1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tuyệt Thế Vũ Thần chương 31

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tuyệt Thế Vũ Thần chương 31

❮ sau
tiếp ❯

Chương 31: Trò hay ngày họp

Lâm Hải cùng Lâm Phong đi về phía chủ vị trên đài cao. Ở bên kia, Lâm Bá Đạo, đại trưởng lão, Lâm Hạo Nhiên, còn có đám người Lâm Thiên đang ngồi đó, cao cao tại thượng như là chủ nhân Lâm gia.

Thấy hai người Lâm Hải đi tới, đại trưởng lão Lâm Chấn đứng dậy, cao giọng nói:

– Vậy mà đến rồi, họp hàng năm chuẩn bị bắt đầu.

Vừa nghe được lời Lâm Chấn, Lâm Hải liền dừng bước, chỉ đứng ngó chừng Lâm Chấn, làm cho đám người đều khựng lại, không biết Lâm Hải muốn làm gì.

– Lâm Hải, ngươi đang làm gì vậy?

Lâm Chấn thấy Lâm Hải dừng lại liền hỏi.

– Hừ, Lâm Chấn, ta hỏi ông, Lâm gia bây giờ, ai là gia chủ?

Lâm Hải lạnh lùng nói.

Ánh mắt đại trưởng lão Lâm Chấn ngưng lại, sắc mặt khó coi, nhưng vẫn trả lời:

– Đương nhiên là Lâm Hải ngươi.

– Vậy ta hỏi ông, họp hàng năm của Lâm gia, có phải là đại sự hạng nhất không?

Ánh mắt Lâm Hải vẫn nhìn thẳng vào Lâm Chấn, tiếp tục hỏi.

– Dĩ nhiên, họp hàng năm của Lâm gia đều thời khắc trọng yếu nhất của Lâm gia.

– Rất tốt, ta lại hỏi ông, đại sự hạng nhất của Lâm gia, do ai chủ trì?

Nghe được lời này của Lâm Hải, sắc mắt Lâm Chấn hoàn toàn âm trầm, hiển nhiên lão đã hiểu ý tứ của Lâm Hải.

– Đại sự Lâm gia ta, do gia chủ chủ trì.

– Đã như vậy, Lâm Chấn, ta muốn hỏi ông một câu, ông ở đó làm gì, trong mắt ông còn có gia chủ ta sao?

Lâm Hải lạnh như băng nói. Lâm Chấn cùng cấu kết với Lâm Bá Đạo đã không còn là bí mật gì, cơ hồ mọi người trong Lâm gia đều biết, hôm nay Lâm Chấn càng ngày càng không kiêng kỵ.

– Ha hả, Nhị thúc, chính ngươi tới chậm, đại trưởng lão thay ngươi chấp sự, có gì không thể, Nhị thúc cũng quá không độ lượng rồi.

Lâm Thiên không nhanh không chậm nói.

– Câm mồm!

Lâm Hải quát lớn một tiếng:

– Trưởng bối nói chuyện, đến phiên ngươi xen mồm ư? Lâm Bá Đạo, quản con gái ngươi cho tốt, dạy dỗ kiểu gì vậy?

Lâm Thiên khựng người, trong lòng thầm mắng, người này biết không giữ được vị trí gia chủ nên bắt đầu nổi điên sao.

– Vốn so với đứa con phế vật của ngươi thì mạnh hơn nhiều.

Lâm Bá Đạo nhìn chằm chằm Lâm Phong, cười lạnh một tiếng. Hôm nay, Lâm Thiên ở Lâm gia phong quang đến bực nào, há lại để cho Lâm Hải chửi rủa.

– Chú ý lời nói của ngươi, một gia chủ Lâm gia nho nhỏ, ở trong mắt Hạo Nguyệt Tông ta liền giống như con kiến hôi mà thôi.

Một cô gái bên cạnh Lâm Thiên cười lạnh nói. Trên người ả này mặc hoa phục, khuôn mặt luôn mang theo một luồng khắc bạc, cũng giống như Lâm Thiên, là đệ tử nội môn của Hạo Nguyệt tông, ả sao có thể để mắt đến một cái Lâm gia.

– Hạo Nguyệt tông ngươi rất giỏi sao, sao lại vẫn ngồi ở trong Lâm gia ta. Cha ta chủ nhân Lâm gia, hình như không có mời ngươi mà, chẳng lẽ ngươi từ nhỏ đã có da mặt dày thế sao?

Lâm Phong luôn trầm mặc đã nhịn không được mà mở miệng, muốn so miệng lưỡi lợi hại, ai có bì nổi với hai kiếp người như hắn, ngôn ngữ ở thế giới kia đúng là bác đại tinh thâm.

– Ngươi… 1 kẻ đơn giản sắp chết sống 1 cuộc đời trong bệnh tật giành tất cả tất sản tâm nguyện để giúp người khác giống mình….rùi hắn đổi lại được xuyên không viết ra truyền kỳ của riêng mình… Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Cô ả khắc bạc biến sắc, nhưng ngay sau đó liền cười lạnh nói:

– Một phế vật của Vân Hải tông, cũng dám to mồm.

– Ta có phế vật hay không thì tạm chưa cần nói, nhưng vẫn biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào, không giống người khác, đi vào trong nhà người ta mà nhục mà chủ nhân người ta! Người Hạo Nguyệt tông bồi dưỡng ra, thì ra cũng như vậy, quả nhiên rất cường đại.

Lời nói của Lâm Phong như mang theo kim châm, sắc mặt đám người Lâm Thiên lập tức thay đổi.

– Súc sinh, ngươi dám vũ nhục Hạo Nguyệt tông.

Một tên trưởng lão đứng dậy, tức giận mắng Lâm Phong.

– Buồn cười, người khác đứng trong Lâm gia mà vũ nhục chủ nhân Lâm gia, nhưng lại có người vì người khác ra mặt. Bản thân ta muốn hỏi một câu, Thất trưởng lão, ngươi là người Lâm gia hay là chó của Hạo Nguyệt tông.

Mỗi một câu Lâm Phong nói ra đều rất sắc bén, giống như lợi nhận, hết lần này đến lần khác cứ chiếm lấy một chữ “lý”, không thể soi mói.

– Nói rất hay, ta cũng muốn hỏi một câu, Thất trưởng lão, ngươi họ Lâm sao?

Lâm Hải phụ họa một tiếng. Lúc này Lâm Hải cũng phi thường kinh ngạc, con mình không những tu vi tăng mạnh, lời lẽ cũng lợi hại như vậy, chữ chữ thấy máu.

– Tốt lắm, chuyện này coi như là lão phu sai! Gia chủ, họp hàng năm chính là đại sự hạng nhất của Lâm gia, không thể trễ nải, hay là mời gia chủ tới chủ trì.

Đại trưởng lão Lâm Chấn được Lâm Bá Đạo bày mưu đặt kế, hơi chút thỏa hiệp, cũng muốn nhìn xem Lâm Hải cùng Lâm Phong có thể lớn lối được mấy khắc.

– Hừ!

Lâm Hải vung tay áo lên, cùng Lâm Phong bước lên vị trí gia chủ, sau đó liền ngồi ở giữa đám người.

– Xem ngươi có có thể đắc ý được bao lâu, chờ ta trở thành đệ tử hạch tâm trong tông môn, Lâm Hải, ta muốn ngươi đẹp mặt.

Lâm Thiên âm trầm thầm nghĩ.

– Họp hằng năm bắt đầu.

Hai mắt Lâm Hải quét một vòng xuống diễn võ trường. Lâm gia cũng có bốn năm trăm người, thanh nhiên hậu bối từ mười hai đến mười tám tuổi thì có chừng bảy mươi, đây chính là thời kỳ thanh niên cường thịnh. Đáng tiếc một số người trong gia tộc bụng dạ khó lường, lòng người tan rã, không có bất kỳ lực lượng có thể ngưng tụ, có lẽ ban đầu cha của ông ban vị trí gia chủ cho ông đã là lựa chọn sai lầm.

Trong lòng Lâm Hải có chút khổ sở, nếu không vì Vũ Hồn cường đại kia…. Ông cần gì vì một vị trí gia chủ Lâm gia mà phiền não.

– Cha, xin hãy yên tâm, con sẽ không để cho Lâm gia xuống dốc trong tay ta.

Trong lòng Lâm Hải áy náy, ông nhớ mang máng lời dặn dò trước khi cha chết, đáng tiếc, ông lại không hoàn toàn đặt tâm tư vào Lâm gia.

Họp hàng năm, thực ra là khảo nghiệm tu vi của đệ tử trong gia tộc, nhìn xem có được bao nhiêu tiến bộ trong một năm qua, thế hệ trẻ, đại biểu cho tương lai của gia tộc.

Mà nội dung của cuộc họp hàng năm là chiến đấu, kiểm nghiệm thực lực từ trong thực chiến.

Nhị trưởng lão Lâm gia tiến lên giữa đài chiến đấu, cất cao giọng nói:

– Họp hàng năm vòng thứ nhất, hỗn chiến, mọi người đi tới trên chiến đài, ba mươi hai người cuối cùng ở lại trên chiến đài sẽ được vào vòng tiếp theo.

Dứt lời, Nhị trưởng lão Lâm gia liền đi xuống chiến đài, thanh niên đệ tử Lâm gia đều rối rít lên đài.

Lâm Phong quay về phía Lâm Hải gật đầu, cũng bước lên đài chiến đấu.

– Không biết đám người Lâm Thiên có cố ý nhằm vào ta hay không?

Đứng ở mép chiến đài, ánh mắt Lâm Phong lóe lên, âm thầm nghĩ.

Rất nhanh, tổng cộng bảy mươi ba tên thanh niên đệ tử đều bước lên chiến đài khổng lồ, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, nhất là những người có thực lực yếu nhất, rất có thể bọn họ trở thành đối tượng hạ thủ đầu tiên.

Lâm Thiên vừa bước lên chiến đài, nơi mà nàng bước đến thì đám người rối rít thối lui, không dám trêu chọc. Mục đích của vòng thứ nhất chính là đào thải kẻ yếu, những người có thực lực mạnh thì rất ít người sẽ hành động, trừ phi bọn chúng muốn chết. Mà không thể nghi ngờ, Lâm Thiên là một trong mấy người mạnh nhất, người khác tránh né không kịp, lại không phải nói là xuất thủ với nàng.

Về phần Lâm Phong, hắn rất nhanh đã thấy được nhiều người tập trung vào hắn, những người này đều trừng mắt theo dõi hắn, giống như là nhìn một con mồi, tất cả đều coi hắn là một quả hồng mềm.

Trên chiến đài, chiến đấu đã bộc phát, một thanh niên tay cầm trường thương đi tới trước người Lâm Phong, những người bên cạnh cũng né qua gã, hiển nhiên biết được người này không dễ chọc.

– Tự mình cút xuống đi, đừng ở đây làm mất mặt xấu hổ.

Lâm Võ miệt thị nhìn Lâm Phong, gã chính là con của Thất trưởng lão vừa mới phát sinh mâu thuẫn với Lâm Phong.

Lâm Võ, nửa năm trước đã có tu vi là Khí Vũ cảnh tầng bảy, hôm nay hẳn là bước chân vào Khí Vũ cảnh tầng tám, tương đương với thực lực của Lâm Vũ.

– Hắn là của ta.

Một thanh âm lạnh lùng truyền đến, chỉ thấy Lâm Thiên với thân trường bào đuôi phượng đi tới, không ai bì nổi.

– Đều giống nhau.

Lâm Võ tự nhiên sẽ không cướp người cùng Lâm Thiên, lách mình tránh ra.

Lâm Thiên đi tới trước mắt Lâm Phong nói:

– Ngươi yên tâm, vòng một này sẽ không có kẻ nào đụng tới ngươi, ngươi sẽ thuận lợi lên cấp, nếu ngươi bị nốc ao sớm vậy thì chơi không vui rồi.

– Ồ!?

Lâm Phong sửng sốt, không nghĩ tới Lâm Thiên lại tới bảo vệ hắn lên cấp, cái này có chút nực cười, nhưng mà không cần ra tay mà có thể lên cấp, cớ sao lại không chịu. Dĩ nhiên, Lâm Thiên đã thấy hăn xuất thủ nên cũng hiểu được, nếu như nàng không tự thân ra tay mà nói, ở chỗ này thật sự không có mấy người có thể hạ gục Lâm Phong.

Ở trên Sinh Tửử đài trong Vân Hải tông, Lâm Phong đã có thể dùng một kiếm mà chặt tay một người có tu vi Khí Vũ cảnh tầng chín.

– Lâm Thiên đang làm gì vậy, để lại phế vật kia làm gì?

Đang ngồi chờ Lâm Phong bêu xấu, đại trưởng lão lại thấy Lâm Thiên lại bảo vệ hắn, không khỏi thấp giọng hỏi Lâm Bá Đạo.

– Chẳng lẽ ngươi không thấy một tên phế vật có thể vào vòng hai là một chuyện thật vui sao? Hơn nữa, đến vòng hai chính là chiến đấu luân lưu, mỗi người đều phải chiến đầu vài trận, ngươi nói xem, đến lúc đó tên phế vật này sẽ gặp phải cục diện gì?

Lâm Bá Đạo cho rằng là mình hiểu được ý tứ của Lâm Thiên, cười thật đúng là cực kỳ âm hiểm.

– Ha hả, tại sao ta lại không nghĩ tới nhỉ, đích xác là một trò hay.

Lâm Chấn nghe được lời giải thích, thầm nghĩ một tiếng cao minh, phảng phất như lão nhìn thấy được, trong vòng hai Lâm Phong lần lượt bị tàn phá, đến lúc đó, miệng mồm nhanh nhạy kia có thể phát huy trên võ đài sao?

Chương 32: Không chịu nỗi 1 kích

Sau nửa canh giờ, vòng đào thải thứ nhất kết thúc, còn lại ba mươi hai người đang đứng. Những tên bị loại bỏ đa số là có tu vi tầng năm, tầng sáu, dĩ nhiên cũng có người có tu vi Khí Vũ cảnh tầng bảy xui xẻo mà bị vây công đánh bại, thối lui khỏi chiến đài.

Còn có vài người, trong vòng thứ nhất này thậm chí không cần nhúc nhích cũng vượt qua, Lâm Thiên, cùng với đại ca là Lâm Hồng, còn có Lâm Võ, Lâm Vũ cùng Lâm Phong.

– Ha ha, người này thật may mắn, vậy mà Lâm Thiên lại bảo vệ hắn lên cấp.

– Vậy thì có gì chứ, Lâm Thiên là muốn để cho hắn vào vòng hai càng thêm thảm hại.

Đám người rối rít bình luận về Lâm Phong, hiển nhiên đối với kẻ không đánh mà được lên cấp như hắn rất khó chịu.

Vòng chiến đấu thứ hai được chia thành bốn tổ, mỗi tổ tám người, thay phiên chiến đấu. Mỗi một người đều phải đấu với bảy người trong tổ, hai người thắng nhiều nhất trong tổ được vào vòng tiếp theo.

Đầu tiên phải tiến hành rút thăm phân tổ, sau đó do Nhị trưởng lão phân bố, Lâm Thiên được phân ở tổ một.

– Lâm Phong, Lâm Ngạn, Lâm Nhiên, Lâm Lập, Lâm Thải Châu, Lâm Vũ, tổ bốn.

Nghe được nhị trưởng lão công bố danh sách tổ bốn, tam trưởng lão trên đài cao cười cười:

– Tổ bốn là tổ yếu nhất trong bốn tổ, lấy thực lực của Vũ nhi hẳn là không vấn đề gì.

– Lâm Vũ ở tổ bốn, đủ để xưng hùng.

Lâm Bá Đạo khách sáo nói.

– Ha ha, chuyện này, nếu đụng với Lâm Thiên, Lâm Vũ sẽ phải chủ động nhận thua!

Hiển nhiên Tam trưởng lão rất hưởng thụ đối với lời của Lâm Bá Đạo, cười vang nói.

– Chẳng qua là không biết Lâm Phong ở tổ bốn có thể xếp hàng thứ mấy?

Thanh âm của tam trưởng lão không thấp, nói xong còn cố ý nhìn Lâm Hải một cái.

Chiến đài khổng lồ được phân ra bốn khu vực, dùng cho bốn tổ chiến đấu, như vậy có thể đồng thời tiến hành.

– Tổ một, Lâm Thiên vs Lâm Hàm; Tổ 2, Lâm Hồng vs Lâm Lỗi; Tổ 3, Lâm Võ vs Lâm Hiểu; Tổ 4, Lâm Phong vs Lâm Ngạn.

Đám người nghe được những người chiến đấu trước tiên liền sáng mắt lên, đều là tiêu điểm chiến đấu rồi, xem ra đây là Nhị trưởng lão cố ý an bài.

Lâm Thiên cùng anh mình là Lâm Hồng thì không cần phải nói, Lâm Võ cũng thuộc về hàng nổi bật trong đám trẻ tuổi Lâm gia, mà Lâm Phong, mặc dù thực lực của hắn hơi yếu, nhưng danh khí lại không kém hơn mấy người kia. Vì vậy, trận đầu của tổ bốn, thậm chí không an bài Lâm Vũ ra trận, mà là Lâm Phong.

Tám người đi lên bốn khu vực trên chiến đài, mọi người chú ý nhất là hai trường chiến đấu, là của Lâm Thiên và Lâm Phong. Bọn họ muốn nhìn xem, hôm nay Lâm Thiên mạnh đến nhường nào, cũng muốn xem một chút, tên phế vật Lâm Phong của Lâm gia đã đến cảnh giới nào rồi.

– Ta nhận thua.

Tổ một Lâm Hàm rất dứt khoát nói, để cho không ít người lộ vẻ thất vọng. Nhưng mọi người cũng thông cảm cho Lâm Hàm, ai muốn đi trêu chọc Lâm Thiên chứ.

– Tổ một, Lâm Thiên thắng.

Nhị trưởng lão tuyên bố nói.

Không thấy Lâm Thiên chiến đấu, ánh mắt mọi người liền tập trung vào khu vực của tổ bốn.

Lâm Ngạn với Lâm Phong.

– Ta không muốn vũ nhục kiếm của ta, ngươi nhận thua đi.

Lâm Ngạn có tu vi là Khí Vũ cảnh tầng bảy, hơn nữa lại có Kiếm Vũ Hồn, ở cảnh giới Khí Vũ cảnh tầng bảy chưa có địch thủ, nên ánh mắt nhìn Lâm Phong mang theo chút xấc láo.

– Tổ bốn, Lâm Ngạn thắng.

Nhị trưởng lão trực tiếp tuyên bố kết quả.

– Hử!?

Ánh mắt Lâm Phong nhíu lại, Lâm Ngạn thắng? Hắn mở miệng nhận thua sao?

Nhưng mà hình như Lâm Ngạn cho rằng đây là đương nhiên, rất thản nhiên bước xuống chiến đài.

– Sao ngươi còn ở đây?

Nhị trưởng lão thấy Lâm Phong còn không nhúc nhích, liền hỏi.

– Ta nhận thua sao?

Lâm Phong nói.

Nhị trưởng lão nhíu mày, thầm nghĩ thằng này không biết tốt xấu, cho hắn trực tiếp thua là để hắn tránh khỏi xấu hổ mất mặt, chẳng những hắn không cảm kích lại còn dám chất vấn lão.

– Có nhận thua hay không thì kết quả cũng giống nhau, nhanh đi xuống đi, không cần quấy nhiễu cuộc họp.

– Nếu ta không có nhận thua, ngươi có tư cách gì mà tuyên bố Lâm Ngạn thắng?

Lâm Phong giống như không nghe được lời Nhị trưởng lão, tiếp tục hỏi.

– Bằng ta là Nhị trưởng lão, chủ trì cuộc họp hàng năm.

– Ha hả, xem ra có người không để tộc trưởng như ta vào trong mắt rồi.

Thanh âm bình tĩnh của Lâm Hải vang lên, trong sự bình tĩnh ẩn chứa tức giận:

– Nhị trưởng lão, ngươi làm trò trước mặt mọi người, công khai làm trái quy tắc cuộc họp, không chiến liền đã tuyên bố kết quả, là ai cho ngươi tư cách này?

– Tộc trưởng, trận chiến này căn bản không cần chiến đấu cũng biết kết quả, vì bảo toàn mặt mũi cho tộc trưởng ngài mới làm như vậy, ngài cần gì để ý.

– Bảo toàn mặt mũi cho ta, ta xem ra ngươi chủ tâm muốn ta bêu xấu, hiện tại, ngươi có thể đi xuống, cuộc họp hàng năm do Lục trưởng lão chủ trì.

– Ta không đồng ý.

Lâm Bá Đạo mở miệng nói.

– Ta cũng không đồng ý, Nhị trưởng lão làm vậy là có lý.

Đại trưởng lão phụ họa, cũng ngay lúc này, Lâm Hạo Nhiên, Tam trưởng lão, Thất trưởng lão đều đã đứng lên.

– Đây coi là uy hiếp sao?

Lâm Hải đảo mắt qua những người này, hai người anh em của ông, thêm bốn vị trưởng lão, trong đó có ba vị trưởng lão xếp trên tốp ba, những người này nắm vận mệnh Lâm gia trong tay.

– Nếu như ta nhất định làm như vậy thì sao?

Lâm Hải cười lạnh một tiếng.

– Tộc trưởng, Nhị trưởng lão không làm sai, ngươi không có quyền tước đoạt tư cách chủ trì cuộc họp của lão. Nếu như ngươi khư khư cố chấp, quan báo tư thù, chằng lẽ lại làm lạnh lòng người Lâm gia.

Đại trưởng lão tự tiếu phi tiếu nói.

Thấy cục diện này, trong lòng mọi người đều sáng như tuyết, cuộc họp năm nay, quả nhiên không giống trước a… Đại trưởng lão cùng Tam trưởng lão và mấy vị trưởng lão đang muốn tộc trưởng thoái vị.

Lâm Hải cười cười, dùng thanh âm trầm thấp nói:

– Ta biết các ngươi muốn làm gì, chẳng qua các ngươi còn thiếu một cái cớ, hiện tại ta liền cho các ngươi lấy cớ.

Mấy tên đối diện nghi hoặc, không hiểu được ý tứ của Lâm Hải.

Chỉ thấy Lâm Hải xoay người, ngó chừng mọi người, hắng giọng nói:

– Con ta Lâm Phong đối chiến cùng Lâm Ngạn, Lâm Phong chưa từng nhận thua, hai người cũng chưa đấu với nhau, Nhị trưởng lão đã trực tiếp tuyên bố Lâm Ngạn thắng, ta cho là Nhị trưởng lão coi rẻ gia quy, phải phạt nặng! Bất quá mấy vị trưởng lão lại cho một tộc trưởng như ta dùng công mà báo tư thù, cho nên, vì cho mọi người một cái công đạo, để cho Lâm Phong đánh một trận với Lâm Ngạn. Lâm Phong bại, chứng tỏ tộc trưởng như ta có lòng dạ hẹp hòi, không xứng làm chủ Lâm gia, ta cam nguyện thoái vị.

Những lời Lâm Hải vừa nói ra, đám người liền xôn xao một mảnh. Ba tháng trước, Lâm Phong chỉ có tu vi Khí Vũ cảnh tầng năm, tầng sáu, hôm nay mạnh nhất cũng chỉ khoảng tầng bảy, nào có thể là đối thủ của Lâm Ngạn. Tộc trưởng làm vậy không phải là tạo cơ hội cho đám người kia sao?

Quả nhiên, đám người Lâm Bá Đạo đều sáng mắt lên, không nghĩ tới Lâm Hải cư nhiên lại nói như thế, miễn cho bọn họ tìm thêm lý do.

– Nhưng mà, nếu Lâm Phong thắng, thì chứng minh Nhị trưởng lão coi rẻ gia quy Lâm gia, sẽ phải chịu một chưởng của tộc trưởng ta đây, đồng thời bãi bỏ chức vị trưởng lão.

Giọng nói Lâm Hải trở nên lạnh dần, thậm chí mọi người dường như cảm thấy thân thể cũng lạnh lẽo, đây là Lâm Hải muốn dùng vị trí tộc trưởng để đánh cuộc cùng đối phương.

– Ta đồng ý.

Lâm Bá Đạo lập tức mở miệng, sắc mặt lạnh lẽo như băng, Lâm Phong thắng Lâm Ngạn, làm sao có thể.

– Ta cũng đồng ý.

Đại trưởng lão cũng mở miệng.

– Tốt, Nhị trưởng lão, còn ngươi?

Lâm Hải nhìn về Nhị trưởng lão.

Nhị trưởng lão âm thầm mắng một tiếng, dù Lâm Phong có thắng thì không liên quan đến Lâm Bá Đạo cùng đại trưởng lão, hai người này tự nhiên vui mừng đồng ý, nhưng những lời này Nhị trưởng lão chỉ có thể giấu ở trong lòng, gật đầu đáp:

– Ta không có ý kiến.

– Hỏng bét.

Trong lòng Lâm Hạo Nhiên chửi nhỏ một tiếng, Lâm Phong có thể phế bỏ con của lão là Lâm Hằng, cũng có tu vi là Khí Vũ cảnh tầng tám, Lâm Ngạn nhất định bại. Vốn gã có ý định ngăn cản, nhưng Lâm Bá Đạo cùng đại trưởng lão đã đồng ý quá nhanh, gã chỉ có thể giấu những lời này trong lòng.

– Lâm Ngạn, ngươi đi lên đánh một trận với hắn.

Nhị trưởng lão lạnh lùng nói, liếc Lâm Hải một cái, đây là do ngươi tự giao vị trí tộc trưởng ra.

Lâm Ngạn trở lại chiến đài, giễu cợt nhìn Lâm Phong:

– Chính mình phế vật cũng thôi, còn muốn liên lụy cha mình! Nhưng mà Lâm Ngạn ta có thể quyết định quyền sở hữu vị trí tộc trưởng, dường như cũng không tệ.

– Kiếm ngươi dùng cũng giống như ngươi vậy sao, toàn nói nhảm vậy.

– Muốn chết.

Trường kiếm Lâm Ngạn đã xuất vỏ, lao thẳng tới Lâm Phong.

– Kiếm Ảnh Hàn Quang!

– Cút!

Lâm Phong quát khẽ một tiếng, bước sang một bước, kiếm khí Lâm Ngạn phát ra đã tan biến trong nháy mắt, ngay sau đó, một đôi nắm đấm đột phá sơ hở của đường kiếm, đấm vào lồng ngực Lâm Ngạn, trực tiếp đánh Lâm Ngạn bay ra ngoài.

Trường kiếm đã sớm rơi xuống đất, Lâm Ngạn té trên mặt đất lộ vẻ mờ mịt, bại? Gã sao có thể bại?

– Kiếm, phải nhanh chuẩn độc! Nhưng kiếm của ngươi không có được điểm nào, sơ hở chồng chất, ngươi dùng kiếm, thật sự là vũ nhục kiếm, một tên phế vật.

Lâm Phong đá bay trường kiếm dưới chân, đưa hai chữ phế vật trả lại cho đối phương.

Không chỉ có Lâm Ngạn không tin được, mọi người trong Lâm gia đều ngây người, đây là một chiêu quen thuộc cỡ nào, cũng giống như lúc Lâm Phong đánh bại Lâm Vân, chỉ một đấm, một kích nhẹ nhàng.

Nhìn Lâm Phong đứng trên đài, tự tin ngạo nghễ, thiếu niên phế vật này, tựa như đã thoát thai hoán cốt, dù cho Khí Vũ cảnh tầng bảy như Lâm Ngạn, vẫn không chịu nổi một kích.

– Làm sao có thể, tại sao có thể như vậy?

Thân thể Nhị trưởng lão run rẩy, cả người lạnh như băng, Lâm Hải phía chủ vị trên cao đang từ từ bước về phía lão.

Chương 33: Đánh 1 trận kinh người

– Ngươi muốn thế nào?

Âm thanh Nhị trưởng lão khẽ run, ánh mắt cảnh giác nhìn Lâm Hải.

Mọi người mới vừa bị thực lực của Lâm Phong làm cho khiếp sợ, giờ phút này mới phát hiện, Lâm Hải đã bất tri bất giác đi lên chiến đài, mục tiêu, chính là Nhị trưởng lão.

– Ta muốn thế nào? Ngươi sẽ không phải là quên mất chuyện gật đầu lúc nãy chứ?

Lâm Hải cười lạnh một tiếng.

– Lão nhị, dù sao Lâm Nghiệp cũng là nhị trưởng lão của Lâm gia ta, càng vất vả công lao càng lớn, lần này nên tha cho lão ấy đi.

Lâm Bá Đạo cao giọng nói.

– Tha? Lâm Bá Đạo, ngươi không cảm thấy những lời này thật buồn cười ư? Mới vừa rồi, các ngươi nhất trí nhắm vào ta cùng con trai ta, có từng nghĩ Lâm Hải ta vì gia tộc làm bao nhiêu chuyện hay không, chẳng lẽ, các ngươi muốn đổi ý trước mặt đệ tử Lâm gia phải không?

Lâm Hải quát một tiếng chói tai, sắc mặt Lâm Bá Đạo khó coi, chuyện vừa rồi mọi người đều rõ ràng, lão muốn đổi ý cũng không lý do nào, ngược lại chỉ càng thêm mất mặt mà thôi.

– Hiện tại trở đi, ta tuyên bố, hủy bỏ tư cách trưởng lão của Lâm Nghiệp, ngoài ra, phải chịu một chưởng của ta.

Lâm Hải không thèm nhìn Lâm Bá Đạo nữa.

– Mơ đi!

Thân hình Lâm Nghiệp rung động, còn muốn chạy trốn.

– Hừ!

Hai tay Lâm Hải rung lên, cả phiến không gian gấp lại, một tiếng rắc vang lên, thân hình Lâm Nghiệp đang bỏ chạy liền khựng lại một chút, lạnh, lạnh thấu xương tủy, thân thể cũng bị đông cứng, ảnh hưởng đến hành động của lão.

– Crắck!

Hàn Băng chưởng trực tiếp đập lên người Lâm Nghiệp, thân thể Lâm Nghiệp liền ngừng lại, cả người bị bao trùm bởi một tầng băng sương, ngay cả máu tươi đang tràn ra từ khóe miệng cũng bị đóng băng, té trên mặt đất. Thân thể Lâm Nghiệp co rúc lại, run run rẩy rẩy, duy chỉ có cặp mắt ác độc kia vẫn nhìn chằm chằm Lâm Hải.

Tu vi Lâm Nghiệp không kém, vốn không đến nổi bị bại hoàn toàn như thế, nhưng lão căn bản không dám đối chiến với Lâm Hải, đưa lưng cho Lâm Hải, chẳng phải là muốn chết sao.

Rất nhiều người đều tập trung ánh mắt về nơi này, bọn họ không nghĩ tới, Lâm Hải lại hạ thủ nặng tay như vậy, xem ra tộc trưởng bọn họ đã thật sự nổi giận rồi, xao sơn chấn hổ, cắt bớt cánh chim của đám người Lâm Bá Đạo.

– Bây đâu, khiêng đi, họp hàng năm tiếp tục, do Lục trưởng lão chủ trì, người nào không phục, nói!

Lâm Hải vung ống tay áo, uy nghiêm của tộc trưởng lộ ra không thể nghi ngờ.

Lâm Phong thấy cha mình bá đạo như vậy liền cười tươi, đây là thế giới cường giả vi tôn, trước kia Lâm Hải không tranh giành không có nghĩa là ông ấy không có thực lực tranh giành, chẳng qua là ông không muốn mà thôi.

Không kẻ nào dám chất vấn, mặc dù Lâm Bá Đạo cùng Đại trưởng lão có tức giận cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Chiến đấu tiếp tục, Lâm Phong ở trong tổ yếu nhất này, tựa hồ chỉ có mỗi Lâm Vũ là có tu vi Khí Vũ cảnh tầng tám, còn lại thì cao nhất cũng chỉ là Khí Vũ cảnh tầng bảy. Sau sáu cuộc chiến đấu, được mọi người cho là phế vật Lâm Phong lại không bại trận nào, trong tổ bốn chỉ có hắn và Lâm Vũ làm được như vậy, vì vậy, hai người vào vòng sau cơ hồ đã xác định, Lâm Phong cùng Lâm Vũ.

Về phần ba tổ kia, tổ một thì Lâm Thiên không xuất thủ lần nào, toàn bộ đối thủ đều nhận thua, giữ lại thực lực tranh giành môt danh ngạch còn lại. Tổ hai Lâm Hồng cùng tổ ba Lâm Võ làm hạt giống, cũng không thua trận nào giống như dự liệu. Ngoài ra còn có một người có thực lực ngoài dự liệu, đó chính là Lâm Ngân, con của Lục trưởng lão, mỗi một trận đều luôn vững vàng, toàn thắng, tất nhiên gã còn chưa đụng độ với Lâm Võ.

Rốt cục, chiến đầu dù chưa xong, nhưng danh sách lên cấp đã định rồi, hai tổ đầu đã đánh xong tất cả các trận, tổ ba cùng tổ bốn thì còn một trận cuối cùng.

– Tổ ba, Lâm Võ đối chiến Lâm Ngân. Tổ bốn, Lâm Phong đối chiến Lâm Vũ.

Theo lời tuyên bố của Lục trưởng lão, đám người đã bị khơi gợi lên hứng thú. Bốn người này đều toàn thắng, bọn họ cũng muốn nhìn xem thực lực của Lâm Ngân mạnh đến mức nào, mà Lâm Phong, có thể chiến thắng Lâm Vũ với tu vi Khí Vũ cảnh tầng tám hay không.

Nhưng mọi người cũng không quá coi trọng Lâm Phong và Lâm Ngân, Lâm Võ vẫn có thực lực rất mạnh, là người nổi bật trong đám trẻ tuổi. Mà Lâm Phong, mặc dù khiến cho người ta kinh ngạc, nhưng ba tháng trước hắn cũng mới vừa đột phá Khí Vũ cảnh tầng sáu mà thôi, coi như hắn nhận được lột xác, hôm nay nhiều nhất cũng chỉ có Khí Vũ cảnh tầng bảy hoặc mới vừa đột phát đến Khí Vũ cảnh tầng tám, làm sao có thể thắng được Lâm Vũ đã sớm bước vào Khí Vũ cảnh tầng tám kia.

Bốn người tiến lên chiến đài, Lâm Ngân rất dứt khoát, chắp tay nói với Lâm Võ:

– Ta và ngươi đều lên cấp, trận chiến này không đánh cũng được.

– Mặc dù danh sách đã xác định, nhưng Lâm Võ ta có tiếc gì một trận đánh, để cho mọi người nhìn xem, ai là người mạnh nhất trong tổ ba.

Lâm Võ lắc đầu, trương dương nói.

– Ta nhận thua.

Lâm Ngân cười cười, không để ý chút nào, ngay sau đó liền dứt khoát xuống đài.

– Lâm Võ thắng.

Lục trưởng lão cười khổ, tuyên bố con mình bại.

– Hèn nhát.

Lâm Võ mắng một tiếng, sau đó cũng xoay người rời đi, trên chiến đài chỉ còn hai người Lâm Phong cùng Lâm Vũ.

– Ha hả, rốt cục đã đợi đến Lâm Vũ cùng tên phế vật này rồi, hi vọng Lâm Vũ có thể dạy dỗ hắn một bài học nhớ đời một phen.

Lâm Bá Đạo âm lãnh nói, vốn y còn tưởng vòng hai này, Lâm Phong sẽ bị người ta đánh đập tàn bạo, nhưng lại không nghĩ tới tên phế vật này lại có tu vi không tệ, vừa phân vào tổ bốn liền liên tục thắng.

– Yên tâm, Vũ nhi tự có tính toán, nhất định sẽ để cho tên phế vật kia đẹp mặt.

Tam trưởng lão tự tin cười một tiếng, đối với tu vi của con mình, lão vẫn rất yên tâm, trước ba thì hơi khó nhưng tranh đoạt tóp năm thì có hi vọng.

– Mỏi mắt chờ mong rồi.

Lâm Bá Đạo gật đầu nói.

Dấu tay trên mặt Lâm Vũ đã sớm biến mất, nhưng dấu vết trong lòng thì vẫn còn, gã không thể quên một cái tát kia của Lâm Phong. Gã hận Lâm Phong thấu xương, nhưng ngoài hận ra, gã còn có sợ hãi, tên thiếu chủ phế vật lúc trước này, bây giờ cả người lại mang theo một sự thần bí, thực lực Cổ Tùng không yếu hơn gã lại bị hắn trực tiếp ném xuống tửu lâu. Lâm Ngạn tự hào vì kiếm, nhưng trước mặt hắn, kiếm chỉ như một món đồ chơi, điều này làm cho Lâm Vũ không có nửa điểm tự tin, tự tin có thể thắng được Lâm Phong.

Cảm nhận được ánh mắt toàn trường đang nhìn, từng đường nét trên mặt Lâm Vũ hơi co quắp. Gã biết, giờ phút này, không biết bao nhiêu người đang đợi gã dạy dỗ Lâm Phong, bao gồm cả ông già gã, nhưng gã thật sự có thể dạy dỗ Lâm Phong sao?

– Nếu cũng đã lên cấp, không đánh thì sao?

Lâm Vũ dùng thanh âm rất nhỏ nói.

Lâm Phong tự tiếu phi tiếu nhìn Lâm Vũ, im lặng không lên tiếng.

– Khốn kiếp!

Lâm Vũ thầm mắng một câu, thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

– Ta nhận thua.

– Ổ!?

Nghe được lời của Lâm Vũ, đám người tam trưởng lão liên ngây người, những người còn lại cũng ngơ ngác, Lâm Vũ nhận thua?

Mọi người còn đang chờ đợi để nhìn xem thực lực chân chính của Lâm Phong, vậy mà Lâm Vũ lại giống như Lâm Ngân, lựa chọn không đánh mà lui.

Chuyện gì xảy ra, sắc mặt Lâm Bá Đạo cực kỳ khó coi.

– Có lẽ Tiểu Vũ muốn nhục nhã hắn ở trong vòng chung kết.

Tam trưởng lão giải thích một tiếng, nhưng chính lão cũng không tin tưởng.

Vòng thứ hai kết thúc, những người lên cấp lần lượt là: Lâm Thiên, Lâm Hồng, Lâm Phong, Lâm Vũ, Lâm Võ, Lâm Ngân, Lâm Dĩnh cùng Lâm Lực.

Vòng thứ ba, cũng là vòng chung kết, hai người thắng ở bốn tổ đối chiến, đào thải bốn người.

Ánh mắt Lâm Dĩnh cùng Lâm Lực đều tập trung lên người Lâm Phong, trong lòng hai người đều cầu nguyện, tốt nhất có thể đối chiến với Lâm Phong, như vậy có thể may mắn mà tiến thêm một bước, tiến vào nhóm bốn người mạnh nhất.

– Trận đầu tiên, Lâm Thiên đối chiến Lâm Dĩnh.

Lời Lục trưởng lão vừa nói ra, sắc mặt Lâm Dĩnh biến đổi, gặp phải tình huống tệ nhất rồi.

– Lâm Thiên, mặc dù ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng tới một bước này, ta còn muốn đánh một trận, hi vọng ngươi có thể cho ta nhìn thấy chút thực lực của ngươi.

Nếu không có lựa chọn khác, Lâm Dĩnh cũng chỉ còn cách đánh một trận, mọi người âm thầm gật đầu, biết rõ tất bại cũng không tiếc đánh một trận.

– Ta sẽ!

Lâm Thiên lạnh lùng nói, ánh mắt cao ngạo thậm chí không liếc nhìn Lâm Dinh một cái.

– Ta ra tay đây.

Lâm Dĩnh quát lên, công kích về phía Lâm Thiên, thậm chí cũng không dùng vũ hồn, du sao cũng bại, nàng muốn xem Lâm Thiên mạnh đến mức nào.

– Băng!

Lâm Thiên quát lên, tay Lâm Dĩnh còn chưa chạm đến Lâm Thiên, trong nháy mắt đã trở nên chập chạp, chỉ cảm thấy nặng như ngàn cân.

Trong giây lát, ngón tay Lâm Thiên chạm lên trên người Lâm Dĩnh, thân thể Lâm Dĩnh liền lập tức bị trùm lên một tầng sương lạnh, sương tuyết trắng tinh lan tràn đến toàn thân.

– Bại.

Bàn tay Lâm Thiên ở trên người Lâm Dĩnh rung lên, thân thể Lâm Dĩnh trực tiếp gục xuống, không ngừng run rẩy, có vài phần tương tự như Nhị trưởng lão vừa rồi.

– Thật là mạnh, đây chính là uy lực của Linh Vũ cảnh, còn may ta không gặp phải Lâm Thiên.

Những người khác thầm nghĩ mình may mắn, có chút đồng tình với Lâm Dĩnh.

– Trận đầu, Lâm Thiên thắng, trận thứ hai, Lâm Hồng đối chiến Lâm Vũ.

Lục trưởng lão tuyên bố.

– Ta nhận thua.

Lâm Vũ cười khổ, gã tự nhiên sẽ không giao thủ với Lâm Hồng, không nghĩ tới mình vậy mà phải nhận thua hai lần liên tiếp, bị loại bỏ ra ngoài.

– Trận thứ hai, Lâm Hồng thắng, trận chiến thứ ba, Lâm Phong với Lâm Lực.

– Phù… Tốt!

Trên mặt Lâm Lực lộ ra nụ cười, Lâm Lực cũng có tu vi Khí Vũ cảnh tầng tám, đánh với sáu người khác thì không dễ dàng thắng được, duy chỉ có Lâm Phong, dĩ nhiên gã cho là như vậy.

Chương 34: Đánh 1 trận kinh người 2

– Xem ra vận khí của ta không tệ.

Lâm Lực cười lên chiến đài, đối diện với Lâm Phong.

Lâm Phong không chút thay đổi, thấy nụ cười trên mặt Lâm Lực, trong lòng không khỏi cười lạnh, vận khí không tệ? Có lẽ một lát sau, Lâm Lực sẽ không còn nghĩ như vậy nữa.

Bất quá, dường như vận khí của Lâm Phong rất tốt, vòng thứ nhất Lâm Thiên trực tiếp giúp hắn vượt qua, vòng thứ hai thì đối thủ mạnh nhất nhận thua, thậm chí liền muốn phát huy thực lực cũng không có, đến vòng này, hắn vẫn gặp phải đối thủ yếu nhất.

– Có lẽ đây là do Lục trưởng lão cố ý an bài cũng nên.

Lâm Phong thầm nghĩ một tiếng.

– Ngươi ra tay trước đi.

Lâm Lực ngạo nghễ nói, lại có mấy phần khí khái.

– Tốt!

Lâm Phong gật đầu, không nói thêm gì nữa.

– Phù quang lược ảnh, cuồng lãng cửu trọng.

Một tiếng quát nhẹ, lúc Lâm Phong lao tới, Lâm Lực vẫn đứng đó cười cười.

Dưới tiếng gào thét của luồng sóng dữ, nụ cười trên mặt gã trong chớp mắt biến thành kinh hãi, muốn ngăn cản nhưng sao kịp được.

– Rầm!!!

– Cút!

Thân thể Lâm Lực bay ra ngoài, nụ cười cứng ngắc trên mặt lộ vẻ đặc biệt khó coi, thậm chí một quyền gã cũng không chịu nổi, uổng cho gã còn tự cho là vận khí không tệ.

– Xem ra là người nào cũng nhìn lầm Lâm Phong rồi.

Chỉ có Lâm Lực mới biết được một kích này của Lâm Phong có lực khống chế hoàn mỹ nhường nào, nhìn thì Cửu Trọng Lãng như gió nhẹ mây bay, lại làm cho gã cảm giác như mình cô độc trong sóng biển bao la mịt mờ, không cách nào thoát ra, chỉ có thể tùy ý để luồng sóng mạnh này nuốt trôi.

Kinh khủng hơn chính là, một kích đáng sợ như thế, vậy mà gã không cảm nhận được thân thể trọng thương, chỉ có thể nói, đối với lực đạo nắm giữ trong tay, có thể nói Lâm Phong đã khống chế hoàn mỹ.

– Phế vật, hay là thiên tài?

Ánh mắt Lâm Lực không có nửa điểm oán hận, trong con ngươi sâu hoắm nhìn vào Lâm Phong, có kinh, có sợ, gã biết đối phương đã hạ thủ lưu tình.

– Lâm Phong thắng.

Lục trưởng lão bình tĩnh tuyên bố. Mọi người phát ra từng đợt thổn thức, lại là một chiêu, dù đối phó với Lâm Lực có tu vi là Khí Vũ cảnh tầng tám, vì sao vẫn là một chiêu?

Rốt cuộc tên Lâm Phong này có tu vi gì?

Giờ phút này, đột nhiên tên phế vật trong mắt trở nên thần bí, không cách nào nắm bắt.

– Thừa dịp người ta chưa chuẩn bị, phế vật vẫn là phế vật, chỉ biết dùng những thủ đoạn hạ lưu này.

Lâm Võ đứng một bên vũ nhục nói, mọi người nghe được lời bình luận của gã phi thường khinh thường.

– Không sai, nhất định là Lâm Phong thừa cơ Lâm Lực chưa chuẩn bị, nếu không mà nói, hắn làm sao có thể dễ dàng đánh bại Lâm Lực.

Có người nghe được lời của Lâm Võ, tự cho là hiểu rõ được chân tướng, thậm chí trong lòng còn thầm mắng Lâm Phong hèn hạ.

Nhưng mà, đối với những lời này, Lâm Phong làm như không nghe thấy, trực tiếp đi về một bên, phế vật? Thừa lúc người ta chưa chuẩn bị? Những người này sẽ thất vọng.

Trận chiến thứ tư, Lâm Võ đối chiến Lâm Ngân.

Nhìn hai người ở giữa chiến đài, ánh mắt Lâm Phong lóe lên, vòng trước hai người Lâm Võ cùng Lâm Ngân đều ở một tổ, chỉ là trận cuối Lâm Ngân đột nhiên nhận thua, không đánh mà bại. Nhưng vòng này, Lâm Võ lại đối mặt cùng Lâm Ngân, lần này cũng do Lục trưởng lão làm thế sao?

– Cần chiến sao?

Lâm Võ hài hước nhìn Lâm Ngân, một kẻ không dám chiến đấu mà thôi.

– Không cần!

Lâm Ngân cười lắc đầu.

– Không có cốt khí.

– Mất mặt Lâm gia.

Rất nhiều người bắt đầu mở miệng mắng mỏ, vòng trước Lâm Ngân đã đủ lên cấp, nhận thua có thể nói được, nhưng ở trong vòng loại trực tiếp này, Lâm Ngân lại không đánh mà lui, thật sự là quá mất mặt.

– Đồ hèn nhát, còn không mau cút đi.

Lâm Võ nghe được Lâm Ngân vừa nhận thua, khinh thường mắng.

Lâm Ngân nhìn Lâm Võ, thần sắc lộ vẻ quái dị, ngay sau đó liền đạp chân bước tới, không phải lui về phía sau, mà là bước về phía trước, đi về phía Lâm Võ.

– Ta chỉ đếm tới ba, không cút, tự gánh lấy hậu quả.

Trong lúc nhấc chân, Lâm Ngân bất ngờ mở miệng nói, đôi môi mang theo một tia lãnh ý lạnh lùng, trong lúc đột ngột, trên người Lâm Ngân phóng thích ra một luồng dã tính cuồng phóng, không sai, chính là dã tính, dã tính cực kỳ cường đại.

– Ba!

Lâm Ngân bắt đầu đếm.

Vào thời khắc này, thân thể Lâm Võ cư nhiên không nhịn được mà run lên, ánh mắt gắt gao ngó chừng Lâm Ngân.

– Làm sao có thể, làm sao có thể.

Lâm Võ điên cuồng lắc đầu:

– Tại sao ngươi lại có uy thế của cường giả Linh Vũ cảnh.

Không chỉ có gã, tất cả mọi người đều kinh hãi, Linh Vũ cảnh, đây là uy thế cường đại thuộc về Linh Vũ cảnh. Luôn luôn khiêm tốn nội liễm như Lâm Ngân, cư nhiên lại ẩn tàng thực lực, không lên tiếng thì thôi, vừa lên là nổi tiếng.

Linh Vũ cảnh, trừ Lâm Thiên ra, thanh niên Lâm gia hình như cũng chỉ có Lâm Ngân mà thôi, cùng Lâm Thiên liệt vào thanh niên ưu tú nhất của Lâm gia, đây là vinh quang bực nào.

Lục trưởng lão chỉ thấy gió xuân đầy mặt, trên mặt đều là nụ cười, Lâm Ngân tu luyện một bộ võ kỹ ẩn giấu, che dấu khí tức phi thường cường hãn, chỉ cần y không chủ động phát ra tu vi của mình, người khác khó mà thấy được y đã đột phát đến cảnh giới Linh Vũ.

– Giấu thật sâu!

Đám người Lâm Bá Đạo nhìn Lục trưởng lão, thầm nghĩ trong lòng, nhưng mà vẫn không bằng mình, tính toán không bỏ sót.

– Tốt nhất là ngươi nên biết thức thời.

Lâm Bá Đạo nhìn Lục trưởng lão một chút, lúc kết thúc cuộc họp hàng năm, cũng chính là lúc là cướp lấy vị trí tộc trưởng. Trong lòng Lâm Bá Đạo vẫn không phục, vì sao sau khi lão đầu chết liền giao vị trí tộc trưởng cho lão nhị Lâm Hải, mà không phải là Lâm Bá Đạo lão. Phải biết rằng, lúc lão nhị còn trẻ thì rất ít ở trong gia tộc, mà lão mới là trụ cột của gia tộc, vì gia tộc mà bỏ ra rất nhiều.

Vị trí tộc trưởng vẫn là gút mắc trong lòng Lâm Bá Đạo.

– Hai!

Bước chân Lâm Ngân càng lúc càng gần Lâm Võ, uy áp dã tính cường đại này làm cho Lâm Võ cơ hồ là không thể thở nổi. Quá kinh khủng, sự kiêu ngạo của Lâm Võ hắn vào giờ khắc này đã bị đả kích thật mạnh.

Tất cả mọi người đều cho là Lâm Võ có tu vi là Khí Vũ cảnh tầng tám, thực ra gã đã đột phá đến Khí Vũ cảnh tầng chín không lâu. Lần họp hàng năm này, gã cho là sẽ bỗng nhiên nổi tiếng, nhưng gã có nằm mơ cũng không nghĩ tới, gã còn chưa lộ ra thiên phú của mình cho mọi người thấy, Lâm Ngân liền đã uy hiếp hắn cút xuống, nếu không tự gánh lấy hậu quả!

– Lúc ngươi vũ nhục người khác, trước tiên nên suy nghĩ đến thực lực của mình! Ta không muốn chiến, không phải là giống như ngươi nghĩ, ta chỉ khinh thường đánh với ngươi mà thôi.

Lâm Ngân dường như biến thành một người khác, khí thế cuồng dã cực kỳ bá đạo, lạnh lùng nói:

– Một!

– Ta nhận thua.Truyện linh dị dài kỳ Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân kể về những chuyến phiêu lưu của Diệp Thiếu Dương, truyền nhân của phái Mao Sơn, môn phái nổi tiếng bắt ma trừ yêu trong thiên hạ… Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Lâm Võ cảm giác được khí thế mãnh liệt của Lâm Ngân, từ trong kẽ răng phun ra mấy chữ, sau đó liền xoay người, không quay đầu mà đi xuống chiến đài.

– Lâm Ngân, y thật bá đạo.

Mọi người đều lộ vẻ sùng bái, Linh Vũ cảnh, đây là mơ ước của mỗi một tên thanh niên. Chỉ có thể bước vào Linh Vũ cảnh trước hai mươi tuổi, như vậy mới có cơ hội bước vào cảnh giới cao hơn, Huyền Vũ cảnh, thậm chí là cường đại như lời người đồn đại – Thiên Vũ cảnh!

– Thật thú vị!

Lâm Phong khẽ cười, cư nhiên là cường giả Linh Vũ cảnh, quả nhiên là Lục trưởng lão cố ý làm vậy. Ở vòng trước, Lâm Ngân nhận thua khi đối chiến với Lâm Võ, vì vậy lão muốn Lâm Ngân tiếp tục đối chiến với Lâm Võ trong vòng này, muốn miệt thị Lâm Võ.

– Phế vật, ngươi có tư cách gì mà cười, bại hoại gia tộc.

Lâm Võ đang cau có dữ tợn, vừa hay lại nhìn thấy nụ cười trên mặt Lâm Phong, gã liền không nhịn được nổi giận gầm lên một tiếng, âm thanh khổng lồ vang dội cả diễn võ trường.

Thấy Lâm Võ trútgiận lên người Lâm Phong, rất nhiều người không nhịn được mà cười lên, nhất là đám người Lâm Bá Đạo, còn cố ý giễu cợt thêm vài câu.

– Lâm Võ thua ở trong tay Linh Vũ cảnh cũng không mất mặt, không nghĩ tới một tên phế vật cũng khoa tay múa chân, thật là tự rước lấy nhục.

Thất trưởng lão nghe được lời của Lâm Bá Đạo, sắc mặt liền trở nên dễ coi hơn nhiều, hừ lạnh một tiếng:

– Phế vật không biết lượng sức.

Cách đó không xa, hai mắt Lâm Hải lóe lên băng hàn.

Lâm Phong sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới, Lâm Võ bị Lâm Ngân vũ nhục, lại tìm đến mình xả giận, coi mình dễ bắt nạt thế sao?

– Nhìn gì vậy, phế vật chỉ biết dựa vào cha mình, chẳng lẽ ngươi muốn đánh một trận với ta?

Lừa giận trong lòng Lâm Võ không biết xả đâu, còn lo không có chỗ giương oai, vừa lúc Lâm Phong đưa tới cửa, gã sao có thể buông tha.

– Thật sự là lần đầu tiên ta nhìn thấy kẻ buồn cười như thế, mới vừa bị người vũ nhục xong liền đã bắt đầu càn rỡ.

Lâm Phong lắc đầu, đi về phía Lâm Võ.

– Ta đếm đến ba tiếng, lăn xuống chiến đài, không lăn, tự gánh lấy hậu quả.

Lời nói giống như Lâm Ngân từ trong miệng Lâm Phong phát ra, giờ khắc này, trên diễn võ trường trở nên an tĩnh khác biệt, chỉ có tiếng bước chân của Lâm Phong không ngừng vang lên.

Chương 35: Đánh 1 trận kinh người 3

Mọi người chỉ cảm thấy trong đầu có chút mơ hồ, Lâm Ngân là cường giả Linh Vũ cảnh chân chính, đươngnhiên y có tư cách uy hiếp Lâm Võ.

Nhưng bây giờ, vậy mà Lâm Phong cũng làm như Lâm Ngân, bắt Lâm Võ lăn xuống.

Xấu hổ và giận dữ làm cho Lâm Võ bộc phát, trong nháy mắt nhảy lên đài. Bị Lâm Ngân nhục nhã làm cho gã nghẹn một bụng tức giận, lúc này, tên phế vật trong mắt gã lại cũng dám làm nhục gã, điều này làm cho Lâm Võ cảm giác khuôn mặt cũng rát lên, nội tâm lạnh lùng như đao.

– Ngươi muốn chết!

Trong mắt Lâm Võ ẩn hiện sát cơ, song lúc này một luồng khí thế cường đại đập thẳng vào mặt, mặc dù luồng khí thế này không cường đại như tu vi Linh Vũ cảnh của Lâm Ngân, nhưng Lâm Võ vẫn cảm thấy đáng sợ, đây là khí thế là cho người ta cảm thấy bị đè nén.

– Ba!

Trong miệng Lâm Phong phun ra một chữ, lời vừa ra, chân nhấc bước, luồng áp lực ép lên người Lâm Vũ được kéo lên lần nữa, làm cho cả người Lâm Võ cũng căng cứng, xấu hổ và giận dữ tan biến trong nháy mắt, chỉ có khiếp hãi và hoảng sợ lưu lại.

Gã với cảnh giới Khí Vũ cảnh tầng chín, đối mặt với khí thế của phế vật Lâm Phong lại có cảm giác bị đè nén.

Mọi người không hiểu được, bọn họ chỉ thấy Lâm Võ đang tức giận đột nhiên lộ vẻ sợ hãi, bước chân đi về Lâm Phong cũng ngừng lại. Mà Lâm Phong, vẫn chỉ ôn hòa bình tĩnh, chậm chạp bước về phía gã, không ngờ lại tạo cho người ta cảm giác một khí tràng đầy khí thế. Mặc dù bọn họ không cảm giác được khí thế của Lâm Phong áp lên người Lâm Võ, nhưng vẫn nhìn ra khí chất của Lâm Phong đã thay đổi.

Hơn nữa, Lâm Phong lúc này tạo cho bọn họ cảm thấy một cảm giác kỳ quái, hài hòa!

Không sai, chính là hài hòa, giống như là Lâm Phong vốn nên ở đây, nên cùng hợp lại với thiên địa nơi đây.

– Hai!

Lâm Phong bước ra một bước thứ hai, âm thanh không phải to rõ nhưng lại giống như một cái chùy lớn, mạnh mẽ nện vào lồng ngực Lâm Võ, để cho gã không tự chủ được mà lùi về phía sau một bước.

Cổ khí thế cường đại kia ép cho gã không thở nổi, cả người không có nửa điểm chiến ý, nghe tựa hồ buồn cười, lòng tin của gã bị đánh sụp bởi hai bước chân của Lâm Phong, chỉ hai bước.

– Đây là chuyện gì? Vậy mà Lâm Võ lại lùi về phía sau?

Có người thầm nói.

– Ta cảm giác hình như Lâm Phong đã thay đổi, không còn là phế vật kia nữa, hình như là một thanh kiếm rời vỏ, muốn chém giết hết thảy cản trước người hắn.

– Còn một câu cuối cùng.

Lâm Phong nhìn về Lâm Võ cười một tiếng. Nhưng nụ cười nào chiếu vào trong mắt Lâm Võ, lại giống như châm chọc, đối mặt với một tên phế vật trong mắt gã, ngay cả dũng khí chiến đấu gã cũng không có.

Trường thương trong tay rơi xuống đất, trong con ngươi Lâm Võ không còn sự bá đạo cùng sắc bén. Nếu như nói Lâm Ngân đả kích vào sự kiêu ngạo của gã, cho gã biết sự thiếu sót của mình, vậy thì cường thế của Lâm Phong, đã hoàn toàn đánh sụp lòng tin của gã, phá hủy chấp niệm cùng ảo tưởng trong lòng đối với võ đạo. Loại đả kích này, so với nhục nhã thì đáng sợ hơn nhiều, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến sự tu luyện võ đạo của gã sau này.

– Ta nhận thua.

Lâm Võ hít sâu một hơi, trong mắt lộ vẻ mờ mịt, tự tin với sự cường đại cùng niềm kiêu ngạo của gã lại không chịu nổi như vậy.

– Nhận thua?

Lâm Phong cười lạnh:

– Ta nói ngươi lăn xuống!

Năm lần bảy lượt nhục nhã hắn, chỉ hai từ nhận thua là có thể xong sao?

Nếu như Lâm Võ thắng mà nói, Lâm Phong cam đoan, hắn sẽ gặp đủ loại nhục nhã, đối phương tuyệt đối không bỏ qua cho hắn, khi Lâm Võ phát hiện mình cư nhiên không bằng Lâm Phong liền hai chữ nhận thua là đủ rồi sao? Những lời nói nhục nhã lúc trước đâu rồi? Chẳng lẽ lại quên đi?

Tất nhiên là không thể, Lâm Phong, hắn chưa bao giờ là thánh nhân, chẳng qua chỉ là phàm phu tục tử, phàm phu tục tử dám yêu dám hận.

– Ta nhận thua còn chưa đủ, ngươi lại muốn ta lăn.

Lâm Võ lần nữa nổi giận, thanh âm có chút gào thét.

– Nhận thua là đủ sao? Ngươi nói ta phế vật, là bại hoại gia tộc, ta thậm chí còn không phản bác, mặc ngươi nhục mạ, ngươi có từng nghĩ là đủ rồi không? Ngươi bị người khác nhục nhã, lại muốn bắt nạt ta, muốn nhục nhã ta, ngươi từng nghĩ tới đủ chưa?

Lâm Phong cười lạnh một tiếng:

– Mà bây giờ, ngươi phát hiện ngươi không bằng ta, chỉ có hai chữ nhận thua là thấy đủ rồi sao, ngươi không cảm thấy nực cười sao?

Sắc mặt Lâm Võ lúc trắng lúc xanh, khó coi chí cực.

– Thời gian hình như đến rồi.

Khóe miệng Lâm Phong nổi lên một tia cười lạnh:

– Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, không lăn, tự gánh lấy hậu quả.

Nói xong, Lâm Phong lại bước thêm một bước. Lâm Võ rên lên một tiếng, trực tiếp ngồi xuống, trên mặt vừa thấy xấu hổ vừa thấy vô lực.

Một luồng sát ý lạnh thấu xương tỏa ra, để cho Lâm Võ đang chán chường cũng phát sợ, vô luận gã cảm thấy xấu hổ hay giận dữ chán chường, đối với sát cơ lạnh lùng vẫn sợ hãi như cũ.

– Ta lăn.

Lâm Võ đột nhiên cười, cười đến mức buồn đau, sau đó liền ngã xuống đất, chậm rãi lăn ra mép chiến đài.

– Phế vật, bại hoại gia tộc.

– Phế vật vẫn là phế vật, chỉ biết dùng những thủ đoạn hạ lưu.

– Tự mình cút xuống đi, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ.

Trong lúc lăn xuống, Lâm Võ nhớ lại những lời vũ nhục đã nói với Lâm Phong, giờ phút này ngẫm lại, thật là buồn cười như vậy, Lâm Võ gã, tu vi Khí Vũ cảnh tầng chín, thiên phú phi phàm, tại sao lại rơi xuống như thế này.

Đám người cũng dại ra nhìn Lâm Võ đang lăn xuống chiến đài, trong con ngươi lộ vẻ không thể tin nổi. Bọn họ chỉ cho là Lâm Phong điên rồi, lại dám muốn Lâm Võ lăn xuống, nhưng bọn họ không nghĩ tới chính là, thật đúng như lời Lâm Phong, Lâm Võ đang lăn xuống đài.

– Lâm Võ.

Thất trưởng lão đứng dậy, thân hình run rẩy, tại sao có thể như vậy, con của lão nên phải trở thành kiêu ngạo của gia tộc, nên phải là một trong những thiên tài chói mắt nhất, hào quang chỉ yếu hơn một chút sơ với Lâm Thiên mà thôi, nhưng vì sao, trong một thời gian ngắn ngủi như vậy, Lâm Võ lại gặp hai lần nhục nhã, lúc này thậm chí còn phải lăn trên đài.

– Khốn kiếp!

Trên người Thất trưởng lão tản mát ra lửa giận cường đại, trên người đã lộ ra sát ý.

– Hừ!

Lâm Hải cảm nhận được sát ý của Thất trưởng lão, hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt, không khí xung quanh tựa như bị đóng băng, trở nên cực kỳ băng hàn.

– Bình tĩnh.

Lâm Bá Đạo nhìn Thất trưởng lão một cái, đạm mạc nói:

– Yên tâm, tên phế vật không lớn lối được lâu đâu.

Cơn tức của Thất trưởng lão vẫn không có tiêu tán, cư nhiên công khai căm tức nhìn Lâm Hải một cái, sau đó liền ngồi xuống.

– Lâm Phong thắng.

Lục trưởng lão công bố kết quả, ánh mắt nhìn sâu vào Lâm Phong một cái.

Lâm Phong không giống với đại đa số dòng chính Lâm gia, thừa kế được Hỏa Diễm hay Hàn Băng Vũ Hồn của tổ tông, mà lại có hư ảnh một con rắn nhỏ. Nhưng Tiểu Xà Vũ Hồn này lại không có chút dã tính và bá đạo của thú Vũ Hồn, thậm chí không có phát hiện bất kỳ tác dụng nào, là phế Vũ Hồn, vì vậy trên lưng Lâm Phong mang cái danh nhơ phế vật này.

Hơn nữa, tốc độ tu hành của Lâm Phong rất chậm, làm cho xú danh Lâm Phong càng tăng thêm, tất cả mọi người đều xem thường. Nhưng ở đây, tên phế vật này chỉ dùng một chiêu đánh bại Lâm Ngạn, một câu nói để cho Lâm Võ không ai bì nổi phải lăn xuống đài, vẫn còn là phế vật lúc trước sao?

– Hổ phụ vô khuyển tử.

Lục trưởng lão thu hồi suy nghĩ, mở miệng nói:

– Nghỉ ngơi nửa canh giờ, tiến hành quyết chiến.

– Trưởng lão, bốn người chúng ta căn bản không có tiêu hao, không cần nghỉ ngơi, trực tiếp bắt đầu đi.

Lâm Thiên nhàn nhạt nói, dù đối mắt với trưởng lão gia tộc vẫn cao ngạo như cũ. Hôm nay, tầm mắt của nàng đã mở rộng rất lớn, một trưởng lão Lâm gia cũng không coi vào đâu, Đại Bằng công tử dễ dàng đánh bại lão.

– Không sai, trực tiếp bắt đầu đi.

Lâm Hồng phụ họa nói, bốn người mạnh nhất cuối cùng, hai huynh muội bọn họ đã chiếm lấy hai. Hôm nay người phong quang nhất, không thể nghi ngờ là Lâm Bá Đạo.

Lục trưởng lão quăng mắt nhìn về Lâm Phong, hỏi:

– Ngươi thì thế nào?

Với Lâm Ngân, con trai lão thì lão có thể tự làm chủ.

– Có thể!

Lâm Phong gật đầu, đến bây giờ, còn chưa có chiến đấu chân chính nào.

– Các ngươi đã không có ý kiến, vậy thì trực tiếp bắt đầu đi.

Lục trưởng lão cực kỳ quyết đoán nói:

– Một trận cuối cùng, Lâm Phong với Lâm Hồng, Lâm Thiên với Lâm Ngân. Lâm Phong đối chiến với Lâm Hồng trước.

– Lục trưởng lão lại an bài Lâm Thiên đối chiến với Lâm Ngân, xem ra lão ôm hy vọng rất lớn vào Lâm Ngân a.

– Lâm Ngân cũng giống như Lâm Thiên, đều là cường giả Linh Vũ cảnh, mặc dù Lâm Hồng cũng rất mạnh, nhưng còn không phải đối thủ. Về phần Lâm Phong, cũng không thể thắng được Lâm Ngân, chỉ có Lâm Thiên mới đủ khả năng đánh với Lâm Ngân. Chắc chắn là Lục trưởng lão cũng cho là vậy nên mới an bài như thế, về phần thứ hạng, căn bản là không trọng yếu, quan trọng là thực lực.

Mọi người rối rít nghị luận, lúc này, Lâm Bá Đạo đứng lên, hắng giọng nói:

– Lục trưởng lão, cho ta nói mấy câu.

– Được!Nguồn truyện audio

Lục trưởng lão gật đầu.

– Bốn người bọn họ là cuộc đối chiến đỉnh cao trong cuộc họp năm nay của Lâm gia ta, ta cho là, nhận thua không có hiệu quả, chỉ có đánh ngã đối phương mới coi là thắng, như vậy, có thể kích thích toàn bộ tiềm lực của bọn họ, nhìn ra chiến lực chân thực của mỗi người.

Lâm Bá Đạo chậm rãi nói, trong lúc nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng đảo về Lâm Hải, giống như muốn gây hấn.

– Thật độc ác, xem ra mấy người này muốn Lâm Hồng hạ thủ với Lâm Phong.

Mọi người sao không hiểu được suy nghĩ của Lâm Bá Đạo, âm thầm nghĩ.

– Gia chủ, ngươi thấy đề nghị của ta thế nào?

Lâm Bá Đạo gằn hai chữ gia chủ đặc biệt nặng nề, cười cười nhìn Lâm Hải. Nếu Lâm Hải đáp ứng, Lâm Phong gặp phải nguy hiểm, nếu không đáp ứng, tự nhiên sẽ mất đi uy nghiêm của gia chủ, Lâm Bá Đạo có thể mượn cơ hội này mà phát uy.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !