[Audio] Bắc Tống Phong Lưu
Tập 2: Bánh nướng – Mẹ con ăn xin (c11-c20)
❮ sau❯Chương 11: Bánh nướng (p1)
Chuyện xưa này đúng thật là khúc chiết ly kỳ, quay thành phim cũng được. Lý Kỳ thở dài, quan tâm hỏi:
– Vậy chú đã tìm được người mua chưa?
Nhắc tới việc này, khuôn mặt Ngô Phúc Vinh lại tràn đầy u sầu, lắc đầu nói:
– Túy Tiên Cư nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Có thể mua được, quả thực không nhiều người lắm. Nếu không phải trước kia quán ăn cũng có danh tiếng, thì bình thường chắc chả ai nguyện ý trả nhiều bạc như vậy để mua Túy Tiên Cư.
– Vậy thì đi tìm người mua! Thành Biện Kinh nhiều quán ăn như vậy, chẳng lẽ không có nhà nào muốn mua nơi này?
Chuyện này Lý Kỳ cảm thấy rất khó hiểu. Xa không nói, chỉ riêng vị trí địa lý tuyệt vời của Túy Tiên Cư, nếu đặt ở niên đại kia, chỉ sợ không đợi ngươi mở miệng, đã có rất nhiều người tranh nhau tới mua.
Ngô Phúc Vinh lắc đầu, thở dài:
– Cậu có điều không biết. Dù ẩm thực ở Biện Kinh rất phát triển. Quán lớn quán nhỏ cộng lại cũng phải hơn bảy mươi nhà. Nhưng do Túy Tiên Cư của chúng ta ở gần với Phỉ Thúy Hiên. Mà hiện tại Phỉ Thúy Hiên như mặt trời ban trưa. Cho nên đa số quán ăn không dám mạo hiểm mua. Theo lão hủ thấy, có thể mua được Túy Tiên Cư, lại không sợ Phỉ Thúy Hiên, cũng chỉ có Phan Lâu phía đông thành và Dương Lâu ở phía bắc thành. Nhưng Phan
Lâu vốn là quán ăn phồn hoa nhất của Biện Kinh. Chi nhánh trải rộng cả thành Biện Kinh. Cho nên hy vọng bọn họ mua Túy Tiên Cư là rất nhỏ. Mà đông gia của Dương Lâu lại rất bảo thủ. Lão hủ từng nói qua việc này với bọn họ. Nhưng có vẻ như bọn họ không mặn mà cho lắm.
– Như vậy thì chẳng phải chỉ còn lại một nhà Phỉ Thúy Hiên thôi sao?
Lý Kỳ nhíu mày hỏi. Đối với Túy Tiên Cư mà nói, đây tuyệt đối không phải là tin tức tốt gì.
Ngô Phúc Vinh thở dài, nhẹ nhàng gật đầu.
– Đã như vậy, cho dù vị Thái viên ngoại kia có muốn, khẳng định cũng phải ép giá tới mức thấp nhất?
Lý Kỳ hỏi. Lúc này gặp được bất kỳ một lão bản có tâm địa hung ác nào, chắc chắn sẽ chỉnh ngươi đến chết. Dù sao là ngươi vội bán, chứ không phải ta. Ngươi càng kéo dài, ngươi bị thiệt thòi càng nhiều.
Ngô Phúc Vinh hơi sững sờ. Trong mắt hiện lại một tia kinh ngạc, lập tức cười nói:
– Không thể tưởng được, tiểu huynh đệ không những trù nghệ cao, còn rất tinh thông với việc buôn bán.
Lý Kỳ cười mà không nói. Loại thủ đoạn này, tại niên đại của hắn, cho dù một người bán bánh bao cũng hiểu.
Ngô Phúc Vinh gật đầu:
– Thực ra từ tháng trước, phu nhân đã muốn ta đi do thám ý của Thái viên ngoại. Ai ngờ vị Thái viên ngoại kia nói y nhiều nhất chỉ có thể lấy ra bốn nghìn xâu. Mà ta đã tính qua, giá trí của Túy Tiên Cư này, ít nhất cũng phải tám ngàn xâu.
Ép giá như vậy cũng thật là quá tàn nhẫn. Lý Kỳ cười khổ nói:
– Vậy hiện tại phu nhân chuẩn bị làm gì?
– Ý của phu nhân là, chờ một tháng nữa, nếu như vẫn không có người nào đồng ý mua. Vậy thì liền bán cho Thái viên ngoại.
Ngô Phúc Vinh thở dài.
Lý Kỳ biết, Túy Tiên Cư này mười phần sẽ rơi vào tay của vị Thái viên ngoại kia.
……..
– Khách quan, ngài muốn nghỉ trọ hay là ở trọ?
– Ách, tôi tới là tìm công tác.
– Tìm công tác?
– À, chính là xin việc.
– Ách, chỗ của chúng tôi đã đủ người rồi, mời ngươi đi tới nhà khác.
…..
– Khách quan mời ngồi. Ngài muốn dùng gì?
– Tôi muốn xin việc.
– Vừa vặn, chỗ này của tôi còn thiếu một tửu bảo.
– Thật vậy chăng? Vậy thì tốt quá. Xin hỏi đãi ngộ như thế nào?
– Bao ăn bao ở
….
– Chỉ như vậy?
– Đương nhiên, ngươi còn muốn thế nào nữa?
….
Bến tàu.
– Đại ca, chỗ huynh cần người làm không?
– Cần vẫn cần, nhưng với thân thế gầy gò kia của ngươi, có làm được không?
– Đương nhiên, trông vậy mà rất rắn chắc đấy.
– Được rồi. Ngươi cầm thứ này xếp hàng phía sau.
– Vâng, vâng.
– Nhanh lên, nhanh lên, đồ nô tài thối tha này, chưa ăn cơm hả?
Ba ba ba! Chát chát chát!
– Ối, ối!
– Xin lỗi, tiểu đệ chợt nhớ tới ở nhà còn có việc, ngày mai lại đến.
….
– Ài, không thể tưởng được xin việc ở thời Bắc Tống này còn khó khăn hơn thời của mình. Mà mấy tên lão bản kia, đúng là điển hình của tư bản chủ nghĩa. Con mẹ nó chứ, cả ngày làm đến chết đi sống lại, chỉ bao ăn bao ở. Ngay cả tiền lương cũng không có. Thực con mẹ nó.
Lý Kỳ đứng ở bờ sông, không ngừng nhổ nước miếng.
Nhiều nhất qua một tháng nữa, Túy Tiên Cư chỉ sợ sẽ qua tay người khác.
Nếu không thừa dịp khoảng thời gian này, tranh thủ tìm một công việc, chỉ sợ Lý Kỳ phải ngủ ngoài đường.
Nhưng mà hắn đã tìm cả buổi sáng, cũng không tìm được một công việc cho ra dáng để làm. Điều này làm cho Lý Kỳ rất sốt ruột.
– Bánh nướng đây, bánh nướng đây…
“Bánh nướng? Võ Đại Lang?”
Lý Kỳ sắc mặt vui vẻ, quay mạnh đầu để nhìn. Nhưng tiếc rằng người hô
“Bánh nướng đây” cũng không phải là thân cao không tới năm thước, Võ
Đại Lang. Mà là một lão ông râu tóc bạc trắng. Chỉ thấy lão ông này mặc một bộ quần áo bằng vải bố. Đang gánh rổ trúc, một bên ho, một bên chậm rãi đi tới hướng của Lý Kỳ.
Lý Kỳ lộ vẻ thất vọng, thở dài một tiếng.
Lý Kỳ đương nhiên là không có hứng thú gì với Võ Đại Lang. Mà là hắn rất muốn trông thấy cô vợ mỹ mạo phong tao của Võ Đại Lang là Phan Kim
Liên.
Nhưng theo truyện Thủy Hử, Võ Đại Lang là người huyện Thanh Hà. Sao có thể xuất hiện ở Đông Kinh Biện Lương được. Hơn nữa đây chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết. Còn lịch sử có người này hay không, cần phải nghiên cứu thêm. Còn có một điều quan trọng nhất, chính là Võ Đại Lang không bán bánh nướng, mà là bánh hấp. Chỉ là Lý Kỳ tự mình nhớ lầm mà thôi.
Không được thấy Võ Đại Lang, nhưng bụng của Lý Kỳ đã kêu sùng sục. Hắn đi cả buổi sáng, ngay cả một cốc nước cũng chưa uống. Hiện tại đã rất đói. Đợi lão ông kia di tới trước mặt, vội vàng hỏi:
– Lão đại gia, bánh nướng này bán thế nào?
Lão ông thật thà phúc hậu, cười nói:
– Một đồng một cái.
Quả là rẻ. Lý Kỳ gật đầu nói:
– Bán cho cháu một chiếc.
Lão ông thấy có người mua bánh, sắc mặt vui vẻ, vội vàng bỏ gánh xuống, mở nắp sọt ra. Chỉ thấy bên trong là một cái rổ làm bằng trúc. Một tấm vải bố màu trắng đắp lên rổ. Đợi lão ông này xốc vải trắng, chỉ thấy bên trong để đầy một rổ bánh nướng. Bánh nướng tròn tròn, cỡ lòng bàn tay.
Nhìn có vẻ rất dày, nhưng màu sắc không dám khen. Giống như là bị đốt thành than ấy.
Lão ông lấy một chiếc bánh nướng từ trong rổ, sau đó dùng một tờ giấy vàng bọc lại, đưa cho Lý Kỳ.
– Cảm ơn cụ!
Lý Kỳ nhận lấy bánh nướng. Sau đó lấy một đồng từ trong ngực đặt vào bàn tay đã đầy vết chai của lão ông.
Từ lúc bé Lý Kỳ đã được nếm qua rất nhiều loại bánh. Nhưng chưa từng nếm qua bánh nướng thời Bắc Tống. Trong lòng có chút chờ mong. Hơn nữa bụng đã trống rỗng, cho nên vừa cầm lấy cái bánh, liền cắn một miếng lớn.
“Má! Khó ăn thế! Bánh quỷ gì vậy, ngay cả một chút hương vị cũng không có.”
Khó ăn còn chưa tính, hơn nữa còn không thể nuốt xuống. Vừa ăn miếng thứ nhất, Lý Kỳ suýt nữa bị nghẹn họng mà chết. Vội vàng cầu cứu lão ông:
– Khái khái, cụ có nước không?
Lão ông ngượng ngùng cười nói:
– Xin lỗi vị tiểu ca này. Số nước tôi mang, vừa nãy đã uống hết rồi.
Ta xxx!
Hít vào! Thở ra! Hít vào
Lý Kỳ liên tục hít sâu vài hơi, mới đỡ hơn chút.
– Tiểu ca, cậu không sao chứ?
Lão ông thấy Lý Kỳ đỏ bừng cả khuôn mặt, lo lắng hỏi.
Chương 12: Bánh nướng (p2)
Lý Kỳ thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu nhìn bánh nướng trong tay. Đúng là khóc không ra nước mắt. Nhưng hiện tại bụng rất đói. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể đổi thành chậm rãi nhai nuốt. Từng miếng từng miếng nhỏ một. Đúng là chỉ khóc to một tiếng.
“Bánh nướng khó ăn như vậy cũng có người mua?”
Lý Kỳ vừa ăn, vừa cân nhắc. Trong lòng càng nghĩ càng không tưởng tượng nổi. Bởi vậy liền hướng lão ông kia, hỏi:
– Việc buôn bán của cụ tốt chứ?
Lão ông ngồi xuống đòn gánh, một bên lau mồ hôi, một bên lắc đầu nói:
– Mùa đông còn tạm được. Vừa vào xuân thì không tốt lắm. Không nói dối tiểu ca, hôm nay cậu là vị khách thứ hai mua bánh.
“Xem ra không chỉ một mình mình chịu tội”
Nội tâm Lý Kỳ thoáng thăng bằng, hỏi tiếp:
– Vậy một tháng cụ có thể lợi nhuận được bao nhiêu?
Lão ông cười ha ha:
– Lợi nhuận vài đồng tiền thôi. Miễn cưỡng nuôi gia đình.
Kỳ tích!
Thứ bánh khó ăn như vậy, cũng có thể miễn cưỡng nuôi gia đình. Đây không phải là kỳ thích thì là cái gì. Thứ bánh nướng này đều mang bán ở đường cái Bắc Kinh, phỏng chừng bán được bao nhiêu phải bồi thường bấy nhiêu.
Thực ra cái bánh nướng này cũng không khó ăn như Lý Kỳ nghĩ. Bằng không lão ông đã sớm chết đói đầu đường, ở đâu còn dám mang đi bán. Chỉ có điều ở thời của Lý Kỳ, bánh ngon có nhiều lắm. Giống như Hamburger,
Pizza các loại. Ở bên trong không thịt, thì hoa quả, không ngon mới là lạ. Mà bánh nướng chỉ có bột mỳ, không cho thêm bất kỳ nguyên liệu. Lý
Kỳ sao có thể ăn quen.
Trong lòng Lý Kỳ chưa bao giờ nhớ tới Hamburger như vậy. Dù lúc trước, đối với hắn mà nói, Hamburger chỉ là thực phẩm bỏ đi. Nhưng so với thứ bánh nướng này, còn ngon hơn không biết bao nhiêu lần.
Lý Kỳ nhìn lão ông thành thật phúc hậu, hơn nữa đã lớn tuổi như vậy rồi, còn phải gánh hàng đi khắp nơi bán. Có chút không đành lòng, muốn giúp đỡ ông ta một ít, nên cười nói:
– Cụ có muốn kiếm thêm tiền không?
Đây không phải là nói nhảm sao? Chả ai ngại mình có nhiều tiền cả.
Hai mắt lão ông sáng ngời, vội vàng gật đầu:
– Tiểu ca, cậu muốn mua thêm vài chiếc bánh nướng nữa à?
“Chảy mồ hôi! Còn mua thêm? Cụ muốn tôi chết sớm à.”
Lý Kỳ lắc đầu, nói:
– Cho dù cháu có mua thêm vài cái bánh, cũng chỉ có thể giúp cụ nhất thời. Nếu cụ muốn làm lâu dài, mấu chốt vẫn là ở cái bánh này.
Lão ông thấy Lý Kỳ không phải là muốn mua thêm bánh, mặt mũi tràn đầy thất vọng. Nhưng nghe phía sau, lại khiến ông ta nghi hoặc không thôi, liền hỏi:
– Tiểu ca, cậu nói bánh nướng này có vấn đề gì à?
– Đâu chỉ là có vấn đề, quả thực là vấn đề lớn.
Lý Kỳ trước dọa lão ông, sau đó lại nói:
– Nói thật, mùi vị của bánh này, thật không đáng nhắc tới. Cho nên, nếu cụ muốn bán chạy, nhất định phải thay đổi cách làm bánh.
– Thay đổi?
Lão ông hoang mang hỏi.
– Đúng vậy!
Lý Kỳ gật đầu, cười nói:
– Như vậy đi. Trước tiên nói về cách làm bánh của cụ. Có phải hay không đầu tiên cụ dùng nước lạnh hòa với bột. Sau đó dùng đũa quấy. Đợi khi quấy đều xong, lại vo thành hình tròn. Cuối cùng bỏ trực tiếp vào trong lò?
Lão ông nghe xong, kinh ngạc kêu lên:
– Tiểu ca, lẽ nào nhà cậu cũng bán bánh nướng?
“Nếu nhà ta làm bán nướng, còn có phần cho cụ sao?”
Lý Kỳ đầu đầy mồ hôi:
– Cụ chỉ cần nói cho cháu biết, có phải thế hay không?
Lão ông vội vàng gật đầu:
– Đúng vậy, đúng vậy. Tiểu ca nói không sai chút nào. Ta chính làm như vậy.
– Nếu thế thì cháu nói tiếp:
Lý Kỳ gật đầu:
– Dùng phương pháp này làm bánh, thì bánh sẽ thô và cứng. Khiến cho người ta không thể nuốt nổi. Cho nên những khách nhân kia, mua bánh của ông một lần, sẽ không mua lần thứ hai. Đây là tối kỵ trong việc buôn bán. Đặc biệt là buôn bán đồ ăn. Nhất định phải dùng hương vị để hấp dẫn khách hàng. Đây là điều cơ bản thứ nhất.
Lão ông nhẹ gật đầu, hỏi:
– Vậy theo ý của tiểu ca, bánh nướng nên làm thế nào?
Lý Kỳ khẽ cười, nói:
– Rất đơn giản. Đầu tiên đổi thành nước ấm trộn với bột. Lúc quấy bột, thì vừa quấy vừa chậm rãi đổ nước. Như vậy bột mới xốp. Đến lúc trộn bột, phải dùng tay làm nhuyễn. Nhớ kỹ, trộn xong thì để ở một nơi ấm áp chừng một khắc (15 phút), sau đó mới bỏ vào trong lò để nướng.
Hiện tại lão ông không còn hoài nghi lời Lý Kỳ nói nữa, vội vàng gật đầu:
– Ừ, ừ, ta nhớ kỹ rồi. Dùng nước ấm trộn với bột. Một bên quấy bột, một bên đổ nước. Đặt ở chỗ ấm áp chừng một khắc.
“Hắc hắc, trí nhớ của cụ ông này không tồi.”
Lý Kỳ mỉm cười, nói tiếp:
– Tuy nhiên, đây mới chỉ là những điều cơ bản. Nếu cụ muốn mọi người tới mua bánh nướng của cụ. Thì cụ phải làm đặc sắc thêm một chút.
– Đặc sắc?
Thần sắc lão ông tràn đầy hoang mang nhìn Lý Kỳ.
– Đúng vậy!
Lý Kỳ gật đầu nói:
– Tức là làm một loại bánh mà người khác chưa từng làm.
Nói tới làm bánh, lúc 12 tuổi, Lý Kỳ đã biết làm hơn 50 loại bánh với đủ màu sắc và hình dạng. Hắn vốn định dạy lão ông một vài loại bánh mỳ đặc biệt. Nhưng hắn lại e ngại lão ông này không nhớ được.
Bánh gì ăn ngon, lại làm đơn giản, giá rẻ nhỉ?
Lý Kỳ nhíu mày nghĩ ngợi, bỗng hai mắt tỏa sáng, nói:
– Có rồi, bánh trứng hành.
– Bánh trứng hành?
Lão ông kinh ngạc hỏi.
Lý Kỳ ‘Vâng’ một tiếng. Bánh trứng hành chính là món ăn sáng mà khi còn bé hắn thích nhất. Mọi người đều thích ăn. Cách làm cũng đơn giản. Điều quan trọng nhất chính là, hiện tại Bắc Tống còn chưa có bánh trứng hành.
Tiếp theo Lý Kỳ giới thiệu kỹ càng cách làm bánh trứng hành cùng một vài bí quyết quan trọng cho lão ông.
Lão ông nghe xong, đầu tiên sắc mặt vui vẻ. Bỗng nhiên lại biến thành buồn bực:
– Tiểu ca, cậu có điều không biết. Bánh nướng của tôi vốn không thu được bao nhiêu. Nếu như lại thêm vào trứng gà, tôi chỉ sợ…
Ông lão này đúng là không biết biến báo. Lý Kỳ cười khổ đáp:
– Điều này đơn giản. Cụ cứ tăng giá tiền lên là được. Dù sao không có tiêu chuẩn báo giá, cụ muốn bán bao nhiêu chả được. Chỉ cần bánh ngon, còn sợ không có người mua sao? Đúng rồi, cháu phải nhắc nhở cụ một câu.
Bánh này đừng làm quá dày. Cho dù có ăn ngon, người khác ăn một cái là no rồi. Cho dù muốn ăn nữa cũng ăn không vô. Cho nên, cụ phải làm mỏng một chút, nhưng cỡ lớn hơn. Làm cho người nhìn thấy thoải mái là được.
Như vậy, không chỉ thuận mắt, mà còn tăng thêm lợi nhuận vài lần.
Lý Kỳ chỉ điểm một câu, lão ông lập tức hiểu ra điều gì đó, gật đầu cười nói:
– Tiểu ca, ta biết phải làm như thế nào rồi. Thật sự cảm ơn cậu.
Lý Kỳ thở dài:
– Thực ra đối với việc buôn bán, vẫn phải tự mình đi ra thực tế để lĩnh ngộ. Giống như rao bánh, cũng có rất nhiều kỹ xảo.
Lão ông ngạc nhiên hỏi:
– Rao bánh cũng có kỹ xảo?
– Đương nhiên, cụ có biết hiệu ứng nhãn hiệu là gì không?
Lý Kỳ hỏi.
Lão ông chất phát lắc đầu. Ông ta không phải là người xuyên việt, làm sao biết cái gì là hiệu ứng nhãn hiệu.
“Đổ mồ hôi! Việc gì mình phải nói ra thuật ngữ đó nhỉ. Bây giờ lại khó giải thích rồi.”
Trong lòng Lý Kỳ không ngừng kêu khổ. Vừa rồi hắn chỉ là nhất thời lanh mồm lanh miệng, nói dư ra vài câu, tuyệt không phải là cố ý. Cùng với một cụ già chỉ biết vài mặt chữ, thảo luận hiệu ứng nhãn hiệu, chẳng phải là tự mình chuốc lấy khổ sao?..
Chương 13: Câu đối
Nhưng lời đã nói ra, không thể thu trở lại. Lý Kỳ đành phải kiên trì, hỏi:
– Bình thường khi cụ giao bánh, có phải thường rao “Bánh nướng đây, bánh nướng đây” không?
Lão ông gật đầu, nói:
– Mọi người đều rao như vậy mà.
Lý Kỳ liếc mắt, nói:
– Chính vì mọi người đều rao như vậy, nên cụ mới không thể rao như họ.
Hiệu ứng nhãn hiệu, mấu chốt là phải độc nhất vô hị. Nói thông tục một chút, chính là cụ phải đặt tên cho bánh của mình một cái tên độc nhất vô nhị. Cụ có hiểu không?
Lão ông thành thực lắc đầu:
– Đặt tên cho bánh? Lần đầu tiên lão nghe thấy.
“Ta xxx! Như vậy còn không rõ. Cụ ông này đúng là không phải người buôn bán.”
Trong lòng Lý Kỳ cảm thấy rất bất đắc dĩ, cũng lười giải thích thêm, nói thẳng:
– Nếu sau này cụ bán bánh trứng hành mà cháu dạy cho cụ. Cụ quyết không thể chỉ hô “Bánh trứng đây, bánh trứng đây”. Mà phải thêm ý tưởng của mình vào. Chẳng hạn như…Đúng rồi, cụ tên là gì nhỉ?
Nói chuyện nửa ngày trời, Lý Kỳ mới phát hiện mình vẫn chưa biết tên đối phương. Trong lòng không khỏi xấu hổ.
Lão ông chính đang nghe nhập thần, chợt nghe Lý Kỳ hỏi tên, hơi sững sờ, vội vàng đáp:
– Tiểu lão nhân họ Trương, Trương Nhị Căn.
Cái tên đúng là theo kiểu nông thôn, nhưng lại phù hợp với hình tượng bánh nướng. Lý Kỳ nghĩ nghĩ, ôm quyền nói:
– Trương đại gia, cháu tên là Lý Kỳ.
Trương Nhị Căn vội vàng thở dài, đáp:
– Nguyên lai là Lý công tử. Tiểu lão nhân đúng là có mắt không nhìn được núi Thái Sơn.
“Mình thì là công tử cái nỗi gì?”. Lý Kỳ vội vươn tay ngăn cản:
– Đừng, cháu không phải là công tử gì cả. Cụ cứ gọi cháu là Lý tiểu ca là được.
Trương Nhị Căn thật thà phúc hậu cười cười, gật đầu nói:
– Ừ, Lý tiểu ca.
Lý Kỳ nhìn Trương Nhị Căn, trong đầu bỗng toát lên một danh từ, vui vẻ nói:
– Bánh trứng Lão Căn. Đúng, cứ gọi là bánh trứng Lão Căn. Cái tên vừa dễ nhớ, cũng phù hợp với hình tượng của cụ.
– Bánh trứng Lão Căn?
Trương Nhị Căn đọc lại một lần, lộ ra vẻ cái hiểu cái không.
– Đúng vậy! Cụ chỉ cần nhớ kỹ, mặc kệ sau này cụ bán bánh nướng hay là bánh trứng. Khi cụ rao bánh, phía sau phải thêm vào hai chữ ‘Lão Căn’.
Hai chữ ‘Lão Căn’ này cũng sẽ là nhãn hiệu của cụ. Cụ chớ xem thường nó. Có lẽ tương lai sau này, nó sẽ mang tới cho cụ sự kinh hỉ không tưởng được. Cho nên cụ phải coi nó còn quan trọng hơn cả tên của mình.
Lý Kỳ gật đầu nói.
Trương Nhị Căn vội vàng gật đầu:
– Ừ, ừ, lão nhớ kỹ rồi. Lão thử rao hai câu, cậu xem có đúng không.
Nói xong, ông ta buông hết cuống họng, hét to lên:
– Bánh trứng Lão Căn đây, bánh trứng Lão Căn đây.
Đừng xem lão ông này cao tuổi, nhưng trung khí mười phần, thanh âm cực lớn.
Lý Kỳ mỉm cười gật đầu:
– Không sai, không sai.
Trương Nhị Căn cười ha hả, trong lòng rất cảm động:
– Lý tiểu ca, đại ân đại đức của cậu, lão không biết dùng gì để báo đáp…
Ông ta vừa nói, vừa cúi người lấy vài cái bánh nướng từ trong giỏ ra.
Chuẩn bị đưa cho Lý Kỳ. Ai ngờ vừa ngẩng đầu, Lý Kỳ đã không thấy thân ảnh. Nhìn xung quanh, thấy Lý Kỳ đã cách xa mấy trượng, một mạch đi về phía trước. Trương Nhị Căn vội vàng hô to:
– Lý tiểu ca ơi, khoan hẵng đi.
“Không đi? Không đi chẳng lẽ chờ bánh nương của cụ? Ta sẽ không bị lừa lần nữa đâu.”
Lý Kỳ cũng không quay đầu, kêu lên:
– Trương đại gia, xin lỗi, cháu chợt nhớ ra còn có việc gấp muốn làm. Chào tạm biệt cụ!
……….
Tạm biệt lão ông, Lý Kỳ tìm một quán nước ngồi xuống. Một bên uống trà, một bên nghĩ, việc gì mình phải đi tìm việc làm. Sao không giống như lão ông kia, mở một cái sạp nhỏ bên đường, bán mấy đồ điểm tâm gì đó. Đồ mình làm chắc chắn sẽ hơn đồ ăn ở đây. Dù sao cũng không tốn nhiều tiền vốn. Hơn nữa ở thời đại này không có nhân viên quản lý đô thị. Không cần phải lúc nào cũng đề phòng tẩu tán.
Lý Kỳ nghĩ thì đơn giản, nhưng lại không biết rằng nha soa ở thời đại này còn ghê gớm hơn cả nhân viên quản lý đô thị. Nhân viên quản lý đô thị phạt tiền, ít nhất cũng phải công khai ghi giá. Trong khi đó, nha soa cần bao nhiêu phải có bấy nhiêu. Hơn nữa, bọn họ “Đi dạo phố” còn
“chăm chỉ” hơn nhân viên quản lý đô thị vài lần.
– Tốt, cứ làm như vậy đi. Mình không tin, ngay cả ông lão, mình cũng không bằng.
Lý Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy bày hàng bên đường là hợp lý. Uống nốt chén trà, ném vài đồng tiền, liền đứng dậy rời đi.
Sau khi đi ra quán trà, Lý Kỳ mệt mỏi duỗi lưng, lấy lại tinh thần. Có thể nói là người gặp việc vui, tinh thần sung sướng.
Đi dọc theo bờ sông trở về Túy Tiên Cư. Hiện tại việc quan trọng nhất là đi tìm Ngô Phúc Vinh, mượn ông ta ít tiền vốn. Dù sao ở chỗ này hắn không quen mấy ai. Duy nhất có thể mượn tiền cũng chỉ có Ngô Phúc Vinh.
Đi được nửa đường, bỗng thấy phía trước có một đám đông, rất là huyên náo. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy có hơn mười thư sinh văn sĩ, vây quanh trước một nhà lầu cao năm tầng.
“Đằng trước xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?”
Lý Kỳ hiếu kỳ, bước nhanh tới phía trước. Đứng ở đằng sau đám đông, ngẩng đầu nhìn lên, liền sững sờ tại chỗ. Chỉ thấy ở mái hiên tầng hai có treo một tấm bảng hiệu cực lớn. Trên đó có viết ba chữ màu vàng rực
“Phỉ Thúy Hiên”.
“Ủa, đây không phải là Phỉ Thúy Hiên làm cho Túy Tiên Cư đóng cửa đó sao? Quả nhiên là gần. “
Lý Kỳ cẩn thận quan sát một phen. Thấy lầu các mái cong khắc tranh, rường cột chạm trổ, rất là tráng lệ. Đứng sững sừng bên đường cái Biện
Hà, rất có khí thế đứng trên núi nhỏ nhìn xuống.
“Má nó, chẳng lẽ đây chính là khách sạn năm sao thời Bắc Tống? Khó trách Túy Tiên Cư lại thua ở trong tay bọn họ. Chỉ cần nhìn bề ngoài thôi, đã không phải cùng một cấp bậc rồi. Nếu mình là thực khách, mình cũng sẽ chạy tới đây.”
Lý Kỳ âm thầm thở dài. Theo ánh mắt của mọi người nhìn sang. Thì thấy hai tấm vải đỏ buông từ lầu ba xuống, lắc lư theo gió. Mọi người đều chỉ về phía dòng chữ trên hai tấm vải, không ngừng nghị luận.
Tấm vải bên trái có viết:”Nhất xuyên phong nguyệt lưu hàm ẩm”
Tấm vải bên phải có viết:”Chước lai trúc diệp ngưng hoài lục”
“Ủa, đây có vẻ giống như câu đối thì phải. Lại có hai bộ liền. Chính là, vì sao đều chỉ có vế trên, không có vế dưới? Lẽ nào…Lẽ nào…Đây chính là hoạt động treo giải thưởng để tuyên truyền?”
Lý Kỳ nhướn mày nhìn hai câu đối, trong lòng hết sức tò mò.
Người khác đều đang suy nghĩ vế dưới, mà Lý Kỳ lại đang tự hỏi. Vì sao lại treo câu đối ở đây? Phía sau nó có lợi ích gì?
Người xưa coi khí tiết làm đầu. Mà người hiện đại coi lợi ích làm đầu.
Đây cũng chính là tư duy khác nhau giữa người xưa và người hiện đại. Mà
Lý Kỳ đã từng giúp cha vợ của hắn quản lý một số nghiệp vụ của khách sạn. Cho nên càng hiểu rõ đạo lý “Không có lợi thì không làm”.
Chính là nghĩ nửa ngày, Lý Kỳ cũng không nghĩ ra. Bởi vậy muốn tìm người hỏi một chút. Ai ngờ còn chưa mở miệng, chợt nghe hai vị nhân huynh đứng gần thảo luận. Lý Kỳ âm thầm vui vẻ, vểnh tai lắng nghe.
Chương 14: Bát quái và thần tượng
Chỉ nghe một người nói:
– Lưu huynh, huynh nói hai câu đối này thực sự là do Bạch nương tử và Tống công tử làm?
Bạch nương tử? Lý Kỳ cả kinh, lẽ nào Bạch Tố Trinh cũng xuyên việt tới?
Lại nghe người thứ hai đáp:
– Còn ai vào đây nữa. Huynh chưa nghe Thái viên ngoại nói sao? Câu đối bên trái là của Tống công tử. Câu đối bên phải là của Bạch nương tử. Hơn nữa Thái viên ngoại còn nói, chỉ cần ai có thể đối được một trong hai câu đối này, Phỉ Thúy Hiên sẽ tiếp đón như thượng tân, miễn phí ăn ở mười ngày. Huynh nghẫm lại mà xem, ăn ở mười ngày ở Phỉ Thúy Hiên, phải tốn bao nhiêu bạc? Nếu hai câu đối kia không phải do hai người bọn họ làm, Thái viên ngoại sao dám ‘Hùng hồn’ như vậy?
Người kia gật đầu:
– Huynh nói có lý. Nhưng theo tôi được biết, từ trước tới nay Bạch nương tử và Thái viên ngoại không quen biết gì lẫn nhau. Vì sao lần này lại hùng hồn tường trợ?
– Vậy thì huynh không biết rồi. Nói cho huynh biết, tất cả đều là vì chữ ‘Tiền’ mà thôi.
Nói tới đây, y chợt hạ giọng:
– Tôi nghe người khác nói, Thái viên ngoại phải mất một số tiền lớn mới cầu được Bạch nương tử ban câu đối.
Người kia nghe thấy vậy, cau mày lắc đầu:
– Điều này…Điều này không có khả năng. Bạch nương tử chính là đại tài nữ đứng thứ hai Biên Kinh. Sao có thể vì vật ngoài thân mà vẽ đường cho hưu chạy với tên Thái viên ngoại ăn thịt người không nhả xương này. Đây không phải là làm xấu thanh danh của mình sao? Không có khả năng, nhất định không có khả năng. Tôi không tin lời đồn đó.
Người kia hừ lạnh một tiếng, nói:
– Vậy huynh giải thích xem, nếu như câu đối này không phải của Bạch nương tử làm, Thái viên ngoại dám nói như vậy sao? Lẽ nào huynh quên, một năm trước, phía đông thành có một chưởng quầy của quán rượu. Cũng bởi vì uống chút rượu, mà nói đùa với Bạch nương tử nửa câu. Kết quả đêm hôm đó, cửa hàng bị người ta đập cho tan nát. Về sau chưởng quầy kia bẩm báo nha môn. Nha môn vừa tra. Kết quả hung thủ đều là những tài tử có danh tiếng và một vài công tử ca. Về sau những người đó còn phản cáo vị chưởng quầy kia vu oan cho Bạch nương tử. Yêu cầu Tri Phủ đại nhân trị tội của y. Cuối cùng vẫn là do Bạch nương tử đích thân ra mặt mới dẹp loạn việc này. Lẽ nào Thái viên ngoại không sợ giẫm lên vết xe đổ sao?
– Chuyện này tôi đương nhiên nhớ rõ. Ngày ấy nếu không phải tôi đúng lúc có việc bận, thì tôi cũng đi rồi.
Người phía trước lắc đầu, tràn đầy tiếc nuối, lại nói:
– Cho dù câu đối này xác thực là do Bạch nương tử làm. Nhưng cũng không thể chứng minh Bạch nương tử thu tiền của Thái viên ngoại.
Người kia giương lông mày hỏi:
– Vậy huynh nói xem, nếu không phải vì tiền tài, vì sao Bạch nương tử phải ra tay tương trợ Thái viên ngoại? Vừa rồi huynh cũng nói, Bạch nương tử và Thái viên ngoại không có giao tình gì cơ mà?
Người phía trước nhất thời ấp úng, sau nửa ngày mới đáp:
– Nói…Nói không chừng là do Tống công tử nhờ Bạch nương tử. Nên nàng ấy mới bằng lòng viết câu đối cho Thái viên ngoại. Tống công tử ngưỡng mộ
Bạch nương tử, đã không phải là chuyện bí mật rồi.
Người kia tức giận phản bác:
– Huynh nói Tống công tử ngưỡng mộ Bạch nương tử không phải là bí mật.
Chả lẽ Bạch nương tử còn muốn tuyên dương. Nói không chừng Bạch nương tử còn chướng mắt Tống công tử. Dù sao tôi không tin Bạch nương tử vì Tống công tử mới giúp đỡ Thái viên ngoại.
Người phía trước tức giận, hừ một tiếng:
– Tôi cũng không tin Bạch nương tử ra tay giúp đỡ vì tiền tài. Mong rằng Lưu huynh chớ nói ra những lời làm xấu danh dự của Bạch nương tử.
Người kia nghe thấy vậy, khuôn mặt cũng lộ vẻ tức giận, vung ống tay áo lên, nói:
– Có tin hay không tùy ngươi. Cáo từ!
Dứt lời xoay người liền đi. Trước phía trước cũng hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng ly khai.
“Mịa! Không phải câu đối sao, có cần phải nổi nóng như vậy không? Quan tâm làm quái gì mục đích của người ta. Ảnh hưởng gì tới các ngươi. Ài!
Xem ra nơi nào có thần tượng, nơi đó có bát quái”.
Lý Kỳ bị hai vị nhân huynh kia làm cho dở khóc dở cười. Nghe bọn họ nói chuyện, hắn đã hiểu đại khái. Dù hắn không biết Bạch nương tử và Tống công tử mà bọn họ nhắc tới là người ra sao. Tuy nhiên qua lời của hai người này, có vẻ như rất nổi tiếng. Thật giống như Lương Triều Vĩ và
Trương Mạn Ngọc có fans ở khắp nơi vậy.
Nghe hai người này tranh luận, Lý Kỳ có khuynh hướng về vị rời đi trước hơn. Ghi một bức câu đối tốn bao nhiêu khí lực cơ chứ. Hơn nữa cũng không phải là chuyện thương thiên hại lý gì. Loại chuyện giống như nhặt tiền này mà không làm, thì Bạch nương tử kia coi như ngu vờ lờ.
Tuy nhiên Bạch nương tử cũng tốt, Tống công tử cũng được. Lý Kỳ biết trong chuyện này, người được lợi lớn nhất vẫn là vị Thái viên ngoại. Dù hắn không biết Thái viên ngoại phải tốn bao nhiêu bạc mới cầu được hai câu đối. Nhưng hắn mười phần tinh tường, hai câu đối kia mang lại cho
Phỉ Thúy Hiên nhân khí và ích lợi xa xa không thể đo lường được.
Đây là cái gọi là hiệu ứng ngôi sao. Chỉ có điều Lý Kỳ tuyệt đối không nghĩ tới ở thời Tống cũng bắt đầu biết lợi dụng hiệu ứng đó.
Ở thời của hắn, cho dù một ngôi sao chỉ có một chút danh tiếng, cũng có thể nhận được tiền quảng cáo khá xa xỉ. Càng đừng nhắc tới những siêu sao quốc tế. Những người làm ăn kia không phải là người ngu. Mất mấy chục triệu bảo ngươi đứng trước camera, chụp vài cái ảnh quảng cáo. Nếu như ngươi không thể mang cho hắn lợi ích vài lần, vài chục lần. Thì những ông chủ kia chỉ sợ ngay cả nhìn ngươi cũng lười nhìn.
Đương nhiên, không nhắc tới những quy tắc ngầm.
Xem ra Ngô Phúc Vinh và Túy Tiên Cư thua không oan!
Lý Kỳ thở dài. Chỉ cần qua chuyện trưng bày hai câu đối này thôi, cũng chứng tỏ tài buôn bán của Thái viên ngoại cao hơn Ngô Phúc Vinh nhiều lắm. Ngô Phúc Vinh làm một người quản lý, thậm chí ngay cả một câu “Ông nên về hưu” cũng không dám nói với Chu sư phó. Có một vị chưởng quầy mềm lòng, nhân hậu như vậy. Túy Tiên Cư sao có thể không bại?
Vị Bạch nương tử và Tống công tử kia có lượng fans đông đảo như vậy, chắc hẳn câu đối mà họ làm sẽ không quá kém.
Minh bạch rõ sự tình, Lý Kỳ bắt đầu quăng sự chú ý lên hai câu đối. Nếu chiếu theo lời của hai vị nhân huynh vừa nãy. Tấm bên trái ‘Nhất xuyên phong nguyệt lưu hàn ẩm’ hẳn là của Tống công tử làm. Mà tấm bên phải
‘Chước lai trúc diệp ngưng hoài lục’ thì là của Bạch nương tử làm.
Nói tới câu đối, Lý Kỳ cũng không xa lạ gì. Trước kia vì để đặt tên cho món ăn sao cho hay và ý nghĩa. Hắn thường xuyên đọc sách cổ. Hoặc là lên mạng tìm kiếm những câu thơ và câu đối kinh điển. Ở thời đại kia của hắn, mạng lưới internet phát triển như vậy. Những câu đối tuyệt thế nhiều vô số kể. Nhìn nhiều, thấy nhiều, luyện thành biết đối.
“Đổ mồ hôi! Nguyên lai là hai câu đối về ẩm thực. Xem ra vị Thái viên ngoại này đúng là dụng tâm lương khổ”.
Hai câu đối tuy không phải kinh điển tuyệt đối. Nhưng độ khó khăn cũng không nhỏ. Tuy nhiên, đối với Lý Kỳ mà nói, hai câu đối này giống như vì hắn mà làm. Đối về ẩm thức? Hắc, hắc, đây chính là sở trường trò hay.
Lý Kỳ nhíu mày suy tư, bỗng nhiên phì cười một tiếng, lắc đầu:
– Nguyên lai là hai vị đầu gỗ.
Chương 15: Mẹ con ăn xin
“Mặc dù hai câu đối này có chút khó khăn, nhưng không tính là thiên cổ tuyệt đối. Vì sao không có ai đối được?”
Lý Kỳ nhìn tất cả mọi người chỉ trỏ vài bức câu đối, xì xào bàn tán.
Nhưng không có một người đứng ra đối vế dưới. Trong lòng hắn rất nghi hoặc.
Thực ra Lý Kỳ có chỗ không biết. Người có tài, có học vấn chân chính, sao có thể chạy tới nơi này, phân cao thấp cùng với hai hậu bối? Một chuyện làm tổn hại danh vọng của bọn họ như vậy. Những vị đại học sĩ, đại thi nhân cho rằng mình rất cao kia, tuyệt đối sẽ không làm. Những người đứng ở chỗ này, thực ra đa số đều là những công tử ca trình độ không có, lại thích giả trang thâm trầm.
Dù trong đầu đã có vế dưới, nhưng Lý Kỳ không muốn xuất ra danh tiếng.
Không phải vì lý do cao thượng gì. Đơn giản là vì những ban thưởng này không hấp dẫn hắn lắm. Hiện tại hắn còn chưa tới mức ngay cả cơm đều không có để ăn. Hơn nữa, hắn không tin Phỉ Thúy Hiên có thể làm ra món ăn hấp dẫn được hắn.
Hiện tại hắn hy vọng hai tấm câu đối này có thể treo ở đây thêm vài ngày. Nhằm chuẩn bị các tình huống xấu nhất xảy ra. Chẳng may Túy Tiên
Cư bị bán đi, không tìm được nơi ở, hắn có thể tới nơi này hỗn cả tháng.
Sau khi cân nhắc, Lý Kỳ đã quyết định chủ ý. Đang lúc chuẩn bị rời đi, bỗng nhìn thấy vài người đi ra từ trong tửu lâu. Dẫn đầu là một vị nam tử trung niên dáng vẻ quản gia. Tuổi chừng bốn mươi, khuôn mặt xấu xí, nuôi bộ râu dê, lông mi rủ xuống, ánh mắt chớp động. Vừa nhìn là biết không phải hạng người tốt lành gì.
Đi sau vị quản gia là vài tên tay chân trẻ tuổi khỏe mạnh lực lưỡng, ăn mặc gọn gàng. Người nào người nấy tâm cao khí ngạo. Thủ hạ còn kiêu ngạo như vậy, có thể đoán được vị Thái viên ngoại kia ngưu bức đến cỡ nào.
Khóe miệng Lý Kỳ lộ ra vẻ khinh thường. Lại là một đám chó săn vẽ đường cho hươu chạy.
Mọi người thấy vị quản gia kia đi ra, đều quăng ánh mắt về phía y.
Được mọi người chú ý, vị quản gia kia có vẻ như rất hưởng thụ. Cười đắc ý một tiếng, sau đó dùng ngữ khí lãnh đạo, ôm quyền, nói như tiếng gà trống:
– Nhận được sự cổ động của các vị ở đây, Phỉ Thúy Hiên chúng tôi cảm thấy rất vinh hạnh. Thái Lão Tam tôi trước tạ ơn mọi người.
Dừng một chút, Thái Lão Tam nói tiếp:
– Phỉ Thúy Hiên có thể đạt tới địa vị và thành tích như hiện tại, toàn bộ là nhờ các vị chiếu cố. Viên ngoại nhà tôi vì cảm ơn các vị yêu mến.
Quyết định tăng mức ban thưởng từ mười ngày lên mười lăm ngày. Hơn nữa còn tuyên bố nếu ai có thể một mình đối được hai câu đối, không chỉ có thể ở bổn điểm ăn ở miễn phí một tháng. Còn có thể được thưởng một trăm ngân lượng.
Nói xong, Thái Lão Tam vỗ tay mấy cái. Chỉ thấy mấy gã thủ hạ phía sau y bưng một cái khay gỗ đi ra. Trên khay để chồng chất vài đĩnh bạc bóng loáng. Ánh nắng mặt trời chiếu vào, rất là chói mắt.
– Một trăm lương? Phần thưởng này đúng là không ít!
Đám người chợt trở nên xôn xao.
“Lão thiên, cơ hội đến rồi. Lẽ nào Thái viên ngoại và lão tử tâm hữu linh tề. Biết được lão tử hiện tại đang cần bạc. Cho nên đặc biệt tống bạc cho lão tử dùng?”
Lý Kỳ vừa nghe, ánh mắt lộ ra tinh quang, nhất thời dừng cước bộ. Có bạc tống, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua. Lập tức sửa sang lại quần áo, ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên. Rất sợ bị người khác cướp lên trước. Vừa muốn mở miệng, bỗng bên cạnh vang lên một giọng nói suy yếu:
– Vị đại gia này, xin ngài thương xót, bố thí cho chúng tôi một chút thức ăn. Mẹ con chúng tôi đã nhịn đói ba ngày rồi.
Lý Kỳ quay đầu nhìn. Chỉ thấy một nam hài tuổi chừng mười lăm, mười sáu tuổi, gầy như que củi, đi chân trần. Một tay cầm một cái bát vỡ, tay kia thì vịn một vị đại thẩm hơn 40 tuổi. Cả người khom thành hình cánh cung, đôi môi và sắc mặt trắng bệch. Nói chuyện cũng hữu khí vô lực.
Thái Lão Tam thấy là hai mẹ con ăn mày, sắc mặt liền thay đổi, nổi giận mắng:
– Hai kẻ ăn mày thối tha kia, chúng bay mù mắt chó à? Cũng không nhìn một chút nơi này là nơi nào, dám tới đây đòi cơm. Nếu dọa khách hàng của ta, các ngươi có đền được không? Người đâu, đuổi hai kẻ ăn mày không biết sống chết này cho ta.
– Vâng!
Loại việc không tốn sức, lại có thể nịnh nọt cấp trên như vây, vài tên thủ hạ sao có thể bỏ qua. Liền lao tới bao vây hai mẹ con ăn xin.
Vị đại thẩm chưa từng gặp qua thanh thế như vậy, sợ tới mức hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, cầu xin tha thứ:
– Các vị đại gia, tiểu nhân không dám, van cầu…
Phanh!
Vị đại thẩm này còn chưa nói hết, đã bị một tên thủ hạ ở gần nhất đá một cước lăn quay. Bà ta vốn suy yếu không chịu nổi, làm sau chịu được một cước như vậy. Nhất thời che bụng, đau đến mức không kêu được thành tiếng.
– Nương!
Tiểu nam hài hét to một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác. Bỗng lao tới tên thủ hạ kia. Hai tay ôm lấy chân của y, há mồm cắn.
– A…
Tên thủ hạ nhất thời không đề phòng, bị cắn mạnh một cái. Đau đến mức kêu to. Lại vung tay đánh vào mặt tiểu nam hài.
Dù sao cậu ta vẫn chỉ là một đứa bé. Làm sao có thể đối đầu được với người trưởng thành khỏe mạnh. Nhất thời bị cái tát này đánh lăn ra đất, nhãn mao kim tinh, máu tươi chảy ra từ khóe miệng. Nhưng tiểu nam hài này không đơn giản. Không kêu một tiếng mà nhìn chằm chằm vào tên tay sai.
– Đồ dê con mất dịch. Dám cắn đại gia ta. Hôm nay đại gia ta phải đánh chết ngươi mới được.
Tên tay sai kia lắc lắc cổ tay, khuôn mặt dữ tợn, mắt lộ hung quang.
– Đừng đánh con tôi, van cầu ngài, muốn đánh thì đánh tôi ấy.
Vị đại thẩm kia không biết lấy đâu ra khí lực, giang hai tay nhào tới, ôm chặt đùi phải của tên tay sai, đau khổ cầu khẩn.
– Con mụ điên này, cút ngay.
Tên tay sai giơ chân đá vào người vị đại thẩm.
– Dừng tay
Đúng lúc này, trong đám người vang lên một tiếng quát lớn.
Mọi người quay đầu nhìn, thì thấy là một vị nam tử trẻ tuổi mặc áo dài màu xám.
Người này chính là Lý Kỳ.
Hiện tại hắn đã tức giận đến nổ phổi, hàm răng cắn chặt, bàn tay nắm càng chặt. Mặt đen như than, đôi mắt lóe ra lửa giận. Giống như muốn ăn thịt người vậy. Hắn tức giận nhất không phải tên quản gia kia. Cũng không phải là những tên thủ hạ. Mà là những tên tài tử chó má, suốt ngày trích lời thánh nhân khoanh tay đứng nhìn kia.
Vừa rồi lúc vị đại thẩm bị đánh, những người này chẳng những không đi lên ngăn trở. Ngược lại người nào người nấy giống như xem cuộc vui vậy.
Có những con dân làm cho người ta thất vọng đau khổ như vậy, Bắc Tống sao có thể không vong quốc.
Hiện tại Lý Kỳ rất muốn nhìn một chút. Đến lúc đó quân Kim tràn vào kinh thành. Những người này sẽ có sắc mặt như thế nào.
Thái Lão Tam thấy Lý Kỳ ăn mặc keo kiệt, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, hỏi:
– Ngươi là người phương nào?
Lý Kỳ áp chế lửa giận trong lòng, đi tới phía trước, cười lạnh nói:
– Vị quản gia đại nhân này, tại hạ là một thư sinh bần cùng. Tiểu danh không nhắc tới cũng được. Ta chỉ muốn hỏi một chút, những lời ngươi vừa nói, có chắc chắn không?
Thái Lão Tam hơi sững sờ, hỏi:
– Nói cái gì?
Chương 16: Đối câu đối (p1)
Lý Kỳ mỉm cười, chỉ vào hai bức câu đối:
– Không phải vừa rồi ngươi nói, nếu ai có thể một mình đối được hai bức câu đối này. Có thể miễn phí ăn ở tại Phỉ Thúy Hiên. Hơn nữa còn có thể được thưởng một trăm ngân lượng. Lẽ nào ngươi lại quên?
Thái Lão Tam nghe thấy vậy, chợt cười lên ha ha, đáp:
– Phỉ Thúy Hiên của chúng ta chính là chiêu bài bằng vàng. Há có thể nói mà nuốt lời. Chỉ cần ngươi có thể đối ra được bất kỳ câu nào trong hai câu, chúng ta tự nhiên sẽ thực hiện lời hứa hẹn.
Y cũng không tin tên thư sinh nghèo nàn kia có thể đối được.
Lý Kỳ lắc đầu cười nói:
– Ta không đối được, nhưng ta biết người có thể đối được.
– Ai?
Thái Lão Tam sững sờ.
– Cậu ta!
Ngón tay của Lý Kỳ chỉ về hướng tiểu nam hài đang nằm trên đất.
– Nó? Ngươi nói là tên ăn mày kia?
Thái Lão Tam chỉ vào tiểu nam hài, kinh ngạc hỏi.
Lý Kỳ quăng ánh mắt tán dương về phía Thái Lão Tam, cười đáp:
– Chúc mừng ngươi đã đoán đúng.
Thái Lão Tam ngây cả người. Bỗng cười lên ha hả. Mọi người cũng cười theo y. Giống như Lý Kỳ vừa kể một câu chuyện hài hước vậy.
“Cứ cười đi, cười cho sướng miệng đi. Đến lúc muốn khóc lại khóc không ra nước mắt.”
Lý Kỳ im lặng, đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt.
Thái Lão Tam cười một lúc mới ngừng lại, sắc mặt bỗng trầm xuống quát:
– Các hạ đang tiêu khiển chúng ta phải không?
Lý Kỳ giang hai tay, kinh ngạc nói:
– Vị quản gia đại nhân này, cớ gì ngươi lại nói như vậy? Ta nghĩ quý điếm đã treo hai bức câu đối trên kia, cũng là hy vọng có người có thể sớm đối ra vế dưới. Ta làm như vậy, đơn giản là không muốn lãng phí một phen ý tốt của quý điếm mà thôi.
– Ngươi…Ngươi nói không sai.
Thái Lão Tam gật đầu, sắc mặt hơi khó coi. Y ước gì hai bức câu đối này có thể treo ở đây nhiều ngày. Nhưng y không thể nói thật ra được. Liền chỉ về phía tiểu nam hài, hỏi:
– Nhưng nếu nó không đối được, thì thế nào?
– Đối không được thì đối không được, còn muốn gì nữa? Lẽ nào phải bị phạt? Nếu là như vậy, thì xin lỗi rồi, ta thu lại những lời vừa nói.
Lý Kỳ rất ‘Nhát gan’ đáp.
Thái Lão Tam nhất thời đuối lý. Sở dĩ Thái viên ngoại treo hai bức câu đối này lên, vốn là muốn nhờ vào hai bức câu đối lôi kéo khách hàng cho
Phỉ Thúy Hiên. Nếu đối không được phải chịu phạt, có quỷ mới tới.
Hơn nữa Lý Kỳ nói tiểu nam hài kia có thể đối được hai vế. Nếu ngăn cản nó, như vậy những người khác nhất định sẽ nói Phỉ Thúy Hiên không biết giữ chữ tín. Người khác có thể đối được, chẳng lẽ lại không cho nó đối.
Đến lúc đó, còn chưa bắt được hồ ly, đã thân thối hoắc rồi. Nhưng cứ thế để cho nó đối, Thái Lão Tam cảm thấy rất mất mặt.
Trong lúc nhất thời, Thái Lão Tam rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, không biết làm thế nào cho phải.
– Quản gia đại nhân, rốt cuộc thế nào, ngài nhanh nói xem!
Trong mắt Lý Kỳ đầy ý cười, hỏi.
Hắn chính là nắm được tâm lý này của Thái Lão Tam. Biết Thái Lão Tam không dám làm khó hắn. Hơn nữa hắn vốn đã muốn dành được phần thưởng một trăm lượng kia. Làm như vậy, vừa bảo trụ được mẹ con ăn mày, lại có thể thuận tiện giáo huấn cái tên quản gia kiêu hoành bạt hỗ này. Thật sự là một mũi tên trúng ba con nhạn, cớ sao mà không làm.
Thái Lão Tam liếc mắt nhìn Lý Kỳ, lửa giận trong lòng bốc lên, cũng không cố kỵ nữa, cắn răng uy hiếp:
– Nếu các hạ muốn xuất đầu thay hai kẻ ăn mày thối tha kia, ta khuyên ngươi vẫn không nên sinh cái mẽ anh hùng. Tránh tự rước lấy họa.
“Mẹ nó chứ, nếu lão tự sợ ngươi, thì vừa nãy đã không đứng ra rồi.”
Đối mặt với sự uy hiếp của Thái Lão Tam, Lý Kỳ không sợ chút nào, mỉm cười đáp:
– Những lời quản gia đại nhân nói, tiểu đệ sẽ khắc trong tâm khảm. Tuy nhiên tiểu đệ vẫn có lòng tin, cậu ta có thể đối được.
– Được rồi, nếu các hạ đã tin tưởng như vậy, Thái mỗ thật muốn mở mang thêm kiến thức.
Cho dù Thái Lão Tam vạn lần không muốn. Nhưng hiện tại cũng chỉ có thể ẩn nhẫn không phát. Quăng ánh mắt ra hiệu cho vài tên tay chân, ý bảo bọn chúng tạm thời lui xuống.
Vài tên tay chân trừng mắt đe dọa Lý Kỳ và mẹ con ăn xin, rồi mới đi về.
– Đa tạ, đa tạ!
Lý Kỳ cười tủm tỉm, chắp tay hướng Thái Lão Tam. Sau đó đi tới phía trước, nâng mẹ con ăn mày tới ngồi xuống một bên, ôn hòa hỏi:
– Thím, thím không sao chứ?
Vị đại nương này còn chưa hồi phục tinh thần, vẫn thẫn thờ nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ lại hô vài câu:
– Thím, thím.
Vị đại nương chợt giật mình, hai tay nắm lấy tay của Lý Kỳ, hô:
– Đại quan nhân, đại quan nhân, van cầu ngài cứu A Nam của tôi. Lão thân dập đầu van cầu ngài.
Nói xong, liền quỳ rạp xuống đất.
Lý Kỳ thấy vậy, vội vàng vịn bà tà:
– Đừng, đừng, thím nhanh đứng lên. Thím cứ yên tâm, mẹ con thím sẽ không có việc gì đâu.
– Thật sao?
Vị đại nương này giống như không tin lời Lý Kỳ, hỏi lại.
Lý Kỳ gật đầu, nâng bà ta dậy, rồi hướng tiểu nam hài kia hỏi:
– Ngươi tên là A Nam phải không?
Tiểu nam hài cau mày, liếc nhìn Lý Kỳ, lại liếc nhìn mẫu thân, thần sắc có chút do dự.
– A Nam, đại quan nhân hỏi con, sao con không trả lời.
Vị đai nương kia kéo tay nhi tử, lo lắng nói.
Lúc này tiểu nam hài mới gật đầu đáp:
– Tôi tên là Trần A Nam.
Lý Kỳ mỉm cười, hạ giọng hỏi:
– A Nam, ngươi có sợ bọn chúng không?
Nói xong, ánh mắt quăng về hướng Thái Lão Tam bên kia.
Trần A Nam cắn chặt môi, trên mặt lộ ra vẻ quật cường, dùng sức lắc đầu.
– Rất tốt.
Lý Kỳ gật đầu cười, lại hỏi:
– Vậy ngươi có muốn bọn họ hầu hạ ngươi không?
Trần A Nam lại dùng sức gật đầu.
– Tốt lắm, vậy ngươi cứ làm theo lời ta nói.
Lý Kỳ cười bí ẩn, sau đó nói nhỏ vào tai Trần A Nam.
Thái Lão Tam thấy hai người kia một bên nói nhỏ, một bên cười cười nói nói, trong lòng cũng là không yên bất an. Nếu tên ăn mày đó thực sự đối được hai câu đối. Vậy thì Phỉ Thúy Hiên của bọn họ thật đúng là trộm gà không được còn mất nắm thóc. Cho nên y đi dịch về phía Lý Kỳ, vãnh tai lên muốn nghe lén.
Nhưng Lý Kỳ sao có thể cho y cơ hội đó. Miệng cơ hô dán vào tai của Trần A Nam. Khiến cho Thái Lão Tam một chữ cũng không nghe lén được, mặt mũi tràn đầy vẻ buồn bực.
Qua một lúc, Lý Kỳ bỗng ngồi thẳng dậy, hướng Trần A Nam cười hỏi:
– Ngươi nhớ hết chưa?
Trần A Nam gật đầu:
– Nhớ kỹ rồi.
Lý Kỳ vỗ vai Trần A Nam, nói:
– Tốt, đi thôi.
Trần A Nam nhẹ gật đầu, liếc nhìn Thái Lão Tam, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi. Nhưng khi cậu ta chứng kiến người mẹ đã suy yếu không chịu nổi, oán hận rất nhanh đã thay thế sự sợ hãi. Cậu ta đứng thẳng thân thể, đến trước mặt Thái Lão Tam, đầu ngẩng lên, hỏi:
– Câu đối của ngươi là gì?
Ngữ khí có chút khinh thường.
Thái Lão Tam thấy y chỉ là một tên ăn mày, mà cũng dám diễu võ dương oai trước mặt mình. Trong lòng rất giận dữ. “Đồ dê con mất dịch này, nếu mà ngươi đối không được, xem bản đại gia ta thu thập ngươi như thế nào”. Y cắn răng đáp:
– Không biết ngươi hỏi câu đối nào?
– Tùy tiện.
Trần A Nam phất tay nói, sắc mặt có vẻ không kiên nhẫn.
Chương 17: Đối câu đối (p2)
Thái Lão Tam nắm chặt hai tay, thầm nghĩ đi lên tát nó một cái. Nhưng chứng kiến xung quanh còn đứng rất nhiều người. Hơn nữa đều là các thư sinh tài tử, liền buông lỏng tay, cố nén tức giận tỏng lòng, cười lạnh nói:
– Tốt, ngươi nghe rõ đây, câu đối của ta là ‘Nhất xuyên phong nguyệt lưu hàm ẩn’.
Trần A Nam nghe xong, nhắm mắt lại, đầu lắc lư, nhỏ giọng đọc lại một lần. Làm ra vẻ trầm tư, có vài phần hủ toan của tú tài. Lý Kỳ ở một bên thấy như vậy, chỉ muốn bật cười. Không thể tưởng được tiểu gia hỏa này, đúng là có năng khiếu diễn trò.
– Có rồi!
Trần A Nam bỗng mở mắt, sau đó hướng Thái Lão Tam đáp:
– Ngươi cũng nghe rõ ràng, vế dưới của ta là ‘Vạn lí sơn hà tẫn hạo ca’.
Vế đối vừa ra, lập tức khiến đám đông xôn xao.
Những thư sinh tài tử kia, người người trừng mắt to, một bộ không thể tưởng tượng nổi.
– Khoan…Khoan, vế dưới của ngươi…Ngươi là gì?
Trần A Nam đáp giống như một chùy đập mạnh vào đầu của Thái Lão Tam. Y không ngừng run rẩy, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng. Hiện tại y hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không.
Trần A Nam nhắc lại một lần, sau đó hỏi:
– Như thế nào? Vế đối của ta đúng không?
Đâu chỉ là đúng, quả thực đối con mẹ nó chuẩn.
Lần này Thái Lão Tam không thể nói gì hơn, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng.
Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống sợi râu dê. Sững sờ nửa ngày, mới nói:
– Đúng, coi như ngươi may mắn đối được. Tuy nhiên ta còn một câu đối, không biết ngươi có thể đối được không.
Trước khi đối liên thứ nhất, trong lòng Trần A Nam còn rất bất an. Từ nhỏ cậu ta chưa từng đọc qua sách. Làm sao biết những câu Lý Kỳ dặn có đúng hay không. Hiện tại nghe thấy Thái Lão Tam nói là đối đúng, liền vui mừng nhướn mày, một bộ tin tưởng mười phần. Ôm hai tay, hất đầu lên:
– Nói đi.
Lần này Thái Lão Tam không dám coi thường cậu ta nữa, liền liếm liếm đôi môi khô, cẩn thận hỏi:
– Ngươi nghe cho kỹ, vế trên của ta là ‘Chước lai trúc diệp ngưng hoài lục’.
Thái Lão Tam vừa dứt lời, Trần A Nam đã nói nối luôn:
– Vế này đơn giản. Ta đối là ‘Ẩm bãi đào hoa thượng kiểm hồng’.
Lý Kỳ thấy mặt mũi cậu ta đầy vẻ hưng phấn, chỉ cười lắc đầu. Dù sao vẫn chỉ là một đứa bé! Cần gì phải đối nhanh như vậy. Cho dù là Tào Thực bảy bước thành thơ, chỉ sợ cũng không bằng.
Mọi người vừa nghe, chợt kinh ngạc không thôi. Những người này sở dĩ đứng đây, nguyên nhân phần lớn là vì vị Bạch nương tử kia. Hôm nay câu đối của Bạch nương tử lại bị một tên ăn mày đối được đơn giản như vậy.
Cho dù bọn cũng biết tất cả đều là do Lý Kỳ âm thầm thao túng. Nhưng điều này vẫn làm cho bọn họ không thể tiếp nhận. Trong lúc nhất thời tất cả đều sững sờ.
Đám đông vốn huyên náo, thoáng cái trở nên yên tĩnh.
Thái Lão Tam đầu óc choáng váng, cả ngươi như bị điểm huyệt, lung lay sắp đổ. May mà mấy tên tay chân ở bên lanh mắt đỡ y, mới không khiến cho y ngã nhào xuống đất.
– Thái quản gia, còn không mau tiếp đón khách quý vào Phỉ Thúy Hiên.
Lúc này, Lý Kỳ vịn vị đại nương đi tới, cười ha hả nói. “Hừ, muốn giả chết? Không dễ dàng như vậy đâu”.
Đối mặt với Lý Kỳ có ý đồ gây sự, Thái Lão Tam đúng là đâm lao phải theo lao. Nếu mời hai kẻ ăn mày này vào, chẳng phải khiến cho người chết cười sao. Nhưng mà, nếu như không mời vào, lại bị người ta mắng chết. Dù sao cũng đều là chết.
Nếu có thể, hiện tại y chỉ hận không thể lập tức sai người đập cho Lý Kỳ một trận. Sau đó ném xuống sông Biện Hà cho cá ăn. Nhưng y không dám làm như thế, cũng không thể làm như thế. Ít nhất hiện tại không thể. Dù sao nơi này vẫn còn có rất nhiều ánh mắt đang theo dõi y.
Đúng lúc này, bỗng một người đi ra từ trong quán ăn. Người nọ nói nhỏ vào tai Thái Lão Tam vài câu. Thái Lão Tam vừa nghe vừa gật đầu, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Người nọ nói xong, cũng không ngừng lại, lại chạy vào trong.
Đợi cho người nọ đi rồi, Thái Lão Tam hướng tên thủ hạ cầm khay bạc, phân phó:
– Còn không giao phần thưởng cho vị tiểu ca kia.
Tên tay chân khẽ giật mình, lập tức phản ứng, cung kính đưa khay bạc tới trước mặt Trần A Nam.
Trần A Nam hừ một tiếc, nhận lấy bạc, lập tức đưa cho Lý Kỳ, nói:
– Đại ca, số bạc này quá nặng, làm phiền huynh giữ hộ đệ.
Tiểu gia hỏa đúng là biết cách nói. Lý Kỳ cười hắc hắc, xoa xoa đôi bàn tay, nhận bạc, vỗ ngực cam đoan:
– Đương nhiên, đệ cứ yên tâm đi. Đại ca nhất định sẽ bảo quản tốt.
Khinh bỉ!
Mạnh mẽ khinh bỉ!
Những vị được gọi là tài tử kia, nghe thấy Lý Kỳ và Trần A Nam trao đổi. Chợt cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị vũ nhục nghiêm trọng. Đều quăng ánh mắt khinh bỉ về phía Lý Kỳ.
Thực ra vừa rồi Lý Kỳ đã thương lượng tốt với Trần A Nam. Cơm ngươi ăn, bạc ta lấy. Hiện tại hắn đang cần tiền vốn. Cho nên hắn tự nhiên sẽ không hảo tâm tặng không số bạc không dễ có này. Tuy nhiên hiện tại hắn lại có chút hảo cảm với Trần A Nam. Vốn định chia cho cậu ta một ít.
Nhưng lại e ngại một số kẻ xấu sẽ gây bất lợi cho hai mẹ con. Liền nhỏ giọng, nói vào tai Trần A Nam:
– Hai người ở tạm đây mấy ngày. Đởi đến hưởng thụ xong, thì đi tới Túy
Tiên Cư phía đối diện tìm ta. Ta tên là Lý Kỳ. Nhớ kỹ, chuyện này ngàn vạn lần không thể nói cho người khác.
Dù Trần A Nam không hiểu vì sao Lý Kỳ lại dặn như vậy. Nhưng cậu ta biết Lý Kỳ tuyệt dối sẽ không hại mình, gật đầu đáp:
– Lý đại ca, đệ biết rồi.
– Hai vị khách quý, mời vào bên trong.
Thái Lão Tam chỉ tay về hướng cửa chính, cố nở nụ cười.
– Đại quan nhân, thực sự cảm ơn ngài. Lão thân thật không biết lấy gì báo đáp.
Vị đại nương cảm thấy như từ địa ngục tới thiên đương, nước mắt lưng tròng nhìn Lý Kỳ, suýt nữa khóc thành tiếng.
Lý Kỳ mỉm cười nói:
– Thím đừng cảm ơn cháu. Muốn cảm ơn thì cảm ơn Thái quản gia ấy.
Nói xong nhìn sang Thái Lão Tam.
Sắc mặt của Thái Lão Tam biến thành gan heo, nhưng lại không nói được gì, cực kỳ biệt khuất!
Lý Kỳ mỉm cười, không để ý tới y, giao đại nương cho Trần A Nam, sau đó vỗ lưng của cậu ta, dặn:
– Đi thôi, chiếu cố tốt mẹ của cậu.
– Vâng, Lý đại ca cứ yên tâm, đệ sẽ quan tâm săn sóc nương.
Hốc mắt Trần A Nam đỏ bừng, nhìn Lý Kỳ với vẻ không nỡ, sau đó cùng hai gã tiểu nhị đi vào.
Lý Kỳ một mực nhìn hai mẹ con đi vào trong, lúc này mới thở phào một tiếng. Chỗ này có nhiều người đang nhìn như vậy. Thách Thái Lão Tam cũng không dám động tay động chân với hai mẹ con. Cúi đầu nhìn số bạc trắng bóng trong tay, nhất thời mặt mày hớn hở. Sau khi bỏ bạc vào trong ngực, chắp tay hướng Thái Lão Tam, nói:
– Thái quản gia, đa tạ, tại hạ xin cáo từ.
– Mong công tử dừng bước.
Thái Lão Tam thấy Lý Kỳ muốn rời đi, vội vàng ngăn cản.
Lý Kỳ nhíu mày, hỏi:
– Chuyện gì? Lẽ nào ngươi muốn đổi ý?
– Không phải, không phải, chả là lão gia nhà tôi muốn mời công tử lên lầu nói chuyện.
Thái Lão Tam vội vàng giải thích.
Chương 18: Tính toán
Lý Kỳ nghe thấy vậy, ánh mắt liền hướng lên lầu. Trong thoáng chốc, như nhìn thấy một thân ảnh lắc lư. Khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị, Lý Kỳ ôm quyền hướng Thái
Lão Tam nói:
– Ý tốt của Thái viên ngoại, tại hạ ghi nhớ trong lòng. Chỉ có điều tại hạ còn có chuyện quan trọng.
Nói tới đây, Lý Kỳ bỗng chỉ về phía sau của Thái Lão Tam:
– Ủa? Thái viên ngoại, sao ngài lại xuống đây?
Mọi người vừa nghe thấy vậy, đều quăng ánh mắt về hướng hắn chỉ. Nhưng phía sau nào có bóng dáng của Thái viên ngoại.
“Không xong, bị lừa rồi!”
Thái Lão Tam sững sờ trong chốc lát, lập tức phản ứng. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng của Lý Kỳ chen chúc trong dòng người, rồi từ từ biến mất.
Lý Kỳ nói đến là đến, nói đi là đi. Vung tay vung chân liền kiếm được một trăm lượng. Điều này khiến cho mọi người rất hiếu kỳ. Đều hỏi thăm lẫn nhau, nhưng không ai biết hắn.
………..
Lý Kỳ ôm một trăm lượng, không trực tiếp trở về Túy Tiên Cư. Mà như con ruồi mất đầu, đi loạn khắp nơi. Đợi khi xác định phía sau không có ai đi theo, mới dừng lại, tựa vào tường, thở hổn hển, lau mồ hôi, tự nhủ:
– Mẹ nó chứ, nguy hiểm thật.
Sở dĩ vừa nãy hắn chuồn đi, cũng không phải vì ra vẻ cao nhân. Mà lúc ấy trong lòng hắn thực sự rất sợ hãi.
Hắn tới Bắc Tống chưa được một tháng. Cũng không biết tình hình ở nơi này như thế nào. Vừa nãy sở dĩ hắn dám vì mẹ con Trần A Nam, ngay mặt khó xử Thái Lão Tam, cũng không phải hoàn toàn là do nghĩa khí. Thực ra hắn chính là dựa vào những tài tử thư sinh đứng một bên vây xem, mới dám làm như thế. Trong lòng của hắn rất rõ ràng. Cho dù Thái Lão Tam kia càng kiêu ngạo, càng lợi hại, cũng không dám ở trước mặt nhiều người như vậy, làm gì hắn. Huống hồ phía trên còn có Thái viên ngoại là người làm chủ.
Đối mặt với Thái Lão Tam, Lý Kỳ còn có thể khua môi múa mép. Nhưng đối mặt với Thái viên ngoại, hắn lại không có đáy! Mặc dù hắn chưa từng gặp qua Thái viên ngoại. Nhưng lại Ngô Tiểu Lục từng đề cập qua. Vị Thái viên ngoại nổi tiếng là tâm ngoan thủ lạt, không việc ác nào là không làm. Mà hắn lại phá hủy chuyện tốt của Thái viên ngoại. Khiến cho kế hoạch lợi dụng hiệu ứng ngôi sao của y bị chết non. Nếu mà đi lên lầu, nhất thời không kìm được miệng, nói vài câu không dễ nghe. Trời biết liệu Thái viên ngoại kia có sai người làm thịt hắn không.
Phải biết rằng, vô luận là thời này hay thời trước. Đối với những ông chủ vừa có tiền, vừa có thế mà nói. Những vị quan phủ ngụy trang vì nước vì dân kia, trong mắt bọn họ giống như không khí vậy. Căn bản không cần phải băn khoăn. Ngay cả giết người, cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Lý
Kỳ rất tinh tường quy tắc ngầm đó. Ở nơi này hắn không quyền không thế, cũng không dám tùy tiện dùng tính mạng của mình làm trò đùa.
“Oa! Số bạc này nặng thật. Nếu lão tử có thể cầm nó về thời đại kia, nhất định sẽ đúc thành vòng cổ đưa cho Tinh Đình. Miễn cho cô ấy luôn nói mình chỉ biết công việc với công việc. Một chút cũng không coi trọng cô ấy. Số bạc này đủ để coi ‘Trọng’ cô ấy đây.”
Lý Kỳ thu lại tâm tình, nhìn lại số bạc trong ngực, rất là vui thích, tự nhủ:”Không thể ngờ được số bạc này lại kiếm được dễ dàng như vậy. Làm khó lão tử còn chuẩn bị bày hàng bên đường. Đúng là con mẹ nó càng sống càng chậm tiến”
Nghỉ ngơi xong, Lý Kỳ chỉnh lại số bạc, đi về hướng Túy Tiên Cư. Vừa đi vừa nghĩ, nên lợi dụng một trăm lượng bạc này như thế nào. Số bạc này, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít. Nhất thời hắn thực không biết nên làm gì cho tốt. Mấu chốt vẫn là hắn chưa quen thuộc với thời này lắm.
Bất tri bất giác, Lý Kỳ đã về tới trước cửa Túy Tiên Cư. Ngẩng đầu nhìn cửa chính đã đóng chặt của Túy Tiên Cư, trong lòng chấn động. Không khỏi xuất thuần, ánh mắt lộ ra hào quang.
Hồi lâu, hắn mới lắc đầu, thở dài. Nghĩ bụng:”Nếu lão tử có quán ăn quy mô như vậy, cần gì ngại Thái viên ngoại. Chỉ vài thủ đoạn kia, lão tử cũng có thể khiến cho Phỉ Thúy Hiên của y phải đóng cửa.”
Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Kỳ vừa động. “Đúng rồi, sao mình không nghĩ tới nhỉ. Dù sao Túy Tiên Cư sắp phải bán. Bán cho ai cũng là bán. Vì sao mình không nghĩ biện pháp mua Túy Tiên Cư. Không phải tám nghìn xâu đó sao? Lão tử…lão tử còn chưa có…Ài, cũng không biết chỉ số thông minh của vị phu nhân kia là bao nhiêu. Nếu có thể lừa nàng bán cửa hàng với giá một trăm lương, vậy thì…Hắc hắc, mọi người đều vui.”
Yy là yy, trong lòng Lý Kỳ vẫn rất rõ ràng rằng. Nếu như mình không cầm ra được bốn nghìn xâu, muốn mua Túy Tiên Cư này, không thể nghi ngờ là người si nói mộng. Cũng không biết ngày mai Thái viên ngoại liệu lại treo câu đối nữa không? Ừ, ngày mai tới xem xem.
Sau khi quay về phòng cất kỹ bạc, Lý Kỳ mặt cũng không rửa, giày cũng không cởi, liền bò lên giường, trầm tư suy nghĩ. Nghĩ xem mình nên lợi dụng một trăm lượng này như thế nào. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn chuyển sang Túy Tiên Cư. Liền buồn rầu nói:
– Túy Tiên Cư à Túy Tiên Cư, nếu mày rơi vào trong tay của lão tử. Lão tử chắc chắn sẽ khiến mày nổi tiếng toàn thế giới. Cái gì Phỉ Thúy Hiên, cái gì Phan Lâu, cũng phải đứng sang bên cạnh.
Dù sao, nếu lúc trước Lý Kỳ không xuyên việt tới, đoán chừng hiện tại hắn đã là ông chủ, đưa ra quyết sách của khách sạn năm sao hàng đầu kia rồi. Cho nên hắn càng nghĩ, càng cảm thấy quản lý quán ăn là thích hợp nhất với mình. Ngoại trừ công việc này ra, hắn thực không biết mình có thể làm được gì.
Dù hắn là sinh viên ưu tú của đại học Thanh Hóa. Nhưng ở đại học, hắn học là tài chính. Ở thời đại này, ngay cả một công ty cũng không có, thì quản lý tài chính cái bíp gì!
Hơn nũa, tình hình hiện tại của Túy Tiên Cư, cũng đúng lúc cho hắn một cơ hội. Chỉ là bây giờ hắn không có đủ tiền vốn. Mà số tiền đó cũng không phải là số tiền nhỏ. Muốn trong một thời gian ngắn, kiếm được nhiều tiền như thế, nói dễ vậy sao? Trong đầu miên man suy nghĩ một lúc, tâm tình buồn bực, không biết ngủ quên mất từ khi nào.
Cũng không biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
– Ai vậy?
Lý Kỳ dụi dụi mắt, ngồi dậy duỗi lưng một cái.
Ngoài cửa truyền tới tiếng của Ngô Tiểu Lục:
– Lý ca, là tôi, Lục Tử đây. Thì ra Lý ca đang ở trong phòng.
Tiểu Lục Tử? Lý Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối. Một giấc ngủ này ngủ được thật sâu. Đứng dậy mở cửa, thấy mặt mũi Ngô Tiểu Lục đầy vẻ mỉm cười lấy lòng, liền hiếu kỳ hỏi:
– Lục Tử, ngươi tìm ta có việc gì?
Ngô Tiểu Lục cười nói:
– Tôi tới gọi huynh ra ăn cơm.
Lý Kỳ vốn không để ý, nghe thấy Ngô Tiểu Lục nói như vậy, ngược lại cảm thấy rất đói. Nhưng vừa nghĩ tới tài nấu ăn của Chu sư phó, dạ dày nhảy lên vài cái, thấp giọng hỏi:
– Chu sư phó có ở đây không?
Ngô Tiểu Lục cười hì hì đáp:
– Nếu Chu sư phó ở, thì tôi đâu dám gọi huynh. Như vậy không phải là có chủ tâm hại người sao. Huynh yên tâm đi, buổi sáng Chu sư phó đã khuân đồ rời đi rồi.
Tần phu nhân đã quyết định bán điếm, như vậy Chu sư phó coi như là công thành thân toại. Rốt cuộc có thể trở về nhà bảo dưỡng tuổi thọ.
“Hắc, không thể tưởng được tiểu tử này rất biết giảng nghĩa khí”.
Chương 19: Hoa điêu túy
Lý Kỳ cười ha ha, hiếu kỳ hỏi:
– Đúng rồi, Chu sư phó đã rời đi, vậy thì ai nấu cơm? Chẳng lẽ là Ngô đại thúc. Không đúng, tối hôm qua Ngô đại thúc đã nói sẽ trở về phủ mấy ngày.
Ngô Tiểu Lục xoa xoa đôi bàn tay, ngượng ngập nói:
– Không dối gạt Lý ca, chính là tiểu đệ làm.
– Ngươi làm?
Lý Kỳ hơi sững sờ, lập tức cười ha hả:
– Không thể tưởng được ngươi có thể nấu ăn.
Trong bụng nói thầm, tên này nấu ăn sẽ không như Chu sư phó chứ?
Ngô Tiểu Lục cười hắc hắc nói:
– Trước kia đã từng học trộm của Chu sư phó mấy chiêu.
Đổ mồ hôi! Lão tử biết ngay mà.
Lý Kỳ ném cái bạch nhãn, khóc không ra nước mắt!
Nhưng bất kể thế nào, dù sao Ngô Tiểu Lục cũng có ý tốt. Lý Kỳ cũng không nên cự tuyệt. Lòng không yên đi theo Ngô Tiểu Lục vào trong phòng của cậu ta. Chỉ thấy trên giường bày một cái bàn nhỏ. Trên bàn có đặt một bát canh cá.
– Chỉ có mỗi một bát canh?
Lý Kỳ buồn bực hỏi. Người này thật thích phóng đại. Gọi mình tới ăn cơm, dùng một bát canh cá để đuổi mình.
– Lý ca, huynh chớ xem thường món ăn này. Đệ phải mất một tháng mới làm được đấy.
Ngô Tiểu Lục thấy Lý Kỳ mất hứng, vội vàng giải thích.
“Cái gì? Một tháng mới làm được một món ăn? Hiệu suất cũng quá thấp a!”. Lý Kỳ rất là hoài nghi nhìn Ngô Tiểu Lục. Nhưng thấy cậu ta tin tưởng tràn đầy như vậy, liền nửa tin nửa ngờ ngồi xuống.
Ngô Tiểu Lục vội vàng đưa đôi đũa cho Lý Kỳ, đôi mắt lộ vẻ chờ mong, nói:
– Lý ca, huynh mau nếm thử xem.
Lý Kỳ thấy cậu ta khẩn trương như vậy, liền cầm đôi đũa. Nhưng cũng không vội động đũa, mà cười ha hả hỏi:
– Lục Tử, hôm nay ngươi cố ý gọi ta tới đây, không chỉ đơn giản là bảo ta thử món ăn đấy chứ?
Ngô Tiểu Lục cúi đầu, mặt đỏ, nói:
– Lý ca, huynh cũng nhận ra rồi à.
– Nói nhảm. Ngươi gọi ta ăn cơm, nhưng ngay cả bát cơm cũng không có.
Ngươi sẽ không trông cậy bát cá này có thể lấp đầy bụng ta đấy chứ?
Lý Kỳ nhìn Ngô Tiểu Lục, cười mắng.
Ngô Tiểu Lục thè lưỡi, cười ngượng ngùng nói:
– Lý ca, huynh cứ nếm thử con cá này đi. Để tiểu đệ lấy cơm cho huynh.
Lý Kỳ nhìn vẻ sốt ruột không chờ đợi kia, cũng không có ý làm khó cậu ta nữa. Kẹp một miếng cá bỏ vào trong miệng. Nhai vài cái, lông mày bỗng nhíu lại.
Điều này làm cho Ngô Tiểu Lục sợ hãi, run giọng hỏi:
– Lý…Lý ca, con cá này không hợp khẩu vị của huynh sao?
Lý Kỳ liếc nhìn Ngô Tiểu Lục, thấy cậu ta khẩn trương đến đổ đầy mồ hôi, bỗng cười, gật đầu nói:
– Không tồi, không tồi, ăn rất ngon. Không thể tưởng được ngươi lại có tài như vậy. Khó được, khó được.
– Thật….Thật sao, Lý ca? Huynh không lừa tiểu đệ đấy chứ?
Ngô Tiểu Lục trừng mắt, kinh hỉ kêu lên.
Lý Kỳ gật đầu, cười đáp:
– Ta đâu có thời gian rảnh rỗi đùa cợt ngươi. Hương vị của cá này xác thực là không tồi. Chỉ là hỏa hầu (Mức lửa) nắm giữ hơi kém một chút.
Tuy nhiên ngươi nhỏ tuổi như vậy, có thể làm được đến mức này, đã là không dễ dàng. Chỉ là…Chỉ là cách làm con cá này…Chỉ sợ không phải là do ngươi nghĩ ra.
Mặt mũi Ngô Tiểu Lục tràn đầy vẻ sùng bái:
– Lý ca, huynh thật lợi hại, điều này cũng có nếm ra được.
Lý Kỳ tức giận nói:
– Nói nhảm, nếu ngươi có thể nghĩ ra được, thì ngươi đã sớm đi làm đầu bếp rồi.
Ngô Tiểu Lục ngượng ngùng cười:
– Không dối gạt gì huynh, món ăn này tên là Hoa Điêu Túy. Đã từng là món ăn chiêu bài của Túy Tiên Cư. Hắc hắc, tiểu đệ là theo Chu sư phó học được.
– Hoa Điêu Túy?
Lý Kỳ gật đầu:
– Ừ, cái tên khá dễ nghe.
– Đúng là dễ nghe.
Ngô Tiểu Lục cười ngây ngô:
– Đúng rồi, Lý ca, huynh có thể nếm ra con cá này dùng những tài liệu gì không?
Lý Kỳ giương lông mày, hỏi:
– Ngươi đang thử ta?
Ngô Tiểu Lục cười hắc hắc đáp:
– Không dám, không dám.
Một chút tâm tư ấy của Ngô Tiểu Lục, Lý Kỳ sao có thể nhìn không ra. Hắn mỉm cười, cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng cá đặt vào trong miệng, suy nghĩ một lát, nói:
– Gừng, hương diệp, thảo quả, hương thông, nấm tiên ma.
Nói tới đây, Lý Kỳ lại kẹp một miếng cá, nếm nếm, nói tiếp:
– Mộc nhĩ đen, bát giác, quế, tôm ngọt. Như thế nào, ta nói có sai không?
Ngô Tiểu Lục há hốc miệng, kinh ngạc hỏi:
– Huynh…Huynh làm sao biết rõ như vậy?
Lý Kỳ cười ha hả:
– Đối với một đầu bếp mà nói, vị giác rất quan trọng. Bởi vì việc đầu tiên ngươi phải học được cách nếm nguyên liệu. Nếu ngay cả ngươi mà không dám khẳng định hương vị của món ăn mình làm như thế nào, thì ngươi sao dám để cho khách ăn?
– Đúng vậy, đúng vậy.
Ngô Tiểu Lục vội vàng gật đầu, bỗng nhiên lại cười nói:
– Nhưng Lý ca à, còn có hai nguyên liệu mà huynh không nếm ra được.
Lý Kỳ nhíu nhíu mày:
– Ta biết.
– Huynh biết?
Ngô Tiểu Lục kinh hãi.
Lý Kỳ ừ một tiếng, thản nhiên đáp:
– Là rượu và trúc hương. Chỉ có điều rượu này có mùi nồng, rất thuần khiết, không giống là đổ thẳng vào. Mà giống như con cá tự phát ra mùi đó vậy.
– Hắc hắc, không dối gì huynh, đây là chỗ tinh diệu của Hoa Điêu Túy. Huynh nếm không ra cũng không trách huynh.
Ngô Tiểu Lục cười rất đắc ý.
– Phải không?
Lý Kỳ thấy vẻ dương dương tự đắc của Ngô Tiểu Lục, mỉm cười nói:
– Nếu ta không đoán sai. Ngươi hẳn là trước tiên ủ con cá này trong rượu Hoa Điêu một thời gian ngắn, sau đó mới bắt đầu ngâm gia vị. Thậm chí là ngâm vào trong ống trúc. Làm như vậy, có thể lợi dụng mùi thơm ngát của trúc để che dấu mùi tanh của cá.
Lý Kỳ vừa nói xong, Ngô Tiểu Lục liền ngây ra như phỗng. Qua nửa ngày, mới hồi phục tinh thần, vội hỏi:
– Lý ca, huynh…Huynh làm sao mà biết? Lẽ nào trước kia huynh đã từng làm món này?
Lý Kỳ cười ha ha đáp:
– Là ngươi nói cho ta biết đấy chứ.
– Tiểu đệ?
Ngô Tiểu Lục chỉ vào cái mũi của mình, kinh ngạc hỏi.
Lý Kỳ gật đầu:
– Không sai, vừa nãy ngươi nói mất một tháng để chuẩn bị món ăn này.
Nhưng ta nếm qua hương vị của cá, cảm thấy không giống đã ướp một tháng. Cho nên ta mới nghĩ tới, trước khi ngươi ướp cá. Hẳn là đã bỏ con cá vào trong rượu một thời gian ngắn. Như vậy thịt cá mới có mùi rượu nồng đậm.
Lần này Ngô Tiểu Lục triệt để không có lời nào để nói. Chỉ có sự sùng bái với Lý Kỳ. Dùng câu nói kinh điển kia để hình dung, “Giờ đây cậu ta sùng bái Lý Kỳ như thao thao giang thủy, liên miên bất tuyệt, tràn ngập không thể vãn hồi”.
– Lý ca, huynh thật là thần.truyện audio
Ngô Tiểu Lục kinh hô.
Lý Kỳ cười nhạt:
– Chỉ là trùng hợp mà thôi.
– Lý ca quá khiêm nhường rồi. Đây đâu phải là trùng hợp. Nếu ai nếm cũng có thể đoán ra cách làm của Hoa Điêu Túy, thì Thái viên ngoại của Phỉ
Thúy Hiên cũng không cần mất một nghìn xâu để mua bí phương.
Ngô Tiểu Lục duỗi ngón tay nói.
– Lạch cạch.
Lý Kỳ bỗng đánh rơi đôi đũa xuống mặt bàn.
Chương 20: Thu đồ đệ (p1)
– Lý ca, Lý ca.
Ngô Tiểu Lục thấy Lý Kỳ nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng sợ hãi. Nhưng lại không dám quấy nhiễu hắn, đành phải thử hô nhỏ hai câu.
Nhưng Lý Kỳ giống như bị điểm huyệt vậy, căn bản không chút phản ứng.
Không phải là trúng tà đấy chứ? Ngô Tiểu Lục lại quơ quơ hai tay trước mặt Lý Kỳ.
Bỗng Lý Kỳ khẽ giật mình, nắm lấy tay của Ngô Tiểu Lục, hỏi:
– Vừa rồi, ngươi…Ngươi nói cái gì…Món canh vớ vẩn…À không, bí phương của Hoa Điêu Túy bao nhiêu tiền?
– Một….Một ngàn xâu. Tiểu đệ…Tiểu đệ là nghe chú kể lại. Không liên quan gì tới tiểu đệ.
Ngô Tiểu Lục nói lắp bắp. Xem ra cậu ta bị hành động này của Lý Kỳ dọa không nhẹ!
– Ha ha!
Lý Kỳ hơi sững sờ, buông tay ra, không ngừng cười ha hả. Đúng là trời có mắt, không tuyệt đường sống!
Cười một lúc mới dừng lại, lắc đầu, khuôn mặt tươi cười nhìn Ngô Tiểu Lục đã bị sợ tới đờ người:
– Sao lại không liên quan tới ngươi. Ngươi nói rất đúng. Ta thực yêu ngươi chết mất.
Hiện tại hắn hận không thể cưỡng hiếp Ngô Tiểu Lục một phen.
Lẽ nào đây là thần kinh chợt phát tác mà mọi người hay nói? Ngô Tiểu Lục bị dọa tới mặt phát xanh, sợ hãi nói:
– Lý…Lý ca, nhưng tiểu đệ nam nhân mà.
– Ngươi thì tính là nam nhân cái nỗi gì. Nhiều lắm mới mọc vài sợi lông thôi.
Lý Kỳ thấy vẻ mặt xanh lè của Ngô Tiểu Lục, lập tức hiểu ra, mặt đen lên nói:
– Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Lão tử không có sở thích luyến đồng. Biến.
Ngô Tiểu Lục nghe thấy vậy, liền thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng cười:
– Lý ca, vừa nãy huynh dọa tiểu đệ sợ chết khiếp. Tiểu đệ còn tưởng rằng…Ha ha.
Lý Kỳ lườm một cái, chẳng muốn so đo với cậu ta, nghiêm trang hỏi:
– Đúng rồi, vừa nãy ngươi nói Thái viên ngoại trả một nghìn xâu mua bí phương của Hoa Điêu Túy là có ý gì?
– Ủa, Lý ca hỏi chuyện này làm gì?
Ngô Tiểu Lục hiếu kỳ nói.
Lý Kỳ phất phất tay:
– Ngươi đừng hỏi, nhanh trả lời. Rốt cuộc là thế nào.
– Vâng!
Ngô Tiểu Lục vuốt cằm, giải thích:
– Chuyện này là lúc trước tiểu đệ nghe chú nói. Món Hoa Điêu Túy là do lão lão thái gia sáng chế. Lúc ấy có thể nói là trấn điếm chi bảo của Túy Tiên Cư. Cho nên chỉ có đầu bếp của Túy Tiên Cư mới có tư cách học nấu món này.
(Lão lão thái gia: Đời cụ)
“Chảy mồ hôi! Lão lão thái gia? Từ đời tám hoánh nào rồi”
Lý Kỳ không kiên nhẫn nói:
– Đừng nói nhảm nhiều. Ta chỉ muốn biết, cuối cùng các ngươi có bán bí phương kia cho Thái viên ngoại hay không?
– Không có. Lúc ấy Thái viên ngoại biết lão gia chắc chắn sẽ không bán bí phương Hoa Điêu Túy cho y. Cho nên y liền đánh chủ ý lên Chu sư phó. Y lén lút gặp Chu sư phó, nói nguyện ý giao một nghìn xâu tiền mua bí phương của Hoa Điêu Túy. Nhưng Chu sư phó chẳng những không bán bí phương cho y, còn hung hăng mắng y một trận.
Ngô Tiểu Lục lắc đầu, nói tiếp:
– Tuy nhiên Thái viên ngoại chưa từ bỏ ý định. Về sau y tìm hiểu được Chu sư phó đã truyền thụ cách nấu Hoa Điêu Túy cho đồ đệ của ông ấy. Bởi vậy y liền dùng thù lao cao gấp mấy lần lôi kéo đồ đệ của Chu sư phó về Phỉ Thúy Hiên. Hiện tại Hoa Điêu Túy đã biến thành món ăn chiêu bài của Phỉ Thúy Hiên.
Nhìn không ra vị Chu sư phó này đúng là có nghĩa khí. Một ngàn xâu tiền mà không lay động được. Khó trách Ngô đại thúc lại kính trọng ông ta như vậy.
Lý Kỳ nhíu mày, trầm tư một lát, hỏi:
– Ý của ngươi là, Thái viên ngoại thực sự nguyện ý giao một ngàn xâu để mua bí phương Hoa Điêu Túy?
– Đó là đương nhiên.
Ngô Tiểu Lục hừ một tiếng:
– Vị Thái viên ngoại kia nổi tiếng là buôn bán không từ thủ đoạn. Chỉ cần y muốn, nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp để đoạt. Minh không được, thì dùng tới ám. Đúng là hèn hạ.
Làm buôn bán mà không hèn hạ một chút, thì mười phần phải đóng cửa. Đào góc tường, lừa gạt người khác là chuyện thường xuyên phát sinh ở thời của Lý Kỳ. Đây thực ra cũng chỉ là một loại thủ đoạn buôn bán mà thôi.
Tuy nhiên, điều khiến Lý Kỳ khó hiểu, chính là cách làm Hoa Điêu Túy thật quá bình thường. Dùng rượu ướp cá, khiến mùi vị của nó thơm hơn. Cách làm này, từ bé hắn đã biết. chỉ có điều chưa từng nghĩ tới, một bí quyết nhỏ nhoi như vậy cũng có giá trị tới một nghìn xâu. Thật là bất khả tư nghị.
Không thể không cảm thán một câu, tri thức chính là của cải! Mà tri thức hơn những 900 năm, sẽ có giá trị bao nhiêu tiền? Lý Kỳ rất chờ mong đáp án này!
Ngô Tiểu Lục thấy Lý Kỳ trầm mặc không nói, ngồi ở kia ngây ngốc bật cười, liền khẽ đẩy hắn, nhỏ giọng hô:
– Lý ca, huynh không sao chứ?
– À, à, ta không sao, ta có thể có chuyện gì.
Lý Kỳ nao nao, hít một hơi lấy lại tinh thần. Tâm tình tốt, liền cầm đôi đũa lên, vẫn không quên mời Ngô Tiểu Lục, cười ha ha nói:
– Đến đây ăn chung luôn. Con cá này làm đúng là ngon. Không tồi, không tồi. Lục Tử, không thể tưởng được ngươi rất có tài nấu nướng.
Lý Kỳ chỉ tùy tiện nói như vậy, nhưng cũng khiến Ngô Tiểu Lục kích động tới lệ nóng doanh tròng, vui vẻ hỏi:
– Thật không? Lý ca, tiểu đệ thực sự có tài nấu nướng?
– Đương…
Từ ‘Nhiên’ còn chưa nói ra, Lý Kỳ bỗng cảm thấy lời của Ngô Tiểu Lục giống như có ý gì đó, liền ngậm miệng.
Lục Tử vốn tính cách keo kiệt. Hôm nay lại hảo tâm mời hắn ăn cơm như vậy. Hơn nữa còn là món ăn quý giá như Hoa Điêu Túy. Tục ngữ nói rất hay “Vô sự mà ân cần, không phải kẻ gian thì cũng là kẻ trộm”. Vừa rồi Lý Kỳ cao hứng quá mức, tùy ý khen ngợi Ngô Tiểu Lục vài câu. Hiện tại tinh tế nghĩ lại. Hắn không thể không tập trung tinh thần, cẩn thận hỏi:
– Lục Tử, có phải ngươi có chuyện gì muốn nhờ ta giúp đỡ phải không?
– Hì hì!
Ngô Tiểu Lục cười giảo hoạt, ngượng ngập đáp:
– Huynh đã đoán ra rồi à!
“Má! Quả nhiên, lão tử thiếu chút nữa bị dính bẫy của tiểu tử này. Nhưng trên người mình đâu có cái gì đáng giá để cậu ta hao tâm tốn sức như vậy? Chẳng lẽ cậu ta đã biết chuyện mình thắng một trăm lượng của Phỉ Thúy Hiên, rồi muốn vay tiền?”. Trong lòng Lý Kỳ rất nghi hoặc, thử hỏi:
– Lục Tử à, ngươi cũng biết, hiện tại Lý ca đến tự thân cũng khó bảo toàn. Nếu ngươi muốn mượn…Mượn cái kia, Lý ca thực sự lực bất tòng tâm.
– Mượn cái kia là cái gì?
Ngô Tiểu Lục sững sờ, cảm thấy khó hiểu:
– Lý ca, huynh đang nói cái gì vậy? Tiểu đệ chỉ muốn bái huynh làm thầy, dạy cho đệ cách nấu ăn.
– Bái sư?
Lần này đến phiên Lý Kỳ sững sờ, gãi gãi đầu, hỏi:
– Ngươi nói ngươi muốn theo ta học nấu ăn?
– Vâng!
Ngô Tiểu Lục gật mạnh đầu.
– Tại sao?
Lý Kỳ kinh ngạc hỏi.
Ngô Tiểu Lục cười hắc hắc đáp:
– Lý ca, ngươi có điều không biết, tiểu đệ rất thích nấu ăn, nhưng mà…
– Được rồi, đừng nói nhảm nữa, nói vào điểm chính đi.
Ngô Tiểu Lục mới nói một nửa, Lý Kỳ đã phất tay cắt ngang.
– Vâng, là như vậy. Huynh cũng biết Túy Tiên Cư sắp phải sang tay người khác. Đông gia mới tới chắc chắn sẽ không cần tiểu đệ. Cho nên tiểu đệ muốn học nấu ăn từ huynh. Đến lúc đó có một môn phòng thân. Cũng không phải chết đói đầu đường.
Ngô Tiểu Lục thành thật đáp.