- Home
- Truyện Kiếm Hiệp
- [Audio] Long Hổ Phong Vân
- Tập 1: Bạch ngọc mỹ nhân – Thiên nhất thần thủy (c1-c3)
[Audio] Long Hổ Phong Vân
Tập 1: Bạch ngọc mỹ nhân – Thiên nhất thần thủy (c1-c3)
❮tiếp ❯Chương 1: Bạch ngọc mỹ nhân
Rồi mười năm sau…
Bao nhiêu là vật đổi sao dời, bao nhiêu là biến thiên dâu bể…
Bao nhiêu là dĩ vãng trôi dần theo ký ức lãng quên…
Nhưng tình yêu vẫn cứ là một vết loang không đậm cũng chẳng nhạt mà thời gian không làm sao gột rửa, mà mưa gió cuộc đời không thể xóa nhòa.
Lý Tầm Hoan đã tìm quên vết thương đó trong men rượu nồng, trong những bóng dáng giai nhân, nhưng rượu nồng chỉ đốt cháy hai buồng phổi, hủy diệt đi xác thân, và cuối cùng cũng mang theo vết thương ray rứt vào lòng đất lạnh.
Bây giờ bên kia bờ thế giới, chẳng hiểu chàng đã quên được hay là chưa?
Tiểu Phi ngồi nghiêng dựa lên mạn thuyền nhớ lại người bạn cũ, chàng không khỏi ngậm ngùi thở dài…
Chính chàng cũng mang phải vết thương ấy và chàng cũng đã tìm lãng quên bằng cách theo Lý Tầm Hoan ngao du khắp sơn cùng thủy tận, khắp thắng cảnh danh sơn.
Nhưng núi dù đẹp non dù xinh, nguồn cảm hứng chỉ dâng lên chốc lát, nỗi buồn trìu trìu lại kéo đến tâm tư!
Bài học thấm thía của tình yêu ấy, thêm vào sự cố công rèn luyện của Lý Tầm Hoan, con người của Tiểu Phi bây giờ đã biến đổi hẳn.
Từ một chàng trai man dại ngang tàng, Tiểu Phi đã biến thành một trang thanh niên rất mực phong lưu, phong lưu còn hơn cả Lý Tầm Hoan thuở trước.
Cái tên Tiểu Phi của chàng, bây giờ được thiên hạ giang hồ gán thêm một cái ngoại danh “Lưu Hương Đạo Soái” một ngoại danh thật hào hùng mà cũng thật phong lưu, đúng nghĩa với nếp sống của chàng hiện tại.
Từ một tên Mai Hoa Đạo giả danh để cứu bạn, chàng nghiễm nhiên trở thành một Đạo Soái khét tiếng giang hồ về tài trộm cũng như về hành vi hiệp nghĩa.
Tiểu Phi đã nhất định tạo cho mình một cái thinh danh, thì bây giờ cái thinh danh đó đã đến với chàng, dù rằng cái danh không đẹp mấy.
* * * * *
“Mỹ Nhân Bạch Ngọc, báu trên đời.
Công tử là ai, lại giữ chơi!
Nếu muốn thân còn, đừng tiếc vật,
Canh ba, đổi chủ, đúng như lời!”
Mảnh giấy đến tay trong ngày, dĩ nhiên hạng định canh ba là chỉ vào đêm nay.
Đêm nay, canh ba có kẻ đến đây, lấy một vật báu mà hắn trân trọng giữ gìn, trân trọng hơn sinh mạng của hắn.
Mảnh giấy màu hồng tươi, hiện còn nằm trên mặt bàn đá hoa, những nét chữ tân kỳ nhưng không kém kiêu kỳ lố lộ dưới ánh đèn sáng rực.
Mảnh giấy không ghi tên người tiếp nhận, nó đến tay ai là người đó tiếp nhận, và chắc chắn nó đã đến đúng nơi, đúng người, nên người nhận nó như nhận cả một trời lo lắng.
Mảnh giấy không ghi người ký gửi, song khẩu khí của mấy dòng thơ đã thừa nói người gửi là ai.
Chiếc bàn, đặt tại một gian khách sảnh trong tòa phủ trạch của một thế gia vọng tộc đất Bắc kinh, chủ nhân là một công tử hào hoa phong nhã, họ Kim tên Bạn Hoa.
Hiện tại, Kim công tử ngồi nơi bàn, trầm ngâm nhìn mảnh giấy rải trên mặt bàn, nhìn hàng giờ mà mắt không chớp.
Gương mặt Kim công tử biểu lộ niềm thống khổ vô biên, niềm thống khổ có ao ước ẩn sâu căm hờn luyến tiếc.
Nhìn mảnh giấy, Kim công tử có cảm nghĩ là mình nhìn một câu điệp của Diêm Vương do quỷ sứ vừa mang đến cho một con bệnh nan y còn thích sống.
Kim Bạn Hoa không đến nỗi quá cô độc trong gian đại sảnh. Bên cạnh hắn, còn có ba người nửa, nhưng sự hiện diện của ba người này cũng không tạo cho hắn sự bình tĩnh trước cơn bão do mảnh giấy mang lại.
Hãy nhìn xem ba nhân bật bầu bạn với Kim công tử hôm nay để đoán định những diễn biến trong những giờ phút sắp đến.
Một người, thần sắc uy mãnh, tuổi đã cao niên tóc điểm hoa, râu điểm hoa, vận áo gấm, tay chấp sau lưng, đi tới, đi lui, nối liền hai bức tường đại sảnh, đi mãi không ngừng, có lẽ đi từ lâu lắm, có lẽ cộng lại tất cả những bước đi của lão sẽ có một khoảng đường dài bằng đoạn đường từ Bắc Kinh đến Trương Gia khẩu.
Người thứ hai, vóc gầy, xương lộ, mắt sáng như mắt chim ưng, khí sắc âm trầm, vận áo đen, ngối cạnh Kim Bạn Hoa, đôi tay vuốt vuốt cặp Phán Quan bút bằng thép tốt, đặt trên mặt bàn. Mười ngón tay gầy guột trông như mười chiếc móng sắt, tầm thước người này khá cao.
Hai người đó, gương mặt trầm trọng, ánh mắt ngiêm lạnh không ngừng nhìn ra cửa chán, rồi từ cửa chánh nhìn sang cửa sổ lại từ cửa sổ trở về cửa chánh.
Người thứ ba là một lão nhân trọc đầu, gầy ốm, thấp bé, vận áo màu tía, ngồi nơi một góc tường, đôi mắt nhắm nghiền. Toàn thân người này không có một đặc điểm nào chứng tỏ là con người siêu việt. Chỉ có đôi vành tai thay vì bằng xương bằng da, bằng thịt lại bằng một chất liệu kỳ lạ.
Lão nhân áo gấm đi một lúc, đột nhiên lại bước gần chiếc bàn cầm mảnh giấy lên, cười lạnh :
– Thế này là nghĩa làm sao? Thỉnh cầu? Hăm dọa? Mượn? Cưỡng đoạt? Chỉ bằng vào một mảnh giấy con này, mà ta phải mất một vật báu giá trị liên thành? …
Lão vỗ tay đánh bốp xuống bàn, cao giọng nói :
– Đạo Soái Lưu Hương! Lưu Hương! Thế ra dưới ánh mắt ngươi bọn anh hùng cửu thành tại Bắc Kinh này là những vũ phu vô dụng chăng?
Kim Bạn Hoa cau đôi mày nặng trĩu sầu, từ từ thốt :
– Vậy mà với những mảnh giấy như thế này, hắn đã thủ đoạt không biết bao nhiêu kỳ trân dị bửu trên khắp sông hồ! Hắn đã báo là giờ Tý lấy vật, thì đừng mong ai giữ được vật đó đến giờ Sửu!
Người áo đen ngồi bên cạnh lạnh lùng buông :
– Ạ! Thật vậy?
Kim Bạn Hoa thở dài :
– Mới tháng trước đây, Quyển Liêm Tử Khưu Tiểu Hầu tiếp nhận một mảnh giấy như thế, đòi hầu gia phải hiến cái chén ngọc vô giá. Hầu gia lập tức cất giấu cái chén vào một nơi vô cùng kín đáo. Muốn chắc hơn Hầu gia lại còn thỉnh hai vị Đại Đao Vệ Sĩ tại thành là Song Chưởng Phiêu Thiên Tử Hạc và Mai Hoa Kiếm Phượng Hoàng đến nhà tăng cường cuộc phòng thủ. Nhưng vô ích! Qua giờ ước hẹn vào mật thất xem lại, Hầu gia phải một phen kinh hoàng, cái chén ngọc Cửu Long không cánh mà bay.
Người áo đen cười lạnh :
– Đó là việc cũ, còn hiện tại thì Vạn Lão đầu không phải là Tước Tử Hạc, còn tại hạ, Sanh Tử Phán này cũng không phải là Phượng Hoàng! Hà huống…
Y nhìn qua lão nhân trọc đầu ngồi lặng nơi góc tường, từ từ tiếp nối :
– Còn Anh lão tiền bối, mà bọn đạo tặc nghe đến danh, có tên nào không khiếp đảm? Ba chúng tôi hiệp lại, nếu không chế ngự nổi một Đạo Soái Lưu Hương, phỏng trên đời này, còn tay nào làm nổi cái việc đó chứ?
Lão già trọc đầu mở hé đôi mắt, điểm một nụ cười :
– Tây Môn huynh không nên quá thổi phồng lão phu như thế! Từ chiến dịch Văn Đài đến nay, lão phu xem mình như một kẻ thừa, một con người vô dụng không đáng được lời nhắc nhở đến nữa. Có đôi vành tai, còn kiếm được cái ăn cái uống, đôi vành tai đã mất rồi thì cầm như một phế nhân sống dở, chết dở mất đi thôi!
Lão già áo gấm là vị Tổng tiêu đầu trong Vạn Thắng tiêu cục tại Bắc Kinh, tên Vạn Vô Địch, ngoại hiệu Thiết Chưởng Kim Tiêu, nghe mấy lời khiêm nhường nhưng có hàm chứa cái ý mỉa mai khinh ngạo của lão trọc đầu, bật cười sang sảng :
– Trên giang hồ có ai không ngán sự thính tai của lão Thần Ưng chứ? Bất quá, trong chiến dịch Vân Đài, lão vấp phải một cái bại nhỏ, song hiện tại đôi Thần Nhĩ Bạch Y này có công dụng linh ảo gấp năm, gấp mười, lão có mất mát gì cho cam, mà hòng nhún nhường khách sáo!
Thần Ưng lắc đầu cười nhẹ :
– Già! Già quá rồi! Vô dụng lắm rồi! Đêm nay sở dĩ lão phu có mặt tại đây là để biết mặt vị nguyên nhung trong toàn quân Đạo Tặc, mà cũng là một công tử hào sảng nhất đời. Có thế thôi, sau đó lão phu se đếm chuỗi ngày tàn của một phế nhân trong thâm sơn cùng cốc…
Kim Bạn Hoa vụt hỏi :
– Nghe giang hồ truyền thuyết, Anh lão tiền bối chỉ nghe hơi thở thôi cũng đủ biết người đó nam hay nữ, bao nhiêu niên kỷ, thân phận như thế nào, và vĩnh viễn nhớ mãi, không hề nhầm lẫn dù chỉ gặp một lần thôi, dù người đó cải dạng làm sao. Có phải vậy chăng?
Thần Ưng chớp chớp đôi mắt hí, điểm một nụ cười :
– Lời truyền thuyết trên giang hồ lắm lúc cũng khó tin lắm.
Kim Bạn Hoa rời ghế, bước đến tường vẹt bức đồ mỹ nữ sang một bên. Bên trong, có một khuôn cửa kín đáo, hắn mở cửa nhìn vào.
Chiếc hộp gỗ đàn hương còn đó, hắn thở phào, cười nhẹ :
– Không ngờ oai danh của tam vị làm kinh khiếp tên Đạo Soái Lưu Hương đến thế! Có lẽ hắn sẽ bỏ cuộc đêm nay!
Sanh Tử Phán ngẩng mặt lên trần nhà, bật cười dài :
– Lưu Hương! Ngươi là ai? Ngươi chỉ là…
Bỗng một tiếng soạt vang lên rất khẽ, tiếp liền theo đó là một tràng cười ấm nhẹ vang lên, rồi một giọng nói cũng ấm nhẹ nối luôn :
– Đã trót nhận Bạch Ngọc Mỹ Nhân rồi Đạo Soái Lưu Hương phải đến đây bái tạ!
Nhanh như chớp, Thiết Chưởng Kim Tiêu Vạn Nhân Địch đảo bộ vọt đến cạnh cửa sổ, đồng thời đánh ra một chưởng.
Bên ngoài, xa xa, có một bóng người cao lớn, tay cầm một vật dài độ ba thước.
Người đó tiếp nối giọng ấm nhẹ :
– Giờ Tuất lấy vật, giờ Tý đến bái tạ, kể ra cũng đủ lể lắm rồi, mong các vị xét cho nhé!
Kim Bạn Hoa biến sắc mặt, rung rung giọng :
– Đuổi! Đuổi theo! Nhanh lên!
Bóng người dao động, sanh gió, gió chao ngọn đèn, Sanh Tử Phán và Thiết Chưởng Kim Tiêu đã ra đến bên ngoài.
Thần Ưng rùn vai :
– Đã chắc gì là Ngọc Mỹ Nhân thật?
Kim Bạn Hoa dậm chân :
– Tại hạ trông thấy rõ ràng! Quyết chẳng lầm được!
Hắn cũng phi thân vọt ra.
À! Thì ra cũng biết vũ công không đến nỗi trói gà không chặt như một số công tử miệt mài trong thú yêu hoa!
Thiết Ưng lắc đầu cười lạnh lẩm nhẩm :
– Ai thì lầm kế của ngươi chứ lão phu thì… Hừ!
Cánh cửa nơi góc phòng sau bức họa mỹ nhân, còn mở. Thần Ưng từ từ đứng lên, từ từ bước mắt đăm đăm nhìn chiếc hộp.
Đột nhiên, một tiếng keng vang phía sau làm lão giật mình.
Đôi Bạch Y Thần Nhĩ của lão có hiệu lực thu thanh nhạy phi thường. Dù là tiếng động nhỏ lão vẫn nghe ra, nhờ vậy lão mới nghe được những tiếng phát ra từ xa, ngoài tầm thính giác thường.
Tiếng keng vừa vang lên đó, có âm hưởng quá mãnh liệt chấn dội cả màng tai tưởng chừng có thể làm bung đôi vành nhân tạo. Tiếng keng phải phát ra rất gần, hoặc rất lớn, mới có âm hưởng như thế.
Thần Ưng cấp tốc vọt người lên, xoay mình nửa vòng, vung song chưởng đáp xuống.
Nhưng có ma nào đâu ở phía sau lão!
Một tiếng keng thứ hai vang lên lần này thì lão chỉ nghe rõ từ ngoài cửa vọng vào cùng một lúc sà mình đáp xuống.
Lập tức, nhanh như mũi tên, lão lao mình vọt ra qua cửa.
Vừa lúc đó, một loạt tiếng keng keng nữa lại tiếp nối vang lên, tiếng của một chiếc thanh la!
Thần Ưng chợt biến sắc, kêu lên thất thanh :
– Hỏng! Hỏng mất rồi!
Lão bay vút trở vào đại sảnh, đảo mắt nhìn bên trong vọng cửa kín thấy chiếc hộp còn y tại chỗ, nhưng một sợi tơ màn còn rung rung nhẹ.
Thần Ưng ngây người đứng lặng, thần sắc biến đổi luôn luôn, môi lão nhếch nhếch, không rõ lão cười hay mếu, lão tự lẩm nhẩm :
– Đạo Soái Lưu Hương! Lưu Hương! Quả thật ngươi lợi hại. Ta thua ngươi keo này ngươi đừng đắc ý vội! Giọng nói của ngươi đã lọt vào tai ta rồi, dù cho ngươi lẩn trốn góc bể ven trời vẫn có một ngày ta tìm ra ngươi!
Có tiếng y phục quét gió phía sau lưng. Thần Ưng quay lại. Sanh Tử Phán, Thiết Chưởng Kim Tiêu và Kim Bạn Hoa trở vào.
Thiết Chưởng Kim Tiêu cầm chiếc hộp có đựng Ngọc Mỹ Nhân dài ba thước, vừa đi vừa cười ròn rả :
– Hắn lừa bọn mình. Hắn có lấy được gì đâu? Đây là một tượng hình Ngọc Mỹ Nhân giả, giả một cách quá thô sơ, nhìn là biết ngay!
Sanh Tử Phán cười mỉa :
– Tuy là vật giả, bán đi cũng được mấy lượng bạc, thừa chi một bình rượu ngon!
Y cười lớn :
– Kể từ hôm nay, Đạo Soái Lưu Hương sẽ vĩnh viễn ôm nhục trốn rí một nơi!
Thần Ưng thoáng nhìn họ với ánh mắt thương hại, rồi nhìn tượng hình Ngọc Mỹ Nhân nơi tay Thiết Chưởng Kim Tiêu Vạn Vô Địch :
– Đó là vật giả, còn vật thật ở đâu?
Kim Bạn Hoa vụt biến sắc, run run giọng :
– Vật thật… Vật thật ở tại chỗ cũ chứ ở đâu!
Hắn chạy bay qua vọng cửa bí mật mở nhanh chiếc hộp gỗ đàn hương và hắn rú lên một tiếng, rồi ngã nhào bất tỉnh.
Vạn Vô Địch bước tới một bước, nhìn vào chiếc hộp. Mỹ Nhân Bạch Ngọc thật biến đâu mất; thay vào đó, một vuông lụa hồng đồng loại với vuông lụa ghi bài tứ tuyệt, cũng có mấy hàng chữ.
Lão cầm nhanh lên đọc :
“Công tử Bạn Hoa mất của
Đạo Soái Lưu Hương dạo trăng.”
* * * * *
Thời tiết đã vào trung hạ, nhưng hơi ấm của dư xuân vẫn còn, không vì ngọn lửa hè làm oi bức như mọi năm nên con người vô cùng thoải mái.
Thoải mái nhất là những kẻ vượt trùng dương, ngọn gió xuân muộn không dao động mặt nước đến hãi hùng. Chỉ có những lúc biển lặng, sóng êm, người đi biển mới hưởng tận cái thú ra khơi.
Trên mặt biển, một con thuyền to lớn, chạm trổ tân kỳ, màu sắc rực rỡ, đang rẽ nước luớt đi. Cánh buồm giương phồng lồng lộng trong không gian, uy nghi kiêu hùng.
Trên sàn thuyền lộ thiên, nơi đầu mũi, một người lực lưỡng trân mình nằm tắm nắng, những thớ thịt vồng to chứng tỏ người đó công lực sung mãn, huyết khí phương cương.
Đôi tay ôm một vật gì xem chừng quý giá lắm. Có lẽ người đó ngắn nhìn vật ấy thỏa mãn rồi, hiện tại đôi mắt nhắm nghiền, không rõ đang ngủ hay thức.
Một lúc sau từ khoang trong, một thiếu nữ bước ra, vận áo đỏ, mớ tóc đen huyền bay lượn theo làn gió nhẹ vờn quanh đôi mắt đen, tóc phản chiếu với màu da trắng hồng. Thiếu nữ vận áo không tay, để lộ hai cánh tay tròn mịn như ngà chuối, đôi bàn chân cũng trắng hồng, màu trắng hồng của hạng cành vàng lá ngọc.
Dĩ nhiên, không cần nói rõ cũng hiểu thiếu nữ đẹp vô cùng.
Thiếu nữ đến gần người đang nằm, lấy chân hất nhẹ vào chân người đó.
Người đó dịch chân sang một bên, nhẹ trách :
– Điềm nhi! Vĩnh viễn ngươi không thể an tịnh được một phút giây nào à?
Tuy giọng nói hơi trầm một chút, song nghe hấp dẫn lạ.
Một tràng cười trong trẻo vang lên, tiếp theo là một giọng nói dịu dàng :
– Sai! Đạo Soái cũng có lúc đoán sai như thường!
Người đó vươn vai, uốn lưng, nghiêng qua một bên. Ánh tà dương chiếu ngay vào mặt, song đôi mắt còn nhắm nghiền vì sợ chói.
Trong cái dán nằm uể oải, người đó có vẻ hấp dẫn vô cùng, sự hấp dẫn của một thân hình đầy nhựa sống, kiêu hùng, đầy khí phách hiên ngang.
Chỉ có vành môi, hơi nghiêm lạnh một chút, vành môi đó, nếu khép kín, thì trông rất tàn khốc, nhưng lúc hé ra, lại vẻ thành nụ cười dịu ấm, làm tiêu tan cái khắc khổ tàn nhẫn ngay.
Trước khi mở mắt người đó đưa bàn tay che lên cho ánh nắng không dọi vào.
Chàng nhoẻn miệng cười :
– À! Lý Hồng Tụ cô nương! Mong cô nương tha cho, đừng quấy rầy mãi kẻ hèn này! Một Tống Điềm Nhi cũng đã đủ lắm rồi! Nếu thêm cô nương nữa ai mà chịu nổi!
Lý Hồng Tụ cười ngặt nghẽo :
– Tiểu Phi thiếu gia! Thế ngoài Tống Điềm Nhi ra không còn ai được động đến thiếu gia sao?
Tiểu Phi vỗ tay nhè nhẹ xuống sàn thuyền :
– Cho tôi xin! Ngồi xuống đây, có chuyện gì hay, kể chi tôi nghe với, sự gì có kết cuộc khoái lạc một chút nhé, những việc bi thảm thì tôi đã ngấy lắm rồi!
Lý Hồng Tụ bĩu môi lệch qua một bên :
– Tôi không ngồi! Tôi không kể chuyện! Tôi sợ ánh thái dương lắm! Ánh thái dương sẽ làm nhức đầu, ánh thái dương sẽ làm đen da, xấu người đi! Tôi không hiểu tại sao Đạo Soái lại thích ánh thái dương!
Nàng nói không ngồi, nhưng nàng vẫn ngồi xuống. nàng nói sợ nắng nhưng nàng vẫn phơi mình dưới nắng. Nàng duỗi hai chân ra, kéo ống quần lên, bày hai ống chân trắng nõn mịn màng.
Tiểu Phi điểm một nụ cười :
– Ánh thái dương quý lắm chứ! Con người không sợ ánh thái dương tức là con người thích ánh sáng, phàm sống trong ánh sáng, người ta không hành động vô sĩ hèn hạ được. Vô luận là ai, trong ánh sáng, không thể có chủ ý hèn hạ được! Muốn manh tâm làm điều gì mờ ám, người ta phải tìm chỗ tối, chỗ kín mà hoạch định mưu dồ, nhất định không bao giờ dám chường mặt ra chỗ sáng! Bởi bóng tối là đồng lõa của tà tâm kia mà!
– Không hẳn đúng như vậy, bằng cớ là tôi đang phơi mình trong ánh nắng đây, mà tôi đang nghĩ đến một việc mờ ám!
Tiểu Phi nheo mắt :
– Việc mờ ám đó là cốt làm sao cho tôi ngồi lên có phải thế không?
Lý Hồng Tụ vỗ tay :
– Thiếu gia đúng là một con quỷ! Không việc gì qua được con mắt của thiếu gia!
Nàng chấm dứt tràng cười nghiêm giọng :
– Nhưng thiếu gia cũng nên ngồi lên đi, từ lúc đi Bắc Kinh trở về đây, ngày nào như ngày ấy, vẫn lười, lười như không còn sinh lực nữa vậy! Mãi rồi sẽ biến thành một trường ngoại công tử cũng nên!
Tiểu Phi chép miệng thở dài :
– Lý muội làm cho ngu huynh nhớ đến ông thầy dạy ngu huynh lúc còn thơ ấu! Chỉ thiếu có bộ râu!
Lý Hồng Tụ liếc xéo chàng. Chàng nhoẻn miệng cười tươi, tiếp nối :
– Lần đến kinh thành vừa rồi, ngu huynh có dịp mở rộng kiến văn hơn! Ngu huynh gặp không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt, thành danh trên chốn giang hồ, tưởng sao chứ những tay như vậy mà xưng anh hùng hào kiệt, ngu huynh cho là một sự lạm dụng danh từ trắng trợn!
Chàng dừng lại một chút, rồi tiếp :
– Trừ cái lão Thần Ưng ra, còn hai cây thịt một là Thiết Chưởng Kim Tiêu Vạn Vô Địch, một khác là Sanh Tử Phán Thôi Năng, họ xưng là hảo thủ võ lâm, ngu huynh xuất hiện trước mặt họ như tại chỗ không người! Nghe nói Sanh Tử Phán Thôi Năng sử dụng Phán Quan bút tài tình có thể điểm đủ hai trăm mười tám huyệt đạo trên người địch thủ trong một phút vậy mà ngu huynh phớt ngang qua y, y chẳng hay biết gì cả!
Chàng bật cười ha hả, ra vẻ đắc ý lắm!
Lý Hồng Tụ mỉm cười :
– Luận về khinh công, trên chốn giang hồ có tay nào sánh được Đạo Soái? Bọn họ làm gì phát giác nổi sự xuất hiện của thiếu gia ngay bên cạnh họ?
Rồi nàng nheo mắt trêu một câu :
– Thiếu gia đeo xong bùa mình tự vẽ cho mình rồi chứ?
Tiểu Phi điềm nhiên :
– Rồi! Tại hạ chờ nghe cô nương phân phó đây!
Lý Hồng Tụ cười tươi, đưa tay phát nhẹ vào vai chàng, đoạn thốt :
– Trước hết, tôi thuật qua một vài sự việc đã làm…
Nàng lấy một quyển sổ trong tay áo, lật vài trang, đoạn đọc :
– Số hàng hóa từ Tế Nam về bán được ba mươi vạn lượng. Chi ra các khoản sau đây : Trợ cấp một vạn lượng cho vợ góa của Vương Tiêu đầu trong Long Hổ tiêu cục và họ Triệu, giúp một ngàn lượng cho Huỳnh tú tài trong việc tang ma, một ngàn năm trăm lượng cho Triệu Quốc Minh sắm sính lễ thành hôn, còn họ Trịnh thì…
Tiểu Phi khoát tay, thở dài :
– Biết rồi! Cái việc đó cô nương cần gì phải nhắc lại?
Lý Hồng Tụ lườm chàng :
– Cái gì cũng phải phân minh, nhất là việc tiền bạc. Có phân minh lương tâm chúng ta mới an, có phân minh cái danh Đạo Soái mới sáng chói! Như vậy, tổng kết lại, số bạc ba mươi luợng thu đã chi ra trọn vẹn. Trong số lợi tức riêng năm vạn lượng thu hoạch tại Điền gia trang của thiếu gia, tôi cũng đã xuất ra hết bốn vạn rồi…
Tiểu Phi cười khổ :
– Hiền muội không thể dành lại cho ngu huynh khá hơn à?
Lý Hồng Tụ trách nhẹ :
– Lưu huynh hưởng thụ như vậy vẫn còn chưa đủ hay sao mà đòi hơn! Đã có lời truyền thuyết trên giang hồ rồi đấy, thiên hạ cho rằng Lưu huynh mượn công che tư, xài riêng phần lớn, chẩn tế phần nhỏ. Nào ai biết được Lưu huynh tiêu pha phần lớn tư sản mình đâu?
Tiểu Phi cười mỉa :
– Thiên hạ nói gì mặc họ, chúng ta cứ giữ vững chủ trương, làm điều công ích mà ngần ngại trước những thứ nông cạn, thì làm sao đạt đích? Còn riêng về sự huy hoàng của ngu huynh tự nhiên sanh ra trên đời phải hưởng thụ khoái lạc miễn mình có những phương tiện chánh đáng giúp hưởng thụ là không còn sợ lương tâm dằn vặt.
Chàng nhìn thẳng vào mặt Lý Hồng Tụ :
– Bỗng dưng Lý muội lại phát sanh tục niệm, mất hẳn vẻ thoát trần của ngày nào cũng lạ.
Lý Hồng Tụ cười nụ :
– Chỉ vì muội quá lo lắng cho Lưu huynh!
Bỗng có tiếng gọi ơi ới từ dưới khoang thuyền vọng lên :
– Đã hót với nhau bằng thích chưa? Nếu không còn hót nữa thì xuống đây mà dùng bữa! Thức ăn đã nguội rồi, không ai dư công hâm đi hâm lại đâu!
Câu nói phát xuất thổ âm Nam quốc rất lạ tai đối với Tiểu Phi và Lý Hồng Tụ, âm thinh nghe ấm dịu lạ, không khác nào một điệu nhạc huyền bí, càng nghe càng thích thú, càng khó hiểu càng mê ly.
Lý Hồng Tụ đưa cao hai tay lên không :
– Cao thiên ơi! Nàng không thể dùng một ngôn ngữ nào khác hơn cho thiên hạ dễ nghe chăng?
Tiểu Phi cười nhẹ :
– Đừng trách nàng! Nàng cực khổ lo liệu bữa ăn, lo xong rồi mà chẳng ai ngó ngàng tới, tự nhiên nàng bực, khi con người ta bực, thì tủi thân nhớ đến bản thân, là nhớ đến nguồn gốc, gia hương, tránh sao khỏi thổ lộ ý niệm qua thổ ngữ.
Chàng với tay, nắn lấy tay Lý Hồng Tụ đứng lên.
Lý Hồng Tụ vờ nũng :
– Sự việc gì Lưu huynh cũng tìm cách che chở cho nàng! Thảo nào mà nàng chẳng…
Đột nhiên nàng biến sắc kêu lên :
– Lưu huynh xem kìa! Vật gì thế?
Dưới ánh dương quang, bồng bềnh trên sóng nước, một xác người sắp sửa tấp vào mạn thuyền.
Tiểu Phi bước đến sàn thuyền, nhìn xuống biển một thoáng, rồi lấy một cuộn thừng, kết thòng lọng nhắm ngay xác chết quăng dây.
Với thủ pháp của Đạo Soái, dùng dây vớt xác không phải là việc khó khăn gì.
Chỉ một phút sau, cái xác được kéo lên sàn thuyền.
Xác chết vận y phục gấm, gương mặt nám đen vì ánh nắng, toàn thân hơi sình.
Tiểu Phi lắc đầu :
– Vô phương cứu!
Lý Hồng Tụ nhìn hai tay xác chết, nhận thấy nơi ngón giữa và ngón áp út bàn tay tả có ba vòng phao tay nơi mỗi ngón, chế kuyện bằng chất hợp kim màu đen.
Bàn tay hữu không có mang phao, nhưng dấu đeo hằn rõ.
Lý Hồng Tụ cau mày :
– Thất Tinh Phi Hoàn! Đây có lẽ là xác chết của môn đệ Thiên Tinh bang.
Tiểu Phi gật đầu :
– Nếu là một môn hạ của Thiên Tinh bang thì nói gì? Xác chết này là của Tả Hựu Tranh tước hiệu Thất Tinh Đoạt Hồn, Bang chủ Thiên Tinh bang. Điều đáng lấy làm lạ là Thiên Tinh bang hùng cứ vùng Hoán Nam cách đây hàng ngàn dặm, tại sao Thất Tinh Đoạt Hồn Tả hựu Tranh lại chết ở đây?
Lý Hồng Tụ kiểm soát khắp xác chết, đoạn thốt :
– Không có một vết thương tích nào cả! Có lẽ y chết vì ngộp nước!
Tiểu Phi lắc đầu, không cho sự nhận xét của Lý Hồng Tụ là đúng, chàng cởi chiếc áo của xác chết, trông thấy nơi thanh sườn thứ năm bên tả ngực, giữa hai huyệt Nhũ Căn và Kỳ Môn có dấu bàn tay nửa đỏ nửa đen.
Lý Hồng Tụ khẽ thở dài :
– Chu Sa Chưởng!
Tiểu Phi tiếp nối:
– Gần đây, Chu Sa môn nổi danh lừng lẫy trên giang hồ, môn hạ đệ tử thuộc hạng cao thủ gồm trên một trăm bảy mươi người, song kể về tài lực, bất quá chỉ có độ ba tay là trên hẳn Thất Tinh Đoạt Hồn Tả Hựu Tranh.
Lý Hồng Tụ gật đầu :
– Phải, trong bọn chúng, những tay xuất sắc nhất là họ Dương, họ Phùng và họ Tây Môn.
Tiểu Phi mơ màng :
– Chu Sa môn với Thiên Tinh bang có ân oán gì với nhau chứ?
Lý Hồng Tụ trầm ngâm một chút :
– Ba mươi bảy năm trước đây, vị Hương chủ Hình đường trong Thiên Tinh bang cưới con gái thứ hai của Phùng Phong Chưởng môn nhân Chu Sa môn. Hai năm sau, vị cô nương đó bỗng nhiên chết đi một cách mờ ám. Phùng Phong có đến tận Hoán Nam hỏi tội Chu Sa môn. Mặc dù sau này, tra cứu ra thì vị cô nương đó quả thật thọ bịnh bất ngờ mà chết chứ không do một nguyên nhân nào mờ ám cả. Tuy nhiên, hai môn phái đoạn giao với nhau từ ấy!
Tiểu Phi lại hỏi :
– Chỉ đoạn giao thôi à? Như vậy cũng chưa lấy gì làm quan trọng đến nỗi đôi bên có sự thanh toán lẫn nhau như thế này?
Lý Hồng Tụ mỉm cười :
– Nếu chỉ có vậy thôi thì nói làm gì? Hai mươi lăm năm trước, Thiên Tinh bang cướp đoạt một số hàng hóa do tiêu cục của đệ tử Chu Sa môn hộ tống. Lúc đó, Phùng Phong lâm bệnh nặng, chết đi môn đồ đang tuyển chọn Chưởng môn kến vị, thành thử Chu Sa môn không kịp phản ứng. Mãi đến một năm sau, không rõ trong Thiên Tinh bang, bang chúng xử trí với nhau thế nào mà những tên cướp đoạt hàng hóa của Chu Sa môn bảo tiêu lại đến Chu Sa môn thọ tội. Tuy nhiên, số hàng hóa đó không hề giao hoàn lại cho Chu Sa môn.
Nàng thuật lại chuyện xưa rất rành rẽ đầy đủ chi tiết theo thứ tự thời gian, không khác nào việc nhà, ký ức của nàng cũng đáng ngại lắm.
Tiểu Phi tán :
– Ký ức của Lý muội đáng sợ đấy! Ký ức đó như một kho tàng sự tích, như một quyển sử vũ lâm, ghi chép đầy đủ mọi sự việc…
Chàng mỉm cười :
– Nhưng sự việc đó xảy ra trên hai mươi năm rồi, nếu có thù oán trọng đại gì giữa nhau họ đã thanh toán ngay từ lúc đó, hà tất phải đợi đến hôm nay? Theo ngu huynh nghĩ, vượt nghìn dặm theo dõi Tả Hựu Tranh đến đây để hạ sát, hẳn Chu Sa môn còn có lý do khác hơn là việc năm xưa.
Vừa lúc đó một thiếu nữ từ khoang thuyền trong bước ra, trách yêu :
– Hai người định lờ đi, không kể gì đến lời kêu gọi của tôi cả à? Thức ăn nguội lạnh hết rồi, không ai dư công hâm nóng lại đâu!
Nàng vận bộ y phục thùng thình, màu vàng nhạt để chân không, đôi ông chân bày ra trắng nõn nà, tròn lẳn như ngọc chuốt.
Tóc nàng đen nhánh, gióc thành đôi bím nhỏ bỏ lòng thòng hai bên vai, nơi bím tóc có cài mấy hạt châu chớp sáng, màu tóc đen phản nảnh với làn da mặt trắng hồng, ánh chớp hạt châu tranh sáng với đôi mắt đen láy của nàng như hai điểm sao ngời ngời linh động…
Nàng cố ý tỏ vẻ giận dỗi, nhưng vừa xuất hiện, trông thấy xác chết vội kêu lên một tiếng hãi hùng, quay mình lại, thụt vào khoang trong, nhanh hơn lúc xuất hiện gấp mấy lần.
Lý Hồng Tụ được dịp cười chế nhạo :
– Điềm Nhi thừa can đảm làm bất cứ việc gì, nhưng không nhìn nổi một xác chết, thấy xác chết là nàng xỉu ngay, cho nên tôi thường bảo, người sống đừng hòng dọa cho nàng sợ, chỉ có xác chết là làm cho nàng bạt vía thôi.
Tiểu Phi không lưu ý lắm đến sự xuật hiện của Điềm Nhi và lời bỡn cợt của Lý Hồng Tụ, chàng nhìn xuống mặt biển từ từ thốt :
– Rồi Lý muội xem! Sẽ còn nhiều xác chết trôi đến nữa, chứ không phải chỉ một mà thôi đâu!
Lý Hồng Tụ chưa kịp nói gì, từ khoang trong, một chiếc mâm to được đưa ra trên mâm có bồ câu rán, có gà hấp, có cá chưng, có thịt, có cơm có rượu bồ đào!
Đúng như Điềm Nhi đã bảo, thức ăn nguội lạnh từ lâu, mở đóng váng theo vành tô bát, điểm lốm đốm như những hạt bạch châu.
Kể về lượng, mâm cơm đó thừa cho mười người ăn, kể về phẩm thức ăn đó chỉ có những gia đình vương hầu, gia dĩ lại là bữa cơm thường lệ suy ra lối sống của Tiểu Phi hiện thời kể cũng phong lưu đúng mức!
Dĩ nhiên, mâm cơm đó do Tống Điềm Nhi đưa ra, nàng đưa ra chứ không dám chường mặt, sợ nhìn thấy xác chết bên cạnh be thuyền.
Nàng đứng nép bên trong, thốt vọng ra :
– Đấy, mang ra trước khoang thuyền mà ăn đi! Ăn xong gọi tôi dọn dẹp!
Lý Hồng Tụ cười giòn :
– Tại sao ngươi không đích thân mang đến đây? Muốn nói gì thì ra đây mà nói, đứng xa quá, giọng lại khó nghe, ai hiểu ngươi muốn nói gì?
Tống Điềm Nhi xì một tiếng :
– Tiểu quỷ! Ngươi không hiểu sao ngươi còn bảo ta mang ra cho ngươi?
Lần này thì nàng không dùng thổ ngữ. Lý Hồng Tụ vỗ tay reo lên:
– A ha! Tống Điềm Nhi hôm nay lại bỏ cái giọng Nam quốc rồi đó! Ai muốn nghe, lại đây mà nghe!
Chương 2: Mây trôi mặt biển
Thuyền đã buông neo giữa biển khơi.
Có lẽ Tiểu Phi muốn dừng chuyện lại đó, để chờ xem nhiều xác chết khác trôi đến, như chàng sự đoán vừa rồi với Lý Hồng Tụ.
Chàng vớ lấy một con bồ câu rán, ngoạm miếng, nhai ngấu nghiến đoạn nốc một chén rượu bồ đào.
Vừa khà một hơi dài khoan khoái, chàng bỗng ngẩng mặt nhìn ra. Một thây người nữa từ từ trôi đến.
Thây đó vận chiếc áo màu đỏ, dài đến gối, gương mặt chưa sạm nắng, cỡ bốn mươi tuổi, nơi cằm có bộ râu thưa, khóe mắt nhăn nheo, bàn tay tả bình thường, bàn tay hữu thì to lớn gấp hai lần gân xương lồi ra, lòng bàn tay đo đỏ như màu áo.
Lý Hồng Tụ kinh hãi kêu lên :
– Xác chết của Sát Thủ thư sinh Tây Môn Thiên! Thật không thể tưởng y lại có cái kết cuộc thê thảm như thế này!
Tiểu Phi than thở :
– Y giết chết Tả Hựu Tranh, chung quy rồi cũng bị người khác giết lại!
Lý Hồng Tụ lẩm nhẩm :
– Ai giết y? Tay nào hạ nổi y, kể ra cũng không vừa!
Chợt nàng nhìn thấy một vết thương nơi yết hầu Tây Môn Thiên nước biển đã rửa sạch máu, da thịt tím sậm lại, sóng đánh nhấp nhô làm phập phồng lớp da rìa, quanh vết thương.
Lý Hồng Tụ tặc lưỡi :
– Vết thương do mũi kiếm gây nên?
Tiểu Phi gật đầu :
– Đúng!
Lý Hồng Tụ tiếp nối :
– Vết thương sâu không quá một tấc, trong thiên hạ võ lâm, chỉ có đệ tử hai phái Hải Nam và Lao Sơn mới sử dụng được kiếm pháp tài tình như vậy, hạ địch thủ với một tấc kiếm, không sâu hơn mà cũng không cạn hơn, trăm lần như một!
Tiểu Phi lại gật đầu :
– Đúng!
Lý Hồng Tụ đưa ra nhận xét :
– Thực ra, Hải Nam kiếm phái và Lao Sơn kiếm phái cách đây không xa lắm. Kiếm pháp của Lao Sơn phái thì do Đạo gia chánh tông lưu truyền, dù cấp bách thế nào lối sử dụng cũng bình hòa, trăm tĩnh, quang minh chánh đại. Cứ theo vết thương của Tây Môn Thiên mà luận, thì kẻ hạ thủ có phần nào cấp bách, là chọn yết hầu mà công vào, hành động đó không được cao thượng lắm. Như vậy Tây Môn Thiên chết vì bọn Hải Nam kiếm khách chứ không phải do bọn Lao Sơn phái hạ thủ! Nhưng nếu vậy thì kỳ quái vô cùng!
Tiểu Phi trố mắt :
– Kỳ quái?
Lý Hồng Tụ gật đầu :
– Kỳ quái thật đó! Hải Nam kiếm phái với Chu Sa môn, chẳng những không có oán cừu gì, mà còn liên quan mật thiết với nhau nữa. Tám năm trước đây, Chu Sa môn bị Lang Nam thất kiếm vây hãm đang hồi nguy kịch thì Hải Nam phái từ nghìn dặm xa kịp đến nơi giải cứu, thế mà giờ đây, cao thủ Hải Nam phái lại hạ thủ trưởng lão Chu Sa môn? Vậy nghĩa là gì? Điều đó quả thật trên chỗ tưởng tượng của người đời!
Tiểu Phi lẩm nhẩm :
– Tả Hựu Tranh trong Thiên Tinh bang vô cớ bị Tây Môn Thiên trong Chu Sa môn hạ sát, rồi Tây Môn Thiên lại bị Hải Nam phái giết một cách hồ đồ vô lý do! Có sự tình gì bí mật trong những vụ án này?
Lý Hồng Tụ cười nhẹ :
– Lưu huynh lại động tính cũ rồi phải không? Định can thiệp vào việc thiên hạ như bao lâu nay chắc?
Tiểu Phi cũng cười :
– Lý muội mắng khéo ngu huynh lười biếng đó chứ! Được rồi ngu huynh sẽ tìm một việc gì làm cho Lý muội xem!
Lý Hồng Tụ trầm ngâm một chút :
– Việc gì thì không biết như thế nào, chứ việc này xem ra mênh mông đại đồng quá, chẳng những thế, lại còn nguy hiểm cùng cực đấy!
Nàng mơ màng tiếp nối :
– Hai hôm nay, Dung thơ lại ngọa bịnh, đang lúc mình có việc lo, mà lại đi gánh vác việc người, tiểu muội thiết tưởng không hợp lúc!
Tiểu Phi điểm một nụ cười :
– Việc càng nguy hiểm càng gây nhiều thích thú, càng mênh mông đại đồng, càng có nhiều bí mật cho mình khám phá, với việc như vậy mà mình hành động có kết quả, thì không uổng công phu chứ có sao? Nếu có ngại ngùng, là tình trạng sức khoẻ của Dung muội thôi!
Lý Hồng Tụ thở dài :
– Tiểu muội biết thế nào rồi Lưu huynh động tính hiếu kỳ, muốn khám phá ra mọi bí mật quanh những vụ án này! Có lẽ Lưu huynh sinh ra là để gánh vác việc thiên hạ hay sao ấy! Gặp một việc nào bí mật, chừng như không khám phá được là ăn ngủ không yên vậy!
Bỗng nàng nhoẻn miệng cười, tiếp nối :
– Cũng may là sự việc vừa diễn ra đó, mù mờ vô căn cứ, muốn truy nguyên ra có khác nào mò kim giữa biển sâu? Dù Lưu huynh có muốn gánh vác cũng không biết bắt đầu từ đâu nữa!
Tiểu Phi bĩu môi :
– Rồi Lý muội sẽ thấy, tự nhiên sự việc sẽ tự nó phô bày các mối giúp ta phăng lần vào sâu diễn tiến, những mối đó rất nhiều ta chỉ cần chọn lựa mối nào thực tiễn nhất mà theo dõi thôi!
Chàng thốt xong, với lấy chiếc đùi gà, dựa lưng vào be thuyền mà nhai, rồi nốc rượu.
Lý Hồng Tụ cười nhẹ :
– Thật tiểu muội không hiểu nổi tại sao Lưu huynh lại có thể ăn, uống ngon lành bên cạnh hai xác chết!
Nàng lại nhìn ra mặt biển!
* * * * *
Không lâu lắm, một thây người thứ ba trôi đến.
Không rõ vì nắng táp hay vì làn da tự nhiên, người đó mặt mày đen như lọ chảo, râu ngắn, vận áo đạo màu xanh, có vóc dáng cao lớn.
Mỗi một xác chết trôi đến, Tiểu Phi đều dùng dây kéo lên thuyền cả.
Tay chân xác thứ ba này lạnh như giá băng, một tay còn nắm chặt nửa đoạn kiếm, thuộc loại kiếm dài, ánh thép chớp ngời dưới bóng dương quang một màu xanh biếc.
Nửa mảng đầu bị chém băng rơi đâu mất.
Lý Hồng Tụ không dám nhìn xác chết lâu hơn.
Tiểu Phi lẩm nhẩm :
– Quả nhiên là một môn hạ của Hải Nam kiếm phái!
Lý Hồng Tụ trầm giọng :
– Lưu huynh nhận diện được à?
Tiểu Phi gật đầu :
– Nạn nhân là Linh Tựu Tử, một nhân vật trong Hải Nam tam kiếm, hắn có thủ pháp tối độc, trong thiên hạ võ lâm ngày nay, kể ra chẳng có mấy người địch nổi hắn!
Lý Hồng Tụ thở dài :
– Hắn dùng kiếm đâm yết hầu kẻ khác, không ngờ lại bị chém bạt một mảng đầu!
Nàng cố nén sự thương tâm, quay lại nhìn xác chết một lúc đoạn thốt :
– Suy qua tình huống, Linh Tựu Tử sau khi tung kiếm đâm vào yết hầu địch, lâm vào tư thế không còn day trở đuợc nữa, do đó hắn bắt buộc phải thu kiếm chém vũ khí kẻ tấn công hắn bất ngờ, nhưng vũ khí của kẻ đó thuộc loại quý, chém sắt như chém bùn, nên thanh kiếm của Linh Tựu Tử bị tiện làm đôi.
Vũ khí của kẻ đó còn dư lực bay qua đầu hắn, chém bạt đi một mảnh. Vũ khí của bọn Hải Nam phái là trường kiếm, được chế luyện bằng loại thép lạnh tìm tận đáy biển, rắn chắc vô cùng, thế mà vẫn không chịu nổi một nhát vũ khí của địch, điều đó chứng tỏ vũ khí địch còn rắn chắc hơn mấy phần lại có thủ pháp trầm trọng lắm.
Tiểu Phi hỏi :
– Lý muội đoán vũ khí đó là loại gì?
Lý Hồng Tụ không do dự :
– Đao!
Tiểu Phi nhìn sững nàng :
– Do dâu mà Lý muội dám quả quyết như thế?
Lý Hồng Tụ giải thích :
– Chỉ có đao pháp mới khắc chế nổi kiếm pháp, nhất là khi địch sử dụng trường kiếm. Trong thiên hạ hiện tại nhân vật nào sử dụng đao pháp lợi hại đến độ Linh Tựu Tử không kịp trở tay? Phải biết cao thủ trong Hải Nam phái rất kỵ dùng kiếm đón đỡ vũ khí địch, bị bức bách lắm Linh Tựu Tử không còn cách gì khác hơn nên mới đưa kiếm hứng đao như vậy!
Tiểu Phi gật đầu :
– Đao pháp có phần linh xảo nhanh nhẹn hơn kiếm pháp nhiều, nếu xáp lại gần địch thì càng lợi hại hơn nữa. Nhưng dùng đao pháp bức bách Linh Tựu Tử không trở tay kể ra cũng là một việc khó khăn tưởng không mấy người làm nổi.
Chàng dừng lại điểm một nụ cười, tiếp nối :
– Tuy nhiên ta phải nhớ đến một người.
Lý Hồng Tụ chớp chớp mắt :
– Lưu huynh muốn nói đến Vô Ảnh Thần Đao Trác Mộc Hợp? Như vậy là Lưu huynh lầm!
Tiểu Phi kinh dị :
– Lầm?
Lý Hồng Tụ cười nhẹ :
– Vô Ảnh Thần Đao Trác Mộc Hợp nổi danh tay đao đệ nhất khắp Trung thổ, đao pháp nhanh vô tưởng, địch không thể nhận ra đường đao tiến công hướng nào mà đón đỡ hoặc né tránh. Thanh đao của Trác Mộc Hợp có tên là “Đại Phong Đao” một trong mười ba món vũ khí được thần thánh hóa hiện nay. Nếu gặp Trác Mộc Hợp tự nhiên Linh Tựu Tử phải bó tay!
Tiểu Phi hỏi nhanh :
– Nếu vậy Linh Tựu Tử bị Trác Mộc Hợp hạ sát?
Lý Hồng Tụ lắc đầu :
– Từ ba mươi năm qua, Trác Mộc Hợp tung hoành nơi vùng Đại mạc giang hồ tặng cho y tước hiệu “Sa Mạc Vương” y can cớ gì lại vượt vạn dặm đường dài từ Đại mạc đến đây?
Tiểu Phi thong thả điểm một nụ cười :
– Cô nương không biết, thì còn tại hạ biết!
Lý Hồng Tụ chớp chớp đôi mắt đẹp :
– Lưu huynh có muốn đánh cuộc với tôi không?
Tiểu Phi lắc đầu :
– Ai lại nỡ đánh cuộc khi mình cầm chắc cái được trong tay? Làm như vậy chẳng hóa ra tôi lừa cô nương à?
Vừa lúc đó, một giọng nói ngọt ngào từ dưới lòng khoang thuyền vọng lên :
– Đánh cuộc với nhau đi! Nên đánh lắm! Ai thua cuộc thì rửa chén bát hộ tôi trong một tháng!
Lý Hồng Tụ vừa cười vừa mắng :
– Tiểu quỷ! Ai cho phép ngươi nghe trộm?
Tống Điềm Nhi bật cười khanh khách :
– Nhìn thì tôi không dám nhìn, nhưng nghe ngóng tự nhiên dám nghe ngóng chứ!
Lý Hồng Tụ day qua Tiểu Phi :
– Lưu huynh nghe tiểu quỷ nói đó! Đúng là tiểu quỷ, trên thế gian này có cái tiện nghi nào, nàng cũng đều chiếm hết! Nàng sinh ra để hưởng cỗ thiên hạ dọn sẵn!
Tiểu Phi tựa mình vào mành mành thuyền, mơ mơ màng màng không nghe ai nói gì.
Lý Hồng Tụ bước tới gần hơn :
– Lưu huynh chờ gì? Chờ Trác Mộc Hợp?
Tiểu Phi đáp bâng quơ :
– Biết đâu…
Lý Hồng Tụ cười nhẹ :
– Chờ không được! Sa Mạc Vương không đến đâu! Nếu lão ấy đến Trung Nguyên vị tất có tay nào giết nổi lão? Mà những tay giết nổi sẽ không bao giờ giết lão.
Tiểu Phi ngưng trọng thần sắc :
– Tây Môn Thiên và Tả Hựu Tranh xưa nay không có oán thù gì với nhau thế tại sao họ Tây Môn lại giết họ Tả? Rồi đến Linh Tựu Tử với Tây Môn Thiên kẻ chân trời người góc bể tuy cùng giang hồ xuôi ngược song chẳng bao giờ va chạm quyền lợi tại sao Linh Tựu Tử lại hạ sát Tây Môn Thiên? Rồi đến Trác Mộc Hợp và Linh Tựu Tử giữa nhau chẳng có một điểm ân oán tình cừu tại sao Trác Mộc Hợp lại hạ sát Linh Tựu Tử?
Chàng thở dài mấy tiếng rồi tiếp :
– Trên thế gian này, có biết bao nhiêu điều bất ngờ, trí khôn của con người không tưởng tượng nổi?
Thái dương chếch về tây, từ lúc chiếc thây người đầu tiên xuất hiện thời gian trôi qua đã khá lâu rồi.
Trên sân thuyền, ba xác chết nằm nguyên đó, có lẽ chủ thuyền chưa chịu vất trở lại mặt biển là cốt chờ cho tất cả sưu tầm nghiên cứu kỹ luỡng chăng?
Rồi chiếc thây thứ tư lại theo sóng đùa trôi tới, đúng như Tiểu Phi dự đoán.
Những chiếc thây trước trồi lên hụp xuống khi trầm khi bổng, nhưng chiếc thây này lại giống một cái bè, dù gió dồi sóng dập cách nào cũng không hụp khỏi mặt nước.
Những chiếc thây khác Lý Hồng Tụ còn dám thản nhiên mà nhìn, hiếu kỳ mà nhìn song đến chiếc thây này, vừa trông thấy là nàng quay mặt sang hướng khác.
Chiếc thây đó theo sự sình lên trông giống như một người mập mạp ngộ nạn, mà nhìn kỹ mường tượng là một người ốm.
Trong nhất thời Tiểu Phi không có thể nhận xét chắc chắn được.
Chiếc thây đó đã trướng lên gần như nát rửa.
Thây mập? Thây ốm? Thây già? Thây trẻ? Tiểu Phi phải lắc đầu, không suy đoán nổi. Họa chăng có thể nhận ra đó là một nam nhân hay nữ nhân mà thôi.
Chàng giương to đôi mắt nhìn trừng trừng vào chiếc thây. Làn da đen vì nắng táp đã biến thành đỏ sậm.
Lý Hồng Tụ rung rung giọng :
– Lợi hại thật! Ai độc thật! Để tôi vào gọi Dung thơ thơ ra xem, có lẽ chị ấy biết là nạn nhân ngộ độc như thế nào.
Tiểu Phi lắc đầu :
– Dung Dung không nhận nổi chất độc đó đâu!
Lý Hồng Tụ cười nhẹ :
– Về võ công, không ai chối cãi sở năng của huynh, nhưng về ám khí, vị tất Lưu huynh hơn nổi Tống Điềm Nhi? Về thuật cải sửa dung mạo Lưu huynh lại kém xa Dung thơ thơ!
Tiểu Phi gật đầu :
– Đành là thế, song người này có phải trúng độc đâu? Ít nhất, cũng không hoàn toàn do độc!
Lý Hồng Tụ bật cười khanh khách :
– Nếu không trúng độc thì trúng đường chắc, trúng mật chắc!
Tiểu Phi không nao núng :
– Rất có thể! Đường! Nước đường! Nạn nhân trúng nước đường!
Lý Hồng Tụ trố mắt :
– Nước đường?
Tiểu Phi gật đầu :
– Đó là một sản phẩm do Thiên Nhất Thần Thủy cung chế luyện, giang hồ gọi là Thiên Nhất Thần Thủy, còn người trong Thủy Cung thì gọi là Trọng Thủy.
Lý Hồng Tụ chớp mắt :
– Thiên Nhất Thần Thủy là một loại độc dược tối lợi hại, hơn tất cả mọi độc dược trên giang hồ!
Tiểu Phi gật đầu :
– Đúng vậy rồi! Nghe nói mỗi một giọt Thiên Nhất Thần Thủy có cái trọng lượng ngang ba trăm thùng nước, điều đó khó tin thật nhưng nhiều người đều công nhận là sự thật mình phải tin là thật. Người thường chỉ uống một giọt thôi, thân thể sẽ nổ tung ra mà chết ngay.
Chàng thở dài mấy tiếng nói tiếp :
– Lợi hại hơn hết là Thiên Nhất Thần Thủy không màu sắc, không mùi vị, dù cho ai nghi ngờ mà nếm thử, vẫn không thể hiểu được cái đặc chất của nó như thế nào?
Cho nên Sa Mạc Vương phải uống nhầm, điều đó tưởng không có gì phải lấy làm lạ.
Lý Hồng Tụ lại hỏi :
– Nhưng… có chắc người này là Trác Mộc Hợp chăng?
Tiểu Phi gật đầu :
– Không còn nghi ngờ gì nữa.
Lý Hồng Tụ chớp mắt :
– Hắn đã biến dạng như thế này, còn nhận làm sao được mà dám quả quyết?
Tiểu Phi điểm nhẹ một nụ cười :
– Y phục của hắn tầm thường thật nhưng đặc biệt là đôi giầy của hắn. Đôi giày đó thuộc loại của bọn du mục thường dùng. Thân thể hắn hãy còn làn da tươi mát, nhưng mặt hắn sạm nám như những gương mặt dày dạn phong trần. Ngần ấy điểm, chứng tỏ hắn từng xuôi ngược vùng sa mạc trải nắng dầm sương, chan mưa, hứng gió, nơi hông hắn có cái khoen cài đao. Hiện tại đao và vỏ đao đã mất điều đó chứng tỏ hắn có một thanh đao rất quý, kẻ đã sát hại hắn tự nhiên phải tước đoạt, chứ sao lại để một thanh đao quý mai một theo xác hắn vào lòng biển sâu.
Chàng dừng lại nhìn xác chết một chút rồi từ từ nói tiếp :
– Với những đặc điểm đó, mình có thể đoán chắc cái xác này là của Sa Mạc Vương Vô Ảnh Thần Đao Trác Mộc Hợp!
Lý Hồng Tụ tặc lưỡi :
– Tôi xem Lưu huynh nên đổi nghề là phải! Giá mà Lưu huynh làm cái việc điều tra, tuần sát, thì kết quả mỹ mản vô cùng! Có thể cái lão Thốc Ưng nào đó, nổi danh vì tài thính tai cũng phải bái phục!
Tiểu Phi bật cười sang sảng :
– Chưa hết! Hắn có mang một chiếc ngân bài, mặt ngân bài có khắc hình một con lạc đà có đôi cánh dài, chiếc ngân bài đủ nói lên nhân vật mang nó là ai?
Lý Hồng Tụ bật cười theo :
– Lưu huynh đúng là một nhân tài! Phục lắm rồi!
Bỗng nàng tắt nụ cười, cau mày nói tiếp :
– Cứ như sự việc này thì Sa Mạc Vương và Thần Thủy cung có gay cấn với nhau làm sao đó, chắc sự gây cấn đó quan hệ không nhỏ đâu. Giờ đây, Sa Mạc Vương đã chết, chứng tỏ…
Tiểu Phi hừ một tiếng, chận lời :
– Lý muội muốn bảo ngu huynh đừng tìm hiểu xa hơn?
Lý Hồng Tụ thở dài :
– Tôi không có ý khuyên Lưu huynh đừng nhúng tay vào cuộc tranh chấp của những người ấy, tôi chỉ mong Lưu huynh nên cẩn thận. dè dặt hơn.
Tiểu Phi ngẩng mặt lên không nhìn mây lờ lững trôi qua, cười nhẹ :
– Nghe nói bọn môn đệ Thần Thủy cung, đều là nữ nhân, tất cả lại là những trang tuyệt sắc, nhưng không rõ họ có đẹp bằng ba vị cô nương trên thuyền này chăng!
Lý Hồng Tụ lắc đầu cười khổ :
– Lưu huynh lại động tính hào hoa rồi đấy hẳn!
* * * * *
Sau một lúc lâu, mặt biển y nhiên với sóng lượn chập chờn, không còn một thi thể nào nổi lên nửa cả.
Lý Hồng Tụ buông một câu :
– Chẳng có gì lạ nữa đâu, Lưu huynh ạ! Chờ mãi vô ích!
Tiểu Phi đưa ra nhận xét :
– Nếu không còn một xác chết nào khác, thì sự việc phải dừng lại với nghi vấn quanh Thần Thủy cung. Nếu động cơ cuộc tranh chấp là một kho tàng báu vật, thì kho tàng báu vật đó hiện do Thần Thủy cung chiếm giữ!
Lý Hồng Tụ trầm giọng :
– Giả sử còn xác chết nổi lên kế tiếp?
Tiểu Phi điềm nhiên :
– Thì cứ nghiệm xét xác chết cuối cùng, tìm hiểu nạn nhân là ai, chết vì tay ai, mình sẽ hiểu cái liên hệ của họ, rồi bắt đầu từ đó mà truy nguyên!
Lý Hồng Tụ trầm ngâm một chút :
– Không lý số cao thủ này mất mạng vì cuộc tranh chấp một kho tàng?
Tiểu Phi cười mỉm :
– Hầu hết những vụ bất đắc kỳ tử trên đời, đều do tranh thủ quyền lợi tinh thần, vật chất, những cao thủ này có chết như thế, cũng không phải là điều lạ! Lý muội nên hiểu, tham vọng vô lý thì táng mạng vô lý. Mà con người ai lại không tham?
Khi lòng tham khích động thì còn lý trí gì mà phân biệt phải với trái?
Lý Hồng Tụ nhìn ra xa mơ màng :
– Dẫn dụ được lòng tham của số cao thủ này, hẳn phải là một miếng mồi lớn! Mà kẻ gieo mồi hẳn có một tâm cơ kỳ xảo!
Những phát hiện vừa qua gây niềm thích thú phần nào cho nàng, ánh mắt nàng ngời sáng lên, mặt mày tươi lạ.
Đột nhiên từ dưới khoang thuyền, Tống Điềm Nhi vọt miệng gọi vọng lên :
– Có lẽ hai cô cậu không hề biết Dung thơ có một người cô trong hàng môn hạ Thần Thủy cung?
Tiểu Phi sáng mắt :
– A! Dung Dung có người cô trong tổ chức ấy sao?
Chàng tha thiết hơn :
– Không rõ hai năm nay, Dung Dung đã đỡ chưa? Có còn chảy nước mũi chăng?
Lý Hồng Tụï mỉm cười :
– Lưu huynh muốn cho chị ấy lên sàn thuyền?
Tiểu Phi lắc đầu :
– Không! Gió lộng thế này, ai lại để người bệnh ra nơi trống trải.
Một giọng dịu hiền ấm áp, đáp lời chàng :
– Không sao đâ! Tôi đã đỡ rồi, chỉ cần nghe một câu nói như vậy cũng hết bịnh ngay, không cần uống thuốc. Tôi…
Tống Điềm Nhi cao giọng :
– Ấy chết! Dung thơ không khéo lại lầm mưu họ đấy! Họ đã biết Dung thơ sắp lên đến nơi, nên cố ý tỏ ra thiết tha lo nghĩ cho Dung thơ nghe lọt mà cảm họ đấy thôi.
Giọng nói ấm dịu lại vang lên như gió vờn cành liễu :
– Dù cho họ cố ý, miễn là họ nói ra như vậy, dù giả dối mà nói đi, nghe cũng khoái lắm rồi! Nghe lời giả dối mà mát ruột lòng cũng hơn chẳng nghe được gì cả!
Tiếp theo câu nói, một bóng người hiện ra, yểu điệu diễm kiều trong lớp áo mỏng dài phủ gót.
Ánh tà dương rải vàng trên mái tóc đen huyền của bóng đó, ánh tà dương rọi vào đôi mắt xanh biếc chớp ngời, ánh tà dương soi rõ đôi môi mọng đỏ, tất cả những sự kiện đó tạo nàng thiếu nữ vừa xuất hiện thành một người trời từ thượng uyển nhàn bộ xuống trần gian chập chờn trên mặt trùng dương lúc hoàng hôn thu dọn những tia nắng xa vời.
Lý Hồng Tụ dậm chân kêu khổ :
– Dung thơ! Gió lớn thến này, Dung thơ lên đây làm chi? Không khéo lại nằm liệt giường ra đấy, khiến cho vị công tử đa tình của chúng ta kia lại phẫn nộ mà hành hạ bọn tôi! Khổ lắm nhé!
Tô Dung Dung mỉm cười :
– Trên sàn thuyền nhiệt náo quá, tôi làm sao nằm yên được trong cái xó khoang u tối chứ? Huống chi, tôi mấy cái xác kia xem có đúng là Thần Thủy cung liên quan đến sự tình hay không vậy mà!
Tay nàng có cầm sẵn một chiếc áo gấm, àng choàng chiếc áo đó lên người Tiểu Phi, dịu giọng gắt yêu :
– Chiều hôm gió lạnh, ai lại để mình trần như thế chứ!
Tiểu Phi vừa cười vừa than :
– Cứ lo nghĩ cho người khác không chịu săn sóc lấy mình, thảo nào mà chẳng đau ốm!
Lý Hồng Tụ cười lớn :
– A! Dung thơ vì lo cho người ta nên phát bệnh đấy! Còn bọn tôi suốt đời mạnh khoẻ, chắc tại mình không hề quan tâm đến ai khác. Ha ha!
Tô Dung Dung đưa tay phớt yêu vào má nàng :
– Lại muốn phát cáu rồi đấy phải không? Đừng! Đừng! Người sống được bao lâu, cáu làm chi cho mau già, mau xấu?
Lý Hồng Tụ ôm chầm lấy nàng, bật cười kahnh khách :
– Phải! Tôi hay cáu lắm! Mà tôi cũng hay ghen lắm! Tôi xấu như vậy sao Dung thơ còn thích tôi?
Nàng bế Tô Dung Dung lên cao, mang nàng đến tận mạn thuyền.
Vừa lúc đó, một cái xác nữa, xác thứ năm trôi đến.
* * * * *
Nói là một cái xác, không đúng lắm, bởi nó không toàn vẹn.
Trọn bờ vai bên tả, luôn cánh tay bị chém bạt đi, may mà gương mặt vẫn còn nguyên, có lẽ lúc bị địch tấn công, nạn nhân chỉ kịp nhếch đầu qua một bên, còn thân hình không xê dịch đúng lúc, nên bị băng đi mất. Gương mặt đó đẹp vô song, kẻ nào hạ thủ đúng là một tên tàn bạo không hề thương hương tiếc ngọc, bởi nạn nhân là một nữ nhân, là một cân quắc anh thư.
Nàng vận một chiếc áo bằng sa tuyệt đẹp, hông có thắt sợi dây tơ màu bạc, mang đôi giày cũng màu bạc.
Chiếc áo mất đi một phần theo bờ vai và cánh tay, phần còn lại nhuộm máu đỏ loang lỗ như có hoa, nếu không có sợi dây tơ bạc cột chắc vào thân, có lẽ sóng biển đã lột trần rồi.
Tô Dung Dung quay nhìn nơi khác, mắt rướm lệ.
Lý Hồng Tụ cũng quay mặt đi trầm giọng hỏi :
– Dung thơ! Môn hạ của Thần Thủy cung phải không?
Tô Dung Dung nhẹ gật đầu.
Tiểu Phi thở dài :
– Người đẹp như thế này, kẻ nào nhẫn tâm hạ thủ chứ?
Lý Hồng Tụ bĩu môi :
– Vì quá nhẫn tâm, nên kẻ hạ độc thủ phải đền tội! Kẻ đó cũng đã chết, còn có đâu!
Tiểu Phi trố mắt :
– Chưa biết người, sao lại người đã chết? Kẻ hạ độc thủ là Sa Mạc Vương Vô Ảnh Thần Đao Trác Mộc Hợp?
Lý Hồng Tụ gật đầu :
– Tự nhiên là hắn rồi! Trừ hắn ra, còn ai có đường đao chớp nhoáng.
Tiểu Phi buột miệng kêu :
– A!
Lý Hồng Tụ dẫn giải :
– Phát giác ra mình bị đầu độc rồi, Trác Mộc Hợp vận dụng lực tàn trước khi tắt thở, tặng nàng một nhát đao. Nhát đao đó, phát xuất với tất cả căm hờn phẫn uất tự nhiên, nó phải nhanh phải mạnh phải chuẩn.
Tiểu Phi lộ vẻ u buồn :
– Cũng có lý như vậy lắm!
Lý Hồng Tụ thở ra ảm đạm :
– Hiện tại, sự việc ngưng đọng tại đây, mình không còn sự kiện nào để tra cứu xa hơn, không còn điều gì nữa đâu!
Tiểu Phi chớp mắt :
– Không còn?
Lý Hồng Tụ bĩu môi :
– Người đã chết hết, sóng trùng dương đã đưa đến cho ta xác cuối cùng thì còn việc gì nữa chứ!
Tiểu Phi chưa hoàn toàn đồng ý với nhận định của nàng :
– Lý muội cho là nàng này chết vì tay Trác Mộc Hợp?
Lý Hồng Tụ đảo mắt nhìn cái không toàn vẹn một thoáng :
– Lưu huynh có ý kiến khác chăng?
Tiểu Phi điểm một nụ cười :
– Lý muội còn quên một việc, Trác Mộc Hợp chết, thanh Đại Phong Đao của hắn cũng mất luôn. Kẻ nào đoạt thanh đao của hắn dùng thanh đao sát hại nàng này, cố ý làm cho người ta phải tin là sự việc kết thúc với hai cái xác cuối cùng, kết thúc bằng một cuộc tương sát giữa nhau, không có kẻ thứ ba.
Lý Hồng Tụ kêu lên :
– A! Đúng rồi!
Tiểu Phi từ từ tiếp nối :
– Kẻ đó muốn làm cho mọi người tin là sự việc đã kết thúc, nếu thực ra, sự việc tự nó kết thúc thì cần gì hắn muốn! Vì hắn muốn, nên chưa hẳn đã kết thúc, và nếu tôi không võ đoán thì sự việc chỉ mới bắt đầu thôi! Bắt đầu từ ý muốn của kẻ sau cùng…
Tô Dung Dung vụt hỏi :
– Hắn không muốn có ai khác chen vài vụ này? Phải vậy chăng?
Lý Hồng Tụ mơ màng :
– Tại sao hắn không hủy diệt chiếc xác cuối cùng, cho không ai nhận ra được? Không nhận ra được thì còn ai can thiệp làm gì? Mà biết can thiệp như thế nào, bởi nạn nhân là một người lạ!
Tiểu Phi cười nhẹ :
– Tất cả đều những nhân vật hữu danh trên giang hồ, rất có thể họ là những tay lãnh đạo môn phái, họ chết đi môn đệ của họ sẽ tương cứu. Họ chết mất thây, thì sự biệt tích của họ càng khinh động môn đệ họ hơn!
Tô Dung Dung cau mày :
– Sở dĩ…
Chương 3: Thiên nhất thần thủy
Tiểu Phi chận lời nàng :
– Sở dĩ, hắn làm như thế, là để cho thiên hạ tin rằng năm nạn nhân này tự tàn diệt lẫn nhau, ngoài họ ra, không còn ai khác nữa, và họ chết rồi thì sự việc cũng kết thúc với cái chết của họ, dù đệ tử của họ có muốn báo hận cho sư môn, cũng không còn đối tượng nữa. Đã không có đối tượng, thì sự việc kết thúc vĩnh viễn.
Lý Hồng Tụ thở ra :
– Kẻ đó nghĩ như thế rất đúng, nhưng hắn còn quên, quên rằng trên đời này vẫn còn có những người chuyên môn gánh vác việc thiên hạ, chuyên môn bới lên những cái gì đáng lý ra phải để vùi lấp muôn đời.
Tiểu Phi cười lớn :
– Dĩ nhiên là kẻ đó không hề tưởng đến! mà còn nhiều người khác cũng quên như kẻ đó!
Lý Hồng Tụ trầm ngâm một chút :
– Điều đáng lưu ý là phải biết kẻ đó là ai? Ai cũng có thể là hắn, hắn có thể là mọi người, bởi hắn là kẻ vô danh… Hiện tại, chúng ta không nắm được một manh mối nào, giúp chúng ta phăng lần ngọn đến gốc.
Nàng cao giọng tiếp :
– Lưu huynh! Lưu huynh định tìm một mũi kim giữa lòng biển sâu chăng?
Tiểu Phi thản nhiên :
– Đúng vậy! Ngu huynh sẽ làm cái công việc tát biển cạn, cho mũi kim phô bày dưới ánh dương quang.
Đột nhiên, chàng nhảy vút lên không, chênh chênh thân hình, đáp xuống mặt biển.
Lý Hồng Tụ kêu to :
– Lưu huynh làm gì thế?
Tiểu Phi cười lớn :
– Thử vào lòng biển mò kim, may ra mình khỏi phí công tát cạn!
Bòm!
Nước biển bắn lên tung toé, Tiểu Phi đã chìm lặng dưới biển sâu.
Lý Hồng Tụ dậm chân :
– Trời! Dung thơ đành lấy mắt mà nhìn Lưu huynh à?
Tô Dung Dung lắc đầu :
– Không nhìn cũng không thể làm gì khác hơn. Trên đời này, còn ai có thể ngăn trở được chàng ta?
* * * * *
Tô Dung Dung tìm một mảnh buồm phủ lên năm xác chết. Đến lúc đó, Tống Điềm Nhi mới dám xuất hiện. Nàng xuất hiện với một lồng đèn nơi tay tả, một giỏ trái cây nơi tay hữu.
Ánh tà dương dfần dần mờ nhạt, sao trời đã điểm lưa thưa. Mặt biển là một tấm thảm xanh biếc có óng ánh màu vàng. Gió thoảng qua nhẹ quá dù là gió trùng dương, không đủ gợn mặt nước thành sóng to, sóng nhỏ, song thừa gieo mát dịu cho các nữ khách trên du thuyền. Họ cảm thấy tinh thần sảng khoái lạ.
Nhưng họ không tận hưởng niềm sảng khoái, bởi bên cạnh họ có năm chiếc xác lạ. Họ lặng lẽ đợi chờ Tiểu Phi trở lại.
Xa xa, trên mặt biển có ánh đèn ngư thuyền, ánh đèn le lói như một ngôi tinh tú bồng bềnh trên mặt nước.
Lý Hồng Tụ nhìn ánh đèn ngư thuyền điểm một nụ cười :
– Tôi hy vọng chàng ta sẽ lọt vào mẻ lưới của ngư thuyền kia, ngư phủ sẽ phải một phen hãi hùng khi nhận ra mình thu hoạch được một con quái ngư!
Tống Điềm Nhi cười hì hì :
– Nếu ngư thuyền lưới được quái ngư, thì ngư phủ phải là một huynh trưởng của Lý thơ thơ!
Lý Hồng Tụ trừng mắt nhìn nàng Tống :
– Kỳ quái thật! Thổ ngữ vùng Tô châu có thanh âm dịu lắm chứ, tại sao không dùng mà chỉ nói tiếng Quảng Đông nghe như chim chí choét? Vậy mà có kẻ nói mãi, không ngại chối tai người nghe!
Tống Điềm Nhi biết mình bị xỏ ngọt, càng cố ý trêu tức :
– Không phải là người ta thích cái giọng líu lo như chim đâu. Người ta chỉ thích dùng giọng đó, là vì có thể làm khó chịu cho một vài kẻ nào vậy thôi! Tánh của ta hay làm khó chịu cho kẻ khác, nếu kẻ đó khó chịu mà chết, ta cũng chẳng màng!
Thốt xong, nàng nhảy lùi, hụp xuống, rồi nhảy lên như một trẻ nít thích chí reo hò, nhảy nhót quá mãn nguyện.
Nhưng thoạt đầu, nàng nhảy nhót vì thích miệng nàng còn gắn nụ cười. Sau cùng thì nàng xanh mặt, nàng nhảy nhanh hơn, càng hét vang thay vì reo hò, mồm méo xệch thay vì cười.
Một con cá ác ôn từ dưới nước phóng mình lên, rơi tọt vào tay áo nàng, gây cảm giác nhột nhột, nhớt nhớt, làm nàng sợ cuống cuồng lên.
Đến lượt Lý Hồng Tụ vỗ tay cười lớn :
– Thích quá! Ta chưa chết tức, đã có kẻ sắp chết hoảng lên rồi! Ha ha! Phải chứ? Ai bảo trêu ta? Ta không trả đũa, vẫn có người thay ta mà trả.
Không rõ đã lên thuyền từ lúc nào, Tiểu Phi đứng đó, nhìn cục diện mà cười, cười một lúc rồi thò tay vào tay áo Tống Điềm Nhi bắt con cá bỏ ra ngoài.
Tống Điềm Nhi mặt còn trắng nhợt, vừa dậm chân vừa kêu trời, bất thình lình nhào tới đấm chàng.
Tiểu Phi vừa cười vừa né tránh :
– Vừa rồi ta trông thấy một người mà Tống muội hằng mơ tưởng, ta định nói cho Tống nghe đấy, nếu đấm mãi, ta chẳng nói đâu!
Tống Điềm Nhi nghỉ đánh, chồm chân vòng tay qua cổ chàng, đeo cứng hỏi nhanh :
– Ai? Ai? Lưu huynh thấy ai?
Tiểu Phi nheo mắt :
– Người mà Tống muội mơ tưởng, ước ao được trông thấy, là ai? Trong thiên hạ ngày nay, ai giỏi đàn cầm nhất? Trong thiên hạ ngày nay, ai xứng đáng là một nhà danh họa? Ai tạo những dòng thơ lâm ly tiêu hồn?
Lý Hồng Tụ vỗ tay reo lên :
– Tôi biết! Tôi biết! Diệu Tăng Vô Hoa!
Tống Điềm Nhi buông cổ chàng, nắm hai tay chàng dặt dặt :
– Thật vậy à? Lưu huynh đã gặp người đó à?
Tiểu Phi mỉm cười :
– Y ngồi trên thuyền một mình, mường tượng niệm kinh, mường tượng làm thi, ta từ dưới nước vọt lên! Nếu các người được trông thấy vẻ mặt của y lúc đó!
Tống Điềm Nhi trố mắt :
– Lưu huynh nhận ra y?
Tiểu Phi tiếp nối :
– Ta chỉ gặp y ba lần. Lần thứ nhất ta cùng y uống rượu suốt ba ngày ba đêm. Lần thứ hai, ta cùng y gây cuộc cờ suốt năm ngày năm đêm. Lần thứ ba, ta cùng y bàn về giáo lý nhà Phật suốt bảy ngày bảy đêm!
Chàng cười vag một tiếng, tiếp nối :
– Bàn về Phật giáo, tự nhiên ta kém y. Còn uống rượu tự nhiên y kém ta!
Lý Hồng Tụ nheo nheo mắt :
– Còn cờ?
Tiểu Phi thở dài :
– Ta cho là hòa, nhưng cái lão hòa thượng đó không bằng lòng!
Lý Hồng Tụ bật cười khanh khách :
– Thế nghĩa là bại! Thì ra, trừ cái việc đấm đá nhau, Lưu huynh kém thiên hạ về các mặt khác! À quên Lưu huynh còn vô địch về rượu nữa chứ!
Tiểu Phi nghiêm sắc mặt :
– Đừng khinh thường người ta chứ : Ngu huynh còn giỏi một khoa nữa đấy!
Lý Hồng Tụ bĩu môi :
– Khoa gì?
Tiểu Phi thản nhiên :
– Ăn! Khoa ăn của ta cũng có hạng lắm đó!
Lý Hồng Tụ gập lưng lại mà cười.
Tống Điềm Nhi nắm áo chàng giật giật :
– Sao Lưu huynh không mời lão đến đây?
Tiểu Phi gật đầu :
– Có chứ! Thoạt đầu thì y muốn đến liền. Nhưng khi nghe ta nói là trên thuyền có mấy nàng tiên nữ, y rùng mình, lè lưỡi lắc đầu y như con thỏ bị tên một lần, giờ nghe nói đến cây cung!
Tống Điềm Nhi vẩu mồm :
– Đã là hòa thượng, còn sợ nữ nhân là sợ làm sao?
Tiểu Phi cười khổ :
– Vì là hòa thượng, nên y sợ nữ nhân! Nếu không, thì y đến gấp! Bởi hòa thượng gần sắc đẹp phỏng có thích thú gì nữa?
Lý Hồng Tụ cười giòn :
– Nếu không là hòa thượng thì con thỏ đã tỏ cái tài chạy nhanh rồi?
Tiểu Phi nheo nheo mắt :
– Tự nhiên! Tự nhiên!
Tô Dung Dung lái câu chuyện sang đề khác :
– Nghe nói cái lão ấy là một danh sĩ trong Phật môn, chẳng những cầm kỳ thi họa đều giỏi, mà võ công của lão cũng cao siêu vô tưởng!
Tiểu Phi thở dài :
– Nếu chỉ có võ công cao tuyệt, thì ai nói làm gì? lão còn hơn thế, hơn xa! Lão là bậc tài cao đệ nhất trong hàng đệ tử Thiếu Lâm, rất tiếc, lão thông minh tuyệt đỉnh, có danh vọng tuyệt đỉnh, vậy mà cái lão Tâm Hồ đại sư trong Thiếu lâm phái, lúc chọn vị Chưởng môn tương lai, lại không chọn Tôn Vô Hoa, mà chọn một đệ tử khác quá tầm thường!
Lý Hồng Tụ mơ màng một lúc :
– Cứ như tư cách của Tôn Hòa thượng thì những sự kiện này tất không làm cho người lưu ý rồi!
Tiểu Phi đồng ý :
– Không ngờ Lý Hồng Tụ lại là tri kỷ của Tôn Vô Hoa!
Tô Dung Dung tiếp nối :
– Đành là lão hòa thượng đó không liên quan đến những gì ta phát hiện hôm nay, nhưng Lưu huynh còn thấy người nào khác nữa chăng?
Tiểu Phi gật đầu :
– Những chiếc xác này từ hướng Đông trôi đến, ta có quan sát tất cả những con thuyền từ hướng đó xuất hiện, phần đông đều là thương thuyền, hoặc ngư thuyền, chỉ có hai chiếc của người trong võ lâm. Một là của Tôn Vô Hoa, còn chiếc kia là của…
Tô Dung Dung chận nhanh :
– Ai?
Tiểu Phi đáp :
– Cái bang. Trên thuyền có bốn vị Đại hộ pháp, bốn vị Đại trưởng lão cùng vị Bang chủ tân nhậm. Vị Bang chủ năm xưa đã chết Cái bang vừa tuyển chọn vị mới. Các người đoán thử xem vị tân Bang chủ Cái bang là ai?
Tô Dung Dung lắc đầu :
– Chịu thôi! Ai mà đoán được! Lưu huynh nói gấp cho nghe đi!
Tiểu Phi mỉm cười :
– Tân Bang chủ là một bằng hữu của ta, tửu lượng ngang ta, khoa ăn cũng ngang ta và một ngày nào đó hắn sẽ họa tặng các người một bức truyền thần.
Tô Dung Dung kêu lên :
– A! Có phải là Nam Cung Linh chăng?
Tiểu Phi gật đầu :
– Chính hắn!
Tô Dung Dung trầm ngâm một chút :
– Như Nam Cung Linh mà là Bang chủ Cái bang, thì cái phong khí của giang hồ đã khởi biến cải rồi đó. Cuộc tuyển chọn bậc thủ lãnh không dựa vào căn bản lão thành mà chỉ bằng vào tài nghệ, vào trí thông minh của mỗi người, dù người đó còn ít tuổi, sự kiện đó đáng mừng cho kiếp vận võ lâm lắm! Tôi dám chắc giang hồ sẽ khởi sắc từ đây!
Lý Hồng Tụ trầm ngâm một chút :
– Tôi tưởng Nam Cung Linh không mảy may liên quan đến sự tình này, sở dĩ…
Tiểu Phi lắc đầu cười khổ :
– Sở dĩ, ngu huynh không còn biện pháp nào…
Tô Dung Dung chận lời :
– Không biện pháp là một cái lợi, chính tôi mong như thế! Tại sao mình mãi bận tâm vì những việc viển vông, những việc chiếm rất nhiều thời gian của hạn định một kiếp người khi mình cần tận hưởng trọn vẹn, không thể phí một giây, một phút?
Tiểu Phi nhìn ra mảnh buồm phủ kín năm chiếc thi hài, mơ màng hỏi :
– Các người có nhận ra những kẻ yên nghỉ muôn đời kia có một điểm tương đồng chăng? Giả như…
Lý Hồng Tụ nheo mắt :
– Có! Cái điểm tương đồng của họ : tất cả đều là con người! Họ là con người như nhau! Lưu huynh nhận xét chí lý!
Tiểu Phi phớt qua sự bông đùa của nàng :
– Bỏ cái điểm đó qua một bên, Lý muội không nhận ra điểm nào khác nữa chăng? Hãy cố thử suy nghĩ xem!
Tô Dung Dung uể oải đứng lên :
– Muốn suy nghĩ, hãy xuống khoang thuyền mà suy nghĩ, không nên hứng mãi gió lộng của trùng dương lúc hoàng hôn rũ bóng. Đi! Tôi sẽ pha trà thơm cho các người nhấp nháp, rồi cứ suy nghĩ bao nhiêu lâu bằng thích.
Khoang thuyền là một gian phòng nổi của khách du thủy thừa tiền lắm bạc, chẳng những tiện nghi không thiếu, cách trang trí lại hoa mỹ cầu kỳ.
Từ sàn thuyền xuống khoang, phải do một chiếc thang ngắn, nhỏ hơn một chiếc thang lầu.
Một vài ngọn đèn kính đáo tỏa ánh sáng mát dịu khắp gian phòng một thứ ánh sáng không huy hoàng như cảnh phồn hoa ồ ạt mà là ánh sáng của mộng mơ, gieo cái ấm êm ngây thơ cho những tâm hồn cần lắng dịu sau những sóng gió của cảm hoài.
Tiểu Phi xuống khoang trước hết.
Đến đầu thang, chàng đột nhiên dừng chân lại, rồi đứng đờ ra đó, không khác nào chân đóng đinh tại chỗ.
Đôi mắt chàng mở to, ánh mắt ngời lên sự kinh dị, hướng thẳng vào gian phòng. bên trong đã có người! Một người thôi, người đó là một nữ nhân!
Nữ nhân đưa lưng ra cửa, ngôi nơi chiếc ghế của chàng ngồi thường ngày.
Từ phía sau nhìn tới, Tiểu Phi không trông thấy gì khác hơn là mái tóc vấn cao của nàng, một mái tóc chỉ có loại mỹ nhân mới có. Chàng còn thấy được một bàn tay. Bàn tay đó dĩ nhiên phải đẹp, đẹp mới xứng với mái tóc huyền, mới biểu lộ được những ưu điểm mà hóa công riêng dành cho những trang thiên hương quốc sắc.
Bàn tay đó, hiện đang nâng chiếc chén, cũng lại là chiếc chén Tiểu Phi thích dùng nhất, thường dùng nhất những khi cần mềm môi chuốc men nồng.
Và hiện tại, nàng chọn cái ghế của chàng, nàng chọn cái chén của chàng, nàng ung dung ngồi, ung dung uống, không hề khách khí, nàng nghiễm nhiên là chủ nhân của du thuyền!
Tiểu Phi dừng lại, thì Tô Dung Dung, Lý Hồng Tụ và Tống Điềm Nhi cũng dừng lại, chàng kinh dị, ba nàng cũng kinh dị như chàng.
Tất cả đều lặng thinh nhìn vị khách bất ngờ, không rõ từ đâu đến, đến từ lúc nào, nhất là địa điểm của cuộc viếng thăm nằm trên một con thuyền chung quanh là trùng dương sóng nước bao la.
Nàng là ai? Nàng đến với mục đích gì? Có phải nàng đến lúc Tiểu Phi nhảy xuống nước chăng? Có phải Tô Dung Dung, Lý Hồng Tụ và Tống Điềm Nhi không đủ thính giác nhận ra sự xuất hiện của nàng chăng?
Một giọng nói vừa dịu vừa lạnh vang lên :
– Vào đây chứ! Vào đi! có phải là Đạo Soái Lưu Hương đó không?
Nàng thốt, nàng không quay đầu lại, tay vần còn nâng chén rượu.
Tiểu Phi đã lấy lại bình tĩnh. Chàng thản nhiên đáp :
– Chính tại hạ! Có lẽ tại hạ lầm phòng rồi!
Nữ nhân vẫn lạnh lùng :
– Không! Không lầm đâu! Đây là địa phương, là lãnh thổ của ngươi mà!
Tiểu Phi mỉm cười :
– Nếu là địa phương. là lãnh thổ của tại hạ, thì sự có mặt của cô nương sẽ được giải thích như thế nào!
Nữ nhân điềm nhiên :
– Rất dễ! Ngươi hãy coi đây là một cái hứng ngẫu nhiên! Không hơn không kém!
Tiểu Phi cười lớn :
– Hay qua! Cô nương nói đúng! Đúng lắm!
Nữ nhân tiếp :
– Vả lại, nếu ta không lầm thì Đạo Soái Lưu Hương xưa nay không hề cự tuyệt nữ nhân.
Đột nhiên nàng xoay chiếc ghế, đối diện với Tiểu Phi đến lúc đó chàng mới nhìn rõ mặt nàng.
Dùng danh từ đẹp, diễn tả nhan sắc nàng, danh từ đó không diễn tả một phần nhỏ nào cái nhan sắc của nàng. Từ người nàng một ma lực bốc hỏa, hút dẫn cái hô hấp của đối tượng, làm cho con tim ngừng nhịp, cho tâm hồn kết động. Và nếu ánh sáng mắt nàng chơm chớp một chút, thì không gian sẽ bị khuấy mạnh, bão sẽ dậy, giông sẽ nổi.
Từng là một phong lưu công tử nức tiếng hào hoa, mỗi cái vung tay, cầm trên vạn lượng, bình sinh Tiểu Phi chưa hề trông thấy một sắc đẹp nào bằng, cho dù Lâm Tiên Nhi của những ngày xưa cũ…
Nàng tiếp gọn :
– Lý do đó đủ giải thích chưa hở Đạo Soái?
Đã nhìn mặt nàng rồi tự nhiên Tiểu Phi không thể không quan sát những điểm khác nơi nàng.
Nàng vận chiếc áo bằng sa mỏng, màu tuyết, ngang lưng có thắt sợi dây màu bạc.
Nàng không để Tiểu Phi có qua thừa thì giờ làm một cuộc sưu tầm bằng ánh mắt trên người nàng, ung dung thốt :
– Có lẽ hiện tại ngươi đang tự hỏi ta từ đâu đến.
Tiểu Phi lắc đầu :
– Không đâu! Thà tại hạ không biết là hơn! Vì không muốn biết, nên chẳng cần tự hỏi, cũng như hỏi thẳng nơi người đáng hỏi!
Nữ nhân thoáng kinh dị :
– A! Tại sao?
Tiểu Phi lạnh lùng :
– Trên thế gian này, nếu có một nữ nhân nào mà tại hạ không thích giao du thì nữ nhân đó hẳn xuất xứ từ Thần Thủy cung!
Nữ nhân chớp mắt :
– Nghĩa là người không chấp nhận giao tiếp với môn hạ Thần Thủy cung!
Tiểu Phi thản nhiên :
– Có lẽ thế!
Nữ nhân vụt đứng lên, quay mình, với tay lấy chiếc bình bằng bạc đặt nơi ngăn vách, mở nút, rót đầy chén, cạn.
Tiểu Phi thở dài :
– Biết làm sao hơn, hở cô nương? Ý chí đã cố định như thế rồi, tại hạ phải giữ lấy nó đến hơi thở cuối cùng!
Chàng nhìn chén rượu trong tay nàng, tiếp hỏi :
– Cô nương cần làm mấy chén mà đến đây, hay còn mục đích nào khác?
Chàng bước tới, kéo một chiếc ghế ngồi xuống.
Nữ nhân nghiên đầu, nhìn xéo, gằn từng tiếng :
– Ngạo mạn! Vô lễ! Tàn khốc! Lạnh lùng! Còn gì nữa? Nhưng cũng có một vài điểm vớt lại, khiến cho bổn cô nương có thể chịu được! Đúng như truyền thuyết giang hồ! Rất đúng!
Tiểu Phi vòng tay :
– Đa tạ! Nhưng không rõ trên giang hồ, thiên hạ có quên một điểm khác của tại hạ chăng?
Nữ nhân rùn vai :
– Điểm gì?
Tiểu Phi nhếch một nụ cười :
– Nếu có một nữ nhân xa lạ đến thuyền, ngồi ngay trên chiếc ghế của tại hạ, nâng chén của tại hạ, uống rượu của tại hạ, thì nữ nhân đó sẽ bị tại hạ quăng ngay xuống biển, dù nữ nhân đó là bậc tuyệt thế diễm kiều.
Chàng duỗi hai chân ra, tỏ cái vẻ thoải mái, chàng thở phào tỏ cái khoan khoái sẵn sàng mục kích một cơn giận biểu lộ trên gương mặt đẹp mê hồn.
Quả nhiên, nữ nhân biến sắc mặt trắng nhợt, tay nàng rung rung.
Lý Hồng Tụ vội bước tới, chụp nhanh chén rượu trong tay nữ nhân, điểm một nụ cười :
– Nếu cô nương cần bóp vỡ một vật gì, tôi sẽ tìm cho một chiếc chén bằng sắt, chứ chén này bằng ngọc. Quý lắm! Mình không nên phí cô nương ạ!
Nữ nhân càng xám mặt hơn. Rồi từ xám, trở về màu trắng để cuối cùng chuyển qua mà hồng, màu của sự thẹn.
Thẹn mà xanh mặt là có sự uất hờn, phẫn nộ chứ thẹn mà đỏ mặt là có sự hòa dịu rồi. Nữ nhân cười mỉm :
– Khá lắm! Các ngươi toàn là những con người khá, nói năng có ý nhị lắm! Nhưng giai đoạn bông đùa chấm dứt rồi!
Tiểu Phi nheo mắt :
– Thế là mình không còn cười được nữa! Mình không cười thì phải khóc hay sao hở cô nương?
Nữ nhân lạnh lùng :
– Nếu ngươi không trao trả lại cho ta, chỉ sợ muốn khóc cũng không khóc được?
Tiểu Phi trố mắt :
– Trao trả? Tại hạ vay gì của cô nương?
Nữ nhân điềm nhiên :
– Đúng! Ngươi không vay! Tự nhiên là ngươi không vay rồi! Mọi người đều biết vậy rồi! Có bao giờ Đạo Soái Lưu Hương mở miệng vay gì nơi ai?
Nàng cười gằn mấy tiếng, rồi rùn vai ;
– Ngươi trộm! Ngươi lấy trộm!
Tiểu Phi cau mày :
– Trộm? Cô nương đùa à? Trộm của cô nương vật gì?
Nữ nhân buông gọn :
– Một giọt Thiên Nhất Thần Thủy!
Đôi mắt Tiểu Phi trọn tròn, lồi ra như hai hòn đạn, chàng kêu lên thất thanh :
– Cô nương nói sao?
Nữ nhân gằn mạnh từng tiếng :
– Thiên Nhất Thần Thủy!
Tiểu Phi sửng sốt ;
– Cô nương muốn nói là có kẻ đột nhập vào cung trộm Thiên Nhất Thần Thủy!
Nữ nhân bĩu môi :
– Không lẽ ta từ ngàn dặm xa vượt trùng dương đến đây để dối ngươi!
Dù sao thì Tiểu Phi cũng cảm thấy khoan khoái trong lòng. Bởi vì, lọt vào Thần Thủy cung là thực hiện được một sự kiện phi thường mà nữ nhân không chịu tìm nơi nào để hỏi, lại tìm đến chàng, như vậy là nàng cho rằng trên đời này chỉ có chàng mới làm nổi việc phi thường đó.
Trộm đành rằng là một việc xấu, nhưng trộm ở những nơi không thể trộm được, mới oai chứ? Chẳng hạn, vào hoàng thành, trộm chiếc ấn của nhà vua đó mới là một kỳ công!
Chàng lẩm nhẩm :
– Hay lắm! Hay lắm! Tất cả mọi chuyện đều gây thích thú! Những việc hôm nay, những việc chiều nay, ngay trên chiếc thuyền này!
Chàng vụt hỏi :
– Cô nương bảo là mất một giọt Thiên Nhất Thần Thủy? Hay mất nhiếu hơn?
Nữ nhân lạnh lùng :
– Tiếng là một giọt, chứ thật sự làm sao trộm được một giọt, duy nhất? Cần một giọt, chỉ trộm một giọt thì lấy đâu bù vào chỗ hao hụt? Cho nên phải nói là mất vài giọt mới đúng hơn! Vài giọt đó có thể hại hơn ba mươi sinh mạng. Nếu sử dụng đúng phương pháp thì hại đúng ba mươi bảy người!
Tô Dung Dung thở dài :
– Cô nương nghĩ là chàng lấy trộm vật đó?
Nữ nhân cười lạnh :
– Trên đời này, ngoại trừ Đạo Soái Lưu Hương ra, còn ai đủ tài, đủ can đảm vào Thần Thủy cung trộm một vật gì chứ?
Tiểu Phi cười nhẹ :
– Đa tạ cô nương quá khen! Bây giờ, nếu tại hạ nói rằng, mình chưa làm đến việc đó, chắc chắn cô nương không tin?
Nữ nhân hừ một tiếng :
– Ngươi lại có thể làm cho ta tin được ngươi không?
Tiểu Phi gật đầu :
– Được chứ! Được chứ!
Chàng vụt đứng lên, chụp lấy bàn tay nữ nhân, thốt :
– Ít nhất, tại hạ cũng phải cho cô nương thấy một cái gì, và tại hạ cam kết là cái đó sẽ gây nhiều thích thú cho cô nương lắm! Một loại thích thú phi thường! Bình sinh cô nương không hề gặp!
Nữ nhân lẳng lặng để cho chàng lôi đi.
Tô Dung Dung cười nhẹ :
– Chàng mà nắm tay một nữ nhân nào chắc chắn nữ nhân đó không hế cự tuyệt!
Tống Điềm Nhi chớp mắt :
– Môn hạ Thần Thủy cung, nếu là nam nhân thì…
Lý Hồng Tụ chận lời :
– Nữ nhân thì đã sao? Bất quá, chỉ khác nhau ở điểm đẹp hay xấu mà thôi!
Tống Điềm Nhi cười mỉa :
– Tôi thì nhận ngay nữ nhân này đẹp lắm!
Lý Hồng Tụ cười vang đại lượng :
– Mà Đạo Soái Lưu Hương cũng không xí trai!
Mảnh buồm được dở tốc ra, bày năm chiếc xác nhăn răng đáng sợ.
Tiểu Phi chỉ xác nữ nhân :
– Cô nương có nhận ra là ai chăng?
Nữ nhân không biểu lộ một cảm nghĩ nào cả. Nàng nhìn chiếc xác như nhìn một tảng đá bên đường.
Nàng lạnh lùng thốt :
– Không phải là đệ tử Thần Thủy cung!
Tiểu Phi giật mình :
– Không phải?
Nữ nhân lắc đầu :[Audio] Vũ Thần
– Bình sinh, ta chưa trông thấy nàng lần nào!
Tiểu Phi vuốt vuốt chót mũi, một lúc lâu, chàng điểm một nụ cười khổ :
– Tại hạ chỉ tưởng là chính người trong cung trộm vật đó mang đi. tại hạ tưởng chính nàng này lấy trộm! Hiện tại thì…
Nữ nhân chớp mắt :
– Hiện tại thì cái hứng đã tan biến rồi.
Tiểu Phi mơ màng :
– Không phải là môn hạ Thàn Thủy Cung, tại sao nàng lại ăn mặc như thế này? Hay là nàng vì “hắn”? Vì hắn mà nàng ăn mặc như thế, để đánh lạc hướng mọi cuộc theo dõi!
Nữ nhân lấy làm lạ :
– Đánh lạc hướng?
Tiểu Phi gật đầu :
– “Hắn” muốn cho mọi người đều tin là Trác Mộc Hợp bị nàng hạ sát rồi chính nàng cũng bị Trác Mộc Hợp giết hại. Cả hai cùng chết, cả hai chết là sự việc kết thúc, không còn ai truy cứu sự tình chỉ thương hại cho nàng!
Nữ nhân trầm ngâm một chút :
– Theo khẩu khí của ngươi có lẽ ngươi đã biết hắn là ai!
Tiểu Phi lại mơ màng :
– Nếu đã biết được thì nói gì!
Hắn? Hắn là ai?
Hắn là kẻ trộm Thiên Nhất Thần Thủy!