1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. Vũ Động Càn Khôn
  4. Tập 93 [ chương 461 đến 465 ]

Vũ Động Càn Khôn

Tập 93 [ chương 461 đến 465 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 461 : Tiếp cận.

Sâu trong thâm sơn, những ngọn núi cao phủ đầy mây, sương mù bao phủ, cảnh sắc có vài phần tự như tiên cảnh. Trên vách núi treo leo, một đạo thân ảnh đang tĩnh lặng ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn nhô ra, những làn gió nhẹ thổi bay mái tóc đen óng, dáng vẻ rất tiêu sái.

Khi thân ảnh đó đang ngồi tĩnh lặng, trong đám mây mù, một con Yêu thú toàn thân trắng toát dựa vào mây mù che lấp, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chăm về đạo thân ảnh đó.

Đó là một loại Yêu thú khá mạnh trong Chiến trường Viễn Cổ, tên là Nhân Diện Ma Điêu. Nó có gương mặt giống người nhưng ngũ quan lại cho người ta cảm giác quỷ dị đến lạnh xương sống.

Thực lực con Nhân Diện Ma Điêu này vô cùng ngang ngược, từ khí tức có thể thấy nó sánh ngang với những cường giả chuẩn Niết Bàn Cảnh như Liễu Nguyên, hơn nữa khi đập cánh nó không hề tạo ra một tiếng động gì, quỷ mị vô hình, khiến người ta khó lòng phòng tránh. Cường giả Niết Bàn Cảnh gặp phải nó cũng khá khó khăn.

Rõ ràng con Nhân Diện Ma Điêu này đã chú ý thân ảnh kia rất lâu, sau khi lượn lờ một lúc lâu, nó đập mạnh đôi cánh, tốc độ tăng đến cực điểm. Điều đáng sợ là dù xung kích với tốc độ đó nhưng nó vẫn không hề tạo ra bất cứ âm thanh nào, thậm chí luồng không khí đang chuyển động cũng bị nó đè nén lại.

Kiểu tập kích này thật sự khiến người khác phải đau đầu!

Tốc độ của Nhân Diện Ma Điêu vô cùng nhanh, chớp mắt đã xuyên qua tầng mây, những chiếc móng vuốt sắc lẹm đủ để phá vỡ sự phòng ngự của cường giả Niết Bàn Cảnh, ánh lên hàn quang, nhằm thẳng đỉnh đầu của đạo thân ảnh kia mà xông tới.

Thế nhưng khi móng vuốt của nó sắp chạm vào thân ảnh kia thì một cái hắc động bỗng xuất hiện và mở rộng ra, khiến móng vuốt của Nhân Diện Ma Điêu rơi vào trong đó.

– Grào! 1 kẻ đơn giản sắp chết sống 1 cuộc đời trong bệnh tật giành tất cả tất sản tâm nguyện để giúp người khác giống mình….rùi hắn đổi lại được xuyên không viết ra truyền kỳ của riêng mình… Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Biến cố đột ngột này khiến Nhân Diện Ma Điêu cuống cuồng đập cánh muốn dùng sức mạnh để thoát khỏi hắc động.

Vút!

Nhưng khi nó đang đập cánh thì trong hắc động bỗng bắn ra vô số những tia hắc quang dày đặc quấn quanh người Nhân Diện Ma Điêu, rồi không chút khách khí kéo nó vào hắc động. Hắc động nuốt gọn con Nhân Diện Ma Điêu, đến một cái lông cũng không để lại.

Tập kích một cách quỷ dị và kết thúc cũng rất quỷ dị. Lúc này thân ảnh kia từ từ mở mắt, trong mắt ánh lên một ý cười, lật bàn tay, một viên Yêu tinh hạch to cỡ nắm tay xuất hiện, bên trong viên Yêu tinh hạch đó là Niết Bàn Khí hùng hồn.

– Chỗ Niết Bàn Khí này có thể so với hàng ngàn viên Niết Bàn Đan rồi!

Thân ảnh đó khẽ nắm tay lại, Yêu tinh hạch bị thôn phệ biến thành Niết Bàn Khí cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể. Sự bổ sung này coi như bằng tu luyện cả một ngày, nhưng đáng tiếc Yêu thú tương tự thế này không có nhiều trong thâm sơn. Mà những nơi có loại Yêu thú này sống thành đàn thì giờ hắn lại không thể dễ dàng vào được.

Thôn phệ xong đạo thân ảnh đó đứng dậy, ngẩng đầu lên, chính là Lâm Động.

– Đã năm ngày rồi!

Lâm Động đứng dậy, nheo mắt nhìn về phía xa, thần thái có chút khó hiểu. Trong năm ngày này, dưới sự hướng dẫn của Tiểu điêu, hắn đã thuần thục hơn trong việc vận dụng Thôn Phệ Tổ Phù, và cũng vì đã thành Thiên Phù sư nên hắn dùng thứ lực thôn phệ bá đạo này càng ngày càng thành thạo hơn.

Cùng với sự thành thạo đang tăng dần, hắn cũng cảm nhận được sức mạnh của lực thôn phệ này. Thứ này quả nhiên không hổ là thiên địa thần vật chân chính.

So với mười ngày trước chiến đấu lực của hắn hiển nhiên đã tăng hơn. Thiết nghĩ dù có gặp phải cường giả Niết Bàn Cảnh như Trần Mộ Lâm Động cũng sẽ không bị rơi vào thế hạ phong.

– Đám người kia cũng thật chậm quá!

Lâm Động tự lẩm bẩm. Lần trước sau khi tính toán cùng Tiểu điêu, bọn họ quyết định đối phó với những kẻ truy sát từ Vương triều Ma Nham. Đương nhiên để đối phương không nghi ngờ, Lâm Động không dừng chân ở một nơi nào cố định mà liên tục chuyển chỗ, dựng nên rất nhiều dấu vết giả, nhưng dù vậy truy binh vẫn chưa hề xuất hiện.

– Không cần vội, có lẽ sắp rồi! Có lẽ chúng cảm ứng được dấu vết trong người ngươi, ta cũng có thể dựa vào đó mà cảm ứng chúng. Tuy rất yếu nhưng đúng là chúng đang ngày một gần chúng ta!

Tiểu điêu xuất hiện trên vai Lâm Động cười nói.

– Chuẩn bị thế nào rồi?

Lâm Động nhìn nó rồi cười nói.

– Cũng tương đối rồi. Chỉ cần chúng dám đến, đảm bảo chúng không thể quay về!

Mắt Tiểu điêu lóe lên sự phấn khích, rõ ràng là lâu lắm rồi chưa được làm trận nào lớn thế này.

Nghe vậy nụ cười trên gương mặt Lâm Động càng tươi hơn, hắn nhìn xa về phương Bắc huýt sáo một tiếng.

Vù!

Tiếng huýt vừa dứt, một thân hình đỏ rực bay lên từ sơn mạch phía dưới xuất hiện bên cạnh Lâm Động. Đó chính là Tiểu Viêm. Thời gian này nó ăn uống cũng được, những viên Yêu tinh hạch của Yêu thú mà Lâm Động giết gần như cho nó ăn hết, cũng mang lại không ít lợi ích cho nó.

Tiểu Viêm hiện nay thân hình không chỉ to ra mà dường như còn hùng tráng uy vũ hơn. Hơn nữa khí tức mà nó tỏa ra mơ hồ có thể sánh ngang với cường giả Bán Bộ Niết Bàn.

Hiển nhiên Lâm Động rất mừng vì sự biến hóa của Lâm Động, khẽ xoa cái đầu to lớn của Tiểu Viêm rồi Lâm Động nhảy lên lưng nó. Tiểu Viêm đập cánh, biến thành một tia hồng quang bay vút đi.

Vào lúc bay đi Lâm Động quét mắt nhìn về phía sau, nay lưới đã kết xong, chỉ đợi cá tới nữa thôi!

– Vương triều Ma Nham, các ngươi đã muốn bắt ta thì ta sẽ cho ngươi phải trả giá trước.

Khi Lâm Động chuyển hướng thì trên một đỉnh núi cách đó rất xa, mười đạo hắc ảnh bay vút ra như quỷ mị.

Khí tức của mười hắc ảnh này vô cùng mạnh mẽ, người bay ở trước tiên chính là Trần Mộ mặt mày lạnh lùng, hắn ngẩng lên nhìn về phía trước với ánh mắt đầy hàn quang.

– Tên tiểu tử đó lại chạy rồi!

Trần Mộ vừa dứt lời, phía sau lập tức phát ra những tiếng cười mỉa:

– Hắn đúng là chó nhà có tang, chạy cũng nhanh thật!

Trần Mộ chau mày, không biết vì sao hắn cứ cảm thấy không ổn. Tuy huyết ấn đó khó có thể xóa bỏ nhưng lẽ ra Lâm Động đã có không ít thời gian để từ từ xóa rồi phải mới phải. Nhưng hắn lại chẳng có chút động tĩnh gì, lẽ nào hắn không biết chỉ cần không xóa nó đi thì không thể thoát được hay sao?

– Trần Mộ, tăng tốc đi! Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi!

Phía sau bỗng một người có giọng khàn khàn lên tiếng.

Nghe thế, khóe mắt Trần Mộ khẽ giật mấy cái, ngoảnh lại nhìn, là một nam tử gày gò, diện mạo phổ thông, nhưng đôi mắt tam giác khiến người khác có cảm giác âm u lạnh lẽo.

Đối mặt với người này, sắc mặt của Trần Mộ cũng không được tự nhiên. Ở Vương triều Ma Nham, cường giả Niết Bàn Cảnh đều có địa vị không thấp, nhưng người trước mặt này chỉ xếp sau có Đại sư huynh và Nhị sư huynh, ngay cả Trần Mộ hắn cũng phải xếp sau.

Dường như biết Trần Mộ đang quan sát mình, nam tử đó ngẩng lên, thò một tay ra, trên cánh tay ấy phủ đầy vảy lân màu đen, vô cùng quỷ dị.

– Còn không đi nhanh? Ta rất muốn xem xem rốt cuộc Lâm Động có phải ba đầu sáu tay không mà dám động vào người của Vương triều Ma Nham chúng ta!

Hắn cười, lộ ra hàm răng trắng nhưng lại tràn đầy sự tà ác.

Trần Mộ cũng không dám chậm trễ, quay người bay đi, những người khác cũng theo ngay sau.

Một ngày sau đó, bọn Trần Mộ không hề nghỉ ngơi mà di chuyển với tốc độ nhanh nhất có thể, lần theo cảm ứng tiến về dãy sơn mạch trùng điệp.

Hôm đó, khi vầng mặt trời đỏ rực dần lặn, ánh đỏ bao trùm cả dãy sơn mạch sừng sững. Mười đạo thân ảnh bay qua chân trời cuối cùng đáp xuống một khu rừng, ánh mắt nhìn về phía trước, ở đó là một thân ảnh đang ngồi xếp bằng, làn gió khẽ thổi động tà áo.

– Không chạy nữa hả?

Trần Mộ nhìn thân ảnh đó với ánh mắt âm hiểm, giọng nói lạnh lùng đấy sát ý.

Thế như thân ảnh đó chỉ cười, thậm chí còn uể oải vươn vai, ánh mắt không hề có sự kinh hoảng như Trần Mộ nghĩ mà ngược lại ánh lên nét cười.

– Các ngươi chậm chạp quá đấy, cứ thế này thì có lẽ ta cũng thấy sốt ruột!

Nghe thế đồng tử Trần Mộ lập tức co lại

Chương 462 : Giao đấu

Khu rừng xanh mướt bạt ngàn ngút tầm mắt, gió nhẹ thổi tới tạo nên những đợt sóng lá cây rì rào, nhìn tầm bao quát quả thực vô cùng hoành tráng.

Nhưng lúc này không khí ở đây mơ hồ có sự ngưng đọng, mười đạo thân ảnh đứng trên những ngọn cây, ánh mắt lạnh lùng âm u, thần thái như mèo nhìn thấy chuột, gắn chặt vào một thân ảnh ở phía trước.

– Ha ha, ngươi nói vậy dường như là cố tình đợi bọn ta?

Bỗng một trong mười thân ảnh kia cười quái dị nói, nhìn Lâm Động với ánh mắt giễu cợt. Những lời Lâm Động vừa rồi khiến hắn không khỏi bật cười, xem ra sự truy sát thời gian gần đây khiến tên xui xẻo này thần kinh có vấn đề rồi.

Lâm Động cười cười, chầm chậm lướt mắt nhìn mười đạo thân ảnh rồi dừng lại ở người đứng sau Trần Mộ. Dựa vào tinh thần lực sắc bén hắn cảm nhận đượ một thứ nguy hiểm lúc ẩn lúc hiện lan tỏa từ con người đó, cảm giác này rõ rệt hơn Trần Mộ.

– Vương triều Ma Nham quả nhiên không tầm thường!

Lâm Động nheo mắt lại, nhưng không hề có chút sợ hãi, hiển nhiên hắn đã dự liệu trước được điều này.

– Lâm Động, ta đã nói với ngươi rồi, làm người phải biết mình biết người. Kết cục như hôm nay hoàn toàn do ngươi tự chuốc lấy thôi!

Trần Mộ nhìn Lâm Động với ánh mắt đầy sát ý không hề che giấu.

– Giao Viễn Cổ Bí Thược ra đây ta sẽ cho ngươi toàn thây. Chưa từng có ai giết người của Vương triều Ma Nham lại có thể sống yên ổn cả, ngươi cũng không phải ngoại lệ!

Trần Mộ giơ bàn tay ra, bình thản nói, ý tứ của lời nói không thể thương lượng, hiển nhiên đến đây hắn đã quyết ý giết bằng được Lâm Động.

Lâm Động cười cười nhìn Trần Mộ, bỗng cất tiếng nói:

– Ngươi có bao nhiêu Niết Bàn Đan?

Suy nghĩ của Lâm Động chuyển hướng quá đột ngột khiến Trần Mộ cũng phải khựng lại một lúc. Nhưng rồi hắn lập tức hiểu chắc chắn lời nói của Lâm Động cũng chẳng phải lời gì tốt đẹp, ánh mắt liền tối lại.

– Ta sắp xung kích Niết Bàn Cảnh, cần không ít Niết Bàn Đan!

Lâm Động khẽ cười, hắn không hề nói rõ ràng nhưng sắc mặt bọn Trần Mộ dần trở nên cổ quái, thiết nghĩ chắc đã hiểu được ý tứ trong đó.

– Ha ha, thật là một tiểu tử thú vị, nhưng loại người như ngươi chắc chắn không sống được lâu đâu. Trên người ta có mười lăm vạn Niết Bàn Đan, có bản lĩnh thì ngươi có thể đến lấy!

Lần này là gã nam tử mắt tam giác đứng sau Trần Mộ, đồng tử hắn co lại nhìn Lâm Động chăm chăm, nụ cười như ẩn như hiện, chắc đây là lần đầu tiên hắn gặp một kẻ dám có ý đồ với chúng.

– Mười lăm vạn thật là béo bở!

Lâm Động cười, nhưng độ cong của nụ cười đó khiến cường giả Vương triều Ma Nham phải lắc đầu, hiển nhiên là chúng nghĩ hắn điên rồi.

– Trần Mộ, giải quyết phiền phức ngươi để lại đi, những người khác phong tỏa chỗ này, hôm nay ta không muốn thấy bất cứ điều gì bất ngờ xảy ra.

Kẻ có mắt hình tam giác liếc Lâm Động một cái, dường như cảm thấy vô vị khi nói chuyện với người thần kinh không bình thường, phẩy phẩy tay nói.

– Vâng, Lôi Xà sư huynh!

Nghe vậy, tám cường giả còn lại lập tức đáp lời, rồi hình thành trận hình bao vây Lâm Động ở giữa, trong sự bao vây chặt cứng này Lâm Động có lắp thêm cánh cũng khó lòng thoát được.

Trần Mộ thở hắt ra một hơi, ánh mắt lập tức lạnh băng, chầm chậm bước ra, lên tiếng:

– Lâm Động, ngươi trở thành Thiên Phù sư đúng là khiến ta rất kinh ngạc, nhưng nếu ngươi tưởng chỉ vó vậy mà có thể nghênh ngang với Vương triều Ma Nham ta thì ngươi quá ngây thơ rồi đấy!

– Nhưng việc đã đến nước này, dù ngươi có quỳ xuống dâng Viễn Cổ Bí Thược lên thì ngươi cũng phải trả giá vì đã khiêu khích Vương triều Ma Nham. Do đó, ngươi nhất định phải chết!

Trần Mộ nắm chặt nắm đấm, sát khí tóe lên trong mắt, đồng thời lại tỏa một luồng sức mạnh hùng hồn. Cùng là Niết Bàn Cảnh nhưng thực lực của Trần Mộ so với Lý Bàn không chỉ một bậc.

Xoẹt!

Nguyên lực cuồng bạo cuồn cuộn, tốc độ tăng nhanh, một đạo tàn ảnh xuất hiện, còn thân hình Trần Mộ thì đã xuất hiện sau lưng Lâm Động. Nguyên lực ngưng tụ ở bàn tay hắn, rồi không chút lưu tình oanh kích về phía đỉnh đầu Lâm Động.

Ầm!

Cuối cùng đòn công kích của Trần Mộ không trúng Lâm Động, vì khi còn cách vài mét thì tinh thần lực của Lâm Động đã trào dâng thành một bức màn bảo vệ chặn đứng đòn của Trần Mộ.

Công kích bị chặn đứng nhưng Trần Mộ cũng không kinh ngạc, chỉ thấy chưởng ấn biến hóa, nguyên lực tụ lại như bão táp, lại một quyền nữa tung ra.

– Phá Sơn Ấn!

Chưởng ấn cuồng bạo hung hăng oanh kích phá tan lớp bảo vệ tinh thần lực.

Có điều, đúng vào lúc chưởng ấn phá vỡ tấm màn bảo vệ, một ánh hàn quang bỗng lao lên, không phải để chặn quyền phong của Trần Mộ mà là nhằm thẳng tới cổ họng hắn.

– Hừ!

Với sự liều mạng đó của Lâm Động, Trần Mộ chỉ hừ một tiếng, bàn tay tạt ngang, muốn dùng sức mạnh hùng hồn đánh tan ánh hàn quang kia.

Thấy hành động đó của Trần Mộ, Lâm Động nheo mắt lại, tâm thần khẽ động, tinh thần lực lan tỏa bao trùm lấy Thiên Ngạc Cốt Thương, cây Cốt Thương vốn trắng toát bỗng trở nên đen sậm lại.

Ầm!

Bàn tay thép của Trần Mộ đem theo sức mạnh cuồng bạo đánh vào cây Thiên Ngạc Cốt Thương nhưng không hề khiến nó bật ra như tưởng tượng mà cây thương lại bộc phát một lực hút kỳ dị. Dưới tác dụng của lực hút này, nguyên lực bao quanh cơ thể hắn bắt đầu tiêu tan.

Cảnh tượng đó khiến đồng tử Trần Mộ co lại, thân hình lập tức lùi về sau để thoát khỏi lực hút đó.

– Xem ra năm chục vạn viên Niết Bàn Đan ngươi dùng uổng phí rồi!

Thấy Trần Mộ lùi nhanh về sau, Lâm Động cười lớn, ánh mắt lóe lên hàn ý, tinh thần lực hùng hồn cuộn trào, trời đất nổi gió, mây mù kéo tới, sấm chớp đùng đoàng.

Sắc mặt Trần Mộ tối lại. Hắn nhìn hiện tượng lạ của trời đất cũng hiểu là do Lâm Động dùng tinh thần lực khống chế thiên địa. Chân lập tức bước ra những bước đi kỳ lại, rõ ràng hắn cũng có một thân vũ kỹ không tệ.

Xoẹt!

Bộ pháp kỳ dị, cơ thể Trần Mộ di chuyển một lúc thì xuất hiện phía trước Lâm Động, chỉ thấy tay hắn biến thành hình đao, nguyên lực điên cuồng ngưng tụ, mơ hồ còn lan tỏa một thứ sức mạnh cực lớn.

– Đại Nguyên Cực Đao!

Ánh mắt Trần Mộ lạnh băng chém mạnh xuống, không khí dường như bị chém làm đôi. Mặt đất phía dưới Lâm Động bị chém thành đường dài mười trượng.

– Trước mặt ta, ngay cả thời gian điều động lực thiên địa ngươi cũng không có đâu, chết đi!

Trần Mộ cười nham hiểm, tốc độ của hắn nhanh không thể hình dung nổi, dù là Lâm Động cũng chỉ nhìn thấy một tia sáng sắc lẹm xoẹt qua trước mắt rồi ánh đao quang có thể khiến cường giả Niết Bàn Cảnh trọng thương kia hung hăng lao tới.

Keng!

Nhưng vào khoảnh khắc tiếp xúc, một tiếng kim loại va chạm giòn tan vang lên. Mắt Trần Mộ co lại, hắn nhìn thấy dưới lớp da Lâm Động bỗng trào ra một vầng hào quang sắc đen quỷ dị, ngưng tụ lại trên bề mặt cơ thể Lâm Động thành một bộ giáp. Còn đòn công kích của Trần Mộ khi chạm vào áo giáp đó như muối bỏ biển, chẳng có chút động tĩnh gì.

Điều khiến Trần Mộ tái mặt đó là, trên bộ giáp đen đó còn tỏa ra một luồng hấp lực mạnh mẽ, ngay cả nguyên lực trong người hắn cũng bị mất đi và không ngừng chảy vào người Lâm Động.

– Tên tiểu tử này có điều cổ quái!

Trong đầu Trần Mộ lóe lên một ý nghĩ, rồi lông tóc trên người hắn dựng đứng hết lên. Nhưng đúng vào lúc hắn định rút lui thì khóe miệng Lâm Động nhếch lên.

Uỳnh!

Trên bầu trời, sấm chớp lập lòe, chớp mắt ngưng tụ lại thành một bàn tay lôi điện khổng lồ. Có điều nó không phải màu bạc óng ánh mà đen sẫm, mơ hồ lan tỏa thứ sức mạnh khiến người ta run rẩy.

– Thôn Phệ Lôi Chưởng!

Một tiếng hét trầm vang lên trong đầu Lâm Động, trước những ánh mắt kinh hoàng của bọn cường giả Vương triều Ma Nham, lôi chưởng hung hăng oanh kích lên người Trần Mộ lúc này đã không kịp tránh né.

Ầm!

Lôi quang màu đen cuộn trào trên khu rừng, Lôi Xà ở cách đó không xa, trong mắt là hình ảnh của lôi quang lóe sáng, ánh mắt dần dần tối lại!

Chương 463 : Lôi Xà

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, một vòng lôi quang màu đen lan ra với tốc độ kinh người, lôi quang đi đến đâu cây cối héo đen đến đấy, cảnh tượng vô cùng nhức mắt.

Ầm!

Khi lôi quang đang khuếch tán, một đạo thân ảnh trông rất thảm hại bắn ngược ra, theo chiều bắn ra của thân ảnh đó, một đường nứt dài gần trăm trượng được hình thành, không biết có bao nhiêu cây cổ thụ theo đó mà bật gốc.

Cuối cùng thân ảnh đó cũng miễn cưỡng dừng lại, nhưng khi đứng vững thì cơ thể hơi run rẩy, khói đen bốc lên từ sau lưng, thậm chí khí tức cũng yếu đi rất nhiều, rõ ràng là thương thế không nhẹ.

– Phụt!

Trần Mộ thân hình run rẩy, sắc mặt nhợt nhạt, cuối cùng một ngụm máu không kìm nổi mà phun ra, gương mặt ngẩng lên với ánh mắt kinh hoàng nhìn Lâm Động được tấm áo giáp đen bao bọc. Hiển nhiên hắn không thể ngờ được sự công kích của Lâm Động lại mạnh mẽ đến vậy.

Hắn biết Lâm Động đã trở thành Thiên Phù sư nhưng dù là nguyên lực thiên địa mà Thiên Phù sư khống chế cũng không thể đạt đến mức đó. Hơn nữa vào khoảnh khắc bị đánh trúng, hắn có thể cảm nhận rõ ràng nguyên lực trong cơ thể mình bị mất đi một cách quỷ dị, điều này khiến thương thế của hắn đã nặng còn nặng thêm.

Lôi quang mù mịt dần ran đi, cường giả Vương triều Ma Nham ở xung quanh nhìn Trần Mộ trong bộ dạng thảm hại thì đồng tử đều co lại, rồi hít vào một hơi thật sâu. Thực lực của Trần Mộ thế nào họ rất rõ, nhưng không ngờ hắn ra tay mà lại rơi vào tình cảnh này.

Lần này, ánh mắt nhìn người thanh niên đang bị bao vây kia không còn sự chế giễu nữa. Nếu không phải họ đã chuẩn bị rất kỹ mới thì e là kết cục còn thê thảm hơn.

Tất cả nhìn nhau, cuối cùng không hẹn mà cùng nhìn về nam tử có mắt hình tam giác.

Người có tên Lôi Xà đó khẽ nheo mắt lại, rồi nhìn về Lâm Động ở cách đó không xa, nói với giọng khàn khàn:

– Thời buổi này thật không ít kẻ giấu nghề, thật khó mà tưởng tượng được một người mới là Thiên Phù sư không lâu mà có thể khống chế được nguyên lực thiên địa mạnh đến vậy!

Lâm Động liếc nhìn, thản nhiên nói:

– Không phải ta giấu nghề, là các ngươi quá kiêu ngạo mà thôi. Vương triều Ma Nham đúng là không yếu nhưng vào Chiến trường Viễn Cổ cũng chẳng là gì. Nếu có cơ hội sau này ngươi sẽ gặp được nhiều chuyện tương tự hơn, không cần phải ngạc nhiên.

– Ha ha, cái này ta thừa nhận!

Lôi Xà cười nhạt, hắn cũng rất rõ, ở Chiến trường Viễn Cổ có không ít Vương triều lớn mạnh hơn Vương triều của hắn.

– Vương triều và cường giả khiến Vương triều Ma Nham phải e dè ở đây không ít, nhưng ngươi không thuộc số đó!

Lâm Động lười nhác nói:

– Tiếp theo đến lượt ngươi ra tay rồi nhỉ? Không biết vị đây dùng bao nhiêu Niết Bàn Đan để xung kích Niết Bàn Cảnh?

– Lâm Động, ngươi đừng có quá kiêu ngạo, ta còn chưa thua đâu!

Phía dưới, một thân ảnh bay vút lên, Trần Mộ một lần nữa xuất hiện. Hắn nhìn Lâm Động với ánh mắt hung hăng, gầm lên. Rõ ràng là hắn rất không tim mình sẽ bại trong tay Lâm Động.

Lần đầu gặp Lâm Động, Lâm Động chẳng qua chỉ dựa vào Linh khôi mới có thể kháng cự được với cường giả Niết Bàn Cảnh. Nhưng chỉ trong hai tháng ngăn ngủi mà Lâm Động đã có thể một mình đánh bại hắn, sự chuyển biến này với Trần Mộ mà nói không phải sự đả kích bình thường.

Lâm Động liếc qua Trần Mộ một cái, chưởng vừa rồi của hắn rất mạnh, rõ ràng Trần Mộ lúc này chỉ còn sót lại chút hơi tàn, nhưng nếu hắn dám xông lên thật thì Lâm Động cũng không ngại hạ sát thủ.

– Trần Mộ, ngươi không phải đối thủ của hắn. Hãy cùng với bọn Lý Lực tạo trận. Để ta đích thân ra tay!

Thế nhưng khi mắt Trần Mộ đỏ ngầu lên thì Lôi Xà ở phía sau bình thản lên tiếng.

Nghe Lôi Xà nói vậy, Trần Mộ nắm chặt nắm đấm, ánh mắt oán hận trừng trừng nhìn Lâm Động, nhưng cuối cùng cũng lui xuống với thân thể trọng thương, vừa hay cùng tám người còn lại tạo thành một trận pháp kỳ dị, trung tâm chính là Lâm Động.

– Vốn dĩ không muốn dùng tới trận pháp này, nhưng quả thật ngươi khiến ta quá bất ngờ. Ta trước nay luôn không thích mạo hiểm, nếu bọn ta nhiều người thế này mà không làm được gì ngươi thì có lẽ chẳng còn mặt mũi nào mà quay về.

Lôi Xà chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn Lâm Động phát ra hàn ý.

– Niết Bàn Đan dùng khi xung kích Niết Bàn Cảnh có thể cho biết sự mạnh yếu khi vượt qua Niết Bàn Kiếp, nhưng rất tiếc, hai tháng trước ta đã được thử rồi!

Nghe vậy ánh mắt Lâm Động co lại, nhìn chăm chăm vào Lôi Xà.

Niết Bàn Kiếp là cửa ải quan trọng nhất của cường giả Niết Bàn Cảnh, chỉ khi thật sự vượt qua được Niết Bàn Kiếp mới được gắn thêm chữ Nhất Nguyên trước đẳng cấp.

Khoảng cách giữa Nhất Nguyên Niết Bàn và Niết Bàn Cảnh bình thường không phải chỉ một chút. Niết Bàn Cảnh có chín Nguyên cả thảy, cũng có nghĩa là phải vượt qua chín lần Niết Bàn Kiếp. Mỗi lần vượt qua thành công thực lực sẽ tăng rất nhanh.

Lâm Động hiện tại mới là Thiên Phù sư, dựa vào Thôn Phệ Tổ Phù, nguyên lực thiên địa mà hắn dùng đủ để đánh bại Trần Mộ cùng với những cường giả Niết Bàn Cảnh bình thường khác. Nhưng với cường giả đã vượt qua một lần Niết Bàn Kiếp thì có lẽ chưa đủ sức.

Cũng chính vì thế khi nghe Lôi Xà đã gặp phải Niết Bàn Kiếp, thứ khiến rất nhiều cường giả Niết Bàn Cảnh phải sợ hãi thì cũng thấy chấn động.

Vương triều Ma Nham quả nhiên không tầm thường!

Trong lòng khẽ thở hắt ra, Lâm Động thu lại sự ba động trong mắt, nhìn Lôi Xà cười nói:

– Có điều ta nghĩ có lẽ ngươi đã thất bại!

Với cường giả Niết Bàn Cảnh mà nói, Niết Bàn Kiếp có thể là ngọn lửa hủy diệt, cũng có thể là ngọn lửa trùng sinh. Nếu thuận lợi vượt qua thì tương đương như có sự biến đổi to lớn. Ngược lại, nếu thất bại, kẻ nào may mắn sẽ giữ được mạng, nhưng đa phần là bỏ mạng ở Niết Bàn Kiếp.

Đây cũng là lý do chính mà rất nhiều cường giả Niết Bàn Cảnh vừa yêu vừa hận Niết Bàn Kiếp. Đó là thông đạo hoàn mỹ nhưng muốn đi qua phải mạo hiểm tính mạng!

Lâm Động biết rõ những cường giả vượt qua được Niết Bàn Kiếp mạnh đến mức nào. Lôi Xà ở trước mắt đây tuy không tầm thường nhưng dường như vẫn còn chút khoảng cách.

Nghe Lâm Động nói, hai mắt Lôi Xà nheo lại, sắc mặt có phần khó coi, chắc đã bị Lâm Động nói trúng điểm yếu. Đúng là hắn đã thất bại, nhưng may mắn là hắn đã giữ được mạng.

– Tuy không vượt qua nhưng coi như cũng có được một chút lợi ích, thiết nghĩ dọn dẹp ngươi cũng không thành vấn đề!

Nói đến chủ đề đau lòng này, Lôi Xà có phần bực bội, thậm chí đôi mắt tam giác tràn đầy sự âm hiểm.

– Trần Mộ, các ngươi động thủ đi!

Nghe Lôi Xà nói, ánh mắt bọn Trần Mộ tóe ra sự hung hãn, những cột quang trụ bằng nguyên lực bắn ra đan xen nhau hình thành một tấm lưới ánh sáng bao trùm cả trời đất.

– Hôm nay ngươi có cánh cũng khó mà thoát được!

Ngón tay Lôi Xà chỉ về phía Lâm Động, sắc mặt cũng lạnh băng, giậm chân một cái, không khí bùng nổ, còn thân hình hắn thì biến mất một cách quỷ dị.

– Tốc độ nhanh thật!

Đồng tử Lâm Động co lại.

Lôi Xà vừa ra tay là thể hiện thực lực mà Trần Mộ không thể theo kịp. Thậm chí ngay Lâm Động cũng cảm thấy nguy hiểm. Tuy Lôi Xà không vượt Niết Bàn Kiếp thành công nhưng cũng có thể coi như đã trải qua một lần. Thực lực của hắn đương nhiên cũng vượt xa cường giả Niết Bàn Cảnh bình thường.

Tinh thần lực nhanh chóng lan tỏa, khoảnh khắc tiếp theo, thân hình Lâm Động đột ngột di chuyển sang ngang.

Uỳnh!

Ngay khi Lâm Động di chuyển, một bộ móng vuốt bỗng hung hăng thò ra từ sau lưng, sượt qua vai hắn, móng vuốt chấn động với một tần số cực cao với lực sát thương kinh người.

– Không hổ là Thiên Phù sư!

Đánh trượt một kích, Lôi Xà xuất hiện phía sau Lâm Động cười nhạt, rồi cánh tay rung lên, bỗng nhiên kéo dài ra một cách quỷ dị, tạt ngang đánh trúng ngực Lâm Động.

Ầm!

Không khí bùng nổ, Lâm Động cũng bị đánh lui mấy bước, cảm nhận được cơn đau ở ngực, ánh mắt hắn trở nên nặng nề, Lôi Xà quả nhiên là đối thủ đáng gườm!

– Hử?

Nhìn Lâm Động bị dính chưởng của mình mà không bị thương thế gì nghiêm trọng, Lôi Xà kinh ngạc kêu lên. Đòn vừa rồi của hắn, dù là cường giả Niết Bàn Cảnh có Niết Bàn Kim Thân cũng sẽ bị thương, nhưng Lâm Động lại chẳng hề bị gì.

– Chắc vì có tấm giáp màu đen kia!

Lôi Xà nheo mắt, nhìn tấm giáp đen bao quanh người Lâm Động, hắn liếm môi, ánh mắt lóe lên sự tham lam.

– Ta muốn xem xem tấm giáp đó chịu được mấy công kích của ta? Hôm nay bất luận ngươi có thủ đoạn gì thì kết cục cũng sẽ không thay đổi!

Lôi Xà cười nham hiểm, thân hình bay vút tới, sức mạnh lan tỏa khắp cơ thể.

Lâm Động nhìn công thế của Lôi Xà, rồi nhìn trận pháp bao trùm xung quanh, khóe miệng cong lên, khẽ nói:

– Chưa chắc đâu!

Tấm lưới tung ra có lẽ đến lúc thu lại rồi!

Chương 464 : Thôn Phệ Giới

Ánh sáng dày đặc chi chít lan tỏa trên bầu trời, giống như một cái lao tù phong tỏa vùng không gian bán kính đến vài trăm trượng. Trận pháp này khá hoành tráng, có thể thấy lần này Vương triều Ma Nham đã có chuẩn bị khi đến đây.

Ầm ầm!

Khi tấm lưới ánh sáng lan tỏa, trên những tầng cây là hai đạo thân ảnh đang giao thủ quyết liệt, sức mạnh kinh hồn lan tỏa tạo nên những đợt sóng rào rào trên những ngọn cây, cuối cùng lại bị tấm lưới ánh sáng chặn lại.

Có thể thấy sức mạnh của trận pháp này không hề tầm thường, vì thế bất luận hai thân ảnh đó có giao thủ kịch liệt thế nào thì bên ngoài tấm lưới ánh sáng vẫn tĩnh lặng như mặt nước hồ.

Trần Mộ nhìn thân ảnh bị bao vây bên trong với ánh mắt dữ dằn, biểu hiện của Lâm Động quả thực khiến hắn bất ngờ, nhưng bất luận hôm nay Lâm Động có làm gì thì kết quả cuối cùng sẽ không thay đổi. Trận pháp này dù là cường giả Niết Bàn Cảnh cũng không thể thoát được, cộng với có Lôi Xà ra tay, thực lực của Lâm Động có mạnh hơn nữa cũng khó lòng thoát khỏi cái chết!

– Ta muốn xem hôm nay ngươi ngông cuồng thế nào?

Ầm!

Bỗng lúc đó hai thân ảnh kia bắn ra hai phía, cả hai đều để lại hai đường nứt khổng lồ trên mặt đất.

– Tiểu tử, ngươi cũng khá đấy!

Thân thể Lôi Xà rung lên, rũ hết tàn lực còn lại trong cơ thể, ngẩng lên nhìn thân ảnh cách đó không xa, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc và nặng nề.

Với thực lực của hắn hiện nay, cường giả Niết Bàn Cảnh bình thường căn bản không thể vượt qua được mười hiệp, nhưng Lâm Động dựa vào tinh thần lực hùng hồn kháng cự được đến lúc này, như thế sao có thể không khiến hắn ngạc nhiên.

Lâm Động thở ra một hơi, lực thôn phệ lan tỏa khắp cơ thể hóa giải kình khí đang phá hoại trong cơ thể, rồi cúi xuống nhìn thôn phệ giáp y của mình, bên trên đã có một vài vết nứt nhỏ.

Hắn có thể chống cự được công kích trực diện của Lôi Xà đều nhờ có chiếc thôn phệ giáp y này. Nếu không thì e là lục phủ ngũ tạng đã tan tành rồi. Dù gì thì thực lực của Lôi Xà quả thực rất lợi hại.

Lâm Động ngẩng lên, ánh mắt khó hiểu nhìn tấm lưới ánh sáng. Hắn biết vừa rồi Lôi Xà chỉ muốn giữ chân hắn để cho bọn Trần Mộ có thời gian bày trận, giờ trận thế đã chuẩn bị xong, có lẽ tiếp theo hắn sẽ hạ sát thủ.

– Vương triều Ma Nham chúng ta hành sự trước nay chỉ quan tâm kết quả, không cần biết quá trình. Lấy đông hiếp ít với chúng ta cũng chẳng phải chuyện phải suy nghĩ gì!

Thấy Lâm Động chú ý tấm lưới ánh sáng trên trời, Lôi Xà cười nham hiểm.

– Ngươi cũng là một nhân tài, nếu không có những chuyện trước đây thì cũng có thể lôi kéo về Vương triều Ma Nham chúng ta, nhưng đáng tiếc!

Lôi Xà dường như có vẻ nuối tiếc rồi lại cười, nhấc tay lên nói:

– Động thủ!

Lôi Xà vừa dứt lời, bọn Trần Mộ lập tức cười lạnh, thủ ấn biến hóa, tấm lưới ánh sáng lấp lánh chói sáng.

Xẹt xẹt!

Vô số tia sáng bắn ra với tốc độ kinh người, xé tan không khí, Lâm Động không kịp tránh lập tức bị những tia sáng đó quấn chặt lấy.

Tia sáng đã trói chặt được Lâm Động, ánh sáng lần này hình thành một vầng ánh sáng hình lưỡi liềm hung hăng tấn công về phía Lâm Động.

– Kết thúc rồi!

Nhìn Lâm Động căn bản không thể cử động, khóe miệng Lôi Xà nhếch lên.

Lưỡi ánh sáng kia xé tan chân trời, mang theo thứ sức mạnh kinh khủng bỗng chốc xuất hiện cách Lâm Động mười trượng. Kình phong mạnh mẽ khiến thôn phệ giáp y trên người Lâm Động cũng phải rung lên, có lẽ nó cũng cảm nhận được đòn công kích nguy hiểm đó.

Lâm Động nhìn chăm chăm nhưng không hề có chút sợ hãi, mà ngược lại còn có chút ý cười trong mắt. Bỗng một cái hắc động nhanh như chớp xuất hiện trước mặt hắn, ánh sáng kia lao tới là lao vào hắc động, mơ hồ có tiếng nổ cuồng bạo phát ra, cuối cùng biến mất cùng cái hắc động.

Biến cố đột ngột này khiến nụ cười trên gương mặt bọn Lôi Xà lập tức đông cứng, rồi ánh mắt càng trở nên âm u lạnh lẽo.

– Ta đã nói ta đợi các ngươi lâu lắm rồi!

Trước ánh mắt âm u của bọn Lôi Xà, Lâm Động ngẩng lên cười nhạt, nhìn nụ cười của hắn không hiểu sao mà tim Lôi Xà bỗng chùng xuống nặng nề.

Sau khi nói câu đó, Lâm Động không nói gì nữa, thân hình khẽ rung lên, lực thôn phệ lan tỏa, tia sáng trói quanh người hắn như tuyết gặp phải lửa, nhanh chóng tan đi.

– Bất luận ngươi có thủ đoạn gì, lẽ nào ngươi tưởng chỉ một mình ngươi mà có thể chống cự được với hai Niết Bàn Cảnh và tám cường giả chuẩn Niết Bàn Cảnh?

Lôi Xà âm u nói.

Trận hình này đủ để giết chết bất cứ cường giả Niết Bàn Cảnh nào, dù Lâm Động có Linh khôi và bản thân đã là Thiên Phù sư, nhưng như thế tuyệt đối cũng chưa đủ cho hắn có thể kháng cự.

Lâm Động vặn vẹo cổ tay một chút, nhìn Lôi Xà cười nụ cười giễu cợt, rồi ánh mắt cũng lập tức lóe lên hàn ý.

– Các ngươi đã đến truy sát ta, thiết nghĩ cũng đã chuẩn bị phương án xấu nhất. Vì nhiệm vụ lần này chưa biết chừng các ngươi sẽ mất mạng đấy!

– Chỉ dựa vào ngươi?

Trần Mộ cười hung hăng, hỏi.

– Chỉ mình ta!

Lâm Động nghiêm túc gật đầu, hai tay lập tức kết ấn, đồng thời, trong thạch phù, Tiểu điêu sớm đã chờ lệnh cười kỳ quái, móng vuốt cũng kết ấn giống Lâm Động.

Uỳnh!

Cùng với hành động kết ấn đồng thời của Lâm Động và Tiểu điêu, cả khu rừng đột ngột tách ra, hắc quang bắn vút lên trời, cuối cùng trong chớp mắt hình thành nên một không gian hắc ám bao trùm cả tấm lưới ánh sáng kia.

Sự thay đổi đột ngột này khiến sắc mặt bọn Lôi Xà biến sắc. Chúng nhìn thế giới hắc ám bên ngoài tấm lưới ánh sáng, trong lòng chợt dâng trào hàn ý, thứ bóng tối đó dường như có thể chặn đứng mọi tầm mắt.

– Giết hắn đi!Chàng thanh niên Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc sinh ra trong gia đình mang dòng máu truyền thừa của Thanh Long tộc trong Tứ đại thần thú gia tộc. Với thiên phú tu luyện kinh người vươn lên, tới đỉnh cao tại Ngọc Lan đại lục sau đó phi thăng đến Chí cao vị diện tranh đấu với các vị chúa tể… Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Lôi Xà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hét lên.

Bất luận Lâm Động thi triển thủ đoạn gì, chỉ cần giết chết hắn là mọi thứ quái dị tự nhiên sẽ biết mất.

Nghe tiếng hét của Lôi Xà, bọn Trần Mộ cũng sự tỉnh, thủ ấn lập tức biến hóa, lưới ánh sáng một lần nữa ngưng tụ ra vô số đạo lưỡi liềm ánh sáng.

Phụt phụt!

Nhưng lần này, đúng vào lúc ngưng tụ, ánh sáng bỗng rung lên, trước ánh mắt kinh hoàng của bọn Trần Mộ, liền biến mất một cách quỷ dị.

– Hỏng rồi, trận pháp của chúng ta tiêu tán rồi!

Nhìn cảnh tượng đó, bọn Trần Mộ đều ngạc nhiên, rồi dường như biết được điều gì, hét lên kinh hoàng.

Nghe thế sắc mặt Lôi Xà cũng thay đổi, quả nhiên tấm lưới ánh sáng đang dần tối đi, dường như năng lượng của nó đang mất đi nhanh chóng.

– Các ngươi duy trì trận pháp!

Lôi Xà nghiến răng, nắm chặt bàn tay, một thanh kiếm màu đen xuất hiện, rồi bay vút về phía Lâm Động. Lần này hắn thúc động nguyên lực trong cơ thể đến mức cao nhất, hiển nhiên là không muốn Lâm Động có thời gian giở trò.

– Đây là Thôn Phệ Giới của ta, các ngươi không có đường chạy đâu!

Thế nhưng, đối mặt với Lôi Xà cùng sức mạnh kinh người, Lâm Động chỉ khẽ cười, thân hình khẽ động, rồi hòa nhập vào tấm lưới ánh sáng một cách kỳ dị, biến mất trong bóng tối kia.

Thấy Lâm Động biến mất một cách kỳ quái, sắc mặt Lôi Xà trở nên khó coi, hắn nhìn bốn bề tối tăm, hàn ý trong tim ngày một rõ rệt.

– Lôi Xà sư huynh, nguyên lực trong cơ thể bọn đệ đang mất đi nhanh chóng, tên Lâm Động đáng chết đang lấy cắp nguyên lực của chúng ta!

Trong khi Lôi Xà đang bó tay hết cách thì những tên cường giả khác bỗng kêu lên kinh hoàng.

Cơ mặt Lôi Xà co giật, vì hắn cũng cảm nhận được nguyên lực trong cơ thể hắn đang mất dần, rõ ràng vùng hắc ám kia đang thôn phệ nguyên lực của chúng.

– Khốn kiếp!

Lôi Xà rít lên:

– Lâm Động, cút ra đây chiến một trận, tên nhát gan!

– Xin lỗi, ta hành sự cũng chỉ quan tâm kết quả, không cần biết quá trình!

Giọng nói giễu cợt truyền ra từ trong bóng tối, ánh mắt Lôi Xà tối lại, tung ra một quyền cuồng bạo về nơi có giọng nói, nhưng chỉ như muối bỏ biển.

– Lôi Xà sư huynh, trận pháp sắp bị phá rồi!

Mắt Trần Mộ lộ vẻ sợ hãi, hắn nhìn tấm lưới ánh sáng ngày một yếu đi, đây là tia sáng duy nhất mà chúng có thể dựa vào.

Thế nhưng Lôi Xà cũng chỉ biết nắm chặt nắm đấm, hắn không có cách nào phá giải không gian hắc ám kia. Lúc này dường như chúng chỉ còn cách đợi cho nguyên lực trong cơ thể mất hết, đến lúc đó sẽ chẳng có sức phản kháng Lâm Động!

Phụt!

Tấm lưới ánh sáng ngày một tối dần, cuối cùng, trước ánh mắt kinh hoàng của bọn Lôi Xà, hoàn toàn chìm vào không gian hắc ám.

Trên bầu trời, một không gian hắc ám bao trùm, thậm chí khi ánh sáng mặt trời chiếu xuống cũng bị thứ bóng tối đó nuốt chửng.

Trong bóng tối, Lâm Động đứng trên một ngọn cây cao, nhắm hờ mắt đợi thời gian trôi qua, vị trí con mồi và kẻ đi săn cuối cùng cũng đổi chỗ một cách hoàn hảo.

Chương 465 : Con mồi ngon

Những làn gió nhẹ thổi tới, từng vòng từng vòng sóng ba động lan tỏa ra bốn bề đến ngút tầm mắt.

Tại vị trí trung tâm, một màn đen bốn góc khổng lồ lặng lẽ đứng sừng sững, bên trong đó không có chút động tĩnh nào, một sự tĩnh lặng chết chóc.

Trong phạm vi cách đó mười mấy trượng đều là một màn đen, ánh nắng chiếu xuống đều bị tấm màn đen đó nuốt chửng, nhìn từ xa giống như một cái động không đáy đáng sợ.

Lâm Động đứng bên ngoài tấm màn, ngẩng lên nhìn kiệt tác trước mắt, ánh mắt cũng phải ánh lên sự ngạc nhiên.

– Thế nào? Đây chính là một trong những năng lực của Thôn Phệ Tổ Phù, Thôn Phệ Giới. Chỉ cần đứng bên trong nó, nguyên lực thậm chí tinh thần lực cũng dần bị thôn phệ, còn ngươi là bá chủ của nó, luôn giữ được cuộc chiến ở trạng thái địch yếu ta mạnh. Ngươi sẽ càng chiến càng mạnh, còn đối thủ sẽ càng ngày càng yếu, cho đến khi kiệt sức hoàn toàn.

Tiểu điêu xuất hiện trên vai Lâm Động, cười tít mắt nhìn Thôn Phệ Giới, giọng nói có phần đắc ý.

– Có điều, thực lực bản thân ngươi quá yếu, nếu mạnh hơn một chút thì Thôn Phệ Giới sẽ khủng bố hơn nhiều. Những loại như Lôi Xà kia có lẽ chưa quá mười hơi thở là nguyên lực cạn kiệt, chứ đâu cần phải chờ đợi lâu thế này.

– Ngoài ra, nếu sau này ngươi triệt để thi triển Thôn Phệ Tổ Phù, cái nó thôn phệ không chỉ là nguyên lực, tinh thần lực, mà ngay sinh mệnh lực cũng bị thôn phệ!

– Sinh mệnh lực?

Nghe thế cuối cùng Lâm Động có phần động dung.

– Ta từng đọc trong cổ tịch, thời Viễn Cổ từng có cường giả có được Thôn Phệ Tổ Phù, hắc hắc, Thôn Phệ Giới của người ta một khi khai triển thì sự sống trong vòng vạn dặm đều biến mất.

Tiểu điêu cũng phải cảm thán vô ngần.

– Lẽ nào không có cách phá giải Thôn Phệ Giới sao?

Lâm Động không kìm được hỏi, nếu dùng Thôn Phệ Giới mà không thể phá giải được thì hơi ngược đạo trời một chút.

– Thế gian không có cái gì là vô địch tuyệt đối cả. Thôn Phệ Giới cố nhiên rất mạnh, nhưng cũng có giới hạn của nó. Cái khác ta không tiện nói, còn Thôn Phệ Giới tương tự cái ngươi đang thi triển, nếu muốn dựa vào nó đối phó với cường giả đã vượt qua Niết Bàn Kiếp thì hơi khó.

Tiểu điêu lắc lắc đầu nói.

Lúc này Lâm Động mới bừng tỉnh, hắn biết người vượt qua được Niết Bàn Kiếp mạnh mẽ đến mức nào, đương nhiên hắn cũng không ngông cuồng đến mức muốn giết loại cường giả như thế.

– Đương nhiên tuy không thể giết được những cường giả đã vượt qua Niết Bàn Kiếp, nhưng chúng muốn thoát khỏi đó cũng mất rất nhiều sức lực. Sau này nếu ngươi gặp phải đối thủ khó xơi, chỉ cần dùng Thôn Phệ Giới, ít nhất có thể thoát thân an toàn.

Lâm Động gật gật đầu, trong lòng có phần phấn khích. Mức độ đó đã vượt xa những gì hắn nghĩ rồi. Hắn biết trong Vương triều Ma Nham chắc chắn có cường giả đã vượt qua Niết Bàn Kiếp, giờ hắn và Vương triều Ma Nham đã thực sự kết oán, hắn không thể không chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với những rắc rối sau này.

– Có lẽ cũng tạm ổn rồi!

Lâm Động ngẩng lên nhìn Thôn Phệ Giới, hắn có thể cảm nhận được khí tức bên trong nó đã rất yếu. Hắn cười, phẩy tay một cái, Thôn Phệ Giới đang yên tĩnh bỗng có chút xao động, hắc quang lưu chuyển, cuối cùng nhạt dần đi.

Dần dần, cái hố đen không đáy đáng sợ đó cũng biến mất, ngay sau đó là mười đạo thân ảnh bộ dạng thảm hại rơi từ trên không trung xuống, rồi cực kỳ miễn cưỡng dừng lại trên những ngọn cây.

Mười đạo thân ảnh này đương nhiên là bọn Lôi Xà bị vây khốn trong Thôn Phệ Giới. Có điều bọn chúng lúc này sắc mặt tái nhợt, khí tức cũng vô cùng yếu ớt, nguyên lực hùng hồn bao quanh người lúc trước dường như đã biến mất hoàn toàn.

Bóng tối hắc ám kia bỗng chốc biến mất hiển nhiên khiến bọn Lôi Xà không kịp thích ứng, ánh sáng không quá chói mắt cũng khiến chúng phải nheo mắt lại, không ngừng thở phì phò, sắc mặt vẫn còn lưu lại sự kinh hại, rõ ràng là trong Thôn Phệ Giới chúng ta đã phải chịu không ít khổ sở.

Lâm Động cũng hiểu rất rõ sức mạnh hắc ám của lực thôn phệ, thiết nghĩ khi mới rơi vào trong Thôn Phệ Tổ Phù chắc chúng cũng suýt chút nữa thì phát điên. Tuy bọn Lôi Xà chỉ ở trong đó hơn chục phút nhưng điều đó cũng đủ để lại bóng đen. Thiết nghĩ sau này chúng sẽ không dám đi vào chỗ tối nữa.

Lâm Động nhìn bọn Lôi Xà bộ dạng vô cùng thảm hại, cười nhạt nói:

– Xem ra lần này Vương triều Ma Nham lại tổn binh hại tướng rồi!

Nghe Lâm Động nói, Lôi Xà lập tức ngẩng lên, nhìn Lâm Động cách đó không xa, trong lòng dậy lên hàn ý. Hắn thực sự không hiểu tại sao Lâm Động lại có nhiều thủ đoạn đáng kinh ngạc như vậy. Cái gọi là Thôn Phệ Giới kia căn bản không phải thứ mà một Thiên Phù sư bình thường có thể thi triển.

Lúc này Lôi Xà mới mơ hồ cảm thấy lần này Vương triều Ma Nham đã đá phải một tấm thiết bản rồi.

– Rút lui!

Lôi Xà cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng đầy chế giễu của Lâm Động mà da đầu tê dại. Nhưng hắn cũng là người quả đoán, tình cảnh trước mắt dứt khoát là hắn không thể đối kháng với Lâm Động. Tuy nhiều người nhưng có thể thấy chiến đấu lực của phe chúng không còn được một phần mười, muốn đối kháng với Lâm Động rõ ràng là lấy trứng chọi đá.

Nghe thấy tiếng hét của Lôi Xà, sắc mặt bọn Trần Mộ biến đổi, rồi nghiến răng thúc động chỗ nguyên lực ít ỏi còn lại trong cơ thể, mỗi người chạy theo một hướng.

Dù là lúc này nhưng đám Lôi Xà vẫn rút lui rất bình tĩnh, điều này khiến Lâm Động có phần ngạc nhiên. Vương triều Ma Nham quả thật không hổ là Vương triều Cao cấp, tố chất đó những Vương triều Trung cấp và Hạ cấp không thể so sánh được. Có điều cục diện mà Lâm Động đã hao tâm tổn sức bày ra không chỉ để dọa cho bọn Lôi Xà chạy mất. Giờ hắn đang cần Niết Bàn Đan, những kẻ trước mặt này lại có vô số, sao có thể dễ dàng thả chúng đi.

– Giờ mới chạy thì e là hơi muộn rồi!

Nhìn những bóng hình đang phân ra chạy trốn, Lâm Động cười, tinh thần lực dâng tràn biến thành một bàn tay khổng lồ tóm về phía mười thân ảnh kia.

Ầm ầm ầm!

Thấy bàn tay tinh thần lực khổng lồ tấn công, bọn Lôi Xà cũng giật mình, điều động nguyên lực trong cơ thể để phát động công kích. Nhưng lực công kích quá yếu, bàn tay khổng lồ kia không suy suyễn lấy nửa phân.

– Lại đây cho ta!

Bàn tay khổng lồ tóm một cái, tất cả thân ảnh kia đều bị bắt về rồi bị ném xuống đất, sức mạnh đó khiến chúng phải phun ra một ngụm máu tươi.

Lôi Xà là kẻ cuối cùng bị bắt trở lại, quả thật không thể không nói hắn có chút bản lĩnh, dù với trạng thái như thế nhưng vẫn khiến Lâm Động phải mất chút sức mới bắt được.

Ầm!

Thân hình thảm hại của Lôi Xà bị ném xuống giữa đám người kia, sắc mặt chúng tái nhợt nhìn Lâm Động phía trước. Tuy đã đến nước này nhưng tinh thần chúng vẫn không hoảng hốt.

Vốn dĩ trước đó chúng đang chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng không thể ngờ chỉ nửa tiếng đồng hồ đã hoàn toàn trở thành con mồi trong tay Lâm Động.

– Ngươi muốn thế nào?

Sắc mặt Lôi Xà lúc xanh lúc trắng, hiển nhiên là không thể ngờ được đã chuẩn bị chu đáo như vậy mà vẫn có kết cục này.

– Giao hết túi Càn Khôn ra đây! Ta không muốn nghe những lời thừa thải, ta cũng không muốn mình phải đích thân ra tay.

Lâm Động cười nói, chỉ có điều nụ cười đó khiến toàn thân bọn Lôi Xà lạnh toát.

Những lời nói cứng định thốt ra trước nụ cười đó của Lâm Động cũng nuốt trở lại, Lôi Xà suy nghĩ mãi cuối cùng cũng phải chấp nhận sự thực tàn khốc là mình không có tư cách từ chối nữa.

– Lấy đi!

Lôi Xà lấy túi Càn Khôn từ trong người ra, tay run rẩy ném cái túi đi, bọn Trần Mộ bên cạnh thấy vậy cũng chỉ đành nén đau mà lấy túi Càn Khôn ra.

Lâm Động bắt lấy mười cái túi Càn Khôn, tinh thần lực nhanh chóng đi vào do thám, một lát sau gương mặt nở nụ cười hài lòng. Niết Bàn Đan trong mười túi cộng lại có đến ba mươi vạn, với hắn hiển nhiên là một khoản không nhỏ.

Ngoài Niết Bàn Đan ra còn có một vài viên Yêu tinh hạch giá trị không nhỏ, thậm chí trong túi của Lôi Xà, Lâm Động còn tìm thấy ba viên Yêu tinh hạch của Yêu thú Niết Bàn Cảnh, thứ Niết Bàn Khí hùng hồn đó đủ sánh với một hai vạn viên Niết Bàn Đan.

– Hơn ba mươi vạn viên, vẫn thiếu không ít!

Lâm Động không chút khách khí cất vào túi Càn Khôn của mình rồi nhíu mày. Hắn không muốn xung kích Niết Bàn Đan một cách tùy tiện, hắn muốn chuẩn bị một lượng Niết Bàn Đan thật dồi dào, ít nhất phải trăm vạn viên mới được.

– Hắc hắc, muốn có Niết Bàn Đan cũng không khó, thực ra bọn chúng chính là Niết Bàn Đan sống!

Vào lúc Lâm Động nhíu mày thì tiếng cười kỳ quái của Tiểu điêu vang lên.

– Cường giả Niết Bàn Cảnh, với bất cứ Vương triều Cao cấp nào mà nói đều vô cùng quan trọng. Những kẻ kia cũng là chuẩn Niết Bàn Cảnh, sau này đều có cơ hội tiến vào Niết Bàn Cảnh. Chúng bị giết rồi thì Vương triều Ma Nham sẽ nguyên khí đại thương. Vì thế, ta nghĩ, có lẽ Vương triều Ma Nham sẽ rất vui lòng dùng lượng lớn Niết Bàn Đan để đổi lấy tính mạng của bọn chúng.

Lâm Động khựng lại một chút rồi khóe miệng nhếch lên khiến cả bọn Lôi Xà toàn thân lạnh toát. Lâm Động hạ giọng lẩm bẩm:

– Bắt cóc tống tiền cũng là việc khá thú vị đó!Chi Kiếp – Nhất Kiếp – Vạn Kiếp …Một quyển Đạo Nguyên Chân Giải, giấu giếm đại đạo huyền cơ, một thuật thôi diễn vạn pháp, ba ngàn đại đạo tại ngực…. Thỉnh chư vị nghé thăm…!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 5 ngày trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 6 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 1 tuần trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin