Vũ Động Càn Khôn
Tập 147 [ chương 736 đến 740 ]
❮ sautiếp ❯Chương 736 : Biến cố
Trên bầu trời bên ngoài Ma Âm Sơn, Ứng Hoan Hoan nhìn đỉnh núi đang náo loạn, tay luôn đặt leen Thiên Hoàng Cầm, một khi thấy tình hình bất ổn là nàng có thể lập tức chi viện.
Tuy với thực lực của nàng dùng Thiên Hoàng Cầm tiêu hao rất nhiều sức, nhưng lúc nà không thể để ý quá nhiều.
Nàng thiếu nữ chăm chú nhìn Ma Âm Sơn, nhưng rồi nàng nhận ra dường như mình chi viện là dư thừa. Ba người Lâm Động gần như đã lật tung cả Ma Âm Sơn lên rồi. Khi giao đấu với đối thủ cũng hoàn toàn chiếm ưu thế.
– Phù!
Thấy vậy Ứng Hoan Hoan thở phào. Thế nhưng vừa định rút tay khỏi Thiên Hoàng Cầm thì ánh mắt bỗng ngưng trọng, quay nhanh người lại, chỉ thấy phía sau là một nam tử tuấn lãng mặc bạch y đang mỉm cười.
– Ngươi là ai?Dị Thế Tà Quân Quân Mặc Tà thế lại vô tà… Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Ánh mắt Ứng Hoan Hoan lạnh đi, đầy cảnh giác.
– Cô nương đừng sợ, tại hạ là Thẩm Vân của Nguyên Môn, một trong Bát Linh Tướng.
Nam tử bạch y hàm tiếu nói.
– Nguyên Môn?
Nghe hai chữ này, ánh mắt vốn cảnh giác của Ứng Hoan Hoan lập tức biến thành lạnh như băng, cười nhạt nói:
– Thì ra là bọn chó của Nguyên Môn, bản cô nương không rảnh, cút đi chỗ khác!
– Hà hà, tiểu mỹ nhân, nói năng như thế không hay lắm đâu.
Rõ ràng Thẩm Vân rất bất ngờ trước phản ứng của Ứng Hoan Hoan, hắn cau mày, khóe miệng nhếch lên, thân hình khẽ động rồi xuất hiện ngay gần Ứng Hoan Hoan, tay đưa ra định nâng cằm nàng lên.
Tinh!
Đúng lúc ấy, hàn quang lóe trong mắt Ứng Hoan Hoan, ngón tay đặt trên dây đàn gảy một cái, một đạo hồng quang đem theo một làn sóng âm cuồng bạo bắn thẳng về phía Thẩm Vân.
Sắc mặt Thẩm Vân khẽ đổi, mũi chân điểm lên hư không, một đạo tàn ảnh xuất hiện, nháy mắt bị sóng âm đánh tan.
– Tiểu mỹ nhân thật có dã tính, nhưng như thế mới thú vị, không phải sao?
Thẩm Vân lại xuất hiện cách đó không xa, hắn nheo mắt cười nhìn Ứng Hoan Hoan, khẽ nói:
– Linh bảo Thuần Nguyên đúng là rất mạnh, nhưng không biết với thực lực của ngươi hiện tại thì có thể dùng nó ở tầng thứ nào?
– Đủ để giết ngươi!
Sắc mặt Ứng Hoan Hoan hơi tái đi, rồi nàng cười khảy, tay gảy mạnh dây đàn, tiếng Phượng Hoàng trong trẻo vang lên, một đôi cánh đỏ rực dang ra từ trong Thiên Hoàng Cầm, rồi đem theo làn sóng âm kinh người đập về phía Thẩm Vân.
Đối mặt với sức mạnh của Thiên Hoàng Cầm, Thẩm Vân cũng không dám chậm trễ, bàn tay tóm một cái, một đạo thạch ấn màu đen biến thành luồng năng lượng lao thẳng về phía đôi cánh đỏ rực kia.
Bùm!
Tiếng nổ vang trời dâng lên, luồng năng lượng màu đen kia bị đáng bật trở về, Thẩm Vân thì tranh thủ một khoảnh khắc dừng lại đó tiếp tục lùi về sau thoát khỏi phạm vi tấn công của đôi cánh.
Rõ ràng Thẩm Vân cực kỳ giảo hoạt, hắn biết thực lực của Ứng Hoan Hoan dùng Thiên Hoàng Cầm là tiêu hao rất nhiều sức lực, cho nên cũng không giao đấu trực diện, rõ ràng là hắn cố tình khiến Ứng Hoan Hoan bị tiêu hao đến lúc kiệt sức.
Không thể không thừa nhận sách lược của hắn có hiệu quả không nhỏ. Nếu Ứng Hoan Hoan đang ở trạng thái tốt nhất thì có lẽ còn có thể dùng Thiên Hoàng Cầm đấu với hắn vài hiệp. Nhưng trước đó phá trận pháp Ma Âm Sơn, Ứng Hoan Hoan đã tiêu hao quá nhiều sức lực. Hiện tại nàng không thể gọi được Phượng Hoàng từ Thiên Hoàng Cầm nữa.
Vì thế, trước sách lược của Thẩm Vân, khí tức của Ứng Hoan Hoan đang yếu đi với tốc độ đáng sợ, theo đó bàn tay gảy đàn cũng chậm hơn, công kích cũng không còn mạnh mẽ như trước nữa.
Rõ ràng Thẩm Vân rất có kinh nghiệm chiến đấu, công kích của Ứng Hoan Hoan chậm lại một cái là hắn nhận ra ngay tức thì, ánh mắt hắn lóe ý cười, thân hình đột ngột lao tới.
Ứng Hoan Hoan thấy hắn lao tới, khẽ cắn môi, định gảy đàn tiếp.
– Hình như bằng hữu của ngươi không kiên trì được nữa rồi?
Khi Ứng Hoan Hoan sắp chạm vào đàn thì Thẩm Vân bỗng nhiên lên tiếng.
Vào khoảnh khắc ấy, ngón tay Ứng Hoan Hoan dừng lại, ánh mắt không thể khống chế được nhìn về phía Lâm Động trên Ma Âm Sơn.
Nhưng nàng không hề thấy tình hình như Thẩm Vân nói, trái tim nàng bỗng chìm xuống, bàn tay định gảy đàn thì một thân ảnh đã đến gần.
– Tiểu mỹ nhân còn non nớt lắm!
Thẩm Vân khẽ cười, rồi chưởng phong không chút do dự đánh thẳng lên vai Ứng Hoan Hoan.
Tinh!
Bốp!
Hai âm thanh gần như vang lên cùng lúc, Ứng Hoan Hoan bay ngược về sau, nhưng đồng thời khi bay ra, tay nàng cũng gảy lên dây đàn, một đạo sóng âm cuồng bạo nhanh như chớp đánh lên người Thẩm Vân.
Thẩm Vân lùi nhanh về phía sau, nguyên lực trên người chuyển động dữ dội, nhưng khi hắn đứng vững được thì nhận ra áo mình đã rách tung tóe, trên ngực còn có một vết máu.
Nhìn bộ dạng thảm hại của mình, sắc mặt Thẩm Vân lập tức tối sầm lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn Ứng Hoan Hoan lúc này gương mặt tái nhợt. Hắn lao tới trước mặt Ứng Hoan Hoan, nguyên lực cuộn trào tung chưởng về phía nàng.
Lúc này trên Ma Âm Sơn.
Long thủ của Lâm Động cầm thân cây quét khắp nơi, năng lượng đáng sợ đánh tan không khí rồi tạo nên một đạo tàn ảnh không chút khách khí giáng xuống người con cự báo kim sắc đang lao tới.
Tiếng động trầm đục lan tỏa trong khu rừng, con cự báo bị đập xuống mặt đất, tạo nên vô số đường nứt trên mặt đất.
Lâm Động định đánh tiếp nhưng bỗng nhận ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi, quay ngoắt đầu lại thì cảnh Ứng Hoan Hoan bị đánh bay đi đập vào mắt hắn.
Nhìn thân ảnh yếu ớt của Ứng Hoan Hoan, sắc mặt Lâm Động lập tức âm u, định lao tới thì chân phải bỗng nhói đau, thì ra con cự báo kia đã hung hăng cắn hắn.
Sát khí bùng phát trong mắt Lâm Động, thanh quang bùng nổ, hai chân hắn nhất thời biến thành Long cước. Hắn nhấc chân tung cước thẳng lên đầu con cự báo.
Binh binh binh!
Vô số âm thanh trầm đục phát ra trong khu rừng, những đường nứt khổng lồ cũng nhanh chóng khuếch tan, đến khi chân Lâm Động hạ xuống thì cả mặt đất đã sụp đổ cả chục mét. Đầu con cự thú đã bị giẫm thành cám, máu tươi tràn tung tóe ra đất tạo nên cảnh tượng đầy huyết tinh.
Xoẹt!
Lâm Động giẫm nát con cự báo mà nam tử áo da báo kia biến thành, nhấc hắn lên rồi đôi cánh sau lưng đập mạnh, bay thẳng về phía trước.
– Tiểu mỹ nhân, mau ngoan ngoãn giao cây đàn đó ra đây!
Thẩm Vân nhìn Ứng Hoan Hoan mặt mày trắng bệch, hắn giơ tay ra cười nói.
Ứng Hoan Hoan nhìn hắn lạnh băng, không nói gì. Tay đặt trên dây đàn định gảy thì bỗng nàng rên lên, một chút máu ứa ra khóe miệng. Năng lượng của nàng đã bị tiêu hao hết khi thi triển Thiên Hoàng Cầm rồi. Nếu giờ miễn cưỡng thì sẽ bị phản phệ lại.
– Quật cường thật, nếu đã vậy thì ta đành vùi hoa dập liễu vậy, đúng là không nỡ!
Thẩm Vân cười cười, cây trường thương màu đen xuất hiện trong tay hắn. Một luồng hắc quang cùng với làn sóng năng lượng đáng sợ bao quanh cây thương đâm thẳng về phía Ứng Hoan Hoan.
Keng!
Ứng Hoan Hoan dựng cây đàn lên ngăn mũi thương, nhưng nguyên lực thấm ra từ đầu thương vẫn khiến nàng cảm thấy mùi máu dâng lên trong cổ họng.
Xoẹt!
Cây thương bị chặn lại, nụ cười trên gương mặt Thẩm Vân càng sâu hơn, thân hình khẽ động, mũi thương chếch lên trên, lần này vẽ nên một đường cong nhằm thẳng trán Ứng Hoan Hoan đâm tới.
Vút!
Thế nhưng đúng vào lúc đó, một làn gió cùng với mùi vị huyết tinh bỗng bay tới. Sắc mặt hắn tối sầm lại, mũi thương đổi hướng, rồi một con cự báo bộ dạng đã méo mó xuyên thẳng qua cây thương.
Cây thương xuyên qua cự thú, nhất thời Thẩm Vân hơi khựng người, rồi đồng tử co rút lại, con cự báo bỗng nhiên nổ tung, một chiếc Long cước phủ đầy vảy xanh xé tan không khí tung tới, trước sắc mặt kịch biến của Thẩm Vân đánh thẳng lên người hắn.
Bốp!
Thẩm Vân bị đá bay ra xa mấy trăm nét rồi mới dừng lại, khóe miệng đã xuất hiện vết máu.
– Bản lĩnh lắm!
Thẩm Vân cười nhạt nhìn thân ảnh trẻ tuổi gầy gò trên không trung, cười nói.
– Lâm Động, cẩn thận, hắn là một trong Bát Linh Tướng của Nguyên Môn!
Ứng Hoan Hoan thấy thân ảnh vừa xuất hiện, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi vội vàng nhắc nhở.
Ánh mắt Lâm Động lạnh băng nhìn Thẩm Vân, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười hung hăng.
– Không phải lo, hắn sẽ thành một con chó chết nhanh thôi!
Chương 737 : Cục diện biến chuyển
Khẩu khí lớn lắm, nhiều năm như vậy rồi ngươi là kẻ đầu tiên dám nói thế trước mặt ta.
Nghe Lâm Động nói thế, Thẩm Vân nhếch mép cười giễu cợt. Trong số các đệ tử Nguyên Môn, địa vị của hắn rất cao, dù bình thường ra ngoài, khi kẻ khác biết hắn là một trong Bát Linh Tướng đều kính sợ, chứ chưa từng có kẻ nào dám nói sẽ đánh hắn thành con chó chết cả.
Vẻ mặt Lâm Động thản nhiên, nhưng ánh mắt nhanh chóng tràn ngập sự dữ dằn. Biến cố này thực sự khiến hắn cảm thấy sợ hãi. Khi đưa Ứng Hoan Hoan đến hắn vốn đã thấy không ổn, nếu giờ đây nàng xảy ra chuyện gì thì hắn không biết phải ăn nói thế nào với Ứng Huyền Tử và Ứng Tiếu Tiếu.
– Lâm Động? Là tên Lâm Động đã đánh bại Diêu Linh? Các ngươi là người của Đạo Tông?
Dường như Thẩm Vân bỗng cảm thấy cái tên này khá quen thuộc, nhíu mày ngẫm nghĩ rồi nhìn về thân ảnh gầy gò kia, nói.
– Ha, chả trách thái độ của tiểu mỹ nhân lại xấu như vậy, thì ra là đám tiểu tử ở Đạo Tông!
Thẩm Vân nhếch mép châm chọc.
– Hôm nay ngươi không cần rời khỏi Ma Âm Sơn này nữa!
Lâm Động ngẩng đầu lên cười, nói.
– Tiểu tử, đừng tưởng ngươi đánh bại được Diêu Linh là có tư cách ngông cuồng trước mặt ta. Gần đây ngươi cũng có chút tiếng tăm ở Nguyên Môn ta, cũng tốt, lần này bắt ngươi về Nguyên Môn để đệ tử luyện tập một chút!
Thẩm Vân cười khảy, nói.
– Đứng cách xa ra một chút, cẩn thận đấy!
Lâm Động ngoảnh sang nói với Ứng Hoan Hoan.
– Ừm!
Ứng Hoan Hoan gật đầu, định lùi về phía sau nhưng sắc mặt bỗng thay đổi, từ phía khu rừng phía xa bỗng có tiếng gió rít, rồi một thân ảnh bay tới, xuất hiện bên cạnh Thẩm Vân.
– Sao, vẫn chưa xong à? Tiểu tử này từ đâu đến?
Nam tử hắc y vừa xuất hiện quét mắt nhìn Lâm Động và Ứng Hoan Hoan rồi nhướng mày hỏi.
– Hắc hắc, hắn chính là Lâm Động, kẻ đã đánh bại Diêu Linh. Nghe nói xuất chúng nhất trong số các đệ tử trẻ tuổi của Đạo Tông!
Thẩm Vân nói.
– Ồ?
Nam tử hắc y làm như kinh ngạc rồi cười nói:
– Đệ tử Đạo Tông à, đúng là oan gia ngõ hẹp, tuy Diêu Linh bị chúng ta đuổi đi, nhưng cũng không đến lượt Đạo Tông các ngươi xử lý!
Lâm Động nhìn nam tử hắc y trước mắt, hắn có dáng người cao ráo, trên cơ thể còn có mùi vị huyết tinh. Ánh mắt Lâm Động khẽ lay động, liếc nhìn xung quanh Ma Âm Sơn, xem ra những kẻ ở Ma Âm Sơn vừa rồi trốn mất đã bị hắn giải quyết rồi.
– Lại là một Bát Linh Tướng, Nguyên Môn Bát Bộ lần này lại xuất động đến hai đệ tử đỉnh cấp cơ à?
Khí tức của nam tử hắc y không hề kém nam tử bạch y, rõ ràng là chúng cùng đẳng cấp với nhau. Như vậy chắc chắn hắn cũng là một trong Bát Linh Tướng!
Hai cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn hơn hẳn Diêu Linh, trận hình này không hề tầm thường, dù là Lâm Động đối phó cũng thấy khó khăn.
Điểm này Ứng Hoan Hoan hiểu rõ, vì thế dù đang định rút lui nhưng khi nam tử hắc y xuất hiện thì nàng bỗng dừng lại. Khẽ cắn môi, bàn tay nàng khẽ chạm vào Thiên Hoàng Cầm trong lòng, sâu trong đôi mắt ánh lên hồng quang quỷ dị.
– Dọn dẹp hắn đi, mỗi người một tên?
Nam tử hắc y nheo mắt nhìn hai người Lâm Động, nói.
– Ừm!
Thẩm Vân cười nham hiểm gật đầu, nhìn Lâm Động nói:
– Giao hắn cho ta, ta sẽ cho hắn biết danh tiếng ở Đạo Tông lớn thế nào thì trong mắt Nguyên Môn cũng chẳng là cái gì hết!
– Vậy thì tiểu mỹ nhân kia để ta!
Nam tử hắc y cười, thân hình khẽ động rồi bay về chỗ Ứng Hoan Hoan.
– Tiểu Viêm!
Ánh mắt Lâm Động lạnh băng hét lên một tiếng.
Uỳnh!
Tiếng gió rít gần như đồng thời vang lên, một tảng đá khổng lồ bay ra từ Ma Âm Sơn nhằm thẳng hướng của nam tử hắc y lao tới.
Rầm!
Nam tử hắc y tung quyền, kình phong hùng hồn đánh lên tảng đá khổng lồ, rồi hắn nhìn thấy một thân ảnh sừng sững đầy sát khí nhanh như chớp xuất hiện trước mặt mình, đôi mắt đỏ quạch đó khiến người ta không lạnh mà run.
– Bảo vệ nàng ấy!
Lâm Động lùi lại về sau đến bên cạnh Tiểu Viêm nói nhỏ.
– Đại ca yên tâm, không kẻ nào làm tổn thương được nàng ấy đâu!
Tiểu Viêm cười nhạt, sát khí bùng phát từ cơ thể hắn, bề mặt da hắn dường như trở nên đen hơn, nhìn từ xa giống như làm từ thép tinh luyện, hai bàn tay khẽ chạm nhau cũng phát ra tiếng keng keng.
– Chỉ một con Yêu thú mà dám ngông cuồng trước mặt Nguyên Môn ta?
Tiểu Viêm vừa dứt lời thì một giọng nói già nua bỗng vang lên trong không trung. Sắc mặt Lâm Động và Tiểu Viêm khẽ biến, ngẩng đầu lên thì thấy không khí chuyển động, một lão giả áo nâu từ từ xuất hiện.
Tiểu Viêm nhìn lão giả áo nâu đầy cảnh giác, hắn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm phát ra từ người lão ta, thân thể hắn chợt căng thẳng hơn, sẵn sàng như hổ vồ mồi.
Sắc mặt Lâm Động cũng tối sầm lại, rõ ràng hắn không ngờ không chỉ có hai Bát Linh Tướng mà còn có một lão già cường hãn này đi cùng.
Từ khí tức có thể biết lão ta đã là Sinh Huyền Cảnh, chưa biết chừng còn đạt đến mức Sinh Huyền Cảnh Đại thành.
Cục diện này quả thực chuyển biến quá nhanh!
– Lão tạp mao từ đâu đến mà cũng dám ra vẻ uy phong trước ba huynh đệ ta? Ngươi coi Điêu gia ta là đồ trang trí chắc?
Thế nhưng đúng lúc ấy, một tiếng quát tựa sấm vang lên từ không trung, rồi hắc vân cuồn cuộn, thân hình Tiểu điêu như quỷ mị xuất hiện trên bầu trời ngoài Ma Âm Sơn.
Nhìn Tiểu điêu vừa hiện thân, gương mặt già nua của lão giả áo nâu khẽ rung lên, hiển nhiên rõ ràng lão đã nhận ra mức độ khó đối phó của hắn.
– Khương Trưởng lão, cuối cùng mọi người cũng đến!
Phía sau hắn, Hoàng Kim Quỷ Kiêu toàn thân bê bết máu cũng bay lên, hắn thấy bọn người lão giả áo nâu lập tức mừng rỡ, rồi nghiến răng nói:
– Khương Trưởng lão, hắn có thực lực Sinh Huyền Cảnh Đại thành, tương đương với ngài, chúng ta liên thủ chắc chắn sẽ giết được hắn!
Người được gọi là Khương Trưởng lão khẽ nheo mắt lại, ánh mắt lạnh băng nhưng miệng lại cười:
– Lần này lão phu đến muộn một chút mới khiến Ma Âm Sơn các ngươi tổn thất nặng nề như vậy. Nhưng may mà chưa để chúng chạy thoát, chúng ta liên thủ nhanh chóng chế phục được chúng.
Ứng Hoan Hoan nhìn cục thế này, sắc mặt khẽ đổi. Nếu cộng thêm Khương Trưởng lão của Nguyên Môn thì đối phương không phải có tận hai cường giả Sinh Huyền Cảnh sao?
– Tiểu điêu, có thể ứng phó không?
Hàn quang lóe lên trong mắt Lâm Động, nhìn về Tiểu điêu lúc này đang cười lạnh lùng, nói.
– Tuy hơi rắc rối nhưng không phải vấn đề quá lớn. Có điều xem ra không thể để bất cứ kẻ nào chạy thoát!
Khóe miệng Lâm Động nhếch lên, gương mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ tàn khốc, tuy thực lực hắn hiện giờ chỉ hồi phục đến Sinh Huyền Cảnh Đại thành, nhưng dù sao cơ bản hắn cũng vượt qua hai kẻ kia. Khi thi triển thủ đoạn, dù một địch hai nhưng cũng có khả năng chiến thắng.
– Đương nhiên không thể thả chúng đi!
Lâm Động không phải loại người nhân từ, nếu đã động thủ đương nhiên sẽ không nương tay, đám người này thả đi một ngày cũng có thể đem lại rắc rối không nhỏ.
– Khẩu khí lớn lắm!
Khương Trưởng lão cười nhạt, lão ta cũng là Sinh Huyền Cảnh Đại thành, nhưng hiện giờ cộng thêm Hoàng Kim Quỷ Kiêu, lão không tin Tiểu điêu có thể gây nên sóng gió gì.
– Thẩm Vân, Hạ Ngôn, giải quyết chúng đi!
– Khương sư thúc yên tâm!
Bọn Thẩm Vân nghe vậy lập tức cười nham hiểm, sát ý bùng phát.
– Giải quyết được một tên không?
Lâm Động ngoảnh sang nhìn Tiểu Viêm, nói.
– Không vấn đề gì!
Tiểu Viêm nhếch mép cười, thân hình khổng lồ của hắn khẽ động, trong cơ thể dường như có tiếng hổ gầm vang ra. Tuy Tiểu Viêm hiện giờ chỉ là Bát Nguyên Niết Bàn, nhưng hắn có huyết mạch của Thiên Ma Hổ Tộc, lực chiến đấu có thể sánh ngang cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn. Hai đại tướng của Ma Âm Sơn cũng đã bị hắn xé thành hai mảnh!
– Nếu đã vậy…
Lâm Động khẽ cười, rồi ánh mắt lạnh tanh, nguyên lực cuồng bạo cuộn trào như vũ bão.
– Thì động thủ!
Lời nói vừa dứt, không khí trên bầu trời trở nên căng như dây đàn!
Chương 738 : Chỉ vậy mà thôi
Nguyên lực cuồng bạo gần như ngay tức thì cuộn trào từ Ma Âm Sơn.
Xoẹt!
Ánh mắt Lâm Động lạnh băng, đôi tay chớp mắt biến thành Long thủ, rồi xoẹt một tiếng đem theo vô số đạo tàn ảnh, nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Thẩm Vân, hung hãn tung ra một chưởng.
Chưởng tung ra khiến không khí bùng nổ, một luồng năng lượng kinh người bao trùm lấy Thẩm Vân.
Ánh mắt Thẩm Vân ngưng tụ, hiển nhiên hắn cũng cảm nhận được sức mạnh hùng hồn của chưởng phong. Hắn nắm tay lại, kim quang chói lòa bùng phát từ bàn tay rồi biến thành một tấm lá chắn ở phía trước.
Long quyền của Lâm Động vẫn tiếp tục lao tới đấm mạnh lên tấm lá chắn, rồi khóe miệng hắn nhếch lên chế giễu.
Bùm!
Sức mạnh đáng sợ gần như trong chớp mắt đã ập tới như vũ bão, tấm lá chắn kim sắc nhìn có vẻ chắc chắn chỉ giữ vững được không đến hai giây, vết nứt lan tỏa, rồi bùm một tiếng nổ tung.
– Sức mạnh thật đáng sợ!
Kim quang bắn tứ tung, sắc mặt Thẩm Vân tối sầm lại, hắn không ngờ lớp phòng ngự của mình lại không có tác dụng gì trước mặt Lâm Động. Nhưng thực lực của hắn đúng là không vừa, lá chắn bị vỡ, hắn nắm tay lại, một cây trường thương hiện ra, vẽ lên trên không một đường cong rồi nhằm thẳng đầu Lâm Động đâm tới.
Long thủ của Lâm Động dang ra, thanh quang lấp lánh, hắn tóm chặt lấy mũi thương đang đâm tới.
Rắc rắc!
Mũi thương không ngừng chuyển động trong bàn tay Lâm Động, ma sát với lớp vảy rồng phát ra từng trận tia lửa, nhưng sức mạnh đáng sợ của Long trảo khiến mũi thương của Thẩm Vân không thể rút ra được!
Ánh mắt Lâm Động lạnh băng, hắn tung người lao tới, men theo thân cây thương, rồi chân tung lên vẽ thành một đường cong thanh quang, binh một tiếng đá thẳng lên người Thẩm Vân đang định lùi về phía sau kia.
Binh!
Thẩm Vân bắn ngược ra sau, cuối cùng đâm vào một ngọn núi, thân thể lún sâu hẳn lên vách núi.
Một cước đá bay Thẩm Vân, Lâm Động ném cây thương trong tay đi, cây thương biến thành một tia chớp đen bắn thẳng về phía Thẩm Vân trên vách núi.
Trường thương xuyên qua, cả thân ngập trong vách núi, vô số đường nứt vỡ không ngừng lan tỏa, sức mạnh ấy khiến Thẩm Vân đang vất vả tránh né, đồng tử phải co rút lại. Lúc này hắn mới hiểu sự lợi hại của gã đệ tử Đạo Tông này.
Chỉ trong chớp mắt mà hắn đã hoàn toàn thất thế!
– Sao hắn có thể lợi hại như vậy?
Thẩm Vân quệt máu ở khóe miệng, ánh mắt kinh hoàng, hắn đã nghe nói Lâm Động cùng Diêu Linh lưỡng bại câu thương, nhưng đó là vì Lâm Động ăn được linh quả mới tăng thực lực trong chốc lát. Còn tình hình hiện tại thì rõ ràng không hề phù hợp những tin tức hắn có được.
Nhân lúc này Thẩm Vân nhanh chóng nhìn qua hai chiến tuyến khác. Chỗ Hạ Ngôn cũng đang chiến đấu vô cùng ác liệt. Đối thủ của hắn vốn có thân thể to lớn, nay phình to ra lại càng giống tòa tháp khổng lồ màu đen. Trên bề mặt da đen xì đó còn có hoa văn hình hổ như ẩn như hiện, gân xanh nổi cuồn cuộn, chưởng phong lan tỏa, mặt đất hàng trăm trượng đều bị chấn tạo thành vô số hố lớn nhỏ.
Ở nơi khác còn khủng khiếp hơn, Khương sư thúc của hắn và Hoàng Kim Quỷ Kiêu liên thủ, nguyên lực hai cường giả Sinh Huyền Cảnh lan tỏa ra bao trùm cả thiên địa, nguyên lực lan đến đâu đất đá núi non đổ sụp đến đấy.
Nhưng điều khiến Thẩm Vân kinh hãi hơn đó là đối mặt với công kích đó mà gã thanh niên tuấn mỹ kia vẫn nhàn nhã, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể phản kích, phá vỡ sự kết hợp của hai người.
– Ta chỉ nghe nói Lâm Động là đệ tử Đạo Tông, tên cao lớn và tên tuấn mỹ kia có lai lịch thế nào mà thực lực kẻ nào cũng khủng khiếp đến vậy?
Sự kinh ngạc càng ngày càng đậm hơn trong mắt Thẩm Vân, thậm chí hắn còn có cảm giác bất an, lần ra tay này không hề thuận lợi như tưởng tượng, vốn tưởng dễ dàng giải quyết được đối thủ nhưng lúc này đã vấp phải thiết bản rồi!
Khương sư thúc và Hoàng Kim Quỷ Kiêu chắc sẽ giữ chân được tên khó nhằn nhất. Chỉ cần Hạ Ngôn giết được tên kia rồi sang hỗ trợ chính mình là cục diện sẽ thay đổi.
Thẩm Vân nghiến răng, sát ý lạnh lẽo dâng lên trong mắt. Tuy thực lực bọn Lâm Động ngoài dự đoán của hắn nhưng hắn cũng khá tự tin vào bản thân. Trở thành Bát Linh Tướng của Nguyên Môn đã là một bằng chứng cho thực lực của hắn rồi.
Crắc!
Thẩm Vân vùng mạnh, thoát khỏi vách núi, dáng vẻ khá thảm hại.
– Ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó thôi à?
Lâm Động bình thản hờ hững nói.
– Ngươi vui mừng quá sớm đấy!
Thẩm Vân bay tới, hai tay biến hóa ấn pháp, nguyên lực hùng hồn lập tức bùng phát từ cơ thể hắn. Đồng thời nguyên lực thiên địa cũng tụ lại về phía hắn, chốc lát sau biến thành một dải thiên hà gần trăm trượng phía sau lưng hắn, nước sông cuồn cuộn từng đợt.
– Cho ngươi biết thế nào là vũ kỹ đỉnh cấp của Nguyên Môn!
Một dòng thiên hà tựa con cự long màu trắng bay quanh phía trên đầu Thẩm Vân, ánh mắt hắn lạnh băng, ấn pháp biến hóa rồi tung một chưởng.
– Thiên Hà Quyết, Thiên Hà Toái Không Thủ!
Thẩm Vân hét lên, rồi bỗng bay thẳng lên trời, dòng thiên hà lập tức gào thét uỳnh uỳnh lao thẳng về phía Lâm Động.
Đòn tấn công ngày một gần hơn với Lâm Động, hai tay hắn nhanh chóng biến hóa ấn pháp.
Trong lúc ấy, vùng không khí phía sau hắn nứt ra, một thân ảnh mơ hồ xuyên qua thời gian không gian xuất hiện trong thiên địa.
– Đại Hoang Nhân Thiên Thủ!
Một bàn tay khổng lồ bỗng nhiên hiện ra, đem theo sức mạnh cuồn cuộn đập lên dòng thiên hà.
Uỳnh!
Vào khoảnh khắc va chạm, tiếng nổ lớn vang lên, nguyên lực cuồng bạo lan tỏa như vũ bão, lâm hải phía dưới biến thành bình địa.
– Đáng chết!
Dòng thiên hà bị chặn lại, sắc mặt Thẩm Vân trở nên vô cùng khó coi, nhưng rồi hắn nghiến răng hằm hè nói:
– Bất luận ngươi bản lĩnh thế nào cũng chỉ là Lục Nguyên Niết Bàn, ta phải khiến ngươi tiêu hao đến chết!
Dứt lời, ấn pháp biến hóa, lại một dòng thiên hà khác ngưng tụ phía trên đầu hắn, thanh thế rất khủng khiếp.
Soạt!
Thế nhưng vào khoảnh khắc đó, đồng tử Thẩm Vân co rút lại, phía dưới có một đạo quang ảnh bay tới.
– Cút!
Thấy Lâm Động lao tới, hàn quang lóe lên trong mắt Thẩm Vân, hắn tung chưởng định đánh về phía Lâm Động.
Uỳnh!
Nhưng đúng lúc ấy hắn nhìn thấy Lâm Động nhếch môi, hai tay hắn kết ấn pháp cổ quái.
– Tĩnh Chỉ!
Miệng Lâm Động khẽ mấp máy, một giọng nói nhỏ vang ra.
Đúng vào khoảnh khắc ấy, bàn tay Thẩm Vân đột nhiên dừng lại, thậm chí ánh sáng quanh người hắn cũng đông cứng.
Nhìn tựa như là hắn đã bị khảm vào khe hở không gian và thời gian vậy.
Cảnh tượng quỷ dị đó chỉ duy trì trong giây lát, thế nhưng khi Thẩm Vân thoát khỏi sự trói buộc thì sự kinh hãi dâng lên trong mắt hắn. Vì một đạo thân ảnh quỷ mị đã xuất hiện trước mặt hắn, Long chưởng lạnh lẽo đã tóm chặt cổ họng hắn.
– Bát Linh Tướng của Nguyên Môn cũng chỉ vậy thôi!
Long chưởng lạnh lẽo mang theo mùi vị của tử vong tiến sát gần cổ họng Thẩm Vân, đồng thời một tiếng cười châm chọc lạnh lùng truyền tới tai hắn.
Chương 739 : Diệt cỏ tận gốc
Khi cổ họng nằm gọn trong Long chưởng, sắc mặt Thẩm Vân lúc này dâng tràn sự sợ hãi, điên cuồng vận nguyên lực trong cơ thể muốn thoát ra.
Thế nhưng khi nguyên lực trong người hắn vận chuyển thì Lâm Động cười lạnh, trên Long chưởng của hắn bỗng hiện ra vô số tia hắc quang rồi nhanh như chớp phủ quanh cổ họng Thẩm Vân.
Vào khoảnh khắc ấy, nét mặt Thẩm Vân đông cứng lại, vì hắn nhận ra nguyên lực trong người hắn lúc này đã biến mất, mà nguyên nhân chính là vì bàn tay đặt trên cổ hắn!
Nguyên lực của hắn đã bị Lâm Động thôn phệ!
Tim hắn như bị một bàn tay bóp nghẹt, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi. Hắn nhìn Lâm Động chăm chăm, hắn có thể nhận ra, cùng với việc nguyên lực trong người hắn mất dần đi, thanh quang trên người Lâm Động càng ngày càng rõ rệt hơn.
Cảnh tượng đó khiến Thẩm Vân cảm thấy một luồng hàn ý chạy từ gót chân lên tận đỉnh đầu. Hắn thật sự không thể tin Lâm Động không chỉ thôn phệ được nguyên lực của hắn mà dường như còn có thể biến nó thành của mình!
Đồng tử Thẩm Vân co rút lại, rồi bỗng hắn nghĩ ra điều gì, giọng nói mơ hồ, kinh hãi len ra khỏi kẽ răng:
– Thôn… Thôn Phệ Tổ Phù?
Bốn chữ đó lọt vào tai Lâm Động, hắn khẽ nheo mắt lại. Từ trước tới giờ khi giao đấu với kẻ khác hắn rất ít khi dùng đến Thôn Phệ Tổ Phù, vì đặc tính của nó quá rõ ràng. Chỉ cần là người có chút hiểu biết về nó là có thể đoán được. Hắn cũng biết nếu để lộ thứ trọng bảo này sẽ khiến không ít kẻ thèm muốn!
Lúc này hắn dùng Thôn Phệ Tổ Phù đương nhiên cũng không định giữ lại cái mạng cho Thẩm Vân. Nếu để Nguyên Môn biết được thì sẽ gây nên không ít rắc rối!
– Chúc mừng ngươi đã đáp đúng, phần thưởng chính là cái mạng ngươi!
Lâm Động nhìn Thẩm Vân cười lạnh lẽo, nụ cười khiến toàn thân Thẩm Vân lạnh toát.
Thẩm Vân gắng sức giãy giụa, nguyên lực trong cơ thể mất đi nhanh chóng khiến sắc mặt hắn nhợt nhạt. Lúc này hắn mới hiểu đối thủ hắn gặp phải rốt cuộc là sát tinh như thế nào!
Rắc!
Bàn tay Lâm Động bất chợt dùng lực, một âm thanh nhỏ vang lên, thân thể đang giãy giụa của Thẩm Vân lâp tức ngừng lại, vẻ mặt cũng hoàn toàn đông cứng, trong mắt hắn vẫn còn sự kinh hãi…
Một trong Bát Linh Tướng của Nguyên Môn đã mất mạng nơi hoang vu hẻo lánh!
– Ngươi… ngươi giết hắn rồi?
Lúc này Ứng Hoan Hoan ôm Thiên Hoàng Cầm bay tới, ánh mắt chấn kinh nhìn thân thể Thẩm Vân dần trở nên lạnh lẽo trong tay Lâm Động, lẩm bẩm.
– Nếu không giết thì sao?
Lâm Động ngoảnh mặt lại nhìn Ứng Hoan Hoan.Tà chi nguyệt vực – vì huynh đệ mà chiến – Nhà nhà muốn tăng tiến tu vi – Ta Tà Thiên muốn ép tu vi – đơn giản căn cơ yếu a | Truyện Tà Tu – Vạn Cổ Tà Đế..!
Sự lạnh lùng trong mắt Lâm Động lúc này vẫn chưa mất đi, Ứng Hoan Hoan nhìn thấy mà vẻ mặt tái đi, hắn lúc này thật sự đã khiến nàng sợ hãi.
– Hắn vừa đả thương nàng, không giết hắn, vạn nhất nàng về cáo trạng thì phải làm sao? Đạo Tông nhiều sư huynh đệ như thế, bọn họ sẽ tha cho ta sao?
Lâm Động đã thoát khỏi trạng thái sát tinh đó, nhìn vẻ sợ sệt hiếm có của Ứng Hoan Hoan, trong mắt ánh lên sự hối lỗi, rồi hiền hòa nói.
– Giết cũng tốt! Sắp tới cuộc Thi đấu Tông phái rồi, chúng mất một Linh Tướng chắc sẽ đau lắm.
Thấy Lâm Động lại trở về ôn hòa như xưa, Ứng Hoan Hoan mới thầm thở phào, nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rồi mạnh mẽ nói.
– Hắc hắc, không chỉ một đâu, có lẽ là hai Linh Tướng cộng với một Trưởng lão!
Lâm Động cười cười nhìn Ứng Hoan Hoan đang kinh ngạc đến há hốc miệng:
– Nếu đã ra tay thì phải giải quyết sạch sẽ một chút. Để Nguyên Môn biết được thì phiền phức lắm!
Ứng Hoan Hoan do dự một chút rồi cũng gật đầu. Nếu là nàng, chắc chắn sẽ không thể dứt khoát được như bọn Lâm Động. Nhưng nàng cũng biết cách làm của Lâm Động là đúng.
Lâm Động nhìn sang hai chiến tuyến trên trời, rồi cười lạnh, tay xách thi thể Thẩm Vân, hét lên:
– Người của Nguyên Môn cũng quá vô dụng rồi!
Tiếng hét của Lâm Động như sấm rền vang khắp không trung khiến cả lão giả áo nâu và Hạ Ngôn đang kịch chiến đều giật mình, vội vàng nhìn sang thì sắc mặt kịch biến khi nhìn thấy thi thể lạnh ngắt đang nằm trong tay Lâm Động.
– Tiểu tử, ngươi dám giết đệ tử Nguyên Môn ta, lẽ nào Đạo Tông ngươi muốn gây chiến với Nguyên Môn?
Sắc mặt Khương Trưởng lão tối sầm, quát lên.
– Chỉ có Nguyên Môn các ngươi được phép giết đệ tử Đạo Tông thôi chắc?
Lâm Động phì cười, nói.
– Tiểu tử, ngươi cứ đợi đấy. Tin này Nguyên Môn biết được ngươi chết chắc!
Sắc mặt Hạ Ngôn dữ dằn hét lên.
– Giờ ngươi phải chết!
Hạ Ngôn vừa dứt lời, phía trước hắn bỗng vang lên tiếng hổ gầm. Hắn vội quay lại thì thấy thân thể Tiểu Viêm chuyển động, biến thành một con cự hổ khổng lồ màu đen, hắc quang bùng phát điên cuồng.
– Thiên Ma Hổ Tộc?
Hạ Ngôn vừa nhìn thấy con cự hổ màu đen và những hoa văn kỳ lạ trên người nó, đồng tử lập tức co rút lại, kinh hãi nói.
– Thiên Ma Thần Biến, Hổ Tổ Toái Tinh Chưởng!
Tiếng gầm rú cùng khí tức hung sát lan tỏa khắp không gian, hổ chưởng đánh ra, hắc quang biến thành vô số vòng xoáy đen. Chúng dường như kết nối với thời Viễn Cổ, một luồng áp lực khủng khiếp dần lan tỏa!
– Kim Sơn Thần Điển, Kim Sơn Chấn Thiên Đại!
Đối mặt với công kích đáng sợ của Tiểu Viêm, sắc mặt Hạ Ngôn kịch biến. Hắn không dám chậm trễ, nguyên lực trong người bùng phát đến từng giọt cuối cùng, kim quang biến thành một ngọn núi kim sắc rồi hung hăng đâm vào con cự hổ đang lao tới.
Uỳnh!
Quang mang hai màu đen và vàng lan tỏa trên không trung, mỗi bên chiếm một nửa không trung.
Rầm rầm!
Những làn sóng sức mạnh đáng sợ khuếch tán, thân thể của Hạ Ngôn bị bắn ngược ra sau hàng mấy trăm mét, một ngụm máu tươi bắn ra, khí tức yếu đi nhanh chóng. Còn con cự hổ do Tiểu Viêm biến thành thì đã đỡ được đòn xung kích nhờ vào thể chất Yêu thú cường hãn.
Cao thấp đã phân!
Trong đôi mắt của con cự hổ lấp lánh màu đỏ như máu, nó nhảy lên một cái rồi xuất hiện trước mặt Hạ Ngôn, bàn chân hổ tung lên rồi đập thẳng lên ngực hắn!
Hạ Ngôn một lần nữa bay ra sau, kim quang trên thân thể nhanh chóng tối lại, cuối cùng bắn xuống lâm hải phía dưới, tạo nên trên mắt đất một đường nứt sâu hàng trăm mét.
Phụt!
Cả người Hạ Ngôn bê bết máu gắng gượng đứng dậy, sự cao ngạo trên gương mặt hắn lúc này đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự kinh hãi, hắn quay người định chạy trốn.
Rầm!
Nhưng đúng lúc ấy, cự hổ nhảy lên tựa ngọn núi chắn ngay trước mặt hắn. Bàn chân hổ nhanh chóng đập thẳng xuống đầu hắn, mặt đất rung chuyên, cả người Hạ Ngôn lún sâu dưới đất, rồi máu tươi trào ra từ khe nứt, khí tức của Hạ Ngôn cũng nhanh chóng biến mất.
Một chưởng đánh chết Hạ Ngôn, lúc này cự hổ biến lại thành hình người, nụ cười hung sát trên gương mặt Tiểu Viêm khiến người ta không rét mà run.
– Thủ đoạn… thật tàn nhẫn!
Hạ Ngôn chết thảm hiển nhiên Khương Trưởng lão đã nhìn thấy, ánh mắt lão đầy oán độc, gầm lên:
– Các ngươi sẽ phải hối hận! Nộ hỏa của Nguyên Môn sẽ khiến Đạo Tông các ngươi phải hối hận!
– Lão tạp mao, ngươi yên tâm. Tin tức ở đây sẽ không được truyền ra ngoài nửa câu đâu!
Tiểu điêu chỉ cười nhạt, nói.
– Ta thừa nhận mình đã nhìn sai mục tiêu, có điều tuy ta không thu dọn được ngươi, nhưng ngươi cũng có tư cách chặn ta lại sao?
Khương Trưởng lão cười gằn.
– Nếu đã muốn giải quyết thì chắc cũng không cần che giấu thân phận nữa!
Nụ cười nở rộng hơn trên gương mặt tuấn mỹ của Tiểu điêu, rồi thủ ấn hắn biến hóa, quang mang tử hắc sắc bùng phát từ trong cơ thể, một đôi cánh dơi lớn hàng trăm trượng dang ra sau lưng hắn, đồng thời cũng tỏa ra một luồng sức mạnh đáng sợ.
– Đây là…
Đồng tử của Khương Trưởng lão và Hoàng Kim Quỷ Kiêu đều co rút lại, đặc biệt là Hoàng Kim Quỷ Kiêu, sắc mặt tái nhợt, trong mắt dâng tràn sự kinh hãi.
– Thiên Yêu Điêu?
Giọng nói đầy kinh hãi vang ra từ miệng bọn chúng.
Chương 740 : Sức mạnh của Thiên Yêu Điêu
Quang mang tử hắc sắc tựa một tầng mây dày đặc bao phủ toàn bộ thiên địa, thậm chí ánh sáng mặt trời cũng bị ngăn lại, một luồng áp lực vô cùng đáng sợ lan tỏa.
Trong dãy sơn mạch này không thiếu Yêu thú nhưng lúc này chúng đều co rúm lại, không ngừng run rẩy, luồng sức mạnh đến từ thượng vị giả đó khiến linh hồn chúng cũng phải run rẩy.
Đó là sự tồn tại thuộc đỉnh cao nhất của chuỗi thức ăn, là sự áp chế tuyệt đối đối với những sinh linh bên dưới nó.
Thiên Yêu Điêu, Yêu thú lớn mạnh thuộc cấp bậc cao nhất trong thế giới Yêu thú. Dù đối mặt với Long tộc cổ xưa mà lớn mạnh chúng cũng không hề sợ hãi. Chúng nằm trên đỉnh cao nhất, không có bất cứ chủng tộc nào có thể trở thành thiên địch của chúng!
Sự tồn tài thuộc đỉnh cao này thường rất ít xuất hiện ở Đông Huyền Vực, nhưng điều này không hề làm giảm bớt nỗi sợ hãi của các cường giả và Yêu thú ở nơi đây.
Trên Đông Huyền Vực, các Tông phái siêu cấp như Nguyên Môn, khi đối mặt với Thiên Yêu Điêu Tộc cũng không dám quá ngông cuồng. Vì chúng hiểu tuy Nguyên Môn mạnh nhưng Thiên Yêu Điêu Tộc còn khủng bố hơn!
Những năm trước đây Nguyên Môn cũng từng tập hợp các Tông phái siêu cấp khác cùng giao chiến với Thiên Yêu Điêu Tộc, nhưng cuối cùng chẳng giành được thắng lợi nào cả. Hai bên đều tổn thất rất nhiều những cường giả cấp cao, từ đó cũng gây nên ân oán thù hận giữa hai bên…
Có điều, nói về tổng thể, vì thế lực của Nguyên Môn ở Đông Huyền Vực rất lớn, nên ít khi Thiên Yêu Điêu Tộc xuất hiện đơn độc. Cũng như vậy, nếu người của Nguyên Môn đến Yêu Vực thì nhất định cũng sẽ thu gọn cái đuôi vào, vì khi lộ thân phận sẽ có không ít phiền phức…
Cũng chính vì Thiên Yêu Điêu Tộc rất hiếm khi xuất hiện trên Đông Huyền Vực, cho nên khi Khương Trưởng lão và Hoàng Kim Quỷ Kiêu nhìn thấy đôi cánh dơi khổng lồ tử hắc sắc dang rộng trên bầu trời, sự kinh hãi không kìm được phá vỡ lý trí và hiện lên trên gương mặt bọn chúng.
– Đáng chết… không ngờ hắn lại là Thiên Yêu Điêu!
Sau sự kinh hãi, sắc mặt Khương Trưởng lão tối sầm lại, ánh mắt lấp lánh có chút bất an. Thực lực của Tiểu điêu có lẽ tương tự như lão, nhưng lão biết, một khi Thiên Yêu Điêu dùng đến bản thể thì lực chiến đấu sẽ vô cùng khủng khiếp.
Khương Trưởng lão nhìn Hoàng Kim Quỷ Kiêu bên cạnh, sắc mặt hắn lúc này gần như trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy. Là Yêu thú, áp lực của Thiên Yêu Điêu với hắn càng lớn hơn gấp nhiều lần. Lúc này nếu không phải có lý trí áp chế thì có lẽ Hoàng Kim Yêu Kiêu đã xoay người bỏ chạy luôn rồi.
– Có gì đáng sợ đâu? Dù hắn là Thiên Yêu Điêu đi nữa, nhưng hai ta liên thủ thì hắn cũng chẳng làm gì được. Nếu phân ra chiến đấu thì chết là chắc!
Khương Trưởng lão quát lớn.
Nghe thế, sắc mặt tái nhợt của Hoàng Kim Quỷ Kiêu mới hồi phục được một chút, miệng khô răng đắng gật gật đầu. Hắn không thể ngờ trên Đông Huyền Vực lại gặp phải hung tinh là Thiên Yêu Điêu này. Bọn chúng ngay cả Long tộc cao cấp cũng phải kiêng nể không ít a!
– Chúng ta cùng ra tay, động tĩnh chắc chắn không nhỏ, chỉ cần có người đến, hắn nhất định sẽ ném chuột sợ vỡ bình quý. Hừ, Hắn nghĩ Đông Huyền Vực là Yêu Vực chắc? Chuyện này truyền ra ngoài xem cường giả Nguyên Môn ta sẽ cho hắn có đi mà không có về!
Khương Trưởng lão cười khảy.
– Ừm!
Hoàng Kim Quỷ Kiêu nghe vậy thì gật đầu, hôm nay hắn coi như trở thành tư lệnh không binh lính, mà trong Ma Âm Sơn còn ẩn giấu Địa Tâm Dựng Thần Diên, đương nhiên hắn cũng không cam tâm từ bỏ dễ dàng.
– Động thủ!
Hai người Khương Trưởng lão và Hoàng Kim Quỷ Kiêu nhìn nhau, ánh mắt cùng lạnh như băng, nguyên lực hùng hồn lập tức bùng phát biến thành hai luồng nguyên lực lớn hàng trăm trượng quét qua chân trời cuộn trào về phía Tiểu điêu.
– Đường Tí Đảng Xa!
Tiểu điêu lơ lửng trên không, đôi cánh tử hắc sắc khổng lồ sau lưng khẽ động, gương mặt tuấn mỹ đến yêu dị lúc này hiện nụ cười chế giễu, bàn tay trắng mịn của hắn đưa ra, tầng mây tử hắc sắc bao phủ thiên địa biến thành một bàn tay cùng với năng lượng cuồng bạo đập xuống.
Uỳnh uỳnh!
Cự chưởng đánh xuống, nguyên lực thiên địa như nổ tung, lâm hải phía dưới nổ tung không còn gì, một chưởng ấn khổng lồ in trên mặt đất.
Rầm rầm!
Trước cự chưởng đó, hai luồng nguyên lực kia lập tức nổ tung, Khương Trưởng lão và Hoàng Kim Quỷ Kiêu liên thủ cũng không thể chặn được công kích của Tiểu điêu!
Đòn công kích tích tụ toàn lực bị phá vỡ, sắc mặt Khương Trưởng lão và Hoàng Kim Quỷ Kiêu kịch biến, ánh mắt Khương Trưởng lão lấp lánh, thân ảnh đang xông tới lập tức dừng lạ, khi Hoàng Kim Quỷ Kiêu vẫn chưa định thần lại thì lão ta biến thành một đạo quang ảnh bay ra ngoài sơn mạch.
– Ngươi… khốn kiếp!
Khương Trưởng lão đột ngột rút lui khiến Hoàng Kim Quỷ Kiêu sững sờ, rồi ngoác miệng chửi, định xoay người rút lui thì Tiểu điêu cười khảy một tiếng, một chưởng tung ra.
– Thiên Yêu Trảo!
Bầu trời lúc này vỡ ra một đường nứt tựa như miệng của một đầu ác ma, một móng vuốt khổng lồ tử hắc sắc chui ra từ khe hở tóm về phía Hoàng Kim Quỷ Kiêu.
Hoàng Kim Quỷ Kiêu thấy thế, sắc mặt trắng bệch, không chút do dự quay đầy bỏ chạy. Thực lực của hắn vốn đã không bằng Tiểu điêu, lúc này Tiểu điêu lại dùng sức mạnh của Thiên Yêu Điêu thì hắn càng không thể chống cự. Ngoài tháo chạy ra hắn không biết mình có thể làm gì được nữa…
Nhưng khi Tiểu điêu đã dùng đến sức mạnh của Thiên Yêu Điêu, rõ ràng là có ý định diệt cỏ tận gốc, đương nhiên không thể để hắn chạy thoát. Móng vuốt khổng lồ xé tan không trung tóm về phía Hoàng Kim Quỷ Kiêu, không gian biến dạng, tóm chặt lấy thân thể Hoàng Kim Quỷ Kiêu.
Bùm!
Trảo phong đánh tới, Hoàng Kim Quỷ Kiêu không có chút khả năng phản kháng nào, cơ thể nổ thành một đống máu tươi, tiếng thét thảm thiết vang vọng trong thiên địa.
Từ trong đống máu tươi kia bỗng bắn ra một đạo hồng quang, Hoàng Kim Quỷ Kiêu đã tu luyện được Yêu linh, mặc dù thân thể bị hủy diệt nhưng chưa chắc đã chết hoàn toàn.
– Muốn chạy sao?
Thế nhưng đạo hồng quang vừa bắn ra là bị một chùm quang mang tử hắc sắc bao trùm, rồi bị Tiểu điêu tóm được.
– Thiên Yêu Điêu đại nhân, xin hãy tha cho ta, ta sẽ giao ra Địa Tâm Dựng Thần Diên!
Đạo hồng quang đó liều mạng giãy giụa trong tay Tiểu điêu, tiếng thét không ngừng vọng ra.
– Giờ thì muộn rồi!
Tiểu điêu cười lạnh, bàn tay nắm lại, quang mang tử hắc sắc biến thành phù văn phong ấn Yêu linh của Hoàng Kim Quỷ Kiêu lại.
Hoàng Kim Quỷ Kiêu bị bắt gần như chỉ trong nháy mắt, sức mạnh bá đạo của Thiên Yêu Điêu cũng khiến bọn Lâm Động phải chép miệng. Không hổ là chủng tốc đỉnh cấp trong giới Yêu thú!
– Nhị ca, còn lão tạp mao đó?
Tiếng nói hùng hồn của Tiểu Viêm vang lên. Hắn nhìn về phía xa, ở đó Khương Trưởng lão đã trốn ở tít chân trời.
– Thi tốc độ với Thiên Yêu Điêu Tộc, đúng là không lượng sức mình!
Tiểu điêu ngẩng đầu lên, gương mặt nở nụ cười châm chọc, rồi đôi cánh tử hắc sắc khổng lồ đập mạnh tạo nên một trận cuồng phong lớn, rồi thân ảnh hắn biến mất. Sau đó ở không gian phía trên đầu Khương Trưởng lão bỗng xuất hiện quang mang tử hắc sắc!
– Tốc độ thật đáng sợ!
Lâm Động nhìn Tiểu điêu với gần như chóp mắt đã xuất hiện ở phía xa, không kìm được thốt lên. Bình thường Tiểu điêu thích ra vẻ uy phong, xem ra đúng là có bản lĩnh thật sự. Bản lĩnh này, chắc khi đối mặt với các Trưởng lão và các lão quái vật của các Tông phái siêu cấp cũng đủ để hiên ngang!
Uỳnh uỳnh!
Bầu trời phía xa truyền tới làn sóng nguyên lực cuồng bạo, chắc Khương Trưởng lão cũng đang liều mình chống cự. Nhưng sự phản kháng đó chỉ diễn ta trong chốc lát rồi biến mất. Tiếp đó quang mang tử hắc sắc lấp lánh, thân hình Tiểu điêu xuất hiện trước mặt ba người Lâm Động, đôi cánh phía sau hắn cũng đã thu lại.
– Giải quyết xong rồi sao?
Lâm Động thấy vậy không kìm được hỏi.
– Điêu gia đã xuất mã, loại như thế thì làm được gì?Nguồn truyện audio
Khóe miệng Tiểu điêu nhếch lên cười đắc ý, rồi giơ hai tay ra, hai quầng quang mang tử hắc sắc xuất hiện, mơ hồ còn nghe được tiếng gào thét.
Đó là Nguyên thần của Khương Trưởng lão và Yêu linh của Hoàng Kim Quỷ Kiêu. Hai cường giả Sinh Huyền Cảnh này đã thành vật trong tay Tiểu điêu!