1. Home
  2. Truyện Tiên Hiệp
  3. Yêu Giả Vi Vương
  4. Tập 2: Thần Hồn chiến sĩ (c11-c20)

Yêu Giả Vi Vương

Tập 2: Thần Hồn chiến sĩ (c11-c20)

❮ sau

Chương 11: Thần Hồn chiến sĩ

Đạo sư?

Nhã phu nhân Liễu Nhã có thể dạy cái gì? Dạy làm sao lăn giường? Hay dạy lão thụ bàn căn, cao sơn lưu thuỷ?

Người không biết thì mơ hồ, mỹ nhân như vậy làm đạo sư, sau này bọn họ có thể học được cái gì sao? Mỗi ngày nhìn nàng là đủ rồi, không cần học gì hết.

Tiêu Lãng không lấy làm lạ nữ nhân này thần thông quảng đại, có thể đột ngột trở thành đạo sư của hắn. Điều Tiêu Lãng lo lắng là Nhã phu nhân Liễu Nhã sẽ tạo thành nhân tố không xác định cho việc hắn giành Phượng Linh đan.

Đây là một đóa hoa anh túc, có độc.

Vì vậy Tiêu Lãng rất điệu thấp gục đầu, ngủ trong góc, đánh chết cũng không muốn xảy ra quan hệ vượt rào với Nhã phu nhân Liễu Nhã.

Y phục đạo sư của học viện mặc trên người Nhã phu nhân Liễu Nhã có vẻ khác đi, nàng phớt lờ nam sinh ánh mắt nóng cháy, nữ sinh ghen tỵ, phức tạp.

Nhã phu nhân Liễu Nhã hắng giọng nói:

– Bài học thứ nhất hôm nay là bổn đạo sẽ dạy Thần Hồn Chiến Sĩ cho các ngươi.

Ồn ào!

Lại xôn xao lên.

Tiêu Lãng vốn vùi đầu định ngủ cũng hơi ngẩng đầu, ánh mắt nóng cháy.

Rất nhiều võ giả thế gia kinh ngạc, võ giả hàn môn thì rất kích động.

Thần Hồn Chiến Sĩ.

Đó là Chiến Sĩ cường đại nhất Thần Hồn đại lục.

Rất nhiều người đều nghe nói qua nhưng cụ thể thì võ giả hàn môn không biết rõ, một số võ giả thế gia chỉ hiểu sơ sơ. Bọn họ chỉ biết rằng Dược Vương thành có năm cường giả, năm người này đều là Thần Hồn Chiến Sĩ. Trong Chiến Vương triều có năm cường giả đỉnh cao danh chấn Thần Hồn đại lục, bọn họ đều là Thần Hồn Chiến Sĩ.

Tại Thần Hồn đại lục thì Thần Hồn Chiến Sĩ là đại danh từ ý nói về cường giả.

Nhã phu nhân Liễu Nhã rất vừa lòng nhìn phản ứng của các thiếu niên, thiếu nữ dưới đài, đặc biệt là Tiêu Lãng ở trong góc hơi ngẩng đầu lên.

Nhã phu nhân Liễu Nhã tiếp tục bảo:

– Đại lục của chúng ta tên gọi là Thần Hồn đại lục, chúa tể của Thần Hồn đại lục chính là Thần Hồn Chiến Sĩ. Trong đầu con dân trên Thần Hồn đại lục đều có hồn của cổ thần, tròn mười tám tuổi sẽ có cơ hội thức tỉnh, sau khi thức tỉnh liền trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ.

– Sau khi trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ thì tốc độ tu luyện của ngươi sẽ tăng gấp đôi, căn cứ theo thuộc tính thần hồn của ngươi khác nhau sẽ thức tỉnh thần hồn chiến cơ. Ví dụ như gia chủ của Tư Đồ gia, Tư Đồ Kiêu Hùng có Liệt Diễm thần hồn, dựa vào hồn kỹ thần hồn mà thực lực Chiến Tôn cảnh trung giai của hắn có thể dễ dàng chiến thắng bất cứ võ giả Chiến Tôn cảnh bình thường nào.

– Một khi thức tỉnh Thần Hồn Chiến Sĩ thì ngươi sẽ được vương triều ban cho nam tước phong hào, được ba trăm thạch bổng lộc. Có thể nói chỉ cần không chết yểu, thần hồn không bị phế, dù là thần hồn thấp nhất nhân giai thì đời này ngươi như phượng hoàng giương cánh.

– Mỗi năm đến Thần Hôn tiết, võ giả tròn mười tám tuổi có thể đi Thần Hồn các ở trong các thành thức tỉnh thần hồn. Trong số các ngươi có nhiều người gần mười tám tuổi, bổn đạo sư muốn nói cho các ngươi là cảnh giới trước mười tám tuổi càng cao thì xác suất thức tỉnh thần hồn cao hơn.

Trong học đường trừ thanh âm mềm nhẹ của Nhã phu nhân Liễu Nhã ra hoàn toàn tĩnh lặng. Tất cả võ giả, dù là nam hay nữ, nhà nghèo hay nhà giàu đều quên nhìn khuôn mặt yêu mị vô song của Nhã phu nhân Liễu Nhã, hết sức chăm chú lắng nghe, sợ bỏ sót một chữ.

Tuy nữ nhân đẹp nhưng Thần Hồn Chiến Sĩ càng hấp dẫn hơn, vì những người có mặt đều là võ giả. Thần Hồn Chiến Sĩ là truy cầu mãnh liệt nhất trong lòng mọi võ giả.

Chỉ cần trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ thì kim tiền, mỹ nữ, quyền thế dễ như trở bàn tay!

Nhã phu nhân Liễu Nhã yêu kiều cười nói:

– Được rồi, hôm nay học đến đây thôi. Một tháng sau đại tái Phi Tuyết võ viện, năm người mạnh nhất sẽ đại biểu võ viện tham gia thi đấu võ viện mười thành tây bộ. Dược Vương đã nói lần này Phi Tuyết võ viện vào hạng ba, người có cống hiến lớn nhất sẽ được thưởng một viên Phượng Linh đan, người còn lại cũng được thưởng phong phú. Các vị đệ tử hãy cố gắng!

Nhã phu nhân Liễu Nhã nhấc chân đi ra ngoài học đường, đi tới cửa chợt đứng lại, mắt lóe tia suy tư.

Nhã phu nhân Liễu Nhã giơ tay chỉ Tiêu Lãng ngồi ở góc trái, nói:

– Đệ tử kia, học lớp của bổn đạo sư mà dám ngủ gật? Ngươi đi theo ta, bổn đạo sư phải thay mặt gia đình ngươi dạy dỗ ngươi!

Ồn ào chộn rộn!

Mọi ánh mắt cùng nhìn hướng Tiêu Lãng, hắn thầm rủa, mặt sa sầm. Trong vô số ánh mắt xem kịch vui, hoặc là hâm mộ, ghen tỵ, Tiêu Lãng ngoan ngoãn đi theo Nhã phu nhân Liễu Nhã ra ngoài.

– Ta nên gọi ngươi là Độc Lang công tử hay là học sinh Tiêu Lãng đây?

Trong một gian phòng trang trí ưu nhã, Nhã phu nhân Liễu Nhã đầy ý cười nhìn Tiêu Lãng, trong mắt có tia nghiền ngẫm.

Tiêu Lãng vốn âm thầm cảnh giác, thấy ánh mắt của Nhã phu nhân Liễu Nhã thì bản năng đáp trả:

– Vậy ta nên gọi người là Liễu đạo sư hay là Liễu phu nhân?

Nhã phu nhân Liễu Nhã cười càng quyến rũ:

– Tên chỉ là một danh hiệu, ngươi ở võ viện có thể gọi ta là đạo sư, ra võ viện thì… Tùy ý ngươi.

Bản thân Nhã phu nhân Liễu Nhã là vưu vật trời sinh quyến rũ, nàng cười làm tinh thần Tiêu Lãng dao động. Đặc biệt nụ cười phối hợp với câu nói cuối cùng của Nhã phu nhân Liễu Nhã làm người ta suy nghĩ lung tung.

– Liễu đạo sư tìm ta có chuyện gì không?

Tiêu Lãng thầm niệm kinh Kim Cương mấy lần, cúi đầu, rũ mắt, thầm nhủ nữ nhân này có độc, muốn sống thì cách xa nàng đi.

– Như thế nào? Ngươi ngủ trong học đường không tính là có chuyện? Ta là đạo sư của ngươi!

Nhã phu nhân Liễu Nhã cười như hồ ly, nhìn Tiêu Lãng, đùa cợt cười.

Sau đó Nhã phu nhân Liễu Nhã nghiêm mặt, trịnh trọng nói:

– Liễu Nhã đại biểu Liễu gia chính thức mời ngươi trở thành khách khanh vinh dự của Liễu gia. Liễu gia không tiếc trả giá bồi dưỡng ngươi, giúp ngươi trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ. Không nói sau này hùng bá một phương nhưng ít nhất sống thoải mái trong Dược Vương thành.

– Sau này… Sống thoải mái?

Khóe môi Tiêu Lãng cong lên quái dji, khuôn mặt bình thường tràn ngập yêu khí.

Tiêu Lãng lầm bầm câu này có ý nghĩa khác, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Nhã phu nhân Liễu Nhã, mãi khi khi nàng bị khí thế buộc rũ mi mắt xuống, lúng túng bất an.

Chương 12: Ngày sau?

Tiêu Lãng mở miệng hỏi:

– Có thể cho ta suy nghĩ không?

– Bao lâu?

Mắt Nhã phu nhân Liễu Nhã sáng lên, yêu kiều cười, vẻ mặt hớn hở, lại quay về khí chất thục nữ vô địch.

Tiêu Lãng không chút suy nghĩ nói đáp án:

– Sau khi thi đấu võ viện mười thành tây bộ.

Nhã phu nhân Liễu Nhã cho câu trả lời mập mờ:

– Đợc, cửa nhà ta tùy thời mở ra vì ngươi, Tiêu Lãng công tử.

Tiêu Lãng toát mồ hôi lạnh từ biệt, sợ ở chung với nữ nhân dày dạn kinh nghiệm này lâu thì định lực bất động như núi sẽ sụp đổ.

Tiêu Lãng đi ra khỏi phòng, cười lạnh lùng:

– Giúp ta trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ? Nghĩ ta là con nít ba tuổi sao?

Mặc dù Tiêu Lãng là võ giả hàn môn nhưng Cô Cô hiểu biết rất nhiều, hắn có nghe Cô Cô kể cho nghe đôi chút về Thần Hồn Chiến Sĩ.

Võ giả đến mười tám tuổi có thể đi Thần Hồn các thức tỉnh thần hồn, nhưng trong một vạn người chỉ có một thật sự thức tỉnh. Một vạn võ giả sinh ra một Thần Hồn Chiến Sĩ đã là cực kỳ may mắn. Ví dụ như Dược Vương thành, Thần Hồn tiết năm ngoái có vài trăm võ giả đi Thần Hồn các thức tỉnh, kết quả không sinh ra một Thần Hồn Chiến Sĩ.

Còn việc Nhã phu nhân Liễu Nhã nói giúp Tiêu Lãng trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ chỉ là nói nhảm. Gia tộc Liễu gia nho nhỏ nếu thật sự có thể tùy tiện giúp người trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ thì Liễu gia sớm xưng bá Dược Vương thành rồi.

Tiêu Lãng thầm quyết định:

– Chờ lấy được Phượng Linh đan trong thi đấu võ viện mười thành tây bộ xong lập tức rời khỏi Dược Vương thành.

Mặc kệ Nhã phu nhân Liễu Nhã có quỷ kế gì, chạy là thượng sách, dù sao mười mấy năm qua hắn và Cô Cô, Tiểu Đao đã quen phiêu bạt. Nếu không phải nghe nói đến Phượng Linh đan thì Tiêu Lãng, Cô Cô, Tiểu Đao sẽ không đến Dược Vương thành.

Nhã phu nhân Liễu Nhã dựa vào cửa sổ nhìn Tiêu Lãng đi xa, ánh mắt mông lung như hồ ly tinh ngàn năm.

– Chiến Sư cảnh trung giai? Có thể diệt Huyền thú Liệt Địa Hổ tam giai cao giai? Cảnh giới thật sự ít nhất cũng là Chiến Sư cảnh cao giai đi. Chiến Sư cảnh cao giai mười bảy tuổi, còn là võ giả hàn môn? Tư chất nghịch thiên như vậy hèn chi được Bát gia chú trọng. Ha ha ha ha ha ha! Nhưng nam nhân Liễu Nhã ta nhìn trúng thì ai có thể cướp được?

Tiếp theo đến võ khóa, Tiêu Lãng giống như bình thường không đến quảng trường, đi Diễn võ đường luyện tập mà một người núp trong bụi cỏ bên cạnh rừng cây nhỏ tu luyện Huyền khí.

Kiếp trước hay kiếp này thì trí tuệ của Tiêu Lãng rất là trưởng thành, sẽ không ở chung với đám thiếu nữ, thiếu niên. Nếu không phải vì Cô Cô thì đánh chết Tiêu Lãng cũng sẽ không tiến vào Phi Tuyết võ viện buồn tẻ.

Tiêu Lãng ăn lương khô mang theo, tu luyện đến khi ráng chiều mới đứng dậy. Tiêu Lãng theo đám học sinh Phi Tuyết võ viện lấy về tọa kỵ của mình, bước ra ngoài.

Con lừa gầy của Tiêu Lãng có vẻ rất phong cách trong đám tuấn mã. Tiêu Lãng chưa bao giờ để ý ánh mắt của người khác, nhàn nhã chạy hướng Thanh Ngưu Trấn.

Tiêu Lãng quay về nhà vẫn là lúc trăng lên cao, người mở cửa là Tiểu Đao cười khở, giống con thú to thời tiền sử. Cô Cô vẻ mặt hiền lành ngồi trên xe lăn chờ Tiêu Lãng cùng ăn cơm.

Ăn cơm chiều xong Tiêu Lãng bưng nước nóng xoa bóp chân cho Cô Cô, kiềm không được mở miệng hỏi:

– Cô Cô, nếu như không thể thức tỉnh Thần Hồn Chiến Sĩ thì sau này có thể bồi dưỡng không?

– Thần Hồn Chiến Sĩ?

Cô Cô đặt quyển sách xuống, kỳ quái liếc Tiêu Lãng, mở miệng nói:

– Đương nhiên có thể.

– Cái này…

Giờ thì đến lượt Tiêu Lãng giật mình. Không lẽ Nhã phu nhân Liễu Nhã thật sự có thể giúp hắn trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ sao?

Tiêu Lãng nghi ngờ hỏi:

– Dễ không?

– Chắc chắn không dễ.

Cô Cô không hỏi tại sao Tiêu Lãng đột nhiên nêu vấn đề này, kiên nhẫn giải thích nói:

– Trong óc mỗi người trên Thần Hồn đại lục có hồn cổ thần, mười tám tuổi đi Thần Hồn các thức tỉnh. Nếu như thức tỉnh thất bại, chỉ có một cách để trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ, đó là cắn nuốt thần hồn.

Tiêu Lãng càng nghi hoặc hỏi:

– Căn nuốt thần hồn?

– Ừm!

Cô Cô uống hớp nước trà, tiếp tục bảo:

– Thiên địa to lớn không gì không có. Có một số nơi kỳ lạ dựng dục tiên thiên thần hồn. Nếu võ giả không thức tỉnh được, có cơ duyên lớn kiếm được những tiên thiên thần hồn, thành công cắn nuốt thì vẫn có cơ hội trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ. Nhưng xác suất rất thấp, nguyên Chiến Vương triều, lịch sử hơn một ngàn năm chỉ có ba người thành công cắn nuốt.

– Vậy à.

Tiêu Lãng cười, đã hiểu Nhã phu nhân Liễu Nhã đúng là lừa mình.

Mắt Tiêu Lãng lóe tia hy vọng hỏi:

– Cô Cô nói xem ta có thể thức tỉnh thần hồn không?

– Còn ba tháng nữa là ngươi tròn mười tám tuổi rồi.

Cô Cô cười nói:

– Có thể trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ hay không thì chờ Thần Hồn tiết cuối năm liền biết.

– Ừm! Cô Cô, ta đi Đấu Thú Tràng đây.

Tiêu Lãng không hỏi thêm. Cô Cô rất bí ẩn, có nhiều chuyện giấu hắn, Tiêu Lãng biết khi Cô Cô nói sau này ngươi sẽ biết ý nghĩa hắn đừng hỏi nữa vì nàng sẽ không nói.

Tiêu Lãng cưỡi con lừa đi hướng Đấu Thú Tràng, bắt đầu rèn luyện mỗi ngày.

Đấu Thú Tràng quen thuộc, không khí náo nhiệt alanx mùi máu thoang thoảng, Tiêu Lãng ở chỗ này thấy rất thoải mái, tựa như trở lại Tử Vong sơn mạch, Ma Quỷ sơn.

Lần này đối thủ của Tiêu Lãng vẫn là Huyền thú tam giai, yếu hơn Liệt Địa Hổ hôm qua một chút. Trực giác nhạy bén đến khủng bố, năng lực tính toán, bản năng chiến đấu dưỡng thành từ trong sinh tử khiến Tiêu Lãng dễ dàng giết chết con Huyền thú này.

Chiến đấu kết thúc, Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng lại đến đưa tin, Nhã phu nhân Liễu Nhã kêu.

Tiêu Lãng bất đắc dĩ đành lên nhã các lầu hai, uống một ly rượu, tán gẫu vài câu xong không có lễ độ nghênh ngang đi.

Mấy ngày kế tiếp bình tĩnh trôi qua.

Tiêu Lãng ở Phi Tuyết võ viện, Đấu Thú Tràng, Thanh Ngưu Trấn, ba điểm đi tới đi lui, chỉ khác là trong võ viện có thêm một đạo sư mỹ nữ, trong Đấu Thú Tràng có một Nhã phu nhân Liễu Nhã.

Chương 13: Bát gia

Tư Đồ Chiến Dã từng bị Tiêu Lãng hù đái dầm rất là điệu thấp, tuy ngẫu nhiên ánh mắt oán hận liếc trộm hắn nhưng không tiếp tục khiêu khích. Tiêu Lãng làm bộ như không nhìn thấy. Bộ Tiểu Man vẫn tĩnh dưỡng không nhà, không đến Phi Tuyết võ viện. Đám công tử ca Tư Đồ Chiến Thiên, d hoàn khố lớn nhất trong Phi Tuyết võ viện đi Ma Quỷ sơn rèn luyện cho thi đấu võ viện mười thành tây bộ sắp đến vẫn chưa trở về. Tiêu Lãng sống trong bình lặng mà phong phú.

Hôm nay Tiêu Lãng giống như bình thường, đi nhã các uống một ly với Nhã phu nhân Liễu Nhã xong quay đầu bước đi. Nhã phu nhân Liễu Nhã không có biểu thị gì, cười tủm tỉm nhìn Tiêu Lãng rời đi.

Tiêu Lãng ra nhã các thì thấy Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng chờ sẵn bên ngoài, truyền tin:

– Độc Lang, Bát gia mời ngươi đi một chuyến.

– Ba gia?

Tiêu Lãng tưởng mình nghe lầm, kinh ngạc nhướng mày.

Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng nghiêm túc nói:

– Là Bát gia, trang chủ của chúng ta.

Bát gia!

Tiêu Lãng biến nghiêm túc, hắn ở Đấu Thú Tràng nửa năm, dĩ nhiên có nghe nói đến Bát gia truyền kỳ.

Một trong năm cường giả ở Dược Vương thành, Thần Hồn Chiến Sĩ, dùng sức của một người đối kháng với ba đại gia tộc, Bát gia!

Năm năm trước một nam nhân mặc áo khoác từ phương đông đến Dược Vương thành, xây dựng Yên Vũ sơn trang. Năm năm qua, Liễu gia Bộ gia Tư Đồ gia đã từng nhiều lần muốn chiếm Yên Vũ sơn trang một ngày kiếm cả thúng vàng làm chủ riêng. Kết quả Yên Vũ sơn trang vẫn là Yên Vũ sơn trang, Bát gia vẫn mặc áo khoác.

Tiêu Lãng lần đầu tiên được đại nhân vật truyền kỳ triệu kiến, hơi hồi hộp. Tiêu Lãng đi theo Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng vào nhã gian xa hoa, thấy một nam nhân mặc áo khoác màu tím, tay cầm vò rượu.

Vóc dáng của Bát gia rất cao lớn, cỡ một thước tám, mặc áo khoác tím càng bá khí hơn. Bát gia nghiêng mặt nhìn xuống Đấu Thú Tràng bên dưới, tay tùy ý vung, Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng liền khom lưng lùi ra.

Tiêu Lãng chắp tay, cung kính hành lễ:

– Bát gia!

Người trong Đấu Thú Tràng rất quan tâm Tiêu Lãng nên hắn sinh ra tình cảm cung kính với chủ nhân của Đấu Thú Tràng.

Bát gia không ngoái đầu lại, cầm vò rượu uống một hớp, trầm giọng nói:

– Độc Lang, ngươi có biết thứ quý giá nhất của một con ngươi là gì không?

Trông như Bát gia đang tự lầm bầm.

Tiêu Lãng trầm ngâm giây lát, sau đó quyết đoán đáp:

– Là tự do!

– Đúng vậy. Là tự do!

Bát gia quay đầu lại nói:

– Độc Lang, ngươi phải nhớ con người của ngươi, mạng của ngươi chỉ thuộc về chính ngươi, không phải của bất cứ người nào hay gia tộc nào, ít nhất không thuộc về tiểu gia tộc trong Dược Vương thành!

Tiêu Lãng nhếch môi cười, trong mắt là dã tính, cuồng ngạo, kiệt ngạo bất thuần.

Tiêu Lãng lạnh nhạt nói:

– Bát gia, ta gọi là Độc Lang.

Bát gia nở nụ cười, hớp ngụm rượu lớn, vẫy tay ý bảo Tiêu Lãng rời đi.

Chờ Tiêu Lãng đi rồi Bát gia mới âm u nói:

– Là ta đã nghĩ nhiều, tiểu tử này chính là một con sói cô độc, sẽ không bị bất cứ gia tộc nào chiêu lãm, chớ nói chi là tiểu gia tộc như Liễu gia. Xem ra Lãng quả phụ đã uổng tâm kế. Ưm, quan sát một đoạn thời gian rồi có thể nghĩ cách bồi dưỡng hắn, khi đó mang về gia tộc, có lẽ vài năm sau trong Chiến Vương triều lại có thêm một tuyệt thế thiên tài.

Tiêu Lãng cưỡi lưng lừa chậm rãi đi trên con đường nhỏ hướng tới Thanh Ngưu Trấn.

– Lúc trước quyết định rèn luyện trong Đấu Thú Tràng xem ra sai lầm rồi.

Tiêu Lãng nhức đầu gãi tóc. Nhã phu nhân Liễu Nhã đã nhìn ra thực lực chân chính hoặc nên nói tiềm lực của Tiêu Lãng, dường như Bát gia, một trong năm cường giả Dược Vương thành cũng nhìn hắn với con mắt khác.

Có lẽ võ giả hàn môn bình thường sẽ rất vui mừng vì được những đại nhân vật xem trọng, Tiêu Lãng thì không hề.

Mấy năm nay Tiêu Lãng cùng Cô Cô trốn tránh truy sát, trôi giạt khắp nơi. Từ nhỏ Tiêu Lãng ở Tử Vong sơn mạch, Ma Quỷ sơn làm bạn với dã thú, dưỡng thành tính tình kiệt ngạo bất thuần, tự tại tiêu dao.

Bởi vì Đấu Thú Tràng gần với Thanh Ngưu Trấn nên Tiêu Lãng tìm được nơi này rồi thì rất ít đi Ma Quỷ sơn, ai ngờ sống nửa năm bình yên gần đây liên tục ra tình huống.

Trước không nói rắc rối Bộ Tiểu Man bên Phi Tuyết võ viện, chỉ nói Nhã phu nhân Liễu Nhã, Bát gia đã khiến Tiêu Lãng nhức đầu. Gần một tháng nữa là thi đấu võ viện mười thành tây bộ sẽ bắt đầu, Tiêu Lãng tự hỏi mình chắc chắn có thể giành đệ nhất võ viện, sau đó đại biểu Phi Tuyết võ viện đi tham gia thi đấu.

Dược Vương đã sớm tuyên bố là nếu lần này Phi Tuyết võ viện xếp hạng ba trong thi đấu võ viện mười thành tây bộ thì sẽ thưởng một viên Phượng Linh đan cho học sinh cống hiến lớn nhất.

Phượng Linh đan là tác phẩm tâm đắc của Mộc Đỉnh Dược Vương, chuẩn thánh phẩm đan dược, giá trị liên thành. Đừng nói là trị lành đôi chân cho Cô Cô, dù là người mới tắt thở cũng cứu sống được.

Tiêu Lãng thầm quyết tâm, chờ khi có được Phượng Linh đan thì hắn lập tức xa chạy cao bay, bất kể Nhã phu nhân Liễu Nhã, Bát gia có mưu đồ gì hắn cũng không sợ.

Tiêu Lãng trở về nhà, không nói cho Cô Cô việc Nhã phu nhân Liễu Nhã, Bát gia. Tuy Tiêu Lãng biết trước khi Cô Cô bị liệt chân thì có sức chiến đấu dữ dội cỡ nào, nhưng hắn không muốn những việc này làm cho Cô Cô vốn đã khổ tăng thêm ưu sầu.

Gần đây Tiểu Đao rất ngoan, cả ngày ở trong sân tu luyện, làm bạn với Cô Cô. Tiêu Lãng tiếp tục đi tới đi lui giữa Phi Tuyết võ viện, Đấu Thú Tràng, Thanh Ngưu Trấn.

Qua mấy ngày, Bộ Tiểu Man trở lại Phi Tuyết võ viện, gầy rất nhiều, áo trắng bay bay càng xinh đẹp thanh tú, động lòng người.

Tiêu Lãng làm bộ không thấy thỉnh thoảng Bộ Tiểu Man liếc trộm mình, cũng lờ đi Nhã phu nhân Liễu Nhã đá lông nheo với mình. Khóa sáng Tiêu Lãng vùi đầu ngủ bù, buổi chiều hắn ở trong bụi cỏ tu luyện Huyền khí, tối thì đi Đấu Thú Tràng rèn luyện.

Nhã phu nhân Liễu Nhã ở trong Phi Tuyết võ viện chơi đùa rất vui, liên tục mấy ngày giảng bài đàng hoàng. Dâm phụ nổi tiếng nhất Dược Vương thành không có cảnh giới tu võ cao nhưng tri thức lý luận rất giỏi. Quan trọng nhất là Nhã phu nhân Liễu Nhã dám dạy đủ thứ, nhiều bí mật đám học sinh không hiểu hoặc nên nói là hoàn toàn không có khả năng biết đều có thể tìm hiểu từ miệng nàng.

Chương 14: Tuyển chọn

Vốn rất nhiều võ giả thế gia hay cúp tiết giờ thì mỗi ngày lớp chật ních người, vô số nam sinh mở to mắt, bộ dạng nghiêm túc nghe giảng bài. Nhưng từng đôi mắt nóng cháy tập trung vào bộ ngực, mông vêu lắc lư của Nhã phu nhân Liễu Nhã, không biết bọn họ đến nghe bài hay ngắm cảnh.

Ngày hôm nay tan học, Tiêu Lãng chuẩn bị chạy đi rừng cây tu luyện Huyền khí thì nghe bên ngoài vang tiếng ồn ào.

– Tư Đồ công tử, Bộ công tử, Mộc công tử đã trở lại!

Tư Đồ Chiến Thiên, Bộ Tiểu Sát, Mộc Phi Ngư!

Tiêu Lãng nhướng mày, hắn biết ba công tử này, hoặc nên nói trong Phi Tuyết võ viện không ai không biết. Thế lực lớn nhất trong Dược Vương thành là gia tộc của Mộc Đỉnh Dược Vương, tiếp theo chính là Liễu gia, Tư Đồ gia, Bộ gia, ba đại gia tộc. Cộng với mấy năm nay thêm một Yên Vũ sơn trang.

Dược Vương thành không chỉ có Dược Vương mà còn có vô số dược, ba đại gia tộc là thế gia luyện dược, lũng đoạn buôn bán đan dược nguyên tây bộ Chiến Vương triều.

Trực hệ thế hệ này của Liễu gia chỉ có Nhã phu nhân Liễu Nhã, cùng với đại gia tộc Liễu Như Hổ. Tư Đồ Chiến Thiên, Bộ Tiểu Sát hoàn toàn xứng đáng là đại thiếu gia của hai nhà, người nối nghiệp gia tộc. Thân phận Mộc Phi Ngư hơi đặc biệt, là điệt tôn của Mộc Đỉnh Dược Vương.

Một tháng trước ba đại công tử mang theo cường giả gia tộc đi Ma Quỷ sơn rèn luyện, chuẩn bị cho thi đấu võ viện mười thành tây bộ. Lúc trước Bộ Tiểu Man cũng đi theo nhưng vì bị thương nên trở về trước.

Nếu là trước kia thì Tiêu Lãng sẽ phớt lờ đi, giờ lại khác, vì hắn thấy Tư Đồ Chiến Dã đã chạy ra học đường, ánh mắt liếc hắn từ oán hận chuyển thành sát ý.

Tư Đồ Chiến Dã muốn mượn tay Tư Đồ Chiến Thiên giết Tiêu Lãng!

Trực giác dã thú cho Tiêu Lãng biết ngay ý đồ của Tư Đồ Chiến Dã. Tiêu Lãng nhức đầu gãi mũi, nếu thi đấu võ viện mười thành tây bộ qua đi thì hắn giết chết Tư Đồ Chiến Dã cũng không sao, cùng lắm là mang theo Tiểu Đao, Cô Cô đi phiêu bạt. Chỉ cần vào Ma Quỷ sơn phía bắc Dược Vương thành, dù Tư Đồ gia có nhiều cường giả hơn thì Tiêu Lãng tự tin có thể trốn thoát.

Chỉ có thể tránh!

Tiêu Lãng đặt quyết tâm, từ cửa sau học đường đi vào rừng cây nhỏ, tìm chỗ ẩn khuất bắt đầu tu luyện Huyền khí.

Tiêu Lãng thầm nghĩ:

– Còn hươn mười ngày nữa là tới võ viện đại tái rồi, hy vọng có thể bình yên vượt qua. Tư Đồ Chiến Dã, ngươi đừng rảnh rỗi đến gây họa!

Tiêu Lãng tu luyện hơn nửa buổi chiều, mặt trời còn treo cao trên đầu, chuẩn bị đi về. Không thể chọc vào thì gia tránh ra.

Nhưng mà!

Chuyện Tiêu Lãng lo lắng vẫn xảy ra.

Trong rừng cây nhỏ xuất hiện một đám người, dẫn đầu là công tử mặc cẩm y, bên hông treo bảo kiếm khảm lục huyền tinh. Vóc dáng cao to, vai rộng eo thon, diện mạo điển trai, khóe môi cong lên nụ cười như có như không. Đây là một công tử khiến thiếu nữ si mê.

Tư Đồ Chiến Thiên!

Đệ nhất công tử Dược Vương thành!

Lý do Tư Đồ Chiến Thiên được gọi là đệ nhất công tử bởi vì cha của gã, Tư Đồ Kiêu Hùng được gọi là đệ nhất cường giả Dược Vương thành. Hơn nữa trong đồng lứa thì cảnh giới, học thức, phong độ của Tư Đồ Chiến Thiên đều đứng đầu. Tuy Mộc Phi Ngư là điệt tôn của Mộc Đỉnh Dược Vương nhưng thua gã về mọi mặt.

Tư Đồ Chiến Dã đi theo sau lưng Tư Đồ Chiến Thiên, vẻ mặt cười nhạt, độc ác. Sau lưng có hai đệ tử Tư Đồ gia, bốn người ánh mắt lạnh lùng tỏa định Tiêu Lãng, hiển nhiên là đến gây sự.

Tư Đồ Chiến Thiên đứng cách Tiêu Lãng hai thước, nhẹ nhàng hỏi:

– Ngươi chính là Tiêu Lãng?

Tư Đồ Chiến Thiên thật tự nhiên bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, nhíu mày, dường như lấy làm lạ tại sao Bộ Tiểu Man vì một võ giả hàn môn bình thường thế này làm gã mất mặt?

Tiêu Lãng cụp mi mắt, thầm tính toán, chuẩn bị lời nói. Sắp đến thi đấu võ viện mười thành tây bộ, lúc này không hợp xung đột với Tư Đồ Chiến Thiên. Tư Đồ Chiến Thiên không như Tư Đồ Chiến Dã, nếu Tiêu Lãng đụng gã thì sẽ động hết nguyên gốc rễ, Tư Đồ gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Ai biết…

Tư Đồ Chiến Thiên nói câu sau khiến Tiêu Lãng không rảnh suy nghĩ nhiều.

– Tự đánh gãy một chân sau đó cút ra võ viện, hoặc là quỳ trước cửa võ viện một canh giờ. Chọn một trong hai thì sẽ bỏ qua chuyện này, nếu không bổn công tử tự tay đánh gãy hai chân của ngươi, tự ngươi bò trở về.

Tiêu Lãng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tư Đồ Chiến Thiên lạnh lùng đứng, hắn cảm giác mình nghe lầm. Tiêu Lãng thấy Tư Đồ Chiến Dã, hai đệ tử Tư Đồ gia cười nanh tranh, ba người vận chuyển Huyền khí.

Tư Đồ Chiến Thiên không nói đùa!

Tuy lúc trước Tiêu Lãng có nghe nói đệ nhất công tử Dược Vương thành cuồng ngạo, ngang ngược cỡ nào nhưng tai vạ đổ lên đầu làm hắn không thể chấp nhận.

Bộ Tiểu Man chỉ là ra vẻ hơi quan tâm Tiêu Lãng một chút, hắn chỉ là quyết đấu thắng Tư Đồ Chiến Dã, có chuyện lớn gì đâu? Tư Đồ Chiến Thiên hạ độc thủ như vậy?

Tiêu Lãng không hiểu những võ giả thế gia vì sao ngang ngược, cuồng ngạo đến vậy? Tuy trên Thần Hồn đại lục, mạng của võ giả hàn môn không đáng tiền nhưng không đến mức bởi vì chuyện nhỏ này mà động can qua đi?

Tiêu Lãng không biết hắn cho rằng việc nhỏ nhưng Tư Đồ Chiến Thiên thì thấy là chuyện lớn. Thế gia chú trọng mặt mũi nhất, đệ nhất công tử Dược Vương thành cho rằng mặt của mình nặng hơn mạng của võ giả hàn môn. Nếu không phải sắp đến thi đấu võ viện mười thành tây bộ thì Tư Đồ Chiến Thiên đã giết Tiêu Lãng ngay lập tức rồi.

Quỳ trước cửa võ giả hàn môn một canh giờ?

Phi Tuyết võ viện sắp tan học, nghĩa là muốn Tiêu Lãng quỳ trước mặt mấy trăm người võ viện? Tiêu Lãng từ nhỏ lớn lên trong rừng núi, bản tính kiệt ngạo bất thuần, kêu hắn làm chuyện đó còn khó hơn giết hắn.

Tự đánh gãy một chân cút ra khỏi võ viện?

Đây không phải là phong cách của Tiêu Lãng. Đừng nói là một Tư Đồ Chiến Thiên, dù cha của gã, Tư Đồ Kiêu Hùng cũng không có tư cách đó.

Tiêu Lãng cố gắng kiềm chế lòng giận dữ, hít sâu, cúi đầu, hạ giọng nói:

– Tư Đồ công tử, ta không muốn đối địch với Tư Đồ gia các ngươi. Một tháng sau ta sẽ tự động biến mất trong Dược Vương thành, như thế nào?

Tư Đồ Chiến Thiên cười to bảo:

– Đối địch với nhà chúng ta? Ngươi có tư cách này?

Tiếng cười có khí khái khí thôn vạn lý như hổ.

Chương 15: Tên điên (thượng)

Tư Đồ Chiến Thiên đùa cợt nhìn võ giả hàn môn run nhè nhẹ trước mắt mình, lạnh lùng nói:

– Đừng nói nhảm, ngươi có tin là ta diệt cả nhà ngươi không? Nhà ngươi ngụ ở Thanh Ngưu Trấn, trong nhà còn có một người liệt, một tên ngốc đúng không? Ta hỏi lần cuói, quỳ hay là gãy chân?

Tiêu Lãng siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào thịt, người run bần bật. Tiêu Lãng cúi đầu, lặng im, dường như đang lựa chọn. Cho dù ở Tử Vong sơn mạch, hay tại Ma Quỷ sơn gặp Huyền thú cao giai thì Tiêu Lãng chưa từng rối rắm như vậy.

Một lát sau, Tiêu Lãng nghĩ thông.

Hắn căn bản không có đường lui!

Tư Đồ Chiến Thiên muốn đánh tàn hoặc phế Tiêu Lãng!

Người không run nữa, Tiêu Lãng ngẩng đầu, khóe môi cong lên quái dị. Khuôn mặt bình thường biến tràn đầy yêu khí.

Nếu đã không có đường lui thì cứ tiến tới!

Ngươi muốn chơi thì ta chơi với ngươi!

Tiêu Lãng nheo mắt, khom lưng, mỉm cười nói:

– Ta lựa chọn là… Con mẹ ngươi!

Tư Đồ Chiến Dã thấy khuôn mặt tràn đầy yêu khí này thì bản năng kinh khủng rống to:

– Công tử, cẩn thận!

Mặc dù Tư Đồ Chiến Dã không cho rằng Tư Đồ Chiến Thiên Chiến Sư cảnh cao giai sẽ thua nhưng hôm đó thủ đoạn của Tiêu Lãng quái dị, trong tay áo có nỗ tiễn tâm kịch độc làm gã vô cùng sợ hãi.

Tư Đồ Chiến Thiên không lùi lại.

Tư Đồ Chiến Thiên nhìn Tiêu Lãng như mãnh hổ xuống núi nhào tới, khóe môi cong lên giễu cợt. Tay trái Tư Đồ Chiến Thiên cầm bảo kiếm cắm trên mặt đất, tay phải hóa chưởng thành quyền, vận chuyển Huyền khí đỡ nắm đấm của Tiêu Lãng.

Tư Đồ Chiến Thiên chọn chứng đối cứng.

Tư Đồ Chiến Thiên là đệ nhất công tử của Dược Vương thành, có ngạo khí của mình. Rèn luyện trong Ma Quỷ sơn một tháng khiến Tư Đồ Chiến Thiên tràn trề niềm tin.

Võ giả hàn môn tạp chủng này nếu đã tự tạo nghiệt thì không thể sống!

Hai nắm đấm vờn quanh Huyền khí đột nhiên va chạm vào nhau, quyền phong mang theo bụi trần bay đầy, Huyền khí va chạm sản sinh khí lãng làm tình hình hỗn loạn.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Một tiếng nổ trầm đục vang lên, một bóng trắng bay ra khỏi bụi trần, liên tục lùi hơn mười thước mới ổn định thân hình. Bụi trần rơi xuống, bóng đen đứng tại chỗ, khuôn mặt yêu khí tràn đầy sát khí, như Huyền thú muốn cắn người.

– Lực lượng trăm hổ, Chiến Tướng cảnh sơ giai? Sao có thể?

Vẻ kiêu ngạo ưu nhã trên mặt Tư Đồ Chiến Thiên không còn, biểu tình khó tin. Nếu không phải xương tay phải vỡ vụn mang đến đau nhức thấu tận óc thì Tư Đồ Chiến Thiên cho rằng gã ban ngày gặp ma.

– Chiến Tướng cảnh sơ giai?

Tư Đồ Chiến Dã, hai đệ tử Tư Đồ gia ngơ ngác. Lúc trước Tư Đồ Chiến Dã cho rằng Tiêu Lãng là Chiến Sư cảnh trung giai, có lực lượng bốn mươi hổ đã là rất biến thái, nhưng không ngờ hắn che giấu thực lực. Thực lực thật sự của Tiêu Lãng là lực lượng trăm hổ, Chiến Tướng cảnh sơ giai!

Cho dù là đám công tử đứng đầu bốn thế gia trên đỉnh Chiến Vương triều, lúc mười bảy tuổi cùng lắm là cảnh giới như vậy đi?

Tư Đồ Chiến Thiên thầm nghĩ, gã tự phụ có tư chất đứng đầu trong thế hệ trẻ Dược Vương thành, không ngờ một võ giả hàn môn cao hơn gã một bậc. Chiến Sư cảnh cao giai và Chiến Tướng cảnh sơ giai tuy chỉ cách một bước nhưng xa như trời với đất.

Vù vù vù vù vù!

Không chờ bốn người cảm thán xong, Tiêu Lãng lại lắc người, hết sức ra tay, tốc độ nhanh đến làm ba người Tư Đồ Chiến Thiên hoa mắt. Huyền khí vòng quanh thiết quyền phát ra tiếng rít xé gió. Sátk hí bao phủ nguyên rừng cây nhỏ, mục tiêu thẳng hướng Tư Đồ Chiến Thiên.

– Công tử!

Dù biết ba người Tư Đồ Chiến Dã cộng lại cũng không là đối thủ của Tiêu Lãng nhưng nếu Tư Đồ Chiến Thiên chết thì bọn họ sẽ không sống yên, thất nên tất cả vạn chuyển Huyền khí xông hướng Tiêu Lãng.

Nhưng mà…

Ba người chưa đến gần thì bị buộc đứng lại, vì nắm đấm của Tư Đồ Chiến Thiên chưa đập túng Tiêu Lãng đã bị hắn nhanh như chớp bóp cổ, dao nhỏ sắc bén kề sát ngực gã.

Tiêu Lãng từ nhỏ làm bạn với dã thú, kinh nghiệm trăm trận, bao lần chạy khỏi miệng Huyền thú, hút ngụm khí lạnh của hắn hơn đám công tử ca sống an nhàn sung sướng như Tư Đồ Chiến Thiên nhiều.

Tiêu Lãng không nhìn ba người Tư Đồ Chiến Dã mặt trắng bệch, sợ hãi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Chiến Thiên, giọng chậm rãi như đang lầm bầm một mình:

– Ta đã nói với Tư Đồ Chiến Dã rồi, ta chỉ muốn yên lặng ở trong võ viện kiếm bằng cấp, ta không có hứng thú với Bộ Tiểu Man, cũng không muốn chơi với đám công tử ca các ngươi. Tại sao các ngươi hiếp người quá đáng như vậy?

Tư Đồ Chiến Thiên ngẩn ngơ, nhưng vì được gia tộc dạy dỗ thấm vào trong xương, gã cứng giọng hét to với Tiêu Lãng, mắt đỏ ngầu:

– Ngươi có gan thì giết ta đi! Ngươi dám giết ta thì cả nhà ngươi đều phải chết, không chết tử tế được!

Tiêu Lãng cười mắng một tiếng:

– Ngu xuẩn!

Tiêu Lãng giơ cao đao nhỏ, dứt khoát xẹt qua đầu gối Tư Đồ Chiến Thiên.

Tư Đồ Chiến Dã thật sự bị hù sợ, kinh khủng hét to:

– Công tử! Tiêu Lãng, ngươi dám cắt đứt gân chân của công tử? Ngươi tiêu rồi, ngươi có biết là hôm nay ngươi quá tay không?

Ai biết Tư Đồ Chiến Dã chưa nói dứt lời thì Tiêu Lãng giơ dao nhỏ lên rạch đầu gối chân khác của Tư Đồ Chiến Thiên. Tay Tiêu Lãng hóa thành tàn ảnh liên tục chớp động, cực kỳ hung ác liên tục đâm hai nhát vào bụng Tư Đồ Chiến Thiên. Tay mạnh vung sang bên, Tư Đồ Chiến Thiên văng ra ngoài, đụng vào một cây đại thụ, bắn xuống đất, thống khổ ôm đầu gối, bụng lăn trên mặt đất.

Tiêu Lãng không nhìn ba người Tư Đồ Chiến Dã, hai đệ tử của Tư Đồ gia run bần bật, bị hù ngu ra, hắn lấy xuống một miếng lá cây nhẹ nhàng lau vết máu trên lưỡi dao, động tác thật ưu nhã.

Tiêu Lãng hời hợt nói:

– Đừng lo, ta chỉ cắt mạch máu nhỏ, tính theo tốc độ đổ máu thì sau một canh giờ công tử của các ngươi sẽ chết vì mất máu. Cho nên các ngươi có một canh giờ đi gia tộc cầu cứu, nhớ kỹ là nói cho người gia tộc các ngươi, trong nửa canh giờ ai dám vào rừng cây nhỏ này thì công tử của các ngươi chết chắc!

Ba người Tư Đồ Chiến Dã, hai đệ tử của Tư Đồ gia lập tức tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm Tư Đồ Chiến Thiên đau đớn cuộn tròn lại như con sâu, họ cắn răng chạy ra ra ngoài rừng cây nhỏ.

Chương 16: Tên điên (hạ)

Ba người Tư Đồ Chiến Dã, hai đệ tử của Tư Đồ gia không đi được mấy bước thì Tiêu Lãng âm mu nói:

– Chờ đã, ta kêu các ngươi lăn, không nghe hiểu sao?

Người ba người Tư Đồ Chiến Dã, hai đệ tử của Tư Đồ gia run lên, không chút do dự lăn trên mặt đất ra rừng cây nhỏ.

Tư Đồ Chiến Thiên là thiếu tộc trưởng của Tư Đồ gia, nếu gã chết tại đây thì ba người Tư Đồ Chiến Dã, hai đệ tử của Tư Đồ gia không chết cũng bị lột da. Giờ phút này, đừng nói là lăn, kêu ba người Tư Đồ Chiến Dã, hai đệ tử của Tư Đồ gia bò ra ngoài thì họ sẽ bò ngay.

Lòng Tư Đồ Chiến Dã không ngừng rống to:

– Điên, Tiêu Lãng là tên điên!

Nỗi sợ hãi tột độ khiến tư thế lăn của Tư Đồ Chiến Dã rất khó xem. Tư Đồ Chiến Dã nhớ tới khuôn mặt tràn đầy yêu khí, lòng vô cùng hối hận, gã không chơi nổi với tên điên này.

Tiêu Lãng lau lưỡi dao, không nhìn Tư Đồ Chiến Thiên, buồn bã nhỏ giọng nói:

– Cô Cô, xem ra chúng ta lại phải lưu vong rồi. Vốn định tìm một viên Phượng Linh đan cho Cô Cô nhưng xem ra thời gian không kịp. Nhưng Cô Cô yên tâm, sau này ta sẽ trở về Dược Vương thành, nhất định lấy Phượng Linh đan giúp Cô Cô!

Tiêu Lãng làm hành động rất kỳ lạ, dùng đao nhỏ cắt một khối vỏ cây xuống, khắc mấy ký hiệu lên rồi huýt sáo.

Không âu sau trong rừng cây nhỏ có một con lừa nhỏ gầy gò chạy nhanh tới, tốc độ nhanh kinh khủng.

Con lừa nhỏ thấy Tiêu Lãng thì thân thiết dụi đầu. Tiêu Lãng vỗ đầu lừa, đâm dao qua vỏ cây sau đó cột trên lưng lừa.

Tiêu Lãng nhỏ giọng nói với con lừa nhỏ:

– Tiểu Bạch, đi tìm Tiểu Đao, theo hắn.

Con lừa nhỏ nhìn Tiêu Lãng, hóa thành tàn ảnh chạy nhanh vào rừng sâu. Tư Đồ Chiến Thiên ở trên mặt đất lăn qua lăn lại xem há hốc mồm. Giờ phút này, Tư Đồ Chiến Thiên như quên đi đau đớn trên đùi và bụng.

Đây mà là con lừa sao?

Sợ là Huyền thú tam giai Vô Ảnh Báo sở trường về tốc độ mà Tư Đồ Chiến Thiên thấy trong Ma Quỷ sơn cũng không chạy nhanh bằng con lừa này.

Tuy nhiên, đùi, bụng đau đớn, Tiêu Lãng xoay người tới gần Tư Đồ Chiến Thiên làm gã không rảnh suy nghĩ lung tung.

Tư Đồ Chiến Thiên nhìn khuôn mặt tràn đầy yêu khí, nhìn con mắt đùa cợt của Tiêu Lãng, gã có cảm giác không may.

Tư Đồ Chiến Thiên kinh khủng hét to:

– Ngươi muốn làm cái gì?

– Ta muốn làm gì? Ha ha ha ha ha ha!

Tiêu Lãng đã đặt quyết tâm lập tức trốn khỏi Dược Vương thành, khiến con lừa nhỏ thông qua ấn ký đặc biệt truyền cho Tiểu Đao. Tiêu Lãng ước định nửa canh giờ với Tư Đồ Chiến Dã cũng là vì để Tiểu Đao mang theo Cô Cô chạy trốn.

Nhưng trước khi trốn đi, Tiêu Lãng muốn lấy lời, khiến Tư Đồ gia phá hỏng hắn chuẩn bị lấy Phượng Linh đan, coi mạng võ giả hàn môn như cỏ rác một bài học.

– Cứu mạng! Giết người!

Tư Đồ Chiến Dã nghẹn ngào rống to lan khắp Phi Tuyết võ viện, sau đó khuếch tán nguyên Dược Vương thành.

Phi Tuyết võ viện chấn động, Dược Vương thành rung rinh, Tư Đồ gia bạo động.

Đệ nhất công tử của Dược Vương thành bị một võ giả hàn môn trong Phi Tuyết võ viện cắt đứt gân chân, đâm hai nhát? Giờ chỉ còn một hơi?

Gia chủ của Tư Đồ gia, Tư Đồ Kiêu Hùng không có mặt, nghe nói đi sâu vào Ma Quỷ sơn. Đại trưởng lão của Tư Đồ gia, Tư Đồ Anh Hùng ngửa đầu gầm rống, lập tức mang cường giả võ đường của Tư Đồ gia dốc hết lực lượng lao hướng Phi Tuyết võ viện.

Bộ Tiểu Sát kinh ngạc, Mộc Phi Ngư ngơ ngác, Bộ Tiểu Man khóc sướt mướt. Nhã phu nhân Liễu Nhã biến sắc mặt lập tức sai người đi báo tin cho Liễu gia, bản thân nàng lao nhanh hướng rừng cây nhỏ.

Bên ngoài rừng cây nhỏ đầy người nhưng không ai dám đi vào.

Vì Tư Đồ Chiến Dã vô cùng cố chấp ngăn cản không cho ai vào.

Tư Đồ Chiến Dã nghẹn ngào hét to:

– Không thể đi vào, không thể đi vào! Chưa qua nửa canh giờ, nếu bây giờ các ngươi đi vào thì chắc chắn tên điên kia sẽ giết đại công tử!

Tư Đồ Chiến Dã vô cùng tin tưởng Tiêu Lãng nói được thì làm được, khuôn mặt đầy yêu khí, hành động cắt đứt gân chân, đâm Tư Đồ Chiến Thiên cực kỳ dứt khoát nhắc nhở gã rằng Tiêu Lãng tuyệt đối không phải một người bình thường.

Mộc Phi Ngư, Bộ Tiểu Sát, Bộ Tiểu Man, Nhã phu nhân Liễu Nhã, đạo sư trong Phi Tuyết võ viện liếc nhau.

Nếu người Tư Đồ gia đã cố chấp như vậy, Tư Đồ Anh Hùng sắp đến ngay, mọi người không tiện nhất quyết đòi vào.

Khuôn mặt Bộ Tiểu Man xinh đẹp động lòng người ngấn lệ, tội nghiệp nhìn Bộ Tiểu Sát, nhỏ giọng van xin:

– Ca, hãy cứu Tiêu Lãng, ta sẽ cảm kích ngươi suốt đời.

Bộ Tiểu Sát hung dữ trừng Bộ Tiểu Man:

– Hồ đồ!

Bộ Tiểu Sát nhỏ giọng nói:

– Đừng nói là ta, dù phụ thân đến cũng vô dụng. Chuyện ra như vậy còn chẳng phải là vì ngươi? Hãy tự nghĩ cách làm sao gánh chịu cơn giận của phụ thân đi!

Bộ Tiểu Man ngây ra, lại rơi lệ, cắn môi, cực kỳ cố chấp nói:

– Ca, người cứu chúng ta ở Ma Quỷ sơn đêm hôm đó chắc chắn là Tiêu Lãng!

– Là hắn?

Bộ Tiểu Sát ngẩn ra, mắt chớp lóe, cười khổ nói:

– Hắn có thể nhẹ nhàng đánh bại Tư Đồ Chiến Thiên thì chắc đúng người rồi, đáng tiếc hôm nay… Hắn quá đà, không ai có thể cứu hắn, ài.

– Cắt đứt gân chân của Tư Đồ Chiến Thiên, chuyện này chỉ có hắn mới làm ra được. Nam nhân này đúng là thú vị, không biết tỷ tỷ có ra mặt vì chuyện này không?

Nhã phu nhân Liễu Nhã yên lặng đứng, mắt chớp lóe, nhíu mày, vẻ mặt ưu sầu.

Nửa canh giờ sau, một đám cường giả hùng hổ chạy nhanh như bay đến. Người đi đầu là một nam nhân trung niên tóc quăn mặc áo gấm từ xa đã gầm rống.

– Là tạp chủng nào dám động Chiến Thiên? Tư Đồ Chiến Dã, lăn ra cho lão tử!

Sát ý thấu xương bao phủ nguyên Phi Tuyết võ viện.

Tư Đồ Anh Hùng đến rồi!

Chương 17: Chạy trốn

Tư Đồ Chiến Dã kể lại sự việc xong bị Tư Đồ Anh Hùng một chưởng đánh bay.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Tư Đồ Chiến Dã hộc máu liên tục.

Một Tư Đồ Chiến Thiên có thể so với mười Tư Đồ Chiến Dã, Tư Đồ Anh Hùng biết rõ Tư Đồ Kiêu Hùng chú trọng Tư Đồ Chiến Thiên nhiều cỡ nào.

Tư Đồ Chiến Thiên hao phí rất nhiều tài nguyên của gia tộc, không nói đến gã chết, dù bị phế đi cũng là đả kích trầm trọng với gia tộc.

Tư chất của Tư Đồ Chiến Thiên đứng đầu Dược Vương thành, học thức, phong độ, tài trí đều khiến trưởng bối Tư Đồ gia cực kỳ vừa lòng.

Không ngờ hôm nay Tư Đồ Chiến Thiên gục ngã trong tay võ giả hàn môn không có tiếng tăm gì.

Tuy Tư Đồ Anh Hùng rất tức giận nhưng không lỗ mãng đi vào rừng cây nhỏ, gã không dám đánh cược. Tư Đồ Anh Hùng và mấy chục cường giả Tư Đồ gia biểu tình âm trầm, sát khí tràn ngập làm không khí nặng nề hơn.

Bão tố sắp đến.

Nhã phu nhân Liễu Nhã, Bộ Tiểu Man biết rõ Tư Đồ Anh Hùng, các cường giả Tư Đồ gia vẻ ngoài bình tĩnh trong lòng đè nén giận dữ đến mức nào. Người Nhã phu nhân Liễu Nhã, Bộ Tiểu Man mong chờ không đến. Gia chủ Bộ gia không xuất hiện, ca ca Liễu Như Hổ của Nhã phu nhân Liễu Nhã cũng không thấy bóng dáng.

Thời gian trôi qua, Bộ Tiểu Man, Nhã phu nhân Liễu Nhã sốt ruột. Bộ Tiểu Man liên tục lau nước mắt nhưng lệ rơi ngày càng nhiều, trong mười sáu năm qua, tình hình hôm nay khiến nàng luống cuống nhất. Đêm đó tại Ma Quỷ sơn gặp tuyệt cảnh cũng không khiến Bộ Tiểu Man khủng hoảng như vậy.

Nhã phu nhân Liễu Nhã thầm bối rối, nàng biết rõ dựa vào thân phận của mình tuyệt đối không thể khiến Tư Đồ Anh Hùng đè nén lửa giận.

Nửa canh giờ đã đến.

Tư Đồ Anh Hùng và mấy chục cường giả Tư Đồ gia hóa thành từng mãnh hổ lao vào trong rừng cây nhỏ. Đạo sư, Bộ Tiểu Sát, Bộ Tiểu Man, Nhã phu nhân Liễu Nhã đứng ngoài xem cũng vội vàng theo sau.

– A a!

Đám đạo sư, Bộ Tiểu Sát, Bộ Tiểu Man, Nhã phu nhân Liễu Nhã chưa đi vào sâu thì nghe bên trong vang vô số tiếng kêu rên. Mười mấy cường giả Tư Đồ gia chật vật rời đi. Thân thể mấy người đẫm máu, có người nửa khúc chân xụi lơ treo giữa không trung, lắc lư theo gió.

Tư Đồ Anh Hùng tức giận gầm lên:

– Cẩn thận, bên trong đầy rẫy cạm bẫy, còn rất cao cấp!

Cường giả Tư Đồ gia không bị thương nặng lại vọt vào trong rừng, nhưng tốc độ chậm hơn nhiều, cẩn thận dò xét khắp nơi phá cạm bẫy.

Rốt cuộc xử lý xong mọi cạm bẫy, đám người đi vào trong rừng.

– Cái này…

Kết quả một đám người trợn tròn mắt, thiếu nữ ngây thơ như Bộ Tiểu Man thì vẻ mặt xấu hổ xoay người.

Tìm khắp rừng cây nhỏ đều không thấy bóng dáng Tiêu Lãng đâu, bên trong chỉ có một mình Tư Đồ Chiến Thiên. Bộ dáng của Tư Đồ Chiến Thiên rất chướng mắt, bị lột sạch quần áo, chỉ còn lại một cái quần lót treo ngược trên cây, miệng bị một chiếc vớ bịt lại, toàn thân đẫm máu, mắt thất thần, sắp hỏng mất.

Mặt Tư Đồ Anh Hùng xanh mét:

– Điều động toàn bộ đệ tử Tư Đồ gia tìm ra kẻ đó cho ta! Tiêu Lãng? Lão tử phải băm ngươi ra thành trăm mảnh!

Tư Đồ Anh Hùng nhìn Tư Đồ Chiến Thiên hấp hối, biết dù lần này chữa lành vết thương nhưng trong thời gian ngắn khó thể xóa ám ảnh tâm lý. Mười sáu, mười bảy tuổi là lúc thực lực thiếu niên thiên tài tăng vọt, nếu Tư Đồ Chiến Thiên luôn ở trong ám ảnh thì đời này gã bị phế rồi.

Càng đừng nói thanh danh đệ nhất công tử Dược Vương thành hoàn toàn mất.

Hôm nay Tư Đồ gia quá mất mặt.

Tư Đồ Anh Hùng sai người nâng Tư Đồ Chiến Thiên trở về chữa trị, gã thì như con báo phát điên xông ra ngoài.

– Đi phát động tất cả người Tư Đồ gia tìm Tiêu Lãng, truy sát hắn, lấy lại mặt mũi cho Tư Đồ gia!

Bộ Tiểu Sát, Mộc Phi Ngư, đạo sư trong học viện nhìn nhau. Màn kịch hôm nay xem thật hay, nhưng bọn họ nhìn tim đập chân run.

Từ xưa cao thủ ở dân gian.

Bộ Tiểu Sát, Mộc Phi Ngư tự nhủ với lòng về sau làm người đừng vênh váo, kiêu ngạo như Tư Đồ Chiến Thiên, nếu không thì người tiếp theo bị phế có lẽ là chính mình.

Bộ Tiểu Sát, Mộc Phi Ngư hơi nghi hoặc là Tiêu Lãng thật sự không phải thiếu niên thiên tài bốn đại thế gia cao cấp nhất Chiến Vương triều âm thầm bồi dưỡng sao? Hình như bốn đại thế gia có một người là Tiêu gia. Nếu không thì võ giả hàn môn mười bảy tuổi sao có thể đạt đến Chiến Tướng cảnh?

Bốn đại thế gia, đó là chúa tể ngầm của Chiến Vương triều, sự tồn tại như con thú khổng lồ.

Vẻ mặt Bộ Tiểu Man, Nhã phu nhân Liễu Nhã phức tạp, một chút mừng thầm vì Tiêu Lãng trốn thoát, lại ợ hắn bị Tư Đồ gia bắt, cuối cùng lo hắn xa chạy cao bay không bao giờ trở về nữa.

Bộ Tiểu Man, Nhã phu nhân Liễu Nhã lặng lẽ trở về gia tộc của mình, sử dụng thuộc hạ thân tín tìm kiếm Tiêu Lãng.

Người trong rừng cây nhỏ đi hết sạch, Dược Vương thành gió nổi mây phun. Vô số võ giả chạy nhanh như bay ra khỏi bốn cửa thành, thật nhiều bồ câu đưa tin phóng lên cao. Tất cả võ giả trong mấy chục trấn nhỏ gần Dược Vương thành hành động.

Một canh giờ sau, toàn bộ trấn nhỏ dán đầy tranh vẽ một người.

Tư Đồ gia treo thưởng ngàn vàng tìm Tiêu Lãng.

Chẳng những thành viên các đại gia tộc mà võ giả bình thường cũng bạo động, chỉ cần tìm được Tiêu Lãng là sẽ có ngàn vàng.

Trấn nhỏ, đường cái, hoang dã quanh Dược Vương thành, khắp nơi đều là bóng người. Dược Vương thành vì một người mà một thành, sáu mươi trấn, mấy vạn võ giả bắt đầu điên cuồng chạy tứ xứ.

Chỉ ba canh giờ, khi mặt trời mới lên cao thì Tiêu Lãng bị phát hiện, hắn đánh bị thương hai võ giả bình thường, chạy hướng Ma Quỷ sơn phía bắc Dược Vương thành.

Một tin tức nhanh như gió truyền khắp võ giả tìm kiếm Tiêu Lãng. Bắt sống Tiêu Lãng lại được thưởng vạn lượng vàng, đánh chết hắn thì được năm ngàn lượng vàng.

Tư Đồ gia không thiếu tiền, Tư Đồ Anh Hùng rất rộng rãi. Không phải ai cũng có thể tát mặt Tư Đồ gia, càng không là một tiểu tử nhà nghèo không tên không tuổi làm mất mặt Tư Đồ gia được.

Vài chục bảo mã thượng đẳng mang theo Tư Đồ Anh Hùng, cường giả Tư Đồ gia chạy hướng Ma Quỷ sơn. Trên đường cái, hoang dã đông đúc võ giả chen chúc lao đi Ma Quỷ sơn, vì số tiền thường đủ ở lỳ trong Liên Hoa Các tại Yên Vũ sơn trang hưởng thụ mấy năm, hoặc là vì xem tình cảnh mấy năm khó gặp.

Chương 18: Tuyệt địa cô lang

– Tổ cha nó!

Trên đồng hoang, một thiếu niên chạy nhanh như bay tựa báo săn, cực kỳ nhanh nhẹn vượt qua núi non gập ghềnh. Tiêu Lãng không ngờ Tư Đồ Anh Hùng muốn giết hắn như vậy, ban lệnh huyền thưởng, tung bồ câu đưa tin khắp nơi. Tiêu Lãng mới bị hai võ giả nhìn thấy liền có vô số người đuổi theo sát đít.

– Nhanh, nhanh, nhanh! Chỉ cần vào Ma Quỷ sơn thì có nhiều người gấp đôi ta cũng không sợ!

Ma Quỷ sơn đã nằm trong tầm mắt, Tiêu Lãng thở phào. Trước khi vào Đấu Thú Tràng thì Tiêu Lãng luôn rèn luyện trong Ma Quỷ sơn, quen thuộc địa hình như sân nhà mình. Hơn nữa bên trong có vô số Huyền thú, chỉ cần vào Ma Quỷ sơn thì Tiêu Lãng tự tin với kinh nhiệm nhiều năm chắc chắn sẽ thành công trốn thoát.

Chắc Tiểu Đao đã nhận được tin của mình mang theo Cô Cô cao bay xa chạy. Trông Tiểu Đao ngốc nhưng từ nhỏ cùng mình chơi đùa trong rừng cây. Mình kéo dài thời gian lâu như vậy, tin tưởng Tiểu Đao có thể thong dong mang theo Cô Cô rời khỏi phạm vi thế lực Dược Vương thành.

Có nhiều chuyện Tiêu Lãng tính toán gần như hoàn mỹ, tựa như bịt mắt trong Đấu Thú Tràng, giết Huyền thú chỉ trong một chiêu.

Nhưng mà!

Sự việc lại thoát khỏi tính toán của Tiêu Lãng.

Dưới Ma Quỷ sơn có một hàng võ giả xuất hiện, ánh mắt tham lam nhìn Tiêu Lãng như thấy một đống vàng, hàng tá nữ nhân xinh đẹp.

Bắt sống Tiêu Lãng sẽ được vạn lượng!

Tư Đồ gia cực kỳ hào khí ban huyền thưởng lệnh làm vô số mạo hiểm đoàn đỏ mắt. Rất nhiều thành viên đóng giữa trong các đoàn đội dùng cách truyền tin đặc biệt nhanh chóng báo cho đội của mình trong Ma Quỷ sơn. Nhiều võ giả ra khỏi Ma Quỷ sơn để bắt sống Huyền thú hình người giá tiền ngang với Huyền thú lục giai!

– Trốn!

Tiêu Lãng không chút do quyết định, tuy hắn có nắm chắc một mình giết mỗi một người trong mấy chục người trước mặt, nhưng lúc này là một chọi một đám.

Huyền khí vận chuyển toàn thân, Tiêu Lãng chật vật chạy hướng tây. Phía nam là Dược Vương thành, không quen hướng đông, Tiêu Lãng chỉ có thể trốn về phía tây.

Tốc độ của Tiêu Lãng rất nhanh, ít nhất những người truy bắt hắn không thể đuổi kịp ngay. Nhưng trong đám người truy đuổi có mấy võ giả Chiến Tướng cảnh, Tiêu Lãng không cắt đuôi được, ngược lại những người kia liên tục kéo gần cự ly.

Một canh giờ rưỡi sau, Tiêu Lãng ngừng lại trên một ngọn núi.

Bởi vì Tiêu Lãng đã không có đường trốn.

Đồi núi này rất nổi tiếng trong Dược Vương thành, tên là Đoạn Đầu lĩnh. Bởi vì một bên là vách núi, rớt xuống thì chắc chắn là gãy cổ. Tiêu Lãng bị đám võ giả từ bốnp hía ùa tới buộc đến Đoạn Đầu lĩnh.

Tối nay trăng đặc biệt tròn và sáng. Vạn dặm không mây, phong cảnh cực kỳ rõ ràng, nhưng ánh trăng bạc chiếu xuống có vẻ lạnh lẽo. Gió nhẹ thổi qua, thổi y phục mười mấy tên võ giả trên Đoạn Đầu lĩnh bay phần phật.

Tiêu Lãng nhìn xuống vách núi không thấy đáy, khóe môi cong lên nụ cười khổ nói:

– Đoạn Đầu lĩnh? Không lẽ đây là nơi chôn xác của Tiêu Lãng ta sao?

Tiêu Lãng không tin truyện hư cấu trong tiểu thuyết kiếp trước, rớt xuống núi không chết mà còn được cơ duyên nghịch thiên. Tiêu Lãng biết rõ nếu nhảy xuống thì trăm phần trăm tan xương nát thịt.

Tiêu Lãng không hối hận chuyện hôm nay đã làm, tựa như Cô Cô đã nói, nếu làm rồi thì đừng hối hận. Tiêu Lãng luôn nghe lời Cô Cô.

Tiêu Lãng không e ngại cái chết, từ nhỏ đến lớn hắn đã nhiều lần hôn môi tử thần, hắn chỉ lưu luyến Cô Cô, Tiểu Đao.

Tiêu Lãng thầm nhủ:

– Tiểu Đao, chăm sóc Cô Cô cho tốt!

Tiêu Lãng rút mấy cây phi đao ra khỏi tay áo, mở cơ quan nỗ tiễn cột trên cổ tay, ánh mắt bình tĩnh liếc đám võ giả chậm rãi áp sát mình.

Muốn lấy mạng của ta? Vậy thì dùng mạng mình đổi lấy!

Tiêu Lãng cong lưng, như con sói cô độc rơi vào đường cùng, không gầm gừ, chỉ nhe rămng nanh dữ tợn chuẩn bị một kích sắp chết.

Một thanh âm bá khí vang lên sau lưng đám người:

– Hôm nay những người tham gia vây bắt ở Đoạn Đầu lĩnh, mỗi người được trăm lượng vàng. Lùi lại đi, Tư Đồ gia chúng ta tự mình chặt đầu tên tạp chủng này!

Vài chục bóng người từ sườn núi bắn lên, người dẫn đầu là nam nhân trung niên tóc quăn mặc áo gấm, người chưa đến mà thanh âm lạnh lẽo đã vang khắp Đoạn Đầu lĩnh.

Tư Đồ Anh Hùng tách đám người ra, sải bước đi tới. Tư Đồ Anh Hùng nhìn thiếu niên khiến Tư Đồ gia mất hết mặt mũi, lộ nụ cười nhạt.

Tư Đồ Anh Hùng sắc mặt âm trầm nói:

– Như thế nào? Không dám nhảy sao? Chẳng phải ngươi anh hùng lắm sao?

Tiêu Lãng nhìn những võ giả bình thường né sang bên, mấy chục cường giả Tư Đồ gia vây quanh hắn, nhếch môi cười. Có thể kéo một, hai người Tư Đồ gia làm đệm lưng trước khi chết cũng tốt.

Tiêu Lãng không sợ hãi đối diện ánh mắt của Tư Đồ Anh Hùng, lạnh nhạt nói:

– Ta luôn không hiểu Tư Đồ Chiến Thiên, Tư Đồ Chiến Dã là công tử danh môn tại sao phế vật như vậy, thấy người rồi thì ta… Rốt cuộc hiểu nguyên do.

– Càn rỡ!

– Sắp chết tơi nơi mà còn cuồng vọng như vậy!

– Đại trưởng lão, đừng nói nhảm với hắn nữa, giết hắn đi!

Tiêu Lãng ăn nói rất uyển chuyển mà không khó hiểu, phương xa đám võ giả vẻ mặt quái dị, muốn cười mà không dám. Người Tư Đồ gia nổi nóng.

Tư Đồ Anh Hùng không tức giận, giận một người chết là không đáng giá. Chế độ luật pháp của Chiến Vương triều rất hoàn thiện, nhưng đối với đại gia tộc giống Tư Đồ gia thì giết một võ giả hàn môn không đáng là gì. Lại nói thành chủ của Dược Vương thành, Mộc Đỉnh Dược Vương nhiều năm không lo công việc, trong thành đều giao cho ba đại gia tộc quản lý, người chấp pháp sẽ phạm pháp sao?

Cho nên Tư Đồ Anh Hùng không nói nhảm, mắt liếc hai võ giả Tư Đồ gia trẻ tuổi, trầm giọng nói:

– Tư Đồ Chiến Hỏa, Tư Đồ Chiến Phong, giao cho các ngươi!

Hai thanh niên được lệnh, vẻ mặt hưng phấn. Đây là hai tộc huynh của Tư Đồ Chiến Thiên, thực lực là Chiến Tướng cảnh cao giai. Hai người khoảng ba mươi tuổi, thực lực như vậy, ở độ tuổi này không trên cũng không dưới trong gia tộc, bình thường không có cơ hội lộ mặt. Giờ trước mặt nhiều người nếu Tư Đồ Chiến Hỏa, Tư Đồ Chiến Phong có thể giết chết cuồng đồ tổn hại nặng thiếu tộc trưởng Tư Đồ Chiến Thiên thì sẽ là cơ hội biểu hiện rất tốt cho bọn họ.

Chương 19: Đường cùng

Mặc dù đã xác định thực lực của Tiêu Lãng là Chiến Tướng cảnh sơ giai nhưng Tư Đồ Chiến Hỏa, Tư Đồ Chiến Phong không xám xem thường, mỗi người cầm bảo kiếm màu xanh, vận chuyển Huyền khí. Hai thanh bảo kiếm tỏa ánh sáng rực rỡ, Tư Đồ Chiến Hỏa, Tư Đồ Chiến Phong đầy sát khí chậm rãi tới gần Tiêu Lãng.

Kiếm là kiếm tốt, mặt trên khảm huyền tinh. Tư Đồ gia không thiếu tiền, đệ tử của gia tộc ai cũng có Huyền khí. Binh khí khảm huyền tinh của Huyền thú gọi là Huyền khí. Huyền khí của võ giả Chiến Tướng cảnh vốn chỉ có thể vòng quanh ngoài người, nhưng có Huyền khí rồi thì có thể rót Huyền khí vào trong binh khí. Binh khí được rót Huyền khí thì chém sắt như chém bùn, thân thể võ giả không thể cnar nổi.

Các võ giả xung quanh nhìn hai cây dao nhỏ bằng bạc trên tay Tiêu Lãng, lại nhìn hai người Tư Đồ Chiến Hỏa, Tư Đồ Chiến Phong nắm Huyền khí, so sánh thực lực hai bên, ánh mắt họ thương hại nhìn thiếu niên cong lưng cảnh giác.

Mười bảy tuổi, là Chiến Tướng cảnh, còn là võ giả hàn môn, tư chất nghịch thiên biết bao, đáng tiếc… Hắn đắc tội Tư Đồ gia.

Hai người Tư Đồ Chiến Hỏa, Tư Đồ Chiến Phong liên nhau, đột nhiên tăng tốc, giống hai con ma lang, thành thế song song xông hướng Tiêu Lãng. Huyền khí lấp lánh ánh sáng như răng nhanh của ma lang, không dính máu tuyệt không vào vỏ.

Tiêu Lãng không lùi, hắn không có đường lui. Bàn chân Tiêu Lãng trầm xuống, lưng càng cong, như báo săn nhảy sang trái lao hướng Tư Đồ Chiến Hỏa, bỏ qua Tư Đồ Chiến Phong phía bên phải vọt tới cùng lúc.

Tiêu Lãng vừa lao nhanh sang bên vừa làm hành động kỳ lạ, hai tay liên tục chuyển đổi hai thanh tiểu đao. Tiểu đao phản chiếu ánh trăng làm người hoa mắt.

Đột nhiên…

Tiêu Lãng đứng lại cách Tư Đồ Chiến Hỏa mười thước, tiểu đao cũng ngừng hoán đổi.

Bên kia, Tư Đồ Chiến Phong vẫn đang vọt tới nhanh như chớp, bảo kiếm tràn đầy sát khí, nhắm vào lưng Tiêu Lãng.

Tiếp theo, mọi người chứng kiến thấy hình ảnh khó tin nhất.

Tiêu Lãng đột nhiên ném hai phi đao vào Tư Đồ Chiến Hỏa. Trong khoảnh khắc, không hiểu sao Tư Đồ Chiến Hỏa khựng người, nheo mắt lại.

Cao thủ so chiêu, một chút sai sót thường phải trả giá bằng mạng sống.

Khoảng cách gần như vậy, Tiêu Lãng chơi phi đao xuất thần nhập hóa sẽ thất thủ sao?

Đương nhiên là không!

Hai thanh phi đao cực kỳ hung mãnh đâm vào ngực Tư Đồ Chiến Hỏa, trúng ngay trái tim. Máu phun ra, Tư Đồ Chiến Hỏa mới đối mặt Tiêu Lãng đã bị giết.

Nhưng mà…

Tiêu Lãng ngừng lại một lúc, Tư Đồ Chiến Phong từ sau lưng vọt tới, bảo kiếm tỏa sáng lấp lánh đâm nhanh như chớp, rạch phá không trung, mục tiêu hướng tới trái tim Tiêu Lãng.

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, lưng Tiêu Lãng như có mắt nhanh chóng nhích sang trái một phân.

Tư Đồ Chiến Phong Chiến Tướng cảnh cao giai có tốc độ nhanh biết bao, dù Tiêu Lãng hơi né qua nhưng bảo kiếm vẫn tiến quân thần tốc, đâm vào lưng hắn, nhưng lệch khỏi vị trí trái tim trí mạng.

Giờ phút này, Tư Đồ Chiến Phong không biết Tư Đồ Chiến Hỏa đã bị Tiêu Lãng dùng chiêu quái dị giết chết. Tư Đồ Chiến Phong đắc ý liếc Tư Đồ Anh Hùng, nhưng gã thấy khuôn mặt cực kỳ âm trầm.

Không đúng!

Lòng Tư Đồ Chiến Phong tràn ngập cảm giác nguy hiểm nhưng đã muộn.

Lưng Tiêu Lãng đẫm máu bỗng áp sát Tư Đồ Chiến Phong, khiến bảo kiếm đâm xuyên thân thể mình. Tư Đồ Chiến Phong không kịp đề phòng, Tiêu Lãng dùng lưng đụng bay gã.

Tư Đồ Chiến Phong kinh ngạc, trường kiếm rời tay kẹt trong người Tiêu Lãng. Tiêu Lãng bị thương nặng nhưng không tạm dừng, xoay người nhanh như chớp, tay trái nâng lên, một cây nỗ tiễn màu đen bắn ra. Nỗ tiễn phóng đại trong con ngươi kinh khủng của Tư Đồ Chiến Phong, cuối cùng đâm vào trán gã.

Tí tách tí tách!

Từng giọt máu trào ra khỏi ngực Tiêu Lãng, dọc theo bảo kiếm nhỏ xuống tảng đá Đoạn Đầu lĩnh phát ra thanh âm làm tim người ta đập nhanh.

Mọi người, bao gồm Tư Đồ Anh Hùng đều khó tin nhìn Tiêu Lãng cong lưng, vẫn là khuôn mặt đầy yêu khí. Nhiều người há hốc mồm không phát ra được thanh âm.

Chiến Tướng cảnh sơ giai ngay mặt giết chết hai Chiến Tướng cảnh cao giai, trong thời gian ngắn như vậy?

Tiêu Lãng làm bằng cách nào?

Mặc dù những người có mặt chính mắt thấy cuộc chiến quái dị này, tuy họ thấy rõ ràng từng động tác của Tiêu Lãng nhưng vô số người không dám tin sự thật này.

Tuy kinh nghiệm thực chiến của hai người Tư Đồ Chiến Hỏa, Tư Đồ Chiến Phong không mạnh nhưng thực lực đúng là Chiến Tướng cảnh cao giai, nếu không thì ngực của Tiêu Lãng sẽ không cắm vào một thanh trường kiếm.

Chỉ có Tư Đồ Anh Hùng trước tiên tỉnh táo lại, khẽ thở dài:

– Thủ đoạn độc thật! Nếu hôm nay để ngươi sống sót thì sợ là mười năm sau Tư Đồ gia sẽ bị hủy trong tay ngươi!

Tư Đồ Anh Hùng giật mình trước năng lực tính toán, bản năng chiến đấu khủng bố của thiếu niên này, nếu không giết chết hắn thì Tư Đồ gia bị hủy là việc sớm hay muộn.

Tư Đồ Anh Hùng biết rõ về nguyên lý thì dù kinh nghiệm thực chiến của hai người Tư Đồ Chiến Hỏa, Tư Đồ Chiến Phong có tệ hơn nữa cũng không đến nỗi bị Tiêu Lãng giết dễ dàng, gã thậm chí không có cơ hội cứu viện. Tư Đồ Anh Hùng càng biết rõ từ đầu Tiêu Lãng liên tục hoán đổi tiểu đao là vì tìm góc độ phản xạ ánh trăng, để trong chớp mắt Tư Đồ Chiến Hỏa bị lóa mắt, bản năng nhắm mắt lại. Nếu không vì vậy thì dù Tiêu Lãng phóng phi đao có nhanh hơn thì Tư Đồ Chiến Hỏa vẫn tránh né được, ít nhất không bị giết ngay.

Mặt sau Tư Đồ Chiến Phong đâm ra trường kiếm, Tiêu Lãng tránh được vị trí hiểm chắc vì bản năng dã thú. Người bình thường bị đâm chắc chắn sẽ ngã tới trước để tránh bị đâm thủng, nhưng Tiêu Lãng làm ngược lại khiến Tư Đồ Chiến Phong mờ mịt, kinh khủng, cho hắn thành công đụng bay gã đi, sau đó dùng nỗ tiễn bắn chết gã đã không còn tỉnh táo.

Tiêu Lãng dựa vào ánh trăng phản chiếu, bản năng chiến đấu, năng lực tính toán, dựa vào thực lực Chiến Tướng cảnh sơ giai giết chết hai Chiến Tướng cảnh cao giai!

Rất nhanh, có mấy người nhanh chóng hiểu nguyên do, giật mình, kinh ngạc nhìn Tiêu Lãng. Trong thời gian lập tức định ra kế hoạch chiến đấu như vậy, suy đoán mỗi một khâu và hoàn mỹ chấp hành, ý thức, bản năng chiến đấu của Tiêu Lãng đạt đến trình độ làm người ta kinh sợ.

Chương 20: Bát gia

Người Tiêu Lãng run rẩy nhưng vẫn cứng cỏi đứng vững, hắn không rút ra thanh kiếm đâm xuyên người vì sẽ làm máu chảy nhiều hơn, tăng nhanh tốc độ chết đi. Mặt Tiêu Lãng không có vẻ thống khổ, đùa cợt nhìn Tư Đồ Anh Hùng.

Trước khi chết kéo hai Chiến Tướng cảnh cao giai làm đệm lưng là đủ rồi.

Tư Đồ Anh Hùng không lên tiếng, cũng không lấy ra binh khí, yên lặng đi tới gần Tiêu Lãng. Hôm nay vì Tư Đồ Anh Hùng sơ sẩy khiến gia tộc chết hai đệ tử trẻ tuổi, Tiêu Lãng một lần nữa tát mặt Tư Đồ gia trước mắt bao người. Lòng Tư Đồ Anh Hùng rất đau, máu đang sục sôi. Nếu không sống xé Tiêu Lãng ra thì Tư Đồ Anh Hùng không biết làm sao bình ổn tức giận trong lòng.

Trong lúc mọi người cho rằng màn kịch sắp kéo rèm thì một thanh âm kiều mị, êm tai vang từ sườn núi.

– Tư Đồ Anh Hùng, chờ đã!

Hai bóng người từ dưới chân núi chạy lên.

Nhã phu nhân!

Thị lực của Tư Đồ Anh Hùng rất tốt, lập tức nhận ra người đến. Tiêu Lãng nhận ra thanh âm quen thuộc, kinh ngạc nhìn sườn núi, lấy làm lạ là Nhã phu nhân Liễu Nhã đến làm gì?

Nhã phu nhân Liễu Nhã được một bà già tóc bạc mang lên núi, nếu không thì thực lực thấp của nàng muốn chạy từ sườn núi lên đỉnh sẽ phải mất một lúc.

Dù được người đưa lên nhưng khi tới đỉnh núi thì Nhã phu nhân Liễu Nhã thở hổn hển, bộ ngực căng tròn rung rung làm đám người hoa cả mắt. Trong ánh trăng sáng ngời, khuôn mặt hồ ly càng quyến rũ.

– Liễu trưởng lão, Lãng quả phụ, các ngươi có ý gì?

Tư Đồ Anh Hùng lén liếc ngực Nhã phu nhân Liễu Nhã, phất tay khiến người Tư Đồ gia chú ý Tiêu Lãng, ánh mắt nhìn bà lão tóc bạc, có vẻ e ngại.

Bà lão tóc bạc không đáp lời, đưa mắt nhìn Nhã phu nhân Liễu Nhã, biểu thị lần này bà là bảo tiêu.

– Tư Đồ Anh Hùng, giao người này cho ta được không? Liễu gia sẽ trả cái giá khiến gia tộc các ngươi vừa lòng.

Nhã phu nhân Liễu Nhã không nhìn Tiêu Lãng, cực kỳ nghiêm túc đối diện Tư Đồ Anh Hùng, cộng với thái độ của bà lão otcs bạc, hiển nhiên Nhã phu nhân Liễu Nhã được gia chủ Liễu gia ủy quyền nàng đại biểu Liễu gia đến đàm phán.

Tư Đồ Anh Hùng quả quyết đáp:

– Không thể nào!

Tư Đồ gia không thiếu tiền, nếu hai người Tư Đồ Chiến Hỏa, Tư Đồ Chiến Phong không bị giết thì có lẽ còn đường sống nhưng giờ thì miễn bàn.

Nhã phu nhân Liễu Nhã nhìn hai cái xác dưới đất, biết mình đã đến chậm. Nhã phu nhân Liễu Nhã nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, sau đó chậm rãi đi hướng Tư Đồ Anh Hùng, dùng thanh âm chỉ có gã nghe thấy nói:

– Ba viên huyền tinh thất giai, một phần loại nhuận toàn bộ cửa hàng Liễu gia, và… Ta cùng ngươi một tháng. Ta muốn Tiêu Lãng, bảo đảm sau này hắn sẽ không xuất hiện tại Dược Vương thành, như thế nào?

Tư Đồ Anh Hùng nheo mắt. Nhã phu nhân Liễu Nhã đưa ra giao dịch rất nặng, đặc biệt là điều kiện cuối cùng chịu ở bên gã một tháng thật hấp dẫn. Tư Đồ Anh Hùng thèm muốn Nhã phu nhân Liễu Nhã nhiều năm rồi nhưng vẫn không sơ múi gì được.

Tư Đồ Anh Hùng suýt chút gật đầu đồng ý, nhưng gã nhớ tới năng lực chiến đấu khủng bố của Tiêu Lãng. Nếu hôm nay thả hổ về rừng, sau này Tư Đồ gia đừng mơ sống yên.

Tư Đồ Anh Hùng cắn răng, mặt lạnh lùng nói:

– Không được, dù ra điều kiện gì cũng không được, hôm nay hắn phải chết!

Nhã phu nhân Liễu Nhã biến sắc mặt, còn muốn nói thêm chợt bà già tóc bạc bay tới gần, túm cổ tay nàng, kéo nàng lùi sang bên.

Bà già tóc bạc lạnh nhạt nói:

– Nhã nhi, gia chủ nói có thể đàm phán thì làm, nếu không được thì đừng miễn cưỡng. Liễu gia và Tư Đồ gia đồng khí liên chi, đừng vì một người ngoài mà tổn thương hòa khí.

Tư Đồ Anh Hùng rất vừa lòng thía độ của bà già Liễu trưởng lão, giọng dịu lại:

– Nhã phu nhân, không phải ta không nể mặt Liễu gia các ngươi. Việc hôm nay đừng nói là ngươi, ai đến thì ta cũng không cho mặt mũi. Không giết chết Tiêu Lãng thì sau này Tư Đồ gia chúng ta làm sao đứng vững trong Dược Vương thành?

Tư Đồ Anh Hùng sắc mặt âm trầm, vung tay lên, quát to:

– Ra tay!

Mặt Nhã phu nhân Liễu Nhã trắng bệch, vô lực dựa vào người bà già tóc bạc, ánh mắt xuyên qua đám người nhìn chằm chằm vào thiếu niên nhè nhẹ run trong gió đêm.

Hắn sắp chết rồi sao?

Tư Đồ Anh Hùng thét ra lên, toàn bộ cường giả Tư Đồ gia vây giết Tiêu Lãng.

Bỗng một thanh âm cực kỳ bá đạo vang lên, như đất bằng dậy sóng làm mọi người ngẩn ngơ.

– Ai đến cũng không nể tình? Tư Đồ gia các ngươi mặt mũi lớn đến vậy? Hôm nay bổn trang chủ muốn bảo vệ hắn, Tư Đồ Anh Hùng ngươi làm gì được ta?

Giữa sườn núi có một bóng người lao nhanh lên.

Người đến là một nam nhân cao lớn.

Một nam nhân cầm vò rượu, mặc áo khoác màu tím.

Bát gia!

Trang chủ của Yên Vũ sơn trang, Bát gia!

Bát gia không mang nhiều người, chỉ có Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng xấu xí theo sau lưng. Trên mặt Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng có vết sẹo như con rết càng dữ tợn hơn trong bóng đêm. Bát gia đi chậm rãi như đang tản bộ trong Đấu Thú Tràng, không thèm nhìn Tư Đồ Anh Hùng, cũng không nhìn trưởng lão của Liễu gia, Nhã phu nhân Liễu Nhã. Bát gia xa xa nhìn Tiêu Lãng bởi vì mất máu quá nhiều người run bần bật nhưng vẫn kiên cường không ngã xuống.

Trong mắt Bát gia tràn đầy khen ngợi, không chút che giấu mục đích mình đến đây.

Bát gia muốn bảo vệ Tiêu Lãng!

Trong nhiều người có mặt, một số người đã sớm nhận ra Tiêu Lãng chính là Độc Lang, đấu sĩ át chủ bài trong Đấu Thú Tràng. Người từng đi Đấu Thú Tràng đều hiểu Tiêu Lãng rất được Bát gia yêu thích.

Nhưng bọn họ không ngờ Bát gia sẽ vì Tiêu Lãng không tiếc ngay mặt đối đầu với Tư Đồ gia. Khiến người ta khó hiểu là vì sao buổi chiều Bát gia không hành động, mãi khi Tiêu Lãng sắp chết mới xuất hiện?

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 5 ngày trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 1 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 4 tuần trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 1 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay