1. Home
  2. Truyện Đô Thị
  3. [Audio] Cao Thủ Kiếm Tiền
  4. Tập 2: Giấc mộng triệu phú (c6-c10)

[Audio] Cao Thủ Kiếm Tiền

Tập 2: Giấc mộng triệu phú (c6-c10)

❮ sau

Chương 6: Giấc mộng triệu phú (2)

Trương Thắng muốn vuốt lại mái tóc, chỉnh lại cổ áo cho thẳng, nhưng cô gái đang nhìn, không kịp làm mấy chuyện đó nữa, xuống xe, dắt đi tới hè, đáp qua loa:

– À, anh chẳng có việc gì, đi dạo chơi vậy thôi.

Trịnh Tiểu Lộ và Trương Thắng đều làm việc ở nhà máy in Tam Tinh, sau khi thành xí nghiệp hợp doanh, đổi tên lại Đại Tam Nguyên. Trương Thắng bị cắt giảm biên chế, Trịnh Tiểu Lộ được giữ lại, cô là cô gái rất khéo léo hiểu lòng người, thấy Trương Thắng có vẻ lúng túng là liền chuyển đề tài ngay:

– Lâu rồi không gặp anh, bác Lưu nhắc luôn đó, cứ nói mất đi bạn cờ tốt …

– Thế à, em có gặp bảo anh cũng nhớ bác ấy lắm đó, không có bác ấy, anh mất đi vài bữa ăn miễn phí.

Bác Lưu là ông bảo vệ già, không biết là thân thích của lãnh đạo nào của nhà máy, kiếm được cái chức nhàn, vẫn chưa giảm biên chế, ông ta không chỉ mê cờ lại còn thích cá cược, chơi thua Trương Thắng suốt.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện nhà máy, Trịnh Tiểu Lộ cúi đầu xem đồng hồ, cô bện cái đuôi ngựa vắt một bên, động tác này làm lộ ra cái cổ trắng mịn, làm Trương Thắng không kìm được tham lam liếc thêm một cái.

Trịnh Tiểu Lộ ngẩng đầu lên mỉm cười, cái má xuất hiện lúm đồng tiền mê người:

– Anh Trương, em hẹn bạn đi dạo phố, hôm nào có cơ hội trò chuyện nhé!

Trời nóng thế này còn hẹn bạn dạo phố? Hẳn là bạn trai đi, như bị gai chích một cái, song Trương Thắng vẫn tỏ tự nhiên, cái mặt y thuộc kiểu tương đối khó lộ sắc thái tình cảm:

– Ừ, hôm nào gặp lại.

Trịnh Tiểu Lộ đi xa rồi, Trương Thắng vẫn dõi theo bóng lưng đó mãi, ánh mắt cô đơn.

Y thầm yêu cô gái này từ lâu, Trịnh Tiểu Lộ không hề hay biết, Trương Thắng có cảm giác rất rất đặc biệt với cô gái này, Trịnh Tiểu Lộ không đẹp theo kiểu rung động lòng người, mà là vẻ đẹp thanh thuần khiến người ta nhìn vào lòng có cảm giác êm đềm lắng dịu, vẻ đẹp mà nhiều mỹ nữ các không có, đại khái có thể gọi là tình yêu sét đánh.

Nụ cười của Trịnh Tiểu Lộ rất ngọt, ngọt tới làm Trương Thắng muốn sâu răng, khi cô cười đôi mắt như vầng trăng non, lúm đồng tiền như muốn đổ hết mật ong thiên hạ vào đó, còn có tiếng cười của cô …

Tóm lại, trong mắt tình nhân có Tây Thi, với Trương Thăng, dù một cái ngón chân của cô lộ ra dưới đôi dép săng đan cũng đáng nhìn hơn mỹ nữ ăn mặc mát mẻ làm Quách Y Tinh mất hồn khi nãy.

Nhưng chỉ là thầm yêu thôi, Trương Thắng không có ý định theo đuổi hay chiếm hữu cô, vì thân phận hai bên quá chênh lệch, người ta trẻ trung xinh đẹp như vậy, là đóa kim hoa của nhà máy Tam Tinh, còn y? Chỉ là thợ điện không có tiền đồ, quyền lợi duy nhất của y là hưởng thụ mối tình thầm kín đó.

Trương Thắng là người sống khá nội tâm, y đọc sách nhiều, trình độ chữ nghĩa không hề kém với sinh viên tốt nghiệp đại học chính quy, viết bút lông cực đẹp, khi còn ở nhà máy, việc của văn phòng cũng giao cho y. Ví như bảng thông báo trong nhà máy, vốn là chức trách của Trịnh Tiểu Lộ, vì y khéo tay chữ đẹp, nên luôn được lãnh đạo giao làm, nhờ đó y có nhiều cơ hội được ở bên cô gái trong lòng, được làm việc với Trịnh Tiểu Lộ là hạnh phúc vô bờ.

Ngửi mùi hương thoang thoảng trên người Tiểu Lộ, nhìn nụ cười ngọt ngào của cô, nghe giọng nói êm tai đó, Trương Thắng đủ tinh lực làm việc cả ngày, cô không phải tiên nữ hạ phàm, nhưng trong lòng y, Tiểu Lộ là thiên sứ lạc tới nhân gian, không ai bì được. Vì thế ở bên Tiểu Lộ, dù mũi có hít phải toàn bụi phấn cũng cảm giác như đang ngửi hoa lan.

Trên thế giới này, thứ khó dứt ra nhất, trừ răng ra đại khái chỉ có tình yêu mà thôi, mà trong tình yêu, làm người ta khó quên nhất là mối tình đầu, đối với nam nhân mà nói, đó là đầu tiên khai phá tâm hồn.

Nam hay nữ đều có lần đầu tiên, với nữ nhân đó là tấm thân xử nữ, còn với nam nhân đó là linh hồn.

Lần đầu của Trương Thắng trao cho Trịnh Tiểu Lộ, nhưng người ta lại chẳng mảy may hay biết, vì Trương Thắng nhiều lắm chỉ đứng xa xa nhìn cô mà thôi.

Cô gái xinh đẹp như thế, tất nhiên nam nhân thiên hạ không phải mù hết mỗi Trương Thắng mắt sáng, thanh niên chưa vợ trong nhà máy đều chú ý tới Tiểu Lộ, làm đủ cách lấy lòng cô, về sau xuất hiện đối thủ quá mạnh làm tất cả ủ rũ rút lui, đó trưởng phòng tài vụ Mạch Hiểu Tề, năm nay vừa tròn 30, gia cảnh tốt, bằng cấp cao, thêm vào chức vụ không thấp cùng dáng vẻ đường hoàng, tuy nói từng ly dị, nhưng nam nhân thành thục kinh nghiệm càng tăng thêm sức hút cho hắn, trước mặt hắn, Trương Thắng chỉ là thằng nhóc con thôi.

Khí chất nam nhân thành thục, sự tự tin của nam nhân thành đạt, tuyệt đối không phải dựa vào tướng mạo, hay bày vài tư thế làm dáng ra vẻ mà có được.

Vừa rồi người bạn Tiểu Lộ hẹn đi dạo phố hẳn là Mạch Hiểu Tề đi, hai người bọn họ yêu nhau hơn một năm rồi, chẳng phải là trẻ con, đi chơi chỉ nắm tay nắm chân …

Nghĩ tới đó Trương Thắng cười chua chát, ghen tị chứ, nhưng phải phục thôi, người ta rất xứng, Trịnh Tiểu Lộ đã tìm được hạnh phúc cuộc đời. Còn y, chẳng có gì cả, sáu tháng vất vả còn mất tiền ngu cho người ta, nếu như trước kia mình không phải là tên thợ điện nhỏ bé, liệu có dũng khí theo đuổi, bày tỏ với Tiểu Lộ không?

Sau này nếu như gặp phải cô gái khác khiến mình động lòng, nhưng lại có đối thủ với ưu thế vượt trội, thì mình sẽ làm thế nào? Cái gì mà tình yêu đích thực là vô giá, nếu có một người bình thường và một doanh nhân thành đạt cùng thực lòng yêu một cô gái, cho dù cô gái đặt tình yêu lên hàng đầu, thì cô ấy sẽ chọn ai? Cũng giống như hai cô gái tốt bụng như nhau yêu anh, một cô gái xinh đẹp một cô gái bình thường, anh sẽ chọn ai?

Anh có thế cười nhạo người có tiền ra vẻ mình thanh cao, nhưng anh không có gì cả, chỉ mạnh miệng không biết thẹn nói một câu “anh yêu em”, là có thể cho người ta hạnh phúc à? Nếu thực sự yêu, nên rút lui thì hơn.

Ha, lại lừa mình lừa người rồi, nói cho cao thượng thế làm gì, chấp nhận đi, mình bỏ lỡ cơ hội đơn giản là vì tự ti nhút nhát và kém cỏi mà thôi.

Cuộc sống cho Trương Thắng biết, sinh hoạt là cơm gạo, tình yêu là gia vị. Nói cho cùng, muốn người ta yêu mình thì mình phải yêu bản thân trước, phải có vốn liếng lọt vào mắt xanh người ta đã.

Nghĩ tới đó lòng Trương Thắng buồn bực, trút cả lên cái bàn đạp, đạp mạnh một cái, ngờ đâu cái xe cũ nát phản chủ, tuột xích, bàn đạp trượt đi, hạ thể dập xuống yên xe, đau thấu trời xanh mà không kêu nổi một tiếng, vừa đúng lúc có cô gái từ trong nhà đi ra định dội nước ra hè cho mát, nhìn thấy che miệng tùm tỉm cười.

Quả thực nhục tới không biết dấu mặt vào đâu nữa, Trương Thắng nhịn đau mắc lại xích, chẳng kịp bận tâm xem “thằng em” có làm sao không, lên xe đạp đi thẳng một mạch, giờ lòng không còn chút lấn cấn nào nữa, Trương Thắng hướng thẳng về hướng Kiều Tây, hiện người biết tin tức chính phủ muốn khai phát nơi này còn chưa có mấy, nếu tận dụng được phát hiện tình cơ này, y có thể bước lên con đường hoàn toàn khác.

Cứ đi thẳng một lèo về phía tây, đường trải nhựa dần trở nên nhỏ hẹp, ổ voi ổ gà mấp mô, đạp xe ê cả mông, thêm mười phút nữa liền thấy được từng vùng đất trống trải của khu ngoại ô Kiều Tây.

Dắt xe lên vùng đất cao nhìn xuống, trừ những ruộng rau bị phân chia lộn xộn thì chỉ có bãi đất hoang, ở chỗ gần đường là những đống rác thải công nghiệp bị người ta đổ trộm chất cao như núi, ở nông thôn mà chẳng có được mùi cây cỏ đất đai, mà toàn những mùi kỳ dị, không khí còn chẳng trong lành được như ở thành phố.

Trương Thắng bịt mũi đi tìm mô đất khác đầu gió tránh xa cái mùi gắt mũi khó ngửi kia, nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, đúng chỗ hộ trồng rau nào đó ủ phân chuồng … Bịt mũi nhìn xa hơn một chút thấy được con sông nhỏ, nước sông đen xì dính nhớp, trông như dầu vậy, thối kinh người. Con sông này vốn rất rộng, vì nhìn ra được dấu vết lòng sông hai bên, bây giờ đã khô cong rồi, lòng sông bị người ta đào lấy cát, hố to hố nhỏ lỗ chỗ như chốc đầu.

Bảo sao người ta sống chết bỏ nông thôn mà đi.

Chương 7: Giấc mộng triệu phú (3)

Nơi này có hai cái thôn, tên là Đại Vương Trang và Tiểu Vương Trang, theo lý mà nói nhà cửa kề sát thành phố không tới mức lụp xụp như thế này, nhưng nhìn khắp lượt, cả thôn trang toàn là căn là thấp lè tè, chẳng có chút sinh khí. Chỉ có hai bên đường mở mấy quán cơm, giải khát cùng nơi sửa xe trông còn có chút hơi người.

Trương Thắng thấy lòng nguội lạnh: Cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này thực sự sẽ khai phát sao? Chính phủ xuống đây khảo sát có khi cũng đổi ý.

Những năm đầu thập niên 90, khắp nơi từng bừng khí thế làm kinh tế, dẫn nhập đầu tư, khai phát kiến thiết còn chưa có quy định hoàn thiện như bây giờ, bây giờ từ lập hạng mục, quy hoạch, thẩm phê, giải tỏa, khai phát, từng bước vừa khoa học vừa chặt chẽ, còn phải qua nghiên cửu luận chứng kỹ càng, cuối cùng mang ra hội nghị thường ủy, có được đa số phiếu tán thành mới thông qua.

Thời đó mọi thứ mới đang khởi đầu, một số lãnh đạo vì chính tích có khi thấy chủ ý hay là vội vàng lập hạng mục luôn, công trình tiến hành một nửa phát hiện tính khả thi quá thấp gác đó, đó không phải chuyện hiếm có gì.

Cho dù Trương Thắng không nghi ngờ tính chân thực của của văn kiện kia, nhưng y lo chính phủ sẽ thay đổi kế hoạch, lập hạng mục báo cáo không phải là quy hoạch chính thức, chỉ là cung cấp một kiến nghị với lãnh đạo, chưa chắc đã được phê duyệt, càng không thể xác định được khi nào sẽ phê duyệt. Nếu nhanh, lãnh đạo vỗ bàn một cái, tháng sau ở chỗ này xuất hiện nhà ba tầng cũng chẳng lạ, Nếu chậm, mười năm cũng là bình thường, tin tức này tới khi đó còn giá trị quái gì nữa.

Trương Thắng đứng đó suy nghĩ rất lâu, mỏi chân ngồi xuống rút điếu thuốc ra, cho điếu thuốc vào mồm lại không hút, nghĩ gì ném thuốc đi, men theo con đường nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo xuống dốc. Phía trước là mấy ruộng rau cải trắng phát triển rất tốt, có thể nhìn ra được, nếu nơi này không quá gần thành phố, bị rác thải ô nhiễm nghiêm trọng, sông bị chặn dòng, thì bốn là ruộng đồng phì nhiêu.

Tuy không trải qua giáo dục bậc cao, nhưng là người thích đọc sách, kiến thức Trương Thắng xem như cũng rộng rãi.

Bên cạnh ruộng rau có một người nông dân mang theo xe ba bánh, tưới nước vào ruộng, Trương Thắng liền tới bắt chuyện:

– Ông ơi, mảnh đất này làm sao lại hoang vu thế?

Lão nông mặt nhăn nheo ngẩng đầu lên nhìn y, vừa múc nước tưới cây, vừa trả lời:

– Biết làm sao được, thôn chúng tôi chịu đủ lắm rồi, ai có chút năng lực thì đều chuyển sang bên Thái Gia Truân ở, thanh niên trai tráng không có ruộng mà trồng, đa phần ra ngoài làm công, trong thôn chả còn ai ở nữa, tôi không đành lòng bỏ hoang mảnh đất này, chỗ này cao một chút, chưa bị ô nhiễm, nên trồng được ít rau, có điều lấy nước hơi xa. Ài, tôi rảnh rang không có gì làm mới loay hoay ở đây.

Trương Thắng gật đầu, ngó quanh một lượt, làm như thuận miệng hỏi:

– Nếu cháu mua đất ở đây thì giá cả thế nào hả ông?

Lão nông kinh ngạc tròn mắt:

– Đất ở đây người ta muốn bán còn chẳng được, cậu mua làm cái gì? Cần nước chả có nước, muốn trồng cấy cũng chả nổi, suốt ngày hôi thối nồng nặc, chỉ có ruồi với muỗi, cậu mua làm gì?

Trương Thắng bịa bừa:

– Cháu định mở một khu trồng rau kỹ thuật cao, nơi này gần thành phố, vận chuyển thuận tiện.

Lão nông cười:

– Chỗ này nước còn chả có, cậu trồng rau ra làm sao?

– Thì đào vài cái giếng sâu, áp dùng phương pháp tưới tiêu nhỏ giọt, kỹ thuật cao mà ông, không tốn nước như phương pháp truyền thống.

Lão nông càng cười lớn:

– Giếng sâu cũng không dùng được đâu, nguồn nước ô nhiễm nặng lắm rồi, dùng trồng để ăn còn được, chứ loại rau kỹ thuật cao gì đó của cậu chi phí quá cao, chẳng kiếm được mấy đồng.

Nói tới đó chỉ tay về phía dãy nhà đằng xa:

– Chỗ gần sông kia là nhà tôi đấy, tiền viện hậu viện cộng lại được một mẫu, thêm vào ba gian nhà gạch, chỉ cần trả tôi 10.000 đồng là tôi bán cho cậu.

Trương Thắng nghe mà không tin, chỉ tay một vòng:

– Cả khu nhà đó mà chỉ có 10.000 sao?

Hôm qua sau khi nảy ra tâm tư mua đất đầu cơ, y trò trò chuyện với người sống gần quán ăn, hỏi han giá đất ở ngoại ô, bình thường mà nói, mỗi mẫu giá từ 15.000 tới 30.000, cụ thể phải xem đất màu hay đất bạc, vị trí, cùng mục đích sử dụng.

Khi đó Trương Thắng ước chừng giá đất ở Kiều Tây ít nhất cũng phải hơn 20.000 một mẫu, không ngờ nơi này rác thải công nghiệp rồi nước thải công nghiệp biến cả vùng đất màu mở thành bãi rác, khiến giá đất sụt giảm. Ông cụ này nói 10.000, mặc cả thêm có khi còn mua được rẻ hơn.

Lão nông thấy cái mặt ngơ ngác thì cười vui vẻ:

– Cậu nhìn trúng căn nhà đó thật à? Nhà cửa ở đây không đáng tiền, nhìn hoàn cảnh quanh đây đi, tôi muốn dấu diếm cũng không được.

Trương Thắng nhìn mảnh ruộng, nuốt nước bọt hỏi:

– Vậy chỗ hoang thì bao tiền một mẫu vậy ông?

Lão nông tiếp tục tưới nước, lắc đầu đáp:

– Cái này thì tôi không có quyền bán, trong thôn phân chia lại đất, không ai quản chỗ này, tôi quay lại trồng ít rau, nếu cậu muốn mua nhiều, phải cùng bí thư thôn và lãnh đạo xã bàn bạc.

Chỉ tưởng tượng ra viễn cảnh mình ngồi cùng lãnh đạo xã bàn bạc mua bán đất Trương Thắng đã thấy buồn cười rồi, y là ai chứ, một tên thợ điện quèn, vì thoát khỏi cái quán ăn nhỏ tẹo mà giở hết thủ đoạn nữa là:

– Vâng, cám ơn ông, để cháu khảo sát thêm đã.

Lão nông vừa kéo xe vừa tưới nước, nhìn thấy Trương Thắng đã đi xa, chép miệng lẩm bẩm:

– Trồng rau kỹ thuật cao gì chứ, thằng bé này chắc là công nhân vừa mất việc không tìm được đường sống đây mà. Nông dân chỉ cần tay chân khỏe mạnh là sống được, không có việc làm cũng sống được, còn bọn trẻ thành phố mà mất công việc là không biết sống làm sao, nghĩ bừa làm bậy, thật là đáng thương.

Trương Thắng lấy xe đạp rồi đi một vòng, tới sân sau một quán cơm, dựa vào bức tường đắp từ đá và gạch ngẫm nghĩ :” Cái thôn này xuống dốc như vậy, lại nằm sát thành phố, cho dù mình làm thị trưởng cũng không để bất cứ khu vực kề sát thành phố nào phát triển thành bãi rác, bản báo cáo của ủy ban kinh tế không phải là tên không đích, nói không chừng là vị lãnh đạo nào đó quyết tâm cải tạo Kiều Tây, chỉ thị cho bọn họ làm báo cáo, nơi này nhiều đất hoang, giá đất rẻ, đỡ tốn công di dời và tiền đền bù.”

Theo nhận định của y, chuyện này ăn chắc tới tám phần mười, nếu như đất đai xây nhà một mẫu 10.000, vậy thì đất hoang phế đoán chừng chỉ có 6.000 – 7.000 thôi, trong tay y hiện giờ có đù tiền mua một hai mẫu tùy khả năng mặc cả, tới lúc hạng mục được lập sang tay cũng lãi gấp vài lần. Nhưng … Thế cũng chả đáng là bao, cơ hội hiếm có như vậy nếu để vuột qua tay đơn giản như thế, thì mình đúng là hạng phế vật rồi, sau này khỏi mơ mộng gì nữa.

Phải kiếm người hợp tác mới được, ai bây giờ, Trương Thẳng không khỏi nhớ tới Hai Béo, vốn là bạn cùng y lớn lên trong một cái sân, hồi nhỏ Hai Béo suốt ngày nước mũi ròng ròng, bị những đứa trẻ khác bắt nạt suốt, lớn lên rồi cũng lôi thôi lếch thếch, từ xa tít đã ngửi thấy mùi mồ hôi trên người hắn, không biết giờ sống ra sao?

Hồi cha y chạy cửa sau, an bài y vào nhà máy quốc doanh làm thợ điện, Hai Béo có tìm y hợp tác làm đại lý cho một hãng bia bản địa, khi đó nghĩ, vào nhà nước làm cho đảm bảo, nên không nhận lời. Kết quả vài năm sau, người ta đã chuyển vào trung tâm thành phố sống rồi, trong nhà ít nhất có vài triệu, còn mình?

Cúi đầu nhìn áo còn dính vết dầu, xe đạp cọc cạch, Trương Thắng nghĩ có khi hắn thấy mình còn cười cho.

Sân sau cái quán cơm này nhốt một con lợn chờ xẻ thịt, con lợn ủn ỉn vui vẻ, chẳng hề có phiền não gì, dúi mõm ăn cơm thừa canh cặn của quán, thi thoảng còn khoan khoái vẫy cãi đuôi ngắn ngủi.

Trương Thắng nhìn con lợn béo chẳng biết buồn, nghĩ :” Nếu mình chỉ muốn sống qua ngày, thì giống con lợn này, thế nào cũng sống được, nhưng dù mình sống như lợn có được niềm vui như nó không?”

Y đột nhiên đấm tường một cái thật mạnh, quay người đi.

Liều thôi.

Từ xa xa, ở sân sau quán ăn có tiếng phụ nữ chử:

– Thằng náo khuyết đức đẩy đá vào máng lợn nhà bà thế hả? Bà chơi cả nhà nhà mày …

Chương 8: Giấc mộng triệu phú (4)

Khu nhà Trương Thắng ở nằm phía tây nam thành phố Quỳnh Hải, tập trung khá nhiều quốc xĩ, cách khá xa trung tâm thành phố, phát triển kinh tế chưa hoàn toàn lan tới đây, điều đó cũng có cái lợi, hai bên đường là cây cổ thụ lâu năm rợp bóng, it xe ô tô, ít tiếng nhạc xập xình chát chúa, cũng ít nhà cao tầng hơn, thi thoảng còn có mảnh đất để trống mọc đầy cỏ hoang, gần đó là hồ Cẩm Đoạn, phải lớn thứ ba thứ tư thành phố, nên không khí thoáng đãng mát mẻ hơn nhiều.

Trương Thắng khóa xe đạp lên lầu, đây là tòa nhà cũ xây bằng gạch, cao năm tầng, chỗ rẽ mỗi tầng thiết lập cửa đổ rác, có thể trực tiếp đổ rác từ trên lầu theo đường ống xuống mặt đất. Mới đầu cách làm này cực kỳ được hoanh nghênh, thuận tiện mà, nhưng lâu ngày trong đường ống truyền ra mùi khó ngửi, rồi gián bọ hoành hành, kinh không tả nổi, bây giờ nhà nào cũng lấy gỗ đóng kín cửa đổ rác rồi.

Nhà Trương Thắng ở tầng bốn, hai phòng ở một gian phòng khách nối liền với bếp và nhà vệ sinh, rộng 80 mét vuông, đó là tài sản lớn nhất mà chả y nửa đời làm lính, nửa đời làm công nhân có được. Hiện sống trong nhà có cha mẹ và hai anh em Trương Thắng, Trương Thanh.

Hôm nay là chủ nhật, mọi người đều ở nhà, cha mẹ đang xem TV, đôi vợ chồng già sau khi nghỉ hưu liền nghiện TV, hiện giờ đang xem một bộ phim võ hiệp, tuy là phát lại, vẫn xem rất say sưa.

Trương Thắng lên tiếng chào, cha mẹ y chỉ ậm ừ qua loa, không muốn phá hỏng thú vui ít ỏi của cha mẹ, thực ra y hơi sợ giáp mặt với cha mẹ, mới nửa năm mà đã hai lần thất nghiệp rồi, xấu hổ lắm. Trương Thắng nhẹ nhàng đi qua phòng khách về phòng mình, chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng thằng em trai ba hoa chích chòe với bạn gái Hồ Quyên.

– Mấy ngày trước anh kiếm được phim Tây Du Ký bản Hong Kong, kỹ xảo của người ta làm tuyệt đẹp, diễn viên nữ cũng xinh, lúc mà nhện tinh trêu ghẹo Đường Tam Tạng ấy, chậc chậc, đúng là mê người. Đâu có như phim ở bên này, yêu tinh gì mà chỉ biết tay cầm hoa lan với liếc mắt đưa tình, thế mà gọi là lẳng lơ à? Em xem xem yêu tinh Hong Kong thế nào, mặc váy hồng như trong suốt, mông đong qua đưa lại, còn bò lên giường làm động tác khêu gợi, anh nhìn mà sốt ruột hộ, người ta lại chẳng bắt ông chịu trách nhiệm, Đường Tam Tạng ông vờ vịt cái gì, theo luôn cho rồi.

Chuyện nhạt thếch mà Hồ Quyên lại cười suốt:

– Anh nên đi đóng Đường Tăng cho thỏa nguyện.

– Ài, có cho anh cũng không đóng, nhện tinh đang định cưỡng ép Đường Tăng thì tên Tôn Ngộ Không khó ưa kia xuất hiện, phá hỏng hết chuyện vui, cái con khỉ ưa phá thối.

Hồ Quyên cười khanh khách:

– Đó là chức trách của Tôn Ngộ Không, mà anh tưởng mình đang xem loại phim gì thế hả?

Trương Thắng cầm tay nắm cửa, cố ý vặn xọc xạch hai ba cái thông báo trước mới mở cửa phòng ra, cho dù là thế cũng có vẻ vẫn không đủ thời gian cho đôi nam nữ trong phòng, cả hai vội vàng ngồi dậy từ trên giường, Hồ Quyên mặt đỏ như gấc chín, tóc tai rối loạn, chiếc áo sơ mi còn tới ba cái cúc chưa kịp cài, thấp thoáng thấy được non nửa bầu ngực trắng mịn.

– Anh về rồi ạ?

Trương Thanh nhanh nhảu nhảy bước qua một bước che chắn cho bạn gái:

Trương Thắng vờ không nhìn thấy, cái gì chứ xưa nay y làm mặt tỉnh rất tốt, “ừm” một tiếng:

– Quán cơm làm ăn không tốt, anh đóng cửa rồi, về nhà nghỉ, mấy hôm nữa cùng bạn bàn bạc xem làm cái gì.

Không có gì bất ngờ, cái quán cơm đó làm không ra tiền cả nhà đều biết, Trương Thanh từng xúi anh mình bỏ từ lâu, nháy mắt với bạn gái:

– Vậy anh nghỉ đi, vừa vặn bọn em muốn ra ngoài.

– Anh, bọn em đi đây.

Hồ Quyên xấu hổ không ngẩng đầu lên được, phụ nữ luôn mẫn cảm, dù ánh mắt Trương Thắng liếc qua trong tích tắc thì cô cũng nhận ra mình bị nhìn thấy hết rồi, người khác đủ xấu hổ, đây còn là anh của bạn trai mình, vừa lí nhí chào, vừa vội vàng đi ra ngoài, len lén cài cúc áo.

Hồ Quyên xinh xắn ưa nhìn, cô và Trương Thanh là bạn học từ thời cao trung, Trương Thanh tốt nghiệp xong là nhập ngũ, hai người vẫn không ngớt thư qua thư lại, mỗi lần Trương Thanh từ bộ đội về thăm nhà đều mang theo một túi đựng thư quân dụng đầy chặt, đều là thư do Hồ Quyên viết.

Trong thư cả hai đều dùng bút danh, Trương Thanh là Thanh Thủy, còn Hồ Quyên là U U. Trương Thắng từng một đọc thư em trai khoe, y mới chỉ đọc lướt qua ” thanh thủy u u xuân thủy lưu, xuân thủy lưu mãn …” Chữ tiếp theo không kịp đọc nữa, Trương Thanh phát hiện ra loại thư này không cho người khác xem được, lập tức nhanh như chớp giật cướp lấy lá thư về, Trương Thắng cũng sởn gai ốc, ai dè cô gái bề ngoài hiền dịu nhu mì như Hồ Quyên lại lớn gan làm thể loại thơ này, về sau xin kiếu.

Sau khi Trương Thanh xuất ngũ, cả hai càng thêm quấn quít, trong nhà cũng vui vẻ chấp thuận. Vì nhà chật hẹp, hai anh em Trương Thắng phải ở cùng phòng, biết đôi “gian phu dâm phụ” này không tách nhau được, cho nên Trương Thắng cũng tạo điệu kiện, từ khi có quán cơm kia, đa phần thời gian y ở đó, cuối tuần hoặc hãn hữu lắm mới về nhà ngủ.

Cửa vừa mới đóng lại Trương Thắng đã nghe thấy tiếng khúc khích bên ngoài, không khỏi lắc đầu bi ai thay cho bản thân, xem chừng hai đứa này ăn cơm trước kẻng rồi, chúng nó mà chịu nổi thì Trương Thắng đi đầu xuống đất, vậy mà mình vẫn còn là tên xử nam.

Căn phòng không rộng, đủ kê một cái giường đôi, cái tủ lớn để quần áo của cả hai anh em, một cái TV 14 inch không chiếm bao nhiêu diện tích, tủ sách toàn tiểu thuyết kiếm hiệp, y vốn gọn gàng, Trương Thanh được quân đội rèn rũa, cho nên căn phòng cũng chấp nhận được.

Đạp xe giữa trời nóng suốt nửa buổi chiều, tâm trạng lại không tốt Trương Thắng thấy mệt mỏi, cứ thế ngả người nằm xuống, đầu miên man suy nghĩ, bỗng mũi ngửi thấy mùi thơm thơm, không phải mùi nước hoa, nhẹ hơn và cũng dễ ngửi hơn nhiều quay đầu sang, đập ngay vào mắt là chiếc áo lót, không có gì đặc biệt, kiểu dáng bình thường màu trắng phổ biến, khỏi nói cũng biết của ai.

Tay Trương Thắng tự hoạt động theo bản năng, một ngón tay đưa ra khều áo lót lên, để nó đung đưa trước mặt, hương thơm tự nhiên trên người thiếu nữ hẳn là thứ dễ ngửi nhất trên đời, còn nhớ lúc nãy áo Hồ Quyên còn chưa cởi hết, vậy mà thằng em mình đã lôi được cái này ra rồi, đúng là giỏi thật.

Ai cũng có đôi có cặp, chỉ mình lẻ bóng, Trương Thắng chạnh lòng.

Lòng không khỏi nhớ tới Trịnh Tiểu Lộ, còn nhớ lễ kỷ niệm 25 năm ngày thành lập nhà máy in Tam Tinh, nhà máy chuẩn bị liên hoan long trọng vào buổi tối, tiết mục biểu diễn đều do công nhân trong nhà máy thể hiện, trong số công nhân nhiều người đa tài đa nghệ, đàn, sao, khiêu vũ, làm thơ, múa võ gì cũng có.

Trương Thắng là thợ điện, lần đó kiêm luôn phụ trách ánh sáng sân khấu, có một tiết mục là màn múa tập thể do nữ công nhân trẻ luyện tập rất lâu, gần như quy tụ toàn bộ nữ công nhân trẻ tuổi nhất, xinh đẹp nhất của nhà máy. Bọn họ đi giầy cao cổ, mặc áo đuôi tôm, đầu đội mũ nồi, đó là y phục nam nhân phương Tây, nhưng bọn họ mặc vào lại toát ra một vẻ yêu mị, còn chưa nhảy, các nam đồng bào dưới sân khấu đã hú hét như sói đói.

Các cô gái bắt đầu đung đưa thân hình mạn diệu, xoay tròn, những chiếc mũ chuyển cho nhau một cách nhịp nhàng, bọn họ đều nghiệp dư, nhưng nhảy rất đẹp. Ánh đèn lúc thì sáng rực, lúc thì tối đi phù hợp với âm nhạc và phân đoạn, chỉ có ngọn đèn do Trương Thắng điều khiển luôn chiếu vào người Trịnh Tiểu Lộ. Cùng một thứ y phục, cùng vóc dáng, không biết làm sao, y chỉ thích nhìn Tiểu Lộ mà thôi.

Thi thoảng Tiểu Lộ xoay người, ánh đèn chiều lên núm đồng tiền ngọt ngào trên má cô, Trương Thắng cũng theo đó mà ngất ngây. Rồi trong một thoáng đang hồn siêu phách lạ, lúc tất cả ánh đèn khác đang tắt đi, Trương Thắng không tắt, sân khấu tối đen, chỉ có duy nhất một luồng ánh sáng chiếu vào, điệu múa tập thể thành màn độc diễn của Tiểu Lộ.

Không nói người khác, ngay Tiểu Lộ cũng phát hiện “ưu đãi đặc thù” đó, gò má hồng lên, tựa hồ có chút thiếu thoải mái, nhưng vẻ mặt thẹn thùng đó phối hợp với vũ đạo cùng dung mạo xinh đẹp của cô, khiến mọi khán giả phía dưới cảm thấy ánh đèn tập trung lên người cô là đương nhiên, nghĩ đó là một phần của điệu múa. Cho nên ngoại trừ Trịnh Tiểu Lộ, không ai phát giác ra, Trương Thắng vì thế mà tránh mặt Tiểu Lộ một thời gian, sợ cô phát hiện ra tình cảm thầm kín của mình.

Chương 9: Kiếm tìm cơ hội (1)

– A Thắng, ra ăn cơm nào.

Tiếng mẹ ở ngoài gọi vọng vào, làm Trương Thắng giật mình, cái áo lót rơi xuống mặt, mới nhận ra mình vẫn cầm nó trong tay nãy giờ, lúng túng ném nó qua một bên. Y dám thề với trời, bản thân không có bất kỳ suy nghĩ không nên có nào với em dâu tương lai.

Trương Thắng ra ngoài, quả nhiên không ngoài dự đoán, Trương Thanh tối không ăn cơm nhà, không biết hai đứa nó chạy đi đâu thân thiết rồi.

Giúp mẹ dọn cơm ra bàn xong xuôi, Trương Thắng nói qua chuyện đóng cửa quán cơm, sợ cha mẹ lo lắng, cho nên không dám nói lỗ vốn, chỉ nói doanh thu không tốt, tính làm việc khác.

– Thế này, ông nó nói xem …

Mẹ y đặt bát cơm xuống, mặc dù đứa con này từ nhỏ chững chạc ít làm cha mẹ phải lo, nhưng 24 tuổi rồi, bạn gái còn chưa có, công ăn việc làm thì lại như thế, không khỏi lo cho chuyện lập gia đình sau này của y, ông bà chẳng có gì nhiều để cho con cái:

– A Thắng lớn rồi, nó biết làm gì. A Thắng, kiên trì chăm chỉ, đừng bỏ cuộc, ông trời sẽ không phụ con.

Cha y vốn là quân nhân, chuyển nghiệp xong ở lại bản địa, nhiều năm trôi qua đã mài mòn hết nhuệ khí thời bộ đội, hiện giờ giống mẹ y, đều là công nhân nghỉ hưu thành thật, ngoài an ủi con trai vài câu thì không biết làm gì hơn:

Lòng Trương Thắng càng thêm nặng trĩu, lớn bằng này rồi chưa bao hiếu được cho cha mẹ còn làm cha mẹ lo thêm, ăn cơm xong quay về phòng ngồi trên ban công, mở cửa sổ ra nhìn bầu trời le lói vài ánh sao không rõ tên, hút hết điếu thuốc này tới điều thuốc khác.

Cơ hội cả đời chỉ có một này y dứt khoát không bỏ qua được, không những thế còn phải tính hết khả năng để thu lợi ích lớn nhất, dựa vào chưa tới 10.000 đồng trong tay, dù có vay thêm của cha mẹ cũng là làm ăn cò con không đáng, y muốn làm lớn, nhưng tiền từ đâu ra bây giờ?

Trương Thắng đem toàn bộ người quen biết suy xét một lượt, trong số những người này chỉ có hai người đủ khả năng bỏ khoản tiền lớn mua đất, một là Hai Béo, bạn thân từ nhỏ, người kia là Từ Hải Sinh. Hai Béo giờ phát đạt rồi, mấy năm không gặp đã xa lạ nhiều, đột nhiên tìm tới nhà người ta, e không ích gì.

Từ Hải Sinh là người có quyền thế nhất mà Trương Thắng quen biết, quan hệ cũng khá thân cận, nhưng làm sao vay được tiền người ta? Chẳng phải máu mủ ruột già, dựa vào cái miệng, ai dám cho vay? Hay là rủ ông ta hợp tác, ông ta liệu có tin không? Cứ cho là ông ta tin đi, nhỡ ông ta biết tin rồi gạt mình qua, tự làm ăn thì sao?

Trương Thắng dập tắt điếu thuốc, dù cơ hội ngay trước mắt, muốn nắm lấy cũng chẳng dễ dàng.

****

“ Reng! Reng! Reng! …”

Một tràng tiếng chuông báo thức làm phá tan giấc mộng đẹp của Trương Thắng, y hết sức khó chịu vươn tay ra, mò mẫm một hồi mới tắt được đồng hồ, không muốn mở mắt ra, cố níu kéo giấc mộng đó, vì chỉ báo thức muộn một chút thôi y đã được hôn lên môi giai nhân rồi, cái đồng hồ khốn kiếp!

Nói cũng lạ, chỉ vài giây mà đã hơn nửa giấc mơ không nhớ được nữa, chỉ còn đại khái là trong mơ y giàu có, bao vây quanh là vô số giai nhân lấy lòng mình, y ôm lấy một cô gái, chuẩn bị hôn thì cái đồng hồ phá đám.

Kỳ lạ, hình như trong số những cô gái đó không có Trịnh Tiểu Lộ, còn những người khác là ai không tiện tiết lộ rồi.

– A Thanh! Đồng hồ kêu rồi sao còn chưa dậy, nhanh rửa ráy ăn sáng, không muộn làm bây giờ.

Nghe mẹ gọi mới nhớ ra, mình không đặt chuông báo thức, Trương Thắng tức giận quay sang đạp cho thằng em trai hôm qua về muộn, đang ngủ như lợn chết:

– Dậy đi làm.

– Em biết rồi …

Trương Thắng xuống giường đi dép vào ra ngoài, giống thường ngày, cha y đang ngồi trên ghế, uống sữa đậu nành, xem tin thời sự buổi sáng, Trương Thắng đi qua chào một tiếng, ông Trương ậm ừ, mắt vẫn nhìn TV không quay đầu lại.

Trương Thắng đi vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt thật nhanh rồi chạy ra ngoài, ngồi xuống cạnh cha mình xem thời sự, một lúc Trương Thanh mới xuất hiện đã mồm mép tép nhảy:

– Cha, chào buổi sáng! Mẹ, hôm nay mẹ thật xinh đẹp, lần trước chú Lý tầng trên còn nói, mẹ con mình đứng chung như chị em.

Tiếp đó là tiếng bà Trương mắng yêu con, tính cách Trương Thanh trái ngược hoàn toàn với Trương Thắng, hướng ngoại, sôi nổi, mồm mép, làng xóm láng giềng ai cũng thích, trước kia trong quân đội là công binh, giờ xuất ngũ làm lái xe cho người ta, rất tiện để hắn lấy việc công mưu lợi tư, chở Hồ Quyên đi chơi.

– Đến rồi! Đến rồi!

Trương Thanh vừa húp bát cháo khoai vừa chạy ra xem TV, hắn không quan tâm tới thời sự, chỉ quan tâm cô dẫn chương trình xinh đẹp, Trương Thắng không để ý, xem tin tức một hồi mới thấy mình đúng là thanh niên thời đại tiêu chuẩn, ngay tới tên bí thư thành ủy, thị trưởng là gì cũng chẳng biết nói gì tới chính sách chính phủ.

Vì thế tiếp đó ba ngày, Trương Thắng cấp tốc bổ xung thiếu hụt kiến thức của mình, cũng may là y tập trung tìm hiểu có trọng điểm, nếu không đừng nói ba ngày, ba năm cũng không đủ.

Trời không phụ lòng người, Trương Thắng có được thứ mình muốn, năm 1992, thủ trưởng nam tuần, tới sông Dương Tử đã hô to một câu “mở cửa”, từ đó khắp nơi hừng hực kiến thiết kinh tế. Làn sóng kiến thiết khu khai phát vừa mới từ phía nam truyền tới phía đông nam, các nơi đang đua nhau lập hạng mục, mà hiện giờ Quỳnh Đảo là thành phố cấp tỉnh mà chưa lập một hạng mục nào, Trương Thắng càng thêm tự tin vào phán đoán của mình.

Không trì hoãn thêm chút nào nữa, Trương Thắng đạp xe tới nhà máy in Tam Tinh.

Nhà máy Tam Tinh đã qua rồi thời kỳ vàng son của mình, nhưng dấu vết quá khứ huy hoàng vẫn còn đó, chính là cánh cổng sắt lớn bề thế, sân rộng thênh thang, nhà xưởng, văn phòng làm việc nối nhau san sát.

Bảo vệ Lão Lưu thấy Trương Thắng tới còn nghĩ là y tới chơi cờ với mình, y nào còn tâm trạng chơi cờ, hứa hẹn mãi ông ta mới cho qua.

Trương Thắng đi một lèo tới đích, đứng ở cửa phòng Từ Hải Sinh đắn đo hồi lâu mới có dũng khí gõ cửa.

– Vào đi.

Từ Hải Sinh ngẩng đầu lên, có hơi bất ngờ, song rất nhiệt tình đứng dậy:

– Tiểu Trương tới hả, ha ha ha, vào đây vào đây, sao hôm nay rảnh rỗi về nhà máy thế này? Nào, ngồi đi, hút điếu thuốc..

Sau khi nhà máy hợp doanh, văn phòng lãnh đạo nhà máy được cải thiện rất nhiều, trước kia cả phòng chỉ kê được một cái bàn làm việc, thêm hai cái ghế cho khách là hết chỗ, giờ có thêm cả bộ sa lông, mấy chậu cảnh, trông khí phái hơn hẳn.

Từ Hải Sinh vốn là chủ quản tài vụ, giờ chuyển sang làm phần cung ứng tiêu thụ, có điều đơn đặt hàng đa phần do tổng công ty phát xuống, bọn họ cứ theo đó mà làm thôi, cho nên ông ta chẳng bận rộn mấy.

Trương Thắng ngồi xuống đối diện Từ Hải Sinh:

– Trước tiên không hút vội, cám ơn giám đốc, hôm nay tôi tới đây đúng là có chút việc muốn thảo luận với anh. Giám đốc Từ, cái quán ăn nhỏ của tôi kinh doanh không tốt, hôm qua tôi đóng cửa rồi.

Từ Hải Sinh ngạc nhiên:

– Hôm kia tôi đi qua chơi cờ với cậu vẫn mở cửa bình thường mà? Sao nói đóng là đóng luôn … À, Tiểu Trương, cậu muốn nhờ tôi kiếm cho một công việc à? Cái này khó lắm, cậu biết mà, bây giờ chuyện trong nhà máy đều do mấy vị lãnh đạo bên kia quyết định.

Ông ta khó xử vuốt tóc:

– Xem nào, phòng thông tin kín rồi … Ài, Lão Phương vừa mới an bài em vợ ông ấy vào văn phòng, phiền đây …

Trương Thắng vội xua tay:

– Không không không, giám đốc Từ, anh hiểu lầm tôi rồi, tôi không phải muốn về nhà máy làm việc. Nói thật với anh, tôi nghe được một tin cực kỳ có giá trị, có thể kiếm lớn. Tôi không có thân thích bằng hữu nào đủ năng lực hỗ trợ, nên tôi nghĩ …

Nói tới đó đôi chút ngập ngừng:

– Trong số người tôi quen, chỉ giám đốc Từ là người có bản lĩnh nhất, lại rất chiếu cố tôi, cho nên …

Chương 10: Kiếm tìm cơ hội (2)

Từ Hải Sinh bật cười:

– Tin tức cực có giá trị? Ha ha, Tiểu Trương, cậu là chàng trai chững chạc cẩn thận hiếm có, sao lại cũng học người ta nói khoác rồi? Ha ha ha, nói xem nào, tin gì thế?

Trương Thắng hơi đỏ mặt, ấp úng nói:

– Tôi nói thật mà, tôi vừa không có vốn liếng, lại không quen biết, nói ra muốn làm được việc này chỉ có cách dựa vào giám đốc Từ. Điều duy nhất tôi làm được là cung cấp tin tức có thể phát tài, chỉ là .. Nếu anh biết rồi gạt tôi qua một bên tự làm … Hì, giám đốc Từ, đừng để bụng, không phải tôi hoài nghi anh, tôi chẳng qua là bị rắn cắn sợ dây thừng … Thực đó, tôi bị cái hợp đồng thuê quán ăn kia làm sợ rồi.

Từ Hải Sinh cười phá lên:

– Được rồi, được rồi, có tin tức gì cậu cứ nói ra, không cần phải vòng vo, khi ở nhà máy, tôi là giám đốc, cậu là công nhân. Cậu rời nhà máy, chúng ta là bạn cờ. Ngoài xã hội, Từ Hải Sinh này cũng là hán tử đường hoàng, không làm chuyện qua cầu rút ván, yên tâm đi, nếu có giá trị thật sẽ không thiếu phần của cậu.

Trương Thắng cắn răng, y đã suy nghĩ kỹ rồi, không tìm Từ Hải Sinh, tối đa y chỉ mua được mảnh đất nhỏ, đợi giá lên kiếm vài ba chục nhìn là hết. Rủ Từ Hải Sinh tham gia, cho dù ông ta có trở mặt, y dựa vào vốn trong tay tự làm thì kết quả cũng như thế thôi, nếu rào trước đón sau chỉ tổ khiến giao tình cũng mất, nên sảng khoái nói:

– Tôi nói cho anh biết, hôm qua khi tôi cùng anh Quách bàn tính chuyện nghỉ kinh doanh quán ăn, mời chủ nhà tới trao đổi, em vợ chủ nhà là chủ nhiệm của ủy ban kinh tế kế hoạch …

Từ Hải Sinh chống tay dưới cằm chăm chú lắng nghe không sót một từ, đợi Trương Thắng nói hết, ông ta kẹp điều thuốc suy nghĩ xuất thần, hồi lâu sau búng tàn thuốc dài ngoằng vào gạt tàn, giọng trầm ngâm:

– Nói như vậy chỗ dựa của cậu là từ bản văn kiện của vị chủ nhiệm Thôi kia, mà cậu cũng chỉ nhìn thấy mỗi cái tiêu đề?

Trương Thắng gật đầu khẳng định:

– Vâng, nhưng tôi tin văn kiện đó là thật, tôi còn bỏ ra cả một buổi chiều tới khu Kiều Tây khảo sát, nơi đó có hai cái thôn, từ năm năm bắt đầu lục tục rời đi, bây giờ rất tiêu điều, giờ cả một vùng đất rộng lớn để hoang nằm sát ngay bên cạnh thành phố, chính phủ không tận dụng, chẳng lẽ để làm bãi rác sao? Cho nên tôi tin vào tính khả thi của nó.

Từ Hải Sinh khẽ lắc đầu:

– Cậu suy nghĩ còn đơn giản lắm, không chỉ là có khai phát xã Kiều Tây không, mà còn bao giờ mới khai phát, nếu bây giờ mua đất, mười năm sau mới khai phát thì ích gì ..

– Giám đốc Từ, không phải là tôi không nghĩ tới điều đó, nhưng đây là cơ hội khó gặp, đợi khi hạng mục lập nên, ngày tháng được ấn định thì sẽ có bao nhiêu người dựa vào quan hệ biết được, bằng tài lực của bọn họ, chúng ta làm gì có cơ hội nữa. Tầng lớp phú hào đầu tiên của nước ta chẳng phải nhờ đi trước người ta một bước sao?

Từ Hải Sinh nghe câu này có chút động lòng, lần nữa trầm tư.

Ông ta hiểu chàng trai trẻ này, rất thành thật, Trương Thắng không phải là loại xớn xác, biết một thổi lên mười như đám thanh niên cùng lứa, y nói ra cái gì thì đảm bảo phải có thật trăm phần trăm. Vấn đề là tin tức mà Trương Thắng nắm được còn quá ít, chính phủ chỉ mới có ý hướng thôi, có thực hiện hay không chẳng thể xác định được.

Có quá nhiều nhân tố có thể khiến ý hướng của chính phủ thay đổi, như biến động lãnh đạo, thay đổi chính sách, không kêu gọi được đầu tư nếu ý hưởng này bị hủy bỏ thì sao? Nếu như vội vàng ném tiền vào Kiều Tây, đến lúc muốn bán cái mảnh đất hoang đó cũng chẳng ai thèm. Nhưng Trương Thắng nói cũng không sai, nếu mà đúng, thì đây là món lời kếch xù, chớp mắt lãi gấp mấy lần, thậm chí mười mấy lần, kiếm mấy đời chẳng bằng.

Nếu đợi lập báo cáo hạng mục đưa lên, chính phủ đồng ý bắt đầu quy hoạch thì giai tầng đặc quyền, nhân vật lớn tai mắt thông thiên biết tin, chưa đợi chính phủ tuyên bố chính thức, đất đai đã bị người ta chia sạch, lúc đó mình có muốn chen chân vào kiếm bát cháo loãng cũng khó.

Nghĩ rất lâu, Từ Hải Sinh chỉ ấm nước với bao thuốc lá, ý bảo Trương Thắng tự tiện, còn mình cầm điện thoại lên quay số, đợi điện thoại thông, chớp mắt thái độ Từ Hải Sinh thay đổi hẳn, cười toét miệng:

– Anh Hầu, là tôi, Hải Sinh, ha ha ha, làm gì có, anh là người bận rộn mà, tôi không có chuyện làm sao dám quấy quả chứ, ha ha ha ..[Audio] Tam Thốn Nhân Gian

Ông ta ưỡn thẳng lưng, người hơi ngả về phía trước, mặt nghiêm túc hơn một chút:

– Anh Hầu, nghe đâu chính phủ muốn lập khu khai phát sát thành phố hả, anh có bao giờ nghe thấy loại tin tức này không?

– À, tôi nghe người ta kháo nhau thế thôi, loại tin này làm sao tôi biết rõ bằng lãnh đạo như anh được, nên mới gọi cho anh nghe ngóng chứ, anh là quan viên chính phủ, anh không biết thì còn ai biết. Ừm, chưa bao giờ nghe thấy à, không có gì, bên Hong Kong chưa cử giám đốc mới tới, cho nên tôi muốn tranh thủ xem có cơ hội nào bỏ chữ phó này đi không, nếu bên chính phủ có dự án mà biết trước để nhà máy phối hợp ủng hộ, biết đâu có cơ hội … Phải, giờ người ta đồn thổi khắp nơi mà, được được, anh làm việc đi, hôm khác chúng ta tụ tập uống vài chén. Được, gặp lại anh sau.

Từ Hải Sinh cúp điện thoại, mười ngón đan vào nhau nhìn Trương Thắng không nói gì.

Trương Thắng sốt ruột nói vội:

– Giám đốc Từ, vẫn một lời như thế, nếu phong thanh đã truyền đi trong chính phủ rồi thì bây giờ chúng ta đi mua cũng đã muộn. Tôi biết có nguy hiểm trong chuyện này, nhưng nó cũng là cơ hội ngàn năm có một, đáng để mạo hiểm.

Từ Hải Sinh hít sâu một hơi, châm điếu thuốc đi đi lại lại trong phòng, Trương Thắng căng thẳng ngồi đó nhìn ông ta đưa ra quyết định cuối cùng.

– Tiểu Trương, vấn đề tài chính thì tôi có thể hỗ trợ, có điều dù sao cũng không phải là con số nhỏ, cậu cho tôi cân nhắc kỹ lưỡng đã, đúng không? Thế này đi, cậu về trước cho tôi nghĩ thêm, nghĩ kỹ rồi tôi gọi điện cho cậu, cậu có di động không?

Trương Thắng biết không thể dựa vào một lời nói của mình mà người ta bỏ cả đống tiền ra ngay được, tuy vậy vẫn có chút thất vọng, có chút lo lắng, sợ bị gạt ra ngoài lề, tin đã nói ra rồi, người ta chẳng cần gì tới mình nữa:

– À, tôi không có di động … Ghi cho anh số máy nhắn tin vậy, quán tạp hóa dưới nhà tôi có điện thoại, anh nói tìm tôi, có khi tìm được, mấy ngày tới tôi sẽ ở nhà.

Từ Hải Sinh nhận lấy số máy Trương Thắng đưa cho, gấp gọn gàng:

– Tốt rồi, chuyện này nghĩ kỹ tôi sẽ liên hệ với cậu.

– Vâng, giám đốc Từ làm việc đi, tôi về trước.

– Tôi không tiễn nhé.

Cửa phòng vừa đóng lại, Từ Hải Sinh thuận tay vê tờ giấy búng vào thùng rác, ngồi xuống mở sổ sách ra tiếp tục làm việc, nhưng Từ Hải Sinh không sao tập trung được, trong đầu vấn vít chuyện kia, buông một tiếng thở dài nhấc điện thoại lên:

– Khu trưởng Phùng ạ, tôi là Tiểu Từ đây ạ, vâng Tiểu Từ của nhà máy in Tam Tinh, chào anh, dạ dạ …

Sau một phen nịnh nọt ông ta dò hỏi:

– Thế này, nhà máy định mở rộng sản xuất, nghe đâu chính phủ mở khu khai phát mới, có nhiều ưu đãi cho doanh nghiệp vào đó, tôi định theo bước chính phủ, ủng hộ … Dạ, khu trưởng chưa bao giờ nghe thấy tin tức này … À, vậy tiếc quá … Vâng, chỉ thế thôi ạ, lâu ngày không liên hệ, gọi điện hỏi thăm anh một chút, vâng vâng, hôm khác mời khu trưởng uống rượu.

Cúp điện thoại rồi, Từ Hải Sinh tiếp tục bấm số máy khác:

– A, thư ký Lữ, Lão Từ đây mà, dạo này nghe nói cậu phát đạt lắm …

– Cục trưởng Quý, tôi là Từ Hải Sinh, ha ha ha … anh nói gì thế, làm sao tôi so với anh được, toàn là việc vặt ấy mà …

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 2 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 3 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 4 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 4 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi