Vũ Động Càn Khôn
Tập 33 [ chương 161 đến 165 ]
❮ sautiếp ❯Chương 161 : Tống Đao
Ngày hôm sau, khi trời còn tinh mơ, những tiếng động lớn từ bên ngoài Thiên Viêm Sơn Mạch đã truyền vào, không ít đội ngũ đã thu dọn lều trại, lục tục tiến vào trong dãy núi.
Có không ít người vội vã, làm như là tới chậm thì bảo bối trong đó sẽ bị người khác đoạt mất vậy, Lâm Động nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Đi thôi.”
Đào lão phất phất tay, căn dặn hộ vệ thu dọn lều trại, sau đó cũng không nói thêm gì nữa, xoay người bước vào trong dãy núi, đám người Lâm Phong cũng nhanh chóng đuổi theo.
Đi vào trong rừng rậm, sắc trời dường như tối hơn không ít, một cỗ áp lực lập tức bao phủ lấy đoàn người, mỗi khi nghe thấy tiếng yêu thú gầm gào vọng ra, nụ cười trên khuôn mặt mọi người lại hơi cứng lại, ở loại địa phương như thế này nếu như không cẩn thận, thì cái mạng nhỏ có mất cũng chẳng có gì lạ.
Số lượng đội ngũ tiến vào trong dãy núi rất nhiều, chỉ tính riêng Lâm Động quan sát được cũng đã hơn 10 đoàn, nhân số của họ có ít có nhiều, nhưng đoàn nào cũng cảnh giác, sau khi tiến vào trong dãy núi là lập tức tách nhau mà đi.
Đối với điều này, đám người Lâm Động không quan tâm mấy, đám người Đào lão hiển nhiên là có chuẩn bị từ trước, trong tay đã có một tấm bản đồ cực kỳ chi tiết địa hình của Thiên Viêm Sơn Mạch, cho nên đỡ được rất nhiều thời gian và công sức dò đường, hành trình của họ cực kỳ xuôn xẻ, nhanh chóng tiến sâu vào trong dãy núi.
Khi đội ngũ tiến vào trong, những tiếng động ở phía sau cũng theo đó biến mất, sác mặt của đám người Đào lão cũng trở nên nghiêm túc và cảnh giác hơn nhiều, trong Thiên Viêm Sơn Mạch này yêu thú hoành hành bá đạo, hơn nữa còn có những con yêu thú có thực lực rất mạnh, từ trước tới nay đã có không biết bao nhiêu người mất mạng trong tay chúng.
Lâm Động ngồi ở trên lưng Tiểu Viêm, sắc mặt bình tĩnh mà ung dung, nhưng mà Tinh thần lực của hắn luôn tỏa ra, quan sát tình hình xung quanh.
“Ở phía trước có một đội ngũ không ít người, có mùi máu tươi nhưng không phải là máu của yêu thú.”
Một gã hộ vệ trung niên có kinh nghiệm phong phú đi trước dò đường, thấp giọng nói.
“Đi thẳng.”
Đào lão khẽ gật đầu, không cảm thấy ngoài ý muốn, số lượng người tới vì Cổ Mộ Phủ rất lớn, giữa các đội ngũ luôn có sự cạnh tranh với nhau, chuyện một lời không hợp động thủ với nhau là bình thường.
Nhìn thấy Đào lão không có ý định chuyển sang đi con đường khác, mọi người gật đầu nhưng mà lại nắm chặt đao kiếm trong tay.
Đôi mắt Lâm Động híp lại nhìn vào những phiến cây um tùm trước mặt, hắn cảm nhận được không ít khí tức của con người ở cách đây không xa, thậm chí ở đó còn có một cỗ khí tức khá lợi hại, chắc là Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn.
Đối với cỗ khí tức mạnh mẽ này, Lâm Động cũng chỉ có thể thầm than một tiếng, sực mê hoặc của Cổ Mộ Phủ đúng là không nhỏ, bây giờ mới chỉ tiến vào Thiên Viêm Sơn Mạch không lâu mà đã đụng phải một thế lực không kém Huyết Lang Bang chút nào.
Khi Lâm Động đang thầm than thì đội ngũ đã đi qua rừng cây, phía trước có một khu đất trống, trên đó có khoảng hơn 10 người.
Khi đội ngũ của Lâm Động xuất hiện, hơn 10 người ở khu đất trống kia lập tức nắm chặt đao kiếm, ánh mắt bất thiện nhìn thẳng tới.
Trong nháy mắt, bầu không khí đã trở nên căng thẳng.
Lâm Động đảo mắt nhìn đám người một vòng, sau đó tập trung vào trung niên nam tử đứng ỏ giữa, nam tử này có vóc người cường tráng, lưng hùm vai gấu, hai tay để trần, trên đó có những vết sẹo khủng khiếp, trên cơ thể tỏa ra một cỗ sát khí đáng sợ, nhìn qua đã biết hắn chính là một người đã lấy máu khá nhiều người khác.
“Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn.”
Lâm Động nhìn người này, hai mắt híp lại, đây chắc là thủ lĩnh của đội ngũ này, thực lực quả nhiên là không kém, hơn nữa căn cứ vào động tác của đám người này thì đương hiên họ cũng là một thế lực, không biết là ở thành thị nào.
“Có hai vị Nguyên Đan cảnh Tiểu Viên Mãn.”
Sau khi Lâm Động nhìn nam tử kia, hắn lại đảo mắt nhìn hai người ở bên cạnh, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, thực lực của đám người này đã mạnh hơn Huyết Lang Bang không ít.
“Đi.”truyện tà tu audio
Đào lão bình thản nhìn đám người này, không nói gì thêm, phất phất tay, dẫn đầu đi thẳng.
Nhìn thấy đám người Lâm Động không tránh không né mà lại đi thẳng, trong mắt đám người kia hiện lên sự độc ác, dùng sức nắm chặt thêm đao kiếm ở trong tay.
Khi hai đội ngũ này tới gần nhau, khoảng cách của đôi bên thu hẹp lại chỉ còn mấy trượng, bầu không khí càng lúc càng trở nên căng thẳng.
Dưới sự hướng dẫn của Đào lão, đám người Lâm Động đi qua đám người kia, nhưng mà khi mọi người sắp qua hết, một bàn tay đột nhiên vươn ra đặt lên vai Lâm Khả.
“Hắc hắc, cô bé thật xinh đẹp, xuống đây vui đùa một lát có được không?”
Nghe thấy tiếng cười ẩn chứa sự cợt nhả, sắc mặt Lâm Khả trở nên lạnh như băng, nàng không chút do dự, một đạo hàn mang lập tức từ trong tay áo bay ra.
“Đinh!”
Hàn mang bắn ra, nhưng mà chủ nhân của bàn tay kia hiển nhiên là có đề phòng, sống đao quét ngang một cái ngăn đạo hàn mang lại, nhưng mà lực lượng ẩn chứa trong đạo hàn mang kia khiến cho hắn phải lui lại phía sau hai bước.
Dường như là đồng thời với việc người kia ngăn cản đạo hàn mang của Lâm Khả, trước mặt Lâm Động đột nhiên xuất hiện một thanh tường đao, một vị cường giả Nguyên Đan Cảnh Tiểu Viên Mãn quay sang hắn cười tươi tắn:
“Tiểu tử, đem tọa kỵ của ngươi cho ta có được hay không?”
Hắn còn chưa hết lời thì một đạo kiếm ảnh đột nhiên xẹt đến, tên này cả kinh lùi ngay lại phía sau, thu đao lại ngăn cản.
“Keng!”
Kiếm ảnh nặng nề đập vào sống đao, lực lượng mạnh tới mức làm cho hai tay của hắn tê rần, hai chân lật bật lui lại phía sau, suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất.
“Keng, keng!”
Hai trận giao thủ lập tức phá vỡ thế đề phòng, hai bên lập tức rút đao kiếm, Nguyên Lực ba động tỏa ra khắp một vùng.
Lâm Động bình tĩnh nhìn cái tên bị chấn lùi lại phía sau, mà người này cũng đang độc ác nhìn hắn, sát ý trong mắt càng lúc càng nhiều.
Lâm Động liếc mắt một cái, hắn nhận ra những người này có vẻ điên cuồng, hiển nhiên họ chính là những kẻ có thể liều mạng, hành sự không kiêng nể gì cả, cũng chẳng quản đối phương có thân phận gì.
Sắc mặt Đào lão lúc này cũng trở nên âm trầm, lão bước lên trước một bước, khí tức Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn không hề bảo lưu tuôn ra dữ dội.
Cỗ khí tức hùng hậu này lập tức làm đám người kia chùn chân nhưng mà trên mặt vẫn còn sự bất chấp.
“Chậm đã!”
Khi Đào lão bộc lộ thực lực, vị nam tử tay sẹo kia mở miệng, hắn vung tay lên, những tên gia hỏa hung ác lập tức hạ vũ khí trong tay xuống, nhưng ánh mắt nhìn đám người Lâm Động vẫn tàn nhẫn như trước.
“Ha hả, tại hạ Tống Đao, thiết nghĩ chúng ta có sự hiểu lầm, mấy vị huynh đệ của ta không hiểu quy củ cho lắm, đã đắc tội, mong được lượng thứ.”
Nam tử kia cười chắp tay với Đào lão, nói.
Đào lão liếc mắt nhìn hắn một cái, với kinh nghiệm của mình, lão đương nhiên nhận ra thực lực của đối phương.
“Đi.”
Đào lão cũng không có ý muốn mang cái danh dòng họ Lâm ra dọa đám người này, đối những những tên liều mạng, danh có cao tới mấy cũng vô dụng.
Lâm Khả vẫn ngồi ở trên lưng ngựa, đôi mắt màu xanh liếc nhìn đám người kia, trong mắt ẩn chứa sự lạnh lùng, nhưng mà nàng không động thủ, điều khiển con ngựa đi theo đội ngũ.
Khi đoàn người Lâm Động biến mất trong rừng cây, không khí giương cung bạt kiếm mới giảm xuống.
“Lão đại, chẳng nhẽ cứ thả bọn họ đi như vậy? Cô nàng kia cũng kiêu ngạo đấy chứ, ta chỉ muốn lột sạch nó ra, xem nó còn kiêu ngạo nữa không?”
Nhìn theo phương hướng đám người Lâm Động biến mất, nam tử cản Lâm Khả liếm liếm miệng, quái dị cười nói.
“Tọa kỵ của tiểu tử kia rất thần tuấn, dường như là Hỏa Mãng Hổ, nếu như cướp được sẽ đổi được một số lượng lớn Dương Nguyên Thạch.”
Một người khác cũng không cam lòng, nói.
“Có chút cứng rắn, khó đối phó.”
Tống Đao cười nhạt, nói:
“Hơn nữa chúng ta còn vẫn còn chuyện làm ăn phải làm, nếu muốn mỹ nhân thì vị Tố tổng quản của Vạn Kim Thương Hội kia ngon hơn.”
” Tố tổng quản của Vạn Kim Thương Hội ở Viêm Thành?”
Nghe thấy Tống Đao nói như thế, trong mắt không ít người hiện lên sự nóng bỏng.
“Ngươi nói xem.”
Tống Đao nghiêng đầu, nhìn một người mặc trang phục có in hình đầu sói ở trước ngực.
“Tống Đao lão đại, Vạn Kim Thương Hội lần này cũng tới Thiên Viêm Sơn Mạch, Hạ Vạn Kim và Đổng Tố kia cũng tới đây, Huyết Lang Bang chúng tôi đang theo dõi bọn họ, chỉ chờ Tống Đao lão đại dẫn nhân mã tới là có thể tận diệt Vạn Kim Thương Hội, hắc hắc, bang chủ của chúng tôi nói, thù lao sau khi diệt Vạn Kim Thương Hội sẽ làm cho các ngài thỏa mãn.”
Người kia cung kính cười nói.
“Vạn Kim Thương Hội không phải là thế lực dễ xơi, bang chủ của các ngươi không phải lần đầu tiên làm ăn với chúng ta, nên biết giá cả, nếu không đừng trách ta trở mặt.”
Tống Đao trầm ngâm một hồi, thản nhiên nói.
“Tống Đao lão đại cứ việc yên tâm!”
Nghe vậy, người kia nhất thời đại hỉ.
“Khởi hành tới nơi tập trung với Huyết Lang Bang, cuộc làm ăn này, chúng ta nhận.”
Tống Đao cười, sau đó vung tay lên, nói.
Nghe thấy hắn nói như vậy, những người còn lại nhất thời đại hỉ, trên mặt người nào cũng hiện lên sự hung hác, giống như là sắp được đại sát tứ phương.
“Ài. . .”
Khi đám người Tống Đao chuẩn bị khởi hành, trong một khu rừng cách đó không xa, có một bóng người đang dựa vào thân cây, khẽ thở dài một hơi.
“Quả nhiên là Huyết Lang Bang.”
Lâm Động day day trán, trước đây hắn đã từng gặp người có in phù hiệu như vậy, việc hắn lẩn ở lại nghe trộm đúng là đã phát hiện ra một vài thứ.
“Vạn Kim Thương Hội, Tố tỷ ”
Nhẹ nhàng vuốt tay, Lâm Động nghiêng đầu, liếc mắt nhìn những người ở phía sau, ánh mắt trở nên lạnh lùng, im lặng bay vào trong rừng.
“Vẫn phải xuất thủ rồi…”
Bóng người biến mất, một giọng nói nhẹ như tơ vang lên.
Chương 162 : Linh Bảo
Khi Lâm Động lao từ trong rừng ra hạ xuống lưng của Tiểu Viêm, đám người Đào lão cũng chỉ nhìn thoáng qua một cái, không hỏi hắn ở lại phía sau làm gì, trước kia Lâm Động đánh bại Lâm Trần đã khẳng định được thực lực của hắn, cho nên không ai dám trêu chọc gì nữa.
“Đào lão, những tên kia quá đáng như vậy chẳng nhẽ cứ để cho chúng đi hay sao!”
Sau khi Lâm Động trở lại đội ngũ, Lâm Trần vẫn còn tức giận đám người kia, mở miệng nói.
Họ là người của dòng họ Lâm, từ trước tới giờ chỉ có họ bắt nạt người khác, chứ làm gì có chuyện người khác bắt nạt mình, lúc nãy nếu như không phải là Đào lão ra lệnh rời đi, thì kiểu gì cũng có một trận đánh nhau.
“Đám người kia có chút bản lĩnh, nếu như giao thủ chúng ta có thể thắng, nhưng cũng phải trả một cái giá đắt.”
Đào lão lắc đầu, nói:
“Việc cấp bách của chúng ta bây giờ là tới Cổ Mộ Phủ, đợi cường giả trong tộc tới, tới khi đó các ngươi muốn đối phó với họ thế nào cũng được. . . .
Đào lão đương nhiên là có chút tức giận.
“Đến lúc đó không thể tha cho bọn họ một cách đơn giản được!”
Lâm Trần nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Khả thì chỉ hơi nhíu nhíu con mắt, nhưng trong mắt lại hiện lên sự lạnh lẽo, đột nhiên nàng quay đầu, nhìn về phía Lâm Động, nhoẻn miệng cười, nói:
“Những tên kia chắc sẽ có kết quả không tốt, đúng không?”
Nghe vậy, Lâm Động giật mình, từ chối cho ý kiến:
“Có lẽ vậy.”
Lâm Khả thâm ý cười cười, không hỏi gì nữa.
Hành trình tiếp theo tương đối yên tĩnh, mặ dù hiện giờ đã vào sâu trong Thiên Viêm Sơn Mạch, nhưng đám người Lâm Động vẫn gặp một số đội ngũ đang đi tới, thực lực của họ không kém, ai cũng cảnh giác, hiển nhiên là sợ đối phương bất ngờ xuất thủ.
Ngoài gặp những đoàn người tiến vào, đám người Lâm Động còn gặp phải những con yêu thú, nhưng số lượng cực ít, không phải là yêu thú không dám công kích bọn họ, mà là đám người Đào lão chuẩn bị chu toàn, mang theo một số thuốc bột có tính khắc chế đặc thù với yêu thú. Còn về những yêu thú mạnh hơn, sau khi phát hiện, đội ngũ tránh đường một chút, cho nên hành trình vô cùng an bình.
Trên đường đi, Lâm Động phát hiện ra Lâm Khả cũng chính là một Phù Sư, tuy nói hắn chưa thấy nàng triển khai Tinh Thần Lực công kích, nhưng dựa theo Lâm Động cảm ứng, thực lực của cô nàng chắc chắn không kém.
Một ngày vội vã di chuyển qua đi, cho tới khi bóng đêm qua bao phủ dãy núi, đám người Lâm Động cũng dừng lại, ban đêm là thế giới của yêu thú, không ai dám cậy mạnh mà di chuyển cả.
Sau khi trò chuyện một lúc, Lâm Động trở về lều của mình, ngồi xếp bằng tu luyện.
Ánh trăng nhàn nhạt từ phía chân trời chiếu xuống, làm cho dãy núi này như phủ một tầng bạc mỏng, thỉnh thoảng lại có những tiếng thú rống trầm thấp truyền ra.
Trong đội ngũ im lìm, đột nhiên có một thân ảnh lao ra, một người mốt thú xuất hiện, không tiếng động biến mất trong rừng rậm.
Khi vào trong rừng, Lâm Động hạ mình xuống một bãi đất trống, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Đi thôi.”
Lâm Động nhẹ giọng nói, thân hình đang định di chuyển thì đột nhiên xoay người, ở trên một thân cây phía sau chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một thiếu nữ áo xanh thanh lệ, đang mỉm cười nhìn hắn.
“Lâm Khả?”
Nhìn bạch y nữ tử kia, Lâm Động nhíu mày.
“Có phải ngươi muốn đi tìm đám người hôm nay không?”
Lâm Khả mà bay xuống, thấp giọng cười nói:
“Thêm ta nữa, có được không?”
Lâm Động ngẩn ra, nói:
“Cô cũng có dự định này?”
Đám người Tống Đao hiển nhiên không phải là nhân vật bình thường, sự hung ác độc địa của họ Huyết Lang Bang còn kém xa, nếu như không có liên quan tới Vạn Kim Thương Hội và Đổng Tố thì Lâm Động không muốn nhúng tay vào.
“Chẳng nhẽ ngươi không biết nữ nhân là sinh vật có thù tất báo hay sao?”
Đối với câu hỏi của Lâm Động, Lâm Khả đáng yêu nghiêng đầu cười.
“Chỉ vì một câu nói ư. . .”
Lâm Động khóe miệng co quắp một chút, chẳng nhẽ nữ nhân nào trong dòng họ cũng có tính cách này?
“Tùy cô.”
Tuy rằng không biết được đáp án chuẩn xác, nhưng Lâm Động cũng không hỏi thêm gì nữa, bỏ lại một câu sau đó ngồi lên lưng Tiểu Viêm, hóa thành một cái bóng đỏ lao vào trong rừng.
“Vù!”
Trong khi Lâm Động xuất phát thì ở phía sau Lâm Động đột nhiên vang lên một tiếng xé gió, hắn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Lâm Khả chân đạp một thanh trường kiếm kỳ lạ do băng tuyết ngưng tụ thành, trường kiêm phát ra những đốm sáng trong đêm, Lâm Động nhìn thấy nó mà tim đập thình thịch.
“Đây là loại kiếm gì mà có uy lực như vậy?”
Trong lòng Lâm Động rung động, hắn biết cái băng kiếm này không phải là vật bình thường, nếu so sánh thì Băng Huyền Kiếm và Ly Hỏa kiếm của hắn chỉ là rác rưởi.
“Đây là Linh Bảo, ai, cái tên tiểu tử này đúng là kiến thức hạn hẹp, cũng khó trách, ngươi chỉ ru rú ở cái thôn này sao biết được thế giới như thế nào. . .”
Trong lúc Lâm Động đang kinh ngạc thì thanh âm của Tiểu Điêu lại vang lên.
“Linh Bảo? Nó là cái gì?”
Nghe vậy, Lâm Động sửng sốt, hỏi.
“Nói một cái đơn giản, những thứ gì có linh tính thì gọi là Linh Bảo, thứ này phải Linh Phù Sư mới rèn ra được, ở Đại Viêm vương triều thứ này rất ít.”
Tiểu Điêu tùy ý trả lời.
“Phải Linh Phù Sư mới có thể rèn. . .”
Trong mắt Lâm Động chấn động, nếu như vậy thì Nham đại sư cũng không có thực lực rèn ra Linh Bảo, thảo nào khi ở Viêm Thành hắn không nhìn thấy vật này.
“Không hổ là người nội tộc. . .”
Lâm Động có chút thèm thuồng nhìn thoáng qua thanh Toái Băng Kiếm dưới chân Lâm Khả, đây là thứ tốt trong nội tộc, Lâm Khả đạp kiếm trong đêm trông như một tiên tử.
“Ngươi biết vị trí của bọn họ không?”
Lâm Khả cười nói.
“Có, hôm nay khi ta động thủ với họ. . . có để lại một tinh thần ấn ký trên đao của đối phương.”
Lâm Động gật đầu, nhìn Lâm Khả nhíu mày, cổ quái nói:
“Ngươi cũng để lại?”
“Ta nói rồi, nữ nhân có thù tất báo.”
Lâm Khả thản nhiên cười nói.
Lâm Động đảo cặp mắt trắng dã, hóa ra cô gái này đã có ý định từ khi đám người kia động thủ, đúng là không ngờ, trông Lâm Khả xinh đẹp động lòng người mà thủ đoạn cũng độc ác như vậy.
Không nhìn vào Toái Băng kiếm nữa, Lâm Động vỗ vào lưng Tiểu Viêm, tốc độ của Tiểu Viêm bỗng nhiên nhanh hơn, giống như một cái bóng đỏ biến mất trong rừng cây.
Ở phía sau, Lâm Khả nhàn nhã bay theo, trông tình hình này thì khống chế Toái Băng kiếm không tốn bao nhiêu Tinh thần lực của nàng.
Hai người một thú nhanh chóng xẹt qua trong rừng, ước chừng mười mấy phút đồng hồ sau đó, tốc độ của họ mới chậm lại, Tinh Thần Lực của hai người đều không kém, năng lực phân biệt phương vị đương nhiên cũng tốt, họ nhận ra ở phía trước có Nguyên Lực ba động cộng với thanh âm chém giết nho nhỏ truyền ra.
“Đã động thủ rồi ư. . .
Nghe thấy mấy câu này, đôi mắt Lâm Động co rút lại.
Trong khe núi, lửa trại hừng hực, mấy trăm thân ảnh đang giao thủ với nhau. . . Tiếng chém giết cùng với thanh âm đao kiếm chạm nhau liên tiếp vang lên, mùi máu tươi nồng nặc lan tỏa trong đêm khiến cho người khác thấy ớn lạnh.
“Tống Đao, Vạn Kim Thương Hội chúng ta không oán không cừu gì với Đao Đồ Bang của ngươi, vì sao các ngươi tương trợ Huyết Lang Bang gây khó dễ cho bọn ta!”
Hạ Vạn Kim sắc mặt âm trầm, hắn tung một chưởng đánh cho một tên địch thủ phun máu bật ra, sau đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn vào nam tử cường tráng, mà người này chính là Tống Đao!
“Bắt người vì tiền, giúp người giải nạn, Hạ hội trưởng chẳng lẽ không hiểu cả đạo lý này hay sao?”
Nghe thấy Hạ Vạn Kim nói như vậy, Tống Đao kia không khỏi cười, liếm vết máu trở trên tay, cười nói.
“Huyết Lang Bang trả ngươi giá như thế nào, Vạn Kim Thương Hội chúng ta trả gấp đôi!”
Hạ Vạn Kim trầm giọng nói.
“Ha ha, Hạ Vạn Kim, cái giá của Huyết Lang Bang chúng ta chính là khi Vạn Kim Thương Hội bị diệt, ta sẽ đem một nửa tài sản của các ngươi cho Đao Đồ Bang, cái giá này, ngươi đáp ứng được sao?”
Nghe thấy Hạ Vạn Kim nói như vậy, Nhạc Sơn không khỏi điên cuồng cười nói.
“Muốn nuốt Vạn Kim Thương Hội chúng ta, chỉ sợ các ngươi cũng sẽ chết!”
Hạ Vạn Kim sắc mặt âm hàn, lạnh lẽo nói.
“Cái này không cần ngươi quan tâm, giết cho ta!”
Nhạc Sơn cười dữ tợn, bàn tay vung lên, đông đảo hảo thủ của Huyết Lang Bang như hổ đói lao ra, điên cuồng xông tới đám nhân mã của Vạn Kim Thương Hội.
Thấy Huyết Lang Bang và Đao Đồ Bang toàn lực hạ thủ, áp lực đè lên Vạn Kim Thương Hội tăng lên nhiều, nhân số giảm xuống nhanh chóng.
“Đổng Tố, ngươi bảo hộ cho Chỉ Lam chạy đi, ta yểm hộ cho các ngươi!”
Nhìn thấy nhân mã phe mình tử thương thảm trọng, ánh mắt Hạ Vạn Kim đỏ lên, hắn gầm nhẹ một tiếng.
Ở phía sau, Đổng Tố mặt biến sắc, trong mắt hiện lên sự không cam chịu, hiện giờ Vạn Kim Thương Hội đang ở thế hạ phong, đối phương có hai gã cường giả Đại Viên Mãn, bằng vào thực lực này, nếu liều mạng với họ chỉ có con đường chết.
“Đi, nếu các ngươi rơi vào trong tay bọn họ sẽ chết thảm hơn đó!”
Nhìn thấy Đổng Tố chần chờ, Hạ Vạn Kim phẫn nộ quát.
Đổng Tố cắn môi, bỗng nhiên gật đầu một cái, quay người ôm Hạ Chỉ Lam, sau đó liều mạng đột phá vòng vây.
“Còn muốn chạy? Ha ha, Tố tổng quản, sự xinh đẹp của ngươi mấy huynh đệ Đồ Đao Bang chúng ta hâm mộ đã lâu, sao có thể để cho một đại mỹ nhân như ngươi chạy được chứ?”
Nhìn thấy Đổng Tố chuẩn bị lui lại, Tống Đao vốn đang đợi thời cơ, nhất thời cười lớn một tiếng, vung tay lên:
“Các huynh đệ Đao Đồ Bang, bắt lấy nàng!”
“Ha ha!”
Nghe thấy Tống Đao cười ra lệnh, ánh mắt đám nhân mã Đồ Đao Bang đỏ bừng, trong miệng bọn họ phát ra những tiếng cười như thú, như thủy triều lao tới hai người.
Nhìn thấy rất nhiều nhân mã vọt tới, sắc mặt Đổng Tố biến đổi, tóm lấy Hạ Chỉ Lam, dồn Nguyên Lực đẩy một cái:
“Chỉ Lam, chạy đi!”
“Đám rùa đen!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hạ Vạn Kim cũng nổi giận, khí tức Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn đột nhiên tuôn ra dữ dội, nhưng mà lúc hắn định lao tới thì Nhạc Sơn đã xuất hiện ngăn cản.
“Ha ha, Hạ Vạn Kim, hôm nay chính là ngày Vạn Kim Thương Hội các ngươi bị diệt!”
Trong lúc Nhạc Sơn ngăn cản Hạ Vạn Kim, Tống Đao cười lớn một tiếng, thân hình lóe lên lao tới đám người Đổng Tố, trong ánh lửa trại bừng bình, thân hình của nữ nhân trước mặt càng gợi cảm, ánh mắt của Tống Đao trở nên đỏ bừng.
Nhìn thấy Tống Đao tự mình xuất thủ, Đổng Tố mặt lạnh như băng, trong lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng.
“Tố tổng quản, Vạn Kim Thương Hội không có gì đáng lưu luyến, không bằng tới Đao Đồ Bang, Tống Đao ta nhất định sẽ lấy lễ đối đãi!”
Tống Đao nhìn chằm chằm vào Đổng Tố, cười nói.
Khuôn mặt Đổng Tố băng lãnh, ngọc thủ nắm chặt, một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện ở trong tay.
Thấy thế, Tống Đao có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể phất phất tay, nói:
“Bắt lấy nàng, nhớ kỹ, không nên làm bị thương mỹ nhân.”
“Dạ!”
Nghe thấy Tống Đao căn dặn, đám nhân mã Đao Đồ Bang nhất thời nở nụ cười dâm đãng, sau đó tản ra xung quanh, vây lấy Đổng Tố.
“Ra tay!”
Một người trong bọn họ ra lệnh, đám nhân mã Đồ Đao Bang đồng thời lao tới, ba động Nguyên Lực cũng lập tức bạo phát.
“Giết!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đổng Tố cắn răng, quát một tiếng lạnh lẽo, lúc này ngoại trừ liều mạng thì làm gì còn con đường nào khác.
“Rống!”
Nhưng mà, ngay khi Đổng Tố định liều mạng với đám người Đồ Đao Bang, một tiếng thú gầm đột nhiên từ trong rừng rậm truyền ra, một cái bóng đỏ nhanh như chớp lao vào trong đám người, cái đuôi đỏ của nó dựng lên, quét một cái, đánh bay mấy người của Đồ Đao Bang.
Biến cố đột nhiên xảy ra làm cho đội ngũ của đám nhân mã Đồ Đao Bang rối loạn, trong mắt Tống Đao hiện hàn mang, nhìn về con hổ lớn ở trước mặt, sau đó chuyển sang nhìn người đang ở trên lưng hổ:
“Là ngươi?”
“Lâm Động? !”
Đổng Tố cũng ngẩn người vì cứu binh đột nhiên xuất hiện, khi nàng thấy thiếu niên ngồi trên lưng hổ, trong mắt hiện lên sự hưng phấn.
Nhưng khi nàng thấy Lâm Động chỉ tới một mình, sự hưng phấn lập tức giảm xuống, trong mắt hiện lên sự lo lắng, với tình hình bây giờ, Lâm Động có tới cũng chỉ chịu chết mà thôi!
Dù sao, Tống Đao và Nhạc Sơn đều là cường giả Đại Viên Mãn!
Chương 163 : Tầng thứ 3 của Hóa Sinh Phù Trận
“Tiểu tử, ta có lòng tốt không muốn động tới ngươi, nhưng ngươi đừng tưởng rằng Đồ Đao Bang dễ bắt nạt!”
Tống Đao dùng ánh mắt âm hàn nhìn chằm chằm vào Lâm Động, chậm rãi nói.
Vừa nói chuyện, Tống Đao vừa đảo mắt nhìn quanh khu rừng, ban ngày hắn biết Lâm Động đi với một đoàn người thực lực không kém, nếu như lúc này họ nhúng tay vào thì trận này đúng là bất lợi.
“Ha hả, Tống Đao bang chủ, hành sự cần gì phải đuổi tận giết tuyệt, hay là chuyện này dừng ở đây đi.”
Lâm Động cười cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lông của Tiểu Viêm.
Tiểu Viêm phối hợp há cái miệng to như chậu máu, thân hình khổng lồ hơi nghiêng về phía trước, làm động thái công kích, một cỗ khí tức hung hãn từ trong cơ thể nó tràn ra.
“Ngươi cho rằng ngươi là ai mà dám cản trở Đao Đồ Bang?”
Bên cạnh Tống Đao, cường giả Tiểu Viên Mãn ban sáng cản Lâm Khả, không khỏi cười lạnh nói.
“Tiểu tử, nếu như ngươi lúc này rời đi, ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra!”
Tống Đao nhìn chằm chằm vào Lâm Động, trầm giọng nói.
“Lâm Động, ngươi mau dẫn theo Chỉ Lam đi đi!”
Ở phía sau Lâm Động, Đổng Tố nói một cách vội vã, Đao Đồ Bang và Huyết Lang Bang liên thủ, thực lực tương đối mạnh, lấy thực lực của Lâm Động, làm sao có thể ngăn cản bọn họ được.
Lâm Động khẽ lắc đầu, hắn tập trung nhìn vào Tống Đao, Đao Đồ Bang tuy mạnh, nhưng người làm cho hắn kiêng kỵ cũng chỉ có một mình Tống Đao mà thôi, chỉ cần đánh bại Tống Đao, tình hình hôm nay sẽ được giải quyết.
“Rượu mời không uống!”
Nhìn thấy Lâm Động vẫn không lùi lại, trong mắt Tống Đao hiện lên vẻ hung dữ, hắn vung tay lên, điềm nhiên nói:
“Giết hắn!”
“Làm thịt thằng nhãi con này!”
Nghe vậy, nhân mã Đao Đồ Bang nhất thời cười rộ lên, Nguyên Lực từ trong cơ thể chúng bộc phát ra ngoài, đao kiếm sắc bén cầm trong tay mang theo hàn mang lạnh lẽo, bổ về phía Lâm Động.
Đối với đám nhân mã Đồ Đao Bang ồ ạt lao tới, Lâm Động không để ý mà chỉ tập trung vào Tống Đao, khi đám người này chỉ còn cách hắn mấy trượng, từ trong rừng đột nhiên vang lên những tiếng xé gió, mấy đốm sáng theo đó tỏa ra.
“Phốc phốc!”
Đột nhiên xảy ra công kích làm cho nhân mã Đao Đồ Bang cả kinh, chúng vội vàng huy động đao kiếm trong tay, đồng thời vận chuyển Nguyên Lực tạo thành một bức tường phòng ngự trước mặt, nhưng những đốm sáng kia mạnh tới mức phá tan tất cả, xuyên thủng đao kiếm, chui qua yết hầu những tên xui xẻo này.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã có hơn 10 hảo thủ Đồ Đao Bang chết dưới những đốm sáng kia.
Khi những đốm sáng kia từ trong yết hầu chui ra, nó đã dính máu, ngưng tụ ở giữa không trung tạo thành một trường kiếm, ngay sau đó, một bóng hình xinh đẹp mặc áo trắng từ trong rừng bay ra, nhẹ nhàng đặt chân lên trường kiếm, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, cười cười nhìn đám nhân mã Đồ Đao Bang.
“Không hổ là Linh. . .”
Lâm Động rùng mình nhìn hơn 10 hảo thủ chết trong tay trường kiếm kia, thanh Toái Băng trường kiếm này hiển nhiên là lúc nào cũng có thể biến đổi hình thái công kích, hơn nữa lại cực kỳ sắc bén, cương đao, cương kiếm trong tay mấy người kia đứng trước thanh trường kiếm này chỉ như đậu hủ, ngay cả Nguyên Lực phòng ngự cũng không có bao nhiêu hiệu quả.
Dựa theo Lâm Động suy đoán, cái thanh Toái Băng trường kiếm này có thể làm cho thực lực của Lâm Khả tăng lên 3 thành, oai lực của Linh Bảo đúng là không giống như bình thường.
“Dám giết người của Đồ Đao Bang ta, tốt, tốt rất!”
Tống Đao nhìn chằm chằm vào Lâm Khả đang đứng trên thanh Toái Băng trường kiếm, âm trầm quát lớn.
“Đao Đồ Bang? Chưa nghe nói qua.”
Lâm Khả mỉm cười, sau đó nhìn về phía Lâm Động, hai mi nhíu lại:
“Ngươi thực sự định thu thập người này?”
“Nếu như ngươi muốn ta có thể tặng cho ngươi.”
Lâm Động cười nói.
“Cái tên khó nhai này chỉ có nam nhân như ngươi mới tốt, những người còn lại giao cho ta và con hổ già kia là được.”
Lâm Khả giảo hoạt nói, nàng đương nhiên là cảm giác được Tống Đao không phải là người dễ giải quyết.
“Lâm Động, ta với ngươi cùng nhau đối phó Tống Đao!”
Nghe thấy Lâm Động muốn một mình đối phó Tống Đao, Đổng Tố biến sắc, người này là cường giả Đại Viên Mãn hàng thật giá thật, tuy Lâm Động có Tinh thần lực rất mạnh, nhưng muốn đối phó người này thì cũng sẽ lành ít giữ nhiều.
“Tố tỷ, giao cho đệ được rồi.”
Lâm động lắc đầu, thực lực của Đổng Tố đương nhiên không phải là đối thủ của Tống Đao, nếu như nàng nhúng tay vào thì sẽ khiến cho Lâm Động phải phân tâm bảo vệ nàng.
“Một mình ngươi có được không?”
Nhìn thấy Lâm Động kiên trì, Đổng Tố mày liễu nhíu lại, lo lắng nói.
Lâm Động cười cười, không trả lời mà chậm rãi đi ra, hướng đi chính là hướng mà Tống Đao đang đứng.
“Tiểu tử không biết trời cao đất rộng!”
Nhìn thấy Lâm Động từng bước đi tới, trong mắt Tống Đao xẹt qua vẻ dữ tợn.
“Tống Đao bang chủ, tên tiểu tử kia có quan hệ với Vạn Kim Thương Hội, nên giết hết!”
Động tĩnh bên này đương nhiên là hấp dẫn sự chú ý của Nhạc Sơn, mặc dù hắn đang kịch liệt giao thủ với Hạ Vạn Kim, nhưng mà khi hắn phát hiện Lâm Động chỉ tới có hai người, sát ý trong lòng đại thịnh, quát lớn.
Tống Đao khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn vào người Lâm Động
“Nếu ngươi đã không thức thời vụ, vậy thì đừng trách ta thủ đoạn độc ác!”
“Ầm!”
Tiếng nói lạnh nhạt của Thanh Đàn vừa dứt, một cỗ Nguyên Lực cường hãn, bỗng nhiên từ trong cơ thể hắn tuôn ra dữ dội, Nguyên Lực màu trắng giống như một ngọn lửa lan tỏa, bao quanh thân hình hắn, một cỗ uy áp cường đại cũng theo đó tỏa ra xung quanh.
Nguyên Lực cuồn cuộn tuôn ra, Tống Đao dậm một chân xuống đất, thân hình như một cái bóng mờ chợt lóe lên, chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt Lâm Động, biến trưởng thành đao chém, Thuần Nguyên Cương Khí sắc bén cấp tốc hình thành, trực tiếp xé rách không khí tàn nhẫn bổ về phía yết hầu Lâm Động.
“Thuần Nguyên Chỉ!”
Khi Tống Đao xuất thủ, Nguyên Lực màu vàng nhạt cũng đồng thời từ trong cơ thể Lâm Động tuôn ra, hai ngón tay gập lại, Thuần Nguyên Cương Khí cấp tốc ngưng tụ ở đầu ngón tay, cuối cùng biến thành một mũi dùi, nhanh như tia chớp điểm vào đao phong của Tống Đao.
“Xuy!”
Chỉ chưởng tiếp xúc, Nguyên Lực hung hãn chấn động sau đó đột nhiên tỏa ra, những chiếc lá trên mặt đất trực tiếp bị đánh thành bụi phấn.
“Hừ, mới chỉ Tiểu Viên Mãn mà đã dám cứng đối cứng với ta, muốn chết!”
Tống Đao sắc mặt âm hàn, chưởng phong sắc bén trực tiếp kích vỡ Nguyên Lực của Lâm Động, nhưng khi hắn đang định tiếp tục triển khai công kích thì Lâm Động đã giảo hoạt đưa tay ra, nhanh chóng kết thành một đạo ấn pháp.
Trong lúc ấn pháp đang biến ảo, Nguyên Lực màu vàng nhạt giống như thủy triều từ trogn cơ thể Lâm Động tuôn ra, ngưng tụ ở trong lòng bàn tay của hắn.
Kỳ Môn Ấn, tầng thứ 4!
Lâm Động rất hiểu sự cường hãn của cường giả Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn, bất luận là mức độ hùng hậu của Nguyên Lực hay kinh nghiệm thì Tống Đao đều mạnh hơn hắn một bậc, cho nên khi xuất thủ, hắn phải thi triển võ học có đẳng cấp không thấp.
Khi Lâm Động kết được ấn pháp cuối cùng, Nguyên Lực màu vàng nhạt đã ngưng tụ thành một cái quang ấn màu vàng nhạt lớn chừng vài thước ở trong lòng bàn tay của hắn.
Lúc này quang ấn màu vàng nhạt ẩn chứa Nguyên Lực ba động mạnh hơn không biết bao nhiêu lần khi hắn giao thủ với Lâm Trần, đây cũng là lần đầu tiên sau khi tiến vào Tiểu Viên Mãn, Lâm Động toàn lực thi triển võ học mạnh nhất!
“Vù!”
Quang ấn màu vàng nhạt vừa hình thành, cánh tay Lâm Động đã chấn động, quang ấn trực tiếp lao ra, hình thành một cái đuôi màu vàng, lao tới chỗ Tống Đao.
Quang ấn mang theo một cỗ kình phong mạnh mẽ đập vào mặt, con ngươi Tống Đao cũng hơi co rụt lại, hắn bất ngờ khi thấy Lâm Động mới chỉ ở cảnh giới Tiểu Viên Mãn đã có thể thi triển ra chiêu thức cường hãn bậc này.
“Ngũ Hổ Đoạn Đao Chưởng!”
Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng Tống Đao đã hạ thủ thì không lưu tình, Nguyên Lực màu trắng điên cuồng ngưng tụ ở trong lòng bàn tay phải, trong lúc mơ hồ, nó ngưng tụ thành một thanh đao, trên thanh đao có hình con hổ.
“Tiểu tử, một chiêu lấy mạng ngươi!”,
Đao hình ngưng hiện, sự dữ tợn trên khuôn mặt Tống Đao càng nhiều, hắn bước lên một bước, một chưởng đập thẳng vào quang ấn!
“Ầm!”
Đao ảnh do Nguyên Lực hùng hậu ngưng tụ nặng nề chém vào quang ấn màu vàng nhạt, ngay sau đó, một ba động Nguyên Lực cường hãn giống như một cơn lốc tỏa ra, cuốn theo tất cả, thậm chí mặt đất còn bị đánh nứt thành mấy cái khe.
“Phá cho ta!”
Đao mang sắc bén và cuồng bạo tuôn ra dữ dội, sắc mặt Tống Đao trở nên lạnh lùng, thì thấy quang ấn màu vàng nhạt của Lâm Động bị chém tách đôi.
Đám người Đổng Tố nhìn thấy cảnh tượng này thì trên mặt không còn chút máu.
“Tiểu tử, ngươi chết tới nơi rồi!”
Một chiêu đắc thế, trong mắt Tống Đao hiện lên sự tàn nhẫn, đao mang sắc bén trong tay nhanh như tia chớp bắn về phía cổ của Lâm Động.
“U u!”
Đối mặt với thế tiếng công trí mạng của Tống Đao, Lâm Động vẫn bình tĩnh, thủ ấn biến đổi, thì thấy trong quang ấn đang vỡ đột nhiên bắn ra vô số sợi tơ tinh thần, chúng kết vào với nhau, chỉ trong một thời gian ngắn đã ngưng tụ thành một cái phù trận huyền ảo, lơ lửng trước mặt Lâm Động.
“Hóa Sinh Phù Trận, Vạn Hóa Viêm!”
Lúc Phù trận hình thành cũng là lúc thân hình Tống Đao ở ngay trước mặt, khóe miệng Lâm Động nở một nụ cười lạnh như băng.
Hóa Sinh Phù Trận, có ba tầng biến hóa, Hóa Sinh Quang, Hóa Sinh Bích Ba, cùng với tầng biến hóa mạnh nhất – Vạn Hóa Viêm (1), trước kia Lâm Động không thể thi triển được tầng 3, nhưng hiện giờ, sau khi bước chân vào cảnh giới Tiểu Viên Mãn, hắn đã có thể thành công thi triển Khí cấp tinh thần bí kỹ!
(1): Vạn Hóa Viêm: Tất cả biến thành lửa
Chương 164 : Dùng sức cướp đoạt
Khi Lâm Động quát lên một tiếng, cái phù trận huyền ảo kia đột nhiên xoay tròn, một cỗ tinh thần ba động rất mạnh theo đó khuếch tán ra xung quanh.
“Ào ào!”
Phù trận bồng bềnh, Tinh Thần Lực hùng hồn ngưng tụ ở phù trận, đột nhiên ở tâm của phù trận hiện lên một ngọn lửa kỳ dị.
Ngọn lửa này nhìn qua thì giống như ngọn lửa bình thường, nhưng mà nó lại không phải là lửa, bởi vì đây chính là Tinh thần lực ngưng tụ biến hóa thành.
Ngọn lửa chỉ lớn bằng ngón cái, nhưng tinh thần ba động lại tán phát một cách cuồng bạo, ngay cả Lâm Động cũng giật mình, hắn không nghĩ tới, cái Hóa Sinh Phù Trận này lại mạnh mẽ tới như vậy.
Tống Đao cũng phát hiện ra loại ba động này, trong mắt hắn hiện lên sự khiếp sợ, nhưng bây giờ đã không còn cách nào thu tay được nữa, hắn vội vàng điều động toàn bộ Nguyên Lực trong cơ thể, quán chú vào trong đao mang, muốn dùng thứ này để ngăn cản.
“Tích!”
Lâm Động lạnh lùng nhìn Tống Đao, ngón tay lăng không điểm ra, ngọn lửa trong tâm phù trận run rẩy dữ dội, sau đó vù một tiếng bay ra ngoài!
“Rầm rầm!”
Ngọn lửa bay ra làm cho không khí ở xung quanh chấn động, khí lãng vô hình điên cuồng rít lên, những thanh âm trầm thấp cũng theo đó nổ ra, thanh thế kinh người.
Tống Đao bị một kích này của Lâm Động làm cho hoảng sợ vô cùng, cho tới bây giờ hắn mới phát hiện, tuyệt chiêu của thiếu niên trước mặt không phải là Nguyên Lực mà là tinh thần công kích!
Hiện giờ đã không còn đường lui, Tống Đao không hổ là thủ lĩnh của một đám người liều mạng, trong mắt hiện lên vẻ độc ác, đao mang trong tay trở nên óng ánh, sau đó liều mạng chém thẳng xuống ngọn lửa!
“Ầm!”
Đao mang chém vào ngọn lửa, một tiếng nổ như sấm vang lên, nhưng mà đao mang trong nháy mắt sụp đổ, ngọn lửa kia không hề chậm lại, xông thẳng vào Tống Đao!
Nhìn thấy ngọn lửa điên cuồng xông tới, tay chân Tống Đao trở nên lạnh lẽo, ánh mắt của hắn đảo qua thiếu niên phía trước, thấy người này sắc mặt bình tĩnh, hoàn toàn không có nửa điểm đắc ý khi đẩy được một cường giả Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn vào chỗ chết.
“Đá trúng cửa sắt rồi. . .
Lúc này trong đầu Tống Đao chỉ có một ý niệm như vậy, nhưng hắn cũng không đứng im chờ chết, hai mắt hắn lóe lên một cái, âm thầm quyết định.
Ý niệm điên cuồng hiện lên, Tống Đao há mồm, một viên Nguyên Đan nhỏ như trúng chim bồ câu bỗng nhiên từ trong miệng hắn chui ra.
“Rầm rầm!”
Nguyên Đan vừa xuất hiện đã khiến cho không khí trong sân xoay tròn giống như một cơn lốc, những người đang chiến đấu kịch liệt cũng dừng tay, ánh mắt họ không hẹn mà cùng nhìn sang bên này.
Nhưng mà, khi họ thấy Tống Đao phun ra Nguyên Đan, trên mặt họ bắt đầu hiện lên sự kinh hãi, đặc biệt người của Đao Đồ Bang kinh hãi như gần chết.
Ai cũng hiểu, Nguyên Đan là thứ quan trọng nhất của người tu luyện, đây chính là căn cơ của việc tu luyện, ngoại thương nội thương cho dù nặng vẫn còn cơ hội chữa trị, nhưng nếu như Nguyên Đan bị thương thì sẽ để lại di chứng, có khi bị phế!
Cho nên, trừ khi tới lúc sống chết, nếu không thì cường giả Nguyên Đan cảnh sẽ không bao giờ tế xuất Nguyên Đan ra ngoài. . .
Mà cũng chính vì như vậy, khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, sự sợ hãi trong lòng như sóng ngập tràn, đặc biệt là Nhạc Sơn, hắn thật sự không thể tin, chỉ độc một mình Lâm Động mà có thể ép Tống Đao tới mức này!
“Ầm ầm!”
Trong vô số ánh mắt nhìn chăm chú, cơn lốc do Nguyên Đan tạo ra đã gào thét đập thẳng vào ngọn lửa!
Va chạm trong giây lát khiến cho toàn bộ chấn động, không gian im ắng lạ thường, một làn sóng xung kích như núi lửa phun ra lan tỏa ra xung quanh!
“Ầm!”
Lâm Động là người đứng đầu nên bị làn sóng xung kích này đánh bay mấy chục thước, nặng nề đập vào một thân cây, hắn kêu lên đau đớn, hiển nhiên là đã bị thương.
Rơi xuống đất, Lâm Động lập tức nhìn vào chỗ giao phong, mà sau khi hắn nhìn vào cái hố to hơn 10 trượng, trong mắt cũng hiện lên sự kinh ngạc.
Xung quanh cái hố có mấy người xui xẻo bị làn sóng xung kích lan tới, trông tình hình này chắc là đã bị thương nặng.
“Thình thịch!”
Do Lâm Động chuẩn bị chu đáo nên vết thương không nặng lắm, nhưng Tống Đao hiện giờ đang mím môi, hắn đứng gần làn sóng xung kích nhất, bị ảnh hưởng cũng mạnh nhất, bởi vậy khi làn sóng xung kích lan tới thân hình, sắc mặt hắn trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, như một cái diều đứt dây bay ngược ra sau, chật vật rơi xuống đất, tiếp tục phun máu.
Thương thế của Tống Đao lúc này hiển nhiên rất nặng, nhưng mà hắn vẫn chịu được đau, bàn tay lật một cái, viên Nguyên Đan ảm đạm lập tức bay về chỗ hắn, đối với người tu luyện, chân tay có thể bị chặt đứt, nhưng Nguyên Đan không thể mất!
Trải qua vụ va chạm vừa rồi, tuy rằng Nguyên Đan đã tạo được một kích trí mạng cho Lâm Động, nhưng mà nó cũng đã trở nên ảm đạm đi rất nhiều, hiển nhiên là có một số thương tổn, hiện giờ Tống Đao không có tâm tình để ý tới cái này, đầu tiên phải giữ mạng mới nói chuyện được.
Nguyên Đan bay theo hình vòng cung tới chỗ Tống Đao, nhưng khi nó sắp sửa chui vào trong miệng Tống Đao thì một đạo ánh sáng đột nhiên hiện ra, giống như một cái móng vuốt nhanh như tia chớp chụp lấy Nguyên Đan.
Thấy Nguyên Đan bị tóm, sắc mặt Tống Đao tái mét, hắn liều mạng khống chế viên Nguyên Đan kia.
“Xuy xuy!”truyện Kiếm Hiệp
Nhưng mà, Tống Đao hiện giờ đang trọng thương, hiển nhiên không có biện pháp mạnh, đặc biệt là cái móng vuốt kia lại có một cái gì đó giống như một cái hắc động, Nguyên Đan đang bị nó dần dần thôn phệ.
Khi Nguyên Đan bị hắc động kia thôn phệ, sắc mặt Tống Đao không còn chút máu, trong miệng phun ra một tràng máu tươi, hắn đã mất đi cảm ứng với Nguyên Đan!
Nguyên Đan mất đi thực lực đương nhiên là đại giảm, cái lực lượng hùng hậu đã biến mất, Tống Đao chỉ còn cảm thấy thân hình mình yếu ớt, hắn biết, lúc này hắn đã xong rồi. . .
“Đi! Đi mau! Tống Khuyết đâu?”
Sợ hãi cái chết, hắn tóm lấy mấy hảo thủ của Đao Đồ Bang, khàn giọng nói.
Nhìn thấy vị đầu lĩnh Đao Đồ Bang này như vậy, tên kia cũng bị dọa cho kinh hãi.
“Tống Khuyết đại ca đã bị nữ nhân kia giết rồi. . .”
Nghe thấy Tống Đao hỏi như vậy, tên thủ hạ kia sợ hãi nói.
“Cái gì?”
Nghe thấy tên thủ hạ của mình nói như thế, Tống Đao vốn đã suy yếu trước mắt đột nhiên tối sầm, hắn ngẩng đầu nhìn về phía không trung cách đây không xa, ở nơi đó có một nữ tử mặc áo trắng thanh lệ, đang cười cười như hoa hàm tiếu chém ra vô số đạo hàn mang, những cột máu đỏ tươi theo đó là tóe ra.
“Rống!”
Ở một chỗ khác, có một bóng thủ đỏ hồng đang điên cuồng đuổi giết hảo thủ Đao Đồ Bang, mỗi một lần cái bóng đỏ kia di chuyển là lại có một người bị nó xé làm đôi.
Cục diện đã xoay chuyển – bây giờ chỉ còn lại một bên tàn sát và một bên bị tàn sát!
“Đi!”
Tống Đao liều mạng dùng những khí lực cuối cùng, quay đầu lùi nhanh vào trong rừng, hắn biết nếu như lần này hắn chết thì Đao Đồ Bang sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt trong cái Thiên Viêm Sơn Mạch này.
Nhìn thấy Tống Đao chạy trốn, những người còn lại của Đồ Đao Bang đều mất hết dũng khí, toán loạn bỏ chạy, về phần Huyết Lang Bang, thân họ còn lo chưa xong sao có thể lo được cho người. . .
Nhìn thấy Đao Đồ Bang bỏ trốn, Lâm Động nhướng mày đang định truy sát thì có một đạo ánh sáng vọt tới, sau đó rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
“Không cần đuổi, tên kia xong rồi.”
Nghe thấy thanh âm của Tiểu Điêu, Lâm Động ngẩn ra, sau đó hắn đó hắn nhận ra trong lòng bàn tay mình có cái gì đó, cúi đầu thoáng nhìn, hai mắt giật giật, hóa ra trong tay hắn đang có một viên Nguyên Đan to bằng trứng chim bồ câu!
” Nguyên Đan của Tống Đao!”
Nhìn thấy Nguyên Đan, Lâm Động sợ hãi giật mình, sau đó lật tay ném nó vào trong Càn Khôn Đại, mất Nguyên Đan sợ rằng Tống Đao sẽ không ra được khỏi Thiên Viêm Sơn Mạch.
“Vậy mà tên kia lại bị ngươi đánh bại. . .”
Một bóng hình xinh đẹp đột nhiên xuất hiện, Lâm Khả đạp Toái Băng Kiếm chậm rãi huyền phù ở trước mặt Lâm Động, trong đôi mắt màu xanh lam hiện lên sự kinh ngạc, nàng đúng là không ngờ, Lâm Động có có đánh bại Tống Đao.
Đương nhiên, đó chỉ là hơi cảm thấy khiếp sợ và kinh ngạc thôi, Đổng Tố ở bên cạnh nàng cũng che miệng cười cười, sự khiếp sợ khó mà che giấu.
Chỉ một mình Lâm Động mà có thể đánh bại được một vị cường giả Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn!
Ở bên cạnh Đổng Tố, Hạ Chỉ Lam dùng ánh mắt cổ quái nhìn Lâm Động, nàng vẫn còn nhớ kỹ, mới cách đây nửa năm Lâm Động còn bị Ngụy Thông đánh cho sứt đầu mẻ trán, vậy mà bây giờ hắn đã có thể đánh bại được cường giả Đại Viên Mãn!
Tốc độ tu luyện gì vậy?
Cho tới bây giờ, Hạ Chỉ Lam mới hiểu tại sao Đổng Tố lại coi trọng Lâm Động, hóa ra người này là một quái thai!
Nhìn thấy các nàng kinh ngạc, Lâm Động chỉ cười cười, hắn cũng hiểu nếu như không có Tiểu Điêu xuất hiện cướp Nguyên Đan của Tống Đao, thì kiểu gì hắn cũng bị thương phải tĩnh dưỡng vài tháng là ít.
Chỉ là, tên Tống Đao đã hoàn toàn bị phế rồi.
Lâm Động nhẹ nhàng sờ sờ Càn Khôn Đại trong tay áo, sau đó ánh mắt của hắn nhìn về phía Nhạc Sơn, tủm tỉm cười nói.
“Nhạc Sơn bang chủ, bây giờ còn muốn giết ta nữa không?”
Chương 165 : Kết thúc trong đêm
Trong thung lũng, Đồ Đao Bang thua trận chạy tứ tán, tuy cục diện được vãn hồi nhưng mà trải qua một trường chém giết kịch liệt, Vạn Kim Thương Hội cũng tử thương không ít, Huyết Lang Bang đương nhiên cũng có tổn thất, quan trọng nhất chính là khi Đao Đồ Bang thảm bại, người của Huyết Lang Bang cũng bị mất đi sĩ khí, ưu thế lúc trước bây giờ tan tành chẳng còn gì.
Nhạc Sơn là một người rất am hiểu tình thế, khi Tống Đao bại bỏ chạy, hắn đã hiểu là trận này không thể giải quyết Vạn Kim Thương Hội được rồi, người phá hỏng tâm kế của hắn không phải ai khác chính là Lâm Động.
Mất đi sự hỗ trợ của Đao Đồ Bang, Huyết Lang Bang đã không còn thực lực giải quyết Vạn Kim Thương Hội, hơn nữa Lâm Động còn đứng một bên chờ đợi thời cơ.
Lúc trước khi Lâm Động và Tống Đao giao thủ, Nhạc Sơn cũng đã chú ý quan sát, trong lòng hắn cũng dâng lên một nỗi sợ hãi đối với thiếu niên chưa đầy 20 tuổi này, thực lực của người này xấp xỉ Tống Đao, vậy mà hắn có thể đánh cho Tống Đao thảm bại, đương nhiên cũng có thể làm như vậy với mình.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Động, Nhạc Sơn chỉ hơi có chút kinh ngạc về thực lực của người này, nhưng hắn không quá để ý, bởi lúc đó Lâm Động còn chưa bước chân vào Nguyên Đan cảnh, hắn chỉ dùng một ngón tay là có thể bóp chết.
Nhưng mà, trải qua các chuyện tiếp theo, cách nhìn của hắn với Lâm Động đã thay đổi, tốc độ phát triển của tên gia hỏa này vượt khỏi phạm vi tưởng tượng của hắn, lúc này thấy hắn đánh bại Tống Đao, trong lòng Nhạc Sơn đã có sự run sợ.
Hiện giờ tên thiếu niên trước kia bị hắn khinh thường nay đã có thực lực làm hắn sợ hãi. . .
Ánh lửa hắt lên khuôn mặt của Nhạc Sơn làm hiện rõ vẻ âm tình bất định của hắn, đám nhân mã của Huyết Lang Bang đã mất đi sát khí, ánh mắt khẩn trương nhìn vào đám nhân mã của Vạn Kim Thương Hội, nếu như không phải Nhạc Sơn chưa có ý kiến thì họ đã bỏ chạy giữ mạng giống như đám nhân mã của Đồ Đao bang rồi.
“Nếu sớm biết như vậy thì lúc ở Đan Tiên Trì ta đã giết ngươi rồi!”
Nhạc Sơn nhìn chằm chằm vào Lâm Động, khàn giọng nói.
“Đa tạ khích lệ.”
Lâm Động cười cười, ánh mắt đảo qua đám nhân mã của Huyết Lang Bang, nhíu mày, Nhạc Sơn lần này mang tới toàn là tinh nhuệ của Huyết Lang Bang, trông bộ dạng thì hình như Nhạc Sơn chưa bị thương.
Đánh bại một gã cường giả Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn là rất khó, muốn giết lại càng khó khăn hơn.
“Lần này Huyết Lang Bang chúng ta nhận thua.” Nhạc Sơn hít sâu một hơi, nói một câu không cam lòng nhưng hắn vẫn phải chấp nhận, với lực lượng có trong tay lúc này, hắn có thể bảo toàn cho đội ngũ trở về, nhưng nếu như còn kéo dài sợ rằng phải táng thân nơi này mất.
“Nhạc Sơn, đợi sau khi trở về, Vạn Kim Thương Hội chúng ta sẽ báo thù này!”
Hạ Vạn Kim lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhạc Sơn, hắn hiểu nếu như hôm nay không có Lâm Động xuất hiện thì kiểu gì Vạn Kim Thương Hội cũng bị diệt.
Lúc này ai cũng biết, sau khi Vạn Kim Thương Hội trở về Viêm Thành sẽ dốc toàn bộ lực lượng đánh một trận sống mái với Huyết Lang Bang.
Nhạc Sơn hai mắt giật giật vài cái, hắn nhìn Hạ Vạn Kim lạnh lùng nói:
“Hân hạnh đón tiếp!”
Ngoài miệng thì mạnh mồm như vậy nhưng trong lòng Nhạc Sơn cũng có chút khó chịu, từ ánh mắt của Hạ Vạn Kim hắn đã nhận ra sau này Vạn Kim Thương Hội sẽ hoàn toàn liều mạng với hắn, đối mặt với một thế lực có cả tài và lực như Vạn Kim Thương Hội, Huyết Lang Bang sẽ ở trong tình thế khó khăn vô cùng.
“Đi!”
Nhạc Sơn sắc mặt có chút khó coi, nhưng cũng không dám dừng lại ở đây lâu, hắn hung hăng nhìn Lâm Động một cái, sau đó dưới sự bảo vệ của đông đảo tinh nhuệ Huyết Lang Bang nhanh chóng rút lui vào trong rừng, mượn bóng đêm lao về như nước lũ.
Nhìn Huyết Lang Bang bỏ chạy, người của Vạn Kim Thương Hội cũng thở dài một hơi, không ít người trực tiếp ngồi bệt xuống, trận chiến tối nay đúng là thảm liệt.
“Ngươi cứ thả hắn đi như vậy sao?”
Lâm Khả liếc mắt nhìn theo phương hướng Nhạc Sơn đào tẩu, sau đó nhìn về phía Lâm Động cười nói.
“Hắn liều mạng muốn chạy chúng ta không ngăn được, hơn nữa với lực lượng của họ bây giờ muốn liều mạng thì Vạn Kim Thương Hội cũng không chịu nổi.”
Lâm động lắc đầu, nói.
“Vậy sao lúc trước không đuổi theo Tống Đao?”
Lâm Khả nhíu mi, nói.
“Có lòng nhưng không đủ lực.”
Lâm Động tùy tiện bịa ra một cái cớ, hắn không thể nói thẳng cho Lâm Khả biết rằng Nguyên Đan của Tống Đao đã ở trong tay của hắn? Dù sao thì chuyện đoạt Nguyên Đan của người khác cũng là một chuyện rất kiêng kị.
“Tin ngươi mới là lạ.”
Lâm Khả trợn mắt nhìn Lâm Động, nàng nhận ra, trải qua trường đại chiến hôm nay, Lâm Động có tổn thương, nhưng mà tốt hơn vô số lần so với Tống Đao.
Lâm Động cười cười, không nói gì thêm nữa, trải qua lần liên thủ tối nay, nữ tử thanh lệ này khiến cho hắn hơi có chút kiêng kỵ, nói chính xác là kiêng kị Toái Băng Kiếm dưới chân của nàng, thủ đoạn của nàng khiến cho hắn không dám khinh thường chút nào.
Lúc trước khi hắn và Tống Đao giao thủ, không ít nhân mã của Đồ Đao bang bị cô gái này lấy đi tính mạng, trong đó còn có cả hai gã cường giả Tiểu Viên Mãn, đặc biệt là người vừa cợt nhả với nàng ban ngày, thi thể của hắn lúc này bị đâm cho thủng lỗ chỗ, hiển nhiên là trước khi chết còn bị hành hạ một phen.
Tấm lòng của cô gái này tuyệt đối khác so với những gì thể hiện trên mặt, Lâm Động không muốn trêu chọc vào người như vậy.
“Lâm Động tiểu hữu, lần này nhờ có cậu rồi.”
Trong khi Lâm Động và Lâm Khả đang nói chuyện, Hạ Vạn Kim âm trầm đi tới, nhìn Lâm Động miễn cưỡng nở nụ cười, tối nay tuy rằng đánh lùi được Huyết Lang Bang, nhưng mà tổn thất của bọn họ cũng không nhỏ, nếu như Lâm Động tới chậm một chút thì sợ rằng số người bị chết còn nhiều hơn.
“Hạ hội trưởng nói gì vậy, khi ở Viêm Thành ta được Hạ hội trưởng và Tố tỷ quan tâm rất nhiều, việc trợ giúp là chuyện theo lý phải làm.”
Lâm Động cũng hiểu tâm tình của hắn lúc này, chắp tay nói.
“Lần này vốn chúng ta còn muốn xem bảo bối trong Cổ Mộ Phủ nhưng xem ra bây giờ chỉ còn cách dẹp đường về phủ.”
Đổng Tố ở một bên nhẹ giọng nói.
“Tiếp theo chúng ta trở về Viêm Thành, thù này không thể không báo.”
Hạ Vạn Kim cũng gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Lần này Huyết Lang Bang về tới nơi nhất định sẽ phòng bị nghiêm mật, khoảng thời gian này ta lại tới Cổ Mộ Phủ, gia tộc của ta xin nhờ Hạ hội trưởng quan tâm nhiều hơn.”
Lâm Động trầm ngâm nói, vạn nhất Huyết Lang Bang có hành động gì thì Lâm gia sẽ có biến cố.
“Yên tâm, chỉ cần Vạn Kim Thương Hội chúng ta còn ở Viêm Thành một ngày thì Lâm gia tuyệt đối sẽ không có chuyện gì!”
Hạ Vạn Kim trầm giọng nói.
“Ha hả, Lâm gia còn có Phù Sư Hội và Phủ thành chủ trông coi, Nhạc Sơn không có gan đắc tội hai thế lực lớn như vậy đâu.”
Đổng Tố cười nói.
“Đa tạ.”
Lâm Động chắp tay nói, hiện giờ thế của Lâm gia ở Viêm Thành cũng đã ổn định, nếu không thì hắn sẽ không bao giờ yên tâm rời đi.
“Hạ hội trưởng, Tố tỷ, các người nghỉ ngơi sau đó cũng khởi hành đi, chúng ta còn có một đội ngũ ở bên kia, chắc phải đi trước.”
Nhìn thoáng cô gái đạp Toái Băng Kiếm ở bên cạnh, Lâm Động nói với Hạ Vạn Kim và Đổng Tố.
“Cũng được.”
Hạ Vạn Kim nhìn Lâm Khả một chút sau đó nghiêm túc nhìn thanh Toái Băng Kiếm dưới chân nàng, trong mắt hắn hiện lên sự caanrtrongj, thân là người quản lý Vạn Kim Thương Hội, ánh mắt của hắn đương nhiên sắc bén, chi cần liếc mắt đã nhận ra thanh Toái Băng Kiếm dưới chân của Lâm Khả, loại bảo bối này thế lực bình thường không thể nào có được.
“Cáo từ.”
Lâm Động gật đầu vung tay lên, Tiểu Viêm mang theo mùi máu tươi lao tới, hắn điểm chân một cái ngồi trên lưng hổ, vẫy vẫy tay với đám người Hạ Vạn Kim, sau đó hóa thành một cái bóng đỏ rực lao vào trong rừng. Ở phía sau của hắn, Lâm Khả đạp Toái Băng Kiếm nhẹ nhàng theo sau.
Đối với Lâm Động mà nói, lần này xuất thủ không những có được cảm tình của Vạn Kim Thương Hội, mà quan trọng hơn chính là hắn được một quả của cường giả Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn, này nếu như sử dụng hợp lý thì hiệu quả sẽ cực lớn!
Bởi vậy, hành động lần này của hắn có thu hoạch không nhỏ.
Nhìn theo hai bóng hình biến mất trong đêm, Hạ Vạn Kim thở dài một hơi, chậm rãi nói:
“Mới chỉ 2, 3 tháng ngắn ngủi không gặp Lâm Động đã mạnh tới mức này, với thực lực của hắn hiện giờ, ta cũng không cách nào thắng được hắn rồi.”
Nhớ tới tình cảnh chật vật của Tống Đao lúc trước, đám người Đổng Tố, Hạ Chỉ Lam gật đầu.
“Tên kia cứ mỗi lần gặp mặt là mạnh hơn trước rất nhiều, nhưng đối với chúng ta đó là chuyện tốt.”
Đổng Tố mỉm cười, nói.
“Đúng.”
Hạ Vạn Kim gật đầu, chợt cười nói:
“Lúc đầu ta cũng có chút hoài nghi khi muội xem trọng Lâm Động, ha hả, xem ra ánh mắt của ta thiển cận rồi, người này chắc chắn không phải vật trong ao, thành tựu về sau không phải những người như chúng ta có khả năng dự liệu.”
Thu hồi ánh mắt, Hạ Vạn Kim nhìn thoáng đám nhân mã bên mình, thấy đã chuẩn bị xong hắn vung tay, trên mặt đột nhiên hiện lên sát ý.
“Đi thôi, khởi hành quay về Viêm Thành, Huyết Lang Bang, ta muốn đuổi họ ra khỏi Viêm Thành!”truyện ma