Vũ Động Càn Khôn
Tập 100 [ chương 496 đến 500 ]
❮ sautiếp ❯Chương 496 : Đại phát sâu dày
Niết Bàn Cảnh chia chín nguyên, Thiên Phù sư chia mười ấn.
Niết Bàn Cảnh có Niết Bàn Kiếp đáng sợ nhưng không thể không vượt qua, còn Thiên Phù sư tương tự cũng có thứ mà bọn họ vừa yêu vừa hận, đó chính là Lôi Phong Kiếp!
Tinh thần lực vốn có thần lực điều động thiên địa, vì thế mà sau khi trở thành Thiên Phù sư, chỉ cần tinh thần lực đạt đến một mức độ nhất định là Lôi Phong Kiếp sẽ đến.
Đây là thứ sức mạnh hùng hồn được hình thành từ phong lôi, một khi Phong Lôi Kiếp hình thành, tinh thần lực của người vượt kiếp sẽ không tự chủ mà bị hút ra, rồi được phong lôi tẩy lễ. Nếu vượt qua được, tinh thần lực sẽ trở nên cô đọng và lớn mạnh hơn. Nhưng nếu không vượt qua thì tinh thần lực sẽ bị phong lôi đánh tan, hậu quả sẽ không hề nhẹ nhàng hơn việc thất bại trong việc xung kích Niết Bàn Kiếp.
– Niết Bàn Kiếp và Phong Lôi Kiếp cùng đến một lúc, tiểu tử này làm gì cũng khác người!
Tiểu điêu nhìn Phong Lôi Kiếp, rồi nhìn Lâm Động đang nhắm mắt chống chọi lại với Niết Bàn Kiếp, không kìm được toét miệng cười.
Tiểu điêu đã trải nghiệm rất nhiều, những người vừa tu luyện tinh thần lực và nguyên lực như Lâm Động không phải hắn chưa từng gặp, nhưng thường thì bọn họ sẽ tránh việc cả hai kiếp cùng đến một lúc. Vì hai đại kiếp này một cái sinh ra từ bên trong, một cái đến từ bên ngoài, dưới sự tấn công cả trong lẫn ngoài rất dễ sẽ xảy ra điều không mong muốn.
Mà hậu quả của việc điều không mong muốn đó đương nhiên là vô cùng nghiêm trọng, không cẩn thận một chút thôi, mất mạng cũng chẳng có gì lạ.
Ở giữa đài tu luyện, toàn thân Lâm Động đỏ rực, Niết Bàn Kiếp trong cơ thể đã bùng phát. Tiểu điêu cũng cảm nhận được vào khoảnh khắc Phong Lôi Kiếp đến, khí tức của Lâm Động có chút hoảng loạn, nhưng ngay sau đó đã ổn định lại.
– Đại ca không sao chứ?
Tiểu Viêm lúc này cũng mở mắt ra, hơi lo lắng hỏi.
– Yên tâm, hai đại kiếp cùng đến tuy có chút rắc rối nhưng tiểu tử này không phải loại tầm thường, không dễ chết đâu!
Tiểu điêu nhởn nhơ nói.
Tiểu Viêm khẽ gật đầu, dường như cũng rất có lòng tin với Lâm Động. Dù sao những năm nay, bất luận gặp đối thủ nào thì người có thể cười đến cuối cùng đều là Lâm Động, người có vẻ như không có gì xuất sắc này.
– Thiên Ma Thần Biến kia, ngươi tu luyện thế nào rồi?
Tiểu điêu nhìn Tiểu Viêm, bỗng nhiên hỏi.
– Đã thành công đệ nhất biến rồi. Vũ kỹ này rất lợi hại!
Tiểu Viêm gãi gãi đầu, càng tu luyện sâu hơn Tiểu Viêm càng cảm nhận được sự bất phàm của thứ vũ kỹ này.
– Luyện thành đệ nhất biến rồi sao?
Tiểu điêu nhướng mày, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng có chút chấn động. Chỉ có hắn mới hiểu rõ Thiên Ma Thần Biến là vũ kỹ ở tầng thứ nào. Nó chính là vũ kỹ đinh cao của Thiên Ma Hổ Tộc.
Mà trong Thiên Ma Hổ Tộc, dù là tộc nhân có huyết mạch thuần chủng nhất, muốn tu luyện được Thiên Ma Thần Biến cũng phải chịu đựng vô vàn cực khổ. Vậy mà Tiểu Viêm chỉ mất một hai tháng là đã luyện thành đệ nhất biến. Tốc độ này mà Thiên Ma Hổ Tộc biết được chắc chắn sẽ gây nên một chấn động không nhỏ.
– Không hổ là kẻ có thể chất biến dị hiếm thấy!
Tiểu điêu cảm thán, trong lòng rất trông chờ và thành tựu sau này của Tiểu Viêm.
Uỳnh uỳnh!
Khi Tiểu điêu và Tiểu Viêm nói chuyện, lôi vân đã hình thành trên bầu trời. Những tiếng sấm rền vang lên không ngớt, rồi đột nhiên bùng phát một luồng hấp lực kỳ dị.
Dưới sự bạo phát của thứ hấp lực này, Tiểu điêu và Tiểu Viêm nhìn thấy nê hoàn cung của Lâm Động đột nhiên bắn ra một tia sáng, rồi một thân ảnh mờ ảo bay lên, cuối cùng lơ lửng trên đỉnh đầu Lâm Động.
Đạo thân ảnh này đương nhiên là tinh thần thể của Lâm Động. Lúc này hắn cũng ngẩng lên nhìn lôi vân với chút bất lực, rồi nhìn xuống phía dưới. Lúc này sắc đỏ rực trên thân thể hắn giống như muốn thiêu cháy tất cả, sức mạnh kinh hồn đang lan tỏa ra khắp nơi.
– Hắc hắc, tiểu tử, ngươi cũng xui xẻo thật, tinh thần thể đã bị kéo ra cả rồi. Niết Bàn Kiếp trong cơ thể thì làm sao đây?
Tiểu điêu nhìn tinh thần thể của Lâm Động bị cưỡng ép kéo ra khỏi Nê Hoàn Cung, cười cười, nói.
Lâm Động mỉm cười, cũng không có chút kinh hoàng nào mà ung dung nói:
– Niết Bàn Kiếp cũng chẳng có sức uy hiếp mấy với ta!
Tiểu điêu có phần kinh ngạc, hiển nhiên nó không biết Lâm Động lấy đâu ra sự tự tin đó. Tinh thần lực bị kéo ra khỏi cơ thể là sẽ không bị người khống chế, làm thế nào để chống chọi lại với Niết Bàn Kiếp?
Sự nghi hoặc của Tiểu điêu rất nhanh đã được giải đáp. Hắn thấy từ nơi tim Lâm Động bỗng có một thứ ánh sáng trắng dịu nhẹ nhưng rất thần kỳ. Ánh sáng đó đi đến đâu cơ thể như rực cháy của Lâm Động lập tức trở lại màu sắc bình thường đến đó.
– Đây là… Thạch phù thần bí?
Nhìn thấy ánh sáng quen thuộc đó, Tiểu điêu khựng lại rồi kinh ngạc nói.
– Ừm!
Lâm Động gật đầu, Thạch phù thần bí vô cùng thần kỳ, chỉ cần có nó tọa trấn, bất luận Niết Bàn Kiếp cuồng bạo thế nào cũng không thể làm gì được Lâm Động. Như vậy là hắn sẽ có đủ thời gian giải quyết Phong Lôi Kiếp rồi.
Trên không trung, lôi vân lay động, ngay sau đó, một luồng lôi điện màu bạc xuyên qua không khí oanh kích về phía tinh thần thể của Lâm Động.
Sau một âm thanh trầm đục, tinh thần thể của Lâm Động nổ tung, rồi trên thân ảnh mờ ảo của hắn nhấp nháy vô số tia điện quang.
– Ha ha, dù hai đại kiếp nạn cùng đến cũng không làm khó được Lâm Động ta!
Lôi quang bao phủ khắp toàn thân, dưới sự tấn công của hai đại kiếp, ánh mắt Lâm Động càng thêm cuồng nhiệt, hào khí tăng mạnh. Một luồng lực thôn phệ bùng phát, lôi quang đang xâm thực tinh thần lực chớp mắt đã bị cưỡng ép hút vào trong tinh thần thể. Như thế ngược lại khiến tinh thần thể của hắn càng cô đọng hơn.
– Thôn Phệ Tổ Phù, hiện ra!
Lâm Động bước ra một bước, một tấm phù văn cổ lão tựa như hắc động xuất hiện phía sau hắn chầm chậm tỏa ra lực thôn phệ đáng sợ.
Ầm ầm!
Lôi vân dường như bị Lâm Động kích nộ, từng tầng mây cuồn cuộn, vô số đạo phong lôi hung hăng oanh kích tinh thần thể của Lâm Động.
Nhưng Lâm Động không có dấu hiệu gì là tránh né, hắn dang hai tay ra mặc kệ cho lôi đình đánh lên người mình.
Rắc rắc!
Tinh thần thể của Lâm Động bị gãy mất một chân, ánh sáng chói mắt bắn ra, sự cuồng bạo đó đủ để tiêu hủy tinh thần lực của một Thiên Phù sư.
– Hút vào cho ta!
Nếu là Thiên Phù sư bình thường, đương nhiên sẽ không dám dùng tinh thần thể chống lại lôi đình như thế, nhưng Lâm Động nhờ có Thôn Phệ Tổ Phù nên không hề sợ hãi. Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn, Thôn Phệ Tổ Phù trên trán lập tức gia tăng tốc độ, lực thôn phệ bao trùm trời đất, lôi quang trên người Lâm Động dần biến mất, hiển nhiên là bị hắn thôn phệ cả rồi.
Cùng với sự thôn phệ đó, tinh thần thể của Lâm Động cũng nhanh chóng trở nên cô đọng, sức mạnh tinh thần lực cũng ngày một mạnh.
Tiểu điêu và Tiểu Viêm ở phía dưới nhìn cảnh tượng đó đều không khỏi chép miệng tán thưởng. Niết Bàn Khí và Phong Lôi Kiếp vô cùng đáng sợ trong mắt của mọi người, thế nhưng đối với Lâm Động dường như chẳng có bao nhiêu sức uy hiếp.
Hiện giờ Lâm Động có Thạch phù thần bí tọa trấn, sự thần bí của nó ngay cả Tiểu điêu cũng không thể nói rõ hết. Có nó thì Niết Bàn Kiếp không thể tiêu hủy được Lâm Động.
Còn Phong Lôi Kiếp, tuy sau này không biết thế nào, nhưng ít nhất đợt Phong Lôi Kiếp thứ nhất trước mắt đây không thể làm khó được Thôn Phệ Tổ Phù.
Lâm Động có được Thạch phù thần bí và Thôn Phệ Tổ Phù, đương nhiên có tư cách để coi thường Niết Bàn Kiếp và Phong Lôi Kiếp.
– Thế gian này, không mấy người có thể nhẹ nhàng vượt qua hai đại kiếp như hắn…
Tiểu điêu lắc đầu cảm thán. Nếu như những cường giả Niết Bàn Cảnh và Thiên Phù sư khác biết kiếp nạn bọn họ sợ hãi nhất mà Lâm Động lại dễ dàng vượt qua thế này chắc họ ghen tức đến thổ huyết mà chết mất.
Tiểu Viêm ở bên cạnh gật gật đầu. Dù sao Thạch phù thần bí và Thôn Phệ Tổ Phù đều là thần vật, không phải ai cũng có được.
– Tiếp theo chỉ đợi hắn vượt kiếp thành công là xong, thật thú vị. Ta còn tưởng sẽ được nhìn thấy cảnh tiểu tử hắn vô cùng thảm hại chứ.
Tiểu điêu vươn người, cứ nghĩ sẽ được nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm, nhưng không ngờ lại nhàm chán thế này.
Tiểu Viêm cười hiền hậu, cũng ngồi xuống ngửa mặt lên nhìn Lâm Động đang thôn phệ vô số lôi đình.
Trước sự chăm chú của hai người, bên trong đài tu luyện, tiếng sấm rền vang đinh tai nhức óc, từng đợt sóng lửa nóng bỏng rừng rực cháy, nhưng khí tức bên trong đó lại như hoàn toàn thay da đổi thịt, ngày một mạnh mẽ hơn với tốc độ kinh người!
Chương 497 : Thực lực đại tăng
Niết Bàn Kiếp và Phong Lôi Kiếp giằng co trọn vẹn gần nửa ngày, sấm sét giữa không trung cùng với hỏa nhiệt ba động phát ra từ trong cơ thể Lâm Động khiến cho cả đài tu luyện trở nên cực kỳ nóng rực, thậm chí ngay cả Niết Bàn Khí tràn ngập cũng bởi vì vậy mà trở nên cuồng bạo lên.
Hai loại đại kiếp đồng thời xuất hiện, đối với cường giả bình thường mà nói thì quả thật là chuyện xui xẻo mang tính hủy diệt. Chỉ có điều đối với Thạch phù thần bí và Thôn Phệ Tổ Phù của Lâm Động mà nói thì chỉ có tác dụng khiến thực lực của hắn có cơ hội tăng mạnh mà thôi.
Dù hai loại đại kiếp này cùng đến khiến Lâm Động có chút đau khổ, nhưng khi so sánh với thực lực tăng vọt thì chút đau khổ này quả thực hoàn toàn không đáng kể chút nào.
Bởi vậy, lúc trời gần tối thì ba động của màn hào quang đỏ thẫm bao phủ bên ngoài đài tu luyện mới dần yếu bớt, cho đến cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Tại trung tâm đài tu luyện, thân ảnh Lâm Động lẳng lặng ngồi xếp bằng. Lúc này kim quang trên người hắn đã thu liễm lại, loại khí tức cuồng bạo lúc trước cũng theo kim quang ẩn sâu vào trong cơ thể Lâm Động.
Màu sắc làn da của Lâm Động cũng dần hồi phục lại bình thường. Nhìn hắn bình thản ở giữa không trung, hiển nhiên Niết Bàn Kiếp và Phong Lôi Kiếp đã biến mất, Lâm Động đã thuận lợi vượt qua.
Xuy!
Hai mắt đang đóng chặt đột nhiên mở ra, bên trong mơ hồ có phong lôi xẹt qua. Không khí trước mắt Lâm Động trong chớp mắt bị chấn bạo, phát ra tiếng nổ mạnh trầm thấp.
Rắc rắc!
Lâm Động chậm rãi cử động các đầu khớp xương, xương cốt phát ra tiếng răng rắc. Một cỗ lực lượng cường đại hơn so với lúc trước không biết bao nhiêu lần giống như miếng bọt biển hút đầy nước, từ trên thân thể hắn thẩm thấu ra ngoài.
Lòng bàn tay siết chặt, sau đó nện ra một quyền.
Bình!
Không khí vô hình dưới một quyền nhanh chóng ngưng tụ, sau đó trực tiếp bị áp súc thành một viên đạn pháo không khí vô hình, sau đó hung hăng nện lên màn hào quang đỏ thẫm, khiến cho màn hào quang tạo nên một trận ba động rất nhỏ.
Một quyền này nếu như nện lên người một cường giả bình thường thì chỉ e ít nhất cũng bị trọng thương.
Một quyền nện ra, tâm thần Lâm Động khẽ động, tinh thần lực tràn đầy nhanh như thiểm điện ngưng tụ quanh người, bao phủ lấy thân thể của hắn. Hai tay Lâm Động vung lên, theo tinh thần lực cường đại, hắn có thể cảm ứng được màn hào quang đỏ thẫm Niết Bàn Khí đang không ngừng vọt tới. Thậm chí hắn còn có thể cảm thấy màng hào quang đỏ thẫm còn có thể chảy ra, đem toàn bộ tình huống của Đan Hà thu vào trong đầu.
Mà đồng thời, hắn cũng phát hiện đám người Vương Liệt giống như hổ đói dòm mồi ở bên ngoài đài tu luyện cũng dần bừng lên từng trận hàn ý.
– Thành công vượt qua rồi sao?
Tiểu điêu và Tiểu Viêm lúc này cũng đem ánh mắt mừng rỡ chuyển về phía Lâm Động, mặc dù trong lòng đã có được đáp án, thế nhưng vẫn không nhịn được hỏi lại.
– Ừm!
Lâm Động mỉm cười gật đầu. Hắn có thể cảm nhận được thực lực của hắn bây giờ so với lúc trước quả thực không thể so sánh kịp. Vốn cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn đối với hắn có chút kiêng kỵ thì bây giờ lại không tạo thành bất cứ uy hiếp nào.
Lúc này vừa thử bạo phát một chút, hiệu quả thu được hiển nhiên vượt xa dự kiến của Lâm Động.
Bây giờ hắn càng thêm tin tưởng bản thân chắc chắn có thể cùng đối kháng với những cường giả Chiến trường Viễn Cổ. Mặc dù Diêm Sâm không rõ lai lịch lúc trước thực lực cực kỳ cường đại. Nhưng Lâm Động bây giờ dù không dám nói có thể nắm chắc thắng hắn, nhưng muốn đối kháng với hắn thì cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Đây chính là tự tin do thực lực mang lại!
– Đi thôi, chút phiền toái trong lúc tu luyện cũng nên hoàn toàn giải quyết thôi.
Lâm Động đáp xuống bên cạnh Tiểu điêu và Tiểu Viêm cười cười, trong nụ cười ngập tràn hàn ý.
Vừa rồi khi tinh thần lực khuếch tán ra, hắn cũng đã biết hành vi của đám người Vương Liệt. Lâm Động từ trước đến nay vẫn luôn người không phạm ta thì ta không phạm người. Chỉ có điều bây giờ nếu như người ta đã tính chơi trên đầu hắn thì hiển nhiên cũng không cần phải ngồi yên không quan tâm nữa rồi.
Tiểu điêu và Tiểu Viêm nghe thấy lời nói của Lâm Động thì ánh mắt cũng nhìn thoáng qua màn hào quang đỏ thẫm, dường như đã nhận ra điều gì đó, cũng chậm rãi gật đầu.
Bên cạnh Đan Hà, đám người Vương Liệt đang lơ lửng giữa không trung, ánh mắt của bọn hắn đều nhìn chăm chú vào trong đài tu luyện được Niết Bàn Khí che giấu. Trong mắt lóe lên hung quang, có vẻ không kiên nhẫn được nữa.
– Tên Lâm Động kia chẳng lẽ định ở trong này tu luyện cho đến khi mảnh không gian này đóng lại hay sao?
Vẻ mặt Trần Cổ gày gò, sắc mặt có chút âm trầm nhìn chằm chằm về phía đài tu luyện, trong giọng nói đã có chút mùi vị không kiên nhẫn được nữa. Bọn hắn đã canh chừng ở nơi này gần hai ngày, nếu như là bình thường thì có lẽ bọn hắn cũng không thèm để ý. Nhưng hiện giờ, nơi này chính là Viễn Cổ Bí Tàng, tất cả mọi người đều liều mạng lùng sục khắp nơi của bảo tàng. Mà bọn hắn lại để lãng phí thời gian đứng đây, nếu đổi lại là người khác thì e rằng cũng không thoải mái gì.
Mọi người ở một bên nghe vậy cũng đều khẽ gật đầu, xem ra hai ngày chờ đợi này đã khiến bọn chúng hao hết toàn bộ kiên nhẫn.
– Trần Cổ huynh, không cần phải gấp. Theo ta được biết thì trận pháp phòng hộ của đài tu luyện này thực sự không kéo dài được lâu, nhiều lắm là năm ngày thì sẽ tự động tiêu tán, tiểu tử kia trốn không được bao lâu nữa đâu.
Nhìn thấy bọn hắn không kiên nhẫn nổi nữa, Vương Liệt vội vàng nói.
– Hơn nữa, chỉ cần bắt được tên tiểu tử kia thì sẽ có thể đoạt được Linh khôi trong tay hắn. Vì loại bảo bối này, cho dù bỏ chút thời gian có lẽ cũng không lỗ đâu.
– Ha ha, đúng vậy! Mặt khác, đợi sau khi thu thập tiểu tử đó thì đài tu luyện này còn không phải là của chúng ta sao? Đến lúc đó, ở trong này tu luyện thì mọi tổn thất còn không phải là thu lại hay sao?
Trịnh Hắc Trụ bề ngoài chất phác cũng cười nói, chỉ có điều sâu trong ánh mắt cũng không ngừng lóe lên những tia xảo trá.
– Hừ, vậy thì chờ một chút nữa. Tiểu tử này đúng là kiên nhẫn, chẳng khác gì con rùa đen. Đợi sau khi bắt được hắn thì ta phải cho hắn từ từ nếm thử thủ đoạn của ta.
Nghe thấy lời của hai người kia, sắc mặt của Trần Cổ lúc này mới hơi hòa hoãn lại, sau đó nói.
– Trần Cổ huynh, đến lúc bắt được tiểu tử kia, muốn xử trí thế nào thì đều tùy ý ngươi.
Vương Liệt nhếch miệng cười, trong mắt lóe lên một tia dữ tợn.
Trần Cổ khẽ gật đầu, vừa định nhắm mắt chờ đợi thì thần sắc đột nhiên biến đổi, ánh mắt bỗng nhiên chuyển hướng về phía màn hào quang đỏ thẫm, cười lạnh nói:
– Cuối cùng cũng đã ra rồi sao?
– Ồ?
Nghe thấy lời này, Vương Liệt và Trịnh Hắc Trụ đều vội vàng quăng ánh mắt về phía màn hào quang. Quả nhiên nhìn thấy màn hào quang bao phủ đài tu luyện đang trở nên phai nhạt dần với tốc độ có thể nhìn thấy được.
– Ha ha, tiểu tử này rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa rồi!
Thấy vậy, Vương Liệt lập tức không nhịn được nữa, ngửa mặt lên trời cười lớn. Ánh mắt những tên cường giả Vương triều Thiên Ưng ở phía sau cũng lóe lên chút hưng phấn, bởi vì để giải quyết Lâm Động mà bọn hắn đã phải ở nơi này chờ lâu như vậy.
Lúc này, xung quanh Đan Hà còn có không ít người dừng lại ở đây. Mỗi một đài tu luyện trên Đan Hà đều có không ít người nhìn chằm chằm, nơi này cũng không ngoại lệ. Chỉ có điều nơi này đã bị Vương triều Thiên Ưng và ba đại Vương triều Cao cấp nhìn trúng. Những người khác mặc dù thèm thuồng, nhưng cũng hiểu rằng cơ hội đắc thủ không lớn cho nên cũng chỉ lưu lại nơi này để xem náo nhiệt, thuận tiện xem có cơ hội thừa nước đục thả câu gì không.
Hai ngày thời gian trôi qua, bọn hắn đều biết đám người Vương Liệt đang chờ Lâm Động đi ra. Mà đối với tên tuổi của Lâm Động, bọn hắn đều từng nghe nói qua. Ấn tượng đầu tiên đối với tên này đó chính là gây rắc rối. Lúc trước đắc tội với Vương triều Ma Nham, không ngờ rằng vừa mới tiến vào Viễn Cổ Bí Tàng không bao lâu đã đắc tội với Vương triều Thiên Ưng không hề thua kém.
Vương triều Thiên Ưng lúc này còn gọi đến không ít bằng hữu, còn là những cường giả tên tuổi vang dội, hiển nhiên là không muốn để cho Lâm Động có cơ hội chạy thoát. Vì thế cho nên ai cũng hiểu rằng lúc Lâm Động từ trong đài tu luyện đi ra thì sẽ là thời khắc hắn táng thân tại Đan Hà này.
Cũng chính bởi vì thế cho nên lúc bọn hắn nhìn thấy màn hào quang đỏ thẫm dần nhạt thì trong mắt đều lóe lên một tia thương hại.
– Ha ha, chuyện vui như vậy, sao ta có thể không vui được chứ?
Màn hào quang đỏ thẫm càng lúc càng mờ nhạt, một lát sau hoàn toàn tiêu tán. Sau đó, hai đạo thân ảnh liền xuất hiện dưới từng ánh mắt nhìn chăm chú. Cuối cùng, một tiếng cười khẽ từ trong đài tu luyện phát ra.
– Ta sẽ lập tức cho ngươi biết nên khóc hay nên cười. Lâm Động, hôm nay, Đan Hà này cũng sẽ chính là nơi táng thân của ngươi!
Hung quang trong mắt Vương Liệt tuôn tràn. Hắn gắt gao nhìn đạo thân ảnh từ trong màn hào quang đỏ thẫm hiện ra. Trong chớp mắt, hắn mơ hồ nhìn thấy đạo thân ảnh so với hai ngày trước có chút bất đồng. Chỉ có điều cảm giác này chỉ lóe lên rồi biến mất, hắn cũng không quá để ý.
Bất kể thế nào thì lúc này bọn hắn đã tập trung đội ngũ ba đại Vương triều Cao cấp, hơn nữa còn là cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn hàng thật giá thật. Đội hình như vậy, hôm nay cho dù Lâm Động có ba đầu sáu tay chỉ e cũng khó thoát khỏi cái chết.
– Trần Cổ huynh, Trịnh Hắc Trụ huynh, động thủ!
Vương Liệt quát một tiếng chói tai, sau đó giống như sợ Lâm Động xoay người bỏ chạy cho nên lời còn chưa dứt, cũng không đợi Lâm Động đáp thì thân hình chợt động, phóng về phía Lâm Động.
– Hắc hắc, tiểu tử, chúng ta đợi ngươi đã lâu rồi, ngoan ngoãn đem Linh khôi giao ra cho ta!
Ánh mắt tham lam của Trần Cổ nhìn về phía Lâm Động, sớm đã không kiên nhẫn được nữa. Gần như trong nháy mắt, âm thanh của Vương Liệt vừa dứt thì đã phóng ra nhanh như thiểm điện, tinh thần lực cường đại ngưng tụ quanh người gào thét.
Cuối cùng, chính là tên Trịnh Hắc Trụ bề ngoài chất phác. Hắn là người trời sinh cẩn thận đa nghi, cho dù là lúc này cũng không vọt lên trước tiên. Kinh nghiệm nhiều năm khiến hắn mơ hồ cảm thấy có chút bất an, chuyện hôm nay e rằng không dễ dàng gì.
Chỉ có điều loại cảm giác này cũng bị quẳng qua một bên giống như Vương Liệt vậy. Trịnh Hắc Trụ cũng không dò xét cẩn thận, một là thời gian không cho phép, hai là trận hình hiện nay của bọn hắn quả thật là quá cường đại. Mặc dù không dám nói là không chút sơ hở, nhưng cũng chắc đến chín thành là có thể giải quyết Lâm Động dễ dàng.
Bởi vậy cho nên Trịnh Hắc Trụ liền khẽ gật đầu, đem chút bất an quẳng ra khỏi đầu, cười lạnh một tiếng, sau đó dưới ánh mắt thương hại của những người xung quanh đối với Lâm Động, xông về phía hắn.
Ba đại cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn đồng loạt xuất thủ, ai cũng hiểu rõ việc này có nghĩa là thế nào.
Có lẽ, cái tên Lâm Động thanh danh có chút hiển hách tại địa vực Tây Bắc từ nay sẽ hoàn toàn biến mất tại Chiến trường Viễn Cổ, về sau cũng sẽ không còn ai nhớ đến hào quang mà hắn đã từng tỏa sáng nữa.
Dù sao đi nữa, trên thế giới này, trên vũ đài của cường giả, kẻ thất bại trải qua năm tháng sẽ bị xóa nhòa, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Chương 498 : Thế như chẻ tre
Vút vút!
Ba đạo thân ảnh như quỷ mị bay qua không trung, nguyên lực hùng hồn lan tỏa khiến cả Niết Bàn Khí xung quanh đài tu luyện cũng bị chấn động tan đi phần nào.
Ba cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn cùng ra tay, thanh thế đó vô cùng lớn. Thiết nghĩ ba người bọn Vương Liệt không phải không chút dè chừng với mấy người bọn Lâm Động. Hơn nữa trước đó Vương Liệt cũng đích thân trải nghiệm sự lợi hại của lực thôn phệ của Lâm Động, nếu bị rơi vào đó, chắc chắn chiến đấu lực sẽ sụt giảm.
Vì thế lúc này chúng ra tay đều dùng toàn lực, nguyên lực cũng được vận dụng đến cực hạn, có ý muốn nhanh chóng giết Lâm Động với thủ đoạn tàn bạo.
Keng!
Tiểu Viêm vốn đang đứng đằng sau Lâm Động, thấy ba kẻ hung hăng lao tới, hung quang lập tức lóe lên trong mắt, nắm chặt cây thiết côn, lớp vảy trên côn cũng bật ra, lấp lánh hàn quang.
– Không cần động thủ.
Thế nhưng khi Tiểu Viêm chuẩn bị ra tay thì Lâm Động lại cười xua tay, trước bao ánh mắt chăm chú, hắn bước lên trước.
– Hắn muốn dựa vào sức mình chống lại ba Nhất Nguyên Niết Bàn sao?
– Đúng là gan to bằng trời! Ở Viễn Cổ Điện lần trước, dù hắn có dùng toàn lực thì cũng chỉ không phân cao thấp với một mình Thạch Hiên. Giờ ba người Vương Liệt, thực lực mỗi người đều chỉ hơn chứ không hề kém Thạch Hiên!
– Hắc hắc, cái này cũng khó nói. Từ khi nghe nói đến tên tiểu tử này, hắn hành sự quả thật khó mà dùng cách thông thường để đánh giá. Chẳng ai biết được lần này liệu hắn có thủ đoạn khác không.
Hành động như khoe khoang của Lâm Động đã gây nên không ít lời bàn tán. Rất nhiều người ở đây đã nghe nói về thực lực của Lâm Động, cũng vì thế mà họ mới kinh ngạc về việc Lâm Động có thể chống lại được Vương triều Ma Nham. Nhưng giờ không chỉ có một mà là ba cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn.
Vương Liệt cũng thấy sững người lại vì hành động của Lâm Động, nhưng rồi ngay lập tức hắn ánh lên vẻ vui mừng. Nếu Lâm Động để Tiểu Viêm ra tay có lẽ hắn còn thấy đau đầu. Nhưng Lâm Động lại một mình ra mặt, rõ ràng là muốn dùng sức của một mình mình chống lại ba người.
– Giết hắn đi!
Trần Cổ gầm lên, gương mặt nham hiểm ánh lên sự hung hăng. Chẳng có lý do gì để không tận dụng cơ hội dễ dàng này cả.
Thế nhưng, khác với hai người Vương Liệt, Trịnh Hắc Trụ vốn là người đa nghi, lúc này chút bất an kia dường như ngày một rõ rệt hơn.
Hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Động đang từ tốn bước ra, trên gương mặt Lâm Động không hề có chút hoảng loạn nào mà ngược lại còn có cảm giác như rất mong chờ điều này.
– Thiên Ưng Phá Sơn Trảo!
– Thi Âm Ma Tiếu!
Lúc Trịnh Hắc Trụ đang suy nghĩ thì hai người Vương Liệt đã ra tay. Hơn nữa vừa chiêu đầu tiên đã là sát chiêu. Nguyên lực cuồng bạo lập tức Đan Hà cuộn trào lên.
– Chỉ là một tên tiểu tử từ Vương triều Hạ cấp, có gì phải sợ?
Lúc này không còn đường lui nữa, ánh mắt Trịnh Hắc Trụ tối lại, nghiến răng vận nguyên lực trong cơ thể.
– Hùng Bá Bát Hoang!
Trịnh Hắc Trụ ra tay cũng không chút nương tay, thi triển ngay vũ kỹ mạnh nhất mà hắn tu luyện. Nguyên lực hùng hồn ngưng tụ lại thành hình con gấu khổng lồ, đem theo sức mạnh hung tàn ập về phía Lâm Động.
Uỳnh uỳnh!
Ba cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn cùng ra tay, gần như trong chớp mắt đều đến trước mặt Lâm Động. Trước sự phong tỏa của nguyên lực, lúc này Lâm Động dù có muốn chạy cũng không thể.
Ầm!
Nguyên lực bùng phát quanh người Lâm Động, sức mạnh ấy không hề thua kém bất cứ ai trong bọn Vương Liệt.
– Nhất Nguyên Niết Bàn?
Sức mạnh bùng phát đó lập tức gây nên không ít tiếng hô kinh hãi. Thậm chí trong mắt ba người Vương Liệt cũng ánh lên sự không thể tin nổi.
Bọn chúng biết rõ ràng rằng, hai ngày trước nguyên lực của Lâm Động chỉ là Bán Bộ Niết Bàn. Theo chúng biết, cái duy nhất Lâm Động có thể xuất ra là tinh thần lực của Thiên Phù sư. Nhưng cảnh tượng trước mắt đây hiển nhiên đã khác hẳn với tin tình báo chúng được nhận.
– Đừng hoảng loạn, dù hắn có là Nhất Nguyên Niết Bàn thật cũng không thể chống lại được với ba người chúng ta!
Vương Liệt nhanh chóng nhìn hai người Trần Cổ, hắn có thể thấy được sự bất an trên gương mặt hai người đó, liền vội hét lên.
Kẻ địch loại này, nếu không nhanh chóng trừ khử, chắc chắn sẽ khiến chúng ăn ngủ không yên.
– Ngươi cũng đánh giá cao ba người các ngươi quá đấy!
Thế nhưng, nghe được tiếng hét đó, Lâm Động chỉ cười nhẹ. Khi chỉ là Bán Bộ Niết Bàn, hắn đã đánh bại được cường giả Niết Bàn Cảnh chân chính, huống hồ giờ thực lực của hắn đã tăng cao nhanh chóng. Tuy phải đối mặt với ba người nhưng với hắn cũng chẳng có gì khác biệt.
Hai tay Lâm Động biến nhanh vô số thủ ấn, chớp mắt, nguyên lực trong cơ thể bùng nổ, biến thành năm đạo quang trụ bắn thẳng lên trời.
Năm đạo quang trụ nhanh chóng ngưng tụ lại thành năm ngón tay khổng lồ, một luồng sức mạnh đáng sợ lan tỏa quanh năm ngón tay khổng lồ đó.
– Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ, ngũ chỉ đồng xuất, Đại Phá Thiên Địa!
Cùng với thực lực ngày một tăng, Lâm Động hiện nay đã có thể cùng một lúc thi triển cả năm chỉ của Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ.
Ầm ầm!
Ngũ chỉ ngưng tụ, cùng lúc lao xuống, không khí xung quanh như bùng nổ, thậm chí ngay Đan Hà ở phía dưới cũng bị chấn động nổi lên vô số những xoáy nước khổng lồ.
Trước vô vàn những ánh mắt kinh hoàng, năm ngón tay khổng lồ nhanh như chớp oanh kích thẳng vào công kích của ba người bọn Vương Liệt.
– Phá!
Vào khoảnh khác ấy, ánh mắt Lâm Động bỗng chốc trở nên lạnh thấu xương, một tiếng hét lạnh lùng vang lên.
Ầm ầm!
Những luồng khí lãng năng lượng cuồng bạo dâng trào điên cuồng, sau đó trên gương mặt đầy hung quang của ba kẻ bọn Vương Liệt liền hiện lên vẻ kinh hãi.
Vì bọn chúng nhìn thấy, dưới sự oanh kích của năm ngón tay kia, công kích của chúng bị đánh tan hoàn toàn. Năm ngón tay khổng lồ kia đã phá tan tành công kích, đồng thời cũng đập tan sự tự tin của chúng.
Lúc ấy chúng mới cảm thấy lưng ướt đẫm mồ hôi. Lâm Động trước mặt đã khác hẳn một trời một vực với hai ngày trước đây!
Rầm!
Khi ánh mắt vẫn còn đầy kinh hãi, năm ngón tay khổng lồ kia đã bay tới với khí thế của một tảng thiên thạch oanh kích thẳng lên người chúng.
Phụt!
Ba đạo thân ảnh như diều đứt dây, ba ngụm máu tươi bắn ra, cuối cùng cả ba rơi xuống cạnh Đan Hà một cách thảm hại.
Hai bên vừa ra tay đều dùng sát chiêu, nhưng cuối cùng, kết quả đã vượt xa những gì tất cả mọi người dự liệu.
Xung quanh Đan Hà, tất cả im lặng như tờ, ai cũng bị chấn động vì cảnh tượng vừa rồi. Một chiêu đánh bại ba cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn, thủ đoạn gì đây? Thiết nghĩ chắc chỉ có cường giả đã vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ hai mới có! Nhưng Lâm Động hai ngày trước chỉ là Bán Bộ Niết Bàn mà giờ đã thi triển ra được.
Lúc ấy, Lâm Động bay tới, Thiên Ngạc Cốt Thương xuất hiện trong tay, đầu mũi thương bắn ra những tia hàn quang nhằm vào những yếu huyệt của chúng.
Với kẻ địch, Lâm Động chưa từng biết nhân từ, đã động thủ thì phải tiêu diệt mọi rắc rối.
Sát khí lạnh như băng lan tỏa từ trên người Lâm Động khiến không ít người tim phải thắt lại.
Ba kẻ bọn Vương Liệt thấy Lâm Động sát khí đằng đằng lao tới, sắc mặt trắng bệch. Vương Liệt vội ngẩng lên nhìn bốn phía, hét lớn:
– Thạch Khôn huynh, sao còn chưa ra tay?
Ầm!
Vương Liệt vừa dứt lời, trên bầu trời cách đó không xa, một luồng nguyên lực cuồng bạo đem theo sát ý ập tới.
Đồng tử Lâm Động co lại, cây cốt thương trong tay đâm mạnh, bắn ra thương quang đánh tan nguồn nguyên lực cuồng bạo kia, rồi hắn ngẩng lên nhìn về phía đó.
– Thạch Khôn cuối cùng cũng vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ hai rồi sao?
Chương 499 : Rắc rối đến tận nơi
Xung quanh Đan Hà, những người đang vô cùng kinh ngạc vì sức mạnh khủng khiếp mà Lâm Động thể hiện, lúc này cũng giật mình vì cảnh tượng bất ngờ này. Sau đó như nghĩ ra điều gì, lập tức nhìn lên trời, chỉ nghe thấy vô số những âm thanh xé gió vang lên. Một luồng nguyên lực mạnh mẽ tràn tới khiến ai cũng phải tái mặt.
– Là Vương triều Ma Nham!
– Nghe nói Thạch Khôn cuối cùng đã vượt qua Niết Bàn Kiếp thứ hai rồi!
– Đúng là cừ thật, Nhị Nguyên Niết Bàn, dù nhìn trong phạm vi cả địa vực Tây Bắc này cũng là nhân vật hàng đầu. Thạch Khôn quả nhiên không hổ là thiên tài của Vương triều Ma Nham!
– Nhưng hôm nay thật sự có kịch hay xem rồi. Tuy Thạch Khôn đã vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ hai nhưng Lâm Động hiện giờ cũng không phải loại vừa. Nếu hai người đó chạm trán chưa biết được ai sẽ chết trong tay ai đâu.
– Đúng thế!
– …
Theo sau những âm thanh xé gió ngày một kịch liệt, một lát sau, rất nhiều thân ảnh cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt mọi người. Sau khi nhìn thấy những người đó, xung quanh Đan Hà lập tức rộ lên những tiếng xôn xao.
Vút vút!
Từng thân ảnh bay vút tới như chớp, cuối cùng lơ lửng phía trên Đan Hà. Đứng đầu là một kẻ mặc hắc y, vẻ mặt âm u, lạnh lẽo. Ngoài Thạch Khôn ra còn có thể là ai?
Thạch Khôn hiện giờ cũng đã mạnh hơn vài ngày trước rất nhiều. Nguyên lực mạnh mẽ không ngừng lan tỏa, thậm chí không khí cũng như run rẩy. Trên cơ thể hắn, kim quang như ẩn như hiện, đó chính là dấu hiệu cho thấy Niết Bàn Kim Thân đã mạnh hơn. Rõ ràng là trong mấy ngày này Thạch Khôn thật sự đã vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ hai!
Thạch Khôn vừa xuất hiện, ánh mắt lạnh băng đầy sát ý đã nhìn về phía Lâm Động. Rồi đồng tử hơi co lại, rõ ràng là hắn cũng nhận ra thực lực Lâm Động đã được nâng cao.
– Không ngờ chỉ trong hai ngày mà ngươi đã đột phá Niết Bàn Cảnh. Hơn nữa còn vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ nhất!
Thạch Khôn nhìn chằm chằm Lâm Động, từ tốn nói.
Bọn Thạch Hiên đứng sau nghe vậy đều giật mình, nhìn Lâm Động như nhìn thấy quỷ vậy. Đặc biệt là Thạch Hiên, hắn thực sự khó lòng tin được, một Lâm Động chỉ dựa vào thủ đoạn đặc biệt mới kháng cự được với hắn, chỉ trong hai ngày đã đuổi kịp hắn, hơn nữa còn có dấu hiệu vượt qua hắn.
– Trong hai ngày này, ngươi vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ hai cũng khiến ta vô cùng ngạc nhiên.
Thiên Ngạc Cốt Thương chỉ xuống đất, ánh sáng sắc bén ẩn hiện nơi đầu mũi thương. Lâm Động cười cười nhìn Thạch Khôn. Đúng là hắn có phần ngạc nhiên, vốn nghĩ tốc độ của mình đã là nhanh rồi, nhưng không ngờ Thạch Khôn cũng không hề thua kém.
Xem ra tên này đúng như tin đồn, hắn đã sớm có tư cách vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ hai rồi, chỉ là để đảm bảo an toàn nên không thực hiện ngay mà thôi.
– Đối thủ như ngươi nếu không nhanh chóng giải quyết sẽ khiến ta ăn ngủ không yên.
Thạch Khôn nhếch mép lộ ra hàm răng trắng. Lúc nói câu này hắn không hề che giấu sát ý nhưng cũng có một chút dè chừng. Hiển nhiên sự tiến bộ vượt bậc của Lâm Động cũng khiến hắn thấy nguy hiểm. Hắn hiểu rằng không giết Lâm Động càng sớm càng tốt thì chưa biết chừng vị trí của hai bên sẽ bị đổi.
– Ta cũng nghĩ vậy!
Lâm Động cười cười, nụ cười cũng mang đầy sát ý.
Những người xung quanh nghe hai người nói chuyện là biết hôm nay căn bản không có bất cứ cơ hội hòa giải nào.
Không khí căng thẳng lan tỏa khắp nơi. Lúc này bọn Vương Liệt cũng vội vàng rút lui, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc nhìn Lâm Động.
Trong mắt Trần Cổ và Trịnh Hắc Trụ vẫn còn sự kinh hãi, hiển nhiên chúng bị thủ đoạn của Lâm Động khiến cho chấn động không nhỏ. Chúng biết Lâm Động quả thực có đủ năng lực để giải quyết chúng.
Chúng đã có ý định rút lui, ít nhất thì trước khi Lâm Động và Thạch Khôn phân thắng bại, chắc chắn chúng sẽ không dám động thủ lần nữa. Dù sao giữa chúng và Lâm Động cũng chẳng có ân oán gì quá lớn. Nhận lời với Vương Liệt cùng động thủ cũng chỉ vì bảo vật của Lâm Động. Nhưng thực lực của Lâm Động đã đủ khiến sự tham lam kia biến mất.
Vì thế, khi Vương Liệt thấy ánh mắt bất định và có sự oán trách của hai tên đó, trong đầu thầm chửi hai tên nhát gan. Mặc dù chửi vậy, nhưng khi nhìn Lâm Động đang đối mặt với Thạch Khôn, hắn cũng chỉ đành nuốt một miếng nước bọt, không dám động thủ nữa.
– Tuy thực lực của ngươi khiến ta rất ngạc nhiên, nhưng kết cục của ngươi hôm nay cũng chỉ có một mà thôi.
Nguyên lực hùng hồn bao quanh người Thạch Khôn, hắn từ trên cao nhìn Lâm Động, ngữ khí đầy tự tin và kiêu ngạo.
Hắn biết rất rõ mình mạnh đến mức nào. Giờ hắn cũng đã có tư cách tiến vào Niết Bàn Bảng rồi. Nhìn ra khắp Chiến trường Viễn Cổ hắn cũng là nhân vật ưu tú. Lâm Động còn khoảng cách không nhỏ với hắn.
Nhưng nhìn sự tự tin đó của Thạch Khôn, Lâm Động chỉ cười, giơ bàn tay ra, thản nhiên nói:
– Ra tay đi, để ta xem sự tự tin của ngươi thế nào?
– Ngươi sẽ phải hối hận!
Vẻ mặt Thạch Khôn đầy hung hãn, thân hình khẽ động, ánh kim quang chói lòa phát ra từ trong cơ thể. Ngay sau đó hắn đã xuất hiện trước mặt Lâm Động, cả cánh tay như được đúc từ vàng thật, kim quang chói lọi lan tỏa.
Một quyền tung ra, không khí quanh đó mấy chục mét đều như bị chèn ép dưới nắm đấm của Thạch Khôn. Nguyên lực cuồng bạo cuồn cuộn như thủy triều ập tới Lâm Động.
Ánh kim quang tương tự cũng bao phủ quanh người Lâm Động. Tuy hắn chỉ vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ nhất nhưng dựa vào nền tảng vững chắc, hắn tự tin mình không thua kém Thạch Khôn. Vì thế cũng nắm tay lại tung ra một quyền.
Ầm!
Ánh kim quang từ hai cú đấm lao vào nhau, tiếng nổ trầm đục lập tức vang lên, năng lượng cuồng bạo trào dâng cuộn trào. Thậm chí Niết Bàn Khí mịt mù trong Đàn Hà cũng bị chấn động tản đi hàng trăm mét.
Hai nắm đấm vừa chạm nhau đã bật ra, hai người đều lùi sau mấy bước, những nơi bàn chân bước đến không khí như bùng nổ.
Chỉ dựa vào sức mạnh đối mặt trực diện, nhưng Lâm Động cũng không hề bị rơi xuống thế hạ phong, điều này khiến không ít người phải kinh ngạc.
– Bản lĩnh không tệ! Nhưng ta muốn xem xem cơ thể ngươi có chống lại được Mệnh Ma Đao của ta không?
Thạch Khôn hơi nheo mắt lại, cuối cùng dẹp hẳn sự khinh thường đi. Bàn tay nắm lại, ánh kim quang biến thành một thanh đại đao kim sắc, hàn quang lóe sáng, hiển nhiên đây là thứ Linh bảo Địa cấp không tầm thường.
Xoẹt xoẹt!
Thạch Khôn bước ra, cây kim đao trong tay bắn ra vô số ánh đao quang, đem theo kình phong mạnh mẽ tấn công tới tấp về Lâm Động.
Chỉ một đạo đao quang đó cũng đủ chặt đôi một cường giả Niết Bàn Cảnh. Với uy thế mạnh mẽ như thế này, cho dù là Nhất Nguyên Niết Bàn cũng chẳng dám coi thường.
Lâm Động nheo mắt lại, tay nắm chặt Thiên Ngạc Cốt Thương, tinh thần lực lan tỏa, thu thập quỹ đạo của những ánh đao quang đó.
Rồi Lâm Động nhanh chóng điểm mũi chân, cơ thể lao vút về phía những ánh đao quang đầy trời kia.
Vút!
Một đạo tàn ảnh bay qua vô số ánh mắt. Đối mặt với lượng đao quang mù mịt trời, thân ảnh đó tựa như chiếc thuyền nan trên ngọn sóng, nhìn có vẻ bất định nhưng không hề có dấu hiệu bị đánh chìm.
Tất cả ánh đao quang đều lướt sát qua người Lâm Động, Thiên Ngạc Cốt Thương trong tay hắn bỗng ngưng tụ ra một đạo hàn quang lạnh lẽo.
Ánh sáng ngưng tụ, dường như nguyên lực toàn thân Lâm Động đều tụ lại ở một điểm, vô cùng mạnh mẽ.
Ánh mắt Lâm Động lặng như mặt nước, không chút xao động. Đao quang trước mắt cuối cùng bỗng tan biến hết, rồi từ mắt bắn ra một tia sáng sắc lạnh, cánh tay vươn ra, kim quang lan tỏa, xé tan không khí nhằm thẳng trán Thạch Khôn lao tới!
Đồng tử Thạch Khôn co lại, hiển nhiên hắn không thể ngờ Lâm Động lại tránh được công kích của mình, hơn nữa còn xuất hiện trước mặt mình.
– Kim Thân Tráo!
Ánh kim quang kia chưa đến nơi, nhưng trán Thạch Khôn đã có một điểm đỏ, ngay sau đó một quầng kim quang tỏa ra từ cơ thể Thạch Khôn bao bọc lấy hắn.
Keng!
Thiên Ngạc Cốt Thương của Lâm Động đâm vào ánh kim quang, bắn ra những tia sáng chói lòa phát ra âm thanh giòn tan.
– Ha ha, Lâm Động, chỉ cần vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ hai là sẽ biến Niết Bàn Kim Thân thành tầng lớp phòng hộ. Kim Thân Tráo của ta, ngươi không phá được đâu!
Nhìn Lâm Động bị chặn lại ở ngoài, Thạch Khôn ngửa mặt cười lớn, rồi ánh mặt lạnh băng, giọng nói âm u vang lên.
– Đừng tưởng chỉ ngươi có vũ kỹ Tạo Hóa Cấp cao đẳng, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy vũ kỹ đỉnh cao của Vương triều Ma Nham chúng ta! Ngươi ngông cuồng lâu như thế là đủ rồi!
Hai tay Thạch Khôn hợp ấn, kim quang bùng phát, nguyên lực thiên địa điên cuồng tụ lại nơi bàn tay hắn.
Động tĩnh này khiến vô số người động dung, ai cũng biết Thạch Khôn sắp dụng thủ đoạn thật sự nhằm triệt để giải quyết Lâm Động!
Chương 500 : Linh Vũ kỹ
Uỳnh uỳnh!
Nguyên lực thiên địa sục sôi mãnh liệt, vô số luồng nguyên lực cuồng bạo ào ạt tràn về phía Thạch Khôn, ánh kim quang chói mắt bùng phát.
Tất cả ai cũng kinh hoàng vì thanh thế này, điều này có thể thấy Thạch Khôn đã dùng đến sát chiêu.
– Kim Ma Thiên Kình!
Bọn Thạch Hiên nhìn cảnh tượng đó cũng vô cùng chấn động. Bọn chúng vô cùng hiểu Thạch Khôn đang thi triển vũ kỹ ở đẳng cấp nào. Ở Vương triều Ma Nham đây cũng là vũ kỹ Tạo Hóa Cấp cao đẳng, không hề thua kém Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ của Lâm Động.
Vũ kỹ lớn mạnh như thế phối hợp với thực lực Nhị Nguyên Niết Bàn, uy lực sẽ ra sao không cần nói cũng biết.
Hiển nhiên là Thạch Khôn định dùng tuyệt học này để kết thúc mọi danh tiếng mà Lâm Động tạo nên được từ Chiến trường Viễn Cổ này.
Kim quang chói lọi ngưng tụ trên bàn tay Thạch Khôn, mơ hồ có một tia sáng hơi tối như ẩn như hiện. Nó không sáng, nhưng Lâm Động có thể cảm nhận được một mối nguy hiểm, ánh mắt hắn lập tức trở nên nặng nề.
Hắn chưa bao giờ coi thường Thạch Khôn, thực lực Nhị Nguyên Niết Bàn, dù thực lực hiện nay của Lâm Động đã tăng cao nhưng cũng không thể coi thường. Sư tử bắt thỏ cũng phải dùng hết sức, huống hồ giữa hắn và Thạch Khôn, nhìn từ bên ngoài, hắn giống thỏ hơn…
Phía sau lưng Lâm Động, Tiểu Viêm cũng cảm nhận được sự ngang ngược của một chiêu này. Tay hắn nắm chặt lấy thiết côn, ánh hắc quang dần lan tỏa trên cơ thể, chuẩn bị động thủ.
– Kim Ma Thiên Kình!
Thanh thế đạt đến cực hạn, vô số những vòng kim quang tản ra từ cơ thể Thạch Khôn. Hắn nhìn Lâm Động với ánh mắt lạnh băng, khóe miệng nhếch lên cười dữ dằn, rồi hét lên.
– Lâm Động, vận may của ngươi đến đây là hết!
Thạch Khôn bỗng bước chân ra, kim quang trong tay Thạch Khôn bỗng thu lại rồi biến mất, thay vào đó là một thứ ánh sáng tối hơn. Sức mạnh lan tỏa từ nó mạnh mẽ đến mức Lâm Động cũng cảm thấy sợ hãi, có cảm giác như thứ ánh sáng đó có thể chặt đứt mọi vật.
Vút!
Hiển nhiên Thạch Khôn không định cho Lâm Động bất cứ thời gian rảnh nào. Hắn vung tay lên, trời đất lập tức tối sầm, tựa như mọi ánh sáng đều bị tia sáng tối kia hút vào. Không trung như tách rời, những nơi tia sáng đó đi qua đều để lại một vệt kim sắc.
Uỳnh!
Đan Hà phía dưới cũng xuất hiện một đường rãnh khổng lồ, còn nhìn thấy cả hàng trăm cỗ Đan Linh Thi dưới sự xâm thực của kình phong biến thành cát bụi.
Cảnh tượng ấy khiến không ít người da đầu tê dại, trận thế này quả thật khiến người ta phải kinh hãi.
Ánh kim quang kia lớn dần trong mắt Lâm Động, hắn hít sâu một hơi rồi hai mắt ánh lên tia sáng kỳ dị. Không phải sự sợ hãi mà lạ sự mong chờ.
Hai tay hắn biến hóa ra vô số thủ ấn, chính là Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ.
Rõ ràng Thạch Khôn cũng khá hiểu Lâm Động, vừa thấy động tác đó hắn lập tức hiểu ý định của Lâm Động. Hắn cười lạnh, dù Lâm Động có vũ kỹ Tạo Hóa Cấp cao đẳng nhưng thực lực hai bên cách nhau cả một tầng thứ, Lâm Động không thể chống lại được công kích chí mạng của hắn.
– Ngươi tự tìm đến cái chết rồi!
Bọn Thạch Hiên phía sau Thạch Khôn xuất hiện vẻ mặt chế giễu. Chúng cũng biết được ý đồ của Lâm Động, nhưng với chúng đó chỉ như châu chấu đá xe.
Xoẹt!
Lâm Động coi như không biết đến những ánh mắt giễu cợt kia, hai tay nhanh như chớp biến thủ ấn, rồi năm đạo quang trụ hình thành từ nguyên lực bắn ra từ đỉnh đầu hắn.
Quang trụ bắn xuyên qua tầng mây, rồi tất cả cùng nhìn thấy hư không như bị tách đôi, một thứ khí tức như đến từ thời Viễn Cổ tỏa ra từ hư không.
Năm ngón tay cổ xưa không biết đã cô đọng hơn trước đây bao nhiêu lần một lần nữa phá không xuất hiện trên bầu trời, sức mạnh cuồng bạo không ngừng lan tỏa.
– Ta đã nói rồi, cái này vô dụng với ta. Ngươi chỉ đang giãy chết mà thôi!
Thạch Khôn ngạo nghễ nhìn năm ngón tay cổ xưa, sức mạnh trên đó đúng là rất mạnh nhưng không hề có dấu hiệu vượt qua công kích của hắn.
Lâm Động nhìn hắn, khóe miệng cong lên quỷ dị, rồi hai tay hợp lại, miệng nói:
– Lẽ nào ngươi cho rằng vũ kỹ này của ta chỉ là vũ kỹ Tạo Hóa Cấp cao đẳng thôi sao?
Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ là vũ kỹ cao cấp nhất trong Tạo Hóa Võ Bi, Lâm Động không biết tông phái Viễn Cổ xưa kia rốt cuộc mạnh đến mức nào, nhưng ít nhất từ Hắc Đồng Lão Nhân kia cũng biết chắc chắn là không tệ. Mà Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ này lại là vũ kỹ trấn phái của tông phái Viễn Cổ. Càng hiểu về bộ vũ kỹ này Lâm Động càng cảm nhận được sự mạnh mẽ của nó.
Những gì hắn thi triển trước đây chỉ ở mức bề mặt của bộ vũ kỹ này mà thôi!
Thạch Khôn nghe vậy, đồng tử hơi co lại rồi phì cười, coi như Lâm Động đang cố tình ra vẻ. Vũ kỹ vượt qua Niết Bàn chỉ có thể có được từ truyền thừa của các tông phái Viễn Cổ, cơ duyên của Lâm Động có tốt thế nào thì cũng không thể có được.
Dù nghĩ vậy nhưng mơ hồ Thạch Khôn cũng thấy bất an, hơi lưỡng lự một chút, sát khí lóe lên trong mắt, ánh kim quang nhanh chóng bùng phát.
Lâm Động đều nhìn thấy hết mọi biểu hiện nét mặt của Thạch Khôn, hắn nhếch mép, rồi bàn tay giơ ra.
– Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ, dung hợp!
Tiếng hét trầm vang lên, rồi tất cả nhìn thấy năm ngón tay khổng lồ kia đột ngột ngưng tụ lại thành một bàn tay khổng lồ.
Bàn tay đó ánh lên màu vàng cổ xưa, bên trên dường như có rất nhiều vết sẹo như bàn tay của một nông phu, nó mang trong mình một thanh thế đáng sợ.
Uỳnh!
Vào khoảnh khắc bàn tay hình thành, không gian xung quanh bỗng rung chuyển dữ dội, hư không bắt đầu sụp đổ, khi ấy mơ hồ có một đạo thân ảnh đang đứng chắp tay sau lưng.
Không nhìn rõ được thân ảnh đó, nhưng khi hắn xuất hiện, tất cả đều cảm thấy đất trời yên lặng, thậm chí Đan Hà vốn đang sôi sục cũng lặng yên một cách kỳ lạ.
Dường như trước mặt thân ảnh đó, cả trời đất cũng trở nên nhỏ bé!
– Đây là… vũ kỹ có linh tính? Linh Vũ kỹ?
Trời đất tĩnh lặng, rồi bỗng nhiên, một tiếng hét lạc giọng chói tai vang vọng trong không gian.
Vũ kỹ có linh tính được gọi là Linh Vũ kỹ. Thứ vũ kỹ này có linh tính của người sáng tạo ra nó. Một khi thi triển sẽ gọi được linh tính từ nơi u minh, uy thế của nó mới thật sự là kinh thiên động địa.
Mà nó chính là thứ vũ kỹ vượt qua vũ kỹ Niết Bàn, Linh Vũ kỹ!
Người sáng tạo được thứ vũ kỹ này có ai là không phải đại nhân vật chân chính trong trời đất? Ngay cả trời đất cũng chẳng thể hủy diệt được họ. Nhân vật như thế, dù chỉ là chút linh tính còn lại cũng không phải thứ hạng mà những kẻ giờ mới vất vả khổ sở ở mức Niết Bàn Cảnh có thể so sánh được.
Bọn Thạch Hiên lúc này sắc mặt tái nhợt, bọn chúng sợ hãi nhìn thân ảnh mờ ảo trong hư không, cơ thể run rẩy, hai chân mềm nhũn như muốn quỳ xuống.
Ba người Vương Liệt cũng nhìn cảnh tượng đó một cách kinh hãi, hiển nhiên chúng không thể ngờ Lâm Động lại có được tuyệt chiêu đầy tính uy hiếp thế này.
– Hắn… không thể đắc tội được!
Trần Cổ nuốt một ngụm nước bọt, nói.
Trịnh Hắc Trụ cũng gật đầu, rồi cả hai nhìn Vương Liệt trừng trừng, nếu không phải vì hắn thì chúng đâu có động đến Lâm Động, nhưng cũng may là vẫn còn cơ hội thoát thân.
– Linh Vũ kỹ… sao có thể?
Không chỉ những người xung quanh, Thạch Khôn cũng sững người, hắn nhìn hư ảnh trên không trung, đồng tử co lại, sự kinh hãi đã đạt đến cực điểm.
Trước bao ánh mắt kinh hoàng, đạo hư ảnh kia khẽ động một chút, rồi tất cả cùng thấy hư ảnh thò ra bàn tay khẽ phất xuống.
Bàn tay khổng lồ theo cái phất tay của hư ảnh, nhẹ nhàng bay về về phía thứ ánh sáng của Thạch Khôn.
Rắc rắc!
Khi hai bên chạm nhau không hề có những âm thanh đinh tai nhức óc. Dường như ánh sáng vàng kim sẫm màu kia bị nứt thành vô số đường, cuối cùng trước sắc mặt không còn hột máu của Thạch Khôn, hoàn toàn biến mất không còn dấu vết.