1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Audio] Linh Chu
  4. Tập 2: Sĩ tốt luận vấn đáp (c6-c10)

[Audio] Linh Chu

Tập 2: Sĩ tốt luận vấn đáp (c6-c10)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 6 : Sĩ tốt luận. (1)

“Sức khỏe loài người hoàn toàn không thể nào so sánh với phượng hoàng, phượng hoàng từ lúc là bào thai trong bụng đã có linh khí, một khi sinh ra liền có sức mạnh của phần thiên chử hải (đốt trời nấu biển), quạt cánh một cái là có thể đập tan một ngọn núi lớn, còn loài người khi vừa sinh ra thì chỉ là bào thai thông thường, nhất định căn bản phải thoát phàm thì mới có thể bước trên con đường tu tiên.”

“Ta hiện tại đã không phải là tộc trưởng phượng hoàng tộc mà chỉ là một người thiếu niên bình thường, bây giờ nếu muốn thay đổi thể chất thì chỉ có tu luyện “Bất tử phượng hoàng thân”, một khi tu luyện tới đại thừa thì có thể sống đến chín vạn năm, dù cho sau khi chết thân thể cũng không bị mục nát.”

“Ưu điểm lớn nhất của “Bất tử phượng hoàng thân” là ở chỗ nó có thể thay đổi thể chất một người, làm cho thể chất của người đó trở nên ngày càng lớn mạnh, ngày càng tinh thông hiếm có.”

Nhưng mà “Bất tử phượng hoàng thân” tu luyện lại khó vô cùng, dù cho là Phong Phi Vân kiếp trước có thân thể phượng hoàng làm cơ sở, tu luyện đến cảnh giới vũ hóa đệ cửu trọng cũng không tu luyện “Bất tử phượng hoàng thân” đạt được đến đại thừa.

Như vậy mới thấy được việc đó vô cùng khó khăn!

Mà hiện tại hắn chỉ có thể từ con số không mà bắt đầu, lại một lần nữa từng bước đi vào con đường tu tiên gian khổ, mà cũng chỉ có như vậy mới có đường sinh tồn, ở bất cứ nơi nào cũng đều là mạnh hiếp yếu, nếu không muốn bị kẻ mạnh ăn tươi thì nhất định phải là kẻ mạnh nhất.

Trong đầu không khỏi nhớ tới hình bóng xinh đẹp tuyệt trần của Thủy Nguyệt Đình.

Bây giờ nàng tồn tại như một thần linh, còn mình chỉ là một người nhỏ bé, tầm thường!

Cho dù gặp lại lần nữa, nàng cũng không thể nào nhận ra Phong Phi Vân, nàng kiêu ngạo nên thậm chí sẽ không liếc mắt một lần đến tên tiểu nhân nhỏ bé này.

Nghĩ đến đây, Phong Phi Vân không khỏi dừng bước, nhìn người đi đường xa lạ xung quanh, bọn họ đều là mắt đen, tóc đen, da vàng, đó không phải là là yêu tộc biến hóa hình người mà là loài người thật sự.

Phượng Phi Vân quanh năm bế quan tu luyện ở núi Phượng Hoàng đối với những hiểu biết về thế giới loài người hầu như là con số không.

Còn có phong cách kiến trúc xa lạ kia, cổ sắc cổ hương (phong vị cổ xưa), ban công trang trí gỗ, mái nhà lan can chạm khắc hình chim, quả thực là mỗi một tòa nhà đều là một tác phẩm nghệ thuật.

Còn có nếp sống văn hóa xa lạ, đây hết thẩy đều khuấy động tâm thần của Phong Phi Vân.

Trong lòng hắn tràn đầy thắc mắc, thầm nói: “Thì ra Linh Chu mang ta đến một không gian thế giới khác, có lẽ là một đầu của thế giới khác?”

Nơi hiện tại hắn đang ở gọi là Linh Châu thành!

Trong vòng mấy ngàn dặm thì Linh Châu thành chính là cổ thành lớn nhất, quản lý cả mấy chục huyện nha xung quanh, số người cộng lại vượt quá mười triệu.

Linh Châu thành chẳng qua chỉ là một cổ thành bình thường của vương triều Thần Tấn. Trong hiểu biết của Phong Phi Vân thì vương triều Thần Tấn là cả một thế giới, vô cùng rộng lớn, vô biên vô hạn, như Linh Châu thành này vậy, không dưới một vạn thành trì, bao la không thể nào tưởng tượng nổi.

Còn ở ngoài vương triều Thần Tấn là nơi nào? Hắn hoàn toàn không biết được.

Người thường dù sao thì kiến thức cũng có hạn!

“Phong thiếu gia này đúng là một người lăn lộn ăn chơi trác táng chỉ để chờ chết, kiến thức trong đầu thì quá ít, với lại trong đó thì chín tầng đã có liên quan đến nữ nhân, còn lại một tầng thì cũng không ngoài ăn nhậu chơi bời. Ta đường đường là tộc trưởng yêu tộc phượng hoàng, làm sao lại dung hợp linh hồn với một người bại hoại, suy đồi như hắn?

“Ôi! Mắng chửi có ích gì, mắng vẫn không phải là mình hay sao, chấp nhận số phận đi chứ!” Phong Phi Vân thở dài một cái.

Nếu muốn nhanh chóng thích ứng với một hoàn cảnh mới nhất định phải mở rộng kiến thức của mình mới được, chỉ có hiểu rõ thế giới này mới có thể thích ứng với thế giới này.

“Trong Thư các của Phong phủ hình như có đồ lục thế giới (giống bản đồ) và các ghi chép địa lý, cũng có thể xem thử.”

Phong Phi Vân nghĩ đến đây lại hướng về phía Phong phủ mà tăng nhanh nhịp chân, bước đi nhanh hơn.

Bối cảnh của Phong Phi Vân tương đối khó lường, cha của hắn chính là thành chủ của Linh Châu thành, không chỉ có trăm vạn người dân trong Linh Châu thành chịu dưới quyền quản lý, ngay cả mấy chục huyện nha xung quanh đều phải chịu sự phụ trách của hắn. Mỗi một năm, những tên quan huyện kia đều phải vào Linh Châu thành dâng tặng lễ vật và tiền bạc châu báu cho hắn.

Có thế nói cha của Phong Phi Vân nghiễm nhiên chính là vua một cõi, cai quản khu vực xung quanh nghìn dặm của Linh Châu thành, gần nghìn vạn bách tính.

Phong Phi Vân chính là con trai độc nhất của thành chủ Linh Châu thành, hắn ở Linh Châu thành gây họa cho những người thiếu nữ đàng hoàng, dĩ nhiên là không người nào dám có lời oán hận, mọi người trông thấy hắn cũng chỉ có thể nuốt giận mà im hơi lặng tiếng. Cho dù có người không phục, cũng chỉ biết bị quan sai đánh cho sống dở chết dở, dám không thuận theo Phong thiếu gia chính là không thuận theo thành chủ đại nhân.

Mà nhà của Phong Phi Vân, Phong phủ lại chính là phủ thành chủ của Linh Châu thành.

Lầu son trụ đồng, tường cao nhiều vườn, chín cửa ra chín cửa vào, người hầu và nha hoàn cũng không dưới năm trăm, tưởng chừng như một thâm cung đại viện.

Phong Phi Vân mặc dù là chủ nhân đời thứ hai không văn không võ, dốt nát nhưng cha của hắn Phong Vạn Bằng: thành chủ Linh Châu thành lại là một nhân vật kiệt xuất, văn võ song toàn.

Hai mươi năm trước, Phong Vạn Bằng từng giành được danh vị Thám hoa hạng nhất của giới văn học trong vương triều Thần Tấn, lời văn thư pháp đều là hạng nhất cho nên Thư các của Phong phủ góp nhặt lưu trữ trên mười vạn đầu sách, bao gồm kinh thư cổ, tài liệu võ học, kỳ văn quái đàm (tin tức kì quái), tài liệu lịch sử khu vực, sách kinh Phật, …

Phong Phi Vân từ nhỏ đã không thích đọc sách, ngay cả chữ lớn chữ nhỏ cũng đều không biết.

Đây là lần đầu tiên hắn vào thư các, trước mắt sách được lưu trữ chi chít, có sách cổ, có thẻ tre, có cả bản viết tay, trong lòng không khỏi xúc động muôn vàn, trước đây tại sao mình lại không tới một nơi quý giá như thế này chứ?

– Thiếu gia, lão gia đã sớm nói không thể để cho người vào thư các, nếu như làm hư hại sách vở lão gia nhất định sẽ nổi giận lôi đình, đến lúc đó tất cả mọi người phải gặp rủi ro.

Bốn người nha hoàn khuôn mặt xinh đẹp trong coi thư các vây quanh hắn, các nàng đều mặc y phục “vân y la thường”, tuổi tác đều chừng mười sáu đến hai mươi, tướng mạo như hoa, da thịt non nớt, đều là tiểu mỹ nhân.

Chương 7 : Sĩ tốt luận. (2)

Các nàng đều ra sức cầu xin Phong Phi Vân, thật giống như rất sợ thiếu gia này sẽ châm lửa đốt cả thư các.

Tuy rằng các nàng đều ra vẻ cung kính với Phong Phi Vân thế nhưng căn bản trong lòng lại coi thường hắn, xem hắn chẳng qua là một người ngu ngốc, bất tài, văn bất tài văn, võ bất tài võ, nếu không phải có người cha là thành chủ thì người như thế này ngay cả một tên ăn mày cũng không bằng.

Trước đây Phong Phi Vân tuy là một chữ bẻ đôi cũng không biết, thế nhưng bây giờ lại không phải như vậy, mặc dù không thể nói là học phú ngũ xa, thế nhưng dù sao cũng sống hơn một nghìn năm, học thức gom góp lại cũng tương đối đáng sợ, căn bản những thứ này không thể so sánh như người thường học mười mấy năm được.

– Nói như vậy, chỉ cần là ta biết chữ thì có thể ở lại chỗ này?

Thị lực của Phong Phi Vân vô cùng thông minh lanh lợi, dĩ nhiên là liếc mắt liền nhận ra ngay trong lòng bốn tên nha hoàn này có ý xem thường mình.

– Nếu thật thiếu gia biết chữ, lão gia vui mừng còn không kịp, dĩ nhiên là có thể ở lại thư các, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, chỉ là … Thiếu gia ngay cả tên mình cũng không biết viết …

Khuôn mặt bốn người nha hoàn xinh đẹp cùng lúc nở nụ cười.

Phong Phi Vân tùy ý từ trên giá sách cầm lên một quyển cổ tịch (sách cổ) bìa cứng, chỉ thấy trên bề mặt ba chữ viết cứng cáp, có lực, thấy ba chữ này Phong Phi Vân có chút vui mừng, mặc dù ba chữ này so với chữ viết thế giới trước kia của hắn có chút thay đổi nhưng vẫn tương đối giống nhau, cũng không khó nhận ra.

Chữ viết chính là dấu hiệu của văn hóa, mỗi một thế giới đều có một nền văn hóa riêng nên dĩ nhiên chữ viết cũng hoàn toàn không giống nhau.

Chữ viết nếu như đã giống nhau, như vậy dễ chứng minh mình vẫn còn ở trong không gian của “chỗ cũ”.

Phong Phi Vân hơi thả lỏng một chút, xem ra Linh Châu thành vốn là một cái hốc trong thế giới này, nếu vẫn còn ở cùng một thế giới thì sớm muộn cũng có ngày gặp lại những cố nhân kia.

– Sĩ tốt luận. (Luận về người binh lính).

Binh giả, tốt dã. Suất giả, tương dã. Binh vi kỳ, liệt phương trận. Suất vi kỳ, chủ hào lệnh.

(Người lính chết. Chủ tướng chết. Người lính ra trận, xếp đội hình sát cánh nhau. Chủ tướng ra trận, chủ tướng hô hào truyền lệnh.)

Phong Phi Vân cầm trong tay cuốn “Sĩ tốt luận” mở ra, cao giọng đọc to, một mặt đọc còn một mặt gật đầu một cái, hắn hiểu được bậc tiên hiền của loài người đối với việc nghiên cứu quân sự quả thực là rất uyên bác, có rất nhiều giá trị tham khảo.

Ví dụ như trong đó có “kỳ mưu quái trí” (mưu mô hiếm thấy, trí tuệ quái lạ), nếu như trên trận pháp Khắc Lục mà dùng đến thì sẽ dẫn đến hiệu quả khác với bình thường.

Lại ví dụ như, nếu có thể dùng đến mưu lược cùng binh trận, nói như vậy không cần phải dùng một đám tu sĩ thấp kém chỉ để giết một vị tiên đạo lớn hơn.

– Sĩ tốt luận, binh lính là trên hết, cùng thay đổi hướng đi, quyết đoán rõ ràng kế sách thì đương nhiên bách chiến bách thắng.

Bốn người nha hoàn xinh đẹp kia lúc này đã giương mắt ra nhìn, không nói nên lời, kinh ngạc đến nỗi không làm sao hít thở được, thật giống như chuyện lạ trên đời.

Phong thiếu gia này ngoại trừ ra ngoài chơi đùa phụ nữ vậy mà cũng học được mấy chữ này.

Phong thiếu gia vậy mà có thể đọc được “Sĩ tốt luận!”

Bốn tên nha hoàn khiếp sợ thật lâu rồi mới chợt tỉnh lại, chạy vọt ra khỏi thư các, vừa chạy vừa kêu to:

– Phong thiếu gia biết chữ, Phong thiếu gia biết chữ!

– Thần linh ơi! Phong thiếu gia rất bản lãnh, tự nhiên có thể biết được chữ!

– Mau đem tin tức này nói cho lão gia, mau, mau, mau!

– Lão gia sau khi biết chuyện này nhất định sẽ vui mừng đến điên mất!

… …

Phong phủ trở nên hỗn hoạn, những tên nha hoàn và đầy tớ kia đều bị kinh động, quả thực là còn náo nhiệt tưng bừng hơn cả lễ tết.

Phong Phi Vân không nhịn được cười một tiếng, không phải là biết mấy chữ mà lại kinh ngạc như vậy chứ? Nếu như thuộc mấy quyển cổ kinh chẳng phải là sẽ dọa những người này cho đến chết sao?

Đem cuốn “Sĩ tốt luận” đang cầm trong tay trả lại kệ sách, sau đó đóng cửa chính của thư các lại, một chút sau mọi thứ trở nên yên tĩnh trở lại.

Phong Phi Vân xem một quyển sách cổ ghi chép khu vực, đều là do các bậc tiên hiền của loài người đi khắp nơi trong thiên hạ ghi chép lại.

“Ngũ quốc đồ lục.” (bản đồ năm nước)

“Thần Tấn vương triều địa lý giảng nghĩa.” (Tài liệu địa lý vương triều Thần Tấn)

“Thế giới cục quan.” (Quan niệm tình hình thế giới)

Xem những sách này, Phong Phi Vân đối với nơi mình sống bây giờ đã có một chút hiểu biết sơ lược. Vương triều Thần Tấn đã thành lập hơn sáu ngàn năm, lịch sử đã rất lâu đời, rừng vàng biển bạc, từ nam đến bắc cách nhau bốn mươi tám nghìn dặm, từ đông sang tây cách nhau bảy mươi bốn nghìn dặm, dân số vượt lên trăm tỷ.

Thật sự là một đất nước loài người khổng lồ.

Một triều đại có thể đứng vững vàng hơn sáu ngàn năm mà không bị sụp đổ như vậy thì sức mạnh bên trong triều đình nhất định lớn mạnh không cách nào mà tưởng tượng được, hơn sáu ngàn năm đúng là một con số đáng sợ, vương triều lớn mạnh như vậy chắc chắn tạo ra nhất nhiều gia tộc, quý tộc, lưu phái lớn mạnh.

Giống như cổ thành Linh Châu thành vậy, vương triều Thần Tấn có không dưới một vạn tòa.

Rốt cuộc thì thành chủ Linh Châu thành cũng chỉ là một vị quan nhỏ như hạt vừng.

Mà cùng với vương triều Thần Tấn thì lân cận còn có bốn vương triều khác, bất kể là diện tích khu vực hay là dân số cũng không thấp hơn vương triều Thần Tấn là bao, hợp xưng là “Ngũ quốc”. Ở xung quanh năm nước này còn có một ít nước nhỏ khác, chừng mấy trăm nước đều phụ thuộc năm nước này, có nước nhỏ dân số chỉ đạt có hơn mấy trăm vạn người.

Mà căn cứ vào quyển sách “Thế giới cục quan” ghi lại, năm đại vương triều chẳng qua cũng chỉ là một góc nhỏ trong đại lục, ngoài khu vực năm đại vương triều ra thì ghi chép lại rất ít, ngay cả người viết cũng chỉ mập mờ chút ít, chỉ có một khái niệm mơ hồ mà thôi.

“Thế giới này thật sự quá lớn, Linh Châu thành cũng chỉ là một giọt nước trên biển cả, thật giống như một giọt nước trong biển rộng, một hạt cát trên sa mạc.”

“Xem ra bây giờ chỉ có nỗ lực tu luyện, chỉ cần tu vi lớn mạnh, tự nhiên có thể mở rộng tầm mắt leo lên võ đài của thế giới, một lần nữa bước lên con đường tu tiên, lại một lần nữa đứng lên đỉnh cao của thế giới, lại một lần nữa nhìn thấy … Trời ơi!”

Phong Phi Vân lại đem vật cầm trong tay cất lại trên kệ sách, có vài người hắn đã không còn muốn có!

Coi như Phượng Phi Vân đã chết, từ bây giờ phải sống cuộc sống khác, mọi thứ ở kiếp trước đều đã không còn có quan hệ gì với ta.

“Ta là Phong Phi Vân, cậu ấm của Phong gia, công tử nhà giàu gian ác của Linh Châu thành, người người gặp ta đều sợ.”

Chương 8 : Khá lắm, lại có thể học được chữ! (1)

“Lộc cộc lộc cộc!”

Bên ngoài thư các truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo cửa chính có khắc rồng liền bị đẩy ra.

Một lão quản gia đầu hai thứ tóc hoa râm từ bên ngoài bước vào, tuy là tuổi tác đã cao, nhưng bước chân lại vững vàng, mỗi một bước đạp giẫm lên mặt đất ngay cả một chút bụi đất cũng không dính.

Đặc biệt là đôi mắt sâu, lõm xuống rắn rỏi híp lại thành một khe hở, bên trong giống như tia sáng của đao kiếm ánh ra, tưởng chừng như trung niên chính trực so với thanh niên lại còn rất sắc bén hơn.

Những nếp nhăn tràn đầy trên cái mặt già nua của lão, từng rãnh khắc sâu, sau khi thấy Phong Phi Vân liền hiền hòa nở nụ cười, xúc động kéo cánh tay của Phong Phi Vân, nói:

– Thiếu gia, thiếu gia, nghe những nha đầu kia nói người lại biết chữ, cái này là thật sao? Vậy là thật sao?

Hắn luôn miệng hỏi, trong mắt tràn đầy kỳ vọng!

Người già thường mang theo bộ dạng lo sợ, tâm tình bất an, vừa hy vọng là Phong Phi Vân thật sự trưởng thành lại vừa sợ nghe được câu trả lời lại không như mình muốn, sẽ làm cho một lúc không vui.

– Lưu gia gia, lão tuổi đã cao, phải nghỉ ngơi nhiều mới phải, những tên hạ nhân kia cũng thật là, loại chuyện nhỏ như vậy mà cũng đi gây rắc rối cho Lưu gia gia, quả thực là không hiểu chuyện.

Phong Phi Vân liền trở tay đỡ lấy lão quản gia.

Vị Lưu quản gia này chính là lão quản gia của nhà mẹ Phong Phi Vân, là của hồi môn đi theo đến Phong gia, sau khi mẹ của Phong Phi Vân chết vị lão quản gia này giống như là ông nội vậy, rất chú ý chăm sóc Phong Phi Vân.

Mẹ Phong Phi Vân mất khi hắn mới một tuổi, nghe nói là bị bệnh mà chết, còn như mắc bệnh gì thì không biết, thậm chí là không bị mắc bệnh mà chết thì hắn cũng không biết chính xác, dù sao những lời này đều là do cha hắn Phong Vạn Bằng nói.

Khi đó Phong Phi Vân tuổi còn quá nhỏ căn bản cũng không có ghi chép lại, trong đầu đối với mẹ cũng chỉ rất mơ hồ, chỉ biết là mẹ rất đẹp, cũng rất dịu dàng, thiên hạ cũng không có bất kỳ một người con gái nào dịu dàng như mẹ của hắn.

Ở trong trí nhớ của Phong Phi Vân, mẹ chỉ là một hình bóng mơ hồ, mà cha lại luôn bề bộn công việc, mỗi lần gặp nhau không phải là quát mắng hắn thì cũng là đánh chửi hắn, cũng chỉ có mình lão già trước mắt này là cho hắn một chút ấm áp yêu thương.

Lão quản gia đối với mẹ của Phong Phi Vân hết mực trung thành, sau khi nàng bệnh chết thì liền xem Phong Phi Vân như thiếu chủ nhân, giống như một nô bộc mà luôn luôn hầu hạ chăm sóc cho Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân mặc dù bên ngoài hoành hành ngang ngược thế nhưng đối với lão quản gia này thì kính trọng có thừa, hắn xem như là một vị trưởng bối thật sự.

“Lưu quản gia này căn bản không phải là người bình thường mà là một người có tu luyện.” Phong Phi Vân chẳng qua chỉ vừa đỡ cánh tay của Lưu quản gia là có thể cảm nhận được linh khí hùng hậu đang chuyển động trong thân thể của lão quản gia này, nếu như hết sức đột phá thì sức mạnh trên tay cũng đạt đến mấy ngàn cân, một quyền có thể đem mãnh hổ đánh cho trở thành bùn máu, tuyệt đối không phải là người bình thường.

Kiếp trước Phong Phi Vân chính là phượng hoàng, trên mình có linh hồn phượng hoàng nên giác quan khéo léo vô cùng, chỉ cần có một tia linh khí cũng không thể giấu diếm được linh cảm của hắn.

Lưu quản gia tuyệt đối đã tu luyện tiên qua tiên gia điển tịch, dù cơ thể đã già nua thế nhưng kinh mạch và xương cốt trong cơ thể diệu diệu sinh quang, lóng lánh chói mắt.

Đây là sau khi Phong Phi Vân sống lại mà nhìn thấy người đầu tiên tu luyện, tu vi ở thế giới phàm tục đã coi như là rất cao.

Dựa theo tu vi của hắn, dù cho sống một trăm năm mươi tuổi đoán chừng cũng sẽ không chết.

Nếu là trước kia, Phong Phi Vân đúng là dù thế nào cũng không thể nhận ra được linh khí mang theo trên thân thể của Lưu quản gia.

Một quản gia lại có thể lợi hại như vậy, đủ làm cho Phong Phi Vân không thể không nghĩ đến nhà của mẹ mình, vậy đó tuyệt đối không phải là một gia đình thực sự đơn giản, nói không chừng là một gia tộc tu tiên hùng mạnh.

Lưu quản gia thở dài nói:

– Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu như tiểu thư dưới suối vàng mà biết thì chắc là rất vui mừng.

Trong miệng của Lưu quản gia nói đến tiểu thư, nhất định là mẹ của Phong Phi Vân.

Nhưng mà lúc Lưu quản gia nói ra lời này ánh mắt lại lóe lên một chút gì đó khác thường, tuy là rất nhanh đã bị lão thu lại nhưng vẫn bị Phong Phi Vân nhìn thấy được.

Phong Phi Vân ở bên ngoài làm xằng làm bậy, toàn bộ Linh Châu thành không có người nào mà không biết, Lưu quản gia đương nhiên là cũng biết, mấy năm nay ru rú trong nhà rất ít lộ mặt, nhất định là muốn nhắm mắt làm ngơ, đối với hắn đã không có bất kỳ hy vọng nào rồi. Thế nhưng bỗng nhiên nghe được Phong Phi Vân lại có thể biết chữ, hơn nữa còn đang học “Sĩ tốt luận”, lúc đầu Lưu quản gia vốn đã tuyệt vọng nhất thời thấy lại được ý muốn, nếu như Phong Phi Vân có thể cải tà quy chánh mà trưởng thành, như vậy cũng coi như là không phụ lòng tiểu thư dặn dò.

– Nếu thật như mẹ ta ở dưới suối vàng mà có biết thì nên phù hộ cho ta sớm tìm được một nàng dâu tài mạo song toàn, được nàng sinh cho một đám cháu trai.

Phong Phi Vân trêu ghẹo nói.

Ánh mắt của Lưu quản gia ngưng lại, trong lòng suy nghĩ, nếu thật là có thể tìm được một người con gái dũng cảm bá đạo, đem tên tiểu tử vô sỉ này quản thúc nói không chừng có thể làm cho hắn trở thành người có tài dù có hơi muộn.

Đàn ông sau khi lập gia đình dù sao cũng có thể nhanh chóng trưởng thành.

Lưu quản gia càng nghĩ càng cảm thấy có lý, Phong Phi Vân, con thỏ nhỏ chết bầm này chính là thiếu hụt dạy dỗ mới trở thành cái bộ dạng này, xem ra thực sự cần phải đi thu xếp một mối hôn sự cho hắn, tìm nữ nhân tới quản hắn mới được.

Trong đầu lão già này chẳng những lóe lên mấy người tốt để chọn mà mỗi người còn là những người con gái tài giỏi tuyệt đẹp, mà tính tình mạnh mẽ thì mới có thể cải tạo và đàn áp được tên Phong thiếu gia phóng đãng hư hỏng này, trong đó có nữ sát thần Thái Thượng đoạt mệnh cung, nữ tu sĩ của đạo môn, nữ sa di của am Tì Khâu, người vai chính trong thiên kim nhất tiếu lâu, …

Phong Phi Vân lại không biết chỉ một câu nói không vô tâm của mình mà lại làm cho Lưu quản gia suy nghĩ nhiều như vậy, nếu hắn biết rõ trong lòng Lưu quản gia đang suy nghĩ gì, đoán chừng sẽ rất là hối hận.

Chương 9 : Khá lắm, lại có thể học được chữ! (2)

– Đi thôi! Đi thôi! Cha người vốn là đang tuần tra ở quân doanh thành vệ quân, nghe nói việc này đã chạy về đây, đang ở đại sảnh chờ người.

Trong lòng Lưu quản gia chắc chắn đã có một âm mưu, mang trên mặt nụ cười kỳ dị, ở phía trước dẫn đường, hai người hướng về đại sảnh mà bước đi một mạch.

Ở trong trí nhớ của Phong Phi Vân thì Phong Vạn Bằng là một người nghiêm nghị, thân thể khôi ngô, không phẫn nộ ra oai, gương mặt sắt, hình như từ trước tới giờ cũng chưa từng cười.

Phong Phi Vân tuy được gọi là người gian ác ở Linh Châu thành nhưng mà ở trước mặt Phong Vạn Bằng cũng bị dọa sợ muốn chết, giống như chuột gặp mèo nhìn thấy Phong Vạn Bằng là toàn thân run cầm cập.

Mỗi lần như thế này, Phong Vạn Bằng liền cực kỳ phẫn nộ, hận không thể đem tên nhát gan, phiền phức ham chơi ra mà bóp chết, nhất định làm theo lòng mọi người.

Tất nhiên đều là chuyện trước đây của Phong Phi Vân.

Lúc này Phong Vạn Bằng đang ngồi ở trên ghế thái sư trong đại sảnh, nhìn qua dáng vẻ cũng khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ áo tơ màu trắng, đôi mắt dũng mãnh có phần sáng ngời, trên cằm hai chòm râu cắt sửa tương đối chỉnh tề, đều đặn.

Phong Vạn Bằng đúng là một người nho nhã, đã từng thi đậu qua bảng Thám hoa văn, học thức thâm sâu, thái độ đúng mực vượt trội hơn người.

Phong Vạn Bằng cũng là một người luyện võ kiên cường, tu luyện qua tiên môn điển tịch sơ sơ một ít, mặc dù chỉ là một ít sơ sơ nhưng so với người thường thì lại hùng mạnh không chỉ gấp mười lần, hoàn toàn có khả năng lấy một địch ngàn, sức mạnh quyền thuật có thể đánh phá một tường đá dày mấy thước, hoàn toàn được cho là một cao thủ xưng bá một phương.

Phong Vạn Bằng đang từ từ uống trà, trên người còn mặc y phục bằng da tê giác mềm mại, huyền thiết hộ giáp, ở dưới ánh đèn phản chiếu ra uy lực hàn mang, hắn nghe được tin tức nói Phong Phi Vân học biết được chữ, sau đó liền cưỡi ngựa không dừng mà chạy về, ngay cả áo giáp cũng không kịp tháo xuống, trên đầu còn dính đầy bụi đất.

Hắn tuy là bưng chén trà nhưng lại chẳng may may có lòng dạ uống, nhẹ nhàng liếc Phong Phi Vân một cái, thản nhiên nói:

– Nghe nói con đọc được chữ? Con đọc được chữ sao?

Dĩ nhiên là Phong Vạn Bằng hiểu đức hạnh của con trai mình hơn ai khác nên đối với hắn cũng không có kỳ vọng quá cao.

Nhưng mà Phong Phi Vân dù sao cũng là đứa con trai ruột duy nhất của hắn, nếu như tên tiểu súc sinh này thật sự có thể cải tà quy chánh, hắn tất nhiên là không tiếc bất cứ giá nào để mà bồi dưỡng hắn thành tài.

Nếu thật là có thể biết được chữ, vậy là có tiến bộ tương đối lớn.

– Thời gian rảnh rỗi con cũng tự học chữ nghĩa, xem sách cũng không còn có vấn đề gì.

Phong Phi Vân nói không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, đối với người cha Phong Vạn Bằng này hắn vẫn có chút kính trọng.

Những lời này đương nhiên cũng chỉ là lý do viện cớ mà thôi, hắn dù sao cũng không thể nói cho Phong Vạn Bằng biết mình bị quỷ hồn chiếm được thân thể, xảy ra việc dung hợp linh hồn thoát biến, đừng nói là biết được chữ, coi như là viết ra mấy quyển cổ kinh tu tiên thì cũng dễ như trở bàn tay. Nếu như hắn nói như thế sợ rằng Phong Vạn Bằng không chừng sẽ xem hắn như là yêu nghiệt rồi tiêu diệt.

Phong Vạn Bằng trố mắt nhìn , hai mắt híp một cái, trong lòng thầm nghĩ: “Con thỏ nhỏ chết bầm này, thường ngày nhìn thấy ta đều bị dọa sợ đến quỳ dập đầu trên mặt đất, ngay cả lời nói cũng không nói nên lời dù chỉ một câu, ngày hôm nay lại có thể đứng trước mặt ta thản nhiên mà trả lời câu hỏi, chẳng lẽ nó đột nhiên mở mang đầu óc?”

Trong lòng Phong Vạn Bằng thoáng hiện ra vui mừng, thế nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, để chén trà xuống, thản nhiên nói:

– Nghe nói con ở đây xem “Sĩ tốt luận”, vậy con có nhận xét gì không?

Vừa nãy Phong Phi Vân chẳng qua là chỉ lật vài tờ xem qua, kỳ thực đối với “Sĩ tốt luận” cũng không có nghiên cứu gì sâu sắc.

Nhưng mà Phong Vạn bằng sau khi nghe nói tin tức này lại cảm thấy không giống bình thường, dù sao ở vương triều Thần Tấn nếu muốn trở nên nổi bật, uy phong thì phải bước vào quân doanh, chém tà ma đánh cường đạo, chiến đấu quân đoàn, đoạt ấn soái lập công trạng, giành được một sự nghiệp lớn đỉnh thiên lập địa, đây mới là lựa chọn tốt nhất, một người tướng quân tay cầm trăm vạn binh quyền, tuyệt đối so với sĩ phu trong triều đình, vương hầu quý tộc thì lời nói có trọng lượng hơn.

Vương triều Thần tấn mặc dù là đất nước người phàm, nhưng lại có không thiếu người tu luyện, rất nhiều đại gia tộc, đại tông môn đều có không ít tu tiên điển tịch, có thiên tài hào kiệt thậm chí có thể tu luyện thành công, bay lên trời chui xuống đất, kêu mưa gọi gió tương đối rất nhiều.

Cho nên nói mặc dù là một đất nước loài người nhưng người hùng mạnh lại nhiều không kể xiết, mà người tinh thông binh pháp mới là ít lại càng ít.

Người biết võ thì nhiều, người cầm binh lại ít!

Phong Phi Vân không có khiếu tu luyện, điểm này hắn biết nhưng nếu có thể có thành tựu trong phép dụng binh như vậy cũng có thể trở nên vượt bậc hơn người, thăng quan tiến chức rất nhanh, nói không chừng tương lại chức vị còn cao hơn mình.

Dĩ nhiên bây giờ mấu chốt là hắn có khả năng trở thành một người có cách thức điều binh khiển tướng hay không?

Một người vô sỉ chỉ biết ngâm mình trong đám nữ nhân, có thể có mấy phần kiến thức, Phong Vạn Bằng cảm thấy mình có chút đánh giá cao hắn, trong lòng vẫn như trước, không có mong muốn gì nhiều.

Tránh cho việc hy vọng càng cao, thất vọng sẽ càng lớn.

Cuốn “Sĩ tốt luận” này đã được biên soạn từ nhiều đời trước, tới nay lại có thêm các nhân sĩ hiền tài không ngừng nghiên cứu và phát triển thêm cho phù hợp với thực tiễn. Nội dung cuốn Sĩ tốt luận có trình bày những mưu lược quân sự, không những thế còn ghi chép các trận pháp và cách bố trận.

Cuốn Sĩ tốt luận này được nhiều tiên giả nghiên cứu, nhưng học thức mỗi người mỗi khác vì vậy có người ngộ được tinh túy từ trong binh pháp, cũng có người học được sự huyền bí của trận pháp tinh diệu từ đó tạo ra một trận với uy lực kinh thiên động địa.

Có thể kể đến những trận pháp có uy lực lớn như : thạch nhân vạn tôn thai, sương mù rừng quỷ, bát quái tứ tượng… là các trận pháp thuộc vào hàng hiểm địa được các cổ nhân ghi chép lại bên trong cuốn binh pháp mật tông này. Sau khi trải qua hàng ngàn năm được các nhân sĩ ngày nay dày công nghiên cứu và căn cứ vào địa hình sông núi, thiên văn lý số bố trí mà thành. Ngày nay đồi núi, sông hồ đã có nhiều biến chuyển vì thế các thế trận càng thêm phần hung hiểm hơn.

Chương 10 : Vấn đáp

Lại nói đến Phong Phi Vân mới chỉ lật xem vài tờ, căn bản là chưa có tìm hiểu nghiên cứu sâu sắc được, lúc này Phong Vạn Bằng hỏi nhất thời hắn không trả lời ngay được.

Hức, sớm biết thế này thì nói một chữ cũng không biết đi, cần gì phải trả lời cái vấn đề chó chết này?

Nhưng lúc này khi thấy Lưu quản gia cùng Phong Vạn Bằng với ánh mắt rực lửa lại làm cho trong lòng Phong Phi Vân dâng lên một cảm xúc thật khó tả, một thứ cảm giác nói cho hắn biết rằng ngàn lần vạn vần không thể để những người quan tâm mình thật sự mất đi sự hy vọng.

Chỉ có thể kiên trì và cố gắng !

Lúc này Phong Phi Vân nhẹ nhàng sửa sang tay áo, trầm ngâm suy tư trong chốc lát rồi từ từ nói :

– Sĩ tốt luận quả thật là bác đại tinh thâm, tư tưởng tinh diệu tuyệt luân, rất là logic kín đáo nghiêm cẩn và đầy ảo diệu biến hóa khôn lường. Binh pháp dạy về tính khái quát trong chiến tranh, sự quan trọng của sĩ khí trong quân ngũ, nói đến tác dụng của yếu tố tinh thần, cũng như việc tập trung binh lực cùng nhiều phương diện khác phối hợp nhịp nhàng với nhau. Có thể nói quyển “Sĩ tốt luận” rất hữu dụng trong hành quân đánh giặc mà còn thích hợp cho việc tu luyện trong khi giao đấu, cuốn sách này chủ yếu nói đến thu phục nhân tâm là chính, hạ lũy công thành là phụ.

Phong Phi Vân chậm rãi nói chuẩn xác, đã vậy còn không ngừng khoa tay múa chân tựa hồ tình hình giao chiến thật sự giữa hai quân.

– Hai quân đối chọi như thế nào, công thành thủ thành, chiến đấu quyết liệt, khí thế quân sĩ hùng mạnh, tiếp theo là cách bày bố binh trận. Nếu như là thống soái của một đội quân thần vũ muốn tấn công một thành trì kiên cố thì trận pháp lại càng quan trọng hơn tất cả.

Phong Phi Vân với vẻ mặt cực kì nghiêm túc cẩn thận tỉ mỉ từng chi tiết một, rất có phong thái của một tướng soái tài ba.

Lúc này Phong Vạn Bằng cùng Lưu quản gia giờ phút này cũng đã mười phần kinh sợ, miệng mồm há hốc, dụi dụi hai mắt sợ rằng mình nhận lầm người.

Ngay cả nha hoàn đang đứng ở cửa cũng cả kinh thiếu chút nữa là ngất xỉu trên thềm nhà, đôi mắt to của nha hoàn này xinh đẹp này tràn đầy sự sùng bái, quả thật một lời khó nói hết.

Họ tự hỏi : “Đây không lẽ là Phong thiếu gia, một kẻ bất học vô thuật ư ? Đây hẳn văn không phải văn, võ cũng chẳng phải võ hay hắn đã mất trí ? Đây mà là một nhị thiếu gia miệng ăn núi lở ư ?”

Lưu lão quản gia lúc này kích động quá lớn hay tay run rẩy, nước mắt đầm đìa nói :

– Lão gia, người nhìn Phong thiếu gia kìa, hắn cũng là người có tiền đồ, hắn càng không phải là một kẻ tầm thường vô vi dong nhân, còn đối với hành quân phá địch mà nói thì lão nô tài đây cũng có phần bị xấu hổ. Đại Tiểu nếu mà biết chuyện này thì không biết có còn hứng thú hay không.

Phong Vạn Bằng mặc dù so với Lưu quản gia đang còn tỉnh táo, nhưng ông ta có phần không kìm chế được kích động liền vỗ bàn:

– Chẳng lẽ trời xanh chiếu cố cho Phong Vạn Bằng ta, tiểu tử này trông thấy ta sợ đến nỗi nhũn cả người, nếu là có thể từ bỏ những thói quen trước kia, không ngại gian khổ mà luyện công thì tương lai cũng có thể vang danh thiên cổ.

Phong Vạn Bằng cố gắng kìm nén sự kích động, tuyệt nhiên không để lộ ra bên ngoài, vẻ mặt vẫn thản nhiên tiếp tục cuộc khảo nghiệm nói :

– Con nói thu phục nhân tâm là chính, công hạ thành trì là phụ, những lời này con tự mình lý giải cho ta nghe xem nào ?

– Tư tưởng chiến đấu là chính, người chiến đấu chỉ là phụ, không chiến mà thu phục được lòng người, đó mới là binh pháp.

Phong Phi Vân đáp.

Phong Vạn Bằng tiếp tục hỏi:

– Vậy ngươi cảm thấy trong chiến tranh yếu tố nào là quan trọng nhất ?

Phong Phi Vân không có kinh nghiệm thực chiến ở môi trường quân đội, nhất thời vấn đề này hắn không biết phải trả lời sao cho thỏa, hắn suy tư một lúc lâu rồi đáp :

– Vận khí !

“Vận khí” Phong Vạn Bằng nhíu mày trầm tư trong chốc lát rồi bật cười to nói:

– Hay cho cái gọi là Vận khí, nói không sai, khi hành quân đánh giặc, nếu vận khí không tốt dù cho trong tay có ngàn vạn đại quân cũng tất bại trận. Vận khí ! Thời vận! Số mệnh !

Từ đầu đây là lần đầu tiên Phong Phi Vân thấy Phong Vạn Bằng cười.

Mặc dù đáp án này nói đúng cũng chưa hẳn đúng mà sai cũng chưa hẵn là sai, Phong Vạn Bằng cảm thấy mình có thể xem xét hắn kỹ hơn một lần nữa.

Bất quá thì cũng chỉ là khảo vấn thêm một lần nữa cho kỹ hơn thôi. Biết đâu hắn chỉ là một kẻ lãng tử mà thôi, nhưng hắn muốn làm nên sự nghiệp thì cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Hơn nữa chỉ có trời mới biết người này không phải là nhất thời phấn khởi, nói không chừng dăm ba ngày nữa lại chạy ra ngoài chơi đùa cùng đám a hoàn cung nữ.

Phong Vạn Bằng liền nói :[Audio] Tiên Giả

– Mặc dù ngươi đối với việc quân cũng có chút kiến thức, nhưng mà chưa đâu ra đâu cả, ngươi so với đại ca thì còn kém xa.

Phong Vạn Bằng lại nói :

– Lưu lão gia, ngươi ra ngoài mời Cát quân sư về đây cho ta, bắt đầu từ ngày mai Cát quân sư sẽ chỉ dạy cho hắn học tập binh pháp !

Lưu quản gia mừng rỡ nói, Cát quân sư ở Linh Châu thành được xem là binh pháp tiên sinh đại tài. Lão gia mời hắn tới để chỉ bảo cho thiếu công tử, như vậy cho thấy rằng Phong lão gia rất coi trọng tài năng của Phong thiếu gia.

Vương triều Thần Tấn trước nay đều dùng võ để trị quốc, hằng năm không ít cuộc binh biến nội loạn xảy ra từ quy mô nhỏ đến lớn không kém phần hung hiểm, nếu giỏi binh pháp, tiến vào quân doanh Thần Vũ thì tương lai tiền đồ không thể nào lường trước được.

Bạch Y quân sư là một vị có trăm trận trăm thắng, chiến công vô cùng hiển hách tuyệt đối có thể dương danh thiên hạ.

Lưu quản gia hớn hở làm theo mệnh lệnh, mặc dù trông ông ta tuổi già sức yếu nhưng tốc độ mau lẹ lạ thường chẳng khác nào một hồi gió thoảng qua, chân như chưa hề chạm đất, từ từ bóng người trong hành lang biến mất.

Phong Phi Vân đi theo ra ngoài, từ trong hành lang đi thẳng tới trong đình viện, trong lòng không ngừng nghĩ về tương lai được tu luyện và nhất định phải xếp hạng đệ nhất, hắn nghĩ muốn được như vậy thì chỉ có tự thân vận động thì khả năng mới tăng lên được.

“Sống ở đâu thì ổn định ở đó, trước tiên là phải tạo ra được danh tiếng ở vương triều Thần Tấn.”

“Tu luyện lại lần nữa, cũng có thể đúng là rèn luyện tâm tình thêm lần nữa, cũng không hẳn là chuyện không tốt, biết đâu chừng khả năng của ta có thể tăng lên cao hơn so với trình độ trước đây”

Phong Phi Vân trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nhìn một chút tàn ảnh của Linh Chu trong lòng bàn tay tựa hồ như mong đợi cái gì đó!

Tương lai nắm giữ ở trong tay của mình.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé ...
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thông báo vs góp ý...!☣Bộ truyện này có nhiều tên gọi khác nhau nhé vì nó đồng âm ( giống như ngôn ngữ địa phương )☣Thần Võ Thiên Tôn ( Vạn Võ Thiên Tôn)☣Cái này do Đình Huy edit dịch và post lên trong nhóm do Hà Thu diễn đọc nhé ...!☣Website đơn giản tụ tập nhất nhiều CTV yêu thích và nghe truyện tất cả do thành viên đóng góp bản thân mình cũng không có quyền sửa đổi nhé, mình chỉ để lại tag ở dưới là Thần Võ Thiên Tôn nhé chư vị. ^^!☣Thân Ái - ☣Ngoài ra mình lịch đăng truyện từ 16h > 23h hôm này sẽ gửi đến các chư vị 20 bộ truyện đã yêu cầu
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn gửi thông báo ...!Bộ này đã fix lại nhé qua giọng đọc MC: Hà Thu nhé !!Thân Ái
https://audiosite.net
Haizz...! Mình xin phép trả lời bạn Duy Phương ( Fb)☣ Muốn tìm truyện hay theo đúng Gu của mình thích rất đơn giản ngày trang chủ có bộ lọc truyện đó bạn phương ( Ví dụ bạn chọn truyện Đao Tu + Truyện hay = Lọc )☣ Tuy mình thích đọc truyện kiếm tu nhưng bộ truyện này quả thấy rất hợp gu của mình nhé...☣ Main thân thế khá bí ẩn + Tích cách trọng tình, trọng nghĩa.☣ Sát Phát : Từ nhỏ đã gia nhập Sát Thủ ( Ám Sát - Sát phát thì chắc cũng không phải bàn nhé )☣ Mưu Trí : main không giỏi khoản này lém nhưng Cơ Trí thì có thừa.☣ Hệ thống tu luyện rất khá đặc biệt nhé...main có lối suy nghĩa cực bá đạo ( Sáng Tạo: hắn muốn gom tất cả chuyển thành Đao Đạo: Kiếm + Trận + Ý + Pháp + Thân + Ẩn )Mình Để cử bộ này nhé Duy Phương bộ truyện hoàn toàn phù hợp tất cả yêu cầu của bạn đã inbox bên FBThân Ái
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ truyện vẫn nghe được bình thường nhé ...!Ngoài ra mình cũng up thêm sever Mới đề phòng nhé ..^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tháng trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)