Vũ Động Càn Khôn
Tập 31 [ chương 151 đến 155 ]
❮ sautiếp ❯Chương 151 : Bốn thế lực lớn
“Ngươi dám. . .”
Nhìn thấy mũi kiếm bất thình lình chém về phía Quỷ Diêm, sát ý trong lòng Nhạc Sơn bốc lên, nếu như hắn không thể ngăn cản Lâm Động hạ sát thủ, vậy thì sau này còn ai dám hợp tác với Huyết Lang Bang nữa?
Kinh nghiệm của Nhạc Sơn cực kỳ phong phú, sau khi quát lớn, hắn vung tay đánh ra một chưởng, một cỗ Thuần Nguyên Cương Khí tuôn ra dữ dội, xé rách không khí đập thẳng vào mũi kiếm.
Bị một chưởng đánh trúng, mũi kiếm đi trật khỏi quỹ đạo vốn có.
Thấy mũi kiếm của mình bị đánh bay, hai mắt Lâm Động lóe lên, mũi kiếm đột nhiên lướt ngang, kiếm quang sắc bén chói mắt, nhanh như tia chớp xẹt qua cánh tay của Quỷ Diêm.
“Bịch!”
Một thanh âm nặng nề vang lên, kèm theo đó là một cánh tay rơi xuống!
“A!”
Tiếng kêu thê lương thảm thiết đột ngột vang lên, Quỷ Diêm ôm cánh tay cụt tới bả vai gào thét, trong lòng những người đứng xem đột nhiên lạnh toát.
Không ai nghĩ rằng, Nhạc Sơn tự mình xuất thủ mà Quỷ Diêm vẫn phải chịu mất một cánh tay, tuy tính mạng được bảo toàn nhưng mà mất tay thực lực sẽ đại giảm, Quỷ Đao Môn mạnh hay yếu được quyết định bởi thực lực của hắn, bây giờ bản thân bị thương nặng, danh vọng của Quỷ Đao Môn sẽ xuống dốc không phanh.
“Hôm nay ta phải làm thịt tên súc sinh này!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt Nhạc Sơn đỏ ngầu, hai chân dẫm mạnh lên mặt đất, thân hình lao lên phía trước, một cỗ Nguyên Lực cực kỳ mạnh mẽ tuôn ra, đánh tới vị trí Lâm Động.
“Hừ, Nhạc Sơn, ngươi cho rằng ta không tồn tại hay sao? !”
Nhìn thấy Nhạc Sơn muốn hạ sát thủ với Lâm Động, sắc mặt Hạ Vạn Kim trở nên lạnh lùng, thân hình lóe lên một cái đã đứng trước mặt Lâm Động, cường giả Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn tuy rằng không thể phi hành, nhưng có thể đứng trên không trong một khoảng thời gian ngắn.
“Hạ Vạn Kim, cút ngay!”
Nhạc Sơn đã bị Lâm Động làm cho tức giận tới cực điểm, nhìn thấy Hạ Vạn Kim xuất thủ, hắn không những không lui về mà còn quát lớn.
Thấy Nhạc Sơn quát lớn, Hạ Vạn Kim cũng hừ lạnh một tiếng, Nguyên Lực óng ánh điên cuồng ngưng tụ ở hai bàn tay, sau đó đấm ra phía trước.
“Ô!”
Một quyền của hắn tung ra, tiếng xé gió vang khắp bầu trời, uy áp của Nguyên Lực mạnh tới mức khiến cho sắc mặt vô số người trở nên khó coi.
“Thình thịch!”
Đối mặt với một quyền của Hạ Vạn Kim, Nhạc Sơn cũng đấm ra một quyền, hai quyền chạm nhau trên không trung, âm thanh cực lớn vang lên, Nguyên Lực ba động đáng sợ cũng theo đó tỏa ra, mọi người nhìn thấy một thân hình bay ngược ra sau, lùi lại hơn 10 bước, một người thì rơi ngay xuống đất.
Hai người đều là cường giả Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn, từ trước tới giờ đã giao thủ không biết bao nhiêu lần, muốn thắng được đối phương đương nhiên là rất khó.
“Nhạc Sơn bang chủ, cần gì phải tức giận như vậy, lúc trước bang chủ nói không ai được nhúng tay vào, vậy sao bây giờ lại. . .”
Nhìn sắc mặt âm trầm của Nhạc Sơn, Đổng Tố che miệng cười, nói.
Hai mắt Nhạc Sơn giật giật, nhìn chằm chằm vào Lâm Động đứng giữa không trung, điềm nhiên nói: “Tiểu tử, người ta đã thua, sao lại còn tàn nhẫn tới như vậy?”
Thân hình Lâm Động từ trên không hạ xuống, nghe thấy Nhạc Sơn nói câu này, hắn không khỏi cười, nói: “Nhạc Sơn bang chủ, trước mặt người mắt sáng không nói tiếng lóng, ngươi thừa biết, nếu như hôm nay ta thua Quỷ Diêm, sợ rằng kết quả không chỉ đơn giản là mất một cánh tay đâu?”
Chiến đấu không phải trò đùa, nhân từ với đối thủ chính là nuôi hổ dưỡng hoạn cho mình, Lâm gia nếu không thi triển một số thủ đoạn tàn nhẫn, sợ rằng ngày sau hậu hoạn sẽ tới liên miên không dứt, cho nên bây giờ Lâm Động thi triển thủ đoạn độc ác cũng chẳng có gì khó hiểu.
Ánh mắt Nhạc Sơn trầm xuống, hắn đương nhiên biết đạo lý này, nhưng mà Lâm Động vừa giao thủ với hắn lại còn chém đứt một cánh tay Quỷ Diêm, nếu hắn bỏ qua chẳng phải là bỏ luôn cả thể diện của mình hay sao.
“Việc đã xảy ra, nếu như ngươi không cho ta một câu trả lời hợp lý, cho dù Vạn Kim Thương Hội có xuất thủ, Nhạc Sơn ta cũng dám cam đoan với ngươi rằng, ta sẽ diệt Lâm gia ngươi đầu tiên!”
Ngữ khí của Nhạc Sơn lạnh lùng vô cùng, chuyện hôm nay đã làm mất thể diện của hắn, nếu như không tìm một việc gì đó lấy lại danh dự, sợ rằng sau ngày hôm nay sẽ có vô số người khác cười nhạo hắn, việc này hắn không thể nào chịu nổi.
Hơn nữa, hắn cũng có lòng tin, cho dù Lâm gia có Vạn Kim Thương Hội tương trợ, nhưng nếu như thật sự giao thủ, với thực lực của Huyết Lang Bang, hắn có thể dùng thế sét đánh không kịp bưng tai hoàn toàn tiêu diệt Lâm gia!
Ánh mắt Lâm Động vẫn hờ hững, hắn không trả lời nhưng bàn tay lại lật một cái, bốn thanh Bằng Huyền Kiếm bay về lơ lửng trước mặt hắn, hành động này đã chỉ rõ, muốn xin lỗi không có, nhưng muốn kiếm thì có 4 thanh.
Nhìn thấy Lâm Động làm như vậy, sắc mặt Nhạc Sơn trở nên khó coi, hắn đã kiên nhẫn tới cực hạn của mình rồi.
“Keng!”
Ở phía sau, đông đảo nhân mã của Huyết Lang Bang đã cảm nhận được sát ý của Nhạc Sơn, tất cả đều tuốt vũ khí, hàn mang chói mắt tỏa ra xung quanh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, nhân mã của Vạn Kim Thương Hội và Lâm gia cũng nắm chặt vũ khí trong tay, không khí trong sân trở nên căng thẳng vô cùng, chỉ một đốm lửa nhỏ cũng có thể làm bùng cháy cả một thảo nguyên.
Nhìn trường đại hỏa hoạn chuẩn bị bùng phát, những thế lực khác trong sân lập tức lùi lại, họ rất sợ nhân mã đôi bên giết nhau đỏ mắt chém bừa, hậu quả thực khó mà hình dung nổi.
“Cốp cốp!”
Khi mà nhân mã đôi bên sắp sống mái với nhau, đột nhiên có tiếng vó ngựa gấp gáp từ bên ngoài truyền tới, một dòng người màu đen nhanh chóng lao tới dừng lại bên ngoài quảng trường, đây là một đám người mặc áo giáp và mũ màu đen.
“Hắc Giáp Vệ của Phủ thành chủ?”
“Bọn họ sao lại tới đây? Chẳng nhẽ Phủ thành chủ cũng quản chuyện này hay sao?”
Nhìn đội quân được trang bị hoàn mỹ và huấn luyện nghiêm chỉnh kia, mọi người trong sân đồng thời cả kinh, những tiếng bàn luận xôn xao truyền ra.
Hắc Giáp Vệ đột ngột xuất hiện làm cho Lâm Động và đám người Hạ Vạn Kim ngạc nhiên, bầu không khí giương cung bạt kiếm trong sân đã được giảm bớt.
“Nhạc Sơn, ngươi dù sao cũng là lão nhân của Viêm Thành, sao lại ra tay với một người trẻ tuổi?”
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc, một thân ảnh già nua cưỡi hắc mã từ trong Hắc giáp vệ đi ra, cười nói.
“Nham đại sư?”
Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, Lâm Động mừng rỡ nở một nụ cười.
“Nham Huyền đại sư, đây là ân oán giữa Huyết Lang Bang chúng ta và Lâm gia, mong rằng đại sự không nên nhúng tay vào.”
Nhạc Sơn nói một cách khó khăn.
“Lâm Động giúp Phù Sư Hội Viêm Thành bảo vệ Phù Sư Tháp, đây là một đại ân, lão phu không phải người nhận ơn không báo, nếu Lâm gia gặp nạn, Phù Sư Hội đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Nham đại sư thản nhiên nói.
Nham đại sư vừa nói xong câu này, những người trong quảng trường lập tức ồ lên, một số người biết được sự mạnh mẽ của Phù Sư Hội còn kinh ngạc hơn. Thực lực của họ không kém tam đại thế lực đứng đầu Viêm Thành, chỉ là xưa nay họ đều duy trì trung lập, khả năng họ xuất thủ trợ giúp là cực nhỏ.
Sắc mặt của Nhạc Sơn vô cùng khó coi, bởi vì hắn không ngờ được câu nói của Nham Đại sư, Phù Sư Hội từ trước tới giờ đều duy trì trung lập, không biết vì sao hôm nay lại tương trợ Lâm Động!
Nếu như vậy thì chỉ vì một Lâm gia nho nhỏ, Huyết Lang Bang sẽ phải là địch thủ của hai thế lực lớn?
Vừa nghĩ tới chuyện Vạn Kim Thương Hội và Phù Sư Hội liên thủ, trong lòng Nhạc Sơn nhịn không được phải run lên, nếu như khai chiến, kết cục của Huyết Lang Bang sẽ không tốt.
“Ta thấy chuyện hôm nay kết thúc ở đây thôi, Quỷ Đao Môn đem Dương Nguyên Thạch trả lại cho Lâm gia, duy trì hòa khí sẽ có lợi cho cả hai bên, ngươi thấy có đúng không, Nhạc Sơn bang chủ?”
Nham đại sư cười nói.
Nhạc Sơn da mặt giật giật, ánh mắt âm trầm, hắn không trả lời vì hắn cực kỳ bất mãn với quyết định này.
“Nhạc Sơn bang chủ, việc này do ai khơi mào, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu, bảo Quỷ Đao Môn giao Dương Nguyên Thạch đã cướp là tương đối nhẹ nhàng rồi, nếu như làm căng, Huyết Lang Bang sẽ không tốt đâu.”
Trong lúc Nhạc Sơn im lặng, ở bên cạnh Nham Đại sư đột nhiên vang lên một thanh âm trong trẻo, một người mặc áo giáp đen cười ngựa đi ra, thân ảnh này vô cùng thon thả, thậm chí con ngựa cũng mảnh khảnh, vừa nhìn đã biết sau bộ áp giáp này là một thân hình vô cùng động lòng người.
“Mong rằng Nhạc Sơn bang chủ nể mặt Phủ thành chủ, sau này không tìm Lâm gia gây chuyện.”
“Phủ thành chủ?”
Nghe thấy người này nói như thế, sắc mặt Nhạc Sơn cứng lại, đám người xung quanh cũng ồ lên.
Viêm Thành tuy có ba thế lực lớn, nhưng người quản lý lại là Phủ thành chủ, bọn họ chính là chúa tể của cái thành thị này, tuy rằng bình thường chỉ duy trì trật tự, nhưng thực lực của Phủ thành chủ không ai dám hoài nghi, hơn nữa, bọn họ cũng giống như Phù Sư hội, rất ít khi nhúng tay vào ân oán của người khác.
Ba chữ Phủ thành chủ đã làm cho cả quảng trường trở nên im lặng, trong lòng những người ở đây hiện lên sự kinh hãi, một cái Lâm gia nho nhỏ vậy mà có cả Phủ thành chủ, Vạn Kim Thương Hội, Phù Sư Hội, ba đại thế lực của Viêm Thành đứng sau lưng, đây là cái khái niệm gì?
Nếu ba đại thế lực này liên thủ cho dù Huyết Lang bang cũng sẽ bị tiêu diệt trong vòng vài ngày ngắn ngủi!
“Thằng nhóc thật đáng sợ. . .”
Một số ánh mắt hồi hộp nhìn về phía Lâm Động, Lâm gia có thể lôi kéo những đại thế lực như thế này, ngoại trừ người đó, làm gì còn ai đủ khả năng?
Đương nhiên bọn họ cũng không biết, Lâm Động hiện giờ cũng ngỡ ngàng nhìn vào thân ảnh được che kín bởi giáp đen kia, Phù Sư hội giúp Lâm gia, hắn có thể hiểu, nhưng mà Phủ thành chủ thì hắn không hiểu tại sao cả. . .
Trong lúc Lâm Động ngỡ ngàng, thân ảnh mặc giáp đen kia vươn những ngón tay ngọc nhỏ dài, tháo mũ giáp xuống, để lộ một khuôn mặt với nụ cười lạnh lùng.
Chương 152 : Kinh sợ
“Tử Nguyệt?”
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc, Lâm Động sửng sốt nhìn Tử Nguyệt, hóa ra nàng mới là người chỉ huy của Hắc Giáp vệ.
“Ha hả, Tử Nguyệt là con gái của thành chủ Viêm Thành.”
Trong lúc Lâm Động đang nghi hoặc, Nham đại sư cười đến gần, giải thích.
Nghe vậy, Lâm Động lúc này mới hiểu, thảo nào mà từ trước tới giờ Nham Đại sư cực kỳ kính nể Tử Nguyệt, hóa ra bên trong còn có một nguyên nhân này nữa.
Trong khoảng thời gian vừa rồi, Lâm Động đặt toàn bộ tinh thần của mình vào Phù Sư Tháp, những chuyện khác hắn không quan tâm, sau khi xong hắn còn phải giải quyết phiền phức của Lâm gia và Huyết Lang Bang.
Thanh âm của Nham Đại sư mang theo sự áy náy, sau khi biết được chuyện này hắn lập tức lật đật chạy tới đây, còn về chuyện Tử Nguyệt mang theo Hắc giáp vệ tới thì chỉ là chủ ý của mình nàng mà thôi. Dù sao Huyết Lang Bang không phải là một thế lực bình thường, không làm cho Nhạc Sơn kinh sợ thì với tâm tính của hắn, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Đối với việc Nham đại sư áy náy, Lâm Động cười lắc đầu, hắn không để ý tới chuyện này, mọi người có thể kéo tới tương trợ đã thể hiện mức độ quan hệ và thành ý rồi.
“Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, tiểu tử này đã lôi kéo được Vạn Kim Thương Hội, Phù Sư Hội cùng với Phủ thành chủ.”
Phía sau Lâm Động là 3 con quái vật lớn, cho dù có mạnh như Nhạc Sơn thì trong lòng cũng cảm thấy vô lực, hắn luôn cho rằng Lâm gia không chịu nổi một kích, nhưng mà lúc này hắn đã hiểu, ở Viêm Thành này, Lâm gia đã là một trong những thế lực không thể trêu chọc.
Lâm gia có ba thế lực lớn làm hậu thuẫn, hơn nữa Lâm Động còn có thiên phú kinh người, có thể tưởng tượng ra viễn cảnh sau này khi tiềm lực của hắn bộc phát sẽ vô cùng kinh khủng.
Mặc dù đối với cái viễn cảnh này Nhạc Sơn không thích, nhưng mà lúc này hắn cũng hiểu, Lâm Động bây giờ đã không còn giống lần đầu tiên hắn gặp, không còn là một người mà hắn có thể tiện tay bóp chết.
Hít thật sâu một hơi, vẻ âm hàn trên mặt Nhạc Sơn mất dần, sau đó hắn lại tươi cười, quay sang phía Tử Nguyệt chắp tay, cười nói:
“Nếu như Tử Nguyệt tiểu thư đã tự mình đứng ra, Nhạc Sơn mà không nể mặt thì đúng là quá đáng.”
Đối với thực trạng này, nếu Nhạc Sơn mà còn làm cứng, Huyết Lang Bang cũng chẳng nhận được chỗ tốt nào cả. Dù sao Huyết Lang Bang tuy mạnh, nhưng có mạnh cũng chẳng địch nổi mấy thế lực lớn như Phủ thành chủ, Vạn Kim Thương Hội, Phù Sư Hội liên thủ. Mà nếu không cứng được thì mềm, lăn lộn ở Viêm Thành nhiều năm như vậy, Nhạc Sơn rất hiểu cái câu, “núi xanh còn đó”.
Thứ thực sự khó đối phó không phải là con ác lang hung ác, mà lại là con độc xà núp trong bóng tối.
“Lâm gia có Lâm Động, không ai dám động vào nữa rồi.”
Nhìn thấy Nhạc Sơn bắt đầu xuống nước, các thế lực khác ở trong quảng trường chỉ biết hai mặt nhìn nhau, trong lòng thở dài một tiếng, bọn họ hiểu, sau này phải nhanh chóng tận dụng quan hệ thật tốt với Lâm gia, Huyết Lang Bang còn bị dính quả đắng này, bọn họ mà đòi chiếm tiện nghi thì sợ rằng kết quả còn thê thảm hơn Quỷ Diêm mấy lần.
“Ha hả, Lâm Động tiểu ca đúng là anh hùng xuất thiếu niên, tuổi còn nhỏ mà đã có thành tựu như thế này, sợ rằng không bao lâu nữa, cái tên Viêm thành đệ nhất cường giả sẽ rơi vào trong tay Lâm gia mà thôi.”
Nhạc Sơn tiến lên, cười tủm tỉm nói, trông hắn rất là hiền lành, cái bộ dáng hung ác lúc trước hình như chưa từng tồn tại.
Lâm Động cười cười, hắn nhận ra ý gây xích mích trong câu nói của người này, lập tức nhẹ giọng nói:
“Nhạc Sơn bang chủ co được giãn được, đúng là người làm đại sự, sau này mong bang chủ đừng ghi hận ta.”
Lâm Động nói như vậy đã kéo ba thế lực lớn vào trong một phe, cho nên cái ý châm chọc gây xích mích kia sẽ không có đất dụng võ.
Nụ cười trên mặt Nhạc Sơn cứng lại, nhưng lại nhanh chóng giãn ra, tuổi của Lâm Động không lớn nhưng lời lẽ vô cùng sắc bén.
“Đâu có, lần này đúng là Quỷ Đao môn có lỗi, Lâm Động tiểu ca yên tâm, đợi sau khi trở về, ta sẽ sai bọn họ mang Dương Nguyên Thạch trả lại.”
Nhạc Sơn cười cười, sau đó quay sang nhìn Tử Nguyệt chắp tay:
“Nếu chuyện hôm nay đã xong, ta không ở lâu nữa, Tử Nguyệt tiểu thư, nếu như có thời gian xin gửi lời hỏi thăm của ta tới thành chủ đại nhân.”
Tử Nguyệt hơi gật đầu, Nhạc Sơn thấy thế lập tức xoay người mang theo nhân mã rời đi. Lúc hắn xoay người nụ cười trên mặt dần dần biến mất, sâu trong ánh mắt lóe lên vẻ âm hàn, không khác gì khuôn mặt hắn lúc nãy.
“Đi!”
Lúc hắn đi ngang qua chỗ Quỷ Diêm, lại nhìn bộ dáng chật vật của người này, hắn không khỏi thầm mắng một tiếng:
“Đồ vô dụng.”
Nếu như vừa rồi Qủy Diêm có thể giết chết Lâm Động, chuyện tình tiếp theo cũng không diễn biến tới mức này, Phủ thành chủ, Vạn Kim Thương Hội, Phù Sư Hội trợ giúp Lâm gia, đơn giản là bởi vì có quan hệ với Lâm Động, chỉ cần Lâm Động chết là cái quan hệ này biến mất, bọn họ sẽ không dám mạo hiểm khai chiến với Huyết Lang Bang.
Đương nhiên mắng thì mắng như vậy, nhưng Nhạc Sơn cũng có kiêng kị trong lòng, hắn vung tay, bảo người của Quỷ Đao Môn khiêng Quỷ Diêm đi, sau đó mang theo nhân mã của Huyết Lang Bang đi thẳng.
Nhìn đám nhân mã của Huyết Lang Bang như thủy triều rút đi, những thế lực khác trong quảng trường không ai dám dừng lại, họ sợ Lâm Động nhớ mặt gây phiền phức cho mình.
Vì vậy, không tới mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, quảng trường vốn ồn ã đã im bặt.
“Lần này cám ơn ba vị.”
Nhìn thấy mọi người rút lui, Lâm Động cũng thở dài một hơi, xoay người nhìn Tử Nguyệt, Nham đại sư, Hạ Vạn Kim chắp tay nói câu cám ơn.
“Ha hả, không nghĩ tới cái tên tiểu tử này lại có nhiều người trợ giúp như vậy.”
Hạ Vạn Kim cười nói, nói thật, trong lòng hắn rất rung động với chuyện Phù Sư Hội và Phủ thành chủ ra tay giúp đỡ Lâm gia, tuy Nham đại sư có quan hệ thân cận với Vạn Kim Thương Hội, nhưng mà nếu như Vạn Kim Thương Hội thật và Huyết Lang Bang khai chiến, Phù Sư Hội rất có khả năng sẽ giữ trung lập, về phần Phủ thành chủ chắc chắn cũng như vậy.
Nhưng mà hôm nay vì một Lâm gia, hai đại thế lực đã đồng thời hiện thân trợ giúp, loại chuyện này chưa từng xuất hiện trong mấy năm nay.
“Lâm Động tiểu tử này quả nhiên không phải người thường, ánh mắt của Đổng Tố thật chính xác. . .”
Vừa rung động, Hạ Vạn Kim vừa có cảm giác may mắn, rất may là quan hệ của Vạn Kim Thương Hội và Lâm Động cũng không tệ.
Nham đại sư cười cười, nói:
“Lâm Động có đại ân với Phù Sư Hội Viêm Thành, nếu như ta không ra mặt, những vị Phù Sư khác cũng sẽ kéo tới.”
“Phụ thân nói ngươi đáng giúp.”
Tử Nguyệt liếc mắt nhìn Lâm Động, thản nhiên nói.
Câu này của Tử Nguyệt làm cho Lâm Động sửng sốt, có chút không hiểu, dường như hắn chưa từng gặp mặt vị thành chủ thần bí kia mà?
“Ha hả, thành chủ cũng nghe nói tới chuyện ngươi biểu hiện trong Phù Sư tháp, với thực lực của ngươi chỉ cần không tới mấy năm nữa chắc chắn sẽ bước vào Linh Phù Sư, một Linh Phù Sư đáng giá để cho người khác trợ giúp.”
Nham đại sư cười nói.
“Linh Phù Sư. . .”
Nghe thế ba chữ này, sắc mặt Hạ Vạn Kim hơi cứng lại, có chút chấn động nhìn về phía Lâm Động, Linh Phù Sư là người có thực lực ngang ngửa với cường giả Tạo Hóa Tam Cảnh, đây là những cường giả hàng đầu trong Đại Viêm vương triều, nếu như thực sự có thể bước tới trình độ này, chắc chắn đáng để cho Phủ thành chủ tự thân xuất mã.
“Nếu Nhạc Sơn kia biết được điều này thì chắc chắn hắn sẽ hối hận vô cùng khi đã kết oán cùng với Lâm gia.”
“Nham đại sư đã quá đề cao tiểu tử rồi, chuyện tương lai làm gì có ai biết được.”
Lâm Động cười cười, hắn không muốn nói thêm về chuyện này, cho nên sau khi hàn huyên, Tử Nguyệt mang theo Hắc giáp vệ rời đi đầu tiên, sau đó Nham đại sư, Vạn Kim Thương Hội cũng lục tục rút về.
“Đi thôi, chúng ta cũng về đi.”
Nhìn thấy mọi người đều đã về hết, Lâm Động cũng quay đầu nhìn về phía đám người Lâm Chấn Thiên cười cười.
Nhìn Lâm Động, Lâm Chấn Thiên cười khổ một tiếng, vốn trong lần tranh đấu này Lâm gia sẽ phải chịu thiệt, nhưng mà trong tình thế nước sôi lửa bỏng lại chuyển ngược được tình thế, làm cho Huyết Lang Bang kinh hãi mà về, không dám có một chút bất mãn nào.
“Lâm gia ta có nó thực là có phúc.”
Lâm Chấn Thiên thở dài một tiếng, trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn đã hiện lên sự vui mừng.
Một tình hình tưởng chừng như sắp chém giết kịch liệt, vậy mà lại kết thúc một cách đầu voi đuôi chuột, Huyết Lang Bang và Quỷ Đao Môn hùng hổ mà tới, chẳng những không đạt được lợi ích gì, trái lại còn đánh mất cả thể diện.
Sau khi việc này truyền ra đã làm cho cả Viêm Thành chấn động, tới bây giờ người bên ngoài mới biết, cái thế lực mới lâm gia có thực lực đáng sợ, đương nhiên, bọn họ cũng hiểu thực lực đáng sợ này đến từ một thiếu niên chưa tới 20 tuổi.
Nhưng mà tất cả mọi chuyện đều đã qua, trong Viêm Thành chắc chỉ có người đui mù mới tới Lâm gia gây phiền phức, dù sao, ngay cả Huyết Lang Bang còn bị đánh cho hoa rơi nước chảy mà về, các thế lực khác đâu có ngu gì mà lên?
Lấy Huyết Lang Bang, Quỷ Đao Môn làm bàn đạp, Lâm Động đã chứng minh cho thiên hạ thấy thủ đoạn của mình, địa vị của Lâm gia cũng được củng cố vững chắc ở Viêm Thành, không còn ai dám khiêu khích.
Chương 153 : Sát ma chi thể
Lâm gia hậu viện, trong một căn phong u tĩnh. . . có một thân ảnh đang ngồi xếp bằng, trông như một tượng đá không nhúc nhích tí nào, quanh thân hắn Nguyên Lực tuôn ra, sau đó phân tán ra xung quanh, rồi lại hút vào bên trong cơ thể.
Hai bàn tay của người này úp lại với nhau, trong đó có một hạt châu đen trắng đan xen, chậm rãi xoay tròn, một cỗ năng lượng sền sệt vô cùng tinh thuần từ trong hạt châu đó tuôn ra cuồn cuộn, rồi không ngừng nhập vào trong đan điền.
Tu luyện đơn độc như vậy trong suốt hai canh giờ, người này mới mở mắt.
“Tu luyện Nguyên Lực khó hơn nhiều so với tu luyện Tinh thần lực.”
Lâm Động thì thào tự nói, Tinh thần lực của hắn hiện giờ đã đạt tới trình độ tam ấn Phù sư, nhưng Nguyên Lực vẫn dừng lại ở Tiểu Nguyên Đan Cảnh, tuy nói Tinh thần lực nhận được cơ duyên rất lớn trong Phù Sư Tháp, nhưng nếu bỏ yếu tố đó ra thì tốc độ tiến triển của Nguyên Lực vẫn chậm hơn một chút.
“Dựa theo loại tốc độ này, ít nhất cũng phải mất vài tháng nữa mới đạt tới Nguyên Đan cảnh Tiểu Viên Mãn.”
Lâm Động khẽ nhíu chân mày, hắn không hài lòng với tốc độ này, nhưng mà nếu để cho người khác nghe thấy thì chắc họ phải phun máu mất, người thường muốn từ Tiểu Nguyên Đan Cảnh đạt tới Tiểu Viên Mãn mất vài ba năm là chuyện bình thường, Lâm Động chỉ mới dừng lại ở trình độ này vài tháng mà đã cho là chậm, cứ như vậy thì người khác còn đâu đất sống?
“Lâm Động ca!”
Trong lúc Lâm Động đang trầm ngâm so sánh tốc độ tu luyện, một thiếu nữ áo xanh đột nhiên chạy vào trong phòng, trên khuôn mặt xinh xắn kia có chút u buồn.
“Vẫn không có cách nào hấp thu Dương Cương Khí à?”
Nhìn thấy cô gái áo xanh như vậy, Lâm Động lại nhíu mày, hỏi.
“Dạ.”
Thanh Đàn gật đầu, từ lúc nàng tiến vào Thiên Nguyên cảnh, tốc độ tiến triển của nàng đã ngừng lại, hơn nữa làm cho nàng buồn hơn là, cho dù nàng cố gắng hấp thu Dương Cương Khí như thế nào cũng chẳng có chút hiệu quả, Dương Cương Khí chỉ mới vào trong cơ thể đã bị Âm Sát khí khủng bố thôn phệ.
Đối với loại tình huống này, ngay cả Lâm Động cũng bó tay, thể chất Thanh Đàn có chút đặc thù, Âm Sát Khí quá nặng, dựa theo nguyên lý bình thường thì phải âm dương giao hòa mới ngưng tụ được Nguyên Đan, căn cứ vào tình hình của Thanh Đàn có khi cả đời cũng không cách nào ngưng tụ được Nguyên Đan.
“Ta sẽ nghĩ biện pháp, đừng nên lo lắng quá.”
Lâm Động cưng chiều xoa xoa cái đầu nhỏ của Thanh Đàn.
“Dạ, a, đúng rồi, phụ thân mấy hôm trước đã đột phá tới Tiểu Nguyên Đan Cảnh rồi đó, gia gia và mọi người rất vui vẻ.”
Thấy Lâm Động nói một cách chắc chắn như có thể giải quyết tình hình của mình, tiểu ni tử (1) này lập tức vui vẻ, đối với nàng không có chuyện gì mà Lâm Động không có cách giải quyết.
(1): Tiểu ni tử: cô gái nhỏ
“A, phụ thân cuối cùng cũng bước vào Tiểu Nguyên Đan Cảnh.”
Nghe vậy, Lâm Động cũng vui mừng, nhưng không cảm thấy ngoài ý muốn, dùng viên Âm Dương Châu kia chắc chắn sẽ có hiệu quả như vậy.
Thanh Đàn cười hì hì gật đầu, quấn quít lấy Lâm Động đùa giỡn, sau một lúc cô gái nhỏ này mới nhảy chân sáo rời đi, nhìn thiếu nữ tràn ngập vui vẻ, nụ cười trên mặt Lâm Động tươi vui hơn rất nhiều.
Trong khoảng thời gian này, Lâm gia đã yên bình hơn trước nhiều, ở Viêm Thành, cho dù Huyết Lang Bang cũng không dám thi triển thủ đoạn gì với Lâm gia, ngày đó Lâm Động lôi kéo ba thế lực lớn, khiến cho Nhạc Sơn sợ hãi, nếu như không nắm chắc, lão cáo già này chắc chắn sẽ không xuất thủ.
Có thời gian yên tĩnh đương nhiên thực lực của mọi người cũng có tiến bộ, Lâm Hoành và đám tiểu bối lục tục bước chân vào Thiên Nguyên cảnh, vơi tài lực của Lâm gia hiện giờ đủ để cho bọn họ đề cao tốc độ tu luyện hơn gấp 10 lần trước kia.
Tất cả đều phát triển theo một quỹ đạo tốt đẹp.
“Ài, hay là nghĩ biện pháp giải quyết tình hình của Thanh Đàn trước đã. . .”
Lâm Động lắc đầu, bài trừ tạp niệm trong đầu, hắn đã tra cứu không ít thư tịch, nhưng mà không có được phương pháp nào hiệu quả.
“Thể chất của tiểu nha đầu này có chút đặc biệt. . .”
Trong lúc Lâm Động đang trầm ngâm, một đạo ánh sáng hiện lên trên vai Lâm Động, Tiểu Điêu hiện ra, nhìn theo phương hướng Thanh Đàn rời đi, nói.
“Ừ, thể chất của Thanh Đàn dường như là loại Âm Sát.”
Lâm Động cười cười, nói.
“Phì, đồ không kiến thức, thế chất của nha đầu kia mà là loại Âm sát rác rưởi hay sao, nếu như Điêu gia đoán không lầm, thì đây là sát ma chi thể.”
Tiểu Điêu bĩu môi, nói.
“Sát ma chi thể?”
Lâm Động kinh ngạc, nhưng hắn cũng biết mình không thể nào so sánh được với kiến thức của Tiểu Điêu, vội hỏi:
“Nói rõ hơn một chút xem nào.”
“Trong thiên địa có một số loại thể chất kỳ lạ, trong đó có loại sát ma chi thể này, người mang loại thể chất này có một thân thể âm sát cực kỳ bá đạo, thể chất Âm sát ít nhiều cũng có thể hấp thu Dương Cương Khí tiến hành dung hợp, nhưng sát ma chi thể này lại không giống, cho dù Dương Cương Khí có phẩm chất như thế nào đi nữa cũng không thể hấp thu.”
Tiểu Điêu nói.
“Vậy hóa giải như thế nào?”
Lâm Động cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Tiếp tục hấp thu các loại Âm Sát Khí, càng nhiều càng tốt.”
Tiểu Điêu bĩu môi:
“Ngươi đúng là ngu xuẩn khi bảo nàng hấp thu Dương Cương Khí để hóa giải Âm Sát Khí trong cơ thể, sát khí trong cơ thể nàng không thể nào hóa giải, hơn nữa cũng không có khả năng ngưng tụ Nguyên Đan theo cách bình thường.”
“Nếu nói như vậy thì con đường tu luyện của Thanh Đàn sẽ phải dừng ở đây?”
Lâm Động biến sắc, buồn bã nói.
“Sát ma chi thể cũng không phải là phế thể, nàng tuy rằng không thể ngưng kết Nguyên Đan, nhưng lại có thể ngưng kết Âm Đan.”
“Vì Nguyên Đan là kết quả của việc dung hợp âm dương nhị khí, trong khi Âm Đan chỉ cần độc Âm Sát Khí, hơn nữa Âm Sát Khí trong cơ thể nha đầu kia lại là Sát Ma chi khí, cho nên có thể ngưng kết Sát Ma Âm Đan, hắc hắc, uy lực của nó vô cùng khủng bố.”
Tiểu Điêu tấm tắc cười, nói một cách quái dị.
“Nếu như so sánh thì Âm Đan, Dương Đan sẽ mạnh hơn Nguyên Đan bình thường một chút, nhưng đây là thứ dành cho người có thể chất đặc thù, người bình thường không cách nào ngưng kết được.”
Trong mắt Lâm Động hiện lên những ánh sáng kỳ dị, hiển nhiên đây là lần đầu tiên hắn biết, ngoài Nguyên Đan còn có nhiều phương pháp ngưng kết Đan khác như vậy.
“Sau này ngươi không nên bảo nha đầu kia hấp thu Dương Cương Khí nữa, nghĩ cách cho nàng hấp thu nhiều Âm Sát Khí một chút, có người nói ngưng kết loại Âm Đan này có cách đặc thù, nhưng cách này ta lại không rõ lắm, có lẽ trong một số môn phái sẽ có cách này, hơn nữa bọn họ cũng thích nhất người có thể chất thuần âm thuần dương.”
Tiểu Điêu lười biếng nói.
“Đa tạ.”
Nghe vậy, Lâm Động cũng khẽ gật đầu, nói một tiếng cám ơn.
Tiểu Điêu giơ giơ móng vuốt, thân hình nhoáng lên một cái đã biến mất, trong khoảng thời gian này tần suất xuất hiện của nó càng lúc càng nhiều, sự đề phòng với Lâm Động cũng ít đi trông thấy.
“Âm Sát khí tinh thuần, cái này hơi khó tìm.”
Lâm Động khẽ thở dài một tiếng, đem việc này ghi nhớ ở trong lòng, sau đó bước ra khỏi phòng đi tới phòng của Lâm Khiếu.
“Phụ thân.”
Lâm Động đi tới phòng của Lâm Khiếu, cười cười cất tiếng gọi.
“Động nhi à.”
Nhìn thấy Lâm Động, Lâm Khiếu nở nụ cười, hắn nhìn trước mặt thiếu niên, trong mắt tràn đầy sự tự hào, từ sau khi hắn bị đánh trở thành phế nhân, hắn đặt toàn bộ hi vọng vào hắn, trời không phụ người có lòng, cuối cùng hắn cũng thành công, hơn nữa Lâm Động không chỉ là nhân tài, mà còn là thiên tài!
Lâm gia từ Thanh Dương Trấn phát triển tới Viêm Thành hầu như hoàn toàn dựa vào một mình Lâm Động!
“Phụ thân, thương thế đã khỏi chưa?”
Lâm Động rót một ly trà cho Lâm Khiếu, cười nói.
“Đã khỏi rồi, hiện giờ ta đã đột phá tới Tiểu Nguyên Đan Cảnh.”
Lâm Khiếu mỉm cười gật đầu, hắn nhìn thiếu niên trước mặt, trầm mặc một chút, đột nhiên nói:
“Cách Tộc Hội của dòng họ chỉ còn hơn hai năm nữa thôi. . .”
Lâm Động ngơ ngác, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, hắn nhớ tới chuyện mấy năm trước Lâm Khiếu chán chường, mẫu thân đêm nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, hơn nữa từ khi hắn hiểu chuyện, hắn đã oán hận một người.
Lâm Lang Thiên.
Người này được xưng là thiên tài ưu tú nhất trong vòng năm trăm nay của dòng họ.
“Động nhi, trở lại nội tộc của dòng họ Lâm là kỳ vọng cả đời của Gia gia đấy.”
Nhìn thấy sắc mặt Lâm Động, Lâm Khiếu còn tưởng rằng hắn không muốn nên khẽ thở dài.
“Phụ thân, con biết mà.”
Lâm Động cười cười, tuy rằng hắn rất xa lạ với dòng họ Lâm, đồng thời cũng không thích, nhưng dù sao đây cũng là tâm nguyện cả đời của ông mình, làm con cháu đương nhiên phải có nghĩa vụ hoàn thành nó.
Hơn nữa, ở trong đáy lòng của thiếu niên này luôn ghi nhớ cảnh Tộc Hội của phụ thân mình năm đó, hắn muốn có một ngày đứng ở trên đài, dùng thực lực nói cho những tên kia biết, hắn chính là con của người đã thảm bại năm đó, hắn sẽ đứng ở chỗ này thách đấu toàn dòng họ, không cần biết đối thủ là ai.
“Ta sẽ giúp gia gia trở lại nội tộc.”
Thiếu niên mấp máy môi, vô cùng kiên định.
“Hơn nữa. . . Ta còn muốn đánh bại người kia.”
Câu nói cuối cùng Lâm Động không nói thành lời, mà vang vọng trong đầu hắn, hắn ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười của phụ thân mình, hắn biết khi bị người khác đánh bại một cách nhục nhã, phụ thân mình khi đó chắc chắn sẽ vô cùng thống khổ.
“Lâm Lang Thiên, ta sẽ trả món nợ của phụ thân ta.”
Thiếu niên ngẩng đầu, hít sâu một hơi, vì nguyện vọng hắn sẽ cố gắng bằng mọi giá, vậy vì báo thù. . .
Chương 154 : Yêu Huyết Chu Quả
Thiếu chút nữa thì xảy ra một trường đại chiến sống mái với nhau, lúc này Viêm Thành đã trở lại bình thường, Lâm Động cũng an nhàn hơn rất nhiều, hiện giờ hắn không phải di chuyển như một người lính cứu hỏa nữa.
Đương nhiên, tuy rằng an nhàn hơn, nhưng tuyệt đại bộ phận thời gian Lâm Động đều dùng để tu luyện, Tinh thần lực mới đột phá tam ấn Phù sư không lâu nên trong khoảng thời gian này rất khó có thể tiến bộ thêm, Lâm Động tập trung toàn bộ vào việc tu luyện Nguyên Lực.
Dưới sự tu luyện mất ăn mất ngủ, Nguyên Lực cũng có tiến bộ không nhỏ, tuy vẫn chưa đột phá tới cảnh giới Tiểu Viên Mãn nhưng mà Lâm Động đã cảm giác được thời gian cũng không còn lâu nữa.
Hai tháng chỉ như nước qua cầu, đạt được hiệu quả như vậy là khá rồi, đương nhiên, trong hai tháng này Lâm Động đã dùng hết viên Âm Dương Châu cuối cùng, đây là một lợi khí để tu luyện Nguyên Lực, đáng tiếc là nó quá mức quý hiếm, Lâm Động đã từng nhờ Đổng Tố giúp hắn thu mua loại Âm Dương Châu này, nhưng mà chẳng có tin tức gì, loại vật này có lấy được cũng chẳng ai đem bán.
Đối với việc hết Âm Dương Châu, Lâm Động cũng bất đắc dĩ, nhưng mà may mắn là hắn vẫn còn linh đan do ngũ phẩm linh dược được Thạch Phù tinh luyện, hiệu quả tuy thua Âm Dương Châu nhưng mà còn tốt hơn tu luyện bình thường.
Đương nhiên, nếu sử dụng lục phẩm linh dược thì tốc độ tu luyện sẽ tốt hơn không ít, nhưng mà lục phẩm linh dược cực kỳ hiếm thấy, cho dù Vạn Kim Thương Hội cũng khó mà tìm ra, cường giả Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn cũng phải thèm nhỏ dãi, cũng bởi vì giá trị của nó nên người ta rất ít đem bán. Cho nên trong hai tháng này, Lâm Động đang phiền muộn vì chuyện không mua được gốc lục phẩm linh dược nào cả.
Tuy không mua được lục phẩm linh dược, tốc độ tu luyện của Lâm Động tuy không giống như tên lửa, nhưng mà vẫn rất tốt, dựa theo tốc độ này, thời gian hắn đột phá tới Tiểu Viên Mãn cũng không còn xa nữa.
Đương nhiên nếu như có thể sử dụng linh đan do lục phẩm linh dược luyện chế thành, vậy là tốt nhất.
Trong căn phòng u tĩnh, Lâm Động rời khỏi trạng thái tu luyện, bên ngoài vang lên một thanh âm, có một bóng đỏ đột nhiên bay vào.
“Tiểu Viêm, đem số linh đan này mang cho Thanh Đàn, không được ăn vụng!”
Nhìn Tiểu Viêm đứng trước mặt, Lâm Động mỉm cười, Tiểu Viêm hiện giờ đã vượt xa thực lực mà Hỏa Mãng Hổ có thể đạt tới, bộ lông của nó đỏ rực, dưới bộ lông mơ hồ có lân giáp đang mọc ra, vô cùng kỳ dị.
Dựa theo Lâm Động suy đoán, hiện giờ sức chiến đấu của Tiểu Viêm đã vượt qua cường giả Nguyên Đan Cảnh Tiểu Viên Mãn, dù sao với bộ lân giáp ẩn chứa sau bộ lông, lực công kích hay phòng ngự của nó đều tăng lên đáng kể.
“Ngao!”
Tiểu Viêm mở miệng rộng, đón cái bình của Lâm Động sau đó bất mãn gầm lên một tiếng.
“Gia hỏa tham ăn.”
Thấy thế, Lâm Động không khỏi cười cười, bấm tay bắn ra một số viên linh đan vào miệng Tiểu Viêm, tức giận nói:
“Mau đi làm đi!”
Sau khi nuốt linh đan vào trong bụng, Tiểu Viêm thân thiết cọ đầu vào người Lâm Động, sau đó mới xoay người lao ra ngoài.
“Con vật này càng lúc càng không giống Hỏa Mãng Hổ.”
Nhìn thân hình như lửa của Tiểu Viêm, Lâm Động bất đắc dĩ lắc đầu, hắn chưa từng nghe nói Hỏa Mãng Hổ lại có linh trí như vậy.
“Huyết mạch Hỏa Mãng Hổ đã xảy ra biến dị, chắc là do yêu linh của “Thiên Hỏa Giao”.
Tiểu Điêu lại hiện lên trên vai của Lâm Động, thản nhiên nói.
“Thiên Hỏa Giao?”
Nghe thấy cái tên này, Lâm Động ngơ ngác, chợt nhớ tới cái bộ xương cốt của yêu thú thần bí ở trong sơn động, nói:
“Con đó rất lợi hại à?”
“Tạm được, yêu thú có thể ngưng tụ yêu linh, có thể so sánh với cường giả Tạo Hóa Cảnh trong nhân loại các ngươi, hơn nữa loại yêu thú này còn có huyết mạch truyền thừa, năng lực chiến đấu rất mạnh, nhân loại cùng cấp rất khó đánh bại được chúng.”
Tiểu Điêu nói.
“Tạo Hóa Cảnh.”
Lâm Động ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ tới con yêu thú đã chết kia lại có thực lực kinh khủng tới vậy, theo như lời gia gia nói, tộc trường của dòng họ Lâm cũng chỉ mới có thực lực như vậy?
“Mãng, Giao (1) có địa vị rất quan trọng trong yêu thú giới, chúng nó có một chút huyết mạch tương liên với rồng, tuy Hỏa Mãng Hổ có cấp bậc thấp nhất trong loại này, nhưng nếu đã may mắn dùng hợp Yêu Linh của “Thiên Hỏa Giao”, sau này sẽ vô cùng hung hãn, còn đột phá tới mức nào còn phải xem tạo hóa của nó.”
(1): Mãng: rắn lớn
(2): Giao: Giao Long là con vật có dáng rồng, sống ở dưới nước, có mào, xuất thân từ cá sấu.
Lâm Động gật đầu, xem ra Tiểu Viêm bây giờ đã là một loại yêu thú mới kỳ lạ, chỉ cần sau này bồi dưỡng tốt nói không chừng sẽ có được siêu cấp tiến hóa, giống như cá chép vượt long môn.
“Nhóm linh dược ẩn chứa Âm Sát khí cuối cùng đã dùng hết.”
Tạm thời bỏ qua chuyện Tiểu Viêm, Lâm Động trầm mặc một chút, đột nhiên nói:
“Tần suất Âm Sát Khí trong cơ thể Thanh Đàn bạo phát càng ngày càng nhiều, hơn nữa còn mạnh hơn so với trước đây, có phải là do hấp thu Âm Sát khí không?”
Trong khoảng thời gian này, khí sắc của Thanh Đàn kém hơn rất nhiều, đây là do Âm Sát khí trong cơ thể hành hạ, tuy Lâm Động có thể sử dụng Thạch Phù giúp nàng giảm bớt một số thống khổ, nhưng mà cứ tiếp tục để nàng bị hành hạ thế này cũng không phải là biện pháp tốt.
“Ách. . .”Càn Khôn Vũ Hóa – Vũ Động Càn Khôn – Lâm Động Thỉnh chư vị nghé thăm..!
Nghe vậy, Tiểu Điêu có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, nói:
“Đây là chuyện không có cách giải quyết, trước kia ta quên nói với ngươi, sát ma chi thể chỉ khi nào ngưng kết Âm Đan mới có thể khống chế sát ma chi khí, nếu không thể sẽ bị sát ma chi khí phản phệ, thậm chí còn ăn vào thần trí biến thành một người sống thực vật. . .”
“Tại sao ngươi không nói sớm!”
Nghe thấy hậu quả nghiêm trọng như vậy, sắc mặt của Lâm Động tái mét, tức giận nói.
“Ta nên làm cái gì bây giờ?”
Tức giận nói vậy, nhưng mà Lâm Động cũng biết có tức giận bây giờ cũng vô cùng, phải nghĩ biện pháp giải quyết.
“Tìm kiếm vật chí âm, tăng tốc độ ngưng kết Âm Đan của nàng lên.”
Tiểu Điêu nhanh chóng nói.
“Vật chí âm”
Lâm Động cười khổ, chỉ vì tìm kiếm linh dược có chứa Âm Sát khí hắn đã hao hết tinh thần, bây giờ lại tìm kỳ bảo vật chí âm, chỉ cần nó xuất hiện là sẽ bị không biết bao nhiêu người tranh đoạt, muốn có được nó dễ vậy sao?
“Bỏ đi, đến Vạn Kim Thương Hội cái đã, biết đâu người họ nhiều có thể nghĩ ra cách. . .”
Lâm Động khẽ thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa, đi ra khỏi phòng, rời khỏi Lâm gia, bước theo phương hướng của Vạn Kim Thương Hội ở trong thành.
Đang đi trong phố xá náo nhiệt của Viêm Thành, Lâm Động đột nhiên nhíu mày, hắn cảm nhận được ở Viêm Thành đã có thêm không ít người ngoài, quan trọng hơn chính là, khí tức của những người này không hề kém chút nào.
Tuy nói có chút kinh ngạc, nhưng mà Lâm Động cũng không để trong lòng, Viêm Thành dù sao cũng là một thành thị lớn ở Viêm Thành, có một số lượng lớn người từ bên ngoài kéo vào cũng không tính là kỳ quái.
Cố bỏ qua ý niệm đếm người ngoài đang đi trên đường, Lâm Động tiến vào trong phòng đấu giá Vạn Kim, sau đó theo người ở trong đó dẫn tới phòng của Đổng Tố.
“Lâm Động tiểu đệ, ngươi đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi, dường như chỉ khi nào cần linh dược, ngươi mới tới tìm ta thì phải?”
Trong thư phòng, Đổng Tố duỗi thắt lưng một cái, để lộ những đường cong tuyệt mĩ, cắp mắt đẹp đảo một cái, sẵng giọng.
Đối với cái đại mỹ nhân phong tình vạn chủng này, Lâm Động đành cười gượng:
“Tố tỷ, có tin tức của lục phẩm linh dược không?”
Đổng Tố khẽ hừ một tiếng, cười một cái đương nhiên, sau đó gật đầu.
Thấy thế, Lâm Động sửng sốt, sắc mặt trở nên vui mừng, bởi vì hắn không ôm hi vọng quá lớn.
“Gốc lục phẩm linh dược này vốn được đem làm vật Áp giá của lần đấu giá này, nhưng mà ngươi đã cần, chúng ta liền thương lượng với bên bán, mua trực tiếp, đương nhiên giá cả không thấp.”
Đổng Tố cười nói.
Trong khi nói chuyện, bàn tay ngọc của Đổng Tố ấn một cái vào cái chuông ở trên bàn, lập tức có một thị nữ cầm một cái đĩa ngọc đi vào, trên cái đĩa ngọc có che một tấm vải hồng, Lâm Động lập tức cảm nhận được một luồng năng lượng thật tinh thuần.
Thị nữ cẩn thận từng li từng tí vén tấm vải lên, trong đó là một cái hộp ngọc, trong hộp ngọc có một quả to như hạt châu màu đỏ nhạt, mang đậm tính thiên nhiên, ẩn chứa một luồng năng lượng cực kỳ mạnh.
Cái quả màu đỏ nhạt vừa xuất hiện đã làm cho cả gian phòng đều tràn ngập mùi thơm.
“Lục phẩm linh dược, Yêu Huyết Chu Quả.”
Nhìn cái quả chỉ nhỏ bằng nắm tay này, Lâm Động vui mừng vô cùng, bởi vì hắn cực kỳ thỏa mãn.
“Lâm Động tiểu đệ, giá cả của Yêu Huyết Chu Quả là sáu vạn Dương Nguyên Thạch, đủ mua 10 gốc ngũ phẩm linh dược đó.”
Ở bên cạnh, Đổng Tố cười dài nói.
“Mua.”
Lục phẩm linh dược đối với hiện tại Lâm Động quan trọng vô cùng, cho nên hắn không để ý tới đắt hay rẻ, vung tay đặt một cái Càn Khôn Đại lên bàn, sau đó tóm lấy hộp ngọc.
“À, Tố tỷ, trong khoảng thời gian tới phiền tỷ để ý giúp ta một chút, nếu như xuất hiện kỳ vật hoặc linh dược chí âm cực hàn nào đó, xin thông báo cho ta một tiếng.”
Cất xong Yêu Huyết Chu Quả, Lâm Động trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói.
“Chí âm cực hàn. . .”
Nghe vậy, Đổng Tố hơi nhíu mày, mấy thứ này không dễ kiếm, cho dù là Vạn Kim Thương Hội cũng khó mà gặp được nó, nhưng sau khi suy nghĩ, nàng đã đồng ý.
Thấy thế, Lâm Động cũng thở dài một hơi, đang định cáo từ thì Đổng Tố đột nhiên khẽ cười nói:
“Lâm Động tiểu đệ có biết gần đây Thiên Đô Quận phát sinh đại sự gì hay không?”
Nghe thấy Đổng Tố nói như thế, Lâm Động sửng sốt, đột nhiên nhớ tới một số lượng lớn người bên ngoài xuất hiện ở Viêm Thành, không khỏi có chút ngạc nhiên hỏi.
“Phát sinh chuyện gì?”
Chương 155 : Cổ Mộ Phủ
Nhìn thấy Lâm Động hiếu kỳ đặt câu hỏi, Đổng Tố bĩu môi nói:
“Có biết dãy núi ngăn cách giữa Viêm Thành và các thành thị khác không?”
“Thiên Viêm Sơn Mạch? Nơi đó xảy ra chuyện gì?”
Lâm Động có chút kinh ngạc hỏi.
“Có người phát hiện một cái mộ phủ ở Thiên Viêm Sơn Mạch.”
“Mộ phủ? Của ai?”
Lâm Động ngẩn ra, phát hiện mộ phủ không phải là chuyện quan trọng, điều quan trọng là mộ phủ đó của ai.
“Niên đại của cái mộ phủ kia quá xa xưa, nhưng mà nghe nói đây là mộ phủ của một cường giả Niết Bàn Cảnh.”
Đổng Tố đảo mắt một vòng, thấp giọng nói.
“Niết Bàn Cảnh.”
Ba chữ tưởng chừng như đơn giản, nhưng lại khiến cho Lâm Động sững sờ, sau đó hít một hơi thật sâu, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ nhìn về phía Đổng Tố, nói:
“Sao có thể như vậy được?”
Số người có thể bước chân vào Niết Bàn Cảnh ở Đại Viêm vương triều ít tới hiếm hoi, mà những cường giả này ai chẳng có thanh danh hiển hách, tại sao đột nhiên lại mọc ra một cái mộ phủ của cường giả Niết Bàn Cảnh?
“Việc đúng là khó tin nhưng lại là thật, Vạn Kim Thương Hội chúng ta đã dò hỏi một số thế lực khác, được biết cường giả Thiên Đô Quận đang kéo tới đây, ngay cả người của bốn dòng họ lớn cũng tới. ”
Đổng Tố nói.
“Bốn dòng họ lớn. . .”
Lâm Động hai mắt giật giật, sắc mặt hơi cứng lại, mộ phủ của cường giả Niết Bàn Cảnh không phải là chuyện bình thường, di vật lưu ở trong đó đủ làm cho vô số người điên cuồng.
“Thảo nào gần đây có rất nhiều người thực lực không kém xuất hiện ở Viêm Thành, hóa ra họ toàn vì chuyện này.”
Lâm Động chậm rãi gật đầu, lúc này mới hiểu.
“Lâm Động tiểu đệ, nếu như ngươi có hứng thú thì cũng có thể đi xem, biết đâu cơ duyên tốt chiếm được truyền thừa của vị cường giả Niết Bàn Cảnh kia, chậc chậc, tới lúc đó sẽ giống như cá chép vượt long môn.”
Đổng Tố mỉm cười nói.
“Chỉ sợ ta không có năng lực tranh đoạt trong Mộ phủ của cường giả Niết Bàn Cảnh.”
Lâm Động cười khổ lắc đầu, tuy rằng hắn có chút danh tiếng ở Viêm Thành, nhưng mà bảo vật trong mộ phủ sẽ khiến cho các cường giả của Thiên Đô Quận, thậm chí là Đại Viêm vương triều kéo tới, với thực lực của hắn có đi cũng chẳng được gì.
“Được rồi, Lâm Động tiểu đệ, chẳng phải ngươi đang muốn tìm vật cực hàn hay sao, ở trong mộ phủ hình như là có đấy. . .”
Đổng Tố làm như chợt nhớ ra điều này, trầm ngâm một chút, nói.
“Cái gì?”
“Cực Sát Âm Long Tiên.”
“Tê. . .”
Nghe thấy cái tên này, Lâm Động nhịn không được hít một hơi, không hổ là Cổ Mộ Phủ (1), ngay cả kỳ vật chí âm bực này cũng có, nếu như Thanh Đàn có được vật này thì có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề Âm Sát Khí phệ thể, hơn nữa còn có khả năng ngưng kết Âm Đan!
(1): Cổ Mộ Phủ: ngôi mộ cổ xưa
Nhưng mà Cổ Mộ Phủ này thu hút quá nhiều cường giả, muốn ở nơi đó chiếm được “Cực Sát Âm Long Tiên” đương nhiên không phải là chuyện dễ.
“Đa tạ Tố tỷ.”
Lâm Động thầm than một tiếng, quay sang nhìn Đổng Tố nói một tiếng cám ơn, cùng nàng nói chuyện thêm một lúc về tình hình Cổ Mộ Phủ rồi mới rời đi.
“Niết Bàn Cảnh.”
Ra khỏi Vạn Kim Thương Hội, Lâm Động nhìn con đường đông đúc nhộn nhịp, không khỏi khẽ thở ra một hơi, cường giả trình độ này quá mức xa vời đối với hắn và nhiều người khác, chỉ cần đạt tới mức này đã có thể đứng trên đỉnh của vương triều rồi.
Phải biết rằng, ngay cả tộc trưởng dòng họ Lâm cũng mới chỉ có thực lực Tạo Hóa Cảnh mà thôi!
“Đáng tiếc.”
Lâm Động thở dài lắc đầu, hắn biết chỉ cần có thể chiếm được một số đồ trong mộ phủ sẽ mang lại lợi ích vô cùng lớn, nhưng số cường giả kéo tới hiện giờ người nào mà chẳng có thực lực vượt xa Quỷ Diêm.
“Hắc, tiểu tử, đây chính là một lần kỳ ngộ, đừng có bỏ qua một cách lãng phí như vậy.”
Trong lúc Lâm Động than thở thì tiếng của Tiểu Điêu lại vang lên.
Lâm Động bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện này đâu có dễ nuốt như vậy.
“Cường giả Niết Bàn Cảnh cho dù đã tọa hóa (2), Nguyên Lực sẽ không biến mất, thời gian qua đi nó sẽ ngưng tụ lại một chỗ, chính thứ này đã hình thành nên tinh hoa một đời của cường giả Niết Bàn Cảnh, người ta gọi nó là Niết Bàn Tâm.”
(2): Tọa hóa: chết theo kiểu ngồi, thường dùng cho đệ tử nhà phật
“Người bình thường mà có được Niết Bàn Tâm, chỉ cần thiên phú không quá thấp sẽ có tiềm lực để đột phá tới Tạo Hóa Cảnh, còn đối với kẻ thiên phú hơn người, nếu có được loại tinh hoa này thì việc tiến vào Niết Bàn Cảnh không phải là chuyện không thể.”
“Đối với ngươi, nó chính là kỳ vật .”
Lâm Động di chuyển chậm lại một chút, trong lòng có chút rung động.
“Tuy rằng ta không dám khẳng định trong mộ phủ kia có Niết Bàn Tâm hay không, nhưng mà ngươi có thể thử một lần, hắc hắc, thuận tiện tìm xem trong Cổ Mộ Phủ có thứ gì có thể khôi phục Yêu Linh hay không.”
Câu nói cuối cùng đã bộc lộ ý đồ của Tiểu Điêu, Lâm Động chỉ có thể cười khổ một tiếng, hắn không quyết định ngay lập tức, Cổ Mộ Phủ tuy rằng có sức hấp dẫn cực lớn, nhưng mà mức độ phiêu lưu cũng không nhỏ.
Dường như biết Lâm Động đang suy nghĩ điều gì, Tiểu Điêu cũng im lặng, Lâm Động thở dài một hơi, nhanh chân trở về Lâm gia.
Trong những ngày tiếp theo, Lâm Động không ra ngoài, nhưng mà hắn vẫn dò hỏi được biết, số cường giả từ Thiên Đô Quận tới đây càng lúc càng nhiều, tin tức Cổ Mộ Phủ ở Thiên Viêm Sơn Mạch đã làm rung chuyển cả Viêm Thành.
Trong một gian phòng u tĩnh, Lâm Động ngồi trên giường, lúc này, Thanh Đàn đang cuộn mình như một con mèo nhỏ nằm trong lòng hắn, một cỗ hàn khí kinh người không ngừng từ trong cơ thể nàng tỏa ra xung quanh, tuy rằng Lâm Động không ngừng sử dụng Thạch Phù hấp thu hàn khí, nhưng mà khuôn mặt của Thanh Đàn vẫn tái nhợt, khiến cho người khác phải thương cảm.
“Lâm Động ca, muội… không sao đâu.”
Thanh Đàn không ngừng run rẩy, bàn tay nhỏ bé xinh đẹp tuyệt trần nắm chặt lấy ống tay của Lâm Động, mấy đầu ngón tay dùng lực bấm vào nhau đã trắng bệch, nhưng mà dường như cô gái nhỏ này sợ Lâm Động lo lắng, nên cố gắng chịu đựng khổ sở khi hàn khí phản phệ, nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Động miễn cưỡng mỉm cười một cái.
Lâm Động lặng lẽ đưa tay vuốt mái tóc đen của Thanh Đàn, một lát sau, trong mắt hắn hiện lên sự kiên định, thì thào nói:
“Tiểu ni tử, yên tâm đi, huynh sẽ giúp muội giải quyết triệt để nỗi khổ bị hàn khí phản phệ.”
Dường như nghe thấy Lâm Động nói, Thanh Đàn khẽ gật đầu, sau đó hai mắt chậm rãi nhắm lại, uể oải chìm vào trong cơ mê.
Lâm Động ôm Thanh Đàn đặt lên trên giường, lấy chân phủ kín, sau đó mới cẩn thận rời khỏi phòng, thở dài một hơi.
“Hắc hắc, thế nào? Có định thử một chuyến không?”
Tiểu Điêu lại hiện ra trên vai Lâm Động, cười nói.
“Muốn đoạt được đồ trong Cổ Mộ Phủ không phải là chuyện đơn giản, cho nên, ta có thể sẽ cần ngươi hỗ trợ.”
Lâm Động trầm ngâm nói.
“Không thành vấn đề, nhưng mà nếu như gặp được linh vật có thể giúp ta khôi phục thực lực, thì người phải toàn lực trợ giúp ta cướp đoạt!”
Tiểu Điêu không chút do dự nói.
“Đồng ý!”
Lâm Động cười, gật đầu, sau lần thôn phệ Yêu Linh Bích Thủy Yêu Mãng trong Đan Tiên Trì, thực lực của Tiểu Điêu hiện giờ đã tương đương với cường giả Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn, cộng thêm với thực lực của bản thân Lâm Động, một người một thú liên thủ, trong Nguyên Đan cảnh khó tìm địch thủ.
Sau khi Tiểu Điêu đồng ý hợp tác, Lâm Động cũng thoáng yên tâm hơn một chút, đóng cửa phòng, ra khỏi tiểu viện, tiến tới Giáo Luyện trường.
Trong Giáo luyện đường của Lâm gia phần lớn toàn là đám tiểu bối đang luyện tập, khi họ nhìn thấy Lâm Động tới, trong mắt của họ hiện lên sự kính nể và sùng bái. Uy vọng của Lâm Động ở Lâm gia bây giờ cực cao, khi có thời gian rảnh rỗi hắn tự mình chỉ điểm võ học cho đám tiểu bối, cứ như vậy, hắn nghiễm nhiên được người khác kính nể.
Nhìn mọi người cười cười, Lâm Động tìm một vị trí ngồi xuống, sau đó không lâu, đám tiểu bối Lâm gia lục tục kéo tới thỉnh giáo võ học, Lâm Động một mực dốc lòng truyền thụ. Do có Thạch Phù, cho nên lĩnh ngộ với võ học của hắn đứng đầu trong Lâm gia, đây cũng là nguyên nhân đám người Lâm Chấn Thiên giao nhiệm vụ này cho Lâm Động.
Khoảng 2 canh giờ sau, thấy sắc trời cũng đã muộn, Lâm Động đang định đứng dậy thì đột nhiên có một thanh âm cười nhạt truyền tới.
“Lâm gia đã sa sút tới mức này rồi à? Công việc chỉ điểm võ học lại đem giao cho một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, thảo nào nhiều năm như vậy mà họ không có cách nào trở lại nội tộc.”
Tiếng cười đột ngột xuất hiện làm cho không khí trong sân trầm xuống, sau đó vô số ánh mắt tức giận nhìn về hướng có thanh âm phát ra.
Lâm Động khẽ nhíu mày, quay đầu lại nhìn về bên ngoài sân, hai mắt hơi cau lại.
Lúc này, ở bên ngoài sân tập chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện 4 người trẻ tuổi bất phàm, bốn người này đang cười cười, có vẻ khinh thường nhìn vào đám tiểu bối của Lâm gia, tay chân chỉ trỏ, trông có vẻ cợt nhả.
Lâm Động đảo mắt nhìn bốn người này, sau đó hắn nhìn vào hai cái cây gỗ được thêu ở trước ngực của bọn họ.
Lâm Động không lạ gì loại phù hiệu này, hắn đã từng thấy Lâm Chấn Thiên trịnh trọng cất giữ một bộ quần áo, trên đó cũng có thêu loại phù hiệu này, cho nên hắn hiểu cái phù hiệu này đại biểu cho điều gì.
Một trong bốn dòng họ lớn của Đại Viêm vương triều, dòng họ Lâm!Tà chi nguyệt vực – vì huynh đệ mà chiến – Nhà nhà muốn tăng tiến tu vi – Ta Tà Thiên muốn ép tu vi – đơn giản căn cơ yếu a | Truyện Tà Tu – Vạn Cổ Tà Đế..!