Vũ Động Càn Khôn
Tập 159 [ chương 796 đến 800 ]
❮ sautiếp ❯Chương 796 : Động thủ
Uỳnh!
Đầu quái xà thể tích khổng lồ đổ uỵch xuống đất, máu tươi chảy lênh láng nhuộm đỏ cả mặt đất, mùi tanh nồng lan tỏa khắp không gian.
Gương mặt Lăng Thanh Trúc lạnh băng đáp xuống, sau đó đến bên cạnh Thái Thanh Tiên Trì lấy tay vẫy nước rửa sạch kiếm.
Lâm Động nhìn cảnh tượng đó, khẽ gãi gãi mũi. Xem ra lần này Lăng Thanh Trúc đã thật sự nổi giận, nhưng điều này cũng có thể hiểu được.
Nếu hôm nay là người khác thì Lâm Động dám đảm bảo tình cảnh sẽ thê thảm chẳng khác gì đầu quái xà kia. Trên thế gian này có lẽ chỉ có mỗi mình Lâm Động là có thể nhiều lần khiêu khích giới hạn của nàng như vậy.
Quan hệ không rõ ràng của hai người hiển nhiên đã khiến hai bên không thể coi đối phương như những người bình thường khác, đó cũng là lý do Lăng Thanh Trúc liên tục nhẫn nhịn Lâm Động như vậy.
Dòng nước chảy xuống từ thanh kiếm tạo lên những đường gợn sóng trên mặt hồ, Lăng Thanh Trúc cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp khuynh nước khuynh thành của mình dưới mặt hồ, khẽ cắn môi, khóe miệng dường như vẫn còn cảm giác ấm nóng lúc trước.
Hắn ta lúc nào cũng phá vỡ tâm cảnh phẳng lặng như mặt hồ của nàng!
Lăng Thanh Trúc có phần sững sờ. Chuyện xảy ra năm năm trước quả thật đã phá vỡ quỹ đạo bình thường của hai người. Nàng vốn tưởng với tính cách của mình thì sẽ giống như sư phụ nói, có thể tâm như mặt gương không vướng bụi trần, nhưng mà sau chuyện đó, tấm gương sáng trong trong tim nàng đã vương một hạt bụi nhỏ bé.
Lăng Thanh Trúc dùng thời gian năm năm để che giấu thật sâu hạt bụi đó, khi mà nàng tưởng đã quên được nó, thì thân ảnh dường như đã nhạt nhòa kia lại một lần nữa xuất hiện trước tầm mắt nàng với phong thái kiên nghị dị thường.
Gã thiếu niên yếu đuối năm đó bất giác đã đuổi kịp bước chân nàng. Trong năm năm hắn đã thay đổi không ít, nhưng sự cố chấp năm xưa không hề giảm đi!
Năm năm trước, gã thiếu niên thảm hại trước mặt Lâm Lang Thiên, hiện giờ đã trở thành đệ tử kiệt xuất nhất của Đạo Tông, thậm chí thành tựu của hắn có thể coi là đỉnh cao trong số các đệ tử trẻ tuổi của Đông Huyền Vực đương đại.
Sự lột xác này khiến Lăng Thanh Trúc có lúc cũng không thể coi thường, nàng biết muốn gạt bỏ người này ra khỏi thế giới của mình một lần nữa, có lẽ không phải chuyện đơn giản.
Lăng Thanh Trúc khẽ mím môi, ánh mắt có phần phức tạp. Đột nhiên nàng nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên phía sau, thân thể bất giác cừng đờ, nhanh chóng thu lại ánh mắt phức tạp kia.
Lâm Động tiến lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lăng Thanh Trúc. Hắn ngoảnh sang nhìn, bỗng cười, nói:
– Còn nhớ lời ta nói năm năm trước không?
– Quên rồi!
Lăng Thanh Trúc hơi cụp mắt xuống, lạnh nhạt nói.
– Trước đây ta biết khoảng cách giữa ta và nàng lớn đến thế nào, nên ta mới nỗ lực bằng mọi cách để rút ngắn cái khoảng cách đó. Năm đó sau khi nàng bỏ đi, ta cũng rời khỏi Viêm Thành, một mình xông pha rèn luyện. Hồi đó trong lòng ta có hai mục tiêu, một là giết Lâm Lang Thiên hai là đứng trước nàng, một lần nữa lặp lại câu nói của năm xưa!
Gã thanh niên ngồi bên hồ, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen kịt, cười nói.
– Ta không muốn khoe khoang gì với nàng cả, chỉ là muốn nói sự phán định của nàng năm năm trước của nàng về ta đã hoàn toàn sai lầm!
– Ta đã làm được việc nàng cho rằng ta không thể!
Lăng Thanh Trúc lướt nhẹ ngón tay trên thanh trường kiếm, ngoảnh sang nhìn gã thanh niên có nụ cười xán lạn, trầm mặc một lúc lâu mới khẽ nói:
– Vì câu nói đó mà ngươi đã liều mạng trong năm năm nay? Ngươi phải biết là trên con đường đó, có lẽ có rất nhiều lần nếu như thất bại, ngươi sẽ không có cơ hội làm lại nữa!
– Cuối cùng ta cũng thành công!
Lâm Động vươn vai, hắn ra khỏi Đại Hoang Vực, ra khỏi Vương triều Đại Viêm, tiến vào Bách Triều Đại Chiến, cuối cùng là Đông Huyền Vực, đương nhiên có vô vàn khó khăn nguy hiểm, nhưng hắn đã thành công!
– Năm đó ta từng nói, nữ nhân ta đã ngủ cùng, nhất định phải là nữ nhân của ta. Câu nói này đúng là có phần dung tục, nhưng mà…
Lâm Động cười nhạt, mắt vẫn nhìn Lăng Thanh Trúc chằm chằm:
– Nàng là nữ nhân của ta!
Xoẹt!
Tia nước tung lên, thanh trường kiếm sáng loáng đem theo hàn khí lãnh liệt chỉ thẳng vào cổ họng Lâm Động, Lăng Thanh Trúc lạnh lùng nhìn hắn:
– Ngươi cho rằng ta sẽ không động thủ với ngươi sao?
Lâm Động không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lăng Thanh Trúc, ánh mắt không hề có dấu hiệu nhún nhường.
Lăng Thanh Trúc nghiến răng, cuối cùng vẫn thu lại thanh kiếm, bàn tay nắm lại:
– Sau này ít nói câu đó đi! Nếu câu nói này truyền đến tai sư phụ ta, thì cho dù ngươi có là đệ tử của Đạo Tông, sư phụ cũng sẽ giết ngươi!
Lâm Động chau mày.
– Cửu Thiên Thái Thanh Cung ta, mỗi đời Tông chủ đều phải tu luyện tâm cảnh phẳng lặng như gương, không vướng bụi trần. Chuyện của chúng ta, nếu sư phụ biết được thì nhất định sẽ ra tay giúp ta trừ bỏ bụi trần!
Lăng Thanh Trúc nhìn thẳng vào Lâm Động, nói:
– Mà ngươi chính là bụi trần trong lòng ta!
– Cái gì mà tâm cảnh phẳng lặng như gương? Bàng môn tả đạo!
Lâm Động khẽ chau mày, sau đó liếc nhìn Lăng Thanh Trúc:
– Vậy nàng nghĩ hạt bụi trần này trong lòng nàng, nên trừ bỏ như thế nào?
Lăng Thanh Trúc sững người, nàng vốn tưởng vấn đề này căn bản không cần nghĩ nhiều, liền có thể trả lời, nhưng lúc này trước cái nhìn chăm chú của Lâm Động, nàng lại khó lòng mở lời, chỉ mơ hồ lắc đầu:
– Ta không biết nàng nói thế, có phải muốn ta biết khó mà lui không, nhưng chuyện đã ta đã quyết thì sẽ không bao giờ thay đổi! Nếu sư phụ nàng muốn ngăn cản, thì hãy đợi ta mạnh hơn sư phụ nàng, rồi ta sẽ cướp nàng khỏi Cửu Thiên Thái Thanh Cung!
Lâm Động nhìn Lăng Thanh Trúc, cười nói.
Rõ ràng Lăng Thanh Trúc bị câu nói đó khiến cho dở khóc dở cười, lắc đầu bất lực, nói:
– Cho dù Chưởng giáo Ứng Huyền Tử của Đạo Tông gặp sư phụ ta cũng phải nhún nhường vài phần, ngươi chọn nhầm mục tiêu rồi!
Lâm Động cười, cũng không nói gì thêm, hắn cũng có thể cảm nhận được tâm cảnh phức tạp của Lăng Thanh Trúc đối với mình. Điều này thật ra đã là rất tốt rồi, ít nhất thì khi nàng đối xử với hắn không lạnh nhạt xa cách như với các nam tử khác.
– Dưới đáy hồ… cảm ơn ngươi!
Lăng Thanh Trúc đổi giọng, nói.
– Sao nàng lại động vào thứ đó?
Lâm Động nhíu mày, nếu Lăng Thanh Trúc muốn trị thương thì chỉ cần ở trong hồ là được sao lại phải xuống tận dưới đáy.
– Bộ hài cốt đó có lẽ có liên quan gì đó với Cửu Thiên Thái Thanh Cung, sau khi xuống đó, ta đột nhiên nghe được tiếng gọi mơ hồ, nhưng không ngờ nó lại muốn đoạt lấy sức sống của ta.
Lăng Thanh Trúc nhíu mày, nói.
– Có liên quan đến Cứu Thiên Thái Thanh Cung?
Lâm Động thoáng khựng người, thời gian tồn tại của bộ hài cốt đó rõ ràng lâu đời hơn Cửu Thiên Thái Thanh Cung rất nhiều, vì thế có lẽ hai bên không có liên hệ trực tiếp, xem ra là liên quan về công pháp vũ kỹ.
– Chẳng trách mà đạo Linh ấn kia lại chui vào cơ thể của nàng!
Lăng Thanh Trúc gật đầu, nàng có thể cảm nhận trong người mình có thêm một đạo Linh ấn, nhưng đó cũng coi như là cơ duyên không nhỏ của nàng.
– Xem ra sau này Thái Thanh Tiên Trì cũng mất tác dụng rồi!
Lâm Động có chút tiếc nuối nhìn Thái Thanh Tiên Trì. Ánh sáng thất sắc trong nó đang dần dần tan đi. Thái Thanh Tiên Trì xuất hiện ở Dị Ma Vực hiển nhiên là nhờ bộ hài cốt kia bảo vệ, nhưng giờ bộ hài cốt đã tan biến, có lẽ sau này nó sẽ ma khí xâm thực.
Lăng Thanh Trúc gật đầu, rồi đứng dậy nói:
– Chúng ta cũng đi thôi!
Mục đích chuyến đi này đã đạt được, bọn họ cũng không cần ở lại đây nữa.
Lâm Động cũng gật đầu cười, vung tay lên, một đạo hắc quang từ xa lao tới, cuối cùng được thu vào túi Càn Khôn, chính là cỗ Ma thi lúc trước đã dụ đầu quái xà đi.
Hai người chuẩn bị lên đường, đột nhiên thần sắc Lăng Thanh Trúc bỗng thay đổi, vung tay lên, một đạo kim quang từ phía trước bắn thẳng vào tay nàng.
– Đây là Nguyên thần Truyền tin của Cửu Thiên Thái Thanh Cung ta, xảy ra chuyện gì rồi sao?
Lăng Thanh Trúc đón lấy đạo kim quang, cặp mày khẽ lại, ngón tay điểm nhẹ lên trán, nhất thời sắc mặt có chút thay đổi.
– Sao vậy? Người Cửu Thiên Thái Thanh Cung xảy ra chuyện gì sao?
Lâm Động ngạc nhiên hỏi.
– Không!
Lăng Thanh Trúc lắc đầu, nhìn Lâm Động, do dự một chút sau đó mới nói:
– Hình như bọn Nguyên Môn đã ra tay động thủ với đệ tử Đạo Tông rồi!
Chương 797 : Khai chiến
Khi nói ra câu ấy, Lăng Thanh Trúc có thể thấy rõ ràng nụ cười trên gương mặt Lâm Động dần dần thu lại, trong màn đêm lạnh lẽo tối tăm đột nhiên tỏa ra từng luồng sát ý dâng trào.
– Có chuyện gì?
Lâm Động trầm giọng hỏi.
– Hình như hai ngày trước Nguyên Môn và Đạo Tông đụng độ nhau, bởi vì một số tranh chấp gì đó mà bọn Nguyên Thương đã ra tay…
Lăng Thanh Trúc ngập ngừng nói.
Chắc chắn do bọn Nguyên Môn khiêu khích trước. Dù gì thực lực đệ tử Đạo Tông yếu hơn một chút, mà chủ lực của bọn họ là Lâm Động lại không có mặt ở đó, cho dù có gặp Nguyên Môn thì có lẽ bọn họ sẽ nhún nhường một chút. Vì vậy chắc chắn chuyện này do bọn Nguyên Môn cố ý gây ra.
– Sau khi hai bên giao thủ, hai ngày nay các đệ tử Đạo Tông đã tiến gần tới Truyền tống trận Địa vực, còn Nguyên Môn thì đuổi theo quyết không tha, xem ra bọn chúng không nhẫn nhịn được nữa rồi!
– Đệ tử Đạo Tông có bị thương vong không?
Ánh mắt Lâm Động lạnh băng, hỏi.
– Có Thần Khôi trợ giúp tạm thời chặn được Nguyên Thương, giảm được không ít áp lực. Nhưng nghe nói có chút thương vong…
Lăng Thanh Trúc chần chừ một chút, cuối cùng không giấu diếm, nói.
Uỳnh!
Ngay khi nàng vừa dứt lời, sát khí nhất thời bùng nổ ra từ người Lâm Động. Sắc mặt hắn vô cùng dữ dằn, dường như hắn có thể nghe được những tiếng kêu thảm thiết của đệ tử Đạo Tông và tiếng cười ngông cuồng của bọn Nguyên Môn.
– Bọn tạp chủng!
Thân thể Lâm Động rung lên, hắn biết ngày này sớm muộn gì cũng đến, nhưng hắn không ngờ Nguyên Môn lại nóng vội ra tay ngay lúc này.
– Nguyên Môn và Đạo Tông đã đánh nhau mấy ngày rồi, chúng ta lập tức đến Truyền tống trận Địa vực chứ?
Lăng Thanh Trúc khẽ hỏi.
Lâm Động gật đầu, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Bắc tối tăm, ánh mắt lấp lánh ánh đỏ ngầu, gương mặt vô cùng đáng sợ.
Hiện giờ hắn không biết tình hình thương vong cụ thể của đệ tử Đạo Tông ra sao, nhưng hắn biết, dù cho bất cứ ai trong số bọn Thanh Đàn, Ứng Hoan Hoan xảy ra chuyện gì, lần này hắn nhất định sẽ tắm máu Nguyên Môn!
Không chừa lại bất cứ một ai!
Sát khí nồng đậm lan tỏa ra từ cơ thể Lâm Động, thứ sát khí này còn đậm đặc hơn cả đám Ma quái trong Dị Ma Vực nữa.
– Từ đây đến Truyền tống trận Địa vực phải mất bao lâu?
Lâm Động hỏi.
– Năm ngày, nhưng nếu chúng ta đi hết sức thì có lẽ ba ngày là đuổi kịp!
Lăng Thanh Trúc ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
– Vậy đi thôi!
Đôi cánh Long dực dang rộng, sau đó hắn không nói gì thêm, thân hình biến thành một đạo thanh quang xé tan màn đêm lao đi.
Lăng Thanh Trúc nhìn theo Lâm Động, trong lòng không khỏi căng thẳng, đôi mắt ánh lên chút lo lắng. Từ khi cuộc Thi đấu Tông phái bắt đầu, nàng đã biết Nguyên Môn và Đạo Tông tuyệt đối không thể nào hòa bình mà rời khỏi. Lần trước Đạo Tông đã tổn thất nghiêm trọng, ngay cả Đại sư tỷ của Thiên Điện cũng bị Nguyên Môn giết chết, mà lần này có lẽ còn ác liệt hơn lần trước.
Trong các cuộc Thi đấu Tông phái ở những năm trước, Nguyên Môn toàn chiếm thế thượng phong so với Đạo Tông, nhưng lần này, tuy về bề ngoài, đám đệ tử Nguyên Môn vẫn mạnh hơn so với Đạo Tông, nhưng Đạo Tông lại có Lâm Động, bình thường nhìn có vẻ hiền lành nhưng có thể lập tức trở mặt biến thành một Sát Thần, hắn sẽ là biến số lớn nhất của cuộc Thi đấu lần này!
Nếu Nguyên Môn coi thường thì e sẽ phải trả giá đắt!
Lăng Thanh Trúc nhớ lại gương mặt dữ dằn đầy sát khí của Lâm Động, nàng biết có lẽ cuộc Thi đấu Tông phái lần này sẽ khó tránh khỏi cảnh tượng máu chảy thành sông. Lăng Thanh Trúc khẽ thở dài, sau đó không nghĩ nhiều nữa, đóa thanh liên hiện ra dưới chân nàng, rồi toàn thân biến thành một đạo hồng quang đuổi theo Lâm Động.
Vút!
Trên bầu trời u ám, hai đạo hồng quang bay qua với tốc độ kinh người, gây lên áp lực khiến mặt đất cũng phải nứt ra thành một đường rãnh sâu.
Đó chính là Lâm Động và Lăng Thanh Trúc đang bay ra từ sâu trong Dị Ma Vực. Bọn họ đã lên đường được hai ngày rồi, và gần như không hề nghỉ ngơi.
Thanh quang bao phủ quanh thân thể Lâm Động, đôi cánh Long dực sau lưng thỉnh thoảng đập mạnh, tốc độ lập tức tăng lên rất nhanh, gương mặt hắn lúc này vô cùng u ám.
Trong hai ngày này, bọn họ cũng gặp được người của những Tông phái khác, từ bọn họ, Lâm Động cũng có được một số tin tức về Nguyên Môn và Đạo Tông.
Hai bên chiến đấu, một đuổi, một lùi. Bên truy kích đương nhiên là Nguyên Môn, còn bên rút lui là Đạo Tông. Rõ ràng là Đạo Tông cố gắng phòng ngự trước sự tấn công như vũ bão của Nguyên Môn, vừa chiến vừa lùi, hoặc có thể nói bọn họ đang chờ đợi, chờ người có thể thống lĩnh bọn họ chiến đấu quay trở về.
– Lâm Động, chúng ta sắp đến Truyền tống trận Địa vực rồi!
Lăng Thanh Trúc nhìn về phía xa, rồi quay sang Lâm Động, nói.
Lâm Động gật đầu, cũng không nói gì cả. Nếu là trước đây, chưa biết chừng Lâm Động sẽ trêu đùa vài câu với Lăng Thanh Trúc, nhưng hiện giờ hắn chẳng có tâm trạng.
Lăng Thanh Trúc cũng hiểu tâm trạng Lâm Động lúc này, nàng trầm ngâm một lát, rồi nói:
– Ta biết cuộc chiến giữa Nguyên Môn và Đạo Tông là khó tránh khỏi, nhưng ngươi phải cẩn thận bọn Nguyên Thương!
– Ừm!
Ánh mắt Lâm Động lay động, chau mày nhìn Lăng Thanh Trúc, nói:
– Thực lực của hắn có lẽ là Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành?
Trong số các đệ tử trẻ tuổi của cuộc Thi đấu Tông phái lần này, người đạt đến cảnh giới Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành có lẽ chỉ có ba người, chính là Nguyên Thương, Lăng Thanh Trúc và Thần Khôi.
Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành thật sự là khó đối phó, nhưng nếu giao đấu thì Lâm Động sẽ khiến hắn phải trả cái giá mà Nguyên Thương không thể nào ngờ tới.
– Thực lực của Nguyên Thương đúng là Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành, nhưng hắn có thể trở thành thủ lĩnh của Tam Tiểu Vương, hiển nhiên có rất nhiều thủ đoạn ẩn giấu. Đối mặt với hắn, ngay cả ta cũng không chút nắm chắc, ngươi phải cẩn thận!
Lăng Thanh Trúc trầm ngâm, sau đó nói.
Lâm Động nhíu mày. Thực lực Lăng Thanh Trúc tương đương Nguyên Thương, nhưng Lăng Thanh Trúc lại nói đối với hắn không chút nắm chắc, xem ra Nguyên Thương không hề đơn giản chút nào!
– Cảm ơn!
– Nếu ngươi không cùng ta tìm Thái Thanh Tiên Trì thì chắc Nguyên Môn cũng không ra tay sớm như vậy…
Ánh mắt Lăng Thanh Trúc có chút áy náy.
– Nếu ta có mặt, thì có lẽ bọn chúng không kéo dài lâu thế đâu!
Lâm Động lắc đầu, nhìn về phía xa, sát khí lại bùng phát.
– Bọn chúng chỉ đuổi mà không đánh, có lẽ là muốn ép ta phải ra mặt. Ha ha, xem ra Nguyên Thương hận ta đến xương tủy rồi! Cũng tốt, nếu ngươi đã muốn ép ta hiện thân thì lần này ta sẽ chơi với các ngươi một trận!
– Nhưng thứ đánh cược của ta trước nay đều không nhỏ, lần này hãy dùng tính mạng của chúng ta mà đánh cược đi!
Truyền tống trận Địa vực trong Dị Ma Vực.
Đây là một khu vực bãi đá rộng lớn, vô số đỉnh núi lớn nhỏ đứng sừng sững khắp bốn phía, thấp thoáng có sát khí tỏa ra từ những ngọn núi, bao phủ lấy toàn bộ thiên địa.
Trong khu đất này là biển người đông đúc, vô số ánh mắt đang nhìn về sau. Đột nhiên trong không trung có tiếng xé gió vang lên, sau đó bọn họ thấy vài trăm thân ảnh đầy mùi tanh nồng xuất hiện.
– Người của Đạo Tông!
Nhìn đám người đó, không gian lập tức vang lên tiếng xao động thở dài. Trận chiến giữa Đạo Tông và Nguyên Môn đã lan truyền khắp Dị Ma Vực.
– Dừng lại!
Ứng Tiếu Tiếu ở phía trước bỗng nhiên dừng lại, vẫy tay hô lớn. Phía sau, các đệ tử Đạo Tông lập tức dừng lại, ánh mắt đầy cảnh giác.
– Ha ha…
Khi các đệ tử Đạo Tông dừng lại, trong một ngọn núi ở phía trước bỗng vang ra một tiếng cười lạnh lùng. Sau đó rất nhiều thân ảnh lao ra từ bốn phương tám hướng, cuối cùng xếp thành hình bán nguyệt chặn phía trước đám đệ tử Đạo Tông.
– Nguyên Thương!
Ứng Tiếu Tiếu nhìn ba kẻ đứng trên đỉnh núi với ánh mắt lạnh băng, đôi tay nắm chặt lại.
– Ép các ngươi thành thế này rồi, thế nhưng không ngờ hắn vẫn không chịu hiện thân! Ha ha… thật là biết nhẫn nhịn! Xem ra ngạo khí ban đầu của hắn đã bay mất hết rồi! Nhưng nếu hắn đã không chịu hiện thân thì ta đành phải xả hận lên đầu các ngươi thôi!
Trên đỉnh núi, Nguyên Thương mỉm cười nhìn đám đệ tử Đạo Tông, ánh mắt tràn ngập sát ý lạnh lẽo.
Chương 798 : Giải quyết ân oán
Sát khí nhất thời lan tỏa ra khắp không gian, dường như không khí cũng đặc quánh lại.
Ở đây cách Truyền tống trận của Dị Ma Vực không xa, vì thế cơ bản nơi này là địa điểm tiến hành giai đoạn cuối của cuộc Thi đấu Tông phái rồi. Nhưng rất nhiều người đều biết, trò vui bây giờ mới bắt đầu.
Giữa Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp của Đông Huyền Vực đều có sự cạnh tranh, các bên cũng có thể coi là đối thủ lẫn nhau, nhưng thường thì có chút áp chế, không quá mức quyết tuyệt, ngoại trừ Nguyên Môn và Đạo Tông ra.
Nguyên Môn là Tông phái siêu cấp mạnh nhất tại Đông Huyền Vực, hành sự đương nhiên phi thường bá đạo. Về điểm này, các Tông phái khác mặc dù rất bất mãn nhưng không có cách nào, dù gì thực lực Nguyên Môn quá mạnh, ba đại Chưởng giáo của bọn chúng lại càng uy danh hiển hách.
Thực lực của Đạo Tông tuy kém hơn so với Nguyên Môn một chút, nhưng cũng là một trong Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp, đương nhiên bọn họ cũng không phải loại tầm thường. Hai bên trước nay luôn có ân oán, nhưng nó chỉ được thật sự khuếch đại vào một trăm năm trước, khi Đạo Tông xuất hiện một gã Chu Thông.
Người ngoài thật ra không được biết nhiều về chuyện năm đó, bọn họ chỉ biết từ sau khi Đạo Tông có Chu Thông, mọi danh tiếng của các đệ tử trẻ tuổi năm đó đều tụ tập lại trên người hắn. Thậm chí ngay cả Tam Tiểu Vương của Nguyên Môn cũng chịu thiệt thòi dưới tay Chu Thông. Trong cuộc Thi đấu Tông phái năm đó thì càng thảm hại, Tam Tiểu Vương dưới tay của Chu Thông, một chết, một bị trọng thương, một tháo chạy.
Cuộc Thi đấu Tông phái lần đó có lẽ là lần mà các đệ tử Đạo Tông được mở mày mở mặt nhất. Tuy bọn họ cũng có thiệt hại, nhưng so với Nguyên Môn thì chẳng là gì.
Sau đó dường như lại xảy ra một số chuyện xung đột cá nhân khác, đột nhiên có tin gây chấn động lan truyền, đệ tử Đạo Tông là Chu Thông, một mình xông vào Nguyên Môn, giết chết ba đại Trưởng lão của Nguyên Môn, xới tung cả Nguyên Môn, cuối cùng ép cả Chưởng giáo Nguyên Môn phải đích thân ra tay mới giết được hắn.
Chuyện này thật sự đã gây một làn sóng chấn động cả Đông Huyền Vực. Tất cả đều sững sờ về sự cường hãn của Chu Thông, rốt cuộc hắn mạnh mẽ đến mức nào thì mới đơn thương độc mã xông thẳng vào Tổng bộ Nguyên Môn, gây nên chuyện kinh thiên động địa như thế?
Cái chết của Chu Thông cũng khiến cho Đạo Tông phẫn nộ. Năm đó Chu Thông có địa vị vô cùng cao quý trong mắt các đệ tử Đạo Tông. Vì thế khi tin tức Chưởng giáo Nguyên Môn đích thân ra tay giết chết Chu Thông lan ra, đám đệ tử Đạo Tông đã triệt để bạo động. Trong Tông phái sôi sục ý chí báo thù. Lúc đó Nguyên Môn và Đạo Tông đã ở gần kề với giới hạn khai chiến.
Ai cũng biết hai Tông phái siêu cấp này mà khai chiến thì sẽ ác liệt đến mức nào…
Nhưng cuối cùng trận đại chiến đã không xảy ra. Dưới sự áp chế của Ứng Huyền Tử và những cao tầng khác trong Tông phái, chuyện này đã được tạm thời dập tắt.
Thế nhưng có những mối thù không thể xóa nhòa theo thời gian, mà ngược lại còn sâu sắc hơn. Vì thế dù đại chiến Nguyên Môn, Đạo Tông không bùng nổ nhưng mối quan hệ giữa hai bên đã xấu đi rất nhiều. Đó cũng là nguyên nhân khiến mỗi lần chạm trán trong cuộc Thi đấu Tông phái là hai bên không thể kết thúc một cách hòa bình.
Ví dụ như trong cuộc Thi đấu Tông phái lần trước, mặc dù đệ tử Đạo Tông đã chủ động nhận thua, nhưng Nguyên Môn vẫn ra tay giết chết Đại sư tỷ Thiên Điện hồi đó, cũng chính là tỷ tỷ của Vương Diêm.
Ân oán thù hận cứ tích lại dần dần, mãi đến bây giờ…
Trên không trung và các đỉnh núi của địa vực có vô số đoàn người không phải thuộc phe Nguyên Môn và Đạo Tông đang tụ tập lại. Bọn họ nhìn sự đối đầu quen thuộc đó, đều thầm thở dài, xem ra cuộc Thi đấu Tông phái lần này không thể yên tĩnh được rồi, chỉ không biết Đạo Tông liệu có thảm hại như lần trước hay không…
Trước những ánh mắt chăm chú của đám người xung quanh, sắc mặt các đệ tử Đạo Tông mang đầy hận ý trừng trừng nhìn bọn người Nguyên Môn.
Gương mặt Ứng Hoan Hoan bao phủ đầy hàn khí nhìn tình hình trước mắt, bàn tay nắm chặt lại, nàng biết lúc này khó tránh khỏi một hồi đại chiến.
– Nguyên Thương, chỉ là một cuộc thi thôi, có cần thiết phải thế này không?
Thần Khôi chau mày, nhìn Nguyên Thương ở phía xa, trầm giọng nói.
– Ha ha… Ta cũng không muốn thế này, nhưng ta không thể nhịn được một số kẻ không ngừng khiêu khích. Nếu không động thủ có lẽ kẻ khác sẽ tưởng rằng ai cũng ức hiếp được Nguyên Môn ta!
Nguyên Thương lạnh lùng nói.
– Nhưng nếu Thần Khôi ngươi đã lên tiếng, ta cũng không thể không nể mặt. Chỉ cần giao Lâm Động ra đây cho bọn ta tùy ý xử lý thì ra sẽ tuyệt đối không ra tay với bọn họ, thế nào?
– Ngươi đừng nằm mơ!
Ứng Tiếu Tiếu quát lên.
– Thần Khôi sư huynh, phí lời với hắn làm gì? Huynh mà giao Lâm Động ca ra, thì huynh giao luôn muội đi cho xong!
Thanh Đàn trợn mắt với Thần Khôi.
Thần Khôi cười khổ:
– Ta có nói giao Lâm Động huynh đệ ra đâu!
Dứt lời, hắn nhìn Nguyên Thương, nhún vai:
– Vậy xem ra chẳng còn gì nói được nữa!
– Hừ, bọn ta nể mặt mà không biết điều. Ứng Tiếu Tiếu, có lẽ ngươi cũng biết nếu động thủ thì các ngươi sẽ phải trả giá đắt thế nào, ngươi chắc chắn làm vậy vì một tên Lâm Động chứ?
Lôi Thiên cười khảy.
– Ngươi là cái thá gì? Muốn Đạo Tông ta trả giá, ta không tin, các ngươi làm được gì chứ?
Ánh mắt Vương Diêm lạnh băng gầm lên.
– Bại tướng dưới tay ta mà cũng ngông cuồng như vậy. Xem ra lần trước may mắn thoát nạn khiến ngươi có tự tin lên nhiều nhỉ?
Lôi Thiên nhìn Vương Diêm cười lạnh một tiếng.
– Ngươi thử xem!
Nguyên lực bùng phát từ cơ thể Vương Diêm, mức độ nguyên lực nồng đậm đã vượt qua cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn đỉnh phong bình thường, dường như thấp thoáng còn có Sinh Khí lẫn trong đó.
Thời gian gần đây Vương Diêm và Ứng Tiếu Tiếu đều tiến hành luyện hóa Sinh Huyền Đan, trong cơ thể đã sản sinh ra một chút Sinh Khí khiến bọn họ cũng đã chạm vào ngưỡng cửa Sinh Huyền Cảnh, thực lực đã cao hơn trước không ít.
– Thì ra nguyên lực cũng có chút tăng tiến, nhưng chút Sinh Khí đó chưa đủ tư cách nghênh ngang trước mặt ta!
Lôi Thiên cũng nhận ra thực lực Vương Diêm đã tăng lên, nhưng hắn vẫn cười mỉa mai.
– Giờ làm gì đây?
Tiểu Linh Vương Linh Chân tay cầm quạt, nụ cười lạnh băng nhìn đám đệ tử Đạo Tông rồi quay sang nhìn Nguyên Thương, hỏi.
– Làm gì là làm gì? Bọn chúng đã không giao người thì không thể trách chúng ta ra tàn nhẫn!
Nguyên Thương lạnh lùng nói, sát ý tràn ngập trong mắt. Trong cuộc Thi đấu Tông phái lần này bọn chúng đã không ít lần thua thiệt trước Lâm Động, thậm chí trong Phần Thiên Cổ Tàng, Linh bảo Thuần Nguyên Phần Thiên Đỉnh vốn đã nằm trong tay, cuối cùng lại bị Lâm Động gây rối, về sau nếu không phải bọn chúng chạy nhanh thì có lẽ đã bị xích bào nhân kia giết chết mất rồi.
Với một người cao ngạo như Nguyên Thương thì điều đó hiển nhiên không thể nhẫn nhịn được. Hơn nữa trong những cuộc Thi đấu Tông phái trước đây, có lần nào Đạo Tông không bị Nguyên Môn đánh cho tơi bời? Lần này mà xảy ra điều ngoài ý muốn thì có lẽ danh tiếng của hắn trong Nguyên Môn cũng bị tổn hại không ít.
– Nếu đã vậy thì… động thủ thôi!
Linh Chân nghe vậy, nụ cười càng thêm lạnh lẽo. Hắn vốn đã rất nôn nóng muốn nhìn thấy sắc mặt kinh hoàng tuyệt vọng của đám đệ tử Đạo Tông rồi.
Nguyên Thương cười lạnh lùng, sau đó ba người bọn chúng bước ra, nguyên lực dâng trào, nguyên lực thiên địa ở xung quanh cũng trở nên sục sôi.
Những người ở quanh đó nhìn thấy thế, trong lòng cũng rung lên. Xem ra Nguyên Môn sắp động thủ rồi!
– Phù!
Thần Khôi thở hắt ra một hơi, nhìn Nguyên Thương, tiến lên một bước:
– Để Nguyên Thương cho ta!
– Đa tạ Thần Khôi huynh!
Ứng Tiếu Tiếu nghe vậy, có phần cảm kích. Lúc này Lâm Động không có mặt, cũng chỉ có thể dựa vào Thần Khôi mới ngăn cản được Nguyên Thương mà thôi.
– Tin tức ở đây chắc cũng truyền khắp Dị Ma Vực rồi, có lẽ Lâm Động cũng đã biết. Chỉ cần chúng ta kiên trì một lúc, chắc hắn sẽ đến kịp!
Thần Khôi chần chừ một chút rồi gật đầu, hắn từng thấy Lâm Động đối đầu với Lôi Thiên. Thực lực Lâm Động đúng là không tầm thường, nhưng so với Nguyên Thương thì vẫn còn khoảng cách. Vì thế, hắn không hiểu lắm về lòng tin của bọn Ứng Tiếu Tiếu với Lâm Động. nhưng dù vậy hắn cũng không nói gì thêm.
– Lôi Thiên để ta đối phó!
Tay Vương Diêm nắm chắc thanh trọng kiếm màu đen, trầm giọng nói.
Ứng Tiếu Tiếu khẽ gật, rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tiểu Linh Vương Linh Chân với ánh mắt băng hàn:
– Vậy để Linh Chân cho ta!
– Hoan Hoan, Thanh Diệp, cùng các đệ tử khác chặn đám đệ tử Nguyên Môn còn lại!
Ứng Hoan Hoan và Thanh Diệp cùng gật mạnh, Ứng Hoan Hoan đưa tay ra, Thiên Hoàng Cầm xuất hiện.
– Chư bị sư huynh đệ!
Ứng Tiếu Tiếu hít sâu một hơi không khí, dường như cũng đã lạnh lẽo hơn vì sự căng thẳng lúc này, ánh mắt quét qua từng gương mặt đệ tử Đạo Tông.
– Vì một Đạo Tông cường hãn!
Ánh mắt toàn thể đệ tử Đạo Tông lúc này đều dâng tràn sự cuồng nhiệt, cùng đồng thanh hô vang:
– Vì một Đạo Tông cường hãn!
Chương 799 : Cuộc chiến giữa các đệ tử
Vô số ánh mắt của những người xung quanh đều tập trung về phía các đệ tử Đạo Tông. Trên gương mặt bọn họ không hề có sự sợ hãi mà ngược lại có sự điên cuồng kèm theo hận ý khó lòng xóa bỏ.
Nguyên Thương nhìn đám đệ tử Đạo Tông khí thế kinh người, khóe miệng nhếch lên rồi phẩy tay:
– Động thủ!
Uỳnh!
Hắn vừa dứt lời, chỗ đệ tử Nguyên Môn lập tức bùng phát nguyên lực cuồng bạo, ánh mắt đều đầy ác ý nhìn về phía trước.
Phía sau Nguyên Thương là sáu đại Linh Tướng, bọn chúng lập tức xông lên, phía sau nữa là các đệ tử Nguyên Môn ào lên như thủy triều.
– Giết!
Ánh mắt Thanh Diệp đỏ ngầu, gầm lên một tiếng rồi lao lên trước.
Đệ tử hai bên xông vào nhau, không khí lập tức căng như dây đàn, sát khí lan tỏa khắp nơi. Vô số ánh mắt mang vẻ nặng nề và chấn động nhìn hai dòng hồng lưu lao thẳng vào nhau.
Bùm!
Vào khoảnh khắc va chạm, nguyên lực cuồng bạo điên cuồng cuộn trào, vô số đạo vũ kỹ mạnh mẽ được thi triển hung hăng oanh kích kẻ địch.
Lúc này đã không còn bất cứ sự nương tay nào nữa!
Vẻ mặt ba người bọn Nguyên Thương lạnh lùng nhìn, sau đó chậm chậm bước ra, dòng hồng lưu bên cạnh tự động bị đẩy lùi.
– Phù!
Thần Khôi, Ứng Tiếu Tiếu, Vương Diêm từ xa nhìn ba người bọn Nguyên Thương đang tiến lại gần, hít vào một hơi sâu rồi biến thành lưu quang bay tới.
– Huynh đối phó với Thần Khôi không vấn đề gì chứ? Giờ rất nhiều người cho rằng ngay cả huynh cũng không làm được gì hắn!
Linh Chân nhìn Nguyên Thương cười, nói.
– Từ giờ về sau sẽ không có ai nghĩ thế được nữa!
Nguyên Thương lạnh lùng nói.
– Vậy giao Vương Diêm cho ta. Lần này ra sẽ không để hắn chạy thoát lần nữa!
Lôi Thiên hầm hầm nhìn Vương Diêm.
– Vậy ta sẽ đối phó Ứng Tiếu Tiếu. Thật đáng tiếc, mỹ nhân như vậy lại phải ra tay vùi hoa dập liễu!
Linh Chân khẽ phe phẩy quạt, mỉm cười nói.
– Ít lời thôi, động thủ, nhanh chóng giải quyết!
Nguyên Thương chau mày rồi biến thành một đạo lưu quang chặn đường Thần Khôi. Tiếp đó Linh Chân và Lôi Thiên cũng động thân, xuất hiện trước mặt Ứng Tiếu Tiếu và Vương Diêm.
– Vương Diêm, để xem lát nữa ngươi có ngông cuồng trước mặt ta được nữa không?
Lôi Thiên chặn Vương Diêm lại, cười lạnh đầy mỉa mai.
Ánh mắt Vương Diêm lạnh như băng, hai tay nắm chặt trọng kiếm, sau đó hóa thành tàn ảnh lao tới, kiếm khí sắc lạnh nhanh như chớp nhằm thẳng cổ họng Lôi Thiên mà đâm tới.
– Hừ!
Lôi Thiên thấy thế chỉ hừ một tiếng, một thanh ngân đao xuất hiện trong tay, hắn không hề có ý tránh né công kích của Vương Diêm, mà là bước chân ra chém đao xuống.
Keng!
Âm thanh kim loại va chạm giòn tan vang lên, tia lửa và kình phong cuồng bạo bùng phát, hai thân ảnh liền triển khai trận chiến sinh tử.
– Ha ha… đúng là quá mức nôn nóng rồi!
Linh Chân nhìn hai ngươi trực tiếp hạ sát thủ, không khỏi mỉm cười, rồi nhìn Ứng Tiếu Tiếu, lịch sự nho nhã nói:
– Tại hạ Linh Chân, từ lâu đã nghe danh Đại sư tỷ Thiên Điện Đạo Tông Ứng Tiếu Tiếu, hôm nay…
Vút!
Thế nhưng hắn chưa nói trọn câu thì Ứng Tiếu Tiếu đã cầm thanh kiếm Thanh Phong bay vút tới, kiếm kình mạnh mẽ không chút nương tình nhằm thẳng vào những yếu huyệt của Linh Chân mà đâm vào.
– Thì ra nàng còn nôn nóng hơn bọn họ nữa! Ha ha ha…
Linh Chân cười dài một tiếng, bàn tay cầm quạt xoay một cái, ánh sáng tỏa ra biến lớn ra thành một tấm lá chắn chặn hết kiếm kình của Ứng Tiếu Tiếu.
– Đã vậy thì đừng trách ta ra tay tàn ác!
Linh Chân nheo mắt, hàn quang lóe lên, khẽ cười rồi biến thành quang ảnh, cây quạt điểm lên không, kình phong xé tan không khí ập tới Ứng Tiếu Tiếu.
Ứng Tiếu Tiếu thấy vậy, ánh mắt cũng ngưng trọng hơn, nguyên lực trong cơ thể vận chuyển đến cực hạn để đỡ đòn.
Khi chiến hỏa đang lan tỏa khắp thiên địa, ở giữa trung tâm, hai thân ảnh đang đứng đối diện cách nhau không đến mười trượng, từ hai người đều tỏa ra những luồng năng lượng kinh người.
Hai thân ảnh đó chính là Thần Khôi và Nguyên Thương!
Mọi ánh mắt đều xuyên qua chiến hỏa hỗn loạn, đổ dồn lên hai người. Danh tiếng của hai người đều vang dội như sấm ở Đông Huyền Vực, một người xếp hạng đầu trong Tông Phái Thông Tập Bảng, một người là thủ lĩnh của Tam Tiểu Vương Nguyên Môn, cả hai đều có thiên phú vô cùng yêu nghiệt, thực lực vô cùng cường hãn, nghe nói đã đạt đến Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành.
Về thực lực của hai bên, mọi người cũng còn nhiều tranh luận. Tuy hai người từng giao đấu nhưng chưa phải dùng toàn lực. Kết cục cũng chỉ có thể là chưa phân cao thấp, vì thế với trận giao chiến này, rất nhiều người vô cùng hiếu kỳ. Bọn họ rất muốn biết rốt cuộc hai con người đều có danh tiếng trong Đông Huyền Vực này ai là người mạnh hơn!
– Ngươi không nên nhúng tay vào việc giữa Nguyên Môn và Đạo Tông!
Nguyên Thương nhìn Thần Khôi, rồi liếc nhìn chiến hỏa đang lan tỏa khắp không gian, nhưng hắn cũng không vội ra tay, ngữ khí lạnh lùng nói.
– Ha ha, ta muốn làm gì, có lẽ không cần phải tham khảo ý kiến của ngươi!
Thần Khôi cười nhạt, gương mặt đeo chiếc mặt nạ quỷ nhìn vô cùng âm u đầy quỷ khí. Hắn đứng đầu trong Tông Phái Thông Tập Bảng, đương nhiên không phải tầm thường, kẻ khác có thể e dè Nguyên Thương, chứ hắn thì không.
Nguyên Thương nghe vậy, không khỏi lắc đầu, hàn ý trong mắt dần dâng tràn:
– Trận đấu vội vàng năm đó dường như vẫn chưa thật thỏa mãn, hôm nay hãy kết thúc nó đi!
– Ta rất vui lòng về chuyện này!
Thần Khôi nói.
Nguyên Thương cười lạnh, dang tay ra, nguyên lực lập tức trào dâng như thủy triều, ào ào lên sau lưng.
Thần Khôi thấy vậy, ánh mắt lấp lánh tinh quang, nguyên lực màu xám đen cũng lan tỏa khắp quanh người.
Cả hai đều đạt đến tầng thứ Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành, mức độ hùng hồn của nguyên lực đương nhiên hơn vô số lần so với các đệ tử khác.
– Tin ta đi, ngươi chắc chắn sẽ phải hối hận vì quyết định của mình!
Nguyên Thương chầm chầm nắm tay lại, một thanh thiết kiếm màu đen hiện ra, hắn nhìn Thần Khôi với ánh mắt lấp lánh tinh quang quỷ dị.
– Giờ nói vậy còn hơi sớm!Chi Kiếp – Nhất Kiếp – Vạn Kiếp …Một quyển Đạo Nguyên Chân Giải, giấu giếm đại đạo huyền cơ, một thuật thôi diễn vạn pháp, ba ngàn đại đạo tại ngực…. Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Tay Thần Khôi cũng xuất hiện thanh đại đao lưỡi cưa màu đen có hoa văn mặt quỷ, đại đao giương cao chỉ về phía Nguyên Thương, cười lạnh nói.
– Động thủ đi, để ta xem Tiểu Nguyên Vương, thủ lĩnh của Tam Tiểu Vương Nguyên Môn rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Nguyên Thương nhìn Thần Khôi, khóe miệng nhếch lên, sau đó một đạo tàn ảnh hiện ra, nguyên lực bùng phát, toàn thân hắn biến thành quang ảnh lao tới!
Cuộc chiến kinh người đã bắt đầu!
Chương 800 : Hỗn chiến
Nguyên lực cuồng bạo điên cuồng bùng nổ, mùi máu tanh nồng cùng sát ý lan tỏa khắp thiên địa, bầu trời dường như cũng bị nhuộm một màu đỏ sẫm.
Trong khu đất rộng lớn này đã trở nên hoàn toàn hỗn loạn, hai luồng hồng lưu lao vào nhau, nguyên lực vận chuyển, đủ mọi loại vũ kỹ được thi triển, hai bên mắt đỏ ngầu lao vào đối phương.
Trận hỗn chiến này chỉ có thể dùng hai từ ác liệt để hình dung!
Ánh sáng đỏ rực cháy bừng bừng trong chiến trường, Ứng Hoan Hoan ngồi trong quầng sáng, Thiên Hoàng Cầm đặt trên đùi, bàn tay ngọc ngà lấp lánh ánh huỳnh quang đặt trên dây đàn.
Phía trước Ứng Hoan Hoan lúc này có hai kẻ đang cười lạnh, bọn chúng đều là Linh Tướng của Nguyên Môn, thực lực đã là Cửu Nguyên Niết Bàn, chỉ trong mấy phút trước đó đã đánh trọng thương hơn chục đệ tử của Đạo Tông.
– Giải quyết ả ta đi!
Bọn chúng nhìn Ứng Hoan Hoan đang chắn phía trước, nhìn nhau một cái rồi cùng lao tới.
Nhìn gương mặt đầy hung khí của bọn chúng, vẻ mặt hoạt bát của Ứng Hoan Hoan cũng bị phủ một lớp băng lạnh, đôi mắt nhìn hai Linh Tướng Nguyên Môn ánh lên sắc lam lạnh lẽo.
Ngón tay thon dài gảy dây, tiếng đàn vọng ra, hai làn sóng âm vô cùng cuồng bạo bắn ra, lao thẳng về phía hai thân ảnh đang xông tới với tốc độ kinh người.
Bùm!
Sóng âm nổ tung trên người hai gã Linh Tướng, sức mạnh cuồng bạo đánh bật bọn chúng về sau, khi rơi xuống đất vẻ mặt bọn chúng đầy ngưng trọng.
Ứng Hoan Hoan hiện giờ cũng là Cửu Nguyên Niết Bàn, cộng với Thiên Hoàng Cầm là nàng có thể một mình chặn đứng hai gã Linh Tướng của Nguyên Môn.
– Món nợ đả thương đệ tử Đạo Tông, giờ các ngươi phải trả hết!
Hàn khí bao phủ lấy gương mặt Ứng Hoan Hoan, ánh mắt lạnh băng nhìn hai kẻ kia, ngón tay gảy mạnh, ánh sáng đỏ rực mang theo làn sóng âm trong trẻo vang lên, làn sóng công kích ập tới.
– Nguyên Môn còn có bốn Linh Tướng nữa!
Thanh Đàn nhìn chỗ Ứng Hoan Hoan, ánh mắt u tối nhìn bốn hướng khác, ở đó đệ tử Nguyên Môn dưới sự chỉ huy của bốn Linh Tướng còn lại thanh thế đang vô cùng mạnh mẽ.
– Ta đi đối phó một tên!
Đại sư huynh Hồng Điện Mục Lực trầm giọng nói. Thực lực của hắn cũng có thể sánh ngang với cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn, tuy chưa chắc đánh bại đối phương nhưng chắc ngăn cản cũng không có vấn đề gì.
– Ta cũng chỉ đối phó được một tên!
Thanh Diệp nghiến răng, gần đây hắn cũng đã thành công vượt qua Niết Bàn Kiếp, trở thành Cửu Nguyên Niết Bàn, thực lực đó cũng chỉ có thể đối phó với một gã Linh Tướng. Dù sao thì hắn cũng không có sự trợ giúp của Linh bảo Thuần Nguyên.
– Còn hai tên nữa làm sao đây?
Mục Lực chau mày. Đệ tử bình thường rất khó đối phó được với cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn, nếu để mặc không quản thì chắc sẽ khiến khí thế bị đả kích rất lớn.
Thanh Diệp chau mày, cảm thấy bất lực. Thực lực Nguyên Môn vốn đã hơn bọn họ, lúc này bọn họ cũng chỉ có thể cố gắng hết sức..
– Hai tên cuối cùng để ta!
Khi đó một giọng nói trong trẻo vang lên, Thanh Diệp nhìn thấy nàng thiếu nữ mặc váy đen, thân hình mảnh dẻ, tay cầm một lưỡi liềm tạo hình khoa trương bước tới, chính là Thanh Đàn!
– Nàng?
Hai người bọn Thanh Diệp kinh ngạc nhìn Thanh Đàn.
– Để ta đối phó với bọn chúng!
Thanh Đàn nhìn hai gã Linh Tướng của Nguyên Môn, tay nắm chặt lưỡi liềm, nói lại lần nữa.
– Nàng có được không vậy?
Thanh Diệp không kìm được hỏi nhỏ, hắn cũng lo lắng lỡ chẳng may có chuyện gì thì không biết phải giải thích sao với Lâm Động.
Thanh Đàn nhìn hắn không nói gì, sau đó Thanh Diệp chợt nhìn thấy một luồng hắc quang cuồng liệt tỏa ra từ trong cơ thể nàng, những nơi hắc quang lan tới không khí dường như đông cứng lại.
– Nguyên lực thật mạnh mẽ!
Hai người Thanh Diệp kinh ngạc nhìn Thanh Đàn được bao bọc trong hắc quang, nguyên lực của nàng dường như khác hẳn với bọn họ, nguyên lực của bọn họ là sự hòa lẫn âm dương, nhưng nguyên lực của Thanh Đàn lại thuần túy là âm hàn.
– Ta đi đây!
Thanh Đàn nói một câu rồi lập tức biến thành hắc quang, vung lưỡi liềm lên, hai đạo hắc quang âm hàn lao thẳng tới hai Linh Tướng của Nguyên Môn.
– Hừ, nha đầu ở đâu tới tìm cái chết!
Hai gã Linh Tướng nhìn thấy Thanh Đàn lại chủ động tấn công mình thì cười lạnh một tiếng, thân hình khẽ động, chưởng phong mạnh mẽ như hổ vồ mồi ập tới.
Xoẹt xoẹt!
Đối mặt với công kích của hai gã Linh Tướng, Thanh Đàn cũng không hề tránh né, lưỡi liềm đen lấp lánh hàn quang rồi chém mạnh xuống.
Phụt!
Chỉ thấy lưỡi liềm rạch ra tan không gian, lưỡi liềm sắc bén lóe lên một cái, sau đó xuất hiện trên đỉnh đầu một gã Linh Tướng, dường như công kích của Thanh Đàn có thể xuyên qua không gian!
Keng!
Một đạo kiếm quang từ một bên bắn tới, vừa hay chặn đứng được lưỡi liềm đang chém xuống. Trong nháy mắt gã Linh Tướng lùi nhanh về phía sau, nhưng đỉnh đầu của hắn vẫn bị cứa mất một mẩu thịt, máu tươi tuôn chảy ra.
– Cẩn thận, lưỡi liềm trong tay ả ta có chút cổ quái!
Gã Linh Tướng còn lại thấy vậy, trầm giọng nói.
Thanh Đàn nhìn hai kẻ đó, cũng không nói gì, lưỡi liềm lại vung lên, kình phong mạnh mẽ lại bùng phát ập tới. Hai gã Linh Tướng cũng không dám chậm trễ, toàn lực ngưng thần nghênh chiến.
– Chúng ta cũng động thủ!
Hai người Thanh Diệp thấy Thanh Đàn đã chặn đứng được hai gã Linh Tướng liền thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau rồi cùng bay vào chiến trường chặn hai gã Linh Tướng còn lại.
Uỳnh uỳnh!
Trong cả không gian, tiếng sát phạt vang tận trời xanh. Mắt ai cũng đỏ ngầu, thỉnh thoảng lại có người bị đánh hộc máu bay ra ngoài, không biết sống chết ra sao.
Hai bên giao thủ không hề có chút nương tình nào, đây hoàn toàn là sự chiến đấu thật sự giữa hai bên thù địch sâu nặng.
Trên ngọn núi cách đó không xa, đoàn đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung đứng trên đó, ánh mắt đều rung động nhìn trận quyết chiến sinh tử giữa hai Tông phái bên dưới.
– Quả nhiên ân oán giữa Đạo Tông và Nguyên Môn đã không thể điều hòa được nữa!
Có người cảm thán. Mỗi lần cuộc Thi đấu Tông phái diễn ra, đệ tử Đạo Tông và Nguyên Môn cũng đối địch cực kỳ ác liệt.
– Thực lực chỉnh thể đệ tử Nguyên Môn mạnh hơn một chút. Đạo Tông liều mạng như vậy rất không sáng suốt.
Vẻ mặt Ngô Quần nặng nề nói.
– Đúng vậy, hơn nữa Lâm Động của Đạo Tông lúc này không biết đã đi đâu. Không phải sợ Nguyên Thương không dám hiện thân nữa chứ?
Một người nói xen vào.
– Lâm Động đại ca không sợ Nguyên Thương!
Lập tức có tiếng phản bác hắn, kẻ đó nhìn sang thì thấy Tô Nhu, gương mặt đầy nộ khí nhìn hắn chằm chằm, hắn cười khan không dám nói gì thêm.
Tô Nhu nhìn xuống chiến trường ác liệt, đệ tử Đạo Tông cũng đang dần dần xuất hiện thương vong.
Rất nhiều tiếng kêu thảm thiết vang lên, khiến Tô Nhu biết rằng đây chính là chiến trường thật sự.
– Trận giao chiến này chủ yếu là chỗ Thần Khôi và Nguyên Thương!
Ngô Quần ngẩng đầu lên nhìn không trung. Nơi đó nguyên lực đang cuồn cuộn, hai thân ảnh đan xen nhau nhanh như chớp giật, mỗi lần va chạm là vang lên tiếng nổ như sấm rền.
– Ngô Quần sư huynh, giữa bọn họ, ai có khả năng thắng hơn?
Một gã đệ tử lên tiếng hỏi.
Ngô Quần lưỡng lự một chút rồi mới nói:
– Thanh Trúc từng nói, Nguyên Thương hiện giờ vô cùng nguy hiểm, cho dù là nàng ấy cũng khó lòng thắng hắn. Mặc dù Thần Khôi danh tiếng tuy không nhỏ, nhưng có lẽ Nguyên Thương có khả năng chiến thắng hơn.
Tô Nhu ở bên cạnh nghe thất vậy, trong lòng khẽ run lên, bàn tay nắm chặt, nàng nghiêng đầu nhìn phía chân trời đầy lo lắng. Nàng biết nếu Thần Khôi bại trong tay Nguyên Thương thì Đạo Tông có lẽ sẽ nguy hiểm.
– Lâm Động đại ca, huynh mau quay lại đi!
Ở phía xa trận đại chiến, hai đạo lưu quang đang đuổi theo thời gian để bay tới, tạo nên những âm thanh trầm đục nổ vang, gây sự chú ý cho những người phía dưới.
Sắc mặt Lâm Động căng thẳng nhìn về phía trước, bầu trời nơi đó dường như lan tỏa mùi tanh nồng của huyết tinh.
– Tiếu Tiếu sư tỷ bọn họ nhất định đang đợi ta!Chàng thanh niên Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc sinh ra trong gia đình mang dòng máu truyền thừa của Thanh Long tộc trong Tứ đại thần thú gia tộc. Với thiên phú tu luyện kinh người vươn lên, tới đỉnh cao tại Ngọc Lan đại lục sau đó phi thăng đến Chí cao vị diện tranh đấu với các vị chúa tể… Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Lâm Động nắm chặt tay, đôi cánh Long dực đập mạnh, tốc độ lập tức tăng lên mức cao nhất.