Chung Cực Truyền Kỳ
Tập 1: Vừa đột phá đã gặp Diêm Vương (c1-c5)
❮tiếp ❯Chương 1: Vừa đột phá đã gặp Diêm Vương
“Hahaha, đại công cáo thành, từ giờ thế giới này mặc Lê Vĩ ta tung hoành ngang dọc.”
Một tên nam tử cất tiếng cười to, tiếng cười tràn ngập thỏa mãn, tràn ngập đắc ý, tràn ngập ngông nghênh và hy vọng đối với tương lai phía trước.
Hắn tên là Lê Vĩ, vốn là một kẻ lập dị, một kẻ điên, một kẻ tự kỷ trong mắt mọi người xung quanh.
Khác với phần lớn người trong xã hội, nỗ lực học tập, tìm kiếm việc làm, có người yêu, gầy dựng sự nghiệp, lập gia đình, tận hưởng cuộc sống…thì Lê Vĩ lại hoàn toàn trái ngược.
Hắn như kẻ tự kỷ, cả ngày lầm lì không giao du với bất cứ ai, bỏ học giữa chừng dù thành tích không quá tệ, thường hay đóng cửa trốn trong phòng kín, thời gian rảnh rỗi thì chạy vào núi rừng, những nơi hoang vắng, cố gắng tách biệt bản thân khỏi nền văn minh nhân loại hiện đại.
Có người nói đây là do phụ thân và mẫu thân của Lê Vĩ mất sớm đã ảnh hưởng đến trạng thái tâm lý của hắn, tuy hai người đã để lại cho Lê Vĩ một khối gia tài đủ để hắn sống sung túc suốt đời, nhưng chẳng biết bằng cách thần kỳ nào đó, Lê Vĩ lại phá hư tất cả tài sản, cuối cùng rơi vào kết quả húp mì tôm, ở phòng trọ.
Dựa theo lời họ hàng, những người hàng xóm đánh giá về Lê Vĩ…chỉ có hai từ “hết cứu” là đủ để hình dung.
Bởi vì diện mạo khá đẹp trai, vốn cũng có một vài nữ nhân muốn tiếp cận làm quen, kết quả đều bị bản tính khác thường của kẻ này dọa cho chạy mất dép.
Hắn là điển hình của hình mẫu ăn tàn phá hoại, phó mặc cho số phận, có chết cũng chẳng ai tiếc thương.
Đương nhiên đó chỉ là đánh giá của những người xung quanh đối với hắn, Lê Vĩ căn bản không hề quan tâm, bởi chỉ có chính hắn mới biết được bản thân mình muốn làm gì và đang làm gì.
Hắn là một kẻ Tu Chân, còn có thể nói là một tu sĩ.
Không hề lầm, Lê Vĩ là một tu sĩ, hơn nữa còn là tu sĩ vừa có thành tựu…
Phụ mẫu của hắn là hai nhà khảo cổ có tiếng tăm, chu du khắp nơi trên thế giới, khai thác, tìm tòi những di tích cổ xưa, từ nhỏ Lê Vĩ được vú em nuôi lớn.
Trong trí nhớ của Lê Vĩ, số lần hắn được tiếp xúc với phụ mẫu của mình chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Năm Lê Vĩ tròn 10 tuổi, hắn được thông báo phụ mẫu của mình đã gặp tai nạn thương tâm khi cố gắng khai quật một di tích cổ, để lại khối tài sản thừa kế không nhỏ.
Từ trong các di vật mà phụ mẫu để lại sau khi mất, Lê Vĩ tìm thấy một quyển sách cũ kỹ, bụi bặm…
Nói là sách thì không chuẩn, mà thứ này chính là công pháp tu chân…phân biệt rõ ràng từ Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan….
Đối với một kẻ đam mê các thể loại truyện huyền huyễn, tiên hiệp hư cấu từ nhỏ như Lê Vĩ…thứ này chẳng khác nào một đại cơ duyên do phụ mẫu của mình liều mạng mới có thể đạt được.
Có thể đối với người khác thì việc tu chân giữa thế giới hiện đại là hành vi điên khùng không thực tế, ảo tưởng…
Nhưng đối với Lê Vĩ, không thử thì làm sao biết được?
Thế là kể từ đó, cuộc sống của một kẻ tự kỷ bắt đầu.
Hắn đắm chìm vào việc nghiên cứu quyển công pháp đó, cố gắng tu luyện theo hướng dẫn bên trong, hy vọng biến ảo tưởng thành hiện thực.
Tuy nhiên ở thế giới hiện đại ô nhiễm này, dù đã nhiều lần thực hiện các động tác theo như công pháp hướng dẫn, việc câu thông, hấp thụ cái gọi là Linh Khí thật sự bất khả thi, môi trường xung quanh không tồn tại Linh Khí, thay vào đó là không khí độc hại, ô nhiễm nặng nề, khói bụi hóa chất.
Không có Linh Khí làm sao tu chân?
Lê Vĩ lại điên cuồng nỗ lực tìm tòi, may mắn tìm ra những đồ vật cổ xưa, có niên đại lâu năm thường lưu tồn một ít Linh Khí mỏng manh, đủ để bản thân hắn hấp thu và tu luyện theo công pháp.
Thế là toàn bộ gia tài do phụ mẫu để lại, Lê Vĩ đốt sạch vào việc mua đồ cổ.
Mà giá của đồ cổ thì không cần phải nói, tất cả đều có giá trên trời…khối tài sản thừa kế của hắn nhanh chóng bóc hơi.
Lê Vĩ không quan tâm tài sản, không quan tâm ánh mắt của xung quanh, toàn bộ tinh thần, của cải đều dồn vào việc tu luyện.
Ở phòng trọ húp mì tôm cũng phải tu luyện, vào rừng núi hoang vắng cũng phải tu luyện…
Bởi hắn biết rằng, một khi hắn trở thành tu sĩ cao cấp, tất cả công danh, tiền tài sẽ tự động tìm đến.
Hai mươi năm, Lê Vĩ ẩn nhẫn, chịu nhục, nỗ lực…rốt cuộc cũng có thành tựu.
Năm 30 tuổi, hắn chính thức đột phá Trúc Cơ Sơ Kỳ, không cần ăn uống.
Dựa theo Lê Vĩ thử nghiệm, Trúc Cơ có chiến lực đủ sức chống lại bom, đạn…vũ khí hạng nặng.
“Hahaha, 20 năm khổ luyện, từ giờ phút này trở đi, mỹ nhân, tiền tài, danh vọng…tất cả sẽ đến với ta!” Lê Vĩ tiếp tục cười dài, chậm rãi mở ra đôi mắt đang nhắm chặt khi tập trung tu luyện trước đó, tưởng tượng về một tương lai huy hoàng.
Bất quá ngay khi vừa mở mắt, hắn cảm giác không đúng.
“Ảo giác sao? chẳng lẽ đây là hiện tượng mà công pháp ghi rằng tâm cảnh phát sinh vấn đề?” Lê Vĩ dụi dụi hai mắt.
Quang cảnh của ngọn Thái Sơn mà hắn thường ngồi tu luyện đã biến mất, thay vào đó là một chỗ hoàn toàn xa lạ.
Đây là một kiến trúc cổ xưa, u ám rộng lớn vô ngần…có cảm giác như lạc vào một cung đình của vua chúa ngày xưa nhưng lại khiến toàn thân lạnh lẽo.
Trước mặt Lê Vĩ, một nam tử trung niên hình thể hơi béo nhưng ngũ quan lại đầy uy nghi, râu ria rậm rạp, mặc đồng phục như bao công trong phim cổ trang, làn da đỏ ngầu vô cùng dữ tợn.
Nam tử này đang ngồi giữa đại đường, hai bên là bốn tên quái nhân như phim kinh dị.
Trong đó hai tên như u hồn dạ quỷ, một tên khoác áo choàng đen kịch, làn da đen kịch, một tên khoác áo choàng trắng, làn da trắng bệch.
Hai tên còn lại một tên có cái đầu ngựa, một tên có cái đầu trâu.
“Móa nó, Halloween qua lâu rồi.” Lê Vĩ thầm nghĩ.
Tuy rằng vốn kiến thức của hắn khá ít, nhưng hắn cũng đủ nhận ra mấy tên này giống với Diêm Vương, Hắc Bạch Vô Thường, Ngưu Đầu Mã Diện trong truyền thuyết nhân gian đây mà.
“Chẳng lẽ đây là ảo cảnh của ta khi đột phá Trúc Cơ, khiến ta gặp ảo giác lạc vào địa phủ?” Lê Vĩ nhíu mày, tập trung cố gắng thoát khỏi ảo giác.
“Đây không phải ảo giác, ngươi xác thực đã chết.” Diêm Vương bỗng nhiên trầm giọng nói, thanh âm như chuông đồng khiến Lê Vĩ chấn động toàn thân.
“Chết cái rắm, lão tử vừa đột phá Trúc Cơ…tuổi thọ tăng lên vài trăm là ít, sao lại chết?” Lê Vĩ bất mãn quát:
“Ảo cảnh mau tán!”
“Còn không mau quỳ xuống nhận tội!” Diêm Vương bỗng nhiên gầm thét.
Lê Vĩ rùng mình, cắn răng không quỳ.
Kẻ tu luyện, không quỳ trời, không quỳ đất…chỉ quỳ phụ mẫu, ân sư.
BỤP.
Bỗng nhiên hắn thấy Hắc Bạch Vô Thường quỳ.
“Cái quỷ gì thế? thì ra không phải kêu ta quỳ.” Lê Vĩ khoé miệng co giật.
“Chuyện hai ngươi làm, hai ngươi tự mà giải thích với nạn nhân.” Diêm Vương gầm lên.
Hắc Bạch Vô Thường toàn thân run rẩy lẩy bẩy, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Lê Vĩ.
“Hai vị có gì từ từ nói.” Lê Vĩ đồng tình.
“Chúng ta lỡ tay giết ngươi.” Hắc Bạch Vô Thường đáp.
“Tử hình hai tên này!” Lê Vĩ tuyên bố.
“Phốc!” Hắc Bạch Vô Thường xém chút ngã nhào, run như cầy sấy.
“Các hạ bình tĩnh.” Ngưu Đầu lên tiếng trấn an.
“Lão tử nỗ lực 20 năm đột phá Trúc Cơ, chưa kịp tận hưởng một ngày, các ngươi cớ gì giết ta?” Lê Vĩ gào rống.
Rốt cuộc hắn nhận ra đây không phải ảo cảnh hay ảo giác, đây là âm phủ thật sự…
Mình vừa bị giết khi mới đột phá Trúc Cơ? Chuyện này quá mức hoang đường.
“Các hạ xin hãy thứ tội.” Hắc Bạch Vô Thường vội vàng giải thích:
“Hai chúng ta vốn phụng mệnh Diêm Vương đại nhân đi bắt một Ác Hồn đang hoành hành tại dương gian về địa phủ nhận tội, ra tay không hề lưu tình.”
“Nào ngờ Ác Hồn kia bản lĩnh cao cường, lại có thể hóa trang, biến thành hình dạng của ngươi…thế nên.”
“Vô trách nhiệm.” Lê Vĩ nộ hống:
“Các ngươi chưa xác định rõ ràng, chưa phân thật giả đã vội vàng ra tay giết người? có thiên lý hay không?”
Chết cũng đã chết rồi, Lê Vĩ chỉ hận không thể chửi ba ngày ba đêm cho hả giận, căn bản không sợ nơi này là địa phủ hay địa ngục.
Móa nó, hắn vất vả khổ cực 20 năm chưa được tận hưởng một ngày đã trở thành oan hồn chết oan chết uổng.
Đổi lại người khác đã sớm liều mạng, hắn chỉ mới mắng chửi đã là còn nhẫn nhịn rất tốt.
“Khụ, thật ra việc này các hạ cũng không thể trách bọn hắn.” Mã Diện ho khan một tiếng, tán thán nói:
“Dương gian trái đất đã sớm rơi vào thời kỳ mạt pháp hàng vạn năm, thế gian căn bản không còn tồn tại tu sĩ, đừng nói là Trúc Cơ như ngươi, ngay cả một Luyện Khí Sơ Kỳ cũng không có.”
“Thế nên khi thấy ngươi có tu vi Trúc Cơ, Hắc Bạch Vô Thường lập tức cho rằng ngươi là Ác Hồn hóa hình, vì vậy quyết đoán ra tay, kết quả…”
Lê Vĩ trầm mặc, quả thật bản thân mình có thể là tu sĩ duy nhất…Hắc Bạch Vô Thường lầm lẫn cũng là bình thường.
“Thôi được rồi, làm phiền các vị đưa ta trở về!” Lê Vĩ đề nghị.
Hắn cũng không phải người khó tính, trong công tác bắt quỷ thỉnh thoảng xảy ra sơ suất nghề nghiệp là bình thường, sau khi lửa giận lắng xuống, hắn cũng không trách cứ Hắc Bạch Vô Thường nữa.
“Thật tiếc phải nói với ngươi, trở về đã không được.” Diêm Vương bất đắc dĩ nói ra:
“Nếu đã xuống tận đây, đồng nghĩa tên của ngươi trong Sổ Sinh Tử đã bị gạch rồi.”
“Móa!” Lê Vĩ nhảy dựng lên, lao vọt đến cướp hung khí trong tay Mã Diện dự định liều mạng với Hắc Bạch Vô Thường.
“Nhưng có thể tìm cách cho ngươi lên nơi khác.” Diêm Vương nói thêm.
Lê Vĩ lập tức hạ hỏa, cười hề hề: “Làm phiền Diêm Vương đại nhân xem xét.”
“Ngươi muốn đến nơi nào?” Diêm Vương vuốt cằm hỏi.
Hắc Bạch Vô Thường là thuộc hạ trung thành và được việc của ông ta, nếu bao che được thì bao che, bằng không một khi Lê Vĩ quậy tung, làm lớn chuyện, các điện khác lại có cớ bắt tội, kiện tụng tùm lum thì nguy to.
Dù sao thì ở địa ngục có tận Thập Điện Diêm Vương, nơi này của ông ta chỉ là một điện trong thập điện mà thôi…
Thập điện ngấm ngầm tranh đấu, luôn chờ các điện khác sơ suất mà ra tay chiếm đoạt phúc lợi…
Bởi lẽ Diêm Vương Điện được giao nhiệm vụ dẫn hồn người chết về âm phủ mà không phải giết người, đây chính là sai lầm lớn, phải tìm cách dàn xếp cho ổn thỏa a.
“Nếu không thể về trái đất, thì đưa ta đến chỗ nào giống trái đất là được.” Lê Vĩ dương dương tự đắc:
“Ta muốn một mình thống trị tất cả.”
Mình là tu sĩ duy nhất ở chốn phàm nhân, nghĩ đến quyền lực thôi đã sướng rung người rồi.
Diêm Vương ra lệnh cho thuộc hạ tra xét sổ sách một phen, cuối cùng thở dài kết luận:
“Trái đất đã là nơi mạt pháp duy nhất, những vị diện khác đều có nền văn minh tu luyện.”
“Thế phải làm sao?” Lê Vĩ nằm lăn xuống đất ăn vạ, khóc rống lên:
“Ta chỉ là một Trúc Cơ nho nhỏ, tiến vào mấy thế giới tàn khốc kia khác nào tự sát?”
“Trở mặt thật nhanh, con hàng này quá vô sỉ.” Ngưu Đầu Mã Diện thầm nghĩ, xì xào bàn tán:
“Hình như trăm năm trước cũng có một thằng ưa quậy phá xuống đây ăn vạ, tên Chí Phèo thì phải, nhưng thằng đó không bị giết lầm, quỷ sai cắt lưỡi là hết ăn vạ.”
Diêm Vương cũng đau hết cả đầu, chỉ có thể buồn bực nói:
“Đừng khóc lóc nữa, chỉ cần ngươi chịu lên…bổn điện sẽ cho ngươi chỗ tốt.”
“Chỗ tốt gì?” Nghe thấy chỗ tốt, hai mắt Lê Vĩ sáng rực hẳn lên.
“Bổn điện đã xem qua, biết công pháp của ngươi tu luyện chỉ là hàng hạ đẳng, tu đến tận cùng miễn cưỡng đột phá Kim Đan mà thôi.” Diêm Vương vuốt cằm:
“Vậy nên có thể cân nhắc cho ngươi một môn công pháp.”
“Được lắm, ta muốn Thiên Cương Tam Thập Lục Biến của Trư Bát Giới.” Lê Vĩ đề nghị.
“Cái rắm a, công pháp Đạo Giáo chí cao của Thiên Bồng Nguyên Soái, ngươi nghĩ bổn điện có?” Diêm Vương nâng lên ngón tay giữa.
“Thế thì Địa Sát Thất Thập Nhị Biến cũng tạm.” Lê Vĩ vuốt cằm.
“Mẹ kiếp, bổn điện không phải cha ruột của Tôn Ngộ Không.” Diêm Vương xém chút đem thằng này đi lăng trì.
“Thế có Cấm Kỵ Công Pháp không?” Lê Vĩ hỏi.
“Cấm Kỵ Công Pháp là cái quỷ gì?” Diêm Vương đám người ngơ ngác.
“Là công pháp cực khủng bố không thể tiết lộ đẳng cấp, có quyền năng kinh thiên động địa, ta thường thấy trong tiểu thuyết có viết như vậy.” Lê Vĩ sùng bái nói.
“Ngươi đi mà tìm thằng tác giả, chuyện hư cấu như vậy cũng tin được? thật là tinh trùng thượng não.” Diêm Vương chỉ biết câm nín, sau đó thẳng thắng nói:
“Ở âm phủ chúng ta có Ngự Quỷ Quyết, Thập Bát Đại Hình Công, Xích Hồn Pháp, U Minh Kinh…tuỳ ngươi lựa chọn.”
“Không thèm mấy thứ này!” Lê Vĩ sắp phát điên.
Mấy thể loại công pháp cùi bắp hắn không thèm luyện đâu, ở trái đất chỉ cần làm Trúc Cơ là xưng hùng xưng bá đủ rồi.
Tuy tuổi thọ Trúc Cơ chỉ được vài trăm năm, nhưng từng ấy đủ để sung sướng hưởng thụ.
Còn mấy thứ công pháp tại âm phủ này dù tu đến cực hạn e rằng cũng chỉ sánh ngang Diêm Vương mà thôi, không đáng a…
“Bẩm đại nhân, thuộc hạ nhớ có một thứ đồ vật không rõ lai lịch trong bảo khố, nói không chừng đó sẽ là hàng Cấm Kỵ theo lời hắn nói.” Một vị quan coi sổ sách ở bên cạnh kính cẩn bẩm báo, nhỏ giọng thì thào:
“Chính là cái thứ năm xưa…”
Lê Vĩ nghe vậy vội vàng vểnh tai.
“Ồ…” Diêm Vương hai mắt lóe lên một tia gian xảo, vuốt râu dài nói:
“Bổn điện ở đây có một đồ vật thần bí, ngươi có thể coi nó như công pháp hay pháp bảo gì cũng được…”
“Thật sao?” Lê Vĩ hô hấp dồn dập lên:
“Nó là thứ gì? đạt đến cấp độ nào?”
“Không có tên, cũng không có đẳng cấp cố định.” Diêm Vương đứng lên nói rằng:
“Đồ vật này mạnh hay yếu, thu được gì từ nó, tất cả tùy thuộc vào bản lĩnh của người sử dụng…”
“Nếu ngươi là thiên tài, nó sẽ khiến ngươi nhất phi trùng thiên, ngược lại nếu ngươi là phế vật, nó cũng chỉ là hàng phế thải.”
Ánh mắt Lê Vĩ lóe lên, mấy thứ đồ chơi kiểu bí ẩn như này nghe qua rất hợp với nhân vật chính a.
“Sẽ không phải là Hệ Thống trong truyền thuyết chứ?” Ánh mắt Lê Vĩ sáng rực như đèn pha, nhưng sau đó lại thầm lo lắng:
“Nhưng chẳng may ta là phế vật thì sao?”
“Có thể ở thời đại mạt pháp tu đến Trúc Cơ, ngươi chắc chắn là thiên tài trong thiên tài.” Diêm Vương nghiêm túc đánh giá.
“Thật sao?” Lê Vĩ nở phồng lỗ mũi.
“Tốt lắm, cứ quyết định như vậy…ngươi sẽ được sống lại tại thế giới khác, đồng thời được tặng kèm đồ vật lợi hại kia.” Diêm Vương phất óng tay áo, tuyên bố bãi đường:
“Hắc Bạch Vô Thường bị cắt 300 năm lương thưởng.”
…
Chương 2: Khai Mệnh Nghịch Thiên
“Ta không phải ác hồn, hai vị hành động khó coi vậy?”
Lê Vĩ bất mãn nói.
Hắn bị hai con hàng Ngưu Đầu và Mà Diện kẹp giữa, chủ yếu là bọn đầu trâu mặt ngựa này trên người hôi mùi trâu ngựa làm hắn chịu không nổi a.
“Các hạ thông cảm, chúng ta phải che mắt người bên ngoài, ngươi chịu khó phối hợp chút đi.” Mã Diện nói.
Lê Vĩ đưa mắt nhìn, quả nhiên thấy xung quanh có rất nhiều quỷ sai, âm binh đi qua đi lại áp giải hồn phách của người chết.
Nếu hắn không bị áp giải, ngược lại quá mức tự do, chắc chắn sẽ bị chú ý.
Nghĩ đến đây hắn cũng phối hợp, đồng thời nhỏ giọng hỏi:
“Định cho ta lên chỗ nào?”
“Chỗ cũ là chắc chắn không thể lên rồi, khó khăn lắm Diêm Vương mới xoá vết được.” Ngưu Đầu không mở miệng, nhưng âm thanh lại truyền vào đầu Lê Vĩ:
“Nể tình ngươi hợp tác, có yêu cầu gì với kiếp sống mới không?”
“Gái đẹp vây quanh, tiền tài danh vọng có đủ.” Lê Vĩ thẳng thắng nói ra.
Nhớ lại 30 năm cuộc đời, hắn xém chút khóc ra nước mắt…
Hắn cũng là một đàn ông bình thường, cũng có nhu cầu sinh lý a.
Vài chục năm cuộc đời làm bạn với “ngũ cô nương”, học thuộc lòng quy tắc bàn tay phải…cố gắng nỗ lực, tập trung, cần cù, khắc khổ tu luyện đến Trúc Cơ, đến khi đó có quyền có thế, mỹ nhân trong đất trời chẳng phải mặc cho hắn tuyển chọn?
Kết quả chưa kịp tận hưởng một chút nào đã xuống âm phủ…
Nghĩ lại mà hận nghiến răng.
“Đừng tức giận nữa, không phải ai cũng được xuống đây rồi lên lại đâu, những vị kia đều là đại năng thông thiên triệt địa, tu vi Trúc Cơ như ngươi là trường hợp đầu tiên, nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.” Mã Diện khuyên, lật sổ sách trong tay kiểm tra, nói rằng:
“Đang có chỗ thích hợp với yêu cầu của ngươi, một hoàng đế có hậu cung đông đảo, phi tần ba nghìn, quyền cao chức trọng, vinh hoa phú quý hưởng không hết.”
“Trúng mánh!” Lê Vĩ nhịp tim đập thình thịch:
“Được đó, làm hoàng đế thì còn gì bằng?”
“Nhưng lão sắp băng hà rồi, hao hết tuổi thọ, ngươi lên sẽ hưởng thụ được khoảng 3 ngày.”
“Cút!” Lê Vĩ xém chút nhào lên cắn chết con hàng này, nghiến răng nghiến lợi:
“Cho ta làm con ruột của hoàng đế đó được không?”
“Con hắn còn khoẻ mạnh, ngươi không thế vào được.” Mã Diện lắc đầu:
“Các hạ đừng làm khó chúng ta, phải tìm người linh hồn yếu ớt, như đèn dầu sắp tắt mới cho ngươi thế chỗ được.”
“Tìm chỗ khác giúp đi!” Lê Vĩ nâng lên ngón tay giữa.
“Quao có rồi đây, có một tên được gái đẹp thành đàn vây quanh, toàn là mỹ nhân biết tu luyện.” Ngưu Đầu ở bên cạnh cũng dò danh sách, lớn tiếng nói.
“Ngon, quá ngon rồi!” Lê Vĩ hưng phấn sắp điên, chợt thận trọng hỏi:
“Đừng nói là một ông già nữa chứ hả?”
“Không, tên này vừa tròn 18 tuổi.” Ngưu Đầu nghiêm túc đáp.
“Chọn hắn, ta tuyển kẻ này chắc rồi!” Lê Vĩ lập tức hạ quyết định.
Khà khà khà, tuổi mới 18 lại có một đám mỹ nhân biết tu luyện vây quanh, ngoại trừ thiên chi kiêu tử của các đại thế lực kiểu trong mấy thể loại truyện tiên hiệp tự sướng, thử hỏi ai có diễm phúc như thế hả?
Đầu thai làm thiên chi kiêu tử, vừa có thân phận, vừa có địa vị, vừa có mỹ nhân vây quanh, Lê Vĩ chắc chắn phải chọn.
Bất quá để cẩn thận, Lê Vĩ vẫn hỏi thêm: “Kẻ này có địa vị gì?”
“Trước mắt đang là Thánh Tử của một thế lực.” Ngưu Đầu thuận miệng đáp.
“Chọn hắn, không được làm kẻ này ta sẽ ăn vạ.” Lê Vĩ nhảy dựng lên.
Moá nó, Thánh Tử a…còn gì sướng hơn?
“Nếu đã quyết định, mời ngươi vào Nhân Môn trong Luân Hồi.” Mã Diện ánh mắt cổ quái nói.
“Tốt, làm nhân loại càng tốt, không cần làm yêu ma quỷ quái.” Lê Vĩ cười rộ lên, cảm giác bị Hắc Bạch Vô Thường giết lầm cũng không tệ lắm.
“À đúng rồi, bảo bối của Diêm Vương cho ta đâu?” Hắn hỏi.
“Yên tâm, trong lúc ngươi lên sẽ được cấy thẳng vào ý thức, ai cũng không thăm dò hay cướp được.” Ngưu Đầu nói:
“Trước đó hai ta còn phải mua chuộc Mạnh Bà, để ngươi khỏi uống canh than.”
“Hảo, nhờ hai vị thu xếp.”
Lê Vĩ sảng khoái gật đầu, trong lòng tràn ngập mong chờ đối với tương lai.
…
Không biết qua bao lâu, sau khi nhảy vào Nhân Môn bên trong Luân Hồi tại Chuyển Luân Điện nơi địa phủ, Lê Vĩ mơ mơ màng màng lấy lại cảm giác.
Đau, suy yếu…
Hắn nhăn mặt, những cảm giác tra tấn khủng bố nhất lan tràn khắp toàn thân.
Hắn đau từ tế bào, xương cốt, da thịt, linh hồn…cả người vô lực như một cái xác khô.
“Chuyện này là sao?” Ý thức của Lê Vĩ dần dần trở nên khôi phục.
Cảm giác đau đớn từ linh hồn chắc hẳn là do quá trình cấy ghép món đồ mà Diêm Vương cho hắn, điều này hắn có thể lý giải.
Nhưng vì sao toàn thân đau đớn, cơ thể suy yếu đến mức không thể động đậy dù chỉ là một đầu ngón tay?
Cố gắng mở ra ánh mắt quan sát xung quanh, Lê Vĩ toàn thân co rúm lại.
Nơi này là một mật thất đang đóng chặt, xung quanh hắn có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp đang ngồi tu luyện, các nàng không một mảnh vải che thân…
“Trúng số rồi.” Lê Vĩ mừng rỡ như điên, chẳng lẽ đây gọi là cái mỹ nhân thành đàn?
Bất quá tại sao trước các mỹ nhân vờn quanh như thế này, ta lại suy yếu mà đau đớn như thế?
Cảm giác như vừa bị tai nạn cực kỳ nghiêm trọng, không còn một tia khí lực…
Không để hắn thắc mắc, một cổ trí nhớ lập tức truyền thẳng vào trong đầu.
Chính là trí nhớ còn sót lại của chủ nhân thân thể này…
“PHỐC!”
Sau khi tiếp nhận ký ức, Lê Vĩ tức giận đến mức phun máu, trong lòng đem mười tám đời liệt tổ liệt tông của Ngưu Đầu Mã Diện mắng một lần.
Thân phận hiện tại của hắn là Thánh Tử của Bổ Âm Tông.
Nghe hai từ Thánh Tử tưởng chừng vô cùng ghê gớm, nhưng đây lại chính là ác mộng của các đời nam nhân xui xẻo đảm nhiệm chức vụ này.
Bổ Âm Tông tên như ý nghĩa, đây là môn phái quyền lực nằm trong tay nữ nhân, chuyên song tu theo cách tà ác, Thái Dương Bổ Âm trong truyền thuyết.
Đệ tử của Bổ Âm Tông đều là ác nữ lòng lang dạ sói, xem nam nhân như công cụ để tu luyện mà thôi.
Các đời Thánh Tử của Bổ Âm Tông như vật chứa, được nhồi nhét tài nguyên tu luyện để có được tu vi…rồi lại trở thành lô đỉnh cho các nữ đệ tử của tông phái này hấp thụ, cho đến khi cạn kiệt sinh mệnh mà chết.
Chỉ trong mười năm, Bổ Âm Tông đã hại chết hơn 100 Thánh Tử…tuyển chọn Thánh Tử liên tục, dùng mỹ nhân kế dụ dỗ rất nhiều nam nhân ngây thơ vào tròng.
Rõ ràng cái tên Thánh Tử của Bổ Âm Tông này đã bị hút khô, linh hồn sắp tiêu tán nên Lê Vĩ mới nhập vào xác hắn, sống lại một kiếp này.
Cái gì gọi là mỹ nhân vây quanh? Đây chính là mỹ nhân vây quanh.
Cái gì là vừa tròn 18 tuổi? Đây chính là 18 tuổi.
Ngưu Đầu Mã Diện đã đáp ứng yêu cầu của hắn, nhưng hiện thực nó lạ lắm…khác xa với tưởng tượng khiến Lê Vĩ xém khóc.
Với trạng thái suy yếu, cạn kiệt, cùng cực như hiện nay…vị Thánh Tử này vừa mới bị hàng trăm nữ nhân của Bổ Âm Tông luân phiên hút lấy dương khí, hấp thụ sinh mệnh một cách điên cuồng.
Đây đều là ác nữ, không phải nữ nhân bình thường…
Chờ các ả luyện hoá xong dương khí vừa hấp thụ được, lại một lần nữa tìm đến mình song tu, Lê Vĩ chỉ có con đường chết a.
“Biết thế làm lão già hoàng đế sắp băng hà kia, ít nhất còn được hưởng thụ thêm 3 ngày.” Lê Vĩ sắp khóc rồi.
Chợt hắn tỉnh táo trở lại, hiện thực nếu đã phũ phàng rồi, có khóc lóc than vãn cũng chẳng được lợi ích gì, chi bằng tìm đường sống trong chỗ chết.
“Đồ vật, ta còn cái món đó.” Lê Vĩ thầm nghĩ.
Hắn tập trung tinh thần, nhân lúc các ác nữ kia vẫn đang tu luyện, bắt đầu quan sát trạng thái bên trong cơ thể mình.
Lê Vĩ chợt giật mình, chỉ thấy bên trong ý thức của bản thân có tầng tầng lớp lớp ánh sáng đang che đậy một thứ từ thấp đến cao như một cầu thang vô tận.
Vì sao có ánh sáng che đậy nhưng hắn nhận ra đây là một cầu thang?
Đơn giản, bởi vì bậc thang đầu tiên không bị ánh sáng che mất, bên trên bậc thang thậm chí hiện ra dòng chữ:
“Muốn bước trên con đường này…trước tiên phế bỏ tu vi, chỉ lưu lại cảnh giới Luyện Khí Sơ Kỳ.”
Đáy lòng Lê Vĩ phát lạnh, lại âm thầm đem toàn bộ gia phả Diêm Vương, tất cả thành viên âm phủ mắng cho máu chó đầy đầu.
Muốn sử dụng phải trở về Luyện Khí Sơ Kỳ?
Nhìn khắp toàn địa phủ, tất cả thành viên đều là yêu ma quỷ quái có thực lực cao cường, tu vi hùng hậu…thử hỏi ai ngu đến mức đi phế bỏ tu vi của mình để dùng một cái đồ vật chưa rõ lai lịch?
Nên biết rằng Hắc Bạch Vô Thường chỉ là thuộc hạ nhưng đã dễ dàng kết liễu Lê Vĩ khi hắn đột phá Trúc Cơ mà hắn không hề hay biết, chứng tỏ tu vi của thuộc hạ như hai kẻ này cũng rất khủng khiếp.
Tu vi càng cao, càng không muốn phế bỏ…
Chẳng may cầu thang là món cùi bắp chẳng phải mất hết đạo hạnh? Ngay cả cái rắm cũng không còn sao?
Rõ ràng Diêm Vương đã hố hắn một vố lớn, thấy thế nào cái cầu thang này cũng không giống hàng Cấm Kỵ.
“Cũng may cái xác này cũng chẳng còn gì để mất.” Lê Vĩ hít sâu một hơi, kiểm tra lại tình huống.
Dù sao thì cổ thân xác này đã sắp chết rồi, tu vi không còn được bao nhiêu, đang ở mức Luyện Khí Hậu Kỳ.
Hạ quyết tâm, hắn trực tiếp dùng một chút lực lượng còn sót lại phá đi tu vi của mình.
PHỐC!
Cơn đau khiến Lê Vĩ phun ra một ngụm máu, cả người càng thêm suy yếu, hấp hối như có thể lìa đời bất cứ lúc nào, từ Luyện Khí Hậu Kỳ tuột xuống Sơ Kỳ, mất hai tiểu cảnh giới.
Nhưng ngay sau đó, Lê Vĩ cảm giác như mình và cầu thang thần bí đang dung hợp thành một.
Dường như cầu thang chính là Lê Vĩ, mà Lê Vĩ chính là cầu thang, trạng thái vô cùng vi diệu.
Ánh sáng nơi cầu thang nhẹ nhàng dao động rút lên trên, bậc thang thứ hai đã hiện ra, bên trên bậc thang có viết một dòng:
“Mỗi Sinh Linh đều có Mệnh Cách của riêng mình, Mệnh Cách quyết định số phận, quyết định vận mệnh, quyết định tương lai, quyết định thành tựu, quyết định điểm đến cuối cùng.”
“Mệnh Cách? Đó là thứ gì hả?” Lê Vĩ ngơ ngác không hiểu, kiến thức của hắn quá ít để lý giải về thế giới này, vế cái thứ cao siêu được gọi là Mệnh Cách.
Trong đầu hắn chỉ muốn tìm cách sống sót rời khỏi Bổ Âm Tông, tìm được đường sống, cải biến vận mệnh của bản thân mà thôi.
Mà theo ý nghĩ của Lê Vĩ, những dòng chữ trên bậc thang thứ hai lại xảy ra biến hoá…
“Thành công thức tỉnh Mệnh Cách – Tiểu Âm Dương.”
Sau đó, toàn bộ chữ ở trên bậc thang thứ hai bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại ba chữ Tiểu Âm Dương như khắc sâu vào trong đó.
Một luồng thông tin tương ứng truyền thẳng vào trong đầu Lê Vĩ.
“Mệnh Cách – Tiểu Âm Dương giúp người sở hữu ngưng tụ Âm Dương Đồ, trở thành thiên tài Âm Dương, sở hữu hai loại linh căn quý hiếm hỗ trợ song tu là Âm Linh Căn và Dương Linh Căn, thái âm bổ dương, thái dương bổ âm hay âm dương hoà hợp tất cả nằm trong một ý niệm.”
“Ngon lành rồi!” Lê Vĩ nhịp tim đập thình thịch.
Cơ thể của hắn lặng lẽ biến hoá, ở giữa đan điền có một vòng tròn âm dương hiện ra như bức hoạ đồ, nó đang chậm rãi xoay tròn.
Lê Vĩ không phải kẻ ngu, ngược lại hắn là nhân vật ở thời mạt pháp chỉ cần 20 năm tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ.
Mệnh cách Tiểu Âm Dương vừa thức tỉnh, hắn đã biết đây chắc chắn là cơ hội chuyển mình của bản thân.
“Cầu thang tốt, đúng lúc lắm.” Lê Vĩ ánh mắt loé lên, hạ quyết tâm:
“Nếu ngươi đã có thể giúp ta thức tỉnh cái gọi là Mệnh Cách, giúp ta cải biến vận mệnh thê thảm, vậy ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên cực kỳ khí phách.”
“Khai Mệnh Nghịch Thiên!”
Khai mở mệnh cách, bắt đầu nghịch thiên.
Khi ý nghĩ của Lê Vĩ vừa dứt, thì những dòng chữ yêu cầu phế bỏ tu vi ở bậc thang thứ nhất cũng đột ngột biến mất.
Thay vào đó, bốn chữ “Khai Mệnh Nghịch Thiên” đã như rồng bay phượng múa sừng sững hiện lên.
Hai bậc thang đầu tiên đã lộ diện trong cầu thang vô tận đầy huyền bí.
Bậc thang đầu tiên – Khai Mệnh Nghịch Thiên.
Bậc thang thứ hai – Tiểu Âm Dương.
Mà đúng lúc này, các ác nữ của Bổ Âm Tông cũng dần dần thức tỉnh sau một đợt tu luyện.
Chứng kiến Lê Vĩ vẫn nằm im bất động, cả người vô lực, một ác nữ liếm liếm môi, sóng mắt đầy ma mị:
“Xem ra Thánh Tử này của chúng ta lại sắp toi rồi…”
“Thật đáng tiếc a.” Một ác nữ khác chép miệng:
“Kẻ này năm đó được tuyển chọn kỹ càng, đồ vật kia của hắn thuộc loại dị bẩm, dùng qua một lần là nhớ mãi không quên.”
“Khanh khách, tận hưởng lần cuối cùng đi, ta thấy hắn sắp trụ không nổi.”
“Tiếc thật, từ trước đến nay chưa có Thánh Tử nào bằng hắn a…”
“Nhiều lời quá, để ta lên trước.” Một ác nữ dường như có địa vị khá cao bước lên.
Chỉ thấy ả từ trong túi lấy ra một viên đan dược nhét vào trong miệng Lê Vĩ, dược lực nhanh chóng hoà tan, tiến vào cơ thể hắn.
Ngay lập tức, cái thứ đã yếu ớt kia lập tức ngạo thị quần hùng.
“Hàng của tên này phải gấp đôi ta kiếp trước.” Lê Vĩ nhìn mà cũng phải khiếp.
Trong lòng hắn không có chút dục niệm, chỉ có ghê tởm.
Xem ra thứ đan dược kia là công cụ mà những ác nữ này dùng để thuận tiện hút khô lô đỉnh.
Quả nhiên đúng như dự đoán của hắn, ác nữ không nói lời nào, trực tiếp tiến lên, cùng hắn hợp nhất.
Ánh mắt của ả tràn ngập khoái ý, nào đâu biết rằng…Lê Vĩ đang khinh miệt.
Ngay khi ác nữ dự định hấp thụ dương khí và sinh mệnh còn sót lại của hắn, Âm Dương Đồ giữa đan điền của hắn điên cuồng xoay tròn.
Thiên phú của một thiên tài Âm Dương kích hoạt.
Lê Vĩ muốn gậy ông đập lưng ông.
Thái Âm Bổ Dương!
…
Chương 3: Tiểu Linh Thụ
Thời gian trôi qua, ác nữ dần cảm thấy không đúng.
Những lần trước sau mỗi lần hấp thụ dương khí của Thánh Tử, ả đều vô cùng thoải mái, cơ thể dồi dào sức lực.
Nhưng sao lần này lại cảm thấy cả người ểu oải, suy nhược?
“Chẳng lẽ ta luyện công quá mức dẫn đến vấn đề?”
Đang muốn tách ra, cả người lại bị hút chặt.
Lê Vĩ như một cái động không đáy, điên cuồng hấp thụ lấy lực lượng của ác nữ để thái bổ cho chính mình.
Chưa kịp mở miệng thốt lên câu nào, ác nữ đã xụi lơ ngã xuống một bên.
“Khanh khách, sư tỷ thoải mái đến mức tay chân bủn rủn sao?”
Các ác nữ khác vẫn chưa phát hiện vấn đề bất thường, lại một người khác nhảy lên thân Lê Vĩ.
Hiện tượng giống như vừa rồi lặp lại, nữ nhân này cũng kiệt lực ngã sang bên cạnh.
Lê Vĩ vô cùng tinh khôn, hắn không hút khô ác nữ, ngược lại chỉ để mấy ả này vừa suy yếu đến mức không thể mở miệng, nằm thở hổn hển như vừa đạt đến đỉnh phong mà thôi.
Mãi đến nữ nhân thứ năm rơi vào hiện tượng như vậy, vài ác nữ mới nhận ra vấn đề, sắc mặt khẽ biến:
“Hiện tượng thật kỳ quái, phải bẩm báo cho trưởng lão xem xét.”
Một ác nữ đứng lên dự định bước khỏi mật thất thông báo.
Đáng tiếc đã muộn, Lê Vĩ đang nằm im bất động bỗng nhiên như lang sói vồ mồi lao vọt lên, một chưởng bất thình lình đã đem nữ nhân đánh ngã, rơi vào trong vũng máu.
“Thánh Tử, ngươi?”
Một đám nữ đệ tử của Bổ Âm Tông lâm vào khiếp sợ.
Đáng tiếc, sau một phen thái âm bổ dương, thực lực của Lê Vĩ đã vượt xa.
Mấy nữ đệ tử này tu vi vốn là sàn sàn Luyện Khí Kỳ như nhau, còn Lê Vĩ hiện tại đã gần đạt đến Trúc Cơ Kỳ.
Hắn không nói tiếng nào, sắc mặt lạnh lẽo như sói lao vào bầy cừu, xuất thủ trấn áp các ác nữ, gậy ông đập lưng ông.
Cái đồ án Âm Dương giữa đan điền vận chuyển đến cực hạn…
“Thánh Tử sắp đột phá Trúc Cơ, mau trốn!”
Mấy nữ đệ tử khác vừa tỉnh lại thấy cảnh này sợ hãi hét ầm lên.
Đáng tiếc nơi này vốn là mật thất đã đóng chặt chỉ có một lối ra duy nhất, Lê Vĩ nhanh trí đứng chắn ngay ở cửa mật thất, ác nữ nào xông đến đều bị hắn đấm bật trở về, trọng thương thổ huyết.
Nhớ đến ký ức ghê tởm mà chủ nhân cơ thể này đã phải chịu đựng, hai mắt Lê Vĩ đỏ lên, đòi lại tất cả.
Chỉ trong một ngày, toàn bộ nữ đệ tử Bổ Âm Tông đã bị rút cạn tu vi, hoá thành hồng phấn khô lâu.
Mà tu vi của Lê Vĩ cũng chính thức đạt đến Trúc Cơ, sánh bằng với kiếp trước của hắn.
Nhẹ đẩy cửa mật thất nhìn ra bên ngoài, vừa lúc trời vào đêm tối, Lê Vĩ lao đầu chạy thục mạng, rời khỏi địa bàn Bổ Âm Tông càng nhanh càng tốt.
Hắn biết đây là Nhị Cấp Thế Lực, có tông chủ là Trúc Cơ Hậu Kỳ toạ trấn.
Hiện tại mình vừa đột phá đến Trúc Cơ Sơ Kỳ, lại thiếu thốn thủ đoạn chiến đấu, nếu bị Trúc Cơ Hậu Kỳ tấn công chỉ có con đường chết mà thôi.
Trong bóng đêm, Lê Vĩ thu liễm mọi khí tức, lặng lẽ rời đi…
…
Trời tờ mờ sáng, Lê Vĩ lang thang tại một khu rừng…
Cả người hắn lấm lem bùn đất, trong lòng vẫn đem tổ tông của Ngưu Đầu Mã Diện mắng đến 18 đời.
Nếu biết sống lại ở kiếp này khổ như vậy, hắn thà ở dưới địa phủ ăn vạ còn sướng hơn.
Vừa mới sống lại ngày đầu đã xém bị một đám nữ nhân hút thành khô lâu, cũng may phước lớn mạng lớn, có cầu thang giúp đỡ lật ngược tình thế.
Nhắc đến cầu thang, Lê Vĩ lại xem như được an ủi phần nào, tâm trạng cũng trở nên khá tốt.
Hắn trốn trong một hốc cây rỗng, ý niệm tiến vào quan sát tình huống bên trong của mình.
Sau khi hắn liên tục đột phá tu vi, luồng sáng khổng lồ che đậy cầu thang lại rút lên trên, để lộ ra thêm một bậc thang nữa.
Bậc thang đầu tiên – Khai Mệnh Nghịch Thiên, đây là tên Lê Vĩ đặt cho nó.
Bậc thang thứ hai – Tiểu Âm Dương, mệnh cách giúp hắn vừa tìm đường sống trong chỗ chết.
Bậc thang thứ ba còn trống.
Không sai, có thêm một bậc thang đã được mở ra…nhưng bên trên lại trống rỗng, chưa có bất cứ ký tự nào.
“Dựa theo ước tính, mỗi lần ta đột phá một đại cảnh giới sẽ mở ra thêm một bậc thang?” Lê Vĩ vuốt cằm suy đoán.
Bậc thang thứ ba này xuất hiện khi hắn từ Luyện Khí Viên Mãn đạt đến Trúc Cơ Kỳ.
Vậy nếu muốn mở ra bậc thang thứ tư, chẳng phải chờ đến Kim Đan Kỳ mới được sao?
“Thôi kệ, trước mắt xem thử bậc thang Trúc Cơ này có gì.” Lê Vĩ hồi tưởng lại thời điểm mình sở hữu được mệnh cách Tiểu Âm Dương.
Lúc đó trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, đó là có được cách thức sống sót để thoát khỏi hang ổ của Bổ Âm Tông.
“Thử suy nghĩ xem sao.” Lê Vĩ khoanh chân xếp bằng, trong đầu liên tục suy nghĩ:
“Ta muốn có thiên phú vượt trội, mỹ nhân vây quanh, trở thành cường giả đứng đầu thiên hạ.”
ẦM ẦM ẦM…
Bậc thang thứ ba bỗng nhiên rung động kịch liệt, ba luồng thông tin bỗng nhiên từ trên đó bắn ra, hiện lên trong ý thức của Lê Vĩ.
Mệnh cách – Tiềm Lực Tiên Nhân: người sở hữu mệnh cách này chỉ cần không chết non, tương lai có tỷ lệ tu luyện thành Tiên.
Mệnh cách – Tiểu Soái Ca: dung mạo từ từ thay đổi, có được mị lực cao hơn nam nhân bình thường, dễ hấp dẫn sự chú ý của nữ nhân.
Mệnh cách – Thiên Đố Anh Tài: có được thiên phú vượt trội nhưng sẽ bị thiên địa đố kỵ, gây khó khăn trong quá trình tu luyện.
“Thật sự ra ba cái mệnh cách?” Lê Vĩ âm thầm khiếp sợ, hưng phấn quát lên:
“Chỉ có trẻ con mới chọn, người trưởng thành muốn hết!”
Hắn không ngờ ba mệnh cách ứng với tham vọng của mình vậy mà cùng lúc xuất hiện.
Chỉ bất quá rất nhanh, vui mừng của Lê Vĩ biến mất.
Bởi vì ba cái mệnh cách vẫn sừng sững bất động, không chịu dung nhập vào trong cầu thang.
Điều này như chứng minh rằng, hắn chỉ có thể tuyển chọn một trong ba mệnh cách.
“Khốn kiếp…” Lê Vĩ ở trong hốc cây đi qua đi lại, cân nhắc nên chọn Mệnh Cách nào để có thể phù hợp với mình.
Tiềm Lực Tiên Nhân chỉ cần không chết non sẽ có tỷ lệ tu luyện thành Tiên, nghe qua thì lợi hại…nhưng nếu chẳng may chết non thì sao?
Mình hiện tại chỉ là Trúc Cơ Kỳ, thế giới này có muôn vàn nguy hiểm, Trúc Cơ cũng chỉ là con kiến hôi, con đường thành tiên còn xa xa vời vợi, không may bị ai đó nghiền chết, vậy còn làm Tiên Nhân cái rắm a.
Tiểu Soái Ca sẽ gia tăng độ đẹp trai, thu hút phái nữ…nhưng lại khiến Lê Vĩ rùng mình, lỡ như không được phú bà bao nuôi, ngược lại bị ác nữ nào đó có tính chiếm hữu bắt về làm nô lệ thì càng thảm, thậm chí có khả năng trở thành đối tượng của thể loại tông phái như Bổ Âm Tông, rủi ro quá lớn.
Thiên Đố Anh Tài càng là thứ không dùng được, tuy có thiên phú cao nhưng lại bị ông trời ghen ghét, Trúc Cơ Kỳ nho nhỏ căn bản không gánh được lôi kiếp trong truyền thuyết nha.
“Không được rồi, phải đổi mệnh cách khác.” Lê Vĩ động ý niệm, ba cái Mệnh Cách đang hiện ra đã biến mất tung tích.
Nhớ lại lời Diêm Vương từng nói, cái cầu thang này lợi hại hay phế vật tất cả đều do người tu luyện mà ra, Lê Vĩ rốt cuộc đã hiểu.
Nếu chọn sai Mệnh Cách chỉ dẫn đến bản thân vạn kiếp bất phục, ngược lại nếu có thể chọn đúng Mệnh Cách…con đường sau này của mình có lẽ sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Hắn thu liễm những ham muốn hảo huyền, bắt đầu suy nghĩ thực tế hơn.
“Ta hiện tại còn quá yếu, vậy phải ưu tiên đề thăng tốc độ tu luyện để trở nên mạnh hơn và khả năng bảo toàn tính mạng.” Lê Vĩ dụng tâm, tập trung cao độ mà suy nghĩ.
XOẸT XOẸT.
Quả nhiên ứng với suy nghĩ của hắn, lại có thông tin về hai loại Mệnh Cách hiện ra bên trong ý thức.
Mệnh cách – Tiểu Linh Thụ: ngưng tụ một gốc Linh Thụ bên trong đan điền, gốc Linh Thụ này có thể giúp chủ nhân gia tăng khả năng hấp thu và tích trữ Linh Khí, đẩy mạnh tốc độ tu luyện và tăng sức chiến đấu.
Mệnh cách – Phong Chi Tử: được mệnh danh là đứa con của gió, sở hữu Phong Linh Căn cực phẩm, khả năng lĩnh ngộ thân pháp phong hệ viễn siêu thường nhân.
Ánh mắt Lê Vĩ loé lên, cầu thang không làm hắn thất vọng, lại hiện ra hai loại mệnh cách đúng với yêu cầu.
Trong đó gốc Linh Thụ có thể giúp hắn tu luyện nhanh hơn người thường, còn Phong Chi Tử thì có thể giúp hắn học thân pháp, chạy trốn giữ mạng.
“Thử đổi thêm lần nữa xem!” Lê Vĩ tham lam, lại động ý niệm:
“Đổi sang mệnh cách lợi hại hơn nữa.”
Lúc này, cầu thang chiếu ra một dòng chữ:
“Trúc Cơ chỉ được hai lần thay đổi mong muốn, mỗi lần tối đa ba loại Mệnh Cách, Kim Đan sẽ được thay đổi ba lần, Nguyên Anh sẽ được bốn lần…cứ thế cộng dồn lên.”
“Moá nó, cầu thang này thành tinh rồi, chẳng lẽ đây là đồ vật có linh tính trong truyền thuyết?” Lê Vĩ âm thầm khiếp sợ.
Nhưng nhờ cầu thang giải thích, hắn cũng hiểu sơ sơ nguyên lý hoạt động của nó.
Trúc Cơ được hai lần thay đổi mong muốn, lần đầu có ba mệnh cách, lần thứ hai có hai mệnh cách…số lượng mệnh cách hiện ra có lẽ tuỳ thuộc vào nguyện vọng của hắn, tuy nhiên tối đa chỉ được ba loại.
“Ta chọn mệnh cách Tiểu Linh Thụ.” Lê Vĩ hạ quyết tâm.
ONG.
Theo ý niệm kết thúc, mệnh cách Phong Chi Tử ở bên cạnh biến mất, thay vào đó ba chữ Tiểu Linh Thụ cũng sừng sững khảm vào bên trên bậc thang thứ ba.
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Lê Vĩ cảm giác được linh khí ở bên ngoài điên cuồng tiến đến, như thác lũ xâm nhập vào cơ thể mình.
Khoảnh khắc đó, một góc cây nho nhỏ giống như bonsai màu trắng tinh khiết ngưng kết bên trong đan điền của hắn, các sợi Linh Khí như những cái rễ cắm sâu xuống đan điền, toạ lạc ở bên cạnh đồ án âm dương.
“Đây là Tiểu Linh Thụ sao?” Lê Vĩ vuốt vuốt cằm, cảm nhận được lượng linh khí hùng hậu dồi dào tích trữ trong Linh Thụ, hắn vô cùng vui mừng.
Hiện tại đã sở hữu hai mệnh cách lần lượt là Tiểu Âm Dương và Tiểu Linh Thụ, Lê Vĩ hy vọng tương lai sẽ có được các mệnh cách khủng bố hơn.
“Khoan đã, bậc thang có màu…” Lúc này Lê Vĩ mới chú ý đến điều đặc biệt.
Cái bậc thang thứ nhất thì trong suốt như thuỷ tinh, không hiện ra màu sắc gì cả.
Bậc thang thứ hai và bậc thang thứ ba thì đều có màu xám y như nhau.
Như nhận ra thắc mắc của hắn, cầu thang lại chiếu lên các dòng chữ:
“Màu sắc thể hiện đẳng cấp của Mệnh Cách…”
“Màu xám là Tiểu Mệnh Cách, màu đen là Đại Mệnh Cách, màu đỏ là Thiên Mệnh Cách.”
“Moá nó, mệnh cách còn có đẳng cấp à?” Lê Vĩ nhịn không được thốt lên:
“Trên Thiên Mệnh Cách còn Mệnh Cách nào cao hơn không?”
Đáng tiếc, lần này cầu thang không hề phản ứng đến hắn…
Lê Vĩ âm thầm buồn bực, xem ra mình chưa đủ tư cách để hiểu biết nhiều hơn.
Bất quá dù là Tiểu Âm Dương hay Tiểu Linh Thụ thì chỉ là Tiểu Mệnh Cách, bên trên còn có Đại Mệnh Cách và Thiên Mệnh Cách.
Cầu thang lại chiếu lên dòng chữ:
“Đột phá Nguyên Anh Cảnh, phương pháp thăng cấp Mệnh Cách sẽ xuất hiện.”
“Ngon lành, có cả phương pháp thăng cấp mệnh cách…” Lê Vĩ vui mừng cười rộ lên như bị tự kỷ.
Nếu là như thế, Tiểu Âm Dương và Tiểu Linh Thụ cũng có thể thăng từ Tiểu Mệnh Cách thành Đại Mệnh Cách, thậm chí là Thiên Mệnh Cách…
Đến lúc đó, chẳng phải ta càng thêm lợi hại?
“Cầu thang, ngươi có thể nói chuyện hay không? Ta biết ngươi có ý thức.” Lê Vĩ lớn mật suy đoán:
“Chẳng lẽ ngươi là cái được gọi là Hệ Thống trong truyền thuyết? Lão tử cũng có Hệ Thống gia thân sao?”
Cầu thang chẳng phản ứng hồi lâu, ngay khi Lê Vĩ tưởng chừng nó bơ mình rồi, thì một dòng chữ lại được chiếu lên rồi tan biến:
“Ngươi còn quá yếu!”
Lê Vĩ hận đến nghiến răng, nâng lên một ngón tay giữa.
…
Chương 4: Tu luyện
Mặc dù cái cầu thang dám khinh bỉ mình, nhưng Lê Vĩ lại không thể không công nhận lời nó nói là đúng, bản thân quả thật còn quá yếu.
Lúc này, hắn tập trung khoanh chân ngồi xếp bằng, cố gắng lục lọi lại mảnh vụn trí nhớ của Thánh Tử Bổ Âm Tông.
Cái tên này chắc đã bị luân phiên bòn rút đến mức mà trí tuệ mơ hồ, linh hồn tán loạn, hoàn toàn không có quá nhiều trí nhớ để Lê Vĩ khai thác.
Từ khi gia nhập Bổ Âm Tông, số phận của hắn đã chẳng khác nào một con gia súc, được nhồi nhét tài nguyên giống như nhồi nhét thức ăn chăn nuôi, bị nuôi nhốt chờ ngày béo mập rồi giết thịt…
Chỉ là giết theo cách khác mà thôi.
Về phần ký ức trước khi vào Bổ Âm Tông đã trở nên mơ mơ hồ hồ, dường như quảng thời gian ở Bổ Âm Tông như địa ngục khiến đầu óc của hắn trở nên thiếu tỉnh táo, ngay cả chuyện xưa cũng không còn đọng lại trong tâm trí.
“Moá, người khác chuyển thế thì có hệ thống các loại gia thân, nhập vào con ông cháu cha, có bối cảnh hay khí vận chi tử gì gì đó, có tàn hồn cường giả kèm cặp…riêng ta chỉ được một cái cầu thang chưa rõ lai lịch, số phận thật chó má.” Lê Vĩ âm thầm oán than, nếu còn ở địa cầu…hiện tại hắn đã có một cuộc sống khác.
Bất quá than vãn nhiều cũng chẳng có lợi ích gì, Lê Vĩ đành từ trong lồng ngực móc ra gần trăm cái túi nhỏ.
Thứ này gọi là Túi Trữ Vật, hắn trấn lột được từ đám ác nữ của Bổ Âm Tông, bên trong túi rộng lớn hơn bề ngoài rất nhiều, có thể chứa được khá nhiều vật phẩm.
Hiện tại đã có được hai loại mệnh cách là Tiểu Âm Dương và Tiểu Linh Thụ, nhưng chiến lực của Lê Vĩ vẫn quá cùi, hắn phải gia tăng thủ đoạn chiến đấu cũng như tu vi.
Ở thế giới tu chân này, Lê Vĩ biết mọi thứ sẽ rất tàn khốc, kẻ mạnh làm chủ tất cả…mạnh lên hoặc bị đào thải, chỉ có hai con đường để đi mà thôi.
Đem tất cả đồ trong Túi Trữ Vật đổ ra bên ngoài, ánh mắt Lê Vĩ chợt sáng lên, cẩn thận kiểm kê.
Chỉ thấy trước mắt của hắn có 330 khối đá nhỏ kích thước lớn bằng hai ngón tay khép lại, toả ra màu trắng nhàn nhạt yếu ớt.
“Đây là Linh Thạch trong truyền thuyết rồi…” Lê Vĩ nhìn mà chảy nước miếng, kiếp trước hắn tìm kiếm cả đời cũng không có được một khối Linh Thạch, phải vơ vét từng tia Linh Khí mỏng manh từ các loại đồ cổ có niên đại xa xưa…
Nếu như năm đó được ban cho từng này Linh Thạch, hắn suy tính mình chỉ mất khoảng vài năm là đạt đến Trúc Cơ, không cần phải tân tân khổ khổ như thằng tự kỷ suốt 20 năm ròng.
Lại nhìn sang mấy thứ khác, đa số đều là các quyển sách cũ kỹ.
Lê Vĩ lật ra quan sát, nhận ra chúng nó đều là bản sao của một môn công pháp, vài loại vũ kỹ, thân pháp của Bổ Âm Tông.
Công pháp là nền tảng của mỗi tu sĩ, nếu ngươi muốn tu luyện đường dài, đột phá cảnh giới, ngươi cần có công pháp chủ đạo tương ứng.
Đừng thấy Lê Vĩ hiện tại là một Trúc Cơ, nhưng đây là khởi đầu của con đường tu sĩ, căn cơ của hắn vẫn còn yếu lắm…muốn đột phá đến Kim Đan hay Nguyên Anh trở lên, công pháp là điều kiện bắt buộc.
Vũ Kỹ là thủ đoạn dùng để áp dụng trong chiến đấu, có thể tấn công mục tiêu hay phòng ngự, tự vệ.
Thân Pháp là thứ giúp tu sĩ gia tăng tốc độ, có thể chạy trên bầu trời hoặc bay trên mặt đất.
Mấy thứ này đều vô cùng quan trọng, thế nên Lê Vĩ khá chờ mong vào hàng thu được từ Bổ Âm Tông, bèn tập trung quan sát.
Công pháp Nhị Tinh Thượng Phẩm – Bổ Âm Quyết, đây là loại công pháp song tu, giúp nữ nhân hút lấy dương khí, lực lượng và sinh cơ của nam nhân để thăng cấp, cực kỳ tà ác.
Đây cũng chính là lý do vì sao các ác nữ của Bổ Âm Tông phải tạo nên Thánh Tử và hút khô Thánh Tử thay vì trực tiếp luyện hoá các loại tài nguyên, bởi vì muốn luyện hoá thứ gì đó đều cần thông qua công pháp vận chuyển.
Đáng tiếc dù là Bổ Âm Quyết, gặp phải mệnh cách Tiểu Âm Dương cũng phải quy hàng.
Vũ kỹ Nhất Tinh Thượng Phẩm – Âm Sát Trảo.
Vũ kỹ Nhất Tinh Trung Phẩm – Âm Sát Chưởng.
Vũ kỹ Nhất Tinh Hạ Phẩm – Âm Sát Chỉ.
Thân pháp Nhất Tinh Cực Phẩm – Phân Ảnh Bộ Pháp.
“Hoá ra ở thế giới này, đẳng cấp được phân chia theo Tinh sao?” Lê Vĩ vuốt vuốt cằm:
“Như vậy cũng dễ nhận biết cho ta.”
Bổ Âm Quyết là công pháp Nhị Tinh, các loại vũ kỹ và thân pháp chỉ là Nhất Tinh…vậy không khó suy đoán đẳng cấp mấy thứ vật phẩm này sẽ được phân biệt theo kiểu Nhất Tinh, Nhị Tinh, Tam Tinh, Tứ Tinh…vân vân.
Đẳng cấp cao nhất liệu có phải Cửu Tinh hay không, tạm thời Lê Vĩ chưa biết được.
Lê Vĩ đem Bổ Âm Quyết ném sang một bên, thứ này là công pháp của nữ tu, nam nhân như hắn không luyện được, trừ khi vung đao tự cung, biến mình thành thái giám.
Ba môn vũ kỹ và một môn thân pháp đòi hỏi sở hữu Âm Lực mới tu luyện được, đây chỉ là việc nhỏ, Lê Vĩ đáp ứng đủ điều kiện.
Hắn đứng lên, lựa chọn môn vũ kỹ đẳng cấp thấp nhất là Âm Sát Chỉ.
Nhìn lấy nội dung khẩu quyết ghi bên trong sách, Lê Vĩ đọc theo:
“Tập trung vận chuyển Âm Lực từ đan điền thông qua các đường kinh mạch đến đầu ngón tay, dồn nén Âm Lực đến mức đầu ngón tay giữa đến mức cảm thấy đau nhói rồi phóng ra.”
Lê Vĩ ngay lập tức thực hành, Âm Dương Đồ Án trong đan điền của hắn vận chuyển, Âm Lực thông qua các kinh mạch nhanh chóng dồn vào đầu ngón tay giữa.
Cảm giác được đầu ngón tay nóng lên như bị lửa đốt vô cùng đau, Lê Vĩ liền cắn răng điểm về phía trước.
XOẸT.
Một tia đen kịt bắn ra, xuyên thủng vỏ cây, bắn xa hàng trăm mét, phá tan tất cả thực vật cản trở trên đường.
“Moá nó, còn mạnh hơn súng máy.” Lê Vĩ giật mình, đây là lần đầu tiên hắn được tiếp xúc với vũ kỹ a.
Trong lòng hưng phấn vô vàn, hắn âm thầm suy nghĩ:
“Chẳng trách mỗi nam nhân đều ôm mộng tưởng luyện võ, tu tiên như tiểu thuyết, cái loại cảm giác sở hữu sức mạnh siêu phàm như thế này trong tay thật sự quá mức kích thích.”
Nếu để đám ác nữ của Bổ Âm Tông nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi chắc chắn sẽ vô cùng kinh hãi.
Người ta tu luyện vũ kỹ phải mất rất nhiều công sức và thời gian mới có thể thi triển, thiên phú cao cũng phải mất mười ngày nửa tháng, đằng này Lê Vĩ ngay lần đầu tiên đọc nội dung vũ kỹ đã triển khai thành công, thật sự đáng sợ a.
Không những thế, Lê Vĩ chú ý đến Âm Dương Đồ trong đan điền.
Bản thân hắn sở hữu hai loại lực lượng, nếu chỉ vận dụng được Âm Lực thì thật quá đáng tiếc.
“Thử dùng Dương Lực xem sao!”
Nghĩ đến đây, Lê Vĩ học theo cách vận hành Âm Sát Chỉ nhưng lần này lại vận chuyển Dương Lực đi từ đan điền, thông qua các đường kinh mạch, rồi lại dồn nén nơi đầu ngón tay.
Bất quá khác với Âm Lực dồn nén và ngưng tụ, Dương Lực lại phóng khoáng và táo bạo hơn rất nhiều, nó không chịu tụ hội ở đầu ngón tay, ngược lại lan tràn khắp toàn bộ bàn tay.
Cảm nhận được tay của mình nóng hổi dữ dội, Lê Vĩ như ngộ ra điều gì đó, hung hăng nắm chặt năm ngón tay lại, hướng về phía trước đấm ra.
ĐÙNG!
Một vụ nổ vang lên, hư ảnh một luồng lực lượng màu đỏ rực hình nắm đấm to lớn phá tung tất cả, lực phản chấn mạnh đến mức ngay cả hốc cây to lớn hắn đang trú ngụ cũng nát tan.
Mà hắn cũng bị lực phản chấn đến bay ngược, cả người đụng thẳng vào một thân cây rơi xuống, lấm lem bùn đất.
Lê Vĩ nghiến răng, cả người đau nhức, xương cốt kêu lạch cạch.
“Hahaha, lão tử là một thiên tài, vậy mà tự sáng tạo ra vũ kỹ?”
Lê Vĩ ngửa đầu cuồng tiếu, ở tại chỗ nhảy nhót như con khỉ.
“Vũ kỹ này của ta phải là Dương Thần Quyền.” Lê Vĩ hào khí ngất trời nói.
ẦM ẦM…
Bất quá hắn vừa dứt lời, trên trời cuồn cuộn mây đen, một cổ cảm giác phẫn nộ như có thể tuỳ thời giáng xuống, sấm sét ngưng tụ vô cùng khủng bố.
“Dám bất kính với thần linh, chết!” Một thanh âm hờ hững từ trên trời vọng xuống.
“Không dám a.” Lê Vĩ khóc rống, vội vàng quỳ rạp nói:
“Môn vũ kỹ vừa rồi nên gọi Dương Khí Quyền mới đúng.”
Có vẻ như trời đất cũng không thèm chấp nhặt với con kiến hôi như hắn, ngay khi hắn thay đổi tên vũ kỹ, mây đen đã nhanh chóng tiêu tan, sát khí và áp lực biến mất như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Phù phù phù…quả nhiên không nên tuỳ tiện xưng thần gọi thánh a.” Lê Vĩ nghĩ đến vẫn còn sợ hãi.
Không nghĩ đến ngay khi mình muốn đặt tên vũ kỹ có một chữ “Thần”, xém chút nữa đã bị trời phạt, may mà nhanh trí kịp thời sửa sai.
Mấy ngày sau đó, Lê Vĩ ở trong rừng rậm vừa tu luyện vừa sáng tạo…
Hắn căn cứ vào vũ kỹ và thân pháp điều động Âm Lực có sẳn của Bổ Âm Tông sáng tạo thêm cách thức vận dụng Dương Lực của mình.
Thân là thanh niên đến từ thời hiện đại, thứ gì khác không có nhưng đầu óc và tinh thần tham học hỏi, mong muốn cải tiến là thứ không thể thiếu được…
Hai tháng thời gian lăn lộn như người rừng, Lê Vĩ rốt cuộc cũng hoàn thiện sơ bộ cách thức chiến đấu của mình.
Hắn vừa có thể điều động Âm Lực, vừa có thể điều động Dương Lực…đồng thời dung hợp cả hai lực lượng này thành một, từ đó phát huy sức mạnh của Vũ Kỹ.
Đêm đến, Lê Vĩ chui vào một khe nứt lớn dưới chân núi.
Tu sĩ cấp Trúc Cơ có thể nhìn được trong đêm, bóng tối không gây trở ngại cho hắn, dù sao thì kiếp trước hắn cũng đã quen với việc tu luyện nơi hoang vu, vắng vẻ.
Lê Vĩ cũng không nghỉ ngơi, thay vào đó là ngồi xuống hấp thụ linh khí bên trong linh thạch.
Đã từng là một kẻ phải vơ vét từng tia từng tia linh khí mỏng manh dính đầy tạp chất, lúc này được tiếp xúc với linh thạch chân chính chẳng khác nào ngồi trên một kho báu, Lê Vĩ kích động không cần phải nói, trân trọng từng chút một.
Khoanh chân ngồi xếp bằng, đặt một khối linh thạch trong lòng bàn tay, chậm rãi nhắm mắt.
Xào xạc…
Hắn chẳng cần làm gì cả, Linh Thụ cắm rễ trong đan điền đã nhẹ nhàng lay động các cành cây, hàng nghìn phiến lá màu trắng sáng rực lên.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ linh khí ẩn chứa bên trong linh thạch đã bị Linh Thụ hút cạn, không còn sót lại chút nào.
Đáng nói ở chỗ, Lê Vĩ kinh hỉ phát hiện trước đó bên trong linh khí của linh thạch có chứa đựng tạp chất, nhưng sau khi Linh Thụ cuốn vào, toàn bộ tạp chất đều bị loại bỏ một cách triệt để, chỉ giữ lại những luồng linh khí tinh khiết nhất.
Mà sau khi Linh Thụ hấp thụ linh khí từ linh thạch, những linh khí này sẽ tích trữ bên trong thân cây.
Chỉ cần Lê Vĩ động một ý niệm, toàn bộ linh khí từ thân cây đó sẽ thông qua các lá cây toả ra khắp đan điền và cơ thể của hắn, trợ giúp hắn tu luyện, đề thăng tu vi của hắn.
Cứ như thế…
Sau hai tháng thời gian, Lê Vĩ đã sử dụng đến 200 khối linh thạch.
Mà tu vi của hắn đã từ Trúc Cơ Sơ Kỳ thăng tiến đến Trúc Cơ Trung Kỳ.
“Cũng không biết ta tu luyện như thế là nhanh hay chậm.” Lê Vĩ vuốt vuốt cằm, kiến thức của hắn còn quá kém.
Dựa vào thông tin mà cầu thang cung cấp, Linh Thụ chẳng những giúp hắn tích trữ linh khí mà còn đẩy nhanh tốc độ tu luyện của hắn.
Hai tháng đột phá một tiểu cảnh giới bên trong Trúc Cơ, có lẽ cũng không quá tệ a…
Chương 5: Đánh bạo mỹ nhân
“Khanh khách, Thánh Tử của chúng ta không biết có được cơ duyên gì, thực lực vậy mà tiến bộ nhanh chóng như vậy?”
Một ngày này, Lê Vĩ đang ngồi tu luyện đột ngột rùng mình.
Hắn nghe tiếng cười yêu dị lẳng lơ, vội vàng đưa mắt nhìn đến chỗ phát ra thanh âm.
Chỉ thấy tại trên cành cây cao, có một nữ nhân tuổi chừng 30 đang thong thả ngồi, thân mặc bộ váy dài màu hồng cánh sen nổi bật, cổ áo xẻ sâu để lộ hai bầu sữa như muốn nổ tung, vòng eo uyển chuyển, tà váy cắt xéo khoe lấy một chiếc chân dài trắng nõn.
Nàng trang điểm rất đậm, diện mạo xinh đẹp nhưng đầy diêm dúa, cả người toả ra một mùi hương nồng đậm cay mũi.
“Bổ Âm Tông Chủ – Âm Mị Nhiên?” Lê Vĩ toàn thân rùng mình, thầm mắng bản thân quá mức chủ quan.
Hắn cứ ngỡ rằng khu rừng rậm này to lớn, muốn tìm kiếm một người chẳng khác nào mò kim đáy biển nên mới yên tâm trốn ở đây tu luyện, chờ bản thân mạnh hơn một chút mới rời khỏi, thế mà lại bị tìm đến tận cửa.
Kiến thức về tu chân của Lê Vĩ rất kém, hắn chưa có công pháp chủ đạo nên không biết rằng tu sĩ có thể điều động một thứ được gọi là “linh thức”.
Linh thức là linh lực của tu sĩ được khuếch tán ra với dạng khí mang theo ý thức của tu sĩ đó, có thể bao trùm trên phạm vi rộng.
Bên trong phạm vi linh thức của mình, tu sĩ có thể soi rọi tất cả mọi ngõ ngách.
Âm Mị Nhiên là Trúc Cơ Hậu Kỳ, linh thức của nàng có thể bao phủ bán kính 300 dặm, phát hiện ra Lê Vĩ trốn trong rừng là chuyện không mất quá nhiều công sức.
“Tham kiến Tông Chủ.” Lê Vĩ cố gắng ra vẻ trấn định, nhịp tim trong lòng lại đập thình thịch vì hồi hộp.
Mỗi tiểu cảnh giới trong Trúc Cơ chênh lệch rất lớn, Lê Vĩ dù là Trúc Cơ Trung Kỳ nhưng không có tự tin sẽ thắng được Trúc Cơ Hậu Kỳ.
“Thánh Tử xem ra ưa thích giả heo ăn thịt hổ, rõ ràng ngươi cũng tu luyện thuật Thái Âm Bổ Dương…” Âm Mị Nhiên nhếch bờ môi đỏ có chút âm u của mình, giọng điệu lành lạnh:
“Hút khô hơn trăm nữ đệ tử tinh anh của bổn tông, ngươi tính toán thế nào?”
“Tông chủ nói gì tại hạ không hiểu?” Lê Vĩ giả ngu hỏi ngược lại, giấu một bàn tay ở sau lưng.
Đột ngột, hắn vung ngón tay trỏ điểm mạnh về phía nàng.
“Âm Sát Chỉ!”
Tiên hạ thủ vi cường, trước một địch nhân mạnh hơn tìm đến trả thù, cách tốt nhất là đánh lén chiếm ưu thế.
XOẸT!
Một tia chỉ đạn âm trầm mang theo sát ý bắn ra như xé tan không khí.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến khoé mắt Lê Vĩ run rẩy.
ĐÙNG.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, có một cái cây bị bắn thủng.
Âm Mị Nhiên hơi sửng sờ, sau đó lại cười đến mức toàn thân run rẩy:
“Khanh khách, Thánh Tử ngươi là đang tấu hài sao?”
Thì ra Lê Vĩ đánh ra vũ kỹ nhưng lại cách mục tiêu quá xa, nói dễ hiểu chính là hắn bắn trượt tận ba mét, trong khi đó Âm Mị Nhiên vẫn ngồi yên tại chỗ.
Sắc mặt Lê Vĩ đỏ bừng, càng nhiều hơn là lúng túng.
Đã đánh lén mà còn đánh hụt, điều này khiến hắn xấu hổ muốn độn thổ.
Trước đó hắn ỷ vào tu vi chênh lệch quyền đấm cước đá cả trăm nữ đệ tử Bổ Âm Tông bên trong mật thất chật hẹp, vốn cho rằng mình rất lợi hại, nào ngờ kinh nghiệm chiến đấu gần như bằng không.
Âm Mị Nhiên ngồi một chỗ mà hắn còn đánh hụt, vậy nếu nàng di chuyển với tốc độ cao, làm sao để đánh trúng được nàng?
Quả nhiên không để hắn thất vọng, Âm Mị Nhiên từ trên cành cây cao phóng xuống, sau đó như một linh xà uốn lượn lao vọt đến.
“Âm Sát Chỉ!”
Lê Vĩ một lần nữa bắn ra chỉ đạn, Âm Mị Nhiên dễ dàng lách người né tránh.
“Âm Sát Chưởng!” Lê Vĩ không từ bỏ, vừa lùi về phía sau vừa ngưng tụ Âm Lực vào lòng bàn tay tung ra một chưởng.
Đáng tiếc, Âm Mị Nhiên vẫn ung dung tránh thoát, còn liếm môi đầy dâm mị:
“Ta thật tò mò không biết một nam nhân như ngươi vì sao sở hữu Âm Lực? Chẳng lẽ ngươi đã tự thiến để tu luyện Bổ Âm Quyết của bổn tông?”
“Âm Sát Trảo!” Lê Vĩ nghiến răng nghiến lợi, Âm Lực một lần nữa hoá thành móng vuốt đen vồ đến mục tiêu.
“Âm Sát Trảo!” Âm Mị Nhiên nâng tay lên, cũng đánh ra một chiêu tương tự.
Trong nháy mắt, cái Âm Sát Trảo mà nàng thi triển ra to gấp hai lần của Lê Vĩ, dễ dàng bóp nát chiêu thức của hắn.
“Ngươi có tu vi nhưng khả năng chiến đấu quá kém, mau thúc thủ chịu trói đi!” Âm Mị Nhiên ánh mắt loé lên từng tia độc ác:
“Lão nương sẽ đích thân hút khô ngươi, báo thù cho các đệ tử.”
Âm Mị Nhiên nâng lên hai bàn tay, chúng nó liền hoá thành hai cặp Âm Sát Trảo dữ tợn vồ xuống đầu Lê Vĩ như vồ gà.
“Phân Ảnh Bộ Pháp!”
Bỗng chốc cơ thể của Lê Vĩ phân tách thành hai người, một người là ảo ảnh do Âm Lực tạo thành, một người là bản thể…cả hai hướng về hai phương khác nhau điên cuồng bỏ chạy.
“Hừ, đây chính là thân pháp của bổn tông, ngươi dùng nó ở trước mặt tông chủ khác nào trứng đòi khôn hơn vịt?” Âm Mị Nhiên khinh thường, vừa liếc nhìn đã biết đâu là ảo ảnh.
Trực tiếp quay người, hướng về bản thể của Lê Vĩ đuổi theo.
Lê Vĩ bất chợt không chạy nữa, quay đầu phát động vũ kỹ.
Trong mắt Âm Mị Nhiên hiện lên một tia khinh miệt, ở trong mắt nàng, khả năng công kích của tên này gần như bằng không, vì hắn toàn đánh trượt.
Nào ngờ khoảnh khắc sau đó, Lê Vĩ bỗng nhiên vung tay đấm ra.
ĐÙNG!
Như một quả bom nhỏ phát nổ, uy lực bao trùm, Dương Lực hoá quyền hung hăng nện thẳng vào cơ thể nàng.
PHỐC!
Âm Mị Nhiên như diều đứt dây thổ huyết bay ngược, vừa đau đớn vừa khó tin quát lên:
“Làm sao có thể? Đây là vũ kỹ gì?”
“Hahaha.” Lê Vĩ đắc ý cười to, nếu không dễ dàng bắn trúng mục tiêu, vậy ta dùng vũ kỹ có sức tàn phá lớn.
Dương Khí Quyền nổ trên diện rộng, dù ngu xuẩn đến đâu cũng phải đánh trúng.
Quả nhiên Âm Mị Nhiên đã trúng chiêu của hắn.
“Ngươi muốn chết.”
Bị con mồi đánh bị thương, Âm Mị Nhiên như phát điên, trực tiếp hoá thành hai người ở hai phía lao về phía hắn.
“Không xong!” Lê Vĩ da đầu tê dại, hắn không đủ khả năng phân biệt thật giả từ Phân Ảnh Bộ Pháp.
“Chết đi cho ta!” Âm Mị Nhiên gầm lên, một tay đánh ra Âm Sát Trảo, một tay triển khai Âm Sát Chưởng.
“Tam Ảnh Bộ Pháp!”
Lê Vĩ lại tạo bất ngờ, cơ thể của hắn biến mất tại chỗ, một lần phân tách thành ba người xuất hiện ở ba hướng khác nhau.
Đây là thân pháp đã được hắn cải tiến, trong đó có một ảo ảnh do Âm Lực hoá thành gọi là Âm Ảnh, một ảo ảnh do Dương Lực hoá thành gọi là Dương Ảnh và một bản thể.
Hai luồng vũ kỹ của Âm Mị Nhiên đánh trượt mục tiêu, lại hoảng hốt không thể phân biệt được đâu là Dương Ảnh và đâu là bản thể của Lê Vĩ, nàng chỉ có thể nhìn ra Âm Ảnh mà thôi.
“Dương Khí Quyền!”
Lê Vĩ thừa thắng xông lên, ở phía sau đấm ra một quyền khủng bố.
RĂNG RẮC…
Xương cốt của Âm Mị Nhiên như sắp đứt gãy, miệng phun máu tươi đụng nát thân cây cổ thụ.
“Cơ hội đây rồi!” Lê Vĩ nhân lúc nàng yếu muốn đoạt mạng của nàng.
Hắn tiếp cận trực diện, Dương Khí Quyền nhắm ngay đầu Âm Mị Nhiên oanh tạc.
“Âm Sát Song Trảo!”
Nào ngờ Âm Mị Nhiên bỗng như hổ cái vồ lên, hai trảo cùng lúc vung ra.
XOẸT.
Dương Khí Quyền bị trảo ảnh chém nát, móng vuốt tiếp tục cường ngạnh vồ vào cơ thể Lê Vĩ.
“AAAAA…” Lê Vĩ đau đớn gầm lên, từ ngực đến bụng xuất hiện mười vết trầy xướt sâu vào trong xương khiến hắn như muốn ngất đi.
“Làm sao nữ nhân này còn khoẻ như vậy?” Hắn không dám tin vào mắt mình.
“Tốn một viên Liệu Thương Đan cao cấp giữ mạng của bổn tông chủ, ngươi chết cũng nên cảm thấy vinh hạnh.”
Âm Mị Nhiên lạnh lẽo âm u nói, thân pháp biến ảo tiếp cận, Âm Sát Song Trảo nhắm thẳng vào đầu và ngực của Lê Vĩ cắm thẳng.
Sự chênh lệch tu vi khiến Âm Mị Nhiên rất tự tin, dù có là Dương Khí Quyền kia cũng sẽ bị nàng nghiền nát mà thôi.
Lê Vĩ vừa rồi có thể trọng thương nàng đều là nhờ yếu tố bất ngờ, nếu đối chiến trực diện như hiện tại, lực lượng của Trúc Cơ Hậu Kỳ sẽ huỷ diệt Trúc Cơ Trung Kỳ như hắn.
Sắc mặt Lê Vĩ hiện lên vẻ điên cuồng, Âm Dương Đồ trong đan điền vận chuyển đến cực điểm, đồng thời nguồn Linh Lực tích trữ trong Linh Thụ cũng được bắn ra, thắp sáng toàn bộ thể nội của hắn.
Âm Lực và Dương Lực hoà quyện cùng nhau, cộng thêm nguồn Linh Lực tích luỹ bùng nổ khiến lực lượng của Lê Vĩ bỗng nhiên cực mạnh.
“Âm Dương Quyền!”
Hắn liều mạng đấm một quyền, hai màu trắng và đen đan xen bắn ra hình thành một nắm đấm khổng lồ vượt qua tưởng tượng.
“Làm sao có thể?”
Cảm giác được nguy cơ trí mạng, trong đôi mắt của Âm Mị Nhiên lần đầu hiện ra vẻ sợ hãi.
Cổ sức mạnh này của Lê Vĩ lúc này đã sánh ngang Trúc Cơ Viên Mãn, quá mức hoang đường.
Nàng thi triển thân pháp muốn bỏ chạy, đáng tiếc khoảng cách áp sát giữa hai người đã là quá gần.
BÙM!
Không khí trước mặt nổ tung, Âm Sát Song Trảo như củi mục vỡ nát, Âm Mị Nhiên tan xương nát thịt, máu tươi nhuộm đỏ.
Mà Lê Vĩ cũng bị lực phản chấn kinh khủng nện cho văng ngược trở về, đụng nứt một tảng đá lớn.
“Khụ khụ khụ…”
Ho khan kịch liệt, từ đầu đến chân đều dính đầy máu, cũng không biết là máu của hắn hay của Âm Mị Nhiên.
Hắn chỉ biết mình đang quá đau, lại mệt mỏi quá độ, tay phải thi triển Âm Dương Quyền đã mất đi cảm giác, không thể động đậy.
“OẸ…”
Lê Vĩ nôn, mặt tái xanh như tàu lá…
Mặc dù trong bụng rỗng tuếch, hắn vẫn nôn thốc nôn tháo, tay chân run lẩy bẩy.
Vừa rồi ở bước đường cùng người sống ta chết, Lê Vĩ buộc lòng phải xuống tay đầy táo bạo.
Nhưng nói gì thì nói, cái cảm giác giết người vẫn mang đến đả kích quá lớn đối với hắn, khiến tay chân hắn không rét mà run, toàn thân kiệt sức, tinh thần đi xuống trầm trọng.
Khác với việc song tu hút khô trước đó, cái việc dùng thế công nghiền nát người khác, máu thịt tung toé mang đến cảm giác hoàn toàn khác biệt…
Đời trước hắn ngay cả cổ gà còn chưa từng cắt, bây giờ lại vừa đấm bạo một nữ nhân, thử hỏi làm sao có thể bình tĩnh?
“Lê Vĩ ơi Lê Vĩ, đây không còn là thế giới trước kia của ngươi…đây là nơi người sống ta chết, là chốn mạnh được yếu thua, là chỗ mà nếu ngươi không giết người, ngươi sẽ bị người giết.”
Cố gắng tự trấn an nội tâm hơn nửa ngày…
Cả người lung lay, Lê Vĩ bước đến thi thể nát bấy của Âm Mị Nhiên căng mắt ra quan sát…
Hắn cưỡng ép nuốt cơn buồn nôn ngược trở về, hai mắt nhìn thật kỹ như muốn ghi tạc khung cảnh máu thịt này vào lòng, để bản thân trở nên cứng rắn hơn, mạnh mẽ hơn…thích nghi được với thế giới này.
Bỗng nhiên, một chiếc nhẫn nằm trong vài nhánh xương cốt lọt vào tầm mắt.
Chính là Nhẫn Trữ Vật, toàn bộ Bổ Âm Tông chỉ có tông chủ như Âm Mị Nhiên đủ tư cách sở hữu.
So với Túi Trữ Vật, Nhẫn Trữ Vật chẳng những thẩm mỹ hơn mà còn cao cấp hơn, có khả năng chịu được lực tác động rất mạnh, vô cùng bền bỉ, nội không gian bên trong cũng to lớn vô cùng.
“Không tệ haha.”
Lê Vĩ vội vàng nhặt lên đeo vào ngón tay, cảm thấy bản thân đã đủ bình tĩnh, hắn thi triển Phân Ảnh Bộ Pháp nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Hắn cứ chạy và chạy cho đến khi tìm thấy một khe nứt dưới chân núi, cả người liền như cá trạch trơn trượt chui vào, cẩn thận dùng đá phủ kín bên trên.
Thần kinh và cơ thể đều đạt đến giới hạn, muốn ngủ say một giấc…
Lê Vĩ chỉ kịp ở trong lòng mắng chửi một tiếng:
“Cái kiếp gì thế này? chưa kịp thấy mỹ nhân nào yêu thương đã phải đánh nổ một nàng…”
…