1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. Vũ Động Càn Khôn
  4. Tập 136 [ chương 681 đến 685 ]

Vũ Động Càn Khôn

Tập 136 [ chương 681 đến 685 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 681 : Linh hồn Hoang Thú

Grào!

Luồng khí màu xám lúc này không ngừng tràn ra từ yêu nhãn ở giữa trán Lâm Động, lập tức che khuất bầu trời. Đám khí xám ngưng tụ lại thành một tầng mây khiến thiên địa tối sầm lại.

Luồng khí xám ấy tràn ngập trời, một loại khí tức tang thương cũng lan tỏa ra, mơ mồ còn vang lên những tiếng gầm rú.

Lúc này có vô số cường giả từ khắp nơi tụ về đây, xung quanh đỉnh núi bắt đầu xuất hiện một số bóng người, nhìn thấy một màn trên không trung hiện tại, những người này cũng không dám làm loạn gì.

Giữa trán Lâm Động nhanh chóng lan ra một tia máu, sát khí âm lãnh lan tỏa muốn xâm thực hai mắt của hắn, nhưng mỗi khi sắp chạm vào hai mắt hắn thì đã bị một luồng bạch quang cản lại.

Hoang Vu Yêu Nhãn này tuy rất mạnh nhưng muốn có được sức mạnh ấy phải trả giá không ít. Nếu không phải Lâm Động có Thạch phù thần bí hộ thể thì có lẽ hắn cũng không thể thi triển được loại vũ kỹ khủng bố này.

Tuy rằng cho dù không nhìn thấy bằng mắt thường được, nhưng hắn cũng có thể dùng tinh thần lực để cảm nhận thế giới xung quanh, nhưng hắn không hề muốn mình thành như lão nhân mù kia…

Tầng mây xám mù mịt ngập trời, trong yêu nhãn của Lâm Động đột nhiên ngưng tụ huyết quang rồi biến thành một chùm sáng bắn thẳng lên tầng mây.

Uỳnh!

Ngay khi tầng huyết quang kia dung nhập, tầng mây xám cuồn cuộn chuyển động, hình thành một cái lốc xoáy khổng lồ, ở cuối lốc xoáy như liên kết với không gian Viễn Cổ, một cảm giác hoang sơ nhất thời lan tỏa ra.

Khi cơn lốc chuyển động, dường như có một thân ảnh to lớn bay qua…

– Giả thần giả quỷ, bất luận thủ đoạn của ngươi quỷ dị thế nào thì cũng chỉ là thực lực Ngũ Nguyên Niết Bàn mà thôi!

Ánh mắt La Dật lạnh lẽo nhìn tầng mây dày đặc phía trên đỉnh đầu Lâm Động, hàn quang tràn ngập trong mắt. Tuy miệng thì nói vậy nhưng đúng là hắn cũng cảm thấy một cảm giác bất an. Tầng mây ấy khiến hắn cảm thấy vô cùng áp lực!

– Phải giết tên tiểu tử quỷ dị này!

Sát ý lóe lên trong mắt, La Dật không chần chừ, thanh đại đao xuất hiện trong tay, nguyên lực cuồng bạo dâng tràn, một luồng áp lực lan tỏa khiến sắc mặt không ít người phải biến đổi. Với thực lực Bát Nguyên Niết Bàn, La Dật có thể xếp ở vị trí thứ sáu trong Tông Phái Thông Tập Bảng quả là cũng có chút bản lĩnh.

– Tiểu tử, dù ngươi có là đệ tử của Đạo Tông thì ta cũng sẽ lấy cái mạng của ngươi!

Gương mặt La Dật trở nên hung hăng, hắn đột nhiên hít sâu một hơi, ánh mắt ngưng tụ, huyết khí hội tụ phía sau tạo nên một hư ảnh màu đỏ huyết khổng lồ.

Huyết ảnh đó tay cầm một thanh huyết đao lưỡi hình răng cưa, huyết khí tràn ngập, cả không gian như chìm trong huyết hải.

– Huyết Đao Lão Tổ… đây là tuyệt chiêu của La Dật, Đại Tu La Đao!

Sắc mặt của không ít cường giả vì sự biến đổi chiêu thức của La Dật mà sắc mặt thay đổi, rồi kêu lên thất thanh. Hiển nhiên bọn họ không hề xa lạ gì với thứ chiêu thức hung hãn này.

– Để giết một tiểu tử Ngũ Nguyên Niết Bàn mà La Dật phải thi triển cả chiêu này?

– Tên tiểu tử này xui xẻo rồi. Nhớ năm đó chỉ với một chiêu này mà La Dật đã giết chết năm gã cường giả Thất Nguyên Niết Bàn đó.

– …

Vô số tiếng bàn tán vang lên xôn xao, bọn Ứng Hoan Hoan, Khương Côn nhìn Lâm Động ở bên dưới tầng mây xám, ánh mắt có phần lo lắng.

– Chiêu này của La Dật không thể cứ liều mình đỡ được!

Khương Côn trầm giọng nói, mấy người bên cạnh cũng gật đầu đồng cảm.

Ứng Hoan Hoan hơi nhíu mày, khẽ cắn môi, bàn tay ngọc ngà đưa ra, cây đàn tranh cổ màu xanh tựa phỉ thúy xuất hiện. Chuyến đi lần này Trưởng lão đã nói cô là thủ lĩnh, nếu Lâm Động gặp bất trắc thì thật sự cô không biết phải ăn nói thế nào với Trần Chân và Ngộ Đạo…

– Đại Tu La Đao, Tu La Trảm!

Huyết khí đầy trời, gương mặt La Dật dữ dằn, hắn bước chân ra, hai tay nắm chắc đao, rồi cật lực chém xuống.

Uỳnh!

Vào khoảnh khắc đại đao chém xuống, huyết ảnh phía sau hắn cũng vung đại huyết đao trong tay lên, đem theo thanh thế kinh thiên động địa chém xuống Lâm Động.

Nguyên lực thiên địa chuyển động điên cuồng, huyết đao khổng lồ còn chưa đến nơi mà mặt đất phía dưới đã nứt toác ra một đường lớn.

Lâm Động ngẩng lên, trong mắt là hình ảnh đao quang huyết sắc khổng lồ, lông tóc trên toàn thân hắn dựng ngược lên, ánh mắt trở nên nặng nề. Đột nhiên thủ ấn nhanh chóng biến hóa, đám mây trên đỉnh đầu hắn nhanh chóng tác ra, từ trong lốc xoáy bay ra một thân ảnh khổng lồ.

Cự ảnh đó vừa xuất hiện là che phủ toàn bộ bầu trời, thân hình to lớn đang cuộn tròn giống như siêu cấp Yêu thú đến từ thời Hồng Hoang.

Con cự thú thần bí vừa xuất hiện lập tức khiến vô số người hít vào hơi khí lạnh, ngay đến sắc mặt của mấy người Tô Lôi cũng biến đổi.

– Đó là Hoang Thú trong truyền thuyết?

Bọn Ứng Hoan Hoan cũng nhìn con cự thú đầy chấn động. Bọn họ cũng hiểu đôi chút về vũ kỹ của Hoang Điện, chỉ có điều đây là lần đều tiên nhìn thấy Dị thú đáng sợ tồn tại từ thời Viễn Cổ này.

Hoang Thú cuộn tròn trên không trung, mắt nó nhắm nghiền, tỏa ra sức mạnh hủy diệt, rồi dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người, con mắt khổng lồ của nó đang từ từ mở ra.

Ầm ầm!

Cự nhãn dần mở ra, nguyên lực thiên địa sôi sục, khi nó đã mở hoàn toàn, trong đôi mắt đen đó dường như ẩn chứa một thứ gì đó đáng sợ nhất thiên địa.

Vút!Đây thế giới lấy kiếm là chủ,Lăng Tiêu xuyên không chuyển giới mà sinh khuất động lăng vân khuấy động bát hoang: Ngạo Kiếm Lăng Vân … chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Một tia hắc quang như hấp thụ hết mọi nguồn sáng bắn ra, cả thiên địa tối sầm lại, xuyên thủng không gian, đâm thẳng vào huyết đao quang trước vô số ánh mắt chấn động.

Ầm!

Vào khoảnh khắc va chạm, thiên địa như tĩnh lặng, luồng năng lượng bùng nổ như pháo hoa rực rỡ nhưng tỏa ra thứ sức mạnh tử vong.

Năng lượng đáng sợ cuồn trào, đỉnh núi xung quanh gần như nổ tung, những người ở gần bị chấn động hộc máu, khí tức yếu ớt, vẻ mặt đầy sợ hãi vội vàng rút lui.

Lâm Động cũng lùi nhanh về sau, kình phong đáng sợ đó đến hắn cũng cảm thấy áp lực. Nhưng hiển nhiên tốc độ của hắn không đủ nhanh, hắn bèn nắm tay lại, thanh quang dâng tràn biến thành tấm lá chắn long lân này xanh khổng lồ ở phía trước.

Keng!

Kình phong đâm thẳng lên tấm lá chắn, khí huyết trong cơ thể Lâm Động cuộn trào ác liệt, thân hình bay ra sau, cánh tay trở nên tê dại, nếu không phải nhục thể của hắn khá tốt thì cánh tay hắn có lẽ đã gãy mất rồi.

Cuồng phong đáng sợ kéo dài đến mấy phút mới tan đi. Không gian trở nên đổ nát, khu rừng phía trước lúc này đã thành bình địa.

Mọi người cũng dần tỉnh lại, nhìn cảnh tượng này đều không kìm được hít vào một hơi khí lạnh, khi nhìn lại thân ảnh trên không trung, ánh mắt đã không còn sự chế giễu nữa.

Một số người nhìn Lâm Động rồi quay sang La Dật, La Dật lúc này mái tóc đã tung ra tán loạn, y phục rách tơi tả, khí tức phập phồng, gương mặt vẫn còn sự kinh ngạc. Hiển nhiên hắn cũng không thể tưởng tượng được Lâm Động chỉ với thực lực Ngũ Nguyên Niết Bàn mà đánh được với hắn đến mức này!

Đệ tử của Đạo Tông lẽ nào đã mạnh đến mức này rồi sao?

Không khí trên không trung dần tĩnh lặng, ánh mắt thèm muốn của một số người cũng giảm đi.

– Còn ai muốn động thủ nữa không?

Trong không khí tĩnh lặng, Lâm Động đảo mắt nhìn xung quanh với ánh mắt lạnh lẽo. Hắn cố kìm nén khí huyết nhộn nhạo trong cơ thể, vẻ mặt không lộ ra bất cứ điều gì, giọng nói mang đầy sát khí vang lên.

Tất cả yên lặng một cách kỳ lạ, tuy những kẻ ở đây đều rất cường hãn, nhưng trước ánh mắt của Lâm Động, đến những hung đồ này cũng phải e dè.

Sắc mặt La Dật tối sầm lại, nhưng hắn cũng không lên tiếng, hiển nhiên hắn vẫn đang chìm đắm trong công kích hung hãn của Lâm Động.

Lâm Động quét mắt nhìn quanh rồi từng bước lùi về sau. Nhưng khi hắn chuẩn bị rút lui thì một tràng cười lạnh nhạt vang lên.

– Hà hà, Đạo Tông từ bao giờ lại có được đệ tử mạnh mẽ như vậy. Nhưng chỉ với bộ dạng hung thần ác sát, dọa người khác thì được, chứ với Diêu Linh ta thì hiệu quả không lớn lắm đâu!

Lâm Động khựng người lại, chầm chậm ngẩng đầu lên, rồi hắn nhìn thấy trên đỉnh núi cách đấy không xa có một hắc ảnh xuất hiện, đồng tử Lâm Động co nhỏ lại.

Diêu Linh, Lão đại của Ma Ấn Chúng, kẻ xếp hạng thứ tư trong Tông Phái Thông Tập Bảng!

– Xuất hiện rồi sao?

Đáy lòng Lâm Động lúc này dần dần chùng xuống.

Chương 682 : Rút lui

Trên đỉnh núi, bóng người hắc y đó dần dần xuất hiện trước vô số ánh mắt đang chăm chú. Hắc bào che khuất gương mặt hắn, mơ hồ có một luồng sức mạnh lạnh lẽo lan tỏa ra từ bên dưới hắc bào.

– Diêu Linh?

Xung quanh có người kêu lên kinh ngạc, cái tên này khá nổi danh tại Huyết Nham Địa, xếp hạng thứ tư trong Tông Phái Thông Tập Bảng, điều này đủ khiến nhiều tên hung đồ phải kinh hãi!

Ánh mắt La Dật và Tiêu Thiên cũng viến đổi, bọn chúng nhìn hắc ảnh kia với ánh mắt đầy e dè. Tuy chỉ xếp sau Diêu Linh một chút, nhưng bọn chúng hiểu nếu thật sự động thủ thì cả hai cộng lại cũng không phải đối thủ của Diêu Linh.

– Hắc hắc, đến cả hắn cũng xuất hiện rồi sao? Xem ra Ma Ấn Chúng lần này nhất định muốn có Tiên Nguyên Cổ Chủng rồi!

Ánh mắt La Dật tối lại, cười lạnh nói. Hắn nhìn Lâm Động ở phía xa, trong lòng có vừa phần thích thú trước cục diện sắp tới của bọn Lâm Động nhưng cũng có chút không cam tâm. Trơ mắt nhìn Tiên Nguyên Cổ Chủng rơi vào tay bọn Nguyên Môn, đối với hắn mà nói cũng có phần không thoải mái.

– Lão đại!

Bọn Tô Lôi thì lại mừng vì sự xuất hiện của Diêu Linh, nhanh chóng tiến lại, rồi nhìn bọn Lâm Động với ánh mắt thích thú.

– Diêu Linh!

Sắc mặt Ứng Hoan Hoan, Nguyên Phương và Khương Côn đều trở nên khó coi khi nhìn thấy Diêu Linh. Tuy sớm đã biết chắc chắn Diêu Linh sẽ xuất hiện, nhưng khi thật sự nhìn thấy thì trong lòng lại chùng xuống.

Với kẻ xếp hạng thứ tư trong Tông Phái Thông Tập Bảng này, hiển nhiên bọn họ cũng biết chút ít, thực lực Cửu Nguyên Niết Bàn đủ để chế ngự bất cứ ai ở đây.

Diêu Linh từng là Chấp sự của Nguyên Môn, chỉ như vậy thôi đủ để vượt xa những đệ tử ở đây. Với thực lực của hắn, trong số đệ tử Đạo Tông hiện giờ, số người có thể chống lại hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa hắn không phải một mình, dưới trướng hắn còn một đám hung đồ Ma Ấn Chúng nữa.

– Thủ lĩnh của Ma Ấn Chúng sao?

Lâm Động cũng nhìn chằm chằm vào thân ảnh toàn thân bao phủ bởi hắc bào kia, hắn có thể cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm rõ ràng từ kẻ kia toát ra.

Trước đó khi đối mặt với La Dật, Lâm Động vẫn chưa cảm thấy sợ hãi thì giờ hắn đã có chút bất an.

Dù sao thực lực Ngũ Nguyên Niết Bàn của hắn với một cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn khoảng cách quá xa.

– Ngươi là Lâm Động phải không? Quán quân Bách Triều Đại Chiến! Ha ha… Không ngờ Quán quân Bách Triều Đại Chiến lần này lại lựa chọn gia nhập Đạo Tông…

Diêu Linh chầm chậm ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt tái nhợt, dưới lớp hắc bào, một đôi mắt lạnh lùng gắn chặt lấy Lâm Động, cười lạnh nói.

Lâm Động hiển nhiên không ngờ Diêu Linh chỉ nhìn một lần là nhận ra hắn.

– Diêu Linh, Tiên Nguyên Cổ Chủng này là Đạo Tông bọn ta phát hiện trước, chuyện này bọn ta đã thông báo về Tông môn, không lâu nữa cường giả Đạo Tông sẽ đến. Thứ này ngươi không động vào được đâu!

Nguyên Phương trầm giọng quát lên.

– Ha ha, không sao, giải quyết các ngươi trước khi cường giả Đạo Tông đến là được thôi!

Diêu Linh khẽ cười, thản nhiên nói.

– Ngươi cũng đừng lấy Đạo Tông ra dọa ta, kẻ khác có thể sợ Đạo Tông các ngươi, chứ Diêu Linh ta thì chẳng coi ra gì!

– Ngươi!

Nguyên Phương nổi giận, nhưng rồi kìm nén nộ khí, cười lạnh nói:

– Ngươi cứ đắc ý đi, sẽ có lúc ngươi phải hối hận!

Lâm Động nhíu mày, trước đó hắn khó khăn lắm mới dùng Hoang Vu Yêu Nhãn đánh lui sự uy hiếp của La Dật, giờ thì coi như công cốc rồi.

– Lâm Động, lát nữa nghe theo mệnh lệnh của ta, chuẩn bị rút lui!

Khi Lâm Động đang suy nghĩ thì giọng nói nhẹ của Ứng Hoan Hoan bỗng vang lên bên tai.

Nghe vậy đồng tử Lâm Động co lại, lặng lẽ gật đầu. Cục diện trước mắt đúng là không thể dừng lại thêm nữa. Diêu Linh xuất hiện thì bọn Lâm Động hắn không còn ưu thế nữa, chỉ có thể rút lui mà thôi.

Nhưng Diêu Linh sẽ cho bọn họ thoải mái rút lui sao? Lâm Động thầm thở dài.

Diêu Linh từ tốn kéo mũ trùm đầu xuống, lộ ra gương mặt nhợt nhạt của một người trung niên, hố mắt hãm sâu, ánh nhìn sắc lạnh như dao!

– Chư vị bằng hữu, Tiên Nguyên Cổ Chủng này chính là thứ Nguyên Môn ta đã muốn, vì thế việc hôm nay hy vọng chư vị hãy đứng ngoài cuộc, sau này Nguyên Môn ta chắc chắn sẽ cảm tạ.

Diêu Linh quét mắt quanh một lượt rồi ôm quyền cười nói.

Lời nói của hắn đã kéo cả Nguyên Môn vào. Thân là Tông phái siêu cấp lớn mạnh nhất Đông Huyền Vực hiện nay, sức nặng của lời nói này cũng không phải là nhỏ. Vì thế khi hắn vừa dứt lời, không ít người mặt biến sắc, nhưng không ai dám lên tiếng phản đối.

Vì bất luận thực lực của Diêu Linh hay uy nghiêm của Nguyên Môn dường như đều không phải đối tượng mà bọn họ có thể khiêu chiến.

Thấy xung quanh yên lặng, Diêu Linh cười nhạt, rồi quay lại nhìn bọn Lâm Động, đưa tay ra thản nhiên nói:

– Giao nó ra đây đi! Chắc ngươi cũng biết tính cách của ta, ta chưa từng nương tay với ai, sau này cũng sẽ không! Nếu thật sự cần thiết thì ra cũng không ngại cho máu chảy thành sông đâu!

Nghe vậy, đồng tử bọn Ứng Hoan Hoan đều co rút lại, ánh mắt lấp lánh, bèn tiến lên hai bước, vẻ mặt có chút khó nghĩ. Thế nhưng ngay lúc Diêu Linh tưởng bọn Ứng Hoan Hoan chấp nhận thỏa hiệp thì hàn quang trong mắt Ứng Hoan Hoan lóe lên, giọng hét lạnh lùng:

– Rút lui!

Tiếng hét vừa dứt, bàn tay Ứng Hoan Hoan chạm lên chiếc đàn tranh cổ, nhanh chóng gảy đàn. Sóng âm màu bích lục dâng lên như sóng triều. Làn sóng âm này không có lực công kích quá mạnh nhưng khiến Diêu Linh có chút hốt hoảng.

Đúng vào khoảnh khắc ấy, các đệ tử Đạo Tông ở phía dưới không hẹn mà cùng rút lui về khắp phía

Biến cố đột ngột này khiến mọi người đều không ngờ tới, đệ tử Đạo Tông lại có thể rút lui quả đoán đền vậy!

Khi những kẻ này sực tỉnh thì phần lớn đệ tử Đạo Tông đã bay vào trong rừng nhanh chóng biến mất, tốc độ khiến bọn chúng phải sững sờ!

– Đi!

Trên không trung, các đệ tử nòng cốt Ứng Hoan Hoan và Khương Côn cũng nhanh chóng bay đi, nhưng bọn họ không phân tán ra, vì bọn họ biết các đệ tử bình thường khác có thể rút lui dễ dàng, còn bọn họ chắc chắn đã bị bọn Diêu Linh nhằm vào!

– Hôm nay ta muốn xem xem các ngươi có thể chạy đi đâu?

Lúc này Diêu Linh cũng đã sực tỉnh lại, nhìn bọn Ứng Hoan Hoan và Lâm Động với ánh mắt lạnh băng, gương mặt hiện lên nụ cười dữ dằn.

– Đi theo bọn chúng, Tiên Nguyên Cổ Chủng ở trên người bọn chúng!

Diêu Linh phẩy tay, cười lạnh nói.

– Rõ!

Bọn Tô Lôi đáp lớn, rồi lao vút đuổi theo bọn Lâm Động.

Diêu Linh biến mất, thân hình biến thành hồng quang bay đi.

Vút vút vút!

Sau khi người Ma Ấn Chúng đi, những người đứng xem ở xung quanh cũng nhanh chóng động thân. Tuy Tiên Nguyên Cổ Chủng đã lọt vào mắt Diêu Linh, nhưng bọn chúng cũng không cam tâm từ bỏ. Vô số thân ảnh bay qua, tiếng gió rít vang lên từng trận, nguyên lực thiên địa như sục sôi.

Phía trên bầu trời của dãy sơn mạch, vài bóng người bay qua tạo nên những tiếng xé gió, ánh mắt bọn họ thỉnh thoảng lại nhìn về sau, sắc mặt ai cũng khá nặng nề.

– Lần này căn bản không thể thoát khỏi bọn chúng rồi!

Nguyên Phương nghiến răng nói.

Lâm Động cũng gật gù, hắn có thể cảm nhận được khí tức của Diêu Linh ngày một gần hơn.

Bọn Khương Côn trầm mặc, ánh mắt lạnh lẽo u tối, cảm giác bị đuổi theo này thật sự khiến người ta khó chịu.

Ứng Hoan Hoan ôm cây đàn tranh, mắt hơi cụp xuống, quang mang lóe len vài cái rồi bỗng dừng lại, khẽ nghiến răng, nói:

– Để ta chặn bọn chúng lại, mọi người chạy trước đi!

Nghe vậy, sắc mặt bọn Khương Côn, Nguyên Phương đều biến đổi, định phản đối thì Ứng Hoan Hoan đã liếc nhìn bọn họ với ánh mắt bình tĩnh hơn nhiều:

– Các ngươi có thể chặn được bọn Diêu Linh không?

Bọn Khương Côn khựng người, khoảng cách giữa bọn họ và Diêu Linh quá lớn, dù liều chết cũng khó có được hiệu quả.

– Nếu thấy vẫn còn thời gian suy nghĩ thì tiếp tục đi đi!

Ứng Hoan Hoan quay người, ngồi khoanh chân trên một tảng đá xanh, đặt cây đàn tranh phía trước mặt, đưa cởi chiếc đuôi ngựa đen kia đi, làn tóc đen nhẹ nhàng xõa xuống, giống như là thác nước vậy.

Nhìn dáng người thiếu nữ đang ngồi, bọn Khương Côn không kìm được nắm chặt tay.

– Đi đi!

Lâm Động nhìn nàng ta một lúc, rồi bất ngờ không nói lời nào, quay người bay đi luôn. Phía sau, ánh mắt bọn Khương Côn thay đổi một lúc, cuối cùng cũng đành nghiến răng rời đi.

– Lâm Động, hãy mang hạt giống trở về Đạo Tông!

Sau khi cảm nhận bọn họ đã rời đi, Ứng Hoan Hoan khẽ đặt tay lên cây đàn, trong đôi mắt dần hiện lên hồng quang, giọng nói nhè nhẹ vang lên.

Chương 683 : Vô Tướng Bồ Đề Âm

Trên đỉnh núi, màu xanh rừng rậm lan tràn đến tận cuối tầm mắt, nhìn từ xa sẽ thấy giống như một mảnh hải dương màu xanh biếc.

Ứng Hoan Hoan ngồi trên tảng đá xanh, mái tóc màu đen vốn buộc đuôi ngựa lúc này như đổ xuống như thác, phủ xuống tận phần eo thon gọn mềm mại. Gió nhẹ khẽ thổi, tóc đen ban lất phất, phảng phất có hương thơm tỏa ra.

Bàn tay ngọc ngà không tỳ vết của nàng thiếu nữ khẽ đặt lên cây đàn tranh, từ từ nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn bầu trời phương xa, nơi đó có tiếng gió rít gấp gáp, khí hung sát nhanh chóng truyền tới.

Vút vút vút!

Âm thanh xé gió phá vỡ sự tĩnh lặng của phiến hải dương xanh biếc, từ xa xa, rất nhiều bóng người đang bay tới, khi còn cách tảng đá xanh kia một đoạn thì dần chậm lại.

– Ha ha, đệ tử của Đạo Tông hiện tại kẻ nào cũng điên cuồng!

Diêu Linh vừa hiện thân, nhìn thấy Ứng Hoan Hoan đang ngồi trên đỉnh núi, không kìm được lắc đầu cười, nói:

– Nếu ngươi tưởng Diêu Linh ta biết thương hoa tiếc ngọc thì e là ngươi sẽ thất vọng đấy!

– Ha ha, nha đầu này cũng xinh đẹp lắm, hay là đem về hưởng thụ đi!

Một tên cường giả Ma Ấn Chúng nở nụ cười quái dị, ánh mắt không chút cố kỵ lướt qua người Ứng Hoan Hoan.

Xung quanh còn có không ít kẻ nữa đều phá lên cười quái dị.

– Tô Lôi, giải quyết nàng ta đi! Những người còn lại cùng ta đuổi tiếp. Tiên Nguyên Cổ Chủng không có trên người nàng ta!

Diêu Linh lạnh lùng nhìn Ứng Hoan Hoan rồi vẫy tay, nói.

Thế nhưng khi hắn vừa dứt lời, nàng thiếu nữ áo trắng váy xanh đã nở nụ cười, ngón tay gảy lên dây đàn, trong đôi mắt to tròn đen mà sáng kia bỗng có hồng quang kỳ dị.

– Ngươi cũng đánh giá mình quá cao rồi, muốn đi thì phải vượt qua cầm trận của ta đã!

Dứt tiếng cười, gương mặt Ứng Hoan Hoan lạnh băng, một luồng sức mạnh cực lớn bùng phát, gần đến cảnh giới Bát Nguyên Niết Bàn!

– Chỉ thế thôi sao?

Nhưng Diêu Linh thấy thế chỉ phì cười.

Ứng Hoan Hoan cụp mắt xuống, bàn tay đặt lên cây đàn, rồi ngón tay bỗng ấn mạnh xuống. Máu tươi trào ra từ lòng bàn tay nàng, gần như ngay lập tức, cây đàn tranh bị nhuốm một màu huyết hồng sắc!

Theo đó, huyết sắc chuyển động trên cây đàn, một thứ sức mạnh kỳ dị cũng tỏa ra theo ánh huyết quang.

– Động thủ, nha đầu này không bình thường!

Diêu Linh thấy thế, đồng tử co rút lại, hắn bỗng có dự cảm không ổn, lập tức hét lên.

Xoẹt!

Vừa dứt lời, Tô Lôi phía sau đã lao vút tới, nguyên lực cuồng bạo ngưng tụ, hắn tung một quyền về phía Ứng Hoan Hoan.

– Vô Tướng Bồ Đề Âm!

Ứng Hoan Hoan hơi nhìn lên, vô cùng bình tĩnh nhìn Tô Lôi đang lao tới, rồi một âm thanh dịu nhẹ vang ra từ miệng nàng.

Đúng vào khoảnh khắc lời nói vừa dứt, đầu ngón tay nàng cũng bắt đầu chuyển động trên những sợi dây đàn huyết sắc.

Đông!

Thiên địa bỗng nhiên giống như tĩnh lặng, sau đó một đạo huyết quang với tốc độ khủng bố xuất hiện, lao thẳng về phía Tô Lôi.

Phanh!

Một âm thanh vang dội cất lên, Tô Lôi có thực lực Bát Nguyên Niết Bàn không ngờ lại bị đánh bật đi trước bao ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

– Tiếng đàn thật là quỷ dị!

Tô Lôi khó khăn lấy lại thăng bằng, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy kinh hoảng. Khi chạm vào đạo huyết quang vừa rồi, hắn phát hiện toàn bộ sức mạnh của hắn cũng bị phản chấn ngược lại hết.

– Vô Tướng Bồ Đề Âm!

Ánh mắt Diêu Linh lúc này dần trở nên ngưng trọng, hắn nhìn chằm chằm Ứng Hoan Hoan, trầm giọng nói:

– Ngươi đã tu luyện thành công Vô Tướng Bồ Đề Âm của Thiên Địa Đạo Tông, được mệnh danh uy lực cực gần với Tứ Đại Kỳ Kinh?

Ứng Hoan Hoan ngẩng đầu nhìn lên, cặp môi khẽ mím lại, cười nói:

– Không ngờ ngươi hiểu rõ về vũ kỹ của Đạo Tông ta như vậy. Không hổ là Chấp sự của Nguyên Môn!

– Tiểu nha đầu, đừng khua môi múa mép trước mặt ta. Vô Tướng Bồ Đề Âm đúng là rất mạnh, nhưng chỉ một mình ngươi mà muốn ngăn cản bọn ta thì ngươi quá ngây thơ rồi!

Diêu Linh quát lớn.

– Tất cả cùng động thủ, để xem nàng ta làm thế nào?

Diêu Linh hét lên rồi lao lên trước tiên. Khí thế Cửu Nguyên Niết Bàn bùng phát, dường như khiến cho cả ngọn núi cũng phải rung chuyển.

Ứng Hoan Hoan nhìn Diêu Linh cuối cùng cũng động thủ, ánh mắt trở nên ngưng trọng, hít vào một hơi sâu, hàm răng cắn nhẹ môi, từ khóe miệng chảy ra một tia máu.

– Vô Tướng Bồ Đề Âm, Chúng Sinh Tướng!

Giọng nói nhẹ nhàng của Ứng Hoan Hoan một lần nữa vang lên, huyết quang cuộn trào, cuối cùng ngưng tụ lại phía sau lưng nàng thành một gốc cây Bồ Đề huyết sắc.

Cây Bồ Đề cổ thụ khẽ rung lên, cành lá đung đưa, một đạo âm thanh như từ thời thiên địa sơ khai vang vọng lên.

Sóng âm kỳ lạ lan tỏa bao trùm cả thiên địa, bọn Diêu Linh đang lao tới bỗng nhiên khựng lại, phía trước mặt bọn chúng, không gian méo mó rồi như hiện ra một tấm gương vô hình. Trong tấm gương chính là hình ảnh của bọn chúng.

Phụt phụt!

Tấm gương chuyển động, trước những vẻ mặt kinh hãi của bọn chúng, những hình ảnh trong gương chầm chậm bước ra, xuất hiện trước mặt mọi người

– Vô Tướng Bồ Đề Âm quả nhiên đáng sợ!

Nhìn cái bóng người giống hệt mình, đồng tử Diêu Linh co rút lại. Hắn ngước mắt nhìn lên trên, thiếu nữ đang ngồi phía trước cây Bồ Đề huyết sắc lúc này, tia máu tươi chảy ra từ trên môi cũng càng ngày càng trở nên tiên diễm hơn rất nhiều.

Vút vút!

Trên bầu trời có một vài bóng người bay lướt qua. Bọn họ đều im lặng không nói gì, không khí vô cùng áp lực khiến cho mọi người gần như không thể thở nổi. Bọn họ chính là mấy người Lâm Động, Khương Côn vừa chia tay cùng Ứng Hoan Hoan.

Bỗng một người dừng phắt lại, mấy người phía trước cảm giác thấy cũng dừng lại, nhìn về phía Khương Côn ở phía sau.

– Mọi người cứ như vậy bỏ nàng ấy ở lại sao?

Khương Côn nắm chặt tay, giọng nói khàn đặc.

Viên Lăng, Nguyên Phương trầm mặc, ánh mắt hiện lên vẻ đau xót.

– Vậy ngươi nói xem phải làm sao?

Lâm Động khẽ hỏi.

– Ngươi có phải là nam nhân không? Lúc này lại bỏ lại một mình nàng ấy, nàng ấy sao có thể là đối thủ của bọn Diêu Linh? Chúng ta cứ thể này trở về, làm sao ăn nói được với các sư huynh đệ?

Khương Côn ngẩng phắt đầu lên, dữ dằn hét vào mặt Lâm Động.

– Vì thế chúng ta nên ở lại cùng chống lại kẻ địch, rồi tất cả cùng chết, và tặng Tiên Nguyên Cổ Chủng cho bọn chúng để bọn chúng mang về Nguyên Môn và khiến Nguyên Môn sẽ lớn mạnh hơn nữa sao?

Lâm Động bình tĩnh nhìn Khương Côn đang kêu gào, từ tốn nói.

Thấy Lâm Động bình tĩnh như thế, Khương Côn khựng người, rồi cúi đầu đau đớn, hai tay ôm lấy đầu.

– Khương Côn, chuyện này không thể trách Lâm Động sư đệ được!

Nguyên Phương nói nhỏ.

– Đi thôi, nếu Hoan Hoan xảy ra chuyện gì, sau này chúng ta sẽ không đội trời chung với Nguyên Môn!

Viên Lăng nắm lấy cánh tay Khương Côn, ánh mắt hắn cũng hơi đỏ lên, trầm giọng nói.

Khương Côn có chút chết lặng bị Viên Lăng kéo lên, toàn thân đờ đẫn đi theo.

Lâm Động nhìn mấy người, ánh mắt bình tĩnh lúc này cũng có chút dao động. Chợt hắn khẽ thở dài, lật tay, hạt giống Tiên Nguyên Cổ Chủng màu xanh biếc chợt lóe lên, sau đó hắn trực tiếp ném cho Nguyên Phương.

– Lâm Động, ngươi…

Nguyên Phương nhận lấy Tiên Nguyên Cổ Chủng, nhìn Lâm Động đầy ngạc nhiên.

– Huynh ấy nói rất đúng, cứ thế này trở về thực sự là không thể ăn nói được với mọi người…

Lâm Động nhún nhún vai, hắn biết trong Đạo Tông, Ứng Hoan Hoan được yêu quý thế nào. Nếu lần này về, dù mọi người có thấu hiểu nhưng chắc chắn ánh mắt oán trách cũng khiến hắn không chịu nổi!

– Ta quay lại tìm nàng ta, mọi người đem hạt giống về Đạo Tông đi!

Lâm Động không chút chần chừ, quay người đi luôn.

– Lâm Động!

Nguyên Phương nhìn dáng người gầy gò của gã thanh niên, bỗng hét lên một tiếng, đưa tay quệt nước mắt:

– Nhất định phải đưa Hoan Hoan về nhé!

Lâm Động không quay lại, chỉ khẽ vẫy tay ra phía sau một cái rồi ngẩng đầu lên, thở hắt ra một hơi, xem ra lần này phải thật sự liều mạng rồi!

Chương 684 : Cứu người

Phía trên hải dương xanh biếc, nguyên lực cuồng bạo dâng tràn, một giai điệu du dương nhẹ nhàng với giai điệu vô cùng thần kỳ vang vọng trong không trung.

Ầm ầm!

Nguyên lực bùng phát, sắc mặt Diêu Linh tối lại, một chưởng mang theo luồng nguyên lực hùng hồn oanh kích lên bóng người phía trước, dung mạo của nó giống hệt hắn, thậm chí cái thần trên gương mặt cũng không khác chút nào, nhìn giống như được sinh ra từ một khuôn mẫu vậy!

Nắm đấm của Diêu Linh đánh mạnh lên cái bóng kia, nguyên lực cuồng bạo bùng nổ, cái bóng rung lên, cuối cùng bùm một tiếng nổ tan tành.

Tung chưởng đánh tan cái bóng của chính mình, ánh mắt Diêu Linh tối sầm lại nhìn xung quanh. Trên không trung lúc này cũng rất hỗn loạn. Trước mặt tất cả những ai đuổi đến đều có một cái bóng giống hệt mình. Thực lực của bọn chúng giống hệt kẻ mà bọn chúng sao chép. Thực lực của cái bóng trước mặt Diêu Linh ban nãy tuy không thể bằng hắn nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, hơn nữa vũ kỹ mà nó biết đều giống hệt hắn, đối phó rất khó khăn.

Diêu Linh nhìn về đỉnh núi, ở đó, một gốc cây Bồ Đề huyết sắc đang khẽ lay động, và những cái bóng kia chính là được phát ra từ gốc cây này!

Bên dưới cây Bồ Đề là nàng thiếu nữ đang ngồi tĩnh tọa. Những ngón tay ngọc ngà gảy lên những sợi đàn huyết sắc, sắc mặt nàng ta lúc này có phần tái nhợt, màu đỏ của máu trên môi ngày càng rõ rệt hơn, ai cũng biết hiện giờ trạng thái của cô không phải rất tốt!

– Không hổ là vũ kỹ mạnh nhất ngoài Tứ Đại Kỳ Kinh của Thiên Điện Đạo Tông, nhưng với thực lực của ngươi thì có thể kiên trì được bao lâu?

Diêu Linh cười lạnh.

– Ngăn cản được các ngươi là đủ rồi!

Ứng Hoan Hoan ngẩng đầu lên, nụ cười hiện lên với vẻ huyết sắc nhìn rất thê lương, nhưng lại có một vẻ đẹp kinh động hồn phách.

Khóe mắt Diêu Linh co giật mấy cái, rồi ánh mắt tràn ngập sát ý, nói:

– Ngươi với thực lực Thất Nguyên Niết Bàn mà giữ chân được bọn ta ở đây. Chuyện này mà truyền đi cũng đủ khiến ngươi tự hào rồi! Chỉ có điều, ngươi không có cơ hội chứng kiến thời khắc đó đâu! Ta đã cảnh cáo ngươi rồi, Diêu Linh ta không phải người biết thương hoa tiếc ngọc!

Vừa dứt lời, mắt Diêu Linh lóe lên hung quang, thân hình biến thành một vệt lưu quang bay ra, bàn tay to lớn đánh xuống Ứng Hoan Hoan!

Cự chưởng đánh xuống khiến không khí cũng nổ tung, trên đỉnh núi chịu áp lực lớn, tách ra thành vô số rãnh nứt.

Diêu Linh lần này ra tay không hề có chút nương tay, hiển nhiên hắn đã bị Ứng Hoan Hoan chọc giận.

Ứng Hoan Hoan ngẩng đầu lên, kình phong đáng sợ từ trên không trung khiến nàng không thể động đậy được. Vô Tướng Bồ Đề Âm đúng là rất mạnh, nhưng tiêu hao rất nhiều nguyên lực. Lần thi triển vừa rồi đã tiêu hao cạn nguyên lực trong người nàng. Lúc này nàng đã không còn khả năng phản kháng nữa.

– Bọn họ… có lẽ đã đến nơi an toàn rồi!

Ứng Hoan Hoan khẽ mỉm cười, trên gương mặt không hề có chút sợ hãi nào. Nàng biết rõ ràng tầm quan trọng của Tiên Nguyên Cổ Chủng đối với Đạo Tông…

Bàn tay nguyên lực khổng lồ với sức mạnh đáng sợ ngày một tới gần Ứng Hoan Hoan, cây Bồ Đề huyết sắc dưới áp lực của bàn tay đã nổ tung!

– Chết đi!

Diêu Linh hung hăng đánh xuống, bàn tay khổng lồ biến thành một bóng đen khổng lồ bao trùm lấy Ứng Hoan Hoan.

Nàng hít sâu vào một hơi rồi chậm chậm nhắm mắt lại.

Vút!Kiếm Tu a … chư vị.. chư vị.. mong nghé thăm a… phong cách mới bá đạo a mọi chuyện [ Nhất Kiếm ]… Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Thế nhưng khi hai mắt Ứng Hoan Hoan sắp nhắm hẳn thì trên bầu trời vang lên một âm thanh xé gió. Một đạo thanh quang với tốc độ kinh người bay tới, cuối cùng vào khoảnh khắc cự chưởng sắp đánh xuống đã ôm lấy nàng thiếu nữ vẻ mặt lúc này có phần kinh ngạc! Bất chợt những tấm vảy xanh xuất hiện, hình thành nên một tấm lá chắn khổng lồ.

Uỳnh!

Cự chưởng ầm ầm đánh xuống, cả đỉnh núi rung chuyển dữ dội, vô số đường nứt toác lan ra, cả đỉnh núi đều có dấu hiệu sụp đổ.

Trên không trung, Diêu Linh nhìn đỉnh núi đang sụp đổ nhưng sắc mặt lại tối lại. Hắn nhìn chăm chăm về phía đỉnh núi, ở đó, khi khói bụi dần tan đi, một tấm lá chắn bằng vảy xanh xuất hiện!

Rắc!

Vết nứt lan tỏa nhanh chóng trên tấm lá chắn, cuối cùng nổ tung, theo đó hai đạo thân ảnh cũng dần xuất hiện.

– Anh hùng cứu mỹ nhân? Đúng là cảnh tượng không tệ a!

Diêu Linh lạnh lùng nhìn gã thanh niên đang chầm chậm đứng lên, khóe miệng nhấc lên nụ cười châm chọc.

Lâm Động ôm bàn tay bị chấn động đến tê dại của mình, rồi nhìn Ứng Hoan Hoan thần trí gần như mơ hồ, khóe miệng khẽ giật giật, cô nàng này thật sự rất liều mạng a!

– Người của Nguyên Môn cũng chẳng có chút phong độ gì cả, chỉ biết hiếp đáp đàn bà trẻ con!

Lâm Động ngẩng lên nhìn Diêu Linh, nói.

– Tiểu tử, lúc này vẫn khua môi múa mép?

Diêu Linh nhếch mép cười dữ dằn.

Lâm Động cười cười, hắn nhìn bọn người đang dần bao vây lại, cũng biết không thể ở lại lâu hơn nữa. Bất luận dùng thủ đoạn gì hắn cũng không thể với sức một người mà ngăn cản được hết cả bọn Diêu Linh này!

Phụt!

Quang mang màu xám nhanh chóng xuất hiện trên trán Lâm Động, yêu nhãn lại một lần nữa xuất hiện!

– Hoang Vu Yêu Nhãn?

Diêu Linh nhíu mày nhìn yêu nhãn trên trán Lâm Động, hiển nhiên hắn cũng biết rõ về nó. Trong Tứ Điện Đạo Tông, ngoại trừ Tứ Đại Kỳ Kinh cực kỳ nổi danh ra, cũng là một trong những vũ kỹ có uy lực mạnh mẽ đến cực đoan, cùng loại với Vô Tướng Bồ Đề Âm lúc trước của Ứng Hoan Hoan, Hoang Vu Yêu Nhãn!

Vút!

Đạo quang mang màu xám mang theo sức phá hoại vô cùng khủng bố bỗng bắn ra từ yêu nhãn trên trán Lâm Động. Đạo quang mang kia bay tới đâu, những người từng chứng kiến uy lực của nó đều vội vàng rút lui. Ngay cả Diêu Linh cũng phải lùi lại không muốn dính đến cái thứ khủng bố đó.

– Diêu Linh, ta nghĩ sau này sẽ có không ít người của Đạo Tông đến tìm ngươi đâu! Hy vọng đến lúc đó ngươi vẫn cười được vui như vậy!

Lâm Động nhếch mép cười, nụ cười tươi tắn nhưng lại đầy hàn ý.

Ánh măt Diêu Linh tối sầm lại, đương nhiên hắn biết sự việc hôm nay chắc chắn sẽ chọc giận Đạo Tông. Mà hắn hiện giờ chỉ là kẻ bị Nguyên Môn trục xuất, nếu Đạo Tông tìm đến hắn, hắn lại không thể đem Tiên Nguyên Cổ Chủng hiến cho Nguyên Môn, vậy thì hắn chắc chắn sẽ rơi vào cục diên vô cùng khó khăn!

– Yên tâm, giết các ngươi đi, rồi lấy lại Tiên Nguyên Cổ Chủng thì không có những phiền phức ấy nữa!

Diêu Linh nham hiểm nói.

– Chỉ ợ ngươi không có cơ hội!

Lâm Động cười, bàn tay nắm lại, Thiên Ngạc Cốt Thương hiện ra, bàn tay lật một cái, môt lượng lớn dịch thể huyết hồng sắc lan tràn ra. Đây chính là thứ mà Lâm Động đã đấu giá được trong Chiến trường Viễn Cổ, huyết mạch của Thiên Hoang Thần Ngưu, từ lúc có nó đến giờ vẫn chưa dùng, lúc này thì nhất định phải dùng đến rồi!

Huyết dịch chảy vào trong Thiên Ngạc Cốt Thương, thủ ấn Lâm Động biến hóa, cây thương rung lên, rồi huyết quang bùng phát, một tiếng gầm rú tựa từ thời Viễn Cổ vang lên.

Huyết quang ngưng tụ, rồi trước ánh mắt kinh dị của bọn Diêu Linh dần tụ lại thành con Thiên Ngạc Viễn Cổ khổng lồ!

– Đi!

Lâm Động điểm mạnh ngón tay, đầu Thiên Ngạc Viễn Cổ kia gào thét một tiếng, chạy những bước khiến thiên địa rung chuyển, hung hãn xông về phía bọn Diêu Linh.

Triệu hồi được Thiên Ngạc Viễn Cổ, Lâm Động cất Thiên Ngạc Cốt Thương đi rồi cõng Ứng Hoan Hoan lên lưng, không chút chần chừ quay người chạy đi.

Hắn biết, tuy uy lực của Linh hồn Thiên Ngạc hiện tại rất mạnh nhưng vẫn như cũ không thể là đối thủ của bọn Diêu Linh, hắn chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi.

– Tên khốn kiếp!

Diêu Linh thấy Lâm Động chạy xa, ánh mắt tối sầm lại, hét lên:

– Tiểu tử, ngươi chạy không thoát đâu!

– Lắm lời quá!

Lâm Động không hề ngừng lại, khóe miệng hắn nhếch lên, đột nhiên nghe thấy tiếng cười yếu ớt vang lên bên cạnh. Liếc mắt thì thấy gương mặt tái nhợt của Ứng Hoan Hoan, lúc này nàng ta cũng đã tỉnh lại được một chút.

– Đi thôi, ta đưa ngươi về!

Lâm Động mím môi, khẽ nói.

Ứng Hoan Hoan ngẩn người nhìn một bên gương mặt đầy cương nghị của Lâm Động. Một lát sau Lâm Động nghe thấy bên tai vang lên tiếng ừm, rất nhẹ, rất nhỏ, nhưng lại có sự nhu thuận khó nhận ra.

Chương 685 : Ân oán

Thời gian dần trôi qua, bóng đêm cũng dần bao trùm xuống dãy núi. Bóng tối càng đến gần, thỉnh thoảng lại vang lên không ít tiếng gầm rú của vô số loài Yêu thú.

Trên một vách núi có một khe nứt được che khuất bởi một tảng đá khổng lồ. Khe nứt rộng khoảng vài trượng, vừa đủ cho mười mấy người.

Lâm Động nhẹ nhàng đặt thiếu nữ trên lưng mình xuống, cảnh giác nhìn quanh khe nứt, nhìn bầu trời đang dần tối lại, rồi vội vàng dịch chuyển tảng đá che lại khe nứt.

Ứng Hoan Hoan yên lặng dựa vào vách đã, gương mặt tái nhợt khiến nàng có vẻ yếu ớt hơn nhiều. Nàng cũng không nói gì, chỉ nhìn Lâm Động đang bận rộn qua lại, ánh mắt có phần phức tạp, một lúc lâu sau mới khẽ nói:

– Ban đầu ta đối với ngươi như vậy, không ngờ cuối cùng ngươi lại mạo hiểm cứu ta.

Sau khi che kín lại khe nứt, Lâm Động khẽ đập đập tay, quay lại nhìn Ứng Hoan Hoan, nhíu mày nói:

– Nhìn ta thế này đâu giống kẻ lòng dạ hẹp hòi chứ?

Ứng Hoan Hoan khẽ cười, nói:

– Nhưng dù ngươi cứu ta thì ta tạm thời cũng không thu lại câu nhận xét cuối cùng!

– Nói khoác không biết ngượng à? Xem ra ngươi không có lòng tin đối với việc ta có thể tham ngộ Đại Hoang Vu Kinh.

Lâm Động cười nói.

– Không phải không có lòng tin với ngươi, mà là tỷ lệ tham ngộ thành công Đại Hoang Vu Kinh thật sự quá thấp. Hồi đó tỷ tỷ của ta cùng từng tĩnh tọa trước Hoang Điện Đại Hoang Vu Bi đến mấy tháng trời, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Mấy trăm năm nay, Đạo Tông chúng ta ngoài tiền bối Châu Thông ra cũng chẳng có bất cứ ai tham ngộ được Đại Hoang Vu Kinh!

Ứng Hoan Hoan lắc đầu, nói.

– Mấy trăm năm nay Đạo Tông chúng ta không phải không xuất hiện kỳ tài, nhưng cuối cùng vẫn không thể chinh phục được Đại Hoang Vu Kinh!

Lâm Động lặng lẽ gật đầu, hắn cũng hiểu điều đó, nếu Đại Hoang Vu Kinh dễ dàng tham ngộ thì Hoang Điện cũng không xếp hạng cuối trong tứ điện.

– Không ai nghi ngờ gì về mức độ mạnh mẽ của Đại Hoang Vu Kinh, nếu ngươi tham ngộ được nó thì sẽ rất có lợi cho Đạo Tông. Ít nhất đến cuộc So tài Tông phái sắp tới, Đạo Tông chúng ta cũng có thêm phần chắc chắn!

Bàn tay Ứng Hoan Hoan vuốt nhẹ một lọn tóc đen, chậm rãi nói.

– So tài Tông phái, đó là cái gì?

Lâm Động từng nghe nói Lưu Thông của Nguyên Môn từng nói về nó trên đỉnh Bách Triều Sơn trong Bách Triều Đại Chiến, nhưng hắn vẫn chưa hiểu rõ về nó.

– Cứ cách một khoảng thời gian, các Tông phái siêu cấp trên Đông Huyền Vực lại tổ chức một cuộc So tài Tông phái. Cuộc thi này chỉ có đệ tử các Tông phái siêu cấp mới được tham dự, nói cách khác đây là một hình thức rèn luyện.

Ánh mắt Ứng Hoan Hoan cụp xuống, Lâm Động có thể thấy bàn tay nàng ta đang nắm chặt lại.

– Mà mỗi lần tham gia So tài Tông phái này, Đạo Tông chúng ta đều tổn thất một số đệ tử ưu tú…

Đồng tử Lâm Động co lại, lẽ nào cuộc So tài Tông phái này cũng cùng một tính chất với Bách Triều Đại Chiến?

– Tổn thất đệ tử, một là do nơi tổ chức quá nguy hiểm, hai là vì những cuộc tranh đấu giữa các đệ tử các Tông phái khác nhau. Đương nhiên, với Đạo Tông chúng ta mà nói, mỗi lần tham dự So tài Tông phái, tổn thất đệ tử phần lớn là vì Nguyên Môn…

– Nguyên Môn?

Lâm Động cau mày.

– Quan hệ giữa Đạo Tông và Nguyên Môn vốn dĩ đã không tốt, cộng thêm việc Nguyên Môn hành sự đê tiện, thêm chuyện của tiền bối Châu Thông năm đó nữa, hai bên càng như lửa với nước! Trong nội bộ Tông phái, tất cả đệ tử đều vô cùng căm thù Nguyên Môn, tương tự, đệ tử Nguyên Môn cũng coi đệ tử Đạo Tông chúng ta như cái gai trong mắt. Bình thường cao tầng của hai bên bởi vì cục diện chung mà cố gắng áp chế. Đương nhiên vẫn là Đạo Tông chúng ta nhượng bộ là chính, dù sao thực lực Nguyên Môn mạnh hơn Đạo Tông.

Giọng nói tuy trong trẻo nhưng lại lạnh lùng của Ứng Hoan Hoan vang lên, Lâm Động có thể cảm nhận được nộ ý trong đó.

– Ý của ngươi là, thời điểm tiến hành So tài Tông phái, đệ tử Nguyên Môn sẽ chuyên nhằm vào đệ tử Đạo Tông để ra tay, hơn nữa còn hạ sát thủ?

Lâm Động nheo mắt lại, nghi hoặc nói.

Ứng Hoan Hoan cúi đầu, gương mặt cô được che phủ bởi ánh sáng xanh, khẽ nói:

– Đệ tử Nguyên Môn về tổng thể đều mạnh hơn Đạo Tông chúng ta, vì thế các cuộc thi đấu trong mấy năm nay, Đạo Tông để tổn thất khá lớn, rất nhiều sư huynh đệ đều bị trúng độc thủ của đệ tử Nguyên Môn. Cuộc thi đấu lần trước, Đại sư tỷ trước đây của Thiên Điện bọn ta đã chết trong tay đệ tử Nguyên Môn. Lúc đó tỷ ấy che chắn cho các đệ tử khác rút lui… Lúc đó rõ ràng tỷ ấy đã nói chúng ta nhận thua. Nhưng bọn súc sinh ấy không chịu thôi, rõ ràng bọn chúng cố ý!

Giọng nói của Ứng Hoan Hoan có phần run rẩy, nàng vùi đầu xuống đầu gối, thân hình nhỏ bé khẽ run lên.

Lâm Động trầm mặc, trong các cuộc đối đầu giữa các Tông phái siêu cấp đều có thể xuất hiện đủ mọi thủ đoạn dơ bẩn, chỉ là không ngờ Nguyên Môn lại đê tiện đến vậy. Lâm Động nhìn dáng người nhỏ bé mỏng manh kia, môi khẽ mím lại, trong bóng đêm, đôi mắt ánh lên hàn ý.

– Cuộc So tài Tông phái lần này, nếu không có gì bất ngờ, chính là đến phiên tỷ tỷ sẽ dẫn đoàn, ta biết tính cách tỷ ấy, nếu đến thời khắc quan trọng, tỷ ấy sẽ cùng liều mình ngọc đá cùng tan với đệ tử Nguyên Môn!

Ứng Hoan Hoan ngẩng đầu lên, đưa tay quệt má, dưới ánh trăng mờ ảo, đôi mắt nàng hơi đỏ lên, nhìn thanh niên trước mắt, nàng nói:

– Nếu gặp phải tình cảnh đó, ta cũng sẽ không chút do dự!

Lâm Động nhìn ánh mắt thiếu nữ lóe lên sự kiên quyết, lặng lẽ gật đầu. Hắn mới vào Đạo Tông không lâu đương nhiên không hiểu rõ về ân oán giữa Đạo Tông và Nguyên Môn.

– Nếu phẫn nộ thì trong lần So tài Tông phái này hãy giết thêm vài tên đệ tử Nguyên Môn đi!

Lâm Động khẽ cười, cũng không khuyên giải gì vì hiện giờ hắn cũng rất có ác cảm với Nguyên Môn.

– Ừm!

Ứng Hoan Hoan gật mạnh, rồi cười nói:

– Nhưng trước lúc đó chúng ta phải sống sót trở về Đạo Tông đã. Diêu Linh sẽ không dễ dàng tha cho chúng ta đâu!

– Trên người hắn có lẽ có thứ gì đó cảm ứng được Tiên Nguyên Cổ Chủng!

Lâm Động nhìn bầu trời đêm, nói.

– Vậy thì bọn hắn sẽ đuổi theo bọn Khương Côn sao?

Ứng Hoan Hoan sững người, vội vàng nói. Nàng biết Lâm Động đã giao Tiên Nguyên Cổ Chủng cho bọn Nguyên Phương.

– Yên tâm đi, khi giao Tiên Nguyên Cổ Chủng cho Phương tỷ, ta đã phong ấn khí tức của nó rồi!

Lâm Động cười, rồi nắm tay lại, Tiên Nguyên Cổ Thụ khổng lồ chợt hiện ra, rơi xuống đất.

– Hơn nữa trong tay ta còn có cái này, Diêu Linh sẽ tưởng nó là Tiên Nguyên Cổ Chủng cho nên chắc chắn hắn sẽ tìm đến chúng ta!

Lúc này Ứng Hoan Hoan mới thở phào một hơi, chợt liếc nhìn Lâm Động, hiển nhiên nàng cũng không ngờ Lâm Động lại suy nghĩ chu đáo đến vậy, mọi thứ đã sắp xếp rất thỏa đáng.

– Ngươi nghỉ ngơi đi, hôm nay ngươi đã tiêu hao quá nhiều rồi, có lẽ trong đêm nay bọn Diêu Linh hẳn là chưa tìm được đến đây đâu!

Lâm Động nói.

– Ừm!

Ứng Hoan Hoan khẽ gật, lúc này đúng là nàng đã quá mệt, nguyên lực thiếu hụt khiến toàn thân rã rời, cô dựa vào vách đá nhắm mắt lại.

Thấy Ứng Hoan Hoan đã nghỉ ngơi, Lâm Động mới quay ra nhìn lên bầu trời đêm. Hắn có thể cảm nhận được những sự dao động xung quanh đây, bọn Diêu Linh đang tìm bọn họ!

– Đám khốn kiếp Nguyên Môn kia, sớm muộn gì các ngươi cũng phải trả giá!

Lâm Động khẽ lẩm bẩm, rồi lấy ra một bộ hắc bào trong túi Càn Khôn khoác lên người Ứng Hoan Hoan, lúc này đã nặng nề chìm vào giấc ngủ. Sau đó ngồi xuống, nhưng hắn không thể nhắm mắt, ở nơi nguy hiểm này hiển nhiên hắn không thể nghỉ ngơi được.

Thế là Lâm Động mở mắt, cả đêm thức canh chừng.

Khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống dãy núi, cặp mày của nàng thiếu nữ khẽ dộng, hai mắt mở ra, thấy ngay là hình ảnh của Lâm Động đang ngồi và đôi mắt sáng trong của hắn.

– Nghỉ ngơi khỏe rồi chứ?

Lâm Động thấy Ứng Hoan Hoan đã tỉnh, khí sắc cũng tốt hơn hôm qua rất nhiều.

– Ngươi không nghỉ ngơi à?

Ứng Hoan Hoan rất tinh ý, nhận thấy vẻ mệt mỏi trong mắt Lâm Động, chắc chắn cả đêm hắn đã phải căng thẳng bảo vệ nơi này.

Lâm Động không nói gì, chỉ thu lại hắc bào trên người nàng. Ứng Hoan Hoan ngoảnh mặt nhìn hắn, rồi khẽ nói:

– Từ khi vào Đạo Tông, ta có thể thấy ngươi luôn cẩn thận, thận trọng, như thế… không mệt mỏi sao?

– Mệt mỏi?

Lâm Động cười, hắn nhìn chăm chú nàng thiếu nữ trước mặt, nói:

– Từ khi sinh ra ngươi đã sống trong Tông phái siêu cấp khiến vô số người ngưỡng mộ. Còn ta chỉ là người của một Phân gia Tông tộc của một Vương triều Hạ cấp. Từ hồi còn rất nhỏ ta đã có một kẻ thù mà chỉ cần dùng một ngón tay có thể đè chết cả gia đình của ta. Tuy lúc đó ta vô cùng oán hận hắn, nhưng ta không hề để lộ một chút cảm xúc gì, chỉ có thể từng bước nỗ lực tu luyện cho đến khi có khả năng chống lại hắn, chỉ khi đó ta mới có khả năng bảo hộ người nhà của mình!

– Ta chẳng có chỗ dựa, cũng chẳng có bối cảnh, vì thế ta phải thận trọng, nếu không chức Quán quân Bách Triều Đại Chiến có thể đến lượt một kẻ xuất thân từ Vương triều Hạ cấp như ta không?

Nhìn gương mặt trẻ tuổi với nụ cười ấy, Ứng Hoan Hoan trầm mặc, nàng thực sự không tưởng tượng được những gì mà hắn đã phải trải qua…

– Thế kẻ thù của ngươi?

– Bị ta giết trên đỉnh Bách Triều Sơn rồi…

Lâm Động nhún vai, thản nhiên nói.

Ứng Hoan Hoan khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Uỳnh!

Đúng lúc ấy, ngọn núi bỗng rung chuyển dữ dội. Hòn đá khổng lồ chắn ở khe nứt kia đột nhiên nổ tung, có thể nghe thấy tiếng ồn ào quát tháo từ bên ngoài.

Cuối cùng bọn họ cũng bị phát hiện!

– Lát ngươi phải rời đi trước, ở lại sẽ ảnh hưởng đến việc ta rút lui!

Lâm Động nhìn ra ngoài, thở hắt ra một tiếng rồi nói.

Ứng Hoan Hoan cắn nhẹ môi, ánh mắt nàng có phần ấm ức, nhưng lại bị sự quật cường mạnh mẽ trên khuôn mặt của gã thanh niên ngay trước mặt khiến cho dần dần tan biến đi, cuối cùng nàng khẽ gật đầu.

– Ừm!Tuyệt Thế Vũ Thần là bộ truyện được yêu thích…! Nói đến lâm phong kẻ xuyên không trời sinh song hồn ( đây là thuyết mưu mê dị của tác giả khiến mọi người đọa lạc a…) Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 4 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!