Vũ Động Càn Khôn
Tập 227 [ chương 1136 đến 1140 ]
❮ sautiếp ❯Chương 1136 : Thức tỉnh
– Phù Tông?
Khi hai chữ này lọt vào tai, toàn thân Lâm Động rõ ràng cứng lại, sâu trong ánh mắt ánh lên ngọn lửa rừng rực cháy.
Phù Tông.
Đó gần như là tầng thứ cao nhất của Phù Sư, có không ít người tu luyện tinh thần lực, người tu luyện cả tinh thần lực và nguyên lực cũng ko ít, nhưng người thật sự đạt đến cánh giới Phù Tông về tu vi tinh thần lực thì cực ít.
So với nguyên lực, tinh thần lực rõ ràng mơ hồ hơn, muốn đạt được cảnh giới Phù Tông không phải chuyện dễ dàng.
Trước cảnh giới Phù Tông, mức độ ngang ngược của tinh thần lực có lẽ yếu thế hơn nguyên lực, nhưng một khi đã đạt được cảnh giới này thì tinh thần lực mới thể hiện sự lợi hại thực sự.
Phù Tông có thể sánh với cường giả có tu vi nguyên lực Chuyển Luân Cảnh. Nhưng thông thường, dù là cường giả Chuyển Luân Cảnh, khi gặp cường giả tinh thần lực Phù Tông thì cũng phải đau đầu.
Tinh thần lực hiện nay của Lâm Động đang ở tầng thứ Tiên Phù Sư đại thành đỉnh phong, cũng chỉ cách Phù Tông một bước nữa thôi. Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, muốn bước được một bước này cần có cơ duyên rất lớn.
Mà lúc này đây, Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa không phải cơ duyên đó sao?
– Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa khiến con người rơi vào ảo cảnh, trong ảo cảnh không phải bản thể mà là tinh thần thể. Vì thế, nhìn từ góc độ nào đó thì đây chính là một cơ hôi tu luyện đặc biệt cho tinh thần lực. Đương nhiên, tiền đề phải là khống chế được sức mạnh đó, nếu không, tu luyện không thành sẽ tổn hại đến tinh thần khiến bản thể khô héo mà chết.
Nham bình thản nói.
Lâm Động gật đầu, xem ra thứ này có cả cơ hội và thách thức.
– Đương nhiên, giờ chúng ta không có thời gian, vẫn nên giải quyết vấn đề ở đây trước đã.
Nham vừa dứt lời thì một đạo bạch quang dịu nhẹ bắn ra từ cơ thể Lâm Động. Ánh sáng ngưng tụ thành một con dao găm trắng, dao rạch ba đường, chỉ thấy trên vách sơn động lập tức hiện ra ba cái hắc động, đất đá rơi xuống. Trong đống đất là những cái rễ đen kéo dài, tạo thành hình một cái mặt quỷ.
Khi đất đá rơi xuống, dường như Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa cảm nhận được nguy hiểm, phát ra những âm thanh chói tai, cánh hoa lay động, hắc quang cùng ảo hương bắn về phí Lâm Động.
Lâm Động giật mình, không ngờ thứ này khi bị ngắt xuống lại hung tàn như vậy.
– Hừ!
Nham hừ lạnh một tiếng, bắn ra một đạo bạch quang biến thành tấm thạch phù. Trên thạch phù bắn ra những đạo phù văn giống như sợi xích nhằm thẳng vào đống đất đá dưới đất.
Đất đá nổ tung, ba cây hoa lập tức bị phù văn quấn chặt. Chúng giãy giụa ác liệt, tỏa ra vô số những luồng hắc khí tà ác, nhưng khi chạm vào phù văn đều tan biến hoàn toàn.
– Thu!
Trong thạch phù vọng ra một tiếng hô nhỏ, những sợi xích phù văn quay trở lại, bọc lấy ba cây Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa chui vào trong thachhj phù. Sau khi chúng biến mất, mùi hương quỷ dị trong sơn động cũng tan đi nhiều.
Lâm Động thấy Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa đã bị thu phục cũng thở phào. May mắn là hắn có thần vật là Tổ Thạch, có tính khắc chế dị ma rất cao, nếu không e là hắn không dám vào sơn động này.
– Giờ đến lúc giải quyết ảo hương trong người ngài ấy rồi.
Lâm Động nhìn về phía tộc trưởng Thiên Yêu Điêu, sắc mặt có phần ngưng trọng. Nếu không thể thanh trừ ảo hương, đợi ngài tự tỉnh dậy thì không biết đến bao giờ.
– Yên tâm đi.
Nham đáp, rồi hắn xuất hiện phía trên đỉnh đầu tộc trưởng Thiên Yêu Điêu. Bỗng ầm một tiếng, bạch quang dịu nhẹ tràn xuống bao trùm lấy ngài.
Phụt phụt!
Thân thể như bàn thạch của tộc trưởng bỗng khẽ rung lên, từ các lỗ chân lông tỏa ra từng tia từng tia hắc khí với thứ mùi hương quỷ dị.
Hắc khi vừa gặp bạch quang quanh người tộc trưởng là tan biến.
Lâm Động đứng bên cạnh không dám lên tiếng làm phiền, chỉ nhìn chăm chăm tộc trưởng. Nét mặt tộc trưởng lúc này vô cùng phong phú, nhưng nhiều nhất là một sự hoang mang, rõ ràng, khi ảo hương dần được thanh trừ, ảo cảnh của ngài cũng không còn hoàn mỹ nữa. Với cường giả đỉnh cấp như ngài, chỉ cần ảo cảnh xuất hiện kẽ hở, muốn giữ chân ngài không phải chuyện dễ.
Gần nửa ngày sau Lâm Động mới thấy ánh sáng từ Tổ Thạch trên đỉnh đầu tộc trường bắt đầu tu về.
Khi tia sáng cuối cùng quay về Tổ Thạch, nó khẽ chấn động rồi biến thành tia sáng chui lại vào cơ thể Lâm Động.
Lâm Động nghĩ chắc đã thanh trừ xong, mừng rỡ nhìn về phía tộc trưởng. Nhưng rồi hắn kinh ngạc khi thấy ngài vẫn không hề có dấu hiểu tỉnh lại.
– Tuy ảo hương đã bị thanh trừ hét, nhưng dù gì cũng đã trong ảo cảnh quá lâu, phải đợi khi hắn hoàn toàn tỉnh táo thì mới thức tỉnh được. Nếu không sẽ bị hỗn loạn giữa ảo và thực, thần trí sẽ bị tổn thương.
Nham giải thích.
Lâm Động nghe thế mới chợt hiểu, trong lòng thấy hơi sợ hãi, Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa đúng là quá lợi hại, chẳng trách mà giữ chân được cả cường giả đỉnh cấp Luân Hồi Cảnh như tộc trưởng Thiên Yêu Điêu.
– Việc ở đây chúng ta tạm thời không quản nữa. Có thể thức tỉnh hay không chỉ có thể dựa vào bản thân hắn mà thôi. Chúng ta hãy đi chỗ khác thu đám Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa lại, cũng coi như là giúp họ.
Nham cười.
Lâm Động không có ý kiến gì, vừa giúp được Thiên Yêu Điêu giải quyết rắc rối, lại lấy được thứ Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa quý giá kia, tại sao không làm chứ?
Nghĩ vậy, Lâm Động quay người đi ra khỏi sơn động rồi dạo một vòng thiên động. Dọc đường hắn cũng gặp vài sơn động bên trong đều có cường giả bế quan và cũng rơi vào ảo cảnh của Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa.
Lâm Động lấy đi hết số hoa kỳ bảo này rồi dùng sức mạnh của Tổ Thạch thanh trừ ảo hương trong cơ thể những cường giả kia.
Trong tay Lâm Động lúc này cũng có đến chín bông Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa rồi. Theo như Nham nói, có càng nhiều thì hiệu quả tu luyện tinh thần lực càng tốt.
Có hai ba sơn động Lâm Động không vào được, vì ở cửa động có phong ấn. Chắc hẳn đó là do các cường giả bế quan bên trong đặt ra. Điều này cũng khiến Lâm Động thấy bất lực, hắn vào được sơn động của tộc trưởng là vì có bản mệnh huyết vũ, nếu không thì hắn cũng chỉ biết đứng ngoài giương mắt nhìn.
Những sơn động bị phong ấn có lẽ bên trong là những cường giả có địa vị và thực lực rất cao. Lâm Động chỉ cần đứng ở cửa động cũng cảm ứng được thứ áp lực mạnh mẽ tỏa ra từ bên trong rồi.
Nhưng đáng tiếc, có lẽ họ cũng đã rơi vào ảo cảnh, nhưng vì bị phong ấn nên Lâm Động cũng đành bỏ cuộc. Chỗ này vẫn phải đợi tộc trưởng Thiên Yêu Điêu xuất quan đến giải quyết vậy.
Thời gian lặng lẽ trôi, chớp mắt đã hai ngày qua đi, nhưng Lâm Động vẫn không cảm nhận được tộc trưởng Thiên Yêu Điêu sẽ tỉnh lại. Điều này khiến hắn lo lắng, dù gì cũng sắp tới lúc Thiên Yêu Điêu tộc chọn tộc trưởng kế nhiệm rồi.
Lâm Động đi không mục đích trong sơn động, trong tay hắn là một bông Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa bị phù văn bọc quanh.
– Hình như đến tận cùng sơn động rồi.
Lâm Động đột nhiên dừng lại, hắn cảm thấy không gian phía trước dường như có trở ngại, ánh mắt lóe lên chút kinh dị, lưỡng lự một chút rồi đưa tay ra.
ầm!
Không gian hắc ám phía trước nổi gợn, nhưng lần này không có sơn động ở phía sau.
– Ủa?
Lâm Động kêu lên kinh ngạc, dường như hắn cảm nhận được một luồng năng lượng cổ xưa, bí ẩn từ không gian hắn vừa chạm vào. Cảm giác đó dường như còn mạnh mẽ hơn cả tộc trưởng Thiên Yêu Điêu.
– Lẽ nào, phía sau là vị siêu cấp quái vật nào đó của Thiên Yêu Điêu tộc đang bế quan?
Lâm Động lẩm nhẩm, hắn không cảm nhận được mùi vị của Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa, xem ra đây là nơi duy nhất không bị Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa xâm thực. Điều này khiến hắn khá chấn động, xem ra lão quái thần bí bế quan ở đây có thực lực rất khủng bố.
Lâm Động không dừng lại lâu, chỉ nhìn chăm chú không gian đó một lúc rồi quay người đi, trở về sơn động của tộc trưởng Thiên Yêu Điêu.
– Hử?
Nhưng khi Lâm Động vừa bước vào sơn động, hắn bỗng ngẩng phắt đầu lên nhìn thạch đài. Chỉ thấy thân ảnh vững nhưu bàn thạch lúc này đang chầm chậm mở mắt.
Uỳnh!
Ngay vào khoảnh khắc ngài mở mắt, một trận cuồng phong nguyên lực hùng hồn hình thành, áp lực đáng sợ khiến thân thể Lâm Động khẽ run rẩy.
Nhưng Lâm Động không hề sợ hãi mà ngược lại còn thấy vui mừng.
Cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!
Chương 1137 : Đối quyết
Phía trước tổ miếu của Thiên Yêu Điêu tộc.
Bình thường, tổ miếu là nơi trọng địa của tộc, có tần phòng ngự thâm nghiêm. Nhưng hôm nay khu vực này lại vô cùng náo nhiệt. Vì hôm nay là ngàu Thiên Yêu Điêu tộc quyết định người kế nhiệm vị trí tộc trưởng.
Việc này có thể gọi là vô cùng trọng đại của Thiên Yêu Điêu tộc, vì thế để thể hiện sự long trọng đương nhiên phải tiến hành ở nơi thánh địa như tổ miếu rồi.
Phía trước tổ miếu là một khu quảng trường tế đàn lát đá xanh. Trên tế đàn là một tấm thạch bi khổng lồ. Trên thạch bi khắc vô số tên của những tiền bối Thiên Yêu Điêu tộc với những thành tựu to lớn.
Không khí náo nhiệt bao trùm cả quảng trường phía trước tổ miếu, nhưng trong sự huyên náo ấy, không khí lại có chút gì đó cổ quái. Mà điều tạo nên sự cổ quái đó chính là hai nhóm người tách hẳn nhau ra đứng trong quảng trường.
Phía bên trái, người đứng đầu là một người dáng vẻ mảnh dẻ, gương mặt tuấn mỹ, môi mím chặt mỏng mà sắc bén lạnh lùng. Đôi mắt dài và hẹp tỏa ra vẻ kiệt ngao có từ khi sinh ra, đứng ở đó có cảm giác nổi bật hẳn lên.
Người đó chính là Tiểu Điêu. Lúc này hắn buông thong hai tay, mắt nhìn chăm chăm về phía thạch bi, gương mặt tuấn mỹ tĩnh lặng như mặt hồ, hắn không như nhưng người đứng phía sau, nhìn nhóm người bên phải với ánh mắt cảnh giác.
Số người bên phải cũng không ít, đứng đầu là Ngô Cửu U mà Lâm Động đã từng gặp. Khí thế của hắn tuy không bằng Tiểu Điêu nhưng gương mặt luôn tươi cười, thỉnh thoảng lại nói chuyện với người bên cạnh, tiếng cười đó cho người ra cảm giác dịu nhưu gió xuân. Tư thái đó cũng khiến người khác không thể không thừa nhận, hắn rất dễ lôi kéo thiện cảm của người khác về phía mình.
– Đồ giả tạo.
Bên cạnh Tiểu Điêu, Ngô Trọng nhìn Ngô Cửu U, hừ lạnh một tiếng đầy coi thường. Thân là người thuộc bên Tiểu Điêu, đương nhiên hắn chẳng có chút thiện cảm nào với Ngô Cửu U.
– Yên lặng chút đi, tránh kẻ khác có cớ nói này nọ.
Tiểu Điêu đầu không ngoảnh lại, nói.
– Không biết Lâm Động tiểu ca ở đó thế nào rồi, hắn đã vào thiên động một thời gian rồi.
Ngô Trọng hạ giọng, có phần lo lắng, nói.
Sắc mặt Tiểu Điêu cuối cùng hơi lay động, rồi lắc đầu bất lục, lúc này lo lắng cũng chẳng ích gì, nhưng theo những gì hắn hiểu về Lâm Động thì có lẽ sẽ không dễ gì xảy ra chuyện đâu.
– Sắp phải quyết định người kế nhiệm tộc trưởng rồi. Tình hình trước mắt thì hắn ta có khả năng thắng không nhỏ. Nếu hắn thật sự trở thành tộc trưởng kế nhiệm thì uy tín của hắn sau này sẽ ngày một lên cao. Đến lúc đó, dù tộc trưởng có xuất quan có lẽ cũng không thể đảo ngược tình thế được.
Ngô Trọng thở dài, hắn biết rõ thủ đoạn của Ngô Cửu U, nếu sau này thật sự hắn trở thành tộc trưởng Thiên Yêu Điêu thì chắc chắn sẽ thầm đàn áp, loại bỏ họ.
– Giờ không cần nghĩ nhiều như vậy.
Tiểu Điêu lắc đầu, sự việc đã thế này, nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì, hơn nữa chẳng nhẽ Ngô Cửu U tưởng cướp vị trí của hắn dễ như vậy sao?
Tiểu Điêu chầm chậm siết nắm đấm, khóe miệng nhếch lên thêm lạnh lùng.
Trên quảng trường không ít người nhìn về phía hai thân ảnh đứng đầu hai nhóm người này. Những ánh mắt đó khi nhìn Tiểu Điêu đều có chút tiếc nuối. Không ít người ở đây cùng lứa với Tiểu Điêu, họ biết rõ hồi xưa Tiểu Điêu mới là người có uy tín tuyệt đối trong tộc.
Tiểu Điêu năm đó, bất kể là thiên phú hay uy tín, tất cả những người trẻ tuổi trong tộc đều không thể sánh bằng. Hồi đó dường như bất cứ ai cũng không nghi ngờ gì việc Tiểu Điêu sẽ trở thành tộc trưởng kế nhiệm. Nhưng sự việc bất ngờ kia đã làm thay đổi hoàn toàn cục diện.
…
Tiếng huyên náo phía trước tổ miếu kéo dài mãi đến khi hơn mười vị trưởng lão xuất hiện trên đài. Bao năm nay, cùng với việc lão tộc trưởng bế quan, và Tiểu Điêu mất tích một trăm năm, các vị trưởng lão này đều quản hết những sự vụ lớn nhỏ trong tộc, địa vị của họ trong tộc tự nhiên lên cao.
Trên đài, đứng đầu mười mấy vị trưởng lão là một lão nhân mặc áo bào xám, tóc hoa râm, tuy tuổi đã cao nhưng làn da lại như trẻ con. Trong đôi mắt khép hờ lấp lánh ánh tinh quang, mỗi hành động đều tỏa ra nguyên lực mạnh mẽ.
Đây chính là đại tưởng lão Thiên Yêu Điêu tộc, Chúc Lê.
Chúc Lê chậm rãi quét mắt quanh quảng trưởng, dưới ánh mắt ấy, không ít tộc nhân Thiên Yêu Điêu vẻ mặt đều cung kính. Khi ánh mắt ấy dừng tại Tiểu Điêu, hắn chỉ khẽ gật đầu một cái.
Chúc Lê nhìn Tiểu Điêu, cũng gật đầu rồi thu ánh mắt về, trong lòng khẽ thở dài. Một trăm năm trước, trong thế hệ trẻ tuổi của Thiên Yêu Điêu tộc chẳng ai sánh bằng được Tiểu Điêu, thậm chí Ngô Cửu U hiện nay là ưu tú nhất cũng chỉ là người theo sau, nhưng đáng tiếc…một trăm năm đã khiến người sau vượt lên.
– Có lẽ mọi người đã biết mục đich hôm nay chúng ta tập trung tại đâu. Tộc trưởng đã bế quan một trăm năm, dù sao sự vụ trong tộc vẫn cần được xử lý, mà đến giờ tộc trưởng vẫn chưa xuất quan, vì thế chúng ta cần xác định một người để kế nhiệm.
Chúc Lê nhìn quanh, trầm giọng nói.
– Hiện nay có hai ứng cử viên lớn, A Điêu và Ngô Cửu U. Hai người họ có tiếng nói trong tộc không thua kém nhau, Trưởng Lão Viện đã thương nghị nhưng cũng chưa có kết quả…
Trên quảng trường, mọi người khẽ gật đầu, Tiểu Điêu và Ngô Cửu U, một đã thành danh từ lâu, một là hậu khởi chi tú, biểu hiện của Ngô Cửu U bao năm nay cũng không hề thua kém Tiểu Điêu năm xưa.
Giữa hai người, quả thực rất khó để chọn ra một người.
– Cũng chính vì vậy, cuối cùng bọn ta quyết định dùng phương pháp nguyên thủy nhất để phân định người chiến thắng.
Chúc Lê chậm rãi nói, khi nói lời này, lão liếc nhìn về phía Tiểu Điêu lúc này vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Trong tộc, lão ở vị trí trung lập, nhưng tính ra thì vẫn hơi nghiêng về phía phụ thân Tiểu Điêu, do đó cũng hơi nghiêng về Tiểu Điêu. Nhưng vì thân phận nên lão không thể thật sự ủng hộ Tiểu Điêu, lão bắt buộc phải giữ sự công bằng tuyệt đối, đó là trách nhiệm của một đại trưởng lão.
Tiểu Điêu và Ngô Cửu U đều là siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh, thiên phú của hai người đều thuộc loại ưu tú trong tộc. Qua khảo sát, bất cứ ai trong hai người họ làm người kế nhiệm tộc trưởng cũng không tồi.
Nếu việc bỏ phiếu cũng khó lòng quyết định vậy thì đành dùng cách mà yêu thú giới vẫn sùng bái nhất vậ, sức mạnh là hàng đầu.
– Nói đi nói lại thì vẫn phải đánh nhau.
Ngô Trọng bặm môi.
– Đây là cách trực tiếp mà đơn giản nhất.
Tiểu Điêu thản nhiên nói.
– Có điều, tên tiểu tử đó đến nay cũng không đơn giản, thực lực của hắn có lẽ không thua kém gì ngươi. Không hiểu một trăm năm nay hắn làm thế nào mà thực lực tăng tiến mạnh mẽ vậy, lẽ nào trước đây hắn vẫn luôn kìm nén?
Ngô Trọng chay mày, giọng nói có phần ngưng trọng. Hắn đã tận mắt chứng kiến sự biến đổi của Ngô Cửu U, mấy năm trước thậm chí Ngô Cửu U còn chiến thắng một trưởng lão, do vậy mà uy tín lên cao đến cực điểm.
Tuy Ngô Trọng không thích Ngô Cửu U nhưng hắn cũng không dám coi thường. Dù hắn tu luyện trong thời gian dài hơn Ngô Cửu U nhưng nếu giao đấu thì có lẽ hắn sẽ thua nhiều hơn thắng.
Sau khi Chúc Lê dứt lời, không gian vốn đang yên tĩnh bắt đầu nổi lên những tiếng xì xào bán tán. Một số người không kìm được nhìn về phía Tiểu Điêu và Ngô Cửu U với ánh mắt hiếu kỳ. Hiển nhiên họ rất muốn biết rốt cuộc trong hai người ưu tú nhất Thiên Yêu Điêu tộc này thì ai là người mạnh hơn.
– Hai người có ý kiến gì với quyết định của Trưởng Lão Viện không?
Chúc Lê nhìn hai người Tiểu Điêu hỏi.
Ngô Cửu U nghe vậy chỉ mỉm cười, định lắc đầu thì một người bên cạnh đột nhiên lên tiếng:
– Đại trưởng lão, nghe nói mấy hôm trước có người định xông vào thiên động, hành vi này đã vi phạm tộc quy.
Chúc Lê chau mày, nhìn người bên cạnh Ngô Cửu U, chuyện này đương nhiên lão biết, nhưng nghĩ đến việc Tiểu Điêu chỉ lo lắng cho phụ thân nên cũng không truy cứu. Nhưng dù thế nào thì Tiểu Điêu cũng coi như đã vi phạm quy định. Người vừa rồi nói ra chuyện đó rõ ràng muốn gán tội danh cho Tiểu Điêu.
– Ha ha, đại trưởng lão đừng để tâm, A Điêu đại ca là người trầm ổn, việc này có nguyên nhân của nó, mong đừng trách tội A Điêu đại ca.
Ngô Cửu U cười, rồi quát kẻ bên cạnh lui xuống.
– Mẹ kiếp, tên khốn đó diễn kịch hay thật.
Sắc mặt Ngô Trọng tím tái lại. Nếu không có Ngô Cửu U sai khiến thì tên kia dám nói không? Giờ thì hay rồi, việc này đã cho Ngô Cửu U thêm chút thể diện.
Gương mặt Tiểu Điêu vẫn không có dao động gì nhiều, hắn chỉ nhìn Ngô Cửu U chăm chú, rồi cười:
– Đa tạ Cửu U huynh đệ đã hiểu cho nỗi khổ của ta. Ta mất tích trăm năm, tu vi kém đi nhiều, chỉ là ta rất muốn biết, không biết huynh hiện nay mạnh hơn trước bao nhiêu?
Đồng tử Ngô Cửu U hơi co lại, hào quang của Tiểu Điêu năm xưa, đến nay hắn vẫn còn thấy dè chừng.
Có điều, hắn hiện nay cũng không phải năm xưa nữa.
Hắn sẽ cho tất cả mọi người biết tằng, hắn đã có thể đạp lên đầu kẻ từng là tuyệt đỉnh thiên tài của Thiên Yêu Điêu tộc!
Ngô Cửu U khẽ siết nắm đấm, rồi chậm rãi bước ra, một tia sát ý bắt đầu quấn lấy tâm trí.
Chương 1138 : Ai mạnh ai yếu
Khi Ngô Cửu U chậm rãi bước vào thì mọi ánh mắt của những người xung quanh đều đổ dồn về phía hắn. Năm đó, trong số những người đồng lứa Tiểu Điêu thì đương nhiên Tiểu Điêu là nổi trội nhất. Ngô Cửu U hồi đó chỉ là một thiếu niên rụt rè phía sau lưng hắn. Thế nhưng không ai có thể ngờ, một thiếu niên chẳng có gì nổi bật hồi đó, một trăm năm sau lại trở thành người có khả năng uy hiếp vị trí tộc trưởng kế nhiệm của Tiểu Điêu nhất.
– Hà hà, A Điêu đại ca, một trăm năm không gặp, hôm nay mong được chỉ giáo.
Ngô Cửu U bao quyền với Lâm Động, mỉm cười nói.
– Ngươi thay đổi không ít.
Tiểu Điêu nhìn Ngô Cửu U, năm đó Ngô Cửu U trước mặt hắn còn rất trầm mặc, thậm chí tự ti, nhưng nay đã hoàn toàn thay đổi.
– A Điêu đại ca vẫn luôn là mục tiêu mà ta muốn vượt qua. Muốn đạt được điều đó, không thay đổi thì không được.
Ngô Cửu U cười, hắn nhìn Tiểu Điêu chăm chăm, có lẽ vì góc độ mà Tiểu Điêu nhìn thấy một sự hung hãn từ nụ cười ấy.
Kẻ trước mặt đây thật sự không còn là thiếu niên e dè dễ bị ức hiếp, cần hắn giúp đỡ năm xưa nữa.
– Vậy hãy để ta xem, ngươi hiện nay có bản lĩnh gì.
Ánh mắt Tiểu Điêu dao động một chút rồi nhanh chóng tan đi, sâu trong ánh mắt ngưng tụ sự sắc lạnh.
– Nếu cả hai không có ý kiến gì nữa thì dùng cách tỉ thí để lựa chọn. Nhưng hãy nhớ, chỉ là học hỏi lẫn nhau, tuyệt đối không được hạ sát thủ.
Trên đài cao, Chúc Lê nhìn hai người phía dưới, trong lòng thầm cảm thán, rồi trầm giọng nói.
– A Điêu đại ca, lát nữa giao đấu mong huynh thủ hạ lưu tình.
Ngô Cửu U tươi cười, nhưng trong ánh mắt hắn lại chẳng có chút ý cười nào mà lại là một cái lạnh đến thấu xương. Hắn muốn cho tất cả mọi người biết rằng, người từng là thiên tài nổi trội nhất Thiên Yêu Điêu tộc hôm nay sẽ bị hắn giẫm dưới chân.
Uỳnh!
Ngay khi hắn vừa dứt lời thì một luồng khí tức kinh người bùng phát từ trong cơ thể hắn. Nguyên lực hùng hồn bao quanh người Ngô Cửu U, sinh tử khí dung hợp một cách hoàn hảo, rõ ràng hắn đã là Chuyển Luân Cảnh chân chính.
Tiểu Điêu bước ra, khí tức mạnh mẽ cũng lan tỏa chống lại khí tức của Ngô Cửu U. Hai tay hắn cong lại, giữa mười đầu ngón tay là tử hắc quang lấp lánh.
– A Điêu đại ca, xem ra một trăm năm qua huynh cũng không bỏ phí. Hồi đó huynh chưa phải là Chuyển Luân Cảnh.
Ngô Cửu U cười, nhưng ánh mắt hắn không hề có chút bất ngờ nào, rõ ràng hắn đã sớm nắm được thực lực của Tiểu Điêu.
– Chỉ là không biết hôm nay Chuyển Luân Cảnh của huynh mạnh hơn hay của ta mạnh hơn thôi!
Ánh mắt Ngô Cửu U lóe hàn quang, thân hình khẽ động, biến thành vô số đạo tàn ảnh xuất hiện xung quanh Phong Vân Vô Ngân. Mỗi đạo tàn ảnh đều mang theo kình khí mạnh mẽ đến cùng cực, không chút nể nang tấn công về những điểm trọng yếu trên người Tiểu Điêu.
– Yêu Ảo Thân đã được ngươi luyện đến mức lô hỏa thuần thanh rồi, nhưng với ta không có tác dụng gì đâu.
Tiểu Điêu nhìn những đạo tàn ảnh kia cười khảy. Tử hắc quang lóe lên trong mắt, hắn tung chưởng, nguyên lực hùng hồn bùng nổ trong lòng bàn tay hắn.
Bùm!
Chưởng ảnh của Tiểu Điêu đánh mạnh lên một đạo tàn ảnh, rồi tất cả những hư ảnh khác đều nổ tung, thân ảnh Ngô Cửu U hiện ra, hai tay hắn đang đỡ chưởng của Tiểu Điêu, cả cánh tay được nguyên lực bao phủ.
Rắc.
Tảng đá xanh dưới chân bị nguyên lực chèn ép xuất hiện vô số vết rạn.
– Muốn thắng ta thì đánh thẳng thắn đi. Thủ đoạn này không có tác dụng với ta đâu.
Tiểu Điêu gườm gườm nhìn Ngô Cửu U, lạnh lùng nói.
– Ha ha, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.
Ngô Cửu U cười, sự lạnh lùng u tối trong mắt càng thêm đậm đặc. Hắn thu tay về, thân hình bay lên không trung, hai tay di chuyển, nguyên lực trong trời đất ồ ạt chảy về. Trong lòng bàn tay hắn ngưng tụ thành những ngôi sao màu tím thẫm.
– Đại Cửu Tinh Chưởng?
Mọi người xung quanh thấy thế, lập tức có một số tiếng kêu kinh ngạc vang lên. Rõ ràng “Đại Cửu Tinh Chưởng” này cũng có danh tiếng không nhỏ trong Thiên Yêu Điêu tộc.
– Đại Cửu Tinh Chưởng sao?
Ánh mắt Tiểu Điêu cũng có chút dao động, hắn bước chân, đưa bàn tay ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay cũng ngưng tụ những vì sao màu tím như vậy. Hắn cũng thi triển môn đại võ học này của Thiên Yêu Điêu tộc.
Uỳnh uỳnh!
Nguyên lực cuồng bạo tựa dòng sông chảy ầm ầm trong trời đất, chỉ chốc lát, trong bàn tay của Tiểu Điêu và Ngô Cửu U đã hình thành chín ngôi sao. Chín ngôi sao đó nhìn rất đẹp đẽ, nhưng ai cũng hiểu nó mang một năng lượng vô cùng cường đại. Công thế này, dù là cường giả Chuyển Luân Cảnh cũng phải tạm tránh né.
Công thế ngưng tụ, hai người gườm gườm nhau, đều nhận ra sự thiếu thiện chí trong mắt đối phương. Ngay sau đó, hai đạo quang chưởng khổng lồ lao tới, chín ngôi sao lấp loáng ánh sáng, phóng thích thứ uy lực kinh người.
Ầm!
Quang chưởng giống như hai tảng thiên thạch lao thẳng vào nhau, ánh sáng tỏa ra chói lòa, những đường gợn sóng năng lượng khuếch tán ra bốn phía.
Nhưng trước xung kích của năng lượng, hai thân ảnh kia vẫn không hề động đậy, ánh mắt sắc bén như chim ưng khóa chặt lấy đối phương, rồi cả hai bỗng chốc biến mất.
Xoẹt xoẹt!
Tiếng xé gió vang lên trên không trung, hai quang ảnh tựa quỷ mị đan xen nhau, chưởng phong chạm nhau là phát ra từng đợt nguyên lực mạnh mẽ, mỗi một chưởng đều có thể đánh tan cả một ngọn núi.
– A Điêu và Ngô Cửu U thực lực tương đương, giao đấu thật kịch iệt.
Chúc Lê không kìm được gật gù nói.
– Ngô Cửu U trăm năm nay tu luyện vô cùng cực khổ. Tuy thiên phú của hắn không bằng A Điêu, nhưng tính cách không hề yếu đuối hơn.
Một trưởng lão nói, ngữ khí dường như đứng về phía Ngô Cửu U.
Chúc lê nhìn vị trưởng lão có địa vị cũng khá cao trong Thiên Yêu Điêu tộc kia một cái. Vị này trước đây rất lâu đã có xích mích với phụ thân Tiểu Điêu, nay đương nhiên không muốn vị trí tộc trưởng kế nhiệm rơi vào tay Tiểu Điêu.
– A Điêu tuy kiệt ngao bất thuần nhưng sự rèn luyện trong trăm năm qua cũng khiến hắn có tiến bộ. Hơn nữa ta thấy nếu Thiên Yêu Điêu tộc ta mất đi thứ nhuệ khí đó thì có lẽ không xứng với ba chữ Thiên Yêu Điêu.
Một vị trưởng lão khác cười.
Sau hai người, các vị trưởng lão khác cũng thể hiện lập trường rõ ràng mình ủng hộ ai. Nhưng xem ra có nhiều người ủng hộ Ngô Cửu U hơn một chút. Dù sao thì biểu hiện của Ngô Cửu U trăm năm qua cũng rất hoàn mỹ.
Châu Lê nghe mọi người tranh luận, không kìm được chau mày, nhưng cũng không nói gì, chỉ ngẩng lên nhìn hai thân ảnh trên bầu trời. Xem tình hình này thực lực hai người tương đương, không dễ gì có ai đó áp đảo được đối phương. Cứ đánh thế này thì có lẽ khả năng hòa là rất lớn.
Binh!
Trên bầu trời, hai thân ảnh đan xen nhau, nguyên lực hùng hồn bùng phát, cả hai cùng bắn ra sau, thân hình đều rung lên, hai đôi cánh dơi hàng nghìn trượng giang rộng. Nhưng cánh của Ngô Cửu U màu đen, còn Tiểu Điêu thì lại có một số đạo phù văn màu tử kim kỳ dị. Đó chính là dấu hiệu của việc huyết mạch thuần túy hơn.
Hai đôi cánh vỗ mạnh, hai đạo cuồng phong nhanh chóng hình thành phía trước hai người, một màu đen, một màu tử kim.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Cả đất trời đều như méo mó đi do hai cơn cuồng phong đó, một số ngọn núi cách đó vạn trượng cũng bắt đầu sụt lở.
Hai người Tiểu Điêu đều thò tay vào trong cơn cuồng phong, cánh tay rung lên, hai cơn cuồng phong nhanh chóng xoay chuyển tạo nên hình rồng điên cuồng lao tới.
Rầm!
Hai cơn cuồng phong đem theo nguyên lực mạnh mẽ lao thẳng vào nhau, không khí cũng như tách ra vô số khe nứt ảm đạm.
Rắc rắc!
Nơi tiếp xúc của hai cơn cuồng phong lại ở trong tình trạng giằng co. Rõ ràng, so về mức độ hùng hồn của nguyên lực thì hai người họ cũng khó lòng phân cao thấp.
– Cả hai thật lợi hại.
– Không ngờ A Điêu đại ca dù mất tích cả trăm năm mà thực lực vẫn mạnh như vậy. Ngô Cửu U cũng không tồi, nhưng xem ra vẫn không thể thắng được A Điêu đại ca.
– Đánh hòa cũng đã là không tồi rồi. Nếu không phải A Điêu năm đó bị đánh lén rồi mất tích trăm năm thì vị trí tộc trưởng kế nhiệm không ai tranh được đâu.
– Đúng thế…
Khi trận đấu rơi vào trạng thái giằng co bất phân thắng bại, phía dưới cũng bắt đầu nổi lên những tiếng xì xào bán tán.
Gương mặt vốn nở nụ cười hiền hòa của Ngô Cửu U giờ đã trở nên vô cùng lạnh lẽo, trong ánh mắt là sự âm u và bất cam.
– Tên khốn kiếp, một trăm năm nay, để có được sức mạnh như bây giờ ta đã phải trả giá quá nhiều, lẽ nào như vậy không vượt được một trăm năm ngươi dưỡng thương sao?
Ngô Cửu U gầm lên, oán khí nồng nặc bao trùm trong tim hắn, đôi mắt đỏ quạch đầy máu.
– Trong Thiên Yêu Điêu tộc, ta mới là người ưu tú nhất!
Bàn tay với cơn cuồng phong đen đột nhiên nắm lại, trong lòng bàn tay bỗng hiện ra một đạo phù văn quỷ dị.
– Những gì ta phải bỏ ra, loại thiên tài vừa mới sinh ra như ngươi sao có hiểu được? Ta đã nói rồi, hôm nay Ngô Cửu U ta nhất định sẽ giẫm lên xác ngươi!
Chương 1139 : Thủ đoạn của Ngô Cửu U
Phù văn màu đen hiện ra trong lòng bàn tay Ngô Cửu U, nó uốn lượn giống như rễ cây, vô số tia sáng màu đen lan tỏa trong lòng bàn tay Ngô Cửu U, tỏa ra sóng năng lượng tà ác.
– Ta đã đợi một trăm năm nay rồi, hôm nay sao có thể cho ngươi thoát?
Ngô Cửu U cho tay vào cơn cuồng phong đen, ánh mắt đỏ quạch nhìn Tiểu Điêu, cười nham hiểm rồi siết tay lại.
Phụt phụt!
Chỉ thấy trong lòng bàn tay giấu trong cơn cuồng phong bỗng chốc bắn ra vô số tia hắc quang tạo thành những đường mạch phức tạp.
Uỳnh!
Đám hắc quang này chui vào trong khiến màu sắc cơn cuồng phong sẫm thêm nhiều. Nhưng vì hai thứ màu đó gần giống nhau nên mắt thường khó nhận ra. Chỉ một vài trưởng lão thực lực cao thâm mới mơ hồ cảm nhận được sức mạnh cơn cuồng phong của Ngô Cửu U đột nhiên tăng lên không ít.
Bùm!
Hai luồng sức mạnh đâm vào nhau, không gian không ngừng toác ra thành vô số khe nứt, tiếng động kinh thiên động địa vang vọng khắp không gian.
Hai cơn cuồng phong đều mang trong nó thứ nguyên lực hùng hồn, chỉ tùy ý dao động cũng thể hiện được uy năng kinh người. Nhưng thực lực của hai người lúc này rõ ràng khó phân cao thấp, vì thế dù có sử dụng chiêu thức đáng sợ này cũng không thấy ai chiếm ưu thế.
Có điều, rõ ràng sự giằng co này không thể cứ kéo dài mãi.
Phụt!
Khi những tia hắc quang trong cuồng phong lan tỏa, nơi tiếp xúc của hai luồng năng lượng rõ ràng vỡ vụn với tốc độ nhanh hơn. Nơi năng lượng màu tím, nguyên lực vốn dĩ rất cuồng bạo bị năng lượng đen xâm thực rồi dần dần tiêu tan.
Cục diện giằng co bỗng chốc bị phá vỡ, cơn cuồng phong đen giống như hắc long hung hãn xung kích lên cơn cuồng phong tím.
Bùm bùm bùm!
Chịu đòn công kích mãnh liệt, cuồng phong tím dần dần vỡ tan, rồi giống như phản ứng liên hoàn, cơn cuồng phong dài mấy nghìn mết nổ tung trước bao ánh mắt kinh ngạc.
Soạt!
Ngô Cửu U biến thành một đạo hắc ảnh xuất hiện ngay trước mặt Tiểu Điêu lúc này vô cùng kinh hoàng, tung ra một chưởng.
Trong bàn tay Ngô Cửu U phủ đầu những hoa văn đen kỳ dị, uốn éo giống như những con rắn độc.
Tiểu Điêu thấy Ngô Cửu U đuổi cùng giết tận như vậy, trong đầu hừ lạnh rồi nắm tay lại, tử hắc quang nhanh chóng ngưng tụ trong lòng bàn tay, hội tụ sức mạnh toàn thân tung ra một quyền.
Ngô Cửu U thấy Tiểu Điêu chống cự, không kìm được phì cười, ánh mắt thêm u tối.
Uỳnh!
Chưởng và quyền chạm nhau, một luồng xung kích lực mạnh mẽ có thể nhìn bằng mắt thường nổ bùm một tiếng lan ra bốn phía. Ngay những tầng mây trên trời cũng bị thứ uy lực đó đánh tan tành.
Sắc mặt những người ở phía dưới đều kịch biến, vì họ nhìn thấy Tiểu Điêu bay ngược ra sau hàng nghìn trượng, găm thẳng vào một ngọn núi khiến đất đá sụt lở ầm ầm.
Ôi!
Rất nhiều người kêu lên kinh ngạc, trận chiến này kết thúc bằng kết quả Ngô Cửu U thắng sao?
– Sao có thể? Vừa rồi Ngô Cửu U sức mạnh chỉ tương tự A Điêu, sao đột nhiên thực lực lại mạnh lên nhiều như vậy?
Ngô Trọng thấy cảnh đó, nắm đấm siết lại, giận dữ nói.
Một số tộc nhân Thiên Yêu Điêu ở xung quanh cũng chau mày, hiển nhiên họ cũng không hiểu.
– Cái này…
Mấy người Chúc Lê đứng trên đài cao sắc mặt cũng có phần kinh dị. Dựa vào biểu hiện vừa rồi của hai người, không thể nào lại phân thắng bại dễ dàng thế này.
– Ha ha, xem ra vẫn là Ngô Cửu U mạnh hơn một bậc. Cũng khó trách, mọi người đều đã thấy sự chăm chỉ nỗ lực của hắn một trăm năm nay, A Điêu tuy thiên phú kinh người nhưng dù gì cũng tụt lại cả trăm năm.
Một trưởng lão cười.
– Ừm, đại trưởng lão, cuộc tỉ thí đã kết thúc, có phải nên…?
Một vị trưởng lão ủng hộ Ngô Cửu U gật gù nói.
Chúc Lê chau mày, nhìn mấy vị trưởng lão, lưỡng lự một chút nhưng rồi cũng phải bất lực gật đầu.
– Cuộc tỉ thí này Ngô Cửu U thắng.
Chúc Lê ngẩng lên nhìn thân ảnh trên không trung, trầm giọng hô.
– Ha ha, đa tạ A Điêu đại ca đã nhường.
Ngô Cửu U đã lấy lại nụ cười hiền hòa thường ngày, hướng về vách núi phía xa, bao quyền nói.
Bùm!
Vách núi nổ tung, đá vụn bay tứ tán, một thân ảnh bay ra, sắc mặt Tiểu Điêu lúc này có phần tối tăm, bàn tay hắn vẫn còn lại một chút hắc khí, chúng đang xâm thực vào trong cơ thể hắn, nhưng may là hắn đã toàn lực ngăn chặn.
Tiểu Điêu chau mày, trước đó đúng là Ngô Cửu U chỉ ngang ngửa hắn, nhưng sau đó đã ngấm ngầm dùng thủ đoạn gì đó khiến thực lực tăng mạnh, hơn nữa có phần quỷ dị.
– Thứ sức mạnh đó không phải của ngươi đungs không?
Tiểu Điêu nhìn Ngô Cửu U với ánh mắt sắc bén, chậm rãi nói.
– A Điêu đại ca đang nói gì vậy?
Ngô Cửu U cười nhạt, rồi quay đầu nhìn Chúc Lê phía dưới:
– Đại chưởng lão, tỉ thí đã kết thúc, không biết vị trí tộc trưởng kế nhiệm…
Chúc Lê thầm thở dài, rồi gật đầu:
– Từ nay về sau, người kế nhiệm tộc trưởng mới là Ngô Cửu U.
Chúc Lê vừa dứt lời, cả quảng trường đều ồ lên, không ít người nuối tiếc nhìn Tiểu Điêu. Không ai ngờ một người từng là thiên tài nổi trội lại sẽ thất thủ.
Tiểu Điêu không bận tâm những ánh mắt đó, hắn chỉ nhìn Ngô Cửu U chăm chăm rồi đáp xuống.
– A Điêu.
Ngô Trọng vội vàng tiến lại, nghiến răng:
– Sao hắn có thể thắng ngươi?
Tiểu Điêu phẩy tay, tuy hắn cũng nghi hoặc, nhưng nếu chất vấn lúc này thì chỉ khiến tộc nhân cho rằng hắn nhỏ nhen, không thể thừa nhận mình thất bại.
Trên trời, Ngô Cửu U nhìn xuống tộc nhân, khóe miệng nở nụ cười hiền hòa, đặc biệt là khi thấy thân ảnh Tiểu Điêu, hắn càng thấy sảng khoái. Từ nhỏ hắn thiên phú bình thường nhưng lại có trí óc khá tốt và đủ nhẫn tâm. Giờ hắn đã giẫm lên đâuf thiên tài Thiên Yêu Điêu, điều này cho thấy hắn mới là kẻ xuất sắc nhất Thiên Yêu Điêu tộc.
Từ nay về sau không một ai cùng lứa có thể cạnh tranh được với hắn nữa!
Tương lai không lâu nữa hắn sẽ nắm giữ được cả Thiên Yêu Điêu tộc!
Nghĩ vậy hắn lại muốn cười thật lớn, sau bao năm nhẫn nhịn, cuối cùng hắn cũng có được thành quả.
– Đi thôi!
Tiểu Điêu cười với Ngô Trọng rồi quay người đi. Ngô Trọng cũng chỉ thở dài, hắn hiểu rõ Tiểu Điêu, cũng biết Tiểu Điêu rất kiêu ngạo, thất bại hôm nay hẳn là vô cùng khó chấp nhận.
– Hà hà, không ngờ đường đường là người của Thiên Yêu Điêu tộc lại dùng đến sức mạnh của dị ma, đúng là hiếm có…
Nhưng ngay khi Tiểu Điêu quay người thì một tiếng cười quen thuộc vọng lại từ phía xa, được nguyên lực hùng hồn bao bọc vang vọng khắp không gian.
– Lâm Động?
Nghe tiếng cười đó, Tiểu Điêu khựng người, nhanh chóng quay lại, vừa bất ngờ vừa mừng rỡ nhìn về phía xa.
– Ai?
Sắc mặt Ngô Cửu U hơi thay đổi, quát lên.
Những cường giả Thiên Yêu Điêu tộc phía dưới cũng giật mình, nhìn quanh tìm người vừa lên tiếng.
Vút!
Một quang ảnh bay vút tới, xuất hiện trước bao ánh mắt đang chăm chú, chính là Lâm Động.
– Ngươi là ai mà dám xông vào Thiên Yêu Điêu tộc, muốn chết đúng không?
Một vài trưởng lão thấy thế thì đại nộ, nguyên lực bùng nổ chuẩn bị rat ay.
– Vị tiểu hữu đây, không biết vừa rồi ngươi nói vậy là có ý gì?
Chúc Lê giơ tay ngăn các trưởng lão lại, nhìn Lâm Động chăm chăm. Vừa rồi lão đã nghe rất rõ Lâm Động nói gì. Thân là đại trưởng lão Thiên Yêu Điêu tộc, đương nhiên lão biết không ít về cái gọi là dị ma.
– Các vị làm trưởng lão mà mù mù mờ mờ. Trong tộc không chỉ bị chỉ bị dị ma đột nhập vào thiên động mà còn đặt bẫy khiến vô số cường giả bế quan đều rơi vào ảo ảnh. Nhiều năm như vậy mà các người không phát hiện ra, đúng là lão hồ đồ.
Lâm Động nhìn các trưởng lão cười khảy.
– Tiểu tử, ngươi hồ ngôn loạn ngữ, muốn chết đúng không!
Hai trưởng lão ủng hộ Ngô Cửu U nghe thế, sắc mặt thay đổi, rồi lập tức quát lên, cùng lúc lao tới tấn công Lâm Động.
Lâm Động thấy vậy, khóe miệng nhếch lên, nhưng không hề có ý phòng ngự.
Uỳnh!
Có điều, đúng lúc hai người đó sắp tiếp cận Lâm Động thì không gian phía sau đột nhiên dao động, một thân ảnh cao lớn với mái tóc dài màu kim hiện ra. Bàn tay to lớn nắm lại, hai trưởng lão Chuyển Luân Cảnh kia đột nhiên đông cứng lại.
– Hai vị trưởng lão, sao hai người lại vội vã hạ sát thủ như vậy? Chột dạ sao?
Thân ảnh cao lớn đó uy nghiêm nhìn hai trưởng lão sắc mặt đột nhiên trở nên kinh hoàng, trầm giọng nói.
– Tộc trưởng?
– Cung nghênh tộc trưởng!
Tộc nhân Thiên Yêu Điêu phía trước thấy thân ảnh kia xuất hiện, thần sắc mừng rỡ, tất cả cùng quỳ xuống, cung kính hô vang.
Chương 1140 : Bắt ma
Trên quảng trường, hang loạt người quỳ phủ phục xuống, tất cả tộc nhân Thiên Yêu Điêu đều có vẻ mặt mừng rỡ và kích động. Tuy tộc trưởng bế quan đã trăm năm, trong thời gian này các trưởng lão đều lo toan sự vụ trong tộc, nhưng dù sao chỉ có trưởng tộc mới là chỗ dựa chủ yếu của họ.
Nhưng riêng Tiểu Điêu lại đứng nghiêm, hắn đứng nhìn chăm chăm vào thân ảnh cao lớn kia, khóe miệng hơi mím lại nhưng trong ánh mắt vẫn đầy niềm vui và sự nhẹ nhõm.
Tiểu Điêu hiểu rõ, lúc này hắn chưa thể gánh vác được cả Thiên Yêu Điêu tộc, trách nhiệm này vẫn cần đến phụ thân hắn.
Trên bầu trời, sắc mặt Ngô Cửu U kịch biến vì sự xuất hiện của tộc trưởng Thiên Yêu Điêu. Nhưng rất nhanh hắn đã giấu đi vẻ mặt đó, cung kính quỳ xuống hành lễ, chỉ là trong tay áo, nắm đấm không kì được mà siết lại.
– Tộc trưởng!
Hai trưởng lão rat ay với Lâm Động thấy vậy sắc mặt cũng biến đổi, nhưng ánh mắt có chút sợ hãi, vội vàng quỳ xuống.
Thân ảnh cao lớn phía trước Lâm Động bình thản nhìn cảnh tượng xung quanh, rồi chuyển ánh nhìn về thân ảnh duy nhất đứng thẳng, ánh mắt có phần phức tạp.
– Thì ra nghịch tử ngươi vẫn sống.
Tiểu Điêu nhìn tộc trưởng, giọng nói hơi thiếu đi sự kính sợ:
– Lão đầu tử, người thích kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thế sao?
– Đại nghịch bất đạo, chẳng có quy tắc gì hết!
Tộc trưởng Thiên Yêu Điêu quát, chỉ có điều, nụ cười trên gương mặt ngài cho mọi người nhận ra niềm vui sướng khi gặp lại đứa con trai mất tích cả trăm năm.
– Tộc trưởng, cuối cùng người cũng xuất quan.
Chúc Lê lúc này cũng đứng dậy, thân hình khẽ động, xuất hiện trước mặt tộc trưởng, trên gương mặt già nua cũng nở nụ cười.
– Đại trưởng lão, lần này ngươi thật sự khiến ta có chút thất vọng đó.
Tộc trưởng nhíu mày nhìn Chúc Lê, trầm giọng nói.
– Tộc trưởng?
Chúc Lê sững người, rõ ràng không hiểu tại sao tộc trưởng lại trách mình.
– Thiên động là trọng địa của Thiên Yêu Điêu tộc, nhưng trong đó lại bị trồng Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa khiến bản vương và tất cả cường giả bế quan trong đó đều bị rơi vào ảo cảnh. Nếu không phải nhờ Lâm Động tiểu hữu cứu thì có lẽ Thiên Yêu Điêu tộc đã đại thương nguyên khí!
Tộc trưởng quát.
– Cái gì?
Nghe thế, sắc mặt của Chúc Lê tái nhợt, tộc nhân ở phía dưới cũng đứng phắt dậy, vẻ mặt đầy chấn kinh.
– Quả nhiên có điều mờ ám.
Tiểu Điêu mặt lạnh băng, hắn đã mơ hồ đoán được có lẽ thiên động đã xảy ra vấn đề, không ngờ đúng là vậy.
– Tộc trưởng, thật…thật vậy sao?
Chúc Lê giọng run run hỏi, hiển nhiên lão vô cùng sợ hãi. Nếu tất cả cường giả bế quan trong thiên động đều bị tiêu diệt thì chắc chắn Thiên Yêu Điêu tộc sẽ bị diệt vong. Đến lúc đó, có chết ngàn lần cũng không thể đền hết tội.
– Hà hà, tại hạ Lâm Động là đại ca kết bái của Tiểu Điêu, chuyến đi này đến Thiên Yêu Điêu tộc cũng là do Tiểu Điêu mời.
Lâm Động cười, nói rồi liếc xuống Tiểu Điêu, gọi ta đến làm việc khó vậy, không lợi dụng tí thì phí ra.
Tộc nhân Thiên Yêu Điêu ở xung quanh kinh ngạc nhìn Tiểu Điêu. Họ rất rõ tính cách kiệt ngao của Tiểu Điêu, dù là tộc trưởng Thiên Yêu Điêu cũng không thể khiến hắn cúi đầu. Vậy mà giờ hắn lại mời một con người đến, lại là đại ca kết bái?
Tiểu Điêu nghe thế, nhìn thấy những ánh mắt kinh ngạc ở xung quanh, khóe miệng không kìm được co giật mấy cái.
– Lâm Động tiểu hữu này không tồi, làm việc chắc chắn hơn tiểu tử kia nhiều.
Tộc trưởng Thiên Yêu Điêu nói.
Lâm Động cười trừ, cũng thấy hai phụ tử nhà này thú vị, nhưng rất nhanh hắn thu lại tâm trạng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hai trưởng lão phía trước mặt và Ngô Cửu U cách đó không xa.
– Đại trưởng lão, trong Thiên Yêu Điêu tộc không chỉ bị dị ma đặt bẫy mà trong các vị cũng đã bị dị ma xâm nhập rồi.
– Cái gì?
Sắc mặt Chúc Lê đại biến, ánh mắt vốn có chút tinh quang thêm phần sắc lạnh, một luồng khí tức kinh người bùng nổ, bao trùm không gian. Tất cả mọi người đều nhận ra, Chúc Lê đang kiểm tra xem ai có mặt ở đây là dị ma.
Nhưng lão không có được kết quả gì, vì mãi lâu sau vẻ mặt tối sầm thu lại khí tức.
– Đại trưởng lão, thủ đoạn của dị ma khó lường, kiểm tra cách thông thường không thể biết được đâu.
– Vậy Lâm Động tiểu ca có cách gì không?
Chúc Lê nghe thế, mắt đảo một cái liền nhìn Lâm Động chăm chăm. Thực lực của hắn chỉ là Tử Huyền Cảnh đại thành nhưng lại cứu được tộc trưởng khỏi ảo cảnh. Năng lực này không phải một tiểu tử Tử Huyền Cảnh bình thường làm được.
– Việc này giao cho Lâm Động tiểu hữu vậy.
Tộc trưởng Thiên Yêu Điêu cười, rồi bước lên phía trước, quét mắt nhìn, nguyên lực trong trời đất cũng trở nên xao động.
– Ta muốn xem xem, dị ma gì mà dám làm càn trong Thiên Yêu Điêu tộc chúng ta?
Lâm Động gật gù, rồi nhìn hai vị trưởng lão vừa rồi ra tay với mình, mỉm cười:
– Hai vị, có cần giấu nữa không?
– Vị tiểu ca đây…hai người lão phu không hiểu ngươi đang nói gì.
Hai trưởng lão kia sắc mặt hơi thay đổi, giọng nói không bình thường.
– Nếu vậy thì hãy để ta bắt các ngươi hiện thân.
Lâm Động cười, bàn tay nắm lại, thạch phù xuất hiện, tỏa ra một luồng khí trắng dịu nhẹ, biến thành một đạo quang phù kỳ lạ. Hắn búng tay, quang phù vỡ ra thành hai đạo ánh sáng trụp lấy hai trưởng lão.
Ánh sáng trắng phủ xuống, hai trưởng lão lập tức vận nguyên lực ngăn cản, nhưng lại nhận ra thứ ánh sáng đó không có sức sát thương. Chỉ là chúng kinh hãi nhận ra, bề mặt da của mình đang thẩm thấu ra rất nhiều tia hắc quang với một thứ mùi vì tà ác đến cực điểm.
– Các ngươi!
Chúc Lê thấy vậy, sắc mặt lập tức lạnh băng, ánh mắt sắc bén gườm gườm nhìn hai người kia.
– Chắc trong cơ thể hai người có ma chủng đúng không? Hà hà, không ngờ đường đường là người của yd tộc lại tiếp nhận thứ tà ác đó.
Lâm Động cười nhạt.
– Ngươi!
Hai trưởng lão sắc mặt kinh hãi, ánh mắt tối sầm lại rồi bỗng bắn ra sau, ma khí tà ác lan tỏa, khí tức cũng bắt đầu tăng mạnh.
– Hai kẻ phản đồ các ngươi!
Chúc Lê giận dữ gầm lên, nguyên lực hùng hồn tụ lại quanh người. Trong luồng nguyên lực ấy không chỉ có sinh tử khí dung hòa, thậm chí còn một số luồng dao động thần dị mang mùi vị Luân Hồi.
Chúc Lê đại trưởng lão đã đạt tới Luân Hồi, thực lực hơn xa những cường giả Chuyển Luân Cảnh bình thường.
Chúc Lê vung tay, bầu trời tối sầm lại, hai cái quang trảo khổng lồ từ trên trời ập xuôgs đầu hai trưởng lão được bao quanh bởi ma khí.
Bùm bùm!
Hai trưởng lão thấy thế, tung một quyền, ma khí tà ác biến thành một con cự mãng chống lại quang trảo. Thân hình khẽ động rồi bay ra xa mất nghìn trượng, rõ ràng nhờ dị ma khí mà thực lực của chúng đã tăng lên.
Tộc trưởng thấy hai kẻ đó ngoan cố chống cự, ánh mắt thêm phần lạnh lùng. Chỉ thấy ngài đưa tay về phía đó rồi nắm lại.
Bùm!
Không gian xung quanh nổ tung, hai người bọn chúng cũng bị thứ sức mạnh khủng khiếp từ bốn bề ép tới khiến cho hộc máu, khí tức gần như ngay lập tức yếu hẳn đi.
Tộc trưởng Thiên Yêu Điêu vừa ra tay đã chặn đứng được hai siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh, Luân Hồi Cảnh quả nhiên khủng khiếp.
– Hai ngươi cũng là trưởng lão lâu đời trong tộc, không ngờ lại phản tộc như vậy
Giọng nói lạnh lùng mang nộ ý của tộc trưởng Thiên Yêu Điêu vang vọng trong không gian.
Tộc nhân Thiên Yêu Điêu phía dưới thấy vậy, ánh mắt cũng rực lửa. Là người của Thiên Yêu Điêu tộc, sinh ra họ đã có sự kiêu ngạo từ thời Viễn Cổ, không ngờ nay lại xảy ra việc đáng sỉ nhục thế này!
– Dùng đến ma chủng, ma khí nhập não, thần trí của họ đã bị xâm thực, tộc trưởng của nổi giận cũng vô ích.
Lâm Động lắc đầu, rồi khẽ nói:
– Giờ chúng ta vẫn nên trừ bỏ ẩn toạn trong Thiên Yêu Điêu tộc trước đã.
– Lâm Động tiểu hữu, cái này thì phải phiền ngươi rồi.
Tộc trưởng nhìn Lâm Động, ma chủng ẩn trốn rất sâu, dù là hắn cũng không dễ dàng tìm ra, mà rõ ràng là Lâm Động có thủ đoạn đặc biệt.
Lâm Động khẽ gật đầu, rồi nhìn xuống tộc nhân phía dưới. Khi ánh mắt hắn chiếu tới, tất cả mọi người đều cảm thấy da lạnh toát.
Ánh mắt Lâm Động quét qua qua quét lại chỗ mọi người, rồi dịch chuyển lên trên, dừng lại ở người Ngô Cửu U.
– Ngô Cửu U huynh đệ, ngươi có cần tiếp tục trốn nữa không?
Lâm Động nhìn Ngô Cửu U, cười.Cái j là bá đạo,cái j bá khí,cái j khinh cuồng… [ duy Đế Đá Lý Thất Dạ mà thui ] ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Cả quảng trường tĩnh lặng, tất cả mọi người đang chấn động nhìn Ngô Cửu U, lẽ nào…