1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. Vũ Động Càn Khôn
  4. Tập 256 [ chương 1281 đến 1285 ]

Vũ Động Càn Khôn

Tập 256 [ chương 1281 đến 1285 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1281 : Ngưng tụ Thần Cung

Tế đàn cổ xưa đứng lặng lẽ trên hư không, trên đỉnh cao nhất của tế đàn là một thân ảnh gầy gò đang ngồi tĩnh như bàn thạch. Thân thể hắn hơi lành lạnh, thậm chí hơi thở cũng nhẹ gần như không thấy. Nếu không phải thấp thoáng cảm nhận được chút sinh cơ thì e là ai cũng cho rằng hắn chỉ là một cái xác.

Khu vực kỳ lạ này không có bất cứ âm thanh nào, tĩnh lặng không một ai biết, không ai đến được.

Trên tế đàn, thân ảnh kia đột nhiên khẽ rung lên, đôi mắt chầm chậm mở ra, con mắt đen sâu thẳm như bầu trời đêm, hắn hơi nhíu mày khó hiểu.

– Vẫn thất bại.

Lâm Động lẩm nhẩm, đây có lẽ là năm thứ tư hắn tu luyện ở đây rồi. Trong thời gian này, ngoài năm đầu tiên bắt đầu tôi luyện tinh thần lực ra, ba năm còn lại hắn đều thử ngưng tụ Thần Cung nhưng tất cả đều thất bại.

Tuy hắn không ngừng tìm nguyên nhân, thậm chí việc đó đến nay cũng coi như khá hoàn mỹ, nhưng không biết vì sao Thần Cung hắn ngưng tụ được luôn hư ảo, không khiến Lâm Động có cảm giác đặc biệt đã bước vào tầng thứ nào đó.

– Tại sao lại thất bại…Tinh thần lực của ta đã ngưng luyện, tại sao không thể ngưng tụ Thần Cung trong Nê Hoàn Cung?

Lâm Động cau mày, ánh mắt đầy sự mơ hồ, khó hiểu. Sau khi suy nghĩ mãi không được đầu mối gì hắn chỉ đành thở dài, nhắm mắt chuẩn bị thử lại.

– Hửm?

Nhưng ngay khi ấy hắn đột nhiên sững lại, nhìn về phía tấm đá trước mặt. Ở đó có một số dấu vết đan xen nhau, dường như có ai đó tiện tay vẽ lên.

Những đường nét ấy rất thô sơn, đơn giản, chỉ có một dấu chấm tròn và vài đường rãnh sâu cắt ngang qua.

Lâm Động nhìn lắc đầu thất vọng, rồi nhắm mắt lại. Nhưng một lúc sau hắn bỗng mở mắt, lại nhìn về những dấu vết kia, ánh mắt có chút ngạc nhiên.

Dấu tròn kia nhìn có phần giống Nê Hoàn Cung, những vết rạch ngang qua kia phá vỡ nó, lẽ nào ý nói Thần Cung không phải được cải tạo từ Nê Hoàn Cung mà phải phá huỷ hoàn toàn rồi làm lại từ đầu?

Tim Lâm Động bỗng đập thình thịch, phá huỷ Nê Hoàn Cung trước? Đùa gì vậy, Nê Hoàn Cung có từ khi sinh ra, khi phá nó rồi sẽ khiến tinh khí thần thoát đi mất, hậu quả đó hắn không gánh nổi.

Vạn nhất khi Nê Hoàn Cung bị phá rồi hắn lại không ngưng tụ được Thần Cung, không chỉ tu vi tinh thần lực không còn gì mà còn tổn hại đến thần trí, hắn trở thành một kẻ ngơ ngẩn cũng không phải không thể.

Cái giá đó khiến Lâm Động cũng phải chần chừ. Nhưng mơ hồ hắn cũng cảm thấy đây đúng là con đường chân chính để tới Thần Cung.

Phá hay không?

Trong lòng hắn có chút giằng xé, một lúc lâu sau hắn khẽ hít vào một hơi, tay nắm chặt lại, đôi mắt loé lên vẻ kiên định.

Nếu không có nghị lực sao có thể có năng lực, càng không thể vượt qua Băng Chủ được!

Hạ xong quyết tâm Lâm Động không do dự nữa, mắt nhắm lại, tâm thần đi đến trước Nê Hoàn Cung. Nê Hoàn Cung lúc này giống như một chấm sáng nhỏ nhẹ nhàng phiêu đãng, toả ra tinh thần lực hùng hồn.

Lâm Động chăm chú nhìn chấm sáng ấy, tâm thần khẽ động, tinh thần lực trong Nê Hoàn Cung nhanh chóng thu lại, nháy mắt tất cả tinh thần lực đã ở trong Nê Hoàn Cung.

Quả cầu tinh thần lực to cỡ đầu người, bề mặt sánbg óng như gương, sức mạnh toả ra từ nó khiến cường giả vượt qua hai tầng Luân Hồi Kiếp cũng run rẩy.

Khi thu nhỏ đến cực hạn, quả cầu tinh thần lực đột nhiên rung lên dữ dội, bề mặt bắt đầu rạn nứt, vô số tia sáng mang tính huỷ diệt bắn ra.

Khi ánh sáng mạnh đến cực điểm, nó giống như vầng mặt trời bay lên từ Nê Hoàn Cung. Sức mạnh huỷ diệt bùng nổ, Nê Hoàn Cung nổ tung.

Bùm!Ầy nói đến Kumanthong thật sự mình rất đau đầu. 10 người đến cửa điện có đến 7,8 người hỏi vấn đề này .! Mình chỉ khuyên tiền đó anh chị lên đi Gieo Hạt giúp đỡ người khó khăn hơn mình là tốt nhât…^^…!

Thân thể Lâm Động cũng rung lên dữ đội, Nê Hoàn Cung phát nổ, tinh thần lực bên trong trào ra như thuỷ triều.

Lâm Động cố gắng chịu đựng cơn đau trong não, vội vàng thu lại lượng tinh thần lực đã mất đi sự ràng buộc của Nê Hoàn Cung mà trở nên vô cùng cuồng bạo. Lúc này nếu cứ để lượng tinh thần lực khủng bố đó hoành hành trong cơ thể thì dù hắn có long cốt Hồng Hoang bảo vệ thì e là cũng bị tan thành từng mảnh.

Tử kim quang cuộn trào, long cốt Hồng Hoang trong cơ thể Lâm Động cũng cảm nhận được nguy hiểm, phát ra tiếng long ngâm trầm thápp, tử kim quang biến thành vô số con tử kim cự long bao vây lấy hết số tinh thần lực kia.

Lúc này ba đạo tổ phù cũng xuất hiện, vây chặt lấy tinh thần lực không để lọt ra ngoài chút nào, coi như đã khống chế được chúng.

Lâm Động chăm chú quan sát Thần Cung đã thành hình, trong lòng không khỏi mừng rỡ, tâm thần khẽ động, tinh thần lực hùng hồn tràn vào Thần Cung.

Thế nhưng ngay sau khi tinh thần lực tràn vào, thì hắn phát hiện tinh thần lực trong Tứ Tượng Cung không hề có dấu hiệu đi vào ổn định.

Trong Nê Hoàn Cung trước đây, chỉ cần tinh thần lực vào bên trong là như chim về tổ, tự sẽ có cảm giác yên bình, thế nhưng cảm giác đó hiện giờ không hề có.

Rõ ràng Thần Cung chưa thể thay thế tác dụng của Nê Hoàn Cung.

Như vậy Lâm Động bắt buộc phải gắng sức kiềm chế chỗ tinh thần lực này thể chúng không tan biến. Nhưng nếu vậy hắn sẽ không bao giờ có khả năng phân tâm làm việc khác, cũng có nghĩa là hắn bị tinh thần lực của chính mình trói chân.

Lâm Động toát mồ hôi lạnh nhìn Thần Cung, rốt cuộc Thần Cung còn thiếu điều gì?

Tại sao Thần Cung ngưng tụ ra không thể thay thế Nê Hoàn Cung?

Lâm Động nghĩ, hắn cảm thấy Thần Cung dường như thiếu thứ gì đó, nhưng không thể biết được rốt cuộc nó là gì…

Thời gian dần trôi đi, Lâm Động vẫn không có chút manh mối nào, tâm trạng không khỏi xuống dốc, cục diện này lẽ không thể phá vỡ sao?

Trên tế đàn, Lâm Động nhắm chặt mắt, toàn thân là mồ hôi lạnh, mồ hôi nhỏ xuống tấm nệm cũ kỹ, thấp thoáng như có ánh sáng loé lên.

Vào khoảnh khắc ấy, trong tim Lâm Động dường như vang lên một giọng nói cổ xưa:

– Thái thượng!

Toàn thân Lâm Động đột nhiên cứng lại, nhưng hắn không kịp suy nghĩ thì một đạo linh quang loé qua não:

– Thái Thượng Cảm Ứng Quyết?!

– Thiếu thứ sức mạnh ấy sao?

Lâm Động không chút do dự, nhanh chóng chìm vào Thái Thượng Cảm Ứng, ý thức phiêu đãng một lúc lâu, những tia sáng hỗn độn bắn ra.

Ánh sáng hỗn đọn bắn vào Thần Cung phát ra âm thanh trong trẻo, vào khoảnh khắc ấy, Thần Cung như một thứ đồ vật bỗng nhiên có sinh mệnh, bề mặt toả sáng, lan toả một thứ sức sống kỳ lạ.

Uỳnh uỳnh!

Tinh thần lực hùng hồn trào dâng trong Thần Cung, thấp thoáng như dần hình thành sự tuần hoàn sơ bộ, hơn nữa Lâm Động có thể cảm nhận khi Thần Cung thành hình nó cũng thiết lập một mối quan hệ huyền diệu với Thái Thượng thần bí, vô số tia sáng hỗn độn không ngừng trào lên.

Tinh thần lực cuồn cuộn, ánh sáng hỗn độn bắt đầu xâm nhập vào tinh thần lực, rồi Lâm Động cảm nhận được tinh thần lực có sự thay đổi đáng kể.

Đó là sự thay da đổi thịt thật sự.

Lâm Động đã có cảm ngộ, tâm thần dần bình tĩnh, hắn lặng lẽ giữ vững Thần Cung, mặc cho tinh thần lực cuộn trào bên trong. Hắn có thể cảm nhận được, đến khi tinh thần lực hoàn toàn lột xác thì có lẽ Thần Cung sẽ thực sự thay thế được Nê Hoàn Cung.

Chỉ có điều, dường như cần thời gian rất dài. Nhưng cũng may hiện tại hắn không thiếu thời gian.

Hắn chỉ cần chờ đợi ngày niết bàn mà thôi.

Chương 1282 : Tam đại liên minh

Thời gian thấm thoát thoi đưa, bất tri bất giác thế giới bên ngoài khu tu luyện đã một năm đi qua. Trong một năm này có quá nhiều đại sự đã diễn ra, đầu tên là sự rối loạn ở Loạn Ma Hải, đến khi liên minh được hình thành thì từ Yêu Vực cũng có tin bị dị ma tấn công. Ban đầu, một vài thế lực muốn tự mình giải quyết dị ma, nhưng đáng tiếc những nơi chúng đi qua, xác chất thành núi, máu chảy thành sông, bất cứ ai ngăn cản đều bị chúng tiêu diệt.

Máu tươi dường như nhuốm đỏ cả bầu trời Yêu Vực.

Khi mọi thế lực ở khu vực phía tây bắc của Yêu Vực bị tiêu diệt thì Yêu Vực bắt đầu run rẩy, các chủng tộc và thế lực lớn bắt đầu hiểu ra đối thủ họ phải đối mặt khủng bố đến mức nào.

Sự sợ hãi lan tràn khắp nơi, họ bắt đầu hiểu rằng trên thế giang không có bất cứ thế lực đơn độc nào có thể chống lại Ma Ngục, dù là những bá tộc của Yêu Vực.

Nhưng cũng may, Viễn Cổ Chủ đã đến kịp thời và tứ đại bá tộc, bát đại vương tộc dưới ảnh hưởng của các Viễn Cổ Chủ đã lập nên liên minh Yêu Vực.

Liên minh Yêu Vực vừa hình thành thì vô số thế lực trong Yêu Vực tới, lúc này nếu không đoàn kết thì chỉ còn đường chết.

Liên minh Yêu Vực do tứ đại ba tộc liên thủ điều hành, với danh tiếng của họ ở Yêu Vực, chẳng có ai bất mãn cả. Nhưng trong liên minh Yêu Vực rõ ràng không có người có khả năng thống soái hoàn hảo như Đường Tâm Lăng. Tứ đại bá tộc đều tâm cao khí ngạo, không muốn chịu thua trước đối phương nên trong liên minh có sự tranh chấp quyền lợi. Đó cũng là nguyên nhân khiến tháng đầu tiên sau khi hình thành, liên minh vẫn bị dị ma đẩy lùi.

Tình hình này khiến các Viễn Cổ Chủ rất giận dữ, gọi tứ đại bá tộc đến và quát mắng kèm chấn áp. Tứ đại bá tộc buộc phải chọn ra người có thể chỉ huy liên minh, chọn đi chọn lại cuối cùng là Thiên Yêu Điêu tộc.

Mà tộc trưởng Thiên Yêu Điêu lại để trọng trách này cho Tiểu Điêu, điều lạ lùng là các Viễn Cổ chủ không hề dị nghị gì với lựa chọn này. Vậy là Tiểu Viêm đã trở thành minh chủ của liên minh Yêu Vực.

Tranh chấp trong nội bộ liên minh đã được dẹp bỏ, cuối cùng cũng dùng được toàn bộ sức mạnh của liên minh. Tiểu Điêu cũng thể hiên khả năng, tuy không thể nhanh chóng chặn đứng bước đi của dị ma như Đường Tâm Lăng chỉ huy liên minh Loạn Ma Hải, nhưng ít nhất Yêu Vực đã ở thế ngang ngửa với dị ma.

Sự giằng co đó kéo dài khoảng nửa năm, cuối cùng vì một số chuyện bất ngờ khiến thực lực Yêu Vực tăng mạnh. Một là một số siêu cấp cường giả vào Tổ Cung Khuyết tu luyện đã đột phá Luân Hồi Cảnh thành công. Thứ hai chính là Yêu Vực đột nhiên xuất hiện bá tộc thứ năm.

Bá tộc này là Cửu Vĩ tộc, từng là một trong các bá tộc nhưng sau đó dần lụi tàn. Nhưng không ai ngờ, Cửu Vĩ tộc đã mất tích nhiều năm trước lại xuất hiện trở lại. Hơn nữa họ cũng thể hiện thực lực khiến cả Yêu Vực chấn kinh.

Tộc trưởng Cửu Vĩ tộc là một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng thực lực của nàng lại khủng khiếp đến mức cường giả Luân Hồi Cảnh cũng phải thấy sợ. Vì thiếu nữ ấy không chỉ bước vào Luân Hồi Cảnh mà còn vượt qua một tầng Luân Hồi Kiếp.

Ngoài ra, thực lực chỉnh thể của Cửu Vĩ tộc so với các bá tộc khác cũng không yếu hơn bao nhiêu, như thế sao có thể không khiến các thế lực khác chấn kinh.

Sau khi Cửu Vĩ tộc xuất thế, liên minh Yêu Vực nhanh chóng liên hệ với họ, thống soái trừ ma của liên minh Yêu Vực là Lâm Viêm ra mặt không bao lâu, Cửu Vĩ tộc đã đồng ý gia nhập liên minh. Hơn nữa họ cũng không có ý tranh giành quyền lợi, cũng không phản đối Tiểu Điêu thống soái.

Việc này đã tăng mạnh thực lực cho liên minh Yêu Vực, cuối cùng liên minh cũng chiếm được một chút ưu thế so với đội quân dị ma đang hoành hành.

Có điều, hiển nhiên là cao tầng của Ma Ngục không muốn thế gian này yên bình, cục thế Yêu Vực bình ổn thì tứ đại Huyền Vực bắt đầu bị dị ma ngó tới.

Có hai lần kinh nghiệm trước, lần này Ma Ngục ra tay nhanh hơn hẳn, thậm chí không đợi mọi người sực tỉnh thì Tây Huyền Vực đã bị huyết tẩy gần nửa.

Tình hình thê thảm đó nhanh chóng lan truyền, Viễn Cổ Chủ tới và chặn đứng bước đi của dị ma, rồi nhanh chóng lệnh cho tứ đại Huyền Vực thành lập liên minh. Liên minh lần này được hoàn thành rất nhanh chóng. Công sức của Hắc Ám Điện là lớn nhất, do đó không nghi ngờ gì minh chủ liên minh tứ đại Huyền Vực là Thanh Đàn.

Sau khi ra khỏi Tổ Cung Khuyết, Thanh Đàn cũng đã chính thức trở thành Luân Hồi Cảnh, dựa vào Hắc Ám Tổ Phù và Hắc Ám Thánh Liềm là nàng có thể chiến đấu với cường giả vượt qua hai lần Luân Hồi Kiếp. Trong tứ đại Huyền Vự không một ai có thể tranh vị trí này với nàng. Điều này cũng giúp tứ đại Huyền Vực có thêm thời gian thành lập đại quân liên minh, cuối cùng sau vài tháng huyết đấu, tuy phải từ bỏ cả Tây Huyền Vực nhưng ít nhất đã bảo vệ được ba Huyền Vực còn lại.

Đến lúc này đã có ba đại liên minh chính thức hình thành chấn thủ Loạn Ma Hải, Yêu Vực và Tứ Huyền Vực. Trước áp lực tàn khốc từ Ma Ngục, vô số thế lực, tông phái, chủng tộc đã hội tụ lại, sức mạnh chỉnh thế cuối cùng cũng ngưng tụ. Họ biết rằng, nếu không trừ bỏ Ma Ngục thì vô số sinh linh trên thế gian này sẽ chẳng có kết cục gì tốt đẹp.

Ba đại liên minh hình thành, cuối cùng đã dần dần ổn định được cục thế, sự hoành hành của Ma Ngục cũng bị chặn đứng, Ứng Hoan Hoan và những Viễn Cổ Chủ khác cuối cùng cũng dứt ra được.

Đông Huyền Vực.

Ứng Hoan Hoan, Viêm Chủ và Hắc Ám Chủ bọn họ xuất hiện trên bầu trời bên ngoài Đạo Tông.

Ứng Hoan Hoan nhìn xung quanh rồi nói:

– Muội định mở thiên nhãn một lần nữa.

Giọng nói của nàng vang lên cũng khiến không khí như muốn kết thành băng. Dường như nhận ra điều đó, nàng nhíu mày, cúi xuống. Chỉ thấy hai cánh tay nàng đều đã đeo găng. Từ trong găng tay toả ra thứ hàn khí kinh người.

Năm người Hắc Ám Chủ nghe thế khựng một chút rồi nói:

– Không phải chúng ta từng mở một lần rồi sao?

Một tháng trước họ đã mở thiên nhãn để tìm cao tầng của Ma Ngục nhưng cuối cùng thất bại. Rõ ràng chúng đã có chuẩn bị.

– Lần này không cần mọi người ra tay.

Ứng Hoan Hoan lắc đầu, rồi nhìn lên đỉnh núi phía xa. Ở đó là một thân ảnh mảnh khảnh, mặc bộ y phục trắng, dung nhan tuyệt mỹ, khí chất lạnh lùng, chính là Lăng Thanh Trúc.

Nàng nhận thấy ánh mắt của Ứng Hoan Hoan, thân hình khẽ động rồi bay tới.

– Đó là ai?

Mấy người Không Gian Chủ ngạc nhiên nhìn Lăng Thanh Trúc. Thực lực của nàng dường như không đặc biệt mạnh, nhưng không hiểu sao họ lại có cảm giác quen thuộc từ nàng.

– Tình địch của tiểu sư muội.

Hắc Ám Chủ ngoảnh sang hạ giọng nói.

Nghe thế, sắc mặt của mấy người Không Gian Chủ trở nên cổ quái.

– Tỷ ấy đã cảm ứng được Thái Thượng, hơn nữa mức độ có lẽ hơn mọi người. Muội liên thủ với tỷ ấy chắc sẽ tìm được chúng.

Ứng Hoan Hoan nói.

– Cái gì?

Sắc mặt mấy người biến đổi, ánh mắt chấn kinh nhìn về Lăng Thanh Trúc. Ngoài họ ra còn có người khác cảm ứng được Thái Thượng sao?

– Chúng ta cùng ra tay thôi.

Ứng Hoan Hoan tiến lại gần Lăng Thanh Trúc, giọng nói lạnh lùng khiến Lăng Thanh Trúc khựng người:

– Muội thay đổi nhiều quá.

Trực giác của nữ nhân luôn nhạy bén đến đáng sợ.

Thân thể Ứng Hoan Hoan hơi cứng lại.

– Hắn có biết không?

Lăng Thanh Trúc lại nói.

Ứng Hoan Hoan lắc đầu.

Lăng Thanh Trúc trầm mặc.

– Động thủ đi. Chúng ta phải tìm được Thiên Vương Điện trước khi hắn hồi phục hoàn toàn. Như vậy mới ngăn chặn được kiếp nạn.

Ứng Hoan Hoan thở dài.

Lăng Thanh Trúc gật đầu, rồi hai người ngồi trên không, nhắm mắt lại, sức mạnh quanh người thu về, thậm chí đến gió cũng ngừng thổi.

Hai người ngồi thế khoảng nửa giờ thì mấy người Viêm Chủ cảm nhận được sắc trời tối lại, ánh sáng hỗn độn xuất hiện từ nơi thần bí và ngưng tụ phía trên hai người.

Một luồng áp lực kỳ lạ an toả khiến ánh mắt mấy người Viêm Chủ ngưng trọng, áp lực đó đến từ Thái Thượng thần bí.

Ánh sáng hỗn độn cuối cùng biến thành một con mắt lớn một trượng, bên trong nó phản ánh cảnh sắc của trời đất này.

Con mắt hỗn độn vừa xuất hiện thì bắt đầu chuyển hướng như đang thăm dò trời đất này.

Cảnh sắc trong con mắt lướt qua nhanh chóng, mấy người Viêm Chủ cứ lặng lẽ chờ đợi.

Khoảng nửa ngày trôi qua, khi mấy người Viêm Chủ cảm thấy lần này lại thất bại thì con mắt bỗng toả ra thứ ánh sáng mãnh liệt, ánh sáng tụ lại trên không trung thành một tấm kính.

Trong đó là một vùng hắc ám có dòng chảy màu đen, ở giữa dòng chảy là một cỗ quan tài màu đen.

Cảnh tượng chuyển đến phía trên quan tài, xuyên qua ma khí, rồi một thân ảnh xuất hiện.

Thân ảnh đó mặc hắc bào, viền áo là những đường hoa văn màu kim. Bộ dạng kẻ đó rất anh tuấn, lúc này hắn nhắm chặt mắt nhưng vẫn có một thứ khí tà ác không thể hình dung lưu chuyển trên gương mặt hắn.

Ánh mắt Ứng Hoan Hoan lập tức lạnh băng, tay siết chặt.

– Thiên Vương Điện, cuối cùng cũng tìm được ngươi!

Chương 1283 : Thiên Vương Điện

Ánh sáng lan toả từ trong con mắt để lộ ra nhân ảnh bên trong quan tài đen. Tuy hắn nhắm mắt nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sự sắc bén đến cực điểm.

– Thiên Vương Điện!

Mấy người Viêm Chủ sắc mặt đều hiện sát ý, cuối cùng cũng tìm được hắn rồi!

Ứng Hoan Hoan nhìn nam tử mặc hắc y, ánh mắt ngưng đọng, dường như đôi mắt hắn ta hơi run lên, rồi sau đó chầm chậm mở ra.

Uỳnh!

Ngay vào khoảnh khắc ấy, dường như có một thứ tà ác kinh người bùng nổ, nếu người tâm trí không kiên định khi nhìn vào e là sẽ bị đánh mất lý trí.

Mấy người Ứng Hoan Hoan lạnh băng nhìn Thiên Vương Điện, hắn ra cũng nhìn về phía họ, dường như hắn cảm nhận được từ xa có người nhìn vậy.

– Ha ha, là Băng Chủ sao?

Thiên Vương Điện trong quan tài ngồi dậy, hắn cười, thần sắc uể oải:

– Đúng là có chút thủ đoạn, như vậy mà cũng bị các ngươi tìm ra.

Không ai đáp lời hắn, vì có trả lời cũng không nghe được. Thiên nhãn tìm được Thiên Vương Điện nhưng không thể kết nối hai bên. Thiên Vương Điện lúc này cũng chỉ nói chuyện với hư không, chỉ có điều hắn biết chắc mấy người Ứng Hoan Hoan nhìn thấy.

– Đã tìm được vị trí của ta thì ta đợi các ngươi. Các ngươi đến rồi ân oán giữa chúng ta cũng nên kết thúc thôi.

Thiên Vương Điện cười.

– Có điều…

Khoé môi hắn nhếch lên, tay đưa về phía mấy người Ứng Hoan Hoan, ánh mắt loé dị quang:

– Lần này chắc chắn các ngươi sẽ thua.

Hình ảnh rung lên rồi bắt đầu mờ dần, cuối cùng thiên nhãn tan đi biến thành hư vô.

Ứng Hoan Hoan đứng dậy, ánh mắt đầy băng hàn:

– Có lẽ Thiên Vương Điện đã hồi phục gần hết rồi.

– Giờ phải làm gì?

Viêm Chủ trầm giọng nói. Thiên Vương Điện hồi phụ thì chiến đấu lực của Ma Ngục sẽ lên đến đỉnh điểm, đây rõ ràng không phải tin tốt với họ.

– Vị trí của chúng có lẽ ở Tây Huyền Vực, đó chính là đại bản doanh của chúng.

Ứng Hoan Hoan nói.

– Thông báo cho ba liên minh, giải quyết cục diện giằng co với dị ma càng nhanh càng tốt rồi điều động lực lượng sang Tây Huyền Vực. Lần này chúng ta phải giải quyết sạch sẽ bọn chúng!

Đám dị ma này quá khó đối phó, nếu chỉ như lần trước thì chỉ buộc chúng tiềm phục, e là không thể giải quyết triệt để. Nhưng may mắn lần này họ có một ưu thế rất lớn, đó là họ là chủ nhà, còn dị mà coi như bị giam cầm ở đây, không hề có cứu viện, rồi chúng cũng sẽ thất bại mà thôi!

– Ừm.

Sắc mặt mấy người Viêm Chủ ngưng trọng, gật đầu. Xem ra trận đại chiến này quả nhiên lại bắt đầu rồi, nhưng lần này không thể cho chúng bất cứ cơ hội nào nữa!

– Chúng ta chuẩn bị chiêu dẫn tế, đến khi đại quân của ba liên mình tề tựu sẽ chiêu hoán đại sư tỷ.

Ứng Hoan Hoan nghĩ rồi nói.

– Cưỡng ép chiêu hoán sinh tử sao?

Mấy người Viêm Chủ nhìn Ứng Hoan Hoan.

– Muội có thể thấp thoáng cảm nhận được sức mạnh của đại sư tỷ, có lẽ tỷ ấy sắp thức tỉnh rồi, chiêu hoán cũng không có gì đáng ngại.

Ứng Hoan Hoan nói.

Mấy người Viêm Chủ gật gù, do dự một chút rồi nói:

– Nhưng nếu muội thật sự phải giao đấu với Thiên Vương Điện thì e là phải dùng đến toàn bộ sức mạnh.

Ứng Hoan Hoan trầm mặc, bàn tay siết chặt lại, nàng ngẩng lên nhìn về phía Loạn Ma Hải, một lúc lâu sau mới nói:

– Muội biết, mọi người yên tâm. Cứ giao Thiên Vương Điện cho muội là được, lần này hắn sẽ không có cơ hội thoát đâu.

Vừa hay lúc này huynh ấy không ở đây, nhân thời gian này tự tiện hoàn thành những việc này vậy. Nếu không, dưới ánh nhìn của huynh ấy liệu mình có hạ quyết tâm được không?

Mấy người Viêm Chủ nhìn nhau rồi thở dài gật đầu, khi sức mạnh ấy hoàn toàn thức tỉnh thì có lẽ muội ấy sẽ trở lại như thời Viễn Cổ?

– Chuẩn bị đi.

Ứng Hoan Hoan mệt mỏi khoát aty, mấy người Viêm Chủ cũng không nói nhiều, bắt đầu đi thông báo cho ba liên minh.

Sau khi họ đi rồi, Ứng Hoan Hoan không kìm được cắn môi, ánh mắt chăm chăm về phía Loạn Ma Hải.

– Tại sao không đợi hắn xuất quan? Chúng ta chắc vẫn còn thời gian chứ?

Lăng Thanh Trúc nhìn Ứng Hoan Hoan hỏi.

– Ta sợ đến lúc đó không hạ quyết tâm được.

Ứng Hoan Hoan mỉm cười.

– Trước mặt huynh ấy ta không thể giữ được tâm cảnh lạnh như băng, mà trách nhiệm này cũng phải có người gánh vác, huynh ấy rất xuất sắc, nhưng vẫn còn chưa đủ. Trách nhiệm này quá lớn, bắt huynh ấy gánh vác ta cũng thấy đau lòng, vì thế vẫn nên để tự ta đi.

Lăng Thanh Trúc nhìn Ứng Hoan Hoan:

– Nhưng sợ là hắn không chấp nhận được kết quả đó. Muội làm vậy e là một sự trốn tránh.

– Nhưng thế gian này đâu có nhiều sự lựa chọn.

Ứng Hoan Hoan nói.

– Hơn nữa huynh ấy cứ như người ngốc kiên trì cố chấp mãi, huynh ấy cứ nghĩ rồi có ngày sẽ gánh vác được.

Ứng Hoan Hoan cười chua xót:

– Nhưng thực ra..sao có thể chứ?

Lăng Thanh Trúc định nói gì thì Ứng Hoan Hoan đã tiến lại gần, mỉm cười:

– Nếu sau này có biến cố gì hãy chăm sóc huynh ấy giúp ta, được không?

Lăng Thanh Trúc nhìn gương mặt thiếu nữ phủ chút băng hàn kia, khẽ nói:

– Ta có thể nhận ra nếu muội đánh thức thứ sức mạnh kia thì sẽ thay đổi…Nhưng tin ta đi, dù muội như thế, khi đối diện với hắn vẫn có sự khác biệt. Có thứ tình cảm không thể đóng băng được bằng sức mạnh thuần tuý đâu.

Ứng Hoan Hoan khựng người, lẩm bẩm:

– Ta…cũng hy vọng thật sự là vậy.

Chỉ có điều, đến bản thân muội còn ghét, huynh…liệu có còn thích không?

Trên dòng chảy hắc ám, nam tử trong quan tài đứng dậy, khẽ lắc lắc đầu để đẩy hết cảm giác chóng váng đi. Hắn ngẩng lên nhìn chỗ hư không vừa theo dõi mình:

– Băng Chủ sao? Đúng là oan gia, không ngờ ngươi lại luân hồi chuyển thế thành công!

Uỳnh!

Dòng chảy hắc ám đột nhiên có tiếng nổ, một thân ảnh hàng vạn trượng bước ra, tám cánh tay ma khổng lồ thò ra, không gian cũng như biến dạng kịch liệt.

– Thiên Vương Điện, cuối cùng ngươi cũng hồi phục hoàn toàn rồi?

Giọng nói ồm ồm của Đại Thiên Tà Ma Vương vang lên, dòng chảy hắc ám nổi sóng công.

Xung quanh, những cột nước đen bắn lên, rồi tám thân ảnh hiện ra trên đỉnh cột nước, nhìn kỹ thì ra là Tam Vương Điện và hai kẻ nắm giữa Ma Ngục khác.

– Có lẽ chúng ta bị phát hiện rồi.

Trên cột nước ở tận cùng bên phải, một thiếu niên gầy gò khẽ nói. Bộ dạng tên này thanh tú, nhìn rất non nớt, nhưng trong mắt hắn là sự nham hiểm khiến người ta lạnh gáy.

– Đúng vậy, đúng là đã coi thường Băng Chủ rồi, vốn nghĩ còn thời gian chuẩn bị thêm.

Thiên Vương Điện cười nhạt.

– Giờ phải làm gì? Khai chiến chính diện với chúng?

Tam Vương Điện lên tiếng.

– Yên tâm, chắc chắn chúng sẽ đối phó với dị ma ở bên ngoài trước. Hạ lệnh liều mạng tấn công, chỉ cần liên quân của ba liên mình chưa hội tụ đủ, hẳn là Băng Chủ bọn chúng sẽ không dám một mình tới đây.

Tam Vương Điện chau mày.

– Như vậy thì chết hết nhỉ.

Thiên Vương Điện cười, để lộ hàm răng trắng bệch:

– Đó là vinh hạnh của chúng.

Tuy cười nhưng ánh mắt hắn tràn ngập sự vô tình, dường như vô số dị ma bị hắn vứt bỏ không hề khiến hắn động lòng chút nào.

– Lần này, sẽ không kẻ nào có thể cản bước chúng ta nữa. Vị Diện này rồi sẽ về tay Dị Ma tộc chúng ta. Năm đó Hoàng không hoàn thành được đại nghiệp thì giờ ta sẽ hoàn thành!

Thiên Vương Điện cười điên cuồng.

– Băng Chủ…ngươi cứ đợi đấy. Lần này bọn ta sẽ không thất bại đâu. Thật mong chờ để thấy vẻ mặt tuyệt vọng của các ngươi, ha ha ha…

Tiếng cười trầm thấp vọng lên trong bóng tối, dòng chảy hắc ám cuồn cuộn, thấp thoáng như có vô số con mắt tà ác mở ra trong đêm tối.

Mặc cho bên ngoài vì sự hoành hành của dị ma mà trở nên rối loạn thế nào, bên trong khu tu luyện vẫn tĩnh lặng không chút âm thanh.

Trên đỉnh tế đàn, thân ảnh đó đã tĩnh toạ mười năm. Mười năm khiến y phục của hắn dần bị thời gian xâm thực trở nên tơi tả. Nhưng dung mạo hắn không hề thay đổi, chỉ là sự kiên nghị trên gương mặt như thêm rõ ràng.

Trong cơ thể hắn không toả ra bất cứ chút nguyên lực hay tinh thần lực nào. Hắn giống như một người rất bình thường trong những người bình thường, dường như bé nhỏ đến mức bất cứ ai cũng có thể coi thường.

Chỉ những người cảm tri nhạy bén mới cảm nhận được đằng sau sự đơn giản, bình thường kia đang hoài thai sự sắc lạnh đến mức nào.

Sự yên tĩnh đó không biết kéo dài bao lâu, thân ảnh tĩnh tu mười năm đó đột nhiên khẽ rung lên, y phục trên người tan thành vụn bay đi.

Ngay lúc ấy, hai mắt chầm chậm mở ra.

Đôi mắt thâm sâu như bầu trời đêm, không hề có chút dao động nào, nhưng có cảm giác mọi thứ đứng trước ánh mắt ấy đều run rẩy.

Chương 1284 : Chớp mắt mười năm

Trên tế đàn, Lâm Động mở mắt, đôi mắt như bao quát toàn thế gian, huyền diệu đến mức khiến người ta chìm đắm trong đó.

Tỉnh lại sau quá trình tu luyện dài lâu, hắn mơ màng một chút rồi ánh mắt dần lấy lại sự nhanh nhạy. Hắn cúi xuống nhìn hai bàn tay, khoé miệng nhướn lên cười.

– Đây chính là…Thần Cung Cảnh sao?

Lâm Động lẩm nhẩm, hắn có thể cảm thấy mình lúc này đã bước vào cảnh giới khá khủng khiếp, cảnh giới trước đây hắn chưa từng chạm tới.

Hắn cảm thấy, nếu giờ gặp lại thì hắn lật tay cũng có thể khiến Thất Vương Điện trọng thương, thậm chí hắn không hề cảm thấy sợ e dè trước Vương Điện vượt qua ba tầng Luân Hồi Kiếp.

Đây chính là sức mạnh mà Thần Cung đem lại.

Lâm Động nhắm mắt, tâm thần khẽ động, rồi trên trán hắn hiện ra toà Thần Cung chói loà. Bên trong là tinh thần lực vô cùng vô tận, tinh thần lực hiện nay đã có ánh hỗn độn, đó là vì nó dung hợp với sức mạnh Thái Thượng thần bí, chính sự thay đổi nhỏ bé này đã khiến tinh thần lực như lột xác.

Lâm Động chậm rãi đứng dậy, ánh sáng toả ra quanh người biến thành một bộ hắc y. Lâm Động khẽ nắm tay lại, trong mười năm phần lớn thời gian hắn đặt tâm trí vào việc ngưng tụ Thần Cung nhưng nguyên lực cũng có tăng tiến rõ rệt. Chỉ có điều đến tầng thứ này không còn nghĩ đến việc làm thế nào đột phá nữa mà làm cách để vượt qua Luân Hồi Kiếp đáng sợ.

– Mười năm, bên ngoài cũng qua một năm rồi nhỉ? Không biết tình hình thế nào rồi.

Lâm Động tự nhủ, sau khi ra khỏi trạng thái tu luyện, trong lòng hắn bỗng lo lắng, dù sao trước khi hắn bế quan tình hình bên ngoài cũng không lạc quan, không biết giờ thế nào.

– Ra ngoài trước đã vậy.

Lâm Động nghĩ vậy, không chần chừ nữa, quay người lại cúi mình trước tấm nệm cũ kỹ trên tế đàn. Lần này ngưng tụ thành công Thần Cung là nhờ vào sự nhắc nhở âm thầm kia. Nếu không thì không thể ngờ được ngưng tụ Thần Cung lại cần đến sức mạnh thần bí Thái Thượng. Cũng là nhờ hắn tu luyện thành công Thái Thượng Cảm Ứng Quyết từ Lăng Thanh Trúc, nếu không thì e là cả đời hắn không vượt qua được bước này.

Đương nhiên, muốn trở thành Thần Cung Cảnh không chỉ cần có sức mạnh thần bí, trong mấy năm ngưng tụ Thần Cung, Lâm Động đã nhiều lần thất bại khiến Thần Cung nổ tung. May mắn cuối cùng hắn đã cứu vạn được, nếu không có lẽ giờ đã thất bại rồi.

U u…!

Ngay khi Lâm Động cúi mình thì tấm nệm kia phát ra âm thành rất nhỏ, một luồng ánh sáng kỳ dị hiện ra.

Phụt!

Ánh sáng tụ lại trên tấm nệm, mơ hồ biến thành một đạo quang trận huyền ảo cỡ nhỏ. Lâm Động nhìn thấy quang trận thì sững người. Quang trận này giống hệt với Càn Khôn Cổ Trận trong cơ thể hắn!

Đúng lúc quang trận kia xuất hiện thì Càn Khôn Cổ Trận trong cơ thể hắn chấn động, rồi không chịu sự khống chế của Lâm Động nữa, bay ra và dung hợp làm một với quang trận kia.

Lập tức sự huyền ảo càng thêm mãnh liệt, sức mạnh cổ xưa kia đậm đặc hơn nhiều.

– Đây mới là trận linh của Càn Khôn Cổ Trận sao?

Lâm Động thấy thế cũng hiểu ra, Càn Khôn Cổ Trận hắn có được trước nay vẫn thiếu một thứ gì đó, từ bọn ở Ma Ngục hắn cũng biết Càn Khôn Cổ Trận là do Phù Tổ tạo ra, thời Viễn Cổ không biết có bao nhiêu dị ma đã bị nó tiêu diệt. Chỉ có điều Càn Khôn Cổ Trận trong tay hắn chưa hoàn hảo.

Cảnh tượng trước mắt khiến Lâm Động hiểu ra, thứ Càn Khôn Cổ Trận thiếu ẩn tàng trong tấm nệm kia.

Quang trận dần thu về, ánh sáng trở lại trong tấm nệm, rồi bắt đầu tan ra, hoả diệm bùng lên, một quầng dị quang dần bay lên.

Đó dường như là một cái thạch bàn màu đen trắng to cỡ bàn tay, thạch bàn mang đầy mùi vị hồng hoang, trên đó khắc rất nhiều hoa văn thần dị.

Lâm Động đưa tay ra, thạch bàn liền rơi vào tay hắn. Chạm vào tay là cảm giác mát lạnh, hắn nhìn nó đầy tò mò, rồi tâm thần khẽ động, thạch bàn biến thành một đạo dị quang chui vào cơ thể hắn.

Đến lúc này, Càn Khôn Cổ Trận do Phù Tổ đại nhân tạo ra đã hoàn chỉnh!

Có được Càn Khôn Cổ Trận hoàn chỉnh, ánh mắt Lâm Động loé lên sự mừng rỡ, không ngờ ở đây lại có được cơ duyên thế này.

– Đa tạ Phù Tổ!

Lâm Động ôm quyền nói với hư không. Tuy giờ Phù Tổ không còn nữa nhưng vẫn không ngăn cản ý muốn cảm tạ của hắn.

Lâm Động hành lễ xong, tâm thần khẽ động, phía trước tế đàn xuất hiện một quầng sáng, hắn bước vào và biến mất. Không gian lại trở nên tĩnh mịch, chỉ tấm nệm kia lấp lánh ánh sáng như tiễn Lâm Động vậy.

Viêm Thần Điện.

Hiện giờ đây là đại bản doanh của liên minh Loạn Ma Hải. Trên bầu trời là vô số quang ảnh bay qua lại, cả không gian vô cùng náo nhiệt.

Đương nhiên, khu vực khiến mọi người quan tâm nhất vẫn là Tổ Cung Khuyết ở trên không trung. Ở cánh cổng lớn Tổ Cung Khuyết có vô số thân ảnh đứng đó, khí tức toả ra điều là siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh.

Phía dưới là vô số ánh mắt ngưỡng mộ nhìn lên những cường giả thông qua sát hạch và được vào Tổ Cung Khuyết. Một năm nay đã có không ít cường giả Chuyển Luân Cảnh đột phá trong đó và bước vào Luân Hồi Cảnh. Cũng chính vì thế thực lực liên minh mới ngày một mạnh, chế ngự được dị ma.

Lúc này, tại nơi sâu nhất Tổ Cung Khuyết, trên quảng trưởng đá, bức tượng đá toả sáng, rồi một thân ảnh gầy gò mặc hắc ý chậm rãi bước ra.

Lâm Động bước ra khỏi bức tượng, nhìn không gian quen thuộc trước mắt. Trong ánh mắt có phần cô tịch do mười năm khổ tu cuối cùng cũng có vẻ thân thuộc.

Hắn hít sâu một hơi rồi mỉm cười bước ra. Trên đường ra khỏi Tổ Cung Khuyết, thỉnh thoảng hắn gặp một số cường giả khổ tu. Thực lực rất không tồi, khi thấy Lâm Động thì họ sững sờ, thậm chí khi hắn đi qua rồi mới sực tỉnh.

– Đó là…Lâm Động nguyên lão?

Trong liên minh Loạn Ma Hải Lâm Động là nguyên lão ngang hàng với mấy người Ứng Hoan Hoan. Địa vị đó đương nhiên rất cao quý, chẳng trách mà khi nhìn thấy hắn mọi người lại chấn kinh như vậy.

– Thì ra Lâm Động nguyên lão cũng vào Tổ Cung Khuyết tu luyện.

Mọi người xì xầm, trong lòng có chút chấn động. Vừa rồi khi Lâm Động lướt qua, thậm chí họ không nhận ra bắt cứ dao động nguyên lực hay tinh thần lực nào. Đây rõ ràng không phải vì thực lực của hắn đã mất hết, nếu vậy thì Lâm Động hiện giờ đã đạt đến mức họ không thể tưởng tượng nổi.

Lâm Động không để tâm, cứ đi thẳng ra cửa, định đi ra thì bị một người ngăn lại:

– Vị huynh đệ đây, ngươi vừa hoàn thành tu luyện à? Vậy đăng ký một chút, ngươi từ liên minh nào?

Lâm Động ngạc nhiên nhìn trung niên nam từ cầm ngọc bàn hỏi mìn, gãi đầu định nói thì bỗng có người kéo người kia sang một bên, vẻ mặt tươi cười:

– Lâm Động nguyên lão, hắn mới đến không biết lão nhân gia ngài, đắc tội rồi!

– Lâm Động nguyên lão?truyện Kiếm Hiệp

Người vừa rồi nghe thế cơ mặt co giật, rồi nhìn Lâm Động đầy mừng rỡ.

– Chuyện gì vậy?

Lâm Động dở khóc dở cười.

– Ha ha, từ khi các Viễn Cổ Chủ khai khởi Tổ Cung Khuyết một năm trước đã chọn rất nhiều cường giả Chuyển Luân Cảnh vào trong tu luyện. Đồng thời cũng tăng cường cường giả cho tam đại liên minh.

Chàng trai to lớn cung kính nói.

– Tam đại liên minh?

Lâm Động khựng người.

Người kia biết một năm rồi Lâm Động bế quan nên không biết cũng là chuyện bình thường, rồi kể lại hết sự việc trong một năm qua cho hắn nghe.

– Không ngờ Yêu Vực và tứ Huyền Vực đều bị ảnh hưởng…

Lâm Động nghe xong trong lòng chấn động, không ngờ cục thế lại phát triển đến mức này. Xem ra Ma Ngục thật sự muốn gây nên đại chiến thứ hai rồi.

– Trước đây không lâu các Viễn Cổ Chủ hạ lệnh cho các liên minh toàn lực tiêu diệt dị ma rồi tập hợp sức mạnh tấn công Tây Huyền Vữ, thanh trừ hoàn toàn Ma Ngục.

– Đại quân của liên minh Loạn Ma Hải chúng ta dưới sự soái lĩnh của minh chủ Đường Tâm Lăng đã triển khai quyết chiến, nhưng tình hình có vẻ căng thẳng, giằng co.

Người kia nói.

Lâm Động gật đầu, cũng không hỏi vị trí của chiến trường ấy, tâm thần khẽ động là cảm ứng được sát khí xung thiên từ phía xa.

– Ta đi một chuyến.

Lâm Động nói.

– Có Lâm Động nguyên lão ra tay, chắc chắn quân dị ma sẽ tan tành!

Người kia mừng rỡ.

Lâm Động cười, khoát tay một cái, rồi trước sự chăm chú của hai người kia, Lâm Động dần trở nên hư ảo rồi biến mất.

Chứng kiến thủ đoạn gần như dung nhập với trời đất của Lâm Động, ánh mắt hai người kia đều vô cùng chấn kinh.

Chương 1285 : Thanh Trĩ quyết chiến dị ma

Loạn Ma Hải, Bắc Huyền Vực.

Vùng hải vực rộng lớn này trong một năm nay gần như đã trở thành chiến vực tiền tuyến của dị ma và liên minh Loạn Ma Hải. Hai bên đã khai chiến ở nơi đây mấy chục trận, lần nào cũng kinh thiên động địa, máu nhuốm đỏ cả mặt biển, ma khí tràn ngập không gian.

Hiện nay hải vực này vẫn là nơi tanh mùi máu nhất ở Loạn Ma Hải.

Vì lần này hai bên đã triển khai quyết chiến.

Liên minh Loạn Ma Hải để có thể rút được lực lượng ra đã liên hợp với hai liên minh còn lại phản công toàn lực, định sẽ dập tắc chiến tranh ở Loạn Ma Hải. Còn bên Ma Ngục cũng đã hạ mệnh lệnh tàn khốc nhất, bằng mọi giá chặn đứng liên minh Loạn Ma Hải.

Uỳnh uỳnh!

Ma khí cuồn cuộn, vô số đạo nguyên lực mạnh mẽ bùng nổ, chỉ thấy những quang ảnh không thấy điểm tận cùng đem theo sát khí đậm đặc xông về phía đội quân Ma Ngục.

Hai làn sóng khổng lồ ập về phía sau, tiếng gào thét chém giết vang khắp trời đất, mặt biển nổi những ngọn sóng khổng lồ, âm thanh uỳnh uỳnh đó không át nổi tiếng gào thét của đám người.

Phía sau đại quân của liên minh, Đường Tâm Lăng đứng trên không, nàng mặc chiếc áo giáp mềm sát người màu đỏ, tôn lên những đường cong quyến rõ. Ánh mắt nàng đang nhìn chăm chăm về chiến trường, tiếng hô lạnh lùng trong trẻo không ngừng được nguyên lực bao bọc truyền đi chỉ huy đại quân.

– Minh chủ, đám dị ma lần này như phát điên vậy, tình hình giằng co quá lâu rồi.

Bên cạnh Đường Tâm Lăng, một lão giả sắc mặt nặng nề nói.

Hàn quang loé lên trong mắt Đường Tâm Lăng:

– Hạ lệnh, lần này bắt buộc phải giải quyết đội quân Ma Ngục ở Loạn Ma Hải. Đại bản doanh của Ma Ngục đã lộ, đội quân này đột nhiên thề chết phản kháng, chắc chắn là nhận được lệnh tư đại bản doanh. Chúng muốn hy sinh đội quân này để giữ chân đại quân của liên minh chúng ta. Trả cái giá lớn như vậy để làm việc này, chắc chắn Ma Ngục đang chuẩn bị âm mưu gì đó, chúng ta bắt buộc phải nhanh nhất có thể!

Lão giả kia nghe vậy vội nhận lệnh, tuy lão cũng là cường giả đỉnh cấp ở Loạn Ma Hải, luận vai vế có khi còn cao hơn Ma La, nhưng một năm nay kể từ khi Đường Tâm Lăng quản lý liên minh Loạn Ma Hải, cục thế dần nghịch chuyển. Năng lực đó đã được tất cả mọi người công nhận, cả Loạn Ma Hải không một ai là không nghe theo lệnh của nàng.

Vô số mệnh lệnh nhanh như chớp truyền khắp đại quân, vô số cường giả ánh mắt đỏ ngầu, một năm nay đã có quá nhiều người chết trong tay Ma Ngục, mối thù này không thể gột bỏ được, đã vậu thì phải giết sạch sẽ chúng đi!

– Giết!

Tiếng gầm thét kinh thiên động địa vang lên, vô số cường giả xông tới như sóng biển, nguyên lực hùng hồn đánh tan đám dị ma phía trước.

Cả trời đất tràn ngập mùi tanh nồng.

Ánh mắt sắc bén của Đường Tâm Lăng quan sát chiến trường, rồi nàng nhìn lên trời, nơi diễn ra trận chiến cấp cao của hai bên. Tuy số lượng người không nhiều nhưng sẽ gây ảnh hưởng cực lớn với kết quả trận chiến.

Trên đó ai cũng là cường giả Luân Hồi Cảnh, đối thủ của họ cũng điều là dị ma cấp Dị Ma Tướng, trong đó thậm chí còn có cấp Chân Vương. Nhưng cũng may những kẻ đó đều đã bị cường giả đỉnh cấp của liên minh chặn đứng.

– Không biết chỗ Thanh Trĩ tiền bối có chặn được không.

Đường Tâm Lăng siết tay nhìn về phía trên cùng. Ở đó toả ra năng lượng khủng khiếp, trong tầng mây là một thân ảnh mặc thanh y, đối diện là một dị ma khổng lồ to cỡ vạn trượng. Bộ dạng con dị ma này vô cùng hung hãn, trên thân thể khổng lồ có tới mười mấy con mắt, toả ra sự hung tàn đến cực điểm.

Con dị ma xấu xí này được dung hợp từ mười Chân Vương. Kiểu dung hợp này khiến dị ma mới được sinh ra có thực lực cực kỳ khủng khiếp, thậm chí có thể sánh ngang cường giả vượt qua hai tầng Luân Hồi Kiếp. Đối tượng này trong liên minh Loạn Ma Hải cũng chỉ có Thanh Trĩ là ngăn chặn được.

Grào!

Sắc mặt Thanh Trĩ vô cùng ngưng trọng, trong cơ thể có thanh quang trào ra rồi thân thể nhanh chóng phình to lên.

Y phục rách tan, chỉ mấy giây Thanh Trĩ đã biến thành một long nhân khổng lồ to nghìn trượng. Toàn thân phủ đầy lớp vảy xanh toả ra thứ ánh sáng sắc lạnh. Trên cánh tay nhô lên những sợi gân xanh, hàng vạn con thanh long uốn lượn quanh người.

Thanh Thiên Hóa Long Quyết là do Thanh Trĩ tạo ra, võ học này được ngài thi triển ra, mức độ mạnh mẽ của nó khiến bất cứ ai cũng phải kinh thán.

Grào!

Thanh Trĩ đứng trên không, không gian vỡ vụn, ngài biến thành một đạo thanh quang xông thẳng tới con cự ma kia. Long quyền tung ra, mấy vạn đạo long văn ập tới, nhanh như chớp rơi lên người cự ma.

Binh binh binh!

Đối mặt với công thế hung tàn đó của Thanh Trĩ, cự ma gầm lên, ma chưởng sắc lạnh tung thẳng về phía Thanh Trĩ.

Hai đại vật khổng lồ quấn lấy nhau trên không trung, chiêu thức không thật tinh diệu, có chăng chỉ là sức mạnh khủng bố đủ để khiến không gian nổ tung. Tiếng quyền đấm lên cơ thể trầm đục thậm chí át hết âm thanh sát phạt.

Phập!

Long trảo sắc bén của Thanh Trĩ rạch lên người cự ma, một mảng thịt đen bị kéo ra, hắc quang bắn ra, cự ma gầm lên, một quyền đánh lên người Thanh Trĩ. Sức mạnh ấy thậm chí khiến vảy trên người Thanh Trĩ cũng vỡ tan, bản thân ngài bị đánh bật ra sau mấy nghìn trượg.

Phụt!

Tia máu tràn lên trong mắt Thanh Trĩ, lưng rung lên, đôi cánh thanh long khổng lồ giang rộng. Long dực vỗ mạnh, Thanh Trĩ lao tới như vút về phía cự ma.

Đường Tâm Lăng nhìn trận chiến ác liệt đó ánh mắt ngưng đọng, hô vang:

– Đội ba động thủ!

Chỉ thấy từ xa phía sau đột nhiên bùng lên sát ý linh thiên, vô vàn những nhân ảnh tràn lên tách đôi đội quân dị ma.

Đội quân bất ngờ này khiến tinh thần của đại quân liên minh lên cao hẳn, nhất thời dần chiếm được ưu thế.

Grào!

Đội quân dị ma dường như cũng cảm nhận được có chút không ổn, đột nhiên tiếng gầm thét linh thiên động địa điên cuồng vang lên.

Vút vút vút!

Tiếng gầm thét lan toả, chỉ thấy đám dị ma kia đột nhiên nổ tung rồi biến thành vô số đạo huyết quang màu đen chui vào cơ thể cự ma đang giằng co với Thanh Trĩ.

Grào!

Đột nhiên nhận được sức mạnh khủng khiếp đó, thân thể cự ma lại phình to lên, bề mặt nhục thể xuất hiện vô số vệt máu, rõ ràng là có chút không chịu nổi sức mạnh này.

Binh!

Cự ma gầm lên, tung một quyền hung hăng đánh lên người Thanh Trĩ khiến ngài bay đi, lớp vảy trên người vỡ tan, máu tươi tuôn ra.

Rõ ràng đội quân dị ma bắt đầu phát điên, dung hợp ra nhiều cự ma như vậy, thực lực đã gần như bằng cường giả vượt qua ba tầng Luân Hồi Kiếp. Nhưng đó cũng đã là cực hạn, nếu dung hợp thêm nữa thì e là cự ma không chịu nổi mà phát nổ.

Hơn nữa, chúng có vượt qua được trận chiến này thì cũng không thể sống được nữa, chúng hoàn toàn đã dùng tính mạng để chặn bước đại quân Loạn Ma Hải.

Grào!

Thanh Trĩ thấy thế, sát ý trào dâng trong mắt, miệng gầm lên, thanh quang trào dâng, mấy chục vạn đạo long văn biến thành một con thanh long vạn trượng, xông thẳng tới cự ma.

Lúc này căn bản không thể rút lui được nữa. Một khi rút lui, cự ma sẽ xông vào đại quân liên minh, tỷ lệ tử thương sẽ càng thê thảm hơn.

Grào!

Cự ma cũng gào lên, nó nhìn Thanh Trĩ, chỉ thấy có vô số máu tươi màu đen hội tụ, bùm một tiếng biến thành một đạo ánh sáng, rồi nhanh như chớp oanh kích lên người Thanh Trĩ.

Bùm!

Lớp vảy vơ tan, thân thể Thanh Trĩ bay ngược ra sau trước bao ánh mắt kinh hãi của đội quân liên minh. Nơi vai ngài xuất hiện một cái lỗ máu khổng lồ.

– Đi chết đi!

Tiếng gào thét vọng ra từ miệng cự ma, ma chưởng sắc bén hung hăng đánh xuống Thanh Trĩ, dường nhưu muốn giết Thanh Trĩ vậy.

– Trợ giúp!

Cường giả đỉnh cấp trong liên minh cũng cùng gầm lên, nguyên lực hùng hồn đánh ra định để chặn cự ma. Nhưng cự ma làm như không biết, mặc cho những công thế kia rơi lên người khiến hắn không ngừng run rẩy.

Phù!

Ma chưởng đánh xuống, cuối cùng rơi lên người Thanh Trĩ, moi người mở to mắt nhìn Thanh Trĩ sắp bị trọng thương thì đột nhiên trên trời có một âm thanh trầm thấp vang lên, ma chưởng đột nhiên đông cứng.

– Đó là?

Mọi người sững sờ, vội nhìn lên phía trên Thanh Trĩ, chỉ thấy ở đó là một thân ảnh đứng trên không, hắn đưa tay phải ra chặn ma chưởng của cự ma.

Thể tích hai bên hoàn toàn trái ngược, thế nhưng dưới bàn tay mỏng manh của hắn, cự ma lại không thể tiến được nửa bước.

Đường Tâm Lăng nhìn thân ảnh quen thuộc đó, khựng người một chút rồi vẻ mặt tràn đầy vui mừng:

– Lâm Động?!truyện cõi âm

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !