào, là mình nắm được một manh mối trong nhiều manh mối khác!
Rồi nàng thở ra :
– Nói chuyện có duyên, thông minh, biết chìu chuộng, lại phong lưu, lại tuổi trẻ, nếu vào lọt được Thần Thủy cung rồi thì còn sống thế nào được với bọn thiếu nữ mà ra? Trên thế gian này có bao nhiêu nam nhân vào Thần Thủy cung rồi mà còn sống sót mong trở ra? Phỏng có được bao nhiêu?
Tiểu Phi thở dài :
– Do đó tôi bắt buộc phải nhờ đến Dung muội một việc!
Tô Dung Dung nhìn chàng :
– Lưu huynh muốn tôi vào Thần Thủy cung?
Tiểu Phi chớp mắt, ngời niềm tin tưởng :
– Tôi chỉ mong mỏi nơi mỗi một mình Dung muội thôi! Nhưng tôi ngại Dung muội…
Tô Dung Dung cười nhẹ :
– Lưu huynh ngại tôi yếu đuối, ẻo lả, không tiện đi đứng phải không?
Tiểu Phi thốt lấp :
– Nếu Dung muội tìm được người biểu cô của Dung muội, thì hay biết bao! Mình hỏi bà ta, thường thì loại nam nhân nào hay ra vào Thần Thủy cung, mình sẽ hỏi bà ta, thiếu nữ tự sát đó là con người như thế nào, nàng ấy có những sở thích gì? Nếu nhặt được một di vật của nàng thì càng quý, chẳng hạn một phong thư, một vài trang nhật ký…
Tô Dung Dung gật đầu :
– Tôi sẽ lên đường sáng mai này!
Tiểu Phi âu yếm nhìn nàng :
– Chỉ vì Dung muội …
Nàng đưa tay sang bịt miệng chàng điểm một nụ cười :
– Lưu huynh muốn nói gì, tôi hiểu rồi! Còn Lưu huynh? Sau khi tôi đi, Lưu huynh…
Tiểu Phi gật đầu :
– Tôi cũng khởi hành liền. Tôi sẽ có mặt bảy hôm sau, bên bờ hồ Đại Minh tại Tế Nam chờ đón Dung muội!
Tô Dung Dung trố mắt :
– Tế nam! Căn cứ địa của Chu Sa môn!
Tiểu Phi gật đầu :
– Hải Nam phái, Thất Tinh bang đều cách rất xa nơi đây, còn Trác Mộc Hợp thì từ quan ngoại vào, tôi chỉ còn một hy vọng là tìm một điểm sáng nào từ Chu Sa môn thôi!
Tô Dung Dung lo ngại :
– Nhưng Lưu huynh cũng phải hết sức dè dặt. Nếu chúng biết được…
Tiểu Phi mỉm cười :
– Chúng hận tôi thật đấy, nhưng đó là một việc còn bắt được tôi hay không là một việc khác.
Đột nhiên, chàng xoè bàn tay ra. Trong bàn tay có một chiếc bình nhỏ bằng thủy tinh, chàng mở nút bình một mùi hương lạ bốc ra xông nực cả khoang thuyền. Vật đó, không rõ chàng cầm nó từ lúc nào.
Đoạn chàng thong thả tiếp nối :
– Dạ lưu hương! Đạo soái có Dạ lưu hương! Dạ lưu hương sẽ làm tiêu hồn ai ở địa phương nào!
Tô Dung Dung mỉm cười :
– Lưu huynh muốn cho tôi phải gieo rắc mùi hương đó trên khắp bốn phương trời!
Tiểu Phi gật đầu :
– Đúng vậy! Trên con đường đi qua, Dung muội hãy lưu lại mỗi nơi một chút hương, để cho không ai biết thật sự tôi ở tại địa phương nào, để cho người ta không tưởng là tôi có mặt tại Tế Nam!
Tô Dung Dung lại hỏi :
– Lần xuất ngoại này, Lưu huynh muốn gắn cái chiêu bài nào vào người!
Tiểu Phi cười nhẹ :
– Đa số đệ tử Chu Sa môn gồm những người trong phú gia thế tộc, nếu muốn họ tín nhiệm tôi, thì có một biện pháp duy nhất là phải đội lốt phú gia thế tộc như họ, hòa mình vào thành phần của họ.
Chàng uể oải đứng lên, đưa tay đẩy nhẹ cái quầy chất đầy rượu. Quầy dịch sang một bên, bày ra một khung cửa nhỏ.
Bên trong khung cửa là một phòng lục giác, sáu phía vách đều có gắn kính soi, đốt một ngọn đèn, sáu tấm kiến chiếu lại, tăng cường ánh sáng.
Dọc theo vách, kê trọn sáu mặt, kê dài như tủ nhỏ, mỗi tủ có một số hộc, lớn có nhỏ có, hộc nào cũng niêm một nhãn số. Mới nhìn qua, người ta có cảm tưởng đó là một phòng trữ thuốc.
Tô Dung Dung dừng chân ở ngưỡng cửa, điểm một nụ cười :
– Lưu huynh muốn chọn số 63? Hay số 113?
Cả hai cùng đi tới.
Tiểu Phi bước đến hộc có bảng số sáu mươi ba, kéo ra. trong hộc có một bộ y phục bằng lụa màu lam không còn mới lắm. Ngoài ra, còn có một đôi giày bố, một cái túi bằng da cá ông và một quyển vở mỏng.
Tiểu Phi cau mày :
– Có đúng không?
Tô Dung Dung gật đầu :
– Đúng chứ! Ít nhất cũng đúng, về những nét đại cương!
Tiểu Phi trầm ngâm một chút :
– Những trang phục này lại không thích hợp với thành phần phú hào!
Tô Dung Dung mỉm cười :
– Trong thành Tế nam, những tay đại phú thường thường có hai lối trang phục trong số đó lối của Tiền Trang tại Sơn Tây. Bộ y phục này thuộc lối trang phục của Tiền trang tại Sơn Tây đó, mặc vào cũng ra phết lắm rồi!
Tiểu Phi gật đầu :
– Dung muội nói đúng! Người Sơn Tây làm ra lắm tiền, họ cất kỹ lắm, có lẽ dám dùng nước thuốc rửa từng lượng vàng lượng bạc như sợ có ô uế mà nhiễm bệnh, ốm đi, hao mòn đi!
Chàng cầm quyển vở lên, lật vài trang đọc :
“Tánh danh : Mã Bách Vạn.
“Thân phận : Sơn Tây Tiền trang đại phú thương.
“Niên kỷ : hơn bốn mươi tuổi.
“Thị hiếu : không.
“Đặc tính : Qua sông, hồ, nhất định phải cởi giày. Gặp mưa, nhất dịnh tìm người có dù xin nhờ che. Thân mình thì luôn luôn bốc mùi của con người không tắm rửa nhiều ngày tháng.
Tiểu Phi không cần đọc tiếp, bỏ quyển vở xuống, đẩy hộc vào như cũ, đoạn thở dài :
– Dung muội mà buộc tôi đội cái lớp Mã Bách Vạn, thì không khác nào bảo tôi phải tự tử!
Tô Dung Dung cười nhẹ :
– Chính Lưu huynh bảo tôi chọn cho một thân phận thích hợp với công tác sắp thi hành, tôi phải theo kinh nghiệm mà chuẩn bị chứ! Đã đội lốt ăn mày được, tại sao đội lốt một phú thương như Mã Bách Vạn được chứ?
Tiểu Phi mỉm cười :
– Làm một tên ăn mày, nghĩ còn thích thú hơn, bởi nó ăn mày, nó nghèo, nó không tắm rửa, hôi hám là phải, chứ một tên giàu có lắm tiền mà không tắm gội để thân hôi như chó, chán chết! Đội cái lốt Mã Bách Vạn thì cái chất hào hoa của tôi cũng đội nón ra đi mất!
Tô Dung Dung vỗ vào vai chàng nguýt xéo :
– Vậy bây giờ Lưu huynh xem qua bộ mã của số một trăm mười ba nhé!
Tiểu Phi bước đến chiếc hộc có bảng số một trăm mười ba kéo ra.
Trong hộc đó có một bộ y phục cực kỳ hoa lệ, nột đôi giày da bóng nhoáng, hai trái cầu nhỏ, bằng kim khí, có dây đeo vào cổ cho ra vẻ hào hoa, một con dao nhỏ, loại giắt lưng, bằng ngọc thạch ngoài ra còn có một cái túi, cũng bằng da cá ông, màu đen và một quyển vở mỏng.
Tô Dung Dung thốt :
– Vào thành Tế Nam, nếu không dùng lối trang phục của Tiền Trang Sơn Tây, như Mã Bách Vạn, thì chỉ còn có cách là đội lốt lão thủ lãnh Thái Sâm bang tại dãy Trường Bạch Sơn, thuộc vùng quan ngoại thôi!
Tiểu Phi điểm một nụ cười :
– Có lẽ làm lão hái sâm, xem ra thích thú nhiều!
Chàng giở quyển vở ra đọc :
“Tánh danh : Trương Khiếu Lâm.
“Thân phận : Đại thương gia chuyên buôn bán sâm.
“Niên kỷ : ba mươi sáu.
“Thị hiếu : Rượu mạnh, đánh bạc, nữ sắc…
Tiểu Phi không cần đọc tiếp, nhưng chàng không đẩy hộc vào như cũ, chàng lại vỗ tay cười lớn :
– Được lắm! Được lắm! Có lẽ là tôi phải chọn số một trăm mười ba này!
Tô Dung Dung hơi trầm gương mặt :
– Tôi biết thế nào Lưu huynh cũng chọn bảng số này! Nhưng một bảng số không đủ, Lưu huynh cần phải dự phòng thêm mấy bảng số nữa mới được vững tâm hơn. Tôi đã chuẩn bị xong bảng số này, số hai mươi tám và số bốn mươi, cộng lại là bốn bảng số, bốn rương đồ vật dụng!
Tiểu Phi gật đầu :
– Vậy là chu đáo lắm! Hiện giờ thì tôi có thể là một Trương Khiếu Lâm, một lái sâm rồi!
Chàng mở chiếc túi da. Bên trong có một chiếc mặt nạ da người.
Tô Dung Dung đảo mắt nhìn qua sáu mặt vách mặt nào cũng chiếu một hình bóng Tiểu Phi với nụ cười thích thú.
Nàng mơ màng nghĩ đến những ngày xa cách sắp đến.
Khoái Ý đường!
Ba chữ đó, to lớn màu vàng, khắc trong tấm biển, dĩ nhiên phải to lớn sơn đỏ có nét như rồng bay, phượng múa vừa kiêu hùng vừa bay bướm.
tấm biển treo cạnh mấy chiếc đèn lồng, ánh đèn rọi vào ba chữ vàng, chiếu sáng ngời.
Khoái Ý đường!
Một trường đổ bát to nhất tại Tế Nam thành.
Thời gian vào lúc lên đèn. Khoái Ý đường bắt đầu nhiệt náo. Nói rằng bắt đầu nhiệt náo, nhưng thực ra, nó đã nhiệt náo suốt ngày, cảnh nhiệt náo của ngày, nhất là những nơi đổ bác, uể oải hơn, nghề nghiệp hơn. Nó không có cái hứng của ban đêm, cái hứng của những kẻ chỉ bắt tay với dạ thần mà vung tiền như đất, đỏ đen chán thì yêu hoa, yêu hoa chán thì trở lại đỏ đen, những kẻ không cần thua, được hơn là cần có dịp vung tiền.
Cho nên cái nhiệt náo ban đêm mới đáng kể ở những nơi đổ bác bởi ban đêm quy tụ những tay chơi vì thú mà chơi, ban ngày kinh doanh ban đêm tiêu khiển và những tay này mới chơi những canh bạc lớn.
Đèn phố vừa lên, Khoái Ý đường rộn rịp người ồn ào tiếng đủ hạng người, đủ hạng tiếng từ thanh đến thô.
Ba gian nhà rộng lớn, chật những người cả nam lẫn nữ.
Nhưng, đây là chỗ đõ bác cộng đồng người đông có đủ màu cho họ thử thời vận, có đủ chỗ vừa túi tiền của mọi người.
Nơi đây là mặt ngoài của đổ trường Khoái Ý đường hỗn tạp hơn, ồn ào hơn, không hợp với hạng khá tiền, thích yên tĩnh. Tự nhiên, kẻ sáng lập Khoái Ý đường cũng như bất cứ một trường đổ bác nào cũng phải nghĩ đến chỗ làm vừa lòng khách chơi cả, và tự nhiên bên trong phải có một sân thượng thu hẹp hơn, khách chơi được chọn lọc hơn. Dù thành phần này không nhiều, nhưng số lợi tức mang lại cho chủ nhân không kém phần thu ở ngoài.
Chưa đủ. Mặt trong này, tuy vậy cũng chưa được kín đáo. Cho nên chủ nhân phải sắp sếp một nơi đặc biệt chỉ dành riêng cho những tay khanh tướng trong triều đình đổ bác và chỉ ở nơi này chủ nhân mới có mặt để sẵn sàng thỏa mãn những đòi hỏi của quí khách những đòi hỏi ngoài lề cuộc sát phạt.
Con số khách chơi ở nơi tối hậu này bất quá độ mươi người trở lại, nhưng họ cung cấp cho chủ nhân một số lợi tức khổng lồ, có thể ngang hoặc hơn cả số lợi tức hai nơi ngoài cộng lại. và hiện tại, tại gian phòng tối hậu này, có bảy tám khách chơi, chung quanh có hơn mười thiếu nữ, sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì do khách muốn.
Chủ nhân là một thiếu niên, mặt trắng, hơi xanh, vận chiếc áo vải màu lục, luôn luôn có mặt trên sòng bạc, luôn luôn điểm nụ cười, tán cái may của người này, khuyến khích người khác gặp rủi.
Chủ nhân là một đệ tử của Chu Sa môn, hắn họ Lãnh tên Thu Hồn, ngoại hiệu Sát Thủ Ngọc Lang có người còn gọi hắn là Phấn Diện Mạnh Thường.
Chương 5: Ba mươi vạn lượng
Sát Thủ Ngọc Lang Phấn Diện Mạnh Thường Lãnh Thu Hồn đang xoay quanh khách chơi, thi triển tài xã giao, bỗng một trang hán vận y phục hoa lệ, đầu sói, mắt chuột, có vẻ hấp tấp, xuất hiện trên màn cửa, vừa nghiêng mình, vừa điểm một nụ cười, thốt :
– Chào thiếu trang chủ!
Lãnh Thu Hồn thoáng trầm gương mặt, chấp tay sau lưng thủng thẳng bước ra, mày cau lại :
– Trình Tam! Nơi đây là cho ngươi lai vãng à?
Trình Tam cúi rạp mình xuống, cực độ cung kính :
– Tiểu nhân nào dám tùy hứng mà đến đây? Chỉ vì…
Hắn tặc lưỡi, gãi tay, cố vẻ một nụ cười duyên dáng, tiếp :
– Đêm qua, có một vị hào khách, tại Tiểu Túy lâu trong một cơn hứng bốc lên, dám vung ra ba vạn lượng trong tiệc rượu có cả má đào! Tiểu nhân đã dọ biết chắc chắn, túi hắn còn nặng lắm, mà tay hắn lại đang ngứa, hắn lại tìm một canh bạc to. Ta nhận thấy món bở nên đưa hắn đến đây cho thiếu gia!
Lãnh Thu Hồn trố mắt :
– A! Hắn là ai?
Trình Tam đáp nhanh :
– Họ Trương tên Khiếu Lâm.
Lãnh Thu Hồn vỗ trán :
– Trương Khiếu Lâm? Cái tên lạ? Lạ lắm!
Trình Tam vội tiếp :
– Nghe nói hắn ít khi vào Trung thổ! Vì vậy mà…
Lãnh Thu Hồn chặn ngang :
– Ngươi biết những người đang tới tại đây là những ai chứ? Cái qui lệ đã định như vậy rồi, không thể tiếp đón những người không có lai lịch rõ ràng.
Trình Tam nhoẻn miệng cười :
– Thiếu gia cứ yên trí! Hắn có lai lịch to lắm đấy. Hắn là một tay buôn sâm có uy thế rất lớn tại Trường Bạch sơn, vùng Quan Ngoại. Đây là một trong những chuyến du hành của hắn vào Tế Nam tìm mua các loại thuốc qúy!
Lãnh Thu Hồn gật đầu :
– Vậy ra hắn là một lái buôn sâm và dược liệu khác? Được rồi, để ta nhìn qua hắn một tý, rồi sẽ quyết định.
Y đưa tay vẹt tấm màn cửa qua một bên, thò đầu ra ngoài. Trước mặt y hiện ra một đại hán, có vẻ đường hoàng lắm, mặt tím sậm, râu ngắn, tay chấp sau lưng, ung dung đứng nơi xa xa, chốc chốc lắc nhẹ cổ tay, khua vang hai quả cầu bằng sắt đeo lủng lẳng.
Đại hán có cái phong độ siêu phàm, vượt xa mấy bậc những người hiện diện quanh đấy. Có thể, vị đại hán là một con phụng, các người kia là đàn gà con chưa đủ lông dài cánh.
Lãnh Thu Hồn bị dáng dấp bên ngoài của khách hấp dẫn ngay. Hắn đưa tay vẹt rộng bức màn, bước nhanh ra tiến tới trước mặt vòng tay, mỉm cười :
– Trương huynh từ xa đến, tiểu đệ không hay biết thành trễ tiếp đón, thật có lỗi vô cùng!
Y không đợi khách đáp lại mấy tiếng xã giao, nắm tay thân mật dẫn vào trong liền.
Trương Khiếu Lâm đáng là một tay vung tiền như cát, mỗi một tiếng bạc, kể từ số vạn trở lên, thua cũng như được, thua không chớp mắt, được không reo hò, miệng luôn luôn điểm nụ cười tươi, mượn đen đỏ làm tiêu khiển để qua đêm dài, dài quá với tài sản to quá, to đến độ nếu không vung tay từng mỗi phút giây là chẳng làm sao cho vơi được.
Hắn không cần cầm đến lá bài, đã có những thiếu nữ vây quanh làm hộ cái việc đó cho hắn. Một tay hắn dùng đẩy bạc ra, còn tay kia vòng qua thân hình hết nàng này đến nàng khác, táy máy, mân mê, có thể bảo hắn thích làm những động tác hơn là, chú ý đến lá bài.
Những tay đồng cuộc lác mắt đã đành, mà người ngoại cuộc là Lãnh Thu Hồn cũng vô cùng kinh khiếp trước cái hào sảng của Trương Khiếu Lâm.
Dĩ nhiên, trong canh bạc từ số vạn trở lên, khách chơi không dùng tiền mặt. Vào thời gian đó, có cái lối dùng ngân tiêu, như hiện nay người ta dùng chi phiếu. Khác hơn chi phiếu, ghi số tiền theo ý muốn, ngân tiêu thì có giá trị hữu hạn của nó, nhiều loại, hoặc một vạn, hoặc năm vạn, mười vạn, hoặc hàng mấy mươi vạn.
Cầm ngân phiếu đó, đến nơi phát xuất, lãnh bạc ra, cũng như ngân hàng. Người chi dụng lớn, không thể mang một số bạc khổng lồ theo mình, chỉ dùng loại ngân tiêu đó mà thôi.
Qua vài tiếng bạc thường, Trương Khiếu Lâm lấy ra một ngân tiêu, dằn trước mặt, điểm một nụ cười :
– Ba mươi vạn lượng! Một tiếng thôi! Được thua cũng mặc.
Một tiếng ba mươi vạn lượng!
Có lẽ từ ngày khai trương doanh nghiệp đến nay Khoái Ý đường mới có một tiếng to như vậy.
Quanh bàn không ai dám bắt tiếng bạc đó.
Do dự một chút, Lãnh Thu Hồn thốt :
– Không ai giúp vui Trương huynh, thì tiểu đệ vậy! Dù sao, tiểu đệ cũng là chủ nhân của đổ trường, bổn phận của tiểu đệ phải làm vừa lòng tất cả các quý khách!
Chủ nhân mà vào cuộc là điều bất đắc dĩ lắm, nếu không vì câu khách cho những lần sau, thì cũng có một sở cậy gì, chỗ sở cậy đó sẽ đảm bảo cái được cuộc cho y, bởi một tiếng bạc to vô tưởng không phải mỗi tay mỗi dám liều.
Quân bài chia ra, Lãnh Thu Hồn xem xong, y lật ngửa quân bài lên bàn. Trương Khiếu Lâm ung dung cầm quân bài lên, liếc qua, đoạn bỏ sấp xuống buông gọn :
– Thua!
Hắn đưa chiếc ngân tiêu sang Lãnh Thu Hồn, đoạn đứng lên, điểm một nụ cười :
– Nghỉ một chút, rồi sẽ gầy lại!
Hắn vươn vai, uốn mình, uể oải vô cùng.
Đột nhiên, Lãnh Thu Hồn đưa tay hữu, chồm qua rút thanh đao giắt lưng của hắn, lạnh lùng hỏi :
– Thục sự ngươi là ai? Đến đây có mục đích gì?
Trương Khiếu Lâm thản nhiên bật cười ha hả :
– Lão đệ định đùa đấy à? Vào đổ trường là có mục đích như thế nào, lại cần phải hỏi nữa sao?
Đốp!
Bàn tay của Lãnh Thu Hồn vụt đấm mạnh xuống mặt bàn. Mấy quân bài của Trương Khiếu Lâm nhảy vọt lên cùng lật ngửa ra thật thẳng lối ngay hàng, như được bàn tay vô hình sắp xếp!
Bắn đôi mắt sáng lạnh nhìn Trương Khiếu Lâm, Lãnh Thu Hồn trầm giọng hỏi :
– Tiếng bạc này ngươi được, sao lại bảo thua?
– A!…
Trương Khiếu Lâm chơm chớp mắt và nối lời :
– Vậy à! Mắt của ta kém mất rồi còn gì!
Lãnh Thu Hồn hét to :
– Dụng ý của ngươi như thế nào? Tốt hơn nói thiệt cho ta biết.
Trương Khiếu Lâm điềm nhiên gật đầu :
– Đúng! Ta có dụng ý thật sự! Bất quá một vài canh bạc là cái cớ để dọn đường cho ta thực hiện dụng ý đó! Ta có việc cần bàn luận với ngươi một việc có lợi cho cả hai chúng ta!…
Và bỏ lửng câu nói với một nụ cười bí hiểm, người lái sâm họ Trương hình như cố ý nung đốt thêm độ hiếu kỳ của đối tượng.
Ánh mắt Lãnh Thu Hồn vẫn nhìn thẳng lấy khách lạ không chớp, nhưng tia nhìn đã bớt đi phần nghiêm lạnh lúc đầu.
Cầm thanh đao nhỏ trong tay, xoay qua xoay lại một lúc Lãnh Thu Hồn tra trở vào hông và từ từ cất tiếng :
– Đã thế sao các hạ không đường hoàng xin yết kiến ta?
Trương Khiếu Lâm môi điểm một nụ cười :
– Muốn làm việc phi thường phải dùng phương pháp phi thường mới được!
Và đổi sang giọng lễ độ hơn, người khách buôn sâm nói tiếp :
– Nếu tại hạ không gây nên một ấn tượng phi thường cho Lãnh huynh, vị tất Lãnh huynh chịu tin lời tại hạ?
Lãnh Thu Hồn cười nhẹ :
– Gây một ấn tượng với giá ba mươi vạn lượng, thật bằng hữu là một tay khá can đảm đấy!
Trương Khiếu Lâm trầm giọng :
– Nếu cái việc phi thường này thành công, thì ba mươi vạn lượng bạc cầm như một đuôi trâu, trong số lợi to bằng đàn trâu lúc nhúc!
Đôi mắt của Lãnh Thu Hồn chớp ngời, nhưng âm thinh vẫn một mực lạnh băng như cũ :
– Bổn bang từ lúc nào đến giờ, chẳng hề nhúng tay vào những hành động phi pháp!
Trương Khiếu Lâm mỉm cười :
– Tại hạ dù nghèo, nhưng luôn luôn giữ đúng gia phong, tai còn không thích nghe ai bàn đến việc phi pháp, nói gì đến làm những việc đó!
Đột nhiên, Lãnh Thu Hồn vỗ mạnh tay xuống mặt bàn, cao giọng :
– Đã không phi pháp, lại có lợi to, tại sao bằng hữu không tự làm, hoặc tìm kẻ khác tiếp trợ, mà lại đặc biệt tìm bổn bang?
Trương Khiếu Lâm gật đầu :
– Nghi vấn đó nêu ra rất đúng, song chỉ đúng một phần, phần của ngoại viện. Còn nội dung thì sai, bởi các hạ chưa hiểu tầm quan trọng của sự kiện như thế nào! Cân nhắc các yếu tố khả dĩ tạo thành công, tại hạ nhận thấy cần có một vị trưởng lão trong quý bang xuất đầu chủ trì mọi việc mới xong. Bằng không, khó khăn sẽ dồn dập, trở ngại liên miên, nếu không nói là không hy vọng thu hoạch kết quả mong muốn.
Lãnh Thu Hồn đã có vẻ chú ý :
– Bằng hữu định nói đến vị nào?
Trương Khiếu Lâm buông gọn :
– “Sát Nhân Thư Sinh” Tây Môn Thiên!
Lãnh Thu Hồn không vội đáp, chậm rãi xoay người bước đến chiếc ghế, thong thả ngồi xuống!
Trương Khiếu Lâm ánh mắt dõi theo đối phương dò xét từng cử chỉ biểu lộ, từ từ thốt tiếp :
– Chỉ có Tây Môn Thiên tiền bối xuất đầu, thì mới mong thành công được! Bởi thế, tại hạ trình bày xong mọi việc, quyết chẳng khi nào Tây môn tiền bối cự tuyệt cả.
Lãnh Thu Hồn đáp sau giây phút trầm ngâm :
– Gia sư không khinh xuất tiếp bất cứ ai! Nếu cần, bằng hữu có thể cho tại hạ biết, tại hạ sẽ trình lại với người!
Trương Khiếu Lâm nhếch nhẹ nụ cười :
– Không thể được Lãnh huynh ạ! Tại hạ cần phải gặp Tây môn tiền bối, nếu không thì đành bỏ dịp may vậy!
Sắc mặt đã phớt lên nét giận, Lãnh Thu Hồn nhìn thẳng vào mặt Trương Khiếu Lâm gằn giọng :
– Phải chăng bằng hữu đến đây có ý để đùa ta?
Trương Khiếu Lâm bật cười vang :
– Đem ba mươi vạn lượng để mua một trò đùa, sợ rằng trên thế gian này chưa có ai làm nổi!
Ánh mắt nhìn chòng chọc vào chàng một giây, Lãnh Thu Hồn nghiêm giọng :
– Bằng hữu đến thật không may, gia sư hiện nay không có ở thành Tế Nam này!
Trương Khiếu Lâm tắt ngay nụ cười :
– Thật à?
Lãnh Thu Hồn lạnh mặt :
– Tại hạ xưa nay không quen nói dối ai cả!
Trương Khiếu Lâm đứng lặng giây lâu, sự thất vọng lộ hẳn ra khuôn, nhìn trời thở dài :
– Thật đáng tiếc! Ba trăm vạn lượng sắp được vào tay, lại bỗng chốc trở thành không!
Chợt vòng tay thành cử chỉ tạ từ người lái buôn sâm kỳ dị gầm đầu lủi thủi bước ra.
Lãnh Thu Hồn vội kéo tay khách trở lại :
– Bằng hữu bảo là ba trăm vạn lượng?
Trương Khiếu Lâm mỉm cười chua chát :
– Tại hạ là một con người thương mãi, nếu như chẳng có số lợi gấp mười lần làm động cơ thúc đẩy, tại hạ dễ đâu chịu phí trước ba mươi vạn lượng kia?
Lãnh Thu Hồn đã hoàn toàn tin tưởng :
– Bằng hữu không thể đợi gia sư trở về à?
Trương Khiếu Lâm lắc đầu tiếc rẻ :
– Chuyện này không thể đợi được. Trừ phi…
Lãnh Thu Hồn hỏi dồn :
– Trừ phi thế nào?
Trương Khiếu Lâm cố ý dằn rõ từng tiếng :
– Trừ phi Tây Môn tiền bối trước khi đi, có dặn rõ lại là đến nơi nào, để chúng ta cùng tức khắc đi tìm may ra còn kịp!
Trước món lợi quá kếch sù, Lãnh Thu Hồn như quên hẳn mọi dè dặt, dậm chân tiếc rẻ :
– Gia sư mỗi lần đi đâu, đều dặn lại cho biết, chỉ có lần này, sau khi tiếp được phong thư, sáng buổi sau người lập tức lên đường!
Ánh mắt Trương Khiếu Lâm vụt ngời lên :
– Một phong thư? Phong thư đâu?
Lãnh Thu Hồn kéo tay khách, hấp tấp :
– Bằng hữu theo ta!
– Nhưng để đâu?
– Đến tìm “Lập Địa Truy Hồn Thủ” Dương Tùng! Bằng hữu hẳn đã nghe qua danh hiệu ấy!
Trương Khiếu Lâm hỏi gặn :
– Phong thư ấy hiện ở trong nhà Dương tiền bối?
Lãnh Thu Hồn gật đầu :
– Phải! Ta nhớ rõ lúc gia sư sắp lên đường đã xếp lá thư ấy bỏ vào phong bì niêm phong lại, trao cho Dương thúc giữ gìn! Nếu đọc được phong thư ấy chắc có thể biết hướng đi của gia sư!
Trương Khiếu Lâm e ngại :
– Nhưng biết Dương tiền bối có bằng lòng trao thư ra cho chúng ta xem không?
Lãnh Thu Hồn cười tin tưởng :
– Ba trăm lượng, dù bất cứ với ai, không phải là một số mục nhỏ được!
Họ không cần đi xe, chỉ băng qua hai con đường là đến ngôi nhà mà họ định đến!
Lãnh Thu Hồn vừa đi vừa giải thích :
– Gia sư và Dương sư thúc từ trước tới nay ở chung nhau một nơi!
Đến trước một ngôi viện ốc to lớn, gã dừng bước!
Cánh cửa sơn đen bóng nhoáng chỉ khép hờ chứ không đóng!
Lãnh Thu Hồn đẩy cửa bước vào trước, bên trong lặng trang, không một tiếng người.
Ngọn nến to nới đại sảnh đã được ai xén bớt tim. Một căn đại sảnh bao la, qua ánh nến bập bùng mờ mờ nữa tối nữa sáng, khiến người có một cảm giác rờn rợn gai gai…
Lãnh Thu Hồn chép miệng cất lời :
– Vì thích tĩnh mịch nên gia sư và Dương sư thúc không chịu mướn người phụ việc!
Hai người vượt qua đại sảnh, lướt vào hậu viện. Nơi đây càng vẳng lặng hơn! Xa xa, nơi sương phòng hướng Tây của sân viện, có ánh đèn le lói hắt ra.
Trương Khiếu Lâm lẽo đẽo bước theo phía sau, lặng thinh không phát biểu một lời.
Lãnh Thu Hồn chỉ tay về phía ánh đèn, quay đầu lại bảo :
– Dương sư thúc đang còn thức kia chúng ta đến đó ngay!
Vừa định vượt qua khoảng sân trồng đầy ngô đồng, chợt nghe một giọt nước nhễu trên đầu vai lành lạnh…
Một giọt nước do sương đêm đẫm ướt lá cành nhễu xuống, đâu phải là điều đáng chú ý. Lãnh Thu Hồn đưa tay phủi nhẹ qua, một phản ứng tự nhiên!
Nhưng… Kìa! Máu!
Qua ánh đèn từ cửa sổ chiếu hắt lại bàn tay chàng đỏ lòm màu máu dễ sợ!
Lãnh Thu Hồn giật bắn mình kinh hãi ngẩng đầu lên…
Trên ngọn ngô đồng hình như có bàn tay ai đang vẫy vẫy gọi chàng.
Bỗng một thân pháp cực kỳ thần tốc, Lãnh Thu Hồn nhấc mình vút lên chộp lấy bàn tay kẻ lạ.
– Trời!
Không dằn được hãi hùng Lãnh Thu Hồn buột miệng kêu lên thành tiếng. Vì cái mà chàng giữ chặt được trong tay chỉ một cánh tay người không hơn không kém.
Một cánh tay người mà máu tươi còn đầm đìa nhỏ giọt!
Lãnh Thu Hồn thất thanh kêu lên :
– Sư thúc, Dương sư thúc!
Nhưng trong phòng không một tiếng đáp vọng ra.
Lãnh Thu Hồn nhún chân vọt đi như một là điện chớp…
Bình!
Tấm cửa bị ngọn đá của Lãnh Thu Hồn bật tung vào trong, trên giường Dương Tùng vẫn nằm im in hình say ngủ.
Chiếc mền bông sang trọng được kéo trùm kín đến đầu, chỉ lộ ra một đốm tóc bạc phơ.
Đáng lạ một điều là mọi vật bày biện trong phòng bị xáo trộn tung tóe dường như có kẻ nào lục phá, cho đến ba chiếc rường cây to bên giường cũng bị bật đáy, đồ vật để ngổn ngang.
Phóng nhanh đến cạnh giường, Lãnh Thu Hồn hất mạnh chiếc mền sang một phía…
Máu, toàn là máu!
Dưới chiếc mền là một thi thể bê bết máu tươi, tay chân đều bị chặt mất!
Như một kẻ chợt té nhào xuống băng lạnh ngắt, Lãnh Thu Hồn thân hình lẩy bẩy rung lên :
– Ngủ Quỷ phân thây? Không lẽ đây là hành động của Ngũ Quỷ phân thây…
Và vụt thoát người tuốt ra cửa, quả đúng như dự đoán của gã, một cánh tay thứ hai được treo lủng lẳng dưới hiên nhà, máu vẫn còn ròng ròng nhỏ giọt, chứng tỏ là Dương Tùng nạn phân thây thời gian chưa quá nửa tiếng đồng hồ!
In hình quá sợ hãi, Trương Khiếu Lâm đứng chết dí một nơi!
Lãnh Thu Hồn sau giây phút định thần, quắc mắt rít lên :
– Chu Sa môn cùng Ngũ Quỷ Huyết Sát xưa nay không thù hận, tại sao chúng lại hạ độc thủ với Dương sư thúc thế này?
Trương Khiếu Lâm hỏi lên một câu lãng nhách :
– Do đâu mà… Lãnh huynh biết là Huyết Sát Ngũ Quỷ hạ độc thủ?
– Xác chết chặt đứt hết chân tay đúng là chiêu bài của lũ chúng.
Trương Khiếu Lâm như lẩm bẩm với chính mình :
– Nhưng biết đâu chiêu bài bị kẻ khác mượn dùng?
Lãnh Thu Hồn đang sục sạo mọi nơi tìm một vật chi nên không để ý tới lời họ Trương vừa thốt.
Khe khẽ lắc đầu, họ Trương lẩm bẩm tiếp :
– Lãnh huynh còn tìm nữa làm gì, phong thư ấy nhất định là mất đi rồi!
Sắc mặt của Lãnh Thu Hồn càng trắng bệch dễ sợ, bất thần quay lại túm vạt áo họ Trương, gằn gằn quát lớn :
– Ngươi cùng sự kiện này phải chăng có liên quan?
Trương Khiếu Lâm điềm nhiên cười lạnh :
– Nếu có liên quan, dễ chi tại hạ còn luẩn quẩn nơi đây!
Hầm hầm trừng mắt nhìn đối phương một lúc, Lãnh Thu Hồn dần dần bớt nóng buông lỏng tay ra :
– Nhưng tại sao ngươi đến nhằm lúc thế này?
Trương Khiếu Lâm nhếch nhẹ nụ cười :
– Chỉ vì mấy hôm nay tại hạ gặp phải vận xui?
Ánh mắt thoáng ngời lên chàng nói tiếp :
– Sao Lãnh huynh chẳng vào phòng riêng của lịnh sư xem thử biết đâu lại không khám phá được điều chi khác thường?
Ngẫm nghĩ một lúc, Lãnh Thu Hồn gật đầu và cầm đèn đi thẳng về hướng căn phòng ở phía Đông.
Cửa chỉ khép hờ không khóa, phía bên trong trừ những vật cần thiết ra, bốn bề trống trơn, không một bài trí chi câu kỳ hay hoa lệ. Vị trưởng lão của Chu Sa môn, nếp sống quả cô tịch giản đơn.
Quanh bốn mặt tường. Không một bức tranh hay họa phẩm nào trang trí, ngoài duy nhất một bức tượng bán thân của một mỹ nhân treo nơi phía đầu giường.
Nét họa trên bức tượng linh động như người sống, càng ngắm càng thấy vẻ đẹp tuyệt vời của người trong bức họa, Trương Khiếu Lâm không khỏi đâm ngơ ngẩn bàng hoàng, buột miệng khen ngợi :
– Không ngờ lệnh sư mẫu là một mỹ nhân tuyệt thế!
Lãnh Thu Hồn nhếch môi lạnh lùng :
– Gia sư cho đến hiện giờ vẫn còn độc thân!
Trương Khiếu Lâm thoáng rung động :
– Ồ… thảo nào người cùng Dương tiền bối sống chung nhau một nơi và cũng không có người phụ việc.
Đầu óc chàng đang làm việc dữ dội :
– Cho đến bây giờ Tây Môn Thiên vẫn còn độc thân, thế tại sao lão ta treo bức tượng ở đầu giường? Vậy thì người đàn bà ấy cùng lão có liên quan gì? Hay chỉ là bức họa thông thường? Nhưng nếu là bức họa thông thường, tại sao lại là bức họa bán thân. Một lối họa rất hiếm thấy đương thời?
Giờ đây, Trương Khiếu Lâm đã trở về khách sạn.
Quanh gian phòng trọ của hắn có bảy tám tên đại hán, y phục đen, dây lưng đỏ, đi tới đi lui, canh tuần.
Trương Khiếu Lâm không lạ gì thâm ý của Lãnh Thu Hồn! Đưa thuộc hạ về đây, ngoài thì bảo vệ an ninh cho hắn, trong thì theo dõi hành động của hắn!
Chúng là một đội giám thị hơn là một đội vệ sĩ.
Thực ra, không phải Lãnh Thu Hồn nghi kỵ gì gì chàng trong thảm án tại nhà “Lập Địa Truy Hồn Thủ” Dương Tùng. Y cho thuộc hạ bám sát chàng vì số bạc hơn ba trăm vạn lượng.
Dù sư phụ y vắng mặt, dù Dương sư thúc y bỏ mạng, y vẫn nhớ đến số bạc to. Y không muốn số bạc đó về tay người khác, bởi rất có thể Trương Khiếu Lâm sẽ đem mối lợi đó hiến cho người khác.
Và Trương Khiếu Lâm thừa hiểu cái thâm ý của Lãnh Thu Hồn nên chàng không hề thắc mắc về sự hiện diện của bọn đại hán có đeo dây lưng đỏ.
Chàng cười thầm, thích thú vô cùng.
Nếu chàng muốn, thì tám chiếc đầu kia khó còn gắn chặt trên tám thân hình chúng. Nếu chàng muốn làm một sự tầm thường mà mỗi khách giang hồ đều có thể làm, đều phải làm, mỗi khi phát hiện có người theo dõi.
Chàng thổi tắt ngọn đèn phòng, cởi phăng y phục, để trần truồng, nằm thẳng cẳng trên giường, thoải mái vô cùng.
Chàng đang miên man với muôn ngàn tạp niệm cuồn cuộn dâng lên, bỗng có tiếng động trên mái ngói.
Một mảnh ngói được tốc ra. Ánh trăng theo lỗ hổng rọi vào, Trương Khiếu Lâm điểm một nụ cười. À! Khách dạ hành đã đến!
Khá lắm! khinh công của kẻ đó khá cao! Động tác của kẻ đó cực kỳ cẩn hận.
Rồi tấm ngói thứ hai được tốc ra, rồi đến tấm ngói thứ ba. Cuối cùng, có một lỗ trống vừa cho một người chui qua.
Không lâu lắm, một bóng người từ lỗ trống rơi xuống phòng.
Trương Khiếu Lâm bất động.
Bóng người đó, mặt bao vải đen, vận y phục đen. Bóng đó là một nữ nhân. Một thiếu nữ đúng hơn.
Tay thiếu nữ có cầm một thanh liễu diệp đao, thanh đao chớp ngời dưới ánh trăng, đôi mắt sáng quắc. Nàng nhìn chòng chọc nơi giường.
Nàng xuất hiện như thế này, nàng lại có đao bén trong tay, nếu không làm cái việc của kẻ thích khách, thì nàng còn làm gì khác hơn.
Trương Khiếu Lâm thở đều, thở ra tiếng, chứng tỏ hắn đang say ngủ, nhưng không đến nổi phải ngáy.
Nhưng lạ làm sao, chừng như nàng không có ý giết hắn, nàng mò mò bộ y phục của hắn vừa cởi ra, bỏ dưới nền, nàng lấy ra một tấm ngân phiếu, rồi nhét vội vào y phục.
Nàng không giết người, nàng không trộm vật. Nàng đến đây làm gì?
Nàng nhìn tả, hữu, chợt thấy chiếc rương, liền rón rén bước tới mở nắp ra!
Chương 6: Nhất điểm hồng
Đột nhiên, Trương Khiếu Lâm kêu hoảng lên như người giật mình bừng tỉnh sau giấc ngủ say :
– Có người! Ai?
Thiếu nữ kinh hoàng, nàng không kinh hoàng vì vị khách trọ giật mình tỉnh giấc, mà vì sợ tiếng kêu của khách làm kinh động bọn áo đen dây lưng đỏ bên ngoài.
Thấy không việc gì xảy ra, nàng nhìn lên giường, điểm một nụ cười, vuông vải che mặt không còn nữa, nàng hiện ra với vẻ đẹp tiêu hồn, ánh mắt chiếu ngời trong bóng đêm.
Trương Khiếu Lâm giương tròn đôi mắt, chăm chú nhìn nàng không tiếp nối thêm một tiếng nào.
Nàng lại cười ngọt, ánh mắt của nàng cũng ngọt, rồi bàn tay của nàng lần mở những khuy áo ngực, có lẽ nàng sắp phô bày một bộ phận ngọt dưới ánh mắt của Trương Khiếu Lâm, mà nàng ức đoán là đang thèm ngọt lắm.
Trương Khiếu Lâm lại vang lên :
– Ngươi… ngươi…
Thiếu nữ khoát tay ra hiệu cho hắn im rồi nàng uốn mình, để vuột chiếc áo đang mặc. Nàng đã trở thành pho tượng lõa thân, lõa nửa phần trên. Da nàng trắng nõn, các bộ phận no tròn, đường cong tuyệt mỹ.
Trương Khiếu Lâm nghe con tim đập rộn như trống liên hồi, tim đập mạnh làm hắn nghẹt thở. Hắn càng ngạt thở hơn hơn là mảnh vải che nửa phần dưới thân thể nàng cũng tuột luôn, nàng hoàn toàn lõa thể, lõa đến cả những chỗ kín đáo nhất.
Hắn lại còn ngạt thở tột độ khi pho tượng vệ nữ đó nhích nhích tới gần giường rồi leo lên, giở chiếc chăn chui tọt vào, nằm xuôi, nằm xuôi theo hắn, sát hắn.
Làn da nàng mát quá, mùi hương từ khắp người nàng bốc ra, dịu quá!
Trương Khiếu Lâm nghe nóng ran khắp người, làn da mát của nàng không làm dịu nhiệt độ nơi hắn, trái lại còn nung thêm.
Nàng chui vào chăn và nàng quàng tay qua người chàng, thân hình nàng áp thật sát vào người chàng.
Ác ôn hơn, là hôm nay Trương Khiếu Lâm lại để trần truồng mà ngủ, thành hai cái xác thân thử thách nhau, chịu đựng nhau, xác thân nào cũng bị khích động như nhau cả.
Trương Khiếu Lâm phều phào, vì bị nàng bám sát quá :
– Đêm khuya canh vắng, một thiếu nữ tuyệt sắc, vào phòng người tự cởi trần truồng ra, tự chui vào chăn, tự cọ mình vào người ta, có lẽ từ thiên cổ đến nay, cả về nghìn năm sau, chả hề có một cảnh nào như cảnh đêm nay! Dù là một văn nhân giàu tưởng tượng đến đâu cũng không thể nghĩ ra cái cảnh này mà tả. Hoang tưởng thật! Quáit thật!
Thiếu nữ khúc khích, rỉ bên tai hắn :
– Một nam nhân gặp cảnh này, nếu không thích thì còn mơ gì nữa chứ!
Trương Khiếu Lâm lẩm nhẩm :
– Nàng là hồ ly! Nàng là quỷ!
Thiếu nữ vẫn cười khúc khích :
– Ta là hồ ly! Ta sẽ mê hoặc ngươi, cho ngươi chết!
Đột nhiên, Trương Khiếu Lâm tốc chăn vùng dậy, trầm giọng :
– Sợ! Ta sợ thật!
Thiếu nữ vuốt ve hắn, kéo hắn nằm xuống :
– Nói vậy chứ đừng sợ. Hồ ly thành tinh vẫn không giấu được cái đuôi kia mà, cứ sờ xem, ta có cái đuôi chăng!
Nàng nắm bàn tay hắn đưa xuống hậu môn.
Trương Khiếu Lâm ngơ ngác :
– Ngươi… ngươi không có đuôi, tức là không phải hồ ly vậy, ngươi là gì?
Thiếu nữ thản nhiên :
– Lãnh công tử sợ ngươi tịch mịch, nên sai ta tới đây, bầu bạn với ngươi. Ngươi cứ yên trí, ta không là ma quỷ, không là hồ ly, thì ngươi sợ gì chứ?
Trương Khiếu Lâm lẩm nhẩm :
– Lãnh công tử tốt quá! Ngươi tốt quá! Ngươi muốn gì, ta sẵn sàng đáp ứng ngươi.
Thiếu nữ tặc lưỡi :
– Kỳ quái! Xưa nay Lãnh công tử thường tỏ ra là một con người lạnh nhạt bỗng dưng lại vồn vã với ngươi như vậy. Thật ta chẳng hiểu nổi! Không lẽ công tử có cần nhờ đến ngươi điều gì…
Trương Khiếu Lâm lơ lửng :
– Ừ…
Thiếu nữ chụp liền :
– Ạ! Ông bạn tốt ơi! Cho ta biết đi các người đã nói gì với nhau.
Trương Khiếu Lâm nửa úp nửa mở :
– Ơ…
Thiếu nữ chận gọn :
– Đêm nay chẳng rõ công tử có việc gì mà xem chừng người băn khoăn bối rối vô cùng! Còn ba vị trưởng lão bận thế nào mà tất cả đều vắng mặt?
Trương Khiếu Lâm lại lảng ra :
– A…
Thiếu nữ nũng nịu :
– Nói chuyện đi chứ gì mà cứ ừ, ơ, a thế còn ai mà hiểu được?
Trương Khiếu Lâm cười nhẹ :
– Ai lại đi nói chuyện trên trời dưới đất vào giờ này!
Thiếu nữ cười khúc khích :
– Chắc ngươi đã…
Đột nhiên, nàng rùng mình, rồi toàn thân bất động, bất giác nàng rú lên :
– Ngươi… ngươi làm gì thế!
Trương Khiếu Lâm bật ngồi dậy, cười lạnh nhìn vào mặt nàng :
– Cho ta biết đi, ngươi là ai? Rồi muốn gì, ta nói cho nghe.
Thiếu nữ hừ một tiếng :
– Thì ta đã nói rồi! Lãnh công tử bảo ta đến đây bầu bạn với ngươi!
Trương Khiếu Lâm nheo mắt :
– Người của Lãnh công tử phái đến sao lại do nóc nhà nhảy xuống?
Thiếu nữ kinh hãi :
– Ngươi… thế ra ngươi đã trông thấy à?
Trương Khiếu Lâm gật đầu :
– Rủi cho ta! Phải chi ta đừng chợt tỉnh, thì ta có thấy gì đâu? Lỗi quá! Vì rủi mà thành mang lỗi!
Thiếu nữ nhìn sững hắn :
– Đã trông thấy, sao ngươi không lên tiếng?
Trương Khiếu Lâm lại cười hì hì :
– Ngươi có bảo ta lên tiếng đâu! Ta không thích ai tìm hiểu bí mật của ta, song ác thay. Hễ tìm hiểu bí mật của ta lại là một thiếu nữ đẹp, mà thiếu nữ đó lại cởi truồng trước mắt ta bảo sao ta không im lặng mà ngắm cho sướng mắt chứ!
Thiếu nữ nghiến răng :
– Ngươi… ngươi là một ác quỷ!
Trương Khiếu Lâm dịu giọng :
– Bây giờ ngươi bằng lòng rồi chứ?
Thiếu nữ trừng mắt nhìn hắn trong bóng đêm, ánh mắt nàng chớp lên như tóe lửa, nàng gằn giọng :
– Ta hận không thể giết ngươi lập tức!
Trương Khiếu Lâm ôn tồn :
– Hận làm gì? Hãy nói đi! Nói là có lợi!
Thiếu nữ nghiến răng kèn kẹt :
– Ngươi nên hạ thủ ngay, đừng hỏi lôi thôi gì cả! Không giết ta bây giờ, sau này ngươi sẽ hối đấy!
Trương Khiếu Lâm điểm một nụ cười :
– Được lắm! Ngươi không nói! Ta không hỏi được sẽ có người hỏi được, sẽ có người hỏi ngươi, chắc chắn là ngươi phải nói!
Đột nhiên, hắn lấy chiếc chăn quấn quanh mình nàng, đoạn kêu to lên :
– Có gian tế! Bắt gian tế!
Một đại hán áo đen dây lưng đỏ từ bên ngoài tung cửa nhảy vào phòng.
Hắn chỉ lên giường :
– Gian tế bị cuộn tròn trong chăn kia! Hãy mang hắn về cho Lãnh công tử tra hỏi.
Đại hán vừa kinh hãi vừa mừng rỡ. Kinh hãi vì canh gác sơ xuất để cho kẻ gian đột nhập vào phòng, nếu đã xảy ra việc gì không may, thì hắn sẽ chết với chủ. Mừng rỡ vì gian tế đã bị tóm rồi.
Hắn không đợi Trương Khiếu Lâm giục hắn lần thứ hai, bội bước tới, xốc thiếu nữ lên vai, vác đi liền.
Thiếu nữ bị điểm huyệt, không cử động gì được, chỉ há mồm mắng lớn :
– Súc sanh! Con chó! Ngươi đúng là một con chó! Ngươi sẽ bị bất đắc kỳ tử!
Trương Khiếu Lâm cười mũi khích rịch :
– Kẻ nào bảo ta là một con quỷ háo sắc, ta không giận kẻ đó, nhưng nếu có ai khinh ta là một ngốc tử, nhất định ta phải cho một bài học!
Thanh liễu diệp đao, vẫn còn nằm tại giữa phòng.
Trương Khiếu Lâm nhặt lên xem, cau mày, lẩm nhẩm :
– Nàng là môn hạ Thiên Tinh bang? Người trong Thiên Tinh bang đến đây làm gì?
Hắn trầm ngâm một lúc lâu, đoạn mặc y phục vào, giắt thanh liễu diệp đao nơi hông, nhún chân nhảy vọt lên lỗ hổng nơi nóc nhà do thiếu nữ đã tạo nên ra ngoài.
Hắn dè dặt, nằm sát mái ngói, nghe ngóng một lúc nữa, thầm nghĩ :
– Nàng từ hướng Đông đến, thì bọn Thiên Tinh bang hắn đang đợi nàng ở hướng đó!
Một lúc lâu, hắn giở thuật khinh công lướt trên các nóc nhà chạy về hướng Đông, nhẹ nhàng như áng mây bay.
Gió đêm, sương đêm, gieo cái mát dịu trên khắp người hắn, hắn nghe sảng khoái vô cùng.
Chung quanh hắn, trông các ngôi nhà dưới chân hắn, đâu đâu cũng tịch mịch im lìm, chỉ có chốc chốc vài tiếng chó sủa xa xa hoặc tiếng hài nhi dổ giấc ré khóc, rồi thì tiếng mẹ ngái ngủ ru con nhầy nhụa lê thê…
Tự nhiên, khắp nơi, không có một ánh đèn.
Nhưng không đúng, những nơi hắn đã vượt qua không có ánh đèn, chiếu trước kia xa xa, trong một ngôi nhà, đèn chiếu sáng đến bên ngoài. Ánh đèn đó tỏa rộng chung quanh qua cái khung cửa mở, qua các khu vách và dĩ nhiên không chiếu được qua nóc, và nhờ đó mà bóng tối trên nóc cô đọng dài hơn nơi khác.
Chừng như có ánh thép chớp chớp, chừng như có bóng người báo động.
Trương Khiếu Lâm dừng chân lại, lẩm nhẩm :
– Có lẽ là ở đây rồi!
Tìm chỗ thuận tiện, hắn nép mình quan sát.
Không lâu lắm, từ trong ngôi nhà có ánh sáng đó, một người bước ra, đằng hắn một tiếng và cằn nhằn :
– Tam cô nương đến giờ này mà vẫn chưa về đến.
Trong nhà, một đại hán đáp vọng ra :
– Thế mới lạ!
Người trước, uốn lưng cho giãn gân, tiếp :
– Hay là có điều gì đã xảy ra?
Người sau với giọng bình tĩnh lại đáp :
– Tam muội cẩn thận thành tính, chắc không đến nổi nào đâu!
Đột nhiên, Trương Khiếu Lâm rút thanh liễu diệp đao phóng xuống, đồng thời quát lên :
– Tam muội của các ngươi đã rơi vào tay bổn bang rồi, còn đâu mà mong nàng trở về? Đây! Hãy nhận lấy vật này của nàng!
Bốp!
Thanh liễu diệp đao đã cắm nhập vào cánh cửa.
Tiếng bốp chưa dứt vang dội, từ trong nhà một bóng người lao mình vượt ra ngoài nhanh hơn một làn điện chớp.
Thoáng nhìn qua, chỉ tưởng đó là một thanh kiếm do kẻ nào đó từ trong nhà phóng ra, bởi chỉ thấy một vệt sáng dài, chớp lên, chứ không thấy bóng người, mà cũng không ai tưởng tượng được có người luyện được thân pháp nhanh đến độ đó.
Nhưng sự thực thì một người cầm kiếm từ trong bay ra, người đó hiện rõ trong tầm mắt của Trương Khiếu Lâm, dưới bộ y phục màu đen.
Trương Khiếu Lâm trông thấy người đó, giựt mình thầm nghĩ :
– Xem ra, võ công của người này còn trên Thất Tinh Đoạt Hồn Tả Hựu Tranh một bậc! Trong Thiên Tinh bang làm gì có được một cao thủ vào cỡ đó?
Hắn vội quay mình chạy đi, người áo đen đuổi theo như gió cuốn.
Trương Khiếu Lâm không cần chạy nhanh, hắn vừa chạy vừa quay đầu nhìn ngược về phía sau, cố nhận diện người đó là ai.
Nhờ luyện được nhãn quan trông đêm như ngày. Trương Khiếu Lâm thấy rõ người đó có gương mặt xác chết, trong ảm đạm vô cùng nhưng trái lại, đôi mắt của y sáng lạ lùng, sáng một màu xanh, còn xanh hơn ánh kiếm trong tay y.
Đột nhiên, Trương Khiếu Lâm dừng chân lại, xoay người đối diện với y. Y lướt nhanh người tới.
Soạt! Soạt! Soạt!
Thanh kiếm trong tay y chớp lên ba lượt rất nhanh, rất chuẩn, nhắm vào những chỗ yếu nhược của Trương Khiếu Lâm mà đâm vào.
Kiếm pháp của y đã luyện đến mức siêu thần nhập hóa, lối xuất thủ lại kỳ ảo vô tưởng, trong võ lâm không thể có nhân vật nào có thủ pháp tàn độc như y.
Nhìn qua thủ pháp đó, tất phải tưởng ngay là khi y vung kiếm lên nhất định là có người chết với y, y phải giết, và sự giết người là một thị hiếu của y, hơn thế nữa là một mục đích của y, sanh ra chỉ để thực hiện mục đích đó.
Lối vung kiếm của y cũng khác hẳn với những kiếm khách khác trên đời. Chỉ có cổ tay, bàn tay y cử động thôi, còn từ cánh tay trở vào trong trọn thân mình, không một bộ phận nào nhúc nhích cả.
Y lại không đánh bừa bãi, nếu không đúng lúc đúng chỗ chẳng bao giờ y dùng một điểm nhỏ khí lực.
Trương Khiếu Lâm nhìn y chợt liên tưởng đến một người…
Kiếm pháp của y xảo diệu quá, kiếm quang chớp lên như muôn vạn đóa hoa lạc tung bay, khó phân biệt được sự biến đổi huyền ảo của các chiêu thức phát ra.
Trong chớp mắt, y đã thi triển đúng mười ba chiêu, toàn là chiêu kỳ độc, kiếm ảnh phủ khắp người Trương Khiếu Lâm, tả hữu tiền hậu thượng hạ, không nơi nào bỏ trống dù bằng đường tơ kẽ tóc.
Tuy nhiên, y nhanh tay Trương Khiếu Lâm lại nhanh chân, mười ba nhát kiếm không hề chạm đếm chiếc áo hắn!
Người áo đen đã sử dụng đến chiêu thức mười bốn vẫn thần tốc vẫn ảo diệu như mọi chiêu trước.
Đột nhiên, đà kiếm đi được nửa tầm, lại dừng ngay, kiếm dừng, nhưng tay y không rung, thân hình y không nhích động.
Đánh một nhát kiếm, vừa nhanh, vừa mạnh, bỗng nhiên dừng lại nửa vời, mà toàn thân bất động, không khác nào tượng đồng, người đó quả là ta tuyệt kiếm, công lực vững chắc, chân khí vận chuyển tùy ý, tỏ ra có căn cơ vô cùng thâm hậu trầm ổn.
Mũi kiếm lại chống ngay yết hầu Trương Khiếu Lâm, khoảng cách không hơn nửa thước.
Y dừng tay chống kiếm như thế, đôi mắt ngời lên một ánh sáng xanh biếc, tàn khốc, lạnh lùng, y cất giọng tàn khốc, lạnh lùng :
– Không phải người trong Chu Sa môn!
Giọng của y khàn khàn, cộc lốc, trầm trầm, ngắn ngủi, như bất đắc dĩ lắm y mới thốt mấy tiếng, y cố thốt nhanh, thốt gọn, thốt rất ít, cho mau xong câu nói, một giọng nói phải chứng tỏ đủ những ý niệm đang dâng lên hỗn tạp trong não y.
Trương Khiếu Lâm mỉm cười :
– Tại sao ngươi cho là ta không phải người trong Chu Sa môn?
Người áo đen lạnh lùng :
– Những kẻ trong Chu Sa môn, không một ai chịu nổi mười ba chiêu kiếm của ta!
Trương Khiếu Lâm vẫn cười :
– Còn ngươi, tự nhiên ngươi cũng không phải là người trong Thiên Tinh bang!
Người áo đen buông gọn :
– Đúng!
Cổ tay y chớp lên, ánh kiếm ngời lên, mũi kiếm lao vút tới.
Nếu y xuất thủ, đối phương nào ở trong khoảng cách độ thước dù nhanh nhẹn đến đâu, cũng không phương tránh kịp. Và mũi kiếm đó sẽ đâm vào yết hầu, trước khi cái ý phản ứng nảy sanh.
Nhưng, đối thủ của y lại là Trương Khiếu Lâm, thì chiêu kiếm của y dù lợi hại thế nào, cũng cầm như vô dụng.
Bàn tay của y chưa chớp, ánh mắt của y đã chớp tới rồi. Cái chớp mắt của y thừa cảnh cáo Trương Khiếu Lâm, nên khi thanh trường kiếm nhích động Trương Khiếu Lâm đã vọt ra ngoài ba thước về phía hậu.
Hắn không giận người đó cố tâm giết hắn, giết một cách vô lý, hắn vẫn nở nụ cười tươi, ôn tồn hỏi :
– Ngươi không là môn đệ Thiên tinh, ta không là Chu Sa nhân vật, chúng ta không quen biết nhau, không cừu, không oán, tại sao ngươi muốn hạ sát ta?
Câu nói của hắn, gồm không hơn ba mươi tiếng, nhưng khi hắn nói dứt câu, người áo đen đã phát xuất đúng ba mươi sáu chiêu kiếm rồi. Phải nhìn nhận là y có thủ pháp hết sức linh diệu.
Y đúng là con người không thích nói, còn y có thích nghe hay không thì chỉ có y biết mà thôi. Trong khi đối phương nói, y dùng kiếm để thay thế câu đáp và lời đáp của y rất gọn : “Chết”. Phải, chỉ một tiếng chết thôi, y dùng đáp lại câu hỏi của không biết bao nhiêu người trên giang hồ nêu lên, nêu về đủ mọi việc.
Đối với y, chỉ có “chết” mà thôi, gặp y là chịu chết, đùng mong nói gì hỏi gì.
Nói gi, hỏi gì, cũng gần như vô ích, bởi sẽ phải chết dưới lưỡi kiếm của y, thì ai hỏi gì, nói gì, mặc ai, y đáp làm chi?
Trương Khiếu Lâm vẫn giữ nụ cười nửa dịu nửa mỉa :
– Kiếm pháp tuyệt diệu! Nhanh độc, chuẩn, nhanh mà ổn, độc mà không hấp tấp, chính cái ổn mà không hấp tấp đó bảo đảm cho cái chuẩn! Khá lắm! Khá lắm! Như vậy mới không hổ với danh hiệu Trung Nguyên Đệ Nhất Khoái Kiếm, Sưu Hồn Kiếm Vô Ảnh Nhất Điểm Hồng!
Một đợt tấn công thứ hai, cũng gồm đủ ba mươi sáu nhát kiếm, đã phát xuất trọn vẹn khi Trương Khiếu Lâm chưa tròn câu. Lúc hắn buông xong tiếng cuối, là đợt thứ ba đã diễn đến chiêu thứ ba mươi rồi. Mười sáu chiêu còn lại chỉ là công việc của một cái thoáng mắt.
Trương Khiếu Lâm chỉ tránh né, không hoàn thủ, vẫn nở nụ cười, vẫn bình tĩnh, tiếp nối :
– Nếu muốn giết một người nào, cứ tìm Nhất Điểm Hồng là sẽ được toại nguyện ngay! Thiên hạ kháo nhau rằng, chỉ cần đưa ra một giá cao là có thể thuê Nhất Điểm Hồng hạ sát ngay vị bằng hữu thân nhất của hắn!
Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng lạnh lùng thốt :
– Ta không có vị bằng hữu nào đáng giết cả!
Trương Khiếu Lâm lại cười, nhưng rồi y thở dài :
– Lời truyền thuyết về ngươi, ta nghe rất nhiều và ta rất thích. Rất tiếc, ngươi lại không ham nói chuyện, nếu không thì ta đã tìm đến ngươi, kết làm một đôi bằng hữu, thú vị biết bao!
Đánh đúng bốn lượt kiếm, mỗi đợt đủ ba mươi sáu chiêu, không kể những chiêu giáo đầu, Nhất Điểm Hồng dừng tay lại, quắc ánh mắt xanh rờn nhìn đối tượng lạnh hơn mắt rắn, rồi y há rộng miệng, bày hai hàm răng trắng dã, ánh mắt đó, trên khuôn mặt xác chết đó biến y thành một ác quỷ hiện trong bóng đêm mờ. Y bậc cười to :
– Đạo Soái! Ái Tỏa Hồn! Nguyệt Dạ Ám Cưu Hương! Ha há! Ngươi là Lưu Hương Đạo Soái!
Trương Khiếu Lâm giật mình :
– Ngươi nói ai là Lưu Hương Đạo Soái!
Nhất Điểm Hồng lại bật cười lượt nữa :
– Trong thiên hạ, được thoát chết với một trăm bốn mươi bốn chiêu sát thủ của ta, mà lại không phản công, mà lại cười luôn luôn, chỉ có một người, và ngươi đó không ai khác hơn là nhân vật ta vừa nêu lên!
Trương Khiếu Lâm cười vang :
– Rất có thể ngươi nói đúng! Nhưng ta không thích võ công, đã không thích thì không dùng, bởi ta cho rằng trong nhân loại, không có hành động nào ngu xuẩn bằng những cuộc chém giết! Máu! Máu! Tại sao lại phải giải quyết với nhau bằng máu chứ?
Nhất Điểm Hồng chớp mắt :
– Ngươi chưa từng giết người?
Trương Khiếu Lâm cười nhẹ :
– Ngươi không tin?
Nhất Điểm Hồng hừ một tiếng :
– Chưa bao giờ giết người, thì làm gì biết được cái thú giết người!
Trương Khiếu Lâm điềm nhiên :
– Chưa bao giờ bị người giết thì làm gì biết được cái khổ lo sợ bị giết! Nếu có kẻ nào đó, tìm cái thích thú trên cái thống khổ của đồng loại, thì kẻ đó là một tên vô dụng, không đáng sống trên đời!
Nhất Điểm Hồng trừng đôi mắt xanh rờn, y chưa kịp làm gì nói gì, bỗng có tiếng quát to :
– Nhất Điểm Hồng! Xuất thủ đi chứ! Tại sao ngươi bất động?
Thì ra, bốn năm tên môn đồ Thiên Tinh bang đã theo đến nơi. Chúng đứng xa xa, bên dưới đất, chỉ có một tên đại hán vận áo gấm phi thân nhảy lên nóc nhà, chỗ Trương Khiếu Lâm và Nhất Điểm Hồng đang đối thoại.
Đại hán áo gấm đến nơi dậm chân kêu to :
– Bọn ta xuất khá nhiều bạc, thỉnh ngươi đến đây, nào phải để cho ngươi trổ tài hùng biện đấu khẩu? Ngươi phải làm cái việc mà đồng tiền bắt buộc ngươi làm! Làm đi!
Nhất Điểm Hồng không buồn nhìn đại hán, dĩ nhiên y cũng không muốn thốt tiếng nào!
Trương Khiếu Lâm vụt cười ha hả :
– Với kiếm pháp của y, tất các hạ phải trả giá cao! Chẳng hay, các hạ đã chịu trả bao nhiêu tiền?
Đại hán áo gấm cười lạnh :
– Thiên hạ tán tụng Nhất Điểm Hồng là một nhân vật siêu việt lắm! Song ta xem y như một kẻ thông thường, một kẻ đứng trước mặt người khác thì lại gầm đầu, xuôi tay, như con bệnh trầm kha gặp tử thần! Người như y, dù mất vài phân bạc để thuê y, cũng chẳng có ma nào phí của!
Tiếng cuối cùng của đại hán vừa buông dứt, ánh kiếm chớp lên đại hán không kịp rú, ngã nhào trên nóc nhà, nơi yết hầu thủng một lỗ nhỏ.
Từ lỗ nhỏ đó, rỉ ra một giọt máu hồng!
Những thớ thịt trên mặt hắn rút lại, mồ hôi đầu, mồ hôi trán đổ ra, đọng lại thành hạt to, bằng hạt đậu. Đại hán cố gắng mãi, nhưng chung quy không sao phát xuất được tiếng nào, chỉ thở dốc, thở cho hết khí lực để rồi trút luôn linh hồn.
Lợi hại thật!
Một điểm máu hồng, là một mạng người!
Cái tuyệt của thủ pháp Trung Nhất Điểm Hồng là luôn luôn đâm yết hầu, sâu đúng độ, chảy đúng một giọt máu đối phương chết ngay.
Từ xưa đến nay y chưa bao giờ phải đâm hai lần kiếm.
Nhất Điểm Hồng từ từ xuôi tay xuống, nơi mũi kiếm có một điểm máu đỏ rỏ xuống mái nhà, y cúi nhìn điểm máu, từ từ thốt :
– Những kẻ còn sông trên đời này, không phải do mạng số họ còn dài mà chỉ nhờ họ chưa bao giờ dám nặng lời với Nhất Điểm Hồng, chưa bao giờ!
Trương Khiếu Lâm ngẩng mặt lên không, thở dài :
– Tuyệt diệu! Giết người không để máu, chỉ để một điểm hồng.
Hắn lấy một vuông khăn trắng trong mình ra, trải rộng đắp lên mặt đại hán.
Đến lúc đó, bọn môn đồ Thiên Tinh bang bên dưới mới hét to lên :
– Nhất Điểm Hồng! Thường ngày, ngươi giảng đạo nghĩa nghe thông lắm, sao đêm nay… đêm nay…
Nhất Điểm Hồng lạnh lùng chặn lời chúng :
– Ta bán nhát kiếm, chứ không bán người. Bọn ngươi chi tiền là mua nhát kiếm của ta, chứ nào mua được ta mà hòng sỉ nhục ta? Sĩ nhục ta là chết.
Môn đồ Thiên Tinh bang hét lớn :
– Đành như thế, bọn ta thuê ngươi giết người, sao ngươi không hạ thủ?
Nhất Điểm Hồng liếc mắt sang Trương Khiếu Lâm, đoạn thản nhiên thốt :
– Các ngươi thuê ta giết đệ tử Chu Sa môn mà người này không ở trong môn phái đó, thì hạ thủ thế nào được?
Soạt!
Thanh trường kiếm của y đã chui vào vỏ, y nhảy xuống đất thẳng lưng, dài bước, ngang nhiên bỏ đi.
Môn đồ Thiên Tinh bang vừa sợ vừa giận, song giận mà làm gì. Bỗng, một tên quát to :
– Gã này đúng là tên tìm Lãnh Thu Hồn lúc đêm hôm đây, chính hắn là người Tam cô nương đi tìm!
Trương Khiếu Lâm cười nhẹ :
– Phải, hiện tại nếu các ngươi muốn gặp nàng, cứ đến thẳng Khoái Ý đường là gặp…[Audio] Quỷ Bí Chi Chủ
Hắn đã vọt mình trong khi buông câu nói. Lúc bọn môn đồ Thiên Tinh bang nhào tới, hắn đã lánh xa ngoài mười trượng.
Mười lăm ngọn đèn xếp thành hình chiếc tháp, bên ngoài chiếc tháp, có cái chụp bằng đồng cũng hình tháp, gom trọn số ngọn đèn. Đầu tháp treo trên trần nhà, chân tháp hường xuống nền.
Ánh sáng mười lăm ngọn đèn gom lại, qua chân tháp, chiếu xuống chiếc bàn, thường đêm thì dùng vào các cuộc đỏ đen, nhưng hiện tại thì dùng làm một nơi tra tấn.
Trong vòng tròn ánh sáng từ chân tháp hắt xuống trên mặt bàn, thiếu nữ do Trương Khiếu Lâm trao lại cho bọn đại hán áo đen, thắt dây lưng đỏ, đang nằm bất động.
Đôi mắt nàng mở rộng, thần trí nàng tiêu tán, nàng bất động nhưng miệng nàng cứ lẩm nhẩm mãi :
– Ta họ Trầm tên San Cô. Ta họ Trầm tên San Cô. ta là đệ tử Thiên Tinh bang! Ta là đệ tử Thiên Tinh bang!
Lãnh Thu Hồn ngồi ngay chiếc ghế bành kê tại đầu bàn, mặt lạnh như tiền. Đôi mắt của y chơm chớp, đôi mắt ngời lên một niềm tàn độc vô tưởng!
Vừa lúc đó, Trương Khiếu Lâm đến nơi. hắn nhìn thiếu nữ, khẽ lắc đầu :
– Con sói cái đang trở thành con cừu non rồi đó! Nàng đã nói gì chưa?
Lãnh Thu Hồn cười nhẹ :
– Phàm nữ nhân nào cũng thế, bên ngoài càng kiên quyết, bên trong càng yếu mềm! Nếu trên đời này, có kẻ nào đem tâm sự bí mật ký thác nơi mọt nữ nhân, kẻ đó là một ngốc tử!
Trương Khiếu Lâm thở dài :
– Mạo hiểm, đâu phải là phần việc của nữ nhân? Địa hạt của họ là nhà bếp là phòng the, sở năng của họ là chăm sóc gia đình, nuôi con, nấu bếp, tại vì họ cho là họ thông minh, họ tưởng ho siêu việt hơn nam nhân, họ muốn tạo phi thường, thành họ phải mang hoạ! Họ quá thông minh đến độ không đạo lý! Họ bị sa chân là phải!