Vũ Động Càn Khôn
Tập 247 [ chương 1236 đến 1240 ]
❮ sautiếp ❯Chương 1236 : Thủ đoạn
– Ngươi?
Lâm Động nghe vậy bỗng khựng người, rồi cảm thấy buồn cười. Từ khi Nham tỉnh lại đến giờ hắn vẫn cứ trốn trong người Lâm Động, căn bản rất ít khi chủ động ta tay chiến đấu.
– Ngươi có được không vậy?
Lâm Động hỏi với vẻ hoài nghi, thực lực liềm linh rất mạnh, đủ sánh ngang với cường giả vượt qua một tầng Luân Hồi Kiếp. Nham tuy đã hồi phục nhưng hình như cũng chưa có được chiến đấu lực như vậy.
– Hừ, tốt xấu gì ta cũng là thần vật xếp thứ hai trên bảng Viễn Cổ Thần Vật đấy. Ở thời Viễn Cổ, thời kỳ đỉnh phong của ta, đối thủ một tầng Luân Hồi Kiếp chẳng là cái gì hết.
Nham phì cười.
Lâm Động cười, hắn cũng không nghi ngờ điều đó. Từ việc Đại Hoang Vu Bi áp chế vô số Dị Ma Vương có thể thấy, rõ ràng những món siêu cấp thần vật do Phù Tổ luyện chế ra có chiến đấu lực kinh người. Chỉ có đều, sau trận đại chiến năm đó chúng chưa hồi phục được hoàn toàn.
– Trong đại chiến, Hắc Ám Thánh Liềm bị tổn thương nặng nhất, Hắc Ám Chủ năm đó dùng Hắc Ám Thánh Liềm giao đấu với Dị Ma Hoàng, nhưng cuối cùng thảm bại, còn liềm linh cũng bị Dị Ma Hoàng tiêu hủy, từ đó khiến uy lực của Hắc Ám Thánh Liềm không còn như xưa.
Nham nói.
Lâm Động ánh mắt ngưng đọng, Hắc Ám Chủ hung hãn như vậy, dám giao đấu với Dị Ma Hoàng?
– Liềm linh này có lẽ là do người chủ thứ hai của Hắc Ám Tổ Phù khi tọa hóa dùng thân tế đao biến thành. Nhưng với năng lực của hắn hiển nhiên không thể tạo ra liềm linh. Vì thế có lẽ là bên trong Hắc Ám Thánh Liềm vốn còn lại tàn tích của liềm linh rồi được hắn dung hợp rồi tạo lại liềm linh mới.
– Có điều, linh trí của liềm linh nay rất yếu, mới ở giai đoạn ban đầu, ta muốn thu phục nó dễ như trở bàn tay.
Nham cười.
Lâm Động nghe thế mới gật đầu:
– Nếu vậy thì giao cho ngươi đấy.
Lâm Động và Nham nói chuyện trên bầu trời, còn hai thái trưởng lão thì sắc mặt thay đổi nhìn Thôn Phệ Thiên Thi đang đứng trước mặt Thanh Đàn, chúng có thể nhận ra sự nguy hiểm từ cỗ thiên thi này.
– Tên tiểu tử này rốt cuộc lai lịch thế nào, không chỉ thực lực bản thân vô cùng khủng bố mà còn thứ khôi lỗi lợi hại này!
Cả hai nhìn nhau đều nhận thấy sự bất an từ đối phương, sự việc hôm nay e là không kết thúc dễ dàng rồi.
– Giờ chỉ còn cách mong liềm linh đối phó được với Lâm Động…
Cả hai cảm thán, ngẩng lên thì ánh mắt ngưng đọng:
Chỉ thấy từ trong cơ thể Lâm Động bay ra một làn khói trắng rồi ngưng tụ lại thành một đạo quang ảnh.
Quang ảnh đó cũng tương tự như liềm linh, nhưng khi không cảm nhận được sức mạnh khủng bố như của liềm linh thì chúng mới an tâm.
– Hừ, tiểu tử đó lẽ nào muốn dùng thứ đó đối phó với liềm linh? Đúng là không tự lượng sức.
Hai bọn chúng cười khảy, vẻ mặt đầy chế giễu.
Lúc này mọi ánh mắt đều đổ dồn về hai quang ảnh trên bầu trời. Ai cũng nhận ra liềm linh đã là thủ đoạn cuối cùng của hai thái trưởng lão rồi. Nếu thất bại nữa thì e là những trưởng lão phản đối Thanh Đàn sẽ gặp xui xẻo.
Nham hiện ra, hắn nhìn liềm linh có phần đờ đẫn kia, lắc đầu nói:
– Không ngờ ngươi bây giờ lại thành ra thế này. Nhưng dù sao cũng tốt hơn là tan thành mây khói. Cho ngươi đủ thời gian thì sẽ phục hồi được thôi.
Ánh mắt trống rỗng của liềm linh nhìn Nham, không có chút dao động nào.
– Không đúng!
Hai thái trưởng lão thấy vậy ánh mắt thay đổi, thủ ấn vội vàng biến hóa điều khiển liềm linh ra tay.
– Liềm linh của Hắc Ám Thánh Liềm, không phải thứ mà loại các ngươi điều khiển được.
Nham nhìn chúng châm chọc, tay điểm ra trên không trung, một đạo bạch quang bắn thẳng lên trán liềm linh.
Khi bạch quang bắn vào, thân thể liềm linh đột nhiên rung nhẹ, vô số tia bạch quang bắn ra từ trong cơ thể, chỉ thấy chỗ ngực liềm linh dần hện lên những đường hoa văn màu đen.
Những đường hoa văn này trước sự chiếu rọi của bạch quang nhanh chóng tan chảy. Sắc mặt hai thái trưởng lão kịch biến, vì những đường hoa văn đó chính là chú văn chúng dùng để khống chế liềm linh, nhưng lúc này lại bị kéo ra khỏi thân thể liềm linh.
– Hỏng rồi!
Chúng sợ hãi, vội vàng thúc động chú văn, nhưng sau một tiếng rắc nhỏ, vô vàn đạo phù văn đó tan biến hết, ngay lập tức chúng đã mất đi quyền khống chế liềm linh.
– Sao có thể như vậy…
Sắc mặt chúng tái trắng, ánh mắt đầy kinh hãi nhìn Nham. Thực sự chúng không thể tưởng tượng được Nham lại dễ dàng phá giải chú văn như vậy. Năng lực này, dù là cường giả đỉnh phong vượt qua Luân Hồi Kiếp cũng không thể làm được mà!
Nham biến hóa thủ ấn, vô số đạo quang ấn rơi lên người liềm linh, thân thể hắn phát ra ánh sáng chói lòa, rồi tụ lại thành một viên ngọc đen.
Nham vẫy tay, viên ngọc rơi vào tay, hắn ném cho Lâm Động:
– Đặt liềm linh vào trong Hắc Ám Thánh Liềm thì nói mới dần phục hồi được.
Lâm Động nhận lấy viên ngọc, ánh mắt có phần kinh ngạc, rõ ràng hắn không ngờ Nham lại giải quyết liềm linh dễ dàng như vậy.
– Không có gì là lạ cả. Trong số những thứ chủ nhân luyện chế ra ta là đứng đầu, đương nhiên có cách áp chế những thứ khác.
Nham cười, tuy hắn chưa từng thể hiện thủ đoạn quá kinh người nào nhưng dù thế nào hắn cũng xếp thứ hai trên bảng Viễn Cổ Thần Vật, coi thường hắn thì quá là ngu ngốc.
Lâm Động gật đầu cười, rồi búng viên ngọc cho Thanh Đàn:
– Nhận lấy này.
Thanh Đàn thấy vậy, Hắc Ám Thánh Liềm trong tay bắn ra hắc quang hút viên ngọc vào trong thân liềm. Hắc Ám Thánh Liềm rung lên, tỏa ra những luồng dao động kinh nười. Thể hình vốn đã lớn lại phình to thêm, lại do người nhỏ bé như Thanh Đàn cầm, nhìn lại có chút mỹ cảm đặc biệt.
Những người trong trưởng lão đoàn thì sắc mặt tái trắng khi thấy cảnh đó. Đặc biệt là đại trưởng lão, thân thể không khỏi run rẩy, bước chân loạng choạng lùi sau hai bước.
Cả quảng trường xáo động, cảnh tượng này cho thấy điều gì họ hiểu rất rõ, cuối cùng sự bức cung của đoàn trường lão đã thất bại hoàn toàn.
Trên tế đàn, Thanh Đàn tay cầm Hắc Ám Thánh Liềm, vẻ mặt lạnh tanh, khẽ giơ Hắc Ám Thánh Liềm lên, một đạo hắc quang lóe qua, chỉ thấy tấm tổ bi dần tiêu tan, rồi Hắc Ám Tổ Phù trong cơ thể nàng cũng không bị áp chế nữa. Cả không gian cũng dần tối lại.
– Hai vị thái trưởng lão, hai ngươi cất giấu liềm linh, đã biết tội chưa?
Nghe tiếng quát của Thanh Đàn, hai thái trưởng lão run lên, định nói gì đó thì Lâm Động đáp xuống, khôi lỗi tay cầm trường đao cũng bay tới, thanh đao trong tay nó tỏa ánh sắc lạnh khiến chúng lạnh người.
Từ Lâm Động tỏa ra một thứ sát ý không hề che giấu. Hiển nhiên chỉ cần chúng có bất cứ dị động gì là sẽ phải đối mặt với công kích tựa lôi đình.
Sắc mặt hai thái trưởng lão thay đổi, cảm giác tử vong trào dâng khiến chúng sợ hãi, cuối cùng run rẩy nói:
– Chuyện hôm nay là hai người lão phu bị che mờ lý trí, mong điện chủ giơ cao đánh khẽ.
Bịch!
Hai người vừa dứt lời thì tất cả trưởng lão cùng quỳ xuống:
– Điện chủ, bọn ta cũng là bị đại trưởng lão bắt ép, mong điện chủ giơ cao đánh khẽ!
Đại trưởng lão nghe vậy sắc mặt tím tái, thân thể không ngừng run lên.
Cục thế biến đổi quá nhanh, không ai có thể ngờ đoàn trưởng lão trước đó còn chèn ép người như vậy giờ đã hoàn toàn thất bại.
Thủ lĩnh thế lực các phương cũng thầm cảm thán, ánh mắt nhìn lên thân ảnh trên tế đàn đầy kính sợ. Từ nay về sau hiển nhiên nàng đã là điện chủ thật sự của Hắc Ám Điện.
– Điện chủ, sự việc lần này liên quan đến quá nhiều người, nếu trách phạt toàn bộ thì e không có lợi cho Hắc Ám Điện.
Hai lão giả hắc bào hạ giọng nói.
Hai thái trưởng lão đó hiện nhiên cũng hiểu sự quan trọng của mình với Hắc Ám Điện nên mới đầu hàng dứt khoát như vậy.
Thanh Đàn khẽ gật đầu rồi phẩy tay. Chỉ thấy mấy chục đạo quang phù màu đen bay ra xuất hiện phía trước thái trưởng lão và các trưởng lão khác.
– Chư vị trưởng lão, hôm nay các ngươi bức cung ta đã là tử tội, nhưng niệm tình những cống hiến của các ngươi với bản điện nên ta tạm tha chết. Tội chế có thể miễn nhưng tội sống không thể tránh. Đây là Hắc Ám Thánh Phù của Hắc Ám Điện, muốn giữ mạng thì hãy nuốt nó.
Thanh Đàn lạnh lùng nói.
Những trưởng lão kia nghe thế sắc mặt đều thay đổi, họ không lạ gì Hắc Ám Thành Phù. Một khi đã nuốt nó thì tính mạng của họ tuyệt đối nằm trong tay Thanh Đàn, chỉ phản kháng một chút là sẽ xương cốt cũng không còn.
– Chỉ cần mọi người sau này trung thành một lòng với bản điện, ta tự nhiên sẽ không ra tay, Hắc Ám Thánh Phù cũng hoàn toàn vô dụng. Bản điện cũng không tự dưng lại làm yếu đi sức mạnh của bản điện.
Thanh Đàn nhìn lướt qua những trưởng lão còn do dự kia, bình thản nói:
– Thế nào? Xem chừng chư vị trưởng lão vẫn còn ý phản đối?
– Bọn ta không dám!
Các trưởng lão cuối cùng nghiến răng, nuốt hết Hắc Ám Thánh Phù. Dù thế nào thì giữ được cái mạng vẫn tốt hơn là chết. Hơn nữa Thanh Đàn nói rất đúng, họ là tinh anh trong điện, chỉ cần không có ý phản bội thì Thanh Đàn sẽ không ra tay với họ.
Hai thái trưởng lão thấy thế cuối cùng thở dài, cũng nuốt Hắc Ám Thánh Phù.
Thanh Đàn khẽ gật đầu, nhìn sang đại trưởng lão, ngươi duy nhất chưa nuốt Hắc Ám Thánh Phù:
– Còn với kẻ chủ mưu tội ác thì khó tránh tội chết. Chư vị trưởng lão, còn không bắt lão lại?
– Ngươi!
Sắc mặt đại trưởng lão biến đổi, định hét lên nhưng lại cảm nhận được những ánh mắt không hề thân thiện từ xung quanh. Không đợi lão phản kháng thì họ đã cùng ra tay, nguyên lực hùng hồn áp chế khiến hắn không động đậy được gì.
– Tống lão vào trong Hắc Ám Tài Phán, xử lý theo điện quy!
Sắc mặt đại trưởng lão lập tức hiện lên vẻ tuyệt vọng. Những trưởng lão kia thân thể cũng khẽ rung lên. Vào Hắc Ám Tài Phán thì chết còn là điều xa sỉ. Lúc này họ mới thấy may mắn vì trước đó không thể hiện thái độ quá nhnah.
Trên quảng trường, thủ lĩnh các phương thấy vậy tim đều run lên. Coi như đã lĩnh hội được thủ đoạn của tân điện chủ. Chỉ trong vài chiêu, không chỉ bảo vệ được thực lực Hắc Ám Điện mà còn khống chế hết sức mạnh trong tay. Hơn nữa còn chấn nhiếp được đám trưởng lão. Hẳn là sau này không kẻ nào dám làm chuyện hôm nay nữa.
Thủ đoạn đó…quá lợi hại!
Trên bầu trời, Lâm Động bình tĩnh nhìn Thanh Đàn thu dọn một cách hoàn hảo, nhưng hắn không hề thấy vui, mặt không chút biểu cảm thu Thôn Phệ Thiên Thi lại rồi đáp xuống tế đàn.
Thanh Đàn thấy thế, đương nhiên hiểu hắn đang nghĩ gì. Nàng khẽ khoát tay bảo tất cả giải tán chỉ giữ lại hai lão giả hắc bào.
Mọi người đi hết, nàng mới cúi đầu tiến lại bên cạnh Lâm Động, khẽ kéo áo hắn. Lâm Động chỉ lạnh lùng nhìn nàng, hừ một tiếng:
– Thủ đoạn thật giỏi nha, học ở đâu thế?
Hắn thật sự nổi giận rồi, tuy hắn biết, Thanh Đàn muốn ngồi vững trên vị trí điện chủ thì khó tránh phải dùng thủ đoạn, nhưng với tư cách là đại ca, hắn không hề muốn một tiểu nha đầu nhí nhảnh lại có tâm cơ đáng sợ như vậy. Vì đôi khi, dùng thủ đoạn nhiều không phải là một sự xâm thực với bản thân sao?
Thanh Đàn khẽ mím môi, rồi ôm lấy Lâm Động, vùi mặt vào lòng hắn, đôi vai nhỏ khẽ run lên rồi giọng nói nghẹn ngào ấm ức vang lên:
– Muội cũng không muốn thế này đâu. Nhưng…huynh không có ở đây, không quan tâm muội nữa…Chỉ cần báo thù được cho huynh thì dù có trở thành người huynh không thích muội cũng mặc kệ.
Thân thể Lâm Động cứng lại, hắn nhìn cô gái trong lòng mình, thở dài, nha đầu này đúng là biết cách nắm đúng tử huyệt của hắn. Nói như vậy rồi hắn còn trách được gì đây?
Chương 1237 : Dị ma tấn công
Sau sự ra tay kịp thời và thủ đoạn hoàn hảo thể hiện cả ân lẫn uy của Thanh Đàn, sự rối loạn trong Hắc Ám Điện chưa gây được bao nhiêu sóng gió đã bị trấn áp.
Sự trấn áp đó không chỉ không khiến Hắc Ám Điện bị thương gân động cốt mà còn giúp Thanh Đàn có toàn bộ sức mạnh nắm giữ Hắc Ám Tổ Phù. Từ nay về sau nàng đã là điện chủ chân chính của Hắc Ám Điện. Đương nhiên với địa vị của Hắc Ám Điện ở Bách Huyền Vực hiện nay, muốn gọi nàng là nữ hoàng chí cao vô thượng của Bách Huyền Vực cũng không phải không thể.
Tình huống này hiển nhiên là Lâm Động chưa từng nghĩ tới. Hắn không thể ngờ có một ngày cái đuôi theo sát hắn lại có thành tựu khiến hắn ngạc nhiên đến không nói nên lời thế này.
Có điều, thành tựu này lại khiến hắn cảm thấy vô lực. Điều hắn vốn mong muốn có được chỉ là một tiểu nha đầu đáng yêu nhí nhảnh, vui vẻ.
Đương nhiên hắn không thể thay đổi được điều gì nữa rồi nên cũng đành chấp nhận. Đặc biệt là mỗi khi hắn nổi giận, nha đầu đó lại lập tức tỏ vẻ ấm ức, mặc cho hắn đánh mắng gì cũng được khiến hắn vừa tức vừa buồn cười.
Nhưng điều khiến hắn thở phào được đó là ít nhất nha đầu Thanh Đàn này khi đối diện với hứn vẫn là thứ tình cảm xuất phát từ đáy lòng như nhiều năm trước đây. Tình cảm ấy thuần túy không pha chút tạp chất nào. Kỳ thực đây cũng là nguyên nhân cuối cùng Lâm Động vẫn mặc cho nha đầu đó giả đáng thương, hồ đồ cho qua.
Tuy hắn rất yêu thương nàng, nhưng nếu thứ tâm kế mà nàng học được lại dùng cho người thân cận thì hắn mới thấy thất vọng thật sự. Đó là điều hắn kiêng kỵ nhất.
Sau khi Tế Điển kết thúc, mấy ngày sau đó Lâm Động ở lại Hắc Ám Thành. Vì Hắc Ám Điện mới vừa ổn định lại, hiển nhiên Thanh Đàn phải làm rất nhiều việc nên hắn cũng không thể cưỡng ép nàng đi khỏi đây được, đành phải chờ nha đầu này làm xong việc vậy.
Đây là một khu rừng trúc u tịnh, bên trong có hai ba gian nhà trúc với màu xanh ngọc bích thanh mát khiến tâm hồn người ta sảng khoái.
Lâm Động ngả người trước gian nhà, miệng ngậm lá trúc, ánh nắng chiếu lên người khiến toàn thân hắn uể oải. Hắn nằm một lúc rồi ngồi dậy, nhìn về phía trước, ở đó là nữ tử tuyệt sắc mặc bạch y, tay cầm thanh kiếm Thanh Phong khẽ múa, cảnh tượng đẹp đến kinh hồn động phách.
Nhìn một nữ tử múa kiếm, đặc biệt là khi người đó lại có dung nhan khuynh nước khuynh thành thì rõ ràng là vô cùng thích thú.
Hắn nhìn như găm mắt vào thân ảnh mỹ lệ kia, nàng cũng như phát hiện ra, mũi kiếm khẽ lay động, ngón tay búng nhẹ, hơn chục chiếc lá trúc sắc như lưỡi kiếm bắn thẳng về phía Lâm Động.
Hắn không hề động đậy, mặc cho lá trúc lướt qua người, để lại dưới đất những vết sâu hoắm.
Lăng Thanh Trúc thu kiếm về đứng thẳng người dậy, nhìn về Lâm Động không kìm được lắc đầu bất lực. Rất nhiều võ học nàng luyện đều cần tịnh tâm, nàng cũng khá tự hào về tâm cảnh của mình, dù là thiên quân vạn mã, tuyệt thế cường giả thì cũng khí phá vỡ tâm cảnh của nàng. Chỉ có tên kia, chỉ nhìn một cái thôi cũng khiến nàng không thể tĩnh tâm được.
Thế thì còn tu luyện cái gì?
Lâm Động nhìn ánh mắt của Lăng Thanh Trúc, không kìm được cười:
– Ngồi xuống nghỉ đi, nàng cùng ta vượt qua nghìn trùng núi non đến Bách Huyền Vực này, rất mệt phải không?
Lăng Thanh Trúc do dự một chút rồi ngồi xuống trước căn nhà trúc, đưa tay lên che tia nắng chiếu qua kẽ lá
Ánh sáng khiến đôi mặt thanh lạnh của nàng ấm áp hơn nhiều, nàng quay sang nhìn Lâm Động, khẽ cắn môi, trầm mặc một lúc lâu rồi đột nhiên nói:
– Vì ta bảo ngươi không được hỏi chuyện về Thái Thượng Cảm Ứng Quyết nên ngươi không hỏi gì sao?
Lâm Động khựng lại vì câu hỏi bất ngờ đó của nàng, hắn quay lại. Lăng Thanh Trúc thấy thế ngoảnh mặt đi.
– Nàng bảo ta không hỏi đương nhiên có lý do của nàng.
Lâm Động cười, hắn nhìn đôi mắt hơi cụp lại của Lăng Thanh Trúc rồi nói:
– Hơn nữa, ta cũng hy vọng mình không học được. Có những thứ….ta sợ mình không trả được.
Lăng Thanh Trúc nói:
– Ngươi có ân tình với Cửu Thiên Thái Thanh Cung, ngươi muốn học Thái Thượng Cảm Ứng Quyết cũng là hợp tình hợp lý.
– Vậy nếu là người khác có ân tình với Cửu Thiên Thái Thanh Cung, nàng có dạy không?
Lâm Động nhìn Lăng Thanh Trúc hỏi.
– Ngươi!
Đôi mắt Lăng Thanh Trúc bỗng trào lên nộ ý, đứng bật dậy định bỏ đi nhưng Lâm Động đã nắm lấy tay nàng.
Hai bàn tay chạm nhau, cảm giác mềm mại, mát lạnh khiến người ta không muốn buông.
Thân thể hai người dường như đột nhiên cứng lại ngay khoảnh khắc ấy. Lăng Thanh Trúc cũng không ngờ hắn lại có hành động này, ban đầu sững người rồi vội vàng rút tay về, nhưng đã bị Lâm Động giữ chặt lại.
– Ngươi làm gì vậy?!
Lúc này đến Lăng Thanh Trúc cũng hoảng loạn, kêu lên.
Lâm Động giữ tay nàng nhưng không có hành động gì khác, chỉ cười:
– Thế nàng có còn dùng cái ân tình gì đó để lấp liếm không?
Lăng Thanh Trúc khẽ cắn môi, nhiệt độ từ lòng bàn tay khiến thân thể nàng mềm đi, ngoảnh lại nhìn gương mặt tươi cười kia, cuối cùng thở dài không giằng tay ra nữa.
Ánh nắng chiếu xuống khu rừng trúc yên tĩnh, hai người một người đứng một ngồi, tay trong tay, tia nắng chiếu lên hai người tạo nên vầng sáng tuyệt đẹp.
Cảnh tượng đó không biết kéo dài trong bao lâu, ở phía xa đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới, giọng Thanh Đàn vang lên:
– Lâm Động ca!
Tiếng nói phá vỡ sự tĩnh lặng, Lăng Thanh Trúc vội vàng rụt tay về, quay đi không nhìn hắn nữa, chỉ là gương mặt hơi ửng hồng.
Lâm Động cười rồi đứng dậy. Từ phía xa một thân ảnh lao tới, nhún chân nhảy lên lao vào lòng hắn.
Phía sau còn có một vài cường giả Hắc Ám Điện, nhưng khi thấy cảnh tượng đó họ vội cúi đầu, thận trọng lùi ra ngoài.
Lâm Động nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, âu yếm xoa đầu nàng:
– Làm xong việc hôm nay rồi à?
– Cũng tạm rồi.
Thanh Đàn vươn vai, rồi ôm lấy tay Lâm Động, cười hi hi:
– Lâm Động ca có nhớ muội không?
– Mới một tí nhớ làm gì?
Lâm Động lắc đầu cười:
– Có điều, cha mẹ nhớ muội lắm. Mau sắp xếp công việc xong theo ta về Đông Huyền Vực thăm cha mẹ.
– Về rồi thể nào cha cũng đanh mặt lại, mẹ chưa biết chừng còn đánh mông muội. Lâm Động ca phải bảo vệ muội đó.
Thanh Đàn lưỡng lự, có chút sợ sệt nói, khi rời khỏi nhà nàng còn cãi nhau với Liễu Nghiên…
– Tự làm tự chịu, về mà chịu phạt đi.
Lâm Động lạnh lùng nhìn nàng lắc đầu.
Thấy Lâm Động kiên quyết như thế, Thanh Đàn nhăn mặt.
Lăng Thanh Trúc ở bên cạnh nghe họ nói chuyện cũng buồn cười.
– Thanh Trúc tỷ, tỷ ở đây vẫn tốt chứ?
Thanh Đàn cũng nhìn Lăng Thanh Trúc, cười hỏi.
Lăng Thanh Trúc mỉm cười gật đầu.
Lâm Động thấy hai người nói chuyện cũng không xen vào, một lúc sau mới kéo Thanh Đàn ra hỏi:
– Thanh Đàn, hỏi muội chuyện này, chắc muội biết dị ma chứ?
– Dị ma?
Lâm Động khựng người, rồi gật đầu:
– Giờ muội cũng là người nắm giữ Hắc Ám Tổ Phù, đương nhiên biết dị ma.
– Vật thì Bách Huyền Vực có từng xuất hiện dấu tích của dị ma không?
Lâm Động hỏi, dị ma có động tĩnh ở Đông Huyền Vực lớn như vậy, chắc không thể không có động tĩnh gì ở Bách Huyền Vực chứ?
Thanh Đàn nghĩ một chút rồi lắc đầu:
– Hắc Ám Điện thống soái Bách Huyền Vực, nhiều năm nay cũng từng giao thủ với dị ma tà ác, nhưng không có gì lớn.
Lâm Động thầm ngạc nhiên, lẽ nào Bách Huyền Vực này lại thực sự sạch sẽ? Với thủ đoạn của Ma Ngục, ngay Thiên Yêu Điêu tộc còn bị xâm nhập, Hắc Ám Điện tuy cũng lợi hại nhưng không đến nỗi khiến Ma Ngục bó tay chứ? Lẽ nào chúng e dè Hắc Ám Tổ Phù?
Nghĩ không ra, Lâm Động chỉ biết lắc đầu, tạm gác chuyện này lại.
Thanh Đàn đã làm xong sự vụ trong điện nên ở lại nói chuyện với họ, thoắt cái đã đến đêm, nha đầu này dường như cứ ở bên Lâm Động là lười nhác, khi trăng lên, nàng nằm ườn trong lòng hắn say ngủ.
Lâm Động nhìn Thanh Đàn nằm trên đùi mình như mèo con, mỉm cười rồi thận trọng bế lên đặt vào giường trong nhà, đắp chăn rồi lặng lẽ ra ngoài.
Lăng Thanh Trúc đứng dưới ánh trăng, thấy Lâm Động bước ra, nàng khẽ nói:
– Thanh Đàn rất thích ngươi.
– Từ nhỏ nó đã vậy rồi.
Lâm Động gật đầu.
Lăng Thanh Trúc nhìn hắn, đang định nói gì đó thì thần sắc cả hai đều thay đổi, ngẩng lên thì thấy một hắc ảnh đứng trên cây trúc, dưới ánh trăng nhìn vô cùng quỷ dị.
Lâm Động thấy hắc ảnh đó đồng tử hơi co lại.
– Hà hà, ngươi chính là Lâm Động mà Tứ Vương Điện nói phải không?
Hắc ảnh đó nhìn Lâm Động, khẽ cười.
– Không biết các hạ là đại nhân vật nào trong Ma Ngục?
Hắc ảnh hơi ngẩng đầu, gương mặt phủ đầy ma văn hiện ra, hắn nhếch mép:
– Tại hạ Ma Ngục Thất Vương Điện, đến đây vì các hạ.
Chương 1240 : Lực chiến
Ma khí cuồn cuộn, Thất Vương Điện đứng trên không trung, Ma Hoàng Giáp trên cơ thế phát ra những tia sáng của kim loại, hắn lúc này nhìn vô cùng hung hăng khát máu.
Cảm giác áp lực đáng sợ đó khiến nhịp tim người ta tăng mạnh.
Tám nghìn con tử kim long uốn lượn quanh Lâm Động, tiếng long ngâm cổ xưa vang vọn, hai con mắt Lâm Động, một có hắc quang, một có ngân quang nhìn vô cùng quỷ dị.
Lâm Động lại lao tới, hai quyền biến thành tử kim long trảo khổng lồ oanh kích về phía Thất Vương Điện.
Thế nhưng, đối mặt với công thế hung hãn đó của Lâm Động, Thất Vương Điện chỉ lộ vẻ coi thường, thân hình không động đậy, mặc cho long trảo đánh lên người.
Keng keng!
Âm thanh kim loại giòn tan vang lên, thân thể Thất Vương Điện không hề suy suyển chút nào, trên Ma Hoàng Giáp cũng không có chút dấu tích gì. Hắn lạnh lùng nhìn Lâm Động, trong mắt càng lộ rõ vẻ khinh thường. Rồi hắn dùng một nón tay được hắc giáp phủ quanh điểm trên không.
Vút!
Một đạo hắc quang bắn ra từ ngón tay hắn và rạch tan long trảo được ngưng tụ từ tám nghìn con tử kim long.
– Chỉ với chút năng lực này thì…
Thất Vương Điện cười, nhưng rồi ngay sau đó một thân ảnh bắn ngược ra, cánh tay giống như làm từ dịch thể với hắc lôi quang lấp lánh, thấp thoáng có thể thấy hai đạo phù văn cổ xưa.
– Không ngờ ngươi có thể vận dụng được sức mạnh của tổ phù đến mức này…
Trong mắt Thất Vương Điện cuối cùng hiện chút kinh ngạc, rồi hắn siết chặt nắm đấm tung một quyền, không có chút hoa lệ nào, chỉ có sức mạnh gần như hủy diệt.
Rầm!
Nắm đấm dịch thể gặp ma quyền được phủ bởi Ma Hoàng Giáp, không gian dường như lõm hẳn xuống, ma khí phun trào, Lâm Động lại bị đánh bật lùi về sau.
Xoẹt!
Nhưng ngay vào khoảnh khắc ấy, hắn vung tay lên, một đạo ánh sáng bắn ra rồi biến lớn thành một tấm thạch bi khổng lồ, tỏa ra thứ năng lượng cổ xưa.
– Đại Hoang Vu Bi?
Thất Vương Điện thấy tấm thạch bi đó cũng khựng người, rồi lắc đầu:
– Không ngờ đến thứ thần vật này cũng trong tay ngươi. Nhưng đáng tiếc, Đại Hoang Vu Bi dường như chưa hồi phục thực lực đỉnh phong, nếu không thì hôm nay cũng khá rắc rối.
Ầm ầm!
Trong lúc đó, Đại Hoang Vu Bi đã đem theo ánh sáng chói lòa đè xuống Thất Vương Điện, bên dưới đáy tấm bia có một đạo quang trận khổng lồ.
Lâm Động tế ra Đại Hoang Vu Bi nhưng không chưa dừng lại, hắn cong tay búng một cái, ánh sáng bảy màu hiện ra, chỉ thấy Huyền Thiên Điện xuất hiện, lắc mình một cái, vô số thần vật biến thành một dòng chạy cuồn cuộn nhằm thẳng hướng Thất Vương Điện.
– Huyền Thiên Điện…
Huyền Thiên Điện xuất hiện cũng khiến Thất Vương Điện bật cười, không ngờ siêu cấp thần vật xếp thứ mười trong bảng Viễn Cổ Thần Vật cũng trong tay Lâm Động.
– Thủ đoạn đúng là vô cùng, nhưng đáng tiếc vô dụng thôi!
Thất Vương Điện cười, ánh mắt tràn ngập hàn quang, hắn giơ tay chặn đứng được Đại Hoang Vu Bi, rồi tung cước, dòng chảy thần vật bị đá tan tành, vô số món thần vật đã tan thành tro bụi.
Rầm rầm!
Thất Vương Điện cười lớn, quyền ảnh ập tới như vũ bão, từng cú từng cú nặng tựa Thái Sơn đánh lên Đại Hoang Vu Bi khiến Đại Hoang Vu Bi thối lui liên tục. Dòng chảy thần vật của Huyền Thiên Điện cũng bị hắn ngăn lại.
Thất Vương Điện có Ma Hoàng Giáp thực lực đúng là khủng khiếp đến nghịch thiên.
Lâm Động thấy cả Đại Hoang Vu Bi và công thế của Huyền Thiên Điện đều bị Thất Vương Điện chặn đứng, ánh mắt thêm phần nặng nề. Hắn hít sâu một hơi, hai mắt nhắm lại, trên trán hiện ra một vạch sáng rồi dần mở rộng.
Một con mắt thần bí khó lường hiện ra, chính là Tổ Phù Nhãn.
Lúc này ánh mắt Thất Vương Điện mới hơi ngưng đọng:
– Tổ Phù Nhãn?
Khí tức quanh người Lâm Động nhanh chóng thu về, chỉ là Tổ Phù Nhãn trên trán hắn thêm sáng chói, rồi hai mắt hắn đột ngột mở ra.
Xoẹt!
Vào khoảnh khắc hai mắt mở ra, ánh sáng trong Tổ Phù Nhãn mạnh đến cực điểm, một chùm hắc ngân quang bắn ra.
Chùm sáng đó vô cùng kỳ lạ, bên trong nó dường như có đầy vô số đạo phù văn cổ xưa, nhìn có vẻ như rất nhỏ yếu nhưng lại phát ra thứ năng lượng khiến người ta sợ hãi.
Chùm sáng đó xuyên qua không gian, chỉ một cái chớp mắt đã đến trước Thất Vương Điện và bắn thẳng lên ngực hắn.
Ánh sáng mãnh liệt cùng với sóng xung kích khuếch tán ra xung quanh, ánh sáng yếu dần, chỉ thấy Thất Vương Điện vẫn đứng trên không, nhưng chỗ ngực hắn đã có vết rạn nứt.
Lâm Động thấy vậy, sắc mặt không khỏi biến đổi, không ngờ hắn đã dùng đến Tổ Phù Nhãn mà chỉ tạo được một vết rạn trên Ma Hoàng Giáp. Thứ đó rốt cuộc khủng khiếp đến mức nào?
Thất Vương Điện cúi xuống nhìn vết rạn trên ngực, ánh mắt tối sầm lại. Rõ ràng việc Ma Hoàng Giáp bị rạn đã kích nộ hắn. Đây là thứ Hoàng của chúng ban cho, tổn hại này có thể nói là sự sỉ nhục với hắn.
– Ngươi chơi thế đủ rồi nhỉ?
Nụ cười của Thất Vương Điện biến mất, hắn bước chân ra, thân hình lập tức xuất hiện trước mặt Lâm Động, ma chưởng tung thẳng về phía Lâm Động.
Grào!
Tám nghìn con tử kim long biến thành một con tử kim cự long đâm đỡ đòn của Thất Vương Điện. Thế nhưng vào khoảnh khắc va chạm, tử kim quang đã vỡ tan, tử kim long đã bị đánh vỡ vụn.
Lâm Động mượn lực lùi về sau, nhưng sóng xung kích khiến hắn hự một tiếng, Thất Vương Điện có Ma Hoàng Giáp quả nhiên quá lợi hại.
Một quyền đánh lui Lâm Động, ma khí bùng nổ trong mắt Thất Vương Điện, hiển nhiên hắn không muốn kéo dài thời gian nữa, hắn đuổi theo tung quyền.
Binh binh binh!
Hai người tiếp tục những cú va chạm hung hãn khác, nhưng đến giờ rõ ràng Lâm Động bắt đầu bị yếu thế. Ma Hoàng Giáp của Thất Vương Điện vô cùng lợi hại, dù Lâm Động đã dùng đến sức mạnh của tổ phù cũng khó lòng tạo ra tổn thương lớn cho hắn. Trong khi đó lại phải cẩn thận với công kích của Thất Vương Điện, nếu không phải có long cốt Hồng Hoang thì hắn đã bị trọng thương lâu rồi. Nhưng dù vậy tình hình của hắn lúc này cũng không hề tốt chút nào.
Uỳnh!
Lại một cút đánh như trời giáng, Lâm Động phụt máu tươi, nhưng thần sắc trong mắt càng thêm dữ dằn.
– Trên người ngươi đúng là có không ít bảo bối, nhục thể này nếu được phát triển thêm thì có lẽ đối đầu được với cả Hồng Hoang Chủ. Nhưng đáng tiếc ta không có hứng thú để lại địch nhân có tiềm lực thế này.
Thất Vương Điện thấy Lâm Động vẫn đứng vững cho đến bây giờ, không kìm được lắc đầu nói.
– Chút năng lực này…
Hắn cười chế giễu, thế nhưng chưa dứt tiếng cười thì đột nhiên một thân ảnh xuất hiện phía trước, thanh trường kiếm Thanh Phong giống như độc xà xuất động, nhanh như chớp đâm thẳng về phía hắn.
– Không biết tự lượng sức!
Trên thanh trường kiếm đột nhiên được phủ bởi một thứ ánh sáng kỳ lạ. Thất Vương Điện vừa nói được một câu thì đồng tử co lại, định lùi về sau thì thanh trường kiếm lao nhanh hơn đâm thẳng lên vết rạn trên Ma Hoàng Giáp.
Phập!
Ma Hoàng Giáp đủ để chống lại công kích toàn lực của cường giả Luân Hồi Cảnh vượt qua một tầng Luân Hồi Kiếp lúc này đã bị thanh trường kiếm đâm thủng nửa tấc, máu đen lập tức chảy ra theo lưỡi kiếm.
– Ngươi!
Cơn nhói đau từ ngực lập tức khiến mặt Thất Vương Điện biến dạng. Hắn tung một chưởng, Lăng Thanh Trúc bay ra sau, máu tươi phun ra đánh bay cả tấm mạng che mặt.
Thất Vương Điện gườm gườm nhìn Lăng Thanh Trúc bị bay ra sau, sát ý tràn lên trong mắt, tay nắm lại, chỉ thấy dòng ma hải đặc quánh bắn ra, xuyên thủng không gian nhằm thẳng Lăng Thanh Trúc lao tới.
Lăng Thanh Trúc thấy công thế của Thất Vương Điện khẽ cắn môi, tay siết chặt trường kiếm chuẩn bị nghênh đòn.
Nhưng không đợi nàng ra tay thì một thân ảnh đã nhanh như quỷ mị xuất hiện phía trước, hô lên một tiếng, tử kim long cuộn trào, một quyền đánh tan dòng ma khí.
Bùm!
Không gian nổ tung, thân thể Lâm Động như bị trúng trọng kích, máu tươi bắn ra, cánh tay cũng biến dạng ít nhiều, cơn đau từ cánh tay khiến trán hắn đầy mồ hôi lạnh.
– Lâm Động!
Lăng Thanh Trúc thấy thế kinh hoàng kêu lên.
– Ha ha, thật cảm động! Ngươi muốn bảo vệ thì ta giết ả trước mặt ngươi!
Thất Vương Điện thấy thế, khóe miệng nhếch mép, thân hình bỗng nhiên biến mất đầy quỷ dị.
– Cẩn thận!
Khi Thất Vương Điện biến mất, sắc mặt Lâm Động biến đổi, vội lật người kéo Lăng Thanh Trúc lại. Nhưng khi hắn kéo được nàng vào lòng thì Thất Vương Điện đã xuất hiện ở đằng sau, cười nham hiểm, chưởng phong cùng ma khí ngập trời không chút nương tình đánh thẳng lên lưng hắn.
Phụt!
Lâm Động lại hộc máu, hắn cùng Lăng Thanh Trúc cả hai rơi xuống khu rừng.
– Ha ha…
Thất Vương Điện cười lớn, hắn lại vung tay, một vài dòng ma khí hình thành, xuyên qua không gian lao vút xuống.
Trong rừng, Lâm Động ôm lấy Lăng Thanh Trúc khó khăn né tránh, nhưng vẫn dính một vài đòn công kích. Mỗi công kích hắn đều dùng lưng để đỡ cho Lăng Thanh Trúc.
Bùm bùm!
Công thế khủng khiếp khiến mặt đất vỡ vụn, Lâm Động lăn lộn trên đất, máu thịt trên lưng lẫn lộn nhưng hắn vẫn gắng gượng, thân thể run rẩy, miệng không ngừng chảy máu.
– Tên khốn kiếp!
Lâm Động hít vào một hơi khí lạnh, cố gắng chống lại những cơn choáng váng.
Lăng Thanh Trúc nhìn gương mặt gần ngay trước mặt, hắn nghiến chặt răng, máu trên mặt khiến hắn có phần thảm hại. Nhưng bộ dạng đó trong mắt nàng lại khiến nàng cắn môi, đôi mắt trở nên dịu dàng và có phần hỗn loạn.
– Tại sao lại liều mạng như vậy?
Lăng Thanh Trúc cắn môi, lầm bầm.
– Đến một nữ nhân cũng không bảo vệ được thì còn là nam nhân không?
Lâm Động cười, hơi thở nặng nề phả lên mặt Lăng Thanh Trúc, cơn đau khắp toàn thân khiến hắn không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Thương thế lần này quả nhiên không nhẹ.
– Ngươi là tên ngốc!Đỉnh Khải Nguyên Dạ – Vấn Dạ Chi Dạ – Truyện Ma Tu Đỉnh Luyện Thần Ma – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Lăng Thanh Trúc có phần thất thần nhìn Lâm Động, trong mắt dường như có sương mù, đôi tay khẽ vuốt mặt hắn, quệt đi máu nơi khóe miệng hắn, gương mặt nàng bỗng nở nụ cười khiến trăm hoa cũng thẹn không bằng.
– Đột nhiên ta rất muốn dạy ngươi Thái Thượng Cảm Ứng Quyết, làm sao đây?