Vũ Động Càn Khôn
Tập 187 [ chương 936 đến 940 ]
❮ sautiếp ❯Chương 936 : Nguy hiểm ẩn tàng
Trên đỉnh núi có ba nhân ảnh đang đứng, kẻ đứng đầu có mái tóc dài, phía trước trán rủ xuống hai lọn tóc trắng, đôi mắt đen lấp lánh dị quang.
Hắn nhìn về Lâm Động ở phía xa, một lúc sau mới thu ánh mắt lại, cười nói:
– Lâm Động sao… chắc chắn không?
Hai nam tử bên cạnh cũng cười khẽ, lấy ra một cuộn quyển trục rồi mở ra, trên đó là đạo quang ảnh giống hệt Lâm Động!
– Ừm, cơ bản có thể chắc chắn, hắn chính là Lâm Động, đệ tử Đạo Tông trong thông tin truyền tới từ Tông phái!
Một nam tử tóc lấp lánh cười nhạt.
– Ha ha… cũng có chút bản lĩnh! Lưu lạc từ Đông Huyền Vực tới Loạn Ma Hải mà đã gây nên chuyện này!
Nam tử còn lại cũng mỉm cười, thân thể hắn mảnh mai, da sáng bóng như ngọc, nhìn khá kỳ dị.
– Chẳng trách lại khiến ba tên tiểu tử Nguyên Thương thành ra như vậy… Bọn chúng cũng thật chẳng ra sao!
Nam tử có mái tóc bạc nói.
– Ha ha… năm đó khi chúng ta đi rèn luyện, ba tiểu tử đó mới có chút thành tựu trong Tông phái…
Nam tử đứng đầu cười, nói:
– Thiên phú ba người bọn Nguyên Thương thật ra rất tốt, ở Loạn Ma Hải tuy không thể sánh được với Bàng Hạo, Liễu Hương Huyên nhưng cũng có chỗ đứng trong số các đệ tử trẻ tuổi!
– Bọn chúng có kết quả như vậy, nói cho cùng vẫn vì tên Lâm Động kia quá mạnh… Chậc chậc, ngay cả ba vị Chưởng giáo đại nhân đích thân ra tay còn không giết được hắn. Điểm này Châu Thông năm đó cũng không làm được!
Nghe vậy, hai người kia cùng gật đầu:
– Hắn đến Loạn Ma Hải chưa được một năm đúng không? Vậy mà đã có danh tiếng như vậy, giờ còn dám chống đối những nhân vật hung hãn như Bàng Hạo, năng lực không tệ!
– Ha ha… đúng là không tệ, nhưng Tông phái đã có mệnh lệnh, chúng ta lại gặp được, vậy thì ra tay thôi! Dù thế nào thì chúng ta cũng có thể coi là Tam Tiểu Vương Nguyên Môn đời trước mà. Ở Nguyên Môn, xưng vị này vinh quang đến cỡ nào, sao có thể để tên Lâm Động kia phá hỏng được?
Nam tử đứng đầu cười nhạt, nói.
– Vậy Đại ca định thế nào? Năm đó khi chúng ta ở Nguyên Môn, trong cuộc thi đấu Tông phái chúng ta đã giết Đại sư tỷ của Thiên Điện Đạo Tông, khiến cho bọn Đạo Tông suýt nữa thì quỳ xuống xin tha…
Nam tử tóc bạc nhớ lại một thời huy hoàng ở Đông Huyền Vực.
– Đừng vội, lần này chúng ta vốn đến vì động phủ Luân Hồi Cảnh, còn Lâm Động, đợi khi hắn vào động phủ rồi ra tay, đến lúc đó tiện thể cướp luôn Ngân tháp!
Nam tử đứng đầu cười nói.Phong Thủy tức là Gió và Nước . Dù bạn có tiền nhiều như nước hay công việc có thuận gió thuận buồn. Tất cả chỉ là phù dù nếu không có Địa. Tại Sao ư đơn giản đó là lòng thăm không đáy …!
– Cũng được, vào động phủ Luân Hồi Cảnh rồi, tiểu tử đó có cánh cũng khó thoát. Giết hắn rồi, giữ lại thi thể đợi khi về Đông Huyền Vực tặng lại cho Đạo Tông, ha ha… như thế là đạo nghĩa rồi nhỉ?
Nam tử da như ngọc ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
Hai người kia cũng cười, hiển nhiên sắc mặt của Đạo Tông sẽ vô cùng đặc sắc.
Vút!
Hai người Lâm Động dần cách xa khỏi tòa thành ở trung tâm hòn đảo, sau đó hắn dần chậm lại, cuối cùng đáp xuống một ngọn cây cao. Hắn chau mày nhìn về phía sau, không biết tại sao hắn cứ có cảm giác bị theo dõi. Cảm giác đó giống như bị con rắn độc nhăm nhe vậy, vô cùng khó chịu!
– Lâm Động ca ca, sao vậy?
Mộ Linh San đáp xuống bên cạnh, hỏi.
– Không sao!
Lâm Động lắc đầu, đến đây rồi thì cảm giác bị theo dõi đã biến mất, nhưng hắn vẫn rất cảnh giác. Trong tòa thành hắn đã cảm nhận được không ít khí tức mạnh mẽ, rõ ràng có không ít cường giả bị động phủ Luân Hồi Cảnh hấp dẫn đến.
Xem ra trong động phủ lần này sẽ có cuộc tranh đoạt ác liệt rồi!
– Lâm Động ca ca, giờ chúng ta làm gì?
– Cứ đợi đã, ba ngày sau lên đường! Dù sao thì muốn mở động phủ cũng phải có ba ngọn Ngân tháp mới được. Đồng thời mấy ngày này cũng nên cẩn thận một chút, chúng ta không thể sánh được với Huyền Thiên Điện, Cửu U Môn, có lượng lớn cao thủ, mọi thứ đều phải dựa vào bản thân thôi!
Lâm Động nói.
Mộ Linh San gật đầu. Lâm Động thấy thế, khẽ thở ra một hơi, nhìn về phía bầu trời và mặt biển cùng đen kịt. Thứ hắc ám đó tựa con Hung thú thời Thượng Cổ nuốt chửng bất cứ ai đi vào!
Vùng Hải vực đó xem ra rất quỷ dị!
Trong ba ngày tiếp theo, Lâm Động và Mộ Linh San tìm một nơi kín đáo trú tạm để tránh tranh chấp.
Trong ba ngày này, Lâm Động cũng cảm nhận được càng ngày càng nhiều cường giả tụ tập về hòn đảo. Phần lớn đều có thực lực, hiển nhiên ai cũng biết ở đây phải có thực lực, nếu không sẽ bị kẻ khác nuốt gọn.
Số lượng cường giả ngày một tăng, hòn đảo cũng ngày càng hỗn loạn hơn. Người nhiều thì sẽ có nhiều tranh chấp, hơn nữa những người đến đây ai cũng không phải tay vừa, nói chuyện không hợp là có thể động thủ ngay. Vì thế chỉ trong ba ngày ngắn ngủi mà xảy ra vô số cuộc chiến, trong đó có không ít kẻ đã bỏ mạng.
Ở đây, không đủ thực lực thì chưa biết chừng sẽ thành con mồi của kẻ khác ngay tức thì.
Vì thế, hai người Lâm Động cũng không được yên tĩnh hoàn toàn, Ngân tháp trong tay hắn vẫn hấp dẫn một số kẻ tham lam. Đương nhiên kết cục của bọn chúng, không ai là không bị Mộ Linh San dùng Sinh Tử Quan Cái đập cho hộc máu.
Sau ba ngày, Lâm Động không có biến đổi gì nhiều, nhưng Mộ Linh San thì có thêm danh hiệu Tiểu yêu nữ. Với cái tên này, Mộ Linh San không những không nổi giận mà còn rất vui vẻ, sức đánh người càng tăng mạnh, nhân tố bạo lực di truyền của Hải Yêu Tộc cũng được thể hiện hoàn toàn.
Cuối cùng cũng đến ba ngày sau…
Lâm Động ngồi trên tảng đá nhô ra trên núi cũng dần mở mắt, ngẩng đầu lên, những tia nắng chiếu vào mắt hắn, cả hòn đảo bùng nổ một thứ sức sống khủng khiếp, những âm thanh ồn ào vang vọng khắp nơi.
Vèo vèo vèo!
Hòn đảo lúc này có vô vàn nhân ảnh bay về phía sâu trong Hải vực Thiên Phong. Chuyến đi tìm bảo vật trong động phủ Luân Hồi Cảnh chính thức bắt đầu.
– Chúng ta cũng đi thôi!
Lâm Động đứng dậy, cười với Mộ Linh San đang vô cùng háo hức, nói.
Dứt lời hắn biến thành đạo thanh quang bay khỏi hòn đảo.
Khi hắn bay đi, cũng có không ít người nhìn sang. Trong ba ngày này mọi người cũng đã biết tin hắn có Ngân tháp nên không ít người đều nhận ra hắn.
– Nhìn cái gì mà nhìn?
Mộ Linh San ở bên cạnh thấy thế, bực mình quát.
Thấy Mộ Linh San quát như vậy, sắc mặt nhiều người thay đổi. Từ lần trước Mộ Linh San dùng Sinh Tử Quan Cái khiến đám cường giả Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn lăn lê bò toài, trên đảo chẳng ai dám động vào Tiểu yêu nữ nhìn có vẻ đáng yêu nhưng lại vô cùng bạo lực này!
Lâm Động thầm cười, sau đó tăng tốc bay vào khu Hải vực đen kịt,
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Ngay lúc ấy, trên bầu trời đột nhiên có tiếng sấm rền khiến Lâm Động cũng phải run người.
Lâm Động hít sâu một hơi, hắn nhìn đoàn người đang xông vào Hải vực như thiêu thân, sau đó nhìn vào nơi sâu trong Hải vực Thiên Phong, khóe miệng nhướng lên.
Lôi Đình Tổ Phù, ta đến đây!
Chương 937 : Nơi đầy rẫy nguy hiểm
Uỳnh uỳnh!
Tiếng sấm rền không ngừng vang lên trong đám mây vô tận, âm thanh đó tựa như thiên địa đang phẫn nộ, vô cùng kinh hãi.
Trong tầng mây chốc chốc lại có lôi quang đánh xuống mặt biển tạo nên những con sóng khổng lồ, mặt biển lan tỏa những tia sét bạc không ngừng phát ra những tiếng xẹt xẹt.
Vô số thân ảnh như thiêu thân lao tới, cẩn thận tránh những tia sét đánh xuống rồi nhanh chóng bay vào sâu trong Hải vực.
Hai người Lâm Động cũng trà trộn vào trong đoàn người. Hắn ngẩng đầu lên nhìn tầng mây dày đặc, trong đó không biết ẩn chứa sức mạnh lôi đình mạnh cỡ nào, theo Lâm Động phán đoán, nếu cứ lao bừa vào trong đó, ngay cả cường giả Tử Huyền Cảnh cũng thành tro bụi!
Nơi này được làm động phủ của cường giả Luân Hồi Cảnh, đúng là có sự huyền ảo của nó.
– Lâm Động ca ca, năng lượng phía trước dường như càng thêm cuồng bạo hơn rồi!
Mộ Linh San nhìn mặt biển lấp lánh ngân quang, nói.
Lâm Động khẽ gật đầu. Càng vào sâu trong Hải vực Thiên Lôi, năng lượng càng trở nên cuồng bạo, nơi này dường như đâu đâu cũng tràn ngập nguy hiểm, không cẩn thận một chút thôi là có thể chôn thây nơi đáy biển.
– Cẩn thận một chút!
Lâm Động ngẩng đầu lên, trên mặt biển phía xa đã có màu bạc, dù xa như vậy nhưng vẫn có thể thấy lượng sét đánh xuống mặt biển ngày một dày đặc hơn.
Vẻ mặt Mộ Linh San có phần ngưng trọng, thân là Hải Yêu Tộc, cô bé khá nhạy cảm với loại năng lượng cuồng bạo này, cô bé biết nếu bị những cột sét kia đánh phải thì kết cục sẽ vô cùng thê thảm.
Hai người thêm cảnh giác, tốc độ cũng nhanh hơn, khoảng hơn mười phút sau, cuối cùng cũng vào tới khu Hải vực có mật độ sấm sét khá dày đặc.
Bùm bùm bùm!
Khi thật sự đã vào đây, Lâm Động mới cảm nhận được sự đáng sợ của bão tố lôi điện trong Hải vực Thiên Phong. Chỉ thấy trong tầng mây trên trời, vô vàn đạo lôi quang điên cuồng đánh xuống, mật độ khiến người ta phải sởn da gà.
– A!
Trước sự hoành hành dày đặc của những tia sét khủng bố, xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng kêu thảm thiết, một số thân ảnh bị cột sét đánh trúng, dù đã có nguyên lực bảo vệ quanh người nhưng vẫn bị đốt cháy đen sì, bốc khói trắng, rơi thẳng xuống lòng biển sâu thẳm.
Không ít người bị cảnh tượng đó khiến trên mặt biến sắc, sau đó bắt đầu cẩn thận hơn. Bọn họ đều đến đây vì động phủ, nhưng đến mặt mũi động phủ ra sao còn chưa được nhìn thấy mà đã thành một cục than cháy đen thì quá là oan khuất!
Đám người lúc này giảm tốc độ, những luồng nguyên lực hùng hồn cuộn trào, vô vàn thứ bảo mệnh được lấy ra.
Lâm Động và Mộ Linh San cũng cẩn trọng tránh những cột sét đánh xuống. Sau đó sắc mặt bọn họ thay đổi khi nhìn thấy tầng mây đen xuất hiện một lỗ xoáy, lôi quang trong đó lóe lên liên hồi.
– Không ổn, là Lôi Tương Bộc!
Lâm Động thấy sự thay đổi của đám mây, không kềm được thốt lên.
Uỳnh!
Ngay sau đó, trong vùng mây xuất hiện cái xoáy, dòng chảy lôi điện tuôn xuống như ngọn thác, cảm giác như bầu trời bị thủng một lỗ lớn vậy!
Ầm ầm!
Những người ở phía sau nhìn thấy thế đều không khỏi hít một hơi khí lạnh, ánh mắt đầy kinh hãi.
– Chạy mau, chỗ chúng ta cũng xuất hiện Lôi Tương Bộc rồi!
Đột nhiên có tiếng kêu kinh hãi vang lên, tất cả cùng vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên trên đỉnh đầu bọn họ mây đen cũng bắt đầu xoáy lại.
– Mau đi thôi!
Lâm Động nhanh tay kéo Mộ Linh San, đôi Thanh Long dực mở rộng, thân thể biến thành thanh quang bay đi.
Uỳnh!
Ngay khi Lâm Động bay đi, nơi hắn vừa đứng có một dòng chảy sấm sét đổ xuống, lại có hàng chục nhân ảnh biến thành hư vô!
– Bên này cũng có, mẹ kiếp, là Lôi Tương Bộc Quần! Mau chạy thôi!
Cùng lúc đó, từ nơi cách đó không xa cũng vang lên tiếng kêu chói tai, sau đó tất cả cùng nhìn thấy vô số chỗ xuất hiện vòng xoáy, từng dòng sấm sét mang theo sức mạnh hủy diệt đổ xuống!
Tốc độ của Lôi Tương Bộc rất nhanh, phạm vi bao phủ lại rộng đến hàng trăm, hàng ngàn trượng, không cẩn thận sẽ không có cơ hội nào chạy trốn.
Theo đó Hải vực này bỗng trở nên hỗn loạn, vô số cường giả chạy náo loạn, mắt nhìn chăm chăm lên bầu trời, chỉ sợ sấm sét đổ xuống đầu mình.
Lâm Động giữ chặt Mộ Linh San, sắc mặt hắn vô cùng ngưng trọng, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh đáng sợ của Lôi Tương Bộc, nếu bị đánh trúng, không chết cũng trọng thương! Mà ở nơi này trọng thương thì chắc chắn là lành ít dữ nhiều!
– Lâm Động ca ca, huynh nhìn người của Cửu U Môn!
Khi Lâm Động đang nhìn tầng mây thì Mộ Linh San bỗng nói.
Nghe vậy, Lâm Động cũng nhìn về phía xa, ở đó là một lượng lớn thân ảnh đang bay tới, bọn chúng dường như không hề sợ hãi Lôi Tương Bộc, thậm chí có một lần bị đánh trúng nhưng bọn chúng vẫn đi qua bình an vô sự.
Dường như bọn chúng có cách chống lại Lôi Tương Bộc!
Lâm Động nheo mắt, thanh quang ánh lên trong mắt, lúc này hắn mới nhìn ra, xung quanh đám người bọn Bàng Hạo có một tầng ánh sáng bạc nhạt.
Luồng năng lượng đó khiến Lâm Động cảm thấy quen thuộc.
– Là Ngân tháp!
Mắt Lâm Động bỗng lóe sáng, lấy Ngân tháp ra, sau đó hắn vận chuyển nguyên lực, Ngân tháp chấn động rồi một luồng sáng bạc tỏa ra bao quanh hai người Lâm Động.
Uỳnh!
Ngay sau đó, tầng mây phía trên đầu hai người Lâm Động hiện ra lỗ xoáy, một dòng chảy sấm sét đổ xuống.
– Tên Lâm Động kia bị Lôi Tương Bộc đánh trúng rồi!
– Chết đúng lúc lắm! Chắc chắn Ngân tháp sẽ không bị hủy đâu, chúng ta mau tìm đi!
– Nhanh lên!
Cách đó không xa có mười mấy thân ảnh vẫn luôn theo sát Lâm Động, thấy hắn bị Lôi Tương Bộc đổ xuống người thì mừng rỡ, vội vàng định xông tới tìm Ngân tháp.
Vèo!
Nhưng vừa định tới thì một đạo thanh quang lao vút ra khỏi Lôi Tương Bộc, bên trong thanh quang chính là hai người Lâm Động.
– Sao có thể như vậy?
Đám người kia thấy thế, sắc mặt đều thay đổi, kinh ngạc kêu lên.
Lâm Động bay qua, liếc nhìn bọn chúng một cái cười nói:
– Cẩn thận trên đầu!
Vừa dứt lời thì Lâm Động bay đi mất, đám người đó ngây người một chút rồi ngẩng đầu lên, kinh hãi nhìn Lôi Tương Bộc đổ xuống!
– Không ngờ Ngân tháp này lại có khả năng bảo vệ trước bão tố lôi điện!
Lâm Động nhìn về phía sau, trong lòng cảm thấy vui mừng, như vậy là hắn không phải lo Lôi Tương Bộc có thể đổ xuống bất cứ lúc nào nữa!
– Nhưng có lẽ lần này sẽ tử thương thảm trọng rồi!
Lâm Động thầm nghĩ, chắc phải có đến một nửa số người là phải dừng chân trong Lôi Tương Bộc Quần này!
Hải vực Thiên Phong quả nhiên vô cùng nguy hiểm.
Lâm Động cảm thán, sau đó đôi cánh đập mạnh, tốc độ tăng nhanh xuyên qua vài đạo Lôi Tương Bộc Quần bay đi.
Sau đó Hải vực Thiên Phong tiếp tục thể hiện hung danh của nó, Lôi Tương Bộc khiến không ít cường giả đều mệt mỏi cả thể chất lẫn tinh thần. Cũng may Lâm Động có Ngân tháp bảo vệ dọc đường rất thuận lợi.
Cứ thế nửa ngày sau hắn mới chậm lại!
Phía trước, mây đen cũng dần chuyển sang màu bạc lấp lánh, từng tia lôi quang đánh xuống mặt biển.
Ở trung tâm là một đạo lôi quang hàng vạn trượng, đứng trước đạo lôi quang đó, Lâm Động chỉ nhỏ bé như con kiến!
Lâm Động nhìn chăm chăm vào đạo lôi quang đó, dường như hắn có thể nhìn thấy một tòa động phủ khổng lồ, cảnh tượng này giống hệt như những gì hắn thấy trong Ngân tháp.
Rõ ràng, tòa động phủ trong lôi quang kia chính là nơi hắn cần đến, động phủ Luân Hồi Cảnh!
Chương 938 : Động phủ khai mở
Đạo lôi quang đó dường như được đổ xuống từ tận cùng tầng mây, phạm vi hàng vạn trượng khiến tất cả những ai đứng trước nó đều chỉ như những con kiến nhỏ bé, cảm giác như đây là kiệt tác của thần linh vậy.
Lâm Động nhìn cảnh tượng trước mặt với ánh mắt đầy kinh ngạc, dù là cường giả Chuyển Luân Cảnh siêu cấp cũng không thể tạo nên được thứ này.
– Đó chính là động phủ của cường giả Luân Hồi Cảnh sao?
Mộ Linh San hiếu kỳ nhìn động phủ như ẩn như hiện bên trong lôi quang.
– Có lẽ đúng!
Lâm Động gật đầu, sau đó hắn ngẩng đầu lên. Trên mặt biển, ngoài Cửu U Môn và Huyền Thiên Điện còn có một số nhân ảnh khác, điều này khiến Lâm Động hơi giật mình. Cửu U Môn và Huyền Thiên Điện có Ngân tháp bảo vệ nên đến đây nhanh như vậy cũng không có gì lạ, nhưng những người khác rõ ràng không có gì bảo vệ vậy mà đến không muộn hơn là bao, thực lực thật kinh người!
Những người này phần lớn không quá nghênh ngang trên đảo, nhưng rõ ràng bọn họ mới là cường giả thật sự.
Khi Lâm Động quan sát những cường giả đến đây trước tiên thì Bàng Hạo cũng quay sang nhìn hắn mỉm cười, cảm giác như hắn đã quên mất xích mích ba hôm trước rồi vậy.
Đối với sự thân thiện này của Bàng Hạo, Lâm Động chỉ lạnh lùng coi như không biết, hắn đã lĩnh giáo tâm cơ của Bàng Hạo, đương nhiên hắn không tin Bàng Hạo lại thật sự muốn cười cho qua mọi ân oán. Hắn biết rằng nếu có cơ hội, chắc chắn Bàng Hạo sẽ không do dự mà ra tay!
Hơn nữa còn hạ sát thủ không chút nương tình!
– Ha ha… Lâm Động huynh đến cũng nhanh thật, bọn ta còn lo chẳng may thiếu mất một cái chìa khóa thì làm sao khai mở được động phủ!
Bàng Hạo không bận tâm sự lạnh lùng của Lâm Động, ngược lại còn cười nói.
Lâm Động liếc nhìn hắn, nói thẳng:
– Làm thế nào khai mở động phủ?
Nghe câu hỏi này, các cường giả xung quanh đều nhìn sang. Tuy bọn họ đã đến đây thuận lợi, nhưng nếu ba người Lâm Động không động thủ thì cũng chỉ có thể đứng ngoài mà nhìn.
– Ha ha… không vội, không vội, đợi thêm một lát!
Thế nhưng Bàng Hạo lại cười, ánh mắt hiện lên chút quỷ dị.
Lâm Động hơi nhíu mày, sau đó hắn nhìn sang đoàn người của Huyền Thiên Điện. Ở đó, Liễu Hương Huyên mặc chiếc váy trắng không có động tĩnh gì, ánh sáng bạc trên trời chiếu xuống bao quanh người nàng một quầng sáng bạc. Sự thánh khiết này khiến người ta phải hoảng hốt.
Lâm Động cũng hoảng hốt trong chốc lát, sau đó nhanh chóng tỉnh lại, ánh mắt nhìn Liễu Hương Huyên lần này có thêm chút cảnh giác, nữ nhân này không đơn giản!
– Lâm Động huynh đừng vội, giờ không phải thời cơ tốt nhất để khai mở động phủ, xin hãy đợi một lát!
Lúc này Liễu Hương Huyên cũng ngoảnh lại, cười nói.
Lâm Động gật đầu, tuy không biết bọn họ đang đợi gì nhưng hắn cũng không hỏi, kéo Mộ Linh San lùi về phía sau một chút, vận nguyên lực sẵn sàng ứng phó với bất cứ biến cố nào.
Những người xung quanh thấy ba người Lâm Động không có hành động gì thì có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi gì nhiều. Dù sao thì nếu bọn Bàng Hạo muốn vào động phủ thì bắt buộc phải khai mở nó, đến lúc đó bọn họ cũng có thể vào.
Không gian bỗng dần tĩnh lặng, chỉ có cách đó rất xa là tiếng sấm sét ầm ầm.
Vút vút vút!
Trong sự chờ đợi đó, sau đó cũng liên tiếp xuất hiện thêm cường giả, nhìn bộ dạng có vẻ thảm hại, hiển nhiên đã phải chịu không ít khổ sở.
Tiếng gió rít không ngừng vang lên, nhìn những nhân ảnh liên tiếp kéo đến mà không khỏi thầm cảm thán. Quả nhiên lượng người bị động phủ Luân Hồi Cảnh hấp dẫn không hề ít, dù phải qua sự khảo nghiệm của Lôi Tương Bộc Quần mà số người đến đây vẫn nhiều thế này.
Những người đến đây đều lập tức nhìn về phía động phủ bên trong lôi quang với ánh mắt thèm thuồng. Động phủ của một cường giả Luân Hồi Cảnh để lại chắc chắn không đơn giản, chỉ cần có được chút gì đó ở trong thôi cũng đáng để mạo hiểm rồi.
Khi có ngày càng nhiều cường giả, không gian bắt đầu huyên náo, chốc chốc còn có tiếng thúc giục, hiển nhiên bọn họ đều nóng lòng muốn bọn Lâm Động khai mở động phủ.
Thế nhưng Lâm Động coi như không biết, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Gần nửa giờ sau, số lượng cường giả đến đây đã đạt đến mức kinh người, mà thực lực hầu như đều là cường giả Sinh Huyền Cảnh, có lẽ đây là mức thấp nhất để vượt qua Lôi Tương Bộc Quần.
Tiếng huyên náo dần to hơn, một lúc lâu sau, Bàng Hạo ngẩng đầu lên nhìn, khóe miệng nhếch lên cười quỷ dị.
– Cũng tương đối rồi!
Hắn lẩm bẩm, sau đó trước bao ánh mắt chăm chú, hắn bước ra, nhìn về Liễu Hương Huyên và Lâm Động, cười nói:
– Ha ha… cũng không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần lấy Ngân tháp ra là được!
Hắn vừa dứt lời, Liễu Hương Huyên liền lấy ra Ngân tháp ra trước tiên. Lâm Động thấy vậy ánh mắt hơi tối lại một chút rồi cũng lấy Ngân tháp ra.
Ba ngọn Ngân tháp vừa xuất hiện, Lâm Động liền cảm nhận được những ánh mắt thèm thuồng chiếu tới. Tuy chỉ cần khai mở động phủ là mọi người đều có thể vào, nhưng người có chìa khóa chắc chắn sẽ thuận tiện hơn hoặc được chỉ dẫn gì đó!
Tiên cơ như vậy vô cùng quan trọng trong quá trình tìm kiếm bảo vật.
Nhưng lúc này Lâm Động không có thời gian để tâm đến những ánh mắt ấy, vì khi hắn vừa lấy Ngân tháp ra thì nó lập tức rung lên, sau đó dường như phát ra tiếng sấm rền.
Vút!
Bỗng nhiên một chùm sáng bạc sáng chói bắn ra, Ngân tháp của Bàng Hạo và Liễu Hương Huyên cũng bắn ra chùm sáng. Ba chùm sáng gặp nhau, cuối cùng vút một tiếng bắn vào lôi quang.
Uỳnh uỳnh!
Lôi quang vốn yên tĩnh bỗng nổi lên vô số đường gợn sóng, tiếng sấm ầm ầm vang lên, tỏa ra những đợt sóng năng lượng mang sức mạnh hủy diệt khiến vẻ mặt không ít người biến sắc, sau đó thận trọng lùi ra xa một chút.
Tiếng sấm ngày một lớn hơn, một quầng sáng đột nhiên hiện lên ở viền lôi quang, sau đó nó nhanh chóng nở to ra, cuối cùng biến thành một đường sáng phủ đầy lôi quang! Tận cùng con đường là động phủ Luân Hồi Cảnh ở sâu trong lôi quang.
Két!
Khi đường sáng đến phía trước động phủ, một cách cửa bằng đá khổng lồ, dày và nặng chầm chậm mở ra.
Mọi người cùng thở gấp, nhìn chăm chăm vào cánh cửa, ở đó tỏa ra một luồng năng lượng như từ thời Hồng Hoang tràn về!
Cuối cùng, động phù Luân Hồi Cảnh đã khai mở!
Động phủ đã khai mở giống như đã châm ngòi một quả bom, lập tức khiến vô số cường giả đỏ mắt, vô số thân ảnh lao tới thông đạo ánh sáng để vào cánh cửa đá kia.
Lâm Động cất Ngân tháp vào túi Càn Khôn, ánh mắt cũng có phần rực cháy, sau đó hắn nhìn sang Bàng Hạo, lúc này hắn ta đang nhìn đám người đang lao vào với nụ cười quỷ dị.
– Lát nữa vào trong hãy cẩn thận!
Lâm Động nheo mắt lại, khẽ nói với Mộ Linh San, sau đó rồi khi thấy bọn Bàng Hạo động thân hắn mới bay tới. Hai người Lâm Động chui vào quang đạo, năng lượng cổ xưa ở trong đó có sức hấp dẫn trí mạng.
– Đi nào!
Lâm Động liếm môi, hắn vung tay lên, Phần Thiên Đỉnh xuất hiện, rồi hắn cùng Mộ Linh San bay vào cánh cửa đá kia.
Vừa vào trong, ngân quang sáng chói khiến Lâm Động hơi nhức mắt. Hắn cảm nhận được năng lượng không gian truyền tới từ xung quanh, sau đó hắn nhận thấy Thôn Phệ Tổ Phù rung lên, đó chính là dấu hiệu khi nó cảm nhận được nguy hiểm!
Lâm Động mở mắt ra, thì thấy phía xa có vô số nhân ảnh lôi quang đang đứng, trong tay bọn họ đều là Lôi quang cung, trên dây cung đã có mũi tên lấp lánh ánh điện!
Uỳnh!
Đội nhân ảnh lôi quang kia bỗng nhiên buông tay, lập tức vô số Lôi quang tiễn đem theo sức mạnh hủy diện bắn thẳng về phía Lâm Động!
Chương 939 : Chiến trường Lôi Quang
Bùm!
Những tia lôi quang đánh xuống rợp trời khiến không gian xuất hiện trạng thái biến dạng, không khí xung quanh nổ tung.
Công kích đột ngột này khiến những người vào động phủ đều sững người. Dường như chẳng ai ngờ khi vào trong động phủ không phải là kỳ bảo đầy đất mà lại là một đội quân lôi đình hung dữ!
– Cẩn thận!
Nhưng dù sao những người vào đây đều rất có thực lực, rất nhanh đã có người kịp phản ứng, vận nguyên lực bảo vệ.
Chíu chíu!
Những tia lôi quang tựa những mũi tên sắc bén đánh xuống như mưa, hàng trăm cường giả phía trước bỗng chốc bị xuyên thủng người, lôi đình di chuyển qua người bọn họ, sau đó trước vô số ánh mắt kinh hãi, tất cả nổ tung thành bụi máu! Thậm chí Nguyên thần vừa mới thoát khỏi cơ thể đã bị lôi quang truy kích đánh tan thành hư vô!
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt.
Lâm Động chứng kiến cảnh đó cũng cảm thấy kinh hãi, sau đó lập tức hiểu ra. Chẳng trách mà Bàng Hạo lại muốn đợi nhiều cường giả cùng vào một lúc như vậy! Thì ra hắn đã biết từ lâu rằng với thực lực của bọn chúng dù vào được cũng không thể vượt qua vô số trở ngại như vậy.
Những cường giả kia đều là bia đỡ đạn mà bọn chúng gọi tới!
Lâm Động nhìn đội quân lôi đình ở phía xa, những người đó toàn thân được bao phủ bởi lôi quang, hắn không cảm nhận được bất cứ chút khí tức nào từ người bọn họ, nhưng lại cảm thấy được sức mạnh lôi đình cuồng bạo ẩn chứa trong bọn họ!
Những người này không phải người thật, mà được hình thành từ lôi đình, nhưng dù thế nào khi tụ lại cũng được coi là một đội quân lôi đình.
– Nấp đi!
Lâm Động túm lấy Mộ Linh San bay vào Phần Thiên Đỉnh, chiếc đỉnh cũng nhanh chóng thu nhỏ lại còn cỡ bàn tay, hồng quang lan tỏa để bảo hộ
Bùm bùm!
Ngay sau khi hai người Lâm Động chui vào Phần Thiên Đỉnh, cơn mưa lôi tiễn lập tức bắn tới, mấy chục người định phòng ngự chớp mắt đã nổ tan tành. Sự phòng ngự của bọn họ không có chút tác dụng gì trước số lượng lôi tiễn khủng bố kia.
Keng keng keng!
Trước công kích đó, Phần Thiên Đỉnh cũn không thể tránh khỏi bị dính đòn, lôi tiễn bắn tới gây nên những tiếng va chạm kim loại giòn tan, chấn động đến mức thân đỉnh xuất hiện những đường gợn sóng, Lâm Động cũng cảm thấy giật mình, cũng may hắn lựa chọn cách phòng ngự chứ không nghênh ngang ngoài kia, nếu không thì kết cục sẽ rất thảm.
Bên ngoài không ngừng vang lên những tiếng kêu thảm thiết, bầu trời mù mịt bụi máu, gần một nửa số cường giả xông vào trước tiên đã mất mạng.
Bụi máu dần tan, những người may mắn sống sót sắc mặt đều đầy vẻ kinh hãi, sao động phủ này lại như sát trận vậy?
Trong lúc đó, đội quân lôi đình phía xa lại giương cung, thân cung chấp chới ánh lôi quang, rõ ràng công kích khủng bố lại sắp được phát ra.
– Đánh tới đi! Đừng để bọn chúng phát động công kích nếu không chúng ta sẽ chết ở đây đấy!
Bỗng có người hét lên.
Những người có thể đến đây đều là cường giả có thực lực, vừa rồi bị công kích đột ngột nên quá bất ngờ, hiện giờ bọn họ đã bình tĩnh hơn, không ai là không phẫn nộ, nếu trải qua đợt công kích như vừa rồi nữa thì có lẽ tử thương sẽ thê thảm hơn nhiều.
– Đánh tới!
Nguyên lực hùng hồn bỗng chốc bùng phát, vô số thân ảnh lao vút tới, thi triển đủ mọi loại vũ kỹ mạnh mẽ nhất, vô vàn thanh đao sắc bén chém tới trận doanh lôi quang.
Âm thanh cuồng bạo của lôi đình cũng vang lên, đội quân lôi quang cùng lao vào những cường giả kia.
– Chúng ta đi thôi!
Lâm Động và Mộ Linh San nhanh chóng bay ra khỏi Phần Thiên Đỉnh, sau đó cũng xông vào trong đội quân lôi quang mà trận thế đã bị phá tan, muốn vào sâu trong động phủ bắt buộc phải đi qua chiến trường lôi quang này.
Lập tức có quang ảnh lao tới, đó là rất nhiều quang ảnh tay cầm lôi thường, toàn thân bao phủ lôi quang không thể rõ bộ dạng nhưng trong thân thể không ngừng tỏa ra nhưng luồng sức mạnh cuồng bạo.
Bùm!
Thanh quang cuồn cuộn quanh người Lâm Động, hắn tung một quyền đánh tan vài quang ảnh, quang ảnh cũng biến thành lôi quang rồi tan ra, nhưng điều khiến Lâm Động giật mình là lôi quang không biến mất mà chui vào những nhân ảnh lôi quang khác khiến bọn chúng thêm mạnh mẽ.
– Thật cổ quái!
Lúc này Lâm Động mới cảm thấy đội quân lôi quang này khó đối phó, cứ giết như vậy rất khó giải quyết được hết, thậm chí càng đánh lại càng nhiều, những nhân ảnh lôi quang còn lại thực lực càng mạnh hơn…
Cứ kéo dài thế này sớm muộn gì cũng bị tiêu hao hết sức lực mà bỏ mạng.
– Đi thôi, không thể ở lại đây được!
Lâm Động quay lại hét lên với Mộ Linh San, sau đó bốn đạo hoa văn Thanh Long hiện lên bề mặt cơ thể, không giao chiến nữa mà xông ra ngoài.
Phần lớn cường giả ở đây đều rất có nhãn lực, sau khi Lâm Động phát hiện sự cổ quái của những nhân ảnh lôi quang này bọn họ cũng phát hiện ra, lập tức có người cũng xông ra khỏi trận chiến như Lâm Động.
Đội quân lôi quang cũng có cảm ứng với động tĩnh này, công kích càng thêm hung hung mãnh, chốc chốc lại có tiếng kêu thảm thiết vang lên…
Hai người Lâm Động liên thủ, hai người dường như biến thành hai tia sáng xuyên qua đội quân lôi quang, thế như chẻ tre.
– Phía trước có không gian, chúng ta xông ra khỏi đó đi!
Lâm Động bỗng ngẩng đầu lên, chỉ thấy cuối cùng cũng xuất hiện điểm cuối của đội quân lôi quang, có một vòng sáng màu bạc đang xoay tròn, đó mới chính là nơi thông đến động phủ.
– Lâm Động ca ca, cẩn thận!
Khi Lâm Động đang chú ý tới vòng sáng bạc đó thì Mộ Linh San bỗng hét lên. Chỉ thấy trong đội quân lôi quang xung quanh, mười mấy thân ảnh to lớn mặc lôi giáp, tay cầm lôi thương vây lại tấn công Lâm Động.
Những quang ảnh này thực lực mạnh hơn hẳn những quang ảnh trước đó.
Binh!
Nhưng khi lôi thương của bọn chúng sắp đánh trúng Lâm Động thì Sinh Tử Quan Cái quét tới, hắc quang cuồn cuộn chặn đứng mười cây lôi thương.
Năng lượng cuồng bạo lan tỏa, mười quang ảnh bị Mộ Linh San đánh lui về phía sau hơn chục mét, nhưng cô bé cũng bị thoái lui một bước, trên Sinh Tử Quan Cái cũng lấp lánh ánh lôi quang.
– Đi thôi, đừng dính vào bọn chúng!
Lâm Động thấy vậy, ánh mắt có phần ngưng trọng, quang ảnh có lôi giáp này thực lực dường như có thể so sánh được với cường giả Sinh Huyền Cảnh Đại thành, hơn nữa chẳng kẻ nào sợ chết, nếu đánh tan bọn chúng thì sẽ khiến các quang ảnh khác mạnh hơn.
Vừa dứt lời Lâm Động liền kéo Mộ Linh San lao về phía vòng sáng ngân quang kia.
– Lâm Động huynh cũng nhanh thật! Nhưng chỗ này hãy để ta đi trước dò đường!
Nhưng ngay khi Lâm Động sắp vào trong vòng ngân quang thì bên cạnh bỗng có tràng cười lớn, sau đó tiếng gió rít vang lên, một luồng kình phong mạnh mẽ không chút nương tình nhằm thẳng gáy Lâm Động mà tấn công.
– Bàng Hạo!
Lâm Động nghe tiếng cười đó, ánh mắt lóe lên hàn quang, bàn tay siết lại, tám đạo hoa văn Thanh Long hiện lên, sau đó hắn lật người tung quyền.
Uỳnh!
Không khí dường như bị quyền phong chèn ép bùng nổ, một đạo kình phong Thanh Long bắn ra.
Bùm!
Tiếng nổ trầm đục vang lên, từng đợt sóng năng lượng lan ra đánh tan những quang ảnh có lôi giáp. Lâm Động mượn lực dẩy đưa Mộ Linh San rút lui rồi rơi thẳng vào vòng ngân quang.
– Ha ha… xin lỗi, giờ không cần đến ngươi nữa!
Khi rơi xuống, Lâm Động quay người cười với đội quân Cửu U Môn, sau đó nhanh chóng biến mất trước vẻ mặt tối sầm của Bàng Hạo.
– Đuổi theo!
Bàng Hạo mắt tóe hung quang, sau đó hét lên dẫn người đuổi theo.
Phía sau hắn cũng bắt đầu có cường giả đột phá chiến trường lôi quang lao tới vòng ngân quang.
Chương 940 : Bên trong động phủ
Vào khoảnh khắc lao vào ngân quang, Lâm Động có thể cảm nhận được rõ ràng một luồng năng lượng mạnh mẽ lan tỏa. Ngân quang chói lòa chiếu vào mắt, sau khi dần thích ứng hắn từ từ mở mắt ra.
Khi khung cảnh thu vào tầm mắt, Lâm Động lập tức thất thần.
Trước mắt hắn là vùng đại địa rộng lớn, ở đây có không ít cụm cung điện, chỉ có điều những khu điện này phần lớn đã thành phế tích, nhưng từ quy mô vẫn có thể thấy sự hùng vĩ của bọn chúng thời còn huy hoàng.
Cả đại địa này bị bao trùm bởi một màu xám xịt, khí tức cổ xưa ở đây khiến người ta biết được rằng nơi đây đã không có sinh cơ từ lâu lắm rồi.
Lâm Động có chút kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, rõ ràng hắn không ngờ động phủ nhìn có vẻ như bên trong có cả càn khôn lại thảm hại thế này, dường như không phải được để lại một cách thuận lợi mà bị càn quét một trận vậy.
– Chủ nhân của động phủ này có lẽ không phải Lôi Đình Chủ phải không?
Lâm Động nghĩ bụng.
– Không phải người có Lôi Đình Tổ Phù là Lôi Đình Chủ… Thời Viễn Cổ cách đây quá lâu rồi, trong thời gian đó, Bát đại chủ cũng đã ngủ vùi hoặc luân hồi vì rất nhiều lý do, mà Bát Đại Tổ Phù cũng tìm đến chủ nhân khác, chủ nhân của động phủ này rõ ràng cũng chỉ may mắn có được Lôi Đình Tổ Phù, cũng giống như ngươi vậy…
Nham lên tiếng.
Lâm Động khẽ gật đầu, tuy chủ nhân của động phủ này chắc chắn là cường giả đỉnh cấp của thời đó, nhưng chắc vẫn có khoảng cách không nhỏ với Lôi Đình Chủ.
– Lâm Động ca ca, đây chính là động phủ sao? Tàn tạ thế này thì có bảo bối gì được chứ?
Mộ Linh San ở bên cạnh lầu bầu.
Lâm Động cười:
– Đi nào, tìm thử xem sao, động phủ quy mô thế này, chắc sẽ có được chút thu hoạch.
Nói rồi hắn bay đi trước, tốc độ cũng rất chậm, mắt không ngừng quan sát đống phế tích bên dưới.
Lâm Động cũng phát hiện ra không ít dấu tích của những trận đại chiến. Xem ra hồi đó ở đây từng bùng nổ những trận chiến đấu, thậm chí là chiến tranh…
– Lẽ nào là hai siêu cấp thế lực đối đầu nhau?
Tuy hắn không biết động phủ này có lai lịch thế nào nhưng chắc chắn thế lực của nó năm đó cũng khá cường hãn. Dù sao một cường giả Luân Hồi Cảnh có Tổ Phù nói thế nào cũng là đỉnh cấp của đỉnh cấp. Nhưng điều khiến Lâm Động kinh ngạc là rốt cuộc thế lực nào lại dám động thủ với thế lực có cường giả Luân Hồi Cảnh đại diện như vậy?
Lâm Động không ngừng quan sát phía dưới, đột nhiên tim hắn khẽ động, cảnh tượng trước mắt có chút cảm giác quen thuộc…
Dường như hắn đã nhìn thấy cảnh tượng này ở đâu đó… đó là… Tông phái siêu cấp bên trong Đại Hoang Võ Bi ở Đại Hoang Quận, Vương triều Đại Viêm…
Sắc mặt Lâm Động dần trở nên ngưng trọng, cuối cùng hắn hiểu vì sao cảm thấy quen thuộc, vì khí tức ở đây tương tự với Tông phái Viễn Cổ trong Đại Hoang Võ Bi.
Hơn nữa, điều khiến Lâm Động chấn động nhất là hai bên còn có điểm chung khác nữa, một bên có Thôn Phệ Tổ Phù, một bên có Lôi Đình Tổ Phù!
Lẽ nào… đây là nguồn cơn của tai họa? Thứ gì đang truy sát những thế lực có Tổ Phù?
Lâm Động dần giảm tốc độ rồi dừng lại, ánh mắt hắn có chút kinh hãi, sau đó nói thầm:
– Nham!
– Ngươi phát hiện rồi à?
Nham vẫn thản nhiên như vậy, chỉ là lần này có thêm chút thở dài.
– Đây là do Dị ma gây ra?
Lâm Động hít sâu một hơi, hỏi.Duyên Phận : Gặp là Duyên , Biết là Phận. …!
– Ừm, tuy chủ nhân của ta năm đó đã phong ấn khe nứt không gian, nhưng vẫn có không ít Dị ma xông vào vị diện này. Tuy sau đó các cường giả đã tiễu trừ không ít Dị ma những vẫn còn một số ẩn trốn.
– Tông phái Viễn Cổ mà ngươi nhìn thấy trong Đại Hoang Vu Bi chính là bị Dị ma hủy diệt. Động phủ này có lẽ cũng vậy!
– Những sinh vật Dị ma đó hiểu rõ, Tổ Phù có sức mạnh để tiêu diệt bọn chúng nên bất cứ ai có Tổ Phù đều bị bọn chúng theo dõi rồi thầm tiêu diệt.
Lâm Động nghe vậy toàn thân toát mồ hôi lạnh, rốt cuộc Dị ma có sức mạnh thế nào mà có thể lặng lẽ tiêu diệt thế lực như vậy
– Giờ vẫn còn Dị ma sao?
Lâm Động siết nắm tay, nếu như thế thì không phải sớm muộn sẽ có ngày hắn sẽ bị đám Dị ma không biết ẩn trốn ở đâu kia nhằm vào sao?
– Chắc vẫn còn, hơn nữa dường như đám Dị ma đó ngày càng khó đối phó hơn. Khả năng ẩn trốn của bọn chúng rất tốt, không ai biết rốt cuộc bọn chúng đang làm gì…
Nham trầm mặc một chút rồi nói.
Lâm Động nắm chặt tay lại rồi buông lỏng, không khỏi cười khổ một tiếng. Lúc này hắn mới hiểu thì ra có Tổ Phù lại có phiền phức như vậy. Xem ra sau này hắn không chỉ phải phòng bị cường giả nhân loại muốn đoạt Tổ Phù của hắn mà còn phải đề phòng đám Dị ma không biết đang ở đâu kia nữa…
Mấy năm nay hắn cũng có chút hiểu về Dị ma, rất hiểu sự đáng sợ của bọn chúng, nếu hắn bị bọn chúng coi là mục tiêu thì hậu quả sẽ không tốt lành tí nào.
– Nếu ngươi sợ thì có thể từ bỏ Thôn Phệ Tổ Phù là xong.
Nham thản nhiên nói.
Lâm Động hơi khựng lại, ánh mắt ngưng tụ sự sắc bén, sau đó cười nói:
– Thứ đã vào tay ta thì không có lý gì lại từ bỏ.
Dị ma thì sao chứ, cuối cùng cũng có ngày Lâm Động hắn sẽ mạnh đến mức Dị ma cũng phải run sợ!
Lâm Động không nói gì nữa, chỉ là Lâm Động cảm nhận được dường như Tổ Thạch truyền ra một chút ý vui mừng.
– Lâm Động ca ca, nhìn phía trước kìa!
Mộ Linh San bỗng lên tiếng, chỉ về phía trước, ở đó có một quảng trường đổ nát, trên đó dường như có một vài nhân ảnh.
Thanh quang lan tỏa quanh người, Lâm Động lại bảo Mộ Linh San cẩn thận rồi giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại trên phía trên của quảng trường đó.
Khi đến gần Lâm Động mới phát hiện trên quảng trường là gần một ngàn nhân ảnh, chỉ là những người này đã mất đi sức sống, trên thân thể phủ đầy bụi.
Lâm Động vẻ mặt ngưng trọng nhìn cảnh tượng đó, hắn phát hiện tất cả đều nhìn về hướng Nam, một tay giơ lên như đang liên thủ chống lại điều gì đó…
Nhưng có vẻ như sự phòng ngự của bọn họ đã thất bại.
Lâm Động mím môi, gần một ngàn cường giả liên thủ vẫn chịu kết quả thế này, có thể thấy Dị ma tấn công động phủ hồi đó có thực lực đáng sợ thế nào.
– Lâm Động ca ca, có người đến!
Mộ Linh San ở bên cạnh bỗng nhìn về phía sau, ở đó có không ít tiếng gió rít, xem ra bắt đầu có cường giả vào động phủ rồi.
Tiếng gió khá gấp gáp, khoảng mười giây sau đã có đến hàng trăm người tới, cuối cùng bọn họ cũng bị thu hút bởi cảnh tượng kỳ lạ này, sau đó dừng lại ở nơi cách Lâm Động không xa.
Những cường giả này nhìn Lâm Động trước rồi nhìn về quảng trường, ánh mắt đều hiện sự kinh ngạc, tuy không biết ở đây xảy ra chuyện gì nhưng xem tình hình có vẻ rất kinh khủng…
– Chỉ là đám xác khô thôi có gì đáng xem đâu!
Bỗng có người hết kiên nhẫn vung tay tạo cuồng phong đánh về quảng trường, những nhân ảnh kia lập tức tan thành tro bụi.
– Hừ, chẳng có bảo bối gì hết!
Một số cường giả nhìn quảng trường trống huơ trống hoác không khỏi lầu bầu.
– Ủa, còn có thi thể chưa tan biến!
Nhưng khi một vài người định bỏ đi thì bỗng có người kêu lên. Chỉ thấy phía cuối quảng trường có mười tám thi thể khô vẫn ngồi bàn tọa, thân thể bọn họ không hề bị thối rữa.
– Có bảo bối!
Một số người thấy thế mắt lập tức sáng lên, có thể chống lại sự xâm thực của năm tháng, rõ ràng những người này hồi còn sống đều có thực lực rất mạnh, chắc chắn trên người có bảo bối.
Trước sự hấp dẫn của bảo bối, mười mấy người lập tức bay về phía mười tám thi thể kia.
Lâm Động nhìn chăm chăm, không biết vì sao hắn lại có chút bất an, sau đó đột nhiên hắn túm lấy Mộ Linh San kéo về phía sau.
Uỳnh!
Ngay khi bọn họ lùi về phía sau, mười tám thi thể vốn mất sinh cơ đột nhiên mở mắt, ngọn hỏa diễm đen tà ác cháy trong mắt bọn họ và cuồn cuộn lan tỏa ra xung quanh.
Mười mấy người kia khi chạm phải hỏa diễm gần như lập tức biến thành tro bụi, những tiếng kêu thảm thiết vang lên chói tai.
Uỳnh!
Lúc này, mười tám thi thể kia từ từ ngồi dậy, hỏa diễm tà ác lan tỏa, sau đó bọn chúng ngẩng đầu lên nhìn hàng trăm người đang sững sờ.