Vũ Động Càn Khôn
Tập 221 [ chương 1106 đến 1110 ]
❮ sautiếp ❯Chương 1106 : Số Lượng
– Viễn Cổ Hóa Long Đàm…
Mấy người Nguyên Càn nhìn nụ cười tươi rói của Lâm Động đều khựng người, sắc mặt có phần cổ quái, cái này gọi là yêu cầu không có gì lớn?
Viễn Cổ Hóa Long Đàm là trọng bảo của Long tộc, mỗi khi có một cường giả trong tộc sắp tọa hóa thì sẽ vào trong Hóa Long Đàm rồi năng lượng tiêu tan, biến thành khô cốt. Còn năng lượng của họ sẽ hòa vào Hóa Long Đàm. Với sư tích lũy bao nhiêu năm nay, năng lượng trong Hóa Long Đàm đã đạt được mức khá khủng khiếp.
Ngay người trong Long tộc cũng không phải ai muốn vào là được vào. Bình thường, Viễn Cổ Hóa Long Đàm mỗi hai năm mở một lần, mỗi lần vào chỉ được ba người.
Vì ba suất này mà lần nào trong nội bộ Long tộc cũng xảy ra những cuộc long tranh hổ đấu. Ba người chiến thắng cuối cùng mới có tư cách vào Viễn Cổ Hóa Long Đàm. Điều quan trọng nhất là lần này đã có đủ ba người được vào.
Yêu cầu của Lâm Động hơi chậm một chút.
Vì thế, khi nghe thấy yêu cầu của hắ, Nguyên Càn hơi nhíu mày lại.
– Sao vậy, Nguyên Càn tộc trưởng?
Lâm Động nhận ra sắc mặt của Nguyên Càn, tim bỗng trùng xuống, Thanh Thiên Hóa Long Quyết của hắn đang ở giai đoạn quan trọng, muốn tu luyện đến đại thành thì không thể thiếu được Viễn Cổ Hóa Long Đàm!
Nguyên Càn nhìn Lâm Động, cười, xua tay nói:Đây thế giới lấy kiếm là chủ,Lăng Tiêu xuyên không chuyển giới mà sinh khuất động lăng vân khuấy động bát hoang: Ngạo Kiếm Lăng Vân … chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!
– Không có gì, chẳng trách mà Thanh Trĩ lại tiến cử ngươi, thì ra là có ý với Viễn Cổ Hóa Long Đàm. Hắn ta à…
– Tuy theo quy tắc của Long tộc chỉ có người trong tộc mới được vào Viễn Cổ Hóa Long Đàm, nhưng lần này ngươi đã giải quyết được nguy cơ cho Long tộc, nếu bọn ta từ chối thì thật không hay chút nào.
– Thế này đi, ngươi tạm nghỉ ngơi một đêm, ngày mai ta sẽ cho câu trả lời, được chứ?
– Vậy thì phiền tộc trưởng rồi.
Lâm Động gật đầu, đương nhiên hắn nhận ra yêu cầu của mình khiến mấy người Nguyên Càn khó xử. Nhưng hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.
– Ừm, Đoạn Đào, đưa Lâm Động tiểu hữu đi nghỉ.
Nguyên Càn nói, Đoạn Đào gật đầu rồi đưa Lâm Động rời khỏi đây.
– Tộc trưởng, đã có đủ ba người được vào Viễn Cổ Hóa Long Đàm rồi. Điều này…
Một vị trưởng lão nhìn Lâm Động rời đi, lưỡng lự nói.
Nguyên Càn khẽ gật đầu, rồi nhìn sang thiếu nữ hắc y bên cạnh. Nàng thấy thế liền trừng mắt:
– Cha, không phải cha bảo con nhường cho hắn đấy chứ? Con phải đánh bại rất nhiều đối thủ mới có được đó!
– Khụ, tộc trưởng, đừng bảo Tiểu Hinh nhường, thực sự không được đâu. Lão phu sẽ nói với hai hỗn tiểu tử kia, xem chúng có nhường được không. Dù sao thì Lâm Động cũng giúp chúng ta một việc lớn như vậy…
Một vị trưởng lão khác khẽ hắng giọng, cười:
– Hai tiểu tử đó…
Nguyên Càn cười khổ.
– Cũng không dễ nói chuyện đâu. Tìm chúng nói trước đi, rồi cùng Tiểu Hinh rút thăm xem ai sẽ phải từ bỏ. Nếu không ta đành phải dùng đến chức quyền của tộc trưởng vậy.
Mấy người kia nghe thế cùng cười khổ, họ nhớ lại tính cách kiệt ngao của hai tên đó, nghĩ thế nào cũng thấy việc này sẽ không yên ổn…
– Lâm Động tiểu ca.
Sáng hôm sau, Đoạn Đào đã đến chỗ nghỉ của Lâm Động, tiếng cười vọng vào trong phòng.
Két.
Tiếng cửa mở ra, Lâm Động xuất hiện, bao quyền với Đoạn Đào. Sau một đêm nghỉ ngơi trạng thái của hắn đã hoàn toàn hồi phục.
– Lâm Động tiểu ca, đi thôi, hôm nay là có câu trả lời rồi.
Đoạn Đào nhìn Lâm Động cười, ngập ngừng một chút rồi nói:
– Có điều, e là quá trình không được thuận lợi cho lắm. Đương nhiên ngươi cũng đừng lo lắng. Tộc trưởng đã đích thân lên tiếng thì dù thế nào cũng sẽ để ngươi vào Viễn Cổ Hóa Long Đàm.
– Đoạn Đào đại ca, việc này rất khó sao?
Lâm Động không kìm được hỏi. Nhìn sắc mặt của mấy người Nguyên Càn hôm qua hắn có thể biết được một chút, nhưng không ngờ ngay cả khi Nguyên Càn lên tiếng rồi mà vẫn không thuận lợi.
Đoạn Đào trầm ngâm một chút mới nói:
– Ngươi nên biết, Viễn Cổ Hóa Long Đàm hai năm mở một lần, mà mỗi lần chỉ được ba người vào. Trong khi đó ba người lần này đã được xác định rồi.
– Vậy à…
Lúc này Lâm Động mới hiểu, quả nhiên việc tốt không hề dễ dàng, không ngờ vận khí của hắn lại xấu như vậy.
– Nay tộc trưởng đã gọi ba người đó đến thương lượng xem ai chủ động nhường. Có tộc trưởng nói thì chắc họ cũng không dám làm gì. Nhưng bình thường họ rất có ngạo khí, tính cách cũng là dạng kiệt ngao bất thuận. Muốn họ nhường thì khó tránh khỏi sự bất mãn.
Đoạn Đào nói.
– Vậy là ta lỗ mãng rồi.
Lâm Động thở dài. Dù gì thì chẳng ai lại muốn nhường cho kẻ khác thứ mình vất vả lắm mới có được.
– Lâm Động tiểu ca nói gì vậy. Lần này nếu không có ngươi trợ giúp thì Long tộc đã rơi vào nguy hiểm. Tuy suất đó quý giá nhưng so với điều này thì chưa là gì cả.
Đoạn Đào nghiêm mặt.
Lâm Động cũng chỉ đành gật đầu cười gượng.
Hai người trước sau bay qua bầu trời, mười phút sau trong tầm mắt Lâm Động hiện ra một khu quảng trường cổ xưa. Xung quanh quảng trường là vô số những cây cổ thụ cao hàng vạn trượng, cành lá um tùm tỏa khắp bốn phía.
Quảng trường lúc này đông nghịt người, trên những cành cây to kia cũng có rất nhiều than ảnh. Phần lớn trong số đó là người trẻ tuổi, gương mặt đều tỏa ra thứ ngạo khí thấu từ trong xương. Họ đang túm năm tụm ba lại bàn tán chuyện gì đó.
Rõ ràng đây là những đệ tử trẻ tuổi của Long tộc, thân là một trong tứ bá tộc của yêu thú giới, tuy không thể có khí thế bức người nhưng cũng không thể thiếu được ngạo khí.
Lúc này, ở vị trí trung tâm quảng trường là Nguyên Càn đang đứng chắp tay sau lưng, phía trước là hai nam tử cao to, gương mặt tuấn dật, thần thái bất cần, có điều khóe miệng hơi nhếch lên lộ vẻ kiệt ngao bất thuận.
– Nghiêm Sơn, Nghiêm Phong, tộc trưởng đang nói, hai tiểu tử các ngươi ngoan ngoãn một chút!
Một vị trưởng lão thấy bộ dạng của hai người đó thì lên tiếng quát.
– Ài, Mặc thúc, bọn cháu biết, không phải là nhường một suất vào Viễn Cổ Hóa Long Đàm sao.
Nam tử có tên Nghiêm sơn nhìn thiếu nữ Tiểu Hinh phía sau Nguyên Càn cười, nhưng nàng lại trợn mắt quay đi chỗ khác. Hắn thấy vô vị, uể oải nói:
– Cháu biết vị Lâm Động đó giúp Long tộc chúng ta giải quyết được vấn đề rất lớn, cháu cũng không phải người không nói lý lẽ. Nếu hắn đã có hứng thú với Viễn Cổ Hóa Long Đàm thì cháu nhường là được.
Nghe thế, mấy vị trưởng lão sắc mặt tốt hơn một chút.
– Nhưng để cháu gặp vị bằng hữu đó một chút cũng không quá đáng chứ?
Nguyên Càn nhìn Nghiêm Sơn một cái rồi ngẩng lên nói:
– Hắn đến rồi.
Nguyên Càn vừa dứt lời, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên trên bầu trời. Chỉ thấy hai quang ảnh lướt tới quảng trường. Mọi người lập tức nhìn người thanh niên đứng bên cạnh Đoạn Đào với ánh mắt hiếu kỳ
– Hắn là người giúp Long tộc ta sao? Trẻ vậy á?
– Thực lực dường như chỉ là Tử Huyền Cảnh tiểu thành…
– Có thật không thế? Nghe nói hắn có quan hệ với Thanh Trĩ đại nhân, nếu không phải thế thì tộc trưởng đâu có bảo Nghiêm Sơn nhường cho hắn.
Mọi người rì rầm bàn tán, hiển nhiên không ít người đều nghi ngờ vì độ tuổi và thực lực của Lâm Động.
– Lâm Động xin bái kiến Nguyên Càn tộc trưởng.
Lâm Động không để tâm, chỉ nhìn về phía Nguyên Càn, bao quyền, nói.
– Ngươi đến rồi à.
Nguyên Càn cười rồi nói:
– Việc ngươi muốn vào Viễn Cổ Hóa Long Đàm đã giải quyết xong, đợi mấy ngày nữa ta sẽ tập hợp chư vị trưởng lão để khai khởi Hóa Long Đàm.
– Đợi đã.
Nghiêm Sơn bỗng xen vào, một vài trưởng lão thấy vậy thì sắc mặt tối lại, định quát thì Nguyên Càn vung tay ngăn lại. Hắn biết nói cho cùng thì Nghiêm Sơn vẫn không thoải mái.
Nghiêm Sơn xuất hiện trước mặt Lâm Động, cười nói:
– Vị bằng hữu đây, là ta nhường cho ngươi đó.
Lâm Động nhìn Nghiêm sơn, biết hắn không chỉ muốn nói những điều này.
– Ngươi đã giúp Long tộc một việc lớn, Nghiêm Sơn ta không phải người không biết đại cục, một suất vào Viễn Cổ Hóa Long Đàm tuy rất quý giá nhưng không phải cắt thịt lọc xương. Nhưng dù gì Long tộc cũng có quy tắc của nó, vì nó mà ta phải đánh bại những người khác trong tộc. Ngươi muốn có, được thôi, đánh với ta một trận, không luận thắng thua, ngươi đều được suất này.
Nghiêm Sơn nhìn Lâm Động, vẻ mặt bất cần dần mất đi, thay vào đó là chiến ý mạnh mẽ.
Hắn không ngại nhường đi suất này, nhưng hắn rất để tâm nếu nhường cho một kẻ chẳng có bản lĩnh gì.
Cả quảng trường tĩnh lặng, các vị trưởng lão nhíu mày. Ở đâu cũng coi trọng thực lực, Lâm Động giúp Long tộc, muốn báo đáp cũng là đương nhiên. Nhưng nếu muốn có được sự tôn trọng của những đệ tử trẻ tuổi trong Long tộc thì hắn phải dựa vào bản thân thôi.
Tiểu Hinh nhìn Lâm Động chăm chăm, từ đầu đến giờ nàng chưa biết thực lực thật sự của Lâm Động vì thế vẫn có chút khúc mắc với sự đánh giá của Thanh Trĩ về Lâm Động. Lần này Nghiêm Sơn giao đấu với Lâm Động thì sẽ nhìn ra được điều gì đó. Dù sao thì Nghiêm Sơn hiện nay cũng là Tử Huyền Cảnh viên mãn, không hề thua kém nàng.
Trong sự tĩnh lặng đó, Lâm Động nhìn Nghiêm Sơn, gương mặt nở nụ cười, cung tay, bao quyền nói:
– Xin được chỉ giáo!
Chương 1107 : Kịch Chiến Nghiêm Sơn
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống quảng trường, không khí ở đây dường như vì một câu nói của người thanh niên gầy gò kia mà trở nên tĩnh lặng. Những người trẻ tuổi đứng dưới quảng trường hoặc trên cảnh cây lúc này đều quay sang nhìn người thanh niên đó, ánh mắt ít nhiều có phần ngạc nhiên.
Nghiêm Sơn giành được một suất vào Viễn Cổ Hóa Long Đàm, điều này đủ để cho thấy bản lĩnh của hắn trong số những đệ tử trẻ tuổi của Long tộc. Còn người thanh niên thực lực mới chỉ Tử Huyền Cảnh tiểu thanh kia lại dám đứng trước mặt hắn với tư thế khiêu chiến như vậy.
Chưa nói đến kết quả thế nào, riêng dũng khí thôi cũng đủ khiến người khác ngạc nhiên.
Vẻ mặt của Nghiêm Sơn cũng vì câu trả lời của Lâm Động mà sững lại. hắn nhìn Lâm Động cười:
– Chẳng trách mà Thanh Trĩ đại nhân đánh giá ngươi như vậy.
– Ta rất xin lỗi khi cướp chỗ của ngươi, nhưng so với việc bây giờ nói việc đó thì đánh với ngươi một trận có lẽ tốt hơn.
Lâm Động cười, hắn biết rõ ngạo khí của người trong Long tộc. Hắn không ghét điều đó, vì họ quả thực có tư cách để ngạo nghễ.
– Ta sẽ không nương tay đâu.
Nghiêm Sơn gật gù, đôi mắt ngập tràn chiến ý.
– Thế là tốt nhất.
Lâm Động cũng gật đầu, hắn cũng muốn biến xem rốt cuộc Long tộc, một trong tứ bá tộc mạnh đến mức nào.
Nghiêm Sơn cười, chầm chậm lùi về sau, những người đứng xung quanh cũng nhanh chóng giãn ra. Không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
– Hắn thật có khí phách đó, vậy mà cũng chấp nhận đấu.
Nghiêm Phong cười nhìn hai người Lâm Động, rồi nhìn sang Tiểu Hinh, nói:
– Muội nghĩ Lâm Động trụ được bao lâu?
– Ngươi vui mừng hơi sớm đấy.
Tiểu Hinh trợn mắt.
– Ngươi đừng thấy hắn chỉ là Tử Huyền Cảnh tiểu thành, thủ đoạn lợi hại lắm đấy. Ta nghe Đoạn thúc nói ngay Thiên Long Yêu Soái cũng không làm gì được hắn.
– Ồ?
Nghiêm Phong nghe vậy thì ngạc nhiên, Thiên Long Yêu Soái thực lực tận Chuyển Luân Cảnh, ngay bọn hắn cũng không thể chiếm thế thượng phong, vậy mà Lâm Động lại đối kháng được?
– Không thể nào chứ? Hắn giúp Long tộc ta việc lớn như vậy. Chắc Đoạn thúc chỉ muốn cho hắn chút thể diện thôi đúng không?
Tiểu Hinh cũng dao động trước sự nghi ngờ của Nghiêm Phong, nàng cũng có chút ngờ vực lời nói của Đoạn Đào. Dù sao thì Lâm Động chỉ có thực lực Tử Huyền Cảnh tiểu thành, còn khoảng cách quá xa với Chuyển Luân Cảnh.
– Là thật hay giả thì đợi lát rồi biết.
Hai người nhìn nhau rồi cùng quay ra. Đối diện với đối thủ mạnh như Nghiêm Sơn, nếu Lâm Động không có thực lực thì sẽ lộ ra ngay.
Tiếng bàn tán xôn xao dần ít đi, không khí càng thêm căng thẳng. Hai thân ảnh ở trung tâm đều có nguyên lực hùng hồn bao quanh tạo nên vô số vùng gió xoáy.
Nghiêm Sơn mắt khóa chặt lấy Lâm Động, hai chân hắn hơi cong xuống, nguyên lực quanh người lập tức bùng nổ.
Mọi người chỉ nhìn thấy một đạo quang ảnh lướt qua, khi nó xuất hiện lại thì Nghiêm Sơn đã ở phía trên Lâm Động. Hắn xoay nửa vòng, một cước tựa đuôi cự long giáng xuống. Vào khoảnh khắc đó bàn chân hắn bỗng phình to lên, vảy rồng phủ đầy, lóe lên những tia sáng tựa kim loại.
Kình phong lướt qua, mặt đất phía dưới xuất hiện vô số đường rạn nứt. Rõ ràng Nghiêm Sơn ra tay không hề có chút nương tình.
Lâm Động ngẩng lên, đôi mắt phản chiếu chiêu thức mang sát thương lực mạnh mẽ của Nghiêm Sơn. Hắn hít sâu một hơi, thanh quang chói lòa bùng phát, nắm đấm tay phải siết chặt rồi tung quyền.
Grào!
Hàng trăm con thanh long đột nhiên xuất hiện quanh người Lâm Động, quấn quanh cánh tay hắn. Những chiếc vảy rồng cũng hiện lên, tỏa ra một luồn năng lượng đáng sợ khiến không gian cũng rung chuyển.
– Thanh Thiên Hóa Long Quyết?
Mọi người thấy thanh long hiện ra từ trong người Lâm Động thì đều kinh ngạc. Hiển nhiên họ không hề xa lạ gì với môn võ học tuyệt đỉnh của Long tộc.
Điều khiến họ kinh ngạc nhất là, môn võ học thuộc về Long tộc lại phát huy được uy lực mạnh mẽ như vậy trong tay Lâm Động, một người không có huyết mạch của Long tộc.
Binh!
Trước bao ánh mắt kinh ngạc của mọi người, quyền và cước đâm sầm vào nhau, không gian gần như đông cứng trong khoảnh khắc.
Một luồng xung kích lực có thể nhìn thấy bằng mắt thường bùng nổ. Nơi Lâm Động đứng, những tảng đá nham thạch cứng đã biến thành tro bụi. Trong phạm vi hàng trăm trượng quanh đó tất cả cung sụp đổ, khe nứt ngày một lan rộng.
Vẻ mặt Lâm Động vẫn bình tĩnh, những tấm vảy rồng không ngừng lấp lánh, ở những góc khuất có hắc quang toa ra thôn phệ hết luồng năng lượng bá đạo kia.
– Hay!
Nghiêm Sơn cười lớn, ánh mắt thêm cuồng nhiệt, thân hình khẽ động, rồi như quỷ mị tiến gần tới Lâm Động. Hắn lúc này giống như biến thành con bạo long chiến đấu, mọi bộ phận trên cơ thể từ nắm đấm, vai, chân, khuỷu tay đều có khả năng sát thương khủng khiếp.
Binh binh binh!
Thanh quang bao bọc quanh người Lâm Động, đối diện với công thể như vũ bạo của Nghiêm Sơn hắn bị đẩy lùi liên tục, nhưng vẫn đỡ được hết đòn công kích.
Nhờ có Thôn Phệ Tổ Phù hộ thể, năng lượng cuồng bạo xâm thực Lâm Động căn bản không có tác dụng gì lớn.
Tuy thực lực Lâm Động có hạn nhưng hắn không sợ việc đối đầu kiểu này.
Hai thân ảnh đan xen vào nhau tạo ra những tiếng gió rít chói tai. Mặt đất nứt toác, thanh long và hỏa long gầm thét, khí thế vô cùng kinh người.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai thân ảnh đang quyết đấu. Sự kinh ngạc trong mắt càng thêm rõ ràng, xem ra quả thật họ đã coi thường Lâm Động rồi.
Sau một hồi giao thủ, Lâm Động ngẩng lên cười với Nghiêm Sơn, rồi tinh thần lực đột nhiên bùng nổ, tựa cây chùy nặng nề ập tới Nghiêm Sơn.
– Tinh thần lực?
Nghiêm Sơn giật mình, rõ ràng hắn không ngờ Lâm Động lại có tinh thần lực mạnh mẽ đến vậy. Long tộc hắn tuy mạnh mẽ, nhưng tinh thần lực không phải sở trường. Mức độ tinh thần lực của hắn hiển nhiên không thể bằng Lâm Động.
Vì thế khi đối diện với công kích tinh thần lực của Lâm Động, Nghiêm Sơn điểm chân trên đất lùi nhanh về sau. Đồng thời tung quyền đánh tan tinh thần lực.
– Thật thú vị, không ngờ ngươi còn tu luyện tinh thần lực.
Nghiêm Sơn đứng vững lại, động đậy toàn thân một chút, tiếng lách tách nổ trên người, hắn nhìn Lâm Động với ánh mắt ngạc nhiên.
Lâm Động chỉ cười không nói gì.
– Thực lực của người không tồi. Là Tử Huyền Cảnh tiểu thành mà đấu lại được với ta như vậy, ngươi là người đầu tiên.
Nghiêm Sơn liếm môi, ánh mắt thêm phần sắc lạnh. Rõ ràng hắn cũng thấy thích thú vì chiến đấu lực vượt mức bình thường của Lâm Động.
– Có điều, ngươi có Thanh Thiên Hóa Long Quyết thì ta cũng có Viêm Hoàng Long Thể! Ta muốn xem xem rốt cuộc hôm nay Thanh Thiên Hóa Long Quyết của ngươi hay Viêm Hoàng Long Thể của ta lợi hại.
Ánh sáng đỏ thẫm lan tràn khắp bầu trời, phía sau Nghiêm Sơn, lửa cháy ngùn ngụt, ngưng tụ lại thành một con cự long cuộn mình. Đây mới là uy lực của Long tộc thật sự!
Sắc mặt Lâm Động có phần ngưng trọng, hắn có thể cảm nhận được Viêm Hoàng Long Thể của Nghiêm Sơn cũng là môn võ học luyện thể lợi hại. Chắc hắn không thua kém gì Thanh Thiên Hóa Long Quyết.
– Viêm Hoàng Long Giáp!
Nghiêm Sơn đứng trên không, quát lên một tiếng, cự long đỏ rực phía sau bọc lấy hắn rồi biến thành một tấm chiến giáp đỏ rực. Bên trên là hình rồng cuộn mình, khí thế vô cùng kinh người.
Lâm Động nheo mắt nhìn Nghiêm Sơn, hai tay siết chặt rồi tung quyền. Một trăm con thanh long lao vút về phía Nghiêm Sơn.
Keng!
Thế nhưng lần này Nghiêm Sơn chỉ nhếch mép cười, thân thể không hề động đậy mà để mặc cho thanh long oanh kích lên người. Ấm thanh kim loại vang lên, hắn chỉ lùi sau một vài bước, còn chiến giáp trên người không hề có chút tổn hại gì.
Ngươi không phá được Viêm Hoàng Long Giáp của ta đâu.
Nghiêm Sơn cười.
Lâm Động chau mày, quả nhiên không hổ là Long tộc chân chính. Hắn từng giao đấu với không ít cường giả Tử Huyền Cảnh viên mãn nhưng chưa có ai đáng gờm như Nghiêm Sơn. Xem ra thể chất của Long tộc đúng ra rất biến thái.
Xung quanh quảng trường lập tức vang lên tiếng ồn ào. Nghiêm Sơn thi triển Viêm Hoàng Long Thể rõ ràng là biến số quá lớn. Không phá được tầng phòng ngự của đối phương, có đánh nữa thì cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
Đương nhiên chẳng ai chế giễu cả. Họ đều đã lĩnh giáo sự lợi hại của Nghiêm Sơn, đều đã chịu ấm ức không ít. Nhưng Lâm Động lại có thể khiến hắn tế ra Viêm Hoàng Chiến Giáp, như vậy là rất cừ rồi.
– Thực lực không tồi, nhưng vẫn chưa được như Đoạn thúc nói.
Tiểu Hinh nhìn cảnh đó thì chau mày, có chút thất vọng và khó hiểu:
– Vậy tại sao Thanh Trĩ đại nhân lại đánh giá hắn cao vậy…
Nghiêm Phong ở bên cạnh nhún vai thể hiện mình cũng không biết, rồi hắn vươn vai:
– Thôi, cũng sắp kết thúc rồi… Hửm?
Vừa dứt lời thì thần sắc hắn khẽ động, nhìn qua thì thấy Lâm Động đột nhiên giơ bàn tay lên, gương mặt nở một nụ cười.
– Nếu ngươi đã tự tin như vậy thì ta…sẽ phá cho ngươi xem.
Chương 1108 : Long Cốt
– Ngươi nói ngươi có thể phá vỡ Viêm Hoàng Long Giáp của ta?
Đôi mắt lộ ra dưới chiến giáp của Nghiêm Sơn lóe lên ý cười, chắc hẳn thấy rất nực cười vì lời nói của Lâm Động. Long giáp của hắn có thể chống đỡ được công kích của cả siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh, Lâm Động lấy gì mà phá vỡ nó?
Xung quanh quảng trường cũng có tiếng cười vọng lên. Họ nhìn Lâm Động một cách thích thú, cũng muốn biết rốt cuộc hắn có thủ đoạn gì để phá vỡ Viêm Hoàng Long Giáp mà họ cũng phải bó tay.
Lâm Động chỉ cười, không để tâm đến những tiếng cười chế giễu kia. Hắn giơ tay ra, hai ngón tay chụm lại giống như thanh đoản kiến, khe ngón tay có hắc quang và lôi quang lập lờ.
– Để xem hôm nay ngươi làm thế nào phá vỡ Long Giáp của ta.
Nghiêm Sơn cười lớn, tiếng cười đầy kiêu ngạo, hồng quang lấp lánh bùng phát từ trong cơ thể hắn khiến chiến giáp chói lòa ánh sáng.
Lâm Động hơi cụp mắt xuống, hắc lôi quang trên ngón tay thêm đậm đặc, một lát sau tay hắn đã hoàn toàn biến thành màu hắc lôi, kỳ lạ nhất là ngón tay hắn tựa như dịch thể ngưng tụ, thậm chí có giọt nước nhỏ xuống, nhưng rất nhanh đã tan biến trong hư không.
Nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra ở giữa thứ dịch thể đó dường như có hai hình phù văn hiện lên, không gian xung rung chuyển dữ dội.
Tiếng cười châm chọc dần mất đi, vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn hai ngón tay kỳ lạ của Lâm Động. Họ có thể cảm nhận được luồng sức mạnh nguy hiểm từ đó.
Đôi mắt Nghiêm Sơn cũng dần trở nên ngưng trọng, nguyên lực mạnh mẽ tràn lên tựa thủy triều.
Cả không gian chìm vào tĩnh lặng.
Rồi Lâm Động đột nhiên ngẩng lên, sâu trong dôi mắt là hắc lôi quang cuồn cuộn.
Soạt!
Lâm Động giống như dây cung đang kéo căng bỗng thả ra. Mọi người chri thấy vô số đạo tàn ảnh lướt qua bầu trời, khi nhìn được thì thấy không gian phía trước Nghiêm Sơn đã biến dạng, một thân ảnh quỷ mị hiện ra.
– Viêm Hoàng Thủ Hộ!
Nghiêm Sơn hô lên một tiếng, hồng quang bùng nổ, biến thành dòng chảy đỏ rực chảy xuống tạo nên một bức tượng rồng bao quanh Nghiêm Sơn.
Bức tượng đỏ rực, vảy rồng lấp lánh lan tỏa thứ cảm giác kiên cố không thể phá vỡ.
Mắt Lâm Động phản chiếu bức tượng rồng, sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi, hai ngón tay đâm ra, không gian phía trước như nổ tung.
Ngón tay tựa dịch thể của Lâm Động điểm lên bức tượng rồng, ánh sáng bùng nổ, rồi tất cả cùng chấn động khi nhìn thấytay Lâm Động xuyên qua bức tượng.
Thân hình Lâm Động đột nhiên dừng lại, ánh sáng tiêu tan, lộ ra hai thân ảnh sát nhau.
Hai người đều không hề động đậy.
Rắc.
Sự tĩnh lặng kéo dài không lâu, rồi mọi người nhìn thấy vô số vết rạn dần lan rộng trên bức tượng rồng. từng mảng từng mảng rơi xuống, cuối cùng bùm một tiếng nổ tung.
Lúc này tất cả mới nhìn rõ được ngón tay kỳ lạ của Lâm Động đang chạm vào trán Nghiêm Sơn. Long Giáp ở chỗ đó cũng tan chảy thành một cái lỗ lớn. Nhìn như vậy thì chỉ cần Lâm Động duỗi ngón tay thêm một chút là sẽ xuyên thủng đầu Nghiêm Sơn.
Đối diện với ngón tay có thể phá vỡ tượng rồng và Viêm Hoàng Long Giáp, chẳng ai cho rằng nhục thể của Nghiêm Sơn sẽ chịu nổi.
Dường như Nghiêm Sơn cũng biết điều đó, vì thế thân thể hắn không dám động đậy chút nào, đôi mắt dâng tràn sự kinh hãi.
Vừa rồi hắn không cảm ứng được gì đã thấy lớp phòng ngự mạnh nhất của mình bị hủy dưới tay Lâm Động rồi.
– Ngươi…ngươi thắng rồi.
Nghiêm Sơn sững sờ một lúc lâu, rồi đôi mắt hiện vẻ buông xuôi. Hắn không biết Lâm Động làm thế nào nhưng sự thật nó tàn khốc như vậy rồi.
Lâm Động cười thân thiện, ngón tay hắc lôi quang kia cũng dần trở lại bình thường, thu tay lại, trong lòng thầm cảm thán. Nghiêm Sơn đúng là rất đáng gờm, để phá vỡ lớp phòng ngự đó, hắn đã phải dùng đến thủ đoạn lợi hại nhất. Nhưng việc dùng đến sức mạnh của hai tổ phù tiêu hao quá lớn.
Dù gì hôm đó ngay Thiên Long Yêu Soái cũng suýt chịu thiệt lớn với công thế này của hắn. Nghiêm Sơn bị phá vỡ lớp phòng ngự cũng không có gì lạ. Chỉ là Lâm Động không thể sử dụng chiêu này liên tục được.
– Vẫn là thực lực không theo kịp.
Lâm Động mím môi, trong lòng thấy bất lực. Thủ đoạn của hắn không ít, nhưng có thể vì phân tâm như thế mà thực lực bản thân hắn tăng tiến không nhanh. Lúc này hắn cần Viễn Cổ Hóa Long Đàm của Long tộc để khiến bản thân đột phá.
– Hắn phá vỡ được lớp phòng ngự lợi hại nhất của đại ca?
Nghiêm Phong thấy kết quả như vậy, sắc mặt không khỏi ngưng trọng. Tiểu Hinh cũng có phần động dung. Phòng ngự của Nghiêm Sơn ngay nàng cũng phải bó tay, vậy mà không ngờ Lâm Động lại chính diện phá vỡ được nó.
– Xem ra Thanh Trĩ đại nhân đánh giá cũng có lý.
Nghiêm Phong cười khổ, hắn vốn là người tâm cao khí ngạo, nhưng cũng không thể không thừa nhận đã nhìn nhầm rồi.
Nguyên Càn cười, những người trẻ tuổi vốn cao ngạo giờ đã thu lại chút ngạo khí cũng tốt. Đừng lúc nào cũng tưởng có huyết mạch Long tộc là cao hơn người khác.
– Có điều, Lâm Động vận dụng được hai tổ phù đến mức đó quả thật không đơn giản.
Nguyên Càn và một vị trưởng lão nhìn nhau, ánh mắt đều có phần kinh ngạc, sức mạnh kinh người vừa rồi không lọt qua được cảm tri của họ.
– Đã nhường rồi.
Sau khi lớp giáp trên người Nghiêm Sơn biến mất, Lâm Động cũng thu tay về, nhìn Nghiêm Sơn cười.
– Lâm Động huynh quả nhiên lợi hại. Vừa rồi ta có mắt như mù.
Nghiêm Sơn cũng có chút khí độ, tuy thua nhưng vẫn cung tay cười. Chỉ là thái độ hiện giờ của hắn tốt hơn trước nhiều.
– Suất đi Hóa Long Đàm của ta giao cho Lâm Động huynh.
– Đa tạ Nghiêm Sơn huynh.
Lâm Động cười, cũng có thiện cảm với Nghiêm Sơn, người này tuy kiêu ngạo nhưng không phải loại tự cao tự đại.
– Các ngươi lúc nào trong mắt cũng chẳng có ai, hôm nay đã được một bài học rồi chứ?
Nguyên Càn cùng mấy vị trưởng lão đi vào giữa, cười lớn.
Mọi người xung quanh quảng trường đều nhún vai không nói gì. Lâm Động quả thực đã kích thích tính hiếu thắng của họ, xem ra sau này phải tăng cường tu luyện hơn rồi.
– Đã có kết quả rồi thì ba ngày nữa sẽ khai khởi Viễn Cổ Hóa Long Đàm. Đến lúc đó, Lâm Động, Nguyên Hinh, Nghiêm Phong, ba ngươi sẽ vào Hóa Long Đàm.
Nguyên Càn nhìn ba người, nói.
– Ha ha, ta muốn xem xem lần này Hóa Long Đàm sẽ hóa được long cốt đẳng cấp nào.
Nguyên Càn cười thích thú.
– Long cốt cũng có đẳng cấp sao?
Lâm Động khựng người, hắn không biết gì về điều này.
– Hóa Long Đàm có thể tôi luyện xương cốt, đồng thời cường hóa chúng đến mức ngang ngược. Sự cường hóa cũng có mạnh có yếu. Thông thường long cốt chia làm ba cấp thượng, trung, hạ.
Nguyên Càn không ngạc nhiên vì Lâm Động không biết, dù gì đây cũng là thông tin chỉ người trong tộc mới biết.
– Nhưng long cốt thượng đẳng lại không phải long cốt mạnh nhất, trên nó còn có loại long cốt Viễn Cổ, chỉ có điều vô cùng ít ngừoi có được hai loại long cốt này.
– Ồ?
Lâm Động nhìn Nguyên Càn có phần hiếu kỳ, xem ra hắn hứng thú với long cốt Viễn Cổ rồi.
– Năm đó Thanh Trĩ vào Viễn Cổ Hóa Long Đàm, và có được long cốt Viễn Cổ.
Lâm Động chẹp miệng, lúc này hắn mới hiểu sự ngang ngược của long cốt Viễn Cổ.
– Được rồi, tất cả về nghỉ đi, ba ngày nữa sẽ khai khởi Viễn Cổ Hóa Long Đàm.
Nguyên Càn phẩy tay.
– Đi nào Lâm Động huynh, đi chơi với bọn ta, trong Long tộc có không ít thứ thú vị đâu.
Lâm Động gật đầu, định rời đi thì bị Nghiêm Sơn kéo lại. Hắn đành để mặc cho Nghiêm Sơn và rất nhiều người trong Long tộc lúc này cũng có hứng thú với hắn kéo đi.
Nguyên Càn thấy vậy cũng cười.
– Tộc trưởng, long cốt Viễn Cổ quả thực rất mạnh nhưng có phải ngài quên một loại không?
Một vị trưởng lão đột nhiên cười nói.
Nguyên Càn khựng người, rồi nhìn vị trưởng lão đó:
– Ngươi nói đến long cốt Hồng Hoang? Thứ đó còn hiếm hơn cả long cốt Viễn Cổ, lẽ nào ngươi cho rằng nó xuất hiện?
Trưởng lão cười khan, lắc đầu, đó đúng là chuyện hiếm thấy. Nhìn thấy long cốt Viễn Cổ đã khiến người ta vô cùng thỏa mãn rồi. Còn về long cốt Hồng Hoang thì thôi đi.
Chương 1109 : Khai Mở Hoá Long Đàm
Ba ngày chớp mắt đã trôi qua.
Khi ngày thứ ba sắp tới, cả Long tộc dường như náo nhiệt hơn hẳn. Viễn Cổ Hóa Long Đàm khai khởi, đó vốn là sự kiện trọng đại của Long tộc. Dù gì thì một khi xuất hiện long cốt hiếm có thì có nghĩa là Long tộc sẽ xuất hiện một tộc nhân có tiềm lực đáng sợ. Đó là việc không hề nhỏ chút nào với cả tộc.
Lâm Động cũng thấy phấn khích khi ngày này sắp tới. Thanh Thiên Hóa Long Quyết nay đã đến thời điểm then chốt, muốn đột phá bước lên cảnh giới đại thanh thì bắt buộc phải vào Viễn Cổ Hóa Long Đàm hoàn thanh bước Hóa Long Cốt.
Đoạn Đào dẫn Lâm Động đi thẳng vào sâu trong Long Vực. Ở đó không gian lan tràn khí tức đậm đặc, ở đây có thể coi là một nơi hiếm có giữ được nguyên vẹn từ thời Viễn Cổ.
Lâm Động bay trên bầu trời, quét mắt nhìn vùng thâm sơn. Hắn mơ hồ cảm nhận thấy một vài luồng khí tức mơ hồ khó tả thành lời. Nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua rồi biến mất, sau đó dù Lâm Động có thăm dò thế nào cũng chẳng có kết quả.
Lâm Động chép miệng, nếu hắn đoán không nhầm thì có lẽ đó là khí tức của những lão yêu quái mà Hắc Ám Chủ nói rồi.
Trên bầu trời lúc này chốc chốc lại có ánh sáng lóe qua, thỉnh thoảng lại có từng trận long ngâm vang lên. Những thân ảnh Long tộc ngoại giới khó lòng nhìn thấy thì ở đây có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu.
Hướng đi của họ cũng là sâu trong Long Vực, hiển nhiên họ đều đi về phía Viễn Cổ Hóa Long Đàm. Tuy chỉ có ba người được vào trong Hóa Long Đàm, nhưng được nhìn thấy tận mắt cũng tốt rồi.
– Lâm Động tiểu ca, sắp tới rồi.
Hơn mười phút sau, Đoạn Đào đột nhiên lên tiếng, sắc mặt hắn lúc này cũng trở nên nghiêm túc hơn, với Long tộc mà nói, Viễn Cổ Hóa Long Đàm chính là thánh địa.
Lâm Động nghe thế, vẻ mặt cũng ngưng trọng, ngẩng lên nhìn về phía xa. Ở đó hắn nhìn thấy bầu trời có dấu hiệu bị biến dạng.
– Ừm.
Khi nhìn về bầu trời biến dạng đó, đột nhiên Lâm Động cảm thấy cơ thể trở nên nặng nề. Không gian này dường như đặc quánh lại khiến tốc độ của hắn giảm hẳn.
– Lâm Động tiểu ca, xung quanh Viễn Cổ Hóa Long Đàm không được phi hành, chỉ có thể đi bộ thôi.
Đoạn Đào nhắc, rồi đáp xuống, nhún chân nhảy từng bước trăm trượng. Lâm Động thấy vậy cũng vội làm theo.
Một vài phút sau hai người Lâm Động đã đến một ngọn núi. Phía trước mà một bồn địa xung quanh có núi bao quanh. Lúc này, trước mắt Lâm Động hiện ra một cái đầm khổng lồ màu đen.
Mặt đầm rộng đến nghìn trượng, không có bất cứ gợn sóng nào, nước đầm đặc quánh đen sì. Bốn bề là những ngọn cây khổng lồ, thân phủ đầy vảy rồng phản chiếu ánh kim loại nhìn khá quái dị.
Trên mặt đất xung quanh đó còn có không ít những lùm cỏ, nhưng cỏ cũng giống những chiếc vảy, lay động trong gió lấp loáng ánh sáng.
Mọi thứ xung quanh cái đầm dường như đều trở nên kỳ dị.
– Đó chính là Viễn Cổ Hóa Long Đàm của Long tộc ta.
Đoạn Đào chỉ về phía đầm, vẻ mặt đầy cung kính, ở đó đã tọa hóa vô số tiền bối của Long tộc bọn họ.
Ánh mắt Lâm Động ngưng đọng, phía trên cái đầm đó có một đạo quang trận mỹ lệ. Từ đó bắn ra vô số chùm sáng phong tỏa cả mặt đầm. Nhưng dù vậy vẫn rò rỉ từng luồng năng lượng khủng khiếp khiến không gian méo mó, nguyên lực trong phạm vi nghìn dặm trở nên đặc quánh lại không thể phi hành được.
Sức mạnh đó rốt cuộc khủng khiếp đến mức nào?
Lâm Động chép miệng, chẳng trách là Log tộc lại xem trọng nó như vậy.Kiếm Tu a … chư vị.. chư vị.. mong nghé thăm a… phong cách mới bá đạo a mọi chuyện [ Nhất Kiếm ]… Thỉnh chư vị nghé thăm ..!
– Hà hà, để tránh việc năng lượng của Hóa Long Đàm bị thoát ra ngoài, Long tộc bọn ta đã dùng trận pháp phong ấn lại. Mỗi lần khai khởi đều cần tộc trưởng và ít nhất sáu trưởng lão cùng ra tay.
Đoạn Đào giải thích.
Lâm Động gật đầu, ngẩng lên thì thấy những ngọn núi cách đó không xa đã chật cứng người, trên đỉnh núi chính thì mấy người Nguyên Càn đã đứng đó từ lâu.
Khi Lâm Động nhìn sang thì Nguyên Càn cũng nhìn hắn cười, rồi nhìn xung quanh, trầm giọng nói:
– Tiếp theo sẽ khai khởi Hóa Long Đàm, những ai vào trong đều phải chú ý, năng lượng bên trong vô cùng dồi dào, tuy có khả năng hóa cốt nhưng đều phải chịu những cơn đau như rút xương. Trong quá trình này mà bị hôn mê thì sẽ nổ tung. Bản thân biến thành một phần năng lượng của Hóa Long Đàm.
– Vì thế, nếu không thể chịu đựng được thì phải lập tức đi ra.
Lâm Động nghe vậy, sắc mặt trở nên nghiêm nghị. Thế gian này quả nhiên không có sức mạnh từ trên trời rơi xuống. Muốn có được nó phải trả cái giá mà người thường không thể trả được.
Quả nhiên, bước hóa cốt này có nguy hiểm không nhỏ.
– Các ngươi đã hiểu chưa?
Nguyên Càn nhìn Lâm Động, Nguyên Hinh và Nghiêm Phong.
Cả ba cùng gật đầu.
Nguyên Càn quay sang nhìn sáu vị trưởng lão, vung tay:
– Khai khởi Hóa Long Đàm.
– Rõ!
Sáu vị trưởng lão cùng đáp, rồi vung tay lên, sáu cột năng lượng từ bàn tay họ bắn vào trận pháp phía trên Hóa Long Đàm.
Uỳnh uỳnh!
Trận pháp chầm chậm xoay chuyển, ánh sáng bao quanh Hóa Long Đàm cũng dần biến mất.
Nguyên Càn điểm tay, một đạo kim quang bắn vào trong trận pháp, lập tức có tiếng nổ vang lên, quang trận bay lên, khi cách Hóa Long Đàm nghìn trượng thì biến mất.
Khi ấy, tất cả mọi người lập tức nhìn thấy một cột hắc quang bỗng từ trong Hóa Long Đàm bắn thẳng lên trời, vùng không gian đó nổ tung.
Cuồng phong nổi lên, vô số tiếng long ngâm vọng ra từ Viễn Cổ Hóa Long Đàm.
Tất cả những người trong Long tộc khi nghe thấy tiếng long ngâm đó đều hơi cụp mắt, gương mặt đầy nghiêm nghị.
– Năng lượng thật khủng khiếp.
Lâm Động cũng hơi cúi đầu, ánh mắt có phần chấn động nhìn Hóa Long Đàm. Tuy ở đó lúc này có luồng năng lượng kinh người lan tỏa khiến cuồng phong bùng nổ, nhưng mặt đầm vẫn không có chút động tĩnh, thậm chí không có cả chút gợn sóng nào. Sự tĩnh lặng đó khiến người ta phải sợ hãi.
– Lâm Động, Nguyên Hinh, Nghiêm Phong, ba người đi đi. Có thu hoạch gì hay không phải xem tạo hóa của các ngươi thôi.
Nguyên Càn trầm giọng nói.
Lâm Động cũng nhìn hai người Nguyên Hinh ở trên một ngọn núi khác, họ lúc này cũng đang nhìn Hóa Long Đàm với ánh mắt cuồng nhiệt. Sau đó họ nghiến răng, biến thành hai đạo lưu quang bay vào trong trước vô số ánh mắt chăm chú.
Hai người bay vào trong nhưng không gây nên chút âm thanh nào, mặt đầm chỉ hơi gợn một chút rồi lại yên tĩnh như không có chuyện gì.
Uỳnh!
Nhưng sự tĩnh lặng lập tức bị phá vỡ, chỉ thấy trong Hóa Long Đàm hiện lên hai đạo long ảnh khổng lồ. Họ dường như đang giãy giụa rất kịch liệt, hai tiếng long ngâm đầy đau đớn cũng vọng ra.
Cơn đau khi hóa cốt lợi hại đến vậy.
– Lâm Động tiểu ca cũng đi đi. Nếu không chịu được thì nhanh chóng ra ngoài, chẳng có gì là xấu mặt cả, không phải ai cũng chịu được cơn đau đó đâu.
Đoạn Đào nhìn Lâm Động, dường như hắn cũng đã từng chịu đựng cơn đau đó rồi.
Lâm Động gật đầu, hít sâu một hơi, ánh mắt hiện vẻ kiên nghị, khó khăn lắm hắn mới có cơ hội này, dù đó có thật đau như rút gân rút cốt thì hắn cũng sẽ không rút lui!
– Ta đi đây, Đoạn Đào đại ca!
Lâm Động bay tới rồi cũng chui vào trong Hóa Long Đàm.
Trên đỉnh núi, Nguyên Càn nhìn xuống, hai bàn tay khẽ siết lại:
– Nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có người không có chút huyết mạch của Long tộc lại vào Hóa Long Đàm. Không biết hắn có kiên trì được không.
– Hóa Long Đầm dù gì cũng là do năng lượng của rất nhiều tiền bối của Long tộc ta hóa thành, có sự kháng cự với con người. Nhưng Lâm Động lại tu luyện Thanh Thiên Hóa Long Quyết, có lẽ sẽ không bị kháng cự quá mạnh. Chỉ là cơn đau khi hóa cốt sẽ lợi hại hơn so với Nguyên Hinh bọn nó. Dù gì thì Nguyên Hinh bọn nó vốn là long cốt, vào đó chỉ cần cường hóa long cốt là được. Còn Lâm Động…lại thật sự phải hoán cốt!
Một trưởng lão khẽ nói.
– Cơn đau đó vô cùng đáng sợ!
Một vị trưởng lão khác chẹp miệng, thần sắc có phần đồng tình.
Nguyên Càn gật đầu, ánh mắt nhìn Hóa Long Đàm có phần mong chờ.
– Nhưng Lâm Động cũng không phải kẻ đơn giản. Hà hà, ta muốn xem xem rốt cuộc một con người sẽ có được long cốt đẳng cấp nào trong Hóa Long Đàm…
– Nếu xuất hiện long cốt Viễn Cổ như của Thanh Trĩ thì thú vị lắm đây…
Chương 1110 : Hoá Long Cốt
Vào khoảnh khắc xông vào Hóa Long Đàm, Lâm Động cảm thấy tất cả sự huyên náo của trời đất đều biến mất hoàn toàn, trước mắt hắn là một màu đen kịt, tóm tay về phía trước có thể cảm nhận được làn nước đặc quanh lướt qua bàn tay.
Lúc này Lâm Động cũng bỗng trở nên căng thẳng, hắn cảm thấy, cùng với việc cảm quan trở nên tĩnh lặng thì vô số luồng năng lượng cuồng bạo không thể hình dung nổi đang tràn về phía hắn.
Bụp!
Một âm thanh nhỏ vang lên, y phục trên người Lâm Động đột nhiên tan thành vụn, làn nước dần dần phủ quanh người hắn.
Phụt phụt!
Từng đợt năng lượng đen kịt dị thường bắt đầu tràn lên rồi chui vào cơ thể Lâm Động.
Con đau như hàng vạn con ong chích!
Cơ thể Lâm Động căng cứng, bề mặt da gân xanh nổi cuộn cuồn, cổ họng phát ra tiếng kêu đau đớn. Luồng năng lượng đen đó giống như những con dao sắc bén đâm vào người hắn, những nơi nó đi qua đều biến thành một đống tàn tích, thậm chí kinh mạch cũng bị rạch ngang dọc.
Nhưng mục tiêu của năng lượng đó không phải kinh mạch hay những cơ quan khác, mà là xương cốt của Lâm Động. Chúng bò lên xương, Lâm Động cảm giác như xương cốt của mình bị vô số bàn tay to lớn tóm chặt, thậm chí hắn còn nghe thấy tiếng rắc rắc phát ra…
Cơn đau nhói lan tỏa khắp toàn thân, từng đợt xung kích tấn công lên tim Lâm Động. Cơ thể hắn co giật liên hồi, cổ họng phát ra tiếng gầm rú giống như dã thú, đôi mắt đen thậm chí hiện lên tia máu đỏ tươi.
Lúc này hắn mới hiểu tại sao Đoạn Đào lại sợ Hóa Long Đàm như vậy, cơn đau này có thể khiến người ta mất đi lý trí.
– Lâm Động, vì người không có long cốt thật sự nên Hóa Long Đàm sẽ phá hủy toàn bộ xương cốt của ngươi rồi làm lại. Điều này rất nguy hiểm, nếu ngươi không kiên trì được thì e là sẽ bị dung hợp thành một phần sức mạnh ở đây.
Lúc này Nham lên tiếng, hiển nhiên hắn cũng nhận ra tình hình nguy hiểm của Lâm Động lúc này.
– Ừm.
Lâm Động hiện giờ chỉ biết chống cự lại cơn đâu, hắn căn bản không thể đáp lời Nham.
Rắc!
Lâm Động có thể cảm nhận được từng đốt xương trong người mình đang bị thứ năng lượng đen kia nghiền nát.
Cảm giác cảm nhận được rõ ràng xương cốt bị nghiền nát thực sự khiến người ta muốn nổ tung.
Thế nhưng hắn lúc này lại đỏ mắt lên, răng nghiến chặt, khóe miệng thậm chí có máu chảy ra, hắn không hề có ý định từ bỏ.
Bao năm nay hắn biết rõ muốn có sức mạnh thì phải trả giá, đó là sự trao đổi công bằng, thế gian này không có sức mạnh nào tự nhiên mà có cả.
Từng cơn đau xung kích lên lý trí của Lâm Động, xương cốt trong cơ thể hắn cũng ngày một mỏng manh, những vết rạn nứt phủ đầy.
Bùm!
Sau một giờ, thân thể Lâm Động rung lên dữ dội, một âm thanh trầm đục vọng ra từ cơ thể rồi cả người hắn mềm nhũn. Xương cốt của hắn đã hoàn toàn vỡ vụn.
Ầm!
Ngay khi đó, lập tức có năng lượng đen hùng hồn tràn tới, biến thành một cái xoáy khổng lồ, năng lượng đen không ngừng chảy vào cơ thể Lâm Động.
Khi năng lượng đen đi vào cơ thể Lâm Động, chỉ thấy chúng biến thành dòng chảy phức tạp chạy khắp cơ thể Lâm Động, năng lượng đen cũng bắt đầu nhanh chóng đông cứng lại, hình thành nên một bộ xương giống như người, chỉ có điều giữa hai cái có sự khác biệt về bản chất.
Năng lượng đen hùng hồn kia không ngừng chảy vào cơ thể Lâm Động rồi dung nhập vào bộ xương đang hình thành.
Từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc mất đủ năm ngày, bộ xương trong cơ thể Lâm Động dường như đã hoàn toàn chắc chắn.
Bộ xương mới lấp lánh ánh sáng của kim loại nhìn khá kỳ lạ.
– Đây chính là long cốt sao…
Lâm Động khẽ siết tay lại cảm nhận năng lượng kinh người trong cơ thể. Trong lòng cảm thấy mừng rỡ, sự thống khổ vừa rồi cũng rất đáng.
– Ngươi chỉ có long cốt bình thường mà thôi, muốn cường hóa còn phải tiếp tục. Nhưng năng lượng ở đây có chút kháng cự lại ngươi. Có lẽ ngươi không dễ gì hấp thụ được. Như vậy thì long cốt cũng khó lòng được cường hóa đến mức cao.
Nham nói.
– Kháng cự?
Lâm Động thầm cười:
– Vậy thì cưỡng ép vậy.
– Ngươi định dùng Thôn Phệ Tổ Phù?
Nham nói, năng lượng ở đây vốn mạnh mẽ, chỉ hấp thụ bình thường thôi cũng khiến người ta đau không muốn sống nưa. Nếu Lâm Động dùng Thôn Phệ Tổ Phù cưỡng ép thôn phệ thì sự thống khổ sẽ đến mức nào?
– Đây là cơ hội suy nhất của ta vào Hóa Long Đàm. Đã đến rồi thì đương nhiên không thể hài lòng với long cốt bình thường.
Lâm Động cười.
– Ngươi…thật quá điên rồi.
Nham thở dài.
– Nếu không thì lấy gì so sánh với Băng Chủ đây? Các ngươi cứ nói ta rất có tiềm lực. Ta cũng hiểu rõ bản thân, nếu không liều mạng thì cuối cùng không phải sẽ thành trò cười cho người ta sao?
Lâm Động ngừng một chút rồi đáp với giọng hơi khàn khàn.
Nham dường như hơi khựng người, một lúc sau mới khẽ nói:
– Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi.
Lâm Động cười, cũng không nói gì thêm, chầm chậm mở mắt ra, phía trước toàn một màu đen. Trong Hóa Long Đàm, tinh thần cảm tri của hắn hoàn toàn mất tác dụng. Hơn nữa khi tinh thần lực của hắn tỏa ra thì năng lượng cuồng bạo đã hóa giải hết.
– Thôn Phệ Tổ Phù, ra đi!
Lâm Động khẽ lầm bầm, hắc quang tỏa ra từ trong cơ thể rồi biến thành một cái hắc động khổng lồ phía sau, còn hắn thì ngồi bên trong.
Tuy cùng là màu đen, nhưng màu đen của Thôn Phệ Tổ Phù so với Hóa Long Đàm dường như thâm sâu và thuần túy hơn.
– Thôn phệ.
Lâm Động lên tiếng, hắc động chậm chậm xoay chuyển, phóng ra một vô số luồng thôn phệ lực bá đạo.
Ào ào ào!
Khi thôn phệ lực tỏa ra, nước ở xung quanh lập tức có dị động, lập tức sự tĩnh lặng bị phá vỡ, nước trong đầm chảy ào ào vào trong hắc động, cuối cùng là vào trong cơ thể Lâm Động.
– Hự!
Khi dòng chảy đen giống như những mũi đao sắc lẹm chảy vào, cơ thể Lâm Động run lên dữ dội. Lúc này dường như hắn bị xẻ từng miếng thịt trên cơ thẻ vạy, cổ họng vang lên tiếng rên trầm đục.
Năng lượng đen chảy vào cơ thể Lâm Động và xuyên qua mọi sự ngăn cản, tụ lại trên xương cốt của hắn khiến màu sắc xương càng thêm thâm trầm.
Cơn đau nhói không thể hình dung nổi cũng xung kích lên não Lâm Động. Dù với định lực của mình thì Lâm Động cũng vẫn thấy choáng váng, nhưng hắn nghiến chặt răng, cố ép mình tỉnh táo. Hắn biết, một khi ý thức bị hôn mê thì cơ thể hắn sẽ nổ tung.
Grào!
Lúc này, thanh quang chói lòa tràn lên bề mặt cơ thể Lâm Động. Thanh quang hội tụ thành hình một con thanh long cuộn mình phía sau hắn. Màu sắc xương cốt của Lâm Động càng thêm thâm trầm thì con rồng phía sau càng thêm thực chất. Những chiếc vảy lấp lánh ánh sáng sống động như thật, phát ra một thứ áp lực mạnh mẽ.
Thời gian trôi đi tẻ ngắt trong Hóa Long Đàm, bất giác đã mười ngày đi qua….
Trong mười ngày này, Lâm Động lúc nào cũng trong trạng thái co giật. Cơn đau đó thậm chí khiến cơ thể hắn tê dại, gần xanh nổi lên như muốn phá vỡ cơ thể.
Con thanh long phía sau hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, thậm chí còn cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của nó. Nó dường như là vật thể sống vậy.
Nếu lúc này chui vào trong cơ thể Lâm Động sẽ thấy xương cốt của hắn đã đen kịt, nhưng đằng sau đó là sự kiên cố không thể hủy hoại.
Thứ mà Long tộc tự hào chỉ có hai thứ là huyết mạch và nhục thể. Huyết mạch không nói ở đây, căn bản của nhục thể chính là xương cốt, mà hiện tại Lâm Động đã có được nhục thể sánh ngang với Long tộc thật sự!
Trước đây không lâu hắn còn mộng tưởng sẽ đạt đến mức cao nhất của Thanh Thiên Hóa Long Quyết. Giờ hắn đã thực hiện được rồi.
– Long cốt của ngươi hiện giờ có lẽ đạt được mức thượng đẳng rồi, không tồi…
Nham lên tiếng.
– Long cốt thượng đẳng sao…vẫn chưa đủ.
Lâm Động mở mắt ra, trong mắt tràn ngập dã tâm cuồng nhiệt.
– Ngươi…muốn long cốt Viễn Cổ?
Nham giật mình.
– Đã đến Hóa Long Đàm thì đương nhiên phải lấy thứ tốt nhất!Truyện linh dị dài kỳ Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân kể về những chuyến phiêu lưu của Diệp Thiếu Dương, truyền nhân của phái Mao Sơn, môn phái nổi tiếng bắt ma trừ yêu trong thiên hạ… Thỉnh chư vị nghé thăm ..!
Lâm Động cười, rồi tâm thần khẽ động, hắc động tăng tốc độ xoay chuyển, phát ra một luồng thôn phệ lực khủng khiếp quấy đảo cả Hóa Long Đàm.