1. Home
  2. Truyện Linh Dị
  3. [Audio] Cánh Cửa Xanh
  4. Cánh Cửa Xanh Phần 1

[Audio] Cánh Cửa Xanh

Cánh Cửa Xanh Phần 1

next ❯

MỞ ĐẦU

“Năm tháng đã trôi qua tự lúc nào, biết bao nhiêu chuyện đã qua i, tòa nhà nhỏ đêm qua lại nổi gió dông, nhìn ánh trăng sáng mà chợt chạnh lòng nhớ đến quê hương.”

Một cô gái xinh đẹp đứng bên giếng nước trong sân chính, mặt mày thanh tú, không hề trang điểm, ăn vận đơn giản, đang vung tay bên giếng nước luyện hát, ngón tay búp măng mười ngón thon nhỏ, trắng trẻo mịn màng đang xòe ra.

Dưới ánh trăng vẫn còn thoáng thấy vết đỏ trong lòng bàn tay, đó là dấu tích do sáng nay bị sư phụ dùng thanh gỗ đánh cho sưng tấy, bây giờ vẫn còn đau thấu tim gan.

Sư phụ vô cùng nghiêm khắc, bởi người chết đói trong năm thiên tai rất nhiều, có thể giành giật được miếng cháo loãng trong gánh hát này coi như đã được ông Trời để mắt tới rồi, ai còn dám cãi lại? Cô từng rơi nước mắt, oán trách người làm cha làm mẹ nhẫn tâm kia đã đem cô đến địa ngục trần gian này. Năm tháng qua đi, ngày càng thấy giống như rơi vào mạng nhện dù có đấu tranh cũng vô ích, cho nên thôi đành chấp nhận số ph

Sân kịch viện vắng vẻ tĩnh mịch, các sư huynh, sư muội khác đều đã đi hát ở phủ nhà họ Lý, chỉ còn một mình cô, vì hôm nay trong lúc tập luyện đã hát sai một câu thoại nên bị sư phụ phạt ở nhà trông đại viện. Kịch viện này chỉ là một khu đổ nát, nhưng cổng viện sâu hun hút, lại vào lúc cuối thu, không thắp được đèn dầu, đành phải mượn ánh trăng đứng bên giếng nước để luyện thanh. Kinh kịch đều coi trọng việc luyện giọng bên những chỗ có nước, nhưng sự thực là cô không dám vào phòng, bởi trong đó đã có mấy diễn viên treo cổ tự tử vì không chịu nổi sự đày đọa do bị đánh đập quá tàn nhẫn rồi.

Gan cô có to đến mấy cũng không dám ngồi chờ trong phòng một mình, ở đây hát đi hát lại, vừa hát vừa tự xót thương cho số phận của mình, nước mắt rơi lã chã, ánh trăng mờ nhạt, ngước mắt nhìn trời, thầm nghĩ có thể ngày mai là một ngày mưa.

Cô tập trung hát mà không hề phát hiện trên hành lang xuất hiện một bóng người, từ từ di chuyển đến bên cạnh, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Bóng người kia vẫy tay, lúc đó cô chỉ cảm nhận được một luồng gió thổi sau gáy rồi ngã nhào xuống nền đất cạnh giếng nước, bất tỉnh nhân sự.

Bóng người tìm ra một vật gì đó trên người cô, giấu vào ngực mình. Sau đó nhanh chóng ôm cô gái đó ném vào giếng nước. Toàn bộ tấn thảm kịch chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Cô gái kia vốn không hề động đậy, nhưng trong giây phút rơi xuống giếng thì đột nhiên mở mắt, bản năng sinh tồn bảo cô một tay nắm lấy thành giếng, năm ngón tay bám chặt vào đất bùn trên thành giếng, con ngươi mở to hết cỡ, sau đó chợt thấy một đôi mắt dưới ánh trăng lờ mờ, rồi chỉ nghe thấy cô gái kia thét lên một tiếng: “Là anh?!” Sự đau buồn trong lời nói còn thảm thiết hơn cả cái chết.

Âm thanh kia còn chưa kịp dứt đã thấy bóng người kia vung dao lên, lưỡi dao sắc lẹm. Chẳng biết là nguồn sức mạnh nào cuối cùng đã chém đứt rời cánh tay, một tiếng kêu thống thiết vang lên, người rơi xuống giếng, không còn động tĩnh gì nữa, còn bàn tay kia vẫn cố chấp bám vào thành giếng, máu chảy ra từ kẽ móng tay bị chặt đứt, nhuộm đỏ miệng giếng vốn đen xì, máu đỏ thấm vào lòng đất cũng trở nên đen ngòm.

Người kia đẩy cánh cửa gỗ ra, bên trong có một bàn trang điểm rất lớn, chiếc gương đặt trên đó phản chiếu một bóng người với bàn tay đầy máu, đó là một người đàn ông tuấn tú, sắc mặt nham hiểm bất định, đang soi gương tỉ mẩn trang điểm lại cho mình. Hắn ta tự chải tóc, tự chỉnh trang lại khuôn mặt mình, sau đó khẽ trề môi, tiếp đó nở một nụ cười xảo quyệt đầy

Người trong gương ngây thơ hồn nhiên, không kỳ dị mà đáng yêu, mặt mũi tuấn tú. Hắn cầm thỏi son trên bàn, đứng trước gương cẩn thận tô son, bất chợt gió thổi vào tấm rèm cửa màu hồng phấn, trong gương xuất hiện một hình ảnh kỳ dị.

Trên nền màu hồng phấn, trong ánh đèn mờ ảo, một người đàn ông õng ẹo giơ những ngón tay búp măng cầm thỏi son, động tác yểu điệu, thoa lên môi, từng lớp từng lớp son, đỏ tươi như máu chảy.

Sau khi trang điểm xong, người trong gương từ từ xoay người, mở chiếc hòm gỗ, lấy ra bộ trang phục… trang phục biểu diễn lộng lẫy, mặc xong lại đem đồ vật lấy từ trên người cô gái kia mở ra dưới ánh đèn, đó là một đôi giày thêu màu đỏ. Các cô gái khuê các đều thích giày thêu, mặt giày làm bằng lụa, khi sờ vào vô cùng dễ chịu, có điều vẫn chưa thêu xong. Anh ta xỏ vào chân, tuy hơi nhỏ nhưng cũng khá đẹp, viền hoa sen tượng trưng cho sự may mắn, còn có cả đôi chim uyên ương ở hai bên, khi ghép lại thì tạo thành một đôi.

Bàn tay người đàn ông kia xoa nhẹ lên đôi giày thêu màu đỏ, giống như đang chạm lên môi của cô gái mình yêu thương nhất, bàn tay khẽ run rẩy, một giọt nước rơi xuống, lẽ nào là nước mắt?

CHƯƠNG 1 – TRỞ VỀ GIỮA ĐÊM KHUYA

Mỗi lần Lạc Uyển nhớ lại đêm đó, cô vẫn còn cảm thấy như nghẹn thở, đó là ngày đầu tiên Sở Anh chuyển chỗ ở.

Buổi sáng hôm ấy cũng bình thường như mọi ngày, không có bất cứ điềm báo khác thường gì, ánh nắng tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ của những ngày đầu hè, dưới tòa nhà vẳng lại tiếng ô tô chạy qua chạy lại nhộn nhịp, có người bán rong đang rao bán: “Tào phớ đây, tào phớ nóng hổi đây”.

Lạc Uyển còn nhớ Sở Anh từng đứng bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên lớp lông tơ mịn màng trên khuôn mặt cô, ánh mắt trong veo như mắt con trẻ. Họ là bạn học thời đại học, lại cùng trúng tuyển vào một công ty, hai người thuê chung một căn hộ tập thể, tuy không rộng nhưng giá rẻ.

Nhưng một số chuyện luôn chầm chậm thay đổi, ví dụ như, mỗi người đều phải trưởng thành, tiêu chí trưởng thành của Sở Anh là bắt đầu sử dụng mỹ phẩm, môi phải tô đỏ, lông mày phải tỉa nhỏ, trên khuôn mặt xinh đẹp như ngọc lúc nào cũng rạng rỡ ánh hào quang, Lạc Uyển biết ánh hào quang đó là ánh hào quang của t

Sở Anh đang yêu nên muốn chuyển chỗ ở, nhưng lại ngoan cố nhất định không cho Lạc Uyển biết bạn trai mình là ai. Lạc Uyển nghĩ chắc là do Sở Anh xấu hổ, cho đến ngày sau khi Sở Anh mất tích, cô mới bắt đầu suy nghĩ về chuyện này.

Ngày Sở Anh dọn đi là ngày đầu tiên Lạc Uyển về nhà một mình lúc đêm khuya, cảm giác trống trải, cô đơn cứ từ từ bủa vây.

Lúc này Lạc Uyển mới thực sự cảm nhận được việc sống một mình buồn tẻ biết bao, không chỉ buồn mà còn rất sợ. Lúc về đến căn hộ thì đã gần mười một giờ đêm. Cô vừa nhìn đồng hồ vừa lao vào thang máy, cô có cảm giác giống như mình đã giẫm phải vật gì đó, nhấc chân lên nhìn thì ra là một đôi giày. Cô nghĩ có lẽ là giày của ai đó bỏ quên! Nhưng ai có thể quên giày ở chính giữa thang máy cơ chứ?

Đó là một đôi giày cưới màu đỏ mà các cô gái hay đi lúc dự đám cưới, nhìn cũng biết rất đắt, là hàng thêu bằng tay, mặt giày làm bằng lụa, có điều vẫn chưa thêu xong, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự tinh tế của người thợ thêu, một viền hoa sen xung quanh, hai con chim uyên ương nổi trên mặt lụa màu đỏ hợp thành một đôi. Chỗ gót giày còn chưa ghép xong. Loại giày này ở bên ngoài không có mà nếu có bán chắc giá cũng chẳng dưới mấy vạn.

Cô bất giác ngồi xuống, tò mò muốn chạm vào đôi giày kia. Cách để giày rất kỳ lạ, như thể có ai đó đang đứng ở giữa thang máy. Cô quả thực rất thích người thêu đôi giày này, cũng thích cả màu sắc của nó nữa.

Lạc Uyển đối mặt với sự cám dỗ, nhưng với kỷ luật nghiêm khắc tự đặt ra cho bản thân bao nhiêu năm nay khiến cô loại bỏ ý nghĩ nhặt đôi giày này.

Thang máy vừa dừng, cô liền vội chạy ra, không quay đầu lại, lao đến mở cửa căn hộ của mình. Nhưng nếu cô quay đầu lại sẽ nhìn thấy cánh cửa thang máy bằng thép không gỉ hàng ngày kia hôm nay đã đổi sang màu khác, một màu xanh ngọc, giống như một đầm nước mùa xuân, bên trong không biết chứa đựng bao nhiêu câu chuyện, bao nhiêu cảm xúc, nhưng Lạc Uyển chỉ cắm đầu bỏ chạy mà không ngoái đầu lại.

Mang theo tâm sự không thể nói rõ được này, cô lên giường, nghĩ lại toàn bộ chuyện kỳ lạ xảy ra ngày hôm nay, nghĩ, nghĩ mãi cho đến lúc cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Một ngày làm việc vất vả khiến sức lực của cô bị vắt kiệt, cô ngủ chập chờn không yên.

Lạc Uyển không biết tại sao mình lại như giật mình tỉnh giấc, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô phát hiện một chiếc giày hoa thêu màu đỏ hình như đang kê lên gối, cách mặt mình chỉ vài milimet, hơn thế nữa nó đã giẫm lún sâu xuống gối, một chiếc khác lại đang bước qua người, giẫm lên một bên tay, giống như có người đang cưỡi lên cơ thể cô.

Có một giọng nói lọt vào tai cô: “Tìm cánh cửa xanh, trong vòng bảy ngày, tìm cánh cửa xanh, trong vòng bảy ngày”.

Sợ quá, Lạc Uyển vội ngồi bật dậy thét lên một tiếng, rồi mở to mắt nhìn, xung quanh không có gì cả, thì ra chỉ là một giấc mơ.

Cô thầm cười sự nhát gan của mình, sau đó chạy chân trần đến bật đèn, có điều đúng vào lúc cô đứng dậy, chiếc váy ngủ vừa kéo lên, chợt xuất hiện hai bàn tay thò ra từ dưới gầm giường. Bàn tay đó giữ chặt đôi dép lê, mỗi tay giữ một chiếc, giống như người chơi trò bịt mắt bắt dê ẩn trốn dưới gầm giường, giữ chặt đồ chơi, không cho người khác cướp đi.

CHƯƠNG 2 – GẶP MA

Do đêm ngủ không yên, buổi sáng ngủ quá giấc nên suýt chút nửa Lạc Uyển đi làm muộn. Vừa bước vào thang máy của tòa cao ốc, đã thấy Sở Anh đứng bên trong, Lạc Uyển mỉm cười: “Sao cậu cũng đi muộn?”

Sở Anh cũng cười, mặt ửng hồng thẹn thùng.

Cửa thang máy trước mắt sắp đóng lại thì thấy một cái túi chìa vào, đó là một cái túi rất đẹp. Cánh cửa thang máy lại mở ra, đôi giày cao gót xanh bóng bước vào, cuốn theo nó là một mùi hương quyến rũ và một cô gái tóc dài cũng bước vào theo.

“Thẩm Cơ?”, Lạc Uyển và Sở Anh đều há hốc mồm. Lẽ nào Thẩm Cơ – người học cùng đại học với hai người họ cũng đến thành phố này, mà còn cùng làm ở một cao ốc với họ?

Thẩm Cơ nhìn thấy họ, lúc đầu cũng rất ngạc nhiên, nhưng sau đó lấy lại vẻ lạnh nhạt chỉ buông một câu: “Làm nhân viên văn phòng ở công ty nhỏ à? Mà các cậu cũng chỉ có chút bản lĩnh thế thôi”.

Thẩm Cơ này tuy là bạn học cùng đại học với họ, lại ở cùng một khu ký túc, nhưng vì cô ta xinh đẹp, là hoa khôi của trường nên rất ít khi giao thiệp với các bạn nữ khác, mặc dù học cùng nhau bốn năm nhưng cũng không thân.

“Trên đầu cậu là tập đoàn Hoành Nho? Cậu có biết không?” Thẩm Cơ cười mỉa mai nói.

Lạc Uyển chết lặng người nhìn Thẩm Cơ, không phải vì cách ăn mặc của cô ta, chỉ là cảm thấy một người sao có thể khắc nghiệt mãi như vậy chứ. Cũng chính vì điều này mà từ trước đến nay Lạc Uyển chỉ kính nhi viễn chi với Thẩm Cơ mà thôi.

Thang máy đã dừng lại, Lạc Uyển kéo tay Sở Anh ra khỏi thang máy, nhưng nhìn Sở Anh mãi vẫn chưa lấy lại tinh thần, Lạc Uyển có chút khó hiểu.

“Thẩm Cơ lại làm trong tập đoàn Hoành Nho, tòa cao ốc chỉ là tài sản nhỏ của tập đoàn này, cậu thấy vẻ đắc ý của Thẩm Cơ chưa”, Sở Anh khó chịu nói.

Lạc Uyển khuyên cô: “Chưa biết chừng cô ta chỉ là người dọn vệ sinh trong đó, cậu việc gì phải tức giận”.

Hai người đẩy cửa văn phòng, một ngày bận rộn lại bắt đầu.

“Buổi chiều đi bơi không?”, ông chủ Hoàng hói từ phía sau đưa cho Lạc Uyển một vật gì đó, “Chỗ tôi vừa hay có một bộ áo tắm mới, chưa ai mặc cả, vừa vặn cho cô”. Anh ta hình như đặc biệt có cảm tình với Lạc Uyển, nhưng về mặt tuổi tác, anh ta thực sự có thể ngang hàng với bố Lạc Uyển.

Sau khi tan ca, mười mấy người trong văn phòng tập trung lại, hào hứng hò hét: “Đi bơi, đi bơi thôi”.

Các nhân viên cũ đã thuộc lòng đường đến bể bơi ở tầng bốn, rẽ vào phòng thay đồ, Lạc Uyển cũng đi theo. Sau khi thay xong bộ bikini kia cô lại chẳng muốn đi ra, đợi các nhân viễn cũ ra hết, cô mới chậm rãi bước từ trong phòng thay đồ ra.

Trên chiếc gương lớn trong phòng thay đồ hiện ra đôi chân dài, cái eo thon nhỏ và làn da ngăm ngăm khỏe mạnh, nhưng điều đáng nói nhất là bộ bikini trên người lúc này lúc mặc vào còn hấp dẫn hơn cả khi không mặc gì, như vậy bảo làm sao người ta dám ra khỏi cửa chứ?

Cô còn đang do dự thì nghe thấy sau lưng có tiếng động, không cần quay đầu lại cũng có thể thấy qua gương phòng thay đồ bên cạnh có người đang thay quần áo. Có điều cánh cửa phòng thay đồ bên cạnh đó vô cùng kỳ lạ, rõ ràng là màu xanh.

Bên ngoài, có người gọi cô, không kịp suy nghĩ nhiều, Lạc Uyển quay đầu mím môi chạy ra.

Lạc Uyển không nói không rằng, chạy thẳng đến bể bơi, cố gắng bơi sâu xuống dòng nước, để tránh ánh mắt người khác soi xét cô giống như quét X quang.

May thay, nước trong bể bơi vô cùng dễ chịu, nhẹ nhàng an ủi tâm hồn bị tổn thương của cô.

Đúng lúc cảm thấy buồn tẻ nhất thì Lạc Uyển nhìn thấy ở phía bên kia cũng có một c, có điều bàn tay của cô gái kia bám chặt vào thành bể bơi, tựa đầu vào thành bể bất động. Lạc Uyển cảm thấy rất kỳ lạ, lẽ nào cô gái kia bị làm sao?

Lạc Uyển bơi đến bên cạnh hỏi: “Bạn bị làm sao vậy?”. Cô gái đó không nói gì, Lạc Uyển định bơi đi nhưng lại cảm thấy có gì đó bất bình thường, khẽ vỗ vào vai cô gái kia, hỏi lại một câu: “Bạn không sao chứ?”. Chỉ thấy cô gái đó giống như một phiến rêu trơn, trong chốc lát từ từ tuột xuống theo mép bể bơi. Nước còn chưa ngập đầu, Lạc Uyển đã vội vàng đưa tay ra nắm lấy vai cô ấy, nhưng cô gái đó trơn giống như một con cá, đã bị chìm xuống nước. Lạc Uyển thấy tình thế không ổn, cô gái này chắc chắn bị bệnh nên đã ngất xỉu trong bể bơi, nếu không được cứu thì sẽ mất mạng.

Cô dựa vào khả năng lặn khá tốt của mình, lại từng có kinh nghiệm cứu người nên nhanh chóng dùng tay trái nắm chặt tóc cô gái đang lững lờ trôi như đám bọt biển kia, nâng đầu cô ấy nổi lên trên mặt nước, để cô ta dễ thở hơn, còn mình thì ra sức đạp nước.

Sau khi đã bơi được khoảng mấy mét, cảm thấy cánh tay trái không còn đủ sức nữa, cô bèn lặn xuống nước, định đội đầu đẩy cô gái kia lên, còn mình cũng nhân lúc đổi tư thế mà hít thở lấy chút oxy.

Cô lặn xuống đáy nước sau đó ngẩng đầu lên, muốn nhìn rõ khuôn mặt úp xuống nước của cô gái kia.

Mái tóc đen của cô gái kia rủ xuống rối tung, bồng bềnh trong nước, che mất tầm nhìn, rất khó nhìn rõ mặt. Chỉ lờ mờ nhận ra khuôn mặt đó đã trắng bệch, miệng và mũi vẫn rất đẹp. Nhìn kỹ hơn một chút, là một đôi mắt mở to, đó không phải là đôi mắt của người sống, đôi mắt kia tuy đủ cả lòng trắng lẫn lòng đen nhưng chắc chắn có thể nhận ra cô gái này đã chết và với con ngươi đã bị trương phềnh lên cho thấy cô đã chết rất lâu rồi.

Lạc Uyển ngẩng đầu lên như thế, cách khuôn mặt của người chết kia chỉ mười mấy milimet, cô không còn suy nghĩ được gì nữa, quên cả đạp nước, người cũng chìm theo xuống dưới.

Cô không thể rời mắt khỏi đôi mắt đã bị ngâm đến trương phình kia, giống như cái miệng đó đang nở nụ cười với cô. Xác chết kia bị mất chỗ dựa cũng chìm xuống, vừa chìm vừa nhanh chóng rữa ra, mái tóc cứ từng sợi từng sợi tách ra nổi đầy trên mặt nước.

Mái tóc của người chết bị tróc ra kia cứ táp thẳng vào mặt Lạc Uyển, thi thể cũng chìm xuống phí dưới người Lạc Uyển. May mà nước bể bơi không sâu lắm nên Lạc Uyển nhanh chóng chìm xuống tận đáy, chạm vào đáy bể, mềm mại như giẫm trên cát, càng giống như đạp lên da đầu của hàng nghìn hàng vạn người. Dù đang sợ hãi, nhưng với kinh nghiệm bơi lội bao năm qua vẫn như một phản xạ có điều kiện giúp cô đạp nước nổi lên, người chết kia chìm xuống, lướt qua bả vai cô, chính vào giờ khắc đó Lạc Uyển nhìn thấy rõ xác chết đã bị rữa mất nửa khuôn mặt kia chớp chớp mắt với cô.

Có điều chỉ là chớp chớp mắt thôi nhưng cũng khiến Lạc Uyển hồn siêu phách tán, điên cuồng lao lên khỏi mặt nước, cô lấy hết sức chạy lên bờ, nhìn thấy các đồng nghiệp đang đợi mình, cô thậm chí còn quên mất mình là tâm điểm chú ý của mọi người, đột nhiên kêu gào thảm thiết, rồi chỉ vào bể bơi nói: “Người chết, có người chết!”.

Trong mấy giờ đồng hồ, cả bể bơi bị tiếng kêu gào của Lạc Uyển làm cho rối loạn hết lên, bảo vệ chạy lên chạy xuống tìm cái thi thể Lạc Uyển nhắc tới, nhưng vô ích, không tìm được gì.

Lạc Uyển run rẩy trên sofa trong phòng bảo vệ, vừa rồi đúng là chuyện quái dị, rõ ràng cô gái kia là một xác chết, sao có thể mất tăm mất tích như thế? Trong bể bơi này vốn không có người.

Đã ngồi mấy tiếng đồng hồ, sau khi bị ông chủ bể bơi mắng chửi té tát vào mặt, cô được thả ra. Trong bể bơi to như thế chỉ có một mình cô nhìn thấy là sao.

Lạc Uyển hít thở một hơi thật sâu, sau đó đi vào phòng thay đồ, lấy quần áo của mình sau đó bước vào trong để thay.

Cô bực bội cởi bỏ bộ bikini ra, điên tiết giẫm cho mấy cái, mặc váy vào với tốc độ nhanh nhất, chuẩn bị xông ra khỏi cái chỗ u ám lắm chuyện quái quỷ này.

Cô đã bước ra bên ngoài phòng thay đồ, nhưng cảm thấy có gì đó không bình thường, lại quay đầu đứng trước gương. Tuy không nói ra được có gì đó không bình thường nhưng cảm giác đó lại vô cùng mãnh liệt.

Cô đứng đó, cẩn thận quan sát phòng thay đồ một lần nữa. Nhìn đi nhìn lại một lúc, thực sự không nhìn ra căn phòng này có gì khác lạ, đang chuẩn bị quay đầu, đột nhiên cô phát hiện nguyên nhân bất bình thường đó.

Tất cả cánh cửa ngăn cách các phòng thay đồ ở đây đều màu trắng, cơ bản không có phòng thay đồ nào có cửa màu xanh, vậy thì lúc đầu cánh cửa màu xanh mà cô nhìn thấy lẽ nào chỉ là ảo giác? Hay là… cô không dám nghĩ tiếp nữa, nhưng ý nghĩ kia vẫn cứ hiện ra, lẽ nào mình gặp ma?

Giấc mơ hôm qua, trong chốc lát lại ùa về tâm trí cô, giọng nói lạnh lẽo kia bảo là trong vòng bảy ngày phải tìm thấy cánh cửa xanh kia hình như vẫn đang văng vẳng bên tai cô.

Lạc Uyển lấy hết can đảm, bắt đầu đẩy từng cánh cửa phòng thay đồ một, cô hy vọng có thể tìm thấy một cái màu xanh.

Từng cái cửa bị đẩy ra, bên trong đều là một màu trắng toát, không có chút màu xanh nào, ý chí đang từ từ chìm xuống, giống như chìm xuống đáy biển không còn thấy ngày tháng nữa.

Đã tới phòng cuối cùng, cô lấy hết dũng khí bước lên đẩy, vừa mở cửa trong lòn đã như mở cờ, một mảng màu xanh, thì ra đúng là mình đã nhìn nhầm, nhìn tấm vải xanh này thành cánh cửa.

Cô kéo tấm vải xanh ra ngoài, ngó đầu vào xem, chỉ thấy một khuôn mặt gần như dán vào mặt mình mang đầy nếp nhăn của tuổi già, còn có cả hai con mắt tối om thăm thẳm như không đáy.

Lạc Uyển sợ dựng tóc gáy, rụt đầu lại, định chạy ra ngoài nhưng nghe thấy bên trong tấm vải xanh có tiếng động, một cái chổi thò ra từ trong một phòng thay đồ. Cô nhìn vào chỗ đó, lại xuất hiện thêm một thùng nước nữa, thì ra là một nhân viện dọn vệ sinh già đang dọn rửa phòng thay đồ.

Khuôn mặt vừa rồi chính là của bà ta! Bà ta đang làm vệ sinh, nhưng cô vẫn cẩn thận nhìn kỹ dáng vẻ của người dọn dẹp vệ sinh già kia, tất cả đều rất rõ ràng, điều này ít nhiều khiến cô yên tâm hơn chút, đây là người, không phải ma.

Cô bước đến, xách thùng giúp người dọn dẹp vệ sinh già kia, đổ vào rãnh nước, mấy giọt nước bẩn bắn lên váy cô. Người dọn dẹp đáng tuổi bà mình kia hình như không hề cảm động, lại còn nhìn cô vẻ hằn học.

Bà lão liền xách thùng nước đi, lúc đi qua bên cạnh cô đột nhiên rất nhẹ nhàng, gần như nói thầm một câu: “Cô tới cao ốc khác đi! Cao ốc này không sạch sẽ, ở đây không tốt”. Trái tim Lạc Uyển run lên bần bật.

Cô lê cái xác mệt mỏi vào văn phòng, thu dọn đồ đạc của mình trên bàn, cầm lấy chiếc túi, vừa quay người thì nhìn thấy một khuôn mặt khác cách mặt mình có mấy milimet.

Cô giật mình ngửa ra sau, cứng đờ ngã lên chiếc bàn làm việc, không kịp cảm nhận mình sợ đến mức nào nữa, nhưng cũng có thể kịp nhìn rõ gương mặt khiến người ta buồn nôn của lão Hoàng hói kia.

“Hôm nay tôi mời cô ăn cơm”, Hoàng hói nói rồi dùng hai tay định khoác lên vai cô, Lạc Uyển lánh sang một bên, đang lúc lo lắng, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa vọng lại tiếng bước chân, hai người đều đứng yên, quay đầu nhìn, thì ra là bảo vệ trực ban đang đi kiểm tra.

Hoàng hói hoảng sợ vội bỏ chạy.

Lạc Uyển liếc nhìn người bảo vệ kia, số hiệu trên áo đồng phục màu xám của anh ta là “2046”. Ha ha, đúng là anh bảo vệ Vương Gia Vệ!

CHƯƠNG 3 – TIẾNG KHÓC

Lạc Uyển lại đi làm muộn. Thực sự ngày hôm qua khiến cô quá mệt mỏi, cho nên sáng nay phi vội vàng chạy xuống lầu. Khi chạy đến được tòa cao ốc thì Lạc Uyển gần như đã kiệt sức. Vừa bước vào tòa nhà, do thay đổi không khí quá đột ngột, cái lạnh của điều hòa khiến toàn bộ các lỗ chân lông như giãn nở hết ra, lông măng dựng đứng lên.

Bước vào văn phòng liền thấy lão Hoàng hói mặt mày khó coi đi đến, thét lên: “Tối nay cô trực ban, đừng có từ sáng đến tối chỉ biết làm biếng”.

Có lẽ đây là sự trả thù việc tối qua cô không đồng ý đi ăn tối cùng hắn.

Nhà vệ sinh công cộng của tầng này nằm ở đầu kia của hành lang, công ty của Lạc Uyển chỉ thuê một góc, còn lại là của mấy công ty khác, nhìn có vẻ rất hoành tráng.

Nhà vệ sinh có vô cùng cao nhã đi chăng nữa cũng chỉ là nơi Lạc Uyển vào để xúc miệng, rửa mặt lấy lại tinh thần. Cô vừa cúi đầu xuống, lấy nước vỗ vỗ vào mặt, rồi lại hét lên một tiếng, nước chảy có thể chặn âm thanh lại, nhưng không thể ngăn được sự căm uất trong lòng.

Lại ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người con gái đứng sau lưng, đang nhìn cô nhưng mặt không biểu lộ cảm xúc. Lạc Uyển giật mình quay đầu lại, nhìn kỹ thì ra là Sở Anh. Cô cảm thấy thần kinh mình quá nhạy cảm, ngượng ngùng mỉm cười rồi nói: “Không sao, chỉ là hôm qua ngủ không ngon. Đúng rồi, sau khi chuyển đi cậu sống thế nào?”.

Sở Anh cẩn thận nhìn xung quanh, giống như là sợ làm kinh động đến cái gì đó, ghé mặt lại, nói khẽ: “Tòa cao ốc này có ma! Cậu đừng bao giờ trực ban một mình”.

Đang nói thì ngoài cửa có tiếng bước chân, đang có người đi đến, Sở Anh liền vội vàng chui vào toa lét. Trong công ty này có nhiều người thích buôn chuyện, để người khác nghe thấy hai người ở đây nói chuyện ma ma quỷ quỷ, không chừng cấp trên sẽ cử người tống họ vào bệnh viện tâm thần.

Đợi người kia đi rồi, Sở Anh lại chui ra nói mấy câu tỏ vẻ quan tâm, nhắc đi nhắc lại bất luận thế nào Lạc Uyển cũng đừng trực b một mình.

Lạc Uyển nhéo cái mũi xinh đẹp của cô ấy nói: “Khi nào thì đưa chàng bạch mã hoàng tử của cậu đến ra mắt mình đây, mình không có ý định cướp của cậu đâu, cậu giấu làm gì cho mệt”.

Sở Anh e thẹn, cúi đầu nói: “Sớm muộn gì sẽ biết mà, cậu vội gì chứ! Con người anh ấy không thích giao lưu với người khác, tính cách kỳ lạ, nhưng rất đẹp trai”.

Đang nói lại có người đi vào, Sở Anh đành phải đi ra trước.

Lạc Uyển nhìn bóng cô ấy đi xa dần, thở dài, người con gái khi yêu thật sự không giống ai.

Cho đến lúc hết giờ, tất cả mọi người đều nhìn cô đầy hàm ý rồi mới đi về, Lạc Uyển biết, những người kia đều đang muốn nói: “Hôm nay cô chết chắc rồi”.

Sở Anh bước đến bên cạnh cô khẽ nói: “Có chuyện gì gọi điện cho mình”. Cô cười với Sở Anh, Sở Anh là cô gái Giang Nam vô cùng xinh đẹp, mắt to, da trắng, một cô gái vô cùng may mắn, lại có nụ cười vô cùng ấm áp, đúng là một cô gái tốt, ai cưới được cô đúng là có phúc.

Lạc Uyển ngồi trong văn phòng, bên ngoài trời đang tối dần, đèn sáng dày đặc như sao, Lạc Uyển tự an ủi mình, trực ban thì trực ban, vừa hay được vào mạng miễn phí.

Nhưng trái tim cô lại điên cuồng đập thình thịch trong không gian càng lúc càng yên tĩnh này.

Cô ngồi đó chơi trò gỡ mìn nhàm chán, thời gian chậm chạp trôi đi từng phút. Nhưng chưa hề có việc gì xảy ra, những chuyện ma quỷ gì đó chẳng qua chỉ là truyền miệng mà thôi.

Lạc Uyển nghĩ đến đó thì chuẩn bị thu dọn đồ đạc ra về, tiện tay vung một cái, một chiếc bút rơi xuống nền nhà. Lạc Uyển cúi người xuống nhặt, liếc mắt nhìn qua, chỗ ánh mắt vừa chạm tới xuất hiện một đôi chân đeo giày.

Cô vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người mặc đồng phục màu tro đang đứng ở cách chỗ cô không xa nhìn, dáng vẻ quen thuộc, cô đã nghĩ ra đó là số “2046” cứu mình hôm đó, cô liền lao đến chỗ người bảo vệ cười cười, nói: “Anh đi tuần tra à?”.

Người bảo vệ kia cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng đó một lúc rồi quay người bỏ đi.

Lạc Uyển đi đến cửa thang máy, đột nhiên thấy hơi đau bụng, cô quay đầu đi về phía nhà vệ sinh, bước chân gấp gáp đến mức át cả những âm thanh khác.

Cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, cái nhà vệ sinh này không biết là kiến trúc sư biến thái nào thiết kế, bước vào là một dãy toa lét, có khoảng bốn cái bồn cầu, bốn cánh cửa, mà đối diện với mỗi cánh cửa đều có một bức tranh sơn dầu cỡ lớn, trong tranh là một mỹ nữ cổ điển với đủ các màu sắc, xem ra giá cũng không rẻ.

Mở nắp bồn cầu lại nhìn thấy trước mắt là một cô gái vô cùng đẹp và thùy mị nhìn bạn cười đầy hàm ý. Trong lòng có biết bao nhiêu phiền phức, đi toa lét còn bị cảm giác có người nhìn mình, thật khó chịu. Lúc này lại càng bực mình hơn, cả tầng lầu đều im ắng, còn có một cô gái giống như người thật nhìn bạn như thế, thật sự là chịu không nổi.

Dù chỉ một giây cũng không định nán lại, xả nước rồi chuẩn bị đi ra, nhưng trong bồn cầu hình như có âm thanh gì đó, lúc có lúc không nghe như tiếng khóc của con gái.

Tất cả mọi người đều đã về, ở đâu lại có tiếng khóc của con gái. Trong lòng cô thực sự hoảng sợ, lông tơ sau lưng cũng dựng ngược cả lên, nhưng âm thanh kia thực sự giống như phát ra từ trong bồn cầu.

Cô muốn bỏ chạy, nhưng lại bị sự hiếu kỳ đánh bại, cuối cùng vẫn đi về phía có tiếng khóc phát ra. Cô từ từ cúi người, nhìn xuống khoảng trống dưới cánh cửa phòng vệ sinh xem có chân người không. Mồ hôi túa ra khắp người, cô đưa mắt nhìn hết lượt bốn chiếc bồn cầu, không có gì cả, đều trống không, trong lòng cuối cùng cũng thở phào một cái, định quay người đi thì âm thanh kia lại vang lên phía sau.

Nghe rất rõ, đúng là tiếng khóc của con gái, đứt quãng như tiếng đồng hồ tích tắc. Cô vừa quay đầu, tiếng khóc kia lại im bặt, nhưng trong tiếng khóc hình như có sự thê lương vô hạn, sự đau khổ khôn cùng.

Lạc Uyển thực sự không chịu nổi nữa, quay đầu gào thét, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt của mỹ nữ trong bức tranh sơn dầu trên tường động đậy, chân cô mềm nhũn tại chỗ, không sao cử động được nữa. Mà bên ngoài hình như có tiếng bước chân đi đến, tuy nhẹ nhưng lại giống như đang giẫm lên người cô. Sự nguy hiểm vô hình này bủa vây lấy cô, còn cô thì không còn đường nào để lẩn tránh.

Một cảm giác trơn trượt từ từ quấn quanh cơ thể, Lạc Uyển cảm giác cả người mình như đang ngâm nước, chỗ nào cũng thấy mát lạnh, cảm giác đó, hôm qua cũng thấy, chính là cảm giác lúc chạm vào thi thể đã mất tích trong bể bơi kia.

Phía sau cô chợt có một cánh tay thò ra, khô héo, nhăn nheo, cứng đơ như xác chết vỗ vào vai khiến cô nhảy dựng lên, chân lại mềm nhũn ra ngồi phịch xuống đất

Người đứng trước mặt đang xách một thùng nước, cầm một cái chổi lau nhà, nói to: “Muộn thế này rồi, cô còn làm gì ở đây? Mọi người đều về cả rồi, cô định không tan ca à, muốn trộm đồ sao?”.

Chân tay Lạc Uyển đã ấm áp trở lại, đúng là người lao công già kia, cô nói: “Bà ơi, cháu tăng ca”.

Cô lồm cồm bò dậy, không biết có nên cho bà ấy biết chuyện tiếng khóc vừa rồi không, nhưng tiếng khóc kia lại không thấy nữa, còn bức tranh kia vẫn y như cũ, làm gì có chuyện con ngươi chuyển động.

Cô không biết nên nói thế nào nữa, phủi phủi bụi trên quần áo chuẩn bị đi ra, bà lão đi theo phía sau, vào lúc cửa thang máy đóng lại, cô hình như lại nghe thấy câu nói kia: “Tòa cao ốc này không sạch sẽ, không thích hợp với cô, cô nhanh đi đi!”. Nhưng cửa thang máy đã đóng, cô muốn hỏi cũng không hỏi được nữa.

CHƯƠNG 4 – ĐẠI SƯ

Xuống khỏi xe buýt, cô vội vội vàng vàng chạy về căn hộ. Đang đi đột nhiên nhìn thấy trên cột điện dán một tờ quảng cáo.

Toàn bộ nội dung tờ quảng cáo như thế này.

Lý Đại Tiên, hãy tìm ông nhờ dự đoán tương lai, địa điểm ở số 401 cửa Nhai Đông, mọi sự đều linh, kiếp nạn tiêu tan, chất lượng đảm bảo.

Lạc Uyển chép lại địa chỉ của Đại Tiên trên tờ quảng cáo dán ở cột điện, tranh thủ ngày cuối tuần mang theo ví tiền, cẩn thận đếm đi đếm lại, chỉ sợ không gặp được Đại Tiên, không cầu được bùa chú.

401, Lạc Uyển đứng trước nhà này, nhìn cánh cửa chính cũ nát như sắp rơi xuống kia cô thấy hơi sợ. Cô dè dặt đi vào, tòa nhà cao bốn tầng, cầu thang lên lầu vô cùng cũ nát, giống như đang thử thách sự gan dạ của con người.

Lạc Uyển đứng giữa cầu thang sửa sang lại quần áo, sau đó đi mấy bước đã lên đến lầu trên, đi tìm phòng 120 tầng ba theo địa chỉ chép lại trên tờ quảng cáo kia. Cuối cùng cũng tìm thấy căn phòng đó ở bên cạnh bể nước, mùi hôi thối xộc vào mũi, tiếng cãi nhau ở các căn hộ xung quanh đinh tai nhức óc, người có thể tu luyện ở đây nhất định là đại sư của đại sư rồi.

Trong lòng thầm vui, cô vội gõ cửa. Có người trong nhà đáp lại: “Vào đi”. Cửa chỉ khép hờ, cô đẩy cửa bước vào, nhìn thấy một người ngồi sau bàn làm việc gần đó, đang quay đầu vào gương dán cái gì đó, lẽ nào đó chính là vị đại sư mình muốn tìm? Lạc Uyển không dám khinh suất, nhìn người đang chằm chằm ngồi trước gương kia cẩn thận hỏi: “Xin hỏi, Lý đại sư có nhà không ạ?”.

Người kia không quay đầu lại, chỉ thận trọng gật đầu, nói với cô: “Cô gái, gần đây có phải cô ngủ không ngon đúng không?”.

Lạc Uyển đứng như trời trồng trước câu phủ đầu này, người này sao có thể đoán việc như thần thế? Xem ra quả nhiên là nhân vật thuộc tầm cỡ đại sư.

Lạc Uyển lập tức tiến đến gần, nói với vị đại tiên mà toàn thân đều là vầng sáng trước mặt này: “Đại sư, gần đây tôi luôn mơ thấy ác mộng, mà ngủ cũng không ngon…”.

“Cô không cần nói nữa,đem bùa hộ mệnh này về, chuyện của cô tôi biết hết rồi, đeo cái này vào, nó sẽ giữ cho cô luôn luôn bình an”.

Lạc Uyển không cam tâm lặn lội đến tận đây mà chỉ nói có dăm ba câu như thế, nên liền hỏi tiếp:

“Đại sư, cánh cửa xanh là thứ gì vậy?”.

“Cánh cửa xanh, đương nhiên chính là cánh cửa màu xanh! Nếu là ám hiệu của tổ chức xã hội đen hoặc lời nói bí mật của những người yêu nhau thì tôi rất khó đoán”.

Lạc Uyển cảm thấy vị đại sư này khác xa với người bình thường, cô muốn nói thêm nhưng đại sư hình như muốn đuổi cô đi.

Vị tiểu sinh đứng bên cạnh vô cùng khôi ngô tuấn tú, vừa xua tay vừa nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ, nói nhiều sẽ không linh nữa”.

Vị đại sư kia chìa tay ra, trong tay nắm một cái bùa vẽ lung tùng, cô không biết nói gì thêm nữa, đành phải móc một trăm đồng từ trong túi ra, hai người giằng co mãi tờ tiền kia một lúc, cuối cùng đại sư cũng giật được.

Cô vừa nghĩ vừa đi về phía nhà mình, trên đường đi cô nắm cái bùa hộ mệnh kia rất chặt, vô cùng chặt.

CHƯƠNG 5 – ÁC MA

Khi Lạc Uyển về đến căn hộ, đúng lúc cửa thang máy mở, bên trong có mấy người cũng chuẩn bị lên lầu, cô vội bước nhanh vào trong, rồi thang máy chậm chạp đi lên.

Đột nhiên ánh mắt cô nhìn xuống nền thang máy, đôi giày, chút nữa thì cô sợ hãi kêu lên, đôi giày hoa thêu màu đỏ vẫn còn ở giữa thang máy.

Cô lại nhìn những người cùng lên lầu xung quanh, tất cả đều không chút biểu cảm, chỉ tập trung ánh mắt vào con số đang tăng lên, dường như chẳng ai nhìn thấy đôi giày kia.

Trong đầu Lạc Uyển chứa đầy những suy nghĩ hỗn độn, tại sao có thể để một đôi giày đắt tiền trong thang máy mà người qua kẻ lại không ai để ý?

Đang mải miết trong dòng suy tư thì thang máy đã đến nơi, cô đành bước ra. Lúc ra khỏi thang máy cô còn ngoái đầu lại nhìn một cái, chỉ thấy cửa thang máy chậm chạp đóng lại, còn những người mặt không chút biểu cảm vừa rồi đều vây lấy đôi giày kia đứng thành một nửa vòng tròn, mặt hướng về phía cô, tất cả đều giơ tay lên vẫy chào cô, miệng như đang nói: “Bye… Bye…”, động tác đều răm rắp giống như nhóm người rồi được điều khiển bằng một sợi dây vậy.

Không gian lờ mờ tối càng khiến Lạc Uyển sợ toát mồ hôi hột. Cô hoảng loạn quay đầu chạy về căn hộ của mình, vừa vào trong phòng liền bật tất cả đèn lên, nắm chặt bùa hộ mệnh, rồi không dám lên tiếng nữa.

Rất lâu sau cô mới dám trèo lên giường, vùi đầu vào trong chăn. Ngoài cửa sổ hình như đang nổi gió, đúng là trời tháng Sáu nói thay đổi là thay đổi, lẽ nào sắp mưa?

Cô gắng gượng dậy, vì quá sợ nên lấy máy tính xách tay mang từ công ty về bật lên, chuẩn bị vào mạng không dây để thư giãn một chút, nhưng không sao mở được máy, cô tức tối đặt máy tính lên tủ ở đầu giường rồi chuẩn bị đi ngủ.

Hôm nay vất vả cả ngày, Lạc Uyển nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng cô đột nhiên cảm thấy không thể cử động, giống như có người đang đè lên chân tay, muốn mở mắt nhưng không sao động đậy được, càng lúc càng thấy hoảng sợ, cô lấy hết sức đạp chân.

Cuối cùng cũng hé được mắt, vẫn đang trong lúc mơ màng cô chợt nhìn thấy màn hình máy tính trên tủ đầu giường không biết đã mở từ lúc nào. Trên màn hình hiện lên một bức tường với những cây dây leo xanh bao quanh, bức tường rất cao, còn có một cánh cửa xanh đóng kín. Lạc Uyển không thể bật dậy được, cảm giác hoang mám chặt. Đột nhiên cô phát hiện một chiếc giày đang từng chút từng chút chồi ra từ chỗ cánh cửa. Cánh cửa xanh giống như một ranh giới bằng giấy hồ, đang từ từ bị đạp rách, chính là một chiếc giày hoa thêu màu đỏ giống như có người đi nó rồi bước qua vậy. Một lát sau lại là một chiếc giày đỏ khác bước qua, hai chiếc giày ghép lại thành một đôi, đang đứng trước máy tính giống như cách để giày cô đã nhìn thấy trong thang máy.

Lạc Uyển lật người định bỏ chạy, cảm giác nguy hiểm đã bóp nghẹt cổ cô, nhưng cô không còn chút sức lực nào nữa.

Chiếc giày kia bắt đầu động đậy, tiến từng bước từng bước về phía trước, đi đến trước màn hình máy tính. Không biết làm thế nào, đôi giày màu đỏ kia như có thể đạp vỡ màn hình máy tính, lại như có thể xuyên qua cái màn hình này, từ từ thò ra khỏi màn hình máy tính, giẫm lên trên chiếc tủ đầu giường.

Lạc Uyển trừng trừng mắt nhìn đôi giày kia đang từ từ giẫm đến cạnh gối mình. Cô vô cùng hoảng loạn, lấy hết sức lùi lại sau nhưng đột nhiên giống như rơi vào hang sâu tăm tối, người ngã xuống phía dưới, cơ hồ cơ thể đã rơi vào bóng đêm vô cùng. Cô cảm thấy da đầu đau rát, ngoái đầu lại nhìn thì thấy một bàn tay đang nắm chặt tóc, còn bản thân cô đang bị treo lơ lửng giữa không trung tối đen.

Có một giọng nói không biết từ đâu vọng đến: “Trong vòng bảy ngày phải tìm thấy cánh cửa xanh, nếu không chắc chắn sẽ chết”, giọng đó như vừa khóc vừa kể, rất đỗi bi thương.

Lạc Uyển đang định hét lên thì đã thấy cổ mình bị cái gì đó kéo đứt lìa, máu phun tóe ra thấm ướt lạnh buốt, còn cơ thể không đầu kia của mình lại đang rơi vào trong bóng đêm đen thăm thẳm.

Lạc Uyển thét lên một tiếng, một lúc sau mới ngồi bật dậy được, toàn thân đầm đìa mồ hôi, nhìn thấy ngoài trời đã đổ mưa, mà nước mưa còn hắt cả vào phòng quất thẳng vào mặt. Hóa ra máu nhìn thấy trong cơn ác mộng vừa rồi chính là nước mưa!

Cô khó khăn lắm mới trấn tĩnh lại được, đứng lên bật điện, nhìn thấy mọi thứ xung quanh đều bình thường, máy tính trên tủ đầu giường không hề mở, “Trong vòng bảy ngày phải tìm thấy cánh cửa xanh, nếu không chắc chắn sẽ chết?”. Cái gì là cánh cửa xanh? Vì sao phải tìm cánh cửa xanh? Trong cơn ác mộng vừa rồi là ai đã gào lên câu này?

Ở đâu có cánh cửa xanh? Sau khi tìm thấy thì làm thế nào? Có thật là sẽ chết không? Vì sao bùa hộ mệnh gần như không có chút tác dụng nào.

Lạc Uyển nhớ lại các chi tiết trong giấc mơ mà cô đã mơ vào cái này Sở Anh dọn đi, cũng có một iọng nói nhắc cô phải tìm cánh cửa xanh, nhưng chuyện không có manh có mối này thì làm thế nào? Lẽ nào phải thực sự tin vào giấc mơ?

Lạc Uyển đã bị mất việc, lý do là vì cô thường xuyên đến muộn, nhưng sự thực cô biết là vì cô không thuận theo lão Hoàng hói.

Cô đến văn phòng thu dọn đồ đạc, tìm người bạn duy nhất của cô Sở Anh, nhưng hôm nay cô ấy chưa đến.

Một đám người đột nhiên xuất hiện ngoài cửa, áo đen quần đen, găng tay trắng.

Chỉ thấy hai hàng người xã hội đen đứng ngay ngắn, một người con gái vô cùng trẻ đẹp cao sang ngẩng cao đầu bước ra từ giữa đám người đó, sao lại có thể là Thẩm Cơ!

Chẳng phải là Thẩm Cơ làm ở tập đoàn Hoành Nho trên tầng thượng sao, chạy đến đây làm gì? Lão Hoàng hói kịp thời bước đến, cười nịnh nói: “Không biết người của tập đoàn Hoành Nho đến có việc gì chỉ bảo?”.

Thẩm Cơ không kịp nói chuyện với Lạc Uyển, cũng không kịp cười nhạo cô, đã chính thức phát ngôn: “Chủ tịch của chúng tôi cử tôi đến mời một nhân viên mới của công ty các anh lên lầu nói chuyện”.

Ánh mắt của tất cả mọi người cùng đổ dồn vào Lạc Uyển, Lạc Uyển không biết nhìn vào đâu, đành nhìn Thẩm Cơ, xác nhận xen có phải cô ta đang đùa.

Biểu hiện của Thẩm Cơ vô cùng kinh ngạc. Gặp Lạc Uyển đã khiến cô ta không vui rồi, đúng vậy, cô ta không muốn người khác nói cô ta có một người bạn học cùng đại học kém cỏi như thế, nhưng nhìn thấy dáng vẻ kia của Lạc Uyển, trong lòng càng như có lửa đốt, không ngờ người mà mình cần mời lại chính là con nha đầu này.

Thẩm Cơ tức đến tái mặt, nhưng lại không dám chống đối mệnh lệnh của chủ tịch, đành mềm giọng nói: “Chủ tịch của tôi mời cô đến gặp mặt, có được không?”.

Lạc Uyển còn chưa trả lời, lão Hoàng hói đã đáp lời đồng ý: “Được được, cô ấy lên ngay đây”.

Vừa nói vừa đưa mắt ra lệnh cho Lạc Uyển, đã rất lâu rồi hắn luôn muốn xu nịnh tập đoàn Hoành Nho, nhưng lại chưa có cơ hội, bây giờ có cơ hội này, đương nhiên không thể bỏ qua.

Lạc Uyển nhìn thang máy mở ra, không ngờ tầng thượng lại xa hoa như vậy. Cả gian phòng lớn toàn bộ đều làm bằng kính, không có bàn ghế, người làm việc đều đứng, hình như đang nghe lệnh, những người đứng trước mặt cô lúc này hình như đều có tiền có thế cả, nhưng có rất í

Chỉ có một chiếc bàn lớn để ở sau cùng, chủ tịch ngồi trên chiếc ghế lớn phía sau bàn, nhưng không nhìn thấy mặt, cảnh này khiến Lạc Uyển sợ đến mức cứ trợn tròn mắt lên nhìn. Lạc Uyển chân mềm nhũn đi theo sau Thẩm Cơ đến trước cái bàn kia, Thẩm Cơ lập tức đổi giọng nịnh bợ nói: “Chủ tịch, người bà muốn gặp cháu đã đưa đến”.

Chỉ thấy chiếc ghế kia từ từ quay lại, lộ ra một gương mặt mà Lạc Uyển không thể ngờ tới, Lạc Uyển chỉ vào người kia, lùi lại phía sau nói: “Bà, bà… sao lại là bà?”.

Những người xung quanh đều hằn học nhìn như thể muốn ăn tươi nuốt sống sự bất lịch sự của cô.

Người kia che miệng cười cười, rồi đứng dậy nói: “Tôi gọi cô lên là muốn hỏi xem cô có muốn trở thành người nhà tôi không?”.

Lạc Uyển miệng lưỡi cứng đờ hồi lâu, đột nhiên thốt ra một câu: “Bà, sao lại là bà?”.

Chính là bà lao công mà cô đã nhìn thấy trong phòng thay đồ hôm đó, bỗng nhiên hóa thân thành chủ tịch của một tập đoàn nhiều tiền nhất thành phố này, lại còn hỏi mình có muốn trở thành người nhà của bà ấy không. Dây thần kinh của Lạc Uyển như đứt rời ra, cô không ngừng vỗ vào đầu mình nói: “Ảo giác, tất cả đều là ảo giác”.

“Ha ha, đồ ngốc, đừng vỗ nữa, vỗ ra bệnh thì không hay đâu. Làm vệ sinh chỉ là sở thích của ta thôi, bởi ban ngày mọi người đều không cho ta đi làm nên ta đành đi quét dọn buổi tối. Thượng Quan Thanh ta đời này đã gặp vô số người, nhưng sau khi nhìn thấy cháu ta biết cháu là một đứa trẻ ngoan, nên ta muốn tặng cháu trai của ta cho cháu, cháu có muốn trở thành cháu dâu của ta?”, khuôn mặt bà lão rất hiền từ nói.

Lạc Uyển sợ đến đờ đẫn cả người, hoàn toàn không có phản ứng gì. Thượng Quan Thanh bước đến, tháo chiếc vòng tràng hạt trên tay ra, rồi nói: “Người xưa từng nói, ân tình như giọt nước, báo đáp như suối tuôn trào, cháu là một đứa trẻ ngoan, đã giúp ta đổ nước một lần. Thượng Quan Thanh ta chưa từng nợ ai ân tình, bây giờ đem tràng hạt này tặng cháu, tuy không đáng là suối tuôn trào nhưng cũng coi là tấm lòng thành”.

Lạc Uyển chợt thấy choáng váng, cô hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt khác thường của một người, đó chính là Thẩm Cơ. Cô ta muốn lấy cháu trai của Thượng Quan Thanh – cô ta yêu Thượng Quan Lưu Vân đã khá lâu rồi, không ngờ giữa đường lại mọc ra kẻ phá hoại đáng ghét, mà còn là kẻ thù không đội trời chung, nhất thời cô ta không chấp nhận nổi. Tất cả mọi người đều sửng sốt Thượng Quan Thanh thấy chiêu này khiến mọi người đều sững sờ, còn bà lại thấy vui vui.

Bà lại đưa ánh mắt nhìn cô gái trước mặt, hiền lành, đáng yêu, kiên cường, còn có một khí chất không thể nói ra được là gì. Tuy không phải rất xinh đẹp nhưng cũng khiến người khác khi nhìn liền có cảm giác rất thoải mái, bà liếc nhìn tập tài liệu trong tay.

Lạc Uyển, hai mươi mốt tuổi, vừa tốt nghiệp đại học…

Đúng là một cô gái trong như nước, Thượng Quan Thanh đích thân đưa Lạc Uyển xuống lầu, trong lòng tràn ngập yêu thương, đứa trẻ như vậy nên vào cửa nhà làm quan. Ánh mắt bà ấy nhìn hai đứa cháu trai trong ảnh, hai chàng trai khôi ngô tuấn tú cưỡi ngựa, đang hướng về phía bà mỉm cười tươi rói.

next ❯

Avatar

Recent Comments
https://audiosite.net
☣Bộ Truyện Con Đường Bá Chủ cập 24h mỗi ngày nhé các đạo hữu ...!☣ f5 hoặc tải lại trang để nhật chính xác nhé..:)☣Còn các thành viên thì không cần :) mặc định cập nhật bất kỳ truyện nào mới nhất nhé
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 3 days ago
Tớ mới eidt lại được 500 chương mới nhất nhé ... đã gửi cho hà thu nhé bạn..^^!Chậm nhất giờ này ngay mai hoàn tất nhé bạn
https://audiosite.net
hạ vũ 3 days ago
truyện ta đánh cắp dòng thời gian không ra nữa ak 😂
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé ...
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thông báo vs góp ý...!☣Bộ truyện này có nhiều tên gọi khác nhau nhé vì nó đồng âm ( giống như ngôn ngữ địa phương )☣Thần Võ Thiên Tôn ( Vạn Võ Thiên Tôn)☣Cái này do Đình Huy edit dịch và post lên trong nhóm do Hà Thu diễn đọc nhé ...!☣Website đơn giản tụ tập nhất nhiều CTV yêu thích và nghe truyện tất cả do thành viên đóng góp bản thân mình cũng không có quyền sửa đổi nhé, mình chỉ để lại tag ở dưới là Thần Võ Thiên Tôn nhé chư vị. ^^!☣Thân Ái - ☣Ngoài ra mình lịch đăng truyện từ 16h > 23h hôm này sẽ gửi đến các chư vị 20 bộ truyện đã yêu cầu
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn gửi thông báo ...!Bộ này đã fix lại nhé qua giọng đọc MC: Hà Thu nhé !!Thân Ái
https://audiosite.net
Haizz...! Mình xin phép trả lời bạn Duy Phương ( Fb)☣ Muốn tìm truyện hay theo đúng Gu của mình thích rất đơn giản ngày trang chủ có bộ lọc truyện đó bạn phương ( Ví dụ bạn chọn truyện Đao Tu + Truyện hay = Lọc )☣ Tuy mình thích đọc truyện kiếm tu nhưng bộ truyện này quả thấy rất hợp gu của mình nhé...☣ Main thân thế khá bí ẩn + Tích cách trọng tình, trọng nghĩa.☣ Sát Phát : Từ nhỏ đã gia nhập Sát Thủ ( Ám Sát - Sát phát thì chắc cũng không phải bàn nhé )☣ Mưu Trí : main không giỏi khoản này lém nhưng Cơ Trí thì có thừa.☣ Hệ thống tu luyện rất khá đặc biệt nhé...main có lối suy nghĩa cực bá đạo ( Sáng Tạo: hắn muốn gom tất cả chuyển thành Đao Đạo: Kiếm + Trận + Ý + Pháp + Thân + Ẩn )Mình Để cử bộ này nhé Duy Phương bộ truyện hoàn toàn phù hợp tất cả yêu cầu của bạn đã inbox bên FBThân Ái
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ truyện vẫn nghe được bình thường nhé ...!Ngoài ra mình cũng up thêm sever Mới đề phòng nhé ..^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!