Vũ Động Càn Khôn
Tập 219 [ chương 1096 đến 1100 ]
❮ sautiếp ❯Chương 1096 : Long tộc
Vầng mặt trời màu tím đen sinh ra từ trong cơ thể Tiểu Điêu, trời đất vốn đã ảm đạm nay lại càng đen tối.
Uỳnh!
Ngọn núi kim sắc khổng lồ đủ để chấn áp một cường giả Chuyển Luân Cảnh mang theo sức mạnh đáng sợ ập xuống. Mặt đất rung chuyển, dường như cả sơn mạch sắp sụp đổ vậy.
Cảm giác như ngày tận thế đã đến.
Ầm!
Vầng mặt trời đó phình to ra với tốc độ kinh người. Chỉ trong vài giây đã to hàng vạn trượng, rồi nó giống như cái đọng không đáy ẩn tàng không gian, nuốt gọn ngọn núi kim sắc trước vô vàn ánh mắt kinh ngạc.
Phụt!
Âm thanh kỳ lạ vang lên trong không trung. Vầng mặt trời tử hắc quang trồi lên, ngọn núi kim sắc biến mất một cách quỷ dị. Tuy bề ngoài có vẻ yên lặng không tiếng động nhưng bất cứ ai cũng cảm nhận được bên trong vầng mặt trời đó đang phát ra thứ năng lượng gần như hủy diệt.
Có điều thứ năng lượng đó đang nhanh chóng suy yếu, kim sắc lấp lánh bên trong cũng dần biến mất, năng lượng từ ngọn núi kia bắt đầu mất đi.
Khi luồng năng lượng đó biến mất hoàn toàn thì Thiên Long Yêu Soái sắc mặt kịch biến, rồi trắng nhợt, máu tươi bắn ra, hắn có thể cảm nhận được hắn đã mất đi quyền kiểm soát Cửu Thiên Trùng Phong!
– Sao có thể thế được?
Thiên Long Yêu Soái kinh hãi thất sắc, hắn không thể ngờ được Tiểu Điêu lại có đoạt được Cửu Thiên Trùng Phong.
– Thiên Yêu Điêu ta có thể nuốt gọn trời đất, một món Viễn Cổ Thần Vật thì chẳng có gì khó khăn cả!
Vẻ mặt Tiểu Điêu đầy khinh thường, ánh mắt hắn lạnh như băng, chân bước ra rồi bỗng chốc xuất hiện trước mặt Thiên Long Yêu Soái.
– Uỳnh!
Thiên Long Yêu Soái thấy vậy thì gầm lên giận dữ. Quyền phong hùng hồn bùng phát đánh thẳng về phía công kich của Tiểu Điêu.
Rầm!
Tiểu Điêu đưa bàn tay ra chặn đứng quyền phong của Thiên Long Yêu Soái. Khóe miệng hắn nhếch lên, rồi cong tay lại thành trảo, năm ngón tay sắc bén cắm phập vào thịt Thiên Long Yêu Soái.
Grào!
Thiên Long Yêu Soái mắt đỏ quạch, thân thể nhanh chóng phình to, huyết quang lan tỏa, biến thành một con phi long sáu cánh khổng lồ, tiếng long ngâm bạo nộ vang khắc đất trời.
– Ngươi tưởng biến thành bản thể mà thoát được sao?
Tiểu Điêu cười khảy, so với Thiên Long Yêu Soái lúc này hắn chỉ như một con kiến, nhưng khí thế lại áp chế hoàn toàn Thiên Long Yêu Soái. Song trảo của hắn rạch tan lớp vảy giáp cứng của Lục Dực Phi Long rồi tím chặt lấy một cái cánh nhấc cả con rồng khổng lồ lên rồi ném mạnh xuống một đỉnh núi.
Rầm!
Cả ngọn núi sụp đổ, Lục Dực Phi Long điên cuồng giãy giụa, nhưng hai tay Tiểu Điêu chặt tựa gọng kềm, hung sát khí tràn lên trong mắt, thân hình khẽ động, rồi lại nhấc con rồng lên và quật.
Rầm rầm rầm!
Mặt đất không ngừng chấn động, vô số cường giả sững sờ há hốc mồm nhìn Tiểu Điêu điên cuồng quật Lục Dực Phi Long lên hết ngọn núii này đến ngọn núi khác. Mãi lâu sau, da đầu tất cả đều tê dại, người thanh niên nhìn có vẻ ngoài tuấn mỹ kia không ngờ ra tay lại điên cuồng như vậy.
Grào grào!
Lần lượt vô số ngọn núi sụp đổ dưới bóng đen khổng lồ, tiếng gầm thét thê thảm của Thiên Long Yêu Soái cũng không ngừng vang lên trong không trung. Điều này khiến bọn Kim Viên cơ mặt không ngừng co giật, trong lòng thấy may mắn vì đã rút lui kịp thời.
Chúng cũng khá chấn động trước cảnh tượng này, cùng là đại Yêu Soái ở Thú Chiến Vự, đương nhiên chúng rất rõ thực lực của Thiên Long Yêu Soái. Nhưng lúc này dù hắn đã tế Cửu Thiên Trùng Phong ra nhưng vẫn thảm bại như vậy. Chúng không thể không kinh hãi trước chiến đấu lực kinh người của Thiên Yêu Điêu tộc.
– Lần này hắn không chết thì cũng bị lột mất một lớp da.
Hai người nhìn nhau cùng cười khổ. Ai ngờ được chuyện hôm nay lại biến thành thế này, biết sớm thì đã không gây vào Lâm Động rồi.
Phía dưới, mấy người Lâm Động cũng đang nhìn cảnh tượng cuồng bạo đó, rồi hắn nhìn sang bọn Trần Thông sắc mặt đang vô cùng sợ hãi, hắn khẽ hắng giọng:
– Thật ra bình thường hắn rất thân thiện.
Mấy người Trần Thông cười khan, thực sự hắn không thể liên hệ được một kẻ khiến Thiên Long Yêu Soái thê thảm thế kia với từ “thân thiện”.
– Xem ra trận chiến sắp kết thúc rồi.
Lâm Động vươn vai. Hắn có thể nhận thấy khi tức Thiên Long Yêu Soái đang yếu đi nhanh chóng, rõ ràng hắn đã bị trọng thương vì công kích bạo lực của Tiểu Điêu.
Rầm!
Ngay khi Lâm Động dứt lời thì bóng đen trên trời ập tới, thân thể to lớn của Lục Dực Phi Long bay qua rồi đánh tan tành một vài ngọn núi. Nửa thân thể hắn bị đống đất đã phủ lên, máu tươi chảy ra ồ ạt, mùi tanh nồng bay khắp không gian.
Cường giả có mặt ở đây đều sững sờ nhìn Lục Dực Phi Long đang giãy giụa trong đống đổ nát, nhất thời đều ngậm miệng lại để giữ cho bình tĩnh.
Trên không trung, Tiểu Điêu dần đáp xung, vẻ mặt lạnh lùng, liếc nhìn Lục Dực Phi Long, tay khẽ đập vào nhau, thản nhiên nói:
– Họ là huynh đệ của ta, ngươi dám động vào họ, ta giết ngươi cũng không quá đáng!
Dứt lời, hai con mắt bình thản của hắn quét khắp bốn phía:
– Lôi Uyên Sơn cũng là địa bàn của huynh đệ ta, sau này kẻ nào dám có ý đồ, bất cứ lúc nào ta cũng có thể đón tiếp.
Giọng nói của Tiểu Điêu lần này không ngạo nghễ như trước, nhưng ai cũng nhận ra đằng sau sự bình thản đó là thứ sát ý lạnh như băng.
Kim Viên và Quỷ Điêu Yêu Soái ở đằng xa, cơ mặt đều giật giật, rồi thầm thở dài, bọn hắn biết là Tiểu Điêu đang nói cho mình nghe.
Cả không gian không một ai dám lên tiếng. Vô số cường giả có danh khí không nhỏ ở Thú Chiến Vực cũng rụt rè sợ sệt. Sau khi chứng kiến sự hung hãn của Tiểu Điêu, chẳng một ai dám động vào sát tinh này nữa.
Trong đống phế tích có huyết quang yếu ớt, thân thể của Lục Dực Phi Long thu nhỏ lại rồi biến thành hình người. Thiên Long Yêu Soái thảm hại nằm trong vũng máu, hắn ho dữ dội, máu tươi bắn ra, một lúc sau mới hằm hè nhìn Tiểu Điêu:
– Hay cho Thiên Yêu Điêu bá đạo. Hôm nay ngươi giỏi thi giết ta đi. Nếu không thì bản tọa sẽ không để yên đâu.
Tiểu Điêu dần thu lại nụ cười, đôi mắt ngưng tụ thứ sát ý khiến trời đất hạ nhiệt.
– Ta là Long tộc, nếu ngươi dám giết ta, xem Long tộc có để yên không!
Nhưng Thiên Long Yêu Soái không hề sợ, cười khảy nói.
– Ngươi mà cũng là người của Long tộc? Ngươi tưởng có chút huyết mạch của rồng là được coi là người của Long tộc sao?
Tiểu Điêu châm chọc.
Thiên Long Yêu Soái hừ lạnh một tiếng, huyết quang tụ lại trong lòng bàn tay biến thành một cái đồ đằng của Long tộc. Trên đó lan tỏa thứ uy nghiêm, áp lực của Long tộc chân chính.
– Long tộc đồ đằng?
Ba người trung niên Chuyển Luân Cảnh thấy thế đều chau mày. Loại đồ đằng này chỉ những người được Long tộc chấp nhận mới có, mà những người có nó có thể coi là Long tộc thật sự.
Tiểu Điêu cũng khựng người vì Long tộc đồ đằng.
– Hừ.
Thiên Long Yêu Soái thấy Tiểu Điêu như vậy thì hừ lạnh, thân phận này cũng khiến hắn phải dè chừng rồi chứ?
Thế nhưng ngay lúc đó, chỉ thấy sự châm chọc hiện lên trên mặt Tiểu Điêu:
– Long tộc hiên nay đã đến mức thứ rác rưởi gì cũng nhận vào rồi sao? Điêu gia ta hôm nay muốn xem xem liệu Long tộc có loại tạp chủng như ngươi mà khai chiến với Thiên Yêu Điêu tộc ta không!
Dứt lời, sát ý lại bùng phát, rồi hắn không chút do dự, thân hình lao vút tới, hai ngón tay điểm ra, chùm hắc tử quang bắn tới đánh nổ Long tộc đồ đằng.
– Ngươi!
Thiên Long Yêu Soái thấy Tiểu Điêu không hề kiêng nể gì như vậy, sắc mặt kịch biến, nhưng không đợi hắn nổi điên thì Tiểu Điêu đã xuất hiện phía trước hắn, rồi một quyền đánh ra. Hắc tử quang cuồn cuộn biến thành cự trảo đem theo sức mạnh hung hãn đập xuống Thiên Long Yêu Soái.
Thiên Long Yêu Soái lúc này đã trọng thương nên chỉ có thể giương mắt nhìn cự trảo đánh xuống. Lúc này mắt hắn đã dâng tràn sự sợ hãi, hắn không thể ngờ Tiểu Điêu lại bá đạo đến mức này, không coi thể diện của Long tộc ra gì.
Uỳnh!
Cự trảo hung hăng đánh xuống, thế nhưng khi sắp đánh đến nơi thì không gian phía trước Thiên Long Yêu Soái bỗng biến dạng, hai thân ảnh bước ra, tung chưởng, tiếng long ngâm vang vọng, cự long bay ra đánh tan cự trảo của Tiểu Điêu.
– Vị bằng hữu Thiên Yêu Điêu, có thể tha được thì tha, đâu cần phải hạ sát thủ như vậy?
Một giọng nói trầm đục mang uy lực mạnh mẽ vang lên.
Tất cả mọi người đều di chuyển ánh mắt. Phía trước Thiên Long Yêu Soái là hai thân ảnh, trên người họ tỏa ra thứ áp lực mạnh mẽ đến cực hạn.
Thứ uy lực đó dường nhu ngưng tụ lại phía sau họ hóa thành cự long cuộn mình.
– Long tộc?
Mọi người thấy vậy đều sững người, đồng thời thất thanh kêu lên.
Không ai ngờ được trong có mấy ngày mà hai trong bốn đại ba tộc đã lộ diện.
Chương 1097 : Đối đầu
Tiếng long ngâm vang dội cả khu vực, hai thân ảnh xuất hiện phía trước Thiên Long Yêu Soái, phía sau hộ khí tức ngưng tụ thành hình rộng cuộn mình, áp lực bao trùm cả trời đất.
Hai thân ảnh này vừa xuất hiện đã khiến vô số người chấn động. Người trong tứ bá tộc bình thường khó gặp mà hôm nay xuất hiện tận hai đại bá tộc.
Họ nhìn nhau rồi cười, tình hình lúc này là sao? Thiên Yêu Điêu tộc Long tộc đối đầu với nhau sao? Hình như có phần đáng sợ rồi…
– Người của Long tộc?
Tiểu Điêu cũng chau mày nhìn hai người vừa xuất hiện. Hắn cũng có phần ngạc nhiên, xem ra Thiên Long Yêu Soái đúng là có chút bối cảnh, không chỉ có Long tộc đồ đằng mà còn gọi được cứu viện từ Long tộc.
Trước bao ánh mắt chăm chú, hình ảnh rồng cuộn mình phía sau hai người kia dần tan đi. Cả hai người đó đều khá trẻ, gương mặt cương nghị, uy nghiêm, thân thể tỏa ra thứ khí tức kinh người, hiển nhiên đều đã đạt đến Chuyển Luân Cảnh. Thực lực này trong Long tộc cũng có địa vị không thấp.
Hai người vừa xuất hiện thì nhìn Thiên Long Yêu Soái đang trọng thương, rồi nhìn sang Tiểu Điêu sắc mặt lạnh lùng và ba cường giả Chuyển Luân Cảnh còn lại của Thiên Yêu Điêu tộc, ánh mắt đều có phần ngưng trọng. Một lúc ra liền bốn cường giả Chuyển Luân Cảnh, xem ra người thanh niên tuấn mỹ kia có địa vị không hề đơn giản trong Thiên Yêu Điêu tộc.
– Đoạn đại ca, cứu ta!
Thiên Long Yêu Soái thấy hai người đó xuất hiện thì mừng húm, cuống cuồng gọi.
– Ha ha, vị bằng hữu Thiên Yêu Điêu, tại hạ là Log tộc Đoạn Đào, không biết Thiên Long đã đắc tội gì mà các hạ lại xuống tay mạnh vậy?
Một trung niên nam tử nhìn Thiên Long Yêu Soái một cái rồi cung tay với Tiểu Điêu.
– Hắn định giết huynh đệ của ta. Ngươi nói xem Điêu gia ta cần nhẹ tay sao?
Tiểu Điêu lạnh lùng nói.
– Vị bằng hữu đây, Thiên Long Yêu Soái hiện đã trọng thương, nếu ngươi muốn hả giận thì như vậy cũng được rồi. Ta nghĩ chuyện hôm nay đến đây thôi.
Trung niên nam tử còn lại trầm giọng nói. Hắn có chút quan hệ với Thiên Long Yêu Soái, đương nhiên bây giờ phải nói hộ rồi.
– Từ trước tới giờ làm việc gì ta cũng không thích để lại hậu họa.
Ánh mắt Tiểu Điêu lạnh tanh. Phong cách hành sự của hắn cũng giống Lâm Động, không động thủ thì thôi, đã động thủ thì phải trừ bỏ mọi hậu họa. Thực lực Thiên Long Yêu Soái không tôi, tuy hắn không sợ nhưng vạn nhất sau này hắn ta gây chuyện thì cũng khá phiền phức.
Đoạn Đào thấy Tiểu Điêu không muốn buông tha thì lông mày nhăn lại. Thiên Yêu Điêu tộc đúng là rất mạnh, nhưng Long tộc cũng không phải hạng thường. Hôm nay ra mặt, nếu không phải vì e dè thân phận của Tiểu Điêu thì có lẽ đã ra tay lấy lại thể diện cho Long tộc rồi. Nhưng không thể ngờ hai người họ đã có thái độ thân thirnj như vậy nhưng đối phương vẫn không nể mặt.
– Thiên Long coi như người của Long tộc ta. Hắn từng có đóng góp không nhỏ cho Long tộc, vì thế dù huyết mạch không được thuần chính nhưng vẫn được ba trưởng lão trong tộc đích thân trao tặng Long tộc đồ đằng. Vì thế nếu hôm nay bọn ta ngồi nhìn ngươi giết hắn thì danh tiếng của Long tộc sẽ để đâu?
Đoạn Đào nhìn Tiểu Điêu chằm chằm:
– Lẽ nào bằng hữu thật sự vì chút ân oán nhỏ này mà làm hại đến mối quan hệ giữa hai tộc ta?
Thiên Yêu Điêu và Long tộc đều là nằm trong tứ đại bá tộc, bình thường có thể nói là nước sông không phạm nước giếng. Dù hai bên thỉnh thoảng có xung đột thì cũng không đến mức lấy mạng của đối phương. Vì ai cũng hiểu, nếu hai đại chủng tộc này khai chiến thì chắc chắn sẽ là một trận chiến ác liệt. Mà hai bên rất khó để có thắng thua rõ ràng, chỉ e sẽ lưỡng bại câu thương.
Tiểu Điêu ánh mắt lạnh băng, hắn cũng nhìn Đoạn Đào, nói:
– Hôm nay là tên tạp chủng này muốn giết huynh đệ ta trước, ta làm việc gì cũng là đương nhiên. Nếu các ngươi thật sự muốn bảo vệ hắn thì ta chỉ có thể nói rằng…hậu quả tự chịu!
Tính cách Tiểu Điêu nhìn dường như bá đạo nhưng cũng rất cố chấp. Những việc hắn đã nhận định thì rất khó để thay đổi. Hơn nữa hắn cũng giống Lâm Động, đối mặt với sự uy hiếp lại càng thêm cứng rắn.
Nghe thấy Tiểu Điêu nói vậy, sắc mặt hai người Đoạn Đào đều thay đổi, ánh mắt hơi trùng xuống:
– Vị bằng hữu đây, ngươi chắc chắn mình có khả năng nói lời đó chứ?
– Ha ha, A Điêu là một trong những ứng viên của tộc trưởng kế nhiệm, ngươi nói xem hắn có khả năng không?
Người trung niên Thiên Yêu Điêu tộc cười nhạt.
– Ứng cử viên tộc trưởng?
Mấy chữ đó lọt vào tai, hai người bọn Đoạn Đào đều sững người, sắc mặt lập tức tối lại. Họ có thể đoán được địa vị của Tiểu Điêu trong Thiên Yêu Điêu tộc không thấp, nhưng không thể ngờ vẫn là đánh giá thấp.
Cùng trong tứ bá tộc, đương nhiên họ hiểu thế nghĩa là gì. Nếu sau này Tiểu Điêu thật sự trở thành tộc trưởng Thiên Yêu Điêu, chưa biết chừng chút xung đột hôm nay sẽ ảnh hưởng tới mối quan hệ của hai tộc.
Hai người Đoạn Đào nhìn nhau, cả hai đều thấy khó xử. Thân phận của Tiểu Điêu khiến họ thấy dè chừng, nhưng nếu để Thiên Long Yêu Soái bị giết trước bao nhiêu người thế này thì thể diện Long tộc cũng không còn nữa…
Sự trầm mặc của hai người Đoạn Đào cũng khiến không khí trở nên bức bối, tất cả cùng mím chặt môi, thận trọng theo dõi tình hình.
Kim Viên và Quỷ Điêu Yêu Soái đều thầm quệt mồ hôi lạnh. Tuy cũng là cường hào một phương ở Thú Chiến Vực, nhưng nếu trước mặt hai đại bá tộc thì chẳng là gì hết. Thực lực Chuyển Luân Cảnh tuy cũng là chiến lực hàng đầu, nhưng người ta có nhiều tài nguyên mà thế lực bọn họ không thể sánh được.
Tiểu Điêu nhìn hai người Đoạn Đào, sát khí không ngừng ngưng tụ.
Không khí bức bối kéo dài một hồi lâu, ngay khi Tiểu Điêu định buóc ra thì Lâm Động cuối cùng lắc đầu bất lực, thân hình lướt tới bên cạnh Tiểu Điêu, giơ tay ra ngăn hắn lại.
– Chuyện hôm nay…thôi đi.
Lâm Động cười với Tiểu Điêu.
Tiểu Điêu nghe vậy chau mày, hắn biết rõ tính tình Lâm Động, Lâm Động hành sự dứt khoát nhanh gọn hơn hắn nhiều.
Lâm Động nhún vai, hắn cũng không muốn thẻ Thiên Long Yêu Soái đi, nhưng sự việc lúc này đã liên quan tới quan hệ của Thiên Yêu Điêu và Long tộc. Tuy Tiểu Điêu có địa vị không thấp trong Thiên Yêu Điêu tộc, nhưg quan hệ giữa hai tộc cũng là điều nhạy cảm, không cẩn thận chưa biết chừng sẽ gây nên chấn động lớn.
Hơn nữa Lâm Động cũng nghe thấy rất rõ ràng, Tiểu Điêu chỉ là một trong những ứng cử viên làm tộc trưởng. Cũng có nghĩa là trong tộc vẫn còn những người thuộc thế lực khác cạnh tranh. Vì thế hắn không muốn chuyện này gây tiếng xấu cho Tiểu Điêu ở trong tộc.
Tiểu Điêu nhìn Lâm Động, hắn có thể nhận ra ý Lâm Động muốn nói qua ánh mắt, vì thế sau một lúc trầm mặc, sát khí trong mắt đã tan đi một phần.
Ba người trung niên đứng sau Tiểu Điêu thấy vậy cũng ngạc nhiên. Họ rất hiểu tính cố chấp của Tiểu Điêu, một khi đã có chủ ý thì người khác căn bản không thể thay đổi được, nhưng lúc này…
– Vẫn là vị bằng hữu đây đại lượng. Thiên Long vừa rồi có gì đắc tội ta xin tạ lỗi.
Đoạn Đào thấy vậy cũng thở phào, vội cười.
– Ha ha, tạ lỗi thì không cần. Món Thần Vật mà huynh đệ ta lấy được cũng là lễ tạ lỗi không tồi rồi.
Lâm Động mỉm cười.
Đùa à, muốn thoát thân mà không tổn thất gì, nếu không giữ lại chút gì thì cũng quá có lỗi với bản thân.
– Lâm Động, ngươi!
Thiên Long Yêu Soái nghe vậy lập tức đại nộ. Cứu Thiên Trùng Phong là món Thần Vật rất lợi hại, hồi đó hắn phải mất biết bao tâm huyết mới miễn cưỡng luyện hóa được.
– Im mồm!
Đoạn Đạo trừng mắt quát Thiên Long Yêu Soái, gây rắc rối lớn vậy còn không biết tốt xấu.
Thiên Long Yêu Soái sợ sệt ngậm mồm lại. Tuy cả hai đều là Chuyển Luân Cảnh nhưng hắn biết địa vị của mình trong Long tộc không thể sánh với Đoạn Đào được.
– Nếu tiểu huynh đệ đã thích thì lấy đi. Mọi người yên tâm, sau này Thiên Long sẽ không gây chuyện nữa.
Đoạn Đào cung tay, nói.
– Tốt nhất là như thế, nếu còn lần sau, Điêu gia ta sẽ không nương tay đâu.
Tiểu Điêu lạnh lùng nói. Lời nói của hắn khiến không ít người cười khan, lẽ nào vừa rồi hắn xuống tay còn khách khí sao?
Đoạn Đào chỉ đành gật đầu, trong lòng cũng bực vì bá khí của Tiểu Điêu, rồi vẫy tay. Nhưng khi hắn định đưa Thiên Long Yêu Soái đi thì đột nhiên khựng lại, chau mày như nghĩ điều gì. Một lúc sau mới nhìn Thiên Long Yêu Soái:
– Hửm? Sao vậy?
Thiên Long Yêu Soái bị Đoạn Đào nhìn cũng khó hiểu.
– Vừa rồi…ngươi gọi hắn là gì?
Đoạn Đạo chau mày.
– Lâm Động, tiểu tử đó là con người, ở Yêu Vực cũng rất ngông cuồng…
Thiên Long Yêu Soái không hiểu, nhưng hắn chưa nói hết thì thấy sắc mặt Đoạn Đạo vô cùng phong phú, hắn vội ngậm miệng, thận trọng hỏi:
– Đoạn Đào đại ca, sao vậy?
Đoạn Đạo mặc kệ hắn, quay lại với Lâm Động, cười khan:
– Vị tiểu huynh đệ đây là Lâm Động?
Lâm Động cũng không hiểu ra sao, nhưng vẫn gật đầu.
– Hà hà…
Đoạn Đào xoa xoa tay, rồi vô cùng căng thẳng hỏi:
– Không biết Lâm Động tiểu huynh đệ có biết Thanh Trĩ đại nhân?
Lâm Động chớp mắt, lúc này hắn mới chợt hiểu, khẽ gật đầu:
– Thanh Thiên Hóa Long Quyết mà ta tu luyện là do Thanh Trĩ tiền bối truyền lại, làm sao?
Hắn vừa dứt lời thì thấy trước mắt hoa đi, rồi vô cùng kinh ngạc nhìn thấy Đoạn Đào đang nắm lấy tay hắn, gương mặt vốn uy nghiêm bỗng chốc trở nên nhiệt tình đến cổ quái:
– Ha ha, thì ra là Lâm Động tiểu ca thật.
Thiên Long Yêu Soái và rất nhiều cường giả khác nhìn cảnh tượng hoạt kê này mà sững sờ.
Chương 1098 : Vấn đề của Long tộc
Lâm Động ngạc nhiên nhìn gương mặt vừa rồi còn vô cùng uy nghiêm mà giờ đã rở nên sôi nổi nhiệt tình, nhất thời sững người. Đương nhiên không chỉ hắn, ngay bọn Tiểu Điêu ở bên cạnh cũng kinh ngạc. Chắc hắn không thể ngờ cường giả Long tộc hành sự cẩn mật lại chớp mắt đã biến thành thế này.
– Đoạn đại ca…
Thiên Long Yêu Soái mắt như lồi ra, lời nói đọng lại mãi trong mồm mà không thốt ra được. Rõ ràng cảnh tượng trước mắt gây cho hắn xung kích không nhỏ.
– Chuyện gì vậy?
Hai người Kim Viên Yêu Soái ở phía xa cũng bất ngờ nhìn nhau, trong mắt đều có sự kinh ngạc:
– Lẽ nào Lâm Động còn có quan hệ với Long tộc? Tên tiểu tử này…rốt cuộc có lai lịch thế nào?
– Khụ…
Cuối cùng Lâm Động cũng sực tỉnh, hắn nhìn tay mình bị Đoạn Đào nắm chặt, bối rối hắng giọng, rồi rút tay về:
– Sao vậy, Đoạn Đào đại ca đã nghe đến ta sao?
Thật ra Lâm Động lúc này cũng rất kinh ngạc, nhìn Đoạn Đạo rõ ràng là đã nghe thấy tên hắn. Điều này khiến hắn thấy rất kì lạ. Tuy có chút danh tiếng ở dmh nhưng không thể truyền tới tận Yêu Vực, huống hồ đây lại là Long tộc, một trong tứ bá tộc.
– Ha ha, trước đây không lâu Thanh Trĩ đại nhân từng chuyển lời về Long tộc, đặc biệt nhắc tới Lâm Động tiểu ca.
Đoạn Đào cười.
Lâm Động hơi gật đầu, quả nhiên là tin tức Thanh Trĩ truyền về. Xem ra dường như hắn cũng có địa vị không thấp ở Long tộc. Nhưng dường như điều này cũng không có gì lạ. Dù sao thì đó cũng là cường giả Luân Hồi Cảnh thật sự. Hơn nữa sống bao nhiêu năm như vậy, dù trong Long tộc, một chủng tộc tuổi thọ rất dài, cũng tuyệt đối nằm ở tầng thứ cổ xưa.
– Nếu biết là Lâm Động tiểu ca từ sớm thì đã không phiền phức thế này.
Đoạn Đào cười cười, rồi vẫy tay, Thiên Long Yêu Soái chần chừ một chút rồi tiến lại.
– Thiên Long, lần này ngươi lỗ mãng rồi, còn không mau xin lỗi Lâm Động tiểu ca.
Nghe vậy, không chỉ Thiên Long Yêu Soái trố mắt lên mà ngay Tiểu Điêu và ba cường giả Thiên Yêu Điêu tộc cũng kinh ngạc nhìn Lâm Động. Vừa rồi trước mặt Tiểu Điêu, Đoạn Đào cũng không ân cần như vậy…
– Đoạn đại ca…
Thiên Long Yêu Soái cũng không hiểu sự thay đổi này, liền ngẩn người ra.
– Lâm Động tiểu ca chính là người nhận truyền thừa của Thanh Trĩ đại nhân, lẽ nào ngươi được đắc tội?
Ánh mắt Đoạn Đạo tối sầm lại.
– Thanh Trĩ đại nhân…
Nghe thấy cái tên đó, Thiên Long Yêu Soái giật mình. Là người trong Long tộc đương nhiên hắn biết cái tên đó trong tộc có ý nghĩa gì. Đó là một trong những người có địa vị cao nhất trong tộc rồi. Hắn không thể ngờ Lâm Động lại có liên quan đến đại nhân vật trong truyền thuyết như thế/
Trong trời đất này, Chuyển Luân Cảnh tuy chỉ cách Luân Hồi Cảnh một bước, nhưng có vô số cường giả thiên phú tuyệt vời đến cuối đời cũng không đi được một bước đó. Khoảnh cách giữa hai tầng thứ là vô cùng lớn. Vì thế mà ngay Thiên Long Yêu Soái có thực lực Chuyển Luân Cảnh vẫn kính sợ trước mặt cường giả Luân Hồi Cảnh chân chính.
– Ha ha, Thiên Long Yêu Soái cũng từng rất hứng thú với Thanh Thiên Hóa Long Quyết của ta…
Lâm Động nửa cười nửa không nhìn Thiên Long Yêu Soái.
Đoạn Đào nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi. Thiên Long Yêu Soái thấy tình hình không tốt, vội cười khan:
– Lâm Động tiểu ca nói gì vây. Đó là ta nhất thời không biết kiềm chế. Nếu biết đó là của Thanh Trĩ đại nhân truyền lại thì ra nào có gan.
– Lâm Động tiểu ca, đôi lúc Thiên Long hành sự đúng là lỗ mãng, mong tiểu ca đừng trách.
Đoạn Đào bao quyền cười.
– Lâm Động tiểu ca, đôi lúc Thiên Long hành sự đúng là lỗ mãng, mong tiểu ca đừng trách.
Đoạn Đào bao quyền cười.
Lâm Động cười, mức độ nhiệt tình của Đoạn Đào khiến hắn thấy bất thường. Tuy Thanh Trĩ có địa vị rất cao ở Long tộc, nhưng dù gì Đoàn Đạo cũng không phải nhân vật tầm thường. Dù vì Thanh Trĩ mà vui vẻ với hắn thì cũng không đến mức phải…lấy lòng thế này chứ?
– Việc này đến đây là kết thúc, Đoạn Đào đại ca cũng không cần để tâm. Mọi việc đã giải quyết xong thì bọn ta đi đây.
Lâm Động cung tay với Đoạn Đào.
Đoạn Đào thấy Lâm Động muốn đi vội vàng ngăn lại:
– Ấy, Lâm Động tiểu ca đừng vội, đừng vội…
Lâm Động nheo mắt, nhìn Đoàn Đạo cười, khẽ nói:
– Đoạn đại ca có việc gì không?
Đoạn Đào hơi khựng lại một chút rồi cười khổ, gật đầu khẽ nói:
– Là Long tộc có chút chuyện muốn nhờ Lâm Động tiểu ca giúp đỡ.
Lâm Động kinh ngạc, chuyện của Long tộc lại cần nhờ đến hắn?
– Này, vấn đề mà Long tộc các ngươi cũng không giải quyết được thì Lâm Động đi làm được gì?
Tiểu Điêu tiến tới, ánh mắt không thân thiện, nói.
Ba cường giả Thiên Yêu Điêu tộc cũng nhìn Đoạn Đào, ánh mắt đều mang sự kinh ngạc.
Đoạn Đào nhìn Tiểu Điêu, hơi lưỡng lự một chút rồi vung tay lên, một quầng sáng chùm lấy ba người. Rõ ràng hắn không muốn ai nghe thấy cuộc nói chuyện.
– Đây là lời của Thanh Trĩ truyền lại, ngài bảo vấn đề hiện nay của Long tộc, có lẽ chỉ có Lâm Động tiểu ca mới giải quyết được.
Đoạn đào lắc đầu.
– Ồ?
Lâm Động cũng khá ngạc nhiên, rồi hắn nheo mắt lại, mười ngón tay đan nhau, khẽ nói:
– Lẽ nào là…vấn đề về dị ma?
Nghe thế Đoạn Đào cũng khựng người, rồi gật đầu bất lực, hắn không ngờ Lâm Động lại đoán được ra luôn như vậy.
Lâm Động nheo mắt, quả nhiên như hắn nghĩ, thực lực Long tộc tuy mạnh, lúc nào cũng có thể có người mạnh hơn hắn nhiều lần. Nhưng họ lại cần hắn giúp, nghĩ đi nghĩ lại, trên người hắn cũng chỉ có Tổ Thạch là có sức mạnh khắc chế dị ma mà thôi…
Hơn nữa, cũng chỉ có dị ma quỷ dị mới khiến mạnh như Long tộc cũng phải đau đầu.
– Dị ma? Là bọn chúng sao?
Tiểu Điêu cũng chau mày, xem ra với hắn cũng hiểu chút ít về thứ này. Dù thế nào thì hắn cũng là người mang Tổ Thạch trước đây. Đương nhiên mức độ Lâm Động nắm bắt được Tổ Thạch đã vượt xa Tiểu Điêu hồi đó.
– Tình hình chính xác thế nào?
Lâm Động nhìn Đoạn Đào, hỏi.
– Điều này đành đợi khi Lâm Động tiểu ca đến Long tộc rồi nói kỹ hơn.
Đoạn Đào cười khổ:
– Việc này rất gấp, sau khi Thanh Trĩ đại nhân dặn dò thì bọn ta vẫn thầm tìm kiếm Lâm Động tiểu ca, không ngờ hôm nay lại gặp ở đây.
– Còn phải đến Long tộc?
Tiểu Điêu hồ nghi nhìn Đoạn Đào. Thực lực Lâm Động tuy đã tiến bộ lớn, nhưng nếu vào Long tộc mà xảy ra chuyện gì thì không có cơ hội mà thoát thân.
– Vị bằng hữu Thiên Yêu Điêu đây không cần lo lắn. Long tộc bọn ta cũng không phải tiểu tộc bình thường, đương nhiên không dùng thủ đoạn đó. Hơn nữa Lâm Động tiểu ca có quan hệ với Thanh Trĩ đại nhân. Long tộc đương nhiên phải coi là bằng hữu.
Đoạn Đào vội nói.
Lâm Động cười:
– Đoạn Đào đại ca nghĩ nhiều rồi. Thanh Trĩ tiền bối có ơn với ta, ngài ấy cũng là ngươi của Long tộc, Long tộc có khó khăn đương nhiên ta phải giúp đỡ.
Đúng là hắn cũng có hứng thú không nhỏ với Long tộc, lớn nhất vẫn là “Viễn Cổ Hóa Thần Đàm mà Thanh Trĩ đã nhắc tới. Lâm Động muốn tu luyện Thanh Thiên Hóa Long Quyết đến mức đại thành thật sự thì “Hóa Long Cốt” là không thể thiếu. Hắn còn vẫn đang đau đầu làm thế nào để kéo quan hệ, không ngờ bây giờ Long tộc lại tìm đến tận nơi.
Theo Thanh Trĩ ói thì dường như “Viễn Cổ Hóa Long Đàm” vô cùng quan trọng với Long tộc, người ngoài căn bản không được vào trong. Nhưng giờ Long tộc cần hắn giúp, nếu vậy thì có thể dựa vào điều này để yêu cầu Long tộc cho hắn vào Viễn Cổ Hóa Long Đàm rồi.
– Vậy thì đa tạ Lâm Động tiểu ca. Ân tình này Long tộc sẽ ghi nhớ!
Đoạn Đào nghe thế thì mừng rỡ.
– Ngươi đồng ý nhanh vậy sao? Làm việc mà không có lợi ích gì không phải tác phong của ngươi. Những lời nói suông vậy mà ngươi cũng tin?
Tiểu Điêu tiến tới sát Lâm Động nói nhỏ.
Lâm Động không nói gì, Đoạn Đào cũng bối rối hắng giọng:
– Chỉ cần Lâm Động tiểu ca giải quyết giúp Long tộc vấn đề trước mắt, chắc hẳn tộc ta cũng không bạc đãi đâu.
– Đoạn Đào đại ca, mọi người định bao giờ khởi hành?
Lâm Động hỏi.
– Theo ý của Lâm Động tiểu ca. Đương nhiên, càng nhanh càng tốt.
Đoạn Đào lưỡng lự một chút rồi nói.
Lâm Động khẽ gật đầu, hắn có thể nhận ra sự lo lắng trên gương mặt Đoạn Đào, rồi cảm thấy chấn động, rốt cuộc Long tộc xảy ra chuyện gì lại gấp gáp vậy?
– Vậy thì ba ngày nữa lên đường. Ba ngày tới bọn ta còn phải sắp xếp việc trong Lôi Uyên Sơn.
Lâm Động nghĩ rồi nói.
– Được, ba ngày sau ta đến đón Lâm Động tiểu ca. Còn về Lôi Uyên Sơn, Lâm Động tiểu ca yên tâm, trong thời gian nếu kẻ nào dám nói ra nói vào, đừng nói ngươi, Long tộc cũng không tha cho hắn!
Đoạn Đào trầm giọng nói, còn liếc mắt nhìn Thiên Long Yêu Soái. Hắn ta cười bối rối gật đầu, giờ hắn không còn chút ngạo khí nào nữa, đương nhiên hắn nhận ra tình hình lúc này. Rõ ràng Lâm Động đã thành người vô cùng quan trọng của Long tộc. Nếu còn đắc tội có lẽ Long tộc cũng không muốn bảo vệ hắn nữa.
– Ha ha, vậy cứ quyết định vậy.
Lâm Động cười.
Đoạn Đào thấy thế cũng không nói gì thêm, bao quyền rồi đưa Thiên Long Yêu Soái nhanh chóng rời đi. Sau khi bọn họ đi, không khí ở đây dần thả lỏng. Mọi người đều nhìn Lâm Động với ánh mắt chấn động, Đoạn Đào vừa nói như vậy thì sau này còn ai dám đắc tội Lôi Uyên Sơn?
Có ai ngờ được một Lôi Uyên Sơn nhỏ bé chẳng có gì nổi bật này lại có quan hệ chặt chẽ với Thiên Yêu Điêu và Long tộc như vậy?
Lúc này, rất nhiều cường giả và thế lực lúc này đã hoàn toàn từ bỏ ý định đoạt Thần Vật từ tay Lâm Động, tất cả đều cảm thán và không cam lòng dẫn người rời khỏi Thần Vật sơn mạch.
Lâm Động nhìn cảnh đó cười, rồi quay sang nhìn Tiểu Điêu:
– Đi thôi, theo ta về Lôi Uyên Sơn trước. Ba huynh đệ ta tụ họp lại với nhau rồi sau đó…hà hà ta muốn xem xem rốt cuộc Long tộc gặp phải vấn đề lớn gì.
Chương 1099 : Đến Long tộc
Sau khi bọn Lâm Động khải hoàn trở về, Lôi Uyên Sơn rơi vào trạng thái hoan hỷ không ngớt. Mọi việc xảy ra ở Thần Vật sơn mạch khiến ngay cả những cường giả lâu đời cũng cảm tháy nhiệt huyết sục sôi. Ai có thể ngờ, một Lôi Uyên Sơn thực lực không phải hàng đầu Thú Chiến Vực lại có thể tạo nên sự kiện lớn như vậy, thậm chí ba đại Yêu Soái cũng không dám bất mãn?
Thành tựu này khiến người trong Lôi Uyên Sơn khó lòng giấu nổi niềm tự hào. Mà đó hiển nhiên là không phải do thống lĩnh Từ Chung trước đây đem lại rồi. Lúc đó Lôi Uyên Sơn còn phải cúi đầu xưng thần với Huyết Long Điện, tuy hạ mình trước cường giả cũng không phải điều gì xấu mặt, nhưng dù sao thế gian này chẳng ai lại muốn đứng dưới người khác…
Mọi người trong Lôi Uyên Sơn đều biết rõ, từ nay về sau, địa vị của Lôi Uyên Sơn ở Thú Chiến Vực đã vượt qua ba đại thế lực như Huyết Long Điện.
Ở Thú Chiến Vực này cũng chẳng còn kẻ nào dám khiêu chiến Lôi Uyên Sơn nữa.
Nếu trước đây một số cường giả trong lòng chưa thật sự hài lòng về việc Lôi Uyên Sơn đổi chủ, thì hiện nay cuối cùng họ cũng đã hoàn toàn chấp nhận và kính sợ vị tân Yêu Soái.
Hon tin rằng, dưới sự thống trị của tân Yêu Soái và người thanh niên kia, uy danh Lôi Uyên Sơn chắc chắn sẽ vang dội khắp Yêu Vực!
…
Trên một ngọn núi, Lâm Động nhìn xuống Lôi Uyên Sơn đang trong không khí vui vẻ hào hứng, cũng khẽ thờ ra một hơi. Khi đối diện với ba đại Yêu Soái, hắn vốn tưởng phải từ bỏ Lôi Uyên Sơn, nhưng không ngờ cục diện lại biến chuyển thế này.
– Xem ra một năm nay ngươi sống cũng rất thú vị. Loạn Ma Hải là nơi khá tốt, hồi đầu ta cũng ở đó một thời gian…
Đột nhiên từ phía sau có tiếng cười vọng lại, Lâm Động quay ra nhìn thì thấy trên tảng đá xanh, Tiểu Điêu đang uể oải ngồi, tay cầm hũ rượu, bên cạnh là Tiểu Viêm.
– Đúng là ở đó rất thú vị.
Lâm Động cảm khái, từ sau khi tỉnh dậy từ Huyền Linh Đảo, hắn đã trải qua rất nhiều việc, mãi đến cuối cùng dần có danh tiếng ở Loạn Ma Hải. Trong đó có bao nhiêu nguy hiểm thì chỉ có hắn mới rõ.
– Điêu gia ta cũng hơi đen đủi. Khi về Yêu Vực thì đã bị trọng thương, cũng may là có cách liên lạc về gọi người trong tộc đến cứu, sau đó bế quan đến mười ngày trước.
Tiểu Điêu chép miệng, nhấc hũ rượu lên uống một hơi, trầm mặc một chút rồi khẽ cười:
– Lúc đó ta còn tưởng cả đời này không gặp được hai người nữa.
– Chúng ta đều phúc lớn mạng lớn, không dễ chết vậy đâu.
Tiểu Viêm gãi đầu cười, hắn lúc này không còn chút hung sát khí nào khi ở trước mặt cường giả Lôi Uyên Sơn.
Tiểu Điêu cười, tay khẽ búng lên hũ rượu lẩm bẩm:
– Ba lão cẩu đó…ra tay cũng thật ác…
Trên không trung, không khí dường như đặc quánh lại. Ba gương mặt vốn đang tươi cuồi bỗng nhiên tràn ngập sự lạnh lùng. Việc xảy ra Dị Ma Thành vẫn là cái gai trong tim họ.
Ba huynh đệ Lâm Động đều có ngạo khí của riêng mình. Thế nhưng ở Dị Ma Thành lại bị đuổi giết như chó nhà có tang, chạy khỏi Đông Huyền Vực. Thậm chí Lâm Động còn bị ép rời khỏi Đạo Tông…
– Nếu giờ Điêu gia ta là tộc trưởng Thiên Yêu Điêu tộc thì sẽ trực tiếp dẫn Thiên Yêu Điêu tộc quay về Đông Huyền Vực mà chém chết ba lão cẩu đó…
Mắt Tiểu Điêu tràn ngập sát ý.
– Không cần vội.
Lâm Động cười, cũng ngồi xuống trên tảng đá bên cạnh.
– Năm đó để giết Lâm Lang Thiên ta đã phải nhẫn nhịn nhiều năm như vậy. Nay mới một năm đã là gì?
Thực lực Thiên Yêu Điêu tộc quả thật rất mạnh, nhưng dù sao cũng cách Đông Huyền Vực quá xa. Hơn nữa khi Thiên Yêu Điêu tộc ngang ngược xâm phạm thì dễ khiến các siêu cấp tông phái bản địa phản đối.
– Còn nhớ khi đi ta đã nói với ba lão cẩu đó điều gì không?
Lâm Động quay sang nhìn hai người Tiểu Điêu:
– Ta nói…đến khi ba huynh đệ trở lại Đông Huyền Vực thì đó là ngày Nguyên Môn diệt môn.
– Ta có dự cảm, ngày đó không còn xa nữa đâu…
Lâm Động lấy hũ rượu từ tay Tiểu Điêu, uống một hơi, một luồng hơi nóng tỏa ra trong cơ thể. Hắn ngẩng lên nhìn về phía đông, sâu trong ánh mắt ẩn tàng một nỗi nhớ và tình cảm sâu nặng.
Vương triều Đại Viêm nhỏ bé có cha mẹ đã chứng kiến từng bước trưởng thành của hắn, còn có gia tộc của hắn nữa.
Trong Đạo Tông có sư huynh đệ của hắn, còn có một tiểu nữ hài từng bảo vệ hắn, thậm chí để giữ tính mạng cho hắn mà lấy mạng sống để buộc Ứng Huyền Tử hiện thân, người vừa ngang bướng vừa khiến người ta ấm áp.
Trong vùng đất rộng lớn đó còn có một nữ tử khiến hắn không thể quên. Dù ngoài miệng Lâm Động có thừa nhận hay không thì trong lòng hắn hiểu rằng, nguyên nhân không nhỏ khiến hắn rời khỏi vương triều Đại Viêm là vì muốn theo đuổi và nắm bắt được hình bóng nho nhã tựa bông tuyết liên thoáng qua cuộc đời…
Ở nơi xa hơn còn có một thiếu nữ trước đây vẫn theo sát hắn như cái đuôi, chỉ là không biết nay cô bé ở Hắc Ám Điện thế nào rồi. Hắn vốn đã nói sẽ đứng ở phía trước, đón nhận mọi phong ba cho cô bé, để cô sống vui vẻ như trước đây.
Phù…
Lâm Động thở ra một làn hơi trắng, khóe miệng dần nhướn lên, tự tin mà dịu dàng.
Hãy đợi ta, ta sắp về rồi, rất nhanh thôi…
Ba ngày nhanh chóng qua đi, nhưng trong ba ngày này Lôi Uyên Sơn náo nhiệt vô cùng, thủ lĩnh thế lực các phương tụ về đâ, thậm chí những thế lực muốn thoát khỏi tay Lôi Uyên Sơn đều đến để thể hiện lòng trung thành đối với Lôi Uyên Sơn. Sau sự việc ở Thần Vật sơn mạch, danh tiếng của Lôi Uyên Sơn ở Thú Chiến Vực đã đạt đến mức kinh người.
Những việc này Lâm Động cũng giao cho Tiểu Viêm xử lý, có sự trợ giúp của bọn Trần Thông, chắc Tiểu Viêm cũng kiểm soát được Lôi Uyên Sơn. Tiểu Viêm vốn rất hung hăng, đó cũng là điều mà chủ nhân của thế lực trong Yêu Vực cần có. Ở nơi cá lớn nuốt cá bé này, sự khống chế áp lực cao mới là vương đạo thật sự.
Vì có được Huyền Thiên Điện, lượng Thần Vật trong tay Lâm Động đã nhiều đến mức kinh người. Tuy hắn không bận tâm mấy món Thần Vật bình thường, nhưng với nhiều cường giả thì đó là thứ chỉ cầu mà không được rồi. Vì thế khi về Lôi Uyên Sơn, hắn cũng thực hiện lời hứa, tất cả chư tướng Lôi Uyên Sơn mỗi người đều có một món Thần Vật, điều này khiến bọn Trần Thông cảm động không ngớt.
Ngoài ra, Lâm Động cũng tỉ mỉ chọn ra một loạt Thần Vật giao cho Tiểu Viêm trang bị cho Hổ Phệ Quân. Sau khi trang bị, chiến đấu lực của đội quân này chắc chắn sẽ đạt đến mức kinh người. Tiểu Viêm cộng với sức mạnh của đội quân này tuyệt đối có thể kháng cự được với cường giả Chuyển Luân Cảnh.
Lôi Uyên Sơn sẽ trở thành địa bàn của ba huynh đệ họ. Sau này khi trở về Đông Huyền Vực, chắc chắn sẽ có tác dụng không nhỏ. Nhưng Lôi Uyên Sơn hiện tại hiển nhiên thực lực chưa đạt đến mức đó. Vì thế Lôi Uyên Sơn vừa hay có thể tận dụng danh tiếng hiện nay để mở tộng. Chắc hẳn dưới sự hấp dẫn của Thần Vật sẽ có không ít cường giả muốn đến đầu quân cho Lôi Uyên Sơn. Chỉ cần họ gia nhập Lôi Uyên Sơn là Tiểu Viêm tự khắc có cách khiến họ quy thuận.
Cùng với việc mở rộng danh tiếng, chắc hẳn không lâu sau đó, thực lực chỉnh thể của Lôi Uyên Sơn đã tăng lên vượt bậc. Lôi Uyên Sơn đến lúc đó mới trở thành lá bài mạnh nhất của Lâm Động khi họ trở về Đông Huyền Vực.
…
– Ngươi thật sự định một mình theo chúng đến Long tộc?
Phía trước một tòa đại điện Lôi Uyên Sơn, Tiểu Điêu nhíu mày nhìn Lâm Động. Đã đến hạn ba ngày, Lâm Động cũng sắp lên đường đến Long tộc.
– Không cần lo lắng, nếu Long tộc thật sự có ý xấu với ta thì không cần phải dùng cách này.
Lâm Động cười.
– Chỉ là, sau khi ta đi thì ngươi phải giúp Tiểu Viêm một chút.
– Ừm, ta sẽ giúp hắn một thời gian.
Tiểu Điêu gật đầu:
– Sau đó thì ta cũng phải về Thiên Yêu Điêu tộc. Ta có cơ hội trở thành tộc trưởng kế nhiệm, nhưng mất tích nhiều năm như vậy, một số kẻ trước bị ta áp chế đang có ý định nổi dậy. Hề, thứ của Điêu gia ta muốn cướp đi đâu phải dễ.
– Đợi từ Long tộc về, ta sẽ đến Thiên Yêu Điêu tộc giúp ngươi.
Lâm Động hơi nhíu mày, xem ra Tiểu Điêu cũng có đối thủ đáng gờm trong tộc.
– yên tâm, nếu có việc gì cần giúp thì ta không khách khí đâu.
Tiểu Điêu gật đầu, giờ họ không còn nhỏ yếu như trước đây nữa. Tuy Lâm Động chỉ là Tử Huyền Cảnh tiểu thành, nhưng Tiểu Điêu biết rõ nếu có ý đồ với hắn thì hậu quả sẽ rất thê thảm.
Lâm Động mỉm cười, định nói gì đó nhưng thần sắc bỗng khẽ động, ngẩng lên thì thấy từ xa có hai quang ảnh như xé tan hư không lao vút tới, thì ra là hai người Đoạn Đào.
– Lâm Động tiểu ca đã sẵn sàng chưa?
Đoạn Đào nhìn Lâm Động cười.
– Đi thôi, Đoạn Đào đại ca!
Lâm Động gật đầu, trong mắt hiện lên sự trông chờ, hắn cũng rất hiếu kỳ về Long tộc, một trong tứ bá tộc mà.
Chương 1100 : Long tộc
Phía bắc Yêu Vực.
Đây là một vùng hoang địa rộng mênh mông. Trên đại địa là vô số dãy núi tựa những con cự long, những ngọn cây cổ thụ cao hàng vạn trượng đứng sừng sững như những ngọn núi nhỏ. Cành lá cũng bao phủ phạm vi hàng nghìn trượng, cả không gian lan tỏa một thứ khí cổ xưa.
Chốc chốc lại có tiếng các loài thú gầm rít, trong tiếng kêu mang đầy thứ hung khí hoang dã khó thuần.
Nơi này được gọi là Long Vực. Tính ra, có thể coi đây là nơi có ít thay đổi nhất từ thời Viễn Cổ đến giờ. Trên mặt đất có vô số thiên tài địa bảo, nhưng lại rất ít người dám đến đây tìm bảo vật. Vì đây là địa bàn của Long tộc.
Là một trong tứ đại bá tộc còn lại của yêu thú giới, địa vị của Long tộc nằm trên đỉnh của kim tự tháp. Chẳng có mấy kẻ dám gây chuyện trong phạm vi địa bàn của họ.
Ầm!
Không gian trên bầu trời bỗng nhiên biến dạng, không gian tạo thành một cái vòng xoáy, ba thân ảnh bước ra, nhìn kỹ thì chính là ba người bọn Lâm Động, Đoạn Đào.
Hai vùng đất vốn cách nhau khá xa, nhưng cũng may thực lực của Đoạn Đào đã đủ để tạo vùng không gian chuyển dịch nên đi cũng tiết kiệm được rất nhiều thời gian và tinh lực.
– Nguyên lực trời đất thật đậm đặc.
Lâm Động bước ra khỏi vòng xoáy không gian, quét mắt nhìn thì lập tức thấy kinh ngạc. Nguyên lực ở nơi này rõ ràng hơn nhiều lần so với Thú Chiến Vực. Tu luyện ở nơi thế này chắc hẳn sẽ mất ít công mà hiệu quả lại lớn.
– Hà hà, khu vực này chỉ có Long tộc và bằng hữu Long tộc mới vào được. Trong phạm vi mười vạn dặm quanh đây không có bất cứ chủng tộc nào tồn tại.
Đoạn Đào cười.
Lâm Động cũng cười, xem ra Long tộc cũng thật bá đạo, trực tiếp lấy đất xưng vương, nhưng với thực lực của Long tộc thì hành sự bá đạo một chút cũng phải. Dù sao thì trong thế giới này, sức mạnh là lớn nhất, thực lực mạnh thì quy tắc cũng không hạn chế được.
– Đi thôi, Lâm Động tiểu ca. Long tộc ở khu trung tâm Long Vực, sắp đến rồi.
Đoạn Đào cười, khi thấy Lâm Động gật đầu, hắn bay trước dẫn đường.
Chặng đường tiếp theo không mất quá nhiều thời gian. Chỉ một giờ sau là ba người đã vào sâu trong Long Vực. Càng vào sâu, nguyên lực càng trở nên đậm đặc. Thậm chí ngay sau đó không khí cũng trở nên ẩm ướt. Đó là do hiện tượng khi nguyên lực bão hòa đến một mức nhất định.
Lâm Động ngạc nhiên nhìn cảnh tượng đó, thần sắc khẽ động, nhìn về phía trước. Không gian ở đó có dấu hiệu biến dạng, giống như có một lớp vách ngăn vô hình tách biệt giữa trong và ngoài vậy.
Tuy tấm vách vô hình như Lâm Động lại nhìn cảm nhận được rõ ràng phía trước dường như là một thứ trận pháp khủng khiếp. Nếu hắn đoán không nhầm thì đó có lẽ là trận pháp hộ tộc của Long tộc. Uy lực của thứ trận pháp này có thể hình dung bằng hai chữ “hủy diệt”.
– Lâm Động tiểu ca tạm thời đợi một lát để ta khai khởi trận pháp.
Đoạn Đào cười với Lâm Động, rồi nắm tay lại, ánh sáng tụ lại trong lòng bàn tay biến hành một đạo Long tộc đồ đằng. Nó giống như con rồng tí hon cuộn mình, phát ra thứ sinh khí và uy lực rất thực.
Grào!
Tiếng long ngâm vang lên, rồi nó biến thành một tia sáng bắn thẳng lên tấm vách vô hình phía trước. Không gian chầm chậm méo mó rồi tách ra một khe hở.
Uỳnh!
Ngay lúc đó, một luồng nguyên lực hùng hồn gần như thực chất trào ra như mãnh hổ sổ lồng. Trong lượng nguyên lực đó còn có vô vàn tiếng gào thét khiến Lâm Động cũng thấy chấn động. Nguyên lực đậm đặc đến mức này mới có cảnh tượng này phải không?
– Đi thôi.
Đoạn Đào đi vào khe hở trước, Lâm Động lưỡng lự một chút rồi bước vào theo.
Khi bước qua khe hở không gian, Lâm Động thấy mắt mình hoa lên, cảnh tượng trước mặt đột nhiên thay đổi, nhưng không đợi Lâm Động nhìn rõ thì hắn bỗng thấy cơ thể rơi xuống mười mấy trượng.
– Cái này…
Nguyên lực trong cơ thể hắn vận chuyển, vội vàng giữ vững cơ thể. Gương mặt hắn cuối cùng cảm thấy kinh ngạc, nguyên lực trời đất trong Long tộc lại đến mức có thể ảnh hưởng tới tốc độ của con người rồi sao.
Trong lòng cảm thán, Lâm Động ngẩng lên nhìn đại bản doanh của Long tộc với ánh mắt hiếu kỳ. Đó là một vùng đại dương mênh mông không nhìn thấy điểm cuối. Những cái cây khổng lồ cao đến hàng mấy vạn trượng, trên cành cây phủ đầy những đường hoa văn cổ xưa. Điều khiến Lâm Động kinh ngạc đó là những cái cây khổng lồ như trụ trời đó lại như vật thể sống nuốt gọn nguyên lực trong trời đất.
– Đó là nguyên thụ, là loại cây thần chỉ tồn tại ở thời Viễn Cổ. Chúng có khả năng chế tạo nguyên lực, chỉ cần hấp thụ một lượng ít nguyên lực là nó có thể tạo ra một lượng nguyên lực hùng hồn mà thanh thuần. Nó luôn luôn hập thụ rồi nhả ra không ngừng như vậy không bao giờ dừng.
Đoạn Đào thấy Lâm Động bị chấn động như vậy bèn lên tiếng giới thiệu.
– Nguyên thụ.
Lâm Động liếm môi, gương mặt đầy vẻ không tưởng nổi. Đây mới thực sự là đồ tốt. Nhớ hồi ở Đạo Tông, vì một viên chủng tử của Tiên Nguyên Cổ Thụ mà Ứng Huyền Tử bọn họ đã phấn khích như vậy. Hãy nhìn xem, viên chủng tử đó căn bản không thể bằng được cái gọi là nguyên thụ này. Hơn nữa, số lượng nguyên thụ ở đây cũng đạt đến mức kinh người. Chẳng trách mà nguyên lực trong Long Vực lại dồi dào đến vậy.
Trên bầu trời rộng lớn còn nhìn thấy vô số dòng đan hà không điểm tận cùng chạy ngang bầu trời. Ở nơi xa hơn dường như có tiếng long ngâm vọng lại, thấp thoáng còn nhìn thấy một số cái bóng khổng lồ chơi đùa trong đó.
Ở chân trời phía trên cao hơn là một quầng sáng khổng lồ phủ đầy phù văn huyền ảo. Những đạo phù văn đó nhìn từ xa giống như hư ảnh của cự long hàng vạn trượng.
– Trận pháp đáng sợ thật.
Lâm Động chỉ nhìn trận pháp một lần là thấy run rẩy. Hắn biết có lẽ đó là trận pháp hộ tộc của Long tộc. Uy lực đó tuyệt đối có khả năng tiêu diệt cường giả Chuyển Luân Cảnh. Thậm chí cường giả Luân Hồi Cảnh cũng không dám coi thường.
– Đây là trận pháp hộ tộc của Long tộc. Trong trận đại chiến Viễn Cổ, từng có ba Dị Ma Vương dẫn quan tấn công Đại Hư Không Thần Trận nhưng đã bị trận pháp này giết bằng sạch.
Đoạn Đào nhìn trận pháp khổng lồ trên không trung, ánh mắt cũng có phần kính sợ, khẽ nói.
Lâm Động chấn động, tuy hắn cũng đoán được trận pháp lợi hại nhưng không ngờ lại khủng khiến đến mức này.
– Cũng không có gì đáng kinh ngạc, Đại Hư Không Thần Trận cũng không phải do Long tộc tạo ra.
Nham đột nhiên lên tiếng.
– Không phải do Long tộc tạo ra?
Lâm Động sững người.
– Đó là của chủ nhân ta, chỉ là sau đó cho Long tộc mà thôi.
Nham nhạt giọng nói.
– Thì ra là như vậy.
Lúc này Lâm Động mới chợt hiểu, thì ra là của đại nhân vật đó, chẳng trách mà khủng bố đến vậy.
– Càn Khôn Cổ Trận trong tay ngươi nếu thi triển hết mức thì cũng không yếu hơn Đại Hư Không Thần Trận đâu. Có điều, ngươi chỉ có trận pháp, nếu có trận bàn thì càng lợi hại hơn.
Nham nói có phần tiếc nuối.
– Trận bàn.
– Chủ nhân ta nghiên cứu nhiều năm mới tạo ra được Càn Khôn Cổ Trận. Ngoài trận pháp trong tay ngươi còn có một cái trận bàn. Đó mới là thứ quan trọng. Có điều đáng tiếc là đã mất tích sau khi chủ nhân ta qua đời.
Lâm Động chép miệng, xem ra vị Phù Tổ này thật quá lợi hại, chẳng trách mà chặn được cả sự tấn công của Dị Ma Vực.
– Lâm Động tiểu ca, hãy theo ta vào trong.
Đoạn Đào cười rồi nhanh chóng bay ra, Lâm Động quét mắt nhìn rồi cũng đi theo.
Ba người bay qua bầu trời, chỉ thấy phía dưới là từng dãy núi trải dài, tỏa ra một luồng khí tức cổ xưa giống như trường tồn vĩnh hằng vậy.
Trên không trung hiện giờ thỉnh thoảng còn nhìn thấy một vài con cự long bay qua, cánh rồng vỗ tạo nên tiếng phong lôi kinh người.
Được Đoạn Đào dẫn đường, Lâm Động đi rất thuận lợi, rất nhanh hắn đã nhìn thấy phía xa là vô số tòa điện và tháp nguy nga hùng vĩ.
– Hửm?
Ngay khi Lâm Động đến gần khu vực này, hắn nheo mắt lại nhìn phía dưới. Dường như hắn thấp thoáng cảm nhận được từng tia hắc khí quấn quanh, thứ sức mạnh tà ác đó chính là dị ma khí mà hắn đã rất quen.
Nhưng ngay khi đó, hai đại tổ phủ trong cơ thể hắn phát ra tiếng kêu u u. Lâm Động giật mình, thường tổ phù chỉ có phản ứng như vậy khi gặp tổ phù khác hoặc thứ có liên quan mật thiết tới tổ phù. Lẽ nào phía dưới Long tộc lại có tổ phù?
Vút!
Khi Lâm Động đang thấy kinh ngạc thì phía dưới đột nhiên có tiếng gió rít, rồi hơn một chục thân ảnh bay tới rồi dừng trước mặt Đoạn Đào.
– Đoạn thúc về rồi ạ?
Người đứng đầu là một thiếu nữ mặc bộ y phục bó sát người để lộ ra những đường cong hấp dẫn. Bím tóc tết buông xuống thuận theo chiếc eo mảnh. Nàng ta cũng có gương mặt khá xinh đẹp, nhưng trong đôi mắt to tròn đó lại mang một vẽ hoang dã khó thuần.
– Hà hà, Tiểu Hinh à?
Đoạn Đào thấy thiếu nữ đó thì cười, rồi chỉ Lâm Động:
– Vị đây chính là Lâm Động mà Thanh Trĩ tiền bối từng nói. Lần này ta mời đến giải quyết phiền phức của Long tộc chúng ta.
Lời nói đó lập tức khiến hơn chục người kia nhìn Lâm Động với ánh mắt hiếu kỳ, chắc hẳn thời gian qua cũng đã nghe nhiều về hắn.
– Ngươi chính là Lâm Động?
Thiếu nữ được Đoạn Đào gọi là Tiểu Hinh quan sát Lâm Động từ trên xuống dưới, rồi nhướng môi:
– Nhìn có vẻ không lợi hại như Thanh Trĩ lão sư nói.Đây thế giới lấy kiếm là chủ,Lăng Tiêu xuyên không chuyển giới mà sinh khuất động lăng vân khuấy động bát hoang: Ngạo Kiếm Lăng Vân … chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!
Lâm Động gãi mũi cười nhạt, từ lời nói của co thiếu nữ đó dường như hắn nhận ra sự thiếu thiện chí. Đằng sau sự thiếu thiện chí đó dường như còn có vị chua quái dị. Mà nhớ lại xưng hô của nàng ta với Thanh Trĩ, dường như Lâm Động đoán được điều gì đó.