Vũ Động Càn Khôn
Tập 26 [ chương 126 đến 130 ]
❮ sautiếp ❯Chương 126 : Đối chiến Ngụy Thông
Hay cho một tên tiểu tạp toái (1) miệng lưỡi sắc bén, đợi ta bẻ từng cái răng của ngươi xuống xem ngươi còn nói được nữa hay không!”
(1): Tiểu tạp toái: thằng nhóc nói nhiều
Ngụy Thông bị Lâm Động nói một câu khiến gân xanh nổi lên, cho dù như thế nào thì hắn cũng là người co uy tín ở Viêm Thành, vậy mà bây giờ lại bị Lâm Động ở trước mặt bao nhiêu người nhục mã, Ngụy Thông lòng dạ vốn không rộng rãi, bây giờ chỉ hận không thể lập tức đem Lâm Động bầm thây vạn đoạn.
“Hãy bớt nói nhảm đi, có gì thể hiện ra xem nào.”
Lâm Động cười lạnh nói.
“Thình thịch!”
Ngụy Thông nhìn chằm chằm vào Lâm Động, hắn bước một chân lên, Nguyên Lực hùng hậu từ trong cơ thể tuôn ra dữ dội, làm cho áo bào của hắn bay phấp phới, một cỗ uy áp tràn ngập xung quanh.
Có thể tạo dựng một thế lực ở Viêm Thành, đương nhiên không phải là hạng tầm thường gì cả, kinh nghiệm nhiều năm sinh tử huyết chiến, bản lĩnh được tôi luyện trong máu và lửa đã giúp cho Ngụy Thông sống tới bây giờ, điều này thì Lâm Động trẻ người non dạ không thể nào bằng.
Kinh nghiệm chiến đấu của Ngụy Thông phong phú hơn Lâm Động mấy lần, hơn nữa thủ đoạn của hắn lại độc ác, chỉ hơi sơ ý là có thể lật thuyền trong rãnh.
Bởi vậy, sắc mặt của Lâm Động cũng nhanh chóng trở nên nghiêm túc.
Tuy nói lúc đầu bị Lâm Động chọc giận, nhưng khi ở trong trạng thái chiến đấu, sự giận dữ trong mắt Ngụy Thông nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một loại ánh mắt âm lãnh tàn nhẫn, giống như hung tàn hiện lên.
“Ầm!”
Lúc này, Ngụy Thông đã trực tiếp ra tay, chỉ thấy thân hình hắn như tia chớp, mang theo một cỗ khí thế uy áp vô cùng lao tới trước mặt Lâm Động, hữu quyền nắm chặt đấm thẳng vào ngực Lâm Động.
Một quyền này của Ngụy Thông trông thì bình thường, nhưng Thuần Nguyên Cương Khí sắc bén lại như một lưỡi đao có thể phá hoại bất cứ thứ gì!
“Ô!”
Quyền phong lướt qua làm cho không khí bị chấn động phát ra những thanh âm ô ô.
Cảm thụ được quyền phong vô cùng mạnh mẽ của Ngụy Thông, trong lòng Lâm Động hơi lạnh, Nguyên Đan cảnh Tiểu Viên Mãn quả nhiên không giống như Tiểu Nguyên Đan Cảnh, chỉ cần so sánh độ hùng hậu của Thuần Nguyên Cương Khí cũng đã thấy sự khác biệt.
Trong phương diện Nguyên Lực, Lâm Động kém hơn Ngụy Thông, cho hên hắn không ngu xuẩn liều mạng trực diện với Ngụy Thông, hai chân hắn mau chóng lui lại, một cỗ Tinh Thần Lực nhanh chóng từ trong Nê Hoàn Cung tuôn ra, bố trí thành một bức tường tinh thần ngăn cản ở trước mặt.
“Ầm!”
Đối mặt với sự phòng ngự của Lâm Động, trong mắt Ngụy Thông hiện lên sự khinh miệt, quyền phong rung lên mạnh mẽ đấm vào bức tường tinh thần, Thuần Nguyên Cương Khí sắc bén giống như núi lửa phun trào đột nhiên tuôn ra.
“Răng rắc!”
Đối mặt với đòn công kích mạnh mẽ của Ngụy Thông, bức tường tinh thần không kiên trì được lâu thì bị nghiền nát, Ngụy Thông không buông tha người, tiếp tục dồn Lâm Động từng bước.
Dưới thế công điên cuồng của Ngụy Thông, thân hình Lâm Động nhanh chóng lui lại, ngưng tụ những bức tường tinh thần, nhưng đều bị người này phá vỡ.
Cảnh tượng một đuổi một chạy trong sân làm cho những người trong Giác Đấu Trường la ó, hiển nhiên là có chút thất vọng, vốn họ cho rằng tiểu tử Lâm Động tiến hành sinh tử đấu với Ngụy Thông chắc phải có chút đảm lượng, ai ngờ toàn là chạy trốn.
Lâm Động không để ý tới bên ngoài, ánh mắt của hắn chỉ chăm chú nhìn vào Ngụy Thông, sắc mặt nghiêm túc nhưng không hoảng loạn.
“Bịch!”
Trong lúc bỏ chạy, thân hình của Ngụy Thông bất chợt dừng lại, Lâm Động cũng dừng lại, hắn chợt nhận ra một loại ba động quen thuộc, đó chính là Tinh thần lực.
“Hắc, tiểu tạp toái, ngươi định dùng Tinh thần lực để bay lên không trung chạy trốn, đúng là si tâm vọng tưởng!”
“Phá Sát Quyền!”
Trong lúc Lâm Động còn đang kinh ngạc, Ngụy Thông lại một lần nữa chặn đường lui của Lâm Động, hai tay đồng thời đấm ra, Thuần Nguyên Cương Khí tuôn ra dữ dội, quyền ảnh đầy trời bao phủ lấy Lâm Động.
Khi quyền ảnh lao tới, Lâm Động cũng đưa mắt nhìn lại, hắn cảm thấy tim mình đang đập nhanh, giống như đang đối mặt với một con độc xà ẩn mình trong bụi cỏ, chỉ đợi tung một kích trí mạng!
Lâm Động hít sâu một hơi, hai mắt nhìn chằm chằm vào quyền ảnh đầy trời đang lan tới, Tinh Thần Lực tràn ra, hắn biết trong đám quyền ảnh kia có ẩn chứa sát chiêu của Ngụy Thông!
Tốc độ của quyền ảnh cực nhanh, dường như chỉ trong chớp mắt, đám quyền ảnh kia đã lao tới Lâm Động.
“Tìm được rồi!”
Trong khi bị quyền ảnh bao phủ, hai mắt Lâm Động chợt sáng rực lên, hắn không để ý tới quyền ảnh bên ngoài, hai ngón tay gấp lại, giống như một thanh kiếm sắc bén điểm thẳng vào quyền một quyền ảnh bên trong.
“Ầm!”
Ngay khi Lâm Động điểm tới, quyền ảnh lập tức biến mất, ngay sau đó, một cỗ Nguyên Lực cường hãn như cuồng phong tán phát ra xung quanh.
“Hừ!”
Bị Lâm Động tìm được sát chiêu, Ngụy Thông hừ lạnh một tiếng, xương cốt cứng như sắt trên bàn tay mang theo ám kình đấm thẳng vào hai ngón tay của Lâm Động, hắn muốn đấm gãy hai ngón tay của đối phương!
Ngụy Thông mặc dù độc ác, nhưng Lâm Động cũng giảo hoạt không kém, dựa vào Tinh thần lực hắn có thể nhận ra phương hướng lưu động của kình lực, cho nên nhanh chóng chuyển chỉ thành trảo, Thuần Nguyên Cương Khí giống như mũi khoan ngưng tụ trên đầu ngón tay của hắn, chụp vào mu bàn tay của Ngụy Thông.
“Xuy!”truyện tà tu audio
Thuần Nguyên Cương Khí sắc bén như lưỡi đao, lướt qua bàn tay của Ngụy Thông để lại năm vết máu dài!
“Đồ khốn!”
Nhìn thấy Lâm Động thủy luôn tránh né thế công của mình, trong lòng Ngụy Thông tràn ngập lửa giận, nhưng mà dù sao hắn cũng là một người có kinh nghiệm phong phú, ngay khi nắm tay xuất hiện vết máu, thân hình hắn cũng nghiêng đi, giống như một vách núi, lấy lưng làm vũ khí, nặng nề huých vào thân hình Lâm Động.
“Bịch!”
Một thanh âm trầm thấp vang lên, thân hình Lâm Động bị chấn bay ngược trở ra, nhưng khi thân hình của hắn bị đẩy lui, từ trong ống tay áo của Lâm Động có những đạo hàn mang gào thét, theo thứ tự bay tới mắt, hầu, trái tim, đan điền, những điểm yếu hại của Ngụy Thông.
Đang muốn thừa cơ truy kích tặng cho Lâm Động một kích trí mạng, nhưng lại bị chiêu này của Lâm Động làm hỏng, Ngụy Thông phải chọn cách né tránh những đạo hàn mang này, nhưng mà, tuy rằng tránh được công kích nhưng trên mặt hắn vẫn bị lưu thêm một vết máu.
Trải qua giao thủ, Ngụy Thông chiếm thượng phong, nhưng chính hắn lại là người bị thương đầu tiên.
Nhìn ống tay áo vỡ tan, 5 vết máu trên tay Ngụy Thông, tới lúc này ai cũng hiểu, Ngụy Thông công kích tuy hung mãnh, nhưng lại chẳng nhận được chỗ tốt gì cả.
Hơn nữa, trải qua lần giao chiến vừa rồi, người bên ngoài cũng dần cảm thấy, trận chiến đấu này vô cùng đặc sắc!
Vốn bị Ngụy Thông đụng bay, thân hình của Lâm Động cố gắng ổn định lại ở giữa không trung, mấy đạo hắc mang lập tức ngưng tụ ở dưới chân của hắn.
Lâm Động sắc mặt băng lãnh nhìn chằm chằm vào Ngụy Thông, hắn thấy quần áo ở ngực của mình đã bị rách, hơn nữa còn cảm thấy hơi đau, chỉ một cách huých của cường giả Nguyên Đan cảnh Tiểu Viên Mãn đã khiến cho hắn bị thương nhẹ.
Nhưng mà, trong lúc giao thủ, Lâm Động cũng đã hiểu được thực lực của Ngụy Thông, Nguyên Đan cảnh Tiểu Viên Mãn không khó chống đỡ như trong tưởng tượng của hắn.
“Phù. . .”
Lâm Động chân đạp Toái Nguyên Toa, huyền phù ở giữa không trung, nhìn hai mắt đỏ ngầu của Ngụy Thông, hắn thở ra một hơi, nếu như người này đã hết chiêu, vậy thì tới hắn xuất thủ.
Hai quả Bản Mệnh Linh Phù trong Nê Hoàn Cung vào thời khắc này kịch liệt run rẩy, một cỗ Tinh Thần Lực hùng hậu cuồn cuộn không ngừng tuôn ra, ngưng tự ở trước mặt Lâm Động!
“Tinh Thần Lực thật mạnh!”
Ngay khi Lâm Động điều động Tinh Thần Lực, Nham đại sư ở trên khán đài cũng bất ngờ, cường độ Tinh thần lực này đúng là đã vượt qua Nhị ấn Phù sư, thậm chí có thể so sánh với Tam ấn Phù sư rồi!
Lúc này, Lâm Động đang tận lực khống chế Tống Thanh, ngưng tụ chúng thành một cơn lốc xoáy, dần biến thành một làn sóng xung kích hình mũi dùi.
Khi làn sóng xung kích hình mũi dùi hình thành, sắc mặt Ngụy Thông cũng trở nên vô cùng khó coi, hắn đã nhận ra, Tinh thần lực hiện giờ của Lâm Động đã mạnh hơn trước mấy lần!
Hơn nữa, chỉ bằng mắt thường quan sát, hắn cũng nhận ra một sự uy hiếp tới tính mạng.
Ngụy Thông ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt băng lãnh của đối thủ, khuôn mặt hắn dần trở nên dữ tợn, Thuần Nguyên Cương Khí guống như núi lửa tuôn ra.
“Tiểu tạp toái, muốn đấu với ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!”
Dốc toàn bộ Nguyên Lực trong cơ thể, sự hung ác trên khuôn mặt của Ngụy Thông càng lúc càng kinh người!
Chương 127 : Kịch chiến
Đối với tiếng quát thô bạo của Ngụy Thông, Lâm Động không thèm để ý, hết sức chăm chú khống chế Tinh Thần Lực đang ngưng tụ ở trước mặt mình, “Tiêm Loa Ba” càng lúc càng trở nên sắc bén.
“Ô ô!”
“Tiêm Loa Ba” giống như một cơn lốc, nhanh chóng xoay tròn, làm cho không khí phát ra những thanh âm chói tai.
Sắc mặt Ngụy Thông lúc này đã trở nên âm hàn nhìn chằm chằm vào Lâm Động, Nguyên Lực hùng hậu lượn lờ quanh thân hình hắn, khí thế của Nguyên Đan cảnh Tiểu Viên Mãn đã được hắn hoàn toàn bộc phát
Ngụy Thông có thể cảm ứng được sự cường đại trong lần công kích này của Lâm Động, cho nên hắn không dám bảo lưu chút nào, song quyền chậm rãi mở ra, Thuần Nguyên Cương Khí nhanh chóng ngưng tụ trong lòng bàn tay, khiến cho bàn tay hắn trở nên óng ánh, một cỗ nguyên lực vô cùng mạnh mẽ nhanh chóng tán phát ra xung quanh!
“Thiên Liệt Chưởng!”
Đối với những người hiểu Ngụy Thông, thì khi thấy hành động của hắn, họ trở nên kinh ngạc, đồng thời cũng ngạc nhìn về phía Lâm Động, hiển nhiên là không bao giờ ngờ tới, Ngụy Thông lại bị ép tới mức này.
Đám người Lâm Chấn Thiên cũng nhíu mày, trên mặt hiện vẻ lo lắng, tuy rằng bọn họ không rõ “Thiên Liệt Chưởng” mạnh thế nào, nhưng họ cảm thấy sự đáng sợ của âm phong được ngưng tụ.
“Thiên Liệt Chưởng mặc dù chỉ là tứ phẩm võ học, nhưng vô cùng mạnh mẽ, nó chính là sát chiêu của Ngụy Thông, bằng vào chiêu này hắn đã từng đánh chết ba vị cường giả Nguyên Đan cảnh.”
Đổng Tố ở bên cạnh nói một cách nghiêm túc.
Khi nghe thấy Đổng Tố nói như vậy, tim của đám người Lâm Chấn Thiên đập thình thịch, hai bàn tay nắm chặt lại.
“Tiểu tử, nhận lấy cái chết đi!”
Trong vô số tiếng ồn ào, song chưởng của Ngụy Thông càng trở nên óng ánh, Nguyên Lực ba động khiến cho mọi người cảm thấy rét lạnh, Ngụy Thông cười lạnh, hai tay hợp lại làm một, tạo thành một công kích mạnh nhất!
“Ầm!”
Khi song chưởng của Ngụy Thông như một cái búa đánh xuống, Nguyên Lực óng ánh tạo thành một chùm sáng khổng lồ, nổ tung ra bốn phía!
Trong chùm sáng ẩn chứa Thuần Nguyên Cương Khí rất mạnh, nó biển đổi bất định, giống như một hòn núi lớn nổ tung, kình phong khiến cho trái tim người khác phải lạnh giá.
“Tiêm Loa Ba!”
Khi thế công sắc bén của Ngụy Thông nổ tung, ánh mắt của Lâm Động cũng trở nên lạnh lùng, một ngón tay điểm ra, “Tiêm Loa Ba” lập tức điên cuồng xoay tròn, sau đó giống như một cơn lốc, mang theo những âm thanh ô ô, lao vào chùm ánh sáng kia.
Trên khán đài, tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn vào hai thế công hung hãn, đây là Tinh Thần Lực và Nguyên Lực đánh nhau!
Tốc độ công kích của hai người cực nhanh, chỉ lóe lên một cái đã đập thẳng vào nhau!
“Ầm!”
Một tiếng nổ làm rung chuyển Giác Đấu Trường, Nguyên Lực và Tinh thần lực mạnh mẽ hình thành một vòng tròn, khuếch tán ra xung quanh, cái vòng tinh thần vô hình bao phủ Giác Đấu Trường bị công kích, rung lên mạnh mẽ.
Lúc này, Tinh thần lực hùng hậu và Thuần Nguyên Cương Khí sắc bén sau khi tiếp xúc với nhau đang không ngừng bào mòn đối phương, giống như đang thôn phệ nhau vậy.
Khi mới bắt đầu đối kháng, “Tiêm Loa Ba” không mang lại hiệu quả tốt, bị Thuần Nguyên Cương Khí không ngừng đẩy lùi.
Nhìn cảnh tượng này, nhiều người đoán Tinh thần lực của Lâm Động không có hiệu quả lớn.
Sắc mặt đám người Lâm Chấn Thiên cũng biến đổi, vốn họ cho rằng Tinh thần lực của Lâm Động rất mạnh, chẳng nhẽ như vậy còn chưa đủ chống lại Ngụy Thông?
“Tinh Thần Lực vốn không bằng Thuần Nguyên Cương Khí cương mãnh sắc bén, cảnh tượng này không có gì kỳ quái, đợi kết quả đi.”
Nham đại sư cười nhạt, nói.
Nghe thấy đại nhân vật về Tinh thần lực nói như vậy, đám người Lâm Chấn Thiên mới yên tâm hơn một chút.
Trong khi họ nói chuyện, Tiêm Loa Ba của Lâm Động liên tiếp lùi lại, thậm chí Nguyên Lực còn tới sát thân hình hắn, nhưng mà Lâm Động không lùi lại, sắc mặt của hắn trầm xuống, tiếp tục điểm một ngón tay ra!
Khi Lâm Động điểm thêm một ngón tay, “Tiêm Loa Ba” vốn đang bị đẩy lùi đã dừng lại, một luồng lực lượng mạnh mẽ ẩn chứa trong đó lúc này bộc phát ra ngoài!
“Ầm!”
Ba động vô hình bộc phát, trong chớp mắt đã phá tung chùm ánh sáng của Nguyên Lực, sau đó nó vẫn không giảm, dùng tốc độ cực nhanh lao về phía Ngụy Thông.
Thấy kình khí của Thiên Liệt Chưởng không mang lại hiệu quả như ý muốn, sắc mặt Ngụy Thông biến đổi, đầu gối hơi cong, thân hình bật về phía sau.
“Véo!”
Dưới sự điều khiển của Lâm Động, Tiêm Loa Ba lao theo hình vòng cung đuổi theo Ngụy Thông đang chạy trốn.
“Nổ!”
Ngụy Thông né phải tránh trái, nhưng hắn vẫn thấy Tinh thần lực của Lâm Động đuổi theo, ánh mắt trở nên âm trầm, quát lớn một tiếng.
“Ầm!”
Tiếng quát của Ngụy Thông vừa dứt, “Tiêm Loa Ba” đã bị chùm ánh sáng của Ngụy Thông đánh cho tan nát!
“Muốn dùng thứ này phản kích ta, đúng là ngu muội.” Ngụy Thông cười nhạt nhìn “Tiêm Loa Ba” bị Thuần Nguyên Cương Khí đánh cho tan nát, châm chọc nói.
“Vù vù!”
Nhưng mà, khi hắn vừa nói xong thì trong “Tiêm Loa Ba” đột nhiên bắn ra hơn 10 vật, nhanh như tia chớp vọt tới Ngụy Thông.
“Hóa Thần Châm? !”
Công kích đột ngột xuất hiện làm cho gương mặt của Ngụy Thông cứng lại, khi những thứ kia tới gần hắn mới phát hiện, đây chính là “Hóa Thần Châm” mà Cổ Ảnh thường sử dụng, chỉ có điều uy lực của nó mạnh hơn nhiều, số lượng cũng vượt trội!
“Trúng kế!”
Lúc này đã không còn đủ thời gian để phòng ngự, Ngụy Thông nhận ra ra, Tiêm Loa Ba không phải là sát chiêu của Lâm Động, mà sát chiêu chân chính chính là “Hóa Thần Châm” được đối phương giấu trong Tiêm Loa Ba!
“Tốt!”
Trên khán đài, ánh mắt của Nham đại sư vào thời khắc này đột nhiên sáng ngời, nhịn không được hô một tiếng tốt, người khác không cảm thấy gì, nhưng hắn lại hiểu, muốn đem Hóa Thần Châm giấu trong Tiêm Loa Ba thì lực điều khiển phải vô cùng tốt!
“Xuy xuy!”
“Hóa Thần Châm” đột nhiên công tới làm cho một kẻ thân kinh bách chiến (1) như Ngụy Thông đều không ngờ tới, nếu như hắn dính một kích này thì thân hình sẽ lập tức như một cái tổ ong vò vẽ, nhưng hắn cũng chỉ kịp điều chuyển Nguyên Lực hộ thể, sau đó hắn lập tức cảm nhận được, hơn 10 đạo Hóa Thần Châm kia đã đâm vào trong cơ thể.
(1): Thân kinh bách chiến: trải qua trăm trận chiến
Phòng ngự hiện giờ không mang lại hiệu quả lớn, cho nên khi Hóa Thần Châm đâm vào trong cơ thể, Ngụy Thông nhận ra, trong đầu hắn bộc phát một cảm giác đau nhức, đây chính là triệu chứng khi bị Tinh thần lực ăn mòn.
“A!”
Trong sân, Ngụy Thông ôm đầu, kêu lên những tiếng thê lương thảm thiết, thân hình lảo đảo lui về phía sau, Tinh Thần Lực công kích mặc dù không trực tiếp như Nguyên Lực, nhưng mà nó phá hủy tinh thần, một khi tinh thần bị đánh tan, thì con người chỉ như một cái xác không hồn mà thôi.
Đây là một kết quả đáng sợ hơn chết.
Giữa không trung, Lâm Động hờ hững nhìn Ngụy Thông đang kêu thảm thiết, nhưng không dừng tay, dù sao Hóa Thần Châm cũng không đủ để giải quyết vị cường giả Nguyên Đan Cảnh Tiểu Viên Mãn này!
Mà đối với người này, Lâm Động đang mang quyết tâm phải giết, hắn không chết, Huyết Y Môn sẽ không không ngừng tìm Lâm gia gây phiền phức, cho nên người này phải chết!
Nghĩ đến đây, trong mắt Lâm Động hàn quang chợt lóe, thân hình nhanh như tia chớp bay về phía Ngụy Thông, mà khi hắn bay tới, hai tay hắn cũng kết ấn, Thuần Nguyên Cương Khí hùng hậu dùng tốc độc kinh người ngưng tụ trong lòng bàn tay, ba động kinh người theo đó truyền ra.
“Tiểu tạp toái, ta muốn giết ngươi”.
Hành động của Lâm Động đã bị Ngụy Thông phát hiện, hắn một con người cứng rắn, cảm giác đau đớn trong đầu không làm hắn mất đi ý chí, hắn điều động tất cả Nguyên Lực trong cơ thể tập trung ở chân phải, sau đó cước phong sắc bén giống như một con bọ ngựa bổ vào đầu Lâm Động.
Đối mặt với chiêu thức liều mạng của Ngụy Thông, thân hình Lâm Động không dừng lại, Kỳ Môn Ấn ấn pháp nhanh chóng biến ảo, trực tiếp thi triển Kỳ Môn Ấn tầng 4, hắn muốn cùng Ngụy Thông liều mạng đánh một trận!
“Ào ào!”
Khi ấn phát biến ảo, Nguyên Lực cũng nhanh chóng ngưng tụ trong lòng bàn tay của hắn, sau đó hóa thành một chưởng ấn màu vàng, tán phát ra một loại ba động khiến cho người khác tim đập chân run.
Khi chưởng ấn màu vàng được ngưng tụ, sát khí trong mắt Lâm Động cũng hiện lên, vỗ thẳng một chưởng vào chân phải của Ngụy Thông!
“Ầm!”
Thấy hai người trong sân liều mạng chém giết, trên khán đài có không ít người đang ngồi bật dậy, bọn họ đều hiểu chiêu này sẽ phân thắng bại!
Chỉ là họ không biết ai thắng ai bại mà thôi!
Chương 128 : Giết !
Nhìn vào vụ va chạm cực mạnh trong đấu trường, trên khán đài không ít người đều đứng bật dậy, nhìn thẳng vào trong khu vực Nguyên Lực va chạm.
Đám người Lâm Chấn Thiên, Đổng Tố vào thời khắc này cũng trở nên khẩn trương, tuy rằng bọn họ hiểu Lâm Động có tiềm lực kinh người, nhưng mà dù sao đó là chuyện của tương lai, hiện giờ bắt hắn phải đối phó với Ngụy Thông, cao thủ mạnh hơn hắn một tầng đúng là có chút nguy hiểm.
Bang chủ Huyết Lang Bang Nhạc Sơn ngồi trên ghế thái sư, hai mắt híp lại nhìn chằm chằm vào trong sân, tuy nói sắc mặt hắn bình tĩnh, nhưng thân hình đang dựa vào ghế cũng hơi cứng lại một chút, thực lực của Lâm Động làm cho hắn chấn động, loại chấn động này làm cho sát ý của hắn tăng lên. Lần trước tranh đoạt Đan Tiên Trì, thực lực của Lâm Động chưa tới mức này, cho nên hắn mới tranh thủ cơ hội này bảo Ngụy Thông hạ sát chiêu.
Trong mắt hắn, Lâm Động tuy rằng có thực lực nhưng vẫn chưa đểu chống lại Nguyên Đan cảnh Tiểu Viên Mãn Ngụy Thông, dù sao thì người này Khương Lập cũng không sánh bằng.
Nhưng mà, khi chứng kiến Lâm Động và Ngụy Thông đánh nhau sống chết, cái ý nghĩ này cũng dần biến mất, bởi vì Lâm Động không thảm bại như hắn dự đoán, bằng vào thủ đoạn xảo trá và Tinh thần lực mạnh mẽ, hắn đã biến nguy thành an, mấy lần đẩy Ngụy Thông vào trong hiểm cảnh.
Còn nhỏ tuổi mà đã ép Ngụy Thông thành thế này, nếu như để cho hắn phát triển thì sẽ tới mức nào?
Nhạc Sơn có thể trở thành thủ lĩnh của một trong ba thế lực đứng đầu Viêm Thành, đương nhiên không phải là người đơn giản, hắn nhìn bề ngoài thì thô lỗ, nhưng trong lòng lại cực kỳ độc ác, có thù tất báo, hiện giờ hắn và Lâm Động đã có khoảng cách, nếu như không tin tưởng có thể lôi kéo được người này, vậy phải tìm mọi cách sớm giải quyết.
Mà phiền toái này tốt nhất là nhờ Ngụy Thông giải quyết, đây chính là một hành động vẹn toàn nhất.
Chỉ là ý định của hắn không dễ thực hiện.
“Xuy!”
Trong khi có vô số ánh mắt nhìn vào trong sân, có một thân ảnh đột nhiên bắn ra ngoài, thân hình lộn ở trên không trung mấy lần, sau đó rơi xuống đất, trong tay hắn vốn cầm một thanh vũ khí giống như chủy thủ, hiện giờ đã cắm xuống đất, những thanh âm xèo xèo vang lên chói tai.
Nhìn thân ảnh kia bắn ra phía sau mấy chục thước, phải mất một lúc mọi người mới nhận rõ được diện mạo, trong sân truyền ra vô số tiếng ồ lên.
“Lâm Động!”
Đám người Lâm Chấn Thiên, Đổng Tố nhìn thấy thân ảnh chật vật kia, sắc mặt cũng hơi đổi, trông tình hình này thì hình như Lâm Động rơi vào tình huống hạ phong?
Lúc này, Lâm Động chậm rãi ngồi thẳng lên, bàn tay nắm chặt Toái Nguyên Toa đỏ hồng, hai mắt chăm chú nhìn vào nơi sương mù đang dần tiêu tán.
Gió nhẹ thổi qua trong sân, sương mù đều tán đi, sau đó có một thân ảnh khác xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Thân ảnh kia nửa quỳ nửa ngồi, quần áo rách nát, vết thương đầy người, đặc biệt là ở chân phải có một vết thương thật sâu, máu tươi không ngừng chảy ra, máu nhuộm đỏ mặt đất.
“Ngụy Thông? !”
Nhìn bóng người còn chật vật hơn Lâm Động mấy lần, những người ngồi trong đài bật thốt lên, vốn họ tưởng rằng Lâm Động bị thua thiệt trong lần va chạm vừa rồi, nhưng mà bây giờ lại trái ngược, người thua thiệt hình như là Ngụy Thông!
Trên khán đài, Nhạc Sơn đã đứng dậy, nhìn chằm chằm vào trong sân, ánh mắt âm trầm đáng sợ, hắn chưa từng ngờ tới, Ngụy Thông lại bị Lâm Động đánh cho thảm tới như vậy.
“Cái đồ hỗn trướng này…”
Nhạc Sơn thốt lên một câu, lửa giận trong lòng bùng lên, người ngoài không biết là hắn đang chửi bên nào.
Trái ngược với Nhạc Sơn, đám người Lâm Chấn Thiên nặng nề thở dài một hơi, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, có thể nhận ra bọn họ khẩn trương tới mức nào.
“Phốc xuy!”
Trong vô số ánh mắt kinh ngạc, Ngụy Thông phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt của hắn cũng hiện lên sự khó tin, hắn không cách nào tưởng tượng, Lâm Động chỉ dựa vào thực lực Tiểu Nguyên Đan Cảnh có thể đánh bại hắn!
“Cái tên tiểu tạp toái này!”
Đùi phải truyền đến đau nhức làm cho Ngụy Thông hiểu rõ, xương chân đã bị chấn gãy, hắn không khỏi nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Lâm Động cách đó không xa, hắn thề rằng phải làm cho Lâm Động và toàn bộ Lâm gia trả bằng máu!
Nhưng mà, ngay khi hắn nghiến răng nghiến lợi thề thốt, Lâm Động cách đó không xa cầm Toái Nguyên Toa đỏ bừng, chậm rãi đi tới.
Hai chân Lâm Động bước càng lúc càng nhanh, sau đó hóa thành một cái bóng lao tới Ngụy Thông, sát khí từ cơ thể hắn cũng tỏa ra.
Nhìn thấy Lâm Động lao tới, thân hình của Ngụy Thông trở nên lạnh toát, sự oán độc trong mắt được thay thế bằng sự kinh khủng, với trạng thái của hắn hiện giờ nếu như Lâm Động muốn giết, thì hắn không thể nào ngăn cản được.
“Ta chịu thua!”
Trong lúc tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, Ngụy Thông sắc mặt biến đổi mấy lần, sau đó đột nhiên quát lớn, thua mất mặt nhưng còn hơn là chết!
Hơn nữa tuy nói đây là sinh tử đấu, nhưng mà giết hay không giết là do đối thủ, cho nên, lúc này Ngụy Thông hy vọng rằng việc mình chịu thua sẽ bảo toàn được cái mạng nhỏ!
Nhưng mà, hi vọng của hắn cực kỳ nhỏ, bởi vì Lâm Động lúc này vẫn dùng một tốc độ cực kỳ nhanh lao tới, sát ý của hắn chỉ có tăng không giảm!
Đối với Ngụy Thông, hắn đã sớm có ý định phải giết, hắn tin tưởng nếu như tình cảnh thay đổi, Ngụy Thông cũng sẽ không do dự lựa chọn cách hạ sát thủ với hắn, nếu như hắn có lòng dạ đàn bà, vậy thì đúng là ngu xuẩn vô cùng.
Cho nên, tiếng quát nhận thua của Ngụy Thông không làm cho sát ý của hắn vơi bớt.
Hành động của Lâm Động làm cho trong sân ồ lên, không ít người vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên họ không ngờ thiếu niên còn nhỏ tuổi kia lại ra tay tàn nhẫn tới như vậy.
“Tiểu tử, ngươi dám!”
Nhạc Sơn cũng bị hành động của Lâm Động làm cho kinh ngạc, bàn tay vỗ mạnh vào cái ghế đá, quát lớn một tiếng.
Huyết Y Môn dù sao cũng là một thế lực phụ thuộc vào Huyết Lang Bang, nếu như để cho Lâm Động giết Ngụy Thông, thì kiểu gì Huyết Y Môn cũng bị giải tán, tới lúc đó Huyết Lang Bang sẽ mất đi một thế lực không nhỏ, đây không phải là chuyện mà Nhạc Sơn muốn thấy.
Đương nhiên, Nhạc Sơn hiểu rõ, chỉ với một tiếng quát của hắn không làm cho Lâm Động bỏ sát ý, cho nên khi quát xong, hắn tung mình muốn nhảy vào trong sân cứu người.
Nhưng mà, khi thân hình hắn định tung lên thì có một thân ảnh đã xuất hiện trước mặt hắn, cười tủm tỉm nói:
“Nhạc Sơn bang chủ, sinh tử đấu, tính mạng do trời định, đây là quy củ không ai có thể thay đổi được.”
“Hạ Vạn Kim, ngươi!”
Nhìn thấy Hạ Vạn Kim tự mình xuất thủ ngăn cản, Nhạc Sơn tuy giận dữ nhưng mà không dám xuất thủ với đối phương, trong lúc nhất thời hắn chỉ biết đứng tại chỗ.
Khi Hạ Vạn Kim ngăn cản Nhạc Sơn, Lâm Động ở trong sân cũng lao tới trước mặt Ngụy Thông.
“Tiểu tạp toái, muốn giết ta, không phải chuyện đơn giản như vậy!”
Cảm nhận được sát khí đang lao tới, sắc mặt Ngụy Thông đột nhiên trở nên dữ tợn, hai bàn tay của hắn vỗ mạnh xuống đất, thân hình lao ra, khuôn mặt hắn đỏ bừng, thậm chí còn nhìn thấy cả tia máu thẩm thấu từ trong lỗ chân lông ra ngoài.
Nhìn thấy hành động của Ngụy Thông, Lâm Động hai mắt híp lại, hắn có thể cảm giác được khí tức uể oải của người này đã biến mất, xem ra đối phương đang thi triển một loại công phu tương tự như “Hóa Huyết Quy Nguyên Công” của Khương Lập.
Đối với loại công pháp đề cao thực lực này, Lâm Động từ trước đến nay luôn cảnh giác, đương nhiên hắn sẽ không để cho Ngụy Thông có cơ hội này, bởi vậy hai chân hắn nhanh chóng bước tới, cánh tay vung lên, Toái Nguyên Toa mang theo Thuần Nguyên Cương Khí sắc bén hóa thành một cái dùi chói mắt, cắt nát không khí, dùng tốc độ kinh người đuổi theo Ngụy Thông!
Tiếng xé gió sắc bén làm cho Ngụy Thông sợ hãi vô cùng, hắn vội vàng điều động toàn bộ Nguyên Lực còn sót lại trong đan điền, ngưng tụ thành một cái màn sáng ở trước mặt.
Nhưng mà, ngay khi cái màn sáng kia hình thành, cái dùi nhọn đỏ hồng kia đã lao tới, đập thẳng vào màn sáng Nguyên Lực.
“Cạch!”
Chỉ mới tiếp xúc, Thuần Nguyên Cương Khí trong Toái Nguyên Toa đột nhiên xoay tròn, giống như một cái mùi khoan chui vào trong màn sáng Nguyên Lực.
“Răng rắc!”
Với tốc độ xoay tròn của Toái Nguyên Toa, màn sáng kia lập tức nứt vỡ, ngay sau đó dưới sự kinh hãi của Ngụy Thông, Toái Nguyên Toa bắn thẳng vào đầu hắn, một cột máu theo đó phun ra.
Toàn bộ Giác Đấu Trường trở nên yên tĩnh không một tiếng động, vô số ánh mắt kinh ngạc đang nhìn vào cột máu phun từ đầu Ngụy Thông ra ngoài, sau đó lại nhìn thiếu niên trước mặt, họ chậm rãi thở ra một hơi.
Chiến đấu vô cùng thảm liệt, nhưng kết quả cuối cùng lại nằm ngoài dự liệu của vô số người, không ngờ rằng Ngụy Thông hung danh đầy mình ở Viêm Thành vậy mà lại táng thân trong tay một thiếu niên chưa tới 20 tuổi.
Bằng vào tuổi tác này đánh chết một vị cường giả Nguyên Đan Cảnh Tiểu Viên Mãn, ở trong thế hệ trẻ của Viêm Thành không mấy ai có thể làm được.
Một trận thành danh, Lâm Động Lâm gia tất sẽ vang dội trong Viêm Thành!
Chương 129 : Kết thúc
Ngụy Thông đã chết.
Nhìn thân thể Ngụy Thông chậm rãi ngã xuống đất, tất cả mọi người đều hiểu, vị Huyết Y Môn môn chủ này đã táng thân trong Giác Đấu Trường, hơn nữa đối tượng khiến hắn ngã ngựa chỉ là một thiếu niên chưa tới 20 tuổi.
Trong sân, Lâm Động nhìn chằm chằm vào thi thể Ngụy Thông, Tinh thần lực của hắn cũng buông lỏng, một cảm giác ngọt ngọt xông lên tận cổ, nhưng lại bị Lâm Động cố gắng nuốt xuống.
Thực lực Nguyên Đan cảnh Tiểu Viên Mãn cường đại nằm ngoài dự liệu của Lâm Động, hắn vốn cho rằng với thực lực Tiểu Nguyên Đan Cảnh, cộng với thực lực Tam ấn Phù Sư, muốn chém giết Ngụy Thông không phải làm chuyện quá khó khăn, nhưng bây giờ mới thấy nó hung hiểm thế nào.
“Tiểu Viên Mãn đã khó thu thập như thế này, vậy cường giả Đại Viên Mãn khó giải quyết như thế nào?”
Lâm Động há miệng, ánh mắt nhìn về phía trên đài, ở nơi đó Nhạc Sơn sắc mặt vô cùng khó coi, nắm chặt song quyền, lửa giận và sát ý bùng lên, trong lòng hắn cũng không ngờ Lâm Động lại hạ sát thủ một cách dứt khoát như vậy.
“Tốt, tốt!”
Trên khán đài, ánh mắt Nhạc Sơn âm trầm nhìn chằm chằm vào Lâm Động, liên tục phun ra hai chữ đầy sát khí, sau đó tay áo bào vung lên, xoay người rời đi, ai cũng cảm nhận được việc Lâm Động giết Ngụy Thông đã làm cho vị bang chủ Huyết Lang Bang, tiếng tăm lừng lẫy Viêm Thành này cực kỳ bất mãn.
Nhân vật kiểu này mà bất mãn thì kiểu gì cùng có một trường mưa gió máu tanh.
Nghĩ đến đây, một số thế lực lại đưa mắt nhìn Lâm Động đứng trong sân, người này đã hoàn toàn đắc tội với Huyết Lang Bang rồi.
Đối với những ánh mắt này, Lâm Động vẫn bình thản, Nhạc Sơn sớm đã nhìn hắn không thuận mắt, hành động của đối phương cũng chẳng có gì kỳ quái, về phần Ngụy Thông hắn đã mang ý định phải giết, bởi vì hắn hiểu rõ nếu hôm nay không giết Ngụy Thông, thì tương lai sẽ bị một con chó điên trả thù, loại chuyện tự tìm phiền toái cho mình này Lâm Động sẽ không làm, thà rằng đắc tội Nhạc Sơn, đắc tội Huyết Lang Bang, cũng phải làm cho bằng được!
Khi Nhạc Sơn sát ý đầy người rời đi, trọng tài mới xuất hiện trong sân, hắn nhìn thi thể Ngụy Thông một chút, sau đó mang theo sự kinh phục nhìn Lâm Động, ở trong lòng nói thầm:
“Tiểu tử thật độc ác.”
Lâm Động đã một kích xuyên thủng yết hầu của đối phương, loại vết thương trí mạng này không ai cứu được.
Sau khi xác định Ngụy Thông đã chết, trọng tài trầm giọng tuyên bố:
“Lần quyết đấu này, Lâm gia Lâm Động thắng!”
Trận đánh trong Giác Đấu Trường này đã trở thành tin tức sốt dẻo nhất ở Viêm Thành, kết quả nằm ngoài dự đoán của hầu hết mọi người, cho dù là những người ở trong Lâm gia, tin tức Lâm Động lần đầu tiên truyền bá trong Viêm Thành, mà gia tộc tới từ Thanh Dương trấn của hắn cũng đã có nhiều người biết đến, muốn tới làm quen.
Sau khi trận huyết chiến kết thúc không lâu, Huyết Y Môn tự loạn mà tan rã, tuy nói có Huyết Lang Bang áp chế, nhưng mà vẫn chia năm xẻ bảy, lòng người bàng hoàng, chẳng được bao lâu Huyết Y Môn hơi có danh tiếng trong Viêm Thành đã hoàn toàn giải tán, địa bàn của họ bị các thế lực khác chiếm đoạt.
Đối với loại kết cục này, Huyết Lang Bang dù có tức giận nhưng cũng không thể làm gì được, họ chỉ còn cách dùng tên tuổi của một trong ba thế lực lớn nhất Viêm Thành, chiếm một số địa bàn, nhưng vẫn không cách nào cứu được chuyện Huyết Y Môn giản tán.
Khi Huyết Y Môn tan rã, danh tiếng Lâm gia theo đó mà lên như diều gặp gió, hiện giờ họ không chỉ đứng vững ở Viêm Thành, mà còn đặt quan hệ với Vạn Kim Thương Hội và Nham đại sư, danh tiếng của họ lúc này như mặt trời giữa trưa.
Nhưng mà, trong cái danh vọng đó, đám người Lâm Chấn Thiên không vì hưng phấn mà mất đi lý trí, họ nhanh chóng tỉnh táo lại, Viêm Thành không thể so với Thanh Dương Trấn, nơi này có rất nhiều thế lực, danh tiếng cao mà không có thực lực duy trì thì kiểu gì cũng bị đạp ngã.
Hiện giờ Lâm gia nếu bàn về thực lực đã đủ đặt chân ở Viêm Thành, nhưng dù sao họ cũng là người mới, tóm lại là cẩn thận một chút sẽ tốt hơn, phiền toái Huyết Y Môn qua đi, họ lại đắc tội thêm Huyết Lang Bang khủng bố hơn nhiều.
Đương nhiên, tuy không phô trương, nhưng Lâm Chấn Thiên vẫn âm thầm mời chào không ít cao thủ, ở trong Viêm Thành, cho dù thực lực hay tài nguyên đều phải vượt xa Thanh Dương trấn, không chỉ cần tiền mà cường giả Nguyên Đan cảnh cũng phải có.
Vấn đề tiền nong, Lâm gia không mấy lo lắng, dù sao bọn họ còn có một cái mỏ Dương Nguyên Thạch, bởi vậy mà trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, Lâm gia đã mời được hơn mười vị cao thủ Thiên Nguyên cảnh, Địa Nguyên cảnh.
Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, thực lực của Lâm gia đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất, tuy nói biến hóa này phải bỏ ra một cái giá cực lớn, nhưng mà nếu như không có thực lực, thì Lâm gia chỉ như một cái thùng rỗng kêu to mà thôi.
Lúc trước, nếu như Lâm gia có thực lực thế này thì Ngụy Thông sao dám tới cửa diễu võ dương oai?
Nếu như lần đó Lâm Động không cố tình kéo dài thời gian, thì sao Lâm gia lại có thực lực như bây giờ? Có vết xe đổ trước kia, đám người Lâm Chấn Thiên đã hiểu, thực lực mới là trọng yếu nhất!
Trong một khu vực ở bắc Viêm Thành có một toàn trang viên, nơi đó cao thủ tụ tập, đây chính là trang viện mới của Lâm gia, nếu như đã xác định đem trọng tâm chuyển hướng tới Viêm Thành, vậy thì nơi đặt chân ắt không thể thiếu, sau khi bỏ ra một cái giá khá lớn để mua và tu sửa trang viên, từ nay về sau nó mang họ Lâm.
Ở sâu trong trang viên có một tiểu viện u tĩnh, đây chính là nơi ở của Lâm Động, địa vị của hắn ở trong Lâm gia đã vô cùng cao, thậm chí có thể sánh ngang với Lâm Chấn Thiên, đại ngộ kiểu này không có ai phản đối, bởi vì nếu không có Lâm Động, thì Lâm gia bọn họ mãi cũng chỉ ru rú trong Thanh Dương trấn mà thôi, mà khi đó vẫn còn bị hai nhà Lôi Tạ chèn ép.
Trong viện cỏ xanh mượt mà, Lâm Động ngồi xếp bằng trên tảng đá, hai mắt nhắm nghiền, thiên địa Nguyên Lực quanh thân hắn bập bềnh, hóa thành những tia Nguyên Lực, chui vào trong thân thể.
Trải qua hơn nửa tháng tiềm tu, 22 đường kinh mạch của “Tam Dương Quyết” đã được hoàn toàn đả thông, hiệu quả vượt xa Thanh Nguyên Công rất nhiều.
Không bao lâu sau, Lâm Động đã mang “Tam Dương Quyết” đưa cho Lâm Chấn Thiên, dù sao Thanh Nguyên Công của Lâm gia quá thấp, nếu như có điều kiện thì đương nhiên phải đổi.
Sau khi đem “Tam Dương Quyết” cho Lâm gia, Lâm gia xác định đây là bí tịch chủ tu công pháp, Lâm Động cũng âm thầm mang một viên Âm Dương Châu cho Lâm Khiếu, hiện giờ Lâm Khiếu đã có thực lực Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ, thiên phú của hắn còn cao hơn hai người Lâm Khẳng, Lâm Mãng, nếu như có cơ hội tiến vào Nguyên Đan cảnh đương nhiên là phải nắm lấy, cho nên viên Âm Dương Châu này chỉ có Lâm Khiếu mới được dùng, vì nó mang lại hiệu quả lớn nhất.
“Phù. . .”truyện Kiếm Hiệp
Trong tiểu viện, Lâm Động tu luyện hơn 1 canh giờ, hai mắt nhắm chặt mới chậm rãi mở, một luồng khí trắng từ trong miệng hắn bya ra, lòng bàn tay lóe lên một chùm quang mang, một lát sau chùm quang mang này biến thành hai cái chùm ánh sáng to bằng nắm tay, có màu vàng nhạt.
Chùm ánh sáng kia có thể biến hóa, nó mang theo một cỗ Nguyên Lực ba động tán phát ra xung quanh.
Chùm ánh sáng này chính là “Tam Dương Đoàn” được Tam Dương Quyết ngưng tụ thành công, trải qua hơn nửa tháng nghiên cứu tu luyện, Lâm Động đã thành công ngưng tụ hai cái “Tam Dương Đoàn” trong đan điền, tuy nói hắn không toàn lực thi triển, Lâm Động cũng có cảm giác được sát thương của thứ này tương đối lớn, nếu như trước kia có thể thi triển thì việc thắng Ngụy Thông sẽ thoải mái hơn một chút.
Lâm Động nhìn chằm chằm vào hai cái “Tam Dương Đoàn”, khi hắn cảm nhận được ba động mạnh mẽ, hắn mới thỏa mãn gật đầu, sau đó thu vào trong đan điền.
Trong nửa tháng này, Lâm Động không vì chuyện đánh bại được Ngụy Thông mà ngừng tu luyện, sau chuyện này hắn hoàn toàn đắc tội Huyết Lang Bang, dựa theo tính tình của Nhạc Sơn, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, tuy rằng hắn kiêng kỵ Vạn Kim Thương Hội, nhưng khi tìm được cơ hội hắn sẽ không do dự mà xuất thủ, dưới loại áp lực này, Lâm Động không dám buông lỏng tu luyện.
Hắn có thể giết Tiểu Viên Mãn Ngụy Thông, nhưng không thể chiến thắng Đại Viên Mãn Nhạc Sơn, hai người này tuy rằng chỉ khác nhau một chữ, nhưng thực lực lại cách nhau khá xa.
Lâm Động đúng là có chút đau đầu, hắn bây giờ chỉ có thể tạm thời cất trong lòng, huýt gió một tiếng.
Thanh âm vừa mới nổi lên, một cái bóng đỏ nhanh như tia chớp lao vào trong, chỉ trong chớp mắt nó đã tới bên cạnh Lâm Động, khí tức uy áp làm cho hai hàng lông mày của Lâm Động giật giật.
Cái bóng đỏ kia đương nhiên là Tiểu Viêm được Lâm Chấn Thiên mang từ Thanh Dương trấn tới, mấy tháng không gặp, thân hình Tiểu Viêm không tăng lên, nhưng mà bộ lông của nó càng lúc càng đỏ, thậm chí nếu mới nhìn sẽ tưởng như là một bộ khôi giáp, cực kỳ kỳ dị.
Đối với biến hóa của Tiểu Viêm, đám người Lâm Chấn Thiên không ai biết nguyên nhân, nhưng mà bọn họ chỉ biết duy nhất một điều, nếu như là Hỏa Mãng Hổ bình thường, nó sẽ không có hình dáng như thế này.
Hơn nữa, điều làm cho bọn họ vô cùng hoảng sợ là sau khi Lâm Động rời đi được một tháng, Tiểu Viêm lâm vào tình trạng ngủ say, khi nó tỉnh, đám người Lâm Chấn Thiên nhận ra, thực lực của Tiểu Viêm đã tăng vọt, theo bọn họ suy đoán, nó đã có thể đánh nhau với cường giả Tiểu Nguyên Đan cảnh.
Đối với biến hóa của Tiểu Viêm, đám người Lâm Chấn Thiên rất ngỡ ngàng, nhưng mà Lâm Chấn Thiên không thể đoán ra, hình dáng của nó có quan hệ với yêu tinh ở trong mỏ Dương Nguyên Thạch.
“Lâm Động thiếu gia, Nham đại sư phái người tới truyền tin, mời người tới chỗ đại sư một chuyến.”
Khi Lâm Động đang chơi đùa với Tiểu Viêm, một thị nữ đứng ở bên ngoài tiểu viện, cung kính nói.
“A?”
Nghe vậy, Lâm Động ngẩn ra, đây là lần đầu tiên hắn được Nham đại sư mời, nhưng mà hắn tương đối kính trọng người này, cho nên lập tức gật đầu đồng ý.
Chương 130 : Tháp đấu
“Đây là nơi Nham đại sư ở hay sao. . .”
Lâm Động đứng ngoài một cái đại viện bình thường, có chút kinh ngạc nhìn nơi ở chẳng xa hoa chút nào, trong lòng hắn không ngờ đây chính là nơi ở của Nham đại sư đại danh đỉnh đỉnh.
“Rống!”
Ở bên cạnh Lâm Động, Tiểu Viêm gầm nhẹ một tiếng, hiện giờ đi ra ngoài Lâm Động cũng mang nó theo, tuy rằng thể hình của nó khiến cho người khác chú ý, nhưng mà họ cũng chỉ đứng nhìn Lâm Động dẫn theo Hỏa Mãng Hổ thần tuấn, không ai dám động thủ.
Lâm Động vỗ vỗ đầu Tiểu Viêm, bảo nó yên tĩnh một chút, sau đó đi tới đại viện, hai mắt hắn cảnh giác nhìn chằm chằm vào hai hộ vệ, chắp tay nói:
“Thỉnh cầu hai vị vào trong thông báo với Nham đại sư một tiếng, nói là có Lâm Động cầu kiến!”
Nghe thấy Lâm Động tự báo họ tên, hai hộ vệ kia hơi kinh ngạc nhìn hắn một cái, hiển nhiên họ họ cũng nghe tới thanh danh của hắn, sau đó một người gật đầu đi vào bên trong, một lúc sau hắn xuất hiện, cung kính nói:
“Nham sư cho mời, xin mời đi theo ta.”
Lâm Động gật đầu, mang theo Tiểu Viêm đi vào bên trong, đại viện này cực kỳ rộng, trúc xanh như rừng, không khí an tường tới kỳ lạ.
Hơn nữa, trong đại viện này hiện giờ có không ít người, mà càng làm cho Lâm Động cảm thấy khiếp sợ chính là, người ở đây toàn bộ đều là Phù sư!
“Không biết đây là địa phương nào?”
Trong lúc Lâm Động ngạc nhiên không hiểu, thì tên hộ vệ cũng dẫn hắn tới trước một gian phòng trúc, dừng chân đưa tay ra mời.
“Mời!”
Thu hồi suy nghĩ, Lâm Động gật đầu cám ơn người kia, sau đó hắn mới nhẹ nhàng đẩy cửa vào, bên trong phòng trúc yên ắng, có một lão giả mặc áo xám đang ngồi, dường hư đang suy nghĩ gì đó.
Sau khi đi vào gian phòng trúc này, Lâm Động cảm giác được một tia Tinh thần lực rất nhỏ giống như mạng nhện chăng khắp phòng, hắn biết đây chính là kiệt tác của Nham đại sư, làm thế này mọi hành động của người nào ở trong gian phòng này đều sẽ bị phát hiện.
“Đại sư!”
Đối với lão nhân này, Lâm Động vô cùng tôn kính, cung kính thi lễ một cái.
“Ha hả, tới rồi sao, ngồi đi. . .”
Nham đại sư mỉm cười, hai mắt chậm rãi mở, trong đôi mắt hiện lên vẻ thâm thúy, tràn đầy cơ trí.
Lâm Động cung kính gật đầu, sau đó trực tiếp ngồi xuống chiếu bên cạnh hắn, Tiểu Viêm cũng yên tĩnh nằm xuống, cảm giác của nó cho nó biết, lão nhân này nhìn thì như yếu đuối, nhưng lại có lực lượng vô cùng cường đại.
“Yêu thú thật thông minh, chắc là Hỏa Mãng Hổ rồi, nhưng mà linh trí kiểu này mạnh hơn nhiều so với Hỏa Mãng Hổ.”
Nham đại sư hơi có hứng thú nhìn Tiểu Viêm một chút, sau đó lão đã lập tức phát hiện ra chỗ đặc biệt.
“Đúng vậy.”
Lâm Động gật đầu cười, sau đó nói:
“Không biết đại sư gọi tiểu tử đến đây là có điều gì căn dặn?”
“Ha hả, căn dặn thì không có.”
Nham đại sư cười, ánh mắt chuyển sang nhìn Lâm Động, mỉm cười nói:
“Chắc là hiện giờ ngươi đã đạt tới Nhị ấn Phù sư rồi đúng không?”
“Dạ.”
Lâm Động hơi chần chờ, sau đó gật đầu, hắn biết mình không lừa được vị lão nhân có ánh mắt tinh tường này.
“Hơn nữa Tinh Thần Lực của ngươi còn mạnh hơn không ít với những Phù sư đồng cấp, nếu như ta đoán không lầm, Bản Mệnh Phù Ấn mà ngươi ngưng tụ chắc là Bản Mệnh Linh Phù.”
Câu nói tiếp theo của Nham đại sư đã làm cho sắc mặt Lâm Động biến đổi, số người biết Bản Mệnh Linh Phù cực kỳ ít, đồng thời hắn cũng kiệt lực che giấu, không nghĩ tới như vậy mà còn bị lão nhân này phát hiện.
“Ngươi có tinh thần thiên phú mạnh nhất trong những người mà ta từng gặp.”
Nham đại sư cười cười, nhưng không có dừng lại quá nhiều ở một đề tài.
“Dù sao cũng được đại sư hướng dẫn.”
Lâm Động cung kính nói.
“Ta chỉ cho ngươi phương pháp tu luyện 3 tầng đầu của Thần Động Thiên mà thôi, đấy không phải là phương pháp tu luyện Tinh thần lực cao thâm gì cả, ngươi có thành tựu hiện giờ hoàn toàn là do công lao của ngươi, không có liên quan gì tới ta.”
Nham đại sư cười dài nói.
“Nhưng mà, hiện giờ ngươi cũng chỉ mới bước chân vào con đường Tinh thần lực mà thôi.”
“Nguyện nghe đại sư chỉ điểm.”
Lâm Động sắc mặt nghiêm túc, nói.
“Ha hả, nói thực ra ta cũng không hơn ngươi chút nào đâu.”
“Đại sư quá khiêm nhượng, ngài là tứ ấn phù sư, là Phù Sư mạnh nhất Viêm Thành!”
Lâm Động vội nói.
“Ai, tứ ấn, cho dù là ngũ ấn cũng chỉ là mới bắt đầu mà thôi. . .”
Nham đại sư khẽ thở dài một tiếng, nói:
“Ngươi có biết sau ngũ ấn Phù sư là cái gì không?”
“Không biết.”
Lâm Động lắc đầu, cấp độ này đối với hắn còn tương đối xa xôi.
“Sau Ngũ ấn Phù sư chính là Linh Phù Sư, đạt tới trình độ này, Bản Mệnh Phù Ấn đã có linh tính, cường giả cấp độ này một ý nghĩ có thể bạt núi, một ý nghĩ có thể lấp biển, khi giao thủ với người khác chỉ cần một ý nghĩ thôi cũng đủ để thổi bay một ngọn núi.”
Lâm Động há to mồm, một ý nghĩ bạt núi, đây là thực lực kiểu gì, đạt tới trình độ này nếu ai dám ngăn cản trước mặt họ, họ sẽ điều ngay một ngọn núi nện xuống, người đó sẽ nát thành tương, nếu như họ muốn hủy diệt một tòa thành, chắc cũng chỉ là chuyện giơ tay nhấc chân mà thôi?
“Lực lượng này người bình thường không thể có được, cho nên ở trong Đại Viêm vương triều, số lượng Linh Phù Sư cũng chỉ đếm trong đầu ngón tay, nó quý hiếm như lông phượng, sừng kỳ lân.”
“Sau Linh Phù Sư là một cấp độ mạnh hơn, chẳng qua là ta cũng không biết, trong lòng chỉ mang sự kính nể, không dám hi vọng xa vời.”
Thấy vẻ mặt của Nham đại sư hiện lên sự kính nể, Lâm Động yên lặng gật đầu, nhưng trong lòng hắn cháy bỏng, hắn đang hướng tới loại lực lượng như thế này.
“Ha hả, thôi bỏ qua đi. . .”
Trong lúc Lâm Động đang chìm vào mộng tưởng, Nham đại sư cười lắc đầu, nói:
“Ngươi đã nghe nói tới Phù Sư Hội chưa?”
“Dạ, chưa.”
Lâm Động sửng sốt, tiếp tục lắc đầu.
“Đây chính là thế lực mà Phù sư tập trung, ở mỗi tòa thành thị đều có một Phù Sư Hội, Viêm Thành cũng không ngoại lệ, người ta chỉ nói tới 3 thế lực đứng đầu Viêm Thành, nhưng mà Phù Sư Hội cũng không kém, chẳng qua quy củ của hội quá nghiêm ngặt, người ngoài chỉ tôn sùng một cách tương đối, vì Phù Sư Hội không ảnh hưởng mấy tới thế tục.”
Nham đại sư nói.
Lâm Động có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói tới một thế lực khác sáng ngang với Vạn Kim Thương Hội, mà ngay sau đó hắn cũng liên tưởng tới đám Phù sư vừa gặp bên ngoài.
“Ngươi không biết Phù Sư Hội, vậy chắc cũng không biết Phù Sư Tháp?”
Lâm Động xấu hổ gật đầu, lúc này hắn có cảm giác mình thực là cô lậu quả văn.
“Phù Sư Tháp là một kỳ tháp do vô số tiền bối dùng Tinh thần lực ngưng tụ thành, tháp này có công hiệu rèn luyện tẩy lễ tinh thần, trong Phù Sư Hội của Viêm Thành cũng có một tòa Phù Sư Tháp, đây là thành quả trăm năm nỗ lực của các vị tiền bối!”
“Đây cũng là sự kiêu ngạo của Viêm Thành chúng ta, dù sao trong hơn mấy trăm ngàn thành thị của Đại Viêm vương triều, số thành có Phù Sư Tháp cũng chỉ chừng 1/10 mà thôi.”
Nhìn thấy Nham đại sư ngạo nghễ tự hào, Lâm Động gật đầu, cái mà các vị tiền bối phải nỗ lực trăm năm chắc không phải thứ bình thường.
“Nhưng mà. . .”
Sự tự hào không duy trì bao lâu trên khuôn mặt của Nham đại sư, sau đó được thay thế bằng sự cay đắng, lão than thở:
“Phù Sư Tháp có tác dụng cực lớn đối với Phù sư trong thành thị, đây chính là thành địa trong lòng bọn họ, những Phù Sư Hội trong các tòa thành thị khác đều mong có thứ này, có mong muốn tất có đấu tranh?”
Lâm Động mở trừng hai mắt, hắn biết lão nhân này đã đi vào chủ đề chính rồi.
“Có thành thị có Phù Sư Tháp, có thành thị không có, điều này sẽ khiến cho người khác bất bình, phiền toái cũng theo đó mà phát sinh, tỷ như bọn họ dùng thực lực cướp đoạt Phù Sư Tháp. . . Nhưng mà cũng may, loại chuyện này bị các thế lực và hoàng thất ngăn lại, sau đó lập nên một quy định bất thành văn, đó chính là tháp đấu!”
“Tháp đấu?”
“Đây là chuyện giao đấu giữa các thành thị, đương nhiên nói một cách chính xác, đây là loại giao đấu của các Phù sư trẻ tuổi, thắng sẽ được Phù Sư Tháp.”
Nham đại sư than thở.
“Ý của đại sư muốn nói, cái thành thị khác có thể giao đấu với chúng ta, nếu như bọn họ thắng thì có thể mang Phù Sư Tháp đi?”
Lâm Động chân mày cau lại, nói.
“Nhưng mà muốn lấy Phù Sư Tháp phải chiến thắng 3 lần, mỗi năm chỉ được khiêu chiến một lần.”
“Vậy thì tốt, họ phải thắng 3 năm liên tục mới được.”
Nghe vậy, Lâm Động cũng thở dài một hơi, cười nói.
” Phù Sư Hội của Viêm Thành đã thua hai lần, đây là lần cuối cùng.”
Nham đại sư cũng cười, nhưng là cười khổ lắc đầu, nói.
Nụ cười của Lâm Động cứng lại, đã thua hai lần. . . vậy thì thực lực của Phù Sư Hội ở Viêm Thành cũng không quá cao.
“Đối phương là thành thị nào?”
Lâm Động có chút hiếu kỳ hỏi, không biết Phù Sư Hội nào mà lại thắng Phù Sư Hội của Viêm Thành tới tận hai lần.
“Thiên Hỏa thành.”
Nghe thấy cái tên này, Lâm Động mới chợt hiểu, nếu như xếp hạng các thành thị trong Thiên Đô Quận thì Thiên Đô thành xếp thứ nhất, Viêm Thành đứng thứ 3, thứ 2 đương nhiên là Thiên Hỏa thành.
“Lần tháp đấu này chính là một chuyện vô cùng trọng yếu với Phù Sư Hội ở Viêm Thành, nếu như để thua, Phù Sư Tháp sẽ bị di chuyển tới Thiên Hỏa thành.”
Nham đại sư nhìn chằm chằm vào Lâm Động, cười khổ nói.
“Vậy đại sư tìm ta tới là vì chuyện gì?”
Lâm Động cũng cười khổ, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Nham đại sư vẫn nhìn chăm chú vào Lâm Động, chậm rãi nói:
“Lần tháp đấu này, ta muốn mời ngươi xuất thủ!”Nguồn truyện audio