Vũ Động Càn Khôn
Tập 89 [ chương 441 đến 445 ]
❮ sautiếp ❯Chương 441 : Đánh cược
Không khí bên ngoài Lôi Nham Cốc có phần ngưng đọng lại, ánh mắt tất cả mọi người như có tính cảm nhiễm, cuối cùng không hẹn mà cùng dừng lại ở bóng người trẻ tuổi phía sau đoàn người của Dương Thành.
Cũng có người của Dương Thành đã biết qua về cuộc đại chiến tối hôm trước, Lâm Động giết được một cường giả Bán Bộ Niết Bàn, điều này đã khiến họ rất kinh ngạc, nhưng với cục diện trước mắt, chỉ có thực lực bấy nhiêu đó là chưa đủ.
Vì thế, khi Liễu Nguyên và Lăng Chí cùng nhìn Lâm Động thì có không ít người đều có phần nghi ngờ. Họ không nghi ngờ rằng Lâm Động không có thực lực mạnh mẽ, nhưng với họ thì còn lâu mới có thể chống chọi được với cường giả Niết Bàn Cảnh thật sự.
Trên không trung cách đó không xa, Hoa Vân và Ô Mặc cũng kinh ngạc nhìn thân ảnh đó, cặp mày đồng thời khẽ nhíu lại, chắc là đã cảm nhận được Lâm Động chỉ có thực lực của Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong, đồng thời bọn chúng cũng không hiểu ý của hai người Liễu Nguyên. Lẽ nào lại muốn một người chỉ Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong đến giúp?
– Chúng định làm gì vậy?
Hoa Vân nheo mắt, tiếng lẩm bẩm có phần chế giễu.
Nhưng Ô Mặc thì chau mày. Không biết tại sao hắn cứ cảm thấy thân ảnh đó dường như rất quen nhưng lại không nhớ được từng gặp ở đâu.
Trên đỉnh một ngọn núi gần Lôi Nham Cốc, một đạo thân ảnh duyên dáng bay ra, ánh mắt hờ hững nhìn cuộc đối đầu ngoài Lôi Nham Cốc, rồi ánh mắt khẽ chuyển sang đạo thân ảnh trẻ tuổi phía sau, khẽ nói:
– Khá thú vị a!
Trong đoàn người Dương Thành, Lâm Động thân là nhân vật chính của sự việc, hiển nhiên đã bị cảnh tượng bất ngờ đó làm cho sững sờ. Nhìn vô số ánh mắt đang gắn chặt vào mình, cặp mày Lâm Động bất giác nhíu lại, rồi ngẩng lên nhìn về phía Liễu Nguyên và Lăng Chí.
Thấy ánh mắt của Lâm Động, Liễu Nguyên thầm cười khổ. Hành động trước đó của hắn hoàn toàn là phản xạ có điều kiện. Hắn cứ có cảm giác Lâm Động còn ẩn giấu nhiều điều nên khi hết cách mới không kềm được mà nhìn về phía Lâm Động.
Nhưng khi sực tỉnh thì hắn mới hiểu cục diện lúc này khó khăn đến mức nào. Đối mặc với áp lực của hai Vương triều Cao cấp, dù Lâm Động có bản lĩnh thật thì lẽ nào có thể cứu vãn cục diện? Đương nhiên, dù có cười khổ thì nhìn cũng nhìn rồi, Liễu Nguyên chỉ đành mở miệng nói:
– Lâm Động huynh, đều là người Dương Thành cả, lúc này nếu chung tay hợp tác có lẽ mới có thể có được lợi ích.
Nghe những lời của Liễu Nguyên, sắc mặt Lăng Chí có phần cổ quái, lẽ nào hắn cho rằng chỉ cần Lâm Động ra tay là khiến hai Vương triều Cao cấp kia rút lui?
Lâm Động trầm mặc, mắt nhìn về hai Vương triều một trắng một đen gây áp lực khiến người ta ngạt thở kia. Lôi Nham Cốc lần này dẫn đến một trận dung thế này có phần hơi bất ngờ với hắn. Áp lực mà hai Vương triều Cao cấp này gây ra ngay Lâm Động cũng phải cảm thấy nặng nề. Hơn nữa hắn cũng biết rõ, nếu hai Vương triều này muốn đối phó với hắn thì hắn sẽ chống đỡ rất gian nan.
Hắn biết mục đích của hai đại Vương triều này chắc chắn là Viễn Cổ Bí Thược, vì thế dù hiện giờ hắn không nói gì, nhưng khi tranh đoạt Viễn Cổ Bí Thược chắc chắn hai bên sẽ có xung đột.
Nhưng nếu lúc này hắn khoanh tay đứng nhìn người của Dương Thành bị hai Vương triều này dọa cho rút lui, thì khi tranh đoạt Viễn Cổ Bí Thược ở Lôi Nham Cốc chắc chắn hắn sẽ phải đơn độc đối diện với hai thế lực to lớn này.
Vì thế nếu có thể giúp người của Dương Thành vào Lôi Nham Cốc, dù có gây ra chút hỗn loạn nhưng cũng có thể khiến hai đại Vương triều kia phân tâm, với Lâm Động mà nói đó cũng chẳng phải chuyện gì xấu.
Khi Lâm Động trầm mặc thì ở quanh đó, đám người Ma Thiết cũng đang nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ. Bất giác Lâm Động đã trở thành nhân vật có sức ảnh hưởng trong đoàn người Dương Thành, thậm chí có thể so sánh với đám Liễu Nguyên.
Vô số ánh mắt dừng lại trên người Lâm Động. Những người ở đây đều không muốn quay về tay trắng thế này, nhưng dưới sức ép của hai đại Vương triều Cao cấp, họ chẳng có sự lựa chọn nào khác. Vì thế có không ít người cuối cùng đã đặt hy vọng cuối cùng vào Lâm Động. Dường như họ chờ đợi kỳ tích như đêm hôm qua một lần nữa xuất hiện.
Không khí ngưng đọng kéo dài đến mấy phút, cuối cùng cặp mày nhăn tít của Lâm Động đã giãn ra, rồi chân hắn giẫm một cái, thân hình bay lên rồi xuất hiện ở vị trí hàng đầu của đám người.
Hành động đó của Lâm Động đã khiến người Dương Thành xôn xao, không ít người có sắc mặt rất phức tạp, họ vừa trông đợi kỳ tích, nhưng cũng rất lí trí nói với bản thân rằng, dù Lâm Động có ra mặt thì cũng không thể thay đổi hiện thực tàn khốc này…
Lâm Động nghiêng đầu nhìn Liễu Nguyên và Lăng Chí, đột nhiên nói. Nghe thế hai người khựng lại nhìn nhau, rồi cẩn thận hỏi:
– Huynh định làm thế nào?
– Đánh cược một phen, ta có năm phần thắng!
Lâm Động bình thản nói.
– Năm phần thắng…
Tuy không biết Lâm Động đánh cược điều gì nhưng tỷ lệ thắng đó cũng khiến Liễu Nguyên hai người đó thấy không tệ rồi. Dù sao cứ giằng co thế này, khi hai đại Vương triều này động thủ thì có lẽ họ thật sự sẽ tan tành.
– Dù sao cũng đã đến nước này, nếu Lâm Động huynh muốn thì cứ thử xem sao!
Trầm ngâm một lúc Liễu Nguyên trầm giọng nói. Cứ kéo dài thế này cũng không phải cách, đến đêm thì e sẽ khó khăn hơn.
Lăng Chí ở bên cạnh cũng gật đầu.
Thấy hai người cũng đồng ý, Lâm Động khẽ thở ra một hơi rồi bước ra nhìn hai đạo thân ảnh trên không trung. Dù khoảng cách xa nhưng thế nhưng hắn vẫn cảm nhận được áp lực tỏa ra từ hai người đó, cường giả Niết Bàn Cảnh quả nhiên danh bất hư truyền.
– Hai vị đều là nhân vật có danh tiếng, nếu muốn người Dương Thành bọn ta rút đi cũng không phải không được. Có điều, ta lại muốn đánh cược với hai vị.
Giọng nói trầm của Lâm Động vang lên.
– Hình như các ngươi không có tư cách để đánh cược!
Hoa Vân cười nhạt, nói.
– Hai đại Vương triều liên thủ thực lực đúng là rất mạnh. Nhưng hãy tin ta, chó cùng dứt giậu, thỏ đến bước đường cùng cũng biết cắn người. Bọn ta đã trải qua thiên tân vạn khổ mới đến được đây, nếu các vị thật sự muốn cản trở, dù có thắng thì chắc chắn cũng phải trả giá. Lôi Nham Cốc có thể hấp dẫn các vị đến thì chẳng ai biết được xung quanh đây liệu cũng có Vương triều khác đang ẩn nấp không. Nếu các vị có tổn thất gì ở đây có lẽ cũng không phải chuyện tốt.
Lâm Động nói rất bình tĩnh, tựa như chẳng cảm thấy áp lực gì từ Hoa Vân vậy.
Nghe thấy, Hoa Vân và Ô Mặc nheo mắt nhìn về hãy sơn mạch gần Lôi Nham Cốc. Những gì Lâm Động nói cũng là điều họ đang lo lắng, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đứng đằng sau, trên thế gian này có lẽ chẳng ai muốn làm bọ ngựa cả, đám người Hoa Vân cũng vậy.
– Nói xem ngươi muốn cược cái gì?
Hoa Vân và Ô Mặc nhìn nhau, ánh mắt lóe lên chút hứng thú rồi nói.
Nghe khẩu khí của hai người đó, khóe miệng Lâm Động khẽ nhếch lên, hắn vung tay áo, một đạo kình phong nổi lên, trên mặt đất cách đó khá xa hiện lên một vòng tròn khoảng mười trượng.
– Không có gì phức tạp cả, một trong hai vị đứng trong vòng tròn tiếp một chiêu của ta, nếu bị ta đánh bật ra khỏi vòng thì ta thắng, ngược lại hai vị thắng.
Lâm Động nói rất nhẹ nhàng nhưng sự chấn động của câu nói đó đủ để dùng từ rung chuyển trời đất để hình dung. Khi hắn vừa dứt lời, trong đoàn người Dương Thành lập tức phát ra vô số tiếng hít vào hơi khí lạnh, vẻ mặt ai cũng rất hoảng hốt.
Một người chỉ là Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong lại nói với một cường giả Niết Bàn Cảnh chân chính rằng, ngươi có thể tiếp một chiêu của ta thì ngươi thắng, thật khiến người ta thấy buồn cười.
Họ không phủ nhận đêm qua Lâm Động quả thực rất mạnh, nhưng bấy nhiêu cũng không thể là cái để hắn ngông cuồng như thế! Đó là cường giả Niết Bàn Cảnh thật sự, thậm chí ngay Liễu Nguyên, Lăng Chí cũng phải liên thủ mới miễn cưỡng chống chọi được.
Trong tiếng xôn xao, Liễu Nguyên và Lăng Chí cũng há hốc miệng, khi nghe Lâm Động nói thế, ý nghĩ đầu tiên trong đầu họ chính là, lẽ nào tên này đang trêu ngươi?
Sắc mặt Lăng Chí trở nên khó coi, hắn nhìn Liễu Nguyên mãi hồi lâu mà không nói được lời nào.
– Nói thì cũng đã nói ra rồi, để xem hắn làm thế nào?
Lúc này Liễu Nguyên cũng chỉ còn cách liều thôi. Dù sao chuyện này cũng coi như do hắn gây ra, giờ điều hắn có thể làm chỉ là chờ đợi kỳ tích mà thôi.
– Hà hà, thú vị!
Hai người Hoa Vân trên không trung cũng khựng lại một lúc mới chợt tỉnh, quan sát Lâm Động với ánh mắt giễu cợt rồi không nhịn được bật cười. Cuộc đánh cược này với họ quả thực quá nực cười.
– Hai vị đã quyết định xem ai ra mặt chưa?
Lâm Động làm như chẳng biết đến vô số ánh mắt nghi ngờ đang nhìn mình, hắn nhìn hai người Hoa Vân, nói.
– Để ta!
Hoa Vân nhìn thì thấy Ô Mặc nhún vai, thế là hắn bước ra. Nhưng hắn không vào trong vòng, mà là đứng giữa không trung, chắp hai tay sau lưng, trong giọng nói thản nhiên đó toát lên sự kiêu ngạo không hề che giấu.
– Cũng không cần phải vào trong cái vòng đó, ta cứ đứng ở đây, nếu ngươi một chiêu có thể đánh ta phải lùi lại, Lôi Nham Cốc này cho người Dương Thành các người ra vào! Nhưng nếu ngươi không làm được, thì lập tức đem đám người này đi, nếu không hai đại Vương triều bọn ta sẽ dùng biện pháp mạnh, tự lo cho mình đi!
Chương 442 : Đa tạ đã nhường!
Ánh tịch dương đỏ tựa máu, bên ngoài Lôi Nham Cốc, không khí vì những lời của Hoa Vân mà ngưng đọng lại và nóng dần lên.
Hoa Vân lơ lửng trên không trung, hai tay chắp sau lưng vô cùng tiêu sái, khí độ đó cũng khiến người khác không thể không cảm thán, cường giả Niết Bàn Cảnh quả nhiên tự tin hơn người.
Sau khi Hoa Vân nhận lời, cuộc đánh cuộc chính thức có hiệu lực, vì thế mà sắc mặt không ít người Dương Thành đều tái xám. Có lẽ họ nghĩ cuộc đánh cuộc này vốn là trò cười, Lâm Động giết được cường giả Bán Bộ Niết Bàn đúng là khiến họ kinh ngạc nhưng đáng tiếc là Bán Bộ Niết Bàn và Niết Bàn Cảnh lại có khoảng cách quá xa vời.
Lăng Chí và Liễu Nguyên nhìn nhau, đều chỉ có thể khẽ thở dài, giờ có nói gì cũng muộn rồi. Họ thực sự rất đau đầu, nếu lát Lâm Động thua thì họ sẽ thật sự phải ngoan ngoãn rời khỏi đây sao?
Cứ nghĩ đến điều đó là hai người Lăng Chí lại có phần không cam tâm. Liễu Nguyên thì càng thấy hối hận, biết thế thì đã không lôi Lâm Động ra…
Có điều, bất luận giờ họ nghĩ gì đi nữa thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng đó mà nhìn.
Khi Hoa Vân đi ra, ánh mắt Lâm Động cũng dần trở nên chăm chú, hắn bỏ qua hết những thanh âm xáo động xung quanh, hắn cũng không để tâm sự hoài nghi của mọi người. Nhìn từ một góc độ nào đó, hắn ra mặt cũng là có ý định lợi dụng người Dương Thành để gây hỗn loạn, tính ra thì cũng là đôi bên cùng có lợi.
– Đến đi, ta rất hiếu kỳ với thực lực Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong, rốt cuộc ngươi có tư cách gì để đánh cược? Có điều, bất luận kết quả cuối cùng thế nào thì dũng khí của ngươi cũng không tệ.
Hoa Vân phẩy tay áo, nửa cười nửa không nhìn Lâm Động, dường như đang đợi xem trò cười.
Gương mặt Lâm Động tĩnh như mặt hồ lặng sóng, không hề có chút căng thẳng nào. Hắn nhìn Hoa Vân, thân thể khẽ rung lên, nguyên lực trong cơ thể ngay lúc đó cơ hồ được thúc động đến mức tối đa. Đồng thời một luồng lực thôn phệ trào dâng, nguyên khí thiên địa quanh người cuộn trào, cuối cùng ngưng tụ trên khoảng không phía trên Lâm Động.
Bầu trời dường như trong nháy mắt đã tối sầm lại, người Dương Thành cảm nhận được sự khác thường của nguyên khí thiên địa sững người rồi nét mặt xám xịt dần tan đi.
– Đúng là có bản lĩnh!
Mắt Hoa Vân ánh lên sự kinh ngạc, lấy nguyên khí thiên địa dùng cho mình, đây là việc mà chỉ cường giả Niết Bàn Cảnh mới làm được, nhưng không ngờ Lâm Động chỉ là Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong mà lại có bản lĩnh này. Xem ra vũ kỹ mà hắn thi triển không tệ.
– Uỳnh uỳnh!
Một luồng nguyên lực cuồng bạo không ngừng lan tỏa từ trong người Lâm Động, cuối cùng biến thành một đạo quang trụ chói lòa bắn lên từ đỉnh đầu hắn.
Quang trụ bắn lên dường như muốn xé tan cả hư vô. Đúng lúc đó, hai mắt Lâm Động lóe lên một tia kim sắc, ngón tay hắn chầm chậm đưa ra điểm vào không trung.
Ầm ầm!
Khi ngón tay Lâm Động điểm một cái, da thịt trên cánh tay hắn rung lên dữ dội, ánh kim quang tựa như một dòng dịch thể lưu chuyển với tốc độ chóng mặt không ngừng cường hóa cơ thể Lâm Động.
Một cái điểm tay chưa được dùng hết mà không khí đã nổ tung, mái tóc đen của Lâm Động bay phấp phới, y bào phát ra từng tiếng phần phật, thậm chí trên trời còn có mây đen kéo đến.
Nhìn cảnh tượng dị thường này, rất nhiều người trong đó có cả Liễu Nguyên và Lăng Chí đều vô cùng kinh ngạc.
– Được!
Hoa Vân nhìn thấy thế, ánh mắt tóe lửa, sự giễu cợt đã tan biến đi nhiều. Thân thể Hoa Vân rung lên, toàn thân dâng tràn nguyên lực, mơ hồ trong luồng nguyên lực còn có sự lạnh lẽo đến thấu xương.
– Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ, Ngũ Chỉ Động Càn Khôn!
Cuối cùng Lâm Động cũng điểm một ngón tay trước bao ánh mắt chăm chú của mọi người. Cũng chính vào khoảnh khắc đó, từ trong cánh tay hắn phát ra những thanh âm trầm nho nhỏ, tiếp đó ánh kim quang lưu chuyển ngày một nhanh. Lần này Lâm Động đã thi triển chỉ thứ năm của Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ, nếu không phải đã tu luyện Tiểu Niết Bàn Kim Thân thì e là cánh tay của hắn đã bị nổ tan tành rồi.
Ầm!
Nhưng cũng may sức mạnh cuồng bạo đó Lâm Động cuối cùng cũng chịu đựng được. Trong bầu hư không bị quang trụ xé tan bỗng tỏa ra một luồng sức mạnh đáng sợ, rồi một ngón tay cổ lão, khổng lồ tựa như đến từ thời Viễn Cổ bỗng xuất hiện lơ lửng giữa bầu trời.
Ngón tay cổ lão xuất hiện lúc này được bao quanh bởi vô số những đạo phù văn màu xám phức tạp. Hơn nữa lần này cái cảm giác thiếu hụt gì đó đã mất đi, cũng có nghĩa là Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ lần này không phải chỉ là nửa chỉ mà đã là một chỉ hoàn chỉnh!
Ầm ầm ầm!
Ngón tay khổng lổ lơ lửng trên không trung, nguyên khí xung quanh nó sôi sục, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng nổ trầm thấp. Một luồng sức mạnh khiến người ta phải tê dại cả da đầu nhất thời cuộn trào, tất cả những người đang chứng kiến cảnh này khuôn mặt đều biến sắc.
– Làm sao có thể?
Liễu Nguyên và Lăng Chí ở phía sau đều há hốc mồm nhìn, nhìn sức mạnh như thế, bon họ biết nếu chiêu này mà công kích họ thì dù có đỡ được cũng phải trả một cái giá rất đắt!
Họ thật sự không thể tin nổi, vũ kỹ lớn mạnh nhường này lại được thi triển bởi một cường giả Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong!
Phía sau Lăng Chí không xa, Hải Sa cũng kinh hãi nhìn cảnh tượng đó. Những ý niệm oán hận cũng vào lúc này đã biến mất, đối thủ thế này căn bản hắn không thể động vào!
Ánh kim quang dưới da Lâm Động lưu chuyển, thậm chí đến lông trên người cũng dựng đứng lên. Đây là lần đầu tiên hắn thi triển hoàn toàn chỉ thứ năm của Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ, uy lực này ngay bản thân Lâm Động cũng thấy kinh ngạc.
– Đi!
Hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên sắc lạnh, Lâm Động rất muốn đích thân thể nghiệm cường giả Niết Bàn Cảnh rốt cuộc lợi hại thế nào. Thế là cánh tay hắn rung lên, ngón tay khổng lồ kia xé rách hư không xuất hiện phía trên đầu Hoa Vân rồi ấn mạnh xuống.
Rắc!
Nháy mắt, dường như cả không gian đều bị tách ra, mơ hồ còn có tiếng nứt vỡ truyền ra.
Trong mắt Hoa Vân hiện lên hình ảnh ngón tay khổng lồ, gương mặt vốn đầy vẻ giễu cợt lúc này đã xuất hiện sự nặng nề. Rồi lập tức nguyên lực băng hàn cuộn trào, nhanh chóng hấp thụ nguyên khí thiên địa, với một tốc độ kinh người ngưng tụ quanh người Hoa Vân một ngọn băng sơn màu đen.
– Ma Cực Băng Sơn!
Băng sơn với một màu đen tuyền tỏa ra một cảm giác vững chắc không gì lay chuyển nổi.
Ngón tay khổng lồ thì tựa như nộ hỏa của thiên thần từ một nơi hư vô xa xôi rơi xuống, với thanh thế kinh người, trước bao nhiêu con người đang nhìn không chớp mắt, ngón tay hung hăng oanh kích ngọn băng sơn.
Sự va chạm này giống như hai thiên thể lao vào nhau từ hai hướng, vào thời khắc va chạm xảy ra tất cả mọi người chỉ nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, tai đều bị chấn động đến đau đớn.
Rắc rắc!
Nhưng dù tai có bị đau đớn thì mắt vẫn nhìn chăm chăm về nơi xảy ra va chạm, rồi một thanh âm rẹt rẹt rất nhỏ vang lên.
Ô Mặc ở phía sau, đồng tử co rút lại. Hắn có thể nhìn thấy trên ngọn băng sơn kia đã xuất hiện những đường nứt.
Ầm!
Vết nứt ngày một lan rộng, chỉ nháy mắt đã lan tỏa ra khắp ngọn núi, cuối cùng ngọn băng sơn khổng lồ trước bao ánh mắt kinh hoàng nổ tung thành từng mảnh.
– Phụt!
Băng sơn nổ tung, ánh kim quang chói lòa bắn ra, một đạo thân ảnh được bao quanh bởi ánh kim quang, nhìn thì thấy dường như có dòng dịch thể kim sắc đang chảy khắp cơ thể tạo cảm giác vững chắc không gì lay chuyển được.
– Niết Bàn Kim Thân!
Nhìn thân ảnh được bao bọc bởi kim quang, trong đoàn người Dương Thành bỗng có người kêu lên, hiển nhiên không thể ngờ Hoa Vân lại bị ép đến mức phải thi triển Niết Bàn Kim Thân!
Uỳnh!
Thân ảnh kim sắc nắm chặt nắm đấm rồi tung quyền, giống như một ngôi sao băng kim sắc oanh kích ngón tay khổng lồ kia, kình phong bạo phát, chỉ thấy ngón tay khổng lồ bị đẩy lùi đồng thời cũng dần vỡ tan.
Ầm ầm!
Ngón tay vỡ dần từng chút một, tuy uy lực Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ rất mạnh nhưng dù sao thực lực Lâm Động mới chỉ là Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong, còn Hoa Vân đã là cường giả Niết Bàn Cảnh thật sự. Vì thế muốn dựa vào một chiêu này mà giành ưu thế thì hiển nhiên là không dễ. Nhưng cũng may là mục đích của hắn đã đạt được!
Lâm Động lơ lửng trên không, khí huyết trong cơ thể dâng tràn, toàn thân nóng rực, ánh mắt gắn chặt vào thân ảnh ở phía xa. Hoa Vân lúc này tóc đã bị chấn động bật tung xõa xuống vai, mơ hồ dường như còn thấy được sự thảm hại.
Hơn nữa tất cả mọi người đều đã nhìn thấy Hoa Vân lúc này đã không còn ở vị trí cũ nữa. Vụ va chạm vừa rồi đã đẩy hắn lùi sau đến mấy chục trượng mới chặn đứng được sức mạnh đáng sợ kia.
Thắng thua đã phân định rõ ràng!
– Đa tạ đã nhường!
Lâm Động nhìn Hoa Vân đang nghiến chặt răng, rồi ôm quyền nói. Giọng nói bình tĩnh nhưng lại mang trong nó sự uy hiếp truyền tới!
Chương 443 : Âm mưu ngầm
Không khí ngưng đọng bao trùm bên ngoài Lôi Nham Cốc, mọi thanh âm dường như đã biến mất, chỉ còn lại vô số những ánh mắt đầy kinh hoàng, tất cả đã chứng minh đòn công kích kinh thiên vừa nổ ra.
– Thắng rồi?
Liễu Nguyên vặn vẹo cái cổ có phần khó khăn, nhìn Lăng Chí lúc này cũng như rớt cả mắt ra ngoài, lẩm bẩm nói.
Lăng Chí không trả lời, lý trí của hắn vẫn đang tạm thời bị sự kinh ngạc đó áp chế. Mãi lâu sau Lăng Chí mới tỉnh lại, hắn nhìn Hoa Vân bị đánh cho đầu tóc rối tung, cuối cùng chầm chậm gật đầu.
Khi gật đầu Lăng Chí cũng đang suy nghĩ, đêm qua hắn vốn hơi bất mãn với thái độ của Lâm Động, với hắn, dù Lâm Động có chút bản lĩnh nhưng cũng không đủ để hắn cuồng ngạo như thế trước Vương triều Lăng Vân, nhưng giờ hắn đã hiểu thái độ đó của Lâm Động là có nguồn vốn để chống đỡ.
Sở dĩ Lâm Động không hề để tâm đến mặt mũi của Lăng Chí không phải vì hắn ngông cuồng mà là vì hắn thật sự có bản lĩnh. Chiêu vừa rồi nếu đổi là Lăng Chí thì dù có tiếp được chiêu cũng chắc chắn bị thương nặng. Dù gì hắn cũng chưa phải Niết Bàn Cảnh, không thể sánh được với Hoa Vân có Niết Bàn Kim Thân.
Đoàn người Dương Thành ở phía sau, sau một lúc tĩnh lặng, cuối cùng cũng tỉnh lại, tiếng hoan hô vang dội khắp trời đất, không ít người còn hét to lên tên Lâm Động, hiển nhiên là vô cùng kích động.
Ma Thiết hít sâu một hơi, kiềm chế sự chấn động trong lòng, nhìn bọn Đường Tuyên ở bên cạnh, chỉ thấy gương mặt họ cũng đầy vẻ kinh ngạc không thể tin nổi.
– Ha ha, thế nào? Ta đã nói là Lâm Động huynh không phải người bình thường mà các ngươi không tin!
Nghe tiếng cười của Ma Thiết, Đường Tuyên và Lưu Huyền có phần hối hận. Ban đầu thật sự họ chẳng xem trọng Lâm Động, thậm chí còn nghĩ hắn chỉ muốn bám đuôi họ để vào Lôi Nham Cốc.
Những tiếng hoan hô lan tràn khắp nơi, Hoa Vân cách đó không xa, sắc mặt đã tối lại, kết quả này hiển nhiên quá khác với những gì hắn nghĩ.
Thân là cường giả Niết Bàn Cảnh, hắn rất rõ khoảng cách giữa Niết Bàn Cảnh và Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong. Niết Bàn Kim Thân mà hắn tu luyện theo lẽ thường, dù có đứng yên cho Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong toàn lực công kích có lẽ cũng chẳng gây ra được tổn thương gì. Nhưng lần này hắn đã tính nhầm, dù gì chẳng ai cũng chẳng ngờ Lâm Động lại có thể thi triển được môn tuyệt học mạnh đến vậy.
Khí huyết trong người sôi lên, nhưng rồi rất nhanh Hoa Vân đã kìm chế được. Nhìn thì ngoài ánh mắt có phần dao động ra, Hoa Vân không hề bị thương thế gì quá lớn. Cảnh tượng này cũng khiến Lâm Động phải thầm lắc đầu. Cường giả Niết Bàn Cảnh quả nhiên bất phàm. Chỉ thứ năm hoàn chỉnh, cơ hồ có thể coi là vũ kỹ mạnh nhất của Lâm Động, ngoài việc tạo cho Hoa Vân vẻ ngoài hơi thảm hại một chút thì chẳng có hiệu quả gì thực chất cả.
Hoa Vân nhìn chằm chằm Lâm Động, môi mím lại, sắc mặt lạnh băng. Nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy tiếng hoan hô của người Dương Thành cũng nhỏ dần xuống, cảnh giác nhìn như sợ hắn trở mặt.
Còn Lâm Động, nhìn ánh mắt sắc lạnh đó của Hoa Vân, hắn chỉ cười nói:
– Sao? Cuộc đánh cược không tính nữa à?
– Không ngờ Hoa Vân ta hôm nay lại chịu thua thiệt trong tay ngươi. Đã cược thì đương nhiên Hoa Vân ta sẽ không nuốt lời.
Hoa Vân nhìn chăm chăm Lâm Động một lúc rồi cười khó coi, phẩy phẩy tay nói:
– Vương triều Huyền Băng bọn ta sẽ không ngăn cản người Dương Thành các ngươi vào Lôi Nham Cốc nữa.
Vừa nói hắn vừa nhìn Ô Mặc phía sau, lời nói của hắn không nhắc đến Vương triều Đại Ô hiển nhiên là không muốn thay mặt cho Vương triều Đại Ô.
– Lúc trước ta cũng đã đồng ý với cuộc đánh cược, nếu hối hận thì sau này thật không còn mặt mũi nào gặp người khác!
Ô Mặc cười nhạt, tuy rất kinh ngạc với kết quả này nhưng rõ ràng giờ lật lọng không phải là lựa chọn sáng suốt. Hơn nữa hắn cũng không cho rằng người Dương Thành vào Lôi Nham Cốc sẽ gây ra rắc rối gì, ngay cả Lâm Động cũng vậy.
Với nhãn lực của mình, Ô Mặc có thể thấy chiêu vừa rồi của Lâm Động có lẽ là vũ kỹ mạnh nhất của hắn, nhưng cũng chỉ khiến Hoa Vân lùi lại, tính ra hai người này không thuộc một đẳng cấp.
Thực lực của Niết Bàn Cảnh không phải cái Tạo Hóa Cảnh có thể tưởng tượng được.
Thấy hai đại Vương triều này không có ý trở mặt, người của Dương Thành mới thở phào. Lâm Động cũng chầm chậm đáp xuống đất, Liễu Nguyên và Lăng Chí lập tức tiến lại bắt chuyện. Lời nói cũng không còn sự kiêu ngạo trước đây nữa, thực lực Lâm Động thể hiện đủ để họ đối xử bình đẳng.
Ở phía xa, Hoa Vân và Ô Mặc cũng đáp xuống, nhìn nhau rồi lắc đầu cười khổ, hiển nhiên là họ không ngờ kết quả lại thế này.
– Tên tiểu tử đó quả thực có chút cổ quái. Vũ kỹ mà hắn thi triển e là đã đạt đến vũ kỹ Tạo Hóa Cấp cao đẳng, hơn nữa ta ngạc nhiên nhất là với thực lực Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong của hắn sao có thể chịu được sức mạnh đáng sợ đó?
Hoa Vân nhìn Lâm Động đang như người anh hùng trong đám người Dương Thành, nói.
– Hắn tu luyện một thứ vũ kỹ luyện thể không tệ, có phần giống với Niết Bàn Kim Thân, nhưng ta cũng phải thừa nhận hắn khá cổ quái.
Khi hai bên giao đấu, Ô Mặc hiển nhiên luôn chú ý đến Lâm Động, đương nhiên hắn cảm nhận được sự khác thường khi Lâm Động thi triển Tiểu Niết Bàn Kim Thân.
– Đúng là có chút phiền phức, nhưng nếu động thủ thật sự thì hắn không có nhiều cơ hội đâu.
Hoa Vân khẽ thở ra, dường như muốn trút bỏ hết sự bực bội.
– Ừm!
Ô Mặc cũng không cảm thấy bất ngờ, Hoa Vân chịu thua thiệt trong cuộc đánh cược này, nhưng nếu thật sự động thủ thì đương nhiên sẽ không cấp cho Lâm Động cơ hội. Khoảng cách giữa Niết Bàn Cảnh và Tạo Hóa Cảnh không phải chỉ dùng vũ kỹ là có thể lấp đầy được.
– Vào trong thôi, lần này chúng ta cứ hợp tác trước, còn việc Viễn Cổ Bí Thược thuộc về ai đến khi có được rồi sẽ tính.
Hoa Vân quay lại nhìn Lôi Nham Cốc mờ ảo trong đám sương khói, nói rồi vẫy tay, rất nhanh phóng đi. Phía sau, đám cường giả của Vương triều Huyền Băng cũng nhanh chóng đi theo.
Ô Mặc khẽ gật đầu rồi cũng lập tức dẫn người đi theo, rồi tất cả cùng biến mất trong đám sương mù mờ ảo trong Lôi Nham Cốc.
– Chúng ta cũng vào thôi nhỉ?
Thấy hai đại Vương triều đã vào Lôi Nham Cốc, Liễu Nguyên và Lăng Chí nhìn nhau với ánh mắt kích động, rồi nhìn Lâm Động, ngữ khí mang hơi hướng hỏi ý kiến.
Lâm Động gật đầu, gọi Mạc Lăng và Ma Thiết rồi đoàn người Dương Thành trong tiếng hoan hô vang dậy cùng ào ạt tràn vào Lôi Nham Cốc.
Trong vùng núi thâm sâu này, Lôi Nham Cốc giống như con Yêu thú vô hình há to cái miệng khổng lồ, bất luận có bao nhiêu người nó cũng có thể nuốt hết!
Khi bóng người cuối cùng biến mất trong Lôi Nham Cốc, trên không trung, một đạo thân ảnh duyên dáng mới hiện ra, người này nhìn khoảng đất còn lại sau cuộc giao đấu của Lâm Động và Hoa Vân với ánh mắt thích thú, khẽ cười nói:
– Có được lực chiến đấu thế này khi mới chỉ là Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong, nếu hắn lên Niết Bàn Cảnh thì sẽ cường hãn đến thế nào? Thật khiến người ta kinh ngạc, không ngờ ở nơi thế này lại gặp được người như thế!
Dứt lời, thân ảnh đỏ khẽ vươn vai, ánh mắt khẽ dao động, nhìn về đỉnh núi cách đó không xa, khẽ mím môi rồi bay vào Lôi Nham Cốc.
Vài phút sau khi đạo thân ảnh thần bí đó vào Lôi Nham Cốc, không khí bên ngoài Lôi Nham Cốc khẽ chấn động, một vài hắc ảnh bỗng vụt ra.
– Nữ tử đó dường như đã phát hiện ra chúng ta?
Một hắc ảnh nói với giọng khàn khàn lạnh lùng.
– Không cần để ý, chúng ta nhất định phải có Bí Thược, Viễn Cổ Bí Tàng đó không phải loại bảo tàng bình thường, nếu có được, chúng ta nhất định sẽ vượt trội trong Bách Triều Đại Chiến.
Một người khác lạnh lùng nói.
– Không ngờ Vương triều Huyền Băng và Đại Ô cũng đến đây, hai tên đó cũng rất phiền phức đấy.
– Chỉ là hai tên mới thành Niết Bàn Cảnh không lâu, không thể coi là rắc rối gì lớn. Vương triều của chúng cũng chẳng là gì với Vương triều Ma Nham chúng ta…
Hắc ảnh kia lại lên tiếng, rồi hắn không nói gì thêm, vẫy tay một cái biến thành một thân ảnh quỷ mị bay vào trong đám sương mù.
Vút vút!
Theo sau hắn, các đạo hắc ảnh còn lại cũng đi theo.
Sau khi chúng vào trong Lôi Nham Cốc, nơi đây mới thực sự trở nên yên tĩnh, nhưng không khí mơ hồ như có hàn ý. Có lẽ, khi người từ các nơi vào trong, Lôi Nham Cốc sẽ không thể yên tĩnh được nữa!
Chương 444 : Thạch điện
Lôi Nham Cốc có thể coi là khu vực khá đặc thù trong Sơn mạch Lôi Nham, ở sâu trong dãy sơn mạch này, núi cao hiểm trở, địa hình phức tạp. Nghe nói rất lâu trước đây có một luồng lôi điện đánh xuống, tách rời dãy núi nối liền, rồi mới dần hình thành Lôi Nham Cốc ngày nay.
Có lẽ cũng vì luồng lôi điện đó mà bên trong Lôi Nham Cốc tràn đầy khí tức lôi điện. Trong sơn cốc Yêu thú vô số, chúng dường như chịu ảnh hưởng của vùng đất này mà biến dị, không chỉ đi lại như gió mà còn phun ra được lôi điện, so với Yêu thú ở bên ngoài khó đối phó vô cùng.
Diện tích bên trong Lôi Nham Cốc khá lớn, vì thế dù đột nhiên có lượng lớn người tràn vào cũng không ảnh hưởng gì lớn. Chỉ là sương khói đậm đặc bên trong này khiến tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều.
Lôi Nham Cốc vốn rất yên tĩnh vì một đám khách không mời mà trở nên ồn ào. Bốn bề mơ hồ có tiếng gầm rú của Yêu thú. Ở đây vốn là địa bàn của chúng, những con người này đều là kẻ ngoại lai, mà với những kẻ ngoại lai chúng chưa từng nương tay. Hơn nữa trong Lôi Nham Cốc, ngay cả phần ngoại vi cũng mọc không ít loại linh dược, những người kẻ này một khi đã vào thì thấy gì là lấy cái đó. Hành động ấy không chọc giận dân bản địa mới là lạ.
Vì thế, đoàn người vào Lôi Nham Cốc không được bao lâu, xung quanh đã vang vọng tới những thanh âm xao động và hỗn loạn, chắc có người bị Yêu thú tấn công rồi. Nhất thời, đủ mọi thanh âm huyên náo và tiếng kêu thảm thiết vang lên, khiến ai cũng phiền muộn.
– Lâm Động huynh, bảo bối ở sâu trong Lôi Nham Cốc, nhưng dọc đường nhiều Yêu thú, khí độc khắp nơi, dù là cường giả Bán Bộ Niết Bàn cũng phải cẩn thận. Chúng ta coi như đã trên cùng một con thuyền, chúng ta cùng tiến lên, thế nào?
Liễu Nguyên nhìn vùng ngoại vi mù mịt sương khói, rồi cười hỏi ý kiến Lâm Động.
– Cũng được!
Lâm Động cũng không phản dối, Lôi Nham Cốc quả đúng là vô cùng nguy hiểm, nếu tạm thời liên thủ được cũng được an toàn hơn một chút. Hơn nữa lúc trước thấy Vương triều Huyền Băng và Đại Ô, chắc là đều đã đi vào rồi, nếu đi muộn thì có lẽ sẽ chẳng được cái gì.
– Đi nào, theo ta!
Lâm Động quay lại nói với bọn Mạc Lăng và Ma Thiết, giờ coi như Lâm Động là người dẫn đầu, hơn nữa theo hắn thấy, nếu có chuyện gì, có bọn họ cũng trợ lực được không ít.
Lâm Động và Lăng Chí, Liễu Nguyên sau khi đồng ý tạm thời hợp tác lập tức tăng tốc đi vào sâu trong Lôi Nham Cốc, những người Dương Thành khác, một số cũng nhanh trí đi theo.
Trong Lôi Nham Cốc, có rất nhiều con đường bằng đá giao cắt nhau như mê cung. Nhưng cũng may bọn Liễu Nguyên có được không ít tin tình báo về nơi này nên đi cũng không quá khó khăn. Lâm Động cũng nhàn nhã, thỉnh thoảng lại có Yêu thú xông ra nhưng chưa đến chỗ hắn thì đã bị đám người kia cùng ra tay đánh tan thành vụn.
Khi đoàn người Lâm Động tiến về phía trước, hắn cũng thấy trên đường có dấu chân và xác Yêu thú, có lẽ là do hai đại Vương triều kia để lại.
Cứ đi như thế khoảng mười mấy phút sau, con đường đá ngoằn ngoèo cuối cùng cũng xuất hiện những cảnh tượng khác đi. Đó là một tấm màn lôi điện đang bắn ra những tia điện sáng chói, khi chạm xuống đất phát ra những tiếng nổ lách tách.
Trong tấm màn đó, Lâm Động cảm nhận được một sức mạnh khá lớn. Lâm Động nheo mắt nhìn, tấm lưới điện đó dù là cường giả Bán Bộ Niết Bàn muốn xông qua cũng phải chịu khổ không ít.
– Lâm Động huynh, tấm màn này do lôi thạch hấp thụ lôi đình mà hình thành nên, uy lực vô cùng lớn, bình thường trên bầu trời Lôi Nham Cốc đều là mây tích điện, trong môi trường thời tiết như thế, uy lực của tấm màn lôi điện này lại càng tăng gấp mấy lần, ngay cường giả Niết Bàn Cảnh cũng khó lòng đi qua.
– Nhưng cũng may mỗi tháng đều có mấy ngày mây tan, muốn vào sâu trong Lôi Nham Cốc phải nắm được thời cơ, vì thế mà rất nhiều người đều tranh thủ lúc này…
Thấy Lâm Động chăm chăm nhìn tấm màn lôi điện kia, Liễu Nguyên mỉm cười giải thích.
– Ồ?
Lâm Động lúc này mới chợt hiểu, hắn đang phiền muộn tại sao hai đại Vương triều kia sớm không đến muộn không đến lại đến đúng vào lúc này. Thì ra là vì tấm màn lôi điện này!
– Lâm Động huynh, e là chỉ có cường giả Bán Bộ Niết Bàn mới đi qua được nó, những người khác đành ở lại bên ngoài.
Ma Thiết cũng nhìn Lâm Động rồi chuyển sang nhìn ba người Mạc Lăng, nói.
– Không sao!
Nghe thế Lâm Động lắc đầu cười, nói với ba người Mạc Lăng:
– Mọi người cứ đi theo sau ta là được!
Ba người Mạc Lăng vẫn luôn theo Lâm Động, cũng giúp được không ít, nay khó khăn lắm mới tìm thấy bảo tàng, đương nhiên Lâm Động cũng không muốn bỏ lại họ bên ngoài.
Khi nghe Lâm Động nói thế ba người Mạc Lăng cũng cảm động gật đầu.
– Đi thôi!
Lăng Chí, Liễu Nguyên cũng đã sắp xếp xong, họ đem theo hết cường giả Bán Bộ Niết Bàn, ôm quyền chào Lâm Động một cái rồi xông vào tấm màn lôi điện.
Xẹt xẹt!
Khi họ lao vào, tấm màn lập tức phát ra những tiếng nổ khiến người ta có cảm giác dựng tóc gáy.
– Đi thôi!
Lâm Động vẫy tay bước vào trong tấm màn rồi tâm thần khẽ động, một đạo lực thôn phệ dần lan tỏa bao trùm lấy ba người Mạc Lăng đang lo lắng thấp thỏm.
Dường như lực thôn phệ hình thành quanh họ một tấm màn chắn vô hình, những tia điện cuồng bạo kia khi tiếp xúc với tấm màn bảo hộ lập tức tan đi.
Những tia lôi điện trải qua sự thôn phệ và luyện hóa của lực thôn phệ, lượn quanh cơ thể Lâm Động rồi bị Lâm Động cưỡng chế hút vào thân thể.
Trước đây khi tu luyện Đại Nhật Lôi Thể, Lâm Động đã từng hấp thụ lôi đình, vì thế lần này cũng nhẹ nhàng chứ không có gì trở ngại.
Nhờ tác dụng đặc biệt của lực thôn phệ, tấm màn lôi điện có thể khiến cường giả Bán Bộ Niết Bàn phải chịu khổ kia đã không còn chút thách thức nào với Lâm Động. Vì thế hắn không khỏi bật cười khi thấy bọn Ma Thiết cách đó không xa đang toàn thân run rẩy.
Đi qua tấm màn lôi điện không mất quá nhiều thời gian, chỉ mấy phút Lâm Động đã đưa ba người Mạc Lăng và Tiểu Viêm an toàn đi qua, rồi quay lại nhìn đám người Ma Thiết bị lôi điện làm cho tóc tai dựng đứng lên mà không khỏi buồn cười.
– Cuối cùng cũng vào rồi!
Đám người Mạc Lăng khi vượt qua được tấm màn lôi điện thì thở phào nhẹ nhõm, rồi ánh mắt đầy mong đợi nhìn về phía trước.
Xuất hiện trước mặt đám Lâm Động là một sơn cốc khổng lồ, ở chính trung tâm là một tòa Thạch điện to lớn đứng sừng sững.
Tòa Thạch điện này mang đầy dấu vết thời gian, đã có phần bị hủy hoại, chắc tồn tại đã lâu rồi. Hiển nhiên đây chính là mục tiêu cần đến của bọn Lâm Động. Cái gọi là Viễn Cổ Bí Thược có lẽ ở trong tòa Thạch điện khổng lồ này.
– Ha ha, cuối cùng cũng đến nơi rồi! Các vị, tiếp theo có thu hoạch gì thì phải xem cơ duyên mỗi người rồi!
Nhìn tòa Thạch điện, Liễu Nguyên không kìm được mà cười lớn, rồi dẫn người vào trong.
Cửa lớn của Thạch điện đã bị mở, có lẽ là do hai đại Vương triều kia làm, xung quanh cũng có nhiều dấu chân.
Bên trong Thạch điện rất rộng, vô số hành lang đan nhau kéo dài đến tận sâu vào bên trong. Bọn Lăng Chí vừa vào trong là tách ra tìm các loại bảo bối, nhất thời bận rộn nhưng rất hưng phấn.
– Chúng ta đi bên này!Chỉ là kẻ quét rác Dương Khai,sai vặt.. Ai.. Cơ duyên do ăn đòn hành hạ mà sinh mà tiến con đường Võ Đạo Cao Xứ Bất Thành Hàn A ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Lâm Động không dừng lại ở đây, mắt hắn nhìn về phía một dãy hành lang, mắt lóe sáng rồi vẫy tay đi trước dẫn đường.
Ba người bọn Mạc Lăng đương nhiên không chút do dự mà theo hắn. Còn Ma Thiết, Đường Tuyên và Lưu Huyền thì hơi do dự nhưng rồi cũng đi theo, bọn họ nghĩ theo bên cạnh Lâm Động chắc sẽ an toàn hơn.
Bọn Lâm Động đi qua hành lang, mắt Lâm Động càng sáng hơn, thậm chí còn ánh lên sự kích động. Lúc nãy khi mới vào Thạch điện hắn đã cảm nhận được tinh thần lực của mình có dấu hiệu sôi sục.
Tình hình đó Lâm Động rất hiếm khi gặp, nhưng hắn biết chỉ khi tinh thần lực cảm ứng được linh vật thiên địa có liên quan mật thiết với nó thì mới có động tĩnh như vậy. Điều này hiển nhiên cho thấy, trong Lôi Nham Cốc, thứ hấp dẫn tinh thần lực của Lâm Động, chỉ có một thứ, đó chính là Thiên Phù Linh Thụ mà hắn nằm mơ cũng muốn có!
Sau mấy phút cuối cùng thân ảnh cũng dừng lại, trước mặt bọn Lâm Động xuất hiện một gian thạch thất rộng lớn. Gian thạch thất này có một luồng năng lượng kinh người, mùi dược hương nồng nặc không ngừng lan tỏa, rõ ràng đây là một gian phòng dùng để cất giữ linh dược.
Lâm Động nhìn lướt căn phòng rộng lớn, cuối cùng dừng lại ở vị trí trung tâm. Ở đó là một cái cây đã khô vàng, nhìn từ xa, các cành nhánh trên cây tựa như những phù văn thần bí do thiên nhiên tạo nên, cơ hồ có cả sức mạnh thần kỳ có thể nối liền trời đất.
– Thiên Phù Linh Thụ!
Nhìn cái cây đại thụ này, hai mắt Lâm Động bỗng chốc lóe sáng đến cực hạn.
Chương 445 : Phù văn
Mùi hương dược liệu xộc tới, năng lượng kinh người cũng khiến bọn Ma Thiết ở bên cạnh phải há hốc mồm, hít thở cũng trở nên khó khăn nhìn linh dược trong gian thạch thất.
Lâm Động khẽ thở ra rồi chầm chậm bước vào. Khi đi vào rồi hắn mới cảm nhận hết được sự rộng lớn của gian thạch thất. Bên trong có rất nhiều loại linh dược nhưng Lâm Động không để tâm, hắn chỉ nhìn chăm chăm vào Thiên Phù Linh Thụ ở phía xa kia và bước nhanh về phía đó.
Bọn Mạc Lăng theo phía sau, lúc này họ cũng phát hiện thấy mục tiêu của Lâm Động, ánh mắt có chút chấn động. Tuy đều đã biết bên trong Lôi Nham Cốc có Thiên Phù Linh Thụ nhưng khi nó xuất hiện trước mắt, dù đã có sự chuẩn bị cũng không khỏi mất bình tĩnh.
– Hà hà, Lâm Động huynh vận khí thật tốt! Hồi đó khi thông tin về Thiên Phù Linh Thụ truyền ra không ai biết được thật hay giả. Không ngờ chúng ta vừa mới vào đây không lâu đã gặp được rồi!
Ma Thiết cười nói, ánh mắt có chút ngưỡng mộ. Độ quý hiếm của Thiên Phù Linh Thụ đương nhiên hắn biết, nhưng hắn cũng không phải loại không biết điều. Nếu trên đường đến đây Lâm Động không có biểu hiện gì đặc biệt thì có lẽ còn có thể tranh giành Thiên Phù Linh Thụ với hắn, nhưng hai lần ra tay của Lâm Động đã hoàn toàn chấn áp được họ.
Vì thế khi thấy Lâm Động không hề che giấu sự muốn có Thiên Phù Linh Thụ, bọn Ma Thiết đương nhiên sẽ không nói gì nhiều, quay người đi lấy những linh dược gần đó. Những thứ này nếu bán đi cũng đổi được không ít Niết Bàn Đan.
Cuối cùng Lâm Động dừng bước trước Thiên Phù Linh Thụ. Khi đứng gần hắn cảm càng thấy rõ hơn vô số những đường vân chằng chịt trên thân cây. Những đường vân đó tự thần kỳ tựa kiệt tác của trời đất, khiến người ta phải chìm đắm.
Khi quan sát kỹ cây Thiên Phù Linh Thụ này, ánh mắt Lâm Động càng thêm nóng bỏng.
– Lâm Động huynh, nếu thích thì mau lấy đi, để lâu dễ sinh biến!
Ma Thiết lấy được hơn mười gốc linh dược khá quý hiếm rồi tiến lại nhìn Lâm Động đang quan sát Thiên Phù Linh Thụ, cười nhắc nhở.
Lâm Động cười cười, ánh mắt chấp chới nhưng không động thủ ngay.
– Hê hê, thứ linh vật thiên địa này là thứ cho đám nhãi nhép các ngươi hưởng sao?
Bỗng một tràng cười lạnh lẽo vang lên từ trong gian thạch thất.
– Kẻ nào?
Tiếng nói bất ngờ vang lên khiến bọn Ma Thiết lập tức cảnh giác, nguyên lực toàn thân nổi lên, quát lớn.
Vút!
Đúng lúc ấy một đạo hắc ảnh vụt đến như quỷ mị rồi lơ lửng trên không trung, đứng từ trên cao nhìn xuống bọn Ma Thiết. Trên gương mặt âm u lạnh lẽo đó hiện lên sự coi thường, hắn cười lạnh nói:
– Nể tình các ngươi đã dẫn đường nên ta không giết, cút đi!
Vừa nói, kẻ đó vừa bước ra, một luồng khí tức mạnh mẽ trào dâng khiến sắc mặt bọn Ma Thiết kịch biến, kêu lên thất thanh:
– Niết Bàn Cảnh!
– Đáng chết, tên này ở đâu ra vậy? Lại là một cường giả Niết Bàn Cảnh!
Mạc Lăng đứng phía sau Lâm Động thấp giọng chửi.
Lâm Động nheo mắt. Hắn không thấy lạ, hắn biết không chỉ có Vương triều Huyền Băng và Đại Ô là bị Viễn Cổ Bí Thược hấp dẫn, trong bóng tối chắc chắn còn có những kẻ khác đang nhăm nhe, mà những kẻ trước mắt đây là một trong số đó.
Trước khí tức của hắc ảnh kia, sắc mặt Ma Thiết tối lại, hai tay nắm chặt, nhưng chẳng có cách nào, đối diện với cường giả Niết Bàn Cảnh họ căn bản không thể chống lại.
Nhìn bọn Ma Thiết bỗng trở nên yên lặng, đạo hắc ảnh kia cười đắc ý, thân hình khẽ động bay về phía Thiên Phù Linh Thụ.
– Khốn kiếp!
Thấy vậy toàn thân bọn Mạc Lăng đều căng thẳng, hai mắt Lâm Động càng nheo lại chặt hơn. Nhưng đúng khi ánh mắt Lâm Động đang lấp lánh định động thủ thì Ma Thiết đã kéo lại, lắc đầu nói nhỏ:
– Thôi đi, chúng ta không đánh lại được hắn đâu!
Ma Thiết biết rõ, tuy bên ngoài Lôi Nham Cốc, Lâm Động đã dùng một chiêu đẩy lui được Hoa Vân nhưng không có nghĩa là giờ hắn có thể chống lại được cường giả Niết Bàn Cảnh. Nếu giờ mà chọc giận vị cường giả Niết Bàn Cảnh thần bí này thì e là lành ít dữ nhiều.
– Yên tâm!
Lâm Động khẽ cười rồi nghiêng đầu nhìn hắc ảnh như đại bàng lao về phía Thiên Phù Linh Thụ.
Tốc độ kẻ đó vô cùng nhanh, dường như chỉ chớp mắt hắn đã xuất hiện ở phía trên Thiên Phù Linh Thụ. Bàn tay nắm một cái, nguyên lực hùng hồn hình thành nên một bàn tay khổng lồ tóm về phía Thiên Phù Linh Thụ.
Thế nhưng khi bàn tay nguyên lực đó sắp chạm tới Thiên Phù Linh Thụ thì bỗng cái cây với cành lá vốn đang tĩnh lặng bỗng rung lên, cành cây tỏa ra một quang mang màu xanh lục, cơ hồ còn có mùi tanh nồng khiến sắc mặt Lâm Động cũng phải thay đổi.
Đạo hắc ảnh đó hiển nhiên cũng không ngờ Thiên Phù Linh Thụ cũng biết tấn công, sắc mặt cũng thay đổi. Nhưng tốt xấu thế nào thì hắn cũng là cường giả Niết Bàn Cảnh, thân hình di chuyển một cách quỷ dị tránh được hết những đòn tấn công của cành cây. Sau đó bàn tay như cây đao sắc bén chém ra một đạo kình phong chặt đứt không ít cành cây.
Có điều, thủ đoạn cứng rắn đó của hắn không chỉ không có hiệu quả gì rõ rệt mà ngược lại như đã kích nộ Thiên Phù Linh Thụ, những cành cây bị chặt đứt lại sinh trưởng với tốc độ kinh người rồi tấn công như bão táp về phía hắc ảnh.
Bọn Ma Thiết há hốc miệng nhìn cảnh tượng đó, hiển nhiên họ không thể ngờ một cái cây lại có lực chiến đấu mạnh mẽ đến vậy.
– Thiên Phù Linh Thụ không phải thứ bình thường, nó đã có một chút linh trí, hơn nữa cành cây có bao chất kịch độc. Thứ kịch độc đó được gọi là Thiên Phù Độc, nếu bị dính phải thì dù là cường giả Niết Bàn Cảnh cũng sẽ rắc rối lớn.
Nhìn nét mặt kinh ngạc của Lâm Động, Lâm Động cười thản nhiên nói.
Trước đó hắn không lập tức hành động cũng là vì biết điều đó. Thứ linh vật này không phải nói lấy là lấy được. Dù là cường giả Niết Bàn Cảnh cũng phải thận trọng, chỉ một chút bất cẩn là có thể hỏng việc.
– Vậy chúng ta đi trước thôi?
Ma Thiết ở bên cạnh nói. Cường giả Niết Bàn Cảnh thần bí kia vừa nhìn là biết không phải loại dễ nói chuyện. Khi hắn giải quyết được Thiên Phù Linh Thụ thì e sẽ đến lượt họ mất.
– Đi? Gặp được loại bảo vật này sao có thể về tay không được?
Lâm Động cười, hắn nhìn chăm chăm vào hắc ảnh đang bị vô số cành cây tấn công, rồi thân hình rung lên bay thẳng tới.
Thấy hành động của Lâm Động, trái tim Ma Thiết như co rút lại, toàn thân run rẩy. Hắn thực sự không ngờ Lâm Động lại to gan đến mức dám tranh đoạt với cường giả Niết Bàn Cảnh!
– Tiểu tử, ngươi dám?
Hắc ảnh bị Thiên Phù Linh Thụ quấn lấy cũng cảm nhận được hành động của Lâm Động, ánh mắt lóe lên hàn quang hét lên.
Tuy nhiên, với sự uy hiếp đó Lâm Động chỉ cười nhạt, thi triển Thái Thanh Du Thiên Bộ, thân hình biến thành một làn khói xanh né tránh Thiên Phù Linh Thụ. Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, không chặt đứt bất cứ cành cây nào, vì hắn biết thứ này càng chặt càng mạnh, nếu cứ cố tình cường hãn chặt sớm muộn gì cũng bị vùi lấp. Đến lúc đó Thiên Phù Độc chui vào cơ thể, có là cường giả Niết Bàn Cảnh đi nữa cũng sẽ vô cùng thê thảm.
Thân hình nhanh nhẹn tránh hết những cành cây đánh tới, sau đó trước ánh mắt phẫn nộ của hắc ảnh, Lâm Động xuất hiện trên thân Thiên Phù Linh Thụ, mắt nhìn vào vị trí trung tâm, ở đó các đường vân cây hình thành nên phù văn kỳ lạ, trên phù văn dường như còn phát ra ánh huỳnh quang.
Đây mới là trung tâm của Thiên Phù Linh Thụ, mà năng lượng kỳ dị quanh nó cũng ngưng tụ trên phù văn này, chỉ cần lấy nó đi là có thể lấy được khống chế được Thiên Phù Linh Thụ.
– Ha ha!
Nhìn phù văn tạo nên từ vân cây ngay gần đó, Lâm Động nhếch môi cười. Lúc này Thiên Phù Linh Thụ dường như cũng cảm nhận được gì đó, lập tức bắn cành cây mang Thiên Phù Độc về phía Lâm Động.
Vút!
Có điều Lâm Động lúc này cũng không để tâm công kích của Thiên Phù Linh Thụ, bàn Tay cong lại đánh mạnh ra, kình phong mạnh mẽ cuộn trào, tóm vào phù văn rồi kéo mạnh ra. Phù văn lấp lánh ánh huỳnh quang đã bị tách khỏi thân cây.
Bộp bộp!
Mất đi phù văn, Thiên Phù Linh Thụ khô héo đi thấy rõ, cành cây cùng rơi bộp bộp xuống đất.
Lâm Động cầm phù văn, lật tay một cái cất vào túi Càn Khôn. Ngay sau đó hắn liền cảm nhận được sát ý nồng nặc phía sau lưng.
– Tiểu tử, cho ngươi một cơ hội, chủ động giao nạp, tự chặt một tay, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng!
Hắc ảnh lơ lửng trên không trung, ánh mắt âm u như hồn ma bóng quỷ trừng trừng nhìn Lâm Động, giọng nói tràn đầy sát khí khiến sắc mặt bọn Ma Thiết tái nhợt.
Thế nhưng những lời tiếp theo của Lâm Động đã khiến toàn thân họ lạnh toát.
Lâm Động nói rất đơn giản, chỉ có hai chữ nhưng khiến hắc ảnh đó không kìm được tức giận mà rung lên bần bật:
– Nằm mơ!Đao Khải Đao Biến Khả Khái – Tu La Đao Đế – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Nhìn hắc ảnh bạo nộ đến cực điểm, bọn Ma Thiết biết đã đắc tội vị cường giả Niết Bàn Cảnh này rồi!