Chung Cực Truyền Kỳ
Tập 2: Hai hướng tu luyện (c6-c10)
❮ sau❯Chương 6: Hai hướng tu luyện
Không biết qua bao lâu sau, Lê Vĩ dần lấy lại ý thức…
Hắn có chút thở dốc, cơ thể vẫn còn đau nhức và mệt mỏi nhưng đã khá hơn trước đó nhiều. Chiếc Nhẫn Trữ Vật trên tay vẫn tỏa ra một chút linh lực nhè nhẹ, nhắc nhở hắn về những gì vừa xảy ra.
“Haha, lão tử cũng là thiên tài, vậy mà có thể vượt cấp giết ác nữ kia, lão Diêm Vương không gạt ta.” Lê Vĩ âm thầm cười to.
Nhìn xuống các vết thương do Âm Sát Trảo gây ra, không thể không cảm thán tốc độ tự phục hồi của tu sĩ Trúc Cơ quả thật không tệ, miệng vết thương đã bắt đầu kết vảy.
Kiểm tra tình huống bên trong đan điền, cả Âm Dương Đồ và Linh Thụ đều hơi ảm đạm, chúng nó đã cung cấp tất cả Linh Lực còn sót lại để gia tăng tốc độ hồi phục cho hắn.
Cắn đầu ngón tay nhỏ ra tí máu lên Nhẫn Trữ Vật của Âm Mị Nhiên để biến nó thành của mình, lại phát hiện có một tầng cấm chế ngăn cản.
Lê Vĩ hừ một tiếng, lấy ra linh thạch còn lại trước đó chậm rãi luyện hoá, hấp thụ vào cơ thể.
Linh khí từ trong linh thạch trước tiên được Linh Thụ hấp thu, sau đó Linh Thụ lại thanh tẩy tạp chất, cho ra những luồng linh khí tinh thuần nhất rót vào Âm Dương Đồ.
Lại ba ngày ba đêm trôi qua, trên thân Lê Vĩ chỉ còn lại những vết sẹo nhàn nhạt, mà hắn cũng đã phục hồi đáng kể lực lượng.
Lúc này hắn mới thoải mái dùng Linh Lực phá tan cấm chế của Âm Mị Nhiên từ Nhẫn Trữ Vật, một lần nữa nhỏ máu thu phục nó, dễ dàng thành công.
Hưng phấn kiểm tra tài sản của Âm Mị Nhiên, Lê Vĩ hít một hơi khí lạnh:
“Không hổ là tông chủ, nữ nhân này quá giàu.”
Nhẫn Trữ Vật của Âm Mị Nhiên có không gian bên trong to như cái sân đình, tổng cộng có đến 1105 khối linh thạch.
Khiến Lê Vĩ càng phấn chấn chính là, 1105 khối linh thạch này lại có chất lượng khác nhau.
Trong đó 1000 khối to bằng hai ngón tay kẹp lại, còn 105 khối kia lại to hơn gấp đôi, màu sắc cũng tinh khiết hơn nhiều.
“Thì ra linh thạch cũng phân chia đẳng cấp, 105 khối này cao cấp hơn 1000 khối kia.” Lê Vĩ hưng phấn bừng bừng.
Nếu tiếp tục trốn ở trong rừng luyện hoá hết số lượng linh thạch này, hắn tự tin mình có thể đột phá Trúc Cơ Hậu Kỳ, thậm chí tiệm cận Trúc Cơ Viên Mãn.
Dù sao thì hắn có được Linh Thụ hỗ trợ, tốc độ và hiệu quả tu luyện vượt xa người thường.
Không nóng vội, Lê Vĩ lại đem tất cả tài sản của Âm Mị Nhiên ra ngoài kiểm tra.
Một bình thuỷ tinh trong suốt đã mở nắp, bên trong vẫn còn sót lại một viên đan dược bằng đầu ngón tay, có màu xanh lục nhạt, toả ra hương thơm dược liệu thoang thoảng.
“Chẳng lẽ đây là Liệu Thương Đan mà trước đó Âm Mị Nhiên đã sử dụng?” Lê Vĩ vui vẻ.
Liệu Thương Đan mang đến hiệu quả thần kỳ trước đó hắn đã tận mắt chứng kiến, Âm Mị Nhiên trúng một chiêu Dương Khí Quyền lại nhảy nhót như chưa có gì xảy ra, đây là con bài có thể giữ mạng.
Cẩn thận đem bình đan dược thu vào, Lê Vĩ lại xem mấy thứ khác.
Bản gốc của công pháp, vũ kỹ và thân pháp của Bổ Âm Tông…những thứ này đều có thể bán lấy Linh Thạch a.
Một quyển sách cũ, bìa sách có tên: “Tu Chân Căn Bản.”
Cuối cùng là một tấm bản đồ bằng da cũ kỹ.
Ngoài mấy thứ kể trên còn có một đống vật dụng của nữ nhân như quần áo, đồ lót, nguyên liệu, gia vị và dụng cụ nấu nướng…
Xem ra vị Bổ Âm Tông Chủ này khi còn sống cũng là người biết cách hưởng thụ.
Lê Vĩ hứng thú, ngồi ở trong hang mở ra sách Tu Chân Căn Bản xem thử.
Thứ này có thể mang đến kiến thức cho hắn…
“Cách hấp thụ và luyện hoá linh khí, cách vận chuyển linh lực, cách luyện công pháp, luyện vũ kỹ, cách tu thân pháp, cách sử dụng linh thức.” Lê Vĩ liên tục lật sách, thì thào:
“Linh thức là đồ chơi gì?”
Nghiên cứu một phen, rốt cuộc hiểu nguyên nhân vì sao Âm Mị Nhiên có thể tìm thấy mình bên trong rừng rậm.
Rõ ràng là ả ta đã sử dụng linh thức bao trùm trên phạm vi rộng.
“Thú vị a, ta cũng có thể sử dụng linh thức.” Lê Vĩ cười hắc hắc, liền thử dụng tâm, linh lực hoá thành dạng khí tiến ra bên ngoài, bao phủ trăm dặm quan sát cách ngõ ngách trong rừng.
“Thật thần kỳ, giống như có Thiên Lý Nhãn vậy.”
Lê Vĩ cảm thán liên tục, hắn như trẻ con phát hiện đồ chơi mới, lại lật sang trang tiếp theo của Tu Chân Căn Bản, chỉ thấy từng dòng chữ cổ điển có lưu:
“Huyền Binh Đại Lục và Man Di Chi Địa có phương pháp tu luyện khác nhau, Huyền Binh Đại Lục cao cao tại thượng, Man Di Chi Địa chỉ là thổ dân hèn mọn, là chốn đê tiện bị thần linh vứt bỏ.”
“Cái quỷ gì thế?” Lê Vĩ hừ một tiếng:
“Huyền Binh Đại Lục là ở đâu? Man Di Chi Địa lại ám chỉ chỗ nào? Hơn nữa vì sao phương pháp tu luyện có sự khác biệt?”
Hắn vội vàng lật sang trang kế, lại có thông tin đập thẳng vào mắt:
“Man Di Chi Địa chỉ tu linh lực đơn thuần, yếu kém và ngu muội…ngược lại Huyền Binh Đại Lục có phương pháp hoá linh thành khí, vô cùng cường đại.”
“Ở trong cùng cấp, tu sĩ đến từ Huyền Binh Đại Lục có thể giết tu sĩ Man Di Chi Địa như giết chó gà, thậm chí lấy ít địch nhiều, vượt cấp chiến đấu.”
Lê Vĩ âm thầm bực tức, người viết ra quyển sách này là ai? Vì sao lại xem thường Man Di Chi Địa đến thế?
Bản thân hắn là người đến từ nơi mạt pháp, chẳng phải so với Man Di Chi Địa còn kém cõi hơn sao? Kẻ viết sách này vì sao lại kỳ thị đến như vậy?
Lại lật thêm các trang sách còn lại, Lê Vĩ rùng mình.
“Hệ thống tu luyện tại Man Di Chi Địa gồm chín đại cảnh giới: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp…thật sự là quá mức thừa thãi, chẳng làm nên tích sự gì.”
“Hệ thống tu luyện tại Huyền Binh Đại Lục vô cùng cao siêu, gồm có: Dụng Linh, Cường Mạch, Thai Khí, Hợp Căn, Ngự Không, Bản Mệnh…”
Sách viết đến đây thì dừng, các trang sách nửa chừng bị xé rách, hoàn toàn không thấy được nội dung phía sau.
“Tại sao lại có sự khác nhau như vậy?” Lê Vĩ chân mày nhíu chặt.
Hệ thống tu luyện ở Man Di Chi Địa khá giống như những hiểu biết của hắn, đây chính là hệ thống tu tiên chính tông nha.
Theo kinh nghiệm xem tiểu thuyết của hắn, sau khi vượt qua cảnh giới cuối cùng chính là Độ Kiếp Cảnh, tu sĩ sẽ được phi thăng thành Tiên, từ đó tiêu dao tự tại, được phàm nhân tôn sùng, cúng bái.
Còn hệ thống tu luyện tại Huyền Binh Đại Lục lại hoàn toàn lạ lẫm, nhưng lại có thể khiến kẻ viết sách tôn sùng đến cực điểm, còn dùng thái độ mỉa mai, châm chọc, khinh miệt đối với hệ thống ở Man Di Chi Địa.
Lê Vĩ trong lòng ngứa ngáy, lại nhìn thấy cái bản đồ cũ kỹ của Âm Mị Nhiên.
Nhanh trí mở ra bản đồ quan sát, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.
Hắn nhìn thấy mấy chữ lớn trên bản đồ: “Man Di Chi Địa.”
Bên trên bản đồ còn có một dấu chấm màu đen rất nhỏ, nhỏ đến mức tưởng chừng đó chỉ là hạt bụi dính lên, được chú thích bằng ba chữ “Bổ Âm Tông”, nằm tại hướng tây trên bản đồ.
Lê Vĩ vừa mới rời khỏi Bổ Âm Tông chưa được bao xa, chứng tỏ hắn đang ở phía tây của Man Di Chi Địa, đang ở gần cái chấm bằng hạt bụi kia.
“Khốn kiếp, lão tử lại trọng sinh ở nơi man di? Hơn nữa còn bị cái chỗ gọi là Huyền Binh Đại Lục kia khinh bỉ?” Lê Vĩ căm giận bất bình, hết lời để mắng chửi đám người Âm Phủ, vậy mà dụ dỗ hắn đến một nơi khỉ ho cò gáy như vậy.
Nếu thật sự đúng như trong sách viết, hệ thống tu luyện ở Man Di Chi Địa kém xa Huyền Binh Đại Lục, bản thân mình đã tu đến Trúc Cơ của hệ thống này, tương lai lỡ như xui xẻo đụng phải người của Huyền Binh Đại Lục, khác nào gà chó cho đối phương tàn sát?
Suy cho cùng kiến thức của hắn ở thế giới này thật sự quá kém, hoàn toàn không biết gì cả…
“Thôi kệ bà…lo xa cũng chẳng có ích gì, dù sao thì phía Tây ở Man Di Chi Địa này cũng quá lớn đối với ta, nếu có thể xưng hùng xưng bá, làm vua một cõi ở nơi này cũng đủ sướng rồi.”
Nghĩ đến đây, Lê Vĩ đem cái gọi là Huyền Binh Đại Lục ném ra sau ót.
Hắn xem bên trong bản đồ, khu rừng rậm mình đang ở được gọi là Tiểu Lục Lâm…
Tiểu Lục Lâm chỉ là một khu rừng nhỏ nằm ở góc khuất trong bản đồ Man Di Chi Địa, Bổ Âm Tông càng là tiểu thế lực nho nhỏ ở nơi khỉ ho cò gáy núp phía sau Tiểu Lục Lâm, có thể nói là tận cùng của chốn hẻo lánh.
Nếu rời khỏi Tiểu Lục Lâm, sẽ là ba phiến thiên địa mênh mông vô bờ cho ngươi lựa chọn.
Nơi đầu tiên được gọi là Yêu Khư, nơi thứ hai là Hỗn Vực và nơi cuối cùng là Thiên Nguyên.
Trong bản đồ cũng có chú thích khá rõ ràng…
Yêu Khư là nơi yêu tộc ngự trị, có vô số chủng loài linh thú, yêu thú, hung thú, dị thú…cực kỳ bài xích nhân loại.
Hỗn Vực là khu vực hỗn loạn nhất, ở đây có vô số môn phái hỗn tạp, tán tu hoành hành, thực lực quyết định tất cả, cá lớn nuốt cá bé.
Thiên Nguyên là một vùng đất có những thảo nguyên bất tận, những ngọn núi lớn và sơn mạch trùng trùng điệp điệp đan xen, nơi có những quốc gia tu chân lâu đời tồn tại sừng sững, đến quốc gia nào phải tuân theo luật lệ của quốc gia đó.
Không hề do dự, Lê Vĩ quyết định mình sẽ tìm đường đến Thiên Nguyên…
Yêu Khư bài xích nhân loại, hắn đi vào khác nào tự tìm đường chết.
Hỗn Vực càng không cần phải nói, một tiểu tu sĩ Trúc Cơ như hắn tốt nhất đừng nên lăn lộn ở chỗ phức tạp như vậy.
So với hai chỗ kia, Thiên Nguyên dù sao cũng là chỗ của các quốc gia, có luật lệ rõ ràng, xem như là tương đối an toàn rồi…tìm một quốc gia nhỏ tạm thời ở lại, từ từ tu luyện phát triển cũng không tệ lắm.
“Bất quá trước tiên cần tìm nơi tắm rửa, kiếm thứ gì đó khoác tạm.”
Quần áo của hắn rách rưới như giẻ lau, cả người còn dính đầy máu như một tên ăn mày.
Trong nhẫn của Âm Mị Nhiên chỉ toàn y phục nữ nhân, hơn nữa kiểu dáng còn quá mức cay mắt, hắn không thể mặc vào.
Nghĩ đến đây, Lê Vĩ thi triển linh thức.
Tầm mắt như được phóng đại.
…
Chương 7: Phải thu con hàng này
Nhờ có linh thức, vấn đề tìm đường đi lại trong rừng thuận tiện hơn rất nhiều…
Lê Vĩ cũng nhờ vậy phát hiện một thác nước từ trên vách núi cao hàng nghìn mét đổ xuống, dòng nước trong xanh tạo thành con suối trên nền đá xanh, vô cùng thích mắt.
Hắn không nói hai lời, trực tiếp cởi bỏ quần áo lao thẳng xuống nước…
“A…thật mẹ nó sảng khoái, lâu rồi không tắm rửa.”
Cảm giác mát lạnh bao trùm toàn thân, tỉnh táo đầu óc, Lê Vĩ hưng phấn đến thở dài.
Tuy nói tu sĩ có thể dùng linh lực làm sạch cơ thể, nhưng thân là người đến từ hiện đại, đã quen với việc tắm rửa…lâu ngày không tiếp xúc với nước vẫn cảm thấy không quen.
“Cái đầu này quá vướng víu, có nên cắt đi không nhỉ?”
Lê Vĩ lại bực bội với mái tóc dài đến tận eo của mình.
Đúng với phong cách cổ trang, nam tu sĩ thường có tóc dài phiêu dật, tạo nên cảm giác anh tuấn tiêu sái các kiểu con đà điểu.
Nhưng Lê Vĩ lại cảm thấy rất phiền, ba mươi năm cuộc đời ở kiếp trước hắn luôn để tóc ngắn.
“Ưu tiên thoải mái, khuôn mặt này vốn đẹp trai sẵn rồi, tóc dài hay ngắn không quan trọng lắm.”
Nghĩ đến đây, Lê Vĩ vận dụng linh lực hoá thành lưỡi đao ở trên đầu mình chém loạn xạ.
Từng lọn tóc dài tung bay, một đầu tóc ngắn đơn giản gọn gàng hiện ra.
Lê Vĩ còn cố ý dùng linh lực cố định kiểu tóc, vài sợi dựng lên, vài sợi rũ xuống…tạo nên một mái tóc đặc biệt thời trang mà không cần vuốt keo bóng loáng.
Dòng nước trong veo cuốn đi những vết máu còn sót lại, Lê Vĩ soi khuôn mặt hiện ra trên mặt nước, nhìn đường nét cơ thể, không thể không cảm thán một tiếng đẹp trai.
Bổ Âm Tông tuyển chọn Thánh Tử cũng rất hà khắc, nếu như không nhìn thuận mắt, những ác nữ kia chắc chắn không có hứng thú song tu.
Nên mới nói dung mạo của mình ở kiếp này khiến Lê Vĩ khá hài lòng.
Chân mày đen tuyền sắc bén như lưỡi kiếm, hai mắt có nét buồn, đồng tử đen láy thâm thuý như màn đêm, sóng mũi hơi rộng nhưng thẳng tắp tạo cảm giác nam tính hữu lực, bờ môi có chút bất cần vểnh lên.
Nếu như đánh giá công tâm, Lê Vĩ cảm thấy cái mặt này có thể so sánh với Kim Thành Vũ chứ chẳng chơi.
Thân thể cũng rất cân xứng, cao trên tám thước, từng khối cơ bắp đã dần thành hình sau thời gian hắn nỗ lực tu luyện trong rừng.
Phong trần lãng tử lại không thiếu nét kiên nghị nghiêm chỉnh.
Đặc biệt nhất chính là thằng tiểu huynh đệ khủng bố bên dưới, ngang tàn khí phách, khiến ngay cả những ác nữ của Bổ Âm Tông cũng phải tiếc nuối là đủ hiểu.
Chỉ tiếc lần đầu đã bị đám ác nữ kia…không thể dành cho nữ nhân mình yêu rồi.
“Không tính, cái đó chỉ là thái dương bổ âm, làm sao tính là lần đầu của ta được?” Lê Vĩ tự an ủi.
Bủm…
Tận hưởng dòng nước, Lê Vĩ chợt nghe thấy tiếng động giống như có người đang bơi lội ở cách mình không xa.
Ánh mắt hắn sáng lên, khoé miệng nhếch lên vẻ xấu xa và hy vọng:
“Dựa theo kịch bản thường thấy, những lúc nhân vật chính ở gần sông hồ hay thác suối, khả năng cao sẽ có mỹ nhân trần trụi tắm rửa, sau đó đôi bên vô tình nhìn thấy nhau, từ đó xảy ra tình tiết yêu đương máu chó.”
Nghĩ đến đây, hắn giả vờ cái gì cũng không biết, chậm rãi không một tiếng động tiến về nơi phát ra thanh âm.
Nước chảy ngày càng siết và mạnh, hắn gần đến nơi con thác đổ từ trên cao xuống.
“Hả? mỹ nhân đâu?”
Lê Vĩ sắc mặt tối sầm.
Đập vào mắt hắn không hề có bóng hình xinh đẹp nào như tưởng tượng, thay vào đó là một sinh vật nhỏ nhắn.
Sinh vật này giống như bị điên, cơ thể có chút xíu nhưng lại không ngừng bơi về phía thác nước, mặc cho dòng chảy cực mạnh, nó vẫn giận dữ kêu lên “chít chít”, sau đó điên cuồng bơi lên.
PHỐC!
Đáng tiếc ở trước thác nước hùng vĩ, nó như châu chấu đá xe, bị dòng thác nặng nề từ trên đỉnh núi đổ xuống nhấn chìm, toàn thân vô lực trôi xa hàng trăm mét.
“Con rái cá này có bệnh à?” Lê Vĩ chậc lưỡi.
Không sai, sinh vật hắn đang nhìn thấy là một con rái cá nước ngọt, cơ thể mũm mĩm, bộ lông nâu nâu, khuôn mặt tròn với vài sợi râu lún phún, nhìn qua rất là đáng yêu.
Bất quá Lê Vĩ chỉ thích mỹ nữ, không thích thú cưng, vì vậy chẳng có bao nhiêu hứng thú với con hàng này.
Rái cá nhỏ sau khi bị dòng thác cuốn bay, nó bỗng nhiên không phục kêu lên thật lớn:
“Chít!”
Sau đó lại một lần nữa dốc hết sức bình sinh, bơi ngược dòng nước như tên bắn, toàn lực lao thẳng về hướng ngọn thác.
“Tên này muốn khiêu chiến thác nước?” Lê Vĩ cảm thấy thú vị, đã nhận ra ý đồ của nó.
Rái cá nhỏ nhưng ý chí không nhỏ nha, cơ thể yếu ớt lại muốn bơi ngược lên thác nước dốc thẳng đứng, thật sự là không biết tự lượng sức mình.
ĐÙNG.
Một tảng đá cứng rắn chặn ngang dòng suối bị cái đầu rái cá húc cho nổ tung khiến Lê Vĩ im bặt, mặt như bị gián tiếp tát một cái đau điếng.
“Đây là Thiết Đầu Đinh trong truyền thuyết?” Lê Vĩ không nghĩ đến lực húc của rái cá lại có thể mạnh như vậy.
Đương nhiên nó dù có chút năng lực bất quá vẫn vô pháp đánh bại dòng thác cao cao tại thượng, mỗi lần đều bị nhấn chìm.
Một ngày không có hiệu quả, rái cá công lược thác nước hàng trăm lần, húc vào đá vài chục lần, mỗi lần đều bị nhấn chìm xuống đáy, cả người đầy rẫy vết thương tích, rái cá nhỏ rốt cuộc bơi xuôi theo dòng chảy.
“Bỏ cuộc rồi à?” Lê Vĩ nhếch miệng khinh thường, cứ tưởng tên này có thể kiên trì lâu hơn một chút.
Nhưng mà rái cá lại một lần nữa gián tiếp tát vào mặt hắn…
Chỉ thấy nó bơi xuôi theo dòng nước tìm thức ăn, bắt mấy con cá dưới suối thích thú gặm cắn, sau khi nuốt vào trong bụng…cảnh tượng thần kỳ lại diễn ra.
Các vết thương trên cơ thể rái cá lấy tốc độ bằng mắt thường nhanh chóng phục hồi, chỉ thoáng chốc đã biến mất sạch sẽ.
“Moá.”
Lê Vĩ nhịn không được bạo một tiếng thô tục.
Lúc này nếu hắn không nhận ra con rái cá này bất phàm, hắn chính là kẻ ngu xuẩn.
Cơ thể cứng rắn, lực lượng mạnh mẽ, lại còn có thể chữa lành vết thương.
“Chiến thú, đây tuyệt đối là chiến thú hàng thật giá thật.”
Nhịp tim Lê Vĩ đập lên thình thịch, từ một kẻ vô cảm với thú nuôi…hắn bỗng nhiên cảm thấy con rái cá này rất xinh xắn đáng yêu, nhìn vô cùng thuận mắt.
Ngày tiếp theo.
Lê Vĩ cả người trần như nhộng bỗng nhiên bơi đến bên cạnh rái cá.
Tiểu rái cá chớp chớp đôi mắt, nó mãi mê muốn chinh phục con thác khổng lồ, hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của tên nhân loại này.
Bất quá tính khí của nó cực kỳ cao ngạo, ngay cả dòng thác lớn gấp hàng vạn lần mình cũng dám chinh phục, còn sợ gì một kẻ lạ mặt sao?
Tưởng rằng Lê Vĩ muốn khiêu chiến mình, rái cá nhảy từ dưới nước đứng trên một tảng đá bằng hai chân, hai cái chân trước có móng vuốt nhỏ nhắn đưa về phía trước thủ thế, sẳn sàng tấn công.
“A, cũng rất ngạo kiều nha.” Lê Vĩ thầm nghĩ trong lòng:
“Với cái tên kiêu ngạo như thế này, ta phải kiêu ngạo hơn thì nó mới phục.”
Hắn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn lấy rái cá, sau đó lại hướng về phía ngọn thác khổng lồ nâng ngón tay giữa lên.
Trong ánh mắt khó hiểu của rái cá, Lê Vĩ bỗng nhiên bạo khởi Linh Lực, vận hết sức bình sinh mà bơi.
VÈO.
Thác nước tuy rất hoành tráng, nhưng Lê Vĩ thân là Trúc Cơ Trung Kỳ…sức mạnh phi vật lý.
Âm Dương Linh Lực bảo vệ xung quanh cơ thể hắn như một màn chắn ngăn cản áp lực do thác nước đổ xuống tạo thành, chỉ thoáng chốc đã ngạo nghễ đứng trên đỉnh núi.
Vượt thác thành công, Lê Vĩ ngông nghênh cười to:
“Hahahaha, sinh vật hèn mọn hãy khuất phục trước dâm uy…à không, bản lĩnh của ta.”
Linh thức quét xuống quan sát biểu cảm của rái cá, Lê Vĩ dương dương đắc ý:
“Còn không mau sùng bái nhận ta làm chủ nhân?”
“Chít!”
Nào ngờ tiểu rái cá dùng ánh mắt như nhìn một thằng ngu xem lấy hắn, nâng lên móng vuốt giữa.
“Ngươi có ý gì?” Lê Vĩ giận dữ quát.
Cảnh tượng tiếp theo khiến hắn phải trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy rái cá hít sâu một hơi, từ trên tay nhỏ bỗng nhiên đẩy ra một luồng Thuỷ Linh Lực.
Thuỷ Linh Lực như một cái lốc xoáy nhỏ bao trùm toàn thân nó.
Tiểu rái cá lao thẳng xuống nước, lốc xoáy nước cuốn lấy nó lao vọt đi bắn lên thiên không.
VÈO.
Chỉ nghe một tiếng như không khí bị xé rách, nó đã xuất hiện bên trên đỉnh thác, đứng song song cùng Lê Vĩ.
“Phốc!”
Lê Vĩ gặp đả kích xém phun ra một ngụm máu tươi, nội tâm sụp đổ, buộc phải chửi thề:
“Mả moẹ mày chứ, dùng Linh Lực được sao không nói sớm?”
“Hứ.” Rái cá ngạo kiều hừ một tiếng, nó một lần nữa giải trừ Thuỷ Linh Lực toàn thân, nhảy trở về dưới dòng suối, lại đơn thuần dùng cơ thể lao ngược lên trên thác nước.
Nhưng lần này nó lại thất bại, còn chưa bơi đến một phần mười chiều cao con thác đã bị sức mạnh từ dòng nước đổ xuống cuốn trôi…
“Con hàng này là đang luyện thể a…”
Lê Vĩ rốt cuộc hiểu chuyện gì xảy ra, xấu hổ đến mức muốn độn thuỷ.
Thì ra con hàng này cố tình không điều động Linh Lực, muốn dùng nhục thân đơn thuần để chinh phục ngọn thác mà thôi.
Uổng công hắn tự cho mình là tài giỏi một phen, thật nhục nhã a…
“Vừa có Thuỷ Linh Lực rất mạnh, vừa tu luyện thân thể…con hàng này chính là một thiên tài a.” Lê Vĩ gặp đả kích, lâm vào tự kỷ trong vài giây.
Bất quá càng là như thế, Lê Vĩ càng muốn kết giao.
Yêu thú lợi hại như vậy, không tìm cách thu phục chính là ngu xuẩn.
Chương 8: Dụ dỗ
Mấy ngày sau đó cẩn thận quan sát, Lê Vĩ nghĩ ra một cách để dụ dỗ lấy lòng yêu nghiệt rái cá.
Con rái cá này rất có tinh thần khổ luyện, thú vui duy nhất mà nó hưởng thụ chính là mỗi lần ăn cá, hơn nữa ăn xong còn phục hồi thương thế rất nhanh, Lê Vĩ liền nhân cơ hội đánh vào điểm yếu này của nó.
Lấy ra mấy thứ dụng cụ và gia vị nấu nướng của Âm Mị Nhiên lưu lại, ngày đầu tiên Lê Vĩ bắt tay vào làm món cá nướng.
Cổ nhân có câu nhất nướng, nhì chiên, tam xào, tứ luộc…
Lê Vĩ quyết định sử dụng con bài mạnh nhất.
Kiếp trước hắn sống một thân một mình như thằng tự kỷ nhưng lại thích ăn ngon, thế nên chỉ có thể tự mình vào bếp, tay nghề xem như cũng đủ dùng.
Lại thêm cá ở suối vừa thơm vừa ngon, nước suối rất sạch, thịt cá không có mùi tanh, được Lê Vĩ cẩn thận chế biến, tẩm ướp gia vị…
Ngưng tụ linh lực đến mức nóng lên vào một đống bùi nhùi, rất nhanh lửa đã bừng cháy, hắn đem hai con cá đã được làm sạch xiên vào que rừng nướng trên ngọn lửa.
Hương thơm lan toả khắp nơi, tiểu rái cá như thường lệ định bắt cá sống bỏ vào bụng bỗng nhiên cái mũi động đậy.
Nó thính hơn cả chó, vèo một cái đã như cơn lốc đường biên lao thẳng đến vị trí của Lê Vĩ, vung vuốt đoạt lấy một xiên cá.
Cắn vào trong miệng, hai mắt rái cá trợn tròn, một cảm giác chưa từng có lan toả khắp toàn thân.
Nó vốn là vật có linh tính đương nhiên biết cách thưởng thức món ăn.
So với cá sống ngày thường mà nó gặm cắn, cá nướng như thế này có khác nào mỹ vị chốn bồng lai?
Như gió cuốn mây tan, tiểu rái cá dễ dàng nuốt trọn một con cá nướng, hai tay xoa bụng, nước miếng chảy ròng ròng vẫn chưa đã thèm, lại liếc mắt nhìn xiên cá còn lại trong tay Lê Vĩ.
Lê Vĩ đã gặm được hơn một nửa, thấy ánh mắt của nó thèm thuồng dứt khoát quay đầu sang một bên không thèm để ý đến nó.
Tiểu rái cá không phục, lập tức lao xuống dòng nước bắt lên vài con cá.
Nó học theo Lê Vĩ làm nóng Linh Lực để tạo lửa, sau đó cũng đem cá nướng lên, ngấu nghiến ăn vào.
“Con hàng này thông minh thật.” Lê Vĩ không thể không khen ngợi.
Đáng tiếc tiểu rái cá không có gia vị tẩm ướp, cũng không biết cách làm sạch cá, dẫn đến đồ vật do nó nướng ra không thể nào sánh bằng tự tay Lê Vĩ làm.
“Chít chít chít…”
Nó liền bắt thêm vài con cá đưa đến trước mặt Lê Vĩ, cầu khẩn hắn làm món ngon cho mình, hiển nhiên vẫn chưa ăn no.
Lê Vĩ mỉm cười nói: “Muốn ăn ngon chứ gì? Hãy trở thành đồng bọn của ta.”
“Hừ.” Tiểu rái cá lè lưỡi khinh thường, dứt khoát quay đầu lao xuống dòng nước, như phát điên bơi ngược dòng chảy, muốn tiếp tục chinh phục con thác cao này.
Nó không dễ bị mắc lừa như vậy, nhân loại này muốn thu phục nó, còn kém xa lắm.
Lê Vĩ cười cười, không vội chút nào…
Để cho rái cá luyện thể, Lê Vĩ cũng không lười biếng.
Hắn ngồi xếp bằng bên bờ suối, lấy ra linh thạch ung dung luyện hoá, gia tăng tu vi.
Ngày tiếp theo, Lê Vĩ lại canh ngay giờ ăn của tiểu rái cá, bắt lên hai con cá chép làm món chiên xù, vẫn chỉ chia cho nó một con.
Lần đầu tiên được cắn lớp da cá giòn rụm, tiểu rái cá rất luyến tiếc thưởng thức từng li từng tí một, ăn rất chậm như sợ sẽ hết vậy.
Một con cá không thể làm nó thoả mãn cơn đói cồn cào, liền đáng thương nhìn Lê Vĩ.
“Làm đồng bọn của ta, muốn ăn bao nhiêu cũng được.” Lê Vĩ cười nói.
“Phi!” Tiểu rái cá rất có linh tính hướng hắn phỉ nhổ, không hề do dự quay đầu, tiếp tục bơi ngược thác cao.
Thời gian cứ thế trôi, Lê Vĩ tu luyện linh lực, tiểu rái cá rèn luyện cơ thể.
Mỗi ngày không thừa không thiếu, hắn đều chế biến hai con cá.
Khi thì hấp, khi thì xào, khi thì luộc…đủ mọi cách chế biến khiến tiểu rái cá như lạc vào thiên đường ẩm thực.
Cứ mỗi lần nó đòi ăn thêm, Lê Vĩ lại yêu cầu nó làm đồng bọn của mình…
Hơn mười ngày trôi qua, tiểu rái cá cũng đã nhận ra kế hoạch muốn dụ dỗ mình của Lê Vĩ, dứt khoát không thèm để ý, cho ăn một con vậy thì ăn một con, không đòi hỏi thêm.
“Tính giác ngộ rất cao a, nhưng ngươi đã vào bẫy hắc hắc.” Lê Vĩ cười xấu xa…
Ngày nào cũng được ăn ngon, tiểu rái cá này sẽ dần dần phụ thuộc vào mình.
Lê Vĩ tin tưởng thời gian dần trôi, nó sẽ không bao giờ ăn cá sống được nữa.
Đến khi đó chẳng phải sẽ chạy theo mình như vịt sao?
…
Một tháng thời gian trôi qua, Lê Vĩ luyện hoá gần trăm khối linh thạch cấp thấp nhất của Âm Mị Nhiên, tu vi đang tăng trưởng từng chút…
Mà tiểu rái cá cũng tiến bộ cực kỳ kinh khủng.
Ban đầu nó bị dòng thác nhấn chìm và trấn áp, nhưng hiện tại nó đã có thể bằng vào nhục thân thuần tuý bơi lên hơn 500 mét độ cao, đã chinh phục hơn một nửa con thác rồi.
Để khích lệ sự tiến bộ của nó, hôm nay Lê Vĩ làm cho nó tận ba con cá, hơn nữa còn là ba món khác nhau.
Tiểu rái cá không dám tin vào mắt mình trước bữa tiệc thịnh soạn, đôi mắt to tròn rưng rưng ăn đến say mê.
Nó cũng dần buông lỏng sự đề phòng với Lê Vĩ, mỗi khi mệt mỏi thay vì lặn sâu xuống suối ngủ như trước thì nằm thoải mái trên vách đá bên cạnh hắn, ngửa cái bụng tròn có chút mũm mĩm lên trời.
Nhưng sang đến ngày tiếp theo, Lê Vĩ đột ngột biến mất…
“Chít chít chít…”
Điều này khiến tiểu rái cá như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, tinh thần lần đầu tiên trở nên chán chường.
Nó lao vào khổ luyện để quên cơn thèm ăn, nhưng đến khi cả người đầy rẫy vết thương, bắt vài con cá sống bỏ vào miệng thì lại nhăn mặt, vội vàng phun ra ngoài.
Được ăn cao lương mỹ vị xuyên suốt hơn một tháng, bây giờ quay lại cái đồ sống nhăn tanh tưởi, làm sao có thể chịu đựng nổi?
Đêm đó tiểu rái cá đói bụng đến mức cồn cào, cả người chằn chịt vết thương vì không có năng lượng hồi phục, mệt mỏi đến mức nhắm hai mắt lại ngủ cho qua cơn.
Sáng hôm sau, một mùi hương nồng đậm khiến nó như rơi vào trong mộng đẹp.
“Chít?”
Tiểu rái cá mừng rỡ nhảy dựng như con sóc, chỉ thấy Lê Vĩ đang nướng cá bên bờ suối, hai mắt sáng toả lao vọt đến kêu inh ỏi:
“Chít chít chít.”
Vừa kêu nó vừa dùng tay xoa cái bụng rỗng của mình, báo hiệu đói bụng, còn rất uỷ khuất chỉ lên những vết thương rỉ máu chưa lành, bết hết cả bộ lông ngắn.
Thì ra gia vị nấu ăn sắp hết, hôm qua hắn phải vào rừng tìm một số rau rừng, gia vị thay thế…
“Thế nào? Ăn quen rồi đúng không?”
Thấy biểu hiện của tiểu rái cá, Lê Vĩ cười cười, lại nghiêm mặt nói:
“Ta không thể cứ ở lại đây nấu ăn cho ngươi, muốn ăn ngon mặc đẹp thì theo ta ra ngoài lăn lộn…”
Nói xong đem hai xiên cá nướng đưa đến.
Tiểu rái cá vội vàng chụp lấy, hai tay nhỏ hai xiên, gặm trái gặm phải, gương mặt đầy thoả mãn.
Ở khoảng cách gần, Lê Vĩ nhìn thấy khi con hàng này nạp thức ăn vào cơ thể, các vết thương lấy tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng khép lại, vô cùng kinh dị.
Ăn uống no nê, tiểu rái cá mới cẩn thận suy nghĩ lời của Lê Vĩ.
Nó từ nhỏ đã sống ở dòng suối trong khu rừng này, đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn lạ lẫm…
Niềm vui thường ngày của nó chính là tu luyện, chinh phục thác nước, ăn cá, chỉ đơn giản như thế mà thôi.
Bây giờ tên nhân loại này đem đến cho nó niềm vui mới là được ăn thức ăn ngon, nó không thể ăn như trước đây được nữa, nó sẽ khó mà sống được nếu tên nhân loại này bỏ đi.
Nhưng muốn nó đi theo một cách tâm phục khẩu phục, cũng không phải biết làm cá ngon là đủ nha.
“Chít chít chít.”
Tiểu rái cá nhô móng vuốt ra chỉ vào đỉnh con thác.
“Hiểu rồi, ngươi muốn chinh phục xong con thác này?” Lê Vĩ hỏi.
Tiểu rái cá gật đầu, lại dùng móng chỉ về phía hắn, sau đó lại chỉ về chính mình.
“Ngươi muốn chiến đấu với ta?” Lê Vĩ hứng thú.
“Chít!” Tiểu rái cá gật mạnh đầu xác nhận, ánh mắt hiện lên vẻ cao ngạo như muốn tuyên bố:
“Muốn ta làm tiểu đệ theo ngươi lăn lộn, vậy ngươi phải đánh bại ta.”
Lê Vĩ vuốt cằm, nếu chỉ xét về khả năng tự phục hồi và sức mạnh cơ thể, mình chắc chắn không phải đối thủ của tiểu rái cá.
Nhưng bản lĩnh của hắn là Âm Dương Chi Lực, cộng với Linh Thụ…chưa chắc không thể đánh một trận.
Bởi vì kiến thức kém, Lê Vĩ cũng không nhìn ra được tiểu rái cá này đang có tu vi gì.
Yêu thú ở Man Di Chi Địa được phân cấp ra sao? Bên trong Tu Chân Căn Bản của Âm Mị Nhiên không có đề cập a.
Hắn cũng rất khó xác định tiểu rái cá mạnh đến đâu, trừ phi thật sự chiến đấu với nó.
“Tốt lắm, ta chấp nhận khiêu chiến.” Lê Vĩ cười nói:
“Chờ ngươi chinh phục xong con thác kia, chúng ta lại đánh một trận.”
Chương 9: Viên đá kỳ lạ
Hai tháng sau…
Tiểu rái cá đứng trên đỉnh thác nước, đưa móng vuốt nhỏ về phía Lê Vĩ đứng bên dưới khiêu khích kêu lên:
“Chít!”
Lê Vĩ nhếch mép cười một cái, thả người phóng lên từng khối đá lớn, không lâu sau đã đứng đối diện với nó.
Tiểu rái cá bằng vào nỗ lực phi thường đã chinh phục thành công thác nước cao hàng nghìn mét.
Sự tiến bộ của nó là thứ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Khoảng thời gian đầu, tiểu rái cá mỗi lần đụng vào đá ngầm hay các chướng ngại vật trên đường vượt thác đều sẽ thương tích đầy mình, vết thương loang lổ.
Nhưng hiện tại nó như có được kim thân bất hoại, cụng đầu vào đá chỉ khiến đá nát tan, móng vuốt nhỏ sắc lẹm có thể dễ dàng cắt ngang một khúc gỗ lớn…
Vượt thác thành công, ngoại trừ bộ lông ướt sũng, cả cơ thể nó lại lành lặn vô cùng, còn muốn thách đấu Lê Vĩ ngay lập tức.
Nói con hàng này là yêu nghiệt luyện thể, quả thật không quá chút nào.
Bất quá hai tháng qua Lê Vĩ cũng không hề rảnh rỗi.
Hắn đã luyện hoá hơn một nửa linh thạch cấp thấp mà mình có, tu vi đạt đến Trúc Cơ Hậu Kỳ, sánh ngang với Âm Mị Nhiên.
Lê Vĩ tin rằng hiện tại nếu để mình chiến đấu với Âm Mị Nhiên thêm một lần nữa, mình chắc chắn có thể dễ dàng hạ gục nàng mà không cần phải bỏ chạy thục mạng rồi thừa cơ đánh lén.
Hắn đã đủ tư cách sáng lập thế lực cấp thấp, làm một tiểu tông chủ.
Nhưng trước mắt, tiểu rái cá này chính là thử thách không nhỏ với Lê Vĩ.
“Chít!”
Tiểu rái cá cực kỳ kiêu ngạo hướng Lê Vĩ ngoắc ngoắc, ý nói chấp ngươi đánh trước.
Lê Vĩ cười tà, móc ra hai xiên cá nướng ném đến cho nó:
“Ăn và hồi sức đi, ta sẽ không chiếm lợi thế của ngươi đâu.”
Tuy rằng không bị thương nhưng tiểu rái cá cũng tốn khá nhiều sức mới chinh phục thác nước thành công, Lê Vĩ muốn giúp nó khôi phục toàn thịnh rồi mới đánh với mình, để nó tâm phục khẩu phục.
Trong mắt tiểu rái cá hiện lên vẻ khâm phục, nó hiểu ý đồ của Lê Vĩ, cũng không cưỡng lại nổi sức hấp dẫn của cá nướng, tiếp nhận xiên cá liền ngoan ngoãn ngồi ăn.
Lê Vĩ đứng trên cao nhìn khắp Tiểu Lục Lâm, thác nước hùng vĩ đổ xuống dòng suối tạo thành những làn sương trắng mờ ảo như chốn tiên bồng, thanh âm nước đổ ầm ầm như trống trận…
Đến thế giới này với mong muốn tìm kiếm mỹ nhân, kết quả mỹ nhân chưa thấy đâu…chỉ toàn làm bạn với núi rừng, hiện tại lại muốn thu phục một con sủng vật kỳ lạ.
Nhưng dù là như thế, mấy tháng thời gian vừa qua lại đặc sắc tuyệt luân, có được những cảm giác mà 30 năm cuộc đời nhàm chán ở kiếp trước của hắn cũng chưa từng được trải nghiệm…
Cái loại cảm giác này khiến nội tâm Lê Vĩ dần dần thay đổi.
Nam nhân mà, có ai không ôm giấc mộng hào khí bốn phương, tung hoành ngang dọc?
Có lẽ thế giới này càng thêm thích hợp với hắn.
“CHÍT”
Đã xử lý xong thức ăn, tiểu rái cá với cái bụng căng tròn càng thêm khí thế, hai mắt nhỏ tròn trở nên sắc bén nhìn Lê Vĩ.
“Kể từ hôm nay, ngươi chính là đồng bọn của ta!” Lê Vĩ tuyên bố.
Âm Lực ngưng tụ vào đầu ngón tay, một chỉ nhanh chóng bắn về phía mục tiêu.
XOẸT!
Tiểu rái cá nhẹ nhàng vung tay, một lớp màn chắn bằng nước đã bao trùm cơ thể của nó.
Âm Sát Chỉ bắn vào màn nước như gặp phải tấm thuẫn kiên cố, bị bắn ngược trở về.
Tiểu rái cá nâng lên hai cái tay nhỏ, trên tay hiện ra từng viên từng viên Thuỷ Linh Lực ngưng kết thành đạn, hung hăng ném về phía Lê Vĩ.
Đùng đùng đùng đùng…
Trong nháy mắt đã có hơn mười viên Thuỷ Đạn bắn ra, nhắm vào rất nhiều vị trí trên thân thể hắn.
“Âm Sát Chưởng!”
Lê Vĩ hừ một tiếng vung tay chưởng ra, Âm Lực ngưng tụ thành hai cái chưởng pháp có đường kính hàng chục mét, bóp nát toàn bộ Thuỷ Đạn.
Phân Ảnh Bộ Pháp kích hoạt, Âm Ảnh và bản thể của hắn tách thành hai hướng, một trước một sau tập kích tiểu rái cá.
Tiểu rái cá thấy vậy ánh mắt loé lên, vung chân nhỏ đạp thẳng về phía trước.
Bùm.
Âm Ảnh bị nó đạp nổ tung, Lê Vĩ cười đắc ý: “Mắc mưu rồi!”
Bản thể từ phía sau đánh ra Âm Sát Trảo, bàn tay của Lê Vĩ nhuộm đen, móng vuốt vươn dài chụp thẳng vào gáy của nó.
Nào ngờ cơ thể tiểu rái cá linh hoạt dẻo dai, tốc độ nhanh đến kinh hồn.
Đạp hụt mục tiêu trước mặt, nó liền xoay một vòng ở giữa không trung như vũ công nhảy múa, cái chân nhỏ đạp thẳng về phía sau.
ẦM!
Lê Vĩ chỉ cảm thấy cánh tay của mình như sắp bị đá gãy, móng vuốt bị nghiền thành từng mảnh.
Tiểu rái cá nhân cơ hội đó, một vòng Thuỷ Linh Lực uốn quanh cơ thể nó từ đầu đến chân, phần đầu là xoáy nước như mũi khoan bén nhọn hung hăng lao thẳng vào bụng của Lê Vĩ.
“Không xong.”
Lê Vĩ sắc mặt tái mét, cái đầu bình thường của tên này đã có thể cụng nát cả đá, nếu kết hợp thêm mũi khoan Thuỷ Lực, mình chẳng phải sẽ thành bánh donut?
Thực lực của con rái cá này rõ ràng không kém gì Trúc Cơ cấp cao.
Tuy nhiên né tránh không phải là cách.
Tiểu rái cá cực kỳ cao ngạo, muốn nó tâm phục khẩu phục phải chính diện mạnh hơn nó, không được dùng mưu hèn kế bẩn.
Nghĩ đến đây, Lê Vĩ không giữ lại chút nào.
Âm Dương Đồ trong đan điền xoay tròn dữ dội, Âm và Dương hai loại lực lượng dung hợp vào nhau.
Cánh tay của Lê Vĩ nhanh chóng hiện lên hai màu trắng và đen uyển chuyển hoà hợp.
Đồng thời Linh Thụ cũng phát ra ánh sáng chói mắt, những phiến lá cây thần kỳ lan toả Linh Lực như thác lũ tiến ra, cuồn cuộn chảy vào nắm tay của Lê Vĩ.
Chiêu này lần trước đã đấm nát Âm Mị Nhiên, hiện tại tu vi của Lê Vĩ còn cao hơn, xem thử tiểu rái cá có thể chịu đựng.
“Âm Dương Quyền!”
Một nắm đấm trắng đen khổng lồ nhắm ngay mũi khoan oanh tạc.
OÀNH.
Không khí nổ tung, thác nước chấn động kịch liệt…
Răng rắc…
Nắm tay hiện ra lỗ thủng, tay phải của Lê Vĩ nát bấy, máu thịt be bét, xương cốt rạn nứt…toàn thân bị chấn rơi xuống dòng thác khổng lồ.
Mà tiểu rái cá cũng giống như diều đứt dây bị đấm cho bay ngược lên thiên không, Thuỷ Linh Lực quanh thân tán loạn, cái đầu đầm đìa máu…
Nó đau đến choáng váng, hai mắt như muốn ngất đi.
Nhưng nhìn thấy Lê Vĩ sắp bị dòng thác nhấn chìm, nó cưỡng ép giữ cho bản thân tỉnh táo, vội vàng lao vào trong nước tìm kiếm hắn.
“Ta không sao…mẹ nó…”
Thanh âm đầy đau đớn nhăn nhó của Lê Vĩ truyền đến, thả trôi tự do mặc cho dòng thác cuốn đi, cố gắng vận chuyển Linh Lực cầm máu.
RỪ…
Đúng lúc này chẳng biết từ đâu ra, một con Kình Ngư như sói đói rình mồi, nó to gấp hàng chục lần so với cơ thể Lê Vĩ đón đầu ngay dòng chảy, há miệng ra sẵn sàng nuốt trọn lấy hắn.
“Tổ cha mày chứ, ở đâu ra?” Lê Vĩ mắng to.
Mắt thấy sắp chui vào bụng cá, tiểu rái cá lại như tàu ngầm lao vọt đến.
Chỉ thấy nó vung tay ra, một viên đá hình tròn từ phía sau thác nước như pháp bảo được triệu hồi bắn tới, vừa vặn rơi vào trong tay của nó.
“CHÍT…”
Tiểu rái cá giận dữ gầm lên, dồn nén Thuỷ Linh Lực vào trong viên đá tròn, cơ thể như hiện lên từng đường gân, dốc hết sức bình sinh vung mạnh ném ra.
BÙM!
Lao mạnh như lưu tinh, cái đầu to lớn của Kình Ngư nổ tung thành thịt vụn.
Lê Vĩ rùng mình, nhưng cũng nhanh trí ôm lấy Kình Ngư, xem nó như cái phao nhanh chóng bơi vào trong bờ.
Tiểu rái cá nhanh nhẹn bơi theo, cái đầu còn không ngừng chảy máu…
“Ngươi không sao chứ?”
Lê Vĩ cảm động đem nó ôm lấy, tiểu gia hoả này không ngờ đã bị thương nặng như thế còn vất vả cứu mình.
Tiểu rái cá lè lưỡi liếm liếm mặt hắn, ánh mắt tròn biểu lộ tự tin, móng vuốt nhỏ chỉ chỉ vào cơ thể Kình Ngư đầy thèm thuồng.
“Hahaha, tốt tốt…ta đem nó làm thành mười món chiêu đãi ngươi.”
Lê Vĩ vui vẻ cười to.
Hắn lấy ra quần áo của Âm Mị Nhiên xé rách thành từng miếng vải, băng bó cẩn thận cánh tay của mình.
Chỉ cần Linh Lực vẫn còn, hắn có thể tự vận chuyển Linh Lực trị thương, không cần dùng đến Liệu Thương Đan quý giá.
Trừ phi gặp nguy hiểm tính mạng, bằng không Lê Vĩ sẽ không dùng Liệu Thương Đan.
Loay hoay gần nửa ngày, rốt cuộc hắn cũng miễn cưỡng cắt con Kình Ngư ra thành nhiều phần.
Kích thước của con cá này quá to, nặng vài trăm cân…ăn một lần chắc chắn sẽ không hết.
Lê Vĩ cất hai phần ba vào trong Nhẫn Trữ Vật, lượng thịt còn lại một lần nữa được đưa lên lò…
Tiểu rái cá ở bên cạnh nhìn đã sớm nước bọt chảy ròng, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Không lâu sau, bữa tiệc thịnh soạn phong phú đã được bày bên dòng suối…
Một người một thú ngồi cặm cụi ăn.
Lê Vĩ quan sát, sau khi ăn vào…vết thương từ Âm Dương Quyền do mình gây ra trên đầu tiểu rái cá đang kết vảy, tự động chữa lành.
“Trận vừa rồi chúng ta hoà? Thế nào?” Hắn gian xảo hỏi.
Hắn âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì vừa rồi chiến đấu tiểu rái cá không dùng đá ném mình, nhìn kết cục của con kình ngư là hiểu, quá mức khủng bố.
“Chít…” Tiểu rái cá vui vẻ cười tít mắt, nó nhào vào lòng Lê Vĩ cọ cọ.
Tuy rằng Lê Vĩ không chính thức đánh bại nó, nhưng thực lực và phẩm tính của Lê Vĩ đã được nó tán thành, vì vậy quyết định đi theo hắn.
Chỉ thấy tiểu rái cá nhắm mắt lại, trên đầu bỗng nhiên hiện ra một tia hư ảnh của nó, trong suốt và nho nhỏ.
Lê Vĩ giật mình, đây hình như là một tia linh hồn?
Linh hồn của tiểu rái cá tiến vào lồng ngực của Lê Vĩ, chậm rãi phụ thuộc vào linh hồn hắn.
“Đây là khế ước sao?” Lê Vĩ cảm nhận được giữa mình và tiểu rái cá trở nên thân cận vô cùng, có một loại liên kết vô hình nào đó.
Hình như giữa hai bọn hắn, chỉ cần một bên gặp chuyện gì bên kia sẽ lập tức cảm ứng được.
“Đúng vậy đó.” Một thanh âm non nớt trong trẻo bỗng nhiên truyền vào đầu.
Lê Vĩ sửng sốt: “Là ngươi vừa nói chuyện?”
“Chính là ta nha chủ nhân.” Tiểu rái cá chống nạnh đầy ngạo kiều.
Lê Vĩ bừng tỉnh đại ngộ: “Xem ra khi khế ước thành công, ta có thể hiểu được ý niệm ngươi muốn truyền tải.”
“Đúng thế, hiện tại ngươi là chủ nhân của ta, chít!” Tiểu rái cá gật gật cái đầu nhỏ.
Lê Vĩ nở nụ cười hài lòng xoa xoa cái đầu nhỏ của nó nói:
“Ngươi nên có một cái tên phù hợp, cũng không thể cứ gọi là rái cá mãi được.”
Tiểu rái cá chớp chớp mắt, rất có linh tính mong chờ.
Hiển nhiên nó cũng muốn được có tên.
Lê Vĩ vuốt cằm suy nghĩ, thấy nó có bộ lông nâu đẹp mắt, liền bén nhạy nói:
“Hay gọi ngươi là Tiểu Nâu?”
“Không muốn.” Tiểu rái cá lắc đầu như trống bõi, chán ghét cái tên như vậy.
“Ngươi thích ăn cá, vậy gọi Tiểu Ngư thì sao?” Lê Vĩ đưa ra một cái tên khác.
“Ta thích ăn cá chứ không muốn làm cá, chítttttt.” Tiểu rái cá giận dữ.
Cảm thấy đặt tên theo hình dáng và sở thích không phù hợp, Lê Vĩ quyết định đổi hướng nói:
“Vậy Tiểu Bối thì sao? Bối trong bảo bối nha.”
“Chít chít, vậy ta liền làm Tiểu Bối.” Tiểu rái cá vỗ tay thích thú, quyết định lựa chọn cái tên này.
Lê Vĩ thở phào, rốt cuộc cũng khiến con hàng này hài lòng.
Vừa ăn cá, Lê Vĩ nhớ lại thủ đoạn vừa rồi của Tiểu Bối, vội hỏi:
“Viên đá vừa rồi ngươi ném thủng đầu cá lớn hình như rất lợi hại.”
“Đương nhiên rồi, nó chính là đồ chơi của ta, gọi là đến!” Tiểu Bối đắc ý vung tay nhỏ.
Vèo…
Từ dưới mặt nước, một viên đá tròn màu đen bay lên, chuẩn xác rơi vào tay nó.
Rái cá chính là dân chơi đá điêu luyện, biết cách tung hứng đá, nghe nói mỗi con rái cá đều có những viên đá riêng yêu thích của riêng chúng nó, cực kỳ chung thuỷ với viên đá này.
Lê Vĩ rùng mình, có đánh chết hắn cũng không tin thứ này là viên đá bình thường.
Nếu là đá bình thường, làm sao gọi thì đến như vậy?
“Cho ta mượn xem thử nào!” Hắn đề nghị.
“Xem xong rồi nhớ trả cho ta!” Tiểu Bối rụt rè nói, nó rất thích viên đá này nha.
“Yên tâm, dù nó có là pháp bảo cao cấp ta cũng không đoạt của ngươi.”
Lê Vĩ cầm lấy viên đá trong tay, chỉ thấy nó tròn một cách hoàn hảo…bỗng nhiên hắn rùng mình.
Bởi vì viên đá rõ ràng động đậy…
“Cái gì thế này?” Lê Vĩ cẩn thận quan sát.
RĂNG RẮC…
Bất chợt, viên đá nứt ra một cái khe hẹp.
Ngay khi Lê Vĩ và tiểu rái cá còn chưa kịp phản ứng, viên đá bỗng nhiên nhắm ngay giữa trán của hắn lao vào.
“AAAAAAAAAAAA…”
Cơn đau khủng bố như muốn tách đôi đầu mình thành hai mảnh, Lê Vĩ ngửa đầu gào thét, cơn đau dữ dội khiến hắn triệt để ngất đi.
Ngã lăn ra đất…
“CHÍT!?”
Tiểu Bối hãi hùng khiếp vía.
Chương 10: Phía sau thác nước
Đau, đau đến chết đi sống lại, vùng đầu như bị ai đó bổ ra làm đôi…
Đây chính là cảm giác Lê Vĩ phải gánh chịu lúc này.
Hắn lâm vào hôn mê nhưng trạng thái lại vô cùng kỳ lạ…bởi vì ý thức của hắn lại tỉnh táo chưa từng có.
Lê Vĩ tiến vào một vùng không gian, nơi có vô số tấm đá với các loại màu sắc vây quanh…
Hắn cố gắng quan sát những bia đá này, nhận ra trên mỗi bia đá đều có một dòng chữ, nhưng dù cố gắng đến mức nào vẫn không thể đọc được nội dung của dòng chữ đó.
Những bia đá như gần như xa vây ở bốn phương tám hướng xung quanh, không cho Lê Vĩ quan sát, cực kỳ huyền bí.
Mà phía trên đỉnh đầu, thình lình chính là một con mắt khổng lồ đang trôi lơ lửng.
Con mắt có màu đen là chủ đạo, ở giữa đồng tử là một hố đen vô tận xoay tròn không ngừng…
Vù vù vù vù vù vù…
Bỗng nhiên, tất cả những bia đá với nhiều loại màu sắc xung quanh đều bị thu vào trong hố đen ẩn trong con mắt đó, dường như con mắt này có thể thao túng vạn vật ở nơi này.
Không gian trở nên trống rỗng, chỉ còn lại ý thức của Lê Vĩ đang ngẩng đầu nhìn con mắt.
Con mắt kia dường như cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn.
“Ngươi rốt cuộc là gì?” Lê Vĩ nhịn không được mở miệng.
“Nhân loại hèn mọn, hãy phục tùng.” Từ phía con mắt, một thanh âm cao cao tại thượng, vô cùng ngạo mạn vang lên:
“Hiến dâng cơ thể, linh hồn ngươi cho bổn toạ.”
“Khốn kiếp a.” Lê Vĩ trong lòng mắng to.
Con mắt khốn kiếp này chẳng lẽ là một lão quái vật nào đó muốn chiếm đoạt thể xác mình?
Nếu thật sự như thế, với tu vi Trúc Cơ nho nhỏ như hiện tại, lấy cái rắm gì chống lại?
“Có bổn toạ dẫn đường chỉ lối, ngươi chắc chắn sẽ đạt đến đỉnh phong nhân sinh.” Con mắt tiếp tục dùng giọng điệu uy nghiêm hạ lệnh:
“Mau quỳ xuống!”
“Ồn ào!”
Có giọng điệu bất mãn bỗng dưng vang lên.
Lê Vĩ và cả con mắt đều chưa kịp phản ứng, hư ảnh ba cái bậc thang khổng lồ hiện ra giữa không gian, sau đó bỗng nhiên trấn xuống, đè thẳng lên con mắt.
“Không…”
Con mắt chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết rồi im bặt trước khi hoàn toàn teo nhỏ lại và dung nhập vào giữa trán Lê Vĩ.
Khoảnh khắc đó, một luồng thông tin truyền thẳng vào đầu não của hắn.
“Thấu Mệnh Nhãn, tác dụng nhìn thấu Mệnh Cách của bất kỳ vật sống nào có tu vi không vượt quá chủ nhân hai Đại Cảnh Giới.”
“Chít, chít…ngươi không sao chứ?” Âm giọng non nớt trong trẻo đầy lo lắng của Tiểu Bối truyền sang.
Lê Vĩ giật mình tỉnh lại, toàn thân đầm đìa mồ hôi, cả người vẫn nằm bên bờ suối, Tiểu Bối ở bên cạnh đang tò mò nhìn mình.
Hắn vội vàng chạy đến soi gương mặt của mình vào trong nước…chỉ thấy ở giữa trán có thêm một vệt dài hẹp màu đen, nhìn qua như hình xăm của một con mắt nằm dọc đang nhắm chặt, khiến dung mạo của hắn trở nên có chút thần bí khó lường.
“Là cầu thang đã cứu ta.” Lê Vĩ âm thầm thở phào một hơi.
Vừa rồi cái thứ đồ chơi gọi là Thấu Mệnh Nhãn này xém chút muốn chiếm đoạt tiềm thức của bản thân, may mà cầu thang thần bí nhảy ra trấn áp nó.
Nghĩ lại cũng phải mà thôi, cầu thang vốn đang ngự trị trong ý thức của hắn…nó chính là lão đại ở nơi đó, đột nhiên có một con hàng yếu kém hơn muốn nhảy vào chiếm đoạt, làm sao cầu thang có thể nhẫn nhịn?
Thế là liền thể hiện dâm uy, hàng yêu phục ma.
“Phải rồi.” Ánh mắt Lê Vĩ loé lên, hắn nhớ đến công dụng của Thấu Mệnh Nhãn.
Tập trung tinh thần, điều động ý niệm.
Bỗng nhiên cái hình xăm giữa trán của Lê Vĩ cử động, hé mở ra một con mắt như hố đen xoay tròn, nhìn chằm chằm về phía Tiểu Bối.
Tiểu Bối bị nhìn đến rợn cả lông lá, chỉ cảm thấy thứ này tuyệt đối không phải viên đá yêu thích của mình, quá mức quỷ dị và đáng sợ.
Mà Lê Vĩ lúc này nhìn thấy thứ gì?
Thông qua Thấu Mệnh Nhãn, hắn chứng kiến sau lưng của Tiểu Bối hiện ra hư ảnh của hai tấm bia đá.
Hư ảnh hai bia đá, tất cả đều là màu đen.
Trên bia đá thứ nhất hiện ra thông tin: “Mỹ Thực Cường Thân, tự động hồi phục, làm lành vết thương, cường hoá cơ thể mỗi khi được ăn thức ăn ngon ưa thích.”
Trên bia đá thứ hai hiện ra thông tin: “Nguyên Tố Kỳ Tài, có thiên phú và khả năng lĩnh ngộ tối đa năm loại thuộc tính nguyên tố.”
“Hít…”
Lê Vĩ hít sâu một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn về Tiểu Bối như nhìn một tên quái vật.
Moá nó, hai loại mệnh cách.
Hơn nữa dựa theo kiến thức từ lần trước cầu thang cung cấp, Mệnh Cách cũng phân chia đẳng cấp.
Tiểu Mệnh Cách thì bậc thang màu xám, Đại Mệnh Cách thì bậc thang màu đen, Thiên Mệnh Cách thì bậc thang có màu đỏ.
Vậy hai khối bia đá của Tiểu Bối cũng tương ứng với đẳng cấp Mệnh Cách của nó.
Mỹ Thực Cường Thân, Nguyên Tố Kỳ Tài đều là Đại Mệnh Cách, so với hai loại Tiểu Mệnh Cách của Lê Vĩ càng lợi hại hơn.
Lê Vĩ xém chút khóc lên.
Ghen tị a…ta vậy mà ngay cả một con rái cá nhỏ cũng không sánh bằng.
Nhưng suy nghĩ lại cẩn thận, Tiểu Bối chính là đồng bọn của mình, nó càng lợi hại không phải mình cũng càng lợi hại sao?
“Haha, Tiểu Bối đúng là bảo bối của ta.”
Lê Vĩ hưng phấn cười to, vòng tay muốn ôm Tiểu Bối.
“Ách…”
Bỗng nhiên hắn cảm giác cả người suy yếu, linh lực trong cơ thể như bị rút ra, toàn thân không còn chút sức lực.
“Chuyện gì xảy ra?”
Lê Vĩ vội vàng quan sát tình huống, phát hiện Thấu Mệnh Nhãn đang hút lấy linh lực của mình.
“Thì ra mỗi lần sử dụng sẽ tiêu tốn linh lực.” Lê Vĩ vội vàng động ý niệm.
Thấu Mệnh Nhãn nhắm lại, hoá thành một hình xăm vô hại ở giữa trán như chưa có gì xảy ra, mà hư ảnh hai tấm bia đá ở sau lưng Tiểu Bối cũng tan biến.
“Ngươi có bệnh sao, chít?” Tiểu Bối dùng ánh mắt quái lạ nhìn xem Lê Vĩ, không hiểu hắn tự lầm bầm, rồi tự cười một mình là có ý gì?
“Nghe ta nói.” Lê Vĩ nghiêm mặt, chỉ vào giữa trán mình:
“Thứ này không phải viên đá, nó là một con mắt có thể nhìn thấy khả năng của các sinh linh, bao gồm cả ngươi.”
“Ừm ừm ừm…” Tiểu Bối liên tục gật đầu, nó không phải ngốc, vừa rồi quan sát mọi chuyện, đương nhiên biết cái viên đá kia không phải vật bình thường.
“Ta đã hiểu rõ năng lực của ngươi, ngày sau ta sẽ giúp ngươi càng mạnh mẽ hơn.” Lê Vĩ cười nói.
Với hai Mệnh Cách cường đại của Tiểu Bối, Lê Vĩ tin rằng nó có thể trở thành một cường giả.
“Chúng ta sẽ cùng mạnh, chít chít.” Tiểu Bối vui vẻ nhảy nhót.
“Ngươi tìm thấy viên đá, à không…con mắt đó ở đâu?” Lê Vĩ hỏi.
“Chít, đi theo ta!” Tiểu Bối nhanh nhạy dẫn đường.
Lê Vĩ điều động linh lực tích luỹ bên trong Linh Thụ, có sức đuổi theo phía sau.
Một người một thú tiến về phía thác nước, Tiểu Bối bỗng nhiên dùng sức húc mạnh đầu, đâm xuyên qua thác nước.
“Chẳng lẽ…” Lê Vĩ như nghĩ đến điều gì, cũng vội vàng đuổi theo.
ẦM ẦM ẦM…
Tiếng thác hùng vĩ đổ xuống bên tai, Lê Vĩ và Tiểu Bối hiện ra bên trong một thạch động.
Không sai, phía sau thác nước ẩn giấu một hang động khá lớn.
Mà thác nước cũng giống như cửa hang, dù Linh Thức của tu sĩ quét đến cũng sẽ bị dòng thác đánh tan, không thể thăm dò hay phát hiện trừ khi đích thân tiến vào tìm kiếm.
“Chít…”
Tiểu Bối tiến vào sâu bên trong hang.
Lê Vĩ nhanh chân đuổi theo, đồng tử trong mắt hơi co lại.
Chỉ thấy tận cùng trong động có một bộ xương cốt lưng tựa vách đá, bên trên khung xương vẫn còn khoác y phục.
Cẩn thận đến gần quan sát, Lê Vĩ phát hiện giữa phần trán của đầu lâu có một lỗ thủng vừa khớp với con mắt, xem ra y chính là chủ nhân trước kia của Thấu Mệnh Nhãn.
Nhìn xuống phía dưới một chút, khung xương này khắp nơi đều là vết nứt vỡ, xương ngực hoàn toàn biến mất, chứng tỏ người này trước khi tử vong đã bị thương rất nặng, đặc biệt là ở vị trí trái tim.
Tìm kiếm xuống tay xương cốt, Lê Vĩ thất vọng lắc đầu…không có Nhẫn Trữ Vật như hắn mong đợi, thậm chí một bên cánh tay đã bị chém đứt, nói rõ Nhẫn Trữ Vật khả năng cao đã bị kẻ thù lấy mất trong lúc chiến đấu rồi.
“Haizz…”
Lê Vĩ thở dài một tiếng, thứ đáng giá duy nhất còn sót lại xem ra chỉ là bộ y phục mà thôi.
“Tiền bối, ta sẽ chôn cất ngươi đàng hoàng, thù lao là bộ quần áo này của ngươi.”
Hắn chân thành chắp tay nói, sau đó từ tốn cởi y phục ra khỏi xương cốt.
Đây là một bộ trường bào màu xanh trắng hoà quyện đan xen, mang đến cảm giác thanh thoát, nhu hoà vô cùng.
Không biết nó làm bằng chất liệu gì, cầm lên tay cực kỳ mềm mại và nhẵn nhụi, hơn nữa không hề có dấu vết bị tổn hại dù trước đó chủ nhân đã trải qua một trận khổ chiến đến tử vong.
Nghĩ đến nó cũng là một kiện pháp bảo, Lê Vĩ thử dùng một giọt máu nhỏ vào.
ẦM.
Bỗng nhiên trường bào phát động, một cổ sức mạnh kinh hồn đem Lê Vĩ và Tiểu Bối chấn bay, cả người đụng thẳng vào vách động, toàn thân đau nhức.
“Lại chuyện gì xảy ra?”
Trong ánh mắt chấn kinh của hắn, trường bào toả sáng rực rỡ giữa hang động tăm tối, tầng tầng hào quang từ sau lớp áo bắn ra.
Những hào quang này nhanh chóng kết tụ, hiển hoá thành từng dòng chữ huyền diệu luân chuyển, nhảy múa giữa không trung.
“Hấp thụ linh khí, vận chuyển linh lực một cách lô hoả thuần thanh, đây là Dụng Linh.”
“Sử dụng linh lực, hấp thụ tài nguyên cường hoá toàn bộ mạch trong cơ thể, khai thông những kinh mạch bế tắc, đây là Cường Mạch.”
“Ngưng tụ Khí Thai tương ứng với bản thân trong đan điền, tu luyện công pháp tương ứng, chuyển hoá Linh Lực thành Khí Lực, đây là Thai Khí.”
“Dung hợp thuộc tính linh căn của bản thân vào Thai Khí, từ đó càng thêm mạnh mẽ trong việc chấp chưởng vũ khí, đây là Hợp Căn.”
“Đạp khí phi hành, phối hợp cùng thân pháp, đây là Ngự Không.”
“Ngưng đúc ra Bản Mệnh Vũ Khí cường đại, đây là Bản Mệnh.”
Sáu dòng chữ như rồng bay phượng múa uyển chuyển trên không trung khiến Lê Vĩ sửng sốt.
Hắn vội vàng lấy ra quyển sách Tu Chân Căn Bản của Âm Mị Nhiên, lật đến trang hệ thống tu luyện của Huyền Binh Đại Lục.
Quả nhiên đúng như dự đoán, sáu cảnh giới tương ứng hiện ra y hệt những dòng chữ này…
Dụng Linh Cảnh, Cường Mạch Cảnh, Thai Khí Cảnh, Hợp Căn Cảnh, Ngự Không Cảnh, Bản Mệnh Cảnh.
“Thì ra đây là cách thức tu luyện ở Huyền Binh Đại Lục…” Lê Vĩ ánh mắt loé lên nhìn bộ xương cốt, nội tâm thầm nghĩ chẳng lẽ vị tiền bối này là cường giả của Huyền Binh Đại Lục lưu lạc đến tận đây?
Cái gọi là Dụng Linh Cảnh khác giống với Luyện Khí Cảnh, đều là bước cơ bản nhất của tu sĩ, chính là hấp thụ linh khí và vận chuyển linh lực.
Nhưng từ Trúc Cơ trở đi đã hoàn toàn khác.
Nếu Man Di Chi Địa tu đến Trúc Cơ không cần ăn uống, thì Huyền Binh Đại Lục lại tu theo kiểu Cường Mạch, cường hoá kinh mạch trở nên hùng mạnh.
Trên Trúc Cơ là Kim Đan Cảnh, Man Di Chi Địa ngưng tụ Kim Đan…còn Huyền Binh Đại Lục lại ngưng tụ Khí Thai, gọi là Thai Khí Cảnh.
Kim Đan và Khí Thai, cái nào mạnh hơn?
Trên Kim Đan là Nguyên Anh, trên Thai Khí là Hợp Căn.
Vậy Nguyên Anh và Hợp Căn…thứ nào càng lợi hại?
Lê Vĩ đau hết cả đầu…
Hắn không hiểu, không lý giải nổi tại sao cùng một thế giới nhưng cách tu luyện ở Man Di Chi Địa và Huyền Binh Đại Lục lại khác biệt lớn như vậy.
“Cầu thang, ngươi có thể chỉ điểm cho ta một con đường sáng?” Lê Vĩ truyền ý niệm cầu cứu đồ vật thần bí.
Đáng tiếc, cầu thang dửng dưng, không có chút phản ứng nào.
Mà ngay khi Lê Vĩ còn đang mơ hồ, trường bào màu xanh đã thu liễm ánh sáng, chủ động khoác lên cơ thể trần trụi như nhộng của hắn.
Trường bào này như có linh tính, vậy mà biết cách tự động điều chỉnh kích cỡ cho vừa vặn dáng người của hắn, không thừa không thiếu, mặc như không mặc cực kỳ dễ chịu.
Nhỏ máu nhận chủ thành công, một luồng tin tức tự động truyền vào đầu hắn.
“Thái Cực Bào, pháp bảo cương nhu uyển chuyển, có thể chuyển cương thành nhu, chuyển nhu thành cương, che giấu tu vi, ngăn cách Linh Thức dò xét, tăng cường phòng ngự, phản lại thế công của địch.”
“Bên trong Thái Cực Bào chứa đựng công pháp Âm Dương Khí Quyết.”
Lê Vĩ xém chút nhảy dựng.
Mừng rỡ như điên…
Moá nó chứ, vũ khí, pháp bảo thế giới này phân thành Cửu Tinh, bộ y phục này vậy mà có đẳng cấp Lục Tinh rồi?
Chẳng phải là nhặt được đại bảo bối sao?
Cơ duyên, đại cơ duyên…lão tử không hổ là người xuyên việt.
Hơn nữa bên trong Thái Cực Bào còn chứa đựng một môn công pháp?
Lê Vĩ vội vàng vén áo lên xem, quả nhiên phát hiện ở mặt trong của Thái Cực Bào có thêu dệt những dòng khẩu quyết rất nhỏ bằng chỉ đen…
Âm Dương Khí Quyết.
“Âm Dương…là Âm và Dương, rất phù hợp với mệnh cách Tiểu Âm Dương của ta.” Lê Vĩ mừng như bắt được vàng, nhưng sau đó lại nhíu mày sầu lo.
Không cần phải nói, Âm Dương Khí Quyết là công pháp chỉ thích hợp với hệ thống tu luyện ở Huyền Binh Đại Lục.
Trong khi đó bản thân Lê Vĩ đã lỡ tu đến Trúc Cơ, chính là hệ thống tu luyện ở Man Di Chi Địa.
Vậy nên hắn không biết liệu mình có thể tu luyện Âm Dương Khí Quyết hay không?
Chẳng may hai hệ thống tu luyện phát sinh xung đột, lúc đó chẳng phải tẩu hoả nhập ma? Thậm chí bạo thể mà chết, kết cục vô cùng thê thảm a.
Với lại nếu tu theo hệ thống tại Huyền Binh Đại Lục, có cần phải phế bỏ tu vi để tu lại từ đầu một lần nữa hay không?
Kiến thức của Lê Vĩ quá ít, hắn hoàn toàn không dám tự ý quyết định.
Mạng chỉ có một a, không thể tuỳ tiện liều nha…
“Cầu thang đại ca, làm ơn chỉ điểm tiểu đệ a huhuhu.”
Rơi vào đường cùng, Lê Vĩ một lần nữa ỉ ôi, hy vọng được cầu thang thương tình cung cấp một số kiến thức.
“Chít!?”
Tiểu Bối nhìn Lê Vĩ khóc rống cầu xin ở trên mặt đất, không biết con hàng này lại phát điên cái gì.
Chẳng lẽ nó đã chọn nhầm chủ?