Thống Báo Trụ Sở lớn nhất thế archive giới lưu trữ file đang bảo trì nâng cấp hệ thống...không biết họ kéo dài bao lâu !!. Minh đã bật one drive của windows share file audio nhưng tối đa chỉ được 10.000 người có thể nghe audio được ( cái náy không phải do mình mà là Microsoft OneDrive của họ giới hạn nhé ). Tình trạng website đang khoảng 10.506 đang online một số bạn không nghe được xin thông cảm...! Bạn nào đang nghe audio được đừng tắt trình duyệt website sẽ không nghe lại được đâu, vị trí đó ngẫu nhiên trong 506 bạn còn lại có thể nghe all trộn bộ được...! Ngoài ra mình cũng đang fix up file audio cho tất cả mọi người nghe được sẽ cập nhật ở trang chủ nhé ...! Rất mong các bạn thông cảm
  1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Vĩnh Hằng Kiếm Tổ
  4. Tập 2: Chính là hôm nay sao? (c11-c20)

Vĩnh Hằng Kiếm Tổ

Tập 2: Chính là hôm nay sao? (c11-c20)

❮ sau

Chương 11: Chính là hôm nay sao?

Lưu Bảo Minh đã không thể nào nhịn được nữa.

Nữ nhân tựa như tiên nữ trước mặt chính là người mà hắn ta hằng mong ước.

Ngày nhớ đêm mong, thế nhưng cho dù hắn ta có thổ lộ như thế nào, Lăng Phi Vũ vẫn phớt lờ hắn ta.

Hôm nay, cuối cùng cũng có được cơ hội!

Lăng Phi Vũ chủ động đi đến tận đây, Lưu Bảo Minh vô cùng phấn khích khi nghĩ rằng hắn ta và nàng có thể gạo nấu thành cơm.

Nhìn thấy hắn ta sắp lao tới, Lăng Phi Vũ cố gắng chịu đựng, cắn đôi môi đỏ mọng, dùng hết sức vung kiếm lên.

Lưu Bảo Minh giơ tay dễ dàng gạt thanh trường kiếm của Lăng Phi Vũ ra, điều này khiến nàng vô cùng kinh hãi, loạng choạng lui về góc tường.

“Lăng Phi Vũ, nàng đã hít phải Thập Tam Nhuyễn Cốt Tán, cho dù là tu vi Hóa Hải Cảnh của nàng cũng vô dụng. Ta khuyên nàng đừng nên chống cự nữa, bởi vì nàng làm gì cũng thế cả thôi, tốt nhất là nàng nên nghe lời ta, ta nhất định sẽ khiến nàng được sung sướng. Nào, đi theo ta, có gì không tốt chứ? Vân Hạo không thể cho nàng cái gì, ta đều có thể cho nàng! Một trăm, à không, một ngàn Vân Hạo cộng lại cũng không xứng mang giày cho Lưu Bảo Minh ta!”

Hơi thở của Lưu Bảo Minh vô cùng nặng nề, hắn ta cười hung ác, lao thẳng về phía Lăng Phi Vũ.

Lúc này, một luồng gió mạnh chợt ập tới.

Lưu Bảo Minh liền cảm thấy toàn thân đau nhức dữ dội, làn da trực tiếp nứt toạc ra.

Sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên.

Có ai đó đã đánh mạnh vào bụng của Lưu Bảo Minh, cơ thể của hắn ta liền bay thẳng về phía sau.

“Xin lỗi, bây giờ ta mới đến, là lỗi của ta.”

Giọng nói của Vân Hạo truyền vào tai Lăng Phi Vũ.

Nàng ngơ ngác nhìn Vân Hạo đột nhiên xuất hiện, đôi mắt bỗng đỏ hoe.

“Ngươi không sao… không sao là tốt rồi. Lưu Bảo Minh nói Hứa Ấn muốn dùng ngươi để thử đan dược.” Giọng của Lăng Phi Vũ nghẹn ngào vì nức nở.

Đến lúc này rồi, thế mà nàng vẫn còn lo lắng cho sự an toàn của mình…

Trong lòng Vân Hạo cảm thấy thật ấm áp.

Một tay hắn ôm lấy Lăng Phi Vũ, tay còn lại liên tục ấn vào một số huyệt đạo quan trọng trên cơ thể của nàng.

Lăng Phi Vũ cảm thấy từng nơi ngón tay Vân Hạo chạm vào đều trở nên tê dại, cơ thể vốn đang mền nhũn vì trúng độc, nhưng kì lạ thay lúc này nàng lại cảm thấy khá hơn rất nhiều.

“Vân Hạo… ngươi…”

Lăng Phi Vũ vô cùng kinh ngạc.

Phương pháp giải độc này của Vân Hạo thật không thể nào tin nổi.

Lăng Phi Vũ còn chưa kịp nói xong, Vân Hạo đã ngắt lời, nhẹ nhàng nói: “Trước đây đều là nàng giúp ta giải quyết rắc rối. Hôm nay hãy giao việc đó lại cho ta.”

Nhìn vào đôi mắt dịu dàng và ấm áp của Vân Hạo, Lăng Phi Vũ bối rối một lúc rồi gật đầu nói: “Được!”

Nàng đã mong chờ ngày này từ rất lâu rồi…

Người khác luôn nói rằng Vân Hạo là phế vật, là bùn loãng không thể trát nổi tường.

Nhưng nàng vẫn nhất quyết muốn ở lại bên cạnh Vân Hạo.

Nàng luôn chờ đợi, không ngừng hy vọng một ngày nào đó, Vân Hạo sẽ thay đổi.

Ngày đó… Chính là hôm nay sao?

“Ah!”

Một tiếng hét giận dữ phát ra từ Lưu Bảo Minh.

Hắn ta từ từ đứng dậy, với những vết thương khắp người và dấu chân còn in hằn trên bụng.

“Vân Hạo, ngươi thế mà lại có thể sống sót ra khỏi phòng luyện đan của sư phụ ta… Cứ xem như ngươi mệnh lớn, thế nhưng ngươi thật sự cho rằng có thể chạy thoát khỏi đây sao? Ngươi dám ra tay với ta, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi sống sót bước ra khỏi Bảo Đan Lâu! Còn nữa, ta sẽ chơi đùa thỏa thích với vị hôn thê của ngươi. Ta sẽ trói tên phế vật là ngươi bên cạnh giường, để cho ngươi tận mắt chứng kiến cảnh ta chơi đùa với tiện nhân Lăng Phi Vũ như thế nào, ha ha ha! Đây là cái giá ngươi phải trả khi dám đắc tội với ta! Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết.”

Vân Hạo lạnh lẽo nhìn hắn ta, ánh mắt tràn ngập sát ý, nào còn dịu dàng như lúc nhìn Lăng Phi Vũ.

Lưu Bảo Minh vẫn điên cuồng hét lên: “Ta biết ngươi bí mật tu luyện, thực lực đã đạt đến đỉnh cấp Dẫn Khí Cảnh. Thế nhưng, ta đã là Chân Nguyên Cảnh tầng một! Vậy nên bây giờ trong mắt ta, ngươi vẫn là phế vật như cũ thôi.”

Vừa dứt lời, hắn ta đã tiến lên một bước, nhanh chóng lao về phía Vân Hạo.

Tu vi Chân Nguyên Cảnh tầng một đột nhiên bùng nổ, một ngọn lửa chợt phun trào!

Luyện đan sư trời sinh đã có mối quan hệ mật thiết với nguyên khí thuộc tính lửa, vậy nên nguyên khí mà Lưu Bảo Minh điều động cũng là thuộc tính lửa.

Lòng bàn tay của hắn ta nắm chặt thành nắm đấm, ngay lập tức có một ngọn lửa bùng lên rồi tạo thành một quả cầu lửa, khi hắn vung tay ra thì quả cầu lửa bay thẳng về phía Vân Hạo.

Trong mắt Vân Hạo hiện lên một tia khinh thường.

“Soạt!”

Thanh trường kiếm đã được rút ra khỏi vỏ.

Kiếm khí sắc bén ngay lập tức chém quả cầu lửa thành hai.

Trong lòng Lưu Bảo Minh cực kỳ kinh hãi.

Sau đó, bóng dáng của Vân Hạo đã biến mất khỏi tầm mắt hắn ta, thậm chí hắn ta còn không thể nhìn thấy được gì nữa, bởi vì ánh sáng chói lóa của trường kiếm.

“Phù!”

Lưỡi dao sắc nhọn nhanh chóng đâm xuyên qua bụng, xé tan đan điền của hắn ta!

“Ah!”

Lưu Bảo Minh hét lên như một con lợn bị chọc tiết.

“Soạt, soạt, soạt!”

Tay chân của Lưu Bảo Minh đều bị lưỡi kiếm lạnh lẽo chém vào, gân tay và gân chân của hắn ta đều bị chém đứt hết.

“Soạt!”

Lúc này, Vân Hạo mới đút kiếm lại vào vỏ.

Ánh sáng của kiếm khí cũng dần dần tiêu tan đi.

“Rầm!”

Cơ thể của Lưu Bảo Minh ngã rầm xuống đất.

Đan điền của hắn ta đã bị hủy, tĩnh mạch tứ chi đã bị đứt đoạn, hắn ta bây giờ đã trở thành một kẻ tàn phế hoàn toàn!

Hắn ta làm sao có thể ngờ rằng mình lại thua Vân Hạo…

Hơn nữa còn thua một cách dễ dàng như vậy!

Đây rõ ràng còn chẳng được xem là một cuộc chiến thật sự!

Bởi vì hắn ta thậm chí còn không nhìn thấy rõ được Vân Hạo đã rút kiếm như thế nào, hắn ta bây giờ… cách cái chết chẳng còn bao xa.

Vân Hạo nhìn Lưu Bảo Minh đang nằm trên mặt đất với vẻ thờ ơ: “Có một câu ngươi vừa nói rất đúng, có những đau đớn còn đáng sợ hơn cả cái chết…”

Vừa dứt lời, Vân Hạo đã nhấc chân lên.

“Bốp”

Vân Hạo giẫm mạnh xuống người Lưu Bảo Minh, sau đó âm thanh gãy xương răng rắc vang lên.

“Ah!”

Lưu Bảo Minh không ngừng la hét vì đau đớn.

Vân Hạo không quan tâm, tiếp tục giơ chân đá hắn ta đi.

Giế t chết Lưu Bảo Minh thì quá tốt với hắn ta rồi, phải phế đi tu vi, phế đi khả năng di chuyển, như vậy mới có thể hủy hoại tôn nghiêm nam nhân của hắn ta.

Đây mới chính là là trừng phạt tàn bạo nhất dành cho Lưu Bảo Minh.

Hắn ta luôn ỷ mình là luyện đan sư, hơn nữa còn là đệ tử của Hứa Ấn, vì vậy đã làm không biết bao nhiêu chuyện xấu xa ở thành Lưu Vân, bây giờ lâm vào hoàn cảnh này, về sau nhất định sẽ có rất nhiều người tìm hắn báo thù.

Lăng Phi Vũ đứng bên cạnh nhìn Vân Hạo, sau đó những giọt nước mắt liền chảy xuống gò má thanh tú.

Vân Hạo… thực sự đã thay đổi rồi, thay đổi hoàn toàn, trở thành một nam nhân mạnh mẽ mà nàng có thể dựa vào!

Nghĩ đến những ủy khuất mà nàng đã phải chịu đựng trong những năm qua… thật sự rất đáng giá!

Vân Hạo đi đến trước mặt Lăng Phi Vũ, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, đã làm nàng sợ rồi.”

Lăng Phi Vũ lắc đầu, tuy rằng trên mặt đầy nước mắt nhưng lại nở nụ cười mãn nguyện, cảm thấy cực kỳ nhẹ nhàng, chủ động nhào vào lòng của Vân Hạo.

“Vân Hạo… Ta thực sự hạnh phúc…”

“Cuối cùng ta cũng đã đợi được ngày này…”

“Ngươi có biết ta đã phải khóc thầm bao nhiêu lần không…”

Vân Hạo cảm nhận được sự buồn tủi của Lăng Phi Vũ.

Cho dù thiên phú tu luyện của nàng có tốt đến đâu, được nhiều người gọi là tiên tử… nhưng sự thật là nàng chỉ là một thiếu nữ còn chưa tròn mười tám tuổi.

Từ nhỏ, gia đình gặp biến cố, nàng đã phải dũng cảm đối mặt với mọi chuyện, đôi vai mềm yếu còn gánh vác rất nhiều việc ở võ quán Cuồng Kiếm.

Nhưng cũng giống như mọi thiếu nữ khác, nàng luôn khao khát nam nhân của mình có thể trở thành nam tử hán, có thể che chở cho nàng khỏi phong ba bão táp.

Thế nhưng Vân Hạo trước kia chỉ là một tên ăn chơi trác táng, là một tên khốn khiếp…

Vân Hạo nhẹ nhàng vỗ vào lưng nàng nói: “Từ nay về sau đừng khóc nữa, ta sẽ khiến nàng mỗi ngày đều vui vẻ!”

Chương 12: Ra tay đi!

Vân Hạo vừa dỗ dành Lăng Phi Vũ xong, hai người đang định rời đi.

“Rầm rập, rầm rập.”

Một đám người của Bảo Đan Lâu đã lao tới.

Cuối cùng thì chuyện ầm ĩ ở đây cũng khiến họ chú ý.

“Lưu sư huynh…”

Một người trong số đó hét lên, ngay lập tức lao thẳng tới chỗ Lưu Bảo Minh.

Nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của hắn ta, người này không khỏi rùng mình vì sợ hãi.

Lưu Bảo Minh xem như xong đời rồi.

“Vân Hạo, Lăng Phi Vũ, các ngươi được lắm. Hôm nay hai người các ngươi đừng nghĩ đến việc có thể rời đi!” Tên đó giận dữ hét lên.

Sau đó gã và hộ vệ của Bảo Đan Lâu nhanh chóng bao vây lấy Vân Hạo và Lăng Phi Vũ.

Vân Hạo liếc nhìn tên nam tử vừa hét lên.

Hắn đương nhiên biết người này.

Đại thiếu gia Vương Trọng của võ quán Bá Quyền ở thành Lưu Vân.

Võ quán Bá Quyền của Vương gia và võ quán Cuồng Kiếm của Vân gia chính là kẻ thù không đội trời chung.

Bởi vì Vương Trọng có chút thiên phú về luyện đan, hơn nữa lại được Vương gia hẫu thuận phía sau nên đã thành công vào Bảo Đan Lâu để học tập.

Vương gia có một luyện đan sư, đó là điều khiến Vương gia luôn kiêu ngạo.

Phụ thân Vương Bá của Vương Trọng luôn lấy chuyện này để khiêu khích phụ thân Vân Thiên Khoát của Vân Hạo.

Vân Hạo vốn chẳng thèm để ý đến Vương Trọng, hắn liếc nhìn đám hộ vệ Bảo Đan Lâu vây quanh hắn và Lăng Phi Vũ, bình tĩnh nói: “Ta muốn xem hôm nay ai có thể ngăn cản ta!”

“Soạt!”

Lăng Phi Vũ đứng bên cạnh đã rút kiếm ra.

Chất độc Thập Tam Nhuyễn Cốt Tán trong người nàng đã được Vân Hạo loại bỏ, bây giờ đã hồi phục hoàn toàn.

Vương Trọng hừ lạnh nói: “Lưu sư huynh là đệ tử thân truyền (1) của Hứa đại sư; Hứa đại sư chính là luyện đan sư số một của thành Lưu Vân. Các ngươi dám đánh đệ tử của Hứa đại sư như vậy, các ngươi hãy nộp mạng đi!”

(1)Đệ tử thân truyền: đệ tử được sư phụ đích thân dạy dỗ, truyền lại mọi thứ.

Võ quán Bá Quyền của Vương gia và võ quán Cuồng kiếm đã tranh đấu nhiều năm như vậy, nhưng chưa lần nào có thể đánh bại được võ quán Cuồng Kiếm.

Hiện tại chính là một cơ hội tuyệt vời.

Vân Hạo và Lăng Phi Vũ đã ra tay với Lưu Bảo Minh ngay trong Bảo Đan Lâu, chỉ cần nghĩ đến đây Vương Trọng phấn khích mãi không thôi.

Như vậy, Bảo Đan Lâu nhất định sẽ báo thù võ quán Cuồng Kiếm.

Sự nghiệp của võ quán Cuồng Kiếm xem như kết thúc rồi.

Đến lúc đó võ quán Bá Quyền của Vương gia bọn họ đương nhiên sẽ tiếp quản mọi thứ từ võ quán Cuồng Kiếm.

Hơn nữa, Lưu Bảo Minh đã vô dụng thế này… Hứa đại sư không còn đệ tử thân truyền nữa, Vương Trọng cảm thấy cơ hội của mình đã đến rồi!

Nếu trở thành đệ tử của Hứa đại sư, đây quả thật là cơ hội hiếm có khó tìm.

“Để ta, ta vốn không phải là liễu yếu đào tơ chỉ biết nhận sự che chở của người khác.” Lăng Phi Vũ nhẹ nhàng nói.

Vân Hạo có thể luyện võ, sức chiến đấu cũng khá mạnh, nhưng dù sao cảnh giới cũng không cao lắm, tu vi hộ vệ của Bảo Đan Lâu đều đã là Chân Nguyên Cảnh, nói không chừng còn có cường giả Hóa Hải Cảnh đang ẩn nấp ở đâu đó.

“Hừ, đồ hèn nhát, chỉ biết trốn sau lưng nữ nhân!”

Vương Trọng chế nhạo, sau đó hét lên: “Ta khuyên hai ngươi nên biết điều, đừng nên chống cự nữa, nếu không chỉ khiến kết cục của các ngươi càng thêm khốn khổ mà thôi!”

Thanh trường kiếm trong tay Lăng Phi Vũ đã ngưng tụ một tầng nguyên khí thiên địa cường đại, có thể ra tay bất cứ lúc nào.

“Xem ra các ngươi thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Vương Trọng cười lạnh một tiếng, sau đó vung tay lên.

“Ra tay đi!”

“Dừng lại!”

Lúc này, một tiếng gầm bỗng vang lên.

Một bóng người bay qua không trung rồi đáp xuống đất.

Là Hứa Ấn!

Sau khi Hứa Ấn xuất hiện, ông ta lập tức liếc nhìn Vân Hạo.

Nhưng ông ta nhận ra Vân Hạo vốn chẳng thèm nhìn ông ta…

Sau đó Hứa Ấn lại nhìn về phía Lưu Bảo Minh, sắc mặt thay đổi rõ rệt.

“Hứa đại sư, Lưu sư huynh bị Vân Hạo và Lăng Phi Vũ hãm hại thành thế này. Khi đôi cẩu nam nữ này đang muốn chạy đi thì bị chúng ta bắt gặp. Hứa đại sư không cần đích thân xử lý đôi cẩu nam nữ này, tránh làm bẩn tay ngài, ngài yên tâm, cứ giao cho ta. Giải quyết xong hai người bọn họ, ta sẽ về nhà dẫn người của võ quán Bá Quyền đến võ quán Cuồng Kiếm để báo thù, thay ngài xả giận.”

Vương Trọng ra sức rất lấy lòng Hứa Ấn.

Lăng Phi Vũ vội vàng nói: “Hứa đại sư, là do Lưu Bảo Minh có ý đồ xấu xa, tự làm tự chịu. Hắn ta bị thế này là do ta ra tay, không liên quan gì đến vị hôn phu của ta cả.”

Vân Hạo: “…”

Quả nhiên Lăng Phi Vũ vẫn quen giải quyết những rắc rối cho hắn ta, trực tiếp nhận tất cả mọi chuyện về mình.

Vương Trọng nhìn chằm chằm Lăng Phi Vũ, cười lạnh nói: “Ta đương nhiên biết chính ngươi đã ra tay khiến Lưu sư huynh trở thành thế này, Vân Hạo chỉ là một kẻ phế vật, có thể làm được gì. Nhưng ai ra tay cũng không quan trọng, các ngươi đều là đồng phạm, đều phải trả giá cho việc này!”

“Câm miệng!”

Hứa Ấn đột nhiên hét lên giận dữ.

“Bốp!”

Sau đó giáng thẳng vào mặt Vương Trọng tát một cái, khiến gã bay vèo về phía sau.

“Bộp!”

Âm thanh Vương Trọng ngã xuống đất nặng nề vang lên, sau đó hắn chỉ có thể ‘a’ một tiếng rồi phun ra máu, gãy vài chiếc răng…

Vân Hạo là người duy nhất không cảm thấy kinh ngạc trước cảnh tượng này, những người còn lại đều chết lặng.

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Tại sao Hứa đại sư không ra tay dạy dỗ Vân Hạo và Lăng Phi Vũ một bài học? Ngược lại còn tát Vương Trọng rất nặng…

“Phi Vũ, đi thôi.”

Vân Hạo lười phí lời nên đã dắt Lăng Phi Vũ vẫn còn đang bối rối rời đi.

Hộ vệ của Bảo Đan Lâu vẫn còn bao vây bọn họ, thấy vậy liền rút kiếm ra muốn đối mặt với hai người.

“Tránh đường, để bọn họ đi!” Hứa Ấn gầm lên.

Đám người: “…”

Lúc này, Lưu Bảo Minh vừa ngất đi đã tỉnh lại và khi nhìn thấy Hứa Ấn, hắn ta đã gào khóc.

“Sư phụ… người nhất định phải làm chủ cho đệ tử… Vân Hạo, còn có tiện nhân Lăng Phi Vũ này… chúng nó đã hại ta…”

Lưu Bảo Minh vừa khóc vừa dùng tay chân bò tới chỗ Hứa Ấn, cố gắng dùng hai tay ôm lấy chân ông ta.

Hứa Ấn tức giận đến nỗi đá bay Lưu Bảo Minh đi.

“Thật xấu hổ! Lão phu ngày thường dạy ngươi làm người phải ngay thẳng, nhưng còn ngươi thì sao? Ngươi thực sự khiến lão phu thất vọng, thế mà lại dám làm những điều hèn hạ, vô liêm sỉ. Ta quả thật bị mù mới nhận ngươi làm đồ đệ.”

Thực ra, Hứa Ấn hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng… ông ta không thể vạch trần mối quan hệ của mình với Vân Hạo, mạng sống của ông ta vẫn nằm trong tay hắn nên chỉ có thể tùy tiện tìm một cái cớ để tức giận khiển trách Lưu Bảo Minh.

Lưu Bảo Minh: “Sư phụ… ta…”

“Cái gì? Ngươi suýt tí nữa hủy hoại danh tiếng cả đời của lão phu. Ngươi bây giờ thành ra thế này là do ngươi tự làm tự chịu. Từ hôm nay, ngươi không còn là đệ tử Hứa Ấn ta nữa, cũng không còn là người của Bảo Đan Lâu. Người đâu, mau ném cái tên phế vật Lưu Bảo Minh này ra ngoài cho ta!”

Lưu Bảo Minh nghe vậy, lại tiếp tục ngất đi.

Trong khi đám hộ vệ của Bảo Đan Lâu vẫn còn đang sửng sốt, Vân Hạo lại bình tĩnh ôm lấy Lăng Phi Vũ rồi rời đi.

Ra khỏi Bảo Đan Lâu, Lăng Phi Vũ vẫn cảm thấy cảnh tượng vừa rồi không chân thật tí nào… nhịn không được hỏi: “Vân Hạo, Hứa Ấn không phải người tốt, vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

Vân Hạo cười nhẹ nói: “Có lẽ ông ta làm quá nhiều chuyện sai trái, sợ quả báo tới đòi mạng nên bây giờ đã cắn rứt lương tâm.”

Lăng Phi Vũ: “…”

Hai người cùng nhau ngồi xe ngựa trở về võ quán Cuồng Kiếm.

“Vân Hạo, ta về phòng trước nhé.” Lăng Phi Vũ nói, chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến nàng rất bối rối, nên muốn ở một mình một lát.

Vân Hạo gật đầu: “Ừm, nàng nghỉ ngơi cho tốt đi, hôm nay cũng mệt mỏi rồi, tối mai nàng tới phòng ta cũng được.”

Mặt Lăng Phi Vũ lại đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn Vân Hạo, sau đó xoay người rời đi.

Chương 13: Ta đi đây!

Vào ban đêm, Vân Hạo ở một mình trong phòng nghiên cứu Thái Sơ Tạo Hóa Quyết.

Hắn phát hiện ra nếu chỉ dựa vào bế quan luyện công thì tiến bộ sẽ rất chậm, nếu muốn tu luyện được công pháp này đến mức cơ thể có thể thành thần thì nhất định phải có một nguồn tài nguyên dồi dào.

“Tác dụng của đan dược quá chậm, nếu có Tiên Thiên Linh Tài thì tốt rồi.” Vân Hạo thở dài.

Tiên Thiên Linh Tài là bảo vật trời đất sản sinh ra, cực kỳ quý hiếm, hiệu quả của nó gấp mấy chục lần đan dược.

Nếu Vân Hạo ở thành phố lớn, hắn có thể từ thế lực địa phương mua được Tiên Thiên Linh Tài, nhưng ở địa phương nhỏ như thành Lưu Vân, muốn tìm được nó, chỉ có thể dựa vào may mắn mà thôi!

Vân Hạo lục lại trí nhớ của mình, nhớ ra lần cuối cùng Tiên Thiên Linh Tài xuất hiện ở thành Lưu Vân là chuyện của mười năm trước, do một người dân vô tình thấy được, khi đó các thế lực lớn đã nghe được tin này và đã đẩy giá của nó lên cực kỳ cao.

“Vẫn nên dùng đan dược thôi.” Vân Hạo không còn suy nghĩ lung tung nữa, lúc này màn đêm buông xuống, trăng treo trên cao, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

“Thùng!”

“Thùng thùng!”

Sau đó tiếng gõ cửa vang lên.

Vân Hạo đứng dậy đi mở cửa.

Ngoài cửa Lăng Phi Vũ chuẩn bị xoay người rời đi.

“Đã đến rồi, tại sao lại còn muốn đi?” Vân Hạo hỏi.

Lăng Phi Vũ không quay lại, nhưng nhìn đôi tai đỏ ửng của nàng cũng đoán được nàng đang rất khẩn trương.

“Ta… ta cảm thấy không thích hợp cho lắm…”

Vân Hạo: “Không phải như nàng nghĩ đâu, trước tiên vào đi rồi nói.”

“Ngươi không được quá đáng!” Lăng Phi Vũ quay lại, nhưng vẫn không dám nhìn Vân Hạo.

Thấy dáng vẻ đáng yêu của nàng, Vân Hạo cố ý nói đùa: “Dù sao chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ thành thân, chi bằng tối nay chúng ta làm quen trước?”

“Ngươi…” Lăng Phi Vũ gấp gáp dậm chân: “Ta đi đây!”

Vân Hạo mỉm cười rồi nắm lấy tay nàng: “Đùa thôi, chúng ta vào rồi hãy nói nhé.”

Sau đó, hắn trực tiếp kéo Lăng Phi Vũ vào phòng.

Sau những chuyện xảy ra ngày hôm qua và hôm nay, mối quan hệ giữa hai người đã tiến triển cực kỳ nhanh, đã có cảm giác thân thiết của tình nhân với nhau.

Lăng Phi Vũ ngồi trên ghế ở phòng ngoài, không dám nhìn thẳng vào hắn.

Vân Hạo bất đắc dĩ cười: “Thật sự không phải như nàng nghĩ đâu. Ta gọi nàng tới đây là do ban ngày lúc nàng ra tay đuổi Vân Phong đi, ta phát hiện ra thân thể nàng có vấn đề.”

Đôi mắt của Lăng Phi Vũ đột nhiên mở to, ngạc nhiên hỏi: “Vấn đề gì?”

Vân Hạo: “Phi Vũ, trong cơ thể nàng có phong ấn!”

Vẻ mặt của Lăng Phi Vũ đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp: “Ngươi… ngươi làm sao biết? Làm sao có thể nhận ra?”

Nhìn thấy dáng vẻ nàng của nàng, Vân Hạo cảm thấy có lẽ mình đã đoán sai rồi.

Lúc đầu hắn nghĩ rằng Lăng Phi Vũ không biết.

Nhưng… bây giờ xem ra nàng đã biết!

Vân Hạo: “Trước kia ta từng gặp được một cao thủ, ông ấy truyền lại cho ta một ít đồ, cho nên ta có thể nhìn ra trong cơ thể nàng có phong ấn.”

Dùng cách này hắn vừa vặn có thể giải thích được những thay đổi của bản thân mình.

Lăng Phi Vũ nhìn Vân Hạo với ánh mắt nghi ngờ: “Ngươi đột nhiên có thể luyện võ là do sự giúp đỡ của cao thủ đó sao?”

Vân Hạo gật đầu: “Ừ! Phi Vũ, tại sao trên người nàng lại có phong ấn?”

Nếu như nàng đã biết về sự tồn tại của phong ấn này thì phải hỏi rõ ràng trước đã.

Lăng Phi Vũ im lặng một lúc rồi nói: “Phong ấn này là do nương ta để lại. Lúc ta năm tuổi, nương đã bỏ ta mà đi, trước khi đi nương đã để lại phong ấn trên người ta và dặn dò ta đừng nên cố gắng phá giải nó. Thật ra nương đã chỉ cho phụ thân cách gỡ bỏ phong ấn, và nói với ông ấy rằng hãy giải trừ phong ấn khi ta tròn mười tám tuổi. Thế nhưng sau khi nương ta rời đi chưa đầy một năm, một nhóm đạo tặc đã đột nhập vào Lăng gia, cha ta và những người khác đều đã chết thảm trong tay bọn chúng…”

Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của Lăng Phi Vũ lại cực kỳ bi thương.

Nàng vẫn nhớ rõ cảnh tượng ngày Lăng gia bị diệt, nàng không dám quên mối thù này, nàng vẫn luôn âm thầm điều tra chân tướng!

Vân Hạo nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Lăng Phi Vũ, vụ thảm sát Lăng gia đến giờ vẫn còn là một bí ẩn, vì vậy bây giờ hắn sẽ không nhắc đến nó để tránh khiến nàng cảm thấy khó chịu hơn…

Chờ thời cơ thích hợp, hắn sẽ giúp đỡ Lăng Phi Vũ tìm ra sự thật và trả lại công đạo cho những người Lăng gia đã chết thảm!

“Giải trừ phong ấn khi nàng tròn mười tám tuổi…” Vân Hạo quay về chuyện này, nhẹ giọng nói nhỏ.

Lăng Phi Vũ cười khổ: “Phụ thân ta đã không còn nữa, phong ấn này cũng không thể phá bỏ…”

Vân Hạo suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta có thể giải, nhưng nếu đây đã là sự sắp đặt của nhạc mẫu, ắt hẳn phải có lý do; vậy nên nàng đợi thêm hai tháng nữa, ta sẽ giúp nàng giải trừ phong ấn.”

Vân Hạo nghĩ rằng tầng phong ấn này bây giờ để lại cũng không sao.

Điều này có nghĩa là lai lịch mẫu thân của Lăng Phi Vũ không hề đơn giản, hơn nữa còn có thân phận bí ẩn nào đó!

Vì vậy, khi chưa thực sự hiểu rõ nguyên nhân đằng sau, Vân Hạo quyết định sẽ không làm trái ý của nhạc mẫu.

Lăng Phi Vũ nhìn chằm chằm vào Vân Hạo, nàng im lặng một lúc lâu rồi mới hỏi: “Vân Hạo, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bí mật đang giấu ta?”

Nàng biết rất rõ phong ấn trong cơ thể mình rất mạnh, Vân Hạo tự tin có thể phá giải nó… Chứng tỏ hắn đang có rất nhiều bí mật!

Vân Hạo cười nói: “Sau này nàng sẽ biết.”

Lăng Phi Vũ khịt mũi, có vẻ không vui, sau đó đứng dậy nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa, ta đi trước đây.”

“Chờ đã!” Vân Hạo nói.

“Còn chuyện gì?”

Vân Hạo: “Thật ra cũng không có gì, ta chỉ muốn hỏi nàng, trước đây ta đã làm nhiều chuyện khốn khiếp như vậy, tại sao nàng vẫn nguyện ý gả cho ta?”

Nếu như là báo đáp ân tình nuôi dưỡng thì Lăng Phi Vũ đã làm rất nhiều rồi.

Vân Hạo cảm thấy việc này nhất định còn có nguyên nhân khác.

“Thật sự muốn biết?”

“Ừ!”

Một nụ cười ấm áp đột nhiên xuất hiện trên khuôn mặt Lăng Phi Vũ, một cảnh tượng trong quá khứ chợt hiện lên trong tâm trí nàng.

Dưới ánh hoàng hôn, trong một con hẻm nhỏ, có một cậu bé khoảng bảy tám tuổi, người đầy bùn đất, quần áo rách rưới, trán còn chảy máu, bướng bỉnh bế một bé gái cũng lấm lem bước ra khỏi ngõ.

“Hạo ca ca, ca chảy máu rồi…” Cô bé sợ hãi, khóc lớn và giúp cậu bé lau vết máu trên trán.

Cậu bé thản nhiên cười nói: “Phi Vũ muội muội, đừng sợ, Vân Hạo là nam tử hán, sau này nếu có ai ức hiếp muội, ta sẽ lấy gạch đập họ!”

Cô bé buồn bã nói: “Hạo ca ca, bọn họ nói ta là sao chổi, khắc chết mấy chục người Lăng gia…”

Cậu bé: “Bọn họ nói nhảm, Phi Vũ muội muội không phải là sao chổi, sau này nếu ai còn dám gọi muội như thế? Chỉ cần muội nói với ta, ta nhất định sẽ đánh hắn ta!”

“Hạo ca ca… ca sẽ luôn bảo vệ ta sao?”

“Đương nhiên rồi, lớn lên ta sẽ cưới muội!”

Cô bé đang buồn bã đột nhiên cười vui vẻ: “Hạo ca ca, ca đừng lừa ta nhé…”

“Đương nhiên, phụ thân của ta nói nam nhân Vân gia nhất định phải giữ lấy lời.”

Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng cuối ngày chiếu thẳng vào dáng hình nhỏ bé của cậu bé và cô bé ấy, rồi hình ảnh đó dần biến mất khỏi tâm trí Lăng Phi Vũ.

Sau đó, cậu bé ấy đã bỏ cuộc vì không thể luyện võ.

Nhưng cô bé đó vẫn luôn chờ đợi cậu bé thực hiện lời hứa của mình…

May mắn thay… cuối cùng cũng chờ được.

Lăng Phi Vũ cười khúc khích: “Ta sẽ nói cho ngươi biết khi ta thực sự cảm thấy ngươi đã hoàn toàn thay đổi.”

Chương 14: Trương công tử nào?

Vân Hạo: “…”

“Đúng rồi, về sau không cho phép ngươi sống phóng túng nữa, tiền trong nhà không đủ để ngươi xài bậy bạ như vậy, đâu đâu cũng thua lỗ, nếu ngươi lại mang mấy tờ giấy nợ trở về thì võ quán Cuồng Kiếm thật sự phải đóng cửa đấy.” Lăng Phi Vũ cười một hồi rồi đột nhiên nhớ ra cái gì nên vội dặn dò.

“Nghiêm trọng như vậy?” Vân Hạo nhíu mày lại.

“Ngươi cũng đừng lo lắng, ta và Vân bá bá sẽ nghĩ cách. Không còn sớm nữa, ta đi về nghỉ trước.” Lăng Phi Vũ thấy hắn nghe lọt tai thì thở ra một hơi.

Sau khi Vân Hạo tiễn nàng đi thì cau mày.

Hắn không thể để phụ thân và Phi Vũ đi quỵ luỵ khúm núm vì “Mấy lượng bạc vụn” như vậy!

Sáng sớm hôm sau, Vân Hạo rời giường rất sớm để đi ra ngoài tìm xem có cơ hội làm ăn nào không.

Người hầu nhìn thấy hắn thì lập tức chạy tới và nói: “Thiếu gia, Trương công tử vừa đến bảo ta nhắn với ngài một câu.”

Vân Hạo hỏi: “Trương công tử nào?”

“Trương Phong của Trương gia thuộc phường vải Vân Văn.”

Người này là một trong những tên nhà giàu của thành Lưu Vân, cũng là người bạn xấu xa trước kia của Vân Hạo.

Người hầu nói tiếp: “Trương công tử nói hôm nay sòng bạc nhập về rất nhiều nguyên thạch tốt, ngài nhất định phải đến.”

Vân Hạo không suy xét đến chuyện nguyên thạch, mà nhớ tới trước kia tuy Trương Phong xưng huynh gọi đệ với mình, nhưng cũng không ít lần hãm hại hắn!

“Thiếu gia, Trương Phong này không phải người tốt lành gì, mỗi lần ngài và hắn đi ra ngoài đều thua rất nhiều tiền… Lần trước ngài suýt mất mạng cũng là vì hắn gọi ngài đi đổ thạch (1).” Người hầu lấy dũng khí khuyên can.

(1) Đổ thạch là hoạt động tìm mua nguyên thạch phỉ thúy và cắt ra để lấy phỉ thúy bên trong. Nguyên thạch phải cắt ra mới biết có phỉ thúy không và phỉ thúy giá trị bao nhiêu nên trong giới đổ thạch thường có câu ‘một đao nghèo một đao phú’, nếu cắt ra được phỉ thúy tốt thì sẽ trở nên giàu có, ngược lại nếu cắt ra không có phỉ thúy thì mất sạch tiền. Tỉ lệ đổ trúng là một phần mười và đổ trướng là một phần vạn.

“Vậy ta càng phải đi.” Vân Hạo lập tức quyết định.

Vụ trúng độc lần trước giống như thanh đao treo trên cổ hắn, không điều tra ra hung thủ đứng phía sau thì hắn ăn ngủ không yên!

Nếu quả thật là Trương Phong hạ độc hắn thì phải thuận tay giải quyết luôn.

Nếu không phải thì hắn cũng nên lấy về tiền tài trước đó bị hố mất.

Vân Hạo vừa đi tới cửa võ quán liền nhìn thấy Lăng Phi Vũ đứng ở đó.

“Ngươi lại muốn đi bài bạc với Trương Phong?” Trái tim Lăng Phi Vũ đang rất đau, nàng hy vọng Vân Hạo lạc đường biết quay đầu lại.

“Đừng lo, ta đi tìm đám người này phân rõ ranh giới.” Vân Hạo biết nàng đang lo lắng cái gì nên ôn hoà giải thích.

“Không gạt ta đó chứ?” Hốc mắt Lăng Phi Vũ ửng đỏ.

“Tin ta, được chứ?” Vân Hạo nhìn Lăng Phi Vũ có chút gầy yếu thì hơi đau lòng, trong khoảng thời gian này nàng đã bỏ ra quá nhiều vì võ quán Cuồng Kiếm.

“Được!” Lăng Phi Vũ mềm lòng, lựa chọn tin tưởng nam nhân trước mắt nên yên lặng nhường đường.

Vân Hạo xoa đầu nàng một cái rồi lập tức đi đến sòng bạc.

Vân Hạo chân trước vừa đến thì trong sòng bạc đã có một gã tiểu nhị chạy đến, gã cười tủm tỉm tiến lên và nói: “Vân thiếu gia đến rồi, mau vào đi, Trương thiếu đã đợi ngài rất lâu trên lầu hai, hôm nay sòng bạc có nhập một đống hàng mới, tất cả đều là thứ tốt đấy!”

Vân Hạo liếc nhìn tiểu nhị này một cái với ánh mắt lạnh lùng.

Người này là con chó của Trương Phong, từng bắt tay với Trương Phong hãm hại gài bẫy hắn không ít lần.

Chờ đi vào sòng bạc thì một tiếng cười sang sảng đã vang lên.

Trương Phong phẩy quạt nhiệt tình cười to và nói: “Vân huynh, ta chờ được ngươi đến rồi!”

Câu kêu lớn này lập tức khiến rất nhiều người chú ý đến.

“Vân Hạo còn có gan tới nơi này sao?”

“Nghe nói mấy ngày nay võ quán Cuồng Kiếm đã bán tháo ruộng đất để trả nợ, tiểu tử này tới đây làm gì? Chẳng lẽ trong tay hắn còn có tiền?”

Trương Phong nổi giận nói: “Vân Hạo là huynh đệ của Trương Phong này, hắn không có bạc thì ta có!”

Nói xong, gã lấy ra mười tờ ngân phiếu ngàn lượng từ trong lòng ngực rồi nói: “Vân huynh, cầm xài đi.”

Ngay sau đó gã lại lấy ra một tờ giấy nợ đã viết sẵn mà nói: “Ấn dấu tay là được, huynh đệ ta biết nhân phẩm của ngươi sẽ không quỵt nợ, người khác không tin ngươi, nhưng ta tin!”

Vân Hạo nhìn một loạt thao tác thành thạo của đối phương thì nhướng mày một cái, lại liếc nhìn tờ giấy nợ kia, phần lãi trên đó quả thực không khác gì cắt cổ người ta.

“Vân huynh, hôm nay sòng bạc có nhập một đống đá rất tốt! Lấy năng lực của ngươi thì nhất định có thể kiếm được rất nhiều! Chỉ cần hôm nay ngươi có thể trả lại số tiền này cho ta thì không cần lấy lãi luôn!”

Trương Phong vỗ ngực hứa hẹn.

“Xem đá trước.” Vân Hạo không tiếp lời mà đi vòng qua Trương Phong rồi bước vào bên trong.

Rất nhanh hắn đã nhìn thấy những viên nguyên thạch hình thái khác nhau, tất cả đều có màu trắng.

Đây là đặc thù của nguyên thạch cấp thấp.

Nguyên thạch trung cấp có hình thái khác nhau, cao cấp thì màu đen nhánh.

“Vân huynh, những nguyên thạch này đều là ta lựa chọn kỹ cho ngươi, ngươi mua thì nhất định sẽ không lỗ!”

Trương Phong nói xong liền lấy một khối nguyên thạch từ mặt đất rồi đưa cho Vân Hạo.

Vân Hạo nhận lấy khối nguyên thạch thô ráp to chừng nắm đấm đứa trẻ này, sau đó hắn vận chuyển một luồng nguyên khí rồi đưa vào bên trong nguyên thạch.

Mọi người nhận thấy hành động của hắn thì lập tức phát ra tiếng châm chọc không chút khách sáo.

“Đầu Vân đại thiếu gia hư rồi sao? Lại dùng nguyên khí tra xét nguyên thạch!”

Vân Hạo như mắt điếc tai ngơ.

Nguyên khí thật sự không thể tiến vào nguyên thạch, nhưng hắn là Thiên Đế chuyển thế nên có khả năng khống chế nguyên khí tinh tế đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.

Hắn hoàn toàn có thể dựa vào sự chấn động sinh ra khi nguyên khí tiếp xúc với nguyên thạch để phân biệt ra trong đó có tồn tại bảo bối hay không.

Chỉ khoảng nửa khắc sau, Vân Hạo liền cảm giác được nguyên khí bám vào mặt ngoài nguyên thạch trở nên sống động lên.

Trong mắt Vân Hạo xẹt qua một tia khác thương, trong nguyên thạch mà Trương Phong tiện tay đưa qua lại thật sự có thứ tốt!

“Ta muốn khối nguyên thạch này.” Vân Hạo nhìn về phía Trương Phong, mở miệng nói.

Chương 15: Đầu óc có bệnh!

Trương Phong lộ ra vẻ mặt vui mừng, cuối cùng con cá này cũng cắn câu!

Mọi người thấy khối nguyên thạch gồ ghề xấu xí mà Vân Hạo cầm kia mà không khỏi âm thầm cười trộm.

Loại nguyên thạch này mà có được thứ tốt gì?

Chó ngu vẫn là chó ngu, nói mấy câu là dễ dàng mắc mưu, với đầu óc này thì khó trách võ quán Cuồng Kiếm bị hắn kéo suy sụp!

“Vân huynh, quả nhiên ngươi rất tin tưởng ta, ha ha ha, tin ta là chính xác, hôm nay huynh đệ ta sẽ giúp ngươi phát tài!” Trương Phong cười lớn và nói.

Vân Hạo viết giấy nợ cho Trương Phong, cầm một xấp ngân phiếu rồi mua viên nguyên thạch này.

Mọi người muốn nhìn trò cười của Vân Hạo nên ồn ào nói: “Nếu mua rồi thì cắt ra đi!”

Trương Phong cũng nói thầm một câu: “Vân huynh, nếu không cắt thử? Ta quen biết sư phụ cắt đá ở nơi này, thu của ngươi một trăm lượng bạc là được.”

Chơi đổ thạch thì lúc cắt ra mới là k1ch thích nhất.

K1ch thích một chút không chừng Vân Hạo lại vung tay mà mua mua mua!

Còn chuyện khối nguyên thạch trong tay Vân Hạo sẽ cắt ra được bảo bối… Căn bản không ai ôm chờ mong, mọi người chỉ thuần túy muốn chế giễu.

Vân Hạo cười nhạt: “Cũng được, vậy cắt đi, nhưng không cần đi tìm người khác.”

Tiếng nói vừa dứt, tay của Vân Hạo đột nhiên phát lực.

“Rắc!”

Nguyên thạch tan nát.

Đá vụn văng ra từ kẽ tay hắn.

Mọi người: “…”

Ngay sau đó lại là một tràng cười vang.

“Đầu óc có bệnh!”

“Cắt ra như vậy thì nếu bên trong có bảo bối gì dễ vỡ cũng bị trực tiếp hủy diệt…”

“Có bảo bối cái rắm gì, một khối phế liệu mà thôi, đương nhiên cũng không ảnh hưởng đến chuyện ta cười, quá ngu xuẩn, ha ha ha!”

Vân Hạo nhìn lướt qua mọi người.

Sau đó hắn chậm rãi mở tay ra.

Lại có một lớp đá vụn bay tán loạn.

Ngay sau đó một ánh sáng màu đỏ tràn ngập ra từ lòng bàn tay hắn…

Nhiệt độ chung quanh cũng tăng lên trong nháy mắt.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt như đọng lại trên mặt.

Cái này… Thật sự bị Vân Hạo mèo mù vớ trúng chuột chết mà cắt ra bảo bối!

Hôm nay vận may của tên phế vật Vân Hạo này… lại tốt như vậy…

“Hoả Tủy Ngọc, đây là Hoả Tủy Ngọc Hoàng giai cực phẩm!”

Một tiếng la kinh hãi kéo suy nghĩ của mọi người lại.

“Tài liệu luyện khí Hoả Tủy Ngọc Hoàng giai cực phẩm, chỉ cần có kích cỡ móng tay thôi cũng có thể rèn ra vật phẩm có thuộc tính hỏa, viên Hoả Tủy Ngọc này lớn chừng quả trứng bồ câu, ít nhất cũng đáng giá năm vạn lượng bạc!”

“Có còn thiên lý hay không? Tên phế vật Vân Hạo này thật sự phát tài rồi…”

Những người hăng hái trào phúng, muốn xem trò cười vừa rồi thấy Vân Hạo cắt ra Hoả Tủy Ngọc thì lập tức hâm mộ đỏ mắt!

Khó chịu nhất chính là Trương Phong.

Đống nguyên thạch này là phế liệu gã lấy được từ nơi khác, chủ yếu là vì gài bẫy tên Vân Hạo coi tiền như rác này.

Vừa rồi cũng là gã tiện tay cầm một khối nguyên thạch nhét cho Vân Hạo.

Kết quả hay rồi…

Vân Hạo dùng một ngàn lượng bạc chiếm được Hoả Tủy Ngọc giá trị ít nhất năm vạn lượng bạc!

Nói là muốn dẫn Vân Hạo phát tài, nhưng mục đích hôm nay của gã là gài bẫy Vân Hạo… Kết quả lại thật sự giúp Vân Hạo phát tài!

Thật là chết tiệt mà!

Bị ánh mắt hâm mộ ghen tị của đám người chung quanh nhìn chằm chằm, Vân Hạo lại không hề biến sắc mà chỉ nhẹ nhàng bâng quơ cất Hoả Tủy Ngọc đi.

Kỳ thật thứ cắt ra được không phải là Hoả Tủy Ngọc.

Đây là Hoả Tủy Ngọc Phách!

Nó không phải tài liệu Hoàng giai cực phẩm, mà là huyền giai hạ phẩm, giá trị tối thiểu cũng lên đến mười vạn lượng bạc!

Là quan trọng hơn là Hoả Tủy Ngọc Phách là bảo vật thiên nhiên, bên trong có khí Tiên Thiên có thể dùng để tu luyện Thái Sơ Tạo Hóa Quyết!

Hai thứ này rất giống, nhưng vẫn rất dễ phân biệt ra.

Những người chung quanh không nhìn ra nên Vân Hạo cũng không có tâm tư giải thích.

Đúng lúc này, một công tử cầm quạt đi tới và cười nói: “Vân Hạo, ta ra năm vạn lượng bạc mua Hoả Tủy Ngọc của ngươi.”

Người này tên là Từ Lực, là thiếu gia của Từ gia.

Từ gia cũng coi như có chút lực ảnh hưởng ở thành Lưu Vân.

Vân Hạo nhìn về phía Từ Lực.

Vừa rồi là cái tên này đi đầu hô lên ba chữ Hoả Tủy Ngọc.

Hiện tại gã lại trực tiếp nhảy ra mua nó theo giá cả của Hoả Tủy Ngọc.

Ánh mắt Vân Hạo lập loè.

Rất có khả năng Từ Lực này cố ý, chắc là gã nhận ra Hoả Tủy Ngọc Phách nên muốn nhân cơ hội chiếm lợi.

“Không bán.” Câu trả lời của hắn rất dứt khoát.

Ánh mắt Từ Lực chợt lóe lên rồi nói: “Vân Hạo, nếu ngươi đã không muốn bán thì ta cũng không ép ngươi, nơi này là sòng bạc, vậy không bằng chúng ta đánh cược một ván đi. Cũng dựa vào đổ nguyên thạch. Nếu ngươi thắng thì ta ra giá gấp đôi mua Hoả Tủy Ngọc của ngươi, mười vạn lượng bạc. Nếu ngươi thua thì khối Hoả Tủy Ngọc kia thuộc về ta! Ngươi dám không?”

Đám người chung quanh bắt đầu thêm mắm thêm muối, châm ngòi thổi gió.

“Tên Vân Hạo này hèn nhát lắm, sao hắn có gan cược!”

“Trước kia tuy rằng Vân Hạo không thể tu võ, nhưng vừa đến sòng bạc cũng có vài phần khí phách, nhưng bây giờ à… Có thể tu võ lại không còn khí phách, vô dụng hơn trước rất nhiều.”

“Ta nghe nói tiền tài của võ quán Cuồng Kiếm đang thua lỗ, hình như đã tới hơn hai mươi vạn bạc rồi.”

Trương Phong đứng bên cạnh Vân Hạo cũng nói: “Vân huynh có gì cần do dự chứ? Chơi một ván đi, nếu thắng thì Vân gia không chỉ vượt qua được nguy cơ này mà còn lập tức đại phú đại quý!”

Từ Lực ở đối diện cười nhạo một tiếng rồi nói: “Vân Hạo, nếu là nam nhân thì cược với ta, không có gan đó thì cút ra khỏi sòng bạc, nơi này không phải chỗ để thứ hèn nhát như ngươi có tư cách đến chơi!”

Vân Hạo nghe cả đám người kêu gào và đùa cợt thì không những không tức giận, ngược lại còn lộ ra vẻ mừng rỡ.

Đây là một đám dê béo tự đưa thân đến cửa!

Nếu làm thịt bọn họ thì nhất định có thể bổ sung phần thua lỗ của võ quán Cuồng Kiếm.

Vân Hạo vừa nghĩ đến đó thì lập tức vô tội nói: “Nếu các vị huynh đệ thích chơi như vậy thì ta chơi với mọi người một chút, nói trước, nhiều nhất ta chỉ có thể thua các ngươi mười vạn lượng, thua đủ thì các ngươi không thể bảo ta chơi tiếp nữa.”

Chương 16: Từ Lực có cả thứ này!

Thấy Vân Hạo chấp nhận, mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó đám người lại lập tức náo nhiệt.

“Ta cược một vạn Từ công tử thắng, Vân Hạo, ngươi dám nhận không?”

“Ta cược một vạn năm nghìn lượng, cá Từ công tử thắng!”

“Ta cá bảy vạn lượng, đặt Từ công tử thắng!”

Vân Hạo nhìn Trương Phong đứng bên cạnh vừa rồi còn giựt giây hắn nhận đánh cược để kiếm một khoản, giờ lại đặt bảy vạn lượng bạc cá Từ Lực thắng.

Trương Phong mặt dày cười nói: “Vân huynh, ta chỉ đề phòng mọi khả năng thôi, lỡ ngươi thua thì ta cũng có thể thắng về một chút!”

Mức độ vô liêm sỉ của người này lại đổi mới nhận thức của Vân Hạo lần nữa.

“Còn ai muốn đặt cược không?” Vân Hạo nói.

“Ta… Tám ngàn lượng!”

“Chín ngàn lượng!”

“Ba vạn lượng!”

Trong chớp mắt, vụ cá cược đổ thạch này của Vân Hạo và Từ Lực đã đạt đến số tiền hai mươi vạn lượng bạc!

Không ai cảm thấy Vân Hạo thắng được.

Vân Hạo thua thì không còn Hoả Tủy Ngọc, nhưng lại phải nợ thêm hơn hai mươi vạn.

Theo mọi người thấy thì sau hôm nay thành Lưu Vân sẽ không còn võ quán Cuồng Kiếm nữa!

Thấy không ai tiếp tục đặt cược, Từ Lực soạt một tiếng mở cây quạt trong tay ra, làm ra vẻ phong nhã mà phẩy quạt và nói: “Vân Hạo, bắt đầu đi!”

Vừa dứt lời, Từ Lực đã xếp quạt lại rồi đi về hướng khu vực nguyên thạch khác trên lầu hai sòng bạc.

Vân Hạo cũng đi tới.

Hai hàng giá đỡ đều là nguyên thạch cấp thấp lớn nhỏ khác nhau, có chừng hơn một trăm viên.

Chỉ nhìn thoáng qua, Vân Hạo liền xác định đống nguyên thạch này tốt hơn mớ vừa rồi Trương Phong cho người lấy ra rất nhiều.

Lúc này Từ Lực chạy tới bên cạnh một loạt giá đỡ, chỉ thấy gã nghiêm túc đưa tay sờ mó rồi lấy ra một cây gậy sắt nhỏ màu xanh đen từ trong ngực.

Người tinh mắt lập tức nhận ra lai lịch của cây gậy này.

“Gậy Hắc Kim!”

“Từ Lực có cả thứ này!”

“Gậy Hắc Kim là bảo bối của Dương đại sư thành Lưu Vân chúng ta, tổng cộng chỉ có hai cái, Dương đại sư từng nói gậy Hắc Kim của mình chỉ đưa cho đệ tử thôi!”

“Nói vậy Từ Lực đã bái vào môn hạ của Dương đại sư rồi?”

Mọi người rất khiếp sợ.

Dương đại sư mà bọn họ nhắc tới tên đầy đủ là Dương Đại Phú, là người duy nhất thật sự xem hiểu nguyên thạch của thành Lưu Vân.

Loại người này được gọi là nguyên sư.

Thông thường nguyên sư được phân chia thành cấp thấp, cấp trung, cấp cao, cấp đỉnh.

Mà trên cấp đỉnh chính là Địa Sư.

Trên Địa Sư là Thiên Sư trong truyền thuyết!

Mọi người đều biết thủ đoạn xem xét nguyên thạch của Dương Đại Phú chủ yếu là dựa vào một cây gậy Hắc Kim!

Từ Lực cầm gậy Hắc Kim cười đắc ý mà nói: “Đúng vậy, từ ba tháng trước ta đã được Dương đại sư thu làm đệ tử!”

Nói xong, gã còn khiêu khích nhìn về phía Vân Hạo và nói: “Vân Hạo, đấu với ta thì ngươi thua chắc rồi!”

Vẻ mặt của Vân Hạo không bối rối như dự đoán của mọi người mà chỉ có bình tĩnh.

Hôm nay từ lúc hắn tiến vào sòng bạc thì vẫn luôn bình tĩnh như vậy, dù trời sụp đất nứt ngay trước mắt cũng không thể làm tâm tình hắn rối loạn.

Lúc này Từ Lực đã bắt đầu.

Chỉ thấy một luồng nguyên khí tràn ra từ gậy Hắc Kim trong tay gã.

“Ông!”

Gậy Hắc Kim lập tức run rẩy rồi phát ra âm thanh thanh thúy.

“Choang!”

Gậy Hắc Kim đập vào một khối nguyên thạch.

Từ Lực ngừng thở, cẩn thận lắng nghe âm thanh vang lên rồi liên tục gõ vài cái, sau đó lắc đầu và thay một viên nguyên thạch khác.

Từ Lực bận rộn một hồi, trên trán đã ứa ra mồ hôi.

Đừng nhìn gã chỉ cầm gậy Hắc Kim đập đập gõ gõ, trên thực tế cả quá trình tiêu hao rất nhiều nguyên khí, hơn nữa rất tốn tâm tốn sức!

Qua chừng hơn một khắc, gã ngừng lại, trên gương mặt đầy mồ hôi hiện lên vẻ vui mừng.

“Quyết định là viên nguyên thạch này.” Gã chỉ vào một viên nguyên thạch hình trứng trước mặt và nói.

Thi đổ thạch có một quy định là không cần hỏi giá cả.

Bởi vì người thua còn phải móc bạc mua hai viên nguyên thạch.

Trừ chuyện đó ra, nếu hai người đều cắt ra bảo bối thì dựa theo phẩm cấp của bảo bối để quyết định thắng thua, bên thắng còn được lấy đi bảo bối mà đối phương cắt ra.

“Vân Hạo, đến ngươi!” Từ Lực nhìn chằm chằm Vân Hạo mà nói, ánh mắt sáng quắc, dáng vẻ như đã thắng chắc!

Đám người vui sướng khi người gặp họa, nghĩ rằng lát nữa sẽ kiếm được một mớ tiền thì tâm tình rất ừng rỡ.

Ở sòng bạc thành Lưu Vân, dù trên người kẻ thua không có bạc thì sòng bạc cũng sẽ ứng ra trước.

Người thua coi như thiếu nợ sòng bạc!

Sòng bạc lấy được một ít lợi nhuận từ trong đó, sau đó sẽ thu lời theo giấy nợ, làm vậy không những kiếm được tiền mà còn làm người ta càng yên tâm đ ến sòng bạc vui chơi.

Làm ăn sẽ mới càng làm càng lớn!

Dù sao không ai có thể nợ họ mà không trả.

Sau lưng bọn họ có phủ thành chủ!

Lúc này Vân Hạo chạy tới cái giá đặt nguyên thạch.

Nguyên khí hội tụ trong lòng bàn tay, bàn tay hắn xẹt nhanh qua một loạt nguyên thạch.

So với thủ đoạn của Từ Lực thì hắn đơn giản hơn nhiều.

Đương nhiên, trong mắt người khác thì cảnh này hoàn toàn là làm bậy làm bạ mà thôi.

Chỉ trong chớp mắt, tay của Vân Hạo đã ngừng lại trên một viên nguyên thạch.

“Viên này.” Vân Hạo nói.

Từ Lực hơi nheo mắt lại, liên tục cười lạnh mà nói: “Ta vừa kiểm tra viên nguyên thạch này, đây nhất định là phế liệu, Vân Hạo, ngươi đã thua!”

Vân Hạo bình tĩnh nói: “Còn chưa cắt ra đã định thắng thua, ngươi chột dạ sao?”

Từ Lực cắn răng một cái, hừ lạnh rồi hét lớn: “Cắt!”

Nhất thời liền có một người cắt đá của sòng bạc mang theo công cụ đặc biệt đi tới, sau đó cẩn thận cắt viên nguyên thạch Từ Lực chọn lựa.

Nửa khắc sau, nguyên thạch đã được cắt ra.

Một tia sáng xanh bắ n ra đi kèm với một mùi thơm ngát.

Mọi người ngửi được mùi thơm này thì lập tức cảm thấy toàn thân thư thái, tỉnh táo tinh thần.

“Là Thanh Tâm Linh Dịch!”

Từ Lực kích động đến sắc mặt ửng hồng, lập tức dùng cái chai hứng lấy chất lỏng màu xanh trong nguyên thạch rồi đậy nắp lại, sau đó cười to và nói: “Hoàng giai thượng phẩm, một giọt Thanh Tâm Linh Dịch có giá trị ngàn lượng, trong này ít nhất có hơn hai mươi giọt, giá trị không ít hơn hai vạn lượng bạc!”

“Lợi hại!”

“Không hổ là đệ tử của Dương đại sư!”

“Từ huynh, chúc mừng chúc mừng!”

Một tràng tiếng khen tặng vang lên.

Từ Lực hít sâu một hơi đè nén tâm tình kích động, lại nhìn chằm chằm Vân Hạo mà cười nhạo nói: “Đến ngươi!”

Người phụ trách cắt nguyên thạch của sòng bạc tiến lên.

Vân Hạo bình tĩnh nói: “Không cần phiền phức như vậy.”

Tiếng nói vừa dứt, nguyên thạch trong tay hắn đã bị quăng lên cao.

“Xẹt!”

Vân Hạo lập tức rút kiếm chém mạnh!

Một kiếm của hắn đã chém nguyên thạch thành hai mảnh.

Lại xẹt một tiếng, hắn đã thu kiếm vào vỏ, động tác lưu loát liền mạch.

Tay trái của hắn thò ra rồi bắt lấy.

“Có cái gì không?”

“Có cái rắm!”

“Làm ra vẻ mà thôi, vừa rồi hắn chỉ ăn may mèo mù vớ được chuột chết thôi, sao có thể may mắn nhiều lần như vậy được!”

Từ Lực cười lạnh: “Phô trương thanh thế, Vân Hạo, ngươi thua!”

“Người thua là ngươi.”

Khóe miệng Vân Hạo hiện ra một độ cong, sau đó tay trái chậm rãi mở ra…

Ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn, họ muốn xem Vân Hạo làm ra vẻ thần bí như vậy thì rốt cuộc sẽ làm ra trò cười gì!

Tiếp theo trên mặt mỗi người đều hiện ra vẻ quái lạ.

“Đây là thứ gì?”

“Đen thui!”

“Cười chết ta rồi, tên ngu Vân Hạo dùng thứ này mà dám nói Từ Lực thua, bộ không biết tự mình hiểu lấy à?”

“Không thể không nói, hôm nay vận may của hắn cũng khá tốt, lại mèo mù vớ được chuột chết lần nữa cắt ra thứ gì đó từ nguyên thạch, nhưng đáng tiếc lại là một khối than đen vô dụng, ha ha ha!”

Tiếng cười lại vang lên lần nữa.

Trên mặt mọi người đều đắc ý dào dạt.

Vân Hạo thua thì bọn họ sẽ thắng được số tiền đặt cược!

Vân Hạo nhìn lướt qua vẻ mặt xấu xí của họ mà thản nhiên nói: “Dù có một trăm giọt Thanh Tâm Linh Dịch thì cũng thua khối Lôi Mộc ngàn năm trong tay ta.”

Hắn vừa nói như vậy, đám người xem náo nhiệt lại cười vang, bọn họ còn chưa nghe nói đến Lôi Mộc ngàn năm là cái gì, chỉ cảm thấy Vân Hạo đang ăn nói bậy bạ, không muốn nhận thua mà thôi.

Nhưng Từ Lực lại lập tức biến sắc, gã cẩn thận nhìn chằm chằm thứ màu đen trong tay Vân Hạo mấy lần, nhất thời trong lòng trở nên hốt hoảng.

Quả nhiên… Là Lôi Mộc ngàn năm!

“Không thể thừa nhận, nhân lúc này chưa xác định thì phải trấn áp hắn để cướp đi Lôi Mộc ngàn năm!” Từ Lực thầm nghĩ trong lòng.

Gã không thể thua.

Thua thì mất mười vạn lượng bạc, còn bị bỉ mặt.

Vì thế Từ Lực hét lớn một tiếng: “Có chơi có chịu, Vân Hạo, ngươi đã không muốn thừa nhận thì đừng trách ta không khách sáo, Thiết Sơn, bắt lấy hắn!”

Tiếng nói vừa dứt, một gã hộ vệ mặc đồ đen bên cạnh Từ Lực lập tức bước ra một bước, dòng khí mãnh liệt dâng lên cuồn cuộn rồi hóa thành một trận cuồng phong màu đen, đột nhiên nhắm về hướng Vân Hạo!

Chương 17: Thua mà không chịu nhận

Hộ vệ của Từ Lực – Thiết Sơn có tu vi Chân Nguyên Cảnh tầng một, đi theo con đường thu phóng tự nhiên, sức mạnh hung hãn bá đạo.

Hắn ta vọt tới trước mặt Vân Hạo rồi tung ra một quyền đập vào mặt hắn.

Không khí như bị sức mạnh của hắn ta làm phát ra tiếng nổ vang.

Mọi người đều đoán được kết cục của Vân Hạo, theo họ thì đầu hắn sẽ lập tức nở hoa, quỳ rạp xuống đất như con chó chết!

Thua mà không chịu nhận, đáng đời!

Khi năm tay mạnh mẽ kia sắp nện lên mặt Vân Hạo thì thân thể hắn đột nhiên hơi lách qua một bên.

Nắm tay chất chứa sức mạnh mang tính bùng nổ xẹt ngang qua mặt hẳn.

Ngay sau đó…

“Rẹt!”

Kiếm khí loé lên ánh sắc lạnh, trong phút chốc Vân Hạo đã rút kiếm khỏi vỏ rồi đâm vào ngực Thiết Sơn.

“A!” Thiết Sơn phát ra tiếng hét thảm rồi bay ngược ra sau, té ngã xuống đất, da thịt trong ngực xoay tròn làm xương sườn bị chém đứt, hắn ta giãy lên hai cái rồi trực tiếp hôn mê.

Nơi này lập tức trở nên tĩnh mịch.

Vân Hạo dễ dàng đánh bại một võ giả Chân Nguyên Cảnh tầng một!

Chuyện này… Phế vật nổi danh của thành Lưu Vân vừa có thể tu võ mà đã mạnh đến thế sao?

Từ Lực tỉnh táo lại, cắn răng một cái lộ ra vẻ mặt hung hãn, gã hét lớn: “Vân Hạo, lá gan của ngươi thật lớn, đánh cược thua mà không nhận, còn dám ra tay đả thương hộ vệ của ta, hôm nay ta nhất định phải trừng trị ngươi!”

Khi nói chuyện, trên người Từ Lực lập tức bùng nổ nguyên khí làm áo bào bay phất phới, cây quạt trong tay gã bột một tiếng đã mở ra, mép quạt tạch tạch tạch xuất hiện từng cây gai nhọn bén nhọn.

“Vân Hạo, đây là ngươi chọc ta, ta là Chân Nguyên tầng ba, trừng trị ngươi không khác gì giết một con kiến!” Giọng

của Từ Lực có vẻ cực kỳ bén nhọn.

Nói tóm lại hôm nay gã nhất định phải trấn áp Vân Hạo. và lấy đi Lôi Mộc ngàn năm.

Gã… Không thua nổi!

Đối mặt với uy hiếp của Từ Lực, trên mặt Vân Hạo hiện lên một tia khinh thường.

Bảo Thể sơ giai của hẳn tương đương với tu vi Dẫn Khí Cảnh, một tên Chân Nguyên Cảnh tầng ba sẽ chẳng làm nên

trò trống gì trước mặt hẳn.

“Nếu ngươi dám ra tay thì kết cục của tên hộ vệ kia là tấm gương của ngươi!” Vân Hạo lạnh lùng nói.

Vẻ mặt mọi người chung quanh đều rất quái lạ. Sau khi Vân Hạo có thể tu võ thì thật sự… Ngông nghênh!

Từ Lực là Chân Nguyên Cảnh tầng ba, hơn nữa cái quạt trong tay gã vừa nhìn là biết không phải vật bình thường!

“Không biết tốt xấu, ngông cuồng ngu xuẩn, Vân Hạo, ngươi sẽ lập tức hối hận vì mỗi lời nói hành động của mình!” Từ Lực gầm nhẹ một tiếng, thân hình chớp động lao thẳng về hướng Vân Hạo.

Chương 18: Chu Nhị gia

Đúng lúc này một luồng khí tức kinh khủng đột nhiên buông xuống.

“Oanhl” Nguyên khí cuồng bạo bùng nổ giữa Vân Hạo và Từ Lực.

Thân thể Từ Lực lập tức như con diều đứt dây bay ngược ra sau.

Mà nguyên khí sắc bén trên người Vân Hạo cũng xé rách. nguyên khí cuồng bạo đang lao đến trước mặt, tiếp theo hẳn di động bước chân, nhẹ nhàng né ra khỏi phạm vi của nguyên khí cưồng bạo kia.

“Dám cả gan gây chuyện ở sòng bạc, ta thấy các ngươi chán sống rồi!” Một tiếng hét lớn vang lên.

Sau đó một nam tử trung niên tóc đã hoa râm đi tới. Ánh mắt người này sắc bén như chim ưng, trên người lộ ra khí thế sát phạt mãnh liệt, hiển nhiên là một nhân vật hung ác!

“Chu Nhị gia…” Từ Lực bị hất bay ngã xuống đất hộc máu bò dậy, run cầm cập mà hành lễ.

Sòng bạc này là của Chu gia. Vị Chu Nhị gia này tên đầy đủ là Chu Khiếu, chuyên phụ trách chuyện làm ăn của sòng bạc Chu gia, danh chấn thành

Lưu Vân với thủ đoạn tàn nhãn mạnh mẽ.

“Chu Nhị gia, chuyện là như vầy…” Từ Lực vội vàng muốn nói ra ngọn nguồn.

Chu Khiếu hừ lạnh một tiếng: “Ta có hỏi ngươi sao?”

Bị Chu Khiếu nhìn chằm chằm, Từ Lực chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh tràn từ lòng bàn chân ra khắp toàn thân.

Chu Khiếu kinh ngạc nhìn về phía Vân Hạo. Ông cũng biết tên nhà giàu vô dụng của võ quán Cuồng Kiếm, nhưng… Vừa rồi Vân Hạo đã tránh được đợt tiến công sức mạnh của ông mà không bị tổn hại gì.

Trong mắt những người khác có lẽ là do Vân Hạo may. mắn.

Nhưng Chu Khiếu lại biết rõ cái tên Vân Hạo vẫn luôn bị gọi là phế vật này… Không tầm thường!

Vân Hạo bình tĩnh nói: “Sòng bạc có quy tắc của sòng bạc, ra tay ở sòng bạc Chu gia chính là phá hư quy tắc, nhưng kẻ đó là bọn chúng, mà ta chỉ đang bảo vệ ích lợi của bản thân, đồng thời cũng đang giữ gìn quy tắc của sòng bạc.”

Chu Khiếu Nhìn chăm chăm Vân Hạo, trong lòng càng coi trọng hắn hơn.

Đám công tử trẻ tuổi của thành Lưu Vân ngày thường quen diễu võ dương oai ở bên ngoài, nhưng những người này mà gặp phải ông đều sợ hãi không dám lớn tiếng nói một chữ, cũng không dám nhìn thẳng vào ông.

Nhưng Vân Hạo lại bình tĩnh ôn hoà, thản nhiên ung dung trước khí thế của ông…

“Sao lại thế này?” Chu Khiếu dời mắt về hướng đám người làm của sòng bạc.

Bọn người làm đâu dám nói dối trước mặt Chu Khiếu, vì thế lập tức kể hết mọi chuyện đã xảy ra.

Nghe xong, Chu Khiếu nhìn về phía Vân Hạo và nói: “Nếu ngươi thật sự cắt ra Lôi Mộc ngàn năm thì vụ đánh cược này là ngươi thẳng, nhưng Lôi Mộc ngàn năm rất khó phân biệt, xin lấy ra để ta xem một chút.”

Xưa nay Nhị gia của sòng bạc Chu gia rất tàn nhẫn, nhưng có một ưu điểm là luôn giữ quy tắc.

Vân Hạo không lo ông bày kế nên vung tay lên, Lôi Mộc ngàn năm bay nhanh về hướng Chu Khiếu.

Chương 19: Là thật!

Sau khi nhận lấy Lôi Mộc ngàn năm, lòng bàn tay Chu Khiếu phát ra nguyên khí.

Sau đó là một luồng sáng hừng hực tràn ra từ khối gỗ cháy đen kia.

Hào quang chiếu rọi lên mặt mỗi người! Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.

Thì ra… Là thật!

Hôm nay Vân Hạo quá may mắn, liên tục cắt ra bảo bối từ hai khối nguyên thạch!

Mà sắc mặt Từ Lực đã trăng bệch.

Việc đã đến nước này, gã không chấp nhận sự thật cũng phải nhận!

Chu Khiếu đánh tan đi nguyên khí trong lòng bàn tay, Lôi Mộc ngàn năm cũng khôi phục trạng thái như khối gỗ cháy. đen lần nữa.

“Lôi Mộc ngàn năm Huyền giai trung phẩm, giá trị thị trường là mười lăm vạn lượng bạc, Vân Hạo, Chu gia dùng mười lăm vạn lượng để mua của ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?” Chu Khiếu dùng ánh mắt sáng quắc nhìn vào Vân

Hạo và nói.

Vân Hạo gật đầu, nói: “Nếu Chu Nhị gia có nhu cầu thì tất nhiên ta nguyện ý bán khối Lôi Mộc ngàn năm này.”

Hiện tại hắn đang thiếu bạc!

Võ quán Cuồng Kiếm cần số lượng lớn tiền tài.

Hơn nữa giá cả Chu Khiếu đưa ra cũng hợp lý.

Chu Khiếu thấy Vân Hạo chấp nhận thì bảo người ta đi lấy ngân phiếu mười lăm vạn lượng rồi hoàn thành giao dịch với hẳn.

Tiếp theo dưới sức ép của Chu Khiếu, những người còn lại đều giao ra tiền đặt cược.

Dù trên người bọn họ không có đủ ngân phiếu thì sòng bạc cũng có thể trực tiếp viết giấy nợ để ứng trước cho họ!

Trong đó Từ Lực thua thảm nhất.

Tiếp theo là Trương Phong.

Hai người họ đều viết giấy nợ cho sòng bạc, lãi cao đến dọa người… Dù là phường binh khí Từ gia hay là phường vải

Trương gia cũng thua lỗ trầm trọng!

Trái lại Vân Hạo đã kiếm đầy bồn đầy bát.

Từ Lực thua hắn mười vạn lượng bạc, tiền đặt cược của đám người Trương Phong là hai mươi hai vạn lượng bạc, sòng bạc hỗ trợ ứng ra trả trước rồi thu lấy một phần phí thủ tục, Vân Hạo tới tay được hai mươi vạn lượng!

Thanh Tâm Linh Dịch mà Từ Lực cắt ra cũng thuộc về Vân Hạo, hắn trực tiếp bán cho Chu Khiếu với giá ba vạn lượng!

Cộng thêm Lôi Mộc ngàn năm bán đi mười lăm vạn lượng.

Vân Hạo trả cho Trương Phong một vạn hai, tới tay được ba mươi bảy vạn lượng.

Trừ số đó ra còn có một viên Hoả Tủy Ngọc Phách, đây là bảo vật thiên nhiên có thể dùng để tu luyện Thái Sơ Tạo Hóa Quyết!

Trương Phong nhìn thấy xấp ngân phiếu thật dày trong tay Vân Hạo thì mắt đỏ lên.

Hôm nay gã vốn định gài chết Vân Hạo, kết quả lại giúp Vân Hạo!

Mà gã lại… Thua đến táng gia bại sản!

Gã cắn răng một cái, một vệt sắc lạnh hung ác chợt lướt qua đôi mắt đỏ ké của gã!

Chương 20: Vân Hạo cất ngân phiếu đi

Vân Hạo cất ngân phiếu đi.

Chắc ba mươi bảy vạn lượng cũng đủ cho võ quán Cuồng Kiếm vượt qua nguy cơ.

Ánh mắt của Chu Nhị gia vẫn đang tập trung trên người Vân Hạo, ông đang quan sát thiếu niên luôn bị mọi người cười nhạo này, đánh giá trong lòng ông đối với Vân Hạo không. ngừng nâng cao.

Không nói cái gì khác, chỉ tính đến tâm tính thôi thì ông đã không tìm thấy người trẻ tuổi nào trong thành Lưu Vân có thể sánh băng.

Rõ ràng hắn rất xuất sắc, nhưng lại mang danh phế vật hơn mười năm.

Một khi quật khởi, chỉ sợ… Khí thế không thể chống đỡi

Vì vậy Chu Khiếu chủ động mở miệng: “Vân Hạo, ta với phụ thân ngươi coi như cũng có chút giao tình, nhưng mấy năm nay bận chuyện ở sòng bạc nên đã lâu không gặp mặt, sau khi ngươi trở về phải gửi lời hỏi thăm phụ thân ngươi giúp †a, nếu có thời gian ta sẽ đến nhà thăm hỏi.”

Người chung quanh nghe Chu Khiếu nói những lời này thì lập tức ý thức được cái gì đó.

Hiện tại võ quán Cuồng Kiếm gặp rủi ro, người có mặt mũi trong thành Lưu Vân đều không muốn có qua lại gì với võ quán Cuồng Kiếm.

Nhưng Chu Khiếu lại chủ động tiếp cận họ!

Cộng thêm xấp ngân phiếu dày mà Vân Hạo lấy về có thể lập tức giúp võ quán Cuồng Kiếm thoát khỏi khốn cảnh…

Xem ra… Võ quán Cuồng Kiếm sắp chuyển nguy thành an rồi!

Vân Hạo cười nhạt và nói: “Võ quán Cuồng Kiếm xin đợi Chu Nhị gia đại giá quang lâm vào mọi lúc, ta còn có việc, xin đi về trước.”

Vân Hạo rời khỏi sòng bạc, chuẩn bị trở về võ quán Cuồng Kiếm.

Ở một ngã tư đường ít người.

Bỗng nhiên, một chiếc xe ngựa dừng lại bên cạnh Vân Hạo.

Màn xe được xốc lên, Trương Phong thò đầu ra. “Vân huynh, lên xe, ta chở ngươi đến một nơi rất tốt!” Ánh mắt Vân Hạo chợt lóe.

Người có hiềm nghi lớn nhất trong chuyện hạ độc chính là Trương Phong.

Hiện tại Trương Phong lại tới mời, hắn cũng muốn xem thử gã này còn muốn làm trò gì!

Vì vậy Vân Hạo trực tiếp lên xe ngựa.

Trong xe, Trương Phong làm ra bộ dạng như rất mừng cho Vân Hạo mà nói: “Vân huynh, chúc mừng, ta không lừa ngươi đúng không, hôm nay ta đã dẫn ngươi đi phát tài, lần này hai huynh đệ chúng ta kiếm được đầy chậu đầy bát rồi, ha ha hai”

Khóe miệng Vân Hạo lộ ra một nụ cười lạnh như băng, nói: “Ngươi thua cũng không ít, tại sao lại nói hai chúng ta đầy chậu đầy bát chứ?”

Trương Phong đã sớm nghĩ ra lí do mà nói: “Vân huynh, một vạn lượng tiền đánh bạc của ngươi là ta cho đúng không?

Nguyên thạch cắt ra được Hoả Tủy Ngọc là ta chọn đúng không?

Còn nữa, nếu không phải ta bán mạng đặt cược như vậy thì những người khác cũng không đặt theo nhiều tiền như thế…

Vân huynh, hôm nay ta luôn lo lắng thay ngươi, chẳng lẽ ngươi không phát hiện sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn của Trương Phong, Vân Hạo lại có nhận thức hoàn toàn mới về độ mặt dày vô sỉ của người này.

Trương Phong tiếp tục nói: “Vân huynh, ta cũng không tham, ngươi lời được ba mươi bảy vạn lượng bạc cộng thêm một khối Hoả Tủy Ngọc, cho ta mười bảy vạn lượng là được, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Chẳng thế nào cả.” Vân Hạo bình tĩnh nói.

Trương Phong:

Trong mắt gã loé lên tia hung ác lạnh lếo, nhưng trên mặt ột nụ ‘Vân huynh, ta chỉ đùa một chút thôi, đừng coi là thật, hiện tại ta dẫn ngươi đi kiếm một khoản. lớn hơn!”

Khi nói chuyện, tay của Trương Phong nhẹ nhàng vỗ lên chỗ ngồi trên xe ngựa.

Nhìn như vô tình, nhưng trong nháy mắt kế tiếp lại có một mùi thơm nhàn nhạt tràn ngập trong xe ngựa.

Vân Hạo lập tức cảnh giác, vội phong tỏa lỗ chân lông và miệng mũi để nín thở!

Một luồng sát khí chợt lóe qua rồi biến mất trên người hắn.

Hôm nay ra ngoài có hai mục đích, một là kiếm tiền để giúp võ quán Cuồng Kiếm vượt qua nguy cơ, hai là tìm ra người hạ độc hẳn vào mấy người trước.

Mục đích thứ hai vốn không có manh mối.

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!!
https://audiosite.net
đã fix lại nhé các bạn
https://audiosite.net
Mr.Trang 18 giờ trước
Em đang nghe trên Điện thoại được nhé...!anh up lại đấu la đại 3 đi ạ em đang nghe dở bộ truyện :)
https://audiosite.net
Thông báo Kho lưu trữ ở nước ngoài có vẻ cá mập lại cắn cáp rồi :(Haizzz...! Ca này khó....!Mình loay hoay cả tối nghĩ cách để file audio ở đâu an toàn..:(Hiện tại Bộ truyện này mình fix lại all nhé đây là file lưu trực tiếp tại PC của mình :)Không biết mong người nghe được không?Nếu được Minh share all file audio cac file hiện đang có trên pc của mình cho anh em nghe nhé... khoảng 355891 file audio :)Anh em đang online xem nghe được không ạ..?Nghe được bình thường để mình còn biết share từ PC nhé !!
https://audiosite.net
Trương Trung Hiếu 20 giờ trước
Play mà ko load đc. Ko nghe đc
https://audiosite.net
Fan 1 ngày trước
Không nghe dc rồi bạn ơi
https://audiosite.net
Hoàng Công 1 ngày trước
Không ra nữa hả admin
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 ngày trước
Chắc là do em đó :)em vừa úp 2 bộ truyện mới :)anh cứ tiếp tục cứu lại dữ liệu file cũ xem khôi phục thêm được truyện nào nữa không :D
https://audiosite.net
Mình đã kiểm tra link vẫn play được cả 2 giọng đọc nhé :)Bạn kiểm tra lại mạng nhé :)*** Bạn thử bỏ 5s đăng ký thành viên xem còn lỗi không?** Cũng có thể vừa nãy mình up lại audio dẫn đến hơn lagg 1 chút - Mong bạn thông cảm ^.^
https://audiosite.net
Cập nhật giọng 2 theo yêu cầu...!Ngoài ra mình xin giải thích 1 chút về giọng 2 nhé !* Click (Thay Người đọc truyện ) sẽ hiện thị giọng 2 nếu có audio ^^!* Khi bạn muốn nghe tiếp ở giọng 2 bạn f5 hoặc tải lại ( Nhớ click (Thay Người đọc truyện ) sang giọng 2 để audio được phát tiếp 1 cách chính xác nhất )^.^
https://audiosite.net
Cập nhật thêm giọng đọc theo yêu cầu...!Đã fix lại nhiều đoạn eit dịch chưa được chính xác...!rất mong các bạn thông cảm..!bản mới mình sẽ để giọng 2 nhé ..!1 lần nữa xin chân thành cảm ơn các đã góp ý những lỗi audio gần đây..!Thân ái
https://audiosite.net
Đã cập nhật full audio theo yêu cầu nhé bạn...!