1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. Vũ Động Càn Khôn
  4. Tập 35 [ chương 171 đến 175 ]

Vũ Động Càn Khôn

Tập 35 [ chương 171 đến 175 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 171 : Sáu món Linh Bảo

“Ha ha, lần này thu hoạch thật lớn!”

Tiểu Điêu ngồi ở trên vai Lâm Động, ánh mắt tràn đầy hưng phấn, lúc nãy nó đã thu không ít Yêu Linh, đại đa số đều có thực lực như Yêu Linh của “Bích Thủy Yêu Mãng” dưới đáy Đan Tiên Trì, nếu như nó có thể luyện hóa toàn bộ thì chỉ trong một thời gian ngắn sẽ khôi phục thực lực Tạo Hóa Tam Cảnh.

Tuy cách thời kỳ đỉnh phong còn xa nhưng cũng mạnh hơn hiện tại rất nhiều.

Nhìn thấy Tiểu Điêu mặt mày hớn hở, Lâm Động đảo cặp mắt trắng dã, sau đó nhìn thoáng qua thông đạo phía sau, ở nơi đó vẫn có một số bóng người lao tới, xem ra mấy Yêu Linh còn lại trong đó mang tới lực hấp dẫn không nhỏ.

“Cũng tốt, ít người tới gây phiền phức cho mình.”

Lâm Động có chút hả hê cười cười, tuy chắc chắn vẫn có người tiến tới nhưng sẽ ít hơn nếu như không có mấy con Yêu Linh.

“Đi thôi, hiện giờ có thể tới chính điện của Cổ Mộ Phủ.”

Tiểu Điêu giơ giơ móng vuốt, cười nói:

“Nơi đó mới có bảo bối chính thức, nhưng mà cẩn thận một chút, phòng hộ ở nơi đó cũng rất mạnh.”

Lâm Động gật đầu, nói tới hai chữ bảo bối, trong lòng hắn nhịn không được có chút sốt ruột, từ nơi này có một cái thông đạo, hắn với Tiểu Điêu giống như là nạn châu chấu, chẳng những cướp sạch Thuần Nguyên Đan mà còn vơ vét cả một cái phòng Yêu Linh.

Hơn nữa, trong lòng hắn hiểu rõ những gì mình lấy hiện giờ không thể bằng được đồ tốt trong chính điện. . .

“Đi!”Ầy nói đến Kumanthong thật sự mình rất đau đầu. 10 người đến cửa điện có đến 7,8 người hỏi vấn đề này .! Mình chỉ khuyên tiền đó anh chị lên đi Gieo Hạt giúp đỡ người khó khăn hơn mình là tốt nhât…^^…!

Kiềm chế tâm trạng sốt ruột, Lâm Động vỗ Tiểu Viêm, một người một thú hóa thành một cái bóng đỏ lao đi, lúc trước Tiểu Viêm ở phòng Yêu Linh điên cuồng cắn nuốt, hiển nhiên là cũng chiếm được lợi ích cực lớn, tuy rằng còn chưa kịp luyện hóa nhưng cũng đạt tới trạng thái đỉnh phong.

Một người một thú lại tiếp tục lao đi, nhưng lúc này họ không dừng lại giữa đường nữa, bởi vì những căn phòng ở hai bên đường đều đã hoang phế, không có giá trị tìm kiếm.

Vì vậy, qua chừng 10 phút đồng hồ, đường của thông đạo dần dần rộng hơn, những tiếng ì ùng cộng với những tiếng động lớn bắt đầu truyền tới.

Lâm Động bảo Tiểu Viêm di chuyển chậm lại, hiện giờ hắn đã tiến vào đại điện, xung quanh đại điện cũng có mấy thông đạo dẫn tới nơi khác.

Trong đại điện hiện giờ đã có không ít thân ảnh, chỉ cần lướt qua cũng đã hơn 10 người, hơn nữa ở trong đó Lâm Động còn nhìn thấy đám người Lâm Khả và đám người của dòng họ Vương.

“Rầm rầm!”

Nhưng mà đám người Lâm Khả lại không chú ý tới Lâm Động khi hắn xuất hiện, mọi người trong đại điện đều tung ra những đạo công kích hùng hồn, đập vào một chùm sáng ở giữa không trung của đại điện, nhiều người công kích như vậy khiến cho chùm sáng ở giữa đại điện rung lên bần bật.

Lâm Động đảo qua chùm sáng kia, sau đó cẩn thận nhìn những luồng sáng đang di chuyển vòng quanh chùm sáng, xuyên qua luồng sáng hơi mỏng, hắn mơ hồ nhận ra trong đó có mấy thứ giống như là đao, tiễn, khiên, giáp.

“Linh Bảo!”

Nhìn mấy luồng sáng kia, hai mắt Lâm Động giật giật, hắn hít thật sâu một hơi, 6 luồng sáng kia toàn bộ đều là Linh Bảo!

“Thật là hấp dẫn!”

Lâm Động thì thào tự nói, ở Viêm Thành có tìm cũng không thấy một kiện Linh Bảo nào, vậy mà ở chỗ này lại xuất hiện 6 món, trong 6 luồng sáng kia có một thứ giống đao vô cùng lấp lánh, cái loại lấp lánh này cho dù là Toái Băng Kiếm của Lâm Khả cũng không cách nào so sánh được, chắc đây là trung cấp Linh Bảo!

Giá trị của một trung cấp Linh Bảo vượt xa số lượng Thuần Nguyên Đan mà Lâm Động thu được!

“Không hổ là động phủ của cường giả Niết Bàn Cảnh!”

Lâm Động cố gắng kiềm chế trái tim đang đập thình thịch, đảo mắt nhìn qua đám người, phát hiện trên mặt người nào cũng hiện lên sự tham lam cuồng nhiệt nhìn chằm chằm vào 6 món Linh Bảo trong chùm sáng, bọn họ bây giờ đang hợp lực để phá vỡ chùm sáng kia, sau đó, cướp đoạt Linh Bảo!

Mà đến lúc đó, chắc chắn nơi này sẽ xảy ra một trường đại chiến thảm liệt để cướp đoạt Linh Bảo.

Vì Linh Bảo có liều mạng cũng đáng!

Ánh mắt Lâm Động lóe lên, hắn lật tay chém ra một đạo Nguyên Lực, đập thẳng vào chùm sáng giữa không trung, đồng thời hắn cũng im lặng dặn Tiểu Viêm di chuyển dần về phía chùm sáng.

Hành động này của Lâm Động không thu hút sự chú ý của mọi người, bởi vì không chỉ một mình hắn hành động như vậy, những người khác cũng vừa công kích chùm sáng, nhưng đồng thời cũng chuẩn bị sẵn tâm thế, một khi chùm sáng vỡ, bọn họ sẽ ra tay ngay lập tức!

Khi Tiểu Viêm di chuyển tới phía dưới chùm sáng thì ngừng lại, ánh mắt của Lâm Động trở nên điên cuồng, Nguyên Lực hùng hậu giống như thủy triều lao ra khỏi kinh mạch, đồng thời Tinh Thần Lực ở trong Nê Hoàn Cung cũng ở trạng thái chuẩn bị.

Dưới sự oanh tạc của mọi người, chùm sáng kia trở nên ảm đạm, rung động giống như sắp bị phá nát.

Nhìn thấy cảnh tượng này, bầu không khí trong đại điện trở nên có chút cổ quái, vốn mọi người còn đang hợp lực với nhau bây giờ tự nhiên phân tán ra xung quanh, trong mắt ai nấy đều tràn ngập sự cảnh giác.

Lâm Động cũng đã nhận ra bầu không khí cổ quái này, nhưng hắn không cảm thấy ngoài ý muốn, dưới sức hấp dẫn của Linh Bảo, chuyện này chỉ là bình thường.

“Lâm Động, khi động thủ đừng nên lấy cái Linh Bảo hình đao, có thấy một kiện ở ngoài cùng bên phải không? Lấy nó!”

Trong lúc Lâm Động đang chú ý vào Linh Bảo hình đao thì thanh âm của Tiểu Điêu đột nhiên vang lên.

“Vì sao?”

Nghe Tiểu Điêu nói như thế, Lâm Động nhịn không được bật hỏi, cái Linh Bảo hình đao kia rõ ràng là thứ mạnh nhất trong 6 món ở đây, không lấy nó còn lấy cái gì?

Vừa nói Lâm Động vừa nhìn về phía kiện Linh Bảo ở bên phải, sắc mặt hắn lập tức xám xịt, cái kiện Linh Bảo kia có hình thương, đen thui, nhìn qua có chút thô ráp, mà quan trọng hơn, ánh sáng do nó phát ra ảm đạm nhất trong 6 món, nếu không phải nó ở trong đám Linh Bảo kia sợ rằng không ai cho nó là Linh Bảo.

Có là Linh Bảo nó cũng là cấp thấp nhất.

“Đúng là đồ không kiến thức, Linh Bảo hình đao tuy mạnh, nhưng cái kiện Linh Bảo kia không yếu hơn nó chút nào, hơn nữa người khác không nhận ra nhưng Điêu gia lại nhận ra, cái Linh Bảo này vẫn chỉ là bán thành phẩm. Hừ, chỉ là bán thành phẩm, nhưng uy lực của nó đã có thể so với trung cấp Linh Bảo, nếu như toàn phẩm có thể so sánh với kim thương dưới chân tên tiểu tử họ Vương kia đấy!”

Tiểu Điêu coi thường nói.

“Bán thành phẩm?”

Nghe vậy, Lâm Động cả kinh, chần chờ nói:

“Ta không biết luyện chế, nếu như muốn nó trở thành toàn phẩm, vậy không biết đến bao giờ, không bằng trực tiếp đoạt cái Linh Bảo hình đao kia có tác dụng hơn.”

“Yên tâm, đến lúc đó Điêu gia sẽ dạy ngươi làm sao luyện chế, đừng có nói nhảm nữa, nếu ngươi muốn đoạt cái Linh Bảo hình đao vô dụng kia thì cứ đi thôi!”

Nghe Tiểu Điêu nói như thế, Lâm Động lúc này mới chợt hiểu, hễ ai có thực lực trong đại điện đều muốn cướp cái Linh Bảo hình đao, đến lúc đó hắn có cướp được hay không cũng là một chuyện khó nói.

Hơn nữa cơ hội xuất thủ chỉ có một lần, nếu như bây giờ chần chừ thì có khả năng thành công dã tràng.

“Được, nghe lời ngươi đoạt kiện cuối cùng!”

Ánh mắt Lâm Động trở nên kiên định, hắn cắn răng một cái hạ quyết tâm, hắn vẫn tương đối tín nhiệm khả năng của Tiểu Điêu, kiểu gì thì nó cũng mạnh hơn mình.

“Yên tâm, không để cho ngươi thất vọng đâu!”

Thấy thế, Tiểu Điêu lúc này mới thoả mãn nói.

Trong lúc một người một chồn nói chuyện thì chùm sáng ở giữa đại điện càng lúc càng ảm đạm, mọi người trở nên khẩn trương hơn, thậm chí có một số người đã lén lấy vũ khí.

“Răng rắc!”

Đột nhiên có một thanh âm vỡ nát nhỏ vang lên, lúc này đại điện trở nên lặng ngắt như tờ, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào những khe nứt trên chùm sáng.

“Răng rắc răng rắc!”

Cái khe nhanh chóng mở rộng, cuối cùng lan ra khắp chùm sáng.

“Ầm!”

Sau khi lan tỏa, cái khe kia đã đạt tới cực hạn, chùm sáng không chịu nổi nữa, ầm ầm vỡ tung, hóa thành vô số mảnh vụn ánh sáng, từ trên không trung rơi xuống.

“Ầm!”

Ngay khi chùm sáng vỡ tung, đại điện vốn an tĩnh nay tràn ngập những đạo Nguyên Lực hùng hậu, ánh mắt của mọi người lúc này trở nên đỏ như máu, thân hình bay lên, trong mắt hiện lên vẻ tham lam, chụp tới những Linh Bảo ở trên không trung!

“Ra tay!”

Cũng vào lúc này, Lâm Động điểm chân lên lưng Tiểu Viêm một cái, thân hình bay lên giữa không trung, mà đúng như hắn dự liệu, tuyệt đại đa số những người ở đây đều không kháng cự được lòng tham, lao tới chỗ Linh Bảo hình đao, 5 món Linh Bảo khác số lượng người tranh đoạt ít hơn rất nhiều.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Lâm Động hắc hắc cười lạnh một tiếng, thân hình vừa chuyển đã tới cái Linh Bảo hình thương ít người tranh đoạt nhất.

Nếu Tiểu Điêu đã nói cái Linh Bảo hình thương này là món có uy lực mạnh nhất trong 6 món Linh Bảo, vậy thì hôm nay hắn phải có nó trong tay!

Nghĩ đến đây, Lâm Động liếc mắt nhìn 4 vị cường giả cũng lao tới cái Linh Bảo hình thương, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng.

Thứ này, hắn chắc chắn phải có!

Chương 172 : Tranh đoạt Linh Bảo

Năm bóng người đứng trên không trung, ánh mắt nóng bỏng nhìn vào Linh Bảo hình thương.

Lâm Động đảo mắt nhìn bốn người còn lại, sau đó tập trung vào trên người của một trung niên nam tử ở phía bên trái, trong cơ thể người này tràn ngập Nguyên Lực ba động hùng hậu, làm cho Lâm Động nhận ra thực lực của người này chính là Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn.

Ba người còn lại chỉ có thực lực Tiểu Viên Mãn, tuy không kém nhưng mà sự uy hiếp đối với Lâm Động không nhiều.

“Thật nhiều cường giả!”

Đây chỉ là một số ít người trong số người vào Cổ Mộ Phủ, vậy mà đã có một vị Đại Viên Mãn, ba vị Tiểu Viên Mãn, thanh thế này làm cho Lâm Động than một tiếng sợ hãi.

Nhưng mà sợ hãi thì sợ hãi, Lâm Động vẫn xuất thủ một cách không nương tay, tuy nói cường giả Nguyên Đan cảnh có thể miễn cương đứng trên không, nhưng mà không bao giờ có thể làm cho khí hóa hình giống như Lâm Lang Thiên, cho nên sự linh hoạt ở trên không trung kém xa Lâm Động, người có Tinh Thần Lực phụ trợ.

Thân hình của Lâm Động lúc này đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng tiếp cận Linh Bảo hình thương.

“Tiểu tử, muốn chết!”

Bốn người ở phía sau thấy Lâm Động tới trước thì nhất thời giận dữ, đồng loạt ra tay, bốn đạo Nguyên Lực hùng hậu mạnh mẽ bắn thẳng vào sau lưng Lâm Động.

“Hừ!”

Nhận thấy kình phong hung hãn ở phía sau, Lâm Động hừ lạnh một tiếng, tâm thần khẽ động, Tinh Thần Lực hùng hồn tạo thành một bức tường phòng ngự ở phía sau, ngăn cản bốn đạo Nguyên Lực lại.

“Vù!”

Vừa chống đỡ sự công kích của bốn người kia, ngón tay Lâm Động điểm một cái, bốn thanh trường kiếm từ trong Càn Khôn Đại bay vút ra, tạo thành những luồng kiếm khí sắc bén bắn vào bốn người ở phía sau. Kiếm khí chém loạn làm cho 4 người luống cuống tay chân, hơn nữa họ đang đứng ở giữa không trung, không chỗ mượn lực, hành động tương đối khó khăn.

Trong lúc 4 người này luống cuống thì Lâm Động đã tới gần Linh Bảo hình thương, sau đó đưa tay tóm lấy.

“Ông!”

Ngay khi bàn tay Lâm Động chạm vào Linh Bảo hình thương, thì trên thân thương bộc phát ra một lực phản kháng rất mạnh, đánh văng bàn tay của Lâm Động ra ngoài.

“Ầm!”

Nhìn thấy cái Linh Bảo hình thương này biết chống cự, Lâm Động cũng cả kinh, không hổ là Linh Bảo, có cả bản lĩnh như thế này.

“Ầm!”

Tóm một lần không được, Lâm Động định tiếp tục tóm lần thứ hai thì đột nhiên có một đạo Nguyên Lực mạnh mẽ từ phía sau vọt tới, điều này làm cho sắc mặt của hắn trầm xuống, quay đầu lại nhìn thấy vị cường giả Đại Viên Mãn kia đang nhìn hắn với con mắt giận dữ.

“Tiểu tử, mau mau cút đi, đừng để lão tử phải ra tay độc ác!”

Nhìn thấy trung niên nam tử kia mang bộ dáng hung thần ác sát, Lâm Động nhịn không được cười lạnh một tiếng, hắn không nói lời vô nghĩa, tâm thần khẽ động, Hóa Sinh Phù Trận lập tức ngưng tụ thành hình.

“Vạn Hóa Viêm!”

Chẳng có khúc nhạc dạo đầu cũng như thăm dò, Lâm Động không có thời gian dây dưa với người này, cho nên vừa ray tay hắn đã dùng tới công kích cường đại nhất của mình, đó là Hóa Sinh Phù Trận.

Một ngọn lửa nhỏ từ trong phù trận bay ra, tiếng không khí nổ liên tục trên đường đi của nó, sắc mặt của trung niên nam tử kia kịch biết, không ngờ Lâm Động có thể thi triển ra công kích mạnh mẽ tới mức này, hắn vội vàng vận chuyển Nguyên Lực trong cơ thể, nhanh chóng ngưng tụ thành một bức tường trước mặt.

“Ầm!”

Ngay khi Nguyên Lực của hắn hình thành bức tường phòng ngự, ngọn lửa nhỏ kia đã lao tới, một tiếng nổ mạnh vang lên, trung niên nam tử lập tức phun ra một ngụm máu, thân hình rơi thẳng xuống đất, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.

Đánh bại cường giả Đại Viên Mãn một cách nhanh chóng, Lâm Động không có vẻ gì là hưng phấn, hắn quay đầu định tóm lấy Linh Bảo hình thường thì đột nhiên phát hiện, có một cỗ lực hút xuất hiện ở cách đó không xa, hơn nữa, điểm hướng tới của cỗ lực hút kia chính là chỗ Linh Bảo hình thương.

Không ngờ lại có thêm người tham gia cướp đoạt cái Linh Bảo hình thương này!

Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt Lâm Động hơi tối lại, hắn quay đầu, sắc mặt lập tức thay đổi, bởi người xuất thủ kia chính là Vương Bàn, người của dòng họ Vương!

“Người này không tới đoạt Linh Bảo hình đao, sao lại tới đoạt cái Linh Bảo hình thương yếu nhất này? Lẽ nào hắn cũng nhận ra bản chất bên trong?”

Ánh mắt của Lâm Động lóe lên, sắc mặt trở nên biến hóa khôn lường.

Trong lúc sắc mặt Lâm Động biến ảo, thì Vương Bàn ở cách đó không xa lạnh nhạt nhìn hắn một cái, trong mắt hiện lên sự uy hiếp cực kỳ mạnh mẽ, hiển nhiên là muốn cảnh cáo Lâm Động không nên xuất thủ.

“Con mẹ nó, cần gì để ý ngươi có phải là người của dòng họ Vương hay không, Linh Bảo này phải là của ta!”

Lâm Động sắc mặt âm trầm, nếu như Linh Bảo hình thương này thực sự có tiềm lực như lời Tiểu Điêu nói, vậy thì giá trị của nó tương xứng với việc cần phải mạo hiểm tranh đoạt, Lâm Động không biết cao cấp Linh Bảo có giá trị bao nhiêu, nhưng mà hắn đoán, trong bốn dòng học lớn, người được sở hữu thứ này chắc cũng không có bao nhiêu.

“Tiểu Điêu, ngươi ra tay cản hắn, ta đoạt Linh Bảo!”

Trong lòng Lâm Động quát một tiếng, sau đó hắn phất tay đánh ra một đạo Tinh Thần Lực, trực tiếp đánh bật cỗ lực hút của Vương Bàn, sau đó thân hình lóe lên tiếp tục tóm lấy cái Linh Bảo hình thương.

“Tiểu tử, lá gan của ngươi thật lớn!”

Nhìn thấy Lâm Động vẫn tiếp tục xuất thủ, sắc mặt Vương Bàn lập tức trở nên âm hàn, hung quanh trong mắt chớp động, Thuần Nguyên Cương Khí sắc bén nhanh chóng ngưng tụ ở trước mặt, hóa thành một chưởng ấn vô cùng hung hãn, đập thẳng vào lưng của Lâm Động.

Nhưng mà, đối mặt với công kích của Vương Bàn, Lâm Động chẳng có dấu hiệu nào là muốn quay đầu lại, khi chưởng ấn sắp đập tới thân hình của Lâm Động thì có một đạo hắc quang đột nhiên từ trong cơ thể hắn lóe lên, tạo thành một cái dòng xoáy, thôn phệ công kích của Vương Bàn.

“Hảo tiểu tử, có chút thủ đoạn!”

Cảnh tượng này làm cho Vương Bàn hơi kinh ngạc, ánh mắt trở nên nghiêm túc, một thứ gì đó lấp lánh hiện lên trong bàn ta của hắn, trông hình dáng thì hình như là một cái Linh Bảo.

“U u!”

Vũ khí hình tròn kia vừa xuất kiện đã điên cuồng xoay tròn, từng đạo ánh sáng sắc bén vờn quanh phát ra những tiếng kêu thê lương.

“Đi!”

Vương Bàn lăng không điểm một cái, vũ khí hình tròn kia nhanh chóng lao ra, tốc độ mạnh tới mức đáng sợ, ngay cả không khí cũng bí xé rách tạo thành một con đường màu đen, có không ít người không nhận ra được đâu là cái vũ khí nữa, khi cái vũ khí kia xuất hiện ở sau lưng Lâm Động, một cỗ khí thế sắc bén làm cho da đầu hắn tê dại, đây là uy lực của Linh Bảo sao?

“Vù!”

Ngay khi Lâm Động khiếp sợ định quay người, thì Tiểu Điêu chợt qua một tiếng, một đạo ánh sáng màu đen từ trong cơ thể Lâm Động bay ra, giống như một thứ bùn đặc, bao trùm lấy cái vũ khí kia.

“Vù vù!”

Khi vũ khí kia bị luồng ánh sáng màu đen kia vây lại, nó phát ra một luồng khí trắng, trong đó mơ hồ có tiếng kêu thê lương.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt Vương Bàn hiện lên vẻ kinh hãi, bởi vì hắn cảm giác được, linh khí trên món Linh Bảo của mình đã bị ánh sáng màu đen ăn mòn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì kiểu gì Linh Bảo cũng bị phá hỏng.

Nghĩ đến đây, Vương Bàn vội vàng ngoắc tay, cái vũ khí kia điên cuồng giằng co, sau đó mới chật vật bay ra khỏi luồng ánh sáng màu đen, nhưng khi nó bay trở lại tay của Vương Bàn, thì ánh sáng vàng nhạt trên vũ khí đã ảm đạm đi nhiều, hiển nhiên vũ khí đã tổn thương không nhỏ.

“Giỏi thật!”

Lâm Động cũng bị cảnh tượng này làm cho thất kinh, hiển nhiên hắn không ngờ Tiểu Điêu lại có thủ đoạn bậc này, hắn nhanh chóng tiến lên, một lần nữa tóm Linh Bảo hình thương vào trong tay.

“Ong ong!”

Khi mà Lâm Động tóm lấy nó, cái Linh Bảo hình thương kia lập tức chống cự, nhưng do lần này Lâm Động đã có chuẩn bị, Nguyên Lực hội tụ ở trong lòng bàn tay, sau đó nắm chặt lấy Linh Bảo.

Nhưng Lâm Động thề chết không buông tay, sự phản kháng của Linh Bảo càng lúc càng điên cuồng.

“Đồ khốn!”

Nhìn thấy loại tình huống này, Lâm Động hắng giọng, bỏ ra công sức lớn như vậy, ngay cả công kích của Vương Bàn còn đỡ được, bây giờ mà thua trong tay cái Linh Bảo này thì còn gì là thể diện?

“Linh Bảo có linh, tự biết kháng cự người ngoài, ngươi mau dồn Nguyên Lực vào trong Thạch Phù ở trong lòng bàn tay!”

Trong lúc Lâm Động đang khổ cực chống cự, thì thanh âm của Tiểu Điêu đột nhiên vang lên.

Nghe vậy, Lâm Động không chậm trễ vội vàng vận chuyển Nguyên Lực, sau đó quán nhập vào trong Thạch Phù nằm trong lòng bàn tay.

“Ông!”

Nguyên Lực vừa mới được dồn vào trong Thạch Phù thần bí, Thạch Phù hơi chấn động một cái, phát ra một tiếng ông, một cỗ ba động kỳ dị theo lòng bàn tay truyền ra, sau đó lan tới cái Linh Bảo hình thương đang điên cuồng giãy dụa.

Khi ba động lan tới, cái Linh Bảo hình thương đang giãy dụa đột nhiên ngừng lại, thậm chí ngay cả ánh sáng của nó phát ra cũng mờ đi, trong lúc mơ hồ, Lâm Động dường như cảm thấy Linh Bảo trong tay mình đang sợ hãi.

Hiện giờ Lâm Động không có tâm tư suy nghĩ xem tại sao Linh Bảo lại biết sợ hãi, hắn nhìn thấy cái Linh Bảo hình thương kia cuối cùng cũng bị thu phục thì trong lòng vui vẻ vô cùng, hắn lật tay một cái, lập tức thu nó vào trong Càn Khôn Đại.

“Ha ha!”

Kiện Linh Bảo đầu tiên trong cuộc đời lọt vào trong tay, Lâm Động vui mừng vô cùng, sau đó hắn nhịn không được cười thành tiếng.

“Tiểu tử, ngươi dám làm tổn hại Linh Bảo của bản thiếu gia, nếu như hôm nay ngươi không đưa Linh Bảo kia ra bồi tội, thì ngươi sẽ không sống ra khỏi Cổ Mộ Phủ đâu!”

Nhưng mà, khi Lâm Động đang cười vui vẻ khì có một thanh âm tức tối từ xa vọng tới.

Chương 173 : Thiên Lân Cổ Kích

Nghe thấy thanh âm tức tối, Lâm Động mặt không đổi sắc, xoay người lại nhìn Vương Bàn đang có sắc mặt vô cùng u ám, thản nhiên nói:

“Tranh đoạt Linh Bảo vốn không có mắt, bị thương tổn là chuyện bình thường.”

“Tiểu tử còn dám ngụy biện!”

Trong mắt Vương Bàn hiện lên sự giận dữ, nhưng mà trong lúc nhất thời hắn không dám xuất thủ thêm, mới chỉ trải qua giao thủ ngắn ngủi, linh khí của Quang Diễm Nhận Bàn (1) trong tay của hắn đại giảm, nếu như còn tiếp tục thì kiểu gì cái Linh Bảo này cũng bị phế.

(1) Quang Diễm Nhận Bàn: Cái khay sắc bén có thể phát ra ánh lửa.

Linh Bảo này mặc dù chỉ là Linh Bảo cấp thấp nhất, nhưng đối với Lâm Động mà nói nó là một thứ quý giá, cho dù bốn dòng họ lớn căn cơ thâm hậu, nhưng nhân vật thiên tài trong đó không ít, để có Quang Diễm Nhận Bàn này hắn đã phải nỗ lực rất lớn, bây giờ bị hỏng một phần như vậy sao hắn không đau lòng?

Còn nữa, Linh Bảo hình thương bị Lâm Động bỏ túi cũng có điểm bất phàm, cho nên hắn không giống như người khác đi tranh đoạt Linh Bảo hình đao mạnh nhất, mà đổi sang đoạt Linh Bảo hình thương.

Vốn tưởng rằng với thực lực của hắn, cộng thêm có Linh Bảo tương trợ thì việc đoạt bảo không khó, nhưng không ngờ lại xuất hiện một tên cản đường, đúng là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo!

Với tâm tình của Vương Bàn, làm sao hắn có thể nuốt trôi cục tức này!

Lâm Động bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Vương Bàn, Nguyên Lực trong cơ thể cũng bắt đầu di động, sau đó bàn tay của hắn đột nhiên xuất hiện thanh Linh Bảo hình thương, hắn cắn đầu lưỡi, phun vào nó một ngụm máu, sau đó sử dụng Tinh Thần Lực bọc lấy ngụm máu kia, nhỏ dần vào trong Linh Bảo hình thương.

“Ong ong!”

Khi máu tươi dung nhập vào thanh Linh Bảo hình thương này, thân thương xuất hiện những ánh sáng màu đỏ, sau đó quang mang đại thịnh, hình thể của nó cũng có những biến đổi không nhỏ.

Vốn Linh Bảo đen thui không rõ hình dáng thì bây giờ thân của nó đã dài hơn không ít, nó không còn là hình thương nữa mà là một thanh trường kích!

Trường kích màu đỏ sậm, thân kích thẳng tắp, trên chuôi kích có những phù văn hình vảy Kỳ Lân, mũi kích thì vô cùng sắc bén, có hàn mang tỏa ra, hơn nữa, trên mũi kích còn có một vảy Lân nhỏ hung tợn, nếu như bổ trúng đối phương thì lực công kích của nó sẽ vô cùng kinh người.

Lâm Động nhìn thanh Linh Bảo đột nhiên biến hình của mình, trong mắt hiện lên sự kinh diễm, tay của hắn đảo một cái, không khí quanh thân đã bị xé rách vang lên những tiếng u u, những lưỡi đao gió vô hình mặc dù cách đất một chút, nhưng mà vẫn để lại trên sàn động những rãnh sâu.

“Thiên Lân Cổ Kích!”

Lâm Động nhìn về phía chuôi kích, thấy trên những vảy Lân có 4 chữ lớn cổ xưa.

“Một thanh Thiên Lân Cổ Kích thật tốt!”

Tay cầm Thiên Lân Cổ Kích, hào khí trong lòng Lâm Động bắt đầu khởi động, có lợi khí này, cho dù cường giả cảnh giới Đại Viên Mãn cũng chẳng uy hiếp hắn được bao nhiêu nữa!

“Thằng khốn kia, ngươi dám hạ tinh huyết lạc ấn (2)!”

(2): Tinh huyết lạc ấn: lạc ấn bằng máu

Động tác của Lâm Động cực kỳ nhanh chóng, nhưng do Linh Bảo biến thân đã làm cho Vương Bàn phát hiện, gương mặt hắn lập tức đen như đít nồi, Thiên Lân Cổ Kích trước kia chỉ là vật vô chủ, ai hạ tinh huyết lạc ấn đầu tiên thì người đó chính là chủ nhân của Linh Bảo, bây giờ Lâm Động đã hoàn toàn có được cái Linh Bảo này rồi!

Nếu như đoạt được nó vẫn có thể xóa tinh huyết lạc ấn nhưng vô cùng phiền phức.

Vương Bàn nổi giận không còn nghĩ gì nữa, hai tay hắn vung lên, Quang Diễm Nhận Bàn điên cuồng xoay tròn, một vòng lửa hình thành ở xung quanh, tỏa ra ba động cực kỳ sắc bén và mạnh mẽ.

“Đi!”

Vương Bàn sắc mặt âm hàn, bàn tay vung lên, Quang Diễm Nhận Bàn đang điên cuồng xoay tròn trên đỉnh đầu đột nhiên vù một tiếng, xé rách không khí, dùng tốc độ kinh người bay tới chỗ Lâm Động, uy lực này cho dù cường giả cảnh giới Đại Viên Mãn bình thường cũng phải tạm tránh mũi nhọn.

“Hừ!”

Nhìn thấy Vương Bàn không từ bỏ ý định, Lâm Động hừ lạnh một tiếng, Nguyên Lực trong cơ thể bắt đầu khởi động, Thiên Lân Cổ Kích ở trong tay chấn động, ánh sáng màu vàng nhạt hình thành ở mũi kích, hắn tiến lên một bước, cổ kích tạo thành một quỹ tích màu vàng nhạt ở giữa không trung, không khí nổ vang ầm ầm, chẳng chút chần chừ bổ vào Quang Diễm Nhận Bàn.

“Xì!”

Hai người mạnh mẽ va chạm làm cho tia lửa bay tán loạn, một cỗ ba động kinh người tuôn ra dữ dội, Quang Diễm Nhận Bàn đủ để phá tan phòng ngự của cường giả Đại Viên Mãn đã bị Lâm Động đánh bật lại.

Phản chấn cực mạnh xuyên qua mũi kích truyền tới tay Lâm Động, nhưng mà khi lực phản chấn này truyền tới chuôi kích, đám vảy Lân đột nhiên rung lên một cái, hóa giải toàn bộ số lực phản chấn kia.

Linh Bảo quá kỳ dị, quả nhiên không tầm thường.

Mượn oai lực của cổ kích, Lâm Động trực tiếp đánh bay Quang Diễm Nhận Bàn của Vương Bàn, bản thân hắn không nhúc nhích chút nào, ánh sáng của cổ kích tản ra làm cho hắn trở thành mục tiêu được chú ý nhất của đại điện.

Cuộc tranh đoạt Linh Bảo trong đại điện lúc này đã kết thúc, 5 món Linh Bảo còn lại sau một hồi tranh đấu kịch liệt cũng đã có chủ.

“Vương Bàn đại ca!”

Người của dòng họ Vương đã phát hiện ra Vương Bàn giao thủ với Lâm Động, đặc biệt khi họ nhìn thấy Quang Diễm Nhận Bàn của Vương Bàn bị Lâm Động đánh bay thì trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.

“Tiểu tử kia cũng thu được một Linh Bảo!”

Ánh mắt của đám người của dòng họ Vương đột nhiên nhìn chằm chằm vào Thiên Lân Cổ Kích trong tay của Lâm Động, hai mắt nhất thời bốc lên ngọn lửa tham lam.

“Linh Bảo thật mạnh!”

Vương Bàn cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào Thiên Lân Cổ Kích trong tay Lâm Động, Quang Diễm Nhận Bàn của hắn chỉ là Linh Bảo cấp thấp nhưng lại bị Thiên Lân Cổ Kích đánh bay, hiển nhiên Linh Bảo của người này cũng không kém so với Linh Bảo hình đao, chắc chắn là trung cấp Linh Bảo.

Nghĩ tới đây, sự tham lam trong mắt Vương Bàn càng trở nên nhiều, nếu như hắn có Thiên Lân Cổ Kích kia thì không có bao nhiêu đối thủ cùng cấp có thể chống lại hắn!

“Tiểu tử này có Linh Bảo hình thương, đồng loạt ra tay giết hắn!”

Trong mắt Vương Bàn hiện lên sự độc ác, đột nhiên quát lớn.

Vương Bàn hiển nhiên có địa vị không thấp trong dòng họ Vương, thấy hắn quát lớn, trong mắt đám người còn lại xuất hiện hàn mang, dòng họ Vương hành sự vốn ương ngạnh, càng trẻ tuổi càng liều lĩnh, loại chuyện này không phải là lần đầu tiên.

Nhìn thấy hơn 10 người của dòng họ Vương dùng ánh mắt bất thiện nhìn mình, ánh mắt Lâm Động cũng hơi có vẻ âm hàn, nhưng không có ý sợ hãi, bàn tay nắm chặt Thiên Lân Cổ Kích, một cỗ khí thế sắc bén tỏa ra xung quanh!

“Vương Bàn, các ngươi muốn làm gì? !”

Nhưng mà vào lúc này đột nhiên có một tiếng quát lạnh lùng vang lên, Lâm Động nhìn thấy đám người Lâm Khả đang kéo tới.

Lâm Khả đi đầu đoàn người, nàng đưa mắt nhìn vào Thiên Lân Cổ Kích trong tay Lâm Động, còn trên mặt đám người Lâm Trần lại hiện lên sự hâm mộ, nuốt nước miếng, chỉ có Lâm Khả là bình thường, nhưng mà nàng vẫn vô cùng kinh ngạc khi thấy Lâm Động có được bảo bối bực này.

“Lâm Động là người của dòng họ Lâm chúng ta, đâu thể để cho các ngươi nói muốn giết là giết!”

Lâm Khả quay đầu, nhìn về phía Vương Bàn, lạnh lùng nói.

“A? Ta chưa từng nghe nói tới trong dòng họ Lâm có người nào tên là Lâm Động!”

Nghe vậy, Vương Bàn sắc mặt hơi u ám, chợt cười lạnh nói.

“Lâm Động tuy chỉ là người của chi lẻ, nhưng cũng miễn cưỡng là người của dòng họ Lâm.”

Lâm Phong ở một bên đột nhiên mở miệng nói.

“Hắc hắc, người của chi lẻ? Lâm Khả, giá trị của dòng họ Lâm bị hạ xuống từ lúc nào vậy? Ngay cả người của chi lẻ giống như một con kiến hôi mà các ngươi cũng có thể nói là người của dòng họ?”

Nghe thấy Lâm Phong nói như thế, Vương Bàn cười quái dị, nói.

Lâm Khả quay đầu hung hăng liếc mắt nhìn Lâm Phong, sau đó thản nhiên nói:

“Điều này không cần ngươi quan tâm, cho dù thế nào thì hắn cũng mang họ Lâm, được rồi, các ngươi muốn ở trước mặt ta giết hắn thì cần phải hỏi đao kiếm của ta có đồng ý hay không.”

Trong khi nói chuyện, ngọc thủ của Lâm Khả đã vung lên, hai thanh đao kiếm bay lượn quanh thân, thanh kiếm kia thì Lâm Động đã nhìn thấy, chính là Toái Băng Kiếm, còn một thanh đao màu hơi đỏ mang theo một cỗ linh khí cường đại thì hơi giống Linh Bảo hình đao vừa rồi, khả năng là nàng đã đoạt được Linh Bảo hình đao.

“Keng!”

Thấy thanh đao kiếm của Lâm Khả tỏa ra ba động kinh người, sắc mặt Vương Bàn trở nên cực kỳ khó coi, hắn không ngờ cái thanh Linh Bảo hình đao lại rơi vào trong tay Lâm Động, từ giờ hắn không còn là đối thủ của Lâm Khả khi mà nàng có hai thanh Linh Bảo, hơn nữa, ở bên cạnh còn có Lâm Động cầm Thiên Lân Cổ Kích chờ chực.

Căn cứ vào tình hình hiện giờ, bên hắn không chiếm được lợi thế.

“Đồ khốn, ngươi chờ đó cho bản thiếu gia, đồ của ta không dễ đoạt như vậy!”

“Bản thiếu gia sớm muộn cũng bắt ngươi nhổ ra!”

Thế cục không bằng người, Vương Bàn đành phải nuốt sự tức giận trong lòng xuống, tàn bạo liếc mắt nhìn Lâm Động, sau đó phất tay áo đi về một phía của đại điện, người của dòng họ Vương cũng không cam lòng đi theo.

Chương 174 : Phù Khôi

Nhìn đám người Vương Bàn phẫn nộ rời đi, trong lòng Lâm Động thở dài một hơi, hắn không sợ đám người này, với thực lực của hắn hiện giờ, muốn đánh bại cường giả Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn không quá khó khăn, những người còn lại tuy thực lực không kém nhưng với đám Lâm Trần, Lâm Phong cũng đủ sức đối phó, họ không có nhiều uy hiếp với Lâm Động.

Lâm Động từ giữa không trung hạ xuống đất, không để ý tới ánh mắt thèm thuồng của đám người Lâm Trần, hắn đem Thiên Lân Cổ Kích thu vào trong Càn Khôn Đại, sau đó hướng về phía Lâm Khả chắp tay, nói:

“Đa tạ.”

“Ngươi tới chậm quá đấy, chúng ta vào một lúc rồi mà vẫn phải đứng đợi ngươi.”

Lâm Khả cũng cất hai kiện Linh Bảo đang bay lơ lửng trước mặt, cười dài nói.

“Ta có thói quen hành động một mình.”

Lâm Động cười cười, nói.

“Đúng là không ngờ thủ đoạn của ngươi lại lợi hại như vậy, có thể cướp được cả Linh Bảo trong tay Vương Bàn, thảo nào mà hắn trông như là mèo bị cắt đuôi.”

Lâm Khả không thèm để ý, thản nhiên cười nói.

“Vận khí tốt mà thôi.”

Lâm Động cười nói, hắn không nói nhiều về đề tài này mà đảo mắt nhìn vào một nơi khác trong đại điện, ở nơi đó có thông đạo đi sâu vào trong Cổ Mộ Phủ, đám người Vương Bàn vừa mới đi tới chỗ này, xem ra bọn họ còn chưa từ bỏ ý định, muốn được nhiều lợi ích hơn nữa.

“Lâm Lang Thiên đại ca chắc đã vào trong trung tâm Cổ Mộ Phủ rồi, những Linh Bảo ở đây có lực hấp dẫn không lớn đối với họ.”

Lâm Khả nói.

Lâm Động khẽ gật đầu, lấy địa vị trong dòng họ của đám người Lâm Lang Thiên, Vương Viêm thì trung cấp Linh Bảo không thể khiến họ dừng chân, dù sao ở sâu trong Cổ Mộ Phủ còn có bảo vật trân quý hơn nhiều.

“Chúng ta định ở nơi này nghỉ ngơi hồi phục sau đó tiếp tục tiến vào bên trong, còn ngươi? Muốn đồng hành không?”

Đào lão ở bên cạnh cười hỏi.

Nghe vậy, Lâm Động nhìn thoáng qua cái đại điện này, hiện giờ tranh đoạt Linh Bảo đã kết thúc, đại đa số mọi người đã tiến vào sâu hơn, không có thu hoạch gì đương nhiên bọn họ không cam lòng rời đi, vì vậy họ không chút do dự tiến vào sâu bên trong, trong lúc nhất thời, cái đại điện này vắng tanh như bỏ hoang lâu ngày.

“Ta đi vào trước xem tình hình thế nào, nếu vượt quá khả năng thì thôi.”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Động cười cười, tuy lần này hắn thu hoạch rất tốt rồi nhưng vì chưa tìm được “Cực Sát Âm Long Tiên” nên hắn chưa từ bỏ, nếu không Thanh Đàn sẽ gặp phải nguy hiểm.

Cho nên, hiện giờ hắn chưa thể lùi bước.

Còn về chuyện đồng hành với đám người Lâm Khả, trong lòng Lâm Động không muốn, đối với Đào lão và Lâm Khả hắn còn tương đối tin tưởng, chứ đối với đám người Lâm Trần, đặc biệt là Lâm Phong, người đã từng nói một cách ẩn ý bảo Vương Bàn xuất thủ, đương nhiên hắn không muốn đồng hành với người độc ác kiểu này rồi.

Trong đầu suy nghĩ như vậy, Lâm Động đảo mắt nhìn Lâm Phong ở phía sau Đào lão, trong mắt mang theo sát ý, dường như người này cũng cảm nhận được cái nhìn của Lâm Động, thân hình hắn trở nên cứng ngắc, lặng lẽ núp sau lưng Đào lão.

Lâm Khả tâm tư nhanh nhạy, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Động, nàng đã biết hắn muốn gì cho nên chỉ có thể than nhẹ một tiếng, nói:

“Nếu ngươi không muốn thì tùy ngươi, cẩn thận một chút.”

Lâm Động mỉm cười gật đầu, hướng về phía Đào lão và Lâm Khả chắp tay, sau đó huýt gió một tiếng, Tiểu Viêm đứng cách đó không xa lao tới, sau đó sải bước hóa thành một trận cuồng phong, trực tiếp vọt vào trong thông đạo.

“Tiểu tử này càng lúc càng điên. . .”

Nhìn thấy Lâm Động đã đi xa, Lâm Phong không khỏi thấp giọng cười lạnh nói.

“Câm miệng!”

Hắn vừa mới dứt lời, Lâm Khả đã quay đầu, lạnh lùng nói:

“Lấy thực lực của Lâm Động, Tộc Hội hai năm sau nhất định sẽ có thành tích tuyệt vời, tiền đồ của hắn lúc đó sẽ không thể dự đoán được, nếu như ngươi còn gây sự với hắn thì phiền toái về sau ngươi tự chịu lấy!”

Bị Lâm Khả quát lớn như vậy, sắc mặt Lâm Phong lúc trắng lúc xanh, nhưng mà do ái ngại thân phận và thực lực của Lâm Khả cho nên hắn không dám phản bác, chỉ có thể phẫn nộ ngậm miệng lại.

Sau khi bước vào một thông đạo, tầm nhìn của Lâm Động trở nên rộng hơn, đây là một khu đất tương đối rộng, ở trung tâm của khu đất có chi chít những cọ gỗ thật lớn, trông có vẻ vô cùng chắc chắn, những cọc gỗ này chia thông đạo thành những con đường quanh co khúc khuỷu, không biết dẫn tới nơi nào.

Lâm Động nhìn tình hình trước mặt mà ngẩn người, hắn tiến tới gần hơn thì phát hiện mặt đất có một thứ gì đó màu đen, hắn cúi người nhặt lên thì nhận ra đây chính là một người cụt tay, chẳng qua người cụt tay này ngăm đen, hơn nữa trọng lượng cực nặng, hiển nhiên được làm bằng sát, ở chỗ cụt tay còn có một số phù văn huyền ảo.

“Đây là Phù Khôi (1), là trò chơi của một số cường giả, dùng để thủ nhà tương đối tốt. . .”

Trong lúc Lâm Động đang sững sờ, thanh âm của Tiểu Điêu đã vang lên trong đầu.

(1): Phù Khôi: Khôi là con rối, Phù Khôi là những con rối được khắc phù văn.

“Phù Khôi” Lâm Động thì thào lẩm bẩm.

“Nói một cách đơn giản, Phù Khôi có 3 cấp, thượng trung hạ, Phù Khôi cụt tay ngươi đang cầm sợ rằng chưa đạt tới hạ đẳng, chỉ có thể nói là tàn thứ phẩm, Phù Khôi thượng đẳng thì cường giả Tạo Hóa Cảnh cũng có khó thu thập, hơn nữa có người nói trên Phù Khôi thượng đẳng còn có một loại Phù Khôi cao cấp hơn, nhưng loại đó ta không rõ. . .”

“Ở bên ngoài vương triều Đại Viêm có một số môn phái đặc biệt, họ nổi tiếng về chế tạo Phù Khôi, những Phù Khôi của bọn họ mới thực sự là khủng bố, có một lần ta nhìn thấy một vị cường giả Niết Bàn Cảnh bị hai Phù Khôi giết tại trận. . .”

“Giết cường giả Niết Bàn Cảnh tại trận. . .”

Nghe thấy Tiểu Điêu nói như thế, Lâm Động giật mình, Phù Khôi gì mà có uy lực khủng bố như vậy? Ngay cả cường giả Niết Bàn Cảnh cũng có thể giết chết?

Lâm Động suy nghĩ trong chốc lát, nhưng không cách nào tưởng tượng nổi sự khủng bố của loại Phù Khôi kia, ddahf phải cười khổ lắc đầu, thế giới bên ngoài vương triều Đại Viêm này đúng là kỳ lạ cổ quái.

“Nếu ngươi muốn tìm kiếm linh dược thì đi về phía bên trái đi, bên đó hình như có một chút ba động của linh dược.”

Tiểu Điêu không có hứng thú với đám Phù Khôi này cho nên sau khi giảng giải cho Lâm Động hiểu, thì lập tức chỉ đường đi.

“Ừ.”

Lâm Động gật đầu, sau đó vỗ vỗ Tiểu Viêm, một người một thú nhanh chóng biến mất.

Đi lại trong Mộc Thung Trận (2) kỳ lạ, Lâm Động phát hiện thêm không ít Phù Khôi bị gãy chân tay, hơn nữa còn có cả vết tích đánh nhau, chắc là có người đã giao thủ với Phù Khôi ở nơi này.

(2): Mộc Thung Trận: Trận pháp được làm bằng cách đóng cọc gỗ lên mặt đất theo một quy tắc nhất định.

Trên đường đi, Lâm Động cũng gặp một số Phù Khôi hoàn chỉnh, nhưng mà thấy chúng di chuyển chậm, thân hình thì không linh hoạt, hắn mới hiểu tại sao chúng lại gãy tay chân, bởi vì ngoại trừ khí lực lớn thì chỉ là bia ngắm cho người khác.

Sau khi tiện tay tiêu diệt mấy Phù Khôi, Lâm Động mất đi hứng thú, vỗ nhẹ nhẹ Tiểu Viêm tăng tốc độ.

Nhưng mà, với tốc độ cao nhất của Tiểu Viêm, Lâm Động cũng phải mất hơn 10 phút vẫn chưa ra khỏi Mộc Thung Trận, con đường trước mặt dường như không có điểm cuối.

“Có chút kỳ lạ. . .”

Lại thêm mấy phút đồng hồ nữa, Lâm Động bảo Tiểu Viêm ngừng lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc, bọn họ dường như đang đi loạn trong con đường này thì phải, bởi vì không thấy một bóng người nào khác, nếu không phải nhìn thấy dấu vết giao tranh, Lâm Động sẽ cho rằng chỉ có mình hắn ở nơi này.

“Hình như đây là một cái trận pháp”

Tiểu Điêu dường như phát hiện ra đầu mối, nó hiện lên trên vai Lâm Động, đảo mắt nhìn xung quanh, bất đắc dĩ nói:

“Thật phiền phức, trận pháp đáng ghét luôn làm ta nhức đầu.”

“Chúng ta làm sao bây giờ?”

Lâm Động gãi đầu, chẳng nhẽ mình cứ tiếp tục đi như vậy? Vậy thì kiểu gì chẳng bị mệt mà chết?

“Để ta thử thăm dò một chút, tuy rằng ra không rành về trận pháp, nhưng mà cái Mộc Thung Trận này cũng chẳng có gì là cao thâm.”

Tiểu Điêu khua khua móng vuốt, hai mắt nhắm lại, một cỗ ba động rất nhỏ theo đó khuếch tán ra xung quanh.

“Đi về phía trước ba trăm bước.”

Sau một lúc thăm dò, Tiểu Điêu mở mắt, móng vuốt chỉ về phía trước.

Nghe vậy, Lâm Động nửa tin nửa ngờ đi thêm 300 bước, nhưng không thấy điểm ra, hắn vuốt tay:

“Làm sao bây giờ?”

“Đừng nhìn phía trước, ngươi đẩy cái cọc gỗ thứ 8 ở bên trái một cái xem nào.”

Tiểu Điêu nói.

“Ách?”

Lâm Động ngẩn người, con đường ở phía trước không đi, lại đi về hai bên, chẳng nhẽ con đường kia chỉ dùng để lừa người . .

Nghĩ tới chuyện mình đi loạn lâu như vậy, Lâm Động không khỏi trợn mắt, đưa tay đẩy một cái vào chiếc cọc gỗ thứ 8.

“Kẹt!”

Bị đẩy một cái, cái cọc gỗ trước mặt tự động di chuyển, tạo thành một cái lối đi ở trước mặt Lâm Động.

“Cơ quan thật tài tình.”

Lâm Động thầm khen một tiếng, lửng thững đến gần, phía trước vẫn có nhiều cọc gỗ, nhưng mà đã có kinh nghiệm một lần, hắn không hoảng loạn tiếp tục đẩy, một cái sân huấn luyện rộng rãi xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Nhìn thấy mình thoát khỏi Mộc Thung Trận, Lâm Động thở dài một hơi, sau khi đi vào sân hắn trở nên ngẩn ngơ, bởi vì trong sân có không ít Phù Khôi xếp hàng một cách chỉnh tề, nhìn số lượng chắc phải có gần 200 chiếc.

“Loại Phù Khôi vô dụng này có nhiều hơn cũng chẳng để làm gì. . .”

Lâm Động nhìn thoáng qua sau đó lắc đầu.

Nhưng mà, ngay khi hắn chuẩn bị cất bước, thanh âm của Tiểu Điêu lại vang lên.

“Đồ ngu, đám Phù Khôi này toàn bộ đều là Phù Khôi hạ đẳng, sức chiến đấu của nó không thua gì cường giả Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn.”

Lâm Động vừa mới cất bước thì thân hình đã đứng im, da đầu bỗng nhiên tê dại, Phù Khôi Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn? Hơn nữa còn hơn trăm cái?

“Con mẹ nó, mình chẳng nhẽ có bệnh?”

Lâm Động chậm rãi thu hồi bước chân nhìn đám Phù Khôi yên tĩnh trong sân huấn luyện mà da đầu tê dại.

Chương 175 : Phù Khôi trung đẳng

Hơn trăm cái Phù Khôi có thực lực ngang ngửa với Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn, đây là cái khái niệm gì? Nếu như đám này đồng thời xông lên thì cho dù là cường giả Tạo Hình Cảnh cũng phải tạm lánh mũi nhọn.

Cho nên, khi Lâm Động nghe thấy Tiểu Điêu nói như vậy, hắn lập tức quay đầu kích động, tuy rằng tự tin nhưng không mù quáng cuồng vọng, lấy thực lực của hắn hiện giờ muốn đánh bại một vị cường giả Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn thì không quá khó khăn, nhưng nếu như muốn đánh bại hơn trăm người chỉ là nằm mộng.

“Sợ cái gì? Đám Phù Khôi này tuy rằng có thực lực của Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn, nhưng mà chúng đã hỏng rồi.”

Trong lúc Lâm Động đang sợ hãi thì Tiểu Điêu cười nhạo nói.

“Hỏng? . . .”

Lâm Động sửng sốt, cẩn thận quan sát đám Phù Khôi, quả nhiên thấy trong cơ thể chúng không hề có chút ba động nào, thân hình không động đậy giống như là một đống sắt.

“Phù văn bố trí trong đám Phù Khôi này đã tiêu tán hết rồi, không thể nào dùng lại nữa, nhìn thì khiến cho người ta sợ hãi, nhưng thực ra chúng chỉ là một đống sắt mà thôi, đi nào.”

Nghe vậy, Lâm Động thở dài một hơi, chậm rãi đi vào sân huấn luyến, nhưng mà hắn vẫn rất cẩn thận, bàn tay nắm chặt Thiên Lân Cổ Kích, mũi kích lấp lánh ánh sáng đỏ, có như vậy trong lòng Lâm Động mới yên tâm hơn một chút.

Trong sân yên tĩnh không có bất kỳ thanh âm nào khác ngoài tiếng bước chân rất nhỏ của Lâm Động, hắn đi trong đám Phù Khôi, nhìn những cục sắt lạnh lẽo này mà trong lòng cảm khái, nếu như nó đột nhiên sống lại thì hắn thảm rồi.

Cũng may tình huống bi kịch đó không xảy ra, Tiểu Điêu tuy rằng thích đả kích hắn, nhưng chưa nói ra câu nào không đáng tin.

Nhìn đội quân Phù Khôi hung mãnh, không có động tĩnh gì, Lâm Động đi qua chúng mới dám thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn phía trước, ở đó có mùi thơm của thuốc rất nồng.

Ở trước mặt Lâm Động là một cái hồ nước trong thấy đáy, ở giữa hồ nước lại có một cái ao nhỏ dùng ngọc thạch vây thành, trong ao nhỏ có không ít linh dược, hơn nữa nhìn thân hình chúng thì phẩm chất đều không thấp.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt Lâm Động hiện lên sự vui mừng, hắn lao tới cạnh ao, đảo mắt nhìn một vòng sau đó tập trung vào cái gốc cây linh dược màu đen, trông hình dáng của nó rất giống một con rắn nhỏ, khí chất âm hàn nồng nặc từ trên thân cây phát ra, làm cho xung quanh cái ao này đều bao trùm một tầng hàn khí, nhìn qua có chút kỳ lạ.

” Cực Sát Âm Long Tiên!”

Nhìn gốc cây linh dược màu đen này, trong lòng Lâm Động hiện lên vẻ kích động, trải qua ngàn vạn lần tìm kiếm cuối cùng cũng tìm được thứ mình muốn.

Lâm Động dùng một tia Tinh Thần Lực nhẹ nhàng cắt lấy “Cực Sát Âm Long Tiên”, sau đó cẩn thận đựng vào hộp ngọc đã chuẩn bị từ trước.

Lấy được “Cực Sát Âm Long Tiên”, Lâm Động như trút được gánh nặng, lúc này hắn mới thanh thản thu thập những linh dược khác, phẩm chất của linh dược trong ao không tháp, trước kia Lâm Động phải miễn cưỡng lắm mới có được một gốc lục phẩm linh dược ở Viêm Thành. . . Ở chỗ này, có … ít nhất … hơn mười gốc cây, hơn nữa, ở vị trí ao nhỏ còn lưu lại mùi thuốc nồng nặc, chỉ nhìn qua cũng có thể nhận thấy, trong ao có một cái gốc cây, hiển nhiên có người nào đó nhanh chân tới trước hái mất.

Nhìn thấy linh dược tốt nhất đã bị người khác lấy đi, Lâm Động bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện này chắc là do đám người Lâm Lang Thiên làm, linh dược có thể khiến bọn họ động tâm chắc chắn không phải là thứ bình thường, may mắn là họ không để ý tới Cực Sát Âm Long Tiên. . .

“Lục phẩm linh dược cũng không tệ lắm.”

Trong lòng tự an ủi một tiếng, sau đó Lâm Động ra tay thu thập, chẳng quản phẩm chất của chúng ra sao, đã ra tay là thu toàn bộ, chỉ sau mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, vốn một cái ao linh dược chi chít bây giờ đã trọc lốc, chỉ còn lại nước ao màu xanh nhạt, tỏa ra mùi hương của thuốc.

Không thể trách Lâm Động tham được, dù sao hắn đâu có căn cơ vững chắc như đám Lâm Lang Thiên, Vương Viêm, thực lực của hắn hoàn toàn là do hắn tự mình cực khổ luyện tập, đám linh dược này chẳng là gì với họ nhưng đối với Lâm Động lại vô cùng quý giá.

“Phù. . .”

Thu xong gốc cây cuối cùng, Lâm Động thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn cái cửa đá đã bị phá vỡ ở phía trước, hắn có thể cảm giác được, đám người Lâm Lang Thiên có thể ở phía trước không xa, mà đây cũng có thể là vùng đất trung tâm của Cổ Mộ Phủ.

“Ta đúng là muốn nhìn xem, ở đây có bảo bối gì!”

Ánh mắt Lâm Động lóe lên, nhưng hắn không lập tức rời đi, hắn không thể tranh đoạt bảo bối với đám Lâm Lang Thiên được, nhưng hắn lại rất muốn biết họ đoạt được cái gì.

“Chờ một chút!”truyện ma

Nhưng mà, trong lúc Lâm Động dự định bước đi thì Tiểu Điêu đột nhiên hiện ra, ánh mắt của nó không nhìn về phía trước mà lại nhìn về phía cái ao linh dược đã sạch trơn.

“Làm sao vậy?”

Lâm Động cũng bị hành động của nó khiến cho sửng sốt, ánh mắt cũng đảo qua ao linh dược màu xanh nhạt nhưng không phát hiện thêm gì, cho nên nghi hoặc hỏi lại.

“Bên dưới cái ao linh dược này hình như còn một thứ.”

Tiểu Điêu nhìn ao linh dược, đột nhiên vung móng vuốt, nước ao đột nhiên xoay tròn bốc lên.

Sau khi cái ao linh dược bị hút ra ngoài, đáy ao lộ ra, Lâm Động nhìn thấy ở trong đám bùn của đáy ao có một cái đầu màu đồng, trông giống như Phù Khôi.

“Lại là một Phù Khôi. . .”

Thấy thế, Lâm Động thất vọng lắc đầu.

“Hắc, tiểu tử, Phù Khôi này có chút không đơn giản, ta nghĩ nó là Phù Khôi trung đẳng đấy, sức chiến đấu của nó có thể sánh ngang với cường giả Tạo Hình Cảnh.”

Tiểu Điêu nói.

“Phù Khôi trung đẳng?”

Lâm Động ngẩn ra, chợt lắc đầu:

“Cần gì biết nó là trung đẳng hay hạ đẳng, nó chỉ là sắt vụn mà thôi.”

“Ngươi sai rồi, cái Phù Khôi này không phải là sắt vụn, nó có thể sử dụng!”

Tiểu Điêu cười quái dị nói:

“Đừng xem thường nó, phù văn trong Phù Khôi này vẫn còn toàn vẹn, chỉ thiếu năng lượng để khởi động mà thôi.”

“Vậy có thể lấy đi hay không?”

Ánh mắt Lâm Động lóe lên, nói.

Tiểu chiêu vung móng vuốt, trực tiếp lôi cái Phù Khôi ở trong bùn ra, sau đó nhúng nó vào nước hồ, sau khi sạch sẽ mới đặt ở trước mặt Lâm Động.

Phù Khôi cao khoảng 2 trượng, trong tay cầm một thanh trường mâu bằng đồng xanh, trông rất vạm vỡ, thân hình nó màu xanh nhạt, dường như được chế tạo từ một loại tài liệu đặc thù, trên thân nó còn có những phù văn phức tạp, nhưng mà hai mắt nó lại ảm đạm không sáng.

Chỉ nhìn từ bên ngoài, cái Phù Khôi này còn mạnh hơn những thứ Lâm Động nhìn thấy trước tới mấy lần.

Tiểu chiêu vung móng vuốt điểm vào trán Phù Khôi một cái, ở nơi đó lập tức xuất hiện một vòng xoáy, trong vòng xoáy chẳng có một thứ gì.

“Lạc ấn đã mất nhưng vẫn có thể dùng, ngươi sử dụng Tinh Thần Lực của mình lưu lại lạc ấn ở chỗ này.”

Tiểu Điêu nói.

Nghe vậy, Lâm Động nhất thời đại hỉ, một tia Tinh Thần Lực nhanh chóng chui vào trong vòng xoáy, trực tiếp hạ tinh thần lạc ấn ở trong đó, mà khi hạ lạc ấn thành công, trên cái Phù Khôi kia xuất hiện một đạo ấn ký rất nhỏ.

“Được rồi, Phù Khôi này là của ngươi.”

Trong mắt Lâm Động tràn đầy vẻ mừng rỡ như điên, đơn giản như vậy đã có một Phù Khôi thực lực sánh ngang với cường giả Tạo Hình Cảnh?

Trong lúc mừng như điên, Lâm Động hạ một mệnh lệnh, nhưng mà mệnh lệnh hạ xong Phù Khôi vẫn không nhúc nhích.

“Chuyện gì xảy ra?”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Động không khỏi ngạc nhiên nói.

“Ta chẳng phải đã nói rồi ư, Phù Khôi thiếu năng lượng để khởi động.”

Tiểu Điêu đảo cặp mắt trắng dã, nói.

Lâm Động mở trừng hai mắt, trong lúc bất chợt hắn cảm thấy có cái gì đó không đúng, lập tức cẩn thận từng li từng tí nói:

“Làm sao để đưa năng lượng vào trong đó? Mặt khác, nếu như muốn nó có thực lực của cường giả Tạo Hình Cảnh, vậy cần bao nhiêu năng lượng?”

“Năng lượng ư, trực tiếp đem Thuần Nguyên Đan bỏ vào trong cơ thể Phù Khôi là được, còn muốn phát động công kích sáng ngang với cường giả Tạo Hình Cảnh thì cần hai nghìn viên Thuần Nguyên Đan ba, nhớ kỹ, đây chỉ là năng lượng cần thiết để phát động một lần công kích, sau khi phát động xong lại phải tiếp tục sử dụng Thuần Nguyên Đan.”

Tiểu Điêu vung móng vuốt, nói.

“Một lần công kích, hai nghìn viên Thuần Nguyên Đan? ! Con mẹ nó, tại sao không đi cướp đi!”

Điều không đúng trong lòng Lâm Động lúc này đã được giải đáp, Lâm Động mặt mũi đỏ bừng, hổn hển quát lớn, hai nghìn viên Thuần Nguyên Đan một lần công kích, con mẹ nó, vậy chẳng phải hắn đem cả gia sản bỏ vào cũng chỉ đủ cho cái Phù Khôi này phát động hơn mười lần công kích thôi sao?

Cái đồ rắm chó này, tiêu hao như vậy ai mà dùng được!

“Tiểu tử, ngươi tưởng rằng một kích của cường giả Tạo Hình Cảnh yếu hay sao? Người ta tu luyện khổ cực cả chục năm, trăm năm mới đạt đến bước này, hiện tại ngươi chỉ cần dùng hai nghìn viên Thuần Nguyên Đan là có thể phát động công kích cường đại giống như vậy, ngươi còn không biết đủ?”

Tiểu Điêu cười lạnh nói, nhưng mà trong thanh âm của nó hình như có chút hả hê.

Lâm Động không nói gì, cực kỳ bi phẫn nhìn con súc sinh Phù Khôi trước mặt, vốn tưởng rằng hắn có được một sự trợ giúp tốt, ai dè đây chỉ là một thứ đốt tiền.

Nếu như là người có tiền tài hùng hậu có được Phù Khôi này, sợ rằng họ sẽ mừng như điên, nhưng mà Lâm Động không có nhiều tiền tài, nếu như ở trong Cổ Mộ Phủ hắn không thu được hai vạn viên Thuần Nguyên Đan, sợ rằng muốn cho Phù Khôi này công kích một lần hắn cũng không làm được. . .

Thứ này, nếu như không phải là người nhiều tiền thì không dùng nổi!Nguồn truyện audio

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)