1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast
  4. Tập 1 [Chương 1 đến 5]

Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast

Tập 1 [Chương 1 đến 5]

tiếp ❯

Chương 1: Lý Phù Trần

– Lý Phù Trần, ngươi luyện mười năm nữa cũng không phải đối thủ của ta.

Phanh!

Trong Luyện Võ Trường, Lý Phù Trần có khuôn mặt thanh tú bị đánh bay ra ngoài, đánh bay hắn là một thiếu niên mặt áo xanh.

– Hắc hắc, quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, ba chiêu liền thất bại.

– Một năm qua, Lý Phù Trần đã thua bảy lần dưới tay Lý Vân Hà rồi!

– Đúng vậy, lúc trước Lý Phù Trần cũng coi như là một thiên tài, vẫn áp chế Lý Vân Hà, không nghĩ ra chỉ mới một năm, thiên tài liền biến thành củi mục, thực lực giẫm tại chỗ không nói, người cũng biến thành ngu xuẩn, bản thân biết không phải là đối thủ của Lý Vân Hà, còn tiếp nhận khiêu chiến của đối phương.

– Ngươi đã trách oan Lý Phù Trần a, từ trước đến giờ hắn luôn là người kêu ngạo, chưa bao giờ tránh chiến.

– Ai, muốn trách thì trách vị hôn thê của Lý Phù Trần, kêu là Quan Tuyết, ai chẳng biết Lý Vân Hà cũng thích Quan Tuyết, ba người bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hết lần này tới lần khác Quan Tuyết đã sớm được gã cho Lý Phù Trần, đều này làm Lý Vân Hà rất khó chịu.

Tiếng cười hả hê xung quanh truyền vào tai Lý Phù Trần làm hắn rất khó chịu, hô hấp của hắn cũng trở nên dồn dập.

Một năm, hết thảy đều xảy ra ở một năm trước.

Một năm trước hắn là thiên tài của Lý gia, Lý Vân Hà lúc đó cũng không phải là đối thủ của hắn.

Thế nhưng có một ngày, thiên phú của hắn bỗng nhiên biến mất, nói đúng là, thiên phú của hắn không thể dùng, mỗi khi hắn tập trung tinh thần, thì đầu sẽ đau như muốn nứt ra, loại đau đớn này, làm hắn không cách nào yên tâm tu luyện được. Qua mỗi lần giao thủ, Lý Vân Hà nhận thấy thực lực của Lý Phù Trần không có chút tiến bộ nào, cho nên liền thay đổi biện pháp là đi khiêu chiến hắn.

Nắm chặt tay, Lý Phù Trần ngửa mặt nhìn trời, trong lòng tràn ngập bất khuất.

“Lão tặc thiên, Lý Phù Trần ta đắc tội gì với ngươi, tại sao lại lấy đi thiên phú của ta, ngươi có biết hay không, ở thế giới cường giả vi tôn này, không có thiên phú sẽ có kết cục gì không.”

Trong lòng Lý Phù Trần rống giận.

Đáng tiếc, ông trời không nghe được tiếng lòng của hắn.

Lý Vân Hà cười nhạt nhìn Lý Phù Trần, trong lòng mười phần vui sướng, đối với Lý Phù Trần, hắn luôn luôn đố kị, đố kị cha của đối phương là Lý gia Tộc trưởng, bất kể là tài nguyên hay đãi ngộ, đều tốt hơn hắn, nếu cha của hắn cũng là Tộc trưởng, thành tựu của hắn khẳng định vượt qua Lý Phù Trần.

Bây giờ thấy đối phương biến thành củi mục, Tộc trưởng chưa từng thiên vị mà giúp đỡ, phải biết rằng Lý gia không phải một mình Tộc trưởng quyết định, phía dưới Tộc trưởng còn có Trưởng Lão Hội. Một khi Trưởng Lão Hội làm ra quyết định, Tộc trưởng đều không thể thay đổi. Đương nhiên, phần lớn thời gian đều là Tộc trưởng quyết định, Trưởng Lão Hội sẽ không tham dự vào sự vụ của gia tộc.

– Lý Phù Trần, ta khuyên ngươi chủ động buông tha Quan Tuyết đi, một củi mục như ngươi căn bản không xứng với nàng.

Bỏ lại một câu giễu cợt, Lý Vân Hà xoay người rời đi Luyện Võ Trường.

Mọi người xem chiến đều rời đi, chỉ để lại một người Lý Phù Trần đứng ở đó.

Trên đình lâu phía xa, một trung niên áo trắng nhìn hết thảy vào trong mắt.

“Phù Trần, tuy rằng cha là Tộc trưởng, nhưng loại chuyện như thế này, cha cũng không thể giúp ngươi, chỉ có thể dựa vào chính ngươi.”

Nhìn Lý Phù Trần bị người khi dễ, người cha như hắn, đều khó chịu hơn ai khác, thế nhưng hắn biết rõ, một ngày hắn thay Lý Phù Trần xuất đầu, Lý Phù Trần sẽ gặp khuất nhục cùng phẫn hận hơn nữa, ở nơi thế giới cường giả vi tôn này, đẳng cấp sâm nghiêm, hết thảy đều cần vào tự thân thực lực mà nói, ngoại lực có thể cho hắn phong quang (nở mày nở mặt), thế nhưng sau lưng, sẽ có không biết bao nhiêu người xem thường ghen ghét.

Đêm khuya, Lý Phù Trần ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nỗ lực tu luyện Hồng Ngọc Công.

Hồng Ngọc Công, là công pháp Hoàng cấp Cao giai duy nhất của Lý gia, tổng cộng bảy tầng cảnh giới, một năm trước, Lý Phù Trần đã tu luyện đến tầng thứ ba, đáng tiếc trong một năm này, nửa bước không tiến, mà Lý Vân Hà thừa dịp thời gian một năm này, đem Hồng Ngọc Công tu luyện đến tầng thứ tư, lúc này mới có thể nghiền ép hắn.

“A!”

Mặc dù đã trãi qua vô số lần, đầu vẫn đau đớn như trước làm Lý Phù Trần nhịn không được mà hét thảm.

Loại đau đớn này, so với đau đớn thân thể còn gấp trăm lần, đó là đau đớn xuất phát từ Linh hồn.

Mồ hôi trên người nhễ nhãi, Lý Phù Trần không cam lòng mở mắt, răng cắn chặc môi làm máu chảy ròng ròng, nhìn thấy mà giật mình.

“Vẫn như vậy sao?”

Lý Phù Trần đến nay đều không thể lý giải nổi, trên người mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khuất nhục bên ngoài đối với hắn mà nói là một đả kích, thế nhưng loại chuyện không biết gì cả này đối với hắn mà nói càng thêm đả kích, giống như có một con độc xà ăn xương, từng chút một ăn mòn cốt tủy của hắn, đợi khi hắn phát hiện thì, cốt tủy đã sớm bị hút hết.

Bóng đêm tan hết, trời đã sáng.

Sáng sớm, Lý gia tới một vị khách nhân, là Quan gia Tộc trưởng Quan Nhạc.

Đại sảnh nghị sự, Lý Thiên Hàn một thân áo trắng nhiệt tình tiếp khách.

– Quan Nhạc, ngọn gió nào thổi người tới đây.

Quan Nhạc thân cao gần tám thước, lưng hùm vai gấu, hắn hơi lúng túng cười, nói:

– Hôm nay nhàn rỗi không chuyện gì, tới xem một chút. Đúng rồi, gần đây Phù Trần thế nào?

– Hắn, chính là cái dáng vẻ kia, chuyện này đối với hắn là một đả kích rất lớn, hy vọng hắn có thể gắng gượng.

Vẻ mặt của Lý Thiên Hàn có chút buồn bã.

– Không vội, có thể chỉ là tạm thời, ta tin tưởng hắn đủ kiên trì.

Dừng lại một chút, Quan Nhạc từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình ngọc

– Trong này là một viên Dưỡng Thần Đan, có thể có chút tác dụng đối với hắn.

– Dưỡng Thần Đan?

Lý Thiên Hàn không có đi nhận, vẻ mặt nghi hoặc.

Dưỡng Thần Đan cũng không phải bình thường đan dược, mà là Hoàng cấp Cao giai đan dược, một viên giá trị mấy ngàn kim tệ, nữ nhi của đối phương là hôn thê của Phù Trần, nhưng dù sao còn không phải con gái đã xuất giá, đưa đan dược trân quý như vậy, làm Lý Thiên Hàn có chút không nghĩ ra.

Quan Nhạc mất hứng nói:

– Chỉ là một viên thuốc mà thôi, thế nào, nhìn không thuận mắt?

– Cũng không phải chuyện đan dược, Quan Nhạc, ngươi có lời gì muốn nói phải không?

Bạn cũ lâu năm, Lý Thiên Hà biết, đối phương hẳn là sự tình gì ẩn giấu.

Đem bình ngọc đặt trên bàn bên cạnh, Quan Nhạc khó mà mở miệng nói:

– Thiên Hàn, ta qua đây, thật sự là có chuyện muốn thương lượng với ngươi.

– Nói đi! Ta nghe đây!

Trong lòng của Lý Thiên Hàn có dự cảm không tốt.

Hắng giọng một cái, Quan Nhạc nói:

– Ngay một tuần trước, tu vi của tiểu nữ Quan Tuyết đột phá đến Luyện Khí cảnh thất trọng.

– Luyện Khí cảnh thất trọng?

Lý Thiên Hàn hít một hơi lạnh, Quan Tuyết cùng tuổi với Lý Phù Trần, năm nay mười bốn tuổi, mười bốn tuổi có cảnh giới Luyện Khí cảnh thất trọng, nếu như không biết thái độ làm người của Quan Nhạc, Lý Thiên Hàn khẳng định cho rằng đối phương đang nói giỡn, phải biết rằng Lý gia đệ nhất thiên tài, năm nay mười lăm tuổi Lý Vân Hải hiện tại cũng là Luyện Khí cảnh lục trọng, mà Lý Phù Trần cùng Lý Vân Hà càng chỉ có Luyện Khí cảnh tứ trọng, kém ba tầng.

– Ta nhớ nửa năm trước, nó không phải mới đột phá đến Luyện Khí cảnh lục trọng sao?

Lý Thiên Hà hỏi.

Quan Nhạc cười khổ nói:

– Thiên tư của tiểu nữ thông minh, dĩ nhiên đem Thuỷ Nguyệt Quyết của Quan gia ta tu luyện đến tầng thứ sáu, ngươi cũng biết, ở trình độ nhất định, đẳng cấp của công pháp so với tu vi càng khó đột phá hơn, Quan gia ta có thể đem Thủy Nguyệt Quyết tu luyện tới tầng thứ sáu, không ngoại lệ, tất cả đều là Võ giả Quy Nguyên cảnh, không có một Võ giả Luyện Khí cảnh nào.

“Thật là yêu nghiệt a!”

Trong lòng Lý Thiên Hàn cảm khái.

– Thiên Hàn huynh, tiểu nữ đã bị Thương Lan Tông thu làm đệ tử, cho nên, hôn ước này sợ rằng không cách nào thực hiện.

Quan Nhạc cũng không che giấu nữa, nói ngay vào điểm chính.

Chân mày của Lý Thiên Hàn nhướng lên.

– Chúng còn nhỏ tuổi, bây giờ nói tới hôn ước còn quá sớm, cho nên vài năm sau hãy nói nữa.

Quan Nhạc nghiêm túc nói:

– Đây cũng là ý tứ của tiểu nữ, hy vọng Thiên Hàn huynh thành toàn.

Sắc mặt của Lý Thiên Hàn trở nên khó coi, con mắt nhìn chằm chằm Quan Nhạc.

– Thế nào, Quan gia ngươi muốn từ hôn? Trước kia chủ động đưa ra hôn ước cũng là Quan gia ngươi, hôm nay cũng là Quan gia người là người thứ nhất từ hôn, các ngươi đem Lý gia ta trở thành cái gì, đem Lý Thiên Hàn ta trở thành cái gì, có phải nghĩ ta Lý gia ta xuống dốc, không đáng giá thông gia cùng Quan gia ngươi.

– Thiên Hàn huynh, Quan gia ta sẽ ra bồi thường, một viên Dưỡng Thần Đan này ngươi trước tiên thu lấy, mấy ngày nữa, Quan gia ta sẽ đem tửu lâu tốt nhất của Quan gia tại Vân Vụ Thành tặng cho Lý gia ngươi.

Lời đã nói ra hết, trái lại Quan Nhạc nhẹ nhõm hơn.

Đúng vậy, đối phương nói không sai, thông gia cũng phải có giá trị, Lý gia đã mười năm liên tiếp không có ai tiến nhập Thương Lan Tông, mà Quan gia phát triển không ngừng, hầu như mỗi hai năm thì có một hai vị đệ tử Quan gia trở thành đệ tử của Thương Lan Tông.

Năm nay Quan Tuyết càng sớm trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, phải biết rằng có thể sớm được tuyển nhận làm đệ từ, tiền đồ càng rộng lớn.

Nếu như chỉ là như vậy, Quan gia cũng sẽ không gấp gáp giải trừ hôn ước như vậy, dù sao “lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa”, Lý gia là một trong tứ đại gia tộc của Vân Vụ Thành, thực lực rất cường đại, không yếu hơn gia tộc mới phát như Quan gia.

Đáng tiếc Lý Phù Trần quá không hăng hái, vốn có thiên phú không tệ, một năm trước không biết làm chuyện trời giận gì, thiên phú dĩ nhiên biến mất, trở thành một tên phế nhân, làm sao xứng đôi với thiên chi kiêu nữ của Quan gia, đây là chuyện Quan gia không khả năng dễ dàng tha thứ.

Huống chi, bản thân Quan Tuyết cũng đối với hôn ước này không có hứng thú, từ lâu đưa ra việc giải trừ hôn ước này không chỉ một lần, nhưng vẫn bị hắn áp chế đến bây giờ, hắn tự nhận là đã không làm thất vọng Lý gia.

– Đan dược và tửu lâu, Lý gia ta cũng không muốn, Lý gia ta không phải không có những thứ này, Quan Nhạc huynh, đây là lần cuối cùng ta xưng hô ngươi là Quan Nhạc huynh, từ nay về sau, ta và ngươi không còn giao tình gì nữa.

Lòng của Lý Thiên Hàn triệt để nguội lạnh, Quan gia có thể quật khởi, trước đây cũng không thể thiếu Lý gia hỗ trợ, hắn làm sao cũng không nghĩ ra, đối phương sẽ qua sông đoạn cầu như vậy.

– Thiên Hàn huynh, đã đến nước này, ta cũng không còn gì để nói, lần này là Quan gia ta sai, cáo từ.

Hít sâu một hơi, Quan Nhạc đứng dậy rời đi.

– Mang đan dược đi đi.

Lý Thiên Hàn vung tay lên, vô hình kình khí bộc phát, bình ngọc bay về phía Quan Nhạc.

Đưa tay tiếp bình ngọc, Quan Nhạc trầm mặc rời đi.

Ken két!MA chi khải tố Bản Nguyên – Thất Hạ Vi Sử Toái Niết Hạ Cố Vi Hàn [ Đạo hữu không muốn bi thương mà sinh ….Thỉnh chư vị đừng nhấp zô, đừng để bi ai,bi thương loạn đạo tâm A..

Đợi Quan Nhạc đi ra phòng khách, Lý Thiên Hàn sinh sôi bóp nát tay vịn ghế ngồi, sắc mặt tái xanh.

Mấy ngày sau, Quan gia phái người đưa thư giải trừ hôn ước tới, cùng lúc đó, toàn bộ Lý gia thậm chí toàn bộ Vân Vụ Thành đều biết chuyện này.

Vô hình chung, Lý gia cùng Lý Phù Trần đều trở thành trò cười của mọi người. Lúc rãnh rỗi, đám người này không phải đem chuyện này làm đề tài tán gẫu, thì đề tài cũng là Quan Tuyết trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, trong lòng ai cũng hiểu, Quan gia muốn nhất phi trùng thiên, sớm được Thương Lan Tông thu làm đệ tử, đây chính là chuyện chưa từng có của Vân Vụ Thành trăm năm qua.

Chương 2: Kim Sắc Tiểu Phù

– Nghe nói không, Quan gia Quan Tuyết muốn giải trừ hôn ước với Lý Phù Trần.

– Thật đáng tiếc, thiên phú không có không nói, ngay cả vị hôn thê cũng mất, đả kích lớn nhất trên thiên hạ cũng đến như thế a.

– Hừ, hắn mất mặt thì mất mặt một mình hắn là được rồi, còn liên lụy tới Lý gia mất mặt theo.

– Đừng nói nữa, hắn tới kìa.

Bên cạnh con đường nhỏ, tiếng nghị luận hơi ngừng lại.

Vẻ mặt của Lý Phù Trần không thay đổi đi qua những người kia.

Quan Tuyết giải trừ hôn ước với hắn, hắn một chút cũng không có kinh ngạc, từ sau khi đối phương bày ra thiên phú kinh người, cũng đã chậm rãi thay đổi, tuy rằng bề ngoài vẫn biểu hiện ôn hòa lễ phép như cũ, nhưng kiêu ngạo từ trong xương tuỷ, không cách nào che giấu được, đây là một loại kiêu ngạo của thiên tài, người tài năng tầm thường ở trong mắt nàng cũng không khác với người bình thường là mấy, cho nên hiện tại hắn chỉ có một chút chua xót nhàn nhạt mà thôi.

Chân chính làm Lý Phù Trần không chịu nổi, chính là Quan gia qua sông đoạn cầu.

Trước kia Quan gia mới tới Vân Vụ Thành, bị các gia tộc khác chèn ép, không có Lý gia ủng hộ, Quan gia căn bản không cách nào đặt chân tại Vân Vụ Thành, chính vì thế, Lý gia còn đắc tội với một trong bốn đại gia tộc của Vân Vụ Thành là Dương gia.

– Đây là nhân tình ấm lạnh sao?

Lý Phù Trần lẩm bẩm nói.

Giống như ngày thường, Lý Phù Trần đi tới ngọn núi phía sau Lý gia.

Hắn thích đứng ở chỗ cao, có thể là vì trong nội tâm hắn đã nghĩ muốn trở thành một cường giả, bao quát chúng sinh.

Khí trời hôm nay có chút kỳ dị, bầu trời thay đổi bất ngờ, mây như thuỷ triều, lộ ra một tia kim sắc.

“Nếu một ngày kia, ta có thể một quyền đánh tan đám mây này, coi như chết cũng không tiếc.”

Lý Phù Trần bắt chước một quyền đánh lên trời, ảo tưởng quyền kình có thể xỏ xuyên qua tầng mây kim sắc này, đánh thẳng vào tinh không.

Nhếch miệng cười, Lý Phù Trần đang định xuống núi.

Bỗng nhiên, hắn giật mình.

Trong tầm mắt của hắn, tầng mây kim sắc bị phá vỡ một cái động lớn, một đạo lưu quang kim sắc bay ra, bắn tới hắn, tốc độ cực nhanh, thời gian giống như dừng lại, trong trời đất, vắng vẻ không một tiếng động.

Lý Phù Trần muốn chạy trốn, nhưng thân thể căn bản là không nhúc nhích được.

Kim quang chói mắt, Lý Phù Trần nhịn không được nhắm hai mắt lại, sau một khắc, mi tâm của hắn nóng lên, ngất đi.

Trong giấc mơ của Lý Phù Trần, hắn rong ruổi vạn giới, không đâu địch nổi, múa ra một kiếm, kiếm quang soi sáng chín tầng trời, đánh ra một quyền, quyền kình xuyên qua vực sâu, thông đến cửu u.

“Thật là một giấc mơ đẹp!”

Vùng xung quanh lông mày nhíu chặt dãn ra, trên mặt của Lý Phù Trần lộ ra khí phách.

Chờ Lý Phù Trần tỉnh lại, thì sắc trời còn không tối.

“Chuyện gì xảy ra?”

Vẻ mặt Lý Phù Trần nghi hoặc, hắn sờ sờ cái trán, tinh thần theo bản năng bay vào trong đầu.

Ầm.

Đầu óc chấn động kịch liệt, một hình ảnh chưa từng có từ trước tới giờ xuất hiện trong đầu hắn, nơi này là một mảnh hỗn độn, trong trung tâm của hỗn độn, có một đoàn sương mù màu xám tro, ở trong sương mù, chẳng biết lúc nào lại xuất hiện một Kim Sắc Tiểu Phù, Kim Sắc Tiểu Phù tồn tại, làm tinh thần của hắn tốt chưa từng có từ trước đến nay, sương mù màu xám tro cũng ngưng tụ lại không ít, từ từ hình thành một quang cầu màu xám tro.

“Nơi này là trong đầu của ta, lẽ nào cái sương mù màu xám tro này là Linh hồn của ta? Vậy cái Kim Sắc Tiểu Phù này là cái gì?”

Trong lòng Lý Phù Trần hoang mang, một màn quỷ dị như vậy, hoàn toàn vượt qua phạm vi nhận thức của hắn.

Đem tầm mắt dời đi, Lý Phù Trần bị Kim Sắc Tiểu Phù trong sương mù màu xám tro hấp dẫn.

Kim Sắc Tiểu Phù không có một chút cũ nát nào, nhưng lộ ra phong cách cổ xưa tang thương, giống như đã tồn tại từ khi thiên địa mới bắt đầu, như một tồn tại vĩnh hằng.

Không biết qua bao lâu, tinh thần của hắn mệt mỏi, ý thức của Lý Phù Trần bị bài xích ra không gian Thức Hải.

“Trời tối rồi, về nhà trước đi.”

Mang theo nghi hoặc, Lý Phù Trần phản hồi Lý gia.

Đi qua Luyện Võ Trường, Lý Phù Trần thấy được Lý Vân Hà, hắn đang luận bàn với một đệ tử Lý gia.

Một chưởng tuỳ ý đánh bay đối thủ của mình, Lý Vân Hà hướng Lý Phù Trần nhếch miệng cười:

– Lý Phù Trần, có hứng thú khoa tay múa chân một hai cái hay không, ta vừa đột phá tới Luyện Khí cảnh ngũ trọng, đang thiếu một đối thủ, ngươi không ngại đánh với ta chứ.

Luyện Khí cảnh, một tầng so với một tầng càng khó tu luyện hơn, đối phương nhanh như vậy đã đột phá tới Luyện Khí cảnh ngũ trọng, cũng có chút quan hệ tới Hồng Ngọc Công tầng thứ bốn.

– Ngày hôm nay ta còn có việc, mấy ngày nữa đi.

Nói xong, Lý Phù Trần trực tiếp rời đi.

– Tên này.

Sắc mặt của Lý Vân Hà âm trầm xuống, đây là lần đầu tiên đối phương không nể mặt hắn.

– Hừ, phế vật cuối cùng vẫn là phế vật, xem ra một năm không thể tu luyện, ý chí của hắn đã tan rã, dũng khí đánh một trận cũng không có.

Lý Vân Hà cười nhạt.

Ăn xong cơm tối, Lý Phù Trần vội vã trở lại trong phòng của mình.

Ý thức tiến nhập vào trong Thức Hải, Lý Phù Trần kinh ngạc phát hiện, sương mù màu xám tro, lúc này đã biến thành quang cầu màu xám tro, chỉ có một ít sương mù lượn quanh ở ngoài, nhìn qua rất mơ hồ.

“Không biết sương mù màu xám tro biến thành quang cầu, đối với ta có ích lợi gì không?”

Trong lòng Lý Phù Trần thầm nghĩ.

Trước tiên để việc này qua một bên, ý thức rời khỏi không gian Thức Hải, Lý Phù Trần bắt đầu thử tu luyện.

Một khắc đồng hồ trôi qua.

Nửa canh giờ trôi qua.

Lý Phù Trần mở ra hai mắt, trên mặt tràn đầy kinh ngạc cùng kinh hỉ.

Trước kia hắn có thể tập trung tinh thần phải bỏ ra một hồi công sức, thế nhưng đêm nay, hắn dĩ nhiên duy trì tu luyện liên tục nửa canh giờ, hơn nữa trong đầu cũng không đau nhức chút nào.

“Chẳng lẽ là bởi vì Linh hồn của ta, Linh hồn của ta vốn là sương mù màu xám tro, nhìn qua rất tản mạn, hiện tại sương mù xám tro đã ngưng tụ thành quang cầu màu xám tro, nên có thể tập trung tinh thần tu luyện sao?”

Lý Phù Trần không ngốc, rất nhanh liền nghĩ đến vấn đề mấu chốt.

Đêm nay, nhất định là một đêm không yên tĩnh.

Lý Phù Trần vốn cho rằng, Kim Sắc Tiểu Phù chỉ có công hiệu duy trì cho Linh hồn không tản mạn (rời rạc), thế nhưng mấy ngày kế tiếp, Lý Phù Trần biết mình sai rồi.

Kim Sắc Tiểu Phù không chỉ có khả năng duy trì Linh hồn, càng có thể cải tạo Linh hồn.

Hiện tại Linh hồn của hắn không chỉ ngưng tụ hoàn toàn thành quang cầu, mà chậm rãi lột xác thành màu xanh nhạt, theo linh hồn đổi màu, Lý Phù Trần cảm thấy tư duy rõ ràng hơn bình thường, dường như có vô số mạch tắt bị đả thông, suy nghĩ vấn đề không chỉ cực kỳ nhanh, còn có thể suy một ra ba, suy ra là biết.

Buổi tối.

Vận chuyển Hồng Ngọc Công tầng thứ ba, Lý Phù Trần ngũ tâm hướng thiên, thong thả hấp thu Nguyên khí trong trời đất.

Đem Hồng Ngọc Công vận chuyển đến lần thứ ba mươi sáu, thân thể Lý Phù Trần bỗng nhiên chấn động, Chân khí từ trong kinh mạch thuộc về Hồng Ngọc Công tầng thứ ba thoát ra, tiến vào một đường kinh mạch mới, dễ như trở bàn tay, kinh mạch này bị đả thông, ngay sau đó là một đường khác.

Nửa canh giờ trôi qua, trong cơ thể của Lý Phù Trần nhiều hơn ba đường kinh mạch đã bị đã thông, ba đường kinh mạch này cùng với kinh mạch tương ứng với Hồng Ngọc Công tầng thứ ba tổ hợp một chỗ, tạo thành một lộ tuyến vận khí càng thêm phức tạp.

“Hồng Ngọc Công, tầng thứ tư?”

Lý Phù Trần cả kinh.

Hồng Ngọc Công một tầng so với một tầng càng khó tu luyện hơn, lý giải công pháp không tới, cho dù đả thông ba đường kinh mạch, cũng đừng mơ tưởng vận chuyển được, mà hắn đã hiểu rõ hàm nghĩa của công pháp, sau đó mới đả thông ba đường kinh mạch.

“Một năm không có tu luyện Hồng Ngọc Công, ta còn tưởng rằng ít nhất cần mấy tháng mới đem Hồng Ngọc Công đề thăng tới tầng thứ tư, không nghĩ tới chỉ cần ba ngày.”

Tâm tình của Lý Phù Trần rất phấn chấn, Linh hồn đổi màu giống như làm suy nghĩ của hắn càng thêm nhanh nhạy, để cho ngộ tính của hắn tăng lên, mặc dù ngộ tính trước đây của hắn không tệ, nhưng tuyệt đối không bá đạo như hiện giờ.

Buổi tối tu luyện Hồng Ngọc Công, ban ngày, Lý Phù Trần đem toàn bộ thời gian đều tu luyện Võ học.

Ken két!

Trong viện, một chưởng của Lý Phù Trần vỗ vào cái cộc gỗ cứng, chưởng lực cương mãnh xâm nhập vào trong đó, nửa đoạn cộc gỗ liền văng tung tóe.

Một chưởng này nếu như đánh vào trên người, tuyệt đối có thể đem người đánh chết.

“Toái Thạch Chưởng cảnh giới Đại Thành, có vẻ như Lý Vân Hải đều không làm được điểm này đi!”

Toái Thạch Chưởng là Chưởng pháp Hoàng cấp Đê giai, cương mãnh bá đạo, tu vi hiện tại của Lý Phù Trần còn thấp, nếu như tu vi đạt tới Luyện Khí cảnh thất, bát trọng, một chưởng đủ để đem cự thạch vỡ vụn.

Tu luyện Chưởng pháp ở trong sân, tu luyện Kiếm pháp, Lý Phù Trần thích ở phía sau núi của Lý gia.

Trên đỉnh núi phía sau, gió mạnh lạnh thấu xương, thổi trúng cây cối rung động vù vù.

Cầm Tinh Cương Kiếm trong tay, thân hình của Lý Phù Trần di chuyển, tay áo tung bay, giờ phút này, vẻ mặt hắn lạnh lùng nghiêm nghị, hai mắt như điện, không chứa một chút tình cảm nào, chỉ có vô cùng nóng bỏng với Kiếm pháp.

Phốc!

Một kiếm đâm thủng một thân cây to, cổ tay của Lý Phù Trần vặn một cái, gọt ngang, nửa đoạn trên của thân cây bay lên, bay ra phía sau, Lý Phù Trần cũng nhảy lên giữa không trung, xuất ra một kiếm.

Phốc xuy!

Trong hư không, kiếm quang hình chữ thập chợt lóe rồi biến mất, nửa đoạn trên của thân cây chia năm xẻ bảy.

Hoàng cấp Đê giai Kiếm pháp, Hổ Nha Thập Tự Trảm Đại Thành.

Năm ngày, Toái Thạch Chưởng Đại Thành, Hổ Nha Thập Tự Trảm Đại Thành, ngộ tính của Lý Phù Trần, đạt tới một cấp độ chưa từng có từ trước tới nay, dường như bất luận Võ học gì trong mắt hắn cũng không có bí mật, chỉ cần hao phí một chút thời gian, là có thể đem chúng luyện tới cảnh giới Đại Thành.

“Kiếm pháp là chỗ dựa căn bản, mấu chốt có thể tiến nhập Thương Lan Tông hay không, dường như, ngộ tính Kiếm pháp của ta muốn vượt lên ngộ tính về Chưởng pháp.”

Dưới tình huống cùng đẳng cấp, Kiếm pháp càng khó lĩnh ngộ hơn so với Chưởng pháp, dù sao kiếm là vật ngoài thân, thi triển ra, nào giống tuỳ tâm sở dục như một đôi tay bằng thịt, nhưng khi Kiếm pháp Đại Thành, uy lực không phải Chưởng pháp có khả năng sánh ngang, dưới một kiếm, không chết cũng bị thương, mười phần hung hiểm.

“Vân Vụ Thành có bốn đại gia tộc, Lý gia ta thế yếu, hiện tại gặp phải Quan gia qua sông đoạn cầu, Dương gia nhìn chằm chằm, Thành chủ cũng tương đối thân cận với Quan gia cùng Dương gia, nếu ta trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, nhất định có thể giúp đỡ Lý gia trở về đỉnh phong.”

Hít sâu một hơi, trong mắt Lý Phù Trần phát ra ánh sáng kinh người.

“Thương Lan Tông, ta nhất định sẽ đến, ta muốn cho mọi người nhìn thấy, Lý gia ta không phải dễ khi dễ như vậy.”

Trước kia đối với Thương Lan Tông, Lý Phù Trần chỉ là ước mơ, hiện tại, hắn không chỉ là ước mơ, còn có tham vọng.

Chúa tể thế giới này chính là tông môn cao cao tại thượng.

Vân Vụ Thành chỗ của Lý gia là một trong vô số thành thị của Thương Lan Vực mà thôi, mà Thương Lan Vực được thống trị bởi Thương Lan Tông.

Thương Lan Tông là một Kiếm đạo tông môn, bảy thành trở lên người luyện kiếm, bất kể là con em gia tộc cũng tốt, hay con em bình dân cũng tốt, đều lấy việc trở thành đệ tử của Thương Lan Tông làm quang vinh, phải biết rằng, một ngày trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, trong nháy mắt là có thể một bước lên mây.

Mấy năm nay, Lý gia có xu hướng suy tàn, chính là bởi vì, Lý gia đã liên tục mười năm không có ai trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, mà ba đại gia tộc khác, cách mỗi hai năm đều có nhiều hoặc ít một hai người có thể trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, dưới sự đứt đoạn như thế, Lý gia tự nhiên càng ngày càng suy sụp, quyền phát biểu cũng dần dần trở nên yếu nhất.

Chương 3: Võ Học Các

– Phù Trần thiếu gia, sao ngài lại tới đây?

Ngày hôm đó, Lý Phù Trần đi tới Võ Học Các, hai gã thị vệ thủ các chào hỏi Lý Phù Trần.

Võ Học Các là trọng địa của Lý gia, bên trong cất giữa lượng lớn bí tịch Võ học. Đệ tử bình thường muốn tiến vào Võ Học Các, nhất định phải xin phép, Lý Phù Trần đương nhiên là không cần.

Lý Phù Trần cười cười.

– Thế nào, ta không thể tới sao?

– Đương nhiên có thể!

Thị vệ thủ các vội vàng cười làm lành.

Chờ Lý Phù Trần tiến vào Võ Học Các, một gã thị vệ thủ các nói:

– Thật là kỳ quái, Phù Trần thiếu gia không phải không thể tu luyện sao? Tới Võ Học Các để làm gì? Hơn nữa Phù Trần thiếu gia dường như không giống với ngày thường, tâm tình sáng sủa ra không ít.

– Có thể là một thời gian dài rồi không có tới, tiến đến thể nghiệm một chút đi!

Một gã thị vệ thủ các khác đồng tình nói.

Võ Học Các có tất cả ba tầng, tầng thứ nhất có bí tịch Võ học Hoàng cấp Đê giai, tầng thứ hai là Hoàng cấp Trung giai, tầng thứ ba là Hoàng cấp Cao giai.

Trực tiếp đi tới tầng thứ hai, Lý Phù Trần bắt đầu lựa chọn bí tịch Kiếm pháp.

Hắn tổng cộng tu luyện qua hai loại Hoàng cấp Đê giai Kiếm pháp, ngoại trừ Hổ Nha Thập Tự Trảm, còn có Bán Nguyệt Kiếm pháp. Từ một năm trước, Bán Nguyệt Kiếm pháp của hắn đã đạt đến cảnh giới Đại Thành, độ khó của Hổ Nha Thập Tự Trảm cao hơn rất nhiều, cho tới bây giờ mới Đại Thành. Lần này hắn muốn nhìn một chút, lấy ngộ tính hiện nay của hắn, có thể nhanh hiểu được Hoàng cấp Trung giai Kiếm pháp hay không.

– Thanh Phong Kiếm pháp, thanh phong quất vào mặt, kiếm khí bức người, chỉ cảm thấy thanh phong mà không thấy kiếm.

– Phi Ưng Kiếm pháp, ưng kích trời cao, kiếm khí ngang dọc.

– Thiếu Thương Kiếm pháp, kiếm kình hùng hồn, long trời lở đất.

– Tiểu Chu Thiên Kiếm pháp, . . .

– Trục Lưu Kiếm pháp, . . .

– Tiềm Ngư Kiếm pháp, . . .

– Bát Phương Kiếm pháp, . . .

. . .

Trong Võ Học Các, phần lớn đều là bí tịch Kiếm pháp, nhìn mỗi quyển bí tịch Kiếm pháp hiện ra trước mắt, Lý Phù Trần giống như thấy được từng vị kiếm khách quật khởi, trầm luân.

Sau cùng, Lý Phù Trần lựa chọn Thanh Phong Kiếm pháp cùng Thiếu Thương Kiếm pháp.

Thanh Phong Kiếm pháp cho hắn cảm giác có ý cảnh cao nhất, Thiếu Thương Kiếm pháp thì hùng hồn bá đạo.

Cuối cùng, Lý Phù Trần lại chọn một môn bí tịch Toàn Phong Thối pháp.

Đây là một môn Thối pháp, lấy tốc độ làm sở trường, một ngày tu luyện thành công, không chỉ Thối pháp mạnh mẽ, tốc độ chạy cũng sẽ tăng lên, là một môn Thối pháp thực dụng.

– Một lần chọn ba bản bí tịch Võ học sao?

Thủ các trưởng lão là đường gia gia (ông họ) của Lý Phù Trần, Lý Đức Hưng, tóc hoa râm. Hắn nhíu mày, nói rằng:

– Phù Trần, tuy rằng ta không biết bây giờ ngươi có thể tĩnh tâm tu luyện hay không, nhưng cho dù có thể tu luyện, một lần chọn nhiều bí tịch Võ học như vậy cũng không phải chuyện tốt. Võ học ở tinh không ở lượng, mỗi loại đều học, chỉ là bình thường. Phải biết rằng, ham nhiều thì nát.

Lý Phù Trần cung kính gật đầu nói:

– Trưởng lão, cái này ta biết, ta chỉ lấy về nhìn một chút thôi.

– Nếu chỉ là nhìn một chút, vậy ta không nói ngươi.

Nghĩ đến Lý Phù Trần không thể tĩnh tâm tu luyện, Lý Đức Hưng cảm thấy rất đáng tiếc. Một năm trước, luận thiên phú, Lý Phù Trần không thua gì đệ nhất thiên tài Lý Vân Hải của Lý gia hiện tại, đáng tiếc, đáng tiếc.

Sáng sớm hôm sau, Lý Phù Trần mang theo Tinh Cương Kiếm, lần thứ hai đi về đỉnh núi phía sau…

“Thanh Phong Kiếm pháp, Kiếm pháp tinh tế liên miên không dứt, tu luyện tới cảnh giới Tiểu Thành, trong nháy mắt có thể chém ra ba kiếm, tu luyện tới cảnh giới Đại Thành, nháy mắt có thể chém ra sáu kiếm.”

Trước khi tu luyện Thanh Phong Kiếm pháp, Lý Phù Trần thử nghiệm tốc độ xuất kiếm của mình, phát hiện trong nháy mắt tối đa chỉ có thể xuất ra được hai kiếm, hai kiếm cùng ba kiếm nhìn như chỉ kém một kiếm, nhưng lại khác nhau một trời một vực, chỉ một kiếm này, chính là then chốt để đánh bại cường địch.

Đón gió, Lý Phù Trần nhắm hai mắt lại, lĩnh hội ý cảnh của Thanh Phong Kiếm pháp.

Một lúc lâu sau, Lý Phù Trần mở ra hai mắt rồi di chuyển, thân hình lướt tới, Tinh Cương Kiếm trong tay lấy tốc độ cực nhanh chém ra.

Gió thổi liên miên, Kiếm pháp của Lý Phù Trần càng lúc càng nhanh, loáng thoáng, giống như cùng gió hợp thành một thể, gió ở đâu, kiếm ở đó. Khi Lý Phù Trần dừng lại, thì Chân khí trong cơ thể hầu như đã hao hết, thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa cả người.

“Không hổ là Thanh Phong Kiếm pháp, lại tiêu hao Chân khí nhiều như vậy.”

Kiếm pháp càng cao cấp, tốc độ tiêu hao Chân khí càng nhanh, lấy tu vi hiện tại của Lý Phù Trần, thi triển Hoàng cấp Trung giai Kiếm pháp đã có chút tốn sức, nếu thi triển Hoàng cấp Cao giai Kiếm pháp, có thể chỉ hơn mười hô hấp là sẽ hao hết Chân khí.

Chờ Chân khí khôi phục được bảy tám thành, Lý Phù Trần tiếp tục luyện kiếm, vòng đi vòng lại.

Thoáng cái đã năm ngày đi qua.

“Hát!”

Đón gió, Lý Phù Trần một hơi thở chém ra hơn trăm kiếm, bởi vì tốc độ ra kiếm quá nhanh, kiếm giống như dung nhập vào trong gió, ánh mặt trời chiếu xuống, làm không gian phía trước Lý Phù Trần sáng lên một mảnh.

“Một cái nháy mắt bốn kiếm.”

Thu kiếm, đứng im hồi lâu, Lý Phù Trần từ từ phun ra một ngụm trọc khí.

Ảo diệu của Thanh Phong Kiếm pháp, hắn đã từ từ quen thuộc, đơn giản mà nói, kỳ thực Kiếm pháp này phù hợp với gió thiên nhiên trong trời đất, lấy kiếm làm gió, lấy khí làm gió, lấy kiếm khí làm gió.

Đương nhiên, nói thì đơn giản như vậy, nhưng làm thì không đơn giản chút nào, nếu không phải Lý Phù Trần có Linh hồn màu xanh nhạt, ngộ tính tăng lên, chỉ sợ một hai tháng cũng đừng nghĩ tới Tiểu Thành.

Sáng sớm xuất môn, tối về, thời gian yên tĩnh trôi qua.

Buổi chiều ngày thứ mười.

Phanh!

Một chưởng vỗ lên đại thụ, lá cây rớt xuống như mưa.

Kiếm ra khỏi vỏ, vào vỏ.

Ào ào ào ào…

Lá cây khắp trời đều bị chém nát, trong nháy mắt, Lý Phù Trần chém ra sáu kiếm.

“Rốt cục cũng Đại Thành.”

Trong mắt của Lý Phù Trần loé lên một tia chân lý sáng tỏ.

Thanh Phong Kiếm pháp, lấy nhanh chiến thắng, mà nhanh đến mức tận cùng, có thể phát hiện ra một số thứ trước đây không cách nào phát hiện, tỷ như lấy góc độ nào xuất kiếm nhanh nhất, lấy tư thế gì xuất kiếm nhanh nhất, lấy quỹ tích gì xuất kiếm nhanh nhất.

Nhanh, là một chân lý, tốc độ của ngươi nhanh, người khác trong mắt ngươi đều sơ hở khắp nơi, nhanh, là một thiết tắc, tốc độ của ngươi nhanh, kiếm của ngươi không thể phá.

Có thể nói, Lý Phù Trần không chỉ đem Thanh Phong Kiếm pháp tới Đại Thành, mà nhận được càng nhiều hơn là cảm ngộ Kiếm đạo mà kiếm khách thiết tha mơ ước.

Cảm ngộ Kiếm đạo, cùng ngộ tính vừa có quan hệ, lại vừa không quan hệ. Người có tư chất bình thường, luyện kiếm quanh năm suốt tháng, có thể đạt được cảm ngộ Kiếm đạo trân quý, liền trở thành một kiếm khách tuyệt đỉnh. Mà người có ngộ tính cao, dễ dàng thu được cảm ngộ Kiếm đạo hơn, nhưng cũng có thể không ngộ được cái gì.

Cảm ngộ, cảm ngộ, có cảm mới có ngộ, dựa vào ngộ tính là không được.

Trở lại Lý gia, trên đường đi qua Luyện Võ Trường, Lý Phù Trần thấy không ít đệ tử Lý gia luận bàn trong đó. Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy Kiếm pháp của những đệ tử Lý gia này, có trăm ngàn chỗ sơ hở. Nếu như Lý Phù Trần nguyện ý, hắn có một trăm loại phương pháp đánh bại bọn họ.

Dễ dàng đánh bại một gã đệ tử Lý gia, ánh mắt của Lý Vân Hà rơi vào trên người của Lý Phù Trần.

– Lý Phù Trần, lần này ngươi sẽ không cự tuyệt ta đi!

Lý Vân Hà như cười mà không cười nhìn Lý Phù Trần, ánh mắt khinh thường.Đây thế giới lấy kiếm là chủ,Lăng Tiêu xuyên không chuyển giới mà sinh khuất động lăng vân khuấy động bát hoang: Ngạo Kiếm Lăng Vân … chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

– Ngươi không phải là đối thủ của ta.

Lý Phù Trần lắc đầu nói.

– Hắn nói cái gì, ta không có nghe lầm chứ!

– Có trò hay để xem, khi Lý Vân Hà còn không có đột phá tới Luyện Khí cảnh ngũ trọng, Lý Phù Trần không phải là đối thủ của hắn, hiện tại càng không phải là đối thủ, không biết Lý Vân Hà sẽ đối phó Lý Phù Trần như thế nào.

Nhất thời, trong Luyện Võ Trường xôn xao.

– Đây là một chuyện cười mà ta không thích nghe, Lý Phù Trần, ngươi cho là giả ngây giả dại là có thể qua được sao?

Lý Vân Hà cười nhạt nhìn Lý Phù Trần, vẻ mặt xem thường.

Chương 4: Thiên phú đã khôi phục

Nâng mắt lên, Lý Phù Trần thản nhiên nói:

– Lý Vân Hà, kỳ thực ngươi là một người tốt đấy.

Hắn thật sự không đem Lý Vân Hà để vào trong mắt, tuy rằng Lý Vân Hà có tu vi Luyện Khí cảnh ngũ trọng. Thế nhưng, thực lực không chỉ có tu vi, Võ học có thể cho người khác vượt cấp mà chiến.

– Ít nói nhảm, rút kiếm đi!

Lý Vân Hà rút ra Tinh Cương Kiếm.

– Như ngươi mong muốn.

Lý Phù Trần đi tới Luyện Võ Trường, đứng thẳng cách Lý Vân Hà năm thước.

– Lý Phù Trần, gần đây Trục Lưu Kiếm pháp của ta vừa mới nhập môn, hiện tại mượn ngươi tới thử kiếm.

Thân hình lướt qua, Tinh Cương Kiếm trong tay Lý Vân Hà giống như nước chảy, chém về phía Lý Phù Trần.

Nếu nửa tháng trước, Lý Phù Trần tuyệt đối sẽ không đỡ được Trục Lưu Kiếm pháp của Lý Vân Hà, thế nhưng hiện tại, Kiếm pháp của đối phương trong mắt hắn có trăm chỗ sơ hở.

Thân hình thoáng động, Lý Phù Trần khéo léo rút ra Tinh Cương Kiếm.

– Làm càn.

Lý Vân Hà nổi giận, tốc độ Kiếm pháp nhanh hơn.

Chỉ là, kiếm của hắn nhanh nữa, cũng không cách nào chạm vào Lý Phù Trần một tí nào. Lý Phù Trần giống như cây liễu, đung đưa theo gió, toàn thân trên dưới, lộ ra một cổ thành thục hàm súc.

– Không có khả năng?

Lý Vân Hà không thể tin vào hai mắt của mình, khuôn mặt của hắn đỏ bừng, thúc giục Chân khí, đem Trục Lưu Kiếm pháp thi triển đến cực hạn.

Đáng tiếc, hết thảy đều phí công.

– Lý Vân Hà, hiện tại ta muốn xuất kiếm.

Lời nói của Lý Phù Trần xuất ra, Tinh Cương Kiếm bên hông cũng nháy mắt ra khỏi vỏ, “đương” một tiếng, kiếm của Lý Vân Hà tuột ra khỏi tay.

Thân hình nhoáng một cái, Lý Phù Trần đi tới trước người Lý Vân Hà, một chưởng vỗ trên ngực đối phương.

Phốc!

Máu tươi phun ra, Lý Vân Hà bay rớt ra ngoài, quần áo trước ngực nát bấy, một chưởng ấn rõ ràng in trên đó.

– Lý Vân Hà thua?

Trong Luyện Võ Trường, đám người xem chiến trợn mắt há miệng, ngây ra như phỗng.

– Làm sao có thể, nửa tháng trước, Lý Phù Trần không phải đối thủ của Lý Vân Hà, lẽ nào nửa tháng này, Lý Phù Trần khôi phục lại thiên phú?

– Cho dù thiên phú có khôi phục, nửa tháng vượt qua Lý Vân Hà, cái này cũng quá khoa trương đi!

Trong lòng mọi người đều có cảm giác không chân thật, nghĩ rằng tất cả điều này là mộng ảo.

– Lý Vân Hà, trước đây ngươi không phải là đối thủ của ta, hiện tại càng không phải là đối thủ của ta, hy vọng ngươi tự giải quyết cho tốt.

Kiếm vào vỏ, Lý Phù Trần xoay người rời đi.

Sau khi Lý Phù Trần đi không lâu, Lý gia bùng nổ.

. . .

– Phù Trần, thiên phú của ngươi đã khôi phục?

Trên bàn cơm, giọng nói của Lý Thiên Hàn hơi run run, mẫu thân Trầm Ngọc Yến cũng tha thiết nhìn Lý Phù Trần.

– Cha, mẹ, thiên phú của ta đã khôi phục lại từ nửa tháng trước, vốn có ý định cho các ngươi một kinh hỉ.

Lý Phù Trần thành thật thừa nhận.

– Ngươi hài tử này, nếu thiên phú khôi phục, thế nào lại không nói sớm cho chúng ta biết.

Thấy Lý Phù Trần thừa nhận, Trầm Ngọc Yến vừa kinh hỉ vừa trách cứ.

– Ha ha, ông trời cuối cùng không bỏ rơi ngươi, cũng không có bỏ rơi Lý Thiên Hàn ta.

Lý Thiên Hàn ngửa mặt lên trời cười to, uất khí trong liền mất sạch.

Một năm qua này, hắn giống như Lý Phù Trần, trong lòng phiền muộn kìm nén không thôi.

Tuy rằng hắn là Tộc trưởng của Lý gia, địa vị tôn quý, thế nhưng tại Vân Vụ Thành này, Lý gia bọn họ càng ngày càng sa sút, không chỉ bị Dương gia bỏ xa, liền gia tộc mới phát như Quan gia đều vượt qua Lý gia.

Vốn Lý Vân Hải cùng Lý Phù Trần là hy vọng của Lý gia, hoàn toàn có cơ hội trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, một khi hai người trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, Lý gia liền có cơ hội, ít nhất cũng không giống hiện tại, ngày càng sa sút.

Lui một bước mà nói, cho dù không gánh vác được những thứ này, người phụ thân nào không hy vọng con cái của mình có tiền đồ, có thành tựu lớn.

Nhưng đột nhiên, thiên phú của Lý Phù Trần biến mất, không có nguyên nhân, cũng không có biện pháp giải quyết, tuy hắn biểu hiện ra không vội, nhưng trong lòng lại rất sốt ruột.

Hiện tại, hết thảy đều trở lại quỹ đạo.

– Đúng rồi, Phù Trần, như thế nào ngươi lại đánh bại Lý Vân Hà, một năm nay ngươi không tu luyện mà?

Trầm Ngọc Yến đưa ra nghi vấn.

Lý Phù Trần từ lâu đã chuẩn bị tốt lí do thoái thác.

– Một năm nay, mỗi ngày ta đều thử tu luyện, nhưng mỗi lần đều vô cùng thống khổ, sau khi thiên phú khôi phục lại, ta phát hiện mình tu luyện Võ học mười phần chuyên tâm, so với dĩ vãng gấp chục lần, cho nên Kiếm pháp tiến bộ rất nhanh.

– Họa phúc cùng đi, một năm không thể tu luyện đã ma luyện ý chí của Phù Trần, để cho hắn có một chấp nhất với tu luyện hơn hẳn người bình thường, tu luyện tự nhiên sẽ làm ít công to.

Lý Thiên Hàn không nghi ngờ hắn, cho ra lời giải thích hợp lý.

– Điều này cũng đúng.

Trầm Ngọc Yến cảm khái vạn phần, cảm thấy chuyện thế gian quá kỳ diệu, căn bản không cách nào nói rõ.

Bầu không khí của bữa cơm cực kỳ vui vẻ, đây là lần đầu tiên của một năm này.

Bữa cơm của một nhà khác thì có vẻ vi diệu hơn rất nhiều.

– Vân Hà, nói một chút xem, chuyện gì đã xảy ra?

Trên bàn cơm, Lý Thiết Sơn hỏi Lý Vân Hà.

Lúc này, Lý Vân Hà cũng thất hồn lạc phách như trước, nghe vậy thì lẩm bẩm nói:

– Ta không biết, ta thực sự không biết.

Thấy cái dạng này của Lý Vân Hà, ca ca Lý Vân Hải của Lý Vân Hà hừ một tiếng:

– Ta đã sớm nói với ngươi, Kiếm pháp của ngươi có rất nhiều lỗ thủng, cơ sở không ổn, bị một người như Lý Phù Trần đánh bại dễ dàng như vậy, thực sự là ném mặt cả nhà.

– Được rồi, Vân Hải, nói như thế nào thì hắn cũng là đệ đệ ngươi, nói chuyện chừa chút tình cảm đi.

Mẫu thân của hai người răn dạy Lý Vân Hải.

– Một đả kích nhỏ như vậy đều không tiếp thu được, làm sao thành đại khí (thành công) được?

Lý Thiết Sơn rất bất mãn với biểu hiện của Lý Vân Hà, hắn và Lý Thiên Hàn tranh đấu nhiều năm như vậy, vẫn thua kém đối phương một bậc. Vị trí Tộc trưởng cũng không cạnh tranh được, cho nên ôm hy vọng rất lớn đối với hai đứa con trai. Đứa con lớn nhất không cần phải nói, là đệ nhất thiên tài của Lý gia, có hi vọng trở thành đệ tử của Thương Lan Tông. Con thứ hai tiến bộ trong một năm này cũng không sai, nhưng biểu hiện hôm nay, làm hắn rất thất vọng.

Lý Vân Hải thấy vẻ mặt bất mãn của Lý Thiết Sơn, như không có chuyện gì, nói:

– Cha, ngươi yên tâm đi, có cơ hội ta sẽ thay đệ đệ giáo huấn tên Lý Phù Trần kia một chút.

Cho tới bây giờ, hắn chưa từng đem Lý Phù Trần để vào mắt. Dù một năm trước, hắn cũng không cho là thiên phú của Lý Phù Trần vượt qua hắn.

Đêm tối, ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, chiếu vào phòng của Lý Phù Trần.

Hô!

Hít!

Hô hấp của Lý Phù Trần cực kỳ dài, giữa một hít một thở, mơ hồ có ánh sáng màu đỏ nhạt dưới bụng lóe ra.

Từ một năm trước, Lý Phù Trần đã đạt tới cảnh giới Luyện Khí cảnh tứ trọng hậu kỳ, nếu không phải bởi vì trì hoãn một năm, đột phá tới Luyện Khí cảnh ngũ trọng hậu kỳ không khó.

Thời gian một năm, muốn bù đắp, cũng không phải dễ dàng như vậy.

Đầu tiên Lý Phù Trần phải đem Hồng Ngọc Công đột phá đến tầng thứ năm, tốc độ đề thăng tu vi sẽ nhanh hơn. Nếu như có thể, hắn hy vọng có thể trong thời gian không lâu tới, đem Hồng Ngọc Công đề thăng tới cảnh giới cao nhất, tầng thứ bảy.

Trong đầu, theo Lý Phù Trần tu luyện Chân khí, trong Linh hồn màu xanh nhạt, xuất hiện một tia xanh biếc, giống như từng sợi tơ, xoay tròn quanh Kim Sắc Tiểu Phù.

Đêm khuya.

Ánh sáng màu đỏ nhạt dưới bụng của Lý Phù Trần đột nhiên mạnh lên. Ở trong cơ thể, Chân khí thoát ly kinh mạch tương ứng với Hồng Ngọc Công tầng thứ tư, hướng một đường kinh mạch bí ẩn chui vào.

Một đường, hai đường, . . .

Chân khí đả thông đủ năm đường kinh mạch, khiến cho lộ tuyến vận khí trong cơ thể của Lý Phù Trần phức tạp hơn.

“Hồng Ngọc Công tầng thứ năm.”

Phun ra một ngụm hơi thở nóng rực, Lý Phù Trần mở hai mắt ra, vẻ mặt vui mừng.

Tầng thứ công pháp càng cao, tốc độ tu luyện Chân khí của hắn càng nhanh, tương ứng, uy lực bạo phát của Chân khí cũng càng mạnh.

Chương 5: Rèn luyện thực chiến

Có lẽ là đem Thanh Phong Kiếm pháp tu luyện đến cảnh giới Đại Thành, hay vì đạt được cảm ngộ Kiếm đạo, Lý Phù Trần bắt đầu tu luyện Thiếu Thương Kiếm pháp cũng làm ít công to, chỉ chín ngày liền đạt đến Đại Thành.

Thiếu Thương Kiếm pháp Đại Thành quả nhiên là long trời lở đất, chém ra một kiếm, liền một cây hai người ôm, cũng chặt đứt, uy lực ít nhất gấp hai lần Thanh Phong Kiếm pháp.

Về phần Toàn Phong Thối pháp cùng Thanh Phong Kiếm pháp có hiệu quả như nhau, cái sau thì yêu cầu Kiếm pháp phù hợp gió thiên nhiên của trời đất, cái trước yêu cầu Thối pháp phù hợp gió thiên nhiên của trời đất. Cho nên, gần ba ngày, Toàn Phong Thối pháp cũng bị Lý Phù Trần tu luyện đến Đại Thành.

Cùng lúc đó, tu vi của Lý Phù Trần rốt cục bước vào Luyện Khí cảnh ngũ trọng, không thua gì Lý Vân Hà.

– Lúc này nên đi rèn luyện năng lực thực chiến.

Tu vi, công pháp cùng với Võ học là cơ sở của thực lực. Dưới tình huống cơ sở thực lực không sai biệt nhau, năng lực thực chiến của người nào mạnh hơn, thì thực lực tổng hợp liền mạnh hơn. Từ nhỏ đến lớn, Lý Phù Trần còn không trãi qua chiến đấu chân chính, hắn nghĩ cần phải có thực tiễn một chút.

Đeo Tinh Cương Kiếm, Lý Phù Trần dứt khoát rời khỏi Lý gia, đi về hướng Vân Vụ Sơn Mạch.

Vân Vụ Sơn Mạch là một dãy núi rất lớn, tên của nó cũng không quan hệ gì với Vân Vụ Thành, trái lại bởi vì Vân Vụ Thành tiếp giáp Vân Vụ Sơn Mạch, mới lấy tên là Vân Vụ Thành.

Vân Vụ Sơn Mạch nguy hiểm mười phần, bên trong có mây mù quấy nhiễu, Yêu thú ngang dọc, thậm chí còn có Yêu ma đáng sợ.

Nếu như ở vùng ngoại vi còn tốt, chỉ có Nhất cấp Yêu thú cùng Nhất cấp Yêu ma, thực lực tương đương với Võ giả Luyện Khí cảnh.

Vào sâu một chút, sẽ xuất hiện Nhị cấp Yêu thú cùng Nhị cấp Yêu ma, đây chính là tồn tại tương đương với Võ giả Quy Nguyên cảnh. Nhị cấp Yêu thú lợi hại, hoàn toàn có khả năng hành hạ Võ giả Quy Nguyên cảnh đến chết, về phần Nhị cấp Yêu ma, đó chính là tồn tại vô địch trong Nhị cấp, cho dù Võ giả Quy Nguyên cảnh cửu trọng gặp phải, đều cửu tử nhất sinh.

Lý Phù Trần tự nhiên sẽ không đi tìm chết, hắn dự định ở vùng sát biên giới của Vân Vụ Sơn Mạch rèn luyện năng lực thực chiến, Nhất cấp Yêu thú nơi đó sẽ không quá lợi hại.

Trên đường nhỏ hoang tàn vắng vẻ, Lý Phù Trần bước nhanh như bay.

Mượn thời gian đi đường, hắn rèn luyện Toàn Phong Thối pháp vào thực tế, nhất cử lưỡng tiện.

Một canh giờ trôi qua, Lý Phù Trần đi tới khu vực sát biên giới Vân Vụ Sơn Mạch.

– Không hổ là Vân Vụ Sơn Mạch, cổ khí tức mang hoang này, làm người ta kính sợ.

Hành tẩu ở khu vực nguy hiểm xa lạ, Lý Phù Trần cảm thấy chân lông toàn thân đều dựng đứng lên.

Vèo!

Khi đi qua một cây đại thụ, một cái bóng màu xanh nhỏ bé bỗng nhiên bắn về phía Lý Phù Trần.

Thời khắc mấu chốt, Lý Phù Trần lùi một bước, đánh trả, tay bắt được cái bóng xanh dài nhỏ này.

Đây là một con rắn nhỏ màu xanh, bị Lý Phù Trần nắm ở chỗ bảy tất, cả người co quắp.

– Nhất cấp Đê giai Yêu thú Lục Tuyến Xà, thực lực còn kém hơn Võ giả Luyện Khí cảnh nhất trọng, thế nhưng nọc độc có thể độc chết Võ giả Luyện Khí cảnh lục thất trọng.

– Vân Vụ Sơn Mạch so với tưởng tượng của ta còn muốn nguy hiểm hơn a.

Lý Phù Trần cho rằng, nếu như không có Linh hồn cường đại, không nhất định bắt được Lục Tuyến Xà, mà nếu không bắt được Lục Tuyến Xà, sẽ bị nọc độc của nó giết chết.

Tiếp tục hành tẩu, Lý Phù Trần cẩn thận hơn so với lúc đầu rất nhiều, ngũ giác dưới Chân khí hỗ trợ, được kích phát đến cực hạn, chỉ cần có một tia gió thổi cỏ lay, đều chạy không khỏi cảm ứng của hắn.

– A, là dược thảo!

Ánh mắt Lý Phù Trần nhìn lướt qua, trên gò núi không xa, có một đóa hoa nhỏ, đây là một loại dược thảo Hoàng cấp Đê giai tên là Quỳnh Lộ Hoa, có giá hai kim tệ.

Hai kim tệ cũng không phải số lượng nhỏ, một kim tệ có thể đổi được mười ngân tệ, có thể đổi được một nghìn đồng tệ. Chi tiêu của một gia đình bình thường ở Vân Vụ Thành khoảng mười kim tệ trong một năm. Tuy rằng Lý Phù Trần là con của Tộc trưởng, nhưng tiền hàng tháng cũng chỉ có mười kim tệ.

Ngắt lấy Quỳnh Lộ Hoa, Lý Phù Trần đem đặt vào trong một hộp ngọc lớn, loại hộp ngọc này giá trị mười kim tệ, có thể bảo tồn sức sống của dược thảo trong thời gian dài.

Thời gian dần trôi qua, Lý Phù Trần hành tẩu dọc theo khu vực sát biên giới Vân Vụ Sơn Mạch.

Đằng!

Bàn chân đạp mạnh trên mặt đất, Lý Phù Trần dán lên cây chạy như bay, trong nháy mắt lên một chạc cây của đại thụ, từ trên cao nhìn xuống mặt đất.

Mà trong nháy mắt khi Lý Phù Trần leo lên đại thụ, từ trong bụi cỏ phía dưới nhô ra một con Yêu thú dữ tợn.

Cả thân thể Yêu thú màu nâu vàng, cộng với cái đuôi thì dài khoảng hai thước năm, một đôi mắt dựng thẳng lộ ra quang mang lạnh lẽo, khiến người khác rét run.

Đây là Nhất cấp Trung giai Yêu thú Thiết Cốt Sài, thực lực tương đương với Võ giả Luyện Khí cảnh ngũ trọng, xương trên đầu rất cứng rắn, nếu như không thể đánh trúng mục tiêu yếu hại của nó, cho dù là Võ giả Luyện Khí cảnh lục, thất trọng cũng rất khó giết chết nó.

“Lại là Thiết Cốt Sài!”

Lý Phù Trần nhíu mày, Thiết Cốt Sài tương đối khó chơi, không cần phải nói, hắn sẽ không liều chết với Thiết Cốt Sài, không đáng giá.

Bất quá, rất rõ ràng, Thiết Cốt Sài cũng phát hiện Lý Phù Trần, ánh mắt hung tàn bắn ra, lá cây đều không thể ngăn trở.

Phát ra âm thanh giống như trẻ con khóc, Thiết Cốt Sài phóng ra như mũi tên, nhằm về phía đại thụ dưới Lý Phù Trần.

Ầm một tiếng!

Đại thụ lắc lư, lá bay khắp nơi, Lý Phù Trần trực tiếp bị rung rớt xuống.

“Không tốt.”

Lý Phù Trần không nghĩ tới Thiết Cốt Sài lại hung hãn như vậy, không kịp đề phòng, cả người từ trên cây ngã xuống. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tay của Lý Phù Trần nắm được một cành cây, giống như đu dây, lắc lư qua lại.

Tiếng gió thổi vang lên, Thiết Cốt Sài nhảy lên không trung, đánh về Lý Phù Trần đang ở giữa không trung.

– Xuống dưới đi!

Một tay nắm cành cây, một tay rút ra Tinh Cương Kiếm, Lý Phù Trần chém một kiếm vào mặt của Thiết Cốt Sài.

Một âm thanh vang lên, một kiếm này ngoại trừ lưu lại một vết máu trên mặt Thiết Cốt Sài, nhưng vẫn chưa làm Thiết Cốt Sài thương nặng, cũng may Thiết Cốt Sài bị một kiếm này chém rơi xuống, không thể nhào tới Lý Phù Trần nữa.

Mượn lực lung lay của cành cây, Lý Phù Trần lần nữa trở lại chạc cây, lần này hắn đỡ lấy thân cây thật chặt chẽ, tránh cho bị đánh rơi xuống lần thứ hai.

Ầm!

Bịch bịch!

Thiết Cốt Sài liên tục đánh vào đại thụ, Lý Phù Trần đã nghe được tiếng gãy bên trong thân cây, chỉ sợ không cần tới vài lần nữa, thân cây sẽ triệt để gãy.

“Liều mạng, Kiếm pháp của ta cũng không phải ngồi không như vậy.”

Lý Phù Trần cắn răng một cái, chủ động nhảy xuống đại thụ, đâm ra một kiếm giữ không trung về phía Thiết Cốt Sài.

Thiết Cốt Sài rất nhanh nhạy, vỗ móng vuốt, đẩy Tinh Cương Kiếm ra, lần thứ hai đánh về phía Lý Phù Trần.

“Chỉ là một đầu Thiết Cốt Sài mà thôi.”

Lý Phù Trần tiến vào trạng thái [chiến đấu], nhất cử nhất động của Thiết Cốt Sài hiện ra rõ ràng trong mắt của hắn. Hắn hiểm hiểm né tránh công kích của Thiết Cốt Sài, đâm một kiếm trúng vị trí xương sườn của đối phương.

“Xuy” một tiếng, Tinh Cương Kiếm rút ra, máu tươi bắn ra.

Chỉ là Lý Phù Trần đánh giá thấp sự hung hãn của Thiết Cốt Sài. Thiết Cốt Sài bị thương nặng nhưng không sợ chết, thân thể giãy giụa muốn nhào tới Lý Phù Trần.

Phốc!

Một kiếm quét qua cái cổ của Thiết Cốt Sài, Thiết Cốt Sài giống như một quả cầu da xì hơi, liền mềm nhũn ra, không còn thở nữa.

Đánh chết Thiết Cốt Sài, Lý Phù Trần đứng tại chỗ không nhúc nhích, suy xét chỗ thiếu hụt của mình.

Thứ nhất, kiêng dè khi đối mặt với Thiết Cốt Sài, không nhận rõ thực lực của chính mình.

Thứ hai, năng lực thực chiến chưa đủ.

Chỗ thiếu hụt thứ nhất, Lý Phù Trần cho rằng không tính là chỗ thiếu hụt, dù sao đây là lần đầu tiên hắn gặp phải Yêu thú hung hãn như Thiết Cốt Sài, có lần kinh nghiệm này, sau đó cũng sẽ không bó tay bó chân nữa.

Chỗ thiếu hụt thứ hai tạm thời không cách nào giải quyết, nhất định phải trãi qua nhiều lần chiến đấu mới có thể chậm rãi rèn luyện năng lực thực chiến của mình.

Hô!Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Dùng sức phun ra một ngụm trọc khí, hai mắt của Lý Phù Trần bắn ra tinh quang dữ dội, một cổ chiến ý mạnh mẽ toả ra.

Nếu như nói Kim Sắc Tiểu Phù cải biến vận mệnh của hắn, lần chiến đấu này làm hắn bỏ đi kiêu ngạo của mình, mặc kệ địch nhân là ai, chỉ cần hắn có can đảm chiến đấu, là có thể chiến thắng đối phương.

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 2 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 3 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 4 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 4 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi