1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. Vũ Động Càn Khôn
  4. Tập 55 [ chương 271 đến 275 ]

Vũ Động Càn Khôn

Tập 55 [ chương 271 đến 275 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 271 : Hài cốt trong thạch đình

Phía trên đường chân trời toát lên mùi vị thê lương và cổ xưa, một đạo lôi quang nhanh như chớp lướt qua, trên đường đi còn mang theo những tiếng nổ vang rất nhỏ. Đó chính là do lướt qua không trung với tốc độ cao, va chạm với không khí mà phát ra.

Lâm Động ngồi trên lưng Tiểu Viêm, màu xanh ngọc trong đôi mắt đã gần như nhạt đi hết. Tối hôm qua mượn sự giúp đỡ của Thực Cốt Âm Phong để tôi luyện cơ thể, hắn hiện giờ đã hoàn toàn tu luyện Ngọc Lôi Thể đến mức đại thành, cơ thể như kim ngọc, không gì có thể phá nổi.

– Hôm nay cơ thể của ta so với ngày hôm qua e rằng chí ít cũng đã mạnh hơn ba phần.

Lâm Động nắm chặt nắm đấm, cảm nhận được nguyên lực hùng hồn đang tuôn chảy trong máu thịt mình. Khóe miệng của hắn, cũng hiện lên một nụ cười hài lòng. Tuy rằng nguyên lực vẫn dừng lại ở mức Tạo Hình Cảnh đại thành, nhưng sức chiến đấu của hắn thì đã tăng lên không ít.

– Theo như lời tiểu điêu nói, vùng trung tâm của không gian cổ bi có lẽ cũng không còn bao xa nữa.

Ánh mắt Lâm Động hướng ra xa, trong lòng lại một lần nữa cảm thấy kinh thán đối với sự rộng lớn của vùng không gian cổ bi này. Khó mà tưởng tượng được, muốn xây dựng nên một không gian rộng lớn như vậy, rốt cuộc là cần phải có năng lực thần thông đến mức nào.

Thời gian trôi qua gần một ngày, Lâm Động gần như vẫn luôn duy trì tốc độ nhanh nhất. Trên đường đi tuy rằng hắn cũng gặp được một số thứ xem như là thiên tài địa bảo, nhưng hắn lại không hề dừng lại quá lâu. Những thứ đó đối với hắn hiện tại mà nói, cũng không được xem là sự mê hoặc quá lớn.

– Thiết nghĩ các thế lực Tứ đại Tông tộc và Đại Ma Môn, Âm Khôi Tông, Võ Minh hiện giờ chắc cũng đã đến khu vực trung tâm rồi.

Lâm Động tự lẩm bẩm. Tầm nhìn của những kẻ đó càng cao hơn hắn rất nhiều, những bảo bối tầm thường căn bản không có cách nào lọt vào tầm mắt của bọn chúng được. Cho nên, e rằng bọn chúng hiện tại cũng giống như Lâm Động, đang dốc hết tốc lực tiến đến khu vực trung tâm.

– Hắc hắn, nếu như đã đến, vậy thì cũng không thể trở về tay không được!

Lâm Động vừa cười, bàn tay vỗ nhẹ lưng Tiểu Viêm. Tiểu Viêm nhất thời phát ra một tiếng hổ gầm, lôi dực chấn động, tốc độ đột nhiên gia tăng thêm lên.

Với tốc độ như vậy, tiếp tục phi hành thêm khoảng một canh giờ nữa, Lâm Động lúc này mới dần dần cho Tiểu Viêm giảm bớt tốc độ xuống. Bởi vì hắn đã phát hiện các thân ảnh gần đây lại bất giác trở nên đông đúc hơn, không còn thưa thớt như lúc trước nữa.

Lâm Động phi hành ở trên cao, nhìn xuống vô số những thân ảnh bên dưới mặt đất, trong đó có không ít người có thực lực không tệ, mà nhìn lộ tuyến của bọn chúng, đều hoàn toàn giống như hắn.

– Những tên này, từ trước tới giờ không có bảo vật thì sẽ không đến. Xem ra nơi này ắt có bảo vật.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt Lâm Động khẽ chớp động, Tiểu Viêm cũng chầm chầm hạ thấp xuống một chút. Tầm nhìn của Lâm Động hướng ra xa, chỉ nhìn thấy ở nơi xa đó có một tòa núi đá đơn độc một mảnh. Trên tòa núi đá đó, từng tảng quái thạch san sát kề nhau, hơn nữa còn có một tòa thạch đình nữa. Bên trong thạch đình, phảng phất dường như có một thân ảnh đang ngồi xếp bằng.

– Đó chắc là di hài của một vị tiền bối nào đó.

Lâm Động khẽ nheo mắt lại. Hắn đã có thể nhìn thấy rõ, thân ảnh đó chỉ là một bộ hài cốt màu xám hóa thạch. Trong mơ hồ, dường như có một ba động kỳ dị thẩm thấu từ trong bộ hài cốt đó phát tán ra.

– Người này chắc là vì xông phá vào Niết Bàn Cảnh thất bại mà ngã xuống.

Tiểu điêu chợt xuất hiện, ánh mắt liếc qua tòa thạch đình kia, nhàn nhạt nói.

– Hử? Xông phá Niết Bàn Cảnh còn có nguy hiểm này sao?

Nghe vậy, Lâm Động khẽ kinh ngạc, nói.

– Xông phá Niết Bàn Cảnh, vốn cần phải chấp nhận một sự mạo hiểm rất lớn. Chỉ cần có chút không cẩn thận, không thể xông phá thành công Niết Bàn, kết quả sẽ là tự hủy, đây là chuyện rất đỗi bình thường.

Tiểu điêu nhàn nhạt nói, trong lời nói bình thản lại ẩn chứa trùng trùng nguy hiểm bên trong cái cảnh giới đó.

– Vả lại cho dù thành công tiến vào Niết Bàn Cảnh, như vậy cũng chưa thể coi như là đã bình yên. Cửu Nguyên Niết Bàn, mỗi một lần Niết Bàn đều sẽ là một lần khảo nghiệm sinh tử. Nếu như có thể bước qua, thực lực sẽ tăng vọt, tuổi thọ cũng tăng lên. Nhưng nếu như không qua được, không thể Niết Bàn sống lại, như vậy chỉ còn có con đường dục hỏa mà chết.

Lâm Động lau mồ hôi lạnh trên trán, không ngờ rằng Niết Bàn Cảnh trong truyền thuyết lại nguy hiểm đến như vậy. Khó trách trong Vương triều Đại Viêm này vẫn chưa nghe nói qua có ai thành công bước vào cảnh giới này.

– Một khối hài cốt của một người xông phá Niết Bàn Cảnh thất bại, ắt hẳn sẽ không có sức hấp dẫn chứ? Những tên này tại sao lại vây ở đây mà không dám tiến lên?

Lâm Động nhìn xuống phía dưới, không ít cao thủ đang bao vây lấy ngọn núi này, nhưng lại không một ai dám xông lên đó, điều này không khỏi khiến hắn có chút nghi hoặc.

Mà cũng ngay lúc Lâm Động đang nghi hoặc, phía sau đột nhiên có vài thân ảnh vội vàng lướt tới. Trong mơ hồ, có những tiếng nói chuyện gấp gáp theo gió truyền tới tai Lâm Động.

– Nhanh lên, nghe nói có người đạt được một viên Niết Bàn Đan từ hài cốt trong thạch đình!

– Niết Bàn Đan? Niết Bàn Đan mà chỉ cao thủ Niết Bàn Cảnh mới có thể ngưng tụ ra?

– Đúng vậy. Có điều trên núi còn có vô số Yêu thú bảo vệ, muốn xông lên đó không phải là chuyện dễ dàng gì. Chúng ta trà trộn vào đám đông, đến lúc đó cùng nhau xông lên, xem xem có thể có vận may cướp được một viên Niết Bàn Đan hay không.

Nhìn vài thân ảnh lướt qua bên cạnh mình, ánh mắt Lâm Động cũng khẽ chùng xuống, kinh ngạc nói:

– Hóa ra là Niết Bàn Đan. Không phải chỉ có cao thủ Niết Bàn Cảnh mới có thể ngưng tụ ra sao? Chủ nhân của hài cốt này vẫn chưa đến mức độ đó mà.

– Người này có thể xông phá Niết Bàn Cảnh tại nơi đây, thiết nghĩ cũng là đệ tử của tông phái Viễn cổ kia. Có thể bên người mang theo Niết Bàn Đan cũng không phải là chuyện lạ gì.

Tiểu điêu nói.

Lâm Động khẽ gật đầu, trong mắt cũng hiện lên vẻ đầy hứng thú. Niết Bàn Đan rất khó ngưng tụ, cho dù là cao thủ Niết Bàn Cảnh cũng phải tốn một phen công phu mới có thể ngưng tụ được. Niết Bàn Đan này đối với những người dưới Niết Bàn Cảnh mà nói, không nghi ngờ gì chính là một loại thần đan gia tăng tốc độ tu luyện.

Đương nhiên, loại Niết Bàn Đan này giá cả cũng cực kỳ đắt đỏ, chí ít đem tất cả tài sản hiện giờ của Lâm Động bỏ ra, e rằng không thể nào mua nổi lấy nửa viên.

Mà cũng chính bởi vì sự đắt đỏ và hiếm thấy của Niết Bàn Đan, mới khiến nhiều cao thủ như vậy hội tụ dưới núi đá, dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm thạch đình trên núi đá đó.

– Yêu thú trong núi đá đó, chắc là Ma Phong Thứu. Điều này quả thật khiến mọi người phải đau đầu. Loại Yêu thú này thực lực cá nhân tuy rằng không phải lớn mạnh lắm, nhưng số lượng lại vô cùng khủng khiếp. Mà khi số lượng của bọn chúng đạt đến mức độ nhất định, thì có thể kêu gọi ra Ma phong. Loại Ma phong này gần giống với Thực Cốt Âm Phong mà tối qua ngươi đã trải qua, uy lực cực mạnh. Ngay đến cao thủ Tạo Khí Cảnh cũng không dám dễ dàng dính líu đến.

Ánh mắt tiểu điêu nhìn về phía núi đá, sau đó có chút ngạc nhiên nói.

Ánh mắt của Lâm Động cũng thuận theo đó mà nhìn, quả nhiên là đã nhìn thấy trên vách đá của ngọn núi treo đầy những con quái điểu đen thui. Những con quái điểu này có đôi cánh khổng lồ, treo ngược người trong khe đá, nhìn qua giống như u linh.

– Những tên này dường như đang chuẩn bị xông lên…

Ánh mắt từ trên núi đá di chuyển xuống, Lâm Động nhìn đám nhân mã ngốc nghếch đang muốn hành động, thấp giọng nói.

Dưới núi đá đã hội tụ không ít người, xem ra sức hấp dẫn của Niết Bàn Đan quả thực rất lớn, vả lại tin tức tryền ra, hiển nhiên có không ít cao thủ tiếp tục tiến về phía này.

Mà dưới tình hình nhân số gia tăng, cuối cùng cũng có một số người nóng vội, không nhẫn nại được nữa, thân hình lướt ra, tiến lên trên núi đá. Mà khi nhìn thấy có người dẫn đầu, đám nhân mã đông nghịt phía sau cũng bắt đầu động đậy. Trong thoáng chốc, nguyên cả ngọn núi dường như đang rung lên.

– Oa oa!

Núi đá chấn động, Ma Phong Thứu trên núi chợt bay ra, che rạp cả bầu trời. Trong chốc lát, bọn chúng liền hóa thành một tầng mây đen nghịt, bao vây kín mít cả đỉnh núi. Số lượng đó khiến cho Lâm Động nhìn thấy cũng phải sởn cả gai ốc.

– Ô ô!

Những con Ma Phong Thứu này vừa xuất hiện, liền vung đôi cánh lên một cách điên cuồng. Trong chốc lát, một cơn cuồng phong màu đen liền thổi quét qua, cát đá bay tung lên, giống như một con lốc, hung hăng quét qua những người đang tiến lên đỉnh núi.

– A a!truyện Kiếm Hiệp

Cuồng phong màu đen sắc bén như ngọn đao, lúc mới bắt đầu tiếp xúc với nó liền khiến không ít người phải thống khổ. Dưới cơn cuồng phong không nơi nào mà không chui vào được này, cho dù là nguyên lực cũng đều bị cắt ra. Mà mất đi sự bảo vệ của nguyên lực, rất nhiều tên xui xẻo lập tức thương tích đầy mình, máu tươi cuồng chảy. Nhất thời, tiếng kêu thê thảm vang lên, từng đạo thân ảnh chật vật rơi xuống, trong đó không ít người tắt thở ngay tại chỗ.

Sự xông phá này duy trì khoảng mười phút, máu tươi và thi thể của Ma Phong Thứu rải đầy khắp núi đá. Nhưng đến cuối cùng vẫn không có một kẻ nào thành công leo lên được đỉnh núi. Sức sát thương của những con Ma Phong Thứu này khiến cho không ít người phải khiếp sợ, sự tham lam trong lòng cũng bị giảm đi rất nhiều.

– Lâm Động, ra tay đi. Với trình độ cơ thể cường hãn của ngươi, ngược lại không cần phải khiếp sợ những con Ma Phong Thứu này.

Tiểu điêu nhìn qua những đầu Yêu thú kỳ cổ này, sau đó mỉm cười nói.

Nghe vậy, Lâm Động cũng cười gật đầu. Đối với Niết Bàn Đan, hắn cũng vô cùng có hứng thú, hôm nay có thể gặp được, đương nhiên sẽ không nương tay.

Nếu như đã có ý nghĩ đó, Lâm Động cũng không chần chừ lâu. Gót chân thúc nhẹ Tiểu Viêm, thân hình liền hóa thành một bóng đen, nhanh như tia chớp bắn thẳng lên đỉnh núi.

Xung quanh núi đá hiện giờ có không ít cao thủ đang quan sát nơi này, do đó vừa thấy có người lại dám một mình xông kích núi đá, trong mắt cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên.

– Tên đó không muốn sống rồi, dám một mình xông lên.

– Người đó dường như là Lâm Động? Nghe nói thực lực của hắn rất mạnh.

– Hừ, là Lâm Động thì đã sao? Ma Phong Thứu đó số lượng khổng lồ, cho dù là cường giả Tạo Hình Cảnh đại thành cũng không cách nào xuyên qua Ma phong mà chúng kêu gọi đến. Tên Lâm Động đó làm sao có thể làm được chứ?

– Hắn xông vào rồi!

Dưới sự quan sát của vô số ánh mắt, thân ảnh của Lâm Động trực tiếp xông thẳng vào trong cơn cuồng phong màu đen đó. Bất chợt một luồng ánh sáng xanh ngọc từ trong cơn cuồng phong bộc phát ra. Sau đó đám đông liền nghe thấy vô số tiếng đing đang vang lên. Nhưng tiếng kêu la thảm thiết như trong dự liệu lại không hề xuất hiện.

– Hắn lại có thể xông qua Ma phong rồi!

Dưới sự quan sát của vô số ánh mắt, đạo quang mang màu xanh ngọc đó, thân hình không hề có chút ngừng lại, đã trực tiếp xuyên qua phong trận màu đen, sau đó xuất hiện một cách thuận lợi trên đỉnh núi. Mà khi nhìn thấy Lâm Động lại thuận lợi thông qua Ma phong như thế, trong mắt của vô số người ở phía dưới lại hiện lên sự khiếp sợ vô cùng.

Phốc!

Trong lúc mọi người đang chấn kinh, thân hình của Lâm Động lại nhẹ nhàng lọt vào trong thạch đình. Mà cùng lúc với bước chân hắn bước vào tới thạch đình, những con Ma Phong Thứu vốn đang điên cuồng chợt ngừng lại, bay vòng quanh thạch đình nhưng lại không tiếp tục công kích.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Động cũng có chút kinh ngạc. Chợt hắn ngiêng đầu qua, tầm mắt ngừng lại trên bộ hài cốt cổ xưa đang ngồi xếp bằng yên tĩnh trong thạch đình. Nơi xương bàn tay của hài cốt đó, hai viên đan dược tròn xoe giống như hai ngọn lửa đang lặng lẽ huyền phù. Một luồng năng lượng ba động khiến Lâm Động có chút động dung từ trên hai viên đan dược đó chậm rãi lan tràn ra.

Chương 272 : Oan gia ngõ hẹp

Bộ hài cốt lẳng lặng ngồi xếp bằng chính giữa thạch đình, xương cốt toàn thân hiện lên một màu cháy đen. Loại màu sắc cháy đen ấy dường như lan tràn ra từ trong cơ thể, khiến cho Lâm Động nhìn thấy cũng phải nổi cả da gà. Thiết nghĩ vị lão tiền bối này lúc đầu khi xông phá Niết Bàn Cảnh ắt hẳn là đã chịu rất nhiều khổ sở. Niết Bàn Cảnh quả nhiên là một loại cảnh giới giống như một cái khe trời khó có thể vượt qua, không thành công liền mất mạng.

– Niết Bàn Cảnh đích thực là nguy hiểm khôn lường. Nhưng vạn vật trong trời đất, cuối cùng vẫn có điểm dừng của số mệnh. Người thường cho dù tu luyện đến cấp bậc Tạo Hóa Cảnh, vậy cũng chẳng qua chỉ có thể sống đến hơn trăm tuổi mà thôi. Nhưng nếu có thể tiến vào Niết Bàn Cảnh, tuổi thọ sẽ theo đó mà gia tăng lên. Vả lại mỗi lần Niết Bàn thành công đều sẽ là một lần tiến hóa theo xu hướng hoàn mỹ dần, cảm giác đó, sự kỳ diệu xâm nhập cả vào đến linh hồn, khiến người ta khó mà kháng cự lại được.

Tiểu điêu cũng có chút cảm thán nói.

Lâm Động lẳng lặng gật đầu. Chỉ là có thể kéo dài tuổi thọ thêm một chút, liền đủ để thế nhân giành giật xông lên cái cảnh giới cực kỳ nguy hiểm đó. Suy cho cùng cũng không có người nào sẽ ghét bỏ chuyện bản thân mình sống quá lâu…

Lâm Động đứng trước bộ hài cốt, trịnh trọng cúi gập người trước vị tiền bối này, sau đó mới đưa tay ra, nắm lấy hai viên Niết Bàn Đan đang huyền phù trên xương bàn tay đó.

Nhưng mà, ngay lúc mà Lâm Động sắp động vào hai viên Niết Bàn Đan đó, cốt chưởng của hài cốt đó đột nhiên lại duỗi ra, trực tiếp nắm chặt lấy bàn tay của Lâm Động.

Biến cố đột nhiên phát sinh như vậy, khiến sắc mặt Lâm Động nhất thời thay đổi kịch liệt. Nhưng vẫn chưa đợi nguyên lực trong cơ thể của hắn tuôn ra, từ trong khóe mắt sâu hõm của nộ hài cốt đó, một đạo hào quang bạo lược mà ra, xông thẳng đến giữa trán của Lâm Động.

Chính lúc đạo hào quang ấy tiếp xúc với trán của Lâm Động, thế giới trước mắt hắn lập tức xuất hiện biến hóa. Một cảnh tượng dường như truyền tới từ thời xa xưa liền xuất hiện trong đầu hắn.

Cảnh tượng đó vẫn ở trong không gian cổ bi rộng lớn này. Chỉ có điều trên bầu trời trong cảnh tượng, Lâm Động lại nhìn thấy có vô số đạo thân ảnh đứng giữa không trung. Những thân ảnh đó ai nấy đều toát ra khí tức vô cùng cường đại, cường đại hơn rất nhiều so với những cường giả mạnh nhất mà Lâm Động từng thấy qua. Thế nhưng, loại khí tức cường đại như thế này, trên bầu trời đó lại có số lượng nhiều đến không thể đếm hết. Điều này khiến cho trong lòng Lâm Động không khỏi vô cùng cảm thán. Chẳng lẽ đây chính là quy mô cường đại của các tông phái Viễn cổ lúc trước sao?

Những thân ảnh đó đứng vững giữa không trung, dường như đang cố gắng chống đỡ lại cái gì đó. Mà đối diện bọn họ không xa, lại là tràn ngập một hắc ám. Trong mảnh hắc ám đó, phảng phất có màu đỏ tươi chậm rãi lóe lên. Một mảnh hắc ám đó gây cho người ta một loại cảm giác không thể nào hình dung, tuyệt vọng mà vô tình.

Mảnh hắc ám giống như nước thủy triều từ không gian bên ngoài không ngừng thẩm thấu vào trong, sau đó lan tràn đến đại quân của các cao thủ kia. Những cao thủ tông phái kia xem ra khí tức vô cùng cường hãn, thế nhưng đối với mảnh hắc ám này tựa hồ như không có chút khả năng chống cự. Khi mà mảnh hắc ám kia lan tràn qua, tất cả các cao thủ đều nhất thời hóa thành tro bụi, tiêu tán trên không trung.

Tay chân Lâm Động nhất thời lạnh lẽo khi nhìn thất cảnh tượng này. Mảnh hắc ám đó giống như một đầu ác linh đang nuốt mất tất cả các sinh linh trên thế gian. Những nơi mà nó đi qua, bất kỳ sinh mạng nào đều trở thành cát bụi trong mảnh hắc ám đó.

Đại quân cao thủ dưới sự thôn phệ khủng khiếp của mảnh hắc ám kia, gần như toàn quân bị diệt vong. Ngay sau đó, đột nhiên mặt đất rung chuyển, một khe nứt nhất thời từ mặt đất lan ra, cuối cùng hóa thành một đạo quang mang cũng đồng dạng là hắc ám. Chỉ có điều, đạo quang mang này tuy rằng hắc ám, nhưng lại không có cảm giác vô tình tuyệt vọng, ngược lại nó khởi động một loại khí tức sinh cơ lớn lao mà kỳ dị.

Hào quang khởi động, quang mang hắc ám từ dưới mặt đất chui lên, rất nhanh bành trướng ra, cuối cùng hóa thành một đạo phù văn màu đen cao lớn khổng lồ đến cả ngàn trượng, hung hăng oanh kích thẳng tới mảnh hắc ám tuyệt vọng đó, đem nó chấn động thành một mảnh hư vô ngập trời.

Mà sau khi đánh tan xong mảnh hắc ám quỷ dị kia, đạo phù văn màu đen mới dần dần thu nhỏ lại, hóa thành một đạo lưu quang quay trở về dưới lòng đất.

Hình ảnh tới đây đột nhiên ngừng lại, Lâm Động cũng cả người tràn đầy mồ hôi lạnh tỉnh thần lại, trong lòng cực kỳ khiếp sợ nhìn bộ hài cốt trước mặt. Những cảnh tượng mà lúc nãy hắn nhìn thấy, thiết nghĩ ắt hẳn là những việc đã xảy ra trước đây trong không gian cổ bi này.

– Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân vì sao các tông phái Viễn cổ bị hủy diệt sao? Mảnh hắc ám đó rốt cuộc là cái gì? Sao lại đáng sợ đến mức như thế? Ngay đến nhiều cao thủ như vậy cũng không thể nào ngăn cản nó dù chỉ là một chút.

Ánh mắt Lâm Động hiện lên vẻ kinh hãi lẩm bẩm một mình.

– Vả lại đạo phù văn cổ xưa màu đen đã trấn áp mảnh hắc ám đó… Tại sao lại khiến ta cảm thấy có chút quen thuộc?

– Vì nó chính là mục tiêu lần này của ngươi, Thôn Phệ Tổ Phù!

Tiểu điêu nhàn nhạt nói.

– Thôn Phệ Tổ Phù?

Lâm Động kinh ngạc hỏi lại.

– Trên thế gian tổng cộng có tám đạo Tổ Phù, mỗi đạo đều có năng lực khác nhau của chính mình. Đạo Tổ Phù này chính là có năng lực thôn phệ, do đó được gọi là Thôn Phệ Tổ Phù.

Tiểu điêu nói.

– Ngươi có biết mảnh hắc ám hủy diệt tông phái Viễn cổ kia rốt cuộc là thứ gì không?

Lâm Động hỏi.

– Không biết!

Tiểu điêu chầm chậm lắc đầu. Nhưng không biết vì sao giọng điệu của hắn lại có chút nặng nề, nói:

– Có điều vật đó quá khủng khiếp bá đạo, vả lại nó dường như không thuộc về thế giới này. Những nơi mà nó đi qua, tất cả mọi sự sống đều bị nó nghiền nát cả.

Lâm Động gật gật đầu. Tuy rằng hắn chỉ thấy được những hình ảnh tàn dư, nhưng mảnh hắc ám mang theo khí tức tuyệt vọng đó, lại khiến cho trong lòng hắn nảy sinh sự sợ hãi cùng cực. Hơn nữa hắn có thể khẳng định, trong mảnh hắc ám đó, nhất định có tồn tại thứ gì đó quỷ dị mà đáng sợ vô cùng:

– Những thứ mà ngươi thấy có lẽ là chấp niệm mà người này còn giữ lại. Xem ra sự việc lúc đó, sự sợ hãi mà nó để lại cho ông ta quả thực quá lớn. Cho dù trải qua bao nhiêu năm tháng vẫn còn lưu lại trong cơ thể không tan.

Tiểu điêu nhìn qua bộ hài cốt, nói.

– Có điều vẫn còn may, coi như có được chút tin tức của Tổ Phù. Xem ra Tổ Phù đó chính là ở trong không gian cổ bi này.

Nói đến điều này, tiểu điêu bỗng có chút kích động lên.

– Uy lực của Tổ Phù đó quá mức khủng khiếp, nếu như ta có thể đạt được, không phải thực lực sẽ tăng vọt sao?

Hai mắt Lâm Động cũng phát ra ánh sáng. Hắn đã nhìn thấy một cách rõ ràng uy lực thôn phệ khủng khiếp của Tổ Phù đó.

– Đừng tự nằm mơ giữa ban ngày nữa. Tổ Phù này cực kỳ quỷ dị, sự cường đại của nó cũng không phải là bởi vì bản thân nó, mà là vì người sử dụng nó.

Tiểu điêu liếc Lâm Động một cái, nói:

– Trong hình ảnh mà ngươi nhìn thấy, vị chủ nhân lúc đó của Tổ Phù, thực lực ắt hẳn là cực kỳ khủng khiếp, có như vậy mới có thể trấn áp mảnh hắc ám thần bí quỷ dị đó chứ. Đương nhiên, nếu như ngươi có được Tổ Phù, thực lực tự nhiên cũng sẽ mạnh hơn nhiều so với người bình thường. Nhưng muốn dựa vào nó một bước thăng thiên, vậy thì chỉ là vọng tưởng.

Lâm Động buông lỏng tay xuống. Hắn đương nhiên là biết được đạo lý này. Trên thế gian này, có thể dựa vào một cách vững chắc nhất, mãi mãi vẫn là thực lực của chính bản thân mình. Ngoại vật tuy có thể nâng cao sức chiến đấu, nhưng ai cũng không thể đảm bảo rằng không có lúc bị mất đi.

– Đa tạ tiền bối ban tặng!

Lâm Động cúi người, nhẹ nhàng gỡ bỏ cốt chưởng của bộ hài cốt, sau đó thu lấy hai viên Niết Bàn Đan vào trong tay, lại một lần nữa hành lễ với bộ hài cốt. Chấp niệm mà vị tiền bối này còn lưu giữ lại khiến hắn may mắn được nhìn thấy trở về thời đại Viễn cổ, sự cường đại cùng với to lớn của cái tông phái Viễn cổ này.

Niết Bàn Đan vừa tới tay, một sự ba động năng lượng dâng trào giống như ngọn lửa lan tràn ra, khiến cho nguyên lực trong cơ thể của Lâm Động dường như đều có cảm giác sôi sục. Điều này khiến cho Lâm Động có chút kinh thán. Không hổ là đan dược trong truyền thuyết, chỉ có cao thủ Niết Bàn Cảnh mới có thể ngưng tụ ra, quả nhiên là thần kỳ dị thường.

– Đi thôi!

Lấy ra một bình ngọc từ trong túi Càn Khôn, Lâm Động cẩn thận bỏ hai viên Niết Bàn Đan vào trong, sau đó mới đứng thẳng người lên, vươn người một cái.

Hiện tại đồ vật đã tới tay, không cần thiết phải ở lại thêm nữa. Chợt Lâm Động trực tiếp quay người đi, lướt ra khỏi thạch đình. Mặc cho những con Ma Phong Thứu điên cuồng công kích, hắn lại cực kỳ thản nhiên lướt qua khỏi vòng vây.

Mà lúc hắn rời khỏi phạm vi của ngọn núi, những con Ma Phong Thứu đó chỉ có thể ngừng việc công kích lại, một lần nữa rút về, treo ngược người trong vách núi.

Lúc này, chung quanh ngọn núi đã có không ít người tụ tập lại, quan sát đỉnh núi. Khi bọn họ nhìn thấy Lâm Động thuận lợi từ trong đó lướt ra, trong mắt ai nấy đều lóe lên một tia thất vọng. Nếu như Lâm Động đã có thể thuận lợi ra vào, hiển nhiên là đã lấy được Niết Bàn Đan, như vậy bọn họ chỉ có thể chọn lựa từ bỏ.

Đương nhiên, trong đó cũng có không ít kẻ không cam tâm, nhưng nghĩ đến trận đại chiến giữa Lâm Động và Vương Viêm trước đó, lại nghĩ thực lực của Lâm Động có thể bình yên vượt qua Ma phong, sự bất cam trong lòng mới bị áp chế xuống. Muốn cướp bảo vật cũng phải coi lại năng lực của bản thân trước, nếu không thì rất có khả năng bảo vật chưa đến tay đã mất cả cái mạng. Như vậy thì quá oan ức rồi.

– Tiểu Viêm?

Vừa đáp xuống mặt đất, Lâm Động liền cất tiếng gọi Tiểu Viêm, chuẩn bị rời khỏi. Nhưng mà, ngay lúc ánh mắt hắn nhìn qua, lại đột nhiên phát hiện thân ảnh của Tiểu Viêm đã biến mất khỏi nơi ban đầu. Hắn nhất thời cả kinh, ánh mắt liền chùng xuống.

– Lâm Động, ngươi đang tìm con nghiệt súc này sao?

Ngay lúc ánh mắt của Lâm Động vừa chùng xuống, một tiếng cười lạnh có chút quen thuộc đột nhiên từ xa xa vang lên.

Lâm Động khẽ nghiêng đầu qua, ánh mắt hướng đến nơi phát ra thanh âm đó. Chỉ nhìn thấy trên một ngọn núi không xa, có khoảng mười đạo thân ảnh đang đứng đó. Lúc này, những sợi dây xích do nguyên lực ngưng tụ thành đang buộc chặt trên cổ của Tiểu Viêm. Thậm chí ngay miệng của nó cũng đều bị dây xích quấn lại, khiến nó không thốt ra được nửa tiếng kêu.

Ngay phía trước của đám thân ảnh đó, có hai lão giả đang đứng thẳng. Mà khi nhìn thấy một trong hai lão giả kia, sắc mặt Lâm Động chợt âm hàn lên một trận. Vì lão gì đó, chính là gã Trưởng lão Cổ Kiếm Môn đã từng có ân oán với Lâm Động. Kế bên lão ta, chính là Chưởng môn của Cổ Kiếm Môn, hiện tại vẻ mặt cũng không một chút biểu tình nhìn hắn chằm chằm. Trong ánh mắt cả hai đều hiện lên sát khí đằng đằng.

– Lúc trước là ngươi dẫn dụ Viễn Cổ Long Viên đến Cổ Kiếm Môn ta?

Sắc mặt Lão Chưởng môn của Cổ Kiếm Môn âm hàn như quỷ, giương mắt nhìn Lâm Động, nói từng chữ từng chữ một.

– Thả Tiểu Viêm ra!

Ánh mắt của Lâm Động cũng lạnh lùng giống hệt như vậy, hắn giương mắt nhìn tên Chưởng môn của Cổ Kiếm Môn, điềm nhiên nói.

Nghe vậy, ánh mắt của lão Chưởng môn Cổ Kiếm Môn chợt âm trầm lại, bàn tay khô héo vừa vung lên, một tảng cự thạch liền bay ra, cuối cùng hung hăng nện xuống người Tiểu Viêm, khiến cho bốn chân nó lún xuống nền đất, thân thể không ngừng giãy giụa bất lực.

– Trả lời ta, tiểu súc sinh!

Nhìn thấy một màn này, hai mắt của Lâm Động gần như chỉ trong chớp mắt đã đỏ ngầu lên. Hai nắm tay của hắn nắm chặt lại, tiếng răng rắc không ngừng vang lên.

Lúc này, trong lòng Lâm Động chỉ có một ý niệm duy nhất, hắn nhất định phải đánh gãy bàn tay chó của lão Chưởng môn Cổ Kiếm Môn kia!

Chương 273 : Chặt tay

Oanh!

Ngay lúc hai mắt Lâm Động đang đỏ rực lên, nguyên lực hùng hồn cũng đột nhiên tuôn ra từ trong cơ thể, ngưng tụ lại giống như một cơn lốc, không ngừng quay quanh Lâm Động, chấn động đến ngay cả không khí cũng đều phát ra tiếng kêu vù vù.

– Tiểu súc sinh, đừng cho rằng ngươi đánh bại Vương Viêm thì có thể tùy tiện khoa trương trước mặt lão phu. Lúc lão phu hành tẩu ở quận Đại Hoang này, trên thế gian này e rằng vẫn chưa có tên tiểu tử như ngươi!

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Động, lão Chưởng môn của Cổ Kiếm Môn cũng nở nụ cười nhạt một cách nham hiểm. Chợt bàn chân hắn dẫm lên mạnh, một luồng khí tức nguyên lực còn mạnh mẽ hơn Lâm Động rất nhiều lần liền đột nhiên bùng nổ ra. Uy lực đó trực tiếp áp bức khiến cho khí tức của Lâm Động không ngừng lùi về phía sau.

Trận giao thủ bất ngờ diễn ra trên không trung cũng đã thu hút không ít ánh mắt của mọi người. Mà đặc biệt là khi bọn họ nhìn rõ đối tượng song phương xảy ra xung đột, càng không khỏi thốt ra từng tiếng hô hoán.

– Đó chính là Chưởng môn của Cổ Kiếm Môn, Liễu Khô!

– Tên Lâm Động đó thật ưa gây chuyện, đi đến đâu gây chuyện đến đó! Có điều lão Liễu Khô này là kẻ thành danh trong quận Đại Hoang này, hơn hết còn một tay kiến tạo nên tông phái lớn mạnh như Cổ Kiếm Môn này. Lâm Động tuy rằng được cho là nhân vật nổi bật trong đám hậu bối, nhưng loại cao thủ như Liễu Khô, làm sao có thể nhìn lọt mắt hắn chứ?

– Đúng vậy, tên tiểu tử này lần e rằng phải chịu thua thôi. Hắc hắc, tốt nhất đến lúc đó có thể làm rớt Niết Bàn Đan ra, cũng thuận tiện cho đám người chúng ta.

– Đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa! Mặc dù Lâm Động tuy còn trẻ tuổi, nhưng thực lực không yếu chút nào. Hắn có thể đánh bại Vương Viêm cao thủ Tạo Khí Cảnh tiểu thành một cách dễ dàng, vậy thì cho dù không thể nào đánh bại Liễu khô, nhưng nếu muốn thoát thân cũng không thành vấn đề gì.

Đối với những lời thì thầm bên dưới, Lâm Động cũng chẳng thèm để ý đến, ánh mắt đỏ rực của hắn chỉ nhìn chằm chằm vào lão Liễu Khô, mặt không chút biểu tình, sau đó trong lòng âm thầm nói:

– Tiểu điêu, ngươi có thể cứu Tiểu Viêm ra không?

Mười người bắt giữ Tiểu Viêm hiển nhiên đều là tinh anh của Cổ Kiếm Môn, lại cộng thêm tên Cổ Nham thực lực Tạo Khí Cảnh tiểu thành, với thực lực hiện tại của Tiểu Viêm khó mà tự thoát ra được.

– Ân, không thành vấn đề, ngươi có thể một mình đối phó với lão quỷ đó không?

Tiểu điêu cũng lập tức trả lời.

Lâm Động chậm rãi gật đầu. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Liễu Khô, cũng không nói nhiều. Tiếp theo đó, bàn chân đạp mạnh một cái, thân hình liền nhanh như chớp bạo lược mà ra. Cơ thể của Lâm Động cũng nhanh chóng được ánh sáng xanh ngọc hoàn toàn bao phủ lấy, hiển nhiên hắn đã thi triển ra Ngọc Lôi Thể.

Oanh!

Quyền phong ẩn chứa đầy nguyên lực cường hãn, khiến cho cả không khí cũng phải nổ tung, sau đó hung hăng lao thẳng đến Liễu Khô.

– Tiểu súc sinh không biết trời cao đất dày! Lão phu hôm nay phải cho ngươi thấy rằng, cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Đừng tưởng rằng có chút bản lĩnh thì có thể tùy tiện làm bừa!

Đối mặt với công kích hung hãn của Lâm Động, Liễu Khô cũng chỉ cười lạnh một tiếng. Song chỉ cong lại, điểm mạnh một cái, một đạo kiếm cương nguyên lực sắc bén hùng hồn liền từ đầu ngón tay hắn bắn mạnh ra, va chạm cùng với nắm đấm của Lâm Động.

Đang!

Công kích hai người vừa va chạm nhau, liền phát ra tiếng kêu kim thiết vang dội. Ngay sau đó, thân hình của Lâm Động cũng bị chấn động phải thối lui lại một chút.

Hưu!

Ngay lúc Lâm Động va chạm với công kích của Liễu Khô, một luồng hồng mang cũng từ lòng bàn tay hắn nhanh như thiểm điện bắn ra, cuối cùng nhanh như chớp phóng đến đám người Cổ Nham. Móng vuốt tiểu điêu vũ động, một nguồn năng lượng tử hắc sắc trực tiếp hóa thành vô số mũi tên sắc bén, hung hăng bắn mạnh đến bọn chúng.

– Cái gì vậy?

Công kích đột nhiên ập tới này cũng khiến đám người Cổ Nham nhất thời kinh ngạc, chợt vội vàng thúc giục nguyên lực, va chạm với nguồn năng lượng tử hắc sắc đó.

Xuy xuy!

Năng lượng tử hắc sắc của tiểu điêu có sức hủ thực cực kỳ khủng khiếp, cho dù là cao thủ Tạo Khí Cảnh cũng không dám dễ dàng động vào. Do đó, trong phút chốc tiếp xúc, nguyên lực của những tên đó thoáng chốc đã bị phá vỡ tan tành. Duy chỉ có tên Cổ Nham thực lực cường hãn mới có thể miễn cưỡng chống chọi lại được một chút. Nhưng một số kẻ có thực lực khá yếu liền bị dọa cho sợ hãi đến một mực lùi mạnh về phía ra. Một ít năng lượng tử hắc sắc còn sót lại mang theo tính hủ thực cực kỳ cường hãn tấn công đến cơ thể bọn chúng, khiến cho bọn chúng phát ra những tiếng kêu thê lương.

Cùng lúc khi Tiểu Viêm đẩy lùi những tên đó, sợi xích nguyên lực trói buộc trên người Tiểu Viêm cũng nhanh chóng tiêu tan đi. Tiểu Viêm liền lập tức giãy dụa thoát ra, ngẩng đầu lên bầu trời phát ra một tiếng hổ gầm phẫn nộ. Thân hình vừa nhảy lên, mấy đạo lôi quang cực mạnh liền bắn ra, thiêu đốt cho mấy gã tinh anh của Cổ Kiếm Môn bùng cháy thành than.

– Nghiệt súc, ngươi dám!

Nhìn thấy Tiểu Viêm đại triển hung uy, sắc mặt tên Cổ Nham đó cũng thay đổi kịch liệt. Hắn quát lớn một tiếng, vừa định ra tay, thì một đạo quang mang tử hắc sắc liền bùng nổ ra. Móng vuốt tiểu điêu không ngừng vũ động, một đạo quang mang tử hắc sắc hình dạng giống như một cái quang bàn đột nhiên từ hư vô lướt ra, nhanh như chớp bắn thẳng tới yết hầu của Cổ Nham, khiến cho lão không khỏi vội vã tránh né.

Tiểu điêu ra tay, lập tức đã đánh tan trận hình của Cổ Kiếm Môn. Tiểu Viêm vừa thoát thân, liền lay thân biến thành một đầu hung thú uy vũ, lôi dực chấn động, tiến hành truy sát những tên tinh anh của Cổ Kiếm Môn khiến bọn chúng bỏ chạy tứ tán. Còn tên Cổ Nham kia, dưới công kích của tiểu điêu, không ngừng vội vã tránh né liên tục, bộ dáng vô cùng chật vật.

– Chưởng môn sư huynh, mau giết tên tiểu tử đó!

Chống đỡ công kích của tiểu điêu một cách khó khăn, Cổ Nham vội vàng quát lên. Cái quang bàn tử hắc sắc đó, gần như khiến hắn khốn khổ đến mức tận cùng. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, hắn ắt sẽ khó tránh khỏi kết cục bị kích sát.

– Tên tiểu súc sinh nhà ngươi lại còn có trợ thủ?

Cục diện bên đó của Cổ Nham hiển nhiên cũng đã bị Liễu Khô phát giác. Chợt ánh mắt lão càng âm trầm hơn. Hiện tại lão cũng không còn tâm tư tiếp tục triền đấu với Lâm Động nữa. Thủ chưởng già nua của lão chợt nắm lại, nguyên lực hùng hồn liền ngưng tụ thành một thanh kiếm nguyên lực khổng lồ dài năm thước trước mặt, sau đó vạch lên những đường cong âm độc, nhắm thẳng phía Lâm Động mà lao tới.

– Ma Viên Biến!

Đối mặt với công kích mạnh mẽ của Liễu Khô, bàn tay Lâm Động nắm chặt lại, Thiên Lân Cổ Kích liền xuất hiện. Sau đó thân thể hắn cũng nhanh chóng bành trướng lên gấp bội phần, vũ động cổ kích, vạch ra vô số kích ảnh, hung hăng va chạm với cự kiếm nguyên lực sắc bén đó của Liễu Khô.

Đang đang đang!

Thanh thanh âm thúy không ngừng vang lên giữa không trung. Từng luồng nguyên lực cuồng bạo ba động cũng không ngừng nổ tung khi va chạm vào nhau. Dùng mắt thường có thể nhìn thấy được từng luồng kình khí bùng nổ ra, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.

Cự kiếm nguyên lực của Liễu Khô vốn dĩ vô cùng nặng nề, lại cộng thêm nguyên lực hùng hồn ẩn chứa trên đó, càng giống như một thanh cự kiếm nham thạch nặng ngàn cân. Dưới công kích của thanh cự kiếm này, cho dù là Tạo Khí Cảnh tiểu thành cũng khó mà chống đỡ được bao lâu. Nhưng mà Lâm Động lại dựa vào sức mạnh cường hãn của Ngọc Lôi Thể cùng với Ma Viên Biến, thành công chống đỡ lại thanh cự kiếm nguyên lực nặng nề kia, hơn nữa còn có thể hoàn chiến, giao thủ với Liễu Khô khó phân biệt cao thấp.

– Hừ, kiếm bạo!

Nhìn thấy Lâm Động không ngờ lại ngoan cường như thế, trong mắt Liễu Khô cũng lóe lên một tia hàn mang. Lão vốn không muốn bị Lâm Động kéo vào cuộc triền đấu, như vậy đối với danh tiếng của lão ta mà nói, cũng không phải là tin tức tốt lành gì. Do đó thủ ấn nhất thời biến đổi, thanh cự kiếm nguyên lực khổng lồ đang công kích Lâm Động đột nhiên oanh một tiếng, liền nổ tung ra.

Leng keng!

Cự kiếm nguyên lực nổ tung, vô số luồng nguyên lực biến thành mảnh vụn, chợt bắn tung tóe ra khắp nơi, hung hăng bắn thẳng vào người Lâm Động. Dưới thế tấn công sắc bén đó, cho dù là cơ thể Lâm Động được bao phủ bởi Ngọc Lôi Thể, nhưng vẫn xuất hiện những vết máu dày đặc. Thế tấn công cuồng bạo này, nếu đổi lại là người khác giờ đây chắc là thân thể đã bị bắn xuyên thủng ngàn lỗ rồi.

Thế nhưng lần công kích này vẫn không đạt được hiệu quả như trong dự liệu. Ánh mắt của Liễu Khô lại càng trở nên âm hàn hơn. Bàn chân lão dẫm mạnh lên mặt đất, trực tiếp đi đến trước mặt Lâm Động. Nguyên lực hùng hồn nhất thời bạo dũng mà ra, trực tiếp ngưng tụ trên cánh tay của Liễu Khô, sau đó hóa thành một con cự lang nguyên lực khổng lồ.

– Thôn Lang Đoạn Sơn Bi!

Cánh tay của Liễu Khô trong phút chốc đã biến thành một con cự lang ngẩng mặt lên trời gầm rống. Thậm chí trong mơ hồ còn có một loại sát khí mạnh mẽ khuếch tán ra nữa. Lão Liễu Khô này đích thực không hổ là cao thủ Tạo Khí Cảnh đại thành, không ngờ lại có thể đạt đến mức dùng nguyên lực để mô phỏng ra sinh vật như thế.

– Ngao ô!

Ánh mắt Liễu Khô âm hàn, cánh tay mang theo kình phong đáng sợ đủ để xuyên thấu đá núi, nhanh như chớp oanh về hướng Lâm Động. Có thể nhìn ra, hắn định dựa vào một chiêu này để giải quyết triệt để Lâm Động.

Đối với uy thế một quyền này của Liễu Khô, Lâm Động cũng vô cùng rõ ràng. Ánh mắt hắn có chút đỏ rực, hồng mang chớp động. Nhưng điều nằm ngoài dự đoán của mọi người chính là, hắn lại không hề có chút biểu hiện nào là muốn tránh né. Ngược lại hắn còn mở rộng hai tay, mặc cho cự lang nguyên lực đó hung hăng oanh kích lên cánh tay mình.

Phanh!

Thanh âm trầm thấp vang lên. Trong mơ hồ, dường như có tiếng xương cốt gãy rời vang lên từ chỗ thân thể của Lâm Động. Ngay sau đó, từ khóe miệng Lâm Động có một vệt máu chậm rãi chảy xuống.

Nhìn thấy Lâm Động lại ngoan cố chịu một quyền của mình, nhãn đồng của Liễu Khô khẽ co lại. Mức độ cường hãn của thân thể Lâm Động đã vượt xa ngoài dự đoán của hắn. Hơn nữa, lúc công kích vào cơ thể đối phương, hắn cũng có thể cảm nhận một cách rõ ràng, Lâm Động dường như có một bảo vật phòng ngự nào đó, đã giải trừ uy lực quyền phong của hắn đi không ít. Nếu không thì chỉ một quyền này đã đủ hoàn toàn lấy đi cái mạng nhỏ của Lâm Động rồi.

– Muốn chết!

Có điều cho dù là một quyền chưa có thể oanh chết Lâm Động, nhưng Liễu Khô lại biết rằng ắt hẳn sẽ khiến đối phương xuất hiện thương thế, chợt cười nhạt một tiếng. Nhưng mà khi tiếng cười vừa dứt, hắn liền nhìn thấy trên gương mặt Lâm Động toát lên một vẻ dữ tợn và hung ác.

– Lão tạp chủng, ta đã có nói qua, ta phải chặt đứt cánh tay của ngươi. Một quyền đổi lấy một cánh tay, đáng lắm!

Song chưởng của Lâm Động lúc này nhanh như chớp quấn lấy cánh tay của Liễu Khô. Chợt từ yết hầu của hắn truyền đến một tiếng thét trầm thấp giống như dã thú. Trên nắm đấm, một đạo kim giác xuất hiện, sau đó dùng hết sức bình sinh nhanh như chớp hung hăng vạch qua cánh tay của Liễu Khô!

Xuy!

Kim giác lướt qua, mang theo một chùm máu tươi phụt ra trong ánh mắt đầy kinh hãi của Liễu Khô.

Chương 274 : Khu vực trung tâm

Kim quang lướt qua nơi cánh tay của Liễu Khô, trong nhất thời máu tươi bay ra tung tóe. Bất chợt, một cánh tay của Liễu Khô lại dưới vô số ánh mắt kinh hãi của mọi người, cùng với máu tươi bắn ra!

Cánh tay của Liễu Khô, lại bị Lâm Động một chưởng chặt rời!

Nhìn thấy một màn này, lại nhìn Lâm Động với vẻ mặt dữ tợn đầy máu tươi đứng giữa không trung, không ít người đều sợ hãi đến run hết cả người. Khi nãy bọn họ vẫn còn nghi hoặc tại sao Lâm Động lại không hề né tránh công kích của Liễu Khô. Suy cho cùng công kích ở trình độ đó cực kỳ có khả năng sẽ giết chết Lâm Động một cách triệt để.

Mà những hành động tiếp theo đó của Lâm Động liền hóa giải được những nghi hoặc trong lòng bọn họ. Thì ra cũng không phải Lâm Động không tránh được công kích đó, mà từ lúc bắt đầu hắn đã có cách nghĩ lấy mạng thế mạng như thế.

Dùng thân thể cứng rắn hứng chịu một chưởng toàn lực của một cao thủ Tạo Khí Cảnh đại thành, đây vốn là một chuyện cực kỳ mạo hiểm. Nếu như cơ thể của Lâm Động chưa từng trải qua nhiều lần tôi luyện, hắn hiện giờ đã hoàn toàn là một xác chết. Cho nên nói, đây chính là lấy mạng thế mạng cũng không có gì quá đáng. Mà rất hiển nhiên, hành động điên cuồng này của Lâm Động cho dù bản thân Liễu Khô cũng chưa từng nghĩ tới. Nếu không thì hắn tất nhiên sẽ không thể tiến hành hành động mạng đổi mạng như vậy.

Mà nghĩ đến điều này, không ít người đều thầm nuốt nước bọt một cái, ánh mắt nhìn về phía Lâm Động đầy vẻ kiêng dè. Người có bản lĩnh thực ra vốn không đáng sợ, điều đáng sợ là loại người vừa có thực lực, tâm tính lại hung hãn như sói. Loại người này, dám cay độc cả với chính bản thân mình, huống hồ chi là với người khác?

Trong lúc ánh mắt vô số người còn đang vô cùng kinh hãi, Liễu Khô cũng trong phút chốc bình tĩnh lại. Cảm nhận được cơn đau từ nơi cánh tay truyền đến, ánh mắt của lão cũng trong phút chốc trở nên đỏ rực lên, biểu hiện của cơn phẫn nộ đã dâng lên đến cực điểm, trong lòng hắn lại cũng đang điên cuồn sục sôi.

Kết quả như thế này, lão ta căn bản chưa hề dự liệu qua!

Lão ta không thể nào ngờ nổi rằng, bản thân mình trong một trận giao thủ với một tên tiểu bối Tạo Hình Cảnh đại thành, lại phải trả ra một cái giá quá đắt là một cánh tay như thế này!

Cái giá như thế này, đối với vị Chưởng môn của Cổ Kiếm Môn này mà nói không hề nghi ngờ giống như một sự sỉ nhục nặng nề nhất.

– Tiểu tạp chủng, lão phu hôm nay phải bầm thây người thành vạn mảnh!

Đau đớn cùng với phẫn nộ sôi sục không ngừng dâng trào lên trong lòng, gần như trong khoảnh khắc đã chôn vùi hoàn toàn lý trí của Liễu Khô. Hắn cố chịu đựng cơn đau bị đứt cánh tay, tay còn lại một quyền oanh mạnh ra. Kình phong sắc bén mang theo sát ý âm lãnh hung hăng oanh thẳng lên đầu của Lâm Động.

Đối mặt với phản kích điên cuồng của Liễu Khô, Lâm Động cũng vội vàng rút hai tay về, giao nhau thành hình chữ thập ở trước mặt, trên hai cánh tay kim quang cũng bạo phát ra.

Một quyền phẫn nộ của Liễu Khô nặng nề oanh lên hai cánh tay giao nhau của Lâm Động, chợt liền phát ra thanh âm kim thiết giao nhau chói tai. Kình phong cường hãn mạnh mẽ nhất thời khuếch tán ra. Mà thân thể của Lâm Động cũng trực tiếp bị một quyền của Liễu Khô oanh ngược ra sau gần mười thước.

Cước bộ của Lâm Động liên tục lui nhanh giữa không trung, chợt đáp xuống trên một cây đại thụ phía sau. Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Liễu Khô, cặp mắt lúc này đã đỏ rực gần như điên dại. Hai cánh tay Lâm Động khẽ động đậy, một cảm giác tê dại nhanh chóng lan ra.

– Còn may là có Huyền Hoàng Địa Giáp!

Bàn tay Lâm Động sờ lên trước ngực mình. Một kích liều mạng khi nãy không hề nghi ngờ là vô cùng nguy hiểm. Một quyền khủng bố đó của Liễu Khô, cho dù cùng là cao thủ Tạo Khí Cảnh đại thành cũng đều không dám sử dụng thân mình chống chọi. May mà cơ thể Lâm động vô cùng cường hãn, lại cộng thêm Huyền Hoàng Địa Giáp, nếu không e rằng một quyền đó của lão ta đã đánh cho hắn bị trọng thương.

Có điều nói thì nói như vậy, nhưng lúc này ngực của Lâm Động cũng đang truyền đến từng cơn đau nhức, thiết nghĩ ắt là cũng đã xuất hiện một chút thương thế. Nhưng điều này so với sự đau đớn bị chặt đứt một cánh tay của Liễu Khô, thì căn bản không cần để ý đến.

– A, tiểu tạp chủng!

Nhìn thấy một quyền điên cuồng của mình vẫn không đạt được hiệu quả rõ ràng, Liễu Khô tức đến mức ngay cả buồng phổi cũng muốn nổ tung lên. Lão bị đứt mất một cánh tay, thực lực gần như tuột dốc, rất khó đạt được hiệu quả như trước đây, có thể hoàn toàn áp chế Lâm Động. Lão đưa tay lên ôm lấy nơi cánh tay bị đứt, bộ dáng trên gương mặt đã toàn là máu tươi, thần sắc dữ tợn như ác quỷ.

Vô số người nhìn thấy Liễu Khô đang điên cuồng gào thét giữa không trung, bọn họ cũng chỉ biết nhìn nhau, lại không ai dám nói thêm điều gì. Đặc biệt là những tên khi nãy cho rằng Lâm Động sắp sửa gặp tai ương, thì lại càng ngậm chặt miệng lại. Thực lực đối phương thi triển ra cường hãn đến như thế đó, khiến bọn họ hiểu rằng, sau này vẫn nên ít chọc đến cái gã thanh niên lưu manh liều mạng này.

– Chưởng môn sư huynh!

Thảm trạng bên này của Liễu Khô cũng bị đám người Cổ Nham bên kia phát hiện ra. Sắc mặt Cổ Nham kinh hãi đến mức trắng bệch. Thân hình lão vừa động, đã chật vật thoát khỏi sự đeo bám của tiểu điêu, xuất hiện bên cạnh Liễu Khô, nâng lão dậy. Mà khi hắn nhìn thấy cánh tay bị đứt lìa của Liễu Khô, trong mắt cũng không khỏi trào lên một sự kinh hãi vô cùng.

Hắn quả thực không thể nào tưởng tượng, tên Lâm Động lúc đầu ngay đến hắn còn có thể dễ dàng thu phục, trong thời gian ngắn ngủi vài tháng trời, lại có thể mạnh đến mức này.

– Chưởng môn sư huynh, đi mau!

Ánh mắt Cổ Nham kinh hãi, một tay ôm lấy Liễu Khô, thân hình lui nhanh về phía sau. Hắn hiểu rằng, cánh tay Liễu Khô một khi đã đứt như vậy thực lực của lão cũng sẽ giảm đi đáng kể. Nếu như tiếp tục giao thủ với Lâm Động, rất có khả năng ngay đến cái mạng cũng phải bỏ lại nơi đây, cho nên trước mắt vẫn là nhanh chóng rời xa nơi này thì tốt hơn!

– Tiểu súc sinh, lão phu nhất định sẽ không tha cho ngươi!

Liễu Khô bị Cổ Nham kéo lui đi, lão quay đầu lại, tiếng gào thét điên cuồng tràn ngập ý hiểm độc.

– Đệ tử Cổ Kiếm Môn, rút lui!

Mấy tên tinh anh của Cổ Kiếm Môn bên kia dưới công kích mạnh mẽ của Tiểu Viêm, đang chống đỡ vô cùng chật vật. Chợt nghe thấy Chưởng môn hạ lệnh, cũng vội vàng thoái lui, bảo hộ hai người Liễu Khô, vô cùng chật vật bỏ chạy về hướng xa xa.

Tiểu điêu nhìn thấy đám người Cổ Nham chỉ trong chớp mắt đã chạy trốn mất, cũng không đuổi theo, thân hình khẽ chớp động đã xuất hiện bên cạnh Lâm Động. Hắn nhìn qua thần sắc của Lâm Động, ánh mắt khẽ chùng xuống, nói:

– Thương thế của ngươi không nhẹ đâu.truyện cõi âm

– Nhanh chóng rời khỏi nơi đây!

Giọng nói của Lâm Động cũng có chút gấp gáp. Thương thế trong cơ thể hắn quả thật cũng không nhẹ, thế nhưng bề ngoài vẫn cố gắng duy trì bộ dáng khỏe mạnh. Suy cho cùng, xung quanh đây đang có không ít kẻ đang nhìn hắn một cách thèm thuồng. Tuy rằng khi nãy hắn đại triển hùng uy cũng đã dọa cho những tên kia có chút khiếp sợ, nhưng nếu như để bọn chúng biết được trạng thái hiện giờ của mình, thì khó mà đảm bảo sẽ không khơi dậy ý đồ tham lam của bọn chúng.

– Ừm!

Tiểu điêu cũng gật gật đầu, móng vuốt vừa vẫy, Tiểu Viêm liền chấn động lôi dực, lướt tới, cái đầu lớn của nó dụi dụi vào người Lâm Động.

Lâm Động cũng không kéo dài thêm, xoay người cưỡi lên lưng hổ. Tiểu điêu cũng đứng trên vai hắn, quang mang tử hắc sắc vẫn không ngừng quanh quẩn xung quanh thân thể, ánh mắt lạnh lùng mà cảnh giác nhìn xuống đám người bên dưới.

Oanh!

Tiểu Viêm dang rộng lôi dực, hóa thành một đạo lôi quang, nhanh chóng bạo lược về phía xa, để lại vô số những ánh mắt tiếc nuối. Dưới hung uy chấn động của Lâm Động, cho dù là có người đoán được đối phương hiện tại đã bị thương, nhưng trước lúc chưa nắm chắc cũng không dám dể dàng động thủ. Suy cho cùng, kết cuộc lúc trước của Liễu Khô vẫn còn in sâu trong ký ức của bọn họ.

Mà cùng lúc với Lâm Động và đám nhân mã Cổ Kiếm Môn rời đi, đám đông đó mới dần dần thu hồi lại ánh mắt, nhìn núi đá vẫn được những con Ma Phong Thứu bảo hộ kia, cũng đã không còn tâm tư nào tiến lên nữa. Nếu như Lâm Động đã thuận lợi đi ra từ trong đó, thiết nghĩ bảo bối bên trong cũng đã bị vơ vét sạch sẽ. Nếu như đã vậy, vẫn là không nên lãng phí thời gian thì hơn.

o0o

Dưới sự thúc giục của tiểu điêu, Tiểu Viêm thi triển tốc lực đến cực độ, hóa thành một đạo lôi quang, mang theo tiếng hổ gầm trầm thấp lướt qua đường chân trời.

Lâm Động ngồi xếp bằng trên lưng hổ, đợi cho đến sau khi những ánh mắt đó hoàn toàn biến mất, khuôn mặt không chút biểu tình của hắn mới hiện lên vẻ đỏ hồng, sau đó một ngụm máu tươi trực tiếp được phun ra.

– Tiểu tử này cũng quá liều mạng rồi, lại dám dùng thân thể mình trực tiếp chống đỡ với cao thủ Tạo Khí Cảnh đại thành. Nếu như không phải hôm qua luyện Ngọc Lôi Thể đến mức đại thành, ngươi hiện giờ cho dù là không chết cũng sẽ bị lột da!

Nhìn thấy dáng vẻ ấy của Lâm Động, tiểu điêu không khỏi bất đắc dĩ nói.

– Hừ, tên lão cẩu đó lại dám đánh Tiểu Viêm, vậy thì ta chặt đi một cánh tay của hắn!

Lâm Động lau đi vết máu nơi khóe miệng, cười nói.

– Vì một con sủng vật mà liều mạng như vậy, thích hợp sao?

Tiểu điêu cười nhạt nói.

– Rống!

Dường như nghe được lời nói của tiểu điêu, Tiểu Viêm đang bay với toàn lực bỗng thốt ra một tiếng rống phẫn nộ, đuôi cự mãng khổng lồ mang theo một tia lôi quang hung hăng quật về phía tiểu điêu.

– Hắc hắc…

Tiểu điêu vũ động móng vuốt, một vòng quang mang tử hắc sắc liền bắn ngược lại công kích của Tiểu Viêm.

Bàn tay Lâm Động khẽ vỗ vỗ lưng Tiểu Viêm đang phẫn nộ, sau đó nhìn chằm chằm tiểu điêu, nghiêm túc nói:

– Tiểu Viêm là bạn của ta, không phải là sủng vật!

Tiểu điêu khẽ ngẩn người, đôi mắt nheo lại, sau đó nở nụ cười một cách cổ quái, móng vuốt khẽ vỗ vai Lâm Động, nói:

– Tên tiểu tử này, quả thật khó mà khiến điêu gia ta không khỏi tán thưởng. Tìm một nơi nghỉ ngơi chút đã. Ngươi phải nhanh chóng chữa lành vết thương, sau đó nhanh chóng tiến vào khu vực trung tâm không gian cổ bi. Từ huyễn tượng mà bộ hài cốt ấy truyền đến, trong không gian cổ bi này đích thực là có sự tồn tại của Thôn Phệ Tổ Phù. Hắc hắc, tên tiểu tử nhà ngươi cũng thật may mắn. Tin tức này nếu như truyền ra ngoài, e rằng cả Vương triều Đại Viêm này cũng sẽ náo nhiệt một phen đây..

Lâm Động khẽ gật đầu, nghĩ đến sự cường đại của Thôn Phệ Tổ Phù, trong lòng hắn cũng trào lên một tia háo hức. Nếu như quả thực có được vật đó, có lẽ quá trình tu luyện sau này của hắn sẽ vì thế mà có sự thay đổi lớn.

Tiểu Viêm cũng nghe hiểu được cuộc đối thoại giữa một người một điêu kia, chợt lôi dực chấn động, liền lướt xuống phía thâm sơn bên dưới, sau đó nhanh chóng ẩn mình đi.

Thương thế của Lâm Động tuy không nhẹ, nhưng cũng không nặng lắm. Trải qua gần nửa ngày nghỉ ngơi hồi phục, khí huyết cuộn trào trong cơ thể cũng dần dần hồi phục lại bình thường. Cơ thể của hắn vốn đã rất mạnh mẽ, việc hồi phục thương thế cũng dễ dàng hơn xa người bình thường.

Mà sau khi thương thế hoàn toàn bình phục, Lâm Động lai bắt đầu khởi hành. Lần này sau khi trải qua nửa ngày phi hành hết tốc lực không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng dần đến được khu vực trung tâm không gian cổ bi.

Lôi quang lướt qua đường chân trời, chợt dần dần giảm tốc độ lại. Lâm Động ngồi trên lưng hổ, ánh mắt hướng ra xa, nhìn về bình nguyên ở nơi xa xa.

Ở đó là một không gian nhìn không thấy tận cùng, toát lên vẻ khí tức cổ xưa của một tông phái từ thời Viễn cổ, cuối cùng dần dần xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Trong khu di chỉ giống như phế tích đó, lại không biết ẩn chứa bao nhiêu bảo bối đang đợi đến thời điểm tái xuất trên thế gian này…

Chương 275 : Sào huyệt Phù khôi

Di tích Viễn cổ xuất hiện trước mặt Lâm Động, rộng lớn đến mức khiến người ta phải cảm thấy rung động. Nhìn ra xa, các tòa kiến trúc hùng vĩ nối liền thành một đường thẳng, trực tiếp kéo dài đến tận cuối đường chân trời. Các loại tháp cao sừng sững chuyên dùng để tu luyện, đều toát lên vẻ cổ xưa vô tận. Đối diện với toàn cảnh khu di tích này, sức mạnh của con người không hề nghi ngờ gì chỉ nhỏ bé như một con kiến mà thôi.

Nhìn khu di tích Viễn cổ rộng lớn đến mức nhìn không thấy tận cùng này, trong mắt Lâm Động cũng toát lên một vẻ kinh ngạc không giấu nổi. Chợt trong lòng thầm than, cái tông phái Viễn cổ này ở thời đại đó, không ngờ lại lớn mạnh đến mức khủng khiếp như thế này. Quy mô như thế này, quả thực gần giống như một đất nước nhỏ.

– Diện tích nơi đây cực kỳ rộng lớn, trong đó tồn tại không ít những bí ẩn. Thiết nghĩ cho dù trong những năm gần đây đã có không ít người đến nơi này, nhưng tất nhiên vẫn chưa hoàn toàn khám phá triệt để hết được.

Tiểu điêu ngồi trên vai Lâm Động, nhìn về di tích ngập tràn hương vị cổ xưa kia, nói.

Lâm Động gật gật đầu. Nếu muốn khám phá cặn kẽ địa hình phức tạp này, thời gian phải tiêu hao e rằng sẽ không hề ngắn. Tuy rằng trong những năm gần đây Đại Hoang Cổ Bi đã bị không ít người tiến vào, nhưng chỉ vội vã tìm kiếm bảo vật qua loa, làm gì có thời gian cẩn thận tìm kiếm khắp nơi ở đây?

– Cũng không biết rằng các thế lực của Tứ đại Tông tộc và đám Đại Ma Môn, Âm Khôi Tông, Võ Minh đã đến nơi này chưa. Diện tích ở đây quá lớn, vốn không cách nào để dò xét hết được.

Lâm Động tự lẩm bẩm một mình.

– Đừng quan tâm đến bọn chúng nữa. Tìm Thôn Phệ Tổ Phù trước đã, Bản mệnh Linh phù của ngươi chính là từ trong thác ấn của Thôn Phệ Tổ Phù mà ra, chắc chắn sẽ có chút cảm ứng với nó.

Tiểu điêu vẫy vẫy móng vuốt, nói.

– Ừm!

Nghe vậy, Lâm Động cũng gật gật đầu, khẽ vỗ lưng Tiểu Viêm. Tiểu Viêm liền chuyển động lôi dực, nhanh chóng bay vào trong di tích tông phái rộng lớn đó.

Đảo một vòng phía trên khu di tích, Lâm Động nhìn vô số những đại điện bị năm tháng mài mòn, toát lên một nét cổ xưa, cũng không khỏi thở dài. Tông phái lớn mạnh như thế này cũng khó tránh được dòng chảy của năm tháng a.

Khi Lâm Động giảm tốc độ bay quanh phía trên di tích, cũng thỉnh thoảng nhìn thấy một số nhân ảnh lướt qua trong di tích khổng lồ đó. Thiết nghĩ hẳn cũng là một số nhân vật quen đường xông đến nơi đây trước. Nhưng hắn lại vốn không chủ động xông đến bắt chuyện.

Người đến đây không phải độc hành hiệp thì cũng là đội ngũ có thế lực, đối với người ngoài tất nhiên là sẽ không tin tưởng, đến lúc đó ngược lại không đạt được hay ho gì, còn gây nên không ít rắc rối không cần thiết.

– Tiểu Viêm, đợi đã!

Cùng với việc phi hành từ từ dò xét này, kéo dài gần khoảng nửa tiếng đồng hồ, Lâm Động ngồi xếp bằng trên lưng của Tiểu Viêm, trong lòng đột nhiên chấn động. Ánh mắt hắn chợt chuyển hướng đến phía xa xa. Ở nơi đó, có một ngọn núi vô cùng hùng vĩ, trên ngọn núi có không ít cổ tháp tu luyện đặc biệt. Mà xét theo quy mô của các cổ tháp đó, có lẽ không phải là đệ tử bình thường của tông phái có thể hưởng thụ được.

Hơn nữa từ trong sơn thể hùng vĩ đó, Bản mệnh Linh phù trong nê hoàn cung của Lâm Động không ngờ lại phát ra một tia ba động chậm rãi. Mặc dù ba động đó cực kỳ nhỏ bé, nhưng Lâm Động lúc này luôn luôn chăm chú quan sát từng động tĩnh của Bản mệnh Linh phù, cho nên vẫn có thể phát giác được sự biến hóa này một cách rất nhạy bén.

– Có động tĩnh à?

Tiểu điêu cũng cả kinh, chợt vội vàng hỏi.

– Dường như có chút dấu tích!

Trong mắt Lâm Động cũng thoáng vẻ kinh ngạc, chợt khẽ vỗ vỗ lưng Tiểu Viêm. Tiểu Viêm liền chấn động lôi dực, lướt nhanh đến ngọn núi khổng lồ vĩ đại đó.

Ngọn núi này cao tới ngàn trượng, các dạng quái thạch san sát, từng luồng nguyên lực hội tụ ở nơi này bốc lên, khiến người ta nhìn thấy cũng phải khiếp sợ. Trong mơ hồ, nguyên lực không ngờ lại có xu thế hội tụ thành những luồng sương mù.

Ở trên đỉnh núi, các cổ tháp cao vút dùng để tu luyện được xây dựng san sán nhau. Có thể nhìn ra, nơi này trong tông phái Viễn cổ này ắt hẳn cũng có chút địa vị. Chí ít, không phải nơi mà những đệ tử tầm thường có thể tiến vào tu luyện.

Khi Lâm Động đáp xuống ngọn núi này, lập tức phát giác những ánh mắt từ các nơi nhìn tới. Đây đều là những người đã đến trước đang tản ra tìm kiếm các nơi. Ngọn núi này hùng vĩ như vậy, cho dù là trong di tích Viễn cổ rộng lớn này cũng coi như rất nổi bật, cho nên cũng đã thu hút không ít người tới đây, đang lật tung cả ngọn núi lên để tìm bảo vật.

Mà đối với sự có mặt của Lâm Động, sắc mặt một số người đều mang theo sự cảnh giác nhàn nhạt, nhưng cũng không có người nào dám ra tay với hắn. Thực lực mà Lâm Động thi triển ra ở Đại Hoang Cổ Nguyên lúc trước, cũng khiến cho khá nhiều người kinh sợ một phen. Ai cũng không muốn ở nơi này vô cớ đắc tội với một kẻ mạnh mẽ như vậy.

Không ai tiến đến quấy rầy, Lâm Động cũng vui mừng trong lòng. Một người một điêu một hổ trực tiếp tiến vào trong một khu rừng rậm rạp, cẩn thận lần theo một luồng năng lượng ba động nhàn nhạt đến mức khó có thể nắm bắt được, quanh co tiến thẳng vào trong thâm sơn.

Bên trong ngọn núi lớn này không ngừng ba động ra một luồng vụ khí nguyên lực nhàn nhạt, khiến cho tầm nhìn cũng bị cản trở không ít. Lại cộng thêm trong thâm sơn ẩn chứa không ít Yêu thú Viễn cổ hung hãn, người bình thường cũng không dám tiến vào quá sâu. Nhưng điều này đối với Lâm Động mà nói hiển nhiên là không thành vấn đề gì cả. Có tiểu điêu trợ giúp che giấu khí tức, hắn cũng không sợ bị những đầu Yêu thú ở nơi đây để mắt tới.

Do đó, xuyên vào trong khu rừng rậm gần khoảng một canh giờ, cước bộ của hắn cuối cùng cũng từ từ dừng lại. Sắc mặt hơi có chút kinh dị nhìn một tòa thạch môn khổng lồ xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Thạch môn này cực kỳ rộng lớn, trên đó bám đầy rêu phong. Một mùi vị cổ xưa từ trong xộc ra mãnh liệt. Trên thạch môn đó hiển nhiên đã từng có rất nhiều phù văn, nhưng cùng với dòng chảy thời gian hoặc là do những duyên cớ khác, những phù văn đó lúc này đã mờ nhạt không còn nhìn thấy rõ nữa. Nhưng trong mơ hồ Lâm Động vẫn có thể cảm giác được những phù văn mà nó lưu lại vẫn còn toát ra những luồng năng lượng cường đại.

– Nơi đây đã từng có người vào rồi!

Lâm Động nhìn một kẽ hở trên thạch môn, lại nhìn qua những dấu chân đầy trên mặt đất, cặp mày chợt cau lại. Loại ba động mà hắn cảm nhận được đã gần như biến mất hoàn toàn ở nơi đây. Thiết nghĩ trong động phủ ẩn chứa trong chốn thâm sơn này, ắt hẳn là có một vài thứ có liên quan đến Thôn Phệ Tổ Phù.

– Đi vào trước đi!

Tiểu điêu khẽ huy động móng vuốt. Cho dù là đã có người vào trước, vậy thì cũng phải ra tay cướp cho được Thôn Phệ Tổ Phù!

– Ừm!

Lâm Động hiển nhiên cũng không có ý định bỏ cuộc, khẽ gật gật đầu, liền lướt vào trong động phủ. Tiểu điêu, Tiểu Viêm cũng nhanh chóng phóng theo sau.

Tiến vào thạch môn, ánh sáng cũng trở nên u ám hơn một chút. Lâm Động nhanh chóng men theo thạch đạo, nhanh chóng tiến lên phía trước. Càng đi sâu vào bên trong, hắn cũng phát hiện ra thông đạo này hơi có chút dốc xuống, tựa hồ như là đi thông xuống phía dưới.

Bên trong sơn động này có diện tích vô cùng rộng lớn, vả lại các con đường thạch đạo khá nhiều, tuyến đường vô cùng phức tạp, giống như một cái mê cung vậy. Nếu như người thường bước vào e rằng chỉ nhìn qua thì đã thấy hoa cả mắt rồi.

Khi Lâm Động đối mặt với hơn trăm thạch đạo, hắn cũng có chút chần chừ, không biết lựa chọn con đường nào. Có điều may thay luồng ba động thoắt ẩn thoắt hiện đó lúc này chợt xuất hiện trở lại, đã chỉ cho hắn một con đường ở bên phải. Hắn liền không chút do dự, men theo thạch đạo đó tiến vào.

Một người hai thú nhanh như chớp lướt vào thạch đạo. Mà càng tiến sâu vào bên trong, cặp mày của Lâm Động cũng càng lúc càng cau lại. Bởi vì hắn phát hiện ra, ngay đến cả nơi này cũng đã có những dấu chân đi qua. Vả lại những dấu chân này còn khá mới, hiển nhiên trước hắn không lâu đã có không ít người tiến vào nơi đây.

– Chẳng lẽ quả thật đã bị người khác nhanh chân giành mất?

Nghĩ đến đây, cặp mày Lâm Động không khỏi co lại hơn nữa, tốc độ đột nhiên gia tăng lên thêm một chút.

Khoảng mấy phút sau đó, bước chân hắn đột ngột dừng lại, chặn lại Tiểu Viêm và tiểu điêu ở phía sau. Lúc này, phía trước hắn đã xuất hiện một chút ánh sáng. Hắn cẩn thận tiến từng bước từng bước một lên phía trước.

Bất chợt, một cái động đen hình tròn cực kỳ lớn, bộ dáng lại giống như một cái tổ ong, xuất hiện trong tầm mắt hắn.

– Cái này…

Lâm Động thoáng có chút ngạc nhiên nhìn về phía cái động đen hình tròn đó. Cái động đen này sâu đến mức không thể nhìn thấy đáy. Xung quanh thành của hắc động có dày đặc những huyệt động nhỏ. Trong mơ hồ, có thể nhìn thấy một số chi gãy nằm rơi rớt ở những cái huyệt động nhỏ đó, tràng cảnh nhìn qua khiến người khác có cảm giác sợ hãi.

– Những thứ đó là Phù khôi!

Ngay lúc Lâm Động đang bị cảnh tượng tay chân gẫy đập vào mắt này mà thấy kinh dị, tiếng nói của tiểu điêu đột nhiên vang lên bên tai hắn.

– Đây là nơi nào?

Lâm Động có chút kinh ngạc hỏi.

– Ắt hẳn là sào huyệt của Phù khôi. Trong một số tông phái Viễn cổ lớn mạnh, luôn có những đệ tử tu luyện tinh thần lực và nguyên lực dùng để điều khiển Phù khôi. Mà sào huyệt Phù khôi này chính là nơi đúc ra Phù khôi, cung cấp cho những đệ tử đó chọn lựa.

Tiểu điêu nói.

Lâm Động âm thầm ngưỡng mộ. Những đệ tử của tông phái Viễn cổ này quả thực có đãi ngộ quá tốt. Ngay đến Phù khôi mà tông phái cũng chuẩn bị sẵn cho bọn họ. Loại đãi ngộ như thế này, e rằng ngay đến Âm Khôi Tông cũng không làm được.

– Quả nhiên là có người đã đến đây trước!

Lời nói tiếp theo của tiểu điêu cũng khiến Lâm Động cả kinh. Ánh mắt hắn vội vàng nhìn theo, quả nhiên là nhìn thấy bên dưới sào huyệt Phù khôi rộng lớn vô cùng đó, có từng đạo thân ảnh đứng sừng sững. Nhìn kỹ lại, thì ra là có những sợi xích sắt từ bốn phía xung quanh sào huyệt lan ra, hình thành một tấm lưới thép. Mà thân hình của bọn chúng, thì đang đứng trên tấm lưới thép đó.

– Là đám người của Âm Khôi Tông!

Ánh mắt của Lâm Động vừa nhìn qua đã nhìn thấy một đạo thân ảnh đã từng giao thủ với hắn. Chợt ánh mắt hắn khẽ chùng xuống, tên đó chính là Đằng Lỗi!

– Còn có người của Đại Ma Môn nữa!

Tiểu điêu ở bên cạnh cũng chen vào.

Ánh mắt Lâm Động di chuyển, quả nhiên là nhìn thấy cách đám người Âm Khôi Tông không xa, Mộ Thiên Thiên dẫn theo đám người của Đại Ma Môn đứng đó. Có điều nhìn vào không khí của đôi bên dường như không có vẻ tốt đẹp cho lắm.

– Xem tình hình trước đã!

Lâm Động nói khẽ. Diện tích nơi đây cực kỳ rộng lớn, con người lọt vào nơi này chẳng khác nào một con kiến vậy, bọn họ muốn ẩn nấp là chuyện vô cùng dễ dàng.

Tiểu điêu cũng gật gật đầu. Sau đó một người hai thú liền lẳng lặng lướt ra thông đạo, núp vào một chỗ bên cạnh sào huyệt Phù khôi. Lâm Động chui ra sau một tảng cự thạch, nhìn đôi bên đang giương cung bạt kiếm ở bên dưới.

Do khoảng cách khá xa, tuy rằng Lâm Động biết là đôi bên đang tranh chấp cái gì đó, nhưng nhất thời lại không nghe ra được rốt cuộc là đang tranh chấp vật gì.

– Bọn chúng đang tranh chấp một Phù khôi Cao cấp.

Tiểu điêu nhìn xuống dưới, đột nhiên nói.

– Phù khôi Cao cấp?

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Động nhất thời biến đổi. Phù khôi cấp bậc này có thể sánh ngang với một cao thủ Tạo Hóa Cảnh a. Chẳng lẽ những tên này lại may mắn như vậy, phát hiện được một Phù khôi Cao cấp còn chưa ai thu phục?

– Phù khôi ở nơi nào?

Ánh mắt Lâm Động chợt lóe lên, thấp giọng hỏi. Hắn và Âm Khôi Tông ân oán không nhỏ, nếu như tên Đằng Lỗi đó thực sự có được Phù khôi Cao cấp, e rằng việc đầu tiên chính là sẽ đem ra đối phó với hắn. Cho nên, thứ này tuyệt đối không thể rơi vào trong tay Âm Khôi Tông.

Còn về Đại Ma Môn, Lâm Động tuy rằng không có ân oán với bọn chúng, nhưng cũng không muốn hai tay dâng bảo vật cho bọn chúng. Cùng lắm đến lúc có được Phù khôi rồi, hắn liền ra tay giúp đám người Đại Ma Môn thu dọn tên Đằng Lỗi này là được.

– Hắc, hảo tiểu tử, lại động ý xấu rồi? Có điều điêu gia ta thích, bảo bối không được lọt vào tay kẻ khác!

Nghe thấy lời này của Lâm Động, tiểu điêu cũng khẽ nhếch miệng, ánh mắt sáng lên, nở nụ cười quái dị.

– Có điều đừng vội ra tay trước, đợi bọn chúng động thủ rồi chúng ta mới lặng lẽ lẻn vào trong, nhân lúc bọn chúng không thể phân tán tinh thần, giành lấy Phù khôi Cao cấp đó!truyện Linh Dị

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 13 giờ trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 20 giờ trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin