1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. Vũ Động Càn Khôn
  4. Tập 122 [ chương 611 đến 615 ]

Vũ Động Càn Khôn

Tập 122 [ chương 611 đến 615 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 611 : Thảm bại

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên, ngay trong khoảnh khắc đó, gần như mọi sự huyên náo xung quanh đều biến mất, tất cả mọi ánh mắt đều hướng về phía phát ra âm thanh trên không trung.

Ở trung tâm chiến trường, hai thân ảnh đang phiêu phù ở nơi đó, Tống Chân ở trên không trung, cánh tay phải đưa ra, nhưng đã bị một tay Lâm Động tóm chặt lấy.

Tiếng xương gãy đó truyền ra từ nơi ấy!

Là xương của ai gãy rồi?

Ý nghĩ đó đều vụt lên trong đầu của tất cả mọi người. Bọn họ biết thắng thua dường như đã được phân định, vì thế mà mọi cặp mắt đều không chớp lấy một cái!

– Hừ!

Thân ảnh Lâm Động bỗng nhiên khẽ rung lên, trên gương mặt hắn dần hiện lên nụ cười lạnh băng, sát ý ngập tràn.

Hắn bước chân ra một bước, bàn tay cong lại như vuốt chim ưng tóm chặt lấy cánh tay Tống Chân, sau đó cánh tay hắn rung lên, tạo nên sức mạnh to lớn nhấc bổng Tống Chân lên, rồi quăng một vòng, ném toàn thân Tống Chân bay thẳng về phía một tảng đá xanh.

Rầm!

Tiếng va chạm trầm đục vang lên khiến ai cũng phải kinh hoàng. Tảng đá nhất thời nổ tung thành từng mảnh!

– Phụt!

Lực xung kích đáng sợ tấn công thẳng vào trong cơ thể Tống Chân, mọi cơ quan trong cơ thể như bị đẩy lệch vị trí, một ngụm máu tươi nháy mắt phụt ra.

Thân thể hắn vừa rơi xuống, gương mặt lạnh lùng của Lâm Động đã bất ngờ xuất hiện, trong đôi mắt hắn ngập tràn một màu đen lạnh lẽo, u tối, đầy sát ý!

Soạt!

Bàn tay tóm chặt cổ tay Tống Chân vẫn chưa buông ra, Lâm Động nhếch mép, rồi lại tiếp tục kéo hắn ra, quăng đập lên những tảng đá xung quanh.

Rầm rầm rầm!

Những tảng đá khổng lồ không ngừng nổ tan tành, thế nhưng Lâm Động vẫn tóm chặt lấy cánh tay Tống Chân, coi hắn như cái gậy đập không ngừng lên những tảng đá lớn.

Tất cả mọi người đều ngừng động tác đang làm lại, bọn họ nhìn Tống Chân không còn chút khả năng phản kháng trong tay Lâm Động, không kìm nổi hít vào một hơi lãnh khí, ánh mắt tràn đầy sự chấn kinh!

Thật sự bọn họ không thể tưởng tượng nổi, cường giả của một trong Thập đại Vương triều Siêu cấp, lại có được truyền thừa của Thao Thiết Tông, một trong Tứ Đại Ma Tông của Liên minh Địa Sát lại thảm bại như vậy trong tay Lâm Động!

– Ực!

Thanh Phong nuốt một ngụm nước miếng, hắn nhìn chăm chăm Tống Chân người bê bết máu, khí tức yếu ớt, rồi lại nhìn Lâm Động, gương mặt vẫn như cũ lạnh lùng không một tia biểu tình, không biết tại sao lại cảm thấy một luồng hàn khí chạy từ chân lên đỉnh đầu, thật đáng sợ!

– Tống Chân thua rồi!

Lam Anh khẽ thở dài, thần sắc có chút phức tạp. Nàng ta có thể cảm nhận được khí tức yếu ớt phát ra từ trên cơ thể của Tống Chân. Nàng cũng không biết tại sao Tống Chân đột nhiên lại mất hết khả năng phản kháng như vậy, nhưng rõ ràng đây cũng là một thủ đoạn quỷ dị của Lâm Động mà ngay đến nàng cũng phải kinh hãi!

Đám người bọn Huyết Ảnh thì há hốc mồm sững sờ nhìn cảnh tượng đó, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt. Thật sự bọn chúng không thể ngờ được Tống Chân lại có thể thất bại, hơn nữa còn thất bại một cách thê thảm trong tay một tên tiểu tử Tứ Nguyên Niết Bàn đến từ một Vương triều Hạ cấp…

– Hắn mạnh đến vậy thật sao?

Bọn Huyết Ảnh vô cùng khủng hoảng nhìn cảnh Lâm Động đang quăng quật Tống Chân. Sự bạo lực đáng sợ dị thường đó khiến bọn chúng cũng cảm thấy lạnh xương sống!

– Đại ca!

Tống Khuyết và Tống Bá cũng bị chấn động vì cảnh tượng đó, nhưng rồi lập tức sực tỉnh, ánh mắt bạo nộ, thân hình lập tức xông tới muốn tương trợ!

– Chơi với ngươi lâu như vậy, xem ra bây giờ nên kết thúc rồi!

Thế nhưng ngay khi Tống Khuyết vừa hơi động thân, một thân ảnh quỷ mị đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, trên gương mặt tuấn mỹ đó hiện nên nụ cười lạnh thấu xương.

Xoẹt!

Tiểu điêu hơi nghiêng người về phía trước, chớp mắt đã tiếp cận Tống Khuyết. Bàn tay hắn lan tỏa đầy tử hắc quang, dần biến thành một cự trảo sắc lạnh, xoẹt một tiếng xé tan không khí. Không đợi Tống Khuyết kịp phản ứng, cự trảo lạnh như băng đó đã đập thẳng lên ngực hắn.

– Phụt!

Thân thể Tống Khuyết nhất thời đông cứng lại, rồi bay ngược ra sau, máu tươi bắn tung tóe. Ngay sau đó liền rơi uỳnh xuống đất, sống chết ra sao không biết.

– Nhị ca!

Tống Bá đã xông lên mấy bước, nhìn thấy cảnh tượng đó, sắc mặt trở nên đầy kinh hãi.Trước kia mình chỉ là dân IT sau đó theo quy luật huyền bí nào khiến mình trở thành người có Căn Số trở thành Kẻ Gác Cửa Điện Âm. …!

– Thiên Lý Thần Biến, Thiên Ma Trảo!

Nhưng tiếng kêu kinh hãi của Tống Bá còn chưa dứt thì một tiếng hồ gầm trầm đục vang lên, sát ý cuồng bạo bùng nổ từ phía sau lưng hắn, một đạo kình phong đáng sợ đồng dạng ập tới.

Cảm nhận được kình phong phía sau lưng mình, sắc mặt Tống Bá kịch biến, vội vàng quay người, kim quang ngưng tụ, chớp mắt biến thành một tấm lá chắn màu vàng kim rắn chắc.

Keng!

Lá chắn kim sắc vừa thành hình, bàn vuốt hổ màu đen khổng lồ cũng tới nơi, không chút chần chừ, mang theo năng lượng cuồng bạo đập mạnh lên tấm lá chắn!

Keng!

Sức mạnh đáng sợ cuồn cuộn dâng trào, hắc quang bốc lên mù trời, trên tấm lá chắn kim sắc nhanh chóng hiện lên vô số những đường rạn nứt.

Chỉ trong nháy mắt, bùm một tiếng, cả tấm lá chắn nổ tung tan tành!

Rầm!

Lá chắn kim sắc nổ tung, Tống Bá mất đi lớp phòng vệ, bàn vuốt hổ lao tới đánh bay hắn lún hẳn vào lòng đất.

Mặt đất sụp đổ, một đường nứt toác ra, Tống Bá thì bị chôn sâu phía bên dưới!

Rầm!

Một thân hình đồ sộ như Ma Thần đáp xuống, Tiểu Viêm trên người có một vài vết thương, quệt đi vết máu trên mặt, ánh mắt đầy sự hung sát, cánh tay chọc vào hố đất lôi Tống Bá đang hôn mê bất tỉnh ra!

Xung quanh lập tức yên lặng, chỉ trong vài phút mà hai gã trong Tống Gia Tam Ma đã thảm bại!

Mọi ánh mắt lập tức di chuyển, bầu trời mù mịt khói bụi, tất cả những tảng đá khổng lồ xung quanh đó đều đã bị Lâm Động đập vỡ tan tành, mà công cụ hắn sử dụng chính là cơ thể của Tống Chân!

Trong màn khói bụi kia, một thân ảnh chầm chậm bước ra, tiếng bước chân khẽ khàng khiến không ít người phải căng thẳng!

Cuối cùng thân ảnh đó cũng xuất hiện, chính là Lâm Động! Lúc này trên gương mặt hắn là nụ cười lạnh lùng, bàn tay nhuốm đầy máu tươi, phía sau hắn kéo lê một cơ thể, đi đến đâu để lại vết máu đỏ tươi đến đấy.

Ra khỏi màn khói bụi, Lâm Động hất tay ném cỗ cơ thể máu thịt lẫn lỗn kia như vứt một bọc rác!

Bịch!

Cơ thể thê thảm đó rơi xuống đất gây nên tiếng vang trầm đục như đập thẳng lên tim của tất cả mọi người xung quanh, khiến thân thể bọn họ run rẩy!

Đây là Lão đại Tống Chân của Tống Gia Tam Ma sao?

Mọi ánh mắt đều nhìn về thân thể máu thịt nhầy nhụa kia, rồi nhìn nụ cười lạnh trên gương mặt Lâm Động, tất cả đều thấy lạnh toát xương sống!

Thủ đoạn của hắn cũng quá độc ác, đánh cho một cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn thành ra thế này!

– Còn muốn đánh nữa không?

Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn bọn Huyết Ảnh, lúc này mặt mày đang tái nhợt, cười hỏi.

Nụ cười của Lâm Động khá hiền hòa, nhưng trong mắt bọn Huyết Ảnh thì lại giống như là của một đầu ác ma vậy. Sắc mặt bọn chúng trắng bệch, chiến ý của bọn chúng cũng hoàn toàn sụp đổ ngay khi Lâm Động ném ra cái thân thể máu me kia rồi.

– Không đánh thì giao Niết Bàn Ấn ra đây… rồi, cút!

Sắc mặt bọn Huyết Ảnh biến đổi mấy lần, cuối cùng tối sầm lại, bọn chúng hiểu rằng lần này đã thua thật sự rồi!

– Bọn Lâm Động thắng rồi!

Lam Anh hít vào một hơi sâu, trong mắt ánh lên dị quang, khẽ lẩm bẩm.

– Tống Gia Tam Ma, thua rồi!

Ba người bọn Lâm Động chắc chắn sẽ vào Niết Bàn Kim Bảng, trở thành sự tồn tại huy hoàng nhất trong Chiến trường Viễn Cổ lần này!

Lam Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía ngọn Bách Triều Sơn, chắc những Tông phái siêu cấp đang quan sát nơi này cũng bị chấn động vì kết quả này!

Chương 612 : Tần Thiên

Cả khu đất đột nhiên tĩnh lặng, thậm chí không khí cũng có dấu hiệu đông cứng lại, mùi máu tanh nồng lan tỏa khắp không gian.

Tống Gia Tam Ma đã bị kích bại!

Nhìn ba thân ảnh vô cùng thảm hại đằng kia, tất cả mọi người đều biết cuộc đối đầu kinh người lần này đã có kết quả!

Trong sự im lặng như tờ, Lâm Động chầm chậm bước đến trước mặt Tống Chân, cúi người xuống, kéo bàn tay hắn ra, trong bàn tay hắn xuất hiện một cái Niết Bàn Ấn màu tử kim.

Nhìn thấy nó, không ít người đều lộ vẻ thèm thuồng, chỉ cần có được nó là có tư cách vào Niết Bàn Kim Bảng rồi.

Đương nhiên, thèm thì thèm, nhưng giờ này chẳng ai dám manh động làm gì cả. Ngay cả Tống Gia Tam Ma, những nhân vật hung hãn như vậy còn thảm bại trong tay bọn Lâm Động, thì cường giả bình thường có ai dám khiêu khích bọn họ?

– Lâm Động, ngươi đắc tội với Vương triều Thiên Ma bọn ta, đó là chính là tự tìm cái chết! Trong Không gian Viễn Cổ này, chúng ta không làm được gì ngươi, nhưng sau khi rời khỏi đây, với thực lực của Vương triều Thiên Ma ta, đủ để nghiền ngươi nát thành tương!

Mặc dù bị Lâm Động đánh cho thê thảm như vậy, nhưng Tống Chân vẫn sống sót, hắn vô cùng yếu ớt nhưng nhìn Lâm Động đầy thù hận, thở khó nhọc, nói.

Sắc mặt Lâm Động vẫn lạnh lùng, không thèm để tâm lời hắn nói, tóm lấy tay hắn rồi ấn bàn tay mình lên, không chút khách khí hút sạch Niết Bàn Ấn Tử Kim của hắn.

Niết Bàn Ấn trong tay Lâm Động vốn hơi có ánh tử kim nhàn nhạt lúc này kim quang đã chói sáng, ngày càng đậm đặc, cuối cùng hoàn toàn biến thành màu tử kim!

Lúc này Lâm Động đã thật sự coi như đã vào Niết Bàn Kim Bảng!

– Lâm Động, ngươi cứ đợi đấy, ra khỏi Không gian Viễn Cổ, ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn!

Tống Chân bạo nộ, gương mặt vốn đầy máu tươi càng trở nên méo mó, nhưng hắn chẳng còn chút sức lực nào để phản khác, vì thế chỉ có thể gào thét, ánh mắt đầy sát ý oán độc!

Lâm Động hơi nheo mắt nhìn Tống Chân, Tống Chân lập tức im lặng, hắn có thể cảm nhận được luồng sát khí từ ánh mắt của Lâm Động.

– Nếu ngươi đã liên tục nhắc nhở ta phải diệt cỏ phải diệt tận gốc, mà ta lại không làm theo thì có lẽ ngươi sẽ rất thất vọng!

Lâm Động khẽ cười, nụ cười mang đầy sát khí lạnh lẽo.

Xoẹt!

Vừa dứt lời, không cho Tống Chân bất cứ cơ hội nào để phản ứng, Lâm Động nắm tay lại, Thiên Ngạc Cốt Thương xuất hiện, biến thành một đạo hàn quang xuyên nhằm thẳng cổ họng Tống Chân đâm tới.

Trong mắt Tống Chân tràn ngập vẻ kinh hãi, hiển nhiên hắn không thể ngờ Lâm Động không hề quan tâm đến thân phận Vương triều Siêu cấp của hắn mà trực tiếp hạ sát thủ như vậy!

Nhưng dù có kinh hãi đến mức nào thì hắn cũng không có chút khả năng nào để phản kháng, vì thế chỉ có thể giương mắt nhìn ánh hàn quang vụt tới!

Keng!

Thế nhưng, vào đúng lúc mũi thương sắp xuyên qua cổ họng Tống Chân, đồng tử Lâm Động bỗng co rút lại. Một đạo hàn quang khác xé rách không khí, nhanh như chớp bắn vào mũi thương của hắn. Một luồng sức mạnh đáng sợ đẩy mũi thương lệch khỏi vị trí!

Mũi thương lướt qua mặt Tống Chân để lại trên mặt hắn một vết thương sâu, và tạo ra trên mặt đất một cái hố sâu và dài đến hơn chục thước.

Mặt Lâm Động không chút biểu cảm nhìn Tống Chân ôm mặt kêu thảm thiết, rồi ngẩng đầu lên, ngữ khí lãnh đạm:

– Đây là ân oán giữa ta và Vương triều Thiên Ma, không biết vị bằng hữu nào muốn nhúng tay vào?

Tất cả ánh mắt cũng lập tức chuyển dời, cuối cùng dừng lại trên một gốc cây khổng lồ cách đó không xa, ở đó xuất hiện ba đạo thân ảnh.

Người đứng đầu tiên nhìn có vẻ cũng là một nam tử trẻ tuổi, hắn mặc y phục trắng, bên trên có hình một vầng mặt trời mọc, dáng người cao ráo, gương mặt anh tuấn, hai tay chắp sau lưng, lộ ra một thứ khí chất đặc biệt.

Phía sau nam tử bạch y là hai nam tử, trên áo đều có hình một vầng mặt trời, thiết nghĩ đều đến từ một Vương triều.

– Đó là… Tần Thiên của Vương triều Thiên Nguyên?

Khi ba người đó xuất hiện, xung quanh lập tức phát ra những tiếng kêu kinh ngạc, Lâm Động có thể cảm nhận được sự kính sợ trong những tiếng kêu đó.

– Vương triều Thiên Nguyên?

Lâm Động hơi nheo mắt, sắc mặt ngưng trọng hơn nhiều, trong Thập đại Vương triều Siêu cấp, Vương triều Thiên Nguyên chính là đứng đầu!

– Ngay cả Tần Thiên cũng đến?

Hai người bọn Lam Anh nhìn thấy ba đạo thân ảnh kia thì đều hơi nhíu mày lại, ánh mắt đầy vẻ dè chừng.

– Vị bằng hữu đây, Tống Chân bọn họ đã bại trận, ta nghĩ làm việc gì cũng để lại đường lui thì tốt hơn, ngươi thấy sao?

Tần Thiên nhìn Lâm Động, cười nói.

Khí chất trên người Tần Thiên đầy vẻ bất phàm, lời nói mang theo khí phách khiến người ta tín phục, quả nhiên đã nhiều năm ở trên tầng thứ được người khác ngưỡng vọng. Dù lời nói đó có vẻ như hỏi ý kiến, nhưng Lâm Động lại cảm thấy không hề có ý thương thảo, mà đó dường như là mệnh lệnh!

Mắt Lâm Động lóe sáng, bàn tay thu lại Thiên Ngạc Cốt Thương. Tuy hắn không thoải mái với ngữ khí của Tần Thiên nhưng không cần thiết phải xung đột chính diện với hắn lúc này. Vương triều Thiên Nguyên xếp vị trí đầu tiên trong Thập đại Vương triều Siêu cấp, thực lực của bọn chúng chắc chắn sẽ rất khủng bố.

– Thu Niết Bàn Ấn!

Lâm Động quay đầu nhìn bọn Tiểu điêu, nói.

Nghe vậy, Tiểu điêu uể oải nhìn ba người bọn Tần Thiên, cũng không nói gì, quay người định hấp thụ Niết Bàn Ấn của bọn Tống Khuyết.

– Các vị, không biết có thể nể mặt Vương triều Thiên Nguyên và Tần Thiên ta, bớt đi bước này không? Ha ha, dù sao thì bọn họ có được Niết Bàn Ấn Tử Kim cũng không dễ dàng gì.

Thế nhưng khi Tiểu điêu sắp động thủ thì ánh mắt Tần Thiên lóe lên, trầm ngâm một chút, đột nhiên nói.

Hắn vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều trầm mặc. Ở đây, những người thất bại bị đoạt đi Niết Bàn Ấn là chuyện bình thường, cũng chẳng ai nghĩ đó là hành động quá đáng, vì đó là chiến lợi phẩm mà người chiến thắng nên có.

Ai cũng thầm hiểu nguyên tắc đó, nhưng người vừa lên tiếng lại là thủ lĩnh của Vương triều lớn mạnh nhất Chiến trường Viễn Cổ, vì thế cũng chẳng ai dám nói gì.

Sắc mặt bọn Liễu Bạch cũng trở nên khó coi, chần chừ một chút, nhìn về Lâm Động, hiển nhiên là đợi ý kiến của hắn.

Trước bao ánh mắt đang nhìn, Lâm Động vẫn bình tĩnh như cũ, trong mắt cũng không thấy nộ khí. Hắn quay lại nhìn lên, bình thản nói:

– Nếu kẻ thất bại là bọn ta thì ngươi nói xem bọn Tống Chân có nhân từ mà không lấy đi Niết Bàn Ấn của bọn ta không?

Bị mất đi Niết Bàn Ấn, mạng ngươi chắc chắn khó bảo toàn! Câu nói này có lẽ là tiếng lòng chung của tất cả mọi người ở đây.

Tần Thiên từ trên cao nhìn xuống Lâm Động, hay tay chắp sau lưng, cười nói:

– Tuy Tống Chân bọn họ làm việc gì cũng thô bạo, nhưng thiết nghĩ chắc cũng coi trọng đạo lý.

– Ta nhổ vào!

Một vài người nhếch mép, lời nó đó chỉ có thể lừa được trẻ con mà thôi.

Lâm Động lắc đầu cười, hiển nhiên lời nói của đối phương khiến hắn thấy nực cười, vì thế hắn nhìn bọn Liễu Bạch, vẫy vẫy tay.

– Lấy chiến lợi phẩm đi!

Tần Thiên nghe thế, mỉm cười, lắc đầu thở dài.

Đúng lúc ấy, phía sau hắn, một đạo thân ảnh đột nhiên nở nụ cười một cách quái dị, thân hình soạt một tiếng bay ra, lập tức xuất hiện trước mặt Lâm Động. Ánh sáng lan tỏa đầu ngón tay không chút lưu tình điểm về phía trán Lâm Động.

Thấy đối phương động thủ nhanh như chớp như vậy, ánh mắt Lâm Động lạnh băng, nhưng chưa kịp động thủ thì Tiểu điêu đã xuất hiện trước mặt, không nói không rằng, cũng điểm ra một ngón tay.

Ầm!

Nơi tiếp xúc của hai đầu ngón tay lan tỏa ra một trận kình phong cuồng bạo, khiến cả mặt đất rung chuyển, nứt toác ra hơn chục đường nứt lớn.

Sóng năng lượng khuếch tán khắp nơi! Thân ảnh bên phía Vương triều Thiên Nguyên lập tức bay ngược ra sau, ngón chân điểm trong không trung rồi rơi xuống một gốc cây gần, sắc mặt trở nên nặng nề hơn rất nhiều!

Tiểu điêu không hề động đậy, trên gương mặt ẩn hiện hàn ý nhìn kẻ vừa ra tay, rồi quay sang Tần Thiên, nhếch mép nói:

– Nếu muốn đánh thì ta sẽ phục vụ! Ta chẳng cảm thấy thể diện của các ngươi có cái gì đặc biệt mà phải nể cả!

– Lấy Niết Bàn Ấn đi! Hôm nay Điêu gia ta muốn xem xem kẻ náo dám lắm lời?

Tiểu điêu quay lại hét lên với bọn Liễu Bạch.

Bọn Liễu Bạch thấy Tiểu điêu như vậy hơi khựng người, ngay cả Tô Khôi, Mạc Lăng cũng là lần đầu tiên thấy Tiểu điêu cường thế bá đạo đến vậy, chẳng thèm nể mặt Vương triều Thiên Nguyên!

Nhưng bọn họ chỉ chần chừ một chút, rồi nghiến răng, lấy hết Niết Bàn Ấn trong tay bọn Huyết Ảnh!

Ngay khi bọn họ hấp thu Niết Bàn Ấn, Tần Thiên khẽ nhíu mày, hai tay chắp sau lưng khẽ thả lỏng.

Nhìn thấy cử chỉ đó, không ít người xung quanh đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Nghe nói Tần Thiên là cường giả mạnh nhất Chiến trường Viễn Cổ, lẽ nào bây giờ hắn cũng muốn ra tay?

Chương 613 : Bách Triều Sơn mở ra.

Lâm Động liếc nhìn Tần Thiên đang dần buông tay lỏng tay, ánh mắt lóe lên hàn ý. Vương triều Thiên Nguyên đúng là rất lớn mạnh, mà Tần Thiên cũng có danh tiếng vang dội trong Chiến trường Viễn Cổ này, nhưng mà nếu thật sự động thủ thì bọn Lâm Động cũng chẳng sợ!

Thân hình đồ sộ của Tiểu Viêm phóng đến đứng sau lưng Lâm Động, thiết côn nặng trịch cắm dưới đất, sức mạnh đáng sợ khiến mặt đất rung lên một chập!

Sau trận đại chiến trước đó, trên người Tiểu Viêm hiện giờ vẫn còn vết máu, gương mặt mang đầy sát khí, hắc quang lượn lờ quanh thân người, thỉnh thoảng lại biến thành những đám khói đen lan tỏa ra xung quanh.

Ở bên cạnh, sắc mặt Tiểu điêu không chút biểu cảm, ánh mắt hắn chỉ liếc nhìn Tần Thiên một cái. Nhiều năm như vậy rồi, có lẽ cũng có kẻ ra vẻ trước mặt hắn, nhưng ít nhất thì ngay cả những cường giả đỉnh cấp của cái gọi là Vương triều Thiên Nguyên kia cũng không có tư cách ngông nghênh trước mắt hắn, chứ đừng nói là một tên tiểu tử từ đâu chui ra kia?

Cho dù lúc này hắn không thể tùy tiện sử dụng sức mạnh của Thiên Yêu Điêu, nhưng nếu thật sự thi triển thủ đoạn thì đám thiên tài đến từ các Vương triều kia thật sự chẳng kẻ nào lọt được vào mắt hắn!

Bọn Mạc Lăng, Tô Khôi, Tô Nhu thấy không khí căng như dây đàn như vậy, không chút chần chừ, tiến lại phía sau Lâm Động.

Còn bọn Liễu Bạch, sau khi ánh mắt không ngừng biến đổi, cuối cùng cũng nghiến tăng tụ tập lại phía sau Lâm Động. Hiện giờ bọn họ đã cùng hội cùng thuyền với bọn Lâm Động, nếu như bọn Lâm Động gục thì có lẽ bọn họ cũng chẳng có kết cục gì tốt đẹp. Nếu như vậy thì còn sợ gì mà không đắc tội với Vương triều Thiên Nguyên?

Những người ở xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này đều xì xào bàn tán, hiển nhiên bọn họ không thể ngờ bọn Lâm Động lại dám khiêu khích sự uy nghiêm của Vương triều Thiên Nguyên và Tần Thiên như vậy!

Đó là thủ lĩnh của Thập đại Vương triều Siêu cấp a!

– Những người này…

Lam Anh nhìn thấy thế, cặp lông mày hơi nhíu lại. Với Tần Thiên, nàng ta không có chút thiện cảm gì, hơn nữa Vương triều Thiên Nguyên với Vương triều Tự Tiên của nàng cũng chẳng phải hòa thuận, hai bên đều đã từng tranh đấu mấy lần vì một số tài nguyên. Thực lực của bọn chúng, đến nàng cũng không thể phủ nhận!

Mà Tần Thiên chính là nhân tài kiệt xuất nhất trong lớp người trẻ tuổi của Vương triều Thiên Nguyên, không chỉ thiên phú kinh người mà tâm cơ cũng rất thâm sâu. Theo như Lam Anh được biết thì Tần Thiên đã được Nguyên Môn, đứng đầu trong Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp chọn, tiền đồ sau này vô cùng rộng mở!

Đương nhiên Vương triều Thiên Nguyên vốn dĩ đã là thế lực trực hệ của Nguyên Môn, Tần Thiên được chọn cũng không có gì kỳ lạ. Dù sao thì Vương triều Thiên Nguyên cũng có không ít cường giả đảm nhận những vị trí quan trọng trong Nguyên Môn.

– Tần Thiên không phải loại mà bọn Tống Chân có thể so sánh đâu. Quan hệ giữa Vương triều Thiên Ma và Vương triều Thiên Nguyên không hề bình thường, mà rõ ràng là Tần Thiên không muốn bọn Tống Chân chịu thiệt thòi trong tay bọn Lâm Động!

Sắc mặt Thanh Phong nặng nề nói.

– Rất có khả năng hắn đã là Lục Nguyên Niết Bàn!

Lam Anh cười khổ, khẽ nói.

– Lục Nguyên Niết Bàn?

Nghe thấy thế, sắc mặt Thanh Phong biến đổi, kêu lên kinh ngạc. Lục Nguyên Niết Bàn thì quả thật đủ để khiến Tần Thiên có thể coi thường tất cả mọi người có mặt ở đây!

– Xem ra Quán quân của Bách Triều Đại Chiến lần này lại rơi vào tay Vương triều Thiên Nguuyên rồi!

Thanh Phong nghiến răng, có chút không cam lòng nói.

Lam Anh thở dài bất lực. Bản thân bọn họ đã tiến bộ rất nhanh rồi, vậy mà không ngờ vẫn không theo kịp Tần Thiên!

Trước bao ánh mắt chăm chú nhìn mình, Tần Thiên chầm chậm cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Động và Tiểu điêu.

Bàn chân hắn khẽ đạp lên cành cây, dưới bàn chân lóe lên tia kim quang quỷ dị, ánh sáng vô cùng nhỏ bé ít người phát giác ra.

Người khác không biết, nhưng ánh mắt Lâm Động đã nheo lại vào khoảnh khắc đó. Hắn có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh có sức phá hoại vô cùng lớn lặng lẽ lan tỏa từ gốc cây đó tản ra khắp bốn phía.

– Khống chế sức mạnh thật tài tình!

Ánh mắt Lâm Động ngưng đọng. Những nơi mà luồng sức mạnh kia đi qua không hề để lại dấu vết gì, nếu không phải Lâm Động có tinh thần lực mạnh mẽ thì có lẽ cũng không thể phát hiện ra được!

Lâm Động vừa định hành động phản kíach thì Tiểu điêu ở đằng trước đã khẽ bước chân ra, bước chân đó vừa hay giẫm lên làn sóng sức mạnh dưới đất của Tần Thiên!

Phụt!

Mặt đất bỗng nổi lên một chút bụi, chẳng ai chú ý tới… Tiểu điêu vẫn không động thân, ngẩng đầu lên nhìn Tần Thiên với nụ cười mang chút châm chọc.

Sự đối đầu diễn ra trong thầm lặng, ngoài ba người bọn Lâm Động ra có lẽ chẳng ai biết được.

Ánh mắt Tần Thiên cũng ngưng trọng lại ngay khi Tiểu điêu giẫm tan làn sóng sức mạnh kia của mình, rồi hắn chợt mỉm cười như chẳng có chuyện gì:

– Lẽ nào các vị định xung đột với Vương triều Thiên Nguyên ta thật sao?

– Ta nghĩ có lúc làm theo quy tắc thì tốt hơn!

Lâm Động nhún vai nói. Quy tắc mà hắn nói đương nhiên là việc coi Niết Bàn Ấn là chiến lợi phẩm.

– Quy tắc?

Phía sau Tần Thiên, một bóng người nở nụ cười một cách quái dị nói:

– Nếu bọn ta giải quyết các ngươi rồi thì các ngươi còn nói được lời đó không?

– Có giải quyết được hay không thì phải xem bản lĩnh mới được!

Lâm Động cười nhạt, nói.

– Hắc hắc, tiểu tử ngươi ngông cuồng thật!

Ánh mắt kẻ đó lạnh băng, cười lạnh nói:

– Cũng được, vậy để ta thử xem ngươi có tư cách nói câu đó hay không?

Vừa dứt lời, hắn đang định xông lên thì Tần Thiên đã giơ tay ra ngăn lại. Hắn đã biết ba người Lâm Động kia không hề đơn giản.

– Ha ha, xem ra mấy vị đã có thành kiến với bọn ta rồi!

Tần Thiên khẽ cười, nụ cười vô cùng ôn hòa. Ánh mắt hắn nhìn Lâm Động và Tiểu điêu như muốn nhìn xuyên thấu qua thứ mà hai người đối diện đang ẩn giấu. Nhưng rõ ràng là hai người Lâm Động không phải loại đơn giản, vì thế hắn có thăm dò cũng chẳng được kết quả gì.

– Thắng làm vua, thua làm giặc! Ta cũng không nói nhiều nữa. Nếu mấy vị không muốn kết giao bằng hữu với Tần Thiên ta thì ta cũng không miễn cưỡng. Đợi lát nữa lên Bách Triều Sơn, chắc hẳn chúng ta sẽ có cơ hội học hỏi lẫn nhau!

Nghe Tần Thiên nói vậy, không ít người cảm thấy kinh ngạc, không thể ngờ thủ lĩnh của Vương triều Thiên Nguyên lại chủ động rút lui như thế!

– Lão đại!

Hai kẻ phía sau Tần Thiên cũng sững người kinh ngạc, thốt lên.

Tần Thiên xua tay, nụ cười trên mặt khá thân thiện.

Lâm Động hơi nhíu mày. Hắn nhìn chằm chằm Tần Thiên, trong lòng đầy cảnh giác. Những kẻ dễ dàng biểu lộ cảm xúc trên mặt không hề đáng sợ, đáng sợ là những kẻ bất luận trong lòng phẫn nộ ra sao nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười kiểu như Tần Thiên.

– Tần Thiên lại nhường bước?

Thanh Phong đầy kinh ngạc nói.

Lam Anh nhìn Lâm Động và Tiểu điêu, cuối cùng ánh mắt dừng tại bàn chân Tiểu điêu, ở đó nàng ta nhìn thấy có một cái lỗ đen nhỏ cỡ ngón tay cái.

Từ trong cái lỗ đen đó, nàng có thể cảm nhận được một luồng kình lực còn tàn dư nhưng vô cùng hung hãn!

– Đã giao đấu rồi sao? Chả trách!

Lam Anh liếc nhìn Tiểu điêu, gương mặt dần trở nên nặng nề. Hiển nhiên nàng cũng không ngờ hắn đã thầm giao đấu với Tần Thiên mà lại không hề để lộ ra dấu hiệu gì!

Tần Thiên đã chấp nhận nhường bước, bọn Huyết Ảnh triệt để tuyệt vọng, đành ngoan ngoãn giao hết Niết Bàn Ấn ra!

– Phải cẩn thận tên đó!

Tiểu điêu quay người nhìn Lâm Động, khẽ nói.

Lâm Động khẽ gật đầu, hắn biết nếu không phải Tiểu điêu chặn đứng được sự công kích thăm dò của Tần Thiên một cách dễ dàng thì có lẽ giờ bọn Tần Thiên đã ra tay giải quyết bọn họ rồi.

Tần Thiên tâm tính cẩn thận, bản thân có thực lực lớn mạnh, lại biết tạm thời nhẫn nhịn, đối thủ như vậy rất khó đối phó!

Keng…

Nhưng ngay khi Lâm Động liệt tên Tần Thiên vào danh sách đối thủ nguy hiểm thì trên Bách Triều Sơn lại vang lên một tiếng chuông vang vọng.

Tiếng chuông như ngân mãi, kéo dài mãi không có điểm dừng!

Khi nghe thấy tiếng chuông ấy, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn đỉnh Bách Triều Sơn, trong ánh mắt đầy vẻ cuồng nhiệt.

Trên đỉnh Bách Triều Sơn lúc này, mây mù dần tan đi, để lộ ra một vầng mặt trời chói lòa. Một giọng nói hùng hồn đầy uy nghiêm vang vọng.

– Bách Triều Sơn đã mở ra, những người có Niết Bàn Ấn Thiên cấp trở lên mau chóng lên núi!

Chương 614 : Lên núi

Tiếng chuông ngân dài cùng giọng nói sang sảng vang vọng cả trời đất, rồi dường như khuếch đại ra cả Không gian Viễn Cổ!

Vào lúc này, bất luận là người có được vào trong hay không, thì đều ngẩng phắt lên, nánh mắt cuồng nhiệt nhìn về hướng Bách Triều Sơn.

Một năm khổ tu, tất cả chính là vì ngày hôm nay!

– Cuối cùng cũng đến rồi sao?

Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn đỉnh núi nguy nga, môi khẽ mím lại, trong lòng trào dâng rất nhiều cảm xúc phức tạp.

Một năm trước khi hắn rời khỏi Vương triều Đại Viêm để đến nơi mà thiên tài nhiều như lá mùa thu này, khi ấy hắn chỉ là một kẻ vô cùng bình thường trong Không gian Viễn Cổ này, thân phận kẻ đến từ Vương triều Hạ cấp đã mặc định cho hắn ở tầng thứ thấp nhất, nhưng sự thật đã chứng minh, Lâm Động không hề tầm thường!

Trên đường đến đây, hắn đã gặp những đối thủ không thể đếm hết, kẻ sau lại mạnh hơn kẻ trước, nhưng cuối cùng hắn vẫn đứng vững đến lúc cuối cùng.

Toàn bộ Chiến trường Viễn Cổ này giống như một cái máy tuyển chọn vô cùng tàn khốc, những kẻ ưu việt thì sẽ chiến thắng, còn loại kém cỏi thì bị đào thải không chút thương tình!

Cũng chính vì sự tuyển chọn tàn khốc như thế mà trong một năm qua viên ngọc Lâm Động đã được rèn giũa đến mức sáng bóng! Ánh sáng đó không hề thua kém những thiên tài đến từ Vương triều Siêu cấp bình thường.

Lâm Động có thể cảm nhận được sự tiến bộ to lớn của chính mình trong một năm nay. Tầm mắt của hắn cũng đã được mở rộng, hiện giờ với hắn, Vương triều Đại Viêm có phần nhỏ bé quá!

– Nơi này… không tệ!Cầu Cơ mình gặp khá nhiều trong 5 năm làm kẻ gác cửa điện. Trong đó đa số là thanh thiếu thiên niên : Nhẹ có ,Nặng có :Vong theo có – Ma Ám có thâm chí Chết có…! Các Bạn nên đọc chuyện mục này để tránh tình huống xấu nhất sảy ra nhé ^^ …!

Lâm Động quay lại nhìn Tiểu điêu, bỗng cười nói.

Hồi đó Tiểu điêu cương quyết bắt Lâm Động phải tham gia Bách Triều Đại Chiến chắc cũng chính là muốn rèn luyện cho hắn, hiệu quả cuối cùng đúng là tốt đến bất ngờ!

Trong một năm qua, Lâm Động đã từ cấp bậc Tạo Hóa Cảnh bước vào Niết Bàn Cảnh, đồng thời vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ tư, sự tiến bộ này tính ra cũng là vô cùng mạnh mẽ!

– Tập hợp lại đi!

Tiểu điêu trở lại với bộ dạng bất cần như cũ, nói:

– Bách Triều Đại Chiến là nơi rèn luyện rất tốt với thế hệ trẻ các ngươi. Đương nhiên có lẽ sau này ngươi còn phải tiếp xúc với những nơi nguy hiểm hơn nơi này nhiều!

Lâm Động cười cười, cũng không thấy có gì bất ngờ. Nếu thực lực hắn ngày càng tăng lên thì những địa phương và cường giả mà hắn tiếp xúc đương nhiên sẽ càng ngày càng lớn mạnh hơn!

Trên cây, Tần Thiên cũng nhìn lên phía đỉnh núi rồi quay lại khẽ cười với Lâm Động, chỉ một nụ cười cũng khiến Lâm Động cảm thấy khá khó chịu. Rõ ràng là Lâm Động rất cảnh giác với Tần Thiên!

Tần Thiên cũng không nói gì thêm, quay người điểm chân biến thành một đạo hồng quang bay thẳng lên đỉnh núi, hai thân ảnh đằng sau cũng nhanh chóng theo sát!

Xoẹt xoẹt!

Cùng với hành động đó của Tần Thiên, khu vực này lập tức trở nên xáo động, nhưng cường giả có Niết Bàn Ấn Thiên cấp trở lên cũng lập tức bay về phía đỉnh núi.

Còn những cường giả vẫn chưa có thì sắc mặt bỗng tối sầm lại, ánh mắt lóe lên hung quang. Một lát sau, một số kẻ bỗng nhiên hướng về phía những kẻ xung quanh mà ra tay, muốn vào thời khắc cuối cùng này đoạt đi Niết Bàn Ấn của kẻ khác!

Ầm ầm!

Vì thế, sau sự tĩnh lặng trong giây lát, khu vực này đã bùng phát nên hàng loạt tiếng kêu kinh ngạc đầy phẫn nộ, nguyên lực cuồng bạo cũng lan tỏa khắp nơi.

– Khốn kiếp, ngươi muốn làm gì?

– Muốn làm gì? Hắc hắc, đương nhiên là cướp Niết Bàn Ấn của ngươi rồi!

– Mẹ kiếp, chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh ấy! Huynh đệ, lên cho ta!

– …

Vô số những tiếng chửi bới dường như triệt để bùng phát, cả khu vực trở nên hỗn loạn, những kẻ kia để được lên núi đã không cần biết gì nữa, ra tay đều vô cùng điên cuồng!

Bọn Liễu Bạch có bọn người Lâm Động ở bên cạnh nên cũng chẳng ai dám xông đến gây phiền toái. Dù sao Vương triều Thiên Ma còn thảm bại trong tay Lâm Động, bọn chúng có điên cuồng thế nào cũng chỉ tự nộp mạng mà thôi!

Lâm Động bình tĩnh nhìn xung quanh, cũng không thấy gì làm bất ngờ, hắn nhìn những người xung quanh mình, cười nói:

– Đều có Niết Bàn Ấn Thiên cấp cả rồi chứ?

Nghe thế bọn Mạc Lăng gật đầu hứng khởi. Trước đó bọn họ đã hấp thụ không ít Niết Bàn Ấn của các cường giả ba đại Vương triều, như thế cũng khiến Niết Bàn Ấn của bọn họ đạt lên Thiên cấp!

Với thực lực của bọn Mạc Lăng, muốn có Niết Bàn Ấn Thiên cấp vốn là vô cùng khó khăn, nhưng nhờ có đám người Lâm Động mà giờ bọn họ đã có tư cách lên Bách Triều Sơn.

– Lâm Động huynh, lần này đúng là nhờ phúc của huynh. Ân tình này ta sẽ không bao giờ quên!

Liễu Bạch xúc động, cung tay ôm quyền nói với Lâm Động.

Diêm Sâm ở bên cạnh cũng gật gù, nhìn Lâm Động với ánh mắt phức tạp. Nhớ lần đầu hắn gặp Lâm Động ở Viễn Cổ Bí Tàng, Lâm Động dường như còn chưa có thực lực Niết Bàn Cảnh, thế nhưng giờ đây hắn đã dẫn theo bọn họ chiến thắng cả Vương triều Thiên Ma, một trong Thập đại Vương triều Siêu cấp!

Nghĩ lại Diêm Sâm cũng không khỏi cảm thấy kinh hoàng về sự tiến bộ nhanh chóng đó của Lâm Động. Hắn biết với thiên phú và tài năng đó, dù có tiến vào Tông phái siêu cấp, Lâm Động cũng không thể là loại vô danh được!

– Liễu Bạch huynh khách khí rồi, bọn chúng ta hợp tác mà, đâu phải mình ta bỏ sức!

Lâm Động cười nói.

– Hiện giờ nhìn ngươi cũng thật đẹp trai đấy! Sao trước đây ta không nhận ra nhỉ?

Phía sau Liễu Bạch, Mục Hồng Lăng bỗng nhiên cười mị mị nói.

– Lúc đó ngươi chỉ chăm chăm lo truy sát ta, chắc không có tâm tư để nhận ra!

Lâm Động trào phúng nói. Nhớ lần đó muốn đoạt Viễn Cổ Bí Thược, chìa khóa tiến vào Viễn Cổ Bí Tàng, hắn và Mục Hồng Lăng cũng đã có chút ân oán!

Mục Hồng Lăng hơi đỏ mặt, cười:

– Nếu khi ấy phát hiện ra ngươi có tiềm lực như thế này, ta đã không tranh giành Viễn Cổ Bí Thược với ngươi, tặng luôn ngươi là được!

Dung nhan kiều diễm và ánh mắt nóng bỏng của Mục Hồng Lăng cũng khiến Lâm Động không tiêu hóa nổi. Nữ nhân như lửa thế này khiến người khác cảm thấy không thoải mái!

– Hừ!

Tô Nhu đang đứng bên cạnh Tô Khôi, thấy Mục Hồng Lăng trêu chọc Lâm Động, bỗng hừ lên một tiếng. Nhìn dáng vẻ đó của cô nàng không khỏi khiến Tô Khôi bật cười!

– Ha ha, Lâm Động, xem ra ta đã coi thường ngươi rồi!

Đúng lúc Lâm Động định chuyển chủ đề thì hai thân ảnh bỗng bay tới, cuối cùng hạ xuống trước mặt bọn họ, đó là hai người bọn Lam Anh.

Với nhân vật thuộc một trong Thập đại Vương triều Siêu cấp này, Lâm Động cũng không dám chậm trễ, vội vàng cung tay chào một tiếng.

Lam Anh cười mỉm nhìn Lâm Động, rồi khẽ hất cằm nói:

– Vương triều Thiên Ma và Vương triều Thiên Nguyên quan hệ không tầm thường, nên Tần Thiên mới ra mặt như thế. Ngoài ra, Tần Thiên tuyệt đối cũng không phải là kẻ thân thiện đại lượng như bề ngoài đâu, các ngươi đã làm mất mặt hắn thì nên cẩn thận một chút!

– Đa tạ đã nhắc nhở!

Tuy không biết vì sao Lam Anh lại có lòng tốt nhắc nhở mình, nhưng Lâm Động cũng khách khí đáp lại.

– Không có gì, Vương triều Tự Tiên bọn ta và Vương triều Thiên Nguyên cũng là đối địch lẫn nhau, kẻ thù của kẻ thù là bạn mà!

Lam Anh khẽ cười nhẹ, rồi hơi chần chừ nói:

– Còn nữa, Vương triều Thiên Nguyên là thế lực trực thuộc của Nguyên Môn đấy. Các ngươi cũng cần phải cẩn thận!

– Ồ?

Nghe thế, Lâm Động nheo mắt lại, không ngờ phía sau Vương triều Thiên Nguyên lại là Tông phái siêu cấp đứng đầu trong Đông Huyền Vực!

Lam Anh nói xong một câu liền quay người biến thành một đạo hồng quang bay về đỉnh núi, phía sau Thanh Phong cũng nhanh chóng bay theo.

Lâm Động nhìn theo bóng dáng bọn họ, hơi nhíu mày lại, thông tin này đúng là hơi bất ngờ với hắn!

– Ta từng nghe nói về Nguyên Môn. Năm đó bọn chúng còn đối đầu trực diện với Thiên Yêu Điêu Tộc bọn ta, có thể coi là kẻ thù sống chết!

Tiểu điêu ở bên cạnh bỗng biến ra một làn sóng âm truyền tới tai Lâm Động.

Sắc mặt Lâm Động hơi biến đổi rồi khẽ gật đầu. Xem ra hắn không cần nghĩ đến chuyện tiến vào Nguyên Môn nữa rồi, bất luận có đắc tội với Tần Thiên hay không, chỉ dựa vào điểm này của Tiểu điêu đã đủ để hắn từ bỏ Tông phái siêu cấp mạnh nhất Đông Huyền Vực này rồi!

Ở đây có lẽ không ai nhận ra được bản thể của Tiểu điêu, nhưng Lâm Động tin là trong Nguyên Môn sẽ có những cường giả mà hắn không thể tưởng tượng nổi. Đến lúc đó chỉ sợ đến Tiểu điêu cũng không thể che giấu một cách hoàn hảo được!

Thay bằng việc đến lúc đó bị truy sát thì bây giờ cách xa cái Nguyên Môn đó một chút, tuy từ bỏ Tông phái siêu cấp hạng nhất cũng khiến người ta thấy tiếc nuối, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

– Đi thôi!

Thu lại cảm xúc, Lâm Động không nói gì thêm nữa, phẩy tay, biến thành hắc ảnh hướng về phía Bách Triều Sơn bay đi!

Xoẹt xoẹt!

Theo sau Lâm Động là những thân ảnh khác, trước ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người xung quanh, cũng tạo nên những âm thanh xé gió mà bay về đỉnh núi.

Chương 615 : Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp

Bách Triều Sơn cao vun vút, đỉnh núi chọc thẳng lên tầng mây, xung quanh không có bất cứ con đường nào, muốn lên núi chỉ còn cách bay lên.

Lúc này, xung quanh đỉnh núi không ngừng vang lên tiếng gió rít, vô số nhân ảnh như những con châu chấu thi triển đủ mọi tuyệt kỹ, vẻ mặt cuồng nhiệt, lao lên đỉnh núi!

Một năm khổ tu cuối cùng cũng có kết quả, dù là những thiên tài đến từ các đại Vương triều cũng không thể kìm nén sự kích động trong lòng.

Đỉnh núi cao vun vút, nhưng những người đến được nơi này đại đa số đều là cường giả đã vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ ba, nhịn thở không phải chuyện gì khó khăn, vì thế chỉ vài phút sau thì cuối cùng cũng có một số người lên được đỉnh núi trước bao ánh mắt thèm thuồng và ghen tỵ ở bên dưới.

Ánh mặt trời chói lòa chiếu sáng đỉnh núi.

Xoẹt!

Lâm Động không bay lên đầu tiên, nên sau khi có một số người đến đỉnh núi rồi bọn họ mới tới. Khi vừa chạm đất ánh mắt lập tức nhìn ra xung quanh!

Cả đỉnh núi là một khu quảng trường đá xanh bằng phẳng, ánh nắng phản chiếu từ mặt đất khiến cả không gian như trở nên mơ hồ, khiến người ta có cảm giác hư ảo.

Ánh mắt Lâm Động chỉ quét qua đỉnh núi một chút rồi ngẩng đầu lên, đồng tử lập tức co nhỏ lại.

Ào!

Một sự xao động như thủy triều khuếch tán từ đỉnh núi, mọi ánh mắt cũng nhìn về phía đó, cuối cùng ánh lên vẻ kính sợ.

Trên không trung, ánh sáng đan xen nhau hình thành nên hàng loạt bàn và ghế bằng ánh sáng. Trên những gãy ghế đó có rất nhiều thân ảnh đang ngồi, thỉnh thoảng có ánh mắt nhìn xuống đỉnh núi, từ đó có một thứ áp lực đáng sợ khó lòng hình dung bao trùm lấy cả trời đất.

Người của Tông phái siêu cấp!

Nhìn thấy những thân ảnh như Thần tiên ở trên cao, ngay cả những thiên tài vốn vô cùng kiêu ngạo đang đứng ở trên đỉnh núi cũng không khỏi cúi người.

Bọn họ đều biết trong Đông Huyền Vực rộng lớn này, những Tông phái siêu cấp này mới là chủ nhân thật sự, còn những Vương triều bọn họ đều phải phụ thuộc vào Tông phái siêu cấp mới tồn tại được!

Tài lực và thực lực của Tông phái siêu cấp đủ để khiến những Vương triều này phải cúi người.

Trên đỉnh Bách Triều Sơn lặng như tờ, trước tám thân ảnh ngồi trên cao kia, những thiên tài ở đây đã không còn ngạo khí như thường ngày vẫn có nữa!

Lâm Động đứng trong đám người, ánh mắt nhìn chăm chăm vào tám thân ảnh kia, môi hơi mím lại. Từ tám người đó hắn có thể cảm nhận được một áp lực vô cùng to lớn. Thực lực đó căn bản không phải những thứ mà những người dưới này có thể so sánh được.

– Thực lực của Tông phái siêu cấp quả nhiên là đáng sợ!

Lâm Động thở ra một hơi dài, ánh mắt trở nên cuồng nhiệt và đầy mong đợi. Thiết nghĩ, nếu vào được nơi này chắc sẽ có không ít lợi ích?

– Thực lực cũng không tệ!

Tiểu điêu đứng bên cạnh Lâm Động cũng đột nhiên cười, nói.

Lâm Động ngạc nhiên nhìn hắn, chắc rất ít khi thấy Tiểu điêu kiêu ngạo nói ra những lời như thế. Xem ra thực lực của Tông phái siêu cấp quả nhiên là không thể coi thường!

– Lâm Động huynh, có thấy người ở vị trí đầu tiên bên phải không? Đó là người của Nguyên Môn đấy!

Liễu Bạch ở đằng sau bỗng lên tiếng.

– Ồ?

Lâm Động nheo mắt, ngẩng đầu lên nhìn về vị trí đầu tiên bên phải. Ở đó là một nam tử tóc hoa râm ngồi nghiêm trang. Gương mặt nam tử đó đã có những nếp nhăn nhưng có phong thái cường giả khó có thể che giấu. Chắc hẳn hồi còn trẻ cũng khá tuấn tú, chỉ là làn môi mỏng như lưỡi đao kia khiến ông ta có phần nham hiểm.

Ông ta mặc áo bào trắng, trên đó là một vầng mặt trời đen, đen trắng đan xen như sự chìm nổi của âm dương.

Nhưng nam tử này từ đầu chí cuối đều không nhìn xuống phía dưới, đôi mắt nhắm hờ như đang dưỡng thần, nhìn dáng vẻ đó cũng có vẻ phù hợp với địa vị của Nguyên Môn.

Ánh mắt Lâm Động dừng lại ở nam tử đó một chút rồi nhìn về bên trái, ngay bên cạnh ông ta là một mỹ phụ quyến rũ, thân mặc chiếc váy bào màu trắng bạc như ánh trăng, nhìn rất ung dung thoát tục.

– Đó chính là người của Cửu Thiên Thái Thanh Cung!

Liễu Bạch ở bên cạnh thấy Lâm Động nhìn về phía đó lập tức nhỏ giọng nói.

– Bên kia nữa chính là Vạn Khôi Môn, Tông phái siêu cấp vô cùng cường hãn, rất giỏi luyện chế con rối khôi lỗi. Theo thông tin ta biết thì trong môn phái của bọn chúng có cả Tiên khôi!

Liễu Bạch chỉ về lão giả mặc áo bào xám, quanh người là âm khí bao trùm, khẽ nói.

Nghe thế, Lâm Động có phần động dung. Tính ra hắn cũng khá hiểu về khôi lỗi, đương nhiên hiểu Tiên khôi là cái gì. Khôi lỗi đến tầng thứ đó đã có được linh trí thật sự. Từ góc độ nào đó thì có thể coi là một loại sinh vật vô cùng cường hãn. Không ngờ Vạn Khôi Môn lại có được thứ trong truyền thuyết như vậy!

– Kia là Phù Cốc và Thần Tông, trong Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp, hai đại Tông phái này tu luyện chủ yếu là tinh thần lực, nguyên lực là phụ.

Lâm Động chỉ về hai thân ảnh khác, quanh hai người đó Lâm Động có thể cảm nhận được tinh thần lực dồi dào như đại hải. Tinh thần lực lớn mạnh như thế cũng là lần đầu tiên Lâm Động được thấy!

Lâm Động nhướng mày, tầng tinh thần lực kia cũng tương tự như của hắn, nhưng tinh thần lực và nguyên lực của hắn không phân biệt được chính phụ. Tuy nói nguyên lực mạnh hơn tinh thần lực nhưng Lâm Động biết đó chỉ là vì hắn cố tình kìm nén mà thôi!

– Hai Tông phái đó phù hợp với ngươi đó!

Tiểu điêu cười nói.

Lâm Động cười, nhưng cũng chưa đưa ra quyết định.

– Còn có Kiếm Tông, bộ pháp tu luyện Lực Ôn Kiếm Canh vô cùng lợi hại, lực công kích cực kỳ cường hãn!

– Kia là Hồng Hoang Điện, là Tông phái khủng bố nhất trong Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp!

Liễu Bạch chỉ vào hai người khác, một mặc thanh y, lưng đeo hộp kiếm, mơ hồ như có kiếm khí sắc bén tỏa ra. Còn người khác thể hình to lớn, nửa thân trên gân xanh nổi cuồn cuộn. Thậm chí khi những đường gân ấy chuyển động còn như có tiếng hổ gầm rồng rú truyền ra!

– Không hổ là Tông phái siêu cấp, được mở rộng tầm mắt rồi!

Lâm Động tán thưởng, những Tông phái mà hắn gặp trước đây so với các Tông phái ở đây thì chỉ đáng là con kiến.

– Ha ha, còn có Tông phái siêu cấp cuối cùng, đó là Đạo Tông! Tông phái này có chút đặc biệt, số người ít nhất nhưng thực lực rất mạnh. Hơn nữa Tông phái đó thỉnh thoảng lại xuất hiện những nhân vật đáng gờm. Một trăm năm trước, Đạo Tông xuất hiện một tuyệt thế nhân tài, không biết vì sao xông vào Nguyên Môn giết chết ba vị Trưởng lão Nguyên Môn, chấn động cả Đông Huyền Vực!

Liễu Bạch chép miệng, giờ nhắc lại hắn vẫn cảm thấy kinh hãi. Nguyên Môn là Tông phái mạnh nhất cả Đông Huyền Vực, không ngờ người đó lại dám đơn thương độc mã xông vào hang hổ, hơn nữa còn giết chết ba vị Trưởng lão, bản lĩnh đó quả thực là kinh thiên động địa.

Lâm Động nghe vậy cũng hít vào một hơi khí lạnh, quả nhiên đáng sợ!

– Một trăm năm trước? Có lẽ là tên điên đó!

Tiểu điêu lẩm bẩm, thần sắc có phần phức tạp.

– Rồi sau đó hắn thế nào?

Lâm Động hiếu kỳ hỏi.

– Cuối cùng sự việc vô cùng náo loạn, kinh động đến Chưởng giáo Nhân Nguyên, một trong ba vị Chưởng giáo đứng đầu Nguyên Môn, hắn đã đích thân ra tay trấn áp kẻ kia!

Liễu Bạch nhún vai, Nguyên Môn là thế lực thủ lĩnh của cả Đông Huyền Vực, đương nhiên thực lực vô cùng khủng bố. Kẻ kia tuy bất phàm nhưng cũng vẫn còn khoảng cách khá xa.

– Nguyên Môn thật đáng sợ!

Lâm Động khẽ thở ra, trong lòng lại thêm e dè với Tông phái này. Nhưng rồi hắn ngẩng lên nhìn cái ghế cuối cùng, hắn muốn biết người của Tông phái này trông như thế nào.

Vừa nhìn sang thì thần sắc hắn đông cứng, thậm chí Tiểu điêu ở bên cạnh vẻ mặt cũng đầy kinh ngạc.

Ở đó là một người già nua ngã người vào lưng ghế! Vị lão nhân đó lúc này đang nhìn Lâm Động và Tiểu điêu với nụ cười nửa miệng, nhìn có vẻ rất quen thuộc!

– Là ông ta!truyện tà tu audio

Khóe miệng Lâm Động khẽ động đậy, nhìn Tiểu điêu, vẻ mặt của cả hai đều vô cùng cổ quái.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 5 giờ trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)