1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. Vũ Động Càn Khôn
  4. Tập 223 [ chương 1116 đến 1120 ]

Vũ Động Càn Khôn

Tập 223 [ chương 1116 đến 1120 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1116 : Long Cốt Hồng Hoang (2)

Mọi người lại tiếp tục chờ đợi, Hoá Long Đàm vẫn giữ nguyên vẻ tĩnh lặng đó, ngày này nối tiếp ngày kia, chớp mắt đã lại nửa tháng nữa trôi quá.

Gương mặt Nguyên Càn dần dần hiện vẻ lo lắng. Những trưởng lão kia cũng nhìn nhau thở dài tiếc nuối.

Xem ra, mười phần thì đến tám chín phần là Lâm Động thất bại rồi. Nếu không thì không thể nào lại chẳng có chút động tĩnh gì thế này. Dù gì những người có được long cốt Viễn Cổ trước đây cũng không như thế này, hơn nữa Lâm Động vào Hoá Long Đàm đã quá lâu rồi.

Năng lượng trong Hoá Long Đàm tuy dồi dào nhưng vô cùng cuồng bạo, không phải ở trong đó càng lâu thì càng tốt. Vì chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị năng lượng khiến cho cơ thể nổ tung và hoà vào năng lượng trong đầm.

Lúc này, thần tình của những người trẻ tuổi trong tộc cũng thêm nặng nề. Họ vốn tưởng sẽ có kỳ tích xảy ra nhưng không ngờ lại chết yểu thế này.

Bóng tịch dương treo đằng chân trời, ánh mặt trời đỏ thẫm chiếu xuống bao phủ cả không gian.

– Tộc trưởng, có lẽ chúng ta nên phong ấn Hoá Long Đàm lại thôi.

Một vị trưởng lão nhìn sắc trời rồi nói.

Nguyên Càn nghe vậy, thân thể dường như hơi run lên, giọng nói có phần nghèn nghẹn:

– Đợi thêm chút nữa.

Vị trưởng lão kia cười khổ:

– Năng lượng trong Hoá Long Đàm toả ra sẽ ảnh hưởng tới sơn mạch quanh đây. Thời gian mở lần này đã quá lâu rồi, xung quanh…

Nói đến đây, trưởng lão nhìn sang những ngọn núi xung quanh Hoá Long Đàm. Bề mặt những ngọn núi này đã mọc ra vảy rồng, ánh nắng chiếu xuống làm phản chiếu những tia sáng lạnh băng.

Nguyên Càn trầm mặc, cuối cùng thở hắt ra một hơi, chầm chậm gật đầu.

Các trưởng lão thấy vậy liền cùng vung tay lên, từng cột quang trụ bắn ra rồi giao nhau phía trên Hoá Long Đàm biến thành một đạo quang trận, chầm chậm hạ xuống chuẩn bị trùm lấy Hoá Long Đàm.

Thế nhưng khi quang trận sắp xuống tới nơi thì đột nhiên mây đen kéo đến, sấm vang chớp giật uỳnh uỳnh vang dội cả đất trời.

– Đợi đã!

Nguyên Càn lập tức nhận ra dị động trên trời, thần sắc hơi biến, trầm giọng nói.

Các trưởng lão cũng lập tức dừng lại, ngẩng lên kinh ngạc nhìn dị động. Một lúc sau như nghĩ ra điều gì, nhìn sang Hoá Long Đàm, ánh mắt thêm phần kinh hãi.

– Không phải chứ…

Không biết ai đã buột miệng kêu lên.

Trên bầu trời, mây đen tích tụ càng ngày càng dày đặc, cả không gian như rung chuyển vì tiếng sấm rền.

Uỳnh!

Hoá Long Đàm phía dưới đang yên tĩnh bỗng nhiên nổi sóng, mọi ánh mắt lập tức nhìn về phía đó. Bên trong đang hình thành một cái xoáy nước khổng lồ.

Vút!

Ngay khi xoáy nước thành hình, một chùm sáng bỗng bắn thẳng lên trời, cùng với đó là một luồng áp lực mạnh mẽ đặc biệt lan toả.

Bên trong chùm sáng có thể thấp thoáng nhìn thấy một thân ảnh đang dần hiện ra.

Uỳnh uỳnh!truyện cõi âm

Mây đen trên trời bỗng thu gọn lại, hàng trăm hàng nghìn đạo lôi đình khổng lồ, mạnh như vũ bão, đánh xuống thân ảnh trong chùm sáng.

Thế nhưng thân ảnh kia vẫn không hề động đậy, mặc cho lôi đình đánh lên người. Tia sét lấp loé trên người hắn rồi bị hút vào trong.

Lôi đình đánh xuống gần nửa giờ đồng hồ mới dần tan đi. Sau khi mây đen tiêu tan, một luồng tinh thần lực cường hãn lan rộng khắp không gian.

Mây đen tan đi, ánh nắng lại chiếu rọi dãy sơn mạch. Mọi ánh mắt găm chặt vào chùm sáng kia. Thân ảnh đó dường như vươn vai một cái rồi bước ra ngoài.

Đó là gương mặt trẻ tuổi quen thuộc, chỉ có điều, toàn thân hắn lúc này được bao quanh bởi ánh ngọc. Thân thể nhìn có vẻ mỏng manh nhưng lại toả ra thứ toả ra thứ uy lực kinh người.

Sắc mặt của tất cả mọi người đều kịch biến, họ có thể cảm nhận được cảm xúc trong long minh đang run rẩy.

Đó là uy lực đến từ huyết mạch.

Cả sơn mạch lặng như tờ.

Nguyên Càn nhìn thân ảnh gầy gò trên không trung, bàn tay siết chặt, một giọng nói ẩn chứa một sự chấn động sâu sắc vang lên.

– Thật sự…là…long cốt Hồng Hoang.

Chương 1117 : Hình Phạt Trưởng Lão

Người thanh niên đó đứng trên không trung, ánh ngọc ôn nhuận toả trên gương mặt hắn. Nhìn kỹ dường như có thể xuyên qua cả lớp da và thấy bộ khung xương óng ánh như làm từ ngọc.

Nguồn gốc của thứ áp lực kia chính là bộ xương đó.

Xung quanh Hoá Long Đàm, tất cả mọi người đều thất thần nhìn thân ảnh đó. Trước luồng áp lực này không một ai nói gì, nhưng gương mặt tràn đầy sự kinh ngạc kia đã cho thấy được nội tâm dậy sóng của họ.

Trên không trung, đôi mắt nhắm hờ của Lâm Động cũng chậm rãi mở ra. Thứ ánh sang lấp lánh trên người cũng tan dần đi, áp lực cũng dần tiêu biến.

Lâm Động vừa mở mắt là nhìn thấy vô số ánh mắt sững sờ đang nhìn mình, hắn cũng khựng người một chút rồi cười khan thiếu tự nhiên.

Nguyên Càn lúc này cũng sực tỉnh, nhìn Lâm Động với ánh mắt phức tạp rồi quay sang nhìn mấy vị trưởng lão. Sắc mặt họ lúc này cũng phức tạp khó tả.

– Mọi người giải tán trước đi.

Nguyên Càn trầm ngâm một lúc, nhìn xung quanh rồi nói.

Nghe vậy, tộc nhân Long tộc mới lưỡng lự rời đi. Chỉ là khi đi rồi vẫn còn những lời bàn tá xôn xao, rõ ràng tất cả mọi người đều không được bình tĩnh.

Những tộc nhân bình thường đã đi, còn trưởng lão thì không hề động đậy. Sắc mặt căng thẳng của họ khiến Lâm Động thấy chột dạ. Đương nhiên hắn biết long cốt Hồng Hoang cả Long tộc chỉ có một bộ, vậy mà lại bị một con người không có chút huyết mạch nào với Long tộc lấy mất. Chắc hẳn tâm trạng của họ rất phong phú.

– Lâm Động tiểu hữu, mời xuống đây nói chuyện.

Nguyên Càn nhìn Lâm Động, cười.

Lâm Động gật đầu rồi đáp xuống. Vẻ mặt hắn có vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt thì có phần cảnh giác. Tuy hắn có long cốt Hồng Hoang là lấy mất lợi ích của Long tộc, nhưng thứ này quả thật không thể giao ra. Nếu không thì căn cơ tu luyện của hắn sẽ bị tổn hại rất lớn.

– Ha ha, Lâm Động tiểu hữu đừng căng thẳng, long cốt Hồng Hoang đúng là trọng bảo của Long tộc, nhưng bọn ta cũng không phải chủng tộc không có lý lẽ.

Nguyên Càn quả nhiên có con mắt tinh đời, hắn nhìn ra ngay sự cảnh giác của Lâm Động.

Lâm Động nghe vậy có phần bối rối, rồi thân thể dần thả lỏng.

– Lâm Động tiểu hữu thu hoạch không tồi.

Nguyên Càn quét mắt nhìn Lâm Động, nói.

Lâm Động gật đầu, nghĩ đến thu hoạch lần này, với định lực của mình mà Lâm Động cũng không kìm được mỉm cười. Quả thực lần này hắn thu hoạch không ít, không chỉ xương cốt biến thành long cốt Hồng Hoang mà thực lực cũng tăng vọt, trực tiếp bước lên Tử Huyền Cảnh đại thành đỉnh phong. Thậm chí tinh thần lực cũng như thuyền gặp nước dâng, từ Tiên Phù Sư đại thừa lên đại thừa đỉnh phong. Nếu thêm một bước nữa có lẽ đột phá Tiên Phù Sư, bước lên Phù Tông, sánh ngang với siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh rồi. Chỉ khi đạt đến trình độ đó thì uy lực thật sự của tinh thần lực mới dần được thể hiện rõ ràng.

Trong trời đất này, tuyệt đại đa số mọi người chủ tu nguyên lực. Cũng có không ít người đồng tu cả tinh thần lực, trong đó có lẽ không ít người có thành tựu không nhỏ về nguyên lực, nhưng về tinh thần lực thì rất hiếm người đạt được cảnh giới Tông Sư trong truyền thuyết.

Điều này cũng khiến cho không ít Tiên Phù Sư đại thừa đỉnh phong khi không thể đột phá thì đành từ bỏ, chuyển tu sang nguyên lực. Nhưng cũng may, nhờ có tinh thần lực mà tu luyện nguyên lực đỡ mất công rất nhiều.

Lâm Động hiện tại nếu tính thật sự về thực lực chỉnh thể, trong phạm vi Tử Huyền Cảnh, trừ những người có đại cơ duyên ra thì khó có ai là đối thủ của hắn. Nếu hắn dốc hết sức thì có lẽ cũng chiến đấu được với cường giả Chuyển Luân Cảnh.

Vì thế chuyến đi Hoá Long Đàm lần này thật sự khiến Lâm Động cười không khép nổi miệng.

– Ngươi đã gặp tiên tổ ở Táng Cốt Điện đúng không?

Nguyên Càn nhìn Lâm Động nói. Các trưởng lão Long tộc lập tức nhìn về phía Lâm Động.

Lâm Động cũng chỉ đành gật đầu.

– Ngươi…đánh bại ý chí của tiên tổ?

Nguyên Càn mở to mắt, thậm chí giọng cũng được nâng lên cao. Chắc hẳn chuyện này có xung kích không nhỏ với hắn. Vì hắn cũng từng thất bại trước ý chí của Lục Chỉ Thánh Long Đế.

– Ta gọi ý chí của Thôn Phệ Chủ ra.

Lâm Động nhún vai, hắn biết việc dựa vào sức lực bản thân đánh bại ý chí Lục Chỉ Thánh Long Đế là không thể, ít nhất thì hiện tại không thể.

– Thì ra là vậy.

Nghe thế mấy người Nguyên Càn mới thở phào, nếu như vậy thì họ tạm miễn cưỡng chấp nhận được.

– Nói vậy thì ngươi đã có được long cốt Hồng Hoang rồi?

Một trưởng lão không kìm được hỏi một câu thừa thãi. Nói xong thì người đó đỏ mặt, chắc hẳn đã nhận ra điều đó.

– Trưởng lão, việc này vô cùng quan trọng…

Một trưởng lão thở dài, lưỡng lự một chút rồi nói:

– Nếu Lâm Động tiểu hữu có thể trả long cốt Hồng Hoang cho Long tộc thì bọn ta sẽ trả bất cứ giá nào…

– Trưởng lão, chắc ngài biết lấy đi long cốt lúc này thì ta sẽ tổn hại lớn thế nào? Có lẽ thực lực của ta sau này sẽ rất khó tăng tiến.

Sắc mặt Lâm Động hơi thay đổi, lùi sau một bước, trầm giọng nói.

– Lâm Động tiểu hữu đừng vội.

Nguyên Càn vội nói.

– Nhưng long cốt Hồng Hoang là trọng bảo của Long tộc. Tuy Lâm Động tiểu hữu đã giúp Long tộc việc lớn nhưng dù gì hắn cũng không phải người của Long tộc…

Một trưởng lão khác không kìm được nói.

– Bảo hắn giao long cốt Hồng Hoang thì không phải sẽ khiến người đời nói Long tộc ta vong ân phụ nghĩa sao?

Cũng có trưởng lão phản đối.

– Nhưng đại thể là quan trọng.

Nguyên Càn nhìn những trưởng lão đang tranh luận, rồi nhìn Lâm Động. Hẳn là chuyện này khiến hắn vô cùng đau đầu, nếu Lâm Động chỉ có long cốt Viễn Cổ thì còn dễ nói. Tuy nó cũng hiếm nhưng ít nhất không khiến các trưởng lão không thể chấp nhận. Nhưng đáng tiếc là hắn lại lấy được bộ long cốt Hồng Hoang duy nhất của Long tộc.

– Đường đường là Long tộc lại tranh cãi thành ra thế này, không phải làm trò cười cho thiên hạ sao?

Bỗng nhiên có một tiếng cười vang lên, nghe thấy nó, không chỉ các trưởng lão giật mình ngậm miệng lại mà ngay Nguyên Càn cũng kinh ngạc ngẩng lên, nhìn về phía trước:

– Thái Tượng trưởng lão?

Lâm Động cũng ngẩng lên, chỉ thấy không gian đột nhiên biến dạng, một lão nhân tay cầm quải trượng hiện ra.

Từ vẻ mặt mấy người Nguyên Càn có thể thấy người này có bối phận khá kinh người. Nhưng da dẻ của người này lại mềm nhẵn như thanh niên, nhìn vô cùng dị thường. Quanh người là luồng năng lượng luân hồi mạnh mẽ hơn Nguyên Càn. Thậm chí cũng không thua kém Thanh Trĩ.

– Cung nghênh Thái Thượng trưởng lão!

Các trưởng lão thấy thế vội cúi người, thái độ của họ còn cung cẩn hơn cả với Nguyên Càn.

– Thái Thượng trưởng lão, ngài xuất quan rồi sao?

Nguyên Càn mừng rỡ.

– Không ra thì chỉ ý thể diện của Long tộc không còn gì nữa.

Lão nhân chống gậy nói khiến các trưởng lão kia bối rối.

– Thái Thượng trưởng lão, việc này…

Nguyên Càn cười khổ.

Lão nhân kia phẩy tay rồi nhìn Lâm Động gật gù, gương mặt nở nụ cười cảm thán:

– Không ngờ long cốt Hồng Hoang lại bị người ngoại tộc lấy được.

Vì không rõ vị Thái Thượng trưởng lão của Long tộc này có thái độ gì nên Lâm Động cũng không nói nhiều, chỉ cung tay.

– Long cốt Hồng Hoang đúng là trọng bảo của Long tộc, nhưng có lẽ cũng vì nó quá quan trọng nên không ai trong Long tộc có được. Giờ ngươi đã lấy được nghĩa là có duyên với nó. Hơn nữa…việc mà tiên tổ đã đồng ý thì bọn ta cũng không dám nói gì.

Lão nhân đó chậm rãi nói.

– Nhưng dù gì hắn cũng không phải người của Long tộc…

Một trưởng lão nói.

– Cứ giữ mãi quy tắc cũ kỹ thì sớm muộn gì Long tộc cũng diệt vong như những bá tộc kia mà thôi.

Lão nhân thản nhiên nói, rồi dừng lại nhìn Lâm Động.

– Tiểu hữu, không biết ngươi có phản đối việc trở thành trưởng lão Long tộc không?

Lâm Động nghe vậy thì mừng thầm, vội nói:

– Ta cầu không được.

Đương nhiên hắn nhận ra vị Thái Thượng trưởng lão có địa vị rất cao trong Long tộc đây đang tìm đường ra cho hắn.

Lão nhân gật gù, nắm tay lại, ánh sang ngũ sắc ngưng tụ, biến thành một đạo long ấn tử kim, toả ra thứ năng lượng kinh người.

– Tiểu hữu, đây là Hình Phạt Long Ấn, người cầm nó sẽ có quyền thi hành hình phạt với bất cứ ai trong Long tộc. Từ giờ về sau ngươi chính là Hình Phạt trưởng lão mà Long tộc tín nhiệm.

Lâm Động sững người, hắn không hề biết gì về cái gọi là Hình Phạt Long Ấn, nhưng hắn có thể nhận ra, ngay lúc này, sắc mặt của các trưởng lão, thậm chí Nguyên Càn đều biến đổi.

Chương 1118 : Rời Đi

Lâm Động nhìn tử kim quang ấn trong tay vị Thái Thượng trưởng lão, rồi nhìn vẻ mặt hơi thay đổi của mấy người Nguyên Càn. Trong lòng cũng hiểu được phầ nào, hình như Hình Phạt trưởng lão không phải hư danh như hắn tưởng.

– Thái Thượng trưởng lão, chức Hình Phạt trưởng lão quá lớn, nếu giao cho người ngoại tộc thì có vẻ như không thoả đáng.

Một trưởng lão không kìm được nói. Hình Phạt trưởng lão có quyền lợi rất lớn trong Long tộc. Nếu tính ra thì còn cao hơn những trưởng lão này một bậc. Chức vị này trước đây đều do những người rất có uy tín trong Long tộc, ví dụ như Hình Phạt trưởng lão đời trước chính là Thanh Trĩ. Chỉ có điều sau đó hắn lui về nên chức vị mới để trống.

Nhưng bây giờ lại giao nó cho một người không có chút huyết mạch nào của Long tộc, sao có thể không khiến họ kinh ngạc?

Những trưởng lão còn lại nhìn nhau, thậm chí Nguyên Càn cũng có phần do dự. Xem tình hình này, chỉ cần Lâm Động cầm trong tay Hình Phạt Ấn, đừng nói người Long tộc, ngay những người có trong người một chút huyết mạch cũng sẽ chịu sự áp chế của Hình Phạt Ấn. Đây là vật riêng có của Hình Phạt trưởng lão.

– Lão phu đã nói rồi, giữ mãi quy định cũ kỹ, sẽ chỉ diệt vong mà thôi.

Thái Thượng trưởng lão bình thản nói, phẩy tay với mấy người Nguyên Càn rồi nhìn Lâm Động, cười:

– Lâm Động tiểu hữu, ngươi có đồng ý trở thành Hình Phạt trưởng lão mới của Long tộc không?

Lâm Động nhìn vị Thái Thượng trưởng lão vẻ ngoài thân thiện mà thần bí này, thầm cười, quả nhiên gừng càng già càng cay. Rõ ràng Thái Thượng trưởng lão biết rõ tầm quan trọng của Long cốt Hồng Hoang đối với Long tộc. Tình hình lúc này họ hiểu về tình về lý đều không thể bắt Lâm Động giao ra long cốt. Nếu đã vậy thì chi bằng kéo Lâm Động về Long tộc là xong.

Cái chức Hình Phạt trưởng lão có lẽ quả thật quyền lợi không nhỏ, nhưng nếu Lâm Động thật sự cầm cái Hình Phạt Ấn này mà làm bừa thì rõ ràng Long tộc vẫn có biện pháp đối phó. Tính ra thì họ cũng không phải trả giá gì quá lớn mà vẫn giữ được long cốt Hồng Hoang ở lại Long tộc.

Tuy nói vậy, nhưng vị Thái Thượng trưởng lão này lại có phách lực để Lâm Động đảm nhận vị trí Hình Phạt trưởng lão, điều này cũng khiến Lâm Động kinh ngạc. Hắn vốn tưởng chủng tộc xa xưa phần lớn đều cố thủ quy tắc cũ…

– Nếu Thái Thượng lão quân đã có lời, đương nhiên vãn bối không dám từ chối.

Lâm Động bao quyền cung kính nói. Có lẽ đây là cách tốt nhất để giải quyết tình hình lúc này. Nếu không, có lẽ những trưởng lão kia sẽ không nỡ để long cốt Hồng Hoang rơi vào người chẳng có chút dây mơ rễ má gì với họ.

Còn việc kéo quan hệ với Long tộc với Lâm Động lại trăm lợi mà chẳng có hại. Một trong Tứ đại ba tộc có sức uy hiếp không nhỏ trong yêu thú giới. Chắc hẳn tin tức này mà truyền đến Thú Chiến Vực thì có lẽ Huyết Long Yêu Soái sẽ há hốc mồm. Lâm Động có trong tay Hình Phạt Ấn, muốn xử trí một con phi long sáu cánh huyết mạch không thuần chẳng có gì là khó khăn.

Thái Thượng trưởng lão thấy vậy, gương mặt già nua cũng nở nụ cười:

– Sau này ngươi chính là Hình Phạt trưởng lão của Long tộc. Về tộc quy thì có thể tìm hiểu lúc rảnh rỗi.

Lâm Động gật đầu, thật ra hắn hiểu rõ tuy Hình Phạt trưởng lão có thực quyền nhưng rõ ràng không có tư cách nhúng tay vào việc của Long tộc. Hơn nữa hắn cũng chẳng có tâm tư mà để tâm chuyện của Long tộc. Mọi người ai cũng hiểu rõ, việc cho hắn thân phận này là muốn hắn có liên hệ với Long tộc, còn hắn thì an tâm giữ long cốt Hồng Hoang, đồng thời thỉnh thoảng cầm Hình Phạt Ấn mà cáo mượn hổ uy một tí.

– Nếu không còn việc gì nữa thì vãn bối xin cáo lui. Trong một hai ngày nữa có lẽ phải rời khỏi Long tộc.

Lâm Động nhìn Nguyên Càn. Lần này hắn đến Long tộc đã làm xong việc quan trọng nhất, có ở lại thêm cũng không cần thiết. Ở Thú Chiến Vực vẫn còn việc cần làm, hơn nữa không biết hiện giờ Tiểu Điêu đã về Thiên Yêu Điêu tộc chưa. Có lẽ chỗ hắn cần giúp đỡ.

– Ừm.

Nguyên Càn nghe vậy, nhìn Thái Thượng trưởng lão, thấy lão khẽ gật đầu thì vẫy ay:

– Đoạn Đào, ngươi đưa Lâm Động tiểu hữu sắp xếp nghỉ ngơi. Nếu tiểu hữu muốn rời đi thì ngươi tiễn một chặng.

– Rõ.

Đoạn Đào ở phía sau cung kính đáp, rồi cười với Lâm Động:

– Đi thôi, Lâm Động trưởng lão.

Lâm Động nghe tiếng xưng hô đó mà không khỏi cười khổ, rồi bao quyền với mọi người sau đó quay người đi.

Các trưởng lão nhìn theo thân ảnh Lâm Động cùng thầm thở dài. Long cốt Hồng Hoang xuất thế, đó vốn là đại sự kinh thiên của Long tộc, nhưng nào ngơ giờ lại thành ra thế này.

– Hắn ta không tầm thường đâu, đừng thấy bây giờ hắn có lợi ích của Long tộc, việc sau này không ai nói rõ được.

Thái Thượng trưởng lão nheo mắt, trong đôi mắt thâm sâu đầy ý nhị, khẽ nói:

– Gọi được ý chí của Thôn Phệ Chủ ra, hà hà, việc này không phải người thường làm được đâu.

Nói rồi Thái Thượng trưởng lão quay sang các trưởng lão, giọng nói có phần ngưng trọng.

– Sau này đối đãi với hắn như trưởng lão thật sự của Long tộc, lễ kính ba phần, lệnh này không được vi phạm.

Mọi người nghe thế cũng không dám phản bác, chỉ cung kính đáp lời.

Ngày hôm sau.

Khi Lâm Động bước ra khỏi phòng thì đã thấy Đoạn Đào chờ ở đó từ sớm. Đoạn Đào thấy Lâm Động thì cười hà hà tiến lại, vẻ mặt thân thiện hơn trước không ít, trong sự thân thiện này cũng có chút kính ý.

Việc Lâm Động có được long cốt Hồng Hoang đã truyền khắp Long tộc, đương nhiên nó đã tạo nên sự chấn động lớn. Đặc biệt khi những người khác biết ngay Thái Thượng trưởng lão cũng ra mặt để Lâm Động trở thành Hình Phạt trưởng lão thì họ không khép được miệng lại. Hẳn đây là lần đầu tiên trong lịch sử Long tộc cho người ngoại tộc đảm nhận chức vụ Hình Phạt trưởng lão.

– Lâm Động tiểu ca thật sự không ở lại sao?

Đoạn Đào cười.

– Ở Thú Chiến Vực ta còn có một số việc nên phải về đó một chuyến.

Lâm Động lắc đầu, tuy sau trận chiến ở Thần Vật sơn mạch, địa vị và danh tiếng của Lôi Uyên Sơn ở Thú Chiến Vực đã không thua kém Tam đại Yêu Soái, nhưng căn bản chưa ổn định, vì thế hắn phải lưu tâm nhiều. Dù sao sau này khi về Đông Huyền Vực, Lôi Uyên Sơn có thể coi là vốn liếng của ba huynh đệ họ.

Đoạn Đào nghe vậy cũng không ngăn cản nữa, gật đầu nói:

– Vậy thì đi thôi, không gian chuyển dịch đã chuẩn bị xong, rất nahnh Lâm Động tiểu ca sẽ về Thú Chiến Vực thôi.

Dứt lời, Đoạn Đào quay người dẫn đường, Lâm Động cũng nhanh chóng theo sau.

Hai người bay qua Long tộc, dọc đường thấy không ít tộc nhân. Khi nhìn thấy Lâm Động sắc mặt họ đều có phần cổ quái, ánh mắt vốn cao ngạo giờ đã có chút ý sợ, điều này khiến Lâm Động thấy ngạc nhiên. Xem ra Hình Phạt trưởng lão là chức vụ không tầm thường.

Cuối cùng hai người đến một đỉnh núi, không gian ở đó đã trở nên hỗn loạn. Lâm Động nhìn thấy Nguyên Càn, vị tộc trưởng Long tộc lại đích thân ra tay tiễn Lâm Động.

– Hà hà, Lâm Động tiểu hữu, tuy ngươi vốn không có huyết mạch Long tộc nhưng trong thân thể đã có long cốt, từ phương diện nào đó mà nói thì cũng coi như người của Long tộc ta rồi.

Nguyên Càn thấy Lâm Động thì nở nụ cười.

– Lần này vãn bối đã có lợi ích, sau này Long tộc cần gì vãn bối nhất định sẽ dốc hết sức.

Lâm Động bao quyền, trịnh trọng nói. Hắn trước nay luôn ân oán phân minh. Nếu Long tộc gây sự với hắn vì long cốt Hồng Hoang thì có lẽ sau này hắn sẽ mặc kệ, nhưng họ lại có hành động có thể nói là tốt nhất với hắn. Điều này thật sự đã có được thiện cảm của Lâm Động.

Từ mặt khác mà nói, cũng không thể không nói thủ đoạn của Thái Thượng trưởng lão cao minh. Sách lược mềm mỏng này cũng giúp Long tộc có thể một vị minh hữu tiềm lực lớn lao. Tuy thực lực vị minh hữu này chưa lọt pháp nhãn của Long tộc, nhưng có lẽ sau này sẽ mạnh lên bằng Long tộc. Chưa biết chừng còn phải nương nhờ hắn. Chuyện sau này sao nói rõ cho được?

Nguyên Càn cũng khá hài lòng về lời nói của Lâm Động, gật đầu cười, rồi nắm tay lại, một cái đồ đằng to bằng bàn tay hiện ra, đưa Lâm Động:

– Từ nay về sau ngươi là người của Long tộc. Thái Thượng trưởng lão bảo ta đưa ngươi cái này, nếu gặp phiền phức gì cứ bóp vỡ nó, Long tộc sẽ đến giúp.

Lâm Động nghe vậy không khỏi mỉm cười, vị Thái Thượng trưởng lão cũng thật chu đáo. Nhưng hẳn là lão quan tâm đến long cốt Hồng Hoang trên người Lâm Động hơn. Dù gì thì nếu Lâm Động gặp bất trắc thì long cốt Hồng Hoang sẽ rơi vào tay kẻ khác. Tuy kẻ khác chưa chắc đã chịu đựng nổi long cốt Hồng Hoang, nhưng cũng là tổn thất lớn đối với Long tộc.

Nhưng Lâm Động cũng không bận tâm đến việc đó, dù sao hắn cũng hiểu từ giờ về sau hắn đã có quan hệ khá mật thiết với Long tộc, điểm tựa này không dựa vào thì thật phí.

– Trận pháp chuyển dịch đã xong.

Thấy Lâm Động nhận lấy đồ đằng, Nguyên Càn nhìn sang vùng không gian phía sau, cười nói.

Lâm Động gật đầu, rồi lại trịnh trọng bao quyền hành lễ, trầm giọng nói:

– Vãn bối cáo từ.

Dứt lời, hắn lập tức bay vào trong vùng không gian kia. Thân thể hắn dần biến dạng rồi biến mất.

Không gian dần trở lại yên tĩnh, Nguyên Càn nhìn về nơi Lâm Động biến mất, khẽ thở dài, lầm bầm:

– Mong là đúng như Thái Thượng trưởng lão nói, lần này Long tộc đã trả giá rất đáng.

Chương 1119 : Mang Sơn

Thú Chiến Vực, Lôi Uyên Sơn.

Lôi Uyên Sơn hiện nay đã náo nhiệt hơn hai tháng trước gấp mấy lần. Quy mô tổng bộ cũng mở rộng hơn rất nhiều. Giữa những dãy sơn mạch không ngừng toả ra những luồng năng lượng cường đại. Trên không trung thậm chí thỉnh thoảng còn có những đội tuần tra bay ngang qua, ánh mắt sắc bén quét trong ngoài Lôi Uyên Sơn.

Nhờ vào trận chiến ở Thần Vật sơ mạch mà Lôi Uyên Sơn coi như đã triệt để quật khởi. Danh tiếng Lôi Uyên Sơn hiện nay đã không thua kém ba thế lực của ba đại Yêu Soái. Cộng thêm với việc Lâm Động có được Huyền Thiên Điện đủ để khiến rất nhiều thế lực và cường giả phải đỏ mắt ghen tị. Vì thế, khi lệnh chiêu mộ của Lôi Uyên Sơn vừa được phát ra không lâu thì các lộ hào cường đã đổ về đây như nước lũ, những mong vào được Lôi Uyên Sơn để có thần vật.

Nhưng đương nhiên Lôi Uyên Sơn cũng có phòng bị đối với những người này. Không chỉ điều kiện chiêu mộ hà khắc mà bắt buộc phải có được mức cống hiến nào đó mới được có Thần Vật. Hơn nữa cống hiện này cần phải dẫn người đi mở rộng cương thổ cho Lôi Uyên Sơn và thu hoạch tài nguyên về mới có được. Nói tóm lại là không hề dễ dàng.

Điều này những cường giả kia cũng hiểu rõ, nhưng dù gì thần vật cũng hiếm có, nếu có được một món thì sẽ tăng được không ít chiến lực. Hơn nữa, Lôi Uyên Sơn cũng không còn như trước đây. Trong Thú Chiến Vực, dù là thế lực của ba đại Yêu Soái kia cũng không dám đến gây sự nữa, vào được đó cũng là được bảo đảm. Vì thế, cho dù điều kiện của Lôi Uyên Sơn rất hà khắc nhưng người người vẫn lũ lượt đổ về.

Động tĩnh này của Lôi Uyên Sơn đã khiến cả Thú Chiến Vực phải nhìn bằng con mắt khác. Ai cũng bắt đầu cảm giác được rằng, thế lực trước đây giống như vũng nước tù đọng đã bắt đầu có sức sống. Có lẽ không lâu nữa là Lôi Uyên Sơn sẽ trở thành thế lực toả sáng nhất Thú Chiến Vực.

Trên đỉnh núi chính của Lôi Uyên Sơn là một khu toàn những toà điện nguy nga. Phía trước toà điện hùng vĩ nhất là một khu quảng trưởng rộng vạn trượng. Trong quảng trường lúc này là vô số những thân ảnh đang ngồi bàn toạ, tĩnh lặng mà vững vàng như bàn thạch, trên người toả ra thứ hung sát khí linh người.

Mỗi người họ đều mặc một bộ giáp đen phủ đầy những đường hoa văn thần bí. Thấp thoáng có thể thấy những hoa văn đó chuyển động theo nhịp thở của họ, phát ra thứ năng lượng cường đại như ẩn như hiện.

Nhìn kỹ thì sẽ thấy, họ có hàng nghìn người nhưng nhịp thở lại hoàn toàn đều nhau. Khí tức toả ra từ cơ thể họ rồi ngưng tụ trên không trung, thấp thoáng hình thành nên một con cự hổ khổng lồ. Con cự hổ đang năm phủ phục trên trong trung như đang ngủ say, nhưng ai cũng biết, khi đôi mắt kia mở ra thì sẽ thể hiện ra sự hung bạo đến mức nào.

Xung quanh quảng trường thỉnh thoảng lại có các bộ của Lôi Uyên Sơn đi qua. Khi đi qua đội quân này, họ đều nhìn với ánh mắt kính sợ và ngưỡng mộ. Ai cũng biết Hổ Phệ Quân chính là đội quan có chiến lực kinh người nhất Lôi Uyên Sơn. Tất cả bọn họ đều được trang bị thần vật, quy mô như vậy đủ để khiến bất cứ thế lực nào ghen tị.

Đương nhiên, trong Lôi Uyên Sơn cũng chỉ có Hổ Phệ Quân là được đãi ngộ đặc biệt như vậy. Điều này cũng khiến rất nhiều người liều mình muốn vào, nhưng rõ ràng đó không phải việc dễ dàng. Cuộc tuyển chọn ác liệt khiến không ít cường giả tự đánh giá mình rất cao cũng phải thấy da đầu tê dại…

Trong toà điện nguy nga đối diện quảng trường, có một vài đôi mắt đang nhìn đội Hổ Phệ Quân với ánh mắt rực cháy.

– Hà hà, có lẽ chỉ với đội Hổ Phệ Quân này cũng đủ để chống trọi với cường giả Chuyển Luân Cảnh rồi…

Trong đại điện, có một vài người đang ngồi, trong đó cũng có những gương mặt khá quen thuộc. Nhìn kỹ thì thấy đó chính là Thiên Long, Quỷ Điêu và Kim Viên Yêu Soái. Người vừa lên tiếng là Kim Viên Yêu Soái mặc kim giáp.

Ở vị trí cao nhất đại điện, Tiểu Viêm thân hình như toà tháp, gương mặt thô ráp bao phủ bởi sát khí. Ngay cả khi đối mặt với thủ lĩnh của ba thế lực mạnh nhất Thú Chiến Vực hắn vẫn không hề sợ hãi, chỉ nhếch môi cười:

– Các ngươi đến Lôi Uyên Sơn chắc không phải để nói mấy lời thừa thãi đó chứ?

Hiển nhiên Tiểu Viêm không hề có thiện cảm với mấy kẻ đã gây sự với hắn ở Thần Vật sơn mạch. Lôi Uyên Sơn hiện nay cũng không phải sợ chúng nữa, vì thế Tiểu Viêm nói chuyện chẳng cần khách khí.

Thiên Long Yêu Soái bị thái độ của Tiểu Viêm làm cho gân xanh trên trán giật giật. Nhưng hắn cũng hiểu Lôi Uyên Sơn hiện nay không còn như xưa, không nhắc đến tên biến thái đến từ Thiên Yêu Điêu tộc kia, chỉ riêng Tiểu Viêm ngày một mạnh hơn kia cũn khiến hắn thấy phải dè chừng. Hắn biết rằng, nếu Tiểu Viêm liên hợp với Hổ Phệ Quân thì dù là hắn cũng sẽ thất bại thảm hại.

Hơn nữa còn có tên Lâm Động kia lại càng khiến hắn e dè, thậm chí thấy sợ.

Ba huynh đệ này đều không nên động vào.

– Ha ha, bọn ta đến làm gì, chắc Viêm Soái cũng biết rồi. Gần đây chuyện đó đã gây rất nhiều náo động.

Kim Viên Yêu Soái cười khổ, thở dài.

Tiểu Viêm mặt lạnh lùng, nói:

– Mang Sơn Vực có ân oán với ba đại Yêu Soái các ngươi, chẳng liên quan gì đến Lôi Uyên Sơn ta cả.

Đương nhiên Tiểu Viêm biết chuyện mà Kim Viên nói là gì. Gần đây cả Thú Chiến Vực đều vì chuyện này mà chấn động, thậm chí động tĩnh cũng không hề nhỏ hơn việc ở Thần Vật sơn mạch.

Mà khởi nguồn của việc đó đến từ Mang Sơn Vực ngay sát cạnh Thú Chiến Vực.

Mang Sơn Vực cũng là một vùng địa vực rộng lớn, diện tích không hề nhỏ hơn Thú Chiến Vực. Hai địa vực này bình thường nước song không phạm nước giếng, nhưng sự việc ở Thần Vật sơn mạch lan truyền đã gây nên một vài động tĩnh. Một trong số đó là sự xâm phạm của Mang Sơn Vực đối với Thú Chiến Vực. Mà sự xâm chiếm này đương nhiên phải nhằm tới ba đại Yêu Soái có địa vị cao nhất Thú Chiến Vực trước tiên.

Ba đại Yêu Soái đương nhiên rất tức giận vì hành động đó tuyên chiến đó của Mang Sơn Vực. Chỉ là dù tức giận thế nào thì cứ nghĩ đến thực lực của Mang Sơn Vực là sắc mặt ba người lại không hề dễ coi chút nào.

Mang Sơn Vực khá có danh tiếng trong yêu thú vực, vì đây là một trong số ít địa vực thật sự được thống nhất. Nó không giống Thú Chiến Vực có nhiều thế lực đấu tranh với nhau, cả Mang Sơn Vực chỉ có một thế lực duy nhất gọi là Mang Sơn.

Trong Mang Sơn có năm kẻ đứng đầu đều có thực lực Chuyển Luân Cảnh, cường giả dưới chướng thì nhiều vô kể. Thế lực ba đại Yêu Soái tuy không vừa nhưng so với Mang Sơn thì vẫn yếu hơn rất nhiều. Đây cũng là điều khiến ba đại Yêu Soái gần đây vô cùng đau đầu. Đánh thì không lại, nhưng rút lui cũng không được. Vì thế mà họ đành tìm đến Lôi Uyên Sơn, dù sao nếu có Lôi Uyên Sơn liên thủ thì Mang Sơn có lẽ sẽ dè chừng hơn.

– Viêm Soái, Mang Sơn tấn công cả Thú Chiến Vực, thế lực ba đại Yêu Soái bọn ta danh tiếng ở bên ngoài đương nhiên sẽ bị nhằm vào trước tiên. Nếu bọn ta bại thì những thế lực khác trong Thú Chiến Vực có lẽ cũng sẽ quy hàng hoặc bỏ đi. Đến lúc đó Lôi Uyên Sơn không thể yên lành một mình được.

Quỷ Điêu nhìn Tiểu Viêm, ngừng một chút rồi nói:

– Hơn nữa Mang Sơn lần này có hành động này có lẽ không thể không liên quan đến Thần Vật Bảo Khố. Thứ đó hiện tại đang trong tay Lôi Uyên Sơn, ngươi nghĩ sau khi giải quyết được bọn ta, hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho các ngươi sao?

– Ta biết các ngươi có vị huynh đệ Thiên Yêu Điêu, nhưng bối cảnh Mang Sơn cũng rất phức tạp, vì Thần Vật Bả Khố, có lẽ hắn sẽ không dè chừng điều đó đâu.

Tiểu Viêm hơi chau mày, đương nhiên hắn cũng hiểu điều này, nhưng bảo hắn lên cùng một con thuyền với ba đại Yêu Soái kia thì thật ngu xuẩn.

– Khi nào phiền phức đến thì Lôi Uyên Sơn tự sẽ có cách, không phiền các ngươi lo lắng.

– Ngươi!

Thiên Long Yêu Soái thấy Tiểu Viêm như vậy thì không kìm được nổi điên, đập một phát khiến cái bàn nổ tung.

Xoẹt xoẹt!

Ngay lập tức, trong đại điện nổi gió, một vài thân ảnh hiện ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn. Thậm chí Hổ Phệ Quân phía trước đại điện cũng mơ hồ vang lên tiếng hổ gầm.

– Thiên Long Yêu Soái, đây là Lôi Uyên Sơn của ta, e là không đến lượt ngươi làm cà!truyện Linh Dị

Tiểu Viêm nhìn Thiên Long Yêu Soái đầy sát khí, lạnh lùng quát.

Sắc mặt Thiên Long Yêu Soái tím tái lại, tuy trong lòng bạo nộ nhưng nghĩ đây là đại bản doanh của Lôi Uyên Sơn, bên ngoài lại có Hổ Phệ Quân cũng đành nuốt giận.

– Viêm Soái, sự việc nặng nhẹ thế nào ngươi cũng đã rõ. Ngươi cho bọn ta một lời đi. Mang Sơn đã dựng lôi đài, năm kẻ đứng đầu đều ra mặt, mà bọn ta chỉ có ba người.

Kim Viên bất lực nói.

Tiểu Viêm cũng trầm mặc, một lúc sau mới nói:

– Việc này quan trọng, đợi đại ca ta về mới định đoạt được.

– Hắn đã biến mất hai tháng rồi, e là chúng ta không còn nhiều thời gian để đợi nữa.

Kim Viên cười khổ.

Thế nhưng ngay khi Kim Viên vừa dứt lời thì vẻ mặt Tiểu Viêm bỗng thay đổi, ngẩng lên nhìn ra cửa lớn của đại điện. Ở đó có một thân ảnh bước vào, rồi tiếng cười quen thuộc vang lên:

– Ha ha, vừa về là có náo nhiệt. Ba vị Yêu Soái vẫn khoẻ chứ?

– Đại ca!

Tiểu Viêm mừng rỡ đứng dậy. Thân ảnh phía cửa cũng khẽ động thân rồi xuất hiện trên vị trí trên cao còn lại, cười nhìn ba đại Yêu Soái. Đó chính là Lâm Động vừa trở về từ Long tộc.

Lâm Động cười:

– Sự việc thế nào ta đã biết. Mang Sơn đúng là rất khó đối phó, nhưng cũng không phải không có cách.

– Ồ?

Ba người bọn Kim Viên kinh ngạc nhìn Lâm Động.

– Thực lực Mang Sơn rất ngang ngược, chẳng qua vì chúng đoàn kết, vì thế muốn đối phó chúng rất đơn giản, chỉ cần biến Thú Chiến Vực thành một sợi dây thừng là được.

Lâm Động mỉm cười, nụ cười có thâm ý khó hiểu.

Đây chính là cơ hội tuyệt hảo để mở rộng Lôi Uyên Sơn.

Chương 1120 : Liên Thủ

Biến thành một sợi thừng?

Ba người Thiên Long Yêu Soái đều khựng người, ngẩng lên nhìn Lâm Động đang tươi cười, hỏi:

– Ý ngươi là gì?

– Hẳn là ba vị hiểu ý của ta.

Lâm Động mỉm cười, rồi nói với vẻ bất cần:

– Thú Chiến Vực giống như một đĩa cát rời rạc, rối loạn, muốn chống lại Mang Sơn chỉ còn cách liên minh các thế lực lại.

– Thú Chiến Vực vốn dĩ đã rối loạn, nhưng đến tám chín phần đều dựa vào bốn đại thế lực chúng ta. Chỉ cần chúng ta có ý kiến này thì đương nhiên trở thành xu hướng chính.

Lâm Động cười híp mắt lại nói.

Hiện nay tuy Lôi Uyên Sơn đang nhanh chóng mở rộng, nhưng rõ ràng vẫn chưa đạt đến mức độ Lâm Động cần. Nhưng tình hình lúc này lại gấp gáp, đôi khi ăn quá nhanh sẽ tự khiến mình nghẹn chết.

Mà lúc này chính là cơ hội rất tốt, nếu thật sự thúc đẩy sự liên minh giữa các thế lực trong Thú Chiến Vực, tuy sau khi liên hợp Lôi Uyên Sơn không giành được quyền khống chế nhưng Lâm Động có lòng tin sẽ dần dần khiến Lôi Uyên Sơn trở thành người thống trị cả liên minh. Đến lúc đó có lẽ ba đại Yêu Soái cũng phải đứng dưới chướng của Lôi Uyên Sơn.

Vẻ mặt Thiên Long Yêu Soái khó hiểu, việc liên minh này chúng đã từng nghĩ đền, nhìn từ mặt nào đó thì chỉ cần chúng đồng ý là không có gì khó cả. Nhưng…một khi liên minh hình thành thế lực mới lớn giống như Mang Sơn thì ai sẽ nắm quyền chính? Lâm Động có tham vọng đồng hoá các thế lực khác, nhưng lẽ nào ba đại Yêu Soái kia chưa từng nghĩ đến?

Chỉ là thực lực ba bên không đủ để đối phương chịu nhún nhường.

– Hà hà, chỉ cần ứng phó một Mang Sơn thôi, không cần thiết phải trịnh trọng như vậy chứ?

Quỷ Điêu Yêu Soái cười khan, ở chỗ mình, hắn có quyền khống chế tuyệt đối, nhưng khi liên minh hình thành thì hiển nhiên uy tín của hắn sẽ sụt giảm.

– Hôm nay có Mang Sơn, chưa biết chừng mau sẽ có Miên Sơn, đến lúc đó không lẽ lại thêm một trận nữa? Đây là biện pháp xử lý tận gốc việc này. Hơn nữa, tuy ba vị có danh tiếng không nhỏ ở Thú Chiến Vực, nhưng cũng chỉ có một vùng địa bàn nhỏ bé. Nếu chúng ta liên hợp lại thực lực tăng mạnh, sau này chưa biết chừng lãnh thổ sẽ không chỉ giới hạn trong Thú Chiến Vực…

Lâm Động cười.

– Đương nhiên, nếu chỉ làm bá chủ một vùng đất nhỏ nhoi mà ba vị đã hài lòng thì coi như ta chưa nói gì.

Nghe Lâm Động nói vậy, ba người Thiên Long Yêu Soái đều siết chặt tay. Ánh mắt có phần thâm trầm bỗng nhiên loé tia lửa. Mấy người này có thực lực không tồi, dã tâm hiển nhiên không nhỏ, không phải chúng chưa từng nghĩ đến việc gây dựng danh tiếng lớn hơn, nhưng hiện tại thì chúng chưa đạt được giới hạn nào đó.

Chúng không có bối cảnh quá kinh người, tuy Thiên Long Yêu Soái có chút quan hệ với Long tộc, nhưng rõ ràng không có nhiều quyền phát ngôn trong tộc, cho dù thực lực của hắn có thể sánh ngang với một số trưởng lão.

Vì thế, trong Thú Chiến Vực, chúng có thể trở thành bá chủ một phương, nhưng nhìn rộng ra cả yêu thú giới thì nhiều nhất chỉ có chút danh khí mà thôi. Vì thế những đại vật như Mang Sơn thống nhất một địa bàn không hề nể mặt, nói đánh là đánh.

Dù bị ấm ức nhưng chúng cũng không có cách nào.

– Hình thành liên minh chẳng nhẽ ngươi sẽ có cách khiến chúng ta có bối cảnh mà kẻ khác không dám coi thường?

Kim Viên sắc mặt biến đổi rồi trầm giọng nói:

– Sở dĩ Mang Sơn thống trị được Mang Sơn Vực vì đó là phạm vi quản hạt của Cửu Phụng tộc. Mà ngũ đại đầu lĩnh của Mang Sơn Vực đều trung thành với Cửu Phụng tộc.

– Cửu Phụng tộc?

Lâm Động khựng người, rõ ràng hắn không ngờ Mang Sơn lại có quan hệ với Cửu Phụng tộc, một trong Tứ bá tộc. Chẳng trách mà mấy người bọn Kim Viên lại dè chừng như vậy.

– Bọn ta biết ngươi có vị huynh đệ Thiên Yêu Điêu tộc, nhưng ngay cả hắn cũng khó lòng khiến Thiên Yêu Điêu tộc trở thành chỗ dựa cho chúng ta đúng không?

Thiên Long Yêu Soái cười nhạt.

Lâm Động nhìn Thiên Long Yêu Soái:

– Huynh đệ ta tạm thời không thể đại diện cho Thiên Yêu Điêu tộc, nhưng ta có thể khiến chúng ta có quan hệ với Long tộc.

– Long tộc?

Kim Viên và Quỷ Điêu Yêu Soái đều sững người, sắc mặt cổ quái nhìn sang Thiên Long Yêu Soái. Ở đây cũng chỉ có Thiên Long Yêu Soái là có chút quan hệ với Long tộc, vậy mà Lâm Động lại nói vậy trước mặt hắn, xem ra có phần buồn cười.

– Phì, Long tộc hành sự trung lập, không thể đồng ý thành chỗ dựa cho chúng ta được. Ta dựng nên Huyết Long Điện bao năm nay nhưng Long tộc cũng không trợ giúp gì nhiều, huống hồ là ngươi?

Thiên Long Yêu Soái châm chọc.

– Ngươi là ngươi, ta là ta.

Lâm Động hơi cụp mắt, tiếng nói lạnh nhạt cũng có phần châm chọc.

– Ngươi có tư cách gì nói như vậy?

Thiên Long Yêu Soái tức giận, cười khảy:

– Nếu ngươi cho rằng chỉ nói dăm ba câu là khiến bọn ta đồng ý với đề nghị của ngươi thì quá ngây thơ đấy.

– Thiên Long Yêu Soái, ngươi ăn nói khách khí một chút!

Ánh mắt Tiểu Viêm đầy sát khí nhìn Thiên Long Yêu Soái, quát.

Lâm Động xua tay, nhìn Thiên Long Yêu Soái với ánh mắt thích thú, rồi cong ngón tay lại búng một cái. Một đạo tử kim quang bắn ra, tay hắn cầm một đạo tử kim quan ấn, uể oải nói:

– Thiên Long Yêu Soái, ngươi nhận ra cái này không?

Thiên Long Yêu Soái lập tức nhìn về phía tay Lâm Động, rồi Kim Viên và Quỷ Điêu Yêu Soái nhìn thấy vẻ mặt chế giễu của hắn đông cứng lại, thay vào đó là sự chấn động và kinh ngạc.

– Đây…đây là Hình Phạt Ấn của Long tộc? Tại sao lại nằm trong tay ngươi?

Thiên Long Yêu Soái kinh ngạc rồi giận dữ quát lên:

– Ngươi dám trộm Hình Phạt Ấn của Long tộc? Ngươi muốn chết hả? Ngươi có biết đấy là trọng tội không?

– Tội? Đây là Thái Thượng trưởng lão giao cho ta, ta có tội gì?

Lâm Động cười nhìn Thiên Long Yêu Soái, rồi ánh mắt dần lạnh băng:

– Ta là Hình Phạt trưởng lão tân nhiệm của Long tộc, thân là người của Long tộc, ngươi có biết tội cãi lại là gì không?

Sắc mặt Thiên Long Yêu Soái thay đổi, gầm lên:

– Nói lão, Hình Phạt trưởng lão sao có thể để một người ngoại tộc ngươi đảm nhận?!

Vẻ mặt Lâm Động lãnh đạm, chậm rãi đứng dậy, tay cầm Hình Phạt Ấn. Bề mặt da hắn dần trở nên óng ánh, một thứ uy lực khó lòng hình dung trào dâng bao phủ toàn bộ đại điện.

Cùng với luồng áp lực đó, không khí dường như đặc quánh, thậm chí sắc mặt của hai người Kim Viên Yêu Soái cũng trở nên nặng nề, chúng có thể cảm nhận được mức độ thuần chính của luồng áp lực đó.

Long uy thuần chính như vậy, dù là những cường giả có huyết mạch Long tộc chính tông nhất cũng không có được!

Hai người nhìn sang Thiên Long Yêu Soái thì thấy sắc mặt hắn tái nhợt. Thân là người của Long tộc, uy lực của long cốt Hồng Hoang toả ra từ cơ thể Lâm Động đương nhiên có khả năng áp chế rất lớn với hắn.

– Uy lực này…

Thiên Long Yêu Soái run rẩy nhìn Lâm Động, ánh mắt hắn dường như nhìn xuyên qua cơ thể Lâm Động, nhìn thấy bộ long cốt giống như ngọc long cuộn mình, lan toả thứ áp lực vô cùng tận.

– Là long cốt…lẽ nào ngươi có long cốt Viễn Cổ?

Thiên Long Yêu Soái thất thanh, hắn cảm nhận được sự ngang ngược của long cốt, thứ uy lực đó e là chỉ long cốt Viễn Cổ mới có được.

Lâm Động khẽ nhướn môi, cũng lười giải thích. Chắc hẳn long cốt Viễn Cổ đã đủ trấn nhiếp Thiên Long Yêu Soái, vì thế cũng không cần thiết phải sửa lại.

– Ta đã vào Viễn Cổ Hoá Long Đàm một chuyến. Giờ ngươi còn vấn đề gì không?

Lâm Động bình thản nói.

– Viễn Cổ Hoá Long Đàm…

Thiên Long Yêu Soái lầm bầm, đó là thánh địa mà hắn vẫn mong hướng tới. Long cốt trong người hắn mới chỉ là trung đẳng. Nếu vào được Hoá Long Đàm chắc hẳn sẽ nâng cao được mức độ thuần chính của huyết mạch. Nhưng đáng tiếc hắn không có tư cách để vào đó. Tuy hắn là người của Long tộc nhưng chỉ là nhân vật phụ thuộc, nếu không phải hắn đạt thực lực Chuyển Luân Cảnh thì có lẽ cũng không được sự chấp nhận của Long tộc.

– Thiên Long…bái kiến Hình Phạt trưởng lão.

Cuối cùng Thiên Long Yêu Soái cũng sực tỉnh, vội vàng đứng dậy hành lễ của Long tộc. Trong Long tộc quy tắc rất thâm nghiêm, Hình Phạt trưởng lão lại có quyền chỉ thua tộc trưởng. Hắn biết nếu thật sự đắc tội Lâm Động thì mình sẽ chẳng dễ chịu gì.

Lúc này Thiên Long Yêu Soái đã thu lại thái độ bất kính đối với Lâm Động. Lâm Động có trong tay Hình Phạt Ấn có tác dụng áp chế với mọi thành viên Long tộc. Vì thế hắn hiểu, nếu Lâm Động muốn dùng Hình Phạt Ấn để giải quyết hắn thì e là hắn sẽ vô cùng thê thảm.

Thấy cuối cùng kẻ kiệt ngao bất thuận kia cũng thuần phục, Lâm Động trong lòng thở phào, phẩy phẩy tay nói:

– Ta là Hình Phạt trưởng lão tân nhiệm, nếu hình thành liên minh thì ta sẽ cho các ngươi được sự bảo vệ của Long tộc. Giờ các ngươi có vấn đề gì không?

Ba đại Yêu Soái nhìn nhau.

– Thiên Long, tuy người ngoài rất khó vào Viễn Cổ Hoá Long Đàm, nhưng có lẽ sau này ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi.

Lâm Động cười.

Thiên Long Yêu Soái nghe vậy thì thân thể hơi run, ngẩng lên nhìn Lâm Động, rồi gật mạnh đầu:

– Mọi việc đều theo lời trưởng lão!

Hắn không thể kháng cự được sức hấp dẫn ấy.

– Hai vị đã gặp nhị đệ của ta. Hắn là ứng cử viên cho vị trí tộc trưởng Thiên Yêu Điêu. Nếu thành công thì sau này hắn sẽ thống trị Thiên Yêu Điêu tộc, lúc đó chúng ta cũng sẽ kéo quan hệ Thiên Yêu Điêu tộc với Long tộc. Điều này nghĩa là gì có lẽ các vị cũng hiểu…

Lâm Động nhìn sang hai người Kim Viên, mỉm cười.

Hai người đó há mồm, sâu trong ánh mắt có lửa rực cháy. Nếu thật sự có hai đại bá tộc làm hậu thuẫn thì danh tiếng chắc chắn sẽ uy chấn yêu thú giới.

Vinh dự này cả yêu thú giới cũng rất hiếm có.

Sau một chút lưỡng lự, cả hai nhìn nhau rồi cùng gật mạnh đầu.

– Tốt!truyện kiếm tu audio

Lâm Động thấy vậy, gương mặt nở nụ cười hài lòng, đã lên thuyền của hắn rồi muốn xuống cũng khó đó.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 20 giờ trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ
https://audiosite.net
Cường 1 ngày trước
Cám ơn vì đã đc nghe truyện rất hay
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 2 ngày trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^