1. Home
  2. Truyện Linh Dị
  3. [Audio] Đứa Trẻ Giấy
  4. Đứa Trẻ Giấy Phần 3

[Audio] Đứa Trẻ Giấy

Đứa Trẻ Giấy Phần 3

❮ sau
tiếp ❯

Chương 11: Kết án không hoàn hảo

Cuối cùng tôi cũng đọc hết trang cuối của cuốn “Lược sử thời gian”. Cuốn sách mỏng tang này đã ngốn của tôi khối thì giờ, vậy mà còn không ít chỗ trong đó tôi vẫn chưa ngẫm ra. Đặc biệt phần giải thích về kết cấu thế giới theo kiểu hình học của “thuyết tương đối rộng” kì bí, đã khiến trong tâm trí tôi thường hiện lên những ảo giác về không gian bị uốn cong, tựa như di chứng để lại khi xem xong một bộ phim khoa học viễn tưởng. Đồ rằng chỉ số ít người, có thể đếm trên đầu ngón tay, trên thế giới, là thực sự hiểu được thuyết tương đối rộng; và nếu đúng vậy thì sự dốt nát của tôi là quá bình thường. Ngặt nỗi, tôi biết đó chỉ là lời nói vui.

“Thuyết tương đối rộng” được đưa vào đầu thế kỉ trước, hiện nay đã có một vài thuyết mới như “lý thuyết siêu dây” cố tìm cách thử hoàn thiện nó. Liệu tôi có nên xem qua lý thuyết này chăng, và liệu nó sẽ khiến mối nghi hoặc trong tôi giảm bớt hay tăng thêm?

Tôi gập cuốn “Lược sử thời gian” lại. Ngay sau một tiếng “bốp” nhẹ, như thể một cái van bị bật mạnh, dòng thác âm thanh ồn ào ban nãy được tôi chặn lại thành công giờ lại ào ạt rót thẳng vào tai tôi tựa một dòng nước lũ.

Bây giờ là 5 giờ 20 phút chiều, là khoảng thời gian ồn ào tiếng người trong phòng tin tức.

Cho dù “thuyết tương đối rộng” cao sâu thế nào, nhưng với tôi hiện giờ, nó cũng chẳng thể sánh bằng một loạt các câu đố vây bủa xung quanh câu chuyện về Hoàng Chức. Những điều tôi đã gặp, chẳng phải các mô hình vũ trụ cùng nhưng phương trình đòi hỏi phải có nền tảng lý thuyết uyên thâm mới hiểu được, mà là một loạt sự kiện thực tế đang diễn ra trước mắt. Đó là những thứ chỉ nhìn qua cũng rõ, nhưng dù vắt óc suy nghĩ, ta vẫn chẳng thể lần tìm ra mối liên hệ giữa chúng. Thậm chí ngay cả việc đưa ra một vài giả thuyết táo bạo, cũng là điều chẳng thể. Những cái tôi thấy chỉ là một vài manh mối nhỏ lẻ, đứt đoạn về mặt lôgic, nhưng tôi cũng biết rõ chúng là một chỉnh thể.

Thực tế, việc tôi đọc “Lược sử thời gian” vào thời điểm này, ngay tại đây cũng là một cách thư giãn, để giúp trí não thoát khỏi ngõ cụt không lối ra trong vụ án liên quan đến Hoàng Chức, để bản thân tạm thời có thể nghĩ đến những điều huyền diệu thú vị khác. Cách làm này xem ra đã khá thành công.

Tôi đưa mắt nhìn quanh, nhận ra mình chẳng thể hòa hợp với bầu không khí làm việc ồn ào náo nhiệt nơi đây. Tắt máy tính, tôi khoác cặp bước ra ngoài.

Ở cửa ra vào của tòa soạn, tôi gặp chủ nhiệm Tông Nhi, ông buột miệng hỏi: “Cuộc phỏng vấn cho bài phóng sự dài kì thế nào rồi, thuận lợi không?”

Tôi lắc đầu.

Ít nhiều ông cũng đã nắm được tình hình cơ bản của vụ án, nên hỏi: “Động cơ ra tay của hung thủ vẫn chưa được làm rõ sao? Tôi nhớ hôm nay cậu đi phỏng vấn bạn bè hung thủ mà, có phát hiện gì mới không?”

“Không ai trong số họ có thể tưởng tượng được rằng Lã Vãn Cường lại giết người. Hành tung thường ngày của Lã Vãn Cường đúng là có chút bí hiểm, song không có khuynh hướng bạo lực, tính tình khá điềm tĩnh. Tóm lại, chỉ có thể xem họ là bạn cùng trọ với Lã Vãn Cường, cũng chẳng nắm được gì nhiều về đối phương.”

Tông Nhi gật đầu, bảo: “Vậy à, thế gan ba te nhé.”

“Gan cái gì?” Tôi nghe không rõ.

“Gan ba te, nghĩa là ‘cố gắng’ theo tiếng Hàn. Ấy? Hình như phải là theo tiếng Nhật, Đợi chút… gần đây xem nhiều quá, nên cứ nhầm phim truyền hình Nhật với phim Hàn hết cả lên, nhưng dẫu sao thì từ này cũng có nghĩa đó.”

“Sao nghe từ miệng anh mà em cứ thấy rờn rợn!”

“Ha ha ha!” Tông Nhi cười lớn ba tiếng, vỗ vỗ vai tôi, thiếu trách nhiệm bảo: “Tóm lại tôi tin cậu nhất định sẽ hoàn thành bài phóng sự này!” Dứt lời, ông nghênh ngang đi vào trong.

Tôi thở dài, bất giác hồi tưởng lại cuộc phỏng vấn sáng nay.

Tiểu khu nơi Lã Vãn Cường thuê trọ cách bến tàu không xa lắm. Ban đầu họ định xây khu này thành khu tập thể cao cấp để bán với giá cao, nên đã phủ xanh và trang bị đầy đủ mọi thiết bị. Nhưng chẳng rõ bắt đầu từ ai hay nhà nào, đã ngăn nhà mình ra thành nhiều phòng cho những người từ nơi khác đổ về Thượng Hải thuê trọ, dần dà, số người bắt chước cách làm này mỗi lúc một nhiều hơn, và nơi đây đã trở thành khu ngụ cư của dân tứ chiếng – tốt xấu đủ cả, còn giá nhà đất thì mãi chẳng thể tăng như các khu khác.

Căn hộ Lã Vãn Cường ở gồm có ba phòng, phòng lớn nhất có hai người ở, gian để đồ rộng chừng vài mét vuông có một người ở, tổng cộng tất cả là năm nhân khẩu. Giá tiền phòng trọ đương nhiên cũng khác nhau, trừ hai người thuê chung phòng lớn, những người còn lại không quen biết gì nhau. Đây vẫn được xem là chỗ trọ rộng rãi, chỉ những người tìm được công việc kha khá ở Thượng Hải mới dám thuê, còn người mới về đây hoặc có thu nhập thấp, thì ở trọ trong kiểu một phòng kê sáu giường, như kí túc xá sinh viên đại học hồi xưa.

Tuy cùng sống dưới một mái nhà, song công việc mỗi người mỗi khác, giờ giấc đi về cũng chẳng giống nhau; có người còn đi làm lệch ca nhau, nên những người sống chung ở đây rất ít khi chạm mặt người khác. Trong gian phòng Lã Vãn Cương nghỉ trọ, tôi đã phỏng vấn hai người – được xem là có phần gần gũi với cậu ta.

Một người tên là Lô Vọng Thái, vóc người khô gầy, mới mười chín tuổi. Cái tên này nghe có vẻ khá lạ, tôi thầm nghĩ: liệu có phải tên trước đây của cậu ta là Vượng Tài, về sau vì nghe không nay nên mới đổi thành tên này chăng?

Lô Vọng Thái là nhân viên nghiệp vụ của công ty bảo hiểm. Ngoài thời gian làm công việc này, cậu ta còn làm nhân viên chào bán sản phẩm cho Amway, vì trong phòng thấy chất đủ loại chai lọ của Amway. Cậu từng chào bán bảo hiểm và sản phẩm Amway với tất cả những người cùng trọ, song cuối cùng chỉ có mình Lã Vãn Cường mua một chai thuốc tẩy của Amway. Mấy người sống ở đây đều không có nhiều tiền, nên việc Lã Vãn Cường có thể bỏ ra khoản tiền đó, đã khiến cậu cảm thấy Vãn Cường thực sự là một người tốt. Song đương nhiên, công lao lớn nhất vẫn thuộc về tài ăn nói của cậu.

“Lòng dạ tốt, kiên nhẫn nghe bạn bè nói chuyện, sẵn lòng giúp đỡ mọi người,” chính là ấn tượng của Lô Vọng Thái về Lã Vãn Cường. “Nếu không biết Lã Vãn Cường lạnh lùng xuống tay với một người phụ nữ chân yếu tay mềm, thì tôi thật sự nghĩ rằng Lã Vãn Cường đáng được xem là tấm gương mẫu mực của người từ nơi khác về Thượng Hải.”

Người chơi thân với Lã Vãn Cường còn lại là một anh chàng có vóc dáng nhỏ bé, tên Tần Đông, là nhân viên chuyển phát nhanh cho một công ty chuyển phát. Vì phơi nắng phơi mưa suốt ngày ngoài mặt đường thành ra cậu ta đen như bồ hóng. Cậu ta là người sống trong căn nhà kho chật chội. Lúc mới về Thượng Hải, không tìm được việc làm, chính Lã Vãn Cường khi nghỉ việc ở công ty chuyển phát nhanh, đã giới thiệu cậu ta vào làm thay.

Do cái ơn đó nên Tần Đông rất cảm kích Lã Vãn Cường, và càng chẳng thể nói xấu đối phương. Hệt như Lô Vọng Thái, Tần Đông cũng không thể tin Lã Vãn Cường đã phạm tội giết người, thậm chí còn tỏ ý bất hợp tác với phóng viên tôi đây. Cậu ta đã hỏi đi hỏi lại mấy lần rằng liệu Lã Vãn Cường có giết người thật không, hay là phía cảnh sát nhầm.

Từ sau khi nghỉ làm chuyển phát nhanh, Lã Vãn Cường chuyển sang làm công việc gì thì Tần Đông và Lô Vọng Thái đều chẳng hề hay biết. Hằng ngày, Lã Vãn Cường vẫn đi sớm về tối như trước. Khi được hỏi là đang làm gì, Vãn Cường chỉ cười mà không nói.

“Em nghĩ cậu ấy có tâm sự!” Tần Đông cho tôi biết từ sau khi chuyển sang làm công việc bí mật, Lã Vãn Cường “thường ngẩn ngơ, thẫn thờ nhìn gì đó, đến mức người khác có khua tay trước mặt thì chưa chắc cậu ấy đã để ý. Có một khoảng thời gian, cậu ấy rất lờ đờ, ủ rũ. Em và Lô Vọng Thái có hỏi thăm, nhưng cậu ấy chỉ bảo là không có chuyện gì.”

Nói đến đây, Tần Đông chau mày, lắc đầu bảo: “Dù gì em vẫn không thể tin cậu ấy lại giết người!”

Câu nói oán giận đang mấp mé chực phun trào trong tôi đã được kịp thời ghìm lại, tôi vội nói: “Cậu ấy có giết người hay không thì bây giờ cậu cũng nên cho tôi biết mọi điều mình biết, chúng có thể làm sáng tỏ chân tướng sự thật.”

Tần Đông nhìn tôi với ánh mắt vô định, đoạn tiếp: “Cậu ấy nghĩ gì trong đầu thì bọn em không biết, em cảm thấy có vài lần lúc đang tán gẫu, cậu ấy định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Rồi một thời gian sau cậu ấy đã tươi tỉnh trở lại.”

“Đúng là có tươi tỉnh hơn một chút, song vẫn có gì đó khang khác với hồi xưa!” Lô Vọng Thái, người cũng được tôi phỏng vấn, nói chen vào. Là nhân viên chào hàng nên con mắt quan sát nhìn người của cậu này phần nào sắc sảo, nhạy bén hơn.

“Khác ở điểm nào?”

“Rất khó nói, ánh mắt cậu ấy lúc nhìn mọi người rất không bình thường.”

“Đúng là hơi khác!” Tần Đông gật đầu phụ họa, “đôi khi ánh mắt đó có thể dõi vào anh, khiến anh dựng tóc gáy.”

Tôi hỏi họ rốt cuộc là khác ở điểm nào, nhưng họ chẳng thể cho tôi lời giải thích thỏa đáng. Cảm giác như nếu có thể truyền đạt được cho người khác biết cảm nhận của mình về điều huyền bí này, họ đã trở thành nhà nghệ thuật tài ba rồi. Rõ ràng về phương diện này thì Tần Đông và Lô Vọng Thái vẫn còn thiếu tố chất.

Thế nên tôi chẳng tìm được lý do nào có thể xui khiến Lã Vãn Cường giết người từ hai người bọn họ. Điều duy nhất tôi biết là: trước khi giết người một khoảng thời gian, Lã Vãn Cường trở nên rất kì lạ. Tính từ lúc nghỉ việc ở công ty chuyển phát nhanh, thì thời gian này kéo dài khoảng bốn, năm tháng.

Nếu sự thay đổi của Lã Vãn Cường liên quan đến cái chết của Hoàng Chức thì lẽ nào cậu ta đã lên kế hoạch từ bốn, năm tháng trước?

Tôi tập trung hỏi cậu Tần và cậu Lô, trước hôm hành động mấy ngày, Lã Vãn Cường có biểu hiện gì khác lạ không, nhưng họ lại cảm thấy tinh thần Lã Vãn Cường vào thời điểm đó rất ổn, như thể đang vui mừng về vài chuyện gì đó. Từ sau khi nghỉ việc ở công ty chuyển phát nhanh, Lã Vãn Cường thắt chặt chi tiêu hơn nhiều, vậy mà trước khi xảy ra chuyện một tuần, cậu ta lại mời các bạn cùng nhà đi đánh chén một bữa. Sau đó, Lã Vãn Cường nói phải đi công tác, mấy ngày không về nhà, cho đến hôm trước khi xảy ra sự việc trên một ngày, cậu ta mới xuất hiện trước mặt Tần Đông và Lô Vọng Thái.

Tiếng “rì rì” phát ra từ chiếc di động đã khiến tôi định thần lại.

Một tin nhắn đến từ Hà Tịch, vẻn vẹn có ba từ, từ trước đến giờ lúc nào cô ấy cũng ngắn gọn vậy.

“Kết án rồi.”

Giật mình sửng sốt, tôi vội trả lời lại, hỏi: “Kết thúc luôn rồi sao? Nhanh vậy, hung thủ thú nhận hết rồi à?”

Đợi một lúc không thấy Hà Tịch trả lời tin nhắn, không chờ được, tôi gọi điện thẳng cho cảnh sát trưởng.

“Cảnh sát trưởng Hoàng, tôi nghe nói vụ này đã kết thúc?”

“Vâng, đã khép lại rồi, anh nắm tin nhanh thật đấy.”

“Lã Vãn Cường thú nhận tất cả rồi sao?”

Cảnh sát trưởng thở dài qua điện thoại, đáp: “Chưa.”

“Thế sao lại kết án, biết đâu còn một loạt sự kiện chưa được làm sáng tỏ bên trong thì sao?”

“Là vì giới truyền thông các anh!” Cảnh sát trưởng cười đau khổ.

“Chúng tôi?!”

“Vụ án thông thường còn có thể tiến hành từ từ, còn vụ này thì ngay ngày thứ hai, kể từ khi cảnh sát phát hiện ra vụ việc, đã thấy tin bài xuất hiện trên mặt báo. Giới truyền thông theo vụ này rất sát, khiến chúng tôi gánh chịu rất nhiều áp lực. Giờ hung thủ đã bị tóm, có thể xác nhận cậu ta là thủ phạm gây án, và ngay bản thân cậu ta cũng đã thừa nhận, nên có thể xem như chứng cứ hoàn toàn là xác thực. Nếu hoãn việc kết án với lý do chưa rõ động cơ thì thật sự là…”

“Tôi có thể hiểu!” Nói vậy song tôi vẫn phải thở dài. Tôi có thể hiểu nỗi khổ của anh ta, nó cũng giống như việc vì sao cảnh sát Pháp phải kết án dù vẫn còn điểm nghi ngờ. Trong trường hợp có thể kết án thì sao cảnh sát phải giơ đầu gánh chịu áp lực càng lúc càng lớn hơn từ dư luận, chỉ để đổi lấy cái kết chu toàn hơn? Hơn nữa, hẳn họ cũng phải chịu áp lực về mặt thời gian phá án từ cấp trên.

Bên công tố sẽ sớm đưa ra bản cáo trạng, nhưng những vụ án được quan tâm thế này, thì chắc sẽ được xét xử công khai, để mọi người đến dự. Kiểu gì thì cậu ta cũng bị khép vào khung hình phạt tử hình chờ thi hành án, nếu thành khẩn thì sẽ được kéo dài thời gian, nhưng vì thái độ nhận tội không tốt lắm nên rất có khả năng cậu ta sẽ bị tuyên phạt xử bắn ngay lập tức. Nếu sau khi tòa tuyên án, cậu ta không chịu được áp lực nên thành khẩn khai nhận thêm, thì còn có cơ được giảm án, giờ chỉ hi vọng vào khả năng đó thôi.

Tôi nhớ lại tinh thần của Lã Vãn Cường hôm tôi vào thăm cậu ta trong trại giam. Đã sớm biết kết cục gì đang đợi mình phía trước, thì liệu cậu ta có bất ngờ suy sụp tinh thần vào thời khắc then chốt cuối cùng đó chăng? Vậy nhưng chuyện này chưa thể khẳng định được gì. Chuẩn bị cho sự ra đi của mình là một chuyện, có thể buông tay chấp nhận để lưỡi hái tử thần từ từ vồ lấy mình hay không lại là chuyện khác. Con người luôn có tâm lý ham sống sợ chết, trừ khi…

Trừ khi với cậu ta còn điều gì đó quan trọng hơn cả tính mạng.

“À đúng, về sau chúng tôi còn điều tra cả Thôi Hành Kiện.”

“Thôi Hành Kiện, là ai nhỉ?”

“Chính là kẻ biến thái thích theo đuôi các cô gái mà anh đã nhắc đến trong cuộc phỏng vấn Lã Vãn Cường ngày hôm kia. Lúc anh đề cập đến người này trong buổi tường trình đầu tiên, chúng tôi cũng đã tìm anh ta thẩm vấn, song vì không thấy gì đáng nghi, nên đã để anh ta ra về. Nhưng ngày hôm kia, Lã Vãn Cường lại kể với anh rằng vào ngày trước ngày mưu sát, cậu ta đã bám theo Thôi Hành Kiện đến tận chỗ quán trọ nơi Hoàng Chức nghỉ. Nếu đúng là vậy, thì với một nơi có không gian nhỏ hẹp như quán trọ đó, lúc quay người xuống tầng sau khi thấy Hoàng Chức vào phòng 319, Thôi Hành Kiện phải nhìn thấy Lã Vãn Cường chứ.”

“Chà, đúng thế! Lã Vãn Cường chắc chắn phải lên tầng trên mới biết Hoàng Chức nghỉ ở phòng nào. Thế anh chàng bám đuôi trả lời thế nào?”

“Anh ta bảo không trông thấy Lã Vãn Cường, và cũng khẳng định nếu có người bám theo đến chỗ quán trọ, thì nhất định anh ta sẽ phát hiện ra, trừ khi đấy chỉ là một con mèo!”

“Lã Vãn Cường giải thích thế nào?”

Cảnh sát trưởng Hoàng “hừ” một tiếng, bực bội đáp: “Hắn nói hắn rất cẩn thận nên không bị anh chàng Thôi kia phát hiện ra.”

“Vô lý!”

“Tuy biết là vô lý, song làm được gì hắn, giờ ngay đến chết hắn còn chẳng sợ nữa là!”

Tôi lặng lẽ kết thúc cuộc điện thoại với cảnh sát trưởng. Điều tra bên phía cảnh sát, xác nhận hành động giết người của Lã Vãn Cường đối với Hoàng Chức không đơn thuần là suy nghĩ nhất thời thích giết thì giết như cậu ta nói, mà cậu ta biết nơi Hoàng Chức ở thông qua một đầu mối khác. Đầu mối này liên quan mật thiết với thứ cậu ta đang tìm mọi cách che đậy, và thà chết chứ quyết không khai.

Tôi đứng ngẩn ra bên vệ đường người qua kẻ lại, mải đuổi theo dòng suy tưởng không đầu mối của bản thân, trong khi sắc trời đã dần chuyển tối.

“Rì rì”, di động vang lên.

Lại là tin nhắn từ Hà Tịch. So với tin nhắn trước, lần này nó còn ngắn gọn hơn, vẻn vẹn chỉ có mỗi hai từ:

“Đồ ngốc!”

Tôi ngẩn người nhìn hai từ này. Mình đã làm gì mà bị cô ấy mắng là đồ ngốc chứ?

Lạ thật, ban đầu cô ấy bảo tôi là đã kết án, mà chẳng thèm hồi âm; sau một lúc lâu rồi lại nhắn tin mắng tôi là đồ ngốc.

Nhưng nếu bây giờ tôi gọi điện lại hỏi cô ấy tại sao lại bảo tôi thế, há chẳng phải càng khiến tôi yếu thế hơn ư?

Tôi cầm điện thoại, chau mày lại. Đã kết án, rồi nhảy phắt sang thành đồ ngốc. Ba từ trước với hai từ sau thì có liên quan gì với nhau?

Bung sôi ùng ục một chập, tôi chợt ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đang càng lúc càng sẫm lại.

Tôi quả là một gã ngốc.

Hà Tịch báo tôi đã kết án, nghĩa là cô ấy đã bàn giao lại cái xác Hoàng Chức, và không còn phải nghiên cứu tìm hiểu mổ xẻ lại cả ngày nữa. Thế nghĩa là bây giờ cô ấy đang rảnh rỗi. Hơn nữa, sau một thời gian dài bận rộn như vậy, ai lại không muốn thư giãn vui chơi một chút chứ. Thêm một điểm nữa là: giờ là thời điểm của bữa tối.

Nhưng nếu không suy ra ẩn ý đằng sau ba từ đó mà đã bị xem là kẻ ngốc, thì kẻ ngốc trên đời này hẳn không ít chút nào.

Không thêm ý kiến gì khác nữa, tôi lập tức gọi vào máy di động của Hà Tịch.

“Em vẫn đang ở sở cảnh sát phải không, anh đến ngay đây, em định đi đâu dùng bữa tối?” Tôi hỏi han bằng giọng điệu vô cùng nịnh nọt.

Hà Tịch chỉ hứ nhẹ một tiếng.

Tôi như kẻ nhận được thánh chỉ vua ban, vội nhào ra lề đường, khua tay loạn xạ và hét lên: “Taxi! Taxi!”

Chương 12: Tổ chức kì lạ

Trong sảnh đợi tàu điện ngầm sáng choang ánh đèn, còn ngoài kia đêm đã về khuya.

Hà Tịch đi phía trước, tôi vội nối bước theo sau.

Gió nhẹ thổi.

“Đủ rồi đấy, anh còn định theo tôi đến khi nào nữa, chúng ta đã kết thúc rồi!” Hà Tịch thình lình đứng sững lại, nghiêm mặt nói.

Tôi lúng búng nói không thành lời.

“Ngừng ở đây được rồi đấy, từ giờ trở đi anh đừng bao giờ để tôi thấy cái mặt anh nữa!” Cô lạnh lùng bảo.

Ánh đèn thắp sáng hành lang tối đen như mực, gió chợt nổi lên.

“Hãy cho anh thêm cơ hội nữa, nhất định anh sẽ làm được, em…” Tôi chưa nói hết câu đã nhận được một cái bạt tai giáng mạnh lên má. Đi kèm cảm giác nóng ran nhức nhối là tiếng còi đanh gọn, cùng ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh.

Tuy chỉ là trạm nhỏ và có rất ít người còn đợi tàu giờ này, song Hà Tịch vẫn luôn là cô gái có khả năng thu hút mọi ánh nhìn của những người xung quanh ở bất kì đâu. Vậy nên dù mọi người không vây lại xem, thì cũng chẳng nghi ngờ gì là chúng tôi đã trở thành tiêu điểm của mọi cặp mắt quanh đó, gồm cả người mẹ đi cùng cô con gái, một đôi tình nhân ngồi trên băng ghế dài, một người trung niên đi làm ca đêm, cùng một bảo vệ.

Tôi sững sờ nhìn Hà Tịch, thật không ngờ cô ấy lại ra tay đánh tôi.

Tia nhìn trìu mến thoáng lướt qua đôi mắt xanh nhạt của Hà Tịch, rồi chỉ sau một chớp mắt, cặp mắt ấy lại trừng lên đầy dữ dằn.

Tiếng ầm ầm càng lúc càng rõ, tàu điện ngầm gầm gào tiến đến, mấy sợi tóc bị gió thổi lòa xòa bay hai bên má cô.

“Đừng gọi cho tôi nữa, tôi sẽ đổi số di động!” Dứt lời, Hà Tịch bước lên tàu điện ngầm. Tiếng còi cảnh báo rát tai lại vang lên, cửa tàu điện ngầm từ từ khép lại, ngăn cách cô trong một thế giới khác, rồi rầm rập lao đi.

Gió lặng, ánh đèn mờ dần, khiến khu hành lang nơi đây lại được che phủ trong màn đêm đặc quánh.

Tôi bước lại chỗ băng ghế dài ngồi thụp xuống, đưa tay lên bưng mặt, từ từ gục người. Những chuyến tàu cứ đến rồi đi, những hành khách đi tàu buổi tối băng ngang qua chỗ tôi ngồi – mà tôi hoàn toàn không để ý. Nếu thực sự Hà Tịch bỏ tôi mà đi, thế giới này với tôi còn ý nghĩa gì nữa?

Tôi không rõ là bao lâu, tâm trạng con người có thể chi phối dòng thời gian, khiến nó hoặc trôi nhanh hơn hoặc chậm lại, còn lúc này đây, chiếc đồng hồ trong ý thức của tôi đã dừng lại từ lâu rồi.

“Này!” Ai đó vỗ vào vai tôi.

Tôi ngẩng đầu, thì ra là người bảo vệ, tôi nghĩ hẳn anh ta đã đứng nhìn mình rất lâu rồi.

“Vừa nãy chuyến tàu cuối đã đi rồi!” Anh bảo tôi.

“Ồ!” Tôi ậm ừ một tiếng, rồi lại cúi đầu.

“Tôi bảo này, cậu không thể ngồi đây suốt đêm được!” Người đàn ông kia nói.

Tôi chầm chậm đứng lên. Tôi tin, lúc này mình chắc chắn trông vô cùng ủ rũ.

Tôi ra chỗ khác, song không phải là hướng cửa ra, mà tiến đến trước một máy bán hàng tự động, thẫn thờ nhìn nó một hồi, rồi bất ngờ tung ra một cú đấm thật mạnh.

“Này anh kia!” Bảo vệ kêu lên, chạy đến chỗ tôi.

Chẳng thèm để ý đến anh ta, tôi hậm hực bồi thêm một cú đá cho cái máy.

“Cạch!” Một lon Coca từ chiếc máy bán hàng tự động lăn ra.

“Xin cảm ơn và hẹn gặp lại quý khách!” Giọng ghi âm phát ra từ chiếc máy bán hàng tự động. Bảo vệ chạy đến bên, nhìn chiếc máy rồi lắc đầu nói: “Cậu có giận cũng đừng trút giận lên nó chứ, may là còn chưa đá hỏng đấy, nếu không cậu phải đền rồi đấy.”

Tôi ngẩn người nhìn đối phương, mà như thể đang nhìn vào nơi khác.

“Đối với tôi thì thế giới này chẳng còn ý nghĩa gì cả!” Tôi nói bằng giọng điệu của kẻ mất hồn.

Bảo vệ là một người đàn ông trung niên, chừng hơn bốn chục tuổi. Anh ta nhìn tôi bằng một ánh mắt lạ lùng, rồi đập vào vai:

“Cậu nói rất đúng, thế giới này vốn dĩ đã là vô nghĩa!” Anh ta nói, “Ta gặp vô vàn khó khăn, rắc rối trong cuộc đời, nhưng nếu có tín ngưỡng thì khó khăn nào rồi cũng qua thôi.”

“Tín ngưỡng ư? Thượng đế ư?” Tôi nhìn anh ta một cái, “tôi không theo tín ngưỡng nào cả, không gì hết.”

“Tín ngưỡng không chỉ là niềm tin vào Thượng đế!” Anh ta mỉm cười với tôi, “Dù sao cũng sắp hết ca làm của tôi rồi, tôi đi chung cùng cậu một đoạn nhé.”

“Tùy anh!” Tôi thờ ơ đáp.

Dù nói vậy nhưng sâu trong thâm tâm tôi, lại vang lên tiếng hò reo vui mừng.

Những tình cảm ấp ủ bao lâu nay, chịu đựng bao ánh nhìn từ người đi đường, cùng kĩ năng đóng kịch tài ba được phát huy, cuối cùng mình đã làm hắn cắn câu.

Thêm nữa, tôi ước gì ngay bây giờ mình có thể đi tìm Hà Tịch để tính sổ với cô ấy. Trong kịch bản đã nói rõ ban đầu đâu có đoạn cô “tặng” tôi một cái bạt tai. Tuy diễn viên có thể tự do ứng biến nhưng trong chừng mực nhất định nào đó, song cũng không nên ứng biến quá đà như vậy chứ. Lát nữa, nhất định tôi sẽ trả lại cô ấy cả vốn lẫn lãi. Bắt đền thế nào nhỉ, ha ha, nghĩ thôi cũng thấy đã rồi.

Bảo vệ trạc tuổi trung niên, đang sắm vai người tốt sánh bước cạnh tôi lúc này tên là Viên Cát. Để nói rõ đầu đuôi xuôi ngược chuyện này, ta cần quay trở lại cuộc nói chuyện vào tối hôm kia của tôi và Hà Tịch.

Sau khi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ hẹn hò với Hà Tịch hôm đó, thì toan tính đòi lên nhà cô ngồi nhâm nhi cà phê của tôi lại chẳng thành, nhưng tôi biết mình cần tiến dần từng bước.

Đang vừa huýt sáo miệng vừa ngân nga một giai điệu nhỏ về đến trước cửa nhà, thì tôi bị ai đó chặn lại.

“Cậu là Na Đa?” Chị ta hỏi.

Tôi gật đầu.

Chị ta đưa mắt nhìn tôi từ đầu xuống chân dò xét.

Sau chừng mấy phút, không chịu được thêm, tôi hỏi: “Tối thế này chắc chị chẳng nhìn rõ được đâu. Có cần tôi ra chỗ nào sáng hơn để chị nhìn cho đã mắt không?”

“Được lắm!” Chị ta lập tức đồng ý.

Tôi choáng đến mức suýt ngã lăn ra đất.

“Thưa thím, thím tìm tôi có việc gì?” Tôi liền hỏi. Có hai hạng người mà ta tốt nhất không nên vòng vo với họ, một là những người thông minh, hai là những kẻ lỗ mãng.

“Ta đi chỗ khác nói chuyện!” Chị ta híp mắt cười bảo, rồi đủng đỉnh đi trước.

Tôi ghét nhất những kẻ cố làm ra vẻ huyền bí… dù vậy tôi vẫn ngoan ngoãn đi theo chị ta. Tốt nhất đừng nên chọc vào loại người có điệu bộ như vậy.

Cửa xe chiếc Buick đa dụng màu đen đỗ bên lề đường tự động mở ra. Bà thím lên xe trước, rồi đưa một cánh tay mập mạp ra ngoài cửa xe vẫy vẫy về hướng tôi.

Trong xe sáng ánh đèn, gần như chẳng còn ai khác bên trong, tài xế ngồi ở ghế lái đằng trước, im lặng không nói gì. Tôi bước đến chỗ cửa xe, rồi dừng lại mà không vào.

“Chị là ai?” Tôi chống tay lên khung cửa xe hỏi lại lần nữa. Tùy tiện lên xe người khác ư, chị xem tôi ngây thơ và dễ mắc lừa như gái mới lớn vậy à? Vừa hỏi tôi vừa cẩn thận quan sát động tĩnh bốn phía xung quanh, bởi trong phim nếu nhân vật chính làm vậy, anh ta sẽ ăn một gậy vào phía sau gáy rồi ngất đi và bị khênh lên xe.

“Tôi là trưởng ban ban văn hóa tôn giáo của thành phố, nghe Quách Đông nói cậu là anh chàng rất thú vị.”

“Ban văn hóa?” Tôi nghi hoặc hỏi. Đêm hôm khuya khoắt người của ban văn hóa tôn giáo thành phố đến chặn cửa nhà tôi làm gì nhỉ?

“Là ban văn hóa tôn giáo, không phải ban văn hóa. Có cần xem chứng nhận của tôi không?” Chị ta hỏi, rồi chìa một tấm thẻ dày ra.

Tôi mượn ánh đèn đường săm soi kĩ lưỡng tấm thẻ một hồi lâu, rồi trả nó cho vị chủ nhân và chui vào xe.

Cửa xe từ từ khép lại.

“Cậu có phân biệt được thẻ này là thật hay giả không?” Chị ta cất tấm thẻ vào ví, miệng hỏi.

“Không!” Tôi thật thà đáp, “song chị đã nhắc đến cái tên Quách Đông.”

Quách Đông, phó phòng cảnh sát đặc nhiệm của công an thành phố, có thể xem như chỗ bạn bè của tôi. Đây là phòng ban đặc biệt, có gần như hầu hết toàn bộ hồ sơ về tôi, và tôi cũng từng được tiếp cận họ trong một vài dịp.

Chị ta lắc đầu nhìn tôi, bảo: “Cậu có vẻ dễ mắc lừa quá đấy!”

Tôi giật nảy mình, vội vàng giật mở cửa xe song nó đã khóa rồi còn đâu.

“Nhưng tôi chẳng lừa cậu đâu!” Chị ta nhẫn nại nhìn tôi ra sức giật giật tay nắm xe hai lần rồi mới chậm rãi lên tiếng.

“Làm cấp dưới của chị hẳn phải rất khốn khổ!” Tôi giận dỗi nói.

“Đây, lại đây ngồi đi!” Chị ta vỗ vỗ lên ghế đối diện.

Tôi khom lưng nhoài người qua chỗ đó, dưới ánh đèn, gương mặt chị ta hiện lên với vẻ dịu dàng, hòa nhã. Đương nhiên tôi đã biết đây là một nhân vật lợi hại, đáng gờm hơn cả Quách Đông.

“Thường mọi người không rõ lắm về ban chúng tôi. Ban văn hóa tôn giáo phụ trách các việc liên quan đến văn hóa tinh thần và phải là việc thực sự quan trọng.”

“Nghe như kiểu chơi chữ ấy nhỉ!”

Chị ta cười cười: “Lại làm bộ làm tịch như đứa trẻ đang giận dỗi rồi.”

Tôi hơi bĩu môi.

“Những vụ chúng tôi chịu trách nhiệm đều là các vụ gây ảnh hưởng, tác động xấu nghiêm trọng cho công tác xây dựng tinh thần văn hóa văn minh và tôn giáo!” Chị ta đảo mắt nhìn khắp lượt mặt tôi rồi tiếp.

“Ta có thể đi vào chi tiết hơn không?”

“XXX.” Chị ta thốt ra tên một người.

“Chống lại tà giáo?” Tôi hơi thấy bất ngờ.

“Đây đúng là nhiệm vụ công việc trọng tâm của chúng tôi. Xử lý mấy việc này rất phiền hà, nên chúng tôi phải phối hợp với nhiều ban ngành khác. Gần đây, cục cảnh sát thành phố đã tóm được một tên, vừa hay hắn đúng là phần tử khả nghi chúng tôi đang theo dõi sít sao, chuyện này đôi phần cũng liên quan đến cậu đấy.”

“Lã Vãn Cường à?” Tôi lập tức nghĩ đến cậu ta, “cậu ta là phần tử tà giáo? Giáo phái gì vậy?”

“Một tổ chức tà giáo xét trên quy mô chưa hẳn là quá lớn, mới thành lập vài năm, và giờ đang trong thời kì khuếch trương phát triển.” Chị ta xòe bàn tay trái mũm mĩm, rồi đặt đầu ngón cái bên tay phải lên lòng bàn tay dí dí mấy cái, “ta phải nhanh chóng tìm cách dẹp yên chúng.”

Chị ta vừa làm động tác mô phỏng bằng tay vừa ha ha cười, khiến tôi cảm thấy hơi đáng sợ. Biết đâu trong biểu tượng tạo ra từ bàn tay và ngón tay cái múp míp đó của chị ta, lại chứa đựng sự ác liệt ghê gớm.

“Lã Vãn Cường là một trong vài tín đồ vòng trong mà chúng tôi đang để ý. Nói cách khác, cậu ta có thể được xem là tín đồ ngoan đạo của hội tà giáo đó. Lý do cậu ta giết người rất có thể có liên quan đến hội tà giáo này. Chúng có những hành động cực đoan, gây nguy hại cho xã hội như vậy là điều vượt ngoài dự tính của chúng tôi, bởi thế giờ ta cần phải nhanh chóng hành động.”

“Việc này thì liên quan gì đến tôi?”

“Chẳng phải cậu rất sốt sắng điều tra vụ này à? Giúp chúng tôi thám thính giáo phái đó, cậu sẽ biết tại sao Lã Vãn Cường lại giết người. Hơn nữa, chúng tôi cũng rất muốn có một phóng viên có khả năng viết bài về quá trình đánh sập tổ chức tà giáo đó. Xông pha nơi tuyến đầu, cậu sẽ nắm được các tư liệu, thông tin đắt giá đấy!” Chị ta chậm rãi bày tỏ ý định của mình.

“Nhưng vừa nãy chẳng phải chị đã nói tôi là đứa dễ bị lừa à; liệu tôi có thể lọt vào hội tà giáo đó dễ dàng vậy không?”

“Nói vậy là cậu đã đồng ý…”

“Này, này!”

“Chớ lo, loại cáo già như tôi chẳng phải là kiểu người cậu có thể dễ dàng chạm trán ở bất kì đâu; hơn nữa, người trẻ phải chịu khó luyện rèn thì mới mong trưởng thành được chứ.”

“Không phải là nhiệm vụ này quá nguy hiểm, nên không cấp dưới nào của chị dám nhận sao?”

“Cấp dưới của tôi ấy à, không dám cũng phải nhận!” Chị ta tủm tỉm cười nói, “song với những tổn thất có thể tránh được thì cố gắng tránh vẫn tốt hơn. Quách Đông nói số cậu rất may mắn, chẳng dễ gì chết được.”

Tôi trừng mắt nhìn chị ta y như tuyệt chiêu giết người chỉ nhìn bằng ánh mắt trong truyền thuyết.

Chị ta chẳng cảm thấy mất tự nhiên chút nào, mà còn thản nhiên lấy ra một bì thư lớn bằng giấy da bò dày, đưa cho tôi.

“Bên trong là chút thông tin chúng tôi đã nắm được cùng một vài thành viên cao cấp trong hội tà giáo mà chúng tôi gợi ý, cậu hãy cố gắng tìm cách tiếp cận. Bởi chúng đang rất cần mở rộng quy mô, nên cậu sẽ nghĩ ra cách để bắt liên lạc với chúng thôi. Được rồi, tuy hội tà giáo này hơi cổ quái, song chưa phải là nguy hiểm lắm. Hay cậu định từ bỏ việc theo đuổi vụ án liên quan đến Hoàng Chức? Nếu chúng tôi tự điều tra thì mọi thông tin kết luận sẽ được giữ kín, lúc đó chắc cậu chẳng thể biết gì đâu!”

Tôi do dự một lát, rồi cầm lấy chiếc bì thư.

“Tôi xem thứ trong này rồi ta nói chuyện sau, nhưng thế không có nghĩa là tôi nhận đâu đấy!”

“Vậy thì, chúc cậu có giấc ngủ thật ngon đêm nay.”

Cửa xe lại mở ra, từ đầu chí cuối, tài xế ngồi ở ghế trước chẳng hề hé răng nói câu nào, cũng chẳng quay đầu lại nhìn, anh ta hệt như một người gỗ. Tôi xác nhận lại quan điểm ban nãy của mình, làm nhân viên dưới quyền chị gái này hẳn vô cùng, vô cùng, vô cùng vất vả.

“À đúng, chị muốn tìm tôi sao không gọi điện trước, mà lại đứng trước cửa nhà chặn tôi thế?” Trước khi xuống xe tôi hỏi.

“Sáng mai sau khi tỉnh dậy, cậu không quên bà chị gái phốp pháp này đấy chứ?”

“Đương nhiên chẳng thể nào, nhưng điều đó thì liên quan gì đến câu hỏi của tôi?”

“Cậu thấy đấy, cách làm này chẳng phải sẽ khiến người khác thấy ấn tượng và hiệu quả hơn sao? Tôi khá thích gây bất ngờ nho nhỏ, thú vị cho mọi người. À mà với thời tiết oi nóng này, đứng đợi ở ngoài một lát là đã toát hết mồ hôi rồi, tắm rửa phiền phức lắm.”

Tôi vội vàng xuống xe, mải miết đi một mạch, chẳng hề quay đầu lại nhìn.

Nghiên cứu qua chỗ tài liệu bà chị kia đưa, tôi biết hội tà giáo có tên gọi là “Thánh Nữ giáo” này khi muốn thu hút thành viên mới đặc biệt hứng thú với những người đang gặp khó khăn, trắc trở trong cuộc sống, nhằm tận dụng tình trạng sa sút tinh thần của đối phương. Thế nên tôi đã chọn Viên Cát làm đối tượng tấn công, cùng Hà Tịch dựng lên một màn kịch, và quả nhiên đối tượng đã cắn câu.

Ở lần gặp đầu đương nhiên chẳng thể nói gì nhiều, Viên Cát chỉ an ủi tôi mấy câu đầy thiện ý, rồi bâng quơ nhắc đến vấn đề “tín ngưỡng”. Thấy tôi hứng thú, hắn liền đề nghị chúng tôi trao đổi thông tin liên lạc và hẹn khi nào rảnh sẽ đến tìm tôi nói chuyện nhiều hơn.

Tôi không muốn tỏ ra quá chủ động, vồn vã, nên chỉ đợi Viên Cát gọi điện cho mình. Một buổi tối mấy ngày sau đó, màn hình điện thoại di động của tôi cuối cùng cũng hiện lên cái tên tôi chờ đợi bấy lâu. Qua điện thoại, hắn ta nhiệt tình mời tôi đến tham dự buổi tụ họp của bọn chúng. Tôi làm ra vẻ chần chừ, do dự, rồi cuối cùng mới xuôi theo lời khuyên của đối phương.

Địa điểm tụ họp của hội tà giáo này chẳng phải được tổ chức ở nơi ma mị nào, mà là ở ngay một ngôi trường trung học.

Đấy là ngôi trường trung học bình thường ở khu Bắc Thượng Hải, Viên Cát đã đứng sẵn trước cổng trường đợi tôi. Trời mới bắt đầu nhá nhem, còn chưa đến bảy giờ.

Nhà trường cho thuê phòng học để thu tiền là một chuyện thường tình, vì cũng không rõ người trực tiếp đến thuê đứng tên dưới danh nghĩa gì. Nếu buổi tụ họp trong nhà trường của hội tà giáo này mà lộ ra, hẳn vị hiệu trưởng sẽ khó giữ được cái ghế của mình.

Nơi diễn ra buổi họp là một phòng học được xây theo kiểu bậc thang, rộng gấp hai lần phòng học bình thường. Tôi đi cạnh Viên Cát, thấy từ lúc ở cổng vào, thỉnh thoảng hắn ta lại chào hỏi ai đó, nên thầm nghĩ: hẳn người đến tham dự buổi tụ họp lần này chẳng phải là ít.

Muốn vào được bên trong cần phải kí tên trước, lúc này xung quanh tôi các giáo chúng càng lúc càng đổ về nhiều hơn. Viên Cát tươi cười niềm nở, như thể đang gặp người thân trong gia đình, bắt tay người này vỗ vai người nọ, nhiệt tình chào hỏi mọi người xung quanh, rồi đẩy tôi lên giới thiệu: “Người anh em này mới đến dự lần đầu.” Liền đó rất nhiều gương mặt tươi cười xích lại, chừng như rất thân thiện.

Luận về tuổi tác, họ cơ bản đều lớn tuổi hơn tôi, nếu gặp ở ngoài đời, trông họ cũng chẳng khác gì những người dân bình thường. Ở ngay chính nơi đây, dù biết đó là buổi tụ họp ngầm của nhóm tà giáo, song nó không khiến tôi cảm thấy “tà” mấy, mà phần nhiều là sự đáp trả đầy thân thiện từ những người mới gặp lần đầu, như đang tham dự buổi hội thảo bán hàng vậy.

Phòng học xây theo kiểu bậc thang chật ních người ngồi, có rất nhiều ghế xếp ở góc tường. Viên Cát dẫn tôi đi lấy hai chiếc, đặt vào hàng cuối rồi ngồi xuống. Vẫn tiếp tục có người đi vào, nói là bảy giờ bắt đầu, nhưng đã đến giờ mà chưa thấy động tĩnh gì.

Đến bảy giờ mười phút thì phòng học đã nen chật một, hai trăm người. Những người đến sau, ngay ghế cũng không thể lấy ra, đành phải đứng. Một phụ nữ trung niên với dáng vẻ còn rất thướt tha, nền nã, là người dẫn chương trình, bước lên bục diễn thuyết phát biểu đôi câu chào mừng. Tôi để ý quan sát những người xung quanh, thấy đa phần họ đều chẳng phải là người đến tham gia lần đầu, nét mặt lộ vẻ tươi cười đầy hào hứng theo từng câu nói của người dẫn bên trên; trong khi đó một số ít người lại ra vẻ nghiêm nghị, giữ kẽ, một số khác thì không biết nên làm gì.

Người dẫn nhanh chóng giới thiệu với mọi người vị diễn giả khai mạc, rồi bước xuống bục diễn thuyết. Bước lên bục diễn thuyết tiếp sau đó là một người đàn ông to béo, trông rất phúc hậu. Theo tôi đánh giá, bài phát biểu của ông ta khá có kĩ xảo và dụng ý.

Mở đầu, ông ta kể một câu chuyện cười, điều tiết lại bầu không khí của buổi tụ họp. Sau khi cười, tâm lý cảnh giác của con người phần nhiều sẽ được giảm bớt, tiếp đó ông ta đặc biệt nhấn mạnh đây không phải là buổi bán hàng đa cấp, sẽ không chào bán bất kì sản phẩm gì với người tham gia, và cũng không thu tiền dưới bất kì danh nghĩa gì. Đây chỉ là một nơi hướng thiện, xoa dịu những nỗi phiền muộn của mọi người trong cuộc sống để mọi người yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau. Khi một người được đưa đến nơi xa lạ, nỗi lo lớn nhất của họ là bị gạt tiền, ông ta nói thế nhằm khiến những người mới đến an tâm. Tôi đồng thời cũng xác định: đây nhất định là buổi tụ họp nhằm thu nhận thêm thành viên mới, được chủ trì bởi những kẻ có tài ăn nói hòng xóa bỏ, hạ thấp hàng rào cảnh giác của người mới đến tham gia, khiến họ thấy tò mò, hiếu kì về tổ chức này. Do đối tượng thu nạp mà hội Thánh Nữ này nhắm đến là người từng gặp khó khăn, trắc trở trong cuộc sống, nên họ rất dễ bị mắc lừa.

Người đàn ông to béo đã lên bục diễn thuyết trao đổi hơn tiếng rưỡi đồng hồ có thể được xem là một diễn giả giỏi, rất biết cách khuấy động bầu không khí xung quanh. Những mẩu chuyện cười – với các nhân vật là những con người bình thường trong cuộc sống hàng ngày, cứ tiếp nối nhau hiện ra, khán thính giả bên dưới nghe kể về trường hợp người này, người kia bị mắc lừa mà vừa cười vừa chợt liên tưởng đến chính bản thân mình. Tôi thầm thấy mình đã hơi dao động, bởi chúng có phần rất giống với những câu chuyện trong kinh Phật.

Dù vậy, người đàn ông to béo không nhắc đến bất kì thông tin thực tế nào liên quan đến hội Thánh Nữ giáo. Tôi đang đoán người đàn ông này có vẻ chỉ là một nhân vật đệm cho ai sau đó, thì quả nhiên, ông ta đã mở lời giới thiệu về vị “đại sư” sắp xuất đầu lộ diện ngay sau đấy.

Ông ta hết mực tung hô, ngợi ca vị “đại sư” này với toàn những lời có cánh như “giàu tư tưởng”, “uyên bác”, “có thể giúp con người thoát khỏi biển khổ cuộc đời, tìm được động lực sống”…

Khi vị “đại sư” được bao phủ trong vô số ánh hào quang, “khó mà thỉnh mời được” này bước ra bục diễn thuyết từ phía sau cánh gà, rồi mỉm cười đứng trước mọi người, thì tôi bất ngờ đưa tay lên dụi mắt mấy lần. Nhìn kĩ thêm, tôi không khỏi giật mình, và tiếp sau đó là cảm giác mừng rơn.

Là người này ư?

Chương 13: Thần tích

Là Tiết Dĩnh.

Người được trịnh trọng giới thiệu và cũng là một nhân vật cấp cao của hội Thánh Nữ giáo chính là Tiết Dĩnh, cô hộ lý năm xưa của bệnh viện Bà mẹ trẻ em số 1, người rất hòa hợp với Chu Tiêm Tiêm, và cũng là người đã về thôn Đại Đường để bí mật tiếp xúc với con bé, sau khi Hoàng Chức xuất viện.

Chị trưởng ban to béo kia đã không lừa tôi. Hội Thánh Nữ giáo này đúng là có mối liên hệ mật thiết đến vụ án sát hại Hoàng Chức. Nhìn Tiết Dĩnh, nhớ về Chu Tiêm Tiêm còn đang mất tích, tôi bất giác nảy ra một vài liên tưởng về tên gọi của hội tà giáo này.

Tiết Dĩnh – kẻ đang thao thao bất tuyệt trên bục diễn thuyết, quả là có một phong độ khí khái khác người. Không ai có thể ngờ mới vài năm trước đây, cô ta chỉ là một hộ lý chăm sóc người bệnh trong bệnh viện.

Nội dung những điều cô ta nói hơi khác với điều người đàn ông ban nãy vừa phát biểu. Dựa trên bước đệm hiệu quả người đàn ông kia tạo ra trước, Tiết Dĩnh đi thẳng vào vấn đề tín ngưỡng.

“Tôi biết rất nhiều người trong số các vị đang ngồi phía dưới, vừa mới phải trải qua không ít sóng gió, làm người trên cõi đời này ai chẳng phải gặp khó khăn, chỉ khác nhau ở chỗ ta đang hoặc đã, hoặc sẽ gặp khó khăn mà thôi. Mọi người thấy đấy, bất kể ta đau khổ thế nào, thì trên thực tế nó cũng chỉ là một điều hết sức bình thường.”

Giọng Tiết Dĩnh vừa nhỏ nhẹ, vừa trầm trầm pha chút khàn khàn. Những điều được cô ta lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần này, giờ nghe ra lại có vẻ rất hay.

“Sao một điều hết sức bình thường đó lại khiến ta đau khổ vậy? Là bởi vì ta đã quá để tâm, quá coi trọng một số thứ nào đó, nên mới bị tổn thương. Nhưng thực sự chúng có quan trọng như vậy không? Hãy thử nghĩ lại xem, trước khi được sinh ra ta là gì, sau khi chết đi ta là gì, và trong mấy chục năm ngắn ngủi của cuộc đời thì điều gì mới thực sự là quan trọng?”

“Chỉ có tình cảm mới là thứ thực sự khiến trái tim ta rung động. Tình cảm ta dành cho bản thân, cho người khác, tình cảm giữa người với nhau. Ngoài nó ra, mọi cái khác đều chỉ là hư ảo. Chẳng phải vậy sao? Cảm giác vui mừng, sung sướng của nhà sưu tầm đá khi tìm thấy một viên đá lạ nơi sa mạc; của đứa trẻ khi nó nhặt được một chiếc vỏ ốc rất đẹp, rất đặc biệt ngoài bãi biển, hay của người đào vàng khi đãi được những bụi vàng ròng.v.v… chẳng phải rất giống nhau sao? Song trên thực tế, hòn đá, chiếc vỏ ốc và bụi vàng, những thứ mang đến cho họ cảm giác đó, lại không hề quan trọng.

Bởi thế nên ta có thể nói: phần lớn, thậm chí là tất cả mọi thứ trên thế gian này, đều không quan trọng, đều là hư ảo, chỉ có trạng thái tinh thần trong nội tâm mỗi người chúng ta mới là cái có thật. Khi bạn hiểu ra điều này, mọi phong ba bão tố của cuộc sống bên ngoài sẽ chẳng thể đánh gục được bạn.”

Tiết Dĩnh vẫn tiếp tục thao thao nói, nhưng tôi dần cảm thấy hơi kỳ lạ. Những lời cô ta nói càng lúc càng gần với học thuyết hư vô của chủ nghĩa duy tâm. Hay nói cách khác, giáo lý của Thánh Nữ giáo cũng mang khuynh hướng của chủ nghĩa duy tâm. Tuy nhiên điều này không phù hợp với sự sùng bái trong tà giáo, vì theo lệ thường, tà giáo liên quan đến sự sùng bái của một cá nhân và có giáo lý hết sức cuồng tín. Trong khi đó, chủ nghĩa duy tâm là thứ tiêu cực đến mức không thể tiêu cực hơn được nữa. Cô ta đã nói một hồi lâu, mà vẫn chưa đề cập tới việc liên quan đến “Thánh Nữ”. Vậy một giáo phái kiểu này tập hợp tín đồ dựa trên căn cứ gì? Với chính giáo hay tà giáo? Mà thiếu khả năng tập hợp tín đồ, cũng đồng nghĩa với sự diệt vong.

“Những bạn bè xung quanh tôi đều có cách nhìn riêng về thế giới, về cuộc đời. Những cách nhìn này có thể giúp ta can đảm tiến bước trên đường đời, khiến ta không cảm thấy e ngại, run sợ trước bất kì phong ba bão táp nào. Vòng tròn nhỏ này của chúng tôi được đặt tên là ‘Thánh Nữ’. Vậy tại sao lại là ‘Thánh Nữ’? Hôm nay tôi xin mạn phép được đưa ra câu hỏi này cho mọi người. Nếu bạn thấy môi trường của chúng tôi hòa hợp thân thiện, muốn tiếp tục đến tham gia buổi họp sau, tới khi đó bạn sẽ biết câu trả lời. Vấn đề lớn nhất của người Trung Quốc hiện giờ là thiếu tín ngưỡng. Song may là bây giờ chúng tôi đã tìm thấy tín ngưỡng kiên định cho bản thân, chân thành hi vọng bạn cũng có thể gia nhập với chúng tôi.”

Tiết Dĩnh kết thúc bài diễn thuyết, hoặc bài giảng đạo của mình bằng đoạn thuyết giảng trên. Tuy nhiên, buổi tụ họp này chưa dừng lại ở đó, các thính giả bên dưới kết thành các nhóm nhỏ, bắt đầu chia sẻ thu hoạch sau buổi nói chuyện hôm nay, đồng thời khích lệ những người mới đến tham gia lần đầu, nói về những khó khăn mới đây của bản thân để “thư giãn thân tâm.”

Viên Cát kéo tôi nhập vào một nhóm – chừng hơn hai chục người, các thành viên trong nhóm lần lượt phát biểu theo thứ tự. Không lâu sau, Tiết Dĩnh cũng xuất hiện, cô ta hình như chỉ đến nghe, nhưng đã lập tức bị những tín đồ cũ níu lấy, khẩn khoản đề nghị cô ta chút nữa lên phát biểu lời kết sau cùng cho buổi họp.

Đến lượt mình, tôi mang câu chuyện tình yêu – đã được soạn sẵn ra, thuật lại một lượt và nhận được rất nhiều ánh mắt an ủi của mọi người. Vì không thể không giới thiệu qua đôi nét về bản thân, nên tôi cứ có gì nói đấy, rằng tôi là một phóng viên. Lúc nhắc đến công việc này, qua đuôi mắt mình, tôi quan sát thấy thần sắc Tiết Dĩnh hơi dao động, Viên Cát cũng có phần bất ngờ. Anh ta hỏi tôi làm gì, song tôi chỉ trả lời một cách mơ hồ.

Điều Tiết Dĩnh phát biểu sau đó không nằm ngoài những điều ban nãy cô ta đã nói, nhưng bây giờ lại được phát triển thêm lên dựa trên ý kiến của các thành viên trong các nhóm nhỏ. Sau khi cô ta nói xong, tiếng vỗ tay vang rền như sấm dậy, còn cô ta thì cáo lui.

Lúc đó về cơ bản, các nhóm nhỏ cũng đã kết thúc thảo luận, Viên Cát dẫn tôi đi gặp mọi người hàn huyên dăm ba câu rồi chuẩn bị ra về. Bấy giờ có một người chạy tới, ghé sát tai Viêm Cát thầm thì đôi câu; sau đó anh ta, bảo tôi đợi một lát, rồi chạy về phía một góc khác trong phòng.

Đưa mắt nhìn theo, tôi phát hiện thấy người đang đợi anh ta chính là Tiết Dĩnh.

Tiết Dĩnh trao đổi vài câu với đối phương. Trong lúc nói chuyện, thấy tôi đang nhìn về phía mình, cô ta hơi gật gật đầu ra hiệu với tôi.

Phải chăng thân phận phóng viên của tôi đã khiến Tiết Dĩnh trở nên cảnh giác? Vốn dĩ tôi đã định bịa ra một công việc ít nhạy cảm hơn, nhưng sau khi Tiết Dĩnh xuất hiện, tôi đã thay đổi chủ ý. Ba năm về trước, khi tôi đến bệnh viện phỏng vấn, rất có thể cô ta đã nhìn thấy tôi. Nếu thật sự trí nhớ cô ta còn tốt, thì việc tôi khai gian công việc sẽ chỉ biến “lợn lành thành lợn què” mà thôi.

Sau khi quay lại Viên Cát chẳng nói gì, khiến tôi càng cảm thấy bất an hơn.

Lúc bước chân ra khỏi lớp học, bầu không khí ban đêm tạt vào mặt tôi ở ngoài này rõ ràng dễ thở hẳn bầu không khí trong kia. Tôi và Viên Cát đi với nhau, xuyên qua sân tập, hướng về phía cổng trường.

“Na Đa, cậu thấy tối nay thế nào?”

“Không khí trong đó rất tuyệt, song tôi thấy hơi kì lạ, chắc do xưa nay tôi chưa từng tham gia những buổi tụ họp kiểu này!” Là phóng viên thì cần thể hiện một chút nhạy cảm nghề nghiệp, nếu không sẽ thật giả dối.

“Tham gia thêm mấy lần nữa, dần dà cậu cũng sẽ quen thôi. Thực ra chúng tôi là một tổ chức giáo hội gồm những người có chung một tín ngưỡng.”

“Ủa?” Tôi không ngờ Viên Cát ngửa bài nhanh và thẳng thắn vậy.

“Đừng lo. Chúng tôi không phải là tà giáo!” Viên Cát vội nói, “đúng ra, đến tham gia thêm mấy lần tự khắc cậu sẽ biết, song vừa nãy Tiết thượng sư bảo tôi nói thẳng với cậu, không cần che che giấu giấu nữa. Người làm nghề như của cậu ắt sẽ hiểu nhiều biết rộng, tín ngưỡng của chúng tôi rốt cuộc có thật hay không tin chắc cậu sẽ sớm nhận ra.”

Sợ tôi đoán ra nên mới nói thẳng? Hay Tiết Dĩnh nghĩ thu nhận thêm một tín đồ là phóng viên thì sẽ tạo ra hiệu quả thị phạm tốt. Nhưng vấn đề là làm thế nào cô ta có thể khẳng định là tôi sẽ “tin”?

“Xin ngợi ca người, đáng Thiên tôn, vị thần duy nhất!” Viên Cát dừng lại bên đường biên của sân tập, hạ giọng niệm. Câu nói có vẻ như một câu chú này khiến thần sắc anh ta thoắt trở nên vô cùng thành kính, “nhất định cậu sẽ tin vào đấng Thiên tôn, đó chẳng phải là câu nói suông, cậu sẽ nhìn ra chân tướng của thế giới này.”

“Chân tướng? Chân tướng gì?” Tôi thầm nghi ngại, cái tên Thiên Tôn này quả chẳng có gì là sáng tạo.

Khóe miệng Viên Cát nhếch lên cười một cách thần bí: “Đúng ra có một số chuyện chỉ tín đồ đích thực như tôi mới được hay biết. Song nghe nói chẳng thể nào bằng tận mắt trông thấy. Một giờ rưỡi chiều mai, tại khu vực X sẽ mở phiên tòa sơ thẩm xét xử công khai. Tuy nói là công khai, song lại không công bằng, người bị đưa ra xét xử là một tín đồ của chúng tôi. Dù luật pháp của thế giới này phán quyết anh ta thế nào, thần hội cũng tuyên bố anh ta vô tội. Cậu nhất định phải đi, rồi cậu sẽ nhìn thấy thần tích.”

Vào giai đoạn mới hình thành ban đầu, mọi tôn giáo đều có rất nhiều thần tích. Ví dụ như Jesus Christ với năm chiếc bánh cùng hai con cá, cũng khiến cho năm nghìn người no nê; như Đức Phật Thích Ca Mâu Ni tiên đoán vào thời gian Đức Phật qua đời, mặt đất rung động mạnh. Dựa trên hằng hà sa số những điều khó có thể tưởng tượng, khó có thể giải thích, họ tập hợp được tín đồ và khiến cho giáo lý của mình được lưu truyền.

Thánh Nữ giáo cũng cần thi triển thần tích; hơn thế, cần phải thi triển ngay tại tòa, nơi có vẻ khó giở trò nhất. Đó sẽ kiểu thần tích gì?

Cứ đợi xem.

Phiên tòa xét xử không công bằng ư? Một tín đồ vô tội ư?

Tôi rút di động ra gọi cho cảnh sát Vương.

“Phiên tòa xét xử mở màn của Lã Vãn Cường mà lần trước anh bảo tôi, được định ngày rồi à? Là ngày mai phải không?”

“Đúng, sao anh biết?”

“Ở tòa án chiều mai?”

“Không sai. Anh định đến dự à?”

“Ôi, trời!”

Đáng lẽ chiều hôm nay nóng gắt, nhưng khoảng tiếng rưỡi trước, lớp mây dày đã che ngang mặt trời, không khí càng lúc càng ngột ngạt hơn, báo hiệu cho một cơn mưa lớn sắp kéo đến.

Tòa án nhân dân sơ thẩm khu vực X – thành phố Thượng Hải là một tòa nhà bề thế, vuông vắn nổi bật, mọc lên sừng sững, mà từ phía xa ta đã có thể trông thấy. Đi đến trước cổng tòa án, ta mới nhận ra kì thực còn phải băng qua một quảng trường rộng cùng những bậc thang dài, thì mới vào được bên trong tòa án. Nếu là kẻ có điều khuất tất trong lòng, e là khi đặt chân lên những bậc thang trước tòa nhà màu trắng trang nghiêm đó, hẳn sẽ thấy vô cùng bứt rứt khó chịu.

Song lúc này, thu hút sự chú ý của tôi lại là hai chiếc xe cảnh sát cùng chiếc mô tô chuyên dụng đang đỗ trước cổng tòa án.

Lúc tôi đứng lại nhìn về phía mấy chiếc xe thì cửa chiếc xe đi trước bật mở, cảnh sát trưởng Vương bước ra ngoài.

“Anh dừng xe ngay chỗ này không sợ đánh rắn động cỏ sao?” Tôi hỏi.

Cảnh sát trưởng Vương nhăn nhó cười: “Tôi muốn nó thấy kinh động rồi bỏ đi luôn ấy chứ, nếu có chuyện xảy ra ở tòa, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nguồn tin của anh đáng tín không thế?”

Đây chẳng phải là lần đầu anh ta hỏi tôi; về phần mình, tôi đành phải lặp lại rằng: “Tôi đã thuật lại y nguyên toàn bộ điều tôi nghe thấy tối qua cho anh. Nếu phiên tòa kết thúc mà không có chuyện gì xảy ra, và cái gọi là ‘thần tích’ không xuất hiện, thì chẳng những tên phóng viên tôi đây sẽ không trở thành tín đồ, mà ngay cả những tín đồ cũ cũng sẽ vô cùng thất vọng. Nếu không chắc chắn phần nào, tôi nghĩ chúng chẳng dám mạnh miệng tuyên bố vậy đâu.”

“Hi vọng không có chuyện gì xảy ra!” Cảnh sát trưởng Vương thở dài nói.

“Công việc chuẩn bị ở đây, anh bố trí vẹn toàn rồi chứ?”

“Vẹn toàn ấy hả? Làm quái gì có thứ gọi là vẹn toàn, huống chi bọn tôi và tòa án là hai hệ thống khác nhau, thời gian lại quá gấp, tính từ lúc anh gọi tôi tối hôm qua đến giờ mới chỉ mấy tiếng đồng hồ!” Cảnh sát trưởng khẽ trách tôi.

“Chúng tôi đã báo bên tòa án, đề nghị họ tăng cường phòng bị, đồng thời bên tôi thì như anh thấy đấy, hai xe cảnh sát và một mô tô đặc chủng luôn trong tình trạng sẵn sàng nhận lệnh. Thực ra mạng lưới tuần tra ở khu vực quanh đây cũng đã được bố trí. Đó là toàn bộ những việc tôi có thể thu xếp trong ngần ấy thời gian. Ngoài ra, khắp bốn phía xung quanh tòa án đều được rà soát, không có vật gây cháy nổ, tôi còn chọn mấy trinh sát tinh mắt vào ngồi ở hàng ghế phía dưới, để đề phòng biến động lúc phiên tòa diễn ra. Thành thực mà nói, tôi thấy khó có thể tưởng tượng là bọn chúng sẽ chuẩn bị thực hiện thần tích này như thế nào. Trừ khi chúng tìm được một nhóm người trực tiếp xông vào tòa án tấn công.”

“Chắc không đến mức ngang nhiên như vậy!” Lúc tôi đang nói, chiếc xe chở tội phạm đã hú còi đi vào tòa án qua lối cổng chính.

“Cậu ta ở trong à?”, tôi hỏi.

“Ừ.”

“Hai hôm nay cậu ấy thế nào? Có gì khác không?”

Cảnh sát trưởng lắc đầu: “Vẫn vậy thôi. Mấy ngày gần đây hắn không tiếp xúc người ngoài, nếu Thánh Nữ giáo có kế hoạch gì, chắc hắn cũng chẳng biết.”

“Vậy tôi vào trong trước, mong là đừng xảy ra chuyện gì.”

Vào phòng xét xử án hình sự, tôi chọn một ghế ngay phía trên rồi ngồi xuống. Xung quanh, người đến dự phiên tòa xét xử cũng chẳng phải là ít, tôi đảo mắt một vòng tìm kiếm, chưa thấy Viên Cát đâu. Giờ này chắc anh ta vẫn đang trong ca làm ở trạm tàu điện ngầm. Song tôi đoán, nhất định một vài tín đồ Thánh Nữ giáo sẽ đến xem, làm chứng cho thần tích của họ. Hoàng Chức chẳng còn ai thân thích nên chắc thôn sẽ cử người đến tham dự, dù tôi không biết ông ấy là ai.

Một lúc nữa phiên tòa mới bắt đầu mà phòng xét xử đã rất yên ắng, những người đang chuyện trò đều hạ thấp giọng hết mức có thể. Những phiên tòa xét xử, không rõ đã bao lần được tiến hành ngay trong gian phòng này, đã để lại một vẻ tĩnh mịch, thâm nghiêm cho bầu không khí nơi đây, khiến cho mọi người không dám ăn nói hồ đồ.

Dọc theo bốn bức tường quanh phòng xét xử có rất nhiều cảnh sát có vũ trang, không rõ vốn dĩ phải vậy hay là do bên công an yêu cầu nên họ mới được tăng cường thêm.

Đợi thêm lúc nữa, cánh cửa ngách phòng xử được mở ra, những người thuộc bên kiểm soát và tòa án như công tố viên, thư kí phiên tòa bắt đầu bước ra, đến đứng ở vị trí của mình. Tiếp đó là Lã Vãn Cường với sự áp tải của hai cảnh sát tòa án.

Cậu ta trông gầy gò, xanh xao hơn hôm tôi gặp ở chỗ tạm giam đôi chút, bộ quần áo tù trên người cậu ta có vẻ hơi quá khổ so với vóc dáng. Đầu cậu ta hơi cúi, nhưng không hiểu sao tôi không cảm thấy đó là dáng vẻ của kẻ hối lỗi, mà chỉ toát lên sự thờ ơ, bất cần.

Người vào sau cùng là vị thẩm phán chủ tọa phiên tòa xét xử hôm nay, đó là một người đàn bà trung niên đeo kính. Bà ta ngồi xuống ghế chủ tọa phiên tòa, đưa mắt nhìn đồng hồ, chờ thêm một lát, rồi tuyên bố phiên tòa bắt đầu.

Tôi hít một hơi thật sâu, tiếp theo liệu sẽ có chuyện gì xảy ra đây?

Mở màn là bản cáo trạng dài được vị công tố viên của bên kiểm soát tuyên đọc trong hai mươi mấy phút. Tôi thầm thắc thỏm, mắt nhìn ngược nhìn xuôi, tai dỏng lên nghe ngóng cho tới khi ông ta đọc xong, đến lúc Lã Vãn Cường khai báo nhận tội, mới hơi thả lỏng. Không chi tiết nào trong những điều Lã Vãn Cường khai báo làm tôi ngạc nhiên, tất cả vẫn hệt như những gì cậu ta đã trả lời hôm tôi vào nhà tạm giam phỏng vấn.

Trông thấy Hoàng Chức ngoài đường lúc đi dạo phố, động lòng háo sắc, lại cũng muốn kiếm chút tiền tiêu, nên đã bám theo cô ấy về chỗ nhà trọ. Chưa dám động thủ ngay, phải qua một đêm đấu tranh tư tưởng đến sáng sớm hôm sau nghi phạm mới quay lại chỗ Hoàng Chức trọ, lừa cô ấy ra mở cửa rồi giết chết. Do hoảng loạn nên sau đó nghi phạm đã bỏ trốn mà không dám làm gì.

Toàn bộ câu chuyện được cậu ta tường thuật lại với vẻ lãnh đạm, thậm chí ung dung. Khi cậu ta gần dứt lời thì một người đàn ông trung niên đến dự phiên tòa xét xử ném mạnh một chai nước ngọt về phía nghi phạm, miệng lầu bầu câu phương ngôn mà tôi nghe không hiểu, dáng điệu đầy vẻ đau đớn phẫn uất. Cảnh sát giữ trật tự trong phiên tòa nhanh chóng tiến đến, nhưng họ không đuổi ông ta ra khỏi phòng xét xử, mà chỉ yêu cầu ông này ngồi xuống. Tôi đoán đó là cha đẻ của Lã Vãn Cường.

Lã Vãn Cường đưa mắt nhìn về phía cha mình một cái, rồi lại cúi đầu.

Ánh mắt đó của cậu ta như nhìn vào người mình không hề quen biết.

Tôi thấy hơi bất ngờ, hội Thánh Nữ giáo này có thể tẩy não tín đồ đến mức sẵn sàng xả thân quên mình vì giáo hội, mà ngay cả đến tình thân ruột thịt cũng bất chấp thì quả là đáng sợ

Sau phút biến động, phiên tòa lại tiếp tục. Sang phần biện hộ trước tòa, thực tế chẳng có mấy điều gì để nói, Lã Vãn Cường đã thừa nhận tội lỗi của bản thân, nên luật sư biện hộ – mà tòa chỉ định cho cậu ta, cũng chỉ có thể nói vài câu chung chung kiểu: “Thái độ nhận tội của bị cáo tương đối thành khẩn, nên đề nghị tòa lượng xét khi quyết định hình phạt.”

Vị chủ tọa phiên tòa khá có trách nhiệm, trong quá trình thẩm vấn trước tòa bà ta có hỏi Lã Vãn Cường về mấy vấn đề mà bên công an đã tìm ra trong quá trình điều tra, nhưng đã bị bên công tố bỏ qua, như: tại sao trong bản tường trình khai báo của Thôi Hành Kiện, người này nói anh ta bám theo Hoàng Chức lên tầng trên mà khi đi xuống lại không thấy Lã Vãn Cường? Thì Lã Vãn Cường trả lời rằng: “Cầu thang tối, tôi lại nép vào một bên nên anh ta không để ý.” Tóm lại, cậu ta hoàn toàn không định khai báo ẩn tình để chối tội cho bản thân.

Sau hơn một tiếng rưỡi đồng hồ, chủ tọa phiên tòa tuyên bố tạm nghỉ mười lăm phút.

Khi phiên tòa tiếp tục sau giờ nghỉ, chắc sẽ chuyển sang phần tuyên án. Đối với vụ án giết người, tốc độ xử án như trong phiên tòa này có thể xem là nhanh. Bị cáo không hề phản đối gì, định sẽ ngoan ngoãn thi hành án, bên kiểm sát được phen thảnh thơi nhàn nhã, thế sao lại chẳng nhanh?

Tôi nhìn Lã Vãn Cường đang được cảnh sát tòa án áp giải vào trong, thầm nghĩ, đến khi cậu ta lại được dẫn giải ra e sẽ có vài chuyện xảy ra.

Cho tới lúc này mọi việc vẫn đang sóng yên biển lặng, nếu không có chuyện gì xảy ra trong chút thời gian ngắn ngủi còn lại thì chẳng phải sẽ khiến những tín đồ đến theo dõi phiên tòa xét xử này thất vọng sao? Điều hôm qua Viên Cát nói: tòa án loài người tuyên bố Lã Vãn Cường có tội, song Thiên Tôn của họ lại tuyên bố Lã Vãn Cường vô tội, thì thế nào mọi chuyện cũng sẽ được làm rõ ngay vào lúc này đây.

Tôi không vào nhà vệ sinh, chỉ ngồi lặng yên tại chỗ.

Từng phút giây chậm chạp trôi qua trong sự chờ đợi đầy khắc khoải.

Mười lăm phút sắp sửa kết thúc.

Lông mày tôi hơi nhíu lại, tim càng lúc càng đập nhanh hơn, chẳng phải do đã có chuyện xảy ra mà ngược lại, là vì chưa có gì xảy ra.

Thế này là thế nào, đã hết mười lăm phút nghỉ giải lao sao phiên tòa còn chưa được tiếp tục?

Không, tôi nhìn đồng hồ, đã mười tám phút hơn rồi.

Chủ tọa phiên tòa đã bước vào phòng xử án, người khác còn lại cũng nối đuôi nhau quay trở lại chỗ ngồi, riêng chỗ bị cáo thì vẫn trống trơn.

Những người đến dự phiên tòa phía dưới đã bắt đầu xì xầm bàn tán, song nhìn vẻ mặt của những người bên kiểm sát và phía tòa án, thì hình như họ cũng không biết có chuyện gì xảy ra.

Lại thêm mấy phút nữa trôi qua, rồi một người vóc dáng thấp nhỏ đã chạy đến bên vị chủ tọa phiên tòa qua lối cửa ngách, nghiêng người ghé sát tai bà ta thì thầm một câu.

Nét mặt chủ tọa phiên tòa lập tức thay đổi, bà mở to mắt, sững sờ nhìn người kia.

Chợt có ai đó đập nhẹ vai tôi một cái, tôi quay đầu lại, là cảnh sát trưởng Vương.

Mồ hôi ròng ròng chảy hai bên má mà anh ta chẳng hề để ý, anh hạ giọng bảo tôi: “Theo tôi ra ngoài, có chuyện xảy ra rồi!”

Chương 14: Không cánh mà bay

“Bình tĩnh, cứ bình tĩnh kể lại cho tôi nghe một lượt từ đầu nào!”

Vẻ mặt hai viên cảnh sát tòa án đứng trước cảnh sát trưởng Vương vô cùng khó coi. Đôi lông mày của người có gương mặt hóp dài luôn nhíu vào rồi giãn ra, tựa như đang co giật; mỗi lần như thế, những giọt mồ hôi trên gương mặt anh ta lại lăn xuống. Người đang được cảnh sát trưởng Vương hỏi kia có biểu hiện khá hơn một chút, song chiếc mũi cà chua của anh ta đã bị chính anh xoa nhiều đến mức tấy đỏ như một quả nhót chín.

“Tôi, lúc đó phạm nhân…” Khi nói, anh ta vẫn bóp bóp chóp mũi, che gần kín miệng mình. Chợt ý thức được hành động kì quặc này của bản thân, anh ta vội vàng bỏ tay xuống.

Anh ta chính là một trong số cảnh sát mà tòa cử ra để chịu trách nhiệm trông coi phạm nhân trong buổi xét xử, phạm nhân xảy ra chuyện, thì đương nhiên anh ta cũng có một phần trách nhiệm mà chẳng thể nào chối cãi. Do trước đây chưa bao giờ xảy ra chuyện thế này, nên giờ anh ta không biết mình đang đối diện với hình phạt nào. Vậy nên vấn đề hậu xét cũng đã đủ gây áp lực cho anh ta từ ngay lúc này đây.

Anh ta đứng đối diện với tôi và cảnh sát trưởng Vương, cố gắng sắp xếp từ ngữ, để cố nhớ lại một cách chính xác những chuyện vừa mới xảy ra. Nhưng theo cách tôi quan sát, có vẻ anh ta vẫn chưa kịp hiểu và tin được điều xảy ra trước đó không lâu. Việc anh ta thậm chí còn chẳng rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đã khiến anh ta gặp khó khăn khi tường trình lại sự việc, đồng thời càng khiến thâm tâm anh ta nảy sinh một nỗi lo không gì kìm nén nổi.

Người có mũi cà chua đó tên là Chu Bảo Hoa. Hồi nhỏ, trong lần ngồi bồn cầu kiểu cũ ở nhà, dù anh ta đã cố sức rụt đầu ra sau, khi một con ong vò vẽ bất ngờ xuất hiện, song vẫn bị nó đốt một phát lên phần nhô cao nhất trên mặt. Bây giờ, anh ta thường đứng trước gương, tỉ mẩn ngắm nghía các lỗ chân lông trên đầu mũi, suy đoán đâu là vết ong đốt hồi xưa còn lại.

Như bù lại, mọi lỗ chân lông trên mũi anh ta như đều có tế bào khứu giác. Khi áp giải phạm nhân lên tòa, anh ta luôn có thể ngửi thấy mùi thuốc lá từ răng, mùi thuốc phiện lẫn trong máu, hay mùi tanh trong xương tủy phạm nhân, rồi căn cứ vào đó để đưa ra phán đoán: kẻ đeo còng kia xấu xa hắc ám cỡ nào. Phán đoán kiểu này của anh ta thường rất trùng hợp với phán quyết của tòa, tuy vậy các đồng nghiệp đều cho rằng anh hoặc bốc phét, hoặc thần kinh quá nhạy cảm.

Hôm nay, anh ta cũng ngửi thấy một mùi rất kì lạ trên người Lã Vãn Cường.

Nhẹ nhàng mà lại kích thích, hăng hắc nồng nồng mà lại thoang thoảng. Một hỗn hợp trộn lẫn bởi nhiều mùi đối nghịch đó, tỏa ra từ anh chàng có vóc dáng thấp bé, trông khá giản dị, bình thường kia; đương nhiên, lẫn trong đó còn cả chút tanh của máu.

Chu Bảo Hoa lại ngước mắt lên đánh giá một lượt Lã Vãn Cường: “Gã này…”

“Này, cậu lại ngửi thấy gì à?” Câu nói của đồng nghiệp Ngô Triều Đông mang theo chút chế giễu, song không ác ý.

Chu Bảo Hoa nhún vai, chẳng nói gì. Anh biết họ không tin mình, ai mà thèm quan tâm chứ, có ai sống hộ mình được đâu.

Anh nhớ đến lời nhắc nhở của phía cảnh sát sáng nay. Gã phạm nhân trẻ tuổi trước mặt mình quả có hơi khác thường, nhưng liệu có thể xảy ra chuyện gì chứ? Anh biết, ngay đến tòa án cũng đã được các chuyên gia phòng chống cháy nổ, cẩn thận rà tìm nguồn gây cháy nổ, chừng như phía cảnh sát khá tin nguồn tin của họ. Liệu có thể xảy ra gì chứ? Anh tin hôm nay lực lượng cảnh sát chắc chắn sẽ dàn trận khắp bốn phía xung quanh tòa án. Hơn nữa, đây đâu phải bên Trung Đông loạn lạc mà là Thượng Hải, thành phố có tình hình trật tự trị an tốt nhất ở Trung Quốc. Trừ khi thực sự có thiên binh vạn tướng đến cứu người.

Lúc chủ tọa phiên tòa tuyên bố nghỉ giải lao mười lăm phút, Chu Bảo Hoa thầm thở phào. Đúng là anh đã thấy lo, nhưng giờ xem ra mọi chuyện sắp sửa kết thúc rồi. Hoặc nguồn tin phía cảnh sát nhận được có vấn đề, hoặc sự phòng bị của phía cảnh sát đã khiến kẻ chủ mưu phải hủy bỏ kế hoạch. Cầu xin trời đất thần Phật để chút thời gian cuối cùng này mau chóng qua đi, mà có xảy ra chuyện gì thì cũng chớ chọn mình.

Anh cười cười tự giễu bản thân, mình tưởng tình huống đối mặt giữa phe cảnh sát với lũ tội phạm như trong các bộ phim Hồng Kông sẽ xảy ra thật sao? Đưa mắt nhìn Ngô Triều Đông, thấy cậu ta cũng hơi căng thẳng, Chu Bảo Hoa lại thấy thoải mái hơn.

“Tôi muốn đi vệ sinh!” Lã Vãn Cường đột nhiên lên tiếng.

Yêu cầu này không hề khiến hai viên cảnh sát nghi ngờ, vì chí ít kể từ khi được đưa đến tòa án, Lã Vãn Cường vẫn chưa đi vệ sinh lần nào. Sau khi áp giải Lã Vãn Cường đến trước cửa nhà vệ sinh, Ngô Triều Đông vào kiểm tra bên trong một lượt trước, rồi mới ra ngoài ra hiệu cho Chu Bảo Hoa là bên trong không có người.

Anh chàng có chiếc mũi đỏ cà chua khẽ động đậy, do khứu giác quá nhạy bén nên trước giờ anh rất ghét vào nhà vệ sinh, vì dù có nín thở thì cái mùi khó chịu trong đó cũng vẫn len lỏi chui vào lỗ mũi. Anh đẩy Lã Vãn Cường một cái, phạm nhân tự giác đi vào nhà vệ sinh.

Chỉ mấy phút nữa phiên tòa sẽ lại tiếp tục, rất nhiều người đến dự đã quay vào phòng xét xử, số người còn nán lại ngoài hành lang không nhiều, nhưng vẫn có hai người để ý đến phạm nhân, họ đứng nép sang một bên hiếu kì nhìn về phía này. Chu Bảo Hoa cho rằng: có thể hai người đó đang định vào nhà vệ sinh, song anh chẳng cần phải nói “Cảm phiền, đợi phạm nhân ra rồi hằng vào”, bởi nếu quá muốn thì họ đã vào gian vệ sinh kia rồi.

Chủ Bảo Hoa đã đoán nhầm, hai khán giả chỉ dừng lại một chốc rồi bỏ đi.

Nhìn cái bóng của hai người không liên quan dần xa, Chu Bảo Hoa hít một hơi dài, rồi bước vào nhà vệ sinh. Người đồng nghiệp hướng ánh mắt về chỗ anh có phần hơi ngỡ ngàng; anh ta biết “Mũi đỏ” rất ghét nhà vệ sinh, vả lại cũng mới đi tiểu không lâu trước đó.

Chủ Bảo Hoa chỉ định cẩn thận hơn, bởi anh vẫn thấy hơi bất an trong lòng, nhiệm vụ lần này đã sắp sửa đến lúc kết thúc, tốt nhất chớ để phạm nhân ra khỏi tầm nhìn của mình.

Khu tiểu tiện không một bóng người.

Tim Chu Bảo Hoa chợt thót lại, anh lên tiếng gọi: “Này, mày ỉa đấy à?”

Đáp lại anh chỉ có tiếng chân chạy gấp gáp, Chu Triều Đông cũng xộc vào.

Anh và đồng nghiệp đưa mắt nhìn nhau, tay đưa lên chỗ bao súng.

“Tao đang hỏi mày đấy, mau trả lời đi!” Anh lớn tiếng nạt.

Tiếng vang trong gian nhà vệ sinh nhỏ hẹp khẽ vọng lại, chỉ có vậy.

“Thịch!” Anh tung một cú đá bằng chân lên cửa buồng vệ sinh gần mình nhất, cánh cửa nhựa không bị khóa bật ra, để lộ bồn cầu phía sau rồi từ từ đóng lại.

“Thịch thịch thịch…” Anh cùng Ngô Triều Đông lần lượt đạp tung cửa từng buồng vệ sinh.

Tới hai buồng vệ sinh còn lại, hai viên cảnh sát tòa án gần như đồng thời tung cước, rồi đưa mắt nhìn nhau, như muốn dò tìm chút hi vọng cuối cùng trong ánh mắt đối phương, song nó lập tức chuyển thành cảm giác sững sờ tột đỉnh.

Phạm nhân đã biến mất!

“Nhà vệ sinh này à?” Cảnh sát trưởng Vương hỏi.

“Vâng,” Chu Bảo Hoa đáp.

Nhà vệ sinh tạm thời đã được phong tỏa, cảnh sát trưởng Vương lại gần tôi bảo: “Anh cũng vào xem đi!”

Hai viên cảnh sát tòa án theo tôi vào nhà vệ sinh, dù không biết tôi là ai, nhưng giờ đây họ chẳng còn lòng dạ nào mà thắc mắc, tò mò nữa.

Đây là kiểu bố trí nhà vệ sinh thường gặp, cửa vào khu vệ sinh dành cho nam nữ được đặt đối diện nhau, giữa là bồn rửa tay. Ngay khi bước vào nhà vệ sinh nam là một dãy gồm sáu bồn tiểu đứng, trong đó có một bồn chuyên dụng dành riêng cho người tàn tật. Đối diện với khu bồn tiểu đứng là bốn buồng vệ sinh với bồn cầu bệt, hiện trên các cửa bồn vệ sinh đều có in lù lù một dấu già, trong đó một cảnh cửa đang treo toòng teng trên bản lề, vì đã bị cú đá mạnh làm hỏng hắn.

Đây là khu vệ sinh không cửa sổ, sau khi để ý thấy điểm này, tôi lập tức ngẩng đầu nhìn trần nhà. Cửa thông gió không có dấu vết cậy phá, hơn nữa, đường thông khí ở đây chẳng rộng đến mức mà người trưởng thành cũng có thể bò qua như trong các bộ phim của Hollywood.

Đây là vụ mất tích trong phòng kín!

Truyện tranh trinh thám của Nhật Bản thích nhất vụ giết người được thực hiện trong phòng kín kiểu này, song vụ mất tích trong gian phòng kín còn bí hiểm hơn là vụ giết người trong gian phòng kín. Vì rốt cuộc thì muốn giết người, kẻ sát nhân đâu nhất thiết phải vào căn phòng kín, mà còn có nhiều lựa chọn khác. Thế nhưng mất tích thì lại khác, thực tế thì một người trưởng thành còn đang sống sờ sờ đấy đã vừa bốc hơi biến mất.

Ánh mắt cảnh sát trưởng Vương quét qua từng góc của gian buồng vệ sinh này, chẳng mất nhiều thời gian, rồi dừng lại trên người hai viên cảnh sát tòa án.

“Tính từ lúc phạm nhân vào nhà vệ sinh, đến lúc anh phát hiện thấy hắn đã biến mất khoảng chừng bao lâu?” Cảnh sát trưởng Vương hỏi.

“Không lâu lắm, gần ngay sau đó anh Chu đã vào theo!” Ngô Triều Đông trả lời.

“Không thể quá ba phút!” Chu Bảo Hoa khẳng định, anh ta nhớ lại rồi bổ sung thêm: “Chắc chỉ khoảng hai phút.”

“Khoảng hai phút à?” Lông mày cảnh sát trưởng Vương cau có nhíu lại.

Có cách thần bí nào để thoát khỏi căn buồng vệ sinh chật hẹp, đồng thời có thể phục hồi hiện trạng trong khoảng thời gian ngắn ngủi vậy không?

“Giờ nói thế nào thì người cũng đã cao chạy xa bay rồi, nhưng cảnh sát trưởng này, tôi nghĩ dù cậu ta đã thoát khỏi nhà vệ sinh bằng cách nào, thì cũng chưa chắc đã ra khỏi khu vực tòa án này!” Tôi nói.

“Tôi đã lệnh cho người canh phòng khu vực xung quanh tòa một cách nghiêm ngặt, phát hiện thấy mục tiêu phải báo tôi ngay. Hơn nữa, những nơi hắn có thể đến, những người hắn có thể tìm gặp, cũng đã được theo dõi cả rồi.”

“Người ném chai nước ngọt trong phòng xử ban nãy là cha đẻ của Lã Vãn Cường?”

“Đúng vậy!”

Tôi lắc đầu, sự việc quả đúng là phức tạp. Dù theo cách nào thì biểu hiện của ông Lã trên tòa cũng không giống với biểu hiện của người đã biết con trai mình sẽ trốn thoát bằng cách này; còn nếu như không phải vậy, thì việc trao tặng danh hiệu ảnh đế cho ông ta vẫn còn là thấp.

“Ban nãy ở ngoài các anh đứng ở đâu?” Cảnh sát trưởng hỏi hai viên cảnh sát tòa án.

“Ở…”

“Ra ngoài chỉ tôi xem!” Cảnh sát trưởng cắt ngang lời họ.

Tại lối cửa vào nhà vệ sinh, hai viên cảnh sát tòa án lần lượt chỉ vào chỗ ban nãy mình đứng, ngay phía cửa đối diện với bồn rửa tay, Chu Bảo Hoa đứng cạnh nhà vệ sinh nam, Ngô Triều Đông đứng bên nhà vệ sinh nữ.

“Tầm nhìn thế nào, trong hai phút đó các anh nhìn đi đâu?” Câu hỏi này của cảnh sát trưởng có phần thiếu tế nhị và không được khách khí lắm.

Hai người kia thề là họ không rời mắt khỏi hướng nhà vệ sinh lần nào, có thể thi thoảng hoặc cũng liếc nhìn về hướng khác, nhưng nếu có người ra khỏi nhà vệ sinh thì qua khóe mắt mình họ cũng sẽ phát hiện ra ngay.

“Trong vòng ba phút đó hoàn toàn không thấy ai đi từ nhà vệ sinh ra. Hành lang này có lắp camera theo dõi, băng ghi hình có thể chứng minh” Chu Bảo Hoa nói.

“Băng ghi hình thì chắc chắn phải mang ra xem rồi!” Cảnh sát trưởng Vương vừa nói vừa đi vào nhà vệ sinh, chăm chú nhìn lên trần nhà rồi lại nhìn xuống sàn.

Lát sau, anh ta quay đầu hỏi tôi: “Na Đa, anh phát hiện được gì không?”

“Cảnh sát trưởng như anh còn chẳng phát hiện ra, thì tôi làm gì được chứ?” Tôi đau khổ cười.

“Ừm.”

“Xin hỏi hai vị, lúc đứng gác bên ngoài, các anh có nghe thấy tiếng động gì từ bên trong không?” Tôi hỏi viên cảnh sát tòa án.

“Không, một tiếng động nhỏ cũng không!” Ngô Triều Đông vội đáp. Nhất định anh ta tưởng tôi là dân thường.

Chu Bảo Hoa cũng gật đầu phụ họa theo, nhưng tôi cảm thấy hình như anh ta còn muốn nói gì đó.

“Gì vậy, anh nghĩ ra điều gì à?” Cảnh sát trưởng Vương nhìn anh ta hỏi.

Anh ta xoa xoa chiếc mũi cà chua của mình, đáp: “Tôi cũng không nghe thấy gì cả, chỉ là thường ngày đám anh em đồng nghiệp không tin tôi, họ nói thần kinh tôi quá nhạy cảm…”

Cảnh sát trưởng Vương sốt ruột ngắt lời: “Đề nghị anh đi thẳng vào vấn đề trọng tâm, anh đã ngửi thấy gì?”

“Tôi ngửi thấy mùi khai của nước tiểu, mùi vị còn rất mới.”

“Mùi khai của nước tiểu?” Cảnh sát trưởng Vương hỏi lại.

Tôi cũng đang nghĩ: mùi khai của nước tiểu thì có thể nói lên điều gì chứ?

“Vâng, bởi thế nên mới đầu tôi hoàn toàn không thấy gì bất thường, tôi nghĩ hắn đang đi tiểu ở trong.”

Cảnh sát trưởng Vương trợn mắt nhìn Mũi đỏ: “Anh đang nói, một người tiểu vào bồn trong nhà vệ sinh, mà anh đứng ngoài cửa cũng ngửi thấy được?”

Mũi đỏ gật đầu, đưa mắt liếc nhìn đồng nghiệp một cái, Ngô Triều Đông vừa hay cũng đang nhìn anh ta, mắt ánh lên đôi chút kinh ngạc.

Cảnh sát trưởng Vương nhìn từng bồn tiểu một, đến bồn tiểu thứ hai, kể từ chỗ cửa vào, anh phát hiện thấy có gì đó.

Nhà vệ sinh ở đây đều lắp hệ thống xả nước tự động, sau khi người dùng tiểu tiện, bộ phận cảm ứng sẽ nhận tín hiệu và thực hiện lệnh cho xả nước để rửa trôi chất thải. Song ở quanh mép bồn tiểu – chỗ nước sạch không thể xả đến, còn lưu lại mấy vết bẩn nhỏ màu vàng. Như có người lúc đi tiểu đã bất cẩn tiểu lên mép bồn, giờ hãy còn chưa khô hẳn.

“Chết tiệt!” Anh ta chửi thề một tiếng.

Tôi nhanh chóng nhận ra anh ta đang tự mắng chính mình.

Anh ta đứng lên, xua tay với bọn tôi, như thể đang đuổi ruồi, miệng làu bàu: “Ra, đều ra hết cả đi!”

Sau khi đuổi chúng tôi ra khỏi nhà vệ sinh, anh ta cũng ra theo, nói vào máy bộ đàm: “Điều một chuyên gia đánh giá hiện trường tới nhé, nhà vệ sinh, chỗ tôi đang đứng đây! Rồi cử cả người đến gác cửa nữa nhé!”

Tôi đoán vừa xong hẳn có hơn năm mươi phần trăm khả năng là anh ta đã tìm thấy dấu chân. Người đứng tiểu trước bồn tiểu đương nhiên sẽ để lại dấu chân. Song lẽ nào Lã Vãn Cường đi tiểu trong nhà vệ sinh thật ư? Định bỏ trốn trong hai phút đó mà cậu ta vẫn còn thời gian đi tiểu à? Cứ cho là phải tiểu ra quần thì giữa điều đó với việc kế hoạch bỏ trốn thất bại, cái nào quan trọng hơn?

Trừ phi cậu ta hoàn toàn không chuẩn bị bỏ trốn!

Phát hiện duy nhất ở hiện trường đã khiến sự mất tích của phạm nhân càng thêm phần kì lạ, khó hiểu.

Cảnh sát nhận lệnh đến hiện trường canh gác đã nhanh chóng có mặt. Cảnh sát trưởng Vương xoa xoa cằm, bảo: “Đi, chúng ta đi xem băng ghi hình được camera giám sát ghi lại nào.”

Hình ảnh mà camera ghi lại trên băng ghi hình hiện lên rất rõ.

Tính từ lúc Lã Vãn Cường tay đeo còng số tám vào trong nhà vệ sinh nam, đến lúc Chu Bảo Hoa vào theo thậm chí chưa đầy hai phút.

Là một phút bốn mươi chín giây.

Đoạn băng ghi hình trong một phút bốn mươi chín giây đó được chúng tôi xem đi, xem lại ba lần. Vào lần xem cuối, hình ảnh trong cuốn băng đã được làm chậm lại tám lần. Trong hơn chục phút đó, mọi người đều dán mắt nhìn vào lối ra của nhà vệ sinh nam hiện trên màn hình, cứ cho là Lã Vãn Cường có thể chạy ra khỏi nhà vệ sinh với tốc độ nhanh gấp mười lần kỉ lục thế giới trong môn chạy nước rút, thì cũng không thể không để lại chút dấu vết gì được.

Ban đầu tôi cho rằng: Lã Vãn Cường hoặc đã sử dụng thuốc dạng Ecstasy để làm tê liệt hệ thống thần kinh của hai viên cảnh sát tòa án đứng ở cửa ra vào – tại miền Nam Trung Quốc từng có người sau khi bị thôi miên đã ngoan ngoãn giao nộp tiền cùng mã thẻ ngân hàng cho người lạ, lúc tỉnh lại hoàn toàn không biết điều gì đã xảy ra. Mắt con người có thể tạm thời bị đánh lừa, nhưng ống kính của camera giám sát thì chẳng thể nào.

Cảnh sát trưởng Vương châm một điếu thuốc lá, gắng nhả ra những vòng khói tròn. Tôi đoán sau bao năm trong nghề hình sự, thì đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải vụ dễ khiến người ta điên đầu dạng này.

Tôi hiểu rất rõ cảm giác như bị ai đó vả một cái thật mạnh vào mặt, như hiện giờ của anh ta.

Trước đó nhận được tin báo từ nội gián rằng sẽ có chuyện xảy ra, nên mọi công tác phòng bị đã được tiến hành, sắp xếp đâu vào đấy, thế mà cuối cùng lại thành ra công cốc. Bực nhất là cơm bày đến miệng rồi, mà còn làm rơi.

Lẽ nào có thần tích thật? Phàm những gì con người không hiểu được, đều là thần tích do thần linh tạo ra ư?

Tôi lại lắc đầu. Chẳng có thần thánh nào trên thế giới này, à, mà dù có chăng nữa, cũng tuyệt đối không ngồi trong ngôi miếu nhỏ xiêu vẹo của Thánh Nữ giáo.

Có người vẫn cho tua ngược lại băng ghi hình, mở lại từ đầu, nhưng trên thực tế, mọi người đều đã từ bỏ việc đi tìm manh mối trên cuốn băng ghi hình, nên đến lần này chẳng còn ai đảm nhận phần việc phóng to hình ảnh ở khu vực đặc biệt nữa.

Hiện lên trên góc màn hình vẫn là hình ảnh của những việc đã xảy ra ngoài hành lang trong suốt một phút đó.

“Dừng!” Tôi bất ngờ kêu lên.

Cảnh sát trưởng Vương mở to mắt, nghển cổ chăm chăm ngó vào màn hình, rồi quay sang tôi hỏi: “Gì thế, anh đã thấy gì?”

“Không phải ở cửa ra vào, đừng nhìn chỗ cửa ra vào nhà vệ sinh” Tôi hào hứng nói, “nhìn sang phía bên cạnh Chu Bảo Hoa mà xem, hai người đứng kia là ai!”

Đó chính là hai người ban nãy Chu Bảo Hoa vừa nhắc đến, tò mò nhìn về phía hai viên cảnh sát tòa án rồi nhanh chóng rời đi.

Mới đầu chúng tôi cho rằng đó chỉ là hai người qua đường bình thường, chẳng liên quan gì.

Nhưng không phải!

Đó là một người phụ nữ trung niên dắt theo đứa bé gái, nửa gương mặt cô ta được che kín đằng sau cặp kính râm.

Cảnh sát trưởng Vương nhìn chằm chằm vào nười này trong hai giây rồi thình lình dội nắm đấm lên mặt bàn.

“Chính là cô ta, Tiết Dĩnh!” Anh tức tối nói, điếu thuốc ngậm trên miệng không rõ đã rơi xuống sàn từ khi nào.

“Tôi đoán đứa bé gái cô ta dẫn theo chính là Chu Tiêm Tiêm.”

Chương 15: Thâm nhập sào huyệt

Nếu có thể tiên đoán trước số phận, thì đã chẳng gọi là số phận nữa.

Tuy chẳng thể biết trước và bị bao phủ trong bức màn hư vô mờ mịt, nhưng sau khi mọi chuyện đã xảy ra, bạn lại cảm thấy tất cả đều như đã được định trước, muốn trốn tránh cũng chẳng được. Đó là thứ gọi là số phận.

Đôi khi số phận của một bài hát cũng chìm nổi tựa con người.

Tôi từng được nghe kể về câu chuyện phía sau một bài hát.

Năm đó, Châu Bình Trị viết một bài hát cho Lương Triều Vỹ. Thực ra con người tuyệt vời này có tên là Châu Trị Bình. Nhưng do vào thời điểm tiếng tăm nhất, khoản thù lao anh ta được nhận – chỉ cho một bài hát của mình, nhiều đến mức đủ để mua một chiếc Bình Trị[1] (Mercedes Benz), nên anh ta mới có biệt danh là Châu Bình Trị. Tôi đang mường tượng đến khi nào tôi có thể mua được một chiếc Bình Trị? Không, không, chỉ cần là một chiếc Hạ Lợi[2] bằng chính khoản nhuận bút được trả cho một bài viết của mình, là cũng đủ đã thấy thèm nhỏ dãi.

[1] Nhãn hiệu xe hơi của Đức, dịch theo cách gọi của người Trung Quốc.

[2] Nhãn hiệu xe hơi nội địa của Trung Quốc.

Ảo tưởng rất dễ trở thành quá đà. Chu Bình Trị viết được kha khá bài hát cho một album của Lương Triều Vỹ, nhưng chưa thấy bài nào đủ khả năng để trở thành “hit”. Nhìn thời hạn sắp đến gần mà lòng anh vô cùng lo lắng, lo mình sẽ phá hỏng danh tiếng của bản thân. Nhưng rồi nhờ vào linh cảm bất chợt, anh đã viết được bài: “Bối rối vì tình”, và thế là Châu Bình Trị đã cho cắt bỏ bài hát đầu – trong số những bài hát đã viết, mà thay vào đó bằng bài: “Bối rối vì tình”. Về đó, album này quả nhiên bán rất chạy.

Bài hát bị cắt bỏ kia lại được bán cho một ca sĩ ít tên tuổi, song do người này thấy sự nghiệp ca hát của bản thân không có nhiều triển vọng, dù làm cách gì cũng chẳng trở nên nổi tiếng, nên cuối cùng đã chấp nhận chuyển nghề, bài hát đó lại được nhượng lại cho một ca sĩ vô danh khác. Thế nhưng, chính nhờ vì đã hát bài hát này mà ca sĩ vô danh đó lập tức trở thành nổi tiếng suốt từ nam chí bắc, ở cả bên đại lục lẫn Hồng Kông. Ca sĩ đó nghệ danh là Dick Cowboy, và bài hát đã giúp anh nổi tiếng chính là bài: “Có bao yêu thương có thể quay về”.

Nếu bài hát đó được hát theo chất giọng và phong cách hát của Lương Triều Vỹ cùng Châu Trị Bình, thì chắc chắn nó chẳng thể nào trở nên nổi tiếng. Năm đó Châu Trị Bình đã rất sáng suốt khi đổi bài hát này, chỉ đến khi nó lọt vào tay Dick Cowboy, thì sức sống mãnh liệt của nó mới được thể hiện.

Có bao yêu thương có thể quay về. Có bao yêu thương đáng để ta chờ đợi.

Tôi giữ hơi kết thúc bài hát, rồi chọn tiếp bài: “Phản bội”.

Đây là bài hát của Tào Cách. Rất nhiều người có thể chưa biết đến ca sĩ này, bởi anh ấy không được xem là ca sĩ nổi tiếng. Bài “Phản bội” ban đầu vốn cũng không nổi tiếng, song vì nó đã được Dương Tông Vĩ và đặc biệt là Tiêu Kính Đằng hát trong một chương trình phát hiện tài năng âm nhạc bên Đài Loan, nên mới trở thành bài hát được nhiều người chọn nhiều nhất trong các quán Karaoke ở bên này. Cách hát của Tào Cách thì nhẹ nhàng, trữ tình, trong khi cách của Tiêu Kính Đằng lại rất sôi nổi, nên những người chọn bài hát này trong quán Karaoke đều hát theo phong cách của Tiêu Kính Đằng.

Anh phản bội chính mình để đạt được kì vọng nơi em.

Từ “kì” sang “vọng” là một quãng chuyển đẹp từ âm thấp lên âm cao, nên tôi vận hết khí đan điền đưa từ cổ họng lên trán.

“Lệch tông rồi!”

Hà Tịch đẩy cửa bằng đầu ngón chân, tay bưng một chiếc đĩa to bước vào, ngay câu đầu tiên thốt ra đã khiến tôi tiu nghỉu.

“Anh tập rất lâu rồi đấy!”

“Nhưng vẫn lệch tông!” Câu đáp lại của Hà Tịch khiến tôi cảm thấy lời biện bạch vừa xong của bản thân quá ư xuẩn ngốc.

Hà Tịch đặt chiếc đĩa ú ụ đồ ăn lên bàn, còn tôi trố mắt ra nhìn.

“Sao nhiều thế này, ba suất sushi, hơn hai suất thịt bò nướng cùng một đống thịt bò viên. Chẳng phải có quy định với các món được làm ngay tại chỗ là mỗi người chỉ được lấy một suất nhỏ mỗi lần hay sao?”

“Sao em biết được, bảo họ cho thêm chút nữa thì họ bốc cho thành vậy.”

“Thật bất công, thế món tôm bao bột rán sao chỉ được mỗi một con?”

“Anh muốn thêm thì tự đi mà lấy!” Hà Tịch lườm tôi một cái.

Lúc tự đi lấy, tôi mới biết nguyên nhân, vì chỉ có đầu bếp phụ trách món tôm bao bột rán là phụ nữ, còn lại mấy người phụ trách món khác đều là đàn ông…

“Em định đến đâu ăn?” Một tiếng trước tôi đã hỏi Hà Tịch như vậy.

“Ngoài ăn ra anh còn biết cái gì nữa không?”

Tôi rất muốn trưng ra vẻ mặt gian tà và bảo cô ấy: “Thực ra anh biết rất nhiều thứ, hứ ha ha ha…”, nhưng tiếc là tôi chẳng có lá gan hùm to vậy, nên cuối cùng đành rủ cô ấy đi hát karaoke, dù sao ở đó cũng có đồ ăn tự phục vụ làm bữa tối.

Tôi nghĩ mình thực sự cần được hát để thư giãn, bằng không cái đầu suốt ngày luẩn quẩn bên những nút thắt chưa thể giải đáp của bản thân cũng sẽ khiến tôi chết ngạt mất.

Hồi nhỏ, Hà Tịch từng sống mấy năm trong cô nhi viện ở đặc khu Hồng Kông, rồi sau mới qua sống bên Thụy Sĩ, nên cô ấy không có nhiều cơ hội tiếp xúc với các bài hát tiếng Trung. Lúc Hà Tịch còn bé, cha nuôi thỉnh thoảng mang về cho cô ấy vài băng đĩa ca nhạc của Hồng Kông, sau đó là những bài hát mà cô tình cờ nghe được sau mấy tháng về làm giám định viên pháp y ở Thượng Hải mới đây.

Bài cô đang hát là “Hồng trà quán” của Trần Tuệ Nhàn, ca sĩ cấp Thiên Hậu của Hồng Kông một thời, song bây giờ còn mấy người biết?

Âm giọng nhỏ trầm của Hà Tịch rất có sức hút, nhưng sâu trong trí nhớ tôi hãy còn đôi chút ấn tượng về bài hát này, nhưng tại sao ấn tượng này lại không giống giai điệu cô ấy đang hát?

“Em hát đúng không đấy?” Đợi cô ấy hát xong tôi nghi hoặc hỏi.

“Không.” Hà Tịch thẳng thắn đáp, “em quên giai điệu ban đầu của bài này rồi.”

“Em đúng là bá đạo!” Tôi thành thật nói.

Không nhớ giai điệu mà vẫn hát được hết bài một cách nhập tâm và tràn đầy cảm xúc theo một giai điệu khác, và nếu chẳng phải từng nghe qua bài này, thì đúng là tôi chẳng dám khẳng định cô ấy hát sau giai điệu.

“Điều này chứng tỏ em có nhạc cảm tốt!” Hà Tịch nói.

Tôi chợt nhận ra da mặt Hà Tịch cũng rất dày.

“Điện thoại di động của anh đang kêu đấy!” Cô nhắc tôi.

Tôi cầm điện thoại di động đặt trên bàn lên, vừa đưa mắt lướt qua màn hình, sắc mặt tôi đã chợt thay đổi.

“Sao thế, ai gọi vậy?”

“Viên Cát, tín đồ hội Thánh Nữ giáo. Anh đã đợi cuộc gọi này của anh ta từ lâu.”

“Alô, Na Đa phải không, tôi Viên Cát đây!” Giọng Viên Cát vọng ra từ điện thoại, còn tiếng nhạc vang vang bốn phía xung quang bỗng dưng biến mất, Hà Tịch đã nhấn nút chuyển màn hình về chế độ im lặng.

“À vâng, chào anh.”

“Chiều hôm kia cậu đến tòa dự không?”

“Có.”

“Mãi không thấy cậu gọi, tôi tưởng là cậu không đi chứ. Vậy chắc cậu biết thần tích tôi nói là gì rồi phải không?”

Tôi chầm chậm hít vào một hơi.

Hôm kia, khi phát hiện thấy bóng dáng Tiết Dĩnh và Chu Tiêm Tiêm được ghi lại trong cuốn băng của camera giám sát, tôi nhất thời tưởng mình đã lần ra manh mối giải đáp cho sự biến mất của Lã Vãn Cường, nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại.

Không ai tin việc hai người họ xuất hiện vào đúng thời điểm đó, tại ngay chỗ đó, là sự ngẫu nhiên. Thế nhưng, đúng như những gì viên cảnh sát “Mũi đỏ” của tòa án nói, họ chỉ đứng nhìn một lát rồi đi ngay. Căn cứ theo hình ảnh trên băng ghi hình thì cũng không thấy họ có bất kì hành động gì khác lạ, vậy lẽ nào họ chỉ cần đừng một lát ngoài nhà vệ sinh là có thể hô biến một người trưởng thành còn sống sờ sờ ở trong đó hay sao?

Kết quả đối chiếu vết nước tiểu và dấu chân tìm được trong nhà vệ sinh cho thấy chúng đúng là của Lã Vãn Cường, ngoài ra, không còn bất kì dấu vết nào khác.

Tất cả điều này đã đặt ra một dấu hỏi lớn cho kế hoạch bỏ trốn từ trước của Lã Vãn Cường.

Lối thông gió và đường ống nước, những nơi con người chẳng thể chui qua, đều đã được kiểm tra, và hoàn toàn không có dấu hiệu tác động khác thường nào. Từ trần nhà cho đến bốn bức tường xung quanh nhà vệ sinh đều đã được gõ kiểm tra một lượt, cho thấy không có cửa âm nào. Đội hình sự đã đào sâu ba thước xuống dưới nền nhà vệ sinh, nói như cảnh sát trưởng Vương, thì dù Lã Vãn Cường có đột nhiên cháy thành tro lúc đang đi tiểu nửa chừng, cũng chẳng thể biến mất không chút dấu vết thế này.

Rốt cuộc thì sau khi giả dạng thường dân đến dự phiên tòa và lọt vào bên trong tòa án, Tiết Dĩnh và Chu Tiêm Tiêm đã làm những gì?

“Phiên tòa xét xử hôm đó bất ngờ tuyên bố kéo dài thời gian nghỉ giải lao, không tuyên án ngay trong ngày, cũng chẳng rõ đã xảy ra chuyện gì.” Tôi nói, trong vai một người đến dự bình thường thì tôi chỉ có thể biết chút chừng đó.

“Ha, cái gì mà kéo dài thời gian nghỉ giải lao, tôi nghe bằng hữu đến dự phiên tòa ngày hôm đó nói chủ tọa phiên tòa đã quay lại phòng xét xử, đợi một lúc lâu mới bất ngờ tuyên bố vậy, cậu không thấy lạ à?”

“Đúng là rất lạ.”

“Để tôi cho cậu biết sự thật, đó là vì bị cáo đột nhiên biến mất, biến mất ngay trước mũi bọn họ. Không còn bị cáo, phiên tòa xét xử đó đương nhiên chẳng thể tiếp tục.”

“Đột nhiên biến mất? Cậu ta đã trốn thoát?” Tôi thử dò hỏi.

“Không, chẳng phải là trốn thoát. Mà là biến mất, người đó không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.”

“Cậu ta chết rồi?” Tôi thấy hơi ngạc nhiên hỏi.

“Có thể coi là vậy, song cũng không thể nói vậy. Đấy là thần tích, là khả năng thần thánh vĩ đại mà Thiên Tôn đã phô bày. Cậu ta đã quay về với hư vô ban đầu.”

Trong đầu tôi còn quá nhiều nghi vấn, nhưng tôi nghĩ, đây chưa phải lúc đưa ra những câu hỏi này. Điều tôi cần làm bây giờ là phải thể hiện một thái độ khiến Viên Cát hài lòng.

“Thật khó tin, lẽ nào trên đời này có thần thánh thật sao? Trời đất quỷ thần ạ! Mong anh thông cảm, tâm trạng tôi hiện giờ hơi phức tạp.”

“Có phải cậu thấy vừa hơi kích động, hơi mê hoặc, vừa hơi khó tin không?” Viên Cát cười “ha ha” hai tiếng rồi nói tiếp: “Không vấn đề gì, tín đồ đích thực nào mà chẳng phải trải qua giai đoạn này lúc đầu. Trước sự vĩ đại của thần linh, ta thấy khiếp sợ vì bản thân mình quá ư nhỏ bé. Giờ tôi mời cậu nhập hội cùng chúng tôi để đắm mình trong ánh hào quang của thần thánh, nhìn ra chân tướng sau cùng của thế giới.”

Tôi bỏ điện thoại xuống, nét mặt có phần phấn khởi.

“Hắn ta nói gì?” Hà Tịch hỏi tôi.

“Hắn muốn anh gia nhập hội Thánh Nữ giáo, đến dự buổi lễ tuyên truyền, giảng giải giáo lý chính thức và quan trọng hơn.”

“Bao giờ?”

“Hắn nói đợi khi anh suy nghĩ kĩ và đã quyết định, hắn sẽ báo lại thời gian và địa điểm cụ thể sau. Anh chưa nhận lời ngay, còn phải vờn một chút rồi mới gọi, thế cho hợp lẽ thường. Hắn nói, nếu trở thành tín đồ chính thức, rất có thể thần tích lại giáng hiện.”

“Cho em đi cùng nhé, thời gian này chẳng có thứ gì để mổ xẻ nên thấy hơi tẻ nhạt.”

“Chớ, chớ.” Tôi liên tục lắc đầu, “thế sao được, đây là thâm nhập vào hang ổ địch, cũng không phải là trò đóng kịch của trẻ con.”

Tôi lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, vì thấy Hà Tịch đã nheo nheo cặp mắt xanh nhạt của cô lại.

“Hóa ra anh nghĩ em là đứa thích chơi trò đóng kịch của trẻ con đấy.”

“Không, không, không, đương nhiên không phải thế, đương nhiên không phải thế rồi…”

Trước khi trả lời Viên Cát, tôi định liên lạc với chị trưởng ban múp míp kia. Mặc dù cứ nghĩ đến dáng người chị ta là tôi đã thấy ớn như bị một tảng thịt mỡ ngáng lại, nhưng một khi đã nhận lời Viên Cát, tức là tôi sẽ phải dẫn sâu hơn vào chuyện này; đến chừng đó, có thể tôi sẽ phải đối mặt với một số tình huống mà bản thân không biết phải xử lí ra sao, lúc đó chị ta cần phải góp ý và đưa ra sự bảo đảm thiết yếu cho tôi.

Kể từ lần đến tìm tôi vào buổi tối đó, tôi chưa thấy có động tĩnh gì khác từ chị ta, khiến tôi thực sự không rõ rốt cuộc chị ta định đem con bỏ chợ, để tôi muốn làm gì thì làm, hay thực ra chị ta vẫn nắm rõ mọi nhất cử nhất động của tôi. Tuy cả hai giả thuyết này đều đáng sợ như nhau, song dựa trên mức độ “khó xơi” của chị ta, tôi nghĩ giả thuyêt thứ hai có nhiều khả ngăn hơn.

Trong lúc ân cần đưa Hạ Tịch về tận nhà, tôi đã nghĩ ngợi đâu vào đó cả rồi. Lát nữa về đến nhà, tôi sẽ đi tắm rồi vào mạng hoặc xem ti vi một lúc, đợi đến nửa đêm về sáng mới gọi điện hành chị ta cho bõ ghét. Tận đến lúc nhìn thấy chiếc Buick đen đỗ ngay cổng chính của tiểu khu, tôi hãy còn mải tâm đắc với kế hoạch trả thù của mình.

Trừng mắt nhìn chiếc xe, tôi nhủ thầm: phải chăng chỉ là ngẫu nhiên, vì tại Thượng Hải này, ít nhất cũng có cả ngàn chiếc xe tương tự vậy.

Phần kính sậm màu trên cửa sổ xe đã khiến tôi chẳng thể nhìn rõ bên trong, chỉ có thể nghe thấy tiếng máy nổ ì ì phát ra từ động cơ xe.

Tôi gõ cửa xe: “Có ai không?”

Cửa xe tự động từ từ mở ra.

“Mời vào!”

Tôi nhìn vào khuôn mặt đầy đặn đó, hơi bất ngờ hỏi: “Sao? Lần này chị không chặn tôi ở chỗ trước cửa nhà nữa à?”

“Vì tôi biết cậu là cậu bé ngoan thích chủ động.” Chị ta cười hì hì bảo.

Lòng tôi dậy lên cảm giác bất lực, vốn định giành lại chút thế chủ động, mà ngay tâm tư này của tôi chị ta cũng đoán ra; có lẽ tôi nên ăm mừng vì không đứng ở thế đối đầu với người phụ nữ trung niên này.

“Xem ra cậu hiểu rất rõ đạo lý kết hợp làm việc với vui chơi giải trí đấy, tôi biết mình không chọn nhầm người mà!” Vẻ mặt và giọng điệu chị ta thường luôn hiền hòa như vậy.

Kết hợp làm việc với vui chơi giải trí ư? Tôi ngẩn ra một hồi, rồi lập tức hiểu ra, chị ta đang nói về chuyện tôi và Hà Tịch hẹn nhau đi hát hò. Đó là câu nói mỉa nhằm vào tôi.

“Trong bữa tối nay, Viên Cát đã gọi điện cho tôi.” Với trình độ của tôi thì quanh co trước nhân vật dạng này là điều vô ích. Thực lực cùng kinh nghiệm đã đặt chúng tôi vào hai thế không cân xứng, nên vào đề thẳng sẽ tốt hơn. Chị ta đưa mắt nhìn tôi một cái, với vẻ hơi khen ngợi, song điều đó càng khiến tôi bứt rứt hơn, nhanh chóng thuật lại toàn bộ cuộc trò chuyện qua điện thoại với Viên Cát liền một mạch.

“Tốt, tới đây sẽ trông cả vào anh!”

Giọng nói này khiến tôi giật bắn mình, bởi nó không phát ra từ chị béo, mà từ người tài xế ngồi ở ghế trước đột nhiên quay đầu lại phát biểu.

Chẳng phải vị tài xế này là nhân vật luôn im lặng từ đầu chí cuối sao?

Sau đó tôi mới nhận ra, người này chính là cảnh sát trưởng Vương.

“Tôi đã nói là chúng tôi thường phải hợp tác với các đơn vị, cơ quan khác,” chị ta lên tiếng, “Tổ chức tà giáo này tuy chưa được coi là lớn mạnh, song những việc nó đang làm lại khiến ta phải giật mình. Bởi thế không thể ngồi chờ tiếp nữa, chúng tôi bắt tay hợp tác với bên cảnh sát, chuẩn bị hành động.”

“Na Đa, khi thâm nhập vào ổ quỷ lần này, anh nhất định phải làm rõ xem chúng đưa Lã Vãn Cường thoát khỏi tòa bằng cách nào. Cho dù tên Lã Vãn Cường đã chết đi nữa, thì ta cũng phải tìm ra hắn.”

Hai ngày hôm nay cảnh sát trưởng Vương đã vô cùng khốn đốn, tuy nói người bỗng dưng biến mất ở tòa, song phía cảnh sát đã được báo trước mà chẳng thể là gì thì đúng là quá bị động.

“Theo tôi, Viên Cát cũng chưa chắc đã biết tình hình cụ thể, hắn lúc nào cũng ‘thần tích, thần tích’, còn bảo quay trở lại với hư vô ban đầu gì gì đó, tôi nghĩ hắn đã bị tẩy não sạch bách rồi. Có lẽ chỉ một vài nhân vật cao cấp trong hội tà giáo mới biết bí mật về sự xuất hiện của thần tích, còn tín đồ loại thường thường chắc chỉ biết được phần nào thôi.” Tôi nói.

“Na Đa, mai cậu gọi điện cho Viên Cát, bảo hắn là cậu muốn gia nhập. Theo thông tin chúng tôi có thì tham dự buổi lễ tuyên truyền và giảng giải đạo lý, cũng gần như nhập giáo rồi. Hơn nữa, mỗi khi có tín đồ nhập giáo đều có nhân vật cao cấp của hội đứng ra cử hành nghi lễ đặc biệt, nên cũng rất có khả năng sẽ nhìn thấy Thánh Nữ của chúng. Chúng tôi sẽ bố trí nhiều cảnh sát bao vây quanh địa điểm nhóm họp, ngay khi xác nhận Thánh Nữ đã xuất hiện là lập tức tiến hành bao vây ngay. Nếu cậu chưa thể làm rõ thần tích của chúng rốt cuộc là thế nào thì cũng chẳng sao, đợi đến lúc cả bọn vào tù, chúng tôi khắc có thời gian làm rõ!” Chị trưởng ban vừa cười ha ha vừa thốt ra lời lẽ đầy lòng thương xót.

“Có nghĩa nếu Thánh Nữ không xuất hiện, thì kế hoạch hành động lần này sẽ bị hủy bỏ?”

“Đúng, Thánh Nữ là mấu chốt, nhân vật Tiết Dĩnh kia cũng rất quan trọng. Nếu không có hai người này, những kẻ còn lại chẳng thể gây sóng gió gì.”

“Vậy nếu Viên Cát không báo trước cho tôi địa điểm tập trung thì sao?”

“Cái đó không vấn đề gì, theo đuôi người thì tôi đã có cách. Nhưng…” Chị ta nghĩ ngợi một lát, đoạn tiếp: “Nếu đến lúc đó cậu xác định thực sự có một vài chuyện xảy ra nằm ngoài hiểu biết thông thường, ý tôi là phải cần đến bộ phận cảnh sát đặc biệt hoặc đơn vị nào khác mới có thể xử lý được, thì cậu phải kịp thời báo ra ngoài. Chúng tôi sẽ căn cứ vào tình hình để quyết định có tiếp tục hay không?”

Lúc nhắc đến “đơn vị nào khác”, chị ta nhìn tôi cười cười. Chắc chị ta biết rõ tôi có mối liên hệ dây mơ rễ má với đơn vị chuyên nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên X, hoặc giả còn nắm được nhiều thông tin hơn lượng thông tin về tôi được lưu ở đơn vị cảnh sát đặc biệt.

“Vậy người vào sinh ra tử như tôi thì sẽ được gì?” Tôi chuẩn bị mặc cả với chị ta.

“Cậu cần tiền không?” Chị ta cười, rồi lắc đầu: “Không, tôi biết thứ cậu muốn có nhất chính là chân tướng sự thật.”

Tôi cần tiền chứ, không ít hơn trăm vạn chẳng nhiều hơn nghìn vạn! – Tôi thầm gào lên.

“Tôi đã sẵn sang!” Tôi bảo Viên Cát.

“Tôi thực sự thấy mừng cho cậu. Vậy, cậu nhớ dành cho tôi cả ngày thứ ba tuần sau đấy nhé!”

“Địa điểm ở đâu vậy?”

“À… hôm đó tôi sẽ đến đón cậu.”

“Tôi cần chuẩn bị gì không?”

“Ha ha, không gì cả, cậu chỉ cần giữ cho mình một cái tâm nhún nhường là được rồi. Hãy nhớ là trước sức mạnh vô song của thần thánh, chúng ta đều vô cùng nhỏ bé. Thực ra nên nói là, đứng trước thần thánh, tất cả đều là hư ảo. Tôi biết nhất định cậu sẽ thấy nghi ngờ, nhưng chẳng cần vội hỏi ngay bây giờ, đến hôm ấy cậu khắc sẽ rõ.”

Đặt điện thoại xuống, Hà Tịch ở cạnh đang nhìn tôi.

“Đến thứ ba tuần sau khắc rõ!” Tôi nhún vai.

“Em cũng đi.”

Tôi liền ra vẻ sầu thảm như đưa đám: “Bà cô ơi, bà đừng đùa con nữa.”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !