Vũ Động Càn Khôn
Tập 167 [ chương 836 đến 840 ]
❮ sautiếp ❯Chương 836 : Tiên Phù sư
Lâm Động chạy xuyên qua rừng, ánh mắt không ngừng quét ra bốn phía. Hắn có thể cảm nhận được trong khu rừng rậm rạp này đang ẩn tàng không ít khí tức, xem ra kẻ đứng đằng sau cũng có bản lĩnh không nhỏ!
Vút!
Lâm Động bỗng nhiên khựng người lại, một vài đạo nhân ảnh bay vút ra từ trong bóng tối, công kích mạnh mẽ bỗng chốc ập tới.
Đối diện với những công kích đó, sắc mặt Lâm Động vẫn bình tình, bàn tay xoay nhanh một cái, Long Nguyên Luân biến thành một đạo kim quang bay ra.
Xẹt xẹt!
Kim quang bay ra, âm thanh trầm đục vang lên, Long Nguyên Luân được ngưng tụ từ Nguyên Thần Lực, mức độ mạnh mẽ của nó đã đạt đến mức kinh người.
Kim quang lướt qua, mười mấy hắc ảnh đổ gục, tiếng kêu thảm thiết còn không kịp vang lên.
Lâm Động đáp xuống, vung tay áo thu túi Càn Khôn của bọn chúng, sau đó cúi người, ấn ngón tay lên trán một thi thể. Một lúc sau thu tay về, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
– Hình như là tinh thần lực! Lợi hại thật, có thể dùng tinh thần lực khống chế nhiều người như vậy, nơi đây không hổ là Loạn Ma Hải!
Lâm Động ngẩng đầu lên, tóm một cái trong khoảng không trước mặt, khẽ cười:
– Ta muốn xem xem, rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể làm được mức này?
Dứt lời hắn nhanh chóng tiến sâu vào trong rừng.
Trên đường Lâm Động lại gặp không ít người bị khống chế, nhưng thực lực của những kẻ này không quá mạnh, đều chỉ là Ngũ, Lục Nguyên Niết Bàn, đương nhiên không có sức uy hiếp gì lớn với Lâm Động. Cộng với việc bọn chúng đều bị loại bỏ thần trí, giống như người chết một nửa, Lâm Động cũng không nương tay, gặp kẻ nào là Long Nguyên Luân trừ khử kẻ đó, rồi thu hết Huyền Nguyên Đan vào túi…
Khi Lâm Động dần thâm nhập vào sâu hơn thì tông tích của hắn cũng bị kẻ trong bóng tối phát giác. Hắn cảm thấy có ngày một nhiều nhân ảnh và Yêu thú tấn công mình hơn.
– Ha ha, bị phát hiện rồi sao?
Đương nhiên Lâm Động cũng cảm nhận được áp lực đang không ngừng tăng lên, hắn khẽ cười nhạt, búng tay một cái, Long Nguyên Luân bùng phát kim quang rồi tám vòng ánh sáng sắc lạnh bay ra.
Tám vòng ánh sáng hình thành một tấm lưới ánh sáng mang theo thanh thế có thể chặt đứt mọi thứ bay tới, những nơi nó đi qua máu tươi đều bắn tung tóe!
Lâm Động bay ra, vòng ánh sáng bắn ngược trở về biến thành hình tròn dưới chân, mũi chân điểm nhẹ, thân thể lao vút ra như cánh chim đại bàng bay ra khỏi khu rừng rậm.
Nhưng khi sắp rời khỏi rừng thì thanh quang trên người hắn bỗng cuộn trào che đi dung mạo hắn.
Lâm Động bay ra khỏi rừng, đáp xuống một tảng đá lớn, ngẩng đầu lên nhìn về một ngọn núi ở phía trước. Lúc này, trên đỉnh núi có một người mặc hắc y đang tĩnh tọa, đôi mắt thâm sâu lạnh lùng nhìn hắn.
Lâm Động nhìn hắc y nhân đó, lông mày nhướng lên, vì kia chính là người đứng sau Ngụy Tùng mà hắn nhìn thấy sáng nay!
– Can thiệp vào chuyện người khác, ngươi muốn chết?
Hắc y nhân lạnh băng băng nhìn Lâm Động, ánh mắt lóe lên sát ý, không thấy hắn có bất cứ động tác gì nhưng không khí bỗng có tiếng gió rít chói tai, một luồng sức mạnh hùng hồn lập tức ập tới Lâm Động.
– Quả nhiên là tinh thần lực!
Cảm nhận được luồng năng lượng quen thuộc, Lâm Động cũng cười một cái, thanh quang bùng phát quanh người, tiếng long ngâm vang lên, tung một Long quyền đánh tan đạo tinh thần lực đang lao tới kia.
Uỳnh uỳnh!
Đại địa xung quanh rung lên dữ dội, vô số ngọn núi hàng trăm trượng nổi lên, rồi ập tới Lâm Động như vũ bão.
Rầm rầm rầm!
Lâm Động lơ lửng trên không trung, thanh quang hùng hồn trào dâng từ trong cơ thể, hai cánh tay biến thành Long thủ rồi tung quyền đánh tan những ngọn núi kia.
– Sức lực cũng không tầm thường!
Hắc y nhân nhìn thấy vậy cũng có chút ngạc nhiên, sau đó hai tay nhanh chóng kết ấn pháp, một luồng tinh thần lực hùng hồn cuộn trào biến thành một con mắt kỳ dị hàng chục trượng trên khoảng không phía trước mặt hắn.
– Nhiếp Hồn Nhãn, Đoạt Hồn!
Con mắt kia khẽ chớp một cái, một đạo dị quang bắn ra, bao trùm lấy Lâm Động. Lâm Động lập tức cảm thấy thần trí bắt đầu trở nên mơ hồ…
– Thật tà môn!
Nhưng sự mơ hồ chỉ kéo dài trong chốc lát, sau đó hắn lập tức lấy lại tỉnh táo, điểm một ngón tay ra, Long Nguyên Luân xé tan không gian bắn thẳng về phía hắc y nhân.
– Nguyên Thần Khí?
Hắc y nhân nhìn thấy Long Nguyên Luân đang bay tới, ánh mắt hơi thay đổi, rõ ràng hắn biết sự lợi hại của nó. Nhất thời hắn siết tay lại, tinh thần lực hùng hồn biến thành một tấm lá chắn phía trước mặt, bàn tay vung lên, tấm lá chắn bay ra oanh kích lên đạo kim quang.
Rầm!
Âm thanh trầm đục vang lên, kim quang mà Long Nguyên Luân biến thành bị bắn ngược trở lại rồi lơ lửng trước mặt Lâm Động.
– Hừ!
Ánh mắt hắc y nhân lạnh băng, sau đó hắn bỗng đứng dậy, tinh thần lực dồi dào trào dâng, thậm chí phía sau hắn còn hình thành nên một cái vòi rồng khổng lồ khiến không gian trở nên méo mó.
– Tinh thần lực thật mạnh!
Sắc mặt Lâm Động cũng trở nên ngưng trọng, tinh thần lực của hắc y nhân này rõ ràng vô cùng mạnh mẽ, ít nhất thì chỉ so sánh tinh thần lực, Lâm Động cũng phải tự thấy không bằng.
– Không ngờ ở đây lại gặp được một Tiên Phù sư!
Lâm Động nhìn hắc y nhân, lẩm bẩm nói.
Hắn cảm nhận được sự lợi hại của người đó, áp lực như có như không đó thậm chí đã đạt đến mức độ như của Nguyên Thương. Rõ ràng tinh thần lực của hắc y nhân này đã đạt đến mức của Tiên Phù sư!
– Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ xông vào! Nếu đã như vậy thì ta sẽ luyện hóa ngươi thành Nhân khôi!
Hắc y nhân hơi ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng chiếu rọi, gương mặt hắn tái nhợt, nhìn Lâm Động cười lạnh một tiếng.
Lâm Động hơi nhíu mày, nguyên lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển. Hiện giờ hắn vẫn còn mang thương thế, nếu liều mạng với kẻ kia thì sẽ có rắc rối.
Thế nhưng khi Lâm Động đang nghĩ cách ứng phó thì bỗng nhiên có một âm thanh lạ rất nhỏ vang lên. Hắc y nhân nghe thấy, tinh thần lực quanh người lập tức thu lại, nhìn Lâm Động một cái rồi nhanh chóng bay mất.
– Tiểu tử, coi như lần này ngươi may mắn, lần sau gặp lại ta nhất định sẽ luyện ngươi thành Nhân khôi!
Hắc y nhân đã đi xa nhưng tiếng nói lạnh lùng vọng lại như tiếng quỷ tru khiến người ta phải lạnh tóc gáy.
Lâm Động không đuổi theo, thanh quang quanh người nhanh chóng thu về, cặp mày nhíu lại, nghĩ bụng không hổ là Loạn Ma Hải, vừa mới đến đã gặp phải nhân vật khó nhằn như vậy.
Theo hắn phán đoán thì có lẽ hắc y nhân kia thuộc cảnh giới Tiên Phù sư Tiểu thành, thực lực không hề thua kém cường giả Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành.
Nếu giao đấu lúc này, Lâm Động cũng không sợ, hắn đã muốn chạy thì kẻ kia cũng không ngăn được. Nhưng nếu đánh bại hắc y nhân thì chắc chắn phải hồi phục thương thế đã.
– Dường như hắn là người của Ngụy gia, mục tiêu của bọn chúng cũng là Sinh Sinh Huyền Linh Quả, có lẽ sớm muộn gì cũng phải đụng độ thôi!
Lâm Động quay người đi vào trong rừng, xem ra việc hồi phục thương thế là nhiệm vụ khẩn cấp rồi!
Trong doanh địa, mùi máu tanh lan tràn, sự hỗn loạn đã được dẹp yên, thi thể người và xác Yêu thú chất thành đống.
Người của Cổ gia đã chống lại được trận tập kích của Yêu thú, tuy có thương vong nhưng cũng không quá nghiêm trọng, hỗn loạn đã qua đi, giờ đang dọn dẹp lại doanh địa.
Ở một góc doanh địa, một vài đệ tử Cổ gia đang túm tụm lại nhìn một vài cái xác của Ma Nham Giác Thú. Ở đầu bọn chúng đều có một vết máu nổi bật hiện rõ lên.
– Một chiêu là chết!
Cổ Yên lật xác của đám Yêu thú, khẽ nói:
– Thủ đoạn thật rất dứt khoát!
Đám đệ tử Cổ gia ở xung quanh nghe thấy vậy, sắc mặt đều hiện rõ vẻ kinh ngạc. Bọn họ đều hiểu rõ sức phòng ngự của Ma Nham Giác Thú, dù bọn họ có toàn lực công kích thì cũng chỉ để lại một số vết thương trên người bọn chúng mà thôi. Muốn một chiêu giết chết có lẽ chỉ có Cổ Yên là làm được. Nhưng rõ ràng đám thú này không phải do Cổ Yên giết!
– Cổ Nhã, đây là ai làm?
Cổ Yên nhìn sang nàng thiếu nữ bên cạnh, hỏi.
– Muội không biết, vừa rồi Lâm Động đại ca bảo muội nhắm mắt lại…
Cổ Nhã cũng không hiểu gì, thành thật nói. Nàng ta nhất thời cũng không liên hệ được thủ đoạn dứt khoát kia với Lâm Động, dù sao thì Lâm Động hiện tại không thể tu luyện mới đúng…
– Lâm Động?
Cổ Yên kinh ngạc, Cổ Anh bên cạnh thì sắc mặt thay đổi, nói:
– Cổ Nhã, muội đừng có nói bừa, hắn là đồ bỏ…
Câu nói đó không được nói hết, bởi vì bọn họ đều nhìn thấy một nhân ảnh chầm chậm bước ra từ trong khu rừng, sau đó nhìn bọn họ với ánh mắt bình thản.
Vẻ mặt Lâm Động vẫn tĩnh lặng như mặt nước giếng, nhưng khi Lâm Động tiến lại thì ngay cả Cổ Yên, hơi thở cũng trở nên khó khăn, Cổ Anh thì nuốt những lời chưa nói vào trong bụng. Không biết vì sao, khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Động, trong lòng nàng ta lại trào dâng hàn khí…
Chương 837 : Thù lao
Lâm Động bước ra khỏi khu rừng cũng nhìn thấy ngay đám đệ tử Cổ gia đang túm tụm gần đó. Hắn liếc mắt nhìn thi thể đám Yêu thú đang bị bọn họ vây quanh, trong lòng nhất thời hiểu rõ mọi chuyện, nhưng sắc mặt không hề thay đổi, bước chân chuyển sang hướng khác.
– Lâm Động!
Cổ Yên thấy thế vội lên tiếng.
– Có việc gì không?
Lâm Động nhìn nàng, ngữ khí bình thản khiến trong lòng đám đệ tử Cổ gia nhất thời ngứa ngáy khó chịu. Nhưng rồi bọn họ nghĩ hắn có thể là một nhân vật vô cùng lợi hại, nên đành nhẫn nhịn lại.
– Đám Yêu thú này… là do ngươi giết?
Cổ Yên không để tâm đến thái độ của Lâm Động, ngón tay chỉ vào xác đám Yêu thú, ánh mắt nhìn hắn với vẻ kỳ lạ, hỏi.
Lâm Động không khẳng định cũng chẳng phủ định.
– Hừ, rốt cuộc có phải hắn làm không thì thử là biết!
Rõ ràng Cổ Anh rất khó chịu với thái độ của Lâm Động, nàng ta hừ lạnh một tiếng sau đó bước chân ra, hai ngón tay cong lại, một đạo kình phong bắn thẳng tới ngực Lâm Động.
Cổ Anh ra tay đột ngột, ngay cả Cổ Yên cũng không kịp phản ứng, muốn ngăn lại cũng không kịp nữa.
Vút!
Chỉ phong mạnh mẽ của Cổ Anh nhanh chóng bắn lên ngực Lâm Động, nhưng nơi đó lại như làm bằng thép tinh luyện, một chiêu của Cổ Anh không hề khiến Lâm Động suy suyễn chút nào.
– Nhục thể cường hãn thật!
Sắc mặt Cổ Anh biến đổi, ngay sau đó nàng nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của Lâm Động, trong lòng khẽ biến, cả người nhảy lên, định lùi về phía sau.
Thé nhưng ngay lúc đó Lâm Động đã xuất hiện trước mặt nàng như quỷ mị, bàn tay thò ra, nhanh như chớp tóm chặt lấy cổ nàng, có thể giết chết Cổ Anh bất cứ lúc nào!
– Lâm Động!
Những người xung quanh cũng giật mình hành động bất ngờ của Lâm Động, Cổ Yên vội vàng nói:
– Đừng kích động, Cổ Anh chỉ hơi lỗ mãng chứ không có ý xấu!
Ánh mắt Lâm Động u ám nhìn Cổ Anh đang tràn đầy vẻ sợ hãi, trong mắt hắn hiện lên sát ý khiến Cổ Anh tái mặt. Vẻ đẹp của Cổ Anh bình thường khiến không ít nam nhân điên đảo, nhưng ở trong mắt Lâm Động lúc này chẳng khác gì mấy cái xác Yêu thú kia.
Nàng không hoài nghi Lâm Động lúc này đang muốn giết chết mình!
– Lâm Động đại ca…
Cổ Nhã ở bên cạnh cũng sợ hãi vì sắc mặt bỗng nhiên trở nên lạnh băng của Lâm Động. Mấy ngày nay trước mặt nàng, Lâm Động đều rất hiền hòa, vui vẻ, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn hung hăng như vậy.
Nghe thấy tiếng gọi của Cổ Nhã, vẻ lạnh lùng trong mắt Lâm Động thu lại chút ít, trừng mắt nhìn Cổ Anh một cái rồi hắn hất tay:
– Lần sau còn thiếu giáo dưỡng như vậy thì ta không ngại cho các ngươi thiếu đi một đệ tử đâu!
Cổ Anh được một vài đệ tử đón lấy, chiếc cổ trắng ngần đã tím lại, rõ ràng Lâm Động không có chút thương hoa tiếc ngọc nào. Nàng nhìn Lâm Động đầy vẻ sợ hãi, rõ ràng đã bị hắn dọa cho sợ chết khiếp, vì nàng rõ ràng cảm nhận được sát ý từ hắn là thật!
– Ngươi quả nhiên không phải người tầm thường!
Cổ Yên nhìn Lâm Động với ánh mắt đầy phức tạp, thương thế như vậy người bình thường căn bản không thể hồi phục được!
– Kẻ ra tay với các ngươi là một Tiên Phù sư, có lẽ là người của Ngụy gia!
Lâm Động nhìn Cổ Yên, nói.
– Tiên Phù sư?
Không chỉ Cổ Yên, vẻ mặt nhất thời thay đổi mà những đệ tử Cổ gia xung quanh, sắc mặt cũng trở nên khó coi. Tiên Phù sư tương đương với cường giả Sinh Huyền Cảnh, đối với bọn họ mà nói là khá lợi hại.
– Sao ngươi biết?
Cổ Yên nhíu mày hỏi.
– Vừa giao đấu với hắn xong!
Lâm Động bình thản nói.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn, hắn có thể thoát thân an toàn từ tay Tiên Phù sư sao?
– Các ngươi có lẽ không tranh giành được với Ngụy gia đâu, ta thấy vẫn nên rời khỏi Huyền Linh Đảo càng sớm càng tốt!
Lâm Động nói.
Hắn không hề có ý đả kích, chỉ là thực lực của đám đệ tử Cổ gia ở đây mạnh nhất chính là Cổ Yên, nhưng cũng chỉ gần đạt tới Sinh Huyền Cảnh. Còn Ngụy gia, ngay đến Ngụy Tùng đã đạt đến mức đó rồi, huống hồ còn có thêm Tiên Phù sư nữa.
– Sinh Sinh Huyền Linh Quả rất hiếm có, bọn ta không muốn từ bỏ nó!
Cổ Yên nhíu mày, lắc đầu nói.
Lâm Động nghe vậy, nhún nhún vai, cũng không nói gì thêm. Dù sao hắn cũng không muốn bận tâm đến sự sống chết của đệ tử Cổ gia. Bọn họ muốn làm gì thì làm, nghĩ vậy Lâm Động đi thẳng đến xe ngựa.
Cổ Yên nhìn theo bóng lưng Lâm Động, do dự một chút rồi nói:
– Vậy bọn ta có thể nhờ ngươi giúp không?
Tuy lúc này nàng vẫn không biết rõ thực lực của Lâm Động, nhưng từ biểu hiện của hắn đêm nay có thể thấy, thực lực của hắn không hề thua kém bọn họ, nếu nhờ được hắn thì hiển nhiên thực lực của bọn họ sẽ tăng lên không ít.
– Tại sao ta phải giúp các ngươi?
Lâm Động dừng lại, nhìn mấy người Cổ Yên với vẻ mặt khó hiểu, hỏi.
Cổ Yên khựng người, đám đệ tử Cổ gia thì nổi giận:
– Bọn ta đã cứu ngươi, ngươi giúp bọn ta cũng là chuyện đương nhiên!
– Đầu tiên ta phải nhắc nhở các ngươi, là Tiểu Nhã đã cứu ta chứ không phải các ngươi!
Lâm Động bình thản nói. Tuy hắn đã ở đây mấy ngày, nhưng không hề nhận được sự chăm sóc của những người khác, vì thế hắn cũng chẳng có gánh nặng gì khi nói như vậy.
– Ta sẽ hoàn toàn phụ trách sự an toàn cho Tiểu Nhã, còn những người khác thì tự lo cho chính mình đi, ta không rảnh rỗi mà phân tâm!
Sắc mặt Cổ Yên trở nên hơi chút khó coi, nhưng sau khi nghĩ lại thấy dường như đúng là bọn họ không hề chăm sóc gì hắn cả, hắn không muốn giúp cũng chuyện dễ hiểu.
Đám đệ tử Cổ gia nhìn nhau, vẻ mặt thiếu hẳn tự nhiên, đương nhiên bọn họ biết rõ sự lạnh lùng của mình đối với Lâm Động trong những ngày qua.
Không khí tại doanh địa bỗng trở nên đặc quánh lại. Sự xuất hiện của Tiên Phù sư khiến đám đệ tử Cổ gia có không ít áp lực. Nếu không nghĩ ra cách đối phó, chỉ sợ khi động thủ bọn họ sẽ chịu thua thiệt không ít.
Cổ Yên dường như khá đau đầu vì thái độ của Lâm Động. Nghĩ một chút, nàng đành nhìn sang Cổ Nhã, dường như ở đây Lâm Động chỉ thân thiện với mỗi mình Cổ Nhã mà thôi.
Cổ Nhã thấy Cổ Yên nhìn mình, nhưng cũng chỉ rụt rè lắc đầu, nếu như Lâm Động đã không muốn thì nàng cũng không dám nói gì hơn.
Cổ Yên thấy vậy thì càng cảm thấy vô cùng bất lực. Nhưng đúng lúc ấy, Lâm Động bỗng quay lại nói:
– Muốn ta giúp cũng không phải không được!
– Hửm?
Nghe vậy, mấy người Cổ Yên đều thót tim lại, vội nhìn sang Lâm Động.
– Nhưng ta cần có thù lao, cứ coi như các ngươi thuê ta giúp đỡ đi!
Lâm Động bình thản nói.
– Thù lao như thế nào?
Cổ Yên khựng người một chút, sau đó mới cẩn thận hỏi.
– Một vạn viên Huyền Nguyên Đan!
Trên gương mặt Lâm Động dường như nở nụ cười nhạt, nói.
– Ngươi thật quá đáng a!
– Một vạn viên Huyền Nguyên Đan, sao ngươi không đi cướp đi?
Đám đệ tử Cổ gia ở xung quanh nhất thời mặt đỏ bừng lên, ai ai cũng quát lớn phẫn nộ, hiển nhiên bọn họ cho rằng Lâm Động quá mức tham lam.
– So với Sinh Sinh Huyền Linh Quả, một vạn viên Huyền Nguyên Đan có là gì? Hơn nữa nếu ra tay động thủ, có lẽ các ngươi cũng sẽ tổn thất một nửa nhân số, lẽ nào các ngươi nghĩ rằng mạng mình không đáng một vạn Huyền Nguyên Đan sao?
Lâm Động cười nhạt, nói.
Đám đệ tử Cổ gia lập tức nghẹn lời, vẻ mặt đầy hậm hực, sau đó nhìn sang Cổ Yên.
Cổ Yên cũng khẽ nhíu mày, lưỡng lự một lúc sau đó mới nói:
– Ngươi chắc chắn sự giúp đỡ của mình đáng giá đó?
– Ít nhất thì ta có thể chặn được Tiên Phù sư!
– Ngươi chắc chắn được mấy phần?
Cổ Yên truy hỏi.
– Sau khi thương thế ta hoàn toàn hồi phục, có sáu phần chắc chắn… giết chết hắn!
Lâm Động cười nhạt, nói. Tuy tên Tiên Phù sư kia có tinh thần lực rất mạnh, thủ đoạn công kích cũng quỷ dị khó đoán, mức độ khó đối phó hơn hẳn các cường giả Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành bình thường, nhưng loại đó đối với Lâm Động có Thôn Phệ Tổ Phù mà nói thì lại dễ đối phó.
Chỉ cần hồi phục thực lực, Lâm Động tin chắc mình có thể giết được hắn!
Lời nói của Lâm Động khiến tất cả đều phải ồ lên kinh hãi, ngay cả Cổ Yên cũng nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp, giết chết Tiên Phù sư? Bản lĩnh đó ngay cả cường giả Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành cũng không chắc có thể làm được, tên Lâm Động này lại có thể sao?
– Được, nếu ngươi thật sự làm được, thì ta sẽ đưa ngươi một vạn viên Huyền Nguyên Đan làm thù lao!
Sau một lúc thần thái biến đổi, cuối cùng Cổ Yên cắn môi, nói.
Nghe vậy Lâm Động cười nhạt, sau đó liền đưa tay ra:
– Đưa tiền trước!
Chương 838 : Xung kích Cửu Nguyên Niết Bàn
Mấy người Cổ Yên sững sờ nhìn Lâm Động giơ tay ra với dáng vẻ vô cùng tự nhiên, nhất thời cảm giác bất lực dâng tràn, hắn ta…
– Ngươi còn chưa làm gì cho bọn ta thấy, ai biết được ngươi có cầm Huyền Nguyên Đan mà chạy mất không chứ?
Một gã đệ tử Cổ gia lẩm bẩm.
– Ta đã nói rồi, ta cần Huyền Nguyên Đan để trị thương!
Lâm Động nói.
Đúng là trước đó Cổ Yên có nghe nói Lâm Động cần Huyền Nguyên Đan để trị thương, chỉ là không ngờ lại cấp thiết đến như vậy.
– Một vạn Huyền Nguyên Đan không phải con số nhỏ. Đệ tử trực hệ của Cổ gia chúng ta mỗi tháng cũng chỉ được nhận chưa đến một ngàn viên. Cho ta chút thời gian gom góp đã, được chứ?
Cổ Yên hơi chút trầm ngâm, sau đó mới nói.
– Được thôi!
Lâm Động gật đầu, rồi đi về phía một cỗ xe ngựa:
– Các ngươi hãy cố gắng càng nhanh càng tốt. Hai ngày tới ta sẽ toàn lực dưỡng thương, nếu không, tên Tiên Phù sư kia lại ra tay ta cũng hết cách!
Cổ Yên nhìn Lâm Động chui vào thùng xe, cặp mày bất giác nhíu lại.
– Cổ Yên tỷ, có tin tưởng được hắn không? Tuy có lẽ hắn có chút bản lĩnh, nhưng Tiên Phù sư… không phải ai cũng đối phó được đâu!
Một gã đệ tử Cổ gia nói nhỏ, trong giọng nói chứa đầy sự hoài nghi.
Những đệ tử khác cũng gật đầu lia lịa, rõ ràng vẫn còn hoài nghi với thực lực của Lâm Động, nhưng tư thế hiên ngang trước đó của hắn lại khiến bọn họ không dám nghi ngờ trước mặt hắn.
– Lũ Yêu thú tấn công chúng ta hôm nay có lẽ đúng là bị kẻ khác khống chế. Mà bản lĩnh đó, e là cũng chỉ có cường giả có tu vi tinh thần lực đến trình độ Tiên Phù sư mới làm được!
Cổ Yên khẽ nói.
– Mấy ngày nay quan sát cũng thấy Lâm Động không phải loại nói bừa, hơn nữa chúng ta hiện giờ cũng không có nhiều sự lựa chọn. Chúng ta nhất định phải có Sinh Sinh Huyền Linh Quả, ta cũng nhất định phải có nó để đột phá lên Sinh Huyền Cảnh, nếu không trong Võ hội Ngũ gia hai tháng nữa, thành tích của Cổ gia chúng ta e rằng sẽ…
Cổ Yên khẽ siết hai nắm tay lại.
Đám đệ tử Cổ gia ở xung quanh cũng chỉ đành gật đầu. Tình hình hiện tại muốn gia tộc phái cường giả đến chi viện rõ ràng là không kịp nữa rồi…
– Hiện giờ chúng ta cũng chỉ có thể tin tưởng hắn thật sự có khả năng chống lại Tiên Phù sư…
Cổ Yên nhìn cỗ xe ngựa có Lâm Động ở bên trong, khẽ thở dài, nói.
Cổ Yên hành sự cũng rất nhanh chóng, chỉ trong thời gian gần nửa ngày là có đủ một vạn viên Huyền Nguyên Đan. Hiệu quả làm việc này khiến Lâm Động khá hài lòng.
Lâm Động ngồi khoanh chân trong khoang xe. Cỗ xe này tốt hơn cái trước rất nhiều, Lâm Động cũng không khách khí gì với sự ưu đãi mới đến từ mấy người bọn Cổ Yên. Trước kia hắn không muốn có dính dáng gì với bọn họ, nhưng hiện giờ đã đồng ý giúp đỡ, hắn nhận được đãi ngộ cũng là đương nhiên.
Ta bỏ sức, ngươi bỏ tiền, giao dịch rất công bằng!
Đương nhiên đằng sau giao dịch này cũng có tính toán riêng của Lâm Động. Hắn cũng rất muốn có Sinh Sinh Huyền Linh Quả, nhưng một mình hắn rất khó có thể tranh đoạt được với nhiều cường giả như vậy. Hiện giờ hợp tác với đám đệ tử Cổ gia sẽ dễ dàng hơn một chút. Đến khi có được trong tay rồi, phân chia nhau thế nào thì còn phải thương lượng tiếp, dù sao Lâm Động cũng không phải loại người dễ dàng chịu thiệt thòi.
– Có một vạn Huyền Nguyên Đan, có lẽ trong vài ngày là có thể hồi phục thương thế!
Lâm Động cầm túi Càn Khôn Cổ Trận trong tay, hơi hé miệng túi ra, lập tức một luồng nguyên lực hùng hồn bùng phát ra, trong số nguyên lực này còn có một chút Sinh Khí.
Đối với cường giả Sinh Huyền Cảnh mà nói, chỉ cần nhục thể chưa hoàn toàn bị thiêu hủy thì cơ bản đều có khả năng phục nguyên thân thể. Vì Sinh Khí sinh ra trong cơ thể dù có bị gãy tay gãy chân cũng có thể tái sinh. Nếu trước khi bị thương Lâm Động đạt đến cảnh giới Sinh Huyền Cảnh, cộng với khả năng hồi phục siêu mạnh của nhục thể, có lẽ sẽ rất nhanh hồi phục thực lực.
Lâm Động cong tay búng một cái, nhất thời vô số viên Huyền Nguyên Đan màu trắng nhạt bay ra từ túi Càn Khôn, lập tức cả khoang xe tràn ngập nguyên lực.
Lâm Động hít sâu một hơi, ánh mắt hiện lên vẻ thoải mái, tâm thần khẽ động, lực thôn phệ lập tức lan tỏa. Nguyên lực trong khoang xe ngay lập tức chui vào cơ thể Lâm Động với tốc độ kinh người. Theo đó bề mặt cơ thể Lâm Động lấp lánh ánh sáng, kinh mạch, xương cốt trong cơ thể cũng dần được hồi phục sức sống…
Trong mấy ngày tiếp thep, Lâm Động gần như không rời khỏi xe nửa bước, tất cả thời gian hắn đều dùng cho việc trị thương.
Hiệu quả của Huyền Nguyên Đan đúng là vượt xa dự liệu của hắn. Dựa vào Sinh Khí của gần một vạn viên Huyền Nguyên Đan, thương thế của Lâm Động đã hồi phục với tốc độ nhanh hơn nhiều lần trước đó.
Đương nhiên điều này cũng là nhờ lực thôn phệ, nếu là người khác, cho dù có nhiều Huyền Nguyên Đan như vậy, cũng không thể dung nạp hết toàn bộ lượng Sinh Khí đó được.
Sau cuộc tập kích đêm đó cũng không có thêm lần tập kích nào nữa, hiển nhiên Ngụy gia cũng không muốn đụng độ quá mức với Cổ gia trước khi có được Sinh Sinh Huyền Linh Quả, để tránh khiến cho kẻ khác làm ngư ông đắc lợi.MA chi khải tố Bản Nguyên – Thất Hạ Vi Sử Toái Niết Hạ Cố Vi Hàn [ Đạo hữu không muốn bi thương mà sinh ….Thỉnh chư vị đừng nhấp zô, đừng để bi ai,bi thương loạn đạo tâm A..
Trong thời gian tĩnh lặng này, Lâm Động cũng tranh thủ thời gian điều dưỡng. Đám đệ tử Cổ gia cũng không ai đến làm phiền hắn, chỉ có Cổ Yên thỉnh thoảng bảo Cổ Nhã đem tới cho hắn một số đồ dùng cần thiết, đãi ngộ đó đã tốt hơn trước đây rất nhiều lần!
Đoàn xe cũng dần tiến sâu vào Huyền Linh Đảo, mọi người đều có thể cảm nhận được số lượng người từ các phương cũng xuất hiện ngày một nhiều…
Nguyên lực hùng hồn trào dâng trong khoang xe, tụ lại thành một vòng xoáy nguyên lực trên đỉnh đầu Lâm Động, đầu nhọn nối với đỉnh đầu Lâm Động, nguyên lực điên cuồng chảy vào trong đầu hắn.
Ánh sáng quanh người Lâm Động điên cuồng nhấp nháy, mơ hồ có thanh quang lấp lánh, tỏa ra một luồng sức mạnh kinh người. Dường như không khí cũng cộng hưởng phát ra những tiếng âm thanh nhỏ.
– Phù!
Lâm Động chầm chậm mở mắt ra, sâu trong đôi mắt đen thâm sâu lóe sáng, nhất thời dường như không khí cũng như bị rạch tan ra!
Một luồng khí đen thoát ra từ miệng Lâm Động, sau đó cơ thể hắn khẽ chấn động, xương cốt trong cơ thể hắn nhất thời phát ra những tiếng như pháo nổ, mơ hồ còn có tiếng lòng ngâm nhàn nhạt.
– Cuối cùng thương thế cũng đã lành hẳn rồi!
Hai tay Lâm Động nắm lại, cảm nhận luồng sức mạnh quen thuộc mà trong lòng không khỏi cảm thấy kích động. Ở một nơi xa lạ như thế này, chỉ có sức mạnh mới khiến hắn có cảm giác an toàn, thời gian trước đó hắn luôn cảm thấy bất an.
– Có điều… giờ vẫn chưa xong!
Lâm Động khẽ mỉm cười, hắn có thể cảm nhận được thực lực lúc này của hắn đang là Bát Nguyên Niết Bàn đỉnh phong, rất gần với Cửu Nguyên Niết Bàn rồi!
Lúc này rõ ràng hắn đã có thực lực để đột phá!
Lâm Động vung tay lên, hơn bốn ngàn viên Huyền Nguyên Đan còn lại bay hết ra khỏi túi Càn Khôn.
Lâm Động chắp hai tay lại, lực thôn phệ lan tỏa ra, biến thành một vòng xoáy đen trước mặt hắn.
Phụt phụt phụt!
Hơn bốn ngàn viên Huyền Nguyên Đan như biến thành từng đợt hồng thủy chảy ào ào vào vòng xoáy, sau đó biến thành một luồng nguyên lực hùng hồn chảy vào cơ thể Lâm Động.
Uỳnh uỳnh!
Trong cơ thể Lâm Động vang lên những âm thanh trầm đục, ngay sau đó bề mặt da hắn bắt đầu đỏ ửng lên, thậm chí đôi mắt đen cũng có ánh đỏ.
Một luồng năng lượng cuồng bạo lan tỏa ra. Niết Bàn Kiếp lần thứ chín cuối cùng đã đến!
Chương 839 : Huyền Linh Sơn
Huyền Linh Sơn là ngọn núi nguy nga nhất trên Huyền Linh Đảo, đỉnh núi vươn thẳng lên chọc trời, mây bay lượn quanh sườn núi, chặn lại mọi ánh mắt muốn nhìn lên trên.
Lúc này dưới chân núi Huyền Linh Sơn đã có vô số nhân ảnh đổ về tập trung ở đây, nhìn lên đỉnh núi với ánh mắt cuồng nhiệt. Nghe nói ở đó xuất hiện Sinh Sinh Huyền Linh Quả!
– Grào!
Khi dưới đỉnh núi ngày càng có nhiều cường giả tập trung thì trên Huyền Linh Sơn cũng vọng lại tiếng gầm rú của Yêu thú. Trong tiếng rú ấy có cả sự cảnh cáo, rõ ràng đám Yêu thú trên Huyền Linh Sơn cũng cảm ứng được những vị khách không mời này!
Bản thân là những Yêu thú có thực lực đạt đến mức độ đó, trí tuệ của bọn chúng cũng không phải tầm thường, đương nhiên hiểu rõ ràng những người này đến đây với mục đích gì.
Có điều, những người có mặt ở đây chẳng coi những tiếng gầm cảnh cáo ấy là gì. Tuy bọn họ biết Yêu thú trên Huyền Linh Sơn rất khó nhằn, nhưng trước sức hấp dẫn của Sinh Sinh Huyền Linh Quả, bọn họ có thể bỏ qua nó!
Lục cục! Lục cục!
Một đoàn xe cũng đi ra từ trong khu rừng, cuối cùng dừng lại trước chân núi. Số lượng của bọn họ không hề nhỏ, vì thế vừa xuất hiện đã thu hút không ít sự chú ý của đám người tập trung ở đó.
– Ồ, người của Cổ gia sao?
– Người dẫn đầu là Cổ Yên đúng không? Đúng là mỹ nhân, nghe nói nàng ta sắp bước vào Sinh Huyền Cảnh rồi, lần này đến có lẽ là để tranh giành Sinh Sinh Huyền Linh Quả, dựa vào nó để đột phá Sinh Huyền Cảnh!
– Hắc hắc, không dễ dàng chút nào đâu. Ở đây có ai là không nhăm nhe đến Sinh Sinh Huyền Linh Quả chứ? Tuy thực lực Cổ Yên cũng rất khá, nhưng vẫn chưa đủ, nếu đổi lại là Cổ Vân Thiên thì may ra!
– Đúng thế!
Nghe những tiếng bàn tán xung quanh, trên gương mặt lạnh lùng của Cổ Yên có chút xao động, ánh mắt thoáng quét qua xung quanh rồi cặp mày nhíu lại. Xem ra cường giả các phương đến đây vì Sinh Sinh Huyền Linh Quả cũng không hề ít!
– Không biết Lâm Động thế nào rồi?
Cổ Yên nhìn về cỗ xe cuối đoàn. Trong xe lúc này không có bất cứ động tĩnh gì. Từ sau khi Lâm Động đóng cửa dưỡng thương, trong đó cũng không có truyền ra bất cứ tin tức gì cả. Nếu không phải nàng vẫn cảm nhận được khí tức của hắn thì có lẽ Cổ Yên nghĩ Lâm Động đã cầm Huyền Nguyên Đan chạy mất rồi!
– Cổ Yên tỷ!
Khi Cổ Yên nhìn về cỗ xe thì một gã đệ tử Cổ gia nhìn về hướng xa, vẻ mặt khó coi, gọi một tiếng.
– Hửm?
Cổ Yên quay đầu lại nhìn theo hướng đó, nhất thời hàn ý lóe qua trong mắt. Ở đó có một đoàn người đang nhanh chóng tiến lại chỗ bọn họ, đứng đầu là một gã nam tử mặc lam y, dáng vẻ khá anh tuấn, chỉ là ánh mắt lạnh băng u tối khiến vẻ anh tuấn mất đi mất một nửa.
– Là Lục Kiếm, cái tên đáng ghét này!
Đám đệ tử Cổ gia nhìn thấy gã nam tử đó đó đều chau mày, vẻ mặt đầy khinh ghét.
Bọn họ không lạ gì kẻ kia, Lục Kiếm, Thiếu Đảo chủ của Kiếm Tâm Đảo, cũng có chút danh khí trong số các đệ tử trẻ tuổi của Hải vực Thiên Phong. Trước đây cũng đã từng có thời gian theo đuổi Cổ Yên, nhưng thật sự tâm tính của hắn quá mức nhỏ nhen, sau khi bị Cổ Yên từ chối thì nảy sinh thù hận đố kỵ, xúi giục Kiếm Tâm Đảo vốn ở thế trung lập đã nghiêng về phía Ngụy gia, vốn dĩ có ân oán không nhỏ với Cổ gia.
– Không ngờ người của Kiếm Tâm Đảo cũng đến!
Cổ Yên thoáng chau mày, nếu bọn chúng xuất hiện ở đây thì chắc sẽ đứng về phía Ngụy gia, như vậy bọn họ sẽ bị thêm không ít áp lực.
Xung quanh chân núi, rất nhiều người nhìn thấy như vậy, ánh mắt đều có chút thích thú. Sau đó bọn họ nhìn lên sườn núi, ở nơi đó cũng có một đoàn người đang đứng sẵn, kẻ dẫn đầu chính là Ngụy Tùng!
Lúc này Ngụy Tùng cũng cười nhạt nhìn xuống. Rõ ràng Lục Kiếm dám nghênh ngang tiến lại chỗ Cổ gia là vì đằng sau có Ngụy gia chống lưng.
– Từ huynh, huynh nói xem trong đoàn người Cổ gia có cường giả nào đang ẩn náu không?
Ngụy Tùng hơi nghiêng đầu nhìn hắc y nhân bên cạnh, hỏi.
– Đêm đó ta từng giao đấu với hắn, thực lực đúng là không tệ!
Hắc y nhân ngừng lại một chút, lạnh lùng nói.
– Nhưng nếu giao đấu lại, ta chắc chắn sẽ giết được hắn!
– Ha ha, Từ huynh là Tiên Phù sư, trong lứa đệ tử trẻ tuổi của cả Hải vực Thiên Phong cũng là nhân tài kiệt xuất, lũ nhãi nhép đương nhiên không thể kháng cự lại được với huynh rồi.
Ngụy Tùng nheo mắt cười, nói.
– Võ hội Ngũ gia lần này, Ngụy gia ta có lẽ còn phải dựa vào Từ huynh và quý sư huynh…
Hắc y nhân cười lãnh đạm:
– Cổ Vân Thiên của Cổ gia đúng là có chút bản lĩnh, nếu giao đấu chính diện, ngay cả ta cũng khó có thể thắng được hắn. Nhưng lần này nhờ có sư huynh ra tay, dù hắn có thể chạy thoát được thì chắc chắn cũng đã bị trọng thương. Trong Võ hội sắp tới, chắc chắn hắn sẽ vắng mặt, mà không có Cổ Vân Thiên thì trong số đám đệ tử trẻ tuổi của Cổ gia chẳng ai gánh vác được đại sự nữa!
Ngụy Tùng nghe thấy vậy cũng không kìm được mà cười thành tiếng, sau đó nhìn về bọn Lục Kiếm đang dần tiếp cận đoàn xa Cổ gia, cười nói:
– Nếu đã như vậy thì ta sẽ ngăn cản bọn Cổ Yên ở đây. Chỉ cần có được Sinh Sinh Huyền Linh Quả, Cổ Yên cũng khó có thể đánh lại ta! Ngoài ra, ta cũng muốn xem trong đoàn xe này còn ẩn giấu nhân vật nào dám nhúng tay vào việc của Ngụy gia ta…
Nói đến đây, gương mặt tươi cười của Ngụy Tùng tối sầm lại.
Khi Ngụy Tùng nói chuyện với hắc y nhân ở trên sườn núi, thì đoàn người của Kiếm Tâm Đảo cũng đã đến gần với đoàn xe của Cổ gia.
– Ha ha, Cổ Yên, thật tình cờ, mọi người cũng đến Huyền Linh Đảo à?
Lục Kiếm mình mặc lam bào, gương mặt tươi cười nhìn Cổ Yên, ánh mắt lóe lên vẻ cuồng nhiệt, tiến lại, nở nụ cười thân thiết, nói.
Cổ Yên lườm lườm nhìn Lục Kiếm, thật sự không chút che giấu sự khinh ghét, ánh mắt lạnh lùng không thèm để ý đến hắn.
Vẻ mặt Lục Kiếm có chút lúng túng, hiển nhiên hắn ta không ngờ Cổ Yên lại có phản ứng như vậy, đành cười khan một tiếng, nói:
– Ta đến chỉ để nhắc nhở nàng một chút, Ngụy Tùng đã chắc chắn muốn có Sinh Sinh Huyền Linh Quả, vì thế nếu không muốn nhìn thấy việc không muốn thấy thì mọi người phải chú ý một chút!
Nghe được sự uy hiếp trong lời nói của Lục Kiếm, sắc mặt đám đệ tử Cổ gia đều trở nên khó coi.
– Cáo mượn oai hùm, tưởng rằng bám đuôi Ngụy gia là Kiếm Tâm Đảo các ngươi có thể trèo lên đầu Cổ gia bọn ta sao?
Cổ Anh cười lạnh một tiếng, ngôn từ sắc bén không hề nể mặt.
– Nha đầu miệng lưỡi lợi hại!
Ánh mắt Lục Kiếm lạnh tanh, rõ ràng đã bị Cổ gia chọc giận. Hắn bước chân ra tung chưởng, chưởng phong mạnh mẽ ập về phía Cổ Anh.
Cổ Anh thấy vậy cũng nhanh nhẹn tránh về phía sau, thế nhưng khi nàng tránh đi, vốn không hề nhận ra phía sau mình là Cổ Nhã.
Ầm!
Cổ Nhã bị đòn công kích bất ngờ này khiến cho giật mình, vội vàng ngưng tụ nguyên lực bên ngoài cơ thể, sau đó hứng chọn một chưởng.
Kình phong bùng nổ, thân thể Cổ Nhã loạng choạng lùi về sau mấy bước, đám đệ tử Cổ gia xung quanh vội đỡ lấy nàng, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Cổ Nhã, ánh mắt lập tức hiện nộ sắc.
– Cổ Nhã!
Cổ Anh cũng biến sắc mặt, ngay sau đó trừng mắt nhìn Lục Kiếm:
– Tên khốn kiếp!
– Lục Kiếm, ngươi tưởng Ngụy gia ở đây là ta không dám giết ngươi sao?
Cổ Yên nổi giận, hét lên.
Nghe được sát ý trong giọng nói của Cổ Yên, ánh mắt Lục Kiếm thay đổi, rồi cười hì hì:
– Nếu không phải nàng ta châm chọc trước thì ta cũng không ra tay, đâu thể trách ta được!
Lần này hắn đến đây gây chuyện là do Ngụy Tùng chỉ đạo, vì thế đương nhiên cũng không thấy sợ hãi gì.
Gương mặt Cổ Yên lạnh băng, bàn tay siết chặt, một cây trường kiếm tỏa hàn khí hiện ra, sau đó nguyên lực lan tỏa ra khắp toàn thân.
– Ha ha, Cổ Yên cô nương, hà tất phải nổi giận, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà!
Nhưng khi Cổ Yên sắp động thủ thì một tràng cười chợt vọng lại từ xa, sau đó tiếng gió rít vang lên, Ngụy Tùng dẫn theo đoàn người đáp xuống cành cây.
– Là trong cỗ xe đó!
Ánh mắt hắc y nhân đảo qua đoàn xe rồi dừng lại ở cỗ xe cuối cùng.
– Ồ?
Ngụy Tùng nhướng mày, hàn ý lóe lên, sau đó bàn tay vung lên, mười mấy đạo hàn quang bỗng bắn tới như vũ bão về phía cỗ xe kia.
– Ngươi làm gì vậy?
Cổ Yên giật mình vì hành động bất ngờ của Ngụy Tùng, lúc này mới hiểu bọn chúng đến đây là vì Lâm Động.
Vút!
Hàn quang xé tan không khí với tốc độ kinh người, sau đó đem theo kình phong mạnh mẽ bắn thẳng về phía cỗ xe ngựa khiến nó thủng lỗ chỗ như tổ ong.
– Không có ai?
Nhìn cỗ xe chẳng có chút động tĩnh gì, Ngụy Tùng chau mày, lẩm bẩm.
– Cẩn thận!
Thế nhưng ngay khi đó hắc y nhân bỗng nheo mắt, vung tay lên, tinh thần lực biến thành một tấm lá chắn phía trước mặt Ngụy Tùng.
Bùm!
Tấm lá chắn vừa hình thành, cỗ xe ngựa lập tức phát nổ, vô số hàn quang bắn ngược trở lại với tốc độ kinh hoàng hơn. Đồng thời một luồng khí tức mạnh mẽ cũng bùng phát từ cỗ xe ngựa.
– Cuối cùng cũng chịu hiện thân rồi sao?
Ngụy Tùng thấy vậy, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng âm u.
Chương 840 : Trấn áp
Phập phập!
Vô số đạo hàn quang bắn trở lại với thanh thế hung mãnh hơn rất nhiều, sau đó bắn lên tấm lá chắn tinh thần lực, tốc độ chậm dần, cuối cùng đóng băng giữa không trung.
Nhưng mọi ánh mắt không hề chú ý tới đám hàn quang đó mà đều tập trung ở cỗ xe ngựa nổ tung kia. Ở nơi đó có một luồng khí tức cường hãn đang lan tỏa ra.
Năng lượng cuồng bạo dần tan đi, sau đó mọi người nhìn thấy một đạo thân ảnh xuất hiện.
– Lâm Động!
Đám người Cổ Yên nhìn thấy Lâm Động vẫn bình an vô sự, gương mặt đầy vẻ mừng rỡ.
– Vô duyên vô cớ gây rối việc tu luyện của người khác, như vậy có hơi thiếu giáo dưỡng không?
Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn về Ngụy Tùng, cười nhạt nói.
Ngụy Tùng nheo mắt, ánh mắt sắc lạnh khóa chặt lấy Lâm Động, cặp mày nhíu lại:
– Cửu Nguyên Niết Bàn? Từ huynh, huynh chắc chắn hắn là cường giả ẩn nấp trong Cổ gia sao?
Hắc y nhân cũng nhìn về phía Lâm Động, cẩn thận quan sát kỹ lưỡng rồi gật đầu:
– Tên tiểu tử này không hề đơn giản, đừng xem thường hắn.
– Vậy sao? Ta lại cảm thấy tò mò, một tên tiểu tử Cửu Nguyên Niết Bàn thì có thể không đơn giản đến mức nào?
Ngụy Tùng nhếch mép cười nhạt.
– Cửu Nguyên Niết Bàn? Sau khi hồi phục thực lực cũng chỉ thế này thôi?
Rõ ràng không chỉ có Ngụy Tùng là cảm thấy nghi ngờ thực lực của Lâm Động, mà ngay cả đám đệ tử Cổ gia cũng nhíu mày nhìn Lâm Động. Trước đó Lâm Động nói đầy tự tin như thế, bọn họ còn tưởng sau khi hồi phục ít nhất thì hắn cũng phải được trình độ như Cổ Yên. Nhưng giờ hắn chỉ mới vừa đột phá Cửu Nguyên Niết Bàn mà thôi…
Thực lực này có thể chống lại được Tiên Phù sư sao?
Đám đệ tử Cổ gia nhìn nhau, tuy miệng không nói gì nhưng trong lòng thì đầy hoài nghi, dù gì thì thực lực và những gì hắn nói có khoảng cách quá lớn.
Một vạn viên Huyền Nguyên Đan hình như mất không đáng chút nào!
– Hắn ta…
Cổ Anh nghiến răng, trong lòng đầy phẫn nộ, nhưng nàng cũng không dám nói gì, chỉ nhìn sang Cổ Yên, khẽ nói:
– Cổ Yên tỷ…
Cổ Yên nhìn Lâm Động, vẻ mặt hắn vẫn bình thản không chút ba động. Cổ Yên cắn môi, một lúc sau lắc đầu:
– Cứ đợi xem thế nào, đừng kết luận quá sớm!
Cổ Anh nghe vậy chỉ đành gật đầu. Giờ đã đưa Huyền Nguyên Đan cho Lâm Động rồi, bọn họ cũng chỉ có thể chờ đợi hắn giúp được chút sức.
Lâm Động cũng nhận ra những ánh mắt đang nhìn mình, nhưng hắn không nói gì, quét mắt nhìn quanh rồi dừng lại ở Cổ Nhã với gương mặt tái nhợt, ánh mắt tối lại:
– Chuyện gì xảy ra vậy?
Cổ Nhã lắc lắc đầu, nói khẽ:
– Muội không sao, Lâm Động đại ca!
– Là hắn làm đấy!
Lúc này Cổ Anh chỉ vào Lục Kiếm, nói.
Lâm Động quay đầu nhìn về Lục Kiếm, hắn khẽ gật đầu với Lâm Động rồi cười lạnh:
– Ở đâu lại có tên tiểu tử không hiểu quy tắc như thế này, chuyện này không liên quan đến ngươi, ít can thiệp vào chuyện người khác đi. Nếu không ngươi hối hận cũng không kịp đâu!
Thực lực của Lục Kiếm là Cửu Nguyên Niết Bàn đỉnh phong, tính ra thì mạnh hơn Lâm Động một bậc. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho hắn tự tin, hơn nữa đằng sau hắn còn có Ngụy Tùng chống lưng, đương nhiên sẽ không coi Lâm Động ra gì.
Lâm Động nheo mắt lại, dường như hơi mỉm cười rồi hắn nhẹ nhàng cất bước về phía Lục Kiếm.
Thấy vậy, đám đệ tử Cổ gia cũng vội tránh đường, bọn họ cũng rất tò mò muốn biết Lâm Động nhìn qua chỉ là Cửu Nguyên Niết Bàn có thể làm gì tên Lục Kiếm thực lực Cửu Nguyên Niết Bàn đỉnh phong kia.
– Lục Kiếm, nếu đã có người khiêu khích uy nghiêm của Thiếu Đảo chủ Kiếm Tâm Đảo ngươi, vậy thì không cần nương tay nữa!
Cách đó không xa, Ngụy Tùng cười nhạt, nói.
– Đương nhiên rồi!
Lục Kiếm nở nụ cười hung hăng, sau đó hai ngón tay cong lại, nguyên lực hùng hồn bỗng cuộn trào, một đạo kiếm khí mạnh mẽ hàng mấy chục trượng bỗng xé tan không khí chém thẳng về phía Lâm Động.
Thế nhưng đối diện với đạo kiếm khí kia, Lâm Động không hề dừng bước, chỉ giơ ra một bàn tay tóm lấy kiếm khí.
– Muốn chết!
Lục Kiếm thấy vậy cười lạnh, nói. Công kích của hắn dù là Cửu Nguyên Niết Bàn đỉnh phong cũng không dám dùng tay không để đỡ như vậy.
Phốc!
Kiếm khí cường hãn chém lên bàn tay Lâm Động, nhưng cảnh máu thịt bay tứ tung không hề xuất hiện như trong tưởng tượng của nhiều người. Bàn tay Lâm Động tựa như đúc từ gang thép vậy, giữ chặt lấy đạo kiếm khí, sau đó bóp mạnh.
Rắc!
Âm thanh giòn tan vang lên, đạo kiếm khí mạnh mẽ đó đã bị bàn tay trần của Lâm Động bóp vỡ tan!
– Sao có thể như vậy?
Nụ cười đông cứng lại trên gương mặt Lục Kiếm.
Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn Lục Kiếm lạnh lùng, chân lại bước ra, một đạo tàn ảnh lưu lại còn bản thể đã biến thành quang ảnh, lao thẳng về phía Lục Kiếm với tốc độ kinh người.
– Nhanh thật!
Lục Kiếm vội lùi về phía sau, đồng thời một thanh trường kiếm sắc lẹm cũng hiện ra, một đạo kiếm khí nữa xuyên qua không gian lao về phía trước.
Quang ảnh chớp mắt đã đến! Đối mặt với kiếm khí mạnh mẽ của Lục Kiếm, Lâm Động nắm tay thành quyền, thanh quang cuộn trào, dường như có thể nghe thấy tiếng long ngâm vang lên.
Uỳnh!
Quang quyền Thanh Long hình thành trên đỉnh đầu Lâm Động, sau đó một quyền đem theo sức mạnh đáng sợ tung ra!
Rầm rầm rầm!
Kiếm khi sau khi tiếp xúc với quang quyền Thanh Long gần như lập tức tan tành!
Uỳnh!
Kiếm khí vỡ tan, quang quyền đánh thẳng lên người Lục Kiếm trước ánh mắt kinh hãi của hắn.
– Phụt!
Sức mạnh đáng sợ tác động lên cơ thể Lục Kiếm, sắc mặt hắn tái nhợt, một ngụm máu tươi bắn ra, thân thể bắn ngược trở về phía sau.
Một vài gã đệ tử Kiếm Tâm Đảo thấy vậy vội vàng đưa tay ra đón đỡ. Nhưng khi vừa chạm vào thân thể hắn thì tiếng xương gãy đã vang lên, bọn chúng cũng bị đánh bay theo.
Rầm rầm!
Cuối cùng bọn Lục Kiếm rơi xuống đất một cách thảm hại, âm thanh trầm đục khiến không ít người giật thót. Sau đó ánh mắt mọi người trở nên ngưng trọng. Một số cường giả vốn không để tâm phía này, hiện giờ cũng bắt đầu tập trung lên gã thanh niên gầy gò kia.
Chỉ một chiêu đã đánh bại Lục Kiếm thực lực Cửu Nguyên Niết Bàn đỉnh phong. Bản lĩnh này, ở đây chắc không quá mười người làm được!
Hơn nữa, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, Lâm Động chỉ dùng đến sức mạnh thuần túy, nếu dùng thêm nguyên lực thì không biết sức phá hoại sẽ đến mức nào?
Đám đệ tử Cổ gia cũng há hốc miệng nhìn cảnh tượng đó, Cổ Anh thì nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn Lâm Động không còn chút hoài nghi nào nữa.
Một quyền đánh bay Lục Kiếm Cửu Nguyên Niết Bàn đỉnh phong, sức mạnh này có ai dám coi thường?
Có lẽ lúc này đệ tử Cổ gia không còn nghĩ đã lãng phí mất một vạn viên Huyền Nguyên Đan nữa!
Cổ Yên cũng thở phào một hơi, xem ra những lời nói trước đó của Lâm Động không phải ngông cuồng, xem ra lần này bọn họ đã tìm được một trợ thủ không tệ rồi!
Lâm Động lạnh lùng nhìn Lục Kiếm thê thảm lăn lộn ở phía xa, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Tùng lúc này sắc mặt hơi tối lại, nhếch mép cười.
– Nhận tiền của người khác thì phải trừ họa cho người ta, việc này ta nhất định phải can thiệp!Cái j là bá đạo,cái j bá khí,cái j khinh cuồng… [ duy Đế Đá Lý Thất Dạ mà thui ] ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!