1. Home
  2. Truyện Đô Thị
  3. [Audio] Cao Thủ Kiếm Tiền
  4. Tập 1: Cuộc sống nhiều chông gai (c1-c5)

[Audio] Cao Thủ Kiếm Tiền

Tập 1: Cuộc sống nhiều chông gai (c1-c5)

tiếp ❯

Chương 1: Cuộc sống nhiều chông gai (1)

– Rốt cuộc anh có mấy cô em gái, vì sao ai cũng tiều tụy như vậy … Rốt cuộc anh có bao nhiêu cô em gái, vì sao mỗi người đều khóc vì anh … Mối tình đầu trong lòng anh là ai ..

Cái loa thùng cao bằng nửa người ở cái hiệu cắt tóc đối diện cứ ông ổng lặp đi lặp lại chất vấn mỗi người qua đường, còn người qua đường chẳng khác nào cà gặp sương, qua lại vội vã, chẳng ai buồn dừng lại trả lời nó một tiếng.

Thời tiết nóng quá mức, những cây dương cao lớn hai bên đường cũng uể oải rũ lá xuống, hãn hữu mới có cơn gió nhẹ hẩy qua mới lười nhác đong đưa vài cái gọi là. Đó là một ngày mùa hè bình thường của năm 1995 ở khu phố chẳng thể nói là sầm uất của thành phố Quỳnh Hải, chỉ là mùa hè năm nay có vẻ như nóng nực khác thường.

Trương Thắng ngồi dưới tán cây đánh cờ với một nam nhân trung niên, phải công nhận y sở hữu đường nét khuôn mặt cực kỳ điển trai, mũi cao thẳng, mày kiếm, mặt xương xương vừa mang chút phong trần lãng tử đầy nam tính, lại có nho nhã trí thức, dáng người dong dỏng cao, bờ vai rộng đáng tin cậy. Nếu chẳng phải y ăn mặc quá đơn giản, áo màu xanh nhàu nhĩ trông giống bộ đồng phục thợ điện cũ, tóc tai thì thiếu chải chuốt khiến sợi nào sợi nấy ương ngạnh dựng đứng cả lên, khiến chàng trai trẻ vừa mới 24 tuổi trở nên lôi thôi lếch thếch, thì y chính là hoàng tử trong mộng của các thiếu nữ.

Đấy là bỏ đi vài chữ “nếu”.

Người trung niên phía đối diện thì đã trên 40, vóc dáng cao lớn, tóc lãnh đạo gọn gàng, sơ mi nghiêm chỉnh, rất có khí chất của nhân sĩ thành công.

Trang phục toàn thân không rẻ, túi áo ngực gài một cái bút máy, tay cầm cái quạt giấy vẽ hình tiền xu, ung dung phe phẩy.

Nhìn là biết thân phận đôi bên chênh lệch.

Hai người họ chơi cờ bên cạnh một cái quán ăn không tên, trời nóng bức, chẳng có khách, chỉ có tên béo ngốc nghếch ngồi ở cạnh cửa, chân dạng ra chả có chút hình tượng nào, thỉnh thỏng phẩy tay đuổi ruồi, mặt nửa tỉnh nửa ngủ. Trong quán có cô gái nhỏ mặc tạp dề, thấy ngay được là ở quê lên, da đen nhẻm, má mang hai vầng hồng khỏe khoắn, tay cầm cái kính, đang sờ mò ngó nghiêng trên mặt.

Trương Thắng là một trong số ông chủ của cái quán ăn này, người còn là Quách Y Tinh, chính là tên béo đang ngồi ngáp ngủ kia, cả hai bọn họ vốn là công nhân trong nhà máy in Tam Tinh, khi nhà máy bị doanh nghiệp ngoài sát nhập giảm biên chế, hai người đều bị cho thôi việc, thế là dùng tiền bồi thường của nhà máy cùng nhau mở cái quán ăn này.

Người trung niên là Từ Hải Sinh, vốn là phó giám đốc chủ quản công tác tài vụ của nhà máy in Tam Tinh, hôm nay có việc đi ngang qua đây, thấy bạn cờ cũ, thế là xuống xe đánh với Trương Thắng một ván.

– Làm điếu đi.

Từ Hải Sinh cười đưa cho Trương Thắng điều thuốc:

– Ái dà, cám ơn giám đốc.

Trương Thắng đưa cả hai tay ra nhận:

– Thuốc lá của tôi rẻ tiền, không dám mời giám đốc, hì hì, giờ lại còn hút thuốc của anh nữa, ngại quá, cám ơn giám đốc.

Nói thế y chỉ ngửi qua rồi gài lên tai, tiếp tục đánh cờ, hai người bọn họ là bạn cờ từ cái thời còn ở cùng nhà máy, Từ Hải Sinh cứ rảnh là gọi y tới chơi một ván, thế nên xem như quen biết.

Khi nhà máy giảm biên chế, Trương Thắng cũng từng nghĩ tới chạy cửa Từ Hải Sinh, biết đâu được ở lại, song nghĩ, mình trừ thi thoảng làm vài ván cờ với ông ta thì chẳng có quan hệ nào khác, người ta chắc gì để tên công nhân nhỏ vào mắt. Lúc ấy Trương Thắng còn sĩ diện, ngại ngùng, không giống như bây giờ trải qua va chạm cuộc sống, thế nên hiển nhiên là thành công nhân mất việc.

Bọn họ chơi cờ với nhau lâu, đều nắm tẩy đối phương rồi, Từ Hải Sinh thích chơi lớn, thế như Thái Sơn áp đỉnh, cứ mở đầu là ắt dùng hai pháo đi trước, chuyên công.

Trái lại Trương Thắng khác hoàn toàn, nước đầu nhảy tướng, nước hai xuất mã, khi quân của đối phương tràn vào đại bản doanh rồi, y khả năng còn chưa có quân nào qua sông, y phải bố trí phòng thủ kín kẽ không chút sơ hở nào, sau đó mới từng bước tiến tới, giỏi phản công.

Trương Thắng là loại người còn chưa đánh đã lo tới đường bại, chẳng giống cái tên của y, còn Từ Hải Sinh thì hiển nhiên là tự tin hơn y nhiều. Lúc này đôi pháo của Từ Hải Sinh đã áp sát bản doanh của y, nhưng Trương Thắng cũng đã mai phục sát chiêu, một pháo trấn ở bên ngăn đường công của đối phương, chỉ có một tốt một mã qua sông, do Từ Hải Sinh ham công, nên phòng tuyến vô số sơ hở, chỉ cần nước tiếp theo Từ Hải Sinh không bố trí phòng thủ mà tiếp tục tiến công thì quân tốt qua sông của y sẽ phát huy tác dụng.

Từ Hải Sinh không chú ý tới nguy cơ này, hoặc có thể nói ông ta quá ham tiến công, nửa giang sơn của Trương Thắng đã trong thế cờ ông ta, ông ta chỉ nghĩ tới làm sao để thắng ván này cho đẹp.

Mà cũng có thể Từ Hải Sinh đã nhìn ra sát chiêu của Trương Thắng, Trương Thắng chú ý một lần ông ta liếc mắt nhìn qua quân mã trông có vẻ vô tích sự của y, nhưng cuối cùng lại chuyển ánh mắt đi, vì Trương Thắng như bỏ quên quân mã đó rồi, đôi mày y lúc nào cũng nhíu chặt nhìn thế trận bên mình, như đang khổ sở nghĩ cách giải vây.

Từ Hải Sinh cho dù có nhìn ra nước cờ kia thì ông ta cũng không cho rằng Trương Thắng có thể nhìn ra, con người Trương Thắng khó làm người ta đánh giá cao được, đến khi ông ta đưa pháo bức cung, thì mới nhận ra mình khinh địch, một con tốt qua sông, một con mã nằm vùng, một con pháo nhồi nòng, dù ông ta có thiên binh vạn mã cũng không cứu viện kịp nữa.

– Thằng nhóc khá lắm.

Từ Hải Sinh cười phá lên buông cờ:

– Mắc bẫy rồi, bị cậu lừa vào tròng rồi, thằng nhóc này hiểm thật, giả vờ giả vịt khéo lắm, lừa được cả tôi luôn!

– Không muốn giả vờ cũng không được, sức cờ giám đốc quá cao, không đánh lén làm sao tôi thắng nổi anh.

Từ Hải Sinh vui vẻ xua tay:

– Không cần phải nịnh tôi, tôi thua rồi, phục cậu đó.

Rồi nhấc cổ tay nhìn đồng hồ mạ vàng:

– Thôi hỏng, không chơi được nữa, tôi phải tới phòng giao dịch chứng khoán xem tình hình, sau đó còn về đơn vị gấp.

Từ Hải Sinh đi tới chiếc Santana, mở cửa xe rồi còn quay đầu lại:

– Tiểu Trương, tôi đi đây, ha ha, để xem lần sau tôi xử cậu thế nào.

– Vâng, giám đốc rảnh lại ghé qua.

Trương Thắng khách khi đứng lên tạm biệt:

Quách Y Tinh bị tiếng ô tô khởi động làm giật mình suýt ngã xuống ghế, vừa làu bàu vừa chùi mép, vén rèm cửa đi ra, nhìn thấy Trương Thắng đang lúi húi nhặt cờ, co chất đá vào mông y một cái.

Trương Thắng giật bắn mình, quay đầu lại thấy bộ mặt nham nhở của tên béo, nhảy dựng lên truy sát:

– Mẹ nó chứ! Quách béo anh rửng mỡ à?

Đừng thấy Quách Y Tinh to béo mà nhầm, hắn là nam nhân đa sầu đa cảm, sức khỏe không tốt, tim hay ngừng đập bất thình lình, theo như hắn kể, có lúc nửa đêm tim ngừng đập, tỉnh giấc không ngủ được nữa ngồi nhìn ánh trắng mờ ngoài cửa sổ, nghĩ vẩn nghĩ vơ, chẳng may mình chết đi, vợ sẽ lấy người khác, con trai sẽ bị người ta ức hiếp, thế là ngồi lặng lẽ rơi nước mắt ngon lành.

Loại nam nhân như hắn chẳng tới mức ” cảm thời, hoa để lệ rơi. Biệt ly hoa cũng vì người xót xa ” giống như Lâm Đại Ngọc Lâm tiểu muội trong Hồng Lâu Mộng, nhưng là một nam nhân mà nói thì thế cũng là quá mẫn cảm rồi.

Quách Y Tinh thấy Trương Thắng đuổi theo mình vội xua tay:

– Không nghịch, không nghịch nữa, tôi đứng không đã mồ hôi đầm đìa rồi, chả chơi.

Trương Thắng làm bộ mặt hầm hừ:

– Không được dám chơi dám chịu, đưa mông ra đây cho em đá một phát!

– Chịu cái đíu, làm gì thì làm đi, tới lúc đó tiền thuê nhà tháng này trả hết một mình nhé.

Quách Y Tinh mang bệnh tật ra hăm dọa:

Chương 2: Cuộc sống nhiều chông gai (2)

Trương Thắng vốn chỉ định đùa chút thôi, nghe thấy tiền thuê nhà muốn đùa chẳng đùa nổi nữa rồi, hai tên công nhân chẳng có chút kinh nghiệm, nhất thời nóng đầu đi mở quán ăn, trông vào trường ĐH Y khoa ở phía sau. Sinh viên đúng là chẳng ít, nhưng sinh viên ăn uống tiết kiệm, nhiều lắm một bát mỳ, đĩa khoai tây rán hay đĩa lạc rang. Gặp phải hôm có đá bóng mới đông một chút, nhưng bốn năm đứa gọi mỗi đĩa lạc rang thôi mà ngồi 90 phút, không tới hỏi thì chẳng thèm gọi thêm, thế nên lời lãi được là bao, trong khi tiền thuê nhà, tiền TV, tiền quạt, tiền phục vụ, cứ tính là thấy làm ăn tốt thế nào rồi.

Ài, cái quán này riêng tiền thuê nhà hàng tháng thôi đã tốn mất 2000, đầu bếp 1200, hai phục vụ mỗi người 500, rồi điện nước 800, vi chi 5000, kinh doanh đữa nửa năm, mỗi tháng kết toán miễn cưỡng chỉ đủ trả mấy chi phí này, làm hai người bọn họ biến thành làm công không lương cho chủ nhà.

Một câu nói vô tâm, làm cả hai người mặt mày tiu nghỉu, Trương Thắng tiếp tục đi cất cờ.

Quách Y Tinh đợi Trương Thắng đem cờ cất đi rồi, ngồi xuống cái bàn nhếch nhác mà phục vụ chẳng buồn lau, nói:

– Thắng này, anh tính mãi rồi, cái quán ăn này của chúng ta chả kiếm chác được gì đâu, hôm nọ nghe đám sinh viên nói cuối năm cái trường đó mở phân viện hai, sẽ chuyển đi một đám sinh viên, lúc đó khách càng ít, làm ăn càng kém, cậu thấy sao?

Trương Thắng cất cờ đi rồi, đứng dựa vào tường nhìn quá ăn vì trời nóng nực mà chẳng có mống khách nào, mỗi cô gái phục vụ rảnh rỗi cả ngày ngồi soi gương đánh phấn, thở dài:

– Anh Quách, hai chúng ta còn phải rào trước chắn sau thế à, anh tính thế nào cứ nói!

– Hai anh em mình thật khờ dại, chẳng hiểu trước kia ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào mà bị người ta lừa chứ? Giờ muốn thoát thân cũng không được rồi, anh nghĩ thôi mà nóng ruột. Hai tháng trước đã dán thông báo sang tay quán ăn rồi mà chả ai nhận cho, dân làm ăn đều ranh như ma, phái người ngầm tới quán nhà ta, đếm khách, tính toán chi phí xong là lắc đầu cả.

Quách Y Tinh nhụt chí, hắn đã huy động cả bạn bè thân thích tới đóng giả khách, tốn tiền cho đám người đó ăn uống phủ phê, nhưng không qua nổi cặp mắt cú vọ của người ta, thực sự là hết cách rồi.

Trương Thắng gật đầu, cũng như chơi cờ, đối phương chưa thể hiện ý đồ thì y chưa phản ứng.

Quách Y Tinh vỗ đùi bốp một phát, sau đó tự xuýt xoa kêu đau:

– Không kiếm được người sang tay, mở quán thì chỉ lỗ, tiếp tục thế này là không xong, anh tính … hay là chúng ta nghỉ thôi, bán hết đi, chỉ cần hồi vốn là được.

Cô phục vụ bấy giờ mới bỏ cái gương xuống, lo lắng nhìn Trương Thắng, quán ăn đóng cửa có nghĩa là cô phải tìm việc khác, ở đâu có chủ hiền hòa, công việc nhẹ nhàng như ở đây?

Trương Thắng trải qua cú va vấp này đã không còn khờ khạo đơn thuần như nửa năm trước, khốn cảnh của quán ăn làm y canh cánh từ lâu, chỉ có điều y tương đối cố chấp, chưa tới bước đường cùng thì vẫn mang một tia hi vọng, mong có thể sang tay quán ăn, nhưng dán thông báo mấy tháng rồi không kết quả, lại còn ảnh hưởng tới chuyện kinh doanh, ai mà muốn tới cái quán mà chính chủ nó còn đang tính đường bỏ đi chứ?

Trong ánh mắt trông đợi của cô phục vụ, Trương Thắng rốt cuộc lên tiếng:

– Thực ra em cũng tính tới đường này rồi, càng nghĩ càng nản, không làm thì thôi, đã làm phải dứt khoát .. Thế này, chiều nay mời chủ nhà tới, làm vài món ăn, thương lượng với người ta, anh em mình không làm nữa.

– Được, cứ thế mà làm.

Quách Y Tinh vỗ đùi phát nữa, được Trương Thắng tán đồng song cũng chẳng vui vẻ thêm chút nào, cô phục vụ bĩu môi quay đầu đi, Trương Thắng vẫn kịp nhận ra ánh mắt trong khoảnh khắc đó, không còn chút tôn trọng nào với họ nữa.

Cuộc sống giống như đi trong mê cung vậy, anh sẽ mãi mãi chẳng biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, giống như anh chẳng thể biết cuối cùng mình có thoát khỏi mê cung không, đi mãi rồi bản thân sẽ đâm hoang mang liệu mê cung có lối thoát hay không? Kinh doanh cái quán này với hai bọn họ chẳng khác nào cái mê cung không lối thoát.

Quyết định xong, chẳng ai nói được một lời.

Xế chiều, nhờ đám mâu đen trên đầu làm nắng có phần dịu đi, song mây không đủ dầy, khó mà trông chờ một trận mưa, trời vì thế càng oi nóng khiến người ta buồn ngủ, rõ ràng không phải thời điểm thích hợp lắm để mời khách, Trương Thắng và Quách Y Tinh vẫn dặn đầu bếp làm mấy món nhắm tươm tất, bầy đầy bàn, lấy chai rượu gạo ngon nhất ra, mời chủ nhà tới nói chuyện.

– Không được, chuyện nào ra chuyện đó, hai chú em, không phải anh mày làm khó các chú, nhưng cho dù là anh em ruột thịt thì tiền bạc cũng phải rạch ròi, đúng không? Chúng ta ký hợp đồng là hai năm, mới làm được nửa năm đã nói không làm nữa là thế nào, tôi phải làm sao đây? Nếu hai chú sang tay người ta, tiền nhà thanh toán đủ hai năm thì anh chẳng nói gì, nhưng hai chú bỏ không chơi nữa … Không được! Không thể được!

Chủ nhà tên Diệp Tri Thu, năm nay 35 tuổi, không cao, đen gầy nhỏ thó, tóc thì lưa thưa, cố gắng vớt tóc qua che đi cái trán bóng lưỡng không mọc nổi sợi tóc nào. Hắn uống sụp ngụm rượu lại chép miệng làm miếng thức ăn nhai ngon lành, kệ cho hai người bọn họ nói hết nước hết cái, kể nghèo kể khổ vẫn không chịu đổi ý.

Quách Y Tính mất kiên nhẫn, hơi thở nặng dần:

– Anh Diệp, anh nói thế là không được rồi, hai chúng tôi nửa năm qua chẳng khác nào làm công không lương cho anh đấy. Chúng tôi có vợ có con phải nuôi, có cha mẹ phải phụng dưỡng, chúng tôi lỗ vốn, còn anh mất gì chứ, nhà trả lại nguyên vẹn cho anh mà, làm người đừng có quá đáng.

Diệp Tri Thu ném xoạch đũa xuống bàn, cười nhạt:

– Này hai vị, tôi có ép uổng gì các vị không, hợp đồng giấy trắng mực đen ra đó, hai người nếu muốn ngừng kinh doanh tôi mặc, có điều tiền thuê nhà phải trả như cũ, nếu không là vi phạm hợp đồng, bồi thường 10.000, chúng ta giao ước rồi.

Quách Y Tinh hùng hổ:

– Làm gì có chuyện đó, thế thành anh em tôi làm việc không công cho anh hai năm à? Tôi đếch chơi, muốn trả nhà lại cho anh cũng không được à? Thiên hạ đâu có lý đó, anh muốn ép con nhà lành làm đi gái sao?

Trương Thắng không nói không rằng, ngồi bên bàng quan, y muốn đợi nắm rõ được bài tẩy của chủ nhà rồi mới thuyết phục, nhưng lời của Diệp Tri Thu làm y trầm xuống, tên chủ nhà này là loại đểu cáng, vòng vo nửa ngày trời vẫn dứt khoát lôi hợp đồng ra, toàn bộ tình nghĩa vứt sang bên hết, thế thì còn bàn bạc gì được nữa.

Nói ra thì do trước kia bọn họ quá cả tin, thiếu kinh nghiệm xã hội, nếu trước kia khi mới nghỉ việc ở nhà máy mà khôn bằng nửa bây giờ thôi đã không bị tên chủ nhà bất lương này dụ dỗ, khi ấy chỉ sợ bị người khác chiếm mất chỗ “phong thủy bảo địa” này nên ký hợp đồng tới tận hai năm.

Diệp Tri Thu ung dung mỉm cười, chẳng bận tâm tới thái độ của Quách Y Tinh:

– Lý là lý nào? Cứ theo hợp đồng mà làm, đó mới là lý.

Nhận ra Trương Thắng mặt âm trầm nãy giờ, thể hình y rất đáng ngại, nên Diệp Tri Thu hơi chột dạ bổ xung thêm:

– Hai người chắc không biết nhỉ, em vợ tôi là quan chức chính phủ đấy, trước kia học luật, hợp đồng này là do cô ấy giúp tôi soạn thảo, đảm bảo không có chút sơ hở pháp luật nào, có giỏi thì đi kiện đi, xem ai thắng.

Quách Y Tinh vung chân múa tay chửi um xùm một hồi, sau đó ngồi bịch xuống, khổ cho cái ghế gỗ run ken két, hắn mệt mỏi ngồi nghiêng đi, đổi giọng vô lại:

– Anh Diệp, đừng có mà cứ lấy cái đó ép tôi, tôi không làm nữa đấy, anh thích sao thì tùy.

Chương 3: Tìm đường sống trong đất chết

Diệp Tri Thu nắm chắc lợi thế trong tay, khinh miệt nói:

– Anh em chúng ta thường ngày ngẩng đầu cúi đầu thấy nhau, nửa năm qua coi như có chút tình cảm, tôi không muốn nói lời tuyệt tình làm gì, nhưng thái độ các người đã vậy, giở trò vô lại với tôi trước, đó là các người bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa. Nói cho mà biết, tôi gọi một cú điện thoại là em vợ tôi bảo cục công thương tới đóng cửa quán ngay, nhìn bộ mặt gian xảo của hai người, nếu không trốn thuế lậu thuế thì ai tin chứ?

Quách Y Tinh nghe đụng chạm tới chính quyền là sợ, lảo đảo:

– Này, này, anh đừng có mà ăn không nói có …

Chẳng đợi hắn nói hết, Diệp Tri Thu tỉnh bơ cầm cái mobile đen xì to như viên gạch, bấm số, thân thiết nói:

– Diễm Diễm hả, anh rể đây, còn anh rể nào, cô có mấy ông anh rể vậy hả? … Anh là Tri Thu, ừ, ừ, cô ở đâu đấy? … Thế thì tốt quá, cô thuận đường tạt qua cái quán cũ của anh cái, có kẻ gây sự này.

Nếu Diệp Tri Thu đã nhất định muốn lôi hợp đồng ra thì Trương Thắng không muốn nhiều lời nữa, xem ra cô em vợ này là chỗ dựa lớn nhất của hắn rồi, gặp một lần cũng tốt, vì thế kéo tay bảo Quách Y Tinh ngồi xuống, bình tĩnh đợi.

– Đúng, anh đang ở đó, chuyện thế này, hai tên nhãi thuê nhà của anh muốn hủy hợp đồng không làm nữa, chuyện pháp luật thì cô rành hơn anh … Được, anh đợi cô, cứ thế nhé.

Diệp Tri Thu đặt cái mobile cụ mịch xuống, vênh mặt nhìn hai con sâu nhỏ bé đáng thương trước mắt, đưa tay hất tóc, nhàn nhã cầm đũa gắp miếng thịt ba chỉ cho vào miệng, nhấp ngụm rượu, không thèm quan tâm tới xung quanh.

Trương Thắng bề ngoài trấn tĩnh thế thôi, thanh niên ngoài hai mươi làm gì không có máu nóng, cái vẻ nhà giàu bất nhân của Diệp Tri Thu làm y kích động muốn xông tới băm vằm tên khốn đó ném vào nồi làm thịt kho.

Quán ăn im phăng phắc, không ai nói thêm gì, chỉ có tiếng quạt trần vù vù trên đầu, cùng tiếng ăn uống thô tục của Diệp Tri Thu, hai người Trương Quách đều buông đũa ngồi im. Chừng mười lăm phút sau, một chiếc Xiali màu đỏ đỗ ở trước cửa quán, cửa xem ở ra, cô gái trẻ tuổi chưa tới ba mươi xuống xe.

Váy công sở màu phấn hống, kín đáo vẫn nổi bật vóc dáng nảy nở, kính gọng vàng, tóc búi cao, môi thoa son bóng, làm nam nhân không nhịn được tưởng tượng nếu hôn lên cánh môi đó cảm giác không tệ, trông rất quyến rũ.

Có điều lúc này cô gái trẻ đó mặt mang sát khí, đôi mắt hạnh dưới mắt kính rất uy thế, vén rèm đi vào, rèm cửa còn lay động đã bước tới trước mặt Trương Thắng và Quách Y Tinh, mày nhíu lại, ánh mắt như nhìn vào không khí trên đầu bọn họ, chưa gì đã tuôn một tràng phủ đầu:

– Ai muốn hủy hợp đồng? Có biết làm thế là phải gánh tránh nhiệm không? Hủy hợp đồng bồi thường 10.000, đâu ra mấy tên mù pháp luật thế này, chút kiến thức thông thường cũng không biết.

Diệp Tri Thu đắc ý vênh váo nói:

– Biết vị trước mặt là ai không? Đây là Thôi chủ nhiệm của ủy ban kinh tế kế hoạch thành phố.

Thực ra Thôi Trí Diễm chỉ là một phó chủ nhiệm văn phòng của ủy ban kinh tế thôi, vừa mới đề bạt không lâu, song với hai tên nhà quê, đương nhiên nói càng chức cao càng tốt, hơn nữa, ai thích nghe chữ “phó” chứ.

Người ta đúng là quan chức chính phủ, hơn nữa không thể nhỏ được, vì đi cả xe hơi tới, trong mắt hai người Trương Thắng, quan chức đi xe đều to cả, lại thấy khí thế không coi ai vào mắt, làm Trương Thắng vốn có chuẩn bị cũng không nói được gì, ngược lại Thôi Trí Diễm miệng như súng máy, tuôn một tràng thuật ngữ chuyên môn pháp luật kinh tế, càng khiến hai người bọn họ hoa mắt chóng mặt.

Chưa mất tới mười phút đã làm hai kẻ “điêu dân” phải cứng họng, chủ nhiệm Thôi thỏa mãn đẩy gọng kính, cái văn phòng có 5 người, cô chỉ là phó chủ nhiệm nho nhỏ nên cơ hội thể hiện thân phận ưu việt thế này không phải nhiều, mang giọng bề trên nói:

– Thế nên, hoặc các anh tiếp tục kinh doanh, hoặc là sang tay cho người khác thuê, không vấn đề. Các anh nghỉ kinh doanh là hành vi tự chủ của các anh, không liên quan tới anh rể tôi, tiền thuê nhà hai năm các anh vẫn phải làm đúng hợp đồng. Nếu như vì vi phạm hợp đồng ảnh hưởng tới lợi ích kính tế của anh rể tôi, thì các anh phải chịu trách nhiệm. Quyền lợi hợp pháp của anh rể tôi được hợp đồng đảm bảo, tôi hi vọng các anh cân nhắc cho kỹ, nếu không, tôi sẽ khởi tố các anh.

Quách Y Tinh vốn thấy quan chức chính phủ thì như bóng xì hơi rồi, nếu Thôi Trí Diễm nói tình nói lý nhẹ nhàng có khi hắn tính đường khác, hoặc cắn răng tiếp tục mở quán cơm tìm cách làm sao quán cơm tốt lên cũng chưa biến chừng, nhưng thái độ hống hách của cô ta làm con giun xéo lắm cũng quằn, thân hình to béo bật lên, mồm méo mắt lệch tóm lấy cánh tay Thôi Trí Diễm, môi run run:

– Các … các người đừng ức hiếp người ta nhé, các ngươi đang đẩy người ta vào chỗ chết đấy, biết không hả?

Thôi Trí Diễm xưa nay chủ yếu lo việc văn phòng, ít tiếp xúc với chuyện kiểu này, hơn nữa còn là nữ giới, hoảng hốt đẩy mạnh ra:

– Định giở trò lưu manh à, buông tay, nếu không tôi …

“Bịch!” Quách Y Tinh lảo đảo mấy cái, hai tay khua loạn trên không, tóm được túi xách của Thôi Trí Diễm, rồi ngã vật ra đất, cơ thể hắn vô cùng hùng tráng, làm mặt đất phải rung rinh như động đất.

– Anh ta, làm … làm sao thế?

Ba hồn bảy vìa Thôi Trí Diễm bay mất một nửa, hoa dung thất sắc:

Trương Thắng gặp chuyện này không phải lần đầu, trấn tĩnh hơn, vội nhào tới:

– Không xong, anh ấy bị bệnh tim rất nặng, rất dễ tái phát.

Vừa nói vừa lục lọi túi Quách Y Tinh tìm thuốc, hắn luôn mang theo thuốc bên người phòng trường hợp khẩn cấp.

Diệp Tri Thu đứng dậy, trông qua tình trạng Quách Y Tinh có vẻ nghiêm trọng, vừa rồi em vợ mình đẩy một cái, nếu chẳng may tên béo có bề gì …

– Nghiêm … Nghiêm trọng không?

Thôi Trí Diễm không để ý tới cái túi xách bị giật xuống làm tài liệu đồ vật tung tóe bên cạnh, cô ta không coi hai tên công nhân mất việc này ra cái gì, nhưng nếu để chết người, thì không phải là chuyện đùa. Bản thân chức vụ thế nào, thân phận ra sao? Bao nhiêu người nhòm ngó, mới nhậm chức được ba tháng, ngồi chưa nóng chỗ. Vội ngồi xuống hết sờ trán lại vỗ má Quách Y Tình:

– Tỉnh, tỉnh lại đi.

– Đừng vỗ nữa, không ích gì đâu, mau lấy cho tôi cốc nước.

Trương Thắng tìm ra được thuốc trong túi, nhận lấy cốc nước cho Quách Y Tinh uống, sau đó không ngừng ép ngực, tới khi mồ hôi đầm đìa rồi Quách Y Tinh mới lờ đờ tỉnh lại.

Thôi Trí Diễm nhìn thấy vậy thì thở phào, Diệp Tri Thu cũng ngồi lại chỗ, nhìn đồng hồ mới chừng 15 phút thôi mà tưởng như cả thế kỷ trôi qua, lại chả à, nếu thành quan viên bức tử người dân, bồi thường kiện cáo dây dưa chưa nói, nơi này có người chết, còn ai thuê nữa, không lành mà.

– Không còn nguy hiểm nữa rồi, tạm thời để anh ấy nằm như vậy.

Trương Thắng lau mồ hôi trán, tuy rất lo cho Quách Y Tinh, nhưng không hề hoảng loạn, vẻ mặt hai người kia lọt hết vào mắt y, lòng máy động, biết cơ hội tới rồi, y không cần tống tiền người ta, chỉ hi vọng nhân cơ hội thoát được cái quán cơm này. Nghĩ vậy Trương Thắng liền giúp Thôi Trí Diễm nhặt cái túi và văn kiện tán loạn dưới đất, muốn hòa hoãn quan hệ đôi bên, sau đó mới lấy bệnh tình Quách Y Tinh ra làm lợi thế đàm phán, luận địa vị hay tri thức đều ở thế yếu, chỉ có cách tận dụng tình thế thoát thân.

Đang nhặt nhạnh, chợt Trương Thắng nhìn thấy dòng chữ bên ngoài tập hồ sơ bìa xanh ( Báo cáo liên quan tới lập hạng mục khu khai phát sản nghiệp kỹ thuật cao Kiều Tây). Đây là chuyện của mấy ông đầu to bụng bự, không liên quan tới tép riu như Trương Thắng, nên không để trong lòng, cho vào túi, trả Thôi Trí Diễm.

Chương 4: Ánh sáng cuối đường hầm?

– Cám ơn …

Thôi Trí Diễm lơ đễnh nhận lấy, một con mắt vẫn chú ý bên kia như chỉ sợ có kẻ bất thình lình lăn quay ra tắt thở:

Trương Thắng càng mừng thầm, chuẩn bị câu từ nói:

– Chủ nhiệm Thôi, chị cũng thấy rồi đấy, chúng tôi là công nhân giảm biên chế, cuộc sống gian nan, lại không hiểu làm ăn, thành ra không cách nào làm quán trở mình được. Anh ấy lại có bệnh tim nghiêm trọng, nếu cứ ngày ngày lo nghĩ chuyện kinh doanh, chẳng may lúc nào đó …

Thôi Trí Diễm nhíu mày nhìn quán ăn, trông huơ trống hoắc, chẳng có lấy nổi một người khách, trừ một đầu bếp nhếch nhác trông khó tin tưởng, một phục vụ nãy giờ chẳng buồn ra hỏi han khách thì không có ai khác:

– Làm ăn buôn bán là phải có dũng khí chấp nhận nguy hiểm, hai anh như thế này làm tôi rất khó xử. Thôi, tôi đang bận việc bên chính phủ, không tốn thời gian ở đây nữa.

Nghe giọng Thôi Trí Diễm rõ ràng đã mềm hơn nhiều, Trương Thắng thừa cơ lấn tới:

– Chủ nhiệm Thôi, coi như cô làm việc thiện đi, cái nhà này thực chất trước kia để không chẳng ai thuê, lúc đó chúng tôi chưa hiểu tình hình nên mới nhận vào, ai ngờ cái khu này không kiếm tiền được, chúng tôi đâu muốn thế, nhưng cắn răng cầm cự nửa năm rồi, không cách nào xoay chuyển được. Không nói dối cô, từ khi mở cái quán ăn này tôi mới chú ý, cái con đường trước trường ĐH điện lực còn tấp nập hơn, nhưng thuê 1 tháng có 1200 đồng thôi, nơi này những 2000, anh tôi vì ngày đê, suy nghĩ lo lắng quá độ mà bệnh thêm nặng.

Quách Y Tinh nằm như lợn chết dưới sàn rên một tiếng phụ họa.

Thôi Trí Diễm thiếu chút nữa gây chết người, không còn mạnh miệng được nữa, cùng anh rể đưa mắt trao đổi, nói:

– Tôi hiểu cái khó của các anh … có điều tôi chỉ làm theo hợp đồng mà thôi, lại không phải ép các anh thuê nhà. Hiện giờ tôi có chút việc gấp … Vậy đi, tối nay để tôi thương lượng với anh rể tôi, mai sẽ trả lời, các anh đừng nóng, chúng tôi không phải là người không thông tình đạt lý.

Trương Thắng nhẹ người, Quách Y Tinh cũng mừng rỡ, định ngồi dậy nói vài câu tốt đẹp, không ngờ mới hơi nhổm người lên thì bị đá một phát vào eo, đau đớn “hự” một cái.

– Sao rồi?

Thôi Trí Diễm mặt tái nhợt, vội hỏi:

– Hay là gọi cấp cứu?

Cú đá kia tất nhiên của Trương Thắng, y đang mong Quách Y Tinh giả lợn chết để lợi dụng đàm phán với người ta, tên này ngồi dậy thì xôi hỏng bỏng không, may Quách Y Tinh không ngốc, đang định chửi vội nuốt lại, tận dụng luôn cơ hội co giật vài cái, làm như sắp chết tới nơi, khiến hai người kia lại cuống cả lên.

Trương Thắng ngồi xuống xoa ngực cho hắn, sầu thảm nói:

– Uống thuốc xong cần một thời gian mới bình thường lại, bệnh này đi bệnh viện cũng không ích gì .. Ài chẳng biết sống thêm được bao lâu nữa.

– Được rồi, tôi bận công việc, đi trước, mai chúng ta bàn bạc tiếp.

Thôi Trí Diễm thấy dưới chân nằm tên béo chẳng biết khi nào thì nhắm mắt xuôi tay, chỉ muốn rời chỗ thị phi này cho nhanh, háy mắt với Diệp Tri Thu rồi vội vàng ra ngoài, tới cửa quán rèm hạ xuống mới hỏi nhỏ:

– Liệu có phải bọn họ đóng giả không?

– Không phải, thật đấy.

Diệp Tri Thu xoa xoa tay, căng thẳng nói:

– Cách đây mấy tháng có một đám sinh viên tới xem đá bóng rồi xảy ra va chạm đánh nhau, hai bọn chúng ra can, tên béo bị trúng một cú đấm nằm vật ra đất, lúc đó còn tưởng đi luôn rồi cơ.

Thôi Trí Diễm lúc này mới hết hẳn hoài nghi, không nói gì thêm, lên xe đi mất.

Trương Thắng đứng sau cửa ngó thấy bọn họ đi cả rồi mới hí hửng chạy về, đỡ Quách Y Tinh lên:

– Anh Quách, anh phát bệnh quá đúng lúc rồi, sao trước kia chúng ta không dùng chiêu này sớm chứ? Em nghe chừng bọn họ sợ rồi, hai chúng ta nói không chừng thoát khỏi cục nợ này.

Quách Y Tinh lúc này lại không vội ngồi dậy nữa, bệnh của hắn mỗi lần tái phát nếu không uống thuốc kịp thời sẽ cực kỳ nguy hiểm, rên một tiếng đưa tay lần mò thứ để ở ngực, bộ dạng cứ như phải nộp đảng phí lần cuối, nước mắt ngắn dài:

– Chuyện đó khoan mừng vội, người anh em à, anh chú vừa rồi đúng là dạo quanh Quỷ Môn Quan một vòng đấy, khi đó chẳng hiểu sao, đầu óc tỉnh táo lắm, anh cứ nghĩ, nghĩ … Nếu chẳng may anh có mệnh hệ gì, thì thằng khốn nạn nào hưởng vợ anh đây? Con anh làm sao đây, nghĩ chỉ muốn khóc.

Tên béo này sức khỏe không tốt, công việc chẳng ra sao, vẻ ngoài thì chẳng khen nổi, thế nhưng cô vợ của hắn thì cực phẩm, như trái quả chín mọng nước, ai trông cũng muốn cắn một cái.

Vợ hắn tên rất nhà quê, Triệu Kim Đậu, tên thì quê kệch nhưng Đậu Đậu cô nương lại là một đại mỹ nhân ai nhìn cũng nuốt nước miếng, vì hộ khẩu ở nông thôn, tên béo đường đường là công chức nhà nước ở thành phố, thế nên mới cưới được cô vợ xinh đẹp, nếu con gái thành phố xinh bằng một phần như thế thôi cũng chả tới lượt hắn, cho nên Quách Y Tinh suốt ngày nhớ vợ.

Hiện chuyện có cơ giải quyết, tâm sự trong lòng nhẹ phần nào, Trương Thắng đùa với hắn:

– Anh Quách, anh cứ yên tâm đi, hai anh em ta không phải ruột thịt nhưng còn thân hơn ruột thịt, nếu anh đi rồi, con trai anh sẽ là con em, vợ anh cũng là vợ em, em nhất định nuôi chị dâu thật trắng trẻo …

– Cút đi!

Quách Y Tinh chẳng biết lấy đâu ra sinh khi bật dậy co chân đá, ý định cũng là muốn báo thù cú đá lúc nãy, nhưng Trương Thắng có chuẩn bị cười lớn tránh được.

Đùa một chút lòng nhẹ nhõm hơn, Quách Y Tinh ngồi dậy, cái tay để ở ngực lúc này lấy ra từ túi áo một tấm ảnh, hiền từ đưa bàn tay nần nẫn thịt vuốt ve:

– Cậu xem đi, thằng bé trông giống anh chưa?

Đó là bức ảnh bản thân, Quách Y Tinh mặc véc tây bế con trai, hai cha con đúng là như đúc từ một khuôn ra, Trương Thắng ve cằm gật gù:

– Đúng là giống y xì đúc, nếu không chị dâu xinh đẹp như thế, anh lại không phán đoán nổi có phải con mình không, hô hô hô.

– Cậu đừng có đùa được không hả? Anh đang thương tâm đây này.

Bệnh tim đã dịu xuống, bệnh đa sầu đa cảm lại trồi lên, Quách Y Tinh lần này không nổi giận mà thương cảm nói:

– Thắng này, không biết trong lòng cậu có cảm giác giống anh không, nói thật với cậu, nếu một người biết mình có thể sẽ chết lúc nào, người đó sẽ vô cùng trân trọng những thứ trước mắt, đặc biệt yêu thương người thân cận, thật đấy. Báu vật lớn nhất của anh là đứa con này, anh không nỡ để nó lại cô khổ, thằng bé giống anh quá nhỉ …

Trương Thắng nghe hắn hỏi chuyện này không biết bao nhiêu lần, mới đầu còn xúc động, giờ thì nhàm rồi, không buồn tiếp, ngáp dài:

– Giống, với anh là an ủi lớn, cơ mà với thằng nhóc mà nói lại là sự bi ai.

Quách Y Tinh không chú ý lắm, cười toe toét:

– Cậu nói đúng lắm, nó là sự an ủi của anh … Hả, cậu nói cái gì, Thắng! Thằng chết tiệt kia! Đứng lại đó.

Bình thường Quách Y Tinh vốn chẳng đuổi kịp Trương Thắng nói gì tới bệnh còn chưa khôi phục hoàn toàn, căm tức nhìn theo bóng Trương Thắng đã chạy xa, quát phục vụ đang đứng xem náo nhiệt:

– Hôm nay không có khách nữa đâu, chúng ta quét dọn đóng cửa sớm thôi.

Vì nghe thấy quán sắp ăn đóng cửa, phục vụ liền không còn chút cung kính nào với ông chủ nữa, đáp một câu cho có lệ, lười biếng đi cầm cái chổi, phất chỗ này một nhát, chỗ kia một nhát, ứng phó cho xong.

Nhìn tình cảnh đó, Trương Thắng cũng chẳng trách người ta được, chỉ thở dài, tự mình thu dọn, tay cầm khăn vải, lau mặt bàn dầu mỡ, lòng nghĩ :” Quán cơm đóng cửa rồi, cho dù chủ nhà buông tha cho thì sau này làm gì đây?”. Càng nghĩ càng thấy bế tắc, tay cầm miếng vải cứ lau đi lau lại một chỗ mà không biết, bất giác nhìn thấy cái kẹp giấy, là từ tập hồ sơ của Thôi Trí Diễm rơi ra, mới nhớ tới lúc đó vô tình nhìn thấy tiêu đề “Báo cáo liên quan tới lập hạng mục khu khai phát sản nghiệp kỹ thuật cao Kiều Tây”!

Câu đó có ý gì? Kiều Tây là vùng ngoại ô, không xa lắm, đi xe đạp hơn nửa tiếng là tới, nơi đó có hai cái thôn nhỏ và bãi đất hoang, chính phủ muốn khai phát gì ở đó? Còn nhớ mấy năm trước chính phủ xây đường quốc lộ ở bên thôn Thái Bình, thế là giá đất hai bên đường tăng vòn vọt, vậy thì nếu khai phát khu Kiều Tây …

Hai mắt Trương Thắng sáng lên.

Chương 5: Giấc mộng triệu phú (1)

Chuyện quán cơm vì bệnh hiểm nghèo của Quách Y Tinh tái phát đúng lúc mà giải quyết thuận lợi, phía chủ nhà đại khái cũng muốn sớm tống khứ cái quả bom nổ chậm này đi cho rảnh nợ. Diệp Tri Thu lại không phải không biết, cái khu này kinh doanh không tốt, quán ăn nhà hàng xung quanh đây toàn là nhà riêng, không có áp lực tiền thuê nhà, kiếm được đồng nào là lãi đồng đó, mà tiền thuê nhà cũng chừng trên dưới 1000.

Trước kia cũng chỉ có hai tên ngốc thiếu kinh nghiệm mới tin vào bức tranh tươi đẹp do Diệp Tri Thu vẽ ra, chưa tham khảo giá nhà, chưa khảo sát kinh doanh, đã vội vã ký hợp đồng, lại còn ký liền hai năm.

Kinh nghiệm làm ăn chả có, quan hệ xã hội lại ít, nếu để hai tên này kinh doanh tiếp chỉ có càng ngày càng lụi bại thôi, chẳng may tên béo kia chết lăn quay ra đó, dù không phải lỗi của mình cũng không tránh được phiền hà.

Huống hồ chó cùng rứt dậu, thi thoảng trên báo lại đăng ai đó bị chèn ép không còn đường sống, cầm dao liều mạng, hai tên đó biết chỗ ở của mình, Diệp Tri Thu chẳng muốn đêm hôm nào đó bị người ta dựng dậy xiên cho một dao, lúc ấy thì mạng không còn, dù chúng có vào tù hay dựa cột thì cũng chẳng giải quyết được gì nữa.

Cho nên nghe em vợ khuyên can một buổi tối, Diệp Tri Thu cuối cùng cũng đồng ý giải trừ hợp đồng.

Có điều Thôi Trí Diễm không cho Trương Thắng và Quách Y Tĩnh thoát thân nhẹ nhàng, ngày hôm đó đàm phán từ tận trưa tới tối, nhìn mặt sắt của cô ta, Quách Y Tinh muốn giả bệnh cũng chẳng dám, không có hắn thì một mình Trương Thắng càng khó ứng phó. Hai cựu công nhân bị mồm mép sắc bén của Thôi Trí Diễm dồn ép tới tinh thần suýt sụp đổ, tới khi bỏ lại toàn bộ bàn ghế, nồi niêu xoong chảo, đến cả ống khói trên nóc nhà cũng phải hai tay dâng lên mới thoát thân được.

Cho người làm thôi việc, trả thêm cho bọn họ một tuần lương, hai ông chủ nghèo đem sổ sách ra tính toán, làm việc nửa năm, chẳng lãi thì thôi, mỗi người còn lỗ 3800 đồng, hai bàn tay trắng cay đắng rời khỏi cái quán cơm nhỏ phấn đấu nửa năm trời, rời tay rồi mới thấy luyến tiếc, dù sao từng một thời gửi gắm hi vọng, từng một thời nhiệt huyết hi vọng, nhìn quán cơm lần cuối, kệ cho trời nóng như đổ lửa, cả hai thất hồn lạc phách đi không mục đích trên đường phố thưa thớt người qua lại, cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng.

– Anh đang tính có nên về quê cùng cha mẹ vợ làm ruộng không … Chẳng phải anh ngại vất vả mà là vợ anh khó khăn lắm mới thoát được nông thôn, anh sợ cô ấy không chịu được, cô ấy ghét nông thôn lắm …

Quách Y Tinh vừa đi vừa nói, chẳng cần biết Trương Thắng ở bên cạnh có nghe hay không:

Trương Thắng có nghe, nhưng lại theo đuổi ý nghĩ khác, suốt từ hôm qua tới giờ không dứt được ra khỏi đầu, đó là chuyện khai phát khu Kiều Tây có thật hay không, làm sao để tận dụng cơ hội này.

Dưới cầu vượt phía trước có một mỹ nữ mặc quần short, mông nở eo thon, đùi trắng nuột nà đi qua, trời mùa hè nóng bức, cái áo vàng nhạt vừa ngắn lại mỏng như cánh ve làm thấp thoáng thấy cả áo lót màu trắng bên trong, hai bầu ngực ngạo nghễ nhô cao, theo từng bước chân rung rinh thích mắt.

– Thắng! Thắng .. Nhìn kìa.

Quách Y Tinh huých vai Trương Thắng, chớp mắt phiền não đã bay đi hết, đôi mắt chăm chăm không rời hai bầu ngực nảy lên nảy xuống kia, si ngốc nhìn bóng hình xinh đẹp, lẩm bẩm tiếc nuối:

– Trời nóng thế này sao còn mặc áo lót chứ, không thấy nóng à?

Trương Thắng liếc mắt nhìn một cái, chưa tới một giây thu lại:

– Nếu cô ấy không mặc áo lót thì tới lượt anh nóng rồi! Sao, anh đã nghĩ ra sau này sẽ làm gì chưa?

– Thắng này, cậu 24 tuổi rồi mà còn chưa có bạn gái, tuổi này đáng lẽ ra thấy chó cái cũng muốn lôi ra phối giống, sao thấy mỹ nữ cậu lại hờ hững như thế? Không phải khuynh hướng tình dục có vấn đề chứ hả?

Mồm thì nói mắt Quách Y Tinh vẫn không rời cặp đùi trắng phau phau và bờ mông tròn lẳn của cô gái, thèm thuồng không thôi:[Audio] Bách Luyện Thành Thần

– Ai bảo anh là em có vấn đề, không thấy em lúc nhìn chị dâu à?

Trương Thắng tức mình đốp lại, đừng nói chưa có bạn gái mà tới giờ y còn chưa đụng chạm vào cô gái nào, làm sao thấy mỹ nữ không nghĩ vẩn nghĩ vơ cho được, có điều cũng phải tùy từng lúc, mấy năm làn sóng phim ảnh Hong Kong rồi manga Nhật Bản ảnh hưởng lớn tới đại lục, các cô gái đua đòi theo, cô gái nào có chút nhan sắc chỉ sợ người ta không biết, ăn mặc thì mỗi ngày một cởi mở, cho dù là mùa đông không thiếu cảnh nữ sinh váy ngắn ca rô trên phố, nếu lúc nào cũng động cỡn như tên béo thì chẳng mấy chốc bị bệnh tim, mà nói mới nhớ, dám hắn bị bệnh tim vì hám gái lắm.

Ý nghĩ đó chỉ lướt qua đầu Trương Thắng, bình thường thì y cũng bình phẩm một hồi, hiện y theo đuổi chuyện khác, khu khai phát. Không phải Trương Thắng định giấu bạn bè ăn mảnh, mà tuy thấy đây là cơ hội hiếm có, song còn chưa có kế hoạch gì, không biết phải thao tác ra sao, nguy hiểm rất lớn, nên không nói vội.

Trước kia thuê nhà mở quán ăn cũng là do y kiến nghị trước, lúc đó nhất thời kích động, chỉ sợ lỡ mất cơ hội tốt, nên chẳng khảo sát gì đã ném cả tiền bồi thường nghỉ việc vào đó, dù sớm giao ước có lỗ cùng chia sẻ, y vẫn thấy mắc lỗi với Quách Y Tinh, y độc thân nhẹ nhàng rồi, người ta có vợ có con, trách nhiệm lớn, mà nguy hiểm lần này còn lớn hơn, nên không dám tùy tiện lôi hắn vào.

Mỹ nữ đã khuất bóng, Quách Y Tinh cũng hoàn hồn, chẳng chấp câu nói đùa của Trương Thắng về vợ mình, lại bắt đầu than thở:

– Còn làm gì được nữa đây, anh mày thân phú quý số mệnh nghèo hèn, về bàn bạc với vợ anh một phen, không thể ngồi không được, miệng ăn núi lở, trước tiên giúp cô ấy bán hàng, không thì về quê giúp cha vợ trồng rau rợ gì đó, rồi thong thả nghĩ cách. Cậu thì sao?

Trương Thắng nhún vai cười khổ:

– Em à, chưa có mục tiêu gì, cứ từ từ tìm, chắc rồi có cách thôi.

Quách Y Tinh gật đầu, lầm lũi đi một lúc nhìn đường nói:

– Anh về trước đây, giúp vợ anh chút, thuận tiện tâm sự với cô ấy.

Vợ hắn bày hàng ở cái chợ bán đồ second hand gần đó.

Nếu là lúc khác Trương Thắng sẽ đi cùng, chưa nói cái khác, chị dâu đó rất dưỡng nhãn, hiện lòng có tâm sự, chỉ nói:

– Vâng, anh đi đi, em cũng về nhà đây, có cơ hội chúng ta tụ tập.

Hai người bắt tay nhau, lên xe đạp, đi theo hai ngả.

Chiều rồi, mặt trời không gay gắt như trưa, nhưng đường nhựa nung cả ngày, bốc hơi nóng hầm hập, trên thiêu dưới nướng, Trương Thắng uể oải đạp xe, định về nhà trước, lại định tới khu Kiều Tây một chuyến, tìm hiểu tình hình xem có cơ hội nào ở đó không, nhưng có cơ hội thì làm được gì chứ? Muốn làm ăn phải có vốn liếng đã.

Trương Thắng cứ do dự mãi, đạp xe về nhà một hồi, chả hiểu nghĩ thế này lại rẽ ngoặt về phía Kiều Tây, đi một lúc lại quay đầu, mất nửa tiếng lòng vòng mới quyết định được.

Đạp xe đi qua mấy con phố, bỗng nhiên Trương Thắng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc bên đường, cô gái mặc váy liền thân màu vàng nhạt, đang khoan thai bước đi, vòng eo nho nhỏ, đôi chân khẽ đưa, trời tuy nóng, nhưng vẻ đẹp đó khiến lòng người như có làn gió mát lịm phớt qua.

Đôi chân thanh tú, nơi mép váy chập chờn, trắng tới làm người ta cảm giác được cặp đùi thon thả bên trên mê đắm thế nào, đôi chân không gầy không béo, tỉ lệ vừa vặn. Còn cả bầu ngực mềm mại dưới lớp váy kia, đi ngang qua tạo cảm giác tựa lay động tựa không, chỉ biết tâm hồn Trương Thắng bị kéo cả vào đó.

– Tiểu Lộ!

Trương Thắng bất giác buột miệng gọi, gọi rồi lại hối hận.

Cô gái quay đầu lại, nhìn thấy y, nhoẻn miệng cười:

– Anh Trương, thật khéo, anh đi đâu thế?

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 2 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 3 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 4 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 4 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi