1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Vô Thượng Kiếm Đế Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
  4. Tập 2: Hay cho nhà họ trần (c11-c20)

Vô Thượng Kiếm Đế Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Tập 2: Hay cho nhà họ trần (c11-c20)

❮ sau

Chương 11: C11: Hay cho nhà họ trần

“Không cần kinh ngạc, trong tay ta không có thứ thấp kém”

“Hãy chăm chỉ tu luyện, thế hệ trẻ nhà họ Trần cần phải được ngươi dẫn dắt.”

Câu nói của Trần Trường An khiến Trần Vân Hiên cũng trở nên phấn khởi.

Trần Vân Hiên cũng từng có ý nghĩ này, nhưng nghe được từ miệng lão tổ thì trọng lượng khác hẳn.

Điều này chứng tỏ lão tổ rất coi trọng mình.

“Có lão tổ ở đây, ta không dám lỗ m ãng.” Trần Vân Hiên nói với vẻ căng thẳng.

“Thực lực của ta quá mạnh, bối phận quá cao, ra tay cũng không phù hợp.”

“Vậy Trần Vân Hiên nhất định sẽ chăm chỉ nỗ lực, tuyệt đối không làm lão tổ thất vọng.”

“Ừm, như vậy mới đúng.”

Trần Vân Hiên bắt đầu tu luyện chăm chỉ, cả nhà họ Trần cũng chìm đắm trong cơn sóng tu luyện.

Chớp mắt đã một tháng trôi qua.

Trong một tháng này, sức mạnh tổng thể của nhà họ Trần đã tiến bộ vượt bậc!

“Hay cho nhà họ Trần!”

“Họ tưởng mình là ai chứ? Thật sự coi mình trở thành đệ nhất gia tộc ở thành Yên Quy rồi sao? Muốn độc đại à?”

“Thậm chí còn dám đóng cửa không tiếp khách, không thèm nể mặt hai nhà chúng ta sao?”

Thành Yên Quy có tổng cộng ba gia tộc tu luyện, trong đó nhà họ Từ và nhà họ Ninh là đầu sỏ ở thành Yên Quy, còn nhà họ Trần là người ngoại lai.

Mặc dù có thể ở lại thành Yên Quy thuận lợi, nhưng về thực lực thì nhà họ Trần yếu nhất.

Hơn nữa nhà họ Từ và nhà họ Ninh có quan hệ thông gia, thường xuyên chèn ép nhà họ Trần.

Những người họ dễ dàng bắt nạt, nay lại đóng cửa từ chối tiếp đón, thậm chí cả khi hai nhà họ phái người tới cũng không

tiếp, điều này làm sao không khiến họ tức giận chứ.

“Ngươi nói xem, một tháng trước, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với nhà họ Trần?”

“Có nghe nói gì về việc nhà họ Trần gần đây có trẻ sơ sinh chào đời không?” Gia chủ nhà họ Từ cau mày hỏi.

Trẻ sơ sinh chào đời? “Tình hình của nhà họ Trần ta cũng khá am hiểu, hai năm gần đây không có phụ nữ mang thai nào, không thể có trẻ sơ

sinh được.” Gia chủ nhà họ Ninh lắc đầu nói.

Nếu không phải trẻ sơ sinh thì tại sao lại xuất hiện bất thường như vậy?

Trân Chính Nguyên đột phá ư? Không thể nào!

Với thiên phú và nền tảng của nhà họ Trần, cục diện này chắc chăn không thể do Trần Chính Nguyên gây ra.

“Trước tiên, địa vị của nhà họ Trần xảy ra biến động, sau đó đóng cửa từ chối khách đã hơn một tháng.”

“Rốt cuộc là cái gì có thể khiến nhà họ Trần như vậy?”

Nói rồi, hai gia chủ nhìn nhau, ánh mắt từ nghi hoặc dần chuyển thành phấn khích.

“Bảo bối!” Hai người cùng đồng thanh hô lên!

“Đúng rồi, nhà họ Trần chắc chắn đã có được một bảo bối phi thường!”

“Cho nên mới không thèm nể mặt hai nhà chúng ta.”

“Chết tiệt, sao bây giờ mới nghĩ ra chứ!”

Hối hận!

Hai gia chủ lúc này vô cùng hối hận, sao bây giờ mới nghĩ ra điểm này chứ?

Nếu thực sự là bảo bối thì đã gần một tháng trôi qua, liệu bảo bối có còn tồn tại không?

“Từ huynh, ta cảm thấy… chúng ta vẫn còn cơ hội!”

Gia chủ nhà họ Ninh suy nghĩ một lát rồi nhìn gia chủ nhà họ Từ với ánh mắt nồng nhiệt.

“Ồ? Ninh huynh có ý gì?” Gia chủ nhà họ Từ hỏi với vẻ nghỉ ngờ.

“Ta cho rằng, thứ nhà họ Trần có được, tuyệt đối không phải là đan dược hạng nhất gì cả.”

“Rất có thể là vũ khí, hoặc là vật phẩm hỗ trợ tu luyện.”

“Dựa theo tình hình gần đây của nhà họ Trần, ta cho răng khả năng cao là vật phẩm hỗ trợ tu luyện.”

“Cho nên họ mới chọn cách đóng cửa không ra ngoài, từ chối tiếp khách.”

“Bảo vật đó có thể hút hết linh khí xung quanh, rồi người của nhà họ Trần sử dụng nó để nâng cao tu vi của mình”

“Chắc chăn là như vậy!”

“Từ huynh, nếu báu vật này rơi vào tay hai nhà chúng ta, chỉ cần thời gian, chúng ta có thể chiếm được một vị trí không nhỏ ở quận Bắc Nguyên.”

“Thậm chí… ngay cả cũng có thể tạo dựng một thiên hạ ở nước Đại Chu, điều đó cũng không phải không thể!” Gia chủ nhà họ Ninh hưng phấn nói.

Nghe phân tích của gia chủ nhà họ Ninh, gia chủ nhà họ Từ cũng bắt đầu hưng phấn.

Ông ta cảm thấy đối phương phân tích rất có lý, nếu chiếm được báu vật như thế này thì chẳng phải rất tuyệt vời à?

“Tuy nhiên…”

“Báu vật này đã rơi vào tay nhà họ Trần được một tháng, chắc hẳn sức mạnh của họ đã tăng lên, muốn cướp lấy sẽ không dễ dàng.”

Gia chủ nhà họ Từ nhíu mày nói.

“Sợ cái gì? Dù đã một tháng trôi qua, nhà họ Trần có thể tăng lên bao nhiêu chứ?”

“Hai nhà chúng ta liên thủ, còn sợ một mình nhà họ Trần sao?”

“Có lý, tập trung quân lực, tấn công nhanh chóng, tránh phát sinh biến cố.”

“Chính là như vậy!”

Chương 12: C12: Chỉ là lúc trước

“Lão tổ!”

“Ta… ta thật sự đột phá lên Chân Khí Cảnh tầng một rồi ư?

“Điều này, điều này thật khó tin!”

Trong một tháng, Trần Vân Hiên luôn bên cạnh Trần Trường An tu luyện.

Trần Trường An cung cấp tài nguyên, Trần Vân Hiên chỉ cần tu luyện không ngừng là được.

Trân Vân Hiên vốn nghĩ rằng, trong một tháng, có thể tăng từ Tụ Linh Cảnh tầng 7 lên Ngưng Nguyên Cảnh tầng 5 đã là tốc độ cực nhanh.

Không ngờ lại trực tiếp đột phá Chân Khí Cảnh tầng một, điều này tương đương với cảnh giới của gia chủ Trần Chính Nguyên cách đây một tháng.

Đối với Trần Vân Hiên, một tháng này giống như một giấc mơ, và đó là giấc mơ tuyệt vời nhất mà hắn ta từng mơ thấy.

Thấy vẻ phấn khích của Trần Vân Hiền, Trần Trường An rất thông cảm, người nghèo đột nhiên giàu có mà, ai chẳng hưng phấn chứt

“Vân Hiên, tư chất tự nhiên của ngươi thực ra không tệ lắm.

“Chỉ là lúc trước, nền tảng của nhà họ Trần không đủ, thêm nữa nước Đại Chu này lại nằm ở nơi hẻo lánh, là vùng đất nghèo nàn.”

“Nếu không, ngươi đâu chỉ mới có Tụ Linh Cảnh tầng 7 ở tuổi 16”

“Ngươi nghĩ những thiên tài siêu cấp kia, ngoài tài năng vượt trội bẩm sinh, còn nhờ vào cái gì?”

“Ta nói cho ngươi biết, chính là nên tảng, tài nguyên tu luyện mà họ có vượt xa tưởng tượng của người thường.”

“Thế giới rộng lớn lắm, nước Đại Chu chỉ là hạt cát không đáng kể”

“Nếu thực sự muốn tạo ra một thành tựu, Vân Hiên, ngươi cần phải đi ra ngoài nhìn ngắm thế giới.” Trần Trường An nói rất nhẹ nhàng.

Đi ra ngoài nhìn ngắm thế giới? Nghe thấy điều này, lòng Trần Vân Hiên cũng háo hức không thôi, đúng vậy, chỉ có đi ra khỏi vùng đất nhỏ bé này, có

lẽ mới có thể tạo dựng một thiên hạ mới.

“Nếu từ nhỏ ngươi được sống ở nơi có linh khí dồi dào, lại có tài nguyên tu luyện…”

“Làm sao người chỉ có thể ở cảnh giới Chân Khí Cảnh tầng một vào năm 16 tuổi chứ.”

“Siêu Phàm Cảnh cũng không phải không thể”

Trần Trường An mặc dù luôn theo sư phụ ẩn cư, nhưng cũng thỉnh thoảng trốn ra ngoài chơi.

Mặc dù không hiểu rõ lắm chuyện bên ngoài, nhưng hắn cũng từng gặp những thiên tài chân chính.

Những người đó, không một ai không phải là thiên tài siêu cấp, tuổi trẻ mà đã có tu vi mạnh mẽ, đều là thiên kiêu của một thế hệt!

“Lão tổ… Ý của ngài là, thực sự có người 16 tuổi đã có thể đạt Siêu Phàm Cảnh ư?”

Vẻ mặt Trần Vân Hiên đầy khiếp sợ, đây là điều hắn ta không được tiếp xúc, cũng hoàn toàn không thể tưởng tượng.

Siêu Phàm Cảnh ở tuổi 16, tốc độ tu luyện này hơi quá nhanh rồi đấy!

“Vậy nên, ngươi cần phải đi ra ngoài để mở mang tầm mắt.

“Ếch ngồi đáy giếng thì sao biết trời cao đất rộng ra sao?” Trần Trường An cười nói.

“Lão tổ dạy phải.”

Trần Vân Hiên bây giờ càng khao khát thế giới bên ngoài, một hạt giống đã được gieo trong lòng hắn ta.

Lý do Trần Trường An khuyên nhủ Trần Vân Hiên như vậy, một phần là hy vọng hắn ta ra ngoài tích lũy thêm kinh nghiệm, điều này chỉ có lợi không hại.

Mặt khác, Trần Trường An cũng có suy nghĩ riêng.

Hiện tại, không rõ tung tích của Thai Châu, thiên hạ rộng lớn, chỉ một mình hắn tìm lại hết thì chắc chắn cũng không dễ dàng.

Nhưng nếu có người giúp đỡ, hiệu quả sẽ nâng cao không ít.

Sau khi Trần Vân Hiên ra ngoài, có thể giúp hắn thu thập tin tức liên quan.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Trần Chính Nguyên đến tiểu viện nơi Trần Trường An ở.

Trần Chính Nguyên nhìn Trần Vân Hiên trước, trong mắt đầy vẻ tự hào và hãnh diện.

Hiện tại, con trai mình theo lão tổ tu luyện, thực lực quả thực tiến bộ vượt bậc, tương lai không thể đo lường!

“Bái kiến lão tổ!”

Chương 13: C13: Buông ra

“Lão tổ, người của nhà họ Trần chúng ta ở thành Yên Quy báo tin, nhà họ Từ và nhà họ Ninh dường như lại có động tĩnh.”

“Ta nghi ngờ, họ nhắm vào nhà chúng ta.” Trần Chính Nguyên nhíu mày nói.

Hai gia tộc khác ở thành Yên Quy, nhà họ Từ và nhà họ Ninh?

“Cứ đến đi, với thực lực hiện tại của nhà họ Trần, chắc chắn họ sẽ không nhận được lợi ích gì.”

“Một tháng vừa rồi, mọi người tiến bộ ra sao rồi?” Trần Trường An hỏi.

“Bẩm lão tổ.”

“Trong một tháng qua, thực lực của nhà họ Trần chúng ta tiến bộ không ít, nhờ vào những thứ lão tổ mang về.”

“Hiện tại, thực lực của ta đã tiến tới Siêu Phàm Cảnh tầng hai, một số trưởng lão trong tộc cũng đạt đến Chân Khí Cảnh đỉnh phong.”

“Các thành viên khác trong tộc cũng đạt đến Chân Khí Cảnh, tuy nhiên thế hệ trẻ vẫn mới ở Ngưng Nguyên Cảnh.”

Lúc này, trong lòng Trần Chính Nguyên vô cùng phấn khởi, chỉ trong vòng một tháng kể từ khi lão tổ trở lại, nhà họ Trần đã thay da đổi thịt.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải nhà họ Trần có thể đạt lại đỉnh cao như xưa hoặc thậm chí vượt qua dưới thế hệ của ông ta sao!

“Nếu hiện tại đã tăng lên nhiều như vậy rồi, ngươi còn sợ cái gì?”

Một câu nói của Trần Trường An khiến Trần Chính Nguyên sững sờ, đúng rồi, mình đang sợ cái gì? Lo lắng cái gì?

Với sức mạnh hiện tại của nhà họ Trần, tại sao lại phải sợ hãi nhà họ Từ và nhà họ Ninh chứ?

“Khi sức mạnh tăng lên, nhận thức cũng cần phải được nâng cao theo.”

“Hiểu chưa?”

Trần Trường An cười nói. “Lão tổ dạy rất đúng.”

“Đừng nói nữa, họ đã tới rồi.”

Lúc này, câu nói của Đại Hoàng khiến Trần Chính Nguyên và Trần Vân Hiên đều lạnh mặt.

Việc Đại Hoàng biết nói chuyện không còn là bí mật gì với nhà họ Trần.

Dù sao đây cũng không phải là một con chó bình thường!

Mà là Chó Vương!

“Lão tổ, việc này để bọn ta xử lý là được rồi, không cần làm phiền ngài…”

“Không cần, ta cũng ra xem náo nhiệt, cứ mặc kệ ta.”

“Vâng… được rồi!”

Lúc này, nhà họ Từ và nhà họ Ninh huy động toàn bộ tinh binh, mục đích rất rõ ràng, chính là nhất định phải lấy được bảo

vật từ tay nhà họ Trần!

“Từ gia chủ, Ninh gia chủ, nhà họ Trần bọn ta thật sự không tiếp khách, hay là các vị…”

“Hừ, nói nhiều làm gì, nhà họ Trần các ngươi thật to gan, hai bọn ta đích thân tới mà còn dám từ chối ở ngoài cửa ư?”

“Các ngươi…”

Ninh gia chủ đang nói, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, tu vi của người nhà họ Trần này…

“Ninh huynh, nếu ta nhớ không nhầm, người này chắc là Trần Triển Nguyên của nhà họ Trần đúng không? Không phải hắn chỉ có tu vi Ngưng Nguyên Cảnh thôi sao?”

“Nhưng bây giờ… đã ở Chân Khí Cảnh rồi?”

Từ gia chủ ở bên cạnh cũng nhận ra điều bất thường, sức mạnh của người nhà họ Trần này, thật sự không giống như trước nữa!

Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, một người ở Ngưng Nguyên Cảnh lại đột phá lên Chân Khí Cảnh?

Tiến bộ nhanh đến mức quá đáng rồi đó!

Nghĩ tới đây, hai người nhìn nhau, ánh mắt trở nên nóng bỏng hơn!

Bảo vật, đây chắc chắn là bảo vật tu luyện!

Chỉ cần chiếm được bảo vật này, tu vi của họ chắc chắn sẽ tăng vọt!

Tham vọng mãnh liệt khiến hai người hoàn toàn không thể suy nghĩ cẩn thận, tu vi của Trần Triển Nguyên đã tăng nhiều đến thế, vậy những người khác trong nhà họ Trần thì sao?

Họ còn có thể đo lường nhà họ Trần bây giờ bằng sức mạnh trước đây sao?

Tiếc thay, bây giờ họ hoàn toàn không cân nhắc điểm này, trong lòng chỉ nghĩ tới bảo vật hỗ trợ tu luyện!

“Buông ra!”

“Bằng không, đừng trách hai nhà bọn ta không khách sáo!”

Từ gia chủ lạnh lùng nhìn Trần Triển Nguyên.

Trần Triển Nguyên cũng không kém cạnh nhìn lại, mẹ nó, bắt nạt nhà họ Trần lâu như vậy rồi, còn tưởng bây giờ nhà họ Trần vẫn dễ bắt nạt à?

“Không khách sáo?”

“Tạ….”

“Triển Nguyên, cho họ vào đi.”

Chương 14: C14: Nghe thấy lời này

Giọng Trần Chính Nguyên vang lên từ phía sau, Trần Triển Nguyên lập tức nhường đường.

“Hừ, vẫn là gia chủ nhà các ngươi biết điều.”

Gia chủ nhà họ Ninh hừ lạnh một tiếng, khinh thường liếc nhìn Trần Triển Nguyên một cái, sau đó hai nhà đi thẳng vào nhà họ Trần.

Khi người của nhà họ Từ và nhà họ Ninh vào bên trong, Trần Chính Nguyên lạnh lùng nói: “Triển Nguyên, đóng cửa lại đi”

Hả?

Nghe thấy lời này, mắt Trần Triển Nguyên sáng lên, gật đầu rồi khép cánh cửa lại, đứng yên tại chỗ để canh chừng cửa.

Lúc này trong lòng gia chủ nhà họ Từ và Ninh chỉ nghĩ đến bảo bối của nhà họ Trần, hoàn toàn không chú ý đến tình hình xung quanh.

“Trân huynh, đã lâu không gặp.”

“Không biết thời gian vừa rồi, tại sao nhà các ngươi đóng cửa từ chối khách, để làm gì vậy?”

“Chúng ta đều là người tu luyện ở thành Yên Quy, nếu có chuyện gì cứ nói ra, biết đâu bọn ta có thể giúp đỡ được điều gì đó, các ngươi thấy sao?” Gia chủ nhà họ Từ cười nói.

“Không cần giúp đỡ.”

“Hai gia đình các ngươi huy động toàn bộ lực lượng tinh nhuệ đến đây, chắc chắn không phải vì muốn giúp đỡ đâu nhỉ?” Trần Chính Nguyên không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.

“Ha ha ha!”

“Được rồi, gia chủ nhà họ Trần quả nhiên ăn ngay nói thẳng, vậy thì ta cũng không vòng vo nữa.”

“Một tháng trước, nơi này của nhà họ Trần có biến động, ta nghĩ Trần gia chủ chắc chăn sẽ không phủ nhận đúng không?” Gia chủ nhà họ Từ cười hỏi.

“Đương nhiên không phủ nhận!”

“Vậy thì tốt!”

“Theo ta thấy, nhà các ngươi chắc chắn đã có được một bảo bối phi thường nào đó.”

“Chúng ta đều là người của thành Yên Quy, ta tin gia chủ nhà họ Trần sẽ không độc chiếm.”

“Chi bằng cho hai nhà bọn ta mượn bảo bối dùng thử, sau này sẽ trả lại, thế nào?”

“Ba nhà chúng ta từ nay về sau là một.” “Ý kiến của ngươi thế nào?”

Gia chủ nhà họ Từ cũng không ngốc, nếu có thể lấy được một cách hòa bình thì ai lại muốn dùng vũ lực chứ?

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là nhà họ Trần phải biết điều.

Nếu ngoan ngoãn giao ra thì mọi chuyện sẽ ổn, còn nếu không giao, đừng trách họ tàn nhẫn.

“Ta nghĩ gia chủ nhà họ Trần chắc chắn sẽ không từ chối, phải không?” Gia chủ nhà họ Ninh mỉm cười bổ sung thêm một câu.

Hai người tuy đang cười nhưng ý đe dọa đã rất rõ ràng.

Nếu là trước đây, nhà họ Trần sẽ cảm thấy rất đau đầu, thậm chí lựa chọn nhượng bộ, nhưng bây giờ… nhà họ Trần không còn dễ bị bắt nạt nữa.

“Hai vị đúng là ăn ngay nói thẳng”

“Còn về bảo bối mà các ngươi nói, dù nhà họ Trần có hay không, cũng không liên quan gì đến các ngươi.”

“Ta xin khuyên hai ngươi một câu, mọi việc đều phải suy nghĩ kỹ càng.”

“Nếu không, hậu quả có thể không phải là điều hai ngươi có thể gánh chịu được.” Trần Chính Nguyên lạnh lùng nói.

“Ha ha ha ha!”

“Một tháng không gặp, không ngờ gia chủ nhà họ Trần bây giờ lại cứng rắn đến thế.”

“Ta thật sự muốn xem, rốt cuộc hậu quả gì lại vượt quá khả năng chịu đựng của bọn ta.”

“Ta hỏi lần cuối, giao đồ ra hay không giao?” “Nếu ngươi biết điều, về sau chúng ta sẽ là đồng minh.”

“Nếu ngươi không biết điều, đừng trách hai nhà bọn ta không nương tay!”

Trước sự đe dọa của nhà họ Từ và họ Ninh, người nhà họ Trần không hề lo lắng, đó là sự tự tin do sức mạnh mang lại!

“Vậy ta xem hai ngươi sẽ không nương tay như thế nào.” Trân Chính Nguyên lạnh lùng nói.

“Tốt lắm, rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt.”

“Hôm nay bọn ta sẽ…” “Đại Hoàng, quả dưa này có ngọt không?”

Khi bọn họ định xuất thủ, câu hỏi bất ngờ này khiến tất cả mọi người sững sờ.

Dưa? Ngọt không?

Chương 15: C15: Lão tổ có chỉ thị gì ạ

Trò khỉ gì thế này? Đang đánh nhau không thấy à? Có thể nghiêm túc một chút được không?

Mọi người quay sang, chỉ thấy Trần Trường An nằm trên ghế xích đu, chăm chú nhìn Đại Hoàng và quả dưa trong miệng nó.

Nghe Trần Trường An hỏi, Đại Hoàng vừa định gật đầu, nhưng suy nghĩ kỹ thì lại lắc đầu.

“Chết tiệt, nhìn cái bộ dạng keo kiệt của ngươi kìa.”

“Ta còn có thể cướp phần của ngươi à?”

“Ai ăn đồ thừa của chó chứ?” Trần Trường An nhăn mặt ghê tởm.

Đại Hoàng cũng ghê tởm liếc nhìn Trần Trường An, mấy năm qua ngươi cướp phần ăn của ta ít à?

Đồ thừa của chó ư?

Ngươi mới là chó, cả nhà ngươi toàn chó.

Ta là chó bình thường à?

Ta là Chó Vương…

Phi phi phi…

Ta là Kỳ Lân có dòng máu cao quý!

Thấy Đại Hoàng không để ý đến mình, Trần Trường An cũng chẳng làm gì được, cũng không phải không muốn cướp,

chủ yếu là cướp thì chắc chắn sẽ thua.

“Vậy ngươi đi lấy cho ta quả khác đi, quả này không ngọt, đừng ăn.”

Trân Trường An nhìn một người bên cạnh, người đó lập tức gật đầu, chạy ra lấy một quả dưa khác.

“Ừm, quả này ngon, ngọt đấy.”

Trân Trường An nếm thử một miếng rồi gật gù hài lòng, khiến người kia vui mừng khôn xiết.

“Hửm?”

“Đứng chết trân như vậy làm gì?”

“Các ngươi đánh nhau đi, ta chỉ ăn quả dưa thôi, không làm phiền các ngươi đâu.”

Thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, không đánh cũng không nhúc nhích, Trần Trường An lập tức thúc giục.

Người nhà họ Trần thì không thấy làm sao, lão tổ có địa vị gì chứ? Có chuyện lớn nào mà chưa từng thấy đâu?

Có thể bình tĩnh ngồi ăn dưa như vậy, đó là chuyện bình thường không thể bình thường hơn.

Nhưng người của nhà họ Từ và Ninh thì hơi khó hiểu.

Trông thanh niên Trần Trường An này rất trẻ, sao đ ĩa ngộ có vẻ khác thường thế?

Cứ như thể người thực sự chủ trì nhà họ Trần là hắn vậy?

Mọi người khác đều chuẩn bị tư thế, chỉ mình hắn thong dong ngồi ăn dưa với con chó Đại Hoàng?

“Hình như ta chưa từng gặp người này?”

“Hắn thực sự là người của nhà họ Trần sao?”

Thành Yên Quy không lớn, người của nhà họ Trần cũng không nhiều, nhà họ Từ và Ninh về cơ bản nắm rõ tên tuổi và dung mạo của từng người nhà họ Trần.

Chỉ riêng Trần Trường An, họ hoàn toàn không biết gì, hắn như xuất hiện từ hư vô vậy.

Có lẽ chính là người này đã đem bảo bối về cho nhà họ Trần? Cho nên mới được đối xử đặc biệt như vậy?

Chắc chắn là như thế, chắc chắn là như thết

Nếu không, một thằng nhóc thối Ngưng Nguyên Cảnh tầng một, sao có thể được nhà họ Trần đối xử như vậy?

“Thằng nhóc kia, chính ngươi đã đem bảo bối về cho nhà họ Trần đúng không?”

“Thật không dám giấu diếm, ở thành Yên Quy này, nhà họ Từ và nhà họ Ninh của bọn ta mới là gia tộc mạnh nhất.”

“Nếu ngươi giao bảo vật cho bọn ta, ta cam đoan sẽ đối xử với ngươi tốt hơn ở nhà họ Trần hàng ngàn lần, hàng vạn lần!” Gia chủ nhà họ Từ tự tin nói.

Tuy nhiên sau khi ông ta nói xong, tất cả mọi người nhà họ Trần nhìn ông ta như thể đang nhìn kẻ ngốc.

Điều này khiến gia chủ nhà họ Từ ban đầu tự tin cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, mình nói sai cái gì à?

“Ta vừa nói sai chỗ nào sao?” Gia chủ nhà họ Từ nhỏ giọng hỏi.

“Ừm… ta cảm thấy không có vấn đề gì.” Gia chủ nhà họ Ninh cũng thấy hơi mơ hồ.

Lúc hai người đang thắc mắc thì Trần Trường An ăn xong quả dưa, ra lệnh cho người kia mang đến quả khác, rồi nói với Trân Chính Nguyên: “Chính Nguyên.”

“Lão tổ có chỉ thị gì ạ?”

“Nhanh lên đi, nói nhiều như vậy làm gì, chút nữa hết dưa cho Đại Hoàng ăn bây giờ.”

Hả?

Đại Hoàng ngẩng đầu nhìn Trần Trường An, trong mắt đầy khinh bỉ, ta mới ăn quả thứ hai đó, ngươi đã ăn tới quả thứ ba rồi còn gì, liên quan gì đến ta?

“Vâng, lão tổi”

Đoạn đối thoại giữa Trần Trường An và Trần Chính Nguyên khiến người của nhà họ Từ và nhà họ Ninh sững sờ trân trối!

Lão tổ? Trần Chính Nguyên gọi chàng trai trẻ đó là lão tổ? Hắn là lão tổ tông của nhà họ Trần sao?

Làm sao có thể chứ!

Chương 16: C16: Đả kích

Đả kích!

Một sự đả kích từ sâu trong tâm hồn!

Một gia tộc nhỏ như nhà họ Trần lại có lão tổ sao? Đây chắc chăn là một trò đùa! Một trò đùa tầm bậy!

Nhưng bây giờ… người đó đang ngồi đây, Trần Chính Nguyên không thể nào đùa kiểu này.

Nhưng… một lão tổ ở Ngưng Nguyên Cảnh tầng một ư? Che giấu tu vil

Chắc chăn là hắn đã che giấu tu vil

Đúng rồi, chắc chắn là như vậy, chắc chăn là như vậy!

Gia chủ nhà họ Từ và họ Ninh nhìn nhau, không khỏi hơi sợ hãi!

“Không, chắc chăn không phải thật, người nhà họ Trần đang làm trò, đúng rồi, chắc chắn là như vậy.”

“Ninh huynh, huynh thấy đúng không?” Lúc này gia chủ nhà họ Từ đã hơi hoảng loạn.

Gia chủ nhà họ Ninh biểu lộ vẻ đắng cay, ông ta muốn phản bác nhưng không biết nên phản bác như thế nào, không lẽ thực sự người nhà họ Trần đang làm trò?

Nhưng xác suất điều đó quá thấp, quá thấp!

“Trần gia chủ, bây giờ thừa nhận sai lầm, vẫn còn cơ hội đấy.” Gia chủ nhà họ Ninh nhìn Trần Chính Nguyên với ánh mắt nghiêm nghị.

“Xin lỗi, lão tổ đã ra lệnh, không thể trái ý.”

“Ra tay!”

“Để ta!”

“Để ta!”

Sau khi Trần Chính Nguyên ra lệnh, mọi người nhà họ Trần đều sẵn sàng xung phong ra trận, dù sao thực lực tăng lên, họ cũng muốn thể hiện bản lĩnh, phát huy thực lực một phen.

Tuy nhiên, những người hành động nhanh nhất là các trưởng lão nhà họ Trần, ra tay không chút lưu tình, chỉ trong chớp mắt, người đi theo nhà họ Từ và nhà họ Ninh đã bị tiêu diệt gần hết!

Chứng kiến cảnh này, gia chủ nhà họ Từ và nhà họ Ninh trợn tròn mắt chết lặng.

Chỉ một tháng, chỉ có một tháng mà đã thay đổi lớn như vậy ư?

“Đó là Trân Chính Minh và Trần Chính Tiêu sao?”

“Sao thực lực của họ… mạnh như vậy?”

“Thực lực tiến bộ quá, bây giờ họ ở cảnh giới gì?”

“Không lẽ là… Chân Khí Cảnh tâng chín đỉnh phong sao?”

Từ gia chủ ở Chân Khí Cảnh tầng ba, Ninh gia chủ ở Chân Khí Cảnh tầng bốn.

Xét trong toàn bộ thành Yên Quy, hai người có thực lực cực mạnh, thậm chí trong vòng trăm dặm xung quanh cũng

chẳng có ai mạnh hơn họ.

Nhưng bây giờ, những trưởng lão nhà họ Trần đều đạt tới Chân Khí Cảnh tầng chín đỉnh phong?

Với thực lực như vậy, trong toàn quận Bắc Nguyên còn ai có thể đỡ nổi?

Chạy trốn!

Hai người nhìn nhau, lúc này trong lòng chỉ có một suy nghĩ, nhanh chóng chạy ra khỏi nhà họ Trần!

Trong khi hai người còn đang choáng váng thì tinh binh đi theo họ đã bị giết sạch.

Kế tiếp, đến lượt hai người!

“Dừng tay!”

Vào giây phút hai gia chủ nhà họ Từ và Ninh đã tuyệt vọng thì hai từ đột ngột vang lên khiến trái tim họ nhói lên.

Không lễ có người tới cứu sao? Nhưng ai sẽ tới cứu họ?

Chẳng lẽ nhà họ Từ và nhà họ Ninh cũng có lão tổ nào đó mà người khác không biết sao?

Lúc này, người nhà họ Trần cũng thắc mắc, người xuất hiện đột ngột này là ai?

Hơn nữa xem ra, sức mạnh dường như không hề yếu! “Giết!” Trần Trường An vừa ăn dưa vừa bình tĩnh nói ra chữ này!

Lời vừa dứt, Trần Chính Nguyên không thể không thi hành, đây là mệnh lệnh của lão tổi

“Chờ đãi” “Ta là…”

Người tới chưa kịp nói hết câu, Trân Chính Nguyên đã xuất hiện trước mặt gia chủ nhà họ Từ và nhà họ Ninh.

Tiếp đó một bàn tay vung ra, bốp bốp hai tiếng, hai gia chủ của hai gia tộc lớn nhất thành Yên Quy gục xuống, không còn tiếng động.

“Ngươi…”

“Siêu Phàm Cảnh!”

Chương 17: C17: Sao thế

“Ngươi thật sự là Siêu Phàm Cảnh ư?”

Người tới không ai khác mà chính là quan quận thủ Bắc

Nguyên Ngô Thành Phong cùng gia chủ Nam Hướng Thiên của nhà họ Nam.

Hai người này qua điều tra đã biết được thông tin về hiện tượng lạ một tháng trước xảy ra ở thành Yên Quy, nên đã tới nơi này.

Ban đầu họ đi tìm nhà họ Từ và nhà họ Ninh trước, nhưng được báo là tinh binh của hai nhà đầu đến nhà họ Trần cả rồi.

Hai người suy luận, chắc chắn nhà họ Trần mới là nguồn gốc của hiện tượng lạ, nên lập tức tới ngay, không ngờ xảy ra chuyện vừa rồi.

Họ cũng không nghĩ rằng nhà họ Trần ở thành Yên Quy lại có cường giả như vậy!

Nếu thế thì tại sao lại co đầu rụt cổ ở thành Yên Quy? Có lẽ nhà họ Từ và nhà họ Ninh không rõ nguồn gốc của nhà họ Trần lắm, nhưng với tư cách là quan quận thủ Bắc

Nguyên, Ngô Thành Phong cũng biết đôi chút.

Hồi xưa nhà họ Trần ở nước Đại Chu là một trong những gia tộc hàng đầu, chỉ là sau đó đã suy tàn mà thôi.

Chẳng lẽ, nhà họ Trần lại muốn hưng thịnh trở lại?

“Sao thế? Hai vị được bọn họ mời tới giúp đỡ à?” Trần Chính Nguyên lạnh lùng hỏi.

“Không phải, Trần gia chủ đừng hiểu lầm”

“Ta là quan quận thủ Bắc Nguyên Ngô Thành Phong, không phải người giúp đỡ của ai.”

“Chỉ là với tư cách là quận thủ, thấy chuyện như vậy nên muốn hỏi nguyên nhân thôi.”

“Đúng rồi, vị này là gia chủ Nam Hướng Thiên của nhà họ Nam”

Nam Hướng Thiên nhìn Trân Chính Nguyên rồi gật đầu chào, dù sao đối phương là Siêu Phàm Cảnh, còn mình mới chỉ ở Chân Khí Cảnh tầng 9, thậm chí chưa tới tầng 9 đỉnh phong.

Sau đó, Ngô Thành Phong và Nam Hướng Thiên không kìm được nhìn sang Trần Trường An.

Họ vừa nhìn thấy rất rõ, người ra lệnh ở nhà họ Trần lại chính là chàng trai trẻ đẹp trai nhưng vô dụng kia.

“Hóa ra là quan quận thủ Bắc Nguyên và gia chủ họ Nam “Hôm nay hai vị có chuyện gì mà ghé thăm nhà họ Trần ta thế?” Trần Chính Nguyên hờ hững cười nói.

Với thực lực hiện tại của mình và nhà họ Trần, họ hoàn toàn không cần e ngại hai người này.

Dù sao, quan quận thủ Bắc Nguyên cũng chỉ mới ở Chân Khí Cảnh tầng 9 đỉnh phong mà thôi.

Nhà họ Trần có năm người như vậy rồi! “Ha ha, bọn ta…”

Ngô Thành Phong xấu hổ cười trừ, lời còn chưa dứt thì lời nói của Trần Trường An khiến ông ta ngừng lại.

“Đại Hoàng, ngươi không xem nữa à?”

Thấy Đại Hoàng quay đi với vẻ mặt mất hứng, Trân Trường An cười hỏi.

“Chán quá, vở kịch này dở ẹc, dưa còn ngon hơn.”

“Vẫn là trận chiến giữa Lâm Tương Liễu và Ngô Danh Đao hồi xưa mới thú vị.”

Đại Hoàng lắc đầu thở dài, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm, biểu cảm rất giống con người.

Nghe vậy, Trần Trường An cũng nhớ lại trận chiến hồi đó. “Thấm thoát đã hơn ngàn năm rồi nhỉ?”

“Không biết bây giờ hai người đó còn sống không.” Trần Trường An khẽ cười nói.

“Với thiên phú của hai người đó, nếu không có gì bất ngờ thì chắc vẫn còn sống.”

“Dù sao lần này ngươi ra ngoài lâu thế, có cơ hội thì tìm họ hàn huyên vài câu cũng tốt.” Đại Hoàng nghĩ rồi nói.

“Ừm, ý hay đấy” Trần Trường An gật đầu, trong lòng cũng có dự định đó.

Đoạn đối thoại khiến Ngô Thành Phong và Nam Hướng Thiên hoàn toàn choáng ngợp.

Một người và một con chó đang đối thoại ư? Con chó này thật sự có thể nói được tiếng người ư?

Đáng sợ hơn, nội dung đối thoại của họ là gì? Hơn ngàn năm? Họ đã sống cả ngàn năm rồi sao?

“Trần… Trần gia chủ, hai vị này…” Ngô Thành Phong nhìn Trần Chính Nguyên với vẻ mặt căng thẳng.

“À, vị này chính là lão tổ nhà họ Trần”

“Còn Đại Hoàng…”

“Nó không phải là một con chó bình thường.” “Ồ? Vậy nó là gì? Yêu thú trên cấp 5 à?” “Không, nó là Chó Vương!”

Đại Hoàng đi được nửa đường, nghe thấy lời này liền dừng bước, mẹ nó, cái quái gì thế này?

Chó Vương, Chó Vương! Cả nhà ngươi đều là Chó Vương!

Ngô Thành Phong và Nam Hướng Thiên cũng nhìn nhau, không khỏi choáng váng.

Chó Vương có thể nói được tiếng người à?

Cho dù là Chó Vương thì cũng chỉ là một con chó, với huyết mạch này, thật sự có thể tu luyện đến mức đó à?

Hay là, con chó này… có huyết mạch khác? Huyết mạch đã thức tỉnh ư?

Dù thế nào đi nữa, đây là những sự tồn tại mà họ không thể chọc giận!

“Vãn bối Ngô Thành Phong, bái kiến Trần tiền bối.” “Vãn bối Nam Hướng Thiên, bái kiến Trần tiền bối.”

Hai người cung kính hướng về phía Trần Trường An, đứng yên tại chỗ, ngoan ngoãn như hai đứa cháu ngoan.

“Ừm!”

Trần Trường An gật gật đầu, rồi nói: “Các ngươi tiếp tục đi, nói xem, tới nhà họ Trần làm gì?”

“Vâng, tiền bối!”

Chương 18: C18: Nếu vì trách nhiệm thì thôi vậy

Dù không biết thân phận thật sự của Trần Trường An, chỉ riêng con chó Đại Hoàng biết nói này cũng đủ khiến Ngô Thành Phong và Nam Hướng Thiên khiếp sợ.

Khi Trần Trường An hỏi, hai người tất nhiên không dám chậm trễ, nhưng cũng không thể nói hết sự thật.

“Bẩm tiền bối, thời gian trước, toàn bộ linh khí của quận Bắc Nguyên bị hút cạn, ta là quan quận thủ nên tất nhiên phải điều tra. Cuối cùng tìm hiểu được có thể liên quan tới thành Yên Quy, nên mới tới đây.”

“Chỉ là, không ngờ lại gặp cảnh tượng vừa rồi.”

“Kính xin tiền bối tha thứ, đó là trách nhiệm của ta, không thể làm ngơ trước việc này.” Ngô Thành Phong nói với giọng đầy cung kính.

“Nếu vì trách nhiệm thì thôi vậy.”

Trần Trường An không tính toán gì với họ, mà quay sang nhìn Trần Vân Hiên.

“Vân Hiên.”

“Có.”

“Đã từng giết người chưa?” Hả?

Đã từng giết người chưa?

Nghe câu hỏi đó, Trần Vân Hiên hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời: “Chưa giết.”

“Vậy giao cho ngươi một việc.” “Dẫn mấy người đến nhà họ Từ và nhà họ Ninh.” “Không phân biệt già trẻ, không tha một ail”

Lời nói của Trần Trường An khiến mọi người có mặt đều chấn động, giết sạch ư?

Ngay cả Ngô Thành Phong và Nam Hướng Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, lão tổ nhà họ Trần thật độc ác tàn nhẫn.

“Lão tổ, việc này… tinh binh của nhà họ Từ và nhà họ Ninh đã chết hết, không còn gì uy hiếp được nữa.”

“Thật sự cần phải làm như vậy sao?” Trần Vân Hiên hơi do dự.

“Hồ đồ!”

“Đã là kẻ địch, còn do dự nhân từ làm gì nữa?”

“Nguyên tắc nhổ cỏ tận gốc, ta hy vọng ngươi phải hiểu!”

“Đừng bao giờ xem thường bất kỳ mối nguy cơ tiềm ẩn nào, dù chỉ một, cũng có thể gây ra hậu quả vượt khả năng chịu đựng của ngươi!”

“Sau này lăn lộn giang hồ, không chỉ cần gan dạ và thiên phú, còn phải có trái tim tàn nhẫn!”

“Khoan dung với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân.” “Ngươi nhớ rõ chưa?” Trần Trường An trầm giọng hỏi.

“Vâng, con ghi nhớ rồi.” Trần Vân Hiên trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.

“Đi đi, sớm muộn gì ngươi cũng phải trải qua, càng sớm càng dễ thích ứng.”

“Vâng””

Trần Vân Hiên gật đầu, sau đó dẫn theo vài người trực tiếp tới nhà họ Từ và nhà họ Ninh.

“Đúng rồi, ngươi là quận thủ Bắc Nguyên đúng không?”

“Ta làm vậy, các ngươi không để ý chứ?” Trần Trường An cười hỏi.

Để ý?

Chỉ có thằng ngốc mới nói để ý, miễn không giết ta, ngươi muốn giết ai thì giết.

“Tiền bối nói đùa rồi, vấn bối không dám.” Ngô Thành Phong vội nói.

“Nếu không có việc gì thì các ngươi cứ rời đi đi.”

“Tiền bối, hiện tại thực lực của nhà họ Trần đã không còn phù hợp ở thành Yên Quy nữa.”

“Hay là ta sắp xếp một nơi cho nhà họ Trần chuyển tới? Các ngươi nghĩ sao?”

Cơ hội làm thân này, Ngô Thành Phong không muốn bỏ lỡ. Nhà họ Trần có thực lực mạnh mẽ, nếu có thể ở lại quận Bắc

Nguyên thì chỉ có lợi chứ không hại gì cho ông ta.

“Không cần đâu, một thời gian nữa nhà họ Trần sẽ rời khỏi nơi này.”

“Không biết… là đi đâu?” “Kinh thành!” Kinh thành?

Nhà họ Trần sắp vào kinh rồi sao? Quay trở lại vị thế xưa kia của nhà họ Trần ư?

Chương 19: C19: Hắn thật sự mạnh đến vậy sao

Nhưng nghĩ kỹ thì điều này cũng hợp lý, đã mất đi thì tất nhiên phải lấy lại.

Chắc quận Bắc Nguyên không giữ nổi nhà họ Trần rồi.

Ngô Thành Phong cười khổ, cúi đầu trước Trần Trường An rồi cùng Nam Hướng Thiên rời khỏi nhà họ Trần.

“Thật không ngờ, nhà họ Trần vẫn còn lão tổ.”

“Nhưng sao ta không cảm nhận được sự nguy hiểm nào từ người đó nhỉ?”

Ra khỏi nhà họ Trần, Nam Hướng Thiên mới dám lên tiếng, Sợ nói sai điều gì trong nhà họ Trần sẽ chuốc lấy họa diệt tộc.

“Bậc nhân vật đó đã đạt tới trình độ mà ngươi và ta không thể chạm tới, làm sao có thể cảm nhận được gì từ người ấy chứ.

“Chỉ là, e rằng bầu trời nước Đại Chu này sắp thay đổi rồi.”

“Lần này nhà họ Trần vào kinh, chắc chắn sẽ gây sóng gió!” Ngô Thành Phong cảm thán.

“Đúng vậy, ngươi nói xem, nhà họ Trần sẽ không phải là vì chuyện đó mà tới đấy chứ?”

“Ngươi có nghe nói không, hồi xưa giữa nhà họ Trần và nhà họ Liễu từng có khế ước?”

Nghe thế, sắc mặt Ngô Thành Phong thay đổi, sao mình lại quên mất chuyện này chứ.

“Có khả năng!”

“Không được, chuyện này ta phải báo cáo với Hoàng thượng ngay.”

Nước Đại Chu, kinh thành.

“Gia chủ, đã một tháng rồi, không thể do dự thêm nữa, nếu không sẽ không kịp.”

Sau khi quay về nhà họ Liễu, Liễu Mộng Nghiên đã kể lại chỉ tiết mọi chuyện ở nhà họ Trần và ý kiến của hai người.

Tuy nhiên, sau khi nghe chuyện này, gia chủ nhà họ Liễu vẫn do dự, không đưa ra quyết định.

Giờ đã một tháng trôi qua, Liễu Mộng Nghiên và Liễu Thừa Phong cũng bắt đầu lo lắng, cứ kéo dài như thế này sẽ bất lợi cho nhà họ Liễu.

“Ta biết những chuyện các ngươi nói rồi, người đó thật sự là lão tổ của nhà họ Trần sao?”

“Hắn thật sự mạnh đến vậy sao?”

“Các ngươi từng thấy hắn ra tay chưa?” Gia chủ nhà họ Liễu nhíu mày hỏi.

“Gia chủ, tuy đối phương không ra tay, nhưng chắc chắn rất mạnh, trước khí thế của ta, đối phương hoàn toàn bình thản không hề bị ảnh hưởng.”

“Điều này chứng tỏ thực lực của hắn cao hơn ta.”

“Thêm nữa, khi bọn ta rời đi, toàn bộ linh khí quận Bắc Nguyên bị rút cạn, ta nghỉ ngờ đó là do hắn nhúng tay vào, để cảnh cáo chúng ta.” Liễu Thừa Phong nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Thông tin quá mơ hồ, khiến gia chủ nhà họ Liễu hoàn toàn không thể đưa ra quyết định.

Có lẽ vị lão tổ của nhà họ Trần thật sự đạt cảnh giới Siêu Phàm, thậm chí không chỉ là Siêu Phàm, nhưng hoàng tộc cũng không dễ đắc tội đâu!

Còn một tháng nữa là lễ đính hôn của Liễu Mộng Nghiên và Ngũ Hoàng tử, phía hoàng tộc đã bắt đầu chuẩn bị.

Bây giờ mà hủy bỏ, nhà họ Liễu há chẳng phải đã làm mất mặt hoàng tộc sao?

“Phụ thân, con biết phụ thân đang do dự điều gì.”

“Nhưng vị lão tổ nhà họ Trần đó là nhân vật sống hàng vạn năm.

“Nếu chúng ta chuẩn bị trước, có lẽ nhà họ Trần vì tình cảm xưa cũ sẽ bỏ qua.”

“Còn hoàng tộc, họ cũng khó mà trêu chọc nhân vật như vậy. Liễu Mộng Nghiên khuyên nhủ.

Nghe những lời này, gia chủ nhà họ Liễu lộ vẻ khó xử, do dự một hồi lâu rồi đột nhiên ngộ ra.

“Sai rồi sai rồi, sai hết cả rồi!” “Nhà họ Trần… thật ra chỉ đang dùng mưu kết”

“Suýt chút nữa chúng ta đã bị lừa rồi!” Gia chủ nhà họ Liễu cười nói.

“Hả? Sai ở chỗ nào? Phụ thân, chỗ nào sai?” Liễu Mộng Nghiên không hiểu hỏi.

“Nếu nhà họ Trần thật sự có vị lão tổ mạnh như vậy, tại sao trong một tháng hoàn toàn im hơi lặng tiếng?”

“Nếu thật sự mạnh, tại sao lại cần dùng mưu đe dọa cảnh cáo các ngươi?”

“Hắn làm thế chỉ với mục đích khiến các ngươi lo sợ, không dám động thủ với nhà họ Trần.”

“Nếu các ngươi bị trúng kế, quay về sẽ hủy bỏ hôn ước với Ngũ Hoàng.”

“Lúc đó không cần nhà họ Trần ra tay, nhà họ Liễu chúng ta đã không thể chịu nổi cơn thịnh nộ của hoàng tộc.”

“Nhà họ Trần không cần động binh đao, chỉ cần mưu kế là có thể tiêu diệt nhà họ Liễu chúng ta.”

“Kế hoạch tuyệt vời, nhà họ Trần quả thật rất mưu trí!” Gia chủ nhà họ Liễu lạnh lùng nói.

“Nhưng gia chủ, vị lão tổ nhà họ Trần đó quả thật có thực lực mà, nếu không khó có thể bình tĩnh trước khí thế của ta.” Liễu Thừa Phong khó hiểu hỏi.

“Đó mới là điểm tinh quái của bọn họi”

“Có thực lực, nhưng không nhiều.”

“Thực lực đối phương cao hơn ngươi, nhưng tuyệt đối không thể chống lại hoàng tộc.”

“Nếu Mộng Nghiên và Ngũ Hoàng tử đính hôn thành công, nhà họ Liễu chúng ta sẽ trở thành thân nhân của hoàng tộc.”

“Lúc đó, nhà họ Trần còn làm được gì nữa?”

“Hai người các ngươi còn quá ngây thơ, suy nghĩ quá đơn giản.”

“Thậm chí cả ta, suýt nữa bị các ngươi kéo theo.”

“Hừ, mưu mô nhỏ nhen, làm sao lọt qua được mắt ta chứ” Gia chủ nhà họ Liễu lạnh lùng khịt mũi.

“Thì ra là thế!”

“Quả nhiên gia chủ sáng suốt!”

Chương 20: C20: Chuyện này không khó

Theo phân tích của gia chủ nhà họ Liễu, Liễu Mộng Nghiên và Liễu Thừa Phong cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Nhà họ Trần này đúng là mưu ma chước quỷ, suýt nữa thì bị lừa rồi.”

“Làm trễ việc hôn nhân tốt đẹp của ta, xem ta dạy dỗ bọn chúng thế nào.”

“Cha ơi, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua.”

“Khế ước vẫn ở nhà họ Trần, con lo họ sẽ tới phá đám khi con đính hôn.” Liễu Mộng Nghiên tức giận nói.

“Chuyện này không khó.”

“Mộng Nghiên, con và Ngũ Hoàng tử tâm đầu ý hợp, mà cậu của Ngũ Hoàng tử chính là Tam trưởng lão của Thượng Thanh Tông, thực lực mạnh mẽ.”

“Chỉ cần con nói chuyện này cho Ngũ Hoàng tử, nhờ cậu hắn ra tay, nhà họ Trần chắc chắn sẽ không gây sóng gió được.” Gia chủ nhà họ Liễu cười nói.

Quan hệ giữa hoàng tộc Đại Chu và Thượng Thanh Tông rất mật thiết, về tổng thể thì Thượng Thanh Tông mạnh hơn, nhưng Thái thượng Trưởng lão của Thượng Thanh Tông hiện

giờ là người của hoàng tộc Đại Chu.

Quan hệ ngàn dây muôn sợi, nếu hoàng tộc gặp nạn thì Thượng Thanh Tông không thể ngồi yên.

Mà cậu của Ngũ Hoàng tử lại là Trưởng lão Thượng Thanh Tông, thực lực khá mạnh.

“Cha ơi, chỉ cần nói với Ngũ Hoàng tử là được sao?” “Còn phía Hoàng thượng…”

“Mộng Nghiên, chuyện này nhiều người biết, nhưng ai cũng im lặng, con biết tại sao không?”

“Hoàng tộc cũng cần thể diện.”

“Đó cũng là lý do vì sao lúc đó cha bảo hai người đi tới nhà họ Trần.”

“Chuyện này, càng ít người biết càng tốt.”

“Thì ra là như vậy, cha quả thật suy nghĩ sâu sắc. Vậy con đi tìm Ngũ Hoàng tử ngay bây giờ.”

“Được, cố gắng giải quyết xong mối họa nhà họ Trần nhanh nhất có thể, kẻo đêm dài lắm mộng.”

“Dạ”

Phía nhà họ Liễu đã hành động, phía nhà họ Trần cũng không ở lại thành Yên Quy nữa.

“Mọi người nhìn kìa, kỳ quái quá phải không?” “Mẹ nó, lần đầu ta thấy tình huống này.”

“Cái này… ta chưa tỉnh ngủ đúng không? Ta đang mơ đúng không?”

“Mẹ nó, chó cũng cưỡi ngựa à?”

“Sống không bằng chó mà, ta còn không có tiền mua ngựa.”

“Hai vị này là thiếu gia nhà ai thế?”

Ba ngày trước, Trần Trường An dẫn theo Trần Vân Hiên và Đại Hoàng rời khỏi thành Yên Quy, dọc đường đi bất cứ nơi nào có người thì đều thu hút rất nhiều sự chú ý.

Không liên quan điều gì khác, chỉ vì Đại Hoàng cứ nhất quyết phải cưỡi ngựa.

Chó cưỡi ngựa, chuyện chưa từng thấy, cũng chưa từng nghel

Lúc đầu Trần Vân Hiên còn hơi ngượng, dù sao hắn ta cũng chưa từng bị nhiều người chú ý và bàn tán đến thế.

Mặc dù sự chú ý tập trung vào Đại Hoàng, nhưng với tư cách là một thành viên cùng đoàn, tất nhiên Trần Vân Hiên cũng không tránh khỏi.

Tuy nhiên bây giờ Trần Vân Hiên cũng không còn để ý nữa, không còn cách nào, phải tập làm quen thôi!

“Vân Hiên, chỗ này vẫn còn thuộc phạm vi quận Bắc Nguyên sao?” Trần Trường An hỏi.

“Lão tổ, thật ra ta chưa từng rời khỏi thành Yên Quy bao giờ, nhưng tính theo quãng đường đi thì có lẽ vẫn còn ở quận

Bắc Nguyên.” Trần Vân Hiên suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

Ba ngày mà vẫn chưa rời khỏi quận Bắc Nguyên, tốc độ này quả thực hơi chậm.

“Đại Hoàng, tại ngươi cứ nhất định phải cưỡi ngựa đấy, nếu không thì sao lại đi chậm thế này.”

Đại Hoàng liếc Trần Trường An một cái đầy khinh bỉ, truyền âm cho hắn: “Sao thế? Ta sống được đến tuổi này rồi, hưởng thụ chút thì có sao?”

“Cho phép ngươi cưỡi ta, không cho ta cưỡi ngựa à?”

“Ngươi vội cái gì? Đang vội đầu thai tái thế à?”

“Mạng của ngươi dài như vậy, vội làm gì?”

Nghe Đại Hoàng nói vậy, Trần Trường An bất đắc dĩ cười cười, tên này gần đây tính tình hơi nóng nhỉ, hay là tìm con chó cái cho nó để xả hơi?

Nó chắc chăn sẽ cảm kích mình nhỉ.

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại rồi nhé bạn :)☣ Bạn vui lòng f5 hoặc load lại bộ truyện để cập nhật link audio mới nhất nhé :)☣ Mình vừa fix 50 bộ truyện do quá tải dẫn đến nghẽn tắc...!☣ Các bạn yên tâm sẽ khắc phục nhanh thôi :)☣ Mọi người f5 load lại trang nhé :)☣ À mình check cdbc t169 vs nghịch thiên tà thần vẫn nghe audio nhé ( bạn f5 lại nhé hoặc tải lại trang nhé )☣ Rất Mong mọi người thông cảm ^^
https://audiosite.net
Rất Mong mọi người thông cảm...!☣Mình Đã fix lại nhé, mình sẽ mở thêm sv bên HK để tránh trường hợp lỗi không mong muốn.☣SV US audio đang quá tải hiện tại đang bảo trì nâng cấp nhé..!☣Hội của mình sẽ cố gắng trong 3 ngày tới up lên 3 sever US + SGD + Hk☣Rất Mong mọi người đăng ký thành viên để cải thiện chất lượng audo, và lựa chọn sever nào cảm thấy nhanh nhé ^^!☣Các bạn đổi sever ở cuối danh sách phát audio ( nếu cả 3 sv đều lỗi vui long báo lỗi ở cuối bài viết tụn mình khắc phục nhanh nhất nhé )☣Ngoài ra các đạo hữu không đăng ký thành viên thỉnh thoảng lỗi audio ( đạo hữu vui lòng tải lại bộ truyện mình đang nghe, tốt nhất nghe 1 đến 2 tập load lại bộ truyện rồi click nghe tiếp là audio luôn hoạt đông tốt nhất nhé )☣ Thân ái
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 tuần trước
Mình thích suy nghĩ của bạn ^^!Thật ra cái này không có gì lạ cả ( Đây motyc thui bạn...)Còn bạn thích thể loại Tiên Hiệp "Sắc" mình để cử bộ truyện nóng " Hot " Âm Dương Tạo Hóa Kinh ( bao hay , bao hấp dẫn) ☣ Tuy nhiên xin cân nhắc khi đọc lẫn nghe ^^!
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 tuần trước
Cảm ơn bạn thông báo mình đã check lại :)Cái này mình eitd dịch thiếu gửi cho bạn Hà Thu làm audio thiếu nhé ...^^Mình vừa eidt lại đã gửi cho bạn trang bổ sung nhé :)Chậm nhất ngày mai hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Kevin 3 tuần trước
Sao truyện tiên hiệp nào chơi gái cũng vì Xuân dược,xong rồi im lặng ra đi,còn để hơn đi …..
https://audiosite.net
Chào bạn giang ^^!☣Vấn đề này web mình vẫn còn chút khuyết điểm mình đã bàn bạc bên thiết kế web, họ sẽ cân chỉnh trong thời gian tới nhé bạn.☣Ừm hiện tại "Nghe Tiếp" Nó hoạt động tốt khi bạn đang nghe 1 bộ truyện nào đó mà bị gián đoạn hoặc tạm dừng... ☣vd: bạn đang nghe tập 6 khoảng 15' bộ truyện "Tà Thiếu Dược Vương" audio lg hoặc gián đoạn bạn có thể f5 ( hoặc load lại trang ) mặc định sẽ hiện thị tập 6 bạn chỉ click vào là nghe tiếp đúng đoạn bạn đang nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo đã fix cập nhật tập nhật nhé^^
https://audiosite.net
Lê Thị Giang 3 tuần trước
Làm sao biết lần trước mình đã nghe đến đâu vậy ad?
https://audiosite.net
Đã fix lại cảm ơn bạn đã thông báo ...^^
https://audiosite.net
Đã fix cập nhật lại tập 85 + 86 :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo..!Truyện đã fix lại nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^! Đã fix lại nhé khanghuy98☣ Ngoài ra như tối qua đã như đã hứa cac fan Telegram -☣-> Việt Nam Vô Địch <--☣- ☣ Mình đã cập lại sever singapore audio...từ hum này đến 30 tết sẽ cập nhật lại ( up mới )☣ 3526 bộ truyện sẽ gửi đến các bạn trong thời gian ngắn nhất vs audio chất lượng đường truyền tốt nhất ☣ Rất mong các bạn ủng hộ tụn 1 like + 1 share đến bạn bè cùng sở thích nghe audio truyện nhé ^^!☣ Thân Ái