1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 88 [Chương 436 đến 440]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 88 [Chương 436 đến 440]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 436: Tru Diệt

– Nàng ta là ai?

Rất nhiều người đều thầm sinh ra hiếu kỳ mãnh liệt, là ai mà dám cuồng vọng như thế, miệt thị hết thảy.

Người xung quanh Tương Giang này có người Nguyệt gia, Vũ gia, Vạn Thú môn, Độc Cô gia, đều là gia tộc hùng mạnh, mỗi một thế lực nào đều không phải kẻ hiền, nhưng mà cô gái thần bí kia, lăng không mà đứng, nói Lâm Phong muốn giết cứ giết, giết lão già Huyền Vũ cảnh tầng năm kia.

Thậm chí, ngay cả người ngồi trong kiệu mềm được chín con giao long lôi kéo ở dưới hồ Tương Giang kia cũng không thèm nhìn.

Một người như vậy, có thể không làm cho người ta khiếp sợ sao.

– Nó vẫn mang tính tình này!

Nguyệt Thanh Sơn lẩm bẩm nói, ánh mắt vô cùng phức tạp, bóng người trên hư không kia là con gái ông, mười tám năm trước đã là thiên tài danh chấn Tuyết Nguyệt.

Nhưng hôm nay, mặc dù tới nhưng lại xem người làm phụ thân như ông thành người xa lạ.

Thấy hôm nay lão già kia lấy thế mà áp Lâm Phong, người khác đều có bối cảnh, có quyền thế. Duy chỉ có Lâm Phong là không có, cho nên bị khi nhục, nàng rốt cục không nhịn được mà xuất thủ.

Nàng cuồng vọng, là muốn nói cho mọi người biết, cũng nói cho Lâm Phong biết, Lâm Phong hắn cũng có quyền thế, có bối cảnh, ai cũng không cần phải sợ.

Nghe được những lời lẽ không ai bì nổi của nữ tử thần bí, Lâm Phong chăm chú nhìn vào nàng, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc nà càng ngày càng mãnh liệt.

Tại sao nàng ta muốn giúp mình? Còn nữa, nàng ta có phải là người trong Tương Tư Lâm hay không?

Nếu như nàng ta thật sự là người trong Tương Tư Lâm, rất có thể chính là chủ nhân của Tương Tư Lâm, là đệ nhất mỹ nữ Tuyết Nguyệt ở mười mấy năm trước, là kỳ nữ tử vì người yêu mà bất hòa với gia tộc.

– Cô biết ta sao?

Lâm Phong nhìn nữ tử thần bí, hắn không nhịn được tò mò trong lòng mà mở miệng hỏi.

Trong lòng nữ tử thần bí run lên, sao nàng không biết Lâm Phong chứ, trên đời này có bao nhiêu người không biết con ruột của mình.

Dưới đôi mắt được lụa mỏng che kín, những vẫn chớp động liên tục, nữ tử thần bí gật đầu khẳng định, biết, sao có thể không biết!

– Trước tiên giải quyết chuyện nơi này đi, sau đó ta sẽ nói cho ngươi hết thảy!

Nữ tử thần bí đè nén run rẩy trong lòng, nói với Lâm Phong, nàng tận lực khắc chế mình, để giọng nói của lộ vẻ bình tĩnh.

– Được!

Lâm Phong đè nén tò mò trong lòng, gật đầu, xem ra chuyện này còn không ít ẩn tình, có thể nhất thời không thể nói rõ được.

– Kẻ đáng giết thì ngươi cứ giết! Nên chiến thì chiến tiếp, không cần cố kỵ gì hết, hôm nay, ai dám can thiệp vào chuyện của ngươi, ta giết kẻ đó!

Nữ tử thân bí quay đầu nhìn về mọi người ở dưới một lượt, giờ khắc này, trong đôi mắt kia không còn dịu dàng như nước, mà tràn ngập bá đạo.

Ai dám can thiệp thì giết kẻ đó!

Không có thế lực sao? Nàng muốn nói cho Lâm Phong biết, để cho mọi người đều biết, con trai của nàng, không ai dám miệt thị, không ai có thể làm nhục.

– Được!

Lâm Phong nặng nề gật đầu. Phía dưới, các thế lực lớn như Vạn Thú môn, Vũ gia… không có một người nào là kẻ lương thiện, luôn lớn lối bừa bãi, nhưng hiện tại, khi nữ tử thần bí này nói chuyện, không kẻ nào dám xen mồm, hiển nhiên, rất có thể những người này đều biết nữ tử thần bí kia là ai, bọn họ cũng cố kỵ, kiêng kỵ, nói cũng không dám nói lung tung.

Đảo mắt lại, Lâm Phong nhìn về Xà Quỳnh cùng Sở Triển Bằng, sát phạt chi ý lần nữa hung mãnh ập ra.

Xà Quỳnh, trên trời dưới đất đều phải tru diệt. Sở Triển Bằng, không chỉ có thù hận sâu đậm trước kia, hôm nay, không ngờ hắn lại hèn hạ đánh lén hắn. Hiện tại, Lâm Phong hắn sẽ phải cho Đại Bằng công tử hắn ngã xuống.

Đạp chân lao tới trước mặt Xà Quỳnh, lần này, hắn không cố kỵ gì nữa, hắn không có không có bất kỳ cố kỵ hay trói buộc, trong mắt chỉ có giết!!!

Không gian gào thét, sát phạt chi khí cuồn cuồn giết về phía Xà Quỳnh, làm cho Xà Quỳnh cực kỳ chấn động.

Sắc mặt cứng đờ, thần sắc Xà Quỳnh cũng trở nên khó coi, đều do nữ tử thần bí kia, rốt cuộc nàng ta là ai, muốn vì Lâm Phong mà ra mặt, hơn nữa còn trói buộc lão già, tuyên bố muốn giết thì cứ giết.

Giao Long Vũ hồn lần nữa hiện ra sau lưng Xà Quỳnh, trong ánh mắt hắn lộ ra kiêng kỵ sâu sắc, Lâm Phong quả thật lợi hại hơn hắn nhiều lắm. Mới vừa rồi, nếu không có lão già kia ra tay thì Xà Quỳnh hắn có thể đã bị Lâm Phong giết chết.

– Đại Bằng công tử, chúng ta cùng lên.

Nhìn Sở Triển Bằng đứng cách đó không xa, Xà Quỳnh mở miệng nói.

Sở Triển Bằng cũng trở nên nghiêm nghị gật đầu, hắn cũng tò mò, nữ tử thần bí này là ai, thậm chí lại có lực uy hiếp như vậy, làm cho người ở dưới đều không dám nói chuyện.

– Giết!

Lâm Phong gầm lên một tiếng, sát phạt chi ý cuồn cuộn ngất trời, thân hắn như gió mà lóe lên, lao về phía Xà Quỳnh, mục tiêu thứ nhất vẫn là Xà Quỳnh, giết Xà Quỳnh trước rồi lại đối phó với Sở Triển Bằng.

– Grào…Ma chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm …!

Giao long gào rú, Xà Quỳnh nhảy tới một bước, hư ảnh giao long như muốn xông ra khỏi thân hắn, đụng vào sát phạt chi khí của Lâm Phong, thiên địa ầm ầm chấn động.

– Đại Bằng!

Xà Quỳnh gầm lên một tiếng, Sở Triển Bằng sao mà không hiểu được ý tứ của hắn, tại sau lưng hắn, hư ảnh Đại Bằng Vũ hồn lóe ra, cả người hắn dường như hóa thân thành đại bàng, đôi cánh khổng lồ mở rộng, lóe lên mà xẹt qua hư không, ngay lập tức giết về phía Lâm Phong.

– Cút!

Hư ảnh Tử Xà mênh mông cuồn cuộn xông ra, đồng thời, chân nguyên hỏa diễm ngưng tụ trên người Lâm Phong. Trong tay Lâm Phong, một đóa U Minh Liên Hoa đen nhánh hiện lên, lao thẳng đến bên Sở Triển Bằng.

Tịch diệt chi khí khủng bố tràn ngập, trong nháy mắt, U Minh Hắc Liên được tử quang quấn quanh rồi xông về phía Sở Triển Bằng, bức Sở Triển Bằng lui lại. Đồng thời, Lâm Phong lại lao đi, nhất vãng vô tiền, mang theo xu thế không ai có thể ngăn cản mà giết về phía Xà Quỳnh.

Sát phạt chi khí cuồn cuộn càng ngày càng mạnh, càng ngày càng mãnh liệt, không có điểm cuối.

– Chết!

Nổi giận gầm lên một tiếng, sát phạt chi khí khủng bố dường như đạt điểm tới hạn, chém giết hết thảy, tiếng nổ ùng ùng không ngừng vang lên. Không ai có thể cản trở khí thế sát phạt này, Lâm Phong không ngừng đột phá ngăn cản của Xà Quỳnh, giết thẳng đến hắn.

Nhìn mũi kiếm màu đen kia, sắc mặt Xà Quỳnh càng ngày càng khó coi, dữ tợn. Mạnh hơn rồi, dường như Lâm Phong càng đánh càng mạnh, sát phạt chi khí này dường như muốn đâm nát thiên địa, nhất vãng vô tiền, vĩnh viễn không lùi bước.

Lâm Phong hắn nhất định phải giết Xà Quỳnh, không kẻ nào có thể ngăn cản. Sát phạt trên người hắn do tâm mà sinh ra, tùy tâm mà động, không phải do tu luyện ra mà là cảm ngộ, sát phạt của Lâm Phong là sát phạt mà trên trời dưới đất đều phải tru diệt.

Xà Quỳnh nhất định phải chết, đây là chấp niệm sát phạt của Lâm Phong, là ý chí sát phạt. Có ý chí thì bất diệt, không chỗ nào không có.

– Răng rắc!

Trong thiên địa dường như có cái gì vỡ nát, kiếm sát phạt xông phát hết thảy trói buộc mà chém về phía Xà Quỳnh, làm cho Xà Quỳnh lộ vẻ tuyệt vọng.

Phải chết sao?

Xà Quỳnh hắn từng là thống lĩnh cấm quân trẻ tuổi nhất, tu luyện Giao Long Quyền Kinh, đạt tới đại cảnh giới mạnh mẽ Huyền Vũ cảnh tầng bốn. Trong Hoàng thành, hắn cũng được coi là người có thiên phú cao, nhưng hiện tại, phải chết dưới tay Lâm Phong trên tụ hội thiên tài Tuyết Nguyệt sao?

Nhớ tới lời nói lúc trước, khi hắn nói với Mộng Tình là vô luận thực lực hay thế lực thì Lâm Phong cũng không bằng hắn, trong mắt Xà Quỳnh hiện lên vẻ tự giễu, người mà hắn xem thường, trên trời dưới đất đều muốn tru diệt hắn, mà giờ khắc này, Lâm Phong thật sự giết chết hắn sao.

Xà Quỳnh trợn tròn mắt nhìn một kiếm màu đen hủy diệt kia đang chém xuống, hết thảy tất cả đều ngưng lại, sinh mệnh biến mất, tất cả đều không còn tồn tại.

Lâm Phong thực hiện hứa hẹn với Mộng Tình, tru diệt Xà Quỳnh.

– Đã chết…

Mọi người nhìn bóng người trên hư không, cảm thấy trong lòng co quắp, lại một thiên tài ngã xuống, chết ở trong tay Lâm Phong.

Ánh mắt Lâm Phong vẫn vô tình như trước, ý chí sát phạt vẫn khủng bố như vậy.

Tâm thần vừa động, quang mang màu tím đang quấn lấy U Minh Liên Hoa đen thui kia trở lại bên cạnh hắn. Làm cho người ta cảm thấy khó tin tưởng, Lâm Phong dường như chỉ cần một ý niệm là có thể điều khiển Hắc ám liên hoa kia, đây là thủ đoạn gì, bọn họ không hiểu thấu.

Đương nhiên bọn họ không hiểu được, Lâm Phong tu luyện Tàn Hồn Thiên thuật, xé nhỏ linh hồn mà phân ra từng sợi tàn hồn. Hôm nay, Lâm Phong đã phân ra hơn vạn sợi tàn hồn, những tử quang quấn quanh hắc ám liên hoa kia chính là được tàn hồn của Lâm Phong sát nhập vào, vì vậy, chỉ cần một ý niệm của hắn là có thể khống chế hắc ám liên hoa.

– Hiện tại, đến phiên ngươi rồi!

Tay Lâm Phong nắm lấy U Minh Chi Liên, chậm rãi nói, Sở Triển Bằng khẽ nheo mắt, cười lạnh nói:

– Ta có Đại Bằng Vũ hồn, tốc độ cực nhanh, ngươi có thể giết ta sao?

– Người có Vũ hồn cũng không chỉ có một mình ngươi!

Lâm Phong nhàn nhạt phun ra một câu, sau đó, từng tiếng thương long gào thét chấn động không gian, sau lưng Lâm Phong, cái đầu thương long hiện lên.

Vũ hồn, lại là một loại Vũ hồn.

Thấy Vũ hồn này, tất cả mọi người trợn mắt mà nhìn.

Chương 437: Thân Thế

– Grào…

Thương long ngẩng đầu lên trời gào thét giận dữ, hơn nữa không chỉ một đầu, hư ảnh thương long kia có tới bảy cái đầu, cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên hư không, chấn động lòng người.

– Vũ hồn, Vũ hồn song sinh!

Mọi người đều kinh hãi, Lâm Phong quả nhiên còn có lá bài tẩy khác, sử dụng Tử Xà Vũ hồn nhưng chưa bao giờ dùng Thương Long Vũ hồn này.

Hơn nữa, nhìn khí thế kia thì Thương Long Vũ hồn còn đáng sợ hơn so với Tử Xà Vũ hồn.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều người nhận ra Vũ hồn này, tất cả đều tập trung vào trên Vũ hồn, trong lòng cực kỳ kinh hãi.

Đây là Vũ hồn Cửu Thiên Thương Long, là Vũ hồn chỉ có huyết mạch Nguyệt gia mới có.

Lâm Phong, vậy mà hắn lại có Vũ hồn huyết mạch của Nguyệt gia, cũng nói rõ là Lâm Phong hắn là huyết mạch dòng chính của Nguyệt gia.

Phát hiện này làm cho mọi người như lâm vào trong mộng ảo, Lâm Phong, người Nguyệt gia?

– Không đúng!

Đột nhiên, dường như mọi người ý thức được cái gì, không đúng, Lâm Phong hắn tới từ thành Dương Châu, không phải là người Nguyệt gia. Hơn nữa, lấy thiên phú của Lâm Phong, nếu như hắn là người Nguyệt gia, thì Nguyệt Thanh Sơn sao lại để cho Lâm Phong bị khi nhục, chắc chắn là đã bạo động lực lượng xuất thủ rồi.

– Khoan đã!

Ngay vào lúc này, rất nhiều người đều thầm chấn động, một ý nghĩ đột nhiên nổi lên trong đầu, làm cho trái tim mọi người điên cuồng đập mạnh.

Nguyệt gia, Nguyệt gia, người có huyết mạch của Nguyệt gia cũng chưa chắc là người Nguyệt gia, không nhất định phải mang họ Nguyệt, còn có một loại khả năng, là hậu nhân của nữ nhi trong Nguyệt gia.

Nghĩ tới điểm này, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn bóng người nữ tử thần bí trên hư không.

Mười tám năm trước, Nguyệt gia từng có một cô gái, thiên phú tuyệt luân, chính là một trong bốn thiên tài chói mắt nhất Tuyết Nguyệt. Nhưng người con gái Nguyệt gia này, lại vì tình yêu mà quyết liệt với gia tộc, từ đó mất tích.

Cô gái này chính là đệ nhất mỹ nữ của Tuyết Nguyệt quốc, Nguyệt Mộng Hà, nàng ta vì tình yêu mà mới quyết liệt với gia tộc mình.

Mà hôm nay, Lâm Phong đứng trên hư không kia cũng đúng mười tám, hơn nữa, còn có Vũ hồn huyết mạch chỉ có Nguyệt gia mới có.

Lần trước, ở trên Cửu Kiếm Phong, hình như Nguyệt Thanh Sơn đã giúp Lâm Phong một cái, nhưng cũng không hoàn toàn.

Một màn này rõ ràng hiện lên trong đầu mọi người, làm cho tất cả đều kinh hãi lộp bộp.

Đáp án! Đã rõ rành rành!

Đệ nhất mỹ nữ mười tám năm trước, hôm nay đứng trên hư không, coi rẻ hết thảy. Nữ tử thần bí cùng với hình bóng trong đầu bọn họ chậm rãi dung hợp.

– Nguyệt Mộng Hà!

Rất nhiều người đều đưa mắt nhìn về phương hướng Nguyệt gia, nhìn về phía gia chủ Nguyệt gia Nguyệt Thanh Sơn. Chỉ nhìn một cái thì tất cả mọi người đều hiểu rõ, không cần phải suy đoán nữa, nữ tử thần bí này chính là Nguyệt Mộng Hà!

Lâm Phong là con trai của đệ nhất mỹ nữ Tuyết Nguyệt ngày xưa, ai nói Lâm Phong không có bối cảnh, không có thế lực?

Có ai dám bỏ quả thiên tài đã chấn động Tuyết Nguyệt mười tám năm trước. Hôm nay, sau mười tám năm, ai cũng không biết Nguyệt Mộng Hà đã mạnh như thế nào rồi.

Chân tướng hiện lên trong đầu mọi người, tất cả đều không cách nào bình tĩnh được, nhìn Lâm Phong đứng trên hư không kia, có lẽ, chính hắn cũng không rõ thân thế của mình a.

Dù sao, Lâm Phong mới có mười tám tuổi mà thôi, có thể hắn cũng không biết mười tám năm trước đã xảy ra chuyện gì, đừng nói là chính ngay thân thế hắn.

Lâm Phong không rõ nhưng Đại Bằng công tử thì sao có thể không nghe nói tới Vũ hồn huyết mạch Cửu Thiên Thương Long được chứ. Hắn cũng không nghĩ được, Lâm Phong chỉ là một kẻ may mắn xuất ra từ thành Dương Châu, vậy mà lại có huyết mạch Nguyệt gia.

Không nói tới những người khác, ngay cả người Nguyệt gia cũng bị Vũ hồn Lâm Phong chấn nhiếp rồi, Vũ hồn của gia tộc bọn họ? Hơn nữa còn là thương long bảy đầu.

– Phù….

Nguyệt Thanh Sơn thở dài một hơi, ông khẽ nhắm mắt lại, sau đó liền mở ra, khi vừa mở mắt, ông liền lộ ra một nụ cười khổ.

Vì sao!!!! Trời cao lại trêu chọc ông như vậy. Con gái ông Nguyệt Mộng Hà, là người có thiên phú mạnh nhất của Nguyệt gia từ trước tới nay, vượt xa ông rất nhiều. Nhưng lại quyết liệt cùng gia tộc, cháu trai của ông, ngay cả từ nhỏ tới lớn cũng không biết mình là người Nguyệt gia, nhưng Vũ hồn của hắn lại là thương long bảy đầu, thiên phú như vậy, trong Nguyệt gia bây giờ, chỉ có Nguyệt Thiên Mệnh mới có được!

– Đó là cái gì?

Lúc này, mọi người đều tập trung nhìn về cái đầu trung tâm của thương long bảy đầu kia, trên đỉnh đầu thương long, một đoàn yêu dị màu trắng, giống như là một khuôn mặt tái nhợt, lộ ra khí tức yêu tà rét lạnh, giống như là u linh.

Đây là… hồn Vu yêu, là Vũ hồn của môn chủ Vạn Thú môn – Đằng Vu Yêu!

Lâm Phong hắn làm sao có được hồn Vu yêu?

Theo lời đồn thì Vũ hồn huyết mạch Cửu Thiên Thương Long có thể nuốt sống yêu thú, lấy yêu thú làm hồn, thậm chí có thể cắn nuốt Vũ hồn của người khác.

Như vậy, hồn Vu yêu kia là do Lâm Phong hắn cắn nuốt Vũ hồn Vu yêu của người khác?

Mọi người đều quay đầu nhìn về Đằng Vu Yêu bên Vạn Thú môn, lúc này, sắc mặt Đằng Vu Yêu trở nên âm trầm, gắt gao ngó chừng Lâm Phong trên hư không, trong ánh mắt lộ ra sát cơ lạnh lẽo.

Quả nhiên là Lâm Phong, nguyên lai là Vũ hồn Cửu Thiên Thương Long, khó trách Vu Chân lại mất tích, là bị Lâm Phong giết chết, ngay cả Vũ hồn cũng bị Lâm Phong nuốt mất.

Nghĩ tới tình cảnh con mình bị Lâm Phong cắn nuốt, sắc mặt Đằng Vu Yêu càng thêm dữ tợn, giống như hận không thể nuốt sống Lâm Phong.

Nhưng Lâm Phong bây giờ, vô luận là ánh mắt khiếp sợ hay sát khí lạnh thấu xương thì hắn cũng không cảm thụ được, lúc này, trong mắt Lâm Phong chỉ có Sở Triển Bằng.

– Ngươi từng tuyên bố đánh một trận, nhưng lại hèn hạ đánh lén, cuối cùng ta và ngươi vẫn đứng đối diện với nhau. Như vậy, ta liền thành toàn cho ngươi một lòng muốn giết ta, để ta nhìn xem, Đại Bằng công tử, trừ thủ đoạn vô liêm sỉ hèn hạ ra, thì còn điểm nào đáng để kiêu ngạo hay không, có tư cách gì để cuồng ngạo.

Lâm Phong nhìn Sở Triển Bằng, sát phạt chi ý cuồn trào gầm thét, Vũ hồn song sinh Tử Xà Vũ hồn cùng Cửu Thiên Thương Long Vũ hồn lượn lờ gào thét trong hư không, tròng mắt khổng lồ mà lạnh lẽo nhìn chằm chằm Sở Triển Bằng, lạnh cực điểm, làm cho Sở Triển Bằng cảm thấy mình giống như bị hai đầu yêu thú nhìn chằm chằm lấy.

– Dung hồn!

Lâm Phong khẽ quát một tiếng, trong khoảnh khắc, hai hư ảnh yêu thú trong hư không chậm rãi dung hợp với nhau, tử xà khổng lồ kia lại dung nhập vào trong Vũ hồn Cửu Thiên Thương Long.

– Grào…

Tiếng gầm chấn động cuồn trào không dứt, không gian run rẩy, Vũ hồn sau khi dung hợp thì càng yêu dị, khí tức càng thêm kinh khủng.

Vũ hồn song sinh, vậy mà dung hợp với nhau!

– Chém!

Lâm Phong gầm lên một tiếng, liên hoa bên tay trái vẫn lơ lửng ở đó, mũi kiếm sát phạt bên tay phải vẫn làm người ta kinh hãi, hơn nữa, sau khi Vũ hồn dung hợp, lúc này, Lâm Phong làm cho người ta cảm thấy yêu dị, không thể chiến thắng.

– Có lẽ, Đại Bằng công tử Sở Triển Bằng sẽ bại a!

Rất nhiều người đều sinh ra suy nghĩ như vậy, một ý nghĩ mà lúc trước bọn họ không bao giờ dám nghĩ, công tử thứ sáu trong Bát đại công tử Sở Triển Bằng, lại bại bởi Lâm Phong?

Nhưng Lâm Phong mang tới chấn động quá mạnh mẽ rồi, làm cho bọn họ không tự chủ được mà nghĩ như vậy.

– Chiến a!

Lâm Phong khẽ quát một tiếng, sát phạt chi ý lần nữa gào thét mà ra, thân hình lao về phía Sở Triển Bằng.

Trong thiên địa, chỉ còn tiêu sát.

Đôi cánh đại bàng đập mạnh giữa trời không, sắc mặt Sở Triển Bằng cứng ngắc, Lâm Phong với tay trái hắc liên, tay phải mang kiếm thật sự quá đáng sợ.

– Yaa aa…

Một tiếng thét sắc bén từ trong miệng Sở Triển Bằng phun ra, chỉ thấy từng lưỡi đao chân nguyên hóa thành hồ quang phun ra trong miệng hắn, giết về phía Lâm Phong.

– Chém!

Lâm Phong vung tay chém xuống, sát phạt chi khí chém nát hết thảy, hồ quang màu xanh kia, trong nháy mắt đã bị sát phạt chi khí cuồn trào xoắn diệt, vô ảnh vô tung.

Hơn nữa, sát phạt chi khí cuộn trào này căn bản không chút dừng lại, vẫn giết về phía trước.

Đôi cánh Sở Triển Bằng mở rộng, hai cánh đột nhiên chớp lên, gió lớn cuồn cuộn gào thét đánh về khí tức sát phạt, đồng thời, đôi cánh vỗ mạnh, thân hình hắn quay ngược mà chạy về phía xa, vậy mà lại không dám đối chiến với Lâm Phong.

– Muốn chết!

Lâm Phong lại vung lên một kiếm, theo gió mà động, cả người giống như dung nhập vào trong gió.

Đồng thời, Vũ hồn vừa dung hợp của Lâm Phong, bảy đầu thương long ngẩng đầu gào thét, lao về phía trước, trên đỉnh đầu thương long kia, từng tia sáng màu tím phóng ra, nhanh, nhanh tới cực điểm.

Tia sáng màu tím kia giống như là vô số dây leo, nhưng so với dây leo thì nhanh hơn, mạnh hơn rất nhiều.

– Grào…

Thương long gào thét, bảy đầu thương long điên cuồng chấn động, bắn mạnh lên không trung, một luồng lực lượng kinh khủng nhập vào người Lâm Phong, thân hình hắn trở nên nhanh hơn, mạnh hơn.

– Xẹt, xẹt…

Một vài tia sáng tím lại đuổi kịp Sở Triển Bằng, sau đó liền chặn lại hắn mà cuốn lấy.

– Chém!

Sở Triển Bằng gầm lên một tiếng, đôi cánh đại bàng so với lưỡi đao còn sắc bén hơn, cắt đứt dây leo tử quang, nhưng tử quang càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh. Bảy cái đầu thương long kia phun ra vô tận tử quang, tăng cường tốc độ của nó mà điên cuồng cuốn lấy Sở Triển Bằng. Rất nhanh, vô tận tử quang đã bao trùm lấy buộc chặt thân thể Sở Triển Bằng, mai táng.

Chương 438: Công Tử Chết

– Vũ hồn thật là khủng khiếp!

Đại Bằng công tử có Vũ hồn Đại bàng, tốc độ là thứ mà Sở Triển Bằng am hiểu nhất, nhưng sau khi Vũ hồn của Lâm Phong dung hợp, đỉnh đầu thương long phun ra tử quang vô cùng vô tận, hơn nữa còn nhanh như tia chớp, phối hợp với thân ánh như gió của Lâm Phong. Như vậy Đại Bằng công tử đã bị đuổi kịp trong nháy mắt rồi, bị tử quang trói buộc, mai táng.

– Xẹt, xẹt…

Tiếng xé gió đáng sợ truyền ra, những trói buộc kia bị Sở Triển Bằng điên cuồng cắt đứt, trong tử quang, một lực lượng vô cùng sắc bén điên cuồng chấn động.

Trong chớp mắt thật ngắn, tử quang vô tận kia đã bị tiêu diệt.

Nhưng cũng trong chớp mắt ngắn ngủi này, Lâm Phong đã tới gần rồi, sát phạt chi khí hắc ám vô cùng tận thay thể tử quang, Sở Triển Bằng mới phá vỡ trói buộc liền thấy được lưỡi kiếm hủy diệt đang chém xuống, nhanh, nhanh tới mức hắn không thể tránh né, chỉ có thể ngăn cản.

– Ki…a….

Sở Triển Bằng gầm lên một tiếng, chân ngyên cuồng bạo phóng lên cao, đôi cánh đại bàng yêu dị vô cùng sắc bén quét lên hư không, chặn lấy lưỡi kiếm sát phạt.

– Ầm…

– Xẹt, xẹt…

Dao động kinh khủng tràn ngập không gian, kiếm của Lâm Phong cắt đứt Vũ hồn của Đại Bằng, một chùm máu tươi vẩy ra, Đại Bằng công tử phát ra tiếng rên thống khổ, chân nguyên lực điên cuồng ập tới trước, thân hình hắn thì mượn lực phản chấn mà lùi về sau, hắn muốn bỏ chạy.

– Triển Bằng!

Phương hướng Hạo Nguyệt tông, Sở Kình lăng không vọt lên, liều lĩnh lao về phía Lâm Phong cùng Sở Triển Bằng, vô cùng nhanh mạnh.

Nhưng lão có mau hơn cũng không thể nhanh hơn kiếm của Lâm Phong.

Cả người Lâm Phong tràn ngập sát khí, một kiếm sát phạt hủy diệt hết thảy. Hăn vọt tới, thương long gào thét, chân nguyên kinh khủng ập tới kia đều đánh thẳng lên thương long, Lâm Phong không bị bất cứ thương tổn gì, lưỡi kiếm sát phạt lần nữa chém ra.

– Xẹt, xẹt…

Kiếm của Lâm Phong vẫn cắt nát hết thảy, một vòi màu lần nữa phun ra, lại là một tiếng hét thảm thiết quanh quẩn trong hư không. Cả người Đại Bằng công tử tràn đầy máu tươi, ánh mắt đỏ ngầu, đôi cánh của hắn cùng với chân nguyên lực cũng không cách nào chống đỡ hắn tiếp tục phi hành, thân thể chậm rãi rơi xuống.

Trong lúc một kiếm Lâm Phong đang còn chém xuống, bóng người Sở Kình đã lao tới, từ dưới mà lên, lực lượng chân nguyên khủng bố cuồn cuộn ập về Lâm Phong.

– Chết!

Sở Kình gầm lên một tiếng, quyền ý như đao, đâm thẳng vào lòng bàn chân Lâm Phong, trong con ngươi của Sở Kình đầy rẫy sát khí.

– Gió!

Lâm Phong dường như không để ý tới Sở Kình ám sát tới, trên người chỉ có khí tức sát phạt vô tận, thân hình khẽ rung lên, lướt đi như gió.

Khí tức kinh khủng từ bên cạnh Lâm Phong lướt qua, Sở Kình vẫn đang con bay lên, trong nháy mắt đã đứng song song với Lâm Phong, muốn ngừng lại xu thế công kích đã không thể.

– Giết!

Lâm Phong lạnh lùng phun ra môt tiếng, dưới ánh trăng xuất hiện từng tàn ảnh, là bóng người của Lâm Phong.

Nhìn lại bản tôn của Lâm Phong lướt qua Sở Kinh, giống như là hai người xa lạ.

Nhưng mà, khi Lâm Phong lướt qua Sở Kinh rồi tiếp tục lao về phía Sở Triển Bằng, một lực lượng hủy diệt lan tràn trên người Sở Kình, hủy diệt hết thảy.

Sở Kình cúi đầu nhìn về lồng ngực mình, nơi đó đã có một đóa Hắc Ám Liên Hoa trực tiếp ấn vào, ngọn lửa màu đen thiêu đốt lên ngực lão, lúc này, trên lồng ngực đã bị thiêu thành hư vô.

– Ah…

Một tiếng gào rú vô cùng thê lương, tiếng hét tràn ngập sợ hãi chấn động cả không gian, sau đó, dưới sự kinh hãi của mọi người, thân thể Sở Kình liền hóa thành một ngọn lửa màu đen, ngọn lửa hủy diệt này trực tiếp thiêu đốt lồng ngực rồi lan tràn cả thân hình Sở Kình.

– Thật kinh khủng!

Tất cả mọi người đều cứng ngắc, trong lòng kịch liệt chấn động, tông chủ Hạo Nguyệt tông Sở Kình lại bị ngọn lửa màu đen của Lâm Phong đốt giết?

Toàn bộ người của Hạo Nguyệt tông đều đứng dậy, kinh ngạc nhìn ngọn lửa trên hư không kia, chỉ trong nháy mắt, thân thể Sở Kình đã hoàn toàn hóa thành tro bụi, tan thành mây khói, trong không gian chỉ còn tịch diệt.

Đã chết, tông chủ Hạo Nguyệt tông cứ chết đi như vậy.

Hơn nữa, hết thảy còn chưa kết thúc, sau khi Lâm Phong ấn ngọn lửa hắc ám vào trong thân thể Sở Kình, sát phạt chi khí vẫn tiếp tục lăng không đi tới, mũi kiếm sát phạt từ trên không chém xuống.

Một chùm hắc ám hủy diệt lộ rõ dưới ánh trăng, sát lục chi kiếm chém xuống, Sở Triển Bằng đang rơi nhanh xuống kịch liệt chấn động một cái, trong ánh mặt lộ vẻ sợ hãi, xen lẫn với nhiều loại cảm xúc như không thể tin nổi cùng với hối hận.

Nhưng hết thảy đều đã không cách nào vãn hồi, môt trong Bát đại công tử Sở Triển Bằng, chói mắt thế nào, đã từng không nghĩ tới, năm đó hắn bước vào Vân Hải Tông, muốn Vân Hải Tông giao ra một con kiến hôi Huyền Vũ cảnh lại trở thành kíp nổ chết chóc cho chính hắn, từng bước dẫn hắn vào vực sâu.

Ngày xưa, con kiến hôi Khí Vũ cảnh, sao mà nhỏ bé, nhưng giờ phút này lại giết chết hắn. Một đời thiên tài lại chết đi, công tử thứ sáu trong Bát đại công tử, chết!

– Bõm…

Một tiếng vang nhỏ, thân hình Sở Triển Bằng rơi vào trong Tương Giang, bọt nước tung tóe, máu tươi chỉ làm nhiễm đỏ Tương Giang trong chốc lát, thân hình lại bị dòng nước xiết cuốn đi xa dần.

Đến lúc này, phụ thân con Sở Kình đều bị Lâm Phong gạt bỏ.

Toàn bộ người Hạo Nguyệt tông đều ngây ngốc đứng đó, thân hình run rẩy, đã chết, tông chủ đã chết, thiếu tông chủ Sở Triển Bằng cũng đã chết, Hạo Nguyệt tông, xong rồi!

Hơn nữa, ngay cả người báo thủ cũng không có, ai dám tìm Lâm Phong báo thù? Ngay cả tông chủ Sở Kình cũng bị Lâm Phong thuấn sát.

Nhìn bóng người ngạo nghễ trong hư không, mọi người đều cảm thấy như lâm vào trong ảo giác. Thanh niên kỳ tích này lại mang cho họ chấn động lần nữa, hoàn mỹ biểu lộ hành trình cùng vinh quang của chính mình.

Sau ngày hôm nay, Lâm Phong bước chân vào hàng ngũ Bát đại công tử, hơn nữa, xếp hạng thấp nhất cũng là thứ sáu.

Lăng Thiên bị giết, Xà Quỳnh bị giết, Sở Kình bị giết, còn công tử thứ sáu trong Bát đại công tử Sở Triển Bằng cũng bị Lâm Phong giết chết. Không có bất kỳ lý do gì ngăn cản Lâm Phong tiến vào hàng ngũ Bát đại công tử.

Bên phía Tuyết Nguyệt thánh viện, Đoàn Thiên Lang cứng đơ mặt, băng hàn thấu xương mà nhìn Lâm Phong trên hư không, vậy mà cũng không chết, vậy mà không thể giết được Lâm Phong.

Hơn nữa, kẻ này vậy mà là con trai của nàng ta.

Sắc mặt Lạc Tuyết công tử cũng cực kỳ khó coi, vốn hắn còn muốn thay tông môn mà báo thù cho sư đệ Băng Nguyên. Nhưng hiện tại, hắn đã không dâng lên nổi dũng khí này rồi, giết Lâm Phong? Không nghi ngờ chút nào, nếu chiến, hắn sẽ bị Lâm Phong chết chết!

Mà bên cạnh Lạc Tuyết công tử là Lâm Thiên, lúc này, trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta mang theo vô tận mất mát.

Đã chết, Sở Triển Bằng, người mà cô ta dựa vào duy nhất đã chết.

Hơn nữa, có thể nói, Sở Triển Bằng chết đi là do một tay cô ta tạo thành, nếu như không vì cô ta, Sở Triển Bằng sẽ không nhận thức Lâm Phong, cũng sẽ không kết thù với Lâm Phong. Đương nhiên cũng sẽ không muốn giết Lâm Phong, do vậy mà có kết cục ngã xuống hôm nay.

Bởi vì cô ta, hôm nay Lâm gia sụp đổ, thiên tài một đời của gia tộc bị trục xuất, bởi vì nàng, Hạo Nguyệt tông bây giờ cũng đã xong, triệt để xong rồi.

Tông chủ chết, Đại Bằng công tử bị giết, đối với nhiều người mà nói, Hạo Nguyệt tông đã không còn uy hiếp quá lớn, rất nhanh sẽ làm cho lòng người ly tán, đồng thời còn bị những môn phái quật khởi ra tay, thậm chí còn thâu tóm.

Nhưng Lâm Phong không có suy nghĩ phức tạp như thế, hắn chỉ biết, kẻ muốn giết hắn, giết!

Lâm Phong theo hư không mà tới trước người lão già đang bị từng dải lụa nhiều màu quấn lấy.

Lúc này, sắc mặt lão già tái nhợt, khí tức phù phiếm, không còn chút huyết sắc, trong ánh mắt mang theo hối hận vô tận.

Đang êm đẹp tự nhiên nhiều chuyện làm gì, kết quả, lão chọc giận nàng ta, nữ tử đã nổi danh Tuyết Nguyệt mười tám năm trước. Lão rất rõ ràng, ai cũng không cứu được lão rồi, người trong kiệu mềm kia cũng không cứu được, thậm chí, người ta căn bản sẽ không cứu lão.

Lão đương nhiên biết người ngồi trong kiệu mềm kia là một người như thế nào, sống chết của lão ở trong mắt người kia, căn bản không đáng nói.

Đó là một người thà phụ người trong thiên hạ cũng không để cho người thiên hạ phụ mình, không chết tử tế được.

Lão chỉ hận mình, lão căn bản không nghĩ tới Lâm Phong là con trai của nàng ta, hết thảy đều do tạo hóa trêu ngươi.

Lâm Phong đi tới trước mặt lão già, ánh mắt lạnh băng, sát ý sắc bén.

– Ngươi khi nhục ta không có thế lực, bối cảnh, mọi lúc mọi nơi đều làm khó ta, trợ giúp Xà Quỳnh đối phó ta, Lâm Phong ta chi được bại, không được thắng, nhưng hiện tại, mạng của ngươi lại nằm trong tay ta, ngươi còn gì để nói sao.

Lâm Phong nhìn lão già, lạnh lùng nói, nếu nhưng không có lão già này ngăn cản hắn tìm Mộng Tình, Mộng Tình sẽ không phải bị thương.

Chương 439: Chân Tướng

Nghe được lời lẽ lạnh lùng của Lâm Phong, lão già im lặng, lão còn gì để nói?

Đúng như lời của Lâm Phong, hiện tại, tính mạng lão nằm trong tay Lâm Phong.

– Nếu ta nguyện ý dùng bất kỳ điều kiện nào mà trao đổi, ngươi có thể bỏ qua cho ta chứ?

Lão giả gắt gao nhìn Lâm Phong, hỏi.

– Không!

Lâm Phong không chút do dự, trực tiếp lắc đầu từ chối.

– Người có thế mạnh nên ngươi sỉ nhục ta, muốn làm thế nào thì làm thế đó, muốn ta chết. Hiện tại, ta mạnh hơn, ngươi cho là ta sẽ lưu lại mạng ngươi sao?

Nghe Lâm Phong nói vậy, mọi người đều than thầm, không sai, mới vừa rồi, lão già đối với Lâm Phong thế nào, mọi người đều tận mắt nhìn thấy, ở trong Cửu Cung Khốn Long Đại trận, lão làm cho Lâm Phong không thể tìm được Mộng Tình, không thể tiến vào đại điện có Mộng Tình cùng Xà Quỳnh.

Mà sau khi ra khỏi ảo cảnh, Lâm Phong đánh một trận với Xà Quỳnh, lúc Xà Quỳnh chiếm ưu thế thì lão bất kể, lúc Lâm Phong muốn giết Xà Quỳnh thì lão đột nhiên xuất thủ, còn tùy ý để hai người Xà Quỳnh cùng Sở Triển Bằng tập kích Lâm Phong. Hiển nhiên, lão muốn chơi chết Lâm Phong, muốn lấy mạng Lâm Phong. Hiện tại, thế cục nghịch chuyển, Lâm Phong thế mạnh, nắm giữ mạng lão trong tay, sao có thể bỏ qua cho lão được chứ? Đổi lại người nào cũng không thể.

Lão già thở dài một tiếng, trong ánh mắt lộ ra mấy phần hối hận, nhưng hết thảy đã không thể vãn hồi.

– Ta chỉ hận mình quá tự cho là đúng, một thiên tài đang còn quật khởi cũng không coi vào đâu, đáng tiếc, kết cục lại nực cười như thế!

Lão già thở dài một tiếng, chậm rãi nhắm mắt, nói nhỏ:

– Cho ta thống khoái chút đi!

– Tốt, ta thành toàn cho ngươi!

Lâm Phong khẽ gật đầu, nâng tay lên, một ngọn lửa thiêu đốt trong lòng bàn tay, mang theo từng tia khí tức hủy diệt.

Bàn tay rung lên, ngọn lửa trong lòng bàn tay Lâm Phong ấn lên lồng ngực lão già, nhất thời, một khí tức hủy diệt khinh khủng tràn ngập trên ngực lão, phá hủy lấy thân thể lão. Rất nhanh, thân hình lão già co quắp, sau đó liền gục đầu xuống, không còn chút nhúc nhích, ngọn lửa vẫn còn thiêu đốt.

Cường giả cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng năm, chết! Hơn nữa, vẫn là người trong hoàng thành.

Trong lòng mọi người cảm khái, đây là cường giả thứ mấy chết đi rồi? Lăng Thiên, Xà Quỳnh, Sở Triển Bằng, Sở Kình cũng lão già này, tất cả đều bị Lâm Phong giết chết.

Ngọn lửa đốt sạch thân thể lão già, đồng thời những dải lụa sặc sỡ kia cũng thu hổi, một thạch giới trữ vật ảm đạm vô quang xuất hiện trong hư không, Lâm Phong nheo mắt mà nhìn.

Vẫy tay, Lâm Phong thu lấy thạch giới trữ vật vào trong tay, rồi cất đi.

Cường giả Huyền Vũ cảnh tầng năm, hơn nữa còn là thân phận cường giả hoàng thất, chắc là có chút của cải.

Làm xong những chuyện này, Lâm Phong đảo mắt nhìn về nữ tử thần bí kia, lộ ra vẻ nghi hoặc, đến bây giờ hắn vẫn không hiểu được, vì sao đối phương phải giúp hắn, còn cảm giác quen thuộc kia là đến từ đâu?

– Giữa chúng ta có quan hệ gì sao?

Lâm Phong nhìn nữ tử thần bí, im lặng chốc lát rồi mở miệng hỏi. Trực giác nhạy bén nói cho hắn biết, hắn và nữ tử thần bí trước mắt, tất phải có liên quan.

Nghe được câu hỏi của Lâm Phong, thân thể nữ tử thần bí chấn động rất khẽ.

Nàng có thể đứng trên hư không mà coi rẻ hết thảy, nàng có thể phất tay mà lấy mạng người ta. Nhưng nàng không cách nào đứng trước mặt Lâm Phong mà giữ vững bình tĩnh, Lâm Phong tùy ý nói một câu cũng sẽ làm nàng mấp máy môi, muốn mở miệng nhưng rồi lại không biết nói thế nào.

Chẳng lẽ nàng nói cho Lâm Phong rằng, nàng là mẫu thân của hắn, nhưng mà, mười tám năm này lại không đi nhìn hắn một lần.

Lâm Phong đang đợi nữ tử thần bí trả lời, nhưng đối phương lại vẫn im lặng.

Một tiếng thở dài từ dưới bờ Tương Giang truyền lên, tiếng thở dài mang theo vài phần tang thương.

– Nó là thê tử của Lâm Hải, ngươi nói hai người các ngươi có quan hệ thế nào?

Sau khi tiếng thở dài vang lên là một giọng nói truyền ra, trong tang thương lại mang theo lạnh lùng quật cường, làm cho Lâm Phong kịch liệt chấn động.

– Thê tử Lâm Hải!

Trong đôi mắt của Lâm Phong, từng tia phong mang mãnh liệt bắn ra, nhìn về người nói chuyện kia, người đó là gia chủ Nguyệt gia, Nguyệt Thanh Sơn!

– Rốt cuộc là chuyện gì!?

Đầu óc Lâm Phong có chút rối loạn, mới vừa rồi hắn còn suy đoán người này là chủ nhân Tương Tư Lâm, mà có vài lần, Đoàn Hân Diệp đã nói với hắn, chủ nhân Tương Tư Lâm chính là thiên kim của Nguyệt gia, thiên phú tuyệt luân, đồng thời cũng là đệ nhất mỹ nữ Tuyết Nguyệt. Nhưng nàng ta lại quyết liệt với Nguyệt gia, cũng có thể nói là, nữ tử thần bí trước mắt này, rất có thể là người con gái ruột của Nguyệt Thanh Sơn.

Nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt tràn ngập rung động, Nguyệt Mộng Hà chậm rãi gật đầu, đưa tay lên đầu gỡ nón lá xuống, sau đó ném đi, tấm lụa mỏng che mặt cũng theo gió mà đi, lộ ra dung nhan thật sự của nữ tử thần bí.

Đường cong dịu dàng tươi mát, ngươi lá liễu, mặt trái xoan, đôi mắt trong như nước mang theo hồng nhuận cùng với nhu tình vô tận. Song, trong đôi mắt tràn đầy nhu tình kia lại dường như còn có vô tận tang thương cùng tư niệm.

– Thật là đẹp!

Nhìn thấy nữ tử vừa gỡ xuống khăn che mặt, trong lòng mọi người đột nhiên run lên, nữ tử này nhìn không ra số tuổi, nhưng vô luận là dáng người hay dung nhan đều hoàn mỹ vô khuyết, lộ ra tất cả khí chất đặc biệt của một mỹ nữ vô cùng nhuần nhuyễn.

– Mộng Hà, con vẫn không chút thay đổi nào!

Gia chủ Nguyệt gia Nguyệt Thanh Sơn lăng không mà lên, nhìn cô gái vừa lộ ra dung nhan, trong mắt tràn ngập vô tận cảm khái.

Nguyệt Mộng Hà nhìn Nguyệt Thanh Sơn, ánh mắt rất phức tạp. Nếu năm đó, phụ thân nàng chịu đứng về phía nàng, đồng ý chuyện giữa nàng cùng Lâm Hải. Như vậy thì rất nhiều chuyện sau này cũng sẽ không phát sinh.

– Ông thay đổi rồi, đầu cũng đã bạc.

Nguyệt Mộng Hà thấp giọng nói, trong đôi mắt kia lại không nhìn ra cảm tình.

– Đúng vậy, ta đã già rồi, có lẽ ngày nào đó liền nằm xuống đất lạnh rồi, nhưng dù vậy, con nhìn thấy ta vẫn không chịu gọi ta một tiếng phụ thân sao!

Trong lòng Nguyệt Thanh Sơn không biết có tư vị gì, đứa con gái ông thích nhất, nhưng lại dường như là người xa lạ.

– Cha!?

Rất nhiều người còn không biết thân phận Nguyệt Mộng Hà đều kịch liệt chấn động.

Nguyệt Thanh Sơn nói nữ tử thần bí này gọi ông một tiếng cha, nữ tử thần bí này là con gái của Nguyệt Thanh Sơn!

Nguyệt Mộng Hà, mười tám năm trước, đệ nhất mỹ nữ của Tuyết Nguyệt!

Vô số người nghe được chuyện năm đó đều chấn động, nguyên lai là nàng ta, nữ tử thần bí này, là thiếu nữ thiên tài, là đệ nhất mỹ nữ Tuyết Nguyệt quốc mười tám năm trước.

Nghe được mấy lời của hai người, Lâm Phong dường như là con trai của Nguyệt Mộng Hà, như vậy, Lâm Phong chẳng phải là cháu trai của Nguyệt Thanh Sơn sao?

Vũ hồn Cửu Thiên Thương Long, Vũ hồn huyết mạch Nguyệt gia, khó trách, hết thảy tất cả dường như trở nên trong sáng, tất cả đều trở nên rõ ràng rồi.

Thì ra Lâm Phong thật sự có huyết mạch dòng chính của Nguyệt gia, cháu trai của gia chủ Nguyệt gia Nguyệt Thanh Sơn.

– Cha?

Nguyệt Mộng Hà nhướng mày, giọng nói có mấy phần lạnh lùng:

– Ông cho là, ông đã làm hết trách nhiệm của người phụ thân sao?

Trong giọng điệu của Nguyệt Mộng Hà lộ ra vài phần oán hận trách cứ, làm cho Nguyệt Thanh Sơn hơi khựng người.

– Ta làm hết thảy không chỉ vì con, mà còn vì Nguyệt gia!

Nguyệt Thanh Sơn hắng giọng nói, dường như vì mấy lời của Nguyệt Mộng Hà mà lộ ra mấy phần kích động, Nguyệt Thanh Sơn ông, không thẹn!

– Ông vẫn cho là đúng, vẫn kiên trì ý nghĩ của ông, ông vì Nguyệt gia, còn vì ta!

Nguyệt Mộng Hà lộ ra nụ cười châm chọc, lạnh lùng nói:

– Đã vậy, ông còn lên đây, đứng trước mặt ta làm gì?

Nguyệt Thanh Sơn nghe vậy, ánh mắt cứng lại, Nguyệt Thanh Sơn ông vẫn cho rằng mình làm đúng, mà Nguyệt Mộng Hà thủy chung có kiên trì của mình. Hai người đều có tính cách như nhau, ai cũng không cho là mình sai, chắn ngang giữa hai phụ thân con họ là một khe nhỏ không cách nào vượt qua.

Lâm Phong đứng một bên, tâm tình thật lâu không thể bình tĩnh lại, tâm hắn một mực chấn động, đầu hắn cũng ong ong không dứt.

Hắn đang nhớ lại câu chuyện mà Đoàn Hân Diệp đã kể cho hắn nghe. Mười tám năm trước, tứ đại thiên tài chấn động Tuyết Nguyệt.

Ba người trong đó đều thích đệ nhất mỹ nữ Tuyết Nguyệt, cuối cùng, Gia Cát Vô Tình lựa chọn buông ta, cô gái thần bí thì lựa chọn vị thiên tài vô danh kia. Cuối cùng, vị thiên tài hoàng thất kia chặn giết Nguyệt Mộng Hà cùng với thiên tài vô danh, thiên tài vô danh kia bị phong ấn, đồng thời bị trục xuất khỏi hoàng thành.

Hoàng thành, phong ấn!

Lâm Phong kịch liệt chấn động, hắn đột nhiên nhớ lại, trên mi tâm của Lâm Hải có một Phong Ấn Chi Môn hắc ám nhanh chóng hiện lên rồi biến mất.

Thiên tài vô danh mười tám năm trước, thiên tài bị phong ấn kia là phụ thân hắn, Lâm Hải. Chân tướng lại chấn động lòng người như thế, Lâm Phong tuyệt đối không nghĩ tới, hết thảy mười tám năm trước, nhân vật chính lại là phụ thân mẫu thân hắn!

Chương 440: Hài Lòng

Nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mắt, Lâm Phong sinh ra cảm giác hơi mộng ảo, nhìn một người tuyệt mỹ với bề ngoài không lớn hơn hắn bao nhiêu, lại là mẫu thân của hắn!

Mỹ nữ đệ nhất Tuyết Nguyệt, cái danh hiệu này tuyệt không phải là danh hảo.

Sau mười tám năm, Nguyệt Mộng Hà vẫn có phong thái như thế, càng không phải nói mười tám năm trước.

Nguyệt Thanh Sơn thở dài một tiếng, nhìn Nguyệt Mộng Hà mà không nói được gì. Sau đó ông lại nhìn Lâm Phong, như muốn nói điều gì rồi lại không biết làm sao mở miệng. Rốt cục, ông lại quay người đi xuống, trở lại trong nhóm người Nguyệt gia.

Nguyệt Mộng Hà cũng không nhìn phụ thân nàng, ánh mắt chỉ nhìn Lâm Phong, đôi môi giật giật:

– Tiểu Phong, mười tám năm này, khổ cho con rồi!

Lâm Phong há miệng, rất nhanh liền ngậm lại, tuy nói hắn xuyên qua thế gian này, đã sớm dung hợp với linh hồn Lâm Phong trước kia, hai người hợp thành một, tuy hai mà một, hắn chính là Lâm Phong, Lâm Phong chính là hắn.

Nhưng mà, trí nhớ thuộc về Lâm Phong kiếp trước vẫn không cách nào xóa đi, vì vậy, dù Lâm Phong hắn có cảm giác thân thiết rất mãnh liệt với Nguyệt Mộng Hà trước mặt, nhưng cũng hơi có cảm giác quái dị, nữ tử xinh đẹp động lòng người như thiếu nữ này, vậy mà lại là… mẫu thân của hắn!!!

Cười khổ, Lâm Phong im lặng một lúc, hít sâu một hơi, Lâm Phong kiếp trước, đã chết! Trong lòng hắn cần gì phải còn chấp niệm!

Hắn là Lâm Phong, trên thế giới này cũng chỉ có một Lâm Phong, vì mình mà sống, vì người mình yêu mà sống, là Lâm Phong với máu nhuộm giang hồ, trường kiếm thiên hạ, lòng có trời cao.

– Mẹ!!!

Lâm Phong cười, cười đặc biệt rạng rỡ, nội tâm giãy dụa trong chốc lát dường như giúp hắn có được tân sinh, tâm cảnh cùng cảm ngộ của hắn càng sâu sắc hơi vài phần. Hôm nay, hắn đã hoàn toàn là Lâm Phong.

Một chữ đơn giản như vậy, nghe một được một chữ này, nhưng Nguyệt Mộng Hà là ngơ ngác ở đó, ánh trăng sáng rạng mà mang theo vài phần lạnh lẽo chiếu lên người nàng, chiếu rõ dung nhan tuyệt thế cùng với đôi mắt ngập nước.

Trong hai tròng mắt, tràn ngập lệ nóng, một chữ này, nàng đã đợi mười tám năm rồi!

Không ai có thể biết được, trong mười tám năm này, nàng muốn chính tai nghe Lâm Phong gọi nàng một tiếng mẹ. Hiện tại, nàng rốt cuộc đã được như nguyện.

Một tiếng mẫu thân của Lâm Phong hòa tan hết ủy khuất trong lòng nàng, những năm gần đây, nàng vì Lâm Phong mà yên lặng giao ra hết thảy đều đáng giá.

Khẽ bước tới trước, Nguyệt Mộng Hà đưa bàn tay dịu dàng nhẹ nhàng vuốt mặt Lâm Phong, đây là con nàng, thiên phú không kém nàng năm đó chút nào.

Lâm Phong, trường kiếm mà tới, làm cho nàng kiêu ngạo, vui mừng.

– Ta nói mà, con trai của ta sao có thể là phế vật!

Nguyệt Mộng Hà cười, cười xinh đẹp mà rạng rỡ, hiển nhiên, mười tám năm này, nàng một mực yên lặng chú ý Lâm Phong, nàng cũng biết Lâm Phong từng bị coi là phế vật, nhưng bằng vào cố gắng của mình, Lâm Phong rốt cục bước từng bước mà có được ngày hôm nay.

Nếu như Lâm Phong không có thiên phú cùng thực lực hùng mạnh như bây giờ, có lẽ, bây giờ nàng còn không thể gặp gỡ Lâm Phong.

Không có thực lực thì không có quyền nói chuyện, nếu Lâm Phong thật sự là phế vật, nàng tình nguyện để Lâm Phong làm một người bình thường, bình đạm mà vượt qua cuộc đời, mặc dù hắn không thể oanh oanh liệt liệt, nhưng chí ít cũng có thể sống một đời an tĩnh.

Điều này cũng là suy nghĩ của Lâm Hải, hoặc nói là đó cũng là ước định giữa nàng với Lâm Hải.

Vì thế nên Lâm Hải chưa bao giờ bắt buộc Lâm Phong cái gì, để hắn là một người bình thường. Nhưng sau nay thiên phú Lâm Phong lộ ra, làm cho Lâm Hải thay đổi suy nghĩ ban đầu, ông lựa chọn rời đi, để Lâm Phong tự mình xông pha phát triển, có thể tạo được thành tựu gì thì phải dựa vào chính Lâm Phong mà thôi.

Sau này, Lâm Phong đi tới Hoàng thành, hơn nữa, dựa vào thiên phú của hắn mà làm ra vài chuyện lớn, rất nhanh đã làm Hoàng thành chấn động, trong Hoàng thành đã có danh khí không nhỏ.

Lúc này, Nguyệt Mộng Hà với Lâm Hải mới ý thức được, Lâm Phong dường như đã bước lên một con đường không đồng dạng như trước.

Nhưng vô luận Lâm Phong đi đường nào, làm phụ thân mẹ, bọn họ chỉ yên lặng duy trì, cho đến ngày hôm nay, Nguyệt Mộng Hà không thể không đứng ra.

Rất nhiều người cho rằng con nàng không có thế lực, không có bối cảnh, có thể tùy ý khi dễ chèn ép, bọn chúng đều muốn giết Lâm Phong.

Nguyệt Mộng Hà sao có thể để bọn chúng như nguyện, hiện tại, nàng liền đứng ra, nói cho mọi người biết, Lâm Phong là con trai nàng, xem sau này ai còn dám khi nhục Lâm Phong, khi nhục Lâm Phong không có thế lực bối cảnh hùng mạnh.

Nghĩ tới đây, Nguyệt Mộng Hà đưa mắt nhìn xuống phía dưới, ánh mắt vô cùng rét lạnh, băng hàn nói.

– Không phải có rất nhiều người nói con ta đáng chết sao, còn ai muốn con trai ta chết, đứng ra nói chuyện.

Nguyệt Mộng Hà vừa nói ra những lời này, tất cả mọi người đều khựng lại.

Mới vừa rồi, Độc Cô gia, người Vạn Thú môn, người Hạo Nguyệt tông, Lạc Hà tông đều nói Lâm Phong đáng chết, nhưng hiện tại, thấy ánh mắt rét lạnh của Nguyệt Mộng Hà thì run rẩy im lặng.

Mọi người đều không dám nói gì, bởi vì không ai biết được, thiên tài danh chấn Tuyết Nguyệt mười tám năm trước, bây giờ đã có tu vi kinh khủng thế nào rồi.

Có lẽ, Nguyệt Mộng Hà hôm nay đã vượt qua Nguyệt Thanh Sơn, người đứng đầu Nguyệt gia rồi.

Võ đạo, tiền bối vĩnh viễn bị hậu bối có thiên phú mạnh vượt qua.

Không gian yên tĩnh, khóe miệng Nguyệt Mộng Hà lộ ra một tia cười lạnh, quát lớn:

– Một đám phế vật, muốn làm nhưng ngay cả nói cũng không dám. Sau này, nếu còn dám âm thầm hãm hại con ta, Nguyệt Mộng Hà ta tất diệt hết!

Vừa nói xong, một luồng sát khí cuồn cuộn khủng bố phóng ra, trong thiên địa tràn ngập uy áp thâm trầm mà kinh khủng, ép cho nhiều người không thở nổi.

– Uy áp thật khủng bố!Đây thế giới lấy kiếm là chủ,Lăng Tiêu xuyên không chuyển giới mà sinh khuất động lăng vân khuấy động bát hoang: Ngạo Kiếm Lăng Vân … chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Tất cả đều cứng ngắc, nhất là người có cừu oán với Lâm Phong. Nguyệt Mộng Hà qua mạnh mẽ, chỉ uy áp đã đủ uy hiếp được bọn họ, nói cho bọn họ biết, thực lực của Nguyệt Mộng Hà nàng mạnh cỡ nào.

Hơn nữa, mọi người đều biết, nếu thật sự đắc tội Nguyệt Mộng Hà, như vậy cũng tương đương đắc tội luôn hai người, Gia Cát Vô Tình!

Còn nữa, ai cũng không thể phủ nhận, nếu như Nguyệt Mộng Hà thật sự có chuyện thì Nguyệt gia cũng sẽ không xuất thủ, vì Nguyệt Mộng Hà mà xuất thủ.

– Hừ!

Nguyệt Mộng Hà hừ lạnh một tiếng, gằn từng chữ:

– Đây là cái gọi là thiên tài tụ hội? Thật sự không còn chút ý nghĩa gì rồi, đa số người đều hèn hạ tính toán người ta, không có nguyên tắc, ta thấy sau này cũng không cần tiếp tục tiến hành nữa, không lâu sau, có lẽ người của Đế quốc sẽ tới, đến lúc đó, ta tin tưởng bọn họ đều có cách nhìn của mình, các ngươi tự lo cho tốt.

Nói xong, Nguyệt Mộng Hà nhìn về phía Lâm Phong, nói:

– Tiểu Phong, cái thiên tài tụ hội này đã không còn bất cứ ý nghĩa gì rồi, chúng ta đi thôi!

– Dạ!

Lâm Phong gật đầu, sau đó Nguyệt Mộng Hà cùng Lâm Phong đều đi về bên người Mộng Tình.

Nguyệt Mộng Hà đánh giá Mộng Tình, lộ ra mĩm cười làm cho người ta hoa mắt.

Nguyệt Mộng Hà, mỹ nữ đệ nhất Tuyết Nguyệt mười tám năm trước, hôm nay vẫn còn rung động lòng người như trước. Mà Mộng Tình là nữ tử của Lâm Phong, thánh khiết cao quý, phiêu nhiên như tiên, hai nàng đứng chung một chỗ, tất cả sắc thái của thiên địa dường như trở nên ảm đạm.

Nhưng hai vị mỹ nhân tuyệt mỹ này lại không tạo ra cảm giác tranh giành tươi đẹp gì, Mộng Tình là nữ tử của Lâm Phong, cũng là con dâu Nguyệt Mộng Hà, Nguyệt Mộng Hà sao lại tranh giành với Mộng Tình.

Lâm Phong thấy Nguyệt Mộng Hà đang đánh giá Mộng Tình, vậy mà hắn lại sinh ra mấy phần khẩn trương, nếu đặt ở kiếp trước, chính là mẫu thân chồng nhìn con dâu a.

Không chỉ có Lâm Phong, ngay cả Mộng Tình cũng cảm thấy khẩn trương, nhìn ánh mắt của Nguyệt Mộng Hà, vậy mà nàng lại khẽ cúi đầu, dường như có mấy phần xấu hổ.

– Nguyệt Mộng Hà, Mộng Tình, trong tên của hai ta đều có một chữ Mộng!

Nguyệt Mộng Hà nhìn Mộng Tình, cười cười nói:

– Con trai ta thật là tinh mắt!

– Ách…Nguồn truyện audio

Lâm Phong sửng sốt, Nguyệt Mộng Hà đánh giá hồi lâu, kết quả lại chỉ mấy chữ như vậy, làm cho hắn chỉ biết im lặng cười khổ.

Mộng Tình vẫn còn cúi thấp đầu, khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt, Nguyệt Mộng Hà là mẫu thân Lâm Phong, sự tán thành của nàng là phi thường trọng yếu.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 4 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)