1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. Vũ Động Càn Khôn
  4. Tập 163 [ chương 816 đến 820 ]

Vũ Động Càn Khôn

Tập 163 [ chương 816 đến 820 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 816 : Xung đột

Trên bầu trời Dị Ma Thành, nguyên lực hùng hồn tựa thủy triều đang uỳnh uỳnh lan tỏa, mười cường giả Sinh Huyền Cảnh Đại thành đều vận khí tức lên mức cực hạn. Sức mạnh này khiến nguyên lực cả không gian dường như có dấu hiệu sục sôi. Áp lực mà tỏa ra từ đó khiến không ít người cảm thấy nghẹt thở.

Cả tòa thành trở nên tĩnh lặng, bỗng nhiên có vô số âm thanh xé gió vang lên, rồi rất nhiều hắc ảnh bay qua, cuối cùng đáp lên các tòa kiến trúc, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn sự đối đầu hung hãn trên không trung.

Đệ tử Đạo Tông vừa ra khỏi Truyền tống trận cũng hơi giật mình vì cảnh tượng đó, nhưng rồi rất nhanh đã ổn định lại tinh thần, nhìn bọn người Nguyên Môn đầy cảnh giác.

– Quả nhiên bọn chúng không chịu yên!

Ứng Tiếu Tiếu nắm chặt tay, trầm giọng nói.

Lâm Động khẽ gật đầu, nhưng vẻ mặt hắn khá bình tĩnh, hiển nhiên đã sớm đoán trước được điều này. Với sự ngông cuồng của Nguyên Môn, bị thua thiệt lớn như vậy, bảo bọn chúng bỏ qua không phải chuyện dễ dàng!

– Tề Lôi, đệ tử Đạo Tông ngươi thật to gan, dám hạ độc thủ, lẽ nào muốn gây đại chiến Tông phái sao?

Bên phía Nguyên Môn, sắc mặt sáu lão giả u tối nhìn chằm chằm Lâm Động, rồi một lão giả da màu trắng xám, lạnh lùng quát.

– Thạch Đồng lão quỷ, đừng hở chút là chụp mũ như vậy. Cuộc Thi đấu Tông phái đâu phải trò chơi trẻ con, đó là trận chiến sinh tử, tử thương là khó tránh khỏi!

Tề Lôi bình thản nói.

– Có tử thương? Năm trăm bốn mươi đệ tử của Nguyên Môn ta đều bị tên tiểu súc sinh kia giết hết mà gọi là có tử thương?

Lão giả được gọi là Thạch Đồng khóe mặt co giật, gầm lên.

– Thạch Đồng lão quỷ, tốt xấu gì ngươi cũng là Thủ lĩnh một Bộ của Nguyên Môn, đừng có thiếu khí độ như thế. Bao năm nay đệ tử Đạo Tông ta chết trong tay Nguyên Môn còn ít sao? Cuộc thi này sống chết theo số trời, thắng bại dựa vào bản lĩnh mỗi người. Lần này đệ tử Nguyên Môn không bằng người khác, nói câu khó nghe thì…

Trần Chân lạnh băng nhìn Thạch Đồng.

– Chết cũng đáng đời!

Lời này của Trần Chân khiến không ít người thầm nhếch môi, xem ra Đạo Tông hận Nguyên Môn cũng lâu lắm rồi.

– Trần Chân, ngươi nói gì?

Sáu lão giả Nguyên Môn nghe thế lập tức đại nộ.

– Nếu các ngươi muốn nghe lần nữa thì lão phu cũng không ngại nói thêm một lần.

Trần Chân cười khảy.Trước khi vào cửa điện đều phải qua mình giám sát ! Tại sao mình biết vấn đề này ư .Ừm…mình được ăn chút lộc Quan Lớn Tuần Tranh …!

– Trần Chân, bọn ta không muốn đấu khẩu với ngươi. Việc lần này nghiêm trọng thế nào chắc các ngươi cũng rõ. Chuyện này truyền về Đạo Tông, ba đại Chưởng giáo nổi giận thì có lẽ bốn người các ngươi không giải quyết được đâu.

Thạch Đồng kìm nén nộ hỏa, ánh mắt tối sầm, nói.

Nghe đến ba đại Chưởng giáo, sắc mặt bốn người Trần Chân khẽ thay đổi, ở Đông Huyền Vực, tiếng tăm của ba đại Chưởng giáo Nguyên Môn quả thật khiến không ít người phải run rẩy.

– Thạch Đồng, dù có đem ba đại Chưởng giáo ra đây cũng vô ích thôi. Quy tắc cuộc thi do Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp cùng định ra. Thế nào, Nguyên Môn các ngươi muốn phá vỡ quy tắc sao? Lẽ nào các ngươi thật sự cho rằng Nguyên Môn thế lực lớn là có thể coi thường bảy Tông phái siêu cấp còn lại?

Tề Lôi trầm giọng nói.

Tề Lôi hiển nhiên cũng là lão gian xảo, lời nói vừa rồi đã khiến Nguyên Môn đối đầu với cả bảy Tông phái siêu cấp còn lại. Tuy Nguyên Môn là Tông phái siêu cấp hùng mạnh nhất nhưng rõ ràng không thể nào một chọi bảy.

– Hừ, Tề Lôi, ngươi đừng có tìm cớ cho tên tử đó!

Ánh mắt Thạch Đồng tối sầm lại nhìn chằm chằm Lâm Động:

– Ta đã nhận được tin từ Chưởng giáo bảo phải mời hắn về Nguyên Môn. Yên tâm, bọn ta sẽ không làm gì hắn, đến lúc đó Đạo Tông các ngươi bảo Ứng Huyền Tử đến đón người là được.

– Muốn đưa Lâm Động đi còn phải xem lão phu có đồng ý không đã!

Trần Chân bình thản nói.

– Nếu để Nguyên Môn các ngươi đưa người đi, thì Đạo Tông ta còn mặt mũi nào đứng trong Đông Huyền Vực nữa?

Tề Lôi cười khảy.

– Xem ra các ngươi không định hợp tác rồi?

Sắc mặt Thạch Đồng sa sầm, rồi cười mỉa mai:

– Bốn người các ngươi tuy cũng là Sinh Huyền Cảnh Đại thành, nhưng lẽ nào nghĩ sẽ ngăn được sáu người bọn ta sao?

Ánh mắt Tề Lôi lóe hàn quang, không chút nhân nhượng:

– Vậy thì cứ thử xem!

– Hừ, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!

Thạch Đồng thấy Tề Lôi cứng rắng như vậy, cuối cùng không nhẫn nại được, lạnh băng nói:

– Nếu đã vậy thì đừng trách bọn ta không khách khí. Ta đã nói rồi, bọn ta chỉ thừa lệnh Chưởng giáo mời Lâm Động đến Nguyên Môn một chuyến mà thôi.

– Ngươi nghĩ bọn ta là lũ ngu hết sao?

Trần Chân cười khảy, nếu Lâm Động rơi vào tay Nguyên Môn, ai dám đảm bảo bọn chúng sẽ không dùng thủ đoạn ngầm nào đó. Đến lúc đó muốn đòi người đâu phải dễ.

– Động thủ!

Thạch Đồng vung tay, tiếng quát đầy sát ý và nôn nóng vang vọng khắp bầu trời.

Uỳnh!

Thạch Đồng vừa dứt lời, nguyên lực hùng hồn lập tức bùng phát, rồi hắn lao vút tới bốn người Tề Lôi.

– Đệ tử Đạo Tông, lùi ra!

Tề Lôi thấy vậy, ánh mắt tối sầm, hô lớn một tiếng, sau đó nguyên lực trên người cũng bùng nổ, thân hình bay về phía trước, theo sau là ba người bọn Trần Chân.

Uỳnh uỳnh!

Nguyên lực hùng hồn lao vào nhau trên bầu trời, vô số công kích khủng khiếp khiến người khác phải tê dại nhanh chóng lan tỏa ra, cả không gian bị bao bọc bởi những tiếng nổ như sấm rền.

– Lâm Động, các ngươi rời khỏi đây trước đi!

Trong tiếng nổ ầm ầm, tiếng của Trần Chân vọng ra.

Lâm Động nhìn trận giao chiến kinh người trên không trung, ánh mắt có phần ngưng trọng, trầm ngâm một chút rồi gật đầu, nhìn sang đệ tử Đạo Tông:

– Chúng ta đi!

Trận chiến ở tầng thứ này, các đệ tử bình thường căn bản không thể nhúng tay vào, vì thế bọn hắn có ở lại cũng chẳng giúp được gì. Với thực lực của bọn Tề Lôi muốn bỏ chạy thì sáu gã cường giả Sinh Huyền Cảnh Đại thành cũng không thể ngăn cản nổi.

– Lưu Thông, chặn tên tiểu tử đó lại!

Nhưng khi Lâm Động vừa định đưa mọi người rời đi thì Thạch Đồng bỗng hét lên, sau đó một vài đạo thân ảnh bay tới trước mặt Lâm Động.

– Là ngươi?

Lâm Động nhìn thân ảnh phía trước, vẻ mặt có chút kinh ngạc, rõ ràng đã nhận ra Lưu Thông.

– Tiểu tử, ngươi đúng là có bản lĩnh lớn!

Lưu Thông chằm chằm nhìn Lâm Động, tâm trạng cũng rất phức tạp. Nhớ lần trên đỉnh Bách Triều Sơn, Lâm Động chỉ là một nhân vật nhỏ bé, nhưng chỉ trong gần một năm ngắn ngủi mà hắn đã trưởng thành đến mức này.

– Ha ha, cũng nhờ ngươi thôi!

Lâm Động cười nhạt, Lưu Thông từng là cường giả trong mắt hắn, nhưng dường như cũng chỉ vậy mà thôi, nói về độ cường hãn, thậm chí Lưu Thông còn kém hơn Nguyên Thương một bậc.

– Lâm Động, mau mau chịu trói đi. Đại họa thế này, Đạo Tông cũng không thể bảo vệ ngươi được đâu!

Lưu Thông lạnh lùng quát lớn.

– Dựa vào các ngươi có lẽ chưa có tư cách nói với ta lời đó!

Lâm Động liếc nhìn mấy người sau lưng Lưu Thông, có lẽ đó là các Chấp sự của Nguyên Môn, thực lực đều là Cửu Nguyên Niết Bàn đỉnh phong, cũng không phải yếu, nhưng với Lâm Động thì rõ ràng không đủ tính uy hiếp.

– Ngông cuồng!

Lưu Thông nghe thấy thế, sắc mặt lập tức đỏ au, hiển nhiên không thể ngờ kẻ từng là nhân vật nhỏ bé trong mắt hắn lại dám coi thường hắn như vậy.

– Bắt lấy hắn!

Ánh mắt Lôi Thiên lấp lánh hàn quang, hắn trầm giọng hô lớn.

Xoẹt!

Sau tiếng hô của Lưu Thông, các Chấp sự bên cạnh hắn lập tức lao tới, nguyên lực hùng hồn cuộn trào, cuối cùng tấn công về phía Lâm Động.

Vút!

Thế nhưng khi bọn chúng vừa ra tay thì Ứng Tiếu Tiếu, Vương Diêm đều đồng loạt ra tay. Bọn họ cũng đã là cường giả cấp bậc Sinh Huyền Cảnh rõ ràng thực lực còn mạnh hơn Chấp sự của Nguyên Môn. Vì thế đã dễ dàng chặn được bọn chúng.

Lưu Thông thấy vậy, sắc mặt không khỏi thấy khó coi. Thế nhưng khi hắn định động thủ thì thấy Lâm Động đã xuất hiện một cách quỷ mị, rồi một tiếng cười khảy truyền tới tai hắn.

– Ta đã nói rồi, hiện giờ ngươi không có tư cách nói với ta như vậy!

Vừa dứt lời thì Lâm Động đã tới trước mặt Lưu Thông. Lưu Thông thấy vậy, ánh mắt lạnh băng, lật tay tung một chưởng, chưởng phong mang theo nguyên lực vô cùng hùng hồn đánh ra.

Nhưng Lâm Động không hề có ý định tránh né, trên cánh tay lấp lánh thanh quang, hoa văn rồng như ẩn như hiện trên tay hắn.

Ầm!

Âm thanh va chạm giữa chưởng và quyền vang lên, nguyên lực bùng nổ cuộn trào. Ngay sau đó toàn thân Lưu Thông bay ngược về sau một cách thảm hại, ánh mắt đầy kinh hãi nhìn gã thanh niên không hề di chuyển. Thực lực của nhân vật nhỏ bé kia đã vượt qua hắn!

– Đi!

Lâm Động đánh lui Lưu Thông, nhưng cũng không định dây dưa thêm, vẫy tay định rút lui.

– Tiểu tử, muốn đi đâu? Ngoan ngoãn đến Nguyên Môn đền tội!

Thế nhưng ngay khi Lâm Động định rút lui thì trong trận chiến ác liệt trên trời, một thân ảnh già nua bỗng nhiên bay tới, nguyên lực biến thành một bàn tay khổng lồ hàng trăm trượng phong tỏa đường lui của Lâm Động.

Một cường giả Sinh Huyền Cảnh Đại thành cuối cùng đã ra tay với Lâm Động!

Sắc mặt Lâm Động ngưng trọng nhìn bàn tay khổng lồ trên không trung kia, ánh mắt tối lại, định dùng hết sức chống lại nhưng trong lòng bỗng nhiên rung lên, vội ngoảnh đầu sang, chỉ thấy từ xa bỗng có một dòng lưu quang bắn tới! Sau đó một tràng cười lớn vang vọng khắp không gian:

– Ha ha, lão già ở đâu ra, muốn ra tay với Lâm Động thì phải hỏi xem Điêu gia ta có đồng ý không đã!

Chương 817 : Tái ngộ

Tràng cười lớn kèm theo năng lượng cuồng bạo vang lên như sấm rền, nhanh chóng lan tỏa khắp Dị Ma Thành.

Trước rất nhiều ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ thấy ở chân trời phía xa, hai đạo lưu quang bay tới nhanh như chớp, sau vài lần lóe sáng đã xuất hiện trên bầu trời.

Uỳnh!

Lưu quang bay tới, một người trong đó bỗng nhiên tung chưởng, lập tức năng lượng tử hắc sắc bùng phát tựa như bão tố đánh lên bàn tay nguyên lực khổng lồ đang ập tới Lâm Động.

Ầm ầm ầm!

Hai đạo công kích mạnh mẽ va chạm, tiếng nổ vang trời, tất cả mọi người cùng chấn kinh nhìn thấy, bàn tay nguyên lực do cường giả Sinh Huyền Cảnh Đại thành ngưng tụ ra đã nhanh chóng bị năng lượng tử hắc sắc kia xâm thực mất!

– Ngươi là ai, dám ngăn cản Nguyên Môn ta?

Công kích bị chặn lại, một lão giả ám xám hiện ra trên bầy trời, sắc mặt khó coi nhìn bàn tay khổng lồ tan biến, ánh mắt tối sầm nhìn hai đạo lưu quang, quát lên.

Lưu quang biến mất, sau đó hai thân ảnh xuất hiện bên cạnh Lâm Động, một người to cao như tòa tháp, bề mặt da đen sẫm như làm từ huyền thiết, dưới ánh nắng phản chiếu lên những tia sáng kim loại, tỏa ra một thứ năng lượng mạnh mẽ cường hãn khó tả.

Bên cạnh thân ảnh đó là một nam tử mặc thanh y dáng đứng cao ngạo. So với thân ảnh to lớn bên cạnh hắn vô cùng nhỏ bé. Điều khiến người ta phải kinh ngạc là gương mặt tuấn mỹ đến kỳ lạ của hắn, cảm giác ngay cả đến nữ nhân cũng phải đố kỵ.

Thân hình hai người khác biệt quá lớn, nhìn từ xa rất kích thích thị giác. Mà hai người bộ dáng như vậy, ngoài Tiểu điêu và Tiểu Viêm ra thì còn là ai được?

– Đại ca, hình như bọn ta đến hơi muộn, vốn định đến Dị Ma Vực tìm huynh!

Tiểu Viêm gãi đầu, nhìn Lâm Động cười hiền hậu, nói.

– Chẹp chẹp, đúng là trận thế không nhỏ, ngươi cũng thật biết gây chuyện. Sự việc trong Dị Ma Vực ta cũng đã nghe rồi, làm tốt lắm!

Tiểu điêu hiện thân không hề để ý đến lão giả áo xám kia, chỉ quay lại nhìn Lâm Động, cười trêu đùa một câu rồi hỏi:

– Không sao chứ?

Lâm Động nhìn hai người lắc đầu cười khổ, hắn có thể nhận ra, khi hai người kia thấy hắn bình an vô sự thì thân thể đều thả lỏng hơn nhiều, sau đó khóe miệng bất giác nhướng lên cười, trong lòng thấy vô cùng ấm áp.

– Bọn họ là ai vậy?

Phía sau Lâm Động, Ứng Tiếu Tiếu nhìn hai người vừa xuất hiện, nhíu mày hỏi.

– Đó là Lâm Điêu và Lâm Viêm, anh em kết bái với Lâm Động. Hồi đầu bọn họ cùng đến Đạo Tông, nhưng sau khi Lâm Động gia nhập thì bọn họ ra ngoài tôi luyện.

Ứng Hoan Hoan giải thích, hiển nhiên nàng cũng có chút hiểu biết về hai người bọn Tiểu điêu, dù sao thì lần ở Ma Âm Sơn bọn họ đã từng kề vai tác chiến.

– Ồ?

Ứng Tiếu Tiếu hơi ngạc nhiên, sau đó ánh mắt nhìn hai người đó có phần ngưng trọng. Từ thân thể sừng sững như tòa tháp của Tiểu Viêm, nàng có thể cảm nhận một mùi vì nguy hiểm nồng đậm, dường như đằng sau nụ cười hiện hậu kia ẩn chứa một tính cách vô cùng hiếu sát.

Sự hung hãn đó tương tự như Lâm Động khi bạo nộ, đúng là có cảm giác gần mực thì đen!

Còn về Tiểu điêu ở bên cạnh, Ứng Tiếu Tiếu cũng chú ý nhiều hơn về gương mặt tuấn mỹ yêu dị của hắn. Sau đó vẻ ngưng trọng càng rõ rệt hơn trên gương mặt, vì nàng nhận ra từ hắn không có chút cảm giác nguy hiểm nào cả!

Những người cho nàng cảm giác đó thường chỉ có hai loại, một là người không có chút sức uy hiếp nào, hai là người có thực lực vượt xa nàng quá nhiều, nhiều đến mức nàng không thể cảm ứng được chút gì!

Nếu trước đó Tiểu điêu chưa ra tay thì có lẽ Ứng Tiếu Tiếu sẽ cho rằng hắn thuộc loại thứ nhất, nhưng vừa rồi hắn đã dễ dàng đánh tan công kích của một cường giả Sinh Huyền Cảnh Đại thành, vì thế có nghĩa là thực lực Tiểu điêu đã mạnh đến mức nàng không thể thăm dò nổi!

Thâm sâu khó lường!

Đó là đánh giá của Ứng Tiếu Tiếu dành cho Tiểu điêu, nàng cũng cảm thấy kinh ngạc vì Lâm Động có mối quan hệ với nhân vật cấp bậc thế này.

– Hắc hắc, tiểu cô nương cũng nhớ kỹ bọn ta nhỉ?

Khi hai tỷ muội Ứng Hoan Hoan nói chuyện thì Tiểu điêu bỗng quay lại, cười với Ứng Hoan Hoan một tiếng.

Hiển nhiên hắn có ấn tượng rất sâu sắc với Ứng Hoan Hoan. Thân phận Luân Hồi Giả của Ứng Hoan Hoan khiến ngay cả Tiểu điêu cũng phải e dè, hắn biết nếu Ứng Hoan Hoan thật sự hoàn toàn thức tỉnh thì chắc chắn sẽ trở thành cường giả đỉnh cấp trong phiến thiên địa này. Có điều tình hình lúc này dường như nữ tử nàng có chút tình ý với Lâm Động, đó cũng là chuyện tốt.

Ứng Hoan Hoan cũng khẽ cười với Tiểu điêu.

– Ủa?

Tiểu điêu rời mắt khỏi Ứng Hoan Hoan, dừng lại trên người thiếu nữ bên cạnh, khựng người lại:

– Sao cô bé này lại ở đây?

– Thanh Đàn?

Tiểu Viêm cũng khựng người nhìn người thiếu nữ đó.

Thanh Đàn thấy ánh mắt của hai người như vậy cũng chẳng hiểu chuyện gì, hình như hai người này quen biết với nàng thì phải?

– Thanh Đàn, còn nhớ Tiểu Viêm không?

Lâm Động cười cười, vỗ vỗ cánh tay Tiểu Viêm, hỏi Thanh Đàn.

– Tiểu Viêm?

Thanh Đàn chớp mắt, mãi lâu sau mới mở to mắt, nhìn thân ảnh to sừng sững, tay bịt miệng kêu lên:

– Là Tiểu Viêm sao?

Hồi Lâm Động và Tiểu Viêm rời khỏi Vương triều Đại Viêm, Tiểu Viêm vẫn chưa biến hóa được nhân hình vì thế từ trước tới giờ Thanh Đàn chỉ biết Tiểu Viêm là một đầu Hỏa Mãng Hổ, nhưng hiện giờ không ngờ nó đã trở nên dũng mãnh thế này.

– Không phải chứ? Ngươi là Tiểu Viêm thật sao? Sao lại biến thành thế này?

Cô nàng thiếu nữ chỉ kinh ngạc trong chốc lát rồi xông tới đầy hiếu kỳ, bàn tay nhỏ bé vuốt vuốt lên làn da cứng rắn như thép của Tiểu Viêm, ríu rít nói.

Tiểu Viêm nhìn cô nàng thiếu nữ như con chim nhỏ bên cạnh, trên gương mặt nở nụ cười hiền hậu, trong đôi mắt ẩn hiện hung quang ánh lên sự dịu dàng hiếm thấy, hiển nhiên là hắn vẫn nhớ rất rõ chuyện trước đây.

– Không lễ phép gì cả, sau này phải gọi là Lâm Viêm đại ca!

Lâm Động cười vỗ vỗ đầu Thanh Đàn, rồi chỉ Tiểu điêu ở bên cạnh:

– Người này thật ra đã biết muội nhiều năm rồi, chỉ là trước đây hắn ở trong cơ thể ta nên muội không biết. Ừm, giờ hắn là Lâm Điêu!

Nghe Lâm Động nói vậy, Thanh Đàn cũng gật đầu, tò mò nhìn Tiểu điêu rồi hạ giọng nói với Lâm Động:

– Lâm Điêu đại ca xinh đẹp thật!

Thanh Đàn nói rất nhỏ nhưng vẫn bị Tiểu điêu nghe thấy, nhất thời gương mặt tuấn mỹ của hắn xuất hiện sự bối rối.

Lâm Động thấy Tiểu điêu trước nay luôn mặt dày, không ngờ lại biết bối rối, cũng không kìm được bật cười.

– Các hạ là ai? Lâm Động là người mà Chưởng giáo Nguyên Môn ta mời, mong các hạ đừng nhúng tay vào tránh rước họa vào thân!

Lão giả áo xám thấy hai người bọn Tiểu điêu xuất hiện, nhưng không hề để tâm dến mình, vẻ mặt khó coi, lên tiếng.

– Lắm lời!

Lúc này Tiểu điêu cũng quay lại, khóe miệng nhếch lên:

– Chỉ là giết một ít đệ tử Nguyên Môn các ngươi thôi mà, cần thiết phải giận quá mất khôn vậy không?

Nghe thế, sắc mặt lão giả áo xám lạnh băng:

– Tên tiểu súc sinh này giết năm trăm bốn mươi đệ tử Nguyên Môn ta, sát tâm của hắn quá nặng, Nguyên Môn ta cũng chỉ muốn tốt cho hắn, mời về Nguyên Môn để tiêu trừ ma khí! Ta không cần biết ngươi và hắn có quan hệ gì, vẫn khuyên ngươi đứng một bên là tốt nhất, nếu không cái giá phải trả ngươi không trả nổi đâu.

– Vậy sao?

Tiểu điêu ngẩng đầu lên, nở nụ cười tươi rói, rồi dần trở nên dữ dằn, hắn giơ bàn tay phải ra, một ngọn hỏa diễm tử hắc sắc ngưng tụ trên bàn tay, giọng nói lạnh thấu xương mang sát ý nồng đậm vang lên:

– Lão cẩu không biết điều, huynh đệ của Điêu gia ta mà các ngươi có tư cách quản giáo sao?

Chương 818 : Thực lực của Tiểu điêu

Tiểu điêu đứng trên không, ngọn hỏa diễm cháy rực trong lòng bàn tay, ánh hỏa diễm phản chiếu trên gương mặt tuấn mỹ của hắn, phảng phất phát ra một thứ khí hung sát khiến người khác phải lạnh gáy.

Nhiều người trong Dị Ma Thành cũng sững người vì lời Tiểu điêu vừa nói, sau đó thầm chép miệng. Người này rốt cuộc lai lịch ra sao mà ngay cả Nguyên Môn hắn cũng không coi ra gò?

– Không hổ là huynh đệ a!

Mấy người Ứng Tiếu Tiếu nhìn nhau một cái, tính cách Tiểu điêu dường như còn cao ngạo hơn cả Lâm Động, lời nói cũng hung hăng hơn nữa, hoàn toàn không hề nể mặt đối phương.

– Ngươi muốn chết!

Ánh mắt lão giả áo xám hoàn toàn lạnh băng, cơ mặt co giật, rõ ràng đã bị lời nói không chút khách khí của Tiểu điêu chọc giận.

– Nếu ngươi và tên tiểu tử kia là đồng bọn thì ta bắt luôn cả ngươi!

Lão giả áo xám hung hăng nói.

– Dựa vào ngươi thôi sao?

Tiểu điêu cười, hai tay chắp sau lưng, nụ cười không hề che giấu sự khinh miệt. Hành động của hắn đúng là rất nghênh ngang, nhưng cũng có phong thái ngang tàng, khí độ này cộng với gương mặt tuấn mỹ của hắn khiến không ít ánh mắt thiếu nữ trong thành đều lấp lánh.

– Để xem ngươi có thể cứng miệng đến lúc nào?

Lão giả áo xám mặt tím lại, rồi nguyên lực cuộn trào biến thành một ngọn núi khổng lồ ập xuống Tiểu điêu.

– Hừ!

Tiểu Viêm thấy thế, sự hiền hậu trên gương mặt lập tức biến mất, thay vào đó là sát khí lạnh băng, gần như chỉ chớp mắt một kẻ cao lớn hiền hậu đã biết thành một Sát Thần hung dữ!

– Để ta!

Nhưng Tiểu Viêm chưa kịp ra tay thì Tiểu điêu đã xua tay, sau đó bàn tay có ngọn hỏa diễm giơ ra, chụp về phía ngọn núi khổng lồ một cái.

Uỳnh!

Chỉ thấy không gian xung quanh ngọn núi, nguyên lực bỗng nhiên biến dạng, dường như bị một bàn tay khổng lồ bóp vụn vậy.

– Phá!

Âm thanh trầm đục vang ra từ miệng Tiểu điêu, không gian lập tức biến dạng cực hạn, ngọn núi nguyên lực bị hắn một chưởng bóp nát vụn!

Nguyên lực hùng hồn ập xuống từ trên trời, sắc mặt lão giả áo xám dần tối lại, một đòn này của Tiểu điêu đủ để cho thấy thực lực cường hãn của hắn, dù gì thì chính lão cũng không thể tự tin mình có thể tùy ý khiến không gian biến dạng như vậy!

– Thực lực lại hồi phục thêm một chút rồi!

Lâm Động nhìn cảnh tượng đó, khẽ mỉm cười. Lần trước trên Ma Âm Sơn, thực lực Tiểu điêu vẫn chưa đến mức này, rõ ràng trong thời gian qua, Tiểu điêu đã hồi phục được thêm không ít.

– Với thực lực hiện giờ có lẽ trong Sinh Huyền Cảnh, Nhị ca không có đối thủ!

Tiểu Viêm cười khẽ, nói.

Lâm Động gật gù, nếu là như vậy thì có lẽ hiện giờ Tiểu điêu đã là Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn rồi, không biết khi hắn ta hoàn toàn phục hồi thì sẽ có thực lực thế nào?

– Chút bản lĩnh đó cũng dám ngông nghênh trước mặt Điêu gia ta?

Tiểu điêu một chưởng bóp nát ngọn núi khổng lồ, gương mặt liền hiện lên nụ cười lạnh băng, bàn tay có ngọn hỏa diễm rừng rực bỗng chuyển hướng sang lão giã áo xám rồi nắm lại.

Uỳnh!

Không gian quanh lão giả một lần nữa méo mó, hơn nữa trong không gian ấy còn có hỏa diễm tử hắc sắc bùng cháy, nhanh chóng ập về phía lão gỉa.

Lão giả áo xám đại kinh thất sắc, vội vung tay lên, nguyên lực trào dâng để chống lại ngọn hỏa diễm khủng bố kia.

Phụt phụt!

Nguyên lực hùng hồn ập tới ngọn hỏa diễm, những tiếng phụt phụt không ngừng vang lên. Ngay sau đó lão giả kinh hoàng nhìn thấy nguyên lực của mình đã bị ngọn hỏa diễm kia thiêu đốt nhanh chóng tan biến!

Vút!

Tiểu điêu cười lạnh, búng một ngón tay, hỏa diễm biến thành Hỏa Long xuyên thủng lớp phòng ngự của lão giả áo xám rồi oanh kích lên người lão giả.

Bùm!Ầy nói đến Kumanthong thật sự mình rất đau đầu. 10 người đến cửa điện có đến 7,8 người hỏi vấn đề này .! Mình chỉ khuyên tiền đó anh chị lên đi Gieo Hạt giúp đỡ người khó khăn hơn mình là tốt nhât…^^…!

Âm thanh trầm đục vang lên trên không trung, sau đó lão giả áo xám kêu lên một tiếng thảm thiết, toàn thân bắn ngược ra phía sau, bề mặt da lão cũng đỏ ửng lên, máu chảy khỏi khóe miệng, khí tức yếu ớt hẳn đi, rõ ràng đã bị thương không nhẹ.

Khi mọi người nhìn thấy lão giả áo xám bắn ngược ra một cách thảm hại như vậy, ai cũng không nén nổi hít vào một hơi. Đây là cường giả Sinh Huyền Cảnh Đại thành a, không ngờ lại chỉ kiên trì được một chút như vậy trước gã thanh niên yêu dị kia?

– Thực lực cường hãn thật, rốt cuộc người này có lai lịch ra sao?

Trên tòa lầu các trong thành, Lăng Thanh Trúc nhìn chiến cục với chút ngưng trọng, nghi hoặc nói.

– Người này nhìn vẻ ngoài tuy tuổi tác không nhiều, nhưng đó không phải tuổi tác thật của hắn. Thực lực của hắn có lẽ đã là Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn!

Bên cạnh Lăng Thanh Trúc, một mỹ phụ ánh mắt cũng ngưng trọng nhìn lên bầu trời. Đó là người dẫn đầu Cửu Thiên Thái Thanh Cung lần này, thực lực cũng là Sinh Huyền Cảnh Đại thành.

– Đó là Lâm Điêu đại ca, là huynh đệ kết nghĩa của Lâm Động đại ca!

Tô Nhu bỗng nói xen vào.

– Ồ?

Lăng Thanh Trúc và mỹ phụ kia thần tình chợt hơi động, quay sang nhìn Tô Nhu.

– Ba huynh đệ Lâm Động đại ca đều đến từ Vương triều Đại Viêm. Lâm Điêu đại ca bình thường rất hung dữ, ban đầu mới gặp ở Bách Triều Đại Chiến, huynh ấy còn muốn đuổi bọn muội đi, nhưng sau đó Lâm Động đại ca lên tiếng thì bọn họ mới đồng ý cho bọn muội đi theo.

Tô Nhu cười, nói.

– Nhưng con người Lâm Điêu đại ca cũng rất tốt. Hì hì, thường mọi chuyện Lâm Động đại ca đã quyết định, huynh ấy sẽ không phản đối.

Lăng Thanh Trúc nhìn người mỹ phụ, sau đó ngoảnh sang nhìn Lâm Động ở phía xa với ánh mắt phức tạp. Càng tiếp xúc nhiều, càng nhiều chuyện của Lâm Động khiến nàng thấy kinh ngạc. Ví dụ như gã thanh niên tuấn mỹ thực lực Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn kia lại là huynh đệ kết nghĩa của hắn, hơn nữa theo Tô Nhu nói, thì không khó nhận ra, trong ba huynh đệ, Lâm Động chiếm vị trí chủ đạo!

Có thể khiến một người thực lực hơn hẳn mình thừa nhận vị trí chủ đạo của mình không phải chuyện dễ dàng!

Uỳnh uỳnh!

Trên bầu trời, một luồng năng lượng cường hãn bùng nổ, sau đó một vài thân ảnh bắn ngược ra sau, chính là Tề Lôi và bọn Thạch Đồng vừa rồi giao chiến!

– Liễu U?

Năm người bọn Thạch Đồng của Nguyên Môn nhìn lão giã áo xám trong tình trạng thảm hại, sắc mặt đều thay đổi.

– Thực lực của hắn vô cùng cường hãn, không biết từ đâu chui ra?

Lão giả được gọi là Liễu U, sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn về phía Tiểu điêu, nói.

Năm người bọn Thạch Đồng thoáng cau mày, ánh mắt tối tăm nhìn Tiểu điêu, rồi Thạch Đồng tiến lên trầm giọng nói:

– Vị bằng hữu đây…

– Các ngươi lên cùng lúc đi!

Thế nhưng hắn còn chưa nói xong thì Tiểu điêu đã cười nhạt, nói.

– Ngươi!

Thạch Đồng nghe vậy lập tức đại nộ. Xem ra không cần thiết phải nói gì nữa, kẻ trước mặt rõ ràng là muốn đối đầu với bọn chúng.

– Được, hôm nay ta muốn xem rốt cuộc ngươi có bản lĩnh gì mà dám cường hãn như vậy?

Thạch Đồng vung tay.

Cách đó không xa, bốn người bọn Tề Lôi, Trần Chân nhìn thấy vậy đều khựng người, rồi nhìn Tiểu điêu, rõ ràng không hiểu tại sao hắn lại giúp đỡ.

– Hắn là ai vậy?

Tề Lôi nghi hoặc hỏi.

– Hình như là bằng hữu của Lâm Động.

Trần Chân do dự nói, Trần Chân cũng từng gặp qua Tiểu điêu, nhưng Tiểu điêu hồi đó rõ ràng không khủng bố đến mức này.

Ba người bọn Tề Lôi nghe thế đều kinh ngạc, không thể ngờ Lâm Động lại quen được một cường giả như thế này.

– Cứ giao bọn chúng cho ta!

Tiểu điêu nhìn bốn người bọn Tề Lôi một cái rồi bước ra. Theo từng bước chân, hỏa diễm tử hắc sắc cũng bùng lên phía sau, nhìn từ xa tựa như Yêu Thần giáng thế.

– Tất cả các ngươi cùng lên đi, nếu không thì không còn cơ hội đâu!

Gương mặt tuấn mỹ của Tiểu điêu dần hiện lên nụ cười lạnh lùng, lời nói không hề che giấu bá khí.

Chương 819 : Một địch sáu

Trên bầu trời, sắc mặt sáu người bọn Thạch Đồng vô cùng khó coi nhìn Tiểu điêu ở phía xa, ánh mắt dâng tràn nộ hỏa. Với thân phận thủ lĩnh sáu Bộ của Nguyên Môn, sáu người bọn chúng đều có danh tiếng không nhỏ ở Đông Huyền Vực, bao năm nay chưa từng có ai dám coi thường bọn chúng như vậy.

– Khẩu khí của ngươi cũng lớn thật, không sợ bị giết chết sao?

Sắc mặt Thạch Đồng tối sầm lại, nói.

– Muốn giết Điêu gia? Các ngươi cũng đánh giá mình cao quá!

Tiểu điêu lắc lắc đầu mỉa mai.

– Hắc hắc, được! Vậy hôm nay ta xem thử ngươi có bản lĩnh gì có thể một mình địch lại sáu người?

Sắc mặt Thạch Đồng lạnh băng rồi cười lạnh một tiếng, lão có thể cảm nhận được sự cường hãn của Tiểu điêu, nên cũng chẳng tỏ ra mạnh mẽ muốn một chọi một. Nếu Tiểu điêu đã cuồng ngôn như vậy thì lão cũng vui vẻ đáp ứng.

Vừa dứt lời, Thạch Đồng nhìn năm người bên cạnh, tất cả cùng gật đầu, ngay sau đó nguyên lực cùng bùng nổ, sáu luồng nguyên lực hung hãn gào thét lao về phía Tiểu điêu.

Tiểu điêu đứng trên không trung, thấy công kích của sáu người đánh tới, hắn khẽ nhếch môi, sau đó vung tay áo, hỏa diễm tử hắc sắc bùng phát thành quầng lửa bao quanh người.

Rầm rầm!

Nguyên lực hung hăng lao tới, cuối cùng đâm sầm vào quầng sáng, nhưng chỉ vang lên vài tiếng nổ trầm rồi tan đi như tuyết gặp phải lửa.

– Chỉ vậy thôi sao?

Tiểu điêu nheo mắt cười cười, ánh mắt tối tăm nhìn sáu người bọn Thạch Đồng.

Sáu người bọn Thạch Đồng thấy công kích mình liên thủ lại không hề chạm được một sợi tóc của Tiểu điêu, sắc mặt không khỏi thay đổi, cảm thấy thật khó mà tin nổi.

Sáu người bọn họ liên thủ, cho dù là cường giả Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn cũng không thể hóa giải dễ dàng như vậy được. Gã thanh niên trước mặt rốt cuộc có lai lịch ra sao, lại cường hãn đến như vậy?

– Thực lực cường hãn thật!

Tề Lôi nhìn cảnh tượng đó, ánh mắt có phần ngưng trọng, sau đó trầm giọng nói. Thực lực mà Tiểu điêu thể hiện ra, có lẽ ngay cả cường giả Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn của Nguyên Môn cũng không thể bằng nổi!

Trần Chân ở bên cạnh khẽ gật đầu. Đối với thân phận của Tiểu điêu, hắn cũng biết một chút, vì thế cũng không quá ngạc nhiên về lực chiến đấu kinh người của hắn.

– Nếu chỉ có vậy thì cút đi!

Dường như Tiểu điêu không hài lòng về uy lực của đòn liên thủ của sáu người bọn Thạch Đồng, ngọn hỏa diễm tử hắc sắc cháy rừng rực trong lòng bàn tay lại bùng lên, ánh mắt hắn liếc nhìn bọn Thạch Đồng, nói.

– Ngươi đừng có ép người quá đáng!

Rõ ràng sáu người bọn Thạch Đồng vô cùng tức giận vì thái độ nhởn nhơ của Tiểu điêu. Trong Dị Ma Thành hiện tại có vô số người đang quan sát bọn chúng, nếu việc sáu người bọn chúng liên thủ lại mà vẫn không động vào được sợi lông của đối thủ truyền ra ngoài, thì thể diện của mấy lão già này sẽ để vào đâu?

– Bố trí Thiên Nguyên Trận!

Giọng nói ẩn chứa nộ hỏa vang lên từ miệng Thạch Đồng, năm người còn lại lập tức bước những bước chân huyền ảo, nguyên lực hùng hồn tụ lại thành quang trụ, bắn ra hình thành một đạo quang trận bao quanh lấy năm người.

Uỳnh uỳnh!

Năng lượng cuồng bạo lan tỏa từ trong quang trận, trận pháp hình thành do sáu cường giả Sinh Huyền Cảnh Đại thành tạo nên, thực lực rõ ràng vô cùng khủng bố. Năng lượng đó khiến không ít người trong thành cũng phải biến sắc!

Vô số cột quang trụ nguyên lực bắn ra từ quang trận, nhưng không hề tản ra, mà tụ lại chỗ Thạch Đồng với tốc độ kinh người.

Theo những sự ngưng tụ đó, khí tức của Thạch Đồng cũng nhanh chóng tăng lên gấp mấy lần, còn khí tức của năm người kia lại nhanh chóng yếu đi. Xem ra năm người kia tạm thời đã chuyển toàn bộ nguyên lực của mình cho Thạch Đồng!

– Đây là Thiên Nguyên Trận của Nguyên Môn, có thể tạm thời tiếp nhận nguyên lực của người khác, tuy người nhận về sau có thể sẽ bị trọng thương, nhưng trong thời gian ngắn thực lực của hắn sẽ đạt đến mức độ kinh người.

Tề Lôi nhìn thấy vậy, ánh mắt có phần nặng nề nói.

– Nguyên lực của sáu người dung hòa, điều này cần phải rất hiểu nhau, mấy lão già này đúng là có bản lĩnh!

Trần Chân gật đầu, nói.

– Nhưng Lâm Điêu kia cũng không phải tầm thường, cho dù mấy lão già kia dùng đến tuyệt chiêu cuối cùng, nhưng muốn thắng hắn cũng không phải dễ dàng gì.

Nguyên lực hùng hồn vận chuyển bao quanh người Thạch Đồng. Cảm nhận thấy nguồn năng lượng dồi dào này, gương mặt già nua của lão nhất thời trở lạnh băng, ánh mắt khóa chặt Tiểu điêu. Sau đó lão cười lạnh một tiếng, thủ ấn biến hóa.

– Chấn Thiên Ấn!

Bùm!

Nguyên lực hùng hồn trào dâng lên như thủy triều, nhanh chóng biến thành một chiếc quang ấn khổng lồ lớn hàng trăm trượng, tỏa ra những đường gợn sóng năng lượng mạnh mẽ, mặt đất dường như rung chuyển mãnh liệt.

Vút!

Quang ấn thành hình, lâp tức đem theo chiếc đuôi ánh sáng chói lòa lao thẳng tới Tiểu điêu như ngôi sao chổi.

– Thế này còn tạm được, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi!

Tiểu điêu nhìn quang ấn lao tới, cười nhạt một cái, hai bàn tay khẽ nắm lại, hỏa diễm bùng phát biến thành một đôi cánh dơi hàng ngàn trượng phía sau lưng hắn.

Đôi cánh dơi tràn ngập hỏa diễm khẽ đập nhẹ, thiên địa nổi cuồng phong, không gian cũng trở nên biến dạng.

Soạt!

Đôi cánh hỏa diễm thành hình, đột nhiên bỗng vỗ mạnh, ngay sau đó không gian như bị xé toạc ra, trước bao ánh mắt chăm chú, đập mạnh lên quang ấn kia.

Uỳnh!

Tiếng nổ vang trời cùng năng lượng cuồng bạo tỏa ra từ bầu trời, một số người đứng gần thậm chí bị đánh bay văng ra xa.

Rắc!

Tất cả mọi người nhìn thấy, trên quang ấn bỗng nhiên xuất hiện vết rạn nứt, cuối cùng rắc một tiếng nổ tung!

– Hự!

Quang ấn phát nổ, sáu người bọn Thạch Đồng hự một tiếng, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đầy kinh hãi.

– Người của Nguyên Môn vẫn chỉ vậy mà thôi!

Tiểu điêu thản nhiên nhìn bọn Thạch Đồng sắc mặt kịch biến, hàn quang lóe lên trong mắt, thân hình khẽ động, đôi cánh dơi hỏa diễm đập mạnh một cái, nháy mắt đã xuất hiện phía trên đầu bọn chúng rồi đập mạnh xuống.

Rầm rầm!

Hỏa diễm đáng sợ cùng năng lượng cuồng bạo nhanh như chớp oanh kích lên sáu người bọn Thạch Đồng, khiến cho bọn chúng không kịp tránh né. Âm thanh trầm đục vang lên, sáu người bọn Thạch Đồng cùng thảm hại bay ngược ra phía sau, máu tươi bắn tung tóe.

Khí tức trên người bọn chúng nhanh chóng trở nên yếu ớt hẳn, rõ ràng bị thương không nhẹ.

Thất bại rồi!

Mọi người nhìn cảnh tượng đó, lập tức vang lên những tiếng hít vào khí lạnh. Sáu cường giả Sinh Huyền Cảnh Đại thành liên thủ vẫn thất bại dưới tay gã thanh niên tuấn mỹ kia!

– Ngươi đừng có đắc ý, đắc tội với Nguyên Môn ta, ở Đông Huyền Vực này chắc chắn không có chỗ cho ngươi sống yên ổn. Sáu người bọn ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng Nguyên Môn ta cường giả nhiều vô kể, sớm muộn gì ngươi cũng phải hối hận!

Thạch Đồng quệt máu nơi khóe miệng, quát lên.

– Lắm lời!

Ánh mắt Tiểu điêu lạnh tanh, sát ý lóe lên, đôi cánh hỏa diễm một lần nữa rạch tan không gian, đem theo kình phong mạnh mẽ đập thẳng xuống bọn Thạch Đồng. Xem chừng hắn muốn giết hết bọn chúng rồi!

– Ngươi!

Bọn người Thạch Đồng cũng cảm nhận được công kích bỗng trở nên mạnh mẽ của Tiểu điêu và sát khí ẩn chứa trong đó, gương mặt tràn đầy vẻ kinh hãi. Hiển nhiên bọn chúng không ngờ Tiểu điêu dám hạ sát thủ thật!

– Mau rút lui!

Thạch Đồng hô lớn, giọng có chút kinh hoàng. Nhưng rồi bọn chúng phát hiện ra rằng không gian xung quanh đã bị phong tỏa mất, bọn chúng chỉ còn cách ngẩng đầu lên trơ mắt nhìn.

Lâm Động đang nhìn cảnh tượng đó, đột nhiên đồng tử bỗng co rút lại. Bởi vì hắn nhìn thấy không gian phía trước bọn Thạch Đồng bỗng nhiên biến dạng, sau đó một bàn tay trắng mịn thò ra, cong tay búng nhẹ một cái, một làn sóng năng lượng vô hình bắn ra, đẩy lùi đôi cánh dơi của Tiểu điêu!

– Ai?

Đôi cánh bị đẩy lùi, gương mặt Tiểu điêu trở nên ngưng trọng, hai mắt nhìn chăm chăm vào không gian phía trước bọn Thạch Đồng, trầm giọng quát lớn.

– Ha ha, từ lúc nào mà Đông Huyền Vực của ta lại thành địa bàn của Thiên Yêu Điêu các ngươi vậy? Ngươi cũng quá coi thường Nguyên Môn ta rồi!

Một tiếng cười nhạt vọng ra, sau đó tất cả mọi người cùng nhìn thấy một thân ảnh chầm chậm bước ra từ trong vùng không gian biến dạng. Nhất thời cả thiên địa bỗng nhiên trở nên ảm đạm, một luồng năng lượng vô hình tỏa ra khiến người ta có cảm giác muốn quỳ xuống triều bái.

– Đó là…

Trên lầu các, Lăng Thanh Trúc nhìn bóng người đó cũng phải hít vào một hơi khí lạnh.

– Một trong ba đại Chưởng giáo của Nguyên Môn, Nhân Nguyên Tử!

Bên cạnh nàng, mỹ phụ kia cũng nắm chặt hai tay lại, giọng nói thốt ra có phần khó khăn.

Chương 820 : Nhân Nguyên Tử

Trên bầu trời, không gian biến dạng, một thân ảnh chầm chậm bước ra đứng trên không trung. Trên thân thể không hề tỏa ra chút năng lượng gì, nhưng lại có một thứ áp lực vô hình khiến không gian như đông cứng lại.

Thân ảnh đó mặt chiếc áo bào màu tử kim, mái tóc màu bạc, hai mắt mang vẻ già nua nhưng làn da lại trắng mịn tựa trẻ sơ sinh, khiến người ta cảm giác vô cùng quỷ dị.

Cả tòa thành tĩnh lặng như tờ, bất luận là cường giả phương nào, lúc này gương mặt đều căng cứng, ánh mắt ngưng trọng nhìn dáng người trên không trung kia.

– Nhân Nguyên Tử!

Sự tĩnh lặng chết chóc kéo dài một lúc lâu, cuối cùng cũng có một vài giọng nói kìm nén sự chấn động vang lên. Không ai có thể ngờ nổi, một trong những cường giả đỉnh cấp của Đông Huyền Vực lại xuất hiện ở đây!

Ba đại Chưởng giáo của Nguyên Môn, đừng nói là Đông Huyền Vực, dù trong cả phiến thiên địa này cũng có thể coi là cường giả đỉnh phong. Bình thường bọn họ đều bế quan, Thần Long thấy đầu không thấy đuôi. Rất nhiều người trên Đông Huyền Vực chỉ nghe tên chứ chưa từng gặp mặt bọn họ.

Sắc mặt bốn ngừoi Tề Lôi đều trở nên khó coi, ánh mắt nhìn nhau đều có sự bất an. Đối mặt với cường giả ở cấp bậc như Nhân Nguyên Tử thì ngay cả bọn họ cũng cảm thấy bất lực.

Rất nhiều đệ tử Đạo Tông lúc này cũng có chút hoảng loạn. Đối với bọn họ, Nhân Nguyên Tử giống như một truyền thuyết vậy, khi tận mắt nhìn thấy khó tránh khỏi kinh hoàng.

Nghe được sự xáo động từ phía sau, sắc mặt Ứng Tiếu Tiếu cũng có phần khó coi, hai bàn tay nắm chặt lại, trong lòng dâng lên sự bất an. Địa vị của Nhân Nguyên Tử vô cùng cao, tuyệt đối không dễ dàng hiện thân, nhưng đã hiện thân thì cũng có nghĩa sự việc không tốt lành gì.

– Tỷ tỷ!

Ứng Tiếu Tiếu ngoảnh lại nhìn Ứng Hoan Hoan ở bên cạnh. Gương mặt Ứng Hoan Hoan lúc này không giấu nổi sự lo lắng.

– Không sao đâu!

Ứng Tiếu Tiếu khẽ lắc đầu, nàng chỉ có thể an ủi như vậy.

– Vừa nhìn là biết thân phận của Tiểu điêu!

Lâm Động nắm chặt tay lại, hít sâu một hơi, ánh mắt tối sầm lại.

Tiểu Viêm ở bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào thân ảnh phía xa, lông trên người dựng đứng hết lên, hắn có thể cảm nhận được một sự nguy hiểm khó lòng hình dung từ trên người gã vừa mới xuất hiện kia.

– Nhân Nguyên Tử, không ngờ lão yêu ngươi cũng chạy đến đây!

Nụ cười trên gương mặt Tiểu điêu cũng dần thu lại, hắn nhìn chằm chằm thân ảnh tóc bạc kia, nhàn nhạt nói.

– Chưởng giáo, bọn ta vô năng, không thể hoàn thành nhiệm vụ!

Bọn Thạch Đồng thấy Nhân Nguyên Tử xuất hiện thì vội quỳ xuống, có phần kinh hoàng nói.

– Ha ha, gặp Thiên Yêu Điêu, đúng là các ngươi không phải đối thủ!

Nhân Nguyên Tử phẩy tay, hắn nhìn Tiểu điêu, nói:

– Chắc ngươi cũng biết ân oán giữa Thiên Yêu Điêu Tộc và Nguyên Môn bọn ta. Vì thế ta cũng rất tò mò tại sao ngươi lại có gan giết người của Nguyên Môn ta ở Đông Huyền Vực này?

– Giết thì giết thôi, có gì mà không dám? Ngươi cũng chỉ dám co vòi trong Đông Huyền Vực, nếu ra khỏi nơi đây, ngươi còn uy phong như vậy được không?

Tiểu điêu cười lạnh.

– Ha ha, ngươi nói cũng không sai. Dù là ta cũng không dám tùy tiện đến Yêu Vực, nhưng ở đây là Đông Huyền Vực!

Nhân Nguyên Tử khẽ cười, ánh mắt nhìn Tiểu điêu lạnh băng băng:

– Ngươi đã xuất hiện ở Đông Huyền Vực này thì đừng đi nữa!

Ánh mắt Tiểu điêu lạnh tanh, thân thể khẽ động, hỏa diễm tử hắc sắc bùng lên.

– Ta có thể cảm nhận được có lẽ thực lực của ngươi không chỉ có vậy. Nhưng hiển nhiên ngươi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục! Hiện giờ ngươi không phải đối thủ của ta!

Nhân Nguyên Tử cười nói.

Tiểu điêu cũng không phản bác lời của Nhân Nguyên Tử. Hắn cũng biết, trừ phi thực lực bản thân trở lại trạng thái đỉnh phong, nếu không, đúng là hắn không phải đối thủ của Nhân Nguyên Tử.

– Ngươi chính là Lâm Động, kẻ đã giết hết hơn năm trăm đệ tử Nguyên Môn ta phải không?

Nhân Nguyên Tử dần chuyển ánh mắt sang Lâm Động, mỉm cười nói.

Lâm Động nheo mắt nhìn thẳng Nhân Nguyên Tử, ánh mắt bình thản của Nhân Nguyên Tử dường như sắc lạnh đến xuyên thủng linh hồn.

– Đúng là rất hung tàn!

Nhân Nguyên Tử cười cười, chỉ là nụ cười đó không có chút nhiệt độ nào.

– Sát tâm của ngươi quá nặng, lần này hãy theo ta về Nguyên Môn để áp chế sát khí trong ngươi, rồi bảo Ứng Huyền Tử đến Nguyên Môn đón người.

Nhân Nguyên Tử cười nhạt, nói.

Ánh mắt Lâm Động tối sầm lại:

– Thế nào? Ngươi là Chưởng giáo Nguyên Môn cũng không để tâm đến quy tắc do Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp đặt ra hay sao?

– Quy tắc? Ha ha, thứ quy tắc đó chỉ cần có thực lực là có thể thay đổi!

Nhân Nguyên Tử khựng người rồi lắc đầu cười nhạt. Hắn nhìn Lâm Động, giọng điệu ôn hòa:

– Quy tắc các ngươi đặt ra, trong mắt ta chẳng có chút ràng buộc nào. Vì thế ngươi đừng có ấu trĩ đến mức đem quy tắc ra ngăn cản ta! Theo ta về Nguyên Môn, rồi bảo Ứng Huyền Tử đến nhận người!

Vừa dứt lời, Nhân Nguyên Tử vung tay, không gian quanh người Lâm Động bỗng biến dạng, một sức mạnh đáng sợ không thể cưỡng lại tỏa ra khiến hắn không thể động đậy gì được.

Uỳnh!

Hỏa diễm cuồng bạo oanh kích vỡ tan vùng không gian biến dạng kia.

– Muốn động vào hắn sao? Điêu gia ta không đồng ý!

Gương mặt tuấn mỹ của Tiểu điêu lúc này có phần méo mó, hắn hầm hầm nhìn Nhân Nguyên Tử.

– Ta đã nói rồi, ngươi không phải đối thủ của ta!

Nhân Nguyên Tử cười nhạt, năm ngón tay đưa ra, lập tức có năm đạo quang trụ bắn ra, giam giữ Tiểu điêu bên trong. Dường như có một luồng năng lượng kỳ dị tựa như Luân hồi, khiến người ta khó lòng kháng cự ẩn chứa bên trong những đạo quang trụ ấy!

Uỳnh uỳnh!

Hỏa diễm tử hắc sắc bùng cháy điên cuồng, oanh kích lên cái lồng làm từ quang trụ kia, nhưng nó không hề ba động chút nào!

– Grào!

Gương mặt Tiểu điêu méo mó không ngừng phát động công kích, hai mắt hắn cũng đỏ ngầu, sau đó một tiếng gầm chói tai đột nhiên vang lên.

Uỳnh!

Hỏa diễm bùng cháy trên người Tiểu điêu, sau đó thân hình hắn nhanh chóng phình to lên, chỉ trong chốc lát, quang mang tử hắc sắc đã bao phủ toàn bộ thiên địa, một con dị thú to hàng ngàn trượng xuất hiện trên bầu trời!

Toàn thân con dị thú thuần một tử hắc sắc, đôi cánh dang rộng đến hàng ngàn trượng, trong đôi mắt dường như có lửa cháy rừng rực.

Uỳnh!

Toàn thân dị thú bùng phát quang mang tử hắc sắc, đôi cánh dơi khổng lồ kia ẩn hiện kim quang.

– Đây chính là chân thân của Thiên Yêu Điêu sao?

Trong Dị Ma Thành, vô số ánh mắt chấn kinh nhìn đầu dị thú khổng lồ trên bầu trời. Là chủng tộc cấp bậc bá chủ trong thế giới Yêu thú, Thiên Yêu Điêu vô cùng hiếm gặp ở Đông Huyền Vực, nhưng uy danh của bọn chúng thì như sấm rền bên tai.

– Tử Kim Yêu Dực? Ha ha… xem ra ngươi không chỉ là một đầu Thiên Yêu Điêu bình thường mà thôi. Nguyên Môn ta có không ít cường giả đã chết dưới tay Thiên Yêu Điêu Tộc bọn ngươi, hôm nay ngươi hãy trả chút nợ đi!

Nhân Nguyên Tử nhìn đôi cánh màu tử kim của đầu Thiên Yêu Điêu kia, trong đôi mắt lạnh lùng cũng ánh lên chút ngạc nhiên rồi cười, nói.

– Grào!

Sau khi biến thành nhục thể của Thiên Yêu Điêu, thực lực của Tiểu điêu cũng nâng lên mức cực cao, cự chưởng mang theo hỏa diễm đập tan lồng ánh sáng!

Bùm!

Đôi cánh khổng lồ của Thiên Yêu Điêu được dang rộng hết cỡ, toàn thân cháy rực hỏa diễm, nhìn từ xa giống như Yêu Thần giáng thế.

Uỳnh!

Tiểu điêu ngửa lên trời gầm lớn một tiếng, đôi mắt tử hắc sắc khổng lồ dâng tràn sát khí, đôi cánh đập mạnh, hỏa diễm ngưng tụ rồi biến thành một cơn bão hỏa diễm hàng ngàn trượng!

Ầm ầm!

Nhiệt độ thiên địa tăng lên điên cuồng, tất cả mọi người đều chấn kinh nhìn cuộc đối đầu.

– Nhiều năm rồi không giao đấu với Thiên Yêu Điêu, hôm nay ta sẽ chơi cùng ngươi!

Nhân Nguyên Tử nhìn trận bão hỏa diễm đang cuộn trào, trên gương mặt trắng như trẻ con cũng dần hiện nụ cười. Hai tay hắn dang ra, ngay sau đó tất cả mọi người đều nhìn thấy, nguyên lực thiên địa dường như bùng nổ.

Trận đại chiến kinh thiên động địa thật sự sắp nổ ra!Nguồn truyện audio

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 13 giờ trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 20 giờ trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin