1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. Vô Thượng Luân Hồi
  4. Tập 3: Bước Phong Thần – Trộm Gặp Trộm (c21-c30)

Vô Thượng Luân Hồi

Tập 3: Bước Phong Thần – Trộm Gặp Trộm (c21-c30)

❮ sau

Chương 21: Bước Phong Thần

Bầu trời đêm sâu thăm thẳm, tràn đầy những vì sao.

Trong phòng, Triệu Bân vẫn chuyên tâm tôi luyện từng món binh khí, trên mặt đất phủ một tầng tro bụi dày đặc, tất cả đều là tạp chất.

“Bản tôn?”
“Phân thân?”
Nguyệt Thần ngồi lẩm bẩm một mình như người mất trí, ánh mắt lơ đãng, chẳng ai biết cô ta đang lẩm bẩm cái quái gì.

“Kiếm tốt”.

Triệu Bân đột nhiên nở nụ cười, hắn cầm một thanh trường kiếm tỏa sáng như tinh tú lật qua lật lại, ánh sáng tỏa ra từ lưỡi kiếm vô cùng lạnh lùng, quá trình sấm sét tôi luyện đã tạo ra thứ binh khí thật lợi hại.

Mà đây chỉ là một trong số đó.

Nhìn số binh khí chất đống trong phòng, tất cả đều đã trở thành binh khí thượng phẩm chỉ trong hai ngày, không uổng công hai ngày hắn thi triển tuyệt kỹ của mình.

Hắn đã tôi luyện không ngừng nghỉ.

Ý nghĩa sâu xa của việc luyện khí, hắn dường như đã thuộc nằm lòng, cơ bản nhất chính là tôi luyện, phải đúc binh khí từ chất liệu không lẫn tạp chất thì mới có thể đúc thành một món binh khí mạnh mẽ được.

Nghĩ vậy, hắn nhìn sang thanh kiếm Long Uyên, chất liệu của nó là sắt thiên thạch, một chất liệu tốt để rèn đúc binh khí, sau khi mọi chuyện xong xuôi hắn nhất định sẽ mài dũa lại nó.

Khi đó, mới chính là luyện khí thật sự.

Quá trình tôi luyện này chỉ là những bước đi nhỏ đầu tiên của hắn.

Đêm dài lặng lẽ trôi qua.

Ngày hôm sau, Triệu Bân mặc áo choàng đen, dưới mắt có hai quầng thâm, đi ra ngoài từ sớm, ghé vào mấy cửa hàng dược liệu, mua Tinh Khí đan như Nguyệt Thần đã nói, quá trình tôi luyện binh khí đã khiến cho hắn hao tổn rất nhiều tinh thần.

Dù sao thì hắn chỉ mới đạt tới cảnh giới Ngưng Nguyên mà thôi.

Tinh thần lực sẽ theo tu vi mà gia tăng, đây cũng chính là chỗ kỳ dị của võ đạo, cả thể xác và tinh thần đều được hưởng lợi từ nó.

Rốp! Rốp!
Thanh âm giòn tan vang lên trên phố, lại đều đều rất có tiết tấu.

Âm thanh đó chính là do Triệu Bân tạo ra.

Hắn nghênh ngang đi trên đường, tay cầm một đống Tinh Khí đan, nhai nuốt từng viên từng viên một như đang ăn kẹo cứng, rôm rốp giòn tan.

“Tên này chắc là có nhiều tiền lắm”.

Người trên phố liếc mắt nhìn thấy thì thổn thức không dứt, giá một viên Tinh Khí đan đắt như vậy, mà hắn lại có thể nhai cả đống như cơm bữa.

“Cô lại truyền cho ta thêm một bộ thân pháp bí tịch đi!”
Triệu Bân mặc kệ những người ngoài phố, chỉ nhìn Nguyệt Thần mỉm cười, hai mắt sáng rỡ, hắn đang có trong tay một bảo tàng quý giá, có thể kiếm được thêm bộ bí tịch nào thì hay bộ đó.

Nguyệt Thần không nói lời nào, nằm ở trên mặt trăng giả vờ ngủ, làm như không nghe thấy lời nói của Triệu Bân.

“Một bộ, chỉ một bộ thôi”.

“Chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây mà”.

“Thần xinh đẹp ơi?”
Triệu Bân không ngừng lải nhải, nếu như cô ta không truyền cho hắn bí tịch, thì hắn quyết định sẽ lải nhải mãi không thôi.

Nghe ngứa cả tai, Nguyệt Thần nhíu mày, nếu hắn nói hai ba câu thì không sao, nhưng hắn lại nói nhiều quá, khiến cho cô ta ù hết cả tai.

Cuối cùng, cô ta nhẹ nhàng phất tay áo, một luồng sáng vàng chảy ra, chính là những ký tự vàng đang tự động sắp xếp lại, mỗi một chữ đều chứa đựng khí thế khổng lồ, dài rộng như biển lớn.

“Bước Phong Thần”.

Triệu Bân ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt sáng quắc, nhìn không dám chớp mắt.

Chưa bao giờ hắn lại hiếu học đến như vậy, hắn cũng có thể đọc nhanh như gió vì cảm thấy mỗi một giờ phút đều rất quý giá, hắn rất sợ Nguyệt Thần đổi ý, lại cất bí tịch đi.

Sau khi đọc qua một lượt, hắn liền cảm thấy kinh ngạc.

Nếu có thể tu luyện thành công bí pháp này, thì hắn có thể lên trời xuống đất, ngang dọc trên chín tầng mây, một bước liền có thể vượt qua biển cả.

“Phong Thần”.

Triệu Bân lẩm bẩm, không cần phải nói thì cũng biết đây chính là một vị thần, mà bước Phong Thần này chắc chắn cũng thuộc về thần thông Đạo Môn.

Trong một khoảnh khắc, hắn đột nhiên sững sờ.

Ẩn phía sau những câu chữ kia dường như là một bóng lưng huyền ảo, thoắt ẩn thoắt hiện như cơn gió, nhưng vẫn vững chãi trường tồn cùng năm tháng.

“Người này là Phong Thần sao?”
Triệu Bân bất giác cất tiếng hỏi, không biết là đang nói với chính mình hay là đang hỏi Nguyệt Thần.

Nguyệt Thần mở mắt ra liếc nhìn Triệu Bân, biết Triệu Bân đã nhìn thấy bóng dáng hư ảo ở phía sau những câu chữ.

Điều này thật thú vị.

Một tên nhóc phàm trần nhưng lại có nhãn lực rất tốt, hoặc là nói, Triệu Bân này quả thực có khả năng lĩnh ngộ cao.

Chỉ mới đạt tới cảnh giới Ngưng Nguyên mà đã có thể nhìn thấy bóng người hư ảo ẩn phía sau những câu chữ của bí pháp, hắn chính là người đầu tiên làm được điều đó.

Đường phố nhộn nhịp người qua kẻ lại.

Hai mắt Triệu Bân đã có vẻ đờ đẫn, tinh thần đã hoàn toàn chìm đắm vào trong bí pháp, bí pháp này quả thực kỳ diệu, từng chữ đều chứa đựng huyền cơ bên trong, chính là ý cảnh mà thế hệ ông cha vẫn thường nói.

Để tinh thần chìm đắm trong đó, hắn có thể nhìn thấy trời đất bao la, mỗi một ngọn gió như đều có linh tính, thân thể trong chớp mắt trở nên nhẹ bẫng, như có thể đạp gió cưỡi mây, cảm xúc vô cùng thăng hoa.

Đôi chân của hắn đã không còn như trước, dường như cũng đã biến thành một cơn gió, nhìn sau lưng còn có thể thấy tàn ảnh của bước chân nhanh như gió vừa đạp qua.

Hắn ẩn thân dưới lớp áo choàng đen, lướt đi trên phố, nhìn người qua kẻ lại là ai, đang làm việc gì.

“Khả năng lĩnh hội này, đúng là nghịch thiên”.

Nguyệt Thần lại mở mắt ra lần nữa, thổn thức không dứt, chỉ là một võ tu cảnh giới Ngưng Nguyên nho nhỏ mà lại có khả năng vượt xa những dự liệu của cô ta.

Bước Phong Thần là thần thông Đạo Môn, không phải ai cũng có thể lĩnh hội được, nếu như không có dị bẩm thiên phú thì chắc chắn phải đi đường vòng rất xa trong quá trình tu luyện, còn tên nhóc này thì hay rồi, nghiền ngẫm một lần liền có thể tiến nhập vào cảnh giới.

“Đi mà không nhìn đường, ngươi bị mù sao?”
“Con mợ ngươi, giẫm lên chân của ta rồi”.

Con phố lớn ồn ào vô cùng, Triệu Bân đang chìm đắm vào trong tâm cảnh, tất nhiên là chẳng để ý gì tới xung quanh, kể cả những tiếng chửi rủa kia.

Đi đến cuối đường, Triệu Bân mới tỉnh táo lại, còn chưa thỏa mãn, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.

Hắn có thể lĩnh hội, nhưng những gì mà hắn hiểu được thỉ chỉ là giọt nước trong đại dương bao la.

Quay lại cửa hàng binh khí một lần nữa, hắn cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Hắn tạm thời để bí pháp bước Phong Thần qua một bên, bây giờ việc luyện khí mới là quan trọng nhất, thiếu chủ gia tộc bị phái ra ngoài, thì ít nhất cũng phải đứng vững được ở bên ngoài.

Lần này tiến độ của hắn đã nhanh hơn rất nhiều, hắn cũng mua rất nhiều Tinh Khí đan, đủ để chống đỡ.

“Ngươi nói xem, thiếu gia nhà chúng ta đang làm cái quái gì vậy, cứ nhốt mình trong phòng cả ngày như thế”.

Ngoài phòng, Dương Đại và Võ Nhị lại lại rì rầm, bọn họ không có việc gì làm, đã quét đi quét lại tiểu viện này hơn chục lần rồi, công việc làm ăn đã không tốt, vậy mà bọn họ lại còn nhàn rỗi, thật sự cảm thấy rất xấu hổ khi lấy tiền công của chủ nhân.

Chương 22: Bên Trong Có Càn Khôn

Lão Tôn cũng hoài nghi, thỉnh thoảng ngó qua nhưng vẫn không thể hiểu được Triệu Bân đang làm cái quái gì.

Két!
Khi cửa mở, Triệu Bân bước ra ngoài, trên tay mang theo một thanh trường kiếm màu đỏ tía.

“Ông xem thử thanh kiếm này”.

Triệu Bân mỉm cười, ném thanh kiếm lên không trung.

Lão Tôn vội vàng đứng dậy, giơ tay đón lấy, ông ấy đã duyệt qua vô số các loại binh khí, có thể ước chừng được chất lượng của binh khí, thanh kiếm này có vẻ nặng hơn bình thường, với võ tu mà nói thật ra thì cũng không có gì khác biệt, chủ yếu là kiếm này quả thật có chỗ bất phàm, lưỡi kiếm sắc bén phản chiếu ánh trăng sáng, tựa như còn có thể nhìn thấy được những tia sét nhàn nhạt cuốn quanh thân kiếm, khi vung kiếm lên còn tạo ra một âm thanh đặc trưng riêng biệt.

“Kiếm tốt”.

Vừa xem qua, lão Tôn đã không nhịn được mà khen ngợi, tuy hình thức không quá trau chuốt tỉ mỉ, nhưng chất kiếm lại rất tinh túy, không tìm được chút tạp chất nào bên trong, khi dùng nó thì không cần dẫn động chân nguyên cũng có thể một kiếm phá đá dễ như chơi.

Thanh kiếm tinh túy đến mức độ này quả thật rất hiếm thấy, tốt hơn rất nhiều so với mấy món binh khí mà cửa hàng binh khí Liễu gia đã bán ra.

“Tặng cho ông đó”, Triệu Bân cười nói.

“Thiếu gia, cái này quý quá”.

“Đừng có từ chối”.

“Ông cho ta xem với”, cả Dương Đại và Võ Nhị đều nhón về phía trước xem thử, cẩn thận vuốt ve thanh kiếm, đây đúng là một thanh kiếm tốt, trông vô cùng sắc bén.

“Đừng xem nữa, vào phòng chuyển binh khí ra ngoài đi”.

Triệu Bân ngồi xuống, lấy bầu rượu ra.

“Được rồi!”
Cả hai rất chăm chỉ, một trước một sau bước vào phòng.

Sau đó, chỉ nghe thấy có tiếng chửi thề bật ra.

Sau đó, lại có một tiếng sói tru lên.


Màn đêm buông xuống.

Dưới gốc cây cổ thụ trong tiểu viện lại bày ra một bàn thức ăn ê hề, rượu thịt thơm ngon nứt mũi.

Nhưng đêm nay Dương Đại và Võ Nhị dường như không có cảm giác ngon miệng, hơn nữa còn thường xuyên lấm lét nhìn xung quanh, hai mắt mở to trừng trừng.

Tất cả binh khí trong phòng của Triệu Bân đều đã được dọn ra ngoài, chất thành đống ngoài sân, đầy đủ mười tám loại binh khí cơ bản, mà món nào cũng là binh khí thượng hạng.

Đừng nói tới bọn họ, ngay cả lão Tôn cũng kinh ngạc, trong ba ngày nay thiếu gia nhà ông ấy lấy đâu ra nhiều món binh khí tốt như vậy, chẳng lẽ là cướp từ Liễu gia về sao?
Mỗi khi nghĩ tới đây, ông ấy lại nhìn về phía Triệu Bân, lúc này Triệu Bân trông vô cùng thần bí, không hề có chút bất lực nào như trong lời đồn đại.

“Mỗi người được lấy một món, tự mình lựa chọn đi”.

Triệu Bân cười, nói với Dương Đại và Võ Nhị.

“Cảm ơn thiếu gia”.

Hai người sung sướng chạy đi chọn binh khí, ngay cả thịt cũng chưa kịp ăn.

Với đồng lương ít ỏi của bọn họ, cả đời cũng chưa chắc góp đủ tiền mua được một món binh khí quý giá tầm này.

Có một ông chủ hào phóng quả thực là vô cùng hạnh phúc!
“Thiếu gia, cái này…”
Lão Tôn lên tiếng, nhưng không nói nữa.

“Ngày mai mở cửa hàng trở lại”.

Triệu Bân lại cười nói, không hề giải thích nguyên nhân.

Mà hắn nghĩ cũng chẳng cần phải giải thích làm gì.

“Mở cửa hàng”.

Lão Tôn sửng sốt mất mấy giây, rồi mới bưng ly rượu lên kính Triệu Bân.

Họ đã có nhiều binh khí cực phẩm như vậy, coi như cơ nghiệp năm xưa của ông chủ để lại đã giữ được rồi.

Sau ba lượt rượu, Triệu Bân trở về phòng, sau ba ngày trì hoãn, tên ngốc say mê võ đạo này thật sự cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, Phong Thần quyết mới học, cộng với kiếm Long Uyên, Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh, Thái Sơ Thiên Lôi quyết…!khiến cho hắn muốn ngừng cũng không ngừng được! Hắn đã tìm được đường hướng phát triển, tinh thần cảm thấy vô cùng phấn chấn.

Bên ngoài phòng, lão Tôn cùng những người khác cũng không nhàn rỗi, đều đang chuyển binh khí về cửa hàng, lau chùi sạch sẽ, ngày mai cửa hàng sẽ mở cửa trở lại.

Răng rắc! Răng rắc!
Trong đêm, tiếng xương cốt va chạm không ngừng vang lên, kẻ mất trí Triệu Bân lại đang luyện thể, hắn đúng là có thiên phú dị bẩm, có thể lưu chuyển nhiều loại công pháp cùng nhau, hơn nữa tâm trí vẫn còn đang lĩnh hội bước Phong Thần.

Ngoài ra, hắn còn đang mài dũa thanh kiếm Long Uyên.

Tất cả mọi việc đều diễn ra cùng một lúc, ngay cả Nguyệt Thần cũng không khỏi tặc lưỡi, tên này không chỉ có sự say mê võ đạo, mà còn có sẵn nền tảng, nếu đổi lại là người khác thì đã sớm tẩu hỏa nhập ma rồi.

“Tú Nhi, hồ lô tím vàng kia…”
Vậy mà Triệu Bân vẫn còn rảnh rỗi nói chuyện phiếm.

“Trên đó có cấm chế, hôm nay ngươi không giải được đâu”, Nguyệt Thần lãnh đạm nói: “Mỗi ngày dùng sấm sét tôi luyện, như vậy là tốt rồi”.

Đang nói chuyện thì cô gái này lại đi ngủ.

Triệu Bân không thèm để ý nữa, tiếp tục tu luyện, dùng sấm sét mài dũa kiếm Long Uyên từng chút một, sắt thiên thạch vốn không phải là chất liệu tầm thường, nếu là chất liệu tầm thường thì đã sớm vỡ vụn rồi.

Chỉ có điều, đây chỉ là vấn đề thời gian.

Đêm nay, kiếm Long Uyên của hắn đã lột xác, trở thành một tạo tác tinh xảo, bên trên có lôi văn quấn quanh thân kiếm như rồng cuộn, thanh kiếm cũng trở nên nặng hơn.

Chẳng biết qua bao lâu thì hắn mới dừng tay.

Sau đó, hắn cắt ngón tay khiến cho máu của hắn thấm vào thân kiếm.

Nguyệt Thần nói đây là cách dùng máu để dưỡng kiếm linh, nếu may mắn thì trăm năm có thể dưỡng thành, còn nếu không may mắn thì cũng chỉ có thể trách nhân phẩm của hắn không tốt.

Kiếm linh là như thế nào, hắn vốn chưa từng thấy qua.

Nhưng nếu như hắn có thể dưỡng thành kiếm linh, thì chắc chắn sẽ có biến hóa lớn trong quá trình tu luyện của hắn.

“Ngày sau ngươi sẽ cùng ta lăn lộn trên giang hồ”.

Triệu Bân mỉm cười, vuốt ve kiếm Long Uyên rồi thu lại, rồi lấy ra hồ lô tím vàng.

Hắn không biết nó bị cấm chế như thế nào, nhưng chắc chắn nó là một thứ vô cùng lợi hại.

Dưới ánh trăng, hắn mở nắp hồ lô nhìn vào bên trong, bên trong dày đặc sương mù lượn quanh, nhưng mơ hồ lại có thể thấy được thế giới rộng lớn.

“Bên trong có càn khôn”.

Triệu Bân lẩm bẩm, vừa ôm hồ lô vừa nhìn, với kinh nghiệm ít ỏi của hắn, tất nhiên là hắn cảm thấy cực kỳ khó hiểu, không biết đây là loại thần thông gì mà có thể luyện ra càn khôn ở bên trong.

Chương 23: Phóng Hỏa

Dưới ánh trăng, mọi âm thanh đã im bặt.

Đến cả một người không an phận như Triệu Bân cũng đã khoanh chân, chuyên tâm luyện thể, rèn luyện thể phách hết lần này đến lần khác, đến mức xương cốt cũng ánh lên màu vàng rực rỡ.

Kim cang bất hoại, vạn pháp bất xâm.

Hắn đi theo phương hướng này cũng nhờ có Nguyệt Thần chỉ lối soi đường cho hắn.

Hửm?
Triệu Bân bỗng mở mắt ra, khẽ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn về phía bên trên, tròng mắt đảo trái đảo phải, bởi vì trên nóc nhà có người, vả lại, người này đã xuống khỏi xà ngang, tiếp đất ở tiểu viện.

Nửa đêm nửa hôm quả thực có người không ngủ được.

Qua khe cửa sổ, hắn có thể nhìn thấy một bóng đen mặc dạ hành y, lén la lén lút nhìn trái ngó phải trong vườn, sau cùng mới ném… hai quả trứng sắt đen thùi lùi vào cửa hàng binh khí.

Khi hắn nhìn thấy, hắc y nhân đã trèo lên mái nhà, luồn lách vào đường phố, một loạt động tác rất nhuần nhuyễn, chỉ nhìn qua đã biết kẻ này thường xuyên làm như vậy.

Sau đó, cửa hàng binh khí bén lửa.

Khỏi cần nói, đương nhiên là do hắc y nhân làm, hai quả trứng sắt mà kẻ này ném vào chắc hẳn là vật liệu được chế tạo đặc biệt, có thể làm bùng lên ngọn lửa lớn trong chốc lát.

“Thú vị đấy!”
Triệu Bân cười khẩy, xách kiếm Long Uyên, đứng dậy phá tung cửa sổ mà lao ra, đuổi theo hắc y nhân.

Châm lửa vào nhà ta mà còn muốn chạy à?
Trước khi đi, hắn dùng ba viên đá để gõ vào phòng của đám người lão Tôn, đừng ngủ nữa, nhanh chóng dậy dập lửa đi.

“Cháy rồi!”
Hắn vừa ra khỏi cửa hàng binh khí thì nghe thấy tiếng hô, hóa ra Dương Đại và Võ Nhị đã thấy cửa hàng binh khí bốc khói ngùn ngụt.

Màn đêm vốn yên tĩnh, vì tiếng hô hào của hai người này mà kinh động rất nhiều người đang say giấc, tiếng ồn ào vang lên khắp con đường.

“Vừa mới ngừng kinh doanh đã bốc cháy rồi?”
“Mấy ngày này Triệu gia cũng đen đủi quá nhỉ”.

“Triệu Bân đúng là thứ sao chổi nhỉ?”
Những lời bàn tán không hề ít, những kẻ chỉ chỉ trỏ trỏ và xem kịch hay lại càng nhiều, nửa đêm nửa rồi vẫn còn chuyện để hóng.

“Một mồi lửa là đủ rồi”.

Trên mái nhà ở phía xa, hắc y nhân vẫn chưa đi, nhìn ngọn lửa ngùn ngụt bốc lên mà nở nụ cười giễu cợt, bởi vì màn kịch do hắn ta đạo diễn quá hoàn hảo.

Nhìn xong, hắn ta quay người xuống khỏi mái nhà.

Uỳnh!
Trong bóng tối có tiếng “uỳnh” vang lên, có trời mới biết thanh kiếm kia từ đâu chui ra, bổ thẳng vào đầu hắn ta, cơn gió ập thẳng vào mặt còn phảng phất tiếng rồng ngâm.

Phụt!
Vết máu bắn ra dưới ánh sao cực kỳ chói mắt.

Hắc y nhân tóe máu.

Hắn ta không ngờ rằng sẽ có người tập kích, tuy đã tránh được đòn đánh yếu hại vào đầu, nhưng vẫn trúng chiêu.

Người ra tay đương nhiên là Triệu Bân.

Kẻ phóng hỏa chạy rất nhanh nhưng chân tay hắn cũng linh hoạt lắm, cũng bắt đầu sử dụng được bước Phong Thần.

“Ai đó!”
Hắc y nhân tức giận hét lên, cơ thể lảo đảo rất chật vật.

Hắn ta trúng một nhát kiếm, vai trái nứt ra, cánh tay trái buông thõng thượt.

Nếu không ngoài dự đoán thì cánh tay này bị phế bỏ rồi.

Không ai đáp lại câu hét phẫn nộ của hắn ta.

Bốn xung quanh tối đen như mực, lấy đâu ra bóng người chứ? Nhưng nhát kiếm mà hắn ta phải chịu thực sự rất đau đớn.

Phen này xấu hổ rồi đây, vừa châm một ngọn lửa, quay qua quay lại đã bị xử lý rồi, báo ứng đến gì mà nhanh thế.

“Kẻ nào!”
Hắc y nhân lại hét lên, thanh kiếm bật ra khỏi ống tay áo.

Uỳnh!
Hắn ta vừa dứt lời, thêm một tiếng “uỳnh” nữa vang lên từ phía sau lưng, đây là âm thanh khi kiếm va chạm với không khí.

Vẫn là Triệu Bân, hắn trồi lên từ dưới đất, thanh kiếm Long Uyên trong tay chém về phía hắc y nhân cách một khoảng không.

Phụt!
Hắc y nhân vừa xoay người đã lại trúng thêm một nhát chém nữa, ban nãy là bả vai trái, bên giờ là bả vai phải.

Máu chảy dọc theo cánh tay, hay rồi, phen này đối xứng rồi.

Nhưng vẫn chưa hết.

Không đợi hắn ta đứng vững, Uy Long chưởng của Triệu Bân đã ập đến, lòng bàn tay hắn có còn sấm sét xung quanh, uy lực vừa mạnh mẽ vừa quyết tuyệt.

Phụt!
Vết máu phun ra lần thứ ba mới là chói mắt nhất, lần phun máu này cao tới ba trượng.

Phen này, cả thế giới yên tĩnh rồi.

Hắc y nhân gục rồi, hai bả vai trái phải mỗi bên hứng một nhát kiếm, hai cánh tay đã hỏng, lồng ngực trúng thêm một chưởng cũng đủ đau nhức rồi, xương lồng ngực cũng đã nứt gãy.

Bị thương là chuyện thứ yếu, chủ yếu là buồn bực, mẹ kiếp, từ đầu đến cuối chưa nhìn thấy kẻ đó là ai.

“Vị huynh đài này trông lạ mặt ghê”.

Triệu Vân cười cười, cuối cùng vẫn bước ra khỏi bóng tối.

Hắn vừa nói xong, hắc y nhân lại phụt máu.

Mẹ kiếp, có ai ra ngoài đánh nhau mà đánh người ta tàn phế trước rồi mới mở màn không?
Tiếc rằng Triệu Bân cũng bịt mặt nên hắn ta không nhìn rõ được là ai.

“Người có thể chịu đòn giỏi như vị đại ca đây đúng là hiếm thấy”, Triệu Bân cảm thán.

Câu này không hề giả.

Trúng một Uy Long chưởng, cộng thêm hai nhát kiếm Long Uyên mà vẫn không chết, hắc y nhân này chắc chắn là một kẻ xuất sắc trong cảnh giới Chân Linh.

Nếu chỉ là cảnh giới Chân Linh bình thường, dù chỉ trúng một nhát kiếm thôi cũng không có mấy người đứng vững nổi.

Cũng may đối phương sơ ý, cũng may hắn có thuật bỏ trốn để phòng thân, chứ nếu phải đối đầu chính diện, chắc hẳn hắn không phải đối thủ của hắc y nhân.

Hắc y nhân không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Triệu Bân.

Không rõ người này chui từ đâu ra, nhưng hắn quá kỳ dị, rõ ràng hắn mới đạt đến cảnh giới Ngưng Nguyên mà có thể đánh một kẻ đạt đến cảnh giới Chân Linh như hắn ta tàn phế.

Còn có cả phương pháp chui vào lòng đất ban nãy, chắc hẳn là thuật bỏ trốn trong truyền thuyết.

Phương pháp bí ẩn này đã thất truyền từ lâu rồi, nếu không, hắn ta cũng không lúng túng đến mức vậy.

“Nào, để tiểu gia xem xem, ngươi là nhân tài nhà nào”.

Hai ngón tay của Triệu Bân chụm lại, vẽ ra một luồng chân nguyên, vạch lớp vải đen che mặt của hắc y nhân, để lộ ra một gương mặt nham hiểm giảo hoạt nay đã tái nhợt.

Điều này không quan trọng, quan trọng là hắn biết người này, hắn ta chịu sự quản lý của cửa hàng binh khí Liễu gia, tên gọi là Lão Đao.

Đến nay hắn cũng không hiểu lắm, tên là Lão Đao nhưng lại dùng kiếm, còn là một thanh kiếm dài, mảnh và đen kịt.

“Mới thế đã không đợi được rồi à?”
Triệu Bân cảm thán, ngay khi nhận ra Lão Đao, hắn đã hiểu rõ âm mưu bên trong.

Chắc chắn Liễu Thương Hải phái kẻ này đến, chẳng qua là muốn gây rối để tạo tiền đề cho Liễu gia thu mua cửa hàng binh khí Triệu gia.

“Bèo nước gặp nhau, không thù không oán, tại sao lại tấn công ta”, Lão Đao hừ một tiếng, lảo đảo lùi về sau tới tận chân tường.

Bây giờ mình mẩy trọng thương, hai tay đã hỏng, trong thời gian ngắn hắn ta không khác gì phế vật, một người mới tới cảnh giới Chân Nguyên cũng có thể tiêu diệt hắn ta.

“Vừa mới tới nhà ta phóng hỏa, đâu thể không thù không oán”, Triệu Bân bật cười, vừa dứt lời thì tấm vải đen che mặt của hắn cũng bay lên, lộ ra gương mặt thanh tú.

“Ngươi là…!Triệu Bân?”
Lão Đao chăm chú nhìn thẳng, thần sắc lộ vẻ khó tin.

Hắn ta từng nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng chưa từng nghĩ tới thiếu chủ vô dụng của Triệu gia.

Mẹ kiếp, chẳng phải hắn đã đứt mạch rồi ư? Lại có thể tu luyện tiếp à? Đã vậy còn hạ gục được hắn ta.

“Bất ngờ lắm hả?”
Triệu Bân xách kiếm bước lên phía trước, mỉm cười nhìn Lão Đao.

“Hóa ra cô gia của Liễu gia mắt kém”.

Lão Đao cười cười, nhưng không thực sự muốn cười, hắn ta coi thường thiếu chủ vô dụng của Triệu gia quá nên trong đêm khuya thanh vắng được hắn tặng cho một “niềm vui” bất ngờ đây.

“Mắt kém cũng dễ chữa thôi, để ta giúp ngươi mở mắt”.

Triệu Bân cười cười giơ kiếm Long Uyên lên.

“Ngươi…!ngươi muốn giết ta?”
Lão Đao lập tức biến sắc, hắn ta biết quá rõ uy lực từ thanh kiếm của Triệu Bân.

Nếu thứ này chém lên đầu, cho dù hắn ta đạt tới cảnh giới Chân Linh thì vẫn mất mạng thôi.

“Không giết…!giữ lại đón Tết à?”
Triệu Bân thản nhiên đáp, thanh kiếm cũng hạ xuống.

Phụt!
Máu tươi bắn ra, Lão Đao chết ngay tại chỗ, đến chết vẫn còn buồn bực, hết sức buồn bực.

Cái giá cho một mồi lửa quá thảm thiết.

Triệu Bân không hề biến sắc, hắn nhặt tài vật của Lão Đao, sau đó lấy ra thuốc bột hóa thi để hủy thi diệt tích.

Làm xong những thứ này, hắn mới quay người biến mất.

Đến khi xuất hiện lần nữa, hắn đã ở trên đường lớn rồi.

Không ít người tập trung trước cửa hàng binh khí, nhưng ngọn lửa đã được dập tắt, đương nhiên vẫn có tổn thất.

“Liễu gia chơi hay lắm”.

Triệu Bân liếc mắt nhìn về phía Nam, đó chính là hướng của cửa hàng binh khí Liễu gia, dường như dù lẫn trong bóng đêm, hắn vẫn thấy được từng gương mặt xấu xí độc ác.

“Có qua mà không có lại thì thất lễ lắm”.

Triệu Bân thu lại ánh nhìn rồi đi về phía cửa hàng binh khí Triệu gia.

Không cần nóng vội, đợi khi cửa hàng binh khí khai trương, đợi khi lão tử đứng vững, ta cũng sẽ tới nhà ngươi xem thử.

Phóng hỏa đốt nhà ta, Liễu gia cũng phải đổ máu chút chứ.

Ngươi thích chơi chiêu thì ta chơi ngươi tới chết luôn.

Trên đường về, Triệu Bân lôi sổ nợ ra, tính toán rõ mọi sản nghiệp của Liễu gia ở thành Vong Cổ.

Ngày sau, hắn sẽ đi dạo từng cái một.

Cái gì mà cửa hàng binh khí, cái gì mà tửu lầu, cái gì mà tiền trang, cuỗm được thì cuỗm, không cuỗm được thì đập bằng hết mới thôi.

Chương 24: Đến Khích Lệ

Bên trong cửa hàng binh khí Triệu gia đã sáng rực.

Người đứng xem náo nhiệt đã tản đi hết, trước khi rời đi còn không quên bàn tán rôm rả, nói ra toàn những lời châm chọc cười nhạo.

Bên trong cửa hàng có bốn người đang vô cùng bận rộn.

Đó là Triệu Bân, lão Tôn, Dương Đại và Võ Nhị.

Một trận hỏa hoạn lớn đã khiến cho cửa hàng binh khí bị hư hại, nên bọn họ phải sửa chữa lại.

Không biết có làm xong để kịp khai trương vào sáng mai hay không?
“Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại bốc cháy chứ?”
“Là do kẻ khác làm, ta đã tìm thấy các mảnh vụn của pháo”.

“Con mợ nó, thật quá bỉ ổi”.

Dương Đại và Võ Nhị tràn đầy căm phẫn, mắng chửi không ngừng, cũng may là kịp thời cứu được, nếu không, toàn bộ cửa hàng binh khí đã bị đốt thành tro rồi.

“Cũng may là tổn thất không quá lớn”.

Lão Tôn thầm nhủ, mặc dù cửa hàng bị hư hại nhưng vũ khí vẫn còn, đây là tất cả vốn liếng của bọn họ.

Nghĩ đoạn, ông ấy lại liếc nhìn sang Triệu Bân, thiếu gia thực sự rất bình tĩnh, tựa hồ như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.

“Tới tửu lầu trước?”

“Không, tới tiền trang trước đi, có nhiều bạc”.

“Hừm…!đúng”.

Triệu Bân vừa dọn dẹp vừa lẩm bẩm, tửu lầu và tiền trang mà hắn vừa nói đến chính là cơ ngơi của Liễu gia, hắn nghĩ mình cũng nên dạo qua đó một chút.

Dàm phóng hỏa đốt cơ ngơi của Triệu gia ta?
Vậy thì ta sẽ cho Liễu gia các ngươi phải đổ máu.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống.

Mới tờ mờ sáng, khi trời còn chưa hửng nắng, mọi người đã nghe thấy tiếng pháo nổ vang cả một góc phố, vô cùng náo nhiệt.

Cửa hàng binh khí Triệu gia đã khai trương.

Từ xa đã thấy trên mặt tiền cửa hàng treo dải lụa đỏ, ngay cả sư tử đá hai bên cũng được treo lụa đỏ.

“Vẫn mở cửa làm ăn à?”
Người đi đường nhướng mày, có không ít người dừng lại thắc mắc, tối hôm qua mới vừa bị cháy, hôm nay sao lại mở cửa rồi!
“Não của cái tên Triệu Bân này có vấn đề rồi sao?”
“Đừng nói vậy chứ, Triệu Bân tuy bị phế nhưng hắn không hề ngu, hắn đã từng làm thiếu chủ của Triệu gia”.

“Nói vậy cũng bằng không, họ có thể tiếp tục mở cửa làm ăn nhưng kết quả cũng sẽ chẳng có gì khác trước đây đâu.

Không phải ta chê bai Triệu gia, nhưng binh khí của nhà hắn thật sự không tốt chút nào”.

“Bàn về binh khí, chẳng phải Liễu gia là nhất hay sao”.

Có rất nhiều người tụ tập lại, bàn tán vô sùng sôi nổi, đứng chen chúc phía trước cửa hàng binh khí để chỉ trỏ chế nhạo, phần lớn đều đứng khoanh tay ra vẻ hiểu biết thời cuộc, chỉ chực chờ xem kịch hay.

“Binh khí mới ra lò đây!”
Tiếng kinh hô khai trương buôn bán đã bắt đầu, chính là do Võ Nhị đang cầm cái chiêng gõ mạnh, hô lên thật lớn.

“Mọi người đi ngang qua, ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ”.

Dương Đại cũng hô lên thật lớn, hắn ta cũng xách một cái chiêng đồng, gõ mạnh theo nhịp.

Triệu Bân cũng đang ở đó.

Ông chủ của cửa hàng binh khí phải phụ trách tạo hình ảnh tốt cho cửa hàng trước mặt khách.

“Mau tránh ra, mau tránh ra”.

Có tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.

Những kẻ vừa quát là hai tên sai vặt nho nhỏ.

Hai tên này tuy chỉ là chân sai vặt nho nhỏ nhưng vô cùng phách lối, quát tháo đám người đứng xem náo nhiệt dạt sang hai bên để mở ra một con đường, cho người phía sau cũng chính là chủ nhân của bọn chúng đi lên phía trước.

Kẻ bước lên trước là một lão già.

Lão già này lại càng phách lối kiêu ngạo hơn, hai tay lão ta chắp sau lưng, mắt nhìn thẳng phía trước, ai không biết có khi còn tưởng rằng lão ta là cao nhân đắc đạo phương nào vừa mới xuống núi.

Vương Đức.

Triệu Bân chỉ cần nhìn thoáng qua là đã nhận ra, lão ta chính là quản lý của cửa hàng binh khí Liễu gia, một con cáo già.

Hắn cũng không ngạc nhiên khi thấy người của Liễu gia ở đây.

Làm ăn cũng có những quy tắc riêng, chẳng hạn như những người làm cùng nghề ít nhiều cũng phải phái người đến chúc mừng, hoặc là mang theo tiền để mua về một ít hàng, xem như là khích lệ.

Đây đều là những quy tắc bất thành văn, một là để thể hiện sự hào phóng, hai là để tạo dựng tên tuổi, và ba là để thể hiện sự cạnh tranh lành mạnh, hòa khí sinh tài, có qua có lại!
Chỉ có điều, Triệu Bân nghĩ lần này người của Liễu gia đến không phải là để khích lệ, mà là để gây hấn.

“Xin chào cô gia”.

Vương Đức đứng từ xa chắp tay, nét mặt trơ tráo, tuy rằng ngoài miệng gọi một tiếng cô gia, nhưng ánh mắt khi nhìn Triệu Bân lại tỏ ra vô cùng khinh thường.

“Có lòng quá”.

Triệu Bân lãnh đạm nói, nét mặt không có biểu cảm gì.

“Nếu đã tới rồi thì hãy so kè binh khí với nhau đi!”
Tự nhiên lại có tiếng la lối từ đâu vang lên, đám người đang đứng xem náo nhiệt cũng bắt đầu xôn xao lần nữa.

“So kè một trận đi!”

Đã có người bắt đầu thì dĩ nhiên sẽ có những người khác hùa theo, dù sao cũng là dịp khai trương cửa hàng binh khí mà không có múa lân sư rồng, vậy thì diễn một màn kịch cho mọi người xem cũng chẳng có gì là sai, bất luận lần này là Liễu gia hay Triệu gia phải chịu mất mặt thì những người đứng xem vẫn sẽ rất hứng thú.

Xem kịch mà, bọn họ có phải chịu ảnh hưởng gì đâu!
“Còn phải hỏi thử xem cô gia có đồng ý không?”
Vương Đức bật cười giễu cợt, mục đích của lão ta tới đây là để gây hấn, bây giờ lại có người thay lão ta làm ầm ĩ, vậy thì còn chờ gì nữa mà không ra tay, đập phá cho nhanh rồi rời đi thôi.

“Nếu không dám thì nhận thua đi”.

Hai tên sai vặt của Liễu gia liếc mắt nhìn Triệu Bân, là kẻ tôi tớ mà còn kiêu ngạo hơn cả chủ nhân.

“Phải so chứ!”
Triệu Bân nhún vai, thản nhiên nói.

Keng!
Triệu Bân vừa nói xong thì liền nhìn thấy Vương Đức rút kiếm ra, lúc lão ta rút kiếm ra, âm thanh của kiếm ma sát với vỏ kiếm vang lên khá chói tai.

Thanh kiếm của lão ta là một thanh kiếm bạc toát ra ánh sáng chói lọi khiến cho người ta phải chói mắt, mặc dù người của Liễu gia chẳng ra gì, nhưng binh khí của bọn họ đúng là tốt nhất ở thành Vong Cổ này.

“Đây là kiếm Hàn Sương”, Vương Đức nói, rồi khinh thường bổ sung thêm một câu: “Nó là thanh kiếm tệ nhất của cửa hàng binh khí Liễu gia ta”.

Lời này vừa nói ra, những người đứng xem trên phố liền cười mỉa, lão già này đúng là vừa nói ra một câu chí mạng.

Thử nghĩ mà xem, nếu như lão ta có thể dùng thanh kiếm tệ nhất của cửa hàng binh khí Liễu gia đánh bại binh khí của cửa hàng binh khí Triệu gia, thì rõ ràng sẽ có thể gây ra sự đả kích lớn nhất đối với

Chương 25: Chẳng Lẽ Có Luyện Khí Sư

Nói thế nào nhỉ, thoạt nhìn thì ai cũng tưởng thanh kiếm kia là một cái que cời lửa đã gỉ sét đen xì.

Vương Đức liếc nhìn nó, suýt chút nữa đã bật cười.

Một thứ xấu xí như vậy mà Triệu gia cũng dám lấy ra, đúng là không biết xấu hổ, theo như lão ta thấy thì thanh kiếm đó chẳng có chút tính khiêu khích nào.

“Thanh kiếm này…!tên là Ô Nhạc”.

Lão Tôn bước ra, lấy thanh kiếm từ tay của Võ Nhị.

Rất rõ ràng, ông ấy sẽ là người dùng thanh kiếm này để đấu với Vương Đức.

“Vương huynh, mời”.

Lão Tôn cầm kiếm đứng sừng sững.

“Rác rưởi”.

Vương Đức không che giấu sự khinh bỉ, cầm kiếm lao tới chém.

Keng!
Lão Tôn cũng không hề yếu, nhanh chóng giương kiếm lên.

Không ai được phép dùng đến chân nguyên.

So kiếm rất đơn giản, muốn xem thanh kiếm nào sắc bén hơn, chỉ cần cho chúng va chạm tại chỗ là có thể phân cao thấp ngay.

Keng! Keng!

Hai thanh kiếm va chạm nhau dưới sự theo dõi của mọi người, ngay khi tiếng kim loại va vào nhau vang lên thì những tia lửa cũng bùng lên dữ dội.

Lão Tôn lùi lại.

Vương Đức cũng vậy.

Thanh kiếm Ô Nhạc của Triệu gia vẫn còn nguyên vẹn, trong khi thanh kiếm Hàn Sương của Liễu gia đã bị đánh bể ra một khoảng hở.

Không sai, nó đã bị đánh bể ra một khoảng hở không nhỏ.

Mọi người đều nhìn thấy những mảnh vỡ của kiếm Hàn Sương bay ra ngoài, tiếng của những mảnh vỡ rơi xuống đất cũng khá rõ ràng.

“Chuyện này…”
Người trên phố sững sờ, chắc chắn là họ không nhìn nhầm, trong trận phân định thắng bại này, kiếm Hàn Sương của Liễu gia đã bại trận, bị kiếm Ô Nhạc của Triệu gia đánh bể.

Đúng như mong đợi.

Triệu Bân xách một bầu rượu, không thèm nhìn tới kết quả, tuy kiếm Hàn Sương kia không tệ, nhưng cũng chẳng phải là thứ gì tinh túy, kiếm Ô Nhạc của hắn mặc dù có vẻ ngoài không ưa nhìn, nhưng chất liệu tạo thành vô cùng tinh túy, không lẫn tạp chất.

“Chuyện này…!làm sao có thể”.

Vương Đức ngẩn người không kịp phản ứng, nhìn thanh kiếm trong tay mình mà không thể tin nổi, khoảng hở của thanh kiếm bị đánh vỡ lúc này trông vô cùng chói mắt.

“Thanh kiếm đó nhất định không phải của Triệu gia các ngươi, nhất định là các ngươi đã mượn ở nơi khác để che mắt mọi người”.

Đám sai vặt của Liễu gia quát lên, mấy tên này không hề ngu, cũng không phải là không có khả năng Triệu gia đi mượn kiếm để giữ thể diện.

“Nếu các ngươi nghĩ như vậy thì cứ vào trong mà chọn thử xem có món nào tệ hơn không”.

Triệu Bân vẫn thản nhiên nói.

Vương Đức hừ lạnh một tiếng, vội vàng tiến vào trong, muốn tìm ra được chút manh mối.

Một hồi lâu cũng không thấy lão ta trở ra.

Cho tới khi lão ta trở ra, lão ta thật sự cảm thấy rất nhục nhã, lão ta cũng là quản lý của một cửa hàng binh khí, đã từng duyệt qua vô số binh khí chất lượng khác nhau, lão ta có thể tự nhìn ra được binh khí của Triệu gia quả thực phi phàm, thanh kiếm Ô Nhạc mà Võ Nhị lấy ra kia đúng là thứ hàng kém nhất trong số này.

Ngay cả thanh kiếm tệ nhất mà kiếm Hàn Sương của lão ta cũng không thể chống đỡ nổi, nếu như Triệu gia lấy ra những món khác, lão ta chắc chắn sẽ còn thất bại thảm hại hơn.

Bất ngờ, thật quá mức bất ngờ.

Cứ tưởng là toàn thắng, ai mà ngờ Triệu gia lại đào được ở đâu nhiều binh khí tốt đến như vậy.

“Không chọn được món nào tệ hơn sao?”
Lão Tôn khoanh tay liếc nhìn Vương Đức, sự phách lối ngạo mạn lúc đầu của Vương Đức đã xẹp xuống từ lúc nào.

“Bọn ta thực sự không thể tìm thấy món nào tệ hơn nữa”, Võ Nhị thành thật nói.

“Hay là bọn ta đi tìm một cái que cời lửa thật đi?”
Dương Đại cũng nhịn cười, trịnh trọng nói.

“Họ đang nói cái gì vậy?”
Đám người trên phố nhướng mày, già trẻ ba người này đang nói như hát, kẻ tung người hứng vô cùng nhịp nhàng.

Triệu Bân không thèm nhìn, chỉ ngẩng đầu uống một ngụm rượu.

So kè binh khí hả, muốn so nữa thì cứ tới đây! Ta chưa lấy ra kiếm Long Uyên là đã chừa mặt mũi cho các ngươi lắm rồi.

“Đi”.

Vương Đức phất áo choàng, ảo não rời đi, nét mặt già nua xanh mét, hôm nay đi gây hấn chẳng những không được ít lợi gì, mà còn phải chịu nhục nhã quay về.

“Chỉ vậy mà đã…!đi rồi?”
Người trên phố cảm thấy mơ mơ hồ hồ, so binh khí mới vậy mà đã xong rồi sao!
“Năm mươi lượng một món, giảm giá hai phần mười cho những người có mặt ở đây!”
Lão Tôn vừa nói vừa cười.

Lão Tôn vừa dứt lời, đã thấy một người đàn ông trung niên bước vào cửa hàng binh khí Triệu gia, người này cũng là một người có mắt nhìn hàng tốt, hơn nữa dáng vẻ ảo não khi rời đi của Vương Đức chính là bằng chứng tốt nhất cho chất lượng binh khí của chỗ này.

Mà người bước vào cũng không chỉ có một mình ông ta.

Chỉ trong chớp mắt, có vô số người cũng bước theo vào bên trong cửa hàng.

Đập vào mắt bọn họ là đống vũ khí bày la liệt đầy các kệ hàng, mười tám loại vũ khí món nào cũng có, lại có không ít món phát sáng rực rỡ, đúng là chỉ cần tùy tiện chọn đại một món cũng có thể chọn trúng hàng thượng phẩm.

“Đao tốt”.

“Bốn mươi lượng, ta muốn mua thanh kiếm này”.

“Ta rất thích cây thương này”.

Ngay lập tức, bên trong cửa hàng trở nên vô cùng nhộn nhịp, đủ mọi loại người đã xuất hiện.

Tin tức bùng nổ và càng lúc càng có nhiều người kéo đến hơn.

Phố lớn náo nhiệt nay lại càng náo nhiệt hơn nữa, hàng dài người đổ xô chen chúc vào cửa hàng binh khí Triệu gia.

“Thiếu gia, cửa hàng binh khí này cuối cùng đã giữ được rồi”.

Lão Tôn vừa thu tiền vừa xuýt xoa, dường như đã trẻ lại không ít tuổi.

“Nguyện ông nội trên trời có linh thiêng”.

Triệu Bân cười nói, ánh mắt sáng ngời, hắn không chỉ phải giữ lại được cửa hàng binh khí, mà còn phải giữ được thể diện của Triệu gia, sự nhục nhã mà hắn từng chịu đựng, hắn sẽ từng bước trả lại cho kẻ thù gấp trăm lần.

“Làm sao có thể”.

Tại cửa hàng binh khí Liễu gia, Liễu Thương Hải đang cảm thấy vô cùng nhục nhã! Vốn tưởng rằng lần này có thể tới làm nhục Triệu gia, nhưng ai mà ngờ được mọi chuyện lại trở thành như vậy, lão ta lại đi tự đập nát thanh danh của cửa hàng nhà mình.

So bính khí, Liễu gia của lão ta đã đại bại.

Nếu chuyện này mà bị báo cáo lên gia tộc, thì lão ta sẽ khó tránh khỏi bị quở trách, trở thành kẻ vô dụng của Liễu gia.

“Khắp phòng đều là binh khí tốt”.

Vương Đức thấp giọng nói nhỏ, đừng tưởng rằng Lưu Thương Hải có tu vi thấp mà xem thường, xét về mức độ tàn nhẫn thì không ai có thể qua mặt được lão ta.

“Chẳng lẽ bên đó có luyện khí sư?”
Bên cạnh có người nhắc nhở lão ta.

“Lão Đao đâu?”
Hôm qua Liễu Thương Hải bảo hắn ta đi phóng hỏa, vậy mà hôm nay vẫn chưa thấy về, lạc con mẹ nó đường rồi hay sao?
“Chẳng có tin tức gì của hắn ta cả”.

“Tìm hắn đi”, Liễu Thương Hải tức giận nói: “Còn nữa, nhanh chóng điều tra cửa hàng binh khí Triệu gia cho ta!”

Chương 26: Kinh Doanh Phát Đạt

“Sao cơ, Liễu gia đọ kiếm, bại rồi?” Thành Vong Cổ vào buổi sáng sớm vẫn rất phồn hoa.

Cảnh phồn hoa này được thêm vài nét náo nhiệt vì một trận đọ kiếm, cả con đường đều đang bàn tán.

“Thật hay đùa thế”.

“Ta tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ lại là giả?”
“Kinh thế cơ à?”
Lời bàn tán rất nhiều, liên tục không ngớt, chủ yếu vì đông người, ai cũng đang nói về điều này.

“Mau mau, cửa hàng binh khí Liễu gia mở cửa rồi”.

Giữa những lời bàn tán, một tiếng hô vang lên.

Thế nhưng, cảnh tượng ào ào lao tới của ngày trước đã không tái diễn vào hôm nay, cũng không ai hô hào đòi tranh giành nữa.

Người đâu hết rồi? Chạy đi đâu hết rồi?
Hiển nhiên, họ chạy sang cửa hàng binh khí Triệu gia hết rồi.

Hai bên đều có vũ khí tốt, nhưng bên Triệu gia rẻ hơn, đã vậy phẩm cấp còn cao hơn, chỉ có kẻ ngốc mới mua bên Liễu gia, ai cũng hổ báo dữ dằn cả.

“Hôm nay không mua thì ngày mai sẽ hết đấy”.

Đến lúc này rồi nhưng đám nô bộc ở cửa hàng binh khí Liễu gia vẫn còn vênh váo tự đắc mà hô hào vang dội.

“Mua cái đầu ngươi!”
Đám người võ tu đáp lại như vậy, rất sắc bén, âm lượng cũng rất to.

Mẹ kiếp, họ đã muốn mắng từ lâu rồi! Đọ kiếm đã thua mà còn tỏ thái độ khó chịu, chẳng ai muốn chiều chuộng các ngươi nữa đâu.

Cũng phải, trước kia họ chạy tới Liễu gia mua binh khí vì không còn cách nào khác, bao nhiêu binh khí tốt bị gia đình này lũng đoạn cả rồi.

Bây giờ tình thế đã khác, họ có thêm lựa chọn, thái độ tốt mà binh khí cũng tốt, ai bị ngốc mới tới Liễu gia.

Hay lắm! Một tiếng hô hào chẳng lôi kéo được ai mà còn rước thêm một trận mắng chửi, đúng là xấu hổ ghê.

Khung cảnh trông khá châm biếm.

Cùng là cửa hàng binh khí, Liễu gia không ai ngó ngàng, Triệu gia đông vui tấp nập, sự đối lập quá rõ ràng.

“Được, được lắm”.

Trên lầu gác, Liễu Thương Hải nghiến răng kèn kẹt, không những mất mặt mà đến cả chuyện làm ăn cũng bị cướp mất.

“Hai phần, tất cả giảm giá hai phần”.

Trước cửa hàng binh khí Triệu gia, Võ Nhị xách theo chiêng đồng, dõng dạc hô lên.

Không cần hắn ta hô hào thì dòng người vẫn cuồn cuộn không dứt, đúng thật là, ngày thường không ai đếm xỉa tới còn hôm nay thì làm ăn quá mức phát đạt, không còn lời gì để nói.

Trong cửa hàng, Triệu Bân sắm vai đại chưởng quỹ, đâu ra đấy, hắn chỉ cần thu tiền là xong, bạc tiền nhiều lắm.

“Chuẩn bị xuất chiêu thế nào đây!”
Triệu Bân thầm nghĩ, việc làm ăn bị cướp mất rồi, đương nhiên bên phía Liễu gia không thể ngồi yên được.

Cứ đợi mà xem!
Không đầy ba ngày, chắc chắn chúng sẽ giở trò.

Ví dụ như hạ giá bán binh khí, dùng cách này để cạnh tranh ác ý, cũng là chuyện mà người trong giới thường làm.

Ngoài ra chắc chắn còn cách khác độc địa hơn, ví dụ như mua hết sạch binh khí của nhà hắn để lũng đoạn thị trường.

Khả năng tài chính của Liễu gia hoàn toàn có thể làm được điều này, nhưng không biết Liễu Thương Hải có đủ hào phóng đến thế không, dù sao thì khoản chi này không hề nhỏ, không chỉ đơn giản là vài trăm lượng bạc đâu.

Thế nên, hắn phải chuẩn bị từ sớm.

“Phải chăng đêm nay ta nên ra ngoài đi dạo nhỉ”.

Triệu Bân sờ cằm.

Quầy thuốc của Liễu gia, có biết bao nhiêu dược liệu, tiền trang của Liễu gia, có biết bao nhiêu ngân lượng, để đó cũng mốc thôi.

“Thiếu gia Triệu gia?”
Hắn đang nghĩ ngợi thì thấy một đại hán râu ria xồm xoàm đứng trước quầy, đang nhìn hắn mà cười khà khà.

Triệu Bân lập tức dừng suy nghĩ.

Hắn biết đại hán này, gã từng mua binh khí ở Liễu gia.

Hắn nhớ gã có một thanh đao đầu quỷ, hắn từng mượn để xem thử.

“Đao này, có thể rẻ hơn được không.”
Đại hán râu ria xồm xoàm cười khà khà, chỉ vào thanh đại đao trong lòng mình.

Gã vừa mới chọn được nó từ cửa hàng binh khí Triệu gia, phẩm cấp chắc chắn cao hơn đao của gã, thế nên, gã muốn đổi một thanh đao tốt hơn.

“Không mang đủ tiền hả?”, Triệu Bân cười.

“Không đủ lắm!”, đại hán khá lúng túng, hôm đó dốc hết tiền bạc trong nhà mới mua được một thanh đao ở cửa hàng binh khí Liễu gia, bây giờ đâu còn tiền nữa.

“Có thể lấy binh khí của ngươi ra đổi”.

Triệu Bân cười cười, nên làm thế này mới đúng, từ đó đổi lấy binh khí thành phẩm.

Đổi xong, hắn đem về tôi luyện một phen là có thể đem ra bán lần hai, vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm công sức.

“Ta đợi mỗi câu này thôi đấy”.

Đại hán râu ria xồm xoàm bật cười, đặt thanh đao đầu quỷ của mình lên quầy tính tiền, nghe “keng” một tiếng.

“Đao này cộng thêm mười lượng nữa là có thể mang đao của nhà ta đi”, Triệu Bân định giá.

“Ta mua đao này hết năm mươi lượng đấy”.

Đại hán râu xồm bĩu môi.

“Đao với đao có sự khác biệt mà”.

Triệu Bân cười cười, bắt đầu giở trò lừa bịp, người làm kinh doanh chỉ chú trọng kinh doanh, nếu có thể kiếm được nhiều tiền thì tội gì phải kiếm ít.

“Nếu vậy thì hôm khác ta tới”.

Đại hán râu xồm ho khan, quay người đi luôn, thực sự hết tiền rồi, mười lượng bạc cũng không phải con số nhỏ.

“Ngày mai sẽ là năm mươi lượng đấy”.

Triệu Bân đứng dậy, vươn vai một cái.

“Đừng mà!”
Đại hán vừa mới đi đã quay lại.

“Không có tiền thì đổi phương pháp khác”, Triệu Bân ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cho đại hán tiến gần hơn: “Ta cần binh khí thành phẩm, không cần biết là loại phẩm cấp nào, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, đương nhiên là bỏ tiền ra mua chứ không xin xỏ”.

“Nhà ngươi bán binh khí mà, sao còn mua binh khí nữa”, đại hán gãi đầu, không hiểu được uẩn khúc bên trong.

“Ngươi cứ nói xem có hay không”.

“Có chứ”.

“Thế này đi, ngươi để đao của ngươi lại, cầm đao của nhà ta đi, không cần thêm tiền!”, Triệu Bân xua tay: “Lát nữa tìm được binh khí thì đưa đến đây, càng nhiều càng tốt”.

“Ngươi không sợ ta chạy mất à?”
Đại hán nhanh nhẹn cầm lấy thanh đao, sợ Triệu Bân đổi ý.

“Có tiền để kiếm, ngươi nỡ chạy à?”
Triệu Bân tiện tay nhấc bình rượu lên.

“Được ngay!”
Đại hán cười khà khà, ôm đao đi mất, thỉnh thoảng còn hà hơi một cái, lấy vạt áo lau lau.

Cùng là đao mà quả thực khác biệt thật, so với đao của Liễu gia, thanh đao này bá đạo hơn hẳn.

“Đi tìm binh khí”.

Đại hán chân tay nhanh nhẹn, tìm chỗ thu mua binh khí.

Thiếu gia Triệu gia nói rồi, không cần biết phẩm chất thế nào, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, đã vậy còn có bạc.

Thế này là có thể phát đạt đây.

Bỏ tiền ra thu mua rồi bán cho Triệu Bân với giá cao hơn chút, có thể kiếm được ít chênh lệch.

Ừm… đáng tin đấy.

“Đùa gì chứ, ta kiếm được nhiều hơn ngươi”.

Trước quầy tính tiền, Triệu Bân quá cơ trí, binh khí thành phẩm chỉ cần tôi luyện một phen thì giá cả sẽ đội lên gấp nhiều lần.

Hắn có đầu óc làm kinh doanh lắm.

Thu mua binh khí thành phẩm.

Dòng quy định này nhanh chóng được bày ra.

Hắn không theo đúng nghề nên phải nhờ người khác thu mua binh khí thành phẩm giúp hắn, xin chớ coi thường những người này, họ có nhiều nguồn lắm đấy.

Ngày sau sẽ phải đánh trận lâu dài với Liễu gia, cần phải đảm bảo về nguồn hàng!
“Ta nghĩ rằng ngươi làm thương nhân hợp hơn võ tu đấy, ngươi thấy sao?”
Nguyệt Thần tỉnh giấc, liếc mắt nhìn Triệu Bân.

“Không có tiền thì đâu mua được tài nguyên để tu luyện chớ”.

Triệu Bân cười khà khà, hắn không hứng thú với việc làm thương nhân, chứ tiền bạc lại là thứ tốt! Gặp được bảo bối mà không có tiền mua thì xấu hổ lắm.

Chẳng hề sai!
Nguyệt Thần không nói gì, nhưng thần thái đã nói thay tất cả.

Đã bảo rồi mà! Người từng làm thiếu chủ, đầu óc tốt lắm! Tiền nong không thành vấn đề, chủ yếu là võ tu nào cũng thiếu tài nguyên tu luyện.

Triệu Bân đã đứng dậy, quay về tiểu viện.

Cửa hàng binh khí khai trương, coi như đã vững vàng.

Một chưởng quỹ như hắn chỉ xuất hiện cho có lệ, nên tìm chỗ nào đó tu luyện rồi.

Nếu muốn làm Liễu gia lung lay thì thế này còn lâu mới đủ, thực lực mới là vương đạo.

Răng rắc! Răng rắc!
Lại là luyện thể, tiếng xương cốt va chạm với nhau vang lên không ngớt.

Bây giờ hắn đã quen với đau đớn rồi.

Poc!
Trước khi màn đêm ập xuống, âm thanh này lại vang lên, hắn vốn ở cảnh giới Ngưng Nguyên tầng thứ năm, giờ đây mạnh mẽ tiến vào tầng thứ sáu.

Ưm!
Khoảnh khắc ấy, hắn bỗng “hừ” một tiếng, chỉ thấy đầu óc đau đớn, đau đến mức đầu như muốn nứt ra.

Trong lúc hoảng hốt, dường như hắn nhìn thấy một bóng người, cực kỳ mơ hồ, thậm chí còn xa xôi hơn cả trong mơ.

“Phen này thú vị rồi đây!”
Nguyện Thần chống cằm bằng một tay, lầm bầm một mình.

Cô ta ở trong ý thức của Triệu Bân, Triệu Bân nhìn thấy thứ gì, cô ta cũng thấy được.

Tiếc rằng, cô ta cũng chỉ thấy được một khoảnh khắc mơ hồ, bóng người ấy thực sự quá xa xưa.

“Làm sao thế này!”
Triệu Bân

Chương 27: Đi Ăn Trộm

Trăng sáng chiếu rọi, Triệu Bân đi ra khỏi phòng, tay cầm một cái túi, mặc bộ đồ đi đêm.

Tiểu viện không có ai, nói cách khác, lão Tôn, Dương Đại và Võ Nhị còn đang ở trong cửa hàng binh khí.

Đứng ở nơi xa còn nghe thấy tiếng bàn tính, rõ ràng là lão Tôn đang đếm tiền.

Hôm nay quán làm ăn phát đạt, có trời mới biết được là đã bán ra bao nhiêu binh khí, cũng có trời mới biết được là nhận vào bao nhiêu binh khí, cho nên phải tính toán cho chuẩn.

“Thiếu gia”.

Thấy Triệu Bân, lão Tôn vội vàng đứng dậy.

“Thu vào nhiều không?”
Triệu Bân cười hỏi.

“Danh mục dài lắm”.

Lão Tôn đưa sổ sách cho Triệu Bân.

Triệu Bân nhận lấy.

Hắn quét mắt qua, ái chà, con số này thích mắt thật đấy, ra ra vào vào những hơn năm ngàn lượng, ba năm trước cửa hàng binh khí còn chưa kiếm được nhiều vậy.

“Thiếu gia đếm đi ạ”.

Lão Tôn ôm hộp gỗ chìa ra, bên trong toàn là ngân lượng và ngân phiếu.

“Ông cứ đếm là được rồi”.

Triệu Bân cười nói, lấy ra ba đĩnh vàng rồi đưa cho mỗi người một đĩnh.

“Cảm ơn thiếu gia, hehe”.

“Ngủ sớm đi, ta ra ngoài một chuyến”.

Triệu Bân nói rồi đi ra khỏi phòng.

Ánh trăng hôm nay hơi tối.

Hắn đi vào góc đường, lúc quay ra thì cả người đã mặc đồ đen, vải đen che mặt.

Đêm tối, đường không bóng người, chỉ có một hai tên say rượu cầm bình rượu đi liêu xiêu, thỉnh thoảng lại ợ một tiếng rồi chửi đổng lên.

Triệu Bân như u linh vọt qua.

Hắn trốn ở một góc tường, lén nhìn qua tòa nhà đối diện.

Tòa nhà này cực kỳ xa hoa, trước cửa trang trí cực kỳ lộng lẫy, biển hiệu “tiền trang” chói mắt.

Đó chính là tiền trang của Liễu gia ở thành Vong Cổ, có lịch sử hàng trăm năm, được đảm bảo an toàn tuyệt đối.

Hiện giờ lại kéo quan hệ được với Thiên Tông, nên càng có thêm một lớp bảo hiểm.

Tình hình buôn bán nơi này chắc phải gấp bội năm trước, không ai biết được trong đó có bao nhiêu tiền và bảo vật.

Triệu Bân đột ngột độn thổ.

Hắn đã chọn được điểm dừng rồi, sau đó lẻn vào tiền trang.

Tiền trang rộng lớn vô cùng, ngoại trừ cửa lớn bên ngoài ra thì bên trong còn có một tiểu viện, có thể được coi là biệt uyển.

Tiền trang mà! Đương nhiên phải có binh sĩ canh gác chứ.

Nhìn lên trên, quân đi tuần mang theo đao, quét ngang quét dọc, muốn xông vào thì phải chuẩn bị bị tiêu diệt ngay tại chỗ, vì đến cảnh giới Huyền Dương còn không dám xông vào nữa là.

Đương nhiên đây cũng chỉ là bề ngoài mà thôi.

Có trời mới biết bên dưới có bao nhiêu cơ quan, một khi đạp phải thì chắc chắn sẽ rút dây động rừng.

Liễu gia thật ra khá chuyên nghiệp trong việc phòng hộ.

“Tú Nhi”.

Triệu Bân gọi nhỏ.

“Hai tên cảnh giới Huyền Dương”.

“Một tên ở tòa lầu phía Đông Nam, một tên ở căn phòng Tây Bắc, đã ngủ say”.

Nguyệt Thần lười biếng nằm trên mặt trăng, nói rất tùy ý, nếu không có Nguyệt Thần thì cho Triệu Bân mười lá gan hắn cũng không dám chạy vào đây.

Thuật chạy trốn huyền diệu thật, nhưng không phải là vô địch.

Có chân nguyên dao động thì dù có ở dưới đất thì vẫn có thể bắt được cảnh giới Huyền Dương.

Tóm lại là có 100 cách để ép ngươi ra được.

“Bạc ở đâu?”
Triệu Bân nhìn quanh, hỏi.

“Địa cung”.

Nguyệt Thần hỏi gì đáp nấy, ngáp một cái, còn chỉ một hướng cho Triệu Bân.

Vốn cô ta không định tham gia vào chuyện này.

Nhưng cô ta lại khá có hứng với việc trộm cắp! Lúc cô ta lớn cỡ Triệu Bân thì cũng không an phận, thường xuyên đi trộm đồ, bảo bối ở nơi nào cô ta cũng rõ.

“Được thôi!”
Triệu Bân hiểu ý, cẩn thận đi về phía trước.

Hai người ăn ý vô cùng.

Nguyệt Thần dẫn đường, Triệu Bân lẻn vào, cũng may có chỉ dẫn của cô ta, nếu không Triệu Bân sẽ động vào rất nhiều cơ quan mất.

Không bao lâu sau là đến địa cung.

Nói là địa cung, nhưng cũng không chuẩn lắm, gọi nó là địa thất thì chính xác hơn.

Tuy nó không lớn nhưng được bảo vệ rất nghiêm ngặt.

Có cửa đá chặn lại, trước cửa đá còn có hai thị vệ cầm đao đứng hai bên trái phải.

Nếu bị chặn lại thì sẽ bị đánh một trận tơi tả.

Với hai tên này, Triệu Bân không hứng thú gì mấy.

Hắn chỉ hứng thú với địa cung thôi.

Tiền bạc của tiền trang chắc chắn là ở đó, hắn muốn dùng thuật bỏ trốn để đi vào trong nhưng mà địa cung được làm từ loại đá đặc thù, không thể độn thổ đi vào.

Gay thật, đánh ngã hai tên thị vệ kia thì cũng không thể đi vào trong địa cung được mà phải dùng chìa khóa đặc thù mới vào được.

Mà mỗi thị vệ cầm một nửa, thiếu một là không được.

Nếu muốn cưỡng chế mở cửa đá ra thì không được, đến cảnh giới Huyền Dương còn không được mà.

Không thể không nói, hắn đã xem nhẹ Liễu gia quá.

Cửa hàng có lịch sử lâu đời có khác, không thể xem thường.

Ầm!
Trong đầu hắn đột nhiên nảy ra một dòng chữ vàng xếp thành một loại bí pháp.

“Thuật xuyên tường”.

Mắt Triệu Bân sáng lên, ý tại mặt chữ, chính là bí thuật để xuyên tường.

Nó giống thuật chạy trốn, cũng là một loại độn giáp, nghe ông nội nói thì đây là bí thuật đã thất truyền.

“Cô đúng là một kho báu sống mà”.

Triệu Bân cười hề hề, cũng thu lại ánh mắt.

Thuật xuyên tường, hắn đã học xong.

Thiên phú này đúng là kinh người.

Nguyệt Thần đã sớm biết chuyện này, chính vì thế cho nên giờ mới học cũng chẳng hề muộn chút nào.

“Nào, ngủ một lúc”.

Triệu Bân lấy ra một cái bình ngọc, khẽ mở nút chai, một luồng sương mờ tản ra, mang theo mùi hương mê người.

Là mê hương.

Hai tên thị vệ vốn đang ngủ gật, lúc này cũng ngã rầm xuống, đánh một giấc mộng đẹp.

“Xuyên tường”.

Triệu Bân khẽ nhẩm, thi triển thuật xuyên tường.

Mà sau đó lại xảy ra cảnh tượng cực kỳ lúng túng.

Chương 28: Trộm Gặp Trộm

Hắn xuyên được một nửa qua tường, còn một nửa vẫn ở bên người.

Hắn mắc kẹt ở nơi đó, giống hệt như hôm học thuật chạy trốn kia.

Lần đầu thi triển sẽ luôn gượng gạo.

“Vậy là đủ ghê gớm rồi”.

Nguyệt Thần thổn thức, mười mấy hơi thở mà đã lĩnh ngộ được đến vậy rồi, thiên phú của Triệu Bân khiến cô ta rất kinh ngạc.

Nghĩ đến hồi trẻ, cô ta còn mất những nửa canh giờ đấy.

Cho nên không thể khinh thường phàm giới, vì ở đây cũng có yêu nghiệt, Triệu Bân chính là một ví dụ.

“Đừng làm rộn”.

Triệu Bân cười khan, vào thì vào, ở trong thì ở trong, sao lại kẹt ở giữa chứ, thật là quá đáng mà.

Lúc này mà hai tên thị vệ còn thức thì hắn không chết mới lạ.

“Xuyên tường”.

Hắn lại hét lên, cưỡng chế xuyên qua.

Oa!
Trước mặt hắn là một màu vàng chói lọi, bày đầy những rương gỗ nào là vàng, bạc, châu báu, phỉ thúy, tính ra chắc phải hàng trăm ngàn lượng.

Ngoài ra còn có những hộp gỗ nhỏ chứa đầy ngân phiếu, khế ước nhà ở, khế ước đất đai.

Đây mà tiền trang cái gì.

Đây là kho vàng thì có!
“Nhiều tiền thế này tiêu sao hết?”
Triệu Bân tặc lưỡi, nhưng tay cũng không nghỉ mà rút ra một cái bao tải, không phải đựng tiền mà đựng ngân phiếu, chủ yếu trọng lượng nó nhẹ, mà không chiếm nhiều diện tích, cũng dễ mang đi.

Còn vàng bạc châu báu đựng cũng chẳng được bao nhiêu.

Hắn vơ xong ngân phiếu thì đến lượt khế ước nhà đất, có hơn một nửa là người ta đem đi cầm cố, dùng để đổi lấy tiền.

Nếu hắn đem chỗ này đến chợ đen thì chắc chắn sẽ có người mua, còn ai mua xong về tay ai thì hắn không quan tâm.

Có vài thứ đã đi vào chợ đen thì quan phủ khó mà tra ra được.

“Mấy thỏi vàng này đẹp thật”.

Triệu Bân rất kính nghiệp, mang bao tải không nhỏ chút nào.

Quét hết ngân phiếu cùng khế ước nhà đất rồi mà vẫn có thể ném vàng thỏi vào được.

Nói sao nhỉ? Đeo trên vai hơn hai trăm cân đá thì có lẽ là không chạy được, nhưng bảo vác hơn hai trăm cân vàng thỏi thì hắn có thể chạy từ phía Nam thành đến phía Bắc thành mà không bị hụt hơi.

“Không tệ”.

Nguyệt Thần chớp mắt, tay ngứa ngáy vô cùng, cũng muốn xông ra làm một chuyến.

Nếu để cô ta làm thì có lẽ còn vét sạch hơn Triệu Bân nữa cơ.

Cũng thật là, một cô gái xinh đẹp như thế mà trong đầu toàn những thứ gì đâu.

“Nào, lưu lại chút kỷ niệm”.

Bên này, Triệu Bân đã đóng đầy bao tải, liền rút ra một con dấu của Cô Lang dạ hành.

Hắn hà hơi lên con dấu rồi chèn lên hai bên tường một hình con sói.

Ý tứ rất rõ ràng, nói với Liễu gia rằng, phiếu này là do Cô Lang dạ hành làm, dù gì Cô Lang cũng đã chết, sẽ không tra được đến hắn đâu.

Nói trắng ra thì là một cái thế mạng.

“Chờ nhé, chuyến sau ta sẽ đến đón các ngươi”.

Triệu Bân đứng dậy, cầm bao tải lên.

Trước khi đi hắn còn không quên hôn gió với đám ngọc ngà châu báu kia: Các cưng ơi, ta yêu các ngươi lắm cơ.

Nói rồi, hắn lại dùng thuật xuyên tường, thuật trốn thoát, thoải mái đi ra khỏi tiền trang.

Từ đầu đến cuối không ai phát hiện ra hắn cả.

Đi mãi ra xa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Chuyến này đúng là đi du ngoạn trước quỷ môn quan mà.

Bất cứ dấu vết nào cũng có thể bị người khác nhận ra.

Gì mà thuật chạy trốn, bước phong thần, trong mắt cảnh giới Huyền Dương cũng không ra gì hết.

Nói cho cùng thì vẫn là do tu vi hắn quá thấp, bị áp chế bởi cảnh giới cao hơn nên không thể làm gì được.

“Cố lên rồi làm thêm chuyến nữa”, Triệu Bân nhìn sắc trời rồi biến mất.

Khi quay lại cửa hàng binh khí thì đã là đêm muộn.

Hắn từ dưới đất chui lên, còn bảo vật thì bị chôn ở bên dưới.

Hắn lôi một bao tải mới ra, tiền trang nhiều bảo vật thế cơ mà, để lâu sẽ mốc mất, phải lấy ra dùng hộ thôi.

Hắn lại nhảy ra khỏi cửa hàng binh khí.

Trùng hợp là hắn nhìn thấy một người đi ra từ tiệm cầm đồ đối diện, tốc độ không chậm.

Lúc hắn nhìn thấy thì bóng đen kia đã nhảy lên mái nhà rồi.

“Bạn cùng ngành à”.

Triệu Bân không nghĩ nhiều, đuổi theo bóng đen kia.

Nếu là ở cửa hàng khác thì thôi đi, nhưng vấn đề lại là tiệm cầm đồ, là sản nghiệp Triệu gia, nếu mất bảo vật nào thì Triệu gia sẽ tổn thất mất.

Hắn cũng nhảy lên mái hiên, dưới ánh sáng ảm đạm, phía sau hắn có không ít tàn ảnh.

Hắn lại càng thêm lĩnh ngộ về bước phong thần.

Người mặc đồ đen chưa nhận ra, đi ra rất xa rồi mới nghỉ dưới một cây cầu.

Gã lấy ra không ít bảo bối, phần nhiều là châu báu.

“Gặp mặt rồi…!Có nên chia đôi không?”
Triệu Bân đã đến, đi ra từ trong bóng đen, tay còn cầm kiếm Long Uyên.

Đối phương chỉ là cảnh giới Ngưng Nguyên đỉnh phong, không cần đánh lén, hắn vẫn có thể đánh bại như thường.

“Ngươi…!Triệu Bân?”
Người mặc đồ đen thấy thế thì không khỏi sửng sốt.

Gã đương nhiên nhận ra Triệu Bân, người nổi tiếng của thành Vong Cổ.

Nhưng điều khiến gã không thể tin nổi đó là bản thân lại bị Triệu Bân đi theo mà không hề nhận ra.

Vì vậy, chỉ có một loại giải thích: Triệu Bân đã nối lại linh mạch và trở thành võ tu lần nữa.

Buồn cười là cả thành Vong Cổ chẳng ai biết, đều coi hắn là kẻ tàn phế.

Triệu Bân không nói, áp sát từng bước.

Chương 29: Ăn Miếng Trả Miếng

“Ngươi nghĩ mình đi được sao?” Triệu Bân ném kiếm Long Uyên ra, không còn gánh nặng nữa nên thi triển bước phong thần nhanh đến cực điểm, mà tàn ảnh cũng di chuyển liên tục.

“Ngươi…”
Người mặc đồ đen thay đổi sắc mặt, tính chạy đi nhưng đã muộn.

Gã chỉ cảm thấy có bóng dáng vụt qua, gã chưa kịp đứng yên thì Triệu Bân đã đánh vào ngực gã đến mức gẫy không biết bao nhiêu xương ngực.

Gã phun máu ra, ngã lăn xuống đất, cái mặt nạ màu đen cũng bay theo gió, lộ ra mộ gương mặt trắng bệch.

“Người của nhà họ Vương”.

Triệu Bân khẽ híp mắt, nhận ra ngay người này.

Lại một gia tộc khác.

Vương gia có nền tảng không yếu, cũng thuộc gia tộc hạng hai trong thành Vong Cổ, chủ yếu làm về nghề bán dược liệu, có quan hệ rất tốt với Liễu gia.

Mỗi khi bọn họ thiếu tiền thì đều đến tiền trang Liễu gia để mượn.

Chuyện này Liễu Như Nguyệt có nói cho hắn rồi.

Vậy mà giờ chúng dám trộm của Triệu gia cơ đấy.

Vì hôn lễ mà Triệu gia đã mất đi mặt mũi, nhưng cũng không phải ai cũng chọc vào được.

Sắc mặt tên mặc đồ đen trắng bệch, sợ hãi vô cùng.

Gã thật sự đã coi thường Triệu Bân rồi.

Triệu Bân còn ẩn chứa không ít bí mất, đến cảnh giới tầng 9 như gã còn bị đánh bại mà.

“Có muốn trăn trối gì không?”
Triệu Bân lạnh nhạt nói, đi từng bước tới.

Kiếm Long Uyên trong tay hắn có thể đâm đến bất kỳ lúc nào, sắc mặt hắn không có biểu cảm, sát khí nồng đậm.

“Là…!Là thiếu gia phái ta đến trộm, không liên quan gì đến ta hết.

Tên mặc đồ đen nằm dưới đất, vừa ho ra máu lại vừa lấy tay đẩy thân mình lui về sau.

Triệu Bân chưa hỏi thì gã đã nói hết rồi.

Gã đen đủi quá mà, đi trộm đồ lại gặp phải Triệu Bân.

“Vương Dương à, được lắm”.

Triệu Bân lạnh nhạt nói.

Vương Dương này chính là thiếu chủ Vương gia, hắn từng làm thiếu chủ, đương nhiên là nhận ra được.

Phập!
Kiếm Long Uyên rơi xuống, máu tươi chảy ra.

Tên mặc đồ đen quỳ xuống, bị giết ngay tại chỗ.

Tất cả những gì hắn trộm được đều bị Triệu Bân lấy lại, sau đó thì dùng bột hóa thi để tiêu diệt giấu vết.

Làm xong việc, Triệu Bân mới quay người đi.

Hắn không đến tiền trang của Liễu gia mà đến quầy thuốc của Vương gia.

Hừ, phản rồi, dám trộm đồ của Triệu gia ta à.

Đi qua cây cầu, hắn đến phía Nam.

Không lâu sau, một cửa hàng đập vào mắt hắn.

Nhìn cửa thôi cũng thấy có khí thế rồi.

Bốn chữ “quầy thuốc Vương gia” viết nghiêm chỉnh ở trên tấm biển.

Hắn đến quầy thuốc Vương gia trước là vì nhà này không phòng hộ nghiêm cẩn như Liễu gia.

Trộm của nhà này rồi đến Liễu gia sau cũng được.

Chủ yếu là…!tiện đường.

Mà có qua thì phải có lại chứ, bỏ chút máu trước đã.

Hắn độn thổ, đi vào trong.

Mấy tên hộ vệ của nhà họ Vương thật đúng là để làm cảnh mà.

Chúng còn không lên nổi cảnh giới Huyền Dương, mà còn không có tường đá chặn thuật độn thổ chứ.

Lúc đi ra, hắn đã vác theo một bao tải đầy dược liệu quý.

Trước khi đi hắn còn ghim một dấu ấn hình sói lên.

Hắn lại đổ tội cho Cô Lang dạ hành rồi.

Ngoài ra còn có một cái tráp ngọc, bên trong toàn là những loại thảo dược quý hiếm.

Mà nó còn được đóng khóa cẩn thận, ẩn giấu nhiều bí mật.

Qua khe hở còn ngửi thấy một mùi thơm cực kỳ nồng.

Hắn khênh bảo bối về lại cửa hàng binh khí, giấu cho kỹ dược liệu rồi mới đi ra khỏi tiểu viện.

“Kính nghiệp lắm cơ”.

Nguyệt Thần thổn thức, tên này nghiện ăn trộm rồi.

Bên này, Triệu Bân đã đi vào tiệm cầm đồ.

Mà hắn cũng không trộm hay trả đồ gì, mà để lại chỗ hiện trường tác án của tên mặc đồ đen…!một con dấu hình sói.

Là để nói cho quan phủ biết: Triệu gia bọn ta cũng mất đồ rồi, thật là nghe nhìn lẫn lộn.

Lúc quay lại tiền trang, hắn đã quay đầu bước đi, vì lần này trong tiền trang đã đèn đuốc sáng trưng.

Từ phía xa đã thấy mấy chiếc xe ngựa, trên xe ngựa là những rương gỗ chứa đầy bạc, chắc là đã có người đến đây gửi tiền.

Mà số tiền này hơn phân nửa là tiền bẩn, nếu không cũng sẽ không đi vào nửa đêm.

Chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là kho vàng dưới địa cung của Liễu gia mà mở ra, phát hiện bị mất cắp thì hắn không thể nào đi trộm thêm lần nữa được.

“Cũng may ta quẹo qua Vương gia”.

Trên đường về, Triệu Bân than khẽ, nếu không thì hắn đã gặp rắc rối rồi.

“Khốn kiếp”. Mê Đọc Truyện Đêm Khuya

Không lâu sau, hắn đã nghe tiếng hét giận giữ truyền ra từ tiền trang Liễu gia.

Giống như những gì hắn dự liệu, đã phát hiện mất cắp.

Mà hai tên cảnh giới Huyền Dương kia chắc bị phạt đến điên rồi? Nhìn dấu ấn hình sói kia thì Cô Lang dạ hành khả năng cũng đang bị hỏi thăm đến mấy trăm lần.

Sau khi kiểm kê xong, hai tên cảnh giới Huyền Dương kia thiếu chút nữa thì ngất tại chỗ vì mất nhiều quá.

Bạc không tính, vàng không nói làm gì, nhưng ngân phiếu và khế ước nhà đất cũng đủ nhiều rồi.

Chuyện này quá lớn, kinh động cả Liễu gia, cũng kinh động cả Liễu Thương Không cùng nhóm trưởng lão Liễu gia.

Bọn chúng phi ngựa tới ầm ầm cả khu phố.

Triệu Bân trốn trong cửa hàng binh khí, cách một cánh cửa nhìn ra ngoài, thấy Liễu Thương Không.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy lão ta từ sau đêm hôm đó.

Hửm?
Liễu Thương Không đi rất xa rồi nhưng vẫn quay lại nhìn.

Lão ta cảm thấy có đôi mắt nào đang nhìn mình chằm chằm.

Lực cảm ứng của cảnh giới Huyền Dương vẫn không tệ, nhưng vì chuyện ở tiền trang lớn hơn nên lão ta không thăm dò sâu hơn nữa.

“Không vội, giờ mới bắt đầu mà”.

Triệu Bân cười khẩy, quay người rời đi.

Về đến phòng, hắn khóa cửa lại, lấy ra tráp ngọc đựng dược liệu của nhà họ Vương.

Hắn chong đèn lên, lật qua lật lại để xem.

Chương 30: Hạt Giống Tạo Hóa

Trộm được về rồi nhưng lại mở không ra.

Vì tráp ngọc này có đường vân khóa bí mật.

Những đường vân cổ xưa đều ứng với một chữ mà chỉ người nhà họ Vương mới đọc được.

Nói trắng ra thì phải có cuốn mật mã riêng mới mở được vân khóa bí mật ra.

Nếu cố cưỡng chế mở ra thì vật bên trong sẽ bị tổn tại.

“Tú Nhi, cô đọc được không?”
“Cần gì có đọc được hay không?”
Nguyệt Thần lãnh đạm nói, cô ta nhìn xuyên qua được kết cấu vân khóa bí mật kia thì cần gì mật mã nữa.

Cô nàng này đúng là cái gì cũng biết.

Dưới sự chỉ dẫn của cô ta, Triệu Bân đã mở được khóa ra.

Lúc mở tráp ngọc ra, ánh sáng tỏa ra khắp nơi.

Hóa ra thứ đặt trong tráp ngọc không phải thảo dược mà là một chuỗi tràng hạt, nhìn có vẻ như tràng hạt nhà phật, nhưng lại có mùi thuốc nồng đậm.

“Ái chà, làm ta bất ngờ đấy”.

Nhìn tràng hạt, Nguyệt Thần híp mắt lại.

Rõ ràng là một bảo bối, nhưng lúng túng là lúc trước cô ta không nhận ra, đến khi tận mắt nhìn thấy thì mới biết là tràng hạt.

Cũng tại chút ý thức tàn này của cô ta thiếu lực cảm ứng nên nhìn nhầm.

“Sao lại là tràng hạt chứ?”
Triệu Bân ho khan, nhìn tràng hạt, cứ tưởng là thảo dược quý hiếm gì cơ.

“Nó còn quý hơn cả thảo dược đấy”.

“Vậy à?”
Sắc mặt Triệu Bân thay đổi siêu nhanh, Nguyệt Thần vừa nói xong thì hắn đã cầm chuỗi tràng hạt lên hà hơi vào, lại còn bắt đầu lần tràng hạt.

“Viên thứ ba từ dưới lên, lấy nó ra đi”, Nguyệt Thần nói, ngữ điệu chậm rãi.

Triệu Bân làm theo, lấy hạt đó ra, cũng chỉ to cỡ đầu ngón tay cái, màu đen bóng, đặt trong tay có cảm giác mát lạnh, mà tràn ngập hương vị cổ xưa.

“Nó là một hạt giống”.

Triệu Bân nhướng mày, hai ngón tay sờ tràng hạt, để ra phía trước cây đèn, trợn mắt nhìn.

Ủa, có khác gì tràng hạt đâu!
“Nó là hạt giống của cây thần tạo hóa”, Nguyệt Thần từ từ nói: “Nuốt vào đan điền, nó sẽ mọc rễ, tạo hóa vô hạn”.

Triệu Bân nghe vậy thì nuốt nước bọt khan.

Có chữ “thần” vào là khác hẳn ngay.

Nghe giọng điệu của Nguyệt Thần thì chắc chắn là không tầm thường đâu.

Cây thần tạo hóa này chắc chắn thuộc cấp bậc siêu đẳng.

Triệu Bân không nghĩ nhiều, đem hạt giống tạo hóa vào đan điền, vì thế mà chân nguyên trong đan điền bốc lên cuồn cuộn như sóng.

Mà Triệu Bân đang nhìn chằm chằm hạt giống đó, để xem nó có mọc rễ không.

“Vận may này thật sự quá đáng sợ”.

Nguyệt Thần lẩm bẩm, Triệu Bân may mắn vô cùng, lúc nào cũng vượt qua dự liệu của cô ta.

Một người có đại vận cỡ này mà bồi dưỡng, sau này không phải Phong thần cũng chắc chắn là một yêu nghiệt vạn cổ.

“Cô chắc chắn nó là hạt giống à?”
“Năm trăm năm mọc rễ, năm trăm năm có mầm, năm trăm năm nở hoa, năm trăm năm kết qủa”.

Ừng ực!
Triệu Bân nghe vậy thì thầm nuốt nước bọt, năm trăm năm? Đùa ta à? Dù là cảnh giới Thiên Võ thì cũng không sống nổi năm trăm tuổi đâu mà! Chưa kịp chờ nó mọc rễ thì hắn đã nằm dưới mồ rồi.

“Cho nên, phải cố gắng nâng cao cảnh giới đi”, Nguyệt Thần cười tủm tỉm: “Chỉ cần tu vi đủ cao, tuổi thọ đủ dài thì có thể”.

“Cô đừng có lừa ta đó”.

Triệu Bân thu mắt, lại nhìn qua đan điền, nếu như giảm bớt được năm trăm năm thì hay rồi.

Đêm dần qua đi.

Nhưng thành Vong Cổ thì không hề yên bình như vậy.

Tiền trang của Liễu gia bị mất trộm, mà không chỉ mất một chút đâu.

Bọn họ đã báo lên quan phủ và đang đi tìm tung tích rồi, làm loạn hết cả lên.

Sau đó là đến lượt Vương gia.

Giống hệt Liễu gia, Vương gia không chỉ mất dược liệu mà còn mất cả tráp ngọc có hạt tràng bên trong, không phải vật tầm thường.

Sau Vương gia lại là Triệu gia.

Nhưng không thấy Triệu Uyên đâu, ông ấy đang bế quan nên ông chủ tiệm cầm đồ cũng không kinh động đến.

“Tối nay làm sao vậy”.

“Cả ba nhà cùng bị mất trộm, Cô Lang dạ hành kính nghiệp thật đấy, trộm cả ba nhà một lúc”.

“Gan to thật đấy”.

Khắp ngõ ồn ào, không ít người tỉnh dậy, còn chưa kịp đeo giày thì đã chạy ra hóng chuyện rồi.

Mọi người không khỏi bật ngón tay cái với Cô Lang, đúng là gan to bằng trời rồi.

Gây với hai nhà Triệu, Vương không nói, lại còn động vào Liễu gia thì chuyện lớn rồi.

Liễu gia có liên quan đến Thiên Tông, nếu gọi người Thiên Tông đến thì mấy ngàn cây số quanh đây cũng sẽ bị kinh động.

Bên này, Triệu Bân lại ngủ say.

Đây là hôm đầu tiên hắn ngủ ngon đến vậy sau những ngày vừa rồi.

Hôm sau.

Trời còn chưa sáng thì hắn đã tỉnh rồi.

Triệu Bân duỗi eo, tinh thần sảng khoái.

“Tú Nhi, tối qua ta mơ thấy cô là sao nhỉ”.

“Rồi sao?”

“Thấy cô truyền lại trọn vẹn độn giáp cho ta”.

“Rồi sao?”
“Rồi thì cô biến giấc mơ của ta thành hiện thực đi! Đem thuật độn giáp kia truyền cho ta hết!”
“Được thôi”.

Nguyệt Thần không nói nhiều, phất tay luôn.

Sau đó bao trùm xuống không phải là một thứ ánh sáng vàng mà là một màu vàng mênh mông.

Kỳ môn độn giáp à! Nó không chỉ có mỗi bí thuật đâu, thuật chạy trốn và thuật xuyên tường cũng chỉ là một trong nhiều món thôi.

Toàn bộ bí thuật mà truyền ra thì sẽ là những ánh sáng vàng hội tụ, cho nên mới thành một màu vàng mênh mông đó! Cảnh tượng đó chấn động vô cùng.

Nguyệt Thần lại nhìn sang Triệu Bân, thấy hắn đã ngất đi, cả người còn run rẩy, khóe mắt, miệng và lỗ tai lỗ mũi đều đang chảy máu.

Cũng đúng thôi, chỉ trách lượng thông tin quá lớn, vượt qua sự chịu đựng của hắn, không học kịp kỳ môn độn giáp, tinh thần có hơi sụp đổ.

Chuyện này cũng dễ lí giải, truyền một loại bí thuật giống như gãi ngứa vây, nếu truyền toàn bộ thì chính là lấy gậy cào loạn lên, xông thẳng lên đầu, cảm giác không còn thoải mái nữa.

Nguyệt Thần không hổ là thần, cực kỳ hiểu lòng người.

Cô ta biết Triệu Bân ngủ chưa đủ nên giúp hắn làm giấc nữa.

“Đệch mợ nhà cô”.

Trong tiềm thức, Triệu Bân đang chửi loạn cả lên, khắp người đau nhức, chắc mẩm là Nguyệt Thần cố ý.

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 4 ngày trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 1 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo