- Home
- Truyện Ma Tu
- [Audio] Đại Ma Đầu dịch (Tuyệt Đại Ma Đầu)
- Tập 1: Âm Sát Tông – Vạn Quỷ lão tổ (c1-c5)
[Audio] Đại Ma Đầu dịch (Tuyệt Đại Ma Đầu)
Tập 1: Âm Sát Tông – Vạn Quỷ lão tổ (c1-c5)
❮tiếp ❯Chương 1 : Âm Sát tông (thượng)
Phía tây Khang Châu, có dãy núi tên là Hoành Đoạn Sơn Mạch. Lấy thế hùng vĩ, hiểm ác lưu danh hậu thế.
Sự hùng vĩ của nó, chủ mạch trải dài nam bắc hơn ba mươi tám vạn dặm. Lưng núi nối liền với thiên địa, chim bay mỏi cánh. Sự hiểm trở của nó, nhánh núi tung hoành, núi non trùng điệp. Vách núi vạn trượng tùy ý đều có thể thấy được, vượn núi khó trèo.
Sự hiểm ác của nó, chướng cốc độc đàm, hung trạch ác lĩnh nhiều vô số kể. Bên trong yêu thú bá đạo, quỷ quái hoành hành. Cho dù là người tu luyện thành công xông vào, hơi chút vô ý cũng sẽ thi cốt vô tồn.
Chỉ riêng đầu Nam có một dãy, gọi là Âm Sát Sơn Mạch. Dãy núi này nghiêng quanh hướng phía đông bắc đâm ra hơn ba vạn dặm. Trong vòng chủ mạch ẩn chứa một khu vực rộng lớn. Gió mùa Đông Nam ấm áp bị ngăn cách, gió Tây Nam khô nóng lại không qua được. Khu vực này quanh năm gió Bắc gào thét. Lại vì địa hình đặc thù, gió Bắc cũng chỉ ở trong góc của nó di chuyển. Bởi vậy, nơi này quanh năm suốt tháng đều là gió lạnh hiu hiu.
Lại nói, không biết bao nhiêu năm trước, lúc đó đế quốc Đại Thương hùng bá một thời bị đánh bại. Mấy trăm vạn quân đội bảo hộ Thương Đế, cùng với trên trăm vạn gia tộc quyền quý. Lúc chạy trốn không cẩn thận chạy vào hạp khẩu nhìn như rộng mở này, lại không ngờ tiến vào ngõ cụt. Tự nhiên là gần bốn năm trăm vạn người, cùng cả truy binh đã ở đây tiến hành một hồi quyết chiến oanh oanh liệt liệt. Từ đấy về sau, xác chết ngổn ngang, oan hồn vô số.
Thời gian thay đổi, đế quốc Đại Thương kia sớm đã tiêu vong không biết bao nhiêu năm. Mà đế quốc Đại Trần thắng lợi kia, đại nghiệp huy hoàng mấy nghìn năm sau, vào hơn ba vạn năm trước cũng tiêu tan thành mây khói.
Hiện tại trong khu vực được gọi là Âm Sát Cốc này, cũng phát ra âm sát u lãnh, quỷ khí dày đặc. Buổi tối mây đen che trời, đưa tay không nhìn rõ năm ngón. Đồi núi trong sơn cốc càng là sát phong gào thét, quỷ khốc lang hào, mị ảnh trùng trùng. Người bình thường yếu đuối, không dám lại gần.
Nhưng mà tại ranh giới nghìn ma vạn quỉ cùng xuất hiện này, chính giữa Âm Sát Cốc, trên một tòa đại sơn bị cắt mất đỉnh lại dị thường náo nhiệt.
Đó vốn là một tòa đại sơn phương viên mấy trăm dặm, không biết bị ai thi triển thiên đại thần thông, không ngờ lại bị cắt bỏ nửa đoạn nhỏ. Ngay ở trên bình thai, điện đường hùng vĩ san sát, lầu các tinh diệu vô số. Bất quá những điện phủ kia hùng vĩ thật đấy, nhưng mặc kệ nhìn thế nào, cũng đều thấy băng lãnh, âm khí trùng trùng. Lầu các cũng là tinh diệu, nhưng chi tiết phù điêu không phải khô lâu lệ quỷ, thì là ác thần hung ma. Nhất là cổng chào cao mấy trăm trượng kia, phảng phất như vô số bạch cốt xây thành. Một oan hồn dữ tợn bị đóng đinh ở bên trong, tru lên gào khóc, giãy dụa chửi mắng. Nếu như có người tới gần, thường thường sẽ bị hàng vạn hàng nghìn oan hồn quấn lấy. Vài lần hô hấp sẽ bị gặm đến vô ảnh vô tung.
Chỗ cao nhất của cổng chào, ba chữ lớn “Âm Sát Tông” uy nghiêm đáng sợ. Nếu là quan sát tinh tế, lại có thể phát hiện mỗi một chữ đều như vật còn sống, hơi vặn vẹo.
Bình thường còn có thể nhìn thấy một khuôn mặt hung lệ không rõ. Bất cứ lúc nào cũng tản ra oán khí trùng thiên. Đó chính là vài tên Nguyên Anh lão tổ chính phái từng bị Âm Sát Tông tiêu diệt, sau đó dùng Vạn Sát Đại Trận áp chế mấy năm mà thành Quỷ Anh.
Quỷ Anh không chỉ mỗi giây mỗi phút chịu đựng nỗi khổ của Âm Sát thiêu thể, mà một khi gặp phải môn phái bị công kích, còn phải liều mạng ngăn địch. Quả nhiên là sống không bằng chết.
Một màn như vậy phảng phất như hình thành một bức tranh địa ngục nhân gian.
Ngày mười bốn tháng bảy.
Ngày này cứ mười năm đều là ngày lễ của Âm Sát Tông. Thường ngày đám lão tổ trong các núi, các động, các cốc đều sẽ tụ tập, giao lưu tâm đắc, trao đổi bảo vật. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là phân phối đệ tử mười năm một lần.
Bất cứ môn phái nào, nếu muốn truyền thừa lâu dài, không suy, lại có chỗ phát triển, cũng không phải dựa vào một hai cao thủ là có thể làm được. Tông phái truyền thừa, được mỗi một tông môn coi là đại sự long trọng, không kể chính giáo hay tà tông. Tu tiên, cái gọi là tu tiên cũng không phải ai cũng có tư cách. Muốn tu tiên, người muốn tu luyện thì thân có linh căn mới tu được. Nhưng mà trong người thường, người có linh căn, vạn người không được một. Mà người có linh căn, mười người có chín là phế linh căn, không có triển vọng. Còn lại một người cũng là ưu khuyết không rõ.
Bởi vậy, Âm Sát Tông có một số lượng nhân viên khổng lồ, nội ngoại phạm vi thế lực, bất cứ lúc nào cũng vì tông môn cướp đoạt hài đồng có linh căn. Trong phạm vi thế lực thì có thể thu lấy thoải mái. Mà ngoài phạm vi thế lực, thì sẽ trộm cắp lừa gạt, dùng đủ mọi biện pháp.
Trong phạm vi thế lực của Âm Sát Tông, nắm trong tay ba bốn đại quốc, sáu bảy tiểu quốc. Tổng nhân khẩu đạt một tỷ. Nhưng dù là trong một tỷ người này, cứ mười năm cũng chỉ có thể vì Âm Sát Tông cung cấp sáu bảy trăm tên hài đồng có thể bồi dưỡng.
Lại thêm tộc nhân do các chi các tộc dưới trướng Âm Sát Tông cử đi học, từ thế lực bên ngoài lừa gạt đến. Có sử ký tới nay, lần nhiều nhất cũng chỉ được hơn chín trăm hài đồng.
Lần này, tổng cộng bảy trăm mười sáu gã.
…
Sắc mặt Lôi Động rất trắng. Trên thực tế, bất cứ một đứa bé nào mới có mười ba tuổi.
Tại địa phương quỷ quái, xung quanh hỏa quang u lục, vạn quỷ cùng kêu gào, giống như sâm la luyện ngục này, biểu hiện chỉ sợ so với hắn có lẽ còn khó coi hơn.
Những đứa bé khác, thậm chí đã sợ đến phát khóc ra rồi. Thế nhưng sau khi một hài tử khóc lóc bị một kiếm cắt đầu, mấy trăm hài đồng, không biết là bị doạ ngốc, hay là vì giết gà dọa khỉ có hiệu quả đều an tĩnh lại.
Lôi Động sở dĩ sắc mặt trắng bệch, thứ nhất tất nhiên là bị địa phương âm trầm khủng bố làm sợ không nhẹ. Thứ hai là trong lòng vô cùng thất vọng. Từ lúc xuyên việt đến trong tiểu trấn cổ đại này đến nay, cũng từng huyễn tưởng qua nhất định phải sống cho ra người. Như những người khác xuyện việt, một đời oanh oanh liệt liệt. Vì thế, từ lúc có thể đi lại tới nay, vẫn chưa từng buông tha rèn luyện thân thể. Tương lai tốt đẹp dựa vào tấm thân này, ra trận giết địch, kiến công lập nghiệp. Trong nhà mặc dù không phải gia đình đại phú đại quý, nhưng cũng coi như giàu có, không phải lo ăn lo mặc. Bởi vậy, tuổi còn nhỏ, cũng để hắn rèn đúc ra thân thể cao lớn, rất giống đại nam hài mười sáu mười bảy tuổi.
Chương 2 : Âm Sát tông (hạ)
Từ sau khi đột ngột có tư cách tu tiên, được dò xét có linh căn, Lôi Động thật sự vui mừng như điên, khó có thể kiềm chế. Vốn tưởng rằng thế giới xuyên việt này là một thế giới cổ đại chư quốc san sát. Thật không nghĩ tới, những tiên nhân chỉ nghe thấy trong truyền thuyết dĩ nhiên là thực sự tồn tại.
Điều này khiến hắn không thể không động tâm. Nguyên bản cho dù hắn có ưu thế là người xuyên việt, vận khí tốt chút có thể làm một phú ông. Vận khí có tốt hơn cũng chỉ có thể phong vương bái tướng. Vận khí tốt đến mức tận cùng cũng chỉ là hoàng đế.
Nhân sinh trăm năm, thoáng cái mà qua.
Thế nhưng, từ khi biết thế giới này là thế giới có Tu Chân Giả, bản thân còn may mắn có được tư cách này. Tự nhiên là Lôi Động bắt đầu tưởng tượng liên thiên rồi. Phong thần tuấn lãng, bạch y bay nhẹ, chắp hai tay sau lưng, cước đạp phi kiếm, đánh quái thăng cấp, tán gái, quan trọng nhất là còn có thể trường sinh. Quả nhiên là một loại hưởng thụ nhất đẳng.
Thế nhưng trăm triệu lần không ngờ là lại bị tập trung đào tạo sau hai năm. Vào ngày hôm nay bị đưa tới địa phương quỷ quái này. Âm Sát Tông vừa nghe đã biết không phải danh môn chính phái gì cả. Lại nhìn hoàn cảnh kia, trang phục của các nhân vật, hoặc là tà khí, hoặc là hung thần ác sát. Cùng với chế phục hắc hồng đan xen, có hoa văn âm sát lệ quỷ kia, chứng tỏ đây là một tà phái.
Giống như trong sách đều nói, tà không thắng nổi chính, những tà tu quỷ quái nhìn như lợi hại kia, kết quả vẫn là sẽ chết trong tay danh môn chính phái. Trong sách nói tạm thời có thể không đề cập tới, nhưng nghĩ đến đám bạch y tiên tử tỷ tỷ, muội muội mơ ước gần hai năm của mình. Vừa thấy nơi mình đến là tà phái, e là sẽ không tùy ý tán tỉnh, nói không chừng đến lúc đó còn có thể nói một câu “ma đầu, xem kiếm”. Sau đó phi kiếm liền vù vù hướng người mình đâm tới.
Vừa nghĩ đến những điều này, khóe miệng Lôi Động nhịn không được có chút khổ sở.
Càng khiến hắn đau khổ hơn là, hơn bảy trăm hài đồng này quây thành một vòng.
Trong vòng có hơn mười lôi đài đấu pháp rộng mười trượng. Không hổ là tà tông, mỗi lôi đài đấu pháp đều được chế tạo quỷ dị tà mị, tương khảm vô số khô cốt thi hài, lục quang âm u, quỷ phong vi vu…
Trên lôi đài đấu pháp có hơn hai mươi gã đệ tử đang thi đấu. Trong đó một gã đại đệ tử cao lớn, tay bắt kiếm quyết, đang chỉ huy một thanh tiểu kiếm tản ra u lục sắc quang mang, bay lượn đầy trời truy sát một đệ tử thấp bé. Cùng lúc đó, trong miệng cũng cười quái dị khặc khặc:
– Sư đệ, còn không ngoan ngoãn sớm đầu hàng, tránh cho bị U Hỏa Kiếm của ta đâm thủng tim, u hỏa luyện hồn mà chết.
U Hỏa Kiếm của tên đệ tử cao lớn kia linh động dị thường, trong lúc bay lượn phảng phất như phi điểu du ngư. Phi kiếm này phi thường sắc bén, cắt kim chặt sắt là dễ dàng. Chỗ hung ác nhất của nó là dùng u hỏa rèn luyện, sau khi dính vào người không thiêu nhục thân, mà đốt hồn phách. Nỗi thống khổ của hồn phách hơn xa thân thể cả chục lần. Người bình thường dính một chút thôi, trong khoảnh khắc sẽ bị đau đớn tới chết. Tử trạng còn cực kỳ thê thảm, khuôn mặt vặn vẹo, để cả người không có một khối thịt nào hoàn chỉnh, quả thực là ác độc dị thường.
U Hỏa Kiếm thuộc về một trong những phi kiếm chiêu bài của Âm Sát Tông, bởi vì uy lực của nó mạnh mẽ, nên có rất nhiều đệ tử lựa chọn luyện chế nó. Nhưng lại vì tiêu chuẩn luyện khí cao thấp, chất lượng tài liệu các loại, mạnh yếu tự nhiên cũng là khác nhau.
Tên đệ tử nhỏ bé kia cũng có một thanh U Hỏa Kiếm. Không lâu trước khi cùng đệ tử cao lớn kia đấu kiếm, đã kiên trì không nổi, bị chém thành hai đoạn, giống như cá chết rơi trên mặt đất, giãy dụa hai lần, sau đó lục quang liền hoàn toàn ảm đạm đi. Rõ ràng, đẳng cấp U Hỏa Kiếm của hai bên là khác nhau.
Lúc này tên đệ tử nhỏ bé đang chạy trốn chật vật khắp lôi đài. Bất quá thân pháp coi như linh hoạt, xem chừng cũng có thể miễn cưỡng cùng U Hỏa Kiếm so tốc độ. Ngẫu nhiên có mấy lần chạy trốn được, đều đột nhiên xuất hiện một tấm thuẫn ngân sắc, đầy phù điêu yêu quỷ dữ tợn, thay hắn đỡ một kích. Đáng tiếc, sau mấy lần ngăn đỡ, tấm thuẫn kia đã đầy vết nứt, không thể dùng được.
Nhân tâm, đa số đều đồng tình với kẻ yếu. Nhất là rất nhiều hài đồng thiếu niên bị ép buộc vây xem. Khi nghe một gã diện mạo cứng ngắc giải thích vì sao phải đánh lôi đài, đa số không khỏi đều đối với tên đệ tử nhỏ bé kia sinh ra cảm giác đồng tình.
Thế nhưng Lôi Động lại có cái nhìn khác. Chú lùn kia trốn đến chật vật thật. Chỉ là sắc mặt trầm ngâm, nhưng không có nửa điểm sợ hãi, bộ dáng tựa hồ có hậu chiêu. Bằng không, trong loại chiến đấu có thể chịu thua đầu hàng này, có kiên trì nữa không chỉ không có ý nghĩa, e là còn có thể nguy hiểm tính mạng.
Âm Sát Tông có tất cả mười ba lão tổ, bình thường chiếm một ngọn núi hoặc một sơn động, đều là bảo địa tu luyện. Mười năm một lần tuyển nhận đệ tử, đối với bọn họ mà nói cũng là sự tình vô cùng quan trọng. Đệ tử, không chỉ là người thừa kế, nó còn đề thăng một bộ phận thanh thế thực lực. Ai cũng muốn, dưới trướng có loại đệ tử tư chất tuyệt hảo. Có thể nói đệ tử thiên tài càng nhiều càng tốt. Thế nhưng, tìm được một thiếu niên có linh căn, có khả năng đào tạo đã rất không dễ dàng rồi. Người có thể được xưng là thiên tài đã ít lại càng ít.
Bởi vậy, Âm Sát Tông phân phối đệ tử có một quy củ. Đó chính là mỗi một lão tổ đều đưa ra ba gã đệ tử thu nhận lần trước. Tổng cộng ba mươi chín gã đệ tử tiến hành rút thăm so đấu. Cuối cùng căn cứ bài danh của mỗi một đệ tử để xác định số điểm của mỗi lão tổ. Người đạt được nhiều nhất, sẽ được ưu tiên lựa chọn đệ tử lần này.
Đương nhiên, mỗi một lần, tân đệ tử còn chưa nhập, đều sẽ trải qua trắc thí đối với tư chất của mình. Bất quá chỉ có ba mươi gã đứng đầu, tư chất càng cao, tiềm lực càng ưu tú, cần đổi lấy điểm tích lũy cũng càng cao. Toàn bộ lão tổ đều dùng điểm tích lũy để tranh đoạt ba mươi tên đệ tử có tư chất cao nhất. Ba mươi tên này phân phối hoàn tất, còn lại mấy trăm đệ tử không có bài danh, sẽ phân phối bình quân cho các động các sơn.
Chương 3 : Vạn Quỷ lão tổ
Đơn giản mà nói, ba mươi kẻ có tư chất cao nhất đều bị đám lão tổ coi là trân bảo, dốc lòng bồi dưỡng, coi như đệ tử thân truyền cũng chưa biết chừng. Ba mươi gã sau không có bài danh, vậy thì chỉ coi làm đệ tử, giao cho giáo thụ trong động phủ. Chỉ có kẻ biểu hiện kiệt xuất mới có thể lọt vào mắt lão tổ.
Lôi Động không biết tư chất tiềm lực của mình ra sao, nhưng lại biết khẳng định không có tiến nhập ba mươi người đứng trước. Tự nhiên sẽ không lọt vào pháp nhãn của bất kỳ lão tổ nào. Đến lúc đó khẳng định tùy cơ phân phối đến dưới trướng một lão tổ. Bất quá như vậy cũng tốt, loại tà tu này, khắp nơi nguy hiểm, vẫn là khiêm tốn một chút thì tương đối tốt hơn.
Lần này tư chất bài danh đệ nhất, là một tiểu la lỵ chỉ có tám tuổi, lớn lên khẳng định sẽ khả ái đến cực điểm. Có người nói tư chất căn cốt của nàng, trăm năm cũng khó gặp.
Khi các lão tổ đạt được tin tức này, cũng phái ra đệ tử thân truyền mạnh nhất, thề phải đem nàng tranh đoạt lấy. Cũng chính vì thế, lần đại hội đấu pháp này, cực kỳ huyết tinh. Chỉ có lão tổ đạt được tổng điểm tích lũy cao nhất, mới có tư cách ưu tiên chọn nàng. Bạch y niên thiếu bài danh đệ nhị kia, tư chất mặc dù cũng không tệ, nhưng so với tiểu la lỵ vẫn kém hơn nhiều lắm.
Tình huống trên lôi đài đấu pháp lại bắt đầu xuất hiện biến hóa mới. Ngân thuẫn của tên đệ tử nhỏ bé kia rốt cuộc bị một kiếm chém cho tứ phân ngũ liệt. Nhưng mà không đợi thiếu niên cao lớn kia đắc ký xong, một u quỷ trong suốt bỗng nhiên quấn lấy hắn, dưới sợ hãi quá độ, một quả âm lôi cỡ long nhãn, không một tiếng động xuất hiện trên người hắn.
Ầm…đáng thương cho thiếu niên cao lớn, sớm đã bị ưu thế làm choáng váng đầu óc.
Vẫn nghĩ làm sao đem tên đệ tử nhỏ bé một kiếm giết chết, lại không ngờ bị u quỷ của đối phương đánh lén, cuối cùng một quả âm lôi nổ chết. Nếu là hắn có sự phòng bị, u quỷ còn không có tới gần, sẽ bị phát hiện. Âm lôi đánh tới, cũng có thể tránh né hoặc phòng ngự. Đâu như hiện tại bị nổ tới nát bấy.
Nhìn thấy thiếu niên cao lớn kia chết cực thảm, sắc mặt Lôi Động cũng đại biến. Trên lôi đài đấu pháp thật đúng là hung hiểm vạn phần. Tuy nói sớm đoán được tên đệ tử nhỏ bé kia có thủ đoạn lật mình, lại không ngờ hung ác như vậy. Thoáng cái lấy mạng đối phương. Trong lòng không khỏi càng cảnh giác thêm vài phần. Lại thấy đám cương thi giới thiệu kia, bộ dáng không thèm để ý, xem ra địa phương quỷ quái này không chỉ âm trầm kinh khủng, mạng người thật đúng là rất không đáng giá.
Rất nhanh đã có người dọn dẹp lôi đài. Trận đấu pháp tiếp theo vừa bắt đầu. Lần này trên lôi đài là một thiếu nữ, đối phương là đại hán bưu hãn. Nhưng mà đại hán bưu hãn kia, sắc mặt lại trắng bệch không ngớt. Chiến đấu vừa mới bắt đầu liền muốn nói đầu hàng. Cũng không ngờ, thiếu nữ kia hạ thủ vô cùng hung ác. Chỉ thấy một đạo u lục quang mang chợt lóe, ngực đại hán bưu hãn kia liền điên cuồng chảy máu tươi, quanh thân lục diễm sôi trào, thê thảm ngã xuống đất kêu rên không ngớt.
Thẳng hết thời gian một nén nhang, đại hán bưu hãn kia đem bản thân cào xé tới huyết nhục không rõ, bị lục hỏa luyện hồn mà chết.
Chiến trường lại được dọn dẹp, tiếp tục trận đấu pháp kế.
Sau ba ngày, so đấu coi như mới kết thúc. Ba mươi chín người tham dự, còn sống sót cuối cùng cũng chỉ hơn hai mươi người.
Thiếu nữ như hoa như ngọc kia bị một lão tổ lam bào cuồng tiếu mang đi. Các động phủ còn lại cũng có thu hoạch. Lôi Động thân bất do kỷ, bị phân phối cho một môn hạ gọi là Vạn Quỷ Quật do Vạn Quỷ Lão Tổ thống suất. Tương đối xảo hợp, lại trở thành đồng môn của tên đệ tử nhỏ bé gian trá cuối cùng trở mình kia. Tên đệ tử nhỏ bé kia cuối cùng thu được thứ tự là thứ mười. Rốt cuộc miễn cưỡng tiến nhập mười tên đầu tiên. Mà hai tên đệ tử xuất chiến khác, một kẻ xếp thứ hai mươi mốt, một kẻ chết trận, tổng số điểm lão tổ của hắn được xếp hạng thứ chín. Thế nhưng đến phiên hắn lựa chọn, mười người đứng trước đã bị chọn đi. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ đành chọn ba kẻ đứng đầu trong hai mươi gã tân đệ tử còn lại.
Thành tích này được cho là vô cùng kém. Lần này thất bại rất có thể ảnh hướng đến bài danh lần sau của hắn.
Loại hình thức bồi dưỡng đệ tử này, thường thường sẽ tạo thành kẻ mạnh thì càng mạnh, kẻ yếu sẽ càng yếu. Lần này sở dĩ thất bại, nguyên nhân trực tiếp vẫn là bởi vì lần trước cũng thất bại. Dưới tính tuần hoàn khắc nghiệt, mới đưa đến kết quả ngày hôm nay.
Bởi vậy, Vạn Quỷ Lão Tổ này sắc mặt phi thường bất hảo. Dẫn theo hơn ba mươi đệ tử mới thu nhận trở lại Vạn Quỷ Quật, sau đó đem hầu hết cho các đệ tử xử lý. Còn hắn lại dẫn theo ba gã đệ tử trước hai mươi, trực tiếp dẫn đi, muốn sớm dạy dỗ, tranh thủ bài vị lần sau cao một chút. Miễn cho cuối cùng dẫn tới việc đầu thừa đuôi thẹo.
Còn lại đám đệ tử Lôi Động, mỗi người được phân cho một cái sơn động được đục thành phòng, tắm rửa đi ngủ. Dù sao thì mấy ngày nay cả đám bọn họ vừa được rèn luyện rồi quan chiến, bây giờ cũng đã cảm thấy có chút mệt mỏi.
Cái này cũng khó trách, Âm Sát Tông nắm trong tay quyền lực của quốc gia, sao có thể thiếu được những báu vật cung phụng của quốc gia. Nhưng mà mấy thứ này ở trong mắt của Âm Sát Tông cũng chỉ là vật tầm thường, ngay cả đệ tử cấp thấp nhất cũng đều có thể được hưởng dụng. Vốn dĩ Lôi Động đang vì chính mình gia nhập tà tông mà cảm thấy khó chịu trong lòng. Nhưng mà sau khi nhìn thấy mấy thứ này thì cũng phải hít vào một hơi khí lạnh. Chỉ riêng lấy mấy thứ đồ dùng ở trong nhà các đệ tử bình thường đi bán thôi thì mình cũng có thể phú quý cả đời rồi. Người tu tiên quả nhiên là tồn tại tôn quý nhất trên thế giới này. Tâm tình mất mát cũng đã giảm bớt vài phần.
Nhưng mà nhược điểm duy nhất ở chỗ này chính là không có ánh sáng mặt trời, âm khí lành lạnh. Khó trách nhìn đám người của Âm Sát Tông đa số đều có sắc mặt tái nhợt.
Chương 4 : Dạy dỗ (thượng)
Gia nhập Âm Sát Tông cũng chưa chắc tính là một chuyện xấu. Nhất là cho tới hôm nay, sau khi xem các đệ tử đấu pháp với nhau, âm độc quỷ dị, hung ác, uy lực bất phàm. Lôi Động cũng hiểu được, Âm Sát Tông còn có thể tồn tại ở trên thế giới này, hơn nữa còn không ngừng lớn mạnh, tất nhiên còn có một con đường riêng để tồn tại.
Lôi Động đã biết rèn luyện thân thể từ nhỏ, thể lực vốn rất tốt. Nhưng trong khoảng thời gian này liên tục đi đường, lại xảy ra một loạt sự việc, thân thể cũng cảm thấy có chút mệt mỏi không chịu nổi. Hắn nằm ở trên giường, không bao lâu sau liền ngủ say.
Ngày thứ hai, hắn dậy rất sớm. Dù sao thì hắn cũng không giống với những đồng bạn có tính tình trẻ con, dầu gì thì Lôi Động cũng là xuyên việt mà đến, tự nhiên là tâm tính so với bọn hắn kiên định rất nhiều. Thứ nhất là Âm Sát Tông này cũng không phải là đất lành gì, thứ hai nếu đã bước trên con đường tu tiên đầy nguy hiểm, Lôi Động cũng không muốn mình trở thành đá lót đường cho người khác. Mặc dù chính mình có linh căn, có tư cách tu tiên, nhưng mà cũng không phải là loại người cực kỳ xuất sắc gì. Đạo lý cần cù bù thông minh hắn vẫn hiểu được.
Từ hai năm trước sau khi phát hiện hắn có tư chất tu tiên, hắn đã được huấn luyện ngoài định mức. Đa số là giảng dạy văn tự, cùng với một chút dược lý đơn giản, tài nguyên khoáng sản, tri thức thô sơ về tu tiên. Những điều này đều là vì để sau khi hắn gia nhập tông phái có thể giảm bớt công sức học tập tri thức trụ cột. Nhất là những kiến thức về chữ viết. Ngay cả chữ cũng không đọc được thì làm sao có thể tu tiên?
Cũng may Lôi Động đã rèn luyện từ nhỏ, cũng từng đọc sách viết chữ, đối với những văn tự của thế giới này cũng không xa lạ gì. Cái này có lẽ so với một số người cũng hơi có chút ưu thế.
Sau khi tỉnh lại, vốn là đi ra cửa gian phòng. Theo như lời của vị sư huynh phân phối phòng hôm qua cho biết, mỗi một gian phòng tư nhân của đệ tử, đều thuộc loại địa phương tuyệt đối riêng tư. Ngoại từ Vạn Quỷ lão tổ ra, không người nào có thể tự động tiến vào bên trong khi không được chủ nhân cho phép. Nếu không thì pháp thuật cấm chế ở trong phòng sẽ khiến người xông vào ăn thiệt thòi lớn, nghiêm trọng còn có thể gây nguy hiểm đến tính mạng. Về phần Vạn Quỷ lão tổ, sẽ không rảnh rỗi đến mức xông vào phòng ngủ của đệ tử cấp thấp.
Ngoài ra, pháp thuật cấm chế ở trên cửa phòng kia còn có công dụng khác. Không những có thể không cần ra khỏi cửa vẫn có thể gửi tin liên hệ đến các đệ tử khác. Còn có thể trực tiếp ở bên trong, đưa ra yêu cầu, gọi nô bộc vào. Cái gọi là nô bộc, chính là những phàm nhân không thể tu tiên thuộc về phạm vi thế lực của Vạn Quỷ Quật. Tạo thành quần thể nô bộc để chăm sóc sinh hoạt thường ngày, và ăn uống của các đệ tử.
Ví dụ như bây giờ Lôi Động đang đói bụng, có thể thông qua pháp trận ở cửa phòng, phát ra yêu cầu ẩm thực của bản thân. Trong Vạn Quỷ Quật có rất nhiều nô bộc, không giây phút nào không sẵn sàng phục vụ. Một khi đệ tử chính thức có yêu cầu gì sẽ lập tức thỏa mãn. Vị sư huynh hôm qua đã nói, số đệ tử chính thức của Vạn Quỷ Quật cộng lại chẳng qua cũng chỉ có trên trăm người. Nhưng mà số nô bộc chính thức ở đây thì có khoảng hơn vạn. Ngoại trừ việc này ở phụ cận Vạn Quỷ Quật còn có một tòa thành của phàm nhân, tên là Vạn Quỷ thành. Vạn Quỷ thành này chính là dùng để đặc biệt cung ứng nhu cầu cuộc sống đủ loại của các đệ tử Vạn Quỷ Quật. Tính ra cho dù là một đệ tử chính thức sơ cấp cũng có khả năng được hầu hạ không dưới công tước vương hầu của thế tục.
Một lát sau, liền có hai cô gái xinh đẹp bưng hai khay thức ăn nóng hôi hổi lại đây. Sau khi các nàng tiến vào trong phòng, Lôi Động liền thưởng thức những món ăn ở trên bàn. Lôi Động xuất thân từ một gia đình tiểu phú hào, mỗi món chỉ ăn vài miếng, nhưng cũng líu lưỡi không thôi. Mỗi một món hắn ăn, bất luận là lựa chọn nguyên liệu hay là chế biến, không có chỗ nào mà không phải cực kỳ chuyên chú, hương vị cực ngon. Hắn thuận miệng chỉ vào một cái đĩa thức ăn hỏi một câu, cô gái xinh đẹp kia lập tức cẩn thận giải thích. Chủ đạo của món này là thịt heo, nhưng mà con heo này chính là giống tốt nhất được tuyển chọn từ khi còn nhỏ. Mỗi một con heo đều do chuyên gia chăn nuôi. Thức ăn của nó cũng đều là những linh thảo có chút dược liệu. Loại thịt heo này, chẳng những rất có ích lợi đối với sự tăng trưởng vốn có của cơ thể mà còn có thể gián tiếp đề cao tốc độ tu luyện.
Nếu để ở trong thế tục, phải nuôi một con heo như vậy, sợ là có thể khiến cho một nhà tiểu phú hào táng gia bại sản. Nhưng mà ở Âm Sát Tông thì chỉ là những thứ bình thường, dùng để làm thức ăn cho đệ tử sơ cấp. Những đệ tử cấp cao còn không thèm đụng đến những thức ăn này. Về phần cái loại trái cây, rau dưa, phần lớn là phải tiêu phí vô số tâm tư, tinh lực và tiền vốn thì mới có được.
Sau khi ăn no lên, Lôi Động chợt nổi lên tâm tính của người thành niên, thật là có chút dục vọng, muốn tán tỉnh hai cô gái xinh đẹp này một chút. Nhưng mà loại dục vọng này cũng bị hắn áp chế xuống. Trực tiếp để các nàng thu thập mọi thứ, Lôi Động đi vào trong thư phòng.
Ngày hôm qua, Lôi Động đã biết là trong phòng có không ít sách, tuy rằng không đề cập cái gì đến pháp môn tiên thuật hay yêu pháp linh tinh, đa số đều là những bộ sách về tu tiên giới, nhưng phần lớn đều chỉ giới thiệu khái quát. Còn có cả vài bộ sách nói về địa lý trong tu tiên giới, giới thiệu về các tông môn, các nhân vật truyền kỳ. Đọc mấy thứ này, sẽ khiến mình dần hiểu biết nhiều hơn đối với tu tiên giới.
Đọc gần nửa ngày, Lôi Động cũng dần cảm thấy thú vị. Nhưng mà lúc này, ở bên ngoài chợt vang lên tiếng thông báo. Toàn bộ đệ tử mới phải đi đến đại điện ở Vạn Quỷ Quật để tập hợp, lão tổ có điều chỉ dạy và an bài.
Lôi Động đi ra ngoài cửa, lại phát hiện ở bên ngoài đã có một tên nô bộc đứng ở đó rồi.
Tên nô bộc kia cung kính dẫn hắn đi đến bên ngoài đại điện rồi yên lặng thối lui không một tiếng động.
Chương 5 : Dạy dỗ (hạ)
Đi vào đại điện, xem chừng vẫn còn hơi sớm, chỉ có hai thiếu niên ở trong đó. Nhìn thấy Lôi Động thì khẽ gật đầu. Tuy rằng chỉ khoảng chừng mười tuổi, nhưng thần thái cũng thành thục vững vàng, khí độ bất phàm. Tất nhiên là Lôi Động nhận ra hai người bọn họ. Họ là hai đứa trẻ đến từ đại quốc phú quý. Kiến thức và thái độ làm người tự nhiên là mạnh hơn nhiều so với đệ tử nhà nông tầm thường.
– Trần Mâu huynh, Vệ Hoa huynh, tối hôm qua ngủ có ngon không?
Lôi Động đi ra phía trước, chào hỏi đúng mực. Đối với hai người này, Lôi Động vẫn vô cùng coi trọng. Mặc dù tư chất và tiềm lực thì vẫn chưa rõ, cũng không rõ quan hệ thế nào. Nhưng mà hai thiếu niên này so với những người khác thì cẩn thận và vững vàng hơn rất nhiều. Trên con đường tu tiên này, ai cũng không cho phép mình xảy ra cái gì đó ngoài ý muốn. Tất cả mọi người đều là thiếu niên, lại là sư huynh đệ đồng môn, những chuyện giao tiếp là không thể thiếu được. Trên con đường càng có nhiều bạn, thì càng giúp đỡ nhau đi xa thêm.
– Cũng được, xem Lôi huynh tinh thần phấn chấn, chắc đêm qua nghỉ ngơi cũng không tệ.
Người thiếu niên từng trải Vệ Hoa kia gật đầu cười nói.
Đối với Lôi Động, ấn tượng của Vệ Hoa cũng không tệ. Vì nguyên nhân xuất thân gia đình, khiến cho từ nhỏ hắn đã tinh thông lõi đời. Hắn nhìn ra được, Lôi Động so với những thiếu niên bình thường thì trầm ổn và thành thục hơn rất nhiều, rất đáng để kết giao.
– Lôi huynh, sau này tất cả mọi người đều là sư huynh đệ đồng môn, bình thường hãy chiếu cố nhau nhiều hơn một chút.
Trần Mâu cũng biết, cho dù là ở địa phương nào, tiểu đoàn thể đều không thể thiếu được. Lôi Động này so với những thiếu niên khóc sướt mướt như đàn bà kia thì tốt hơn nhiều. Kết giao với hắn sẽ không tạo thành gánh nặng.
Lôi Động cũng khiêm tốn vài câu, ba người cười nói tâm sự, bộ dạng cực kỳ vui vẻ hòa thuận. Hàn huyên chừng một khắc đồng hồ sau, những nam nữ thiếu niên khác mới lục tục đến. Ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, đám người kia mới đến hết. Nhưng mà Lôi Động vừa nhìn liền phát hiện, dường như còn có một thiếu niên chưa tới.
Nhưng lúc này, Vạn Quỷ lão tổ hôm qua kia cũng đã từ bên ngoài dạo bước vào trong.
Một thân hắc bào, ánh mắt hung ác nham hiểm. Ánh mắt của Lôi Động vừa dừng ở trên người hắn, liền cảm thấy một cỗ âm hàn lao thẳng vào mặt. Vội vàng thu ánh mắt về, cúi đầu, bộ dáng cực kỳ cung kính.[Audio] Thâu Thiên Chi Đạo (Lược Thiên Ký)
Theo như một ít tin tức từ trong đám sách kia, Lôi Động cũng mơ hồ biết được, Vạn Quỷ lão tổ chính là một cao thủ kim đan trên con đường tu tiên, rất là lợi hại. Chỉ sợ không cần hạ đầu ngón tay xuống liền có thể khiến cho mình chết không toàn thây. Đối với cái loại cảm giác nguy hiểm không cưỡng nổi này, trong lòng Lôi Động không ngừng cảm thấy bất an, khiến hắn không dám có chút hành động bất kính nào đối với Vạn Quỷ lão tổ.
Ba người có tư chất hôm qua, theo thứ tự chính là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, một cô gái mười bốn tuổi, và người cuối cùng kia chính là một đứa trẻ mới có sáu bảy tuổi. Ba người bọn hắn đi theo phía sau Vạn Quỷ lão tổ. Nhất là đứa trẻ kia, hết ngó bên này rồi lại bên kia, bộ dáng tràn đầy vui mừng trong lòng.
Ánh mắt của Vạn Quỷ lão tổ nhẹ nhàng đảo qua, khi rơi ở trên người Lôi Động. Cái loại cảm giác âm hàn đáng sợ không thể kháng cự nhất thời ập đến, giống như là một con thỏ non trắng yếu ớt bị một con mãnh hổ hung ác đứng ở trước mắt nhìn chằm chằm. Cảm giác đối phương chỉ cần hơi có chút ý niệm trong đầu, liền tùy lúc có thể bóp chết con thỏ non trước mặt. Càng đáng sợ hơn chính là không chỉ cảm thấy sợ hãi mà càng nhiều hơn chính là tôn kính và sùng bái. May mắn cảm giác này chỉ tồn tại trong nháy mắt. Lôi Động liền cảm giác áp lực trên người mình đã giảm, hiển nhiên là ánh mắt của Vạn Quỷ lão tổ đã quét đến nơi khác. Gánh nặng trong lòng liền được giảm bớt, hắn hoảng sợ phát hiện ra sau lưng mình đã ướt đẫm.
Lôi Động liếc mắt một cái về phía Vệ Hoa và Trần Mâu đang đứng bên cạnh. Phát hiện ra thái dương của bọn hắn cũng tràn đầy mồ hôi, nhưng trên mặt vẫn còn thần tình tôn kính và sùng bái như cũ. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ, đám thiếu niên xuất thân từ những gia đình phú hào quyền quý này quả nhiên là chín chắn hơn rất nhiều.
Đến khi ba người Lôi Động tạm ổn, thì có mấy người trực tiếp bị dọa cho đặt mông ngã ngồi xuống, có người không chịu nổi khủng bố, trực tiếp ngã trên mặt đất khóc rống lên.
Không cần đoán cũng biết hôm nay Vạn Quỷ lão tổ đã dùng ánh mắt để thử nghiệm tâm tính mọi người. Đối với những biểu hiện khó coi này, chắc chắn sẽ không có tâm tình tốt. Quả nhiên một đám đệ tử như hung thần ác sát xông vào, sau khi xin lỗi lão tổ một tiếng, lập tức mấy người tiến lại, đè những người đang thất thố kia xuống, vung cái roi làm bằng xương khô kia lên, vụt xuống từng nhát một. Mỗi một cái vụt xuống, đều là trầy da tróc thịt, khiến cho người ta sợ hãi không thôi. Nhìn bọn hắn quật không ngừng, cũng không đoán được là sẽ quật bao nhiêu cái.
Rất nhanh, những tiểu tử kia liền vội vàng ngừng than khóc. Đối với những tiểu tử ngừng khóc, đám người kia cũng dừng tay không đánh nữa, ngược lại còn lấy cả linh dược ra, giúp bọn hắn xử lý những vết thương đáng sợ ở phía sau lưng. Có thể đến nơi đây đều không phải là đồ đần. Thấy rằng chỉ cần không khóc thì cũng sẽ không bị đánh, cả đám liền ngừng khóc.
Âm thanh roi da vụt xuống không ngừng ban đầu kia rốt cục cũng dừng lại. Tuy rằng roi không đánh lên trên người mình, nhưng mà trong lòng Lôi Động vẫn kinh hãi không thôi. Đồng thời trên mặt cũng lộ ra bộ dáng càng thêm cung kính, đứng thẳng lưng không dám di động nửa điểm. Những người khác cũng đều như thế.
Lúc này sắc mặt của Vạn Quỷ lão tổ mới hơi dịu đi một chút, lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn. Cũng không tiếp tục uy áp chúng đệ tử nữa mà hòa ái nói.
– Phàm là đệ tử của Âm Sát Tông Vạn Quỷ Lỗ ta…
Hắn dong dài nói một thôi một hồi, bởi vì có vết xe đổ bị đánh lúc trước, nên cũng không ai dám can đảm lộ ra một chút thần sắc không kiên nhẫn.
Thật vất vả đợi đến khi Vạn Quỷ lão tổ răn dạy và quở mắng xong, đám nô bộc mỗi người bưng một cái hộp lên, đây chính là phúc lợi của tân đệ tử. Đợi sau khi Vạn Quỷ lão tổ rời đi, hơn hai mươi tân đệ tử sôi nổi giải tán. Lôi Động, Trần Mâu và Vệ Hoa cũng gật đầu chào nhau, rồi lần lượt trở về phòng ngủ của mình.