1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tuyệt Thế Vũ Thần chương 51 đến 55

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tuyệt Thế Vũ Thần chương 51 đến 55

❮ sau
tiếp ❯

Chương 51: Sự ngông cuồng của Lâm Phong

Bàn tay màu vàng kia mãnh liệt đánh tới Lâm Phong, mọi người giống như đã thấy Lâm Phong bị tát bay ra ngoài, ngay cả Nạp Lan Phượng cũng không đỡ nổi một chiêu huống chi là Lâm Phong?

– Cút đi về. Lâm Phong quát lạnh một tiếng, kiếm ra lóa mắt, kiếm quang chói mắt cùng bàn tay màu vàng kia đụng vào nhau phát ra tiếng keng keng.

Kim Thân Vũ Hồn không chỉ làm cho Thu Nguyên Hạo có lực công kích cường đại, đồng thời cũng cho y có lực phòng ngự không gì sánh được, kiếm cũng không cách nào xúc phạm đến y.

Đây chính là điều khiến Thu Nguyên Hạo kiêu ngạo, không coi ai ra gì.

– Buồn cười, loại phế vật chó săn như ngươi, ngay cả tư cách thương hại ta cũng không có. Thu Nguyên Hạo trào phúng một tiếng, màu vàng lại lần nữa tăng vọt. Lâm Phong chỉ cảm thấy trên thân kiếm truyền đến lực lượng khổng lồ, gần như đánh bay thanh kiếm ra khỏi tay của hắn.

– Vậy sao? Lâm Phong thản nhiên đáp một tiếng, kiếm chỉ nhanh không phá, vô kiên bất tồi, kiếm giả hủy diệt tất cả, không có bất kỳ một người nào có thể ngăn cản ánh sáng của kiếm.

Vũ hồn binh khí có vô số chủng loại, nhưng kiếm vẫn là một trong những chủng loại mạnh nhấtvũ hồn, mặc dù Lâm Phong không có Khí Vũ Hồn, nhưng kẻ có được Kiếm Vũ Hồn chưa chắc đã hiểu kiếm hơn hắn.

– Kiếm – thế. Trong lòng Lâm Phong khẽ quát một tiếng, kiếm ảnh sắc bén, quang hoa tăng vọt, kiếm cương cường đại trên mũi kiếm phun ra nuốt vào không ngớt, phát ra tiếng vang khúc khích.

– Răng rắc

Kiếm Lâm Phong lần nữa lại đụng vào vũ hồn Thu Nguyên Hạo, tiếng vang xé rách truyền ra làm sắc mặt Thu Nguyên Hại biến hóa, hơi lệch chân, thân thể bá đạo của y thế nhưng lại lui về phía sau, né tránh một kiếm cường thịnh kia.

Nhìn Thu Nguyên Hạo lui lại, Lâm Phong chống kiếm mà đứng, cười lạnh nói: – Ngươi nói ta ngay cả tư cách thương tổn ngươi cũng không có, vậy ngươi lui lại làm gì?

Thu Nguyên Hạo nghe được lời này thì sắc mặt khó coi, nhìn chằm chằm Lâm Phong nói: – Ta thừa nhận ta xem thường ngươi, nhưng ở trước mặt ta, ngươi vẫn chỉ là gà đất chó kiểng, không chịu nổi một kích.

– Lắm lời quá đấy! Trong lời nói Lâm Phong mang theo nồng đậm khinh thường: – Nếu như nói thiên tài chỉ dùng miệng để chiến mà nói, ngươi thật sự có thể xưng là thiên tài!

– Thật cuồng, hóa ra Đoạt Mệnh lợi hại như thế. Mọi người tận mắt thấy Lâm Phong đánh lui Thu Nguyên Hạo, ánh mắt lập lòe bất định. Bọn họ cho là mình đủ coi trọng Đoạt Mệnh rồi nhưng thật không ngờ bọn họ vẫn đánh giá thấp thực lực Lâm Phong, Lâm Phong hoàn toàn có thể tranh hùng cùng Nạp Lan Phượng cùng Lâm Thiên.

Nạp Lan Phượng cùng Lâm Thiên cũng chăm chú nhìn Lâm Phong, vừa rồi trong mắt các nàng chỉ có đối phương, hoàn toàn bỏ qua Lâm Phong, hiện tại xem ra đây là ngu muội cỡ nào, lấy thực lực Đoạt Mệnh đã có tư cách cùng các nàng nói chuyện.

– Người này tuy rằng không nhìn thấy diện mạo, nhưng hiển nhiên là còn trẻ, thiên phú xuất chúng, nếu như có thể mượn sức tới Nạp Lan gia ta nhất định sẽ là một trợ lực lớn. Trong đầu Nạp Lan Phượng hiện lên một ý niệm, sau đó cô ta đến bên cạnh Lâm Phong nói: – Đoạt Mệnh, ta thừa nhận ta đã xem thường ngươi, lấy thực lực của ngươi có thể khiến Nạp Lan gia tôn trọng, làm việc giúp Nạp Lan gia ta, về sau có thể thường xuyên gặp gỡ ta, như thế nào?

Ngữ khí Nạp Lan Phượng khôi phục lại cao ngạo cùng tự tin, bằng vào thiên phú của nàng, Lâm Phong thường xuyên tiếp xúc với nàng thì song phương đều có lợi, hơn nữa tướng mạo của nàng tốt như vậy, tin tưởng Lâm Phong sẽ không cự tuyệt nàng.

– Cút!Chỉ là kẻ quét rác Dương Khai,sai vặt.. Ai.. Cơ duyên do ăn đòn hành hạ mà sinh mà tiến con đường Võ Đạo Cao Xứ Bất Thành Hàn A ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Điều khiến mọi người bất ngờ là, Lâm Phong chẳng những không đồng ý với Nạp Lan Phượng, thậm chí lại vung một kiếm chém về phía Nạp Lan Phượng, không lưu tình chút nào.

Đồng tử Nạp Lan Phượng một trận co rút lại, Thần Tí Vũ Hồn lập tức nở rộ, Bá Đạo Thần Quyền trực tiếp đánh lên kiếm chém về phía nàng.

Nhưng mà trường kiếm không có dừng lại, một tiếng kinh lôi nổ vang, sức mạnh cuồng bạo mang theo một đạo kiếm khí phá hủy tất cả.

Sắc mặt Nạp Lan Phượng đại biến, thân thể nhẹ nhàng nhanh chóng thối lui.

– Trong. Tay trái Lâm Phong ra một quyền, quyền này hóa thành vô số quyền ảnh, chồng lên một chỗ, một quyền so với một quyền lợi hại hơn, phảng phất như sóng triều cuồng mãnh dị thường.

Nhanh, nhanh đến khó tin, trong nháy mắt đã rơi vào trên người Nạp Lan Phượng.

Thét lên một tiếng kêu đau đớn, thân thể Nạp Lan Phượng vô lực bay ra tới bên cạnh chiến đài, thiếu chút nữa thì ngã xuống chiến đài.

Giờ phút này, mọi người không biết hình dung tâm tình của mình như thế nào, Lâm Phong cho bọn họ quá nhiều rung động.

Khi bọn họ không ngừng phỏng đoán thực lực Lâm Phong thì cũng là lúc bọn họ phát hiện mình vẫn luôn đánh giá thấp Lâm Phong, một lần lại một lần, thẳng đến hiện tại, Lâp Phong đánh bại Nạp Lan Phượng, gọn gàng linh hoạt.

Nhớ tới bọn họ nghĩ võ đài là của Nạp Lan Phượng cùng Lâm Thiên không khỏi có chút buồn cười, nếu không có Thu Nguyên Hạo thì Lâm Phong mới là nhân vật chính.

Không chỉ có mọi người, Nạp Lan Phượng cùng Lâm Thiên cũng không thể tin được, nhất là Nạp Lan Phượng. Trước khi Thu Nguyên Hạo xuất hiện, trong mắt của cô ả chỉ có Lâm Thiên, ba người cùng lúc đứng trên chiến đài nhưng cô ta chỉ chú ý tới Lâm Thiên, hoàn toàn không thèm nhìn Lâm Phong, lúc này nghĩ lại thì thấy buồn cười cỡ nào.

– Thực lực ngươi như thế này mà muốn chỉ đạo ta tu luyện? Lâm Phong nhìn Nạp Lan Phượng, trong giọng nói tràn ngập khinh thường. Ả này cao ngạo chưa tính, cũng không quan hệ gì tới hắn, nhưng điều làm cho Lâm Phong phẫn nộ là Nạp Lan Phượng không tôn trọng người khác, người khác phải tôn trọng ả, nếu không nghe lời thì ả sẽ lấy mạng người đó. Loại đàn bà rắn rết này, Lâm Phong chẳng thèm ngó tới.

Nạp Lan Phượng xấu hổ vô cùng, nhớ tới những lời ả nói này, ngay cả ả cũng cảm thấy buồn cười.

– Gia nhập Nạp Lan gia tộc ngươi, cùng ngươi tiếp xúc, ngươi cho mình là ai? Tự cho là đúng không coi ai ra gì, ngươi có tư cách gì để ta phải tiếp xúc? Lâm Phong tiếp tục châm chọc, hắn muốn cho Nạp Lan Phượng hiểu được, ả kiêu ngạo như vậy là buồn cười cỡ nào.

Sắc mặt Nạp Lan Phượng nóng bừng, thế nhưng lại không phản bác.

Lúc này, người phủ thành chủ nhìn lên đài, những người này phẫn nộ nhìn chằm chằm Lâm Phong, ánh mắt rét lạnh. Đoạt Mệnh ngang trời xuất thế này, đánh bại Nạp Lan Phượng, nhục nhã đệ nhất thiên tài của Nạp Lan gia bọn họ.

Không ai so với đám người lúc này kích động rồi, Lâm Thiên, Nạp Lan Phượng, Đoạt Mệnh còn có Thu Nguyên Hạo đều là thiên tài, bọn họ một người so với một người càng điên cuồng.

Không có thực lực mà khinh cuồng làm cho người ta khinh bỉ, nhưng có đủ thực lực để kinh cuồng làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, Lâm Phong chính là loại người sau.

Hắn vẫn điệu thấp đi tới, một bước bùng nỗ, cho tới giờ khắc này, trên võ đài chiến đấu đã không có ai là đối thủ của hắn, hắn cuồng, đây mới gọi là nam nhi nhiệt huyết.

– Còn ngươi nữa, ta không có ý tranh đấu với ngươi, không ngăn cản ngươi báo thù. Nhưng ngươi không coi ai ra gì, lần lượt nhục nhã ta, thực cho là mình rất giỏi sao?

Ánh mắt Lâm Phong xoay chuyển dừng ở trên người Thu Nguyên Hạo, lạnh lùng nói: – Ngươi nói Nạp Lan Phượng cuồng vọng tự đại, chỉ biết kiêu ngạo ở nơi nhỏ bé như thành Dương Châu thành này, như vậy chính ngươi thì sao? Làm sao không phải loại tự cho là đúng! Thiên tài? Ta đây gà đất chó kiểng, hiện tại muốn lĩnh giáo một phen thiên tài ngươi như thế nào.

Lâm Phong nói xong, cước bộ bước ra, bản mạng vũ hồn sau khi thức tỉnh lần đầu tiên được phóng thích.

Những người này dường như đều đã quên, chính bọn họ đều đã phóng thích vũ hồn, Lâm Phong hắn còn chưa dùng.

Thế giới trước mắt hóa thành một mảnh hắc ám, đôi mắt Lâm Phong trở nên u lãnh thâm thúy, dường như là một cái động không đáy, tràn ngập vô tình cùng khinh thường.

Tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên chậm chạp, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt của mỗi người đều rõ ràng rơi vào trong đầu của hắn, chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể biết được mọi người đang làm cái gì.

Hắn còn có thể nghe được tiếng tim đạp của mình, cảm giác được máu của chính mình lưu động, hắn cũng có thể cảm giác được tất cả động tác của Thu Nguyên Hạo, bao gồm từng cái hô hấp.

Lâm Phong căn bản không thể diễn tả được trạng thái hắn lúc này, lúc này hắn như là một vị thần vạn năng, tất cả mọi thứ trên thế gian đều không thể tránh thoát ánh mắt của hắn, không thể thoát ly dự tính trong đầu hắn.

Xuyên qua mặt nạ màu bạc, Thu Nguyên Hạo nhìn cặp mắt Lâm Phong kia, chỉ thấy cả người run rẩy, y không cách nào hình dung đây là cặp mắt như thế nào.

Lúc này, Thu Nguyên Hạo thấy lạnh cả người, lạnh đến thấu xương, thậm chí y còn có ảo giác rằng kẻ đứng trước mặt y vốn không phải là người.

Lâm Phong, rõ ràng đứng trước mặt y nhưng Thu Nguyên Hạo lại không cảm giác được hô hấp cùng cước bộ của Lâm Phong, nếu y nhắm hai mắt thì y chắc chắn sẽ không biết trước mặt y có kẻ đang đi về phía mình.

– Đông, đông, đông

Giờ phút này không gian yên tĩnh tới cực điểm, ánh mắt mọi người đều nhìn Lâm Phong, dường như không gian chỉ còn có một người Lâm Phong.

Mặc dù bước chân của Lâm Phong không có bất kỳ một thanh âm, nhưng mỗi một bước Lâm Phong hạ xuống, lòng của bọn họ đều rung động theo, phảng phất như nhịp điệu của trời đất.

Chương 52: Người nào không biết Quân!

Lúc này, Lâm Phong cũng lâm vào trong một cảm giác huyền diệu.

Bước chân của hắn giống như đi theo một quy tắc nào đó, loại quy tắc này, là thế!

Kiếm có kiếm thế, thiên địa có thế của thiên địa.

Khi Lâm Phong thả ra vũ hồn, hắn lại cảm thấy ngộ tính của chính mình rất kinh khủng, vô số ý niệm chuyển động trong đầu hắn, ngay sau đó liền tổ hợp chung một chỗ, rất nhiều điểm nghi hoặc chưa giải thích được đều mơ hồ trở nên thông suốt.

– Thiên Chiếu vũ hồn làm cho ngộ tính của ta trở nên mạnh mẽ hơn. Trong lòng Lâm Phong mừng thầm, tay phải đặt ở bên hông mà không phải ở sau lưng.

– Ồ!? Thấy động tác của Lâm Phong, mọi người đều đưa mắt nhìn tới hông của Lâm Phong.

– Đó là kiếm! Tất cả mọi người đều kinh ngạc, bọn họ chỉ thấy trên lưng Lâm Phong có mang kiếm, nhưng không chú ý tới, bên hông Lâm Phong hình như còn quấn lên một thanh nhuyễn kiếm.

Thân thể Lâm Phong càng ngày càng gần Thu Nguyên Hạo, lúc này, một luồng kiếm khí cường đại cuồn cuộn trên người Lâm Phong, cả người Lâm Phong phảng phất trở nên giống như một thanh kiếm.

– Vũ hồn? Thấy một màn này, mọi người cảm thấy vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ Lâm Phong có Kiếm vũ hồn? Nếu không, tại sao trên người hắn lại có một luồng kiếm khí cường đại như vậy.

Nghĩ tới đây, mọi người mới phát hiện, từ lúc bắt đầu đến giờ, Lâm Phong chưa bao giờ thả ra vũ hồn của mình Như vậy hắn đã cường đại đến nhường nào?

Theo từng bước tiến tới, kiếm ý trên người Lâm Phong càng ngày càng mãnh liệt, trong lòng Lâm Phong cũng lộ ra một tia vui sướng.

– Vạn vật đều có thế, kiếm, vốn đã có thế, thế của kiếm, vậy cần gì phải mượn kiếm khí từ chỗ khác.

Trước khi, khi Lâm Phong sử dụng kiếm thế thì phải buông thả kiếm khí trước. Nhưng bây giờ, Lâm Phong lại lấy thân làm môi giới, kiếm theo tâm mà động, thế theo ý mà động, chỉ cần trong ý niệm có thế, thế của kiếm liền có thể phóng ra.

Cả người hắn cũng giống như một thanh kiếm, một thanh kiếm vô cùng sắc bén.

Trong lòng Lâm Phong càng ngày càng thoải mái, kiếm khí càng lúc càng thịnh, nhưng mà Thu Nguyên Hạo lại cau mày, cả người trở nên căng thẳng.

Bị luồng kiếm ý bao phủ, cả người gã cũng gắt gao nhíu chặt, tóc gáy dựng lên. Tử trên người Lâm Phong, gã cảm thấy được uy hiếp vô cùng mãnh liệt.

Lâm Phong, thật sự có thể phá vỡ Kim Thân vũ hồn của gã.

– Không thể chờ thêm được nữa. Thu Nguyên Hạo âm thầm tự nói với mình, lòng tin của gã bị luồng kiếm khí cường đại này ép cho giàm dần, mà khí thế của Lâm Phong lại càng ngày càng thịnh, đợi đến khi Lâm Phong đến trước mặt gã, e rằng lúc đó gã càng khó có thể lật mình.

Thu Nguyên Hạo tuyệt đối không nghĩ tới, gã lại bị một tên vô danh ở thành Dương Châu bức đến tình trạng này, hơn nữa, người này được em gái gã mới tới, bị gã gọi là chó săn.

Ánh sáng mờ mở màu vàng bao trùm toàn thân, khí tức của Thu Nguyên Hạo đã đạt đến tình trạng mạnh nhất, cả người tràn đầy một luông khí thế bá đạo không gì địch nổi.

– Bất Bại Kim Thân!

Hét lớn một tiếng, Thu Nguyên Hạo rốt cục phát động công kích, từng tiếng nổ ùng ùng vang lên, một kích này, bá đạo tuyệt luân!

– Kiếm!

Lâm Phong quát nhẹ một tiếng, nhất thời, một luồng kiếm thế không gì sánh kịp từ trên người hắn vọt lên, xé nát không gian, cùng cắt nát thân thể Thu Nguyên Hạo.

Chỉ một luồng kiếm thế này đã làm cho kim thân của Thu Nguyên Hạo rung động, phát ra từng tiếng răng rắc, giống như là tùy lúc đều có thế bị phá ra.

Sau kiếm thế, là một kiếm vô địch, kiếm quang dựa theo kiếm thế cường đại mà phun ra, hủy diệt hết thảy mọi thứ cản trở trước mắt.

– Răng rắc!

Trong nháy mắt, Kim thân của Thu Nguyên Hạo đã vỡ ra, vũ hồn tản đi, một vệt máu phụt lên, thân thể Thu Nguyên Hạo trực tiếp bay ra ngoài chiến đài.

Một cường giả bên ngoài, không ai địch nổi kia, ở trong tay Lâm Phong vẫn không chịu nổi một kiếm.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều ngơ ngác tại chỗ, tập trung nhìn vào Lâm Phong.

Mạnh, đây mới là cường đại chân chính.

Vô luận ngươi là ai, vô luận ngươi là phế vật hay thiên tài, ta, chỉ cần một kiếm!

– Phù Cái gì là thiên chi kiêu nữ, Đoạt Mệnh hắn mới là nhân vật chính duy nhất vô nhị của ngày hôm nay, không có người nào có thể cướp đi uy phong của hắn, Đoạt Mệnh mới xứng là Thiên chi kiêu tử!

Mọi người đều thầm nghĩ, hình tượng của Lâm Phong điên cuồng lớn mạnh trong lòng mọi người.

– Nạp Lan Phượng cao ngạo vô cùng, trong mắt không người, lại còn mơ tưởng Đoạt Mệnh đi theo nàng ta, nàng ta sao có thể sánh với Đoạt Mệnh. Còn có Thu Nguyên Hạo, tự cao tự đại, cho là vô địch thiên hạ, vũ nhục Đoạt Mệnh là gà đất chó cảnh, giờ thì không phải là không chịu được một kiếm sao. Chính gã mới thật sự là gà đất chó cảnh, chỉ có thể lớn lối ở thành DƯơng Châu này, à nhầm rồi, ngay cả tư cách lớn lối ở thành Dương Châu gã cũng không có.

– Chỉ có Đoạt Mệnh mới là thiên tài chân chính, là Thiên chi kiêu tử, là thanh niên cực kỳ có thiên phú, lợi hại nhất của Thành Dương Châu!

Lâm Phong tất nhiên không biết trong lòng mọi người đang nghĩ gì, hắn nhìn thoáng qua Thu Nguyên Hạo đang nằm dưới đài, mặt không chút biểu tình, đó là cái giá của tự cao tự đại, không có kẻ nào dám nói là mình vô địch trong cùng cấp mà khinh thị đối thủ của mình.

Xoay người, Lâm Phong không nhìn Thu Nguyên Hạo nữa, ánh mắt thâm thúy chiếu lên người Lâm Thiên, hôm này, hắn sẽ dùng Lâm Thiên làm đá kê chân, rửa sạch sỉ nhục của mình.

– Giờ chỉ còn lại hai người chúng ta, tiếp tục Hội võ chứ? Giọng nói của Lâm Phong không có chút cảm tình nào, Lâm Thiên âm thầm run rẩy, cũng không biết nên nói cái gì.

Thực lực của nàng ta chỉ tương đương với Nạp Lan Phượng, mà Thu Nguyên Hạo lại có thể dễ dàng đánh bại Nạp Lan Phượng.

Nhưng mà, cường đại như Thu Nguyên Hạo cũng không đón được một kiếm của Lâm Phong, điều này làm cho Lâm Thiên không sinh ra được nửa điểm chiến ý.

– Người này rốt cuộc là người nào, vậy mà lại cường đại như vậy! Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng, hôm này, tự tin của nàng đã bị đả kích thật lớn.

Trước kia, nàng tự cho là bên trong Linh vũ cảnh tầng một, không ai có thể địch lại nàng, Nạp Lan Phượng là một ngoại lệ, cũng giống nàng, đều là thanh niên hậu bối xuất chúng nhất trong thành Dương Châu.

Nhưng mà lúc này, một Thu Nguyên Hạo xuất hiện đã làm cho nàng hiểu được, dù ở trong cảnh giới Linh vũ cảnh tầng một, vẫn có người mạnh hơn nàng rất nhiều, nàng không thể nào vô địch.

Nhưng khi Lâm Thiên cho là Thu Nguyên Hạo là cường giả Linh vũ cảnh đỉnh phong, Lâm Phong lại biểu hiện chói mắt, làm cho Lâm Thiên cảm thấy một tia tự ti mặc cảm.

– Ta nghĩ là không cần tiếp tục nữa. Lâm Thiên đạm mạc nói, dù lòng tin bị đả kích mạnh mẽ, nhưng nàng không để mình biểu hiện ra, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, không chịu nhận thua.

Hai con ngươi đen nhánh của Lâm Phong lộ ra ý cười quỷ dị, dù đã bước đến một bước này, Lâm Thiên cũng không bỏ xuống cái tôi cao ngạo tự cho là đúng của nàng.

Phù Quang Lược Ảnh! Thân thể Lâm Phong đột nhiên biến mất.

– Lâm Thiên! Lùi! Một tiếng quát lớn truyền ra, trên chiến đài chỉ còn hai người, Lâm Bá Đạo sợ Lâm Phong sẽ ra tay với Lâm Thiên, y vẫn luôn tập trung chú ý, vừa thấy động tác của Lâm Phong, y lập tức lớn tiếng nhắc nhở, đồng thời thân hình y cũng hóa thành một cơn lốc, nhanh chóng đạp chân lao thẳng vào trung tâm của chiến đài.

Lâm Thiên cũng đã nhận ra, thân thể gấp rút lui về phía sau, Băng Hỏa vũ hồn phóng lên, hai tay đồng thời xuất hiện hàn băng cùng hỏa diễm, tất cả đều đánh về phía Lâm Phong.

Theo cảnh tay Lâm Phong vung lên, hàn băng vỡ nát, hỏa diễm tiêu tán, ngay lập tức, hắn đã đến trước người Lâm Thiên, không chút khách khí, chém ra một kiếm!

– Ngươi dám! Lâm Bá Đạo vọt ngang mà tới, hét lớn một tiếng, hỏa diễm cuồng mãnh từ trong lòng bàn tay y phụt lên cao, trực tiếp ập thẳng vào luồng kiếm quang kia.

– Rầm!!! Cương phong hỏa diễm vô cùng mạnh mẽ, rốt cuộc, trước khi kiếm quang rơi lên người Lâm Thiên thì kiếm khí đã yếu ớt đi rất nhiều, nhưng thân thể Lâm Thiên vẫn bị kiếm khí gây thương tích, nàng rên lên một tiếng, thối lui về mép chiến đài.

– Thế nào? Quy của của Hội võ dễ dàng bị chà đạp như vậy sao?

Lâm Phong châm chọc nói: – Nếu không có thực lực thì đừng lên đây làm mất mặt xấu hổ, còn phải dựa vào thế hệ trước ra tay, không biết liêm sỉ.

Nạp Lan Hùng vẫn trầm mặc, lần hội võ này đã trệch khỏi quỹ đạo mà gã đã dự tính, đã như vậy thì không còn ý nghĩa gì rồi. Lâm Phong lại dám đả thương con gái Nạp Lan Phượng của gã, gã há có thể bỏ qua cho Lâm Phong.

– Cuồng đồ lớn mật, bản thân ta muốn nhìn ngươi là người phương nào mà dám lớn lối như thế!

Lâm Bá Đạo thấy Nạp Lan Hùng vẫn luôn trầm mặc, nhất thời hiểu được, y không chút do dự, trực tiếp phóng ra một chưởng, đánh về mặt nạ của Lâm Phong.

Lâm Phong không tránh né, tùy ý để chưởng phong đánh lên mặt mình, trong khoảnh khắc, mặt nạ bị đánh bay ra, rơi xuống mặt đất, mà mặt mũi chân thật của Lâm Phong cũng lộ ra.

– Là ngươi!

– Là ngươi!

Cơ hồ Lâm Bá Đạo cùng Lâm Thiên đồng thời mở miệng, trong chớp mắt thấy mặt mũi của Lâm Phong, hai người liền cảm thấy thân thể cứng ngắc, một luồng gió lạnh xâm nhập toàn thân.

Đồng thời, trên chiến đài, tất cả người của Lâm Phong đều kinh hãi ngu ngơ ở đó, có nằm mơ bọn họ cũng không nghĩ tới, tên thanh niên bá đạo cuồng vọng mà vô cùng cường đại này, vậy mà.. là người của Lâm gia bọn họ, chỉ là người này đã bị Lâm gia họ đuổi ra khỏi cửa.

Chương 53: Lòng có mãnh hổ

– Là hắn, khó trách hắn lại đối với ta như thế Khó trách đám người Nạp Lan Hải bị tiêu diệt toàn bộ. Nạp Lan Phượng khiếp sợ trong lòng, thì ra là Lâm Phong, ả phái người đi đánh chết Lâm Phong.

Nhớ tới những hành vi của Lâm Phong tại tửu lâu, trong lòng Nạp Lan Phượng chua sót, ả có tư cách gì mà Lâm Phong phải đem cô ta để trong mắt, thậm chí trong lòng Nạp Lan Phượng còn sinh ra hối hận.

Nhìn đến đám người Lâm gia khiếp sợ, ánh mắt mọi người ngưng lại, âm thầm đoán người này là ai, nhưng lại làm người Lâm gia chấn động như thế.

-Không có khả năng, ngươi làm sao có thể mạnh như vậy!!

Lâm Thiên như trước không thể tin được tất cả những gì trước mắt là sự thật, thanh niên mạnh mẽ không ai bì nổi này dĩ nhiên là người cô ta vẫn xem thường, phế vật Lâm Phong, dưới loại tâm lý chênh lệch này làm cho người ta khó thể chịu được.

-Không có gì là không có khả năng! Là ta, Lâm Phong, là tên phế vật Lâm Phong bị các ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ, trục xuất khỏi gia tộc.

Giọng của Lâm Phong đạm mạc, đơn giản một câu lại đánh thật mạnh lên người Lâm gia. Lâm Phong cường hãn như thế vốn là vinh quan của Lâm gia họ, bọn họ vốn nên hoan hô Lâm Phong cường đại, nhưng một màn trước mắt này lại có vẻ như châm chọc, người bị bọn họ trục xuất lại không ai có thể sánh bằng.

-Rầm. Tất cả mọi người chấn động, đúng là Lâm Phong, bị Lâm gia từ bỏ Lâm Phong Theo như đồn đãi là phế vật vô cùng, bị Lâm gia trục xuất, tại sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ đồn đại đều là giả dối.

Tất cả phát sinh hôm nay đều quá rung động, không ai sẽ nghĩ tới Thu Nguyên Hạo sẽ xuất hiện, càng không có người dự đoán được, bọn họ chứng kiến một thiên tài nang trời xuất thế, nhưng thiên tài này lại là phế vật bị quẳng đi.

-Khó trách hắn phải che mặt như vậy.

-Lâm Thiên, ngươi cuồng ngạo tự đại, không coi ai ra gì, cũng chỉ kiêu ngạo ở trong gia tộc mình mà thôi, trong mắt của ta, đừng nói đến thiên tài, ngươi chỉ là một con nhóc ngu ngốc! Lâm Bá Đạo, đại trưởng lão, thực lực của ngươi không bằng cha ta, ngay cả mấy chiêu của cha ta cũng không tiếp được, nhưng cấu kết Thái Thượng trưởng lão mưu đoạt vị trí gia chủ, trục xuất cha con ta ra khỏi gia tộc! Thứ mà các ngươi cùng lão Thái Thượng trưởng lão dựa vào không phải là thiên phú của Lâm Thiên sao? Cho rằng Lâm Thiên sẽ có một ngày bước lên trời, bởi vậy nên mới coi thường cha con ta.

-Nhưng là, hiện tại tất cả mọi người nhìn đến, Lam Thiên trước mặt ta chẳng là cái thá gì. Các ngươi có cảm thấy buồn cười, các ngươi có cảm thấy thẹn, các ngươi có cảm thấy hối hận? Đương nhiên, ta hiểu được! Cho dù có hối hận các ngươi cũng sẽ không thừa nhận, nhưng là hôm nay chỉ mới là bắt đầu, ta chỉ là chứng minh các ngươi buồn cười, ngu xuẩn, bản mặt dơ bẩn. Tương lai, ta sẽ lại bước lên Lâm gia, những gì các ngươi cho cha con ta sẽ được trả lại toàn bộ.

Lâm Phong vốn rất ít nói nhưng giờ không còn trầm mặc nữa, mỗi một câu đều đập lên nội tâm đám người Lâm gia, làm cho trong lòng đám người Lam gia khiếp sợ.

Lâm Phong nói không sai, sở dĩ người Lâm gia dám phản Lâm Hải mà tán thành Lâm Bá Đạo trở thành gia chủ, không phải bở vì Lâm Bá Đạo rất mạnh, thực lực Lâm Bá Đạo còn không bằng Lâm Hải, tất cả chỉ bởi vì thiên phú của Lâm Thiên. Bọn họ cho rằng bằng vào thiên phú đó, tương lai của Lâm Thiên sẽ bất khả hạn lượng, Lâm gia cũng được nước lên thuyền, được đến ưu việt.

Nhưng mà bọn họ trăm triệu không ngờ, bọn họ lấy lòng Lâm Thiên mà lại đem một thiên tài đệ tử khác của gia tộc trục xuất. Hơn nữa, đệ tử gia tộc này còn có thể là chủ nhân Lâm gia tương lai.

Đây mới chỉ là mới bắt đầu thôi Lấy thiên phú Lâm Phong, tương lai hắn sẽ mạnh như thế nào, Lâm Thiên có thể đuổi kịp sao?

Vì sao nhân vật thiên tài như vậy lại bị bọn họ trục xuất khỏi gia tộc? Vì sao ngày đó Lâm Phong đánh bại Lâm Hồng, không ai cho hắn cơ hội nở rộ hào quang, giống như tất cảa mọi người đã nhận định hắn không bằng Lâm Thiên. Cho tới giờ khắc này, Lâm Phong cao cao tại thượng trên chiến đài, ngạo thị quần hùng, quan sát tất cả thiên tài.

Hối hận sao? Người của Lâm gia đương nhiên hối hận, bọn họ biết, hết thảy đều không thể vãn hồi, bọn họ bỏ lỡ thanh niên chấn động Dương Châu thành, mặc dù là người tới từ Hoàng Thành cũng không bằng Lâm Phong.

-Súc sinh, ngươi câm miệng cho ta! Lâm Bá Đạo không phản bác được lời Lâm Phong thì thẹn quá hóa giận.

-Lâm Bá Đạo, ngươi bất tuân hiếu đạo, cướp lấy vị trí gia chủ mà gia gia truyền cho cha ta, ý đồ đảo điên Lâm gia! Ngươi không chú ý tình nghĩa huynh đệ cùng huyết mạch thâm tình, một lòng muốn giết cha con ta! Lâm Bá Đạo, ngươi mới chân chính ngay cả súc sinh cũng không bằng, mặc dù ta đã thoát ly Lâm gia, ta cũng thấy nhục nhã vì đã từng có quan hệ với ngươi.

Mỗi một lời Lâm Phong nói đều bén nhọn vô cùng, đâm vào trong lòng Lâm Bá Đạo.

Lâm Phong hắn trầm mặc không có nghĩa là hắn không am hiểu ngôn ngữ, nếu so dùng từ ngữ nhục người, ai có thể so với hắn, người của hai thế giới.

Lồng ngực Lâm Bá Đạo phập phồng, tức đến không nhẹ.

-Nạp Lan thành chủ, hôm nay ta muốn thanh lý môn hộ ở chỗ này, ngài không trách ta đi? Lâm Bá Đạo ngẩng đầu nhìn về phía Nạp Lan Hùng nói.

-Đây là việc của Lâm gia, ta đương nhiên sẽ không hỏi đến.

Nạp Lan Hùng thản nhiên đáp lại.

Nhìn đến hai người kẻ xướng người họa, Lâm Phong cười lạnh trong lòng, Hắn đả thương cùng vũ nhục Nạp Lan Phượng, đã muốn làm cho Nạp Lan Phượng tức giận, chẳng qua Lâm Bá Đạo hỏi cho có, mặc dù y không động vào Lâm Phong, chỉ sợ đích thân Nạp Lan Hùng cũng sẽ ra tay.

-Trong mắt ta, hội võ thành Dương Châu ngay cả chó má cũng không bằng, chỉ biết Nạp Lan gia ngươi thắng lại thua không nổi, ta xem hội võ như thế này về sau vẫn không nên tiến hành mới tốt, người khác thiên phú xuất chúng sẽ lọt vào các ngươi đố kỵ, bày lấy độc thủ, thành chủ Dương Châu, chính là trò cười!

Đôi mắt Lâm Phong thâm thúy, lạnh lùng vô tình, nói với mọi người, loại hội võ này về sau đừng tham gia thì tốt hơn.

-Lâm Thiên, ngươi không phải muốn tính mạng của ta ư, hiện tại ta liền lấy mạng của ngươi.

Lâm Phong lạnh lùng nói một tiếng, bước chân ra. Lâm Bá Đạo giật mình, ngăn cản tại trước người Lâm Thiên, lạnh lẽo nhìn Lâm Phong.

-Chết. Lâm Phong hét to một tiếng, trường kiếm trên lưng bay ra, đâm thẳng vào Lâm Thiên, thiên lôi cuồn cuộn.

-Ngươi cho là hữu dụng sao? Lâm Bá Đạo nhìn thấy Lâm Phong ném kiếm ra, hừ lạnh một tiếng, phóng thích hơi thở cường đại ra.

-Phù Quang Lược Ảnh.

Thân ảnh Lâm Phong đột nhiên biến mất tại chỗ, nhưng mà cũng không có hướng tới Lâm Bá Đạo cùng Lâm Thiên mà là rời xa

-Không tốt!

Nạp Lan Hùng quá sợ hãi, đứng dậy, thân thể trực tiếp lăng không vượt qua đi thẳng tới Lâm Phong, mục tiêu Lâm Phong là Nạp Lan Phượng!

Lúc này Nạp Lan Phượng phát hiện Lâm Phong đang hướng tới ả, đồng tử ngưng lại, Bá Đạo Thần Quyền ầm ầm đánh ra nhưng mà nhuyễn kiếm Lâm Phong tùy ý vung lên, quyền ảnh liền biến mất. Ngay sau đó, một thanh trường kiếm lạnh lẽo gác trên cổ nàng, rét lạnh đến xương.

-Ngươi dám? Nạp Lan Hùng quát lên một tiếng lớn, phóng đến trước người Lâm Phong không xa.

-Ngươi tiến về phía trước một bước, giết. Ngữ khí Lâm Phong lạnh như băng, không mang theo bất kỳ một tia cảm tình nào. Không ai hoài nghi lời của hắn, chỉ cần Nạp Lan Hùng tiến thêm một bước, Lâm Phong sẽ xuống tay với Nạp Lan Phượng.

Nạp Lan Phượng nhìn Lâm Phong tối đen đồng tử, ả chưa từng thấy mất mát như thế. Ở trong mắt Lâm Phong, ả chính là phế vật, phế vật có thể tùy thờ bắt làm con tin. Lúc này Nạp Lan Phượng đương nhiên hiểu được, Lâm Phong đã sớm nghĩ tới bắt ả làm con tin.

Tất cả mọi người không nói gì nhìn Lâm Phong, nam tử vô cùng cuồng vọngtừ trên trời giáng xuống này.

Mọi người cho rằng hắn không có đầu óc, đồng thời dám đắc tội tất cả gia tộc, lúc này hắn lại làm cho mọi người khiếp sợ một lần nữa.

Có lẽ, khi Lâm Phong tới tham gia hội võ thì hắn cũng đã dự tính đến tất cả mọi việc xảy ra, mặc dù Thu Nguyên Hạo xuất hiện ngoài ý muốn, như trước vẫn không thể đánh gãy kế hoạch của hắn. Hắn dám đắc tội mọi người bởi vì đã sớm bố trí tốt đường lui, chính là Nạp Lan Phượng.

Đây vốn là một ý tưởng điên cuồng, cũng chỉ có kẻ hùng mạnh và điên cuồng như Lâm Phong mới nghĩ đến kế hoạch tinh chuẩn này.

Dùng ngôn ngữ cuồng vọng hấp dẫn mọi người, đợi cho Lâm Bá Đạo muốn báo thù là lúc hắn cho mọi người một cái kinh hỉ, bao gồm cả Nạp Lan Hùng.

Lúc này, trước mặt hậu bối Lâm Phong, Lâm Bá Đạo cùng đám Nạp Lan Hùng giống như một đứa nhỏ, tùy ý bị dắt mũi.

Thiên tài Lâm Phong, lòng có mãnh hổ, hoa tường vi tinh tế.

Chương 54: Xích Huyết thiết kỵ

Nắm trong tay, đây là cảm giác nắm trong tay.

Thời khắc Lâm Phong phóng thích Thiên Chiếu Vũ Hồn, tất cả xung quanh đều hoàn toàn rõ ràng giống như hắn có thể nắm tất cả mọi thứ trong tay.

Mặc khác, ở thời điểm phóng thích vũ hồn, năng lực tính toán của hắn cực kỳ mạnh, tất cả mọi thứ hiện tại phát sinh đều giống như hắn đã diễn luyện trong đầu.

Dùng lời nói hấp dẫn sự chú ý của mọi người, chọc giận Lâm Bá Đạo cùng Nạp Lan Hùng, cũng tuyên bố đánh chết Lâm Thiên, nhưng ngay thời điểm tất cả mọi người cho rằng hắn muốn giết Lâm Thiên, hắn lại lao thẳng đến chỗ Nạp Lan Phượng, bắt ả làm con tin.

Càng khó hơn là, dưới năng lực tính toán được tăng cường, đầu óc hắn lại tỉnh táo hơn rất nhiều, đồng thời cũng vô cùng bình tĩnh.

Lâm Phong chỉ có thể cảm khái, Thiên Chiếu Vũ Hồn quá biến thái, một loại vũ hồnlại cho các loại năng lực như vậy. Nhưng mà đây chỉ là phóng thích Thiên Chiếu Vũ Hồn tầng thứ nhất, phóng thích Thiên Chiếu Vũ Hồn tầng thứ hai, còn có một bản Thiên Thư.

– Buông con bé ra. Nạp Lan Hùng quát lên.

-Buông ả ra, có khả năng sao? Trong lòng Lâm Phong cười lạnh, mặt vẫn không đổi, ánh mắt vẫn lạnh lùng vô tình.

– Nếu có người có ý đồ tiếp cận hoặc công kích ta, người chết đầu tiên, tuyệt đối không phải là ta.

Lời nói lạnh như băng trong miệng Lâm Phong phun ra làm cho Nạp Lan Hùng cứng đờ, sắc mặt khó coi.

– Đi. Nhuyễn kiếm trong tay Lâm Phong rung động, nháy mắt trên yết hầu Nạp Lan Phượng để lại một vệt máu nhàn nhạt. Bị nhuyễn kiếm đụng vào da thịt, cả người Nạp Lan Phượng lạnh lẽo, nhất là nhìn đến đôi mắt Lâm Phong, ả không có nửa điểm hy vọng Lâm Phong sẽ bỏ qua cho ả, đôi mắt kia căn bản không có tình cảm.

Nạp Lan Phượng nhấc chân lên đi ra phía cửa của phủ thành chủ.

– Nhớ kỹ, bất luận kẻ nào. Lâm Phong nhìn lướt qua Lâm Bá Đạo đang muốn hướng tới gần kia, kiếm trên tay nắm thật chặt, trên cổ Nạp Lan Phượng lại hiện ra tia máu.

– Trở về cho ta!! Nạp Lan Hùng đói với Lâm Bá Đạo rít gào, Nạp Lan Phượng lâm vào nguy hiểm, lão cũng chẳng quan tâm sắc mặt Lâm Bá Đạo.

Cảm giác được hàn ý trong mắt Nạp Lan Hùng, Lâm Bá Đạo dừng bước, trong lòng thầm hận, không nghĩ tới Lâm Phong giảo hoạt như thế, lựa chọn Nạp Lan Phượng làm con tin, như vậy ai cũng không dám động đến hắn.

– Lâm Phong, nếu ta thả ngươi đi mà ngươi không để con gái ta rời đi thì sao? Nạp Lan Hùng lạnh lùng nhìn Lâm Phong nói.

-Ngươi muốn ả chết ngay lúc này ở trước mặt ngươi sao? Lâm Phong với đôi mắt tối đen vô tình quét Nạp Lan Hùng một cái. Nạp Lan Hùng phát hiện, lúc lão đối mặt Lâm Phong lại có cảm giác vô lực, ngay cả cò kè mặc cả cũng không dám, bởi vì cặp mắt Lâm Phong kia rất lạnh, lão sợ Lâm Phong giận dữ sẽ giết người.

Không có nói thêm một câu, Lâm Phong cùng Nạp Lan Phượng dần dần đi xa. Bởi vì Nạp Lan Hùng nên không người nào dám đuổi theo, ngay cả Nạp Lan Hùng cũng không dám, lão chỉ có thể cầu nguyện trong lòng mong Nạp Lan Phượng sẽ không có chuyện gì.

Rốt cục, mọi người nhìn thân ảnh Lâm Phong biến mất bên ngoài phủ thành chủ, trong lòng cảm thán, hôm nay thật sự rất kích thích, Lâm Phong cho bọn họ quá nhiều ngạc nhiên.

– Lâm Phong.

– Lâm Phong.

– Lâm Phong.

Phía Cổ gia, Nạp Lan gia, còn có Thu Nguyên Hạo, trong lòng tất cả mọi người đều hô một cái tên, một cái tên làm cho bọn họ căm thù tận xương tủy.

Nhưng mà ánh mắt của tất cả mọi người Lâm gia đều vô cùng phức tạp, vốn là thiên chi kiêu tử của bọn họ, nhưng lúc hắn dương danh tại thành Dương Châu thì vinh quang cũng không thuộc về Lâm gia, mà ngược lại bọn họ còn chịu sự trào phúng của mọi người. Một thiên tài kinh diễm lại bị bọn họ trục xuất ra khỏi gia tộc, trên đời này có chuyện buồn cười như vậy.

Vô luận như thế nào, với trận chiến hôm nay, Lâm Phong đã muốn danh chấn thành Dương Châu.

Rất nhanh, tất cả mọi người thành Dương Châu đều biết một cái tên, Lâm Phong, ngày xưa là phế vật của Lâm gia, nhưng nay lại là thiên chi kiêu tử, rất tiếc nhưng đã không thuộc về Lâm gia nữa.

Lâm Phong đương nhiên là không biết chuyện sau đó. Trên thực tế, lúc đi ra ngoài thành Dương Châu, hắn chỉ tùy ý quét mắt qua tòa thành trì này, sau đó cưỡi mã mà đi. Hắn không biết khi nào có thể trở lại tòa thành trì này, hắn chỉ biết là khi hắn trở lại, tất nhiên là quân lâm thiên hạ, chân chính không ai bằng, rửa sạch sỉ nhục, không ai có thể ngăn cản hắn, hắn cũng không cần phải dựa vào con tin để rời đi nữa.

Mười ngày sau, dưới chân Vân Hải tông, Lâm Phong cưỡi Thiên Lý Tuyết ngẩng đầu nhìn các đỉnh núi cao chót vót kia, trong lòng cảm khái.

Con đường võ đạo như leo núi, từng bước từng bước không ngừng đi lên, để một ngày kia có thể quan sát đất trời.

Tuy rằng Lâm Phong bộc lộ tài năng ở thành Dương Châu, nhưng hắn không có nửa kiểm điêu ngạo, hắn biết hiện tại mình cũng chẳng tính là cái gì.

Giờ phút này, ngay cả Cửu Tiêu đại lục rộng lớn thế nào hắn cũng không rõ lắm, có gì để cao ngạo tự đại, đại lục mênh mông, thiên tài nhiều không kể xiết. Tên Đại Bằng công tử kia cũng không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi nhưng đã có tư cách đối thoại với trưởng lão tông môn, đã dám trực tiếp đi Vân Hải tông đòi người, cao cao tại thượng.

– Lần này trở lại tông môn, đầu tiên là ta phải chọn mấy bộ công pháp cùng võ kỹ lợi hại, tham gia nội môn khảo hạch, thăng chức làm đệ tử nội môn, như vậy ta mới chân chính có đủ tư cách là đệ tử tông môn. Hiện tại ta đây chỉ là một gã ngoại môn đệ tử, chẳng là cái gì cả.

Lâm Phong thầm nghĩ xem mình nên đi những bước nào tiếp theo.

-Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm

Lúc này, tiếng vó ngựa chấn động tới, từ đằng xa, mặt đất giống như đang run rẩy.

Ánh mắt Lâm Phong hơi ngưng tụ chuyển qua xem, lập tức hắn nhìn thấy mặt đất xa xa cát bụi tung bay, một hàng thiết kỵ chạy vội mà đến, tốc độ cực nhanh.

-Xích Huyết!

Trong mắt Lâm Phong hiện lên một đạo kinh ngạc, bảo mã mà những người này cưỡi đều là Xích Huyết, đúng là bảo mã cực phẩm, tốc độ so với Thiên Lý Tuyết nhanh không chỉ gấp ba, phi thường trân quý.

Nghe nói một Xích Huyết bảo mã có giá trị ngàn vàng nhưng mà cả đội ngũ này đều là Xích Huyết bảo mà, thân phận những người này không tầm thường.

Chẳng qua những người này sao lại xuất hiện trong phạm vi thế lực Vân Hải tông?

Xích Huyết thiết kỵ đi đến gần, bụi đất tràn ngập. Người trên Xích Huyết bảo mã oai hùng bất phàm, mang theo khí tức cường đạo lạnh thấu xương.

-Những người này tùy tiện đi ra cũng không phải cao thủ ở phủ thành chủ có thể so sánh.

Trong lòng Lâm Phong rung động, hắn so sánh những người này với những người phủ thành chủ đã ám sát hắn, kết quả là một người ở nơi này có thể giết hết tất cả cao thủ ở phủ thành chủ kia, nói cách khác, Xích Huyết thiết kỵ, kẻ yếu nhất đều có thực lực Linh Vũ cảnh, Khí Vũ cảnh không tính là gì.

Đây là đội quân tinh nhuệ chân chính, mang theo khí tức tiêu điều.

Đoàn người có chừng ba mươi, lúc đi đến bên cạnh Lâm Phong thì tốc độ dần dần chậm lại, ngẩng đầu nhìn núi non trước mắt, nơi này đúng là mục đích đến của họ, Vân Hải tông.

Lúc này, Lâm Phong dường như cảm thấy cái gì, ánh mắt chuyển qua dừng trên một thân ảnh, đồng tử không khỏi co rút lại.

-Là cô ta!

Đi giữa Xích Huyết thiết kỵ có một thân ảnh khoác áo giáp lụa hồng, người này đúng là một nữ tử xinh đẹp, hơn nữa nữ nhân này Lâm Phong còn nhận ra được.

– Không xong! Trong lòng Lâm Phong thầm mắng một tiếng, sinh ra ý cảnh giác. Hắn không ngờ lại gặp được nàng ở chỗ này, đám người kia hiển nhiên cùng đi với nàng, thì ra nữ nhân xinh đẹp này chính là mỹ nữ nổi danh Vân Hải tông, Liễu Phỉ.

– Là ngươi? Sắc mặt Liễu Phỉ khẽ biến băng hàn, phẫn nộ nhìn Lâm Phong, người này cướp đoạt nơi tu luyện của mình còn dám nói năng lỗ mãng, khoản nợ này còn chưa có tính.

Lâm Phong thầm mắng không hay, nhóm người này so với nhóm ám sát của phủ thành chủ cường đại hơn không biết bao nhiêu lần, nếu muốn động thủ, hắn tin tưởng lấy thực lựu hôm nay sẽ sữ nhiều lành ít.

-Phỉ Phỉ, nàng cùng hắn có thù oán? Thanh niên bên cạnh Liễu Phỉ nhìn Lâm Phong, cảm giác thần thái Liễu Phỉ lạnh lùng, trong mắt y cũng hiện lên vẻ không tốt.

-Không có gì, đệ tử đồng môn, tự nhiên nhận thức. Điều làm cho Lâm Phong bất ngờ là Liễu Phỉ lại lắc đầu, thản nhiên nói một tiếng, cũng không có nhìn hắn nữa.

-Lên núi thôi. Liễu Phỉ lại nói, Xích Huyết thiết kỵ đều hướng vào trong Vân Hải tông. Tên thanh niên anh tuấn liếc Lâm Phong một cái, trong ánh mắt có hàn quang hiện lên.

Lâm Phong nhíu mày, có chút khó hiểu, ở trong ấn tượng của hắn, Liễu Phỉ là một nữ nhân ngang ngược, lần này sao có thể buông tha hắn.

Chương 55: Tịch Diệt kiếm quyết

– Quên đi! Lâm Phong không muốn nghĩ nhiều, xem ra địa vị Liễu Phỉ trong đoàn người này phi thường cao, thân phận cũng không tầm thường.

– Ta không có thế lực cường đại, thứ có thể dựa vào chỉ có chính mình. Nhìn bóng lưng đoàn người, ánh mắt Lâm Phong kiên định, lần này trở về, hắn chuẩn bị tham gia đại bỉ tông môn để tiến vào nội môn.

Thúc ngựa lên núi, hai gã đệ tử thủ sơn cúi đầu rất thấp, chính là hai người lần trước đã chặn Lâm Phong lại mà bị giáo huấn.

Vân Hải tông vẫn tràn ngập không khí tu luyện, tất cả mọi người đều khổ luyện, khát vọng cường đại. Nhất là hàng năm, tông môn đều có một lần đại bỉ, lần này trong đại bỉ, đệ tử ngoại môn có thực lực mạnh mẽ có thể tiến vào nội môn, trở thànhđệ tử Vân Hải tông chân chính.

Hơn nữa, nghe nói một ít đệ tử nội môn với thiên phú xuất chúng còn có thể tiếp nhận khảo hạch, chỉ cần thông qua là có thể trở thành đệ tử hạch tâm Vân Hải tông, vinh quang vô cùng.

Phải biết rằng, Vân Hải Tông là một thế lực hùng mạnh của nước Tuyết Nguyệt, đệ tử hạch tâm trong đó đi ra tuyệt đối đều cao hơn thanh niên tuấn kiệt một bậc, cho dù là đến chỗ nào đều được tôn trọng. Thành trì nhỏ giống như thành Dương Châu này, mặc dù là thành chủ gặp được đệ tử hạch tâm của Vân Hải tông cũng phải lấy lễ mà đối đãi.

Đây cũng là nguyên nhân Lâm gia bao gồm cả Thái Thượng trưởng lão đều muốn để Lâm Bá Đạo thượng vị, tương lai một khi Lâm Thiên đắc thế, trở thành đệ tử hạch tâm Hạo Nguyệt tông, đối với Lâm gia mà nói đó là một loại vinh quang, làm rạng rỡ tổ tông. Nếu thành tựu Lâm Thiên lại cao một chút, tương lai có thể trở thành trưởng lão Hạo Nguyệt tông, như vậy, Lâm gia có thể đi theo lên như diều gặp gió.

Đáng tiếc, Lâm Phong xuất hiện làm cho đám người Lâm gia bị giày vò.

Trở lại tông môn, Lâm Phong tắm rửa sạch bụi bẩn trên người, đổi lại một bộ trang phục đệ tử Vân Hải tông, bước ra khỏi phòng của mình, đi vào Tinh Thần các.

Thực lực tới Linh Vũ cảnh giới, hắn cần công pháp và võ kỹ cao hơn mới có thể phát huy ra chiến lực càng cường đại.

– Bắc lão. Đi vào Tinh Thần các, Lâm Phong nhìn thấy Bắc lão vẫn hệt như ngày xưa, đang lười nhác ngồi ở đó, giống như một lão già đang tuổi xế chiều.

Nhưng Lâm Phong may mắn được chứng kiến sự mạnh mẽ của Bắc lão nên biết đây chẳng qua chỉ là một mặt của Bắc lão mà thôi. Nếu không có tận mắt nhìn thấy, Lâm Phong rất khó tin tưởng cùng một người mà có hai loại khí chất khác nhau như thế.

Ánh mắt Bắc lão bỗng hiện lên một đạo sáng chói, lão ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười rất hiếm thấy: – Đã trở lại.

– Vâng, ta tới chọn công pháp và võ kỹ. Lâm Phong cười gật đầu.

– Đi lầu hai thôi.

Bắc lão thản nhiên nói.truyện Kiếm Hiệp

– Cảm ơn Bắc lão, phiền toái Bắc lão giúp đỡ tính thời gian. Mục đích Lâm Phong lần này đến đúng là lầu hai, nhưng mà Vân Hải Tông có quy tắc, chỉ có Linh Vũ cảnh giới cùng đệ tử nội môn mới được lên lầu hai. Không có trở thành đệ tử nội môn, cho dù có tu vi Linh Vũ cảnh thì chỉ được phép ở lầu hai trong thời gian một nén nhang, nói cách khác, trong một nén nhang này phải chọn lựa công pháp và võ kỹ thích hợp.

Thời gian một nén nhang đối với việc chọn lựa công pháp cùng võ kỹ mà nói thì quá ngắn. Công pháp và võ kỹ ở Tinh Thần các có quá nhiều chủng loại, sao mà dễ dàng chọn lựa loại cường đại phù hợp với mình. Nhưng quy củ chính là quy củ, không người nào dám phá hư, cho nên trong Vân Hải tông, không người nào mà không muốn trở thành đệ tử nội môn, bọn họ có thể ở lầu hai bao lâu thì ở, chọn được công pháp võ kỹ thích hợp với mình nhất.

– Không cần, chỉ cần ngươi không lên lầu ba, muốn ở bao lâu thì ở. Bắc lão thản nhiên nói.

Lâm Phong ngẩn người, lập tức mỉm cười, quả nhiên ở chỗ nào đều có cửa sau có thể đi. – Vậy tạ ơn Bắc lão.

Lâm Phong cũng không khách khí, đi vào trong Tinh Thần các, sau đó hướng tới cầu thang đi lên tầng hai.

– Tiểu tử thối, nếu không lo lắng cảnh giới của ngươi theo không kịp, đừng nói lầu hai mà lầu ba ta đều cho ngươi đi lên.

Bắc lão nhìn bóng lưng Lâm Phong lắc đầu cười, trong lòng thì thào nói nhỏ: – Chung Cổ Tuyệt Bích, bát trống tề minh, ngươi phá vỡ lịch sử Vân Hải tông, chính là Tinh Thần các sao lại không để ngươi tùy ý đi vào!

Bắc lão nghĩ như vậy nhưng rất nhiều đệ tử ngoại môn Vân Hải tông sẽ không nghĩ như vậy, nhìn thấy Lâm Phong mặc trang phục đệ tử ngoại môn đi lên cầu thang tầng hai, không khỏi làm cho rất nhiều người ở Tinh Thần các tầng thứ nhất ánh mắt phải ngưng lại.

– Người này là ai, làm sao dám đi lên tầng thứ hai?

– Không biết, rõ ràng là đệ tử ngoại môn, chẳng lẽ hắn có tu vi Linh Vũ cảnh!?

Thần sắc đám người tầng thứ nhất hiện lên vẻ ghen tị, công pháp tốt, chẳng những có thể để cho võ tu có tốc độ tu luyện nhanh hơn, không ngừng leo lên cảnh giới cao hơn, mà còn có thể khiến cho võ tu có được chiến lực mạnh mẽ. Mà võ kỹ với phẩm chất cao có thể trực tiếp thể hiện ra ưu thế ở trong chiến đấu, ai lại không muốn sở hữu.

Công pháp và võ kỹ chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng, một cấp lại chia làm thượng trung hạ tam phẩm. Lầu một của Tinh Thần các đều là công pháp võ kỹ Hoàng cấp, mà lầu hai thì có được công pháp cùng võ kỹ Huyền cấp, lợi hại vô cùng.

Lầu hai Tinh Thần các yên tĩnh hơn so với lầu một, người cũng ít hơn, ai nấy đều đang yên tĩnh lật xem công pháp võ kỹ mình thích.

Lúc này, một người gần cầu thang nhìn thấy Lâm Phong đi lên, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, không để ý đến.

– Số lượng công pháp cùng võ kỹ trên này ít hơn so với tầng một.

Lâm Phong nhìn lướt qua tầng hai, vô luận là công pháp hay võ kỹ thì phẩm chất đều cao và trân quý, ít hơn so với tầng một là chuyện đương nhiên.

– Trước tiên chọn một bộ công pháp đã. Lâm Phong tìm đến giá sách đặt công pháp, lập tức lật xem.

– Thuần Nguyên công, Công pháp Huyền cấp trung phẩm, cô đọng thôn phệ thiên địa nguyên khí nhập vào trong cơ thể, hóa thành nguyên lực tinh thuần làm cho huyết nhục tăng cường, kinh mạnh mở rộng, luyện đến cảnh giới cao nhất sẽ hình thành chân nguyên tinh thuần hùng mạnh.

– Chú thích: Công pháp này người nào cũng có thể tu luyện nhưng không trực tiếp tăng lên chiến lực, hơn nữa tu luyện khó khăn vô cùng! Đầu tiên cần nâng cao chất lượng gân cốt cùng huyết mạch, lớn mạnh nội nhu, người thiên phú không đủ chẳng những không khiến cho tốc tộ tu luyện nhanh hơn, ngược lại còn khiến tu vi tăng trưởng chậm lại.

Đây là bộ công pháp thứ nhất Lâm Phong lật xem, mặt trên còn có vài lời tiền nhân ghi lại để hậu bối có thể cân nhắc lựa chọn.

– Mày đi. Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, giống như không nhìn đến lời nhắc nhở mà trực tiếp thu hồi công pháp, lựa chọn công pháp mà ít người tu luyện nhất này.

Lâm Phong thậm chí còn không liếc mắt nhìn công pháp khác, có một đời kinh nghiệm, Lâm Phong rất chú trọng đặt tốt trụ cột. Con đường võ đạo giống như xây một tòa nhà cao tằng, nếu móng không vững rất có thể sụp xuống, căn cơ nếu được củng cố thì mặc cho mưa to gió lớn, ta vẫn bất động.

Thuần Nguyên công này nhìn như rất tồi nhưng Lâm Phong lại thấy đây mới là công pháp tốt nhất.

– Tiếp theo nên lựa chọn mấy bộ võ kỹ! Lâm Phong lại đến chỗ để võ kỹ, không ngừng lật xem.

– Khô Mộc chỉ.

– Phần Viêm quyết.

– Hàn Băng Miên Chưởng.

Lâm Phong lập xem từng bộ, không ngừng đặt xuống, không tìm được võ kỹ khiến hắn vừa lòng.

– Bát Hoang chưởng, Huyền cấp hạ phẩm, luyện đến cảnh giới cao nhất thì một chưởng chấn bát hoang, quét ngang lục hợp, chưởng ra không có chỗ có thể trốn.

Lúc này, Lâm Phong nhìn đến một bộ chưởng pháp, dừng chân lại..

– Bộ này đi. Lâm Phong thu hồi Bát Hoang Chưởng nhưng mà cũng không có rời đi, với thiên phú của hắn thì tu luyện một bộ võ kỹ sẽ không mất bao lâu, hắn cần hai bộ võ kỹ phụ trợ chiến đấu.

Lại tìm một thời gian, Lâm Phong nhìn đến một bộ võ kỹ tên là Tịch Diệt kiếm quyết, công kích cực kỳ lợi hại, chính là võ kỹ Huyền cấp trung phẩm, nhưng mà yêu cầu rất cao, người có Kiếm Vũ Hồn mới có thể tìm hiểu, đã thế lại yêu cầu hạng người có thiên phú cực cao, có thể lĩnh ngộ một tia kiếm thế, có thể xuất kiếm vô dục vô cầu, vô tâm vô tình.

Điều kiện hà khắc này đủ để diệt đi ảo tưởng của vô số người.

– Chính là mi. Ánh mắt Lâm Phong hiện lên một tia hưng phấn, Tịch Diệt kiếm quyết này như chuẩn bị cho hắn. Kiếm thế, hắn đã tìm hiểu được rồi, hơn nữa không chỉ là một chút, về phần vô dục vô cầu, vô tâm vô tình, đây chẳng phải là trạng thái khi hắn phóng thích Thiên Chiếu Vũ Hồn tầng thứ nhất sao.

Võ kỹ này dường như là vì hắn mà sinh.truyện cõi âm

Về phần cái gọi là người có Kiếm Vũ Hồn mới có khả năng tu luyện thì bị Lâm Phong chẳng thèm nhìn tới, buồn cười, người có Kiếm Vũ Hồn nhất định sẽ biết về kiếm hơn hắn sao!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !